1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Ngải Mễ (Tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Đàm Duy cũng vội vàng xuống xe, chạy theo Tiểu Băng, gọi hai tiếng:

      “Tiểu Băng, Tiểu Băng”.

      Tiểu Băng chỉ biết mình đường mình, thèm để ý đến . vừa tức vừa cuống, vội vã dắt xe đạp theo sau. May mà Tiểu Băng về phía nhà mình, mới yên tâm đôi chút, gọi nữa, tránh cho người qua đường nghe thấy lại xấu hổ, chỉ gấp gáp theo sau về nhà.

      Đến nhà rồi, Tiểu Băng cũng chuyện với , lấy cái túi ni lông, bỏ vào mấy thứ quần áo để thay rồi bước vào phòng tắm, chốt cửa tiếng rất vang. Tắm xong, Tiểu Băng ăn mặc chỉn chu ra từ phòng tắm.

      Tiểu Băng trước đây chưa bao giờ mang đồ thay vào phòng tắm, bởi vì phòng tắm rất chật, quần áo mang vào có chỗ để, sơ sẩy chút là đồ khô biến thành đồ ướt ngay, vậy nên mỗi lần tắm, đều mình trần bước vào, rồi lại mình trần bước ra, vào phòng ngủ mới mở tủ đồ lấy quần áo ra mặc. hơn nữa Tiểu Băng trước đây tắm chưa bao giờ chốt cửa, hôm nay có lẽ là đề phòng vào, lại còn cố ý thay quần áo trước mắt .

      và Tiểu Băng trước khi kết hôn dường như chưa từng nảy sinh mâu thuẫn. Sau khi cưới tuy cũng có lúc gay gắt nhưng chưa từng làm tới mức như hôm nay. Thường thường Tiểu Băng là người tra hỏi , giải thích, nếu chưa hỏi cho ra nhẽ tiếp tục tra hỏi, nhưng dù thế nào Tiểu Băng cũng vẫn chuyện cùng , còn đến mức thèm để ý đến như hôm nay là chuyện chưa từng xảy ra.

      rất sợ những chuyện cãi vã thế này, cảm thấy khi cãi nhau rồi, về sau chẳng tránh được việc thường xuyên to tiếng. nghĩ phải mau mau hóa giải mâu thuẫn, việc lớn hoa , việc hóa có, còn phải tuân theo chương thứ nhất của “Phu thê hòa hảo đại pháp”: “Trời cao trút mưa mưa trôi hết, vợ chồng cãi vã chớ ghi thù. Ban ngày đấm nhau bầm con mắt, đêm về gối oa kê chung đầu”, thế là chủ động chìa tay ra, kéo vào lòng mình. Nhưng vừa khẽ chạm vai , liền ra sức tránh né, đẩy tay ra.

      cảm thấy rất mất hứng, rất nhiều lần đều là chủ động lăn vào lòng , còn lúc chủ động, Tiểu Băng dù cơ thể có phản ứng chậm nhưng thái độ vẫn rất phối hợp, trước giờ chưa bao giờ tỏ ra chán ghét những hành động thân mật của . Hôm nay vợ chồng giận nhau, nếu người chồng chủ động làm lành chỉ làm cho vẫn đề ngày nghiêm trọng, đành giọng : “Vẫn còn giận à? ra cũng chưa gì…”

      Tiểu Băng lạnh lùng ném ra câu: “ chưa gì? Vậy là em vô cớ gây à?”

      có ý này”

      có ý này, vậy có ý gì?”

      chỉ định là… em dùng cách đó để bán bảo hiểm, … rất lo lắng.”

      Tiểu Băng tức tối : “ vừa mở miệng lại là từ “lo lắng” đó? bảo “lo lắng” là em nổi cáu với sao? lo lắng cho em sao?Thứ lo lắng chính là thể diện của , sợ vợ lăng nhăng với người ngoài khiến mất mặt, cảm thấy cách em bán bảo hiểm là thiếu đạo đức, khiến mất mặt…”

      Tiểu Băng thôi hồi rồi đứng lên, bỏ ra ngoài phòng ngủ.

      từ giường vội vàng đứng dậy, theo sau Tiểu Băng. “Em làm gì vậy? Em định đâu?”

      Tiểu Băng tức giận đùng đùng vào gian phong ngủ mà họ gọi là “phòng ”, đóng cửa đánh “rầm” cái. hoang mang, chẳng lẽ đây là biểu Tiểu Băng muốn phân ranh giới với ? Rốt cuộc là sai điều gì khiến giận đến mức muốn phân ranh giới? cũng muốn nổi giận, nhưng sợ việc càng ầm ĩ càng có giải quyết, đành dằn cơn tức lại, thử đẩy cửa, chốt, liền mở cửa, rón rén vào.

      Tiểu Băng nằm quay mặt vào tường, vai run run, hình như khóc. vội ngồi xuống cạnh giường, đưa tay chạm vào vai .

      Tiểu Băng run bần bật, khàn giọng : “Đừng chạm vào em, đồ đáng ghét!”

      chấn động, đây là lần đầu tiên Tiểu Băng “đáng ghét”. Điều làm sợ nhất đó là người khác ghét , cho nên làm bất cứ điều gì cũng cố gắng làm tốt nhất có thể. Nếu chắc chắn người có ghét mình hay , thà trốn tránh người đó còn hơn. Bây giờ lại khiến cho đến vợ mình cũng ghét mình, gương mặt sa sầm, trong tim đau nhói. ngượng ngùng ngồi đấy, biết là nên tránh ra ngoài hay tiếp tục ngơ ngác ngồi ở đó. Nhưng dám động vào Tiểu Băng, sợ rằng càng làm thế càng ghét .

      Tiểu Băng vẫn khóc, biết nên làm thế nào, ngồi ngây ra lát mới quyết định lên tiếng,nếu việc vĩnh viễn thể giải quyết. ướm lời: “Tiểu Băng, em đừng khóc nữa, nếu sai điều gì, em hãy cho biết, nhận lỗi với em…"

      Tiểu Băng nức nở đáp:

      biết tự mình sai điều gì, em cho còn có nghĩa lý gì? có nhận sai với em cũng chỉ là giả mà thôi.”

      Xem ra cách mạng cần giác ngộ. ước đoán: “Có phải vì … cái câu… “thiếu đạo đức” đó ?”

      Tiểu Băng đáp, biết ngay chính là câu đó rồi, vội vã thanh minh: “ phải em “thiếu đạo đức”…”

      em là em vô cớ gây chứ gì? Là em trách nhầm ?”

      thấy cố chấp như vậy rất buồn bực, miễn cưỡng kìm nén cơn giận, bắt đầu kiểm điểm: “Em vô cớ gây , là do sai, nên em… cách làm của em là “thiếu đạo đức”…”

      “Thế sao lúc nãy chịu thừa nhận?”

      lúc nãy cũng muốn thừa nhận… nhưng mà… vẫn chưa kịp … bây giờ nhận lỗi, có được ?”
      thấy Tiểu Băng phản ứng gì, biết là phần mở đầu của bản kiểm điểm được cháp nhận, thế là chuyển luôn sang phần nội dung chính: “ sai rồi... em thiếu đạo đức… là quá.. hẹp hòi, chỉ muốn em… đừng trao nụ cười cho kẻ khác…”

      Tiểu Băng gạt lệ mà cười, xoay người lại, đấm hai cái: “Hừ, cái gã nịnh chết người đền mạng này…”

      khẽ thở ra nhưng vẫn có chút khó hiểu, biết vì sao lại khiến Tiểu Băng tức giận, cũng biết vì sao chỉ trong chốc lát làm cơn giận của Tiểu Băng tiêu tan. cảm thấy nên tổng kết lại chút kiến thức, tránh lần sau lại vô duyên vô cớ khiến Tiểu Băng tức giận, cũng nên tổng kết kinh nghiệm, nếu lần sau lại khiến Tiểu Băng tức giận còn biết cách dỗ cho nguôi giận. nhưng mà biết mình sai ở đâu, đúng chỗ nào.

      nắm lấy hai nắm tay của , kéo vào lòng: “Chỉ vì câu mà giận đến thế ư?”

      “Vấn đề nằm ở chỗ câu , mà là câu ấy phản ánh điều nằm sâu trong nội tâm , lên cái nhìn của đối với em chính là như thế. cho rằng em làm vậy là em sai, là em thiếu đạo đức, vậy nếu như thực có kẻ ức hiếp em, nhất định vì em mà báo thù, đứng ở bên em, trái lại chỉ trích em, rằng em tự làm tự chịu… suy nghĩ như thế làm em cảm thấy rất độc, so với việc còn thấy càng độc hơn, , tí ra có người thân thiết nhất chỉ trích em, những kẻ ngoài kia nhìn em như thế nào em để ý, nhưng mà …”

      Tiểu Băng vừa , hai khóe mắt đỏ lên, vội vàng thề thốt:

      nhất định đứng ở bên em, nếu kẻ nào dám ức hiếp em, enh nhất định… tìm báo thù. đấy, chắc chắn chỉ trích em.”

      Tiểu Băng vừa , hai khóe mắt đỏ lên, vội vàng thề thốt:

      nhất định đứng ở bên em, nếu kẻ nào dám ức hiếp em, enh nhất định… tìm báo thù. đấy, chắc chắn chỉ trích em.”

      có chỉ trích cũng nên chỉ trích mấy gã háo sắc kia, chỉ trích thành phần bất hảo của xã hội. chẳng lẽ em muốn để kẻ khác dán mắt ngắm nghía em? Từ lâu em với rồi, em muốn tới nhà thầy của để bị ông ta soi mói. Em chỉ vì muốn bán bảo hiểm nên buộc phải đến nhà ông ta, trách móc lão quỷ háo sắc đó ngược lại còn em thiếu đạo đức…”

      phải trách em, chỉ hận bản thân có bản lĩnh gì, kiếm được quá ít tiền, nếu phải vậy em cũng đâu cần cực khổ bán bảo hiểm như thế…”

      Gương mặt Tiểu Băng lại lộ vẻ tức giận. “ đúng là tên ngốc, chẳng hiểu em gì hết. em bán bảo hiểm hoàn toàn phải vì em cảm thấy kiểm được ít tiền, dù có là phú ông giàu sụ, em cũng nằm ườn ở nhà chờ nuôi. Em làm bảo hiểm là bởi vì em muốn tự bản thân làm được việc gì đó. Nếu em cũng như , thích nghi tốt với trường học, em nghỉ việc để làm bảo hiểm. nhưng em ở ngôi trường đó làm giáo viên hề có tiền đồ, làm tốt còn có thể bị đuổi việc vì có học vị tiến sĩ. tại có muốn em học lên tiến sĩ em học cũng vào, thi cũng qua, thế nên em muốn tìm công việc mà em có thể làm tốt…”

      “Em việc gì chẳng làm tốt…”

      “Em cũng hy vọng thể, em có thể phải người làm nghề nào nghề đó, nhưng em theo đuổi nghề nào làm cho tốt, mỹ mãn, nêu , chính em cũng cảm thấy mình là kẻ vô dụng.

      cảm thấy trước kia mình thực hiểu Tiểu Băng, luôn nghĩ rằng vì kiếm được nhiều tiền nên Tiểu Băng mới đổi nghề để kiểm thêm, vì thế hề để ý làm ciwwcj có thành công hay , có lẽ Tiểu Băng gặp thất bại cũng tốt, như vậy thể kiếm được nhiều tiền hơn , hơn nữa có khi lại quay về với nghề giáo.
      nghĩ trong chuyện này có thể nghiêng về chủ nghĩa nam quyền nhiều hơn, đặt vợ mình tại vị trí bình đẳng để suy nghĩ, mà coi vô ấy là kiểu phụ nữ thích dựa vào đàn ông để sống. chân thành :

      cũng hy vọng em thành công, nhưng rất sợ em bị người ta ức hiếp, xã hội này đối với phụ nữ vốn thân thiện gì, phụ nữ lăn lộn ở ngoài, so với đàn ông thường gặp nhiều nguy hiểm hơn. Sau này em… buổi tối phải tới chỗ nào, hãy với , theo bảo vệ em…”

      theo em, em có chút việc cũng làm nổi… đây là chiến thuật tâm lý, hiểu ? theo em, mấy tên háo sắc bọn chúng mơ tưởng mình còn hy vọng, tưởng rằng chỉ cần mua bảo hiểm của em có thể kiếm lợi từ em, em chính là lợi dụng tâm lý này của bọn họ để bán bảo hiểm cho bọn họ, nhưng cứ yên tâm, em đủ sức để chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay, em cũng để bản thân rơi vào hiểm cảnh, em khiến bọn họ vừa phải mua bảo hiểm, vừa thể làm gì được em.”

      biết làm như thế rốt cuộc có được hay , rốt cuộc là có thể hay thể nhưng Tiểu Băng muốn như vậy, hơn nữa ràng muốn can thiệp hoặc phê bình , cũng hết cách, nếu chỉ e vật cực tất phản, càng điều gì đúng, Tiểu Băng lại càng làm. chỉ còn biết hy vọng người tốt thế giới này nhiều chút, dù là kẻ xấu cũng vẫn còn chút kiêng dè, hy vọng Tiểu Băng như lời ấy , vừa có giới hạn đạo đức vững chắc vừa có đủ tài trí, rơi vào bất cứ hiểm cảnh nào.

      chần chừ : “Nếu như em muốn chứng minh bản thân đến thế… vậy… làm công việc khác… nếu làm tốt chẳng phải cũng có thể chứng minh bản thân em sao?”
      thử xem, em nên làm công việc gì?”

      muốn Tiểu Băng ở lại trường dạy học, tính ra cái ngày cấp đại học cầu mọi giảng viên đều phải có học vị tiến sĩ cũng đến quá nhanh. do dự chốc, : “ thấy phụ nữ các em đều dạy ở trường có thể mà lựa chọn tương đối tốt. với cách nghĩ của xã hội ngày nay, nếu làm ở nơi ngoài trường học, kẻ khác coi em là bình hoa, hoặc em phải chịu bài xích, hoặc hy sinh và cố gắng cả em bỏ ra so với đàn ông nhiều hơn nhiều lần…”

      Tiểu Băng kích động nó: “ biết những điều đó, sao mà đối phó với mấy kẻ kỳ thị nữ giới, ức hiếp phụ nữ? sao thay đổi cái xã hội ngày càng xem phụ nữ giống như đồ chơi này ? Lại còn “ăn hồng phải chọn quả mềm”, trách mắng em, coi đó là cái loại bản lĩnh gì vậy?

      thấy Tiểu Băng lại sắp tức giận, lập tức dùng nụ hôn chặn miệng . chiêu này hình như rất hiệu quả, hôn lúc, rồi liền nhắc gì đến chuyện tối nay nữa, bắt đầu cởi thắt lưng của . Nhưng vừa rồi chỉ là nụ hôn mang tính chiến lược, tâm lý vẫn trong trạng thái “cãi vã” còn chưa hồi lại, cơ thể chưa có chuẩn bị gì. muốn dùng kế hoãn binh, kéo Tiểu Băng tới phòng ngủ lớn nhưng Tiểu Băng chịu, ấn chặt xuống giường, trèo lên người , hôn loạn khắp nơi.

      có chút hiểu kích thích của ấy đến từ đâu, ngày hôm nay hình như nhìn thấy bất cứ hình ảnh sắc tình nào, càng có kích thích đến từ mạo hiểm hay kinh ngạc nào, lẽ nào cãi nhau cũng kích thích Tiểu Băng? cứ đoán đoán lại như thế nên sức chú ý đủ mạnh, nếu bình thường bị da thịt Tiểu Băng cọ xát, đôi môi còn hạ xuống cơn mưa hôn, sớm “giương cung bạt kiếm” rồi.

      Tiểu Băng hỏi: “… vẫn giận à?”

      , giận gì chứ? chỉ sợ em giận.

      trận đương nhiê diễn ra rất hành công, trong lúc Tiểu Băng thỏa mãn rúc vào lòng à ngủ vẫn còn tỉnh, hồi tường lại tất cả những chuyện đêm qua. Hiển nhiên là, điều kích thích Tiểu Băng đâm qua có thể là cuộc tranh cãi của họ, vì thực tế còn lý do nào khác. Nhưng tuyệt đối muốn dùng cách ấy. Lúc gay gắt với Tiểu Băng, bởi vì có thể mất nhiều hơn được. lúc gay gắt với Tiểu Băng, hai người đối đáo quyết liệt. Lúc Tiểu Băng giận , thấy rất khó chịu, cảm giác như lạc trong đêm đen, dường như còn cách nào để quay trở lại như trước đây từng có.

      Ba mẹ cũng bao giờ cãi nhau. Khi còn ở nhà chưa từng nghe thấy ba mẹ to tiếng, kể từ lúc bắt đầu có ký ức ba mẹ luôn tương kính như tân, chưa từng thấy ba mẹ ôm nhau hoặc có cử chỉ thân mật nào khác, gia đình luôn ổn, tĩnh lặng như thế, có những lúc biến động, giàu có, cũng gặp vận xui, cho nên trong ấn tượng của , vợ chồng chính là như thế.

      Nhưng ba mẹ của Tiểu Băng lại hề giống ba mẹ , có thể vì cả hai đều thích nghệ thuật, đều hướng ngoại, phóng khoáng và lãng mạn, cách thể tình cảm cũng man khác nhiều tính kịch, có lúc, ngay trước mặt cả và Tiểu Băng, ba mẹ vợ vẫn có thể khoác tay tựa vào nhau, nhưng khi cãi nhau cũng có thể ầm ĩ tới mức mẹ vợ nước mắt chứa chan, cuộc sống của ba mẹ vợ giống như xe qua núi, gập ghềnh lên xuống khó lường.

      Có người , đôi vợ chồng thương nhau là đôi vợ chồng có cãi vã. Có cãi vã, điều ấy lên rằng đôi bên đều cảm thấy đối phương quan trọng, cãi vã xong rồi có thể hòa hợp, điều ấy lên rằng tình cảm rất vững bền. đồng ý với cách , nếu thương, vì sao còn cãi vã? coi trọng người kia, vậy khi có vấn đề vì sao lại giải quyết trong hòa bình? hòa hợp sau khi cãi vã đều phải dựa vào nền tảng là nhượng bộ của bên hoặc cả hai bên, nhưng nhượng bộ đó thông thường là miễn cưỡng, cơn thịnh nộ và bất mãn đều đè nén ở đáy lòng, nợ cũ cũng ghi lại đó, phải tính toán đến, chỉ là thời điểm chưa tới, đợi đến lúc đó, chỉ cần đốm lửa cũng có thể dẫn đến vụ nổ lớn, nợ mới gặp nợ cũ, làm tổn hại đến tình cảm giữa hai người.

      hy vọng giữa và Tiểu Băng vĩnh viễn có cãi vã, vì dù sao việc cãi cọ cũng làm Tiểu Băng bị kích thích, thà cãi cọ còn hơn.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Lần Tiểu Băng lấy tiền ở nhà giáo sư Viên, Đàm Suy tuân theo ý , theo lên lầu nữa mà ngồi dưới nhà đợi. lần cãi nhau này tuy nhanh chóng làm lành những khúc mắc trong lòng vẫn chưa được gỡ bỏ, đầu óc vẫn mơ hồ, chưa làm được giữa và Tiểu Băng ai sai ai đúng. Theo quan điểm của , thấy thế giới này có rất nhiều đàn ông như giáo sư Viên, có bản lĩnh để diệt sạch loại người như thế, cũng có bản lĩnh để cải tạo loại người đó, chỉ có thể hy vọng vợ mình tự dẫn xác đến để người ta hạ nhục.

      Nhưng lời của Tiểu Băng dường như cũng có lý, tới hay tới nhà giáo sư viên, hoàn toàn thể đảm bảo bao giờ bị kẻ khác dùng ánh mắt thèm muốn để soi mói, dù sao chỉ nhìn thôi cũng đủ làm tổn hại đến sợ lông tơ của ấy, có lẽ cần phiền lòng vì những ánh mắt đó, trái lại nên thấy đám người đó bị vợ mình dắt mũi mua bảo hiểm mới là tổn thất lớn? Nhưng mua bảo hiểm đối với bọn họ cũng có lợi, cho nên đúng ra chẳng có ai chịu thiệt, mà vui vẻ cả làng chứ nhỉ?

      Có lẽ đúng như lời Tiểu Băng , thứ lo lắng là thể diện bản thân, vợ bị người khác dùng ánh mắt như vậy để nhìn khiến thấy khó chịu, vậy phải bởi vì tổn thương thể diện của còn vì cái gì? Vợ mình thấy bị thiệt, lại cảm thấy mình bị thiệt thòi, vậy đương nhiên là vì chính bản thân thể chấp nhận được chuyện ấy.

      thấy mình vẫn lo Tiểu Băng xảy ra chuyện, nếu đàn ông có ý đồ mà phụ nữ khuyến khích ta, ta tự biết khổ mà lui. Nếu phụ nữ hữu tình hay vô ý cổ vũ chút, đàn ông đâm đầu ngay vào rắc rối, ai cũng biết đàn ông đối với chuyện đó đều rơi vào tình trạng “được cho hai lọ màu mà muốn mở cả phường nhuộm”.

      Hôm nay đường , câu này với Tiểu Băng, là muốn hôm đó phải trách Tiểu Băng thiếu đạo đức, hai là muốn thuyết phục Tiểu Băng hôm nay cho tháo lên lầu làm cận vệ.

      Nhưng suýt nữa kích động Tiểu Băng nổi giận. Tiểu Băng : “Sao cứ cho rằng em cổ vũ cho đám đàn ông háo sắc đó? Em nõi với rồi, em có giới hạn, em khuyến khích mấy kẻ đó. Lần trước em tươi cười với ông thầy của chút vì ông ta là gió viên hướng dẫn của , em muốn đắc tội ông ta, hơn nữa theo sát như thế, ông ta dám làm gì em. tưởng em ngốc à? thân mình xông vào chốn đầm rồng hang hổ mà còn dám giật râu Long Vương, sờ mông hổ dữ? Tốt hơn hết là hôm nay đừng theo lên, tránh để ông ta kéo dài thời hạn giao tiền.”

      Bây giờ đợi ở dưới nhà giáo sư Viên, thấy được mọi chuyện diễn ra đó, chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Băng bình an, mong tuyệt đối cẩn trọng, đừng có như lần trước lại phô bày quyến rũ của mình.

      Có lẽ lời cầu nguyện của có tác dụng, Tiểu Băng nhanh chóng ra, cười hi hi rồi với : “Lấy được tiền rồi, gấp đôi nhé! Ông ta cũng mua bảo hiểm cho vợ mình nữa, là để đề phòng bà vợ nổi dã tâm, vì muốn chiếm đoạt số tiền bảo hiểm khổng lồ của ông ta mà bày mưu hãm hại. bây giờ cả hai người đều mua, đều là người hưởng lợi, biết là ai mưu hại ai. Hì, mấy đồng xu lẻ mà cũng đòi “số tiền khổng lồ” cơ đấy? Đúng là chẳng hiểu biết gì, ngày trước em có vụ, vụ đó mới gọi là “khổng lồ”…

      cũng rất vui mừng, : “Chỉ lát mà em kiếm được hai mối làm ăn, chúng mình ăn mừng chút, chiêu đãi em ă chút gì đó nhé?”

      sao, chúng mình đến quán cà phê đằng kia nhé!”

      Tiểu Băng ngày trước uống cà phê, có lẽ do làm bảo hiểm mà sinh ra sở thích rất Tây này. tên nhà quê, cà phê, pizza, McDonald’s gì gì đó… đều thích, nhưng lời của bà xã đại nhân chính là thánh chỉ, bà xã muốn uống cà phê, vậy đành liều mình phụng mệnh, rồi cố nuốt cái thứ canh thuốc vừa đen vừa đắng đó vậy.

      đạp xe chở Tiểu Băng đến trước tiệm cà phê, khóa xe lại bên cạnh bãi xe máy, sau đó cùng Tiểu Băng len qua đám đông khách hàng dưới phủ đầy hàng hiệu vào. trước giờ chưa từng ghé qua quán này nên có chút cảm giác lạc loài, có thể thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa coi thường của mấy tay phục vụ, nhưng vào rồi lại chuồn ra hay, đành phải mặt dày chọn chỗ mà ngồi xuống.

      hiểu về cà phê nên bảo Tiểu Băng chọn đồ. Tiểu Băng gọi hai tách cà phê, còn gọi thêm bánh ngọt. vừa ngồi ấm chố, di động reo, Tiểu Băng nhận điện thoại, mấy câu rồi ngắt máy, sau đó với : “Tiểu Lục tới nhà, gặp được bọn mình, em bảo ta tới chỗ này, ta qua ngay, để em gọi thêm tách cà phê nữa…”

      vẫn chưa biết Tiểu Lục về nước, càng biết Tiểu Lục có số di động của Tiểu Băng, lại thấy ta tìm tới nhà, sau đó còn tới đây, hoài nghi là Tiểu Băng hẹn trước với ta. trong lòng có chút vui, lạnh nhạt : “Để ta uống của , dù sao cũng thích uống cà phê.”

      thích uống cà phê sao sớm? Biết sớm chúng mình có thể tới quán khác mà!”

      đáp, Tiểu Băng cũng nữa, cả hai dường như hơi bối rối. lúc sau, có người chào hỏi: “Hello, Băng à?”

      Đàm Duy nổi da gà, thầm nghĩ phen này đúng là đụng phải tên sính ngoại rồi, “Hello” cái gì, “Băng” cái gì, xem phục sức cũng chỉ là hạng bình thường nhưng mùi phương Tây đúng là nồng nặc. Hai mắt Tiểu Lục rất khách khí mà say đắm nhìn Tiểu Băng, như thể chứng nhận tình chưa từng có vẫn chưa hề quá hạn.

      Biểu của Tiểu Băng nhìn ra là nghĩ gì, thể là kinh ngạc, mừng rỡ, cũng thể là chán ghét, chỉ giải thích với Tiểu Lục: “Hôm nay hoàn thành được hai đơn bả hiểm, cùng ông xã ăn mừng, nếu chắc chắn ở nhà, để đến mà gặp như thế.”

      Tiểu Lục rất “Tây tiến”, bước đến nhàn ôm Tiểu Băng cái. Đàm Duy lại nổi da gà trận nữa, thầm nghĩ, học ở đâu cái bộ dáng này? Người từ nước ngoài trở về tôi thấy nhiều rồi, nhưng cũng chưa bao giờ thấy ôm ấp loạn xạ thế này, đúng là càng nhìn càng thấy kệch cỡm.

      Tiểu Băng : “Nào, giới thiệu với hai người chút, này là Tiểu Lục, du khách nước ngoài… Du hồn mới đúng nhỉ? Còn đây là đức ông chồng của em, Đàm Duy, đừng có nhầm thành “Đoàn Ủy” đấy…”

      chỉ sợ Tiểu Lục lại tiến tới tặng cái ôm bèn vội vàng : “ từng chào hỏi qua rồi, điện thoại ấy…”

      Xem ra Tiểu Lục vẫn chưa “nước ngoài” đến mức ôm ấp cả đàn ông, chỉ gật đầu với cái coi như lời chào, sau đó ngồi xuống kế bên họ, chỉ vào tách cà phê của Đàm Duy, hỏi: “Tách này là của à?”

      Tiểu Băng thuận nước đẩy thuyền: “Tiện nghi gọi thôi, biết có thích hay .”

      “Thích chú, thích chứ, em gọi mà, dù nó là poison cũng thích.”

      Đàm Duy thấy công khai đá đưa với Tiểu Băng, trong lòng rất thoải mái nhưng lại tiện để lộ ra ngoài, làm bộ hiểu tiếng , năng gì.

      Tiểu Lục nâng tách cà phê lên uống, còn liến thoắng tán gẫu cùng Tiểu Băng, chốc chuyện bên Mỹ, chốc lại tỏ ra kinh ngạc trước phát triển của Trung Quốc: “Woa, ở đây cũng có tiệm cà phê? Hay quá, ở Mỹ mấy năm, uống cà phê thành nghiện rồi, lúc viết luận văn tiến sĩ thường xuyên thức thâu đêm tới sáng, có tách cà phê chắc chẳng thể handle…”

      Tiểu Băng cười hì hì : “ đừng vung tiếng Tây nữa, bọn em toàn lũ nhà quê, nghe hiểu đâu.”

      “À! Sorry, thói quen rồi, nhất thời khó mà sửa được.”

      Tiểu Băng vẫn cười, : “Này, rốt cuộc là từ nước ngoài trở về nên cũng tầm thường, xem bé đằng kia bị mê hoặc mất rồi.”

      Tiểu Băng coi thường đáp: “Ở Trung Quốc, loại con đó thừa thãi, luôn nhăm nhăm làm sao để vớ được tay ngoại quốc rồi ra nước ngoài, chẳng có vị gì cả, chẳng có tí hứng thú nào với loại con ấy.”

      Sau đó Tiểu Lục cũng Tiểu Băng đến mấy người bạn mà cả hai cùng quen, Đàm Duy xen vào được, cũng có hứng nghe, chỉ lẳng lặng ngồi đó, Tiểu Lục với Tiểu Băng hình như hề muốn ngó lơ Đàm Duy, cũng dành thời gian để với mấy câu, nhưng thực muốn ngồi chết dí ở đây để chịu cực hình nữa, liền đề nghị: “Tiểu Băng, bọn em cứ ngồi đây chuyện, về trước đây, có chút chuyện…”

      Tiểu Băng cũng phản đối, chỉ : “Được, lát nữa em về nhé!”

      cứ tưởng Tiểu Băng cùng về nhà, ngờ mình lại tự bê đá đập vào chân mình, lời ra thể thu hồi, đành buồn bã rời khỏi quán cà phê.

      đạp xe mạch về nhà, nhưng việc gì cũng làm ra hồn, luôn nghĩ xem Tiểu Băng vì sao vẫn chưa về, muốn gọi điện thoại, tìm lý do gì đó để gọi về nhưng lại chẳng tìm được lý do nào thích hợp cả, hối hận rằng thể để vợ mình cùng bạn trai cũ ở bên nhau, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. nhấc máy nghe, là Thường Thắng, đường đến nhà , muốn gọi xem có ở nhà , định tới ngồi lát.

      cảm thấy Thường Thắng đến đúng lúc, có Thường Thắng ở đây làm phân tán chú ý của , luẩn quẩn mãi với ý nghĩ Tiểu Băng uống cà phê cũng bạn trai cũ nữa. bảo

      Thường Thắng tới chơi, Thường Thắng đến rất nhanh, vừa vào cửa : “Gọi mấy cuộc rồi đấy, ai bắt máy. Tiểu Băng đâu? Sao thấy Tiểu Băng?”

      “Chú tìm hay là tìm Tiểu Băng?”

      “Đương nhiên là tìm chú rồi, chẳng qua chỉ hỏi xem ấy có ở đây , ấy có ở đây huynh đệ chúng ta chuyện mất tự nhiên.”

      cho rằng Thường Thắng tới là để thực lời hứa, hẹn tới thành phố A tìm mấy em “hàng đầu”, vội : “ ấy về ngay đấy, thể cùng chú ra ngoài được đâu, ấy về mà tìm thấy rất phiền phức.”

      Thường Thắng : “Mẹ nó chứ, chú xem đàn ông bọn mình có phải sống quá nhu nhược ? Toàn là kiểu chó chui gầm chạn, việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác mới dám làm, còn đâu là tự do của đàn ông?”

      “Cũng phải nhu nhược gì, chỉ là thích gây thôi.”

      “Chú tưởng đàn ông thích gây đàn bà bọn họ gây chắc? Người ta gây cần lý do. khi ta vừa mắt chú, chú làm cái gì ta cũng có thể kiếm cớ gây .”

      cười hỏi: “Chú lại cãi nhau với Tiểu Tạ rồi phải ? Chạy đến đây để trút nỗi lòng à?”

      Thường Thắng đáp: “Đúng là cãi nhau, bị con hổ cái ấy đuổi ra ngoài, chẳng có chỗ nào để mới chạy đến chỗ chú.”

      “Chuyện gì mà lại nghiêm trọng thế? Có phải chú muốn trốn ra ngoài chơi bời đúng ?”

      là bị đuổi , chú còn tin, câu này xin lỗi chứ, bị ta đuổi cũng chẳng phải , hai lần, chẳng qua vẫn niệm tình cả hai còn là vợ chồng, cho nên cố chịu đựng mấy trò của ta, nếu …”

      vỗ về, : “Được rồi, mà chuyện này đừng coi là , hai cái miệng thể có lúc cãi vã, chuyện thế rồi, nghĩ thoáng có gì to tát. Phụ nữ à, hẹp hòi nhiều mà nóng tính cũng chẳng vừa…”

      vốn giận vì cái tính hẹp hòi của đàn bà, trong vấn đề này vẫn rất nam tử hán, nếu Di Hồng vì mấy chuyện cỏn con mà gây với , chắc chắn lời qua tiếng lại, nhường cứ nhường thôi. Nhưng mà vấn đề của ta đơn giản như vậy, ta…” Thường Thắng lắc đầu, lộ ra dáng vẻ như “đuôi ngựa xuyên đậu phụ, muốn nâng nâng được”.

      đùa: “Chẳng lẽ ấy bị mấy phương hướng trong cuộc sống?”

      “Vấn đề của ta cũng có thể coi là vậy. Trong trái tim của ta , vậy nên nhất cử nhất động của , ta đều thấy chướng mắt, làm thế nào ta cũng có thể bới móc. dạy học ở trường, ta có thành quả nghiên cứu; nghỉ việc làm kinh doanh, ta người nhiễm đầy mùi hôi thối của tiền bạc; bận rộn ở ngoài, ta quan tâm tới gia đình; ở nhà, ta chỉ biết xem tivi. Chú thử câu công bằng xem, ở nhà xem ti vi biết làm gì? Nghiên cứu khoa học chắc? bây giờ chẳng còn là giảng viên, nghiên cứu cái gì?”

      Đàm Duy thấy chuyện này dễ chủ trì công đạo, chỉ mới nghe từ phía, nếu lời do Tạ Di Hồng ra có khi lại hoàn toàn khác. ậm ừ tỏ thái độ gì, Thường Thắng lại : “ ấy mà, có sức chịu đựng tốt, bình thường dễ nổi cáu, nhưng nhẫn nại của cũng có giới hạn thôi, ta mà tiếp tục như thế này, tha cho ta.”

      kìm được hỏi: “ ấy tiếp tục như thế nào?”

      Thường Thắng liếc mấy cái, : “ biết chuyện này ra chú cũng nhận, nhưng điều , chú thừa nhận hay cũng chẳng sao hết.”

      thấy chuyện này tự dưng lại đổ lên đầu mình, vô cùng hối hận vì nhiều lời, muốn chuyển chủ đề cũng kịp nữa rồi. Thường Thắng : “ thấy nguyên nhân chính dẫn đến bất hòa giữa và Di Hồng chính là chú.”

      “Sao lại là ?”

      “Chủ yếu là vì giữa chú và Di Hồng... có chút lưu luyến chưa dứt, ấy mới để ý gì đến . Trước đây hai người có chuyện gì tính toán nữa, nhưng bây giờ hai người đều kết hôn rồi, nên thu lại tình cảm , thể vì ham muốn ích kỷ của cá nhân mà hủy hoại cả hai gia đình được.”

      Mấy lời này khiến nhớ ra trước kia, khi còn học, Thường Thắng là Bí thư chi bộ Đảng, xem ra tốt nghiệp ngần ấy năm, đổi sang nghề kinh doanh chúng vài năm, nhưng tác phong của bí thư chi bộ vẫn còn, lời nào ra cũng rất đao to búa lớn. ngắt lời Thường Thắng: “Này, này, chú đây là nghe người ta đồn thổi hay là tự mình đoán mò? Từ trước đến nay và Tiểu Tạ chưa từng có bất cứ chuyện gì, sao lại là lưu luyến chưa dứt.”

      Thường Thắng bật cười: “Chú câu này tin, chẳng lẽ ý chú là Di Hồng từng ấy năm chỉ là tự mình đa tình?”
      Last edited by a moderator: 20/1/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Nếu việc ngày hôm đó Tiểu Băng phân tích về mối tình thầm kín của Tạ Di Hồng khiến Đàm Duy sợ đến mức nhảy dựng lên hôm nay nghe được mấy lời của Thường Thắng, Đàm Duy đơn giản chỉ là sợ suông nữa. giữa và Tiểu Băng dù có sao cũng thành vấn đề, ngay cả chuyện Nữ hoàng ước hẹn với cũng chỉ là chuyện thuận miệng đùa của vợ chồng với nhau, nhưng nếu đổi lại là Thường Thắng, vậy phiền to, rất có thể ảnh hưởng đến bình yên của hai nhà. vội vàng thanh minh: “ ấy tự mình đa tình.”

      “Vậy là chú thừa nhận chú “có chuyện mờ ám” với ta?”

      “Logic của chú trong chuyện này kỳ quặc. cho rằng ấy tự mình đa tình tức là thừa nhận “có chuyện mờ ám” với ấy hả? chỉ định với chú là, ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”

      “Chú câu ấy cho quỷ nó nghe, mà thấy đến quỷ cũng chẳng tin nổi. Nếu chú với ta trước giờ chưa từng có chuyện gì ta có nhớ thương chú đến tận bây giờ ? Cái hóa đơn taxi lần đó cùng chú từ mấy trăm năm trước ta vẫn còn giữ, cả tấm thiệp của chú mà ta rút thăm được trong buổi dã ngoại hôm nào đó của khoa, còn có bức ảnh chụp tập thể giá viên trẻ của khoa trong chuyến dã ngoại, ta cố ý đứng cạnh chú để chụp ảnh… đây mới chỉ là nhặt ra vài việc, chỉ là mấy ví dụ thôi đấy.”

      Đàm Duy nghe xong cảm thấy rất xót xam những thứ đó chưa từng để tâm tới, Tạ Di Hồng cất giữ cẩn thận như thế, có trời mới biết những năm qua ấy sống những tháng ngày như thế nào. nhẫn tâm với Thường Thắng là giữa ấy có chuyện gì, nếu Thường Thắng nất định cười nhạo Tạ Di Hồng chỉ biết mình tương tư.

      Thường Thắng thấy yên lặng đáp, rất độ lượng : “Thực ra hai người từng có quan hệ mờ ám cũng sao, đó là chuyện trước kia ta quen biết , cũng chẳng phải con người hiểu đạo lý, ngay cả tiểu sử trước công nguyên ra cũng tra xét, chỉ cần hai người từ giờ đừng có “ lìa ngó ý còn vương tơ lòng” nữa là được.”

      “Vốn có ngó ý, còn đến tơ lòng gì?”

      “Có thể chú từ bỏ rồi, nhưng ta chắc chắn vẫn chưa quên được. có điều rất lấy làm lạ, hai người sao lại chia tay?”

      Đàm Duy thấy Thường Thắng hoàn toàn nghe lời giải thích, biết nên gì, nghĩ rất lâu mới hàm hồ đáp: “Chuyện này chú chắc hiểu lầm rồi.”

      hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ mấy cái hóa đơn này, thiệp mừng này, ảnh chụp này,… đều là hiểu lầm? cứ coi như đống đó là hiểu lầm , nhưng ta nằm mơ gọi tên chú chính tai nghe thấy đấy.”

      cố gắng giảm : “Gọi tên lên được điều gì chứ. Người nằm mơ rồi kêu tên mắng người khác rất nhiều.”

      “Hừ, câu này sợ mất mặt chứ, lúc ta làm chuyện đó đều đòi tắt đèn rồi mới chịu làm, nếu cho tắt ta cũng phải nhắm chặt mắt vào. thấy ta hoàn toàn tơ tưởng ở đâu ấy chứ, định coi thành ai, tưởng biết chắc?”

      “Chú như vậy… phóng đại việc rồi.”

      Thường Thắng : “Người em, chú yên tâm, huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo, người đàn bà mà trở mặt với chú, càng phải loại người hèn hạ, vì chuyện này mà đến cầu xin chú. Nếu bản thân nắm giữ được trái tim của vợ mình, vậy chỉ trách vô dụng. Nhưng thấy chú chỉ là chiếm được ưu thế về mặt thời gian thôi, nếu ấy quen trước, chú chưa chắc lọt vào mắt ấy, vấn đề bây giờ là ấy quen chú trước mà lại thành vợ của chú được, cho nên ở vào vị thế bất lợi. liệu có thể nhờ chú ràng thái độ cũng như lập trường tại của chú cho ấy biết ? Tránh việc ấy cứ ở đấy ôm ấp mối tình si mà mơ tưởng, khiến cho hai nhà chúng ta đều khó sống.”

      Đàm Duy tiến thoái lưỡng nan, nếu đáp ứng thỉnh cầu của Thường Thắng, cũng có cách nào để với Tạ Di Hồng những lời như thế; đáp ứng thỉnh cầu của Thường Thắng, Thường Thắng lại tưởng rằng với Tạ Di Hồng còn tơ tưởng đến nhau. nghĩ lúc rồi giải thích: “Chuyện này chú hiểu lầm rồi, với Tiểu Tạ có bất cứ chuyện gì, những điều mà chú có thể chỉ là trùng hợp, hoặc là chú nghĩ quá thôi.”

      Thường Thắng có vẻ là người dế bị ý kiến của người khác lay chuyển, hoàn toàn nghe giải thích, chỉ than thở: “Phụ nữ là kỳ quặc, cứ theo đuổi toàn những thứ ta thể có được, càng xa với càng hay, khi tóm được rồi chẳng coi ra cái thá gì.”

      “Biết được điều ấy rồi cần phiền lòng vì phụ nữ nữa.”

      “Chúng ta đúng là “đứng thấy mỏi eo”, chú cứ thử cuộc sống như thế mà xem, đảm bảo ngày cũng sống nổi. giường dưới giường, ta đều chẳng coi ra cái thá gì, trong mắt ta, chỉ là tên tiểu nhân dựa hơi ba ta kiếm bát cơm, ta muốn đối xử với ra sao cứ việc, bởi vì trong mắt ta, mọi thứ của đều là ba ta cho, ông ta muốn lấy lúc nào cũng được…” Thường Thắng vừa , hai mắt bắt đầu rực lên ánh lửa, dường như nhẫn nối phẫn nộ vô cùng lớn.

      Đối với việc này, Đàm Duy cảm thấy Thường Thắng quá, nhưng cũng có thể hoàn toàn là chuyện vô cớ, Thường Thắng đúng là được ba vợ sắp xếp vào làm ở công ty văn hóa đó. biết nên gì, quyết định giữ im lặng.

      Thường Thắng thở dài, : “ biết tương lai của chẳng tốt đẹp gì, bởi vì sớm muộn cũng chịu đựng nổi cái cuộc sống kiểu này, đợi tới ngày bắt đầu chống đối lại, chính là cái ngày mà với ta cắt đứt hoàn toàn, cũng chính là ngày mất kế sinh nhai của mình, ông bố của ta nhất định chỉnh thê thảm.”

      “Chú đừng nghĩa mọi chuyện đáng sợ như vậy.”

      phải suy nghĩ chuyện đáng sợ, đây là kết luận có được sau khi qua lại bên nhà ta mấy lần, họ là những kẻ như vậy, tuyệt đối có thể làm những chuyện đó. Lời để lại đây, đến lúc đấy chú thấy sai. Cuộc sống “ăn cơm nhà người, chịu người cai quản” vô cùng khó chịu, nên thà cùng mấy con điếm chung chạ còn hơn, chí ít trong mắt đám người đó, còn là tay đại gia, chỉ cần ném tiền ra muốn chơi chúng nó thế nào chơi.”

      Đàm Duy thấy Thường Thắng tự đẩy mình vào vị trí người bị hại có chút dở khóc dở cười, chuyển chủ đề: “ thấy chú bây giờ vẫn nên về nhà , cố gắng trò chuyện với Tiểu Tạ, chú cứ ở lại nhà cũng phải cách tốt.”

      rất sợ trở về căn nhà đó, có cảm giác về mái nhà, chỉ có cảm giác như thằng ăn mày. Già trẻ họ Tạ đều coi là thằng ngu, là thằng ăn xin. Nếu chú từng nhìn thấy bọn họ đối xử với ba mẹ ra sao, chú hiểu được cảm giác của lúc này. Nếu là chú, dám chắc chú sớm trở mặt rồi. bọn họ coi ba như lũ nhà quê, chê họ bẩn thỉu, chê họ nghèo, chê họ cục mịch…

      “Đây có thể chỉ là cảm giác của mình chú.”

      phải cảm giác, là ! Mỗi lần mẹ tới ở vài ngày, Tạ Di Hồng lại bài xích bà, trước giờ chưa từng mở mồm gọi mẹ. Mẹ rồi, ta đem hết ga giường mẹ ngủ bỏ vào máy giặt để tẩy rửa khử trùng, như thể mẹ mắc loại bệnh truyền nhiễm nào vậy. Hừ, ta chê nhà quê mùa, vậy ta còn đem cái trinh trắng của mình cho thằng quê mùa này làm gì?”

      “Được rồi, được rồi, đừng chuyện đó nữa!”

      “Người em, với chú với ai? Còn ai có thể thấu hiểu ? Đứa nào cũng nghĩ đặt nặng địa vị và của cải của gia đình ta, nghĩ là thằng xu nịnh quyền thế, bán rẻ chính mình, gia đình bọn họ đối xử với thế nào cũng đều do tự chuốc vào người. Nhưng chú hãy thành tâm xem, lúc theo đuổi ta, có biết ba ta làm quan chức thành phố ?”

      Đàm Duy ra cũng biết Thường Thắng lúc ấy có biết hay , nhưng Thường Thắng thế có thể là biết . có chút đồng cảm với cậu ta, liền an ủi: “ tình tệ hại như chú tưởng tượng đâu, có thể là từ Tiểu Tạ có ba mẹ cao sang nên mới hơi khó chiều.”

      “Chú có phải vì cái tính ẩm ương đó của ta nên mới chia tay ? Thế chú quá là thông minh, chú chơi đùa thân xác ta mà dính hơi tanh, đây chính là cảnh giới cao nhất của việc chơi đàu với đàn bà. đây có thể coi là cảnh giới chơi đùa thấp nhất, thân thể ta chẳng chơi đùa thỏa mãn nổi lần, trái tim ta cũng chẳng vui vẻ gì mà trao cho , chỉ có giận dữ là cho ít mà thôi.”

      “Chú xem, chú xem, lại quay lại vấn đề đó rồi, với chú rồi, với ấy có chuyện gì hết.”

      ta cho chú cái trinh tiết của ta có thể cho ai?”

      Đàm Duy nghe xong liền cau mày.

      Thường Thắng ra vẻ kỳ thị, tiếp: “ ta quả cho chú? Lẽ nào đúng như ta , ta tự dùng tay phá để được lợi?”

      Đàm Duy dường như nghe thấy thanh của thứ sắc nhọn khắc thủy tinh, có bức bối khó nên lời, chỉ hận thể khiến mình điếc luôn . lắp bắp : “Chuyện… này… chú tốt nhất đừng… ở chỗ này… đây đều là… chuyện của chú… giữa vợ chồng chú với nhau…”

      “Hừ, chuyện giữa vợ chồng ấy à? Nếu đúng là chuyện giữa vọ chồng bọn cái trinh tiết đó của ta đáng ra nên cho , nếu ta đem cho người khác, vậy chẳng còn là chuyện giữa vợ chồng bọn nữa. Có điều có thể rất thẳng thắn mà với chú, nếu ta cho chú, vẫn dễ chịu hơn chút, rốt cuộc hai người vẫn là quen biết trước. nhưng nếu ta tự mình phá … chú xem người phụ nữ này có ác độc hay ? Thà rằng tự mình phá cũng để cho dù chỉ chút tự trọng ti tiện nhất!”

      ấy nhất định là nóng giận nên bừa thôi.”

      “Nhưng đêm đầu tiên ta chảy máu là .”

      chảy máu cũng đồng nghĩa là…”

      Thường Thắng ngắt lời : “Chú chỉ giỏi cao giọng dạy bảo người, nếu vợ chú trong đêm đầu tiên chảy máu, thâm tâm chú có nghi ngờ hay ? Chú có dễ chịu hay ?”

      chẳng có gì phải nghi ngờ cả.”

      “Điều đó chứng tỏ rằng vợ chú có chảy máu, cho nên chú mới nghi ngờ.”

      Đàm Duy nghiêm túc : “Được rồi, chúng ta đừng chuyện này nữa, đều là chuyện riêng tư, cần phải đem ra thảo luận.”

      “Ha ha, vẫn chưa đây rốt cuộc là chuyện riêng của ai? biết là cái trinh tiết của vợ là trao cho chú, ta vì muốn che chở chú mới bịa ra chuyện đó để bịp . Cứ cho ta tự tay phá chăng nữa, ắt là cũng phá trong tưởng tượng làm với chú. Ha ha, chú cũng giỏi tính toán, mình chịu chơi được hai nàng trinh, lão đây chẳng làm được nàng nào. Có điều chú cứ chờ mà xem, chơi được đứa, kiếp này chơi được đứa trinh nào phải họ Thường!”

      thấy chú tốt hơn là nhanh về nhà , đừng có nghĩ mấy chuyện đâu nữa.”

      Thường Thắng thở dài, đáp: “Nếu chỉ muốn chơi đứa trinh sớm xong việc rồi. Quê biết bao nhiêu chờ người tới rước , giống như có công việc ở thành phố, chỉ cần cho chút tiền hoặc đáp ứng cho bọn họ lên thành phố làm việc muốn chơi bao nhiêu cũng được. có điều với chú, Thường Thắng vẫn có chút thưởng thức, dùng tiền mua được chẳng là cái quái gì, kiếp này nhất định phải chơi được trinh tức là phải làm chứ phải thứ dùng tiền mua được.”

      kết hôn rồi còn nghĩ tới những chuyện vô nghĩa đó làm gì?”

      “Kết hôn rồi nhưng lại cưới được trinh, ấy chính là gút mắc trong lòng . Lại , đàn ông kết hôn còn là đàn ông chắc? còn lòng tự tôn chinh phục chắc? nên hưởng thụ chút hương vị tán tỉnh? Nếu kết hôn rồi phải buộc chặt mình vào người phụ nữ, đời kiếp chỉ có thể ngủ với người phụ nữ, vậy có thằng đàn ông nào muốn kết hôn nữa?” Thường Thắng hùng hổ : “Chẳng lẽ chú muốn nếm thử hương vị của người phụ nữ khác ngoài vợ mình sao?”

      “Chưa từng nghĩ tới.”

      “Vậy chú phải đàn ông rồi.”

      phải đàn ông phải đàn ông, thấy ra ngoài tìm hoa vấn liễu có gì hay.”

      Thường Thắng tươi tỉnh đáp: “Đấy là bởi chú chưa từng tìm hoa, chưa từng vấn liễu, chú tìm , hai lần rồi biết cái hay trong đó. Mấy thứ hoa với liễu ấy giống vợ đâu. Vợ đều là phụ nữ nhà lành, sống chuẩn mực, mà đàn bà chẩn mực, giường chẳng có gì thú vị, đều nằm chết cứng ở đó, ngậm chặt miệng chỉ muốn chú nhanh nhanh giao hàng rồi biến. đám hoa tươi liễu non kia khác, người ta kiếm miếng ăn, có trình độ nghiệp vụ, nếu chẳng kiếm được tiền. Chú muốn làm gì bọn họ cũng có thể làm…”

      “Mấy chyện này chú với vợ chú cũng phải thể làm.”

      “Vợ chú cũng đề cho chứ làm? Vậy ấy đứng là phụ nữ phi thường, có thể đổi nghề rồi. Ở bên ngoài bán bảo hiểm học được cách sống phóng khoáng hơn?”

      “Chú đừng vợ .”

      “Chẳng qua cảm thấy vợ chú với vợ khác nhau, cốt cách so với vợ … còn lẳng lơ hơn.”

      bảo chú đừng chắc tới vợ , sao chú càng vậy.”

      “Chú đừng coi “lẳng lơ” là từ xấu, trước kia nhà văn chẳng phải cũng được gọi là “văn nhân tao khách” sao? đây chỉ có ý vợ chú có mê hoặc của phụ nữ, phải có ý xấu ấy, chú nóng cái gì?”

      Đàm Duy đứng bật dậy, đuổi khách: “ phải đón Tiểu Băng, chú cũng về !”

      đâu đón Tiểu Băng? Tiểu Băng phải cùng người xưa vui vẻ sao? Lúc nãy tới tìm chú, vừa khéo gặp ta tới tìm Tiểu Băng, ta vừa mình họ Lục, liền biết ngay là tay tình cũ của Tiểu Băng.”

      Đàm Duy giận tới hai mắt bốc hỏa. biết là giận ai, giận Thường Thắng lung tung hay là giận Tiểu Lục đến giờ vẫn tơ tưởng chịu thôi, hay là giận Tiểu Băng cùng Tiểu Lục có quãng thời gian như thế, có thể giận nhất là vì lúc này trở nên yếu đuối vì Tiểu Băng đúng là ở bên người cũ.

      Thường Thắng gợi ý: “Đừng tức giận, đừng tức giận! Gặp phải chuyện như vậy có tức cũng chẳng làm được gì. Dù sao hai chúng ta hôm nay cũng là hai gã bị vợ vứt bỏ, chẳng bằng chúng ta cùng tìm cách trả đũa lại.”

      Đàm Duy ra cũng biết Thường Thắng lúc ấy có biết hay , nhưng Thường Thắng thế có thể là biết . có chút đồng cảm với cậu ta, liền an ủi: “ tình tệ hại như chú tưởng tượng đâu, có thể là từ Tiểu Tạ có ba mẹ cao sang nên mới hơi khó chiều.”

      “Chú có phải vì cái tính ẩm ương đó của ta nên mới chia tay ? Thế chú quá là thông minh, chú chơi đùa thân xác ta mà dính hơi tanh, đây chính là cảnh giới cao nhất của việc chơi đàu với đàn bà. đây có thể coi là cảnh giới chơi đùa thấp nhất, thân thể ta chẳng chơi đùa thỏa mãn nổi lần, trái tim ta cũng chẳng vui vẻ gì mà trao cho , chỉ có giận dữ là cho ít mà thôi.”

      “Chú xem, chú xem, lại quay lại vấn đề đó rồi, với chú rồi, với ấy có chuyện gì hết.”

      ta cho chú cái trinh tiết của ta có thể cho ai?”

      Đàm Duy nghe xong liền cau mày.

      Thường Thắng ra vẻ kỳ thị, tiếp: “ ta quả cho chú? Lẽ nào đúng như ta , ta tự dùng tay phá để được lợi?”

      Đàm Duy dường như nghe thấy thanh của thứ sắc nhọn khắc thủy tinh, có bức bối khó nên lời, chỉ hận thể khiến mình điếc luôn . lắp bắp : “Chuyện… này… chú tốt nhất đừng… ở chỗ này… đây đều là… chuyện của chú… giữa vợ chồng chú với nhau…”

      “Hừ, chuyện giữa vợ chồng ấy à? Nếu đúng là chuyện giữa vọ chồng bọn cái trinh tiết đó của ta đáng ra nên cho , nếu ta đem cho người khác, vậy chẳng còn là chuyện giữa vợ chồng bọn nữa. Có điều có thể rất thẳng thắn mà với

      chú, nếu ta cho chú, vẫn dễ chịu hơn chút, rốt cuộc hai người vẫn là quen biết trước. Nhưng nếu ta tự mình phá ... ... chú xem người phụ nữ này có ác độc hay ? Thà rằng tự mình phá cũng để cho dù chỉ chút tự trọng ti tiện nhất!"

      " ấy nhất định là nóng giận nên bừa thôi."

      "Nhưng đêm đầu tiên ta chảy máu là ."

      " chảy máu cũng đồng nghĩa là..."

      Thường Thắng ngắt lời : "Chú chỉ giỏi cao giọng dạy bảo người, nếu vợ chú trong đêm đầu tiên chảy máu, thâm tâm chú có nghi ngờ hay ? Chú có dễ chịu hay ?"

      " chẳng có gì phải nghi ngờ cả."

      "Điều đó chứng tỏ rằng vợ chú có chảy máu, cho nên chú mời nghi ngờ."

      Đàm Duy nghiêm túc : "Được rồi, chúng ta đừng chuyện này nữa, đều là chuyện riêng tư, cần phải đem ra thảo luận."

      "Ha ha, vẫn chưa đây rốt cuộc là chuyện riêng của ai? biết cái trinh tiết của vợ là trao cho chú, ta vì muốn che chở chú mới bịa ra chuyện đó để bịp . Cứ cho ta tự tay phá chăng nữa, ắt là cũng phá trong tưởng tượng làm với chú. Ha ha, chú cũng giỏi tính toán, mình chịu chơi được hai nàng trinh. Lão đây chẳng làm được nàng nào. Có điều chú cứ chờ mà xem, chơi được đứa, kiếp này chơi được đứa trinh nào phải họ Thường!"

      " thấy chú tốt hơn là nhanh về nhà , đừng có nghĩ mấy chuyện đâu nữa."

      Thường Thắng thở dài, đáp: "Nếu chỉ muốn chơi đứa trinh sớm xong việc rồi. Quê biết bao nhiêu chờ người tới rước , giống như có công việc ở thành phố, chỉ cần cho chút tiền hoặc đáp ứng cho bọn họ lên thành phố làm việc muốn chơi bao nhiêu cũng được. Có điều với chú, Thường Thắng vẫn còn chút thưởng thức, dùng tiền mua được chẳng là cái quái gì, kiếp này nhất định phải chơi được trinh tức là phải chứ phải thứ dùng tiền mua được."

      " kết hôn rồi còn nghĩ tới những chuyện vỗ nghĩa đó làm gì?"

      "Kết hôn rồi nhưng lại cưới được trinh, ấy chính là gút mắc trong lòng . Lại , đàn ông kết hôn còn là đàn ông chắc? còn lòng tự tôn chinh phục chắc? nên hưởng thụ chút hương vị tán tỉnh? Nếu kết hôn rồi phải buộc chặt mình vào người phụ nữ, đời kiếp chỉ có thể ngủ với người phụ nữ, vậy có thằng đàn ông nào muốn kết hôn nữa?" Thường Thắng hùng hổ : "Chẳng lẽ chú muốn nếm thử hương vị của người phụ nữ khác ngoài vợ mình sao?"

      "Chưa từng nghĩ tới."

      "Vậy chú phải đàn ông rồi."

      " phải đàn ông phải đàn ông, thấy ra ngoài tìm hoa vấn liễu có gì hay."

      Thường Thắng tươi tỉnh đáp: "Đấy là bởi chú chưa từng tìm hoa, chưa từng vấn liễu, chú tìm , hai lần rồi biết cái hay trong đó. Mấy thứ hoa với liễu ấy giống vợ đâu. Vợ đều là phụ nữ nhà lành, sống chuẩn mực, mà đàn bà chuẩn mực, giường chẳng có gì thú vị, đều nằm chết cứng ở đó, ngậm chặt miệng chỉ muốn chú nhanh nhanh giao hàng rồi biến. Đám hoa tươi liễu nôn kia khác, người ta kiếm miếng ăn, có trình độ nghiệp vụ, nếu chẳng kiếm được tiền. Chú muốn làm gì bọn họ cũng có thể làm..."

      "Mấy chuyện này chú với vợ chú cũng phải thể làm."

      "Vợ chú cũng để cho chú làm? Vậy ấy đúng là phụ nữ phi thường, có thể đổi nghề rồi. Ở bên ngoài bán bảo hiểm học được cách sống phóng khoáng hơn?"

      "Chú đừng vợ ."

      "Chẳng qua cảm thấy vợ chú với vợ khác nhau, cốt cách so với vợ ... còn lẳng lơ hơn."

      " bảo chú đừng nhắc tới vợ , sao chú càng vậy."

      "Chú đừng cói "lẳng lơ" là từ xấu, trước kia nhà văn chẳng phải cũng được gọi là "văn nhân tao khách" sao? đây chỉ có ý vợ chú có mê hoặc của phụ nữ, phải có ý xấu ấy, chú nóng cái gì?"

      Đàm Duy đứng bật dậy, đuổi khách: " phải đón Tiểu Băng, chú cũng về !"

      " đâu đón Tiểu Băng? Tiểu Băng phải cùng người xưa vui vẻ sao? Lúc nãy tới tìm chú, vừa khéo gặp ta tới tìm Tiểu Băng, ta vừa mình họ Lục, liền biết ngay là tay tình cũ của Tiểu Băng."

      Đàm Duy giận tới mức hai mắt bốc hỏa. biết là giận ai, giận Thường Thắng lung tung hay là giận Tiểu Lục đến giờ vẫn tơ tưởng chịu thôi, hay là giận Tiểu Băng cùng Tiểu Lục có quãng thời gian như thế, có thể giận nhất là vì lúc này trở nên yếu đuối vì Tiểu Băng đúng là ở bên người cũ.

      Thường Thắng gợi ý: "Đừng tức giận, đừng tức giận! Gặp phải chuyện như vậy có tức cũng chẳng làm được gì. Dù sao hai chúng ta hôm nay cũng là hai gã bị vợ vứt bỏ, chẳng bằng chúng ta cùng tìm cách trả đũa lại."
      Last edited by a moderator: 27/2/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Đàm Duy hỏi: “Trả đũa thế nào?”
      “Đương nhiên là “lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng”, bọn họ tìm người đàn ông khác, chúng ta cũng tìm người phụ nữ khác. Còn có cách trả đũa nào khác ?”

      “Gọi ? Chú sợ bẩn à?”

      Đúng lúc này Tiểu Băng về, nếu Đàm Duy biết bản thân làm ra chuyện gì. Thời với Thường Thắng còn học cũng phải là bạn bè thân thiết gì, Thường Thắng lúc đó được coi là “người của Đảng”, còn lại là kẻ mù tịt về chính trị. Hai người bọn cùng tới Đại học A dạy học nên mới thành bạn, về sau lại vì quan hệ giới thiệu, mai mối đôi bên, chốc lát thành chỗ có giao tình, nhưng cả hai đều quá hiểu nhau chứ đừng đến chuyện đánh giá.

      Hôm nay cũng chỉ nhìn nhận cậu ta với vai trò là bạn học, còn là chồng của đồng nghiệp, hơn nữa biết Thường Thắng giúp giới thiệu cho Tiểu Băng mua bảo hiểm, cho nên mới ngồi tiếp chuyện. Thường Thắng đến Tiểu Băng sao, vừa nhắc đến Tiểu Băng là chỉ muốn nổi cáu, nhịn mấy lần rồi, nếu nhịn nữa chắc nổ tung mất.

      Tiểu Băng nhìn thấy Thường Thắng, cười : “A, thảo nào Đàm Duy vội vàng về nhà, em còn tưởng có em nào đợi ấy, hóa ra là đợi à? Di Hồng đâu? Sao lại vứt ấy ở nhà mình như vậy?”

      nào có vứt ấy ở nhà? Là ấy đuổi ra ngoài đấy chứ!”

      Đàm Duy sơ Tiểu Băng hỏi nữa hỏi mãi, lại kích thích miệng lưỡi Thường Thắng khiến cậu ta phun sạch mấy cái suy luận lung tung cho Tiểu Băng, vội : “Thường Thắng, thấy chú vẫn nên mau về nhà , càng ở ngồi lâu, Tiểu Tạ càng giận.”

      Tiểu Băng cũng : “Mau về , mau về , chỗ của bọn em chứa chấp tội phạm trốn tù. Về rồi cung phụng Di Hồng cho tốt vào nhé. Vợ chồng cãi nhau chớ ghi thù, đêm về gối hoa kê chung đầu.”

      Thường Thắng cũng thêm gì nữa, đứng dậy cáo từ: “Được rồi, mấy người thu nhận tôi, tôi cũng làm phiền nữa. Mua cái nhà đó tôi cũng bỏ tiền, ta chẳng có tư cách tống cổ tôi.”

      Tiểu Băng a dua : “Đúng rồi, đúng rồi! Sau này dù ấy đuổi thế nào, cũng đừng , cứ bám chặt ở đấy, ấy có ăn thịt được đâu!”

      Thường Thắng rồi, Tiểu Băng đùa: “Chà, em ở ngoài nghe được tiếng ấy cao giọng diễn thuyết, cái gì mà “nhà văn tao khách” đúng ?”

      “Sao em biết?”

      “Hì hì, kể từ khi ấy chịu trách nhiệm biên soạn cái cuốn sách gì gì đó cứ như bị trúng tà ấy, gặp ai cũng diễn thuyết về cuốn sách đó, có lần diễn thuyết quá hăng suýt nữa đuổi khách của em chạy mất. May mà hôm nay em về sớm, nếu nghe ấy diễn thuyết tiếp, chắc chắn biến thành “văn nhân tao khách”, chạy tìm lầu xanh cao cấp mất rồi.

      “Em gọi thế này là về sớm à? Sắp mười giờ rồi, cốc cà phê uống đến tiếng đồng hồ? thấy em ngẫu nhiên gặp lại tình xưa nên khó dứt áo bỏ đấy.”

      Tiểu Băng nhắc nhở : “Đến cả Tiểu Lục mà cũng ghen? Quá đáng! Sao ta có thể so với được, vốn cùng đẳng cấp mà! Hôm nay ở tiệm cà phê, hai người các đứng cạnh nhau càng hơn. Ông xã em cao lớn hùng vĩ, ta tính là gì? Bé tí tẹo?”

      “Em nghe rất bùi tai, thế sao còn vứt bỏ “cao lớn hùng vĩ” chạy hẹn hò với cái “bé tí tẹo” của em?”

      “Em vứt bỏ khi nào? Là tự bỏ chạy chứ! Hì hì, em biết nuốt nổi cái thứ tiếng giả hiệu của ta, em cũng chịu được, nhưng mà ba mẹ em muốn nhờ ta liên hệ giúp em trai em ra nước ngoài, cho nên ngoài mặt em vẫn phải thoải mái mới được.”

      thấy Tiểu Băng đối phó với Tiểu Lục chỉ vì việc em trai du học, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, có điều vẫn tận dụng cơ hội hỏi câu: “ ta… sao lại có số di động của em?”

      Tiểu băng cười, đáp: “Em đoán ngay được là hỏi câu này mà! đấy, bình thường cứ giả vờ cao thượng lắm, đến thời điểm mấu chốt ghen tuông lung tung. biết nhé, số di động của em là ta hỏi ba mẹ em mới biết được.”

      Điều này khá tin tưởng, bởi vì mẹ Tiểu Lục là đồng nghiệp với ba mẹ vợ, ba mẹ vợ lại lòng muốn đưa con trai ra nước ngoài du học, đối với người ở nước ngoài về tỏ ra ân cần như thế cũng dễ hiểu thôi. hỏi: “ ta hẹn với em… hôm nay đến hả?”

      ta từ Mỹ về mang cho em ít quà, cho nên em ta khoảng chín giờ đến, nhưng em xong liền quên mất, vừa mời em ăn, em liền chạy theo , kết quả là bắt ta leo cây.”

      ta cho em quà gì?”

      Tiểu Băng cười hi hi, lấy từ túi ra vài thứ: “ ta tặng mấy cái quần tất, còn có hai thỏi son, chắc chắn là hàng bách hóa.”

      thấy đồ Tiểu Lục tặng đều là những thứ gắn với người, trong lòng hơi khó chịu, trào phúng : “Thế sao nhanh nhanh mặc thứ quần liền thân người ta tặng ?”

      “Quần liền thân cái gì? Là quần tất, em vốn có mặc loại này đâu, chẳng thoáng, chẳng dễ chịu gì cả…” Tiểu Băng vừa nó vừa ném luôn quần tất Tiểu Lục tặng vào tủ quần áo, sau đó lấy ra thỏi son, vặn ra chút rồi thoa lên môi mấy cái, đột nhiên ôm chầm lấy , hôn lên mặt cái, kêu lớn: “Quả ngoài dự đoán của em, hàng bách hóa, ở đâu cũng bán.” Tiểu Băng xong liền ném hai thỏi son vào thùng rác.

      tìm tờ giấy ăn, vừa lau mặt vừa hỏi: Bọn em hôm nay chuyện xong chưa?”

      gì cơ? Chuyện em trai em du học à? Có chút, cũng chưa hẳn xong. Ba mẹ em mời ta cuối tuần này tới nhà ăn cơm, coi như là đón gió tẩy trần, sẵn tiện nhờ ta ở bên bên Mỹ liên hệ giúp đỡ em trai em vụ du học. ba mẹ bảo chúng mình phải qua nhà đón khách… Nhất định phải đấy!”

      vừa nghe xong, đầu liền đau nhức, cái gã Tiểu Lục này cứ như hồn ma bóng quỷ bám đuổi, rốt cuộc là muốn bám đến bao giờ đây?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      Em vợ của Đàm Duy tên là Trang Khiêm, sắp tốt nghiệp đại học, rất muốn du học, lớp công dân hạng nhất đều làm thủ tục du học, công dân hạng hai mới tính chuyện làm nghiên cứu sinh trong nước. tiểu Khiêm đương nhiên muốn làm công dân hạng 1 nên cũng thi TOEFL với GRE, nhưng thành tích GRE lý tưởng, nộp đơn cũng được thời gian rồi nhưng vẫn chưa nhận được giấy báo trúng tuyển, giờ rất sốt ruột.

      Đàm Duy biết ba mẹ vợ coi chuyện ra nước ngoài là vấn đề trọng đại, trong số đồng nghiệp của họ có vài người có con cái xuất ngoại, chuyện lưu truyền giữa các đồng nghiệp với nhau trở thành giai thoại. Ba mẹ vợ của còn có đồng nghiệp có con gả cho du học sinh Mỹ về thăm gia đình, kết hôn chưa lâu lại ra nước ngoài, chuyện này sau cũng trở thành giai thoại trong đám đồng nghiệp. Ba mẹ vợ thường xuyên đem chuyện xuất ngoại ra treo sẵn bên miệng, tuy chỉ là chuyện Tiểu Khiêm xuất ngoại, chuyện con cái đồng nghiệp ra nước ngoài nhưng Đàm Duy mỗi lần nghe xong đều cảm thấy họ có ý thúc giục .

      Khi còn học cũng phải chưa từng nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, nhưng nghe chuyên ngành của ở nước ngoài khó kiếm việc, hơn nữa ba mẹ chỉ có đứa con trai là , sức khỏe của ba mẹ lại tốt, chỉ nỡ để ra nước ngoài, ngay cả để làm việc ở xa cũng nỡ, cho nên vừa tốt nghiệp xong liền trở về cắm rễ ở thành phố A.

      vừa bắt đầu làm việc, trường học cứ ba ngày hai bận lại hô hào tuyển dụng, là Đại học B là học viện trọng điểm, năng lực của đội ngũ giáo viên phải được nâng cao, mục tiêu cuối cùng đó là tất cả giáo viên phải có bằng tiến sĩ… Tuy rằng tuyển tới tuyển lui, cuối cùng vẫn là tuyển lại loạt giáo viên, nhưng mỗi lần như thế lại khiến cho các giảng viên làm việc nơm nớp, cứ như sợ bất cứ lúc nào kế sinh nhai của mình cũng bị “tuyển” mất.

      Đàm Duy lúc đó có suy nghĩ “quan bức dân phản, phản được”, chuẩn bị đánh trận quyết định, cũng làm thủ tục du học tự túc. Nhưng đúng lúc đó giáo sư Viên lại đưa ra đề nghị hướng dẫn, đặc biệt lôi kéo học tiến sĩ tại chức, thấy học cũng chẳng thiệt thòi gì, bèn học tiến sĩ tại chức. Về sau quen biết Tiểu Băng rồi lại chỉ lòng nghĩ tới chuyện đương, kết hôn, việc xuất ngoại cũng bị ném luôn ra sau đầu.

      Kể từ khi Tiểu Khiêm bắt đầu có dự định ra nước ngoài, ba mẹ vợ cứ mãi vấn đề này. với Tiểu Băng trước kia cứ đến cuối tuần lại lần lượt tới ăn cơm cùng ba mẹ hai nhà, nhưng vì sợ cái chủ đề “xuất ngoại” này quá, có lúc cứ hết lùi lại hoãn dám tới nhà ba mẹ vợ. Tiểu Băng về mặt này rất quan tâm tới , lúc hăng hái cũng ép buộc, luôn chủ động đề nghị ăn cơm nữa, sau đó gọi điện báo ba mẹ tiếng, là cuối tuần rất bận có tiệc xã giao, thế là hai người cần đến nhà ba mẹ vợ nữa.

      Nhưng mà cuối tuần này hiển nhiên là trốn được, ba mẹ vợ có lời, nhất định phải , làm con rể dù có to gan đến mấy cũng dám để lỡ ngày này. nghĩ nếu trốn thoát, chẳng thà quyết tâm phóng khoáng mà đồng ý , liền với Tiểu Băng: “Vậy cuối tuần chúng mình qua sớm giúp ba mẹ nhé, phải mua chứ ăn gì? Em ba mẹ lên thực đơn , đường chúng mình mua rồi mang đến là được.”

      Tiểu Băng rất vui, ôm lấy hôn lấy hôn để, đến mức khiến phát ngượng, đây vốn là việc con rể như nên làm, bây giờ làm như vậy dường như lại là chuyện khiến Tiểu Băng rất hãnh diện.

      Tuy ngoài miệng đồng ý tiếp khách nhưng trong lòng lại rất hoang mang, giống như con dâu xấu xí lần đầu ra mắt mẹ chồng. xuất của Tiểu Lục khiến nảy sinh loại cảm giác tự ti, tựa như ở trong đám đông nhân tài mà mưu cầu chức quan , trước giờ trà trộn rất tốt, tốt đến mức mà chính bản thân cũng bị ảo tưởng rằng năng lực mình rất xứng đáng với chức vị, nhưng đột nhiên, kẻ có thực tài xuất cũng tranh chức vị đó, kẻ đó có thể là sinh ra để đứng ở vị trí ấy. liền bị lột mặt nạ, trái tim trống rỗng, thấy mình thấp cổ bé họng, hình như tháng ngày “thêm vào đủ phần” của mình chấm dứt, rất nhanh thôi bị người khác đuổi khỏi vị trí này.

      cảm thấy giữa Tiểu Băng và Tiểu Lục vẫn có chút tình cũ chưa dứt, điều này khiến bắt đầu nghi ngờ động cơ của Tiểu Băng, khi lựa chọn lúc đầu. Có lẽ Tiểu Băng “ năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, bị kẻ xuất ngoại là Tiểu Lục bỏ rơi nên mới chọn , người định xuất ngoại. Nhưng tính ba mẹ vợ có thể “ sợ dây thừng”, càng vì xuất ngoại được mà mất mặt, càng phải tìm cách xuất ngoại để cứu vãn. Tiểu Băng chỉ có tìm được chàng nào xuất ngoại mới có thể báo được mối thù với Tiểu Lục.

      rất hổ thẹn khi bản thân thể thay Tiểu Băng lấy lại thể diện mất, bởi vì chỉ vừa mới ý thức được điểm này, trước đây hoàn toàn nghĩ đến. Tiểu Băng đối với nhất kiến chung tình, liền rất thà, chút ngại ngần cho rằng nhất kiến chung tình với , bản thân cảm thấy mỹ mãn đến mức khó nên lời, tự tin mù quáng để rồi rơi vào tình thế tức cười này.

      Đều là tai họa do Tiểu Lục gây ra, nếu ta chạy đến tìm Tiểu Băng, cảm thấy tay học tiến sĩ trong nước như mình có điểm gì tốt, cảm thấy Tiểu Băng rất , ba mẹ vợ dường như rất vừa ý . Nhưng bây giờ Tiểu Lục về rồi, hơn nữa lại tới tìm Tiểu Băng, ba mẹ vợ nhất định hối hận sao lại vội vàng gả con cho tên tiến sĩ quê mùa, nếu như thế, Tiểu Băng bây giờ có thể cưới được chàng tiến sĩ bên Tây rồi.

      Lòng đầy hy vọng hỏi Tiểu Băng: “Chẳng phải em Tiểu Lục ta… tìm được việc ở Mỹ sao? Sao ta có thể giúp Tiểu Khiêm liên hệ với trường bên Mỹ được?”

      ta tìm được việc ở Mỹ rồi, bây giờ nhân lúc chờ phỏng vấn về chơi vài hôm. ta nếu phỏng vấn rồi dễ dàng về nước nữa, nghe năm đầu tiên là cái OPT (1) gì đấy, làm visa cũng dễ.”

      Tin tức này vượt khỏi dự liệu của , đối với quá bất lợi. Nếu Tiểu Lục tìm được việc ở Mỹ, thảm hại về nước trong mắt ba mẹ vợ , ta cũng chẳng hơn là mấy, nhưng nếu người ta tìm được việc ở Mỹ rồi chuyện khác. người là tiến sĩ nội, hơn nữa chỉ là tại chức, lại còn chưa nhận được bằng nữa… Tiểu Lục kia mỗi năm tính ra cũng kiếm được năm mươi nghìn đô, cỡ mấy trăm nghìn tệ, mà cách cái mốc mấy trăm nghìn ấy còn xa lắm, cả đời này chẳng biết có thể đạt được hay .

      Niềm an ủi duy nhất đó là Tiểu Băng vẫn cho rằng mạnh hơn Tiểu Lục, nhưng suy nghĩ cẩn thận, phát Tiểu Băng ra tâng bốc chuyện: chiều cao. Tiểu Lục cao bằng nhưng ta cũng thấp, khoảng tầm 1m74 phải. So với chiều cao của Tiểu Băng cũng rất hợp. Chồng thôi mà, có phải cái cột điện đâu, cao để làm gì kia chứ? như vậy, có lẽ Tiểu Băng chẳng qua chỉ vỗ về , đem hết tâm sức ra để tìm thế mạnh của so với Tiểu Lục, nhưng nơi nào đó sâu thẳm trong lòng nhất định biết chẳng có điểm nào bì kịp Tiểu Lục cả.

      Đêm hôm đó Tiểu Băng rất vui vẻ, quấn lấy đòi làm “chuyện ấy”. Trong lòng nghi ngờ, biết có phải nhiệt tình của Tiểu Băng bị Tiểu Lục kích thích, có chỗ phát tiết đành phải chọn hay . Nhưng cơ thể dường như chẳng cần phân trắng đen ra sao, chỉ cần “cơ sở” vừa “kêu gọi”, “lão nhân gia” vội vàng “đến” ngay.

      Ngày hôm sau, khi Đàm Duy lên lớp nhìn thấy Tạ Di Hồng, thấy như chẳng có chuyện gì, hoàn toàn nhìn ra là tối qua cãi nhau với chồng. đoán Thường Thắng với những lời kiểu như “Đàm Duy hề thừa nhận có quá khứ với , là tự mình đa tình có”, trong lòng lại nảy sinh tia cảm kích đối với Thường Thắng. nếu Thường Thắng với ấy mấy lời đó quá tàn nhẫn, thậm chí có chút hối hận vì hôm qua quá tích cực biện minh rằng giữa mình và Tạ Di Hồng có chuyện gì, kỳ thực cần toạc ra như thế, cứ giữ lại chút để Thường Thắng nghi ngờ, có lẽ như vậy đối với lòng tự trọng và tình cảm của Di Hồng đỡ bị tổn thương hơn chăng?

      Buổi trưa, người ở phòng thí nghiệm đều về nhà ăn cơm, an có thí nghiệm chưa hoàn thành, có lẽ phải mất nửa tiếng nữa mới về nhà ăn được. Nhưng Tạ Di Hồng mua hai hộp cơm, đưa hộp cho , : “Chắc cậu thể xong ngay thí nghiệm này đâu, tôi mua giúp cậu hộp.”

      cảm động vô cùng, cũng rất xấu hổ, bởi vì nhà Tạ Di Hồng khá xa, buổi trưa thường về nhà ăn cơm. Nhà gần trường như thế, trước nay chưa từng mời về nhà ăn trưa nhưng hề để bụng, thấy chưa làm xong thí nghiệm liền giúp mua cơm.

      vội vã đón lấy hộp cơm đặt lên bàn, lập tức móc tiền ra trả . Nhưng tinh mắt nhanh tay, nhanh chóng chặn ngay bàn tay rút tiền. “Đừng có ra vẻ nữa, còn làm thế tôi giận đấy.”

      Tay vừa chạm tới , mặt đỏ bừng, ngay chính cũng thấy kỳ lạ, Tạ Di Hồng trước kia cũng chẳng phải chưa từng chạm vào tay , có lần để tiền vào ngăn kéo bàn làm việc của , còn nhân lúc chú ý, tay từ đằng sau bá cổ , tay kia nhét tiền vào túi quần . Nhưng trước giờ, chưa từng hoảng hốt như vậy, càng chưa từng đỏ mặt, bây giờ đúng là chẳng ra sao.

      Dường như Tạ Di Hồng nhận ra đỏ mặt, vội buông tay ra, trở về bàn ngồi xuống ăn cơm, cũng bê hộp cơm tới ăn cùng. Có lúc, hai người ai gì, trong phòng thí nghiệm hết sức yên tĩnh, đến mức ngay cả tiếng nhai nuốt cũng đè thấp, chỉ ngại bị nghe thấy thanh lịch ấy.

      Vẫn là Tạ Di Hồng phá vỡ im lặng: “Sao thế? Đồ ăn có hợp khẩu vị của cậu ?”

      mới nãy nào có để ý hương vị thế nào, nghe thấy câu hỏi này liền đáp vội: “Rất ngon, rất ngon…”

      “Hôm qua Thường Thắng chạy tới chỗ cậu à?”

      “Ừ…”

      “Sáng nay ta lúc nào?”

      vừa nghe lời này liền biết Thường Thắng đêm qua về nhà, biết nên trả lời ra sao, bởi vì biết được bao nhiêu tình. Cuối cùng chống lại được ánh mắt dò hỏi của , cố tỏ ra cứng cỏi đáp tiếng: “Từ rất sớm.”

      Tạ Di Hồng nhìn cái, : “Cậu hôm nay có chuyện gì vậy? Cứ bày ra cái vẻ mặt như nhìn vợ bị bỏ rơi mà nhìn tôi. Cậu đừng có hiểu lầm, đêm qua phải ta bỏ nhà , là tôi đuổi đấy. Ai vứt bỏ ai, cậu nên làm cho rồi hãy bày tỏ thương hại.”

      cẩn thận đáp: “Tôi cảm thấy… cậu đuổi cậu ta hay lắm… rất… khiến cậu ta bị tổn thương…”

      “Cậu có biết thế nào là làm tổn thương người ?” Tạ Di Hồng cười hi hi, : “Cậu là kẻ có tư cách câu này nhất, tôi làm tổn thương người ta ở ngoài sáng, cậu làm việc đó trong bóng tối…”

      trải qua quá trình “xóa mù” của Tiểu Băng và “kết tội” của Thường Thắng, bây giờ có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời của Tạ Di Hồng, liền giọng đáp: “Tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện làm tổn thương người khác…”

      “Đây chính là chỗ giảo hoạt của cậu, cũng là chỗ độc ác nhất. Cậu làm tổn thương người khác nhưng cậu lại chưa từng muốn làm tổn thương họ, nên đó phải trách nhiệm của cậu, ai bị cậu làm cho tổn thương đều do họ tự làm tự chịu mà thôi.”

      “Tôi như thế…”

      “Điều này còn cần cậu ? Ai có mắt người đấy tự nhìn ra, ai có tim người ấy tự khắc cảm nhận được.”

      hít thở rất lâu mới được: “Tôi luôn hy vọng cậu… hạnh phúc…”

      Tạ Di Hồng lặng cả người, nhìn trừng trừng, hỏi: “Thường Thắng ta… tối qua với cậu những gì?”

      “Cậu ta? chẳng gì cả.”

      “Bọn cậu ở cùng nhau cả buổi tối mà lời nào ư?”

      chứ, chẳng qua chỉ là mấy chuyện giời ơi đất hỡi, giờ quên sạch rồi.”

      ta với cậu chúng tôi cãi nhau vì chuyện gì sao?”

      vốn sợ thổ lộ mối tình thầm kín, vậy nguy to, bởi vì muốn làm bị tổn thương nhưng cũng thể đón nhận tình cảm ấy, liền vội chặn lời , ra vẻ để tâm, : “Hai vợ chồng cãi cọ, toàn là chuyện nhặt đáng kể thôi.”

      “Tôi cũng thấy chỉ là mấy chuyện nhặt thôi, nhưng ta cứ làm ầm lên. ta nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp tập thể đợt đám giáo viên trẻ khoa mình dã ngoại, liền cái gì mà hai chúng ta luôn đứng cạnh nhau, nhất định có điều mờ ám. Đúng là não có bệnh! Bao nhiêu ảnh như thế, chúng ta đứng cạnh có vài tấm, còn chưa nhiều bằng tôi đứng chụp cùng Tiểu Trương, thế có cái gì mà mờ ám?”

      “Đúng thế….”

      “Tối qua ta với cậu chuyện này?”

      rất ngây thơ chớp chớp mắt. “ có, cậu ta với tôi mấy cái đấy làm gì?”

      tốt, nếu cậu lại hiểu nhầm tôi thực có… ý như thế với cậu.”

      có, có! Cậu có thể có ý gì với tôi chứ?”

      “Cậu biết thế là tốt, tôi ghét nhất mấy tên nam sinh cứ tự mình đa tình, hơi tí là tưởng người ta thầm mình. Trước kia lớp tôi có nam sinh, đó mới đúng là phiền toái, ngày tự dưng nữ sinh thầm mình, rằng ta theo đuổi cậu ta. Cậu mà với cậu ta mấy câu, cậu ta liền bảo cậu có ý với cậu ta, nếu sao lại cố ý chuyện với cậu ta? Đám nữ sinh bọn tôi ghét muốn chết.”

      thấy xấu hổ mà khó nghĩ, cứ cảm thấy Tạ Di Hồng chỉ chó mà mắng mèo, vốn muốn thanh minh chút nhưng lại cảm thấy nếu thanh minh lại thành “tự trát phân lên mặt mình”, vẫn là tốt hơn.

      Tạ Di Hồng tiếp: “Thường Thắng cứ thích gán tôi với cậu, tôi với cậu có tình, còn bảo tôi thích cậu từ lâu, đúng là kiểu người điển hình chuyện dùng ngón chân cái để tư duy, ta cũng nghĩ xem, tôi quen cậu từ trước, nếu mà tôi thích cậu, liệu có đến phần ta? Tôi chẳng phải “gần thủy lâu đài lấy tăng trước” chứ gì nữa?”

      Đây là lý luận từ trước đến nay của , nhưng sau khi nghe những lời súc tích của Tiểu Băng, liền vứt bỏ thứ chân lý mình luôn nắm vững xưa nay, chuyển qua tin tưởng nhầm lẫn của Tiểu Băng về chuyện “ thầm”. Bây giờ nghe Tạ Di Hồng chính miệng ra như thế, mới ý thức được bản thân quá phù phiếm, bị Tiểu Băng chụp cho cái mũ lớn nên biết mình quá hồ đồ, còn tưởng là Tạ Di Hồng thầm nữa chứ.

      Tạ Di Hồng như hiểu được diễn biến tâm lý của , tiếp: “Tiểu Băng nhà cậu có thể cũng hiểu lầm như thế, cảm thấy tôi thầm cậu. Thực ra cậu biết mà, tôi sống rất thẳng, có gì đều hết ra miệng, tuyệt đối giấu giếm điều gì. Tôi mà có ý với cậu á, tôi còn giới thiệu ấy cho cậu làm gì? Cậu xem có đúng hay ?”

      gật đầu. “Đúng đúng.”

      “Tôi cảm thấy dạo này ánh mắt cậu có chút kỳ quái… mỗi lần nhìn tôi cứ như nhìn đứa ăn xin ấy, đầy thương hại. Cậu đừng có mà giống tên bạn học ấy của tôi, vô duyên vô cớ tưởng bở rằng người ta thầm mình.”

      “Tôi có…”

      tốt. hai chúng ta ở cùng cơ quan, làm cũng phòng thí nghiệm, nếu cậu mà phiền phức như thế tôi thể nào ở lại được.”

      “Cậu nghĩ quá rồi…”

      Tạ Di Hồng liếc hai cái, gì nữa, tới chỗ thùng rác trước mặt vứt hộp cơm.

      Buổi chiều Đàm Duy về nhà, liền gọi điện thoại cho Thường Thắng: “Tối qua phải chú là về nhà hay sao? Sao lại về? Cũng bảo , hôm nay lúc Tiểu tạ hỏi, suýt nữa biết trả lời thế nào.”

      Thường Thắng cười ha ha. “Ấy, tối qua chỗ “kim ốc tàng kiều”, giãi bày nỗi lòng với hồng nhan tri kỷ của , chứ về nhà có khi lại bị con hổ cái ấy khóa cửa nhốt ở ngoài. Sao thế? Chú với ta ở chỗ chú? Vậy hôm nay về nhà cứ ứng theo như thế mà là được rồi. Chú cũng nhớ nhắc khéo vợ chú nhé.”

      nghĩ tới chuyện lại phải dối Tiểu Băng, lòng liền phiền muộn, kìm được bèn trách cứ: “Chú xem chú đấy, lần trước rồi, đó là lần cuối cùng giúp chú dối, sao chú lại…”

      Thường Thắng thèm để ý. “Lần này phải là bảo chú dối nhé, là chú tự dối ấy thôi, sai bảo chú đêm qua ở chỗ chú nào? Đêm qua cố tình về đấy, vừa hay ta biết “nơi này chứa ta, khắc có chỗ của ta”, đừng tưởng rằng rời khỏi Tạ Di Hồng sống nổi. Nếu Thường Thắng đây muốn lập tức có thể ly hôn ta cưới vợ mới, xem cái thứ tàn hoa bại liễu như ta còn có thằng nào thèm rước.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :