1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 28.1:

      Edit: Thiên Kết

      Có lẽ đúng là vật họp theo loài còn người thìchia theo nhóm, Nhậm Tư Đồ cùng Tôn Dao cùng dạng, bất luận là người quenhay chỉ quen biết sơ sơ cũng luôn có thói quenđem người ta coi là người xấu, cho đến khi trước khi hiểu về họ luôn xây dựngmột lá chắn phòng vệ. Mạc Nhất Minh mỉmcười : “Các ngươi đúng là loại phụ nữ khó tìm thấy được hạnh phúc vừa ý.”

      Ai phải đây? Nếu làm gìcó câu “Phụ nữ càng đơn giản cànghạnh phúc hơn”.

      Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghĩ về Thẩm Thẩm--- ấy là dạng người tin tưởng ThờiChung 100%, cảm giác như Thời Chung là ông trời của , là chỗ dựa vững chắc của . NhậmTư Đồ cảm thấy đơn thuần như vậy thậttốt.

      Còn vỏ bọc cứng rắn của mình…….

      Tôn Dạo vào trong bếp, mở tung tủ lạnh mangra hai chai rượu cùng đĩa mực xé trở lạiphòng khách, Nhậm Tư Đồ vẫn ngồi im ở phòngkhách bên cạnh khay trà chiếu hề thay đổi tư thế.

      Tôn Dao đưa cho Nhậm Tư Đồ chai rượu: “Vậy tiếp theo cậu tính như thế nào?”

      Nhậm Tư Đồ nhún vao cái dùng tay mở nắpchai rượu, cụng cùng Tôn Dao rồi uống.

      Đêm ngày hôm qua là ngày 30, hai người phụ nữđem rượu trong nhà uống cạn, tại chỉ cònsót hai bình rượu này mà thôi, mỗi ngườimột chai, kết hợp với mực xe sợi, hai ngườicùng nhau tán gẫu suốt đêm. Hoàn toàn phát Tầm Tầm núp ở khe cửa phòngmình nghe hai người chuyện lâu.

      Tiểu tử này vốn là nửa đêm tỉnh dậy muốn vệ sinh, ngờ vừa mở cửa liền nghe thấytrong phòng khách tiếng của hai người phụ nữ mình thần tượng than thở.

      là sai lầm, vốn cậu còn tưởng rằng chân dài thúc thúc là người đàn ông đáng tin cậy. Người vừa đẹp trai lại có tiền, theo lý thuyết nhất định là gen trội………

      Tầm Trầm cảm thấy có chút tức giận, khôngmuốn nhà vệ sinh nữa mà yên lặng đóng cửaphòng lại, khuôn mặt nhắn nghiêm túc đến bên bàn gỗ trong phòng, cầm cái điện thoại lên, đầu ngón tay nho nhấn xuống dãysố gọi .

      Đêm khuya thanh tĩnh chỉ còn nghe được tiếngcủa hai người phụ nữ ngoài phòng khách, điện thoại rất nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng có chút buồn ngủ của người đàn ông: “Alo.”

      “Là cháu, Nhậm Yến Tầm.” Giọng Tầm Tầm hết sức nghiêm túc.

      Người đàn ông đầu dây bên kia thay đổi âmđiệu, cười : “Tiểu Nhậm tiên sinh hơn nửa đêm chú còn gọi điện thoại tìm chú có việc gì à?”

      “Hai người phụ nữ trong nhà xấu chú.”

      Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây, sau đó lại vang lên tiếng nhưng chút nào vui ngược lại còn có chút dở khóc dở cười: “ xấu chú những chuyện gì?”

      “Éc………” Tầm Tầm im lặng hồi tưởng lại trong chốc lát: “ chú lớn lên đẹp trai, có tiềnnhưng lại đáng tin cậy.”

      Đây có lẽ là lần đầu tiên Thời Chung nghe được lời xấu êm tai đến như vậy, vì vậy đáp lạibằng giọng mang ý cười càng sâu: “Chú liềnchấn chỉnh lại Nhậm Tư Đồ cho cháu, cháu còn có ý kiến gì nữa chứ?”

      có.” Tầm Tầm chút suy nghĩ liềnđem Nhậm Tư Đồ bán , lý do của cậu là----“Đàn ông luôn luôn đứng chung chiếntuyến với nhau.”

      Tầm Tầm tự cho là mình tràn đầy nghĩa khí đòi lại công bằng thay cho thần tượng của mình thìhài lòng cúp điện thoại, mà bên ngoài cánh cửangoài phòng khách, Nhậm Tư Đồ hắt hơi hếthai lần.

      Đĩa mực xé sợi nho rất nhanh hết, TônDạo lại chạy vào trong phòng bếp tìm đồ ăn, tìm mãi cũng chỉ thấy được nửa hộp sôcôla, thầm oán trách trở lại phòng khách, đem nửahộp sôcôla ra trước mặt Nhậm Tư Đồ lắc lư:“Tầm Tầm đem đồ ăn vặt giấu chỗ nào rồi nhỉ?”

      “Nó biết cậu hay lấy trộm đồ ăn của nó nên đãsớm đem giấu kỹ rồi.”

      Tôn Dao hoàn toàn thua trong tay tiểu quỷ này, uống rượu mà có đồ nhắm có hứng thú mà. Tôn Dao tìm ví tiềnchuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn cũng thèmnhìn đồng hồ bây giờ là 12 giờ đêm làm gì có siêu thị nào mở cửa?

      Hai người sang cả những chung cư bên cạnhnhưng tất cả các siêu thị đều đóng cửa, cuốicùng hai chỉ còn biết ngồi ở bậc thềm trước cửa siêu thị mà oán trách.

      Tôn Dao nhìn đồng hồ tay, bay giờ cũng đãqua nửa đêm rồi, cứ vậy giơ đồng hồ ra trướcmặt Nhậm Tư Đồ rồi : “Qua 12 giờ, là tròn 8 năm kể từ ngày đầu tiên tớ lên thành phố.”

      Nhậm Tư Đồ im lặng khoác vai ngồi cạnh bên nghe : “Cũng là lần đầu tiên tớ quen ấy.”

      Nhậm Tư Đồ cười cười, cho rằng bản thânmình nhiều lúc còn hiển Tôn Dao hơn chính bản thân Tôn Dao hiểu về ấy: “Cậy này phải là muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt sao hay làmuốn ra ngoài mua rượu?”

      Tối ngày hôm qua, Tôn Dao tự mình chuốc chosay làm cho rượu trong nhà hôm nay cũng hết chỉ đủ làm cho chuếnh choáng. Mà tại thờiđiểm nửa tỉnh nửa say trí nhớ con người thường là tốt nhất, còn tình cảm thường là mềm yếu nhất. Tôn Dao dựa vào vai Nhậm Tư Đồ nên cảm thấy rất nước mắt của Tôn Dao rơi vào cổ áo mình.

      “Lần đầu tiên nhìn thấy ấy, khuôn mặt ấy lạnh lùng tớ còn tưởng rằng ấy biết cười, nhưng về sau ấy lại với tớ, ấy chỉ cười với người…… Đây phải là là cái gì chứ? Nhưng nếu ấy tớ như lời vậy lúc em traianh ấy cường bạo tớ có thể làm chứng,nhưng đến cuối cùng lại……….”

      Càng lúc càng có nhiều nước mắt chảyxuống áo Nhậm Tư Đồ, làm cho trái tim của cũng bị bóp nghẹt lại.

      Vỏ ngoài cứng rắn ở nơi người qua lại cuối cùng cũng được dỡ bỏ, phơi bày toàn bộ các vết thương bên trong ra.

      Điện thoại trong túi Nhậm Tư Đồ bắt đầu rung nhưng lại có ý định nghe. Tôn Dao từ từ ngẩng đầu lên, dùng cánh tay lau nước mắt nhìn Nhậm Tư Đồ cười cười: “Cậu nghe .”

      Nhậm Tư Đồ từng nhớ có bài báo khen ngợiTôn Dao khi cười rất đẹp, ở trong giới điện ảnhtrong nước có ai có thể sánh được,nhưng nào có ai biết rằng để cười được như thếthì người phụ nữ này phải che giấu biết bao nhiêu điều trong lòng.

      Tôn Dao xong liền đứng dậy ra lan canphía bên kia.

      Là Thịnh Gia Ngôn điện thoại tới, vì nghĩ ngủ nên giọng cũng có phần : “Em ngủ hả?”

      Bây giờ vốn là nửa đêm nên đáng ra hai đangngủ, nhưng và Tôn Dao giờ này vẫn còn ngồiở bậc thềm siêu thị hứng gió lạnh. Nhậm Tư Đồ vốn muốn loại bỏ tính cách dựa dẫm vào Thịnh Gia Ngôn, nhưng giờ phút này, từng giọt từnggiọt rượu giống như làm tan chảy ý nghĩ đócủa . muốn gặp , muốn được nghe câu an ủi, hoặc là chỉ cho 1 ánh mắtquan tâm: “ có thể mang rượu đến đây haykhông?”

      Điện thoại của sắp hết pin khi mang ra ngoài vì vậy khi chưa kịp hết lời với ThịnhGia Ngôn tắt máy.

      Nhậm Tư Đồ cầm chiếc điện thoại màn hình tối thui, cũng biết thời gian trôi qua bao lâu liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộcxuất trong tầm mắt. Xe của cùng ThịnhGia Ngôn cùng hãng, hai chiếc chỉ khác nhau màu sắc, của Thịnh Gia Ngôn là màu đencòn của là màu trắng nên rất dễ nhận ra.Thịnh Gia Ngôn dừng xe lại về phía hai .

      Thịnh Gia Ngôn vừa chuẩn bị rượu lại cònchuẩn bị cả đồ nhắm mang tới, quay qua vớihai : “Các em muốn uống ở đâu?”

      Về nhà sợ đánh thức Tầm Tầm, chung quanh lại có cửa hàng nào, may mà mấy hôm nay thời tiết ấm áp nên ba người ngồi sát vớinhau ở nơi này cũng quá lạnh. Ông trời có mắt khi để cho thời tiết gần tết dễ chịu như thế này.

      CHƯƠNG 28.2:

      Edit: Thiên Kết

      Nếu đổi lại là bình thường khi Thịnh Gia Ngônnhìn thấy như này tức giận mà quát rồi ngăn cản nhưng tại cũng chỉ ngồi im lặng lẽ mở bình rượu nhìn hai người phụ này thi nhau uống.

      Lúc Tôn Dao gục xuống Nhậm Tư Đồ vẫncòn phân nửa ý thức là tỉnh táo. Tôn Dao uốngsay đến như vậy liền ngủ nên cũng sợcô ấy suy nghĩ phiền não nữa.

      Nhưng người khổ sở nhất lại chính là người nửa say nửa tỉnh….

      Nhậm Tư Đồ ngồi đờ đẫn ở ghế phụ nhận lấychai nước Tịnh Gia Ngôn đưa cho mà còn sức để mở bèn cười : “Làm phiền mở giùm em.”

      Thịnh Gia Ngôn bình thản lấy chai nước trong tay Nhậm Tư Đồ mở nắp giùm , đưa tay đỡsau gáy giúp uống nước: “Mỗi năm ngày này Tôn Dao đều mượn rượu giải sầu, riết thành quen.”

      Nhậm Tư Đồ cười híp mắt nhìn , Thịnh Gia Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy với tại hề khác nhau.

      Tôn Dao nằm ngủ say ở ghế sau, Nhậm Tư Đồlúc này cầu mong rằng mình cũng say đến mứcbất tỉnh như ấy, như thế cần nghĩtới quá khứ, cũng bị rơi vào hoàn cảnhkhó xử như bây giờ.

      Đúng lúc đó Thịnh Gia Ngôn lên tiếng kéo lạihiện thực: “Em dạo này cùng với Thời Chung tiến triển sao rồi?”

      “Cũng tệ lắm.”

      “………Hai người kết hôn?”

      Kết hôn? từ kinh khủng nhưng NhậmTư Đồ lại nhắm mắt lại, đầu suy nghĩ đằng còn miệng lại trả lời theo ý khác: “Hy vọng là thế.”

      Nhậm Tư Đồ nhắm mắt cũng vì nguyênnhân khác, muốn nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhõm của Thịnh Gia Ngôn. NhậmTư Đồ cho tới bây giờ cũng biết chỉ là gánhnặng của ……… chỉ là cho tới hôm nay côvẫn còn chưa cam lòng thừa nhận mà thôi.

      Thịnh Gia Ngôn uống giọt rượu nàolái xe đưa hai người phụ nữ này về nhà. Trongxe tràn ngập mùi rượu, cửa kính bốn bên cũng từ từ được hạ xuống. Gió bên ngoài lùa vào làmcho Tôn Dao nằm ngủ phía sau cũng dần dần tỉnh lại ngồi dậy.

      Về tới dưới lầu, Nhậm Tư Đồ chân thấp chân cao mặt đất còn Thịnh Gia Ngôn phụtrách dìu Tôn Dao xuống. Tôn Dao luôn mồm câu “Cảm ơn”, nhưng khi Thịnh Gia Ngôndìu qua đầu xe giống như cònchút sức lực nào muốn ngã ra đất. Thịnh GiaNgôn biết nên làm gì hơn đành ngồixuống bế lên.

      Cũng lúc này biết đèn ở đâu rọi tới chiếusáng của người Thịnh Gia Ngôn.

      Mất lúc sau Thịnh Gia Ngôn mới thích ứng được với ánh sáng đó, nheo mắt nhìn về nơi phát ra nguồn sáng đó chỉ thấy đó là chiêc xe đen nhánh, tài xế xuống xe qua mở cửa phía sau.

      Người ngồi ở phía sau bước xuống là người đàn ông trẻ tuổi lại có vẻ bất tiện, ta chống chiếc gậy ba toong. Bởi vì đứng ngược sáng nên Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy được mặt ta.

      Người đàn ông đó tới trước mặt Thịnh GiaNgôn, dáng dấp so với hơi thấp hơn mộtchút, mặt hề có chút biểu cảm, khí thếtoát ra có vẻ bức người.

      Thịnh Gia Ngôn chợt cau mày: “ là?”

      Người đàn ông đó liếc nhìn Tôn Dao rồi ánh mắtlại trở về người Thịnh Gia Ngôn.
      ta đánh giá Thịnh Gia Ngôn chút rồi mở miệng ra nhưng phải là chuyện với Thịnh Gia Ngôn, mà là với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa Tôn tiểu thư lên xe.”

      Vốn dang nửa say nửa tỉnh lên mấy bậc thangnhưng lúc này Nhậm Tư Đồ lại hoàn toàn tỉnhrượu vội vàng chạy xuống, cũng thèm để ý chân bị đau vội vã chạy về phía Tôn Dao, nhưng chưa kịp chạy tới liền bị vệ sĩ cảnlại.

      Nhậm Tư Đồ nhất thời bị rối loạn: “Từ Kính, đến cuối cùng là muốn làm cái gì???”

      Bị náo loạn như vậy rốt cuộc Tôn Dao cũngchịu mở mắt.

      Tên vệ sĩ đứng gần Thịnh Gia Ngôn muốn giànhlấy Tôn Dao đưa lên xe bị vung tay tát cho cái. Ánh mắt Tôn Dao quét qua lượt cuối cùng dừng lại người Từ Kính.

      Tôn Dao dựa vào người Thịnh Gia Ngôn cườinói: “ là ai vậy?”

      mắt Từ Kính nhàn nhạt lướt qua Tôn Dao,nhưng đến lời ta cũng thèm cất lên chỉ hướng về phía vệ sĩ nháy mắt. TônDao đợi vệ sĩ tới mà trực tiếp về phía Từ Kính.

      ai nghĩ Tôn Dao đến tát ta mộtcái.

      “Pằng” tiếng tát chói tai vang lên làm mọi người sực tỉnh nhưng chỉ trừ Từ Kính. Từ Kính bị tátmột cái rất nặng nhưng mặt lại tuyệt đốikhông hề có biểu tức giận mà thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khe khẽ từ ta.

      ta nhìn Tôn Dao cười nhưng đôi mắt lạilạnh băng chứa ý cười: “Đứa bé kia đangở lầu phải ? Là em theo tôi, hay là phải để tôi cho người lên lầu đưa nó xuốngmang ? Em chọn .”

      “……………….”

      “………………..”

      Rốt cuộc Tôn Dao chịu cùng Từ Kính,phía dưới chung cư chỉ còn lại mỗi Nhậm Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn.

      Thịnh Gia Ngôn thấy đứng im nửa ngàykhông được câu nào rốt cuộc nhịn được bèn hỏi: “ ta rốt cuộc là ai?”

      cũng đừng để ý tới ta.”

      Từ Kính từ lúc nào biết đến tồn tại của Tầm Tầm? Nhậm Tư Đồ hoàn toàn thểsuy nghĩ gì nữa, tại chỉ cảm thấy đau đầu. ngồi ở bậc thềm, xoa xoa mắt cá chânbị đau của mình.

      Thịnh Gia Ngôn trầm mặc nhìn hồi lâu cuối cùng cũng có hỏi gì nữa. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy bóng tiến lại gần cho là muốn tới dìu mình đứng lên.

      Thế nhưng lại dừng trước mặt , ngồi xổm xuống : “ thôi, cõng em lên nhà.”

      từ lâu lắm rồi Nhậm Tư Đồ được anhcõng rồi……………..

      Mà nhắc lại lần trước xui xẻo như vậy cũnglà do Thịnh Gia Ngôn mà ra.

      Khi đó còn điều trị ở bệnh viện trong nước, trong thời kỳ dưỡng bệnh mà các vếtphỏng nặng khiến cho đau đến mức cả đêm mất ngủ. Vụ án mẹ phóng hỏa được phán xét rất nặng.

      Cha vẫn như cũ muốn kiện mẹ--- đây làkhoảng thời gian khủng hoảng của Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ lén lén đến tòa án mà được vào trong. còn nhớ ngồi ở bậcthềm bên ngoài cho đến khi mặt trời chói changbên ngoài nhô lên cao mà vẫn biết vụ án lúc nào kết thúc. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc phiên tòa kết thúc--- Thịnh Gia Ngôn đến dẫn .

      Nhậm Tư Đồ khi đó còn mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân, còn tưởng rằng nước mắt rơi bao nhiêu bị mặt trời chói chang làm bốc hơi hết bấy nhiêu. Đó là lúc nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn nước mắt liền tràn mi.

      Thịnh Gia Ngôn cái gì cũng hỏi, cõng côđi ra ngoài, nằm lưng thầmkhóc……..


      Nhưng hôm nay khóc nữa, chỉmuốn yên lặng nằm lưng . Thịnh Gia Ngôn cũng yên lặng cõng vào nhà, trong nhàquá tối, quá yên tĩnh làm cho người ta có cảmgiác mọi bí mật nơi đáy lòng bị phơi bày ra. Còn Thịnh Gia Ngôn lại cảm thấytrong lồng ngực có gì đó bóp nghẹt rồi sâuthẳm trong lòng lại bị cỗ lực vô hình nào đóhung hăng xé ra, nghe thấy chính bản thân mình dùng loại thanh mà trước nay chưatừng có nhàng : “Đừng kết hôn với anhta…….”

      Thịnh Gia Ngôn cảm thấy lưng chợt trở nên cứng đờ.

      Bước chân của cũng vì vậy mà dừng lại.

      Hai người đứng im lặng hồi lâu. Thịnh Gia Ngôn cũng cách nào để thoát khỏi tìnhcảnh này đột nhiên có giọng từ phòngkhách hướng về phía hừ cái và :“Đừng kết hôn với ai? Tôi sao?”

      Giọng của Thời Chung vang lên, bày rakhuôn mặt lạnh lùng ngồi ghế sô pha.

      [Đoạn ký ức ngày xưa của Nhậm Tư Đồ ta cũng nắm lắm vì chưa đọc mấychương trước nên nếu có gì sai sót mọi người nhớ ghép ý nha ]


      Á á, trời ạ, dạo này con hậu đậu quá, cứ vào vào ra ra, lại ko thấy bài đăng của bạn Vịt, cứ tưởng bạn ấy chưa đăng xong, đợi. Mà đọi mấy ngày thấy là lạ, bắt đầu xem kỹ, mói thấy bạn ấy postbài từ 800 năm trước rồi mà mình ko hay, trời ạ, xin mọi người tha cho tại hạ sơ xuất này

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 29.1:

      Thời Chung mặc áo len mày vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, quần dài cũng là màutrắng, toàn thân ăn mặc cực kỳ ưu nhàn, lưu loát, nhưng sắc mặt của cực lỳ tốt, đivề phía Tư Đồ, hai mắt tối sầm.

      Người đàn ông đứng trước mặt Tư Đồ lúc này có cút biểu cảm nào, cũng có vẻ là người tới gây , nhưng vẫn làm cho TưĐồ cảm thấy chột dạ, vội vàng tuột xuống từtrên lưng Thịnh Gia Ngôn.

      Đúng, trước nay chưa có chột dạ.

      So với Vũ Tình bị chất vấn " thích Thịnh Gia Ngôn sao?" Khi đó cũng chưa chột dạ, toàn thân từ xuống dưới đều có suy nghĩ —— mình phải tuyệt đối chung thành với ngườiđàn ông này.

      Nhưng hai chân chạm đất, mắt cá chân bị chấn động đột ngột nên truyền đến cảm giác đau đớn, công thêm lúc nãy có uống rượu nênngười thăng bằng, vừa đau vừa chóng mặt, Thịnh Gia Ngôn tay mắt lanh lẹ đưa nhanh chóng đưa tay ra đỡ , Tư Đồ bị ôm vaimới miễn cưỡng đứng vững, theo bản năng : "Cám ơn."

      Cứ như vậy hai người dựa vào nhau cùng , rơivào mắt người nào đó đứng xem lại trởthành cố ý.

      Thời Chung lời, chỉ nhìn lên đôi nam nữ trước mặt này, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười. Bị thấy vậy, trong lòng Tư Đồ rấtbất ổn, giọng khó tránh khỏi có chút ngậpngừng: "Sao.. Sao lại ở nơi này?"

      " nghĩ em cùng Tôn Dao uống rượu, nên mang hai chại rượu đến đây bồi các người, chỉ làkhông ngờ. . . . . ." Thời Chung ánh mắt xẹt quaThịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh , tiếp theo thân thể thoáng nghiêng về phía Tư Đồ, khẽngửi, đưa vào chóp mũi là mùi rượu nồng nặc người của , ". . . . . . Em uống vui vẻ như vậy, cũng cần đến bồi mọi người rồi."

      ". . . . . ."

      "Tạm biệt."

      Thời Chung xong lại muốn qua TưĐồ, giống nhứ muốn thẳng ra ngoài cửa, trongnháy mắt và Tư Đồ lướt qua nhau, Tư Đồ gần như muốn bật thốt lên giữ lại, nhưng cũng tại lúc này, Thời Chung dừng bước ——

      Thời Chung cúi đầu liền tiến tới bên tai Tư Đồ, : "Rốt cuộc ta cũng tỏ thái độ, đáng mừng."

      Quả đấm của Tư Đồ bất tri bất giác nắm lại thậtchặt, "Tôi. . . . . ."

      Nhưng có thể cái gì?

      Những điều Thịnh Gia Ngôn mới vừa , khôngphải là điều mong đợi nhiều năm sao? Nhưngtại sao điều mong đợi nhiều năm nay ThịnhGia Ngôn ra, Tư Đồ chỉ có kinh ngạc, chút cảm giác vui mừng cũng có, gặp phải người đàn ông đột nhiên xuất này, khó xử.

      Cho nên mới quanh co, nhưng Thời Chung lại có thể chuyện bình tĩnh như vậy, liên tục, giống như sớm nghĩ tới, tâm tư đãsớm có chuẩn bị, "Thứ lỗi còn chưa chết tâm, muốn hỏi em câu nữa, đối với em anhcòn giá trị lợi dụng nữa hay ?"

      Thịnh Gia Ngôn đứng ở bên, cánh tay vẫn còn khoác lên vai của bên cạnh, giọng của Thời Chung cẫn bình tĩnh chút gợnsóng, nhưng lại giống như cuồn phong đập vào trong tai của ——

      Tâm tư Thịnh Gia Ngôn kín đáo như vậy, cơ hồ là lập tức hiểu được, đợi Tư Đồ trả lời vấn đề của Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn cau mày nhìn về phía Tư Đồ, có chút dám tin: "Lợi dụng ta cái gì?"

      Trong khắc kia đầu óc của Tư Đồ như bị đình chỉ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toànkhông biết nên trả lời chất vấn của hai ngườiđàn ông trước mặt như thế nào.

      Thời Chung cảm giác mình hiểu được tâm tư của người trước mặt, mặt vốn có nụ cườinhạt bây giờ hoàn toàn biến mất: "Hẹn gặp lại."

      Thời Chung cứ như vậy, chútlưu luyến nào cả, nhất thời hai người lúng túngkhông biết nên đối mặt với nhau như thế nào.

      Cuối cùng vẫn là Thịnh Gia Ngôn mở miệngtrước, nâng nâng cằm chỉ phòng khách, ý bảo : " đỡ em vào trong."

      Tư Đồ vẫn còn chưa kịp chuyển bước, thấyTầm Tầm bỗng nhiên kéo cửa phòng ngủ ra, Tầm Tầm hò hét lên cái rồi chạy đến chỗhai người, thân thể nho cứ như vậy dửngdưng đứng trước mặt Tư Đồ và Thịnh GiaNgôn.

      " Tư Đồ! Ta thích các người! Các cũngxấu như Lý Duệ và Ngũ trọc đầu, thậm chí cònxấu hơn bọn họ nữa!"

      Tầm Tầm bỏ lại những lời này, thở phì phò chạyvề phòng của mình, đóng cửa phòng"Phanh" tiếng, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mà nghĩLý Duệ và "Ngũ cọc đầu" là ai. . . . . .

      Là Tầm Tầm mở cửa cho Thời Chung, mà mới vừa rồi. . . . . . Tầm Tầm vẫn trốn ở trong phòngnghe lén? Nhóc con kia tức giận như vậy, cháchẳn là lại nhớ đến giai đoạn ở nhà trẻ bị ngượcđãi rồi.

      Càng xúc động hơn là, đôi ‘gian phu dâm phụ’trước mặt này.

      Tiếng đóng cửa kia vẫn còn quanh quẩn ở bêntai Tư Đồ, cảm giác này rất tệ, chột dạ chỉ có , lòng bàn tay Thịnh Gia Ngôncũng cứng đờ, Tư Đồ phát tay củaanh bất tri bất giác buông lỏng đầu vai của ra, trái lại thở phào hơi, chậm rãi đếnbên sa lon ngồi xuống.

      khay trà để hộp rượu làm bằng gỗ, mởra, bên trong là hai chai Petrus—— đúng làrượu Thời Chung đưa tới .

      Tư Đồ nhìn chai rượu bàn lại cảm thấy sợ sệt, Thịnh Gia Ngôn phát thành ghế sa lon có cái áo khoác ngoài của đàn ông. Thịnh Gia Ngôn xốc áo khoác lên, khỏi liếcnhìn Tư Đồ, thấy Tư Đồ mất hồn, nét mặtThịnh Gia Ngôn hơi căng thẳng. . . . . . bây giờcô thất thần như vậy là nghĩ đến ai?

      Giọng Thịnh Gia Ngôn nhàng ôn nhu, khó có thể phát tâm trang căng thẳng: " ta bỏ quên áo khoác ở đây, để anhđi trả lại cho ta."

      giây trước Tư Đồ còn mất thần, cơ hồ trong nháy mắt Thịnh Gia Ngôn quay đầu chuẩnbị mang áo khoác ra cửa, chợt giơ tay lên bắtđược cánh tay của : "Hay là để em đem trảlại cho ấy ."

      Tư Đồ xong liền đứng lên, trong mắt lên tia chịu nhường bước, dù thế nàođi nữa cũng phải , Thịnh Gia Ngôn nhíumày: "Chân em đau như vậy rồi, làm sao có thể xuống lầu được?"

      Tư Đồ biết. tại trong đầu chỉ có ý niệm, thể để cho người đàn ôngkia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu , rồi ung dung rời chút vướng bận. . . . . .





      Chương 29.2:


      Tư Đồ biết. tại trong đầu chỉ có ý niệm, thể để cho người đàn ôngkia tùy tùy tiện tiện chụp cái mũ gian phu dâm phụ lên đầu , rồi ung dung rời chút vướng bận. . . . . .

      Tài ăn của Thịnh Gia Ngôn vô cùng tốt nhưng bây giờ cũng thể gì được, trong cuộc sống mấy câu bình thản lại có thể làmngười ta tin phục, nhưng lúc này, giờ phút này,thậm chí ngay cả mở miệng Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, xác định được tình cảm của mình giành cho rốtcuộc là gì, sao? Hay là thói quen? Quen vớisự tồn tại của , thậm chí quen với hô hấp củacô, nhiều năm như vậy, theo kinh nghiệm tình trường của , trăm cuộc tình vẫn diễn ra như : hảo cảm, theo đuổi, tia lửa, ở chungmột chỗ lại cãi vả, chiến tranh, cuối cùng chiatay, hoặc lui về làm bạn bè hay là cả đời khôngqua lại với nhau.

      Cùng Tư Đồ ở chung chỗ ngược lại làm cho cảm thấy thoải mái, bắt đầu càng lúc càng lười phải bắt đầu tình nữa, càng ngày càng hưởng thụ cùng vượt qua nhữngngày buồn tẻ trống rỗng.

      Ai có thể cho biết đó là tình cảm gì hay , có phải là tình hay ?

      Nhưng đoạn tình cảm này, lấy danh nghĩa " tình bạn" che mắt nhiều năm như vậy, hôm nay sau nhiều năm rốt cuộc cũng nhận ra được,mà vẫn còn do dự có nên đột phá mối quan hệ nay với hay , thấy Thời Chung cường thế từ từ xâm lấn vào cuộc sống của , chút vui vẻ gì, thậm chí là cảm thấy buồn bực. . .

      Cũng giết trở tay kịp.

      Mắt thấy cầm áo khoác trong tay mình , chậm chạp nhưng mà do dự rời , ThịnhGia Ngôn bắt lại cánh tay của ——

      Thời gian, phụ nữ, tình . . . Những thứ này cũng vẫn cam tâm tình nguyện đứngmột chỗ chờ , mà tại mới nghĩ tới muốn nắm giữ lại, có phải trễ rồi hay ?

      "Tư Đồ, em có hiểu lời mới vừa là có ý gì hay ?"

      được kết hôn với ta. . .

      được cùng ở chung chỗ. . .

      được vì ta mà tay chân luống cuống.. .

      được giống như như bây giờ, quên mấtan nguy của bản thân. . .

      Đổi lấy chỉ là tiếng cười nhạt của : "Embiết cảm thấy ấy đáng tin cậy, nhưng hãy yên tâm , lúc trước là do emgạt , em và ấy căn bản chưa tới bước kết hôn, em chỉ là. . ."

      Chỉ là muốn có cuộc tình tốt mà thôi. . .

      phải vui đùa chút phải lợidụng càng phải là người qua đường. . . Cho nên tại sao lại dùng cái loại ánh mắt khidễ đó nhìn , lại dứt khoát rời như vậy? TưĐồ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí ngay cảnét mặt Thịnh Gia Ngôn cũng để ý tới,gạt tay ra khỏi tay mình, rời .

      ***

      Đến lúc Tư Đồ đứng ở dười lầu nhà , mắt cáchân đau đến mức còn cảm giác gìnữa, có lẽ bởi vì người đàn ông kia trước cưng chiều , cưng chiều đến vô pháp vô thiên, gần như muốn tức cũng tức được, Tư Đồ cholà mình có thể đứng ở dưới lầu chờ , nhìn bóng dáng như cũ.

      Nhưng thực tế, lầu dưới vắng vẻ, thấyđược cút bóng dáng nào của người đàn ôngkia?

      Có phải lúc ấy mặc đồ ngủ mang dép lê, chân bó thạch cao tìm kiếm khắp nơi, cuốicùng lại bị lời lạnh nhạt của làm cho đau long mà rời , cũng giống như bây giờ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, cái gì cũng thểlắp đầy cảm giác trống rỗng ấy được. . . . . .

      Có lẽ bởi vì tích tụ bực túc quá nhiều, Tư Đồ hướng về phía khí phát tiết ra ngoài,"Được lắm, tôi đếm đến 5, vẫn chưa xuấthiện, sau này cũng đừng xuất trước mặt tôinữa."

      "1. . . . . ."

      "2. . . . . ."

      Tư Đồ giống như người ngây ngốc đứng ởnơi đó, lá cây bị giớ thổi qua ào ào rơi xuống, lại có bât kỳ ai đáp lại .

      nhịn được siết chặt quả đấm: "3. . . . . ."

      "4. . . . . ."

      Tư Đồ có dũng khí hô lên tiếng thứ 5. . . . . .

      Rốt cuộc xác nhận xuất , ngay cả hơi sức trở về Tư Đồ cũng có, đặt mông ngồi ở bậc thang, tinh thần sa sút ôm đầu.

      Cũng lúc này, thanh bước chân khôngnhanh chậm từ từ bước đên gần , TưĐồ bỗng ngơ ngẩn, sửng sốt hai giây, cuống quítngẩng đầu lên.

      Thời Chung ở trước mặt nhưng cónhìn , tới bên người , trực tiếp trùn thân xuống, cũng ngồi ở bậc thang.

      "Có phải em đoán xuất hay ?" có chút bất đắc dĩ hỏi .

      lúc này, gió vốn ngừng thổi lại nổi lênxào xạc, nụ cười khóe miệng Tư Đồ cũng dần dần nâng lên, đến bây giờ cũng chưa từng dùng giọng vui vẻ như thế để nóichuyện: "5!"

      Thời Chung "A" tiếng bất đắc dĩ cười, vốn muốn đưa tay vỗ vỗ đầu của , bàn tay đếnkhông trung lại ngưng, trực tiếp thay đổi ôm ngang lên.

      Tư Đồ cả kinh, vội vàng ôm sát : " đâu?"

      cười, rồi lại chút kiêng kỵ: "Mang về nhà dùng cách xử phạt về thể xác."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Theo như Thịnh Gia Ngôn nghĩ, thậm chí trongcon mắt của mọi người, thời gian, phụ nữ, tình . . . Những thứ này cũng cam tâm tình nguyện đứng tại chỗ chờ .

      Nhưng hôm nay, người đàn ông này của lại dùng hành động thực tế cho biết: là ngoại lệ. . .

      Tác giả có lời muốn : dùng cách xử phạt vềthể xác trong truyền thuyết nha. . .

      Chỉ là chương kế tiếp lại có thịt đẻ ăn rồi, mọi người có cảm thấy ngán thịt ?

      Vẫn là tiếp tục mở đèn, tiếp tục đẩy mạnh tìnhtiết đây? Toàn bộ do các ngươi quyết định. . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 30.1:

      Edit: Thiên Kết

      Vào giờ phút này Thịnh Gia Ngôn đứng bêncạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới thấy 1 ngườiđàn ông ôm 1 người phụ nữ lên xe và rời khỏi.

      Ngoài cửa sổ, ánh đèn lẳng lặng chiếu rọi lên đường, cho đến giây kia Thịnh Gia Ngôn mới hiểu: rốt cuộc mình đánh mất điềugì…….

      Cũng Trong lúc đó, sắc mặt Tôn Dao xanh métngồi trong xe nhìn Từ Kinh, được lời nào.

      Xe chạy tới cổng bệnh viện, trong long Tôn Daobỗng sinh ra loại dự cảm đáng sợ, khôngnhịn được mà cất tiếng: “Tới chỗ này làm gìvậy?”

      cần Từ Kính trả lời, người tài xế bên cạnh cung kính hướng về phía Tôn Giao giải thích: “Mẫu DNA của Nhậm Yến Tầm có được tại chỉ còn thiếu của Tôn tiểu thư. Mong Tôn tiểu thư vui lòng hợp tác.”

      Tôn Dao nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vì hoảng sợ mà trở nên mất tập trung.

      tại rảnh bận tâm người đàn ông này làm cách nào mà quỷ biết thần khônghay lấy được mẫu DNA của thằng bé--- “Từ Kính, đến cùng là muốn làm cái gì? Cứ coi như xét nghiệm ra đứa bé là con của tôi cũngđâu có liên quan đến .”

      “…………..”

      “……………”

      ta cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng thong thả ung dung: “Thế nào là chuyện liên quan đến tôi? Nếu kết quả xét nghiệm này là đúng như vậy, nó chính là…….” Cho đến lúc này, trong giọng của ta rốt cuộc cũng có chút run rẩy nhưng dễ gì nhận ra được. ta rất nhanh khôi phục lạinhư cũ vẫn giọng lạnh lùng: “Cháu trai Từ gia, nó là người duy nhất tất nhiên trởthành người thừa kế Từ gia.”

      Tôn Dao khỏi cười lạnh, biểu của Từ Kính hề biểu lộ chút sơ hở, rất muốn dùng dao đâm lên cái mặt nạ lạnh lùng, cao cao tại thượng của ta vài nhát: “Sao vậy? Xem ra phải chỉ có mình chân anhbị hỏng mà hình như chỗ nào đó cũng bị hỏng mất rồi phải ?” Tôn Dao khinh thường liếc nhìn xuống phía dưới của người đàn ông này:“Tự mình sinh được con nên muốn tới giành con của người khác? khá lắm. Tôn gia các người đá bị đoạn tử tuyệt tôn.”

      Từ Kinh bị mắc mưu khích tướng củacô mà nổi giận, ta chỉ nhàn nhạt hướng vệ sĩ hất cầm lên vẻ mặt thủy chung hề thay đổi. Vệ sĩ hiểu ý ta sai bảo liền xuống xe mời Tôn Dao ra khỏi xe, nhưng Tôn Dao vẫnnhư cũ ngồi yên bên trong hề có ý muốn xuống xe.

      Vệ sĩ nhìn sang phía Từ Kính, thấy ta khônghề có bất kỳ ý phản đối nào liền mạnh mẽ kéoTôn Dao ra khỏi xe.

      Nháy mắt, Tôn Dao liền bị vệ sĩ kéo ra ngoài dùcô có làm gì cũng chịu buông. Mấy tên vệsĩ này cùng với Từ Kính đúng là loại người,dù bị chống đối vẫn rất khách khí với : “Xin lỗi Tôn tiểu thư, muốn phốihợp chúng tôi chỉ còn biện pháp đó.”

      Vệ sĩ vừa xong, Tôn Dao đột nhiên khônggiãy dụa nữa làm cho đám vệ sĩ buông lỏng tayvới --- dù sao họ cũng biết Từ tiên sinh cùngvới Tôn Dao có mối quan hệ bình thường,nêu làm bị thương là bọn họ khônggánh chịu nổi trách nhiệm này.

      Tôn Dao vuốt ve chỗ bị vệ sĩ nắm lấy, quay đầu lại nhàng cười với người nãy giờ vẫn ngồi ởtrong xe: “ là muốn tôi xuống xe phải ?”

      Nụ cười của Tôn Dao vừa tắt đem áokhoác của mình cởi ra đồng thời ném vào ngườiđang ngồi trong xe làm cho người xung quanh sợ đến nhất thời hô lên 1 tiếng. Mi tâm Từ Kính bỗng nhiên nhíu lại sâu thế nhưng động tác của Tôn Dao cũng vì thế mà ngừng lại, trực tiếp đem áo người mình cởi xuống.

      Trong nháy mắt người Tôn Dao chỉ còn sótlại chiếc áo ngực mà lại luồn tay ra phía sau mở luôn mấy chiêc móc của cái áo, đột nhiên có cỗ luecj mạnh mẽ ập tới kéo ngược vào trong xe.

      Lưng Tôn Dao đụng mạnh vào chiếc ghế da phía sau, cửa xe bên cạnh đóng vào cái mạnh làm cho màng nhĩ của hơi bị chấn động, nhưng lại rất vui vẻ hề e dè nhìn sang người đàn ông giận dữ kế bên.

      Từ Kính cầm lấy áo khoác của Tôn Dao némvào trong xe phủ lên người , ta giận đến run rẩy. Người tài xế sợ đến mức dám lêntiếng.

      “Xuống xe.” Từ Kính nhìn về phía tài xế quát lớn.

      trong trạng thái hoảng sợ lúc này người tài xế mới chấn tĩnh lại rồi cuống quýt mở cửa xe đixuống.

      Trong xe rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tay Từ Kínhvẫn như chiếc kìm bằng thép siết chặt lấy ngườiTôn Dao. Đây giống như là ôm nhưngtrong cái ôm đó có chứa nỗi thống hận lẫnnhau.

      Chuyện gì cũng theo ý Từ Kính, rốt cuộcanh ta bị cảm giác thất bại bủa vây: “ thậtđiên rồi……”

      Tôn Dao bỗng giẫy ra khỏi lồng ngực của ta. ngồi ra chỗ xa nhất khiêu khích nhìn ta, ánh mắt giọng khỏi lạnh lùng: “Thìra còn xem tôi như con người? Tôi sớm xem bản thân mình là người rồi……..”

      “……………….”

      “………………”

      Người phụ nữ này có lẽ nhìn thấu được tất cả, khi thấy điện thoại trong túi khẽ rung lên chỉ trong chớp mắt điều chỉnh cảm xúc trởvề bình thường nhận điện thoại: “Alo.”

      Giọng của Tôn Dao lúc này giống nhưmèo con , có ai mà ngờ được trước đó xảy ra những náo loạn đến như thế.

      Bàn tay Từ Kính nắm chặt ba toong lại khiến các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, giống như muốn bóp nát chiếc gậy đắt tiền này. Người phụ nữ bên cạnh ra mang theo nụ cười cùnggiọng ngọt ngào chuyện với người đầu bên kia điện thoại: “Làm sao cậu lại có thể gọiđược điện thoại cho tớ? Cậu cùng vớianh ta?”

      “……………”

      “Hừ………. ta là kẻ tàn phế có thểlàm gì được tớ? Yên tâm, tớ chuẩn bị về nhà và ngủ giấc ngon đây.”

      “……………………”

      gạt cậu mà. Cậu cứ thoải mái , tớsẽ thay cậu chăm sóc Tầm Tầm tốt, còn cậu mau tận hưởng “xuân tiêu khắc đángngàn vàng” .”

      Tôn Dao cúp máy biểu cảm dịu dàng khuônmặt cũng dần dần biến mất, hít thở mấy cáithật sau điều chỉnh lại cảm xúc. nghiêng đầunhìn về phía Từ Kính cố gắng thử học tập cái điệu bộ ngạo mạn của ta--- ra cũng cần phí sức, chỉ cần dối lòng chút, giọng khách khí chút là được: “Từ tiên sinh, làm ơn đưa tôi về nhà, cảm ơn.”


      Từ Kính giống như cố gắng áp chế cảm xúc liền : “Bỏ qua tất cả những ân oán trướckia của chúng ta, có biết đứa kia trởthành người thừa kế duy nhất của Từ gia có ýnghĩa như nào ?”

      Tôn Dao lại tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ: “Đưa tôi về nhà, cảm ơn.”

      từ lâu lắm rồi Tôn Dao cười với ta như vậy? Mặc dù nụ cười của tràn đầy giả dối nhưng sâu trong mắt Tù Kính vẫn ánh lên vẻ buồn bã.

      Trong phút chốc Từ Kính dường như bị mấtkhống chế, quay qua điên cuồng hôn TônDao.

      thèm để ý hậu quả, bất chấp tất cả.

      ***
      Cùng lúc đó ở trong chiếc xe.

      Nhậm Tư Đồ nghe thấy thanh cúp mày mới do dự tắt điện thoại . Tôn Dao hôm nay rất chấp thể thay đổi nhưng còn Từ Kính kia cũng phải là loại người dễ đối phó.
      Nhậm Tư Đồ lắc đầu bất đắc dĩ.

      Sau khi tắt máy màn hình điện thoại nhảy qua trang ghi chú, Nhậm Tư Đồ nhìn lướt qua thấy trong điện thoại Thời Chung có để mộtsố điện thoại tên “Đồ Đồ”---

      Ngày xưa học nhớ được bạn bè đặt cho biệt hiệu là gì.

      Nhậm Tư Đồ nhìn tên ghi chú liền khẽ mỉmcười, trong nhật ký phần lớn cũng chỉ là nhữngcuộc điện thoại gọi cho . Lúc cùng Tôn Dao uống rượu mà điện thoại hết pin gọicho liền lúc 8 cuộc gọi nhỡ----- Thời điểm liên lạc được với mà lại thấy côđi cùng với Thịnh Gia Ngôn về nhà khôngtức giận sao được.

      [Xin lỗi bà con nhé, máy tính nhà ta bị hư, dữliệu cũng mất sạch, chưa có sửa lại được khúcnày edit hết có 45p ở công ty thôi nên bà con xem mà thấy chỗ nào chưa ổn góp ý nhé, chân thành tạ lỗi cùng bà con ]
      CHƯƠNG 30.2:

      Edit: Thiên Kết

      Mỗi ngày đều đặn thành thói quen Thời Chungđều gọi cho 1 lần nhưng lại là người ít nên cũng nhớ được hai người đãnói những gì với nhau.

      Nhậm Tư Đồ vừa nghĩ lại kiềm được màmỉm cười. ra cũng có chút chột dạ nên đành đem điện thoại để lại vào chỗ cũ, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. 5 phút trước Thời Chung dừng xe ở đây để đến tiệm thuốc tây mua đồ và rất nhanh trở lại. NhậmTư Đồ nhịn được muốn với tay qua lấycái điện thoại để xem nhật ký cuộc gọi lần nữa.

      Đúng lúc Thời Chung mang bịch thuốc trởvề trong xe.

      phải chỉ là mua bình xịt giảm sưngtấy thôi sao mà lâu quá vậy………” Nhậm TưĐồ nhận lấy bịch thuốc trong tay Thời Chung, kiểm tra bên trong rồi đột nhiên im lặng.

      Trong túi chỉ có bình xịt giảm sưng mà còn có 2 hộp ……….đồ bảo hộ.

      Khuôn mặt xấu hổ của Nhậm Tư Đồ đều lọt hếtvào mắt Thời Chung nhưng chỉ nhếch môi cười cái liền khởi động xe và giải thích: “ gặp khó khăn trong việc lựa chọn mùihương nên tốn thêm chút ít thời gian.”

      Bởi vì cần phải sử dụng nhiều nên thỉnh thoảng cũng phải bổ sung để dự trữ, ngoài những thứ kia hình như còn có cả đồ lót cho nữa.

      Ngày hôm sau, Nhậm Tư Đồ tỉnh dậy khoác áo choàng tắm kiếm khắp nhà mới thấy đượcchiếc áo ngực của mình nằm dưới ghế salon ngoài phòng khách, là khóc ranước mắt mà.

      Thứ nhất là hoàn toàn hiểu được tại sao nội y của lại ở chỗ này, thứ hai là lúc này quần áo của bị người đàn ông kia làm cho hỏng hết.

      Nhậm Tư Đồ ngồi ghế salon biết thế nào mới mặc lại được áo ngực của mìnhthì sau lưng có vòng tay ôm lại.

      “Em dậy sớm vậy?” Thời Chung ôm chặt dịudàng hỏi.

      Nhậm Tư Đồ quay đầu lại thấy đầu tóc rốibời của , đôi mắt có vẻ vẫn còn ngái ngủ nênhơi nhắm. dày vò đến 3 4 giờ sáng màhiện tại mới là 8 giờ nên còn buồn ngủ là điều hiển nhiên.

      “Em phải trở về xem Tôn Dao có xảy ra chuyệngì nữa.” Nhậm Tư Đồ vừa vừa thử kéo hai cánh tay vòng bên hông của ra, nhưng chỉ dùng chút sức liền xoaycô lại nằm gọn trong lòng.

      hôn đến đỏ cả môi rồi : “Dọn đến chỗ .”

      “Thỉnh thoảng lại có người đến đây làm loạn,em nào dám ở chỗ này.” Giọng quở trách của đối với giống như là làm nũng.

      Thời Chung cũng ép buộc, liền nhìn vềphía mắt cá chân của : “Em phải thay thuốcrồi.”
      Nhậm Tư Đồ ra dám để cho ThờiChung thay thuốc giùm mình chính là tối qua kiên trì đòi giúp thay thuốc. Còn nhớ ngồi ở ghế salon giúp xịt thuốc chông sưng tấy, còn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh của thuốc và mùi hương khó chịu tản ra, còn bàn tay nhàng xoa nắn cổ chân .

      Nhậm Tư Đồ lúc này biết vì sao nội y của mình lại nằm chỗ ghế salon, nhưng lúc này thị mọi thứ muộn--------

      Lúc này tay của Thời Chung lần mò vào trong áo choàng tắm của . Tối hôm qua tốithiểu còn mặc quần áo dài, ít ra còn cản trở ít, hôm nay người chỉ có mỗi cái áo choàng tắm, chỉ cần kéo thắtlưng, vén áo ra là có thể dở trò với rồi.

      Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung vuốt ve đến hơi thởdần trở nên hỗn loạn, muốn ngăn cản bàn tay làm loạn của nhưng lại tự chủ được cơ thể mà nhũn ra. hoàn toàn quên mất là bôi thuốc làm sao lại thành đưa lưngngồi lên người .

      Bên hông Nhậm Tư Đồ bị níu chặt, ở phía dưới bị xâm nhập việc duy nhất có thể làm lúc này là thở dốc cảm nhận tốc độ củaanh……

      Cho đến lúc đồng hồ chỉ 11 giờ, Thời Chungmới chịu buông tha Nhậm Tư Đồ và đưa về nhà.

      Nhìn chiếc xe sắp chạy tới nhà mình, Nhậm Tư Đồ toàn thân đều bủn rủn còn sức lực đểxuống xe. Thời Chung ngồi ở bên cạnh nhìn côcười : “Em nỡ xa sao?”

      Nhậm Tư Đồ liếc nhìn với ánh mắt cho là đủ đe dọa để cho tiếp tục khua môi múa mép nhưng khi nhìn thấy ánh mắt củacô lại nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc .

      Nhậm Tư Đồ cố gắng hết sức chuẩn bị mở cửaxe xuống, thế nhưng lại bị Thời Chung kéolại. hiểu bèn quay lại nhìn thấy đặt vào tay chiếc chìa khóa.

      “Đây là?”

      “Chìa khóa nhà.”

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ nhìn , biết đây làchìa khóa nhà, còn biết đây là chìa khóa nhàanh, dù là vào nhà hay dùng thang máy đều cần sử dụng đến nó, nhưng là……….” “Em đâucó đồng ý dọn đến chỗ ở đâu.”

      Thời Chung nhíu mày, cười cười hỏi ngược lạicô: “Em đồng ý sao?”

      Ánh mắt chắc chắn của Thời Chung nhìn NhậmTư Đồ làm cho có chút bối rối. cố gắngsuy nghĩ lại lúc, đồng thời sắc mặt liền trở nên tốt—

      Sáng nay lúc Nhậm Tư Đồ yếu ớt nằm ở trong ngực Thời Chung tùy ý để ôm vào long, anhliền nhàng hôn mà hỏi: “Em dọn qua nhà ở chứ?”

      thanh của Thời Chung như có ma lực làmcho Nhậm Tư Đồ có khả năng mà chốngcự lại, liền gật gật đầu.

      Lúc này lại muốn cầm lấy chìa khóanhà………..

      Nhậm Tư Đồ do dự muốn cầm lấythì Thời Chung đem chìa khóa nhét vào túiáo khoác của .

      Thấy Nhậm Tư Đồ đem chìa khóa trả lại, Thời Chung cho là bằng lòng với đề nghị của rồi. khẽ mỉm cười, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười: “Lần sau nếu mà dùng cách này để dụ dỗ em đeo nhẫn chắc em cũng đồng ý mà đeo quá.”

      Thời Chung câu này với giọng điệu đùa giỡn nhưng Nhậm Tư Đồ lại nhìn thấy ở trong mắt tia chân thành tha thiết.
      Nếu như lúc ấy Thời Chung thừ dịp tỉnh táo mà : “Gả cho nhé.” khôngbiết có hoa mắt ù tai mà gật đầu đồng ý hay ?

      Nếu như lúc này cái Thời Chung đưa phải là chìa khóa nhà mà là nhẫn cầu hôn vậy phải là cũng nhận lấy chứ?

      Nhậm Tư Đồ dám suy nghĩ thêm. Hônnhân……….đối với Nhậm Tư Đồ là hai từ quá mức xa xôi.

      Nhậm Tư Đồ bắt bản thân mình phải nghĩ sâu xa hơn chút, ví dụ như lúc hai người ở chungphát sinh ra những vấn đề phức tạp—

      “Em biết nấu ăn.” Nhậm Tư Đồ cảm thấy nên vấn đề này ra trước tiên.

      biết từ lâu rồi.” Thời Chung tỏ ra đó là vấn đề lớn.

      “Em có thời gian để dọn dẹp nhà cửa cùng giặt quần áo cho .”

      mướn người giúp việc.”

      Quả với tiềm năng kinh tế của ngườilàm bạn cần phải gánh vác nghĩa vụ gì, nhưng--- “ Em trước nay rất bận đến thời gian ăn, ngủ cũng có.”

      Nhậm Tư Đồ lặng lẽ suy nghĩ về vấn đề cùngnhau ăn cơm, cùng nhau……ngủ, đây là nghĩa vụ thể thiếu của bạn , nhưng vấn đề này liền bị Thời Chung gạt qua bên: “ cũng là người như vậy.”

      “………………”

      “Huống chi.” Thời Chung mỉm cười bổ sung: “Về chuyện này, trước nay coi trọng chất lượng hơn là số lượng.”

      Nhậm Tư Đồ bị những lời của làm cho xấu hổ.

      Thời Chung trước giờ luôn cố ý hiểu sai lệch ý của , hỏi: “Ý em sao?”

      Về điều này đúng là người đàn ông này dù làbao nhiêu lần chất lượng vẫn luôn được đảmbảo 100%.

      Nhậm Tư Đồ muốn lại bị chọc cho đỏ mặt đến tận mang tai, biết nên làm gì hơn bèn tỏ ra nghiêm túc, cau mày: “Còn Tầm Tầm sao? chỉ có mình em phải có nghĩa vụ chăm sóc nó, nếu như ngày nàođó em bận phải đưa rước, chăm sócthằng bé.”

      Nhậm Tư Đồ đúng là dạng bạn phức tạp, công việc luôn đứng đầu, thứ hai là đứa bé này chiếm toàn bộ khoảng thời gian của .

      Nhưng rất dễ để nhận thấy cảm thấy phiền toái: “Em cần lo lắng, có thưký sắp xếp tất cả rồi.”

      Hình như có thư ký lo lắng tất cả còn chưa làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy an tâm gật đầu, ThờiChung lại tiếp tục : “ ngại nếu Tầm Tầm qua ở chung với chúng ta, trường học thằng bé cũng ở gần đó. Thằng bé cũng sắp vàolớp rồi nên để cho nó học tính tự lập.”

      Người đàn ông này ràng là cho hiểu,mặc dù Tầm Tầm có qua ở chung cũng làm ảnh hưởng đến “ gian riêng tư” của chứ?

      Lời của Thời Chung hè có sơ hở làm cho Nhậm Tư Đồ có lý do để cự tuyệt.

      Cuối cùng Nhậm Tư Đồ cung đồng ý, cầmchìa khóa nhà lên lầu.

      Quả là Tầm Tầm sắp học lớp , chỗnhà của Thời Chung lại gần trường học uy tín,nhưng phải làm sao giải thích với Tầm Tầmđể thằng bé nghi ngờ, dù sao trước đến giờ vẫn là Thịnh Gia Ngôn chăm sóc nó…….

      Nghĩ tới đây bước chân của Nhậm Tư Đồ về phía thang máy hơi chậm lại.

      Nhậm Tư Đồ vốn là người bận rộn nên công việc chăm sốc Tầm Tầm đều là nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ nhưng hôm nay xem ra công việccủa Thịnh Gia Ngôn dần dần bị Thời Chung thay thế.

      Đây có phải là mục đích của Thời Chung?

      [Xin lỗi các nàng giờ mới xong chương 30 nhé ]
      CHƯƠNG 31.1:
      Edit: Thiên Kết

      muốn đem công việc người giúp đỡ củaThịnh Gia Ngôn hoàn toàn cướp lại hết……..

      Như vậy cũng tốt, tốt nhất là làm cho Nhậm Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn cả hai cắt đứt mọi liênhệ…….

      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ như thế liền trở lại bình thường.

      Nhưng Nhậm Tư Đồ cũng có nghĩ đếntiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, phíabên trong nhà phải là Tôn Dao, cũngkhông phải là Tầm Tầm, mà là—

      về?”

      Tịnh Gia Ngôn dứng bên trong nhìn , giọng có chút lơ là, làm cho sắc mặt Nhậm Tư Đồ trở nên trắng nhợt.

      Nhậm Tư Đồ đứng trấn định lúc lâu mới đitới thay giày: “Tại sao lại ở đây? Tôn Dao đâu?”

      Thịnh Gia Ngôn chỉ trả lời thắc mắc thứ hai củacô: “ ấy ở trong phòng.”

      Nhậm Tư Đồ hề nhìn thấy bóng dáng của Tôn Dao nhưng lại nhìn thấy Tầm Tầm đangngồi ăn ngấu nghiến bàn đầy thức ăn.

      bàn này chắc là do Thịnh Gia Ngôn nấu ra rồi, Tầm Tầm tối hôm qua còn mắng cho cùng Thịnh Gia Ngôn trận thế nhưng bâygiờ lại ngồi đây ăn say sưa ngon lành. Cậu béthấy Nhậm Tư Đồ trở về liền hưng phấn mút lấy đầu ngón tay, cười goi Tôn Dao: “Mau đếnđây nếm thử thức ăn chú Gia Ngôn nấu.”

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ bật cười, đến bên bàn ăn vỗ cái vào gáy Tầm Tầm: “Tên vô tâm, con quên mất tối qua mắng mẹ cùng chú Thịnh Gia Ngôn?”

      Tầm Tầm cười hắc hắc, để đũa xuống làm bộ dạng thành khẩn xin lỗi: “Sáng sớm nay tỉnhdậy chú Gia Ngôn cũng giải thích với con, là con hiểu lầm hai người.” Huống chi, bữa sáng và bữa trưa hôm nay đều là chú Gia Ngôn nấu cho con ăn, con sau này bao giờ tức giậnvới hai người nữa.”

      Cảm xúc của trẻ con đúng là vô định, Nhậm TưĐồ cũng quá để bụng, nhưng lời củaTầm Tầm lúc này lại làm cho cảm thấy cóchút kinh ngạc, khỏi ngiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ăn : “Sáng sớm nay đãtới?”

      Thịnh Gia Ngôn chỉ cười cười có trả lời, giữa hai hàng lông mày cất giấu mệt mỏi, xem ra cả đêm qua ta cũng có ngủ.Ngay cả bộ đồ cũng là bộ đồ mặc từ ngày hômqua.

      Hoặc có thể ta phải sáng sớm naymới tới, mà là…….căn bản ta chưa có bỏ , ở đây đợi cả đêm?

      Nhậm Tư Đồ bị suy nghĩ hoang đường của mìnhlàm cho phải cười khổ. Tầm Tầm cũng có phát ra khác thường của , cắm đầucắm cổ hỏi: “Đúng rồi, Nhậm Tư Đồ, sáng sớmnay phải mẹ tìm chú chân dài rồi sao?Vậy rốt cuộc mẹ giải thích ràng cho chú ấychưa? Chú ấy tối hôm qua hẳn là rất tức giận.”

      “Sáng sớm?” Nhậm Tư Đồ còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Cái gì mà sáng sớm?”

      “Buổi sáng lúc con tỉnh dậy thấy mẹ ở nhà, chú Gia Ngôn mẹ tìm chú chân dàiđể giải thích.” Tầm Tầm gấp gáp hỏi: “Vậy rốt cuộc mẹ với chú chân dài giải thích ràngchưa?”

      Nhậm Tư Đồ cả người cứng đờ gật đầu cái.

      Nghe được đáp án hài lòng Tầm Tầm liền buônglỏng tâm tư thấp thỏm của mình, tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến.

      Thịnh Gia Ngôn cũng làm ra bộ dạng cógì hỏi Nhậm Tư Đồ: “Em có ăn cơm ?”Vừa muốn vào bếp bới cơm giúp .

      Nhậm Tư Đồ căn bản để ý trới việc trảlời câu hỏi của , nghi ngờ nhìn , nhỏgiọng hỏi: “ tại sao lại gạt Tầm Tầm?”

      Thịnh Gia Ngôn chỉ cười mà hỏi ngược lại:“Chẳng lẽ phải em theo người đàn ông khác, ngủ ở nhà cả đêm về?”

      Giọng điệu của ta ràng là trêu chọc,nhưng vì sao Nhậm Tư Đồ lại thấy trong mắtanh ta tràn ngập đơn?

      Cái lạo tự mình đa tình làm cho Nhậm Tư Đồhận thể tự bạt tai bản thân mình hai cái. Vừa đúng lúc liếc thấy bàn ăn ngoàichén đũa của Tầm Tầm còn có bộ đãđược dùng qua—chắc là của Tôn Dao.

      Xem ra khẩu vị của Tôn Dao hôm nay khôngtốt, cả chén cơm mà chỉ ăn có ít.

      Nhậm Tư Đồ như tìm được cây cỏ cứu vớt mạng mình liền hỏi Tầm Tầm: “Tôn Dao ở trongphòng mẹ sao?”
      Tầm Tầm gật đầu : “Dì Tôn Dao hôm naythật kỳ lạ, sáng sớm tắm rất nhiều lần rồi vậymà vừa nãy ăn chưa đến nửa chén cơm lạichạy tắm.”

      Nhậm Tư Đồng trong lòng khỏi hoảng sợ.

      Nhà trọ của Nhậm Tư Đồ cũng rất đơn giản gồmcó hai phòng ngủ, Tầm Tầm ở phòng còn cùng Tôn Dao ở phòng. Hai người phụ nữluôn luôn có bí mật với nhau, nhưng hômnay khi tới ngoài cửa phòng ngủ lại cảm thấy do dự, biết có nên gõ cửa hay ?

      Nhậm Tư Đồ do dự đột nhiên cửaphòng bị người mở ra.

      Lúc Tôn Dao mở cửa ra nhìn như mất hồn, Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa cũng bị xemnhư thấy, cho đến khi bước ra ngoài suýtđụng trúng Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại. giống như chú chim sợ cành cong, hốthoảng nhìn Nhậm Tư Đồ cái.

      Cái bộ dạng này của Tôn Dao Nhậm Tư Đồ đặc biệt thấy xa lạ.

      Lúc Nhậm Tư Đồ còn là bác sĩ thực tập đãmang Tôn Dao đến gặp vị tiền bối để chữa trị. Lúc đó Tôn Dao còn diễn viênkhông có danh tiếng, chỉ là diễn viên phụtrong cách bộ phim thậm chí chỉ là diễn viênđóng thế. Bởi vì lần bị xâm phạm thân thể, Tôn Dao trở nên hoảng loạn, được giới thiệu đến phòng khám của Nhậm Tư Đồ thựctập để chữa trị. Tôn Dao ngày hôm nay chính là bộ dạng giống như ngày đó.

      Nhưng nếu so với năm đó có lẽ bây giờ Tôn Dao bình tĩnh hơn rất nhiều, năm đó nếu như Tôn Dao có lỡ tiếp xúc thân mật với người khác giới dù chỉ chút đều hận thể đemcả bản thân ngâm mình vào bồn tắm đầy nướckhử trùng, người chà xát đến thành bịthương.

      Hôm nay……….cũng chỉ là tắm nhiều hơn mộtchút mà thân thể cũng chỉ có mấy vết đỏ mà thôi.

      Nếu như là năm đó Nhậm Tư Đồ đứng phương diện bác sĩ để phân tích nội tâm của TônDao, nhưng hôm nay cả hỏi cũng nhẫn tâm hỏi, chỉ nhàng: “Cậu……cùng Từ Kính…….” được thêm lời nào nữa.

      Tôn Dao nở nụ cười như chế giễu bản thân mình, hoặc là cố gắng đem mọi thứ trởnên nhàng: “Vốn là đôi bên tình nguyện màđột nhiên tớ lại phát khuôn mặt đó rấtgiống với Từ Kính liền khống chế được mà đánh ta. Chắc tại ta vẫn wor trong bệnh viện khâu vết thương.”

      Tôn Dao cố gắng gượng cười, Nhậm Tư Đồ làngười thân cận nhất ở bên cạnh nhưng cũngkhông biết nên mở miệng thế nào để an ủi. Cônghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ có thể ra câu vô lực: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa,mau ăn cơm, thức ăn cũng nguội rồi.”

      Tôn Dao gật đầu cái cùng Nhậm Tư Đồ đivề phái phòng ăn, nhưng được hai bước liền dừng lại.

      Tôn Dao quay đầu nhìn về phía Nhậm Tư Đồ,đối với mà lo lắng cũng hề ít hơn:“Thiếu chút nữa tớ quên hỏi cậu, cậu và Thịnh Gia Ngôn tối hôm qua thế nào?”

      Nhậm Tư Đồ căng thẳng trong lòng: “Cậu hỏinhư thế là sao?”

      “Từ sáng sớm 6h thấy Thịnh Gia NGôn giốngnhư cả đêm đợi cậu, mặc dù ấy cóthừa nhận.”

      “………………”

      “………………”

      Nhậm Tư Đồ trầm mặc chút.

      nhớ lại câu của Thịnh Gia Ngôn: Đừng kết hôn với ……….

      Có thể coi là nhớ lại, như thế nào? Nhậm Tư Đồ có chút gượng ép cười với Tôn Dao: “Đừng nhắc với tớ về những thứ này nữa, tớ muốn ôm ấp những thứ thiết thựcnữa rồi.”

      [Xin lỗi các nàng vì chậm trễ này nhé, cảmơn các nàng luôn ủng hộ *cúi đầu*]

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31.2

      Edit: Lăng Tử Nhi.

      Mặc dù ngoài miệng như vậy nhưng khiNhậm Tư Đồ trở lại phòng ăn, vào phút chốcchạm mắt cùng Thịnh Gia Ngôn vẫn là khôngnhịn được, trong lòng chợt căng thẳng.

      Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn , trong mắt nào có tích tụ khó khăn? Nào có cam lòng? Nào có nhẫn? Nào có ?

      Chỉ vẫn ôn hoà như ngọc, trước sau như mộtngười bạn thân bình thường: "Hai người tới đúng lúc, Tầm Tầm vừa gặm xong miếng sườncuối cùng đó."

      Nhậm Tư Đồ ép mình nở nụ cười, ép tầm mắt của mình chuyển khỏi Thịnh Gia Ngôn, rút khăngiấy trong hộp giấy bàn tới lau miệng cho Tầm Tầm: "Con xem con , ăn thành mặt mèorồi này."

      Chỉ có ánh mắt của Tôn Dao vẫn băn khoăngiữa hai người, cuối cùng cũng gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi về chỗ ——

      Hai người này luôn cho rằng " quấy rầy"mới phải với mình, đều lựa chọn tốt đối với đối phương.

      ***

      Kỳ nghỉ tết lịch cứ thấm thoát trôi qua như vậy.

      Trở lại thành phó B, có nghĩa là cuộc sống cũng mở sang trang hoàn toàn mới.

      Buổi trưa vừa đến giờ cơm, Nhậm Tư Đồ như cũ cùng Mạc Nhất Minh đến xếp hàng ở nhà ănbệnh viện Phụ Chúc, nhưng mới xếp hàng được nửa bị người "xách" .

      Bị người siết chặt lấy vai vài bước, Nhậm Tư Đồ mới từ kinh hoảng phục hồi tinh thần lại,giương mắt nhìn, trông thấy gương mặt quenthuộc đến mức thể quen thuộc hơn,Nhậm Tư Đồ ngược lại càng thêm kinh ngạc: "Sao lại tới đây?"

      Thời Chung mặc tây trang phẳng phiu chỉ cúiđầu nhìn cái, mỉm cười nhạt nhẽo với , hề gì, bàn tay vốn siết chặt vai tay cũng thuận thế trượt xuống đến ngang hông , cứ ôm hông như vậy, thẳng tới cái ghế trống duy nhất trong góc.

      Sau khi ngồi xuống, mới mỉm cười giảithích: " hẹn em ăn trưa được, đành phảitự mình chuyến tới đây thôi."

      Nhậm Tư Đồ có chút phẫn nộ.

      Tối hôm qua bọn họ theo Từ lão gia ôtô trở lạithành phố B, lúc ở xe quả có hẹn buổitrưa hôm nay cùng nhau ăn cơm, nhưng đếnmười giờ cho điện cho xác nhậnnhà hàng lại là thư kí Tôn nghe thay, thị sát ở công trường bên ngoài, từ khu công trường chạy về trong thành phố tối thiểu cũng giờ, khỏi có chút vất vả, đành nhờ thư kí Tôn chuyển lời, hôm khác ăn trưa cùng nhau.

      Chỉ là ngờ...

      long đong mệt mỏi chạy về nhà cùng ăn ba món ăn món canh?

      Vả lại câu kia có chút công bằng —— phải là khó hẹn, mà là vị Thờitổng này quá bận rộn, muốn hôm kháccũng là vì tốt cho . Cũng chờ Nhậm Tư Đồ biện giải cho mình câu, nhìn thấythư kí Tôn mình bưng hai phần cơm trưa ởbên trong đám người phá vòng vây ra, bướcnhanh về phía hai người bọn họ.

      Thư kí Tôn đặt bữa trưa mà mình vừa khổ cực xếp hàng có được đặt lên bàn, ông chủ cực kỳtàn ác liền phất tay cái, miệng cũng mở, ra hiệu cho cậu ta ——

      Thư kí Tôn mệt mỏi, thê lương.

      Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn bóng lưng ủ rũ củathư kí Tôn: " cứ để cậu ấy vậy hả? Khôngđể cậu ấy cùng ăn sao?"

      Thời Chung cũng chỉ mỉm cười, tay đưa đũa cho bạn ở đối diện, tay lấy điện thoại động ra, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi ——

      "Năm mới tăng lương cho cậu, xốc lại tinh thần cho tôi."

      Chỉ trong chốc lát, bóng lưng vốn cực kỳ ủ rũ đột nhiên tràn đầy sức sống, thư kí Tôn cứ như vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, vui sướng bước ra khỏi nhà ăn.

      ***

      Ăn trưa xong, Nhậm Tư Đồ biết mình bị MạcNhất Minh tìm tới cửa nghe bát quái, quả nhiênkhi vừa tiễn Thời Chung xuống lầu trở lại phòng khám bệnh, còn chưa vào phòng làm việccủa mình bị Mạc Nhất Minh bắt được ở hành lang.

      Mạc Nhất Minh rất đơn giản mở màn : "Ai vậy?"

      Nhậm Tư Đồ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Cáigì ‘ai vậy’ cơ?"

      "Người ăn cơm cùng em buổi trưa ý. Tuấn túlịch nha!" Mạc Nhất Minh đụng vai Nhậm Tư Đồ: "Vạn tuế ra hoa rồi hả?"

      Vạn tuế ra hoa...

      Bốn chữ này cũng khiến Nhậm Tư Đồphản ứng với ta, trực tiếp vòng qua.

      Mạc Nhất Minh vẫn còn đứng tại chỗ chậc chậc cảm thán: "Gốc cây vạn tuế lớn của người này nở hoa rồi, gốc cây vạn tuế của Tôn Dao chắc cũng còn xa lắm?"

      Chân Nhậm Tư Đồ khỏi dừng lại, nhưngcuối cùng vẫn nhịn xuống chú ý đến ta, tiếp tục cất bước về phía trước.

      "Khó trách hai ngày trước gặp luật sư Thịnh mình uống rượu giải sầu, còn tưởngrằng cậu ta phiền não chuyện bằng luật sư chứ, hóa ra là bởi vì em rơi vào lưới tình..."

      Bước chân của Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ngừnglại. sửng sốt mấy giây, bỗng chốc quay đầulại: "Cái gì?"

      Mạc Nhất Minh bị nét mặt của dọa hơi chậmlại.

      Sau đó mới liễm liễm thần trí, cho là hỏichuyện uống rượu giải sầu liền hết lòng hồi tưởng lại cảnh tượng gặp luật sư Thịnh: " tự hỏi, năm trước hai người luôn luôn cùng nhautrở về mừng năm mới, cùng nhau làm lại, thếnào lần này cậu ta lại về sớm hơn, còn chạy uống rượu..."

      Nhậm Tư Đồ nhịn được bước nhanh lại,đứng trước mặt Mạc Nhất Minh, cứng rắn ngắt lời : ".... Bằng luật sư là thế nào?"

      ***

      Nhậm Tư Đồ mình trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại rồi dựa lưng lên, ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn được gọi điệnthoại đến hỏi văn phòng luật sư.

      Trợ lý của Thịnh Gia Ngôn chỉ giải thích cho Nhậm Tư Đồ chút ít luật sư Lâm - cộng sựcủa văn phòng luật sư lại ngược lại, nhắc tớichuyện này còn có chút giận dữ ——

      Cuối cùng, ra là Thịnh Gia Ngôn chọc phảingười nên dây vào.

      Luật sư Lâm là học trưởng của Thịnh Gia Ngônkhi ở nước ngoài du học, có giao tình tồi với Nhậm Tư Đồ, hôm nay chính là càng càng tiếc hận: " biết tại sao Gia Ngôn lại đẩy Tưởng công tử xuống tòa, còn đánh Tưởngcông tử trận, kết quả bị người của Tưởnggia thổi phồng lên, văn phòng luật sư bọn tích cực điều đình [1], cũng tạm thời sắp xếp cho Gia Ngôn nghỉ, nhưng.... Tưởng công tử vẫncắn chuyện này tha, kiên trì muốn kiện Gia Ngôn, còn tố cáo đến hiệp hội luật sư. Nếuhắn thắng kiện, rất có thể Gia Ngôn bị thu về và huỷ bằng luật sư."

      [1] Điều đình: Bàn bạc để đạt đến thoảthuận nhằm giải quyết cuộc xung đột hay tranh chấp giữa các bên.

      Nhậm Tư Đồ cảm giác cái tay cầm điện thoại cứng ngắc: "Nhưng... Thịnh Gia Ngôn căn bản làkhông đề cập tới chuyện này."

      "Em cũng biết cá tính của cậu ấy rồi đấy, cái gì cũng giấu trong lòng , chính là khôngmuốn để người khác cho mình."
      trời ạ, mềnh xin lỗi m.n nhiều nha, dập đầu tạ lỗi !!! mấy nay tưởng chương 31 chưa xong, vô xem trang cá nhân ko thấy báo có bàimới nên cứ im ra, nay mới vào truyện xem, thấy bài mới => hoảng quá :v :v :v

      Chương 32.1:
      Editor: Sandy

      Buổi tối lúc ăn cơm Tư Đồ có chút yên lòng.

      Thời Chung chọn nhà hàng Indonesia, hương liệu tư vị rất thu hút, ẩm thực gia tuổi Tầm Tầm nhìn bàn ăn tư vị màu sắc sặc sỡ, thịt bòĐông Ba, gà kho nước dừa curry. . . . . . Ăn rấtnhiệt tình như bị đói từ bao giờ, phục vụ bưng lên món cơm cà ri cuối cùng cho cậu, cậu cũngchỉ ăn được vài ba hạt, ăn xong liền ngã ra ghếdựa, sờ sờ cái bụng tròn vo vì được ăn no, hơi hơi hí mắt, mặt thoả mãn tuyên bố: "Con no rồi!"

      Thời Chung thấy thức ăn trong đĩa Tư Đồ chút cũng được động tới, mi tâm khẽchau: "Thế nào? hợp khẩu vị sao?"

      Lúc này Tư Đồ mới tỉnh hồn lại, liếc mắt nhìn Thời Chung, cười cười có chút miễn cưỡng: " làm hơi mệt."

      Nhưng sau khi như vậy, cũng chỉ ăntượng trưng hai cái, ngay sau đó lại lâm vào trong tâm của mình.

      Nếu như đơn thuần chỉ là ăn cơm mà yên lòng cũng thôi , sau khi ăn cơm còn có Thời Chung đưa về nhà, chờ mãi mới đợi đến lúc Tầm Tầm trở về phòng làm của mình, rốt cuộc có thể ở trong phòng khách chút kiêng kỵ hôn rồi, lại chỉ hôn như tượng trưng mà thôi, sau cũng biết mấthồn đến chỗ nào .

      Thời Chung vô vị tẻ nhạt buông ra , có chút oán trách nhéo nhéo cái mũi của : " thể chuyên tâm chút sao?"

      Giờ phút này Tư Đồ an vị ở trong lòng , mà , ngồi ở ghế sa lon, thân mật chút khoảng cách nào, Tư Đồ có thể nhìn thấy bất mãn trong ánh mắt ——

      Tư Đồ tự chủ từ trong lòng của rời ,ngồi vào ghế sa lon bên cạnh, suy nghĩ chút, thẳng: "Có chuyện. . . . . . Em muốn lừa gạt , nhưng nghe xong cũng đừngnóng giận."

      Đây là vì bản thân mà dự phòng. . . . . . Thời Chung nghe xong khỏi thở dài: "Khôngphải là về Thịnh Gia Ngôn chứ?"

      Thời Chung thấy gương mặt của người con trước mặt tự nhiên nhăn lại, có chút bất đắc dĩ—— đúng là chỉ cần nhìn cái có thể đoán được.

      Giằng co trong chốc lát, dĩ nhiên Thời Chung sẽlà người nhận thua trước, ở trước mặt người con này thực có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp : " . cố gắng tức giận."

      Tư Đồ biết cử chỉ hôm nay của mình, có mấy phần được sủng mà kiêu, biết tức giận, coi như thực tức giận cùng luôn quan tâm , liền ỷ vào đối nhânnhượng, cái gì cũng thẳng: "Tưởng Lệnh Thần tố cáo Thịnh Gia Ngôn, bây giờ Thịnh Gia Ngôn bị đình chỉ công tác, rất có thể còn có thểvì chuyện này mà mất bằng luật sư."

      "Em muốn thay Thịnh Gia Ngôn giải quyết chuyện này?" ——

      bị lại đoán trúng.

      Tư Đồ gật gật đầu thừa nhận.

      Thời Chung đột nhiên bật cười: "Em là ngườingoài cuộc, muốn thay ta giải quyết như thế nào?"

      Trong giọng của tự chủ toát ra khinh bỉ làm cho Tư Đồ hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, mặc dù đối với luôn thâm tình khẩn thiết, nhưng mình trong thương giới lăn lộn nhiều năm, là hìnhtượng lão tổng thiên tài, thái độ này của , Tư Đồ cũng cảm thấy kỳ lạ.

      Nhưng thực làm Tư Đồ kinh ngạc chính là câu tiếp theo của : " phải là em muốn tìm Tưởng Lệnh Thần giảng hòa, rồi sau đó hãy bỏ qua cho Thinh GiaNgôn chứ?"

      Ỹ nghĩ sâu nhất trong nội tâm bị nhìn ra chút dấu vết nào, điều này làm Tư Đồ cóchút ứng phó kịp, ngay lập tức cảmthấy bắp thịt khắp người mình trở nên cứng ngắc, bởi vì dù cố gắng thế nào cũng ra kéo được nụ cười thích hợp, nhưng lại lấy cái loại ánh mắt ý bảo "Thẳng thắng đượckhoan hồng" đó nhìn , Tư Đồ yên lặng từchối mấy giây, cuối cùng lựa chọn thẳng ra:"Lần trước dẫn em gặp Thẩm Thấm đó,em có nghe lén cuộc chuyện của hai người. . . . . . Thẩm Thấm này hoàn toàn là vu cáo."

      hình như đối với chuyện nghe lén chút nào cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ lẳnglặng nhìn tới trước, chờ tiếp tục, đây làđiều Tư Đồ hoàn toàn ngờ tới , nhưng côchỉ dừng chút, liền đem nghi vấn trong đáylòng ép xuống, tiếp tục : "Em hiểu rất rõTưởng Lệnh Thần, chỉ cần bỏ qua cho ta, nhất định ta cũng bỏ qua cho ThịnhGia Ngôn. Nếu có khả năng, tại sao chọn cáchgiải quyết có đại kết cục làm cho tất cả đềuvui?"
      D♡iễnđ♡ànL♡êquýĐ♡ôn.


      bị hỏi cười cười tiếng.

      Giống như là cười nhạo , vừa giống như tựgiễu mình, rơi vào trong mắt Tư Đồ, Tư Đồ cũng chịu nổi.

      Mà giọng điệu của , cùng với nụ cười đó càng đoán ra ý nghĩ, bình tĩnh như nhìn ra được điều gì đó: "Lúc ấy cũng biết em nghe lén bịn chuyện, mà có ngăncản em, cũng vạch trần em, thậm chí nóicũng chuyện này, là bởi vì đangđánh cuộc, , đánh cuộc xem em có tiếp nhận người có thủ đoạn sạch như hay ; hai, đánh cuộc xem em có nóichuyện này cho Thịnh Gia Ngôn biết hay , trợ giúp ta thắng kiện. Nhưng em có làm như vậy, lúc ấy còn rất vui vẻ, cảmthấy trong lòng em lại có vị trí lớn như vậy."

      ra cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng , chính là vì thử dò xét ? Trong nháy mắt đó, Tư Đồ nhìn người đàn ông đangngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy mười phần cảm giác xa lạ.

      Nhưng đầy ngập cảm giác xa lạ, rất nhanh bị Tư Đồ quen thuộc, trong giọng điệu của tảnra cảm giác đơn thay thế: "Hôm nay ThịnhGia Ngôn vừa xảy ra chuyện, địa vị của ,phân lượng của lại hoàn toàn bị biến mất, phải còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn ta cho biết vị trí của trong lòng em thực như thế nào, và cuối cùng có ý nghĩa như thế nào với em?"

      "Em phải ý kia. . . . . ."

      Tư Đồ cãi lại có vẻ hết sức yếu ớt, nhưng càng vội vã giải thích, càng cứng họng, chữ cũng ra được, trong nháy mắt Thời Chung cũng đột nhiên ý thức được mình quá nhiều —— nhảm trong cả đời có lẽ cũng hết trong tối nay rồi, thêm gì nữa, thậtgiống như oán phụ.

      Thời Chung đứng dậy, dùng giọng lạnh nhạtcùng xa cách, cũng bao gồm ác độc cùng cam lòng: "Tôi rút đơn kiện , Nhậmtiểu thư bỏ cái ý nghĩ đó ."

      , trước khi thậm chí còn hôn , chỉ làhôn lên khóe môi, chút nhiệt độ.Tiếng bước chân của vẫn hướng cửa trước xa, cuối cùng được tiếng đóng của nặng thay thế.

      Còn lại chỉ có mình Tư Đồ, bởi vì trong lúc vô tình dẫm vào địa lôi của người đàn ông này, giờ phút này thần chí bị nổ từng mãnhtừng mảnh bay khỏi. Cho đến khi Tầm Tầm ômsố học sách bài tập cùng bút máy hào hứng chạy ra khỏi phòng. . . . . .

      "Chú chân dài, Tư Đồ chú thành tích lúccòn học rất tốt, chú mau giúp con. . . . . ."

      Tầm Tầm vừa chạy vừa , chạy đến nửa mới phát trong phòng khách chỉ còn lại mình Tư Đồ ngồi ở đó, khỏi dừng lại, nhìn vòng quanh bốn phía cái: "Chú ấy đâurồi?"
      Diễnnnn đànnnn Llê Qquý Đđônnnn

      Tư Đồ liếc mắt nhìn bóng ngườicửa trước, biết làm sao giải thích, khôngthể làm gì khác hơn là đứng dậy đón lấy TầmTầm, đưa tay muốn nhận lấy tập sách của cậu:"Đề mục gì? Để mẹ xem giúp con."

      Tầm Tầm lại chưa từ bỏ ý định mà liếc nhìn chung quanh, cũng gặp lại bóng dáng củaThời Chung, cũng chỉ mím môi đem sách bài tậpđưa đến trong tay Tư Đồ.

      Nhưng Tư Đồ cầm sách bài tập, nhìn trong chốclát lại mất thần, bên tai lại vang lên giọng nóimang theo hoặc giễu cợt, hoặc đơn, hoặc cam lòng thanh: phải còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn ta cho biết vị trí của trong lòng em thực như thế nào, và cuối cùng có ý nghĩa như thế nào với em?.......
      Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn


      Thấy Tư Đồ lời, chỉ nhăn màylại, Tầm Tầm bất đắc dĩ thở dài: "Bài tập củanhà trẻ mẹ cũng biết làm ư?"

      xong, đợi Tư Đồ phản ứng, liền lấy tập sách trở lại, vừa xoay người trở về phòng, còn vừa ở than thở: "Ai, xem ra cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới được!"

      ***

      Đêm đó Tư Đồ lăn lộn khó ngủ, cùng ThờiChung tranh chấp cộng thêm trước lúc ngủ gọi điện thoại cho Mạc Nhất Minh, làm cơnbuồn ngủ của hoàn toàn bị tiêu diệt.

      Mạc Nhất Minh là bác sĩ điều trị chính củaTưởng Lệnh Thần, đối với bệnh của TưởngLệnh Thần đánh giá đúng trọng tâm nhất, đối với Tư Đồ đó cũng là nguồn tham khảo có giá trịnhất ——"Tưởng Lệnh Thần trong lòng tâm tính bất thường, tuy nhiên thay đổi có cường đột cũng cao nhưng lại có chướng ngại, hơn nữa có khuynh hướng phát tác lại,thời gian tâm trạng bình thường cũng kéo dài hơn, giao tiếp với người bình thường là tuyệt đối có vấn đề."

      có cùng Tưởng Lệnh Thần trao đổi khả năng bình tâm tĩnh khí, như vậy, nếu lén lút ra mặt hòa giải rối rắm, xích mích giữa Tưởng LệnhThần và Thịnh Gia Ngôn, cũng phải là có khả năng.

      Về phần Thịnh Gia Ngôn. . . . . .

      Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng cho biết, chắc hẳn có suy tính riêngcủa mình, Tư Đồ nghĩ muốn làm phiềnanh ——

      Tư Đồ cho là mình nghĩ thông suốt chuyện này nên có thể an tâm ngủ, nhưng vừa cúpđiện thoại của Mạc Nhất Minh, giườnglật tới lật lui gần tiếng đồng hồ, nhưng vẫn ngủ được.

      Tư Đồ rốt cuộc thể nhịn được nữa, vọtngồi dậy, phiền não xoa tóc, cái thanh kia lạibay vào trong lỗ tai : phải còn nêncảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn ta cho biết vị trí của trong lòng em thực nhưthế nào, và cuối cùng có ý nghĩa như thế nào với em?. . . . . .




      để tạ lỗi, mình post lun phần còn lại của chương 32 (chứ bình thường 2-3 ngày mình mớipost xong 1 chương). Củm ơn các bợn quantâm theo dõi truyện nha

      Chương 32.2:
      Editor: Sandy

      Tư Đồ rốt cuộc thể nhịn được nữa, vọt ngồi dậy, phiền não xoa tóc, cái thanh kia lại bay vào trong lỗ tai : phải còn nêncảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn ta cho biết vị trí của trong lòng em thực như thế nào, và cuối cùng có ý nghĩa như thế nào với em?. . . . . .

      Tư Đồ rốt cuộc ý thức được nguyên nhân lớnnhất mình thao thức cũng phải là Thịnh Gia Ngôn, mà là do cái tên mặt thối đó, mộttiếng "Hẹn gặp lại" cũng , liền phủi mông chạy lấy người.

      cứ như vậy ngồi yên chốc lát, đột nhiên chợtcắn răng cái, xuống giường dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, cầm cái chìakhóa, điện thoại di động cùng ví tiền, trực tiếptông cửa xông ra.

      Chạy đến nửa lại bỗng dưng quay trở lại , mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, đem chìa khóa dự phòng lấy .

      ***

      Tư Đồ đường chạy xe tới, ngoài xe cuồngphong gào thét, thổi cành lá ven đường bay lên phần phật, làm tầm nhìn cùng tốc độ xe của Tư Đồ cũng bị chậm mấy phần. Cuối cùng xe thắng gấp cái dừng ở trước nhà của Thời Chung, Tư Đồ cũng để ý tới việc tìm chỗ dừng xe, liền lấy túi xách cùng chìa khóa đivào.

      Có chìa khóa, Tư Đồvào nhà Thời Chung chút trở ngại nào, dưới hai tầng đại trong căn hộ rất yên tĩnh, chútâm thanh, thanh bên ngoài bị hai lớp thủy tinh cao cấp cách biệt cách hoàn toàn,phòng khách to như thế nhưng chỉ có ánh sangle lói của cái đèn tường, bước chân của Tư Đồ vốn là có chút gấp gấp nhưng cũngkhông khỏi chậm lại.

      tình nguyện nhìn thấy Thời Chung giờ phútnày ở quầy rượu uống rượu mình, nhưng cuối cùng nơi tìm được Thời Chung, làphòng ngủ ——

      Thời Chung nằm ở giường, nhìn dáng vẻ ngủ an ổn thản nhiên.

      lại có thể ngủ ngon như vậy?

      Tư Đồ dừng ở cửa phòng ngủ, nhìn trước mắtmột màn này, đột nhiên biết mình vội vãgấp gáp đến đây là vì cái gì.

      Trong lúc nhất thời biết mình là nên gọi tỉnh dậy với trong lòng mình rấtkhó chịu, đầy uất ức, hay là nên quấy rầy , mình tại sao lại tới, liền muốn quay đầu rờiđi. . . . . .

      Di»ễnđ>>ànL«êQuýĐ»ôn.
      Có lẽ là tính tình cho phép, Tư Đồ cuốicùng lựa chọn vế sau, chuẩn bị nhàngđóng cửa phòng, quay đầu rời , lại bị tiếng hô làm cắt đứt mạch suy nghĩ của mình——

      "Ngươi là ai? !"

      Tư Đồ lập tức cứng đờ, tay còn cầm tay nắmcủa phòng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngườigiúp việc hoảng sợ nhìn , cho đến khi dần dần nhận ra , mới thở phào nhõm: "Nhậm tiểu thư?"

      ". . . . . ."

      "Tại sao lại ở chỗ này?" Người giúp việc mặcdù nhận được , nhưng nhận thức còn dừng lạiở lúc "Nhậm tiểu thư là bạn học cũ của Thờitiên sinh", về phần hơn nửa đêm, tại sao lại xuất trong nhà của bạn học cũ như vậy. . . . . .

      Da đầu Tư Đồ tê dại, trong khoảng thời gianngắn biết giải thích như thế nào.

      lúng túng nuốt nước miếng cái, cái tay lặng lẽ ôm lên vai .

      Cảm thấy nhiệt độ chợt gần sát, Tư Đồ khôngtự chủ được bả vai căng lên, tiếp theo chỉ nghe thấy giọng mang theo buồn ngủ ở bên taibuồn bực mà vang lên: "Dì Trần, dì ngủ , ấy tới tìm tôi."

      ***

      Còn đợi dì Trần phản ứng, Thời Chung đem cánh tay Tư Đồ còn cầm nắm cửa kéo xuống, tiện tay đóng cửa lại, trở lại phòng ngủ.

      Bị náo loạn như vậy, trong mắt còn sótlại chút buồn ngủ cũng bị đánh bay mất, vì vậy ánh mắt càng ra tia lạnh lùng, giọng cũng rất khách khí: "Nhậm tiểu thư đêm khuyaviếng thăm, có gì muốn làm?"

      Tư Đồ có chút bất đắc dĩ.

      Di●ễnđ●ànL●êQuýĐ●ôn.

      Ngẫm nghĩ chốc lát, lặng lẽ cắn răng, trong lòng thầm cầu nguyện cái chiêu Tầm Tầmthường hay sử dụng đối phó với , cũng có tác dụng đối với Thời Chung——"Đừng nóng giậnnữa mà!"

      Tư Đồ ôm lấy cánh tay của , mặt mày dịu xuống, ngước mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn .

      Tầm Tầm thích dùng bộ dáng giả bộ đángthương này đối phó , vả lại lần nào cũngthành công, đối mặt thế công Tầm Tầm làm nũng phản ứng của cùng phản ứng bây giờcủa Thời Chung hình như là giống nhau nhưđúc.

      Đầu tiên là cánh tay cứng đờ —— có thểcảm giác cánh tay bị ôm khẽ cứng lại.

      Sau đó là có chút bất đắc dĩ cúi đầu liếc mắtnhìn Tầm Tầm —— cũng liếc mắt nhìn vềphía , nhưng lại nhìn ra cảm xúc mặt .

      Cuối cùng là bất đắc dĩ cười tiếng —— Thời Chung lại nhíu mày nhìn lúc lâu, đột nhiên bật cười. Khuôn mặt vốn hòanhã, lạnh băng nhưng bây giờ lớp băng từ từ tan ra, dần dần tái màu sắc ấm áp.

      Tư Đồ thầm thở phào nhõm.

      Cũng được nửa giây, lại nhanh chóngnghiêm mặt, kéo kéo cánh tay ôm tay mình ra: "Đừng tưởng rằng hai câu dí dỏm là nghĩ tôi có cách nào với em."

      tại có cái bộ dáng này, phải ý nghĩa bó tay với rồi hả?

      Tư Đồ cũng gấp, lặng lẽ tiến lên mộtbước, hơi nhón chân lên, cọ cọ chóp mũi củaanh, sau đó nhàn nhạt hôn khóe miệng của : "Hết giận chưa?"

      vẫn nghiêm mặt như cũ.

      Tư Đồ cũng nổi giận, ra muốnhôn tại mi tâm nhíu chặt của , đáng tiếcmình mang dép, lại cao, thân thể lại thẳngtắp, Tư Đồ thể hôn tới, liền thay đổi hôn cằm của cái.


      D♡iễnđ♡ànL♡êquýĐ♡ôn.

      còn ra vẻ.

      Sinh khí cũng đủ lâu rồi . . . . . . Tư Đồ oánthầm, ngoài mặt lại thuận theo hôn yết hầu củaanh cái.

      Lúc hôn, yết hấu của hoạt động chút.

      Rốt cuộc động dung. . . . . . Nhưng Tư Đồ cònchưa kịp cười ra tiếng, liền bị dùng sức nânglên cằm, ánh mắt đối mặt hai mắt của .

      Thời Chung nhìn ánh mắt vừa lòng đắc chí của , hỏi : "Em có biết em làm cái gì ?"

      Ánh mắt của ràng trả lời : chính là đốt lửa. . . . . . Ngoài miệng lại giả vờ vô tội: " biết."

      "Rất tốt. Nhưng biết."

      Bị hôn rồi. . . . . .

      Thời Chung lạnh lùng bỏ xuống câu nhưvậy, đột nhiên đem cả người bế lên, đảo mắtliền ném vào giường. Thân thể của anhcũng theo đó lên.

      Tư Đồ còn kịp nữa ngăn cản tay cởicô quần áo —— bởi vì đôi tay theo bản năng, che kín miệng mình.

      quả thành công che kín tiếng kêu sợ hãi của mình, nhưng sau đó lời cảnh cáo lại bay ra từ cái miệng và bàn tay khỏirun run, có nửa phần lực đe dọa: "Dì Trần ở đây. . . . . ."

      Thậm chí ngay sau đó lấy tay che kín miêngđã bị tháo ra, Thời Chung cứ như vậy vừa hôn sâu, vừa : "Yên tâm, hiệu quả cách ở đây rất tốt."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 33.1:

      Edit: Thiên Kết

      Hiệu quả cách cho dù tốt hơn cũng có lợiích gì?

      Mấu chốt là Nhậm Tư Đồ để tâm đến vấn đềnày, lát sau hỏi phòng của dì Trần có ở gần đây hay , lát nữa lại muốnThời Chung xem cửa được khóa cẩn thận hay chưa? Hứng thú của cũng bị những lo lắng của làm ảnh hưởng ít nhiều nhưng khi tay luồn vào áo, nắm lấy nơi mềm mại của hứng thú lại lần nữa dâng cao.

      Thời Chung đặt môi lên hôn Nhậm Tư Đồ, nùhôn say đắm, triền mien làm cho hơi thở hai người trở nên hỗn loạn vậy mà vẫn chưa thỏa mãn: “Dì Trần chưa bao giờ thấy phụ nữ ngủ lại ở đây, dì nghĩ là có vấn đề, lần này em phải thay rửa sạch oan khuất đó.”

      Nhậm Tư Đồ còn chưa đồng ý giúp gỡ sạchhiểu lần này mà lột sạch còn mộtmảnh quần áo người . Nhậm Tư Đồ chỉcòn cố gắng giữ cái áo sơmi cơ thể mình,vậy mà lại nhanh tay tháo nốt chiêc nút cuối cùng. cảm thấy lạnh vì trong phòngrất ấm áp ngoài ra còn có nhiệt độ của cơ thể người đàn ông dán chặt lên thân thể .

      Thói quen của Nhậm Tư Đồ ra rất nhiều ví dụ như trước tiên phải tắm, ví dụ như dù có năn nỉ cỡ nào cũng nhất định phải mặc đồ để che phía sau lưng, nếu trong long rất bất an thể nào thoải máiđược. Người đàn ông này có sức quyến rũ, làm cho buông bỏ tất cả chìm đắm trongsự kích tình mang đến.

      Lại ví dụ như tại Nhậm Tư Đồ co người lại nằm dưới thân Thời Chung, chỉ có nơi đó bị mạnh mẽ gia tăng sức lực tấn công tới. Nhưng mà chỉ cắn chặt răng phát ra nhữngtiếng rên rỉ nhàng. nghe được tiếng rênrỉ bèn hành động nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, chỉ muốn nhìn thấy lúc nào đókhông chịu đựng được nữa hét lên to.

      Thời Chung vốn có chút bất mãn, đúng lúc này lại cảm thấy có cái gì đó rung lên kèm theotiếng “Ong ong” lại càng làm cho phiền não.

      Mà người phụ nữ dưới thân thể chưachìm hẳn vào kích thích của nên khi nghe tiếng động hoàn toàn tỉnh táo lại, đưa taylên với lấy ví tiền ở tủ đầu giường.

      Chắc là điện thoại ở trong ví rung.

      Thời Chung bắt được tay Nhậm tư Đồ, mặt mày có chút khó chịu: “Em chuyen tâm chút .”

      Ngay sau đó hung hăng cúi xuống hôn .

      Lúc này mà nghe điện thoại là rất mất hứng, Nhậm Tư Đồ chỉ hơi do dự chút rồi lại ôm lấy bả vai , để cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa.

      Nhưng tiếng điện thoại rung chỉ dừng 1 lát rồi lại tiếp tục, giống như nếu có ai nghe nó vẫn tiếp tục rung. Nhậm Tư Đồ thể làm gì khác chỉ còn cách đẩy Thời Chung ra chút:“Em nghe điện thoại .”

      Nhậm Tư Đồ chủ động hôn Thời Chung cái biểu áy náy, thở dài đành buông tha cho .

      Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong ví ra, ThờiChung nhìn màn hình điện thoại mi tâm lại nhíu vào: “Mạc Nhất Minh? ta là ai vậy?”

      “Đồng nghiệp................” Nhậm Tư Đồ giải thích rồi nghe điện thoại: “Alo?”

      Bên phía Mạc Nhất Minh truyền tới là tiếngnhạc, giống như là saxophone đoán chừng là ta ở quán rượu mà Mạc Nhất Minh vừa mởmiệng liền : “ đoán được là tôi gặp người nào ?”

      “Là ai?”

      “Thịnh Gia Ngôn.”

      Nhậm Tư Đồ rang là nhìn thấy sắc mặt Thời Chung trầm xuống, phòng ngủ yên tĩnh như vậynên chắc cũng nghe được đầu dây bên kia gì.

      Nhậm Tư Đồ có chút áy náy nhìn Thời Chungmột cái, biết tại mình nên tiếp tục nghe hay tắt điện thoại, nhưng đầu dây bên kia Mạc Nhất Minh lại hỏi ra câu khiến cho thể nào nghe tiếp: “Có muốn tôihỏi giùm vì sao lại gạt chuyện bằng luật sư bị hủy ?”

      Nhậm Tư Đồ bất ngờ la lên: “Đừng.”

      Sau đó mới ý thức được rằng giọng mang vẻ lo lắng của mình bị Thời Chung nghe thấy, biết suy nghĩ thành cái dạng gìnữa.

      Mạc Nhất Minh lại tiếp tục : “Vậy có muốn tới đây gặp trực tiếp ta mà hỏi ? Nhìn ta có vẻ là uống khá nhiều rồi đấy.”

      “Tôi……….” Nhậm Tư Đồ do dự, chữ thứ hai còn chưa thốt ra khỏi miệng liền quay qua lườmThời Chung cái.

      Thời Chung làm ra vẻ giận dỗi nữa từ từ tiến gần tới .

      Nhậm Tư Đồ nghe điện thoại khônghiểu tại sao Thời Chung lại tiến tới phía mình,kết quả là cần tốn chút sức nàođã tiến vào người .

      Nhậm Tư Đồ cảm nhận cơ thể bất ngờ được lấpđầy khiến cho cảm thấy bất ngờ, lại nghethấy bên đầy dây bên kia truyền đến tiếng Mạc Nhất Minh chào hỏi người khác: “Này.”

      “……………….”

      Mạc Nhất Minh cùng người đó chuyện to cũng vừa vặn truyền vào điện thoại: “Có muốn chuyện với ấy mấycâu ?”

      “…………………”

      Mạc Nhất Minh hình như đem điện thoại đưacho người kia, giọng cất lên là giọng mà Nhậm Tư Đồ cảm thấy thể nào quenthuộc hơn được nữa là giọng của Thịnh GiaNgôn: “Tư Đồ?”

      Nghe thấy giọng này, bàn tay cầm điện thoạicủa Nhậm Tư Đồ chủ động mà cứng đờra, cùng lúc đó vật kia ở sâu trong cơ thể bỗng nhiên va chạm cái mạnh làm cho nhịn được ở bên điện thoại ưm tiếng.

      Nhậm Tư Đồ sợ hãi nên vội vàng che miệng lại, trừng mắt cái.

      Thịnh Gia Ngôn ở đầu bên kia vì say rượu nên cũng phát ra bất thường của , chỉ : “ gặp người bạn, ta bảo với em mấy câu. cũng biết ta muốn gì nữa.”

      Ngay sau đó giọng Mạc Nhất Minh cũng truyền vào điện thoại: “Là tôi vô tình đem chuyện bị tước bằng luật sư cho ấy biết…..Ai, tôi cũng biết sao nữa, cũng là hai người tự làm khổ nhau thôi.”

      Đầu bên kia Thịnh Gia Ngôn im lặng mấy giây,bên này Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung dày vò nênchỉ dám bịt chặt miệng mà dám làm gì khác.
      CHƯƠNG 33.2

      Edit: Thiên Kết

      Thịnh Gia Ngôn cuối cùng cũng cười : “Embiết hết rồi……….”

      Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp trả lời—người đàn ông trước mặt thể nhịn được nữađưa tay ra gạt điện thoại của văng ra xa, sau đó bên tai truyền tới tiếng “Phang”—

      Điện thoại của rốt cuộc có phải đập vàotường rơi xuống nằm sàn nhà?

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy người đàn ông này là cốý, mỗi động tác của đều làm cho bụngdưới bủn rủn, mũi chân cũng nhịn được mà hơi co lại. Người đàn ông này như vậynhưng vẫn chưa thấy đủ, còn muốn hơn nữa— đột nhiên nằm lên người , hề áp bức them nữa. Vào lúc đó Nhậm Tư Đồ cảm thấy thoải mái mặc dù bị đèlên, còn muốn hít thở vài cái nhưng chưa kịp hô hấp chợt chậm lại—

      Thời Chung ôm lấy eo Nhậm Tư Đồ, nháy mắtđem hai chân của co lên gối trước ngực, đôi tay vững vàng giữ chặt hai bên bắp đùi , bắt đầu mạnh mẽ tiens vào.

      Nhậm Tư Đồ thấy thân thể mình bị Thời Chung bất ngờ tiến vào nên hơi thở cũng chưa kịp bìnhổn nơi đó bị hung hăng tiến vào, mỗi động tác đều là hướng đến nơi mẫn cảm nhất của . Cả người sớm còn sứclực, nơi tư mật cứ như thế mà phơi bày trước mặt .

      Nhậm Tư Đồ vôn cố gắng đè nén thanh chỉ dám than trong cổ họng nhưng nếu cứ bị Thời Chung dày vò như vậy sớm muộn côcũng kiềm chế được mà thét lên.

      tiếng thét chói tai vang lên đem Nhậm Tư Đồ nhấn chìm trong thủy triều xúc cảm, than thể nhịn được mà co rút lại, chặt chẽ đến mức làm cho vật đó cũng phải dừng lại. ThờiChung ở cao nhìn xuống mắt mất hồncủa Nhậm Tư Đồ, nhìn thấy trong mắt côtràn ngập dục vọng nhưng lại như muốn kìm nénkhông muốn bộc lộ ra ngoài. cảm thấy bấtmãn tiếp tục hung hăng động thân chỉ thếanh còn dùng cả tay tiến vào nơi ấy của .

      Nhậm Tư Đồ rốt cuộc nhịn được nữa bắt lấy tay : “Đừng……..”

      thanh của Nhậm Tư Đồ bởi vì hành động của Thời Chung mà vỡ vụn thế nhưng cũngkhông chịu ngừng lại dù chỉ là chút, đầungón tay mềm mại vẫn dịu dàng xoa nắn làmcho Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình giống như thiên đường cũng như địa ngục.

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy dưỡng khí trong thân thể mình dường như sắp bị hút cạn, cả người đều ướt át, khóe mắt ướt nước mắt, thân thể ướt mồhôi, nơi tư mật kia vì bị Thời Chung liên tục tấn công mà cũng ngừng tiết ra dịch. Thếnhưng cũng chưa có thỏa mãn, vươn tay dung sức ôm lấy gáy, hôn lên môi .

      Nhưng ngay sau đó cả người Nhậm Tư Đồ trởnên run rẩy, chỉ chút nữa thôi là cả thân thể bị cơn sóng tình cuốn chìm.

      "Đừng cái gì?"

      Thời Chung cố ý dừng lại để hỏi , than lạnh lẽo, làm bộ như nhìn thấy bịgiày vò chết sống lại.

      Nhậm Tư Đồ co chút thành tiếng, côcắn răng lắc đầu, chỉ biết để tâm hồn mình nhìn thân thể từ bước từng bước bước vào trầm luân......Thời Chung cũng thêm gì nữa, chỉ ở cao nhìn xuống, nhìn bị dày vò thành mất hồn.

      Lúc này Thời Chung chỉ dừng lại mà còn dần dần rời khỏi thân thể .
      Nhậm Tư Đồ cảm nhận nhiệt độ càm lúc càng lúc rời xa khỏi mình, rốt cuộc buông lỏnghàm răng cắn chặt, thốt ra thanh đến nỗi chính cũng có nghe , mang theo chút hàm ý cầu khẩn:"Em..............ô................"

      ta ràng là muốn trừng phạt , talạnh lùng nhìn : " chuyện."

      Nhậm Tư Đồ ra cũng biết mình cái gì, tất cả đều thốt được thành lời, lời cầu khẩn, vẫn như vậycũng muốn buông tha cho nhưng cũngkhông chịu tiến vào trong thân thể , ác ý nóira từng câu từng chũ ràng giống như dạydỗ học sinh biết nghe lời: " chứ, em muốn ."

      Nhậm Tư Đồ cau mày, há hốc mồn chỉ cảm thấycả người bủn rủn bởi vì cảm giác thân thể được lấp đầy bỗng nhiên trống rỗng, rốt cuộc cuongc mở miệng ríu rít cầu xin : "Cho................Ách................Choem................."

      Hai hàm răng Nhậm Tư Đồ chỉ khẽ phát ra tiếngưm cực , giống như bị trúng thuốc mê. ThờiChung chần chừ giây rồi chọn lựa đáp ứng, ôm cả thân thể mềm mại vô lực của ôm vào trong lòng để cho chủ động nghênh đón tiến vào.

      Nhậm Tư Đồ chỉ có thể ôm chặt lấy , móngtay dường như cũng cắm chặt vào phần lưng củaanh. Đầu chôn chặt trong hõm cổ , nhưng lại nâng mặt lên, hôn rồi hỏi: "Emthích sao?"

      Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung hỏi xaaais hổ đến mức chịu được chỉ có thể dùng sức hôn , đem tất cả như muốn hòa tan.

      Lân đầu tiên Thời Chung thấy Nhậm Tư Đồ chủ động như thế liền tỏ ra ngạc nhiên, nhịn được mà ôm chặt , dụng vọng của cứ như vậy mà bị mềm mại này bao bọc, có khe hở. có báo trước mà độngthân mạnh cái, ở chôn sau vào chỗ mềm mại của .

      ***

      Cả người Nhậm Tư Đồ mệt mỏi nhưng lại buồn ngủ mà mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Trong phòng tắm tiếng nước chảy ngừng dần, lâu sau Thời Chung ra mà thân thể vẫn còn lưu lại mùi thơm của sữatắm, mùi vị dễ chịu đến ngồi xuống bên giường của .

      Nhìn dáng vẻ thoải mái của , Nhậm Tư Đồ nhin được dùng giọng ký quái hỏi: " thoải mái?"

      Thời Chung nhún vai cái ngồi ở mép giườngdùng khăn lau khô tóc, vừa đùa nghịch với đầu ngón tay của Nhậm Tư Đồ: " ôm em tắm, em lại . Tắm song tinh thần thậtsảng khoái."

      Nhậm Tư Đồ sợ là cùng Thời Chung cùngvào phòng tắm lại thoát khỏi trận vậtlộn đọ sức trong đó. Nên muốn chờ tắm xong , lúc bước xuống khỏi giườngthì cũng chưa tới cửa phòng tắm nhặtđược điện thoại của mình lúc nãy bị Thời Chungném .

      Nhậm Tư Đồ do dự chút cuối cùng cũngkhom người nhặt điện thoại lên, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng ở sau lưng, thậtkhông biết lúc này nên hay nên mở máy lên..


      Chương 34.1 :
      Editor: Sandy

      Ngay lúc Tư Đồ từ nhà tắm ra, đồng hồ cũngđiểm mười hai giờ, mà bây giờ cuộc sống vềđêm ở thành phố mới bắt đầu, phảng phất mộtchút phong cách trong quán rượu ở Nam MĨ thời xưa, có thể uống cạn rượu trong ly bất cứkhi nào. Lúc nãy nghe điện thoại, hình nhưngười nghe có giọng ở Nam Mĩ, tưởngtượng ra người có dáng người đẫy đà, là nữ ca sĩ xinh đẹp, nhưng lúc này bài hát do trình diễn.

      Mà góc khuất nhất bàn dài trong quán, MạcNhất Minh cùng Thịnh Gia Ngôn cũng uốngđến gục rồi——

      sai, Nhậm tiểu thư to gan lớn mật cuối cùng vẫn lựa chọn mở máy.

      Hơn nữa là ngay trước mặt Thời Chung.

      Chẳng qua là lúc đó nét mặt Thời Chung lạnhđến thể lạnh được nữa, cuối cùng Tư Đồkhông có dũng khí gọi cho Thịnh Gia Ngôn, màlà do dự mấy lần, sau mới gọi điện thoại choMạc Nhất Minh.

      Mà người nghe điện thoại cũng phải MạcNhất Minh, là người bán rượu, hai người đàn ông này uống say, người bán rượu lo biết tìm ai để dọn dẹp cục diện rối rắm này.

      Lúc Tư Đồ cúp điện thoại, gì nhưngnhìn nhìn Thời Chung, mặc dù tiếng nào, thế nhưng ánh mắt ràng : em phải đón ta. . . . . .

      Vẻ mặt Thời Chung cứng đờ nhìn hồi lâu,cuối cùng chỉ bỏ lại câu: " thong thả, tiễn."

      Nhưng nhìn về phía , lúc câu "Đithong thả, tiễn" ? ràng là cảnh cáo : em dám ra ngoài bước, chúng taliền chia tay. . . . . .

      Giống như trước đây, Thịnh Gia Ngôn vượt quaĐại Tây Dương xa xôi để đến thăm Tư Đồ, làm Vũ Tình tức giận thiếu chút nữa hai người họphải cia tay, ai cũng hi vọng nữa kia đối xử tốt với mình, mình là duy nhất với đối phương,nếu như 100%, như vậy tình nguyện chút cũng muốn.

      Diễn♫ đàn♫ Lê♫ Quý♫ Đôn
      Nhưng Tư Đồ cho tới bây giờ cũng phảilà người dứt khoát giống như Vũ Tình, từ điểmnày, và Thịnh Gia Ngôn lại giống như đồngloại, dễ dàng do dự, lặp lại, mềm lòng —— đối với người khác mềm lòng, hơn đối cũng mềmlòng với chính mình. Tựa như tại, Tư Đồmình cũng phân biệt , mình đối với Thời Chung là áy náy, đến cùng tình cảm dành Thời Chung rốt cuộc có phải là hay ?Mình đối với Thịnh Gia Ngôn như thế nào,có phải là còn lưu luyến quá khứ hay ?

      Tư Đồ phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, những vấn đề này nghĩkhông ra, nên liền lựa chọn bỏ quên bọn họ.Cho nên nửa giờ sau theo bản năng bỏ quên ánh mắt cùng lời ngầm ý của Thời Chung, bỏ qua tất cả sửa sang lại mình, nhắm mắt ;cho nên vào giờ phút này, thu hồi tất cảnhững suy nghĩ rối loạn trong đầu, trực tiếp điđến chỗ Thịnh Gia Ngôn và Mạc Nhất Minh.

      Đợi Tư Đồ đến gần, mới phát mặc dù MạcNhất Minh nằm ở đó, lại mớ dài dòng trách móc người nào đấy, thử vỗ vỗ mặt của MạcNhất Minh, Mạc Nhất Minh từ từ tỉnh lại nhìncô cái, rốt cuộc nhận Tư Đồ, Mạc NhấtMinh đánh nấc rượu, mặt nổi giận: "Tại sao là ?"

      xong liền quay đầu nhìn về phía cách đó xa, người bán rượu đằng sau quầy bar,bất mãn kêu la: "Ai! phải cho biết rồi sao? là tôi uống say rồi,giúp bọn tôiliên lạc với người tên là ‘ Dao Dao ’ , nhưng . . . . . . lại gọi cho gốc cây vạn tuế này làm gì!"

      Tư Đồ chưởng liền đem mặt của Mạc NhấtMinh quay trở về mặt bàn: "Tôn Dao ở nước ngoài quay quảng cáo, đừng mong có thể gọi được cho ấy. Coi như gọi đượccho ấy, ấy cũng tới đón ."

      ra "Đối với người lòng dạ ác độc, đối với mình lòng dạ ác độc hơn " điểmnày, Tư Đồ bội phục Vũ Tình, bội phục TônDao hơn. Tôn Dao cự tuyệt người, cho tới bây giờ đều lưu lại chút đường sống, có nửa điểm mập mờ, Tôn Dao liền như chém đinh chặt sắt với Mạc Nhất Minh: "Tôikhông thể nào thích hay quan tâm được, nên chết tâm . Theo đuổi nào phải đuổi theo? theo đuổi người khác nữa là được rồi. . . . . ."

      đúng là "Đối với ngươi tàn nhẫn, mới là đối với mình từ bi nhất" , cho nên Tôn Dao sẽkhông cho Mạc Nhất Minh bất cứ hy vọngnào, Tư Đồ chỉ mới nghỉ qua lần,nếu như năm đó Thịnh Gia Ngôn cũng cự tuyệtthẳng thừng giống như Tôn Dao vậy, lưulại chút đường sống nào cho , có thể côcũng sớm chết tâm rồi, cũng cónhiều trằn trọc ngăn trở mình. . . . . . Có thể , cuối cùng đây cũng chỉ là những giả thiết củaTư Đồ mà thôi, Thịnh Gia Ngôn là người rất dễ mềm lòng, sao có thể thằng thắn cự tuyệt, cho đường sống chứ?

      Hôm nay, Tư Đồ đối với lời của Mạc Nhất Minh cũng thấy rất ràng, điên rồi, Mạc Nhất Minh nghe xong, cười ngây ngô, ngay sau đó nằm ở đó nhưng lên tiếng nữa, Tư Đồhoàn toàn có lý do tin tưởng, chờ hôm sau MạcNhất Minh tỉnh rượu, ngóc đầu trở lại, chút cảm giác bị thất bại nào, vẫn xuất trong danh sách người theo đuổi TônDao —— Mạc Nhất Minh biết Tôn Dao nhữngnăm gần đây đều như vậy, Tư Đồ bất đắc dĩnhất, cũng bội phục ở điểm này

      Tư Đồ biết đây là vị " Tiểu Cường đánh hoàikhông chết" , nên cũng quản khỉ gió gì nữa, ngược lại Thịnh Gia Ngôn bên cạnh saybí tỉ—— người có chuyện gì cũng giấu ở tronglòng làm người ta lo lắng.

      Tư Đồ thử dò xét, tính vỗ vỗ vai Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn chút nào phản ứng, chỉ là quả đấm càng nắm chặt hơn.

      Phục vụ ở bên thấy Tư Đồ biết phải như thế nào đứng bất động ở nơi đó, liền tiến lên hỏi thăm có cần giúp tay hay .

      Tư Đồ rốt cuộc tìm được cứu tinh, vội vàng : "Xe tôi đỗ bên ngoài, có thể giúp tôi đembọn họ dìu đến xe được ?"

      Phục vụ gật đầu đồng ý, đảo mắt liền đem MạcNhất Minh đở dậy, nâng , thuận tiện chào hỏimột người phục vụ khác, nhờ tới nâng Thịnh Gia Ngôn ra xe.

      Nhưng người phục vụ kia so với Tư Đồ còn gầy yếu hơn, muốn dìu Thịnh Gia Ngôn, nhưng thành công, ngược lại thiếu chút nữa khiến Thịnh Gia Ngôn ngã xuống bàn, Tư Đồhoảng hốt, nhịn được gọi tiếng:"Thịnh Gia Ngôn!"

      Cũng biết là ngã, hay là loáng thoáng nghe được tiếng Tư Đồ gọi, lông mi Thịnh Gia Ngôn run lên, rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại.

      Chậm rãi mở mắt ra, dần dần tập trung, Thịnh Gia Ngôn thấy tròng mắt tràn đầy lo lắng củaTư Đồ, lại hoảng hốt cho là mình nằm mơ. . . . . .



      Chương 34.2:
      Editor: Sandy

      Chậm rãi mở mắt ra, dần dần tập trung, Thịnh Gia Ngôn thấy tròng mắt tràn đầy lo lắng củaTư Đồ, lại hoảng hốt cho là mình nằm mơ.. . . . .

      Cái mộng này đối với Thịnh Gia Ngôn mà nóicũng xa lạ, có lẽ nghiêm khắc ý nghĩa mà , đây căn bản thể xưng là mộng, bởi vì tất cả những chuyện này đều xácxác tồn tại trong trí nhớ của : đêm mưa, rượu cồn, tích tụ khó khăn, suýt nữa mất lý trí. . . . . .

      Khi đó đem Tư Đồ nhận lầm thành Vũ Tình, cho đến đột nhiên tỉnh táo, lại ngưng. . . . . .

      Năm đó chia tay với Vũ Tình cũng có nhiều đaukhổ, hôm nay Thịnh Gia Ngôn thể hồitưởng lại nổi rồi. Khi đó đau lòng muốn chết, làbởi vì rất tin, tin rằng cả đời mình chỉ mộtngười như thế, bây giờ nhớ lại, thay vì làkhông bỏ được kia, bằng bỏ được cái chân tâm mình bỏ ra. Trước đây lâu, tận mắt chứng kiến VũTình gã cho người khác, sâu trong đáy lòng chỉhơi nhói đau chút, dường như cũng quênđược rồi.

      Thời gian là thuốc chữa vết thương tốt nhất, đem tất cả những gì giữa cùng Vũ Tình tẩysạch như trang giấy trắng; thời gian cũng là thuốc làm tê dại hay nhất, làm hoàn toàn chú ý tới, khi cho là mình còn đangtrong đoạn tình cảm chân thành nhớ mãi quên, tim của sớm thay đổi rồi.

      Nếu như phải là như vậy, hôm nay ,tại sao lại đem phụ nữ biết từ đâu xuất nhận lầm thành Tư Đồ?

      Nếu như phải là như vậy, giọng nghe kia có chút mập mờ, trong nháy mắt, anhrõ ràng khống chế được, bóp nát ly rượu trong tay, vẫn còn muốn giả bộ bình tĩnh : "Tôi đụng phải đồng nghiệp của , ta để tôi mấy câu với . Tôi cũng biếtanh ta làm gì."

      Nếu như phải là như vậy, tại sao trong lòng bàn tay truyền tới đau nhứt, máu chảyra, đau phải là lòng bàn tay nắm thành quyền, mà là tâm?

      Thịnh Gia Ngôn tự giễu cười cười.

      Tư Đồ thấy Thịnh Gia Ngôn say mèm nhìnmình, đột nhiên nhếch môi cười, khỏisững sờ, lúc này phục vụ mạnh khỏe hơn tới chỗ Tư Đồ : "Để tôi đỡ ta !"

      Diễn✱đàn✱Lê✱Quý✱Đôn
      "Vậy làm phiền . . . . . ." Tư Đồ cảm kích xong, xong lui qua bên cạnh chút, tới vị trí trước mặt của Thịnh Gia Ngôn, đểphục vụ dễ dàng dìu Thịnh Gia Ngôn.

      Cũng lúc này, cổ tay Tư Đồ bị người khác bắt được.

      "Chớ . . . . . ." Thịnh Gia Ngôn vững vàng cầmlấy tay , trong giọng lộ ra yếu ớt đem TưĐồ giữ lại bên cạnh .

      Đừng rời khỏi tôi. . . . . .

      Tư Đồ cũng biết mình đến tột cùng cứngngười trong bao lâu, cho đến khi Thịnh Gia Ngôn bóp chặt cổ tay , chỗ bị nắm kia gần như bị Thịnh Gia Ngôn bóp đến nát , lúcnày Tư Đồ mới chợt phục hồi lại tinh thần.

      Ngước mắt nhìn —— Gương mặt Thời Chungâm trầm đứng ở bên cạnh bàn.

      Tư Đồ kinh ngạc há miệng, lại kịp lêntiếng, Thời Chung cũng nhìn cái, gương mặt đen lại căm tức nhìn Thịnh Gia Ngôn, trong giọng mang theo mấy phần cắn răng nghiếnlợi: "Chỉ biết tên tiểu tử này có ý tốt."

      Tiếng vừa dứt, Thời Chung liền tay kéo Thịnh Gia Ngôn, khách khí dìu Thịnh GiaNgôn ra ngoài.

      Tư Đồ bị bỏ quên lúc này mới phản ứng được ,vội vàng đuổi theo.

      ***

      Thời Chung đem Thịnh Gia Ngôn ném vào sau xe mình.

      Nếu như có thể, càng vui hơn khi đem Thịnh Gia Ngôn ném vào cóp sau.

      Thịnh Gia Ngôn cảm thấy khó chịu nhăn màylại, tay trái vốn nắm chặt thành quyền, lặng lẽnắm lại chặt hơn. Thời Chung nghiêng mắt nhìn, khỏi khẽ chau mày ——

      thấy hình như bàn tay trái của quỷ say này chảy máu.

      Nhưng để ý cái này? Tự nhiên —— ánh mắt Thời Chung rất nhanh chuyển quatay phải của quỷ say này. Chính là chỗ tay này, uống say còn biết nắm tay phụ nữ của ngườikhác thả, quả phải hạng tầm thường. . . . . .

      Thời Chung nhất thời cảm thấy có chút maymắn khi nghe được người phụ nữ này chuyện điện thoại cùng người phục vụ, nếu . . . . . .

      Tư Đồ lúc này mới đuổi theo kịp Thời Chung,liền vội vàng hỏi: "Sao lại tới đây?"

      biết là cố ý, hay là nghe hỏi cái gì, Thời Chung lại hỏi đằng,trả lời nẻo, mở của xuống xe, gật đầu cái, đỡ Mạc Nhất Minh nôn ọe: "Em hãy tiễn đồng nghiệp của em về nha, đưa người tình trong mộng của em về nhà."

      Tư Đồ theo bản năng muốn bật thốt lên bác bỏ lời "Người tình trong mộng" của , có thểtưởng tượng được, nhưng chỉ ngậm miệng, chỉ nắm cánh tay Thời Chung thả —— bộdáng củ vẫn ác độc như cũ, nào dám để cho đưa Thịnh Gia Ngôn về nhà?

      Thời Chung chỉ nhìn cái liền đem lời trong lòng của học ra ngoài: "Chẳng lẽ em còn sợ ném ta xuống biển làm mồi chocá ăn sao?"

      . . . . . . Được rồi, Thời Chung thừa nhận quảthật có nghĩ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :