1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:
      “Thời Tổng? Thời Tổng?”
      Cho đến khi thư kí Tôn gọi lần thư tứ, Thời Chung mới hồi phục tinh thần, dùng đôi mắt sắc lạnh quét về thư kí Tôn, thư kí Tôn trong lòngcó thứ gì rơi “Lộp bộp”, ông chủ của ….vẻ mặt xấu quá !!!!
      Lúc Thời Chung đem bàn tay hướng về thư kíTôn bị sợ hãi theo bản năng nhắm mắt lại. Bộ dạng của ông chủ lúc này…khẳng định làmuốn đánh ? Nhưng khi lần nữa mở mắt ra phát Thời Chung cũng chỉ là đem tâytrang ném cho .
      “Vứt!”
      Thư kí Tôn còn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
      Thời Chung chỉ nhàn nhạt thu hồi mắt, vòngqua thư kí Tôn hướng tời cửa phòng làm việc đira ngoài, mở miệng tiếng. Chân rất dài, mỗi sải chân lại lớn, đảo mắt biến mất khỏi phòng làm việc, thư kí Tôn thấy thế,vội vàng hấp tấp đuổi theo.
      Thời Chung bước nhanh đường đến phònghọp ở tầng dưới, thư kí Tôn thấy vẫn trưngvẻ mặt hầm hầm như cũ cũng dám lên tiếng. Phó tổng công ty xây dựng Lợi Đức- Tưởng Minh Đức và đoàn người chậm rãimà vào phòng họp, thư kí Tôn mới vờ ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Thời Chung: “Tưởngtổng đến.”
      Đó là người đàn ông khoảng 40 tuổi, nhữngngười xung quanh đều mặc tây trang cao cấp, nhưng ông ấy chỉ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đơn giản rẻ tiền, dưới chân cũng chỉ là đôi giáyvải. So với những thành phần trí thức trong phòng họp có vẻ cách ăn mặc của người đàn ông nay hợp thời cuộc cho lắm.
      Thời Chung gương mắt quét qua mặt của TưởngMinh Đức vừa vào phòng,cứng nhắc đứngdậy chào đón, mặt mày cũng chẳng có cảm xúcgì, lời vô cùng khách khí xa cách.
      Tưởng.”
      Tường Minh Đức miệng cười nhưng lòng cưới: “ Oh! ra cậu còn nhớ mà gọi tiếng này à.” Sau đó nhìn xuống tay Thời Chungliến thấy vết băng bó tay .
      “Ai ui! Tay cậu bị làm sao thế này?”
      Tưởng Minh Đức cố tình bày vẻ ra mặt “hết sức kinh ngạc”, Thời Chung chỉ nhàn nhạt cười.
      “Chỉ là axit sunfurit bắn vào thôi! có gì đáng ngại.”
      Loại đề tài xã giao nhàm chán này Thời Chungkhông muốn nhiều, ngồi trở lại bàn hộinghị bên cạnh. Thư kí Tôn cũng khom lưng“Mời!” ý bảo Tưởng Minh Đức ngồi xuống vào vấn đề chính, cuộc hàn quyên kia cũng có thể kết thúc rồi.
      Tưởng Minh Đức về phía bàn hội nghị, nụcười mặt cũng tho mỗi bước mà từngchút tưng chút thu lại.
      “A Chung, cậu bây giờ có khả năng từ trong taytôi đoạt lấy gói thầu, lại còn có lá gan hẹn tôi tớinói chuyện?
      Ngược lại Thời Chung vẫn mỉm cười, sắc bénđứng lên.
      “Ah! Tôi nghĩ Tưởng đây cũng tìnhnguyện cùng tôi ôn lại chuyện cũ rồi, tôi đây cũng thỉnh cầu gì tha thứ, quanh co lòng vòng cũng chẳng ý nghĩa gì, thôi thẳng ra lần . Công ty Lợi Đức các giữ mảnh đất cạnh chỗ chúng tôi sắp khai thác địa chất, hôm nay hạng mục đấu thầu cũngbị Trung Hâm đoạt được,mảnh đất kia đối vớicông ty các cũng chẳng có giá trị gì nữa, chi bằng…bán cho tôi.”
      Tưởng Minh Đức ngồi xuống lưng còn chưa đụng tới thành ghế, nghe thế ngây như phỗng, nhìn chằm chằm Thời Chung- mỉm cười mang đầy cao ngạo của tuổi trẻ, còn có phần phách lối.
      “A Chung! Mặc dù tôi biết cậu dùng cáchgì lôi kéo được nhà họ Lý, hại tôi thua trận cũng rồi, nhưng cậu nên nhớ kĩ cậu hôm nay dùngthủ đoạn đều là trò cỏn con khi còn trẻ tôi sửdụng chán rồi, dùng chiêu của tôi để đối phó tôi sao?Quá ngông rồi!”
      Tưởng Minh Đức nhịn được giễu cợt.
      Cũng ngửa bài với nhau cả rồi, Tưởng Minh Đức cũng cần tiếp tục ở lại nữa liền đứngdậy. Giống như vị trưởng bối thân thiện vỗvỗ vai Thời Chung, ý vị sâu xa.
      “Lần sau nếu có hẹn tôi tới chuyện cũng đừng chọn phòng họp lạnh lẽo như vậy, tìm chỗ uống rượu, tìm thêm cho tôi mấy vị tiểu nương nữa, như vậy mới có bụng dạ mà ngồibàn chính .”
      Dứt lời liền đẫn đám người kia nước hề quay đầu lại. Thời Chung nhìn nướctrà nguội lạnh bàn chút cũng động tới, lâm vào trầm mặc. Thư kí Tôn do dự chút mới hạ thấp giọng : “Thời Tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
      Lần này Thời Chung từ chối cho ý kiến, mắt chỉnhìn về hướng Tưởng Minh Đức rời , nhếch miệng cười nhạt. Mặc dù thư kí Tôn theo ThờiChung chưa đến 2 năm nhưng hiểu cái cười nhạt của ông chủ có bao nhiêu toan tính.Tất nhiên thư kí Tôn cũng còn lo lắngnữa, nghe Thời Chung hỏi: “Người Thời Dụ khi nào đến?”
      Thư kí Tôn vội vàng mở Ipad ra xem lịch trìnhhôm nay.
      tiếng rưỡi nữa.”
      Sau tiếng rưỡi, Thời Chung bỏ ra rất nhiềutiền để tuyển được đội ngũ thiết kế này cho Trung Hâm, ở phòng hội nghị chờ họ đến. Đội ngũ thiết kế của phòng thiết kế này gọi là “Thời Dụ” họ là tinh số trong giới,trước mặt các kĩ sư thiết kế Thời Chung chỉ đềra cầu “Tôi chỉ cần các người trong vòng mười ngày tìm được lý do hoàn mỹnhất khiến bên quản lý đấu thầu cho phép chúngta sửa bản thiết kế lúc trước đem đấu thầu. Sau đó thiết kế lại, phải làm cho mảnh đất bêncạnh phá hủy toàn diện, để cho nó có bấtkì cơ hội nào để khai thác.”
      Máy chiều trong phòng họp bật lên, mànhình là bản thiết kế 3D, Thời Chung nhàn nhã ngồi ghế dựa dùng đèn hồng ngoại trong tay vẽ vòng tròn bên góc trái màn hình, cườngđiệu : “ Chính là khoảng đất này, tôi muốnnó trở thành phế thải.”
      Các thiết kế sư vẫn còn ngơ ngẩn nhìn nhau thìthư kí Tôn cũng bừng tỉnh hiểu ra, nhìn ThờiChung dùng đèn hồng ngoại vòng khối màn hình______ đó.... phải là mảnh đấtcủa công ty xây dựng Lợi Đức sao?
      Thư kí Tôn nhịn được quay sang “nghía”ông chủ mình cái, trong lòng thầm khen ngợi.
      ***
      Đội thiết kế Thời Chung bỏ tiền ra thuê khônghổ là tinh đứng đầu cả nước, đúng 10 ngày sau họ quả nhiên thiết kế ra đồ án sựlàm hài lòng Thời Chung, tin tốt này làm cho tâm tình tốt lên chút, ngay cả buổi trưaở phòng ăn nghe thư kí Tôn báo cáo lịch trình hôm nay cũng có gì gọi là vui. Trừmột thời khắc___ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ….nhìn tòa nhà nào đó tâm tình lại tụt xuống chút.
      Mặc dù tòa nhà đó cách Trung Hâm chỉ con phố, cách phòng ăn cho ngồi tới 500m thế nhưng chưa bao giờ đặt chân đến đó, nhưng có thể biết phòng khám của ai kia ở tầng nào …..
      Thời Chung phát mình lại thất thần, xoaxoa mi tâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục vừa dùngcơm vừa nghe thư kí Tôn bào cáo lịch trình.
      “Buổi tối 7h cùng bên quản lý đấu thầu ăn cơm, 10h……”
      Thời Chung cúi đầu ăn cơm, đột nhiênnghe thư kí Tôn ngừng lại, tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy ra…là Tần Tuấn Vĩ.
      Thư kí Tôn để Ipad xuống, thân thiện chào hỏi:“Ông Tần khỏe chứ ạ!”
      “Còn chưa ăn cơm nữa?” Ông cụ nhìn thấy thư kí Tôn mặt mày hớn hở, quay sang ThờiChung lại xệ mặt xuống.
      Thời Chung thấy người đến là cha mình cắmđầu cắm cổ xuống hộp cơm mà ăn tiếp coi như thấy.
      Ông cụ ập tức lộ vẻ bất mãn: “Mày bày cái thái độ khỉ gió gì với tao hả?
      Thời Chung vẫn bày vẻ mặt mặn khôngnhạt, để đũa xuống, nhìn thư kí Tôn : “Cậu rangoài trước .”
      Thư kí Tôn thấy hai cha con chuẩn bị giương cung bạt kiếm, thức thời chạy nhanh nhất có thể để thoát nạn. Trong nháy mắt phòng làm việcchỉ còn lại Thời Chung và ông cụ.
      Thời Chung dùng khăn lau lau khóe miệng, nhànnhã : “Tìm tôi có việc gì?”
      Ông cụ nhìn cách nào cũng quen mắt với diệu bộ này của , giật lấy chiếc khăc tayThời Chung quăng lên bàn.
      “Đừng có bày cái vẻ thượng lưu với tao, mày là con trai tao, được mấy cân mấy lạng, xuất thântừ đâu? Ai ai cũng biết .”
      Dù vậy Thời Chung vẫn chỉ khinh thường nhìn ông cái, bữa cơm cũng còn hứng thú để ăn nữa, Thời Chung chuẩn bị đứng dậy rời .
      “Tôi còn có chuyện, trước. Ông muốn ăn gì tự mình ăn, nếu ăn mình cảm thấy chánthì bảo Tiểu Từ ăn cùng.”
      “Đứng lại cho tao!”
      Đến lúc này, Thời Chung rốt cục mới quay đầu lạ nhìn ông cái..hờ hững, thanh cũngkhông gợn sóng giống như câu chuyện râu ria.
      “A đúng rồi, ông mới hỏi tôi hôm nay là ngàymấy? Hôm nay là ngày giỗ của em tôi, những ngày như thế này, tôi muốn ăn cơm cùngngười gián tiếp hại chết nó , như vậy saichứ!”
      thậm chí giật giật khóe miệng, khẽ cười,nhưng nụ cười này rơi vào mắt ông lão lại chứa đầy châm chọc.
      ***
      P.s: Dạo này bận ôn thi nên làm nổi mọi người đừng ngóng, mìnhrảnh xíu nào thí làm xíu đó.
      @Slow:Truyện dài nha bạn
      Xế chiều hôm đó, Nhậm Tư Đồ đúng gờ đến phòng khám đợi bệnh nhân nhưng đến 3h chiềuvẫn thấy người____vị Tần lão tiên sinhnày trong ghi chép của quả thực việc xấu kể hết, phải trộm ví tiền của , là đến trễ, lỡ hẹn, chút cũng có thái độphối hợp trị liệu, có lẽ đây chính là nguyên nhânmà ông lão thường xuyên phải chuyển phòng khám…. Nhậm Tư Đồ bảo y tá gọi cho ngườinhà ông cụ Tần để xác nhận tình hình nhưng điện thoại vẫn liên lạc được. Cho đến khi Nhậm Tư Đồ sắp hết giờ làm lái xe của ông cụ Tiểu Từ mới gọi cho .

      ngại quá! Tần tiên sinh vừa cãi nhau vớicon trai trận, giận dỗi chịu đến chỗ của bác sĩ…”

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ cúp điện thoại ra khỏi phóng làm việc thấy phóng làm việc của Sở Nhất Minh còn khép hờ, suy nghĩ chút, kéo khóe môi lộ ra khuôn mặt tươi cười gõ cửa phòng Sở Nhất Minh.

      “Vào !”

      Sở Nhất Minh bận đánh máy, trong phónglàm việc vang lên tiếng ‘lách tách’ nhịp nhàng. Nhậm Tư Đồ dựa vào khung cửa, cẩn thận dò xét.

      “Bác sĩ Sở, có muốn khiêu chiến với việc có độ khó cao hơn chút ?”

      Nghe , bán tay gõ bàn phím bỗng khựnglại, sau đó lại tiếp tục ‘lách tách’, Sở Nhất Minh tiếp tục gõ gõ bàn phím cũng ngẩng đầulên ra điều kiện.

      “Trừ khi em giúp an bàn bữa tối dướinến, chỉ và Tôn Dao, bằng dừng mong nhận chữa trị vị Tần tiên sinh kia….”

      Đàm phán thất bại Nhậm Tư Đồ hậm hực rời .

      đón Tầm Tầm tan học, mang nhóc siêuthị, trong đầu vẫn lan man ngh4 đến công việc, cho đến khi Tầm Tầm đội nhiên hỏi : “Đây làTôn Dao sao?”

      Nhậm Tư Đồ sững sờ, lúc sau mới hồi phụctinh thần nhìn vế hướng Tâm Tầm chỉ vàoposter bên cạnh bảng giá sản phẩm____Đại phát ngôn- Tôn Dao.

      “Là ấy.”

      Nhậm Tư Đồ đáp, Tầm Tầm nhịn đượcvới lên kệ cầm gói xuống, nhìn tới nhìn lui, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc cuối cùngcho ra kết luận: “Cũng giống lắm.”

      “Photoshop mới được như vậy.”

      “Có ý gì?”

      “Chính là phần mềm sửa cho hình đẹp hơn.”

      “À….” Tầm Tầm gật gật đầu, khỏi cảmthán.

      ràng là đem mặt Tôn Dao sửa thành hồ ly, vẫn là mặt xinh đẹp hơn.”

      Nhậm Tư Đồ cười cười đáp lại, vừa lấy shoppingcard về quầy thanh toán, vừa suynghĩ nếu đem lời Tầm Tầm vừa rồi cho TônDao nghe bảo đảm ấy mừng đến nở hoa.

      Tầm Tầm vẫn đứng trước giá hàng cách côkhông xa, cậu cùng gương mặt hồ ly bao bìa giằng co.

      Đúng lúc này, Tầm Tầm thấy có người len lén đem “Tôn Dao” giấu vào trong áo liền sửng sốt.

      Cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là lão gia gia giấu “Tôn Dao” vào túi áo.

      Tần Tuấn Vĩ nắm chặt y phục của mình, chuẩn bị rời như có chuyện gì, lạithấy cái bóng đột nhiên vọt ra trướcmặt mình.

      Ông sững sờ, cúi đầu xuống nhìn… ra là đứa con nít.

      Đứa trẻ ngước đầu cao, rất ra dáng.

      “Ông làm gì vậy? Ăn trộm à?”

      “Ai ngươi ta trộm đồ?”

      Tần Tuấn Vĩ xong mặt đỏ tim đập. Muốn nhanh chóng vòng qua tên tiểu tử này, nhưng mà nó thông minh nháy mắt ngăn trước mặt ông.

      Tầm Tầm chỉ ngón tay vào người ông lão.

      “Tôi thấy hết rồi, đừng có ngụy biện.”

      Tần Tuấn Vĩ cười, nhìn cái mặt nhắnnghiêm túc kia làm cho người ta muốn trêu chọc thêm chút nữa.

      “Này nhé! Cậu bé, ngươi biết ngụy biện là ý gì sao? Con nít đừng có nhảm.”

      Tầm Tầm bị hỏi như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ: “ngụy biện” cái từ này có nên dùng như vậy haykhông…

      Mà Tần Tuấn Vĩ nhìn đứa trẻ trước mắt cũng bắt đầu cân nhắc.

      “ Ta gặp ngươi ở đâu rồi phải ?”

      Tầm Tầm nghiêm mặt lại: “Đừng có giả bộ quenbiết, tôi thả ông đâu.”

      Ở nơi này già trẻ giằng co với nhau ai chịu ai phía trước Nhậm Tư Đồ dao dác tìm Tầm Tầm, khi quay đầu lại chỉ thấy cậu nhóc gì đó với ông lãođang đứng quay lưng về phía mình.

      Nhậm Tư Đồ thể làm gì khác hơn là đẩyxe hàng quay lại đó.

      “Tầm Tầm?”

      gọi tiếng, nhưng chỉ có Tầm Tầm nhìn về phía mà ông lão kia cũng quay đầulại nhìn Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ cả kinh: “Tần tiên sinh?”

      ***

      Thời Chung đêm đó phải mở tiệc rượu mờikhách, vừa muốn đứng dậy quay về khách sạn lại nhận được điện thoại cầu cứu của Tiểu Từ.

      “Ông cụ mất tích nữa rồi!”

      Thời Chung bước nhanh về phía xe chờ ngoài đại sảnh, mt65 chút cũng lo lắng,thuận miệng hỏi: “ phải hôm nay ông tacó hẹn với bác sĩ tâm lý sao?”

      “Chúng tôi từ cho bác sĩ Nhậm rời ,nhưng tâm tình lão gia tốt nên hủy hẹn….Kết quả ông ấy muốn giải sầu, tôi đoán ông cụ nhấtđịnh là ngứa tay, liền theo sau ông ấy, nhưnghình như là bị ông cụ phát , cùng tôi vòngtới vòng lui trong siêu thị hồi. Xoay xoay tôi chóng hết cả mặt xong liền…biến mất.”

      C cũng còn quá để ý chuyện “thườngngày” này nữa, thư kí Tôn chạy xe tới thay kéo cửa ra, Thời Chung ngồi vào trong xe. Đồngthời khẳng định với Tiểu Từ: “Ông ấy mất tíchnhư vậy cũng dưới vài chục lần, cứ nhưvậy…tùy ông ấy thôi.”

      xong liền cúp điện thoại.

      Đếm đó, tiệc rượu kéo dài 3 giờ đồng hồ, uống từ rượu trắng đến rượu đỏ, sau đó đến KTV tiếptục uống, Thời Chung trước đến nay tửu lượng vô cùng tốt nhưng từ lúc bước ra khỏi KTVcũng say bét nhè.

      Xe chầm chậm rời khỏi KTV, Thời Chung hạcửa xe xuống, xoa xoa mi tâm, mặc cho gió thổivào để cho mình tỉnh táo. Thư kí Tôn ngồi ở ghế lái phụ nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu bất đắcdĩ lắc đầu. có gia thế mà muốn bò lên … cũng chỉ có thể liều mạng…

      Thời Chung say rượu , điện thoại rungtừng hồi , cũng có sức mà ấn nghe, cuối cùng thư kí Tôn thay tiếp điện thoại, đưa tới bên tai.

      “Điên thoại của Tiểu Từ….”

      Thời Chung xoa xoa huyệt thái dương nhận lấy di động, còn chưa lên tiếng đầu dây bên kia truyền tới thanh cực kì lo lắng của TiểuTừ: “ A Chung, lão gia đến giờ vẫn chưa vềnhà.”

      Thời Chung khó khăn ngồi thẳng dậy, đầu oc trì trệ hai giây, liền bị lời vừa rồi của Tiểu Từ kích thích trở nên tỉnh táo, Tần Tuấn Vĩ trước đây mỗi lần náo loạn bày trò mất tích, tới5 tiếng tuyệt đối tự thân, nhưngmà bây giờ…

      Thời Chung liếc nhìn đồng hồ tay, nhất thời tỉnh táo thêm chút nữa.

      cầm chặt điện thoại, khó khăn nhướngngười về phía trước, chụp tay vỗ lên ghế lái phụ khiến thư kí Tôn quay đầu lại.

      “Lần trước tôi có bảo cài phần mềm định vị Softwave vào điện thoại của ông ấy phải ?”

      Thư kí Tôn ngẩng đầu nhớ lại, vội vàng lấy di động ra dò tìm, rất nhanh xác định được địađiểm chính xác, nhanh chóng quay đầu xe bay nhanh đến tòa nhà Hướng Nhật. Thời Chung vẫn để cửa xe mở ra như cũ, tốc độ xe càng nhanh gió càng thổi mạnh mẽ, chống tránnhìn ven đường tràn ngập khí đón LễGiáng Sinh, nhưng khung cảnh kia rơi vào đôi mắt đầy men say của , chỉ như thứ ánh sánglóe lẹn trong phút chốc, có chút gì ấm áp…

      Thư kí Tôn biết rằng ông chủ mình muốnbất cứ người nào nhúng tay vào bất cứ chuyệngì của cha con họ, vì vậy khi Thời Chung cựtuyệt bảo để 1 mình xuống xe cũng ngoan cố mà đòi theo cùng, mà lúc nàyngồi trong xe nhìn theo Thời Chung bước ảo đảo vào căn nhà trọ xa lạ cho đến khí khuấtdạng, thư kí Tôn mói ngẩng đầu chút nhìn nhà trọ____ khỏi nghi ngờ: từ khi nào lão tiên sinh lại có bạn ở nơi này?

      lát sau, Thời Chung dừng bước trước cửamột căn nhà trọ xa lạ. Tần lầu này tổng cộng có 3 hộ, đáng tiếc điện thoại có tinh vi đến đâu cũng chỉ có thể định vị được ông ấy ở tầng này thôi. Thời Chung cúi đầu liếc điểm định vị màn hình di động…hiazzz chỉ có thể gõ cửa từng nhà để hỏi.

      Nhấn chuông cửa lâu sau mới có người đến mở. Thời Chung căn bản đứng vững, đứng dựa vào cửa, đột nhiên bị người ta mở ra liền mất thăng bằng, suýt nữa là té xuống. may là người đó tức khắc chạy đến ôm ấy tay phải của , Thời Chung chỉ hơi ảo đảomột chút, dựa phải người so với lùn hơn cả cái đầu.

      Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn.

      Người cao lớn cứ như vậy mà dựa vào người ,mùi rượu ập tức xông vào mũi. Nhậm Tư Đồngay cả thời gian kêu cũng có, liền bịngười kia dựa vào mang theo lực đẩy làm luivề sau mấy bước, cho đến khi lui đến chân tường, mới miễn cưỡng đứng vững.

      muốn đẩy ra người nọ, cũng đúng lúc này thấy gương mặt cúi xuống của đốiphương.

      “Thời Chung?”

      Nhậm Tư Đồ la lên rất lớn, nhưng đổi lấy người đàn ông này chỉ có chút bất mãn mà nhấc lông mày.

      ***

      Thời Chung cảm giác được bị đặt lên sofa,hoặc giả là giường, nghĩ muốn mởmắt, cuối cùng cũng chỉ mệt mỏi nhíu mày.

      Hình như có ai đó vỗ vỗ mặt , Thời Chung phiền muộn dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay gạt cái bàn tay quấy nhiễu kia ra, khẽ mụ mị mở mí mắt xem ai dám khôn biết điều mà quấy rầygiấc ngủ ngon của người ta. Sau đó… liềnsửng sốt___anh nhìn thấy người quen cũ,nhưng cũng có chút lạ mặt….

      Về phần nét mặt người kia, Thời Chung cũngkhông nhớ nữa___ mỗi lần thúc nộp bàitập ấy cũng có bộ dáng này, có chútkhông kiên nhẫn, tại quả là hết cách rồi, chính là nét mặt này ngày càng làmanh muốn cố tình nộp bài trễ, càng kéo dài càng tốt, ba lần bốn lượt tìm đến .

      Aoị trò chơi này hôm nay nghĩ đến cực kì ngâythơ, vậy mà năm đó lại chơi biết mệt.

      Là mông du? Là dùng tay vỗ mặt , cảm xúc này quá mức chân

      Nhưng lập tức, Thời Chung cứ để mặc cho mình chìm đắm trong men say, lần nữa nhắm mắt lại.Thực tế quá tàn khốc, thôi cứ để cho này đến quấy rầy trong mông, cho dù là lần ít ỏi….

      Nhưng chỉ cần nghỉ tới nét mặt cố gắng nghỉ biện pháp đối phóvới , Thời Chung liềnkhông nhịn được mà cười ra tiếng.

      ***

      Nhậm Tư Đồ biết cười cài gì, bưng ly nước đến liền bị tay vun lên hất đổ mặt đất. Mắt thấy sofa, thảm ướt mảng lớn, Nhậm Tư Đồ liền muốn nắm dậy trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.

      Nhưng mà.. cao như vậy, nặng như vậy trênthực tế chuyên mà có thể làm là đập đập lênmặt , lại lay lay vai .

      “Tỉnh!”

      Nhậm Tư Đồ kêu đến lần thứ 3 rốt cuộc người salon mới có chút phản ứng___khóchịu cau mày, trong miệng còn ngập ngừng bất mãn : “Nhảm vờ lờ….”

      Tại nhiệm Tư Đồ kêu lần thứ ba"Tỉnh" trênghế sa lon người này rốt cuộc chút phản ứng —— cũng là lại càng bình tĩnh cau mày, trong miệng còn ngập ngừng bấtmãn: “Ầm ĩ chết được.... . . . . ."

      Dứt lời,tay iến chụp tới, bóp chặt lấy gáyNhậm Tư Đồ, cánh tay mạnh mẽ đem cái miệngcô áp lên môi mình, mạnh mẽ ngăn cản thanh…..

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7
      Thời Chung bị cơn đau đầu như muốn nứt ra làm cho tỉnh giấc, chống tay ngồi dậy, sángsớm ánh nắng từ khung cửa sổ gần đó hắt vào người phủ xuống ghế sofa cái bóngnghiêng dài như nhắc nhở ngày mới đến,tất cả đều đắm chìm trong màu vàng rượu ấmáp, bao gồm cả khay trà, chén nước trước mặtanh….
      Đợi chút, khay trà…?
      Thời Chung khỏi sững sờ, theo bản năngmà cúi đầu nhìn chỗ mình ngồi…là chiếc sofa bằng vải thô, lại ngẩng đầu thấy đối diện mình là chiếc TV treo tường, ngẫm nghĩnhớ lại hôm qua trong tiệc rượu cách nào thoát ra ngoài…lại chợt nhớ hôm qua làm thế nào mà lại chạy tới đây.
      Thời Chung đưa tay lục lọi ghế salon tìm di động, đúng lúc này, thanh mềm mại êm ái độtngột vang lên, cắt đứt hành động của anh_____
      “Ông tìm cái gì?”
      Thời Chung tỏ ra cảnh giác, lập tức nghieng đầu nhìn về phía nguồn thanh, lúc này mới chợt phát ra ngồi đối diện đứa bé trai.
      Thằng bé ngồi sofa, hai chân ngắn hổng lên cách mặt khá xa, hai chân cậu nhóc cứ khôngan phận đung đưa đến chóng mặt, chóng mặt rõràng đầu óc cũng hỗn loạn hết cả rồi. Nhóccon này có dáng vẻ của “tiểu đại nhân”,vừa uống sữa tươi, vừa tìm tòi nghiên cưu vẻmặt của Thời Chung.
      “Ông tên là gì?” Cậu nhóc hỏi .
      Thời Chung vô thức nhăn mày lại.
      đợi trả lời, cậu nhóc hỏi tiếp: “Ông bao nhiêu tuổi rồi?”
      “Cao bao nhiêu?”
      “Quen biết với mẹ tôi như thế nào?”
      “Ông có lòng với Nhậm Tư Đồ ?”
      Thời Chung hoàn toàn nghe hiểu tên nhóc này cái gì, chân mày càng ngày càng nhíu chặt, cho đến khi hỏi hết đống vấn đề, Tầm Tầm kết lại: “A, đúng rồi, ông nênnhanh chóng cai thuốc và rượu , tôi hyvọng ba của mình lại là con sâu rượu thuốc lá…”
      Thời Chung rốt cuộc nhịn được ớn tiếngcắt đứt thanh kia: “Đợi nào…!”
      Tầm Tầm phối hợp dừng lại,Thời Chung đangsuy nghĩ biết nên thế nào để tên nhóc này nghe lời chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui ũng hiểu chuyện gì xảy ra, chânmày càng nhíu chặt hơn, hỏi: “Nhóc con! Cậu có nghĩ nên giải thích chút …từ khi nào tôi có con trai?”
      Cậu bé nghe xong nhất thời nóng nảy, vẻ mặttrẻ con kia so với còn hung dữ hơn.
      “Ông muốn chịu trách nhiệm?”
      “Tôi….”
      Thời Chung vừa muốn giải thích đột nhiênthấy đôi tay mảnh khảnh xuất sau lưngcậu bé kia vòng qua người bế bổng lên_____
      Chủ nhân đôi tay kia có chút bất đắc dĩ nhìn cậubé.
      “Đừng có nhảm.”
      Đứa bé kia vừa nghe, nhất thời nóng nảy, nàytiểu vẻ mặt so với còn hung: "Ngươi còn muốn phụ trách? ? ?"
      thanh này. . . . . .
      Thời Chung nhất thời nhướng mày kinh ngạc, đao65 vào mắt chính là vẻ mặt lúng túng của Nhậm Tư Đồ.
      Tên tiểu tử thúi chạy khắp nơi thay nhậnchồng, là khiến người ta xấu hổ chết mất!
      Dù có đầu óc linh hoạt nữa, đụng phải chuyện như thế này cũng phải ngớ người, Thời Chung sau khi bị “tra khảo” chỉ có thể đưa mắt nhìn Nhậm Tư Đồ thân mật ôm đứa bé kia vào bếp,mặt cậu nhóc xị ra nằm ở đầu vai Nhậm Tư Đồ trông ….rất thối, cũng quên híp mí bắn cái nhìn cảnh cáo về phía Thời Chung giống như : người chờ đó….
      Nhậm Tư Đồ ôm Tầm Tầm đặt ghế cạnh bàn ăn, đém đũa nhét vào trong tay nhóc, phân phó: “Ở đây ngoan ngoãn ăn điểm tâm!”
      xong liền muốn rời nhưng ngờ vừa đảo mắt Tầm tầm trượt xuống ghế muốnchạy đến phòng khách, may à Nhậm Tư Đồnhanh tay bắt lấy cánh tay cậu nhóc ôm trở lại bàn ăn thả lên ghế, đè đầu vai ngúng nguẩy.
      “Ngoan.”
      Tầm Tầm lúc này mới biểu môi, cam lòng mà cầm đũa lên chọc chọc vào trứng gà ốp la bàn.
      Lúc này Nhậm Tư Đồ mới yên tâm trở lại phòngkhách___nhìn người ngồi ở sofa……thậtlà rắc rối! Nhậm Tư Đồ cố gắng để vẻ mặtmình tự nhiên chút, rồi đến ngồi vàosofa…
      Thời Chung chỉ thấy đầu mình càng ngày càngđau, trừ việc nhớ là thấy qua thằng nhóc xấuxa kia trong tấm ảnh, việc nhớ mình đến trước cửa nhà này tìm lão gia hỏa kia, suy tư hồivẫn thấy trong đầu mảnh hỗn độn. Thấy Nhậm Tư Đồ đến gần , ngồi xuống, Thời Chungmới khôi phục tinh thần, mỉm cười.
      “Chào buổi sáng!”
      Sau đó cả hai đều im lặng gì. ThờiChungsuy nghĩ hồi, vẫn cảm thấy mình nên giải thích chút tránh cho người ta nghĩ anhbị thần kinh mà phá cửa xông vào nhà. Kéo kéocổ áo, Thời Chungngồi thẳng lưng nghiêm túcnói: “ ra chuyện này….chuyện là như vầy,tối hôm qua ba tôi mất tích, dùng định vị thìthấy ông ấy ở nơi này nên mời tùy tuện gõ cửa.”
      Thời Chung dừng chút chờ đợi nàyphản ứng chỉ thấy Nhậm Tư Đồhơi nhíu màynhư là suy tư, trong chốc lát như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện quay đầu nhìn Thời Chung.
      “Tần tiên sinh là ba của ?”
      Thời Chung gật đầu cái, tiếp tục : “Mà hôm qua tôi uống rất nhiều nên chỉ nhớ là mình ấn chuông…”
      đến đây, lại thấy người con trước mặt dường như nhớ lại chuyện gì khó chịu, mi tâm khẽ chau lại. Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Thời Chung làm cảm thấy thú vị, nhưng khi muốn nhìn kĩ hơn biểu cảm đó đãnhanh chóng khôi phục lại thái dộ bình thường.
      “Tần tiên sinh hôm qua quả có đến nhà tôi, nhưng hơn 10h rời khỏi rồi!”
      Nhậm Tư Đồ vừa xong liền đứng dậy về tủ trang sức nhanh chóng lấy ra chiếc điệnthoại di động đưa cho Thời Chung.
      “Nhưng cái này…hình như bị rơi ở đây!”
      Thời Chunglúc này mới dời mắt khỏi người cúi xuống kiểm tra di động.
      Điện thoại cài chế độ im lặng, thuận tay mở nhật kí cuộc gọi ra, hàng dài các cuộc gọinhỡ, tất cả đều là: Tiểu Từ, Tiểu Từ, Tiểu Từ, Thư kí Tôn, Thư kí Tôn, Tiểu Tử Thúi…
      Tiểu Tử Thúi? Chắc là số của đây mà, ThờiChungcất điện thoại , biết nên giận haynên cười…..
      Nhưng bây giờ hình như có chuyện lớn hơn cần giải quyết___Thời Chung cân nhắc tìm từ ngữ, do dự hỏi: “Tối hôm qua….có phải tôi say lắm phải ?”
      “Sao lại hỏi như vậy?”
      Nhậm Tư Đồ đột nhiên cảnh giác nhìn , ánh mắt này làm Thời Chungmơ hồ ảm nhận đượcmình hỏi trúng ‘tử huyệt ‘ rồi. nghiêng mắtnhìn vào nhà bếp.
      “Đứa bé kia với tôi…mấy lời…”
      tới đây, Thời Chung dừng lại nhìn vào nhà bếp, nhưng ánh mắt vẫn để ý đến biểu của Nhậm Tư Đồ.
      Chỉ thấy cười khan tiếng: “Say ngủ thôi, có thể làm ra chuyện gì chứ?” xongmới phát lời mình có chút ổn NhậmTư Đồ mỉm cười sửa lại: “Yên tâm , hôm qua say khướt liền an tĩnh ngủ lại đây đêmthôi, nó chỉ là đứa trẻ sáng sớm thấy có người lạtrong nhà khó trành khỏi ngạc nhiên thôi.”
      “Vậy tốt…” Tuy tỏ ra nhõm nhưng giọng ngược lại có phần tiếc nuối.
      Nhậm Tư Đồ chưa kịp nghe ra giọng có chútcổ quái của Thời Chungđã đứng lên:“Nếu ba tôi còn ở đây tôi cũng tiện quấy rầy nữa, tạm biệt.”
      Nhậm Tư Đồ gật đầu muốn tiễn ra cửanhưng hai người còn chưa được tới cửa thìngười trong bếp gấp rút chạy như bay ra ngăncản.
      được !”
      Trong nháy mắt Tầm Tầm vọt tới trước mặt Thời Chung, hai lời liền quơ tay ôm lấy đùi .
      Tầm Tầm ôm rất chặt, Nhậm Tư Đồ kéo kéo cũng ra, vội vã đến dậm dậm chân mà : “ Chú ấy có chuyện gấp phải , con buốnchú ấy ra có được ?”
      Thời Chung cũng quan tâm ngư laợại còn có chút an ủi Nhậm Tư Đồ
      “Xem cậu bé này mới gặp mới tôi rồi….” Vừa vừa sờ sờ đầu Tầm Tầm.
      “Như vậy , chủ nhật này chú mời cháu và mẹ cháu ra ngoài chơi được ?”
      ngại Tầm Tầm là con sao? NhậmTư Đồcũng giải thích gì thêm. Tầm Tầm nghe vậy liền ngẩng cao đầu vẻ mặt hớn hở.
      phải giữ lời!”
      Thời Chung khỏi bật cười, nhưng gì thêm, dùng điện thoại của Tần Tuấn Vĩ soạn môt tin nhắn gửi , còn chưa biết anhcó ý đồ gì điện thoại trong túi Nhậm Tư Đồđã vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
      Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp lấy ra xem cúi xuống nhìn Tầm Tầm thân thiết : “Chúđem số điện thoại nhắn cho mẹ con rồi, nếu nhưchú nuốt lời cứ bảo mẹ gọi đến mà chinh phạt.”Tầm Tầm lúc này mới cam lòng mà buông Thời Chung ra.
      Nhậm Tư Đồtiễn bạn học cũ ra đến cửa, thấyanh khuất mới thuận tay đóng cửa lại,thởphào nhõm, nhưng quay lại vẫn thấy Tầm Tầm còn lưu luyền nhìn cánh cửa đóng,Nhậm Tư Đồ khỏi hiếu kì.
      “Con hôm nay rất kì quái! Rốt cuộc là thế nào?”
      Tính tình Tầm Tầm Nhậm Tư Đồquá rồi,tuyệt đối phải đứa bé dễ dãi thân thiện, chưa thấy “tiểu đại nhân” này đối đãi vớiai như đối với Thời Chung khi nãy___trừ Thịnh Gia Ngôn chưa từng thấy cậu ôm bắp dùi ai “thân mật” như vậy…
      Nghe hỏi như vậy, Tầm Tầm thu hồi ánh mắt,liếc nhìn Nhậm Tư Đồ,cười cười kín đáo khônghé răng nhảy trở lại phòng bếp, ăn điểm tâm. Để lại Nhậm Tư Đồ đứng hình tại chỗ biết nên thế nào cho phải…
      ***
      Thời Chung ra khỏi nhà trọ tìm điện thoại củamình, đoán chừng lúc say vô ý làm rơi đâu đây___ Thời Chung bóp bóp trán hình như vẫncòn cảm giác đau nhức ở thái dương, cúi ngườinhặt điện thoại lên .
      chỉ vừa nhặt điện thoại lên có cuộcgọi đến làm di động rung liên hồi. ThờiChungvừa bắt máy truyền đến tiếng thư kí Tôn lã chã chực khóc:” Cám ơn trời đất! Cuốicùng cũng nghe máy!”
      Thời Chung nhanh chân bước đến thang máy, thanh ngược lại lạnh nhạt có chút khànkhàn: “Tới nhà trọ hôm qua đón tôi!”
      “Tôi ở dưới lầu!” Thư kí Tôn chua xótmuốn rơi lệ.
      “Hôm qua mất tích cả đêm, điện thoại cũngkhông gọi được tôi nào dám ?”
      Quả nhiên Thời Chungvừa ra khỏi khu nhà đãthấy thư kí Tôn và lái xe vẫn chờ ở đó, chút cũng nhúc nhích. Thư kí Tônthông qua cửa xe nhìn thấy ông chủ bước từng bước về phía mình lại nhìn đội mắt thâm quầng qua gương chiếu hậu thầm cảm thán bảnthân quá mức khổ sở.
      Thời Chung trực tiếp đến bên cạnh xe, thư kí Tôn bước xuống mở cửa đón , nhấc chânbước lên xe Thời Chung vẫn lưu luyến quay đầunhìn lại căn trọ tầng cao kia, tìm kiếm gì đó trong những căn phòng có cửa sổ sát đất, trong đầu nhớ lại lời của tên tiểu tử thúi kia: ôngkhông muốn chịu tránh nhiệm?
      Lúc đó, sao lại đáp ứng luôn ? ThờiChung cực kì ảo não lắc đầu buồn bực ngồi vàotrong xe.
      Tài xế nổ máy chạy , thư kí Tôn đêm ngủ giờ cũng ôm dây an toàn nhắm mắtnghỉ ngơi. Cũng chưa kịp ngủ lại nghe môt thanh sảng khoái của người nào đó hỏi: “Cóphải năm trước vừa mới cai thuốc lá?”
      Thư kí Tôn giật nảy người mở mắt ra: “Vâng.”
      “Có khó ?”
      "À?"
      Thời Chungkhông kiên nhẫn nâng trán, tại saomình lại tìm thư kí đầu óc hoạt động chậmnhư ta chứ.
      “Tôi …cai thuốc có khó! ? Khó khăn!”
      Thư kí Tôn còn sức lực nhướng mi đáp:“ khó cũng khó, chỉ cần tìm chuyện khác dời lực chú ý là được. Ví như thức ăn ngon, hoặc như…mỹ….nữ…” Thư kí Tôn còn chịu nổi nữa, thanh ngàycàng dần dần…mắt cũng từ từ đóngchặt, rốt cuộc nghẹo đầu ngủ như chết.
      Thời Chung quấy rầy ta nữa, chỉ yênlặng cúi đầu nhìn điện thoại, tính toán, cái ngườiduy nhất có thể phân tán chú ý của , khi nào mới gọi cho ….

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 8:



      Mấy ngày nay, Nhậm Tư Đồ sắp bị lời niệm "Kim chú" làm cho tâm trí bị lao lực tới mệtmỏi rồi ——


      "Sau ngày kia là Chủ nhật rồi...!"


      "Ngày kia là Chủ nhật rồi...!"


      "Ngày mai là Chủ nhật rồi...!"


      Tầm Tầm lòng háo hức chờ đợi tới Chủ nhật, Thời Chung hẹn dẫn cậu nhóc ra ngoàiđi chơi. Sáng thứ bảy, Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đến trường học, sau khi xuống xe, cậu nhóc vẫn quên quay ngược trở lại với vào, dặn dò Nhậm Tư Đồ:: "Ngày mai là Chủnhật rồi...!"


      Điều này làm cho Nhậm Tư Đồ khó xử, ngộ nhỡ đây chỉ là lời khách khí của đốiphương sao? Nếu Thời Chung căn bản để việc này ở trong lòng làm sao bây giờ?


      quyết định nghĩ tới điều đó nữa, việc cấp bách giờ là phải giải quyết thỏa đáng công việc còn lại trong tuần này. sắp xếp cho người phụ nữ mắc chứng hậu sản uất ức là người bệnh đầu tiên của mình trong buổi sángngày hôm nay.


      Lúc trước người bệnh này vẫn luôn trong bộdạng lôi thôi lếch thếch, nhưng hôm nay vừabước vào phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, ngay lập tức liền phát ra khí sắc của côấy còn giống như trước kia nữa.


      Có lẽ bởi vì hôm nay ấy ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, còn đeo cả trang sức hết sức trang nhã, nhìn bề ngoài dường như trẻ ra mấy tuổi.


      Nhậm Tư Đồ khi gặp mặt bệnh nhân luôn giữnụ cười môi, cho dù tâm tình bệnh nhân ổn định, cũng biểu lộ cảm xúc chân của mình ra bên ngoài. Nhưng lúc nàycô mỉm cười, là xuất phát từ nội tâm, cảm thấy vui mừng cho ấy: "Xem ra “Khônggian trò chuyện của mẹ” đối với rất có hiệu quả."


      " gian trò chuyện của mẹ" vốn là kiệnđược Trung tâm liên hiệp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏđứng ra tổ chức hàng tháng. Vào thứ hai, thứ ba, thứ năm mỗi tuần đều có tổ chức tiệc trà, các thành viên tham gia là những người mới làm mẹ,gặp gỡ nhau để giao lưu chia sẻ tâm đắc của mình, trao đổi kinh nghiệm chăm sóc con cái.Mạc Nhất Minh nhờ cậy bạn bè để có thể cho bệnh nhân của Nhậm Tư Đồ được tham gia vào kiện này.


      Kể từ sau khi người bệnh này vì tạt axit sunphuric vào người khác mà suýt bị khởi tốhình , chỉ trong thời gian ngắn, Nhậm Tư Đồ ước chừng ấy tham gia tiệc trà “Khônggian trò chuyện của mẹ” được năm lần. Hiển nhiên có thể thấy được, tâm tình của ấy đãcó chuyển biến rất tốt.


      Bệnh nhân từ trong túi xách lấy ra quyểnnhật ký mới tinh, đưa cho Nhậm Tư Đồ, "Bác sĩ Nhậm, lúc trước phải chị đề nghị tôi nên viết quyển nhật ký ghi lại quá trình lớn lêncủa con sao? Nhưng lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện ba của nó đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nào, căn bản thể tĩnh tâm mà viết được nhật ký. Nhưng ngày hôm trước,khi nhìn con lần đầu tiên cười với tôi, mộtkhắc đó tôi thông suốt rồi. Vì người đàn ông hèn hạ bỉ ổi mà phải tìm cái chết, quả đáng. . . . . ."


      Nhậm Tư Đồ mở quyển nhật ký ra, thấy trang thứ nhất có dán bức ảnh, trong hình là cười toe toét đến híp cả mắt, lộ cả lợi răng màu hồng.


      Nhìn nụ cười con nít này, tâm tình của Nhậm Tư Đồ thoáng chốc cũng thấy vui vẻ. Nhưng saukhi kết thúc thời gian khám và điều trị chongười bệnh này, cuộc hẹn kế tiếp lại là bệnh nhân có tâm lý vô cùng tiêu cực, khiến chophòng làm việc của Nhậm Tư Đồ lạnh lẽo vài phần mặc cho tiết trời ấm nóng bên ngoài.



      Bệnh nhân tiếp theo là người đàn ông trẻtuổi hết sức gầy gò, đây là lần thứ hai ta tớiđiều trị.


      Ưa sạch loại hội chứng tương đối điểnhình, nhưng người bệnh này lại mắc phải hội chứng hoàn toàn ngược lại, chỉ có ở trong môi trường dơ dáy bẩn thỉu ta mới cảm thấy được xoa dịu, giảm bớt lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng điều trị cho vài người bệnh mắc phải hội chứng đó.


      chỉ có thế, người bệnh này còn mắc thêm chứng tâm lý ngại giao tiếp. Vốn dĩ ta nênđược điều trị bởi người am hiểu hành vi trị liệunhư Mạc Nhất Minh, chỉ tiếc là các cuộc hẹn của Mạc Nhất Minh được sắp xếp kín lịch sang tận năm sau, cho nên người bệnh này chỉcó thể chuyển qua cho Nhậm Tư Đồ.


      Cũng giống như lần đầu tiên đến phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, người bệnh vừa vào, vẻ mặt lập tức căng thẳng khẩn cầu : "Mau. . . . . . kéo rèm che vào."


      Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ kéo toàn bộ rèm che lại, người bệnh mới bằng lòng ngồi xuống cùngcô chuyện. ra cả quá trình điều trịlần này cũng khác gì lần trước, người bệnh chỉ nhắc lại chuyện bạn cũ của mình mắc chứng ưa sạch khủng bố tới mức nào. Mới đầu chỉ là trước khi nắm tay nhau phảidùng rượu cồn hết lần này đến lần khác khử độc tay của ta, dần dần trong tất cả các hoạtđộng sinh hoạt cuộc sống thường ngày ta cũng bắt người bệnh này nhất định phải sử dụngnước khử trùng từ đầu tới cuối.


      Sau khi hai người chia tay, ta vừa thấy vậtdụng tắm rửa hay ngửi được mùi dịch khử trùngthì lập tức mất khống chế, cuối cùng tiến triểnthành tình trạng bệnh giờ. Lần tắm gần đâynhất của ta cũng hơn tháng rồi, quầnáo người vừa nhìn biết là rất lâu được giặt giũ. Cả phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ dần dần tràn ngập chút mùi hôi thối khóngửi. Nếu là mùa đông còn có thể miễn cưỡngchịu đựng được, nhưng nếu vào mùa hè. . . . . . Nhậm Tư Đồ cần nghĩ cũng biết mùi đó khó ngửi tới mức nào.


      Nhậm Tư Đồ quyết định trước mắt cứ áp dụngliệu pháp hành vi trị liệu đối với ngườibệnh này, nhưng hiển nhiên ta hề có ý thức phối hợp với . Chỉ ra sức liên tục hỏi:" hết giờ rồi sao? kết thúc được chưa? Tôikhông chịu nổi nơi này, tôi muốn mau chóng đira ngoài. . . . . ."


      Thời gian điều trị hôm nay vừa chấm dứt, người bệnh lập tức tông cửa xông ra. Tới gần tối lúctan việc, trước khi Nhậm Tư Đồ ra khỏi phòng khám bệnh còn nghe được dì phụ trách quét dọn ai oán: "Mùi gì khó ngửi như vậy? Thùng rác ở đây bị đổ sao?"


      Nhậm Tư Đồ nghe dì quét dọn vậy, sau khi vào thang máy, nhịn được liền ngửi áotrên người mình cái. có thói quenmang nước hoa theo người, Nhậm Tư Đồ đangnghĩ phải mau chóng về nhà tắm rửa thay quầnáo điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.


      Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.


      "Hôm nay em có lái xe ra ngoài ?"


      Thấy hỏi câu khó hiểu như vậy, Nhậm Tư Đồ im lặng, vội trả lời, nghe nóitiếp: " mới giải quyết xong công việc ở gầnphòng khám của em, xe, cho nhờ đoạn được ? Tiện thể chúng tacùng ăn cơm luôn."


      Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng đầy từ tính của Thịnh Gia Ngôn, cho dù chỉ là những lời bình thường, cũng có thể khiếncho tâm tình của Nhậm Tư Đồ vui vẻ. Thang máy xuống tới tầng hầm ga ra, NhậmTư Đồ phát ra bước chân của mìnhđi nhanh hơn so với bình thường. nhanhchóng tìm được xe, lái xe ba rẽ hai ngoặt tớilối ra của ga ra. Vừa ra ngoài nhìn thấy ngay Thịnh Gia Ngôn cầm cặp tài liệuđứng chờ ở trước phòng khám.


      Nhậm Tư Đồ nhanh tay xách cặp tài liệu giùm , sau đó hai người thẳng tới trường học của Tầm Tầm.


      Giờ tan tầm ngày thứ bảy từ trước tới nay vẫn là giờ cao điểm, Nhậm Tư Đồ được chút lạidừng chút, cùng Thịnh Gia Ngôn câu được câu chăng trò chuyện: "Gần đây có chuyện gìxảy ra vậy, cả ngày ở cùng với Tầm Tầm, cần hẹn hò sao?"


      Thịnh Gia Ngôn buông tay ra, bộ dáng ra vẻ sao cả: "Độc thân phải rất tốt sao?"


      "Thời gian giữa hai mối quan hệ của chưa từng vượt quá nửa năm."


      "Có lẽ bởi vì gần đây ba mẹ thường xuyên thúcgiục kết hôn " tới đây, Thịnh Gia Ngôn lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Bị nhiều quá, khiếnanh có cảm giác việc đơn thuần tìm phụ nữ đểnói chuyện đương mà suy tính đến việc kết hôn là tội ác tày trời, vậy sống độcthân thôi."


      Đối với đáp án này của , Nhậm Tư Đồ biết nên vui hay buồn, bảo trì trầm mặc, yênlặng lúc lâu mới sang chuyện khác: "Đúng rồi, tới gần phòng khám của em đểgiải quyết chuyện gì?"


      "Khách hàng lớn của Vụ Sở phát sinh tranh cãi liên quan tới pháp luật với công ty TrungHâm, và vài người nữa phụ trách tới đó đàmphán."


      Nhậm Tư Đồ gật đầu cái, cũng quá để ý. Lúc này vừa đúng thời điểm đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu xanh, Nhậm Tư Đồđi theo dòng xe đông đúc chậm rãi di chuyển,đột nhiên, chợt dừng xe lại ——


      "Trung Hâm?" đột nhiên giống như bị tên của công ty này làm cho giật mình, cau mày hỏi,"Trung trong ‘trung tâm’, Hâm trong ‘kim tiền thịnh vượng’ phải ?"


      Thịnh Gia Ngôn gật đầu cái, có chút nghi ngờ quan sát : "Sao em lại phản ứng kỳ lạ nhưvậy?"


      Nhậm Tư Đồ cũng ý thức được mình phản ứngquá, khởi động lại xe, giọng cũng trở nênchậm chạp: "Đó là công ty bạn học cũ của em."


      Thịnh Gia Ngôn trầm mặc hai giây, giống nhưđang suy tư điều gì đó, ngẩng đầu nhìnNhậm Tư Đồ thận trọng hỏi: "Học cùng với em khi nào? Tại sao lại biết?"


      "Là lớp 11 trung học." Bây giờ ngược lại, Nhậm Tư Đồ cảm thấy bộ dạng khó hiểu này của anhrất thú vị, theo thói quen nhếch lông màycười tiếng, "Lúc đó cũng xuất ngoại học đại học rồi, biết cũng có gì lạ mà."


      Dòng xe phía trước càng lúc càng nhanh, đường cũng thông thoáng hơn, Nhậm Tư Đồ nhìn kính chắn gió bên ngoài, chuyên tâm lái xe, hề tán gẫu nữa. Đúng lúc này, Thịnh Gia Ngôn đột nhiên : "Đừng tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, cậu ta phải là hạng người tốt đẹp gì đâu."


      Giọng của Thịnh Gia Ngôn nghiêmtúc, gần như là hà khắc ——


      Nhậm Tư Đồ lái xe, dám trực tiếp quay đầu ra sau nhìn Thịnh Gia Ngôn, chỉ có thểqua gương chiếu hậu nhìn cái. Vẻ mặtcủa so với giọng còn nghiêm túc hơn vàiphần. Trong lòng Nhậm Tư Đồ khỏi cảm thấy "lộp bộp" trận.


      Lời đó cứ văng vẳng bên tai Nhậm Tư Đồ,tận cho tới lúc dùng xong bữa ăn thịnh soạn tại nhà của Thịnh Gia Ngôn, khi lái xe đưa TầmTầm về nhà, đột nhiên nghe thấy cậu nhóc hỏi:"Mẹ có gọi điện thoại cho chú chân dài hỏi xem ngày mai đâu chơi ?" Nhậm Tư Đồ giảvờ ngu ngơ hiểu hỏi: "Chú chân dài nào cơ?"


      Đáng tiếc chiêu này dọa được tiểu quỷTầm Tầm, Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút, mặcdù lương tâm hổ thẹn nhưng mắt cũng chớp lấy cái bừa: "Chú chân dài ngày mai có rảnh, sau này có thời gian hẹn lại sau."


      Báo ứng của lời dối này cũng tới quá nhanhđi, Nhậm Tư Đồ vừa mới dứt lời, tiếng chuôngcủa chiếc điện thoại sạc đặt bên trong xe rất phối hợp vang lên.


      Nhậm Tư Đồ bắt máy, liền nghe thấy giọng có chút quen thuộc mà xa lạ truyền tới: "Muốngọi điện thoại cho em quả rất khó khăn."


      Đầu bên kia điện thoại là giọng nam có chútlành lạnh lại hết sức dễ nghe, mà bên cạnh Tầm Tầm chớp đôi mắt to tràn đầy hi vọng nhìn . Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nhắm mắt mở miệng: "Thời Chung?"


      ngờ lại lưu loát thẳng vào vấn đề:"Tôi chưa từng đưa cậu nhóc kia chơi, nó ở bên cạnh em sao? Hỏi nó xem ngày mai muốn đâu chơi."


      Trong xe vốn rất yên tĩnh, lỗ tai Tầm Tầm lại vô cùng nhạy bén, đoán chừng đầu bên kia điệnthoại cái gì Tầm Tầm cũng nghe sót chữ. Lúc này, đợi Nhậm Tư Đồ trả lời, Tầm Tầm đoạt lấy điện thoại tay : "Này!"


      "Tôi phải là ‘cậu nhóc kia’, tôi tên là Nhậm Yến Tầm, người quen gọi là TầmTầm."


      Những chuyện tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Nhậm Tư Đồ, chỉ nghe thấy Tầm Tầm ràng mạch lạc, hết sức nghiêm túc cùng Thời Chung xác nhận cuộc hẹn chiềumai. để Nhậm Tư Đồ chen miệng vào câu, Tầm Tầm cúp điện thoại, hài lòng đem di động đặt vào ổ sạc điện thoại.


      Nhậm Tư Đồ lái xe, biết nên phản ứngthế nào trước hành động tự chủ trương của haingười này. Tầm Tầm mặt mày hớn hở nhìn quang cảnh thành phố lướt qua kính chắn gió,tâm tình có vẻ rất tốt. Bất chợt cậu nhóc nhớ tới chuyện hết sức quan trọng, lúc này mớinghiêng đầu nhìn sang Nhậm Tư Đồ: "Đúng rồi, chú chân dài hỏi trưa mai con muốn ăn gì, connói cái gì cũng được. Chú ấy vậy tới nhàchúng ta ăn trưa , con đồng ý rồi. . . . . ."


      Trả lời Tầm Tầm là tiếng phanh xe chói tai.


      Nhậm Tư Đồ thể giữ nổi bình tĩnh, xe còn chưa dừng hẳn, quay sang Tầm Tầm gấpgáp hỏi: "Con đồng ý? ? ?"


      Tầm Tầm tỉnh bơ nhún nhún vai: "Coi như kiểmtra chú ấy , người có thể ăn được thức ăn do mẹ làm, tuyệt đối là tình đích thực của mẹ. . . . . ."


      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ ôm trán: còn tuổi như vậy, biết cái gì gọi là "tình đích thực"chứ, chỉ biết dùng từ ngữ linh tinh. . . . . .


      Nhưng làm cho Nhậm Tư Đồ khổ sở hơn là: mặc dù muốn cùng vị bạn học cũ này có quá nhiều tiếp xúc, nhưng cũng muốnanh vì bữa cơm trưa khủng bố do làm mà sau này hoảng sợ né tránh còn kịp đâu! ! !

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9
      Nấu nướng tuyệt đối chính là tử huyệt của Nhậm Tư Đồ, trời chưa sáng hẳn tỉnh ngủ, vừa nghỉ tới buổi cơm trưa kia cơn thèm ngủ bay mất tới tận đâu rồi.
      Nhậm Tư Đồ ngồi bên mép giường cẩn thận suy nghĩ xem có nên mời Thời Chung ra ngoài giải quết bữa trưa ,cửa phòng độtnhiên bị mở ra. ngẩng đầu chỉ thấy cái dángnhỏ, cao tới tay nắm cửa xuất ở khe cửa.
      “Mẹ chừng nào mới mua thức ăn?”
      Tầm Tầm lay lay cánh cửa, đôi mắt giảo hoạtmở to đầy mong đợi nhìn Nhậm Tư Đồ.
      Nhậm Tư Đồ liếc nhìn về đồng hồ báo thức đầu giường, vừa đúng 7h, tên nhóc này là con sâu ngủ hơn kém, hôm nay dậy sớm như vậy…lần đầu thấy nha! C ô thể hiểu nổi: thằng nhóc này tại sao l ại có cảm tìnhmãnh liệt với Thời Chung như thế?
      “Buổi trưa mua đồ ăn ở ngoài về ăn đượckhông?”
      !”
      Bị cự tuyệt cách tàn nhẫn Nhậm Tư Đồ phiền mu ộ n nắm chặt mi tâm.
      ra …lần đầu tiên ăn cơm mẹ nấu, tronglòng con tự nhủ với mình, về sau khi trưởngthành tuyệt đối thể cưới người có trình độnấu nướng như mẹ về làm vợ…”
      Nghe đến đó, Nhậm Tư Đồ nhăn trán nhìn Tầm Tầm , ra hơn năm trước, tên nhóc này đãâm thầm ghét bỏ thức ăn nấu rồi…..haizzzthật làm làm khó nó rồi, chịu đựng ăn cơm củacô hơn năm…
      Bên kia Tầm Tầm xoắn xoắn ngón tay, tiếp tục : “Người xưa có câu, muốn lấy được lòngngười đàn ông, trước hết nhất định phải năm bắtđược gan của họ.”
      Gan? “……Là dạ dày.”
      để ý Nhậm Tư Đồ sửa lưng mình,Tầm Tầm tùy ý vun cánh tay đem cái vấn đề “gan hay dạ dày” quẳng ra sau đầu, quang trọng là: “Tóm lại mẹ đừng ngủ nướng nữachúng ta mua thức ăn.”
      Thấy Nhậm Tư Đồ vẫn ngồi bên giường có ý muốn đứng dậy, Tầm Tầm trực tiếp vào phòng lôi Nhậm Tư Đồ ra, kéo được 2 bước liền trì chân xuống động nữa. Tầm Tầmtạm thời án binh bất động vỗ vỗ gương mặt mũm mĩm của mình quay lại làm dáng vẻ của con mèo đáng thương.
      Nhậm Tư Đồ sợ nhất là bộ mặt này, định cứng rắn cự tuyệt thằng nhóc này nhưng lời lại bịnghẹn lại trong cổ họng, chần chờ cuối cùng cũng đầu hàng.
      “Vậy cũng phải thay quần áo rồi mới chứ?”
      Tầm Tầm vẫn giả vờ đáng e dè “Dạ!” tiếng sau đó lui ra ngoài đóng cửa cho thayđồ.
      Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhậm tư đồ liền nghethấy tiếng cậu nhóc nhẫy cẫng lên hoan hô, cònhô to: “Yeah!” có biện pháp với tên quỷ này.
      Tùy tiện ăn xong bữa sáng, Nhậm Tư Đồ chịu nổi ánh mắt mong ngóng của tênnhóc này, mang theo tầm tầm mua thức ăn. Nhưng khó khăn phải chuyện này, 2 giờ sau Nhậm Tư Đồ mang hai túi lớn thức ăn chui vào nhà bếp, aaaaaaaaaa đây mới là cái chính_____
      Tầm Tầm thứ hai đến thứ 6 mỗi tuần đều ăncơm trưa ở trường học, cơm tối và cơm ba bữacủa thứ bảy chủ nhật đa phần là ăn chực ở nhà Thịnh Gia Ngôn. thực chỉ biết làm vài ba món, nhưng hôm nay bị tên nhóc dụ dỗ mua nàolà cá lư, nào là sườn non, cánh gà…
      Tầm Tầm an vị ngồi trong phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng chạy vào nhà bếp giám sát,nhưng khi cậu nhóc hào hứng chạy vào lần thứ ba cửa nhà bếp đóng kín, cậu rốt cục cũng thể thừa nhận mình nhờ vảkhông đúng người rồi.
      Nhưng ngẫm nghĩ Tầm Tầm lại tính toán kế sách mới, nhanh chân mang đôi dép chạy vềphòng khách. Lát sau liền cầm điện thoại trở lại nhà bếp.
      lúc chân tay c òn luống cuống bên tai Nhậm Tư Đồ lại vang lên thanh giòn giả:“Chú Gia Ngôn, cứu mạng!”
      Nhậm Tư Đồ sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía nguồn thanh, chỉ thấy Tầm Tầm cầm điệnthoại di động của như nắm lấy cành cỏ cứumạng.
      “Nhậm Tư Đồ hẹn chú tới nhà ăn cơm,nhưng lại biết làm cơm, buồn chết con rồi, chú có thể giúp Nhậm Tư Đồ chútkhông?”
      Vốn bữa cơm này chỉ dừng lại ở giới hạn rất“thuần khiết” nhưng khi từ miệng Tầm Tầm lại trở thành buổi hẹn hò mờ ám.? Nhậm TưĐồ hoàn toàn để ý tới những thứ rắc rốinày, vội vàng lấy điện thoại từ trong tay TầmTầm.
      “Alo?”
      Giọng Thịnh Gia Ngôn trước sau vẫn ôn hòa vuivẻ trêu chọc : “ Rốt cuộc thần thánh phươngnào có thể khiến em thân chinh xuống bếp nấu cơm cho ?”
      có đâu, chỉ là mời người ta ăn bữa cơm bình thường thôi.”
      “Sao cảm thấy phải như vậy nha?”Trong giọng chứa nụ cười sảng khoái: “Em cũng đến lúc chuyện đương rồi, có muốn người cũ này qua giúp môt tay rồithuận tiện mang Tầm Tầm ?”
      Chẳng hiểu sao khi nghe như vậy NhậmTư Đồ lại cảm thấy vô cùng phẫn uất, rốt cuộc là tức giận chịu tin lời mình hay tức giận nghĩ mình vô dụng ngay cả bữa cơm cũng làm xong.. Chần chừ lúc,nắm chặt tay để kìm nén lửa giận, Nt Nhậm Tư Đồ lấy lại bình tĩnh : “ cần, em nhất định tự làm được.”
      Lúc này Nhậm Tư Đồ ngay cả “Gặp lại” cũng lặp tức cúp điện thoại, trố mắt nhìn nhìn điện thoại, xém chút nữa là mở miệng trách cứ Thịnh Gia Ngôn dám xem thường mình….
      Lại hướng nhìn tầm tầmđang rụt rè nhìn chằmchằm mình, Nhậm Tư Đồ bực bội hỏi: “Thế nào?”
      “Lần đầu tiên con thấy mẹ tức giận với chú Gia Ngôn…”
      Nhậm Tư Đồ bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên tia khổ sở, biết gì chophải, cúi đầu suy nghĩ lảng sang chuyện khác.
      “Đúng rồi, chú chân dài có mấy giờ tớikhông?”
      Tầm Tầm suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, ngheNhậm Tư Đồ hỏi như vậy liền quên mất giận , lập tức trợn mắt chạy đến trước mặtNhậm Tư Đồ khoa tay múa chân: “Mau gọiđiện thoại hỏi chú ấy ! Mau!”
      Nhậm Tư Đồ tuân lệnh mà gọi vào số của ThờiChung, điện thoại rất nhanh có người bắt máy nhưng đối phương lại lên tiếng dường nhưchờ mở miệng trước. Nhậm Tư Đồ yên lặng nuốt nước miếng, sau đó khách khí mà lên tiếng: “… khoảng mấy giờ tới? Để tôi sắp xếp thời gian làm cơm.”
      Sóng điện thoại truyền tới tiếng róc rách như suối chảy, lại êm dịu như gió xuân: “ làtrùng hợp.”
      Đây xem là câu trả lời sao?”
      Nhậm Tư Đồ nghi ngờ “Hả?” tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng chuông cửa.
      Nhậm Tư Đồ tay vẫn còn cầm điện thoại chạy ra mở cửa, ngoài cửa Thời Chung vừa để diện thoại xuống, thấy được liền nở nụ cười, nụ cười này có thể à vừa đủ độ cong sâu sâu cạn cạn, ngay cả ánh mắt cùng trùng điệp ý cười.
      Nhậm Tư Đồcòn chưa hiểu cười cái gì,Thời Chungđã chậm rãi bước đến trước mặt duỗi tay ra. Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, cho là muốn “vuốt ve” mặt cô__huống chi khoảngcách gần như vậy có thể ngửi được mùi hươngnam tính người , cũng phải mùi thuốc lá như lần trước ngược lại, có vị nhànnhạt tươi mát . Nụ cười này cộng thêm hương vịmát lạnh dễ chịu như tấm lưới giăng ra… dụ người. Tim Nhậm Tư Đồ chợt rơi mất hai nhịp____
      Nhưng giây kế tiếp tay chuyển hướng xẹtqua mặt hướng tới đỉnh đầu lấy xuống mộtcọng rau .
      “ Em rửa rau cũng có thể cho nó tắm đầuđược sao?” Tay vân vê phiến là trêu ghẹo hỏi.
      Nhậm Tư Đồ hết sức xấu hổ, lúc nào cũng bịanh cười nhạo, người đàn ông này hình như từnhỏ diên mạo lạnh lùng, nhưng hôm nay lạiđối với vô cùng tốt làm cảm thấy lần gặp càng có thiện cảm.
      Tầm Tầm núp trong phòng khách nhìn hai người, nghe Thời Chung như vậy nhất thờiảo não lấy tay che mặt lại, rửa rau cũng có thểđem rau quả tắm đầu quả nhiên chỉ có thểlà Nhậm Tư Đồ, khó trách chú chân dài ghét bỏ mẹ….
      Nhậm Tư Đồ mời vào cửa, thấy dáng vẻ ảonão của Tầm Tầm núp ở góc nhà, mới nhớtới có lời muốn với vị khách sau lưng để phòng hờ hậu quả: “ Tôi vốn muốn mua đồ ăn ở ngoài nhưng Tầm Tầm chịu, nếu tôi làmcơm hợp khẩu vị của cũng đừng chê cười.”
      Nghe như vậy cậu nhóc “Vụt.” cái đem tay ấy xuống bất mãn Nhậm Tư Đồ : Nhậm Tư Đồ xấu xa, đem trách nhiệm đổ hết lên người con….
      Đối với lời này của , vị khách có bất kì phản ứng nào chỉ đem áo khoác cởi ra về ghếsalon trong phòng khách thấy vẻ mặt kìm nén đến vặn vẹo của Tầm Tầm nhịn được mà xác nhận: “Mẹ con nấu cơm rất khó ăn sao?”
      Tầm Tầm là đứa bé siêu cấp bao che, khuôn mặt nhắn giương lên, dối măt 5khong6 đỏtim đập: “Ai ? Ăn rất ngon đó!”
      Nghe Thời Chung tin hỏi lại: “?”Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán.
      Tầm Tầm bị hỏi lại, có chút chột dạ, nhưng chỉcắn chặt răng .
      Thấy hai người trò chuyện với nhau Nhậm TưĐồcảm thấy thú vị, khỏi hiếu kì nhìn kĩ người bạn học cũ này chút, cởi ra tâytrang cắt may tỉ mỉ cả người trở nên nhu hòa đirất nhiều, người chỉ còn lại chiếc áo len màu đen, ở cổ lộ ra chiếc áo sơ mi trắng, dángvẻ hưu nhàn, khó mà có được tâm tình vui vẻ như vậy mà nô đùa với con nít, cầm chiếc áokhoác đặt lên thành ghế, tay tiếp tục xắn ống tay áo lộ ra đội cánh tay gầy gò___
      Thấy bộ dạng như chuẩn đại chiến tới nơiNhậm Tư Đồ tò mò nhìn : “ muốn làmgì?”
      “Tôi nghĩ để cho dạ dày mình chịu uất ức.”
      Thấy Thời Chung hướng phòng bếp tới, chỉlưu lại bóng lưng tiều sái, Tầm Tầm và Nhậm Tư Đồ nhịn được mà nhìn nhau kinh ngạc:xem xem người đàn ông người khôngcó chút gì liên quan đến chuyện bếp núc có thểnấu ăn đến “trình độ” nào?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 10.1:

      Tư Đồ sau đó theo vào phòng bếp, lúc này ThờiChung bắt đầu rửa rau rồi, hẳn là nghe tiếngbước chân của , quét mắt qua nguyên liệu nấu ăn, cũng quay đầu lại, hỏi: "Món ăn mặn liền làm phấn chưng sườn, Coca chân gà,cá trích kho tàu, ba loại có đủ hay ?" (eo, mấy món này lạ quá, mình chưa nghe qua, mà cũng biết có đúng nữa, bạn nàobiết góp ý cho mình nhé)

      " xin lỗi, là khách, vậy mà lại để cho phải xuống bếp." Tư Đồ đến gần, liếcnhìn nhà bếp bừa bãi —— hôm nay được dọn dẹp đâu vào đấy, "Tôi làm trợ thủcho , có cái gì muốn tôi làm giúp haykhông?"

      rất sảng khoái đáp: "Tạm thời có."

      Dù vậy, Tư Đồ ngượng ngùng, ánh mắt của ở phòng bếp cùng người băn khoăn vòng, chăm chú nhìn hoa văn in lộ khuy tay áo kia, liền biết bộ quần áo của giá cả xa xỉ , Tư Đồ tìm cho mình chút chuyện để làm, sau lát lục tung tìm ra cái tạp dề mới, đưacho : "Mặc vào , tránh cho dơ bẩn quần áo."

      Thời Chung tiếp lời, chỉ giơ lên đôi tay chút, ý bảo Tư Đồ hai tay đều bận rộn,sau đó quăng ra câu: "Giúp tôi mặc?"

      Tư Đồ cũng từ chối, trực tiếp mở tạp dềra, tới phía sau . Lúc này mới phạm vàokhó khăn, chiều cao168 cm, lại chỉ vừa tới tai , làm thế nào mặc bộ tạp dề này cho anhđây? Tư Đồ cầm tạp dề so so, thể làm gì khác hơn là lại đến trước người , đem tạp dề phủ qua đầu từ phía trước.

      ra lúc này khoảng cách rất gần nhau và động tác giống như ôm ấp, Tư Đồ để ý đến điều này vì lúng túng, cúi đầu cũng nhìn thấy phản ứng của ,liền vội vàng đem này tạp dề giải quyết, rồi sau đó thối lui đến khoảng cách an toàn ở bên ngoài, lúc này, đột nhiên vang lên "Uỵch" tiếng, tiếng nước chảy làm cho thần kinh có chút căng thẳng của Tư Đồ gõ mạnh cái, làm phản xạ có điều kiện ngẩng đầu .

      khẽ rũ con mắt nhìn , ánh mắt giống như là vòng xoáy màu đen, mang theo lực hấp dẫn mê mẫn lôi cuốn người khác, nếu nhưkhông phải là đột nhiên ngẩng đầu, căn bản cũng biết lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn bao lâu ——

      Tư Đồ hô hấp thông, thế nhưng lại giống như tất cả cũng chưa xảy ra chuyện gì, lạnh nhạt bất quá thu hồi ánh mắt, giống nhưmới vừa rồi chỉ là ảo giác của Tư Đồ. quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy vốn là hai con cá trích ở trong bồn rửa, nay ra sức nhảy nhảy lên.

      Tư Đồ cố đem thần trí bị vòng xoáy màuđen kia cuốn lôi trở về, mắt thấy cá trích sắpnhảy xuống đất, vội vàng đưa tay bắt, lại phát trước bước đưa taytới, nhiều hơn đôi tay, ngược lại khiến tấtcả trở nên luống cuống tay chân, trong nháy mắt, cá có bắt được, mà chân gà đãrửa sạch để bàn ăn bị Tư Đồ trong lúc vô tình phất tay làm rơi hết nên nhà.

      Đĩa cũng ứng tiếng rơi xuống đất, "Pằng" vỡ vụn bên chân Tư Đồ, Tư Đồ phiền não ngẩng đầu —— , quả nhiên trời sanh cùng phòngbếp chỗ này hợp nhau.

      ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh vụn củacái đĩa bị vỡ, con cá trích nhảy lên, đến làmphiền , trực tiếp nhảy vào tay Tư Đồ, hại côlại thể để mảnh vụn đĩa xuống, dùng hai tay nắm chặt con cá trích ấy.

      Ở chỗ này sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn khôngphát người khác yên lặng dựa vào cửatủ lạnh xem kịch vui —— cho tới bây giờ chỉ thấy lớp trưởng làm mọi việc đâu vào đáy, bị a- xít sun-phu-rit bắn vào, tỉnh táo và cũngnhanh chóng xử lý nhu cầu bức thiết, khôngthua kém thầy thuốc chuyên nghiệp khoa da liễu, nhưng chỉ vì chuyện này mà làm cho phải sứt đầu mẻ trán.

      Cho đến khi thấy vì cầm cá, ngón tay xẹt qua mảnh vụn sắc bén đĩa, con mắt sắc của Thời Chung nhất thời căng thẳng, thu lại ý cười, tiến lên kéo cái.

      Đột nhiên cổ tay của bị kéo, còn chưa kịp phản ứng, ngũ quan tuấn lãng của người nào đó lọt vào tầm mắt của , Tư Đồ kinh ngạc trợn to mắt, đối phương ôm lấy eo .

      Tư Đồ tiếng kinh hô còn ở trong cổ họng, cứ như vậy bị ôm, hai chân xẹt qua mảnh vụn cùng cá trích vẫn còn giãy giụa sàn nhà, đảo mắtliền bị khuỷu tay hết sức cường thế ôm đến ngồi dọc theo bồn rửa.

      Cho đến ngồi vững vàng, Tư Đồ mới nhìn khuôn mặt tuấn lãng của người trước mặt. Trênmặt dần ra loại ý cười bất đắc dĩ nào đó, làm cho hai tai Tư Đồ nhất thời nóng lên.

      ra động tác cuả gọn gàng, kéo dài chỉ là hai giây, tay của đến lúc này vẫn cònđặt eo , cách lớp quần áo nhưng vẫncó thể cảm nhận được nhiệt độ cánh tay truyền tới, khỏi nhắc nhở Tư Đồ, đối mặt với người đàn ông huyết khí phươngcương, Tư Đồ theo bản năng cúi đầu, nhìn cánhtay của , lúc này mới phát ra tư thế kì quái của hai người, ngồi, đứng. . . . . .Đứng ở giữa hai chân .

      Tư Đồ nhịn được muốn nhảy xuống bồnrửa, lại bị đúng lúc giữ lại vai: "Đại tiểu thư,cũng đừng làm cho tôi loạn thêm, hửm?"

      Thanh của giương , giống như lôngvũ trêu chọc màng nhĩ Tư Đồ.

      Cũng biết vì sao, màng nhĩ bị trận trậntrêu chọc đồng thời, Tư Đồ trong đầu toát ra ý nghĩ đầu tiên là: ngộ nhỡ Tầm Tầm lúc này vào, muốn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch. . . . . .

      Thấy phối hợp ngoan ngoãn ngồi yên, khônghề qua loa, Thời Chung mới thả đẩy ra, tự động dọn dẹp mảnh hỗn độn đất.

      Tư Đồ có chút cứng ngắc ngồi ở đó, ngắm nhìn phòng bếp, Tầm Tầm có thấy, tốt lắm, lúc này mới thở phào nhõm, ngoái đầu nhìn lại thấy Thời Chung đem cá bắt trở lại trongbồn, đến chỗ để ki cùng cây chổi.

      Quả nhiên giúp tay, tất cả lại khôi phục trật tự ngay ngắn lúc đầu.[/font]
      Editor: Sandy

      Chương 10.2:

      Quả nhiên giúp tay, tất cả lại khôi phục trật tự ngay ngắn lúc đầu.

      ra là ngón tay đẹp mắt người, cắt hành tây. Cũng rất vui tai vui mắt —— chỉ có vui tai vui mắt, hiệu suất vẫn còn rất cao, rất nhanhanh nấu xong món ăn thứ nhất, trong phòngbếp nổi lên trận trận mùi thơm, Tư Đồ ngồi ở bên bồn rửa, nghĩ lâu cũng chỉ nghĩđến câu nhảm: " ra . . . . . . Tôivẫn có học nấu ăn, chờ ngày kia tôi học thành rồi, nhất định mời tới nếm thử chút."

      Thời Chung chuyên tâm tay cầm muôi, cũngkhông có ngước mắt nhìn , cũng là ở trongkhói dầu lượn lờ vui vẻ mà cười : "Trí nhớ của tôi rất tốt, ngàn vạn đừng mở cho ta ngânphiếu khống, đến lúc đó thực lời ,tôi chính là nhớ đời."

      Tư Đồ yên lặng cân nhắc chút, cuối cùngcảm giác tỷ lệ mình học nấu ăn được cực kỳ bé , khoác lác sau có chút phản bác được, thể làm gì khác hơn là suy nghĩ mượn cớ tạm thời rời trước: "Ta xem TầmTầm làm cái gì, nửa ngày có độngtĩnh. . . . . ."

      Tư Đồ trở lại phòng khách, cái liền nhìnthấy Tầm Tầm ngồi thảm trước bàn trà, dùng bút máy ở bản ghi chép nhớnhững thứ gì, bộ dáng hết sức chuyên chú.

      nhàng bước đến gần, Tầm Tầm hoàntoàn có phát giác ——chuyên chú nhưthế, cũng khó trách mới vừa rồi làm rớt cái đĩa, cũng đến phòng bếp liếc mắt nhìn.

      Đợi Tư Đồ tới phía sau Tầm Tầm, rốt cuộc thấy chuyện làm cho Tầm Tầm chuyên chú như thế, laptop ghi: zuo¬cai, +10 phân.(cái này ta hiểu)

      Tầm Tầm lúc này mới cảm thấy được có cái gì đúng, chợt quay đầu lại, thấy Tư Đồ vừađúng ở trước mặt câu, cậu hoảng hồn.

      Cầu cuống quít khép lại laptop, muốn ôm nó chạy trốn, Tư Đồ lại nhúc nhích chặntrước mặt cậu, nặn ra bộ bộ dáng nghiêm túc, duỗi tay hướng tới cậu.

      muốn xem tên tiểu tử này rốt cuộc nhớ những thứ gì.

      Tầm Tầm tự biết mình chạy khỏi rồi, le lưỡi, ngoan ngoãn giao ra vở.

      Chỉ thấy laptop dùng chuỗi con số, chữ hán cùng ghép vần bày xuất hết sức tinh tế cho bảng điểm, bởi vì ghép vần chiếm đa số, Tư Đồ theo bản năng liền đọc lên miệng: "So với chú Ngôn cao hơn, thêm 10 điểm; so với chú Ngôn, mắt , giảm mười; so. . . . . ." Cho đến lúc này Tư Đồ mới bỗng nhiên ý thức được mìnhkhông nên như vậy, có chút hăng hái đứng xem, cách tự nhiên liền dừng chút, sau đó sưng mặt lên, sửa lời , "Tầm Tầm, tùy tiện cho điểm người khác là chuyện rất lễphép."

      Bị phê bình Tầm Tầm lặng lẽ nổi lên cảm xúcmột chút , muốn bày ra bộ dạng cầu xin tha thứ, cũng lúc này, hồi mùi thơm của thức ăn từ nơi xa bay tới.

      Tầm Tầm nhất thời cảnh giác thân thể cứng đờ, chợt khẽ hấp lỗ mũi, xác định mình có nghe lầm, Tầm Tầm bỗng dưng cặp mắt sáng lên, lập tức chuyện đem laptop quên đến ngoàichín tầng mây, kéo lê chiếc dep "Ba tháp ba tháp" hồi chạy như điên ——

      Thời Chung vừa đem cá trích kho tàu bưng lên bàn, Tầm Tầm chạy như điên đến bên cạnh bàn ăn, đôi tay bới lấy mép bàn, tiến tới đĩa hít hơi sâu, sau đó kịp chờ đợi phóng tới phòng bếp cầm đũa.

      Chỉ chốc lát sau Tầm Tầm ngồi ở bên cạnhbàn ăn, Thời Chung vào phòng bếp làm món ăn thứ hai, Tư Đồ vẫn ngồi ở trong phòng khách suy tính phải như thế nào xử trí quyển này laptop, phía bên kia, Tầm Tầm thưởng thức taynghề của Thời Chung , nhịn được hô to: "Lại thêm 10 điểm! Lại thêm mười điểm! TưĐồ mẹ mau tới, ăn ngon!"

      Đợi tự mình thưởng thức xong, Tư Đồ khôngthể thừa nhận, tài nấu nướng của bạn họccũ thế nhưng so với Thịnh Gia Ngôn tốt hơnnhiều.

      Tầm Tầm ăn nhiều, chỉ chốc lát sau no rồi, nằm ở bàn ăn đem cánh gà xương bày chơi, chơi chán, Tư Đồ cũng là bỏ được để đũa xuống, vừa ăn vừa hỏi: " Xem giống người biết làm cơm."

      Tư Đồ còn chưa có tiếp, Tầm Tầm cườitủm tỉm giành đáp: "Mẹ liền thích người biết làm cơm, giống như con."

      Lời của trẻ biết kiêng kị, nhưng"Thích" cái từ này nghe vào trong tai đại nhân , đơn thuần như vậy rồi, Tư Đồ chỉcó thể lúng túng hướng Thời Chung cười cười: "Đừng nghe đứa này lung tung."

      Bàn ăn đối diện, đối với ngôn luận của TầmTầm lần này lại rất là hưởng thụ, khơi lên đuôi lông mày, tâm tình rất tốt hỏi ngược lại: "Khôngphải sao? Mà ta thế nào nhớ năm đó chính qua, người sùng bái nhất là ba mình, cũng là bởi vì tài nấu nướng của ông đặc biệt tốt."

      Thời Chung tiếng vừa ngừng trong nháy mắt,chỉ thấy vốn là gắp thức ăn động tác chợt hơichậm lại, cả người như bị đông cứng.

      Nguyên lai khí thư giãn, cứ như vậy trong nháy mắt tiêu tán. Bởi vì khẽ cúi đầu, Thời Chung nhìn thấy nét mặt của , nhưng chính mắt thấy tay cầm đũa của bóp càngngày càng gấp, chặt đến đầu ngón tay dần dầntrắng bệch, Thời Chung khỏi chợt nhíu mày chút.

      Ngồi ở bên cạnh Tư Đồ, Tầm Tầm vẫn còn ở làm biết mệt bày chơi xương gà, thuậnmiệng tiếp lời Thời Chung : "Mẹ cóba. Điều này cũng giống như con."

      Cho đến lúc này, Tầm Tầm mới phát ra có cái gì đúng —— cũng có ngườitiếp lời của cậu —— lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy mặt Thời Chung dầnhiện ra tia kinh ngạc, hình như là tin lời của cậu, để chứng minh mình sai, Tầm Tầm lại bồi thêm câu: "Tháng trước nữa con cùng mẹ cùng nhau đến nơi có rấtnhiều lưới sát gặp bà ngoại, bà ngoại liền nóicho mẹ con con biết . . . . . ."

      "Pằng" tiếng, chiếc đũa chợt đặt xuống ởtrên bàn, trong chớp nhoáng Tầm Tầm cả kinh, theo bản năng im lặng, Tư Đồ để đũa xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, Thời Chung rốt cuộcnhìn thấy nét mặt của ——

      Tư Đồ cười đứng dậy: "Tôi ăn no, tôi. . . . . . Tôi rửa chén."

      mặt lúc này là nụ cười nhạt hết sức tựnhiên, chút cũng giống là giả vờ, nhưng nụ cười này với thanh đặt chiếc đũa xuống mới vừa rồi kia, có chút hợp nhau.

      rất nhanh thu thập xong bát đũa vào phòng bếp, bên tai Thời Chung bất ngờ vanglên câu mới vừa rồi của Tầm Tầm "Lưới sắt" , trở lại nhìn chằm chằm bóng lưng của , khôngnhịn được nhíu mày.

      ***

      Ba giờ sáng, ngay cả đám hướng thói quen ngủ trễ, Tôn Dao cũng chìm vào giấc ngủ rồi, điệnthoại di động lại bỗng dưng vang lên.

      mê hoặc bắt máy. Điện thoại đầu kia là TưĐồ hết sức thanh minh , thanh có mộttia buồn ngủ: "Ra ngoài uống rượu thôi."

      thanh Tư Đồ tia cảm xúc,giống như bình thản, Tôn Dao phản ứng haigiây, lại chợt như bị hù dọa ngồi dậy: " Tư Đồ cậu đừng làm tớ sợ a!"

      Đầu bên kia điện thoại di động hình như cũngcảm thấy Tôn Dao phản ứng quá kích, cười hỏi: "Tìm cậu uống rượu mà thôi, nơi nào hù dọa cậu chứ?"

      Tôn Dao nắm mi tâm: "Cậu hơn nửa đêm tìm tớ ra ngoài uống rượu, còn là năm năm trước cậu và Thịnh Gia . . . . . ." Tôn Dao chợt im lặng, đầu điện thoại bên kia hình như cũng bởi vì hồi tưởng lại cái gì vui, liền ống nghekhông khí chung quanh cũng mơ hồ, đơn đixuống.

      Tôn Dao có chút phiền não phất tay cái,"Được rồi được rồi, chuyện cũ nữa.Cậu ở chỗ nào? Tớ qua đó liền."

      ". . . . . ."
      Edit: tiểu an nhi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :