1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Ngải Mễ (Tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29

      Các phụ huynh vừa vào trường liền tản ra, mỗi người hướng đến các phòng học khác nhau. Đàm Duy luống cuống, biết nên theo hướng nào. Nhưng để ý thấy còn vài phụ huynh vẫn đứng sân trường, có lẽ là con họ lớn rồi nên cẩn tới tận nơi đón nữa. cũng trà trộn vào trong những người đó, chờ Lam vào, hoặc bước ra từ nơi nào đó.

      sân có bao nhiêu trò chơi dành cho trẻ con, cầu trượt, xích đu, đu quay… nhiều lắm, kiểu dáng lại rất phong phú, nước sơn xanh xanh đỏ đỏ, trông rất rực rỡ và vui mắt. vừa đứng yên vị thấy vô số phụ huynh và học sinh từ các phòng ùa ra, vừa chạy ra sân trường, đám trẻ con liền bỏ mặc ba mẹ, phóng vèo tới chỗ các trò chơi kia, phút chốc đông nghịt.

      tìm ở chỗ cổng trường nữa, chuyển sang tìm kiếm bóng dáng giáo Lam sân vì biết rằng chỉ khi tìm thấy Lam mới tìm thấy Duy Duy.

      Vận may của tồi, tìm kiếm hồi thấy giáo Lam đứng chuyện với bà mẹ khác, nhưng lại nhìn thấy đứa bé nào.

      Tuổi tác dường như thể qua dung mạo của Lam, mà thể qua khí chất và cử chỉ của . Dường như vừa dạy về, từ đầu đến chân là dáng vẻ nghiêm chỉnh, mực thước. trẻ trung như thiếu nữ nhưng hoàn toàn giống người phụ nữ từng sinh con. giáo Lam đứng đó chuyện với bà mẹ kia, so với việc giống bà mẹ đến đón con, thà vị khách tới trường tham quan có lẽ còn đúng hơn.

      Trước giờ chưa từng liên tưởng hình ảnh Lam với hai tiếng “người mẹ”, ấn tượng mà để lại cho đó là dường như sinh ra là để dạy học và nghiên cứu. Ngay cả chuyện chăn gối phát sinh giữa Lam, vẫn luôn cảm thấy như giấc mông, bởi vì trong tiềm thức của , Lam và chiếc giường dường như hề dính dáng đến nhau. Chút cảm giác chân thực duy nhất của đối với chuyện đó chỉ xuất sau khi Tiểu Băng tra khảo , bởi vì Tiểu Băng biết chuyện đó, cho nên kiện ấy hiển nhiên từng tồn tại, thêm nữa Tiểu Băng lại vì chuyện đó mà buồn phiền, nên đó là lỗi của , từng hy vọng nó bao giờ xảy ra.

      Dòng cảm xúc của nhanh chóng bị ngắt quãng bởi tiếng trẻ con non nớt từ phía cầu trượt vọng đến tiếng gọi của : “Mami, mami, xem con trượt này!”

      giáo Lam vội dùng cách thức tiêu chuẩn của bà mẹ đáp lại: “Con trượt , mami nhìn mà.”

      “Mẹ đâu có nhìn con, mẹ chuyện với người khác có, con muốn mẹ xem con trượt cơ…”

      nương theo tiếng gọi mà quay lại, nhìn thấy chừng năm, sáu tuổi, tóc cột đuôi ngựa, ngồi đỉnh cầu trượt, hai tay đặt tay vịn hai bên và chưa có ý định trượt xuống, đằng sau là đám nhóc nghển chờ đợi.

      Lam giục: “Duy Duy, mau trượt xuống con, các bạn đợi kìa…”

      đứa bé trai đứng đằng sau Duy Duy bỗng đẩy mạnh cái, Đàm Duy hoảng hốt, thấy giáo Lam hoảng hốt chạy qua, nhưng Duy Duy vụt cái trượt thẳng xuống. Trong chốc lát, vài người đột nhiên đến chỗ cầu trượt, có tiếng la mắng của phụ huynh,có tiếng trẻ con khóc… định tới xem thế nào nhưng cuối cùng lại đủ dũng khí. Vừa lúc đó mấy người lớn cũng tản , thằng nhóc gây chuyện bị người nhà lôi về, Duy Duy lại trèo lên mấy bậc thang của cầu trượt chơi tiếp, khi đó mới bình tâm lại.

      thấy Lam tán gẫu với người ta nữa mà đứng ở đó trông chừng con . Mỗi lần Duy Duy chơi, nhất định phải được mẹ chú ý mới chịu buông tay trượt xuống, xem ra là bé thích thể , có khán giả thích biểu diễn, nếu bé mà biết mẹ em phải là khán giả duy nhất, ở đây vẫn còn vị khán giả nữa chăm chú dõi theo em, nhất định càng thích chí hơn.

      Sân trường vang vọng hồi chuông, các bậc phụ huynh bắt đầu lớn tiếng giục giã bọn trẻ: “Đủ rồi, mau về nào, trường sắp đóng cửa rồi…”

      vẫn đứng nguyên ở đó đấu tranh tư tưởng, biết có nên tới chào hỏi Lam, nếu vậy nên có lý do hợp lý chứ? biết nếu gặp Lam có cảm giác gì, cũng biết Lam liệu có muốn gặp hay ? quyết định tốt hơn là chào hỏi gì, tránh cho hai bên đều khó xử.

      Mọi người cũng về gần hết, Duy Duy vẫn chưa chịu , trèo lên trượt xuống hết lần này đến lần khác. Lam khuyên mấy lần đều được, bèn chỉ cho Duy Duy thấy phòng bác bảo vệ làm nhiệm vụ đóng cửa, Duy Duy mới miễn cưỡng cùng mẹ ra về. Đàm Duy cũng theo sau mấy vị phụ huynh rời khỏi cổng trường mẫu giáo.

      Ra đến ngoài cổng trường, Lam đội mũ bảo hiểm cho mình và Duy Duy, rồi ôm bé đặt lên cái ghế mây đan ở yên sau, sau đó Lam lên xe rời , rất nhanh thấy bóng dáng. Còn Đàm Duy vẫn đứng đó với tâm trạng phức tạp, đứng rất lâu mà dường như vẫn thấy hình bòng hai mẹ con họ thấp thoáng.

      Đến khi cất từng bước nặng nề ra khỏi cổng trường đại học, chuẩn bị bắt taxi về đột nhiên nghe thấy thanh líu lo: “Mami, nhìn con này! Mami, nhìn con này!”

      Giọng đặc biệt vô cùng, trong vắt mà lánh lót, nghe qua lần thể quên được, vả lại cách gọi “mami” đó cũng có mấy người gọi. ngẩng đầu nhìn, phát thấy hai mẹ con Lam đứng bên vệ đường, trong tay Duy Duy nắm cái gì đó giơ lên, hướng về phía mẹ biểu diễn, nhưng Lam nhìn con nhìn về phía .

      biết giờ có trốn cũng kịp, bởi vì Lam trông thấy , trong tay Duy Duy nắm cái gì đó giơ lên, hướng về phía mẹ biểu diễn, nhưng Lam nhìn con nhìn về phía .

      biết giờ có trốn cũng kịp, bởi vì Lam trông thấy , còn nhìn dời mắt, chứng tỏ nhận ra . đành cố tỏ ra thản nhiên, tới chào hỏi: “Đây phải là giáo Lam sao?”

      Lam do dự trong khắc: “A, là Tiểu Đàm phải ? Đàm Duy? Tôi nhớ sai chứ?”

      sai đâu… Đây là… con

      của à?”

      “Ừ, nhãn lực tốt đấy, nhầm thành cháu tôi…”

      bối rối đáp: “Sao mà nhầm được?”

      Lam cười, : “Con tôi học mẫu giáo, tôi đón nó, hay có người hỏi có phải tôi đón cháu hay …”

      “Thế họ đúng là… có mắt nhìn gì cả. Đây là..”

      giáo Lam dường như rất ngại ngùng, đáp: “Duy Duy nhất quyết đòi ăn cái thứ này, với con bé là bẩn rồi nhưng nó nghe… Tôi cũng là về già mới được ẵm con nên ít nhiều cũng chiều hư nó…” Sau đó Lam với con : “Mau gọi chú …”

      Duy Duy rất ngoan ngoãn chào “Chú…”, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

      bối rối đáp lại câu, khách khí hỏi: “Duy Duy tan học rồi à?”

      Duy Duy đáp: “Chú ơi, cháu biết ‘tưới cây’ là gì đấy, đó là rót nước cho hoa trong vườn…”

      nhịn được bật cười, Lam liền vui vẻ giải thích: “Con bé rất thích khoe mẽ…”

      “Mami, ‘khoe mẽ’ là cái gì?” Cả hai tay Duy Duy đều bận, tay bé nắm cái que dài cỡ que kem, đầu kia của que có thứ trông hơi dính, màu nâu sẫm.

      nhớ ra tên của món đó là ‘kẹo kéo’, loại kẹo rất dính và dẻo. nhớ hồi mình thích ăn nhất thứ này, nhưng mẹ cho ăn, là ngoài đường nhiều khói bụi, loại kẹo này lại dính như thế chắc chắn dính cả đống bụi, nhưng ở trường luôn giấu mẹ mua ‘kẹo kéo’, phải để ăn mà là để nghịch, bởi vì cầm hai cái que quấn thành đủ loại hình thù thú vị.

      Duy Duy ràng có hứng thú với việc ăn kẹo, bé chỉ thích nghịch thôi, cực kỳ tập trung cầm hai cái que, phải quấn cái, trái kéo cái, chốc biến thành hình số 1, chốc lại biến thành hình số 8, chơi rất vui vẻ.

      đợi Lam hỏi chủ động giải thích: “Hôm nay em đến đại học C có chút việc… chuyển tới đây rồi ạ?”

      “Ừ.” Lam cũng đợi hỏi vì sao, chủ động giải thích: “Đại học C đồng ý thăng hàm giáo sư, bình xét việc hướng dẫn nghiên cứu sinh, còn cấp cho căn hộ bốn phòng ngủ, cho nên tôi mới chuyển tới đây.”

      “Hay quá, được thế còn gì bằng!”

      “Mẹ con mình phải về rồi.” Lam bế Duy Duy đặt lên chiếc ghế mây ở yên sau, dăn dò bé: “Đừng có quấn lên quần áo mẹ đấy…” Sau đó với Đàm Duy: “Đến nhà tôi ngồi lát ?”

      vội vã khước từ: “ được ạ, em phải về bây giờ…”

      “Vậy để hôm khác nhé! Duy Duy, chào chú con!”

      “Tạm biệt chú…” Duy Duy chào xong lại tiếp tục tập trung chơi với hai chiếc que của cây kẹo kéo.

      Lam tạm biệt rồi vội vàng lên xe mất.

      nghĩ mấy năm gần đây, Lam hẳn dễ dàng gì, đứng từ xa nhận ra nhưng khi tới gần có thể thấy già hơn nhiều so với trước.

      từng thấy chị và những người phụ nữ khác mang thai, vô cùng cực nhọc. Phụ nữ khi mang thai tâm lý cực kỳ bất ổn, luôn mong những người bên cạnh chăm sóc cho mình, luôn hy vọng cha của đứa bé chia sẻ với mình niềm hạnh phúc được làm cha mẹ. Vậy mà Lam ngay cả chỗ dựa cũng có, khoảng thời gian đó chắc phải gắng gượng rất nhiều.

      nghĩ tới rất nhiều chuyện, giận nỗi thể đuổi theo Lam, tới nhà giúp tay, nhưng lại phát ngay cả nơi ở của cũng biết, có lẽ phải hỏi Thường Thắng hoặc Tiểu Băng mới biết được. còn đứng bần thần lúc rồi mới gọi taxi về nhà, tinh thần mệt mỏi vô cùng.

      Đến nhà rồi, theo thói quen lại bắt đầu làm cơm. Bước vào gian quen thuộc, nhìn thấy những tấm ảnh của Tiểu Băng, dường như lần nữa tỉnh lại trong thực trần trụi.

      Chuyến này tới Đại học C, có vẻ như biết được rất nhiều chuyện, lại có vẻ như chẳng làm sáng tỏ được gì. biết Duy Duy nhìn có giống , nếu là đứa bé trai có lẽ biết được, nhưng bởi vì là bé nên có cách nào phán đoán. chỉ cảm nhận thấy Duy Duy rất giống Lam, đôi mắt to mà sâu lắng, cái mũi dọc dừa, khuôn miệng xinh tươi đỏ hồng, đường nét nhân trung ràng, giống mẹ như hai giọt nước.

      Còn về chuyện đời tư của Lam, cũng chỉ nghe phong thanh, rất nhiều người đồn rằng có quan hệ mập mờ với người này người nọ trong khoa, nhưng những người đó đều có gia đình, nếu có quan hệ người nhà làm loạn đến tận khoa rồi.

      Vấn đề là nếu Lam có tư tình với những người đó đứa trẻ này chỉ có thể là con . bàng hoàng nghĩ mọi chuyện hỏng rồi, buổi sáng làm vẫn là người chồng tốt và trung thực, buổi tối về nhà, biến thành người đàn ông đồi bại, có con ngoài giá thú, đến nông nỗi này biết đối diện với Tiểu Băng thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 5/3/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30

      Những ngày đó, Đàm Duy như tù nhân chờ đợi thời khắc hành hình. Tiểu Băng từng , dù là chủ động hay bị động, chỉ cần nảy sinh quan hệ ngoài luồng, có con với người khác, tha thứ cho , nhất định ly hôn với . nghĩ, “nảy sinh quan hệ” có lẽ chỉ là quan hệ xảy ra sau khi kết hôn, bởi vì “nảy sinh quan hệ” trước khi kết hôn được Tiểu Băng tha thứ rồi. Nhưng “có con với người khác” e là bao gồm cả trước và sau khi kết hôn chăng?

      Tiểu Băng biết chuyện của Duy Duy mấy tuần nhưng hề tra khảo , chứng tỏ ấy vẫn trân trọng tình và cuộc hôn nhân giữa hai người, nhưng nó cũng chứng minh rằng, khi ngả bài, Tiểu Băng chắc chắn ly hôn với , nếu , với tính cách nóng nảy của chắc chắn tóm lấy tra khảo chuyện này từ lâu rồi.

      Trực giác cho biết, Duy Duy chính là con của , bởi trong đầu giờ đây tràn ngập hình bóng của Duy Duy, tình cảm dành cho con bé cũng rất đặc biệt, đó là thứ cảm xúc mà chưa bao giờ được trải nghiệm. biết liệu đây có phải là sức mạnh huyết thống , phải chăng sức mạnh truyền thống thường chỉ thể ở những người làm cha mẹ?

      Mấy ngày nay ăn ngon, ngủ yên, hễ nhắm mắt là trước mắt lại mở ra cảnh như trong phim điện ảnh, hình ảnh Duy Duy mặc chiếc váy hoa, chạy qua chạy lại bắt chú bướm thảm cỏ xanh rì giữa đồi núi đầy hoa dại nở, Lam đứng bên cạnh, trìu mến nhìn con . Sau đó ống kính đột nhiên chuyển sang cảnh khác, Duy Duy hỏi mẹ: “Ba của con đâu? Mẹ ơi. Ba của con là ai?” Rồi trước ống kính lắc lư, màn hình là cảnh đặc tả gương mặt của giáo Lam, hai hàng lệ chậm rãi ơi xuống, xót xa với con : “Con à, con có ba, ba con … mất rồi…”

      Nhưng cảnh này vẫn chưa phải là đoạn làm đau lòng nhất, cảnh khiến đau đớn nhất chính là hình ảnh Duy Duy đeo cặp sách lưng, bước đường, đám trẻ hư theo sau la hét ầm ĩ: “Đánh nó ! Đánh cái đồ con hoang có bố!” Tiếp đó là phân cảnh đám trẻ ấy lao vào đánh bé. Và sau đó, bọn trẻ hư bỏ , khuôn mặt đau buồn mà bướng bỉnh của Duy Duy lên, giọng thuyết minh vang lên: “Ba ơ, ba ở đâu? Tại sao ba cần con?”

      biế liệu Lam có muốn để Duy Duy nhận người cha này , nhưng cảm thấy Lam hẳn bằng lòng, nếu sao còn chuyển đến thành phố A? Đến thành phố A rồi sao vẫn chưa tìm ? Có lẽ tìm, và phát có bạn , hoặc là phát kết hôn rồi, muốn làm xáo trộn cuộc sống gia đình nên mới mình gánh trách nhiệm nuôi dạy con .

      Bầy giờ phải làm thế nào? Quay lại với giáo Lam “ em, hãy để chúng ta bắt đầu lại từ đâu”? Mấy năm nay, cảm thấy mình còn quan tâm xem người ta đánh giá thế nào về khoảng cách tuổi tác giữa hai người nhau. Nhưng biết bản thân mình liệu có từng Lam, cũng biết mình bây giờ có còn nữa, chỉ biết Lam là người phụ nữ rất xuất sắc mà luôn kính nể, cùng sống với có lẽ cũng phải là việc thể chịu đựng được, quan trọng là điều đó có lợi với con , có thể cho con bé gia đình có cha có mẹ.

      Nhưng còn Tiểu Băng sao? coh rằng giữa và Tiểu Băng có thứ duyên phận, giống như trời sinh định là phải ở bên nhau. Dường như từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc rốt cuộc Tiểu Băng có điểm nào đáng để , giống như việc chưa bao giờ suy xét đến chuyện ba mẹ của mình có chỗ nào đáng để , hay có chỗ nào đáng để . họ, vì họ là người thân ruột thịt của . chưa từng so sánh Tiểu Băng với bất kì người phụ nữ nào khác, giống như chưa từng so sánh ba mẹ mình với ba mẹ của người khác.

      Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, Tiểu Băng khẳng định tha thứ cho , nhất định rời bỏ , vậy nên chỉ có thể đợi xem khi nào ấy ngả bài.

      Song Tiểu Băng vẫn tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn vẫn cười với như trước, tối đến vẫn rúc vào lòng ngủ… thà nghĩ rằng, có lẽ Tiểu Băng tưởng biết chuyện của Duy Duy, vĩnh viễn ngả bài với , mà cũng có thể bí mật đến thăm Duy Duy, trao cho con bé tình của người cha mà con bé đáng được nhận, coi như cả đời này “ mặt đất làm chồng, dưới lòng đất làm cha” vậy.

      Nhưng mộng ảo của nhanh chóng tan biến, ngày, khi hai người vừa ăn tối xong, Tiểu Băng hỏi: “ gặp con của rồi chứ?”

      ngờ Tiểu Băng lại toạc ra như vậy, cứ cho rằng giả vờ hỏi câu trước, hoặc tra khảo trước, ai ngờ vừa hành động nhắm thẳng vào cốt lõi vấn đề như vậy? nhất thời nghẹn họng, mãi lúc sau mới lên tiếng: “ thực biết nó… có phải là… con của nữa…”

      Tiểu băng lườm cái. “Em ngờ lại có lương tâm như thế… ngay cả con mình cũng dám nhận, con bé phải con là con ai chứ?”

      “Sao mà biết được? Có lẽ Lam…”

      “Em ngiwf lại hèn hạ như thế, vì bản thân mà đổ vấy cho người mình từng chân đạp mấy thuyền.”

      hề … từng ấy…”

      “Em ngờ lại… hạ lưu như thế… phải người mình … mà còn cùng bà ta… làm chuyện đó ư?”

      bắt đầu gắt lên: “Hôm nay em mở cuộc họp phê bình chứ gì? Sao kiểu gì em cũng có cái mũ chực sẵn để chụp cho vậy?”

      “Thế muốn thế nào? Muốn em khen ư? Ca ngợi ư?”

      tại mọi việc vẫn chưa ràng, em sao có thể?”

      “Còn phải ràng như thế nào nữa? xem, còn chỗ nào chưa ràng? , rồi em giúp làm sáng tỏ mọi chuyện.”

      “Chuyện này đối với cũng rất đột ngột, cũng ngờ…”

      cho rằng cái “ ngờ” của có thể giải quyết được vấn đề ư? Lúc đó cũng hai mươi tư, hai mươi lăm rồi, lẽ nào còn biết làm như thế để lại hậu quả gì sao?”

      Lúc đó nghĩ đến chuyện ấy, chuyện xảy ra nhanh như vậy, làm gì có thời gian để nghĩ xa nghĩ xôi nhưn thế? Vả lại khi ấy cho rằng làm chuyện đó khiến giáo Lam trở thành vợ của , cho nên câu đầu tiên sau khi làm xong là ngỏ lời cầu hôn Lam, nào biết chuyện đó có thể làm xong là cho qua?

      Nhưng hiểu bây giờ những lời này cũng vô ích, có Tiểu Băng cũng khong tin, mà có tin cũng tha thứ cho . mệt mỏi lên tiếng: “Bây giờ chuyện như vậy, cũng có cách nào xóa sạch quá khứ được, em làm thế nào làm…”

      Tiểu Băng tức đến đỏ cả vành mắt. “ có ý gì? Tôi chưa gặp loại người nào chẳng những cần thể diện mà chẳng cần mạng sống như bảo tôi làm gì làm ư? xem, tôi phải làm thế nào bây giờ? Nếu trước khi kết hôn với tôi rằng có con ở ngoài tôi bao giờ lấy , cũng chuốc vạ vào thân như ngày hôm nay. Giờ lấy cũng lấy rồi, nhà cũng có rồi, đột nhiênn nhảy ra đứa trẻ con, bảo tôi phải làm thế nào đây?”

      … xin lỗi em…”

      chỉ câu “xin lỗi” là giải quyết được mọi chuyện sao? Nếu bây giờ đột nhiên rôi thông báo với , tôi… có đứa con… tôi xin lỗi làm thế nào hả?”

      sợ nhất khi Tiểu Băng cắt phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác như vậy, bởi vì đó là những chuyện vốn cảy ra, hơn nữa ại còn là người thiếu trí tưởng tượng, dù đặt mình vào hoàn cảnh như thế nào cũng thể tưởng tượng ra cảm nhận của Tiểu Băng.

      muốn ôm Tiểu Băng vào lòng nhưng cho ôm. bước đến trước mặt , lại phát gương mặt thấm đẫm nước mắt tự bao giờ, cũng bật khóc, giọng run run: “Tiểu Băng… em.. đừng như vậy… xin lỗi em… Em…”

      Tiểu Băng nghẹn ngào : “Có phải muốn bỏ rơi em… để đến với… con ?”

      chưa từng như vậy…”

      “Vậy … muốn hằng ngày đến thăm con bé ?”

      Câu hỏi này biết nên trả lời như thế nào, khi nhìn thấy Duy Duy, biết đến tồn tại của con bé, cảm thấy như có sợi dây vô hình gắn hai người lại với nhau. dè dặt đáp lại: “Nếu… con bé thực là… con của sợ là… mình phải… thăm con bé…”

      Tiểu Băng òa khóc.

      vội vàng giải thích: “Dù sao … cũng phải làm hết trách nhiệm mà. Trước đây biết… sao… còn bây giờ… nếu biết rồi… em xem… sao có thể…”

      Tiểu Băng đứng dậy, chỉ thẳng vào , : “ có lý do của , tôi có cái lý của tôi, chân lý luôn nằm ở phía , mà dư luận cũng nằm ở phía . Tôi biết, những thứ sách vở, phim ảnh đều là như vậy, cặp vợ chồng chung sống với nhau, bỗng nhiên có ngày, đứa trẻ tìm đến cửa, nó là con của người đản ông, hai cha con ôm nhau khóc nức nở, cảm động… cảm động… cảm động đến mấy… nhưng còn người vợ của người đàn ông đó sao? Các người có từng nghĩ tới cảm nhận của ấy ? Hay các người chỉ mong ấy chấp nhận chuyện từ trời rơi xuống đó, chấp nhận đứa trẻ là con của chồng mình với người phụ nữ khác… nó như con đẻ của mình… Nếu ấy làm thế… các người trách móc ấy nhân đạo… khôn ngoan… hẹp hòi… bụng dạ nhen… kiếm chuyện với chồng… Cha con người ta tình cảm thân thiết thế kia… trẻ con làm gì có tội…”

      như thế…”

      thế nào? bảo tôi chấp nhận con của ? Vậy muốn thế nào? Muốn vứt bỏ tôi để lmf tròn trách nhiệm của người cha? Vứt bỏ tôi để chia sẻ tình cha con… với con của ?”

      Tiểu Băng xong câu đó liền xông vào phòng ngủ, ngã xuống giường khóc đến xé lòng. Đàm Duy đuổi theo, ôm lấy , khẽ : “Lấmo có thể rời xa em? Cả đời này bao giờ rời xa em… chỉ sợ em bỏ rơi mà thôi.”

      Tiểu Băng trở mình nhào vào lòng , cũng gì, cỉ khóc nức nở. giúp lau nước mắt, nhưng càng lau lệ tuôn càng nhiều. Tiểu Băng như khóc thỏa, tự cầm lấy khăn lau mặt, đoạn lên tiếng: “Em… biết chuyện này… mấy tuần rồi… nhưng mãi dám với … biết với rồi… khó xử… Tim em như muốn… xé thành hai mảnh… Em cũng bảo Tạ Di Hồng đừng cho … nhưng ấy vẫn .:

      “Có lẽ coi như có chuyện gì lại tốt hơn… thấy hai mẹ con họ… sống cũng… rất tốt… Chưa biết chừng… vốn cũng muốn… xen vào… làm xáo trộn.”

      “Nhưng dù có làm xáo trộn cuộc sống của họ hay trong lòng có cách nào xóa được… hình ảnh của bà ta… Cho dù chúng ta sau này… có sinh bao nhiêu đứa con… cũng thể nào… thay thế được đứa trẻ đó…” Tiểu Băng lại bật khóc. “ công bằng! Đến khi chúng mình sinh con đầu lòng, vốn có cảm giác mừng rỡ của lần đầu tiên được làm cha nữa… bởi vì từng được làm cha rồi.”

      cất tiếng dỗ dành: “ giờ còn chưa khẳng định được đứa bé đó là con của , thấy chúng mình cũng đừng vì chuyện này… mà hục hặc nhau nữa…”

      “CÒn muốn thế nào mới là khẳng định?”

      “Chí ít giáo Lam… phải… thừa nhận mới… được chứ?” đề nghị: “Chẳng thà ngày mai hai chúng mình cùng tìm Lam, hỏi ấy cho ràng.”

      “Muốn , tôi . Tôi làm gì chứ? Bà ta còn tưởng tôi với bà ta tranh giành … Giờ bà ta có con rồi, coi như là bà ta thắng chắc… hoặc khong bà ta nhìn vào cái số phận khốn khổ của tôi… dối rằng đó phải là con của … Dù thế nào chăng nữa… tôi cũng thể . Đây là chuyện của , tự mà làm .”

      “Được rồi, tự hỏi… Bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này nữa… Ngủ .”

      Tiểu Băng vẫn cố chấp: “ ngủ, vẫn chưa hết. nếu ngày mai hỏi, đứa bé phải là con của , … coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn nếu là con của phải lựa chọn giữa đứa bé và tôi.”

      “Em … lựa chọn… là có ý gì?”

      chọn đứa bé, chúng ta ly hôn, được toàn tâm toàn ý nuôi nấng con , còn có kết hôn… với Lam hay … tôi xen vào… nhưng tôi… chắc chắn ly hôn với .”

      “Thế nếu … chọn em sao?”

      Tiểu Băng , lát sau mới thở dài rồi lên tiếng: “Thôi, tôi cũng muốn lựa chọn gì cả, tôi giúp chọn. Nếu ngày mai hỏi, đứa bé phải là con coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là… vợ chồng như cũ, còn nếu đứa bé là con , tôi … ly hôn với .”

      quýnh lên: “Chỉ có… lựa chọn đó thôi sao? còn… lựa chọn nào khác ư?”

      “Thế xem còn lựa chọn nào nữa? Lẽ nào tôi có thể bảo từ nay về sau được đến thăm con ruột của mình? Cứ coi tôi ác đến mức quyết tâm câu này nữa chấp nhận được chắc? Cho dù có thể chấp nhận được làm được ư? Mà dù làm được chăng nữa cũng hận tôi cả đời rồi người đời chửi tôi thậm tệ, mà trong lòng cũng vẫn còn vướng bận… Ôi… thôi coi như tôi xui xẻo, đụng phải gã sao chổi như , thế nên tôi phải tự thoát thân vậy.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Đàm Duy cảm thấy đêm nay như là đêm cuối cùng của và Tiểu Băng, ngày mai khi trở về từ chỗ giáo Lam, Tiểu Băng rời xa . Tiểu Băng chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, bởi vì gì thêm nữa mà chỉ ôm chặt lấy , khẽ thầm : “Nào, hãy em lần cuối …”

      muốn với rằng: “Vì sao lại là lần cuối? muốn em rời xa ”, nhưng Tiểu băng hôn lên môi , vừa đáp lại, vừa thầm gắng để thể phong độ, để níu kéo trái tim của , giữ lại bên mình, nhưng tất cả chỉ lực bất tòng tâm.

      Cuối cùng Tiểu Băng cũng từ bỏ, nằm ngửa giường, cất tiếng hỏi : “Sau này … có nhớ đến em ?”

      thấy chuyện với bằng ngữ điệu này, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng, thành lời, chỉ cảm thấy đầu nhức nhối tim thắt lại, hơi thở đứt quãng, biết đây có phải là nhồi máu cơ tim hay trúng gió trong truyền thuyết hay , nhưng sợ, mà trái lại còn hy vọng đó chính là nhồi máu cơ tim, chính là trúng gió, cuống bướng bỉnh đẳng cuống, hạch bướng bỉnh đằng hạch, cuống rơi, hạch đứt, thế là đầu xuôi đuôi lọt.

      ngờ tình và cuộc hôn nhân giữa và Tiểu Băng kết thúc như thế, biết đời này đâu có bán thuốc hối hận, nhưng vẫn muốn mua, hơn nữa còn là loại thuốc hội hận kinh điển nhất: Sớm biết như vậy, lúc đó đừng…

      Tiểu Băng dường như thấu hiểu hết thảy mọi việc, còn khóc lóc nữa mà bình tĩnh với : “Chúng ta về sau vẫn có thể làm bạn, những người bạn rất thân thiết. khi còn là chồng của em nữa, em cũng buồn vì những chuyện ngày trước của ra em cảm thấy… bé Duy Duy đó rất đáng , vừa xinh xắn vừa thông minh, rất giống , nhất là đôi mắt ấy… Nếu con bé phải là… con của … em nghĩ em … rất thích nó… Dù mình em nuôi nấng nó cả đời em cũng bằng lòng… Nhưng môtj khi xen vào giữa… Chỉ cần nghĩ đến việc nó là đứa con của với người phụ nữ khác… em… em… có cách nào chấp nhận được.”

      Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Tiểu Băng muốn rời bỏ , còn những lời khác có bất cứ giá trị thực tế nào. mường tượng cuộc sống sau này của mình, cảm thấy mơ hồ lối thoát, mường tượng cuộc sống sau này của Tiểu Băng, nhưng chẳng thể tưởng tượng ra. Tiểu Băn cũng quan tâm có trả lời hay , chỉ nằm im nghĩ về tuong lại. “Đợi đến lúc chúng mình chia tay, tìm Lam, bàn bạc với ấy xem có thể kết hôn sớm được , nhân lúc đứa bé hãy còn , bòi đắp tình cảm cũng dễ dàng hơn. Hai người tốt nhất nên đổi chỗ khác, chuyển đến thành phố khác, ấn tượng đầu tiên của người dân ở đó nhà ba người bên nhau, có ai hỏi đứa bé những câu hỏi khó xử… CÓ lẽ có người đàm tiếu về khoảng cách tuổi tác giữa hai người, nhưng… thời gian trôi , cũng còn ai có hứng thú gì nữa.”

      cảm thấy Tiểu Băng nhìn thế giới bằng tâm thái siêu phàm thoát tuc, cách đơn giản, chính là tạo ra khoảng cách với thế giới thực, có thể lấy tâm thái của những người ngoài cuộc, bàng quang đối mặt với chuyện này.

      Ngày hôm sau, gọi cho Lam qua số điện thoại Tiểu băng đưa, có chuyện muốn tìm bàn bạc, hỏi khi nào tiện. Lam cũng hỏi “chuyện” ở phương diện nòa, chỉ trả lời: “Sáu giờ tối nay …”

      Hẹn Lam xong, gọi điện cho Tiểu Băng, hỏi lần nữa có muốn cùng đến nhà Lam . Tiểu băng vẫn chịu . cũng miễn cưỡng, chỉ dặn: “Vậy… trưa nay nấu cơm để trong tủ lạnh rồi nhé, tối em về nhớ ăn.”

      Tiểu Băng “ừ” tiếng rồi cúp máy. rất khó chịu, giống như Tiểu Băng rời bỏ vậy, chỉ mong tối nay chính miệng Lam , Duy Duy phải là con của , mà là con ruột của đồng nghiệp nào đó của , tốt nhất là tê của cha đứa bé, tốt nhất là mang ra bằng chứng đanh thép… Tuy cảm thấy điều này có nhiều hả năng nhưng vẫn nuôi hy vọng viển vông.

      Buổi trưa ăn cơm, mẹ đột nhiên gọi điện đến. “Tiểu Duy, đứa bé rốt cuộc là sao?”

      Suýt nữa nghẹn miếng cơm trong cổ họng, nghển cổ lúc lâu mới miễn cưỡng nuốt trôi, giả mùa giả điếc hỏi lại: “Đứa bé nào ạ?”

      “Nghe Tiểu băng con… có đứa con riêng ở ngoài phải ? Khoảng… năm, sáu tuổi? Sao chưa nghe con nhắc đến bao giờ?”

      thậ hiểu Tiểu Băng kể chuyện này cho ba mẹ làm gì, nhưng mong là vẫn chưa cho ba mẹ vợ. Những chuyện như thế này, nếu chỉ hai vợ chồng biết với nhau, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyên. Còn nếu đến mức hai bên ba mẹ đều biết, vết nứt càng ngày càng lớn, rất khó bù đắp. hỏi: “Tiểu Băng với mọi người những gì?”

      “Con bé con và giáo cũ của mình có đứa con, lúc đó con biết, sau này vì khoảng cách tuổi tác quá lớn màhai đứa chia tay, bây giờ hai mẹ con kia đều đến thành phố A, đứa bé có cha, rất đáng thương, giờ con cũng hết sức khó xử, biết lựa chọn thế nào, con bé con bé quyết định xa con để ba người đoàn tụ, chia sẻ tình cha con ruột thịt…”

      ấy… còn … gì nữa ạ?”

      “Con bé mấy năm nay ba mẹ đối xử với con bẻ rất tốt, nó rất cảm kích, nó luôn đối xử với ba mẹ như ba mẹ ruột, nếu có chuyện gì làm chưa tốt, xin ba mẹ lượng thứ, con bé còn bảo công việc của nó bận rộn… nên cũng chưa… sinh được con cho ba mẹ… cháu trai cháu … nhưng bây giờ… tốt rồi, ba mẹ tìm được cháu của mình, nó cũng yên tâm… Sau này nó thể đến thăm ba mẹ, nên mới nó riêng với ba mẹ câu, tránh sau này ba mẹ cảm thấy kỳ lạ.”

      càng nghe càng cảm thấy bình thường, những lời này sao lại giống như di ngôn lúc lâm chung vậy? lên tiếng hỏi cách máy móc: “ ấy còn gì nữa ạ?”

      Mẹ : “Nó đến đây bật khóc nức nở, được nữa. Ôi, đứa bé đó… khóc… tội lắm… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Tiểu Băng vẫn… ở chỗ ba mẹ chứ ạ?”

      “Nó rồi.”

      ấy khóc như thế, sao mẹ còn để ấy ? Nếu xảy ra chuyện gì…”

      Mẹ cũng nóng tính: “Mẹ có bắt con bé đâu, nó kiên quyết muốn , bảo phải quay về làm, mẹ bệnh tật thế này, ngăn được. Mẹ chẳng phải gọi điện ngay cho con đấy thôi? Đầu tiên là gọi đến trường con con lên lớp rồi, mãi bây giờ mới tìm được con.”

      sốt ruột hỏi: “ ấy ấy về làm ạ?”

      “Con bé thế nhưng mẹ thấy bộ dạng con bé cũng giống người làm, mắt khóc đỏ hoe nên mẹ lo lắm.”

      “Trời ạ, sao mẹ lại có thể để ấy cơ chứ…” xong câu này lại thấy hối hận vô cùng. biết nên trách mẹ mình, chỉ tại bản thân , vì sao nghĩ ra Tiểu Băng như vậy? Có lẽ trong mắt , chuyện này phải đến hôm nay gặp Lam mới có thể biết được kết quả nhưng trong mắt Tiểu Băng đó là chuyện chắc chắn nhu đinh đóng cột rồi. Lẽ nào Tiểu Băng xa tức là tìm đến… cái chết? Tuy tin Tiểu Băng nóng nảy như thế, đợi hỏi ngọn ngành lựa chọn hành động cực đoan ấy, những màng mọi chuyện kể hết cho mẹ , chứng tỏ cho rằng cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết.

      biết Tiểu Băng giờ đâu, chỉ có thể gọi điện thoại cho hết lần này đến lần khác, nhưng gọi được. gọi đến cơ quan của , gọi đến khách hàng và những người quen, họ đều có ở đó. buộc phải gọi cho ba mẹ vợ, Tạ Di Hồng, Thường Thắng và tất cả nhũng người biết có dây liên hệ với Tiểu Băng, nhắn với họ nếu gặp bảo gọi điện cho , bảo hãy trở về.

      Những người nhận điện thoại đều kinh ngạc, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn có chuyện gì cả, lại sợ mọi người tin, đành dối là hôm qua hai vợ chồng cãi nhau, Tiểu Băng giận dỗi nên hôm nay tắt máy đếm xỉa gì đến , còn người biết đâu.

      Ba mẹ vợ của nghe thấy lo lắng vô cùng, truy hỏi vì sao lại cãi nhau. nhận ra Tiểu Băng vẫn chưa chuyện đứa bé với ba mẹ vợ, nên cũng muốn ra, chỉ bảo tự mình tìm, khuyên họ đừng quá lo lắng.

      “Làm sao chúng tôi có thể lo được?” Mẹ vợ sốt ruột lên tiếng. “Hai đứa làm sao vậy hả? Bình thường vẫn tốt cơ mà, sao vừa cãi nhau nghiêm trọng như thế?’

      “Có lẽ là con lo quá thôi, bình thường ấy gặp khách hàng cũng thường tắt di động, chắc là… có chuyện gì xảy ra đâu.”

      “Con liên lạc với nó liên tục nhé, có tin tức gì lập tức báo cho ba mẹ biết.”

      Tạ Di Hồng vừa nghe tin liền chạy đến. “Bình thường con bé thích đâu nhất? Tôi với cậu cùng tìm.”

      “Tôi cũng biết ấy thích đâu nữa, thường ấy tan làm là trở về nhà… bình thường cũng hay đâu… Cậu có biết chỗ ấy thích đến ?”

      “Tôi cũng , con bé luôn ở với cậu mà, hai người thường thích đến đâu?”

      “Ngày thường đều ở nhà, cuối tuần đến thăm ba mẹ hai bên… ngay cả công viên cũng ít khi tới.”

      Tạ Di Hồng đột nhiên hoảng sợ kêu lên: “Lẽ nào… con bé đến… nhà Lam?”

      ấy đến đó làm gì? Tôi muốn ấy cũng nhưng ấy chịu.”

      Tạ Di Hồng nhìn chằm chằm vào , nhìn đến mức làm nổi da gà. Hai người có thể cùng nghĩ đến vấn đề, chỉ là dám ra. cầm điện tohaij lên, nhanh chóng gọi đến chỗ Lam, hỏi Tiểu Băng có ở đó .

      Lam đáp: “ có, giấy bảo hiểm của tôi ký rồi, phí bảo hiển cũng nộp rồi, ấy còn đến chỗ tôi làm gì?”

      quanh co mấy câu rồi cúp điện thoại.

      Tạ Di Hồng hỏi: “Con bé đến chỗ Lam à? Liệu nó có chạy đến nhà trẻ ?”

      ấy đến nhà trẻ làm gì chứ?”

      “Con bé từng với tôi, Duy Duy học lớp lá trường mầm non trực thuộc Đại học C, liệu nó… có chạy đến bắt cóc con cậu ?”

      ấy bắt… Duy Duy để làm gì?”

      “Tôi biết… chẳng phải tôi… tính đến tất cả các khả năng sao?”

      rất khó có thể tin Tiểu Băng làm chuyện làm tổn thương đến người khác, điều lo lắng là Tiểu Băng tự làm tổn thương chính mình. Nhưng việc ập lênn đầu, cũng dám vỗ ngực cam đoan, có lẽ Tạ Di Hồng hiểu Tiểu Băng hơn cả , chung quy họ đều là phụ nữ, mà Tiểu Băng cũng từng nó ấy muốn dắt Duy Duy theo cả đời. : “Thế tôi đến vườn trẻ Đại học C ngay đây.”

      “Cậu gọi điện thoại được hả?”

      cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn hoạt động, mơ hồ lên tiếng: “Tôi biết số điện thoại ở đó…”

      “Gọi vào tổng đài Đại học C, bảo họ chuyển máy.”

      nhờ tổng đài Đại học C giúp kết nối với vườn trẻ, chuyển máy hồi mới đến được với giáo của Duy Duy, giải thích lúc mới trình bày đại ý của mình. giáo tức giận thốt lên: “ hiểu nổi, làm sao chúng tôi lại để người lạ vào đón cháu được cơ chứ?
      cảm thấy yên tâm hơn hẳn, cảm ơn giáo rồi cúp máy, ngơ ngác nhìn Tạ Di Hồng.

      Tạ Di Hồng cũng tỏ ra mơ hồ, chỉ biết hối hận: “Tôi nên chuyện này cho cậu, bây giờ thành ra như vậy…”

      “Đây phải là lỗi của cậu, có trách phải trách tôi…”

      “Bây giờ trách ai quan trọng nữa, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi… Cậu mau nghĩ , đừng có đứng đực ra đấy nữa… Tôi cảm thấy bình thường cậu cũng rất thông minh, sao đến lúc quan trọng… lại vô dụng thế hả?” Tạ Di Hồng nhắc nhở: “Cậu xem xem Tiểu Băng có để lại mẩu giấy hay cái gì đại loại thế ? Hay con bé có mang đồ đạc gì theo ?”

      vội vã chạy về nhà, vào các phòng tìm nhưng nhìn thấy mẩu giấy nào. cũng biết Tiểu Băng có mang thứ gì .

      tìm ở ngăn cùng trong tủ quần áo, đó là nới Tiểu Băng để chiếc hộp ấy, nhưng hôm nay lại thấy nó đâu cả. với Tạ Di Hồng: “Xong rồi, chiếc hộp ở đó, nó vẫn luôn được để trong tủ quần áo.”

      Tạ Di Hồng càng cuống: “Rất có khả năng con bé…”

      “Rất có khả năng làm sao? Mau , phụ nữ các cậu hay suy nghĩ phức tạp lắm!”

      “Nếu con bé mang mà thứ nó thích nhất , chứng tỏ là con bé… quay về nữa…”

      ấy… phải là người như vậy, bình thường ấy luôn nghĩ rất thoáng…”

      “Bình thường nghĩ thoáng có tác dụng gì? Bây giờ đâu phải là lúc bình thường.”

      gọi điện thoại đến mọi nơi nhưng vẫn có tin tức Tiểu Băng, tâm tình càng nặng nề, càng sa sút, cuối cùng lên tiếng hỏi với ý nghĩ được ăn cả ngã về : “Cậu thấy có nên báo cảnh sát ?”

      Tạ Di Hồng tỏ ra rất từng trải: “Báo cảnh sát ích gì, báo mất tích phải ba ngày sau mới được báo, còn bây giờ hãy cứ tìm mọi nơi .”

      “Tìm ở đâu bây giờ?”

      “Sao tôi biết được? Tự cậu phải động não chứ!”

      “Tôi… tôi hông hiểu nôit suy nghĩ của phụ nữ các cậu, cậu cũng là phụ nữ, lại là bạn thân của ấy, cậu thử đặt mình vào hoản cảnh của ấy rồi nghĩ thử xem, ấy đâu?”

      Tạ Di Hồng nghiêm túc nghĩ ngợi: “Nếu tôi là con bé, nếu tôi phát ra cậu… có đứa con ôti … Ôi trời ạ, tôi nghĩ được đâu, nếu là tôi, chỉ cần cậu bỏ tôi dù cậu có mấy đứa con hay có mấy vợ nữa, tôi có chết cũng tóm chặt cậu buông.”

      “Nhưng ấy ấy bỏ tôi, tôi chỉ ngờ chưa đợi tôi hỏi Lam, ấy …” Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ. “ ấy nhất định lên núi rồi.”

      Tạ Di Hồng lập tức tán đồng: “Chắc chắn là ngọn núi ấy, đó là chỗ các cậu hẹn ước. Chúng ta đến đó tìm con bé thôi.”

      “Tôi tìm ở ngọn núi ấy, còn cậu tìm những chỗ khác trong thành phố nhé, tìm được lập tức thông báo cho đối phương.”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32

      Đàm Duy và Tạ Di Hồng chia nhau tìm Tiểu Băng. Tạ Di Hồng đưa di động cho để tiện liên lạc, còn có thể dùng di động của ba hoặc trai.

      Giờ phút này cũng bất chấp chính sách tiết kiệm của Tiểu Băng về “tuyến đường có xe bus nhất quyết được bắt taxi”. ngồi taxi đến trước ngọn núi ôm nhau định ước lần đầu tiên rồi xuống bộ. Trước đó vẫn có thể liên lạc được với người trong thành phố, nhưng sau khi vào trong núi, tín hiệu tốt nên thể dùng điện thoại được, càng có linh cảm Tiểu Băng ở ngọn núi này, có lẽ ấy tắt điện thoai, chỉ là có tín hiệu mà thôi.

      bắt đầu dọc theo con đường hai người từng để tìm , đó là nơi lưu giữ những dấu chân của họ, mỗi ngóc ngách đều là “danh lam thắng cảnh” cho tình của họ.

      đến vách núi dựng đứng bên cạnh, bắt gặp điểm phục vụ chụp ảnh cưỡi ngựa ở đó. nhớ người chủ liệu có phải là người từ nhiều năm về trước, nhưng vẫn nhớ như in buổi chụp ảnh ngày hôm ấy. Tiểu băng cưỡi lên lưng ngựa, giống như nữ hiệp giang hồ, khóa lên mình chiếc áo choàng màu đen, bên eo giắt thanh kiếm dài, tay đặt vỏ kiếm, tay còn lại nắm lấy chuôi kiếm, khẽ rút ra, tuy kiếm là giả nhưng vẫn có hiệu ứng ánh sáng lóe lên sắc ngọt.

      Khi ấy chụp ảnh, biết có phải vì dùng flash để chụp hay , con ngực đột nhiên chuyển động. Tiểu Băng hét lên sợ hãi, cũng hoảng sợ luống cuống, vì bên cạnh là vách núi, nếu ngựa chạy loạn lên, hất Tiểu băng xuống vách núi đó, chắc chắn thịt nát xương tan. còn nhớ mình xông vọt qua đó, chắn ở bên vách núi, kéo lấy dây cương. Chủ ngực cười ngất, những người bên cạnh đợi cưỡi ngựa chụp ảnh cũng cười ngất, bởi ngựa được buộc chặt, hơn nữa nó lại là con ngựa vô cùng thuần phục, chạy loạn.

      Nhưng mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy sợ, vì Tiểu Băng cũng giống , hoàn toàn biết ngựa rất nghe lời, nếu Tiểu Băng cuống tay cuống chân, giãy giụa loạn lên vẫn có khả năng bị rơi xuống vách núi. Hôm đó Tiểu Băng liên tục ném cho những ánh mắt cảm kích, sau này còn thà thổ lộ, chính từ giây phút ấy, có ý nghĩ lấy thân báo đáp.

      Có lẽ hôm nay phải cuối tuần, cũng phải ngày lễ nên chỗ cưỡi ngựa chụp ảnh có vị khách nào, chủ ngựa buồn thiu lật giở cuốn tạp chí. Đàm Duy bước lên chào, hổi ông ta có nhìn thấy trẻ tuổi qua đây .

      Chủ ngực : “À, có người, chụp ảnh, đứng bên vách núi nhìn lúc, sau đó rồi.”

      về phía nào?”

      Chủ ngựa chỉ lên đỉnh núi: “ lên núi.”

      vội vàng đuổi theo hướng mà chủ ngựa chỉ, chạy mãi lên đỉnh núi nhưng vẫn thấy Tiểu Băng đâu. đỉnh núi có ngôi miếu, khi đó hai người còn rút quẻ, rút được quẻ giấy, đó có hình ảnh, có chú giải, thế là phải bỏ thêm tiền để mời hòa thượng giải quẻ. quẻ rút có vẽ người, tay cầm cái giỏ, hòa thượng giải nghĩa quẻ này như sau: “Trái cũng khó (giỏ), phải cũng khó (giỏ)”.

      (*) “giỏ” và “khó” đồng .

      Lúc ấy cho rằng đây là quẻ rất cũ, hình như có rất nhiều người rút phải, hơn nữa từ lớn lên ở phương Bắc sau này vì ba bị điều động công tác nên mới chuyển đến thành phố A, nhưng ngay sau đó lại lên phương Bắc học, vì thế cảm thấy “giỏ” và “khó” vỗn dĩ phải là , nếu bức vẽ là người tay ôm bé trai cách giải quẻ như vậy cũng vẫn được. Lúc đó để ý, nhưng hôm nay mới nghiệm ra quẻ đó rất linh, chẳng phải chính là tình cảnh của ngày hôm nay sao?

      Tiểu băng hôm ấy rút được thẻ trúc, nhưng đó lại là quẻ xấu nhất, lẽ ra quẻ rút được sau khi xem xong phải để lại về ống quẻ, nhưng Tiểu băng vừa thấy là quẻ xấu nhất liền bẻ gãy rồi vứt . “Bẻ nó, ném nó, để sau này nó đỡ hại người. Mấy lão hòa thượng này đúng là biết kinh doanh gì hết, chỉ cần viết mấy quẻ tốt thôi, giúp người rút quẻ vui vẻ, họ càng nhận được nhiều tiền.”

      : “Em vẫn tin vào mấy thứ này hả? Đó chỉ là thủ đoạn kiếm tiền của đám hòa thượng thôi.”

      Tiểu Băng trả lời cách nghiêm túc: “Những thứ này thể tin hoàn toàn nhưng cũng thể tin, có lẽ rút quẻ thể tiên đoán được vận mệnh của con người nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trang, mà ảnh hưởng đến tâm trạng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh…”

      Hôm nay Đàm Duy lại bước vào ngôi miếu này, đoán Tiểu Băng nhất định qua đây, chưa biết chừng lại giống lần trước rút quẻ thêm lần nữa, nhưng biết rút được quẻ gì, mong là ấy rút được quẻ đại cát, như vậy tâm trạng của ấy mới tốt lên được, và làm chuyện gì dại dột.

      Vài vị hòa thượng cũng tiến lên vây lấy , bảo rút quẻ nhưng chả có lòng dạ nào, cũng chẳng có thời gian để rút quẻ, chỉ hỏi thăm họ về chuyện của Tiểu Băng. Mấy vị hòa thượng đều đến đây, rút quẻ xong liền mất, đó rút được quả giấy. vội vàng hỏi quẻ đó viết gì, vị hòa thượng : “Là tờ giấy trăng.”

      “Thế thầy giải quẻ đó như thế nào?”

      “Còn có thể giải thế nào nữa, đương nhiên là “thế gian đều là hư vô”>”

      vừa nghe liền hốt hoảng, cuống quýt hỏi: “ ấy về phía nào?”

      “Xuống núi rồi.”

      nổi giận: “Đúng là hại chết người… Các thầy thể chỉ làm quẻ tốt thôi sao?”

      vị hòa thượng bật cười ha ha. “Rút phải quẻ xấu cũng chớ sợ, chỉ cần cậu chi ít tiền, chúng tôi có thể thay cậu giải trừ.”

      ra khỏi cửa miếu nhưng biết Tiểu Băng xuống núi theo con đường nào, trước và sau núi đều có lối , vừa lên từ phía trước núi, đó là con đường lần trước hai người từng qua, nhưng biết Tiểu Băng hôm nay có đường khác hay . quay trở lại hỏi hòa thượng, hòa thượng để ý ấy đường nào. cảm thấy lựa chọn này vô cùng quan trọng, chưa biết chừng đó chính là con đường sinh mệnh. Nếu chọn đúng đường, có thể duổi kịp Tiểu băng, còn nếu chọn sai đường, tức là đánh mất ấy. Đàng tiếc biết phân thân, chỉ có thể chọn con đường.

      bỏ ra út tiền nhờ vị hòa thượng xuống núi theo con đường phía trước, giúp tìm Tiểu Băng, còn dặn vị hòa thượng đó nếu nhìn thấy ấy, hãy nhắn với ấy rằng, chồng lo lắng tìm , dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, chồng vẫn mãi , chỉ mình , vĩnh viễn ở bên . dặn vị hòa thượng đó dẫn Tiểu Băng đến ngôi miếu đợi, nếu xuống núi mà tìm thấy , quay lại miếu xem hòa thượng có tìm được hay .

      Mấy vị hòa thượng dường như cả động trước tấm chân tình của , họ cười hì hì, sau đó lại líu ríu chuyện tiền nong. thúc giục: “Mau , cứu mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.”

      vị hòa thượng chi hai đường xuống núi, chọn lối sau núi, bởi mới nãy lên núi theo con đường phía trước thấy Tiểu băng. Biết đâu Tiểu Băng tới ngọn núi này phải để tìm đến cái chết, mà là để cắt đứt mối liên hệ với quá khứ, nếu vậy ấy có thể lên núi từ phía trước, còn xuống núi theo phía sau, chứng tỏ ấy đoạn tuyệt với thuở trước, từ nay phải con đường mới.

      được đoạn ại bắt đầu hối hận vì nhờ gã hòa thượng kia tìm Tiểu băng, nếu tên đó là kẻ háo sắc sao? Lúc do dự xem có nên quay lại gọi gã hòa thượng kia trông thấy cái cây đằng trước treo đoạn ruy băng màu hồng. vội vàng chạy đến, bắt lấy dải ruy băng rồi ngắm nghía hồi, dường như đó chính là đoạn ruy băng mà Tiểu Băng dùng để buộc chiếc hộp giấy kia, biết Tiểu Băng nhất định xuống núi theo con đường này.

      Vấn đề là ấy để lại dải ruy băng đó ở đây là có ý gì? Là chỉ đường cho hay là chôn cất quá khứ? Đến khi tất cả đồ vật trong chiếc hộp được chôn cát xong xuôi …?

      bắt đầu hét to: “Tiểu Băng… Tiểu Băng…”

      Cả ngọn núi như thể chỉ có mình , bốn phía đều truyền đến tiếng vọng mênh mang: “Tiểu Băng… Tiểu Băng…”

      sởn gai ốc, mình Tiểu Băng giữa ngọn núi như vậy, ấy sợ ư? Hay là ấy coi sống chết như lông hồng? vừa vừa gọi khản cả giọng, nước mắt trào ra tự lúc nào mà hề biết, mãi đến khi đôi mắt mờ nhòe, nhìn đường nữa mới phát mình rơi lệ. vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt vừa tiếp tục xuống núi, vừa vừa gọi, thầm nghĩ nếu hôm nay có thể tìm thấy Tiểu Băng vẫn còn sống, dù là ai cũng cần, chỉ cần Tiểu Băng, đời này kiếp này nghe theo hết, bao giờ làm đau lòng vì bất cứ chuyện gì nữa.

      vừa đuổi theo vừa gọi to, đến tận khi xuống chân núi vẫn nhìn thấy Tiểu Băng. đành phải lên núi lần nữa, xem vị hòa thượng kia có tìm thấy , có dẫn lên miếu đợi ? giận Tiểu Băng quá liều lĩnh, mình chạy đến ngọn núi này, nếu là cuối tuần hoặc ngày lễ, có ít người lên núi dạo chơi, may ra còn an toàn hơn chút, nhưng hôm nay núi gần như chẳng có bóng người, mình chạy đến đây, nếu xảy ra chuyện phải làm thế nào? Hôm nay trở về nhất định phải dạy cho bài học nhớ đời, để sau này dám chạy loạn khắp nơi như vậy nữa. Nhưng lại nghĩ có lẽ chẳng còn cơ hội dạy bảo như vậy, hơn nữa người có lá gan như Tiểu Băng lại dám mình chạy lên núi, nhất định là hạ quyết tâm, đánh cược hết thảy, còn bận tâm đến sống chết.

      Đến khi leo lên đỉnh núi lần nữa mệt đến mức eo mỏi lưng nhức, dạ dày cũng bắt đầu đau dữ dội, lâu lắm rồi luyện tập, hơn nữa trong lòng lại nóng như lửa đốt, trưa nay ăn cơm cũng chẳng ăn được mấy, cảm giác như sức cùng lực kiệt, chỉ muốn ngã ra đất mà chết, ném hết mọi phiền não lên chín tầng mây.

      Nhưng dám chậm trễ, vội vàng hỏi hòa thượng trong miếu tìm thấy Tiểu băng chưa, vị hòa thượng khi nãy giúp tìm Tiểu Băng quay trở lại, kể là mạch xuống dưới chân núi nhưng trông thấy ấy.

      tờ giấy đó bày tỏ tình của mình với Tiểu Băng cách trần trụi, viết đầy những câu kiểu như “cả đời này chỉ mình em”, “suốt đời thay đổi”, “ có em thể sống được” … Nếu là bình thường, đao có kề bên cổ cũng viết ra được những câu sến súa như vậy, nhưng hôm nay giống mọi khi, chỉ cần có thể giữ Tiểu Băng ở lại, có phải viết những câu sến súa đó cũng viết được, vả lại những lời đó đều xuất phát từ tận đáy lòng, sến chỗ nào chứ?

      lại xuống núi. Trời ngả về tối, mặt trời nấp phía sau ngọn núi, chỉ còn sót lại vệt tà dương, nhuốm lên nơi chân trời xa xôi kia màu đỏ quạch như máu. biết vì sao, chỉ cảm thấy đây là điềm xấu, đoạn bắt đầu vừa chạy vừa gọi, cả núi chỉ nghe thấy giọng của : “Tiểu Băng… Tiểu Băng…”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33.1

      Đàm Duy lảo đảo lết xuống giữa màn đêm đen đặc, vừa vừa gọi tên Tiểu băng, cổ họng gần như khản đặc nhưng vẫn kiên trì kêu gào, biết nếu Tiểu Băng ở ngọn núi này, nhất định rất sợ hãi. Nếu ấy có thể nghe thấy tiếng gọi của , biết phải chỉ có mình ấy ở chốn này.

      cứ mãi, đến khi nhìn thấy những ánh đèn hắt ra từ quán trọ, các tiệm cơm dưới chân núi mới thôi gọi tên , xe về thành phố hết từ lâu, quyết định gọi điện thoại cho bạn bè, người thân trước, nếu Tiểu Băng ở chỗ họ, chứng tỏ ấy vẫn ở quanh núi này, lúc đó bỏ tiền thuê người vào núi tìm cùng .

      Nghĩ đến đây, cả người đột nhiên run cầm cập.

      chạy khắp nơi tìm chỗ có thể gọi điện thoại, loay hoay cả buổi mới bắt được tín hiệu di động ở nơi đồng mông quạnh. gọi điện thoại về nhà mình trước tiên, hy vọng Tiểu Băng trở về nhà, nhưng có ai nhận điện thoại.

      lại gọi điện cho ba mẹ hai bên nhưng họ đều Tiểu Băng ở nhà, sau đó còn tóm lấy hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. trả lời lấy lệ đôi câu, thể gọi điện thoại quá lâu được, sợ hết pin, rồi ngắt điện thoại.

      Trong nhóm bạn bè, quyết định gọi cho Tạ Di Hồng trước, vì Tạ Di Hồng cũng giúp tìm Tiểu Băng, chưa biết chừng tìm thấy rồi cũng nên. gọi điện về nhà Tạ Di Hồng, là Thường Thắng nghe điện, Tạ Di Hồng ở nhà.

      hỏi: “Chú có biết ấy đâu ?”

      Thường Thắng trả lời: “Ai mà biết được! Vợ của á, vốn coi là người, trước giờ đâu có bao giờ với đâu.”

      chẳng buồn nghe Thường Thắng kể khổ, chỉ hỏi tiếp: “Thế chú có biết số di động của trai

      Tiểu Tạ ? Hoặc số di động của ba ấy? ấy hỏi mượn điện thoại của họ.”

      Thường Thắng tỏ ra khó hiểu: “Điện thoại của ta đâu?”

      “Điện thoại của ấy cho mượn rồi. Nhanh số cho , những chuyện khác để sau hãy .”

      chỉ biết số di động của trai ta thôi.” Thường Thắng đọc dãy số, Đàm Duy thầm ghi nhớ rồi ngắt điện thoại.

      lập tức gọi điện vào số của Tạ Di Vũ, nghĩ bụng nếu Tạ Di Vũ cũng biết Tạ Di Hồng ở đâu cứ thẳng thắn kể hết cho ta nghe, đề nghị ta cử người hỗ trợ tìm Tiểu Băng và Tạ Di Hồng.

      Tạ Di Vũ nhận điện thoại, nghe là chồng của Tiểu Băng liền thốt lên: “Hả? Cậu tìm Di Hồng hả, phải con bé tìm vợ cậu hay sao?”

      sợ Tạ Di Hồng mải chạy tìm người, cuối cùng ấy cũng bị lạc luôn nên sốt ruột kể: “Đúng vậy ạ! ấy giúp em tìm Tiểu Băng, nhưng bây giờ ngay cả ấy em cũng liên lạc được, ấy mượn điện thoại của hoặc ba . Xem ra ấy mượn điện thoại của rồi, nhưng em biết số di động của ba .”

      Tạ Di Vũ tỏ ra giàu kinh nghiệm, lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu đừng cuống, cứ làm từng bước , cho cậu số của ba , cậu gọi thử xem, nếu vẫn liên lạc được cậu gọi điện đến nhà ba , nếu vẫn liên lạc được nữa báo lại cho ngay, cử người tìm giúp cậu.”

      vội cảm ơn Tạ Di Vũ rồi bắt đầu gọi điện thoại vào số di động của ba Tạ Di Hồng, nhưng hình như điện thoại tắt máy. đành phải gọi điện đến nhà ba của . Ba Tạ Di Hồng vừa nghe điện thoại, liền vội vàng hỏi Tạ Di Hồng đâu.

      Ông Tạ : “Con bé lên núi tìm người bạn, buổi chiều rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, di động cũng gọi được, chúng tôi cũng lo đây.”

      : “Cháu cũng ở ngọn núi đó, để cháu tìm họ.”

      cúp điện thoại, bắt đầu ấn số di động của ông Tạ, bởi vì chiếc điện thoại mà Tạ Di Hồng mượn là của ông ấy, nếu núi chắc hẳn có thể liên lạc được. nghĩ đến hai người phụ nữ lang thang núi, sống lưng lạnh run.

      gọi hai lần nhưng đều được, định gọi lại lần nữa điện thoại của đổ chuông. vội vàng nghe máy, vừa a lô tiếng nghe thấy giọng của Tạ Di Hồng: “Cậu làm cái quỷ gì thế? Điện thoại cũng nghe, tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi đây này.”

      nghe khẩu khí của , biết là gặp nguy hiểm gì, bây giờ dù họ có mắng chăng nữa, vẫn thấy thân thương vô cùng: “Xin lỗi cậu, có thể là do tín hiệu tốt.” run sợ hỏi: “Cậu…tìm thấy Tiểu Băng rồi à?”

      “Tìm thấy rồi, hai bọn tôi đợi cậu cả buổi rồi đấy.”

      Rốt cuộc cũng yên tâm, cảm giác chân cẳng mềm nhũn, hai mắt ươn ướt, run rẩy hỏi tiếp: “ ấy…vẫn ổn chứ?”

      “Con bé sao hết, chỉ lo cho cậu thôi… Cậu lên núi chuyến, sao phải mất nhiều thời gian thế hả?”

      “Tôi nào có lên núi chuyến. Lên lên xuống xuống biết bao nhiêu bận rồi… Hai người giờ ở đâu?”

      Tạ Di Hồng tên tiệm cơm rồi chuyển điện thoại cho Tiểu Băng. vừa nghe thấy giọng của Tiểu Băng, nghẹn ngào nên lời, miễn cưỡng “a lô” tiếng rồi nữa.

      Tiểu Băng ngừng hỏi: “ sao chứ? sao chứ?”

      sao… Còn em?”

      “Em… sao… Buổi chiều em xuống núi rồi, vừa xuống núi nhận được điện thoại của Di Hồng, kể là lên núi tìm em, em vẫn luôn đợi ở dưới này…”

      “Em thông minh lắm, chạy lên núi nữa…” vừa nghe điện thoại vừa đến tiệm cơm đó, được đoạn, tín hiệu lại mất, dứt khoát cúp điện thoại, bắt đầu rảo bước. Đến khi chạy đến trước của tiệm cơm, nhìn thấy Tiểu Băng và Tạ Di Hồng đứng ở đó chờ , liền chạy đến, cũng chẳng thèm để ý đến Tạ Di Hồng ở bên cạnh, kéo Tiểu Băng ôm vào lòng, miệng thầm : “Em hại chết người ta rồi… Em…chạy lung tung khắp nơi…làm cho lo muốn chết!”

      “Là hại chết người có… phải vì nên em mới chạy tới đây sao?”

      Hai người vừa ôm vừa hôn nhau, nước mắt dính đầy khuôn mặt. Cuối cùng Tiểu Băng lau nước mắt, hỏi: “… Giọng sao…khàn vậy?”

      “Em còn hỏi? phải vì gọi em đến khàn cả giọng ư?”

      núi gọi em sao?”

      “Suốt dọc đường vừa tìm vừa gọi.”

      “Em cảm thấy gọi em nhưng…lại thấy đâu, em còn tưởng em tự tưởng tượng ra cơ. Có mấy lần, nếu phải là nghe thấy gọi tên em, em cũng… muốn ra khỏi núi này nữa.”

      Tạ Di Hồng ở bên cạnh lên tiếng: “Thôi được rồi, khi nào về nhà lại từ từ tình tự nhé, tài xế mới gọi lúc nãy còn kiên nhẫn để đợi rồi kia kìa.”
      Last edited by a moderator: 5/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :