1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21.1:

      Edit: sandy

      Thời Chung bị này chủ động hôn khẽ làm kinh sợ, chỉ là giây kế, sau khi vừa chủđộng hôn , liền điên cuồng cắn trả.

      giống với hôn như chuồn chuồn lướt nước, tay nâng cái ót , cho phép có giây nào tách ra, cứ như vậy mútlấy khóe môi , ngậm lấy đầu lưỡi của .

      Răng môi hòa quyện vào nhau, bàn tay như móng vuốt mèo, chu du nhàng khắp cơ thể Tư Đồ, làm cho thần kinh càng thêm nhạycảm. chỉ cảm thấy càng hôn càng nóng lên,nơi cổ họng nhịn được tiếng ưm.

      Sau khắc ‘Ưm’ ra tiếng, người đàn ông nàychậm rãi buông ra, hạ tầm mắt nhìn thẳng vào mắt của —— thân thể gạt người, trong mắt của , có kháng cự, có trầm luân, có khát vọng, nên tiếp tục cố gắng thêm mới được. cười tiếng, trong mắtcô ánh lên tia sáng yếu ớt mang theo chút chaođảo, cơ hồ cùng lúc đó, đầu liền cúi thấp, vùi đầu vào hõm vai của , mút hôn tai cổ của , tai của , tóc ngắn đâm vào tai , mang đến từng tia đau nhói, Tư Đồ khó nhịn cắn môi, hơi thở tinh tế kia gần dưới da thịt, khianh hôn, động mạch cổ đập mạnh liên tục, TưĐồ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng hôn mê,đôi tay nhịn được ôm lấy cổ , anhđẩy ra rồi xé áo , tới xương quai xanh trơnnhẵn làm người ta khó nhịn, điên cuồng muốn mút hôn, dùng môi, dùng răng, tiếp tục hôn từ từ dọc xuống ngực đẫy đà, bụng phẳng lì củacô.

      Tư Đồ chỉ cảm thấy nhịp tim như sấm, vòng taytrên cổ nhưng có hơi sức ngăn cản,chỉ có thể dựa lưng vào vách tường, tùy môi của ngực muốn làm gì làm.

      Phía sau là vách tường, bị ép càng ngày càng chặt, càng ngày càng tiến sát . Cáchmột lớp vải nhưng vãn cảm nhận được dục vọng nóng bỏng tản ra như lửa từ bụng dưới của .

      Tay của chẳng biết lúc nào lầm mò vào bên trong quần áo của , cảm giác chân từbên dưới truyền đến, mỗi chỗ chạm tớilàm kìm lòng được khẽ run, đầu ngón tay từ thắt lưng nhàng như lướt sóng, từ từ hướng lên , Tư Đồ giật cả mình, chợt tỉnh hồn lại.

      cuống quít trở tay lại, bắt lấy cổ tay .

      Tình triều sóng động ở bên trong, ngướcmắt nhìn , dục vọng trong mắt sinh ra tianghi ngờ, lúc này, mặt đất đột nhiên lắclư, Tư Đồ bị sợ càng nắm chặt cổ tay của , ngay sau đó, bên tai liền truyền đến thanhnói chuyện của đám người càng càng gần.

      Tiếng cười cung tiếng bước chân của đámngười kia sắp tới khúc quanh trước mặt hai người, tâm Tư Đồ nhất thời lạnh mảng lớn, lúc biết làm gì để tránh thoát,Thời Chung lại ôm sát , chợt lách người liềntrốn vào toilet.

      Cửa phòng rửa tay "Lạch cạch" tiếng khóa lại, Tư Đồ dán chặt vào lồng ngực của , rốt cuộc có thể thở hơi rồi, cũng được lát, ngoài cửa toilet liền vang lên thanh tay nắm cửa chuyển động.

      Tư Đồ khỏi co bả vai, người nào đó đangôm thấy có phản ứng đáng như thế, khỏi cười tiếng, đáng tiếc giâykế tiếp liền bị này giơ tay lên bụm miệng——

      Hạ mắt nhìn , chỉ thấy này căng thẳngnhìn chằm chằm bởi vì ngoài cửa có người cốgắng mở cửa mà hơi rung tay nắm cửa, rồi như dùng giọng mũi với : "Hừ! Đừng lêntiếng. . . . . ."

      Người bên ngoài mở hoài mà được, nghi ngờ hỏi câu: "Hả? Người nào ở bên trong?" ánh mắt Tư Đồ nhìn về phía , có ýcảnh cáo đừng lên tiếng.

      Thế nhưng lại chút cũng để ý, thậm chí còn hăng hái hôn lòng bàn tay chút, lòng bàn tay Tư Đồ ngứa ngáy nong nóng, theo bản năng liền lấy tay từ miệng của ra.

      thanh bất mãn ở ngoài của vẫn còn tiếp tục: "Mới vừa rồi dùng toilet cửa vẫn còn tốt mà, thếnào bây giờ mở được?"

      toàn bộ thần trí Tư Đồ cũng bị người ngoài cửa dắt , cho đến khi khẽ cúi xuống, mớibỗng nhiên hồi hồn, hiểu nhìn lại mình.

      cho cái cười yếu ớt tiếngđộng, giây kế tiếp, chợt nâng chặt , vữngvàng hôn miệng của .

      Tư Đồ kinh hoảng trợn to mắt, lúc này vẫncòn có hăng hái đánh lén —— phải biếtngoài cửa người : "Tìm phục vụ tới mở cửa chứ?"

      Bên trong cửa, Tư Đồ bị sợ đến nhịn được phải lên tiếng ngăn lại , thế nhưng môi lại dây dưa, lúc tách ra khe hở,học giọng điệu mới vừa rồi của , : "Hừ!Đừng lên tiếng. . . . . ."

      cười nhạt cái, ánh mắt lại càn rỡ, tiếngnói vừa ngừng đồng thời, lần nữa vững vàng hôncô.

      Tư Đồ quên là ai qua, phụ nữ, đời này cùng người đàn ông bất chấp tất cả liềulĩnh lần, chỉ là chưa từng nghĩ, người đànông này là Thời Chung ——

      Mới đầu kinh hoảng cứ như vậy hòa tan trongnụ hôn nóng bỏng nhệt tình như lửa của ngườiđàn ông này, thân bất do kỷ đắm chìm vào, phối hợp , đáp lại, cho đến khi khát vọng bị đè nén tại chỗ sâu nhất trong thân thểbùng cháy, thể đè nén được nữa, những thứ khát vọng bị đè nén ấy thể dùng lờiđể diễn tả được.

      Động tĩnh ngoài cửa chẳng biết lúc nào biếnmất.

      Trước mặt , chẳng biết lúc nào đem toàn bộ nút còn lại người cởi ra hết.

      Tư Đồ cũng cảm thấy lạnh, ngược lại bịlửa nóng dục niệm cháy sạch, duy nhất có thểlàm chính là ôm chặt, xoay ngườiôm đến lavabo.

      Áo lót cài trước bị mở ra, thay vào đó chính làlửa nóng lòng bàn tay .

      Cực hạn mềm mại bị tay nắm trong tay, Tư Đồ chỉ cảm thấy bị xoa lấy hô hấp cũng trở nên hỗn loạn chịu nổi, thế nhưng lại cúi đầu, chút do dự đem mềm mại bên kia mút vào trong miệng.

      Bị thưởng thức, nuốt, tinh thần Tư Đồ thêlương nghĩ , mình là kem sao? Thế nào chút lại môt chút hòa tan như vậy, thế nhưng lại ở người mở rộng từng chút từng chút,khi tay từ từ theo đường cong thân thể củacô lần tới mép váy, lại từng chút từng chút dò vào giữa chân của , Tư Đồ nhịn đượcnắm chặt hai vai của .

      muốn thăm dò đến nơi sâu thẳm ướt át kia của chút, nhưng lại khẩntrương, cả người căng thẳng, Thời Chung nhịn được ngẩng đầu nhìn ——

      Ánh mắt giờ phút này kiên nghị, từ góc độ cao nhìn xuống Tư Đồ như vậy xem ra, là hấp dẫn trí mạng.

      Tư Đồ cơ hồ trong nháy mắt liền bị thua, từ từ buông lỏng tay vốn cầm chặt đầu vai , đây là ám hiệu, ám hiệu yên lòng đem tất cả giao cho , Thời Chung lần nữa lấn người đilên, từng chút từng chút, từ cái trán của bắt đầu hôn xuống, giống như lúc trước báđạo giống như hận thể nuốt vào bụng,mà là dịu dàng, mềm mại, hôn mi tâm của , chóp mũi, khóe môi. . . . . .

      Tay của từ từ trượt vào dưới váy , theochân của , tới cái mềm mại kia, tỉ mỉ vân vê, đầu ngón tay êm ái muốn an ủi lo lắngcủa , lại dẫn phát luồng sóng triều tịchcuồn cuộn trong cơ thể .

      Đáy lòng xao động miêu tả sinh động, Tư Đồ vẫn cắn chặt răng yên lặng run sợ, rốt cuộc nhịn được khép lại hai chân, nhưng anhđang đứng ở giữa hai chân , hông cứngrắn mạnh mẽ đẩy hai đầu gối của ra, đầungón tay kia cũng khắc ấy xông vào mộttầng lá chắn cuối cùng, dò vào nơi mềm mại của phái nữ.

      Tư Đồ đột nhiên cứng đờ. nhịn được hámồm liền cắn vai .

      Mi tâm Thời Chung khỏi nhíu chặt, cũngkhông phải là bởi vì đầu vai đột nhiên truyềnđến hơi đau, mà là trở ngại khít khao khácthường xâm chiếm , nhìn ánh mắt của , thấy trong con mắt lóe lên tia kháng cự, khỏi dừng lại trong chốc lát, khát khô cổ, liếm liếm môi của , cuối cùng rút ngón tayra, tìm được nơi mẫn cảm nhất người , ngón tay xoa bóp nặng nhưng có lựcđạo vừa phải.

      Tư Đồ biết thân thể của mình có lúcnhư vậy, dịch ấm trơn bóng chảy dài theo giữa ngón tay , lại làm càng thêm xấu hổ. Thếnhưng lại giống như an ủi , tiếp tụchôn cổ mịn màng của , lúc lưu luyến, mặt Tư Đồ giống như sắp bị chết đuối, mặt lại bởi vì ngón tay xoa lấy mà hai má nóng lên, tình nguyện nhắm mắt lại, cái gì cũng nhìn, cái gì cũng quản, cũng hoàn toàn có ý định quan tâm, quần áocủa bởi vì hôn từ mặt đến cổ rồi đến vaimà từ từ bị tuột xuống ——

      Cho đến khi cảm thấy động tác người đàn ông này chợt dừng lại.

      Chẳng biết tại sao, khắc kia Tư Đồ cảmgiác có tia mất mác. biết đến bao giờ mở mắt, nhìn về phía .

      Thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại nhìn chằm chằm vào gương phía sau bọn họ.

      Tư Đồ quay đầu lại nhìn gương, trong nháy mắtliền hiểu là bởi vì sao mà dừng lại —— y phục của chảy xuống ở thắt lưng, toàn bộphần lưng đều lộ ra ngoài, cơ hồ chiếm hơn nửada bả vai sau, mặc dù làm mấy lần giải phẫu cũng vẫn vết sẹo xấu xí chịu nổi như cũ.

      Tư Đồ nhìn nó nhiều năm như vậy, sớm thànhthói quen, nhưng còn nhớ lần đầu tiênmình nhìn thấy vết phỏng diện tích lớn người mình như có bao nhiêu khó khăn cóthể tiếp nhận.

      Cho nên rất hiểu người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này đỗ vỡ như thế nào. cũng bất ngờ khi hai người đàn ôngkia có phản ứng như thế (hai người đàn ông – chỗ này mình hiểu lắm, nhưng trong convert và bản gốc tiếng hoa để vậy nên mình tạm edit vậy nha, có gì mình sửa lại sau cho phù hợp), cũng nhìn vết sẹo sau lưng lâu ——

      Chỉ là ngờ, người đàn ông nàycũng giống vậy.

      Điều làm đột nhiên cảm giác lạnh lẽo.

      Giá rét thấu xương.

      Tại sao lại cho rằng người đàn ông này giống những người khác? Tư Đồ nhịncười được, cười trước, Thời Chungbỗng dưng định thần lại.

      cầm quần áo lên mặc lại người. Từ bồn rửa mặt chảy xuống trước, Thời Chung tay đè lại vai của . Vừa nhìn trongmắt lộ ra thất vọng, Thời Chung cũng biết này này suy nghĩ lung tung, nhưng anhhoàn toàn biết như thế nào mới có thểđem suy nghĩ chân , hề ác ý cho biết, thiên ngôn vạn ngữ hình như cũng chỉ có thể hóa thành câu: " phải nhưemnghĩ."

      Tư Đồ ra rất muốn lãnh trào câu: đàn ông các ngươi hợp thành . . . . . .

      Nhưng thực tế, mặc dù ngón tay có chútrun rẩy, Tư Đồ vẫn là lấy tốc độ nhanh nhấtmặc lại quần áo, giọng cơ hồ nhõm, " sao, cần giải thích, dù sao tôi cũng tỉnh rượu. Mới vừa rồi. . . . . ." nhìnanh, ràng mà cười cười, "Coi như mộtcuộc ngoài ý muốn thôi." xong liền đẩy tay của ra, về phía cạnh cửa.

      Mắt thấy sắp mở ra cánh cửa, não Thời Chung chỗ phát tiết, bước bước dàitiến lên, chợt đè lại cánh cửa, "Phanh" tiếngvang lớn, liền lại đem cửa đóng lại thậtchặt.

      Tay Thời Chung còn đặt tại ván cửa, TưĐồ rung chuyển, chỉ có thể đối mặt với cửa, đưalưng về phía , nghe có chút tức giận :" phải có cách chấp nhận vếtsẹo người em, chỉ là lần đầu tiên nhìnthấy, có chút. . ."

      Lưng của chợt cứng đờ ——

      Cái gì gọi là càng giải thích càng lỗi, Thời Chungcuối cùng hiểu.

      Phiền muộn trong lòng cùng bất chấp tất cả cuối cùng giao thành lực đạo hung ác, chợtvặn vai của , nâng lên mặt của , hung tàn cắn nuốt môi của .

      muốn đẩy ra , liền hung hăng giữchặt hai tay . muốn đá , nửa người dưới của dán chặt , ép giữa cánh cửa và , chút cũng thể di động,chỉ có thể để hôn, răng môi dây dưa.

      Nếu như có tiếng chuông điện thoại diđộng đột nhiên vang lên, Thời Chung ràng đãcảm thấy ở trong lòng từ từ trở nên xụi lơ vô lực, kìm lòng được lần nữa phụ thuộc . . . . . . Nhưng giây chuông điệnthoại di động vang lên kia, cũng tuyên cáo sắp thành lại bại.

      Thiếu chút nữa lại bị thế tấn công áp đảo củaanh làm cho Tư Đồ bị lạc phương hướng, thanh thanh thúy bình thường như vậy, giờ phútnày nghe tới lại hết sức chói tay.

      tay Tư Đồ từ trong túi lấy ra điện thoại diđộng, tay kia đẩy đầu vai , ngăn cản anhgần thêm nữa.

      Editor: Sandy

      Chương 21.2:

      tay Tư Đồ từ trong túi lấy ra điện thoại diđộng, tay kia đẩy đầu vai , ngăn cản anhgần thêm nữa.

      Nhưng bàn về hơi sức, phải đối thủcủa ? Thời Chung dễ dàng liền đem tay vốn là chống đỡ vai , đem đến phía sau nắm chặt lại, mạnh mẽ mà lấn người đến, cũng tiếp tục hôn , cũng lúc này, thấy tên tuổi người điện thoại cho .

      Ánh mắt của nhanh chóng đen xuống.

      Tư Đồ thành công nghe điện thoại.

      " Tiệc bên này sắp kết thúc rồi, em bên kia như thế nào? Có muốn ghé qua đón em hay ?"

      "Tôi đem địa chỉ gửi choa nh." Nhịp tim Tư Đồvẫn dồn dập như cũ, nhưng có thể thậtbình tĩnh vừa nhìn vào đôi mắt của Thời Chungtrong, vừa hướng Thịnh Gia Ngôn đầu bên kia điện thoại di động, gằn từng chữ , "Chờ ."

      ***

      Tư Đồ trở lại khoang thuyền, mà chờ , là nghivấn rối rít của mọi người, cùng với vì uốngrượu tốt hơn.

      "Em nơi nào? Tôi cũng uống bốn vòng rồi, những thứ này đều là chừa lại cho em. Lúc này em cũng thể bị bỏ lỡ phía sau nha!"

      Tư Đồ cười cười: "Yên tâm, ly cũng sẽkhông bỏ qua. . . . . ."

      qua liền nhận lấy ly, vài hớp liền uốngcạn sạch. Rượu cồn hỏa lạt lạt nhuận hầu, TưĐồ cảm giác thân thể của mình rốt cuộc khônggiống như rớt vào hầm băng nữa, có dấu hiệutiết trời nhanh chóng ấm lại.

      muốn đem cái cảm giác tỉnh táo chết tiệt nàyném ra ngoài chín tầng mây , còn sợ làm được sao? Uống say liền có thể đem nó quẳng . . . . . .

      "Ngàn chén say " như thế nào địchnổi? Tư Đồ lại uống đến cũng thể kuuw loát được, nhưng vẫn còn nhớ đem địa chỉ nơi này gửi cho Thịnh Gia Ngôn.

      Mê hoặc híp mắt, đưa màn ảnh di động tiến tớidưới mắt, ngón tay rốt cuộc run rẩy soạn ra mấy chữ. Tư Đồ còn đến kịp nhìn mình có gửi tin nhắn thành công hay , cả người liền vô lực, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất.

      Tư Đồ cứ như vậy cả người ngã xuống ghếsalon, bất tri bất giác liền ngủ mất rồi. Nhưng kỳ ngủ cũng được yên ổn, loángthoáng còn có thể nghe động tĩnh chung quanh.

      Chạm cốc, 喧 ồn ào, gọi rượu, ca hát, cụng ly. . . . . . Dần dần những thanh này cũng cách xa , hình như có người đem từ ghế salon bế lên, lúc này kiên nhẫn tay vung,"Chát" tiếng liền đập ở mặt đốiphương.

      rất ít khi uống say như vậy, cúng rất ít người biết ra tửu lượng của rất kém,cộng thêm tâm tình tốt, hôm nay mí mắt cũng ở nổi, trực tiếp dựa vào về ghếsofa: "Cút. . . . . ."

      Nghe vậy, Tôn bí thư bụm mặt, đặc biệt ủykhuất nhìn về phía Thời Chung đứng ở bên.

      là sau nửa đêm rồi, rượu cục sớm kết thúc, trong khoang thuyền mảnh tàn cuộc, người uống phụ trách đưa người uốngsay về nhà, hiển nhiên giờ phút này—— Thời Chung liếc mắt nhìn người phụ nữ nằmtrên ghế sofa kia —— phải do phụ trách hộtống rồi.

      mặt Thời Chung có chút cảm xúc,chỉ bình tĩnh đối với Tôn bí thư : "Đánh cũng đánh, ôm ấy xuống thuyền, nhiều nhất má phải chịu cái nữa."

      Đây coi là an ủi sao? trong lòng Tôn bí thư chảy máu. Cắn răng cái, cũng chú ý an nguy má phải, khom người đem người phụ nữnày ôm lên, rời .

      Thời Chung sau đó ra khoang thuyền, cũng lúc này, chuông điện thoại di động từ sau lưng truyền đến thanh—— cái điện thoại rớttại mặt thảm kia vẫn vang lên lại ngừng,ngừng lại vang.

      Thời Chung vốn chú ý tới, nhưng vừa lên bậc thang, rốt cuộc nhịn được chợt nhắm mắt lại, rất nhanh quay người trở lại bên sofa, nhặt lên điện thoại di động.

      Đảo mắt liền đem điện thoại di động ném vào ly rượu còn có nửa Whisky.

      ***

      Tư Đồ là bị hương vị nước súc miệng lamg cho tỉnh lại.

      Xác thực mà , chỉ là gọi về nửa thần trí, nửa kia còn ngâm mình ở trong rượu cồn cách nào tự kềm chế.

      Cũng biết là người nào chăm sóc , có phải giống như 5 năm trước, chăm sóc người thất tình rồi uống say, Thịnh Gia Ngôn,hay ? ngồi dậy, dùng ly nước súc miệng, lại nhổ ra.

      còn nhớ khi đó Thịnh Gia Ngôn say đến trực tiếp đem nước súc miệng uống vào, để cho hết sức luống cuống.

      Tư Đồ cười , cùng Thịnh Gia Ngôn khônggiống nhau, ngoan ngoãn liền đem nước súcmiệng phun ra, hơi ngửa đầu liền trở về giường ngủ. Mà giờ khắc này người chăm sóccủa , cũng giống như năm đó chăm sóc cho Thịnh Gia Ngôn vậy, giúp cởi ra hai nút áo cùng, để cho dễ hô hấp.

      Lúc ấy làm cách nào để cởi nút áo của Thịnh Gia Ngôn ra?

      Hình như là chút kéo tới giường, điên cuồng hôn . . . . . .

      Nhiều năm như vậy, Tư Đồ cũng ép buộc mình quên màn kia, hiển nhiên lần này épbuộc coi như là thành công, trí nhớ về đêm đó,hôm nay mơ hồ thể nhớ ràng nữa. Duy chỉ có việc còn nhớ vô cùng ràng , là Thịnh Gia Ngôn lúc ấy bật thốt lên "Bạch Vũ Tình", cùng lúc, chạm phải vết thương lưngcô, hoàn toàn tỉnh hồn lại, mặt gần như hoảngsợ. . . . . .

      Năm đó Thịnh Gia Ngôn đột nhiên dừng lại, rốt cuộc là bởi vì ý thức được gọi sai tên rồi,hay là bởi vì thấy được vết thương đáng sợ củacô, Tư Đồ cũng biết, chỉ là rất ràng,vô luận là loại nguyên nhân nào, xét đến cùng,cũng bởi vì thương . . . . . .

      Ở trong tự điển của Thịnh Gia Ngôn, " Tư Đồ"có thể là bất cứ kẻ nào, duy chỉ có thể là người .

      Tư Đồ cảm thấy khăn lông ấm đắp lên mặt của , việc này làm trong đầu vốn dần ragương mặt áy náy của Thịnh Gia Ngôn, trongnháy mắt liền tan thành mây khói.

      nghe giọng giống như có chút bấtđắc dĩ hỏi , vừa giống như lầm bầm lầu bầu: "Ngủ ở giường của , lại vìngười đàn ông khác chảy nước mắt, Tư Đồ, emđiên rồi. . . . . ."

      Nếu như bây giờ còn có hơi sức chuyện,có lẽ cải chính người này: coi như thậtkhông nhịn được chảy nước mắt, cũng khôngphải là vì Thịnh Gia Ngôn, mà là vì mình đãtừng Thịnh Gia Ngôn mà chảy nước mắt . . . . .

      Thằng ngốc kia tức giận, đối với cái gì cũng còn ôm lấy ảo tưởng, thực tế. . . . . .

      Chăn phủ giường cầm , có người vì đắpchăn, hướng cúi thân xuống, ngón tay mang theo tia cảm giác chán nản, xoa xoa hai bên thái dương cho .

      Người nọ hình như cúi người càng thấp, có hơi thở lơ lửng ở môi , khoảng cách càng gần, hơi thở kia lại dời đến mi tâm của , khiêm tốn hônvào nơi đó.

      Tư Đồ từ từ mở mắt.

      Bốn mắt nhìn nhau , Thời Chung sửng sốt mộtchút.

      Chờ chờ, cũng có đợi đến mở miệng,giọng của Thời Chung trong khí khỏi lộ ra tia bất đắc dĩ: "Ngủ ngon. . . . . ."

      xong liền đứng thẳng người chuẩn bị rờiđi.

      lại bắt lại cổ tay của .

      "Thời Chung. . . . . ."

      giọng kêu .

      Thời Chung nghe, lại biết có nên cườihay : "Nếu như bây giờ em gọi là tên tuổiThịnh Gia Ngôn, có thể khôngnhịn được mà giết chết em rồi ."

      Nhưng lời kế tiếp của người phụ nữ này, so với gọi sai tên càng làm cho người ta tức giận ——

      "Chúng ta về sau cần gặp lại."

      xong bình tĩnh, căn bản làm cho người ta phân biệt được đâu là lời đâu là lời do say rượu, phải trải qua suy tính lâu.

      Thời Chung đứng ở nơi đó, có lên tiếng,thân thể lại càng cứng ngắc.

      "Mọi người dạng, tới tay cũng quý trọng, cho dù chúng ta ở chung chỗ, ngày nào đó rời , thay vì sau khi có được rồi lại mất , còn bằng chưa từng có tốt hơn."

      Thời Chung cười.

      Cũng là cảm thấy hoang đường.

      "Đây mới là nguyên nhân làm em luôn cự tuyệtanh? Cả đời chiếm được, là có thể để choanh cả đời nghĩ tới em?"

      trả lời.

      "Ý tưởng này rất thông minh, cũng rất ích kỷ." giống như là khen , nhưng đột nhiên giọng lại lần, "Chỉ là. . . . . ."

      Cũng biết là do trước buông lỏng tayra, hay là trước giận dữ, tay níu lấy cổ áo của . . . . . .

      Thân thể của né tránh tay lợi hại của , bản năng co rúm lại. Trong lòng hiểu đúnglúc ngưng, thân lại cũng tự giác đắm chìm, muốn ngừng mà được.

      "Vậy cũng phải chờ tôi mới được. . . . . ."

      Nghe như vậy, Tư Đồ có chút sợ hãi, mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt của .

      cứ như vậy nhìn thẳng lại vào mắt , xé áocô, "Xẹt ——" tiếng xé lụa, tàn khốc nhưngcũng nghe cảm động.

      Tác giả có lời muốn : tiểu kịch trường:

      Ngày nào đó, đối với CP tham thảo mộtkhông năng lực, người ngoài chỉ vào trọng tâm chủ đề.

      Cái lỗ tai lớn: ngươi thể dịu dàng chút sao? ( chỉ Nhất Chỉ, trong thùng rác kéo áo lót hư)

      Thời Chung: thể.

      Cái lỗ tai lớn giận, xoay người cái, đưa lưng với ngươi.

      Thời Chung ôm chầm người khác thầm tứcgiận: từ lần đầu tiên biết ngay, em! Là thuộctính giả bộ. Tôn Dao như thế nào ấy. . . . . . M thuộc tính?

      ——- tác giả mại manh tuyến phân cách —-

      Xem xem ~ tác giả lời giữ lời ~ thượng gôn ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 22:

      Edit: Thiên Kết

      Nút áo bị kéo rơi sàn nhà, mặc cho Tư Đồvội vàng kéo chăn, đem thân thể che lại, thếnhưng lại chút do dự đem góc chăn xé ra. Cả cái chăn cứ như vậy mà bị ném xuống dưới giường. Tay của từ cổ của lướt đường xuống dưới, rất nhanh tớieo của . Cái tay muốn mở khóa kéo váy của ra.

      Tư Đồ vội vàng kéo tay ra.

      liền buông khóa kéo, phen lại kìm ngược về phía sau, mang theo tức giận, hung hăng hôn . Tha hồ mà gặm nuốt, mặc cho Tư Đồ có cảm giác đôi môi mình bị hàm răng anhcắn làm cho đau.

      mở rộng hàm răng tấn công vào bên trong, tay vẫn giữ chặt lại, trán kề trán, anhbuộc nhìn thẳng vào mắt mình.

      Tư Đồ nhìn thấy trong đồng tử của tản ra ngon lửa giống như dục vọng ham muốn, nóngbỏng mà xảo trá. Ánh mắt hướng thẳng vào đáylòng mà dò xét, giọng của khàn khàn:“ cho cùng em đối với phải là có lòng tin, mà là chính em tự tin.”

      Ngón tay Tư Đồ bấu chặt vào tấm nệm trêngiường. Lời của như đâm thẳng vào trái tim . Chính mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời gian đứng trước gương tập làm quen với vết sẹo xấu xí người vậy mà sau nhiều năm vẫnthấy nó rất khó coi huống chi là đàn ông?

      Mặc dù người đàn ông trước mặt là người đàn ông, người ba tốt trong mắt cũng nhưmọi người.

      Lại ví dụ, nếu như năm đó trận hỏa hoạn kiahủy dung mạo của , còn có muốncưới sao? Còn có thể cũng như bây giờ, tái hôn, dân, sống chết, keo sơn ở bên nhau?

      Ngay cả khi Thịnh Gia Ngôn , sở dĩ đốivới Yết Vũ Tình nhớ mãi quên, đó chẳngphải là bởi vì Yết Vũ Tình bỏ ra sao? phải bởi vì chưa có được nên……….

      “Đàn ông”—đây mới là từ tàn nhẫn nhất thế giới.

      Nhưng trong giờ phút này, mặc cho Tư Đồ ngại ngùng trước mặt người đàn ông này, ta lạinói: “Em cảm thấy thân thể em rất xấu sao? Nhưng mà lại cảm thấy rất xinh đẹp, ít nhất tại nếu nhìn nhiều hơn chút, muốn…………”…..Muốn chiếm đoạt lấy.

      Ánh mắt rất có lực, quét nhìn qua nhân thểcô từng chỗ từng chỗ cũng làm cho ít nhiềucảm thấy tim đập nhanh và loạn nhịp, ngón tayanh theo ánh mắt di chuyển khắp người ,giống như giám định và thưởng thức đồ sứ thượng hạng, từ vai đường trượt xuốngphía dưới, lướt qua ngực, cho đến cuối cùng chậm chậm mở khóa kéo của váy ra. Mặccho Tư Đồ cầm lấy cổ tay , có thể ngăn cản lại nhưng lần nữa lại bị chế ngự bởi đôi mặt tràn ngập chiếm hữu, chỉ có thể vô lựcnắm lấy cổ tay .
      Tay đưa vào kéo rộng vạt váy, lướt qua bụng tiến thẳng đến nơi mẫn cảm nhất của , mặc cho thân thể Tư Đồ theo bản năng co cụm lại chỗ, thế nhưng lại vuốt ve, hôn ,muốn thả lỏng ra: “Đừng căng thẳng quá, em cứ từ từ mà tận hưởng tốt.”

      thanh của mang theo chút mê hoăc, từng chút từng chút tháo xuống vỏ bọc cứng rắn của người con này, tận hưởng nơi tư mậtmềm mại của . Tuy dịu dàng vỗ về nhưngcũng kém phần khiêu khích.

      Ngón tay của xâm nhập vào bên trong, côliền nịn được bèn cắn răng, đè nén tiếngrên rỉ muốn bật ra trong miệng. ngừng lại, ngắm nhìn bộ dạng khao khát của lúc này, mặc cho Tư Đồ cau mày, ngửa mặt lên nhìnanh nhưng lại thốt nên lời, rốt cuộc khôngnhịn được đưa tay qua quàng lấy cổ , đặt lên môi nụ hôn cuồng nhiệt.

      Thế nhưng lại rút ngón tay ra, ngón tay trượt ra kèm theo dòng dịch ẩm ướt, taytrượt xuống dưới giữ chặt, tách chân ra chen người vào giữa.

      Cảm thấy vừa lòng tiếp tục cúi xuống hôn , bỗng nhiên Tư Đồ cảm thấy đau đớn, toàn thân cứng đờ, người đàn ông này hình như mới tiến vào trong , cau mày nhìn . Thếnhưng chỉ sửng sốt chút rồi lại tiếp tục cúi đầu hôn . tay đem chân của chống lên ngực , muốn mở rộng hơn để có thể tiến sâu vào trong.

      những ngừng lại còn từng chút từng chút tiến vào sâu hơn…….Mặc cho Tư Đồ vừa đau lại vừa giận, nhịn đượctrừng mắt nhìn , nhưng trong mắt vừa ánh lên vẻ tức giận lại bị mạnh mẽ động thân phá tan thành từng mảnh , tiếng rên rỉ kiều của cũng bị nuốt trọn bằng nụhôn.
      Dần dần còn cảm thấy đau nữa, mặc cho hơi thở vẫn hỗn loạn như cũ những cũngchỉ có thể nhắm hờ con mắt tiếp nhận từng đợtsóng khoái cảm khiến run rẩy.

      rốt cuộc cùng dừng lại, đem ôm vào lòng nhìn lâu.

      Tư Đồ biết nên lấy vẻ mặt gì để dối diện với , đau đớn cùng hạnh phúc đều là vì , khắc nào đó cơ hồ là hận , nhưng lại lau mồi hôi trán , hôn lênkhóe mắt còn ửng hồng của , lướt xuống cầncổ trắng nõn, nhàng mút lấy, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn, giống như là muốnlưu ấn ký lại ở người . cảm thấy mộttrận run rẩy khi thấy hạ thân của lại lần nữa đứng sững lên, còn lại vẫn nhưcũ vững vàng chiếm cứ lấy , muốn : “Emthả lỏng ra.”

      Nhưng thân thể lại nghe theo lời . Thân thể trở nên cứng ngắc chỉ có thoáng chút là thả lỏng ra, đưa tay xuống phía dưới.

      Nơi đó sớm ướt đẫm, ngón tay của khi chạm đế nơi mẫn cảm này, lại vừa dịu dàng vừachậm chạp.

      Nhìn ở dưới thân run rấy, khóe mắt khẽ nhướng lên, giờ phút này ánh mắt trở nên mê hoặc, đôi môi bị cắn chặt cũng trở nên đỏ ửng đẹp đẽ, cổ họng cũng vô thức phát ra nhữngtiếng rên rỉ, hơi thở của cùng như hòavào làm . Trong thoáng chốc, khuôn mặt ánh lên gợn gì đó lần nữa đem tất cả thươngtiếc hòa tan.

      Tư Đồ cảm thấy đầu óc hỗn độn, trong cổ vẫnnén chút chua xót, lại cảm thấy hông củamình bị nâng lên.
      Cảm giác giống như trời đất quay cuồng, mạccho Tư Đồ thê lương nhìn quay mình thành tư thế ngồi, vô lực kháng cự, chỉ có thể vùimặt vào hõm cổ , mặc kệ cho cảm giác xấuhổ bủa vây lấy mình.

      Nơi mẫn cảm của vốn khít khao, ôm chặt lấyvật to lớn của . có chút miễn cưỡng để cho hai chân vòng qua hai bên hông , chỉ thoáng rút ra chút liền đợi được trong nháy mắt xâm nhập vào nơi sâu nhât của . Các dây thần kinh bất ngờ bị kích thíchcảm giác như trời long đất lở. Thời Chung rốtcuộc nhịn được nhíu chặt lông mày càng luật động nhanh chóng hơn.

      Mỗi động tác của người đàn ông này đều làm cho Tư Đồ nhin được mà hô hấp chậm lại, gắt gao căn chặt bả vai , dù vậy hàm răng vẫn nhịn được mà run lên. Mà vừa điên cuồng chiếm hữu vừa nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng quan sát .

      Nhìn đôi mắt mơ hồ của lúc này………

      Nhìn đôi má ửng hồng của ……….

      Nhìn mồ hôi toát ra từ chóp mũi ..

      Nhìn lông mày nhíu lại rối rắm của giống nhưlà muốn đẩy ra, lại giống như muốn cầukhẩn ban cho nhiều hơn…

      Đây tất cả đều là bởi vì . Chỉ là bởi vì ……..

      Vẻ mặt Thời Chung buồn bã, nhịn đượcchợt đặt môi mình dán lên môi dây dưa mộthồi.

      Tư Đồ vô lực ôm bờ vai , hô hấp trở nên khó khăn—vì nụ hôn của mà sắp hít thở thông.

      cứ như vậy mà chiếm đoạt, cộng thêm nụ hôn cuồng nhiệt, làm cho Tư Đồ bị ép tới ù tai hoa mắt.

      “Đừng………” Lời của vừa ra khỏimiệng liền phát ra tiếng thét chói tai.

      Thân thể từng đợt từng đợt rung động rốt cuộc là đưa đến đỉnh cực lạc hay là muốn đẩy côđến đáy vực đau đớn? Tư Đồ có cách nào phân biệt, chỉ cảm thấy thời gian ở cùng với rất mâu thuẫn, mặc kệ là bị hành hạvẫn là làm cho thấy thỏa mãn nhất. Rốtcuộc………..

      Thân thể chợt căng ra, rên lên tiếng rồi rút ra khỏi thân thể .

      quá nửa đêm, Tư Đồ nằm giường đến động đậy ngón tay cũng còn chút sứclực nào. nằm nghiêng nhìn người đàn ông nằm cạnh toàn thân tản mát ra vẻ sảng khoái.

      ràng mới là bệnh nhân………

      Tư Đồ có chút bi phẫn oán thầm. chống tay lên nhìn ---- biết có cái gì tốt để mà nhìn- --- Tư Đồ cảm thấy bất tiện chỉ có thể nhắm hai mắt giả vờ ngủ.

      Tay của dịu dàng vuốt ve mặt , tay trượt xuống bờ vai , chỉ có thể nhắm chặt mắt hơn giả vờ ngủ-----

      may người còn mặc áo sơ mi của , nhưng tay lại thuận hương di chuyển ra phía sau lưng làm cảm thấy được tự nhiên. Dù sao cũng là cách lớp quần áo đụng vào vết sạo lưng nhưng cũng làm cho vặn vẹo.

      Đoán được rằng chỉ giả vờ ngủ, cười: “ tắm rồi ngủ tiếp.”

      vẫn nằm im động đậy gì, chỉ là hai tayđã nắm chặt thành quyền.

      “Em mà dậy, hôn em đó.” Hơi thởcủa phả lên mặt .

      Tư Đồ mở choàng mắt.

      Đật vào mắt là khuôn mặt thoải mái cười nhàng.

      Giữa chỉ là khoảng cách rất , tự chủ lui về phía sau, ngồi dậy. Cônhìn cách nghiêm túc nhưng lại biết gì.

      còn chưa kịp Thời Chung nhếch môi lên : “Em “chúng ta đừng có gặp lại” chuyện hoang đường như vậy em thử lặp lại lầnthứ hai xem.”

      “…………….”

      “……………..”

      Nhậm Tư Đồ nghĩ thầm trong lòng: xem như anhlợi hại.

      Tác giả có lời muốn : Ai ăn no………Xingiơ tay

      Ai muốn khen ngợi tác giả ngòi bút khônglụt……..Xin giơ tay

      Ai muốn Thời Chung lời giữ lời, lần nữa……..Xin giơ tay

      Suy nghĩ chút, vẫn là đem viết thành mộtchương, đến lúc đó nếu chương này bị khóa,Bạch Sắc thay thế thành chương mới, cũng cần tổn hao tâm trí sửa dổi làm trái lệnh cấm………Vì để cho các bạn ăn bữa thịt,Bạch Sắc cũng dễ dàng a. Ai nhịn muốn khen ngợi Bạch Sắc……….Xin giơ tay!

      [Editor: mình cũng đổ mồ hôi hột khi edit chương này, chưa từng ăn thịt heo nhưng chắccũng từng thấy heo chạy qua, đọc H dễ bay vào edit mới thấy là vô vàn khó khăn, ngàn dấu “…” hic hic, vì vậy mong mọi người thông cảmnếu được ngon ngọt như mọi người mong muốn nhé ~~~]



      Editor: Sandy

      Chương 23.1 :

      Tư Đồ rốt cuộc hề gì. quả cảngười dinh dính, đầu óc cũng ngất , cần tắmcho tỉnh táo, nhưng lại thể ngay trước mặt người đàn ông này trực tiếp vén chăn đứng lên, mặc dù chiều dài áo sơ mi của che qua mông của , áo sơ mi nhưng dưới dưới lớpvải mỏng manh này lại mặc gì cả, chỉ cần làm động tác mạnh chút, lộ rahoàn toàn. Về phần quần lót của . . . . . .

      nằm sàn nhà, xem ra rất ẩm ướt, căn bản cũng thể mặc lại được nữa.

      Người đàn ông này cố tình vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng tay chống đầu ở giường như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm, giây rời khỏi, tròng mắt thâm thúy nhưng cũng cợtnhã, Tư Đồ có chút cứng đờ nhìn lại , nhưng lại tiện mở miệng để cho tránh chút, dù sao. . . . . .

      Thời khắc thân mật như vậy đều trải qua rồi, nóilời như thê cũng có chút khí thê gì cả.

      lúc Tư Đồ biết như thế nào cho phải đột nhiên có tiếng chuông báo điệnthoại di động từ nơi xa truyền đến. ThờiChung nhìn cái rồi mới từ người dời . Tư Đồ đưa mắt nhìn xuống giườngđi nghe điện thoại, mơ hồ thở phào nhõm, lập tức vén chăn lên chuẩn bị giường, cũng mộtkhắc kia làm cho rất sửng sốt.

      Ga giường nhăn còn hình dáng, tuy là màu đậm, nhưng Tư Đồ liếc mắt liền thấy đượcnhững thứ phía là thứ gì. Mấy vết máu màu đậm, vết máu khô. Tư Đồ nhịn được đưa tay chạm sờ, cho đến lúc này mới ý thức được, mình rốt cuộc mất cái gì.

      Tư Đồ lại theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông xa đó.

      gian phòng ngủ rất lớn, giờ phút nàyThời Chung cũng chỉ mặc quần dài màu xám tro rộng thùng thình, nửa người trần trụi đứngdựa vào sô pha vòng tròn, tìm kiếm di động. ra khoảng cách xa như vậy, Tư Đồ cănbản thấy được chi tiết người của ,nhưng vẫn có cút gì đó lưu lại trong đầu, tỷ như lúc người đàn ông này phát động tiến công, đường cong phần lưng cơ hồ là kéo thành mộtđạo hình giọt nước, vai, eo, mông, chân, nhìnnhư rất dài, lại hàm chứa lực lượng đau đến chết sống lại; lại tỷ như, môi của cùng ngóntay của , có bao nhiêu nhẵn nhụi, cỡ nào xảotrá. . . . . .

      Dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể đoánđược đây là người đàn ông am hiểu thân thểngười phụ nữ như thế nào. Đây cũng là lý do làm cho Tư Đồ đột nhiên khủng hoảng lên.

      Thời Chung rốt cuộc tìm thấy điện thoại mìnhvứt bừa bãi sô pha rộng rãi. Tiếng chuông điện thoại ngừng, số xa lạ. Thời Chung muốn ném di động vào ghế sa lon, cũng lúc này, điện thoại di động lại vang lên.

      Điện tới là chuỗi số xa lạ như cũ, nhìn màn hình điện thoại di động, mi tâm khỏi nhíulại.

      Cái số này cùng số điện thoại của người phụ nữkia, khác biệt cũng chỉ là hai con số sau cùng.. . . . .

      Tư Đồ là nhìn Thời Chung vừa nghe điện thoại,vừa quay người trở về phía . mặc dù nghe điện thoại, lại tiếng nào, thậm chí ánh mắt đều chưa từng dời khỏi người —— cứ như vậy lẳng lặng nhìn , chậm rãibước đến gần. Vừa đến bên giường, liềntrực tiếp đưa di động đưa cho : "Tìm em."

      Tư Đồ cau mày cúi đầu nhìn qua cái, này ràng là điện thoại di động của , làm sao . . . . . .

      Đột nhiên thần kinh nghi ngờ bị cỗ sức lựcvô hình chợt níu chặt, Tư Đồ nhận lấy điệnthoại di động, đốt ngón tay cứng ngắc, điện thoại di động để lên bên tai cổ họng cũngdần dần cảm thấy chát rồi, ". . . . . . A lô?"

      Trả lời , quả nhiên là thanh của Thịnh Gia Ngôn: "Nhậm tiểu thư, có phải gần đây em rất thích chơi mất tích, chơi đến rất vui vẻ haykhông?"

      Giọng điệu của giống như là thở phào nhẹnhõm, giống như là mang theo nhạo báng, giốngnhư là mang theo dung túng, giống như là mangtheo cảm xúc, lại duy chỉ có. . . . . . Trách cứ.

      "Tôi. . . . . ." Tư Đồ theo bản năng muốn vìmình giải thích, nhưng chỉ chữ liền lạiim lặng rồi.

      Quả Thịnh Gia Ngôn cũng cần giảithích của , chỉ là mang theo nụ cười : "Yêntâm, đây phải trách em. Xác nhận emi có xảy ra việc gì liền yên tâm. Tốt lắm, làm phiền em nữa. . . . . ."

      tình nguyện Thịnh Gia Ngôn chất vấn : Tư Đồ, làm sao em có thể lại chơi biến mất? Làm sao em có thể tùy tiện cùng người đàn ông khác qua đêm ở ngoài. . . . . .

      thậm chí tình nguyện Thịnh Gia Ngôn nhiềulần nhắc lại: Tư Đồ, dạ, là khích lệ em mauchóng có bạn trai, ai có thể cũng có thể, duy chỉ có người này là thể, đáng tin cậy. . . . . .

      Nhưng khắc cũng nguyện quấy rầy , trực tiếp cúp điện thoại. Để lại cho TưĐồ , là phòng an tĩnh. Bao gồm Thời Chungđang đứng ở mép giường.

      Tư Đồ rũ tay xuống, điện thoại trong lòng bàn tay liền trượt xuống ở bên gối.

      Tư Đồ cho là đánh vỡ yên tĩnh chết tiệt này, là tiếng rống đột nhiên giận dữ của người đànông bên cạnh—— như vậy tốt hơn, cũng cũng cần phí sức làm gì là có thể cùng đương ai nấy rồi, nhưng chờ, chờ tớicũng là ngồi ở bên giường, vuốt ve gương mặt của .

      Ngay sau đó, ngón tay người đàn ông này lại theo cánh tay của từ từ tuột xuống, mặc dùcách vải vóc áo sơ mi, Tư Đồ y cũ nhịnđược rụt bả vai cái, trí nhớ thân thể có lúc thậm chí vượt qua đầu óc, tựa như cùng tại, nhàn nhạt đụng vào, trí nhớ trong mỗi mộttấc da thịt của Tư Đồ liền cơ hồ tỉnh lại——

      1 giờ trước nơi đây, thậm chí là 3 giờ trước trêndu thuyền, ngón tay của đều là trùng hợpnhư vậy, hay là cưỡng chế nâng lên dục vọng của , làm người ta vô lực kháng cự.

      Chỉ là lúc này, giờ phút này, ngón tay của cuối cùng dừng bàn tay nắm chặt thành quả đấm của . Người đàn ông này ràng có thểcảm thấy lúc chạm vào cả người lặp tứccăng thẳng, nhưng chỉ im lặng khẽ cười cái, tiếp theo từng cái từng cái mở ra ngón tay của , buông ra quả đấm của : "Bị ta biếtem và ở chung chỗ, em lo lắng như vậysao?"

      Tư Đồ nhịn được nhìn . Khóe miệng còn chứa đựng cười, ít dấu hiệu giận dữcũng có, xem xét lại mình. . . . . . Tư Đồ nhịn được tự giễu cười cười: "Tại sao tâm tình của các người có thể tốt như vậy?"

      cơ hồ có bất kỳ suy tư liền bật thốt lên, hoặc giả sớm đem cái vấn đề này tínhtoán rất nhiều lần, đáp án rất : "Thái độ anhta tốt như vậy, là bởi vì ta thích em.Thái độ như vậy, cũng là bởi vì. . . . . . ta thương em."

      ta thương em. . . . . .

      Giọng người đàn ông này cứ nhàng như vậy mà đem tâm nhìn thấu, nhưng vẫnkhông muốn thừa nhận ra.

      Tư Đồ ngược lại trong nháy mắt thoải mái,có lẽ là do dưới ánh mắt thâm trầm như biển của làm tâm bị mêm hoặc thôi, ngay cả cho tớinay Tôn Dao đều khó mà mở miệng , đều có thể giống nghe chuyện cười, đối với ra miệng: "Mà chính tôi cũng quên ta được."

      Đúng là câu chuyện cười, Tư Đồ xong cũngkhông nhịn được cười, cũng là cười khổ, chỉ vìcái chuyện cười này nhân vật chính chính là . Phản phản phục phục, do do dự dự, bò ra ngoàilại ngã trở về. . . . . . Nhưng chỉ là càng ép mìnhquên, lại càng quên được.

      " người phụ nữ từ bỏ đoạn tình cảm chân thành, có phải đều giống như em hay , phản phản phục phục, do do dự dự?" hỏi, cũng cần đáp án của , bởi vì rất ràng ——"Chỉ là sao, cái có chính là thời gian cùng em hao tổn."

      Vậy, nếu như cả đời cũng quên được phải làm sao đây? cũng theo cả đời? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu ,Tư Đồ nhịn được bật cười, lắc đầu cái. Nhìn ung dung bình tĩnh như thế, cơ hồ có chút hâm mộ : "Còn sao? Đàn ôngcác người quên tình cảm thắm thiết, chân thành còn nhanh hơn so với bọn con chúngtôi?"

      " cũng có kinh nghiệm trong việc."Thời Chung nhún nhún vai, ánh mắt biến đổi trong giây lát, cơ hồ là lạnh lùng nhìn , hề chớp mắt, " cũng buông tha."

      Tim Tư Đồ bỗng dưng căng thẳng. thanhcủa có lên xuống, vẻ mặt của anhcũng có nhiệt độ, nhưng vì cái gì thân thểcủa , nhất là mang tai dưới cái nhìn chăm chúcủa , nhịn được mơ hồ nóng lên. . . . . .

      lập tức xoay chuyển lời , cười cườivới Tư Đồ , "Dĩ nhiên, em ngàn vạn đừng học theo ."

      Thậm chía giống như dạy dỗ đứa trẻ, ngắt chóp mũi của cái.

      Tư Đồ thể nhìn thấu người đàn ông trướcmặt này, rồi lại thản nhiên thay đổi cách nhìnvới : " sợ em lợi dụng đểquên ấy sao?"

      Thời Chung nhíu mày cười tiếng, hướng vềphía mở rộng vòng tay: "Hoan nghênh lợidụng."

      làm bộ muốn ôm , Tư Đồ khỏi bị chọc cười, khắc sau nắm chặt cổ áo cùngvạt áo sơ mi, trượt xuống giường chạy trốn.Nhưng vừa chạy ra xa, phía dưới liền đưa tới đau đớn, bước chân khỏi chậm lại, có bước theo, nhưng có bỏ qua bước chân trì trệ.

      "Cần giúp tay ?"

      Nghe hỏi như thế, Tư Đồ quay đầu lại. Ánhmắt của tự kiềm chế nhìn qua các nơitrên thân thể , cuối cùng mới rơi vào bó thạch cao cánh tay: " nên tự chăm sócchính mình trước ."

      Chờ Tư Đồ vào phòng tắm, mới phát nướctrong bồn tắm được xả đầy xong rồi, nhiệt độ ổn định đèn cũng sáng, đồ rửa mặt, áo tắm khănlông toàn bộ hoàn toàn mới, đặt tại nơi tiện tay có thể đụng.

      Đoán chừng là biết mệt mỏi, cả ngón taycũng muốn nhúc nhích nên mới vì chuẩn bị xong xuôi tất cả.



      Editor: Sandy

      Chương 23.2:


      Đoán chừng là biết mệt mỏi, cả ngón taycũng muốn nhúc nhích nên mới vì côchuẩn bị xong xuôi tất cả.

      Tay Tư Đồ mơn trớn áo tắm trắng noãn, mỉm cười cũng biết.

      đem mình chìm vào bồn tắm, khí nóng mờ mịt, mệt rã rời rồi, khép mắt, cả người nhõm, nhưng trong đầu được bình tĩnh. Có thanh liên tục, nhanh chóng trở về. . . . . .

      Yên tâm, phải trách em. . . . . .

      Xác nhận em có xảy ra việc gì anhliềnyên tâm. . . . . .

      Tốt lắm, quấy rầy em. . . . . .

      thanh Thịnh Gia Ngôn biết thế nàolại biến thành Thời Chung .

      ta là người tốt, bởi vì ta thươngem. . . . . .

      Nhưng sao, cái có chính là thời giancùng em lãng phí. . . . . .

      cũng buông tha. . . . . .

      Hoan nghênh lợi dụng. . . . . .

      Tư Đồ mở choàng mắt. Phần dưới bồn tắm bởivì tùy lúc mà đổi nước nóng nên xuất mộtxoáy nước, tựa như thanh hai người đàn ôngtrong lòng tạo nên nước xoáy.

      Tư Đồ dám dừng lại lâu, nhảy ra khỏi bồn tắm, vừa lau tóc, vừa phủ thêm áo choàng tắm về phía cạnh cửa, cũng ngang qua gương bước chân khỏi dừng lại.

      nhìn da mình lộ ra bên ngoài áo choàng tắm,hồi tưởng lại màn mình mới vừa nhìn thấylúc nãy: nửa người người đàn ông kia trầntrụi dựa đầu giường, người trừ vết thương do tai nạn xe cộ gây ra, còn có chút biến hóa, giống như là bị tiểu miêu tiểu cẩu quào trầy dấu vết, đầu vai còn có dấu răng ràng. . . . . .

      ít vết trầy ở đây đều nhắc nhở Tư Đồ, côđã làm gì với người đàn ông này ta.

      Về phần người đàn ông này làm gì đối với .. . . . .

      Tư Đồ hơi nước mặt kính biến mất, trongnháy mắt hình ảnh trong kính trở nên ràng. người mình có bất kỳ dấu vết tímbầm nào, đối với lần này, Tư Đồ có chút kinh ngạc.

      Tư Đồ ép buộc mình nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ được chút ký ức kiều diễm, vào thời khắc này đột nhiên cuồn cuộn chảy ra, mútcắn, vuốt ve, vỗ về chơi đùa, sức lực mặc dù hơi mạnh, lại nắm giữ cực kỳ có độ, nhưng cũngkhông có làm bị thương. . . . . .

      Thời điêm mất khống chế như thế cũngkhông quên quan tâm , nhưng vì cái gì nhiều người lại phải người tốt?

      Tư Đồ bật cười.

      lúc này, cạnh cửa đột nhiên truyền rađộng tĩnh, Tư Đồ sợ hết hồn, vội vàng đem áo choàng tắm kéo trở về. Thời Chung cũng đẩy cửa tiến vào phòng tắm.

      Trong hơi nước về phía , Tư Đồ lo lắng buộc dây áo choàng tắm, thế nhưng lặng lẽ tới phía sau , tay của ôm lấyhông của từ phía sau, đè xuống tay đangbận rộn.

      "Thế nào lại thơm như vậy?" cúi đầu hít hà bên cổ .

      Tư Đồ sửng sốt chút: ". . . . . . Đây phải là mùi sữa tắm nhà sao?"

      Thời Chung im lặng thở dài, cái nữ nhân khônghiểu phong tình này. . . . . .

      Cùng nhau đứng ở trước gương, ánh mắt ở trong kính giao nhau, Tư Đồ nhìn thấy trong kính, chậm rãi cởi dây áo choàng tắm của ra. Taycủa linh hoạt xông vào mở rộng áo choàngtắm ra hai bên.

      Tư Đồ liền bị vuốt ve hô hấp yên.Lúc này rốt cuộc bắt được tay của , kiên định lắc đầu với cái.

      Thế nhưng lại theo động tác quay đầuthuận thế hôn . Chờ Tư Đồ bị hôn đến cơ hồ muốn cho người thần hồn điên đảo, áo choàngtắm người chẳng biết lúc nào rơixuống ở chân.

      bỏ qua môi của , lửa nóng hôn bắt đầu theo cổ của , Tư Đồ đột nhiên ý thức đượcanh muốn làm gì, vội vàng xoay người đẩy anhra.

      nghĩ hôn vết sẹo lưng ? Trong lòng Tư Đồ đọt nhiên mâu thuẫn, cạnh tay chínhlà bệ rửa tay, đó còn có áo sơ mi vừamới thay, Tư Đồ chút suy nghĩ, kéo áo sơ mi phu lên người, lời cũng có suy nghĩ nhiều, liền bật thốt lên: "Kia có thể, có chỗ được. . . . . ."

      Tiếng vừa dứt nhìn thấy khóe miệngngười đàn ông trước mặt này nhếch lên, muốn cười nhưng cười: " lời phải giữ lời?"

      . . . . . .

      . . . . . .

      Tư Đồ ngồi ở bồn rửa mặt, đầu gối khẽ phátrun. Mặt bàn lạnh lẽo, lửa nóng. . . . . . .

      Nụ hôn của rơi xuống toàn thân của ,khám phá chính cũng biết , sâu ở thân thể huyền bí của . . . . . . Rốt cuộc, chờ được nữa, ở giữa hai chân côlàm ác, ngồi thẳng lên, hôn khóe miệng , hỏicô: "Có thể ?"

      Tư Đồ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hơinước còn chưa tan , hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể thở hổn hển, hai tay chốngtrên mặt bàn lạnh lẽo.

      muốn gật đầu, tiếp đó, liền đến phiên người đàn ông này, tự thể nghiệm định nghĩa trầmluân. . . . . .

      ***

      Đến tối ngày tiếp theo Tư Đồ mới về đến nhà.

      đúng ra, là xe ngủ thiếp , đợi đếnthời điểm rốt cuộc mở mắt, phát xe dừng ở mình lầu dưới.

      mê hoặc liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó quayđầu lại, mới phát ra mình gối đầu lên bả vai Thời Chung.

      Mà Thời Chung, chờ thức dậy, nhìn , liền ấm áp cười tiếng, êm ái hỏi : "Rốt cuộc tỉnh rồi hả ?"

      Tư Đồ vội vàng ngồi thẳng lên, có chút xấu hổ nhìn tài xế đằng trước cái, thấy tài xế hếtsức có trách nhiệm với công việc, căn bản làkhông có quan tâm tình huống chỗ ngồi phía sau, mới vuốt ve mi tâm hỏi Thời Chung: "Tạisao đến nơi mà gọi em dậy?"

      "Nếu như cho em biết đáp án, có phảiem mời lên uống nước hay ?" trả lời mà hỏi lại.

      "Lần sau ." Tư Đồ tự động mở cửa chuẩn bị xuống xe, " cũng trở về nghỉ ngơi thậttốt, giằng co đêm, so với em toàn. . . . . ."

      Phải! Thấy ánh mắt đột nhiên trở nên ám muội, Tư Đồ cũng biết mình lại chuyện nên .

      Định coi thường ánh mắt Thời Chung, xuống xekhông quay đầu lại.

      Thời Chung liếc mắt nhìn áo khoác rơi vàotrên xe, liền tự chủ hồi tưởng lại bộ dạng ấy mới ảo não hận thể nuốt vào miệngcủa mình——

      vội vã chạy trốn? Đến quần áo dùngcũng cần.

      Thời Chung nhịn được cười khẽ, mắt thấy bóng dáng của vòng qua đầu xe, lên bậc thang bên ngoài nhà trọ, muốn hạ xuống cửa sổ xe gọi , nhưng giây kế tiếp, nụ cười Thời Chung liền cứng ngắc bênkhóe miệng ——

      Mới vừa lên được hai nấc thang, Tư Đồ cũngbị giật mình.

      Bên trong xe, ngoài xe là hai ánh mắt đều hướng tới người Thịnh Gia Ngôn từ bên trong nhà trọ ra.

      Người phản ứng trước tiên chính là Thịnh GiaNgôn, xuống mấy bậc thang tới trướcmặt Tư Đồ.

      Tư Đồ còn có chút kinh ngạc, trừng mắt, Thịnh Gia Ngôn mỉm cười giải thích: "Tôn Dao nên mang Tiềm Tiềm trở về, ấy có chìa khóa nơi này, đưa chìa khóa cho bọnhọ mở cửa."

      Tư Đồ còn chưa kịp tiếp, sau lưng liềntruyền đến thanh đóng cửa xe"Phanh" tiếng.

      Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn nhìn, chỉ thấy ThờiChung xuống xe, về phía bọn họ.

      Thời Chung đem áo choàng đánh rơi khoáclên vai .

      có thể cảm thấy bả vai cứng ngắc. Liền thuận thế ôm vai của . Tiếp theo quan sát Thịnh Gia Ngôn, biết còn hỏi: "Vị này là?"

      Tư Đồ khỏi ngước mắt nhìn về phía ThờiChung —— ánh mắt của , lại đem mang về thời khắc tối hôm qua, thời khắc kiên định với " ta là người tốt, bởi vì ta thương em". . . . . .

      thương. . . . . . Cho nên, cũngđúng lúc ra khỏi nhà tù mang tên là"ThịnhGia Ngôn" rồi. . . . . .

      Giờ phút này, đứng ở trước mặt Thịnh Gia Ngôn, Tư Đồ rốt cuộc tìm về vẻ mặt thíchhợp, giới thiệu hai người đàn ông này lẫn nhau:"Đây là Thịnh Gia Ngôn, bạn tốt nhất của em."

      "Đây là Thời Chung, " Tư Đồ nhịn đượcnuốt nước miếng, "Bạn trai. . . . . em."

      Tác giả có lời muốn : ra sức cả đêm, rốt cuộcđổi lấy danh hiệu "Bạn trai", mời làm clock vỗtay ~~

      trước, chúc mọi người mùa xuân vui vẻ Hàaa...! Năm mới phúc lợi chính là: là khiến"Bạn trai" trước nghẹn đoạn thời gian? Còn là bò lên giường liền kiên quyết xuống, đem trước tính sau tiến hành tới cùng? Do các ngươi quyết định ~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 24:

      Edit: Thiên Kết

      Bạn trai……………

      Thời Chung nghe xưng hô này cũng bất ngờlông mày hơi nhíu lên. Ánh mắt nhìn ThờiChung, Thịnh Gia Ngôn mỉm cười nhưng giọng lại rất xa cách: “Thời tiên sinh, lúc trước có gặp qua.”

      ra sớm biết vị Thịnh Gia Ngôn này là người như thế nào. Thậm chí có lần buồn chán lái xe đậu dưới phòng khám của thấy cùng Thịnh Gia Ngôn ngồi chung xe rời . Nhưng lúc này Thời Chung làm bộ như nhận ra và quan sát Thịnh Gia Ngôn.

      Thịnh Gia Ngôn ngược lại rất khách khí đưatay về phía Thời Chung, nếu như ta khôngnhận ra cũng ngại mà giới thiệu về mình: “Tôi là luật sư đại diện của côngty xây dựng Lợi Đức.”

      Thời Chung nhìn Thịnh Gia Ngôn đồng thời cũng đưa tay về phía , giây kế tiếp anhtrực tiếp nắm lấy tay Tư Đồ lên bậc thềm, cùng Thịnh Gia Ngôn lướt qua nhau, thânmật với Tư Đồ: “Em ngại nếu ngồicùng tôi lát chứ? Chúng ta cũng rất lâu rồikhông có hẹn hò.”

      Cho đến khi tới thang máy, Thời Chung mớinhận thức được ánh mắt bất mãn của đangnhìn về phía mình.

      Ánh mắt của có bất mãn, cơ hồ là từng .

      Thời Chung biết bất mãn điều gì,nhưng lại khách khí nhéo mũi cái: “Nhâm tiểu thu, em đối với bạn trai phải công bằng chút chứ------ em lợi dụng anhthì cũng có quyền ghét bỏ ta chứ?”

      Người đàn ông này lý luận teo logic hoàn hảokhiến thể nào phủ nhận được, nhưng Tư Đồ nghĩ tới Thịnh Gia Ngôn lại trở nênlúng túng, liền nhịn được mà đẩy bàn tay bóp lỗ mũi của ra.

      giờ phút này đứng trước cơ hồ là nhíu mi, giương cung bạt kiếm, hung hăng : “Em còn dám trừng nữa sao?”
      Thời Chung nhìn , lời mang theo chút uy hiếp, gương mặt cũng dần dần cúi xuống, anhcăn bản cho có chút thời gian để kịpphản ứng, giây sau thân thể khẽ chaođảo, đem lui về phía sau bước tựavào cửa thang máy.

      Thấy lui được nữa, liền cúi đầu hôn lên mí mắt .

      Tư đồ theo bản năng nhắm chặt đôi mắt nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, làm như vậy là để cho khỏi trừng mắt với ? Người đànông này ngây thơ giống đứa trẻ 7, 8 tuổi………….

      Nụ hôn của như chuồn chuồn lướt nước dừng lại đúng lúc làm cho Tư Đồ hoàn toànquên ý định trừng mắt với , ánh mắt dường như tự chủ mà mềm mại xuống. im lặng nhìn , từ từ hóa giải cái cảm giác ngại ngùng khi mà gặp phải Thịnh Gia Ngôn.

      Đúng lúc này, bên tai Tư Đồ vâng lên tiếng“Đốt” nhắc nhở----- thang máy tới, mắt cônhìn thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tư Đồlúc này mới chợt nhớ hình như lúc nãy ThịnhGia Ngôn cũng muốn chung thang máy với bọn .

      Ngộ nhỡ Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy hành độngthân mật như vậy của cùng “bạntrai”……….Tư Đồ có chút kinh hoảng, khôngquên ngoái lại phía sau nhưng nhìn thấy bóng dáng Thịnh Gia Ngôn đâu.

      Tư Đồ khỏi chau mày, cho đến khi nhìn ra bên ngoài mới phát Thịnh Gia Ngôn vẫncòn đứng ở bậc thềm bên ngoài.

      Bóng lưng ta cứng ngắc lộ vẻ độc, dường như ta đứng ở đó cả thế kỷ vậy.

      Là ảo giác sao? Lúc này cảm thấy bóng dáng của người đàn ông kia đơn, đáng thương.

      Tư Đồ chưa kịp có phản ứng gì bị ngườibên cạnh kéo vào trong thang máy.

      Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại Tư Đồ muốn chặn cửa ra theo bản năng nhưng lại bị Thời Chung giữ lại.

      “Người giữ chìa khóa phải là người chỉphụ trách mở cửa thôi sao? ta cũng muốn cùng chúng ta lên lầu.”

      Giọng của Thời Chung nghe rất hời hợtnhưng đối với từ “Người giữ chìa khóa” gằn từng chữ ra. Tư Đồ nghe được điều đó trànngập khổ sở.

      Đối với những người bận rộn như cầnphải có chìa khóa dự phòng, ngay cả khi ngườigiúp việc của ta quên mang chìa khóa cũng gọi điện thoại cho đến để mở cửa.

      và Thịnh Gia Ngôn cùng về nước mộtkhoảng thời gian nên khi đăng ký số điện thoại cũng chỉ khác nhau hai số 0.

      Quan hệ của bọn họ vĩnh viễn là như vậy rất thân mật nhưng thể nào quá giớihạn được.

      Hôm nay khi Tư Đồ nhìn cửa thang máy dầndần khép lại, trong lòng có chút gì đó hụthẫng, chút gì đó mất mát nhưng hình nhưvẫn đủ để thay đổi gì cả………..

      Thời Chung ở cạnh bên bỏ lỡ biểu cảm mất mát khuôn mặt .

      cúi đầu hơi suy nghĩ chút, giây tiếptheo lấy tay nhấn nút gọi thang máy. Cửa thangmáy đột nhiên mở ra, Tư Đồ có chút khó hiểungẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt-----

      Vẻ mặt của là người ta thể đoán được muốn làm cái gì, chỉ nghe thấy đột nhiên mở miệng: “Hay là………….em xuống xác nhận xem ta có hay vì em mà ghen?”

      Mặt Tư Đồ bỗng ngẩn ra.

      Ngay sau đó liền bật cười: “Em có ngâythơ như đâu.”

      Chờ mong Thịnh Gia Ngôn nổi ghen, tiếp theosẽ tỉnh ngộ chạy tới đoạt về? Tư Đồ sớmnhận ra đây chỉ là trò đùa mà thôi, xung quanh có biết bao nhiêu vết xe đổ đủ để cho hiểu, tình huống như thế căn bản tuyệt đốikhông thể nào xảy ra. bây giờ là lợi dụng người đàn ông trước mặt này đêt hoát khỏi đoạn tình cảm rối rắm này.

      Thời Chung dường như tin tưởng những gì liền tiếp tục : “Tôi dạy cho em cách này………”

      Giọng của như hướng dẫn Tư Đồtừng bước từng bước , khỏi ngước mắt lên nhìn , giây kế tiếp đôi môi củaanh đặt chính xác lên môi .

      Trong khoảng khắc đó, mọi ý niệm nghĩ anhngây thơ trong lòng Tư Đồ đều tan thành mấykhói, đây là người đàn ông quá thành thụctừ phương thức hôn, môi, răng đến đầulưỡi…………….hơi thở dịu dàng của bao phủ lấy .

      Hai người cứ như vậy đứng ở góc thang máy bên cạnh chính là bảng điều khiển. Bởi vì mực nhấn ở nút mở cửa nên cánh cửakhông thể nào mà khép lại được, đột nhiên phát ra tiếng “Đinh”, Tư Đồ như bừng tỉnh tránh né ra khỏi nụ hôn của .

      Đôi môi chặt chẽ dán lên , vậy mà vẫncòn phải ô ô nhắc nhở rằng trong thang máycó camera quan sát, nhưng vẫn mặc kê ở môi tàn sát bữa bãi.

      Thân hình cao lớn của ngăn cách ôm trọn Tư Đồ vào trong lòng, bị giữ chặt lấy gáynâng cao đầu nà tiếp tục hôn.

      Nụ hôn của người đàn ông này cùng với những nụ hôn trước đây của có chút gì đó khônggiống. Nụ hôn với Thịnh Gia Ngôn của có chút gì đó e dè, có chút sợ hãi. Nhưng nụ hôn của người đàn ông này mặc dù có mạnh bạo nhưng lại làm cho cảm thấy trong đó chứađựng tất cả nhu tình-----loại ảo giác này rất dễ khiến cho phụ nữ từ bỏ tất cả lý trí của bảnthân, chỉ muốn vùi sâu vào cảm giác ngọt ngàolúc này, cách nào mà kiềm chế được……..

      mê đắm vào nụ hôn này bỗng dưng Tư Đồđẩy ra------chỉ vì bên tai truyền đến tiếngbước chân càng lúc càng gần.

      Giống như là giây sau khi Tư Đồ đẩy Thờichung ra là tiếng bước chân đó dừng ở bên ngoài cửa thang máy, cùng lúc đó Thịnh GiaNgôn xuất trước mặt .
      Thịnh Gia Ngôn hình như ngờ tới thangmáy vẫn còn đợi mình bèn ngẩn người, bật cườibước tới: “Tôi còn tưởng hai người lên lầurồi.”

      mặt Thời Chung hề có chút biến đổi,vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Tư Đồ đứng bêncạnh theo bản năng mím chặt môi. cầu nguyện khuôn mặt của mình đỏ lên,nhưng dường như hành động của như thếcàng thêm mờ ám làm Thịnh Gia Ngôn chú ý đến đôi môi có chút sưng đỏ của -----

      Thời Chung nhanh chóng nhận ra thân thể Thịnh Gia Ngôn chợt khựng lại.

      Ánh mắt Thời Chung khỏi tối lại---------đây tuyệt đối phải là tình huống mà nghĩ tới.

      Thịnh Gia Ngôn rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, đưa tay nhấn nút đóng cửa cùng nhấn nút lên lầu, ngón tay dường như có chút nghe theo điều khiển, dừng lại ởlưng chừng, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ trán cười tự giễu---

      Tư thế này của Thịnh Gia Ngôn làm cho Tư Đồ cảm thấy rất quen thuộc.

      Mặc dù Tư Đồ cảm thấy chắc chắn lắmđiều mình nhìn thấy, dù sao trước đây thấy Thịnh Gia Ngôn như vậy nhưng là nhiều năm về trước. ta cùng Yết Vũ Tình cãi vã rồi chia tay rồi lại làm hòa nhưng sau đó lại chia tay. Yết Vũ Tình đêm dọn nhà ra để lại chút tin tức. Mà đêm đó Thịnh Gia Ngôn ngồi đợi trước nhà của Yết Vũ Tình. Lúc Tư Đồtìm thấy ta ta cũng chỉ ngẩng đầu lênkhuôn mặt biến sắc, nhìn hồi lâu, cuốicùng ta chỉ cười tự giễu.

      Năm đó chính cùng Thịnh Gia Ngôn ngồitrước ngôi nhà đó cho đến khi trời sáng.

      Tiếng cửa thang máy đóng lại, ba người, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.

      Sau khi trở về nhà Tư Đồ kiểm tra hành lý phát chúng bị Tôn Dao làm cho lộn xộn, liền kiếm cớ vào phòng sắp xếp lại đồ đạc mà ra ngoài nữa, đem hai người đàn ônglàm khách rồi giao cho Tôn Dao xử lý.

      Tôn Dao biết nên chào hỏi hai vị kháchnày như thế nào, bèn trực tiếp ngồi ghếsalon, nhìn về phía hai người vẫn còn đứng ởcửa vì tìm được dép trong nhà để thay đổi bèn vung tay lên: “Hai người cứ tự nhiên, đừng khách khí.”

      Thịnh Gia Ngôn mà lại quay lại, ThờiChung lại đại giá quang lâm, cần suynghĩ nhiều cũng biết được lý do chắc chắn cóliên quan đến Tư Đồ. Tầm Tầm tìm hai đôi dép đưa tới trước mặt bọn họ rồi quay qua ThờiChung liền hỏi: “Nhậm Tư Đồ hôm qua có chung với chú phải ?”

      Chưa kịp đợi Thời Chung bày tỏ thái độ, Tầm Tầm vội quay qua Thịnh Gia Ngôn mà tranhcông: “Chú Gia Ngôn, hôm qua chú có bảo Tôn Dao gọi điện nhưng liên lạc được với Nhậm Tư Đồ, nhưng ra con bảo Tôn Dao tìm chú chân dàiquả nhiên, con phải là người dối mà.”

      Thịnh Gia Ngôn bất đắc dĩ : “Là con, con ở cùng với Nhất Minh rồi cũng bắt chước NhấtMinh gọi chú là chú chân dài, nhưng bạn trai Tư Đồ----“ Thịnh Gia Ngôn hướng về phía Thời Chung: “-------- là ta mới đúng.”

      xong ta liền khom người đổi dép mà Tầm Tầm đưa cho.

      Tâm tình Thời Chung hôm nay phập phồng,cái thân phận bạn trai của thế mà bị tìnhđịch thản nhiên thừa nhận, nên vui mừnghay hoài nghi? Còn nữa--- “ ra tôi phải là chú chân dài duy nhât?”

      Thời Chung hơi nhíu mày bất mãn, dò xét xungquanh nhưng cũng nhìn ra được nửa điểmkhó chịu hay chột dạ, bởi vì là trongđiểm: bạn trai???

      Tầm Tầm kịp trả lời vấn đề của Thời Chung vội chạy ra khỏi phòng khách tìm Tư Đồ.

      Về phần Tư Đồ với Tầm Tầm cái gì đãkhông còn quan trọng bởi vì chỉ chốc lát sau Tầm Tầm liền chạy ra ngoài, đem Thời Chungkéo vào góc, hết sức nghiêm túc mà chuyện.

      “Chú có thể hay trong vòng sáu tháng trở thành chồng của mẹ?” Tầm Tầm trực tiếp đithẳng vào vấn đề.

      Thời Chung khỏi sững sờ, nhìn lên nhìnxuống đánh giá đứa trẻ con đặc biệt này, mặtmày nghiêm túc: “………..Ý cháu là gì?”

      Tầm Tầm liếc bóng dáng dọn dẹp hành lý của Tư Đồ, ánh mắt lại dán trở người ThờiChung, lúc này mới tiếp tục : “ Sáu tháng sau cháu học lớp , chú phải biết nắm bắt cơhội này để trở thành chồng của mẹ……, bằng đến lúc cháu học, làm sao chú dùngdanh nghĩa ba tham gia họp phụ huynh?”

      “………………..”

      Tầm Tầm đối với hiển nhiên là ôm hi vong lớn với : “Chú ngày là có thể trở thànhbạn trai của mẹ, áu tháng, tương đươngvới……..” Tầm Tầm kết hợp cả đầu ngón taycùng ngón chân để tính: “Sáu tháng tươngđương với bao nhiêu ngày nhi?” Cậu tính toán căng thẳng mà khỏi cau mày.

      Thời Chung thấy thế vội cho cậu bé đáp án: “ 180 ngày.” Tầm Tần lập tức cười, vộivàng tiếp: “Đúng! 180 ngày! Trong vòng180 ngày trở thành chồng………… Lợi hại như chú nhất định thành công đấy!”

      Thời Chung nhìn cậu bé đối với mình ôm hi vọng to lớn, khỏi cụp mi xuống, yên lặngsuy tính……..180 ngày………Nhiệm vụ rất khó khăn đây.

      Tác giả có lời muốn : 180 ngày…………mọingười cảm thấy Thời Chung hoàn thành đượcnhiệm vụ sao?

      Nhìn chương trước mọi người nhắn lại, hô hào rất to là leo lên giường là kiên quyết khôngxuống, mong chờ Thời Chung dùng cánh tayoanh liệt đùa giỡn trận, thậm chí còn có người muốn ta nên thêm chút ngược vào………..Yên tâm, Bạch Sắc thỏa mãn các bạn, cứ bắc ghế chờ xem là được rồi.

      Năm mới, Tết dương lịch, mọi người có nguyệnvọng gì ?

      Nguyện vọng của ta rất nhỉ, chính là được bơi nhiều hơn chút nữa, dùng nước hoa nhiều hơn chút nữa…..

      P/S: vừa mới hỏi người khác về lần đầu tiên đitới kịch trường, bởi vì Bạch Sắc đến ba chỗ, hôm nay thời gian trôi nhanh, chương kế tiếp dâng lên trong đầu, ta đây……………..

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25.1:

      Chỉ trong chốc lát, Thời Chung suy nghĩxong, tính trước mà đối với Tầm Tầm, chợtnhíu mày sao: "Vậy con phải toàn lực phối hợpvới chú."

      Tầm Tầm cực kỳ trịnh trọng, gật đầu cái: " thành vấn đề!"

      Hai người lớn lập tức vỗ tay thànhlập hiệp ước.

      Chỉ chốc lát sau Tầm Tầm lĩnh mệnh chạy đêngian phòng Tư Đồ vẫn còn ở giúp cậu sắp xếp hành lý, cầu : " Lễ mừng năm mới năm nay chúng ta. . . . . . đừng nhà chú Ngôn chơinữa!"

      Nhóc con đột nhiên ra cầu như thế, làm cho động tác gấp quần áo của Tư Đồ dừng lại.

      ngờ cậu lại đột nhiên tớicái vấn đề này —— nhưng rất nhanh khôi phục động tác, đem quần áo xếp xong để vào trong tủ quần áo, thuận miệng : " Năm nay mẹ vốn có ý định dẫn con nhà chúNgôn để tham gia lễ mừng năm mới. Chúng ta tự đón năm mới, cùng bà ngoại, còn có Tôn Dao."

      Tầm Tầm kinh ngạc há to miệng —— cậu chỉ lo chú ý đến người đột nhiên xuất , lại bỏ rơibà ngoại và dì Tôn Dao, quên họ đến chín tầngmây. Tầm Tầm suy nghĩ chút, nhất thời lộra bộ dáng đau khổ, bước chuyển đến bên cạnh Tư Đồ, kéo vạt áo Tư Đồ: "Bà ngoại thậthung dữ, hơn nữa bà lại thích con và mẹ,con muốn đón lễ mừng năm mới với bà."

      Tư Đồ liếc nhìn bộ dáng đáng thương củaTầmTầm, nhịn được vỗ vỗ đầu cậu.

      Lúc trước nên mang theo đứa bé đến đón mẹ ra tù, chỉ trách lúc đó suy nghĩ chỉ dừng lại trước lúc mẹ vào tù—— mẹ làmhiệu trưởng trường tiểu học nhiếu năm như thế,luôn luôn thích trẻ con, mang theo Tầm Tầm, còn chờ mong mẹ của mình vui vẻ chút, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự liệu của , mẹnhìn như nhìn lẻ thù, ngay tiếp theo nhìn Tầm Tầm sắc mặt cũng tốt. . . . . .

      Tầm Tầm thấy Tư Đồ lộ vẻ do dự, thừa dịp rènsắt lúc còn nóng, nữa níu lấy vạt áo Tư Đồkhông thả, lấy lòng khoác cánh tay Tư Đồ, thả: "Có được hay ? Có được haykhông vậy mẹ?"

      Tầm Tầm luôn luôn chỉ cần có ăn ngon, có thểhoàn toàn chú ý những thứ khác, tạiđột nhiên cố chấp như thế là muốn mùng nămmới ở đâu? Tư Đồ nhịn được quan sátnhóc con này thêm mấy cái, thử thăm dò hỏi:"Lễ mừng năm mới con muốn qua nhà chú Ngôn hơi, lại muốn thăm bà ngoại, vậy con muốn cùng mừng năm mới với ngườinào?"

      Tầm Tầm kia nghe được vấn đề đặt ra, nghe hỏi như vậy, cặp mắt lập tức sáng choang, chắp tay trước ngực, nhìn Tư Đồ: "Cùng bạn trai của mẹ chứ ai."

      "Bạn trai mẹ?" Tư Đồ cẩn thận suy nghĩ cáchTầm Tầm dùng từ chút, trong nháy mắt liềnhiểu .

      Mà lúc này Thời Chung, mặt lạnh ngồi đối diện với Thịnh Gia Ngôn, xem ti vi, mộtnhìn điện thoại di động, Tôn Dao ở giữa xem hai người đàn ông này chút, liếc cái, cũng biết nên làm sao để đánh vỡ khítrầm mặc này, định cái gì cũng quản, đem thanh TV chỉnh lớn, áp đảo tất cả lúng túng.

      May mà cũng lâu lắm, điện thoại của người trong đó liền vang lên —— Thời Chungrất nhanh nhận điện thoại, đại khái nghe vài câu,con mắt liền trầm xuống. Thời Chung đứng dậy tới ban công phòng khách để nghe điện thoại, Thịnh Gia Ngôn liếc mắt nhìn dáng vẻ ThờiChung đứng ngoài ban công nghe điện thoại, mi tâm khỏi nhíu lại. lúc này, Tư Đồ từ trong phòng ra, chuẩn bị tìm người khởibinh vấn tội ——

      Tư Đồ tới phòng khách, thoáng nhìn xung quanh chút liền thấy bóng dáng người nàođó ở ban công, cũng nghĩ nhiều, trực tiếp tới, chuẩn bị kéo cửa sổ sát đấtđang khép hờ, động tác Tư Đồ chợt dừng lại, chỉ vì đột nhiên nghe giọng lãnh khốcThời Chung với người bên kia điện thoại: "Mua lại cái video đó cho tôi. bán? Vậy bức đến khi bán mới thôi."

      Mắt thấy cúp điện thoại, sắp vào, Tư Đồ theo bản năng buông cửa sổ sát đất ra, lui về phía sau nửa bước. Tiếp theo trong chớp mắtThời Chung chuẩn bị trở về phòng khách, lại gặp mặt Tư Đồ.

      Nhìn thấy Tư Đồ, thoáng sững sờ, sau đó khuôn mặt vốn nghiêm túc và lãnh khốc lại ra nụ cười ấm áp, kéo cửa sổ sát đất vào, thấy Tư Đồ vẫn chau mày theo dõi , nụcười của lại sâu hơn phần: "Thế nào?"

      Tư Đồ hề gì, chỉ yên lặng lắc lắc đầu.

      Người đàn ông trước mặt này ràng nhìn thấysự khác thường của , nhưng hỏi, liền . Tư Đồ đột nhiên phát mìnhkhông biết gì về , càng nhìn ra giờphút này tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưngtrong lòng đầy gợn sóng. Sau khi nghe Tầm Tầm , vốn muốn khởi binh vấn tội , muốn hỏi cùng Tầm Tầm rốt cuộc có thànhthỏa thuận gì , nhưng bây giờ. . . . . .

      Tư Đồ đột nhiên nghĩ đến lúc đưa về nhàngười đàn ông này có buổi tối còn có việc, khách khí hỏi : " phải tối nay còn có việc sao? Có chuyện trướcđi, đừng chậm trễ thời gian."

      Thời Chung bất đắc dĩ cười tiếng: "Em là hạ lệnh đuổi khách sao?"

      có trả lời. Thời Chung cũng khôngbuồn bực, chỉ gật đầu cái: "Vậy trước."

      Tư Đồ đến cửa trước, thay kéo cửa ra. là "Đuổi khách", đưa mắt nhìn ThờiChung thay giày xong, ra cửa nhà trọ, Tư Đồ chỉ nhàn nhạt tiếng "Gặp lại" , rồi chuẩnbị đóng cửa lại, cũng lúc này đột nhiên lấytay chặn cuẩ lại.

      " Tư Đồ."

      Người đàn ông này rất ít khi gọi thẳng họ tên như vậy, cộng thêm giọng mát lạnh của , Tư Đồ bị kêu như vậy, cánh tay nắm củangưng lại động tác.

      " phải là Đại Ác Nhân, nhưng cũngkhông là người tốt lành gì, thậm chí tất cả những thứ tốt đẹp chỉ dành cho người." nhìn Tư Đồ, cảm xúc cất giấu trong mắt làm cho Tư Đồ hiểu, "Như vậy, em có nguyện ý hay ?"

      Giọng điệu của có thể là bình tĩnh, lạilàm cho Tư Đồ khỏi kinh hãi.

      Đúng lúc này cửa chính khép lại, đem tất cả kinh hồn bạt vía hoặc khoái chí kết thúc ở mộttiếng "Lạch cạch" đóng cửa.

      ***

      tuần sau chính là đêm 30, trong nội thành ban hành cấm khói lửa, ngũ vị cũng trở nênnhạt nhẽo rồi.

      Tầm Tầm bởi vì thể cùng chú chân dài cùng nhau ăn tết, buồn bực hồi lâu, Tư Đồ mau cho cậu cái PAD, lại mua thêm cái PS4 cho cậu, cậu mới cho Tư Đồ khuôn mặt tươi cười. (PAD, PS4 tớ biết là gì, nên để nguyênvăn.)

      Tư Đồ lại cảm thấy có gì, nếu mẹ khôngmuốn thấy , lại có dũng khí cùng Thời Chung đón lễ mừng năm mới, lại có lập trường ăn chực ở nhà Thịnh Gia Ngôn, tỉnh táo coi như tốt lắm rồi.

      Sau khi Tôn Dao quay xong mấy tiết mục chođêm 30, liền nương nhờ nhà Tư Đồ, ở nơi nàylàm sâu gạo. Hôm nay đồ ăn mua ngoài kinh doanh phát đạt, Tư Đồ phí sức chuẩnbị tốt bàn thức ăn ngon cho đêm 30, mặc dù Tầm Tầm có lời oán thán, nhưng khi nhìn thấy quà mừng năm mới, ăn cũng vui vẻ.

      TV phát tiết mục cuối năm, trình diễn đến tiết mục ma thuật Tầm Tầm mò thấy cách choi trò chơi trong PS4 rồi, Tôn Dao cũng uống đến tám phần, điện thoại di động của yên lặng bỗng nhiên vang lên, Tôn Dao lạilàm như nghe thấy, lại tiếp tục mở thêmmột chai cho mình.

      Tư Đồ cùng Tôn Dao ngồi trước bàn đầy thứcăn, thanh chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo—— bạn bè của Tư Đồ cũng nhiều, nămnay ăn tết điện thoại di động lại vang lên nhiềuhơn so với năm trước, dù sao trước đây khônglâu họp mặt bạn bè, bạn học cũ mất liên nhiều năm cũng giữ phương thức liên lạc, đêmgiao thừa liền nhắn tin chúc phúc nhau, cũng làm cho tình cảm càng thêm khắng khít.



      xin lỗi m.n, hôm qua tớ quên post truyện lênmât, ngàn lời xin lỗi xin gửi tới người

      Editor: Sandy

      Chương 25.2:

      Tư Đồ cùng Tôn Dao ngồi trước bàn đầy thứcăn, thanh chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo—— bạn bè của Tư Đồ cũng nhiều, năm nay ăn tết điện thoại di động lại vang lên nhiềuhơn so với năm trước, dù sao trước đây khônglâu họp mặt bạn bè, bạn học cũ mất liên nhiều năm cũng giữ phương thức liên lạc, đêmgiao thừa liền nhắn tin chúc phúc nhau, cũnglàm cho tình cảm càng thêm khắng khít.

      Điện thoại Tư Đồ bị mất ngay ngày họp mặt bạnbè rồi, cái này là lúc mua quà cho Tầm Tầm mớithuận tiện mua cho mình cái, may là có thể phục hồi số cũ, nếu bạn học cũ khôngthể liên lạc được với , tối nay nhàmchán đến chết rồi.

      Chỉ là Tư Đồ ngờ, lại nhận được mộtcuộc gọi ——

      số lạ, thậm chí là số điện thoại nhà biết, Tư Đồ nghe đôi câu, sắc mặt dần dần liền trầm xuống.

      Tôn Dao ngồi yên ở bên cạnh , phối hợp uống rượu, Tư Đồ do dự lâu, vỗ vỗ Tôn Dao:"Là cậu của cậu gọi điện thoại tới. . . . . ."

      Tôn Dao ngẩng đầu nhìn cái, lên tiếng. Tôn Dao luôn luôn biểu có tim có phổi, trong mắt đột nhiên mờ mịch, Tư Đồ có chút đành lòng đem điện thoại giao cho Tôn Dao.

      Vì vậy chỉ có thể thử thăm dò câu: "Cậucậu mẹ cậu năm nay đón năm mới, . . . . . . Mẹ cậu rất nhớ cậu, hỏi cậu có thời gian nóivài lời với bọn họ hay ?"

      "! Vô ích!" Tôn Dao vung tay lên, thiếu chút nữa đem thức ăn bàn quét toàn bộ xuống mặt đất.

      Tư Đồ vịn cái mâm sắp đỗ, lại thể nắm lạiTôn Dao, chỉ thấy Tôn Dao vung tay lên, quay đầu, liền tựa vào bàn ăn.

      "Bọn họ phải là muốn hỏi tớ tại sao chưagửi tiền cho bọn họ?" Tôn Dao uống đếnmồm miệng , gục xuống bàn, cầm ly rượu lên hơi uống cạn, ý vị cười lạnh, "Gửitiền? Tớ gửi cái rắm! Năm đó tớ bị kiện cáo, cuối cùng còn phải là bị mấy người đượcgọi là người nhà nhà này kiện sao! Bây giờ còn muốn cho tớ gửi tiền, tớ là cây rụng tiền sao?Phi! Mơ !"

      Cho dù bình thường Tôn Dao uống rượu saycũng giống hôm nay, Tư Đồ suýt chútnữa che miệng của , may là Tầm Tầm ở trong phòng khách chuyên chú chơi máy chơigame, nếu Tư Đồ biết làm thế nàovì Tôn Dao lần này lời say xong việc.

      Thấy như vậy, Tư Đồ chỉ có thể mượn cớcúp điện thoại của cậu . Tôn Dao còn nằm ởđó cắm đầu cắm cổ xong, chỉ là thanhcàng ngày càng , cho đến lúc cuối cùng hoàntoàn nghe được giảng cái gì.

      Tôn Dao thường đón năm mới cùng với Tư Đồ, tự mình ra nước ngoài chơi vòng,hoặc là trải qua năm mới cùng với công việc,tóm lại là trở về nhà ăn năm mới. Dù vậy, hàng năm vẫn gửi tiền cho nhà người. . . . . .Có lẽ năm nay, Tôn Dao hoàn toàn chán ghét loại phương thức duy trì thân tình bằng tiền bạcnày. Vốn là bị mọi người vứt bỏ, liền dựavào bất kỳ ai, chỉ tự lo mình do, phiêu phiêu bạc bạc khắp nơi.

      Tiếng chuông 0 giờ vang lên, Tư Đồ đỡ TônDao vào trong phòng, đoán chừng Tôn Dao ngủ như chết rồi. Tầm Tầm lúc trước vẫn còn ở tâm tâm niệm niệm muốn tìm chú chân dài để cùng bắn pháo hoa nay cũng ôm máy chơigame nằm ghế sa lon ngủ thiếp , Tư Đồ đem tên nhóc con này ôm vào phòng của cậu,điều chỉnh tư thế ngủ.

      Tư Đồ dọn dẹp xong bàn ăn, cũng dọn dẹp xong các món đồ chơi toán loạn khắp nơi của Tầm Tầm, rồi ngồi ở ghế sa lon xem tiết mục cuối năm.

      Tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, người dẫn chương trình tươi cười rạng rỡ cung chúcngười dân cả nước gia đình vui mừng xum họp,Tư Đồ cười tiếng, nhìn vòng quanh bốnphía cái, chỉ có an tĩnh, vì vậy nữa mộtnhai lại câu "Gia đình vui xum họp", nụ cườiliền mất tự nhiên rồi biến mất.

      Người có lẽ cũng lúc, đột nhiên cảmthấy mình sắp nuốt hết vô hạn toàn bộ độc,điện thoại Tư Đồ đặt ghế sa lon, vào thờiđiểm này, phản xạ có điều kiện muốn nghe thanh Thịnh Gia Ngôn, nhưng vừa mở khóa điện thoại, Tư Đồ liền bình tĩnh lại.

      ném di động lên ghế, đem lượng TV chỉnh lớn, kích động muốn nghe giọng củaThịnh Gia Ngồn dần dần phai nhạt.

      Cũng lâu sau, điện thoại di động lại vang lên, Tư Đồ cúi đầu xem xét màn ảnh. Do dự rấtlâu, nhận hay .

      còn chưa lên tiếng, thanh trong TV đãtruyền vào ống nghe, vì vậy câu đầu tiên ThờiChung mở miệng cười hỏi: "Em lại nhàm chán đến mức xem tiết mục cuối năm?"

      Giống như độc đâm xuyên qua người của mình, giọng Tư Đồ khó tránh khỏi có chút cứng rắn: "Sao lại kinh ngạc như vậy sao?"

      Bên kia lại truyền đến tiếng cười: "Khôngngờ đến nhà luật sư Thịnh cũng nhàm chán nhưvậy? Còn tưởng rằng chỗ em rất náo nhiệt, kết quả lại xem TV?"

      Đoán chừng là Tầm Tầm với vị chú chân dài này rồi, mình ăn tết ở Thịnh gia—— Tư Đồ có chút bất đắc dĩ, thân thểnghiêng cái, liền ngửa mặt nằm ghế sa lon: "Vậy lúc này tiên sinh ra sao? Chê chúng tôixem tiết mục cuối năm nhàm chán, lại đanglàm những gì, có hoạt động giải trí gì sao?"

      "?" Trong lời của cất giấu ý cười nhợt nhạt, " lại nhàm chán hơn em, ở nhà ai nên ra ngoài tản bộ, đếntrước nhà em."

      Tư Đồ trố mắt, đột nhiên có hành động điên rồ như vậy, trực tiếp đứng lên, chút suy nghĩ chạy đến phía cửa chính.’’

      Cửa chính "Két" kéo ra, nhìn thấyngười đàn ông này ở hành lang ngoài cửanhà tản bộ.

      Mơ hồ khoảng nửa giây, Tư Đồ cảm giác mìnhgiống như thiếu niên mười mấy tuổi, lúc mới biết lần đầu, trái tim đập thình thịch, vẫn như từ bỏ ý định cũ chưa, cầm điện thoại diđộng, cúi đầu, nhìn bóng của mình mặt đất, qua lại, bâng quơ chờ đợi, chẳng biết lúcnào mới chết tâm được. . . . . .

      ngẩng đầu lên, mặt vốn là đơnnhưng khi thấy liền biến mất. cười vớicô, mừng rỡ : "Em . . . . . ."

      ***

      Trùng hợp cũng tản bộ ven đường nên mới gặp nhau?

      Hình như. . . . . . so với việc ở nhà xem TV.... Tư Đồ nhìn bóng dáng hai người rơi trênđất, có chút chán nản nghĩ.

      Tối nay ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi cùng áo len màu xanh đen, quần dài màu đen, giày màuđen, áo khoác ngoài cũng mặc. may là hôm nay trời cũng lạnh. . . . . . Đâu chỉ lạnh? Tư Đồ cảm giác lòng bàn tay mìnhcũng toát mồ hôi, cũng biết là nóng, haylà bởi vì cùng tản bộ, làm có chút khẩn trương.

      Thạch cao tay cũng gỡ ra rồi, trang sức duy nhất bình thường hay đeo—— đồng hồđeo tay, cũng đeo, hình như họ cũng đikhá lâu, khá xa rồi. . . . . .

      Nhưng Tư Đồ nhịn được, lại làm sát phong cảnh —— nhìn thời gian chút, bọnhọ giờ đồng hồ, tại thời gian này,những người khác phải ngủ chính làngười nhà đoàn tụ, mà cùng với . . . . . . Tư Đồ nhịn được hỏi: " ởnhà bồi Tần lão tiên sinh sao?"

      "Ông ta cùng người phụ nữ khác mừng năm mới." Hình như ý thức được giọng mìnhkhông tốt, Thời Chung rất nhanh lại bổ sung mộtcâu, ", cùng mẹ ghẻ ."

      Tư Đồ tiếp xúc với Tần lão gia tử, ngược lạichưa từng nghe ông có cưới vợ khác. Tư Đồ: "Tần lão tiên sinh cũng nên có gia đình riêng rồi, đây cũng là chuyện bình thường, cũng đừng quá chú ý."

      Nghe ý vị sâu xa khuyên mình như vậy, ThờiChung nhịn cười được, đường phố trừ bọn họ ra hai, thấy bất kỳ bóng dáng của người nào khác, cũng vì vậy, tiếng cười của cơ hồ mơ vang hơn chút, quấn quanhbên tai Tư Đồ: "Đừng hiểu lầm, rất hi vọngmình có mẹ ghẻ . Nhiều mẹ ghẻ, tiết kiệm nhiều việc, theo lời ba , ông ấy ở cùng với , phải ông bị lạnh lẽo làm giận chết,chính là ông nhịn trực tiếp đánh anhmột trận."





      Editor: Sandy

      Chương 25.3:

      Nghe ý vị sâu xa khuyên mình như vậy, ThờiChung nhịn cười được, đường phố trừ bọn họ ra hai, thấy bất kỳ bóng dáng của người nào khác, cũng vì vậy, tiếng cười của cơ hồ mơ vang hơn chút, quấn quanh bên tai Tư Đồ: "Đừng hiểu lầm, rất hi vọng mình có mẹ ghẻ . Nhiều mẹ ghẻ, tiết kiệm nhiều việc, theo lời ba , ông ấy ở cùng với , phải ông bị lạnh lẽo làm giận chết,chính là ông nhịn trực tiếp đánh anhmột trận."

      Tư Đồ nhịn được cười lên tiếng,nhưng rất nhanh lại nhịn được thu hồi nụcười. Bối cảnh Tần lão tiên sinh, theo kinh nghiệm hành nghề của , rất ràng, dù sao Tần lão tiên sinh cũng keo kiệt phần chia sẻ " tích chói lọi " của mình, cho tới thời khắc này, đứng ở bên cạnh , vị này. . . . . .

      Thấy mang ánh mắt nghiên cứu nhìn mình, Thời Chung cũng dừng lại bước chân: "Em muốn hỏi cái gì?"

      Tư Đồ suy nghĩ chút, còn chưa nhẫn tâmphá hư khí coi như tệ giờ phút này, "Thôi, có gì."

      Tư Đồ xong, cắm đầu cắm cổ về phíatrước, lại đột nhiên bị kéo trở lại.

      Đèn đường chiếu xuống, hắt lên ánh mắt của , đem ánh mắt phản chiếu, rất mônglung, rất xác định với : " tại anhlàm buôn bán tuyệt đối phạm pháp,nhưng có lúc bởi vì đối thủ quá phận, chỉ cóthể dùng phương pháp của họ mà đối phó bọnhọ, những phương pháp này quả đủ Quang Minh Lỗi Lạc, nhưng những đối thủ cũngkhông phải là cái chính nhân quân tử gì, cũng cảm thấy có gì ổn."

      Có lẽ bởi vì bản thân Tư Đồ rất thích đem lời giấu ở trong lòng, ra rất thích có lời thẳng.

      lâu chưa từng tin tưởng lời cam kếtcủa người khác, cũng biết vì sao, cômuốn tin tưởng .

      Vì vậy suy tư chốc lát, lại hỏi: "Được, vậy em hỏi vấn đề nữa."

      Thời Chung rửa tai lắng nghe.

      "Có phải và Tầm Tầm đạt thành thỏa thuận gì hay ?"

      Thời Chung bất đắc dĩ, thành trả lời : "Nóđể cho trong vòng 180 ngày cưới em về nhà, cũng đồng ý với nhóc rồi."

      180 ngày? Tư Đồ sửng sốt chừng năm giây——" tại sao lại đồng ý? liền. . . . . . Cứ như vậy có nắm chắc giải quyết em cáchnhanh chóng được ?"

      Đây là lời hoang đường nhất Tư Đồ ngheđược từ trước tới nay.

      Thời Chung thản nhiên đáp: " lấy được,chỉ là. . . . . . cũng có đồng minh, phần thắng lớn chút. Cớ sao làm?"

      Tư Đồ nhịn được lắc đầu liên tục: "Liềnđứa bé cũng lừa gạt, khó trách bọn đều phải là người tốt. . . . . ."

      Con mắt Thời Chung trầm xuống, giữ cằm củacô, để cho lại lắc đầu từ chối, yên lặngnhìn , giọng đặc biệt trịnh trọng: "Hoannghênh vào thế giới người xấu. . . . . ."

      ***

      Sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên trong năm làm Tư Đồ tỉnh lại.

      nhíu nhíu mày, mở mắt, cặp mắt còn mang theo tràn ngập buồn ngủ, tùy ý nhìn chút,liền thấy cái tay gác vai mình.

      sai, cánh tay của đàn ông.

      Gian phòng nhà trọ này, lúc trước tới lần; cái giường này, ngủ qua lần; người đàn ông này. . . . . . ngủ qua chỉmột lần.

      Tư Đồ ngây người chừng phút, mới chậm rãi mà đem cái tay người đàn ông này từ vaimình dời , lặng lẽ quây lấy chăn ngồi dậy.

      nhìn Thời Chung vẫn còn ngủ say bên cạnhmột cái, lại nhìn đông hồ treo tường ——sáu giờ rưỡi sáng.

      Tối hôm qua bọn họ tản bộ đường, câu được câu hàn huyên đến hai giờ, lại từ nhà tới. . . . . . Nhà . Sau đó hỏi: "Ởlại?"

      Sau đó nữa. . . . . . Liền xảy ra chuyện thể ngăn cản rồi.

      Sau đó nữa. . . . . . Hơn bốn giờ sau, vào giờphút này, Tư Đồ nhìn áp lót bị xé hư ở cuối giường, trong lòng nghĩ, mình nhất định là điênrồi. . . . . .

      Tác giả có lời muốn : màu mỡ 5000+ ra lò, các ngươi nên cần liền ta lại xem vừa vặnđi qua đêm 30 chi thuyền chứ? sắc mặt CJ hỏi mọi người. . . . . .


      —— tiểu kịch trường tuyến phân cách —-

      Tiểu kịch trường chi lần đầu tiên

      Ngày nào đó, lúc phu nhân lần nữa bị người khác hành hạ hết sức mỏi mệt, rốt cuộc nhịn được hỏi: cái người này, động tác giày vò người khác như thế học được ở đâu?

      Người khác đáp, chỉ chống huyệt Thái Dương, tay còn lại vòng quanh tóc của chơi đùa.

      Lúc phu nhân rốt cuộc thể nhịn đượcnữa, lật người đè người khác: hay ?

      Người khác luôn luôn thành thực: nữ nhân.

      Nữ nhân? Ý tứ của , những thứ này . . . . . . Giày vò, tất cả đều học được từ chỗ nữ nhân?

      Vì vậy, người khác bị phạt ngủ nửa tháng ở thư phòng, rốt cuộc ý thức được nên vì mình lờicông đạo, vì vậy. . . . . . Liền biến thành đại hội hỏi tội chồng.

      Hỏi: bạn đầu tiên?

      Đáp: . . . . . . tiểu học.

      Hỏi: thứ hai?

      Đáp: Sơ Tam.

      Hỏi: người thứ ba lớp mười?

      Đáp: thông minh.

      Hỏi: đừng cho là em đùa giỡn. Thứ tư đây?

      Đáp: năm ngoái.

      Lúc phu nhân suy nghĩ chút —— nămngoái?

      Tiếp tục tra hỏi: người nào?

      Đáp: trừ em ra còn có ai?

      Lúc phu nhân lại suy nghĩ chút —— từ lớpmười , đến năm ngoái?

      Ngày thứ hai, người khác thành công quay lạiphòng ngủ. . . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 26.1:
      Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, Nhậm Tư Đồ ngồi ngây ngẩn lát, rốt cuộc cũngphải thừa nhận, tình dục là chuyện cực kỳ kỳ diệu. Cho tới bây giờ khi nhìn cũng cảm thấy so với tối hôm qua đẹp trai hơn chút, thậm chí nhịn được đưatay chạm vào mi tâm vẫn còn nhíu lạicủa .

      Nhậm Tư Đồ đưa ngón tay di chuyển từ sống mũi cao của xuống dưới, mơn trớn bờmôi xuống cằm rồi xuống tới hầu kết. còn nhớ bộ dạng hầu kết chuyển động của tốihôm qua.

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy xấu hổ khi vẫn còn nhớrất những chi tiết của đêm hôm qua nên hề phát lông mi của khẽ run lên. Nhậm Tư Đồ mặc dù muốn thu tay lại nhưng đãkhông còn kịp, đột nhiên bị bàn tay chínhxác nắm lại.
      Nhậm Tư Đồ bị hù dọa đến mức thở mạnh, nhàng mở mắt, ranh mãnh trêu chọc :“Em nghĩ gì mà mặt hồng lên như vậy?”

      Nhậm Tư Đồ giãy ra khỏi tay nhưng thoát chỉ có thể lấy hết can đảm nhìn lại :“Em phải rồi. Mọi người nếu phát emkhông có ở nhà chắc thê thảm lắm đây.”

      Thời Chung lúc này mới thôi nhìn nữa, nhìn về phía cái chuông treo tường nhưnglại có buông tay ra, ngược lại còn kéocô ngã lên người .

      “Còn sớm mà……………..” Vừa xong kịp tháo nút áo sơmi cả ra.

      luông muốn ở trước mặt mà lộdiện hoàn toàn luôn là sau khi bị tháo sạch quần áo người hoảng sợ lấy áo sơmicủa phủ lên người, sau đó chịu để cho cởi ra. biết muốn để cho thấy vết thương ở lưng nên cũngkhông miễn cưỡng. cực kỳ dáng vẻ mặc áo sơmi rộng thùng thình của ---- cổ áo phía lộ ra nửa bên xương quai xanh, phíadưới vạt áo là đôi chân thon dài trắng noãn. Chỉcần cởi nút cài là gặp trở ngại gì khi đưa tay vào cổ áo, ve vuốt nơi mềm mại ấy.

      dùng đầu lưỡi lướt vành tai Nhậm Tư Đồ, chịu ngứa được liền rụt cổ lại thếnhưng lại có ý dừng lại, cố ý trêu đùacô. nhịn được nữa bèn lấy tay che tai lại, vừa thẹn thùng vừa cáu trừng mắt nhìn , vì vậy mà mới tha cho lỗ tai đáng thương của . Sau đó chuyển qua hôn cổ, môi ---nhưng khi vừa mới chạm vào môi côliền cuống quýt dùng tay bịt miệng mình lại.

      Môi Thời Chung chạm vào bàn tay , chỉngh thấy thanh tràn ra từ kẽ ngón tay của : “Em chưa có đánh răng………”

      làm ra bộ dạng có vấn đề gì, giọng : “ ngại.”

      “Em ngại!”

      cố gắng đẩy tay của ra nhưng được, bèn tay chống thân thể lên vững vàng áp chế , tay nhịn nhéo mũi : “Em đúng là khó phục vụ…………”

      Mặc kệ dùng cách nào để khích tướng nhưng vẫn như cũ che miệng chịu buông, rốt cuộc cũng hết cách với bèn trực tiếp ôm dứng dậy. Nhậm Tư Đồ hốt hoảng buông tay ra, giây sau hốt hoảngdùng hai tay ôm chặt lấy bả vai người đàn ôngnày bởi vì đem hai chân vòng qua eo mình, cứ như vậy bế xuống giường. cứ như vậy mà ôm chặt mặc cho nhịn được mà nín thở, cứng ngắc người dám thả lỏng.

      ngược lại cảm thấy rất thích thú với tháiđộ của , bế vào phòng tắm, ôm đến bên bồn rửa mặt, nháy mắt liền đưa cho bàn chải cùng ly súc miệng. Nhậm Tư Đồ vừa gạt kemđánh răng vừa nhìn người đàn ông bên cạnh vừangậm bàn chải đánh răng vừa mở vòi hoa sen, cảm thấy mình được phục vụ giống như bà hoàng.

      Ai có tình sống được? ra như bây giờ cũng rấttốt……….Nhậm Tư Đồ bị những ý nghĩ này của mình làm cho kinh sợ.

      Thời Chung điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp rồi lại cạnh bên Nhậm Tư Đồ thấy đangcầm ly súc miệng súc sạch bọt kem đánh rănglại thấy dường như ngẩn người, liền lấymột ít bọt kem còn dính ở khóe miệng bôi lên chóp mũi , thúc giục : “Em còn chưa có súc miệng sạch?”

      Nhâm Tư Đồ đem những suy nghĩ lộn xộn trong đầu dẹp qua bên, cũng có để ý đếnsự gấp gáp thúc giục của , đánh răng rửamặt, vừa mới kéo khăn lông lên định launước mặt liền bị chặn lại hai lời mà hôn lên.

      Nhậm Tư Đồ cảm giác như trở nên mê luyếnngười đàn ông này. 27 tuổi mới nên thử trái cấm lần đầu đây phải là điều mà người đàn ông nào cũng làm được. Thân thể dường như chiến thắng mọi dè dặt trong tâm lý. Trong khi còn chưa nhận thức được gì đãcởi xong quần áo của với tốc độ còn nhanh hơn suy với suy tính. ôm đến bồn tắm, áo sơmi của bị tiện tay ném xuốngsàn nhà mà người vẫn còn mặc chiếcquần tay dài màu đen. Mặc dù hơi nước cản mấttầm mắt nhưng lại làm cho xúc giác trở nên nhạy cảm, Nhậm Tư Đồ cảm thấy ràng dưới lớp vải quàn tây kia cái gì đó ngẩng đầu đứng dậy.

      Hai người làm sao có thể tắm xong đây?

      Mặc dù tiếng nước chảy lớn nhưng Nhậm TưĐồ vẫn nghe thấy thanh khóe khóa quầnxuống, sống lưng dính vào vách tường gạch men ướt át, làm cho cảm thấy có chút mát mẻ vậy mà tay eo lại giống như lửa nóng. Tay từ hông trượt xuống dưới,cho đến khi đem đầu gối khẽ cong lên. Đầuóc khẽ vang lên ong ong, cảm thấy từ từtiến vào liền nhịn được đẩy bờ vai củaanh cái: “Cái đó……….”

      Nhậm Tư Đồ lần đầu tiên phát ra rằng lôngmi người đàn ông này dài, giờ phút này lông mi của vương vài giọt nước. cười mộttiếng hạt ngọc nước liền ngỏ xuống ngực Nhậm Tư Đồ. thoáng lui ta chút, cúi xuốnghôn lên chỗ ngực mà giọt nước vừa rơi xuống, sau đó liền ngậm lấy nhũ hoa, nhàngmà mút lấy. Nước ở vòi sen nhàng chảyxuống, đem hai người dịu dàng mà bao phủ lấy. Toàn bộ giác quan của Nhậm Tư Đồ dồn ởnơi bị ngậm lấy, hai tay bất giác luồn vào mái tóc ngắn của . ngẩng đầu lên nhìn chút, thấy hơi nhắm mắt nhưng lại tỏ ra biểu tình gì bèn cười tiếng rất nhanh từ trong túi quần lấy ra cái túi bạc . dùng răng xé bỏ cái vỏ, đeo vật đóvào, lại lần nữa nâng chân lên, điềuchỉnh góc độ tốt rồi tiến sâu vào bên trong của .

      Đông tác của giống như phối hợp với nước ấm bên ngoài, nhàng mà có lực, ý thức của Nhậm Tư Đồ dần dần chìm vào đê mê khôngdám nhìn thẳng vào cái bóng của mình trong mắt , chỉ có thể khẽ cúi đầu nhìn mặt sàntràn ngập nước.

      Chiếc vỏ giấy bạc kia bị người đàn ông này tùyý ném xuống đất, trong thân thể dâng lên từng đợt từng đợt khoái cảm khiến cho Nhậm Tư Đồ có chút mất hồn mà suy nghĩ. Lần đầu tiên côtới nhà còn có trữ sẵn vật này,đủ để cho khẳng định lúc trước phải là người bừa bãi làm cho lúc ấy trong lòng có chút thả lỏng. Nhưng lần này tới những thứ này đều được chuẩn bị chu đáo,thậm chí khi ôm vào phòng vệ sinh cũng kịp lấy cái bỏ vào trong túi quần. Nhưvậy làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy hình nhưviệc hôm qua rủ tản bộ giống như mộtcái bẫy, cái bẫy đem ăn sạch .

      Nhưng hình như……….Có chút cam chịu chui vào trong cạm bẫy của , từ từ thưởngthức……………

      Trong phút giây Nhậm Tư Đồ thất thầnđộng tác của bỗng nhiên mãnh liệt lên, làmhai chân bỗng run lên cơ hồ đứng vững. may là được vững vàng ôm chặt lấy. chỉ còn biết vô thức phát ra những thanh nho , cau mày nhìn . cảmnhận được chỗ sau nhất trong dang co rút lạithì liền ngừng chút hôn nhàng lấy côtrước khi lại mạnh mẽ động thân.

      Người phụ nữ này đối với mọi người luôn tỏ ra lạnh nhạt duy chỉ có đối tên họ Thịnh kia là âncần. Hình như chỉ có trong khoảnh khắc này mới bày ra được dáng vẻ đáng thương, muốn cựtuyệt nhưng lại giống như mời chào , đáp lại . Vẻ mặt dường như biến sắc, nhìn khuôn mặt nhắm mắt hôn đáp trả lại của hề động thân mạnh mẽ nữa, chỉ ôm chặt.

      So với việc hoạt động mãnh liệt hoàn cảnh như này làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy mệt mỏi hơn. ngậm lấy môi , lại chạm vào chỗ nhạy cảm sâu kín của , lồng ngực vững chãi áp sát nơi mềm mại trước ngực của . Mà điều duy nhất có thể làm lúc này là vô lực dựa vào người . dày vò của đối với quá đa dạng, đem lật trở lại chống lên vách tường, lưng dán vào lồng ngực , lại lần nữa ra sức đánh chiếm.

      theo bản năng khép hai chân lại cự tuyệt sựxâm nhập của , chống đỡ lấy nhưngkhông tìm được lối vào, lúc này giống như thử thách chịu đựng của .
      CHƯƠNG 26.2

      Edit: Thiên Kêt

      Còn rất muốn chiếm đoạt lấy lần nữa. đưa tay nâng lấy hông , nhẹnhàng xoa nắn làm cho kiềm chế được mà run rẩy, lại tiếp tục mút lấy tai , dán sát lên khuôn mặt , ở bên tai nỉ non: “Cho nhé.”

      thanh trầm thấp ngọt ngào như rượu vangrót vào tai Nhậm Tư Đồ, làm trở nên mơ hồ mặc cho Thời Chung xoay mình thành tư thế mông vểnh lên, từ từ nghênh đón lấy .

      Nhậm Tư Đồ biết cuộc dây dưa này bao giờ mới kết thúc, đợi đến lúc có thể có sứclực chống mình ngồi dậy ở giường liếc nhìnđồng hồ ---- 9 giờ rưỡi rồi.

      Nếu bây giờ về nhà có lẽ Tầm Tầm sớm ngủ dậy rồi, chợt cảm thấy tình thế bâygiờ là hết cách cứu vãn bèn tiếp tục đắp mềnnằm xuống giường—đây chính là hậu quả của việc quá tham luyến sắc đẹp của đàn ông đây mà.

      Nhưng lại có người cố tính muốn kéo chăn của lên.

      Chăn vừa vén lên đập vào mắt là vẻ mặtkhoan khoái của người đàn ông nào đó, trênmặt lún phún râu ria, quần áo chỉnh tề. bèn nhìn lại mình thấy có lẽ trong lúc ngủanh giúp sấy tóc, quần áo của chắccũng là do thay.

      Hai người bọn họ cùng tuổi với nhau nhưng vì cái gì mà thể lực của lại sung mãn như vậychứ? Ngay cả khi bị thương do tai nạn giao thông cũng mau bình phục hơn so với người khác…. Nhậm Tư Đồ có chút tức giận bất bình, nhưng sức lực để đem tưc giận ra miệngcũng có chỉ có thể cựa mình rồi tiếp tục ngủ.

      Người đàn ông này vén chăn là ép rờigiường, coi như là còn có chút lương tri. ngồi cạnh dịu dàng hỏi: “Em đóibụng sao? Có muốn dậy ăn chút gì ?”

      “Lát nữa …….. em buồn ngủ…………”


      Nhìn cuộn tròn mình trong chăn, Thời Chungsuy nghĩ chút bèn qua bên phía kia ôm lấy nằm ngủ bù. Nằm ngủ mà ôm nhau thoải mái, ở trong lòng bèn giãy giãy nhưng lại tránh được bèn nằmim cho ôm.

      ra cũng chỉ muốn đùa giỡn với mà thôi, đến khi thấy ngủ say, hơi thở dầndần chậm lại cho đến khi thể nghe thấynữa cũng buông ra, để cho nằmthật thoải mái chứ phải co cuộn thành cục nữa.

      Tay với lên đầu giường lấy cái điều khiểnrèm cửa bấm cái, rèm cửa bèn chậm rãikhép lại, bên trong phòng chìm vào bóng tối mờảo. ngồi bên cạnh nhìn ngủ, im lặng nhìn dường như bị bất cứ điều gì quấy rầy.

      Giấc ngủ này đúng là quá thoải mái, lúcNhậm Tư Đồ mở mắt ra liền thể phân biệtđược lúc này là ngày hay đêm, do rèm cửa sổ che phần lớn ánh sáng bên ngoài. Lúc này mới nhận ra xung quanh chỉ có mình , nhìn xung quanh nhưng cũng thấy bóng dáng Thời Chung ở đâu.

      Nhậm Tư Đồ mặc áo khoác, tới túi xách lấyđiện thoại di động nhưng lại cuộcgọi nhỡ nào— là có chút kỳ lạ nha, theo cá tính của Tầm Tầm nếu sáng sớm thấy biết gọi cho bao nhiêu cuộc điệnthoại. Nhậm Tư Đồ biết nên làm gì bèn lấy tay xoa xoa huyệt thái dương bấm số điệnthoại bàn ở nhà gọi.

      Chỉ chốc lát có người nghe máy, là giọng của Tầm Tầm: “Alo.”

      Nhậm Tư Đồ bị cái thanh này làm cho nhấtthời cứng họng, bèn dừng chút rồi mớidám tiếp: “Mẹ ra ngoài có việc, có thểbuổi chiều mới về. Con ăn cơm chưa……”

      Nhậm Tư Đồ chưa hết câu liền bị thanhtrong trẻo của Tầm Tầm cắt ngang: “Chú chân dài lúc nãy có điện thoại cho con, mẹ cầnlo lắng con đồng ý với chú ấy cho mượn mẹ trong 1 ngày rồi.”

      “…………….”

      “……………”

      Nhậm Tư Đồ muốn hóa đá trong nháy mắt.

      đúng là xấu hổ mà, bèn tìm ngườiđàn ông kia. biết ấy ở chỗ nào? Cuối cùng cũng tìm thấy ở dưới bếp.

      nấu ăn--- ở trần nấu ăn.

      Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh quầy bar bên ngoàinhà bếp, trong đầu chỉ kịp suy nghĩ ở trầnnấu ăn sợ dầu văng vào người sao?

      Nhưng dần dần những suy nghĩ của khôngcòn thuần túy như vậy nữa, tự nhủđánh giá thân thể lượt. Người đàn ôngnày bình thường đều mặc tây trang được cắtmay tinh xảo nhìn có vẻ rất cao, khí thể ưu nhã nhưng nhìn rất gầy, vậy mà lúc này khi ở trần lại cảm nhận được những cơ bắp bình thường bị giấu kín thi nhau phơi bày ra.

      xác dịnh là mình chỉ thầm mà thưởng thức thân thể , nghĩ ánhmắt của mình cũng quấy rầy đến . liền quay đầu lại, nhàng với : “Em dậy đúng lúc lắm, tới đây nếm thử chútmón bò nướng làm xem.”

      Nhậm Tư Đồ thoáng giật mình nhưng lạinhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, hậm hực chà chà lỗ múi đến gần. Lúc này mới thấy bỏ món bò ra dĩa, mùi thơm đậm đà của nước sốt làm cho cảm thấy rất thích.

      Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất đói, đợi bưng ra bàn liền tự mình nhận lấy dao nĩa đứngngay cạnh bồn rửa mà ăn.

      Thời Chung bật cười lắc đầu, đưa tay lau đinước sốt dính ở khóe miệng của , còn chưakịp phản ứng đem nước sốt đưa vàomiệng liếm.

      Rất là………thân mật.

      Nhậm Tư Đồ đối với việc ở trần lại trong nhà có chút quen, nhưng đáy lòng côcũng có bài xích chuyện này nên cũngkhông vội lên tiếng, chợt nghe thấy hỏi: “Em muốn ăn sáng mì ý với sốt cà chua ?”

      Nhậm Tư Đồ làm bộ cúi đầu cắt thịt bò khôngcó nhìn chỉ gật đầu cái. nhìn thấy trong lòng bất an nhưng cũng tỏ ra bênngoài cảm thấy rất thú vị-- hình như cho dùcô làm cái gì cũng cảm thấy thú vị, anhđúng là hết thuốc chữa rồi…….

      Thời Chung đối với bản thân có chút bất đắc dĩnhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, thấy cắt miếng thịt bò chuẩn bị đưa vào miệng liền vươn ra nhanh chân mà ăn mất. ở bênnhìn với ánh mắt kinh ngạc, lại nghe thấyanh có chút khoa trương tự đề cao tay nghềcủa mình: “Ừm! tê.”

      Nhậm Tư Đồ nhìn bộ dáng kiêu ngạo tự mãn của bèn bât cười muốn đấm cho cái nhưng lại bị nắm lấy quả đấm.

      Tay kia lại cầm lên ly rượu vang ở bên bôn rửa: “Thịt đỏ với rượu vang đúng là phốihợp tuyệt vời, em có muốn nếm thử chúthay ?”

      hỏi nhưng cũng đợi trả lời bènnhấp ngụm rồi đem môi hôn lấy.

      Cái gì mà muốn nếm thử chút, đây ràng là muốn lợi dụng mà………..

      Nhậm Tư Đồ sững sờ đến giãy giụa cũng có, khẽ hé môi làm rượu vang theo môi chảy vào trong miệng của ………

      Cho đến khi tiếng chuông cửa vang tới, NhậmTư Đồ bỗng nhiên cứng đờ, muốn kết thúc nụ hôn này tại đây. Thế nhưng Thời Chung khi nếm thử nào dễ gì mà buông tha, bàn tay di chuyển từ vai xuống dưới hông , cũng muốn ôm đáp lại .

      Ở chung với người đàn ông này tthif rất dễhọc cách buông thả bản thân mặc cho dục vọngxâm chiếm. Nhậm Tư Đồ hơi do dự chút, sau đó liền đem tiếng chuông cửa bỏ ngoài tai từ từ hưởng thụ nụ hôn vương vấn mùi rượu vang đó.

      Tiếng túi nilong kéo bị đứt bỗng dưng truyềnđến làm cho lý trí Nhậm Tư Đồ cũng quay lại. kết thúc nụ hôn với Thời Chung đồng thờinhìn về nơi phát ra thanh đó.

      nhìn thấy người phụ nữ nắm tay đứa bé vẻ mặt kinh ngạc đứng ở ngoài nhà bếp.

      Nhậm Tư Đồ nhận ra này.

      Đây là được Thời Chung dìu cẩn thận mà—

      Thời Chung vừa kịp phản ứng lại, đem Nhậm Tư Đồ mặc áo sơmi của mình che sau lưng,khôi phục bộ dáng lạnh nhạt hàng ngày, hỏi đứacô : “Sao lại tới đây?”

      Nhậm Tư Đồ ở sau lưng người đàn ông này nên nhìn thấy vẻ mặt của nhưng cần nhìn cũng đoán được vẻ sợ hãi của kia, đến chuyên cũng trở nên cà lăm: “Em… Trước khi tới đây có gọi điện thoại, mới vừa nãycũng ở bên ngoài bấm chuông nhưng thấy có người trả lời nên nghĩ trong nhà có ai…….. Liền…….”

      Tác giả có lời muốn : hoàn hảo cũng chỉ là bị bắt gặp khi hôn môi mà thôi, nếu như kia đến sớm hơn chút, vậy coi như…………. ╮(╯▽╰)╭

      Nếu như tôi sau đó có ngược chút,các bạn có phải róc xương lóc thịt tôi? Bỏ chạy

      ——– bao tiền lì xì đến giờ ——-

      Chương chưa phải là lì xì, mọi người chớvội, lì xì có sau ~ năm 2014 may mắn ~


      Editor: Sandy

      Chương 27.1 :

      Chờ Tư Đồ thay xong quần áo ra, kiađã rồi, nhưng mang tới hai túi đồ lớn đặt tại tủ lạnh, còn chưa kịp dọn dẹp.

      Về phần Thời Chung. . . . . . Có lẽ bởi vì phảicùng bé kia số chuyện mà thể cùng Tư Đồ vào nhà thay quần áo, ở trần đối mặt kia lại có chút lúng túng, chụp lấy cái tạp dề mặc lên người, lật lật nhìn hai túilớn này lát xem bên trong có những thứ gì,rồi mở tủ lạnh, đem đồ vật phân loại sau đó đểvào.

      Bộ dạng này của xem ra có chút tức cười ,nhưng. . . . . . Tư Đồ tuyệt đối buồn cười.

      Chẳng biết tại sao trong lòng Tư Đồ lại có chútcảm giác, nhưng chỉ có chút mà thôi, hít thở sâu mấy lần, điều chỉnh tâm tình rồi đitới.

      Thời Chung nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên, thấycô ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt qua loa nữa, như vậy cũng tốt, mi tâm ThờiChung cũng theo đó khẽ hơi trầm xuống cái: "Em. . . . . ."

      Nhưng vừa chữ, liền bị Tư Đồ cười cắt đứt: "Ăn cái gì , tôi đói rồi."

      Vì vậy chờ Thời Chung vào nhà thay quần áo xong, là bắt đầu thời gian dùng cơm trầm mặc.

      Khi vào nhà thay y phục Tư Đồ ngàn nhịn vạn nhịn, vẫn là nhịn được mở tủ lạnh ra, xem chút bé kia mua những thứgì tới ——

      ít nước suối. Hình như Thời Chung uống nhãn hiệu nước này, ngay cả tối hôm qua. . . . . .ngày hôm qua thấy mấy lần cầm bình nướcnhãn hiệu này vào phòng ngủ uống,..., ngay lúcđó Tư Đồ cũng miệng đắng lưỡi khô muốn bắtlấy chai nước trong tay uống vài hớp, lại bịanh đè lại. Lúc đó như thế nào nhỉ? Hình như là trong nhà cũng chỉ còn dư lạimột chai nước duy nhất này thôi, dùng cái nàydụ dỗ , miệng đối miệng đút nửa ngày, cuốicùng cũng là lau súng cướp cò, mà chai nướccũng đổ, cùng động tình rồi mồ hôi từng giọttừng giọt rơi xuống, ướt đẫm ga giường.

      biết tính phúc, hôm nay trongtủ lạnh lại trữ nhiều nước suối.

      Còn chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày sắp tới nữa, hình như cũng khéo kéo am hiểu những thói quen, sở thích của Thời Chung, chỉ vào mấy dạng này, Tư Đồ l có thể phán đoán, đó là thấm vào sâu trong cuộc sống Thời Chung, người đàn ông nàyyêu thích cái gì, chán ghét thứ gì, bé kia biết ràng vô cùng.

      Nghe nơi xa truyền đến tiếng bước chân, Tư Đồ "Hoắc" đóng cửa tủ lạnh, làm bộ dáng nhưkhông có việc gì xảy ra, trở về bàn ăn còn thuận tay đem rượu đỏ đặt bồn rửa tay tới bàn ăn.

      Chỉ là chính bọn họ vào giờ phút này, hình nhưkhông có tâm tư thưởng thức rượu ngon, dùngcơm chỉ có thanh dao nĩa lạnh lẽo truyềnvào lỗ tai.

      Cúi đầu ăn tất cả, nghĩ tất cả.

      Món chính ăn được nửa, rốt cuộc ThờiChung thể nhịn được nữa, để dao nĩa xuống thanh kim loại va chạm với đĩa sứ phát ra tiếng"Đốt", thanh thúy vang lên, TưĐồ nghe được liền theo bản năng ngẩng đầu lên,nghênh đón là vẻ mặt chút biểu cảm của .

      "Em thắc mắc kia là ai? Tên gì?Tại sao lại có được chìa khóa nhà này? Tại sao lại đến nơi này?"

      Nhìn đứng lên giống như là tức giận,mà rất tò mò như thế nào, Tư Đồ cũng để dao nĩa xuống, ngược lại trả lời cực kỳkhách khí: "Đó là chuyện riêng của , tôikhông có tư cách gì để hỏi."

      Hồi đáp thái độ lạnh nhạt, Thời Chung nắm chặt dao nĩa trong tay. So với việc hoài nghi, nghi kỵ câu trả lời như vâyđả thương người hơn, căn bản là quan tâm. . . . . .

      Người phụ nữ này làm được tuyệt như vậy, còn có gì để ? Thời Chung cơ hồ từ chóp mũihừ ra tiếng cười, hề gì, cúi đầucắt beaf steak, beaf steak 5 phần sống 5 phầnchín, động tác cắt beaf steak rất quyết liệt mạnhbạo, như cắt kẻ thù.

      cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này sau kh ăn xong nhất định kịp chờ đợi mà muốn ròi ngay, quả khi dùng cơm xong,trong phút chốc để dao nĩa xuống, chỉ nghe thấy thanh có chút thận trọng của : " ngại quá tôi phải rồi, Tầm Tầm và Tôn Dao còn chờ tôi."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Thời Chung trầm mặc chốc lát, nhưng cuối cùngvẫn đứng lên: " đưa em về."

      Nhưng trong suốt thời gian ngồi xe, hai người với nhau câu nào, khí có chút trầm lặng. Lúc xe dừng lại đợi đèn đỏ, hai người trong xe vẫn câu cũng nóinhư cũ.

      Mắt thấy đèn giao thông trước mặt sắp chuyểnsang màu xanh lá cây, Tư Đồ cho là muốnnổ máy xe rồi, nhưng xe lại động, ngượclại lên tiếng: " Tư Đồ, có phải em coi chỉ là người qua đường thôi, dùng xong rồi vứt ?"

      Bị như thế, Tư ĐỒ có chút khó xử.

      Mọi người là lòng tham, lấy được thân thể, liền muốn tình , lấy được tình , liền muốn cả đời tiếp tục ân ái, đáng tiếc cái thế giới này rấtlà thuận lòng người, tình trong mộtthời gian ngắn như thế, căn bản thể duytrì cả đời, vì vậy nam nữ thế tục đều bắt đầu so đo được mất, bắt đầu giãy giụa, phản kháng, thỏa hiệp, chết tâm, hoặc biến thành yêumột ai nữa . . . . . . Tư Đồ gặp qua rất nhiềuví dụ như vậy, bạn tốt của , người thân củacô, bệnh nhân của , tránh khỏi vùi lấptrong vòng lẩn quẩn này, vòng vòng lại, chođến vô cùng, cũng hận vô cùng, cuối cùnghoặc độc, hoặc tìm người để cùng trải qua cả đời.

      Tư Đồ cũng tính dẫm lên vết xe đổ đó, có cái dũng khí này, cũng còn tâmlực (tâm tư + sức lực) này. . . . . .

      phải xem là người qua đường,nhưng cũng thể dung túng mình người nữa. Có Thịnh Gia Ngôn đãđủ rồi, quá mệt mỏi. . . . . .

      Vì vậy Tư Đồ sắp nhịn được đưa tay vuốt lên vết tích khắc mi tâm của , chỉ cắn răng nhịn xuống, vừa lúc phía sau truyềnđến tiếng còi ô tô thúc giục, cũng bình thảnthúc giục : "Lái xe thôi."

      Giờ khắc này, Thời Chung rất kích động, rấtmuốn đem ném xuống xe. Nhưng chỉdùng sức cầm tay lái, đốt ngón tay căng lên đến trắng bệch, lại chậm rãi buông ra, cuối cùngđúng như mong muốn, trầm mặc khởi độngxe, hỏi tới nữa.

      Nhưng ràng là tức giận, khi tai nghe bluetooth vang lên tiếng chuông, cũngkhông bắt máy, giống như có thù có oán vớithiết bị thanh xe, trực tiếp "Pằng" cái mãnh liệt, mở lên thiết bị kết nối điện thoạivới loa trong xe, lạnh lùng trầm thấp ra mộtchữ: "."

      "A Chung, là tôi. Có phải Thẩm Tẩm tới tìmcậu hay ?"

      thanh bên kia điện thoại cũng xa lạ với Tư Đồ, là người phụ trách coi chừng Tần lãotiên sinh, tài xế tiểu Từ. Về phần "Thẩm Tẩm"trong miệng . . . . . .

      "Mới tới, thế nào?" giọng của Thời Chung vẫn có chút trầm thấp như cũ. Chỉ là tự chủđược liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên ghếlái phụ cái, mắt điếc tai ngơ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như đối với cuộc trò chuyện này tuyệt đối cảm thấy hứng thú.

      Thời Chung cũng biết mình nghĩ như thếnào, càng thấy thờ ơ ơ hờ, càng muốnchọc giận ? Vì vậy vẫn mở loa lớn như cũ,cũng cố ý để cho nghe chút, có đổi dùng bluetooth.

      Tiểu Từ bên đầu kia điện thoại lại biết tình trạng bên này như thế nào, giọng vẫn tiếp tục căng thẳng như cũ: "Có phải cậu mắng ấy rồi ? Chuyện này đúng là ấy làm sai, nhưng ngươi cũng đừng làm cho cônhóc kia tức giận chứ, huống chi cậu luôn luônthương ấy . . . . . ."

      Đột nhiên nghe đến bốn chữ "Luôn luôn thươngcô" này, nhất thời Tư Đồ bị trận hồi lạnhcùng cảm giác buồn nôn chiếm lấy. "Thương"bao nhiêu? GIống như Bạo Quân thương yêucưng chiều phi tử sao?

      Mặc dù vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, khóemiệng Tư Đồ nhịn được nâng lên mộttia cười giễu cợt.

      Tiểu Từ vẫn còn chú ý : " ấy hình như rấtkhó chịu, muốn liên lụy chúng ta, muốn tự mình lấy video ấy trở về . . . . . ."

      Nghe được hai chữ "Video", vẻ mặt Thời Chungbỗng dưng căng thẳng, chộp lấy di động, thiết bịkết nối điện thoại với loa cũng ngưng hoạt động, Tư Đồ thể nghe được sau đó tiểuTừ cái câu kia: "Sau đó thể liên lạc được với ấy nữa, a Chung, cậu xem chút có thể liên lạc được hay ?"

      Tia giễu cợt khóe miệng Tư Đồ khỏi sâu hơn, chỉ là lúc này tiếp tục cố làm ra vẻ nhìn ngoài cửa sổ, mà là nhịn được nhìn về phía Thời Chung.

      Thời Chung rất nhanh đọc hiểu ánh mắt của quăng tới—— phải cái gì cũng cho biết sao? Tại sao tiểu Từ vừa đếnchuyện video, lại dám để cho nghe tiếp?

      Nhưng khi Thời Chung cho là muốn mở miệng chất vấn lại kịp thời thu lại ánhmắt, bình tĩnh với : "Nếu có việc gấp cần giải quyết, để cho tôi xuống ở ngã tư phía trước được rồi."

      Lời này ngoài mặt nghe như săn sóc, nhưng tia giễu cợt bên khóe miệng mới vừa rồi Thời Chung để trong mắt. Tại sao có thể sống mà ăn ở hai lòng được như thế? Thời Chung lại nhìn cái, trực tiếp lái xe tới ngã tư chỉphía trước, thả chậm tốc độ.

      Mắt thấy muốn dừng xe để cho xuống, tay Tư Đồ đều đặt ở tay cầm cửa, nhưngngay khi xe sắp dừng hẳn, cũng chuẩn bị mởcửa xuống xe, đột nhiên tài xế tiên sinh đổi lại ý rồi, bỗng dưng tăng nhanh tốc độ, hoàn toànchặt đứt cơ hội để xuống xe, cái ót Tư Đồchợt đụng mạnh vào thành ghế dựa, đau đến chau mày xanh mặt, chỉ thấy quay đầu chỗ khúc quanh, quay ngược lại, chạy trở về.

      "Chỉ là người qua đường? Tư Đồ, cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ." Người đàn ông nàychưa bao giờ dùng giọng lạnh lùng như vậyvói chuyện với , chắc hẳn là bị tức đến nội thương rồi.

      ***

      Tư Đồ cũng biết có thể dẫn đến nơi đâu, chỉ thấy cúp điện thoại của tiểu Từ,lại lập tức gọi điện thoại cho người khác,chờ vang lên, để điện thoại trở về dụng cụ kết nối lên, đổi dùng loa.

      Nữ nhân này muốn tham gia cuộc sống của , liền cứng rắn lôi vào, côkhông vui, liền bức đến vui vẻ mớidừng lại. . . . . .

      Tư Đồ liếc thấy màn hình điện thoại là tên tuổi "Thẩm Tẩm", trong lòng lại dâng lên mộtcảm giác khó chịu. Nhưng cú điện thoại này cũng thông, Thời Chung cũng gọi nữa, đổi sang gọi cho Tôn bí thư.

      "Tra cho tôi chuyến tàu đên thành phó B gần nhất."

      Giọng Tôn bí thư có chút kinh ngạc: "Ngài. . . . . . Đây là muốn tôi làm trước thời hạn?" Giọng làm ra vẻ đáng thương như vậy, ràng cho thấy rất sợ kỳ nghỉ phép êm đẹp của mình bị ông chủ làm hư.

      Nhưng nghĩ lại, coi như bị ông chủ gọi về làm việc trong kỳ nghỉ phép, cũng có thể là mình láixe trở về, vì vậy lập tức khôi phục giọng nóichuyên nghiệp, "Được, tra được lập tức gửi vàođiện thoại di động của ngài."


      aizz aizzz qua về nhà quên mất post truyện cho mn, tội lỗi tội lỗi quá

      Editor: Sandy

      Chương 27.2:

      Nhưng nghĩ lại, coi như bị ông chủ gọi về làm việc trong kỳ nghỉ phép, cũng có thể là mình láixe trở về, vì vậy lập tức khôi phục giọng chuyên nghiệp, "Được, tra được lập tức gửi vàođiện thoại di động của ngài."

      Rất nhanh có được tin tức số tàu, sau khi cúp điện thoại, trầm mặc lái xe nhưtrước, rốt cuộc Tư Đồ thể nhịn được nữacắt đứt : "Tại sao muốn tôi cùng tìmngười phụ nữ khác?"

      Giọng lạnh băng của ngược lại làm cười: "Đừng như vậy, lầm tưởng emlà để ý đấy."

      là, câu đầu tiên ngăn chận miệng của .

      Tư Đồ đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có chútquen thuộc, cha mẹ mình cãi vả, bắt đầu là cha mình luôn là lấy danh nghĩa giáo viên trợ giúp học sinh nữ học ngoài giờ gì đó, dùng lời của mẹ chính là giúp đỡ giúp đỡ cuối cùng giúplên giường, nghĩ đến đúng là mỉa mai.

      Ngay cả Thịnh Gia Ngôn cũng càng lúc càngkéo xa khoảng cách với Vũ Tình, cũng bởivì Tư Đồ mới tới nước Mĩ tiếp nhận trị liệu tâmlý, thậm chí là các vấn đề nhập học sau khi đãtrị liệu xong, Thịnh Gia Ngôn cũng còn dư lực nữa mà trợ giúp , đối với lần này, Thịnh Gia Ngôn hình như cũng giải thích với Vũ Tình: vẫn xem Tư Đồ như người emgái! Cuối cùng Vũ Tình chỉ dùng câu tràophúng thể trào phúng hơn nữa, giễu cợt trong lời : ba ta phải cũng vẫn được xưng là hội học sinh sao? Đến giúp cuối cùng thành cái gì? Thành mẹ ghẻ rồi. . . (câu này hiểu lắm, bàn convert là vậy nè : Ba nàngkhông là cũng luôn luôn được xưng là ở bang học sinh sao? Đến giúp cuối cùng thành cái gì rồi hả ? Thành mẹ kế rồi. . .)

      Có lẽ đàn ông đều cảm thấy bị yếu thế hơn phụ nữ là cực kỳ thương?

      Mà người đàn ông bên cạnh này cũng khôngngoại lệ, khi lái xe trực tiếp vượt lên chạyđến chỗ dừng xe, mà Tư Đồ thấy ngừng xelại, cũng đem chuyện của Thẩm Tẩm để qua mộtbên rất nhanh, giống như, Thẩm Tẩm phía sau càng nổi bật lên điềm đạm đáng .

      Tư Đồ ngồi ở trong xe động đậy, cũng lên tiếng. Xe cách rất tốt, Tư Đồ chỉcó thể nhìn thấy tên Thẩm Tẩm kia cúi gằm mặt, giống như nghe trưởng bối phát biểu cũng giống như nghe Thời Chung gì đó, càng nghe càng khóc lã chã, mặt Thời Chung lại có bất kỳ biểu lộ gì, tốc độ chuyệncũng bình thường như cũ. Chỉ là màn này nhìn rất giống là bạn trai bá đạo giáo dục bạn phạm sai lầm, Tư Đồ cũngkhông biết mình là thế nào, đợi đến khi cóphản ứng, lặng lẽ dựa vào cửa sổ xe rồi, thanh Thẩm Tẩm lập tức nhàng vào:"Em cho là kêu em trả lại chìa khóa nhà dựphòng cho , là bởi vì vẫn còn giận em."

      Giọng của Thời Chung cũng giống như vẻ mặtcủa , chút cảm xúc nào: "Tôi làm nhưvậy chỉ muốn em hiểu lầm."

      Thời Chung xong liền liếc nhìn Tư Đồ trong xe, lúc này Tư Đồ bị dọa sợ đến nhịp tim cũng nhanh hơn mấy nhịp, cũng may cửa sổ xe cũngchỉ hạ xuống khe hở, nét mặt của cũng bị nhìn thấy, hẳn có người nào phát trộm nghe, mà trong lòng TưĐồ run sợ đồng thời cũng cảm thấy mình rấtbuồn cười , ăn ở hai lòng, ai phải đấy. . . . . .

      Chỉ là Thẩm Tẩm theo ánh mắt Thời Chungcũng nhìn về Tư Đồ trong xe Tư Đồ thấytrong đôi mắt của kia toát ra tâm sựtràn đầy đơn, rất ràng giấu được,giọng là càng thêm lúng túng: "Em chỉ là . . . . . Nghe chú Tần đón mừng năm mới mình, có chút lo lắng , cho nên. . . . . .Cho nên mới đến nhà của , muốn nấu choanh bữa cơm tất niên."

      Tư Đồ nghe Thời Chung bất đắc dĩ thở dài.

      Bộ dạng này cúi gằm đầu, dáng vẻthận trọng, vẫn nhìn Tư Đồ, muốn sờ sờ đầu kia để an ủi chút, nhưng đồng thời, trong đầu Tư Đồ có cỗ thế lực kháccũng sợ hãi, rất sợ Thời Chung trìu mến vỗ vỗ đầu này.

      Nhưng Thời Chung có làm như vậy, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhảy vọt qua đềtài khác: " Chuyện Video tôi xử lý, đừngquan tâm nhiều."

      Bộ dáng này rơi vào trong mắt người ngoài cũng có vẻ lãnh khốc vô tình, huống hồ là quan tâm như thế, chỉ nghe thanh Thẩm Tẩm khỏi kích động: "Em. . . . . . khi đó em bị mấy người bạn của Tưởng Lệnh Thần kéo vào gian phòng, Tưởng Lệnh Thần căn bản làkhông có quan tâm đến sống chết của em, ta ở ngay gian phòng kế bên chơi bài brit, là thanh em phản kháng quá lớn làm ảnh hưởngđến cuộc vui của ta, mới trở lại gianphòng đó dẫn em . . . . . ."

      Nghe đến đó, đột nhiên trong đầu Tư Đồ "Ông" tiếng, cái hành vi đó nhìn như điên cuồng Tưởng Lệnh Thần dám như . . . . . .

      Nhưng Thẩm Tẩm hoàn toàn cho là như thế, có lẽ hồi tưởng lại đêm kia làm cảm thấy rất xấu hổ, trong giọng lại thêm mấy phần uất ức: "Tưởng Lệnh Thần căn bản muốn cứu em, chỉ là bởi vì em làm ảnh hưởng đến ta mà thôi —— đây là chính miệnghướng tới lời oán trách với em, lúc đóem nghĩ, người lắm tiền nhiều của như Tưởnggia áp chế người khác thảm thế nào, sao em dứt khoát đem chuyện này đổ thừa đếntrên đầu ta chứ, có thể bức lui Tưởng gia, có thể cho thứ người như thế bài học, mà em nào biết. . . . . . Nào biết lúc Tưởng Lệnh Thần cứu em rời bị người quay video lén. . . . . . Thời tiên sinh, xin lỗi, em. . . . . ."

      Tay Tư Đồ còn đặt tại nút điều khiển cửa sổ xe chợt cứng đờ —— đây là vụ án văn phòng luật Thịnh Gia Ngôn phụ trách, mà nguyên cáo ở bên tai Tư Đồ làm chuyện ngụy tạo chứngcứ.

      Hai người ngoài xe cuối cùng đem tất cả đều nóirõ, Thời Chung ngồi trở lại ghế lái, mà ThẩmTẩm có chút xấu hổ ngồi vào chỗ ngồi phía sau, chuyện thứ nhất lên xe chính là hướng Tư Đồ xin lỗi cười cười: "Nhậm tiểu thư, xin lỗi, để cho các người lo lắng."

      Tư Đồ cố đè xuống các loại phập phồng tronglòng, cười tiếng.

      Thời Chung cũng là hai lời, trực tiếpkhởi động xe, qua kính chiếu hậu Tư Đồ nhìn côgái trong xe, gò má của người đàn ông kiêu căngnày ——

      Rốt cuộc là ở trong xe này là như thếnào?

      Tư Đồ vẫn còn nghĩ cái vấn đề đâu này Thẩm Tẩm Cam chịu nhận sai: " xin lỗi, đừng tức giận có được hay ?"

      Giọng của trẻ nhàng, mangtheo hơi thỏ nhàng.

      Thời Chung rốt cuộc giật giật khóe miệng, coinhư là cười tiếng góp vui, mặc dù nụ cườirất nhanh thu lại, còn Tư Đồ quay đầu lại,dựa vào cửa kiếng xe, hoàn toàn có ý gìnữa rồi.

      ***

      Tôn Dao cho là mình thấy Tư Đồ mặt mày ửng lên hồng hào, trong lòng ngọt ngào, mà thực tế Tôn Dao thấy, cũng là Tư Đồ thần tình căng thẳng khác thường.

      Tầm Tầm còn tưởng rằng Tư Đồ đem chúchân dài cũng mang về nhà, ngẩng đầu mong ngóng lâu như vậy, lại chỉ thấy Tư Đồ ngườitrở lại, khó tránh khỏi có chút mất mát, Tư Đồ cũng vào nhà tương đối lâu rồi, Tầm Tầm vẫncòn ở hướng cửa trước nhìn quanh: " Sao chú chân dài trở về với mẹ?"

      " ấy có chuyện rồi." Tư Đồ quả khôngcó lừa gạt đứa bé, Thời Chung quả cóchuyện —— còn phải phụ trách đưa ThẩmTấm về nhà.

      Lúc ăn cơm chiều, Tư Đồ nhận được điện thoại của Thời Chung, nhưng nghe tiếng chuông 2lần (gọi 2 cuộc) ngưng, cũng gọilại cho lần nữa.

      Có lẽ đây chính là chỗ mâu thuẫn của phái nữ,gọi điện thoại, nhận; buông tha gọi nữa, lại nhịn được liên tục nhìn điện thoại di động.

      Chờ Tầm Tầm ngủ, cuối cùng Tôn Dao lấy điện thoại của Tư Đồ: "Cậu a, cái gì cũng tốt,chính là làm, nhớ ta gọi điện thoại choanh ta ."

      Nếu như chỉ là đơn thuần nhớ nhung, Tư Đồ cũng cần rối rắm nhiều như vậy, Tư Đồ rất bình tĩnh mà đem chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Tôn Dao —— dĩ nhiên, có sốchi tiết ‘’ bị bỏ qua —— Tôn Dao cũngý thức được chuyện kia đơn giản như thế.

      " kia cùng Thời Chung như vậy, cậu thậtsự quan tâm sao?"

      " biết! " Tư Đồ cũng rất bất đắc dĩ, "Chỉlà có chút cảm giác được vui vẻ gì."

      "Này cũng đúng, phải Diệc Thư , đạo nữ nhân thông hướng lòng của phụ nữsao? Dù sao ngủ đều ngủ qua, coi như khôngthương, nhưng vẫn có chút vui."

      "Trương Ái Linh." Tư Đồ giọng cải chính.

      Tôn Dao nghe , liền "Hả?" câu.

      Tư Đồ khoát khoát tay, " có gì." Nhưng lại nhăn mày lại, "Cậu . . . . . . bé kia cùngThời Chung có quan hệ như thế nào?"

      Tôn Dao suy nghĩ chút: "Đoán chừng là vỏ xe phòng hờ thôi. Tựa như Thịnh Gia Ngôn coicậu như vỏ xe phòng hờ, Thời Chung cũng đem bé kia làm vỏ xe phòng hờ, đàn ông đều như vậy, có năm ba cái vỏ xe phòng hờ liềnthiếu hụt cảm giác an toàn. Thiệt thòi nhất chỉcó Tầm Tầm thôi, cậu nhóc vẫn cảm thấy chúchân dài là người đàn ông đáng tin——người đàn ông lớn lên đẹp trai còn có tiền, nhất định là gen rất tốt."

      Vỏ xe phòng hờ? Tư Đồ cười cười, nhìn bé kia còn đồng bệnh tương liên.

      Tác giả có lời muốn : ngày hôm qua xem mắt điểu, cho nên có hơn, xem chút thìtrời tối nên xem phim rồi cơm nước xong lậptức chạy về nhà dâng lên 5000+ hành động, cácngươi rồi biết, trong lòng ta các ngươi vĩnh viễn so trai đẹp quan trọng hơn nhiều lắm nhiềulắm nhiều lắm.

      Có phải rất cảm động hay ? A ha ha ha ha. . . . . .

      ps: sắc cũng ưa thích làm mình làm mẩy, nhưng làm mẹ ruột, vẫn là suy nghĩ muốn vì làm ngày làm đêm, cái lỗ tai lớn thoáng nóingọt câu, cái so cậu nhóc íttuổi như vậy, cái miệng tiểu nương kia nhắn những lời ngọt ngào, ní thương người đànông của , là phụ nữ đều dễ chịu. Huốngchi này đóa "Tiểu Bách Hoa" cũng quả phải hạng tầm thường. . . . . .

      Thời Chung giận: chẳng lẽ tôi còn dễ chịu hơn rồi hả ? Huống chi ấy căn bản thừanhận tôi là người đàn ông của cổ!

      Mẹ ruột an ủi: cũng làm cho cái lỗ tai lớn đem thiếu nợ ngươi cũng thịt thường rồi, ngươi liền chịu điểm uất ức hôn ~ dù sao sớm muộn mẹ ruột giúp ngươi ngược trở lại ( đến lúc đó clock lại biết trách ta ngược nữ nhân? Ai tác giả chịu nổi )

      —— bao tiền lì xì ngừng nghỉ tuyến phâncách ——-

      Thượng lưỡng chương 100 cá bao tiền lì xì xong, nhưng còn có rất nhiều hot girl có đến, như vậy. . . . . . Gần sang năm mới mộtsắc cho thêm hot girl cửa thêm chút hỉ khí, sau lưỡng chương sắc tiếp tục phái phát lì xì, như cũ là ngẫu nhiên phái đưa, khẩu hiệu củachúng ta là: vui vui mừng mừng qua năm mới ~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :