1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai nói anh không yêu em - Bắc Khuynh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 3:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Sau khi dặn dò xong, lễ tân lập tức hành động. Nơi đây là công việc của , nên dù có ánh đèn chiếu sáng, giờ phút này vẫn có thể tính toán chính xác đồ vật trưng bày trước quầy.

      Tùy An Nhiên cầm điện thoại của lên, bên đèn tín hiệu điện thoại sáng lên chớp nhoáng, thanh bận rộn “Bíp bíp” vang bên ngoài nắp, hòa vào trong tiếng gió.

      Đối diện khách sạn là con sông, dưới thời tiết thế này, hai quán bên cạnh khách sạn sớm đóng cửa. Bây giờ cúp điện lúc, vẫn phân biệt được là mạch điện cả con phố đều tê liệt hay chẳng qua có mỗi khách sạn thôi…


      Ôn Cảnh Phạm ngồi lại vị trí như cũ, cầm trong tay chiếc đèn pin, ngón cái đặt ở chốt mở, nhàng vuốt. Chất liệu của vỏ ngoài đèn pin là kim loại, chỉ cần chạm vào thấy lạnh cóng, bây giờ cầm được lúc lâu nên mới có phần ấm áp nhàn nhạt.

      cúi đầu, ghé mắt nhìn Tùy An Nhiên gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật điện, giờ khách sạn chỉ có màn tối đen, cách đó xa, chỉ có bảng đèn lục quang hướng dẫn phát sáng, phản ánh gian trống trải trước mặt.

      biết là nhớ ra điều gì, giữ môi lại, im lặng cười tiếng. Nụ cười này vô cùng nhạt nhẽo, khiến trong chốc lát, ánh mắt dịu dàng hơn, chẳng qua trong bóng tối, cũng có người nhìn thấy được.

      Nghe xong rồi, lúc này mới đứng dậy, tay cầm đèn pin, tay bỏ trong túi, đưa mắt nhìn ra ngoài, gần với thứ mưa to gió dữ mà hữu hình kia, chỉ cảm thấy mắt có hơi ỷ đau.

      Sau khi Tùy An Nhiên cúp điện thoại, vẫn cảm thấy yên lòng, muốn tự mình chuyến, lúc này Ôn Cảnh Phạm mới nhanh chậm gọi lại: “ ở lại đây , nếu có ai tìm được cũng là tìm được người đó rồi.”

      xong, đưa mắt nhìn xa, chỉ hướng, “Bộ phận kỹ thuật điện có phải ở tầng ?”

      “Vâng, thợ điện kiểm tra mạch điện, qua là có thể thấy.” trả lời xong, tay nắm chặt, vì cầm điện thoại chuyện nên máy cũng có hơi nóng lên, lại bổ sung câu: “Ôn tiên sinh, tối nay làm phiền quá.”

      Ôn Cảnh Phạm muốn cất bước , nghe gọi, lại quay đầu nhìn cái. Nhưng có ánh sáng, cũng nhìn cảm xúc mặt, chỉ có đôi mắt dường như sáng hơn bình thường.

      nhếch môi cái, gật đầu “ừ” tiếng. Chờ xa được hai bước, mới lên tiếng: “ phiền đâu.”

      Mưa gió bên ngoài lớn hơn, chắc hẳn bão đổ bộ rồi, cơn gió to chợt ập vào mặt. Rồi nó rơi xuống đất như linh thú gầm thét, mang tia lẫm liệt, khiến con người run lạnh.

      lễ tân bị cơn gió kia thấm vào tay làm run rẩy cái, vô tình nhấn phải loa ngoài, bên đầu dây, giọng kiên nhẫn của khách hàng vang lên ràng.

      Tùy An Nhiên bình tĩnh nghe khách mắng xong, cúi người trả lời: “Dạ, cảm ơn ngài kiến nghị, xin ngài bình tĩnh lại, đừng nóng vội, kiểm tra mạch điện và sửa chữa, có lẽ mất mười phút để giải quyết. Mang đến cho ngài nhiều bất tiện, tôi xin lỗi, mong ngài có thể thông cảm.”

      Bên đầu dây điện thoại trầm mặc hồi lâu, lúc này mới cúp điện thoại cái “Cụp”.

      Tùy An Nhiên thuận tay treo lại ống , rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Đợi đến khi toàn thân buông lỏng, mới phát tay mình khẽ run.

      giơ tay bóp mi tâm cái, tay nắm chặt đầu gối.

      Cứ ngồi như thế biết bao lâu, giọng nữ nhàng vang lên bên cạnh, ánh đèn báo trước liền sáng lên.

      Tùy An Nhiên vừa mới thích nghi được bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng của đèn chiếu cái, theo bản năng giơ tay lên che mắt, chờ đáy mắt trải qua trận choáng váng xanh đen, lúc này mới mở mắt, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn ra ngoài.

      Ôn Cảnh Phạm trở lại, đứng ở trước quầy, biết có phải phát ra ánh mắt của hay , tầm mắt chuyển cái qua nhìn .

      Tùy An Nhiên lập tức thu tay lại, cười với tiếng, muốn gì đó, đến cả mở miệng cũng được thích hợp, nhất thời thấy mình có hơi nghèo từ.

      Ôn Cảnh Phạm vẫn chưa phát ra được tự nhiên, muốn tiếp tục với về đề tài trước khi cúp điện: “Ngày mốt lúc nào về thế?”

      “Chuyến bay vào buổi trưa ngày đó.”

      “Vậy mai có rảnh ?”

      Tùy An Nhiên suy nghĩ, vốn có lần trực này, chỉ vì tối nay đổi ca nên mới trực đêm lại, đương nhiên cả buổi ngày mai đều rảnh rồi, “Có.”

      Ôn Cảnh Phạm hơi nghĩ ngợi, rồi thẳng: “Có thể hẹn được ?”

      Tùy An Nhiên hơi sững sờ, cảm thấy trong chốc lát, tim mình dường như nhảy loạn cái, “….Được.”

      “Chiều mai hai giờ nhé…” Giọng hơi trầm xuống, tiếng trong trẻo. Hình như kiềm chế cái gì đó, nên dừng chốc lát ho khan mấy cái, mới tiếp: “Số điện thoại của là gì thế?”

      Tùy An Nhiên theo bản năng, móc ra danh thiếp của mình, rồi đưa tới, tay mới đưa ra thấy ánh mắt Ôn Cảnh Phạm chợt lóe lên tia cười, lúc này mới đột nhiên phản ứng kịp ——

      Nhưng còn chưa đợi rút tay về, Ôn Cảnh Phạm giơ tay nhận lấy danh thiếp trong tay , cúi đầu nhìn cái, cất thứ ở trong tay vào túi quần.

      Tùy An Nhiên cắn lưỡi hối hận, tại sao phải đưa danh thiếp chứ! Lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biểu của lộ thất bại biết suy xét ra sao.

      Nghĩ như vậy, lập tức mở miệng bổ sung: “ danh thiếp chỉ có số điện thoại của tôi, còn có hộp thư liên lạc, sau này nếu ….”

      được nửa, chợt ngừng, càng hối hận hơn.

      Ôn Cảnh Phạm là em trai ông chủ, cho dù có liên lạc vì công việc vẫn là liên lạc cá nhân… Cũng tới lượt của đâu.

      “Được.” đáp tiếng, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía đồng hồ treo sau lưng , giơ tay nhéo mi tâm cái, lúc mở miệng lần nữa, trong giọng mang theo chút mệt mỏi: “Tôi ở phòng 408, nếu tối nay cần giúp gì, có thể gọi thẳng tìm tôi.”

      xong những lời này, cũng chờ trả lới. Cứ nhìn cái như vậy, khẽ vuốt cằm, xoay người rời .

      Lịch , nhưng hời hợt.

      Trong trí nhớ, Tùy An Nhiên gặp rất nhiều lần Ôn Cảnh Phạm như vậy —— nhìn rất dịu dàng, dễ gần như ngọc, nhưng ra lại kiêu ngạo đến tĩnh lặng, khó mà đến gần.

      ******

      Tùy An Nhiên ngồi ở đại sảnh hơn giờ, cơn bão đổ bộ tới gần mặt biển ở thành phố S, gió lớn nổi lên, cách khách sạn xa, cũng có thể cảm giác được mãnh liệt mà khoe khoang của hơi nước từ những khe hở .

      Lạnh buốt, vừa vào thu nước dần dần lạnh, lạnh thấu cả tim đến xương.

      mình lại tuần tra khách sạn vòng nữa, lúc đến chỗ hành lang phòng 408, hơi dừng lại, quay người nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.

      Dưới chân là tấm thảm mềm mại, hành lang có ánh đèn hơi mờ tối, vừa vặn có thể thấy kết cấu cả đường hành lang. Đối diện phòng 408 cách đó xa, trần nhà có ngọn đèn đặt bên trong đèn chiếu sáng, số phòng bị ánh đèn thổi phồng đến phát sáng.

      Tùy An Nhiên nghĩ đến kết cấu của dãy phòng tầng này, phía sau bức tường là ghế salon hai người, ở chính giữa cái bàn trưng bày những đồ vật tinh xảo. Bên trái ghế salon bày bàn máy tính lớn lắm, sau bàn máy tính là chiếc giường lớn, đối diện giường lớn là ti vi tinh thể lỏng.

      Kết cấu to, bây giờ đứng cách giường lớn khoảng….Trong đầu vẽ ra cảnh tượng đó, ngón tay đếm đếm, có lẽ là ——- khoảng mười bước.

      Cách mười bước.

      dời tầm mắt, về phía trước mười bước, quay đầu nhìn lại chỗ mình mới đứng, cảm thấy mình có hơi buồn cười.

      Nhưng cũng chỉ có lúc này, mới cảm nhận được bản thân dường như gần thêm chút.

      Hoàn thành việc tuần tra khách sạn, định ra hầm đậu xe xem chút. Lúc đến cửa thang máy, bỗng nhớ tới vừa rồi Ôn Cảnh Phạm có lạnh nhạt dặn dò, liền vòng lại, gọi thêm người bảo vệ trực ca trong đó.

      Nước dưới hầm hút xong, chỉ còn mặt đất ướt nhẹp, còn lớp cát vàng như chứng minh rằng ban nãy kiện rò rỉ khiến mọi người phải hoảng loạn.

      đứng vòng vo ở chỗ ánh đèn, lại nhìn xung quanh cái, lúc này mới trở về phòng làm việc của mình.

      rất mệt mỏi, nhưng vì trong lòng có chuyện, đầu óc tỉnh táo khác thường.

      lấy điện thoại ra, mở danh sách nhạc để tìm kiếm mấy bài ghi bên trong, chỉnh lượng rồi đặt trước tập tài liệu của .

      Vài năm trước đây, kể từ khi học trung học, còn giữ thói quen nghe đài radio, nhưng sau này, lúc chọn điện thoại di động, lại coi trọng điều là điện thoại phải nghe nhạc được, giờ phút này, đoạn ghi phát ra bên ngoài, có tạp , chỉ có khúc dạo nhạc êm ái thư giãn, khiến thần kinh người nghe được buông lỏng.

      cầm bút lên, kẹp giữa hai ngón tay nhàng chuyển động.

      “Xin chào buổi tối mọi người, bây giờ là chuyên mục radio “Gặp gỡ”, tôi là người dẫn của gặp gỡ…”

      Tiếng của người đàn ông trong suốt, có hơi trầm thấp, lúc hai chữ “Gặp gỡ” trước được ra, dường như có hơi nhấn để thính giả tiện phân biệt, phát ràng, thanh êm dịu.

      Gặp gỡ.

      Môi Tùy An Nhiên nhàng ra hai chữ, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.

      Gặp gỡ là chuyên mục đài radio đêm khuya, nửa đêm chính là thời điểm nhàng nhất sau ngày mệt mỏi, giọng của ấy ôn hòa, mang chút mê hoặc khiến người khác dễ dàng nhận ra, trầm, nhiều tiếng lọt vào tai, khiến con người muốn gợi lên những hy vọng.

      Tùy An Nhiên nghiên cứu giọng của ta qua cách trò chuyện, thói quen phát , cũng có gì đặc biệt, nhưng mỗi từ câu khi bắt đầu mở miệng, đến khi kết thúc, lại có thể mang đến sức mạnh vỗ về lòng người.

      Như ném viên đá vào vũng nước sâu, dưới ánh trăng sóng gợn lên lãnh đạm, vòng vòng, điềm đạm khiến cho người ta phải say mê.

      Ngoài cửa sổ ngăn cách cơn gió lớn gào thét, hạt mưa đập vào cửa sổ, chỉ có lúc này, thành phố S mới còn những con sông tĩnh lặng. Mưa bên ngoài bỗng mạnh lên, thâm trầm như chiếc giếng cổ gợn sóng, bóng đêm che phủ ánh sáng, thản nhiên làm cho lòng người trầm xuống.

      đứng dậy tự rót cho mình ly nước ấm, rồi ngồi trước cửa sổ, mà tâm tư dường như lay động trở lại rất nhiều năm trước kia, khi ở trong chùa Phạm .

      Đêm đó, sắc trời cũng dữ tợn mãnh liệt, nhưng trong trí nhớ của , lại là thời khắc nhàng nhất.

      Tiếng trong trí nhớ khi gặp gỡ dần dần trùng hợp, hoảng hốt cái, cong môi lên cười.

      Lúc gặp gỡ, chính là năm kia, sau khi gặp , liền thay đổi cả cuộc sống của .

      Bởi gặp được, Ôn Cảnh Phạm.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 4:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Lúc Tùy An Nhiên tỉnh dậy, là sáu giờ sáng.

      nằm bàn ngủ cả đêm, eo mỏi lưng đau, cổ như bị trẹo, bên cổ đau như có ai bổ vào đao vậy.

      Sắc trời bên ngoài vẫn mờ tối, gió lại ít, còn gió lớn nổi lên gào thét như tối hôm qua nữa. Theo chiều hướng xuống, đến buổi chiều dù trời vẫn chưa tạnh, cũng còn ảnh hưởng đến việc lại.

      đứng dậy, cúi đầu nhìn đồng phục làm việc của mình, ép chỗ hơi nhăn lại, váy bị lật vào góc. giơ tay ra ép, vừa tiện vuốt , bỗng nghe thấy hai tiếng gõ cửa vang lên ngắn ngủi, rất có thành ý.


      Thêm tiếng “Két”, quay đầu lại nhìn, chị Vương đứng ở cửa có hơi chật vật, trong tay còn cầm hai phần ăn sáng. Thấy chị ấy cong môi cười tiếng, “Tiểu Tùy, em ở tạm nơi này đêm sao?”

      Tùy An Nhiên cất điện thoại bàn, vỗ mặt mình, uể oải đáp tiếng: “Vâng ạ, vô ý ngủ quên ở đây luôn.”

      Chị Vương quơ quơ bữa sáng trong tay mình, “Hôm qua chị có thể về nhà trông nom, rất cảm ơn em. Hầm phía Đông nhà chị bị rò rỉ nước, cả nhà phen rối loạn, mẹ chồng chị biết em thích ăn bánh rán bà làm, nên cụ già dậy sớm, rồi ngồi làm để chị mang đến cho em nè.”

      Dứt lời, chị lấy đồ ăn ra xếp bàn, khẽ đẩy Tùy An Nhiên còn ngây ra, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh rửa mặt . Chị có đến nhà ăn lấy cho em ly sữa đậu nành, trở lại là có thể ăn ngay.”

      Lúc này, Tùy An Nhiên mới hơi tỉnh, cầm thẻ trở về phòng mình để sửa sang lại.

      Chị Vương chờ ở đây ăn sáng, còn liền trở về thu dọn hành lý. Vì biết mình ở bao lâu, chẳng mang nhiều hành lý gì tới, bình thường đều luôn mặc quần áo làm việc, nên ngược lại, quần áo mặc chỉ le que mấy bộ.

      Thu xếp túi hành lý, rồi thêm túi máy tính nữa.

      Vốn là Văn Ca ra đón , nhưng đúng hôm nay, ấy lại có việc gấp được, nên đến thành phố A rồi, cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh ngồi tàu điện ngầm về nhà. Mặc dù hành lý tính là , nhưng sức nặng này cũng ngoài phạm vi tiếp nhận.

      ******

      Hai giờ chiều, chuông điện thoại di động của vang lên, nhìn chuỗi dãy số thuộc số điện thoại thành phố A, liền đưa tay ra nhận.

      Giọng Ôn Cảnh Phạm hơi khàn khàn, “Tùy An Nhiên?”

      “Là tôi đây.” trả lời.

      “Tôi ở đại sảnh tầng dưới chờ .” dừng lát, lại quan tâm hỏi câu: “Mà có tiện ? Nếu có tiện, tôi ra bên ngoài chờ.”

      Tùy An Nhiên nhìn hạt mưa liên tục rơi bên ngoài, nhấp nháy môi dưới, trả lời thẳng: “Ngài chờ lát, tôi xuống ngay.”

      Cho đến khi Ôn Cảnh Phạm cúp máy, vẫn còn chưa hiểu tại sao ấy lại buột miệng “Ngài chờ lát”. Lại nghĩ đến tối hôm qua, theo bản năng đưa danh thiếp ra, khiến phải cắn môi khẽ cười cái.

      Tùy An Nhiên ra từ thang máy, liếc mắt nhìn Ôn Cảnh Phạm đứng cách đó xa. chuyện với người đàn ông, vẻ mặt nhàn nhạt, dường như có chút yên lòng.

      do dự biết có nên tiến đến làm phiền hay , nghe tiếng thông báo lanh lảnh của thang máy bên cạnh, đưa mắt nhìn qua.

      Tùy An Nhiên gãi đầu cái, lúc này mới nhắm mắt tới.

      Người đàn ông đưa lưng về phía cũng theo tầm mắt của Ôn Cảnh Phạm nhìn theo, ánh mắt mang theo mấy phần tò mò lại muốn tìm tòi nghiên cứu.

      Ôn Cảnh Phạm chờ Tùy An nhiên đến bên cạnh, mới với người đàn ông kia: “Tôi có hẹn rồi, trước nhé.”

      Người đàn ông kia gật đầu cái: “Hẹn ngày khác cùng Ôn tổng gặp mặt.”

      Mặt Ôn Cảnh Phạm thay đổi, chỉ gật đầu, vì vẻ mặt nhìn có hơi hời hợt, nên ngũ quan của nhìn qua cũng lạnh lùng mấy phần. Đợi người nọ xoay người , lúc này mới cúi đầu nhìn cái, rồi mở miệng lần nữa, giọng rất ôn hòa, “Vậy chúng ta thôi.”

      Tùy An Nhiên gật đầu, theo ra ngoài, lúc qua cửa tự động, cất tiếng “Chờ chút”, rồi qua chỗ để dù che mưa. Lúc trở lại, trong tay cầm hai cây dù, cái trong đó đưa cho .

      Bây giờ Tùy An Nhiên mới hỏi : “Cần tôi giúp gì thế?”

      Từ trước đến giờ, Ôn Cảnh Phạm và có chuyện xuất cùng lúc, đương nhiên cũng ngây thơ cho là đơn thuần chỉ muốn “Hẹn ”, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách giải thích, là cần giúp đỡ.

      Ôn Cảnh Phạm thuận tay mở dù, sắc trời bên ngoài sáng hơn ánh đèn trong khách sạn, vừa rồi ngũ quan của có hơi lạnh lùng, giờ phút này bị ánh sáng làm cho dịu dàng lại, che dưới dù càng lộ thêm vẻ trong trẻo.

      cười tiếng, cố hạ thấp giọng, rồi mới lên tiếng: “Muốn tặng quà cho người, nhưng có kinh nghiệm, nên muốn tìm giúp đỡ.”

      Tùy An Nhiên biết còn chưa hết, chỉ ngước mắt nhìn cái, tỏ ý mình nghe.

      “Là tặng cho , tính cách khá hoạt bát.”

      Tùy An Nhiên nghiêm túc nhìn , hồi lâu mới : “Đúng lúc tôi cũng cần mua vài món quà.”

      Khi chuyện, hai người ra đường phố, cầm tay dù nâng lên chút, lộ ra ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy nhìn về phía , đột nhiên hỏi: “Bình thường, hay dùng kính ngữ vậy sao? Như mới vừa rồi, lúc trả lời tôi, lại dùng ‘Ngài chờ lát’.”

      “Hả?” Tùy An Nhiên sững sờ, nhớ nổi vừa rồi mình thất lễ ba chữ ấy sao. Thấy còn nhìn mình, lúc này mới trả lời: “Có lẽ do thói quen nghề nghiệp…”

      Ôn Cảnh Phạm dường như hơi cười, đáp lại nữa.

      Đợi đến khi chọn được quà, sắc trời tối. Ôn Cảnh Phạm vốn muốn mời ăn cơm, lời vừa mới mở miệng, bị cú điện thoại cắt ngang. Sau khi nhận điện thoại, ngắn ngủi mấy câu, giữa chừng chân mày có hơi nhíu lại, trầm mặc chớp mắt cái, rồi mới lên tiếng: “ xin lỗi, tôi tạm thời có chuyện gấp, để tôi đưa về trước.”

      Tùy An Nhiên nhìn khách sạn cách đó xa, vừa định có thể tự mình trở về, lại đúng lúc mở miệng cắt ngang : “Trưa mai tôi cũng có chuyến bay về thành phố A, nếu như ngại, chúng ta có thể cùng .”

      Đầu óc của Tùy An Nhiên ngưng hoạt động mấy giây, sau khi kịp phản ứng rất hào phóng đồng ý: “Được, đến lúc đó rồi liên lạc.”

      Cả đường im lặng về đến khách sạn, Tùy An Nhiên chào tạm biệt , mới xoay người tính , bỗng nghe mở miệng : “Mấy năm qua, có trở về chùa Phạm ?”

      Vì giọng của có hơi thoải mái, đè nén rất thấp, nhưng vô cùng từ tính.

      Tay xách đồ có hơi cứng lại, lúc này mới quay đầu cười với tiếng, “ có… Lần ấy rời , sau này cũng còn đến đó nữa.”

      đứng trong bóng tối, cả người đều được bao phủ trong bóng tối. Ánh sáng xa xa từ cửa khách sạn rọi tới, rơi khuôn mặt vẻ lạnh nhạt ràng, có lúc chợt lóe lên, đôi mắt thâm trầm như màn đêm lúc này, tối đen lại yếu đuối.

      Là bộ dạng mà chưa từng nhìn thấy.

      Tùy An Nhiên thấy gật đầu cái, môi hơi giật giật, nhưng vẫn ra nửa chữ nào.

      vậy, với , cái tên Tùy An Nhiên này chẳng qua chỉ là khách vội vã qua đường, có thể nhớ cũng khiến Tùy An Nhiên cảm thấy hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Nhưng ấy, trong cuộc sống của Tùy An Nhiên lại vô cùng ấn tượng, đó là cảm giác được, chạm được khi lần đầu mới gặp.

      ******

      Ôn Cảnh Phạm đưa đến sân bay sớm, nên phải chờ ở sân bay thời gian ngắn, rồi qua kiểm tra an ninh mới lên được máy bay. Lúc này mới phát , vị trí hai người họ chỉ cách nhau đường .

      cúi đầu nhìn Tùy An Nhiên cái, dường như hơi cười, lấy chiếc túi tùy thân mà cầm trong tay đưa lên, bỏ vào phía tủ chứa hành lý, khi cất xong bỏ tay xuống, ống tay áo quẹt qua mặt , lúc này Tùy An Nhiên mới ý thức được, khoảng cách giữa hai người họ có hơi gần gũi.

      im lặng lên tiếng, lui về sau nửa bước, rất lịch cảm ơn: “Cảm ơn .”

      “Chuyện thôi mà.” cũng lui về sau bước, kéo dài khoảng cách, rồi thèm để ý mà kéo áo sơ mi người mình cái, hơi cúi người ngồi xuống ghế.

      Sau đó trò chuyện gì nữa.

      Dường như tối hôm qua Ôn Cảnh Phạm ngủ được ngon giấc, sau khi ngồi liền giơ tay phải lên che mắt, tay còn lại đặt tay vịn, nghiêng nửa người ngủ lát. Nút cài ở ống tay áo bị bung, lộ ra khớp xương ràng cổ tay của , ở đó có chuỗi viên trơn gỗ tử đàn lá nhỏ màu sắc lộ ra.

      Tùy An Nhiên quan sát lâu chuỗi niệm Phật đó, rồi sau mới dời tầm mắt .

      Ôn Cảnh Phạm thờ Phật, chuỗi đeo tay để niệm này khoảng 108 viên gỗ tử đàn lá , nhìn ra màu sắc, tuy biết rằng theo thời gian, thứ đeo người rồi cũng bị bạc màu, hơn nữa loại viên trơn này, dù đoán có giá trị bao nhiêu, nhưng nghĩ đeo rất lâu rồi, nên giá trị của chuỗi niệm Phật đối với hẳn là rất vô giá.

      mang theo quyển sách để giết thời gian, vừa mở trang bìa bên trong ra, cùi chỏ đặt tay vịn đụng trúng người khác.

      chàng trai trẻ tuổi, có lẽ cũng vừa ý thức được mình đụng phải , nên chuyển hướng nhìn về phía này, nhanh chóng liếc nhìn số ghế, rồi cười với tiếng, lộ ra hàm răng trắng: “ xin lỗi người đẹp, tiểu gia (chỉ người giàu có) quả là có mắt. Bây giờ mới để ý đến , vị trí của tôi ngay bên luôn này.”

      Dù Tùy An Nhiên thích thái độ của cậu ra, nhưng chân mày chỉ nhíu cái, hơi né ra, để cậu ta vào trong ngồi.

      Chàng trai trẻ sau khi ngồi xuống, liền quay sang nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng cười tiếng, thấy ánh mắt có hơi sợ hãi.

      hơi nhếch môi, cúi đầu để tay che gò má, rồi lại tiếp tục nhìn vào sách của mình.

      Chàng trai trẻ an phận được thời gian ngắn, chờ đến khi máy bay ổn định, liền tùy tiện tìm chuyện phiếm, “Người đẹp cũng thành phố A sao? Ở chỗ nào thành phố A thế? Tiểu gia tôi có xe, đợi lát nữa có thể tiễn đoạn đường.”

      Tùy An Nhiên làm như nghe, cũng đáp lại.

      “Người đẹp, quay qua đây chuyện cùng tôi , nếu mấy giờ tới nhàm chán lắm.” Cậu ta cười hì hì mấy tiếng, lại bắt đầu về điều kiện ở thành phố A, thấy Tùy An Nhiên phản ứng lại cậu ta, lúc này mới còn cảm thấy thú vị nữa. Giơ tay lên gọi nữ tiếp viên hàng , chỉ điểm vài món ăn rồi còn đến cả nguyên liệu nấu nướng.

      Nữ tiếp viên hàng tốt tính, kiên nhẫn dừng chân, cậu ta hỏi câu liền đáp câu, đợi cậu ta còn lời để , mới xoay người rời .

      Tùy An Nhiên bị cậu ta làm ồn ào, tập trung tinh thần được, nhìn vào hồi, cũng chỉ lật qua được trang.

      lát sau, nữ tiếp viên hàng đẩy xe tới, cẩn thận phát ra số trang cuốn sách của mới dừng lại ở trang thứ nhất. Sau khi để lại bữa ăn cho cậu, mới cất giọng ôn hòa nhắc nhở cậu nên làm phiền các hành khách khác.

      Lúc này Tùy An Nhiên mới được lúc bình yên, những con chữ còn lơ lửng trang giấy, rũ mắt nhìn xuống, tốc độ lật trang dần dần nhanh.

      bao lâu, chàng trai trẻ lại quay qua chuyện với , Tùy An Nhiên ngăn được tấn công của cậu ta, lạnh nhạt đáp mấy câu. Vẻ mặt ràng muốn “Tôi muốn chú ý đến cậu, xin cậu im miệng có được ”, nhưng hết lần này đến lần khác, chàng trai đó vẫn nhìn hiểu ra, tiếp tục “ mặt” tràn đầy hào hứng trao đổi với .

      có bạn trai chưa, làm việc ở đâu thế, tôi thấy nhìn rất quen…”

      Cậu ta uống ngụm, muốn tiếp tục , mới chữ “Tôi” mở lời, bị giọng nam lành lạnh cắt ngang, “ ấy có bạn trai rồi.”

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 5:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Ôn Cảnh Phạm ngồi thẳng người lại, đưa mắt nhìn sang. Nhưng giờ phút này, khiến có hơi vui, gương mặt đó nhìn qua vô cùng cảnh đẹp ý vui, tuấn tú, tao nhã.

      Ánh mắt rơi người chàng trai trẻ, dần dần u sâu xa, sau đó nhấp máy môi, giọng vẫn lành lạnh: “Cậu làm phiền tôi rồi.”

      Chàng trai trẻ mới vừa rồi miệng lưỡi còn lưu loát, thế mà lúc này khi ánh mắt của nhìn đến, cảm thấy cổ họng có hơi nghẹn, ra lời.


      phải ánh mắt trông hung dữ, mà ngược lại, là khuôn mặt vô cảm của , chỉ có ánh mắt rất sáng, khi bị nhìn chăm chú, bỗng thấy khí giảm mấy phần.

      Ôn Cảnh Phạm quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh, thấp giọng mấy câu, đợi ông ta gật đầu, mới tháo dây đai an toàn, mấy bước qua, tay đặt ghế ngồi của Tùy An Nhiên, hơi cúi người nhìn qua chàng trai trẻ bên , “Có thể đổi chỗ với cậu được ?”

      Chàng trai trẻ ngồi bất động, có hơi mờ mịt nhìn về phía Tùy An Nhiên nãy giờ lên tiếng, lại quan sát tình thế bắt buộc từ Ôn Cảnh Phạm, rồi cúi đầu .

      “Tôi có quen với này, đổi chỗ là lựa chọn tốt cho cậu.” bổ sung thêm câu, trong giọng mang theo tia cảm giác bị đè nén.

      Tùy An Nhiên nghe mà lạnh thấu xương, nghề tay trái của Ôn Cảnh Phạm là kết hợp với DJ, vì có thể tạo được niềm thích thú, nên mới khiến mình nhận thấy được hấp dẫn từ việc phối .

      rất thích nghe, phải là cực kỳ thích, có lẽ cũng vì từng lồng tiếng cho bộ phim điện ảnh. lồng cho thanh niên có quyền thế, tay cầm chắc gánh nặng của Vương gia, tiếng phải đè nén như câu vừa rồi vậy, cuối nhàng lượn quanh, giọng ôn hòa mà trong trẻo, nhưng tập trung hơn là có thể khiến người khác nhận được cái cảm giác bị đè nén trong lời của .

      Nhưng ngược lại, kiểu “ thanh công kích” này lại càng mê người, nghe lọt vào tai, trong lòng bị thứ thanh từ tính, trầm thấp kia làm vấy lên gợn sóng phập phồng.

      Chàng trai trẻ đồng ý đổi chỗ, lúc này Ôn Cảnh Phạm mới cúi đầu nhìn , khẽ nâng cằm: “ ngồi qua vị trí bên trong .”

      Tùy An Nhiên hơi sững sốt, có chút bận tâm: “Đổi chỗ như vậy được à…”

      Ánh mắt Ôn Cảnh Phạm rơi vào cuốn sách cầm tay, ngoài miệng trả lời: “Chờ lát nữa, nữ tiếp viên hàng tới hỏi, lại phải giải thích đấy, mau ngồi vào trong .”

      Tùy An Nhiên xuyên qua khe hở người nhìn sang, chàng trai trẻ quay đầu nhìn , giật mình cái, lập tức thoải mái tháo dây đai an toàn, rồi ngồi vào ghế bên cạnh.

      Sau đó, Ôn Cảnh Phạm ngồi vào ghế của .

      Mới động đậy cái, sách gấp lại, Tùy An Nhiên cũng chẳng nhớ số trang, lúc này phải lật qua lật lại. thanh rất , vén tai lên mới nghe được.

      Ôn Cảnh Phạm đưa mắt nhìn , thấy cúi đầu lật nghiêm túc, lộ ra phần cổ trắng nõn. Ánh mắt dừng lại mấy giây, sau mới dời ,

      khẽ thở dài tiếng, dựa vào lưng ghế, đồng thời nhắm mắt nghỉ ngơi, đếm ra con số: “57.”

      Tay lật sách của Tùy An Nhiên ngừng chốc lát, đưa mắt qua nhìn , thấy bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Vị trí ngồi kế bên cửa sổ, rèm che chưa kéo xuống, giờ phút này ánh sáng có hơi chói.

      nhàng gấp sách lại, nghiêng người kéo rèm che xuống.

      Ôn Cảnh Phạm cảm giác được ánh sáng trở nên tối , lông mi hơi run chút, nhưng mở ra.

      Lúc máy bay đáp xuống có gặp vấn đề, phải lượn quanh gần hai tiếng bầu trời cách tuyến đường an toàn xa, để tiêu hao hết nhiên liệu, lúc này mới an toàn đáp xuống.

      Ôn Cảnh Phạm ngủ giấc máy bay, khi tỉnh lại, tinh thần liền tốt lên rất nhiều, còn cầm hành lý cùng , rồi đến bãi đỗ lấy xe.

      Lúc rời thành phố A, xe đậu ở đây.

      Sau khi đưa về dưới tầng nhà trọ, khéo léo từ chối lời mời cơm của , lập tức quay xe rời .

      Tùy An Nhiên đứng ở hành lang trước cửa, nhìn theo đèn xe phía sau lúc đạp thắng quẹo chỗ khúc cua, sau đó dần biến mất trong tầm mắt của .

      đứng đó lúc lâu, bỗng gió đêm đầu thu ở thành phố A khiến rùng mình, lúc này mới xoay người xách hành lý lên tầng.

      ******

      Sáng hôm sau, Văn Ca chạy xe tới, buổi trưa cùng ăn cơm ở tiệm mới mở dưới lầu, rồi hai người đến công viên gần nhà trọ để tản bộ tiêu hóa thức ăn.

      Mùa thu tới rồi.

      cây to hai bên, lá cây bắt đầu chuyển vàng, mấy bông hoa nhìn qua đều héo hon ít.

      Văn Ca đứng bên cạnh ao cho cá ăn, giọng có hơi buồn rầu, “Hôm qua, tớ bị chú kéo ăn cơm ở Ôn gia, ông nội lại nhắc chú mau lập gia đình…”

      Tùy An Nhiên cúi đầu nhìn , chẳng trách hôm nay cảm thấy được hăng hái lắm, “Chú ấy nghe theo chứ?”

      “Chú chẳng lên tiếng, ông nội lại bảo chú xem mắt, chú đồng ý rồi.”

      Văn Ca thích Ôn Thiếu Viễn, dù có thân thích, nhưng giữa thế hệ với nhau, cả tuổi tác, đoạn tình cảm này là vấn đề rất quan trọng. Với lại, cho đến nay, Tùy An Nhiên đều cảm thấy Văn Ca là nàng hấp tấp.

      ngồi xuống, lấy mẩu bánh mì trong tay ấy ném xuống, “Văn Ca…”

      “Sau đó chú Cảnh Phạm trở về, ông nội cũng muốn chú ấy cùng xem mắt….” đưa mắt nhìn về phía Tùy An Nhiên, giọng càng chán nản, “Hóa ra, hai chúng ta đều thất tình cả rồi.”

      Tùy An Nhiên ngây người, lát sau cười lên, “Cái gì mà thất tình, căn bản là có gì đâu mà mất.”

      Văn Ca chống cằm nhìn , nửa nửa đùa câu: “ phải là sợ mất, mà là chưa từng thử sao cậu biết là có hay ?”

      chớp mắt, lấy mẩu bánh mì cuối cùng ném xuống, rồi đứng dậy, từ cao nhìn xuống Văn Ca, giọng vẫn rất ôn hòa: “Đúng, cho nên tốt nhất là cần biết, cần vướng mắc. Bởi đó là trách nhiệm của người, bản thân có thể tự lựa chọn muốn ta nhiều hơn hoặc ít hơn.”

      Văn Ca sững sờ…

      Còn có thể giải thích như vậy sao?

      Tùy An Nhiên xoay người về phía trước, ngực có hơi đau xót, bỗng cơn gió lạnh của thành phố A thổi đến, mọi thứ bắt đầu nhíu mình, kéo lại khiến có chút hơi đau.

      Hôm đó, cho theo giúp đỡ chọn quà, xem như phải tặng bạn , nhưng cũng là có để ý đến phái nữ.

      cần bắt đầu hay chưa, đều cũng “Mất” cả rồi.

      ******

      Lúc Văn Ca trở về Ôn gia, Ôn Thiếu Viễn ngồi ghế sô pha trong phòng khách, chuyện với Ôn Cảnh Phạm, tư thế ngồi của hai người rất tùy ý, thấy vào, tiếng chuyện cũng ngừng chốc lát, sau lại thấp giọng tiếp tục chuyện.

      Văn Ca bĩu môi, mắt nhìn thẳng chuẩn bị lên lầu, ánh mắt Ôn Thiếu Viễn lập tức quay lại, hạ thấp giọng, trong lời mang theo ý khiển trách: “ có phép tắc gì hết, về cũng thèm lên tiếng chào hỏi.”

      dừng chân, nghiêng đầu nhìn, lười biếng gật đầu, trông giống dáng vẻ của gấu con, “Mấy ngày trước, chẳng phải chú lúc người khác chuyện, cho phép cháu chen miệng vào, sao giờ lại cháu chịu chào, vậy muốn cháu làm sao đây, hả chú.”

      Ánh mắt Ôn Thiếu Viễn bỗng lạnh , ngón tay nhàng đặt xuống tay vịn, bỗng dừng lại, “Cháu lại đây.”

      Văn Ca càng bĩu môi hơn nữa, thấy ánh mắt Ôn Thiếu Viễn như muốn so đo với , lúc này mới đành nhích nhắc tới, ngoan ngoãn chào Ôn Cảnh Phạm tiếng: “Chú Cảnh Phạm, cháu về rồi.”

      Ôn Cảnh Phạm chỉ chỗ trống bên cạnh sô pha, ý muốn ngồi xuống, lông mày nhàng nhếch lên. Động tác nhanh chậm, vì làm rất ôn hòa lại tao nhã, “Tới đây ngồi .”

      Ở trước mắt Ôn Cảnh Phạm, từ trước đến giờ, Văn Ca rất khôn khéo hiểu chuyện, ngọt ngào gọi hai tiếng, sau mới hỏi: “Công ty thế nào rồi ạ, có vấn đề gì ?”

      sao.” Ôn Cảnh Phạm bưng cốc trà lên, nhấp ngụm, vừa mới đặt xuống trà hết, Văn Ca liền cầm bình trà rót vào cốc cho , thấy nhìn tới, mới cong mắt cười nhìn lại .

      Ôn Cảnh Phạm liếc nhìn Ôn Thiếu Viễn, thấy cậu ta chú ý gì bên này, mới thuận miệng hỏi thăm việc học tập của . Hồi lâu nhớ ra điều gì đó, liền : “Theo chú lên lầu, chú có mua quà cho cháu đấy.”

      Văn Ca sững sờ, sau đó rất vui vẻ nhảy lên, “Chú Cảnh Phạm mua quà cho cháu sao!”

      “Tiện mua thôi mà.” Khi chuyện, lên cầu thang, lấy ra hộp trang điểm hàng hiệu từ trong vali hành lý đưa cho , “Về mở xem coi có thích hay .”

      “Nhất định là thích rồi!” Văn Ca hí hửng ôm vào trong ngực, như làn khói chạy nhanh về phòng mình mở quà.

      Ôn Cảnh thấy bóng lưng vui mừng hớn hở, khẽ cong môi cười tiếng, lúc cúi đầu bỗng xuất hình dáng Tùy An Nhiên thoáng qua, hơi dừng lại, nhìn điện thoại di động đặt bàn bên cạnh, có hơi ngẫm nghĩ… Có phải nên cảm ơn nhỉ?

      ******

      Tùy An Nhiên được nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, qua hai ngày, mới làm trở lại.

      Mùa thu của thành phố A đến cách vừa mạnh mẽ vừa vội vàng, nhiệt độ càng thấp hơn, ba ngày trước, lá còn xanh, cây còn to lớn, vậy mà giờ phút này lá cũng như thân cây, khô héo khô ráo.

      Xe Tùy An Nhiên vẫn còn để ở tiệm 4S, hôm nay làm phải chờ xe buýt đoạn đường.

      vừa uống hộp sữa bò xong liền ném vào thùng sau, bỗng phía sau tiếng còi xe hơi truyền tới, theo bản năng tránh ra, tiếng còi sau lưng lại vang lên “Bíp bíp” hai cái, dáng điệu có vẻ muốn tuân thủ.

      Lúc này Tùy An Nhiên mới xoay người lại nhìn, chiếc Rolls Royce màu bạc khiêm tốn chậm rãi mấy bước sau lưng .

      Thấy chú ý tới, Ôn Thiếu Viễn nghiêng người mở cửa xe ra, “ lái xe sao?”

      “A, vâng ạ…” Tùy An Nhiêng ngây người, bước chân dừng lại, cửa xe mở ra…. Là tỏ ý bảo lên xe chuyện à?

      Ôn Thiếu Viễn thấy tới, đành phải lên tiếng lần nữa: “Lên xe trước .”

      Tùy An Nhiên đáp tiếng, lúc này mới bước nhanh về phía trước, ngồi vào, “Chào buổi sáng ông chủ.”

      Ôn Thiếu Viễn “ừ” tiếng, đưa mắt nhìn cái, thẳng vào điểm chính: “Mấy ngày nay, Văn Ca có liên lạc với ?”

      Tùy An Nhiên hơi do dự, sau mới trả lời: “Có, chúng tôi gần như ngày nào cũng liên lạc với nhau.”

      Dứt lời, quay sang nhìn cái, thăm dò hỏi: “Văn Ca gần đây… Có chuyện gì sao?”

      Mắt Ôn Thiếu Viễn nhìn về phía trước, chỉ trầm ngâm đáp tiếng, rồi gì thêm nữa.

      Tùy An Nhiên có can đảm để tiếp tục thăm dò, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi rất ngay ngắn, chờ xe chạy hòa vào dòng người, nhìn phía bên cạnh, chiếc xe buýt chở đầy người chen lấn nhau, lòng bàn tay bỗng toát ra mồ hôi lạnh ——-

      Nếu như gặp và nhờ được xe này, bây giờ chắc cũng là trong những số đó.

      “Xem ra, chiều nay tan việc phải chuyến đến tiệm 4S lấy xe rồi…”

      Ôn Thiếu Viễn nhìn theo ánh mắt , dường như hơi cười, thuận miệng hỏi: “Tiệm 4S ở đâu thế?”

      “Bên kia đường Thường Thanh.” Dứt lời, thấy phía bên phải kính xe phản chiếu màn kim quang, vẫn tiếp tục : “Gần đây, tâm trạng Văn Ca dường như được tốt, chẳng biết là gặp phải chuyện phiền muộn gì. Nhưng biết tính cách của ấy đấy, muốn …. Trừ ngày kia có cùng tôi ăn chung bữa cơm, sau cũng có liên lạc, nhưng lại gặp mặt nhau.”

      Tay Ôn Thiếu Viễn cầm lái có hơi căng thẳng, môi nhếch lên, lúc mở miệng, giọng mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Người gần gũi với Văn Ca nhiều….” dừng chút, lại khàn giọng : “Mong rộng lượng hơn với nó.”

      Tùy An Nhiên ngẩn ra, sau đó mới cong môi cười tiếng, trả lời: “Văn Ca là bạn tốt của tôi mà.”

      gì nhiều, nhưng chỉ câu thôi, với Ôn Thiếu Viễn mà , là đủ rồi.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 6:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Lúc Tùy An Nhiên đến khách sạn còn cách con đường, liền mượn cớ xuống xe. Trong lòng Ôn Thiếu Viễn biết , đương nhiên ngăn cản, thả xuống, rồi cứ nghênh ngang mà .

      Nắng ấm dần lên, ánh sáng màu vàng ra sức rải khắp mặt đất, làm nền cho cảnh sắc mùa thu giữa màu xanh biếc hào nhoáng.

      Hàng cây bên đường, dòng xe cộ chạy ngừng nghỉ, tiếng bóp còi, tiếng chuyện, ngay cả chim cành cũng véo von hót, khiến buổi sáng mỗi ngày đều trở nên vô cùng năng động.

      Tùy An Nhiên đứng giữa dòng nguời, chờ đèn giao thông đối diện chuyển xanh, lúc này mới cất bước qua.


      Mới được nửa, chiếc xe ở đường ngược chiều chậm rãi quẹo trái, cầm điện thoại, ngẩng đầu cái, bỗng nhìn thấy chiếc xe Land Rover.

      Thân xe Land Rover hơi cao, lại nghiêng đầu, Tùy An Nhiên chỉ thấy được gò má của , màu da như ngọc.

      Bước chân Tùy An Nhiên mới dừng lại, sau lưng có nam thanh niên bận chuyện, chú ý dừng, nên bị đụng trúng.

      Trong túi xách cậu ta cầm có công cụ, đầu nhọn của công cụ cứ nghiêng về trước theo người cậu ta khi tới gần, cắt phải vớ của , đùi có đụng nặng, nhất thời liền chảy máu.

      Tùy An Nhiên thấy đùi chợt lạnh, sau đó là cơn đau ỷ. Lúc cúi đầu xuống, mới phát vớ của mình bị rách khoảng lớn, lộ ra chân trắng nõn, có chỗ chảy máu khác thường, nhìn thấy mà giật mình.

      Nam thanh niên cũng kinh sợ, cúi đầu nhìn sắc mặt , vội vàng xin lỗi, “ xin lỗi xin lỗi, có sao ?”

      Tùy An Nhiên hơi cau mày, cúi người kiểm tra vết thương.

      Trong lúc đó, Ôn Cảnh Phạm dường như phát ra điều gì, ánh mắt chuyển sang làn đường bộ phía trước.

      Hai nam thanh niên đúng lúc che tầm mắt của , chỉ có thể thấy được bóng lưng của nam thanh niên đó. Cách lan can kim loại xa, từ ánh sáng của những thanh ngang, chiếu vào mắt có cảm giác hơi đau nhói như bị bỏng vậy.

      Ôn Cảnh Phạm cầm tay lái chặt, rất nhanh thu lại tầm mắt, tập trung vào việc lái xe.

      ******

      Tùy An Nhiên vốn còn cảm thấy hôm nay vừa ra khỏi cửa xe mà mình nhờ, nhất định là khởi đầu tốt. Nhưng xuống xe chưa được mấy phút, vớ rách, còn “Bị thương” tại chỗ, sau cùng còn bị đánh thẻ muộn, bắt đầu hoài nghi vài vấn đề liên quan đến nhân phẩm của mình.

      Lúc đến phòng làm việc, chân nhảy, cầm hộp cứu thương xử lý nhanh cái, rồi dán lớp vải mỏng, sau mới thay chiếc vớ mới mà vòng vèo ở ngoài đường mua được.

      cầu của khách sạn Thịnh Viễn đối với nhân viên rất nghiêm khắc, đặc biệt là chức quản lý khách sạn, dáng vẻ bên ngoài cũng vô cùng quan trọng, cho nên chỉ cầu nhân viên tự biết ràng buộc, mà còn đòi hỏi phải kiểm duyệt, xem xét.

      Tùy An Nhiên phát vết thương đùi mình đau co thắt dưới, nãy chỉ kịp từ chối nam thanh niên muốn đưa đến bệnh viện rửa và băng bó vết thương, rồi thẳng ra phố để mua vớ.

      cầm gương soi vào lớp vải mỏng đùi, hơi nhíu mày cái, “Vẫn có thể nhìn ra…”

      buồn rầu biết che thế nào, cửa bị đẩy ra, cùng đại sảnh với , phó quản lý Chu Tiểu Yến đẩy cửa vào, ánh mắt rơi vào tư thế có chút vặn vẹo của , chỉ hơi sững sờ nhưng ngay sau đó liền cười, “Chân chị làm sao thế này?”

      “Trầy xước nên chảy máu thôi.” câu qua loa, xong lại nhìn kỹ qua ánh mắt, bỗng thở dài, liền đứng lên, “Có cuộc họp nhanh phải ?”

      “Đúng vậy, tôi tới kêu chị.” Chu Tiểu Yến ngồi xổm xuống, nhìn cái, lúc đứng lên hơi nhíu mày, “ phải xe sao? Vết trầy xước này ở đâu đây, đừng là bất cẩn nha.”

      Tùy An Nhiên cười với ta tiếng nhưng trả lời.

      Bây giờ vẫn nhớ , là tại sao lại có thể bị trầy xước thế này…

      Đầu tuần, theo thường lệ cuộc họp vào buổi sáng, hoặc vừa có chỉ tiêu mới liền phân công nhiệm vụ, hoặc là bị hội đồng khen chê, hoặc là tổng kết hiệu suất làm việc của khoảng thời gian trước đây, rồi triển khai nhiệm vụ cho mấy tuần sau này.

      có trường hợp ngoại lệ, đều do mình Ôn Thiếu Viễn làm chủ trì.

      Ngày hôm qua, Chu Tiểu Yến mới đón người của Star Entertainment tại buổi họp báo ký giả, Ôn Thiến Viễn và Star Entertainment thường xuyên lui tới, hơn nữa người nắm quyền hai công ty này đều là bạn tốt với nhau, buổi sáng này liền thận trọng nhắc đến, chỉ đích danh Tùy An Nhiên phụ trách.

      Tùy An Nhiên liếc nhìn Chu Tiểu Yến ngồi bên cạnh, chần chừ lúc mới đồng ý.

      Ngược lại, Chu Tiểu Yến quá để ý, cong môi cười với tiếng, nhắm mắt lại, “Chị Tùy làm tôi thoải mái hơn nhiều, dù sao Star Entertainment cầu vừa nhiều lại rùa mọc lông (*) nữa, đơn giản là phải hoàn toàn nỗ lực, tôi có khả năng làm được tốt.”

      (*) 龟毛 là chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán, tính toán chi li… khiến người khác khó chịu (sưu tầm)

      Tùy An Nhiên định tiếp lời, ta lại lên tiếng, vừa nhàng cười lên, “Với lại chị Tùy à, chị vẫn luôn tiếp nhận các hoạt động của công ty, nên chị làm là hợp lí nhất rồi. Chị được ông chủ coi trọng nhất mà, ha ha ha.”

      đột nhiên nghèo từ.

      Tra lý lịch mà , ra Tùy An Nhiên còn chưa đủ tư cách để thăng chức lên vị trí quản lý đại sảnh.

      năm thứ ba đại học, bởi dựa vào quan hệ của Văn Ca, được vào Thịnh Viễn thực tập, vì quản lý nhân biết là do Văn Ca giới thiệu tới, nên trực tiếp sắp xếp vị trí tốt.

      Cho tới khi tốt nghiệp, mới chính thức gia nhập, bao lâu sao liền thăng chức làm quản lý đại sảnh.

      Lúc nhận được thông báo, có thầm nhờ quản lý nhân với giám đốc, muốn vì có quan hệ với Văn Ca mà cửa sau. Quản lý nhân ngoài năm mươi tuổi, có quan hệ thân thích với Ôn gia, thường ngày cũng hề có đối đãi nào với thanh niên thế này. Nhưng nghe vậy, liền cười hỏi ngược lại : “Vậy cần chỗ nào ở Thịnh Viễn?”

      câu , lại khiến thoáng chốc yên tâm.

      Mới đầu là vì đặc biệt quan tâm, theo người quản lý đại sảnh đầy kinh nghiệm, học hỏi được nhiều điều bổ ích, đến khi chính thức đảm nhiệm, lúc làm có thể tự mình giải quyết.

      Nhưng ở vị trí này, dù là của , vẫn có chút tranh chấp.

      nên mọi người hề biết cố gắng để đáp trả của , càng ngày có nhiều chuyện mơ hồ được miệng truyền miệng, có người biết bám váy quan hệ, mà với quan hệ này, đủ làm mơ hồ tất cả những gì làm, dù có cố gắng nữa.

      Cho nên, mới có lệnh đến thành phố S.

      Buổi sáng kết thúc, ánh mắt Ôn Thiếu Viễn liếc qua cái, rơi người Tùy An Nhiên, rồi hơi cúi đầu, : “Hai tổ ở lại chút.”

      Người còn lại nối đuôi ra ngoài, cửa phòng họp cứ mở toang như vậy.

      Ôn Thiếu Viễn nhận lấy tài liệu từ trong tay Chu Tiểu Yến, có xem chút, sau mới trầm giọng dặn dò: “Cuộc gặp mặt này rất quan trọng, thể thất bại được, cứ dựa theo cách thức mà làm tốt, cầu của Star Entertainment cũng rồi chứ.”

      Tùy An Nhiên gật đầu, cảm giác ta còn có lời phải , nên trả lời.

      “Còn việc Lục tổng, bao lâu có nghi thức đính hôn tại Thịnh Viễn này, quy mô tiệc rược hơi lớn, là lần đầu phụ trách, có thể thỉnh giáo ở tổ , đây là tài liệu.”

      Tiếng vừa dứt, liền trực tiếp đưa tài liệu tới.

      Chu Tiểu Yến đưa mắt nhìn về phía Tùy An Nhiên.

      Mặt Tùy An Nhiên lãnh đạm, ngón tay đặt đùi từ từ siết chặt, hơi cười : “Được, tôi nhất định làm xong.”

      Ôn Thiếu Viễn cúi đầu nhấp ngụm trà nóng, hồi lâu mới “ừ” tiếng.

      Tùy An Nhiên cầm tài liệu lên, muốn xoay người , mới vừa đứng lên, liền nghe thấy giọng trầm thấp vang lên ở cửa: “Chân làm sao vậy?”

      Ba người trong phòng đều nghe thấy, liếc nhìn ra ngoài, thấy Ôn Cảnh Phạm đứng ở cửa, khớp xương ràng ở ngón tay còn vịn chốt cửa, khẽ cau mày cúi nhìn chân của .

      tay khác còn cầm đống kẹp tài liệu dày, bởi vì dùng sức, đầu móng tay có hơi trắng bệch.

      Tùy An Nhiên sững sờ, theo tầm mắt nhìn xuống chân mình, giải thích: “Bị quẹt cái thôi…”

      Ôn Cảnh Phạm nhìn lớp vải mỏng trắng nhô lên, lại đưa mắt nhìn , sau mới hơi gật đầu, qua người . Đôi mắt sáng nhưng chỉ trong nháy mắt sâu thẳm như mực, mượn tư thế cúi đầu để che giấu.

      Đến phòng làm việc của Tùy An Nhiên, lúc này mới ngồi xuống cẩn thận xem tài liệu, Chu Tiểu Yếu rót giúp ly cà phê, đặt vào bên tay , sau mới dùng giọng lơ đãng hỏi : “Vừa rồi chẳng phải em trai ông chủ sao? Chị cũng quen ta à?”

      quen.” Ngón tay Tùy An Nhiên lật tài liệu hơi dừng lại, giọng giảm thấp xuống: “Chẳng qua có biết nhau mà thôi.”

      Ngay cả quan tâm tình cờ như thế cũng thể tùy ý lên quan hệ gì, đúng là chẳng qua có quen biết, mà thôi…

      ******

      Tùy An Nhiên tan việc là lúc bốn giờ chiều, sắp phải đón giờ cao điểm tan ca rồi đây.

      vội vã chạy ra khỏi con đường khách sạn, vừa muốn quẹo trái để bắt xe buýt đến tiệm 4S, mới được mấy bước đường thấy chiếc Land Rover đậu dưới bóng cây.

      Cửa xe mở, Ôn Cảnh Phạm đứng cạnh cửa xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, đánh lửa, chỉ nhìn xuống thôi, màu mắt sâu thẳm.

      Nghe thấy thanh của tiếng giầy cao gót gõ mặt đất, lúc này mới ngước mắt lên.

      Mái tóc dài của được để gọn gàng ở phía sau, trang điểm nhàn nhạt, hề quá tỉ mỉ. Vốn ở tuổi tác nên long lanh tùy ý, nhưng với màu trang điểm và kiểu tóc này lại khiến nhìn trông có vẻ trưởng thành hơn.

      Lúc nhìn thấy , có mấy phần ngạc nhiên, vẫn duy trì tư thế về phía trước, nhưng sững sờ đứng thẳng tại chỗ.

      Ôn Cảnh Phạm mím môi cười nhạt, điếu thuốc ở giữa những ngón tay di chuyển, bị giơ đến chóp mũi ngửi thử, sau mới thuận tay ném vào thùng rác cách đó xa.

      “Tôi nghe cần đến tiệm 4S, vừa lúc thuận đường, có thể đưa đoạn.” Tiếng của trau chuốt trong trẻo, để đến lúc dịu dàng lại ra nụ cười mơ hồ vậy, khiến lòng người hơi ngứa ngáy.

      Tùy An Nhiên mấy bước tiến đến trước mặt , đường và mặt đường có độ cao chênh lệch nhau khoảng tầng, đứng nghiêm lại, vậy mà có thể cùng tựa vào cửa xe rồi có hơi tùy ý lười biếng nhìn thẳng .

      “Quà chọn giúp tôi, ấy rất thích, cho nên muốn cảm ơn . Đúng lúc giờ cơm, đợi sau khi tiệm 4S xong có thể ăn cơm chung chứ.” Ôn Cảnh Phảm bỗng đứng thẳng người lên, đưa tay ra phủi chiếc lá khô bay vai .

      Cả người Tùy An Nhiên có hơi căng thẳng, cứ như vậy nhìn thẳng vào , biết phản ứng ra sao.

      Ôn Cảnh Phạm chờ giây lát cũng đợi được câu trả lời của , lúc này mới giương mắt nhìn chăm chú , hơi cố chọn lời: “ có xe sao? Nếu như tiện, chúng ta có thể hẹn lại lần sau ăn cơm, để tôi đưa đến tiệm 4S trước, đúng lúc tôi cũng cần rửa ráy lại.”

      Ánh mắt Tùy An Nhiên rơi vào vết bẩn chiếc Land Rover, sau mới phục hồi tinh thần, giơ tay lên vỗ trán cái, cười lên.

      Hai tròng mắt cong như trăng non, bất ngờ chiếu ra ánh chiều tà rực rỡ.

      bất tiện gì đâu.” trả lời như thế đấy.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 7:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Lấy xe từ tiệm 4S về sắc trời tối, để cho tiện, xe Ôn Cảnh Phạm phía trước, Tùy An Nhiên phía sau, cứ giữ nguyên đội hình trước sau như vậy đến quán cơm ở phố Hòa Thanh.

      Lúc còn cách dãy phố đoạn, Ôn Cảnh Phạm dừng lại chốc lát, sau đó lái thẳng xe dừng bên đường ở tiểu khu gần đó.

      Khi xuống xe, Tùy An Nhiên vẫn quay xe.

      Ôn Cảnh Phạm đứng trước xe, thấy mãi vào được chỗ đậu xe, lúc này mới xác nhận được kĩ thuật quay xe thuộc kiểu… Hàng ngũ chả ra hình dáng gì cả.

      tới mấy bước, chặn tầm mắt lại, gõ lên nắp xe của .


      Thấy nhìn qua, lúc này mới vòng qua đầu xe bên chỗ , gõ lên cửa sổ, đợi hạ cửa kính xuống, mới cười gợi ý: “ xuống xe , để tôi lái cho.”

      Tùy An Nhiên lập tức cởi dây đai an toàn ra, nhường vị trí điều khiển cho .

      Ôn Cảnh Phạm nhìn phương hướng trước sau qua kính chiếu hậu, sau mới ung dung đánh tay lái điều khiển vị trí, đóng cửa lại rồi nhích lên nhích xuống hai lần, dễ dàng đưa xe vào trong chỗ đậu.

      Tùy An Nhiên đứng gần như vịn vào tấm biển… Chiếc xe này phải là của , đúng là của , phải là của !

      Sau khi Ôn Cảnh Phạm xuống xe, đưa lại chìa khóa cho , thấy vẻ mặt của , môi liền cong lên, nở nụ cười nhạt nhẽo, “Kỹ thuật quay xe được tốt sao?”

      “Là tôi chưa thạo xe lắm.” Tùy An Nhiên mặt đổi sắc trả lời.

      Ôn Cảnh Phạm cười tiếng, đưa mắt nhìn những chiếc đèn neon sặc sỡ, tiếng người ồn ào nơi đường phố, “ thôi, đến trễ là hết chỗ ngồi đấy.”

      Quán cơm ở phố Hòa Thành chỉ có đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất ngon, nhắc đến mùi vị, quan trọng hơn chính là, ông ta rất am hiểu về khẩu vị thức ăn ở Giang Nam, khiến Tùy An Nhiên rất thích.

      Đá xanh và đèn hoa lộng lẫy trải khắp con đường, dãy nhà gỗ kiểu xưa kéo dài tận phía cuối đường, nhà nào cũng điểm chút ánh đèn lờ mờ.

      Nhìn cái, chỗ ánh đèn xa xa mơ hồ, bỗng lóe lên thành ngôi sao, như đèn đuốc rực rỡ.

      Vừa vặn giờ cơm, người đường dần dần nhiều hơn. Nhưng hai người chẳng hề vội vã mà vẫn chậm rãi bình thường, bước lên những bậc thang.

      Lúc qua cánh cửa, thuận tay vịn lên khung cửa. Quay đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, đúng lúc trúng phải tầm mắt nhìn tới, chiếc đèn đuốc bên đường chiếu lên đáy mắt, mắt sáng như có ngọn lửa, đón gió mà bùng cháy.

      “Lên tầng hai nhé?” hỏi sao?

      “Ừ, được.” gật đầu đồng ý, rồi thuận theo lan can mà chậm rãi lên, tiếng bước chân nặng nề đạp lên phiến đá.

      Tầng hai có nhiều khách lắm, chỉ lác đác mấy bàn ngồi.

      Tùy An Nhiên liếc nhìn, chỉ vào chỗ sát cửa sổ, “Ngồi trong đó có được ?”

      Vị trí sát cửa sổ vừa vặn đối diện với đường lớn, cách con phố hẹp còn có thể nhìn quán cơm đối diện nghênh đón tiễn khách.

      Sau khi hai người ngồi xuống, gọi món ăn xong, người phục vụ bày chén đĩa và ly thủy tinh ra, rót hồng trà vào hơn nửa ly. Màu sắc trong suốt, mùi vị cũng được, đủ uống để giải khát.

      Tùy An Nhiên cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng len lén nhìn .

      đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ở đó có sạp bán bánh nướng, rất nhiều người vây quanh, vốn đường phố hẹp lại càng chật chội hơn.

      Lúc yên tĩnh, dáng vẻ của lộ thêm mấy phần tuấn tú, chẳng qua ngồi thế này, lại dường như muốn hòa tan vào phong cách cổ xưa.

      Nhận thấy ánh mắt của , xoay đầu lại, đôi mắt tròng đen bóng có hồn, nhìn chốc lát mới lên tiếng: “ biết có phải năm năm trước, ở chùa Phạm gặp phải nguyên nhân gì, tôi đối với …”

      dừng lại, ánh sáng từ đèn chiếu lên đôi môi khiến nó rất nhợt nhạt.

      “Dọn thức ăn lên đây.”

      vừa mới mở miệng, lời mới đến mép, chữ còn chưa bị tiếng hét to này cắt ngang. nhìn bên kia bàn gỗ, thấy cố giữ bình tĩnh và có hơi bối rối, liền hơi nhấp môi, cười, “Ăn cơm trước .”

      An Nhiên vừa tò mò muốn cái gì, vừa sợ ra, nên chỉ có thể trầm giọng đồng ý, cúi đầu ăn cơm.

      Trong quán cơm, khách đến ăn ngày càng nhiều, đứng dựa vào cầu thang và tay vịn bằng gỗ, rồi liếc mắt cái là có thể thấy ngay đôi trai ngồi ở bàn sát cửa sổ.

      Tiếng ồn áo trong quán dần dần to lên, chỉ riêng bàn này vẫn yên lặng, so với hoàn cảnh xung quanh rất phù hợp.

      Tùy An Nhiên ăn xong miếng cuối cùng, đặt đũa xuống nhìn .

      Ôn Cảnh Phạm gấp miếng thịt vụn bỏ vào trong miệng, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn ra cảm xúc. Thấy ăn xong rồi, mới ngước mắt lên, hỏi: “Ăn no rồi sao?”

      “Ừ.” Tùy An Nhiên gật đầu, nâng bình trà lên, rót thêm nước vào ly thủy tinh của .

      Nước dao động, dưới ánh đèn tạo ra màu đỏ thẫm, ánh mắt dừng lại, liền tiếp tục chuyện chưa xong vừa rồi: “Tôi phải là người có trí nhớ tốt, có nhiều người là cộng cùng làm việc trong khoảng thời gian, mà chớp mắt cái là quên ngay. Nhưng kỳ lạ, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của chúng ta lúc gặp nhau vào năm năm trước.”

      Tay Tùy An Nhiên ngừng lại lát, nước trà thiếu chút nữa là tràn ra ngoài.

      Ôn Cảnh Phạm theo bản năng giơ tay ra, nắm lấy tay giữ bình trà, khi lòng bàn tay chạm vào, mu bàn tay có hơi lạnh lẽo, mới phát ra có điều ổn.

      Tùy An Nhiên cảm giác được ấm áp từ bàn tay , cảm thấy nhiệt độ lan dọc theo đường tay , lỗ tai nóng đến đỏ bừng lên.

      còn chưa kịp phản ứng ra sao, lại nhận thấy ánh mắt đột nhiên rơi mặt , liền cảm thấy nhiệt độ bên tai lập tức tản ra, trải khắp khuôn mặt , sống chết cũng dám ngẩng đầu lên đối mặt với .

      Dù biết những lời đó, hề có ý tứ gì khác. Cầm tay … Cũng chỉ vì sợ làm rơi bình trà.

      Nhìn kỹ hơn, mặt nhuộm màu đỏ ửng nhạt, mặc dù đôi mắt hơi rũ, nhưng đáy mắt đen nhánh như hắc diệu thạch, quán ăn này cả tầng đều có ánh sáng, nên vô cùng lấp lánh.

      Ôn Cảnh Phạm nhìn chăm chú chốc lát, rồi mới nhận lấy bình trà từ tay bỏ qua góc bên bàn.

      khí bên ngoài trở nên ẩm ướt, tiếng ồn ào bên tai dường như vào thời khắc này cũng dần dần xa, gấp miếng măng bỏ vào miệng, cảm thấy mùi vị tươi mát từ đầu lưỡi lan tỏa ra, mùi vị này rất khá.

      Năm ấy, lúc gặp nhau, chỉ chớp mắt cái lơ đãng chìm vào trong ánh mắt của .

      Lúc đó, Tùy An Nhiên chưa cao như thế này, mang giày đế bằng, cao đến bả vai , thân hình gầy đứng bên cạnh , ngửa đầu nhìn .

      Phía sau Phạm là con sông, trong khí mang theo dao động, bình yên như cái tên của —- đó chính là lúc gặp được Tùy An Nhiên.

      Nước mưa từ mái hiên rơi xuống, giọt nước trong suốt, rơi mặt đất vang lên những tiếng mưa li ti, đó là lúc khe hở mọc ra xanh rêu.

      Ánh mắt giống như bây giờ, dường như cũng chứa lớp nước, mơ hồ, lại trong suốt như có thể nhìn thấu được trái tim .

      Ôn Cảnh Phạm chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy, đôi mắt, làm yên lòng mọi người, khiến thể dời mắt ra được.

      Chờ thu lại tầm mắt, Tùy An Nhiên mới thu tay về, mười ngón tay đan vào nhau đặt bàn, ngón tay hơi động đậy, vong vo.

      ăn xong, nâng ly trà lên nhấp ngụm, bỗng nghe Tùy An Nhiên : “Năm ấy, vội rời , nên kịp lời cảm ơn với .”

      “Hả?”

      “Tờ ghi chú viết… Tôi vẫn còn giữ.” Giọng Tùy An Nhiên càng càng thấp, thấy lên tiếng, sợ hiểu lầm, lại vội vàng bổ sung, “ đừng hiểu lầm, tôi có ý tứ gì khác. Chỉ là thích đơn thuần thôi, với lại câu cùng tôi qua thời điểm tối tăm nhất, có ý nghĩa rất khác với tôi.”

      “Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ngay trước mặt , có thể thấy nó cần thiết…”

      Cảnh còn người mất mà học cách đây mười năm, vì thời gian đổi thay nên dần dần những thứ khác cũng dần thay đổi . vẫn luôn biết, năm ấy gặp nhau là tình cờ, lời an ủi của cũng chỉ là khởi đầu đúng lúc.

      Nếu như khi đó, gặp phải là Tùy An Nhiên, sợ rằng vẫn làm như vậy. phải chỉ vì , mới có khác biệt đó.

      Cho nên nhiều năm như thế, dù có biết là ai, ở đâu, chưa bao giờ nghĩ rằng can thiệp vào và làm phiền cuộc sống của .

      Chỉ là khách vội vã qua đường mà thôi, cần gì phải để ở trong lòng. Có lẽ người khác như mình, cứ mãi suy nghĩ nhớ nhung.

      Có thể tối nay, những lời , dường như có hơi giống… Nhưng vẫn muốn cảm ơn ngay trước mặt . Có lúc, đối với người mà , chẳng qua là nhất thời cảm thông, kéo tay cái, nhưng với người trong cuộc, đủ làm thay đổi hoàn toàn.

      Thế giới mới của , từ khoảnh khắc gặp , bắt đầu rồi.

      Ôn Cảnh Phạm chăm chú nhìn chốc lát, sau mới nghiêm túc : “Nếu cảm thấy phải cảm ơn tôi…”

      Tùy An Nhiên nhìn về phía .

      Ôn Cảnh Phạm vốn là lời đến miệng lại lặng lẽ nuốt vào, đổi thành: “Vậy lần sau mời tôi ăn cơm .”

      Tùy An Nhiên sững sốt, ngay sau đó liền cười lên, lanh lảnh đồng ý: “Được.”

      ******

      Ăn cơm xong, hai người ra khỏi phố Hòa Thanh, rất ăn ý cùng nhau dọc theo con đường rải đá xanh để qua bên kia đầu đường.

      Cửa hàng hai bên mở rộng, cảnh tưng bừng náo nhiệt này có thể đốt cháy cả nhiệt tình trong lòng. Trang sức trong cửa hàng đầy ắp, các sạp đầu đường lại là mùi thơm lay động của thức ăn, khó mà ngăn được cám dỗ.

      Ôn Cảnh Phạm dừng trước sạp , cầm con mèo được làm bằng đồ gốm tinh xảo, “Con mèo tôi nuôi rất giống cái này.”

      nuôi mèo sao?”

      “Ừ.” đáp tiếng, lại đặt về, rồi cùng tiếp về phía trước, “Còn nhớ năm ấy ở chùa Phạm thấy con mèo hoang ?”

      “Nhớ chứ.” Tùy An Nhiên gật đầu cái, lập tức nhớ ra con mèo hoang mà đại sư ở chùa Phạm nuôi.

      Là kiểu mèo Mỹ lông ngắn, có lẽ bị chủ bỏ rơi. biết làm sao, lại lạc đến chùa Phạm . Màu lông người được sạch , tròng đôi mắt là màu xanh, xanh thẳm như đá quý, ánh sáng rực rỡ mà nhàng.

      đến trước Ôn Cảnh Phạm mấy ngày, nhưng hề thấy con mèo hoang đó. Đúng vào hôm đến, là lúc chạng vạng tối, mưa nổi lên, băng qua từ đường trước ra đường sau, lúc bình an qua được chỗ rẽ cây cầu phía sau khu nhà tụng kinh, nhìn thấy cậu thanh niên tuấn tú cầm cây dù, ngồi nửa người vuốt ve con mèo.

      Giày bị ướt, vạt áo cũng dính nước mưa, nhưng dường như nhận ra. Ngón tay đặt đầu của nó, nhàng an ủi, nhìn con mẻo với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      khoảng tối trong góc, tất cả màu sắc thậm chí bị màu mực tạt trôi , chỉ còn trong màn mưa, thiếu niên cúi đầu và chú mèo ngoan ngoãn mới là bức tranh thực , tươi sáng rơi vào tầm mắt, phủi mãi .

      mang nó về sao?”

      .” lắc đầu, “Sau đó mấy năm, tôi lại đến chùa Phạm thấy nó rồi, cho đến đầu năm kia…”

      dừng chút, giọng mềm mại hơn: “Nghe đại sư , nó tha con mèo con ngồi ở đầu chùa chờ tôi, đợi được tuần. Lúc tôi tới, nó đưa mèo con cho tôi, rồi đêm đó nó biến mất.”

      Trong lòng Tùy An Nhiên chấn động, đưa mắt nhìn .

      Ôn Cảnh Phạm cũng theo đó nhìn về phía , cong môi cười, “Sau đó tôi liền đem mèo con này về, chắc là con của nó rồi, màu lông, ánh mắt, đều giống nhau cả.”

      “Vậy con mèo kia…”

      nữa, vẫn như trước đây, hề thấy.” Giọng bình tĩnh mà dửng dưng, nhưng tiếc rằng chỉ có thể lắng nghe, mới có thể cảm nhận được.

      biết là do giọng của mê hoặc, hay giả sử là Tùy An Nhiên từng trông thấy con mèo kia, cũng bắt gặp hình ảnh Ôn Cảnh Phạm và nó ở chung, lại từ trong giọng mà sinh ra niềm thương xót.

      “Tôi gọi nó là Phạm Hi.” Tiếng trầm thấp, giọng trong suốt nhưng trong nháy mắt lại áp đảo mọi thứ xung quanh, tiến thẳng tới trái tim của , “Tôi hy vọng có thể gặp lại người mà mình muốn gặp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :