1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Sandy

      Chương 67.6:

      Ngoài cửa, đoàn phù rể rối rít vỗ tay bảo hay, nếu phải là Thời Chung nhân cơ hội chạy vào trong nhà, còn biết bị đám nữ nhân này kiểm soát tới khi nào.

      Đoàn dâu phụ ngoài cửa gào to: "Chú rể, là quá đáng, theo quy củ, đồng nghĩa với ép buộc con nhà lành đó biết ?"

      Thời Chung chỉ nhíu mày cười tiếng, ôm Nhậm Tư Đồ trong ngực, quay kích động đến sắp nhảy dựng lên Tầm Tầm: "Con trai, !"

      Đơn giản chí cực câu , lại khí phách tuyên thệ chủ quyền của mình. Tầm Tầm nghe vậy, dùng sức gật đầu cái, rất vui vẻ đuổi kịp bước chân của Thời Chung, đoàn người cứ như vậy đưa mắt nhìn chú rể mang theo vợ con cùng . . . . . .

      ***

      Trời trong nắng ấm, tất cả tân khách cũng như hẹn lên du thuyền cập bến ở cảng, Mục Sư cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ người lên thuyền, khởi hành.

      Công ty Hôn Khánh sắp xếp hành trình cực kỳ vừa lòng, giờ chiều ra biển, ba giờ tuyên thệ, mà hôm nay hôn lễ qua, tất cả tân khách ở lại du thuyền chơi hai ngày đêm sau đó mới trở về cảng. Tầng của Du thuyền cùng boong thuyền được bao toàn bộ dùng làm hôn lễ, các tân khách có ở sàn tàu chụp hình lưu niệm, trong phòng yến hội từ lâu bố trí đổi mới hoàn toàn, chờ nghênh đón cuộc náo nhiệt after party.

      Năm đó hoả hoạn qua, Nhậm Tư Đồ mới tới Mỹ thời gian rất dài tinh thần hết sức yếu ớt, Thịnh Gia Ngôn đề nghị, Nhậm Tư Đồ tin dạy, tối thiểu có tinh thần dựa vào. Vừa nghĩ tới hôm nay dưới chứng kiến của Mục Sư kết hôn với Thời Chung. Nhậm Tư Đồ ngồi ở trong phòng tân hôn nhìn thợ trang điểm giúp mình trang điểm lại, ngón tay cần động cái, nhưng vẫn khẩn trương.

      Cho đến khi huyệt thái dương rơi xuống nụ hôn nhạt, Nhậm Tư Đồ bỗng dưng ngước mắt xuyên thấu qua gương trang điểm nhìn về phía sau lưng, mới phát Thời Chung vốn là ngồi ở ghế sa lon chẳng biết lúc nào tới phía sau , cúi xuống hôn trán của .

      về thủ thỉ với : "Em xem bộ dáng khẩn trương này. . . . . ."

      "Rất có tiền đồ phải hay ?" Nhậm Tư Đồ ngượng ngùng cười cười, dùng sức vỗ vỗ mặt điều chỉnh vẻ mặt.

      Thời Chung nhưng chỉ cười tiếng, tiến tới bên tai Nhậm Tư Đồ, dùng lượng chỉ có có thể nghe : "Như vậy chỉ làm muốn đè ngã em thôi."

      Giống như vì nghiệm chứng lời này, môi Thời Chung vốn đặt vào bên tai , dần dần dời về phía môi của , đoạn thời gian trước loay hoay cũng có cơ hội ôn tồn, chú rể dùng hành động bày tỏ mình nhịn rất là khổ cực, mà Nhậm Tư Đồ muốn mở miệng nhắc nhở "Thợ trang điểm còn ở đây, chú ý chút " , có người gõ cửa, cắt đứt chuyện tốt.

      Thời Chung quét mắt qua hiển nhiên hy vọng bị người đánh khuấy.

      Gõ cửa tiến vào, là phù rể tiểu Từ, tiểu Từ trực tiếp về phía Thời Chung, mặt là vốn nên xuất tại lúc này nơi này nghiêm túc: "Tưởng Minh Đức tới."

      Thời Chung chốc lát trước còn Nhu Nhu cùng , chân mày lặng lẽ nhíu lên: " ta có thư mời lên bằng cách nào?"

      Tiểu Từ lắc đầu.

      Nhậm Tư Đồ vừa nghe đối phương họ Tưởng, vừa nhìn sắc mặt giờ phút này của Thời Chung, khỏi lo âu kéo tay áo Thời Chung: "Sao vậy?"

      Thời Chung chỉ cười trấn an với tiếng: " có gì, ra ngoài trước lát."

      Nhậm Tư Đồ cũng cái gì nữa, chỉ có thể dặn dò tiểu Từ: "Cậu hãy theo sát ấy."

      Tiểu Từ thẳng đến lúc này mới lộ ra nụ cười: "Yên tâm bà chủ."

      xong Thời Chung cùng tiểu Từ rời .

      ***

      Thời gian rất nhanh đến hai giờ rưỡi, hoa hồng trắng đón gió biển tản ra mùi thơm ngát, các tân khách rối rít bắt đầu nhập tọa, người điều khiển chương trình cũng chuẩn bị ổn thỏa xong, khắp nơi boong thuyền là tiếng tiếng cười.

      Có người đẩy cửa vào, cõi lòng Nhậm Tư Đồ đầy mong đợi nhìn về cạnh cửa, thấy người tới, khỏi ngẩn ra.

      Tiến vào phải là người khác, mà là Thịnh Gia Ngôn.

      Thịnh Gia Ngôn tới bên người , thấy rủ thấp xuống, theo bản năng đưa tay muốn vỗ vỗ bả vai của , tựa như từng thân mật như vậy, nhưng bàn tay đến nửa, đột nhiên nhớ tới thân phận hôm nay, chỉ có thể cứng đờ thu tay lại, to: "Sao mặt ủ mày ê?"

      Nhậm Tư Đồ cười cười, nhún nhún vai: "Chú rể bỏ lại em ứng phó khách nhân khó chịu rồi."

      "Em muốn là Tưởng Minh Đức?"

      Đối với vừa đoán liền trúng, Nhậm Tư Đồ khỏi cả kinh.

      "Mới vừa rồi ở sàn tàu thấy Tưởng Minh Đức, mời mà tới, khẳng định có chuyện gì tốt." Thịnh Gia Ngôn tới chỗ này, lời lại xoay chuyển, bắt đầu trêu
      chọc Nhậm Tư Đồ vui vẻ, "Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, em còn sợ Tưởng Minh Đức hay sao?"

      Chiêu này rất hữu hiệu, Nhậm Tư Đồ "Hì hì" tiếng cười!

      Thịnh Gia Ngôn lúc này mới yên lòng trở lại đến bên cửa phòng, vừa cầm cửa phòng hoàn toàn kéo ra, vừa hướng Nhậm Tư Đồ : "Xem chút ai tới?"

      Nhậm Tư Đồ có chút hăng hái thiếu thiếu, hồi lâu mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía bên cửa phòng, ngay sau đó sửng sốt, đứng ngoài cửa chính là mặt chút thay đổi lộ ra vài tia câu nệ Tư Đồ Phương Ngọc.

      Nhậm Tư Đồ "Hoắc" đứng lên, "Mẹ!"

      Tầm Tầm nghe vậy sợ hết hồn.

      Tư Đồ Phương Ngọc quả có chút lúng túng, những năm này vẫn đối với con của mình chẳng quan tâm, hôm nay nên lấy lập trường gì đưa con vào hôn lễ, Tư Đồ Phương Ngọc cũng chắc.

      "Con hôm nay.... Rất đẹp." Tư Đồ Phương Ngọc căng thẳng lời khách sáo, đối mặt con của mình, tựa như đối mặt người xa lạ.

      Nhậm Tư Đồ cảm giác phải là?

      Nghĩ tới nghĩ lui đến cuối cùng Nhậm Tư Đồ hình như cũng chỉ có thể câu: "Cám ơn mẹ có thể tới tham gia hôn lễ."

      trải qua nhiều năm như vậy cách ngại, bây giờ có thể giống như người xa lạ khách sáo chào hỏi rất khá, về phần những thứ khác, Nhậm Tư Đồ cầu nhiều.

      Vừa đến ba giờ, hôn lễ bắt đầu.

      Có lẽ chỉ là bởi vì hạnh phúc dễ như trở bàn tay rồi, mới thể khỏi lo lắng, đương nhiệm Nhậm Tư Đồ kéo Thịnh Gia Ngôn của lên boong thuyền ngại ánh mặt trời, mặt biển yên tĩnh ánh mắt mọi người mong chờ, đều cho Nhậm Tư Đồ tất cả lo lắng của đều là dư thừa, ông xã của đứng ở bên cạnh cha xứ, toàn thân áo trắng quần tây, mặt biển chiết xạ ra sóng nước trong veo làm nổi bật, giống như pho tượng, mỉm cười chờ .

      Nhậm Tư Đồ nhịn được hít hơi sâu, về phía .

      Cũng lúc này, đột nhiên có thanh ca nô từ mặt biển nơi xa truyền đến, rất nhanh từ xa đến gần.

      boong thuyền càng an tĩnh, thanh ca nô càng ràng, nghi thức bị cắt đứt, nhưng lại rất nhanh trở bình thường -- có tân khách tới trễ, ngồi ca nô chạy tới mà thôi.

      Tất cả như thường tiếp tục. Nhậm Tư Đồ khoác tay ba Thịnh, bước qua mảnh hương thơm.

      Tất cả mọi người chứng kiến, tuyên thệ, từ phù rể dâu phụ trong tay nhận lấy hộp, trao đổi nhẫn -- đúng, tất cả mọi người đều cho là là như vậy.

      Nhưng ngay khi Nhậm Tư Đồ chuẩn bị đeo nhẫn cho ông xã mình đoàn người hạo hạo đãng đãng bước lên boong thuyền. Tân khách chỗ ngồi vang lên bàn luận xôn xao, hình như có ai nhân ra thân phận của những người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người này vẻ mặt vội vã, trực tiếp hướng tuyên thệ đài.

      Bọn họ dừng ở trước mặt Thời Chung, người cầm đầu lạnh lùng : "Thời tiên sinh, chúng tôi lại gặp mặt."

      Mới vừa ca nô lên, chính là khách mời mà đến? Lời này, giống như là cùng Thời Chung rất quen, mặc dù giọng nguội lạnh như vậy...

      Tay Nhậm Tư Đồ còn cứng ở mặt nhẫn, cầm đầu người nọ lên tiếng lần nữa: "Vụ án tình nghi hối lộ kia có tiến triển mới rồi, theo chúng tôi chuyến."

      ***

      Hôn lễ sẻ ngưng, trong khoảng thời gian ngắn boong thuyền rối loạn, các tân khách hai mặt nhìn nhau, còn chưa biết thân phận bọn khách mời mà đến này chính; tiểu Từ thân là đứng đầu đoàn phù rể sớm liếc mặt, ánh mắt bản năng nhìn về phía Tưởng Minh Đức ngồi ở cuối hàng ghế --

      Tưởng Minh Đức cười, thoải mái nhàn nhã thưởng thức bại tướng dưới tay của mình chết có chỗ chôn như thế nào.

      Thời Chung kiên cường, đối mặt tất cả chỉ bình tĩnh câu: "Chuyện quan trọng hơn nữa cũng chờ tôi cùng vợ hoàn thành nghi thức hôn lễ."

      xong liền chấp nâng tay Nhậm Tư Đồ, vì đeo nhẫn, Duy Ngã Độc Tôn bình thường coi khách mời mà đến có gì.

      Nhậm Tư Đồ lại bình tĩnh như được, cặp mắt thẳng tắp nhìn Thời Chung, trong mắt đầy vẻ lo âu.

      Thời Cung giải thích nhiều, chỉ cười, chủ động đem ngón áp út đeo chiếc nhẫn nam mà Nhậm Tư Đồ cầm trong tay giống như hoàn toàn có bị quấy rầy, hành xử như cũ, hôn dâu.

      Nụ hôn của rơi vào môi lạnh như băng của Nhậm Tư Đồ, " có chuyện gì, chờ ." .

      thanh của nhu hòa nhưng kiên định, ánh mắt của có kỳ dị, trấn an Nhậm Tư Đồ - - Nhậm Tư Đồ nhìn vào trong ánh mắt của , gật đầu cái.

      tin mỗi chữ , cho nên an tâm tiễn rời , mặc dù tương lai nhất định có gió nổi mây phun.

      Phù, cuối cùng cũng xong chương này rồi, ta nó dài ơi là dài :cry: :cry: :cry:
      Last edited: 1/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 68:

      Edit: Thiên Kết

      Chú rể bị cảnh sát mang , biết bị bàn tán thành bao nhiêu phiên bản nữa, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn bận tâm những thứ này, những thứ xảy ra ngày hôm nay đều được báo trước, thậm chí còn cho khách khứa lời giải thích hợp lý nào, may mắn là còn có Thịnh Gia Ngôn giúp trấn an khách mời, mà Nhậm Tư Đồ chỉ ngồi yên trong phòng, nhìn chiếc nhẫn tay mình, mặc kệ những thanh vang vọng quanh quẩn bên tai mình.

      ***

      Khi du thuyền cập bến là chuyện của hai giờ sau.

      bờ có mưa , nhìn ra ngoài chỉ thấy những giọt mưa tí tách rơi ngừng, du thuyền có chuẩn bị sẵn dù, sau khi cập bến, các vị khách cứ như vậy mà mỗi người cầm cây dù đen xuống thuyền, sau đó được xe đón . Nhậm Tư Đồ đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh này, trong đầu liền hện lên giây phút Thời Chung bị người ta áp chế lên ca-nô—Nhậm Tư Đồ nhớ lúc đứng boong thuyền nhìn về chỗ ngồi của khách quan.

      Mà giờ phút này, nước mưa theo mặt cửa sổ chảy xuống, làm cho lòng người càng thêm sầu muộn.
      Tầm Tầm vẫn cam lòng mà hỏi bác Thịnh: “Ba cháu là người tốt, tại sao bọn họ lại bắt ông ấy?”

      Bà Thịnh vẫn an ủi: “Đó phải là băt, bọn họ chỉ dẫn ba cháu hỏi số chuyện mà thôi, chúng ta gọi đó là ‘hỗ trợ điều tra’.”

      Tôn Dao lúc này vô cùng lo lắng mà lại trong phòng, dùng cách thức này để làm tiêu tan buồn phiền của mình.

      Trong phòng là bầu khí ngột ngạt, “Ken két” tiếng, có người đẩy cửa vào, ngoại trừ Nhậm Tư Đồ còn tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn người ướt át về phía bọn họ: “Mau tới xem chút , tôi mới đọc được”

      ta vừa thế, Nhậm Tư Đồ vốn đứng bên cửa sổ biết suy nghĩ gì mà bỗng dưng quay đầu lại nhìn Thịnh Gia Ngôn.

      Thịnh Gia Ngôn trực tiếp đưa điện thoại di động cho , : “ mới ở bên ngoài tiễn khách, thấy có người xem tin tức, báo đăng hình về Thời Chung, vào tìm kiếm quả nhiên—“

      Nhậm Tư Đồ hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

      Tổng giám đốc trẻ tuổi của Công ty S và quan chức L phát tán video nhạy cảm của nữ ca sĩ Phương Vi Vi, mối quan hệ tinh vi của ba người được bài viết mô tả vô cùng đặc sắc, cuối trang còn có câu bình luận “Đây là kiện chấn động trong giới có tiền? đúng là màn hay.”

      Nhậm Tư Đồ đột nhiên tiếng nào, xoay người về phía cửa phòng, Tôn Dao sợ hết hồn, vội vàng kéo lại: “Chờ khách khứa hết rồi chúng ta hãy xuống dưới, cậu bây giờ ra ngoài, chỉ cần
      ánh mắt của bọn họ cũng đủ giết chết người rồi."


      đúng là lời người đáng sợ, điểm này Tôn Dao hoàn toàn trải nghiệm qua, nhưng mà Nhậm Tư Đồ lại làm ra vẻ có gì, kéo cánh tay của Tôn Dao ra, bật cười : "Đừng hoảng sợ, tớ chỉ muốn thay váy cưới mà thôi."


      Lúc này Tôn Dao mới an tâm buông tay ra.


      Nhậm Tư Đồ rất nhanh thay áo cưới ra, mặc quần áo nhàng bước từ phòng thay đồ ra.


      Quần áo này đều là chuẩn bị cho kỹ nghỉ biển, nay lại....


      Thịnh Gia Ngôn cắt đứt suy tư của Nhậm Tư Đồ: " đưa em đến bót cảnh sát."


      đợi Nhậm Tư Đồ lắc đầu, Tôn Dao hiểu được ý tứ của - Thời Chung là tên quỷ hẹp hòi, cho nên ta rất muốn nhìn thấy Nhậm Tư Đồ cùng xuất với Thịnh Gia Ngôn, trực tiếp với Thịnh Gia Ngôn: "Hay là để tôi mang ấy , mang Tầm Tầm về nhà ."


      Nét mặ Thịnh Gia Ngôn khẽ trầm xuống cái.


      Tầm Tầm lập tức nhảy dựng lên : "Con cũng muốn ."


      từng có lúc mỗi khi gặp khó khăn đều là ở bên cạnh , nhưng hôm nay thế giới của còn có vị trí của , vẻ mặt tự chủ vào lúc này trầm , thừa dịp Tầm Tầm chen vào để liền điều chỉnh lại nét mặt, ép bản thân cười tiếng, ôm Tầm Tầm vào ngực, với Nhậm Tư Đồ câu: "Quyết định như vậy , nếu có rắc rối gì cứ gọi cho ."


      Nhậm Tư Đồ cùng Tôn Dao cứ như vậy mà tới bót cảnh sát.


      Sau xe của hai còn có chiếc xe vẫn ngừng theo đuôi, cần đoán cũng biết xe đó là người bảo vệ Tôn Dao do Từ Kính phái đến, khoảng thời gian này, hai người sớm xem hai người vệ sĩ này là người vô hình.


      Thư ký Tôn cùng với Tiểu Từ tới bót cảnh sát trước họ bước.


      Thời Chung biết lúc nào mới có thể ra ngoài, việc duy nhất Nhậm Tư Đồ có thể làm là ngừng chờ đợi, điện thoại trong tay Thư Ký Tôn vẫn ngừng reo lên, nhìn tình huống có vẻ rất xấu-


      " xin lỗi, Hứa, tại Tổng giám đốc Lục thể nghe điện thoại, giờ sau có thể gọi điện thoại lại được ?"


      "Giám đốc Triệu, những chuyện này chỉ là tin đồn, Tổng giám đốc Lục của chúng tôi chỉ hỗ trợ bọn họ điều tra mà thôi, cái này hề ảnh hưởng đến hạng mục thi công."


      " , tại vì các ngân hàng năm nay đều hạn chế cho vay đầu tư vào bất động sản, tuyệt đối phải là bởi vì.... Tổng giám đốc lâm? Tổng giám đốc Lâm?"


      Vị Tổng giám đốc Lâm này vì tức giận mà cúp điện thoại, Thư ký Tôn cầm điện thoại gọi la ba lần nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ.


      Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng có cơ hội đặt câu hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"


      Thư ký Tôn chỉ có thể thở dài hơi: "Bà chủ, chị đừng hỏi nữa, Tổng giám đốc Lục muốn để chị biết."


      Nhậm Tư Đồ nhíu mày: "Vậy cậu sợ rằng tôi tin những gì báo chí viết, là khiến cho nữ minh tình là tình nhân của mình, dụ dỗ rồi uy hiếp vị quan chức kia..."


      Thư ký Tôn bị hù dọa rồi, nhưng sau khi suy nghĩ lâu, ta lại giảo hoạt : "Bà chủ, tôi tin chị phải loại người thích nghe tiếng gió đoán trời mưa, tóm lại lúc trước ấy có dặn, chuyện liên quan đến công việc ngàn vạn lần được phép cho chị biết, có gì hiểu chị vẫn nên hỏi Tổng giám đốc , luật sớm vào, nên rất nhanh bảo lãnh ông chủ ra."


      Nhậm Tư Đồ ngờ Thư ký Tôn lại như vậy. Tiểu Từ vẫn mực đứng yên lặng hành lang - Tiểu Từ cùng với Thời Chung có mối quan hệ thân thiết như vậy, được đồng ý của khẳng định cũng tiết lộ gì cho .


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, càng bức người ta trở nên điên khùng, cũng may Nhậm Tư Đồ còn có thể dựa vào Tôn Dao, luật sư cuối cùng cũng từ bên trong ra. Nhưng chờ bất kỳ ai lên hỏi thăm, luật sư về phía bọn họ, lắc đầu cái: "Tạm thời bảo lãnh được ấy."


      "Chỉ là hỗ trợ điều tra thôi mà, tại sao lại thể bảo lãnh?"


      Luật sư liếc nhìn mọi người, an ủi: " có lệnh bắt, chỉ đơn thuần là mời về, nhiều nhất cũng chỉ là giữ hai mươi bốn giờ, chờ chút ."


      Tiểu Từ liếc nhìn Nhậm Tư Đồ cái, Thời Chung dặn cậu cho phép cậu được với cái gì, nhưng trong tình trạng này, Tiểu Từ nhất thời nhịn được, vẫn hỏi luật sư: "Có phải tình huống rất tệ hay ?"


      "Bọn họ cố tình kéo dài thời gian, đánh đòn tâm lý mà thôi, nếu có chứng cứ sớm bắt ấy, Lục tiên sinh hoàn toàn có thể xử lý tốt."


      Lời này vừa ra, Nhậm Tư Đồ thở hơi.


      Mà lúc này Thời Chung cũng giằng co trong phòng thẩm vấn.


      Người thẩm vấn vẫn giảo hoạt: "Phương Vi Vi khai, đừng chối tội nữa."
      Last edited by a moderator: 1/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Thời Chung vẫn mực như trước: "Đây là vu hãm (vu cáo & hãm hại). Tôi sai khiến ta làm người tình, lén ghi lại video bất nhã uy hiếp Lý cục. Tôi mua video bất nhã đó là bởi vì trong lúc dự thầu, công ty tôi biểu rất tốt, nhưng Lý cục lại thiên vị, công ty tôi vẫn bị công ty xây dựng Lợi Đức chèn ép. Nếu có Lý cục cản trở bên trong, toàn bộ quá trình đấu thầu trở nên công bằng."

      Cuộc giằng co này kéo dài đến tận nửa đêm.

      Thư kí Tôn về công ty xử lý vài chuyện khó giải quyết, còn là chuyện khó giải quyết gì, chữ cậu ta cũng dám với Nhậm Tư Đồ, chỉ còn Tiểu Từ ở lại chờ cùng hai . Cả ngày nay Nhậm Tư Đồ có hạt cơm nào vào bụng, vệ sĩ của Từ Kính lại dám lơ là Tôn Dao, vừa đến giờ đưa bữa ăn tối tới đây, phần ăn đủ cho khoảng năm người, tinh xảo đẹp đẽ, mặn chay kết hợp, đặt cái bàn gấp đơn giản, đưa đến chỗ bọn họ, Tôn Dao cũng còn hơi sức bày vẽ, ngoại lệ đón nhận ý tốt của vệ sĩ, nhưng Nhậm Tư Đồ chỉ uống được chút thức uống, ăn được gì -- là nuốt trôi.

      Thấy bộ dạng ỉu xìu của , khuyên về nhà các loại cũng nghe, Tôn Dao rất bất đắc dĩ: "Ăn vô cũng cố mà ăn , bằng chờ đến lúc Thời Chung ra ngoài, cậu nhất định chết đói."

      xong liền lập tức đưa bát đũa đến trước mặt Nhậm Tư Đồ. miễn cưỡng nhận lấy, nhưng chỉ ăn vài miếng, liền nhịn được buồn nôn.

      Tôn Dao thấy nôn ọe, còn tưởng bị sặc, liền vội vàng hỏi: "Sao thế?"

      Nhậm Tư Đồ nhịn cơn buồn nôn xuống, khoát tay với Tôn Dao: " sao." Nhưng vừa xong lại buồn nôn, Nhậm Tư Đồ vội vàng đặt bát đũa xuống chạy thẳng tới toilet.

      Chờ Tôn Dao theo vào vừa nôn ọe xong, vẫn còn ghé vào bồn rửa tay. Cả ngày nay ăn gì, cũng chẳng nôn ra được cái gì cả.

      Tôn Dao rút mấy tờ khăn giấy qua, thuận tay vỗ lưng cho : "Lo lắng đến thế sao? Haiz..."

      Nhậm Tư Đồ súc miệng đơn giản rồi lau miệng, ngước mắt nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, khỏi tức giận đến cắn răng nghiến lợi: " ấy cái gì cũng chịu cho mình biết, lần này về nhà mình nhất định phạt ấy quỳ phản giặt."

      Tôn Dao vạch trần khẩu thị tâm phi của , ngược lại còn phụ họa : "Có khi ta làm thế là vì muốn để cậu lo lắng, quỳ hỏng mười tấm phản giặt là đủ rồi, đừng nhiều quá."

      Lời cuối cùng chính là để chọc cười Nhậm Tư Đồ.

      ***

      Đêm hôm nay, có rất nhiều người ngủ.

      Thẩm Thấm chính là trong số đó.

      nhận được thư mời hôn lễ, nhưng hoàn toàn nghĩ ra mình nên lấy thân phận gì đẻ tham dự. Cũng nhận được thư mời nhưng tham dự còn có Tần lão gia tính khí nóng nảy, Thẩm Thấm liền cùng vợ của Tần lão gia đột nhiên làm bữa tối rất thịnh soạn nịnh nọt ông cụ, chỉ vì sau bữa cơm này, ông có thể đồng ý đề nghị của Thẩm Thấm -- coi như tham dự hôn lễ, nhưng vẫn gọi điện thoại chúc mừng tiếng, dù sao cũng đám cưới của con trai mình, hai cha con cũng nên căn quá.

      Nhưng sau khi cơm nước no nê, dì Tầm mới chỉ cẩn thận ra câu "Có muốn gọi điện thoại cho A Chung ?" thôi, Tần lão gia liền tức giận, vốn còn vui vẻ dọn dẹp bát đũa cùng Thẩm Thấm, bây giờ liền "bộp" cái đặt bát đũa xuống bàn.

      "Tôi tám trăm lần rồi! Nếu con dâu của tôi phải Thẩm Thấm đừng mong nhận được lời chúc phúc của tôi!"

      Dì Tần đành phải hậm hực im lặng.

      Nhất thời Thẩm Thấm cũng trắng mặt.

      Tần lão gia cảm thấy Thẩm Thấm như vậy, biết là đau lòng như lại biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm Thấm, con là tốt, là thằng nhóc kia có phúc lấy được con.... Con đừng để trong lòng, hôm nào chú giới thiệu cho con người tốt hơn nó, đáng tin hơn nó."

      Thẩm Thấm cảm thấy nụ cười ngụy trang mặt mình rất chân , ít nhất Tần lão gia cũng cho rằng nghe lọt được những lời của ông, khuyên nữa mà quay sang quở trách bạn già: "Sau này đừng có vạch áo cho người xem lưng!"

      Có lẽ chỉ có chính mới biết được nụ cười mình cố để lộ ra ngoài rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ.

      vốn còn muốn ngồi chơi cùng hai cụ, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là ngày gì, liền cảm thấy như ngồi đống lửa, ngàn nhịn vạn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn được, viện cớ: "Chú, dì, buổi tối con còn có việc, con.... Xin phép trước."
      Last edited: 7/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Sandy
      Chương 70.1:

      Chuyện sau đó, Thẩm Thấm chút ấn tượng cũng có. Đợi mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa, cũng còn ở đấy, có thể loáng thoáng thấy có người cõng .

      Giọng người cõng có chút hờn dỗi: "Loại người có tền đồ như , cũng khó trách ta nhớ ."

      "Tôi có tiền đồ, tôi muốn gặp ta!"

      Tưởng Lệnh Thần biết tỉnh, đột nhiên nghe mở miệng, sợ hết hồn, Thẩm Thấm có thể cảm thấy thân thể của bỗng dưng cứng đờ.

      Nhưng Tưởng Lệnh Thần khôi phục rất nhanh, rống lớn với người con lưng: "
      rất muốn gặp ta đúng ? Được! tại lão tử có thể dẫn đến đồn cảnh sát để gặp ta!”

      bị hù dọa rồi, đột nhiên liền chui vào hõm vai , hoàn toàn lên tiếng nữa.

      Tưởng Lệnh Thần rốt cuộc hài lòng, dùng sức cõng , sợ trong lúc ngủ mơ còn khẩn trương ôm sát cổ của .

      Tưởng Lệnh Thần hếch mày, nụ cười tự chủ liền nhếch lên, mặc dù là biết nghe được, còn ăn ở hai lòng : “Nặng chết , ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể cõng như vậy chứ?”

      lưng nửa chữ cũng nghe vào, mà xe theo Tưởng Lệnh Thần cũng chậm lại, tài xế nhất thời khẩn trương lên, vừa cầm tốc độ xe giữ vững, vừa hạ cửa sổ xe xuống vội vã cuống cuồng hỏi Tưởng Lệnh Thần: “Thiếu gia, đặt ấy lên xe , vì sao phải cõng ấy?”

      Nụ cười môi Tưởng Lệnh Thần vụt mất, ánh mắt liền quét qua tài xế, hiển nhiên bất mãn tài xế quấy rầy nhã hứng của . Tốt bụng lại bị xem làm lòng lang dạ thú, tài xế thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lùi về, mắt xem mũi, mũi xem tâm, chen vào nữa.

      ***

      Giữa sớm.

      Đêm khuya mưa xuống giống như đem bầu trời rửa sạch, trong khí tràn ngập hơi nước cùng mùi thơm ngát của thảm thực vật, nhân viên đồn cảnh sát cũng bắt đầu lục tục làm. Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu ngủ thiếp ghế dài, mà Tôn Dạo tựa vào đùi Nhậm Tư Đồ, ngủ hay biết gì.

      Tiểu Từ cả đêm cũng nhắm mắt, mực bồi hồi hành lang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, gian phòng này là phòng làm việc nối thẳng phòng thẩm vấn, nhưng đến nay vẫn thấy có người từ bên trong ra.

      Chẳng biết lúc nào, trong phòng làm việc rốt cuộc truyền đến động tĩnh, tiểu Từ lập tức nghênh đón, thoáng đem cửa phòng làm việc đẩy ra khe hở, xuất trước nhất là mấy quan thẩm vấn mệt mỏi, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng của Thời Chung.

      Thời Chung từ trong phòng thẩm vấn ra ngoài, tiếp theo đường ra phòng làm việc, bước chân coi như nhàng, nhưng mặt giấu cũng giấu được ý lạnh. Hiển nhiên quá trình tra hỏi rất vui vẻ.

      Luật sư của Thời Chung cũng ra khỏi phòng cùng với .

      Đợi đêm, cuối cùng cũng ra, tiểu Từ dùng sức lau mồ hôi trán. Ánh mắt Thời Chung xẹt qua tiểu Từ, nhìn về phía sau lưng tiểu Từ.

      Tiểu Từ theo ánh mắt Thời Chung quay đầu lại, giờ mới hiểu được vì sao Thời Chung ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, bởi vì đanh nhìn Nhậm Tư Đồ ghế dài, tư thế ngủ thế nào thoải mái.

      Thời Chung mấy câu với luật sư: “Tôi đưa ấy về trước, chúng ta liên lạc sau.”

      Luật sư gật đầu cái, tạm biệt ra về.

      Sau đó, Thời Chung thả bước chân về phía ghế dài. Tiểu Từ thấy thế, muốn đánh thức Nhậm Từ Đồ và Tôn Dao, nhưng Thời Chung lại ra dấu im lặng với tiểu Từ, ý bảo tiểu Từ chớ quấy rầy hai .

      Thời Chung lặng yên tiếng động ngồi vào bên cạnh Nhậm Tư Đồ. Thuận tay để đầu , tựa vào vai , Nhậm Tư Đồ theo bản năng nghiêng đầu, cứ như vậy tựa đầu vào vai.

      Nhậm Tư Đồ cũng ngủ được sâu, dĩ nhiên là bị đánh thức rồi, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhậm Tư Đồ nhất thời còn là tập trung, từ từ mới nhìn trước mặt là ai.

      Thấy Thời Chung như trút được gánh nặng trong lòng. Tình đẹp nhất cũng chẳng qua như vậy, bất kỳ sóng to gió lớn cũng có thể cười nhạt, cũng có thể bình tĩnh lại.

      Nhậm Tư Đồ nhịn được thở phào cái: “Cuối cùng …”

      Thời Chung cho cái ôm áy náy: “Bà xã, xin lỗi.”

      Nhậm Tư Đồ ngẩng đầu lên: “Có cái gì tốt mà xin lỗi, ra em vẫn muốn làm buổi hôn lễ đơn giản, kết hôn là chuyện cá nhân, là nhất định tổ chức lớn. tại vừa đúng ý của em, chờ xử lý xong chuyện này, em với hai người, đơn giản du lịch kết hôn cũng tốt vô cùng, phải ?”

      Thời Chung chuyện nữa, liền ngửa đầu hôn .

      Trong yên lặng, bên tai hai người vang lên giọng buồn ngủ…

      “Chán ngán hơn về nhà chán ngán được chứ? Tôi còn nằm nơi này nhìn!”

      Nhậm Tư Đồ nghe được cả kinh, lập tức cúi đầu nhìn – Tôn Dao vốn nằm bắp đùi , chẳng biết lúc nào mở mắt. Tôn Dao nằm cái góc độ này, nên đem từng cử động của Nhậm Tư Đồ cùng Thời Chung thấy ràng.

      Mặc dù vẻ mặt Thời Chung hề biến hóa, nhưng lặng yên tiếng động buông cái tay ôm Nhậm Tư Đồ ra.

      Lúc này Tôn Dao mới thong thả ung dung ngồi dậy, : “Chú rể mới, mau về nhà thôi. Bà xã của chuẩn bị xong mười cái phản giặt rồi đấy.”

      @Sandy: Chị Tư Đồ có nỡ lòng nào phạt Thời Chung ? Chắc đâu nhỉ. Cơ mà ta mong chờ cái cảnh bị phạt ghê. Kakaka
      Last edited: 12/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Sandy

      Chương 70.2:

      Lúc này Tôn Dao mới thong thả ung dung ngồi dậy, : "Tân lang quan, mau về nhà thôi. Bà xã của chuẩn bị xong mười cái phản giặt rồi đấy."

      Ôn tồn trong nháy mắt bị cắt đứt, Thời Chung lại cười, hình như cảm giác hết sức căng thẳng cả đêm của mình được giải tỏa: "Hôn lễ làm hỏng,
      phải quỳ."


      xong kéo Nhậm Tư Đồ .


      Cũng lúc này, điện thoại di động tiểu Từ trong túi vang lên.


      Mọi người lại phải dừng bước. Bởi vì này tiếng chuông, Nhậm Tư Đồ cùng Thời Chung đều rất quen thuộc.


      Là tiếng chuông công việc của Thời Chung, điện thoại của Thời Chung cũng do tiểu Từ giữ.


      Tiểu Từ lập tức nghe, nhưng nghe tới câu, liền có chút lúng túng ngẩng đầu nhìn về Thời Chung. Gương mặt muốn mà thôi.


      Thời Chung: "."


      Lúc nảy Tiểu Từ mới lên tiếng: "Là.....điện thoại của Tưởng Minh Đức."


      Thời Chung suy nghĩ chút, ý bảo tiểu Từ đưa di động đưa tới. Tiểu Từ chỉ có thể làm theo.


      Điện thoại di động cứ như vậy đến Thời Chung trong tay.


      Thời Chung cũng mở miệng, Tưởng Minh Đức cảm thấy Thời Chung nghe điện thoại, giọng càn rỡ mà đắc chí: 'A Chung, cậu còn nhớ tôi từng với cậu câu gì hay ? 'Cậu hôm nay sử dụng những thủ đoạn này, đều do nhóm người chúng tôi năm đó chơi còn dư lại, dùng phương pháp của tôi đối phó tôi? thiếu suy nghĩ! Bây giờ cậu nên nếm chút đau khổ. Hôn lễ của cậu tôi tham dự rồi, dù sao thời gian tân hôn cũng rất tốt, cũng hưởng thụ được mấy ngày.....nên quý trọng thôi."


      Thời Chung đợi xong, "Pằng" cúp điện thoại.


      ***


      Giữa trưa, Thẩm Thấm say rượu tỉnh lại trong phòng xa lạ.


      Ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, dưới giường có tấm thảm dầy, tủ đầu giường để bút máy, vẫn sáng thủy tinh Địa Đăng, trong khí tràn ngập hương thơm...đầy cảm giác xa lạ.


      Thẩm Thấm sưng sờ ngồi ở đầu giường hồi lâu, đột nhiên cảnh tỉnh, vén chăn mền tra xét. Thấy quần áo mình vân còn nguyên như cũ, mới thở phào nhõm.


      thả bước chân xuống giường, trong phòng ngủ có hai cửa phòng, vả lại cánh cửa khép chặt. Thẩm Thấm hoàn toàn biết kia là gì, chỉ có thể tùy ý mở ra cái, ngờ phía sau cửa là thư phòng.


      Trong thư phòng bóng người, Thẩm Thấm lui khỏi thư phòng, định đóng cửa, lại nghe sau động tĩnh tiếng truyền tới từ cánh cửa khác, Thẩm Thấm phản xạ có điều kiện chợt lách người trốn vào thư phòng, đóng cửa lại.


      Trong khoảng thời gian ngắn, nhịp tim Thẩm Thấm như sấm, núp ở trong thư phòng lại thể ra ngoài, chỉ có thể nhắm mắt nhìn vào thư phòng, bàn làm việc đặt ở chính giữa thư phòng, phía trừ máy vi tính còn để khung hình.


      Là hình của thiếu niên, nhiều lắm là 14, 15 tuổi, nhưng mặt mày thiếu niên nhìn có chút quen mắt, Thẩm Thấm muốn cầm lên khung hình nhìn kỹ chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nữ trung niên: "Thẩm tiểu thư?"


      Thẩm Thấm bị sợ đến tay run cái, vội vàng đem khung hình trả về chỗ cũ, nhưng đụng phải bàn con chuột, Mà vừa đụng, màn ảnh máy vi tính lên.


      màn ảnh ra tin tức vừa ra lò: "Video bất nha lại vén sóng gió, công ty S bị tình nghi hối lộ."


      Mặc dù làm mờ hình ảnh nhưng Thẩm Thấm vừa nhìn là nhận ra người đó là ai.


      Thẩm Thấm đứng tại chỗ, di động được chút nào, mắt nhìn thẳng vào tin tức, trong đầu mảnh ảo não.


      Cũng biết qua bao lâu, cửa thư phòng bị người khác mở ra.


      "Thẩm tiểu thư, sao lại chạy tới nơi này?"


      Bên tai truyền tới giọng của phụ nữ trung niên, lúc này Thẩm Thấm mới phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy nữ giúp việc đứng ở cửa bên.


      về phía Thẩm Thấm: "Trước khi Tưởng tiên sinh phân phó tôi, đến giờ liền kêu rời giường ăn điểm tâm, ngờ tỉnh rồi."


      Tưởng tiên sinh? "Dì là...." Thẩm Thấm khẩn trương cũng có chút cứng họng: "Tưởng Lệnh Thần?"


      ***


      Thẩm Thấm tựa như ra khỏi khách sạn cấp năm sao


      Chỉ là từ cửa tiệm rượu tới trước bồn hoa khách sạn, sức cùng lực kiệt, liền ngồi liệt bên bồn hoa thềm đá.


      Sau lưng suối phun làm ướt quần của , cũng để ý chút nào.


      Điện thoại trong tay cũng bị cầm đến nóng lên rồi, chỉnh sửa ý nghĩ chút, vội vàng tra số điện thoại của Thời Chung, nhưng muốn gọi, ngón tay lại chợt dừng lại. Suy nghĩ chút, chỉ có thể đổi lại gọi cho tiểu Từ.


      Chỉ có tiểu Từ tình cho biết...


      Đối với việc hôn lễ bị ngưng ngày hôm qua, tiểu Từ chỉ ngắn gọn chút tình hình, Thẩm Thấm cũng nhịn được cắt đứt lời Tiểu Từ: " ấy... ngồi tù sao?"


      "A Chung căn bản có hối lộ, rất ràng là bị Tưởng gia cùng Phương Vi Vi liên thủ lừa gạt. Nhưng bây giờ vấn đề là, coi như đến lúc đó cảnh sát tra A Chung trong sạch, nhưng truyền thông lại như vậy, khoảng thời gian ngắn bồn nước dơ cũng khó mà rửa sạch, đến lúc đó các cổ đông rối rít rút tiền, ngân hàng lại chịu cho vay, Trung Hâm nhất định phá sản. Chiêu này của Tưởng gia quá độc ác."
      Last edited: 13/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :