1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35.1

      Edit: Diệp Thanh Trúc.


      Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắtnhìn Thời Chung lái xe rời , đến tận lúc hai bóng đèn ở đuôi xe biến mất phía xa xa, Nhậm Tư Đồ mới mặc cho số phận tới cạnh Mạc Nhất Minh, giúp ngồi vào trong xe của mình.

      Kỳ trong lòng Nhậm Tư Đồ rất hiểu, đổi lại là người đàn ông khác, khi thấy bạn mình vội vàng chăm sóc kẻ khác như vậy phỏng chừngđã sớm tức giận đến bỏ mặc tất cả rồi, Thời Chung cũng tức giận nhưng sau đó vẫn đến giúpđỡ —— tuy là cực tình nguyện ——Nhậm Tư Đồ lái xe, đáy lòng chậm rãi nổi lên thanh : Có lẽ trong cuộc đời của ThờiChung, thực rất quan trọng.

      Nhưng tại sao Thời Chung lại mắt mù coitrọng vậy? Nhậm Tư Đồ nghĩ nghĩ lại rồi lại bật cười. Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn nụ cườicủa mình kính chiếu hậu, ngay cả cũngkhông biết nụ cười của mình có chút có lỗi, có chút khó hiểu, lại có chút vui sướng, chunglà đủ cả, cũng trách Mạc Nhất Minh ngồiở ghế lái phụ vừa nhịn trận nôn khan xốc mi mắt lên nhìn cười lại khó hiểu.

      Tình trạng của Thời Chung bên kia lại được hài hoà như bên Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh ——

      Tuy rằng Thịnh Gia Ngôn uống say, khôngrên tiếng nằm ở chỗ ngồi phía sau, nhưngThời Chung lại cảm thấy ngay cả tiếng hô hấpcủa tên họ Thịnh này cũng quấy rầy đến ,chỉ cảm thấy bực bội; vì cai thuốc từ rất lâu nên thể tìm được điếu thuốc nào xe, điều đó càng khiến cảm thấy bực bội hơn.

      Thế cho nên Thời Chung hề phát đèn tín hiệu màu xanh ở ngã tư đường phía trước, chờ Thời Chung phục hồi tinh thần lại đèn tín hiệu chuyển sang màu vàng, ThờiChung bất ngờ phanh xe lại, chợt nghe tiếng"bịch" từ sau truyền tới, ra là theo quán tính,hơn nửa cơ thể Trịnh Gia Ngôn rơi xuốngdưới ghế.

      Mắt thấy Thịnh Gia Ngôn sắp tỉnh lại, cau mày, cố sức khởi động hai tay, dường như muốn quay trở lại chỗ ngồi, Thời Chung chớp đúng thời cơ, giẫm mạnh chân ga, ngay sau đó lại phanhgấp xe lại, lập tức, tiếng "bịch" lớn hơntruyền đến từ sau ghê —— Thịnh Gia Ngônkhông chỉ thể trở lại chỗ ngồi, ngược lạicả cái ót lập tức đụng phải chiếc ghế phía trước,chỉ nghe Thịnh Gia Ngôn nhịn đau rên lên mộttiếng, Thời Chung cả đêm lộ ra nụ cười cuối cùng cũng nhếch khóe miệng.

      A... Đại thù báo.

      Thịnh Gia Ngôn mơ hồ cảm giác được mình bịngười ta đưa xuống xe, sau đó chỗ nào là đụng chỗ đó, khi xuống xe đỉnh đầu đập vào khung cửa xe; khi qua bậc tam cấp gióngchân đập vào bậc thang; đường vào thang máy đụng phải cây cột ở đại sảnh, đụng phải mấy đồ vật còn chưa kịp thu dọn, đụng phải chậu hoa còn treo mấy chữ "HAPPYNEW YEAR", sau đó cái trán lại đập vào cánh cửa thang máy lạnh như băng; sau khi vào thangmáy còn tồi tệ hơn, tuỳ tiện bị ném vào góc thang máy, từ vách thang máy trượt xuống, đặtmông ngồi dưới đất.

      Rốt cuộc là ai mà thô lỗ vậy? Chỉ tiếc là ThịnhGia Ngôn vốn say , nay lại bị đụngđến đầu váng mắt hoa, ngay cả sức để trợn mắt cũng có, cuối cùng bị người ta thô lỗ vứt lên giường.

      Nằm ở giường nhưng chút cũng thoải mái, caravat và áo sơmi vẫn còn rất chỉnhtề sít lấy cổ họng khiến hô hấp có chút khó khăn, Thịnh Gia Ngôn theo bản năng đưa taynới lỏng caravat, muốn cởi bỏ áo sơ mi nhưng bởi vì đầu ngón tay vô lực, như thế nào cũngkhông làm được.

      Thời Chung mặt chút thay đổi đứng mộtbên nhìn. hiểu sao trong đầu lại lênmột tin tức xã hội xem từ rất lâu, may bị ói mà chết... (??)

      Nhưng giây tiếp theo, tin tức xã hội nặng nề liềnbiến thành cảnh Nhậm Tư Đồ lôi kéo , vẻmặt khẩn trương sợ quăng tên họ Thịnh nàyxuống biển nuôi cá. Nghĩ vậy, Thời Chung liền nhịn được hung hăng cau mày, bước lênba bước, túm lấy áo của Thịnh Gia Ngôn, giúpanh ta cởi hai chiếc cúc áo.

      Nhưng ngờ tên họ Thịnh này lại đượcđằng chân lân đằng đầu, mắt cũng mở, hámiệng : "Nước..."

      Thời Chung do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫnra ngoài rót nước cho cái tên họ Thịnh này, cònchưa được hai bước nghe ta lẩm bẩmnói: "Tư Đồ..."

      Có lẽ mỗi lần tên họ Thịnh này uống rượu sayđều là Nhậm Tư Đồ chăm sóc cho ta, vì thếkhi khó chịu, khát nước đều theo phản xạ gọi tên ?

      Hai tiếng "Tư Đồ" này được kêu lên phảng phấtnhư có tình cảm, nhưng đối với người đứng xem vốn giận dữ mà , chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, chỉ có điều Thời chung cũng vội dập tắt lửa giận hay lòng đố kị của bản thân, đưa Thịnh Gia Ngôn vào phòng tắm, ép tavào bồn tắm.

      phải ta muốn nước ư? Mở vòi hoa sen ra, để ta uống đủ.

      Cuối cùng Thịnh Gia Ngôn bị làn nước lạnh thấu xương làm cho tỉnh lại, ta đưa tay chắn cáivòi hoa sen kia nhưng vẫn là phí công giãy dụa—— Thời Chung gắt gao túm gáy ta, đếntận khi Thịnh Gia Ngôn toàn thân ướt đẫm, ThờiChung mới buông ta ra.

      Thịnh Gia Ngôn lau nước mặt rồi quayngười ngồi mặt đất, đưa mắt lên liền đốidiện với hai tròng mắt từ cao nhìn xuốngcủa Thời Chung.

      "Tại sao lại là ?" Giọng của Thịnh Gia Ngôn hơi lạnh nhạt.

      Thời Chung trả lời, Thịnh Gia Ngôn cũngkhông chờ đợi đáp án của , thẳng lưng tựavào bồn tắm lớn bên cạnh, gập hai đầu gối lại, hai tay day day huyệt Thái Dương.

      đêm này đối với Thịnh Nha Ngôn mà là quá mức hỗn loạn, đáy lòng ta cũng có chút mong chờ, nhưng sau khi mở mắt ra thấy người ở cạnh mình phải là NhậmTư Đồ mà là Thời Chung chút mong chờ ấyhoàn toàn hóa thành tro tàn.

      Thời Chung giựt khăn tắm xuống, tuỳ tiện némcho Thịnh Gia Ngôn, giọng ra lệnh vẫn thường với thư ký Tôn: "Tỉnh táo lại rồi đứng lên cho tôi. ấy nhất định lo lắng cho mà chạy tới, là đàn ông đừng để ấy nhìn thấy bộ dạng uất ức đó của ."

      Về điểm này Thịnh Gia Ngôn rất khâm phụcThời Chung —— mặc dù rất giận dữ, hận khôngthể bóp chết ta ngay lập tức, nhưng vẫn cóthể bày ra tư thế cao ngạo như vậy.

      Mà mình —— Thịnh Gia Ngôn cúi đầu nhìnchiếc áo sơ mi ướt đẫm người —— bộ dạngthật nhếch nhác, đúng bằng em.

      Thấy tên họ Thịnh biết điều cầm lấy khăn tắm bắt đầu lau tóc, Thời Chung tiếng quay đầu ra khỏi phòng tắm. đến ghế sofa đối diện cửa ra vào, ngồi xuống xem đồnghồ, nếu kia giờ nữa mới xuất ,hoặc là xuất , bỏ qua chuyện cũ, cũng quên luôn chuyện đêm nay bị phá.

      Nhưng vừa ngồi xuống được năm phút thìđã có người mở cửa vào —— phải gõ cửa, phải ấn chuông mà là dùng chìa khóa mở cửa, hừng hực chạy vào.

      lo lắng như vậy sao? Trong thời gian ngắn như vậy mà chạy tới rồi?

      Thời Chung giận quá hóa cười. Vì vậy, cười rất nhạt, rất nhạt, lời nào. Nhậm Tư Đồ chạy vào cửa thấy hương mặt như vậy,bước chân khỏi chậm lại.

      Nhậm Tư Đồ có chút giấu đầu hở đuôi : "Nhàcủa Mạc Nhất Minh cách đây rất gần, cho nên em mới..."

      Ánh mắt của Thời Chung thản nhiên đảo quamặt , rất nhanh chuyển xuống chùm chìa khóa tay . Nếu nhớ lầm, lần trướckhi Thẩm Thấm theo Trần Di cầm chìa khóa nhàanh trực tiếp mở cửa vào, liền tức giận mộthồi, như vậy bây giờ...

      Nhậm Tư Đồ theo ánh mắt của cũng nhìn vềphía chùm chìa khóa mình cầm, lúc này mới ý thức được vì sao sắc mặt của lại đột nhiên đen mấy phần như vậy.

      Nhậm Tư Đồ biết phải làm sao,cũng biết nên chợt có tiếng bước chân chậm chạp từ phòng tắm về phía họ, phá tan áp lực trong phòng khách, Nhậm TưĐồ đưa mắt nhìn qua, Thịnh Gia Ngôn đổiquần áo mới, hình như tắm qua, tóc vẫn còn ẩm ướt, cái trán hình như là đụng phải chỗ nào đó, thoáng sưng lên chút.

      Nhưng nhìn toàn thể, Thịnh Gia Ngôn đáng lo ngại. Nhậm Tư Đồ vừa chuẩn bị tức giận, giây tiếp theo nhịn cơn tức lại.

      càng ngày càng sợ , phải chăng cũngđồng nghĩa với việc càng ngày càng để ý đếnanh?

      Nhịn được liếc nhìn ánh mắt của ThờiChung, quả nhiên, trong mắt chứa chút xem thường, giống như là vớiNhậm Tư Đồ rằng: ta bình yên vô , em yên tâm chứ?

      Mà ánh mắt của Nhậm Tư Đồ và Thời Chung mới đối diện nhau được giây ThờiChung chợt đứng lên, lập tức về phíaNhậm Tư Đồ, hoàn toàn phớt lờ tồn tại của Thịnh Gia Ngôn ở bên cạnh: " coi như emvội vã chạy tới đây như vậy là để đón "

      xong liền bắt lấy bả vai của Nhậm Tư Đồ, mang ra khỏi cửa.

      Nhậm Tư Đồ nhắm mắt theo hai bước, nhưngtrong nháy mắt, hai chân bỗng ngừng lại ——

      nhìn theo từng giọt nước xuống từ tóc Thịnh Gia Ngôn, dừng lại ở vũng nước sàn nhà, thấy trong đó có vài tia máu, nhìn kỹ lại, những tia máu này đúng là chảy ra từ trongtay Thịnh Gia Ngôn.

      Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc trong nháy mắt, Thời Chung im lặng cười, muốn nhưng vẫn quay đầu nhìn lại xem chuyện gì xảy ra khiến này tâm tư dao động, khôngmuốn cùng nữa ——

      "Tại sao tay của lại chảy máu?" Thời Chungnghe ra rất lo lắng.

      "Việc thôi, em với ta ."

      Thịnh Gia Ngôn "săn sóc" để cùng như vậy rồi, lại vẫn động bước chân,ngược lại còn quay đầu đặc biệt xin lỗi ThờiChung: "Băng gạc và miếng cầm máu ở nhà ấy dùng hết rồi, giờ em mua cho ấy."

      Băng gạc và miếng cầm máu dùng hết rồi... "Ngay cả cái này mà em cũng biết ư?" Giọng nóicủa Thời Chung lúc này có lấy nửa điểmchâm chọc, mà là khâm phục .

      Thời Chung lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

      Đôi nam nữ trước mặt sớm xâm nhậpvào cuộc sống lẫn nhau, mà , tựa như mộtngười ngoài mưu muốn tách họ ra, cuối cùng mới phát tất cả đều là bản thân biếttự lượng sức mình.

      Thời Chung từ từ buông tay.

      Cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ vai trong nháy mắt rút khỏi, Nhậm Tư Đồ thoáng ngẩn ra, nâng mắt nhìn gương mặt lạnh lùng đến dịthường.

      Thời Chung cũng hề nhìn mà lập tức rời , môt chữ cũng . Ngược lại khi Nhậm Tư Đồ hậu tri hậu giác [1] quay đầu nhìn cánh cửa mở rộng —— còn bóng dáng của Thời Chung —— Nhậm Tư Đồ có thể cảm giác được trái tim mình dần rối loạn...

      [1] Hậu tri hậu giác : Nghĩa là / thấy rồi mớihiểu . Ngược lại tiên tri tiên giác là cầnnói cũng có thể hiểu.

      ...

      Lúc này, chờ ở dưới lầu nữa.
      ***


      Thời điểm Nhậm Tư Đồ làm có chút đần độn.

      Tâm trạng của cực kỳ sa sút, tựa như cái gì cũng muốn chống đối với , muốn uống café nâng cao tinh thần phát hộp café đặt ở phòng trà sớm uống hết; tiếp đó khi muốn pha viên nén sủi để uống, mở ngăn kéo ra mới nhớ lần trước Mạc Nhất Minh cảm mạo uống hết viên nén sủi của rồi.

      Gọi cho Thời Chung, nghe cũng chuyển tới chỗ thư ký Tôn, chỉ có những thanh chờ kéo dài.
      Chương 35.2

      Edit: Diệp Thanh Trúc.


      Thậm chí ngay cả việc khám bệnh cũng khôngthuận lợi, muốn bệnh nhân tắt máy bệnhnhân đó hết lần này tới lần khác cắt ngang lời của , cứ nghe điện, coi ai ra gì.

      Chờ đến khi bệnh nhân phối hợp tắt máy, yên lặng nghe chuyện, lại có tài vị kháchkhông mời mà đến lập tức xông vào văn phòngcô ——

      "Xin lỗi, vị tiên sinh này, bác sĩ Nhậm cóbệnh nhân, thể..."

      Thanh của y tá dừng lại khi đối phương đẩycửa bước vào.

      Nhậm Tư Đồ khỏi nhăn mày lại, nghi ngờnhìn về phía mấy vị khách mời xa lạ ngoài cửa.

      Y tá cho ánh mắt bất đắc dĩ, vừa chuẩnbị mở miệng mời những người này ra ngoài vị tiên sinh mặc tây trang giày da đứngđầu lập tức tiến về phía Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ cảnh giác đứng lên.

      Đối phương đưa danh thiếp của ta cho :"Xin chào, tôi là luật sư đại diện của Từ Kínhtiên sinh..."

      Nhậm Tư Đồ mày nhăn càng lúc càng sâu, cứng ngắc nhìn danh thiếp, đưa tay nhậnlấy, đối phương cũng lãng phí thời gian với , trực tiếp đặt danh thiếp lên bàn: "Lầnnày chúng tôi đến là chịu ủy thác của Từ tiênsinh, muốn cùng chuyện về quyền giám hộ Nhậm Yến Tầm."

      "..."

      "..."

      Nhậm Tư Đồ phải dùng tới 90% sức lực mới ngăn chặn được khủng hoảng trong lòng, giọng điệu còn lạnh nhạt hơn ánh mắt: "Xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc của tôi, bất kể có chuyện gì, đều mời ra ngoài, rẽ trái, tới chỗ y tá hẹn trước."

      Đối phương vẫn bất động.

      Mà Nhậm Tư Đồ dùng toàn bộ 10% sức lực cònlại để cầm lấy điện thoại bàn, cố gắngkhông để đầu ngón tay của mình run rẩy. Maymắn là khi người ngoài nhìn vào, là thấy ấn số chút do dự, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Là phòng bảo vệ phải ạ? Có người gây rối ở phòng khám của tôi, vui lòng cho vài bảovệ lên mời bọn họ giùm."

      Rốt cục tên luật sư vênh váo cũng bị bảo vệ mời , trước khi vẫn quên đe doạ câu:"Yên tâm, chúng ta sớm gặp lại nhau thôi."

      Nhậm Tư Đồ trả lời, chỉ bày ra bộ dạng lạnh nhạt để đuổi khách.

      Chỉ là bóng dáng những người này vừa biến mất ngoài cửa, hai chân liền mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, bệnh nhân của trái lại xem rất hăng hái, nhóm luật sư nhóm vừa , cửa văn phòng vừa đóng lại liền liên tục hỏi Nhậm Tư Đồ: "Từ Kính ư? Có phải là người tiếng tămlừng lẫy của từ gia ? Hay là chỉ cùng tênthôi vậy?"

      Nhậm Tư Đồ căn bản là nghe bệnh nhân gì, trong đầu thanh sợ hãi càng ngàycàng tăng, vì vậy thể tự hỏi: tại sao chuyện này lại đột nhiên phát triển thànhnhư vậy?

      Sau khi bệnh nhân rời khỏi, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi cho Tôn Dao, nhưng Tôn Dao lại tắt máy, gọi cho trợ lý cũng được, Tôn Dao nước ngoài, bị lệch giờ, bên đó hẳn vẫn làđêm khuya, Tôn Dao ngủ say sưa, nào có biếttrong nước nghiêng trời lệch đất.
      ***


      Nhậm Tư Đồ rời khỏi phòng khám, suy nghĩ rất hỗn loạn. Chờ thanh tỉnh lại mới phát mình quên xuống gara ngầm lấy xe mà thẳngthang máy xuống tầng , đứng ở đại sảnh, trước mặt là từng dòng xe cộ.

      Cho dù có xuống gara ngầm lấy xe bâygiờ có thể đâu? Lúc này vẫn còn cách thời gian tan học của Tầm Tầm rất sớm, Nhậm Tư Đồ lấy danh thiếp của luật sư từ trong áo khoácra, đầu ngón tay bị đường viền sắc bén của danh thiếp đâm phải, đầu óc và ánh mắt dần dầntrống rỗng.

      Mãi đến khi "BÍP ——" tiếng còi ô tôkhông xa truyền đến.

      Nhậm Tư Đồ tập trung tinh thần nhìn lại, hóa ra là xe của Thời Chung.

      Hôm nay mang theo lái xe mà tự mình điều khiển.

      Nhưng lại như thường lệ tự mình xuống mở cửa xe cho mà chỉ hạ kính xe xuống, lộ ra bên mặt.

      Cửa kính từ từ hạ xuống để lộ bên mặt , Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên xúc động muốn liềulĩnh tiến lên ôm . khắc này, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng biết mình nhớ đếnnhường nào. Nhớ, hay đúng hơn là... cần.

      Cần lập tức xuống xe, nhìn chớp mắt, về phía ; cần với câu: "Đừng hoảng hốt, em có thể xử lý tốt."

      Nhưng hề xuống xe.

      Nhậm Tư Đồ dừng chút, qua mở cửa rồi ngồi vào trong xe, nhất thời có vô số suy nghĩ.

      hẳn là còn tức giận chuyện tối qua, Nhậm Tư Đồ đan mười ngón tay vào nhau: "Tối hôm qua em..."

      Thời Chung ngắt lời : "Theo đến chỗ." xong còn nở nụ cười, nhưng nụ cười rất ràng.

      Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại tràn ngập những quảng cáo chóimắt. Tuy rằng chưa tới chạng vạng, nhưng bầu trời cũng u ám.

      Nhậm Tư Đồ lần đầu tiên mở miệng kể từ khi lên xe: "Tới chỗ này làm gì?"

      "Chọn nhẫn."

      Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó xa có thể thấy được cửa hàng đáquý mới tinh ở sát mặt đường, đó là thương hiệu nhẫn cưới đặc biệt mới nổi thế giới, khi mua phải lấy chứng minh thư đăng ký, người cả đời cũng chỉ có thể mua lần.

      "Em hoặc là theo vào cửa hàng; hoặc làxuống xe rời , về sau chúng ta bao giờ gặp nhau nữa. Chọn ."

      Hai chọn .

      Đây có lẽ là kết luận mà Thời Chung đưa ra sau ngày đêm suy nghĩ, mà ánh mắt của Thời Chung lúc này như rằng, đây là cơ hộicuối cùng của .

      Trong xe tiếng động, cũngkhông hé răng, quấy rầy, đấu tranh, tranh luận nữa, chỉ lặng lẽ chấpnhận lựa chọn của .

      Chuông điện thoại chết tiệt của Nhậm Tư Đồ lại vang lên đúng vào lúc này.

      Ánh mắt của và ý thức của đều vớicô rằng, đây phải là thời điểm phân tâmđi nghe điện thoại, nhưng phản ứng thứ hai của rất nhanh chiến được ưu thế —— đây có lẽ là điện thoại của Tôn Dao, vô cùng quan trọng.

      Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong túi xách ra ngay trước mặt .

      điện thoại hiển thị phải Tôn Dao —— mà là Thịnh Gia Ngôn.

      Động tác của Nhậm Tư Đồ như ngừng lại ở thờikhắc này, liếc nhìn Thời Chung cái nhưng nhìn ra tâm tình của , khi chuẩn bị thả di động vào lại túi xách ThờiChung bỗng nhiên nắm lấy tay .

      Thậm chí còn thay nhấn nút nghe, mở loa lớn.

      Nhậm Tư Đồ ngoài im lặng cũng biếtmình nên làm cái gì bây giờ —— bất luận là với Thời Chung, hay là với Thịnh Gia Ngôn.

      Đầu bên kia Thịnh Gia Ngôn đợi rất lâu, khôngthấy hé răng, lúc này mới cười tiếng, lập tức : " cũng biết mở miệng thếnào."

      "..."

      "Tóm lại, đều tại luôn hậu tri hậu giác, vốnnhững lời này sớm muốn với em, nhưng lại cảm thấy đúng thời cơ cho lắm, ngẫm lại vẫn là quên , tính sau này cho em biết. Nhưng suy nghĩ về em cả ngày, sợ bây giờ mà , sau này sẽkhông còn cơ hội nữa."

      "..."

      "Tư Đồ, ở lại bên ."

      "..."

      Nhậm Tư Đồ im lặng rất lâu, khác gì tra tấn cả ba người.

      Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng tìm về tiếng của mình: "Em xin lỗi, em..." vào điện thoại.

      Kỳ trong khoảng thời gian im lặng này, Nhậm Tư Đồ cố gắng nhớ lại rất nhiều chuyện, cùng Thịnh Gia Ngôn, cùng ThờiChung... Cuối cùng trong đầu dừng lại hình ảnh chỉ ở chốc lát trước, khi nhìn thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra bên mặt của Thời Chung, đáy lòng có chút xúc động muốn liềulĩnh tiến lên ôm .

      Nhậm Tư Đồ vẫn luôn cho rằng lòng mình vĩnh viễn thay đổi mà hướng về phía Thịnh Gia Ngôn, thực ra, tất cả đều yên lặng thayđổi —— khỏi nghiêng đầu nhìn Thời Chung ở bên cạnh.

      Đúng lúc này Thời Chung cũng quay lại nhìn . Mắt đối mắt, Thời Chung bật cười.

      Nhưng Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp qua vẻ mặtnày của , cười tuyệt vọng.

      " nên sớm đoán được..." Thời Chung nhìn , cười .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Có người , hôm nay là lễ tình nhân, có người , hôm nay là tết Nguyên tiêu, có người , hôm nay là tiết"Duyến tiêu"... Bất kể là tiết gì, Sắc mỗ đềudâng 5000 (chữ), cùng với hồng bao cuối cùngcủa năm nay (như các quy tắc thanh toán ban đầu), chúc chị em có kỳ nghỉ vui vẻ ~~

      Khác: Chương này cho chúng ta biết: đừng làm tổn thương trái tim clock (đồng hồ = ThờiChung) của tôi, thiên đạo hảo luân hồi, tin ngẩng đầu nhìn, xem ông trời bỏ qua cho ai! Quý trọng , dù sao khi người đànông của cũng mệt ╮(╯_╰)╭ chị em hãycầu nguyện cho Tai To, chúc ấy ở chươngtình nhân sắp tới kết cục tốt đẹp.

      Sắc mỗ viết xong chương này cũng muốn rangoài nghỉ lễ... Cùng hội "những bạn độc thân" nghỉ lễ, ô ô, chua sót, ai tới an ủi tôiđây?
      Hết chương 35.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36.1

      Edit: Diệp Thanh Trúc.


      "Cậu chia tay với Thời Chung?" ——

      Đây là câu đầu tiên của Tôn Dao với Nhậm Tư Đồ sau khi về nước.

      Khi Nhậm Tư Đồ ngây ngốc đứng ở trong phòng giải khát, dựa vào bàn chờ máy café chưng cấtcafé Tôn Dao đột nhiên xông tới, lập tức bỏlại câu như vậy.

      ngày rưỡi trước, cũng chính là đêm hômtrước —— vài giờ sau khi Thời Chung nhét ở ven đường gần trung tâm thương mại, rốt cụccũng có thể gọi được cho Tôn Dao, sau khi TônDao biết chuyện Từ Kính tìm luật sư tới phòngkhám bệnh náo loạn lập tức mua vémáy bay chạy về.

      Về phần chuyện của và Thời Chung... cho Tôn Dao sao? Nhậm Tư Đồ muốn đứng lên chút nào, chỉ có thể xoa huyệt Thái Dương mơ hồ đau: "Cậu về nướcchạy đến chỗ mình làm gì? phải là nên đitìm Từ Kính chuyện chút hả?"

      mặt Tôn Dao thoáng qua tia hoảng hốt nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng quan sát Nhậm Tư Đồ tiều tụy từ xuống dưới, nhịn được lên gõ vào đầu cái: "Haingày nay có phải cậu quá ngu ? Hôm trước cậu gọi điện cho mình, mình lập tức mua vé máy bay, ngày hôm qua về nước, tối hôm qua phải tìm Từ Kính chuyện rồi."

      đâu chỉ là quá ngu? Hôm trước, sau khi gọiđiện thoại thông báo tình hình cho Tôn Dao, làm thế nào cũng ngủ được, liền mộtmình ở nhà uống rượu. Trong đời mình, chưatừng uống say mèm như thế, hôm qua nhất định là uống cả đêm, chỉ có thể đầu váng mắt hoanằm giường gọi điện nhờ Mạc Nhất Minhxin nghỉ giúp, thuận tiện đưa Tầm Tầm học.

      Cho đến hôm nay vẫn chưa trở lại được cuộc sống, đầu óc vẫn choáng váng.

      Đến chuyện cũng uể oải, hỏi Tôn Dao: "Ổn chứ?"

      "Tạm thời là ổn."

      Cũng may lúc này café được, Nhậm Tư Đồ rót cho mình cốc, uống hớp, cuối cùng cũng tỉnh táo, bước chân cũng còn lảođảo như trước nữa, tới đóng cửa phòng giải khát lại.

      Mặc dù bây giờ là giờ ăn trưa, mọi người đều đến phòng ăn ăn cơm nhưng vẫn đóngcửa phòng lại để chuyện được thoải mái, tránh việc Mạc Nhất Minh hoặc người nào đóđột nhiên xông vào, nghe những chuyện khôngnên nghe.

      "Hôm trước mình nhìn tư thế của mấy tên luật sư kia, đoán chừng Từ Kính quyết tâm cướp lại con rồi, dễ dàng thỏa hiệp như vậy." Nhậm Tư Đồ đóng cửa lại, vừa vừa hỏi:"Cậu với ta thế nào?"

      Tôn Dao cười cái, như khổ sở cũng như châm chọc: " ra cũng thế nàocả, mình tìm ta ngủ giấc, sau đó nóicho ta biết, nếu ta còn muốn ngủ với mình nữa đừng động đến Tầm Tầm."

      Nhậm Tư Đồ thoáng sửng sốt. Là nghe lầmhay là đầu óc chưa tỉnh táo?

      Tôn Dao... Và Kính? Ngủ giấc liền.... Giải quyết?

      Nhậm Tư Đồ quyết định uống thêm vài hớp café để nâng cao tinh thần.

      Suy nghĩ của Tôn Dao lại hết sức sáng suốt, với Nhậm Tư Đồ: "Nếu ta dám mộtđằng làm nẻo ra tòa! ta sợ mình phanh phui chuyện cũ ra cho giới truyền thông, hại Từ gia bọn họ mặt mũi mất sạch thìmình còn sợ thân bại danh liệt hay sao? Huốngchi, Tầm Tầm cũng phải con ta, ta tranh cái gì?"

      "..."

      Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ ngồi chiếc ghế sofa dựa sát tường của phòng giải khát liên tục uống café, khuôn mặt trang điểm cũng giấu được quầng thâm dưới mắt liền nhịnđược tới: "Còn cậu..." Tôn Dao cũng ngồi lênghế sofa: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vớiThời Chung vậy?"

      Nhậm Tư Đồ lắc đầu: " có gì."

      "Cậu còn dám có gì?" Tôn Dao lấyđiện thoại trong túi ra, mở phần tin nhắn, bên trong tất cả đều tin nhắn thoại của Nhậm Tư Đồ:"Hôm qua mình vừa xuống máy bay, còn chưakịp tìm tên họ Từ kia tính sổ thấy nhiều lời nhắn của cậu như vậy rồi."

      Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của Tôn Dao, quả nhiên đều là tin nhắnthoại của , cẩn thận suy nghĩ thời gian gửiđi —— tất cả đều là sau khi uống rượu say, khó trách bây giờ có chút ấn tượng.

      Thấy dáng vẻ nhớ ra của Nhậm Tư Đồ,Tôn Dao thở dài, tùy tiện mở ra lời nhắn, cảphòng giải khát chợt vang vọng những lời say rượu của Nhậm Tư Đồ ——

      "Làm sao bây giờ? Hình như mình làm loạnhết cả mọi việc lên rồi."

      Giọng cực kỳ bất đắc dĩ và hối tiếc. NhậmTư Đồ cũng cảm thấy mình chỉ những lúc uốngsay biết gì mới dám dùng loại giọng nàybày tỏ...

      Nhưng rất nhanh Tôn Dao liền mở ra cái khác, trong lời nhắn này, giọng của NhậmTư Đồ vô cùng nóng nảy: "Lúc nào Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho mình mình có thể khống chế sao? Lúc đó căn bản mình cũng khôngmuốn nhận! Là ấy cứng rắn ép mình nhận! Mình cũng cự tuyệt Thịnh Gia Ngôn trướcmặt ấy rồi, tại sao ấy còn tức giận hơn? Cậu xem có phải ấy có bệnh hả?Đúng! Mình thích ấy, nhưng bây giờ kếthôn phải quá nhanh sao? Mình mình thích ấy, muốn qua lại tốt, chuyện kết hôn để sau này hãy , như vậy là có lỗi ư? Tạisao ấy lại vứt mình ở bên đường chứ?"

      Sắc mặt của Nhậm Tư Đồ vốn buồn bực nặng nềnay lại càng tệ hơn, Tôn Dao bất đắc dĩ liếc nhìncô: "Cậu nhớ bản thân nóinhững lời này chút nào sao?"

      Nhậm Tư Đồ bây giờ chỉ có thể cảm thán maymà mình gửi tin
      cho Tôn Dao chứ phải Thời Chung, nếu chút mặt mũi cuối cùng cũng mấthết.

      Còn lời nhắn cuối cùng của Nhậm Tư Đồ gửi đến Tôn Dao —— "Mình bắt taxi đến dướilầu nhà ấy rồi, mình có nên lên mắng anhấy trận ?"

      bắt taxi đến căn hộ của Thời Chung? Nhậm Tư Đồ lại càng chút ấn tượng.

      Tôn Dao còn quan tâm hơn: "Vậy cuối cùng cậu có tìm tới cửa mắng ta trận ?"

      " biết." Nhậm Tư Đồ trong lòng yên lặng cầu nguyện mình có làm cái chuyện ngungốc đó.

      "Cậu tính sao?"

      " ấy chia tay, mình còn có thể thế nào?"

      khi người đàn ông này tàn nhẫn đúngthật là trở tay kịp, Nhậm Tư Đồ khôngnhịn được lấy điện thoại di động ra, hai ngày rồi nhưng Thời Chung cuộc gọi cũng có,
      cái này có nghĩa gì, Nhậm Tư Đồ rất .

      Nhưng Nhậm Tư Đồ đặt tay lên ngực tự hỏi,Nhậm Tư Đồ để tay lên ngực tự hỏi, nếu thờigian quay trở lại hai ngày trước, có lẽ vẫn sẽlàm như vậy, kết cục hôm nay vẫn thế này ——

      "Em xin lỗi, em..."

      Khi Nhậm Tư Đồ bốn chữ này với Thịnh GiaNgôn ở đầu dây
      bên kia, cảm nhận được nhõmtrước nay chưa từng có. dường như ngheđược chấp niệm của mình với người đàn ông này dừng lại, thậm chí còn có loại cảm giác "Từ nay về sau, hai ta thiếu nợ nhau" nhàng vui vẻ.

      Mà Thời Chung ngồi bên cạnh , có lẽ chính là nguồn dũng khí để cự tuyệt Thịnh Gia Ngôn.

      Nhưng khi nhìn Thời Chung lại chỉ thấy anhbật cười: " nên sớm đoán được..."

      thất vọng về thế nào? Tất cả đều in trong đáy mắt vào thời khắc ấy.

      Bên kia ống nghe, biết Thịnh Gia Ngônđã trải qua cảm xúc thăng trầm gì, giọng nóithoải mái cắt ngang lời của : "Em khôngcần gấp gáp cho đáp án. Em cứ cẩn thận suy nghĩ rồi cho biết. chờ em."Trong thanh rộng rãi tựa như với NhậmTư Đồ: Em chờ nhiều năm như vậy, bây giờđến lượt chờ em có làm sao...

      Giờ phút này, trong đầu Nhậm Tư Đồ vang vọng câu " nên sớm đoán được" của ThờiChung, đến lúc này mới chợt ý
      thức được Thời Chung hiểu lầm, có chútvội vã cúp điện thoại, nghiêng người, mặt đốimặt nhìn Thời Chung: "Lời vừa nãy
      em phải với ."

      "A? Phải ?" Thời Chung hỏi ngược lại nhưvậy nhưng giọng
      lại có chút vui vẻ nào.

      đợi Nhậm Tư Đồ tiếp, Thời Chung mở khóa bên cửa xe : "Vậy xuống xe , bâygiờ chọn nhẫn, ngày khác đăng ký."

      Nghe tiếng mở khóa "cùm cụp", huyệt TháiDương của Nhậm Tư Đồ thình thịch nhảy lên, da đầu cũng mơ hồ tê dại, gắng sức
      để giọng của mình bình thản chút, khiến người tin phục chút: "Đúng, em động tâm với , nhưng bây giờ kết hôn phải quá vội vàng ư? Dù sao chúng ta mới..." Tính toánthời gian, chính thức qua lại vẫn chưatới nửa năm.

      " cảm thấy vội vàng." .... Từ lớp mười đến giờ còn ít ư? Vội vàng ư? Chẳng qua này chỉ lấy cớ mà thôi, Thời Chung khỏi cười lạnh.

      Nhậm Tư Đồ có chút quen như vậy, ra lãnh khốc với người khác nhưng lại luôn là gió xuân ấm áp với . Có lẽ hành độngcủa khiến kiên nhẫn cuối cùng của mất sạch, mới theo bản năng dùng thủ đoạn trong kinh doanh ra đối phó với : thể đồng ý nhất phách lưỡng tán [1], lãngphí chút thời gian nào.

      [1] Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng sao.

      Cho tới khi Nhậm Tư Đồ : "Chúng ta cứ nhưbây giờ, tìm hiểu lẫn nhau nhiều chút rồihãy suy nghĩ đến hôn nhân được sao?" dường như chút do dự đưa ra kết luận ——

      "Vậy còn gì để nữa. Tạm biệt."

      Có lẽ trước khi chính mắt nhìn thấy NhậmTư Đồ quan tâm, chăm sóc Thịnh Gia Ngôn thếnào, còn có thể tin tưởng lời giải thích kiacủa , nhưng hôm nay... A.

      Mặc dù Nhậm Tư Đồ cảm thấy lời giải thích củamình chút vấn đề nhưng lại có chút sợ hãi phản ứng bây giờ của —— dáng vẻ câu "Tạm biệt", ràng cũng như "Cũng gặp lại"...

      Nhậm Tư Đồ theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay của : " hãy nghe em ..."

      Thời Chung đẩy tay ra: "Xuống xe."

      Nhậm Tư Đồ thể mặt dạn mày dày [2], nhìn lát, vẫn dùng hò má lạnh lùng đối diện với , cắn răng, lập tức mở cửa xuống xe theo cầu của .

      [2] Tả bộ mặt trơ trẽn đến mức còn biếtxấu hổ là gì.
      Chương 36.2

      Vừa xuống xe đóng cửa lại, Thời Chung liềnkhởi động xe, động cơ gầm , chút lưuluyến rời dưới cái nhìn của Nhậm Tư Đồ.

      Thời Chung nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấyhình bóng kia càng ngày càng , cuối cùng biến mất nhưng vẫn buônglỏng chân ga, càng đạp càng mạnh, tốc độ xe chỉ tăng chứ giảm.

      Điện thoại di động của rung lên, là cửa hàngtrưởng của tiệm trang sức gọi tới: "Thời tiên sinh, khi nào ngài và vị hôn thê tới vậy? Những kiểu dáng mà ngài muốn trụ sở chính củachúng tôi đều mang tới cho ngài. Tiệm củachúng tôi đến giờ nữa đóng cửa,ngài có cần tôi kéo dài thời gian kinh doanhkhông?"

      Vị hôn thê? Bây giờ nghe châm chọc...

      " cần." lạnh nhạt nhưng cửa hàngtrưởng vẫn ân cần: "Được, vậy tôi để bảo vệmang nhẫn cưới về trụ sở chính trước, chờ lầnsau ngài và vị hôn thê rảnh rỗi..."

      " cần, kết hôn nữa."

      Thời Chung xong, lập tức cúp điện thoại rồi ném sang bên cạnh, tiếp tục lái xe. Vẻ mặt từ đầu đến cuối chút biến hóa, lạnh lùng đến cực điểm.

      Nhậm Tư Đồ ở bên này cũng khá hơn.

      ngồi bên đường ngây ngô hồi lâu, càng nghĩcàng giận nhưng nhét ở ven đường, mình rời khỏi?

      Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng vẫn là mình đuối lý,dù sao dây dưa với Thịnh Gia Ngôn quả thậtkhiến Thời Chung tức giận ít, nhưngchuyện cũng trở thành như vậy, nên làmgì bây giờ?

      Gọi điện cho Thời Chung nhưng điện thoại lạibáo máy bận, cũng biết là thực nóichuyện với người khác hay là muốn nghecô giải thích, trực tiếp tắt điện thoại của .

      Nhìn thời gian hiển thị màn hình di động,Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng nổi giận, bắt taxiđến trường đón Tầm Tầm tan học.

      Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, cảm giác mình và Thời Chung còn có thể chuyển biến gây gổ mà thôi, gây gổ xong lại hoà hợp cho nên biểu của rất bình thường, đến trườngđón Tầm Tầm tan học, Tầm Tầm cũng cảm thấy có gì khác thường.

      Ngay cả giọng của Tôn Dao vẫn còn mangtheo buồn ngủ trả lời điện thoại hỏi : "Tìmmình có chuyện gì mà call (gọi) liên tục vậy... Mình mới vừa tỉnh ngủ đây." Đúng, cũng phải giữ bình tĩnh như thường

      "Từ Kính muốn giành quyền giám hộ Tầm Tầmvới chúng ta, tìm được luật sư rất giỏi, hôm nay còn chạy tới phòng khám của mình hạ chiến thư đấy."

      Nhậm Tư Đồ có thể nghe được giọng lạnh lẽo của Tôn Dao truyền ra từ ống nghe: "Bâygiờ mình liền mua vé máy bay trở về..."

      Tính tình này của Tôn Dao, quýnh lên liền làm loạn, Nhậm Tư Đồ cố gắng bày ra kế hoạch cho nàng, tránh để nàng tự loạn trận cước:"Có vẻ ta là tình thế bắt cuộc nhưng cũng chắc chắn, dù sao Tầm Tầm cũng liên quan rất nhiều đến nhà họ Từ, Từ gia để yên cho chúng ta làm loạn đâu, mình ở bên này tìm luật sư tham khảo ý kiến chút,nhưng sau khi cậu về nước vẫn nên tìm Từ Kính chuyện , mình với cậu, tạmthời đừng điều động luật sư, để xem có chuyểnbiến gì rồi tính tiếp."

      Từ Kính rất quan tâm Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ tính toán, chỉ cần vẫn còn quan tâm có chuyển biến.

      Nếu như vậy, chỉ cần và Thời Chung cònquan tâm nhau cũng có chuyển biến sao?

      Cho nên cả đêm Nhậm Tư Đồ đều tự chủđược mà chờ điện thoại vang, cả chuông cửa vang, cuối cùng điện thoại của quả vang lên nhưng lại phải của Thời Chung

      Mà là luật sư bạn bè giới thiệu gọi điện tới.

      đường đến trường đón Tầm Tầm tan học, nhờ bạn bè giúp mình tìm luật sư, nếuchuyện này xảy ra trước đây, tìm Thịnh Gia Ngôn giúp tay, nhưng hôm nay ThịnhGia Ngôn có vụ kiện, và Thời Chung lạináo loạn vì , Nhậm Tư Đồ đành phải tình nguyện bỏ gần tìm xa, tìm luật sư khôngquen biết cũng dám nhờ Thịnh Gia Ngôn.

      Trong điện thoại, Nhậm Tư Đồ cũng chỉ là đơn giản tham khảo ý kiến chút, dù sao thânphận đặc thù của Tầm Tầm cũng dámnói với người ngoài. Phần lớn thời gian là NhậmTư Đồ nghe luật sư giải thích các quy định có liên quan và số trường hợp tương tự.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi cúp điệnthoại, Nhậm Tư Đồ liếc nhìn thời gian, mườimột giờ đêm —— bao lâu kể từ khi ngườiđàn ông kia vứt xuống xe, Nhậm Tư Đồkhông có dũng khí tính toán. Bởi vì cứ thêmmột giờ, lại càng thêm phiền não.

      Nhậm Tư Đồ vốn uống rượu, phải quálắm mới uống ly nhưng hôm nay lại nhịn được phá vỡ quy định, uống hết ly này đếnly khác.

      Lần trước Thời Chung mang cho hai chai rượu đỏ, trong nháy mắt bị uống cạn mộtchai, Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn thời gian, vẫnchưa đến mười hai giờ đêm.

      Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy mình càng uống càng tỉnh, dường như có thể thấy kim dây từngbước "tí tách" cực kỳ chậm, vòng mà lâu như qua thế kỉ, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể cảm thán câu thời gian khó tiêu mài, tiếp tục uống.

      Rất may là trong nhà trọ ở thành phố B của có đầy đủ rượu, đợi đến khi Nhậm Tư Đồ chú ý thời gian, cũng để ý xem lúc nào chuông điện thoại và chuông cửa nhà mình kêunữa ăn mừng ở trong lòng: Cuốicùng mày cũng đánh ngã Nhậm Tư Đồ ngàn chén say rồi...

      Chỉ là say khướt này lại gây khó dễ cho tài xế taxi.

      Bác tài bị người bên đường cản lại, người muốnlên là cả người toàn mùi rượu. Nữ hành khách này chuyện ngược lại rất rõràng, điểm đến rất dứt khoát, cũng hơn nửa đêmrồi, bác tài cũng ngại từ chối, chỉ có thể nhẫn nhịn chiếc xe đầy mùi rượu, nhắm mắt lái xe.

      Sau đó dọc đường đều nghe thấy nàyở phía sau ôm điện thoại tán gẫu.

      "Cậu xem, tại sao ấy lại gọi điện thoại cho mình?"

      " ấy vốn dĩ phải như thế..."

      "Cậu có biết , ấy trực tiếp vứt mình ởven đường, mình lái xe rời ..."

      " ấy đùa mình phải ? Biết rõmình thể rời bỏ ấy, ấy liền hài lòng rút lui?"

      Nghe nội dung cuộc trò chuyện của cũng khôngkhó đoán là bị bạn trai đá, bác tài nhìn qua gương chiếu hậu, trong mắt có thêm mấy phầncảm thông.

      Nhưng nghe tiếp, có vẻ phải là bị bạn trai đá mà là người đàn ông cầu hôn khôngđược, bởi vì tự ái mà...

      "Chẳng lẽ mình sai sao? Lúc học, ấy căn bản chẳng thèm để mắt tới mình, tại sao sau khi gặp lại liền phải là mình thểvậy? Làm sao mình biết được ấy đột nhiên phải là mình thể chứ, rất có thểbởi vì khi ấy quyết định , mình lại xuấthiện đúng lúc, xung quanh ấy lại tìmđược ai hợp khẩu vị hơn mình, cuối cùng mớinước chảy thành sông... Nếu chỉ là bởi vì thờicơ vừa đúng, vậy ấy rất có thể lại gặp thời cơ, gặp được hợp khẩu vị với hơnmình. ấy minh bạch như vậy, mình dám gả sao?"

      Vậy mà khi nghe tiếp, bác tài lại mơ hồ cảmthấy đây đúng là chuyện tình tay ba...

      "Lúc nào Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại chomình mình có thể khống chế sao? Lúc đó cănbản mình cũng muốn nhận! Là ấycứng rắn ép mình nhận! Mình cũng cự tuyệtThịnh Gia Ngôn trước mặt ấy rồi, tại saoanh ấy còn tức giận hơn? Cậu xem có phải ấy có bệnh hả? Đúng! Mình thích ấy, nhưng bây giờ kết hôn phải quá nhanh sao? Mình mình thích ấy,muốn qua lại tốt, chuyện kết hôn để sau này hãy , như vậy là có lỗi ư? Tại sao ấy lại vứt mình ở bên đường chứ?"

      Bác tài càng nghe càng hồ đồ, may mà đến nơi.

      Nhưng khi dừng xe lại chỗ ngồi phía saucũng còn tiếng vang nữa, bác tài khỏi quay đầu nhìn lại, thấy nữ hành khách nhắm mắt ngủ liền nhịn được gia tăng lượng lặp lại câu: "Tiểu thư, đến rồi!"

      Bất kể bác tài nhắc nhở thế nào, lượng baonhiêu cũng thể kêu đối phương tỉnh lại.

      Bác tài nghiến răng nghiến lợi mới nhịn đượcxúc động muốn ném quỷ say này xuống xe, hắnrút điện thoại của ra, muốn gọi điện cho bạnbè của . Bất đắc dĩ điện thoại di động lại đặtkhóa mật mã.

      lúc bác tài biết phải làm sao thìchuông điện thoại của đột nhiên vang lên.

      Bác tài vội vàng tiếp điện.


      Trong ống nghe truyền đến giọng nam hếtsức dịu dàng: "Tư Đồ..."

      Bác tài dịu dàng như vậy được, gấp đếnđộ hét lớn: "Cậu mau tới đây mang này ! ta ngủ ở trong xe của tôi đó!"

      ***

      Hai mươi phút sau Thịnh Gia Ngôn chạy tới.

      Theo khoảng cách từ nhà tới đây, thườngngày lái xe phải mất khoảng bốn mươi phút, hôm nay vì lo lắng, chỉ dùng nửa thời gian chạy tới nhưng bác tài cảm giác mình như đợi cả thế kỷ, vội vàng để Thịnh GiaNgôn đem này ra khỏi xe.

      Thịnh Gia Ngôn ôm Nhậm Tư Đồ lên xe mìnhrồi chạy về phía bác tài, rút xấp tiền đưa tới. Bác tài nhận tiền, quên đánh giá chàng đẹp trai phía trước, tuy ăn mặc tùy ý nhưng mỗi chi tiết đều rất tinh tế, suy nghĩ mộtchút, có lẽ đây chính là nhân vật trongchuyện tình tay ba đây.

      Là người bị tổn thương hay là người phá rối?

      Thịnh Gia Ngôn trở lại xe mình, nghiêng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ bên ghế phụ, bỏ qua ý nghĩ lập tức lái xe rời . Chiếc xe lẳng lặngđậu ở chỗ đó, còn lẳng lặng nhìn .

      bao lâu rồi an tĩnh nhìn cẩnthận như vậy? Thịnh Gia Ngôn nhịn được vuốt ve gò má —— nhìn dáng vẻ ngủ rất ngon, nếu như cả người toàn mùi rượu,bóng dáng an ổn này nhất định làm hương vịcho giấc mộng ngọt ngào.

      Chẳng qua...

      Thịnh Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn tòa nhà ngoàicửa sổ. đến đây tìm Thời Chung sao?

      Nhìn tòa nhà yên tĩnh đứng sừng sững xa, nghe hô hấp vững vàng của , đáy lòng ThịnhGia Ngôn dần dần dâng lên thanh hếtsức buồn bã: Thịnh Gia Ngôn, mày đểmất ấy...

      buồn bã này trong nháy mắt liền bị tiếng runglên của điện thoại cắt đứt.

      Thịnh Gia Ngôn định thần lại, rất nhanh tìmđược chiếc điện thoại vẫn rung, là điện thoại của Nhậm Tư Đồ.

      Là Thời Chung gọi tới.

      Thịnh Gia Ngôn nhìn tên hiển thị màn hình, ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu thấyNhậm Tư Đồ vì bị tiếng rung quấy rầy mà hơi nhíu mày, liền chút do dự nhận điệnthoại.

      Trong ống nghe truyền ra thanh của ThờiChung: "Tầm Tầm nó nhìn thấy em uống trộm rượu."

      Giọng của Thời Chung có chút căng thẳng,mỗi lời đều mang theo chút cảm xúc khôngđược tự nhiên nhưng cũng lộ ra chút dò xét.Thịnh Gia Ngôn bật cười, người đàn ông này có phải muốn hỏi là: em uống rượu là vì phảikhông?

      Thịnh Gia Ngôn ho khan tiếng.

      tiếng này cắt đứt hoàn toàn thanh của Thời Chung.

      Yên tĩnh lát, trong giọng của ThờiChung còn chút nhiệt độ: " ấy ở cùng ?"

      Thịnh Gia Ngôn ngờ Thời Chung lại tứcgiận cúp điện thoại.

      cầm điện thoại di động của Nhậm Tư Đồ cứng ngắc trong chốc lát, sau đó ấn mở bànphím ——

      Có mật mã.

      Thịnh Gia Ngôn suy nghĩ chút rồi nhập1217 vào.

      1217—— đó là ngày bọn họ nhặt được conmèo lông vàng khá lớn ở Newyork, sau đó bọnhọ lại cùng nhau nuôi dưỡng con mèo đó, gọi nólà "Mr. Handsome", lúc nó chết cũng là lần rơilệ cuối cùng trong cuộc đời Nhậm Tư Đồ. Từ đó về sau, Thịnh Gia Ngôn còn thấy khóc nữa.

      Cho nên mới , kỷ niệm vẫn có tác dụng...

      Thịnh Gia Ngôn thành công mở được điện thoạidi động, xóa bỏ cuộc gọi vừa nãy.

      ***

      Nhậm Tư Đồ vẫn cho rằng, chỉ cần quan tâm là có cơ hội chuyển biến.

      Chẳng qua có những lúc, thực tế cuối cùng cũngsẽ đánh tan những vọng tưởng thiết thực ấy ——

      Ngày thứ nhất say rượu tỉnh lại, Nhậm Tư Đồ ởnhà cả ngày nhưng có bất kỳ cuộcgọi nào của Thời Chung.

      Ngày hôm sau cũng có bất kỳ cuộc gọinào...

      Đến tuần thứ hai Nhậm Tư Đồ cũng nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Thời Chung.

      Đến lúc này, Nhậm Tư Đồ mới cười khổ ý thứcđược: đúng là chia tay với , chia tay triệtđể...

      2 chương lun tks bạn edit nhìu nha
      2 bạn trẻ hỉu lầm nhau roài thiệt tình là tới giờ tui bắt đầu k thích TGN r (( s lại làm v vs TĐ chứ mất mới bk quý trọng
      CHƯƠNG 37.1:

      Edit: Thiên Kết

      Nhậm Tư Đồ đợi điện thoại của ThờiChung.

      Nhưng mà ngược lại là chờ điện thoại củaTưởng Lệnh Thần.

      biết Tịnh Gia Ngôn có thể bị thu hồi và hủy bằng trong ngày hôm đó, liền lấy số điện thoại Tưởng Lệnh Thần từ chỗ Mạc Nhất Minhđể tìm cách liên lạc. cố gắng liên lạc với ta từ sớm nhưng ta lại tiếp khách.Hôm nay điện thoại sớm cho Tưởng Lệnh Thần có giọng nữ thư ký nghe và ta nghỉ phép ở nước ngoài, tại khôngliên lạc được.

      Nhậm Tư Đồ chưa từng đeo bám lấy người nàođể cầu xin chuyện gì đó. Tưởng Lệnh Thầncũng sớm thể quyết định của mình nêncô cũng cố gắng nữa, đành nghĩ biện pháp khác. Cũng nghĩ được là nửa thángsau, Tưởng Lệnh Thần lại chủ động gọi điện thoại cho : “Tôi còn tưởng vì Thịnh GiaNgôn mà cầu xin tôi, vậy mà chỉ gọi đúngmột cuộc điện thoại rồi thôi. Xem ra Thịnh Gia Ngôn bây giờ trong lòng còn là người quan trọng nhất nữa rồi.”

      Họ Tưởng này muốn hưởng thụ chút hưvinh được tìm cách đeo bám, nhưng lại đụng phải Nhậm Tư Đồ là người phải là hạng phụ nữ đó, cho nên đợi chờ mòn mỏi thành ra lại là người còn kiên nhẫn nữa.

      Nhậm Tư Đồ nghe ta vậy trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mặc kệhắn cố ý làm mất hứng hay là có ý hòa giải,dù sao vấn đề này cũng có liên quan đến tiền đồ của Thịnh Gia Ngôn. Hôm nay xuất mộtcon đường sống, nhất định phải nắm bắt lấyvì vậy vội vàng tiếp: “Tưởng tiên sinh,lần trước tôi có gọi cho …. đangở nước ngoài nghỉ phép, bây giờ vềnước? Chúng ta hẹn nhau ra ngoài chuyệnmột chút.”

      ra “ra nước ngoài nghỉ phép” chỉ cầnnghĩ chút cũng biết là phải. Chuyện Tưởng Lệnh Thần cùng Thẩm phán quan tòa huyên náo cả thành phố ai cũng biết. Nhậm TưĐồ căn bản cần hỏi thăm hay xem báo chí cũng biết được Tưởng Lệnh Thần tronggiai đoạn được bảo lãnh chờ thẩm vấn làmsao mà ra nước ngoài đươc?

      Tưởng Lệnh Thần lại có chút thẳng thắn: “Thôiđi, tin tôi ở nước ngoài? Người nghe điện thoại thay tôi lúc đấy là bạn của tôi, biết tôi trong giai đoạn chờ thẩm vấn mà vẫnnói ra nước ngoài, tôi bị ta làm cho tức chết rồi.”

      Nhậm Tư Đồ từng gặp Tưởng Lệnh Thầnmấy lần, ấn tượng với ta cũng xấu. Mặc dù Tưởng Lệnh Thần làm việc có chút cực đoan nhưng lại là con người rất thẳng thắn. Anhta hẹn Chủ nhật gặp mặt ở đạo quán chuyện, cũng suy nghĩ nhiều mà đồngý, chỉ là ngờ chỉ muốn gặp mộtmình .

      Nhưng những chuyện này đều để sau hãy ,Nhậm Tư Đồ theo thời gian định mà tới đạo quán, ở trước người phục vụ tên TưởngLệnh Thần, người phục vụ lễ phép dẫn đườngcho .
      Nhậm Tư Đồ được người phục vụ dẫn qua hành lang, xung quanh yên tĩnh, cómột chút thanh nào lọt vào, có vẻ như ở đâycó rất ít người. cũng cảm thấy ngạcnhiên, dù sao nơi tập kiếm đạo này cũng phải là nơi nhiều người hay lui tới. Người phụcvụ dẫn tới phòng VIP ở khu luyện tập bênngoài, cánh cửa gỗ lim dày cộp khép hờ, trong phòng vang ra tiếng va chạm kịch liệt, Nhậm TưĐồ đứng ở bậc cửa lúc rồi mới đẩy cửa đivào.

      Trong phòng, hai người say sưa đấu kiếm, bọn họ mặc bộ đồ kiếm đạo, đầu còn mangmũ bảo hộ, nãm hay nữ đều nhận ra được, mà Nhậm Tư Đồ lại càng nhận ra được đâu là Tưởng Lệnh Thần.

      Người phục vụ đứng ở phía sau màn trúc pha trà, Nhậm Tư Đồ đứng bên cửa nhìn hồi lâu. đoán hai người kia trong lúc hứng khởi nhanh mà kết thúc như vậy. thể làm gì hơn là ngồi vào phía sau màn trúc, người phục vụ bưng dụng cụ uống trà ra, bèn ngồi bên vừa uống trà vừa đợi.

      Ngồi chung sau màn trúc với còn có xinh đẹp trẻ tuổi—đôi môi cùng móng tayđược sơn đỏ tươi, ta ngồi trước mặt Nhậm TưĐồ mà nghich nghich điện thoại. lúc sau ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhậm Tư Đồ nhìncô với ánh mắt thân thiện chút nào rồinói: “ là?”

      “Bạn của Tưởng tiên sinh.”

      “À……..” Người phụ nữ đó có vẻ tin tưởng lắm nhưng cũng có tiếp tục truyhỏi nữa, chỉ tuyên bố chủ quyền của bản thânmà thôi: “Tôi là bạn của Lệnh Thần.”

      Từ giọng này Nhậm Tư Đồ cũng có thể đoánra người bạn mà Tưởng Lệnh Thần dắt đihôm nay phải là người hôm trước ngheđiện thoại ta đnag ở nước ngoài. cũng thấy làm lạ về tốc độ thay đổi bạngái của Tưởng Lệnh Thần, hoặc có lẽ cùng lúc có nhiều bạn .
      Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hétđau đớn. Nhậm Tư Đồ hướng ánh mắt về mơiphát ra thanh thấy người bị đánh ngã trênmặt đất đâng kêu đau, còn người đứng thìdùng kiếm trúc chỉ vào cổ người kia chính làTưởng Lệnh Thần.

      Cùng lúc đó ở bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay của người phụ nữ trẻ kia. Nhậm Tư Đồ tỏ ra hơilạnh nhạt, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay— đợi hơn 10 phút, cuối cùng Tưởng công tử cũng đấu xong.

      Tưởng Lệnh Thần lâu mồ hôi về phía bọn , ta ôm lấy bạn và quay qua Nhậm Tư Đồ : “Thay đồ kiếm đạo, đấu với tôi trậnchứ?”

      xin lỗi, tôi biết đánh.”

      Tưởng Lệnh Thần nhìn cách xem thường: “ chút thú vị của phụ nữ cũngkhông có, làm sao mà bọn họ lại coi trọng côđược chứ?”

      Nhậm Tư Đồ căn bản cũng quan tâm“Bọn họ” trong miệng Tưởng Lệnh Thần là ai, tại chỉ muốn dừng vấn đề này ở đây:“Tưởng tiên sinh, tôi tới đây cũng phải để nghe những lời giận dỗi của ngày, chuyệncủa Thịnh Gia Ngon còn xin ngài giơ cao đánhkhẽ tha cho ấy lần giùm.”

      “Tại sao tôi phải bỏ qua cho ?” Tưởng LệnhThần buông bạn ôm trong lòng ra. Giọng lúc đầu còn mang ý đùa giỡn lúc này xem ra có chút tức giận rồi: “Cả đời tôi chỉ chịu từng bị ba người đánh. Cha tôi là , ông ấy đánh tôi tất nhiên tôi có nửa câu oángiận. Thời Chung vì uống bia đánh tôi lần,còn Thịnh Gia Ngôn lại mà đánh tôimột lần. cảm thấy cơn giận này tôi nuốt trôi được sao?”

      Nhậm Tư Đồ ngẩn người ra, Thịnh Gia NGônđánh ta bởi vì sao? Nhưng nghĩ lại,chuyện ra cớ như ngày hôm nay tìm hiểu nguyên nhân cũng giải quyết đượcvấn đề gì? tại quan trọng hơn chính là cầu xin vị Tưởng công tử này bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn. Vì vậy Nhậm Tư Đồ đem chút hoài nghi trong lòng của mình đè nén xuống: “Tưởng tiên sinh, cứ việc thẳng cầu của mình, muốn như thế nào mới chịu rút lại đơnkiện?”

      [Hehe mấy bữa nay lo vụ tham gia trò chơi cũngkhông có vào ngó xem truyện post tới đâu,mọi người thông cảm nhé ]

      CHƯƠNG 37.2:

      Edit: Thiên Kết

      “Đánh cùng tôi trận.”

      Nhậm Tư Đồ cũng muốn đánh ta rồi, nhưng thế nào tới lui mà lại trở về chuyện “đánh trận” rồi hả?

      Tưởng Lệnh Thần chậm rãi giải thích: “Nếu nhưcô thắng, tôi kiện Thịnh Gia Ngôn nữanhưng nếu như tôi thắng, phải giúp tôi việc, đợi đến khi tôi được rút đơn kiện, tôi tự nhiên cũng kiện Thịnh Gia Ngôn nữa. sao chăng nữa Thịnh Gia Ngôn cũng có lợi.”

      “Cái gì?”

      Tưởng Lệnh Thần rốt cuộc cười, trong ánh mắtbạn ta tràn đầy ghen tức, ta lạigần bên tai Nhậm Tư Đồ giọng : “Tôibiết trong tay Thời Chung có cuộn video chứng minh trong sạch của tôi, hãy giúp tôi trộmnó.”

      Nhậm Tư Đồ dựa người ra sau, chà xát lỗ tai mình cách chán ghét làm cho hởi thở củaTưởng Lệnh Thần bên tai mình biến mất, hướng về phía Tưởng Lệnh Thần gượng cười: “Có cuộn video này sao? Tôi chưa từng nghenói qua.”

      “Thời Chung có cho biết chuyện cuộn video này hay tôi cũng lắm, cũng quan tâm, chỉ là cuộn video nàythực tồn tại. Là do tôi chậm chân hơn ThờiChung bước khi mua lại nó.”

      “……………………..”

      “……………………….”

      “Nếu như tìm tôi sớm hai tuần có lẽ tôi còn giúp được, nhưng bây giờ…………” Nhậm TưĐồ tỏ vẻ khổ sở : “Chúng tôi chia tay rồi.”

      Tưởng Lệnh Thần chau mày, bỗng cười và :“ thể nào.”

      “Tưởng tiên sinh, phải nắm bắt tintức rất nhanh sao? Chuyện cuộn video còn có thể biết, nhưng chẳng lẽ chuyện Thời Chung đãtrở lại thành người độc thân hay?”

      Nhậm Tư Đồ ra những lời này ra vì muốn châm chọc ta. Tưởng Lệnh Thầnkhông biết chuyện này cũng là điều bìnhthường. Lúc cùng Thời Chung ở bên nhauThời Chung cũng chưa bao giờ đem gặp bất kỳ người bạn nào của và bên cũng vậy. Hôm nay hai người chia tay đoánchừng có mấy người biết……….

      Tưởng Lệnh Thần nhất thời lên tiếng chođến khi điện thoại của ta reo lên. Tưởng Lệnh Thần nghe điện thoại nhưng còn mắt vẫncòn nhìn về phía Nhậm Tư Đồ, hình như tavẫn còn suy nghĩ xem chuyện “chia tay” này là hay giả. Cũng biết người bên đầu bên kia những gì mà Tưởng Lệnh Thầnchỉ lạnh lùng trả lời câu: “Biết.” Sau đó liềncúp điện thoại, ta tiếp tục nhìn về phíaNhậm Tư Đồ, ánh mắt mang theo nụ cười nhưđang được xem kịch vui.

      “Được rồi, được rồi, bây giờ đếnchuyện này nữa.” Tưởng Lệnh Thần đứng lên cũng thèm để ý xem Nhậm Tư Đồ cóđồng ý hay mà trực tiếp kéo rangoài: “Tới cũng tới rồi, tôi dạy hai chiêu, cũng coi như uổng hôm nay côtới đây.”

      “Tôi……………”
      Nhậm Tư Đồ mới ra chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt đứt: “Chọc giận tôi có lợi gì đâu, đối với Thịnh Gia Ngôn càng phải là điều tốt. Tôi như vậy hãyngoan ngoãn nghe theo, hay là muốn từ chối cũng tùy .”

      Nhậm Tư Đồ vôn là còn muốn tránh khỏi tayanh ta nhưng lại nghe ta như vậy, thoáng ngẩn người ra, cứ như vậy để ta kéora ngoài.

      Tưởng Lệnh Thần lấy từ kệ cây kiếm trúc đưa cho Nhậm Tư Đồ. ta làm mẫucách cầm kiếm chút, cũng giải thích cho chút: “Mặt, cổ, bụng, đầu, những thứ nàyđều là những vị trí quan trọng.”

      Nhậm Tư Đồ hết sức phiền não khi nghe ta hướng dẫn nhưng cũng chỉ có thể lạnh lùng ở bên cạnh phối hợp. Nhưng lại nghĩ tới Tưởng Lệnh Thần nâng mặt lên : “Đừnglàm vẻ nghiêm túc như thế, cười với tôi cái nào.”

      Nhậm Tư Đồ lúc này thể nhịn nữarồi, thừa lúc ta để ý liền trực tiếpdùng chiêu ta vừa dạy phát đánh trúng bụng. Tưởng Lệnh Thần vì chưa kịp chuẩn bịnên bị đánh ngã, thấy ta ngã xuống, còn chĩa kiếm về phái yết hầu của ta.

      Tưởng Lệnh Thần bị dùng kiếm trúc dí vào cổ họng thể đứng dậy được.

      Thế nhưng ta lại cười: “Bác sỹ Nhậm, cũngkhông tồi chút nào.”

      Nhậm Tư Đồ vốn định bỏ kiếm xuống, muốn chọc giận ta.

      “Tôi học kiếm đạo, chỉ là lúc trướcThịnh Gia Ngôn học tôi có theo thôi.”Nhậm Tư Đồ nhìn nụ cười của ta có chútkhông vui, liền thu kiếm về, kiếm vẫnchĩa vào cổ họng Tưởng Lệnh Thần: “Lúc nãy chỉ là mấy chiêu hay dùng trong đấu kiếm mà thôi.”

      Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần thay đổi, đột nhiên xê dịch thân thể tránh khỏi mũikiếm của , đồng thời liền đứng dậy kéo vai Nhậm Tư Đồ. Trong nháy mắt cảm thấy mất thăng bằng--- bị Tưởng Lệnh Thần làm cho ngã xuống đất.

      Kiếm trúc vốn ở trong tay lúc này cũng bị văng ra xa.

      Tưởng Lệnh Thần quỳ gối ở bên cạnh, taygiữ bả vai, tay giữ chặt lấy hông làm cho thể động đậy.

      “Coi như lời của , cùng Thời Chung chia tay.” Tưởng Lệnh Thần ngước mắt nhìn về phía cửa sau đó lại tiếp tục : “Nhưng nếu như ta biết mở miệng nay đóng miệng đều là nhắc tới Thịnh Gia Ngôn biết giận đến mức nào nhỉ?”

      “………………………..”

      Nhậm Tư Đồ lời nào, Tưởng LệnhThần cũng tieepc tục trêu chọc nữa, ta chỉ cười cười, chỉ đưa tay về phía muốn kéo đứng dậy: “Đưa tay cho tôi.”

      Thấy muốn đưa tay cho mình, Tưởng Lệnh Thần định khom lưng chủ động nắm lấycánh tay .

      Cũng đúng lúc này, khi Tưởng Lệnh Thần đangkhom lưng cúi xuống đột nhiên có người dùng kiếm trúc chống trước mặt.

      Nhậm Tư Đồ nhận ra đó là thanh kiếm lúc nãy cầm bị ném ra xa--- những sao kiếm lại nằmtrong tay người đàn ông, đốt ngón tay ta dài, bàn tay có lực.

      Vết thương mu bàn tay còn rất mới, giốngnhư mới bị đả thương.

      Trong lòng Nhậm Tư Đồ trở nên hốt hoảng.Cũng lúc đó thanh tràn đầy cảnh cáo của Thời Chung vang lên: “Đừng chạm vào ấy.”

      [Hình như chương dạo này hơi ngắn cácnàng à, thôi nếu chương sau vẫn ngắn nhưchương này ta post 1 lần 1 chương khôngchia ra làm hai nữa nhé.]

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38.1

      Editor: Diệp Thanh Trúc.


      Tâm trạng của Thời Chung hai tuần gần đây cực kỳ tệ, thư ký Tôn liền giới thiệt kiếm đạo quán cho , theo như lời thư ký Tôn chínhlà: "Trước đây khi công việc thuận lợi, tôithường tới đây trút ra, nếu cũng thử chút ?" Mà lần đầu tiên đến đây luyện tay liền phát "Công việc thuận chạy tới phát tiết" trong lời của thư ký Tônthật ra chính là dính hình của lên cái bia luyện tập, lung tung đâm mười mấy phút đồnghồ. Khi phát hình của mình bị đâm đếnnát bét, thư ký Tôn liền bị doạ đến nỗi chânthiếu chút nữa mềm ra, than thở khóc lóc sám hối với : mình chẳng qua là nhất thời xúcđộng, ra sâu trong nội tâm lại cực kỳ cực kỳ kính ông chủ Thời Chung này.

      Thời Chung cũng bội phục mình đúng là tốt tính, chuyện như vậy cũng sa thải thư ký Tôn, chẳng qua chỉ là cho cậu ta học lớphọc cấp tốc chọi , vài ngày sau, thư ký Tôn "thiết tha" đến xin kết thúc, cả người bầm tím xin nghỉ phép về nhà uống thuốc bổ.

      luyện tập ở khu VIP, khi xuyên qua hànhlang, đột nhiên nghe thấy giọng của Tưởng Lệnh Thần truyền ra từ bên trong cánh cửa gỗđỏ: "Ngẩng mặt lên, cười cho gia cái."

      Thời Chung khỏi dừng bước.

      Sau đó đáp lại là "Phanh" tiếng, có vậtnặng nào đó đổ xuống mặt đất.

      Xuyên qua khe cửa, Thời Chung có thể nhìn thấy Tưởng Lệnh Thần bị dùng kiếm trúc chỉ vào cổ họng, thể động đậy. Còn kia đưa lưng về phía cửa, ở góc độ của Thời Chung chỉ có thể nhìn thấy nửa bóng lưng của đối phương.

      Tưởng công tử đúng là thảm, ai bảo đổi khẩu vị nuôi con chim hoàng yến nóngnảy như thế, Thời Chung tiếng động cười lạnh cái, khi muốn tiếp tục về phíatrước lại bị câu của Tưởng Lệnh Thầnđóng đinh tại chỗ ——

      "Bác sĩ Nhậm, đủ độc ác! Nhưng khônglàm đâu."

      Bước chân của Thời Chung cứng tại chỗ mấygiây.

      Người phụ nữ này khiến Tưởng Lệnh Thần thảmnhư vậy, với cá tính của , có kếtquả gì tốt, Thời Chung nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn yên lòng, đổi đường về phíacánh cửa đỏ, cầm tay nắm cửa, muốn đẩy cửa vào.

      Đúng lúc lại nghe Nhậm Tư Đồ : "Tôi quả biết gì về kiếm đạo nhưng vẫn thường chơi đấu kiếm với Thịnh Gia Ngôn, tôihọc cùng ấy, là mấy chiêu đấu kiếm thườngdùng vừa rồi."

      Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn..... Người phụnữ này ngoài Thịnh Gia Ngôn chẳng lẽ cóngười khác ư?

      như vậy, còn quan tâm sống chết cáigì. Trong nháy mắt, Thời Chung bụng nắm cửa ra, giận dữ nhanh chóng rời .

      Nhưng ngay sau đó người phụ nữ này lại bịTưởng Lệnh Thần níu ngã xuống, bên tai ThờiChung đột nhiên vang lên tiếng "Rầm" lớn cùng tiếng rên đau đớn của , Thời Chung nhớ rằng giây trước mình còn tức giận rời đibây giờ quay đầu lại, hai, ba bước đẩy cửatiến vào, trực tiếp bước vào phòng luyện tập.

      Tưởng Lệnh Thần vừa ngẩng đầu lên liền nhìnthấy người mời mà tới là .

      Sau khi Tưởng Lệnh Thần câu kia, nghegiống như là nhạo báng Nhậm Tư Đồ nhưng thực ra là cười nhạo —— "Coi như lờicô , và Thời Chung chia tay,nhưng nếu ta nghe thấy há mồm ngậm miệng đều nhắc tới Thịnh Gia Ngôn có phảivẫn rất giận dữ ?"

      Về Thịnh Gia Ngôn, Thời Chung sớm bị chọc giận đến no rồi, hôm nay càng chói mắt, bởi vìmóng vuốt của Tưởng Lệnh Thần đặtngang hông . Mà còn chói mắt hơn nữa chính là tên họ Tưởng kia lại muốn cầm tay , kéo đứng lên.

      Thời Chung cầm kiếm trúc mà vừa té ngã làm rớt xuống sàn lên. tới, trực tiếp để trêntrán của Tưởng Lệnh Thần: "Đừng đụng vào ấy."

      ***

      Tay cầm kiếm của Thời Chung dùng sức, rõràng là cho Tưởng Lệnh Thần biết —— nếu phối hợp tự gắng lấy hậu quả.

      Tưởng Lệnh Thần bị cuộc phải đứng lên.

      cũng đoán được Thời Chung làm nhưtay, ánh mắt nhìn vẫn chút kiêng kỵ:" đúng lúc, Thời tổng, ngờ lại gặpanh ở đây."

      Nhậm Tư Đồ cố đè xuống ngạc nhiên khi gặpbạn trai cũ ở đây, vội vàng nắm lấy cơ hội đứng lên, chưa kịp để ý tới bên vai bị đau bịThời Chung kéo về phía sau.

      Tay của Thời Chung vẫn còn đặt cánh tay , lạnh lùng với Tưởng Lệnh Thần: "A? Phải ? Tôi lại tận mắt nhìn thấy người của chờ ở cửa, tôi vừa đến liền mật báo cho ."

      Quả là phơi bày tại chỗ, con đườngsống cũng để lại.

      Vốn Thời Chung còn quá chắc chắn người mật báo ở cửa có phải là người của TưởngLệnh Thần , nhưng hiển nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều là chuẩn bị cho .

      Tưởng Lệnh Thần làm như vậy chỉ đơngiản là vì chán ghét mà còn có mưu đồkhác, Thời Chung tạm thời cũng biết. láo bị phơi bày ngay trước mặt nhưng TưởngLệnh Thần vẫn mặt đỏ tâm loạn, còn hỏi ngược lại : "Thời tổng, bạn củaanh vì Thịnh Gia Ngôn mà chạy tới cầu xin tôi, tôi có nên đồng ý ?"

      "Bạn trước." Thời Chung lạnh lùng sửa lại.

      Vẻ mặt của Nhậm Tư Đồ cứng đờ.

      Tưởng Lệnh Thần liếc nhìn Thời Chung giấu Nhậm Tư Đồ ra sau, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đặt cánh tay của Nhậm Tư Đồ còn chưa kịpthu lại kia rồi rất nhanh trở lại người Thời Chung, làm như kinh ngạc : "? sựchia tay? Chẳng lẽ là bởi vì Thịnh Gia Ngôn?"

      Thời Chung im lặng càng giống như cam chịu.

      Lời của Tưởng Lệnh Thần như mang theogai, Nhậm Tư Đồ ở nơi đó như đứng đốnglửa, ngồi đống than, còn Thời Chung —— nếu câu "Bạn trước" còn để ý cẩn thận bảo vệ ở phía sau làm gì? Nhậm TưĐồ nhịn được đẩy tay Thời Chung ra, ra từ sau lưng Thời Chung, bỏ qua nụ cười có ý đồ xấu của Tưởng Lệnh Thần: "Nếu Tưởng tiênsinh phải muốn chuyện với tôithì tôi cũng quấy rầy nữa, tạm biệt."

      Nhậm Tư Đồ xong, xoay người muốn .

      Mặc cho Tưởng Lệnh Thần ở phía sau hả hênói: "Chỉ cần ra ngoài bước, thỏa thuận tôi vừa còn tác dụng nữa, lầnsau còn muốn xin tôi bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn, tôi gặp ."

      Nhậm Tư Đồ làm lơ, thẳng tới cửa thay giày,bước nhanh ra khỏi phòng luyện tập.

      Sau lưng lại có tiếng bước chân nhanh hơn đuổi theo. Nhậm Tư Đồ mới vừa xuyên qua nửa đoạn hành lang bị cản lại.

      Thời Chung bắt đầu hỏi: "Em thỏa thuận gì với Tưởng Lệnh Thần?"

      có thể với rằng Tưởng Lệnh Thần bảo trộm đoạn video kia ư? ra chính là chọc giận người ta, càng khiến Thời Chung tin tưởng .

      Nhậm Tư Đồ lựa chọn im lặng.

      Trong đầu Thời Trung phát ra thanh : Quả nhiên....

      Thỏa thuận với những loại người như Tưởng Lệnh Thần đều có chút bẩn thỉu, sao có thể mở miệng....

      Thời Chung bắt được cánh tay , nhịn được lại dùng lực: "Vì Thịnh Gia Ngôn, TưởngLệnh Thần ôm em em cũng để ý; vậy nếuhắn chỉ cần em hiến thân, bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn, phải em cũng làm theo chứ?"

      Tưởng Lệnh Thần ôm ?

      là bị Tưởng Lệnh Thần làm té mặt đấtchứ đâu phải ôm . ràng giữ hôngcủa là để thể đứng lên, còn là vìxương khớp đau nhức mà kịp hất tay hắnra thôi....

      Tại sao rơi vào mắt người đàn ông này lạichuyển thành bán thân?

      Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy hoang đường, nhịn được cười lạnh tiếng: "Em ở trong mắt chính là loại phụ nữ này ư?"

      "......" Em trong mắt phải loại phụ nữnày nhưng..... Em ở trong mắt chính là loại phụ nữ có thể làm tất cả vì Thịnh Gia Ngôn.

      Nhậm Tư Đồ cảm giác mình hiểu được ánh mắt tức giận của lúc này, cũng đột nhiên biết được người đàn ông này nghĩ lungtung cái gì. Nhậm Tư Đồ bây giờ ngay cả sức đểcười lạnh cũng có —— phải tin Tưởng Lệnh Thần mà chỉ cảm thấyTưởng Lệnh Thần chiếm lời của ? rànglà nghi ngờ nhân phẩm của , cảm thấycô có thể vì Thịnh Gia Ngôn mà ngay cả liêm sỉcũng cần......

      " chẳng qua là để em đánh với trận,nếu em thắng, bỏ qua cho Thịnh GiaNgôn."

      "Ngộ nhỡ em thua sao?"

      Quả nhiên là người thông minh, cái hỏi tới trọng điểm.

      " phải giúp ....." Nhậm Tư Đồ cắn răng, tất cả: "Trộm được đoạn video kia, chứng minh trong sạch của ."

      "Em đồng ý?"

      "Tạm thời là ."

      Quả nhiên là bác sĩ tâm lý, câu nào nghe sơ qua cũng bình thản có gì lạ, nhưng sau khi nghiền ngẫm mới phát cực kỳ đả thươngngười ——
      Tạm thời là ? Ý của phải do dự ư? Mà do dự tới cuối cùng, trong lòng của thế nào? Thời Chung cần đoán cũng biết.

      Thời Chung mặt thay đổi khen : "Emđúng là thành ."

      Cuối cùng cũng còn muốn trao đổibất kỳ cái gì với nữa, níu lấy cánh tay nhưng buông ra, đưa thẳng về phòngluyện tập.

      Thấy nam nữ mặt lạnh này trở lại, Tưởng Lệnh Thần vui vẻ nhưng vẫn phải làm bộlo lắng: "Xem hai người kìa, vui, tôi ở đây cũng nghe thấy hai người cãi nhau."

      Thời Chung quan tâm đến những lời nàycủa , chỉ buông tay Nhậm Tư Đồ ra, thẳngtới trước mặt Tưởng Lệnh Thần, sắc mặt đổi : "Tôi đánh thay ấy."

      xong, nhìn thoáng qua rồi mình về phía phía sau thay quần áo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38.2

      Edit: Diệp Thanh Trúc.

      lát sau, từ phòng thay quần áo ra ngoài, Thời Chung cởi bỏ bộ trang phục đắt tiền, mặc bộ kiếm đạo, tay ôm mặt nạ tới trước mặt Tưởng Lệnh Thần đợi lâu.

      " đánh thay ta, vậy quy tắc kia có thể phải sửa lại chút." Dáng vẻ Tưởng Lệnh Thần nắm chắc phần thắng: "Nếu thắng, tôi chỉ tình nguyện bị tửu muội vu cáo, còn thuận tiện kiện luôn tình địch Thịnh Gia Ngôn thay ; nếu thua, phải để tửu muội rút đơn kiện, trả lại trong sạch cho tôi, tôi bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn. Thế nào?"

      Thời Chung cười lạnh, tên họ Tưởng này vòng mới những lời lòn —— ý tứ của những lời này chính là: Nếu thắng tôi, tôi tình nguyện bị tửu muội vu cáo nhưng đồng thời tôi cũng giúp làm khó Thịnh Gia Ngôn, tương ứng với việc người phụ nữ này oán hận , cũng đừng mong ta trở lại bên cạnh .

      Nhậm Tư Đồ đương nhiên cũng nghe hiểu ý tứ trong lời của Tưởng Lệnh Thần, nàng giảo bắt tay vào làm chỉ, hoàn toàn biết Thời Chung làm thế nào. Nhưng Nhậm Tư Đồ tự để tay lên ngực tự hỏi, nếu là Thời Chung, cũng muốn thắng cách vui vẻ, cho Tưởng Lệnh Thần, cho Thịnh Gia Ngôn và cho Tưởng làm thần, cho người phụ nữ biết điều như Nhậm Tư Đồ bài học.

      Lúc này Thời Chung lại thẳng về phía , tới trước mặt , nhìn vào mắt hỏi: "Em có hi vọng thắng ?" Giọng của rất bình tĩnh, chút giận dữ, rất thong thả nhu hoà.

      Nhậm Tư Đồ trả lời.

      Nhưng im lặng của lại chính là câu trả lời, Thời Chung cũng hiểu —— hi vọng thua.

      Thời Chung mỉm cười, cười đến mỗi khiến Nhậm Tư Đồ phải ngỡ ngàng. lại ôm chầm lấy hông , ánh mắt vẫn lặng lẽ thong thả lướt đến môi : "LuckyKiss."

      Nhậm Tư Đồ có thời gian trả lời cũng có thời gian cự tuyệt, Thời Chung cúi đầu liền hôn lên môi .

      Chẳng qua nụ hôn này rất lạnh, chút nhiệt độ.

      ***

      Thời Chung bắt đầu đấu với Tưởng Lệnh Thần.

      Nhậm Tư Đồ đứng bên ngoài, nhìn hai bên va chạm.

      hiểu quy tắc thi đấu kiếm đạo, chỉ có thể dùng qui tắc mình tự biết, coi như thấy nhưng hiểu hết. Nhưng rất hiển nhiên, vẫn là Thời Chung chiếm thế thượng phong.

      đúng là muốn cho Tưởng Lệnh Thần, Thịnh Gia Ngôn và bài học, chiêu thức nào cũng ác liệt mà có chút sơ hở, Tưởng Lệnh Thần cũng ngờ tài nghệ của Thời Chung lại cao siêu như vậy, có chút khó khăn tránh thoát kích trí mạng của Thời Chung, kiếm trúc trong tay Thời Chung lại rất sảo quyệt, giây tiếp theo lập tức biến thành con dao, khiến Tưởng Lệnh Thần trở tay kịp.

      Nhậm Tư Đồ theo bản năng nhắm hai mắt lại dám nhìn. ra cần nhìn cũng biết, tất cả định —— Thời Chung thắng chắc.

      Chỉ nghe "Rầm" tiếng, có người bị đánh ngã mặt đất. Bụi bặm bay lên, sau đó cả phòng luyện tập đều rơi vào trạng thái yên tĩnh.

      Nhậm Tư Đồ chấp nhận mở mắt. Thời Chung ra tay rất ác liệt nên thắng, đây là điều rất hợp lý. Nhưng sau đó Nhậm Tư Đồ nhìn thấy cảnh khiến Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ngây người.

      Người bị đánh ngã mặt đất lại là Thời Chung.

      Tưởng Lệnh Thần thắng, nhưng có chút khó tin, thở hồng hộc bỏ mặt nạ xuống, liếc nhìn xuống tay: " cố ý để tôi thắng?"

      Thời Chung mặt chút thay đổi đứng lên, lấy mặt nạ và khăn trùm đầu xuống, cái trán thấm tầng mồ hôi mịn, lại tuyệt thở dốc, hơi thở hết sức bình thản: "Tình nguyện thua cuộc, tôi để Thẩm Thấm rút đơn kiện."

      xong rồi đến phòng thay quần áo, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả.

      Tưởng Lệnh Thần ở tại chỗ có chút thể tin được, liếc nhìn bộ mặt cứng đến nỗi thể cứng nữa của Nhậm Tư Đồ: " thể , sức quyến rũ của lớn."

      Nhậm Tư Đồ lại hoàn toàn để ý tới giễu cợt của , vào giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu, nụ hôn vừa rồi của Thời Chung phải LuckyKis mà là -- Goodbyekiss.

      cuối cùng buông ra, lại dùng cách khiến xấu hổ đến kiềm chế được.

      ***

      Tám giờ tối, Tôn Dao mang Tầm Tầm chơi, rồi ăn bữa ăn rất ngon trở về, lớn này bước vào cửa còn vừa vừa cười, sau đó nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòng khách tự bôi thuốc.

      Tôn Dao bỏ kính, mũ và khẩu trang ra, bước nhanh về phía Nhậm Tư Đồ, nhìn tình trạng thảm hại của , khỏi cau mày hỏi: “Tại sao cả cánh tay của cậu lại sưng lên vậy hả?”

      “Té ở kiếm đạo quán.”

      Tầm Tầm nhìn cũng lắc đầu, chủ động xin giết giặc : “Rất đau sao? Con thổi phù phù giúp mẹ nha!”

      Chiêu “Phù phù” đó chẳng qua chỉ để lừa trẻ , Tầm Tầm lại nửa đứng nửa ngồi trước chân Nhậm Tư Đồ, cổ nghiêng về phía đầu gối bị té đau, ra sức thổi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, Nhậm Tư Đồ giống như là có thể giảm bớt đau nhức.

      Chẳng qua Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghĩ đến: Thời Chung bị té cái mạnh như vậy có phải cũng cần thoa thuốc ; ai “Phù phù” cho … Cảm giác đau đớn liền trở lại.

      ***

      Gần đây Tôn Dao rất hay chạy sang nhà trọ của , động chút là mang Tầm Tầm đến, có lẽ cũng chỉ có Nhậm Tư Đồ biết được nguyên nhân trong đó.

      Tầm Tầm chơi cả ngày, mệt mỏi nên ngủ sớm, còn Tôn Dao tay đầy dầu thuốc vừa xoa bóp vai cho Nhậm Tư Đồ, vừa cảm thán: “Tên họ Tưởng đúng là lợi hại, chơi như vậy, vừa khiến Thời Chung đồng ý rút đơn kiện, lại vừa có thể chia rẽ hai người các cậu.”

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ mỉm cười: “Còn cần phải chia rẽ ư? Bọn mình chia tay rồi.”

      Tôn Dao liền : “Có muốn uống chén ?”

      Tôn Dao gợi ý.

      Nhậm Tư Đồ gật đầu cái.

      Khi quan hệ của Tôn Dao và Mạc Nhất Minh còn chưa hoàn toàn cứng ngắc, vẫn hay trêu đùa các là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là nữ tửu quỷ.

      Các quả thích uống rượu nhưng lại có điểm khác duy nhất chính là quá dễ dàng say, còn uống thế nào cũng say.

      Hôm nay, Tôn Dao ôm hết cốc bình vào phòng Nhậm Tư Đồ, hai người ngồi Tatami [1] trước cái bàn tròn , Nhậm Tư Đồ ba chén trống mà Tôn Dao chén còn chưa uống hết.

      [1] Tatami là loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm x 1820mm, dày 55mm. [Nguồn: Wikipedia]

      Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn nàng, nàng liền giải thích: “Bây giờ tay mình đầy dầu thuốc, đợi tản bớt rồi uống tiếp.”

      Đến khi từ xuống dưới đầy bình rượu, Nhậm Tư Đồ rốt cuộc cũng ngoẹo đầu, cả người nằm bàn lầm bầm lầu bầu, chén rượu của Tôn Dao vẫn ở đó, động chút nào.

      Tôn Dao vỗ vỗ mặt của Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ cũng chỉ giật giật miệng, cũng phản ứng gì nữa. Tôn Dao lập tức đóng cửa sổ lại, ra phòng khách, cầm điện thoại của Nhậm Tư Đồ vào phòng ngủ.

      Mở khóa, vào mục tin nhắn thoại của Nhậm Tư Đồ, những cuộc chuyện phiếm may là vẫn còn, Tôn Dao bắt tay vào nghiên cứu lúc lâu xem làm thế nào mới có thể gửi tin nhắn thoại, rốt cục tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, gửi toàn bộ mười mấy tin nhắn thoại kia .

      Cuối cùng việc làm xong, Tôn Dao liếc nhìn thời gian, chắc khoảng mười phút đồng hồ là đối phương trả lời.

      Nhưng Tôn Dao đợi nửa giờ, trong lúc đó mấy lần Nhậm Tư Đồ giống như là tỉnh lại, ra Tôn Dao cũng biết tửu lượng của Nhậm Tư Đồ đến đâu, chỉ sợ uống nhiều như vậy cũng đủ để Nhậm Tư Đồ say mấy giờ, vì vậy chỉ có thể kinh hồn bạt vía cầm điện thoại di động chờ.

      Đến giờ đồng hồ mà đối phương vẫn chưa trả lời, cuối cùng Tôn Dao kiềm chế được, gọi điện thoại kêu xe taxi, chờ xe taxi đến dưới lầu, bác tài gọi điện thoại lên thúc giục mới đưa Nhậm Tư Đồ ra ngoài.

      Xe thẳng đến địa chỉ cần đến, Tôn Dao xuống xe, lại đưa Nhậm Tư Đồ xuống xe, chỉ đưa cho bác tài khoản tiền, nhân tiện giao luôn điện thoại di động của Nhậm Tư Đồ cho bác tài: “Sau khi cháu , phiền bác gọi đến số này.”

      Dù sao lần trước Nhậm Tư Đồ phải cũng là uống say rồi chạy tới đây ư? Chẳng qua là lên lầu mà thôi, bây giờ Tôn Dao hoàn thành giúp , nhưng sau khi Tôn Dao nhờ tài xế xong, vẫn chưa dám như vậy, kết quả là yên lặng núp chỗ, nhìn vào tòa nhà kia, xem lúc nào người đàn ông cực kỳ lo lắng ra.

      Trong lòng thầm: Nhậm Tư Đồ, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi…
      Last edited: 9/9/14
      Chó Điên thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39.1:
      Editor: Sandy

      Tư Đồ tỉnh lại cảm thấy rất đau đầu.

      Say thành như vậy, là chuyện Tư Đồ rất hiếm gặp, Tư Đồ cũng quên mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ khi Tôn Dao vào nhà cùng ấy uống, hôm nay huyệt thái rất dương đau, xoa hồi lâu mới miễn cưỡng mở mắt ra được.

      Mở mắt ra thấy mình phải nằm sàn nhà hay ghế sa lon, mà là được ai đó đỡ vào giường. Chung quanh mờ mờ, cũng biết là buổi tối hay là ban ngày.

      Đợi tỉnh táo lại hơn chút Tư Đồ mới liếc mắt nhìn người ngồi cuối giường, Tư Đồ cả kinh, bât đầu ngồi dậy, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Tư Đồ ngưng lại mấy giây mới thấy , người ngồi ở cuối giường là người nào.

      "Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"

      Tư Đồ như vậy, Tôn Dao mới thu hồi ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lắc đầu bất đắc dĩ: "Cậu xong đời."

      Do tại đầu óc quá đần độn hay sao? Sao lại nghe hiểu Tôn Dao cái gì? Tư Đồ khỏi nhăn mày lại, Tôn Dao thấy thế, "Tối hôm qua tớ đem cậu đưa tới của nhà ta, ta chịu nhận, cậu có phải cậu xong đời hay ?"

      Tư Đồ nhẫm lại tình hình của mình và Thời Chung, "Cậu là. . . . . . Thời Chung?"

      Tôn Dao gật đầu cái.

      "Tối hôm qua cậu cố ý chuốt say tớ, rồi cậu đưa tới nhà ta?"

      Tôn Dao tiếp tục gật đầu.

      Trong lòng Tư Đồ tràn ngập các tư vị, đáy lòng khổ sở, dần dần lan tràn đến mũi , Tư Đồ cảm thấy còn tia hi vọng cứu vãn nữa rồi: "Vậy ta rốt cuộc gì?"

      ". . . . . ." Tôn Dao lặng lẽ nhiều liếc Tư Đồ, thấy vẻ mặt Tư Đồ coi như bình tĩnh, xem ra cũng đau lòng lắm, liền yên lòng tiếp theo , "Căn bản để cho chúng ta thấy mặt của , chỉ phái người kêu là tiểu Từ đuổi chúng ta mà thôi."

      Tiểu Từ. . . . . . tài xế của Tần lão gia tử?

      Thấy Tư Đồ nhíu mày chìm trong suy nghĩ riêng của mình, Tôn Dao cũng tiếp tục nữa, chỉ có thể thầm cảm thán ở trong lòng, tối hôm qua hai là mất thể diện, đem các vứt xuống Thái Bình Dương . . . . . .

      Kế hoạch vốn rất hoàn mỹ, đem Tư Đồ chuốt say, sau đó trực tiếp đem Tư Đồ say đến ý thức kéo đến dưới lầu nhà Thời Chung, lúc Tư Đồ tỉnh táo luôn nhìn trước ngó sau cẩn thận, cái gì cũng giấu ở trong lòng , ngược lại khi uống say chuyện rất thẳng thắn, đem điện thoại của Tư Đồ đưa tài xế xe, nhờ gọi cho Thời Chung, hướng Thời Chung cầu cứu, tiếp theo. . . . . . nam quả nữ sống chung phòng, mấy phen củi khô bốc lửa, sau đó hòa hảo cũng phải là chuyện khó nữa?

      Nhưng thực tế sao?

      đem điện thoại của Tư Đồ đưa cho tài xế , "Chờ sau khi tôi về, làm phiền bác tài gọi vào số điện thoại này." Sau liền trốn vào chỗ hẻo lánh, nhìn chuyền tình diễn ra trước cửa nhà Thời Chung, chờ Thời Chung lo lắng từ bên trong ra.

      Nhưng đợi chừng năm phút đồng hồ cũng thấy động tĩnh, gió lạnh thấu xương, Tôn Dao đứng ở đàng kia bị gió thổi làm run lẩy bẩy, hung hăng xoa xoa cánh tay sưởi ấm rốt cuộc có bóng người trong ra khỏi nhà trọ.

      Trong lòng Tôn Dao mới vừa dâng lên vẻ kích động, cũng định thần nhìn lại, nhất thời cơn giận dâng cao—— người đàn ông ra khỏi nhà phải là Thời Chung.

      Tôn Dao thở dài, đặt mông ngồi ghế dưới tàn cây, lấy điện thoại di động nhìn thời gian, suy nghĩ mình cũng thể thầm chờ đợi như vậy được. . . . . . Rốt cuộc, Tôn Dao bị đáng bại bởi những cơn gió lạnh thấu xương, cắn răng cái, bấm gọi số Thời Chung.

      Nhưng vừa mới chuẩn bị đè xuống, đôi giày nam dừng ở trước mặt , Tôn Dao nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông xa lạ mới vừa ra khỏi nhà kia đứng ở trước mặt .

      Tôn Dao bị dọa sợ đến nỗi khẩu trang mặt vốn rất chặt lại hít sâu làm càng chặt hơn, hôm nay chỉ còn đôi mắt lộ ra bên ngoài, người đàn ông xa lạ kia lại có thể gọi đúng tên : " có phải là Tôn Dao, Tôn tiểu thư ?"

      ". . . . . ." Tôn Dao khỏi đứng lên.

      Đối phương hình như cũng có chút bất đắc dĩ: "Là Thời Chung kêu tôi xuống đây, có thể gọi tôi là tiểu Từ."

      ". . . . . ." Tôn Dao cảnh giác nhìn đối phương.

      "Cậu ấy nhờ tôi với răng: Tôn tiểu thư, đừng làm rộn."

      "Có ý tứ gì?"

      Đối phương liếc xe taxi cách đó xa kia, sau đó mới giải thích: "Ý tứ là, cậu ấy muốn đưa Tư Đồ về."

      Mắt thấy tiểu Từ xong khách khí gật gật đầu với , rồi muốn quay đầu rời , Tôn Dao vội vàng gọi lại : " làm sao biết tôi làm trò quỷ. . . . . . Được rồi được rồi, đây phải là trọng điểm —— rốt cuộc có nghe ấy ?"

      Đối phương gật đầu cái.

      "Vậy có phản ứng như thế nào?" Tôn Dao thể giải thích vì sao.

      Đối phương lại đặc biệt biết đạo lý, chỉ mặn nhạt khuyên Tôn Dao: "Tôn tiểu thư, chuyện tình cảm như vậy, chỉ người uống nước mới biết nước lạnh ấm như thế nào, chúng ta là những kẻ bàng quan nên nhúng tay vào tốt hơn."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Vào giờ phút này, nhìn trong mắt Tư Đồ dâng lên tia đơn như thế nào cũng đè nén được, bên tai Tôn Dao lại vang lên của người mà câu kia: chỉ người uống nước mới biết nước lạnh ấm như thế nào. . . . . .

      Trong lòng Tôn Dao chỉ có thể cảm thán câu "Aizz, đàn ông tốt như vậy. . . . . ." Nhưng vẻ mặt thể
      thu lại tinh thần, đứng dậy tới rèm cửa sổ kéo ra, sau đó vừa về phía cửa phòng ngủ vừa : “Để tớ làm cho cậu ly nước giải rượu, tối hôm qua cậu uống rất nhiều.”

      tới chỗ này nhịn được, lại bồi thêm câu: “Aizz, mù quáng lại lãng phí rượu ngon… Cũng uống cạn sạch còn mảnh.”

      Rèm cửa sổ kéo ra. Tư Đồ mới phát bây giờ là buổi sáng rồi, 10 giờ sáng, ánh mặt trời bên ngoài coi như tốt, nồng đậm nhưng lại mang theo ấm áp, nhưng chút ấm áp, hình như chiếu đến người Tư Đồ.

      ***

      Tình mặc dù kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

      Công việc bận rộn ra có thể giúp Tư Đồ hòa tan rất nhiều chuyện, nhưng lúc nhàn rỗi, lại vô cùng gian nan vất vả, ra Tư Đồ có hứng thú gì để hoạt động, tỷ như làm móng tay, làm tóc… Chỉ cần Tư Đồ bày tỏ mình có hứng thú, Tôn Dao cũng mạnh mẽ kéo lên , Tôn Dao nơi nào cũng mang theo, sợ mình buồn bực.

      Hai Chủ nhật liên tục, Tầm Tầm đều bồi hai nữ nhân này thẩm mỹ viện, tuần thứ ba chết sống theo, buổi sáng Tư Đồ ăn điểm tâm cùng Tầm Tầm : “Nếu vậy chúng ta cùng Tôn Dao dạo trung tâm mua sắm.” Tầm Tầm liền lập tức chủ động xin đến nhà Thời Chung chơi game. hoạt động của phụ nữ như vậy, cậu dám tham gia.

      “Lần trước chú chân dài có với con, giúp con trang bị số thứ, vừa đúng dịp hôm nay có thể luyện tay chút.” Tầm tầm vừa nhắc tới chú chân dài, bộ mặt liền ước mơ.

      Tư Đồ giật mình run lên cái.

      ra mỗi lần Tư Đồ đóng tiền điện thoại ở nhà, thấy các cuộc gọi trong giấy báo cũng biết Tầm Tầm thường xuyên liên lạc với Thời Chung, thậm chí lần trò chuyện gần đây nhất là hôm kia, hình như… Thời Chung căn bản nhắc chuyện chia tay cùng Tầm Tầm.

      Là Thời Chung cảm thấy chuyện chia tay như vậy cần thiết cho đứa bé?

      Tư Đồ tận lực để cho mình đem ý đồ Thời Chung xuyên tạc thành “Còn giữ lại đường cho ”, tự nhiên liền đối với đề nghị lần này của Tầm Tầm cảm thấy khó chịu, suy nghĩ chút, dứt khoát : “Nếu … Hôm nay mẹ cùng Tôn Dao dẫn con nhà sách? phải con muốn mua cái gì manga sao?”

      Tầm Tầm có chút vui: “Mà con càng muốn chơi trò chơi.”

      “Nếu như vậy…” Tư Đồ cân nhắc chút làm như thế nào khuyên cậu nghe mình, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có thể dối rồi, “Chú chân dài của con gần đây rất bận, có rảnh chơi, Chủ nhật cũng ở nhà.”

      Tầm Tầm nghiêng đầu cái, suy nghĩ chút: “Quả chú chân dài cũng có với con gần đây chú ấy rất bận…”

      Tư Đồ nhất thời có chút dở khóc dở cười. Là bị trúng -- gần đây rất bận? Hay là ta cũng giống như , tìm cái cớ để tránh Tầm Tầm? Tư Đồ thể phân biệt được, nếu Tầm Tầm đồng ý nhà sách rồi, vậy ăn điểm tâm xong lên đường.

      Bên này Tầm Tầm vui nhưng Tôn Dao bên kia lại vui. Tư Đồ lái xe mang theo Tầm Tầm, chuẩn bị đến chỗ Tôn Dao, ở xe gọi cho Tôn Dao, báo cho hành trình có biến, Tôn Dao lập tức kêu lên: “Nhà sách?”

      Vừa nghe giọng điệu này của Tôn Dao, Tư Đồ cũng biết rồi, quả nhiên kế tiếp Tôn Dao : “Vậy tới , cậu cũng biết, vừa nhìn thấy sách là đầu óc tớ liền đau nhức, tứ chi vô lực, huống chi nhà sách nhiều người, nếu như tớ bị phát , cùng tới tìm tớ, muốn ký tên làm thế nào? Tớ ở phòng tập Gym chờ hai người vậy.”

      Cuối cùng chỉ có Tư Đồ cùng Tầm Tầm ở tiệm sách cả ngày, trừ thời gian bữa trưa ở phòng ăn tiêu hao giờ, thời gian còn lại Tầm Tầm đều ở trong hiệu sách đọc truyện manga miễn phí.

      Tư Đồ hiểu, khuyên cậu: “Mua bộ về nhà thôi.”

      Tầm Tầm liền cười đặc biệt cơ trí, “Bộ manga này lần trước chú chân dài đồng ý tặng cho con. Con chỉ xem chút thôi.” xong cười hắc hắc, “Thầy giáo chúng ta phải biết tiết kiệm!”

      Tại sao chia tay, thế giới của còn luôn là tràn đầy Thời Chung… Thời Chung… Thời Chung.

      Tư Đồ thấy tường của khu nghỉ ngơi trong nhà sách có treo đồng hồ, liền cảm giác lúc này tiếng đồng hồ làm vô cùng buồn bực. Mà , ôm đống sách chuyên nghiệp, ngồi ở đối diện nhìn Tầm Tầm, lại căn bản cái gì cũng nhìn vào trong đầu.

      Editor: Sandy
      Last edited: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :