1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11.1:

      Trước cửa quán đồ nướng, người phụ nữ từtrên xe taxi vừa đỗ lại nhanh chóng xuống xe, chạy vào trong tiệm. đội nón len, đeo kínhgọng đen, mặc cái áo lông dài tới mắt cá chân, đôi giày trắng, cả người từ đầu tớichân gần như kín mít.

      bước vào trong quán, nhìn thấy ngườiphụ nữ khác ngồi lẻ loi bên chiếc bàn ở trong góc cạnh cửa sổ, lúc này mới cởi áo khoácxuống, bước nhanh về phía đó. Khi tới sau lưng người phụ nữ kia đột ngột vỗ vào vai đốiphương: " đợi tớ mà uống trước rồihả?"

      Nhậm Tư Đồ tự mình rót bia giật mình ngẩng đầu lên —— thấy Tôn Dao tháo cái nónxuống, rồi dửng dưng ngồi xuống đối diện với mình.

      Nhậm Tư Đồ quét mắt nhìn Tôn Dao vòng, ai có thể nghĩ tới nữ minh tinh quá nửađêm, lại ăn mặc như vậy chạy tới quán ăn bình dân này chứ?

      Nhậm Tư Đồ mở lon bia để ở trước mặt Tôn Dao. Tôn Dao cởi áo khoác, giờtrên người là chiếc áo len màu trắng đơn giản, quần jean sáng màu phù hợp, trong nháy mắt còn bộ dáng cồng kềnh vừa rồi nữa;khuôn mặt trang điểm vẫn thực xinh đẹp. Tôn Dao cầm lon bia mà Nhậm Tư Đồ đưa qua, uống hớp rồi : " , hôm nay có chuyện gì mà lại tìm tớ ra ngoài."

      " có." Nhậm Tư Đồ mặn khôngnhạt trả lời.

      Tôn Dao cầm menu của quán đồ nướng lên xem xét, lơ đãng hỏi: "Có phải liên quan tới chuyện tình ?"

      Động tác cầm lon bia của Nhậm Tư Đồ hơichậm lại: "Cái gì mà tình ?"

      "Tầm Tầm ". đến đây, Tôn Dao cũngkhông tránh khỏi tò mò, đặt tờ menu xuống bàn,ung dung nhìn Nhậm Tư Đồ, "Vậy người đànông kia chân dài tới đâu mà Tầm Tầm lại gọianh ta là chú chân dài?"

      Nhậm Tư Đồ nhún vai cái, đáp lại, buồn bực uống tiếp. Thấy bộ dạng của trầm tư, Tôn Dao liền nhức đầu. Những suy nghĩ, tâmsự của bác sĩ tâm lý được che giấu quá kỹ, để cho người ngoài nhìn ra chút sơ hở nào. Nhưng Tôn Dao hiểu như vậy, dodự chút rồi mở miệng: "Hay là. . . . . . chuyện của mẹ cậu sao?"

      Vừa đến chuyện này, Nhậm Tư Đồ nặng nề thở dài, "Thôi đừng nữa! Phiền lắm."

      Nhậm Tư Đồ giơ lon bia cầm tay cụng vào lon của Tôn Dao: "Uống!"

      Phản ứng này của ràng là muốn đểTôn Dao tiếp tục hỏi nữa, Tôn Dao cũng lập tứcphối hợp, mang tất cả nghi vấn vào trong lonbia, hậm hực mà uống.

      Với những người quen Nhậm Tư Đồ, chắc chắn tin được tửu lượng của lại cao tới vậy. Lúc hai người chuẩn bị tính tiềnrời Nhậm Tư Đồ vẫn còn rất tỉnh táo, haimá mới chỉ hồng hồng chút, còn Tôn Dao lại say khướt nằm gục xuống bàn bất động.Nhậm Tư Đồ giúp Tôn Dao mặc áo khoác, dìu rời khỏi quán đồ nướng.

      Ra tới bên ngoài, gió lạnh quét qua, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo. Tôn Dao đặt môngngồi bậc thang dựa vào lan can, cúi đầu lầmbầm lầu bầu cái gì đó. Nhậm Tư Đồ đỗ xe ở venđường, lấy chìa khóa xe ở trong túi xách,muốn đỡ Tôn Dao vào xe nghỉ ngơi. Tôn Dao lạithừa dịp chú ý, đứng lên lảo đảo xuống đường về phía trước.

      Nhậm Tư Đồ vội vàng đóng cửa xe đuổi theo.

      Đột nhiên Tôn Dao tự động dừng lại, đúnghơn là dừng lại trước chiếc xe hơi màu đen.

      Nhậm Tư Đồ sửng sốt nhìn Tôn Dao ngôngnghênh gõ vào cửa sổ xe cái. Sau đó cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, Tôn Dao lại khom người cùng tài xế chuyện!

      Vẻ mặt Nhậm Tư Đồ tràn đầy nghi hoặc bước nhanh tới chỗ đó, khi đến gần mới nghe , TônDao phải cùng tài xế kia chuyện phiếm, mà là cãi vã. Xem ra Tôn Dao thậtsự say , sao lại tìm người lạ ở ngoàiphố để gây gổ chứ?

      Nhậm Tư Đồ chậm trễ, nhanh chóng chạy tới, mà vừa mới đến bên cạnh Tôn Dao, chuẩn bị giơ tay lên vỗ vai Tôn Dao, lại nghe thấy ấy tức giận mắng tài xế kia: "Conmẹ nó ông về với Từ Kính! Chẳng lẽ khôngcòn việc gì làm hay sao mà phải sai người theo giám sát tôi! Cút ngay!"

      Vừa nghe thấy hai chữ “Từ Kính”, tay củaNhậm Tư Đồ dừng khựng lại giữa trung.

      Tài xế kia chột dạ, nhưng vẫn mực phủnhận: " này, tôi hiểu nóicái gì cả."

      Tôn Dao lúc này vươn hẳn nửa người vàotrong buồng xe, tay túm lấy cổ áo của tài xế, tay kia chỉ thẳng vào cửa sổ sát đất của quánđồ nướng cách đó xa: "Tôi ngồi ở trong đó hai giờ, cái xe này cũng dừng ở đây chừng đóthời gian. . . . . ."

      Nhậm Tư Đồ nhất thời hoàn hồn, theo bản năng nhìn qua cửa sổ sát đất của quán đồ nướng. Lúc ngồi ở trong đó, tâm trạng được tốt, thấy Tôn Dao cứ liên tục ngó ra ngoài cửa sổ, cũng thực để ý, ra lúc ấy Tôn Dao là nhìn chiếc xe này. . . . . .

      tại, Tôn Dao vẫn còn cùng tài xế kia khôngngừng giằng co: "Ông ông biết Từ Kính sao? Được!" Tôn Dao lấy điện thoại di động ra bắt đầu ấn bàn phím. Có lẽ là vì tức giậncùng với đầu óc say đến choáng váng, ngón tayTôn Dao run run rẩy rẩy, ấn tới ba lượt, rốt cuộcmới thành công ấn được dãy số kia. Sau đó trựctiếp nhét di động vào trong tay của người tài xế.

      "Alo?" Đầu bên kia của di động truyền đến tiếng trả lời.

      Sắc mặt tài xế nhất thời tái nhợt, cuống quít đểđiện thoại đến bên tai: "Từ thiếu. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Vâng" mặc dù qua điện thoại di động, tài xế vẫn kính cẩn lễ phép gật đầu.

      ". . . . . ."

      "Vâng"

      ". . . . . ."

      "Được."

      Tài xế giọng căng thẳng xong, trả điện thoại lại cho Tôn Dao, cũng nhìn TônDao cái, trực tiếp khởi động xe: "Ngại quá Tôn, tôi ngay."

      Tài xế vội vã lái xe , còn người vừa hùng hùnghổ hổ tranh cãi với người ta - Tôn Dao lạithoáng mất hết cả sức lực, trong nháy mắt đãngã ngồi ở mặt đất. Nhậm Tư Đồ vội vàng chạy tới đỡ lấy .

      Nhậm Tư Đồ rất vất vả mới đưa Tôn Dao kéo về xe của mình, lúc này mới gọi điện thoại thuê tài xế lái xe đến hỗ trợ.

      Trong khoảng thời gian chờ tài xế tới đón, hai người ngồi im trong xe, mùi rượu từ người tràn ra nồng nặc. Nhậm Tư Đồ hạ toàn bộ cửaxe xuống cho thoáng đãng, nhìn Tôn Dao ở bên cạnh đắp áo khoác lông ngủ yên tĩnh.Nhậm Tư Đồ biết giả bộ ngủ, cũngkhông đành lòng vạch trần, nên chỉ có thể gáckhuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài để giết thời gian.

      Lúc này, qua nửa đêm, toàn bộ thành phố vẫn đắm chìm trong bóng tối trước bìnhminh. Bầu trời tối đen rất thê lương,khiến cho người ta cảm nhận được chút nhiệt độ nào.

      Nhậm Tư Đồ nhịn được chà xát hai bêncánh tay, đột nhiên nghe thấy Tôn Dao thầm hỏi : "Cậu xem, ta cứ xen vào cuộcsống của tớ như vậy. Ngộ nhỡ ngày nào đó Tầm Tầm bị phát , chúng ta phải làm như thế nào?"

      Nhậm Tư Đồ quay sang nhìn Tôn Dao cái, hai mắt Tôn Dao vẫn còn nhắm nghiền, nhìn cóvẻ bình tĩnh nhưng ra ngập tràn lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng mệt mỏi hơi khép mắt lại: "Chính cậu từng , ông trời để cho Từ Kính chết, là ông trời giúp cậu kếtthúc cơn ác mộng. Từ đó về sau, mỗi ngày cậu đều sống vui vẻ, ai có thể ngăn cản. . . . . ."

      Có tiếng gõ vào xe truyền đến cắt đứt lời của Nhậm Tư Đồ. Tài xế hỗ trợ cuối cùng cũngđã tới. . . . . . Nhậm Tư Đồ vội vàng vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng sửng sốt.

      Đứng ở ngoài cửa sổ phải là tài xế tới hỗtrợ, mà là người đàn ông có vẻ mặt nghiêmtúc xa lạ. Người này liếc nhanh qua Nhậm Tư Đồ, rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Dao ngồi bên cạnh .

      Nhậm Tư Đồ cau mày hỏi: " là ai?"

      Tôn Dao cũng mở mắt ra nhìn, người đàn ông kia cung kính gật đầu với Tôn Dao: " Tôn, Từtiên sinh muốn cùng chuyện riêng mộtchút."

      ta vừa xong, sắc mặt của cả hai ngườitrong xe lập tức thay đổi.

      Dựa theo ánh mắt ám chỉ của người đàn ông xa lạ này, Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, thấy có chiếc xe chờ sẵn ởđó. Đến lúc Tôn Dao cũng quay đầu nhìn qua cửa sổ phía sau của ô tô từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt của người đàn ông ——

      Là Từ Kính.

      Nhậm Tư Đồ mặc dù chưa nhìn dung mạocủa người đàn ông ngồi trong xe, nhưng cũng đoán được chắc chắn ta là Từ Kính. Nhiềunăm trước từng gặp qua ta, nên chỉ cần nhìn thoáng qua, Nhậm Tư Đồ theo bảnnăng sinh ra cảnh giác, dùng tay nắm chặt lấy cổ tay của Tôn Dao.

      Tôn Dao thoáng ngạc nhiên, xong lại đột nhiêncười lạnh: "Bây giờ còn giống ngày xưanữa, người què như ta có thể làm được gì tớ cơ chứ?"

      Dứt lời liền rút khỏi tay Nhậm Tư Đồ, tùy tiệnbước xuống xe.

      Nhậm Tư Đồ nhìn Tôn Dao từng bước lảo đảo sang bên kia đường, trong lòng lo lắng. Vốn làcô gặp chuyện buồn phiền muốn tìm người ra ngoài uống rượu, kết quả lại dẫn tới đại phiền toái Từ Kính này. là khiến người ta nhức đầu.

      may cũng lâu lắm, Tôn Dao liền an toàn trở lại. Khi ngồi vào trong xe của NhậmTư Đồ, vẻ mặt vừa tức lại vừa buồn cười.

      Nhậm Tư Đồ nhìn lại chiếc xe hơi màu đen kia bắt đầu khởi động, thoáng cái chạy khuất khỏi tầm mắt của " ta tìm cậulàm gì?"

      " ta huy động nhiều người như vậy chỉ đểđến đây xin lỗi với tớ. hơn nửa đêm tớ còn ra ngoài, ta lo lắng tớ xảy ra chuyện,nên mới phái người theo, mong tớ bỏ qua., cần, để, ý?" Tôn Dao gằn ra từng tiếng, nhịn được hừ lạnh, quay đầu sang nhìnNhậm Tư Đồ hỏi, "Cậu như vậy có nực cườihay ?"

      Nhưng Nhậm Tư Đồ lại cười nổi.

      Người đàn ông họ Từ này, cả và Tôn Dao đều thể chọc vào. . . . . . Nhậm Tư Đồ cúiđầu suy nghĩ cẩn thận chút, khỏi nghiêm túc khuyên nhủ: "Chờ cho cậu thực hiệnxong hợp đồng lần này, nếu còn hợp đồng gìkhác liên quan đến ta với người đạidiện giúp cậu hủy . ta có thể kí nhiều hợp đồng với cậu như vậy, chắc chắn phải chỉ là trùng hợp."

      "Ban đầu thấy ta tới tìm tớ nhiều hơn, tớ còn tưởng. . . . . ." tới đây, Tôn Dao khôngnhịn được nở nụ cười tự giễu, sau đó càng cười lại càng bi thương, lắc lắc đầu muốn khiến chosuy nghĩ ấy biến mất ——

      Có lúc Nhậm Tư Đồ thực bội phục khả năngđiều chỉnh tâm lý của Tôn Dao. Nhìn lại bản thân mình, vốn là bác sĩ tâm lý chuyênnghiệp, vậy mà lại thể điều chỉnh đượctâm lý của chính mình.

      ***

      Lúc Nhậm Tư Đồ về được đến nhà gần sáugiờ sáng, bầu trời phủ kín tầng tầng lớp lớp mây mù, sương sớm còn chưa tan, trong khí là mảnh mông lung mờ mịt. Nhậm Tư Đồ toàn thân nồng nặc mùi rượu, tận lực nhàng mở cửa, rón rén đổi giày vào nhà. Lúc này mới sựcnhớ ra Tầm Tầm có ở nhà, căn bảnkhông cần phải lo mình gây ra tiếng động đánhthức cậu nhóc.

      Buổi chiều hôm qua, Tầm Tầm sang nhà chúchân dài của nó chơi game, chơi liên tục thẳngtới buổi tối, kéo thế nào cũng chịu , cuối cùng chỉ có thể để cho cậu nhóc ngủ lại ở đó đêm.

      Mình cứ ngủ hai tiếng trước , rồi dậy đónTầm Tầm sau cũng được, Nhậm Tư Đồ nghĩthầm. Quần áo cũng thay, trực tiếp ngã lên giường nhắm mắt ngủ luôn.

      là lâu chưa từng ngủ ngon như vậy, cả giấc ngủ hề mộng mị gì, khiến cho Nhậm Tư Đồ ngọt ngào ngủ thẳng tới khi mặt trời lêncao.

      Khi Nhậm Tư Đồ toàn thân thỏa mãn vươn vai mở mắt ra nhìn, rèm cửa sổ được kéo vào nên cả phòng ngủ tràn ngập ánh nắng mặt trời. Nhậm Tư Đồ lập tức ngồi bật dậy, liếc mắt nhìnđồng hồ báo thức ở bên cạnh, hơn chín giờrồi sao?

      Edit: tiểu an nhi

      CHƯƠNG 11.2:

      Cả người Nhậm Tư Đồ vẫn còn nồng nặc mùi rượu, nếu để Tầm Tầm ngửi thấy, nhất định cậu nhóc giáo dục phen. Nghĩ tới điềunày, Nhậm Tư Đồ liền cảm thấy nhức đầu, vội vàng vọt vào phòng tắm kỳ kỳ cọ cọ cẩn thận.

      Tắm xong, tinh thần cũng trở nên sảng khoái,Nhậm Tư Đồ phủ thêm áo choàng tắm bướcnhanh tới trước tủ treo quần áo, chuẩn bị thay đồ chợt nghe thấy chuông điện thoại di động của mình vang lên.

      Nhậm Tư Đồ nhớ nổi mình để di động ở chỗ nào, chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗchăm chú lắng nghe —— hình như tiếng chuông phát ra từ phòng khách. Nhậm Tư Đồ vội vộivàng vàng mở cửa phòng ngủ chạy ra.

      Nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ chưa được hai bước, liền dừng khựng lại ——

      người đàn ông đứng ở trước mặt , nhìn thấy có chút giật mình ——

      Là Thời Chung, là gọi điện thoại tớicho ——

      Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ tại của Nhậm Tư Đồ, cánh tay cầm điện thoại của Thời Chung tránh khỏi cứng đờ.

      Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Nhậm Tư Đồ trống rỗng chừng hai giây, đến khi giọt nước từ mái tóc chưa được lau khô của lặng lẽ nhỏxuống trước ngực, mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng nắm chặt lấy cổ áo choàng tắm.

      Động tác đó của giống như tiếng chuôngđánh thức Thời Chung, lập tức cúi đầu. Mặcdù phải chưa từng gặp qua những người phụ nữ mặc lễ phục có cổ chữ V khoét sâu táo bạo, nhưng hình ảnh Nhậm Tư Đồ đứng trước mắt , bộ ngực như như , ngược lại càng khiến…….người ta thêm mơ màng mộng tưởng.

      Thời Chung là người đàn ông có năng lực tựchủ rất cao, cho dù là đứng trước cảnhxuân đẹp sao tả xiết kia, nhưng vẫn cóthể ngay tức khắc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

      Người phụ nữ này xương quai xanh thon dài,cần cổ vẽ ra đường cong xinh đẹp. . . . . . Tầm mắt Thời Chung liếc nhanh qua , mỗimột tấc da thịt, chỉ nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn lên đôi môi của Nhậm Tư Đồ khôngcó cách nào rời mắt.

      Cùng lúc đó, trong đầu Thời Chung chợt nhớ tới cuộc chuyện giữa và Tầm Tầm khi hai người chơi game vào tối hôm qua. . . . . .

      ***

      Sau khi Tầm Tầm sống chết kiên quyết muốn ở lại nhà chơi game, Thời Chung cũng bị cậunhóc này kéo ra ngồi mặt thảm ở ngoài phòng khách, hỗ trợ nó chơi. Cuối cùng, anhđành phải để người giúp việc tiễn Nhậm Tư Đồra về.

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ rời khỏi, người giúp việcđưa Nhậm Tư Đồ ra thang máy riêng của từnghộ gia đình. Cửa thang máy vừa đóng, Tầm Tầm bỏ máy chơi game xuống —— hiển nhiên,cậu nhóc này căn bản cũng phải là nghiệnchơi game đến nỗi ngay cả nhà cũng chịuvề, mà chủ yếu là vì muốn thoát khỏi giámsát của Nhậm Tư Đồ mà thôi.

      Thời Chung thấy vậy, cũng buông máy chơi game xuống, tay đặt bàn trà, nâng cằm lên nhìn về phía Tầm Tầm, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ xem cậu nhóc ra những câu kinh hãi thế tục gì ——

      "Chú là ba tôi sao?"

      Cánh tay nâng cằm của Thời Chung nhất thờimềm nhũn, thiếu chút nữa là mặt bị đập xuốngbàn trà. Câu mà Tầm Tầm ra, còn kinhhãi thế tục hơn nhiều so với tưởng tượng củaanh.

      Thời Chung thầm điều chỉnh lúc lâu,mới có thể bình tĩnh hỏi lại: "Sao cháu lại hỏi như thế?"

      Tầm Tầm bày ra tư thế ‘đừng tưởng có thể tránhđược ánh mắt của tôi’, có chút khinh bỉ nhìn bộ dạng ra vẻ đạo mạo của Thời Chung: "Tôi nhìn thấy hết rồi, ngày đó chú hôn Nhậm Tư Đồ."

      "Ngày đó?"

      Tầm Tầm lại bày ra tư thế "đừng tưởng có thể tránh được ánh mắt của tôi" với level cao hơn.Lúc này, Thời Chung cảm thấy mờ mịt, sao hiểu nổi.

      Tầm Tầm cho Thời Chung ba giây để thẳng thắnkhai nhận được khoan hồng, nhưng thấy vẫn có dấu hiệu muốn về chuyện đó, lúc này mới cam lòng chép miệng, ràng: "Chính là hôm chú uống rượu say chạy tới nhà tôi đó! Nhậm Tư Đồ còn gạt tôi, rằngchú đến chỉ vì ông đạo tặc kia là ba của chú. Chú chỉ đến tìm ông ấy mà thôi. Nếu ông đạo tặc là ba của chú, tại sao hai ngườikhông ở cùng với nhau? Nhậm Tư Đồ nhất địnhlà xem “ba ơi, mình đâu thế?” (*) quá nhiều rồi, ngay lời dối như vậy mà cũng nóira được.

      (*) Là chương trình truyền hình thực tế “Dad,where are you going?”

      Thời Chung bóp trán, nhất định là bởi vì và cậu nhóc này cùng thế hệ, nên cần phải cẩn thận để ý, mới có thể hoàn toànhiểu Tầm Tầm cái gì.

      "Đợi chút…..! Ông đạo tặc?"

      "Tôi gọi ông ấy là ông đạo tặc, ông ấy muốnnhét tôi vào bồn cầu rồi xả nước cho trôi nếutôi gọi là ông đạo tặc." tới đây, hìnhnhư Tầm Tầm có chút tức giận, hậm hực ,"Ông ấy là người xấu!"

      Thời Chung lặng lẽ thở dài, cái này rấtgiống tác phong của ba .

      "Còn nữa, “ba ơi, mình đâu thế?” là cái gì?"Thời Chung lại hỏi.

      Tầm Tầm giây trước vẫn còn nghiếnrăng nghiến lợi lập tức bị câu hỏi ngu xuẩn của Thời Chung thu hút toàn bộ chú ý: "Cáinày mà chú cũng biết sao?!"

      Tầm Tầm kinh ngạc hô lên, tiếp theo lại bày ra bộ dáng ghét bỏ, giống như kiểu " có cáchnào chuyện được với người ngoài hànhtinh".

      "Được rồi, những thứ đó cũng quan trọng." Thời Chung phất tay cái, muốn đemmấy chi tiết liên quan vứt sang bên,sau đó nghiêm nghị hỏi, "Cháu xác định thấychú hôn Nhậm Tư Đồ sao?"

      "Khi đó tôi muốn toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ ghế salon. . . . . ." Tầm Tầm bất đắc dĩ buông tay, "Nhậm Tư Đồ nhất định là nghĩ tôi ngủ say rồi."

      Thời Chung nhất thời rùng mình. Ở . . . . . . ghế salon?

      Đêm đó lại quên mất nhiều chuyện như vậysao? Thời Chung có chút ảo não lắc đầu.

      "Tôi hỏi chú Gia Ngôn, em bé là từ đâu ra? Chú ấy là từ trong bàn chân mà ra, xem tôilà đứa ba tuổi hay sao chứ? TV cũngđều diễn cả rồi, hai người hôn nhau xong mới có thể sinh ra được em bé."

      ". . . . . ." Thời Chung rốt cuộc cũng hiểu suy nghĩ của cậu nhóc này, nhưng lại phát ra mình hoàn toàn biết nên tiếp như thế nào.

      Tuy nhiên, rất nhanh Thời Chung xác định đượcvấn đề trọng điểm mà quan tâm từ trong lờinói của Tầm Tầm: "Chú Gia Ngôn? Người nàyvà Nhậm Tư Đồ có quan hệ gì?"

      "Mặc dù tổng điểm của chú Gia Ngôn có cao hơn chú chút, nhưng khả năng chú ấy là ba của tôi rất thấp, vô cùng thấp" Thám tử Tầm Tầm từ chối cho ý kiến về câu hỏi của Thời Chung, ngược lại bắt đầu vòng suy luậnmới, "Dù bề ngoài là tôi được nhận nuôi, nhưng tôi có thể khẳng định, mình chính là do NhậmTư Đồ sinh ra. Có lẽ là bởi nguyên nhân nào đókhiến Nhậm Tư Đồ thể công khai thừa nhận tôi, nên chỉ có thể nhận nuôi để đón tôi trở về bên cạnh chăm sóc."

      Nhận nuôi?

      Hai chữ này đối với Thời Chung mà , thực sựkích thích ít. Nhưng Tầm Tầm phân tích rất có lý, thậm chí còn gây ảnh hưởng tớisuy nghĩ của . Thời Chung tạm thời quyết định sâu tìm hiểu vấn đề "nhận nuôi"này nữa, chỉ bất đắc dĩ hỏi "Cái này cháu cũng học từ việc xem TV sao?"

      "Làm sao chú biết?" Tầm Tầm ngạc nhiên,"Chính là bộ phim do Tôn Dao đóng chiếu TV đó. Mặc dù trong phim Tôn Dao chỉ diễn vaiphụ, nhưng ấy nhất định bắt chúng tôi đúng giờ phải bật TV lên xem kể cả có thích hay , làm như thế để giúp tăng tỉ lệ người xemcủa phim này. Tôi cũng xem qua mấy tập, đúnglúc chiếu đến tình tiết: người mẹ thể nhậnđứa con của mình, liền lừa gạt là nó được nhận nuôi. Còn nữa, cái ngày Tôn Dao cùng Nhậm TưĐồ đến nhi viện tìm tôi, tôi có nghe thấy Nhậm Tư Đồ khóc rất đau lòng trong phòng làm việc của viện trưởng. Đó chính là chứng cớ!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ***

      Quay lại thực tại, Thời Chung nhìn chằm chằmvào đôi môi trơn mềm hồng nhuận của Nhậm TưĐồ, dường như bên tai còn văng vẳng lời của Tầm Tầm: Khi đó tôi muốn toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ ghế salon.. . . . .

      Tất cả những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó,sao lại có thể quên hết còn mảnh?

      Mà bây giờ, Thời Chung chỉ cần thoáng cúi đầu, là có thể ôn lại lần nữa mềm mại ngọt ngào bị lãng quên. . . . . .

      Thời Chung từng chút từng chút khẽ cúi đầu.Ánh mắt bình tĩnh, động tác rất , nhưng hề do dự.

      Nhậm Tư Đồ vẫn còn căng thẳng nắm chặt cổ áo choàng, hoàn toàn phát giác được ý đồ của .

      Đúng lúc này, giọng bất mãn của Tầm Tầm từ trong phòng khách truyền đến ——" kỳ quái, ràng điện thoại di động của mẹ để ở nhà mà. . . . . ."

      Tiếng của Tầm Tầm giống như chậunước lạnh dội vào ngọn lửa nóng bỏng, thanh này mãnh liệt xông vào tai Nhậm Tư Đồ, đột ngột ngẩng đầu, ngờ lại chạm ngayvào ánh mắt của Thời Chung.

      Ánh mắt của lẳng lặng dừng ở người , nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng chứa sâu bêntrong lại như có từng đợt sóng khủng hoảngđang cuộn trào ——

      để ý tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắt nhanh chóng lướt qua vai Thời Chung nhìn về phía Tầm Tầm đứng ở trong phòng khách.

      Thời Chung cũng thu hồi ánh mắt, sau đó đẩycửa phòng ngủ của Nhậm Tư Đồ ra, kéo tránh .

      Cửa phòng ngủ ‘bịch’ tiếng khép lại, hai người đứng ở cạnh cửa đối mặt nhìn nhau. Lưng của Nhậm Tư Đồ dán chặt vào cánh cửa lạnh lẽo, nhưng lại mơ hồ cảm thấy toàn thân nóng lên. Dù cúi đầu xuống nhìn cũng có thể cảm nhận được lồng ngực bền chắc của người đàn ông trước mặt này như có nhưkhông chạm vào người . Vì vậy, Nhậm Tư Đồ dám thở mạnh, vừa sợ áo choàng tắm sẽrơi xuống, vừa sợ nếu ngực phập phồng quá lớnsẽ cẩn thận mà………đụng phải .

      Được lúc, Thời Chung mới sực nhớ ra trêntay mình vẫn còn cầm điện thoại di động, lặng lẽ cất nó vào trong túi. Nhưng Thời Chung lại quên lùi về phía sau nửa bước, quên thể cứ đứng sát vào như vậy, quênphải khống chế con tim mình đập rộn ràng vì . hiểu sao tim của Nhậm Tư Đồ cũng càng lúc đập càng nhanh, nhanh đến nỗi còn nghethấy trong lồng ngực của mình phát ra thanh "Bùm . . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . "

      Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ chịu nổi nữa, trực tiếp đưa tay lên đẩy vai Thời Chung, thìcon ngươi chợt căng thẳng, phối hợp bước lùi về phía sau.

      Thời Chung vừa lùi lại, hô hấp của Nhậm Tư Đồcũng trở nên bình ổn. Vốn dĩ Nhậm Tư Đồ bị bắt gặp trong bộ dạng chỉ khoác áo choàngtắm, tình huống này cùng lắm cũng chỉ là có mộtchút lúng túng mà thôi. Nhưng ngờ lại kéo vào trong phòng ngủ, ngược lại lạikhiến cảm thấy chột dạ. Nhậm Tư Đồ mờ mịt hỏi : "Tại sao phải trốn chứ?"

      Giọng Thời Chung mát lạnh, hỏi ngược lạicô: "Chẳng lẽ em muốn để cho cậu nhóc kia nhìn thấy bộ dạng giờ của mình?"

      "Tôi. . . . . ." Nhậm Tư Đồ nghẹn lời, khôngphản bác được điều gì.

      Lúc này, tiếng hô của Tầm Tầm chợt vang lên ngay trước cửa phòng ngủ: "Ai ở bên trong đó?"

      Tầm Tầm nghe thấy thanh đóng cửa bêntrong nên nhanh chóng chạy vào. Nhậm Tư Đồ lo lắng Tầm Tầm mở cửa phòng ra, vộivàng tới tủ treo quần áo, gấp gáp tìm kiếm đồlót. định lấy áo lót từ trong tủ ra, lại cảm thấy sau lưng có ánh mắt quấy rầy. Cônhướng mày, vẫn thấy Thời Chung đứng ở chỗcũ, vẻ mặt có cảm xúc gì nhìn .

      "Chẳng lẽ còn muốn nhìn tôi thay quần áo?"Nhậm Tư Đồ vừa thốt lên ngay lập tức hối hận, câu này của giống như trêuđùa, khiêu khích vậy.

      Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp sửa lại, Thời Chung bị câu hỏi của khiến cho sửng sốt——

      Nếu trả lời là "Phải" mặc cho xem sao? Thời Chung bị chính ý nghĩ đen tối của mình chọc cho bật cười.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12.1

      Editor: Nguyen Nguyen

      Beta: tiểu an nhi


      Nhậm Tư Đồ thay quần áo xong từ trong phòngngủ ra ngoài, hai người lớn ngồi ghế salon đều quay đầu lại nhìn . Tầm Tầm hoàn toàn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chúng tôi nhấn chuông cửa nhiều lần, sao mẹ lại nghe thấy? May là con có đem theo chìa khóađó.”

      Về phần người đàn ông ngồi bên cạnh Tầm Tầm —— Nhậm Tư Đồ cảm thấy trong mắt cómột loại ánh sáng rất kì quái, dù chỉ là thảnnhiên nhìn , nhưng dường như có thể xuyên thấu qua bộ quần áo mặc người,làm cho có cảm giác như mình quay trở lạithời điểm chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm lúcnãy vậy.

      Nhậm Tư Đồ cố gắng để ý đến cảm giáckhông sao được này, cười khách sáo rồi đến gần: “Tôi định sáng nay đón nó về,nhưng lại ngủ dậy trễ. Tối hôm qua nó ở chỗ có náo loạn gì ?”

      Để chứng minh rằng mình phải là mộtđứa trẻ thích trách móc, Tầm Tầm giành trả lờitrước: “Chú ấy và con chuyện rất vui vẻ.”

      Còn về phần chuyện gì, Tầm Tầm có chết cũng chịu , Nhậm Tư Đồ vừa hỏi, Tầm Tầm cười tủm tỉm trao đổi ánh mắt vớiThời Chung, cuối cùng Thời Chung mặt kín như bưng tổng kết: “Đó là chuyện bí mật giữa đàn ông với nhau….”

      Ngày hôm qua dính vào chú chân dài cả ngàycòn chưa đủ hay sao, mà lúc Thời Chung muốn đứng dậy từ biệt ra về Tầm Tầm cực kìkhông chịu: “Lần sau lúc nào tôi và NhậmTư Đồ có thể đến nhà chú chơi?”

      Nhậm Tư Đồ nhịn được cúi đầu tráchmắng tên tiểu gia hỏa này: “Cả ngày chỉ biếtchơi thôi.”

      Sau đó ngẩng đầu lên, lại thấy Thời Chung nhìn , giọng điệu mang ý vị sâu xa : “Cònrất nhiều cơ hội.”

      Thực ra vẻ mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, nhưng khóe mắt lại tản ra chút ám chỉ nào đó. Lúc này, điện thoại của Nhậm Tư Đồ bất thình lình vang lên, sau khi nhận điện thoại, nghe thấy giọng trầm thấp nhưng rất từ tính vang lên: “Tối nay có thể hay ?”

      Nhưng thực tế cuộc điện thoại mà mong đợiđã xảy ra, cuộc sống mấy ngày nay củaNhậm Tư Đồ, tất cả đều xoay quanh việc khámtâm lý cho bệnh ngừng nghỉ: Tần lão tiên sinh vốn được xem là phối hợp với bác sĩ chữa bệnh, nhưng so với người bệnh cả người lôi thôi lếch thếch bẩn thỉu mà Nhậm Tư Đồ vừamới tiếp nhận kia, Tần Lão tiên sinh vẫnđược xem là phối hợp tích cực.

      Dì quét dọn vệ sinh phòng khám vẫn luôn phàn nàn bệnh nhân kia đem mùi hôi vào trong phòng khám, các đồng nghiệp vẫn đangthảo luận xem trải qua đêm giáng sinh như thế nào, còn Nhậm Tư Đồ vẫn chờ tiếng chuông điện thoại vang lên…

      Đương nhiên, Mạc Nhất Minh vẫn suy nghĩ biện pháp để moi được thông tin từ NhậmTư Đồ xem đêm giáng sinh Tôn Dao có hẹn vớingười nào .

      Hai ngày trước đêm giáng sinh, rốt cuộc NhậmTư Đồ cũng xác nhận thông tin chính xác, lúctất cả đồng nghiệp trong phòng khám cùng ăn cơm, dõng dạc với Mạc Nhất Minh:“Hôm đó có người đàn ông nào hẹn vớicô ấy.”

      Giữa lúc thời gian ăn cơm trưa, bọn họ ở trongmột căn tin thuộc phòng khám, có thể thấy đượctừng nhóm người mặc áo Blouse trắng xungquanh suy nghĩ hoặc trò chuyện về lễ noel,mà Mạc Nhất Minh lại ngồi đối diện với NhậmTư Đồ bàn ăn, mục đích hiển nhiên viết mặt. Vừa nghe thấy Nhậm Tư Đồ nóinhư vậy, ánh mắt Mạc Nhất Minh vừa mới hiệnlên tia hi vọng, nghe thấy Nhậm TưĐồ bổ sung thêm: "Đó là bởi vì hôm đó ấy tham dự lễ kỉ niệm hàng năm của công ty.

      Mạc Nhất Minh nhất thời suy sụp, thay đổi suy nghĩ hỏi lại: “Vậy còn đêm giao thừa? ấy có dự định gì chưa?”

      Nhậm Tư Đồ cũng nhẫn tâm đả kích lần nữa, xuất phát từ lòng thương hại mà trảlời câu ràng: “Để em hỏi xemsao.”

      Mạc Nhất Minh lắc đầu rồi thở dài: “ vốn cho rằng những người phụ nữ xinh đẹp cuộc sống rất phong phú – dĩ nhiên đó là suy nghĩ trước khi gặp em và Tôn Dao”.

      Đột nhiên nghĩ về khả năng làm Mạc Nhất Minh thể cau mày, nghiêm túcnhìn Nhậm Tư Đồ từ xuống dưới đánh giámột lượt, “ mau, có phải Tôn Dao bị em cuốn hút rồi hay ? Sao chỉ số kích thích càng ngày càng thấp, càng ngày càng thích người khác phái như vậy?”

      Nhậm Tư Đồ dứt khoát trả lời câu hỏi của , cúi đầu ăn cơm: “Em xem như đây là lời khen ngợi dành cho em.”

      “Hai người sợ mình cự tuyệt đàn ông quá nhiều, sau này sống đơn đến cuối đời sao?”

      Lúc này Nhậm Tư Đồ thể nhịn được nữa đành buông đũa xuống, ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn : “Nếu còn nóinhiều nữa em hỏi giúp .”

      Chiêu này rốt cuộc cũng ngăn được cái miệngđang lải nhải ngừng kia của Mạc Nhất Minh. Mạc Nhất Minh nheo mắt lại nhìn NhậmTư Đồ, trong lòng sợ hãi đưa tay lên làm động tác kéo kéo miệng lại.

      Cuối cùng thế giới yên tĩnh.

      Nhậm Tư Đồ vừa mới ăn xong, đúng lúc rời khỏi bàn ăn, chuông điện thoại di động liền vang lên. Cái người mà Mạc Nhất Minh khôngngừng nhắc đến trong bữa ăn rốt cuộc cũng đãgọi tới..

      Bị Mạc Nhất Minh “ân cần dạy bảo” suốt cả bữa trưa, nên Nhậm Tư Đồ ngay lập tức nghe điện thoại, để đối phương kịp mở miệngđã lên tiếng cầu cứu trước: “Đêm giao thừa cậudành chút thời gian đến đây ăn tối cùng chúngtớ và bác sĩ Mạc . Hai người các người có chuyện phải gặp mặt ràng, tớ làm người truyền tin suốt năm rồi, có thể để chotớ vinh dự từ chức được ?

      Rốt cuộc Tiêu Dao cũng được thấy oán giận của Nhậm Tư Đồ, khi Nhậm Tư Đồ chuyện thường rất nghiêm chỉnh, có khi gần như cứngnhắc. Nhưng lúc tức giận lại ngược lại, ngừng, lại còn dùng rất nhiều những từngữ hài hước. Đầu dây bên kia Tôn Dao liên tụcđưa tay xin tha thứ: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi được sao? Sau này nhất định làm phiềncậu việc này nữa, nhưng mà…cậu phải giúp tớ trước .”

      “…………”

      “Tìm giúp tớ người bạn nam trong buổi lễ kỉniệm hàng năm.”

      “Tớ? Tìm? Giúp? Cậu?” Nhậm Tư Đồ hoàn toàn nghĩ là mình có năng lực này: “Mạc Nhất Minh, Thịnh Gia Ngôn, cậu chỉ được chọn mộtmà thôi. À…..còn có cả Tầm Tầm nữa.”

      Thấy Nhậm Tư Đồ vẫn còn chuyện hài hước như vậy, Tôn Dao biết cơn giận của chưa hết, giọng thể tăng thêm vàiphần thành khẩn. "Tớ cũng vừa mới biết, ta cũng được mời tham dự vào lễ kỉ niệm hàng năm của công ty tớ.”

      đến đây, cần hỏi , Nhậm Tư Đồ cũng biết “ ta” kia là đến người nào. Rốt cuộc cơn giận dữ vì phải làm ngườitruyền tin tròn năm cũng tan theo mây khói, Nhậm Tư Đồ khôi phục lại giọng điệu nghiêmtúc: “Nếu ngày họp mặt hàng năm đó cậuđừng nữa. Cứ là bị bệnh .”

      “Dựa vào cái gì mà tớ phải trốn tránh? ta nghĩ rằng tớ sợ ta hay sao?”

      “Vậy….trong những người mà tớ vừa kể ra kia.”

      “Những người mà cậu vừa kể?” Tôn Dao nhịnkhông được hừ lạnh: “Những người đó mà gặphọ Từ kia có ai mà cúi đầu khom lưng? Tìm bọn họ cùng tớ mất hết mặt mũirồi.”

      “Vậy để Thịnh Gia Ngôn cùng cậu , dù sao gần đây ấy cũng rảnh rỗi, đêm giáng sinh cũng có hẹn với ai.”

      được, tuy rằng Thịnh Gia Ngôn khôngtệ, nhưng vừa nhìn ra biết ấy là người có tính tình tốt, căn bản thể giúp được việc gì.” Tôn Dao nghĩ nghĩ, lập tức giọngnói trở nên hăng hái: “Nếu như vậy , Tầm Tầm cho tớ mượn chú chân dài của nó chút.”

      “Cậu đùa sao?” Nhậm Tư Đồ bưngkhay thức ăn trong tay bị lời đề nghị này củaTôn Dao dọa cho sợ hãi suýt nữa làm rơi xuống đất. bước nhanh ra khỏi cantin tìm chỗ hànhlang tương đối yên tĩnh ngồi xuống. Để tránh cho vui đùa trở thành , Nhậm Tư Đồ chút suy nghĩ liền thốt lên: “Chú chân dài của Tầm Tầm diện mạo có bản lĩnh đâu, cậu đừng cân nhắc tới ta.”

      “Cậu hù tớ đấy à, trong ipad Tầm Tầm cóảnh chụp của ta đấy.”

      Lời dối vừa mới ra khỏi miệng bị vạchtrần, Nhậm Tư Đồ buồn bực chỉ muốn ngẩng đầu thở dài: “Tớ và ta căn bản giống như cậu nghĩ đâu, cậu để cho tớ mở miệng nóichuyện này với ta như thế nào đây?”

      Tôn Dao trầm mặc trong chốc lát, có chút hối hận thầm: “Vậy thôi. Tớ nghĩ cách khác.”

      có cách nào khác hai bên đành phải cúpđiện thoại.

      Đúng lúc Mạc Nhất Minh ăn xong ra ngoài,nhìn thấy Nhậm Tư Đồ đứng ở hành langcầm điện thoại di động mà thất thần, khỏicao giọng hỏi: “Sao em lại ở đây?”

      Nhậm Tư Đồ lúc này mới đem điện thoại bỏ vàotrong túi xách, theo Mạc Nhất Minh trở lạiphòng khám ở dưới tầng trệt. Nhưng vừa mới vào thang máy, điện thoại của Nhậm Tư Đồ lại vang lên.

      Điện thoai vừa kết nối, nghe thấy giọng nóiThịnh Gia Ngôn có chút khẩn trương, thẳngvào vấn đề: “Cho số điện thoại riêng ở phòng khám tâm lý , hoặc số điện thoại củabác sĩ khoa tâm thần cũng được.”

      “Làm sao vậy?”

      điều tra vụ án, đương cần phải được đánh giá tâm lý chi tiết.”

      “Có thể đến thẳng phòng khám của em, khôngcần phải tốn công sức tìm bác sĩ khác làm gì?”

      Đầu dây bên kia Thịnh Gia Ngôn ràng suy nghĩ đến lời đề nghị của Nhậm Tư Đồ đưara, thẳng: “ giờ thể ràngđược, tóm lại, nhanh chóng gửi cách thức liênlạc của tất cả những bác sĩ đó cho là được.”

      “Được, em gửi cho .”

      Thịnh Gia Ngôn tiếng “cảm ơn” xongmuốn cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ vội vàng ngăn lại: “Chờ chút.”

      “Hả?”

      Nhậm Tư Đồ vừa nghĩ đến Tôn Dao giọngnói có chút mất mát: “Đêm giáng sinh córảnh ?” Nhậm Tư Đồ muốn để cho cùng Tôn Dao tham gia hoạt động kia, nhưng lại nhớ ra Mạc Nhất Minh cũng đangở trong thang máy, lại tự động đem nửa câu còn lại nuốt vào trong bụng.

      “…………”

      “…………”

      Dường như Thịnh Gia Ngôn bị người khác hốithúc, giọng vội vàng vang lên lần nữa: “Phíabên có việc, cúp máy trước đây. Tan tầm gọi điện lại cho em rồi mình sau.”

      Sau đó Thịnh Gia Ngôn liền cúp điện thoại.

      Mặc dù biết khi đột nhiên bận rộn việc vội vàng tắt điện thoại khi chuyện với là chuyện bình thường, nhưng lúc nghe đượcgiọng ân cần của trước khi tắt máy Nhậm Tư Đồ vẫn thoáng cảm thấy có chút mất mát.

      Nhưng Thịnh Gia Ngôn được làm được,khi tan tầm trời nhá nhem tối, Nhậm Tư Đồ vừađịnh gọi điện thoại để cho xong chuyện buổi trưa dở lại nhận được tinnhắn thoại.

      Tin nhắn thoại này do Tôn Dao gửi đến: “Đúnglúc hôm nay tớ có thời gian rảnh, tớ đến tìmTầm Tầm, gặp nhau ở chỗ cũ nhé.”

      Nhậm Tư Đồ vừa nghe tin nhắn thoại xong,Thịnh Gia Ngôn điện thoại tới.

      “Lễ kỉ niệm hàng năm của công ty Tôn Dao, ấy có người cùng. Tạm thời vẫn chưatìm được người thích hợp, cùng với ấy .”

      Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó ThịnhGia Ngôn cười : “ còn tưởng rằng em muốn hẹn với .”


      P/S: cố gắng post nửa chương còn lại sớm, giờ ai cũng bận rộn thi cử nên truyện ra hơi chậm, mong các bạn thông cảm
      Chương 12.2

      Editor: Nguyen Nguyen

      Beta: tiểu an nhi


      “Ặc….”

      “Đêm đó có hẹn trước rồi, nhưng nghĩ em có việc tìm nên từ chối đấy.” Thịnh Gia Ngôn đến đây ngừng lại, im lặng vài giây, sau đó giọng lại vang lên lần nữa, lúcnày khôi phục lại giọng lơ đãng bình thường: “Được, cùng với ấy. Vậy dựđịnh trong đêm giáng sinh của em sao?”

      “Em?” Thịnh Gia Ngôn bổ sung thêm vấn đềnày khiến cho Nhậm Tư Đồ có thời gian để ý đến giọng là lạ của , ngược lại suy nghĩ đến vấn đề vừa hỏi: “ cùng chơi vớiTầm Tầm thôi ạ.”

      Cứ quyết định như vậy , mặc dù. . . . . .câu nóikia của “Đêm đó có hẹn trước rồi, nhưng nghĩ em có việc tìm nên từchối đấy”, thực là khiến cho Nhậm Tư Đồkhó xử.

      Bỗng ý nghĩ tham lam lên trong đầu Nhậm Tư Đồ vài giây, nhưng rồi lại mau chóng biến mất.

      ***

      ‘Chỗ cũ’ trong miệng của Tôn Dao chính là nhà hàng mà các thường xuyên dẫn Tầm Tầmđến đó. Lúc Nhậm Tư Đồ đến nơi, thấybóng dáng của Tôn Dao cùng Tầm Tầm đâu cả. gọi món ăn xong, hai vị này mới thong thả ung dung tới nơi.

      Vừa mới ngồi xuống, Tôn Dao tuyên bố ngay: “Tớ tìm được bạn cùng lễ kỷ niệm rồi?”

      Nhậm Tư Đồ sửng sốt, muốn hỏi người đó là ai Tầm Tầm ngồi đối diện mang vẻ mặt tựhào tiếp lời: “Là con giúp ấy hẹn với chúchân dài đó.”

      Nhậm Tư Đồ lại càng thêm sửng sốt: “ ấy đồng ý?”

      Tôn Dao cười híp mắt gật đầu.

      Nhậm Tư Đồ vẫn có chút tin, lại nghe thấy Tầm Tầm vui vẻ bổ sung thêm: “Dì TônDao cũng rất lợi hại nha, chỉ với chú ấy có đúng câu…..” Tôn Dao vội vàng che miệng Tầm Tầm lại cho tên nhóc này tiếp.

      Cho dù miệng bị bịt chặt, nhưng Tầm Tầm vẫn kiên trì liên tục ngừng: “Chỉ với chú ấy đúng câu ‘ muốn theo đuổi Nhậm Tư Đồ, đương nhiên phải lấy lòng nhữngngười bạn thân như chúng tôi đây trước mới được.”

      Đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ chỉ nghe thấy giọng líu ríu của Tầm Tầm phát ra trong lòng bàn tay của Tôn Dao, căn bản là nghe cậunhóc cái gì.

      Rốt cuộc Tầm Tầm cũng hiểu được ánh mắt của Tôn Dao ám chỉ những lời này thể ra, lúc này Tôn Dao mới buông tay ra khỏi miệng Tầm Tầm, cầm lấy thực đơn, lảng sangchuyện khác: “Đúng rồi, cậu gọi món chưa?”

      Nhậm Tư Đồ sao còn có tâm trạng xem mình gọi món hay chưa, lúc này mới hiểu hóa raTôn Dao đến đón Tầm Tầm tan trường là có mục đích này. Đồng thời chợt nhớ lại, trước đó tự ý thay Tôn Dao hẹn với Thịnh Gia Ngôn rồi.

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế: “Tớbị cậu hại chết rồi……”

      ***

      Điều này là sai sót ngẫu nhiên hay là trong họa có phúc đây? Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòngkhách của nhà mình nhìn Tầm Tầm theo sau Thịnh Gia Ngôn vào trong bếp, khi đó trongphòng bếp rất bận rộn, Nhậm Tư Đồ thểkhông suy nghĩ đến chuyện này.

      Bởi vì Tôn Dao lựa chọn chú chân dài mà vứtbỏ Thịnh Gia Ngôn, cuối cùng làm cho ThịnhGia Ngôn chỉ có thể tìm và Tầm Tầm cùngnhau đón giáng sinh thôi.

      Thịnh Gia Ngôn bận bịu nấu ăn, Tầm Tầm lại bận bịu làm người giúp việc cho Thịnh GiaNgôn. Chỉ có Nhậm Tư Đồ là có việc gì để làm, ngồi ghế salon biết suy nghĩ lung tung cái gì. Thịnh Gia Ngôn thấy thế, đứng từ xa trong phòng bếp cất giọng đùa giỡn :“Nhất định là em cố ý, chạy vòng lớn như vậy, cuối cùng Tôn Dao họp mặt hàng nămvới người đàn ông khác, còn lại phải đếnđây làm công việc nấu cơm cho em.”

      Tuy là như vậy, nhưng Thịnh Gia Ngôn thựcsự rất thích thú. Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầmmặc cái tạp dề và đội cái mũ đầu bếp xinhxinh mà Thịnh Gia Ngôn đưa cho nó ra vẻ rất bận bịu chạy tới chạy lui phía sau , trong đầu lên bốn chữ….. nhà ba người.

      Nhưng giây tiếp theo, bốn chữ này nhưchiếc lưỡi rắn độc níu chặt lấy thần trí củaNhậm Tư Đồ, làm vội vàng đem ý nghĩ đángsợ này quăng ra sau đầu.

      còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc,Thịnh Gia Ngôn bưng đĩa thức ăn cuối cùngđặt lên bàn, tháo tạp dề ra để bên cạnh rồi quay lại với : “Cũng phải là sựtrách móc em, sắc mặt của em cần phảixấu như vậy đâu.” xong lại vẫy tay ý bảoNhậm Tư Đồ đến bàn ăn: “Đến đây , tất cảđều làm xong, có thể ăn rồi.”

      Thịnh Gia Ngôn du học ở nước ngoài nhiều năm, có thể làm được rất nhiều món cơm tây, bòbít tết rán rất vừa phải. Nhậm Tư Đồ giúp Tầm Tầm cắt miếng bò bít tết, nhưng Tầm Tầm thể chờ được nữa, uống hết sữa và ăn luôn phần mì ống của Thịnh Gia Ngôn. ThịnhGia Ngôn mở chai rượu đỏ, đưa cho Nhậm TưĐồ phần tư ly rượu.

      Toàn bộ đều tốt đẹp như vậy, nếu vừa rồi côkhông bị ý nghĩ xấu “ nhà ba người” chiếm lấy tâm trí, có lẽ thực hưởng thụ cảmgiác trải qua đêm giáng sinh này mà cần bận tâm đến điều gì rồi. Nhậm Tư Đồ nhịn được cầm ly rượu lên uống hơi cạn sạch.

      Ăn xong bữa tối là chín giờ, Thịnh Gia Ngônchịu trách nhiệm dọn dẹp bàn ăn, Nhậm Tư Đồđứng ở bên nhận lấy chén đĩa rửasạch, lau khô rồi úp vào tủ chén. Còn Tầm Tầmnằm ghế sofa, vừa vỗ vỗ cái bụng căngtròn, vừa suy nghĩ đến bữa cơm tiếp theo: “ChúGia Ngôn, lần sau lại làm món bò bít tết cho con ăn nữa nha.”

      Thịnh Gia Ngôn nghe thế, vừa rửa chén, vừaquay lại với Nhậm Tư Đồ: “Em xem, có phảingày thường em để cho nó đói bụng hay ? Chắc phải dạy em nấu ăn thôi.”

      Nhậm Tư Đồ nhún nhún vai, nhưng vào lúc này chẳng hiểu tại sao lại nhớ tới lúc trước mình khoa trương với người nào đó….

      ra , tôi vẫn có học nấu ăn, chờ ngàykia tôi học thành rồi, nhất định mời tới nếmthử chút….

      “Em cười cái gì?” Đột nhiên Thịnh Gia Ngônquay qua hỏi.

      Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, vừa rồi có cười sao? Vậy mà hoàn toàn phát giác ra được.Nhậm Tư Đồ mấp máy khóe miệng: “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, thế giới này vẫn có người tin tưởng em có thể học được nấu ăn để nấu cho ấy bữa cơm…..Ngẫm lại thú vị.”

      Trong tích tắc vẻ mặt của Thịnh Gia Ngôn cừng đờ, nhưng chỉ là trong tích tắc mà thôi, sau đó lại mỉm cười che giấu cảm xúc: “Người nào vậy? Còn có thể kỳ vọng vào tài nghệ nấunướng của em sao?”

      Điện thoại di động vang lên “Đinh” tiếng,chắc là thanh báo có email, Thịnh Gia Ngôn lau sơ qua bọt nước rửa chén tay, lấy điện thoại trong túi quần ra.

      Nhậm Tư Đồ vẫn lau bàn ăn, chỉ liếc mắt nhìnđiện thoại cái, “Bây giờ mà vẫn còn có người dùng email gửi lời chúc giáng sinh sao?”

      Thịnh Gia Ngôn phản ứng theo bản năng mà trả lời: “Là ba em gửi đến…..”

      Sắc mặt Nhậm Tư Đồ nhất thời trắng bệch.

      Dường như Thịnh Gia Ngôn cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn , lập tức sửa lại lời : “Là Thầy Nhậmgửi thiệp điện tử đến chúc mừng.”

      “………….”

      “………….”

      Bỗng có tiếng Tầm Tầm hô to từ phòng kháchtruyền đến phá tan bầu khí kỳ dị trong phòng bếp: “Nhậm Tư Đồ! Dì Tôn Dao tìm mẹđó!”

      Lúc này Nhậm Tư Đồ mới giật mình hoàn hồn, quả dường như trong phòng khách truyền đến tiếng chuông di động của —— Nhậm Tư Đồ né tránh ánh mắt của Thịnh Gia Ngôn nhìn mình, đặt khay xuống bàn ăn bước nhanh ra khỏi phòng bếp: “Em nghe điện thoại.”

      Nhậm Tư Đồ đến bên ghế sofa trong phòngkhách, Tầm Tầm cầm điện thoại có tên Tôn Dao hiển thị màn hình đưa cho . Nhậm Tư Đồnghe điện thoại, vẻ mặt thất vọng mang từ phòng bếp ra bị tiếng hoan hô của Tôn Dao ởđầu dây bên kia phá tan: “Chú chân dài của Tầm Tầm quả tăng cho tớ ít thể diện nhé.”

      nghe giọng kích động của Tôn Dao, cố ép chính mình phải quên cuộc chuyện vừarồi với Thịnh Gia Ngôn trong phòng bếp, bật cười trả lời lại: “Cậu khá lên chút có đượchay ? Người khác biết còn tưởngrằng đại minh tinh như cậu lại háo sắc với người ta.”

      Nhưng những lời này cũng làm cho Tôn Dao bớt phấn khích chút nào: “Tiệc tối vừamới kết thúc rồi, vài người trong công ty tớ tiếptục đến quán bar, cậu cũng đến đây .”

      “Tớ phải ở cùng Tầm Tầm, được, cậu chú ý an toàn chút.”

      biết có phải Tôn Dao uống hơi nhiều hay mà giọng có chút lớn hơn bình thường, ngay cả Tầm Tầm ở bên ngoài cũng nghe thấy Tôn Dao gì trong điện thoại. Nhậm Tư Đồ còn chưa đồng ý, Tầm Tầm gào to: “ mà, mà! Có chú Gia Ngôncùng với chúng ta rồi.”

      Đầu dây bên kia Tôn Dao cũng : “Làm gì mà mất hứng như vậy! Cứ quyết định như thế , tớđã chạy xe đến ngã ba rồi, tới nhà cậu nhanh thôi, cậu mau trang điểm chuẩn bị .”

      Nhậm Tư Đồ do dự biết nên trả lời thế nào, bên tai lại nghe thấy có tiếng vanglên: “ ở đây trông Tầm Tầm cho, em yên tâm với Tôn Dao .”

      Là giọng của Thịnh Gia Ngôn, khi Nhậm Tư Đồ quay đầu lại, đứng ở sau lưng . Vừa rồi thấy tâm tình của tốt, cảmthấy lo lắng nên từ phòng bếp theo rangoài.

      Nhậm Tư Đồ trả lời đồng ý với Tôn Dao, đangđịnh quay sang với Thịnh Gia Ngôn TầmTầm vội vàng hối thúc : “Mẹ mau thayđồ ! nhanh !”

      Tầm Tầm để thêm cái gì nữa, chỉ nhanh chóng đẩy Nhậm Tư Đồ về phía phòng ngủ.

      Bị Tầm Tầm liên tục thúc giục, Nhậm Tư Đồ thay quần áo rất nhanh rồi ra ngoài. ngờ, Tầm Tầm nhìn thấy lại lắc đầu nguầy nguậy: “Đây là quần áo mẹ mặc làm sao? được! Nhìn xấu quá!”

      Nhậm Tư Đồ cúi đầu nhìn chiếc váy đen dài đếnbắp chân cùng với áo khoác ngoài màu nâu nhạtđến thắt lưng của mình, có mặc bộ quần áo lại bất tiện này đến chỗ làm bao giờ đâu. Yêucầu của tên nhóc này cũng quá cao rồi.

      “Vậy mẹ nên mặc cái gì bây giờ?”

      “Ặc….” Tầm Tầm suy nghĩ chút rồi như : “Phải lộ ra ngoài càng nhiều càng tốt.”

      Lúc này Thịnh Gia Ngôn đến bên cạnh NhậmTư Đồ: “Em đừng nghe nó lung tung, mặc như thế này rất đẹp.”

      Thịnh Gia Ngôn mỉm cười, từ từ đến trước mặt . nhìn từ xuống dưới lầnnữa, đột nhiên đưa tay ra đem búi tóc của thả xuống.

      “Như vậy càng đẹp hơn.” vừa cười vừa chải mái tóc lại cho .

      Động tác này…. Giống như lần đầu tiên gặp lúc 16 tuổi, cười xoa xoa đầu : “Em là con của thầy Nhậm à………”

      Hay cũng như khi mình ở nước ngoài sau cuộc phẫu thuật mà có người thân ở bên cạnh, từ phía Tây xa xôi đến đó, cười vui vẻ ôm vào lòng, vuốt tóc rồi : “ có việc gì, tất cả ổn thôi…”

      Nhậm Tư Đồ nhất thời nhớ lại những kỉ niệm kia, rồi nhìn Thịnh Gia Ngôn cười cười, sau đó vòng qua , tới trước cửa thay giày.

      “Con đừng gây phiền phức cho chú Gia Ngôn đấy nhé!” Nhậm Tư Đồ dặn dò Tầm Tầm, thấy cậu nhóc gật đầu như giã tỏi mới yên tâm ra khỏi nhà.

      “Tốt, hai người phụ nữa ấy hẹn hò với nhau bỏrơi chúng ta, bây giờ chỉ có thể ở nhà chơi game thôi, aiz…..”

      Thịnh Gia Ngôn bày ra bộ mặt đau khổ muốntrêu đùa Tầm Tầm chút, ngờ Tầm Tầm lại ngẩng đầu lên nhìn : “Mẹ phải có hẹn với dì Tôn Dao đâu!” Ánh mắt Tầm Tầm gian xảo liếc ngang liếc dọc, nửa câu sau cố ý đè thấp thanh, giọng với Thịnh Gia Ngôn: “Là có hẹn với đàn ôngđó…..”

      “Con cái gì?”

      Tầm Tầm bị hỏi bất ngờ có hơi sửng sốt.

      Lúc này Thịnh Gia Ngôn mới ý thức được giọngnói của được bình thường, xem ra đãdọa đến cậu nhóc rồi. ho khan tiếng, giọng phối hợp với Tầm Tầm, ra vẻ tò mò hỏi: “À? ? Là người đàn ông nàovậy?”

      Thịnh Gia Ngôn vừa hỏi xong, Tầm Tầm đãquên mất vẻ mặt của nghiêm túc của vừarồi, liền vui vẻ cười : “Là chú chân dài nha!”

      ***

      Nhậm Tư Đồ chưa ra khỏi cổng khu nhà, đãcảm thấy được gió lạnh rồi. Vào mùa đông, chỉmuốn ở trong nhà thôi, khí bên ngoài thực rất lạnh. Nhậm Từ Đồ đứng ở lầu mộtcủa khu nhà nhìn ra ngoài đường chút, thấy xe của Tôn Dao đâu.

      định lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Dao, lúc này lại lơ đãng thấy chiếc xe đỗ ở cách chỗ này xa, sau đó lại thấy mộtbóng người từ xe bước xuống.

      Nhậm Tư Đồ híp mắt lại nhìn, càng nhìn càng thấy bóng dáng kia rất quen thuộc. Tới lúc ra khỏi cổng khu nhà, bất chấp gió lạnh chạy đến bên người kia, nhận ra người đứng dựa vào cửa xe là người nào rồi.

      Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp hỏi ra thắc mắc củamình chịu nổi gió lạnh quét qua,nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào bên ghế láiphụ.

      Sau đó cũng mở cửa ngồi vào trong, rồi khởi động xe.

      Lúc này mới thấy ấm chút, Nhậm Tư Đồ cốgắng nghiêng người quay mặt lại nhìn người đàn ông có chút lạnh lùng này: “Sao lại là ?”

      Người đàn ông kia cười cười, vẻ mặt lạnh lùng tan biến, thay vào gương mặt bình thản cùngđường cong của nụ cười đẹp đẽ: “Đây là thù lao Tôn Dao trả cho tôi.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 13.1:

      Thù lao?

      Tư Đồ sửng sốt chút, ngay sau đó cười hỏi:" như thế sao giống như Tôn Dao đem tôibán cho vậy?"

      cười cười, cũng còn giải thích. Chỉcoi đây là câu đùa cần làm .

      Xe lẳng lặng chạy ra khỏi chung cư, Tư Đồ lúcnày mới có thời gian dò xét cẩn thận, quan sát vịtài xế này ăn mặc cực kỳ đặc biệt này.

      mặc tây trang, nhưng có đeo cà vạt,chỉ là cái áo sơ mi đơn giản, nhưng cũngchỉnh tề thẳng thóm, mắt nhìn thẳng đường phố phía trước, bộ dạng như rất châm chú, chuyêntâm. Này làm Tư Đồ khỏi hồi tưởng lạiTôn Dao mới vừa gọi điện thoại cho , lúc câu kia: Chú chân dài của Tầm Tầm quả tăng cho tớ ít thể diện nhé....

      Tư Đồ đột nhiên hết sức tò mò, người đàn ôngtrước mặt làm sao mà ở trong những cuộc họp tàn sát bốn phía chứ? Nghĩ tới đây, Tư Đồ khỏi lần nữa giương mắt xuyên qua kínhchiếu hậu bên trong xe liếc cái.

      Sau đó khóe miệng của liền nhếch lên nụ cười nhạt, ràng——

      "Nhìn có đẹp ?"

      Tư Đồ sửng sốt. theo bản năng nháy nháy mắt, thế này mới ý thức được lời này của có ý gì, giây kế tiếp "Vèo" thu hồi ánh mắt,ngược lại nhìn về phía kính canh gió trước, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo hỏi: " cáigì?"

      Thời Chung ngoái đầu lại xem , thấy nét mặt trấn định tự nhiên, che giấu tia chột dạ, vẫn nhíu mày, lại phơi bày , tiếptục lái xe, nghe mang ít kinh ngạc giọng hô: "Tuyết rơi!"

      Quả nhiên, Thời Chung chăm chú nhìn kỹ, quảthật bên ngoài kính chắn gió, có mảnh giống mưa bụi, tuyết từ từ bay xuống. Vậy là trận tuyết rơi đầu tiên này bắt đầu mùa đông nămnay, ở đêm Giáng sinh này. Cũng biết là người phụ nữ này là vì tránh đề tài nhìn lén trước đó, hay là bị tuyết đầu mùa hấp dẫntầm mắt, tóm lại ánh mắt Thời Chung liếc thấycô, mang theo nụ cười, hết sức chămchú nhìn những bông tuyết rơi xuống kia.

      Thời Chung ngược lại càng vui vẻ nhìn , mặc cái váy dài màu đen, cổ áo viền ren, lộ ra cái cổ tuyết trắng, tư thế khẽ ngẩng đầu lên, tựa như Hắc Thiên Nga, tư thái uyển chuyển. . . . . . Cho nên chỉ chuyên tâm nhìn đường xá ở phía trước, mà còn ‘nhân tiện’ liếc cái, chút cũng nên , cũng nhịn được bật thốt lên ——

      "Tôi lần đầu tiên gặp em, trận tuyết rơi kia có thể so với tại đẹp hơn."

      Vốn là nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ Tư Đồ khỏi sửng sốt.

      có chút kinh ngạc xoay người nhìn :" lần đầu tiên gặp tôi phải là lúc. . . . . . Lớp mười sau khi chia lớp Văn sao?" Sau khi chia lớp Văn, bọn họ mới là bạn học , này rõràng là ý trời mà. . . . . .

      Thời Chung cười cười: "Vậy tôi có thể nhớ lộn."Tuy là như vậy, nhưng nụ cười lúc này,cực kỳ giống nhớ lại đêm tuyết rơi làm đến nay khó có thể quên được, thấy vậy TưĐồ càng hiểu.

      Cái nghi vấn này cho đến khi hai người tới đạthộp đêm, cũng cho Tư Đồ lời giải thích, có thể nhớ lộn hoặc làchỉ là đơn thuần sai, Tư Đồ cũng rất mauđem nghi vấn nho này quẳng ra sau đầu,tiến vào đến cái nơi hào hoa này, rượu cồn, nhạc và Đồng viện nữ mê hoặc long người,tràn đầy thế giới trong.

      Hộp đêm lầu ba bị công ty đại diện của Tôn Dao đặt bao hết, lầu dưới mặc dù còn mở cửa, nhưngcả đám minh tinh có thể thông qua lối vip đếnlầu ba, tuyệt đối bảo đảm bị quấy rầy. TưĐồ cùng Thời Chung được nhân viên phục vụ dẫn đường đến lầu ba, Tư Đồ vừa cởi áokhoác, vừa ngắm nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Tôn Dao. phải tìm người , nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, lại thấy số người hay thấy tivi hay quảng cáo đangnâng ly chúc mừng, hân hoan hô hào —— lạikhông có tìm được bóng dáng của Tôn Dao.

      Tư Đồ cởi xuống áo khoác giao cho phục vụ, người chỉ còn cái váy liền thân tay, váy nhìn như bảo thủ, nhưng phía áo trước có viền ren vây quanh bộ ngực, lại đem mảng lớn cảnh xuân ấy làm cho người ta cảm giác như có như (che hay che, làmngười ta muốn nhìn, nổi máu *** lên đó mà), lànváy chỗ xẻ tà thiết kế là để cho dễ dàng bướcđi, hai chân thon dài liền tùy theo như nhưhiện, hơn nữa ở hộp đêm loang lở quang ảnh tôn lên ở bên trong, làm cho người ta rất có ý muốndò xét đến cùng dục vọng. Mà vẫn còn tìmkiếm bóng dáng của Tôn Dao, cách đó xacũng có mấy người đàn ông nghiêng người nhìn bóng của , bưng hai ly rượu tới đây,muốn "Dò xét đến cùng" rồi. . . . . .

      Nhưng khi người đàn ông ấy gần đến nơi, giây kế tiếp là có thể mở miệng chào hỏi,cũng lúc này đột nhiên tuôn ra "Trình Giảo Kim" nửa đường chặn lại ——

      Thời Chung lời gì nhận lấy hai ly rượu người đàn ông này trong tay này: "Cámơn."

      Giọng kia, giống như đối mặt phục vụ. . . . . .

      Thời Chung xong, để ý người đàn ôngấy kinh ngạc, vừa ly trong đó, vừa xoay người, đem cái khác ly đưa cho TưĐồ.

      Tư Đồ tròng mắt liếc mắt nhìn ly rượu đưa tớitrong tay mình, lúc này mới buông tha ý niệmtiếp tục tìm kiếm Tôn Dao, nhận lấy ly rượungồi xuống: "Cám ơn."

      Thời Chung cũng tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh , hình như đối với tất cả nữ minh tinhcũng quan tâm hay cảm thấy hứng thú, qua loa liếc vòng bốn phía, sau liền thu hồiánh mắt, chuyên chú nhìn : "Sao ra ngoài đó nhảy chút?"

      Tư Đồ nhìn về phía sàn nhảy, nam nam nữ nữuốn éo nhảy hết sức xinh đẹp. cười lắc lắc đầu: "Tôi biết."

      "Năm đó lúc kỷ niệm ngày thành lập trường, , còn có mấy nữ sinh khác, phải cùng các nam sinh khoa khác cùng nhau khiêu vũ sao?"

      Có sao? Tư Đồ bị hỏi, chống cúi đầu thậtlâu rốt cuộc hồi tưởng lại, "A đúng! Chỉ là đó là Waltz, cùng cái này giống nhau á." tới chỗ này, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mình vừa trải qua căng thẳng, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Thời Chung, " lại vẫn nhớ? !"

      Thời Chung nhún nhún vai: "Tôi với em,trí nhớ của tôi rất tốt."

      Tư Đồ vẫn tiêu hóa lời , vẻ mặt thìrất có thâm ý, ở trước mặt đứng lên, khom người ghé vào bên tai câu:"Tôi chút trở về."

      Môi của , như có như sát qua vành tai của . . . . . . Tư Đồ chỉ có cảm giác mình bị môi mềm mại của truyền đến hơi nóng, làm tai cũng nóng lên, tay cầm ly rượu cũng theođó mơ hồ cứng đờ, Thời Chung cũng xoay người bước , rất nhanh xuyên qua đám ngườibiến mất ở chỗ tối.

      Tư Đồ thân mình ngồi ở ghế sa lon, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, theo bảnnăng bắt đầu thử hồi tưởng tình cảnh kỷ niệmngày thành lập trường năm đó. . . . . .

      Này hình như là chuyện sau khi bọn họ vào lớp mười , vì ăn mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, giáo viên cầu cán bộ các ban cầnphải tự chủ tổ chức tiết mục, lúc ấy bởi vìmới vừa chia lớp lâu, và bạn học tronglớp mới đều quen thuộc, cuối cùng liền tìm bạn cũ trước kia, nhưng bởi vì thiếu mộtnam sinh, nên thể gom đủ năm nam năm nữ.

      lúc vì chuyện này có chút bể đầu sứt trán người luôn luôn xuất ‘chốnđông người’, Thời Chung, biết bởi vìnguyên nhân gì, bị bạn học buộc đến chỗ củacô, rốt cuộc gom đủ năm đúng, Tư Đồ bắt đầu tổ chức luyện tập. Khi đó Thời Chung cũngkhông phải bạn nhảy của , cho tới nhiềunăm như vậy, Tư Đồ thậm chí quên mình và thiếu chút nữa cùng nhảy với trênmột cái sân khấu rồi——

      Cho nên "Thiếu chút nữa" , đó là bởi vìtrước tuần biểu diễn lễ kỷ niệm ngày thànhlập trường, Thời Chung đột nhiên té, gảy tay ngoài ý muốn, lúc ấy bọn họ vừa lúc luyện tậpđến khúc trao đổi bạn nhảy, sau đó cùng bạn nhảy mới tiếp tục cùng nhảy, vốn bạn nhảy mới của là Tư Đồ là Thời Chung, nhưng cuốicùng Tư Đồ cũng thể cùng chống taylại, hơn nữa bởi vì có chuyện đột phát ngoàiý muốn, chỉ có thể từ nguyên bản là năm đôicuối cùng giảm đến bốn đôi, vội vàng hoàn thành cái màn biểu diễn này. . . . . .

      Hôm nay hồi tưởng lại, khóe miệng Tư Đồ khỏi dâng lên tia cười, ra là và vị bạn học cũ này từng có ít giao tiếp,này, nhưng mà chút chuyện cũ cũng sớm bịquên , có lưu lại quá nhiều ấn tượng ở trong đầu mà thôi.

      nhạc điếc tai nhức óc đột nhiên ngừng, TưĐồ sững sờ, rồi mới nhanh chóng rút thần trí về từ trong trí nhớ, nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉthấy những người khác cũng đều choáng váng.

      Vốn là hộp đêm trong có những ánh đèn màu sắc rực rỡ xoay quanh tán loạn, cũng theo đó bịánh sáng ổn định của đèn thủy tinh trần nhà thay thế, khi tất cả còn ở hiểu xảy ra chuyện gì, hai mặt nhìn nhau trong tràng lặnglẽ vang lên khúc nhạc Waltz.

      Khúc nhạc tự nhiên vang lên, Tư Đồ cũng giống tất cả mọi người, mặt mờ mịt nghe lát, chợt kinh ngạc trợn to mắt.

      Này, nhạc quen thuộc, phải là. . . .. .

      Kinh ngạc, Tư Đồ nhìn thấy mặt người đàn ông bình tĩnh nện bước nhanh chậm bước , xuyên qua đám người về phíacô.

      Tư Đồ nhịn được mở to mắt nhìn , vẫn mặc tây trang vừa rồi, vẻ mặt cùng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ cũng thế, vừa nhìn cũng có chút nào thân thiện, nhưng vì cái gì Tư Đồ cảm giác giờ phút này cùng trước đó hoàn toàn khác nhau? Ánh mắt, nụ cười của , sao lại mê hoặc lòng người như thế?

      Chung quanh nam nam nữ nữ sau khi trải quathời khắc kinh ngạc ngắn ngủi, cũng phối hợp nhạc, ôm bạn nhảy của mình chậm rãi hòa nhịp vào tiết tấu nhạc. Lúc này Thời Chung cũng tới trước mặt .

      "Là cầu bọn họ chuyển nhạc sao?"

      Nếu như "Đúng", Tư Đồ cảm giác mìnhnhất định bị khiếp sợ mà ra lời,nhưng hình như. . . . . . Trừ ra, cũng còn người biết làm chuyện này.

      Nhưng là trước mặt người đàn ông này, từ đầu đến cuối có trả lời vấn đề của , chỉ có chút hạ thấp người, hướng đưa tay ra , cũngkhông hề chớp mắt nhìn ánh mắt của , chờđợi đáp lại.

      Tư Đồ có làm nhiều, do dự liền đưa taynắm lấy tay , cùng nhau vào sàn nhảy.

      Dù sao cũng có học nhảy lúc học mười , nhưng Tư Đồ hôm nay khiêu vũ có chút quen, nhưng hiển nhiên trước mặt , người đànông này , từng , có trí nhớ tuyệthảo, có thuần thục mang theo nhảymúa, Tư Đồ rất an tâm.

      Trước người đàn ông lại lợi dụng viêc nhớ chuyện cũ mà trêu đùa biết bao nhiêu lần, Tư Đồ lúc này quyết định dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (ai chọt bằng cái gì đâmlại bằng cái ấy. Đại khai là ăn miếng trả miếngđó): "Vốn là chúng ta năm lớp 11 mà có thể khiêu vũ cùng nhau, kết quả lại để muộn nhiều năm như vậy."

      cũng là vừa rồi moi ruột gan mới nhớ tớichuyện này, Tư Đồ tin trí nhớ thậttốt như vậy, chuyện này cũng nhớ. Vì vậy côvừa xong, liền cười giương mắt nhìn .

      sâu trông vào trong mắt của , chợt cười tiếng: " rốt cuộc nhớ ra rồi. . . . . ."

      Đó cũng phải phản ứng theo dự liệu của Tư Đồ, Tư Đồ khỏi kinh ngạc, sững sờ nhìn ánh mắt của , lại chỉ nhìn thấy trong đôimắt là bóng mình, cùng với trong mắt của màn. . . . . . đầy Nhu Tình.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của , thần trí Tư Đồtrong nháy mắt trùng xuống, nhưng đột nhiên, lực mạnh từ sau lưng Tư Đồ lấn tới.

      biết người nào lại giống như ma, tiếng động, làm Tư Đồ bị sợ bật thốtthành lời, giây kế tiếp lại bị bạn nhảy của mình kéo eo lại. may Tư Đồ bị ngã, nên thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó,tâm tình mới vừa buông lỏng lại bị níu chặt ——

      bị kéo, đụng vào ngực bạn nhảy của mình.

      Ánh mắt Tư Đồ theo nút cài áo sơ mi đốiphương nhìn lên, hầu kết, cằm, đôi môi, sống mũi. . . . . . Cuối cùng là cặp mắt kia thiếu chútnữa đem toàn bộ thần trí của thu vào.

      " sao chứ?" Thời Chung cơ hồ là đem lấycô ôm chặt vào trong ngực.

      Tư Đồ nghe nhịp tim của mình đập liên hồi như thiếu nữ mới lớn, lần đầu tiên biết , hoảng hốt luống cuống, lập tức thu hồi ánh mắt, sợchỉ nhìn thêm giây nữa thôi, biết mình làm nên cái chuyện đáng xấu hổ gì nữa. quay đầu lại nhìn người thầm xuất như ‘ma’ ở sau lưng, vừa muốn kêu lên bất mãn,lại thấy người nọ là Tôn Dao.

      "Tôn Dao?"

      Toàn thân Tôn Dao đầy mùi rượu, đoán chừngđã nhận biết người trước mắt chính là TưĐồ cùng Thời Chung rồi, nghe Tư Đồ kêu têncủa mình, Tôn Dao híp mắt cười, đối với bọn họkhoát khoát tay, thanh có chút cợt nhã: "Hi ~"

      tiếng "Hi" xong thân thể nghiêng mộtcái, ngã xuống hoàn toàn người Tư Đồ.


      Editor: Sandy

      Chương 13.2:

      tiếng "Hi" xong thân thể nghiêng mộtcái, ngã xuống hoàn toàn người Tư Đồ.

      Tư Đồ cùng Thời Chung chỉ có thể mang theo cái người say mèm này về trước.

      Thời Chung uống ít rượu, nhưng còn có thể lái xe, nằm ở chỗ ngồi sau xe là Tôn Dao đãsay khướt, trong xe chỉ nghe tiếng ấy kêuloạn: " có biết hay tôi tát ta cái! Rất thoải mái! Thù cả đời cũng báo xong!"

      Tư Đồ thông qua kính chiếu hậu nhìn cái, chỉ thấy Tôn Dao nằm ở tại nơi đó,hướng về phía hư khoa tay múa chân.

      Có lẽ bởi vì Tôn Dao đại thù báo biểu hiệnsảng khoái, rất thu hút ánh nhìn của người khác,nên ngay cả Thời Chung luôn luôn quan tâm đến chuyện của người khác cũng nhịn được hỏi câu: " ấy đánh người nàomà vui vẻ như vậy?"

      Tư Đồ nhún nhún vai, có đáp lại, khôngchỉ là có tình muốn đáp lại, mà thậtlà cũng biết, Thời Chung cũng khôngtruy hỏi nữa.

      Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán, nhìn phía ngoài cửasổ, lúc này tuyết rơi dày đặc, ven đường hình như cũng đông lại tầng băng mỏng rồi, TưĐồ muốn dặn dò tài xế lái xe cẩn thận mộtchút, Tôn Dao ngồi phía sau lại đột nhiên đánhvề phía trước: "Mở nhạc! Mở bài “Giải phóng nông nô”!"

      Tư Đồ tay mắt lanh lẹ bắt được tay Tôn Dao:"Cậu ngồi yên, để tớ giúp cậu với bác tài!"

      sợ Tôn Dao nhất thời vui mừng bắt tay lái, quấy nhiễu Thời Chung lái xe cẩnthận—— điều vừa lo lắng xảy ra, nhưng Tôn Dao vừa ngồi xuống phía sau, càng làm chuyện khiến Tư Đồ phát điên ——

      "Nôn ——!"

      Theo tiếng nôn ọe, Tôn Dao trực tiếp ói xe rồi.

      Tư Đồ nhịn được gọi thẳng: "Trời!"

      Thời Chung phản ứng vẫn còn bình tĩnh, chỉ có chút nhíu nhíu mày, rất nhanh dừng xe ở venđường.

      Xe chợt ngừng lại, Tôn Dao liền mở cửa xông xuống xe, khổ sở nôn ọe. Bên trong xe Tư Đồ xuyên qua kính chắn gió nhìn , lắc đầu liên tục.

      Tư Đồ mở cửa xe, cầm lên hộp khăn giấy xe bước xuống.

      Lúc này Tôn Dao nôn xong, ngã ngồi ở ven đường, Tư Đồ đứng ở bên, có chút đaulòng nhìn Tôn Dao: có lẽ chỉ có có thể hiểuđược Tôn Dao, sau lưng những hành động cựcđoan, bất đắc dĩ ấy, cất dấu những thứ gì.

      Tuyết trắng rơi Tư Đồ người, nhanh chónghòa tan, cũng lạnh lẽo như thế, lúc này, ngọn gió mang theo ấm áp thổi phất qua tóc mai Tư Đồ ——

      Tư Đồ còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, trênngười phủ thêm cái áo khoác nam.

      Thời Chung đem áo khoác ngoài của mình phủthêm cho .

      nhìn nhìn chút siêu thị ven đường cách đó xa, : "Tôi mua nước cho ấy."

      " ngại quá, lại làm phiền phải giúp tôi và bạn tôi thu xếp chút."

      Nhìn mặt đầy vẻ xin lỗi, Thời Chungkhông hề gì, chỉ đưa tay vuốt vuốt tóc của —— động tác này, trong nháy mắt làm TưĐồ đột nhiên mất hồn, nghĩ tới giờ phút nàykhông nên nghĩ tới người kia, nhưng lúc hồihồn người kia giống hư biến thànhvào giờ phút này chân chân đứng ởtrước mặt , Thời Chung——

      Thời Chung cho nụ cười trấn an, sau đó liền xoay người hướng siêu thị tới.

      Tư Đồ đem Tôn Dao đỡ về trong xe, ngoái đầu nhìn lại siêu thị cách đó xa cái, trong tia sáng sáng rỡ, tâm niệm sở động , quayđầu hướng siêu thị chạy như điên.

      Lúc đó Thời Chung vẫn còn ở trước quầy hàngtrong siêu thị ngưng mắt tìm đồ, lại nghe thanh giày cao gót thanh thúy nhanh chóng từxa đến gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh .

      Thời Chung vừa ngẩng đầu đối mặt chính là thở hổn hển Tư Đồ.

      Tư Đồ liếc mắt nhìn Thời Chung giơ lên giỏ đồ, trong rổ có mấy bình nước suối, hỏi: "Nướckhông phải mua xong rồi sao? còn ở đây tìm cái gì?"

      "Nhân viên bán hàng ở đây có miếng dán chống nôn." So với cái vấn đề này, Thời Chung ngược lại quan tâm vấn đề khác hơn: "Làmsao cũng tới đây?"

      Tư Đồ đem áo khoác từ người mình lấy xuống, giao trả cho : "Mặc vào . Coi chừngbị cảm."

      vội vội vàng vàng đuổi theo như thế, chính làvì muốn lời này? Vẻ mặt Thời Chung khôngkhỏi lộ ra tia nghi ngờ.

      Tư Đồ cũng hiểu tại sao mình lại độtnhiên tâm niệm vừa động đuổi theo, chẳng lẽ là nhận đước chăm sóc của quá lâu, nên cảm giác mình cũng cần làm gì đó đáp lại hả? Tư Đồ bị chính cái ý nghĩ này của mìnhhuyên náo dở khóc dở cười, đợi trảlời, trực tiếp nhón chân lên, cầm áo khoác trở về người .

      Lúc này đến phiên Thời Chung cười: "Ngộ nhỡ tôi là cố ý muốn cảm , muốn để phải đau lòngchăm sóc tôi, kết quả lại đem áo trả lại chotôi, cũng liền phá hủy kế hoạch của tôi —— vậy phải làm thế nào?"

      Tư Đồ bị hỏi như vậy sửng sốt.

      Thế nhưng lại giống như là chuyệngì đó liên quan đến mình, rồi cười cười, phối hợp cười nghiêng đầu, lần nữa nhìn về phía quầy hàng.

      Tư Đồ ho khan tiếng, mặc dù giờ phút nàyanh chuyên tâm tìm đồ, cũng có nhìn , lại vẫn như cũ có chút co quắp, quét mắt bốn phía vòng, giống như tìmđược phao cứu mạng, thấy ở cạnh của sổ có trang bị mấy ghế chân cao, : "Tôi đến chỗ kia chờ ."

      Mới vừa rồi chạy quá nhanh, giày cao gót làmchân đau ê ẩm, Tư Đồ vừa ngồi lên ghế châncao nghỉ chút. Xuyên qua cửa sổ sát đất, là nhìn thấy được chiếc xe dừng ở ven đường kia.

      Bông tuyết rơi đầy trời, ánh sáng đèn đườngphát ra làm chiếc xe linh nổi bật lên, cũng biết Tôn Dao trong xe trạng thái có khá hơn chút hay ——

      Đột nhiên vang lên tiếng tiếng huýt sáo lỗ mãng làm suy nghĩ của Tư Đồ chợt dừng lại.

      bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy vài tên cônđồ bộ dáng người trẻ tuổi đứng ở trước mặtmình, có ý tốt quét mắt nhìn làn váy xẻ tà lộ ra chân của .

      người trong đó trực tiếp đặt mông ngồivào ghế chân cao bên cạnh Tư Đồ: " người?Mùi rượu nặng như vậy sao, có muốn dẫnem tỉnh rượu hay ?"

      Đoán chừng là chỗ dính phải mùi rượu từ Tôn Dao, Tư Đồ lại công phu trông nom cái này —— huống chi mùi rượu người mấy tên côn đồ này so với còn nặng hơn nhiều—— sắc mặt trầm vài phần, trực tiếpmắng câu: "Cút."

      "Nha! Tính khí so vóc người còn cay hơn!"

      Cái tay tên côn đồ duỗi ra hướng đến Tư Đồ, hình như là muốn đem kéo đến bên cạnh, TưĐồ vội vàng đem mu bàn tay ra phía sau, tránh thoát đối phương, lúc suy tư bước kếtiếp nên làm cái gì ngồi tên côn đồ ở bên cạnh bất ngờ bị người nào đó níu lấy cổ áo xốc xuống.

      Tư Đồ còn chưa có thấy hết, côn đồ này đãđau kêu tiếng, lảo đảo tới bên quầyhàng, chờ Tư Đồ thấy người đột nhiên xông ra là Thời Chung nắm cổ của tên côn đồ thứ hai, muốn vung quyền đánh .

      Tư Đồ vội vàng xông tới kéo Thời Chung.

      Thời Chung để ý hất cổ tay kéo tay ra, cặp mắt hơi có vẻ ác độc nâng lên, lúcnày mới phát ra người kéo mình là , anhvội vàng dừng sức lực, mới làm bị thương.

      Tư Đồ nhìn mấy tên côn đồ hùng hùng hổ hổ hướng cùng Thời Chung tiến tới gần, khôngchút suy nghĩ, nắm tay Thời Chung liền trực tiếphướng cửa chính siêu thị chạy , đảo mắt vọt vào trong tuyết.

      Bông tuyết có chút mê mắt, nhưng Tư Đồ saukhi tiếng hét tức giận đuổi theo phía sau của bọn côn đồ, căn bản để ý tới cái khác, chỉ nắm lấy tay Thời Chung chặt, lôi kéo đường chạy như điên.

      Bọn côn đồ đường đuổi theo hai người tới bên cạnh xe dừng ở ven đường, Tư Đồ dẫn đầu mở cửa xe, lắc mình vào ghế lái, chờ Thời Chung ngồi vào ghế trước, liền đạp mạnh ga, tăng tốc rời .

      Tư Đồ xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìnphía sau, bọn côn đồ bị bọn họ bỏ lại phíasau, cũng biết đường trong đầu buồn bực hành sử bao lâu, trong kính chiếu hậu sớm có bóng dáng của bọn côn đồ, TưĐồ lúc này mới chợt phanh xe lại.

      Phanh xe gấp như thế, Tôn Dao ngủ như chết ở ghế sau, cau lại lông mày, liền tiếp tục ngủ. TưĐồ nghiêng đầu nhìn về phía Thời Chung, ánh mắt của chờ từ sớm ở nơi đó. Hai ngườicứ như vậy nhìn nhau cười tiếng, tiếp theolại quỷ thần xui khiến vui vẻ cười lớn.

      trước ý thức được mình như là cắn thuốc lắc cười quá ngu, vì vậy vội vàng thu lại nụ cười? Hay là bởi vì dần dần thu hồi nụ cười, canh chừng ánh mắt cũng giải thíchđược thâm trầm , mới đưa đến cũng khỏi ngưng cười.

      Nhìn , gió nước chảy, lại thâm sâuchìm tựa như biển.

      nhàng nâng tay phủ môi của , động tác cũng quá tự nhiên, Tư Đồ cũng cảm thấy chán ghét.

      "Đôi môi cũng đông lạnh rồi. . . . . ."

      Tư Đồ nghe như vậy, nhưng có phát từ từ hướng nghiêng qua thân .

      Ngón tay cứ như vậy mang theo nhiệt độcủa cùng tia xúc cảm mềm mại , vuốt ve qua môi của . giây kế tiếp, nụ hôn củaanh thay thế, rơi vào môi của . . . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 14.1:

      Edit: tiểu an nhi


      Nhậm Tư Đồ nhớ là từng nghe qua ở đâu đó, nụ hôn chân chính thực là chỉ trong nháymắt khi môi của bạn và người đó chạm vào nhau, đầu bạn "Oanh" tiếng vang lên.Ngay sau đó bạn có cảm giác môi cùng đầu lưỡi của mình giống như miếng bánh ngọt ngào,từ từ bị liếm mút tỉ mỉ.

      Toàn bộ thần trí cũng chỉ tập trung ở nơi dây dưa ướt át này mà quên tất cả những thứ khác, chỉ còn môi của người đó, đầu lưỡi của người đó, răng của người đó, đem từng thứ từng thứ ràng khắc vào trong lòng ——

      Đây chính là cảm thụ của Nhậm Tư Đồ vào giờphút này.

      Vô cùng. . . . . . tuyệt vời.

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình gặp phải người có kỹ thuật hôn lão luyện, nhưng hề có chút bài xích nào. Ngược lại,nếu như phải Tôn Dao đột nhiên tỉnh lại Nhậm Tư Đồ cũng sắp nhất thời trong lúc ý loạn tình mê mà hôn trả lại rồi ——

      Giọng mang theo men say của Tôn Dao độtnhiên vang lên bên tai của .

      Toàn thân Nhậm Tư Đồ cứng đờ, Thời Chungđang trằn trọc cùng thân mật cũng cảm thấycơ thể trở nên cứng ngắc. Hai người tựa hồ là mở mắt ra cùng lúc, nhìn thấy hình ảnhphản chiếu của mình ràng trong mắt đối phương —— trong bình tĩnh của giấumột chút thâm tình, trong lúng túng của cấtgiấu tia trầm luân.

      Có thể là do buông bàn tay nâng gáycủa ra trước, hoặc cũng có thể là do dùng tay đẩy hai vai của ra, tóm lại là trong mộtgiây kế tiếp hai người nhanh chóng tách ra khỏi nhau.

      Thời Chung coi như chưa hề có chuyện gì xảyra, mặt thay đổi nhìn về phía kính chắngió ở đằng trước, tựa như khoảnh khắc ý loạntình mê vừa rồi chỉ là ảo giác của Nhậm Tư Đồmà thôi. Nhưng có cách nào giữ bìnhtĩnh được như , vội vàng quay đầu lại nhìnTôn Dao ở đằng sau.

      Tôn Dao mơ mơ màng màng nhìn Nhậm Tư Đồmột cái. Say tới mức này, chắc nhìnthấy chuyện xảy ra vừa rồi đâu? Nhậm Tư Đồđang tự nhủ như vậy Tôn Dao đột nhiên nônkhan trận. chưa kịp có phản ứng gì thấy Tôn Dao vội vàng mở cửa xe, chạy nhanhra ngoài nôn thốc nôn tháo.

      Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Tư Đồ thậtkhông biết là nên thở phào nhõm, hay nên lo lắng thay cho Tôn Dao đây. Lúc Nhậm Tư Đồmuốn mở cửa xuống xe, giọng namthanh lạnh gọi lại: "Nhậm Tư Đồ."

      Tay của Nhậm Tư Đồ giữ nắm cửa xe bỗngchốc cứng đờ. Nhưng quay đầu lại, chỉlẳng lặng nghe Thời Chung ở sau lưng tiếp tụcnói: "Có thể hay . . . . . ."

      còn chưa hết, Nhậm Tư Đồ kiên quyết cắt ngang: " thể."

      trầm mặc giây, sau đó lập tức cườicười, trong tiếng cười đó chứa chút bănglãnh, khiến cho người khác đoán ra được tâm trạng của giờ: "Lý do em cự tuyệt tôi là gì?"

      ". . . . . ." Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút, rấtnhiều lý do quang minh chính đại chợt lóe lên trong đầu, nhưng bình tĩnh yên lặng vài giây rồi , "Khi thực hiểu tôi, chắc chắnanh bị dọa mà chạy mất thôi, tôi cự tuyệtcũng là tốt cho ."

      Thời Chung bị chọc cười: "Chẳng lẽ diệnmạo thực của em là Godzilla?"

      Nhậm Tư Đồ cũng cười, nhưng trong tiếng cườilại là tự giễu. từ chối cho ý kiến câu hỏinày, bầu khí trong xe lại lần nữa rơivào trầm mặc.

      "Em có tin tưởng thế giới này tồn tại tình chân chính ?" đột nhiên hỏi.

      Nhậm Tư Đồ hiểu vì cái gì mà mình thực suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó, tình yêuchân chính sao?

      Có lẽ từng tin tưởng, nhưng hôm nay, hiểu hơn so với bất kỳ ai rằng, bản chất của tìnhyêu cũng chỉ là tiết ra của hormone Oxytoxin mà thôi, khi tiết ra hết tình cũng theo đó mà cạn kiệt.

      Nhậm Tư Đồ vẫn như cũ trả lời, nghe thấy nhàng tiếp tục : "Cho dù là yêumột con quái vật, cũng oán trách, hối hận —— tôi tin tưởng có loại tình đó tồn tại."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Những lời này thực làm cho Nhậm Tư Đồcảm động, nhưng có quá nhiều bài học kinh nghiệm trong quá khứ rồi, nên cuối cùngvẫn quyết định lựa chọn quên những lời nóiđó, cho dù trong khoảnh khắc, nó chạmtới nơi mềm yếu nhất trong trái tim .

      Sau khi đưa Tôn Dao về tới nơi, Thời Chung lái xe đưa Nhậm Tư Đồ về nhà. Có lẽ bởi vì chuyệnxảy ra lúc trước mà hai người đều có chút lúngtúng. Suốt đường , ai câu nào.Tuy chỉ là nụ hôn hề báo trước,nhưng trong nháy mắt lại đem khoảng cách của hai người gần nhau hơn.

      Xe dừng ở trước khu nhà, sau khi Nhậm Tư Đồxuống xe được mấy bước, nghĩ nghĩ chút,đột nhiên cắn răng, xoay người quay lại.

      Thời Chung chưa lái xe , thấy quay trở lại, thoải mái hạ cửa kính xe xuống.

      Nhậm Tư Đồ hít hơi sâu, "Chúng ta về sau cần gặp lại nhau nữa", những lời này lên tới tận cổ họng rồi, nhưng trước khi kịpthốt ra giây lại bị chặn đứng ——

      " có việc gì, nếu em vừa ý, chúng ta làm bạn bè. Tôi cũng phải người thích ép buộc người khác." Thời Chung xong rất tự nhiên nhìn .

      biết định cái gì rồi, nên mới chặn trước tỏ thái độ của mình như vậy, bởi vì thực muốn mất bạn này?

      CHƯƠNG 14.2:

      Edit: tiểu an nhi


      Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ hề gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn xe của rời . Phản ứng của khiến Nhậm Tư Đồ đưa ra khẳngđịnh, những lời khi nãy kia của , cũng chỉlà cho có mà thôi.

      Đối với chuyện này, Nhậm Tư Đồ cảm thấy có quá nhiều mất mát, ngược lại còn thởphào nhõm, nhưng đồng thời, lại kèm theo cảm giác “ sớm dự đoán được” hơi hơi chuaxót.

      Nhậm Tư Đồ mở cửa tiến vào phòng khách, độtnhiên sửng sốt ——

      Thịnh Gia Ngôn đứng ở giữa phòng khách dưới ánh sáng rực rỡ của đồ trang trí trần nhà, lẳng lặng nhìn .

      "Sao lại ở đây?"

      " chuẩn bị về nhà, ngờ cònchưa ra tới cửa nhìn thấy em cùng người đàn ông ở bên ngoài chuyện. Để tránh quấy rầy tới hai người, ra nữa." Thịnh Gia Ngôn trêu ghẹo liếc cái, dịu dàng cười , "Xem ra cuộc hẹn tối nay của em rất thuận lợi."

      Đúng, nếu như có nụ hôn bất ngờ phá vỡcân bằng kia mà , tối nay buổi tốirất tốt đẹp: có chút động lòng, nhưng độnglòng bình ổn qua , lại vẫn có thể lùi về khoảng cách an toàn, tiếp tục làm bạn bè.

      Nhậm Tư Đồ nhịn được cười khổ: "TầmTầm ngủ rồi phải ?"

      Thịnh Gia Ngôn gật đầu cái, nhưng mộtgiây kế tiếp lại có chút kinh ngạc nghe thấy hỏi mình: "Cùng uống chén chứ?"

      ***

      ra, Nhậm Tư Đồ thường tìm ThịnhGia Ngôn uống rượu, phần lớn là cùng với Tôn Dao, cái gì cũng , chỉ uống để trútbuồn bực ở trong lòng. Nhưng chỉ cần Nhậm TưĐồ mở lời, luôn luôn "liều mình bồi quân tử", bởi vì Thịnh Gia Ngôn biết , nếu uống chén, có nghĩa là cần “gốc cây” để giải tỏa tâm trạng.

      Thịnh Gia Ngôn nhớ , năm đó cùng với Nhậm Tư Đồ xem “2046”, nội dung là kể vềmột câu chuyện cũ: khi người có bí mật mà thể cho ai biết, ta chạy vàotrong núi sâu, tìm cái cây, thân cây đào cái lỗ, đem bí mật vào cái lỗ đó, sau đó dùngbùn đất đắp kín lại, bí mật kia có ngườinào biết được.

      Trong phim ảnh, ánh mắt mơ màng của VươngPhi oán trách, hối hận nguyện làm cái cây giữ bí mật cho Kimura Takuya. Mà từ lâu, Thịnh Gia Ngôn cũng đóng vai trò làcái cây kia của Nhậm Tư Đồ. khác biệt duy nhất chính là, ánh mắt của Thịnh Gia Ngônkhông mơ màng như của Vương Phi —— ánh mắt của trong trẻo, có thể giúp phân tích,giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn.

      Hai người rất nhanh vào quán rượu dưới lòng đất ở gần đó; có nhạc, có rượu, còn có "cái cây" của , vậy là đủ rồi.

      " còn nhớ người bạn trai đầu tiên của em ?" Qua ba lần rượu, Nhậm Tư Đồ đột nhiên hỏi .

      Thịnh Gia Ngôn suy nghĩ chút: "Là ABC đó sao?"

      " , em còn nhớ tướng mạo củaanh ta trông như thế nào nữa, chỉ nhớ được anhta với em rất nhiều lời êm tai. Em cảm động vì ta làm cho em quá nhiều chuyện, nên cuối cùng mới kể cho ta nghe việc của ba mẹ khiến em bị ám ảnh như thế nào, nhưng kết quả đây. . . . . . ta nhìn thấy vết thương lưng của em."

      ". . . . . ."

      "Nó xấu xí lắm sao? Nhưng em lại cảm thấy lòng dạ của đàn ông còn xấu xí hơn nhiều."Nhậm Tư Đồ giống như chuyện của người khác, bình thản xong, nhànguống thêm ngụm rượu.

      Vị rượu đắng chát chảy theo đầu lưỡi vào trong cổ họng, cọ rửa bớt cảm giác “rung động” mà người kia mang lại cho tối nay.

      Thịnh Gia Ngôn lo lắng nhìn , sau đó bật cười hỏi: "Sao hôm nay em kỳ lạ như vậy, đột nhiênnhắc lại nợ cũ làm gì?"

      "Hư ——" Nhậm Tư Đồ giơ ngón trỏ lên làmđộng tác xin im lặng, "Vai trò của ‘cái cây’ chỉ là chỉ nghe chứ được hỏi ."

      Thịnh Gia Ngôn thể làm gì khác hơn là phối hợp giữ yên lặng.

      Nhậm Tư Đồ lại tiếp tục : "Mẹ của em ấy,mỗi lần em tới thăm tù đều cự tuyệt ragặp. Bà nghĩ, nếu như phải do em xen vào việc của người khác, ả hồ ly tinh kia sớm bị bà làm cho chết cháy rồi. Mà bà thà chịu mạng đổi mạng, cũng còn tốt hơn so với tại ngồi tù nhiều năm như vậy, đến khi ra ngoài lại chỉ còn hai bàn tay trắng."

      ". . . . . ."

      "Cho nên mới , ngay cả tình thân còn như vậy, tình trong miệng đàn ông đáng bao nhiêu tiền chứ? Cũng chỉ là lời gió bay mà thôi." Nhậm Tư Đồ nhìn ly rượu trong suốt trong tay, nụ cười của phản chiếu trong từng góc cạnh của ly rượu phảng phất ra giễu cợt.

      Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc nhịn được caumày: "Có phải tối nay người đàn ông kia bắt nạt em hay ?"

      Giọng của nghiêm túc đến gần như hà khắc, Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thịnh GiaNgôn cái, bên tai lại vang lên câu của Thời Chung trước khi rời : có việc gì, nếu em vừa ý, chúng ta là bạn bè. Tôicũng phải là người thích ép buộc người khác. . . . . .

      "Bạn bè đơn thuần mà thôi, " Nhậm Tư Đồ phụchồi lại tinh thần, thái độ còn có chút hoang mang, "Huống chi. . . . . . ấy là người đàn ông tốt."

      "Em hẹn hò cùng với người đàn ông tốt, vậy tại sao đến cuối cùng vẫn thất bại cơ chứ?"Thịnh Gia Ngôn khẽ than thở, theo thói quen duỗi tay ra vuốt tóc của , tựa như an ủi sủng vật khó chiều, "Chỉ cần đương mà thôi, đừng cầu quá nhiều, em thể cầu người đàn ông em 100% được,chứ đừng tới chuyện ‘trong tình cảm được phép có hạt sạn nào’, kiểu suy nghĩ này chỉ có bọn trẻ mới nghĩ được thôi. Phần lớnmọi người chấp nhận được việc này, đều thể thuận lợi sống cùng nhau đến già được."

      ". . . . . ."

      "Mà phải là chúng ta cũng thống nhấttrước rồi sao? Đến năm 35 tuổi mà vẫn tìm được nửa kia của mình, cùng lắm haingười chúng ta kết hôn rồi sống đến hết đời còngì."

      Nhậm Tư Đồ cười lắc lắc đầu, cũng biết là phủ nhận đề nghị "Kết hôn sống đến hếtđời", hay là phản bác cách "Phần lớn mọi người chấp nhận được việc này, thìđều thể thuận lợi sống cùng nhau đến giàđược" của .

      Bởi vì cúi mặt xuống, cho nên Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy ánh mắt của thoáng qua chút mất mát.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15.1:

      Edit: tiểu an nhi


      Hôm nay, Nhậm Tư Đồ vừa tiễn người bệnhnhân đầu tiên ra về đúng lúc nhìn thấy phònglàm việc phía đối diện, Mạc Nhất Minh cũng đưa bệnh nhân ra ngoài. Nhìn bộ dạng bệnhnhân kia chắc là khoảng 27, 28 tuổi, gương mặtrất lạ, Nhậm Tư Đồ chưa từng nhìn thấy baogiờ.

      khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng:Mạc Nhất Minh này phải kín hết lịch hẹn sang năm sau sao? Nhờ vậy mới có thể đẩyngười bệnh mắc chứng cường bách lôi thôi lếch thếch sang cho mà. Vậy mà tại nặn ra thời gian để nhận bệnh nhân mới rồi à?

      Nhậm Tư Đồ khó hiểu nhìn Mạc Nhất Minh,nhưng khi chuẩn bị quay , lại bắt gặp ánh mắt chứa nụ cười của bệnh nhân kia. Ánh mắt của người này. . . . . . khiến cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy thoải mái. chau mày,cúi đầu tránh tầm mắt của đối phương, lập tứcxoay người trở về phòng làm việc của mình.

      Giờ ăn cơm trưa, quả nhiên, Mạc Nhất Minh lạichạy tới chỗ dò hỏi về vấn đề Tôn Dao có hẹn với người nào cùng đón năm mới haykhông.

      Lần này, Nhậm Tư Đồ từ chối đưa ra ý kiến, ngược lại hỏi : " phải năm nay đãkín hết lịch hẹn rồi sao? Căn bản thể tiếp nhận thêm bệnh nhân nào mà. Sao buổi sáng hôm nay em lại thấy tiếp nhận bệnh nhânmới vậy?"

      Đối với ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, Mạc Nhất Minh còn ngạc nhiên hơn , vội hỏi: "Đókhông phải là bệnh nhân do em giới thiệu tới sao?"

      "Em?" Nhậm Tư Đồ khó tin, chỉ chỉ vào mình.

      "Chẳng phải Thịnh Gia Ngôn nhờ em tìm giúp bác sĩ tâm lý nên em mới đề cử sao?" Mạc Nhất Minh hơi giọng , "Bệnh nhân đótên là Tưởng Lệnh Thần, phạm tội ‘quấy rối tìnhdục’, văn phòng luật của Thịnh Gia Ngôn đangxử lý vụ kiện của ta."

      Nhậm Tư Đồ nhớ lại chút, quả Thịnh Gia Ngôn có nhờ tìm bác sĩ tâm lý, nhưng Thịnh Gia Ngôn cũng , cho phép giới thiệu phòng khám bệnh mà làm việc. cũng gửi cho Thịnh Gia Ngôn số liênlạc của các phòng khám khác rồi mà. Còn vềphần tội ‘quấy rối tình dục’ này. . . . . .

      Đột nhiên, Nhậm Tư Đồ nhớ lại ánh mắt của bệnh nhân kia khi nhìn mình, chỉ có thể than thở, cũng khó trách Thịnh Gia Ngôn chophép giới thiệu phòng khám nơi làm việc. Nhưng sao bây giờ lại vẫn tới nơi này?

      Nhậm Tư Đồ lắc đầu cái, nghĩ mãi cũng biết là có chuyện gì xảy ra. Vì cần phải tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân nênMạc Nhất Minh cũng bàn luận nhiều về chuyện này nữa, ngược lại tiếp tục làm khóNhậm Tư Đồ: "Rốt cuộc em hỏi Tôn Dao vềdự định của ấy trong đêm giao thừa haychưa?"

      Nhậm Tư Đồ làm như lắc lắc đầu, khiến Mạc Nhất Minh nhịn được hô to: "Vậythì còn cần đến em làm gì?"

      Nhậm Tư Đồ căn bản cũng có ý định giúp Mạc Nhất Minh thăm dò dự định của Tôn Dao, vừa tiếp tục ăn cơm vừa suy nghĩ. phải hỏi Thịnh Gia Ngôn chút mới được, sao bỗngnhiên lại thay đổi chủ ý, vẫn đưa bệnh nhân giới thiệu tới đây. . . . . .

      Nhưng rất nhanh công việc bận rộn ùn ùn kéotới khiến Nhậm Tư Đồ quẳng luôn chuyện đó ra sau đầu. Mãi cho đến mấy ngày sau, khi nhìn thấy bệnh nhân tên là Tưởng Lệnh Thần kia lầnthứ hai ——

      Hôm nay khi hết giờ làm việc, Nhậm Tư Đồ như thường lệ xuống nhà để xe dưới lòng đất lấy xe.Lái xe rời khỏi chỗ dừng được bao lâu, điện thoại của liền vang lên, tuy là số lạ,nhưng mã vùng lại rất quen thuộc với Nhậm TưĐồ. do dự chút rồi vẫn bắt máy.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữkhách khí: "Xin lỗi, cho hỏi đây có phải là điệnthoại của Nhậm Tư Đồ hay ?"

      "Vâng, xin hỏi là. . . . . . ?"

      Đúng lúc này, đột nhiên chiếc xe thể thaolao nhanh về phía xe của , Nhậm Tư Đồ hoảng sợ vội vàng thắng xe, điện thoại di động rơi xuống dưới chân. Tiếng thắng xe chói taivang dội trong bãi đỗ xe ngầm trống trải, Nhậm Tư Đồ bị dây an toàn ghì chặt cảm thấy có chútđau. vội vã hạ cửa kính xe xuống, thấy đầuxe của mình chỉ còn cách sườn xe của đốiphương vài milimet, chưa có thực đụng vào —— Nhậm Tư Đồ nhõm thở phào hơi.

      Cửa sổ xe thể thao lúc này cũng hạ xuống, lộ ra gương mặt đối với Nhậm Tư Đồ mà cũng hoàn toàn xa lạ.

      phải người này chính là Tưởng Lệnh Thần hay sao?

      Nhậm Tư Đồ khỏi có chút cảnh giác, còn Tưởng Lệnh Thần lại quan sát bằng ánh mắtdường như chứa nụ cười. Bộ dạng kia, ràng là cố ý muốn đụng vào xe của mà.

      Nhậm Tư Đồ có cảm giác ánh mắt của người này nhìn càng lúc càng càn rỡ, khiến người khác thực khó chịu. Nhưng thực tế, ta cũng có làm gì quá quắt, chỉ là nhìn cười cười như vậy mà thôi. Sau đó, chớp mắt liền mở máy, ta lái xe thể thao chạy vèo qua trước mũi xe của Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ nhìn ánh đèn phía sau chiếc xe phách lối kia biến mất ở khúc cua, lát sau mới nhớ ra điện thoại di động của mình. vội vàng nhặt lên, "Alo" tiếng.

      may là đối phương còn chưa cúp điện thoại.

      Nhậm Tư Đồ đỗ xe tại chỗ, cùng đối phươngtiếp tục chuyện lát, mới biết là bạn học cũ mất liên lạc nhiều năm dự định tổchức buổi gặp mặt cả lớp trong mùa xuân này.Còn rằng, nếu về chơi với ông bà vào lễmừng năm mới, nhất định phải tham gia.

      Bạn học cũ ở đầu bên kia điện thoại liên tục cảm thán: "Đồ Đồ tai to, đúng là cậu sao?Cuối cùng cũng liên lạc được rồi!"

      Đột nhiên có người thân thiết gọi biệt danh thời còn học của mình, cảm giác này thực rấtkỳ lạ. Nhậm Tư Đồ giơ tay lên điều chỉnh gócđộ gương chiếu hậu, rồi soi gương đem tóc mai tán loạn vén ra sau tai, nhìn tai của mình chút.

      nhớ, lúc trước từng có lúc thích bịmọi người gán cho biệt danh này, nhưng bây giờ đột nhiên nghe có người gọi như vậy, khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ đây chính làthay đổi mà thời gian mang lại cho .

      Nhậm Tư Đồ cười cười hỏi lại: "Làm sao cậu có số điện thoại của tớ vậy?"

      Giọng của bạn học cũ so với còn vui sướnghơn: "Là Thời Chung cho tớ biết đó."

      Cái tên này làm cho Nhậm Tư Đồ thoáng sửngsốt.

      Bạn học cũ rất nhanh chóng vòng sang chuyệnkhác: "Ai nha, đoán chừng cậu cũng nhớ cậu ấy là ai đâu. Mà cậu nhé, bốc hơi nhiều nămnhư vậy, những buổi gặp mặt bạn học hàng nămkhông sao liên lạc được với cậu. Rốt cuộc nămnay cũng liên lạc được rồi, cậu nhất định phải về tham gia đó nha."

      Bốc hơi sao. . . . . .

      Hai chữ này, Nhậm Tư Đồ càng nghĩ càng thấy khổ sở. cố hết sức xua cảm giác khổ sở vừa mới dâng lên, lúc này với bạn học cũ:" thành vấn đề, tớ nhất định ."

      Nhưng vừa mới cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ lại đột nhiên nghĩ ra: Lễ mừng năm mới. . . . . . Nếu là về chơi với ông bà, rồi nhân tiện tham gia buổi gặp mặt bạn bè quá tốt, nhưng, điều nàycũng có nghĩa là phải gặp lại mẹ mình. . . . . .

      Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Nhậm Tư Đồ chìm trong suy nghĩ trở về thực tại. nhìn thấy tên người gọi tới là ThịnhGia Ngôn, nhíu nhíu mày bắt máy.

      Giọng của Thịnh Gia Ngôn vẫn như trướcthân thiết nhu hòa: " tan làm chưa?"

      "Em vừa mới lấy xe chuẩn bị về, có chuyện gì ?"

      "A, vậy tốt quá. cũng mới làm việc xong." Thịnh Gia Ngôn vừa vặn khéo léo ,"Em biết cao ốc Trung Hâm ở đâu phải ?Thuận đường tới đấy đón !"

      Dù sao cũng xa lắm, Nhậm Tư Đồ lái xe tới năm phút tới cao ốc Trung Hâm.

      Thịnh Gia Ngôn đứng ở ven đường, vẫn làbộ tây trang cùng áo khoác cùng màu như cũ.Nhậm Tư Đồ rất dễ dàng phát ra bóng dángcủa giữa dòng người ra vào tấp nập bênngoài cao ốc này —— chủ yếu là thân hình của hết sức cao lớn, đứng giữa chỗ đó cũng cựckỳ dễ nhận ra.

      Nhậm Tư Đồ ấn còi ô tô, Thịnh Gia Ngôn dựa theo thanh nhìn về phía xe của , sau đónhanh chóng chạy bộ qua bên này, mở cửa xe ngồi vào ghế trước.

      Khi tan tầm, khu này vẫn luôn bị kẹt xe. Nhậm Tư Đồ chút lại dừng chút, vốn địnhcùng Thịnh Gia Ngôn về chuyện của Tưởng Lệnh Thần. Nhưng nhìn dòng xe chạy hỗn loạn ở phía trước, biết suy nghĩ thế nào,lại nhớ tới câu của người nào đó," có việc gì, nếu em vừa ý, chúng ta là bạn bè. Tôi cũng phải là người thích ép buộc người khác." Nhậm Tư Đồ bỗnghỏi : "Vụ kiện của Trung Hâm vẫn chưa giải quyết được sao?"

      Lúc này, dòng xe phía trước dần dần nhích lêntừ từ, Nhậm Tư Đồ vừa chậm rãi lái xe chạytheo, vừa dựng lỗ tai lên chờ Thịnh Gia Ngôn trảlời.

      "Đừng nữa, bọn phải ngồi chờ cả buổi chiều ở Trung Hâm đấy." Thịnh Gia Ngôn hình như cũng có chút buồn bực, "Em đoán xem người của Trung Hâm lấy cái lý do hoa mỹ gì để qua loa lấy lệ lảng tránh bọn ?"

      "Cái gì?"

      đến vấn đề này, Thịnh Gia Ngôn khỏi cười khổ: " ‘Ông chủ của chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ ’—— em xem, cái lý do này có hoa mỹ hay ?"

      CHƯƠNG 15.2:

      Edit: tiểu an nhi


      Nhậm Tư Đồ đột ngột thắng xe.

      "Tai nạn xe cộ?" có chút dám tin.

      Lúc này là giờ cao điểm, tất cả xe đều buộc phải vừa vừa nghỉ, đột nhiên thắng xe như vậy, Thịnh Gia Ngôn cũng để ý lắm, chỉ tiếp tục : "Đúng vậy, vì muốncùng bọn đàm phán thương lượng, mà ngay cả cái lý do tự nguyền rủa mình như thế mà cũng nghĩ ra được."

      Hi vọng chỉ là lấy lý do từ chối mà thôi. . . . . . Nhậm Tư Đồ có chút thất thần nhìn ánh sáng đèn xe ở phía trước, trong lòng quanh quẩný nghĩ mong đó phải là .

      Đột nhiên, phía sau xe vang lên tiếng còi inh ỏi,Nhậm Tư Đồ chợt phục hồi lại tinh thần. Lúcnày, Thịnh Gia Ngôn mới phát ra khácthường của : "Sao lại ngẩn người ra như vậy?Phía sau cũng thúc giục rồi."

      Nhậm Tư Đồ vội vàng khởi động xe rời .

      ***

      Cũng như lần trước khi Nhậm Tư Đồ thuậnđường cho Thịnh Gia Ngôn nhờ xe, lạibày ra bữa ăn tối thịnh soạn để ‘báo đáp’ và Tầm Tầm.

      Nhậm Tư Đồ thấy Tầm Tầm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thịnh Gia Ngôn làm thịt bò bít tết, khỏi cảm thán trong lòng: Xem ra đứanhỏ nào cũng đều như vậy, tim phổi gì hết. Chỉ cần có thịt bò bít tết chả còn nhớ gì đến chú chân dài của nó nữa rồi.

      Nhậm Tư Đồ cũng giúp được việc gì,đành từ sofa trong phòng khách đến bêncạnh cửa sổ. Trong lòng suy nghĩ, nếu có thể đem số điện thoại của cho bạn học cũbiết chắc xảy ra tai nạn xe cộ đâu.

      Chờ Nhậm Tư Đồ hoàn hồn lại phát rakhông biết từ bao giờ bất tri bất giác tìm thấy số liên lạc của ở trong danh bạ điện thoại rồi.

      Cắn răng cái liền đem điện thoại di động ápvào tai.

      "Alo?" Trong di động truyền đến giọng nam trong trẻo, nhưng. . . . . .

      phải là giọng của .

      Vậy nên Nhậm Tư Đồ phải mất lúc mới hỏi:"Xin hỏi, đây là điện thoại của Thời Chung tiên sinh phải ?"

      Đối phương nhất thời uất ức hô to tiếng:" ta chết rồi!"

      Nhậm Tư Đồ bị dọa tới mức tay run lên, bất chợt cảm thấy hoa mắt ù tai. May mà đầu bên kia điện thoại lập tức sửa lại lời : "Ngạiquá, xin lỗi, tôi. . . . . . tôi lung tung thôi.Tôi vừa mới bị ta dạy dỗ, vì tức quá nên mới. . . . . . ta ở đây! ở đây!"

      Đối phương lắp ba lắp bắp hết câu,nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn nghe được phần lớn,lúc này tảng đá trong lòng mới từ từ được thả xuống: "Vậy có thể chuyển điện thoại choanh ấy được ?"

      "Có thể, có thể." Đối phương xong, khiếp đảm bổ sung thêm câu, "Chỉ là. . . . . . ngàn vạn lần đừng đem nhưng lời tôi vừa mới kia cho ta biết nhé. Làm ơn!"

      "Được."

      Sau đó nghe thấy thanh gì nữa, Nhậm Tư Đồ ở bên này, theo thói quen dùng ngón tayđang cầm điện thoại, từng phát từng phát gõ vào mặt sau của di động. Sau lát, điện thoại lạimột lần nữa có người nghe máy, nhưng vẫn phải là giọng mát lạnh như nước trong trí nhớ của Nhậm Tư Đồ, mà là giọng nam lanh chanh láu táu lúc nãy: " xin lỗi, tình trạngcủa ấy giờ tốt lắm, ngủ rồi, nghe điện thoại được đâu."

      ". . . . . ."

      "Người giúp việc xin nghỉ về nhà trước rồi,buổi tối tôi còn có việc nữa. . . . . ." Giọng namláu táu lúc trước đột nhiên than ngắn thở dài,"Aiz, có ai chăm sóc cho ấy cả, thậtđáng thương."

      ***

      Cùng lúc đó, ở chỗ khác trong thành phố, sắc mặt Thời Chung trắng bệch ngồi dựa vàođầu giường, ánh mắt vẫn hết sức sắc bén, nhìnchằm chằm vào Tôn thư ký đứng ở cạnh giường nghe điện thoại.

      Tôn thư ký nhanh chóng cúp điện thoại, vẻ mặtrất chi là chân chó (nịnh nọt) nhìn ông chủ của mình: "Ánh mắt vừa rồi của , có phải là ý bảo tôi như thế này với ấy ?"

      Thời Chung khẽ gật gật đầu, giọng có chútkhàn khàn: " ấy trả lời thế nào?"

      " ấy dù sao tối nay cũng có việc gì,bảo tôi chờ ấy đến đây rồi hãy . Còn việcđổi thuốc với đo nhiệt độ gì đó, ấy là bác sĩ,tôi có thể yên tâm giao cho ấy làm."

      Thời Chung mặt thay đổi khen ngợi :"Rốt cuộc nuôi cậu cũng phải công."

      Tôn thư ký cười hắc hắc. Nhưng trong lòng lạirống giận: Nhà tư bản khát máu! Bắt nạt tôi cònkhông đủ hay sao, lại còn lừa gạt phụ nữ đànghoàng chạy tới chỗ này? Làm con người vốn lương thiện như tôi đây lại bị ép buộc làm ra chiêu trò nối giáo cho giặc như vậy!

      "Đừng có cười vội." Thời Chung lạnh lùng nhàng phun ra câu, làm cho nụ cười của Tôn thư ký cứng ngắc ở mặt.

      "Vừa nãy tôi nghe thấy cậu ở ngoài phòng ngủ rống to tôi chết rồi." Ánh mắt Thời Chunglạnh lùng quét về phía Tôn thư ký, "Cậu mong tôi chết đấy à?"

      Tôn thư ký cúi đầu thấp: " dám ạ. . . . . ."

      ***

      Tầm Tầm ở chỗ Thịnh Gia Ngôn làm xong đống bài tập về nhà, lúc này Nhậm Tư Đồ mới đưaTầm Tầm trở về. Vừa về tới nơi, cũng gần tớithời gian ngủ của Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ cho cậu nhóc ngủ xong, liếc mắt nhìn đồng hồ đeotay, giờ là chín giờ rưỡi.

      Từ nhà đến khu nhà của Thời Chung tính là xa, nhưng Nhậm Tư Đồ đến nơi người nghe điện thoại khi nãy trước rồi, còn trực tiếp để thẻ mở cửa căn hộ của Thời Chung ởchỗ bảo an ngoài cổng khu nhà cho nữa.

      Nhậm Tư Đồ lấy được thẻ mở cửa, quét vào thang máy riêng. Tiến vào bên trong, quả nhiênxung quanh hoàn toàn vắng lạnh, đen - trắng - tro là ba màu sắc thiết kế chủ đạo, có chút khiến cho người ta bị áp lực.

      Tất cả các cánh cửa trong căn hộ đều đóng, Nhậm Tư Đồ biết phòng nào là phòng ngủ chính, dựa vào trực giác về phíacánh cửa cách phòng khách xa nhất, đẩy cửa đivào, quả nhiên thấy Thời Chung nằm ngủ ở bên trong.

      Cánh tay của bị bó thạch cao, dường nhưngủ cũng được thoải mái. Đây là lần đầutiên Nhậm Tư Đồ nhìn thấy người đàn ông mạnhmẽ này lộ ra bộ dạng đáng thương như vậy. Mặcdù đổi dép mút mềm vào trong nhà, nhưngNhậm Tư Đồ vẫn tự chủ được bước thậtnhẹ nhàng, đến bên giường.

      Tới gần chút, mới phát ra tuy ngủ yên lặng, nhưng giữa hai hàng lông mày lại cất giấu vẻ uể oải, ga giường tối màu làm gươngmặt trắng bệch của càng thêm ràng.

      Lúc trước người đàn ông chuyện điệnthoại với có dặn, sau 23h phải đánh thức dậy để đổi thuốc lần. Nhậm Tư Đồ liếc mắtnhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian vẫn cònsớm, suy nghĩ biết nên ra phòng khách hay ngồi luôn ở trong này để đợi nữa. Lúc này,Thời Chung bỗng nghiêng người chút, chăntrên vai liền theo đó mà trượt xuống.

      Nhậm Tư Đồ do dự chút, vẫn tiến lại gần, cúi người giúp đắp lại chăn. Từ góc độ màNhậm Tư Đồ nhìn vào lúc này, cảmthấy khóe miệng khẽ mím lại của quảthực cực kỳ đẹp mắt.

      Chỉ trong giây, Nhậm Tư Đồ nhớ lại buổi tối hôm đó, cảm giác khi hôn , làm cho côhiện giờ cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô,theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

      Nhậm Tư Đồ thu hồi lại ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi môi của , muốn đứng lên, bỗng sửng sốt ——

      biết tỉnh lại từ lúc nào nữa.

      Lúc này, ánh mắt hai người chỉ cách nhau có năm phân, Thời Chung mở mắt lẳng lặng nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :