1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai nói anh không yêu em - Bắc Khuynh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 13:

      Editor: Linh(Lâu rồi mới trở lại edit ^^, chương này còn nhiều lỗi câu cú với chính tả, sau này beta lại :)), 20/11 có quà nữa nhé <3)

      Trong vòng giờ tiếp, Tùy An Nhiên rảnh rỗi cái là xem điện thoại ngay, đều chú ý đến tin nhắn. Mặc dù biết Ôn Cảnh Phạm muốn làm gì, nhưng nếu như vậy, dĩ nhiên ý là muốn gửi tin nhắn cho rồi. . .


      Cứ thế sau giờ chịu đựng cũng sắp đến lúc đổi ca, vẫn chả có gì đặc biệt cho mong chờ.

      Nhưng tiếc nuối nhất, là khi đồng nghiệp đến đổi ca trễ năm phút, vẫn chẳng thấy điện thoại truyền tới chút động tĩnh gì. Ôi. . . Dù sao cũng đến nỗi điện thoại xảy ra vấn đề gì chứ?

      Đồng nghiệp đến đổi ca thấy mất hồn mất vía, khỏi tò mò hỏi: “An Nhiên, còn chưa về sao?”

      “Bây giờ đây.” Tùy An Nhiên cười tiếng, rồi nhìn lại điện thoại, cuối cùng thu dọn đồ đạc qua loa, vào thang máy xuống bãi đậu lấy xe, chuẩn bị lái xe về nhà nghỉ ngơi.

      ngủ chưa đủ giấc, nên giờ trong đầu chỉ quanh quẩn có hai chữ “Ngủ”, nếu có chuyện gì khác, sao có thể so sánh với điều quan trọng này.

      Xe để ở bãi đậu ba ngày, đầu óc hỗn độn nhất thời thể nhớ nổi cụ thể chỗ đậu, chỉ biết là đậu ở phía đông.

      , bỗng sau lưng như có người gọi . Giọng có hơi mơ hồ, cũng lắm.

      Tùy An Nhiên chần chờ lát, hay là quay đầu lại nhìn cái —— bãi đậu xe trống trải trừ ánh đèn u ra, chỉ có cách đó xa bảo vệ vừa mới đổi ca ngồi trong phòng thường trực, yên tĩnh đến mức ngay cả thanh của gió thổi qua cũng rất ràng.

      Đúng lúc này có trận gió rét thổi tới, Tùy An Nhiên sống lưng chợt lạnh, gắng gượng rùng mình cái, quay đầu nhanh hơn.

      Đến trước xe, mò lấy chìa khóa, mở khóa ra, ngón tay đặt xe có hơi dùng sức, mới vừa kéo cửa ra. . . Bỗng bên người cánh tay đưa tới, năm ngón tay thon dài trắng nõn, trực tiếp đóng lại cửa xe, có hơi dùng lực đẩy cửa xe đóng lại.

      Ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu Tùy An Nhiên phải là “Có người ở sau lưng!” Mà là ngày đó ở siêu thị, đứng ở kệ hàng nguyên liệu để chọn giấm, cánh tay Ôn Cảnh Phạm cũng như vậy mà từ bên người vươn tới, ngón tay thon dài đưa ra lấy chai giấm bên cạnh , nhàng cầm lên.

      vừa quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười ấm áp của , trong mắt chiếu ánh đèn, ràng lại sáng ngời.

      Nghĩ như vậy, đến lần thứ hai, rốt cục mới phục hồi lại tinh thần, chợt quay người lại nhìn, liền trong gang tấc gương mặt hù dọa đó lập tức buông tay, lùi lại bước đụng phải cửa xe.

      Ôn Cảnh Phạm đưa tay lên đỡ , mày hơi nhíu, giọng : “. . . Tôi như vậy có dọa người ?”

      Tùy An Nhiên sững sốt, lắc đầu cái, ra được câu hoàn chỉnh: “ có đâu, là tôi… nghĩ xuất ở chỗ này. . . Ăn sáng xong phải làm à?”

      “Tôi gần đây xin nghỉ phép rồi.” nhàn nhạt lướt qua cái, dùng lực chậm rãi nắm tay , đỡ đứng dậy ngay ngắn, “Xin lỗi, lúc tôi tính soạn tin nhắn cho mới phát . . .”

      Ôn Cảnh Phạm dừng chút, sau mới lên tiếng: “Mới phát điện thoại hết pin.”

      “Ha.” Tùy An Nhiên bật cười, thấy ánh mắt sáng lóe lên, nghiêm túc cúi đầu nhìn, lúc này mới cười nữa, chỉ hơi híp mắt lại, : “ sao, mà tìm tôi có gì ?”

      Ôn Cảnh Phạm “ừ” tiếng, sau giọng cất cao lên, “Tôi nhất định phải có chuyện gì đó mới có thể tìm sao?”

      Đương nhiên là phải. . .

      Tùy An Nhiên lắc đầu, vừa muốn chuyện, dời ánh mắt , chỉ chiếc xe Land Rover của ở cách đó xa, “Để tôi đưa về nhé.”

      “Hả?” Tùy An Nhiên kinh ngạc.

      “Bây giờ là giờ làm cao điểm, chắc chắn cơ thể mệt mỏi này có thể lái xe an toàn về đến nhà đấy hả?” hỏi ngược lại.

      Tùy An Nhiên yên lặng. . . tìm ra được từ nào để phản bác.

      Ôn Cảnh Phạm tự nhiên tiếp lời: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi, để tôi đưa về.”

      Giọng ấy, thanh nhuận trầm thấp, giọng ôn hòa, nhưng hoàn toàn thể kháng cự.

      Tùy An Nhiên có muốn —— cũng thể đưa ra lý do thuyết phục mà cần, nếu như quan hệ giữa hai người là bạn bình thường, đây cũng là chuyện dễ hiểu. Với lại, thấy thế nào. . . cũng đều là ngày càng chiếm tiện nghi hơn.

      ******

      Thời điểm này xe chạy rất nhiều, mới lái ra khỏi khách sạn chưa được bao xa, bị chiếc xe cần cẩu chặn đường.

      Ôn Cảnh Phạm nghiêng đầu nhìn , thấy cố ngồi thẳng, khỏi mím môi cười tiếng: “Đoán chừng còn muốn chặn lúc lâu đấy, muốn ngủ lát , đến nơi tôi kêu dậy.”

      Nào có ai tốt bụng đưa về nhà, cùng trò chuyện, mà còn có kiểu nằm ngủ khò khò thế này đây!

      Tùy An Nhiên mới bị ánh nắng ấm chiếu vào mắt có hơi đau, nhắm mắt lại, cố nhích lại gần chỗ bóng tối bên cửa kính xe, “Tôi sao, trực đêm hẳn là thể ngủ, chẳng qua là ngủ được thoải mái mà thôi.”

      Ngón tay Ôn Cảnh Phạm đặt tay lái nhàng gõ cái: “Tại sao lại làm việc này, nghề khách sạn vốn rất khổ cực mà.”

      “Trước đây tôi học hành tốt lắm. . .” Tùy An Nhiên mím môi, giơ tay lên cản ánh mặt trời, giữ lấy tư thế này mà quay đầu sang nhìn : “Sau đó vào Đại A . . . Số điểm vừa vặn đủ ngành này, cứ như vậy mà đường thẳng tiến tới.”

      Ôn Cảnh Phạm nhận ra khó chịu của , nhất thời đưa mắt nhìn dòng xe chật nít trước mặt, hơi nghĩ ngợi, sau đó đưa tay thoát dây an toàn ra.

      Tùy An Nhiên nhìn cử động, hơi sững sờ, “. . .”

      Bên trong xe vang lên tiếng nhắc nhở đeo dây an toàn vào, nhưng dường như nghe thấy, nghiêng người dựa qua, trong nháy mắt cách rất gần. Gần đến mức giữa hai người chỉ cách cánh tay, và có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của bên trong buồng xe yên tĩnh.

      Tùy An Nhiên hoàn toàn hóa đá, nắm chặt dây an toàn, cứ như vậy cứng đờ nhìn , hô hấp dồn dập, “Ôn Cảnh Phạm. . .”

      “Ừ?” đáp tiếng, rũ mắt xuống, ánh mắt quét qua trước người , thấy tay dùng sức có hơi trắng bệch ra, lúc này mới đưa mắt nhìn trở lại, nụ cười thấm đậm qua đáy mắt: “ cần căng thẳng, tôi chỉ là muốn giúp điều chỉnh ghế ngồi chút.”

      Khi chuyện, ngón tay đặt lên nút điều chỉnh ghế ngồi, hơi hạ thấp ghế xuống. Lúc làm điều này, cẩn thận chỉnh ghế ở mức độ vừa phải, đối diện với tầm mắt của , ngay sau đó cả môi cũng hơi nâng lên.

      Mặc dù nụ cười như gió mùa xuân, nhưng rơi vào ánh mắt của Tùy An Nhiên. . .

      Gương mặt Tùy An Nhiên lại hơi nóng đỏ lên, né tránh ánh mắt của , nhưng trong lòng khóc ra nước mắt —— là tự mình đa tình rồi.

      Tiếp đó đường xá khá hơn nhiều, Tùy An Nhiên lúng túng biết phải gì, Ôn Cảnh Phạm hiển nhiên cũng định chuyện trời đất. Cộng thêm việc quả thực có hơi buồn ngủ, ngồi chiếc xe chạy êm êm, Tùy An Nhiên dần dần dần dần, nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ mơ màng.

      Xe chạy đến dưới khu nhà , Ôn Cảnh Phạm vừa muốn lên tiếng gọi, vừa quay đầu thấy thở đều đặn, dáng ngủ chút phòng bị nào. Cứ như vậy, nghiêm túc nhìn hồi lâu, lúc này mới dời tầm mắt , tìm nơi dừng xe gần đó, cầm mấy quyển tạp chí kinh tế mới nhất ở phía sau xe lật ra xem.

      Lần này Tùy An Nhiên ngủ rất bình yên, hơi thở tựa hồ cũng mang chút mùi thơm ngọt ngào, bên tai lại có tiếng khuyên bảo rất , phân biệt được là cái gì, nhưng lòng dạ lại càng trầm càng sâu.

      Trong giấc mơ của Tùy An Nhiên, mơ thấy mình trở lại chùa Phạm vào năm kia.

      Bắt nguồn là lúc học lớp mười, tình cảm cha mẹ vốn rạn nứt, nhưng vì từ đầu đến cuối mẹ vẫn cố níu giữ, nhưng đến tối là cứ cãi vả ngừng. Đến năm lớp mười hai, tất cả mọi chuyện dần bộc phát. . .

      Mẹ lái xe rời , tinh thần bị đánh cú rất lớn, lần đổ bệnh dậy nổi. Chờ sau mấy ngày nằm viện, đến lúc xuất viện, hôn nhân hai bên cũng hoàn toàn tan vỡ, vì mẹ bỏ , vấn đề phân chia tài sản bắt đầu vòng tranh giành gay gắt.

      Chính khi đó, bị đưa lên chùa Phạm .

      Lúc ấy mùa hè vừa mới bắt đầu, cây cối xanh sum xuê. Ánh mặt trời bao trùm núi rừng, cả mùa hè tràn ngập trong mùi hương thoang thoảng của rừng trúc, nơi nơi vẻ xanh biếc.

      Khi đó chùa miếu, xe ô tô đoạn đường cũng hẳn là thuận lợi, sắp đến sườn núi lúc nào cũng phải bắt đầu bộ lên.

      Sư thầy mặc áo cà sa đứng chờ ở đó rất sớm, rồi dẫn lên đường.

      Miếu chùa nguy nga đứng tĩnh lặng, lát tường vàng ngói đỏ, vách đá trong suốt. Cánh cửa rộng mở, phần cửa đá hạm lạnh lẽo, tách rời cả hai thế giới.

      Vì là ngày làm, phòng khách cũng có bao nhiêu người. Gió thổi qua cửa sân được mở rộng, để lại luồng gió mát, ở bên tai vọng về.

      Phòng khách quét dọn rất sạch , ngay cả đồ trưng bày cũng đặc biệt chỉnh tề, ghế bằng tre, bàn bằng gỗ, trong phòng đều là thoang thoảng mùi gỗ. Đẩy cửa sổ ra, còn có thể nhìn thấy dãy núi phía sau, bên cửa kia được mở ra, vì cũng ít có người tiếp cận tới, đó là rừng cây rậm rạp.

      Nghe tiếng mõ trong chùa Phạm , như tiếng gió trong suốt của núi rừng, bỗng có cảm giác về khoảng thời gian mơ hồ .

      Mà ở đây, là Tùy An Nhiên gặp Ôn Cảnh Phạm trước, duy nhất đối với kí ức chùa Phạm lại nhớ ràng đến thế.

      Trong mơ, giọng chỉ dẫn êm ái của sư thầy dần dần mơ hồ, ánh nắng ấm áp, rừng trúc thoang thoảng mùi hương, kể cả cổ miếu xưa cũng trong nháy mắt bỗng nhiên mà đè thấp mây trôi nuốt mất, dần dần, biến mất trong giấc mơ của .

      Trong lòng Tùy An Nhiên sinh ra chút buồn bã, giống như chùa miếu Phạm vẫn còn ở bên tai, ánh lửa nhang vẫn còn chập chờn lơ lửng, làm thế nào cũng tìm được tung tích.

      Đến khi thức dậy, vừa mở mắt thấy thứ, chính là nóc xe. mê man nhìn đất hồi lâu, lúc này ý thức mới chậm rãi quay về, hơi ngồi dậy. . .

      Ôn Cảnh Phạm nghe động tĩnh liền quay đầu nhìn sang, thấy ngồi dậy, nhắc nhở: “Trước tiên tháo dây an toàn ra .”

      Tùy An Nhiên ngoan ngoãn làm theo, vừa cúi đầu, nhìn thấy người đắp chiếc áo khoác dài của , động đậy cái, chiếc áo khoác dài cũng tuột xuống theo.

      đưa tay chỉnh quần áo, ý thức có hơi mơ hồ bắt đầu khôi phục tỉnh táo lại: “Cám ơn. . .”

      Ôn Cảnh Phạm chỉ nhìn cái, đáp lời.

      Tùy An Nhiên tháo dây an toàn ra, đưa áo khoác dài trả lại cho , lúc ánh mắt rơi vào cuốn tạp chí lật hơn nửa cầm trong tay , chậm chạp hồi mới nhớ phải xem giờ.

      vừa có cảm giác. . . bất tỉnh ngủ hết mấy giờ, bây giờ giờ chiều!

      Ôn Cảnh Phạm nhìn vẻ mặt cũng biết suy nghĩ gì, bình tĩnh nhìn đồng hồ, nhàn nhạt ra câu: “Cơm tôi còn chưa có để ăn.”

      Tùy An Nhiên: “. . .”

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 14:

      Editor: Linh

      Tùy An Nhiên mở cửa, vào màn đêm trước bước. Đổi giày từ trong tủ giày bên cạnh ra, sau đó lấy đôi dép nam lông dê màu trắng duy nhất đặt chiếc thảm, lúc này mới đưa mắt nhìn : “Vậy ngồi đây lát nhé, tôi rửa mặt.”

      Ôn Cảnh Phạm “ừ” tiếng, đôi mắt nhìn , khuôn mặt đầy tuấn tú, đôi mắt tròn sâu thẳm như mực, “ cần phải để ý đến tôi, cứ làm việc của mình .”


      Tùy An Nhiên ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng cứ nghĩ: Nào dám chứ, cho dù đó là

      vội sửa soạn lại mình, có hơi suy nghĩ, hay là vô phòng ngủ thay bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái. Những việc này mọi ngày làm cũng cần ít nhất hai mươi phút, nhưng mới hơn mười phút ngắn ngủi, sửa soạn xong xuôi.

      Đến khi bước ra, nhìn thấy Ôn Cảnh Phạm đứng ở bên ghế salon, người có hơi lười nhác đặt lên tay vịn, thân thể hơi nghiêng về trước, chăm chú nhìn bóng nước của mấy con cá vàng thở ra trong hồ cá trong suốt trước mắt.

      “Lần trước tới hình như chưa có nhỉ?” hỏi.

      “Vâng, mới mua gần đây thôi.” vừa , vừa xuống bếp, mở tủ lạnh nhìn lượt, “Những thứ này ăn có được ?”

      Hỏi xong, nhưng mãi vẫn nghe thấy câu trả lời.

      Tùy An Nhiên nghi ngờ đợi lát, sau cầm nguyên liệu nấu ăn lên phòng khách. Cho đến khi tới chỗ giáp giữa phòng bếp và phòng khách, nhìn thấy màn trước mắt hơi ngẩn ra.

      vốn có nghe, lúc này cầm lọ thức ăn cho cá, rũ mắt nghiêm túc rắc cho bọn cá ăn.

      Đói nhiều ngày như vậy, thấy có ăn, mấy con cá vàng liền tranh nhau nuốt chửng.

      Đúng lúc ánh mặt trời từ bên ngoài lọt vào, cả người bỗng tô thêm chút lười biếng đầy khí phái.

      biết nghĩ tới điều gì, cong môi lên cười, ngón tay rơi xuống điểm đầu của con cá màu đen, “Ăn chậm thôi.”

      Giọng ôn hòa, trừ nụ cười lộ vẻ hơi khó hiểu, còn mang thêm chút cưng chìu.

      Làm xong việc, mới phát Tùy An Nhiên đứng cách đó xa, thần sắc có hơi mê man phức tạp nhìn . thả xuôi tay lọ thức ăn cho cá xuống, hỏi: “Sao vậy?”

      Tùy An Nhiên lấy lại tinh thần, giơ thứ trong tay lên, “ ăn được những thứ này ?”

      “Những thứ này cứ làm là ngon thôi mà.” Giọng trong trẻo, còn mang chút ý cười thu về, bên tai Tùy An Nhiên nghe thấy mà nóng lên, vội vàng đáp tiếng, xoay người lúc trông thấy, đặt tay lên ngực, hít sâu hơi…

      Này, rốt cuộc có biết giọng của mình có năng lực mưu sát lỗ tai người khác hay hả?

      Tùy An Nhiên là người bình thường, cộng thêm công việc bận rộn, về mặt thời gian cũng phải rất hà khắc, nhưng việc nấu ăn hay thường làm. nhìn xung quanh lượt, có hơi nhức đầu, chỉ có túi trứng gà, hai quả cà chua, hai chân giò hun khói với chén tôm .

      đập hai quả trứng gà đánh tan trước, rồi cho dầu ăn vào nồi, nghĩ về lúc này ngồi ở bên ngoài, trong lòng cứ nghĩ ngợi ngừng… Tùy An Nhiên làm sao cũng chưa từng nghĩ, có ngày, giữa bọn họ lại có thể chung đụng như thế này.

      Giống như là bạn, nhưng dù sao vẫn kém hơn bước. Vào phải, lui cũng được.

      Dầu ăn bắt đầu nóng, vang lên “Tách tách”, lấy lại tinh thần, bóp mi tâm cái, dùng dao xắt cà chua, bỏ vào nồi.

      Ôn Cảnh Phạm ngửi thấy mùi thơm liền xuống, xào trộn trong nồi, thấy vào, tay lần theo phòng ăn: “ ngồi đợi tí , đợi hồi nữa xuống là có thể ăn ngay, lâu nhất cũng quá tiếng đâu.”

      Ôn Cảnh Phạm cử động, hơi nghiêng người dựa vào khung cửa nhìn , “Hôm nay được nghỉ, vậy lúc nào làm lại?”

      “Sáng sớm ngày mai.” “A” tiếng, nếm thêm chút gia vị, lại trộn xào, thấy xong xuôi hết rồi lúc này mới cho thêm nước, đậy nắp nồi lại.

      “Chủ nhật…” ngập ngừng, dường như chọn lời, thấy vén tóc ra sau tai, lộ ra đường cong xinh đẹp, cổ trắng nõn thon dài, mắt bỗng sâu hút, lúc mở miệng, giọng càng trầm thấp: “Văn Ca hẹn tôi chủ nhật cùng leo núi, có rảnh hay ?”

      Tùy An Nhiên xoay người lại, giơ tay lên nhẩm đếm.

      “Đỉnh núi là chùa Kim Quang, nơi đó có cơm chay rất nổi danh, nếu như , hôm ấy chúng ta có thể dùng cơm ở đó.” Đối diện với ánh mắt của , Ôn Cảnh Phạm cong môi cười tiếng, giọng nghiêm túc: “Văn Ca cần giải sầu, cần giảm bớt áp lực. Dù có là con , quan tâm nhiều đến nghiệp nữa, cũng phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”

      Nhưng là leo núi… Như vậy chuyện cần là thể lực, là kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi sao…

      vẫn đứng đó trầm tư, lại thấy Ôn Cảnh Phạm chẳng biết từ lúc nào đứng thẳng người, về phía , lúc qua có hơi dừng lại

      Tùy An Nhiên lúng túng nhìn , biết muốn làm gì.

      Ôn Cảnh Phạm chẳng qua là dời bước, tiến tới bếp, mở nồi ra xem thử —— nước sôi, ực ực nổi bong bóng.

      Tùy An Nhiên “A” tiếng, muốn tiến tới, trước bước bỏ mì sợi thớt vào nồi, rồi ung dung cầm đũa lên khuấy đều cái, hơi nóng mờ mịt, đưa mắt nhìn vẫn chưa trả lời tôi đấy.”

      Ánh mắt trong suốt, cứ nhìn như vậy, khiến chẳng dám từ chối… Tay tự chủ được mà quấn lấy vạt áo, vốn là… Cũng có ý định từ chối đâu.

      “Chỉ ba chúng ta thôi sao?”

      Ôn Cảnh Phạm dường như hơi cười, nhìn cái: “Chắc là còn có cả của tôi.”

      Tùy An Nhiên: “…” cả phải là sếp sao, leo núi cùng sếp lớn, còn có thể vui sướng được ư…

      “Cứ quyết định như vậy .” Thấy yên lặng, dứt khoát mở lời.

      Tùy An Nhiên buồn bực, lúc này mới phát ra lại dịu dàng như viên ngọc vậy… Hóa ra còn có mặt như thế nữa.

      Ôn Cảnh Phạm mở nồi lên, Tùy An Nhiên tính định đón lấy, tay vừa mới đưa ra, lên tiếng ngăn lại: “Nồi nặng lắm, để tôi làm cho.”

      biết có phải buổi chiều hôm đó do ánh mặt trời quá đẹp, hay người trước mắt này vốn là người trong lòng nhiều năm, nên những lời ra, đều khiến lòng nhói lên chua xót.

      Lúc , tất cả mọi chuyện đều do mình hoàn thành. Nồi nặng sao chứ? Chẳng qua là có người cùng chia sẻ mà thôi.

      Có thể chỉ lơ đãng như vậy, nhưng lại làm cho con tim mềm yếu hẳn, hóa thành giọt nước , từng tia lên rung động, lâu thể lắng xuống.

      ******

      Hai ngày trôi qua, lại đến lượt An Nhiên trực đêm. mới làm bao lâu, nhận vị khách hàng quan trọng vào ở, chờ thu xếp ổn thỏa cho vị khách này xong, lại căn dặn quản đốc chú ý chút, sau mới biết Văn Ca chờ ở đại sảnh lúc lâu.

      Lúc xuống tầng, Văn Ca ngồi trêu đùa giả tiếng mèo ở trước sảnh, thấy tới, lúc này mới đứng dậy, đưa cho hộp điểm tâm và phần trà, rồi lên tầng cùng .

      “Sao cậu tới đây thế?”

      Văn Ca xách túi đồ tay lên: “Đưa bữa khuya cho cậu chứ sao, lạnh cũng phải ăn, muộn như vậy rồi chắc là cậu đói lắm, cần bổ sung năng lượng chứ.”

      Tùy An Nhiên dời ghế cho ngồi xuống chuyện, thấy vẻ mặt chút uể oải nào, giơ tay lên bóp cằm , nhìn chằm chằm hồi, sau mới buông.

      Văn Ca sờ khuôn mặt nhắn của mình, giả bộ vẻ ngượng ngùng biểu tình, nháy mắt mấy cái: “Cậu cứ nhìn tớ như vậy, là bắt đầu vừa ý tớ rồi sao, nhưng tớ phải nô tì của cậu đâu nhé người ơi.”

      Tùy An Nhiên cười khẽ tiếng, bóp má cái, “ sao rồi chứ?”

      “Nào có chuyện gì.” Văn Ca ngồi thẳng người, quệt miệng có chút bất mãn: “Bây giờ biết quan tâm đến tớ rồi à, lúc trước ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi được là sao hả?”

      Tùy An Nhiên giọng bình thản trả lời: “Ôn Cảnh Phạm có thể mang cậu , tớ còn lo cái gì chứ?

      Văn Ca lập tức “Chậc chậc” hai tiếng, “Xem ra cậu và chú Cảnh Phạm phát triển tệ lắm nhỉ… Lúc này mà cũng chuyện đến chú ấy.”

      Tùy An Nhiên ngước mắt liếc cái, mặt chút gợn sóng, “Nếu Ôn Cảnh Phạm đồng ý tới mang cậu về, nhất định khiến cậu về thua thiệt đâu. Với lại, tớ vẫn luôn chuyện về ấy cơ mà, đây phải là lần đầu cậu biết đấy chứ.”

      Văn Ca nhất thời bị nghẹn lời. . .

      Hồi lâu, thấy vẫn phản ứng, Văn Ca gãi đầu hỏi: “Chủ nhật này cậu có rảnh ?”

      Tùy An Nhiên chăm chú lướt weibo, nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên bật cười, lúc này mới nghiêm túc xoay người sang chỗ khác nhìn bạn, “Muốn hẹn tớ leo núi ấy à?”

      Văn Ca lại ngờ nghệt: “. . . Ngọa tào (*), làm sao cậu biết?”

      (*) chỉ người luôn nằm lì chỗ

      Tùy An Nhiên cố ý vòng vo, sau mới lên tiếng: “Vì Ôn Cảnh Phạm. . . hẹn tớ rồi.”

      Văn Ca: “. . .” Thế giới này thay đổi nhanh đến vậy sao!

      Nhưng mà, An Nhiên bên này, sau khi thanh nhắc nhở weibo vang lên, thấy weibo Gặp gỡ mới cập nhật trạng thái.

      Gặp gỡ: Mấy ngày trước, đến nhà bạn ăn bữa cơm, lúc trở về Phạm Hi cứ chà áo khoác tôi mãi, hiển nhiên là từ đó mỗi lần tôi mở cửa vào, nó đều nhìn quanh sau lưng tôi. . . Đây là ý gì nhỉ?

      Ngón tay Tùy An Nhiên đặt màn hình điện thoại dần cứng đờ ——

      Mấy ngày trước đến nhà bạn ăn bữa cơm. . . Người bạn đó, là đúng ?

      ******

      Chủ nhật.

      Trong phòng ngủ, rèm cửa sổ đóng chặt, tấm màn tầng tầng lớp lớp, tia ánh sáng cũng thể lọt qua, màn đêm yên tĩnh. Chỉ có kim giây đồng hồ báo thức kêu “Tí tách” ràng.

      Đồng thời vang lên cùng đồng hồ báo thức, là tiếng điện thoại đặt ở tủ đầu giường.

      Tùy An Nhiên mơ màng vươn tay từ trong chăn ra, lục lọi theo quán tính, nhấn nút trả lời sau mới bỏ bên tai.

      Vừa “A lô” tiếng, giọng vui sướng của Văn Ca cất lên: “An Nhiên, cậu dậy chưa thế?”

      “Chưa…”

      “Tớ qua chỗ cậu liền đâu, tớ và chú thuận đường ăn sáng. Còn đón cậu là nhiệm vụ mà tớ giao cho chú Cảnh Phạm rồi, chú ấy lên đường, cậu mau nhanh lên mà ra đón nha.”

      “…” Vốn là còn mơ màng có thể ngủ thêm nữa, nhưng Tùy An Nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ.

      Tùy An Nhiên xoay người ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn qua đồng hồ, nhẩm thời gian chút, luống cuống tay chân đứng lên rửa mặt thay quần áo.

      Lúc Ôn Cảnh Phạm đến, vừa sửa soạn xong.

      Ôn Cảnh Phạm cầm bữa sáng đứng ở cửa, vừa đưa mắt thấy cũng đứng ở cửa, thần sắc có mấy phần còn lim dim. Ống tay áo xắn tới chỗ cùi chõ, lộ ra cánh tay trắng thuần, vuốt mái tóc đen. Thấy , lúc này mới bỏ tay xuống, mái tóc dài xõa ra, như tơ lụa thượng hạng, kiều mềm mại.

      vừa giỏi giang, vừa có khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần, là Giang Nam mặn mà ấm áp xinh đẹp. đôi mắt như điểm nét sơn, đen láy như mực, chớp mắt lại lên vẻ nhàn nhạt của làn nước, sáng ngời mà xuyên thấu.

      đứng ở cửa, nhìn , chỉ cảm thấy khí sáng sớm cũng giống như giờ phút này, khiến cho người ta có cảm giác như vậy, tươi mát trong lành.

      Tùy An Nhiên lui về sau bước, ngẩng lên cười với , vệt ánh sáng đầu tiên chiếu vào, tỏa sáng khắp cả căn phòng.

      tới rồi.”

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 15:

      Editor: Linh

      Sáng sớm đầu mùa đông ở thành phố A, khuất nắng đứng ở cửa, vai khoác lớp sương mù sáng sớm mới nổi lên, khí dường như được ngưng tụ kết thành sương, trong thanh lạnh lẽo vô cùng.

      Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn , rất tự nhiên hỏi: “Sáng ăn gì chưa?”

      “Vẫn chưa…”


      “Đúng lúc tôi có mang theo đây.” đưa túi giấy bữa sáng trong tay cho .

      Tùy An Nhiên thuận tay nhận lấy, cách túi giấy vẫn có thể chạm được chút ấm áp của , cúi đầu nhìn, có chút khó xử, “Này, làm phiền rồi…”

      “Thuận tiện thôi mà.” vừa , vừa cất bước về trước bước, hơi nghiêng người lại, trở tay đóng cửa.

      Theo tiếng đóng cửa lanh lảnh, khí sương sớm lạnh thấu xương lập tức bị ngăn cách ở ngoài cửa.

      Tùy An Nhiên nửa cúi người, lấy từ trong tủ cầm ra đôi giày để dưới chân , “ chờ chút, để tôi bỏ bữa sáng vào đĩa.”

      biết thích ăn gì, nên tùy tiện mua vài món thôi.” mập mờ đáp tiếng, theo xuống phòng bếp.

      Tùy An Nhiên mở túi giấy, lấy bữa sáng bên trong ra.

      Có hai ly sữa đậu nành, nhiệt độ còn hơi nóng. Trong túi vẫn còn mấy cái bánh tiêu, ước chừng có thêm hai cái bánh bao hấp, ngoài những món này ra, có thêm hai quả trứng luộc nữa.

      Tùy An Nhiên cầm đĩa ra, ngửi thấy mùi thơm, chỉ cảm thấy nơi cổ họng có hơi căng lên, thèm ăn đến mức hận được chạy đến ngay lập tức: “Đúng là lao tâm khổ trí, những món này tôi đều rất thích.”

      “Thích là tốt rồi. ” đưa mắt nhìn , sắc mặt nhàn nhạt, chân mày mãi mới thấm chút nhu hòa, nhưng là nhìn như gió mùa xuân.

      “Cảm thấy gần đây luôn làm phiền đến …” Tùy An Nhiên thấy cầm đũa gấp chiếc bánh bao hấp lên ăn, cắn ống hút thấp giọng : “Đây đặc ân chứ.”

      Ôn Cảnh Phạm “Ồ” tiếng, môi bị bánh bao nóng làm cho đỏ bừng lên, lấy khăn giấy lau miệng, sau mới nhanh chậm : “Nếu nhìn trúng là ân huệ, mà vốn chỉ là bạn bè qua lại, chẳng được coi là ràng đâu đấy.”

      Tùy An Nhiên lại lặng lẽ cắn ống hút, hóa ra trong mắt … Chẳng qua là bạn bè qua lại thôi sao…

      Nghĩ thế, tâm tình tốt lại bị buồn rầu thay thế. bình tĩnh nổi để ăn hết cái bánh tiêu, nhưng lại mất tự chủ ăn thêm bánh bao, giải quyết quả trứng luộc, còn quất luôn ly sữa đậu nành nóng hổi ——

      Lúc nhận ra mình ăn quá nhiều, dạ dày căng lên khó chịu, mà bàn ăn bị quét sạch đến trống rỗng…

      cố chấp quơ đũa nhìn ngơ ngác cái đĩa rỗng bàn, nhìn thêm chút nữa thấy Ôn Cảnh Phạm nhìn mình đầy hứng thú, mặt nhất thời nóng lên —— lúc nào mới có thể sửa được thói xấu hay để đầu óc ngẩn người đây!

      “Nhìn hơi gầy, còn tưởng là ăn uống kém lắm, xem ra phải là nguyên nhân này rồi.” Ôn Cảnh Phạm dường như hơi cười, đáy đôi mắt ánh lên nụ cười thâm thúy, rồi đứng dậy cùng dọn dẹp, “Giờ xong hết rồi, chúng ta phải lên đường thôi. Nếu buổi trưa có muốn cũng kịp giờ cơm đâu.”

      Tùy An Nhiên “Vâng” tiếng, gò má vẫn nóng lên, cúi đầu, sợi tóc đen nhánh sợi tóc xõa xuống che khuất, giấu nửa gương mặt của .

      Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      ******

      Thời gian còn sớm, người đường nhiều. Land Rover đường thông suốt trở ngại, vận khí tốt ngay cả đèn đỏ dọc đường đều gặp phải.

      Ôn Cảnh Phạm dừng xe ở khu kế cận, chỗ đậu xe bên cạnh cây đại thụ lâu tuổi, cành cây vươn ra, tuy tuyết mùa đông rơi lá cây, nhưng khi nhìn vào các nhánh cây lẻ loi vẫn nhận ra được cảnh quan mùa hè trước đó.

      Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua các cành cây mà chiếu xuống, đổ lên thân xe, ánh lên màu vàng óng ả, mỏng manh dễ vỡ.

      Ôn Cảnh Phạm đưa mắt nhìn kính chiếu hậu để quay xe, gò má gợi đường cong sáng bóng, tay cầm tay lái hơi chuyển động, lộ ra chuỗi viên trơn gỗ tử đàn lá đeo tay, ánh mặt trời vừa vặn ánh lên viên ngọc, sắc màu lam sáng, liền chiếu lên nóc xe.

      Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, tay để xuống, ánh sáng cũng theo đó mà biến mất.

      Đậu xe xong, cùng sóng vai đến chân núi cách đó xa. Cách đường, dưới chân núi có đội cảnh sát giao thông từ thành phố A. Những ngày cuối tuần, dù cửa sắt đóng chặt, nhưng đường xe vẫn chạy người vẫn tới, nối liền dứt.

      Ôn Cảnh Phạm hiển nhiên cũng nhận ra, hỏi: “Lái xe được mấy năm rồi?”

      “Mới năm, thường chỉ từ nhà đến khách sạn, là tay mới thôi. . .” Tùy An Nhiên trả lời.

      gật đầu, trong giọng chút nụ cười: “Khó trách.”

      Tùy An Nhiên: “. . .” Giờ nhớ lại lần đó tiệm 4S, quay xe nửa ngày vẫng đỗ vào được?

      Nhưng dùng từ “Khó trách” có hơi quá. . . Thích cứ coi thường , Tùy An Nhiên thầm rơi lệ.

      Đến khi tới dưới chân núi, vẫn thấy Văn Ca và Ôn Thiếu Viễn, Tùy An Nhiên định gửi tin nhắn hỏi thăm, điện thoại Ôn Cảnh Phạm vang lên.

      nhìn qua, : “Là Văn Ca.”

      Tùy An Nhiên sờ điện thoại trong túi áo liền chậm rãi bỏ ra.

      Sau khi thông máy, biết Văn Ca những gì, sắc mặt Ôn Cảnh Phạm từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, chỉ có đôi mắt phản quang ánh sáng của nắng ban mai, nổi bật đến rực rỡ.

      Cuộc chuyện ngắn gọn qua điện thoại, chỉ hừ cắt ngang tiếng “Ừ”. Gập điện thoại lại, đưa mắt nhìn về phía , khẽ nhấp nháy môi.

      Tùy An Nhiên bị nhìn đến chột dạ, nhưng mãi lên tiếng, liền chủ động hỏi: “Văn Ca gặp chuyện gì sao?”

      “Bọn họ lên trước rồi.” nghiêng đầu nhìn về núi, cười mà như cười: “Mặc cho chúng ta tùy ý đây mà.”

      Mặc cho chúng ta tùy ý. . .

      Chúng ta tùy ý. . .

      Tùy ý. . .

      biết có phải do giọng quá , hay những lời này khá thâm thúy, Tùy An Nhiên leo từ chân núi
      lên. . . Lời ấy cứ lởn vởn trong đầu suốt cả đường .

      Trước kia Tùy An Nhiên được nghỉ phép đến phòng thể dục vận động, nhưng thời gian sau đó càng ngày càng có quy luật, cộng thêm nhiều việc, cứ cách ngày lần thói quen dần bị phá vỡ, sau này cũng chẳng nữa.

      Bình thường vẫn thấy bản thân có tinh thần phấn khởi, thân thể khỏe mạnh, nhưng hôm nay khi leo núi, mới nhận ra, dù mình hẳn là cơn gió yếu ớt, nhưng so với cái này tốt hơn là bao.

      Ôn Cảnh Phạm từ đầu đến cuối vẫn duy trì sau lưng hai bước, lúc thấy dừng lại, híp mắt, cười lên: “Kiên trì chút nữa , đến mái đình phía trước nghỉ chốc lát.”

      Tùy An Nhiên nhìn theo tầm mắt , mặt mũi trắng bệch: “Có là còn xa như vậy . . .”

      “Ngày trước ở chùa Phạm , chúng ta cùng nhau lên núi, đường lên đỉnh núi cũng nghe đến chữ ‘Xa’ này. Ngọn núi kia có nhiều thềm đá, vẫn có thể dễ dàng đươc.”

      Vì là cuối tuần, lên núi xuống núi đều có người đường. Nếu mà dừng lại ở đường nghỉ ngơi, quả thực ổn.

      Ôn Cảnh Phạm thấy sức lực khôn tốt, giơ tay ra đỡ , ngẩng đầu lên nhìn mái đình cách đó xa, giọng mang theo dỗ dành: “Nơi này cách đỉnh chỉ có đoạn ngắn, để tôi dìu .”

      Tùy An Nhiên bị câu “Tôi dìu ” của làm cho tinh thần dao động, nhìn cánh tay trắng nõn thon dài của , khó khăn nuốt nước miếng, cách nào từ chối: “Tôi có thể mà.”

      Ôn Cảnh Phạm nhướn mày, cong môi lên cười: ” Được.”

      Vào mùa đông, nhiệt độ thấp giá rét. Nhưng đường lên leo núi, vẫn khiến cả người tuôn mồ hôi ra như thường. Cũng may, quần áo mặc lại và thoải mái, ngược lại lúc này hề cảm thấy dính ướt gì.

      Tùy An Nhiên về trước được nửa bước, cất bước nổi nữa.

      Bên tai trừ tiếng gió, còn lặp qua tiếng đập trong lồng ngực của mình, mím môi trắng bệch, hít hơi sâu. . . Chỉ chút xíu nữa thôi.

      tự nhủ trong lòng với bản thân, muốn nâng bước tiếp tục . Ôn Cảnh Phạm tiến lên trước, nghiêng người sang chặn lại: “ nên vội, trước tiên hít thở sâu mấy lần .”

      Giọng nhàng chậm rãi, có khả năng an ủi lòng người. Tùy An Nhiên theo bản năng làm theo lời , hít thở sâu mấy lần, thế là thở hổn hển dần dần lắng xuống.

      Ngón tay đặt vai cái: “Lúc thở được nên miễn cưỡng tiếp tục, thời gian còn sớm, gấp cái gì chứ?”

      Dứt lời, buông tay ra, giọng mấy phần, yên lặng xa xăm: “Lúc leo núi, cả người nghiêng về trước khi phải biết tiết kiệm sức lực, nơi này phải ở khách sạn, cần dáng vẻ chuyên môn nghiêm túc của đâu.”

      Tùy An Nhiên lúng túng nhìn , thấp giọng phản bác: “Thói quen ấy. . .”

      Ôn Cảnh Phạm cười tiếng thấp, thấy còn thở gấp nữa, liền cất bước lên mấy thềm đá: “ thôi, đến trong đình rồi nghỉ ngơi, nửa đoạn đường sau cứ thong thả chút, cần cố sức làm gì.”

      Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, dáng người cao ngất, hơi thở lúc đường luôn luôn vững vàng, thong thả thoải mái như bò lên núi, như dạo!

      Còn Ôn Cảnh Phạm, lúc bước thềm đá cao, bỗng chậm rãi nắm tay mình lại, khi cúi đầu nhìn xuống, bất chợt nở lên nụ cười thầm lặng.

      Tùy An Nhiên tuy tuổi còn trẻ, nhưng rốt cuộc vẫn mang tính khí của đứa trẻ. Bỏ nụ cười thông thường kia, cảm xúc chân thế này, mới nhìn thuận mắt lại thoải mái.

      Lần này là bước dừng, thẳng cho đến mái đình.

      Mái đình là chỗ nghỉ ngơi duy nhất cho mọi người sườn núi, trong đình ngồi ít người, đều là tốp ba tốp năm. Mái đình có khung cảnh khá tốt, nheo mắt nhìn về nơi xa, có thể thu gần nửa thành phố A vào trong tầm mắt.

      Dưới chân núi có cái hồ, lúc ở dưới còn chưa cảm thấy có chỗ gì khác thường, giờ phút này đứng ở nơi cao, mắt nhìn xuống dưới, hồ bạc kia lại thành hình trái tim. Nước màu xanh biếc, màu xanh lam sâu thẳm, tựa như khối đá quý. Mặt nước mình lớp sương mù mơ hồ, ánh mặt trời chiếu xuống, mặt nước gợn sóng lăn tăn, nước khẽ động đậy như lóe lên chút tinh thần.

      Ôn Cảnh Phạm rời lát, khi trở lại, trong tay cầm hai chai nước, vặn nắp ra đưa cho : “Nước với khăn mặt đều đặt ở chỗ Văn Ca rồi.”

      Chậm tới nửa buổi chỉ để giải thích mỗi điều này, khiến Tùy An Nhiên buồn bực thôi.

      May mà lúc vừa lên núi có suy nghĩ qua câu “Để cho chúng ta tùy ý”, hóa ra là cái ý này. . .

      cúi đầu uống nước, nhận ra ánh mắt của dán lên người mình, Tùy An Nhiên khẩn trương đến mức tự chủ được mà xiết chặt thân bình, càng uống càng tràn vào. . .

      Sau khi uống cạn hơn nửa chai, cuối cùng dừng lại lấy hơi, Ôn Cảnh Phạm lúc này mới hỏi: “. . . Có muốn tôi mua thêm chai nữa ?”

      Tùy An Nhiên: “. . .” có cách nào trao đổi.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 16.1

      Editor: Linh

      Sau khi nghỉ ngơi ở đình chốc lát, Tùy An Nhiên chạy đến mất sức lúc này phục hồi trở lại.

      Nửa đoạn đường sau leo núi quả như , thong thả ít. Mặt đường bằng phẳng, thềm đá tuy đẹp như phía dưới, nhưng đá xanh rải rác mạch, trùng điệp suốt dọc đường, làm sinh ra cảm giác triền miên thấm dần.


      “Đến đây vào mùa xuân, cảnh sắc đẹp lắm.” Ôn Cảnh Phạm vẫn bên cạnh , từ đầu đến cuối luôn duy trì cách hai bước rộng.

      thường xuyên tới lắm sao?” hỏi.

      “Chỉ ghé qua mấy lần thôi, thêm lần này là vừa vặn bốn mùa đều đến lần, có lẽ mùa xuân là có phong cảnh đẹp nhất đấy.” vừa vừa cúi đầu nhìn thềm đá, “Vào mùa xuân, nếu đứng đỉnh núi nhìn xuống, cảm thấy cả thế giới dường như bị ta giẫm dưới chân vậy.”

      Vừa , cười thấp tiếng, nhanh hai bước để sóng vai cùng , “Chùa núi mặc dù lớn, nhưng cũng là nơi hương khói lên của thành phố A, hơn nữa cơm chay rất nổi danh, khách đua nhau lên thăm dứt. lần cũng chưa từng tới sao?”

      “Chưa.” Tùy An Nhiên giơ tay lên sờ sống mũi của mình, rũ khóe miệng: “Mọi thứ liên quan đến hoạt động thể lực, tôi chẳng thể nào thấy hứng thú…”

      “Vậy bình thường thích gì?”

      “Nghe radio…” Ba chữ mới dứt lời, Tùy An Nhiên dường như nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi : “ phải là người dẫn…”

      Lời chưa hết, phía sau có người thở hồng hộc, vui mừng kinh ngạc gọi tiếng: “Ôn Cảnh Phạm.”

      Tùy An Nhiên đưa mắt nhìn Ôn Cảnh Phạm, trông ánh mắt như có điều suy nghĩ, trong lòng run cái, thần kinh nãy mới được thả lỏng, thiếu chút nữa chuyện về ra rồi—— nghĩ như vậy, trái tim mỏng manh bỗng lập tức bị cuồng phong thổi loạn đến run rẩy.

      Sau lưng người đàn ông kia lại gọi tên , vẫn định quay lại nhìn, cứ thấp đầu xuống, lẳng lặng đưa mắt nhìn : “Dẫn cái gì chứ?”

      Tùy An Nhiên cúi đầu cắn môi, chân mày nhíu chặt. nghĩ ngợi xem, cứ thành được khoan hồng, hay là chống cự rồi bị xử phạt đây…

      Nhưng vào lúc này, người đàn ông gọi Ôn Cảnh Phạm chạy mấy bước tới, thấy Ôn Cảnh Phạm và đứng cạnh nhau, hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó dương môi cười lên: “Khó trách có vài người hẹn nhiều lần như vậy, đều từ chối… Hóa ra là đây sao.”

      Ôn Cảnh Phạm mở nắp chai uống hớp, lúc này mới thờ ơ : “Bây giờ biết cũng chẳng muộn đâu.”

      Người đàn ông trẻ chuyện ngang tuổi , quan hệ trông khá tốt, nghe vậy càng cười sung sướng: “Còn giới thiệu cho tôi sao, này là?”

      “Tùy An Nhiên, bạn tôi.” nghiêng người nhìn , giọng lên chút: “Còn vị này là Lục Dập Phương, có ấn tượng ?”

      Tùy An Nhiên sững sờ, thấy đối phương nhìn chằm chằm tới, lắc đầu xin lỗi, đành dùng ánh mắt hỏi thăm, rồi thành khẩn nhìn Ôn Cảnh Phạm… Người này, chắc có ấn tượng sao?

      Ôn Cảnh Phạm cười như nhìn : “Là đạo diễn nổi tiếng trong nước, có từng hợp tác chung với tôi.”

      Nửa câu sau biết là vô tình hay cố ý, xong cũng giải thích gì thêm, nhưng ánh mắt khá thâm thuý nhìn .

      Tùy An Nhiên dường như bị ánh mắt ấy của nhìn thấu qua hết nên cả người bỗng sợ hãi, vội vàng né tránh, đưa tay vế phía Lục Dập Phương: “Chào , tôi là Tùy An Nhiên.”

      “Chào .” Lục Dập Phương cười ấm áp, đưa tay ra bắt, biết nhớ ra chuyện gì mà ta nắm chặt tay lại, ánh mắt hơi nghi ngờ: “Tên giống như tôi nghe ai đó nhắc qua.”

      xong, dò xét nhìn Ôn Cảnh Phạm, người này sắc mặt đổi nhìn thẳng lại…

      Lục Dập Phương ho tiếng, chuyện với Tùy An Nhiên rất gần gũi: “Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối phải bắt chuyện, tôi cảm thấy vô cùng quen… có thể thêm vài câu với tôi ?”

      “Hả?” Tùy An Nhiên kinh ngạc, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Dập Phương, khỏi cười lên: “Giọng tôi khiến thấy quen lắm sao?”

      chỉ là giọng .” Lục Dập Phương nhíu mày, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh kia, chẳng tài nào nhìn ra được đầu mối từ Ôn Cảnh Phạm: “Giọng dễ nghe quá, có biết Gặp gỡ ? Đó là chương trình, biết chứ?”

      Tùy An Nhiên bị ta đặt ra loạt câu hỏi đến ngẩn ra, hơn nữa vừa rồi, còn suýt để lộ ra , khiến Ôn Cảnh Phạm phát mình có lẽ biết thân phận khác của , bây giờ lại phủ nhận… Có thể được vậy ?

      do dự biết trả lời làm sao, Ôn Cảnh Phạm thay giải vây: “ ấy biết cái vòng vây đấy đâu.”

      “Giọng này vừa dễ nghe lại quen quen nữa..” Lục Dập Phương lẩm bẩm câu, bất ngờ thấy dáng vẻ thâm trầm của Ôn Cảnh Phạm, lập tức đem nửa câu sau nuốt trở vào.

      Đến được chùa núi, đúng lúc kịp giờ cơm.

      Văn Ca chờ lâu, sau khi cùng mấy người họ dùng bữa cơm chay, liền thăm thú tùy ý bên trong chùa.

      Sau cánh cửa gỗ màu đỏ nặng nề, chính là tòa bảo tháp bạch thạch, lấy nó làm trung tâm, xung quanh phía dưới là ao suối, màu nước suối xanh biếc, chứ hề trong suốt.

      Từ cầu đá bạch xuống, có thể thấy dưới đáy nước có mấy con cá chép rực rỡ thong thả bơi qua lại.

      qua cầu đá bạch là tới đại điện, trong điện là tượng Phật hình người được mạ vàng, ngồi xếp bằng tòa sen, ngón tay hơi cong, ngón tay cái chạm vào ngón giữa, thần sắc An Nhiên trở nên ôn hòa, lộ ra thái độ kính cẩn trước ngã Phật.

      Hai bên là dàn lá cờ tầng tầng lớp lớp, bàn dài bày vật cúng nhang đèn, hương tro bị rơi ra rất nhiều, mặt bàn có sáp nến mới vừa đông lại.

      Bên trái bày bàn dài khác, phía là cây thăm giải quẻ bằng trúc, Văn Ca hứng thú bừng bừng cầu quẽ, ai ngờ lúc về mặt nhíu thành cái bánh bao, buồn buồn vui ngồi quỳ đệm trước tượng phật.

      Tùy An Nhiên vòng đại điện, quay về đúng lúc thấy dáng vẻ như vậy, khỏi bật cười, bèn kéo nàng đứng lên hỏi: “Thế này là sao? Rút được quẻ xấu à?”

      “Trong mắt cậu tớ chính là loại người xui xẻo đến vậy sao…” Văn Ca quệt miệng, có hơi mất hứng, nửa ôm lấy , nhưng mặt lên vẻ ảm đạm mấy phần: “ đề cập đến chuyện bực bội làm chi, chú Cảnh Phạm , chuyện xui xẻo kiểu này nên tin, còn cậu, tóm lại là có tin hay .”

      Tùy An Nhiên giơ tay búng trán , “Cùng tớ ra phía sau dạo được ?”

      “Tất nhiên là được, chú Cảnh Phạm cũng ở hậu đường đấy.”

      P.s: còn đoạn ngắn nữa thôi, nhưng lười quá, tớ bổ sung vào chương 16.2 nha

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :