1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Ngải Mễ (Tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24

      Đàm Duy lặng cả người. “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Tôi … làm gì?”

      Tạ Di Hồng khóc lóc hồi mới có thể cất tiếng nghẹn ngào: “Tôi mắc… bệnh sinh dục rồi…”

      nghe được chuyện này lại càng mơ hồ. “Vậy sao cậu lại trách tôi? Lời này thể linh tinh được…”

      Tạ Di Hồng phẫn uất : “ trách cậu tôi trách ai? Chắc chắn cậu sơm biết Thường Thắng làm bậy ở ngoài nhưng vẫn giúp ta lừa tôi, là buổi tối ta ở nhà cậu, hại tôi bây giờ… thành như thế này đây!”

      nghe được nguyên do mình bị định tội, thở ra hơi, an ủi: “Cậu đừng sợ bóng sợ gió, ai cậu mắc… bệnh sinh dục? Cậu khám bác sĩ chưa? Bác sĩ kết luận rồi hả?”

      Tạ Di Hồng lấy từ trong ví ra mấy tờ kết quả xét nghiệm, chẩn bệnh các loại ném lên mặt bàn. “ phải bác sĩ kết luận tôi khóc cái nỗ gì… Tôi bị thần kinh chắc?”

      cảm thấy đây là chuyện riêng tư, tiện xem kĩ, hơn nữa nếu xem kĩ những giấy tờ này cũng chứng tỏ rằng tin , cho nên chỉ đừng đấy nhìn qua, toàn là các chỉ số xét nghiệm, chữ cái nước ngoài, liền : “Tôi đọc cũng hiểu, cậu cất … đừng làm mất…”

      Tạ Di Hồng run rẩy nhét giấy tờ vào ví, ngước lên nhìn với vẻ buồn thảm, : “Vì cớ gì mà tôi lại đen đủi như thế này? Là do kiếp trước tôi làm chuyện xấu đúng ?”

      “Cậu là người theo thuyết vô thần, còn tin vào mấy thứ kiếp số này ư?”

      “Tôi hoàn toàn ngờ Thường Thắng lại là loại người đó.” Tạ Di Hồng vừa lại khóc nấc lên. “Tôi tưởng ta hay dở gì cũng là thạc sĩ rồi… còn xuất thân là giáo viên nữa… phải là người trung thực… Tuy có hơi thấp… nhưng… người lùn… cũng có cái tốt của người lùn… đó là khó mà trăng hoa ở ngoài. Hu… hu… Người ta thà cưới người bạn cũng đừng cưới người bạn , tôi tưởng… ta… tôi… Tôi tưởng là kết hôn với ta… kinh khủng nhất cũng chỉ là lạnh nhạt chút mà thôi. Tôi tưởng là… Ai ngờ… ta lại… hại tôi ra nông nỗi này!”

      “Bệnh này cũng có thể chữa được mà…”

      “HIV mà cũng có thể chữa khỏi sao?”

      vừa nghe thấy từ này vô cùng kinh sợ, nhất thời cảm thấy khí chung quanh như bị ô nhiễm, dường như vô số những con virut HIV bay lượn khắp nơi trong nhà , ngắc ngứ hỏi: “Cậu mắc phải… H…HIV?”

      Tạ Di Hồng gật gật đầu, lại bật khóc đầy thống khổ.

      thấy tay chân lạnh ngắt, đầu óc mê man, điều này giống như còn cứu vãn được gì nữa, thể tin, sao có thể như vậy chứ? phải chuyên gia về HIV nhưng cũng biết HIV thể chữa khỏi, gây chết người. Đại não của cự tuyệt việc tin rằng con người ngồi trước mặt lại nhiễm HIV, thà tin là trêu chọc còn hơn, nhưng ấy khóc thảm thiết như thế, tuyệt đối giống giả vờ để lừa .

      bị cái tin dữ đột ngột này quật ngã hoàn toàn, biết nên gì hoặc nên làm gì, chỉ đứng đó ngây dại nhìn , miệng cất tiếng trong vô thức: “Cậu đừng sợ hãi… tốt cho sức khỏe…”

      “Sớm muộn gì rồi cũng phải chết… còn sợ tốt cho sức khỏe làm cái gì?”

      “Xin lỗi cậu, tôi nên sớm cho cậu, nhưng Thường Thắng… cậu ta … mỗi lần đều có kiểm tra những người đó… xem giấy khám sức khỏe của họ…”

      Tạ Di Hồng trừng mắt phẫn nộ: “Cái gì? Chính miệng ta thừa nhận với cậu là ta… chơi , cậu… cậu… cậu… cũng cho tôi hả?”

      vội vã thanh minh: “Thường Thắng cũng chỉ là lúc thừa nhận lúc lại phủ nhận, tôi cũng biết rốt cuộc là cậu ta hay đùa… Tôi muốn hủy hoại… cuộc hôn nhân của hai người…”

      “Cậu muốn hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi, cậu thà nhìn tôi bước vào chỗ chết sao?”

      ngờ việc lại đến nước này, bây giờ đành để cho mắng chửi, chỉ hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, lúc đó cho nghe ngay từ lần đầu tiên, dặn phải đề phòng Thường Thắng, nhưng dù lúc đó cho cũng là quá muộn, đáng ra ngay từ đầu nên giới thiệu Thường Thắng với .

      Tạ Di Hồng nổi khùng trận mà thấy lặng thinh đáp, cũng chẳng buồn nữa, trầm mặc lát rồi dịu giọng, : “ phải tôi giận cậu, là tôi giận Thường thắng, giận cả chính mình. Chuyện này thể trách cậu, chỉ trách tôi nông cạn, khoảng thời gian này biết dùng… biện pháp phòng ngừa… Nhưng mà tôi hề biết ta lại làm những trò đó, nếu tôi biết, tôi chắc chắn để ta chạm vào mình…”

      an ủi: “Cậu tìm mấy phòng bệnh khác kiểm tra lại thử xem, bệnh viện cũng có khi nhầm lẫn…”

      “Hừ, chính lúc cậu nghĩ bọn họ nhầm bọn họ lại đúng.” Tạ Di Hồng thất thần ngồi ở đó, giống như pho tượng gỗ. Qua lúc, đứng dậy cáo từ: “Tiểu Băng sắp về phải ? Thôi tôi đây, cậu đừng chuyện này với con bé… cũng đừng với bất kì ai khác…”

      tiễn xuống dưới lầu nhưng thấy xe máy của đâu, hỏi hôm nay bắt taxi đến. muốn hỏi có cần đưa về , nhưng do dự lúc lại thôi, cũng nhờ đưa về. gọi giúp chiếc taxi, đợi lúc xe khuất rồi mới quay trở về.

      vừa về đến nhà mang cốc nước Tạ Di Hồng uống vứt ngay vào thùng rác, sau đó tìm chiếc khăn lau, thấm dung dịch tẩy rửa rồi ra sức lau chiếc ghế vừa ngồi, nhưng vẫn cảm thấy đáng sợ, dường như vi rút HIV ăn vào mặt ghế rồi.

      muốn làm cơm tiếp nhưng hôm nay nấu món súp lơ xanh, vừa nhìn thấy những bông súp lơ xanh liền nhớ đến bức ảnh mà từng nhìn thấy trong triễn lãm giáo dục về bệnh sinh dục. thể ngăn mình nghĩ tới Tạ Di Hồng, chẳng lẽ hôm nay ấy lái xe là vì bệnh phát triển đến mức đó rồi, thể ngồi xe máy được nữa?

      cảm thấy ghê tởm, vội chạy vào toilet nôn ọe, nhưng trong bụng chẳng có gì để cho ra, nôn khan hồi mới thấy đỡ, súc miệng rồi quay về phòng bếp đổ hết món súp lơ xanh. còn chưa tìm được thứ gì khác để nấu Tiểu Băng về, vừa vào cửa kêu: “Em đói lắm rồi, cơm chín chưa ?”

      cuống quýt nhắc nhở : “Cẩn thận, đừng động lung tung! Hôm nay Tạ Di Hồng đến, ấy mắc… bệnh sinh dục…”

      Tiểu băng trợn tròn mắt. “ ấy mắc bệnh sinh dục? Chính miệng ấy với ?”

      “Ừ, ấy còn cho xem xác nhận của bác sĩ có điều xem hiểu. Đừng ngồi lên cái ghế ở phòng khách, ấy ngồi ở đó rồi… Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài , nấu nổi cơm…”

      “Ăn ở ngoài sạch sao? Chẳng phải cũng dùng những nguyên liệu đó để nấu hay sao? Hơn nữa còn rửa kĩ như ở nhà.” Tiểu Băng tỏ ra rất phong độ đại tướng mà an ủi . “ đừng nghĩ bệnh sinh dục đáng sợ như thế, với lại bệnh sinh dục phải lây nhiễm qua đường tình dục chứ? Nên chúng ta cần hoang mang như thế…”

      “Nếu là HIV sao?”

      Tiểu Băng cũng bị dọa cho chết khiếp: “ ấy nhiễm HIV?”

      “Ừ.”

      Hai vợ chồng đứng đó nín lặng, há miệng nhìn nhau. lúc sau, Tiểu Băng là người tỉnh táo trước. “Làm sao có thể chứ? Bệnh của Di Hồng nhất định là do Thường thắng truyền sang, nhưng Thường Thắng… phải đồng tính luyến ái…”

      “Chỉ đồng tính luyến ai mới nhiễm HIV chắc? Bất cứ ai cũng có thể, nghe ở Hà Nam có thôn làng được gọi là “làng HIV”, già trẻ trai trong làng đều mắc HIV, đó cũng là do đồng tính luyến ái sao?”

      “Thế do truyền máu chăng? Di Hồng cũng chưa từng truyền máu, cũng chưa nghe Thường Thắng truyền máu bao giờ, sao mắc HIV được? Nhất định là bệnh viện nhầm lẫn rồi.”

      cũng nghĩ thế…”

      Cả hai người cũng trầm mặc lúc lâu, cuối cùng Tiểu Băng liền : “Kỳ quái , vô duyên vô cớ sao ấy lại nghĩ tới chuyện khám phụ khoa?”

      “Ai biết được? Có thể là có triệu chứng gì đó?”

      Tiểu Băng lắc đầu quầy quậy. “Em gọi điện thoại an ủi ấy.”

      “Thôi, em đừng gọi, có lẽ ấy cũng muốn cho người khác biết.”

      ấy muốn người khác biết, sao tự dưng lại chạy tới kể cho ? Có lẽ ấy định tới với e, chỉ là vì em chưa về nhà nên mới mượn tố khổ?”

      phải, ấy ước chừng xem sắp về nên mới , còn dặn đừng với em.”

      ấy thể với em nhưng lại có thể với ? Thế ấy coi là tri kỉ rồi đó.” Tiểu Băng hoài nghi nhìn , . “ ấy là… Sao sử dụng vài biện pháp đề phòng? Có ông chồng chuyển nghề làm thương mại, vợ phải mang theo bao cao su mọi lúc mọi nơi chứ, tuyệt đối thể “giáp lá cà” được.”

      ấy cũng ngờ Thường Thắng lại ở ngoài… làm cái chuyện kia… Đều tại sớm cho ấy. Hôm nay ấy đến là để hỏi tội, vì ấy vừa vào nhà kêu lên là “Đều tại cậu”…”

      ấy đúng là “sét đánh mới chạy tới bám cây”, chồng mình ở ngoài trăng hoa liên quan gì tới ông bạn như ? Có chỗ nào viết rằng phải có trách nhiệm và nghĩa vụ thông báo những chuyện này với gia quyến của bạn mình?”

      “Vấn đề là chỉ mà còn giúp Thường Thắng dối…”

      “Chỉ có mấy lần đó thôi? Lẽ nào Thường Thắng cũng chỉ về nhà vài đêm đó? Lẽ ra ấy phải phát ra rồi, nếu đổi lại là em…” Tiểu Băng đột nhiên ngừng lại, lát sau mới tiếp: “Em cảm thấy ấy chuyện này “đều tại cậu” còn có ý khác. ấy và Thường Thắng “làm” mà phòng bị, rất có thể chỉ là để che mắt, mục đích vẫn là muốn có được đứa con của . Nếu ấy và Thường Thắng khi “làm” vẫn dùng bao thường xuyên ấy thể chụp cho Thường Thắng cái mũ “ba đứa bé” được… hao tâm tổn sức, nào ngờ lại dính phải vận đen của Thường Thắng. Em thấy ấy lần này là gậy ông đập lưng ông thôi.”

      “Em đừng có ở đó mà phân tích lung tung nữa, sao có thể có con với ấy được? Em tin đến mức ấy sao?”

      phải em tin , mà là quá tin ấy… có kế hoạch như thế. còn nhớ lần ấy bệnh viện chứ? Biết mình mang thai nhưng ấy vẫn bảo đưa về nhà. Đợi tới khi tới nhà, trước tiên ấy vào phòng ngủ, muốn làm tự động mắc câu, kết quả là lại chẳng hiểu phong tình, thế là ấy lại mặc bộ đồ ngủ thướt tha mê hoặc . Nhưng vẫn hiểu, chỉ biết suy nghĩ như tay nhà quê là người ta ăn mặc trong ba lớp ngoài ba lớp như thế sao ngủ nổi nên ấy đành phải thẳng ra, đưa “thứ đó” cho ấy… ấy vẫn luôn ghét Thường Thắng, nhiều lần với em là muốn sinh con cho ta để khỏi hại đời con, sao ấy có thể cùng ta… “giáp lá cà” được?”

      cũng hiểu nổi, cảm thấy câu chuyện ly kỳ thế này chỉ có phụ nữ mới nghĩ ra được, cũng chỉ có phụ nữ mới lý giải nổi, trí tưởng tượng của đàn ông phương diện này quá hạn hẹp, thể sánh với phụ nữ.

      Tiểu Băng tiếp tục phân tích: “Lần đó ấy còn đặt bao cao su ở trong phòng ngủ và phòng tắm cho vợ chồng mình, còn đứng ở cửa phòng tắm đợi chúng ta ra ngoài, chưa biết chừng là vì thu thập “thứ đó” của …”

      “Trí tưởng tượng của em … quá phong phú…”

      “Đây phải là giàu trí tưởng tượng, chỉ là nhìn vấn đề cách toàn diện. thể xem xét chuyện cách riêng lẻ, hãy chắp nối tất cả các kiện, tất cả những biểu của ấy lại với nhau, biết em đoán mò. Câu đầu tiên ấy hôm nay là: “Đều tại cậu”, vậy hiểu thế nào? Chỉ có thể lý giải theo cách của em, ấy vì muốn có đứa con của , đành cùng Thường Thắng “giáp lá cà”, nào biết được những có được con của mà bản thân còn bị nhiễm bệnh, vậy trách còn biết trách ai?

      “Nhưng ấy là với Thường Thắng, sao mang thai con của Thường Thắng?”

      ấy nhất định dùng cách nào đó, ví dụ như uống thuốc, nếu vậy ấy có thể đảm bảo mang thai con của ta.”

      “Nhưng hôm đó ấy chứng minh với là mình hề đơn phương. Chuyện đó giải thích thế nào?”

      Tiểu Băng : “Vậy có gì khó hiểu đâu? ấy biết Thường Thắng với chuyện ấy thầm , ấy sợ vì chuyện đó mà vui sướng, tự mãn, thâm tâm khinh thường ấy, cho nên ấy thanh minh để giữ lại chút thể diện, chỉ có vậy thôi. Có điều em ấy rốt cuộc định chuẩn bị thế nào để lấy được… “thứ đó” của … Chẳng lẽ ấy chắc chắn có cách để đưa … lên giường?”

      “Đừng nhảm… Để người ta nghe thấy lại cười nhạo hai vợ chồng mình ăn dưa bở.”

      “Em nghĩ ấy phải kẻ ngốc, nghĩ ra được kể hoạch này rồi nhất định là có cách gì đó có thể lấy được “thứ đó” của …” Hai mắt Tiểu Băng đột nhiên sáng rực nhìn . “Chắc chắn là cho ấy hy vọng, nếu , sao giải thích được việc ấy… mang bao khi làm tình với Thường Thắng?”

      “Cái này chẳng cần giải thích gì cả, bởi vì ngay từ đầu em sai rồi. ấy làm tình với chồng ấy, nếu muốn có con đương nhiên là mang bao. Em phức tạp hóa, tiểu thuyết hóa vấn đề rồi đấy.”

      “Hừ, tin vào phân tích của em, nếu mắc bẫy của ta đừng mơ em tha thứ cho , em rồi đó, bất kể là chủ động hay bị động, chỉ biết giương mắt nhìn hay là bị lừa nên mới làm, dù thế nào chỉ cần phát sinh quan hệ với người khác, hoặc là tòi ra đứa con, em chắc chắn ly hôn với .”

      định bộc bạch mấy lời, nghe thấy tiếng Tiểu Băng thảng thốt kêu lên: “Xong rồi, xong rồi, em nhớ ra rồi, em nhất định cũng nhiễm HIV rồi!”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25

      Đàm Duy thấy Tiểu Băng càng càng vô lý, bắt đầu nghi ngờ chuyện này là Tạ Di Hồng và liên minh với nhau để lừa . “Đừng có đùa, sao em lại nhiễm HIV được? Có phải hai người bọn em lừa đúng ?”

      “Bây giờ em còn lòng dạ nào mà lừa !” Tiểu Băng lo âu . “Em nghiêm túc mà, chắc là ucngx bị lây nhiễm rồi. quên à, chúng ta từng tắm trong cái bồn tắm ở nhà Di Hồng đấy…”

      “Đó là chuyện từ lúc nào rồi? Lúc ấy Tạ Di Hồng còn chưa nhiễm HIV…”

      “Sao biết lúc đó ấy chưa nhiễm? Cứ cho lúc đó Di Hồng chưa nhiễm nhưng Thường thắng nhất định là bị rồi. Chẳng phải ta cũng tắm ở đó sao? Em hối hận vì đòi là cái trò tắm uyên ương ấy, cứ tắm vòi sen có phải là có việc gì rồi ? Còn nữa, em từng ngồi ở bàn trang điểm của nhà họ, còn dùng qua cả bệ xí nữa, chỉ lần mà còn rất nhiều lần…”

      “Chắc kà sao đâu? Nếu bị nhiễm chắc phải có triệu chứng gì rồi chứ?”

      “HIV có giai đoạn ủ bệnh đúng ?” Tiểu Băng đau khổ hỏi : “Chúng t sắp chết đúng ?”

      “Đừng sợ, ngay mai chúng mình tới bệnh viện của trường kiểm tra. ổn cả thôi…”

      “Tuyệt đối được tới bệnh viện trường , bệnh viện của trường đại học đều là “bệnh viện gia đình”, bác sĩ toàn là người nhà của công nhân viên chức trong trường, chừng còn là người nhà của chính giáo viên khoa . Ngộ nhỡ có kết quả là mắc bệnh sinh udj, mấy cái loa phóng thanh đó lại chẳng truyền tin tới tận khoa khắc? Cho dù có bệnh sinh dục, chỉ cần kiểm tra, người ta ông câu tôi câu cũng biến thành có bệnh, lúc đó còn trụ nổi ?”

      “Nhưng muốn tới bệnh viện bên ngoài khám bệnh phải có cho phép của nhà trường phải.”

      “Cho hay cho chẳng phải chỉ là vấn đề thông báo bị trường biết là được, mất tiền có sao!”

      cảm thấy Tiểu Băng rất có lý. “Vậy khám ở phòng khám ngoài. Bảo hiểm y tế của em đăng ký ở bệnh viện nào?”

      Tiểu Băng lúng búng đáp: “Em… vẫn chưa mua… bảo hiểm y tế…”

      “Chưa mua? Em là…”

      “Sao em biết xảy ra chuyện như thế này chứ?”

      biết bây giờ nổi giận cũng vô ích, chỉ nhắc nhở: “Sắp xếp thời gian rồi mua , lần này chưa dùng đến còn lần sau.”

      còn mong có lần sau cơ à?”

      “Việc đời sao mà trước được? Chúng ta đều tưởng còn trẻ cần đến bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn phải tới bệnh viện đó thôi?”

      Tiểu Băng cãi lại: “Có lẽ mua rồi cũng dùng đâu, bảo hiểm chắc chắn bao gômg chẩn đoán và điều trị bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục đâu, nếu chi trả cho bệnh lây nhiễm này nữa chẳng phải là khuyến khích thiên hạ ra ngoài làm bây sao? Điều trị bệnh sinh dục khẳng định là giá trời rồi. Công ty bảo hiểm nhất định cũng trả đâu, nếu chính họ cũng “rớt đài” luôn.”

      “Bất luận thế nào em cũng phải mau chóng mua !”

      Tiểu Băng tự biết mình đuối lý, thêm gì nữa. Hai vợ chồng ăn hút rồi ngồi trong phòng khách

      xem tivi, chỉ là ngồi ở đó, cố làm cho bầu khí rộn ràng như thể muốn rằng đây là ngày bình thường trôi qua, nhưng cả hai đều lo lắng, khủng hoảng chờ đợi buổi kiểm tra của ngày mai.

      Hơn mười giờ, Thường Thắng tới nhà, vừa nhìn biết ngay là mới uống rượu, hai mắt đỏ lừ, cả người nồng nặc mùi rượu, vừa vào cửa oang oang: "Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, tìm được vợ lẳng lơ. Lần này hay rồi, làm tao nhiễm HIV."

      Đàm Duy cũng chẳng buồn mời Thường Thắng ngồi, chỉ lạnh lùng : "Việc nhà chú, chú đem về nahf mà giải quyết ..."

      Mắt Thường Thắng đỏ lên, xông tới chỉ thẳng vào mặt : "Việc nhà tao? Còn phải vì mày sao?"

      Tiểu Băng lớn tiếng quát: " cho ràng, đừng có ngậm máu phun người!"

      "Tôi ngậm máu phun người? tự mà hỏi thằng chồng xem, hỏi nó xem nó có còn là người , ngày cả vợ của bạn cũng tha! xem nó có dám vỗ ngực mà thề rằng có quan hệ gì với vợ tôi ? Tôi biết lòng ta có ai trừ nó, bây giờ nhiễm HIV, phải nó gây ra còn ai vào đây?"

      "Là do chứ ai, ở bên ngoài lăng nhăng gú, còn dám vác mặt tới nhà chúng tôi để mắng Đàm Duy?"

      "Tôi lăng nhăng sao? Tôi đều kiểm tra giấy chứng nhận sức khỏe rồi."

      "Trung Quốc bây giờ có cái gì mà làm giả được? Đến con cũng làm giả được, cái giấy chứng nhận sức khỏe có là gì? kiểm tra cũng chỉ vô ích."

      Thường Thắng phục, : " là do tôi gây ra, vấy ao tôi có những triệu chứng như Tạ Di Hồng? Tôi rất sạch , nếu tin, tôi có thể cởi ngày chỗ đông người cho kiểm tra."

      Đàm Duy ghê tởm : "Cậu đừng có ở đây là dở trò điên dại nữa, mau , nếu tôi gọi cảnh sát đấy." xong, liền cầm điện thoại lên.

      Thường Thắng : "Mày cần đem cảnh sát ra dọa tao, vợ tao chính là cảnh sát đấy, nếu ông ấy biết mày làm em ông ấy nhiễm HIV, ông ấy bắt mày đầu tiên. Tao chẳng muốn đôi co nữa, tao chỉ muốn cảnh cáo mày: Mai tao bệnh viện kiểm tra, nếu xác nhận tao mắc bệnh mày xong với tao đâu!"

      Thường Thắng rồi, Tiểu Băng liền : "Em phải gọi điện chi Di Hồng đây, hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Vừa rồi cho em gọi nên em thôi, nhưng bây giờ chồng ấy đến tận nhà mình làm ầm cả lên rồi, làm sao em có thể gọi được?"

      nghe thấy tiếng Tiểu Băng với Tạ Di Hồng chuyện Thường Thắng vừa tới nhà làm loạn, bên kia chắc rất giận giữ, Tiểu Băng : "Cậu cũng đừng cả giận, hôm nay chắc chắn ta uống rượu, chúng ta đừng chấp gã say."

      Qua lúc, Tiểu Băng lại : "Thế sao Thường Thắng lại có triệu chứng gì? ta ta có thể... cởi quần áo để kiểm tra... ngay ở chỗ đông người..."

      biết Tạ Di Hồng giải thích thế nào, chỉ nghe Tiểu Băng : "À à, thế hả, là bác sĩ như vậy à? Giải thích ràng rồi, sao mà phụ nữ lai khổ vậy chứ? À... ra thế... ra thế. Chúng tớ rất lo cho cậu... Cậu yên tâm nghỉ ngơi nhé... ta tới nữa cứ báo cảnh sát thôi."

      "Đúng là có hoạn nạn mới thấu chân tình! Di Hồng bây giờ ra nông nỗi ấy vẫn lòng nhớ tới sợ chịu ấm ức sợ em tin lời Thường Thắng, nghi ngờ với ấy rồi đem chuyện này ra làm khó ."

      thấy Tạ Di Hồng quan tâm như vậy, thầm cảm thấy xấu hổ. "... lúc đó chỉ nghĩ tới chuyện giữ mình sạch ... hoàn toàn để ý tới nỗi khổ tâm của ấy..."

      Tiểu Băng thở dài, : "Em cảm thấy Di Hồng đáng thương, vô duyên vô cớ bị HIV, chồng làm loạn, ấy lại chẳng dám kể với ba mẹ, chỉ có thể mình đau khổ. Có thể là ngoài , ấy tin bất kì ai khác có thể thông cảm với ấy, thấu hiểu ấy."

      nhớ đến lúc sau khi Tạ Di Hồng ra về, vứt hết cốc trà, còn lau ghế, đổ sạch món súp lơ xanh, bỗng cảm thấy hổ thẹn. "Em đừng nữa, lúc đó cũng rất khiếp sợ... ấy mà biết được những chuyện làm lúc đó, nhất định giận đến chết..."

      " gọi điện thoại an ủi ấy chút !"

      "Là em gọi hơn..."

      "Em gọi rồi hơn nữa ấy... hẳn là muốn nghe giọng của hơn..." Tiểu Băng thúc giục: "Gọi , gọi , dù sao mọi người đều sắp chết cả rồi, còn sợ gì nữa? Nếu ngày mai kiểm tra xác nhận chúng mình đều nhiễm HIV, vậy cả ba người chúng ta đồng cam cộng khổ. Đối diện cái chết còn quan tâm luân lí gì nữa? Còn nếu ngày mai kiểm tra mà phải... em... em nhường cho ấy... để ... ở bên ấy tới phút cuối... thành toàn cho tâm nguyện của ấy."
      Last edited by a moderator: 28/2/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26

      Ngày hôm sau, Tiểu Băng và Đàm Duy lòng như lửa đốt, tất tả chạy tới bệnh viện kiểm tra. Tối qua Tiểu Băng gọi điện cho mấy người khách có hẹn từ trước để đổi lịch hẹn, Đàm Duy cũng có tiết dạy buổi sáng, hết tiết cũng vội luôn. Hai người tìm được bệnh viện có khoa chuyên khám phụ khoa, bắt taxi tới nơi, khi hai người tìm đến được cửa lấy sổ khám bệnh hàng người xếp hàng dài dằng dặc, khiến người ta khó mà tin nổi.

      Đàm Duy lướt mắt nhìn hàng người, nam giới rất nhiều, cũng có cả phụ nữ, thậm chí có người còn dang bồng con , nhưng đôi như hai người bọn lại rất hiếm.

      Xếp hàng lúc lâu, sắp đến lượt rồi, may mắn sao số của và Tiểu Băng người là 196, người là 197. Hai người vừa được phát số xong cánh cửa liền đóng lại, phía dán thông báo: “200 số hôm nay được đăng ký hết, mời quý khách quay lại lần sau!”

      Lại đợi hơn tiếng nữa mới đến lượt họ vào khám. Bệnh viện thường khuyến khích các cặp vợ chồng điều trị cùng nhau nên hai người được gọi vào cùng lúc. Vào rồi vẫn phải đợi thêm, nữ bác sĩ hỏi trước về tình trạng bệnh và viết báo cáo bệnh lý sơ lược, sau đó mới quyết định họ gặp bác sĩ nào.

      Nữ bác sĩ hỏi họ có những triệu chứng gì, bắt đầu từ lúc nào. Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Tiểu Băng phản ứng nhanh, ngay lập tức uốn bảy tấc lưỡi giải thích: “Chúng em có tinh thần “đề phòng à chính, chữa là phụ” nên mới tới đây kiểm tra, ra cả hai đều thấy có triệu chứng gì hết, nhưng bởi vì người bạn kiểm tra phát mắc bệnh sinh dục nên chúng em…”

      Nữ bác sĩ hỏi lại đầy thâm ý: “Là bạn chung… của hai chị hả?”

      Đàm Duy thấy bác sĩ hiểu theo hướng khác bèn vội vã thanh minh: “Chuyện là thế này, vợ chồng chúng tôi tới chơi nhà ấy, có dùng qua bồn tắm trong nhà, vợ chồng tôi sợ… bị lây nhiễm…”

      Nữ bác sĩ cười mỉm, cười dối hay là cười thiếu hiểu biết, sau đó hỏi tiếp cả hai từng có tiền sử tình dục bẩn . Cả hai lại bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Băng lại uốn bảy tấc lưỡi: “Hẳn là có rồi, chúng em đều rất giữ gìn… vệ sinh cá nhân mà, trong nhà có bình nước nóng, dù là mùa đông chúng em cũng…”

      Nữ bác sĩ ngắt lời Tiểu băng, giải thích cho họ về cái gọi là “tiền sử tình dục bẩn”. Cả hai nghe đến ong cả đầu, vội : “ có, có! Đâu có làm chuyện ấy đâu…”

      Bác sĩ : “hai chị có tiền sử sinh dục bẩn, cũng có triệu chứng, vậy chạy tới đây làm gì? Đây là chuyên khoa bệnh lý sinh dục, chị có hay ?”

      “Có. Chúng em chính là đến chuyên khoa bệnh lý sinh dục để khám, em rồi mà chị, chủ yếu là vì phòng bệnh thôi. Chẳng qua là có người bạn mắc bệnh nên chúng em rất lo lắng… muốn kiểm tra cho an tâm hơn.”

      Nữ bác sĩ gật đầu, : “Hai chị tới rồi cứ kiểm tra thôi. Nữ qua bên này, nam qua bên kia.”

      Hai người được phân tới hai bác sĩ khác nhau khám bệnh, khám cho Đàm Duy là bác sĩ nam còn rất trẻ, vóc dáng gầy mảnh, nhanh mà viết cũng nhanh, hàng bệnh nhân của ra rút ngắn nhanh chóng, người ra lập tức có người khác vào. Đàm Duy hoài nghi tiếng tăm của bệnh viện này có phải là dựa vào số lượng người tới chẩn bệnh hay .

      Vị bác sĩ này vừa đọc xong báo cáo bệnh lý do bác sĩ nữ kia viết liền giáo huấn Đàm Duy: “ đừng có đuổi theo trào lưu thời thượng, thấy bây giờ nhiều người tới chuyên khoa sinh dục khám cũng chạy tới xem trò vui.”

      Đàm Duy phân trần: “Ai mà muốn xem thứ trò vui này chứ? Chắc chắn là phải có nỗi lo nên mới…”

      “Tôi thấy cũng có dáng vẻ thành phần trí thức, sao ngay cả mấy kiến thức cơ bản cũng có thế?”

      bị tới mức mặt hết đỏ ửng lại trắng bệch mà vẫn biết “mấy kiến thức cơ bản” bác sĩ vừa là gì, thể tranh luận được đành im lặng.

      Bác sĩ hề khách khí : “có phải tới lấy thuốc thay người khác ? Cứ xem nào, đỡ việc cho cá cả tôi. cứ thẳng ra tôi mới có thể giúp kê đơn thuốc. Nếu định gạt tôi… vậy tôi chỉ kê đơn cho , mà còn báo cáo đến nơi công tác nữa đấy.”

      trợn mắt há miệng: “tôi lấy thuốc hộ ai cơ? Tôi chỉ muốn khám thôi…”

      Có lẽ bác sĩ thấy tên mọt sách, liền đổi sang giọng điệu hòa nhã hơn: “ có bảo hiểm y tế ? Bảo hiểm bao gômg việc khám và điều trị bệnh sinh dục ?”

      “Tôi… có bảo hiểm.”

      “À? Ra thế. Thế này , nếu là tự chi trả muốn kiểm tra gì kiểm tra cái đấy…” Bác sĩ xong liền bắt đầu viết phiếu xét nghiệm.

      Đàm Duy vội ngăn lại: “ đừng như thế, phải xem có cần thiết hay chứ? thể chỉ vì tự chi trả mà… ghi bừa phiếu xét nghiệm được.”

      “Ai là ghi bừa? Tôi viết chắc chắn là cần thiết. có triệu chứng phải , vậy thế này nhé, tôi ghi hết vào, kiểm tra cái nào trả tiền cái đó, được chưa?

      Trong lúc đứng ở ngoài đợi Tiểu Băng, Đàm Duy liền lấy mấy tờ phiếu xét nghiệm đó ra xem xet, mãi cũng ta tên bác sĩ là gì, có thể ta sợ bị người bệnh tố cáo nên cố ý viết như thế để người ta đọc được.

      lát sau, Tiểu băng cũng ra, vừa bước ra hỏi: “ thế nào? Bác sĩ kiểm tra cho chưa?”

      “Kiểm tra cái gì? Chỉ mấy câu như thẩm vấn phạm nhân ấy, vừa nghe tự trả tiền khám liền viết bừa cho mấy cái phiếu xét nghiệm.”

      “Sao lại như thế? Còn kiểm tra sao? Bác sĩ của em kiểm tra cho em rồi, còn lấy mẫu cơ. ấy em giống mắc bệnh sinh dục, nhưng để đảm bảo vẫn phải làm xét nghiệm.

      Vẫn là Tiểu Băng cẩn thận, phát trong đống phiếu của có phiếu xét nghiệm HIV, lập tức : “Sao lại có phiếu xét nghiệm HIV? Mau tìm bác sĩ của , bảo ta viết cho phiếu, chúng mình đến đây chủ yếu là vì cái đó mà.”

      lại mặt dày vào tìm bác sĩ. Bác sĩ khó chịu : “Bây giờ kiểm tra cũng vô dụng.”

      “Tại sao?”

      Bác sĩ lại càng ra vẻ khó chịu, đáp: “Dù sao bây giờ có kết quả tính cũng chưa được là nhiễm HIV. Có điều nếu thích kiểm tra kiểm tra, dù thế nào cũng là tiền của .”

      nghe giọng điệu của tay bác sĩ cứ như biết là mắc HIV rồi, chỉ là nhất thời kiểm tra chưa thấy được, thâm tâm buồn bã, lẳng lặng nhận lấy phiếu xét nghiệm rồi rời khỏi phòng chẩn đoán.

      Tiểu Băng hỏi có chuyện gì, liền lại lời của bác sĩ, Tiểu Băng an ủi: “Bác sĩ thể nhận ra ai có bệnh chỉ bằng mắt thường, nếu còn phải làm xét nghiệm làm gì chứ?”

      Hai người đến phòng thu ngân, nhân viên thu ngân hỏi họ làm “cấp tốc” hay “siêu tốc”, làm “cấp tốc” trong ngày có thể có được gần hết các kết quả, nếu làm “siêu tốc” trong ngày có hết các kết quả. Hai vợ chồng bàn bạc, quyết định làm “siêu tốc”, mất thêm chút tiền mà đỡ sốt ruột.

      Hai người lấy mẫu xét nghiệm xong liền tìm quán ăn ăn qua loa, sau đó quay về bệnh viện lấy kết quả. Đầu tiên là kết quả xét nghiệm HIV, cả hai đều tính nhưng cả hai dám vui mừng, sợ là bệnh viện vì muốn nhanh nên làm xét nghiệm kĩ lưỡng, hoặc là trong quá trình làm xét nghiệm để xảy ra sai sót, nhầm lẫn kết quả, hoặc là cơ địa của họ đặc biệt, vi rút HIV trong cơ thể cần thời gian dài mới phát được… Hai người quyết định ba tháng sau xét nghiệm HIV thêm lần nữa.

      Chờ mãi tới năm giờ mới lấy được các kết quả xét nghiệm còn lại, tất cả đều tính, khi ấy hai người mới lòng hơn. Đàm Duy đùa: “Em xem đấy, làm con vẫn tốt hơn, chuyện tốt luôn dùng từ “dương tính” để biểu thị, bao nhiêu người chờ đợi ở đó đều là vì từ “ tính”, còn cứ dính vào hai chữ “dương tính” hôm nay ắt là khó sống vui vẻ rồi.”

      Cả hai đều đón taxi về nhà. Về đến nhà rồi, Đàm Duy nấu cơm, Tiểu Băng : “Đợi em gọi điện thoại cho Di Hồng xem ấy sao rồi.”

      Tiểu Băng gọi điện thoại xong, sắc mặt rạng rỡ chạy vào bếp báo cáo với Đàm Duy: “Xét nghiệm HIV của Di Hồng cũng là tính.”

      “Thế sao ấy bảo là mắc HIV?”

      ấy là bản thân xưa nay càng sợ lại càng hay gặp phải cái đấy, nên mới cảm thấy chắc chắn là mắc phải HIV rồi, chỉ có điều cơ thể chưa sản sinh đủ kháng thể nên tạm thời chưa kiểm tra được mà thôi.”

      ấy là… cũng chẳng ràng, làm người khác lo phát sốt!”

      Tiểu Băng cười, : “ oán trách cái gì? chỉ lo suông thôi, còn em, thiếu chút nữa nhường chỗng cho ấy rồi. Ha ha, may mà thông minh, tin lời em , chưa vội vã chạy tới nhà ấy để kề cận tới lúc chết, nếu như lại có màn kịch hay diễn, em rất hào phóng mà gây ra trận long trời lở đất với luôn. nhớ lấy, những lời em trong phút sinh ly tử hiểm nguy đều thể coi là , đừng có nhầm lông gà thành lệnh tiễn.”

      “Chúng mình thể vui mừng quá sớm vì vẫn chưa thể chắc là nhiễm HIV, phải đợi ba tháng sau kiểm tra lần nữa mới có thể chắc chắn.”

      “A, còn phải đợi ba tháng… chưa biết chừng ba tháng chưa tới, em chết vì đợi rồi.”

      “Đừng gở miệng! Thường Thắng… sao rồi?”

      “Di Hồng ấy ép Thường Thắng bệnh viện khám rồi, Thường Thắng cũng bị nhễm trùng và mắc lậu.”

      “Thế sao cậu ta … có thể… cởi quần để người khác kiểm tra? Loại người như cậu ta còn có thể già mồm cãi láo cơ đấy, cậu ta là Tiểu Tạ truyền bệnh cho mình, dù sao cũng chẳng có ai bắt cậu ta giường với điếm.”

      “Nhưng ít nhất ta cũng sợ, chỉ cần em tin những lời hồ đồ của cậu ta là được.”

      “Em chẳng tin vào lời hồ đồ của ai cả, em chỉ tin vào mắt em thôi.”

      “Vậy tốt rồi!”

      xem họ có vì chuyện này mà ly hôn ?”

      “Ai biết được? Quá nửa là ly hôn.”

      Tiểu Băng : “Em tán thành việc Di Hồng ly hôn, Thường Thắng vốn xứng với ấy, còn ra ngoài làm bậy, … ghê tởm. Nếu đổi lại là em, chỉ ly hôn thôi cũng đủ giải hận, em phải khiến ta tàn phế, để ta hại người được nữa.”

      “Em phế cậu ta rồi, em cũng phải vào tù, đáng ?”

      “Đương nhiên em phải nghĩ ra cách vừa có thể phế được vừa cần ngồi tù.”

      “Ở đâu ra các như thế?” sợ Tiểu Băng kích động bừa, để Tạ Di Hồng nghe thấy lại thêm phiền toái, vội chuyển chủ đề: “Người nhà Tiểu Tạ có biết chuyện ấy mắc bệnh ?”

      ấy kể cho người nhà biết… ấy người nhà ấy vốn thích Thường Thắng, lúc hai người nhau nhà ấy cũng đồng ý, Thường Thắng hời hợt, thành , phải kiểu người trọng tình cảm, nhất định là chỉ mê địa vị của ba ấy. Lúc đó ấy rất thông cảm với Thường Thắng, cảm thấy gia đình mình quá mức khắc nghiệt với ta. Bây giờ thành như thế rồi, ấy còn mặt mũi nào để với họ nữa? Đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”

      Tim nhói cái, cảm thấy Tạ Di Hồng đáng thương, nhưng lại nghĩ ra được cách nào để giúp ấy, chỉ có thể dành thời gian gọi điện thoại ấy hãy yên tâm nghỉ ngơi, tiết dạy của cố gắng dạy thay.

      tuần sau Tạ Di Hòng dạy lại, người gầy rộc , ánh mắt cũng chẳng còn sức sống như ngày xua, nhất là cái vẻ rụt rè, sợ hãi đó khiến rất đau lòng và ăn năm. Nhưng điều khiến ngờ là Tạ Di Hồng lại hề nhắc đến chuyện ly hôn với Thường Thắng, nghĩ có lẽ lần này Thường Thắng hứa cải tà quy chính, hoặc là Tạ Di Hồng muốn giữ thể diện, muốn để mọi người biết chuyện này.

      Ba tháng sau, Đàm Duy và Tiểu Băng lại xét nghiệm HIV lần nữa, kết quả vẫn tính, Tạ Di Hồng và Thường Thắng xét nghiệm HIV cũng cho kết quả như vậy, mấy người họ cuối cùng cũng có thể yên tâm. Đàm Duy thầm vui sướng, xem ra chuyện dữ có thể hóa lành, trải qua vụ “thảm kịch HIV” lần này, càng củng cố thêm niềm tin đối với cuộc hôn nhân của mình, thấy rằng đời này chẳng có thứ gì có thể chia cách họ được nữa. Còn về Tạ Di Hồng và Thường Thắng, cả hai ly hôn, điều đó chứng tỏ rằng Thường Thắng cải tà quy chính, cũng chứng tỏ rằng Tạ Di Hồng tha thứ cho ta, hai vợ chồng cùng vun vén lại tình cảm, về sau chung sống với nhau an ổn.

      Có điều giấc mộng êm đẹp của cũng chẳng kéo dài được bao lâu, phiền toái lại ập tới. buổi trưa, vừa định về nhà ăn trưa Thường Thắng chạy tới phòng thí nghiệm, rằng lần trước uống rượu say, những lời phải, hôm nay muốn mời ăn bữa cơm đạm bạc, coi như là chuộc tội, người ta bảo đánh nhau thành em đấy thôi.

      từ chối: “Hôm nay Tiểu Tạ lên thành phố dự lớp bồi dưỡng tiếng cho nhân viên công tác nước ngoài, đợi bao giờ ấy về, chúng ta cùng ăn cơm.”

      Thường Thắng : “Chính vì biết hôm nay ấy vắng nên mới mời chú. em chúng ta tụ tập, còn cần vợ kè kè bên cạnh làm gì? Nếu bà xã theo đợi bữa cuối tuần nào làm …”

      “Vậy đợi tới hôm đó… Buổi trưa tụ tập cái gì?”

      rồi mà, chỉ là bữa cơm đạm bạc, cũng chẳng phải tiệc tùng gì. Đồng ý , đừng khách sáo, thẳng nhé, có chuyện nhờ chú giúp.”

      nghe đến giúp đỡ, lại ngại từ chối, bèn : “Cũng được…”

      gọi cuốc taxi, đợi ở ngoài kia, thôi.”

      Hai ngời taxi tới quán ăn, gọi vài món, khách ăn trưa cũng đông, bồi bàn rất nhanh bê từng đĩa thức ăn lên. Thường Thắng rất nhiệt tình mời rượu, gắp thức ăn, Đàm Duy muốn uống rượu, là chiều có tiết dạy, ta cũng nài ép, chỉ mời ăn.

      Ăn được hai miếng, Đàm Duy hỏi: “ phải chú là muốn nhờ giúp sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      “À, là thế này, lão Ngưu ở công ty , chính là ông chủ Ngưu của bọn ấy… ngắm trúng giáo viên hướng dẫn của bên chú, muốn tìm chú làm trung gian tác hợp cho đôi bên.”

      ngẩn người. “Giáo viên hướng dẫn của ? Giáo viên nào cơ?”

      “Chú có mấy giáo viên hướng dẫn?” Hai người nhìn nhau vài phút, Thường Thắng mới vỗ đầu cái. “À, quên mất là chú học tiến sĩ tại chức, còn giáo viên hướng dẫn nữa, người đến đương nhiên phải là giáo viên hướng dẫn nay của chú…”

      vẫn tin vào tai mình. “Người mà chú đến… họ Lam?”

      “Đúng rồi, Lam Tâm Đế, giáo Lam! Sao, Tiểu Băng chưa nhắc tới ấy với chú à?”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27

      Tuy Đàm Duy từng thú nhận với Tiểu Băng chuyện giữa giáo Lam, nhưng nhớ mình chưa từng nhắc tới danh tính của , Tiểu Băng cũng chưa từng hỏi. nhắc đến tên họ, là do có thứ cảm giác khó diễn tả bằng lời, hơn nữa cũng sợ Tiểu Băng biết được lại chạy gây . Còn vì sao Tiểu Băng hỏi, đó lại là câu đố mà có lời giải. Với tính cách của Tiểu Băng, đáng ra phải hỏi tên tuổi đầy đủ của Lam bằng mọi giá mới thỏa mãn.

      Lúc nghe Thường Thắng , hình như Tiểu Băng có quen biết Lam, lại còn quen thân “hơn” , bởi vì nếu có chuyện liên quan đến Lam, có lẽ phải kể với . lặng lát mới hỏi: “Tiểu B… với Lam… có… quan hệ gì?”

      “Hi hi, xem chú lo lắng chưa kìa, lại sợ Tiểu Băng đồng tính luyến ái hả?” Thường Thắng giải thích: “Chú đừng lo, Lam là khách hàng của Tiểu Băng… Chỉ là mối quan hệ đó thôi, chú đừng nghĩ xiên xẹo!”

      Suy nghĩ đầu tiên xuất trong đầu khi nghe thấy câu này là “ thể như thế”. Lam sống ở tận thành phố D, sao Tiểu Băng có thể bán bảo hiểm tới tận đó? Lẽ nào nghiệp của Tiểu Băng phát triển huy hoàng tới mức đấy, trải rộng từ thành thị tới khu tự trị ư? Hay là Tiểu Băng vì muốn điều tra Lam nên mới cố tình tham gia vụ làm ăn từ xa này? hỏi: “ Lam… phải sống ở thành phố D sao? Tiểu Băng bán bảo hiểm xa thế sao?”

      Lam chuyển tới thành phố A từ lâu rồi, dạy ở Đại học C dấy, chú biết à?”

      “Sao Lam lại chuyển từ thành phố D tới đây? tin.”

      “Vì sao khôn thể chuyển từ thành phố D tới đây?”

      “Thành phố D lớn hơn thành phố A đại học E lại danh giá như thế, áy chuyển tới đây làm gì cơ chứ?”

      cũng , nhưng dù so chuyện ấy chuyển tới đây cũng là .”

      Trong đầu dậy lên vô vàn nghi vấn, nhưng cuối cùng chỉ hỏi câu: “Tiểu Băng… sao lại chạy tới tận Đại học C… mời chào khách?” hỏi câu này mà cảm thấy nực cười, chuyện của vợ mình mà mình biết, còn dò hỏi từ chỗ Thường Thắng, cậu ta nghĩ thế nào đây?

      “Đương nhiên là công lao của rồi! Trước giờ vốn rất quan tâm bà xã của chú, giới thiệu cho ấy ít khách hàng.” Thường Thắng tỏ vẻ mình hy sinh như hùng vô danh. “ ấy chưa kể cho chú à?”

      “Có kể, ấy luôn miệng ca ngợi tấm lòng đại nghĩa của chú, nhưng mà… Lam… rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

      “À, là thế này, ấy đến công ty liên hệ về việc xuất bản sách. vừa liếc cái nhận ra ngay, còn ấy sĩ nhiên chẳng biết là thằng nào. Hì hì, năm ấy Lam khoái mấy chú chỉ biết cắm đầu vào học, loại học trò như chắc chắn là nhớ. Có lẽ cũng ngờ mình lại có ngày phải tới nhờ vả … Haizz, giảng viên đại học thời buổi này cũng tội nghiệp , xét học hàm học bị rồi tăng tiền lương đều phải è cổ ra in sách, in luận văn, thể cầu cứu tới đám bọn .. May mà thông minh, nhân lúc còn kịp cao chạy xa bay.”

      “Trình độ của Lam rấtcao, công ty chú xuất bản sách của ấy chắc chắn lỗ đâu.”

      “Cái này chưa chắc. Công ty lỗ lãi thế nào mấu chốt là phải xem sách ăn khách hay , bán được nhiều tiền hay . Xuất bản cuốn thu về chẳng mấy đồng, chí ít cũng cần năm đến mười cuốn bán chạy để bù lỗ. Cho nên trình độ cao cũng chưa chắc được nước non gì.”

      Trong lòng thấy bất bình thay cho Lam, thị hiếu kiểu này những người như sao có thể tiếp tục công việc nghiên cứu được? biết Lam là người rất kiêu hãnh, nhất định thihs hạ mình xin xỏ trước mặt loại người như Thường Thắng, nên biết sách của xuất bản được chưa. ra chiều quan tâm hỏi thăm: “Thế cuối cùng các chú quyết định thế nào?”

      “Hì hì cái này phải xem bà ấy thế nào . Sách bà ấy viết đạm mùi học thuật, chắc chắn là ăn khách rồi, loại sách như thế muốn xuất bản được phải dựa vào quan hệ thôi. tì nhất định là dốc lòng giúp đỡ rồi, nhưng nếu bà ấy thức thời, cũng chẳng làm được gì, trong công ty tuy cũng gọi là có chức quyền đấy nhưng đầu vẫn còn thủ trưởng.”

      “Vậy việ này ai đưa ra quyết định cuối cùng?”

      “Việc này phải do Đầu Trâu(*) quyết định, nhưng mà giáo của chú số cũng hên , Đầu Trâu vừa nhìn ảnh tác giả thấy tình đến rồi Đây gọi là vật hiếm quý mà! Chú xem chuyện này có dị , đám viết tiểu thuyết diễm tình rặt các mẹ gà bà tám, tác giả các công tình khoa học cũng toàn khủng long với ếch xanh. đây mang tiếng làm ở công ty văn hóa mà lâu nay chưa từng tận mắt diện kiến nàng nào tài sắc vẹn toàn cả.”

      (*) vừa để gọi ông Ngưu, vừa chỉ ông chủ

      thường thấy Thường Thắng bàn luận về tác giả khác gì khách làng chơi bình phẩm kỹ nữ, lập tức ngắt lời, hỏi: “Chuyện xuất bản sách của Lam rốt cuộc ra sao rồi chú?”

      “Chẳng phải với chú rồi đó sao? Bà ấy may mắn, kiểm duyệt lần đầu hút hồn Đầu Trâu, mà phải tới kiểm duyệt lần hai cơ, Đầu Trâu của bọn đích thân ra mặt, mới gặp lần lão ấy đổ luôn, khen nàng xinh đẹp mà thông tuệ, diễm lệ mà đoan trang, ngực cao mông vểnh, mê đắm vô vàn, giường chắc cũng quyến rũ chết người.”

      lại muốn ngắt lời Thường Thắng nhưng Thường Thắng cho cơ hội xen vào, cứ thao thao bất ruyệt: “ cũng cảm thấy bà này tạm được, nhưng đâu kỳ diệu tới múc Đầu Trâu thôit phồng? Dù gì cũng là bà già rồi, còn diễm lệ mà đoan trang cái gì, cũng chỉ là vẻ đẹp mặn mà thôi. Tuổi tác chừa ai, chú có phải ?”

      “Công ty văn hóa chỉ toàn những kẻ thế này thôi à? Thế nghiệp văn hóa của thành phố sao phát triển được?”

      Thường Thắng cười khanh khách: “Bao năm nay chú loanh quanh trong trường, tư tưởng cổ hủ thei kịp thời đại rồi, em trai à…”

      “Nếu thời đại là cái thứ này, thấy thà rằng theo.”

      “Ôi trời, người em, Đầu Trâu cũng phải là phải lòng vợ chú, chú giận dỗi cái nỗi gì?”

      Lam là giáo sư hướng dẫn ấy tuyệt đối thể là… thấy cách hành xử của Đầu Trâu nhà các chú… cũng quá…”

      “Chú thôi , Đầu Trâu của bọn hành xử thế làm sao? Người ta cũng ly hôn rồi, cùng với Lam cũng là trai đơn chiếc. Nếu đổi lại là mấy ông khác, người ta đều yên bề gia thất cả rồi, muốn là muốn được chắc? thích chứ gì? Được thôi, sách khỏi xuất bản là được.”

      sợ Thường Thắng lại tuôn ra mấy lời khó nghe hơn, vội vàng lái câu chuyện, hỏi: “Tiểu Băng… ấy môi giới bảo hiểm… cho Lam… từ lúc nào thế?”

      “Cũng mới đây thôi, sao vậy?”

      sao… nghe thấy ấy nhắc đến. Nếu biết Lam đến thành phố rồi…”

      “Chú thăm hỏi bà ấy chứ gì?” Thường Thắng nắm ngay lấy cơ hội. “ chính là nghĩ đến chuyện này đây, nên mới nhờ chú giúp. Khi nào chú thăm Lam, là phiền chú gián tiếp nghe ngóng chút, xem bà ấy có những cầu gì đối với việc tì bạn đời, hai là tốt về Đầu Trâu trước mặt bà ấy. Đầu Trâu nhà bọn lần này sa vào bể tình rồi, nẫng về tay được chắc chắn khó mà ăn ngon ngủ yên…”

      có thể làm được gì chứ?”

      “Đánh pháo dễ nhất là từ trong đánh ra, chủ quen bà ấy, nhất định là tường tận thói quen, sở thích, biết làm thế nào khiến bà ấy động lòng.”

      lạnh nhạt đáp: “Đầu Trâu chỗ các chú nắm quyền trong tay, có chỗ nào cần giúp đâu?”

      “Chú thể thế được! Đầu Trâu đúng là nắm quyền trong tay nhưng nếu người phụ nữ kia lại ương ngạnh theo, xuất bản thôi, bà ta chẳng thiết, vậy Đầu Trâu hết cách. Bà ấy bây giờ là giáo sư rồi, sách xuất bản cũng sao, cho nên bà ấy bị khó xử như mấy người cần ra sách để được xét học hàm.”

      Lòng mừng rỡ, hay lắm, Lam là giáo sư, vậy phải chịu ức hiếp của bên công ty văn hóa nữa. từ chối: “ chỉ là học trò của Lam thôi, trước mặt ấy cũng chẳng thể tác động gì, nên thấy mình… giúp được cho Đầu Trâu của chú đâu, Ông ta Lam như thế, chân thành theo đuổi ấy hơn.”

      chân thành theo đuổi đó chứ, nhưng người phụ nữ kia mấy hào hứng, nếu cũng làm phiền chú.”

      thậ có cách nào giúp được.”

      “Nếu chú muốn xuất đầu lộ diện, cũng được, chú chỉ cung cấp thông tin thôi, giống như trước đây chú giúp theo đuổi vợ ấy…” Thường Thắng cảm kích . “Chuyện này luôn biết ơn chú, lòng, khi đó cũng nhiều lúc cũng hết hy vọng rồi, chuẩn bị buông tay, nhờ có chứ nhắc nhở là ấy thích người nà gặp khó nản, mới tiếp tục cố gắng. Chú xem, lúc đó chịu khổ chút cũng thiệt, nếu chẳng phải bây giờ cũng giống chú, pahir chui rúc ở cái trường chó ăn đá gà ăn sỏi đó sao?”

      Thường Thắng nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện năm đó giúp cậu ta theo đuổi Tạ Di Hồng lại thấy phiền lòng. Khi ấy đúng là mắt mù, chỉ kể hết lời cảu Tạ Di Hồng cho Thường Thắng, còn giúp cậu ta trù mưu tính kễ, làm sao để cưa đổ ấy. Làm cũng quá tốt, hại cả đời ấy. Bây giờ Thường Thắng lại muốn kéo Lam xuống hố lửa, có đánh chết cũng làm.

      nhất quyết : “Chú đừng nhắc nữa, giúp chú lừa gạt người ta nữa đâu.”

      “Sao lại là lừa gạt được? Lẽ nào chú thấy xứng với vợ ? Hay là chú thấy Đầu Trâu xứng với Lam kia?” Thường Thắng vừa liền rút tấm ảnh ra, chỉ vào người ảnh, : “Chú xem xem, đây là Đầu Trâu, chú nios xem có điểm nào xứng với bà ta?”

      Đàm Duy liếc nhìn bức ảnh, ràng là người có dáng vẻ trí thức, hào hoa phong nhã, sao lại gọi là “Đầu Trâu”? CÓ lẽ Đầu Trâu hoàn toàn xấu xa đến thế, chắc là qua cái miệng Thường Thắng lại thành kẻ chẳng ra gì? đoán nếu Thường Thắng giới thiệu cho ah, nhất định biến thành kẻ chẳng ra thể thống gì. Nhưng chỉ đáp lửng lơ: “ chỉ từng làm việc với Lam,về vấn đề luận văn, đầu tiền là cần thành ý, thứ hai là duyên phận.. Chỉ dựa vào mấy câu ba hoa mà lừa được người ta có kết hôn cũng hạnh phúc.”

      “Chú nghĩ ngợi xa xôi thế làm gì? Cái cốt yếu bây giờ là làm thế nào để Đầu Trâu dụ được người phụ nữ kia, còn về chuyện kết hôn hay , còn phải xem phúc phận của bà ta nữa. Chú xem, đàn ông và đàn bà có phải vừa sinh ra đời là kẻ ti tiện ? Càng lạnh nhạt với họ, họ càng đeo bám…” Thường Thắng lại đem hai chữ ân nhân ra dọa: “Này, chú thể qua sông đoạn cầu được, thể vì bà ta mua bảo hiểm của Tiểu Băng rồi liề chẳng thèm đoái hoài đến nữa.”

      “Tiểu Băng… ký xong hợp đồng với Lam rồi ư?”

      “Cái đó là đương nhiên, mối của mà, Lam mua sao được? Sao, Tiểu Băng khôngg với chú à? Sao ấy lại thế nhỉ? giới thiệu cho ấy bao nhiêu khách hàng, người ấy cũng nhắc với chú à?”

      “Có nhắc, cảm ơn chú giúp đỡ.” cảm thấy kỳ quái, Tiểu Băng vốn rất thích chuyện bán bảo hiểm với , bán được cho ai, bán được cho ai, làm sao bán được… đều kể cho nghe. Lúc nghe, tuy là cho vào tai này cho ra tay kia, nhưng nếu Tiểu Băng nhắc đến tên giáo Lam chắ chắn là nhớ .”

      “Chuyện này chú nhất định phải giúp , hứa với Đầu Trâu rồi, nếu thành quá mất mặt.” Thường Thắng buồn bã : “Mà biết Lam kia tính toán gì, thành phần trí thức gặp nhiều rồi, bề ngoài có vẻ rất thanh tao nhưng hễ đến chuyện ra sách cùng giuộc cả.”

      nghe câu này liền cau mày, lạnh lùng : “Chú đừng sỉ nhục Lam, ấy phải loại người như thế.”

      “Bà ta phải loại người đó là loại người nào? Nếu sao lại có đứa con ngoài giá thú?”

      kinh ngạc: “ giáo Lam có con? chưa từng nghe . Lúc làm luận văn cùng …”

      “Chú làm luận văn với bà ấy là chuyện từ khi nào rồi? Lúc đấy bà ta chưa có, đâu có nghĩa là sau này thể có?” Thường Thắng làm ra vẻ ơn vua vô lượng : “Đầu Trâu vốn thích kiểu dàn bà có con riêng, nhưng vì bà Lam kia mà phá lệ đó.”

      “Người ta có con, nhất định là có chồng rồi, Đầu Trâu của các chú còn mưu tính cái gì?”

      phải với chú rồi sao, là con ngoài giá thú…”

      “Có lẽ là nhận nuôi chăng?”

      “Cũng có thể, nuôi con phòng lúc tuổi già mà. Có điều chuyện bà ấy có chồng là chính xác trăm phần trăm. Đầu Trâu của bọn về phương diện này cực kỳ quân tử, vợ người tuyệt đối dính líu.” Thường Thắng nháy mắt. “ thấy đứa con của bà ta quá nửa phải là nhận nuôi, người đa tình như thế nhất định là qua lại với ai đó ki ở thành phố D, mọi chuyện vỡ lở, người ta muốn nhận nên bà ta mới mang con trốn tới thành phố A. Chú còn nhớ ? Hồi đó Lam chẳng nổi tiếng lẳng lơ trong khoa còn gì, đá đưa qua lại vô khối người.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28

      Từng nghe có câu “rượu gặp bạn hiền ngàn ly thiếu, kẻ tri kỷ nửa ly thừa”, bữa nay chuyện với Thường Thắng khiến cho Đàm Duy mất sạch khẩu vị, chỉ ăn lửng dạ liền đứng dậy cáo từ: “ hải rồi, sắp đến giờ dạy.”

      Thường Thắng xem đồng hồ, : “Cũng còn sớm, giữ chú nữa, việc mà nhờ đừng quên đấy.”

      Đàm Duy ậm ừ mấy tiếng rồi bước ra ngoài, Thường Thắng cũng chạy theo: “Chúng ta cũng , cũng phải về.”

      Ra đến bên ngoài, hai người giơ tay vẫy taxi, Đàm Duy vừa vào trong xe thấy Thường Thắng cũng ngồi vào, hỏi: “Chú đâu? Có cùng đường ?”

      “Cùng đường.” Thường Thắng thẳng tên Đại học B, tài xế liền khởi động xe lái .

      Đàm Duy tưởng Thường Thắng tới Đại học B bàn công chuyện, cũng hỏi nhiều, nhưng đến ngõ Ô Y, Thường Thắng nhắc tài xế dừng xe, rút tiền ra trả. Đàm Duy hỏi: “Chú xuống đây à? tới Đại học B sao?”

      “Hôm nay .”

      “Vậy chú đừng lo tiền xe, đợi đến nơi trả.”

      “Chú trả ấy hả? Chú mà trả trường có trả bù ? Cứ để !” Thường Thắng vênh váo . “Tiển tiêu đều được công ty thanh toán đấy.”

      Đàm Duy đoán ra Thường Thắng vì sao lại tới chỗ này, nhưng vì muốn nghĩ oan cho cậu ta nên vẫn cố hỏi: “Sao chú lại xuống đây?”

      “Xe máy vẫn để ở chỗ Na Na.”

      nhịn được lên tiếng: “Sao chú vẫn còn qua lại với ta? Bài học lần trước còn chưa đủ sâu sắc hả?”

      “Chú nghĩ sai rồi, lần trước liên quan đến Na Na, nhất định là do “Hắc Mẫu Đơn” kia lây cho , cái ả đàn bà đó lẳng lơ để đâu cho hết.”

      còn chưa kịp mở miệng, láu xe khởi động xe.

      ngờ Thường Thắng vẫn dây dưa với Na Na, còn để nhìn thấy nữa, thế này phải làm khó hay sao? Vụ “thảm kịch HIV” lần trước, từng hạ quyết tâm, nếu tất cả còn tái diễn lần nữa, hết chuyện trăng hoa của Thường Thắng với Tạ Di Hồng. Bây giờ quả nhiên ứng nghiệm, mọi chuyện tái diễn, nên làm sao đây? hay ?

      May mà hôm đó Tạ Di Hồng ở phòng thí nghiệm, chuyện hay vẫn chưa trở nên gấp gáp tới độ “lửa sẽm lông mày” nên trước mắt vẫn đặt việc đó sang bên, đẩy “việc riêng” lên trước. “Việc riêng” của chính là chuyện Tiểu Băng kỹ hợp đồng thành công với giáo Lam.

      Tiểu Băngg ký được hợp đồng đương nhiên là việc tốt, Lam mua được bảo hiểm hẳn cũng là việc tốt. Vấn đề là tại sao Tiểu băng nắm lấy cơ hội để tra khảo chuyện của Lam? Đây hình như phải “tác phong phá án” của Tiểu Băng.

      hồi tưởng lại biểu của Tiểu Băng dạo này, lập tức phát nhiều điểm khả nghi. Trước kia biết vụ kinh doanh giữa Tiểu băng và Lam nên chẳng nhận ra được điều gì, giờ biết được nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Chẳng trách dạo gần đây tâm trạng của Tiểu Băng dường như có chút ảm đạm, hai dịp cuối tuần đều lượn lờ mua sắm với Tạ Di Hồng, để mặc mình ngồi ở nhà viết luận văn, về cũng chẳng mua thứ gì, hỏi có vui chỉ nhận được câu trả lời: “Rất mệt.”

      Khi đó còn tưởng Tiểu Băng đến kỳ, xem ra là vì chuyện của Lam. Tiểu Băng là người thể giữ chuyện gì trong lòng, bất kể chuyện gì, nếu với nhất định với người khác, hoặc là ba mẹ , hoặc là mấy bạn, có lúc cả với ba mẹ chồng. Chuyện lần này với , vậy chắc chắn ấy kể cho người khác biết. Nhớ tới việc hai tuần nay đều với Tạ Di Hồng, thế ắt hẳn là kể với Tạ Di Hồng.

      gọi tới số máy của Tạ Di Hồng, xem có thể mượn “tuệ nhãn” của Tạ Di Hồng soi xem Tiểu Băng giấu gì trong “hồ lô” hay ?

      Tạ Di Hồng nghe giọng , tựa hồ rất kinh ngạc. “Là cậu hả? Tìm tôi cí chuyện gì?”

      thực nên mở miệng thế nào, nghĩ lát mới vòng vo đáp: “Hôm nay Thường Thắng đến khoa tìm tôi, mời tôi ăn cơm trưa…”

      Tạ Di Hồng dường như hứng thú với chuyện này. “À, thế tốt.”

      “Cậu ấy…” muốn kể chuyện của Thường Thắng và Na Na nhưng mấy lần đều nên lời, luôn cảm thấy mình như thế này giống hệt người đàn bà lắm điều, nhất là khi định moi tin tình báo từ Tạ Di Hồng. Cuối cùng chuyển mũi nhọn, : “Thường Thắng hôm nay nhờ vả tôi… tính kế… Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, phải tính kế giúp cậu ta, là cho tay họ Ngưu ở cùng công ty…”

      “Ngưu Minh Phong?”

      “Công ty cậu ta có bao nhiêu người họ Ngưu?”

      “Tôi cũng biết, tôi đoán là Ngưu Minh Phong chẳng qua vì ông ta là người đứng đầu công ty nên Thường Thắng mới có hứng giúp đỡ, chứ đổi lại là đám dân đen tầm thường ta cũng chẳng hứng thú mua dây buộc mình.”

      “Thế chính là Ngưu Minh Phong, bởi vì Thường Thắng gọi ta là “Đầu Trâu” mà.”

      “Lão họ Ngưu đó ngắm trúng ai rồi? Là người trong khoa chúng ta à? Sao lại nhờ cậu giúp?”

      “Là… giáo viên cũ của tôi… Giáo sư Lam…”

      Người đầu dây bên kia im lặng, biết dự đoán ban đầu của mình sai, Tiểu Băng đúng là với Tạ Di Hồng chuyện Lam, nếu Tạ Di Hồng phải hiếu kỳ hỏi “giáo sư Lam là ai” rồi chứ?

      lúc sau, Tạ Di Hồng hỉ hả : “Giáo sư nam à? Tôi chưa từng nghe ông chủ Ngưu lại là… đồng tính đó…”

      cảm thấy Tạ Di Hồng lấp liếm, nhưng lại lộ liễu quá. giải thích: “ phải giáo sư nam, mà đó là nữ giáo sư họ Lam. Thường Thắng chưa kể về ấy với cậu sao?”

      ta chuyện này với tôi làm gì? Bây giờ tôi chẳng buồn chuyện với ta nữa, cũng chẳng muốn quản việc của ta…”

      “Tiểu Băng nhắc tới ấy với cậu à?”

      Tạ Di Hồng lại im lặng lúc lâu, cũng biết gì, đôi bên như thể đọ sức kiên nhẫn mà ngắt máy. Cuối cùng vẫn là Tạ Di Hồng đầu hàng, : “Thôi được, cậu đừng bẫy tôi nữa, tôi cũng đấu với cậu, đành khai thôi, có phải cậu muốn hỏi chuyện của giáo Lam?”

      giáo Lam có chuyện gì… đáng để tôi hỏi ?”

      “Cậu giả vờ gì nữa? Tiểu Băng kể hết cho tôi rồi… Nhưng mà cậu đừng giận, cũng đừng trách ấy, ấy cũng chỉ là… thể chịu đựng nổi. Việc này đúng là… Đổi lại là tôi, có lẽ ngay cả nửa của Tiểu Băng cũng bằng được… sớm suy sụp rồi…”

      trầm mặc, hỏi: “Việc gì mà lại suy sụp?”

      “Đường nhiên là chuyện về con cậu.”

      giật mình: “Con nào cơ?”

      “Chính là con của cậu… và giáo Lam.”

      “Sao lại là con của ấy và tôi? Cậu đừng bừa… Chuyện này thể đùa được đâu.”

      Tạ Di Hồng im lặng lúc, : “Tôi và Tiểu Băng cũng đoán là có thể cậu biết chuyện này. Người như cậu, nếu biết mình có đứa con, nhất định bỏ rơi nó.”

      bị cái tin này đánh gục. “Bỏ rơi cái gì? Cậu gì thế?”

      “Có điều cũng khó lắm… Cậu là người thông minh như thế, cũng cho là bỏ chăng nữa cũng có thể làm cho Tiểu Băng hay biết…”

      “Cái gì mà biết với biết? Vốn dĩ đây là chuyện thể xảy ra.”

      “Gì mà thể? Lúc đó cậu có dùng biện pháp phòng tránh ? Cậu có chắc chắn là biện pháp của cậu đảm bảo trăm phần trăm ?”

      Vừa nghe lời này hiểu ngay Tiểu Băng kể hết chuyện cho Tạ Di HỒng, thấy mình khác gì kẻ bị lột trần ném ra giữa thanh thiên bạch nhật để người người chỉ trỏ đàm tiếu, vừa nhục nhã vừa tức giận nhưng lại muốn gây với Tạ Di HỒng, đành đáp quanh co: “Tôi biết cậu gì.”

      Tạ Di HỒng tức tối : “Tôi chỉ là có lòng muốn giúp câik, cậu còn định làm trò trước mặt tôi? Tốt thôi cậu biết tôi cái gì, vậy tôi cần nữa.”

      “Cậu đừng giận, tôi rối hết cả lên đây…”

      cho cậu , Tiểu Băng bảo con của Lam tầm sáu tuổi, trông rất giống cậu, hơn nữa… tên nó là “Duy Duy”, cậu tự đoán xem.”

      kinh ngạc đến ngây người, nếu tính về thời gian đúng là thể loại trừ khả năng đứa trẻ đó là con thêm vào chuyện Lam chuyển đến thành phố A, Tiểu Băng còn đứa trẻ nhìn rất giống , tên của nó còn mang chữ “Duy” trong tên , nghĩ ra bất kỳ cách giải thích nào khác.”

      Có lẽ mãi lên tiếng, Tạ Di Hồng cất tiếng hỏi: “Thế nào? Sợ tới mất hồn rồi à? Lúc làm to gan lớn mật lắm mà, bây giờ lại bị chuyện khi đó dọa cho sợ vỡ mật rồi sao? Hừ, đàn ông đều cùng giuộc với nhau, đều là lũ chẳng ra gì!”

      vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc, chỉ thấy thanh cứ dội ong ong trong óc, lòng tràn ngập âu sầu.

      Tạ Di Hồng : “Tiểu băng từng dặn tôi được kể với cậu, nhưng tôi luôn thấy thể nhẫn tâm dối gạt cậu, nhớ tới khi cậu giấu tôi chuyện của Thường Thắng, gây ra bao phiền toái nhu thế, tôi càng thấy nên giấu cậu. Nếu Tiểu Băng biết chuyện này, tôi giấu cậu còn có lý, bây giờ ngay cả Tiểu Băng cũng biết rồi, tôi giấu giếm có ích lợi gì? Chuyện này có thể giấu được lúc, nhưng có thể giấu được cả đời hay sao?”

      biết Tạ Di HỒng kể chuyện này cho nhưng trong lòng dang hối hận, nên nghĩ mọi cách để thuyết phục co rằng làm như thế là đúng. an ủi: “Cậu nên cho tôi biết, nếu lầm sao tôi có thể thấu hiểu được… tâm tư của Tiểu Băng?”

      “Cậu được với Tiểu Băng là tôi kể đấy, nếu sau này ấy ní với tôi chuyện gì nữa, cậu cứ là nghe được từ Thường Thắng.”

      “THường Thắng biết chuyện này?”

      ta biết tên con Lam nhưng có thể biết cậu… có liên quan. Cậu yên tâm, tôi cho ta biết đâu.”

      hỏi mà giọng khàn : “Tiểu Băng… ấy… từng hỏi… Lam chưa?”

      “Hỏi cái gì? Hỏi là đứa bé đó có phải của cậu hả? ấy có điên đâu? Sao lại hỏi chuyện đó? Nhưng chuyện này còn phải hỏi hay sao? phải rành rành rồi sao? ấy cũng có mắt, lẽ nào nhìn ra được?” Thấy chẳng được tiếng nào, Tạ Di HỒng dè dặt hỏi: “Vậy cậu… định làm thế nào đây?”

      nôn nóng hỏi: “Cái gì… làm thế nào?”

      chuyện đứa trẻ, cậu cũng phải có cách nào chứ, thể mãi…”

      thực biết nên làm thế nào, đầu óc hỗn loạn, chỉ biết dặn : “Để tôi suy nghĩ thêm chút … Cậu.. đừng chuyện này cho bất kỳ ai… Chuyện còn chưa làm … để người khác biết được… hay…”

      “Cậu cứ yên tâm, tôi đâu có ngốc như thế? Còn đem những chuyện như vậy kể cho người khác?”

      gọi điện thoại xong, trong lòng vẫn yên. biết phụ nữ giống nhau, ngoài miệng đều kể cho ai khác, thâm tâm cũng biết kể cho người khác là đúng nhưng thoắt cái để lộ hết sạch. quyết định tự đến Đại học C xem Lam có đứa con như thế , rốt cuộc đứa trẻ đó có giống , có tên là “Duy Duy” ? phải tin tưởng Tiểu Băng hay Tạ Di HỒng mà là hy vọng họ nhầm lẫn, cũng giống như vụ “thảm kịch HIV” lần trước, chỉ là sợ bóng sợ gió. Mà biết đâu đứa trẻ đó chỉ là con của người thân của Lam, ba mẹ công tác nên gửi nhờ ở chỗ , hoặc đứa trẻ là con nuôi…

      Nhưng muốn trực tiếp tìm gặp giáo Lam, chuyện này quá đỗi hoang đường, muốn làm kinh động tới ấy. Bất kể đưa trẻ đó có đúng là còn của hay , nếu phải hai mựt lời với Lam đúng là vô cùng khó xử. suy nghĩ hồi liền nghĩ ra cách. Nếu Đầm Duy tầm sáu tuổi, vậy đứa bé hẳn là học mẫu giáo, rất có thể là trường mẫu giáo trực thuộc đại học C, nhất định mỗi ngày Lam đều tới nhà trẻ đón con, nếu đứng đợi ở cổng trường lúc nhà trẻ tan lớp, chắc chắn nhìn thấy Lam và con của .

      đợi nổi tới ngày mai, ngay hôm đó liền bắt taxi tới Đại học C, tìm tới trường mẫu giáo. Vẫn chưa tới giờ tan học, cổng chính của trường còn khép kín nhưng trước cổng ít phụ huynh đứng đợi đón con. Những phụ huynh này có lẽ bình thường ít có cơ hội chạm mặt nhau, bây giờ gặp được đều câu tôi câu, tiếng người ồn ào xôn xao, khí náo nhiệt thua ngày họp chợ.

      muốn người khác nhận ra, liền tới quầy hàng gần cổng trường mua cái mũ và cặp kính độ đeo vào. đứng bên cạnh cổng trường quan sát những phụ huynh kia, xem có thể nhìn thấy Lam hay .

      Mới đứng được lúc, cổng trường mẫu giáo mở, phụ huynh ào vào bên trong, cũng chẳng kịp nghĩ nhiều bị đám đông xô đẩy vào trong cổng trường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :