1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 74:

      Edit: Thiên Kết

      Từ Kính hoàn toàn có thể ngờ được phản ứng của Tôn Dao khi ta những lời này. Quả nhiên đúng như ta dự liệu, bộ dạng giống như nuốt phải con ruồi chán ghét mà muốn nôn ra.

      Nhiều năm như vậy, cũng thành thói quen chán ghét ta, Từ Kính cũng sớm hình thành thói quen như vậy nên dù trong lòng dâng lên chút đau nhói nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vênh mặt hất hàm : “Tôi cho thời gian suy nghĩ, nhưng chớ có suy tính quá lâu, dù sao chồng của bạn thân cũng đợi được lâu đâu.”

      Khi Tôn Dao về nhà thấy Nhậm Tư Đồ xem TV.

      Chính là bản tin thời lúc mười hai giờ, công ty xây dựng Lợi Đức chuẩn bị xây dựng trung tâm thương mại thế hệ mới.

      Nhậm Tư Đồ cầm điều khiển TV được lời nào, tôn dao cũng chỉ nhắm mắt nghe tin tức, liền đem lời trong lòng Nhậm Tư Đồ ra hộ: “Họ Tưởng kia cũng quá ác độc, đây đúng là cỏ tận gốc mà.”

      Nhậm Tư Đồ lắc đầu rồi tắt TV.

      “Chủ nhật tốt lành cũng bị tin tức này làm cho hỏng bét…” Nhưng kỳ dù chủ nhật có tin tức này cũng thể nào có chủ nhật vui vẻ.

      Vẻ mặt Nhậm Tư Đồ ủ dột, hai tuần này Tôn Dao quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, chuyện tìm Từ Kinh, tạm thời cho Nhậm Tư Đồ biết. Tôn Dao hiểu ấy, nếu biết nhất định khuyên nên đem chuyện hôn nhân của mình ra đánh cược vì Thời Chung và ấy, nhưng như thế đồng nghĩ với việc trơ mắt nhìn Thời Chung mất cây cỏ cứu mạng cuối cùng…

      Nhìn bộ dạng nay của Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao có chút cất được lời: “Tư Đồ, mình….”

      Nhưng khi Nhậm Tư Đồ ngẩng đầu lên nhìn Tôn Dao, lời chưa ra, đúng lúc điện thoại Nhậm tư Đồ vang lên, Nhậm Tư Đồ nhìn bộ dạng muốn lại thôi của Tôn dao, nghi ngờ liếc nhìn cái rồi nhận điện thoại.

      Đầu dây bên kia Thư ký Tôn : “Bà chủ, Thời tiên sinh về kịp để ăn cơm, các người đừng chờ ấy, cứ ăn trước .”

      Khó có khi Thời Chung được về nhà ăn cơm, người giúp việc trong phòng bếp rất bận rộn, rất nhiều ngày thấy Thời Chung nên Tầm Tầm cũng rất hưng phấn, nay Thư ký Tôn như vậy, Nhậm Tư Đồ khỏi nhìn vào bếp cái---Tầm Tầm cười híp mắt đem bát đũa sắp xếp lên bàn ăn, tiểu tử này có nhiều biết bao mong đợi được gặp ba chân dài, cần ra cũng biết.

      “Có phải ở công ty xảy ra chuyện gì ?”

      phải, Thời tiên sinh lúc này ở bệnh viện.”

      Bị dọa cho sợ, Nhậm Tư Đồ ngồi ghế salon “Vụt” đứng lên: “ ấy bị sao vậy?”

      Lời vừa ra, ngay cả người giúp việc tỏng bếp cũng ló đầu ra, Tầm Tầm cũng buông chén đĩa trực tiếp chạy tới trước mặt Nhậm Tư Đồ, vóc dáng nho dù có cố thế nào cũng với tới điện thoại di động, Tầm Tầm định bước lên ghế salon, tiến tới bên cạnh điện thoại, mắt to nhìn chằm chằm nghe xem bên kia cái gì.

      “Là Tiểu Từ. Bởi vì Thời tiên sinh xe khác nên, mà Tiểu Từ cùng với Cẩu Tử chung xe, biết tại sao lại xảy ra xung đột nên bị thương chút, Thời tiên sinh ghế vào bệnh viện nhiền lát rồi trở về công ty.”

      Nhậm Tư Đồ nghe rất , nhưng Tầm Tầm lại , mỗi hai chữ “bệnh viện” lọt vào lỗ tai, Tầm Tầm liền nóng nảy, trong nháy mắt nhảy từ ghế salon xuống, chạy thẳng vào phòng mình, trong chốc lát vác ba lô vọt ra khỏi phòng, chân mày nghiêm túc nhíu lại: “Bệnh viện nào? Con muốn thăm ba chân dài.”

      Nhậm Tư Đồ vội vàng đem tên tiểu quỷ ôm trở lại: “ phải ba Thời Chung bị bệnh, mà là chú Tiểu Từ.”

      Tình cảnh trước mắt làm cho hốc mắt Tôn Dao nóng lên, nhịn được mà quay mặt .

      Nét mặt Tầm Tầm càng ngày càng giống

      người, nhất là khi cau mày, nhưng hôm nay trong suy nghĩ nó nhìn nhận người cha, mà phải là ta…

      Nhìn nhận người mẹ, càng phải là … Loại tâm tình này xuất trong lồng ngực Tôn Dao, hốc mắt cũng theo đó mà trở nên nóng, vội vã liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tớ thiếu chút nữa quên, buổi chiều còn có kiện cắt băng khánh thành, tớ ở đây ăn được, trước đây.”

      Nhậm Tư Đồ đem Tầm Tầm yên đặt lên ghế sofa, nhìn theo Tôn Dao ở phía trước, chỉ kịp hỏi câu: “ phải trưa nay tham gia kiện cắt băng đó rồi sao?”

      Lúc này Tôn Dao vào thang máy, làm bộ như nghe thấy, cứ im lặng như vậy mà rời .

      Buổi chiều sau khi đưa Tầm Tầm tới lớp, Nhậm Tư Đồ liền tới bệnh viện thăm Tiểu Từ, hoàn toàn biết khi mình vừa lái xe rời khỏi cổng trường, chân Tầm Tầm bước theo sau, thằng bé lưng đeo cặp sách, ra sức chạy như điên.

      Bạn Tầm Tầm trốn học.

      Dùng tiền tiêu vặt mua đống lớn đồ ăn vặt, cặp sách của cậu bị nhét đầy, ở bên ngoài siêu thị bắt chiếc taxirồi : “Tòa nhà Trung Hâm.”

      xong lại móc ở trong túi ra cái điện thoại di động cũ, lên web tra địa chỉ: “Đường 11, khu Tài chính.”

      Chỉ là Tầm Tầm ngờ, bản thân trăm ngàn khổ cực trốn học lại chụp hụt…

      Sau khi mục đích tới đây, cậu liền đem cặp sách đặt ghế, bóng dáng nghiêm túc nho này thu hút rất nhiều người vây xem: “Đứa bé này ở đâu tới vậy?”

      “Tìm cha.”

      “Cha? Là ai?”

      “Nó cha nó là Tổng giám đốc Thời.”

      thể nào. Tổng giám đốc Thời mới kết hôn lâu… đúng, phải hôn lễ thành sao?”

      “Tôi cũng biết, vốn là muốn điện thoại hỏi thư ký Tôn chút, chắc ấy biết mọi chuyện, nhưng lại gọi được.”

      “Khẳng định là gọi được rồi. Thư ký Tôn theo Tổng giám đốc Thời tới Tập đoàn Kính Nam, khẳng định là có tiến triển gì, nào có rảnh nhận điện thoại của cậu?”

      “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để thằng bé này ngồi chờ nguyên buổi chiều?”

      Tầm Tầm lắng tai nghe, con ngươi nho lay chuyển, lấy điện thoại ra tìm kiếm hồi…

      Tập đoàn Kính Nam.

      Sờ ví tiền lần nữa, tính toán thấy cũng còn lại bao nhiêu, nhưng xem chừng cũng đủ thuê xe. Tầm Tầm hai lời liền nhảy xuống khỏi ghế về phía thang máy, chị tiếp tân nhìn bóng dáng bé như bay về phía trước cuống quýt kêu: “Này! Người bạn , em đâu vậy?”

      Lúc này Tầm Tầm vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, thân hình bé liền biến mất hoàn toàn khỏi ánh mắt của tiếp tân.

      Đáng tiếc khi tới Tập đoàn Kính Nam Tầm Tầm cũng gặp tình cảnh tương tự…

      Bị chặn lại.

      “Cháu tới tìm Thời Chung, ông ấy tới chỗ này để họp.”

      Tập đoàn Kính Nam có quy mô mà Trung Hâm thể sững sờ được, cả tòa nhà lớn đều là của mình Tập đoàn, Tầm Tầm mới ở lầu bị nhân viên an ninh chặn lại, rồi bị dẫn đến chỗ của quản lý.

      “Người bạn , cháu tìm ai?”

      “Thời Chung.”

      “Thời Chung là ai? Làm ở bộ phận nào, ta có thể giúp cháu gọi cậu ta xuống.”

      phải phải, ông ấy tới đây để họp.”

      Quản lý có chút khó hiểu, suy nghĩ chút rồi : “Là như thế này, người bạn , nếu cháu có thể thể nào lên lầu, chỉ có thể để người ở xuống đón, hoặc là… để nhân viên bảo vệ ở đây cùng chờ với cháu đến khi cậu ta xuống, được chứ?”

      Tầm Tầm có vẻ khó xử hơn so với vị quản lý này, cậu cũng suy nghĩ chút rồi : “Nhưng cháu còn thời gian nữa rồi…”

      Là cậu trốn học ra ngoài, vốn là muốn đưa đồ an ủi sau đó trở về lớp học, như vậy thần biết quỷ hay, Nhậm Tư Đồ cũng phát nó trốn học, nó cũng bị mắng.

      Muốn cậu ở lại chỗ này đợi Thời Chung, nhất định là phải đợi đến gần tối, khi Nhậm Tư Đồ tới trường đón, tất cả bị bại lộ…

      lúc khó xử quản lý tình cờ liếc mắt nhìn về phía sau lưng Tầm Tầm, nhất thời liền bắt đầu cẩn thận. Quản lý đứng thẳng, kính cẩn lễ phép hướng về phía đó chào hỏi: “Từ tiên sinh.”

      Tầm Tầm tò mò quay đầu nhìn lại, sững sốt.

      Cậu nhớ người này…

      Chính là người xấu hại cậu tứ cầu thang.

      Từ Kính ngồi xe lăn, được người đẩy tới trước mặt Tầm Tầm. Tầm Tầm theo bản năng lùi về phía sau bước, nhưng đối với Từ Kính làm cho người ta đoán được suy nghĩ vô cùng kiên cường, có nửa điểm né tránh.

      Cho đến khi người trợ lý đẩy xe lên tiếng phá vỡ khí im lặng này: “Người bạn tới đây làm gì?”

      đợi người quản lý trả lời, Tầm Tầm đem khuôn mặt nhắn ngạo nghễ giương lên: “Cháu tới tìm ba.”

      Vẻ mặt trầm ổn cảm xúc giống như pho tượng của Từ Kính lúc này thoáng vẻ bối rối.

      Đoán chừng đến nay chưa từng có ai có thể nhìn thấy vẻ mặt sững sốt này của Từ tiên sinh lừng lẫy.
      Last edited: 2/2/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Tầm Tầm rất ghét ông chú cứ nhìn mình chằm chằm kia, cậu liếc vòng, thấy trợ lý đứng sau ông chú kia, những thế. . . . . . Quản lý đại sảnh còn kính cẩn lễ phép gọi này là "Từ tiên sinh" nữa, như vậy ấy chắc chắn là ông chủ ở đây —— Tầm Tầm quyết định bỏ qua tồn tại của chú ngồi xe lăn, cực kỳ chân thành tha thiết ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý, : "Ba em đến đây họp, em đến đưa đồ cho ba rồi trở về học. ơi, giúp em mà."

      Thằng bé này rất thông minh, đáng tiếc đánh giá sai tình thế, cầu xin lầm người rồi, Từ Kính nhanh chóng phục hồi lại, gì, chỉ hướng hất cằm về phía lối vào, trợ lý Tiêu Viên lập tức hiểu ý, vẻ mặt hiền hoà với Tầm Tầm: "Được, để dẫn em lên."

      Tầm Tầm rất thích này, nghe thấy thế ngừng gật đầu, thấy Tiêu Viên đẩy xe lăn vào, Tầm Tầm lập tức đuổi theo —— theo sát bên cạnh Tiêu Viên, cố gắng cách xa cái người ngồi xe lăn kia.

      Nhìn thấy Tiêu Viên vào mà cần quét thẻ, bảo vệ trực tiếp mở cửa cho qua, Tầm Tầm càng cảm thán bản thân nhìn nhầm người. Cũng vì vậy nên trong thang máy, Tiêu Viên hỏi cái gì cậu cũng ngoan ngoãn trả lời.

      "Người bạn , ba em tên là gì?"

      "Dạ là Thời Chung."

      " mình em đến đây, mẹ em nhất định lo lắng."

      "Em chuồn từ trường ra đây, mẹ em vẫn tưởng em ở trong lớp."

      Từ kính ngồi xe lăn, mặc dù gì, cũng quay lại nhìn Tầm Tầm và Tiêu Viên ở đằng sau, nhưng tất cả vấn đề Tiêu Viên hỏi đều là hỏi giúp , chỉ có thể nhìn thằng bé qua vách thang máy phản quang, thấy vẻ mặt nó rất sống động.

      Khi Tầm Tầm nằm viện, Tiêu Viên có đến thăm bệnh cùng nhưng thằng bé này biết, bây giờ còn làm quen với cậu ta nữa.

      Thậm chí nó còn bày ra bộ dạng sùng bái khi thấy Tiêu Viên gọi điện: "Phó tổng phụ trách tiếp đãi người nào của Trung Hâm?"

      ". . . . . ."

      "Được." xong liền huỷ lệnh thang máy, ấn vào lầu chỗ Phó tổng làm việc.

      Tầm Tầm cứ như vậy bị dẫn vào phòng tiếp khách. trai tốt bụng và chú xấu tính đều rồi, chỉ còn lại mình cậu đông trong phòng khách.

      Cửa vừa mở ra, Tầm Tầm liền ngẩng đầu nhìn lên, sau khi nhìn thấy người đến là dì xinh đẹp mà phải Thời Chung xong, cặp mắt tràn ngập hy vọng của cậu thoáng đơn.

      Dì xinh đẹp đem thức uống và đồ ăn vặt đặt trước mặt Tầm Tầm: "Người bạn , chờ chút, bọn họ ra ngay."

      Tầm Tầm vốn có khẩu vị, nhất là nghĩ đến việc ngộ nhỡ Nhậm Tư Đồ đến trường đón cậu, phát ra. . . . . . Nhưng dõi mắt nhìn lên, bàn đều là đồ cậu thích ăn liền nhịn được nuốt nước miếng.

      Vừa bóc được gói xoài sấy khô, cửa phòng khách lại bị người đẩy ra. Đáng tiếc người tới vẫn phải Thời Chung, mà là chú ngồi xe lăn hung dữ.

      Từ Kính có thể cảm thấy đứa này có địch ý với mình. ra ngay cả ánh mắt của nó cũng cực kỳ giống . Khi lần đầu tiên ba dẫn Từ Kính Duyên bước vào nhà họ Từ cũng dùng ánh mắt ấy nhìn thằng em biết chui từ đâu ra, chỉ là thời niên thiếu, ai ngờ tương lai xảy ra bước ngoặt lớn tới vậy.

      Mà bộ dạng đứa bé quật cường mím môi giống hệt Tôn Dao, cực kỳ giống.

      Từ Kính trượt xe lăn vào phòng tiếp khách: "Ba cháu vẫn còn ở trong chuyện cùng Phó tổng, chú chờ với cháu."

      Tầm Tầm lên tiếng.

      "Lần trước làm cháu té cầu thang, chú xin lỗi."

      Từ Kính xong, xe lăn đến trước mặt Tầm Tầm, tựa như trong cuộc đàm phán, Từ Kính: "Chấp nhận lời xin lỗi của chú nhé?"

      Tầm Tầm nhìn bàn tay đưa ra của Từ Kính, suy tư lâu, từ từ đưa tay ra nhưng vẫn còn do dự. Đúng lúc này, Từ Kính liền cầm lấy tay cậu: "Đồng ý."

      Tầm Tầm cứ như vậy bị ép buộc đón nhận lời xin lỗi của người này nhưng, nam tử hán lời phải giữ lời, bắt tay giảng hòa rồi, dù vẻ mặt Tầm Tầm vẫn sa sầm nhưng vẫn dịch mong sang nhường chỗ, Từ Kính nhận ý tốt của cậu, tay khẽ chống lên thành ghế sofa rồi dời người từ xe lăn lên ghế.

      "Rốt cuộc bao giờ ba cháu mới ra ngoài?"

      "Nhanh thôi." Từ Kính hiển nhiên thích bất cứ chuyện gì có liên quan đến người "ba" kia, giọng điệu hơi đanh lại chuyện. nhìn chằm chằm vào vết thương cũ cánh tay Tầm Tầm: "Đây là lần trước té bị thương à?"

      Tầm Tầm sờ lên vết sẹo, như chiến sĩ chiến thắng trở về, khóa miệng nhếch lên nụ cười hài lòng: "Đây là vết sẹo lần đầu tiên cháu đánh nhau thắng để lại. Ba cháu gọi cái này là huy chương."

      Đứa này chẳng câu nòi rời "người ba" kia cả, Từ Kính cam thấy hơi bị đè nén, giọng lạnh : "Trẻ con thể động tý là đánh nhau được, mẹ cháu đau lòng."

      Tầm Tầm hơi khinh thường: "Nó đáng bị thế, ai bảo nó cháu được nhặt từ đống rác về."

      "....."

      "Tại sao chú gì thế?" Tầm Tầm nghi ngờ nhìn Từ Kính đột nhiên im lặng.

      Từ Kính dơ tay, gần như là theo bản năng muốn kiểm tra đỉnh đầu thằng bé, nhưng tay mới vươn ra nửa, thằng bé vô thức nghiêng đầu trốn tránh. Từ Kính chỉ có thể thu tay, tựa như vô ý hỏi: "Bị nó như vậy có phải rất khổ sở ?"

      Tầm Tầm vung tay lên, làm như để ý: "Cháu quen rồi. Bọn nó đều cười cháu là thằng có bố, cháu được nhặt từ đống rác về, về sau, mỗi lần họp phụ huynh, chỉ cần ba chân dài có mặt...." Suy nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Tầm Tầm cười tươi như hoa, dứt khoát "Ha ha" mấy tiếng.

      Mặt Từ Kính nhìn ra cảm xúc, chỉ có điều quả đấm nắm lại càng chặt.

      "Ba chân dài của cháu rất lợi hại, nhiều người thấy ông ấy còn dám , có lần ông ấy đến đón cháu tan học, mấy bạn học hay cười nhạo cháu sợ đến nỗi chẳng dám gì, sau này cũng dám ném đồ vào cặp sách của cháu nữa." Tầm Tầm vẫn cố hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, háo hức kể lại cho Từ Kính nghe.

      Từ Kính cười phụ họa, nhưng mở miệng gì nữa.

      Tầm Tầm rất vui vẻ, nhất là khi đến công trạng vĩ đại, suýt chút quên thời gian, cậu xem đồng hồ: "Ôi! trễ vậy rồi à, cháu phải về trường đây!"

      Tầm Tầm vội vàng móc mấy thứ trong cặp sách ra, đặt túi đồ ăn vặt lớn lên bàn trà: "Đưa mấy thứ này cho ba cháu giúp cháu nhé, nhất là bức tranh này, nhất định phải đưa tận tay cho ba cháu nhé....!"

      Từ Kính quét mắt nhìn đống đồ ăn vặt kia liền bất đắc dĩ bật cời, nhưng khi thấy Tầm Tầm trịnh trọng đưa bức tranh cho , tim bỗng dưng căng lên, thể cười nổi.

      Bức tranh do chính thằng bé vẽ, dùng bút sáp bút nước, còn màu vẽ biết tên về bức tranh gia đình, đề là: Ba ơi cố lên!

      Từ Kính nhắm chặt mắt, giấu tất cả cảm xúc: "Chú đưa cháu về trường."

      "...." Hiển nhiên, Tầm Tầm vẫn kiêng kị lần trước đưa nó về nhà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hơi ngẩn ra.

      "Chỗ này khó bắt xe, ngộ nhỡ về muộn bị mẹ cháu phát cháu trốn học..."

      Từ Kính còn chưa xong, ánh mắt của Tầm Tầm cho biết: Thằng bé bị thuyết phục.

      Từ Kính ngồi trở lại xe lăn, về phía cửa: "Ngồi xe của chú tiết kiệm thời gian hơn, thôi."

      Tầm Tầm nhìn đồng hồ, quả đến giờ tan học, cậu ra quyết tâm, đề xuống toàn bộ khúc mắc, bước nhanh theo.


      đường ngồi xe về trường, Tầm Tầm hề hé răng, vẫn nhìn đồng hồ, dám sơ suất, Từ Kính thấy bộ dạng khẩn trương của cậu, nụ cười thoáng bên khóe miệng.

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang tâm trạng tốt đẹp của ---

      Là phó tổng gọi tới: "Từ tổng, Thời tổng của Trung Hâm tới chuyện, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta...."

      Từ Kính chăm chú nhìn Tầm Tầm ---- thằng bé vẫn cố chấp nhìn đồng hồ, lầm bầm cầu nguyện; chậm chút, chậm chút....

      Từ Kính thu lại ánh mắt thương, lạnh lùng : "Vẫn như trước , tạm thời đáp ứng, cũng đừng cự tuyệt. Tiếp tục kéo dài."

      Xe dừng ở cửa trường Cấm Hành, cách thời gian tan học đến mười phút, Tầm Tầm vội vàng tạm biệt Từ Kính, cậu xuống xe, quét mắt vòng, thấy bóng dáng Tầm Tầm. Cậu định thở phào đột nhiên nghe thấy giọng của Tôn Dao ---

      "Tầm Tầm!"

      Huyệt thái dương của Tầm Tầm giật giật, người cứng lại, rất lâu sau mới quay lại nhìn.

      Chỉ thấy xe của Tôn Dao đỗ cách đó xa, còn hạ cửa sổ xe xuống, cau này nhìn thằng bé vừa trốn học về.

      *

      ra Tôn Dao nhận ra chiếc xe kia của Từ Kính, sau đó mới thấy Tầm Tầm nhảy xuống từ chiếc xe đáng chết đó.

      ngờ mình đến đón Tầm Tầm tan học lại đụng trúng màn này.
      Last edited: 11/2/15
      Nữ LâmHà Hoàng thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Sandy

      Chương 76:

      Tôn Dao chút suy nghĩ liền xuống xe. Chạy nhanh qua bên kia đường, là, chút hình tượng cũng để ý, ánh mắt nghiêm túc như thế, còn kém chút nữa là có thể giả thành Mẫu Dạ Xoa rồi.

      Mắt thấy Tôn Dao chạy thẳng tới đến trước mặt, Tầm Tầm hoảng sợ, xong rồi, xong rồi. . . . . . Bị bắt quả tang rồi.

      "Hãy nghe con giải thích. . . . . ." Tầm Tầm cẩn thận mở miệng, ngờ còn chưa hết, liền bị Tôn Dao khiêng lên, cứ như vậy Tầm Tầm vừa thét lên, vừa bị Tôn Dao mang về trong xe của mình.

      Từ Kính thu hết màn vào mắt, trợ lý Tiêu nhìn Từ Kính, tay cũng đặt lên tay cầm cửa, ràng đợi chỉ thị của Từ Kính, nhưng Từ Kính chỉ nhàn nhạt lắc đầu, để Tôn Dao đem Tầm Tầm .

      Tầm Tầm biết Tôn Dao lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy tức giận như thế, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, : "Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ dì trở lại, được đâu hết."

      Tầm Tầm bị dọa, nào dám phản kháng nữa? Lúc này dùng sức gật đầu cái.

      Tôn Dao khí thế hung hăng giết quay lại bên cạnh xe Từ Kính, cũng kéo cửa xe bên cạnh Từ Kính, mà là trực tiếp tới ghế lái, tài xế thấy thế, vội vàng hạ xuống cửa sổ xe, vênh mặt hất hàm với trợ lý Tiêu và tài xế: "Hai ngươi xuống xe."

      Nhất thời tài xế bị luống cuống. Quay đầu lại hỏi ý Từ Kính.

      Từ Kính gật đầu, tài xế cũng chỉ có thể cúi gằm đầu xuống xe. Mà tài xế vừa xuống xe, Tôn Dao liền ngồi vào ghế lái, trực tiếp lái xe .

      Trợ lý Tiêu cũng chỉ có thể đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn đèn xe biến mất ở đầu đường kế tiếp. Tài xế lo âu nhìn trợ lý Tiêu, trợ lý Tiêu nhún nhún vai: mặc dù Từ tiên sinh lại tiện, nhưng đối phó với người phụ nữ, vẫn còn dư sức. .

      Nửa giờ sau.

      Ông chủ mình bị phụ nữ kia bắt cóc, đến giờ vẫn chưa về, trợ lý Tiêu và tài xế đứng ven đường sắp thành tượng rồi, hai người đàn ông bị bỏ rơi chỉ có thể tìm người bạn Tầm Tầm để giải buồn.

      Tầm Tầm bị khóa ở trong xe Tôn Dao, chỉ hạ kính xe xuống chút để hóng mát.

      Nhóc này tận mắt chứng kiến Tôn Dao cướp người giành xe như thế nào, nhìn lại thời gian chút, chân mày liền nhíu lại: "Rốt cuộc khi nào bọn họ mới trở lại?"

      Trợ lý Tiêu lắc đầu cái.

      Vừa nghĩ tới lúc ấy Tôn Dao nổi giận đùng đùng, nhóc con liên tiếp sợ: "Có phải Tôn Dao rất ghét chú ấy hay ?"

      Trợ lý Tiêu chau mày suy tư lâu: "Đó phải là ghét, đó là ."

      Tầm Tầm khó hiểu nhìn .

      hồi lâu, " thể nào, . . . . . . như ba mẹ của tôi vậy mới là , " Tầm Tầm hồi tưởng lúc Nhậm Tư Đồ và Thời Chung ở chung chỗ, có việc gì len lén hôn cái miệng cái, kéo tay bé mới phải . . . . . . Vẫn gật đầu cái, vẻ mặt rất khẳng định, "Nhưng mỗi lầnTôn Dao gặp mặt chú ấy là mỗi lần gây gổ, còn thiếu chút nữa là đánh nhau."

      Bộ dáng nghiêm túc suy tính của Tầm Tầm cực kỳ đáng , trợ lý Tiêu cũng nhịn được muốn đưa tay ngắt má cái, đáng tiếc bị cửa sổ xe ngăn lại, Trợ lý Tiêu chỉ có thể đứng ở ngoài cửa xe khoanh tay, làm như : "Nhóc con, ngược luyến tình thâm cháu hiểu được đâu."

      Vừa nhắc tới ngược luyến tình thâm, trợ lý Tiêu lại suy nghĩ sâu xa lần nữa, sửng sốt đem chính mình dọa sợ hết hồn, Tôn Dao mang ông chủ đến nơi nào? lâu như vậy rồi, phải xảy ra chuyện gì chứ?

      tình cũng kinh tâm động phách như Trợ lý Tiêu tưởng tượng, Tôn Dao cho xe dừng ở ven đường, đoạn đường này ít người qua lại, Từ Kính ngồisau xe câu cũng , xe ngừng, cũng chỉ lẳng lặng đấu mắt với Tôn Dao qua gương chiếu hậu xe, thủy chung trầm mặc.

      Tôn Dao chịu nổi như vậy, quá cái loại cảm giác bị người mặt chút biến sắc làm đau như thế nào, lần này lại bị trầm mặc của chọc cho bạo phát: "Từ Kính, bỏ qua cho Tầm Tầm, bỏ qua cho tôi, có được hay !"

      "Cậu bé là con , chỉ là dùng phương thức của mình từng bước bước vào sinh hoạt của nó mà thôi." Cuối cùng Từ Kính cũng mở miệng, giọng đều đều chút gợn sóng.

      "Con trai?" Tôn Dao cười khẩy, đây là chuyện rất đáng cười? Là lời vô căn cứ, " và tôi đều như nhau, có dưỡng dục nó, hai là có chăm sóc nó, căn bản có tư cách lấy thân phận là cha mẹ để xuất trong cuộc đời của nó. Mẹ của nó là Nhậm Tư Đồ, ba là Thời Chung, cả đời thể là Từ Kính !"

      "Thời Chung?" Từ Kính hừ lạnh tiếng, bỗng dưng đưa mắt nghiên nghiên, rốt cuộc còn là lạnh lùng nhìn vào mắt Tôn Dao nữa, mà con mắt dấy lên tia lửa, nhìn Tôn Dao, " Buổi chiều tôi vừa gặp người đàn ông kia, tôi chịu chìa tay giúp đỡ, ta cuối đầu như tên ăn xin, như vậy có tư cách gì làm ba Tầm Tầm?"

      Muốn chọc giận Từ Kính cũng phải là chuyện dễ dàng, nhưng hôm nay Tôn có thể cảm nhận được đầy ngập lửa giận, hoặc là. . . . . . Lửa ghen. Tôn Dao cười lạnh: " Từ Kính tôi từng biế phải như vậy, bộ dáng của bây giờ rất giống tiểu nhân."

      Từ Kính hơi ngẩn ra, đến tột cùng mình từng là dạng gì, sớm quên, lại càng muốn nhớ lại, nhưng những ngày tháng cùng trải qua có bao nhiêu tốt đẹp, nhớ ràng.

      Hoàn toàn đối lập với hôm nay. . . . . .

      " đúng, tôi sai, " giọng Tôn Dao lại xem thường, lời xoay chuyển, " ra trước nay đều là tiểu nhân, chỉ là che đậy quá tốt. . . . . ."

      Tốt đến mức cho là giúp . . . . . .

      Vẻ mặt của dần ra tia đau đớn.

      Tôn Dao theo bản năng tránh nhìn , giọng lạnh hơn so với trước kia: "Vừa nghĩ tới những chuyện trước đây làm với tôi, vừa nghĩ tới những chuyện làm, làm sao tôi có thể ở chung mái nhà với cả đời được


      đây? Tôi vừa sinh Tầm Tầm, mẹ tôi liền đem Tầm Tầm đưa cho người khác, bởi vì bà ấy cảm thấy đứa bé này là sỉ nhục, ra đứa bé phải, mới phải, vừa nhìn thấy mặt của , tôi liền nhớ tới tất cả vui trước đây, trói tôi ở bên cạnh cả đời, bằng để cho tôi chết ."

      ".........."

      "Cho nên, tôi để đứa bé này ra đời, càng có chuyện kết hôn với . Cho dù Thời Chung thành tên ăn xin, Nhậm Tư Đồ cũng thương ta, Tầm Tầm cũng xem ta là người ba giỏi nhất thế giới, về phần ..." Tôn Dao lặng lẽ quay đầu lại nhìn , thêm gì nữa.

      Lần đầu tiên trong đời Từ Kính bị người ta nhìn với ánh nhìn thương hại như vậy. ra ánh mắt của lại giống như nguyền rủa, nguyền rủa , mãi có người thương...

      ***

      Lúc Tôn Dao trở lại cửa trường học, gần giờ sau, từ Tầm Tầm có bản lĩnh nhìn mặt mà chuyện, tại tình trạng này, căn bản dám nhắc tới chú xe lăn nửa chữ, chỉ có thể khoanh tay trước ngực, đáng thương van xin: "Chuyện con trốn lớp, dì hàng vạn hàng nghìn ngạn vạn lần đừng cho Tư Đồ. Tôn Dao, dì tốt nhất..."

      Lúc hai người bọn họ về đến nhà, Nhậm Tư Đồ còn chưa trở lại.

      Phòng khách trống trải, Tôn Dao trầm mặc , Tầm Tầm rụt rè, hết sức vắng lạnh, dì Liên giúp việc cũng nhịn được, thở dài thở ngắn trong lòng, cuối cùng chỉ có thể hỏi Tôn Dao: "Buổi tối Thời tiên sinh lại trở về ăn cơm. chủ đâu? Cũng về rồi sao?"

      Tôn Dao miễn cưỡng lên tinh thần, muốn trả lời dì giúp việc, cũng lúc này thang máy truyền đến tiếng đing.

      là, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tôn Dao nhìn cửa thang máy, cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bộ dạng mặt ủ mày ê của Nhậm Tư Đồ, nhưng khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là bóng dáng của Thời Chung.

      Tôn Dao sửng sốt.

      Tầm Tầm cũng nhịn được nhảy lên, hô hào: "Ba!"

      "Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, còn có thời gian trở lại ăn cơm?"

      Tôn Dao làm bộ nhìn ngoài cửa sổ cái, ra trời ngoài gần tối rồi, đâu còn thấy được bóng dáng mặt trời?

      Tầm Tầm thấy ba chân dài nhiều ngày gặp, dĩ nhiên là lập tức vui vẻ ra mặt, thẳng hướng ngực Thời Chung mà chạy đến, Thời Chung vừa ôm Tầm Tầm, vừa với Tôn Dao: "Tôi trở lại ăn cơm, tôi trở lại nấu cơm, tôi còn thiếu con trai bữa thịt thịnh soạn."

      xong quên nhéo chóp mũi Tầm Tầm cái. Đây đối với Tầm Tầm mà quả thực là chuyện tốt, ôm chặt lấy cổ Thời Chung, chút cũng buông tay.

      ***

      Cha mẹ của Tiểu Từ bởi vì chuyện Thời Chung mà bị thương, nên có lời oán thán với Thời Chung, hôm nay Tiểu Từ nằm viện. Nhậm Tư Đồ thăm, hay bởi vì mình "Thời phu nhân", bị mấy vị trưởng bối làm khó buổi chiều, liền Tầm Tầm tan lớp, cũng kịp đón, lúc ra bệnh viện cũng chạng vạng tối.

      Cuộc sống còn có thể rối loạn hơn chút sao?

      Nhậm Tư Đồ về đến nhà, cũng để ý những thứ khác, thấy Tôn Dao ngồi ở ghế salon, Nhậm Tư Đồ cũng tới, khẽ ném mình lên ghế salon bên cạnh Tôn Dao, nhắm mắt lại. Thuận miệng hỏi câu, "Tầm Tầm đâu?"

      Tôn Dao lườm phòng bếp cái: "Giúp dọn bát đũa."

      Nhậm Tư Đồ "ừ" tiếng cũng chuyện nữa, liền truyền đến giọng Tầm Tầm kêu ăn cơm: "Mau tới đây, ăn cơm rồi!"

      Tôn Dao nghe vậy đứng dậy, Nhậm Tư Đồ vẫn còn dựa ghế salon, Tôn Dao vỗ vỗ bả vai của , cũng động, chỉ : "Cậu ăn , tớ ăn vô, lát ăn sau."

      Tôn Dao cũng giục , Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại nghỉ ngơi lát, cảm giác đột nhiên có hơi thở quen thuộc tiến tới gần. mở mắt ra.

      Dẫn vào tầm mắt, là Thời Chung nở nụ cười.

      đứng ở trước người của , dịu dàng thay gẩy gẩy tóc tán ở trán.

      " về khi nào?"

      Thời Chung trả lời, chỉ tay ôm lên, đến phòng ăn.

      Nhậm Tư Đồ quên cái khác, chỉ lo nhìn , cho đến khi bị đặt ghế cạnh bàn ăn, mới giật mình gióng trống khua chiêng ôm công chúa đưa tới, tất cả mọi người ngồi vây xem.

      Tôn Dao đối với lần này sớm thấy nhưng thể trách, Tầm Tầm là làm bộ che kín mắt, kì thực vẫn xuyên qua khe hở quang minh chính đại nhìn lén.

      Thời Chung sờ sờ mũi Nhậm Tư Đồ: "Có ở đây, em ăn được?"

      Nhậm Tư Đồ nhịn cười được.

      ***

      tuần lễ sau.

      Tin tức về Thời Chung lại được lên lần nữa.

      còn là chính luận, càng phải là sách giải trí, mà là tin tức trang bìa tạp chí tài chính --

      "Kính, tập đoàn Trung Hâm đầu tư quảng trường, muốn xây thành trung tâm buôn bán bất động sản lớn nhất."
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 77:

      Edit: Thiên Kết

      “Tập đoàn Kính Nam bơm tiền vào công trình Trung tâm thương mại của Trung Hâm, lên kế hoạch cho chuỗi các bất động sản thương mại lớn.”

      Tin tức vừa được truyền ra, khắp mọi nơi đều khiếp sợ.

      Tập đoàn Kính Nam từ trước tới nay là tập đoàn thương mại độc lập, chưa từng bỏ vốn đầu tư vào hạng mục các công ty khác, huống chi công trình Trung tâm thương mại của Trung Hâm trong khoảng thời gian này bởi vì Thời Chung có liên quan đến vụ án mà bị đình chỉ lại, bị người trong nghề chê cười là công trình đầu voi đuôi cuột, ai cũng ngờ hai công ty này bắt tay hợp tác.

      Mà tin tức có được từ giới truyền thông , Tập đoàn Kính Nam hết sức coi trọng hạng mục Trung tâm thương mại này của Trung Hâm, người ngoài dự đoán số tiền đầu tư có thể hơn mười tỷ.

      Cổ đông đứng ngồi yên rút tiền khỏi dự án Trung tâm thương mại của Trung Hâm,

      Nhậm Tư Đồ trước đến giờ chưa từng nghe được chút tin tức nào từ Thời Chung, từ khi tin tức tập đoàn Kính Nam đầu tư xuất , Nhậm Tư Đồ nghĩ lại chắc khoảng tuần nay Thời chung luôn có thể về nhà ăn cơm đúng giờ, thời gian làm thêm cũng giảm bớt—quả nhiên là công ty có khởi sắc.

      Nhưng khi Nhậm Tư Đồ biết được tin này, cũng tìm Thời Chung đầu tiên, mà thừa dịp buổi trưa nghỉ ngơi mà tới phòng chụp hình của Tôn Dao, Tôn Dao là người đại diện cho nhãn hiệu quần áo và trang sức, ấy chụp hình cho sản phẩm mới trong quý ba, tranh thủ lúc nghỉ ngơi được nhà thiết kế dặn dò: “Bảo bối, cái eo của ….so với lần trước nhất định là mập hơn chút, nên giảm cân rồi.”

      tia ngượng ngùng thoáng ra mặt Tôn Dao, cười cười: “Gần đây có quay phim, để ý thành ra mập lên rồi, có cách tập luyện nào hiệu quả ?”

      Tôn Dao chuyện câu được câu với nhà thiết kế, cửa phòng nghỉ liền có người gõ, Tôn Dao thầm thở phào nhõm, nếu như nhà thiết kế còn muốn xem xét bụng nữa, nhịn được mà muốn bỏ của chạy lấy người.

      “Mời vào.”

      Tôn Dao vừa dứt lời, trợ lý của Tôn Dao liền đẩy cửa vào: “Chị Dao Dao, Nhậm tiểu thư tới.”

      Nhậm Tư Đồ đứng ở sau lưng trợ lý của Tôn Dao, Tôn Dao liếc mắt cái là có thể nhìn thấy , Nhậm Tư Đồ tới coi như là cho Tôn Dao lý do hợp lý, Nhậm Tư Đồ đứng ở cửa phòng nghỉ còn chưa kịp vào, Tôn Dao trực tiếp ra cửa kéo ra bên ngoài, rồi quay đầu lại với nhà thiết kế: “Ngại quá, bạn tôi tới…tôi với ấy uống chút nước, chừng nào bắt đầu lại nhớ kêu tôi.”

      Tôn Dao kéo Nhậm Tư Đồ mạch xuống quán cà phê dưới lầu, cuối cùng cũng có thể thở phào cái, nhưng vừa nghĩ tới bản thân mấy ngày nay đều bj người khác chọc ghẹo là béo phì lòng Tôn Dạo lại buồn rầu: “Bụng mình càng ngày càng lộ, thể tiếp tục lừa gạt như vậy được nữa.”

      Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm bụng ấy lúc lây, rồi đặc biệt trịnh trọng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tôn Dao.

      Loại biểu cảm này có thể lừa gạt được nhà thiết kế nhưng thể gạt được .

      “Tin tức giờ trước mới tung ra, Từ Kính đầu tư vào hạng mục của công ty Thời Chung.”

      Tôn Dao hề kinh ngạc: “Tin này mình cũng biết, đây phải là chuyện vô cùng tốt sao?”

      Tốt tốt, nhưng…Nhậm Tư Đồ khỏi lo lắng cho ấy: “Cậu có phải thỏa thuận cái gì với Từ Kính, ta mới đồng ý giúp đỡ?”

      ta muốn mình sinh con ra, rồi kết hôn cùng với ta.” Giống như nghĩ tới tình hình lúc ấy, nét mặt Tôn Dao tốt chút nào, nhưng rất nhanh liền che đậy bằng nụ cười vô vị: “Chẳng qua tớ đồng ý, cũng bởi vì chuyện như vậy, cho nên tới với ta hoàn toàn trở mặt rồi, tớ cũng tại sao ta lại đồng ý giúp đỡ.”

      Thái độ này của Tôn Dao làm cho Nhậm Tư Đồ sinh chút lo lắng ở trong lòng: “ muốn sinh đứa bé này ra?”

      “Mình biết.” ra ấy liên lạc với bệnh viện, nhưng lại nhịn được mà lần lại lần trì hoãn thời gian giải phẫu: “ ra mình tuyệt đối sợ cái mũ ‘chưa kết hôn mà có con’ chụp lên đầu, nhiều lắm về sau mình ít diễn vai thiếu nữ, đổi qua diễn phụ nữ, nhưng….có thời điểm mình lại nghĩ, mình nhất định thể cho đứa bé này gia đình hoàn chình, mình tình nguyện sinh ra nó, ngộ nhỡ sinh ra nó, lớn lên nó hận mình sao? Giống như Tầm Tầm, mình rất sợ sau này khi lớn lên nó biết , hận mình thấu xương.”

      ra mỗi lần đối diện với Tầm Tầm, nhất là khi Tầm Tầm có nụ cười cái nhăn mày giống người kia y như đúc, Tôn Dao phải dồn hết cả dũng khí, chỉ là ấy che giấu quá giỏi, trừ Nhậm Tư Đồ, ai phát ra được, giống như chiều hôm đó, khi ấy kết thúc quay phim chạy thẳng tới nhà họ Thời, đứng đối diện với vách thang máy phản quang để tập luyện nụ cười.

      Khi cửa thang máy mở ra, nụ cười được tập luyện đọng ở mặt, vào nhà họ Thời, giống như thường ngày, khi còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tầm Tầm đâu về phía phòng đồ chơi cất tiếng: “Trai đẹp, mau ra đây xem dì Tôn Dao mang đồ tốt gì tới cho con này.”

      Khóa học hè của Tầm Tầm tạm thời kết thúc, bởi vì Nhậm Tư Đồ mỗi ngày phải làm, mà Thời Chung lại càng có thời gian chăm sóc cho thằng bé, cho nên nó cả ngày đều phải ở nhà cùng với người giúp việc, lúc này, khi Tôn Dao nghe thấy tiếng Tầm Tầm trả lời liền có chút ngạc nhiên, vừa đúng lúc người giúp việc từ trong phòng chứa đồ ra, Tôn Dao tiếp tục nhìn về phòng đồ chơi, vừa hỏi người giúp việc: “Tầm Tầm đâu rồi?”

      “Thằng bé nha, ở chỗ Thời tiên sinh, lúc nãy còn làm vệ sĩ cho Thời tiên sinh.”
      “Cái gì?”

      “Tầm Tầm ở nhà buồn, nên theo Thời tiên sinh làm.

      Nghĩ đến Tầm Tầm trong lòng Tôn Dao lạnh, giữa trưa lúc gặp Nhậm Tư Đồ ấy có tới câu: cả ngày hôm nay Thời Chung đều họp ở bên tập đoàn Kính Nam.

      khủng hoảng cùng tức giận lan tràn lên khuôn mặt Tôn Dao, cho tới khi Tôn Dao xuất ở đại sảnh của tập đoàn Kính Nam, ở trước mặt người quả lý đại sảnh thẳng muốn gặp ông chủ quản lý đại sảnh cùng nhân viên an ninh cũn suýt nữa ngăn Tôn Dao lại.

      Cho đến khi hai người bảo vệ gọi điện thoại cho Tiêu Viên trợ lý của Từ tiên sinh, Tôn Dao mới có thể lên lầu, giống như cơn bão, bất chấp tất cả vọt tới phòng làm việc của Từ Kính, thư ký bị hù dọa, lập tức đứng lên: “Vị tiểu thư này, là?”

      Tôn Dao trước bước đẩy cửa phòng làm việc.

      Trong phòng làm việc bóng người.

      Tôn Dao vô cùng lo lắng: “Từ Kính đâu? ta lừa gạt đem Tầm Tầm của tôi tới chỗ nào rồi?

      Chỉ lát sau Tôn Dao được gặp Tầm Tầm—

      đúng là, từ xa xa nghe thấy tiếng hét chói tai củaTầm Tầm.

      Bởi vì đây phải tiếng hét hoảng sợ mà là vui vẻ, Tôn Dao chợt dừng bước, huyệt thái dương căng thẳng trong chốc lát cũng kéo đầu óc trở lại, giọng trầm ổn của Từ Kính vang lên: “Cẩn thận.”

      Tôn Dạo giống như điên chạy tới nơi phát ra thanh. Đứng ở góc, Tôn Dao hoàn toàn nghĩ mình nhìn thấy tình cảnh như vậy—

      Từ Kính ngồi xe lăn, mà Tầm Tầm ngồi người Từ Kính, hai người ngồi chung chiếc xe lăn, trượt đường dốc có chướng ngại. Tốc độ xe lăn rất nhanh, gió thổi vù vù qua tóc mai thằng bé, làm cho Tầm Tầm hưng phấn hét chói tai.

      Mà trợ lý Tiêu ở bên cạnh giống như nuốt phải ruồi, bộ dạng xảm xúc, giống như : Từ tiên sinh bị điên rồi à? Vậy mà lại chơi trò chơi ấu trĩ như vậy với trẻ con, còn chơi đến cực kỳ vui vẻ…………
      Last edited: 23/3/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Đến khi Tầm Tầm chơi đùa đến mức chảy đầy mồ hôi, bị Tôn Dao ôm lên, cậu mới biết Tôn Dao đứng đằng nhau nhìn lúc lâu.

      Tầm Tầm vẫn chìm đắm trong hưng phấn khi nô đùa, nhìn ra Tôn Dao có gì khác thường. Cậu nhận lấy khăn giấy thư kí Tiêu đưa qua, vừa lau
      mồ hôi vừa hỏi : "Sao dì lại tới đây?"

      Tôn Dao gì lôi Tầm Tầm quay đầu muốn , nhưng lại bị thư kí Tiêu nhanh tay chặn lại. Tôn Dao
      trừng mắt nhìn thư kí Tiêu, muốn gạt tay ta ra sau lưng truyền đến giọng khách khí như có như của Từ Kính: " Tôn, chúng ta lại gặp nhau rồi."

      Tầm Tầm là đứa trẻ, đâu hiểu sau khách khí kia là nguy hiểm thế nào, cậu khuyên Tôn Dao: "Tôn Dao, dì đừng giận chú ấy nữa..., lần trước chú ấy cố ý hại cháu té cầu thang đâu, quan hệ giữa cháu và chú ấy cũng rất tốt."

      Tôn Dao biết phải giải thích ra sao, há miệng nhưng lại thể được gì. Im lặng trong chốc lát, Từ Kính trượt xe lăn đến trước mặt Tôn Dao: "Em muốn dẫn thằng bé đâu?"

      " cần phải quan tâm."

      "Đúng, quả cần tôi phải quan tâm, nhưng nó tới cùng Thời Chung, Thời tiên sinh thị sát ở công trường cùng Phó tổng của công ty chúng tôi, tình trạng công trường tốt lắm, tôi đứng bất tiện nên ở lại công ty, Thời tiên sinh bảo tôi chăm sóc thằng bé giúp."

      Ngụ ý rất ràng: Thời Chung mới là ba của Tầm Tầm, ra cũng như , chẳng ai có tư cách mang thằng bé cả.

      Cả hai người đều có tư cách, Từ Kính chuyển mắt nhìn về phía Tầm Tầm, hỏi ý kiến cậu: "Cháu muốn rời cùng dì Tôn Dao hay là ở đây chờ ba cháu trở lại đón?"

      Tầm Tầm chút nghĩ ngợi Tìm kiếm kh: "Cháu phải chờ ba cháu."

      Tôn Dao tức giận hất tay muốn , nhưng bây giờ trong mắt Tầm Tầm chỉ có Thời Chung, chỗ nào có Thời Chung muốn , dù Tôn Dao cực kỳ nóng giận cũng dám để con ở mình với tên họ Từ kia, trái lo phải nghĩ chỉ có thể cắn răng, với Tầm Tầm: "Được, vậy dì chờ với cháu."

      Đột nhiên có thêm Tôn Dao, khí cũng thay đổi, Tầm Tầm dám thân cận cùng Từ Kính mà ngoan ngoãn trở về phòng làm việc của . Ba người cứ như vậy chia ra ngồi ở hai bên ghế sa lon.

      Tầm Tầm chịu nổi khí như vậy, bắt đầu dạo khắp phòng làm việc, chơi ghế giám đốc chút, nghịch bút máy chút, lại đảo mắt nhìn giá sách chút, đáng tiếc giá đều là sách nước ngoài, chẳng hiểu chữ nào cả. Cậu hậm hực đặt sách lại kệ, thong thả đến chỗ đặt gậy đánh golf, loay hoay lúc. Đáng tiếc tất cả gậy đánh golf đều để trong túi gậy, dù Tầm Tầm nhón chân lên thế nào cũng thể rút gậy golf ra.

      bàn tay to lớn rút gậy ra giúp cậu —— Tầm Tầm quay đầu nhìn lại, ngoài Từ Kính ra còn ai vào đây?

      Từ Kính đưa gậy cho Tầm Tầm: "Muốn học ? Chú dạy cháu."

      Tầm Tầm gật đầu.

      Mặc dù Từ Kính ngồi xe lăn nhưng hành động vẫn rất linh hoạt, hạ thắng xe để xe ổn định, kéo Tầm Tầm đến trước mặt mình, bắt đầu dạy cậu: "Đầu tiên thế đứng phải cân đối, khoảng cách giữa hai chân và hông của cháu phải bằng nhau, như vậy mới có thể giữ vững trọng tâm thân thể. . . . . ."

      Tầm Tầm vừa đứng theo lời của Từ Kính gậy trong tay cậu bị rút —— Người tới chính là Tôn Dao.

      Tầm Tầm trong nháy mắt bị Tôn Dao chiếm đoạt, Tôn Dao vừa chuyện với Tầm Tầm, vừa khinh thường nhìn Từ Kính cái: " cần chú ấy dạy, dì cũng biết đánh."

      Từ Kính cũng tranh giành, tự động lui ra xa, yên
      lặng theo dõi.

      Chỉ nghe thấy lời dạy của Tôn Dao giống hệt : "Đầu tiên thế đứng phải cân đối, khoảng cách giữa hai chân và hông của cháu phải bằng nhau, như vậy mới có thể giữ vững trọng tâm thân thể. Trọng tâm thân thể có thể đặt ở hai gót, chỉ khi giữ vững. . . . . ."

      Đột nhiên sắc mặt Tôn Dao tái nhợt, được nữa. Sau đó, trong đầu vang lên giọng của Từ Kính: "Chỉ khi nắm vững trọng tâm mới có thể đánh ra đường golf đẹp."

      Tầm Tầm buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Tôn Dao, lại nhìn Từ Kính đứng cách đó xa: "Hai người giống hệt nhau!"

      Có thể giống ư? Năm đó chính là người dạy đánh golf . . . . . .

      Tôn Dao quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm thấy có ánh mắt nóng như lửa nhìn , khiến da đầu tê dại.

      Nhưng cuối cùng thứ phá vỡ im lặng phải Từ Kính, cũng phải Tôn Dao, mà là tiếng chuông điện thoại của Tầm Tầm. Tầm Tầm vừa nghe tiếng chuông cài riêng cho Thời Chung liền bỏ qua hai người, vui vẻ chạy đến ghế sa lon, lấy điện thoại di động từ cặp sách tí hon ra: "Ba!"

      biết Thời Chung ở đầu đây bên kia những gì, nhưng nghe thấy tiếng trả lời của Tầm Tầm cũng có thể đoán được hai cha con rất hòa thuận ——

      "Yên tâm ! Con rất ngoan, chạy loạn đâu."

      "Ba mau qua đây đón con , sau rồi chúng ta đón Tư Đồ về nhà."

      "Con muốn ăn thịt kho. . . . . . Tất nhiên! Con thấy ngán đâu."

      "Vạn tuế! Ba tốt nhất!"

      Cậu hài lòng tuyên cố với Từ Kính và Tôn Dao: "Ba cháu đến đón cháu trong nửa giờ nữa, buổi tối ba cháu còn phải nấu cơm cho cháu ăn, chú dì có muốn đến ăn cùng ? Tài nấu nướng của ba cháu rất lợi hại. . . . . ." Tầm tầm vừa vừa quên giơ ngón tay cái lên, nhưng đổi lại chỉ là khuôn mặt cứng ngắc của hai người.

      Tầm Tầm để ý đến họ, cũng còn tâm trạng chơi đánh golf nữa. Cậu đặt mông ngồi ghế sa lon rồi vội vàng nhắn tin cho Nhậm Tư Đồ, bảo khi tan làm đừng về vội.

      Quả nhiên đến nửa canh giờ, Thời Chung đẩy cửa phòng làm việc của Từ Kính ra.

      ngờ Tôn Dao cũng ở đây, ánh mắt hơi kinh ngạc. Tầm Tầm chạy như bay đến chỗ Thời Chung đòi ôm —— đáng tiếc bị Tôn Dao kéo lại: "Tầm Tầm ở lại đây chút, dì có chuyện muốn với ba cháu." Nhìn nét mặt của Tôn Dao, đến Tầm Tầm cũng hiểu —— chắc chắn chất vấn Thời Chung tại sao lại ném Tầm Tầm cho người lạ chăm sóc. . . . . .

      Tầm Tầm lo âu liếc nhìn Thời Chung. thoáng nhìn trấn an thằng bé rồi cùng Tôn Dao ra khỏi phòng làm việc.

      Tầm Tầm yên lòng, thấy bóng lưng Thời Chum biến mất ở cửa, cậu liền chạy tới, liếc trộm ra ngoài.

      Nhưng đột nhiên bị Từ Kính gọi lại: "Tầm Tầm!"

      Tầm Tầm quay đầu lại.

      Lần đầu tiên trong đời Từ Kính khó mở miệng đến thế, nhìn Tầm Tầm lúc rồi mới dè dặt hỏi: "Hỏi cháu cái này, nếu chú theo đuổi dì Tôn Dao của cháu, cháu có phản đối ?"

      "Nhưng hình như dì ấy rất ghét chú."

      " phải hình như mà ấy thực rất ghét chú. Cho nên, cháu phải giúp chú nhé?!"

      "Éc. . . . . ." Tầm Tầm nghiêng đầu suy tư lâu, hơi do dự nhìn Từ Kính, "Nếu cháu giúp chú chú cũng giúp cháu có phải ?"

      "Đó là đương nhiên, cùng có lợi mà."

      Lúc này Tầm Tầm mới yên tâm mở miệng: "Lần nào ba cháu đến chỗ chú họp cũng rất mệt, chú có thể ít họp lại chút, để ba cháu nghỉ ngơi ngày ?"

      Từ Kính cười tiếng: " thành vấn đề."

      Tầm Tầm đưa tay muốn móc ngoéo, Từ Kính rất vui vẻ đưa tay hợp tác.
      Hà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :