1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: tại (19)

      Trời chạng vạng tối, gió càng lúc càng to.

      thích dáng vẻ tại, lại càng thể tưởng tượng được rằng là người đàn ông đứng bên cạnh , cùng ngắm ánh hoàng hôn, dường như điều đó khiến khung cảnh càng trở nên u hơn.

      Họ ngồi lặng im tảng đá lớn, giống như đôi bạn tốt lưu niên. Có lẽ vì trong hoàn cảnh quá yên tĩnh khiến nội tâm cũng được lấp đầy bởi an tường, nên họ mới đủ khả năng ngồi bình thản cùng nhau, thậm chí còn khá hài hòa.

      tay cầm nhánh cỏ với tư thái rất tùy hứng.

      Chân trời phía xa xa, ánh tịch dương dần buông xuống. Trong ấn tượng của , hoàng hôn ở nơi này luôn dài. Mỗi khi ánh tịch dương buông xuống, cả thành phố chìm trong dáng vẻ mê muội, tan chảy trong sắc thái mê ly. Bởi vậy, họ may mắn khi đến đúng thời điểm để ngắm được cảnh đẹp như thế.

      Hoàng hôn cứ thế chiếu xuống thành phố, như chầm chậm hạ xuống tấm rèm che.

      - nghĩ đến ai vậy? - bắt chuyện, cảnh đẹp như vậy cũng nên cùng chia xẻ với ai đó.

      - Đến em. – đưa tay ném nhánh cỏ vào tảng đá bên kia. – Rốt cuộc em có thể hiểu về tôi được bao nhiêu.

      vẫn luôn chờ đợi câu tiếp theo, nhưng đợi mãi, đợi mãi, kết quả chỉ nhận được nụ cười.

      - Em thử xem vì sao tôi đưa em đến đây? – quay mặt về phía , chút trêu đùa.

      - Tôi quan trọng vậy ư? - bắt đầu suy đoán dựa theo phương hướng cung cấp, đưa đến đây, hẳn chẳng phải ngẫu nhiên rồi.

      - Có thể như vậy.

      - Rất giá trị ư?

      - Hình như là thế.

      Ngón trỏ và ngón cái của đan vào nhau, ngừng xoa xoa:
      - Cuối cùng tôi cũng có giá trị để lợi dụng nhỉ?

      Kỷ Thành Minh nhìn :
      - Mẹ tôi từng khen rất thông minh, hóa ra mẹ tôi vẫn tinh mắt hơn tôi.

      - Sau đó sao? - Liệu có để ở lại đây hay ?

      Có lẽ là có nhỉ…

      Đêm hôm đó, họ ở lại núi, phải như những người bạn tốt thân thiết, sau đó tự nhiên họ cũng giữ khoảng cách hơn trong lời . Gian phòng nghỉ núi tuy khá đơn giản, nhưng sạch thoải mái, đêm hôm đó trôi qua khá êm đẹp.

      Ngày hôm sau, con đường ra trước mắt dường như trở nên rộng lớn hơn.

      Lúc xuống núi thường khó hơn so với lúc lên núi. phía trước, lập tức cảm thấy chân mình như run lên, dường như chỉ cần chú ý chút có thể ngã nhào.

      Nhất là đoạn đường đầy đá tảng, tảng đá lay động mạnh, khiến sợ đến mức muốn hét lên.

      Người phía sau vươn cánh tay, nhưng bàn tay dừng lại giữa trung.

      Trong nháy mắt, lập tức thu tay về.

      - Đừng dẫm lên tảng đá đó. – Sau khi ổn định lại vị trí của mình, quay về phía nhắc nhở.

      gì, giống như hề nghe thấy lời .

      Vừa xuống núi, có sẵn chiếc xe đỗ tại đó.

      Đối với những kẻ có tiền, cần thiết phải kinh ngạc vì bất cứ chuyện gì.

      Khi về, Kỷ Thành Minh tự lái xe, cũng biết nghĩ gì.

      Bây giờ là giờ cao điểm, giao thông công cộng tắc nghẽn, ở mỗi đèn giao thông là từng hàng xe xếp hàng nối đuôi nhau.

      ngồi bên cạnh ghế lái, nửa người dựa vào cửa sổ.

      Cho đến khi Kỷ Thành Minh phanh xe lại, vẫn biết có chuyện gì xảy ra.

      Hình như có tiếng hét chói tai vang lên, Kỷ Thành Minh đâm phải ai đó.

      Chuyện buồn cười nhất là, thằng cha này ngay cả khi đâm người, vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn lập tức dừng xe lại.

      - có sao ?

      Trước mặt họ là người đẹp, dường như bị thương ở chân.

      - Vẫn tốt.


      Tóm lại, Kỷ Thành Minh bế người đẹp lên xe, đưa ấy đến bệnh viện.

      Lúc bác sĩ kiểm tra thương tích cho người đẹp, Kỷ Niệm Hi ngồi bên cạnh Kỷ Thành Minh:
      - Có phải thấy người ta đẹp quá, nên cố tình đâm phải hay ?
      hoàn toàn có thể đánh giá ai đó theo phương pháp này nhé.

      - Em đúng là rất hiểu tôi đấy. – Thế nhưng trả lời .

      Thậm chí biểu cảm còn tỏ ra rất chân thành, khiến Kỷ Niệm Hi cảm thấy cứ như là vậy.

      Thôi cố tỉnh táo nên nào, cảm thấy suy nghĩ của mình dần dần trở nên lộn xộn.

      Kỷ Thành Minh hỏi thăm bác sĩ về bệnh trạng cụ thể của người đẹp, rất may là quá nghiêm trọng, chỉ là xây xát ngoài da.

      Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh người đẹp:
      - Có cần gọi cho người nhà đến ?

      - Cảm ơn, cần. – Người đẹp tỏ ra khách khí, dường như cũng muốn gây thêm phiền toái cho người gây tai nạn.

      Kỷ Thành Minh cầm di động tay, mỉm cười:
      - Vẫn nên gọi ai đó, tránh để phiền toái về sau.

      - Yên tâm, tôi gây thêm phiền phức cho đâu. – Người đẹp ngẫm nghĩ. – Nếu muốn bồi thường, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được.

      - Chuyện đó là đương nhiên.
      Kỷ Thành Minh thản nhiên cười.

      Người đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành Minh mãi thôi.

      Còn Kỷ Niệm Hi cảm thấy, trước cảnh tượng này, đáng lẽ nên đào cái hố để trốn vào.

      - Vì sao lại cố tình muốn lôi thôi với tôi thế. – Người đẹp lạnh lùng mở miệng.

      Kỷ Thành minh vẫn chỉ cười:
      - cần phải liên lạc với người thân.

      Người đẹp muốn , nhưng Kỷ Thành Minh bắt bác sĩ giữ lại, Kỷ Niệm Hi ngờ Kỷ Thành Minh lại có thể tỏ ra như vậy.

      Nửa giờ sau, Lộ Ngang Thịnh đến bệnh viện.

      Kỷ Niệm Hi nhìn Kỷ Thành Minh, rồi lại nhìn Lộ Ngang Thịnh, đột nhiên hiểu ra tất cả.

      - Đến nhanh quá. – Kỷ Thành Minh xem lại thời gian di động. – Nghe Lộ huynh vừa có cuộc họp quan trọng.

      Ánh mắt của Lộ Ngang Thịnh như thanh kiếm sắc bén quét qua Kỷ Thành Minh, nhưng dường như đối với Kỷ Thành Minh đó chỉ là phép thử. Thử xem địa vị của người đẹp này trong lòng Lộ Ngang Thịnh, để có thể bỏ qua cả cuộc họp quan trọng, tất nhiên là…

      Thế nhưng có lẽ Kỷ Thành Minh biết rằng, Lộ Ngang Thịnh ghét nhất bị uy hiếp, đồng thời phạm vào trong những điều cấm kỵ của Lộ Ngang Thịnh.

      Đương nhiên, Kỷ Thành Minh cố ý.

      - Thành Minh huynh quả là hiểu biết về tôi nhỉ.

      - Lộ huynh phải đòi hỏi thành tâm tuyệt đối sao, biết như vậy đủ chưa?

      Lộ Ngang Thịnh chẳng có tâm tình để đấu khẩu với Kỷ Thành Minh, vào phòng bệnh kiểm tra cẩn thận các vết thương của người đẹp:
      - Có vấn đề gì ?

      - . – Người đẹp lại chẳng hề cảm động.

      - Sao lại náo loạn gì nữa? – Thái độ của Lộ Ngang Thịnh hình như cũng chẳng tốt hơn.

      - Đâu có náo loạn đâu. Nếu phải vì , tôi đâu có bị thương thế này. – Người đẹp rất muốn tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện. – Thôi quên , dù sao tôi cũng sao hết, tôi muốn quay lại tiếp tục công việc của mình.

      - Nghỉ ngơi .

      - Tôi muốn làm việc tiếp.

      Lộ Ngang Thịnh nhìn xuống:
      - Tôi ngại để cả công ty của được nghỉ ngơi luôn đâu.

      Người đẹp đành im lặng.

      Kỷ Niệm Hi và Kỷ Thành Minh đóng vai nữ phụ và nam phụ bên ngoài, rất nhanh chóng ung dung rời khỏi bệnh viện.

      lòng mà , rất hâm mộ.

      Nhưng nhé, lại cảm thấy buồn cười.

      Chuyện tình của người khác, chung quy cũng chẳng hề liên quan đến .

      - Kỷ Thành Minh. – gọi khi chuẩn bị lên xe.

      quay đầu, trong mắt đầy nghi ngờ.

      cười.
      - quên đưa thuốc cho ấy rồi.

      Kỷ Thành Minh thản nhiên cười:
      - Lên xe . – Rồi thêm câu. – Phải chạy nhanh thôi, người gây tai nạn đương nhiên phải chạy trước chứ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: tại (20)

      Có lẽ vì phong cảnh sơn thủy hữu tình ở Yên Xuyên rất dễ dàng thanh lọc thế giới nội tâm của con người, nên còn nghĩ ngợi sâu về cái “giá trị” mà Kỷ Thành Minh nhắc đến, thậm chí còn tự gắn liền hai chữ cái đó với cái tên Kỷ Thành Minh, hẳn điều đó càng khẳng định ràng phẩm chất của ta. Khi nội tâm trở nên thanh thản, lại nghĩ về những chuyện lâu còn nhớ đến.

      Thế giới là rộng lớn, nhưng cũng quá đỗi bé.

      Rất rất lâu trước đây, cũng từng sống ở Nam Thành, sau đó được chuyển đến Đông Xuyên. Tất cả mọi chuyện dường như được gắn kết với nhau, như số trời định sẵn.
      Có nhiều người phóng đại việc chuyển nhà như mội đại lớn trong đời, nhưng lại có nhiều người lại cực kỳ bình thản vô ưu đối với việc chuyển nhà ấy. Đó đều là những suy nghĩ chân trong nhân sinh của con người.

      Sau khi xem xét lại thời điểm Kỷ Thành Minh đến Đông Xuyên, rồi nhìn lại thời gian cụ thể Hướng Tư Gia chuyển đến Đông Xuyên.
      cảm thấy sáng tỏ rất nhiều điều.

      Cho đến tận khi tinh thần Ngô Tĩnh Văn trở nên điên loạn, bà vẫn nhớ cần phải chuyển nhà.

      Bà định đến thành phố nơi người bà thương sống.

      Đối với rất nhiều người, mối tình đầu chẳng qua chỉ là mối giao tình qua lại lẫn nhau, sau khi chia tay bỗng nhiên nhớ về nó mà thở dài oán trách đôi chút, nhưng đối với rất nhiều người, đó lại là kiếp nạn của cả cuộc đời.

      Trong cuộc sống, luôn có những cuộc tình tan vỡ, nhưng cũng có biết bao đôi nam nữ si tình.

      nhắm mắt lại, hi vọng đây là kiếp nạn của cả cuộc đời .

      Mối tình đầu là gì nhỉ? Là lật lại cuốn album cũ, tìm lại được bóng dáng xưa sau nhiều năm xa cách. Nhưng đến khi thể hình dung chính xác bóng hình gương mặt thân thương ấy nữa, thời gian trôi qua như ảo ảnh, ta chỉ còn có thể truy tìm lại dấu vết của mối tình đầu ấy mà thôi.

      Mấy ngày nay, họ đều ở trong khách sạn, ngày nào Kỷ Thành Minh cũng có việc phải ra ngoài, nên rất thoải mái và rảnh rang.

      nhàn rỗi này cứ tiếp diễn cho đến khi Kỷ Thành Minh đến lôi thử quần áo.

      Họ vẫn đến bị thự sang trọng đó, cả gia đình họ Lộ đều sống tại đây, trong gia tộc họ Lộ đều có gia huy riêng biệt, còn về phần họ có ở đây hay chẳng ai buồn tìm hiểu nghiên cứu sâu hơn.

      Lần trước tiếp đón họ là Lộ Ngang Thịnh, lần này vẫn là Lộ Ngang Thịnh như cũ.

      Nhưng có thêm đôi phụ lão.

      Kỷ Thành Minh vào trước, theo sau bước chân.

      - Bác trai, bác , lâu gặp. – Kỷ Thành Minh đứng trước mặt hai ông bà, mỉm cười chào hỏi.

      - Lâu lắm mới được gặp Thành Minh. sách báo đều đăng tràn ngập các tin tức và hình ảnh về thành công và tên tuổi cháu, lần nào cũng phải khiến chúng ta vỗ tay tán thưởng. – Ông Lộ Quản Giao lại ngẩng đầu thoáng nhìn về phía con trai mình. – Ngang Thịnh, phải học tập Thành Minh nhiều vào.

      - Xin hai bác đừng khiêm tốn, cháu còn phải học tập Ngang Thịnh nhiều, ngại chỉ bảo thêm cho cháu ạ.

      - Đương nhiên là tôi ngại. – Lộ Ngang Thịnh nhàng vuốt cằm.

      Bà Diệp Tình, mẹ Lộ Ngang Thịnh ngồi kề bên lại nhìn về phía Kỷ Niệm Hi đứng sau lưng Kỷ Thành Minh với ánh mắt đầy ý cười.

      Kỷ Thành Minh kéo Kỷ Niệm Hi lại gần:
      - Đây là em cháu, lần đầu ra ngoài nên hơi sợ người lạ, hi vọng hai bác để tâm ạ.

      Trong lòng thầm trầm xuống, nhưng mặt vẫn nở nụ cười:
      - Cháu chào bác trai, bác ạ.

      Bà Diệp Tình kéo Kỷ Niệm Hi lại gần, gật đầu:
      - Đúng là kỳ nữ trong thiên hạ.

      Lộ Ngang Thịnh trợn mắt:
      - Hai người là em… nhưng chẳng giống nhau chút nào.

      Kỷ Thành Minh thản nhiên đáp lại:
      - Mọi người đều hai em chúng tôi, người lớn lên giống cha, người lại giống mẹ.

      Mắt Lộ Ngang Thịnh hơi híp lại, muốn chấp nhất thêm về đề tài này.

      Cuối cùng Kỷ Niệm Hi cũng biết được cảm giác trở thành nhân vật trung tâm là như thế nào. Ông Lộ Quản Giao và bà Diệp Tình đều đặt toàn bộ chú ý lên người , mọi đề tài rất tự nhiên cũng xoay quanh , kể cả việc dạo này còn đến trường, làm việc gì, Kỷ Thành Minh đều giúp kể tường tận, còn lại thể ra phía sau.

      Lộ Ngang Thịnh tỏ ra liên quan đến mình, vẫn bình thản ăn cơm, cũng xen vào nửa câu.

      Bữa cơm hôm đó diễn ra ký quái.

      Biểu của Kỷ Thành Minh lại khá tự đắc.

      - Niệm Hi mới tới đây, vẫn chưa biết hết quang cảnh nơi này, Ngang Thịnh, con đưa Niệm Hi ra ngoài thăm thú chút nhé.
      Bà Diệp Tình bỗng mỉm cười .

      Lộ Ngang Thịnh đứng dậy, nhìn Kỷ Niệm Hi:
      - vinh hạnh cho tôi.

      Kỷ Thành Minh chỉ mỉm cười nhìn theo hai bóng người khuất dần, tiếp tục cùng trò chuyện với ông Lộ Quản Giao.

      Kỷ Niệm Hi theo sau Lộ Ngang Thịnh, khu biệt thự sa hoa này có đặc điểm, các phòng ở đây đều quá lớn, nhưng khuôn viên bên ngoài lại vô cùng rộng rãi, thậm chí còn có khu rừng nhân tạo nho phía sau. Đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách xa xa, quả là thiết kế đẹp tựa như thế ngoại đào nguyên.

      Lộ Ngang Thịnh chỉ về phía khu nhà phía xa:
      - Đó là nhà chú hai tôi.

      nhìn qua, khu nhà được xây khá thấp, mang theo hơi thở thiên nhiên:
      - Hẳn bên kia là nhà chú ba nhỉ?

      gật đầu, tùy tiện tiếp chuyện:
      - Kỷ tiểu thư có vẻ khá hiểu biết về gia đình tôi.

      - Nếu trai tôi đưa tôi đến đây, tất nhiên dặn dò đôi chút. – Giọng nhàng đầy kính ngữ, cố thể phong thái tao nhã thanh tĩnh của Kỷ tiểu thư, đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng mà Kỷ Thành Minh từng với , ý định để kết thân với nhà họ Lộ bằng thân phận của Kỷ Niệm Hi đây.

      phải là hiểu, nhưng nếu tại bị trói vào cái dây thừng này, đành phải cố gắng làm tốt vậy.

      Lộ Ngang Thịnh trợn mắt nhìn :
      - là em của Kỷ Thành Minh á?

      - Có cần xét nghiệm DNA ? – Giọng vô cùng thoải mái.

      - Chẳng qua tôi thấy hai người có tướng phu thê hơn.

      - Tam thiếu gia, lời của loạn luân đấy, tôi coi đó chỉ là câu đùa thôi nhé.

      Lộ Ngang Thịnh híp mắt, vốn định công kích từ phía , nhưng ngờ đây lại là người ăn vô cùng cẩn trọng. Người ta vẫn khen Kỷ Thành Minh rất biết tìm kiếm nhân tài, hóa ra đây phải là tâng bốc suông nhỉ.

      - Chẳng qua nghe Kỷ tiểu thư vẫn theo học đại học năm thứ hai, cho nên…

      - Trông tôi già đến vậy ư? Chẳng lẽ chẳng có chút dáng vẻ sinh viên nào à?

      thể phủ nhận, đành phải hùa theo tán dương vậy:
      - Tôi thể tin được sinh viên lại có dáng vẻ phóng khoáng đầy tự tin và khí chất tao nhã như Kỷ Tiểu Thư đây.

      Lời tâng bốc này khiến người nghe chẳng thể thoải mái.

      Nếu như Kỷ Niệm Hi có thể may mắn được gả cho Lộ Ngang Thịnh, theo như lời người khác mà , hẳn là phúc phận ba đời nhà rồi.

      khôi hài, nhưng diễn vẫn cứ phải diễn tiếp.

      - Tam thiếu gia luôn biết cách khích lệ người khác vậy ư?

      - Rất ít khi. – Lộ Ngang Thịnh hơi híp mắt lại. – là người đầu tiên đấy.

      Nhìn xem, người đàn ông này là loại động vật gì, chỉ cần bâng quơ nhàng vài câu có thể khiến phụ nữ nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái rồi.

      - A… Hóa ra tam thiếu gia đây lại lòng với tôi như vậy? khi như vậy….
      cúi xuống, vờ thẹn thùng.

      Sắc mặt Lộ Ngang Thịnh tối xầm lại, đánh giá lại lần nữa, ngờ lại bị con bé như dắt mũi, biết đây là do phương pháp huấn luyện của Kỷ Thành Minh hay là do gien Kỷ gia quá tốt nữa.

      - Ừ? - ngẩng đầu, mở to mắt, đầy mê hoặc.

      Lộ Ngang Thịnh quay đầu, ho khan:
      - Kỷ tiểu thư vậy hình như có phần quá dễ dãi với tình rồi.

      gật đầu, hề do dự:
      - thể ở bên cạnh người mình , tâm trạng này, hẳn rất biết.
      tính toán, Kỷ Thành Minh đến đây hẳn là để đoạt lấy miếng thịt béo bở tay Lộ Ngang Thịnh, vì vậy nhất định phải dồn Lộ Ngang Thịnh phải nổi nóng mới có khả năng thành công.

      Người ta đồn rằng, Kỷ Thành Minh bao giờ bỏ qua khi cơ hội trong trong tầm với.

      Lần này, nhất định càng .

      - Cha tôi từng , đàn ông chí ở bốn phương. – Chứ phải đặt trong chuyện nam nữ.

      Nên cần phải lấy tình ra để thuyết phục .

      xong lời này, hai người lâm vào tình trạng im lặng.

      Lộ Ngang Thịnh nhìn từ đầu đến cuối, suốt cuộc đời này, chưa bao giờ phải tỏ ra kinh ngạc trước mặt người con nào đến thế, cũng hề ngượng ngùng về điều này, cảm giác này khiến phải hoài niệm, có người cũng từng luôn hề kiêng nể gì như thế.

      - Quay về với “ông ” của , hãy đến thương thảo điều kiện với tôi.
      Dùng kết hôn để ép phải buông tay, chiêu này của Kỷ Thành Minh hiểm, nhưng thương trường để đạt được mục đích, có ai quan tâm ta dùng chiêu trò gì phía sau đâu.

      nhàng cười:
      - Vì sao? Tôi có gì được nào? Có lẽ chỉ cần cưới tôi, tôi can thiệp vào chuyện qua lại với người phụ nữ khác đâu.

      Người phụ nữ khác là ám chỉ người đẹp bị thương hôm đó.

      Lộ Ngang Thịnh ngước nhìn những vì sao lấp lánh bầu trời:
      - Suốt đời này, tôi muốn tổn thương ấy.

      Trái tim khẽ rung động, rung động mãnh liệt ùa về.

      Kiểu người như họ lại có thể ra câu như vậy, hẳn đây là những lời lòng.

      Nhưng cuối cùng cũng gì thêm.

      Những ngôi sao vẫn lấp lánh bầu trời rộng lớn. Có ai đó đứng chờ bên cạnh lén lút nghe trộm cũng chậm rãi rời .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Bi kịch ngược chiều (1)

      Chi tiết về buổi thương thuyết của Kỷ Thành Minh và Lộ Ngang Thịnh sau đó cũng lắm. chỉ có thể khẳng định Kỷ Thành Minh đạt được mục đích của mình, trong khi Lộ Ngang Thịnh đành buông bỏ vài lợi ích, đồng thời hai người đàn ông nhanh chóng đưa ra những thỏa hiệp của mình, thoạt nhìn mọi chuyện ổn thỏa.

      Còn với , chỉ nhớ câu rất ràng: “Suốt đời này, tôi muốn làm tổn thương ấy.”

      nghĩ, hoàn toàn có thể khẳng định là cả đời này, Kỷ Thành Minh chẳng bao giờ được câu như thế. Còn người ấy, có thể ra những lời như vậy . từng cưới , cũng từng mãi mãi ở bên , thế nhưng bây giờ vị hôn thê của , lại chẳng phải là .

      Hai người đó có thể sống bên nhau được hay , đó ra là chuyện của hai người họ, chỉ cần họ đủ kiên định, họ nhất định có thể, cố chấp tin tưởng như vậy. Nhưng đại đa số chúng ta lại chỉ là người phàm trần, chẳng thể kiên định với tình suốt cả cuộc đời.

      từng xem bộ phim điện ảnh cực kỳ biến thái về kiên định đó.

      Nhân vật nam chính và nữ chính dành trọn cuộc đời để kiên trì với tình của họ, mặc cho cấm cản của gia đình, thậm chí nam chính bị quan binh tra tấn đến phát điên, nữ chính cũng bị hành hạ về mặt tinh thần đến còn tỉnh táo, nhưng họ vẫn kiên định, cuối cùng về già họ được ở bên nhau.
      ( ý chị là có điên mới kiên trì thế hả,đúng à bộ phim điện ảnh biến thái nhỉ)

      Có nhiều người cảm động, cũng có nhiều người phê phán phủ nhận bộ phim đó.

      Còn thầm nghĩ, thành bại của tình nằm trong tay mỗi chúng ta.

      Nhưng cũng khôi hài, người đàn ông như Lộ Ngang Thịnh, vì dành quá nhiều tâm tư cho , nên đó trở thành nhược điểm để người khác lợi dụng. Hóa ra có những người vừa tán thành lại vừa lợi dụng, mà chính lại là người như thế.

      Lộ Ngang Thịnh từng hỏi , từng lòng người nào đó .

      Có chứ, hẳn là có, chưa bao giờ phủ nhận điều đó, bất kể là đối với chính bản thân hay bất cứ ai.

      Khi và Giang Thừa Dự ở bên nhau, phải chưa từng bị bà Văn Dao phát .

      Sống chung lâu ngày, đương nhiên họ vẫn để lại vài nghi vấn. vì sao bà Văn Dao lại biết được tình, nhưng kết quả vẫn tốt hơn so với trong tưởng tượng của rất nhiều, bà Văn Dao cũng túm tóc gọi là đồ đê tiện, cũng giống như các phu nhân khác cầu phải rời xa con trai bà, bà chỉ đơn giản ngồi sofa trong phòng khách, hỏi họ bắt đầu từ khi nào.

      Đương nhiên là đêm hôm đó, bà Văn Dao cãi nhau trận ầm ĩ với ông Giang Huy.

      Đối với phụ nữ, chuyện thể dễ dàng tha thứ được nhất là chồng ngoại tình và con trai mình muốn kết hôn với đứa con mà mình thích.

      Mà có lẽ trong lòng bà Văn Dao, phạm vào cả hai điều đó.

      Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự ôm chặt trong lòng, hề vờ như giữa họ có chuyện gì xảy ra, càng phủ nhận.

      dùng hơi ấm chân nhất của cơ thể mình để với rằng, thu xếp ổn thỏa mọi chuyện cho , bao giờ bỏ rơi .

      Bà Văn Dao vào phòng bàn bạc với ông Giang Huy, cuối cùng bà đành cúi đầu.

      biết ông Giang Huy phải thỏa hiệp những gì, nhưng tất cả đều quan trọng, họ có thể ở bên nhau.

      Nhưng ngay khi sắp đến kỳ thi đại học, dường như ông trời ban tặng cho món quà tuyệt vời nhất, có thể xuất với tư cách là bạn của Giang Thừa Dự, họ còn phải lén lút, họ cũng cần phải giấu diếm mối quan hệ của mình với bất cứ ai. Từ tâm trạng lén lén lút lút chuyển sang công khai khiến cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng dù bà Văn Dao thích như trước, nhưng vẫn phải chấp nhận .

      Mỗi ngày, Giang Thừa Dự đều làm việc bên cạnh , lúc nhàm chán, còn gọi điện trêu chọc , đồng thời đưa ra vài câu hỏi hóc búa để thay đổi tâm trạng.

      Và cũng rất ngẫu nhiên, cũng trêu chọc .

      Lúc kiểm tra bài tập của , rất nghiêm túc. Nếu như còn cố tình làm sai vài bài tập đơn giản, nhìn như hận thể đập ngay quyển vở vào đầu để mắng cho trận.

      Sau khi giải xong số đề, thông thường lại kéo về bên này bàn, ôm vào lòng.
      - Sau này chúng ta sinh hai đứa con nhé. – Giang Thừa Dự ôm trong ngực , khuôn mặt tràn ngập ý cười.

      - trai nhỉ? – cúi đầu. – Thôi cứ thai song hỉ là được, giải quyết lần duy nhất trọn vẹn luôn.

      - Hết lần này đến lần khác chứ. – Giang Thừa Dự cười như có như . – rất thích được chiêm ngưỡng quá trình đó.

      nhận ra hàm ý trong lời của , liều mạng đánh trận.

      Những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn lưu lại trong trí nhớ, sao có thể cam tâm để nó nhạt phai, sao có thể cam tâm để người đàn ông trong ký ức trở thành người xa lạ bên ngoài, trở thành chồng của người khác.

      Sao có thể cam tâm cho được?

      Sau khi thu dọn toàn bộ hành lý để trong khách sạn, nếu như Lộ Ngang Thịnh thỏa hiệp, hẳn thời gian họ ở lại đây cũng còn nhiều nữa, cũng chẳng thể đoán nổi người đàn ông đó muốn làm gì nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức để phối hợp với .

      Nhàn rỗi chẳng có gì để làm, liền ra ngoài dạo.

      Con người ta đều có những thứ để cảm động, để theo đuổi, giống như ở mạng, rất nhiều khán giả sau khi theo dõi hết 12 chương trình “ xin đừng gõ cửa” luôn kêu gào rằng mãi tin tưởng vào tình . Bởi vì họ bị cảm động, ngoại trừ cảm động vì sinh ly tử biệt, còn có cảm động với tình và nhân duyên.

      liên quan, nhưng vẫn cảm động.

      Vô tình lại tìm đến bệnh viện, cảm thấy mình hình như hơi bị điên, tự nhiên lại đến nơi đây. Với tính cách của Lộ Ngang Thịnh, ta hẳn sớm chuyển ấy đến bệnh viện VIP rồi.

      Thế nhưng khi đến nơi, vẫn gặp được người muốn gặp.

      gõ vài nhịp lên cánh cửa để tượng trưng, nằm giường bệnh cất cuốn sách xem xuống , ngẩng đầu nhìn về phía .

      Khi ánh mắt của hai người chạm nhau trung khoảng hai giây, họ cùng nhìn nhau và cười.

      nhìn thấy bệnh án treo ở đầu giường có viết tên của bệnh nhân: Giang Phỉ.

      Thoạt nhìn, hai cái tên xứng đôi.

      Giang Phỉ cũng thoáng nhìn bàn tay trống trơn của Kỷ Niệm Hi, mỉm cười:
      - Hẳn chiều nay ấy mới đến đây.
      Ý tứ trong câu rất đơn giản, nếu đến đây để gặp Lộ Ngang Thịnh, hẳn là gặp may rồi.

      - Tôi chỉ đến thăm thôi. – ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, chiếc ghế được đặt dựa vào cạnh giường, hẳn chiếc ghế này được dùng từ rất lâu nên mặt sơn ghế đều bong tróc hết.

      - Vậy mà còn tiếc túi hoa quả sao? – Giang Phỉ ném cuốn sách sang bên, đầu cuối.

      - cũng đâu phải bệnh nhân. – chắc chắn.

      Giang Phỉ nhíu mi:
      - Vậy đến đây làm gì? - Trong mắt lại chứa phòng bị. – Muốn tôi phải rời xa Lộ Ngang Thịnh à? Định chi cho tôi bao nhiêu tiền đây?

      Kỷ Niệm Hi sửng sốt, nhưng vẫn phối hợp:
      - Như vậy , phải như thế nào mới chịu chấp nhận rời xa Lộ Ngang Thịnh đây, muốn bao nhiêu tôi đều chi được hết.

      Giang Phỉ tỏ ra kiêu ngạo:
      - Nếu tôi nhường mà Ngang Thịnh đồng ý, tôi chả thèm lấy gì hết.

      lại :
      - Hẳn đại khái cũng biết, cha mẹ Lộ Ngang Thịnh và cha mẹ tôi đều hi vọng chúng tôi đính hôn.

      - Chuyện đó liên quan gì đến tôi.

      - Sao lại liên quan. ấy vì có nên chịu cưới tôi đấy.
      Kỷ Niệm Hi đơn giản khi diễn diễn đến cùng.

      - tìm tôi cũng chẳng được gì đâu. – Giọng Giang Phỉ rất thản nhiên thể quá nhiều cảm xúc.

      - Ý của là dù có ra , ta vẫn buông tha cho , đúng ? – Kỷ Niệm Hi nhíu mày. – thế chẳng qua là ngụy biện, nếu muốn ra , làm gì có chuyện thể được. Lộ Ngang Thịnh đâu có lấy xích trói lại đâu chứ? Đương nhiên, có thể rằng vì bất đắc dĩ buộc phải ở lại, phải chấp nhận mọi thiệt thòi, thế nhưng, khi muốn rời xa ai đó, nhất định có cách để buông tay.

      Sắc mặt Giang Phỉ thay đổi, nhưng vẫn chịu mở miệng.

      - đến đây, hẳn chính cũng muốn ra . – Kỷ Niệm Hi đứng dậy, vỗ tay. – Nếu muốn ra , vậy chỉ còn cách chấp nhận thôi.

      Giang Phỉ nhìn .

      - Đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao ta cũng chẳng tôi, tôi tất nhiên chẳng thèm tiếp cận ta. Tôi cũng chẳng thèm người đàn ông trong lòng người phụ nữ khác đâu. – Thậm chí còn muốn chúc phúc cho họ, nhưng xem ra chuyện này cũng chẳng dễ dàng nhỉ. – Thất vọng lớn nhất trong cuộc đời con người, phải vì tình cảm của mình bị người ngoài phá hoại mà chính là vì bản thân họ thể kiên trì với nhận định của mình.

      chẳng biết là cho ai nghe nữa, chán quá.

      nghĩ như vậy.

      phải đến tận buổi chiều Lộ Ngang Thịnh mới đến, vừa ra đến cửa Kỷ Niệm Hi chạm mặt ra.

      Lộ Ngang Thịnh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch chào hỏi.

      - Nếu có ngày nào đó tam thiếu gia kết hôn, nhất định phải mời tôi nhé. – Kỷ Niệm Hi cười .

      nhăn mặt nhíu mày:
      - Ừ.

      thể đoán được, kiểu tình cảm được chúc phúc này có thể đạt được kết quả viên mãn hay , cho dù có bị gia đình ngăn cấm, liệu có ai đó dám vì người mà chịu hi sinh tất cả hay .

      thể biết được, thế gian này rốt cuộc có còn tồn tại những tình cảm như vậy hay .

      Có nhiều chuyện tình , lúc mới đầu đẹp như câu chuyện đồng thoại, nhưng chẳng bao lâu sau mới nhận ra đó chẳng qua đều là những điều dối trá đẹp đẽ mà thôi.

      muốn chứng minh đời vẫn còn những tình như vậy, cho dù phải dựa vào người khác để chứng minh điều đó.

      Đúng như nghĩ, thế gian vẫn còn những tình như thế.

      Nếu có, vậy chính bản thân có thể đạt được hay ?

      Mọi chuyện ở Yên Xuyên được xử lý rất thuận lợi và tốt đẹp, bàn đến qua trình, nhưng thu được kết quả như vậy có thể xem như đạt được thành công. Kỷ Niệm Hi cũng tự phát huy giá trị bản thân, lại mang đến hào quang cho gia tộc họ Kỷ, đồng thời cùng Lộ Ngang Thịnh xây dựng mối quan hệ tương đối tốt ở thành phố Yên Xuyên.

      cố gắng hết sức để phối hợp cùng Kỷ Thành Minh, phải vì lo lắng phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua muốn vì vậy mà Kỷ Thành Minh thương xót và tay với hơn. làm đến vậy, hẳn ta xấu hổ mà khiến khó xử chứ.

      đến đây, chẳng qua vẫn chỉ vì bản thân mà tính toán.

      đời này, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đâu.

      Đến tận khi lên máy bay, Kỷ Thành Minh cũng chẳng thèm giải thích bất kỳ lời nào về những chuyện xảy ra, kể cả chuyện ta để xuất ở nhà họ Lộ với danh phận là em .

      , cũng chẳng thèm hỏi.

      thực tế, Kỷ Thành Minh quan trọng những chuyện đó. phải lúc đó hề cảm thấy xúc động khi nghe cuộc đối thoại của và Lộ Ngang Thịnh. tự tin, kiên định trong giọng của khiến hoàn toàn bất ngờ. Thế nhưng, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

      Chuyến công tác tới Yên Xuyên lần này, ngoại trừ dành được quyền khai thác dự án trong tay Lộ Ngang Thịnh, còn muốn tìm hiểu thêm về thế lực sâu xa sau nhà họ Lộ.

      thể phủ nhận ôm ấp kỳ vọng rất lớn để phát triển nghiệp ở Yên Xuyên, nhưng vì hạn chế của chính phủ ở Yên Xuyên đối với các nhà đầu tư bên ngoài khiến khá đau đầu, nhưng điều đó phải có cách hóa giải, điểm quan trọng nhất là muốn tiến vào Yên Xuyên, nhất định phải đoạt được liên kết với nhà họ Lộ, khi hai vấn đề đó kết hợp lạ khiến tổn thất rất lớn, nếu phải đối mặt với tổn thất này thà tham gia hơn.

      Vào đầu năm nay, từng có vài dịp được gặp mặt nhị thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Thiếu Hành. Kỷ Thành Minh muốn phải thừa nhận rằng, trước đây Lộ Thiếu Hành coi là đối thủ cạnh tranh nguy hiểm nhất, nhưng chẳng coi trọng người này nên cố tình che dấu thực lực với Lộ Thiếu Hành. từng cố thử độ nông sâu của Lộ Thiếu
      Hành, nhưng đều bị trốn tránh. Lúc đó nghĩ, nếu con cháu nhà họ Lộ đều như Lộ Thiếu Hành, ngày gia tộc họ Lộ xuống dốc chẳng còn xa.

      Nhưng đến hôm nay, khi đối mặt với Lộ Ngang Thịnh, ta giống như Lộ Thiếu Hành mà tác phong làm việc rất mạnh mẽ vang dội, nhìn xa trông rộng, đây hẳn là người khó đối phó.

      Xem ra, muốn đặt chân đến Yên Xuyên, cũng là vấn đề tương đối nan giải.

      Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thể thừa nhận rằng thế gian này còn rất nhiều kẻ tài.

      Lần này, cũng nhận ra bản thân có cửa để thắng.

      Khi còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên máy bay bị rung lắc mạnh, thậm chí nhiều hành khách còn hoảng hốt kêu gào.

      Tiếp viên nhanh chóng thông báo đài rằng máy bay rơi vào khu vực loạn lưu, mong hành khách quá hoảng sợ.

      Kỷ Niệm Hi quay lại chỗ ngồi, sắc mặt trở nên trầm tĩnh đến kỳ lạ.

      - Lúc em xuống núi cũng hét lên nhỉ. – Thế nhưng Kỷ Thành Minh lại có tâm tình để chuyện.

      nuốt nước bọt, cố gắng chăm chú nhìn vào chiếc cốc vừa bị đổ, giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua.

      - còn viết trước di chúc à? – tốt bụng nhắc nhở .

      Nếu ta mà có mệnh hệ gì, biết bao tiền như thế biết để cho ai.

      - Vẫn còn bình tĩnh thế cơ à? Lại còn quan tâm đến tôi nữa chứ. – cười cười. – Thầy bói rằng tôi sống đến năm 80 tuổi cơ, cả đời bình an, bệnh tật.

      - mà mê tín thế à?

      - Vào thời điểm này, nhất định phải tin tưởng vào điều đó.

      Máy bay cuối cùng trở lại quỹ đạo, vài hành khách vừa gào thét bỗng nhiên òa khóc, có lẽ con người luôn coi trọng sinh mệnh của mình.

      Nhưng hai người này, dường như lại coi đó là chuyện của người khác.

      - Nếu Lộ Ngang Thịnh thực cưới tôi sao? – Đối phương rất thông minh, chỉ cần Giang Phỉ quá quan trọng, ta bao giờ nhượng bộ với Kỷ Thành Minh. Nhất là Kỷ Thành Minh phải biết thương nhân chỉ coi trọng lợi nhuận, phụ nữ và hàng hóa vốn chẳng khác gì nhau, sao ta có thể chắc chắn rằng Lộ Ngang Thịnh chấp nhận trả cái giá đắt đến vậy.

      - Lúc học em chưa từng chuẩn bị bài à? – Kỷ Thành Minh kiên nhẫn giải thích. – Lộ Ngang Thịnh tốt nghiệp ở trường trung học bình thường, sau đó theo học ở trường đại học bình thường, ta tiếp nhận Hoàn Quang là chuyện ngoài ý muốn. người đàn ông sinh ra trong gia đình danh vọng lại có năng lực, nhưng màng đến danh lợi, vì sao lại cứ luôn cố tình lựa chọn cuộc sống bình thường như vậy?

      - ta có hứng thú với nghiệp của gia tộc.

      - Đó là khả năng. – KỶ Thành Minh nở nụ cười tán thưởng. – Còn khả năng nữa, là ta rơi vào lưới tình.

      Kỷ Niệm Hi mở to hai mắt:
      - Họ ở bên nhau lâu đến vậy cơ à?

      Từ hồi trung học, đại học đến bây giờ, rốt cuộc là mấy phần đời đây nhỉ?

      còn gì để bàn luận.

      Trong khi còn cảm thấy cảm động, Kỷ Thành Minh lại chậm rãi :
      - Đều là do tôi đoán vậy thôi.

      dễ dàng đả kích nhiệt huyết của mà, hẳn ta biết tình nhưng vẫn muốn đùa cợt . Nhìn thấy người ta nhau như thế, hay lắm à?

      Tâm trạng dường như rất vui vẻ.

      Họ có thể coi là cùng chung hoạn nạn.

      Đoán ư?

      - Nếu đoán sai sao? Nếu Lộ Ngang Thịnh thực muốn cưới tôi sao, phải vẫn tôi rất hấp dẫn à? - khá tức giận.

      - Vậy càng nên cảm ơn tôi chứ? – chớp chớp mi. – Cửa nhà họ Lộ, phải ai cũng vào được đâu nhé.

      hít sâu, thể lên lời.

      Phần đông đều nghĩ như vậy, kể cả căn bản điều đó vốn chẳng công bằng.

      nhếch miệng:
      - còn bình tĩnh thế, có phải vừa nghĩ nếu máy bay gặp chuyện may, được hội ngộ dưới hoàng tuyến với vị hôn thê của , coi như là viên mãn nhỉ. Tôi biết hóa ra lại si tình thế đấy.

      Kỷ Thành Minh nhận ra vẫn tức giận nhưng tâm trạng vẫn rất tốt:
      - Ôi trời ơi, tôi lại chỉ thấy nếu được chết cùng em, hẳn phải đơn nữa thôi.

      ấm ức, thèm để ý nữa.

      Bởi vì biết đợi hỏi “Vì sao?”

      Thế nhưng dù hỏi, vẫn trả lời:
      - Em chắc chắn ngày nào cũng gây với tôi, nên tránh xa tôi ra chút.

      Mọi ngôn ngữ của đều biến mất luôn.

      Người này vô tình vô nghĩa mà.

      Nhưng hôm nay Kỷ Thành Minh lại lảm nhảm vô nghĩa siêu nhiều, việc tiếp lời hoàn toàn ảnh hưởng đến tham vọng muốn của :

      - Lúc loạn lưu, em nghĩ gì nhỉ? Để tôi đoán nhé.

      im lặng, ta nhất định phải khiến mất vui mới được.

      - Nhất định là muốn sắm vài bộ quần áo đẹp, sau đó tìm đến trang điểm ở chuyên gia trang điểm nổi tiếng nhất. – Giọng Kỷ Thành Minh rất chắc chắn.

      nhịn được, quay lại:
      - Vì sao?

      - Người cũ của em kết hôn, chẳng lẽ em định ôm bộ mặt hốc hác suy sụp này đến diễn vở bi kịch rẻ tiền à?
      cười.

      trợn mắt.

      ta chắc chắn cố ý.

      Hơn nữa ta còn để biết rằng ta cố ý.

      - Kỷ Thành Minh, hãy buông tha cho tôi .
      từng rất nhiều lần muốn như vậy.

      lắc đầu:
      - Em vừa nhắc nhở tôi, Hướng Tư Gia có lẽ cũng nghĩ rằng gặp tôi ở dưới hoàng tuyền, mà ấy cũng muốn em và Giang Thừa Dự được ân ân ái ái bên nhau đâu. Cho nên… hãy tự đoán xem tôi làm gì tiếp theo.
      Vậy là bi kịch bắt đầu, cao trào, tình , đau khổ, tranh dành, ghen tuông, lựa chọn, đấu tranh... tất cả xuất trong phần này, vẫn với cách dẫn chuyện đầy bí mà phải căng từng nơron EQ ra mới có thể lí giải và hiểu hết được những suy nghĩ quá sâu xa và những bí mật sau lưng họ. Xin mời quan tâm theo dõi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Bi kịch ngược chiều (2)

      Đêm hôm đó, thành phố Đông Xuyên mưa rất to, tạo nên vô số dòng nước chảy mặt đường. Mưa táp vào cửa kính lạnh lẽo.

      Xe tiến vào biệt thự, lập tức có người cầm ô tới.

      Kỷ Niệm Hi xuống xe, dẫm lên những vũng nước loang lổ mặt đường, thèm quan tâm đến chiếc ô được che đỉnh đầu, lao vào trong nhà cách bình thường. Quần áo ướt đẫm dán vào da , tạo nên cảm giác lạnh lẽo.

      - Sao mở ô lên? – Lục Kỳ Hiên ngồi trong phòng khách xem sách kinh ngạc nhìn , lập tức bỏ sách ra, hỏi: - Cứ như là chạy nạn ý.

      Lục Kỳ Hiên định là giống như bị thú dữ đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Thành Minh xuất , nếu bây giờ vậy phải là mắng…. Nên câm miệng lại hơn.

      - Tôi lên thay quần áo. – Giờ phút này, muốn đối mặt với bất kỳ ai.

      Kỷ Thành Minh cũng nhìn , ánh mắt đảo qua quyển sách tay Lục Kỳ Hiên. Lục Kỳ Hiên cười hì hì, chuyển quyển sách đến góc chết Kỷ Thành Minh nhìn thấy được, là giấu đầu hở đuôi.

      Kỷ Thành Minh giũ sạch nước tay áo, thái độ khác lắm:
      - Dạo này tình hình thế nào rồi?

      - Tất cả đều tốt. – Lục Kỳ Hiên đương nhiên biết trước khi ấy sắp xếp chu toàn mọi việc, nếu chính mà còn làm loạn mọi sắp xếp của ấy lên, vậy cũng quá giỏi rồi.

      Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn Lục Kỳ Hiên.

      Lục Kỳ Hiên sờ sờ mũi, dường như bây giờ mới hiểu ý trong lời Kỷ Thành Minh:
      - Hai ngày nữa tập đoàn Long Giang và Mông gia dường như tổ chức hiệp nghị, hơn thế, nếu tin tức sai, Giang Thừa Dự lúc đó mới được thực nắm quyền điều hành.

      Kỷ Minh ngồi đối diện Lục Kỳ Hiên, tay đập vang tiếng:
      - Vậy trước đây mọi quyền lực đều nằm trong tay mẹ của Giang Thừa Dự ư?

      - Chắc là vậy. – Lục Kỳ Hiên thầm tự đoán.

      Kỷ Thành Minh chỉ cười cười, xem ra đêm nay nhất định có người ngủ được đâu.

      Đêm hôm đó cũng hề yên tĩnh, tiếng mưa rơi mãi thôi, như xoáy mãi quanh tai.

      Kỷ Niệm Hi nằm giường, màn đêm đậm đặc cũng chẳng thể làm lu mờ cảm xúc của . tay cầm điếu thuốc, giữa bóng tối mênh mang cũng thể nhìn thấy làn khói thuốc mỏng manh bay lên, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong khí. hít hơi sâu, rồi cứ thế ho khan, tiếng ho hòa lẫn với tiếng mưa vang lên cách hỗn loạn. Miệng thở phì phò, ném tàn thuốc vào trong chăn, mùi khét vờn mũi, ánh lửa đỏ thẫm chầm chậm lụi tắt.

      Màn đêm, lại tối đen như cũ.

      Nhưng mùi thuốc lá vẫn thoang thoảng trong khí.

      Tay miết bờ môi, lúc người ấy hôn , cũng có mùi vị này.

      Tay nắm chặt lấy chăn, lúc ấy vẫn còn có thể làm nũng với :
      - Giang Thừa Dự, được hút thuốc, ít nhất là được hút thuốc trước mặt em đâu đấy.

      Tất cả đều là giả dối, nhưng cũng vui vẻ.

      còn hút thuốc trước mặt nữa.

      Nhưng mỗi khi hôn , mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn đủ để bán đứng .

      Thế nhưng vẫn vờ như biết, lúc đó vẫn tự nhủ với lòng mình như vậy đấy.

      Lồng ngực của , vẫn xôn xao như thuở ấy.

      Bật đèn lên, căn phòng vẫn thế. Từ trước đến nay, vẫn sống tốt trong hoàn cảnh này. vẫn cứ tự lừa mình dối người, trước khi ngủ, đều nghĩ tất cả đều chỉ là giấc mơ, khi tỉnh dậy, vẫn chỉ là nữ sinh trung học, và Giang Thừa Dự vẫn là chàng thanh niên luôn ôm vào lòng, họ đều hề thay đổi, hề tồn tại bốn năm ấy, cũng có Mông Tuyết, có Kỷ Thành Minh, thế giới này vẫn mãi giống như những hình ảnh vẹn nguyên trong trí nhớ của .

      Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, đều rất thất vọng.

      còn như trước, cũng thể như trước, từng muốn cố gắng để sống tốt.

      Nhưng vì sao lại được, vì sao lại thể, vì sao?

      phải thể chặn mọi tin tức về , nhưng chỉ cần nghĩ đến mọi chuyện xảy ra, mọi chuyện tan vỡ, vẫn tự lừa dối bản thân.

      xốc chăn lên, liếc nhìn lỗ thủng của tàn thuốc, hóa ra chẳng có gì xảy ra hết. Nhìn xem, bất kể chuyện gì đều luôn để lại dấu vết của nó, để với bạn rằng, chuyện đó xảy ra, kể cả khi bạn muốn nghĩ đến nó.

      xuống giường, mở máy tính lên.

      Cứ tự chà đạp bản thân , cứ tự cầm dao mà cứa vào vết thương của mình .

      Có gì là thể đây, dù sao chẳng có gì cả, ngoại trừ bản thân, chẳng còn gì hết.

      mở vài trang tin tức, thậm chí cần nhấp vào, trang đầu của mọi tờ báo đều đăng bức ảnh giống nhau, đều phối hợp đăng tải tin tức về hôn lễ hàng đầu Đông Xuyên. Từng ngón tay căng cứng màn hình máy tính, vì sao họ đăng rằng hôn lễ bị hủy bỏ, vì sao xuất nội dung tạm hoãn hôn lễ chứ.

      Thời gian vẫn ngừng trôi qua như đếm ngược.

      Ông trời ơi, tại sao người lại trở thành chồng của người khác.

      Những tình tiết cẩu huyết như thế, đúng vậy, nếu xảy ra đối với phải gọi là gì đây?

      Nhưng sao khóc nổi, lòng điêu đứng.

      Nhấp chuột vào tin đầu của tờ báo, là vô số những lời chúc phúc tốt đẹp được sắp xếp lộn xộn, họ còn kể lại dâu chú rể quen biết nhau như thế nào, hôn lễ xa hoa tốn kém cỡ nào, áo cưới của dâu và chú rể được nhập khẩu từ nước nào, thậm chí cả lịch trình đương của đôi tân lang tân nương nữa chứ.

      Còn có, rất nhiều video clip.

      mở video clip, ngay lập tức nhìn thấy Giang Thừa Dự che chở cho Mông Tuyết, để cho bị các phóng viên chen lấn xô đẩy, ánh mắt vô cùng bình thản, tay đặt lưng Mông Tuyết.

      Giang Thừa Dự đến đón Mông Tuyết sau giờ tan tầm, cười với ấy, hai người nắm tay nhau cùng thủ thỉ điều gì đó…

      chân , những hình ảnh mới chân làm sao.

      Điều khiến người ta đau khổ nhất, phải vì dửng dưng bỏ mặc tôi, mà là dùng toàn bộ những điều tốt đẹp từng làm đối với tôi chuyển sang cho người khác.

      Tay , chạm vào hình ảnh màn hình máy tính:
      - Lúc cười, có còn nghĩ đến em ?

      Có hay ?

      Hẳn là có nhỉ?

      Nước mắt , cuối cùng cũng rơi xuống, tự lừa gạt bản thân từ rất lâu.

      phải kiểu người vĩ đại như thế, phải là người có thể vì mà phụ cả thiên hạ nhưng cũng phụ lòng .

      Hãy thừa nhận , tình của chỉ như những giọt lệ còn vương khóe mắt, chậm chậm rơi xuống, chầm chậm biến mất.

      Vì sao lại có thể cam tâm? Vì sao phải chấp nhận thực này đây?

      Giang Lục Nhân, người ấy kết hôn đâu? Mày sợ cái gì? Mày còn phải sợ chết nữa sao?

      đứng dậy, thay quần áo, ra khỏi phòng.

      Dưới phòng khách, đèn đuốc sáng chưng.

      Kỷ Thành Minh ngồi lơ đãng, khuôn mặt tỏ ra nghiêm trọng, nhưng xem ra tự tiêu khiển cách vui vẻ.

      xuống.

      nhìn thẳng ra cửa.

      - Bây giờ khuya lắm rồi.

      - Chẳng liên quan gì đến .

      Kỷ Thành Minh gật đầu, mở miệng:
      - Dù sao với người thân phận như em, dù có biến mất, cũng chẳng ai phát ra đâu.

      dừng chân, bước đến trước mặt , hề thỏa hiệp:
      - có tư cách gì để về tôi như vậy? Tại sao có thể đặt bản thân vị trí cao chót vót, như thể mình có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, dùng cái nhìn của Thượng đế để nhìn xuống chúng sinh như thế. Ai cũng chế nhạo, cứ như trừ ra, đời này toàn là kẻ ngốc hết.

      - Em cũng đâu có ngốc. – Kỷ Thành Minh thả quân cờ xuống. – Nếu em ngốc, bây giờ em còn sống được cơ à?

      Nén giận để ở lại bên cạnh , phải để bảo vệ mạng sống của mình ư.

      - Tôi muốn tìm đến chỗ chết đấy, sao nào?

      cuối cùng cũng trợn mắt nhìn :
      - vậy ư. – Mỉm cười. – Sao mà em phải tìm đến chỗ chết chứ, em muốn tìm đến trai kiêm người tình của em, để ta bảo vệ em, để ta đưa em cao chạy xa bay, hoặc chính xác là để ta hủy bỏ hôn lễ, sau đó sống hạnh phúc bên em. Sao em chết được nhỉ?

      cũng cười:
      - Đúng thế, tôi muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, sao nào?

      - Chẳng sao hết. – Miệng nở nụ cười kỳ quái.

      lại càng nóng nảy, như mất hết lý trí:
      - ra chẳng có tư cách nhìn xuống tôi như thế. Hướng Tư Gia kia sắp chết rồi cũng chết. Đừng chuyện ấy phải chết vì tôi, cho dù là có, cũng đến lượt đóng vai người tốt đến hành hạ tôi. Nếu như tôi đau khổ hay bất hạnh, Hướng Tư Gia có thể quay về, tôi cũng thấy hành động của chẳng hề sai. Nhưng Hướng Tư Gia chết rồi, dù sao cũng thể sống lại, hạnh phúc của còn ngây thơ hơn cả đứa trẻ ba tuổi đấy. Nếu ấy đến thế, hãy tự tử , còn sống làm gì nữa?

      - Khí phách rất lớn nhỉ, vì trai kết hôn mà kích thích đến vậy cơ à? – Giọng vẫn bình thản, càng làm nổi bật mất kiểm soát của .

      Người lý trí, luôn chiếm thế thượng phong.

      nhìn theo :
      - Rốt cuộc là muốn gì? Vì sao luôn phải khiến tôi khó chịu thế?

      - Tôi cũng biết nữa. – lại đặt xuống quân cờ. – Bây giờ ngoài trời mưa, để tôi đưa em .

      giật mình nhìn , hoàn toàn thể lý giải nổi suy nghĩ của .

      nhìn thấy lại hạ quân cờ, mỗi bước cờ đều đặt cả tâm tư với khí thế ngút trời, nhưng ván cờ vẫn chưa thể phân thắng bại.

      đứng dậy:
      - Chúng ta cá cược nhé.

      - Cá cược cái gì đây?

      - Nếu như Giang Thừa Dự tình nguyện đưa em , tôi lòng chúc phúc cho em, cũng bao giờ gặp lại em nữa.

      im lặng.

      cũng nếu thua làm sao.

      - Tôi cá là, Giang Thừa Dự cần em đâu.
      tuyên bố chắc nịch.

      Đưa , chẳng qua để nhìn thấy kết quả của ván bài này sớm hơn chút, vì biết, người thắng nhất định .

      Đối với bản thân, cho đến tận bây giờ vẫn luôn tự tin như thế.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Bi kịch ngược chiều (3)
      Mưa vẫn rơi mãi thôi. nuốt nước bọt, bỏ qua ý cười mặt Kỷ Thành Minh. Thậm chí, còn dõi theo , nghĩ, tốt nhất đây là lần cuối cùng phải đối mặt với nhau. Gương mặt vẫn tràn đầy bình tĩnh, khiến người ta muốn phát điên lên, rất muốn tát thẳng vào cái bản mặt ấy.
      đúng là càng ngày càng chẳng tử tế nữa.
      Ánh đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa ràng vừa sáng rực.
      Đêm về khuya, đường còn rất ít xe qua lại.
      Ngoài tiếng mưa, chỉ còn thanh của hơi thở.
      nhắm mắt lại, tay túm chặt lấy quần áo, gương mặt lại hề thể thái độ. Thoạt nhìn, giống như bị áp giải vào tù, còn , hứng trí bừng bừng như xem hội, biểu đều giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như lặp lặp lại vòng tuần hoàn.
      ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá cửa kính vực dậy tinh thần , muốn đến gặp ấy, muốn đến gặp người ấy.
      Bỗng nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa đường.
      Động tác của thuần thục lấy ra điếu thuốc, vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như ảo ảnh trong câu chuyện đồng thoại nào đó. đáng tiếc là, từ lâu còn là đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế nữa.
      Hút vài hơi, mới liếc sang nhìn :
      - Tôi cho em cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của em.
      dân chủ làm sao.
      - Ồ, lại có trò gì khác nữa à? – cũng thèm cảm ơn.
      Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn :
      - Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi tại của mình ?
      - Tôi chỉ biết là, tôi làm sau này hối hận, và cũng bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây làm. – thản nhiên .
      Kỷ Thành Minh cảm thấy có gì thêm cũng vô ích, vứt tàn thuốc, khởi động xe.
      Kỷ Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất . Xe dừng lại, hít sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cũng thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa nhà.
      từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng có dũng khí lên.
      lần có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
      Kỷ Thành Minh cũng xuống xe:
      - Tôi có thể giúp lên đó.
      Vẫn cái giọng của Thượng Đế đấy, cũng chẳng thèm cảm ơn đâu.
      - Sau hôm nay, tôi còn liên quan đến nữa.
      Đối với tự tin của , từ chối nêu ý kiến:
      - Chúc em may mắn.
      biết Kỷ Thành Minh gọi cú điện thoại đâu, chung quy, họ có thể thoải mái lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im . biết rất lo lắng, tuy rằng vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như phải vì Giang Thừa Dự kết hôn, hẳn vẫn giả vờ như bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự ảnh hưởng rất lớn đến .
      người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này đây.
      bất giác nhếch miệng cười, cảm thấy hứng thú.
      cũng tự thách đố với chính bản thân mình, đợi lát nữa thôi, liệu có khóc lóc chạy ra nhỉ.
      Có, hẳn là có nhỉ.
      tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh với thư ký vài câu, sau đó bảo cứ vào phòng.
      để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng ngoài.
      cũng thấy rằng, Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh nhìn . Sao có thể nghĩ rằng thất bại? Sao có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính cũng chẳng thể trả lời.
      Kỷ Thành Minh ngồi sofa bên ngoài, tự với bản thân rằng, làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì hết.
      Kỷ Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân như ngày nặng thêm, biết sắp phải đối mặt với điều gì.
      đẩy cửa ra.
      hình ảnh quen thuộc, ngồi ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cũng từng bước vào văn phòng của như thế này, lúc đó cũng cúi đầu phê duyệt công văn.
      Dường như mọi thứ vẫn y nguyên, vẫn là , vẫn là , vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa ?
      bước từng bước tới bên , ánh mắt chăm chú nhìn .
      ngẩng đầu lên, có ngẩng đầu lên.
      Lòng hoảng loạn, thể khống chế nổi bản thân được nữa.
      - … - Cuối cùng có thể gọi , cuối cùng có thể đứng trước mặt cắn cắn môi.
      Khuôn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng lên.
      Đôi mắt sâu thăm thẳm, nhàng xuyên thẳng về phía , lời.
      - Em trở về. – chậm rãi .
      Bốn năm, trở về, trở về đứng trước mặt .
      Giang Thừa Dự buông chiếc bút tay xuống, đôi mắt ánh lên cảm xác khác lạ:
      - phải người đầu tiên cải trang thành em tôi, mặc dù rất giống đấy.
      Cải trang ư? sợ hãi.
      Thậm chí thể tin nổi, mắt chùng xuống.
      - Em là… Giang Lục Nhân đây.
      biết, hẳn là biết, nhìn , ánh mắt dám động đậy.
      Giang Thừa Dự nhìn , nhưng chỉ cười cười:
      - Kể cả cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải rằng, tính toán nhầm rồi, tôi có em .
      vuốt nhanh môi, thể tin được vào cảnh tượng diễn ra, lao đến trước mặt :
      - Nhìn em , nhìn em kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – nắm lấy tay , đặt lên mặt mình: - Hãy nhìn em kỹ mà xem, sau đó hãy xem rốt cuộc có là em ….
      Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt sắc nhọn:
      - đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?
      Tay lại ôm lấy tay , nắm lấy đầu ngón tay :
      - Ở đây… Trước đây em từng đeo vào đây cái nhẫn…
      Họ từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết được.
      - xin lỗi, tôi biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời ra ngoài ngay, nếu tôi gọi bảo vệ.
      - nhận ra em là ai ư? - vẫn thể tin được, nhìn :
      - hề nhận ra từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho ? nhận ra người con từng ôm vào lòng, từng thề hẹn cưới ư? nhận ra người con từng hôn về hứa trọn đời bên nhau ư?
      Giang Thừa Dự chỉ nhìn , .
      đến gần , đối diện với cái nhìn của :
      - Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta còn quan hệ gì sao? Tại sao lại có thể quên được em? Tại sao lại cần em nữa… Tại sao lại như thế?
      - Em tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại chút rồi . – Bốn năm trước qua đời.
      Giống như là lời phán rất bình thường của Diêm Vương.
      lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn lệ.
      - chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em chết rồi ư?.... sao còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở đây.
      Giang Thừa Dự bất động, nhưng cũng nhìn nữa.
      - Nhìn em , sao dám nhìn em chứ?
      - Nhìn em và rằng em chết rồi . – ôm lấy bờ vai , thậm chí còn ôm chặt lấy : - Hãy rằng em chết
      đẩy ra:
      - Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim . – Bốn năm nay, tôi còn có em nữa rồi.
      Nước mắt, cuối cùng vẫn thể kìm nén được mà tuôn rơi.
      ho mạnh, nước mắt như sương mù vương đôi mắt , chân ngừng run lên.
      Nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, giống như bức tượng điêu khắc, gương mặt hề thể bất kỳ thái độ nào.
      - em chết… Hay là hy vọng em chết? - Giọng thê lương. – Bởi vì nếu em chết , có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, đương nhiên có thể quên lời thề ước dài lâu của chúng ta, đương nhiên có thể quên tồn tại của em… - lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là chết, có phải vậy ?
      - ra ngoài ngay.
      lại mỉm cười:
      - Em vốn tưởng rằng vẫn còn nhớ từng , suốt cuộc đời này, chỉ cưới em thôi… từng chúng mình sinh hai đứa con, trai … vẫn nhớ , sau khi chúng mình kết hôn, mua tặng em căn nhà bên bờ biển… còn nhớ đưa em đến Địa Trung Hải.
      Hóa ra người còn nhớ chỉ có mình , chỉ mình tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy thôi.
      Giang Thừa Dự lạnh lùng nhìn :
      - Tôi rồi, xin mời ra ngoài cho, em tôi chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em tôi xuất ở đây kiếm được lợi lộ gì, vô ích thôi.
      - vờ như biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của đúng ? … muốn cưới em, cho nên mới thừa nhận em đúng ? Có phải vậy ? Có phải vậy ?
      Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến:
      - Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các làm việc thế nào thế, muốn làm nữa à?
      dập máy:
      - Biến ngay trong vòng năm phút, nếu , tôi thi hành biện pháp cưỡng chế.
      nhìn , sương mù vẫn giăng hai mắt , đôi mắt ấy tràn đầy thất vọng.
      - Giang Thừa Dự, đây là tình của đối với em sao?
      Đây là điều cuối cùng dành cho em sao?
      Lại là như vậy sao?
      Vẫn luyến tiếc, nhưng thể có được.
      liều lĩnh ôm lấy :
      - Đừng cưới người khác, em xin đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin
      hùng hổ đây ra.
      - Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…
      Mãi đến khi có người vào, lôi ra.
      Đừng cưới người khác, sao có thể như thế, sao có thể quên mất tồn tại của em.
      emchen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :