Editor: Sandy
Chương 82.3:
Luôn luôn kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, Thời Chung đột nhiên phát câu cũng vô cùng khó khăn, trầm mặc hồi lâu, mới từ từ sửa sang lại ra câu, muốn biểu đạt khiếp sợ cùng với. . . . . . Mong đợi của mình: "Nó tới đột nhiên."
Bộ dạng này của giống như trúng, cuối cùng lại sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng, chọc cho Nhậm Tư Đồ cười"Phốc" tiếng, bộ dạng lúc này của cực kỳ đáng , đáng đến nỗi cũng giống Thời Chung rồi. Nhậm Tư Đồ vuốt ve bụng, tiểu sinh mệnh nãy lại có thể dễ dàng thay đổi tình tình của Thời Chung như vậy? "Đúng vậy, chúng ta còn chưa làm xong cuộc hôn lễ, nó tới rồi."
Thời Chung ngồi ở bên cạnh , dịu dàng nâng tay của , hôn mu bàn tay : "Vậy chờ sanh ra nó, cho em hôn lễ lớn."
". . . . . ."
". . . . . ."
Tiểu Từ gần sau ba phút mới đuổi theo Thời Chung, tới bên ngoài phòng truyền nước biển.
Vừa mới đẩy cửa ra, chuẩn bị vào, bước chân của Tiểu Từ liền ngừng.
Từ khe cửa ,Tiểu Từ nhìn thấy Thời Chung ngồi ngay ngắn ở đó, Nhậm Tư Đồ vừa vô nước biển, vừa tựa đầu nghiêng cái, lẳng lặng tựa vào vai Thời Chung.
Năm tháng tĩnh lặng, dịu dàng trôi qua,. . . . . . Tiểu Từ làm sao có thể dễ dàng quấy rầy? Dĩ nhiên là dừng chút liền rón rén lui ra.
***
tháng sau.
Tưởng Minh Đức bị kết án có tôi, bỏ tù, ngay cả Phương Vi Vi lúc trước chỉ điểm chắc chắn Thời Chung hối lộ cũng phản cung, mình bị Tưởng Minh Đức xui khiến làm ngụy chứng cứ hãm hại Thời Chung.
Thời thế thay đổi , truyền thông bỏ qua, đem lịch sử vài chục năm trước của Tưởng Minh Đức đào lên, còn trong sạch của Thời Chung, đem Tưởng gia đánh vào đáy cốc.
Tưởng Lợi Đức bị giận đến nhập viện, nằm viện có hai lần chảy máu não, căn bản thành phế nhân, xây dựng Lợi Đức gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có, Từ Kính gây áp lực nhiều phương diện, cùng với áp lực dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, đại hội cổ đông của xây dựng Lợi Đức quyết định tước chức vị Hội Đồng Quản Trị của Tưởng Lợi Đức cùng với Tưởng Minh Đức, bọn họ lại coi Tưởng Lệnh Thần là cái đinh trong mắt, nhân cơ hội này nhất cử tước bỏ chức vụ của Tưởng Lệnh Thần trong công ty.
Tưởng Lệnh Thần là hoa hoa công tử, trong đêm thành nghèo túng như chuột chạy qua đường, xe ủi nhập viện , còn mắc vào nghi án bắt có trẻ em, mặc dù có đủ lý do phóng thích, nhưng thẻ tín dụng bị ngừng, tài sản còn dư lại duy nhất —d*đ&l^q@đ—, là chiếc xe, phải đụng hư chính là bị cảnh sát tịch thu.
Bao nhiêu đá bỏ xuống giếng, Tưởng Lệnh Thần nằm viện quá ngày bị đuổi do thiếu viện phí, có số người tò mò muốn biết tình nên đến bệnh viện thăm, khi biết có vị "Thẩm tiểu thư" trả toàn bộ viện phí cho Tưởng Lệnh Thần, mọi người còn cho là cả thế giới chỉ còn sót lại người tốt như thê,s giúp đỡ cách mù quáng? Dù sao các minh tinh từng qua lại với Tưởng thiếu gia trước đây, bây giờ với bào chỉ mình với Tưởng thiếu gia chỉ có mối quan hệ bạn bè bình thường đến thể "Bình thường" hơn nữa, rốt cuộc là từ chỗ nào nhô ra cái "Thẩm tiểu thư" vậy?
Mà có số chuyện, cần phải quan tâm nhiều hơn chút ——
Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu" hai người trong Thời Chung tiên sinh bày tỏ: "Thông báo cho truyền thông việc này kết thúc rồi, cần tốn nhiều sức, chắc chắn xây dựng Lợi Đức còn như trước nữa."
Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu", Từ Kính : "Tính ra năng lực của Tưởng Vĩ Đức kém hơn so với Tưởng Minh Đức và Tưởng Lợi Đức, tôi chờ ông ta tới cửa cầu xin tôi thu mua Lợi Đức."
Thời Chung lại : "Nếu Tưởng Lợi Đức là biết mình tân tân khổ khổ mấy chục năm khai sáng nhãn hiệu mà cứ như vậy xong đời, chắc lên cơn rồi chảy máu não nữa đấy, Từ tổng, sao lại ác như vậy chứ?"
Từ Kínhcười: "Đây là nguyên tắc của tôi, nếu như muốn đối phó với đối thủ, nhất định phải tiêu diệt cách triệt để , cho ta bất cứ con đường sống nào để trở mình."
Lúc này, điện thoại Từ Kính vang lên, sau khi xem thông báo điện thoại, sandy, liền nở nụ cười.
Thời Chung đến gần xem thử, ra là phụ tá của Tôn Dao gởi tin nhắn tới, nội dung tin nhắn khách sáo mà cứng rắn: "Từ tiên sinh, chị Dao Dao nhận được quà ngài tặng, tôi thay mặt chị Dao Dao cám ơn ngài, chị ấy rất thích món quà đó, nhưng là. . . . . . Quá quý trọng, chị ấy thể nhận."
Gần đây Tôn Dao ở nước ngoài nhận được giải thưởng, ai cũng có thể đoán được Từ Kính đưa đại lễ, đồng thời, cũng có thể đoán được ——"
"Đây nhất định phải là lời của Tôn Dao. Cá tính của , làm sao loại lời khách khí này, quà tặng quá quý trọng cho nên thể nhận?" Thời Chung như vậy.
Từ Kính bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhất định : cái đồ gì đây? Lão nương lạ gì, ném. Phụ tá dám vật lộn để đọ sức mặt mũi, mới soạn tin nhắn từ chối uyển chuyển như vậy.
Thời Chung vỗ vỗ bả vai Từ Kính bày tỏ an ủi: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa."
Từ Kính sớm thành thói quen, cũng thẳng thắng: "Từ lúc sinh ra đến nay, ấy là đối thủ khó khăn nhất tôi đụng phải, nhưng mà sao, tôi là người rất kiên nhẫn, ấy là dối thủ đáng giá, tôi theo đấu cùng ấy cả đời cũng sao."
***
Mười tháng sau.
Trung tâm Trung Hâm buôn bán phát triển ngừng, đồng thời, mười tháng hoài thai cũng đến lúc Nhậm Tư Đồ hạ sinh.
Quảng trường Trung Hâm cắt băng xong, các truyền thông tranh nhau đưa tin, chủ tịch Trung Hâm, Thời Chung, lại vắng mặt trong buổi cắt băng khánh thành lần đầu tiên.
Bởi vì vào ngày này, cũng là ngày hứa hẹn với bà xã, cho đám cưới long trọng.
Chỉ là trong hôn lễ nhiều hơn vị thể bỏ qua + l=q-đ—
Tiểu Hinh Hinh.
Ngay cả ông cụ Tần Tuấn, người từng thề độc tuyệt thừa nhận bất kỳ bất cứ người nào khác làm con dâu ngoại trừ Thẩm Thấm, cũng ở đây nhìn mặt mũi của Tiểu Hinh Hinh, đến đây dự hôn lễ.
Ngày hôn lễ đó, Tần lão gia tử cố ý chọn lúc dâu trang điểm, dọn dẹp trang phục, tới phòng nghỉ ngơi của Tiểu Hinh Hinh. Bảo mẫu phụ trách trông chừng Tiểu Hinh Hinh thấy Tiểu Từ có vẻ mặt cứng nhắc khi ông cụ vào, có chút kiêng kỵ hỏi: "Vị này là?"
Tiểu Từ vội vàng giới thiệu: "Đây là ba của Thời tiên sinh, ông nội của Tiểu Hinh Hinh."
Lúc này bảo mẫu mới buông lỏng cảnh giác, Tiểu Từ liền trêu chọc Tiểu Hinh Hinh: "Tiểu Hinh Hinh, ông nội tới thăm con kìa!"
Vốn dĩ Tần Tuấn nghiêm mặt, thế nào vui lòng đưa tay đụng gương mặt của trẻ cái, nhưng nghĩ đứa bé này này lại đưa bàn tay bé đầy thịt tóm lấy đầu ngón tay của ông, giống như chộp được cái gì tốt,đem ngón tay của ông nhét nhét vào cái miệng nhắn, chúm chím của bé.
Nhưng vào lúc này, biết Thời Chung từ chỗ nào nhảy ra, đảo mắt liền đem Tiểu Hinh Hinh giật ra.
Món ăn ngon như vậy lại bị người khác lấy , Tiểu Hinh Hinh nâng miệng, ủy khuất nhìn về phía cha mình.
Cha cũng đau lòng, ngược lại nghiêm túc với : "Đừng có cái gì cũng nhét vào trong miệng như thế."
Tiểu Hinh Hinh nháy nháy mắt, có dấu hiệu nào , "Oa" tiếng liền gào khóc lên.
Công lực khóc của Tiểu Hinh Hinh rất cao, khóc đến bảo mẫu cũng biện pháp, dụ dỗ được, khóc đến Nhậm Tư Đồ trang điểm sát vách cũng kéo áo cưới có làn váy dài mét chạy qua, lảo đảo chạy tới —l#q@đ—
Nhậm Tư Đồ vội vàng đem Tiểu Hinh Hinh ôm trong ngực trấn an, Tiểu Hinh Hinh rốt cuộc dừng khóc, vẫn còn nhịn được mà thút thít, Tần lão gia tử thấy cháu đáng thương, nhất thời đau lòng, liền quay đầu giận dữ mắng Thời Chung câu: "Sao ngươi lại la con bé?"
la con bé khi nào chứ? Chỉ giáo dục con phải chú ý vệ sinh cá nhân. . . . . . Thời Chung muốn biện giải cho mình câu, Tần lão gia tử lại nghe cũng nghe , thấy Tiểu Hinh Hinh điềm đạm đáng nằm ở vai Nhậm Tư Đồ, vội vã vòng qua sau lưng Nhậm Tư Đồ, nhìn mặt của Tiểu Hinh Hinh đầy nước mắt, tận hết sức lực dụ dỗ bé: "Tiểu Hinh Hinh, đừng khóc đừng khóc, có ông nội làm chỗ dựa cho con, cần sợ nó."
". . . . . ."
Thời Chung liếc mắt nhìn bà xã bận rộn dỗ đứa bé, nhìn lại ba mình trưng ra bộ mặt quở trách phía sau, vội vàng giả trang các loại mặt quỷ trêu chọc Tiểu Hinh Hinh vui vẻ, cuối cùng liếc mắt nhìn Tiểu Hinh Hinh, mặc dù mắt còn ngấn lệ nhưng ràng cất giấu tia hả hê, rốt cuộc cảm nhận được cuộc sống tràn đầy ác ý. . . . . .
Last edited by a moderator: 14/4/15