1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 16.1:

      "Em đến rồi. . . . . ."

      Thời Chung , thậm chí cười chút,hình như đối với chuyện đột nhiên đến mộtchút cũng ngoài ý muốn.

      Tư Đồ sửng sốt, nhìn vẻ mặt người đàn ông có bệnh này cật lực cố gắng ngồi xuống, lúc đứng dậy biết đụng đến chỗ nàocủa vết thương, hơi hơi nhíu mày.

      Tư Đồ theo bản năng tiến tới đỡ , ánh mắt lơ đãng quét qua môi của , động tác cũng có chút tự nhiên. Tư Đồ làm bộ ho tiếng, thutay lại, thấy chân mày còn khẽ nhíu lại, khỏi hỏi: "Có nơi nào cảm thấy khó chịuhay ?"

      chỉ chỉ bụng mình, đồng thời ngước mắtlẳng lặng nhìn về phía Tư Đồ. Tư Đồ đứng, mà ngồi, giờ phút này góc độ này, ít nhiều gì cũng có lộ ra mấy phần yếu ớt, từ người đàn ông cường hãn lại lộ ra tia yếu ớt, lựcsát thương rất lớn.

      Tư Đồ cứ như vậy mà quên giờ phút này đối mặt với người đàn ông trưởng thành, trước đây lâu còn thổ lộ tình cảm của mình với , căn cứ chức trách của bác sĩ, nóimột câu: "Tôi xem chút?"

      Thời Chung nhìn , trong mắt có chút cảm xúc , sau đó liền phải phối hợp vénchăn lên. Dưới chăn mặc áo bệnh nhân màuđậm, Tư Đồ ngẩng đầu nhìn chút, thấyánh mắt gần như là ngầm cho phép, liền từtừ vén lên chéo áo của ——

      Tư Đồ vốn cho là eo quấn băng gạc,hoặc là vết thương nào đó, nhưng giờ phút này,cái thấy, là cái hông bền chắc màu đồng của , cùng cơ bụng rắn chắc ràng lên.

      Ở đâu ra vết thương?

      Bởi vì lưng quần hơi lỏng nên có chút hạ thấp, thậm chí ngay cả bụng dưới của người đàn ông này, Tư Đồ cũng nhìn rất là ràng.

      Thời Chung hạ thấp tầm mắt chút, nhìnthấy này trong nháy mắt đỏ vành tai, lặng yên tiếng động, cười cười, chờ Tư Đồ ý thức được mình bị chơi xỏ, cứngđờ thu tay lại ngẩng đầu lên, nụ cười của lặng lẽ biến mất, trong ánh mắt mang theochút ý tứ chất vấn, lại giả vờ rất vô tội: "Tôichỉ là muốn , tôi rất đói bụng, bụng của tôi trống rỗng."

      Lần này ngược lại thành trách nhiệm của Tư Đồ, Tư Đồ Kiến thấy dáng vẻ thê thảm tại của , cũng để ý mà so đo cùng , xoay người về phía cạnh cửa, vừa vừa :"Tôi phòng bếp làm thứ ăn cho . . . . . ."

      đến chỗ này lại bỗng dưng im lặng, bước chân cũng theo đó ngừng, có chút hơi khó khăn quay đầu lại nhìn về phía Thời Chung, sửa lời : " có gọi điện thoại đặt đồ ăn ở bênngoài hay ?"

      Thời Chung nhìn bộ dáng này của , khóemiệng hơi kéo ra, giống như là buồn cười, lại sợ cười tiếng đụng đến vết thương, cứ nhưvậy buồn cười nhìn : "Em xem tủ lạnh chút có đồ ăn hay rồi hãy ra ngoài mua đồ."

      Tư Đồ rất nhanh tới phòng bếp, quả nhiên tủ lạnh dán đầy hóa đơn thanh toán đồ ăn ngoài, bên hóa đơn còn có ghi chú viết tay:

      Cừa hàng này có bán đồ ăn ;

      Cửa hàng này bán đến 10 giờ tối, sau giờ ấy sẽkhông giao đồ ăn nữa, nếu muốn ăn phải tranhthủ.....

      . . . . . .

      Những chữ viết xinh đẹp vừa nhìn biết là chữđược viết bởi phái nữ, là người giúp việc trướckhi nghỉ viết rồi dán lại nơi này? Hoặc giả là do. . . . . . Bạn ?

      Nhưng Tư Đồ theo bản năng liền vung , saumột loạt suy đoán, nhìn hóa đơn mua máu trắngbên ngoài chút, rồi nhìn đồng hồ đeo tay cái, thời gian sai biệt lắm, trongphòng bếp có cái tủ đựng hòm thuốc gia đình, Tư Đồ mở cái hòm thuốc ra, lại thấy tờ giấy, nét chữ tờ giấy cùng nét chữ trênhóa đơn giống nhau:

      "Tôi đem lời của bác sĩ cũng viết nơi này, Tôn bí thư, cứ dựa theo thời gian , đúng giờuống thuốc, đo nhiệt độ là được."

      Tư Đồ nhịn được cầm tờ giấy lên, lại nhìn chữ viết lần nữa, theo bản năng liền nhíu lông mày, cũng lúc này, cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở, Tư Đồ quýnhlên, thuận tay liền đem tờ giấy nhét vào trongtúi. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng ngủchậm rãi mở ra, Thời Chung từ trong phòng từ từ ra.

      Thời Chung quét mắt phòng khách, nghĩ tìm cáigì, ngay sau đó ánh mắt liền quét đến nơi này,nhìn thấy Tư Đồ đứng ở tủ thuốc.

      thở phào nhõm tựa như nhàng cười tiếng, ngược lại thoát lực tựa vào cạnh cửa tường: "Còn tưởng rằng em tức giận rời đinha. . . . . ."

      Tư Đồ cũng hiểu, ràng mình cùng đànông này thời học sinh rất ít qua lại, nhưng lại cảm nhận được trong mắt chan chứa tình cảm dành cho ?
      Tựa như vào giờ phút này, ánh mắt nhìn , giống như là sợ đột nhiên biến mất tựa như hư . . . . . .

      Tư Đồ bình tỉnh, khép lại cái hòm thuốc, giơ lên cái hòm thuốc trực tiếp về phía : "Tôi gọi điện đặt cháo, họ là trong vòng nửa giờ đưa đến, tôi trước giúp thay băng chút."

      Mang theo cái hòm thuốc tiến vào phòng ngủ, Tư Đồ cũng có chút hối hận: bằngtrực tiếp ở trong phòng khách giúp thay băng, khí trong phòng ngủ, bị ánh sángvàng nhạt của đèn ngủ làm cho có vào chút mậpmờ.

      gáy có vết thương, vết thương cũng tính là sâu, nhưng lại đúng ngay vị trí cựckỳ nguy hiểm, Tư Đồ giúp thay băng, bất tribất giác là lên giọng giảng đạo với : "Về sau lái xe cẩn thận chút. Cái vết thương nàynếu lại chếch ba cm, đoán chừng mệnh cũngbị mất."

      Bởi vì là bên gáy bị thương, thể nghiêng cổ ngồi ở trước người của , Tư Đồ như vậy, nghiêng cổ ngoanngoãn gật đầu cái, bộ dáng có chút tứccười. Tư Đồ cũng đành lòng quở trách nữa, lặng lẽ đổi thuốc cùng băng gạc xong, nhiệt độ người cũng hơi cao, Tư Đồđem nhiệt kế từ miệng lấy xuống ——có chút sốt .

      Người đàn ông này bị thương cũng ,cộng thêm vẫn còn phát sốt, Tư Đồ bất đắc dĩlắc đầu liên tục: " bị thương như vậy, tạisao lại chịu nằm viện?"

      "Nếu như nằm viện, người chăm sóc thể nào là em rồi."

      Giọng điệu của qua quýt như thế, tay Tư Đồ cầm nhiệt kế lại cứng đờ.

      Tư Đồ trầm mặc hồi, cũng nóichuyện, thoải mái, suy nghĩ Tư Đồ trở lại, cũngchỉ thấy ánh mắt giờ phút này nhìn về phía rấy ám muội.

      khí trong phòng ngủ bởi vì trầm mặccàng trở nên lúng túng, Tư Đồ cau mày, trongđầu nhanh chóng tìm kiếm đề tài, đột nhiên nhớtới cuộc điện thoại lúc tối, liền kịp chờđợi dời đề tài: "Đúng rồi, năm nay lễ mừngnăm mới lớp chúng ta tụ hội bạn học, có tham gia hay ?"

      "Em nhận được điện thoại của bọn họ?"

      Tư Đồ gật đầu cái, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, khỏi bật cười : "Nhiều năm nhưvậy tôi cùng bạn học cũng liên lạc, ấy lần này gọi điện thoại, có thể tính đem tôi quởtrách đến thảm."

      tiếp, thanh Tư Đồ tươi cười treo giữa trung, Tư Đồ còn chưa cảm thấy có cái gì kỳ quái, cái hòm thuốc đặt bên chân Tư Đồ, vừa cười, vừa khom lưng đem nhiệt kế cùng băng gạc để lại trong hòm thuốc. Nhưng khi ngồi thẳng lên, lại nghe thấy sắc trầm trầm : " Tư Đồ. . . . . ."

      Tư Đồ khỏi run lên, nhìn về phía .

      chỉ sắc trầm trầm, vẻ mặt cũng hơi trầm xuống: "Có thể cho biết, sau khi tốt nghiệp, em rốt cuộc chạy đâu haykhông?"

      Tư Đồ bị hỏi đến ngẩn ra.

      ***

      Nét mặt Tư Đồ có chút cương cứng, tận lực để cho giọng của mình có vẻ nhõm chút:"Sao lại giống như tôi giống giống khí, muốn biến mất là biến mất dẽ dàng như thế? Tôichỉ là vì thành tích thi tốt nghiệp đượctốt, tự muốn thi trượt, ra ngoài giải sầu đoạn thời gian, sau liền quyết định ở nước ngoài ôn tập, thi lại ở trường học nước ngoài."

      Thành tích thi tốt nghiệp trung học tốt?cố ý thi trượt? Người phụ nữ này cho là anhkhông biết có bao nhiêu thực lực hay sao, muốn gạt sao?

      Thời Chung cười cười, nếu muốn , cũng truy hỏi nữa, dừng chút, liền nhảy vọt qua cái đề tài khác, hỏi : "Em sao? tham gia sao?"

      Tư Đồ gật đầu cái.

      lập tức lại hỏi: "Vậy em lúc nào nghỉ?Chúng ta có thể cùng nhau trở về."

      Vốn là về nhà ông bà chỉ mất khoảng 3 giờ đồnghồ đường, mùa xuân hàng năm ngày nghỉ và Thịnh Gia Ngôn đều cùng nhau về nhà, giaothừa cũng luôn luôn là ở nhà họ Thịnh, năm nay cũng ngoại lệ, vì vậy Tư Đồ thuận miệng liền từ chối : "Tôi với bạn cùng nhau trởvề rồi."

      phải nhìn thấy trong mắt anhchợt lóe lên tia thất vọng, chỉ vì lúc này,ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng chuông cửa, Tư Đồ chưa kịp nhìn cái, đứng dậy hướng cửa phòng ngủ tới.


      Chương 16.2:

      phải nhìn thấy trong mắt anhchợt lóe lên tia thất vọng, chỉ vì lúc này,ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng chuông cửa, Tư Đồ chưa kịp nhìn cái, đứng dậy hướng cửa phòng ngủ tới.

      Quả nhiên là đồ ăn mua ngoài giao đến,Tư Đồ thanh toán tiền, mang đồ ăn đến phòng ăn, lớn tiếng hướng phòng ngủ của Thời Chung : "Đồăn có rồi, ra ngoài ăn chút gì thôi."

      Tư Đồ vội vàng đem hộp đồ ăn để ra bàn, chậm rãi bước đến trước mặt , nhưng có vội vàng ngồi xuống, mà là đem điện thoại đưa cho , : "Có người tìm em."

      Tư Đồ liếc nhìn biểu cuộc gọi nhỡ màn ảnh, là Thịnh Gia Ngôn gọi tới, điện thoại di động của đặt ở trong túi xách, mà túi xáchcủa lại để trong phòng ngủ của , cũngkhó trách nghe được tiếng chuông gọi đến.

      Tư Đồ ngước mắt tiếng cám ơn, nhận lấyđiện thoại di động trong tay , vừa bấm số gọi lại Thịnh Gia Ngôn, vừa quên nhắc nhởThời Chung: " Nhân lúc cháo còn nóng ăn ."

      Chờ điện thoại có người bắt máy, Tư Đồ rakhỏi phòng ăn, dựa vào quầy rượu bên cạnh hỏi:"Thế nào?"

      vừa dứt lời, giọng Thịnh Gia Ngôn đầu bên kia điện thoại di động cực độ căng thẳng hỏicô: "Em ở trong nhà?"

      "Tôi có việc ra ngoài," giọng nghiêm túcđến gần như chất vấn làm Tư Đồ vô cùng nghihoặc: "Làm gì hỏi cái này?"

      Thịnh Gia Ngôn có giải đáp nghi vấn của , giọng lại căng thẳng mấy phần: "Có phải gần đây em có tiếp nhận bệnh nhân tênTưởng Lệnh Thần hay ?"

      Đột nhiên nghe được cái tên này, huyệt Thái Dương Tư Đồ bỗng dưng giật mình, theo bảnnăng nhăn mày lại: "Hình như là có người này."

      Thịnh Gia Ngôn trầm mặc chốc lát, giống như là sợ làm cho lo lắng mà cố ý điều chỉnh giọngnói bình tĩnh lại hơn: " đường đến nhà em, em bây giờ mau về nhà ."

      những lời mập mờ như thế, làm trong đầu Tư Đồ đầy dấu chấm hỏi, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? phải có lời giảithích cho tôi?"

      "Tưởng Lênh Thần là công tử công ty xây dựngLợi Đức, cũng là khách hàng lớn của Vụ Sở chúng tôi, là phụ trách bào chữa án cưỡng hiếp của , mặc dù là người biện hộ cho , cũng là mình bị hãm hại, nhưngtrong Vụ Sở có ít người cho là hắnthật cưỡng bức người khác. Đoán chừng ba cũng cho là như vậy, mới có thể buộc đến bác sĩ tâm lý, có lần em gọi điện thoại cho , ta nhìn thấy màn hình báo có ảnh người gọi tới, biểu của lúcđó rất hứng thú với em, lúc ấy cảm thấy kỳquái, làm sao đột nhiên tò mò hỏi em làai, sau đó cũng biết từ chỗ nàohỏi thăm được em là bác sĩ tâm lý, hỏi anhphòng khám bệnh của em, nhưng nào dámđưa? Cho nên hỏi có cần cách liên hệ khác , nghĩ đến. . ." thanh Thịnh Gia Ngôn lộ ra ảo não, "Mới vừa rồi, độtnhiên gọi điện thoại cho , . . . . . ."

      Thịnh Gia Ngôn đột nhiên muốn lại thôi, TưĐồ nghe cảm thấy nóng nảy, vội vàng hỏi:" ta rốt cuộc cái gì?"

      Thịnh Gia Ngôn trả lời, chỉ tăng thêmgiọng : "Tóm lại em lập tức về nhà cho , đừng ở lại bất kỳ nơi nào."

      Tên Tưởng Lệnh Thần kia. . . . . . Tư Đồ mặcdù chỉ gặp qua vài lần, lại khắc sâu khoảnh khắc lúc phát ra tín hiệu nguy hiểm, lúc này cúp điện thoại, chuẩn bị cáo từ .

      trở lại phòng ăn, Thời Chung chuyênchú cúi đầu húp cháo, chờ để thìa xuốngngẩng đầu lên, thấy bộ dáng Tư Đồ có chút xin lỗi——

      " xin lỗi, tôi phải rồi."

      đối với lần này cũng có dị nghị, chỉ mỉm cười chút.

      Tư Đồ xoay người chuẩn bị rời , lúc này lại nghĩ tới còn việc quên dặn dò, vì vậy bỗng dưngdừng lại, quay đầu hướng Thời Chung : "Tôivẫn đề nghị nên nằm viện, ở nhà tĩnh dưỡng cũng tốt nhưng thể phục hồi lại như trước được."

      Vẻ mặt người đàn ông trước mắt này trong nháy mắt cứng nhắc, Tư Đồ cũng theo đó sửng sốt: người đàn ông này chẳng lẽ cho là đề nghị như vậy, là bởi vì muốn chăm sóc , mới đẩy đến bệnh viện như vậy chứ?

      Nhưng tại lại thể giải thích mình phải ý này —— như vậy chỉ là càng tô càng đen mà thôi. Tư Đồ cắn môi cái, định hề gì, trực tiếp .

      ***

      Xe Tư Đồ trong đêm từ từ lướt , cửa xe lớp suong phủ do khí lạnh lẽo.

      Đường phố ban đêm còn nhiều xe như bàn ngày nữa, khó khăn lắm kiếm được mộtngười đường, xe đánh ngoặt vào conđường khác, chung quanh càng thêm lộ ra vẻ vắng lạnh, Tư Đồ nghĩ tới nghĩ lui, chờ phục hồi tinh thần lại, phát mình đem tai nghe bluetooth để ở vành tai ——

      là người điển hình thích mềm thíchcứng, Tầm Tầm giả bộ đáng thương chịuthua, mà người đàn ông kia, vốn là cường thế,bình tĩnh, tranh, nhưng khi bị bệnh lại tỏvẻ yếu đuối như thế, Tư Đồ cảm giác mình sắp bị bộ dáng như vậy của ta lừa gạt mất rồi.

      gọi vào số điện thoại, rất nhanh đối phương liền nghe rồi.

      Nhưng lời nào, giống như đợi mở miệng trước.

      "Tôi. . . . . ." Tư Đồ cũng biết mình gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì, có chút ấp úngnói.

      "Có đồ gì để quên ở nhà sao ?"

      " phải." Nghe giọng như có việc gì, Tư Đồ cũng bình tĩnh trở lại, "Nếu như thích nằm viện, ngày mai là chờ tôi chút, tôi đến giúp thay băng uống thuốc. Trước kia đều là thư ký của giúp đổi , thuốc cũng cửa hàng đều đặn,băng gạc cũng cuốn lấy ngổn ngang, mới vừa rồigiúp lúc giúp thay băng tôi cũng định ."

      cười, "Nếu em như vậy, đến bệnh viện, ở nhà chờ em !"

      cũng phải là ý này, nhưng nghe giọngnói vui thích vừa rồi của , Tư Đồ cũngkhông có ý làm mất hứng.

      Giờ phút này khí tốt, cho dù hai bên cũng nữa, cũng có vẻ lúngtúng.

      Nhưng vào lúc này, bên tai Tư Đồ đột nhiênvang lên hồi kèn chói tai, tiếng kèn phá vỡ yên tĩnh đêm khuya, sau đó chiếc xe nhanh chóng vượt qua tới trước mắt Tư Đồ, xe Tư Đồ cùng xe đối phương đều là loại xe SUV loạilớn, con đường phía trước bị ngăn như vậy, xeTư Đồ vào cũng được, lui cũng xong, cứ như vậy vượt qua, liền bá đạo cản lại xe Tư Đồ.

      Tư Đồ phản xạ có điều kiện đạp mạnh thắng xe. thanh bén nhọn vang lên, chung quanhlại khôi phục yên tĩnh giống như chết.

      Đối phương xe sáng hai đạo chói mắt đèn xe, nhúc nhích để ngang Tư Đồ trước xe, nửa ngày cũng có động tĩnh. Tư Đồ nhìnmột cái xe kia sườn xe, xác định mình có đụng vào nó, khỏi hơi.

      Xe Tư Đồ cùng xe đối phương đều là xe SUVloại lớn, cộng thêm con đường này chính là đường chiều, hôm nay bị ngăn phía trướcnhư vậy, vào cũng được, lui cũng xong, cứ như vậy ngùng ở giữa đường. Tư Đồ liền ấn kèn xe mấy tiếng, tài xế đối phương vẫn là có phản ứng.

      Thời Chung ở đầu kia điện thoại nghe thanhbén nhon bên này, trầm giọng hỏi : "Cóchuyện gì thế?"

      "Có xe chặn đường tôi, chặn ngay giữa đường,tôi xử lý trước , xong gọi lại cho ."

      Tư Đồ cúp điện thoại, hạ cửa sổ xe xuốnghướng về phía đối phương cao giọng : "Anhcó thể chạy xe tới chút hay ?"

      Đối phương vẫn có đáp lại. Tư Đồ lạinhấn kèn mấy tiếng, cũng thấy đốiphương có nửa điểm động tĩnh, Tư Đồ khôngthể làm gì khác hơn là xuống xe, bước nhanh đitới trước xe đối phương gõ cửa sổ xe cái.

      Cho đến lúc này Tư Đồ mới nghe được đối phương đáp lại, chỉ nghe "Ông" tiếng mảnh vang lên, cửa sổ xe trước mặt Tư Đồ chậm rãi hạ xuống,

      Chờ xe cửa sổ xuống đến nửa, khuôn mặtcủa đối phương dần dần từ mờ tối lộ ra, thầnkinh Tư Đồ căng thẳng, cuống quít quay đầu .

      Động tác của đối phương so với còn nhanhhơn, tay từ trong cửa xe đưa ra, thanh liềnkéo lại Tư Đồ.

      "Còn nhớ ta ? Bác sĩ. . . . . ." Tưởng LệnhThần cười hỏi .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17.1:

      Edit: tiểu an nhi


      Nhậm Tư Đồ cảnh giác nhìn bốn phía xungquanh.

      Đây chỉ là quán cà phê bình thường ở trênmột con phố bình thường.

      Điều bình thường ở đây chính là ngườiđàn ông ngồi đối diện với .

      ta mạnh mẽ dẫn tới nơi này, chẳng lẽ chỉ là để nhìn ta uống cà phê, ăn bánh nướng hay sao??

      "Có phải cảm thấy rất kỳ lạ vì sao tôi lại dẫn tới đây tới uống cà phê, chứ phải là kéo đến nơi hẻo lánh hoang vắng nào đó mà ‘cưỡng gian’ hay ?" Tưởng Lệnh Thần thưởng thức cà phê, giọng khinh thường.

      Người này chuyện là bẩn, Nhậm Tư Đồ nhịn được nhíu mày lại: "Đó là bởi vì hành động của rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Có người nào mời uống cà phê lại dùng phương thức ‘nửa đường xuất cướp xe’ hay ?"

      "Đó là cách thức làm việc của tôi, lần sau sẽquen với nó thôi. Hơn nữa, nhìn tôi giống ngườixấu lắm à?"

      Nhìn như thế nào cũng giống. . . . . . Nhậm Tư Đồ nghĩ thầm trong bụng.

      Tưởng Lệnh Thần nhìn cái, hết sứckhinh thường: "Có phải thầm nghĩ, tuyệt đối có lần sau, hay là tính toán tìm Mạc Nhất Minh với ta khôngnhận điều trị cho tôi nữa phải ?"

      "Tôi có nghĩ như vậy."

      Đây là lời ta cũng tin: "Thôi , mấy người bọn , tất cả đều là trướcmặt kiểu, sau lưng kiểu. sợ tôi như vậy, chẳng phải là do luật sư Thịnh gì vớicô sao? ta bào chữa cho tôi, nhưng ra trong lòng vẫn luôn khinh thường cho rằng tôi quấy rối tình dục em hãng bia kia. Chonên tôi mới chỉ gọi điện thoại cho ta nóirằng nhìn thấy bạn của ta trênđường giọng của ta lập tức căngthẳng . . . . . ."

      Bạn . . . . . .

      Người này sao lại nghĩ rằng là bạn củaThịnh Gia Ngôn chứ? Khó trách lúc ấy Thịnh Gia Ngôn chịu nội dung cuộc tròchuyện giữa hai người bọn họ.

      " Tưởng, thể trí tưởngtượng của thực rất phong phú. Thứ nhất,vừa rồi tôi chỉ thầm nghĩ, quả nhìn rất giống người xấu. Thứ hai, tôi và Thịnh Gia Ngôn chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần. Cho dù cảm thấy ấy trước mặt kiểu, saulưng kiểu đó cũng là chuyện riêng củahai người, căn bản đâu cần phải chạy tớiđây làm khó tôi. . . . . ."

      Mặc dù Tưởng Lệnh Thần chen vàocâu nào, nhưng lúc Nhậm Tư Đồ chuyện, ta lại hề chớp mắt nhìn chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cườiđáng sợ, khiến Nhậm Tư Đồ còn chưa hết có chút chột dạ liền im bặt.

      Nụ cười đáng sợ kia của ta lại càng sâu, "Trítưởng tượng của cũng rất phong phú, cho rằng tôi làm khó là vì Thịnh Gia Ngôn sao??"

      "Vậy làm phiền tôi là vì lý do gì?"

      " có biết là ai hại tôi có nguy cơ phải ngồi tù,cũng bức tôi phải tìm bác sĩ điều trị tâm lý hay ?"

      " Tưởng, mặc kệ là ai hại , cũng đều liên quan gì tới tôi. phải là bệnh nhân của tôi, càng phải là bạn bè của tôi, tôi muốn nghe xem phảichịu uất ức gì, " Nhậm Tư Đồ cóbiện pháp đối với người này, " cứ ở đây từ từ uống cà phê , tôi phải rồi."

      Nhậm Tư Đồ nhìn ta có ý định ngăn cản gì, nhận thấy nguy hiểm còn, liền đứng dậy muốn rời khỏi đây.

      "Thời Chung." ta đột nhiên .

      Bước chân của Nhậm Tư Đồ hơi khựng lại.

      Tưởng Lệnh Thần liếc thấy bóng lưng của côcứng ngắc trong nháy mắt, "Vậy mới , đúng là nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài."

      ". . . . . ."

      ta bình thản nhàn nhã cầm miếng bánh nướng lên ăn, uất ức : " cảm thấy tôi giốngnhư người xấu, nhưng tôi mới là người vô tội. cảm thấy ta là người tốt, nhưng chính ta mua chuộc em hãng bia kia vu oan cho tôi. Còn nữa, nhìn có vẻ như cách xa đàn ông, nhưng sao tôi lại có cảm giác chơi đùa với cả hai người đàn ông cùng lúc, còn đùa giỡn làm họ xoay qua xoay lại biết mệt nữa."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Nhậm Tư Đồ im lặng hồi, đột nhiên quay đầu lại ngồi xuống chỗ cũ, "Rốt cuộc muốn cái gì, luôn cho xong , đừng ởchỗ này ám chỉ vòng vo."

      ta đột nhiên có chút thay đổi cách nhìn vềcô: "Được! Rất thẳng thắn. Vậy tôi cũng sẽnói thẳng. Tháng trước, tôi ở trong nhà củamình, em hãng bia kia làm thế nào vào đượcchỗ của tôi, tôi biết, và cũng chẳng quantâm. ta còn có quen biết với người bạncủa tôi nữa, tôi cho là ta tự nguyện, cũng để ý gì nhiều, còn đem căn phòng lầu nhường cho hai người bọn họ. Nhưng sau đó hiểu vì sao, ta đột nhiên náo loạn,khóc lóc đòi sống đòi chết muốn chạy ra ngoài.Cũng đâu phải tôi nhìn trúng ta, sao phải làmkhó cho ta làm gì? Cho nên tôi với bạn mình đừng động tới ta nữa..., như vậy ta cũng chả làm sao có đúng hay ? Nhưng ngay lúc đó Thời Chung lại tới tìm ta, xem, sao lại khéo như vậy, đúng lúc đó lại chạyngay tới tìm người? Kết quả là tôi bị ta đánhcho trận, rồi ta hùng hổ dẫn em hãng bia kia . Mấy ngày sau ta muốnkiện tôi tội quấy rối tình dục. Đây ràng là mộtcái bẫy, phải sao? Công ty của ta với công ty xây dựng Lợi Đức của nhà tôi vốn có tranh chấp, ta bày ra cái bẫy này, ràng là cố ý muốn bôi nhọ danh tiếng của Lợi Đức mà."

      Nhậm Tư Đồ vẫn chăm chú lắng nghe, nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra, vội vàng sờ túi, nhanh chóng lấy ra tờ giấy kia ——

      Đó là tờ giấy ở trong căn hộ của Thời Chung, trong tình thế cấp bách liền vội cất nó vào trong túi .

      Lúc này ánh mắt Nhậm Tư Đồ rất nhanh xẹt qua bút tích xinh đẹp tờ giấy đó, nhìn chằmchằm vào nhãn hiệu bia in ở góc phải phía dướitờ giấy.

      Tờ giấy này hẳn là được xé ra từ tập giấy nhớđược dùng làm tặng phẩm của hãng bia . . . . . .

      CHƯƠNG 17.2:

      Edit: tiểu an nhi


      Nhậm Tư Đồ khỏi nhức đầu, muốncất lại tờ giấy vào trong túi Tưởng LệnhThần ngồi đối diện nhanh như cắt đoạt lấy tờgiấy. ta cẩn thận nhìn nó, sau đó cười nhạt tiếng: "Xem ra tôi đụng xe vào ta ngờ lại để cho ta vớ được phúc trong họa! chỉ có lén lút sau lưng luật sư Thịnhđáng thương chạy tới chăm sóc ta, mà ngay cả em hãng bia này cũng nguyện phục vụ dưới chân ta rồi. . . . . ."

      ". . . . . ." Nhậm Tư Đồ thể tin nổitrừng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt thản nhiênđang ngồi đối diện, "Là đụng xe vào anhấy?"

      ta vẫn như cũ chẳng hề để ý, căn bản cũng xem thường nên giấu giếm : "Tôi là người tính toán tương đối chi li, ta nợ tôi cái gì, đương nhiên tôi phải đòi lại gấp đôi."

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy hết sức phiền não, hít hơi sâu, muốn điều chỉnh cảm xúc của mình nhưng chẳng có hiệu quả gì, càng lại càng loạn: "Tôi phải là luật sư đại diện của , càng phải là quan toà, những điều này với tôi có ích lợi gì."

      "Tôi rồi, tôi là người có lòng dạ hẹp hòi"Tưởng Lệnh Thần nhìn , ánh mắt tựa như nhìn người phụ nữ đầu óc được tốt lắm, " ta bày ra cái bẫy này khiến cha tôi hoàn toàn thất vọng về tôi, ông nghĩ tôi còn thuốc nào để chữa nữa. đương nhiên, tôi cũng muốn cho ta nếm thử cảm giác bịngười quan trọng nhất đối với ta thất vọng về ta như thế nào."

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ lắc đầu cái, ngườiđàn ông trước mặt này nếu phải là ngườihết sức biến thái cũng là người có tâm lý cực đoan vặn vẹo, có lẽ còn kèm thêm chứng hoangtưởng nữa: " muốn trả thù ấy sao điều tra ràng trước ? Cái gì mà người quan trọng nhất? Tôi chỉ là bạn học của ấy mà thôi!"

      Tưởng Lệnh Thần nhíu mày, gì cả,chỉ thong thả ung dung lấy ra vật, đặt xuốngtrước mặt Nhậm Tư Đồ: "Lúc ta dẫn em hãng bia rời , làm rơi vật này trong nhàtôi."

      Nhậm Tư Đồ vừa nhìn thấy vật đó lập tứcngây người.

      Đó là tấm ảnh mà và Tầm Tầm chụp chung.

      "Đừng rằng tôi có điều tra ràngtrước nhé. " ta ngụ ý dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào Tầm Tầm trong tấm hình, "Mặc kệ đứanhỏ này có phải do nhận nuôi hay , tôicũng cần biết rốt cuộc có cái sức quyến rũ gì mà khiến Thời Chung mê mẩn nhưvậy. Nhưng chỉ cần ta có được tôi cũng hả giận rồi."

      Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần quái dị,Nhậm Tư Đồ bỗng nhớ lại những ký ức rời rạc ngổn ngang:

      Người đàn ông vì cản axit sunphuric. . . . . .

      Người đàn ông cho mượn áo khoác tây trang.. . . . .

      Người đàn ông với : "Cho dù là yêumột con quái vật, cũng oán trách, hối hận —— tôi tin tưởng có loại tình đó tồn tại". . . . . .

      Người đàn ông vẻ mặt đáng thương đứng ở cửa phòng ngủ than thở "Tôi còn tưởng rằng em tức giận". . . . . .

      Nhậm Tư Đồ có chút mất hồn, hương cà phê ngào ngạt xung quanh, thậm chí còn biết Tưởng Lệnh Thần rời từ lúc nào.

      lắc đầu cái, cố gắng quên những gìTưởng Lệnh Thần vừa mới .

      Nhưng khi Nhậm Tư Đồ bộ ra ngoài tìm chiếc xe bị mình vứt bỏ ở ven đường những lời nóicủa Tưởng Lệnh Thần cứ quanh quẩn tràn ngập trong đầu .

      con đường bóng người,Nhậm Tư Đồ mở cửa xe định bước vào trong, nhưng tiếng của Tưởng Lệnh Thần cứ văngvẳng bên tai khiến đứng ngây người lúc,bàn tay đặt cửa xe dường như trở nên vô lực. Nhậm Tư Đồ thơ thẩn đứng bên cạnh cửa xe mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại diđộng bên trong xe bất chợt vang lên.

      Nhậm Tư Đồ thoáng hoàn hồn, dò vào bên trong tìm di động ở ghế ngồi, ấn nút nghe.

      Thịnh Gia Ngôn liên lạc được với côđoán chừng là sắp phát điên tới nơi rồi, NhậmTư Đồ vừa nhận điện thoại, nghe thấy ngaygiọng giận dữ của từ đầu bên kia truyềnđến: "Em ở đâu?"

      ". . . . . ."

      "Em chuyện chút thôi!"

      Nhậm Tư Đồ có chút nghi hoặc hỏi : "Mà tại sao trước kia lại với em, ông chủ của Trung Hâm phải là hạng người tốt đẹpgì?"

      Thịnh Gia Ngôn trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"

      Nhậm Tư Đồ biết nên giải thích như thế nào.

      Thịnh Gia Ngôn cũng trở nên bình tĩnh hơn,giọng cũng ôn hòa nhiều: "Là sơ suất,đáng lẽ nên để em về nhà mình.Bây giờ em ở đâu? Cứ ở yên chỗ đó, anhsẽ đến đón em."

      "Em ở. . . . . ."

      Bỗng nhiên giọng của Nhậm Tư Đồ bị những tiếng bước chân vội vàng cắt đứt.

      Những tiếng bước chân kia càng ngày càng gần,Nhậm Tư Đồ sau khi chứng kiến những hành vi điên cuồng của Tưởng Lệnh Thần giống như chim sợ cành cong, cần quay đầu lại nhìn xem chút cuống quít muốn trốn vào trong xe.

      Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp lên xe đôi tay từ phía sau vươn tới ôm chầm lấycô.

      Cả người Nhậm Tư Đồ bỗng chốc cứng đờ.

      "Cuối cùng cũng tìm được em. . . . . ."

      Giọng của Thời Chung tràn đầy vui mừng,thủ thỉ truyền tới bên tai .

      gắt gao ôm từ phía sau, Nhậm Tư Đồ bịanh ôm chặt, có cách nào quay đầu lại được, liếc mắt nhìn qua cửa kính xe, mớinhìn thấy lo lắng mặt .

      Nhậm Tư Đồ nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

      Gương mặt toát ra thâm tình vô hại nhưvậy, nhưng vì sao tất cả mọi người đều . . . . . .

      Chỉ khắc kia, Nhậm Tư Đồ thểkhông thừa nhận, quả thực động lòng trước người đàn ông này, nếu , giờ cũng phải lưỡng lự giữa việc "Lý trí thoát khỏi vòng tay của " hay là "Để mặc cho thời gianngừng lại ở giây phút này" như thế. . . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 18.1:

      Tư Đồ cũng biết mình như vậy bao lâu,cho đến khi trong điện thoại truyền đến thanh nghi ngờ, thận trọng , thậm chí có chút vui——

      "Em ở cùng ai?"

      Ngay ở khắc đó, Tư Đồ hoàn toàn địnhthần lại, lại lần nữa nhìn sau lưng Thời Chung thông qua kính chiếu hậu, lời TưởngLệnh Thần lại lần nữa ở bên tai vang lên.

      Mặc dù có nhiều hơn nữa thể động tâm, Tư Đồ cũng ép mình thu hồi ánh mắt, bìnhtĩnh với Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điện thoại: "Tôi địa chỉ cho ... đến đây , tôi chờ ."

      Lời này là với Thịnh Gia Ngôn, cũng là . . . . . . với Thời Chung, Tư Đồ vừa dứt lời, tay ôm bả vai chặc cũng chầm chậm buông ra.

      Tư Đồ nhưng có vội vã xoay người đối mặt , đối với người sau lưng mình lặng lẽ tự : Tư Đồ, mày làm như vậy sai, màylàm như vậy. . . . . . hối hận.

      rốt cuộc có thể quay đầu lại, đối với ThờiChung xin lỗi cười cười, " có lái xe đén ?" quét mắt vòng qua cái tay bóthạch cao của , khắc kia trong lòng cựckỳ căng thẳng, có thể coi là mỗi khi mộtchữ, trái tim như bị gông cùm xiềng xiếc vô hìnhtrói càng chặt hơn, lại bình tĩnh ra miệng,"Nếu tôi đưa về nhà trước? Rồi tôi đợi bạn tôi ở nhà lầu nhà ."

      mặt Thời Chung có chút biểu cảm,ngay cả vẻ mặt vốn là có bệnh cũng bị tia sángvàng ấm của đèn đường ven đường hất lên, thậm chí cười cười : "Bạn trai?"

      Tư Đồ lắc đầu cái.

      "Vậy em lần trước cự tuyệt , là bởi vì ngườinày sao?"

      Tư Đồ có lắc đầu.

      Trong ánh mắt của sáng lên, nhìn từng biểu cảm gương mặt Tư Đồ, chút cũngkhông bỏ sót, lần nữa mỉm cười, thực ra vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : " cần, tôi mới vừa rồi xe tới, tạicũng có thể thuê xe trở về. . . . . ."

      nhìn , giống như là còn có lời muốnnói, Tư Đồ nhịn được siết chặt quả đấm,nhưng chờ chờ, lại chỉ chờ được vài chữ: ". . . . . . Hẹn gặp lại."

      Thời Chung xong cũng xoay người .

      rời , bước chân nhanh, nhưng làkhông do dự, Tư Đồ nhìn bóng lưng của ,nhìn bóng dáng thon dài mặt đất, đột nhiên, hoàn toàn ngu ngay tại chỗ —— bởi vìcho đến lúc này mới phát , người đànông này ngoài áo khoác bên trong, còn là bộquần áo ở nhà, chân . . . . . . Còn mangdép trong nhà.

      vội vã chạy tới tìm sao? Tư Đồ đãkhông có thể diện lại suy tư cái vấn đề này.

      Người đàn ông này cứ như vậy bình tĩnh ra khỏi tầm mắt Tư Đồ, chỉ còn sót Tư Đồ đứng ở dưới đèn đường, độc.

      biết qua bao lâu, lại tiếng chuôngđiện thoại di động vang lên, Tư Đồ mới giựtmình trở về từ trong suy nghĩ, cũng tại lúcnày, Tư Đồ mới phát ra mình ngẩn người, mực nhìn phương hướng Thời Chung rờikhỏi, thu lại thần trí, nghe điện thoại.

      Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điện thoại sắp bị làm tức chết: " nãi nãi! Rốt cuộc khi nàoem mới đưa địa chỉ cho ?"

      Đúng vậy a. . . . . . Mới vừa rồi trong đầu mình rốt cuộc suy nghĩ gì, lại đem chuyện này quên rồi. . . . . . Tư Đồ ảo não vỗ vỗ ót, "Lậptức."

      Tư Đồ xong liền cúp điện thoại, nhưng côđang muốn tìm phần mềm định vị trong điện thoại, ngón tay lại chợt cứng ở màn ảnh.

      có gần 60 cuộc điện thoại chưa nhận. Trong đó 49 cuộc. . . . . .

      Là Thời Chung gọi tới.

      ***

      Cả đêm gọi nhiều chuyện xảy ra như vậycũng qua rồi.

      Tư Đồ lại cảm thấy như có thứ gì bị thất lạc vàođêm hôm đó, ngày hôm sau làm việc, có chút tinh thần, chỉ có thể liên tiếp mượn càphê để làm tinh thần tỉnh táo.

      Nhất Minh cũng chú ý tới việc thường xuyên lui lui tới tới với phòng giải khát pha coffee, rốtcuộc chạy tới phòng giải khát rót ly cà phêthứ sáu, nhịn được ngăn cản : "Em cần mạng nữa sao? Uống cà phê như vậy chết đấy!"

      Tư Đồ cũng rất bất đắc dĩ, tại miệng vị đầy cà phê, chính cũng cảm thấy đều khó chịu, nhưng. . . . . ." như vậy tôi tập trung tinh thần được, 10 phút sau tôi còn có mộtbệnh nhân tới khám."

      Vừa nghe như thế, Mạc Nhất Minh khôngnhịn được càng thêm cẩn thận quan sát , rốtcuộc phát dưới mắt hai quầng thâm rấtlớn mà ngay cả phấn son cũng thể nàoche lấp được, "Tối hôm qua em làm gì? Chẳng lẽ đêm có ngủ sao?"

      Vừa nghĩ tới lời Tưởng Lệnh Thần , vừa nghĩ tới bóng lưng đơn của Thời Chung lúc rời ,vừa nghĩ tới vừa nghĩ tới xinh đẹp nét chữ viết tờ giấy, vừa nghĩ tới cảnh sau khi Thịnh Gia Ngôn nghe thuật lại mấy lời của Tưởng Lệnh Thần kia, vẻ mặt trầm. . . . . . liềntrằn trọc trở mình khó ngủ.

      biết có vô số cách trị chứng mất ngủ, có cách tị bằng thuốc, có cách dùng thuốc,đáng tiếc chuyện rơi vào đầu mình, thân làbác sĩ lại thể tự chữa khỏi.

      Cuộc sống riêng tư của Mạc Nhất Minh cũng có quan tâm nhiều, có cơ hội liền hỏi:"Đúng rồi, nhờ em hỏi Tôn Dao đêm giao thừa tết năm nay có hẹn hay chưa, em hỏigiùm chưa?"



      Editor: Sandy
      Chương 18.2:

      Cuộc sống riêng tư của Mạc Nhất Minh cũng có quan tâm nhiều, có cơ hội liền hỏi:"Đúng rồi, nhờ em hỏi Tôn Dao đêm giao thừa tết năm nay có hẹn hay chưa, em hỏigiùm chưa?"

      " ấy cùng Tầm Tầm có hẹn với nhau rồi,muốn dẫn nó ăn bữa tiệc lớn."

      Vừa nghe đối thủ là Tầm Tầm, Mạc Nhất Minhthở phào nhõm, cười tủm tỉm : "Tiệc lớn bên ngoài có cái gì ngon để ăn chứ, thế này vậy, ngày hôm đó em dẫn về nhà , chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn phongphú và cũng đảm bảo dinh dưỡng cho mọi người . . . ."

      Tư Đồ vốn chính là dựa vào cà phê mạnh chốngđỡ, nghe được bắn liên hồi, liền mộtmạch dừng lại , Tư Đồ càng đau đầu rồi, muốn lập tức kết thúc cái đề tài này: " Khôngphải bây giờ nên làm việc sao? Sao lạicùng tôi ở chỗ này chuyện tào lao chứ?"

      Mạc Nhất Minh vô vị nhún nhún vai: "TưởngLệnh Thần hôm nay ta hẹn luật sư chuyện, tạm hoãn cuộc trị liệu hôm nay, cho nên tại . . . . . . cực kì rãnh rỗi."

      Trong lòng Tư Đồ khỏi căng thẳng, làm bộ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Trước thèm nghe nữa, bệnh nhân của tôi sắpđến rồi." xong liền bưng ly cà phê đường ra khỏi phòng giải khát.

      Tư Đồ vừa về tới mình của phòng, liền gọi điện thoại cho Thịnh Gia Ngôn. Thịnh Gia Ngôn tạmthời hẹn Tưởng Lệnh Thần, tóm lại có chuyện gì tốt cả ——

      Nếu là điện thoại cá nhân của Thịnh Gia Ngôn gọi được, điện điện thoại đến văn phòngcủa ấy, để cho trợ lý chuển lời, Tư Đồ mongđợi điện thoại se nhanh có người bắt máy, cuốicùng, trong ống nghe truyền tới thanh người phụ nữ: "A lô?"

      Dù vậy Tư Đồ còn ôm tia hi vọng: "Xinchào, tôi là Tư Đồ, có thể chuyển máy cho Thịnh luật sư được ?"

      Cùng thời khắc đó, trợ lý Thịnh Gia Ngôn làm việc ở Vụ Sở, nghe thỉnh cầu bên kia đầuđiện thoại, khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của Thịnh Gia Ngôn——

      Vừa vặn nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn kéo ra cửaphòng làm việc ra.

      Trợ lý mở miệng gọi câu, Thịnh GiaNgôn lại ngoảnh mặt làm ngơ. Thấy Thịnh Gia Ngôn đường mặt trầm trực tiếp về phía phòng họp cách đó xa, trợ lý thể làm gì khác hơn là xin lỗi với Tư Đồ ,:" ngại, Nhâm tiểu thư, Thịnh luật sư mớivừa vào phòng họp, người ủy thác vụ án cho trong phòng họp chờ , đoán chừngcần bàn việc quan trọng. Chờ xong rồi, tôi với ta có điện thoại tới."

      Lúc này Tưởng Lệnh Thần an vị ở bên cạnh bàn hội nghị, điện thoại di động vang lên khôngngừng, mở ra tin nhắn thoại, có mộtgiọng nữ vang lên: thân ái, thế nào mấy ngàynay ở người ta cũng nhìn thấy ... phải bị nhốt đó chứ?

      mặt lộ vẻ khinh thường nghe, nghe xong cũng đáp lại, lại mở lên tin nhắn thoại khác, so với giọng trước, giọng trong tin nhắn này chỉ có hơn chứ kém:Tưởng đại thiếu gia, gần đây tránh nơi nào tu tâm dưỡng tính thế? Cũng có tin tức của , người ta rất nhớ . . . . . .

      Chờ Tưởng Lệnh Thần mở ra tin nhắn thoại thứba, cửa phòng họp "Ken két" tiếng bị ngườikhác đẩy ra, Tưởng Lệnh Thần chỉ giơ lên con mắt nhìn cạnh cửa cái, hướng cửa vào là Thịnh Gia Ngôn ngả ngớn chào cái, liền tiếp tục cắm đầu cắm cổ nghe tin nhắn thoại .

      Thịnh Gia Ngôn tới bên cạnh Tưởng LệnhThần, cũng có cắt đứt tinh thần hăng háinghe tin nhắn thoại của đối phương, chỉ làkhông nhanh chậm : "Tưởng Tiên Sinh, lần này tìm , là muốn thông báo với tiếng, do số lý do cá nhân, tôikhông thể tiếp tục theo vào vụ án của được."

      Cho đến lúc này, Tưởng Lệnh Thần mới thả di động xuống, nhìn Thịnh Gia Ngôn.

      Từ mặt Thịnh Gia Ngôn nhìn ra cánguyên cớ, Tưởng Lệnh Thần nhịn đượcthẳng cau mày: "Tại sao?"

      Đối với lần này, Thịnh Gia Ngôn từ chối cho ý kiến, chỉ dịu dàng vô hại cười: "Chỉ là yêntâm, vụ án của chuyển cho luật sưkhác trong văn phòng của chúng tôi, Lâm luật sư, ấy rất chuyên nghiệp tuyệt đối cóthể yên tâm."

      Tưởng Lệnh Thần suy nghĩ chút, cũng hớnhở đón nhận: "Vậy làm như vậy , dù sao ai giúp tôi lên tòa án cũng vậy thôi."

      Thịnh Gia Ngôn gật đầu cái, "Nếu như tôiđã là luật sư đại diện cho rồi, như vậy. . . . . ."

      Thịnh Gia Ngôn mặt còn là duy trì mỉmcười, cũng giây kế tiếp đột nhiên níu cổ áo của Tưởng Lệnh Thần lên, đem từ chỗngồi kéo lên, quyền mạnh mẽ đánh hướng tới .

      Tưởng Lệnh Thần hoàn toàn có kịp phảnứng, thời gian kêu đau cũng có, trực tiếpngã xuống bàn hội nghị.

      Phòng họp an tĩnh chừng ba giây, lúc này TưởngLệnh Thần mới che khóe miệng ứa máu vọt đứng lên: " có bệnh a!"

      Lúc này Thịnh Gia Ngôn buông nấm đấm, bộ dáng lạnh nhạt, so với trước khi đánh người cănbản phải là : "Đừng tìm Tư Đồ gây phiền phức nữa."

      Tưởng Lệnh Thần lúc này mới phản ứng được , khỏi cười lạnh: "Tôi chỉ chạm qua kia cổtay của người đần bà kia mà thôi, cần gìphải làm vậy?"

      "Ngay cả cổ tay cũng được."

      Thịnh Gia Ngôn nhàn nhạt bỏ lại câu như vậy, trực tiếp xoay người rời nha.

      Trong bàn làm việc, các đồng nghiệp vốn làđang lo âu nhìn về phía phòng họp, vừa thấy Thịnh Gia Ngôn mở cửa ra ngoài, chốc lát đều sửng sốt, sau đó tất cả lại đều làm bộ như có gì xảy ra, trở lại chỗ ngồi của mình, ai bận việc nấy .

      Đoán chừng là thanh quả cú đấm mới vừa rồi quá lớn, mới có thể đưa đến chú ý củabọn họ như thế —— Thịnh Gia Ngôn nghĩ nhưvậy, nhưng cũng làm bộ như cái gì cũng có xảy ra, trực tiếp về phía phòng làm việc ởđối diện, cũng quay đầu lại cất giọng nóivới trợ lý phía sau bàn làm việc: "Tiểu Lưu, giúptôi xin phép nghỉ ngày."



      Editor: Sandy

      Chương 18.3:

      Đoán chừng là thanh quả cú đấm mới vừa rồi quá lớn, mới có thể đưa đến chú ý củabọn họ như thế —— Thịnh Gia Ngôn nghĩ như vậy, nhưng cũng làm bộ như cái gì cũng có xảy ra, trực tiếp về phía phòng làm việc ởđối diện, cũng quay đầu lại cất giọng nóivới trợ lý phía sau bàn làm việc: "Tiểu Lưu, giúptôi xin phép nghỉ ngày."

      ***

      ngày làm việc cuối cùng kết thúc, đến lúc tan việc, Tư Đồ tính toán chút mình uống bao nhiêu ly cà phê. . . . . . 8 ly. . . . . . Thậtsắp uống ngu mất rồi. . . . . .

      may là lúc tan việc Thịnh Gia Ngôn có điện thoại cho , là hôm nay phụ trách đónTầm Tầm cộng thêm làm cơm tối, nghe giọng khá thoải mái, trong lòng Tư Đồ cuối cùng cũng nhỏm hẳn, như quăng được mộttảng đá lớn trong lòng .

      lái xe về nhà, đoán chừng là do uống quá nhiều cà phê, cả người rất có tinh thần liền mắtcũng nháy mắt cái, đầu óc tỉnh táođến mức thể nữa tỉnh hơn được nữa, mưarơi của sổ xe cũng nghe hơn so với bìnhthường.
      Nhưng làm sao lại như thế, lái xe đườngthoải mái, thoải mái đến nỗi liền chạy đến nơinày đây?

      Tư Đồ xe dừng ở chỗ dừng ven đường, có chútảo não nhìn về phía nhà trọ bên cạnh.

      Là nhà trọ của Thời Chung.

      Coi như tối hôm qua nếu như hôm nay vẫn muốn bệnh viện, tan việc côsẽ tới chăm sóc , nhưng, sau đó mình lại trơmắt nhìn bệnh nhân như giữa mùa đônglạnh giá mặc đồ ngủ cùng dép rời —— làm chuyện thất đức như vậy, mình còn có mặt mũi để tới nơi này sao? Tư Đồ cũng bội phục chính mình.

      Mùi vị cà phê từ trong dạ dày liên tiếp dâng trào, tại Tư Đồ chỉ ngửi mùi vị này thôi làđã có cảm giác muốn nôn mửa, cố chịu đựng, suy nghĩ chút, rồi quyết định nổ máy cho xe rời .

      Nhưng khi Tư Đồ đạp cần ga, thấy chiếc xe hơi cũng coi là quen biết dần dần chậm lại,tiếp theo dừng lại chỗ dừng xe cách đó xa.

      Tư Đồ vội vàng buông chân ga. Híp mắt nhìn vềphía chiếc xe kia, nhịp tim nhanh chóng mấtkhống chế, sau khi chiếc xe hơi kia đậu an ổn, tài xế từ ghế lái bước ra mở cửa xe cho ngườingồi phía sau.

      Ngay sau đó, bóng người từ ghế sau xuống.

      Nhịp tim Tư Đồ vốn là vội vàng chợt hơi chậm lại ——

      Xuống xe là nữ nhân trẻ tuổi. Thậm chíkhông thể là nữ nhân, mà là nhiềulắm là 20 tuổi.

      Sau khi xuống xe, lại hướng nửa ngườivào sau xe ngồi, lát sau, Thời Chung đở côgái xuống xe.

      Tư Đồ nhìn Thời Chung cùng vào nhàtrọ, cho đến khi bóng dáng hai người kia biếnmất ở cửa lớn nhà trọ, lúc này Tư Đồ mới ngoáiđầu nhìn lại kiểm duyệt mình chút.

      Giờ phút này mình, nhịp tim cũng khôi phụcbình thường rồi, tay vốn tự chủ nắm chặtvô lăng lúc này cũng chậm rãi buông lỏng ra, chỉ là trong lỗ mũi đột nhiên có chút chuachua.

      rốt cuộc nhịn được xông xuống xe,đứng ở ven đường nôn ọe, khổ sở nôn ra ngoàitất cả đều là cà phê.

      Sau khi nôn xong rồi, cả người Tư Đồ quả thoải mái hơn, sờ cái người, phát mang khăn giấy, bất đắc dĩ cúi hạđầu.

      Tóc của cứ như vậy theo động tác cúi đầurũ xuống tới đất, Tư Đồ vô lực liếc nhìn càphê dính vào tóc mình, lặng lẽ kết luận:đây chính là báo ứng.

      Chung quanh đều là thanh xe tới xe , bâygiờ Tư Đồ lại tự cười nhạo mình, cũng có phát tiếng bước chân nhanh chậm đến gần, cho đến khi bịch khăn giấy đưa tới trước mặt ——

      Tư Đồ ngơ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Thời Chung liền đứng ở trước mặt , được lời nào.

      ra chỉ là ngắn ngủn mấy giây, trong đầu Tư Đồ lại xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.

      Tỷ như cái người tre tuổi đó như thế nào, thânthiết như vậy, đỡ ấy xuống xe cẩn thậnnhư vậy. . . . . .

      Lại tỷ như tuổi , tâm vừa ngoan, đối với người khác lại có chút nào là dịudàng, chỉ biết đối với " ngại" "Anhđi " "Gặp lại" mình. . . . . .

      Thủy chung thấy nhận lấy khăn giấy,vừa có muốn ý đứng lên, liền trực tiếpngồi chồm hổm xuống, rút ra khăn giấy giúp lau khóe miệng cái.

      "Nếu như mà cho em biết, xế chiều anhcó bệnh viện, em có trực tiếp lái xe đến đây hay ?" bình tĩnh hỏi .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 19.1:

      Tư Đồ và Thời Chung cùng nhau vào nhà trọ, kia vốn là lo lắng chờ đợi, thấy ThờiChung phải trở về mình, cặp mắt to mờ mịch liền nghi ngờ chuyển qua quan sát TưĐồ chút .

      Thời Chung cũng giới thiệu Tư Đồ và bé này lẫn nhau, chỉ khách khí đối với bé kia : " nên trở về trước ."

      Tư Đồ ràng nhìn thấy trong mắt bé này xẹtqua tia mất mác, nhưng rất nhanh liền dấu tia mất mác kia, hướng Tư Đồ khiêm tốn cười cười, rồi liền đem túi thuốc đưa trong tay giao cho Tư Đồ: "Cái kia, vậy đành làm phiền chị thôi. Đây là thuốc hôm nay tái khám."

      Mặc dù bé này vừa nhìn so với Tư Đồ nhỏrất nhiều tuổi, nhưng Tư Đồ lại thích cái chức vị "chị" này —— Tư Đồ cũng biếttại sao mình lại đột nhiên sinh ra ý tưởng khôngtốt như vậy, nhận lấy túi thuốc, có chút xấu hổ mà hướng cười cười.

      Nhưng rất nhanh Tư Đồ liền ý thức được, miệng lưỡi ngọt ngào này mạnh hơn chỉ là tuổi, còn có tài nấu nướng ——

      Khi mở tủ lạnh ở nhà trọ Thời Chung ra, bên trong tất cả đều là những nguyên liệu nấy ănđã được cắt gọt sạch , vả lại mỗi loại nhưmón chính, phụ liệu, hương. . . . . . đều đượcphân loại, ngay ngắn ràng ở trong, dùng bọcni-lon thức ăn bao lấy.

      Tư Đồ tùy tiện mở cái ni-lon bọc thức ăn trong đó ra, cũ cải được cắt tỉa đẹp, tuyệt đối là được xuất ra từ người có tài nấunướng rất tốt.

      lúc này, ngoài truyền phòng bếp tiếng tớiđi lại, Thời Chung hành động bất tiện rốt cuộccũng thay xong quần áo ở nhà, từ phòng ngủ ra ngoài, Tư Đồ cất giọng hỏi: "Nguyện liệu nấuăn trong tủ lạnh còn mới ? Tôi có thể dùng được ...!"

      "Đoán chừng là nha đầu kia thừa dịp bệnh viện mua xong mang tới, hẳn đủ mới mẻ."

      Tư Đồ tại chỉ có hai ý tưởng —— thân mật gọi bé kia "Nha đầu" ; nha đầu kia có thểtùy ý ra vào nơi này, đoán chừng là có chìakhóa nơi này.

      Tư Đồ tại chỉ có thể may mắn là bệnhnhân, chỉ có thể ăn chút đồ ăn gì đó, mà , xào rau nấu canh, vẫn là có thể khống chế được.

      Nếu như được, còn có thể nấu cháo dinh dưỡng, chuyện này đối với mà nóikhông khó lắm, dù sao xem Thịnh Gia Ngôn nấu cháo nhiều rồi, học theo còn có thể.

      là đem nồi cháo đặt lên bếp, Tư Đồ lạithấy khó khăn: nên để gạo vào trước hay là cho thịt vào trước, biết . . . . . .

      Như thế nào vắt hết óc hồi tưởng cũng nhớ nổi những bước nồi cháo của Thịnh GiaNgôn, Tư Đồ thể làm gì khác hơn là lấyđiện thoại di động ra từ trong túi cầu cứu.

      Điện thoại chỉ vang tiếng Thịnh Gia Ngônliền nghe, mở đầu chính là câu: "Làm sao em còn chưa tới?"

      Tư Đồ sửng sốt.

      thế nhưng quên mình hẹn Thịnh Gia Ngôn cùng nhau ăn tối . . . . . .

      Tại sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất còn mống? Tư Đồ trong lòng tựhỏi, lại hỏi ra đáp án, suy nghĩ chút, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mởmiệng: "Cái đó. . . . . . giờ em ở nhà của người bạn, thể qua được."

      Thịnh Gia Ngôn "Nha." tiếng, tính khí rất tốt, Tư Đồ biết nhiều năm như vậy chưatừng thấy đánh qua trận, thậm chí ngaycả tranh chấp cũng rất ít, đối với chuyện đột nhiên lỡ hẹn, cũng tức giận, ngược lại cười : "Vậy để cho Tầm Tầm ngủ ở nhà , ngày mai phải là qua năm sao, dù thếnào nữa nó cũng nhà trẻ, để choTầm Tầm ở đây chơi hai ngày , em và TônDao ngày mai cũng cùng đến đây đón năm mớiđi."

      Ngay sau đó Tư Đồ chỉ nghe thấy trong ốngnghe truyền đến tiếng giống như là tiếnghoan hô của Tầm Tầm—— đoán chừng Tầm Tầm ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, âmthanh vui sướng này vô cùng ràng truyền tới trong lỗ tai của Tư Đồ, ngược lại làm Tư Đồ nhớ lại mục đích mình gọi cuộc điện thoại này ——

      "A đúng rồi, thiếu chút nữa quên rồi hỏi ,lúc nấu cháo dinh dưỡng ấy, cụ thể cách làm là như thế nào?"

      "Em hỏi cái này làm gì?" thanh Thịnh GiaNgôn đột nhiên biến đổi.

      "Bạn tôi ngã bệnh, tôi muốn nấu ítcháo cho ấy."

      "Em ở trong nhà Thời Chung?" thanh Thịnh Gia Ngôn có chút vui.

      Tư Đồ có chút hối hận đem toàn bộ nội dung nóichuyện tối hôm qua của mình cùng Tưởng LệnhThần cho biết, nếu cũng biết Thời Chung bị tai nạn xe cộ, càng đoán được. . . . . .

      giờ phút này ở trong nhà Thời Chung.

      " Tư Đồ, đúng, đúng là khích lệ em tìm bạn trai, ai cũng có thể, duy chỉ có Thòi Chung, đáng tin cậy."

      Thịnh Gia Ngôn trầm giọng, ràng , là vì tốtcho , nhưng Tư Đồ biết tại khi nóinhư vậy, như bị đụng chạm, "Thịnh Gia Ngôn, đừng quên, 5 năm trước cự tuyệttôi, cũng phải là chờ kịp đem người tin tưởng nhét vào bên cạnh tôi rồi hả ? Lúc ấy như thế nào? ngườinày dù abc, nhưng tập tục xấu, tình cảm rất . Kết quả sao? Mối tình đầu của tôiliền đặt hết người . . . . . . đúng. . . . . ." giọng Tư Đồ của tràn đầy lạnh lẽo, "Nếunhư đơn phương mến cũng coi như là mối tình đầu, . . . . . ."

      Cho đến lúc này Tư Đồ mới ý thức tới mìnhđến tột cùng những thứ gì, bỗng dưng im lặng.

      Nếu như đơn phương mến cũng coi như mốitình đầu. . . . . . Sao có thể cái chuyệnhoang đường như thế được chứ?

      Đoán chừng Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điệnthoại di động cũng bị đột nhiên lôi chuyện cũlàm sợ, nửa ngày thanh. TưĐồ sâu thở dài, xoay người dựa lưng vàobồn rửa, "Tôi. . . . . ." tận lực bình phục giọng , "Tôi là hôm nay công việc quá mệtmỏi, mới những thứ mê sảng này, đừngđể trong lòng."

      "Tư Đồ. . . . . ." Giọng điệu của có chútkhông xác định kêu .

      Tương tự giọng Tư Đồ nghe qua vô số lần, cảm tạ, đau lòng, bất đắc dĩ, rối rắm. . . . . . có thể là tria của , là bạn thân , là trợthủ vạn năng trong cuộc sống , ngay cả nhữngchuyện bí mật của , lại. . . . . .

      Vĩnh viễn .

      "Yên tâm , tôi cũng trưởng thành rồi, phân biệt được người nào đáng tin, ai đáng tin." giọng của Tư Đồ khôi phục trước saunhư sóng gió, " Cháo dinh dưỡng rốt cuộc làm như thế nào? còn chưacó cho tôi biết. . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ***

      Tư Đồ cuối cùng đem dưỡng sinh cháo thực tàigiải quyết, kế tiếp chỉ cần đợi nó từ từ hầm cáchthủy cho nhừ là được, trở lại phòng khách: "Cháo đại khái phải nấu hơn giờ nữa, có ăn cái gì chưa?"

      Cũng có người trả lời, Tư Đồ khỏi nhìn về phía Thời Chung ngồi ở ghế sa lon xem ti vi.

      thanh của ti vi mở rất lớn, nhưng Tư Đồ xem tiết mục giải trí phát, nhìn lại Thời Chung chút, bộ dáng trầm ngâm kia —— ràng có xem tiết mục, Tư Đồ nghingờ đến gần, cho đến tới bên sofa, ThờiChung mới chú ý tới, mới đem lượng điều .

      "Thế nào mở lớn tiếng như vậy?"

      Thời Chung vô vị cười cười: " muốn ngheđến em dùng giọng quan tâm như vậy cùngđàn ông khác gây gổ."

      thản nhiên ngược lại làm cho có loại cảmgiác Tư Đồ chỗ trốn, lúc mình và ThịnhGia Ngôn điện thoại chỉ cảm thấy tức giận,chẳng lẽ đối với người khác, giọng của côthật lớn như thế?

      Hay là bởi vì như vậy, mà ở cố tình gây ?

      Mỗi khi cho là mình ra khỏi cái nhà tù gọilà "Thịnh Gia Ngôn" đột nhiên bởi vì làmchuyện nào đó vì , với câu nàođó, làm cho lần nữa hãm sâu, phản phản kháng kháng giãy giụa, cho đến hai năm, Tư Đồ mới thể chấp nhận, lúc ban đầuThịnh Gia Ngôn cự tuyệt , là cỡ nào chính xác——



      Editor: Sandy

      Chương 19.2:

      Mỗi khi cho là mình ra khỏi cái nhà tù gọilà "Thịnh Gia Ngôn" đột nhiên bởi vì làmchuyện nào đó vì , với câu nào đó, làm cho lần nữa hãm sâu, phản phảnkháng kháng giãy giụa, cho đến hai năm, Tư Đồ mới thể chấp nhận, lúc ban đầuThịnh Gia Ngôn cự tuyệt , là cỡ nào chính xác——

      "Chúc chúng ta, tình bạn vạn tuế. . . . . ."

      Vào giờ phút này, trong đầu Tư Đồ lần nữa toátra những lời này, có thể bình tĩnh mà đối diện rồi, nhớ năm đó còn hy vọng xa vời đối có tình có ý, ngày kia cuối cùngsẽ biến thành tình ; tình huống thực tế lạivừa đúng ngược lại, đối với từng cónhững thứ tình kia, hôm nay theo thời gian dần dần phai nhạt rồi, còn gì cả, có lẽ mấy năm tiếp theo, liền cặn bã đều còn rồi. . . . . .

      Thời Chung thấy người phụ nữ này lọt vào suy nghĩ sâu xa nào đó, thể nín được cườicười.

      Tư Đồ bị nụ cười hời hợt của gọi thần trí trở về, gương mặt tươi cười của mặc dù hơi khổ sở, nhưng lời , lại tiết lộ ra tràn đầy kiên định: " là câu kia, là người luôn luôn ép buộc người khác, nếu em vui, chúng ta liền làm bạn bè. Nhưng là nếu như ngày nào đó em thay đổi tâm ý, nơinày. . . . . ." chỉ chỉ vào tim mình, "Tùy thời vì em rộng mở."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ***

      Hôm sau chính là qua năm mới.

      Có lẽ bởi vì cãi vả trong điện thoại tối hôm qua,hoặc giả Thịnh Gia Ngôn có chuyện, vốn là Thịnh Gia Ngôn đề nghị đến nhà mở tiệc mừng năm mới, Tầm Tầm có lời oán thán theo sát hai người phụ nữ cùng nhau ở nhà đón năm mới: "Hàng năm đều là như vậy, có ý nghĩa. . . . . ."

      Tôn Dao cùng Tư Đồ đều ngu ngốc, bữa ăn tối phải dựa vào đồ ăn mua ngoài, đây mới nguyên nhân lớn nhất làm Tầm Tầm bất mãn.

      Tư Đồ điện thoại đặt mua đồ ăn ngoài, ngoáiđầu nhìn lại chỉ thấy Tầm Tầm khoanh tay làm bộ bất mãn, ngồi ở ghế sa lon: "Con lại lần! Con ăn đồ ăn mua bênngoài!"

      Tôn Dao ngồi bên cạnh Tầm Tầm, vừaxem quảng cáo của mình chiếu ti vi, vừa oán trách: "Ta rồi mà, bên phải đẹphơn, lại tin, con xem! Đem dì chụp thành như vậy. . . . . ."

      Thấy Tôn Dao để ý tới mình, Tầm Tầm cố ý tăng giọng bổ sung câu: "Dáng như chiếc giày khổng lồ. . . . . ."

      Mặt mày Tôn Dao nhất thời rét lạnh, vừa quay người cũng khách khí gõ gõ ót Tầm Tầm.Mặc dù mực nhìn mình quảng cáo, trênthực tế Tầm Tầm oán trách, nghe chữ: "Vậy chỉ trách chú Ngôn của con thôi,hẹn chúng ta rồi lại hủy, tạm thời quyết định đibồi cái gì bạn từ nước ngoài trở về ăn cơm."

      Tầm Tầm miệng đô càng cao.

      Tôn Dao nghĩ lại, nhất thời kế tòng tâm lai (kếsách tự nhiên đến): "Nếu con gọi điệnthoại cho chú chân dài, xem chú ấy có rãnh rổi hay ?"

      Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, nhưng rất nhanh lại đen tối xuống: "Chú ấy xảy ra tai nạn xe cộ. Tư Đồ để cho con quấy rầy người ta dưỡng bệnh."

      Tôn Dao cả kinh, ánh mắt lập tức quét về phía Tư Đồ bên , Tư Đồ gật đầu mộtcái. Trong lòng Tôn Dao nhất thời có cảmthông, đem điện thoại đặt khay trà cầm lên——

      Tôn Dao chưa bao giờ thiếu các lời cùng đón năm mới, hôm nay xem tin nhắn chút, thấycó dưới 10 tin nhắn mời cùng đón năm mới: "8 giờ rưỡi, tiệc đứng, món Nhật. Có muốn hay đây?"

      Tầm Tầm vừa nghe, liền vội vàng gật đầu.

      "A, còn có tin, cũng là 8 giờ rưỡi, nhưng là ăn món Thái."

      Tầm Tầm trong lòng lặng lẽ cân nhắc chút: " Ăn món Thái!"

      "Còn tin này ——7 giờ rưỡi, ăn lẩu."

      Tầm Tầm nhất thời mắt sáng lên, nhưng TônDao liếc nhìn đồng hồ treo tường, lập tứcliền hủy bỏ : " tại cũng 7 giờ rồi, khẳng định còn kịp rồi. Hay là thôi ." xong liền đem tin nhắn này xóa .

      Tư Đồ chỉ có thể yếu ớt nhắc nhở câu: "Tớđặt đồ ăn mua ngoài rồi,. . . . . ." Đáng tiếc nhắc nhở của , hai người kia hoàn toàn để ý.

      Tư Đồ nhịn được than thở chuông cửa "Leng keng" thanh vang lên.

      "Đồ ăn mua ngoài đến?" ——

      Tôn Dao như vậy kinh ngạc dị, Tầm Tầm luốngcuống, lần nữa nghiêm chỉnh thanh minh: "Conkhông ăn đồ ăn mua ngoài!"

      Tư Đồ cũng chạy mở cửa.

      Đứng ở ngoài cửa , cũng phải người giaođồ ăn mua ngoài.

      "Làm sao lại là . . . . . ." Tư Đồ kinh ngạc nhìn người đàn ông tay bó thạch cao ngoàicửa cái này.

      ***

      Chờ Tôn Dao, Tầm Tầm, Tư Đồ hàng ba người ngồi lên xe chờ ở ven đường vẻmặt thể dùng từ "Kinh ngạc" mà hìnhdung được nữa ——

      Trong xe rộng rãi, có đầu bếp ở trong xe, tại chỗ chuẩn bị dùng dụng cụ xử lý thức ăn. ThờiChung lấy thức uống trong tủ lạnh bên cạnh đểlên bàn cho chư vị khách, thức uống đưa đến trong tay Tầm Tầm Tầm Tầm dùng ánh mắt sùng bái biểu đạt đối với chú chân dài, "Nhữngthứ kia. . . . . ." Tầm Tầm chỉ đầu bếp đắp giá nướng, "Chúng ta tiệc nướng sao?"

      Thời Chung cười cười: "Trong cóp sau còn có pháo hoa, đến ngoại thành làm BBQ xong, vừa đúng có thể chơi pháo hoa."

      Nhất thời, tiếng hoan hô của Tầm Tầm vang dộicả buồng xe.

      Tôn Dao hài lòng nhìn vị đầu bếp khác ướp gia vị, lặng lẽ tiến tới bên tai Tư Đồ tựa hồ mất thần, "Đừng nhớ Thịnh Gia Ngôn nữa, ta. . . . . ." Tôn Dao dùng cằm chỉ chỉ ThờiChung trò chuyện vui vẻ cùng Tầm Tầm, ". . . . . . làm cho người ta động lòng."

      Chờ Thời Chung đem thức uống đưa đến Tư Đồ bên này, Tôn Dao thức thời lôi kéo Tầm Tầm những phòng khác xe rồi.

      (ps: chắc xe này dạng xe gia đình, dùng để chơi xa, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng vệ sinh,thường được dùng ở bên Mỹ.)

      Tư Đồ nhận lấy thức uống, nhìn người đàn ôngtrước mặt này, suy nghĩ chút, hình như chỉcó thể : "Cám ơn. . . . . ."

      lên tiếng, cũng chỉ là hết sức thân thiết mà đem ống hút bỏ vào trong ly của .

      lúc uống nước, trong lòng Tư Đồ lạikhông tự chủ toát ra, Tôn Dao mang Tầm Tầm rời , xem những chỗ khác, đến bên tai cônói câu: "Nghe ta câu, nữ nhân là có tình , nữ nhân là người nào đối tốtvới ấy, ấy chạy. . . . . . ra bây giờ cậu còn lưu luyến Thịnh Gia Ngôn, cũng là bởi vì năm đó cậu gặp ta đúng thời điểm, Thịnh Gia Ngôn chăm sóc cậu quá tốt, cho nên. . . . . . Nếu như ngày nào đó cậu hoàn toàn hấtThịnh Gia Ngôn ra, chạy trốn ta, tớ chút cũng kinh ngạc. . . . . ."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20.1:

      Edit: tiểu an nhi


      Lúc về đến nhà qua 12 giờ đêm, nhưng Tầm Tầm vẫn rất hưng phấn, từ trong xe đixuống, ợ lên no nê, cười hì hì đối với ThờiChung : "Chờ đến tết lịch, chúng ta cùngnhau đốt pháo hoa nha!"

      Cậu nhóc hứng trí còn hẹn trước cả lịch mùaxuân nữa, Tôn Dao đứng ở bên cạnh bật cười, tay xách túi lớn có rất nhiều hộp thức ăn bên trong: "Đúng là tiểu quỷ tham ăn, ăn nhiều lại còn lấy phần về lớn như vậy. . . . . .Lần sau chú chân dài sao dám dẫn con chơinữa chứ? Bị con ăn đến sạt nghiệp rồi. . . . . ."

      Đối với những lời phê bình của Tôn Dao, Tầm Tầm rất khinh thường "Hứ" tiếng, quay ngoắt qua ánh mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn vềThời Chung: "Có được hay ? Có được haykhông vậy?"

      Thời Chung dùng tay làm biểu tượng “highfive”, Tầm Tầm lập tức nhảy cẫng lên, muốn đập tay vào tay Thời Chung để hoan hô. NhậmTư Đồ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chặn ngang đem Tầm Tầm ôm trở về.

      "Con sợ đập mạnh làm tay chú chândài gãy luôn sao?" Nhậm Tư Đồ chỉ chỉ vàocánh tay bó thạch cao của Thời Chung, lúc nàyTầm Tầm mới bĩu môi, bỏ qua ý định đập tayhoan hô.

      Thời Chung cũng có ý kiến gì: "Gãy gãy , để cho mẹ cháu chịu trách nhiệm chămsóc chú cả đời cũng được."

      Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm hề nghĩ ngợi lập tức há mồm trả lời, vội vàng đưa tay bịtmiệng cậu nhóc. Đáng tiếc vẫn chậm bước, trước khi tay kịp ngăn lại nghe thấy Tầm Tầm vui sướng nhận lời: "Được!"

      cứ như vậy bị tên nhóc này bán đổi lấy thịt với pháo hoa rồi hả? Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ thở dài.

      Thời Chung nhìn , khóe miệng chứa nụcười. Nhậm Tư Đồ vừa thoát khỏi cảm giác “ biết phải làm sao” đối với Tầm Tầm, ngay lập tức có cảm giác mất tự nhiên dưới ánh mắt của ; quan trọng là còn ngay trước mặt Tôn Dao cùng Tầm Tầm nữa. Nhậm Tư Đồdường như còn đủ dũng khí để nhìn thẳngvào mắt , chỉ khách khí câu: "Lầnsau gặp lại. Còn có. . . . . . Năm mới vui vẻ. . . . . ."

      Thời Chung lên tiếng, chỉ thoáng nghiêng người về phía Nhậm Tư Đồ. Môi của ràng là chuẩn bị chạm vào môi của , Nhậm TưĐồ bị bất ngờ trừng lớn mắt.

      Tôn Dao đứng bên tựa như xem kịch vui, nhìn chớp mắt màn trước mặtnày. Tầm Tầm kinh ngạc than tiếng, vộivàng nín thở, giơ tay lên che mắt.

      giây kế tiếp, nụ hôn của lại chệch sanghướng khác, rơi vào môi Nhậm Tư Đồ, mà chỉ là nhàng chạm qua gương mặt .

      nụ hôn rất , giống như lông vũ lướt qua,nhưng lại làm hại Nhậm Tư Đồ đầu óc nhất thời trống rỗng.

      Tầm Tầm nhịn được tò mò, vốn chemắt nghiêm chỉnh lại lặng lẽ hé hai ngón tay ra nhìn lén, thấy Thời Chung căn bản hônthực , mất hứng tức giận vung tay xuống:"Đáng ghét! Làm hại người ta kích động!"

      Lúc này, Nhậm Tư Đồ mới phục hồi lại tinh thần.

      dường như rất thích nhìn bộ dạng luốngcuống chân tay của , nụ cười tràn ngập trongánh mắt, bây giờ mới lên tiếng trả lời: "Năm mới vui vẻ."

      ***

      Năm mới nên có bầu khí mới ——

      Đây là điều mà Nhậm Tư Đồ dặn dò chính mìnhtrước khi ngủ.

      Nhưng đến nửa đêm lại tỉnh dậy.

      Từ giường ngồi dậy, qua ánh trăng mờ ảohắt từ ngoài cửa sổ, Nhậm Tư Đồ vươn tay với chiếc di động đặt ở tủ đầu giường.

      Mỗi dịp năm mới, người chúc phúc Nhậm TưĐồ đầu tiên và người đầu tiên chúc phúc đều là Thịnh Gia Ngôn. Nhưng lần này, khôngnhận được lời chúc nào của , mà chính cũng chủ động gửi cho tin nhắn nào.

      Nhậm Tư Đồ cũng biết mình đọ sức với ai, bốn chữ "Năm mới vui vẻ" gõ xongxuôi, đến cuối cùng lại do dự, cắn răng cáiấn nút xóa toàn bộ. Ném di động lên tủ đầugiường, Nhậm Tư Đồ đứng dậy tới phòng bếp rót nước uống.

      bưng cốc nước, nhưng trở về phòngmà bất tri bất giác tới trước cửa sổ trong phòng khách.

      Bầu trời đêm bên ngoài yên tĩnh, Nhậm Tư Đồ lại có cảm giác giống như nhìn thấy bầu trờipháo hoa năm xưa ——

      Tầm Tầm vô cùng hăng hái, vừa bắn pháo hoa xong, trong miệng vẫn còn ngậm xâu thịt nướng, lại la hét muốn bắn tiếp.

      Tôn Dao xung phong nhận đốt lửa, trong nháymắt kíp pháo phát ra những tiếng "xoẹtxoẹt". Tôn Dao vội vàng trốn ở bên cạnh xe, bịtlỗ tai lại; còn Tầm Tầm hoàn toàn để ý tới pháo sắp nổ, vẫn say sưa ngon lành gặm xâu thịt nướng trong tay.

      Thấy pháo sắp nổ tới nơi, Nhậm Tư Đồ vội vàngdùng tay che tai của Tầm Tầm lại. Ngay sau đó tiếng pháo thứ nhất vang lên, cảm thấy màng nhĩ chấn động có chút đau. Nhưng giây kế tiếp, Nhậm Tư Đồ chợt cảm thấy bên vai có ai đó nắm chặt, còn chưa kịp phản ứng, bịngười đó kéo hai vai ôm vào trong ngực.

      bên tai của dính sát vào lồng ngực kiên cố của đối phương, bên tai còn lại được lòngbàn tay ấm áp của đối phương che kín. Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc trong nháy mắt giảm chấn động rất nhiều. sửng sốt mất mấy giây, bên tai nghe thấy tiếng tim đập từtrong lồng ngực truyền ra mới bất chợt hoànhồn.

      Nghe được tiếng tim đập hữu lực của , cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới, khắc đó, giống như tất cả thời gian cùng toàn bộ hỗn loạn đều còn hữu. Nhậm Tư Đồ cứ như vậy lẳng lặng yên tĩnhở bên , rốt cuộc nhịn được ngước mắt lên nhìn.

      Dưới ánh sáng chớp nhoáng đầy màu sắc củapháo hoa, thấy được gò má kiên nghị củangười đàn ông này. . . . . .

      Nhậm Tư Đồ từ trong hồi ức dần dần quay vềvới thực tại.

      Lúc này ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, yên tĩnh nhưng có độ ấm, thời gian như cách xa ngàn dặm. Cũng giống như Thịnh Gia Ngôn, chỉ có thể duy trì quan hệ bạn bè, cho phép đến gần nửa bước.

      Nhưng sao còn mặt dày mày dạn chịuđi đây? đây phải là muốn mình bị coi thường là cái gì?

      Bị coi thường. . . . . . Nhậm Tư Đồ tỉ mỉ thưởngthức cái từ này, muốn cười khổ cũng cườinổi.

      thu hồi ánh mắt, muốn xoay người trở về phòng đột nhiên dừng bước ——

      Tầng lầu nơi phải là cao, cũng khó nhận ra người đàn ông hút thuốc lá dựa vào cửa xe đứng ở dưới lầu là người nào.Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm vào bóng dáng bịcô bỏ qua lâu kia, nhịn được nhíu mày——

      Sao ấy lại ở đây?

      Tới đây từ khi nào?

      Tại sao tới cũng báo cho biết? Chỉđứng dưới đó hút thuốc lá. . . . . .

      Nếu phải bởi vì vẫn còn chưa hết hy vọng, sao lại qua loa xỏ vội đôi giày, mặc thêm chiếc áo khoác liền vội vã chạy xuống lầu?

      Vô số vấn đề lên quanh quẩn trong đầu Nhậm Tư Đồ, thực nhịn được muốn trực tiếp hỏi . Nhưng khi thở hồng hộcchạy tới trước mặt Thịnh Gia Ngôn lại chỉ lo lắng hỏi câu: "Sao lại mặc ít như thế? sợ lạnh à?"

      Thịnh Gia Ngôn sửng sốt chút, nhanh chóngđem điếu thuốc dập tắt, nhưng dường như nụ cười vẫn chưa điều chỉnh xong, khóe miệng cong lên có chút lạnh nhạt: "Muộn như vậy mà em vẫn còn chưa ngủ?"

      ***

      Trong buồng xe ấm áp hơn nhiều.

      Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn Thịnh Gia Ngôn, ràng là rất chú ý chuẩn bị trang phục ngàyhôm nay. Áo khoác dài phẳng phiu, đầu tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, nhưng kỳ quái nhất làtrên xe có đầy những mẩu thuốc cùng tro tàn.

      Thịnh Gia Ngôn rất ít khi hút thuốc, có lần trước đây cũng hút thuốc nhiều như thếnày, hay là. . . . . .

      Nhậm Tư Đồ tận lực đem phần ký ức đó bỏ qua,cau mày quan sát : " làm sao thế? Tới cũng gọi điện thoại cho em."

      Thịnh Gia Ngôn từ chối cho ý kiến về vấn đề của , hỏi ngược lại: "Đoán xem vừa cùng ai ăn cơm?"

      " phải người bạn từ nước ngoài trở về sao?"

      "Yết Vũ Tình." Thịnh Gia Ngôn cười khổ bổsung.

      Nhậm Tư Đồ cứng đờ.

      " ấy về nước cử hành hôn lễ, còn cố ý đếnđưa thiếp mời cho ."

      Lần trước thấy hút thuốc lá, uống rượu đếnsay mèm, là khi và Vũ Tình chia tay, còn lần này. . . . . . vẫn là vì ấy. Nhậm Tư Đồ tận lực để cho giọng của mình mất bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn được trầm xuống: "Chuyện này có liên quan gì tới em?"
      CHƯƠNG 20.2:

      Edit: tiểu an nhi


      Thịnh Gia Ngôn lấy ra hai tờ thiệp mừng từtrong ngăn kéo xe đưa cho Nhậm Tư Đồ: "Cómột cái gửi cho em."

      Nếu sau mỗi người đàn ông lạnh lùng đều có người phụ nữ khiến ta tổn thương vô cùng sâu sắc, đối với Thịnh Gia Ngôn mà , người phụ nữ kia chính là Yết Vũ Tình.

      Chỉ bằng điểm này, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn muốn nhận lấy thiệp mừng. Nhưng cuối cùng dưới ánh mắt có chút vô lực của Thịnh GiaNgôn, vẫn miễn cưỡng mở ra.

      Chẳng qua cũng chỉ liếc xem ngày tổ chức tiệccưới chút, liền nhanh chóng nhét lại vào trong ngăn kéo xe: "Em được."

      Thịnh Gia Ngôn nhìn vẻ mặt cứng ngắc, bất đắc dĩ bật cười: "Đến còn ngại đitham dự hôn lễ của bạn cũ, em ngại cái gì?"

      "Nếu ngại. . . . . ." Nhậm TưĐồ muốn cười lạnh, nhưng đáng tiếc lời phátra khỏi có chút khổ sở , " cũng khônghút nhiều thuốc như vậy rồi."

      Thịnh Gia Ngôn lúc này mới ý thức được trongxe bừa bộn như thế nào, cúi đầu nhìn đống tànthuốc la liệt dưới chân, trong đầu lại tựchủ được lên màn kia. Người phụ nữtừ chiếc xe sang trọng bước xuống, tùy ý đểcho người đàn ông khác thân mật hôn nhẹlên gương mặt của .

      Lúc ấy Thịnh Gia Ngôn đỗ xe ở cách đó xa, cũng thể hiểu nổi chính mình,chẳng qua đó cũng chỉ là nụ hôn má, nhưng so với thời điểm nhận được thiệp mừng, tại sao lại càng khiến cảm thấy khổ sở hơn.

      Trong xe của còn bao thuốc để mờikhách, hôm nay bị hút hết thừa lại điếu nào, suy nghĩ chút còn cảm thấy rất buồn cười. Thịnh Gia Ngôn vô vị phất phất tay,đem tất cả phiền não quăng ra sau đầu, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường: "Em thực được?"

      Nếu là Nhậm Tư Đồ năm 20 tuổi, trực tiếp thẳng: vì em ghen tỵ với ta, muốn thấy ta hạnh phúc; còn khiến em đau lòng hơn, em muốn nhìn thấy lại mộtlần nữa vì ta mà chán nản.

      Nhưng lúc này Nhậm Tư Đồ 27 tuổi chỉ cóthể : "Hôm đó em phải họp lớp, gửi lờixin lỗi tới ấy giúp em."

      ***

      Vốn dĩ cực kỳ mong đợi tới ngày gặp lại bạn học cũ, nhưng vì Yết Vũ Tình lại tổ chức hôn lễđúng vào ngày hôm đó nên khiến cho Nhậm TưĐồ còn chút hứng thú nào.

      về trước ngày để tham gia họp lớp, TầmTầm và Tôn Dao về sau. Chẳng qua chỉ là để Tôn Dao trông nom Tầm Tầm có ngày,nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn thực yên lòng, cho nên lại càng chú ý đến cuộc họp lớp này. Lúc ăn bữa tối, gửi tin cho Tôn Dao dặn dò ấy được để cho Tầm Tầm ăn mấy thứ đồ ăn nhanh tốt cho sức khỏe. Sau bữa cơm, lại gửi thêm tin nhắn nữa dặn Tôn Dao đừng để cậu nhóc ăn quá nhiều điểm tâm ngọt.

      Mãi cho đến khi Tôn Dao gửi liên tục 10 tinnhắn có nội dung “Tuân lệnh” Nhậm Tư Đồmới yên tâm cất điện thoại .

      Bạn học cũ nhiều năm gặp nên ai cũng hào hứng, uống hết cốc này đến cốc kia. Qua ba lần rượu, có người say khướt bắt đầu khắpnơi chào hỏi. người ngồi phịch xuống tóm lấy người đàn ông ngồi bên cạnh Nhậm Tư Đồ hỏi: "Nha. . . . . . Cậu là Thời Chung phải ? Đến đây! Chúng ta cùng nhau uống mộtchén!"

      người bạn khác coi như còn thanh tỉnh chút lập tức chạy tới đỡ lấy người này: "ThờiChung là tối nay đến trễ, cậu nhận nhầmngười rồi! Mau! Tự phạt ly !"

      Sau đó, khi Nhậm Tư Đồ vừa cất lại điện thoạivào trong túi xách, bị nhét ly rượu đỏ vào tay: "Lớp trưởng! Sao gì vậy? vất vả chúng ta mới được gặp nhau lần, thể uống đâu. Vì cậu là phụ nữ, cho nên mọi người cũng ép cậu uốngrượu trắng, nhưng nhất định phải uống rượu đỏ nha!"

      Lời vừa thốt ra, cậu bạn này lập tức bị người nào đó lè nhè cười nhạo: "Thôi ! Cậu nghĩ mình có thể uống....uố...ng thi được với Đồ Đồ tai to sao? Cậu quên rồi à? Năm chúng ta tổ chức lễ tốt nghiệp, tất cả mọi người đều say lướt khướt..., chỉ có mình cậu ấy là say thôi."

      Sau đó còn có tiếng phụ họa: "Hình như đúngthế a. . . . . . Nhậm Tư Đồ, khi đó tớ còn hỏi cậu vì sao tửu lượng lại tốt như vậy. Cậu dõngdạc tuyên bố, bởi vì cả ba người trong nhà cậuđều uống rất tốt..., nên cậu được di truyền khảnăng " ngàn chén say " này, có đúng hay ?"

      ai phát ra vẻ mặt của Nhậm Tư Đồthoáng có chút bất thường, bởi vì giây ngay sau đó phóng khoáng nhấc ly rượu lên: "Vậy tớ uống!" xong thuần thục uống mộthơi cạn sạch.

      Mấy bạn học nam thấy có bạn nữ có thểuống được như thế nhao nhao, rối rít muốntiến lên mời rượu, khí trong phòng náo nhiệt hơn hẳn.

      Mãi cho đến khi Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình hơi say rồi, mới có chút hối hận: Thể hiệntửu lượng bàn rượu, tuyệt đối là hành độngtự tìm đường chết.

      Sau bữa cơm tối, đoàn người di chuyển sangmột địa điểm khác để chơi tiếp.

      Năm ngoái về nhà ăn tết còn chưa có nơi nàynên Nhậm Tư Đồ biết. Thiết kế quả thậtrất có phong cách, mỗi chiếc du thuyền đềucó hàng ghế dài để ngắm cảnh, thuyền cóđầy đủ nhân viên phục vụ, người pha chế rượu.Lộ trình cũng được bảo đảm về gianđộc lập, hoàn toàn ảnh hưởng đến việc ngắm cảnh đêm sông.

      Sau khi mọi người xuống xe nhìn thấy khung cảnh trước mắt, khỏi thắc mắc nhìn nhau:" phải tới quán bar trong thànhphố à? Sao lại tới nơi này?"

      Bạn học phụ trách tổ chức hoạt động uống say đến chóng mặt, lúc này mới nhớ ra liền giải thích câu: " bạn học tới trễ thấy áy náy, nên mời chúng ta tới chỗ này để thể nghiệm, thể nghiệm đó."

      xong vung tay lên, lảo đảo bước ngắn bước dài dẫn mọi người lên thuyền. . . . . .

      Tới nơi này là do Thời Chung sắp xếp?

      Do lúc trước uống quá nhiều cộng thêm bị say tàu nên sau khi Nhậm Tư Đồ toilet đến lầnthứ ba thực có cảm giác kích động muốnđập đầu vào tường. Tửu lượng cao có ích gì?Hai chân bây giờ mềm nhũn ra, đứng cũng vững nữa.

      Nhậm Tư Đồ vịn vào bên tường chậm rãi trở lạikhoang thuyền, cả người run rẩy xuống bậc thang. Vừa được hai bước gặp được kẻ đầu sỏ nảy ra ý tưởng du thuyền ngắm cảnhnày ——

      Thời Chung chuẩn bị từ trong khoang thuyền ra ngoài.

      Nhậm Tư Đồ say tàu đến choáng váng, mệt tớinỗi muốn mở miệng ra nữa, thấy anhmuốn ra ngoài nghiêng người tránh sang bên; ngờ Thời Chung lại điqua mà trực tiếp kéo tay của , dắt về lạikhoang thuyền.

      Nhậm Tư Đồ kịp phản ứng: " phải muốn ra ngoài sao?"

      Giọng của có chút thoải mái: "Muốn ra ngoài là để tìm em."

      chuyện tự nhiên, nắm tay lại vô cùngđể ý cẩn thận, trong lòng Nhậm Tư Đồ xúc động"lộp bộp" vài tiếng. Nhưng chút xúc động ấy ngay lập tức bị cảm giác quay cuồng chóng mặt thay thế, nhịn được oán trách: "Saoanh chọn cái nơi quái quỷ này chứ? Tôi sắp ngất rồi đây."

      Thời Chung thoáng sững sờ, nhìn lên nhìn xuốngxem xét chút. Bộ dạng đứng vững này của ở trong mắt có chút buồncười. Thời Chung cố nén cười, ôm vai hỏi : "Thực sắp ngất rồi sao?"

      ôm về phía chiếc ghế salon trongkhoang thuyền.

      Nhậm Tư Đồ theo bản năng giữ chặt cánh tay ôm eo mình, do dự trong chốc lát, biết có nên đẩy ra hay ? Nhưng giây tiếp theo lại để mặc, tùy ý để dẫn côngồi xuống ghế.

      Mọi người thấy Thời Chung vừa quay lại, thi nhau hỏi thăm: "Thời Chung, cậu muốn ra ngoài gọi điện thoại mà? Sao quay vềnhanh vậy? Cũng đúng lúc, lại đây, tới họp lớptrễ, phạt 3 ly rượu!"

      Lời vừa dứt có 3 chén Whisky đồng loạt đặt ở trước mặt Thời Chung.

      bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nhậm Tư Đồ mộtcái, giống như ám chỉ chính hại anhphải uống 3 ly rượu này. Nhưng quả đúng lànhư thế, nếu phải đúng lúc gặp quay trở lại, có thể mượn cớ gọi điện thoại mà chạy thoát thân rồi.

      Ngay lúc Thời Chung nâng ly rượu lên ngửa đầu muốn uống cạn, biết ma xui quỷ khiến thế nào, Nhậm Tư Đồ lại đưa tay ra đè miệng lyxuống: "Tay ấy bị thương như vậy mà vẫn tới đây với mọi người, hay phạt hai chén thôi nhé?"

      Bạn học cũ xung quanh nhất thời sững sờ, sau đó cười ầm lên: "Đồ Đồ tai to? Quan hệ của haingười tới mức nào rồi, còn đích thân ra mặtcản rượu cho cậu ấy?"

      Có người còn giống như vừa mới phát ra châu lục mới, vội vàng chỉ tay vào hông của Nhậm Tư Đồ kêu to: "Mọi người nhìn xem, nhìnxem này, tay của người nào đây? Còn ôm vào chỗ. . . . . ."

      Da đầu của Nhậm Tư Đồ nhất thời tê rần, ThờiChung lặng lẽ buông tay rời khỏi eo , bật cười nhìn về phía bạn học: "Đừng cười “khả ố” nhưvậy chứ, tôi uống là được chứ gì?"
      CHƯƠNG 20.3:

      Edit: tiểu an nhi


      Ai đến mời rượu Thời Chung cũng cựtuyệt, cứ được mời là uống luôn..., Nhậm Tư Đồ lẻn trốn ở góc khuất nhất mới may mắn thoátnạn, lặng lẽ uống nước lọc mình.

      Lúc này biết là do người nào đề nghị, bạnhọc cũ liền tụ tập hào hứng chơi trò "Ai là bạn tốt".

      Bị bạn học cũ gán ghép thành cặp, NhậmTư Đồ và Thời Chung cũng thoát khỏiviệc bị bắt tham gia vào trò chơi này. Vốn là giữa hai người có ba người bạn học, bây giờ lại bị mọi người đùn đẩy, Nhậm Tư Đồ trực tiếp được đưa đến ngồi bên cạnh Thời Chung.

      Nhậm Tư Đồ cũng hiểu, chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi, sao mình lại phải căng thẳngnhư thế này? Thời Chung chỉ là nhìn cười cười, trò chơi bắt đầu ——

      "Tên của ấy là gì?"

      "Nhậm Tư Đồ."

      "Ngày sinh nhật?"

      " biết." Thời Chung trả lời rất tự nhiên, đừng là những người khác mà ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng khỏi sửng sốt.

      Người đặt câu hỏi chỉ có thể mang theo nghi ngờtiếp tục hỏi : "Biệt danh của ấy ởtrường?"

      Thời Chung cúi đầu suy nghĩ chút, "Khôngbiết."

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy có người quay sang nhìn mình đồng tình, chỉ có thể xấu hổ cười mộttiếng.

      "Chức vụ ấy đảm nhiệm ở lớp?"

      "Quên rồi."

      Lúc này, Nhậm Tư Đồ nghe thấy mọi người bàn luận xôn xao: " thể nào. . . . . . Vừa rồichúng ta mới gọi biệt danh của ấy mà. Cậu ấy cũng phải nghe thấy chứ?"

      Vấn đề vẫn còn tiếp tục, nhưng Nhậm Tư Đồ cóchút đứng ngồi yên rồi. Vấn đề tiếp theođược đặt ra là: "Minh tinh mà ấy thích nhất?"Nhậm Tư Đồ sốt ruột tới mức muốn trực tiếpthay trả lời.

      Nhưng thực tế, điều có thể làm chỉ là ngồi im chỗ xoắn đầu ngón tay, nghe thấy Thời Chung trả lời: "Năm đó minh tinh nàonổi nhất ấy nhỉ? Vương Phi? Vậy tôi đoán làVương Phi."

      Bạn học cũ thực hề ngờ tới, quan hệ củahai người này ràng có gì đó mờ ám, mà sao cái gì cũng biết thế này.

      Đến ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng thể tin nổi. . . . . .

      Người đặt câu hỏi thấy khí có chút lúng túng, đành phải vội vàng kết thúc trò chơi: "Trờiạ, tôi mở đường tha cho cậu qua năm câu rồi, câu kế tiếp cho qua được nữa đâu đấy! Ehèm, trong ba năm học cùng nhau, cậu có làm chuyện gì có lỗi với ấy ?"

      "Làm ơn , tôi với ấy chuyện còn chưa tới mười câu, lấy đâu ra chuyện có lỗi với ấy chứ?"

      Nhậm Tư Đồ tại chỉ hối hận vừa rồi saomình chui vào góc hẻo lánh nào đóngồi im cho rồi, lúc này ngồi ở bên cạnh Thời Chung, khoảng cách giữa hai người tới 10 cm, làm cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      Người đặt câu hỏi cố gắng hoà giải, quay sang ai oán với Nhậm Tư Đồ: "Tư Đồ, cậu đúng là xui xẻo, khi lại phải chung đội với têntiểu tử thối này! Tôi cũng nhẫn tâm thaycậu hỏi vấn đề cuối cùng đâu. . . . . ."

      Nhậm Tư Đồ xấu hổ cười.

      Lần này, người đặt câu hỏi cũng bó tay, lại quay sang nhìn về phía Thời Chung: "Thời Chung, cậu lo mà giải quyết hậu quả , bây giờ cậu phải trả lời trước mặt đáng này, rốt cuộc cậu có chép đáp án của ấy ?"

      "Tôi nghĩ. . . . . ." nhìn cái.

      Nhậm Tư Đồ nắm chặt tay nhìn lại , nếu nhưanh trả lời, Nhậm Tư Đồ trực tiếp đấm cho quả.

      Cũng may cuối cùng là "Khôngbiết", nhưng đáp án mà mọi người nhận được sovới " biết" còn đáng sôi máu hơn ——

      "Bọn các cậu cũng đều chép đáp án của ấy mà, tôi có, môn ngữ từ trước tới naytôi đều nộp giấy trắng ."

      Câu trả lời của Thời Chung nhất thời khiến tất cả mọi người trong khoang thuyền cười ầm lên.

      Nhậm Tư Đồ cũng cười phụ họa theo, nắm tay cũng được buông lỏng, nhưng trong lòng lại cảmthấy bất ổn, biết là có cảm xúc gì.

      Cũng may ngay sau đó có hai người bạn học khác tiếp tục trò chơi, Nhậm Tư Đồ viện cớ say tàu, chạy vào phòng vệ sinh trốn tạm.

      nhàng rửa mặt.

      Rốt cuộc là trong lòng thấy bất ổn hay là chứng say tàu nặng hơn rồi? Nhậm Tư Đồ nhìn mình trong gương, hít sâu vài hơi mới ra khỏi toilet.

      Có người thong thả qua lại ở bên ngoàitoilet đợi .

      Thấy chóp mũi vẫn còn vương nước chưa lau khô, cười cười, tiến lên bước muốngiúp lau .

      Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu tránh né.

      So với Nhậm Tư Đồ buồn bực vui, ngược lại tâm tình của lại tệ, hỏi : "Tứcgiận sao?"

      " có."

      "Có" quả quyết khẳng định dối, từng bước từng bước đến gần , "Chứng tỏ em bắtđầu để ý đến tôi rồi."

      Nhậm Tư Đồ nhìn trong ánh mắt của toát ra vẻ trêu đùa, lại càng cảm thấy tức giận: "Tôi rồi, có!"

      xong liền vòng qua người ra ngoài.

      Nhưng nhanh nhẹn dùng tay ôm chặtlấy eo của .

      Người đàn ông này ràng chỉ dùng có tay, sao sức lực lại lớn như vậy, có giãy dụa thếnào cũng thoát ra được. . . . . .

      "Có số điều, tôi chỉ muốn cho mình em nghe thôi."

      Giọng của vững vàng bên tai , hơi thở phả vào má nóng bỏng, Nhậm Tư Đồ cảmthấy cả người như tê dại.

      "Tên của ấy, là Nhậm Tư Đồ."

      Tiếng của sâu sắc, từng tiếng từng tiếngrót thẳng vào lòng người. Nhậm Tư Đồ nhịnkhông được nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy rất chóng mặt, nhưng lại xác định được đókhông phải là do say tàu, mà là bởi vì. . . . . . ở sau lưng .

      "Sinh nhật của ấy, là ngày 10 tháng 11."

      "Biệt của ấy, là Đồ Đồ tai to."

      " ấy là lớp trưởng khó tính nhất của lớp Tiếng ."

      Nhậm Tư Đồ nghe đến đó, khỏi nở nụ cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy biến mất bởi giọng tuyệt vời của ——

      "Bởi vì bộ “Loạn thế giai nhân”, ấy thíchnhất là Clark Gable, còn cảm thấy người đàn ông đó đặc biệt hấp dẫn." Tay của chẳngbiết từ lúc nào buông eo của ra, nhưng lại quên mất là mình phải rời , chỉ lẳng lặngđứng ở trong ngực , để mặc cho tay tùyý lau mặt mình, "Còn nữa, có lời tôi rấtmuốn với em . . . . ."

      nhàng nâng cằm của lên, nhìn thẳng vào mắt .

      Người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt thâmtình này nhìn , dù có cái gì cũng tan chảy trong ánh mắt đó rồi, đâu cần phải thêm gì nữa chứ!

      Nhậm Tư Đồ cảm giác là mình điên rồi, ngay cảkhi ở trước mặt Thịnh Gia Ngôn, cũng chưa từng có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn tới nỗi phải làm ra hành động kế tiếp này ——

      Giơ tay lên vòng qua cổ của , kéo cúi thấp người xuống chút, sau đó, bất chấp tất cả mà hôn . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :