1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 71.1:

      Edit: Thiên Kết

      Lúc Thẩm Thấm về đến nhà là giữa trưa.

      Đầu ta đau muốn nứt, đặt mông ngồi xuống dưới đất, trong tay vẫn còn cầm điện thoại di động. Vốn chiếc điện thoại bị ta cầm đến nóng hổi, nhưng lại giống như trong lòng của ta bây giờ, từng chút từng chút ngội lạnh.

      Đến khi cầm điện thoại lên lần nữa trong lòng ta cũng thầm ra quyết định—

      ta lật toàn bộ cuốn danh bạ, lúc này mới nhớ rằng mình chưa từng lưu số của Tưởng Lệnh Thần— ta và Tưởng Lệnh Thần gần đây thường xuyên qua lại, tất cả đều là Tưởng Lệnh Thần chủ động tìm ta, ta lại chưa bao giờ liên lạc với ta. Tưởng Lệnh Thần từng đọc số điện thoại cho ta, nhưng ta khinh thường thèm nhớ.

      Hôm nay khi lật tung cuốn sổ danh bạ tìm được ba chữ “Tưởng Lệnh Thần”, Thẩm Thấm dường như muốn khóc, lúc dầu sôi lửa bỏng chợt nhớ ra hình như Tưởng Lệnh Thần có từng cho danh thiếp, ta liền lục tung phòng tìm danh thiếp.

      Cuối cùng cũng tìm được trong giỏ rác. Vội vàng bấm số điện thoại.

      Đối phương rất nhanh nhận điện thoại, vừa nghe thấy giọng cáu kỉnh này, Thẩm Thấm có thể xác định mình gọi nhầm số--

      “Alo?”

      “…….” Thẩm Thấm nhịn được nuốt nước miếng, miễn cưỡng lên tiếng: “Là tôi, Thẩm Thấm.”

      ***
      Đoán chừng Tưởng Lệnh Thần vẫn còn ghi hận chuyện tối hôm qua của ta nên cố ý làm khó, tại ta muốn thấy .

      Thẩm Thấm nhún nhường: “Vậy………. tại muốn gặp, buổi tối chắc có thể.”

      Dù sao tại cũng là gần tối, cách buổi tối cũng còn mấy giờ. Thẩm Thấm tự an ủi mình.

      Tưởng Lệnh Thần lại
      , buổi tối ta bận có hẹn với bạn bè, có thời gian gặp . xong cũng cúp điện thoại, Thẩm Thấm gọi tới cũng chỉ nghe được giọng được mã hóa "Người dùng bận."


      liên lạc được với Tưởng Lệnh Thần, Thẩm Thấm mất cả đêm để tìm ta, cũng may nhờ vào chút ít kinh nghiệm khi còn làm tiếp thị bia mà tim được Tưởng Lệnh Thần.


      Đêm hôm đó Tưởng Lệnh Thần chạy ra trường đua. Trường đua Cao Lượng có đèn chiếu sáng ở khắp nơi, lúc Thẩm Thấm đến nghe tiếng động cơ ở bên ngoài gầm , phóng tầm mắt ra xa nhìn thấy có hai chiếc xe đường đua, chiếc xác định là của Tưởng Lệnh Thần.


      Lúc này hai chiếc xe đua chạy qua mặt , bụi đất bốc mù mịt, người phục vụ chạy tới đưa đồ uống cho , Thẩm Thấm liền kéo người phục vụ lại hỏi: "Bọn họ đua với nhau bao nhiêu vòng?"


      Người phụ vụ trực tiếp cho Thẩm Thấm nét mặt "xin chớ nóng vội": "Theo như cách họ , nếu như động cơ chưa nóng chưa thể kết thúc nhanh như vậy được."


      Thẩm Thấm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, muốn liều mạng mà xông vào đường đua, trực tiếp dùng thân thể ngăn cản xe của Tưởng Lệnh Thần lại. Bất ngờ chiếc xe chạy vụt qua , làm cho ảo não mà bỏ ý định trong lòng .


      Chờ cho đến khi muốn xù lông lên hai chiếc xe kia mới ngừng lại.


      Tưởng Lệnh Thần bước xuống từ chiếc xe đỏ, lấy mũ bảo hiểm xuống, tùy ý vén tóc, so với Thẩm Thấm nóng nảy ta vô cùng thoải mái: "A. Em tiếp thị bia đến rồi."


      Thẩm Thấm nhanh về phía ta: "Tôi..."


      Vừa mới chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt ngang: "Tôi xem số liệu , có chuyện gì lát nữa hãy ."


      có việc cần nhờ vả người ta, Thẩm Thấm chỉ còn biết đè nén lửa nóng trong lòng xuống, tiếp tục chờ đợi.


      Rốt cuộc sau khi xem xong số liệu, Tưởng Lệnh Thần cũng tới trước mặt Thẩm Thấm.


      "Tôi tới...."


      Lúc này, Thẩm Thấm chỉ mới hai chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt ngang- đúng hơn là Tưởng Lệnh Thần thèm nhìn , chỉ lướt qua, thẳng tới bên cạnh xe đua, đội mũ bảo hiểm lên, chui vào trong xe, tiếp tục đua vòng hai cùng bạn.


      Thẩm Thấm cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ, lại nghĩ tới mục đích của mình ngày hôm nay, chờ được nữa. Nhìn thấy Tưởng Lệnh Thần còn nửa vòng nữa tới trước mặt mình, Thẩm Thấm khỏi nắm chặt quả đấm, căn chặt khớp răng, hít sâu hơi, nhắm mắt trực tiếp chạy vào đường đua.


      Bởi vì quá kinh sợ, thể nhắm nghiền hai mắt. Sau đó tiếng thắng xe cực kỳ chói tai vang lên. Trái tim Thẩm Thấm cũng vì vậy mà thót lên tới cổ họng.


      bao lâu, bên tai Thẩm Thấm vang lên giọng giận dữ của Tưởng Lệnh Thần: " muốn đâm đầu vào chỗ chết à."


      Thẩm Thấm cũng sợ quá mức, giọng giận dữ của Tưởng Lệnh Thần truyền vào bên tai làm cho hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất.


      Tưởng Lệnh Thần nhanh chóng xuống xe, kéo Thẩm Thấm ra khỏi đường đua.


      Người phụ nữ này khẳng định là biết ta tức giận cái gì, ra Tưởng Lệnh Thần cũng tại sao bản thân mình lại tức giận như vậy, ta chỉ biết trong khoảnh khắc đột nhiên chạy tới trước đầu xe ta, trái tim ta hung hăng thắt chặt, liên tiếp kích thích thần kinh của ta: ngộ nhỡ đả thương , ngộ nhỡ....


      Đối với người phụ nữ này ta có nhiều lo lắng thể giải thích được, lúc này Tưởng Lệnh Thần có biết bao nhiêu là giận dữ, đợi đến khi ta kéo đường vào trong phòng nghỉ rồi chợt bỏ tay ra tay Thẩm Thấm cũng tê rần, cổ tay cũng xuất vết bầm tím.


      Đối với người phụ nữ này ta có nhiều lo lắng thể giải thích được, lúc này Tưởng Lệnh Thần có biết bao nhiêu là giận dữ, đợi đến khi ta kéo đường vào trong phòng nghỉ rồi chợt bỏ tay ra tay Thẩm Thấm cũng tê rần, cổ tay cũng xuất vết bầm tím.


      " có bệnh à? Đột nhiên lao ra làm gì?"


      Thẩm Thấm có lên tiếng, trong lòng cực kỳ ghét người đàn ông trước mặt này, nhưng nghĩ tới lúc này ta là người duy nhất có thể giúp được Thời Chung chỉ có thể khúm núm cầu xin ta -


      "Thời Chung ấy....Bị người ta vu cáo là hối lộ."


      Chỉ câu ngắn ngủi mà dường như cắn nát hàm răng.


      Tưởng Lệnh Thần sửng sốt chút, ngay sau đó chợt cười lạnh lùng khinh bỉ:"Này. Còn tưởng cả ngày uống rượu quan tâm chuyện bên ngoài, thế nào hôm qua ta mới bị bắt, hôm nay biết?"


      Người phụ nữ đáng chết này lại lên tiếng, chỉ nhìn ta với ánh mắt đầy địch ý. Tưởng Lệnh Thần tức giận cào tóc, nhưng lại nhất nhanh cười khinh thường: "Tôi cũng mới biết được tin này qua truyền thông, thứ nhất tôi giúp được , thứ hai cũng thể dỗ vui vẻ, tìm đến tôi làm gì?"


      Tưởng Lệnh Thần xong còn bước đến gần nâng cằm lên, cười hết sức cợt nhả.


      Thẩm Thấm theo bản năng mà tránh né. Tưởng Lệnh Thân lại càng bại hoại hơn, từng bước từng bước dồn đến góc tường.


      biết người phụ nữ này suy nghĩ gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ta.


      CHƯƠNG 71.2:

      Edit: Thiên Kết

      Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt ta vẫn là vẻ vui, Thẩm Thấm nhịn được nuốt nước miếng—

      Coi như hi vọng mong manh nữa, cũng phải thử chút: “Tôi biết các người chơi xấu ấy, bỏ qua cho ấy được sao?”

      Tưởng Lệnh Thàn chau mày.

      ra ta cũng ngoài ý muốn mà biết được chuyện tình của ,
      ta cũng cưc kỳ thích bộ dạng chịu thua này của , làm cho ta cảm nhận được cảm giác chiến thắng, thoải mái đến mức ta nhịn được mà cười tiếng, nhàn nhã trả lời: " được."


      Thẩm Thấm muốn mở miệng nữa, Tưởng Lệnh Thần đưa tay chặn môi lại: "Hai chúng ta cùng chờ đợi ta thân bại danh liệt được sao? cũng cưới người phụ nữ khác, cảm thấy ghen tức sao? Người phụ nữ kia , cũng khinh thường thèm nhìn cái, hận sao?"


      "Tôi...."


      Tưởng Lệnh Thần những lời làm cho Thẩm Thấm đau lòng, làm cho trong thời gian ngắn á khẩu trả lời được. Tưởng Lệnh Thần nhìn thấy thế giễu cợt liếc cái, mạnh mẽ buông tay ra, gì nữa, chỉ chừa lại cho cái bóng lưng im lặng.


      ***

      Tưởng Lệnh Thần trở lại phòng khách sạn, cũng biết bản thân mình rốt cuộc là vui vẻ hay là buồn bực, nhất thời liền uống quá nhiều, say đến mơ màng, chợt có tiếng chuông cửa, lâu sau, ta mới lảo đảo bước ra mở cửa.


      Đứng bên ngoài cửa phải ai khác chính là Thẩm Thấm.


      Tưởng Lệnh Thần qua lại với ít phụ nữ, những người phụ nữ kia quấn lấy ta có gì ngoài chữ "Tiền", nhưng hôm nay người phụ nữ này đứng trước mặt ta lại vì người đàn ông khác, Tưởng Lệnh Thần trước nay chưa từng cảm thấy thất bại như lúc này.


      Lúc này, Tưởng Lệnh Thần có để mặc ở ngoài cửa.


      ta lặng lẽ ôm chai rượu trở về quầy rượu, cắm đầu cắm cổ tự rót rượu cho mình ly. Thẩm Thấm lặng lẽ vào theo, giống như con nai lạc mất phương hướng, đáng thương đứng nhìn ta, được cái gì cả.


      Tưởng Lệnh Thần nhìn thấy bộ dạng dở sống dở chết của liền cảm thấy phiền: " cần phải bám lấy tôi...tôi giúp đâu. Trừ việc đó ra, cứ các cầu khác-ví dụ như, tiện tay giúp chỉnh Nhậm Tư Đồ trận, giúp báo thù."


      Thẩm Thấm khó khăn điều chỉnh lại hô hấp, nghĩ ngợi hồi, rồi lại im lặng. Đợi đến khi cất tiếng lần nữa giọng trở nên bình thản: "Tôi cần giúp nữa, chỉ cần cho tôi biết , có phải cùng với Phương Vi Vi dàn cảnh hãm hại Thời Chung?"


      Thái độ của Tưởng Lệnh Thần hết sức lập lờ: "Phải sao? phải sao?"


      Đôi tay Thẩm Thấm lặng lẽ bỏ vào túi, cầm chặt lấy điện thoại di động, cổ tay khẩn trương mà run lên.


      lén ghi lại, mỗi tế bào thần kinh của lúc này đều kêu gào, mong đợi ta ra .


      Nhưng vào lúc này, đôi mắt Tưởng Lệnh Thần đột nhiên trở nên dữ tợn dùng sức nắm lấy cổ tay trong nháy mắt đem điện thoại trong túi lấy ra --


      màn hình điện thoại mở chế độ ghi .


      Trong nháy mắt Thẩm Thấm sợ đến nín thở.


      Tưởng Lệnh Thần cứ như vậy mà nhìn hồi lâu, dường như nhìn thấu cả linh hồn , sau đó liền hất tay ra.


      Sức ta vô cùng lớn, điện thoại Thẩm Thấm trực tiếp rơi sàn nhà. Cổ tay đau, Tưởng Lệnh Thần cũng nhàn nhạt cười tiếng: " có kiến thức về pháp luật sao? Ghi bây giờ đâu thể dùng làm chứng cứ."


      Tưởng Lệnh Thần muốn đóng cửa lại.


      Thẩm Thấm liều chết chống đỡ cửa. Nước mắt lưng tròng.


      Nếu như làm vậy vì muốn lấy lòng trắc của Tưởng Lệnh Thần làm được. Bàn tay Tưởng Lệnh Thần nắm lấy ly rượu tự chủ mà cứng lại, nhưng trong nháy mắt, lông mày Tưởng Lệnh Thần nhíu lại, giơ tay lên quăng ly rượu xuống đất..


      Ly rượu vỡ tan tành, mặt đất tràn đầy rượu cùng mảnh vụn thủy tinh.


      "Nếu muốn cầu xin tôi....chỉ dùng miệng đủ thành ý.Qùy xuống cầu xin tôi , cho tôi xem có bao nhiêu thành ý muốn ta thân bại danh liệt."


      Thẩm Thấm nhìn ta rồi lại nhìn những mảnh vụn của ly rượu dưới đất, do dự, thậm chí cũng có tức giận mà quỳ xuống.


      Tưởng Lệnh Thần nóng giận, mắt nhìn thấy quỳ xuống, nhất thời liền tỉnh rượu, đợi đầu gối của chạm vào mảnh thủy tinh vội vàng đưa tay ra, đỡ lấy . Tưởng Lệnh Thần có thói quen chân trong nhà, khi vội vàng đỡ dậy cũng cảm giác được chân mình dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh, lòng bàn chân đau nhưng ta cũng có để ý tới, chỉ ngừng trừng mắt nhìn : "Con mẹ nó, có đầu óc hay ? Họ Chung đó đối với quan trọng như vậy sao? Vì , tôi bảo nhảy lầu cũng nhảy?"


      gật đầu, lực đầu rất nhưng lại vô cùng trịnh trọng.


      "Cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần là vì ấy."


      Tưởng Lệnh Thần trừng mắt nhìn , dường như có cách nào nhìn thấy bóng mình trong mắt .


      Tưởng Lệnh Thần nhịn được mà nguyền rủa câu: "Con mẹ nó."


      Tiếng của ta vừa dứt, Thẩm Thấm hoàn toàn sững sờ, bởi vì ta lập tức nâng mặt lên, hôn xuống giống như dã thú.
      Last edited by a moderator: 18/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72.1

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Khi nào mới kết thúc, Thẩm Thấm ràng lắm.

      Vì sao Tưởng Lệnh Thần hôn , biết, cũng muốn biết, nhưng biết tại sao mình lại phản kháng —— những phản kháng mà còn cực kỳ phối hợp.

      cứ như vậy ngủ thiếp chiếc giường xa lạ, sau đó tỉnh lại, nhưng đúng ra là bị ta hành hạ đến ngất , biết bao lâu sau lại bị ta vỗ vai đánh thức.

      Vào giờ phút này, trong phòng ngủ hết
      sức mờ ảo, nhưng Thẩm Thấm nhớ, khi ta làm được nửa ôm tới cửa mở tất cả đèn trong phòng ngủ lên, cố ý để thấy người thân thể là ai --

      Nhưng khi tất cả đèn trong phòng tắt, Thẩm Thấm vẫn có thể nhận ra đối phương người ngồi bên giường vỗ vai là Tưởng Lệnh Thần.

      Chắc hẳn khi ngủ, Tưởng Lệnh Thần rời khỏi nhà, bởi vì người ta là quần áo chỉnh tề chứ còn là áo choàng tắm nữa.

      Trong phòng chỉ có duy nhất tia sáng chiếu xuyên vào từ rèm cửa, Thẩm Thấm thấy nét mặt của Tưởng Lệnh Thần, chỉ thấy ta nhét cốc nước ào tay --

      Ánh sáng trong mắt Tưởng Lệnh Thần lóe lên, nhưng thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt này còn khiến mê man hơn cả ánh mắt thương ta dành cho . Cho đến khi Tưởng Lệnh Thần : "Uống thuốc ."

      xong liền đưa hai viên thuốc đến bên miệng .

      Có lẽ là thuốc tránh thai, Thẩm Thấm uống thuốc, sau đó nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

      Tưởng Lệnh Thần nhìn lát, đột nhiên cảm thấy phiền não, liền đứng dậy thẳng ra cửa.

      ta ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, hành lang, thang máy, cuối cùng, khi đến chỗ cửa xoay của khách sạn dừng lại.

      Tất cả dáng vẻ hào nhoáng mà ta cố ý giả bộ phút chốc chẳng còn gì nữa, ta khập khiễng đến bậc tam cấp bên cạnh, cởi giày, cực kỳ nhếch nhác ngồi chỗ.

      Lúc đó ta làm quá kịch liệt, làm bị thương, ra ta có thể nhờ nhân viên khách sạn mua thuốc, nhưng Tưởng Lệnh Thần hiểu sao đầu óc mình lúc đó lại loạn lên, chút suy nghĩ thay quần áo, chạy ra ngoài mua thuốc tiêu viêm và thuốc cầm máu cho này.

      Chỉ vậy mà thôi, Tưởng Lệnh Thần vẫn chưa đến mức quen hết tất cả - - nhất là việc vẫn chưa phân quan hệ với Thời Chung.

      Lại nghĩ đến chuyện Thẩm Thấm tới tìm ta chỉ vì muốn ta để cho Thời Chung con đường sống, Tưởng Lệnh Thần liền buồn bực đến mức muốn đấm phát vào mồm mình -- phát triển thế nào mà cuối cùng lại phát triển thành lên giường?

      ra ta tưởng rằng này đẩy mình ra, cho mình cái tát nhưng .... làm vậy...Tưởng Lệnh Thần nghĩ thế nào cũng .

      tranh chấp cùng lòng bàn chân của ta bị chính những mảnh vỡ ly rượu ta vừa làm vỡ đâm trúng, tựa như tự mình làm ác được sống tốt vậy, vì nhẫn nại khiến người ta khó thể chống lại đau khổ, càng khiến người ta khó có thể chống lại phiền muộn, Tưởng Lệnh Thần chống đầu, nhắm mắt lại, cố gắng để đâu óc mình được tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, trong đầu ta lại dần ra bộ dáng của người.

      tên là Thẩm Thấm....

      Tưởng Lệnh Thần cuống quít mở mắt ra. Chẳng lẽ tiềm thức muốn nhắc nhở rằng, ta thua trong tay này? Tưởng đại thiếu gia có thể khủng hoảng ?

      ***

      Gần đây, cuộc sống của Thời Chung chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung - - sứt đầu mẻ trán.

      Bị kiện tụng đè đầu , vừa gây dựng nghiệp nên những ngày cầu xin người khác cũng lại bắt đầu. Mỗi ngày vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên nghĩ tới chính là tiền...Tiền...Tiền.

      Nếu trong vòng tháng tìm được nguồn vốn lớn, hạng mục gặp phải khó khăn, tất cả những thứ trong đó mất trắng.

      Nhậm Tư Đồ cũng tốt hơn bao nhiêu.

      Bởi vì bị say tàu, Mạc Nhất minh dám bước lên thuyền cưới của hai người, sau khi Nhậm Tư Đồ làm mấy ngày, biết Mạc Nhất Minh nghe được tin đồn ở đâu, lúc nghỉ trưa liền thần thần bí bí chặn Nhậm Tư Đồ lại: "Nghe em định ly hôn?"

      nhíu mày, rất vui : "Ai với thế?"

      " phải buổi trưa em mới ăn hai đũa thôi rồi à? Chị Tôn là Tiểu Tiền rằng, em chịu nổi, muốn ly hôn. ra bọn cũng có thể hiểu, ngay hôm kết hôn Thời Chung bị bắt, bây giờ có rất nhiều tin tức về cậu ta, nếu người khác làm vợ cậu ta áp lực cũng rất lớn."

      Nhậm Tư Đồ im lặng, Mạc Nhất Minh lại khuyên: " cũng có thể coi như mà người chứng kiến em và Thời Chung từng bước đến bây giờ, nêu hai người cứ tách ra như vậy rất đáng tiếc. ra dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng như Thời Chung, chẳng mấy ai trong sạch cả, có lúc mắt nhắm mắt mở tốt hơn, huống chi em và cậu ta cung đăng ký rồi. Ly hôn cũng phải dễ dàng...."

      Nhậm Tư Đồ cắt ngang ta: "Mấy tin đồn bậy bạ này cũng tin? Em muốn ly hôn."

      Mạc Nhất Minh im lặng ba giây, thấy đáy mắt chân thành tha thiết mới thở phào nhõm, nhưng này giọng điệu mới vừa thả lỏng xong lại căng thẳng: "Vậy ngộ nhỡ cậu ta ngồi tù , em làm như thế nào?"
      Last edited by a moderator: 25/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72.2

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      " ấy ngồi tù." Nhậm Tư Đồ chắc chắn, "Dù có ngồi tù, em cũng chờ ấy." ấy chờ em nhiều năm như thế, em chờ ấy mấy năm có sao. . . . . .

      Mặc dù như vậy nhưng những chuyện phiền muộn vẫn cứ đến từng cái , tĩnh viễn thôi ——

      gọi điện thoại cho thư ký Tôn, biết được Thời Chung ở bên ngoài bận bịu cả ngày chưa ăn cơm, lúc tan làm còn phải về công ty họp, cũng mất mười mấy phút, Nhậm Tư Đồ định mua đồ ăn đến Trung Hâm, nhưng ngờ dưới lầu công ty lại chật kín phóng viên.

      Bởi vì quan chức thân phận đặc biệt, chỉ cần đưa tin chút là dễ dàng chạm đến điểm mẫn cảm, nữ minh tinh và thương nhân càng dễ xuống tay, tin tình cảm dù sao cũng ngại bịa thêm số chuyện, cũng chính vì điểm này, các ký giả tận dụng mọi lúc bám lấy Thời Chung, đây là lần thứ tư Nhậm Tư Đồ thấy phóng viên đầy dưới sảnh công ty rồi.

      Cũng may mắn là hôm nay có kí giả thần thông quảng đại nào biết chính là " dâu xui xẻo" dưới ngòi bút của bọn họ, nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn theo bản năng tránh ánh mắt của phóng viên vào toà nhà đồ sộ.

      Nhưng vào lúc này, biết kí giả nào lớn giọng hét: " ta đến rồi!" Vừa vào cửa chính Trung Hâm, cả đám kí giả chen qua người Nhậm Tư Đồ khiến sợ đến run lên, ngẩn người tại chỗ.

      Sau đó, chỉ thấy mấy kí giả như điên lướt qua , chen chúc chạy . Lúc này Nhậm Tư Đồ mới nhìn theo hướng kí giả chạy qua, chỉ thấy Thời Chung cùng nhóm người vội vã tới cổng.

      Bỗng chốc cả đại sảnh trở nên hỗn loạn chịu nổi Trường hợp trong khoảng thời gian ngắn trở nên hỗn loạn chịu nổi. Trong khoảng thời gian này, vì bị phóng viên chặn cửa, Thời Chung mời rất nhiều bảo vệ, cả bảo vệ công ty cũng ra tay nhưng vẫn ngăn cản được bọn kí giả phát rồ vì trang đầu.

      "Thời tiên sinh, ngài tiết lộ chút về tiến triển của vụ kiện ?"

      "Hôm qua chúng tôi đến quảng trường Trung Hâm, phát chỗ đó đình công, có phải bởi vì dính líu tới vụ án ?"

      Mấy kí giả hỏi tới ngừng nhưng
      Nhậm Tư Đồ vẫn nghe thấy Thời Chung chuyện, toàn bộ hành trình chỉ có thư kí Tôn câu: "Xin lỗi, thể trả lời."

      Nhưng các ký giả vẫn chưa từ bỏ ý định, vây cả cửa chính đến nước chảy lọt. Nhậm Tư Đồ nhìn thế cực kỳ sốt ruột, lại biết nếu mình xông lên giúp chỉ càng rối, chỉ có thể trơ mắt đứng im chỗ, nhưng cuối cùng vẫn bị quấn vào trong đó --

      Thời Chung và nhóm người muốn mạnh mẽ tiến vào tòa nhà, các kí giả liên tục về phía sau chỉ vì muốn chụp được tấm ảnh về đẹp, Nhậm Tư Đồ tránh được, cứ như vậy bị đẩy lùi về phía sau, thân thể nghiêng cái, liền bị máy ảnh phía trước đậy trúng trán. bị đau kêu lên tiếng, bỗng dưng ngã ngồi mặt đất, thức ăn trong hộp đựng cũng theo đó rơi xuống.

      Nhưng các ký giả sao có thể để ý đến ? Tiêu điểm tất cả đều đặt người Thời Chung rồi.

      Đúng lúc này, Thời Chung vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: "Tránh ra!"

      Nhậm Tư Đồ cách mấy bức tường người nghe thấy giọng của Thời Chung khỏi khẩn trương, các ký giả như mấy con chó đánh hơi được mùi tanh, tấn công càng mãnh liệt --

      "Quan hệ giữa và Phương Vi Vi rất tốt phải ? Năm ngoái khi đến hội diễn xướng cùng Phương Vi Vi, ta còn hai người chỉ là bạn bè mà thôi, chẳng lẽ bạn bè có thể hầu hạ ngủ sao?"

      Trả lời người phóng viên này là "Phanh" tiếng, thanh của quả đấm. Người bị đòn nhất thời phát ra tiếng đau đớn.

      Nhậm Tư Đồ hoàn toàn thấy được là ai đánh ai, nhưng sau khi tiếng kêu đau khiến da đầu người ta tê rần qua , tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

      Thời Chung cứ như vậy xuyên qua mọi người, tới trước mặt .

      ngồi xổm xuống, lo âu nhìn -- nhất là cái trán, trong giọng có vài phần trách cứ: "Em chạy tới đây làm gì?"

      Nhậm Tư Đồ chỉ hộp đựng thức ăn rơi xuống đất.

      Thời Chung gì lắc đầu cái, kéo tay , bước nhanh tới thang máy.

      Các kí giả bị cú đấm hù dọa lúc này mới phản ứng được, muốn chen đuổi lên đuổi theo nhưng trễ, bị vệ sĩ và bảo vệ hợp lực ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Chung rời .

      tới mười phút, cảnh Thời Chung đánh người bị phát tán web, Nhậm Tư Đồ mới biết vừa rồi ở dười lầu xảy ra những gì --

      Trước ống kính, Thời Chung vốn gì, trong mắt cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn nhìn về ống kính khác cái, nhưng vẻ mặt lại đột trầm xuống. Lúc này lại bị phóng viên hỏi về xì căng đan với Phương Vi Vi, ánh mắt của nhất thời độc ác, ký giả còn chuẩn bị hỏi tiếp bị đấm quyền.

      Ký giả đương nhiên ngại chuyện lớn, còn công bố muốn kiểm tra thương tích, truy cứu trách nhiệm của Thời Chung trước pháp luật.

      "Tại sao lại kiên nhẫn thế?" Nhậm Tư Đồ rất bất đắc dĩ.

      Thời Chung vừa dán băng lên miệng vết thương trán , vừa thuận miệng đáp: " nhìn thấy em bị đụng, còn bị té, nếu chạy tới, sợ gây ra cố giẫm đạp mất, làm sao mà bình tĩnh được?"

      Nhậm Tư Đồ cười. Cuối cùng trong khổ cực cũng có thể nếm chút ngọt ngào của cuộc sống tân hôn, cười sao được?

      Thời Chung bị ảnh hưởng bởi , cũng nhịn được mà nhếch miệng, nhưng vừa nghĩ tới đại sảnh hỗn loạn, cố ý sưng mặt lên: "Em còn có mặt mũi mà cười à? Sau này đừng đến công ty nữa, biết chưa?"

      Nhậm Tư Đồ muốn trả lời điện thoại vang lên. Là điện thoại của Tôn Dao.

      Mấy ngày nay, Tầm Tầm được nghỉ hè nên được giao cho Tôn Dao chăm sóc, Nhậm Tư Đồ vừa thấy điện thoại gọi tới liền vội vàng nghe, còn tưởng rằng Tầm Tầm xảy ra chuyện gì.

      ngờ điện thoại vừa thông, Tôn Dao lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Chồng cậu lại lên trang đầu rồi."

      Nhậm Tư Đồ cẩn thận nhìn Thời Chung Mặc xử lý vết thương đầu gối cho , mặc dù ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của , nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của có nhiều thương thế nào -- cái này trở thành động lực để mỉm cười đối mặt mỗi ngày, "Cứ coi như thấy " giọng của coi như vui vẻ, "Tại sao cậu lại đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi chuyện này thế?"

      "Danh tiếng của chồng cậu sớm thối rồi, mình gọi tới phải là để an ủi ta đâu. Mình muốn cậu mau xem tin giải trí . Tin của chồng cậu đó đấy."

      "...."

      "Có nhìn thấy cái chỗ 'minh tinh bị vứt bỏ, chàng công tử đổi khẩu vị nữ sinh' ?"

      Nhậm Tư Đồ tìm từ website hai lần cũng thấy: "."

      Tôn Dao tính tình nóng nảy, đợi được khẩn cấp tuyên bố: "Ai được rồi đươc rồi, mình thẳng cho cậu biết hơn -- có chuyện mới rồi, ngờ Thẩm Thấm có thể kéo Tưởng Lệnh Thần ào chuyện này đấy!"
      Last edited by a moderator: 25/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73.1:

      Đây tuyệt đối là tin tức làm Nhậm Tư Đồ Kim nghe xong sợ mất hồn.

      Nhậm Tư Đồ rốt cuộc tìm được tin tức giải trí, vừa lúc Tưởng Lệnh Thần ôm minh tinh, bên ôm Thẩm Thấm, khỏi làm người ta thổn thức.

      Bên đầu điện thoại kia Tôn Dao nhịn được chậc chậc thán: "Xe sang trọng, túi xách hàng hiệu, cuộc sống nên làm quá. Bây giờ tiểu nương được."

      Thời Chung giúp xử lý vết thương, liếc nhìn, lại thấy còn chưa có chuyện điện thoại xong, liền ghé vào bên tai câu: " họp trước. Em nhớ gọi đồ ăn, chớ để bụng đói."

      Dứt lời hôn miệng cái, xoay người .

      Nhậm Tư Đồ nhìn bóng lưng Thời Chung rời , mặc dù biết Thời Chung có thái độ như thế nào đối với chuyện này, nhưng Nhậm Tư Đồ nghĩ, luôn miệng mình
      là tiểu nhân, đột nhiên chuyển sang đầu quân cho địch, làm cho có cảm giác lòng người rất dễ thay đổi.

      Chờ Thời Chung họp xong, là mười giờ tối rồi, vốn là nhà đầu tư bởi vì chuyện kiện cáo của có chút lung lay, tại hoạch định tất cả, trong thời gian ngắn nhất đưa ra hấp dẫn đầu tư mới, quả khó như lên trời, vì thế bể đầu sứt trán, nhân viên phía dưới càng tránh được cảm thấy lo lắng, từ lúc Trung Hâm thành lập tới nay, tỷ số từ chức đạt mức cao nhất.

      Cái gì gọi là tường sập chúng nhân đẩy, Thời Chung thể nghiệm thông suốt.

      Lại thêm lúc nào cũng có thể bị cảnh sát gọi đến, tư vị trong đó, đại khái Nhậm Tư Đồ cũng có thể đoán được, mà bây giờ chuyện Nhậm Tư Đồ có thể làm hình như trừ chờ đợi cùng làm bạn, làm được gì khác. giúp đỡ của mình dành cho quá , Nhậm Tư Đồ làm soa lại cảm thấy thất bại?

      Trong xe, Thời Chung cúi đầu nhìn bảng báo cáo lại nhận ra khí đúng, buông tay, ngẩng đầu nhìn bà xã bên cạnh.

      "Nghĩ gì thế?"

      Nhậm Tư Đồ cả kinh, lúc này mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn Thời Chung.

      Rất nhiều phiền muộn trong lòng cũng thể , Nhậm Tư Đồ do dự chốc lát, cuối cùng lựa cách ít tổn thương nhất : "Vừa rồi em xem tin tức, Tưởng Lệnh Thần cùng Thẩm Thấm ở cùng chỗ."

      Thời Chung cũng kinh ngạc, vẻ mặt có bất kỳ phập phồng: " sớm biết.'

      Nhậm Tư Đồ kinh ngạc, cũng đợi tiếp, Thời Chung thuận miệng : "Sau hôn lễ của chúng ta khoảng tuần, nhận được tin nhắn từ số xa lạ,"em quyết định qua lại với Tưởng Lệnh Thần, hẹn gặp lại.' nghĩ nửa ngày, đoán là Thẩm Thấm gửi."

      Nhậm Tư Đồ khỏi trầm mặc.

      hồi lâu, Nhậm Tư Đồ vẫn là nghĩ ra: " ấy sao nhỉ?" Tưởng Lệnh Thần, ai cũng biết đó là hoa hoa công tử, tính tình lại cực kỳ tính toán chi li, sao Thẩm Thấm có thể qua lại với ta được chứ?

      Thời Chung chỉ cười cười mà thôi: " ấy vừa tốt nghiệp, muốn xông xáo vào xã hội, muốn tìm cái núi dựa có lỗi gì."

      nhận định như vậy, Nhậm Tư Đồ cũng còn gì để , thấy cúi đầu xử lý tài liệu, Nhậm Tư Đồ cũng tiện quấy rầy, cho đến tài xế đưa bọn đến nhà trọ.

      Thời Chung chỉ đưa đến bậc thang bên ngoài nhà trọ: " hẹn nhà đầu tư, thuận đường đưa em trở lại, thể lên được."

      Nhậm Tư Đồ đứng bậc thang, vừa đúng có thể cùng nhìn thẳng, thuận thế hôn miệng của cái: "Ngủ ngon."

      Loại thời gian giành giật từng giây này mà muốn cùng người nhiều chút, Nhậm Tư Đồ có thể nghiệm.

      Chỉ là những thứ khác, tỷ như lo âu việc, Nhậm Tư Đồ sợ rằng mình cũng thể cảm động 100% --

      Hiệp đàm với nhà đầu tư thuận lợi, nếu Thời Chung cũng nửa đêm điện thoại cho , cũng chỉ đôi câu, giọng liền dần dần tích tụ xuống: "Đồ Đồ, nếu như phá sản..."

      Kiêu ngạo như chưa từng qua lời ủ rũ như thế có thể thấy được lần này rất khó khăn.

      Nhậm Tư Đồ ngủ cùng với Tôn Dao, Tôn Dao ngủ rất sâu rồi, Nhậm Tư Đồ thả bước chân cầm điện thoại di động ra khỏi phòng, tới phòng khách, rốt cuộc có thể buông ra thanh : " quan trọng, cùng lắm ....em nuôi ."

      "................"

      Bên kia yên lặng ước chừng ba giây, cười.

      Coi như chỉ là lời an ủi nhưng thực tế rất có tác dụng, tối thiểu có thể bình thản đối mặt với thực tế gian nan.

      Nhưng sau khi cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ vẫn nhịn được ngồi ở ghế sa lon, buồn ngủ biến mất. Trong đầu đều là Thời Chung, ngay cả Tôn Dao ra phòng ngủ, tới sau lưng , cũng có phát giác.

      Cho đến Tôn Dao đột nhiên lên tiếng: 'Ông xã gọi điện thoại đến có việc gì sao?"

      Lúc này Nhậm Tư Đồ mới quay đầu lại chỉ thấy Tôn Dao xoa mí mắt đứng ở đằng kia.

      Nhậm Tư Đồ vô lực gật đầu cái.

      Tôn Dao thở dài, vòng qua trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ: "Gần đây Tầm Tầm luôn có mặt ủ mày ê, hôm nay tớ còn phát cậu nhóc len lén lên mạng tìm tin tức về Thời Chung, mà còn cậu, quả phải là mặt ủ mày ê cấp bậc, mà là khuôn mặt khổ đại cừu thâm."

      Vậy sao? Nhậm Tư Đồ kéo kéo môi, nhưng ít cũng cười được, đoán chừng như Tôn Dao , gương mặt khổ đại cừu thâm.

      Cậu có biết mới vừa rồi Thời Chung hỏi tớ cái gì ??"

      "Cái gì?"

      " ấy hỏi tôi, nếu như ấy phá sản tớ làm thế nào."

      Tôn Dao cau mày sửng sốt, tính cách của Thời Chung, nếu phải bị thực tế ép tuyệt đường, quyết ra những lời ấy.
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73.2:

      " ấy hỏi tôi, nếu như ấy phá sản tớ làm thế nào."

      Tôn Dao cau mày sửng sốt, tích cách của Thời Chung, nếu phải bị thực tế ép tuyệt đường, quyết ra những lời ấy.

      Tôn Dao đột nhiên có dấu hiệu nào kéo Nhậm Tư Đồ, hai còn mặc đồ ngủ rất nhanh xuống lầu dưới, Tôn Dao cái gì cũng giải thích, lôi kéo Nhậm Tư Đồ cứ tiếp tục hướng bên ngoài nhanh, tới phút, dừng ở cách đó xa hai người hộ vệ trong xe bước xuống. Trong nháy mắt, Nhậm Tư Đồ cùng Tôn Dao liền bị bọn họ cản lại.

      "Tôn tiểu thư, trễ thế này muốn chỗ nào?"

      Tôn Dao hình như sớm đoán được có thể như vậy, đối phương vừa dứt lời hung hãn tiếp: "Từ Kính ở nơi nào, gọi ta tới đây, tôi muốn thấy ta."

      Nhậm Tư Đồ đứng ở bên, cái gì cũng , nhưng chỉ cùng Tôn Dao liếc nhau cái, liền đoán được Tôn Dao muốn gì.

      Tôn Dao dùng loại phương thức này, ép Từ Kính ra tay. . . . . .

      ra sau khi biết Trung Hâm xảy ra vấn đề, Nhậm Tư Đồ thể chưa nghĩ tới Từ Kính, nếu như cùng đường, Từ Kính ra tay giúp đỡ Thời Chung. cũng biết loại ý nghĩ ích kỷ này, dù sao quan

      hệ của Tôn Dao cùng Từ Kính bây giờ là giương cung bạt kiếm, nếu là muốn cầu Từ Kính giúp tay, Tôn Dao chắc thấy chết mà cứu, nhưng nội tâm có nhiều đau khổ, Nhậm Tư Đồ đoán được.


      Hộ vệ bắt đầu gọi điện thoại: "Quản gia, Từ tiên sinh ngủ rồi sao?"


      Tôn Dao chịu nổi hộ vệ vạm vỡ như vậy lại gọi điện thoại chậm chạp như vậy, liền giành lấy điện thoại, cũng quản bên đầu điện thoại là người nào, liền đùng đùng : " cho ta biết Tôn Dao muốn gặp ta, tại! Lập tức! Lập tức!"


      Đối phương là người giúp việc Từ gia, bị lời sắc bén của Tôn Dao dọa sửng sốt hồi lâu, mới đáp: "Được, được."


      Sau hồi chờ đợi.


      " xin lỗi, Từ tiên sinh chuẩn bị ngủ, có chuyện gì, sáng mai lại ."


      nhàng câu , Tôn Dao liền nghẹn lời nào để , chợt đưa di động ném trả cho hộ vệ, quay đầu lại đối với Nhậm Tư Đồ cười lạnh: " ta biết làm khó người khác."


      Nhậm Tư Đồ lời nào để , ai cũng biết cầu người nhất định phải nhìn sắc mặt người, kém người bậc, mà Nhậm Tư Đồ cũng biết , bất luận kẻ nào Tôn Dao cũng có thể đối với họ lá mặt lá trái nhưng duy chỉ đối với Từ Kính, vĩnh viễn mất hết mặt mũi. Ngày kế, hộ vệ đem hành tung Từ Kính cho Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ để cho Tôn Dao cùng , mình gặp.


      Trợ lý của Từ Kính dẫn Nhậm Tư Đồ vào phòng nghỉ ngơi, "Từ tiên sinh còn phải họp, khoảng 10 phút nữa kết thúc, ở đây chờ lát."


      Phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, ngoài cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng trong phòng lầu , Nhậm Tư Đồ tới bên cửa sổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía dưới có bóng dáng quen thuộc của người dùng gậy để di chuyển, nhưng nhìn thân hình đối phương giống như là Từ Kính.


      lúc Nhậm Tư Đồ muốn nhìn chăm chú nhìn kỹ cửa phòng nghỉ ngơi bị người đẩy ra. Nhậm Tư Đồ lập tức quay lại, cửa chính bị đẩy ra, trợ lý đẩy xe lăn Từ Kính vào.


      Từ Kính mặc quần áo thể thao ngồi xe lăn, nhưng chút nào giấu ánh sáng lạnh đáy mắt.


      Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nhậm Tư Đồ, Từ Kính cười: "Lúc gặp lại vì chuyện của chồng , nhìn qua mệt chết ."


      Trái tim Nhậm Tư Đồ khỏi thoáng qua tia kinh ngạc. còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông trước mặt này làm thế nào biết chuyến này đến là vì chuyện gì? Còn vừa mở miệng chính là...


      "Từ tiên sinh, tôi biết mấy lần trước chúng ta gặp mặt cũng huyên náo rất vui vẻ, chắc hẳn cũng biết chồng tôi gần đây gặp phải mấy chuyện phiền toái..."


      Từ Kính lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhậm Tư Đồ.


      Ánh mắt của trong bình tĩnh lại mỗi lần làm cho người ta cảm giác kém bậc, Nhậm Tư Đồ nhịn được bình bình hô hấp, rồi mới từ trong túi xách lấy ra sấp tài liệu, "Đây là hạng mục của Trung Hâm, hi vọng có thể xem chút."


      Từ Kính nhận lấy hạng mục, liền giao cho trợ lý, liếc cũng thèm liếc cái.


      Vẫn dùng ánh mắt bình thản nhìn Nhậm Tư Đồ, "Thời phu nhân, nên biết người nào tới van cầu tôi mới có tác dụng. Mà ...." Ánh mắt Từ Kính có điều ngụ ý quét mắt chung quanh cái, trong phòng nghỉ trừ , trợ lý cùng với Nhậm Tư Đồ ra, còn người khác. Từ Kính cũng thêm gì nữa, chỉ giễu cợt cười tiếng.


      ***


      Đến đây sau, Nhậm Tư Đồ còn muốn thấy Từ Kính.


      Ai cũng biết ép người nào thân, nhưng càng có thái độ như vậy, Nhậm Tư Đồ bên này càng gấp gáp.


      Vì bổ khuyết tiền bạc cho Trung Hâm lão tổng tính bán của cải Bất Động Sản lấy tiền mặt -- này hoàn toàn cần Nhậm Tư Đồ chính miệng hỏi Thời Chung, chỉ là truyền thông dài dòng báo cáo, là có thể làm Nhậm Tư Đồ biết tại Trung Hâm thảm đến mức độ nào.


      Tôn Dao hiểu Từ Kính, biết làm như vậy là vì cái gì, nhưng cuối cùng thiếu kiên nhẫn với --


      Khi Tôn Dao để ý ngăn trở vọt vào phòng, Từ Kính canh chừng ánh mắt , cái loại ánh mắt đó, tất cả.


      "Họ Từ, như mong muốn, tôi tự mình cầu ."


      Nhưng hoàn toàn có tư thái của người cầu người khác nên có. Từ Kính để ý, thấy vô cùng lo lắng như thế, lại vui vẻ mà cười.


      Lúc này rất là thản nhiên, thẳng: "Tôi sớm xác định hết hạng mục, chỉ chờ em tự mình đến cầu xin tôi."


      Tôn Dao gì tiếp, đối mặt Từ Kính như thế, chỉ có thể án binh bất động, mới bị giẫm ở hạ phong.


      "Bao nhiêu tỷ thành vấn đề." Từ Kính hề chớp mắt nhìn Tôn Dao, "Điều kiện của tôi là đem con sanh ra, cùng tôi kết hôn."
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :