1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Sandy
      Chương 79

      Cứ như vậy Từ Kính trở thành khách quen của Thời gia, lấy thân phận là bạn của Tầm Tầm xuất , Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao cũng hết cách với .

      Kỳ nghỉ hè của Tầm Tầm cứ như vậy rồi kết thúc, cậu chính thức trở thành học sinh tiểu học, ngày tựu trường đầu tiên, giáo viên cho mỗi bạn nhở nhiệm vụ —— đem sách bào bìa đẹp.

      Ngày từu trường đầu tiên cần lên lớp, nên Tầm Tầm tan học sớm, đeo cập sách năng trĩu ra khỏi trường, Tầm Tầm nhìn khắp nơi tìm Thời Chung, lại thấy cách đó xa, có chiếc xe hơi tính là xa lạ hạ cửa sổ xe, Từ Kính ngồi ở sau xe mỉm cười ngoắc ý bảo Tầm Tầm lại đấy.

      Tầm Tầm rất vui vẻ chạy đến bên cạnh xe, lại chỉ nhìn quanh trong buồng xe, nhìn thấy bóng dáng Thời Chung, Tầm Tầm rất thất vọng: "Ba tôi đâu?"

      " ấy họp."

      Tầm Tầm vui, hô to: "Tên lường gạt, phải chú để ba tôi làm nhiều việc sao!"

      Từ Kính cũng lo lắng, chỉ chỉ cái hộp bằng giấy đặt bên cạnh: "Kêu chú là tên lường gạt nữa, cái này chú giữ lại."

      Tầm Tầm dõi mắt nhìn lên, đựng trong hộp là mô hình Iron Man bản số lượng có hạn, giống như đúc, Tầm Tầm chau mày đứng ở bên ngoài do dự ba giây, sau đó ngoan ngoãn lên xe.

      Từ lúc Tầm Tầm lên xe ngừng miệng, chút cũng nhàm chán, Tầm Tầm chút tin đồn thú vị trong trường học, oán trách người bạn Hoa Hồ Điệp Lý Duệ lại để ý cậu, chạy chơi với bạn học trai mới quen, lại lãnh giáo Từ Kính cách bao bìa sách như thế nào cho đẹp, thời gian trôi qua nhanh, tài xế đưa Từ Kính và Tầm Tầm đến dưới chân tòa nhà tập đoàn Kính Nam, trong phòng làm việc của Từ Kính, cũng có nhiều loại bìa sách ở bàn làm việc, đợi người bạn Tầm Tầm.

      Nhưng hiển nhiên Từ Kính đánh giá cao mình, vốn cho chuyện bao bìa sách là chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng còn chưa bao được bìa sách cho Tầm Tầm, phải gióng lên góc, chính là áp tuyến bằng, Tầm Tầm ở bên cạnh chêm chọc cười: "Lúc chú còn trẻ bao bìa sách sao?"

      Từ Kính cúi đầu lấy bìa bao sách, cũng ngẩng đầu nới: "Lúc chú còn ? Đều do bảo mẫu bao giúp."

      "Khó trách chú lại bao bìa sách của chau xấu như vậy."

      Động tác tay Từ Kính dừng lại, lần đầu tiên trong đời bị người khác —— hơn nữa còn là đứa bé tiểu học ——ghét bỏ như thế, nét mặt Từ tiên sinh rất tệ.

      giây kế tiếp, trợ lý Tiêu từ đầu đến cuối nửa chữ cũng chưa liền bị liên lụy ——

      "Trợ lý Tiêu, cậu mua mấy tờ giấy này ở đâu vậy? Quá cứng rồi, lập tức mua giấy bao sách mới khác cho tôi." Từ Kính quăng nhãn đao về phía trợ lý Tiêu.

      Tầm Tầm cũng nhìn ra được là bởi vì tài nghệ Từ Kính có hạn mới bao sách xấu xí như thế, cái này cùng giấy bao sách cứng mềm có quan hệ gì? Mà coi như trong lòng trợ lý Tiêu ngừng kêu khổ, cũng chỉ có thể cúi đầu thở dài đáp: "Được, tôi mua cái khác."

      Trợ lý Tiêu tới cửa phòng làm việc, còn chưa kịp cầm tay cầm cửa, cửa phòng làm việc liền bị người khác kéo ra ——

      Là Thời Chung.

      Trợ lý Tiêu khách khí chào hỏi Thời Chung: "Thời tổng."

      Tầm Tầm Từ Kính vốn ngồi bên cạnh nhìn Từ Kính hủy bìa sách, nghe tiếng chào hỏi như vậy, lập tức quay đầu lại, thấy đúng là Thời Chung, lập tức chạy đến bên cạnh Thời Chung: "Ba!"

      Bóng người Tầm Tầm bé "Vèo" cái như tiếng gió thổi qua, gương mặt Từ Kính cứng ngắc lại trầm mặc, biểu đạt —— bị thương rất nặng.

      Mà Tầm Tầm chạy đến nửa, đột nhiên lại trở về, trong mắt Từ Kính lại toát ra tia vui mừng, Tầm Tầm liền chộp bìa sách bàn, ôm sách chạy về phía Thời Chung lần nữa, lại lần nữa tàn nhẫn mà quả quyết từ bỏ ——

      "Ba xem! Bìa sách con bao có đẹp !"

      Thời Chung nhận lấy sách từ tay Tầm Tầm, sờ sờ đầu Tầm Tầm tựa như khen ngợi: "Ừ, rất tốt."

      Tầm Tầm kéo tay Thời Chung: "Ba họp xong rồi hả ? Vậy chúng ta về nhà thôi."

      Thời Chung gật đầu cái, dẫn Tầm Tầm tới bên cạnh bàn làm việc, với Từ Kính: "Từ tổng, chúng tôi về trước."

      Từ Kính trừ lặng lẽ gật đầu cái, còn có thể làm gì?

      Trợ lý Tiêu thấy thế, cảm giác mình cần mua giấy bao sách, yên lặng lui sang bên, nhìn Tầm Tầm tay lôi kéo Thời Chung, tay ôm Iron Man Từ Kính đưa, cùng Thời Chung rời , trước khi quên bổ đao ở vết thương Từ Kính: "Cháu và ba về trước, cảm ơn chú tặng Iron Man cho cháu, cháu quý trọng."

      Phía bên kia, Từ Kính vốn tích tụ, lại tích thêm cảm giác phiền muộn.

      Nhưng ngay thời khắc cảm giác phiền muộn sắp tràn đầy, bên tai Từ Kính truyền tới thanh Thời Chung: "Cuối tuần này, phải con để ba và Nhậm Tư Đồ đưa con liên hoan ca nhạc sao, xin dì Tôn Dao cùng chú Từ được chứ?"

      Từ Kính bỗng nhiên quay đầu lại ——

      Chỉ thấy Tầm Tầm ngửa đầu nhìn Thời Chung, nghe cảm động mà đáp : "Được!" Thời Chung vẫn chưa quay đầu lại, bước chân cũng dừng lại, cứ trong trầm mặc của Từ Kính mang theo Tầm Tầm ra khỏi phòng làm việc.

      Thời Chung xuống tới lầu dưới tấp đoàn Kính Nam tiểu Từ đem xe dừng ở ven đường.

      "Buổi tối muốn ăn cái gì?" Thời Chung nịt chặt dây an toàn cho Tầm Tầm, vừa hỏi.

      Thời Chung từ lão tổng công ty trong nháy mắt biến thân ông chủ gia đình, hề có cảm giác tốt. Còn đối với Tầm Tầm mà , có thể thưởng thức được tay nghề của Thời Chung, dĩ nhiên là vui vẻ chà sát tay, lấy điện thoại di động ra, đem mấy cái thức ăn ngon mình vơ vét trước kia trong điện thoại ra, nhanh chóng kéo cho Thời Chung nhìn: "Con muốn cái này cái này cái này. . . . . . Còn có cái này."

      Tầm Tầm biết, trong tự điển của ba chân dài tuyệt đối có từ biết làm gì đó, quả nhiên, Thời Chung thô sơ giản lược nhìn qua này hình ảnh thức ăn ngon, lập tức , " thành vấn đề, " Thời Chung ngồi vào trong xe, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian này vừa đúng, "Bây giờ siêu thị mua thức ăn, làm xong món ăn chờ Nhậm Tư Đồ trở lại cùng nhau ăn."

      Phía bên kia, Nhậm Tư Đồ biết được ông xã dưới sai sử của con trai mua đống lớn món ăn, dĩ nhiên là vừa tan tầm liền chuẩn bị chạy về nhà.

      Nhưng xe mới vừa quẹo vào đường phụ, điện thoại di động của liền vang lên.

      Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới: "Em ở đâu?"

      Giọng của Thịnh Gia Ngôn cấp bách cũng hơi phát run, Nhậm Tư Đồ cũng khỏi căng thẳng: "Em mới vừa tan việc, sao thế?"

      "Nhanh đến trường học đón Tầm Tầm, rồi Thòi Chung tìm chỗ an toàn an bài cho hai người ở vài ngày, tạm thời đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần điên rồi, sợ ta tìm em tính sổ."

      Đột nhiên nhắc đến Tưởng Lệnh Thần, Nhậm Tư Đồ cũng tránh được căng thẳng: "Rốt cuộc thế nào?"

      Thịnh Gia Ngôn nhất thời cũng ràng lắm, cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau điện thoại Nhậm Tư Đồ vang lên tiếng chuông tin nhắn, là Thịnh Gia Ngôn gửi tin nhắn cho ——

      "Tưởng Minh Đức là kẻ khả nghi hối lộ trong dự án xây dựng, Tưởng Lợi Đức cáo ốm nhập viện."

      Nhậm Tư Đồ vừa nhìn tin tức, còn vừa lái xe, thần kinh căng thẳng đến huyệt Thái Dương cũng nhảy thình thịch, còn chưa xem xong toàn bộ nội dung tin nhắn, điện thoại của Thịnh Gia Ngôn liền gọi đến.

      "Tin tức này tạm thời bị người của Tưởng gia đè xuống rồi, mọi người cũng biết gì, đoàn luật sư chạy tới bệnh viện. Bởi vì quan hệ của và em, nên lần này đoàn luật sư cố ý đem loại bỏ bên ngoài, nhưng. . . . . . Tưởng Lợi Đức cũng bị giận đến nằm viện, còn chú ý an nguy thân thể, gấp gáp gọi luật sư đến bệnh viện thương lượng đối sách, đoán cũng có thể đoán được tình huống bây giờ tệ đến mức nào."

      "Đây là chuyện Tưởng gia, Tưởng Lệnh Thần tìm em tính sổ làm gì?"

      ". . . . . ." Thịnh Gia Ngôn khó có thể mở miệng, nhưng tình huống khẩn cấp, rất nhanh cắn răng , "Bởi vì nghe , cảnh sát lấy được chứng cớ, là do. . . . . Thẩm Thấm cung cấp."

      Thẩm Thấm?

      Cái tên này đột nhiên chui vào lỗ tai, Nhậm Tư Đồ cơ hồ theo bản năng đạp thắng xe.

      Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, thanh Thịnh Gia Ngôn cũng vang lên ở bên tai : " tìm cớ chuyến bệnh viện, nghe được Tưởng Lệnh Thần gọi điện thoại cho Thẩm Thấm, nhưng điện thoại vẫn thông, Tưởng Lệnh Thần giống như điên rồi, tức giận đằng đằng chạy ra ngoài, nếu như chuyện này là Thẩm Thấm làm, Thẩm Thấm tại trốn , Tưởng Lệnh Thần khẳng định tìm được ấy. Emi cũng biết, Tưởng Lệnh Thần, người này khi điên lên, có bao nhiêu an bài lý giải, sợ ta tìm được Thẩm thấm, tìm em."

      CHƯƠNG 80:

      Edit: Thiên Kết

      Nhậm Tư Đồ vô duyên vô cớ cho xe dừng lại ở giữa đường, làm từng đoàn xe phía sau bấm còi inh ỏi, Nhậm Tư Đồ mới từ trong khiếp sợ mà hồi phục lại tinh thần, vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc độ hướng về nhà, vừa gọi điện thoại cho Thời Chung.

      Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ cũng lo lắng quá mức…

      Lúc này Thời Chung vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư.

      Trong cốp sau chất đầy đồ mua từ siêu thị về, Thời Chung xuống xe, về phía sau mở cốp xe, Tầm Tầm cũng rất vui vẻ mà xuống xe cùng, giúp Thời Chung mang đồ.

      Thời Chung nhìn thấy tiểu tử này háo hức tham gia náo nhiệt, liền lấy cái xe đẩy hàng ở bãi đậu xe, ý bảo Tầm Tầm đứng ở chỗ này đợ, tự mình đẩy xe hàng qua.

      Lúc này điện thoại của Thời Chung vang lên, thấy tên màn hình là “Vợ đại nhân”, bên nghe điện thoại, bên đẩy xe hàng về phía xe đỗ: “Alo?”

      “Nhà họ Tưởng xảy ra chuyện, có biết hay ?”

      Nhậm Tư Đồ ở bên kia câu như vậy, trong nhất thời Thời Chung còn chưa kịp phản ứng, ngẩn người vội hỏi: “Chuyện gì?”

      Nhậm Tư Đồ có thời gian chuyện ràng, chỉ có thể những vấn đề quan trọng, giọng vô cùng nghiêm túc: “Thẩm Thấm tố cáo nhà họ Tưởng, hai người siêu thị rồi đừng trở về nhà, Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ ta tìm tới gây phiền toái.”

      Thời Chung lắng nghe, chân mày khỏi nhíu chặt, Tầm Tầm ở xa nhìn thấy Thời Chung dừng bước lại, liền gấp gáp đến mức phất tay gọi Thời Chung qua: “Ba.”

      Nhưng nháy mắt sau đó, giọng Tầm Tầm liền bị tiếng thắng xe át mất. chiếc siêu xe cứ ầm ầm như vậy mà chạy qua chỗ Tầm Tầm, thân xe màu đỏ giống như con sư tử nổi điên nuốt hết thanh của Tầm Thầm.

      Thời Chung bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, bỏ xe đẩy hàng mà chạy như điên, tầm mắt của bị chiếc siêu xe ngăn cản, cho nên nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, bãi xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đầu tiên là tiếng cửa xe bị mở mạnh ra, tiếp theo là tiếng bước chân tức giận xuống xe, cuối cùng là tiếng thét hoảng sợ chói tai của Tầm Tầm.

      Thời Chung chạy hết sức tới, tiếng thét chói tai của Tầm Tầm kèm theo đó là tiếng động cơ siêu xe lần nữa vang lên, rất nhanh biến mất ở bên tai Thời Chung—chiếc siêu xe chạy mất trước mắt .

      Thời Chung lập tức nhảy lên xe của mình, hướng theo chiếc xe kia mà đuổi. Nhận Tư Đồ vẫn còn chưa gác máy ở đầu dây bên kia, nghe thấy tiếng ồn ào lớn như vậy, liên tiếp hỏi mấy lần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thời Chung giấu được, mà ra cũng được, do dự hồi lâu, đành : “Có người bắt Tầm Tầm , chắc là do Tưởng Lệnh Thần làm.”

      Tốc độ của xe SUV có nhanh đến đâu cũng theo kịp siêu xe, đuổi tới ngã tư thứ ba, Thời Chung nhìn xe cộ đông đúc xung quanh, nhưng thấy chiếc xe màu đỏ đâu cả.

      Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy tới đồn cảnh sát nhìn thấy Thời Chung mày nhíu chặt.

      Đứa bé cứ như vậy mà bị bắt , Thời Chung báo cảnh sát, cũng quan sát lượt các màn hình theo dõi giao thông, siêu xe màu đỏ rất hiếm, được Tưởng Lệnh Thần gian xảo điều khiển, chỉ chạy lát cầu liền xuống đường phụ, lát liền biến mất khỏi màn hình giám sát ở chỗ rẽ.

      Nhậm Tư Đồ hề chớp mắt nhìn màn hình giám sát giao thông, trong lòng sớm mất bình tĩnh, Thời Chung vốn cũng nhìn chằm chằm màn hình cũng thỉnh thoảng quay qua nhìn thấy mu bàn tay Nhậm Tư Đồ có vết máu, vội vàng cầm tay của lên xem xét: “Sao lại chảy máu?”

      Trong lòng Nhậm Tư Đồ vô cùng lo lắng, muốn cười cũng nổi, chỉ có thể lắc đầu cái: “ phải là của em, là của Tôn Dao, ấy vốn cũng muốn tới đây, nhưng vội vàng quá nên vấp ngã, Từ Kính phái vệ sĩ coi chừng ấy, cho rời khỏi bệnh viện nửa bước.”

      Chỉ chốc lát sau điện thoại của Nhậm Tư Đồ reo lên.

      số xa lạ.

      Nhậm Tư Đồ ngước mặt nhìn Thời Chung, tại hoàn toàn mất hết chủ định, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, Thời Chung nắm tay , tiếp sức mạnh.

      Chung quanh đều là cảnh sát, Nhậm Tư Đồ ra dấu im lặng với cảnh sát xung quanh ý bảo muốn nghe điện thoại.

      Điện thoại vừa thông, liền vang lên giọng hoảng sợ của Tầm Tầm: “Mẹ!”

      Tiếng khóc của Tầm Tầm làm cho lòng dạ Nhậm Tư Đồ thắt lại, nhưng vẫn mạnh mẽ cất tiếng, đầu dây bên kia đổi thành giọng lạnh lùng của Tưởng Lệnh Thần: “Để cho Thời Chung nghe điện thoại.”

      ra điện thoại sớm bật loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe được, sắc mặt Thời Chung trầm xuống, ở trước mặt tất cả mọi người, cất giọng: “Đừng làm tổn thương đứa bé, nó vô tội, cầu gì cứ với tôi.”

      Tưởng Lệnh Thần cười cợt: “Yên tâm, tôi làm tổn thương thằng bé, cầu của tôi vô cùng đơn giản, đem Thẩm Thấm giao ra đây. ta chơi tôi vố, tôi thể bỏ qua cho ta.”

      ta xong cũng cúp điện thoại.

      Cảnh sát rất nhanh tra được mã số, đáng tiếc cũng mất công: “Là điện thoại công cộng, truy tìm địa chỉ chỗ đó cũng vô dụng. ta nếu ra cầu, khẳng định gọi điện thoại nữa.”

      Nhưng như vậy là chờ đợi mà hoàn toàn có biện pháp gì, bọn họ ở ngoài sáng, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung chỉ còn cách cố gắng liên lạc với Thẩm Thấm.

      Gọi cho Thẩm Thấm thấy cảnh sát phụ trách vụ kiện nhà họ Tưởng nghe điện thoại.

      Người phụ trách trực tiếp từ chối Thời Chung: “ xin lỗi, chúng tôi thể tiết lộ tung tích của ấy cho các người khi chưa được ấy cho phép.”

      Về phần nguyên nhân trong đó, người phụ trách cũng nhận là từ lợi ích của bản thân mà suy nghĩ: “ ra trong hai năm nay danh sách của chúng tôi luôn có tên Tưởng Lợi Đức, cùng Tưởng Minh Đức, nhưng thế lực nhà họ Tưởng quá mạnh, căn bản là thể nào mà điều tra sâu vào được, Thẩm tiểu thư tình cờ ghi được nội dung cuộc chuyện của Tưởng Minh Đức, nên nặc danh mà tố cáo, nhưng những đoạn ghi này vẫn chưa đủ để làm bằng chứng chống lại Tưởng Minh Đức, cho nên trong vòng ba tháng sau, Thẩm tiểu thư theo sắp xếp của chúng tôi tiếp thục thu thập đủ bằng chứng, để cho chúng tôi có thể chính thức khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc đó Thẩm tiểu thư ra tòa làm chứng, lúc này chúng tôi hy vọng Thẩm tiểu thư xảy ra chuyện gì.”

      Thời Chung cắn chặt răng tức giận, nếu đập nát điện thoại.

      Thời Chung mình tới tổ chuyên án, sau nhiều lần chào hỏi, cuối cùng người của tổ chuyên án cũng chịu nhả ra chút tin tức: “Chúng tôi có thể chuyển lời đến cho Thẩm Thấm, để xem ấy có đồng ý hay .”

      Kết quả là lại chỉ có thể chờ đợi.

      Chờ đợi Tưởng Lệnh Thần gọi điện thoại lại.

      Chờ đợi Thẩm Thấm trả lời…

      Nhậm Tư Đồ liên tiếp nhận điện thoại của Tôn Dao, trong điện thoại sau khi Tôn Dao xong, cảm xúc trong lòng chợt hỏng bét, cái loại tiếng khóc đứt ruột gan, càng làm cho Nhậm Tư Đồ thêm lo lắng cùng bất an. Tổ phụ trách vụ án Tưởng Lệnh Thần bắt cóc mấy lần đả thông tư tưởng, nhưng hiệu quả rất , khi tất cả đều vô vọng Thời Chung nhận được tin nhắn của Từ Kính.

      Trong tin nhắn là chuỗi địa chỉ.

      Thời Chung nhanh chóng gọi lại, câu trả lời làm cho người khác vô cùng vui mừng---

      “Chỗ ở bây giờ của Thẩm Thấm…” Giọng Từ Kính trầm ổn: “Tôi đường tới.”

      “Chính xác là địa chỉ này?”

      “Ở thành phố B, có người nào tôi muốn tìm mà được.”
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 81:

      Edit: Thiên Kết

      Thời Chung chạy tới địa chỉ Từ Kính cho nhìn thấy xe của Từ Kính đậu ở trước cửa.

      Trước cửa khách sạn ngoại trừ xe của Từ Kinh, các xe khác đều được phép qua, Thời Chung chỉ có thể xuống xe, bộ vào bên trong. tới trước xe của Từ Kính, phát cửa xe mở sẵn, Từ Kính ngồ ở ghế sau, toàn bộ tức giận nóng nảy đều dồn hết lên hành động bẻ đốt ngón tay của mình.

      Bởi vì chỗ này hạn chế xe vào, cho nên xe của Từ Kính khi đậu ở đây tạo nên phong cánh độc đáo, ít người đường nghi ngờ nhìn qua bên này, Thời Chung tới gần, Từ Kính liền phát ra , giọng căng thẳng mà với Thời Chung: “Vệ sĩ của tôi lập tức mang ta xuống.”

      Từ “ ta” trong miệng Từ Kính cụ thể là người nào, Thời Chung căn bản cần suy nghĩ, bởi vì Từ Kính vừa dứt lời, Thời Chung nghe thấy hồi tiếng gào thét truyền ra từ trong khách sạn.

      “Buông tôi ra. Tôi tôi , các người tại sao lại cố tình bắt tôi xuống.”

      Chính là giọng của Thẩm Thấm, quả nhiên, Thời Chung phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Thấm bị hai người đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ kéo , lảo đảo mà về phái cửa khách sạn.

      Nhưng mặc kệ Thẩm Thấm cự tuyệt như thế nào, bảo vệ xung quanh ai tiến lên ngăn cản lại, tất cả đều để mặc cho Thẩm Thấm bị người khác bắt .

      Thẩm Thấm bị túm kéo ra khỏi cửa chính khách sạn, vẫn còn hướng về nguời mở cửa để kêu cứu: “Giúp tôi báo cảnh sát, tôi biết hai người này, bọn họ…”

      Thẩm Thấm vừa vừa giận dữ nhìn hai người bên cạnh mành, nhưng giây tiếp theo, tức giận trong ánh mắt của Thẩm Thấm biến mất---

      Bởi vì ta nhìn thấy Thời Chung đứng cách đó xa.

      Hai người vệ sĩ thuận theo thời cơ, nhanh chóng đem Thẩm Thấm im lặng dẫn tới trước mặt Thời Chung cùng Từ Kính.

      Người mở cửa hiểu tình theo tới đây, ta dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giọng hỏi Thẩm Thấm câu: “Tiểu thư, cần giúp gì sao?”

      Thẩm Thấm rụt rè liếc mắt nhìn Thời Chung, muốn lại thôi: “Tôi…”

      Mà đồng thời lúc này, quản lý đại sảnh vội vàng chạy ra ngoài, hai lời liền kéo người mở cửa , lúc này Từ Kính đứng trước mặt Thẩm Thấm lạnh lùng : “Đây là khách sạn của tôi, tôi muốn mang , bọn họ dám chữ “”?”

      “…………”

      Thẩm Thấm còn lời gì để .

      Vệ sĩ mạnh mẽ muốn kéo Thẩm Thấm lên xe, Thời Chung lúc này đột nhiên mở miệng, bình tĩnh mà cắt ngang hành động của vệ sĩ: “Buông ta ra.”

      Vệ sĩ ngừng tay, nhưng vẫn tạm thời dám buông Thẩm Thấm, chỉ có thể theo bản năng nhìn về phía Từ Kính, sử dụng ánh mắt để hỏi thăm ý kiến của ta.

      Từ Kính và Thời Chung mặc dù quen biết nhau chưa lâu, nhưng lại hết sức tôn trọng người bạn hai bàn tay trắng tự gầy dựng nghiệp cùng địa vị, khiến cho hạng mục trung tâm thương mại Trung Hâm cải tử hồi sinh, ngoại trừ việc ta giúp đỡ tiền vốn năng lực của Thời Chung mới là yếu tố quan trọng nhất---

      Về phần Tầm Tầm….

      Thời Chung đem Tầm Tầm coi như là con ruột mình mà nuôi dưỡng. Chỉ điểm này, Từ Kính liền cảm thấy đủ để tin tưởng . Từ Kinh hướng về phía vệ sĩ khẽ gật đầu, vẹ sĩ lúc này mới buông Thẩm Thấm ra, lặng lẽ lui về sau nửa bước.

      Thẩm Thấm xoa xoa cổ tay bị đau, dám ngước mắt nhìn Thời Chung nửa mắt. Thời Chung cũng vội vã làm bất cứ chuyện gì, lại càng trách móc ta, càng có để vệ sĩ làm khó ta, chỉ im lặng chút rồi : “Tầm Tầm là con tôi, tôi hy vọng nó gặp chuyện may, nhưng nếu như muốn giúp tôi chuyện này, tôi cũng miễn cưỡng .”

      “………”

      đồng ý, vậy bây giờ lên lầu , tôi có thể đảm bảo vệ sĩ ngăn cản , nếu đồng ý, vậy bây giờ liền theo chúng tôi, tôi có thể đảm bảo Tưởng Lệnh Thầm động đến được sợi tóc của .”

      Thẩm Thấm bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Thời Chung.

      Tình cảnh lúc này giống như từng xảy ra, giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy , ta ở trong phòng bao bị tên khách háo sắc quấy rối, lại chịu thanh toán tiền rượu, mà ta lại muốn dùng số tiền kia để đóng học phí, muốn ta rời khỏi phòng, nhưng khổ nỗi cuối tuần trường ta khai giảng, cho nên muốn rời , lúc đó chỉ với ta cấu: “Tôi đảm bảo lúc đó thiếu phần tiền học phí. nhanh lên.”

      Lúc đó ngay cả tên của ta cũng biết, càng biết ta học trường nào, nhưng khi đó Thẩm Thấm giống như ma xui quỷ khiến, bỏ qua tiền bo mà cắn răng rời .

      Và đến tuần sau, ta nhận được phần học bổng.

      Điều tra nguồn góc phần học bổng này ta mới biết tên của người đàn ông tuấn thần thông quảng đại---mặc dù có chút kỳ lạ nhưng ta đặc biệt ghi nhớ: Thời Chung…

      Sau hồi lâu im lặng.

      Thẩm Thấm lời mà lên xe.

      Xe liền nghênh ngang rời .

      Điện thoại Nhận Tư Đồ lúc này vẫn còn nằm trong tay Thời Chung, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Thời Chung nhìn dãy số điện thoại xa lạ, sau khi bấm nhận cuộc gọi liền giao cho Thẩm Thấm.

      Thẩm Thấm nhìn điện thoại, liền đoán được có ý gì, ta nhận lấy điện thoại, đợi đối phương lên tiếng, Thẩm Thấm trước: “Là tôi.”

      Trong xe rất yên tĩnh, Từ Kính cùng Thời Chung đều nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia, giọng Tưởng Lệnh Thần vang lên: “Trốn tôi mấy ngày, cuối cùng cũng chịu gặp tôi rồi sao?”

      “Đừng nhảm, như mong muốn, tôi tìm ngay bây giờ, ở chỗ nào?”
      Thời Chung chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Thấm chuyện lạnh lùng như vậy, mi tâm theo bản năng nhíu lại, tình trạng ngày hôm nay, chọc giận Tưởng Lệnh Thần hoàn toàn phải là chuyện tốt, nhưng hiển nhiên, Tưởng Lệnh Thần cũng bị những lời lạnh nhạt của Thẩm Thấm kích động, chỉ : “ nên đoán được tôi ở đâu chứ.”

      “…………”

      “Tôi biết các người chắc chắn báo cảnh sát, nhưng tôi báo trước, các người có thể để cảnh sát tới đây, nhưng, tôi cho phép bọn họ bước vào căn nhà này nửa bước. Tôi căn bản muốn làm tổn thương đứa bé kia, nhưng nếu có cảnh sát bước vào nhà của tôi, như vậy các người cả đời cũng đừng mong gặp lại đứa bé kia.”

      xong Tưởng Lệnh Thần liền ngắt điện thoại.

      Ngón tay Thẩm Thấm cứng đờ nắm lấy điện thoại, lúc sau mới vội vàng vỗ vai lái xe: “ tới biệt thự Bình Đức ở bờ biển.”

      Tài xế chưa bao giờ nghe tới chỗ này, Thời Chung, Từ Kính nghiêm túc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

      Cuối cùng tài xế thể làm gì hơn là mở phần mềm chỉ đường, dựa vào chỉ dẫn. Thời Chung thể sinh hoài nghi: “ xác định là ta ở chỗ đó?”

      “Em đoán sai, Tưởng Lệnh Thần mang em tới lần, mẹ của ta năm đó ở trong căn biệt thự này…đốt than tự sát.”

      ***

      Nhậm Tư Đồ vẫn đợi ở đồn cảnh sát cũng được báo cho thông tin này, về phần biệt thự Bình Đức ai cũng chưa từng nghe qua….

      Nhậm Tư Đồ ngồi lên xe cảnh sát, sau khi hỏi thăm biết được, đó là khu biệt thự bờ biển của nhà họ Tưởng, năm đó xây dựng nửa rồi dừng lại, tại bỏ hoang.

      tại chỉ có thể cầu nguyện Thẩm Thấm sai lầm. Tưởng Lệnh Thần cùng Tầm Tầm đều ở nơi đó….
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Sandy

      Chương 82.1:

      vào đêm, gió biển thổi tới, dõi mắt nhìn tháp ánh sáng, nhưng ai thưởng thức cảnh biển đêm yên tĩnh này ảnh sát đuôi xe theo xe Thời Chung, chạy đến đầu con đập tất cả mọi người liền nhìn thấy xe thể thao màu hông của Tưởng Lệnh Thần.

      Chiếc xe thể thao kia dừng trước cổng ngôi biệt thự, nổi bật, chứng minh Thẩm Thấm đoán lầm.

      Từ Kính muốn cùng Thời Chung chạy tới, Thời Chung lại chậm bước, đột nhiên hỏi Từ Kính: " cần bao nhiều thời gian để biết được thông tin Tưởng Minh Đức ở bệnh viện nào?"

      Đều là người thông minh, Thời Chung cần nhiều lời, Từ Kính hiểu ý tứ của Thời Chung, câu: "Chia ra hành động." Sau liền cùng Thời Chung mỗi người ngả, Thời Chung mang theo Thẩm Thấm xuống xe, tập hợp với cảnh sát, cảnh sát cài đặt máy nghe lén ở phía dưới cổ áo Thẩm Thấm, theo cầu của Tưởng Lệnh Thần, mình Thẩm Thấm vào biệt thự, những người còn lại hoặc ở chỗ con đập, hoặc ngồi chổm hổm bên ngoài ngôi biệt thự, chờ chỉ thị tiếp theo.

      Bao gồm Thời Chung, tất cả mọi người đều cho rằng Tầm Tầm ở cùng Tưởng Lệnh Thần, nhưng chỉ chốc lát sau khi Thẩm Thấm tiến vào biệt thự, liền truyền đến thanh của Thẩm Thấm: "Tầm Tầm đâu?"

      Tưởng Lệnh Thần ngồi mình bên cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bằng lụa trắng bị gió biển thổi, nhàng tung bay , Thẩm Thấm nhớ Tưởng Lệnh Thần từng với , mẹ đẻ ngồi ở đây đốt than tự sát, hôm nay Tưởng Lệnh Thần cũng ngồi ở chỗ đó, khả năng muốn tự sát tuyệt đối có, ngược lại giống như phải đem Thẩm Thấm trước mặt róc xương lóc thịt để hạ mối hận trong lòng, trong giọng đầy đối chọi, gay gắt: " phỉa em từng em ghét Nhậm Tư Đồ, cũng ghét tất cả những gì xung quanh ta hay sao? Em trốn tôi nhiều ngày như vậy rồi, tôi ngờ em đứa bé mà xuất ."

      Lời này truyền vào tai Thời Chung xót chữ, vẻ mặt Thẩm Thấm nhất thời hoảng hốt, theo bản năng cúi đầu mắt liếc cổ áo của mình, Tưởng Lệnh Thần lập tức liền nhìn đúng cơ hội, có dấu hiệu nào đứng dậy, bỗng dưng tiến tới gần Thẩm Thấm, liền tháo máy nghe lén dưới cổ áo Thẩm Thấm ra.

      Tưởng Lệnh Thần nhìn cái máy nghe lén nho , cười, lại bỗng dưng thu hồi nụ cười, bị phản bội cùng người, lần lại lần, tư vị này rất dễ chịu: "Tại sao lại đối với tôi như vậy?"

      Thẩm Thấm cắn răng lời nào.

      Tưởng Lệnh Thần giận dữ đem máy nghe lén ném mạnh xuống đất, bỗng chốc níu lấy tóc Thẩm Thấm: " ràng em từng tôi!"

      Thẩm Thấm bị lôi tóc, cả khuôn mặt ngã ra phía sau, ngược lại rất bình tĩnh, giống như nghe chuyện cười, chợt cảm thấy hoang đường: "Tưởng Lệnh Thần, cái gì là lời ngon tiếng ngọt chưa từng nghe qua sao? Tôi ... lại tin tưởng à?"

      Tưởng Lệnh Thần cắn răng nghiến lợi nhìn , mà , nhìn thẳng ánh mắt của Tưởng Lệnh Thần, ánh mắt lộ ra miệt thị.

      Tưởng Lệnh Thần luôn luôn biết trời cao đất rộng nhưng cũng khỏi run lên bần bật. . . . . .

      Đúng vậy, từ nhở đến lớn nghe qua nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, sao lời lại tin?

      Cố tình tin. . . . .

      Lừa mình dối người tin ?

      Tưởng Lệnh Thần buông tóc ra, vì vậy Thẩm Thấm lảo đảo dưới chân, giây kế tiếp lại bị Tưởng Lệnh Thần ác độc bóp chặt hàm dưới.

      "Tôi chỉ hỏi em câu, là em chủ động tìm cảnh sát, mọi chuyện cho họ biết, hay là bọn họ tìm đến em, buộc em hợp tác."

      "Hai cái đó có khác nhau sao? tại tới tình trạng này rồi, còn thắc mắc tôi là chủ động hay bị động làm gì?"

      Tưởng Lệnh Thần phiền não cắt đứt lời : "Trả lời tôi!"

      " xác định muốn nghe lời ?"

      cợt nhã, cũng thay đổi ánh mắt miệt thị, làm Tưởng Lệnh Thần trong khoảng thời gian ngắn biết nên đối mặt như thế nào.

      "Được, vậy tôi cho biết, là tôi lén ghi cuộc chuyện giữa chú và Vi Vi, sau đó giao nó cho cảnh sát, tôi làm như vậy chỉ vì muốn Thời Chung thoát khỏi quan tòa, kết quả bao lâu có tổ chuyên án liên lạc với tôi, hi vọng tôi có thể làm nhân chứng cho bọn họ. Tôi chỉ nghĩ tới muốn Tưởng gia các ngươi suy sụp hoàn toàn, ai làm khó Thời Chung, nên đồng ý với bọn họ rồi. Huống chi còn có tiền thưởng cho nhân chững cũng ít."

      thanh cuối cùng ra cách nhàng, nhưng lại hung hăng thọc vào tim Tưởng Lệnh Thần đao, hốc mắt hồng đến cơ hồ có thể rướm máu, thanh cũng chua ngoa lên: "Tiền thưởng cho nhân chứng? Tiền tôi cho em mua cái túi còn nhiều hơn thế, cho cùng vẫn là vì con mẹ nó Thời Chung!"

      ***

      Máy nghe lén Thẩm Thấm cổ áo bị rớt xuống trong nháy mắt, quay lại cảnh tượng xe bên ngoài biệt thự,sau tiếng "rét" chói tai, cảnh sát liền thu được bất kỳ tin tức gì trong biệt thự truyền.

      Mọi người khỏi căng thẳng. Chẳng ai nghĩ tới Thẩm Thấm tiến vào biệt thự tới 5 phút, Tưởng Lệnh Thần liền phát máy nghe lén, Thời Chung luôn luôn trầm ổn cũng kiềm chế được, vội vàng liên lạc Từ Kính: "Như thế nào rồi?"

      Từ Kính cho rằng Thẩm Thấm có thể giúp bọn họ tranh thủ nhiều thời gian hơn, để tìm được Tưởng Lợi Đức, lấy an nguy Tưởng Lợi Đức tới trao đổi an nguy Tầm Tầm, sợ Tưởng Lệnh Thần thỏa hiệp, nhưng hôm nay như vậy, thời gian ngắn như vậy, dù Từ Kính có chuyện gì làm được, cũng trả lời như ý muốn: "Bệnh viện công lắm thầy nhiều ma, Tưởng Lợi Đức chọn bệnh viện tư nhân, tôi cho người iên lạc các đại bệnh viện tư nhân toàn thành phố, nhưng mà bây giờ vẫn chưa có tin tức."

      Mà cảnh biển bên ngoài biệt thự, cảnh sát cũng thể ngồi chờ chết như vậy, cự ly cùng mất liên lạc với Thẩm Thấm, qua 3 phút, người phụ trách thể sửa đổi phương án : "Còn chờ đợi như vậy phải biện pháp, công phá."

      Mà cảnh sát mới vừa an bài xong, người phụ trách chuẩn bị ra lệnh tiếng, toàn bộ cảnh lực mạnh mẽ đánh vào biệt thự bắt lại Tưởng Lệnh Thần đột nhiên, chiếc xe cải trang kèm theo tiếng động cơ nổ tiếng, từ trong ga ra tầng ngầm biệt thự chạy nhanh ra ngoài.

      Xe cải trang tốc độ xe cực nhanh, đảo mắt đột phá phòng tuyến của cảnh sát, rất nhanh liền quẹo vào con đập.

      Bên trong xe, chính là Tưởng Lệnh Thần, cùng với Thẩm Thấm bị Tưởng Lệnh Thần cứng rắn túm lên xe.

      Còi cảnh sát thét gào, Thẩm Thấm xuyên qua gương trơ mắt nhìn xe cảnh sát vốn là theo sát càng ngày bị bỏ rơi càng xa, trong nháy mắt tâm lạnh thành mảnh.

      Xe cảnh sát mực bao vây chặn đánh, khắp nơi đều trù hoạch chướng ngại vật đường cản .

      Xe Tưởng Lệnh Thần lại xảo trá tránh thoát tất cả chướng ngại vật đường, Thẩm Thấm rốt cuộc nhịn được nhào qua, giành tay lái trong tay Tưởng Lệnh Thần.

      Trong nháy mắt xe bị mất khống chế, tốc độ chuyển cao, bánh xe kéo lê mặt đất vang lên tiếng va chạm chói tai đầy tính nguy hiểm, Tưởng Lệnh Thần tát lên mặt Thẩm Thấm cái vang dội, giây kế tiếp, Tưởng Lệnh Thần chợt giữ chặt hai tay của : "Em còn như vậy nữa, ba người chúng ta đều phải chết ở đường!"

      Đầu Thẩm Thấm ông ông, căn bản nghe Tưởng Lệnh Thần những gì, cho đến khi thanh truyền đến, mới loáng thoáng phân biệt được —— từ khe truyền đến thanh của đứa bé, hình như là, tiếng khóc của đứa bé mà đứa bé này bị bịt miệng.

      Thẩm Thấm thể tin nhìn về phía Tưởng Lệnh Thần: ". . . . . . đem cậu nhóc nhốt trong cóp sau phải ?"

      Tưởng Lệnh Thần trầm mặc.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Nữ LâmHà Hoàng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Sandy

      Chương 82.2:

      Lúc đó, Thẩm Thấm thầm đưa tay vào túi quần của mình, bấm số điện thoại của Thời Chung.

      ***

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thấm cũng biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, điều duy nhất có thể làm, là cố hết khả năng của chính mình tranh thủ thêm chút thời gian, để cảnh sát tìm được vị trí của bọn họ.

      Lòng bàn tay Thẩm Thấm cầm điện thoại di động sớm ướt mồ hôi, trong khoảng thời gian ngắn, liếc đồng hồ biết bao nhiêu lần. . . . . .

      cảm thấy thời gian dường như dài ra, nhưng kỳ từ lúc gọi cho Thời Chung, chỉ mới qua nửa phút mà thôi.

      Bao nhiêu đó đủ để cảnh sát tìm ra tung tích của chưa?

      Thẩm Thấm đợi được, trong lòng yên lặng, quyết định moi ra lời của , giây kế tiếp liền hít sâu hơi, giận dữ : "Con mẹ nó, rốt cuộc muốn mang tôi đến nơi nào?"

      " đến chỗ nào là chỗ đó." Có lẽ là bởi vì bất chấp tất cả rồi, thanh Tưởng Lệnh Thần có vẻ cực kỳ tỉnh táo.

      Tiếng vừa ngừng, Tưởng Lệnh Thần giống như lơ đãng ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Thẩm Thấm.

      Ánh mắt giao nhau, Thẩm Thấm dù giả bộ trấn định thế nào cũng nhịn được, tim hồi co rúm lại, Tưởng Lệnh Thần đột nhiên liền đoán được cái gì, nhướng mày, tay tiếp tục cầm tay lái, tay kia cứ như vậy thử dò xét tính, trực tiếp đưa về phía Thẩm Thấm.

      Thẩm Thấm theo bản năng lui về phía sau trốn chút.

      Này khác Tưởng Lệnh Thần suy đoán, nhất thời Tưởng Lệnh Thần liền như Tiểu Báo, trong nháy mắt, cường thế : "Đưa điện thoại di động cho tôi!"

      Thẩm Thấm dù chống lại thế nào, cũng rất nhanh lấy được điện thoại di động từ người .

      Tưởng Lệnh Thần đoạt lấy điện thoại di động của , hạ xuống cửa sổ xe.

      quyết tuyệt. . . . . .

      tuyệt vọng của . . . . . .

      Rốt cuộc, Thẩm Thấm hạ quyết tâm giống như, từ từ, dùng sức lắc đầu cái: "Tôi cùng ."

      Cho dù tốc độ xe cực kỳ nhanh Thẩm Thấm cũng trông nom để ý, chợt đánh về phía tay lái, mở xe khóa, qua trong giây lát mở cửa xe.

      muốn. . . . . . Nhảy ra khỏi xe?

      Xe chạy với tốc độ 160km/h, ai cũng biết nhày xuống xe như vậy, chết cũng tàn phế. Nhưng còn làm như vậy. . . . . .

      khắc khủng hoảng kia, Tưởng Lệnh Thần theo bản năng đạp thắng xe.

      Xe lao với tốc độc 160km/h đột ngột dừng lại, kết quả là xe bị mất khống chế, trượt đường, cũng chịu nổi nữa, cuối cùng tiếng vang lớn, đầu xe đâm vào vách ven đường, tất cả mới dừng lại.

      Trong khoảnh khắc xe đụng vào vách kia, Tưởng Lệnh Thần theo bản năng dùng hai cánh tay che ở đầu Thẩm Thấm.

      hồi chấn động qua, Thẩm Thấm cảm thấy cả người đều thuộc về mình, tầm mắt còn ràng, giống như trước mắt phủ tầng tầng lớp lớp sương mù, nhìn thấy Tưởng Lệnh Thần bể đầu chảy máu ——

      Vết máu từ đầu Tưởng Lệnh Thần chảy xuống, Tưởng Lệnh Thần dùng chút sức lực cuối cùng, khó khăn buông lỏng hai cánh tay vốn bảo vệ đầu Thẩm Thấm ra, tự giễu cười: "Em thà bất chấp nguy hiểm nhảy xe cũng nguyện ý cùng tôi?"

      ". . . . . ."

      "A. . . . . ."

      Đó là câu trước lúc Tưởng Lệnh Thần hoàn toàn bất tỉnh, câu sau cùng.

      ***

      Cóp sau bốn vách đều có vật che chở, Tầm Tầm chỉ chịu vài vết thương , nhưng bị giật mình quá độ, được cảnh sát ôm ra khỏi cóp sau, vẫn ngừng run lẩy bẩy, cuối cùng đưa bệnh viện.

      Cho đến khi Thời Chung chạy tới trước mặt đứa bé, ôm đứa bé vào trong ngực trấn an, Tầm Tầm mới mở miệng chuyện lại——

      Ngay trước trước mặt Thời Chung "Oa" tiếng gào khóc lên.

      Thời Chung vất vả dụ dỗ Tầm Tầm ở lại bệnh viện nằm quan sát, đáng lý Nhậm Tư Đồ phải ở đây nhưng thủy chung thấy bóng dáng, Thời Chung ra phòng bệnh, tới hành lang gọi điện thoại cho bà xã đại nhân.

      Người nghe điện thoại cũng phải Nhậm Tư Dồ——

      "Người là Thời tiên sinh? Là như vậy, Nhậm tại ở bệnh viện chúng tôi."

      Trong đêm nay Thời Chung lại phải bôn ba, nửa giờ sau, Tiểu Từ chở Thời Chung chạy tới bệnh viện Tân Hải, tìm được người nghe điện thoại.

      " ấy đâu? ? ?"

      Bác sĩ thấy Thời Chung lộ vẻ vội vàng, vẻ mặt tận lực ôn hoà để hòa hoãn tâm tình của : " xét nghiệm, có gì đáng ngại, chỉ là phụ nữ có thai tuột huyết áp mà thôi."

      Thời Chung cả kinh bắt lấy bả vai bác sĩ: " cái gì? !"

      Bác sĩ bị sợ đến run lên, miễn cưỡng gạt tay Thời Chung, mới khôi phục lại giọng nghề nghiệp: "Mặc dù tại đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng về sau cũng phải chú ý nhiều hơn chút, đừng làm cho phụ nữ có thai quá vất vả, đồng thời bổ sung nhiều dinh dưỡng. Nếu còn té xỉu lần nữa, dập đầu đụng vào nơi đó tốt."

      Vẫn theo sát bên người Thời Chung, Tiểu Từ biết Thời Chung nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Thời Chung khẩn trương như bây giờ —s.a.n.d.y— sửng sốt hồi lâu, bộ dạng buồn cười lại muốn cười, chuyện cũng lắp bắp: "Tôi hiểu biết . . . . . . Biết, cảm ơn cảm ơn."

      Cho đến khi bác sĩ được lúc, Thời Chung vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc bước từng bước tới, tiếp theo càng chạy càng nhanh, nhịp tim cũng giống như càng lúc càng nhanh, cho đến cuối cùng, Thời Chung thở hồng hộc chạy đường.

      Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, nguyên bản là chỉ có mình vô nước biển, động tác đẩy cửa lớn như vậy, cả người Nhậm Tư Đồ trừng mắt nhìn cạnh cửa, dừng chút mới phản ứng được, có chút suy yếu giật giật khóe miệng: " tới rồi. . . . . ."

      Thời Chung hề chớp mắt nhìn .

      Trong mắt mừng như điên, nhiều hơn là ảo não —— ảo não tự mình mạo hiểm, đẩy cánh cửa làm sợ.

      Cho đến nửa phút sau, Thời Chung mới ý thức tới mình đứng thẳng bất động bên cạnh cửa chỉ ngây ngốc nhìn bà xã mình, ho khan tiếng, thả bước chân đến gần.

      Nhưng tới trước người của , ánh mắt Thời Chung liền tự chủ được mà ngừng lại bụng vẫn còn phẵng lì của , rốt cuộc cũng còn trầm tĩnh, thanh cũng lộ ra tia cẩn thận: "Bác sĩ vừa mới với . . . . . ."

      "Em cũng vừa biết." Vì mình sơ ý, Nhậm Tư Đồ cười khổ nhún nhún vai.

      Luôn luôn kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, Thời Chung đột nhiên phát câu cũng vô cùng khó khăn, trầm mặc hồi lâu, mới từ từ sửa sang lại ra câu, muốn biểu đạt khiếp sợ cùng với. . . . . . Mong đợi của mình: "Nó tới đột nhiên."
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      Nữ LâmHà Hoàng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Sandy

      Chương 82.3:

      Luôn luôn kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, Thời Chung đột nhiên phát câu cũng vô cùng khó khăn, trầm mặc hồi lâu, mới từ từ sửa sang lại ra câu, muốn biểu đạt khiếp sợ cùng với. . . . . . Mong đợi của mình: "Nó tới đột nhiên."

      Bộ dạng này của giống như trúng, cuối cùng lại sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng, chọc cho Nhậm Tư Đồ cười"Phốc" tiếng, bộ dạng lúc này của cực kỳ đáng , đáng đến nỗi cũng giống Thời Chung rồi. Nhậm Tư Đồ vuốt ve bụng, tiểu sinh mệnh nãy lại có thể dễ dàng thay đổi tình tình của Thời Chung như vậy? "Đúng vậy, chúng ta còn chưa làm xong cuộc hôn lễ, nó tới rồi."

      Thời Chung ngồi ở bên cạnh , dịu dàng nâng tay của , hôn mu bàn tay : "Vậy chờ sanh ra nó, cho em hôn lễ lớn."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Tiểu Từ gần sau ba phút mới đuổi theo Thời Chung, tới bên ngoài phòng truyền nước biển.

      Vừa mới đẩy cửa ra, chuẩn bị vào, bước chân của Tiểu Từ liền ngừng.

      Từ khe cửa ,Tiểu Từ nhìn thấy Thời Chung ngồi ngay ngắn ở đó, Nhậm Tư Đồ vừa vô nước biển, vừa tựa đầu nghiêng cái, lẳng lặng tựa vào vai Thời Chung.

      Năm tháng tĩnh lặng, dịu dàng trôi qua,. . . . . . Tiểu Từ làm sao có thể dễ dàng quấy rầy? Dĩ nhiên là dừng chút liền rón rén lui ra.

      ***

      tháng sau.

      Tưởng Minh Đức bị kết án có tôi, bỏ tù, ngay cả Phương Vi Vi lúc trước chỉ điểm chắc chắn Thời Chung hối lộ cũng phản cung, mình bị Tưởng Minh Đức xui khiến làm ngụy chứng cứ hãm hại Thời Chung.

      Thời thế thay đổi , truyền thông bỏ qua, đem lịch sử vài chục năm trước của Tưởng Minh Đức đào lên, còn trong sạch của Thời Chung, đem Tưởng gia đánh vào đáy cốc.

      Tưởng Lợi Đức bị giận đến nhập viện, nằm viện có hai lần chảy máu não, căn bản thành phế nhân, xây dựng Lợi Đức gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có, Từ Kính gây áp lực nhiều phương diện, cùng với áp lực dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, đại hội cổ đông của xây dựng Lợi Đức quyết định tước chức vị Hội Đồng Quản Trị của Tưởng Lợi Đức cùng với Tưởng Minh Đức, bọn họ lại coi Tưởng Lệnh Thần là cái đinh trong mắt, nhân cơ hội này nhất cử tước bỏ chức vụ của Tưởng Lệnh Thần trong công ty.

      Tưởng Lệnh Thần là hoa hoa công tử, trong đêm thành nghèo túng như chuột chạy qua đường, xe ủi nhập viện , còn mắc vào nghi án bắt có trẻ em, mặc dù có đủ lý do phóng thích, nhưng thẻ tín dụng bị ngừng, tài sản còn dư lại duy nhất —d*đ&l^q@đ—, là chiếc xe, phải đụng hư chính là bị cảnh sát tịch thu.

      Bao nhiêu đá bỏ xuống giếng, Tưởng Lệnh Thần nằm viện quá ngày bị đuổi do thiếu viện phí, có số người tò mò muốn biết tình nên đến bệnh viện thăm, khi biết có vị "Thẩm tiểu thư" trả toàn bộ viện phí cho Tưởng Lệnh Thần, mọi người còn cho là cả thế giới chỉ còn sót lại người tốt như thê,s giúp đỡ cách mù quáng? Dù sao các minh tinh từng qua lại với Tưởng thiếu gia trước đây, bây giờ với bào chỉ mình với Tưởng thiếu gia chỉ có mối quan hệ bạn bè bình thường đến thể "Bình thường" hơn nữa, rốt cuộc là từ chỗ nào nhô ra cái "Thẩm tiểu thư" vậy?

      Mà có số chuyện, cần phải quan tâm nhiều hơn chút ——

      Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu" hai người trong Thời Chung tiên sinh bày tỏ: "Thông báo cho truyền thông việc này kết thúc rồi, cần tốn nhiều sức, chắc chắn xây dựng Lợi Đức còn như trước nữa."

      Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu", Từ Kính : "Tính ra năng lực của Tưởng Vĩ Đức kém hơn so với Tưởng Minh Đức và Tưởng Lợi Đức, tôi chờ ông ta tới cửa cầu xin tôi thu mua Lợi Đức."

      Thời Chung lại : "Nếu Tưởng Lợi Đức là biết mình tân tân khổ khổ mấy chục năm khai sáng nhãn hiệu mà cứ như vậy xong đời, chắc lên cơn rồi chảy máu não nữa đấy, Từ tổng, sao lại ác như vậy chứ?"

      Từ Kínhcười: "Đây là nguyên tắc của tôi, nếu như muốn đối phó với đối thủ, nhất định phải tiêu diệt cách triệt để , cho ta bất cứ con đường sống nào để trở mình."

      Lúc này, điện thoại Từ Kính vang lên, sau khi xem thông báo điện thoại, sandy, liền nở nụ cười.

      Thời Chung đến gần xem thử, ra là phụ tá của Tôn Dao gởi tin nhắn tới, nội dung tin nhắn khách sáo mà cứng rắn: "Từ tiên sinh, chị Dao Dao nhận được quà ngài tặng, tôi thay mặt chị Dao Dao cám ơn ngài, chị ấy rất thích món quà đó, nhưng là. . . . . . Quá quý trọng, chị ấy thể nhận."

      Gần đây Tôn Dao ở nước ngoài nhận được giải thưởng, ai cũng có thể đoán được Từ Kính đưa đại lễ, đồng thời, cũng có thể đoán được ——"

      "Đây nhất định phải là lời của Tôn Dao. Cá tính của , làm sao loại lời khách khí này, quà tặng quá quý trọng cho nên thể nhận?" Thời Chung như vậy.

      Từ Kính bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Nhất định : cái đồ gì đây? Lão nương lạ gì, ném. Phụ tá dám vật lộn để đọ sức mặt mũi, mới soạn tin nhắn từ chối uyển chuyển như vậy.

      Thời Chung vỗ vỗ bả vai Từ Kính bày tỏ an ủi: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa."

      Từ Kính sớm thành thói quen, cũng thẳng thắng: "Từ lúc sinh ra đến nay, ấy là đối thủ khó khăn nhất tôi đụng phải, nhưng mà sao, tôi là người rất kiên nhẫn, ấy là dối thủ đáng giá, tôi theo đấu cùng ấy cả đời cũng sao."

      ***

      Mười tháng sau.

      Trung tâm Trung Hâm buôn bán phát triển ngừng, đồng thời, mười tháng hoài thai cũng đến lúc Nhậm Tư Đồ hạ sinh.

      Quảng trường Trung Hâm cắt băng xong, các truyền thông tranh nhau đưa tin, chủ tịch Trung Hâm, Thời Chung, lại vắng mặt trong buổi cắt băng khánh thành lần đầu tiên.

      Bởi vì vào ngày này, cũng là ngày hứa hẹn với bà xã, cho đám cưới long trọng.

      Chỉ là trong hôn lễ nhiều hơn vị thể bỏ qua + l=q-đ—

      Tiểu Hinh Hinh.

      Ngay cả ông cụ Tần Tuấn, người từng thề độc tuyệt thừa nhận bất kỳ bất cứ người nào khác làm con dâu ngoại trừ Thẩm Thấm, cũng ở đây nhìn mặt mũi của Tiểu Hinh Hinh, đến đây dự hôn lễ.

      Ngày hôn lễ đó, Tần lão gia tử cố ý chọn lúc dâu trang điểm, dọn dẹp trang phục, tới phòng nghỉ ngơi của Tiểu Hinh Hinh. Bảo mẫu phụ trách trông chừng Tiểu Hinh Hinh thấy Tiểu Từ có vẻ mặt cứng nhắc khi ông cụ vào, có chút kiêng kỵ hỏi: "Vị này là?"

      Tiểu Từ vội vàng giới thiệu: "Đây là ba của Thời tiên sinh, ông nội của Tiểu Hinh Hinh."

      Lúc này bảo mẫu mới buông lỏng cảnh giác, Tiểu Từ liền trêu chọc Tiểu Hinh Hinh: "Tiểu Hinh Hinh, ông nội tới thăm con kìa!"

      Vốn dĩ Tần Tuấn nghiêm mặt, thế nào vui lòng đưa tay đụng gương mặt của trẻ cái, nhưng nghĩ đứa bé này này lại đưa bàn tay bé đầy thịt tóm lấy đầu ngón tay của ông, giống như chộp được cái gì tốt,đem ngón tay của ông nhét nhét vào cái miệng nhắn, chúm chím của bé.

      Nhưng vào lúc này, biết Thời Chung từ chỗ nào nhảy ra, đảo mắt liền đem Tiểu Hinh Hinh giật ra.

      Món ăn ngon như vậy lại bị người khác lấy , Tiểu Hinh Hinh nâng miệng, ủy khuất nhìn về phía cha mình.

      Cha cũng đau lòng, ngược lại nghiêm túc với : "Đừng có cái gì cũng nhét vào trong miệng như thế."

      Tiểu Hinh Hinh nháy nháy mắt, có dấu hiệu nào , "Oa" tiếng liền gào khóc lên.

      Công lực khóc của Tiểu Hinh Hinh rất cao, khóc đến bảo mẫu cũng biện pháp, dụ dỗ được, khóc đến Nhậm Tư Đồ trang điểm sát vách cũng kéo áo cưới có làn váy dài mét chạy qua, lảo đảo chạy tới —l#q@đ—

      Nhậm Tư Đồ vội vàng đem Tiểu Hinh Hinh ôm trong ngực trấn an, Tiểu Hinh Hinh rốt cuộc dừng khóc, vẫn còn nhịn được mà thút thít, Tần lão gia tử thấy cháu đáng thương, nhất thời đau lòng, liền quay đầu giận dữ mắng Thời Chung câu: "Sao ngươi lại la con bé?"

      la con bé khi nào chứ? Chỉ giáo dục con phải chú ý vệ sinh cá nhân. . . . . . Thời Chung muốn biện giải cho mình câu, Tần lão gia tử lại nghe cũng nghe , thấy Tiểu Hinh Hinh điềm đạm đáng nằm ở vai Nhậm Tư Đồ, vội vã vòng qua sau lưng Nhậm Tư Đồ, nhìn mặt của Tiểu Hinh Hinh đầy nước mắt, tận hết sức lực dụ dỗ bé: "Tiểu Hinh Hinh, đừng khóc đừng khóc, có ông nội làm chỗ dựa cho con, cần sợ nó."

      ". . . . . ."

      Thời Chung liếc mắt nhìn bà xã bận rộn dỗ đứa bé, nhìn lại ba mình trưng ra bộ mặt quở trách phía sau, vội vàng giả trang các loại mặt quỷ trêu chọc Tiểu Hinh Hinh vui vẻ, cuối cùng liếc mắt nhìn Tiểu Hinh Hinh, mặc dù mắt còn ngấn lệ nhưng ràng cất giấu tia hả hê, rốt cuộc cảm nhận được cuộc sống tràn đầy ác ý. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :