1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39.2:
      Editor: Sandy

      Tư Đồ thấy tường của khu nghỉ ngơi trongnhà sách có treo đồng hồ, liền cảm giác lúcnày tiếng đồng hồ làm vô cùng buồn bực. Màcô, ôm đống sách chuyên nghiệp, ngồi ở đối diện nhìn Tầm Tầm, lại căn bản cái gì cũng nhìn vào trong đầu.

      Rốt cuộc, Tầm Tầm xem xong quyển, cũng chịu cùng cùng Tư Đồ phòng tập Gym tìm Tôn Dao hội hợp rồi, Tư Đồ muốn đemmấy quyển manga Tầm Tầm đọc xong để lạikhu kệ, Tầm Tầm lại có chút bỏđược, suy nghĩ chút, hỏi Tư Đồ: "Nếukhông. . . . . . Mẹ cũng cho con mua bộ chứ? Chú chân dài tặng bộ kia cho con, mẹ mua bộ này, con liền đưa cho Lý Duệ?"

      Lý Duệ?

      phải Tầm Tầm là bị tiểu nương kia đảthương, thề bao giờ chơi chung với cônhóc kia nữa hay sao?

      Tầm Tầm giống như nhìn thấu nghi vấn của Tư Đồ, gãi gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: "Bâygiờ con và cậu ấy là bạn bè."

      Tư Đồ nghe vậy, phản ứng đầu tiên là: chia tay còn có thể làm bạn bè?

      Nhưng nghĩ lại, người nào lại quy định chia tay thể làm bạn bè?

      Tư Đồ ôm chồng chất sách manga cùng mấy quyển sách chuyên nghiệp mình chọn xong tính tiền, lúc rút thẻ tín dụng từ trong ví tiềnra, trong đầu còn nghĩ tới lời Tầm Tầm .

      Bởi vì có chút mất hồn, nên khi nhân viên tínhtiền đưa hóa đơn cho Tư Đồ Tư Đồ vẫn cònđang suy nghĩ chuyện khác, liền quên nhận lấy, Tầm Tầm nhón chân lên nhân lấy hóa đơn và tiền và thẻ tín dụng để lại ví tiền cho . Bởinhư vậy, nên Tầm Tầm nhìn thấy thẻ quét vàonhà của Thời Chung, khỏi nghi ngờ "Ah" tiếng: "Đây phải là thẻ quét vào nhà của chú chân dài hay sao?"

      Tư Đồ bỗng dưng tỉnh thần, dưới ánh mắt ý thứcnhìn về phía mình ví tiền.

      Trong nháy mắt biết nên khóc nên cười——

      Thời Chung sao lại ở nơi này được, chỉ là thẻ quét vào nhà của ta thôi.

      ***

      giống như Tư Đồ ngâm mình cả ngày ở nhà sách, hôm nay Tôn Dao chạy đến phòng tập gym, buổi sáng tập thể dục, buổi chiều đến thẩm mỹ viện, còn đổi màu sắc sơn móng tay, cả người tươi cười rạng rỡ.

      Nhưng nữ minh tinh tỏa ra sáng ngời như vậy,sau khi ăn cơm tối xong liền vùi ở nhà Tư Đồ,cùng Tầm Tầm ngồi chung chỗ xem manga.

      Tôn Dao hăng say, ngước mắt chỉ thấy TưĐồ cạnh cửa sổ qua lại, thỉnh thoảng cắnmóng tay, bộ mặt nghiêm túc biết suy tư những thứ gì, khỏi cất giọng hỏi: "Cậu làm gì thế? Sao lại tới lui?"

      Lúc này Tư Đồ dừng bước.

      Tâm tư của căn bản cũng ở chỗ này, chỉ có thể tùy tiện đáp câu: " phải cậu ní vừa nhìn thấy sách là liền nhức đầu sao?"

      Tôn Dao liếc Tư Đồ cái: "Sao có thể gộp chung sách chữ và sách manga lại được chứ?" xong lại say sưa ngon lành cuối thấp đầunhìn lên manga đặt sàn.

      Tư Đồ cũng tiếp tục làm khó .

      Còn mình lại thể chịu được mà tớiđi lui, là bởi vì đứng ngồi yên, bâygiờ trong lòng như có con thỏ chạy loạn, bấtổn nhảy lên nhảy xuống. Về nguyên nhân đứng ngồi yên, Tư Đồ có chút thẹn khi ra khỏi miệng ——

      Bây giờ chỉ cần nhớ lại lời Tầm Tầm hỏi về thẻ quét vào nhà của Thời Chung lúc ở nhà sách, co suy nghĩ lý do để đến đó, mặc dù Thời Chungchỉ chừa vật này ở chỗ , nhưng , lại có ít quần áo tắm rửa ở chỗ Thời Chung rồi.

      Lúc ấy Thời Chung để vài bộ quần áo tại nhà , tất cả đều là bởi vì nhất thời vuimừng, ra tay liền dễ dàng có nặng ,kéo hư mấy vaatj dụng của , chỉ là ngờ,những thứ kia quần áo ở chỗ được bao lâu, hai người bọn họ thể qua lạivới nhau nữa rồi.

      Loáng thoáng, hình như có nghe qua bài hát: "Bên ngoài trời đỗ mưa, giống như từng giọtmáu của em chảy ra, lâu như vậy, thậtkhông dễ dàng gì, giờ phải chia đồ vật, ngày mai còn quan hệ, quần áo vẫn còn ở nha, có rãnh trở về lấy . . . . ."

      tại bên ngoài trăng sáng sao thưa, tronglòng cũng có chảy giọt máu nào,ngược lại thấy lóe lên tia hi vọng cứu vãn.

      Bất quá , coi như vãn hồi được, ít nhấtcũng co thể làm bạn bè. . . . . . Đạo lý này đếnTầm Tầm còn có thể nhận ra, và Thời Chung đều là người lớn, vậy cũng có thể làm được thôi.

      Tư Đồ suy nghĩ chút, rốt cuộc hề do dự nữa cắn móng tay nữa, lấy ra điện thoại diđộng ra, soạn tin nhắn rất nhanh, chomình bất kỳ thời gian đổi ý, lập tức gửi : "Có ở nhà ? Em muốn đến nhà lấy đồ về."

      Nhìn tin nhắn gửi thành công, tảng đá tronglòng Tư Đồ cuối cùng cũng rơi xuống đất.

      cầm điện thoại di động, dựa vào cửa sổ sátđất, đột nhiên điện thoại liền rung. Tảng đá trong lòng Tư Đồ vừa mới đặt xuống trong nháy mắt lại bị thót lên tới cổ họng, liếc mắt nhìnthông báo màn hình điện thoại di động—— là Thời Chung gọi điện thoại tới.

      thế còn gọi cho ? Còn là nhanh như vậy?

      Tư Đồ đè xuống kinh nghi đầy bụng, nghiêm túchắng giọng cái, nhận điện thoại: "A lô?"

      "Là Tư Đồ tiểu thư sao?"

      Nét mặt Tư Đồ cứng ngắt ——

      Trong ống nghe truyền tới giọng này, làgiọng của người giúp việc.

      ". . . . . . Là tôi."

      Giọng Tư Đồ trở nên ngượng ngùng, nhưngngười giúp việc nhận ra được có cái gì khác thường, rất thân thiết tiếp tục : "Lúcnãy tiên sinh ra ngoài, là về nhà lớn. Cậu ấyđi mang theo điện thoại di động, vừa nhìnthấy tiểu thư gửi tin nhắn, sợ phải chờ lâu,nên dùng ddienj thoại bàn gợi điện thoại cho ."

      Trong chớp mặt Tư Đồ nghĩ đập chết mình, ra khỏi miệng lại chỉ có thể là câu có chútdài dòng dây dưa : " ra là. . . . . . Như vậy a. .. . . ."

      " muốn đến lấy thứ gì? Tôi ở nhà, bâygiờ có thể đến đây lấy."

      " cần cần, cũng phải thứ gìquan trọng, để lần sau tôi đến cũng được."

      Tư Đồ cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động cái, đem số điện thoại riêng cùngsố điện thoại di động của Thời Chung lưu cùngmột mục, người giúp việc dùng điện thoại trong nhà liên lạc với , lại làm hại kích động như thế. . . . . . Suy nghĩ chút là mất mặt.

      đứng cạnh cửa sổ suy nghĩ trằn trọc, hoàn toàn có phát giác Tôn Dao buông manga xuống, lo lắng đến gần , đợi khi tầm mắt của cuối cùng từ màn hình điện thoại di động dời , mới phát Tôn Dao đứng trước mặt .

      Mới vừa rồi Tôn Dao ngồi ở ghế sa lon bên kia nghe điện thoại, có lẽ cũng đoán được là chuyện gì xảy ra ——

      "Cậu muốn tìm ta sao?" Tôn Dao hỏi .

      Các loại cảm xúc cắm ở trái tim, Tư Đồ chỉ cóthể nhún vai cái: "Muốn phải làm thếnào đây? ta về nhà lớn rồi, ngay cả điện thoại cũng mang."

      "Vậy phải xem cậu muốn đến thế nào, " Tôn Dao dùng ngón tay so chiều dài, "Nhiều như vậy? Hay là nhiều như vậy?"

      Tư Đồ bị động tác của chọc cười, nhưng giây kế tiếp, nụ cười tự dưng mất : "Khôngbiết. Tớ chỉ biết khi tớ rảnh rỗi, ngàynghĩ, đêm cũng nghĩ đến ấy."

      Nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể nhớ tới năm ngoái ở bên ngoài cửa công ty, lần gặp nhau ấy nhận màn a xít sun-fu-ríc —— lúc ấy chỉ cảm thấy thấy kinh hoàng nhìn thoáng qua,hôm nay nhớ lại, sao lại mồn trước mắtcơ chứ?

      Có lẽ lòng người kỳ quái chính là chỗ này. . . . . . Tư Đồ rất bất đắc dĩ.

      Tôn Dao cũng nhìn : "Vậy tìm ! Quấn ! cho cậu biết đột nhiên cảm thấy mình bị coi thường, chính là bỏ được !"

      ". . . . . ."

      "Về nhà lớn như thế nào? Mấy tiếng đồng hồngồi xe thí sao? Nếu như bỏ được, cho dù đến nước Mĩ cũng đuổi theo."

      Tư Đồ bật cười lắc đầu cái, cảm thấy mình làm ra được chuyện như vậy , nhưng khi đầu lắc lắc, thanh khác dần dần ở trong óc chiếm thượng phong ——

      Đúng vậy, mấy tiếng đồng hồ ngồi xe? Kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị đuổi ra khỏi cửa, hoặclà bị cự tuyệt gặp nhau. . . . . . Nhiều lắmthì lúc hào hứng, lúc về ảo não mà thôi. . . . . .

      Tầm Tầm nghe tiếng bước chân chạy như điên,nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tư Đồ cầm ví tiền cùng áo khoác ngoài xông về cửa trước,nhìn dáng vẻ hết sức gấp gáp phải ra khỏi cửa.

      "Mẹ đâu vậy?" Tầm Tầm hỏi.

      Tư Đồ lại chỉ kịp phân phó với Tôn Dao mộtcâu: "Tôn Dao, thay tớ chăm sóc Tầm Tầm mộtngày."

      xong đổi xong giày, cầm cái chìa khóa kệ, chạy như bay ra cửa.

      Tôn Dao làm như có chuyện gì xảy ra,cũng chỉ giải thích với Tầm Tầm câu, "Côấy à? Vội vàng nhận sai đấy." xong liền đitới chỗ phòng bếp, " Tư Đồ ra cửa, chúng ta rốt cuộc có thể thỏa sức ăn uống rồi, con muốn ăncái gì? Ta lấy."

      Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên.

      "Chocolate! Khô mực! Thạch hoa quả! Thịtkhô!" Tầm Tầm xong, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục chăm chú nhìn manga, đột nhiên phátlên, vội vàng ngẩng đầu bổ sung, "Còn muốn khoai tây chiên cùng cola!"

      ***

      Tư Đồ ôm đầu gối ngồi bên ngoài nhà của Thời Chung.

      Bây giờ qua 0 giờ.

      ra xác định chắc chắn, lần này Thời Chung về nhà lớn có còn quay trở lại nơi này , hay hoặc là, rốt cuộc lúc nào trở lại.

      Đợi đến khi có chút buồn ngủ, Tư Đồ thể khẽ nhắm mắt lại, đúng lúc này, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần.

      Tư Đồ nuốt nước miếng, có nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là lập tức đứng lên, vẫn thể cho ra kết luận, tiếng bước chân kia dừng ở trướcmặt .

      ngửi thấy hơi thở thuộc về Thời Chung.

      định mở mắt ra.

      Nếu như người đàn ông này nguyện ý mang côvào nhà, ôm ngang lên; nếu nhưanh muốn đối với làm như thấy, bỏ lại, mình vào cửa, như vậy cũng cũng cần thiết mở mắt, cũng cần phảicảm thấy khó xử. . . . . .

      Tư Đồ nghe tiếng tim mình đập vội vàng, nhưngcô càng muốn nghe thấy, là khom người đến gần . . . . . .

      CHƯƠNG 40:
      Edit: Thiên Kết

      Nhậm Tư Đồ cảm nhận được hơi thở của đến gần.

      ngồi xổm xuống.

      Nhậm Tư Đồ tại thể nhắm mắt, theo bản năng mà nín thở chờ đợi ôm lấymình.

      Nhưng cảnh tượng trong suy nghĩ có xảy ra, hơi thở của rang ở gần như vậynhưng lại hề có xảy ra chút tiếp xúc thânthể nào. Nhậm Tư Đồ nhịn được mà siếtchặt nắm tay.

      “Từ khi nào mà em học được chiêu giả bộngủ này rồi hả?” Giọng Thời Chung có chúttrầm thấp làm cho người nghe cảm thấy trong đó có bao nhiêu phần là châm chọc, lại có mấyphần dò xét. Nắm tay Nhậm Tư Đồ khỏinắm chặt hơn, thứ nhất là tin mình để lộ sơ hở gì, thứ hai là muốn cùng so sánh độ cố chấp, đôi mắt chút cử động vẫn nhắm chặt như cũ.

      đứng lên, hơi thở rất nhanh rời xa khỏiNhậm Tư Đồ, tiếp theo là truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Nhậm Tư Đồ nghe rất —chìakhóa quay vòng, lại vòng nữa, sau đó làtiếng mở cửa, cuối cùng là tiếng rút chìa khóa.

      Có lẽ vào nhà, nghe thấy thanhđóng cửa……….

      Nhậm Tư Đồ rốt cuộc kiềm chế được nữa, mở mắt, cầm điện thoại di động của mình ở mặt đất. Vụt đứng lên, hướng về phía Thời Chung mà trợn mắt nhìn—bởi vì căn bản nghĩ rằng để mặc ở ngoài cửa.

      Lúc trước được nâng niu trong lòng bàn tay biết bao nhiêu, hôm nay lòng tự ái càng bị tổn thương bấy nhiêu.

      Thời Chung vậy mà cả cái liếc mắt cũngkhông thèm nhìn lấy cái, chỉ có thoángdừng bước chân chút sau đó là thẳng vàonhà, thuận tay đóng cửa lại. Gấp đến mức chỉ còn biết đưa tay giữ cửa lớn lại.

      , xung quanh người đàn ông này tản mát ra khí thế lạnh lùng làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy xa lạ vì vậy cũng biết ứng phó ra sao, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách nhắm mắthỏi: “Có thể mời em vào nhà ngồi chút được ?”

      Thời Chung chỉ lẳng lặng nhìn lượt mà gì.

      Mà Nhậm Tư Đồ sau khi xong cũng liền cảm thấy hối hận. đúng, nên nóinhư vậy. Vừa lúc nãy khi buồn chán ngồi đợi liền ngồi chuyện điện thoại với Tôn Dao— nên dùng câu hỏi nghivấn để hỏi , như vậy nếu chỉ đơn giản chữ “” là liền có thể từ chối . nên nghe theo lời Tôn Dao.

      “Ý của em là……… em mang theo ví tiền ra ngoài, cho em vào em chỉcó thể lang thang ngoài đường rồi.” Nhậm TưĐồ lập tức sửa lại lời của mình.

      Sau đó thấy Thời Chung nhíu nhíu lông màymấy giây.

      Cuối cùng cũng mở cánh cửa ra.

      Nhậm Tư Đồ lặng lẽ thở phào nhõm, dường như rất sợ đổi ý nên bước nhanhqua cửa. Thứ nhất là muốn kiếm đề tài đểthay đổi khí trầm mặc như bây giờ, thứhai là có chút tò mò, lúc thay giày liền hỏi:“Làm sao lúc nãy biết em giả bộ ngủ?”

      cho rằng trả lời, nhưng lại trả lời: “Điện thoại ở tay em rànglà vẫn còn ấm chứng tỏ là mới kết thúc cuộc nóichuyện lâu làm sao mà có thể ngủ saynhanh như vậy?”

      ……………………….

      Bây giờ Nhậm Tư Đồ có chút hối hận vì hồi nãy chuyện với Tôn Dao quá lâu, nếu thìanh làm sao phát được giả bộ ngủ, có lẽ cũng diễn ra màn xấu hổ ở trướccửa như lúc nãy.

      Nhưng Nhậm Tư Đồ lúc này mới phát , khi vào trong nhà lúng túng cùng xấu hổ mới chính thức bắt đầu. Người đàn ông chỉ để lại chocô câu: “Em cứ tùy tiện sử dụng phòngkhách.” xong cũng bỏ mặc ở phòngkhách mà chuẩn bị về phòng ngủ của mình.

      Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn về phòng ngủ đóng cửa lại mà đau cả đầu.

      Phòng khách to lớn giống như con quái vật đangngủ đông muốn đem Nhậm Tư Đồ nuốt trọn lấy. ngẫm nghĩ hồi lâu rồi liếc mắt nhìnphòng ngủ khép chặt cửa, hoàn toàn có cơ hội.

      may đúng lúc này Tôn Dao điện thoại tới.

      Điện thoại vừa thông nghe thấy Tôn Dao hỏimột câu: “Chẳng lẽ cậu vẫn còn ngồi ngoài cửa chờ ta?”

      có, tớ vào nhà.”

      Tôn Dao hưng phấn: “Hả?” Nhưng lúc sau ấy mới nhận ra có cái gì đó đúng: “Cậu vào nhà vậy tại sao lại dùng giọng điệuthê thảm như thế?”

      Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết kẻ lại cho ấy nghechuyện lúc nãy.

      Tôn Dao dường như hiểu: “Điều này cũngkhông xem là quá tệ, tối thiểu ta cũng trởvề nhà mình chứ phải là ôm ấp tìnhmới xuất trước mặt cậu.”

      “Cậu đừng có châm chọc tớ nữa. Tình trạnghiện tại của tớ còn bằng ấy ôm ngườimới xuất trước mặt tớ. Tớ cãi nhau với ấy trận rồi sau đó hoàn toàn chết tâm. Còn ấy bây giờ xem tớ như người xalạ, chịu với tớ quá câu, cũngkhông hề có cãi vã, là…….” Rất ngộtngạt.

      Tôn Dao im lặng chừng phút rồi lại :“Người đàn ông này quả nhiên rất dứt khoát, lúc còn để cậu lên đầu mặc cho làm mưalàm gió, nhưng khi quyết định buông tay đem cậu trở thành khí, có chút nào dây dưa, lằng nhằng………”

      Nhậm Tư Đồ vội vàng cắt đứt lời Tôn Dao: “Tớmuốn cậu nghĩ cách phải là muốn nghe cậu khen ấy.”

      Im lặng phút—

      “Mặc ít đồ chút, rót ly nước mang vàophòng ta hỏi ta xem có khát haykhông?”

      “Có tác dụng sao?”

      “Biên kịch phim đều viết như vậy, tớ cũng diễn ở bốn năm bộ phim như vậy, thành công cũng ba lần, tỷ lệ thành công như vậy… chắc cũngđược coi là cao.”

      Lần này Nhậm Tư Đồ quyết định bảo lưu ý kiến, thực tế làm sao để có thể cùng hànhđộng và chung lúc được?

      Nhậm Tư Đồ cúp điện thoại nhìn quanh phòngkhách vòng. Phòng khách được quét dọnrất sạch , dường như có lấy chúthơi người, cảm giác vắng lặng làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy cuống lên.

      Còn có thể làm sao nữa? Chỉ có thể cởi ra thôi.

      Trong phòng có lò sưởi, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng cởi, ở người chỉ còn cái áo rộngthùng thình có hình con thỏ, chiếc quần cũng cởi bỏ để lộ cặp chân dài nhưng cũng khôngcảm thấy lạnh. đứng trước kính thử kéo cổáo bên trái xuống dưới vai để lộ ra xương quai xanh— xương quai xanh của nốt ruồi nho , còn nhớ có lúc Thời Chung khen nốt ruồi này của hết sức hấp dẫn. Nhưng hôm nay khi nhìn vào trong gương, nhìn thấy vết sẹo tren lưng lại cảm thấy có chútrầu rĩ, liền nghĩ tới những người đàn ông lúc ở giường ai được mấy lời lòng, căn bản là tin được. liền đem cổáo kéo về, thầm tự an ủi mình, lộ ra đôi châncũng đủ rồi— cũng phải chỉ ở trêngiường mà khen đôi chân của đẹp.

      Nhậm Tư Đồ cứ mát mẻ như vậy mà ra phòngkhác, lại biết do bản thân mình quá khẩn trương mà cả thân thể đều nóng lên, lòng bàntay cổ đổ đầy mồ hôi. tới phòng bếp rót ly nước rồi tới trước cửa phòng ngủ chính.

      Nhậm Tư Đồ nhàng gõ cửa nhưng lại nghe thấy tiếng trả lời, thử nắm cần cửa thếnhưng cửa cũng có khóa. Đối với Nhậm Tư Đồ đây là tin tức tốt , ddieuf chỉnh lại hơithở của mình, nhàng đẩy cửa vào.

      Thời Chung ở bên ghế salon, cũng có ở giường, Nhậm Tư Đồ sâu vào bên trong hơn, tiến gần đến thư phòng mới nghethấy động tĩnh– thư phòng ở phía trong phòng ngủ nên cũng khó trách nghe thấytiếng gõ cửa.

      Thư phòng được thiết kể phân nửa dùng để làm việc nên chỉ có tấm thủy tinh dùng để làm váchngăn, Nhậm Tư Đồ nhìn xuyên qua vách thủy tinh thấy Thời Chung hút thuốc, lại lại trong thư phòng--- cũng phát racô.

      Nhậm Tư Đồ nắm chặt ly nước đến gần .

      Bước đến đủ gần, Nhậm Tư Đồ chuẩn bị mở lời gọi đột nhiên lên tiếng. Côkhông biết người bên kia là ai nhưng thấy lạnh lùng : “Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể nhượng lại cho họ 10%, nếu như đồng ý khiến họ biến mất cho tôi.”

      Lúc này tầm mắt mới lướt qua khỏi người Thời Chung, nhìn lên chiếc laptop đặt bàncùng với ánh đèn camera lóe lên.

      màn hình vi tính hiển thị cuộc họpqua webcam. Mà ở chỗ khác, hai người đàn ông trung niên nhìn thấy Nhậm Tư Đồ há hốcmiệng nhất thời được gì.

      Thời Chung lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối tác, nhất thời ngớ người, cau mày quay đầu lại.

      Ánh mắt rất nhanh quét qua toàn thânNhậm Tư Đồ làm cho muốn độn thổ. Thời Chung nhanh chóng thu hồi ánh mắt, về phíabàn làm việc, “Pằng” đem máy vi tính khép lại, tay cầm lấy gạt tàn bàn làm việc màdập tắt điếu thuốc.

      Sau khi làm xong hết tất cả mới xoay người lại dựa vào mép bàn: “Em vào đây làm gì?”

      Nhậm Tư Đồ tại rất mất mặt hỏi : “Anhkhát ?”

      cầm chặt ly nước trong tay: “Em…. ra ngoài trước, quấy rầy họp nữa. Chờ họp xong rồi, biết có thể……….choem nửa tiếng để chuyện ?”
      Nhưng Thời Chung chỉ cười cười: “Chúng ta còn có cái gì để sao?”

      Nhậm Tư Đồ nhất thời bị nghẹn.

      giây trước Nhậm Tư Đồ còn muốn bỏ , giây sau lại đứng yên bất động chỗ.

      hạ lệnh đuổi khách cách hung dữ: “Em có lái xe tới phải ? Ngày mai là tự em lái xe trở về hay là để đưa em về?”

      “……………..”

      “………………”

      có cần phải tuyệt tình như thế nàykhông?” Nhậm Tư Đồ rốt cuộc chịuđược nữa.

      cũng chỉ trầm mặc nhíu lông mày, cũngkhông biết có phải kinh ngạc vì thay đổi củacô nữa hay là còn đợi lời tiếptheo của .

      Nhậm Tư Đồ về phía , đem ly nước tay đặt lên bàn làm việc, tay còn đặt ly chưa buông, giống như cố gắng lấy dũngkhí. Hai người đứng cách nhau có 10cm, ngước mắt lên nhìn , trong ánh mắt đè nén đốm lửa, biết là bởi vì đanggiận dữ hay là chế diễu tự đem bản thânmình đẩy tới tình cảnh mất mặt như ngày hômnay: “ có nửa tiếng chuyện cùng em, vậy em liền ngắn gọn, muốnnghe cũng phải nghe, dù sao cũng chỉ có năm chữ-- em muốn chia tay.”

      Thời Chung vẫn tỉnh táo, lạnh nhạt như vậy. tới nhìn thẳng vào mắt cho đến khi lửa giận dữ trong đôi mắt có chút bị dập tắt.

      Nhậm Tư Đồ sa sút tinh thần buông ly nướctrong tay ra, cảm thấy mình thể thoải mái cùng với người đàn ông này. Dù cho haingười là được người nhưng giờ cũng thể làm bạn bè được nữa, tối thiểu bây giờ cũng phải tiếng chia tay: “Tạm biệt.” hoặc là “ hẹn gặp lại.” cũng được.Nhưng tại đến nhếch môi cũng làm được chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợixoay người .
      Có lẽ trời sinh làm gen mặt dày nên khi Nhậm Tư Đồ bước nhanh về phía cửa phòngngủ lại nghĩ tại tâm tình mình đangkhông tốt nên chắc chắn thể nào lái xe vềđược rồi, chắc cũng chỉ còn cách tìm khách sạnở gần đây ngủ đêm rồi sáng mai về.

      Nhậm Tư Đồ mải suy nghĩ mà biết mình tới cửa, vừa suy nghĩ vừa kéo cánh cửa. Tương lai của chắc sáng sửa gì hơn so với chuyện mất mặt tối nay. Bỗng nhiên saulưng Nhậm Tư Đồ truyền đến tiếng động, so với bước chân của còn nhanh hơn. Tay của côcòn chưa kịp nắm lấy nắm cửa, đầu còn chưakịp nhìn về phía sau bị Thời Chung nắm lấycánh tay.

      Thời Chung kéo quay lại.

      Cảnh tượng như này dễ làm cho người ta nảy sinh ảo giác, trong nháy mắt Nhậm Tư Đồ muốn đánh nhưng lại làm được.

      Mà lúc này đổi lại là muôn hôn , nhưng cũng có……

      Giọng Thời Chung trầm thấp: “Người giảihòa mà có thái độ như vậy sao? Em ăn mặc nhưvậy vào, mới quyến rũ được nửa làm cho nổi giận rồi bỏ . Bây giờ còn trừng mắt với .”

      Nhậm Tư Đồ trợn tròn hai mắt, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đáng đời —“Ai bảo anhnói những lời như thế đả kích em?”

      đả kích em?” Khóe miệng khẽ nhếchlên cười cười: “Em đả kích nhiều bằng sao? Trong đầu tại toàn là hình ảnh cùng hai vị quản lý họp họ thấy được bao nhiêu thứ người em, đả kích đến muốn giết người đây.”

      So với lạnh lùng lúc nãy Nhậm Tư Đồmuốn như thế này hơn, cánh tay bị anhkéo cũng trở nên tê dại.

      Đây có thể coi là tín hiệu chủ động? Hoặc có thể là tín hiệu muốn chủ động?”

      Nhậm Tư Đồ ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt , thấy xong liền im lặng giống như là chờ đợi hành động của .

      Tầm mắt Nhậm Tư Đồ khỏi dời xuống bờ môi của Thời Chung, mặc dù lúc này da đầu trở nên tê dại, lòng bàn tay đổ mổ hôi, từ từkiễng chân lên---

      Thời Chung đẩy ra chứ?

      đẩy ra.

      Nhưng lại đưa tay cản môi lại.

      Lần dầu tiên trong đời chủ động hôn lại bị đốiphương dùng phương thức này cự tuyệt? Đôichân nhón lên của Nhậm Tư Đồ trở nêncứng đờ.

      thích vẻ mặt trở nên căng thẳng của , thậm chí từng nghĩ ôm lây , hôn sâu.

      Mà ánh mắt người đàn ông này lại ánh lên mộttia sáng, làm cho những bất mãn trong lòng xóa tan, : “Em ngủ sớm , sáng mai cùng đến nơi.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41.1

      Editor: Diệp Thanh Trúc.


      " ngủ sớm chút, ngày mai với đếnmột nơi."

      xong liền thuận thế mở cửa ra thay .

      Nhậm Tư Đồ nhìn cánh cửa rộng mở phía sau,lại nhìn người đàn ông bên cạnh, cóbiểu gì, chỉ lẳng lặng nhìn lờinào, bày ra tư thế cự người ngoài ngàn dặm, Nhậm Tư Đồ khó tránh khỏi có chút nhụt chí, xoắn xuýt lúc lâu cũng chỉ có thể mộtcâu: "Ngủ ngon."

      Lập tức, ra khỏi phòng Thời Chung dướicái nhìn của .

      Trở lại căn phòng dành cho khách lạnh lẽo,Nhậm Tư Đồ liền đặt di động ở đầu giường, màn hình vừa mới tối Nhậm Tư Đồ lại bật sáng lên, nhận được tin nhắn của Tôn Dao: "Sao rồi?

      "....."

      "....."

      "Thất bại." Nhậm Tư Đồ nhắn lại hai chữ.

      tới hai giây, Tôn Dao gửi tin nhắnthoại tới, Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp mở ra nghethì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó ở chỗ cổng vòm lạitruyền đến tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa ——

      trễ thế này còn ra ngoài?

      Nhậm Tư Đồ nhịn được phỏng đoán, ýanh là ở chung với dưới mái nhà khôngthoải mái, cần phải chạy ra ngoài?

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy khó chịu, tiện tay cầm lấy điều khiển tủ đầu giường, mở ti vi,vặn to lượng, lại vặn to, cuối cùng trongphòng cũng náo nhiệt hẳn lên.

      Chương trình nào Nhậm Tư Đồ cũng xem khôngvào, chỉ có thể đổi kênh, chợt cảm thấy mình cứ lờ mà lờ mờ chạy tới như vậy, đúng ngu ngốc.

      Câu kia của Tôn Dao: "Vậy tìm ta! Quấn lấy ta! với ta là cậu bị coi thường, bỏ được ta." vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ nghĩ đến, người phụ nữ có lẽ cảm thấy mình là nữ chiến binhnhưng với đàn ông, ta chỉ cảm thấy ta rấtphiền toái.

      Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa lúc nào Nhậm Tư Đồ hoàn toàn chú ý, đợi đến khi thương cảm làm thính lực thoát khỏi những tiếng ồn ào của ti vi, mới lờ mờ nghe thấy ngoài cửa hình như có động tĩnh. Nhậm Tư Đồvội vàng vặn lượng, quả nhiên là có người ở bên ngoài gõ cửa.

      Nhậm Tư Đồ "cạch" tiếng buông điều khiển trong tay ra, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường,ném ví tiền của mình vào —— dù sao cũng mình mang ví tiền rồi.

      Nhậm Tư Đồ nhanh chóng đến cạnh cửa, nhìnvào chiếc gương to hình cung tự đánh giá mộtlượt, cảm thấy hài lòng mới OK, sau đó lại bắtđầu nở vài nụ cười khác nhau, cuối cùng chọnmột nụ cười tự nhận là thích hợp nhất rồi mới mở cửa.

      Thời Chung đứng bên ngoài.

      Sau khi nhìn thấy , Nhậm Tư Đồ khỏi mỉm cười, khép mi, sau đó nhìn thấy ôm chiếc áo choàng bằng nhung san hô đượcgấp gọn gàng, chiếc áo choàng còn đặt đồdùng cá nhân và bộ kem dưỡng da mới tinh,tia hi vọng trong lòng Nhậm Tư Đồ ngày càng lớn.

      Khoé miệng vẫn giữ nụ cười kia, yên lặng nhận đồ trong tay .

      Thời Chung lại tuyệt khách khí, đưa đồcho xong liền xoay người rời . Nhậm Tư Đồvội vàng gọi lại: "Thời Chung!"

      dừng bước nhưng quay đầunhìn .

      "Vừa nãy ra ngoài là mua... Kem dưỡngda cho em hả?" Kem dưỡng da trong ngực đều còn nguyên tem ngực, mà cửa hàng chuyêndoanh nhãn hàng này - nhãn hàng mà thườngsử dụng đều đóng cửa, Nhậm Tư Đồ mặc dù biết làm sao có thể kiếm được nhưnghành động này của chắc chắn cho thêm chút hi vọng.

      "Bởi vì ngày mai muốn mang phụ nữ nhếch nhác khắp nơi."

      "......"

      Nhậm Tư Đồ hoàn toàn biến mất ý nghĩ muốnhàn huyên cùng hai câu.

      Kỳ muốn đả kích người phụ nữ rất dễdàng, chỉ cần soi mói khuôn mặt của ta, dángngười của ta, chỉ số thông minh của ta, cách nào cũng đều rất hiệu quả. Nhậm Tư Đồ dùng lực đóng cửa lại, "Ầm" tiếng chính làsự kháng nghị tốt nhất.

      Đóng cửa lại, Nhậm Tư Đồ vô tình nhìn bản thân ôm đống thứ trong gương. Đúnglà.... Sắp bị làm cho tức chết rồi.

      Rửa mặt xong xuôi nằm giường, Nhậm TưĐồ lại chút buồn ngủ, ra bây giờ qua rạng sáng, bóng đêm đêm bên ngoài như khoác lên tầng sương lạnh, dưới bóng đêmlà sương mù mênh mông, cuối cùng, Nhậm Tư Đồ mất ngủ bực tức chùm chăn lại, tự an ủi: Nếu ngủ ngày mai chỉ đơn giản là nhếch nhác đâu, là muốn xấu chết.

      Nghĩ như vậy, dần dần buông lỏng sầu tư, chỉchốc lát sau ngủ thiếp .

      ***

      Thời Chung thức trắng đêm, chat webcam hội nghị đến bốn giờ sáng mới kết thúc, xem xong hai hợp đồng đấu thầu và chuẩn bị báo giá cho dự án xây dựng khu đô thị, nhìn đồng hồ thìđã hơn bảy giờ, bức mành trong phòng chưa khép lại, từng giọt nắng mai hạ xuyên vào phòng, nhảy nhót bàn làm việc của .

      Vì muốn dành ngày ra ngoài, đành phải làm việc suốt đêm nghỉ thôi. May mà côngviệc cũng xử lý xong, Thời Chung hơi day trán.

      bàn kia vẫn còn ly nước mang vào mấy giờ trước, sớm lạnh thấu xương. Nếu đúng làcô rót, kể cả lạnh thấu xương cũng uốnghết.

      Đưa tay vuốt bề mặt chiếc ly thủy tinh liềnkhông tự kiềm chế được mà nhớ lại bộ dạngnắm chặt cốc của kia —— Có lẽ lúc đó tức giận đến nỗi muốn giậm ấy chứ.

      Nếu như lúc đó là mình, làm ra hành động điên rồ gì đó rồi, càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, càng cảm thấy đượcmột ..... Vui mừng.

      Ít nhất vẫn quan tâm đến , phải sao?

      có thể nghĩ như vậy nhưng Thời Chung vẫn thể chấp nhận, trong lòng nàng vĩnh viễn có Thịnh Gia Ngôn, vĩnh viễn khôngthể lay động.

      Trong hộp thư của còn có hiệp nghịgiảng hoà, là luận sư đại diện của Tưởng LệnhThần gửi tới, nếu hai bên bất đồng ý kiến có thể gặp trực tiếp luật sư đại diện của đối phương, đàm phán chuyện rút đơn kiện.

      đống chữ này dần dần biến hóa thànhchuyện và người phụ nữ kia ở chung mái nhà như giờ, Thời Chung đóng máytính, rửa mặt qua cái rồi thay quần áo, sang gõ cửa phòng dành cho khách.

      Rất lâu mới ra mở cửa, vẫn là bộ dạng buồn ngủ, tóc cũng lộn xộn, xem ra là đêm qua ngủ ngon, Thời Chung nhịn xuống ý muốn đưa tay vuốt tóc : "Rửa mặt , chúng ta ra ngoài ăn sáng." Trong lòng Nhậm Tư Đồ có chút phục, biết là tránh khỏi mộtđêm trằn trọc mà tinh thần vẫn sảng khoáinhư vậy, tựa như ngủ rất ngon. "Chờ em mười phút." Nhậm Tư Đồ xong liền xoay người vào phòng tắm.

      rửa mặt qua loa, soi gương rồi thoa kem dưỡng da lên, nhưng kem dưỡng da có thể che được vành mắt đen của ư? Cuối cùng chỉ có thể uổng công vô ích mà vỗ vỗ hai má.

      Ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Thời Chungđang ngồi sofa trong phòng chờ , hai tay đặt lên nhau, bắt chéo chân, tư thế coi như là tao nhã nhưng chút biểu cảm.

      Nhậm Tư Đồ qua mặt , tới tủ quần áo, vừađịnh : " ra ngoài chút để em thayquần áo." Nghĩ lại lại nuốt những lời này vào.

      thẳng thừng coi tồn tại của khiếncô có chút giận giữ. Lúc lí trí rất dễ làmra những chuyện điên cuồng, Nhậm Tư Đồ cắn răng, cũng coi như khí, cứ đứng trước tủ quần áo, từ từ cởi đồ.

      Ghế sofa ở đối diện phía bên phải của , Nhậm Tư Đồ cần nhìn qua cửa tủ khảm gương nữa mà có thể trực tiếp nhìn phản ứng của —— đúng ra, căn bản là có chút phản ứng gì, như thể lòng loạn chút nào, người đàn ông này thậm trí vẫn giữ tư thếgiống trước như đúc, hai tay tao nhã đặt lên nhau, lẳng lặng nhìn nàng.

      Áo ngủ bị tuột đến vai, tiếp đó lộ ra nội y màu đen, lập tức chiếc eo cũng hé lộ, xuống chút nữalà bụng dưới, mảng da thịt trơn bóng lộ ra trước mặt Thời Chum nhưng ánh mắt vẫnkhông chút kiêng kị, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nhào lên cũng chạy lấy người,chỉ là hai tay đặt lên nhau hơi dùng lực, khắcchế cái gì đó.

      Cởi đến đây ngược lại lại thành Nhậm Tư Đồ trong ngoài được lòng người, dứt khoátkhông làm thôi, làm phải làm đến cùng,tiếp tục cởi ra, cái mông vung cao, hai đùi trắng nõn liên tiếp lộ ra trước mặt Thời Chung ——

      Thời Chung bỗng nhiên đứng lên, quay mặt ,mang tai hơi phiếm hồng: " xuống lầu chờ em."

      Cuối cùng cũng thể coi như khôngkhí nữa thế nhưng Nhậm Tư Đồ lại vui vẻ như tưởng tượng, ngược lại khi nhìn bóng lưngcủa chỉ cảm thấy càng thất vọng.

      ***

      Khi Nhậm Tư Đồ xuống lầu, xe ở bên ngoài chờ , sau khi lên xe, tài xế cũng chuyện với , chỉ im lặng giẫm chân ga phóngđi.

      Nhậm Tư Đồ cho rằng đưa đến nhà hàng ăn gần đây, ngờ càng càng xa, khi dừng xe là chuyện của nửa giờ sau rồi.

      Tâm tư của Nhậm Tư Đồ căn bản có đặtvào chuyện ăn cơm, tháo dây an toàn xuống xe xong, mới phát trước mặt phải nhà hàng ăn.

      ràng là cửa lớn của trường học. Chính là trường học cũ của bọn họ.

      Chỉ là bây giờ cổng trường khác với năm đó rất nhiều, bệ đá cẩm thạch có múa bút vảy mựcvàng làm lưu niệm, gần cổng vẫn dễ dàng thấyđược cột cờ dựng lên, lá cờ ở cao tung bayphất phới.

      Nhậm Tư Đồ có chút chắc chắn: "Mớisáng sớm đưa em dạo trường học sao?"

      ra bây giờ cũng hơn tám giờ, căn bản tính là sớm nhưng bởi vì là chủ nhật, trong trường cực kỳ vắng vẻ, chỉ có những họcsinh cuối cấp phải lên lớp, lại thêm sương mù,trong vườn trường lại càng giống buổi sángtinh mơ yên tĩnh.

      Bảo vệ ở trong phòng bảo vệ ngủ gà ngủgật, hai người lẳng lặng tiếng động đivào cổng trường, nhiều năm như vậy trởvề, Nhậm Tư Đồ lại phát trí nhớ của mình về trường học giảm chút nào, hai dãy lớphọc mới xây sau khi tốt nghiệp, sân bóng rổ giờ cũng biến thành những bậc thang qui củ. Nhưng cửa sau trường học vẫn như cũ, bên cạnh còn có tòa nhà kiểu cũ dành cho người nhà nhân viên trong trường học, đường cũng vẫn là con đường hẹp kiểu cũ, Nhậm Tư Đồkhông khó để nhìn sang bên kia, có ông cụđang kéo con chó béo trắng ra khỏi toà nhà.

      Nhậm Tư Đồ yên lặng cảm thán câu: Kia mà là dắt chó dạo á? Có mà bị chó kéo thìcó.

      Nhìn bộ dạng của ông cụ, Nhậm Tư Đồ khỏi nán lại, cũng ngờ mình gặp lạithầy giáo dạy tiếng ở đây ——

      "Thầy Lục?"

      Thời Chung vốn trước , nghe vậy bỗngdừng chân, vô thức quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìnông cự kia cái mà Thời Chung thiếu chút nữa nhịn được vỗ trán.

      Thầy Lục đứng tại chỗ đánh giá Nhậm Tư Đồ, hình như nhận ra, thầy dùng sức túm dây xích chó về phía bọn họ. Nhậm Tư Đồ thấy thầy lục bước khó khăn như vậy liền tự lên nghênhđón, nhưng được hai bước, ngoái đầu nhìn lạimới phát Thời Chung vẫn còn đứng chỗ nhúc nhích, nhịn được cười tiếng.

      Năm đó thầy Lục vẫn luôn là khắc tinh của cáchọc trò có thành tích kém, Thời Chung chảnh choẹ trước kia cuối cùng cũng biết sợ rồi hả?

      Nhậm Tư Đồ nhịn xuống ý cười, quay lại giữ chặt tay Thời Chung, cố ý kéo đến chỗ thầy Lục.

      Khi thầy Lục dạy bọn họ cũng lớn tuổi, hiệngiờ mái tóc sớm hoa râm, về hưu từ lâu nhưng vẫn tràn đầy khí chất.

      Dù sao năm đó cũng là nhân vật tiêu biểu của lớp tiếng , Nhậm Tư Đồ về lại đây gặp đượcthầy Lục rất vui vẻ nhưng Thời Chung lại lúngta lúng túng đứng ở bên cạnh , nghe thầy khenngợi học trò giỏi này.

      Nghe bọn họ đặc biệt tới trường học ăn bữa sáng, ánh mắt của thầy Lục cũng có chút sâu xa: "Hai người bây giờ phải....."

      Lời này phối hợp với cái nhìn tiếc hận của thầyLục về phía Nhậm Tư Đồ, cuối cùng cũng khiếnThời Chung nở nụ cười ——

      học trò giỏi năm đó..... Và tiểu tử thối học tiếng nát bét..... Cải trắng ngon lành.... Và heo....

      Thầy Lục còn phải dắt chó dạo, Nhậm Tư Đồ đành cáo từ, lấy danh thiếp từ trong ví ra đưa cho thầy Lục, thấy Thời Chung bất vi sở động( có động tĩnh, bị thuyết phục),Nhậm Tư Đồ liền hích cái.

      Lúc này Thời Chung mới mở ví ra, lấy danhthiếp.

      Thầy Lục rất vui mừng nhìn danh thiếp củaNhậm Tư Đồ, liên tục khen ngợi: "Công việc tốt!"

      Đến danh thiếp của Thời Chung, lại lập tức nhảy qua chức vụ và tên công ty, ngó nhìn tên tiếnganh ở phụ lục danh thiếp, thầy Lục liền cau mày: "Tên tiếng của cậu..... Cũng trực tiếp."

      Nhậm Tư Đồ cũng cúi đầu nhìn thoáng qua.

      Thấy tên ràng tên tiếng danh thiếp là clock, lập tức hiểu ra vì sao thầy Lục lại nhíumày.

      Nhậm Tư Đồ nhịn được ngó Thời Chung——

      Chính cũng theo ánh mắt của thầy Lục mà nhìn xuống danh thiếp của mình. Bởi vì cúi đầu,Nhậm Tư Đồ chỉ nhìn thấy đường cong gầy gò mặt , thấy được vẻ mặt, ngược lại thầy Lục lại cực kỳ ràng —— đúng là học trò thành tích xấu, đến cái tên tiếng cũng khiến người ta bất lực.

      Đúng lúc này Thời Chung ngẩng đầu lên, vừavặn chạm phải ánh mắt của Nhậm Tư Đồ. Ngaygiây phút ấy, chỉ cảm thấy ánh sáng trongmắt người đàn ông này cực kì loá mắt, nhưng giây sau, lại chỉ dùng giọng điệu bình thường giải thích với thầy Lục: "Hình như là người cực kỳ thích xen vào việc của ngườikhác lấy cho em."

      Xem ra nhớ được vì sao tên tiếng anhcủa mình lại như vậy, Nhậm Tư Đồ ngược lại lại thở ra, cùng lúc đó cũng có chút kỳ quái, tại sao mình lại nhớ chuyện đó chứ? biết vì sao nhưng ràng là nhớ.....



    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41.2

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Năm ấy khi trường học vừa phân ban, giáo viên quy định bài tập tiếng phải viết tên tiếng của mình lên, Thời Chung chậm chạp nộp bài, Nhậm Tư Đồ lấy tư cách là lớp trưởng lớp tiếng thúc giục bài tập, kết quả lấy lý do là biết tên tiếng của mình là gì, cũng biết phải đặt sao cho thích hợp, cho nên bài tập cũng nộp luôn. Nhậm Tư Đồ lật bài tập của ra vẫn thấy trắng tinh liền biết lý do này chỉ là giả bộ thôi, nhưng vẫn đưa bài tập của mình cho chép, ngoài miệng cũng vạch trần , chỉ theo lý do thoái thác của : Cứ gọi clock thôi. vừa nghe vậy, hơi sửng sốt chút rồi vui vẻ tiếp nhận đề nghị của , lấy bút ra viết ngay xuống vở bài tập, có lẽ cảm thấy "Thời Chung" dịch thẳng như vậy cũng sai.

      Thầy Lục nhớ Thời Chung lại có cái tên tiếng như vậy, có lẽ cũng bởi vì số lần nộp bài của quá ít, thầy Lục lão thấy qua mấy làm bài tập của , cái tên tiếng càng miễn bàn, chỉ ngờ Thời Chung lại dùng cái tên tiếng đó đến tận bây giờ.

      giờ Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy xấu hổ, thứ nhất, thầy Lục vĩnh viễn cũng biết cái tên tiêu chuẩn như thế thực tế là do học trò giỏi này đặt; thứ hai, bây giờ Thời Chung là vị thương nhân rất có địa vị, chẳng may kí hợp đồng với nước ngoài mà kí cái tên như vậy xuống, rất khó tránh khỏi việc bị người ta đùa cợt sau lưng.....

      Sau khi tạm biệt thầy Lục, hai người lại tiếp, cửa hàng hai bên phố qui củ hơn rất nhiều, hẳn là có tu sửa, Nhậm Tư Đồ vẫn còn xấu hổ vì cái tên tiếng kia, cuối cùng lại nhịn được mà mỉm cười.

      Chỉ là ngờ lại đột nhiên quay đầu, chuẩn xác bắt được nụ cười của , hơi nheo mắt lại, thanh trầm thấp buồn bực mang chút đe dọa: "Em còn có mặt mũi cười?"

      Tại sao lại có mặt mũi cười? Dù sao người đàn ông này cũng nhớ ai đặt cái tên cách điệu như vậy cho mà.

      Về điểm này, quả thực hết cách với , chỉ có thể tăng tốc độ, Nhậm Tư Đồ gần xa theo sát, đến tận khi đứng ở ven đường, trước cửa hiệu ăn sáng tên.

      Trí nhớ rất lâu rồi nhưng khi Nhậm Tư Đồ đứng ở ven đường, ngửi mùi hương hỗn tạp từ trong cửa hàng bay ra, dường như nhận ra từng hương vị tách biệt ——

      Sữa đậu nành, bánh quẩy, tào phớ, bánh nướng, đương nhiên còn có cả mì vằn thắn và bánh trẻo rán mà thích nhất. Thậm trí ngay cả chỗ ngồi "độc quyền" của vẫn còn chiếc quạt điện trắng treo ở , chẳng qua cái bàn sớm đổi mới, còn thô sơ như trước nữa.

      Năm đó mẹ vẫn còn là hiệu trưởng trường mầm non, bởi vì trường chuyên nhận những đứa trẻ bị khiếm thính nên mẹ còn bận hơn những giáo viên khác, cơ bản là có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho , cho nên cửa hàng ăn sáng này chính là nơi mỗi ngày học phải ghé qua, mà vấn đề ấm no ba năm trung học của cơ bản đều giải quyết ở trong này.

      "Ông chủ, cho hai bát mì vằn thắn, hai phần bánh trẻo rán." Thời Chung vào cửa hàng, vừa với ông chủ vừa ngồi xuống chỗ ngồi "độc quyền" của .

      Nhậm Tư Đồ bước nhanh hơn, ngồi xuống cạnh Thời Chung, phải là muốn tạo những lời dí dỏm mà là bị hoàn cảnh quen thuộc bao quanh, tự nhiên mà phát ra: " có biết chỗ ngồi là chỗ độc quyền của em ?"

      có chút qua loa "A...?" tiếng.

      Thấy phản ứng mặn nhạt này của , Nhậm Tư Đồ cũng định hỏi tiếp, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ông chủ đứng cạnh nồi nóng hôi hổi, tư thế lão luyện làm Mì vằn thắn liền tự chủ mà ra: "Ba năm trung học em đều ăn ở đây, những món vừa gọi đều là những món em thích nhất."

      Những lời này của Nhậm Tư Đồ đều là lời , nhưng chẳng lẽ cảm thấy những lời này là vì lấy lòng , làm thân với nên mới cười nhợt nhạt như vậy?

      Nhậm Tư Đồ thấy nụ cười môi , trong lòng càng thêm chắc chắn coi hành động của trở thành hành vi lôi kéo làm quen rồi. Thời Chung cũng mau chóng thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa hàng, cằm chỉ chỉ mấy cái bàn ở ngoài tiệm: "Nếu đây là chỗ ngồi độc quyền của em chỗ kia... Là chỗ ngồi độc quyền của rồi."

      Nhậm Tư Đồ trông theo ánh mắt của .

      Phản ứng đầu tiên của tin —— vẫn thường xuyên ngồi ở đó ăn sáng? Vậy tại sao chưa từng thấy ? ngoái đầu lại nhìn , liền phát tựa như nhớ tới hồi ức thú vị, tia sáng trong mắt có thể là rạng rỡ động lòng người.

      Có lẽ đây là bệnh chung của những người trưởng thành rồi, hồi ức thời niên thiếu, bất kể là khổ hay là đau, nhiều năm sau nhớ lại đều tốt đẹp như vậy. Nhậm Tư Đồ khỏi nhớ tới thời điểm khi mình còn đến trường, sáng hôm nào cũng vì vội vã đến lớp đọc sớm mà vội vội vàng vàng chạy vào tiệm ăn mì vằn thắn hay cái gì đó, thời gian ăn còn có, phải gói phần bánh trẻo rán đến lớp ăn. Còn chỗ ngồi độc quyền của Thời Chung —— Nhậm Tư Đồ lại nhịn được nhìn chỗ ngồi ngoài hiên thêm lần nữa.... Mỗi lần vội vàng tới vội vàng , chỗ ngồi kia đều rất dễ trở thành góc chết với .

      Bên tai vẫn vang lên: "Trước lớp 11, chưa từng có thói quen ăn bữa sáng, nhưng có hôm, bạn học gói phần bánh trẻo rán đến phòng học, ăn vụng trong lớp đọc sớm, nghĩ, tại sao ấy có thể ăn ngon lành như vậy? Về sau mới phát ấy mua bánh trẻo rán ở đây, nếm lần, quả rất ngon, từ đó về sau liền thường xuyên đến đây."

      Lớp đọc sớm.... Ăn vụng đồ......

      Nhậm Tư Đồ nhất thời cứng đờ, đúng lúc này, mùi hương xộc đến, đảo loạn suy nghĩ của —— ông chủ bưng bánh trẻo rán ra cho bọn họ, mùi hương nóng hổi kia càng ngày càng bay tới gần: "Này, cho hai đứa thêm phần bánh trẻo rán."

      Ông chủ rộng lượng như vậy.....

      Nhậm Tư Đồ khỏi cảm thán, ăn ở đây ba năm mà ông chủ còn nhớ lắm, nhưng tại sao ông chủ lại nhớ Thời Chung đến vậy, lại còn làm như rất quen Thời Chung?

      Quả nhiên, câu tiếp theo của ông chủ là: "A Chung, dạo này sao cháu thường đến đây nữa thế?"

      Thời Chung mỉm cười: "Cháu hơi bận."

      Nụ cười này so sánh với ý cười lướt qua với Nhậm Tư Đồ ràng là rất bao dung đại lượng.

      "Bận đương hả?" Ông chủ rất có ý tứ nhìn về phía Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ vừa định vuốt cằm cười với ông chủ nghe Thời Chung giải thích: "Bạn học cũ thôi."

      Nụ cười môi cứng lại.

      Ông chủ căn bản tin lý do này của Thời Chung, nhìn chằm chằm lát: "Được rồi! Bác lấy mì vằn thắn cho hai đứa."

      Nhậm Tư Đồ có chút hâm mộ thái độ của Thời Chung với ông chủ, ông chủ vừa , bọn họ liền gì nữa, ra rất muốn hỏi bạn học ăn vụng trong lớp đọc sớm kia có phải nhưng dường như muốn , hai bát mì vằn thắn bưng lên, lại càng có Iý do để chuyện —

      lấy lọ tương ớt ở góc bàn đến trước mặt rồi múc cho muỗng, sau đó lại cúi đầu ăn mì của mình.

      Nhậm Tư Đồ chỉ có thể im lặng trộn tương ớt, im lặng ăn.

      Tất cả đều là hương vị quen thuộc, Nhậm Tư Đồ tạm thời vứt suy nghĩ của mình ra sau đầu, vùi đầu bắt đầu ăn.

      Thời Chung còn ăn nhanh hơn , cũng ngồi đó chờ , thấy Nhậm Tư Đồ chốc vẫn chưa ăn hết gặp đảm đương (mặc cho) Tư Đồ chốc lại vẫn ăn hết nên đưa cháu trai của ông chủ ra ngoài chơi.

      Cháu trai của ông chủ vừa mới học , chỉ có thể giống chú chim cánh cụt theo Thời Chung cao lớn vạm vỡ, hai tay nhắn mở ra muốn ôm, bà chủ đứng bên cạnh cũng ngăn được. Nhậm Tư Đồ đảo mắt nhìn qua liền cảm thấy rất thú vị, khỏi mỉm cười.

      dùng tốc độ nhanh nhất xử lý bát mì vằn thắn của mình, lúc đứng dậy định đến chỗ ông chủ tính tiền lại nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài lần nữa, chỉ thấy Thời Chung ôm cháu trai của ông chủ vào ngực, dù sao Thời Chung cũng cao hơn ông chủ rất nhiều, thằng bé bị người cao lớn như vậy ôm lấy, mới đầu cũng có chút thích ứng được, sợ tới mức kêu to, nhưng lát sau rất tốt, thằng cười hì hì cầm tay Thời Chung chơi chiếc đồng hồ tay .

      Thời Chung vẫn có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước..... Cái này khiến Nhậm Tư Đồ nhịn được nghĩ, nếu sau này có con của mình, cũng dịu dàng như vậy ư?

      Trong vẻ mặt nghiêm túc kia, là người cha bao la tình thương đúng ?

      Nhưng Nhậm Tư Đồ rất thu lại tầm mắt: Đoán mò cái gì chứ? lắc lắc đầu.

      Ông chủ thấy Nhậm Tư Đồ cầm ví tiền đến gần liên tục xua tay: “ cần cần!” xong liền đẩy ví tiền lại chỗ .

      “Bác vẫn nên nhận , nếu bác thu của cháu, lần sau cháu nào biết xấu hổ mà tới đây ăn nữa chứ.”

      Ông chủ bất đắc dĩ mỉm cười nhìn , dường như xem hậu bối cố chấp: “Lần nào A Chung đến đây ăn sáng bác cũng lấy tiền của nó.”

      Thấy câu hỏi “Vì sao?” trong mắt Nhậm Tư Đồ, ông chủ nhìn Thời Chung cái lại nhìn đứa bé trong ngực : “Mấy năm trước, chỗ này vốn phải hủy , , bác làm ăn buôn bán ở đây cả đời, bây giờ muốn bác tìm chỗ khác nhất thời khó có thể chấp nhận được. Nhưng may mắn thay, sau đó A Chung ngăn hạng mục kia lại, cửa hàng này của bác mới được tiếp tục. Mỗi lần nó ăn xong cũng đều cứng rắn muốn đưa tiền cho bác, bác liền ràng với nó, mấy đồ ăn sáng đó đáng bao nhiêu? Bác thu số tiền này cũng là bởi vì muốn thoải mái khi nhận giúp đỡ của nó.”

      Nhậm Tư Đồ ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng ngờ Thời Chung và ông chủ lại có đoạn chuyện sâu xa như vậy.

      “Bác thu tiền của ấy thu của cháu, dù sao cháu và ấy cũng chỉ là..... “ ra với người ngoài quan hệ giữa mình và bạn trai trước chỉ là bạn học quả Ià khó mở miệng, Nhậm Tư Đồ dừng lại chút rồi mới tìm lại được giọng của mình “…. Bạn học thôi.”

      “Hai đứa đừng có lừa bác!” Ông chủ cười in hằn từng nếp nhăn khóe mắt, hạnh phúc như thế, an bình như thế: “Có lần bác hỏi nó, tại sao lại thích ăn ở tiệm bác như vậy? Tại sao lại ra giá lớn như vậy để bảo vệ chỗ này? Dù ở đây cũng gần trường trung học trọng điểm như vậy, khai phá nhất định có lợi nhuận lớn. Lúc đó bác còn nhớ nó muốn mang nó thích tới đây ăn mì vằn thắn và bánh trẻo rán bác làm cho nên chỗ này – thể phá gỡ.”

      “…….”

      “Cho nên đầu tiên nó mang đến Iàm sao có thể Ià bạn học được?“

      “…….”

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình bước ra ngoài cửa tiệm có chút máy móc, trong đầu lên rất nhiều chuyện, tỷ như chỗ ngồi độc quyền của , tỷ như mì vằn thắn và bánh trẻo rán, lại tỷ như muỗng tương ớt kia…

      Đúng vậy, tại sao lại biết thích ăn mì vằn thắn thêm muỗng tương ớt?

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình đáng ra phải biết tất cả nhưng lại có chút xác định, giống như là có loại dự cảm áp lực nào đó trong lòng, giải thoát được, hỏi xong.

      Tay Thời Chung vội vàng tránh khỏi cái miệng muốn cắn của đứa bé, ngoài đầu nhìn lại thấy Nhậm Tư Đồ bước tới đây.

      Bà chủ phớt lờ phản đối của thằng bé, ôm nó về, thằng nhóc vẫn hết hy vọng, mở hai tay nhoài về phía Thời Chung, Nhậm Tư Đồ nhịn được gãi gãi lòng bàn tay của nó, liền nghe thấy Thời Chung . “ thôi.”
      Last edited: 10/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42.1:

      Thời Chung dẫn ra khỏi tiệm ăn sáng, Tư Đồ nhịn được quay đầu nhìn lại cái, chỉ thấy bà chủ còn đứng ở ngoài cửa, vẫn đưa mắt nhìn bọn họ.

      Trong đầu Tư Đồ ngừng vang lên câu của bà chủ kia: tôi nhớ trước đây, người con mà cậu ấy thích thích đến đây ăn bánh trẻo, cho nên nơi này —— hủy được. . . . . .

      Mối quan hệ giữa bà chủ và Thời Chung tưởng chừng như hai người xa lạ, thực tế là họ giống như chị em kết nghĩa thâm tình rất cao, cho nên lúc bà chủ thấy Thời Chung dẫn tới chỗ này, thậm chí giờ phút này nhìn bóng lưng Thời Chung cùng với rời , đều vui mừng giống như thấy đứa con thất lạc nhiều năm, nay cuối cũng tìm được nhau, tình cảm khắn khít.

      Cuối cùng . . . . . Tư Đồ lần hết lòng tin theo, Xã Hội Đại lòng người hay thay đổi, ai biết cuối cùng mình trở thành người như thế nào.

      Tư Đồ mỉm cười gật đầu với bà chủ cái, coi như là chào tạm biệt, khi quay đầu lại khỏi nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh này.

      Tư Đồ cũng biết còn có thể mang đến chỗ nào, chỉ tiệm ăn sang trước đây thôi, cũng làm kinh ngạc như vậy rồi, đồng thời cũng rất tò mò, người có tinh thần, dưới gò má giấu bao nhiêu chuyện cũ muốn người khác biết?

      Mà những chuyện cũ kia, có bao nhiêu chuyện liên quan đến ?

      Trong tiệm ăn sáng, biết thích ăn nhất là hoành thánh cùng bánh trẻo rán, biết chỉ thêm muỗng tương ớt.

      Trong cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, động tác tay chân thuần thục gấp thú nhồi bông trong máy gấp thú, đó là trong những thú vui được chào đón nhiều nhất thời trẻ, mỗi ngày Tư Đồ đều ‘cống hiến’ cho cửa hàng văn phòng phẩm này ít, nhưng cho đến tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa gấp được con nào. Hôm nay, người đàn ông trước mặt này, nhét tiền xu vào, cũng có thể đổi được con thú nhồi bông, cuối cùng dưới ánh mắt có chút bất mãn của bà chủ, đem sáu con thù nhồi bông cho Tư Đồ, sau đó nắm túi tiền ra ngoài.

      ngang qua nhà sách manga Tư Đồ ngửi được mù vị đặc trưng của sách cũ, kìm lòng được nên dừng bước, nhìn về phía Thời Chung, chủ động đề nghị: "Vào nơi này xem chút ."

      Lớp mười là giai đoạn việc học khẩn trương nhất, thường xuyên đến nơi này mướn shoujo manga len lén mang về nhà xem, Tư Đồ cũng hiểu năm đó mình làm thế nào để có thời gian rỗi rãnh, thậm chí mua chồng giấy lớn để vẽ mô phỏng lại mấy cảnh trong truyện mà thích. Bất quá khi đó, nào tốt hơn đây. Bởi vì mướn nhiều nên bà chủ còn có thể đặc biệt ưu đãi, kéo dài thời gian trả sách, thi tốt nghiệp trung học xong, đem toàn bộ manga trả lại, sau đó lại phát ra cẩn thận quên lấy mấy bức tranh mình vẽ ra, nên vô tình bị kẹp trong sách rồi đem mất. ra lúc ấy vẫn muốn ngày nào đó rãnh rỗi, trở lại nhà sách manga chuyến đem vẽ giấy lấy về, nhưng còn chưa kịp nhín chút thời gian trở về, cuộc hỏa hoạn liền thay đổi tất cả nơi đây . . . . .

      Tư Đồ đứng trước kệ sách, trước mặt đều là sách manga chưa từng nghe thấy. Cũng đúng, nhiều năm như vậy, hôm nay trong nhà sách manga này sao còn tìm được manga năm đó?

      Nhà sách Manga rất , Thời Chung thân hình cao lớn đứng tại chỗ, nhất thời gian có vẻ càng thêm chật chội, vốn bà chủ Hàn ngồi ở quầy thu tiền xem phim cũng khỏi ngẩng đầu quan sát người đàn ông trẻ tuổi này chút —— quần áo sang trọng, nhưng nhìn người đàn ông này hình như được vui lắm, tóm lại giống như người tới chỗ này để mướn sách manga. Sau đó ánh mắt bà chủ dời đến người phụ nữ bên cạnh.

      Cẩn thận quan sát phen hậu, bà chủ khỏi nhăn mày lại, há miệng, có chút do dự, bộ dạng muốn nhận người quen nhưng lại dám nhận, còn Tư Đồ thu hồi ánh mắt từ giá sách, nhìn bà chủ chào hỏi câu: "Bà chủ, còn nhớ tôi ?"

      Bà chủ thấy Tư Đồ hỏi như thế, nhất thời liền cười: "Có phải cái Lỗ tai to hay ?"

      Bà chủ tới bên cạnh Tư Đồ thấy người đàn ông trẻ tuổi khách khí kia gật gật đầu với mình, cũng khách khí gật đầu trở về cái. Nhưng bà chủ lại càng vui mừng chuyện phiếm vài câu cùng Tư Đồ.

      Thời Chung liền lui sang bên, để cho mọi người gian chuyện.

      "Những quyển manga năm ấy tôi mướn, bà chủ thanh lý rồi sao?" Tư Đồ xong lời này , khỏi có chút than tiếc.

      "Aizz, cũng nhiều năm như vậy rồi, dĩ nhiên cũng thanh lý từ lâu, tại bọn trẻ đều thích xem shoujo manga, đều dẫn nhau cùng chuyện đương" bà chủ chuyện vẫn phóng khoáng như vậy, nhưng được nửa câu, bà chủ đột nhiên ngưng lại, cau mày suy nghĩ chút, sửa lời : " đúng, mấy cái manga kia của vẫn còn, trả về bao lâu được người khác mua rồi."

      "À?"

      "Hình như là cậu con trai mua, bởi vì trong truyện tranh còn kẹp mấy bức tranh vẽ, lật tới lật lui liền mua , ta có nhớ lầm."

      Chẳng biết tại sao, Tư Đồ theo bản năng ngước mắt liếc nhìn Thời Chung.

      Bà chủ thấy liếc trộm Thời Chung, theo ánh mắt của cũng quét mắt Thời Chung, cảm giác mình hiểu
      được suy nghĩ của : “ dẫn người cũ trở về đây sao?”
      Tư Đồ đột nhiên nghĩ đến ông chủ tiệm ăn sáng cũng hỏi vấn đề tương tự như vậy, lúc ấy người đàn ông này trả lời thế nào? --
      “Bà chủ hiểu lầm rồi, đây là bạn học cũ của tôi.”
      Thời Chung chán nhìn nhìn kệ sách quay đầu lại nhìn, nghe lời này, vẻ mặt trong nháy mắt có chút cứng ngắc, mặc dù sau đó chỉ nhàn nhạt liếc cái, nhưng vẫn rất để ý lòng trả thù Tư Đồ.
      Bà chủ ý lại nghĩ ngược lại, hết sức thức thời: “Các ngươi những người tuổi trẻ này, chỉ cần còn chưa kết hôn, với ai cũng là quan hệ bạn học. Ta hiểu…”
      “…”
      ***
      ra chỉ là nhà sách manga này, càng dạo, càng làm cho người ta cảm thán, rất nhiều cửa hiệu quen thuộc nay được thay thế…
      Tư Đồ từng lưu luyến về mấy cái quán ven đường, có vài phá hủy, có vài cửa tiệm lắp đặt thiết bị, đổi bán thứ khác, thậm chí từng là bưu cục, tại cũng thành tiệm bán mì sốt tương. Càng như vậy, Tư Đồ càng cảm thấy may mắn: ít nhất quán ven đường kia vẫn còn mùi vị quen thuộc, còn có cửa hàng bán đồ trang sức kia, người chồng vẫn quản lý nghiêm ngặt như trước, người vợ lại giá lung tung.
      Cho đến khi màn đêm bao phủ, chung quanh đèn đường dần dần sáng lên, Thời Chung cùng trở về đường cũ, trở lại cửa lớn ngoài trường học lấy xe, học sinh cấp 3 mới vừa tan học, đeo cặp sách nặng nề cùng và Thời Chung ra cửa trường.
      Sau khi lên xe, rốt cuộc Tư Đồ nhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên lại dẫn em đến chỗ này?”
      Trước hôm nay, Thời Chung đối với Tư Đồ mà , chỉ là bạn học cũ tính là quen thuộc, cường thế tiến vào cuộc sống của , cường thế theo đuổi, cuối cùng lúc có ấn tượng tốt với , lại phẩy tay áo bỏ .
      Sau ngày hôm nay sao? còn dám dễ dàng kết luận thân phận cho người đàn ông này như vậy sao?
      Thời Chung đối với vấn đề của từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi : “Tin nhắn lần trước là do Tôn Dao giúp em gửi?”
      ra là có xem tin nhắn ấy… Tư Đồ nhất thời dở khóc dở cười, xem xong hình như chút phản ứng cũng có, Tôn Dao cũng đợi được hồi của , còn tưởng rằng giận đến nỗi ngay cả tin tức của Tư Đồ cũng thèm quan tâm, gấp đến độ đem “Xách” đưa lầu dưới nhà .
      “Sau khi nghe xong toàn bộ, đột nhiên cảm thấy ra có tư cách trách cứ em, hai chúng ta ra là tám lạng nửa cân, trong lòng em dấu Thịnh Gia Ngôn, trong lòng lại cất giữ bóng dáng của người con ?”
      Trong lòng Tư Đồ khỏi quặn cái.
      Trong lòng lại cất giữ bóng dáng của người con … Đáp án miêu tả rất sinh động nhưng… Tư Đồ chẳng có bao nhiêu dũng khí để tin tưởng.
      Lúc này ánh mắt Thời Chung cũng nhìn thẳng vào mắt : “Hôm nay và em lời từ biệt hoàn toàn với những gì trước đây. Về phần sau, em chọn hay chọn Thịnh Gia Ngôn, đó hoàn toàn là chuyện của em, can thiệp.”
      “…”
      lời từ biệt? Sau đó sao? Rốt cuộc có thể nhõm yên tâm bên người con kia? Trong lòng Tư Đồ chợt lạnh. Lúc này Thời Chung khởi động xe.
      Xe chạy bon bon đường, cuối cùng dừng trước khách sạn xanh vàng rực rỡ.
      Xuyên qua kính xe Tư Đồ thấy tên nhà hàng, nhất thời sắc mặt trầm xuống, khách sạn này là khách sạn lâu đời của thành phố, rất nhộn nhịp, cơ hồ hàng năm đều mở rộng cửa hàng lần.
      Nhậm Hiếu Yên cũng thường… Thường mang cùng mẹ tới chỗ này mở tiệc liên hoan gia đình…
      để cho mình nghĩ về lúc ấy, Thời Chung chuẩn bị mở cửa xuống xe trước, Tư Đồ bắt được cánh tay của , cơ hồ mang ít khẩn cầu: “Đổi nhà hàng khác . Em… thích nhà này.”
      Thời Chung khỏi chau mày, trong ấn tượng của , rất ưa thích nhà hàng này mới đúng…
      Nhưng bắt lấy cánh tay , tay dùng sức đến đốt ngón tay đều cương, ra Thời Chung chỉ trầm mặc mấy giây, Tư Đồ cũng kịp đợi, biến thành người khác vậy: “ phải , em .”
      xong liền buông cánh tay ra, xoay người mở cửa xuống xe.
      Thời Chung nhìn nhanh chóng xuống xe rồi như bay ra khỏi bãi đậu xe, lề đường, nhìn dáng dấp giống như là muốn bắt taxi.
      Thời Chung xuống xe đuổi theo.
      Đáng lẽ đều rất tốt, Thời Chung kéo trở lại, bên tai là tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa truyền đến, Thời Chung cau mày, lượng khỏi gia tăng: “Em bị gì thế?”

      Editor: Sandy
      Last edited: 12/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42.2:

      Đáng lẽ đều rất tốt, Thời Chung kéo trở lại, bên tai là tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa truyền đến, Thời Chung cau mày, lượng khỏi gia tăng: "Em bị gì thế?"

      ". . . . . ."

      " chuyện."

      "Đúng là em từng rất thích nơi này, thậm chí mỗi lần gia đình em sum họp em đều muốn đến này ăn cơm. Mà cũng chính chỗ này, em phát cha mình cũng học sinh của ông qua lại với nhau. có biết hay , nữ sinh ấy tính ra cũng là bạn học của em?"

      Tư Đồ nhịn được cười lạnh.

      Chỉ là cười lạnh, dần dần bị khổ sở bao phủ.

      Thời Chung cứng người lát, lúc này gì cũng có vẻ yếu ớt, cuối cùng cũng chỉ có thể : "Vậy ăn, lên xe ."

      Trở lại bên trong xe, khí quanh mình yên tĩnh lại, lại càng giống như con thú đangngủ đông, muốn đem Tư Đồ nuốt hết.

      Chất chứa ở sâu trong đáy lòng cam chịu, ngay lúc ra khỏi miệng kia, Tư Đồ mới phát hề giống như trong tưởng tượng của mình, khó có thể mở miệng ——

      "Lúc ban đầu cha em gạt em, cùng ấy trao đổi, em tin là , kết quả thi xong nguyện vọng 1, tham gia xong nghiệp tiệc rượu, về đến nhà mẹ em đem cho em biết, là cha em vì nữ sinh đó, muốn ly hôn với mẹ, trước đây cho em biết, là sợ em phân tâm thi rớt."

      Mà hôm sau khi vô tri vô giác tỉnh lại —— mẹ biết tung tích, trong phòng khách trong nhà, chỉ để lại các bưu kiện đóng gói gọn gàng. . . . . .

      Thời Chung giống như cười khổ cái: " dẫn em đến nơi này, phải cố ý để cho em nhớ lại những điều đau khổ như vậy."

      "Có cái gì tốt mà nhớ lại?" Tư Đồ ghét nơi này.

      "Có." Thế nhưng lại như chặt đinh chém sắt .

      ". . . . . ."

      "Ở nơi này, là lần đầu tiên nhìn thấy ấy."

      Tư Đồ suy nghĩ hơi ngẩn ra.

      Xe dừng ở bãi đậu xe, yên lặng đợi ở trong xe, thanh cũng đều đều hơn, chỉ là trong mắt lên ý cười, xem ra càng rung động lòng người: ". . . . . . Đó là ngày đầy tuyết."

      . . . . . .

      Đúng, mùa dông năm ấy tuyết rất lớn.

      Năm đó tới nơi này, ra là muốn tìm người tính sổ.

      Thời Chung cùng em đều mang họ mẹ, cũng sống với mẹ, Tần Tuấn Vĩ tháng chỉ ghé thăm bọn họ mấy lần mà thôi, nhưng lúc ấy Tần Tuấn Vĩ đắc tội bá chủ họ Lâm, họ Lâm kia lại gọi người chạy tới Thời gia đập đồ, nhà bọn họ bị người ta đập nát ngổn ngang, mẹ và em cũng bị đánh. Họ Lâm lúc ấy cũng mua chuộc quan tòa, cũng bao lâu họ Lâm lại thắng quan tòa, miễn tai ương lao ngục. Như thế còn có thể tin tưởng thiện ác cuối cùng có báo hay ?

      theo đuôi họ Lâm đến khách sạn này, họ Lâm đụng phải vị luật sư thắng kiện kia, lúc ấy luật sư dẫn gia đình tới chỗ này ăn cơm, lại bị họ Lâm hung hăng chế nhạo, Thời Chung còn nhớ , con vị luật sư ấy rất tức giận, Thời Chung cách xa nhìn như vậy, cơ hồ cũng có thể nghe thanh tức giận phải tốn hơi thừa lời, có thể coi là tức giận cũng còn cách nào. . . . . .

      Họ Lâm sau khi cơm nước xong, say khướt bãi đậu xe lấy xe, Thời Chung theo họ Lâm đến bên cạnh xe, trước đó nghĩ rất kỹ, đập vỡ đầu rồi căng chân chạy như điên. . . . . .

      Nhưng thức tế cùng suy nghĩ của Thời Chung giống nhau, chạy trốn cũng phải chuyện dễ dàng như vậy, thủ hạ của họ Lâm chính là những tên côn đồ cũng đến bãi đậu xe tìm , cho đến cuối cùng, hoàn toàn có chỗ trốn. Từng mảng từng mảng bông tuyết rơi bả vai có chút đơn bạc của , theo hô hấp khẩn trương, hàng loạt khí lạnh từ trong miệng phả ra.

      Cũng ngay lúc ấy, Thời Chung lại thấy được con của vị luật sư kia. . . . . .

      " còn nhớ lúc đó, ấy mặc bộ váy nhung trắng, tuyết trắng rơi vào người , cảm giác. . . . . . Cả người đều ở đây sáng lên." Thời Chung xong, khỏi cười tiếng. Giấu ở đáy lòng nhiều năm, nhớ lại chuyện tốt đẹp như vậy, vốn nên dùng nhiều từ ngữ mỹ diệu trau chuốt ra.

      Tư Đồ cũng kinh ngạc thốt nên lời.

      Lúc ấy, ở bãi đậu xe có đèn chiếu sáng mạnh, nhiều như hôm nay, cậu thanh niên trẻ tuổi liền núp phía sau xe.

      thấy bên cạnh xe co dấu giày, tới sau xe xem, phát có người núp ở đó sợ đến mất hồn, nhưng người thanh niên kia vẫn đứng ở chỗ đó ngửa đầu nhìn , đội mũ, vành nón kéotới rất thấp, Tư Đồ thể nhìn bộ dáng của đối phương, chỉ biết là cặp mắt kia của , kiêng kỵ nhìn chằm chằm.

      Thời Chung cũng muốn từ ngữ trau chuốt phúc tạp gì nữa, tiếp tục : " ấy để trốn sau xe chút, nghe thấy thanh của họ
      Tiểu Chân Tử đâu? (Tiểu Chân Tử: Tân Lãng ca đặt cho bé Bảo)

      Ánh mắt Ngôn Sóc lóe lên cái, sau đó lấy điện thoại ra huơ hươ trước mặt ta”Nếu thắng tôi đưa ấy cho cậu !”

      đấy nhé!” Ánh mắt Tần Lãng lên vệt sáng “Con mẹ nó, nếu như dám lừa tôi, ông đây tìm người bào cúc hoa nhà !”

      Ngôn Sóc nhướng mày: “ cần cậu tìm người bạo, tôi tự bạo cúc hoa của tôi.”

      bạn Tần Lãng: “…” Vì cái gì mà mình có cảm giác bị lừa nhỉ?

      Cuộc tranh tài còn tiếng đồng hồ nữa bắt đầu: trước khi thi đấu các tuyển thủ tham dự trải qua vòng sơ khảo, mà chỉ có mình K là công ty duy nhất bỏ qua hết các vòng kia, trực tiếp tiến vào trận chung kết, cho nên hôm nay là trận đấu duy nhất quyết định thắng bại của K.

      Ban giám khảo vào chỗ ngồi, đến từ nước Mỹ có Harsh T, đến từ nước Thái xinh đẹp có Kiều An Na, sau đó là người có dòng máu lai Trung nổi tiếng toàn lời sắc bén-Edward, cuối cùng là bạn than của BOSS, Uất Trì Dung!

      Uất Trì Dung nghiêng đầu cười cười nhìn , sau đó gì đó với bạn mắt xanh bên cạnh mình.

      Ngôn Sóc nhìn đồng hồ đeo tay, còn 40’, thời gian vẫn còn sớm, lấy điện thoại di động ra kiểm tra lần nữa nhưng vẫn là cái hình đôi mắt mèo…

      “xin lỗi, trong tình trạng thăng cấp, bây giờ còn chưa thể sử dụng!”

      Thăng cấp, sử dụng?

      BOSS sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười to, bởi vì hưng phấn khiến cho cơ thể run lên bần bật.

      “Đó phải là ông chủ tịch của K sao?”

      , sao, sao chủ tịch lại tới nơi này?”

      “Xem ra cuộc tranh tài này có ý nghĩa gì rồi đây!”

      “Bảo sao…”

      Nghe thanh bàn luận ầm ĩ xung quanh BOSS ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy ông cụ nhà mình ngồi xe lăn được chú Vương đẩy đến đây.

      “Ba!” Ngôn Sóc vội vàng đứng dậy tới đó “ Sao người lại tới đây?”

      phải con bảo ta nên ra ngoài chút hay sao?” ông Ngôn nhìn đầy trách cứ. “Trong nhà khí ổn lắm, nên ta tiện thể đến cuộc thi hôm nay, con cần để ý ta đâu, bảo chú Vương đẩy ta qua thính phòng bên kia là được.”

      “Lát nữa chỗ này rất ồn, người có cần về chỗ con ở trước ?” Ngôn Sóc ngồi xổm người xuống, có chút bận tâm nhìn người cha già của ình, cha lờn tuổi, mặc dù Ngôn Sóc cái gì cũng chưa tùng , nhưng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ông giờ.

      cần phải để ý, cũng nên đễ ý làm gì!” ông nhịn được phất tay “Con xem này, xem ta này. Chú Vương đẩy tôi đến bên kia , tầm nhìn chỗ đó được lắm!”

      “Dạ,” chú Vương cười nhìn Ngôn Sóc, sau đó đẩy ông Ngôn tới vị trí được chỉ định.

      Ngôn Sóc bất đắc dĩ thở dài hơi, lại thấy vai hơi nặng. Uất Trì Dung biết tới đây từ lúc nào: “Sao bác Ngôn lại đến đây vậy?”

      “Ông già của tôi ơi, nghĩ cái gì làm cái đó, tại sao lại xuống đây, sợ người ta gì à?” Ý bảo cậu ta nhìn đám kí giả chụp hình xung quanh kìa, vẻ mặt của mình chẳng để ý đến chúng.

      “Ha ha, chẳng lẽ Ngôn Sóc cậu lại để ý mấy cái chuyện tầm phào đó?” Uất Trì Dung cươi cười “Đúng rồi, làm sao ông già cậu cứ nhìn điện thoại hoài như vậy? nơi này rốt cuộc có cái gì?” Uất Trì Dung nhìn con điện thoại màu đen kia mà trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn biết cái bí mật bên trong nó cực kỳ.

      “Trở về vị trí ban giám khảo của cậu !” BOSS bỏ điện thoại vào túi, sau đó chỉ chỉ lên cái đồng hồ cổ tay mình “Cuộc thi sắp bắt đầu, còn nữa, mình để ý có người ‘Tổng giám đốc Ngôn mượn tình bằng tình để giựt giải Supermodel Cup,’ đây mới là mánh khóe ghê tởm nhất!”

      “Ha ha, mình ngược lại, để ý tới chuyện đó đâu!” Uất Trì Dung cười vài tiếng “Ngôn Sóc, mình hoài nghi cậu có bị cái điện thoại di động này khống chế con người hay , cậu bảo mình cùng cái điện thoại này kết hôn đấy chứ?”

      Cả người BOSS đột nhiên cứng đờ, lời của Uất Trì Dung là câu bong đùa, thậm chí khiến nghĩ là , Ngôn Sóc nhìn cái điện thoại trong tay mình, sau đó cười cách ý vị: “kết hôn hay cũng có thể, có lẽ đợi nuôi lớn lên rồi tính…!”

      Uất Trì Dung sững sờ, sau đó tràn đầy kinh ngạc mà nhìn : “Quái thai, là quái thai mà!”

      “Được rồi, nhanh về , cuộc thi bắt đầu ngay lập tức!”

      “Chúc cậu may mắn!” Uất Trì Dung cho cái ôm cực buồn nôn, sau đó tới chỗ ngồi của ban giám khảo.

      Ánh đèn từ từ mờ , cuộc thi chính thức bắt đầu!
      Last edited: 14/9/14
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :