1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Ngải Mễ (Tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20.1

      Thứ sáu, Đàm Duy dậy từ rất sớm, chuẩn bị tới nhà vợ giúp đỡ nhưng Tiểu Băng muốn dậy. “Mắt cứ sụp xuống… Eo rất mỏi… Lưng cũng đau nữa… Xin đấy… cho em ngủ thêm chút nữa thôi…”

      nghĩ Tiểu Băng đến muộn được nhưng đến muộn lại rất dở. Tiểu Băng là con rượu, ba mẹ chiều chuộng con, tới giúp cũng chẳng sao, nhưng là phận rể, nếu tới giúp ba mẹ vợ chắc chắn vui, bởi vì thành phố A giờ thịnh hành mốt con rể làm công ở nhà mẹ vợ. Hội mẹ vợ thành phố A thích nhất sao sánh xem con rể nhà ai cần cù, chịu khó, nếu con rể nhà nào lười biếng, mặt mũi bà mẹ vợ nhà đó liền sa sầm, thấy là con nhà mình dạy được thằng chồng, bà mẹ đó về thổi gió bên tai con , cổ vũ con thực “gia pháp” đối với con rể, nghe vì chuyện này mà số vụ ly hôn xảy ra cũng ít.

      Ba mẹ vợ vẫn là những người thấu tình đạt lý, thường cũng chẳng bắt phải làm việc gì cực nhọc, có lẽ bây giờ có gì cực nhọc để mà làm, thêm vào đó với Tiểu Băng sống ở khu Đại học phía đông thành phố, ba mẹ vợ lại sống ở khu thương nghiệp phía tây, cách nhau khá xa nên cũng thể việc lớn việc nào cũng gọi tới gánh vác được.

      rể của được chăm chỉ cho lắm nên được lòng ba mẹ . Mẹ hay đem rể ra làm ví dụ phản diện để giáo dục : “Đừng học theo rể con, vừa đến nhà nằm thẳng cẳng ra đó mà xem ti vi, đợi người ta bưng cơm rót nước tận miệng mới chịu chìa đũa ra gắp. Người xưa có câu “sức lực là nô tài, bỏ lại trở về”, nhớ đỡ đần việc nhà vợ con nhiều chút, cũng mệt chết được đâu.”

      cũng chướng mắt bộ dạng đó của rể, mỗi lần tới nhà , ta chẳng làm việc gì, mặc cho vợ vất vả chăm con với hai ông bà già lụi cụi cơm nước. có lần mẹ tới việc này khi ta có mặt, chị bật khóc, rằng rể thích đến nhà ba mẹ vợ ăn cơm, mỗi lần đều là chị ép nên mới đến, đến rồi chịu làm việc chị cũng hết cách, cả hai cũng vì chuyện này mà cãi nhau biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chẳng có tác dụng, mà cũng đâu thể chỉ vì thế mà ly hôn.

      Ba mẹ chỉ biết thở dài, : “Được rồi, nó đến nhà mình làm gì cũng được, chỉ cần nó ở nhà các con làm việc nhà là được.”

      Chị luôn rể ở nhà cũng có giúp việc nhà, nhưng có đánh chết cũng tin ông rể của chịu làm việc nhà. Người ta thường hay “việc nhà nhác, việc chú bác siêng”, rể ở nhà ba mẹ vợ lười như thế, ở nhà mình sao mà chăm chỉ nổi. chẳng qua là chị muốn giữ thể diện, dám thừa nhận mà thôi.

      muốn khiến Tiểu Băng cũng ơi vào tình thế khó xử như chị của nên mỗi lần tới nhà vợ là lại giành việc để làm, ba mẹ vợ luôn miệng khen , Tiểu Băng cũng thấy rất hãnh diện. Thực ra đời sống cũng đại hóa rồi, còn bao nhiêu việc nhà để làm nữa đâu. Chẳng qua chỉ là nấu bữa cơm, đây cũng là việc mỗi ngày mình đều làm, cũng chẳng mệt chết được, huống hồ phải ngày nào cũng đến nhà ba mẹ vợ.

      Hômnay mời khách, vậy càng nên tới giúp tay, thể để ba mẹ vợ mất mặt trước khách khứa được. Nhưng Tiểu Băng muốn dậy, đành : “Vậy trước, em cũng sớm , đừng để cả nhà phải chờ cơm.”

      làm vệ sinh cá nhân xong rồi chuẩn bị xuất phát, lúc sắp có hỏi Tiểu Băng: “Cần mua bữa sáng về cho em ?”

      cần, cần!” Tiểu Băng nũng nịu đáo. “Vừa ngủ tiếp lại bị đánh thức rồi…”

      thêm nữa, rời nhà đón xe buýt. Ba mẹ vợ dặn mua thức ăn, xe buýt đến nên tiện mua đồ, để họ tự mua hơn. Tối qua gọi điện thoại hỏi thăm, mẹ vợ mua đủ thức ăn rồi, qua giúp là được.

      Ba vợ có tay nghề nấu nướng tồi, bình thường mẹ vợ là người lo chuyện cơm canh hằng ngày, nhưng nếu vợ chồng đến ăn cơm hoặc nhà mời khách, đều là ba vợ xuống bếp. Ba vợ là nhà giáo ưu tú, thông minh mẫn tiệp, nghe năm đó do gia cảnh mới chọn ngành sư phạm, tốt nghiệp xong làm ông giáo dạy cấp hai, nếu , chừng ông cũng trở thành viện sĩ gì đó rồi.

      Đây cũng chính là nguyên do vì sao ba mẹ vợ lại đặc biệt kỳ vọng con trai lớn thành rồng, lớn thành phượng, trước tiên là do bản thân họ thời trẻ đạt được mở ước, đành dựa vào con cái, hy vọng chúng thực giấc mơ đó, hơn nữa trong trường ông, con của những giáo viên bình thường cũng ra nước ngoài học, con của nhà giáo ưu tú lẽ nào được? Mọi người đều là “ngẩng đầu gặp, cúi đầu gặp”, ai chẳng muốn có chút thể diện. Đời mình tranh đoạt xong, kết quả về cơ bản lời giải thích ràng, vậy mọi chuyện lại đến lượt đời sau.

      Ba mẹ vợ thấy đến giúp đỡ từ sớm, còn để vợ ở nhà ngủ nướng, hiển nhiên rất vui vẻ. Mẹ vợ hỏi ăn sáng chưa, chưa ăn, bà vội vàng nấu mì. lại giành việc với bà, tự nấu lấy ăn. Ăn xong, làm chân sai vặt cho ba vợ, lo mấy việc rửa rửa thái thái, hai người vừa làm vừa chuyện cờ tướng, kú cực kì dễ chịu.

      Tiểu Băng ngủ tới tận khi cơm nấu xong mới đến, cùng lúc với Tiểu Lục. Lúc thay giày ngoài cửa, Tiểu Lục : “Con lợi hại, giày cao như thế mà cứ như bay, tôi theo kịp. Tôi ở bên Mỹ ít khi giày da lắm, toàn sports shoes, hôm nay bị mẹ tôi ép đôi giày da, chẳng quen chút nào, mới có đoạn đường mà đau hết cả chân.”

      Tiểu Băng vừa chạy tới trước mặt Đàm Duy, vừa vuốt ve vai vừa : “Vất vả rồi, vất vả rồi! có mệt ? A, là thơm, em với Tiểu Lục đều bỏ bữa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn mới chạy tới. Để em kể chuyện cười này cho nghe nhé, em ở cửa nhà nhìn thấy người đôi giày da Hỏa Tiễn, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nghĩ đây ắt hẳn là tay nhà quê nào đấy, liền phát ra chính là vị tiến sĩ Tây học của chúng ta.”

      cảm thấy Tiểu Băng lấp liếm, kể câu chuyện cười đó là để thanh minh rằng chạm mặt Tiểu Lục ở ngoài cửa nhà, ra nếu đúng là chạm mặt nhau ở ngoài cửa việc gì phải giải thích, thanh minh? Nhưng nếu đúng là bọn họ chạm mặt nhau ngoài cửa, vậy chạm mặt nhau ở đâu?

      Tiểu Băng kêu ầm ĩ: “Đói lả rồi, đói lả rồi. Bữa sáng còn chưa ăn gì…”

      định tìm cái bát gắp cơm nắm cho Tiểu Băng ăn, lại nhìn thấy Tiểu Lục lấy từ trong túi quà ra hộp điểm tâm đưa cho Tiểu Băng: “Đây chính là bánh đậu xanh em rất thích ăn này.”

      Tiểu Băng đón lấy chiếc hộp, mở ra, lấy miếng bánh đậu xanh, há to mồm ăn. Tiểu Lục nhìn Tiểu Băng cứ như nhìn đứa bé con, dặn dò: “Be careful, coi chừng nghẹn đấy!”

      Đàm Duy thấy mẹ vợ rót trà cho Tiểu Lục, rồi chỉ đứng đó mỉm cười nhìn Tiểu Băng với Tiểu Lục. Lòng trống rỗng, cảm giác mẹ vợ lại tìm cách hâm nóng lại giấc mộng xa xôi ngày xưa, coi hai người đó là cặp tình nhân thanh mai trúc mã

      trước kia.

      Trong bữa cơm, ba mẹ vợ đương nhiên dồn hết chú ý lên người Tiểu Lục, ngừng gắp thức ăn cho ta, chăm chú lắng nghe ta kể chuyện du học, nhờ ta giúp Tiểu Khiêm liên hệ với trường, còn bảo Tiểu Khiêm kể tình hình học tập tại cho ta hay. bàn ăn chỉ toàn nghe thấy "Tiểu Lục, Tiểu Lục", ta hoàn toàn trở thành trung tâm của bữa cơm.

      Đàm Duy biết gì, có chút bối rối. May mà Tiểu Băng ngồi bên cạnh , vẫn thân mật với như mọi ngày, lúc gắp sạch đồ ăn vào trong bát , chốc lại đem đồ mình ăn bỏ sang bát , có lúc còn gắp món thích bón cho , cảm nhận được Tiểu Lục dùng ánh mắt rực lửa ghen tuông soi mói và Tiểu Băng, thấy xấu hổ nên quay mặt sang bên, để Tiểu Băng bón.

      Tiểu Băng khá giống ba mẹ , tình cảm hướng ngoại, cách biểu đạt thường rất "văn nghệ", ba mẹ ngồi ngay trước mặt cũng dám ôm ấp, dựa dẫm , tay rất an phận cứ sờ tới sờ lui người ... Ba mẹ vợ trước nay cấm đoán Tiểu Băng nhưng ở nhà vợ vẫn bị gò bó, đặc biệt là lúc Tiểu Khiêm cũng có mặt ở đó, cho nên luôn ngầm bảo Tiểu Băng chú ý chút, đừng làm hư trẻ con.

      Tiểu Băng cười: " ngốc, Tiểu Khiêm mà là trẻ con à? Cứ cho nó là trẻ con cũng là đứa trẻ sống cùng thời đại với . Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm, có khi còn hiểu chuyện hơn . Tiểu Khiêm với bạn nó cuối tuần nào cũng ở nhà em, nó cái gì mà biết."

      thấy vấn đề phải là biết hay biết, vợ chồng với nhau trong phòng ngủ, mọi người đều biết hết, nhưng điều đó có nghĩa là vợ chồng có thể trình diễn chuyện trong phòng ngủ trước công chúng.

      Có điều cảm giác của hôm nay có hơi khác biệt, rất cảm kích Tiểu Băng thân mật với như thế, tựa như xác nhận vị thế của dưới mái nhà này, bởi vì điều đó lên rằng Tiểu Băng sợ Tiểu Lục nhìn thấy quan hệ tốt đẹp của hai người họ, cũng lên rằng Tiểu Băng còn chút lưu luyến nào đối với Tiểu Lục, vậy chẳng phải chính là khẳng định và củng cố vị thế của trong trái tim Tiểu Băng hay sao?

      Ăn cơm xong, Tiểu Băng gọt đĩa hoa quả, còn chưa bưng lên, Tiểu Lục xin phép ra về. Cả nhà đều nhiệt tình giữ lại nhưng được, mẹ vợ với Đàm Duy: "Tiểu Lục hôm nay giày da nên có chút bất tiện, con lấy xe đạp của ba chở cậu ấy ra ngoài gọi xe nhé. Con gọi cho cậu ấy chiếc taxi..." Mẹ vợ vừa vừa rút tiền ra.

      Đàm Duy hoang mang từ chối: "Con có tiền mà..." lấy chìa khóa xe đạp của ba vợ, dắt xe ra. Hai người ra đến phía ngoài, định lên xe đạp nhưng Tiểu Lục : "Thôi khỏi, chỉ mấy bước chân, bộ , tôi muốn hút điếu thuốc, cũng làm điếu chứ?"

      thấy Tiểu Lục cầm bao thuốc mời liền nhận lấy điếu. biết hút thuốc, học được lcus học đại học bạn cùng phòng đều hút, nam sinh lớp đều hút, ai bết hút tự nhiên thành kẻ quái dị, nhưng nghiền. Sau khi Tiểu Băng, gần như cũng bỏ hút rồi, bởi vì Tạ Di Hồng với rằng: "Tiểu Băng thích đàn ông hút thuốc nên lúc tôi giới thiệu cậu với Tiểu Băng là cậu hút, cậu đừng có để lộ ra là bà mối tôi miệng lưỡi lươn lẹo đấy."

      Kể từ lúc đó hút thuốc nữa, chỉ đến Tết mới phá lệ chút, vì đó là phong tục của thành phố A, lúc đón năm mới đàn ông hút thuốc hay hút thuốc lá đều mang theo bao thuốc để mời người khác, đây gọi là "chia thuốc", vậy nên cũng mang theo bao thuốc lá để chia cho mọi người. Người khác chia thuốc cho , nhận hay lắm, đành nhận lấy, có lúc cũng hút , hai điếu, chủ yếu là nhìn sắc mặt Tiểu Băng mà hành .

      Nếu Tiểu Băng chau mày, hút điếu, có ngoại lệ, nếu Tiểu Băng tỏ ra vui, ngay cả điếu cũng hút. Có điều những lúc như thế Tiểu Băng thường can thiệp để giữ thể diện cho , chỉ sau khi về đến nhà, nếu có hút thuốc, Tiểu Băng hôn , nhất định đợi súc miệng rồi mới dám hôn, vậy tức là tán thành chuyện hút thuốc rồi.

      Tiểu Lục bật lửa châm thuốc cho hai người rồi rít mạnh mấy hơi ra chiều rất khoan khoái, sau đó cất tiếng hỏi: "Tiểu Băng cho hút thuốc sao?"

      "Cũng hẳn là cho, chỉ là thích."

      "Xem ra rất sợ vợ, ấy thích hút?"

      "Tôi vốn nghiện, nếu ấy thích tôi hút làm cái gì?"

      "Thế giỏi , tôi lại làm nổi." Tiểu Lục chỉ chỉ gốc cây to đằng trước, : "Chúng ta đến đó đứng hút, tay cầm thuốc mà ngồi xe hay lắm."
      Last edited by a moderator: 27/2/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      20.2

      Hai người tới chỗ gốc cây, Đàm Duy vẫn giữ xe, muốn đợi Tiểu Lục hút xong điếu thuốc lên xe luôn. Nhưng Tiểu Lục hút mãi mới hết điếu, lại rút thêm điếu nữa, Đàm Duy kìm được bật cười, : “Xem ra nghiện thuốc .”

      “Niềm vui duy nhất của đời người…” Tiểu Lục lim dim mắt, rít vài hơi. “Có thể đây là lý do Tiểu Băng chia tay với tôi, ít nhất là trong số những lý do.”

      Đàm Duy muốn : “ phải vì xuất ngoại nên mới chia tay sao”, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Thuốc lá ở nước ngoài có đắt ?”

      “Thực ra cũng đắt, Marlboro chẳng hạn, hơn hai mươi tệ carlton, so với thu nhập bên ấy rất rẻ. Nhưng trong rất nhiều building họ cho phép hút thuốc, rất phiền phức, trời đông giá lạnh nhưng vẫn phải chạy ra ngoài hút. Có khi mấy tiết học liền lúc, có cơ hội ra ngoài, thèm đến chết người. Mới nãy ở nhà hai người, tí nữa nhìn đến phát điên.”

      nghe được mấy chữ “nhà hai người” của Tiểu Lục mặt mày liền rạng rỡ, nếu Tiểu Lục là “nhà Tiểu Băng” có khi còn đạt được hiệu quả như vậy.

      Chỉ bằng chuyện hút thuốc và ba tiếng “nhà hai người” khiến khoảng cách giữa với Tiểu Lục được kéo gần lại rất nhiều, hơn nữa, biết là bản thân nghe quen rồi hay là Tiểu Lục bị “nội địa hóa” mà thứ tiếng tạp nham khi hình như ít hẳn , cũng còn thấy quá phản cảm trước học đòi sính ngoại của Tiểu Lục nữa. : “Thực ra mới nãy ở nhà chúng tôi hoàn toàn có thể hút thuốc, trong nước nghiêm khắc vậy đâu.”

      “Thôi thôi, biết là Tiểu Băng ghét khói thuốc, tô chạy tới trước mặt ấy hút thuốc gợi hứng mắng của ấy tính sao? Nghĩ cách chuồn sớm hơn…” Tiểu Lục hít hơi dài, đột nhiên thốt lên: “Phụ nữ liệu có phải… hơi vô lý ? Chỉ vì mỗi chuyện hút hay hút mà bọn họ có thể quyết định chuyện hay chúng ta.”

      thấy Tiểu Lục đến vấn đề này, cũng thuận theo mà hỏi câu: “Tiểu Băng vì chuyện hút thuốc nên mới… chia tay à?”

      Tiểu Lục phất phất tàn thuốc: “ ấy thế nhưng đó nhất định là trong những nguyên nhân. ấy luôn ghét tôi hút thuốc lải nhải cả ngày về việc đó, mà tôi ngoài hút thuốc ra có thể là có tật xấu nào khác, cho nên tôi cũng muốn bị hạn chế về chuyện này, thêm vào đó là bất đồng quan điểm về chuyện ra nước ngoài, ấy chuyên ngành của ấy hay, muốn học tiến sĩ ngành đó nhưng cũng chẳng muốn đổi ngành, lại chịu ở nhà làm người phụ nữ của gia đình, trắng ra, chính là muốn ra nước ngoài. Nhưng tôi nhận được học bổng bên Mỹ rồi, nếu bỏ tôi cam lòng. Kiểu người như tôi, tài nào thích nghi được với phương pháp làm việc trong nước, tôi chỉ thích hợplàm việc viết paper trong phòng nghiên cứu, bởi vì tôi biết tạo quan hệ.

      Đàm Duy tỏ ra phóng khoáng, : “Chuyện này thực ra cũng hẳn là mâu thẫn giải quyết được, ra nước ngoài thời gian, ấy tự nhiên theo thôi.”

      Tiểu Lục bật cười: “Ha ha, tôi cũng nghĩ như thế đấy, có nữ sinh nào muốn du học đâu? Chẳng phải là ai ai cũng vắt óc nghĩ cách ra nước ngoài hay sao? Nào ngờ tôi mới chưa được mấy ngày, ấy tìm được niềm vui mới ở đây…”

      Đàm Duy nhất thời ý thức được cái “niềm vui mới” kia chính là chỉ , thâm tâm rất đồng cảm với Tiểu Lục, còn có chút trách móc Tiểu Băng bắt cá hai tay, nhanh như thế thay lòng đổi dạ. nhưng chợt thấy ánh mắt Tiểu Lục sáng quắc nhìn mình, mới ý thức được “niềm vui mới” kia chẳng phải là ai khác, chính là lão nhân gia đây, bối rối : “À, tôi… …”

      chắc chắn biết, lúc đó ấy ắt hẳn với là có bạn trai rồi. Lần trước tôi với vài câu điện thoại, mới biết … cũng phải là kẻ thích cướp đoạt của người khác, chắc chắn là ấy lừa …”

      Đàm Duy biết bản thân có bị trúng tà hay , đáng ra phải giận dữ trước hành vi của Tiểu Băng, nhưng lòng lại có vài phần vui vẻ, bởi vì những lời đó lên rằng phải Tiểu Lục bỏ rơi Tiểu Băng, mà là Tiểu Băng có “niềm vui mới” nên cần ta nữa, thế chẳng phải lên rằng thắng thế Tiểu Lục hay sao? Vậy thể là “có mới nới cũ”, phải là “bỏ cũ đón mới” mới đúng.

      Anhh thấy rất vui vẻ, cũng có chút rỗi hơi quan tâm đến Tiểu Lục. “Ở nước Mỹ… có nhiều nữ sinh ?”

      “Cũng có, nhưng rất nhiều người là hoa có chủ, nếu cũng là loại học lắm đến mức hai mắt lồi cả ra… chẳng có gì thú vị. Tôi ở Mỹ học tiến sĩ vừa bận vừa mệt, chẳng có hơi sức đâu, cũng chẳng có thời gian…” Tiểu Lục dường như nở nụ cười vô vọng. “Ngày đó Tiểu Băng còn giúp tôi tìm bạn . Tôi có ấn tượng tốt đẹp với con Trung Quốc, tôi có vài người bạn đều về nước cưới vợ, kết quà là đưa vợ sang bên đó có chuyện, nếu phải là bỏ theo trai Mỹ cũng là học xong rồi đòi ly hôn, hóa ra là tụ biến mình thành đại đội trưởng đội vận tải.”

      thể vơ đũa cả nắm như thế, người tốt vẫn còn nhiều lắm chứ.”

      vẫn thông minh hơn tôi, học tiến sĩ ở trong nước, có học vị rồi, bà xã cũng có. Lúc đó giá mà tôi biết trước, ra nước ngoài ấy chia tay với tôi tôi nữa.”

      Đàm Duy kinh ngạc, ngờ Tiểu Lục vẫn chưa quên được tình cảm với Tiểu Băng. Có lẽ Tiểu Băng biết chuyện này, bởi vì mỗi khi nhắc đến Tiểu Lục, đều dùng giọng điệu chế nhạo, nếu biết Tiểu Lục thà du học chứ muốn chia tay với , nhất định cảm động.

      Tiểu Lục hút liên tiếp ba, bốn điếu thuốc, hình như cơn nghiện vơi bớt, mới cáo từ: “Tôi bắt xe về đây, cũng mau về nhà , ra ngoài quá lâu wife của bực mình đấy!”

      “Tôi chở đoạn nhé?”

      “Khỏi cần, có xa xôi gì đâu, tôi đây!” ta xong liền vội vàng bỏ .

      Chương 21

      Đàm Duy tiễn Tiểu Lục rồi đạp xe trờ về nhà ba mẹ vợ. Tiểu Băng đợi trước cổng, nhìn thấy liền hỏi: “Sao lâu thế? chuyện à? Hai ông con trai có chuyện gì hay mà chứ?”

      “Đồng chí cả mà, sao lại có chuyện hay để ?”

      “Thế các về em à? cho em ngay! về em thế nào?”

      thể cho em biết được.”

      Tiểu Băng kiên quyết cho thoát, đuổi theo hết đánh lại véo , đuổi tới tận phòng ngủ của họ. Đây là căn phòng mà ba mẹ vợ chuẩn bị riêng cho hai người, để cả hai nghỉ ngơi khi tới chơi dịp cuối tuần.

      Nơi ba mẹ vợ ở là tòa chung cư được Ủy ban Giáo dục sửa chữa lại rồi cấp cho các nhà giáo ưu tú, căn hộ có bốn phòng ngủ mộ phòng khách, rất rộng rãi. Nghe nhà giáo ưu tú của Trung Quốc tương đương với phó giáo sư đại học, nhưng phó giáo sư chính thống của Đại học B nơi dạy lại chỉ được phân căn hộ có hai phòng ngủ, phòng khách, hoàn toàn thể so sánh với ông bố vợ “tương đương phó giáo sư” của . Có điều ba vợ cũng rất ngưỡng mộ , còn trẻ tuổi mà được đặc cách trở thành phó giáo sư, danh hiệu nhà giáo ưu tú của ba vợ cũng phải phấn đấu cả đời mới có được.

      Vừa vào phòng, Tiểu Băng liền đóng sập cửa lại, chạy tới đẩy ngã xuống giường, hỏi: “Có ? Có ? Nếu , em chỉnh chết .”

      trầm giọng: “Giữa thanh thiên bạch nhật em định chỉnh thế nào?”

      đừng mơ có nguời đến cứu , cả nhà ngủ trưa hết rồi.”

      sợ ba mẹ vợ nghe thấy tiếng tranh cãi liền giọng : “Đừng làm loạn nữa, em làm loạn cho em.”

      Tiểu băng kéo ngồi dậy, : “Tốt, em làm loạn nữa, mau cho em biết!”

      kể tóm tắt lại lời của Tiểu Lục, hỏi đùa: “ lại cùng tình cũ của em trở thành đôi bạn thân thiết, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, đúng là ngờ đấy nhỉ?”

      Tiểu Băng cười hi hi, : “Cái tên họ Lục này trượng nghĩa tí nào, thấy vợ chồng người ta thân mật, ta phục, lại nghĩ ra trò “đào tường” nhà người.”

      “Người ta chẳng qua chỉ thôi, sao em lại là “đào tường”? ràng là em… bỏ rơi ra, sao em lại ta bỏ em?”

      “Hừ, ở cái thành phố A này coi việc xuất ngoại to bằng trời, nếu em là do em muốn chia tay, ai cũng coi em là quái vật, ai cũng muốn hỏi câu “tại sao”, bởi vì ai cũng cảm thấy chỉ có đứa con đầu óc có vấn đề mới đòi chia tay với bạn trai du học. Em cũng lười chẳng buồn giải thích với những người đó, có giải thích người ta cũng hiểu, nên em mới ta chán em, như thế đơn giản hơn nhiều, còn ai hỏi “tại sao”, ai nấy đều cảm thấy rất dễ hiểu, ai nấy đều đồng tình với em, ai nấy đều chửi ta là tên Lục Thế Mỹ vong ân bội nghĩa… Hi hi, dù sao ta ở nước ngoài cũng chẳng nghe thấy được.”

      “Ai cũng hỏi? lại muốn hỏi, vì sao em lại chia tay khi bạn trai nước ngoài? Đầu óc em có vấn đề à?”

      “Đầu óc em có vấn đề, cự kì khỏe mạnh là đằng khác, em chia tay với ta vốn chẳng dính dáng đến chuyện nước ngoài, chẳng qua chỉ nhân chuyện ấy để chia tay mà thôi.” Tiểu Băng giải thích. “Khi hai người còn ở cạnh nhau nữa việc chia tay cũng dễ dàng hơn. ta thể trói buộc em, bọn em chia tay cũng làm tổn hại đến hòa khĩ giữa ba mẹ hai nhà.”

      “Vậy rốt cuộc vì sao em lại muốn chia tay? Chỉ vì ta nghiện thuốc?”

      lại nghe ta bừa rồi, lẽ nào chỉ vì chuyện hút thuốc mà tan vỡ? Em cũng được là ta có tật xấu gì lớn, chỉ là cảm thấy… hợp. Em có cảm giác rằng ta em, hoặc đó phải là thứ tình mà em mong đợi.”

      “Vậy thứ tình mà em mong đợi là gì?”

      “Chính là thứ tình mà chúng ta có.”

      “Em đừng có lời đường mật nữa, có phải vì nước xa dập được lửa gần nên mới bắt cá hai tay, trong lúc ta ở đây nên lấy thay thế đúng ?”

      Tiểu Băng cấu cái. “ lung tung! Em chẳng bắt cá hai tay bao giờ hết, em chia tay ta rồi mới hẹn hò với .”

      đúng à? Em lừa vào trong rồi mới chia tay ta.”

      bừa! ta vừa em chi tay luôn, ra ở bên đó mù quáng nghĩ cả hai vẫn là người , em có cách nào đây? Chuyện này giống như ly hôn, còn tờ đơn ly hôn làm bằng chứng. Chuyện đương, em bỏ, ta bỏ, cuối cùng được tính thế nào?”

      Thực ra cũng để tâm chuyện Tiểu băng rốt cuộc chia tay Tiểu Lục vào lúc nào, dù Tiểu Băng bắt cá hai tay cũng cho đó là sai, hoặc giả như đó chắc chắn là sai chăng nữa, cũng thấy đó là sai lầm đáng , nên truy cứu chuyện này nữa, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Có phải vì ra nước ngoài nên em mới thích ?”

      “Ha ha, nào có loại lý do kỳ quặc như thế chứ? Ai mà chẳng thích nước ngoài? Nếu lúc đó nước ngoài, em theo ngay lập tức, dù có châu Phi làm nô lệ em cũng theo … Nếu tin, bây giờ ngay , xem em có chia tay hay .”

      “Chà, nghe sao mà bùi tai thế?”

      phải bùi tai, mà là .”

      “Có chuyện đí sao? Tại sao em lại đối xử với khác thế?”

      “Đồ ngốc, thế mới là !”

      “Thế vì sao em lại ?”

      Tiểu Băng bắt đầu khiêu khích . “ là tên ngốc, sao mà hiểu được? Coi như “kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc” cũng được mà.”

      Đợi đến khi dùng tư thế “cảm tử quân phục kích lô cốt địch” nằm sấp người Tiểu Băng, dịu dàng cẩn thận vặn mình, Tiểu Băng kề bên tai , : “ có biết vì sao em lại ta ? Chính là bởi vì em có thể cảm nhận được tình của , còn ta …”

      đùa: “Là em cho ta cơ hội đấy chứ, để ta cũng “” em như .”

      “Nhưng mà chẳng có được rung động đó.”

      “Tính lừa à?”

      mà, bản thân em cũng biết là tại sao, chỉ biết khi ở bên cạnh mới có… cảm giác xao xuyến, muốn được gần gũi ấy, đừng tưởng lầm rằng em đối với như thế đối với ai cũng như vậy. Chỉ có đàn ông các mới thế thôi, chẳng cần biết người ta thế nào, cứ nhìn thấy con là rung động ngay.”

      linh tinh, đàn ông phải cứ thấy con là rung động đâu… Chỉ có lúc nhìn thấy em mới rung động.”

      “Chắc chúng ta được tạo hóa an bài thành đôi đúng ?”

      “Điều này còn phải sao?”

      * * *
      Mấy ngày sau, Đàm Duy và Tiểu Băng mời Tiểu Lục, cùng tên là Tiểu Lưu tới nhà ăn cơm, giúp bọn họ “nối dây tơ hồng”. Hôm đó Đàm Duy đứng bếp, biết có phải vì tiềm thức nảy sinh ý muốn mãnh liệt tác thành cho hai người này, để nhanh chóng “diệt gọn” kẻ tình địch tiềm tàng là Tiểu Lục hay , mà đặc biệt lao tâm khổ tứ dùng hết bản lĩnh làm cả bàn đầy ắp thức ăn, như thể thành bại của vụ mai mối này đều phải phụ thuộc vào độ ngon miệng của đồ ăn vậy.

      Tiểu Lưu là đồng nghiệp ngày trước của Tiểu Băng, hai người từng là bạn cùng phòng, quan hệ rất tốt. Tiểu Lưu xem ảnh của Tiểu Lục, lại nghe Tiểu Lục là tiến sĩ bên Mỹ, còn tìm được công việc ở bên đó liền cảm thấy rất hào hứng, trang điểm tỉ mỉ, có vẻ quyết giành thắng lợ phen này.

      Tuy nhiên Tiểu Lục dường như hứng thú lắm, ngay cả giày da cũng chẳng buồn , còn đến muộn mười phút, trong bữa ăn chỉ biết cắm đầu ăn, cũng trò chuyện với Tiểu Lưu nhưng làm giống hệt lần trước ở nhà Tiểu Băng, vừa ăn xong cơm vội vàng cáo từ. Đàm Duy nghĩ ta lại muốn hút thuốc, vội vã : “Nào, hút điếu thuốc, hút điếu thuốc!”, vừa vừa rút ra bao thuốc chuẩn bị từ trước mời Tiểu Lục.

      Tiểu Lục nhìn Tiểu Băng cái, : “Thôi khỏi, tôi sợ nữ chủ nhân vui.”

      Tiểu Băng rất khoan dung, : “ sao, cứ hút , đừng có như thể em là con hổ cái bằng.”

      Tiểu Lục nhận điếu thuốc, Đàm Duy giúp ta châm lửa, rồi ta mình hưởng thụ “ điếu sau bữa cơm”. Tiểu Băng và Đàm Duy đành câu được câu chăng tìm cách duy trì bầu khí. Sau đó Tiểu Lưu chủ động hỏi: “ ở bên Mỹ… làm công việc gì?”

      “Nghiên cứu sinh.”

      “Chà, giỏi quá!”

      “Có cái gì mà giỏi chứ? Nghề đó chỉ là làm thuê, lương thấp, lại còn mệt bơ phờ.”

      Tiểu Lưu cười khúc khích. “ hài hước quá… Nghiên cứu sinh sao có thể gọi là làm thuê được? Nghiên cứu sinh đều là những nhân vật có máu mặt cả.”

      “Cái là Trung Quốc, cái tôi là của Mỹ.”

      “Mỹ với Trung Quốc chẳng phải đều như nhau sao?”

      Tôi nghiên cứu sinh là nghề làm thuê, tin hay là chuyện của .”

      Tiểu Lưu gặp phải câu trả lời sắt đá như thế có chút ngượng ngập, nhưng vẫn cố vớt vát hỏi câu: “Nếu lương thấp lại còn mệt, sao vẫn muốn làm?”

      “Tôi muốn làm khi nào? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, học chuyên ngành chúng tôi là dễ tìm việc, nhưng cái duy nhất được coi là dễ tìm chính là nghiên cứu sinh, bởi vì bọn Mỹ muốn làm cái việc vừa nghèo kiết xác này nên mới tới lượt đám người ngoại quốc chúng ta. Lương sau khi nộp thuế chỉ vừa đủ đáp ứng những điều kiện tồn tại cơ bản nhất của mình tôi thôi.”

      “Vậy còn hút thuốc?”

      “Hút thuốc cũng là điều kiện tồn tại cơ bản của tôi.”

      Tiểu Băng với Tiểu Lưu: “Cậu đừng nghe ấy bừa! ấy đùa đấy, chọc mấy đứa chưa từng ra nước ngoài như bọn mình ấy mà.”

      Tiểu Lục đột nhiên thành : “Ai là tôi đùa? Lương của tôi chỉ có x vạn x…”

      Tiểu Lưu nghe xong liền vỗ tay: “X vạn x? Vậy mà là ít? Em tháng có x nghìn à!”

      Tiểu Lục nhìn Tiểu Lưu như nhìn đứa nhà quê, khinh thường giải thích: “Cái tôi là lương cả năm, ở bên Mỹ nhắc đến lương ai đời lương tháng bao giờ? Chỉ lương cả năm thôi.”

      Tiểu Lưu đành xấu hổ im lặng, Tiểu Băng cố xoa dịu bầu khí: “Thực ra thu nhập bao nhiêu còn cả tính cả mức tiêu dùng, thể chỉ nhìn mỗi con số được. Theo thuốc lá cao cấp bên đó giá hơn hai mươi tệ cây, trong nước làm sao bì được? Ít nhất cũng phải vài trăm…”

      Tiểu Lục tính toán chi li các khoản, tiền phòng cần bao nhiêu, thực phẩm cần bao nhiêu, bảo dưỡng xe cần bao nhiêu, lương của ta và ta nuôi gấu trong nhà, mua thuốc hút, mua thuốc hút cần bao nhiêu, vân vân và vân vân…

      Tiểu Lục tính toán chi li các khoản, lương cả năm cần bao nhiêu, nộp thuế của ta bao nhiêu, tiền bảo hiểm cần bao nghiêu, bảo dưỡng xe cần bao nhiêu, thực phẩm cần bao nhiêu, mua thuốc hút cần bao nhiêu, vân vân và vân vân… Nghe bài toán của Tiểu Lục, ràng là lương của ta nuôi thân còn chưa xong, chi đến chuyện nuôi vợ con.

      Tiểu Lưu hỏi: “Thế… thời gian tới có phải… tăng thêm chút ?”

      “Tăng gì mà tăng? Kinh tế Mỹ ây giờ ảm đạm, nhà trường có quyết định trong nắm năm tới tăng lương.”

      Cuộc đối hoại sau đó hoàn toàn theo hướng “đường tuy bằng phẳng, trước mắt vẫn tốt tăm”, cần biết trời đáp sụp đổ hay đường hầm tia sáng. Tiểu Lục hiển nhiên hết hứng thú, từ biệt ra về. Tiểu Băng nhắc Tiểu Lục tìm, Tiểu Lục ta biết đường, Tiểu Lưu cũng biết, cuối cùng vẫn là Tiểu Băng đưa Tiểu Lưu trở về. Tiểu băng nhắc Tiểu Lục tiễn, Tiểu Lục ta biết đường, Tiểu Lưu cũng biết, cuối cùng vẫn là Tiểu Băng đưa Tiểu Lưu gọi xe.

      Đợi Tiểu Lưu cùng Tiểu Băng rồi, Đàm Duy mới hỏi Tiểu Lục: “Sao lại miêu tả nghề nghiên cứu sinh khổ sở như thế? Muốn dọa ấy sợ chạy mất à?”

      “Nghiên cứu sinh nghèo là thât, muốn dọa cho ta bỏ chạy cũng là .”

      “Nếu thế vẫn nên… về nước hơn. Nếu tới làm việc ở Đại học B, nhất định được trọng dụng.”

      Tiểu Lục uể oải đáp: “ cũng mấy năm rồi, hình như cuộc sống trong nước trở nên xa lạ đối với tôi. Ở bên Mỹ tôi có thể vờ như “hai tai nghe chuyện ngoài cửa, chỉ lòng làm tiến sĩ thôi, còn ở đây… chắc chắn được, ngày nào cũng chỉ có so qua đấu lại, vậy tôi thà chết còn sướng hơn.”

      “Chuyện của Tiểu Lưu ấy, xem…”

      “Tôi thấy vẫn là thôi , người giống như ta ở bên kia tôi cũng tìm được, chẳng cần phí công sức đưa từ đây sang.”

      Tiễn Tiểu Lục về rồi, Tiểu Băng hỏi Đàm Duy: “Tiểu Lục sao? ta có thích Tiểu Lưu ?”

      “Tiểu Lục hình như hứng thú mấy, là kiểu người như Tiểu Lưu ở bên Mỹ ta cũng tìm được…”

      “Hả? To mồm đấy nhỉ, em muốn xem thử ta tìm được cái dạng nào.”

      lo lắng hỏi: “Tiểu Lưu… đồng ý ?”

      .”

      “Thấy Tiểu Lục… nghèo hả?”

      “Cũng hẳn. đừng hùa theo Tiểu Lục, coi con Trung Quốc đều là lũ hám tiền, người ta vừa nhìn nhận ra tâm tư của Tiểu Lục rồi, ấy ta kể khổ, chắc chắn là ưa ấy, làm gì có chuyện nghiên cứu sinh nghèo khổ.”

      Đàm Duy thở ra hơi, nam nữ đôi bên vừa ý đối phương, vụ mai mối này cũng hẳn là thất bại, chỉ coi là chưa thành công thôi, bởi vì tính ra cũng mất sức chứ chưa gây ra phiền toái nào.

      Tiểu Băng lại bắt đầu nghĩ xem còn có ứng cử viên nào khác có thể giới thiệu cho Tiểu Lục, thậm chí tính cả Tạ Di Hồng vào, là biết đâu Tạ Di Hồng chia tay với Thường Thắng, sau đó giới thiệu Tạ Di Hồng cho Tiểu Lục, Đàm Duy khuyên : “Bỏ em, Tiểu Lục vốn muốn tìm bạn , em việc gì phải lao tâm khổ tứ như vậy? thấy vấn đề mấu chốt của ta chính là vẫn chưa quên được em.”

      ghen à?”

      ghen cái gì? ta chưa quên em, nhưng mà em chẳng nhớ nhung gì ta.”

      “Coi như thông minh! Em vốn sợ nghĩ hẹp nên mới tìm mọi cách để gán ghép ta với ai đó, nhu thế yên tâm.”

      đùa: “Em vợ nghĩ hẹp? Thế em tuyệt đối đừng để ý đến ta là được rồi.”

      “EM để ý đến ta, cho ta gặp quỷ !”

      vội vàng giải thích: “ đùa thôi, chuyện của Tiểu Khiêm vẫn cần nhờ ta giúp, sao em có thể bận tâm đến ta được?”

      “Đây là tự đấy nhé! Đừng có hối hận!”

      “Nếu em cần quan tâm đến ta, muốn quan tâm đến ta ta có bảo em đừng quan tâm nữa cũng vô dụng, thà rằng rộng lượng thoải mái khuyến khích em quan tâm tới ta, chừng em thấy thấu tình đạt lý như vậy liền tự động quan tâm ta nữa.”

      giảo hoạt đấy! Có điều…” Tiểu Băng diễn lời thoại trong kịch mô phỏng: “Dù cho con cáo thông minh, đấu làm sao nổi thợ săn lành nghề!”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22.1

      Đàm Duy nghe Thường Thắng nhắc đến “kim ốc tàng kiều”, tưởng rằng ý của cậu ta là “ổ giấu ”, chẳng qua chỉ là cách gọi văn hoa mà thôi. Nhưng có ngày, Đàm Duy được nhìn tận mặt “nàng kiều” kia của Thường Thắng, còn được mời tới tận “lầu vàng” nơi “giấu kiều” để thăm thú. Lúc này mới biết Thường Thắng hề khoác loác về chuyện đó, đúng là có giấu “kiều” , chẳng qua căn nhà thể coi là “lầu vàng” mà thôi.

      Ngày hôm đó phải tới tiệm sửa xe của chú Đàm “nạo thai”, vì thế đường lớn mà vào con ngõ kia. Lốp xe đạp của chắc còn vài lỗ mà các bác sửa xe hay gọi là “đau mắt hột”, khí hơi liên tục thoát ra trong thời gian dài, cứ cách , hai ngày lại phải bơm xe lần, rất phiền phức, hôm nay nhân lúc về nhà ăn trưa liền nhờ chú Đàm “nạo thai” hộ.

      Chú Đàm sửa xe cho ở khoảng sân ngoài cửa, ngồi cái đôn trước cửa chuyện với chú. , đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy đến gần, tưởng là Tạ Di Hồng, định cúi đầu trốn cho qua, lại nghe thấy tiếng xe máy dừng ngay trước mặt, giọng Thường Thắng vang lên: “A, sao chú lại chạy tới ngõ Ô Y thế này?”

      Đàm Duy ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Thường Thắng dắt xe máy đứng đó, bên cạnh ta là trẻ. biết có phải vì ta đội mũ bảo hiểm hay , nhìn qua vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời trang, chỉ là hai hàng lông mày vẽ quá đà, đầu cuối đậm như nhau, vừa dài vừa cong, nhìn thôi biết ngay là trang điểm. Xưa nay quan niệm thẩm mỹ của là “vẻ đẹp tự nhiên”, cảm thấy con tuy phải là thể trang điểm nhưng nhất định phải trang điểm tinh tế, tự nhiên, nếu khéo lại hóa vụng.

      vòng hai tay ôm lấy cánh tay Thường thắng, Thường Thắng tỏ ra vui vẻ, thoải mái, Đàm Duy lại thấy thấp thỏm, bất an, như là vụng trộm ở ngoài bị người quen nhìn thấy vậy. bối rối: “Chỗ này gọi là ngõ Ô Y à?

      biết đấy..."

      : "Ngõ Ô Y cái gì, là "Ngõ Ô Nhiễm" có, ngày nắng đầy bụi, ngày mưa đầy bùn, bẩn chết được, chính là cái con người văn hoá này đặt cho nó cái tên ngang phè như thế đấy chứ."

      Giọng nghe khàn đặc, hoàn toàn tương xứng với vẻ bề ngoài, giống với triệu chứng "họng khói" mà người ta hay . Đàm Duy tò mò hỏi: "Nghe giọng chắc sống ở ngõ này, sao tôi chưa từng gặp nhỉ?"

      Chú Đàm đùa: "Mỗi lần cháu tới đây đều là ngồi xe cao cưỡi ngựa to, sao mà nhìn thấy được bách tính dưới chân? ấy là dân chính gốc của ngõ Ô Y, sinh ra và lớn lên trong cái ngõ này đấy."

      Thường Thắng giới thiệu với : "Đây là Đàm Duy, bạn học cũ, bạn lâu năm của , giáo sư Đại học B..."

      vội vàng sửa lại: "Giáo sư gì chứ, đừng nghe cậu ta linh tinh!"

      Thường Thắng : " biết rồi, là phó giáo sư chứ gì? Nhưng bây giờ, khi gọi chẳng phải đều bỏ chữ "phó" sao? Trừ phi mang họ Phó chứ nếu Trung Quốc chúng ta hề có "phó giáo sư, phó giám đốc, phó chủ tịch"..."

      Chú Đàm xen vào: "Tiểu Đàm được thăng chức làm phó giáo sư rồi à? dễ mà, lại còn trẻ như vậy nữa chứ! Tôi nhớ mình có ông thầy mãi đến lúc sắp nghỉ hưu rồi mà vẫn chỉ là phó giáo sư."

      Thường Thắng với Đàm Duy: "Đây là Na Na, "Hiệu tóc Na Na" phía trước là ấy mở đấy, sau này nếu cắt tóc cứ tìm Na Na đây, tay nghề cao, giá cả cũng rất hợp lí. Chú cắt tóc ở đó hoàn toàn miễn phí, chỉ cần giới thiệu em bạn bè chú quen biết đến cắt tóc, làm đầu ở chỗ ấy là được. Kiểu của nam hay kiểu của nữ ấy đều làm tuốt, chú với vợ chú muốn uốn nhuộm thế nào cứ tìm ấy... Bác ơi, sau này bác có cắt tóc đến tiệm của Na Na nhé, ưu đãi năm mươi phần trăm, bà xã với con bác cũng xin mời tới luôn, khuyến mãi y hệt."

      Đàm Duy bội phục tài quảng cáo của Thường Thắng, bỏ lỡ cơ hội nào, điều kiện đưa ra cũng rất hời, đánh trúng tâm lí thích khuyến mại của khách hàng. cũng thuận miệng đồng ý: "Được, có dịp tôi tới cắt tóc ở tiệm của ."

      Thường Thắng vội nắm lấy buông: "Hôm nay luôn , chú để xe ở đây để sửa, bây giờ qua tiệm cắt tóc, dù sao cũng gần, ở ngay đầu ngõ thôi."

      "Hôm nay có lẽ là thôi ..."

      "Đến sớm bằng đến đúng lúc, chính là ngày này. thấy tóc của chú cũng đến lúc cần được cắt rồi đấy. Mau mau , chở chú đến tiệm cắt tóc."

      ngại từ chối, hơn nữa, đầu tóc đúng là đến lúc cần được cắt tỉa lại, liền đứng dậy với chú Đàm: "Cháu cắt tóc lát rồi quay lại lấy xe nhé!" Sau đó với Thường Thắng: "Chú cần đèo , có mấy bước thôi mà, bộ cũng được... chú chờ... Na Na trước !"

      Thường Thắng cũng khách sáo, với Na Na: "Chúng mình trước, lát nữa cậu ấy tới sau."

      "Hiệu tóc Na Na" đúng là xa, Đàm Duy lát tới nơi, thấy xe máy của Thường Thắng dựng ngoài cửa, đoán chừng tiệm này mới mở chưa được bao lâu, bởi vì từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy "Hiệu tóc Na Na" này, rất có thể là do Thường Thắng tài trợ, vì lần trước cũng từng nhắc đến "kim ốc tàng kiều", thế "kim ốc" chắc phải là "kiều" tự xây chứ nhỉ? biết Thường Thắng là can đảm hay là ngu ngốc, chỗ nào chọn lại chọn chỗ này mở tiệm cắt tóc. ràng là sát vách Đại học B, thế này chẳng phải là tự tìm chết sao?"

      bước tới trước cửa tiệm cắt tóc, thấp giọng hỏi Thường Thắng: "Đây là "kim ốc tàng kiêu" của chú đấy hả?"

      Thường Thắng gật đầu: "Sao? Mắt nhìn người của cũng tồi đấy chứ?"

      "Chú giấu người đẹp ở đây, sợ Tiểu Tạ nganh qua phát ra hay sao?"

      " ta sao mà tới chỗ này được? ta rời trường liền ra thẳng đường lớn vòng vèo tới đây làm cái gì chứ?" Thường Thắng nháy nháy mắt, : "Hay là hai người thường xuyên qua lại chỗ này?"

      thấy chuyện lại đập xuống đầu mình, lập tức bỏ qua chủ đề này, chỉ đáp: "Chú lại vớ vẩn rồi. vào cắt tóc đây, cắt xong còn về nhà ăn cơm."

      "Chú vẫn chưa ăn cơm à? Bọn cũng chưa, ra quán đằng kia mua mấy món về chúng ta cùng ăn." Thường Thắng xong liền quay lại gọi với vào trong tiệm: "Na Na, bạn đến rồi, em cắt tóc cho cậu ấy nhé, mua chút đồ ăn, cậu ấy cũng chưa ăn trưa đâu."

      Na Na ra đón ngoài cửa, Đàm Duy vội vào trong tiệm, thấy gian rất , chỉ có hai chỗ ngồi, bài trí trông cũng tạm được, vốn là kiểu khách chưa từng dạo qua mấy cửa hiệu làm đầu cao cấp, toàn cắt ở hiệu tóc gần nhà, đơn giản lại rẻ. Thợ cắt tóc ở đó rất lười, có lúc còn chẳng thèm gội đầu cho khách, cứ cắt xong, khách về nhà tự gội.
      Last edited by a moderator: 27/2/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      22.2

      Na Na để ngồi lên cái ghế cắt tóc, kéo lưng ghế xuống, choàng cho cái khăn trắng rồi bắt đầu gội đầu cho , cũng xối nước, chỉ dùng chiếc khăn ướt làm ẩm tóc rồi đổ dầu gội, chậm rãi thoa lên tóc.

      Lúc này mới cảm nhận được cái gì gọi là “mềm mại xương”, hai tay của Na Na xoa xoa đầu chính là cảm giác như thế, dễ chịu. Na Na vừa xoa vừa chà, ấn xong lại xát, vừa gội đầu vừa mát xa, khiến nhanh chóng thả lỏng tứ chi, có thứ cảm giác mê men. Gội được lúc lâu, Na Na mới nhắc tới bên bồn nước để xả, có lẽ là hiệu này tiếc dùng nước nóng, nhưng thấy cũng sao, gội cho sạch là xong.

      Quay trở lại ghế, Na Na lại ấn bóp đầu lúc rồi mới bắt đầu cắt tóc. Na Na cũng hỏi xem muốn cắt kiểu gì, cứ tự mình quyết định rồi làm, dường như là kiểu đầu pha giữa cách tân và truyền thống, còn xịt thêm chút keo để phần tóc trước trán dựng lên. ngại ngùng cúi thấp xuống, trông cũng được, giống mấy kiểu nhạt nhòa hay thấy ngoài đường.

      Thường Thắng mua đồ ăn về, nhìn thấy cắt tóc xong liền treo tấm biển “Nghỉ trưa” ở bên ngoài tiệm, quay vào đặt chiếc bàn mặt đất đầy tóc, ba người bắt đầu ăn. Thường Thắng vừa ăn vừa giới thiệu: “Chỗ này hơi chút, lúc mới mở dùng tạm, về sau phát triển rồi chọn mặt bằng rộng hơn. Sau này chú nhớ giúp quảng cáo cho đám đồng nghiệp với sinh viên chú nhé!”

      Na Na cũng tâng bốc: “Kiểu đầu của Đàm rất mốt, chất tóc cũng đẹp, cắt kiểu nào cũng ưa nhìn, làm người mẫu quảng cáo là đúng rồi.”

      nghe thấy Na Na gọi mình là “ Đàm”, biết tại sao lại sởn gai ốc nhưng tiện phản đối, đành tát nước theo mưa: “Tôi nhất định quảng cáo giúp , có điều ngườii tôi quen cũng nhiều…”

      Thường Thắng : “Quen người tính người, tích tiểu thành đại, tích cát thành lâu đài, mỗi người giới thiệu vài người, cộng lại cũng nhiều lắm.”

      Ăn xong bữa, Đàm Duy từ biệt, Thường Thắng còn chu đáo dùng xe chở về chỗ chú Đàm lấy xe. lấy xe xong liền : “ cũng ăn trưa rồi, bây giờ về nhà nữa mà tới thẳng trường luôn, chú cũng làm việc của mình .”

      Thường Thắng : “ sao, tới trường với chú.”

      “Trời ạ, chú đừng có khách khí như thế, hôm nay được cắt tóc miễn phí, còn được mời ăn trưa nữa, sao có thể mặt dày bắt chú phải thưo được!”

      Thường Thắng vui vẻ đáp: “ tới trường chú đâu phải là theo chú? đến đó là để liên hệ làm việc. ra âu cũng là duyên phận, có lần đến trường chú làm công chuyện, lúc ra bị lạc đường, vòng vèo đến cái ngõ này, đúng lúc nhìn thấy nàng đẹp, bèn tới hỏi đường nàng. Ha ha… cũng có thể coi là… từ cái nhìn đầu tiên…”

      “À, ra là vậy, vậy chú lên xe trước , con xe cọc cạch của theo kịp con xe máy của chú đâu.”

      vội, giờ vẫn còn sớm, người ta còn nghỉ trưa, chúng ta vừa vừa chuyện.”

      Thường Thắng cũng phản đối, Đàm Duy chào hỏi chú Đàm câu rồi hai nguwoif vào ngồi trong nhà chú Đàm trò chuyện. Thường Thắng lấy ra bao thuốc, mời chú Đàm điểu, còn dư ném cho Đàm Duy: “Cầm lấy, tặng để chú hút đấy.”

      hút thuốc.”

      “Thôi , thời buổi này hút thuốc là bài học xã giao cơn bản, có ai hút nào? hút thuốc đừng có mơ hòa nhập với xã hội, nhân lúc vắng bà xã hút cũng được, chẳng lẽ hút sau lưng vợ mà chú cũng dám? Để bảo cho chú biếtm hút xong ăn hai quả quýt là được, đảm bảo ấy nhử thấy, của đây cũng là thuốc người khác tặng, hút cũng phí.”

      Đàm Duy lấy thuốc, để bao thuốc lại bàn để chú Đàm hút. Thường Thắng thấy kiên quyết hút, đành tự mình châm điếu. Đàm Duy hỏi: “Chú cùng với Na Na đó… là lòng hả?”

      “Thế nào là lòng? Thế nào là lòng?”

      lòng chính là… chú có định cưới ấy .”

      Thường Thắng nhả ra vài còng khói, : “ chuộc thân cho ấy, đường nhiên là có dự tính lâu dài, nhưng mà thời buổi này chẳng phải là thể đa thê sao?”

      Đàm Duy vừa nghe tới hai tiếng “chuộc thân”, kinh ngạ hỏi lại: “Ý chú tức là ấy làm…”

      “Ừ, trước kia là thế, nếu sao lại là chuộc thân? Tuy nhiên ấy so với mấy đứa… điếm trong thành phố này có khác biệt, vì ấy làm riêng, có má mì quản, chính là cái ở ti vi hay ấy, “ mại dâm tự lập”.”

      ngờ Thường thắng kễ thừa và tiếp thu “văn hóc lầu xanh” của Trung Quốc thâm sâu đến mức này, vốn tưởng Thường Thắng chỉ dừng lại ở mấy khái niệm “thư sinh phong lưu”, “ thanh lâu”gì đó, chẳng qua là kiễm cớ cho chuyện tìm hoa vấn liễu mà thôi, ai ngờ Thường Thắng thực làm “thu sinh phong lưu” nghiêm túc, chân chính, còn chuộc thân cho cả “ thanh lâu” thời nay. hiếu kỳ hỏi: “vậy chú tính sao với Tiểu Tạ?”

      “Chuyện này liên quan gì tới ta? Chú phải định tìm ta tố giác đấy chứ?”

      tố giác chú, nhưng mà chú thực nên… bắt cá hai tay.”

      “Vì sao lại thể?” Thường Thắng tức tối . “ Trung Quốc mới chẳng thể làm ra được cái gì hay ho, ngược lại còn xóa sổ những điều tốt đẹp của quá khứ. Giống như chế độ vợ chồng, đúng là hại chết người ta. Trước kia tam thê tứ thiếp, việc ngoại tình ít hơn hẳn, xã hội ổn định hơn nhiều. Đàn ông có khả năng cưới được bao nhiêu bà vợ nên cho phép ta cưới, thế mới gọi là tận dụng nhân tài và vật lực.

      “Khả năng nào thế? Ý chú là điều kiện kinh tế hay là… thể lực? thấy tới vấn đề thể lực, chẳng người đàn ông nào có khả năng cưới được am thê tứ thiếp, nhưng phụ nữ lại có thể ứng phó được với ba, bốn ông chồng.”

      “Ha ha, tức là chú chủ trương chế độ đa phu hả?”

      cũng chủ trương đa phu, chỉ là nhìn từ góc độ sinh lý mà thế thôi.”

      “Từ góc độ sinh lý mà cũng cho phép đa thê, chú biết mà, đàn ông đối với đàn bè rất nhanh chán, có thêm vài bà vợ, mỗi ngày đổi lượt mới có thể duy trì được cảm giác mới mẻ.”

      “Thế chú dự định bao tình nhân à?”

      “Lần này chỉ có thể làm tình nhân, công khai được. Nếu cưới kỹ nữ hoàn lương này làm vợ rồi dẫn về nhà, ba mẹ đánh chết cũng gạch tên khỏi gia phả. Còn đưa gặp người trong công ty, cũng ngại, bởi vì Na Na… có trình độ văn hóa, hoàn cảnh xuất thân khổ cự, mẹ chưa kết hôn sinh ra ấy, sainh ra xong cũng chăm nom, là bà ấy nhặt ve chai nuôi lớn. Sau này bà già rồi nhặt ve chai được, đành dựa vào ấy… làm cái nghề kia kiếm sống.”

      Thường Thắng xong, hai hốc mắt cũng đỏ hoe, đến nỗi Đàm Duy cũng ái ngại nhìn cậu ta, thấp giọng hỏi: “Bây giờ vẫn còn… người khổ như thế sao?”

      là người có tấm lòng Bồ Tát, thể giương mắt nhìn người khác chịu khổ…” Thường Thắng với vẻ hơi kiêu ngạo. “Từ lúc ấy theo chưa bao giờ tiếp thêm khách, chỉ lòng cùng làm vợ chồng, đây chính là chuộc thân còn gì?”

      “Nhưng như vậy đối với Tiểu Tạ phải là… có chút bất công sao?”

      “Tiền cho Na Na đều là tiền thừa ra từ lương , mỗi tháng tiền nộp cho vợ thiếu xu, vì cái gì mà chú cho là bất công đối với Di Hồng?”

      Đàm Duy thấy với Thường Thắng cũng vô ích, cậu ta có lý luận và thói quen tư duy của riêng mình, hai người hề có chung giá trinh quan. Bản thân cũng giá trị quan của mình là gì, nhưng pháp luật chỉ cho phép vợ chồng nên có nhiều vợ.

      “Chuyện này chú nhất định đừng với vợ tôi, nếu ta lại lồng lộn lên.”

      Thường Thắng thở dài, : “Đúng là sinh gặp thời mà, nuôi vợ bé mà như thể trộm gà trộm chó. Bây giờ đâu đâu cũng thấy vợ cả vợ bé đánh ghen ầm ĩ, nếu là trước giải phóng ai dám gây ? Ai gây bỏ người đó, xem còn dám đánh ghen nữa ! Vợ cả lo chuyện vợ cả, hưởng cái phúc của vợ cả, vợ hai lo chuyện của vợ hai, hưởng cái phúc của cợ hai, mọi người yên ấm thuận hòa có phải tốt ? Vì sao đàn ông cả đời cứ phải dính lấy người phụ nữ?”

      Đàm Duy cười, đáp: “Thế chú có để bà xã của chú tìm chồng hai ?”

      Thường Thắng trợn tròn mắt, hỏi lại: “Đâu ra cái đạo lý đó? Chú xem, cái xã hội nào cho phapr người đàn bà tìm mộc lúc mấy chồng?”

      Chú Đàm ở bên ngoài xen vào: “Xã hội mẫu hệ.”

      Thường Thắng phản bác: “Bây giờ là thời đại nào rồi? là chuyện xa lắc xa lơ rồi, nào có thể áp dụng vào xã hội đại chứ? Nếu người phụ nữ mà có tới mấy người đàn ông phải điếm là gì?”

      Thím Đàm biết ra phòng ngoài từ lúc nào, nghe thấy được liền “hừ” tiếng, hỏi Thường Thắng: “Vì sao đàn ông các cậu người có mấy người phụ nữ được cho là vinh quang, còn phụ nữ có mấy người đàn ông lại bị coi là điếm? Cái xã hội đa thê đó của cậu chẳng phải cũng sớm thành dĩ vãng rồi hay sao?”

      Thường Thắng làm ra vẻ ôm đầu bỏ chạy, : “Được, được rồi, nữa, ai mà biết được ở đây còn có cán bộ ủy ban phụ nữ nằm vùng chứ!”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23

      Buổi tối Tiểu băng về đến nhà, liếc mắt cái nhận ra ngoại hình của Đàm Duy có thay đổi, liền chạy tới ôm lấy đầu soi soi lại, tò mò hỏi: “ cắt tóc à? Chà chà, chồng của em trông phong độ, dựa vào quả đầu này lừa mấy em sinh viên nữ trong lớp cũng thành vấn đề.”

      đùa: “Thế ý em là nếu cắt quả đầu này lừa nổi mấy em sinh viên nữ đó hả?”

      “Lừa được, chắc chắn lừa được, chỉ cần chồng của em có cạo trọc đầu cũng lừa được đám sinh viên nữ đó.” Tiểu Băng vừa vừa dùng hai tay che kín đầu , làm giống như cái đầu trọc, sau đó ngó trái ngó phải. “Đúng , cạo trọc đầu nhìn cũng rất đẹp trai, chi bằng lần tới cạo trọc .”

      gỡ tay Tiểu Băng ra, vào bếp dọn cơm, vừa bày đồ ăn ra bàn vừa : “Thôi thôi, kiểu đầu này hôm nay hứng đủ bàn tán ra vào của đám học trò rồi, lại còn cạo à? Em sợ trường đuổi việc sao?”

      Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tiểu Băng hỏi: “Dạo này nhanh nhẹn quá vậy? Sau giờ làm chỉ nấu xong cơm, đầu tóc cũng cắt gọn luôn.”

      “Cắt lúc trưa.”

      “Buổi trưa chỉ có chút thời gian, còn chạy vào thành phố cắt tóc được?”

      phải, cắt ở hiệu làm đầu ngay bên ngoài trường thôi.”

      “Hết bao nhiêu?”

      mất tiền. Là của … người bạn mở.”

      “A? Hay vậy? Người bạn nào hả ? Có phải là phụ nữ ? Vừa hay em cũng muốn sửa lại kiểu tóc.”

      ngẫm nghĩ, quyết định thành hết với Tiểu Băng, tránh ngày nào đó Thường Thắng vì câu khách cho “Hiệu tóc Na Na” mà tiết lộ với , cũng để phòng Tiểu Băng bữa nào đó tìm thấy “Hiệu tóc Na Na”, tra hỏi hồi liền phát ra , đẩy vào thế bị động, thành kẻ biết mà khai báo. Nhưng trước khi thú , cũng nhắc nhở : “Chuyện này với em, em tuyệt đối được kể cho Tiểu Tạ…”

      Tiểu Băng hỏi: “Sao, cắt tóc ở tiệm làm đầu do có nhân tình của Thường Thắng mở à?”

      kinh ngạc thốt lên: “Em… biết chuyện này?”

      Tiểu băng cười đắc ý : “Thế nên có chuyện gì cũng đừng hòng qua được mắt em, em nắm bắt thông tin nhanh nhạy và chuẩn xác lắm đấy, muốn dối cũng được đâu.”

      “Có phải Thường Thắng với em ? Hay là Tiểu Tạ kể?”

      cần biết nguồn cung cấp thông tin của em, trước tiên hãy khai báo toàn bộ , để rm xem thành đến đâu.” Tiểu Băng khuyên nhủ. “Đầy cũng phải là chuyện của , dối làm gì chứ? Mau cho em!”

      đành kể từng chi tiết của câu chuyện gặp gỡ Thường Thắng và Na Na hôm nay cho Tiểu Băng nghe. Tiểu Băng vừa nghe vừa cười khẽ, đợi kể xong, : “Cái tay Thường Thắng này diễn nhập vai phết nhỉ, còn tưởng mình là thư sinh phong lưu gì đó cơ đấy. ta Na Na bây giờ khách nữa, sao ta biết được? Chẳng lẽ ta bắt cá hai tay được còn cái Na Na kia thể? Người làm cái nghề “bán da thịt” này mê nhất là tiền, nếu Na Na có thể thỏa mãn được chỉ bằng tiền của người ta bỏ nghề từ lâu rồi. Thường Thắng phen này tiêu rồi, bị người ta coi là cái phiếu ăn mà biết… chừng ngày nào đó ra còn tưởng rằng mình đắc đạo thăng thiên.”

      “Chuyện này Thường Thắng kể với em à?”

      “Đâu có, chẳng phải vừa kể cho em sao?”

      là Na Na coi Thường Thắng là phiếu ăn đâu…”

      “Cái này còn cần phải ? Người có đầu óc bình thường nghĩ cái là ra ngay.” Tiểu Băng cười, : “ chấp nhận được lừa dối đúng ? Muốn lừa là lừa được thôi. Em thấy bảo em được với Di Hồng là đoán ra được nguồn cơn rồi. Cái loại đàn ông như Thường Thắng có chiều sâu, đầu óc đơn giản mà tứ chi cũng chẳng phát triển, trong đầu ta chỉ có từng ấy thứ, cực kỳ dễ đoán.” Tiểu Băng đột ngột hỏi: “Bên ngoài có nuôi tình nhân ?”

      có.”

      “Trả lời quyết đoán thế? Em tin.”

      “Đúng là có, chẳng có thể lực cũng chẳng có điều kiện kinh tế, nuôi thế nào?”

      “A? Nghe khẩu khí của trong lòng cũng muốn nuôi rồi, chỉ là có tiền nên mới nuôi phải ?”

      “Ý của là dù em tin vào nhân phẩm của nhưng chỉ cần dựa theo thực tế khách quan mà suy xét, em biết là bao nhân tình.”

      “Cái đấy chưa chắc, mấy tay bảnh bao như còn cần bỏ tiền ra bao nhân tình hay sao? Tự khắc có nhân tình dâng mình tới cửa để bao . Vừa được bao, vừa được chăm, được chơi…”

      “Thế mà gọi là bao nhân tình? Đấy là… trai bao mà.”

      Tiểu Băng nghiêng đầu nhìn . “Giả dụ như có người cho rất nhiều tiền, có làm… trai bao ?”

      đời nào, phải chịu dỉ nhục như thế, cho dù vì tiền cũng nghĩ thể làm được…”

      làm được cũng phải sợ, có lẽ có những quý bà rất xinh đẹp, chẳng lẽ làm được hay sao?

      “Chưa từng thủ, biết…” trả lại đòn. “Thế còn em? Nếu có người cho em rất nhiều tiên, em có chịu làm nhân tình của người ta ?”

      Tiểu Băng kiên quyết đáp: “Em tuyệt đối vì iền mà bán thân xác của mình.” Sau đó liền đổi giọng: “Nhưng nếu phải vì tiền… khó lắm…”

      “Tốt thôi, em cứ chuẩn bị bán thận , chỉ là phải vì tiền thôi…”

      nghe em hết nào, ví dụ có người bắt mất, khăng khăng muốn em phải dâng hiến chính mình mới thả , vậy em phải làm thế nào? Em chỉ có thể làm theo lời kẻ đó , chỉ cần có thể cứu …”

      được, được, em nên báo cảnh sát chứ, tuyệt đối được mắc lừa bọn bắt cóc, những kẻ đó là hạng lời giữ lời, chiếm đoạt em rồi cũng chưa chắc thả , có khi còn muốn lợi dụng em lâu hơn mà sẵn sàng giết …”

      hiểu tâm lý của bọn bắt cóc, có phải từng bắt cóc vợ người ta rồi ?” Tiểu Băng cười hì hì. “Đây là chính miệng nhé, lúc đấy đừng trách em thấy chết mà cứu.”

      “Chắc chắn trách em.”

      “Còn ? Nếu em bị người ta bắt cóc, ví dụ phú bà bắt cóc, bà ta nhất quyết muốn chung chăn chung gối mới chịu thả em, có làm ?”

      thấy đây là chuyện nực cười có hai, nào có người phụ nữ nào ngốc như thế. Chỉ vì muốn được lên giường với bắt cóc vợ , dám làm thế chắc?”

      cũng phải là lại thiếu niên tuấn hay kiện tướng giường. biết Tiểu Băng nhất định cũng giống , thà chết cũng muốn chồng mình làm chuyện ấy, nên rất kiên định : “ làm!”

      “Sao? định thấy chết cứu à? Vì sao? Nếu em, sao lại trơ mắt nhìn em bị bà ta giết hả?”

      “Vốn dĩ chuyện đó xảy ra.”

      phải giả thiết hay sao? Giả như có chuyện đó sao?”

      “Giả dụ có chuyện đó? Thế nghe theo em.”

      “Nghe theo em? Em bảo làm làm, em bảo làm?”

      “Lời của em chính là thánh chỉ.”

      Tiểu Băng hô to tiếng: “Điêu dân to gan! Chắc chắn trong lòng muốn làm lại muốn chịu trách nhiệm, liền là nghe theo em, là xảo quyệt.”

      biết em bảo làm, cho nên là nghe theo em.”

      “Sao biết được là em bảo làm? Em bị bắt cóc, nhất định là sợ đến mê man đầu óc rồi, chỉ muốn giữ mạng mình, chắc chắn bảo nghe theo lời người đàn bà đó. Có điều em trước với , sau khi em bị người ta bắt cóc dù em có cũng được nghe theo. Nếu bán thân cứu em, đợi tới khi em tỉnh táo lại, chắc chắn căm hận , còn cần nữa, nghe chưa?”

      bật cười: “Sao rồi? Em coi là à? Đây chẳng phải chỉ là vui thôi sao? Nào có quý bà nào muốn tính kế với chứ? Não bà ta có bệnh à?”

      “Chồng em là người đàn ông tốt thế này, sao lại có phụ nữ nào chú ý chứ?”

      “Thôi đừng nữa, răng sắp rụng hết cả rồi đây này!”

      Đêm đó, trong lúc Tiểu băng và vuốt ve nhau, đột nhiên hỏi : “Đàn ông có là giống như Thường Thắng hay , rất nhanh chán? Chúng mình cưới nhau lâu như thế rồi, có… chán em ?”

      chán em hay . Chính em cũng biết ư?”

      “Em cảm nhận được chán em, nhưng em lại sợ giả vờ…”

      “Cái này có thể giả vờ được sao? Thế em cưới lâu như vậy rồi, có chán ?”

      “Phụ nữ khác, cơ thể người phụ nữ trước hôn nhân vẫn còn “say ngủ”, phải đợi đến sau khi kết hôn, dưới “khai phá” của người chồng mới “thức tỉnh”, người chồng “khai phá” nhiều, phụ nữ “thức tỉnh” nhiều hơn, cho nên người phụ nữ cùng chồng làm càng nhiều đối với người chồng lại càng hứng thú…”

      “Em có phải là ngày càng được thức tỉnh hay ?”

      “Em cảm thấy đúng như thế…”

      cũng cảm thấy Tiểu Băng hôm nay rất “thức tỉnh”, thế là lập tức ôm lấy “khai phá” trận.

      Việc xong, Tiểu Băng hỏi: “Bây giờ có nhiều đàn ông bao nuôi nhân tình ở ngoài như thế, có ngưỡng mộ ?”

      “Việc này có gì hay ho để mà ngưỡng mộ chú? Đợi tới lúc bọn họ gặp phải phiền toái, đến lượt bọn họ quay sang ngưỡng mộ .”

      “Nếu như có phiền toái sao? có nuôi ?”

      “Sao mà có phiền toái đươc? Chuyện sớm muộn mà thôi. Dù gặp phải phiền toái lớn như các bà đánh lộn ghen tuông lẽ nào tâm lý cũng thấy phiền sao? Lo hết chuyện này đến chuyện nọ, hà cớ gì phải thế? Theo thấy, đó chẳng phải là cuộc sống của con người nữa rồi.”

      “Thế vì sao đàn ông vẫn thích nuôi nhân tình?”

      “Sao biết được? Em hỏi Thường thắng hơn, cậu

      ta là chuyên gia về lĩnh vực này, sợ phiền phức, bất kể là phiền phức trong chuyện tình cảm hay là phiền phức phương diện kinh tế, hay phương diện thời gian, đều sợ. Chỉ người con thôi mà cảm thấy đối phó nổi rồi, nào còn thời gian và sức lực để đối phó với người nữa?"

      Tiểu Băng véo cái: " đối phó với em đấy à?"

      " "Đối phó" ở đây phải là "đối phó việc xấu", mà nghĩa là thể khiến em hài lòng."

      "Em chỉ hi vọng lòng em, chỉ mình em, cần biết là kết hôn bao nhiêu năm, vĩnh viễn em giống như lần đầu tiên... chịu ảnh hưởng của xã hội đại này... làm mấy việc vô nghĩa kia..."

      "Em yên tâm, như thế đâu."

      cảm thấy Tiểu Băng dường như có lời muốn với , lo lắng hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Có phải là ở ngoài bị người ta ức hiếp ?"

      "Xem lại nghĩ vớ vẩn rồi kìa! ai ức hiếp em hết, là vì nhắc đến chuyện Thường Thắng bao nhân tình làm em có chút suy nghĩ. Trước đây nghe người ta ông này ông kia nuôi nhân tình ở ngoài chẳng nghĩ ngợi gì, bởi vì những người đó em quen, cảm thấy chuyện của người ta liên quan gì đến mình, nhưng Thường Thắng là người em quen thuộc lại nuôi nhân tình ở ngoài, ... đáng sợ, em cảm thấy đáng tiếc thay cho Di Hồng..."

      "Em đừng với Tiểu Tạ chuyện này, thà dỡ cây cầu cũng hủy kiệu hoa."

      "Em với ấy đâu, nhưng em sợ phá kiệu, vì ích kỉ của em. Nếu em kể chuyện này với Di Hồng, ấy nhất định ly hôn với Thường Thắng, nếu ấy ly hôn, nhất định lòng tìm cách cướp , em đâu có ngốc như vậy."

      "Em đừng lộn xộn nữa, Tiểu Tạ vốn có ý đó, là em lần trước lộn xộn khiến cũng hiểu lầm là ấy có lòng với ."

      " tin hay tin khác gì? Lẽ nào tin làm thay đổi tình cảm đơn phương của ấy?"

      Lời này đúng là làm cứng họng, nếu đồng tình với tình thầm kín của Tạ Di Hồng tin hay có gì khác nhau? hàm hồ đáp: " chỉ vậy thôi, sao có thể đáp lại ấy? Còn tự mãn tối thiểu của em sao?"

      Tiểu Băng hỏi dồn nữa chỉ thở dài, : "Nhưng nếu chúng ta giấu giếm Di Hồng chuyện Thường Thắng bao nhân tình, liệu có gây phiền phức nào ?"

      an ủi: "Vốn chỉ là cho ấy biết thôi, có thể gây ra phiền phức gì? Tiết lộ có khi mới gây ra phiền phức ấy."

      Thực ra cũng cảm thấy nhẫn tâm lừa dối Tạ Di Hồng, nhưng tự an ủi mình rằng, những chuyện như thế này, có thể biết cũng giống như là có, sao phải làm đến mức khiến vợ chồng nhà người ta chia li. Cứ cho là tạ Di Hồng ly hôn với Thường Thắng rồi cũng chưa chắc tìm được tấm chồng tốt, người sau chắc gì bằng người nay.

      Cuối cùng quyết định cho Tạ Di Hồng biết cũng vì chút tạp niệm riêng tư. Kể từ lần trước Tạ Di Hồng châm chích tay bạn học tự mình đa tình trước mặt , vẫn luôn trốn tránh ấy, ngay cả ánh mắt cũng liếc về phía để khỏi lầm tưởng tự mình đa tình. nghe Tạ Di Hồng muốn làm thủ tục ra nước ngoài, cảm thấy đây là cách mà dùng để trốn tránh , chắc là thấy tự mình đa tình khiến chẳng thể vui vẻ mà ở cùng chỗ với nữa. Nếu trong tình hình này kể chuyện Thường Thắng bao nhân tình, chắc chắn bị coi là tìm cách đào tường nhà người, khiến hiểu nhầm dụ dỗ . Vì vậy dù về công hay tư cũng quyết định cho biết, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.

      Sóng yên gió lặng được thời gian, gần như quên sạch chuyện này, đột nhiên ngày, Tạ Di Hồng tìm tới tận nhà . Hôm ấy ở nhà nấu cơm, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa, tưởng Tiểu Băng về sớm, bước tới mở cửa, hóa ra là Tạ Di Hồng. bối rối : "Cậu đợi tôi chút, tôi ngờ là có khách tới, ăn mặc chỉnh tề, đợi tôi thay quần áo ."

      chạy vớ lấy cái áo khoác mặc vào, mặc thêm quần dài mới quay lại mở cửa cho , phát có vẻ mỏi mệt, dáng vẻ hốc hác, mắt đỏ mọng như vừa khóc xong. kinh ngạc, vội hỏi: "Sao thế? Có phải cậu ốm ? Có cần tôi đưa đến bệnh viện ?"

      "Tôi vừa mới từ bệnh viện ra." Tạ Di Hồng xong câu bật khóc thành tiếng.

      cuống lên, sợ người khác nhìn thấy lại hiểu sai, hoang mang đỡ Tạ Di Hồng vào nhà để ngồi ở phòng khách, rót cho cốc nước, ngừng hỏi han: "Sao thế? Cậu bị làm sao? Đừng khóc nữa..."

      Tạ Di Hồng khóc thành tiếng, : "Tôi... tôi... Thế là hỏng rồi... đều... tại cậu!"
      Last edited by a moderator: 28/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :