1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 64.1:

      Nhậm Tư Đồ về đến nhà, xem như đại mua sắm lần, mỗi chủng loại để nấu ăn mua ít, có thể mở cửa hàng bán món ăn, nhưng tay nghề còn chưa được cao, cứ như vậy Nhậm Tư Đồ giơ lên ba túi đồ lớn, thở hồng hộc, vất vả ra khỏi thang máy, có hơi sức đem những này đến phòng bếp, chỉ có thể hắng giọng nhờ người giúp đỡ: " Dì Triệu! Giúp cn chút?"

      Chỉ chốc lát sau dì Triệu đến, nhìn thấy mình Nhậm Tư Đồ xách nhiều đồ như vậy, rất kinh ngạc: " chủ, phải chỉ là bữa cơm thôi sao, sao lại mua nhiều đồ như vậy?"

      Nhậm Tư Đồ vừa xoay cổ tay, vừa : "Khó có dịp để siêu thị, nhìn cái gì cũng muốn mua, con cũng biết ấy thích ăn thứ gì, có thể mua là mua."

      Tân hôn giống như trước, khắp nơi đều vì đối phương mà suy nghĩ. . . . . . Dì triệu thức thời cười cười, gì, trực tiếp xách túi đồ tới nhà bếp.

      vất vả đem đồ vào phòng bếp, Nhậm Tư Đồ trở lại phòng khách, ngã lên ghế sa lon, ngửa đầu dựa vào thành ghế, để cho tay chân nghỉ ngơi chút, lơ đãng liếc màn ảnh TV tạm ngừng cái bộ phim Hàn. Chỉ ngắm cái, liền đoán được nhất định là Tôn Dao xem trước khi ra ngoài —— bộ phim Hàn này gần đây rất thịnh hành, nhưng Nhậm Tư Đồ chưa có xem, nhưng Tôn Dao bởi vì Trung Quốc cố ý tìm biểu diễn, hai ngày nay thấy phải đặc biệt vui sướng.

      Bây giờ Tôn Dao đón Tầm Tầm ? Nhậm Tư Đồ xem đồng hồ, nhà Thời Chung cách trường Tầm Tầm học gần như vậy, vào lúc này, đáng lý Tôn Dao sớm dẫn Tầm Tầm trở lại. . . . . .

      Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tôn Dao, chờ lâu Tôn Dao mới nghe.

      còn hơi sức câu: "A lô?"

      Nhậm Tư Đồ khỏi chau mày. bao lâu chưa nghe thanh Tôn Dao như vậy? khí trầm lặng, dù là cố giả bộ sức sống cũng có. Nhậm Tư Đồ im lặng, cơ hồ là bản năng liền bật thốt lên, hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Bên kia Tôn Dao trầm mặc làm Nhậm Tư Đồ theo bản năng siết chặt điện thoại di động, cũng may Tôn Dao có chết lặng trầm mặc như vậy nữa, giây kế tiếp, Tôn Dao bên kia điện thoại càng phát ra giọng thê thê thảm thảm ưu tư của với Nhậm Tư Đồ: "Tớ ở bệnh viện."

      Nhậm Tư Đồ cả kinh bỗng nhiên đứng lên.

      Trong đầu phản ứng đầu tiên là: ấy muốn bỏ đứa bé. . . . . .

      Nhưng sau đó Tôn Dao còn hơi sức thanh liền đem hoảng sợ của Nhậm Tư Đồ đánh nát, đồng thời nhưng cũng ném cho Nhậm Tư Đồ càng thêm ký bom nặng hơn: "Tầm Tầm. . . . . . xảy ra chuyện, tớ ở bệnh viện với nó."

      Đầu Nhậm Tư Đồ chợt "Ong" tiếng, hai chân trong nháy mắt có bản năng phản ứng, bước nhanh tới thang máy, lúc này dì Triệu mới vừa thu thập xong đồ Nhậm Tư Đồ mua về, từ trong phòng bếp ra nhìn thấy mặt Nhậm Tư Đồ căng thẳng nhanh, chân tướng dưới có thể vội vàng gọi Nhậm Tư Đồ: " chủ, đâu vậy?"

      Nhậm Tư Đồ cũng quay đầu lại : "Con có việc ra ngoài chuyến, nếu Thời Chung trở lại, ấy gọi điện thoại cho con."

      Bữa này cơm tối coi như bị hủy hoàn toàn, Nhậm Tư Đồ lòng thấp thỏm, vất vả tới bệnh viện, dừng lại liền vội vàng xuống xe, chạy thẳng tới cửa bệnh viện .

      Đợi tìm được Tôn Dao, đầu đầy mồ hôi, thấy Tôn Dao ngồi ở ghế dài vô lực, cặp mắt vô hồn, đầu đầy mồ hôi lạnh. Nhậm Tư Đồ về phía Tôn Dao, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tôn Dao nghe giọng củaNhậm Tư Đồ, trống rỗng, nhìn mũi chân trước mặt, ánh mắt lúc này mới chậm rãi nâng lên, nhìn Nhậm Tư Đồ.

      Tôn Dao há miệng, vẫn còn chưa kịp ra tiếng, thanh trầm thấp lãnh sâu kín của người khác vang lên, thay Tôn Dao trả lời: "Cậu bé té từ bậc thang, lăn xuống đụng phải đầu."

      Nhậm Tư Đồ bỗng dưng ngẩn ra, theo tiếng nhìn, chỉ thấy Từ Kính ngồi xe lăn ở bên trong, cách các tới năm bước.

      Nhậm Tư Đồ còn hiểu ra sao đứng tại chỗ, Tôn Dao giống như đốt lửa, liền đứng lên, cơ hồ là hướng về phía Từ Kính rống: "Sao còn ở lại chỗ này vậy? Cút cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy ."

      Lửa giận của Tôn Dao giống như ném vào Hàn Băng vạn trượng, kích thích nửa điểm vọng về của đối phương. Vừa bệnh viện, vừa từ bậc thang
      lăn ra đây, tại lại có Từ Kính ởchỗ này, trong lòng Nhậm TưĐồ nhịn được làm ra dự tính xấu nhất, cho tới lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi. Nhậm Tư Đồ thu hồi ánh mắt từ người Từ Kính lại, nhìn về phía Tôn Dao, : “Bây giờ phải là thời điểm gây gổ, cậu bình tĩnh chút, cho tớ biết bây giờTầm Tầm như thế nào.”

      Tôn Dao luôn luôn là người có tim có phổi để nhìn người khác, giờ phút này toát ra hốt hoảng luống cuống, làm người ta cực kỳ đau lòng, cảnh này ở phía trước, Nhậm Tư Đồ lo lắng Tầm Tầm xảy ra điều gì, nhưng Tôn Dao nín nửa ngày rốt cuộc mới câu, cuối cùng cũng để cho tảng đá lớn trong lòng Nhậm Tư Đồ để xuống: ‘ có gì đáng ngại, sao sao.”

      Chẳng biết tại sao, vừa nhắc tới haichữ sao, Tôn Dao liền nhịn được liếc mắtTừ Kính ở sau lưng Nhậm Tư Đồ, Nhậm Tư Đồ theo ánh mắt của nhìn lại chỉ thấy Tư Kính cũng nhíu mày nhìn Tôn Dao.

      Trong lầu này, trừy tá đứng ở đàng xa, có nữa bóng dáng của bệnh nhân phác, Nhậm Tư Đồ liền nghĩ đến đây là bệnh viện Từ gia, khó đoán được là Từ Kính suy nghĩ cho Tôn Dao có thân phận là người của công chúng nên cách li mọi người, nên trong tầng lầu này mới vắng vẻ như thế.

      Về phần hai người này — ánh mắtNhậm Tư Đồ khỏi dừng lại giữa Tôn Dao cùng Từ Kính dường như giấu bí mật gì đó.

      Nhậm Tư Đồ chỉ có thể đem Tôn Dao mang tới chỗ khuất, hỏi tất cả tình ngọn nguồn:‘Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      Tôn Dao liếc nhìn Từ Kính, lại hồi hồn nhìn Nhậm Tư Đồ, do dự tương đối lâu, mới chậm rãi : “ phải cậu kêu tớ đón Tầm Tầm tan học sao ? Kết quả tớ lúc xuống lầu, Tầm Tầm ở dưới lầu, là Từ Kính đưa nó trở lại.”

      …….

      cũng , em trốn được.” —

      Lúc Từ Kính ra lời này giọng nóicùng vẻ mặt ngoan, so với Tôn Dao, lời đến nay còn văng vẳng bên tai.

      Lúc ấy nghe được câu này, Tôn Dao theo bản năng liềnđem Tầm Tầm kéo ra sau lung, Tầm Tầm vẫn còn bên ngoài, từ sau lung Tôn Dao dò xét thò đầu ra ngoài chuyển ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tôn Dao, hướng Tôn Dao giải thích.

      “Chú Từ là người ủng hộ cho trường con, hiệu trưởng dẫn chú ấy xem các phòng học, ngờ chú lại là bạn của Nhậm Tư Đồ, còn gặp con,con chỉ cần nhìn cái là có thể nhận ra con.”—

      Cho nên Tầm Tầm để cho họ Từ đừa về nhà?

      Tôn Dao nghĩ như vậy, nhất thời truyền đến trận buồn nôn. Vì vậy càng trợn mắt nhìn Từ Kính.

      Từ Kính lại thu hồi dáng vẻ ác ngoan, khóe miệng chứa đựng cười, khẽ cúi thânxuống chống lại ánh mắt Tầm Tầm: “Tầm Tầm, con lên lầu trước được ? Chú vớingươi dì Tôn Dao của con muốn cùng tìm Nhậm Tư Đồ số chuyện.”

      dối mắt cũng nháy mắt, Tôn Dao bỏ qua Từ Kính, lôi kéo Tầm Tầm, quay đầu vào nhà, người què như cũng thể bắt kịp. Nhưng mới vừa lên hai bậc thang, hai người hộ vệ áo đen bước nhanh về phía trước ngăn cản phía trước: “Tôn tiểu thư, xin người hợp tác.”

      Tôn Dao khinh thường liếc này thân hình đại hán vạm vỡ, quay đầu lại khiêu khích liếc nhìn Từ Kính, sau đó , với hộ vệ hay là với Từ Kính:“Ngươi có bản lãnh ngăn cản tôi thử chút? sợ làm tôi bị thương, ông chủ của đuổi sao.”

      Từ Kính nghe vậy, conmắt sắc tối sầm lại, hộ vệ nghe vậy cũng ngẩn ra, hiểu ông chủcủa mình, nên cũng kiêng kỵ lời của Tôn Dao. Tôn Dao bỏ qua hộ vệ, mang theo Tầm Tầm tiếp tục bước nhanh lên bậc thang, nhất thời hộ vệ dám cản , rất sợ xảy ra điều gì sai lầm.

      Từ Kính cũng tiến lên, chỉ là nhìn màn này, trực tiếp ném ra câu hời hợt: ‘Nếu đứa bé bị thuơng, người đau lòng là ai?”

      Ngay sau đó chính là lời xoay chuyển, ra lệnh hộ vệ :

      “Đem concho tôiôm.”

      Lúc này coi như Tầm Tâm biết những đại nhân tình gì mà rối rắm,cũng nhịn được hoảng sợ trừng lớn cặp mát. Hộvệ nghe Từ Kính như vậy, lập tứcliềnđuổi kịp Tầm Tầm, đem Tầm Tầm bế lên, Tầm Tầm bị sợ dùng cả tay chân giằng co.

      Tôn Dao lập tức nhào tới trước người hộ vệ, muốn giành Tầm Tầm lại, Tầm Tầm cũng thét lên duỗi cánh tay cầu cứu Tôn Dao, nhưng hộ vệ đâu để ý những thứ này? Trực tiếp ôm Tầm Tầm, dứt khoát xuốngcầu thang, trong khoảng thời gian ngắn tình huống xảy ra thể ngăn cản, Tôn Dao giành chỉ là hộ vệ, chỉ làm việc mất công trước mặt hộ vệ, vừa hướng Từ Kính mắng chói tai: “Họ Từ kia! Chết bàmẹngươi! TND, ngươi để cho đem Tầm Tầm để xuống!”
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 64.2:

      Tôn Dao lập tức nhào tới trước người hộ vệ, muốn giành Tầm Tầm lại, Tầm Tầm cũng thét lên duỗi cánh tay cầu cứu Tôn Dao, nhưng hộ vệ đâu để ý những thứ này? Trực tiếp ôm Tầm Tầm, dứt khoát xuống cầu thang, trong khoảng thời gian ngắn tình huống xảy ra thể ngăn cản, Tôn Dao giành chỉ là hộ vệ, chỉ làm việc mất công trước mặt hộ vệ, vừa hướng Từ Kính mắng chói tai: "Họ Từ kia! Chết bà mẹ ngươi! TMD, ngươi để cho đem Tầm Tầm để xuống!"

      Từ Kính cũng tức giận, nhưng chút tươi cười cũng có, trong giọng cũng có nửa điểm nhiệt độ: "Tôn tiểu thư, ngươi nên biết chọc giận tôi kết quả như thế nào."

      Tôn Dao trừng Từ Kính cái, trong đôi mắt cơ hồ muốn thấm ra máu , Từ Kính biết tiếp đó có cái phương thức gì để thỏa hiệp, định trước biết : di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. "Em đừng nghĩ tới thông qua phương thức tự hại mình để cho tôi mềm lòng, dù sao người bị thương cũng là em, em đối xử với mình như thế nào tôi làm thế với đứa bé này. Dù sao đứa này chẳng quan hệ tới tôi, tôi được làm được."

      Tôn Dao hoàn toàn cách nào, tin tưởng được là làm được, người đàn ông tàn nhẫn cỡ nào. . . . . .

      "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      trừ thỏa hiệp, có phương pháp khác, chỉ là lời này chẳng cam, chỉ có thể phẫn hận, căn bản giống như hỏi thăm , rốt cuộc muốn như thế nào, mà giống như muốn đem lột da.

      Từ Kính vẫn như cũ, chút cử động, rất bình thản : "Tôi chỉ muốn em với tôi, có phải em có rồi hay ."

      Tôn Dao vô lực nhắm mắt lại, trầm trọng gật đầu cái.

      nhắm mắt lại, bỏ lỡ tia mừng như điên cùng bi thiết cất giấu trong mắt người đàn ông cách đó xa.

      chỉ nghe người đàn ông kia bình tĩnh với hộ vệ: "Thả xuống."

      ra căn bản chờ hộ vệ để Tầm Tầm xuống, chỉ cần hai cánh tay hộ vệ vững vàng kềm Tầm Tầm hơi buông lỏng chút, Tầm Tầm liền mẫn nhảy xuống đất, cả người giống như chim sợ ná, đường chạy như điên chạy lên lầu, muốn đứng ở sau lưng Tôn Dao, chỗ bậc thang cao hơn.

      Tôn Dao nhìn màn này, nhịn được thở phào nhõm, nhưng nháy mắt sau đó, trái tim mới vừa trở về lại bị cái nhấc lên —— Tầm Tầm chạy trốn quá mau, lại hụt chân rồi.

      Mắt thấy cả người Tầm Tầm nghiêng cái, phí công với tay muốn nắm bên tay vịn, Tôn Dao hốt hoảng chạy xuống bậc thang, muốn cứu, nhưng vẫn chậm bước, Tầm Tầm lăn xuống dưới. . .die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on . . .

      ***

      Nhậm Tư Đồ nghe đến đó, đôi tay nhịn được nắm quyền.

      cho là Từ Kính chỉ là lãnh khốc đối với người khác, lại biết, đối với người khác phải lãnh khốc, mà là tàn nhẫn. Tầm Tầm vẫn còn con nít, tại sao có thể như vậy được. . . . . .

      Cũng may Tầm Tầm đáng ngại.

      Nhậm Tư Đồ ngắm nhìn bốn phía, cũng còn nhìn ra Tầm Tầm bây giờ kia gian phòng bệnh vô máu. muốn ngoái đầu nhìn lại khiến Tôn Dao mang chính mình tự xem chút Tầm Tầm, lúc này mới phát tay Tôn Dao cũng băng bó.

      Mi tâm Nhậm Tư

      Đồ khỏi chau mày càng chặt hơn, đem cánh tay Tôn Dao dắt tới cẩn thận tra xét: “Như thế nào? sao chứ?”

      Tôn Dao cúi đầu xem cánh tay, cười khổ tiếng: “Biết , tớ tới lúc băng bó xong ra, họ Từ cũng hỏi tớ câu như vậy, “như thế nào? sao chứ?”

      “………”

      Trong mắt Tôn Dao khỏi thấm ướt nước mắt, cứ như vậy nước mắt trong hốc mắt chuyển thời khắc chảy ra, nhìn Nhậm Tư Đồ: “Nhậm Tư Đồ, tớ nên như thế nào làm?”

      Nhậm Tư Đồ cũng bị hồ đồ, mặt mê man hỏi Nhậm Tư Đồ: “Tầm Tầm phải là có gì đáng ngại sao? Cậu cũng đừng lo lắng như vậy.”

      “Tớ cái này……” Tôn Dao vô lực lắc đầu cái, rốt cuộc chìm hơi, từ từ đem chuyện kể xong: “Cánh tay tớ chỉ là trầy chút thôi, chảy chút máu mà thôi, tớ đến bệnh viện, vốn là muốn cùng Tầm Tầm vào phòng xử lý vết thương, nhưng họ Từ nhìn tay tớ chảy máu, kêu hộ vệ áp tớ băng bó, băng bó xong ra ngoài liền chạy tới, kết quả họ Từ cho tớ biết, Tầm Tầm chuyển tới phòng vào máu rồi.”

      Mặc dù hiểu Tôn Dao dưới tình trạng khẩn cấp, tại sao còn muốn truy cứu, nhưng Nhậm Tư Đồ cảm thấy trong mắt Tôn Dao giấu đại , vì vậy chỉ có thể chờ lo lắng, nghe Tôn Dao tiếp tục liên tục…..

      . . . . . . .

      Tôn Dao nghe Từ Kính , đứa bé chuyển đến phòng truyền máu, dĩ nhiên là muốn quay đầu rời , chạy thẳng tới phòng truyền máu, lại bị Từ Kính kéo tay.

      Tôn Dao dùng sức lắc mạnh giùng giằng, mặc dù im lặng , trong mắt lại tràn ngập chán ghét. Đối với chán ghét, càng chán ghét chính mình— người què cũng đánh lại, là làm giận dữ khó dằn.

      Cái người què này lôi kéo để cho , cũng chỉ vì muốn với : “Đứa bé máu A.”

      Tôn Dao cơ hồ muốn quất : “Ngươi lo lắng làm gì? Máu A máu A! Truyền máu ở nơi đó? Chạy nhanh qua !”

      Tôn Dao xong, rốt cuộc cũng thành công mà từ kiềm chế của trung tránh khoát vươn tay cổ tay, nhưng còn chưa bước ra nửa bước, lại bị Từ Kính bắt cánh tay lại. Dùng sức, Tôn Dao cũng nhịn được nhíu lại.

      Tôn Dao liếc mắt nhìn cánh tay mình bị nắm lấy, ngẩng đầu nhìn chỉ cảm thấy người đàn ông này mặt vẻ gì che giấu, là người điên rồi.

      Cái người điên này nhìn lại ánh mắt của , giây kế tiếp, dùng loại thanh trầm thấp cũng thể thấp hơn, trong nháy mắt khiến cho Tôn Dao cũng điên mất: “ cũng máu O…..”

      Tôn Dao chỉ phẫn hận nhìn chằm chằm, ước chừng hai giây sau, lỗ tai giống như mới tiếp thu được lời của , vốn là trợn mắt nhìn ánh mắt trong khoảnh khắc liền ngưng kết…..

      . . . . . . .

      ***

      Vào giờ phút này Nhậm Tư Đồ phản ứng mau hơn Tôn Dao lúc đó, nghe “ cũng máu O…….” Cái phút kia, cả người cũng cứng lại.

      Máu A…….

      Máu O…….

      Trong nháy mắt vô số chủng loại sắp hàng tổ hợp tại nhiệm Nhậm Tư Đồ trong đầu qua lần, nhưng thể vì vậy mà suy nghĩ, ngược lại hồ đồ hơn, bất khả tư nghị nhìn về phía Tôn Dao: “Làm sao có thể?”

      Bây giờ trong lòng Tôn Dao bay, cảm giác phải là những lời này? Đúng vậy…… Làm sao có thể…….

      Tôn Dao nhịn được cười khổ, cười khổ đến cùng, cũng là so với khóc còn khó coi hơn, tại có thể nhờ giúp đỡ , chỉ có Nhậm Tư Đồ: “Nhậm Tư Đồ, tớ nên như thế nào làm đây…….”

      ***

      Tầm Tầm ở lại bệnh viện quan sát đêm, Tôn Dao ở bệnh viện cùng với Tầm Tầm. Hôm nay, thái độ của Tầm Tầm giống lúc về dưới lầu hôm qua, nhịn được cẩn thận hơn đối với Từ Kính, mà mỗi lần xe lăn Từ Kính bị đẩy mạnh cửa phòng bệnh, Tầm Tầm nhìn thấy, cả người liền chợt núp ở giường bệnh, kéo chăn che kín đầu.

      Tôn Dao có hơi sức ứng phó ôn thần cạnh cửa nữa, chán nản ngồi ở giường bệnh khác.

      Từ Kính liếc nhìn đứa bé giường bệnh co lại thành đoàn nho , cùng Tôn Dao sa sút tinh thần ánh mắt đối mặt mấy giây, lặng lẽ khoát tay áo, khiến hộ vệ đem mình xe lăn cũng đẩy ra ngoài, phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.

      Hộ vệ rất cung kính đem Từ Kính đẩy tới hành lang. Từ Kính trong mắt hộ vệ, cho tới bây giờ đều là lãnh khốc, quyết tuyệt………. Cho dù có ngàn loại tư thái, nhưng là chưa từng có vẻ mặt vô lực như vậy.

      “Từ thiếu……..” Hộ vệ nhịn được kêu tiếng.

      Từ Kính giơ tay lên ngăn lại, mệt mỏi chịu nổi vuốt vuốt mi tâm, : “Để cho tôi yên tĩnh chút.”
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 65:

      Edit: Thiên Kết

      Vệ sĩ thể làm gì khác là lặng lẽ mà rời , hành lang lúc này chỉ còn lại mình bóng dáng Từ Kính ngồi xe lăn với vẻ mệt mỏi cùng mờ mịt trước giờ chưa từng có.

      Cho đến khi Tôn Dao từ trong phòng bệnh ra.


      Tôn Dao nên đoán được rằng ta vẫn còn ở bên ngoài, nhìn thấy Từ Kính sớm còn nóng nảy, chỉ vội vã quét mắt nhìn ta cái rồi coi như thấy, quay đầu bước .

      Từ Kính mở miệng gọi lại: “Đứng lại.”

      Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, giọng của Từ Kính lúc này khỏi có vài phần tức giận: “Em có biết những lời tôi lúc trước với em có ý gì phải ? Từ Kính Diên cùng với em là nhóm máu O, đứa bé có cùng nhóm máu A với tôi.”

      Tôn Dao rốt cuộc nhịn được nữa mà dừng bước chân lại, cắn răng nghiến lợi dừng lại rồi bỗng nhiên quay đầu lại về phía Từ Kính.

      Tôn Dao muốn nắm cổ áo Từ Kính, từ cao cúi nhìn ta mà hét lên rằng: “Tầm Tầm là nhóm máu O, vậy sao? Trước tới giờ tôi cũng chưa bao giờ thằng bé là do tôi sinh, nó chỉ là thằng bé mà Nhậm Tư Đồ nhận nuôi, đừng có ăn no có việc gì làm nên suy nghĩ viển vông.”

      Quả thạt Tôn Dao cũng làm như vậy— muốn nắm lấy cổ áo người đàn ông này, đem ta từ xe lăn kéo lên, nhưng thể kéo ta đứng dậy, ngược lại còn bị Từ Kính nắm lấy cổ tay, đem thân thể kéo xuống, chóp mũi ta lúc này dường như chạm vào mặt .

      Khoảng cách giữa hai người lúc này thể gần hơn, người đàn ông này dùng giọng mang vẻ chắc chắn với : “Tôi để bác sỹ kiểm tra DNA của thằng bé.”

      Vẻ mặt Tôn Dao bỗng nhiên căng thẳng. Năng suất làm việc của người đàn ông này tốt, luôn có loại cảm giác khó đề phòng.

      Từ Kính có bỏ qua ánh mắt chột dạ kia của , lúc này ta rất muốn mỉm cười, nhưng Từ Kính phát mình cười nổi, bởi vì cả trái tim đều khổ sở: “Đến lúc đó có thể biết em hay .”

      Dường như trong nháy mắt, trong lồng ngực Tôn Dao lạnh lẽo mảng. rút tay ra khỏi bàn tay của Từ Kính, cũng quay đầu lại, chính xác hơn là muốn bỏ trốn.

      Từ Kính giữ lại, nhìn theo bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, hành lang chợt trở nên yên tĩnh, Từ Kính đợi lúc này lâu, cuối cùng ta mới lăn xe vào phòng bệnh.

      Thằng ngủ, giống như lúc trước đem cả người co rút trong chăn mà lúc này nằm ngủ rất an ổn, vết thương cánh tay lộ ra khỏi chăn cũng được băng bó rất kỹ càng.

      Từ Kính lăn xe chậm rãi lại gần giường bệnh. Lúc này ta có thể chạm vào thằng bé. ta muốn đưa tay chạm vào gương mặt bầu bĩnh này nhưng lại kiềm chế thu tay lại, mà chỉ lặng lẽ nhìn.

      ra ta sớm biết tồn tại của thằng bé, bất kể là nhìn hình hay nhìn người , ta đều cảm thấy lỗ mũi, cái miệng của đứa bé này rất giống Tôn Dao nhưng dáng dấp lại rất giống Từ Kính Diên. Cái loại giống nhau này làm cho ta cảm thấy hối tiếc, phẫn hận, thậm chí là ghen tỵ.

      Nhưng chuyện cho tới bây giờ, lại hoàn toàn biến thành bộ dạng khác……..

      Lúc trước tại sao ta hoàn toàn ý thức được, mặt mũi đứa bé này giống Từ Kính Diên chẳng phải cũng giống ta? Đây rốt cuộc có phải là ông trời mở mắt lần nữa, còn là bố thí cho ta cơ hội?

      Từ Kính im lặng cười khổ cái.

      ***

      Nhậm Tư Đồ dường như là phóng xe về nhà, mặc dù đường xá lúc này còn đông đúc nhưng cũng còn khá nhiều xe, đèn đỏ đường lúc này cũng muốn khiêu chiến nhẫn nại của Nhậm Tư Đồ, khi dừng đèn đỏ điện thoại của chợt vang lên.
      Vừa nhìn thấy là Tôn Dao gọi tới, Nhậm Tư Đồ lập tức nghe.

      Đầu bên kia điện thoại Tôn Dao cũng hốt hoảng, luống cuống, mặc dù cách xa nhau như vậy nhưng Nhậm Tư Đồ cũng nghe thấy tiếng hít thở vội vàng của ấy: “Tớ tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi……”

      Nhậm Tư Đồ tận sức khống chế giọng điệu của bản thân, bình tĩnh với Tôn Dao: “Cái gì tiêu? Cậu ít ra cũng phải cho tớ biết xảy ra chuyện gì chứ.”

      ta muốn đem thằng bé xét nghiệm DNA. Ngộ nhỡ….Tầm Tầm là con ta, ta nhất định cướp Tầm Tầm của tớ .”

      Nhậm Tư Đồ nghe ấy xong cũng khỏi căng thẳng, nhất thời tức giận mà lại biết nên làm sao: “Sao cậu lại hồ đồ như thế? Tầm Tầm rốt cuộc là con ai mà cũng ………”

      Nếu phải bởi vì Tầm Tầm xảy ra chuyện, Tôn Dao đoán chừng cả đời Tôn Dao cũng vẫn mờ mịt ……..

      Tôn Dao bị như vậy nhất thời cũng lên tiếng, Nhậm Tư Đồ cũng im lặng, nhìn về phía bên ngoài cửa kính, thấy đèn đỏ chuyển sang xanh liền khởi động xe: “Cậu bây giờ suy nghĩ lung tung cũng có tác dụng gì nữa, chờ tớ quay trở lại bệnh viện rồi chuyện tiếp.”

      Tôn Dao còn hơi sức đáp tiếng, Nhậm Tư Đồ cũng cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe, khi tới chung cư thấy người ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n giúp việc đứng đợi dưới lầu. Nhậm Tư Đồ đem xe đậu ở ven đường, người giúp việc lại chỗ đưa những túi đồ cho Nhậm Tư Đồ: “Tất cả đồ đạc của Tầm Tầm đều ở đây, quần áo còn có ipad của thằng bé nữa……”

      Nhậm Tư Đồ từ cửa sổ của xe nhận lấy túi đồ: “Cảm ơn, cảm ơn.” Cũng suy nghĩ nhiều nữa, liền hỏi câu: “Thời Chung về chưa dì?”

      “Chưa về.”

      Nhậm Tư Đồ khỏi liếc nhìn đồng hồ. Còn chưa trở về? phải ở lại làm thêm giờ, chịu ăn cơm tối chứ?

      tại trong đầu Nhậm Tư Đồ hoàn toàn đều là chuyện của Tầm Tầm, cũng còn thời gian để ý chuyện khác, chỉ có thể với người giúp việc: “Thời Chung chắc phải làm thêm giờ, dì cứ ăn cơm tối trước , đừng đợi chúng tôi.”

      Sau khi đóng cửa sổ, quay đầu xe, chạy về con đường cũ.

      Sau khi trở lại bệnh viện trời cũng tối, lúc Nhậm Tư Đồ xuống xe, vô thức nhìn lên bầu trời trăng sao. Có biết bao nhiêu linh hồn bị lạc lối trong đêm tối như này, Nhậm Tư Đồ biết, thu hồi tầm mắt, bước chân vội vã tiến vào khu nội trú.

      Tôn Dao ăn cơm hộp trong hành lang—nếu như trời sập, cũng phải ăn no bụng --ở xa nhìn thấy Tôn Dao ăn cơm, Nhậm Tư Đồ có thể bớt buồn chút. nhìn xung quanh bốn phía chút thấy Từ Kính cũng rời , khó trách Tôn Dao có thể an ổn ngồi ăn như vậy.

      Nhậm Tư Đồ lại gần, lúc này mới thấy bên cạnh Tôn Dao vứt hộp cơm có vỏ ngoài xinh đẹp.

      cần cũng biết, hộp cơm này là do Từ Kính phái người mang tới, nếu Tôn Dao cũng vứt nó qua bên, chỉ lo ăn những đồ ăn bình thường trong hộp cơm tay.


      Nhậm Tư Đồ vào trong phòng bệnh thấy Tầm Tầm ngủ, rón rén đem túi đồ đặt lên ghế salon, sau đó rời khỏi phòng bệnh, trở lại ngồi cạnh Tôn Dao.

      Nhậm Tư Đồ vôn định chờ Tôn Dao ăn xong nhưng lúc này Tôn Dao buông đũa xuống.

      ấy nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Tư Đồ: “Giúp tớ hỏi Thịnh Gia Ngôn chút, nếu như họ Từ kia muốn tranh giành thằng bé với tớ, tớ phải làm những gì.”

      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút, vỗ vỗ bả vai Tôn Dao trấn an: “Cậu cứ ăn cơm trước , chúng ta hẹn Thịnh Gia Ngôn rồi chuyện kỹ càng sau.”

      Tôn dao liền đem nắp hộp cơm đậy lại, tiện tay đặt lên hộp cơm Từ Kính sai người mang tới. Cố gắng ép bản thân ăn, nhưng vô vị, hạt cơm bây giờ cũng muốn ăn nữa rồi: “Tư Đồ….”

      Nhậm Tư Đồ im lặng chờ tiếp tục .

      Tôn Dao do dự chút, thẳng ra hơi: “ ra trước đây tớ vẫn cho cậu, lần đầu tiên của tớ chính là cho ta.”

      Tình huống tại như này, Nhậm Tư Đồ cũng chỉ biết gật đầu rồi lặng lẽ chờ ấy tiếp, chứ thể có bất kỳ phản ứng nào.

      Kết quả là, Nhậm Tư Đồ lại im lặng, Tôn Dao tiếp tục : “Nhưng lâu sau, em trai ta liền……..” Tôn dao thở dài, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tiếp, vết sẹo này Tôn dao đủ dũng khí để vạch trần, cũng chỉ có thể ngập ngừng rồi lại : “Dưới tình huống đó, tớ căn bản nghĩ tới Tầm Tầm là kết quả của lần đó với ta.”

      “…………..”

      “Tư Đồ, tớ nên làm sao đây?”

      Lúc này trở nên rất vô dụng, trong ngày hôm nay biết hỏi bao nhiêu câu ‘Tớ nên làm sao đây?’. Nhậm Tư Đồ nhíu mày, dám kết luận bừa bãi, suy nghĩ lâu, rồi chỉ có thể với Tôn Dao: “Cậu phải xác định xem tại cậu thương ta hay hận ta nhiều hơn.”

      Tôn Dao hạ mí mắt, cái vấn đề này, trong thời gian ngắn có câu trả lời chính xác được. Giống như có bao nhiêu có bấy nhiêu hận, hận đan xen, làm sao có thể phân định ràng?

      Nhậm Tư Đồ cũng có ép buộc ấy nhất định phải cho mình câu trả lời vào lúc này: “Tớ xem Tầm Tầm dậy chưa.”

      Tôn Dao cũng muốn ngồi ở hành lang vắng lặng này nữa mà đứng dậy theo Nhậm Tư đồ vào bên trong phòng bệnh.

      Tầm Tầm còn chưa tỉnh, tư thế nằm ngửa lúc mởi ngủ lúc này biến thành nằm nghiêng, dường như đè ép lên cánh tay bị thương của thằng bé, Nhậm Tư Đồ vội vàng bước nhanh qua, đem thân thể nó điều chỉnh lại, nhưng ngờ động tác của lại hơi mạnh, Tầm Tầm vì vậy mà bị đánh thức, lỗ mũi nhíu lại rồi từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở trước mặt lền lầm bầm câu: “Con đói rồi…..”

      Quả nhiên là đứa ham ăn, kêu đau, khóc, khi tỉnh dậy vừa nhìn thấy là liền mở miệng đòi ăn.

      Cái bàn di động ở cuối giường được dựng lên lúc nào, hộp cơm được đặt lên giống y hệt như hộp cơm lúc nãy của Tôn Dao, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn, còn có cả cái bình giữ nhiệt.

      Chắc là Từ Kính cho người chuẩn bị.

      Nhậm Tư Đồ vẫn còn do dự chưa muốn nhận ý tốt lần này của Từ Kính, muốn ra ngoài mua đồ ăn khác cho Tầm Tầm, thằng bé phát ra: “Đây là cái gì?” Tầm Tầm cắm đầu cắm cổ ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái hộp đựng thức ăn bàn, dùng sức hít hà cái: “Thơm quá à….”

      Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn Tôn Dao, thấy im lặng có vẻ phản đối, liền đem bàn di động di chuyển tới chỗ Tầm Tầm, mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong đều là đồ thanh đạm bổ dưỡng.

      Tầm Tầm kịp đợi mà vội vàng lấy đũa làm cho cánh tay bị thương đau đến nhe răng trợn mắt, Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ phải chỉnh sửa lại tư thế cho thằng bé, để cho nó lộn xộn nữa rồi mới lấy đũa ở tủ đầu giường đưa cho nó ăn.

      Tôn Dao đứng ở bên cạnh nhìn qua, nhất thời đành lòng liền quay đầu chạy trốn vào phòng vệ sinh.
      Nhậm Tư Đồ nhìn bóng lưng vội vã của ấy chỉ còn biết ngồi bên cạnh giường giúp Tầm Tầm ăn cơm, sau đó mới vào phòng vệ sinh nhìn Tôn Dao.

      Đẩy cửa phòng vệ sinh thấy Tôn dao rửa mặt, lúc ấy ngẩng đầu lên, Nhậm Tư Đồ nhìn thấy mặt ấy đầy những giọt nước—

      Về phần tại sao ấy rửa mặt, Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Tôn Dao khỏi xót xa: “Tại sao lại trốn vào đây khóc?”

      Tôn Dao cười khổ tiếng: “Cậu chăm sóc Tầm Tầm tốt như vây, tớ chính là người mẹ vô trách nhiệm, chỉ có ở bên cạnh cậu thằng bé mới hạnh phúc, tớ tình nguyện để cho thằng bé cả đời này nhận cậu là mẹ, nên để cho người vô trách nhiệm như tớ làm xáo trộn cuộc sống của nó.”

      Nhậm Tư Đồ há hốc miệng, cuối cùng là nhịn xuống gì, chỉ đem khăn giấy đưa cho ấy: “Lau mặt chút , có chuyện gì đâu, mọi thứ ổn thôi.”

      Tôn Dao giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười cười. Chỉ là trong lòng chợt dâng lên tràng thanh tự diễu: tất cả khá hơn….. Tôn Dao, tự dùng câu này để lừa dối bản thân nhiều năm như vậy, nếu có hiệu quả làm sao còn có thể có kết quả như hôm nay?

      Tôn Dao lau khô mặt, tia máu trong mắt cũng dần biến mất, Nhậm Tư Đồ lúc này mới ôm bả vai ấy, muốn dẫn ấy ra ngoài. Trời sinh Tầm Tầm có tính hiếu kỳ vô cùng mạnh mẽ, hai người bọn họ mà ở tỏng toilet lâu như vậy Nhậm Tư Đồ sợ rằng thằng bé hiếu kỳ mà chạy vào đây.

      Chỉ là ngờ, khi Nhậm Tư Đồ muốn đẩy cửa phòng ra cửa bị người ở bên ngoài kéo ra, sau đó là bóng dáng cao lớn xông vào làm cho Nhậm Tư Đồ xém xíu nữa là đụng trúng. thấy người xông vào phải ai khác mà là Thời Chung mới thở phào nhõm, giây tiếp theo liền bị Thời Chung ôm vào ngực.

      Hơi sức của lớn, Nhậm Tư Đồ bị ôm mà muốn ngạt thở, vất vả mới đẩy ra chút, trong mắt lúc này đầy lo âu, Nhậm Tư Đồ khỏi nhìn cái: “Sao lại tới đây?”

      Thời Chung nắm lấy hai cánh tay , nhàng nhìn từ xuống dưới.

      Mà Tôn Dao đứng bên dùng khăn giấy xì mũi, cũng cau mày nhìn Thời Chung, trêu ghẹo: “Cũng phải vợ gặp chuyện, lo lắng như vậy làm gì?”

      Thời Chung đối với Tôn Dao từ chối cho ý kiến, làm bộ như nghe thấy gì, chỉ nhàng mà thở ra rồi với Nhậm Tư Đồ: “ về , dì Triệu em ở bệnh viện, còn tưởng em xảy ra chuyện gì.”

      nghe dì Triệu hết tất cả, em vào bệnh viện là vì Tầm Tầm.” Nhậm Tư Đồ nhịn được mà đùa cợt : “Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

      Thời Chung cười cười, gì. cũng cho biết, lúc từ Viện Kiểm Sát ra nhận được điện thoại của Tưởng Lệnh Thần cùng câu : “Tổng giám đốc Luc, cẩn thận, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu….” Làm vô cùng sợ hãi.

      lo lắng Tưởng Lệnh Thần đem trút mọi thứ lên người mà thương nhất, cho nên muốn bảo vệ tốt……….
      Last edited by a moderator: 19/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.1

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Tầm Tầm luôn miệng kêu đau cuối cùng cũng được Thời Chung dỗ ngủ. Lúc này là đêm khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tầm Tầm, Thời Chung kéo góc chăn cho cậu, ngoái đầu nhìn Nhậm Tư Đồ khoác áo khoác của ngủ sa lon, khỏi cười tiếng.

      Thời Chung rón rén tới bên sofa, vốn muốn đánh thức , nhưng vừa cúi xuống chuẩn bị vỗ vai lại đổi ý, bế Nhậm Tư Đồ vẫn say giấc mộng lên.

      Nhậm Tư Đồ ngủ sâu, thân thể vừa rời khỏi ghế sa lon là tỉnh, ánh mắt mơ màng thoáng qua sợ hãi, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của liền nổi giận: " có thể đừng làm em sợ thế . . . . . ."

      Thời Chung quay đầu lại nhìn Tầm Tầm, sau đó quay lại chau mày nhìn Nhậm Tư Đồ ý bảo đừng lên tiếng. Nhậm Tư Đồ thể làm gì khác hơn là thu giọng lại, vòng tay ôm cổ Thời Chung, mặc ôm mình ra khỏi phòng bệnh.

      Đến hành lang, cuối cùng cũng có thể chuyện, Nhậm Tư Đồ được đặt ghế dài, quấn chặt áo của Thời Chung quanh người, ngẩng đầu nhìn Thời Chung ở trước mặt: "Ngày mai được nghỉ à?"

      Thời Chung lắc đầu, sau đó ngồi xuống cạnh .

      Nhậm Tư Đồ đẩy cái: "Vậy mau về nhà ngủ giấc , mình em ở đây với Tầm Tầm là được."

      Thời Chung làm như lời mà chỉ ngước mắt nhìn quanh, vui nhíu mày: "Tôn Dao đâu? Thằng bé xảy ra chuyện mà ấy giúp chăm sóc, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả."

      Nhậm Tư Đồ nhìn quanh hành lang, quả thấy bóng dáng của Tôn Dao. nghĩ có lẽ là Tôn Dao tìm Từ Kính chuyện rồi, nhưng chuyện giữa Tôn Dao và Từ Kính, Nhậm Tư Đồ biết nên giải thích thế nào với Thời Chung, vì vậy chỉ có thể : "Cậu ấy có chuyện quan trọng hơn phải xử lý. Đừng quên em cũng là bác sĩ, dù sao mình em bận rộn cũng quen rồi, về ngủ , ngoan. . . . . ."

      Nhậm Tư Đồ lấy chiêu đối phó với trẻ ra đối phó với , vừa còn vừa đưa tay vuốt đầu , mặt Thời Chung đen , kéo bàn tay để đầu xuống, giữ trong tay mình nghịch chơi.

      Thời Chung dùng tay còn lại kéo vai Nhậm Tư Đồ qua, để dựa vào vai .

      Xem ra vẫn có ý định rời .

      " cứ về ngủ . Em cần ở lại đâu."

      Nhậm Tư Đồ chưa từ bỏ ý định ngẩng đầu nhìn , nhắc lại. Thời Chung bịt mắt lại, giúp nhắm mắt: " phải là em luôn quá dư thừa tinh lực à? mệt, bây giờ có về nhà cũng ngủ được, cho nên bây giờ ngồi ở đây phải vì em, mà chỉ là muốn em chuyện phiếm cùng thôi."

      Nhậm Tư Đồ làm gì được , ngược lại còn bị bắt nhắm nghiền hai mắt lại, dĩ nhiên là gối đầu vai càng thấy buồn ngủ hơn, bắt giác lại ra lo lắng trong lòng: "Thứ Sáu tuần sau lễ phục được đưa về nước, thứ Bảy tuần sau thử lễ phục, chủ nhật chụp ảnh cưới, phải đều vắng mặt chứ?"

      Thời Chung trả lời, vẻ mặt trở nên phức tạp.

      Nhậm Tư Đồ nhìn ra, đè xuống mất mát trong lòng, sửa lời : "Thôi, chỉ cần vắng mặt trong lễ kết hôn là tốt rồi."

      Thời Chung thoáng nghiêng đầu, hôn lên trán để yên tâm: "Yên tâm , cho dù công ty có phá sản cũng vắng mặt bất cứ gì."

      Cái này mặc dù là thề nhưng Nhậm Tư Đồ nghe cảm thấy rất hạnh phúc, cũng mắng là quạ đen, hai người cứ như vậy câu được câu chăng trò chuyện, Nhậm Tư Đồ thỉnh thoảng lại chen câu: "Nếu mệt nhớ với em tiếng, em thả về nhà ngủ."

      Mặc dù như vậy, nhưng khi chuyện người ngáp liên tục vẫn là , biết mình ngủ quên từ khi nào, chỉ là khi tỉnh lại là sáng sớm, bên cạnh sofa của phòng bệnh chính là cửa sổ, vài tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa nhảy nhót mí mắt , Nhậm Tư Đồ nhìn vòng tia sáng tay, sửng sốt lát rồi ngồi dậy.

      người vẫn là áo khoác của Thời Chung nhưng trong phòng bệnh còn thấy bóng dáng của đâu nữa. Có mùi thơm của thức ăn thấm vào mũi Nhậm Tư Đồ, nhìn quanh liền thấy hai phần đồ ăn sáng đặt bàn trà trước mặt mình.

      Nhậm Tư Đồ sờ sờ hộp đồ ăn, vẫn còn nóng. Dưới túi ny lon còn có tờ giấy mà Thời Chung để lại cho ——

      "Phần ăn bên trái rất thanh đạm, là của Tầm Tầm; bên phải là của em."

      Cuối tồi giấy còn có hai chữ, lời ít mà ý nhiều: ông xã.

      Khoé miệng Nhậm Tư Đồ thoáng ý cười, gấp tờ giấy cất xong nhìn Tầm Tầm, thấy Tầm Tầm vẫn còn sâu giấc liền nâng tay nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, quyết định đánh thức Tầm Tầm, mà ăn bữa sáng dấu trước.

      Nhưng mùi thơm của đồ ăn rất nhanh khiến Tầm Tầm hé mắt —— Nhậm Tư Đồ vừa mới ăn miếng thứ hai cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm vào , Nhậm Tư Đồ khỏi để cái muỗng xuống, nhìn về giường bệnh lần nữa, Tầm Tầm vừa rồi còn ngủ say bây giờ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay , thèm đến nuốt nước miếng, sau đó cậu ngước mắt nhìn Nhậm Tư Đồ, : "Con đói rồi. . . . . ."

      Tham ăn, có thể kêu đói, vậy chắc chắn là còn gì đáng ngại rồi. . . . . . Nhậm Tư Đồ thở phào nhõm, đưa phần đồ ăn của cậu ra.

      Tầm Tầm ăn phần ăn của mình, vừa ăn vừa hỏi: "Mặt con bị thương như vậy rồi, có phải là con thể làm phù rể cho ba mẹ nữa?" xong còn quên sờ băng gạc trán.

      Tầm Tầm luôn gọi nam đồng trong hôn lễ thành phù rể, Nhậm Tư Đồ cũng sửa cho cậu. Mặc dù thể mời Lý Duệ làm nữ đồng nhưng cậu vẫn luôn mơ ước có thể mặc tây trang trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ, nâng váy cho .

      Nhậm Tư Đồ kéo cánh tay Tầm Tầm đặt băng gạc ra, để tránh Tầm Tầm vụ làm đau mình, vừa trấn an cậu: "Yên tâm , để lại sẹo. Hôn lễ ngày đó mẹ lấy cho con cái mũ, che kín băng gạc lại, đảm bảo con còn đẹp trai hơn Thời Chung."

      Tầm Tầm lúc này mới hài lòng gật đầu cái, lại ăn miếng cháo , nửa nhịp sau mới phản ứng lại, vội vàng sửa lời: "Vậy cũng được, sao con có thể giành danh tiếng với ba chân dài được? được được. . . . . . Con chỉ cần đẹp trai hơn các phù rể khác là tốt rồi."

      Nhìn dáng vẻ Tầm Tầm khoát tay phủ nhận, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể bật cười lắc đầu, bởi vì chợt ý thức được, khoảng cách giữa và hạnh phúc cực hạn lại gần thêm bước. . . . . .

      Chỉ đến hai tuần nữa thôi.

      ***

      Quả nhiên Nhậm Tư Đồ được là làm được, đến thứ bảy, dành ngày để đến tiệm áo cưới thử lễ phục, cũng đưa Tầm Tầm đến thử lễ phục của cậu — kiếm cho cậu chiếc nữ. Tầm Tầm đội cái mũ lên, có thể che kín băng gạc đỉnh đầu.

      Tầm Tầm thích lễ phục của cậu buông tay, vội vàng cầu dì nhân viên phục vụ dẫn mình thử áo, thay cả bộ tây trang .

      Phía bên kia, Nhậm Tư Đồ cũng đổi váy cưới. Chỉ có điều phần hông của váy hơi chật, đây cũng là điểm mà ngờ tới.

      Váy cưới được thiết kế rất sáng tạo, bên nghiêng vai kiểu Hy Lạp, lộ xương quai xanh nhưng lại có thể che hơn nửa phần lưng phía sau, phía dưới hình đuôi cá, cộng thêm thắt lưng dựng thẳng cực kỳ đẹp, bộ váy chỉ cần treo lên cũng cực kỳ thướt tha, tuyệt đối uổng số tiền đặt làm áo cưới ở nước ngoài, chỉ có điều Nhậm Tư Đồ ngờ mình lại mập lên, vả lại mập chỗ khác, chỉ mập ở hông.

      Chỉ là trước bộ hoa phục này, dù thế nào cũng phải nhét mình vào, cũng may vòng eo chỉ hơi chật chút, Nhậm Tư Đồ hóp bụng vào vẫn có thể chui qua.

      Nhậm Tư Đồ cố gắng hóp bụng đứng trước gương, xem xét chiếc váy cưới người mình từ xuống dưới, trái trái phải phải, dưới dưới người mình có tiếng bước chân đến gần phòng thay đồ của
      . Nghe động tĩnh, Nhậm Tư Đồ lập tức quay lại nhìn.

      đường tới tiệm áo cưới còn nhận được điện thoại của Thời Chung, dường tới tiệm áo cưới, có thể đến muộn hơn 10’, giờ phút này nghe tiếng bước chân, Nhậm Tư Đồ còn tưởng chú rể chậm trễ rút cuộc tới, nhưng quay đầu nhìn lại người vào phòng thử quần áo phải là Thời Chung, mà là Tôn Dao.

      Sau lưng Tôn Dao còn có người đàn ông vạm vỡ ---Người này Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp, chắc là vệ sĩ của Từ Kính.

      Kể từkhi cókết quả DNA của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp lại Tôn Dao, nhưng họ vẫn luôn gọi điện thoại giữliên lạc, cũng chuyện mình thử lễ phục cho nàng. Kể từ khi Từ Kính biết Tầm Tầm là con ta, mặc dù còn chưa đánh chủý lên Tầm Tầmnhưng ép Tôn Dao đến ở với ta, nó chẳng khác gì là giam lỏng Tôn Dao cả. Tôn Dao sợ Từ Kính xuống tay với Tầm Tầm nên điều kiện vói Từ Kính trước, chỉ có thể tạm thời vào khuôn khổ.

      Chẳng qua là Nhậm Tư Đồ ngờ Từ Kính lại phái vệ sĩ theo Tân Dao, thậm chí còn cùng vào trong cửa hàng áo cưới.

      Vệ sĩ kia chuẩn bị theo đuôi Tôn Dao vào trong phòng thử quần áo bị nàng quay đầu lườm: “Làm ơn ! Ở đây là phòng thử quần áo của phụ nữ? chờ ở ngoài có được ?”

      chàng vệ sĩ thể làm gì khác hơn là xanh mặt bước ra ngoài.

      Tôn Dao là phù dâu duy nhất trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao chọn chiếc váy - là chiếc váy ngắn màu tím nhạt, cũng được thiết kế nghiêng vai kiểu Hi Lạp giống Nhậm Tư Đồ.

      Chỉ là vừa nghĩ tới vệ sĩ của Từ Kính vẫn đứng ngoài của Tôn Dao liến mất tâm trạng ngắm nhìn lễ phục phù dâu của mình, chỉ đặt mông an vị chiếc ghế quý phi trắng bằng da, hăng hái hỏi: “Thời Chung đâu? thử quần áo ở bên cạnh à?”

      ấy còn chưa tới.”

      Tôn Dao kinh ngạc nhíu mày: “' ta bận lắm à? Thửlễ phục cũng đến trễ?”.

      Nhậm TưĐồ chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, coi như là trảlời Tôn Dao. Tôn Dao thấy thế, cũng tiện làm mất hứng của , cẩn thận xem xét váy cưới người Nhậm Tư Đồ, thức thời thêm câu: “Xem xem váy cưới ta chuẩn bị cho cậu sa hoa vậy,đến trễ chút cũng sao, cậu thấy đúng ?’”

      Nhậm Tư Đồ nghe vậy, nhịn được cúi đầu nhìn. Đai lưng khảm rất nhiều kim tuyến, chỉ động cái là cỗ ánh sáng phản xạ mà bây giờ vừa cúi đầu nhìn, lại có tia sáng lọt vào mắt Tôn Dao, nàng che mắt, giả vờbày ra bộ dạng ghét bỏ, thở dài : “Mình sắp mù rồiđây này? Cậu mau cởi bộ này ra , đổi sang bộđồđi mời rượu ý.”

      Nhậm Tư Đồ biết đây chỉ là những lời chọc ghẹo của Tôn Dao, cũng đểý, tiếp tục đứng ngắm áo cưới trước gương, đúng lúc này lại có người đẩy cửa vào.

      Người vào là Tầm Tầm, nhân viên phục vụ hay ai khác? Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp quayđầu lại nhìn, người đẩp cửađi vào lên tiếng —

      được đổi”. Là giọng của Thời Chung.

      Đâylà trả lời mấy câu chọc ghẹo Tôn Dao sao?

      Tôn Dao vẫn lơ đễnh như trước,cười chào hỏi: “Chú rể à, cuối cùng cũng tới. Nếu tới trễ chút nữa, mắt của tôi nhất định bị bộ đồ người bà xã của chọc mù đây.”

      Tôn Dao gọi là chú rể khiến rất vừa lòng, khách khí với Tôn Dao câu: “Để hai người đợi lâu rồi.”

      xong bước qua Tôn Dao thẳng tới chỗ Nhậm Tư Đồ.

      Bởi vì váy cưới rất dài, Nhậm Tư Đồ thể đứng bục cao, cũng vì thế mà Thời Chung tới trước mặt liền thấp hơn đoạn.

      Thời Chung cứ như vậy hơi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt , hiển nhiên áo cưới hoa lệ phức tạp cũng bằng nụ cười tươi tắn và ánh mắt ngọt ngào của dành cho ---

      “Có đẹp ?” Nhậm Tư Đồ chỉ váy cưới người mình hỏi .

      “Rất đẹp.” Nhưng chỉ lo nhìn khuôn mặt .

      Tôn Dao ngồi ghế quý phi thấy được, cất giọng nhắc nhở: “Cậu ấy hỏi là váy cưới có đẹp hay , ít nhất cũng nên ngó xuống cái rồi mới nhận xét chứ.”

      Thời Chung thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Tôn Dao, nàng kiêng kị, làm động tác kéo khóa miệng, tỏ ý mình nhiều lời nữa. Lúc này Thời Chung mới hài lòng quay lại, cúi đầu nhìn bộ váy cưới người Nhậm Tư Đồ, nhận xét: “ Đẹp lắm.”

      Nhậm Tư Đồ bây giờ cao hơn cái đầu, nhìn xuống nghiêm túc hỏi : “Ngày mai chụp hình cưới, được đến trễ nữa.”

      như vậy mà vẫn rất đẹp, Thời Chung trịnh trọng gật đầu phối hợp. Nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn có chút yên lòng, cao giọng : “Nếu lại đến trễ, em …”

      làm gì?”

      “……”
      Last edited: 21/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.2

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Nhậm Tư Đồ được nữa, nghĩ ra cái gì để trừng phạt hết. Ngược lại, Thời Chung đảo mắt suy nghĩ lát rồi nhìn , cười đề nghị: "Nếu như vậy ? Nếu đến trễ nữa, em hãy dùng cách xử phạt thân xác để xử phạt ."

      Dùng cách xử phạt về 'thể xác', hai chữ khỏi khiến người ta nghĩ lung tung, Nhậm Tư Đồ nhịn cười, tiếp tục nghiêm mặt: " bận rộn như vậy, chỉ sợ ngay cả thời gian nhận xử phạt cũng có. phải hạng mục của công ty vào quỹ đạo rồi sao? Tại sao thấy rảnh rỗi mà còn bận rộn hơn thế?"

      Ánh mắt của Thời Chung thoáng qua tia hoảng hốt, Nhậm Tư Đồ đứng gần như vậy đương nhiên bỏ qua màn này, nhưng còn chưa kịp nửa chữ bị hai tiếng "Cốc cốc" cắt đứt ——

      Nhìn về phía cửa, chỉ thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa vào, "Thời tiên sinh, lễ phục của ngài chúng tôi đưa đến phòng thay đồ ở cách vách rồi."

      Thời Chung gật đầu với nhân viên phục vụ, ngoái đầu lại với Nhậm Tư Đồ câu: " thử lễ phục trước." Tiếng vừa dứt, cánh tay vòng ngang hông Nhậm Tư Đồ của cũng rời khỏi, bước ra ngoài. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nghiêng đầu nhìn, đến tận khi biết mất ở ngoài cửa.

      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ hồi lâu, cảm giác đúng lắm, thể làm gì khác hơn là nhờ Tôn Dao giúp đỡ: "Cậu có thấy là ấy có chút vui ?"

      Tôn Dao xòe tay, ý bảo mình giúp gì được: "Mình xin lỗi, mắt mình bị xin lỗi,đôi mắt của cậu làm mù rồi, chẳng thấy cái gì hết."

      Tuy như vậy nhưng Tôn Dao vẫn nhịn được quan sát chiếc váy cưới thêm mấy lần, đủ để thấy nàng là đằng, nghĩ nẻo. Chỉ là ngờ, hôm sau chụp hình cưới cái váy do danh gia thiết kế tỉ mỉ này lại nhận được than vãn của đám nhiếp ảnh gia.

      "Áo cưới này sáng quá, dùng tấm phản quang thế nào cũng hiệu quả." ——
      Người chỉnh ánh sáng kể khổ với nhiếp ảnh gia.

      Nhiếp ảnh gia cũng có nỗi khổ : "Chụp hơn 10 tấm, toàn bộ đều thành giấy bỏ. Kim cương chói át cả mặt dâu luôn."

      Thời Chung vẫn duy trì tư thế ôm từ sau lưng, Nhậm Tư Đồ dựa vào ngực của , biết mệt, chỉ có điều nhìn bộ dạng khó phối hợp của đám nhân viên công tác, hơi chút xấu hổ.



      Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung, trưng đầu ý kiến của : "Nếu ... Em thay bộ váy mà họ cung cấp để chụp ảnh cưới nha? Nếu chúng ta phải chờ rất lâu đó."



      Hôm nay rất nắng, tuy Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đứng trong ô nhưng tất cả nhân viên đều đứng dưới trời nắng, Nhậm Tư Đồ nhìn những nhân viên công tác chảy đầy mồ hôi, cảm thấy rất có lỗi.



      Thời Chung quả quyết phủ nhận đề nghị của :" Đừng đổi."



      "Nhưng..."



      "Đứng như vậy, rất hợp ý ." Thời Chung ôm chặt eo , cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên tai , nhịn được than thở câu: " bao lâu ôm em như vậy rồi hả?"



      Nhậm Tư Đồ bị cọ có chút ngứa, nghĩ nghĩ, cũng lên tiếng, cứ lặng lẽ như vậy hưởng thụ cái ôm của .



      Vì thế đám nhân viên chỉ có thể tiếp tục bận rộn, đôi vợ chồng mới cưới cứ ở bên vừa ôm nhau, vừa cười vui vẻ.



      May mà cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng tìm được vấn đề, dù sao cũng là đòan đội chụp ảnh số số hai trong nước, tiếp theo chính là thời gian chụp hình của dâu. Tuy Thời Chung cần chụp ảnh nhưng cũng rời khỏi, cứ như vậy đứng quan sát.

      Nhưng cũng hơi khó khăn cho Nhậm Tư Đồ, phối hợp được tốt lắm, hoàn toàn phô bày được hết dáng người, mà cứ đứng nhìn chớp mắt, để mỗi lần nhiếp ảnh gia cầu đổi tư thế, đều cảm thấy rất vui vẻ, còn như giễu cợt .

      Nhiếp ảnh gia hài lòng vỗ máy ảnh, chỉ có thể ngẩng đầu dặn dò Nhậm Tư Đồ: "Thời phu nhân, thả lỏng, đừng cứng đơ như thế. Vừa đúng lúc Thời tiên sinh ở đây, chỉ cần nhìn về phía ấy, ánh mắt thả lỏng chút là được."

      Có lẽ trong nội tâm nhiếp ảnh gia sớm kêu khổ mấy ngàn lần rồi, ta mong ánh mắt vừa có thể thả lỏng, vừa hấp dẫn lại vừa mang chút tình nữa.. . . . . .

      Nhậm Tư Đồ nhịn được nhìn Thời Chung ở bên ngoài, khoé miệng vừa thả lỏng đôi chút lại căng thẳng, thể làm ra vẻ mặt nhõm nữa. Nhậm Tư Đồ nhịn được, đầu hàng Thời Chung: " vào nghỉ ngơi chút ." ràng là chê cản trở.

      Thời Chung vẫn muốn rời , ngược lại còn tới chỗ nhiếp ảnh gia: "Cái gì là vừa thả lỏng vừa hấp dẫn, lại mang chút tình ?"

      Nhiếp ảnh gia kêu trợ thủ ra, trợ thủ chỉ dùng ba giây thành công biểu diễn ánh mắt tuyệt diệu. Thời Chung nghiên cứu chút, rất nhanh biết phải làm gì, lúc này lại bảo nhiếp ảnh gia: "Vậy nhớ chụp hình."

      Nhiếp ảnh gia còn chưa hiểu lời này của Thời Chung là có ý gì, rời khỏi chỗ nhiếp ảnh gia —— cũng phải là làm theo lời Nhậm Tư Đồ, mà là thẳng tới trước mặt .

      Nhậm Tư Đồ còn tưởng nghe câu " vào nghỉ ngơi chút ?" của cho nên mới đến gần, hỏi xem vừa cái gì. Nhưng ngờ vừa đến chỗ , hai lời giơ tay giữ chặt gáy .

      Nhậm Tư Đồ bị kéo ngửa đầu ra sau, sau đó đôi môi bị hôn lên.

      Đầu tiên chỉ định hôn cái chuồn chuồn đạp nước thôi, nhưng bây giờ lại hôn nụ
      hôn hoàn toàn khác biệt, Nhậm Tư Đồ bị răng môi nóng rực của dây dưa, thanh quanh quẩn trong óc dần dần cũng bị đầu lưỡi của quét hết. Chung quanh có người nhìn... Nhìn... Nhìn...

      Đến lúc Nhậm Tư Đồ được buông ra có chút choáng váng, Thời Chung vẫn gì, quay đầu, để lại người chỉ có thể vừa tức vừa hờn, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn bóng lưng rời khỏi.

      Nhiếp ảnh gia bên ngoài cũng lĩnh ngộ được câu kia: “Vậy nhớ chụp hình” rốt cuộc là ý gì, đè xuống kích động, dùng máy ảnh chụp lại màn này.

      Khi Thời Chung trở lại chỗ đứng lúc trước thìcũng là lúc nhiếp ảnh gia chụp hình thành công, hô to câu “OK!”

      Nhậm Tư Đồ ở trong sân nhìn nhiếp ảnh gia chút, lại nhìn Thời Chung chút, rất nhanh hiểu ra, nhịn được lườm Thời Chung cái. Thời Chung nhìn khuôn mặt đỏửng của nhún vai.

      Nhậm Từ Đồ liếc bốn phía, thấy tất cả nhên viên đều nhìn , biết rằng, nụ hôn mập mờ nóng bỏng cư như vậy bị người vây xem, Nhậm Tư Đồ tức chịu được, lại trợn mắt lườm người khởi xướng cái.

      Người khởi xướng lúc này thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quayđầu — nghe theo lệnh của bà xã đại nhân, vào phòng nghỉ ngơi chờ sai khiến.

      có Thời Chung đứng giám sát, Nhậm Tư Đồ chụp ảnh thuận lợi hơn nhiều, gần trưa là xong, cả đám nhân viên chuẩn bị tới chỗ khác chụp, trước khi còn phải dọn dẹp dụng cụ, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng có thể trở về phòng nghỉ ngơi nghỉngơi chốc lát.

      Chỉ là ngờ, Thời Chung lại ởđây, ngược lại thư ký Tôn xuất — Nhậm TưĐồ đẩy của phòng nghỉ ngơi ra, chỉ thấy thư ký Tôn với mấy nhiên viên công tác: “Mấy người cứđến đó trước , chụp ảnh mình dâu trước, sau đó Thời tiên sinh tới.”

      Nhâm Tư Đồ đứng ở cửa phòng, vôthức chen miệng vào : “ ấy đâu?”

      Nghe thấy thanh của Nhậm Tư Đồ, thư ký Tôn vốn đưa lưng về phía cửa bỗng đờ người, nửa giây sau mới quap đầu nhìn lại.

      “Éc...Là công ty tạm thời có việc gấp,Thời tổng phảichạy tới xử lý.”

      Thư ký Tôn đáp lại có chút ấp úng, Nhậm Tư Đồ cũng đểý, hôm nay trong đầu chỉ cóba chữ —

      thể nào?” Ảnh cưới mới chụp được nửa chú rểđã chạy?

      Thư ký Tôn cười cười nhìn , chỉ có thểbắt đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa thở dài hơi.

      Lúc đó, trong lòng Nhậm Tư Đồ có tính đến tình huống xấu nhất, đương nhiên khồng ngờ Thời Chung lại rời như vậy, côchụp cả ngày, Thời Chung vẫn chưa trở lại.Chỉcó thể để ngày mai chụp tiếp thôi.

      Gần sáng Thời Chung mới về đến nhà, Tầm Tầm sớm ngủ, Nhậm Tư Đồ vẫn còn ở phòng khách, cầm khung hình điện tử liếc nhìn ngày chụp hình.

      Nhậm Tư Đồ nghe thấy động tĩnh trở về, ngón tay phủi khung hình dừng lại chút, nhưng rất nhanh hoàn toàn coi như khí, tiếp tục cắm đầu cắ cổ nhìn hình ngẩng đầu lên.

      Thời Chung tới, dừng ở sau sofa, cúi đầu vòng tay ôm vai , giọng cầu xin tha thứ: “Bà xã đại nhân, biết tội rồi.”

      “....”

      lên tiếng, Thời Chung liền im lặnh hôn lên tai : “ mua Washboard (ván giặt) nhé?”

      Nhậm Tư Đồ vốn muốn lườm , nhưng ngoái đầu thấy mệt mỏi liền mềm lòng, nhưng giọng vẫn chẳng khách khí chút nào: “Cũng may là trước khi chạy chụp ít ảnh hai người, nếu hôm nay em nhất định khiến quỳ Washboard.”

      Thời Chung lậptức phụ họa: “ thành vấn đề, bây giờ bảo thư kí Tôn mua năm tấm tới đây, , mười tấm.”

      xong còn muốn móc điện thoại gọi cho thư kí Tôn. Động tác của Nhậm Tư Đồ hề khách khí, đoạt lấy điện thoại rồi nhét khung ảnh vào tay : “Hôn lễ cần tấm phóng to, chọn , ngày mai đưa phóng.”

      Thời Chung lập tức ngoan ngoãn đáp: “Tuân lệnh!”

      Hai người cứ như vậy ngồi ghế salon chọn hình.

      Nhậm Tư Đồ thể chọn, vứt chuyện mình tức giận sang bên: “Em thấy tấm này tệ. Tấm này tồi. Còn tấm này nữa cũng tốt vô cùng.”

      Chọn tới chọn lui biết là chọn hay bỏ, Nhậm Tư Đồ thể làm gì khác hơn lá vừ nhìn chằm chằm khung điện tử, vừa mở miệng xin trợ giúp người ngồi bên cạnh, nhưng vẫn thấy Thời Chung trả lời: “ thấy tấm nào tốt nhất?”

      “.....”

      nghe thấy Thời Chung trả lời, ngẩng đầu lên nhìn , chỉ thấy Thời Chung nhìn chằm chằm vào góc bàn, vẻ mặt ngây ngô, giọng gọi tiếng: “Thời Chung?”

      Thời Chung lúc này mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầunhìn lại Nhậm Tư Đồ.

      quan sát , khỏi nghi ngờ nhăn mày lại: “Thế nào? Tại sao lại mất hồn mất vía thế....”

      Thời Chung nhíu mày, cúi đầu tránh ánh mắt của Nhậm Tư Đồ, giọng vẫn như thường hỏi : “Còn chưa chọn xong à?”
      Last edited: 21/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :