1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 61.2:

      Tư Đồ khó tránh khỏi có chút như đưa đám, nhưng giây kế tiếp nhận được tin nhắn bổ sung : "Đem bà xã đưa tới cho là được."

      Tư Đồ nhịn được cười ra tiếng.

      Lúc này Tầm Tầm ngủ, cũng quen giường, có thể ngủ ngon như vậy. Nơi đây lại là căn nhà tốt nhất, rất gần với nhà trẻ và phòng khám của Tư Đồ, như vậy mỗi ngày Tầm Tầm có thể ngủ thêm nửa giờ, cái nguyên nhân khác Tầm Tầm cực kỳ thích nhà mới là Lý Duệ , bạn ở chung cư cách vách, Tầm Tầm tính toán chiều nay sau khi tan học có thể hẹn con nhà người ta cùng về nhà, tối nay tự nhiên muốn ngủ giấc, ngày mai có tinh thần, cho tới khi Tư Đồ đột nhiên nghe có người chuyện sợ hết hồn

      "Thời phu nhân, trễ như thế còn chưa ngủ à?"

      Tư Đồ cả kinh, quay đầu nhìn lại. Là người giúp việc Thời Chung mới mời, đứng ở phòng khách cách đó xa nhìn .

      ra Thời Chung an bài rất tốt, gian phòng Tầm Tầm ở, chính là phòng khách đổi thành phòng trẻ rực rỡ hẳn lên, còn đặc biệt mời người giúp việc biết nấu ăn, tất cả cũng vì để thỏa cái miệng tham ăn của Tầm Tầm.

      Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tư Đồ chưa thích ứng được chuyện trong nhà có người xa lạ ra vào. Tư Đồ gật đầu với người giúp việc cái: " ngủ trước , tôi còn muốn ra ngoài chuyến."

      xong liền đứng lên, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo để ra cửa. Nhưng bây giờ tâm sớm bay đến nơi khác .

      Khi Tư Đồ đến bên ngoài tòa nhà công ty Thời Chung giờ sau rồi, ngửa đầu nhìn chỗ cao đèn sáng cửa sổ sát đất cái. Mặc dù người khác chỉ cần đưa bã xã của đến là được, nhưng Tư Đồ lại mua đống lớn đồ ăn khuya —— lo lắng người khác bị buộc ở lại làm thêm giờ, liền mua mười phần thức ăn khuya.



      Đồ xách đống lớn đồ ăn thở hổn hển vào cửa chính. Trong hành lang, bảo vệ trực đêm ngủ gật, Tư Đồ lần đầu tiên lấy bà chủ thân phận đến đây, trong lòng có chút khẩn trương.


      đường thang máy đến văn phòng, Tư Đồ nghĩ mọi người ở phòng họp liền bắt đầu tìm phòng họp. ra phòng họp cũng khó tìm, men theo tia sáng, Tư Đồ khó khăn lấy cái tay, gõ cửa.


      Rất nhanh có người ra mở cửa phòng họp.


      Là Thư kí Tôn.


      Thư kí Tôn thấy Tư Đồ, thoáng sửng sốt chút, sau đó cúi đầu nhìn thấy đồ nặng trong tay , vội vàng đưa tay giúp : ".....Sao bà chủ lại đến đây?"


      Thư kí Tôn đổi lời rất nhanh, ai thích miệng ngot? Tư Đồ tự nhiên cũng thích, liền kìm lòng được cười với Thư kí Tôn: "Tôi đến đưa đồ ăn khuya cho mọi người."


      Bình thường Thư kí Tôn bị ép cạn sức lực, bà chủ lấy lòng như vậy, nhất thời hốc mắt Thư kí Tôn nóng lên, vội vàng đưa bà chủ mới vào phòng họp, cất giọng với mọi người bên trong: "Bà chủ đưa đồ ăn đến cho chúng ta!"


      Mọi người trong phòng họp của Thời Chung đều là người trẻ, mệt mỏi, vừa nghe có ăn, tinh thần tỉnh táo, rối rít đứng dậy chạy đến chỗ Thư kí Tôn, bình thường Thư kí Tôn có quan hệ tốt với mọi người, nhưng vấn thận trọng quan sát Tư Đồ mấy lần, tiến tới bên tai Thư kí Tôn hỏi: " phải trước đây đánh cuộc với tôi ông chủ thích đàn ông sao? Tại sao lại đột nhiên bà chủ lại đến đây?"


      Nhất thời Thư kí Tôn bày ra bộ dáng "Chuyện cũ nên nhắc lại", đó là chuyện mấy năm trước bị ông chủ nghiền ép có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục nên mới lẫy mà thôi. Thư kí Tôn xin lỗi quay đầu lại nhìn Tư Đò chút, mặc dù Tư Đồ ở phía sau mấy bước nhưng cũng nghe bọn họ gì.


      Người còn lại vừa lấy đồ ăn khuya, vừa nháy mắt nhìn nhau, ra cũng tò mò: ông chủ luôn liếc mắt nhìn phụ nữ có vợ khi nào chứ?


      Nhưng lại ngượng ngùng ở trước mặt người ta thảo luận chuyện này, thể làm gì khác hơn là ăn khuya dưới che chở liên tiếp sử dụng ánh mắt trao đổi. Tư Đồ thỉnh thoảng va chạm ánh mắt bọn họ liếc nhìn tìm tòi nghiên cứu, cũng có chút lúng túng, nhìn vòng quanh bốn phía cái, phát bóng dáng của Thời Chung, liền càng thêm ở lại được nữa, về phía Thư kí Tôn, hỏi: "Thời Chung đâu?"


      Thư kí Tôn nghe vậy nhất thời nhịn được vỗ vỗ ót -- bà chủ mang ăn khuya tới an ủi nhưng mục đích cuối cùng ra là tới tìm ông chủ, sao bây giờ mới phản ứng được? Vì vậy vội vàng : "Vừa rồi Thời tổng đột nhiên tuyên bố tạm ngừng hội nghị, trở về phòng làm việc rồi."


      "Hội nghị tạm dừng?"


      Thư kí Tôn hồi tưởng ông chủ đột nhiên tuyên bố tạm ngừng hội nghị có chút kinh khủng, có dũng khí suy đoán đột nhiên ngưng hội nghị là vì sao, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ gật đầu với Tư Đồ cái.


      Tư Đồ cũng suy nghĩ nhiều, tạm biệt rồi lập tức phòng làm việc của Thời Chung tìm .


      Phút chốc đẩy cửa vào Tư Đồ chỉ có cảm thụ - - căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, chút thanh cũng có, đèn phòng ngoài cũng còn sáng, tất cả ánh sáng đều là từ gian trong khe cửa thấu ra.


      Tư Đồ từ phòng ngoài tới gian trong, trực tiếp đẩy cửa vào.


      Chỉ thấy Thời Chung bám lấy cái trán, ngồi ở sau bàn công tác, mà máy vi tính trước mặt giống như là mở ra, tia sáng màn ảnh trực tiếp đem mặt bên cắt hình, rơi mặt đất.


      Chẳng lẽ ngủ thiếp chứ?


      Bước chân Từ Đồ vốn rất , thảm hoa văn dưới chân chất liệu vừa dầy vừa nặng lại đủ hút , biến sắc đến gần, có quấy rầy đến .


      Tư Đồ đưa tay chuẩn bị vỗ vỗ , cũng lúc này ánh mắt bất ngờ quệt màn ảnh máy vi tính.


      mới vừa rồi lại nhìn cái rạng sáng mới ra lò bát quái tin tức?


      Tin tức tựa đề hết sức làm rung động: "Nữ ca sĩ bị bạo tính - video, kẻ khả nghi cùng quan viên cấu kết."


      Tư Đồ sửng sốt chút, bởi vì theo ý , Thời Chung giống người chú ý loại tin tức này. lúc trố, Thời Chung nhận thấy có người vào, chợt mở mắt.


      Tư Đồ chưa kịp nhìn nội dung tin tức, tâm ý tương thông cảm nhận được cái gì, từ màn hình máy vi tính thu hồi ánh mắt, cùng nhìn tấm mắt của , lúc này Tư Đồ cười tiếng: "Còn tưởng rằng, ngủ thiếp đấy."


      Trong ánh mắt của đầy vẻ mệt mỏi, Tư Đồ thấy , những thứ cảm xúc kia từ trong mắt chợt lóe qua, ngay sau đó cười tiếng với , dịu dàng như thường.
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 62:

      Edit: Thiên Kết

      ngồi dậy, Nhậm Tư Đồ vừa lúc có thể nâng mặt lên tỉ mỉ nhìn: “Có phải mệt mỏi quá hay ? xem kìa, mắt cũng thành gấu mèo rồi 0.0”.

      ra Nhậm Tư Đồ cũng khoa trương, tinh thần xem ra chỉ có chút mệt mỏi mà thôi, nhưng nghĩ tới cả đêm qua ngủ hăng hái tinh thần làm việc, hôm nay đúng là nên rất mệt mỏi.

      Thời Chung rất mệt mỏi, nhưng hơi sức vẫn hề , trở tay liền lôi kéo Nhậm Tư Đồ ngồi đùi mình, hai cánh tay liền ôm lấy , chóp mũi cọ xát ở cổ : “Có vợ vẫn là tốt.”

      Nhậm Tư Đồ bị huyên náo chút cảm thấy hơi nhột, đem đầu kéo ra, tránh cho chút nữa giống như chó con chạm chạm đụng đụng linh tinh, hất cằm nhìn về phía màn hình máy tính vẫn còn sáng: “ ngừng hội nghị vì muốn trốn đến đây xem vụ bê bối này?”

      Nét mặt Thời Chung cũng khác thường nào thuận tay đem màn hình đóng xuống: “ có gì.” xong liền ôm lấy Nhậm Tư Đồ kéo ra phía cửa: “ thôi.”

      đâu?”

      “Về nhà.”

      phải họp nữa à?”

      “Em cảm thấy sau khi thấy em cam chịu trở lại phòng họp với những ông già kia sao?”

      Lời khen tặng này quá thỏa mãn rồi, Nhậm Tư Đồ thậm chí quên mất còn có đám ông già chờ ông chủ trở lại chủ trì cuộc họp.

      Nhắc tới cũng khéo, Thời Chung dắt Nhậm Tư Đồ sải bước nhanh ngang qua phòng họp cửa lớn vốn đóng chặt đột nhiên được người ở bên trong mở ra. Thư ký Tôn trong miệng vẫn còn ngậm miếng bánh trẻo trong miệng xuất trước mặt hai người. Thư Ký Tôn bởi vì vẫn quay đầu nhìn vào bên trong phòng họp cho nên phát ra bọn họ đứng ở bên ngoài phòng họp, mà bên trong phòng họp vẫn vang vọng tiếng bàn luận, cứ như vậy mà truyền đến tai của Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung—

      “Thư ký Tôn. mau tìm ông chủ, sợ quấy rầy đến chuyện tốt của ông chủ cùng bà chủ sao?”

      người khác lại trêu chọc : “Thư ký Tôn là ăn dấm của bà chủ, thừa dịp tại phá hư, thế nào phụ lòng của thư ký Tôn lòng say mê ông chủ?”

      Thư ký Tôn cùng có khách khí trực tiếp : “Các vị nha, dù tôi có cả ngàn cái miệng cùng thể thanh minh nổi, tôi nhắc lại vạn lần rồi, tôi là đàn ông thể đàn ông hơn. Hơn nữa, nếu như tôi thích đàn ông, tuyệt đối tôi coi trọng ông chủ.”

      “Ha ha, thư ký Tôn coi trọng Tổng giám đốc Thời?”

      Thư ký Tôn đặc biệt kiêu ngạo: “Đó phải là nhảm, tôi……….”

      Thư ký Tôn đến chỗ này, đột nhiên mất tiếng, còn người ở trong phòng họp vẫn ung dung chờ thư ký Tôn trả lời, mà lúc này thư ký Tôn sớm mặt còn giọt máu, nhìn chằm chằm Thời Chung đứng trước mặt. Thời Chung chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký Tôn cái, thái độ rất ba phải nhíu mày, mà thư ký Tôn lúc này hô hấp cũng ngừng lại.

      Thư ký Tôn lâu mới tìm lại được giọng của mình: “Tổng giám đốc Thời……… Tổng giám đốc Thời. Tôi chuẩn bị tìm ngài.”

      Thư ký Tôn lúc này còn rất thông minh, cố ý cất cao giọng , làm cho người trong phòng họp dường như cũng nghe được, trong nháy mắt tất cả thanh đều im bặt.

      Nhân viên của Trung Hâm biết tính tình của ông chủ mình, cho nên khí lúc này trở nên vô cùng bức bách, nhất là hôm nay lại là thư ký Tôn đối mặt cùng với Thời Chung, nét mặt càng trở nên trắng bệch, tự nhận thấy hôm nay có gì tốt đẹp, nhưng khi thư ký Tôn nhắm mắt chờ đợi cũng thấy ông chủ giận dữ--
      “Hôm nay tan họp, có chuyện gì sáng mai tiếp.”

      Thời Chung chỉ nhàn nhạt câu như vậy— lượng đến mức thể truyền vào trong phòng họp—sau khi xong, liền kéo Nhậm Tư Đồ .

      Thu ký Tôn nhìn theo bóng lưng rời của hai người, cho đến khi bọn họ biến mất ở cửa công ty hồn vía mới hoàn toàn trở lại, những người ở trong phòng họp còn biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, làm sao lại đột nhiên im lặng, người to gan nhất


      trong đám nhắm mắt tới cửa phòng, nhìn phải nhìn trái, nhưng hoàn toàn thấy bóng dáng của ông chủ đâu, chỉ có thể nhìn về phía thư ký Tôn mong chờ giải đáp.


      Thư ký Tôn nhún vai: " rồi."


      "???"


      Ông chủ phát mình bị nhân viên thầm chế nhạo, thế nhưng hề có bất kỳ bão táp nào, cứ như vậy mà im ắng... rời ?


      Qủa nhiên sau khi có vợ, nhà tư bản quả nhiên cũng có thể trở nên có nhân tính...


      Thư ký Tôn cảm than, đột nhiên trong đầu lại xuất lên suy nghĩ: ngộ nhỡ ông chủ chỉ giả bộ tỏ ra phong độ trước mặt bà chủ sao, hôm sau tìm bọn họ tính sổ làm sao đây? Nghĩ đến đây, thư ký Tôn liền cực kỳ nổi giận: "Đoán chừng ngày mai ngài ấy tìm tôi để tính sổ."


      Những người đồng nghiệp còn lại tỏ ra khá lạc quan, thậm chí còn vỗ vai an ủi của thư ký Tôn: "Chúng ta nên nhìn thoáng hơn, hơn nữa đây còn là tân hôn của ngài ấy, mặc dù Tổng giám đốc mặt có biểu gì, nhưng rất định tâm tình nhất định là rất tốt, tâm , chúng ta chỉ là ba hoa chút thôi, ngài ấy để ý đâu."


      Thư ký Tôn nhún nhún vai, chỉ hy vọng là thế...


      ra Nhậm Tư Đồ cũng rất ngạc nhiên, Thời Chung bị thuộc hạ chế nhạo như vậy mà có tức? Lúc lái xe đưa hai người về, Thời Chung cũng mực yên lặng nắm lấy tay , mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, biết suy nghĩ cái gì, nhìn cái, rốt cuộc nhịn được mà hỏi: " cũng phải là muốn tìm thư ký Tôn tính sổ chứ?"


      Thời Chung mặc dù còn nhắm mắt nhưng cũng nhịn được cười, nắm chặt lấy tay , sau đó mới mở mắt ra: " giống như tên tiểu nhân tính toán chi li vậy sao?"


      Nhậm Tư Đồ đặc biệt chân thành tha thiết gật đầu cái.


      Thời Chung làm bộ muốn gõ ót cái, mới lập tức đổi lời : " giống, có chút nào giống như vậy."


      Thời Chung lúc này mới hài lòng thu tay về, thuận tiện nghiêng người gối đầu lên đùi : "Chỉ là hơi mệt mà thôi."


      Nhậm Tư Đồ đem chân khép lại để cho gối thoải mái hơn, vừa giúp xoa ấn huyệt thái dương, vừa hỏi: "Tiền bạc là vô tận, đừng liều mạng như vậy có được ?"


      Ngón tay mềm mại của xoa ấn huyệt thái dương, rồi xoa lên mi tâm của Thời Chung, nhưng giọng của cũng có nửa điểm nhõm: 'Vì hạng mục này, đem tất cả bất động sản thế chấp cho ngân hàng, cho nên lần này chỉ có thể thành công, thể thất bại."


      Đây là lần đầu tiên nhắc chuyện làm ăn với , đáng tiếc nếu như muốn giải thích hạng mục này với đoán chừng cả đêm cũng đủ. Nhậm Tư Đồ hiểu chuyện kinh tế, chỉ hỏi: "Hạng mục thuận lợi?"


      "Thuận lợi." Thời Chung mới được nửa liền thay đổi: "Nhưng chỉ là quá thuận lợi, ngược lại càng làm cho người ta lo lắng."


      " cũng khéo lo lắng thôi."


      Thời Chung cười cười, chuyện nữa. Nhưng lâu mới lên tiếng, cũng là thay đổi đề tài: "Tầm Tầm có hài lòng với căn phòng của nó ?"


      "Chỉ cần là chuẩn bị, nó liền hết sức hài lòng."


      "Vậy còn em?"


      "Em?"


      Thời Chung gật đầu cái.


      đây là hỏi có hài lòng với phòng tân hôn của bọn họ hay ? Nhưng phòng tân hôn của bọn họ cũng có sửa chữa gì, tất cả vẫn như cũ. Nhậm Tư Đồ có chút hiểu tại sao lại hỏi như thế, nhưng lại yên lặng ngẩng đầu lên nhìn , làm cho Nhậm Tư Đồ liền muốn dối lòng làm cho vui vẻ: "Em đối với gian phòng này... rất hài lòng."


      Thời Chung sửng sốt chút, nhưng hiển nhiên Thời tiên sinh cùng với Thời phu nhân suy nghĩ đến những chuyện giống nhau: " là hỏi, em đối với chồng có hài lòng hay ." cải chính .


      Nhậm Tư Đồ dùng sức gật đầu cái. Lại cảm thấy chỉ gật đầu thôi đủ, liền cúi đầu hôn lên môi cái.


      Thời Chung lúc này mới hài lòng nhắm mắt.


      "Vợ..."


      Trong miệng đột nhiên thốt ra lời này, Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp phản ứng, muộn mất hai giây mới chợt hiểu ra rồi lên tiếng: "Hả?"


      "Vợ." gọi lần nữa.


      Nhậm Tư Đồ có chút hiểu: "Sao vậy?"


      " có gì." Thời Chung cũng cảm thấy hành động này của mình có chút trẻ con liền bật cười: "Đơn giản chỉ muốn gọi em tiếng vợ, xác nhận chúng ta có phải kết hôn ròi thôi. Dù sao... Hạnh phúc này có chút ."


      Nhậm Tư Đồ chọc ghẹo : "Chờ làm xong hôn lễ, trải qua tuần trăng mật, sinh xong con, con bắt ngày ngày thay tã, mà lúc đó em cũng trở thành bà hoàng, cảm thấy, cái loại hạnh phúc chỉ tồn tại trong tháng."


      " bậy."


      ngồi dậy, kéo cổ qua, cắn lấy đôi môi hươu vượn. Trong khoảnh khắc, bên trong xe vang lên tiếng môi lưỡi dây dưa, tài xế căn bản cần liếc nhìn vào kính chiếu hậu cái, cũng biết nên nhìn, lặng lẽ đem tấm che kéo lên
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 62.2:

      Edit: Thiên Kết

      Khoảng khắc đó trong đầu Nhậm Tư Đồ chợt vang lên tiếng “Đoàng” tiếp theo là cảnh môi lưỡi dây dưa cùng chỗ, hoàn toàn ngờ tới, lời đùa của mình đến lúc nào đó thành ……..

      Khoảng thời gian như này vĩnh viễn là ngắn ngủi, trong khi hai người còn khóa môi xe cũng ngừng, Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn bên ngoài cửa xe cái—nhanh như vậy về đến nhà rồi sao?

      Thời Chung cũng cười cười nắm lấy tay , cùng nhau xuống xe. Nhậm Tư Đồ cho rằng nắm tay thẳng lên cửa nhà, nhưng bước chân của lúc này lại dừng ở cửa xe—Thời Chung liếc nhìn cái, trong mắt tràn đầy tình cảm thể nên lời, cứ như vậy mà nhìn , sau đó bế lên.

      Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ . cười: “Vợ chồng mới cưới phải là như vậy sao? Lúc đầu phải ôm dâu vào cửa.”

      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút: “ phải đến hôn lễ mới cần làm như vậy sao?”

      Thời Chung thèm để ý: “Vậy coi như bây giờ chúng ta diễn tập trước .”

      Dứt lời thêm gì nữa mà ôm hướng vào chung cư.

      Người bảo vệ chung cư nhìn chằm chằm hai người, Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết rũ cổ, đem đầu của mình vùi vào vai , dù sao người khác cũng thấy mặt của , như vậy việc mất mặt này cũng chỉ mình Thời tiên sinh gánh vác, liên quan đến ………

      Nhưng ngờ người đàn ông này lại trực tiếp ôm dừng trước mặt bảo vệ: “Đây là vợ tôi.”

      Người bảo vệ đoán chừng cũng bị hù dọa rồi, ta nhìn vẻ mặt của Thời Chung rồi lại nhìn sang cảnh Nhậm Tư Đồ chui rúc vai —còn có gia đình nào ôm vợ của mình khắp nơi giới thiệu cả với những người nhân viên bình thường ?

      Nhậm Tư Đồ trừ lúng túng ngẩng đầu lên cười với người bảo vệ còn có thể làm gì nữa sao?

      Kết quả là Nhậm Tư Đồ cùng với người bảo vệ nhìn nhau cười khan rồi gật đầu, coi như làm quen. Thời Chung cũng dừng lại nữa, trực tiếp ôm Nhậm Tư Đồ về phía thang máy.

      Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của người bảo vệ kia vẫn theo sau lưng bọn họ, nhịn được mà đập lên bả vai cái: “ rảnh rỗi chuyện này cùng với nhân viên bảo vệ sao?”

      “Đương nhiên là phải thông báo cho bên ngoài biết em là hoa có chủ.” Thời Chung thèm để ý, dáng vẻ cùng tự nhiên: “Em biết phải ? Trước kia mỗi lần em tới đây người bảo vệ đó luôn nhìn em chằm chằm.”

      có cần hẹp hòi như vậy ?” Nhậm Tư Đồ quở trách , mặc dù nét mặt của lúc này là dở khóc dở cười, nhưng kỳ trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

      Thời Chung cũng quản chê rộng lượng mà vẫn trước sau như : “ trước giờ đều hẹp hòi như vậy.” Đồng thời cũng nhún nhún vai: “Dĩ nhiên, trừ chuyện đó ra còn có nguyên nhân khác, cũng bởi vì đây là chuyện hạnh phúc nhất từ trước tới nay cảu , chia sẻ ra ngoài, cảm thấy thoải mái.”

      “Kết hôn với em tốt như vậy?”

      “Tuyệt vời thể ta.”

      “Vậy………..”

      Nhậm Tư Đồ muốn tiếp đúng lúc này có giọng cắt ngang—

      “Hai người có cần buồn nôn như vậy ?”

      Nhậm Tư Đồ sửng sốt, nhìn về nơi phát ra giọng .

      Chỉ thấy Tôn Dao nhàn nhã ngồi ghế salon ngoài sảnh đợi thang máy nhìn Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung.

      lúc lâu sau Nhậm Tư Đồ mới kịp phản ứng, hoàn toàn nghĩ đến Tôn Dao xuất ở đây, cuối cùng chỉ có thể hiểu hỏi ấy: “Cậu……. phải trở về trường quay rồi sao?”

      Hiển nhiên lúc này Thời Chung cũng nhìn Tôn Dao với ánh mắt vui vẻ, cùng với câu hỏi như vậy. ở trường quay, mà chạy đến đây làm khách mời làm gì?

      Tôn Dao cũng quan tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của Thời Chung, tay xách đôi giày cao gót, đôi chân trần đứng dậy từ ghế salon, về phía Nhậm Tư Đồ : “Tớ phải trốn ở đây hai ngày.”

      Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời Chung ý bảo đặt xuống. Nhậm Tư Đồ mạnh mẽ nhảy từ trong lòng xuống, quét mắt nhìn Tôn Dao vòng: “Cậu sao vậy?”

      ***

      Nhậm Tư Đồ vất vả mới đem Thời tiên sinh hẹp hòi sang thư phòng, để cùng với Tôn Dao vào phòng ngủ.

      Đây là bí mật thể để người thứ ba nghe được, Nhậm Tư Đồ đoán được rằng nó rất nghiêm trọng, chỉ là khi Tôn Dao ra Nhậm Tư Đồ mới phát , so với suy đoán trước đó nó còn nghiêm trọng hơn nhiều—

      “Tớ có thai rồi.”

      Nhậm Tư Đồ im lặng ước chừng năm phút, cuối cùng cùng tìm về được giọng của mình nhưng cũng chỉ có thể hỏi câu: “Của Từ Kính sao?”

      Tôn Dao gật đầu cái.

      “Cho nên cậu mới……trở về tìm mình?”

      Tôn Dao lắc đầu cái: “Chuyện mang thai này
      ra cũng có nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng là, chuyện này bị Từ Kính biết."

      Lời này làm cho Nhậm Tư Đồ gì được.

      Gương mặt Tôn Dao phiền não, giống như van xin Nhậm Tư Đồ: "Tớ muốn uống chút rượu."

      Nhậm Tư Đồ níu ấy lại: "Cậu điên rồi sao? Mang thai sao có thể uống rượu?"

      Tôn Dao suy nghĩ lát liền thôi, có nhắc tới rượu nữa chỉ mực than thở: "Đều tại tớ, dùng que thử thai cũng giấu kỹ, lại bị người giúp việc biết được... mà tớ làm sao biết được chuyện này lại truyền tới tai họ Từ kia?"

      Tôn Dao càng càng tức giận và phẫn nộ, chỉ chút nữa thôi là kiềm chế được tâm tình, Nhậm Tư Đồ vội vàng nắm lấy bả vai đè xuống, để cho ngồi yên ghế sofa.

      "Sau đó sao?" Nhậm Tư Đồ cố gắng bình tĩnh dẫn dắt vấn đề.

      "Lấy cá tính của ta, sau đó có thể làm gì? Còn phải là trực tiếp chạy tới phim trường, hỏi xem kết quả thử thai của tớ là gì, nhưng tớ cho ta nghe, ta còn kéo tớ đến bệnh viện, chẳng qua tớ thừa dịp sơ hở mà trốn thoát." Tôn Dao đến khúc này rất hả hê, dù sao có thể từ chỗ của Từ Kính chạy hoát, cũng coi như là công trạng lớn, nhưng chỉ chốc lát tâm trạng vui vẻ đó biến mất: "Mà tớ vừa về đến nhà phát ta cho người bao vây nhà. Lúc chạy trốn tớ cũng làm mất ví tiền cùng với điện thoại, ngay cả tiền taxi cũng có, chỉ có thể mang giày cao gót tới đây, cái chân cũng sắp gãy ra rồi."

      Đây đúng là chuyện Từ Kính có thể làm ra, Tôn Dao lại : " may ta biết cậu kết hôn, còn dọn nhà, chỗ này so với khách sạn cũng an toàn hơn, cho nên cậu phải chứa chấp mình."

      Nhậm Tư Đồ gật đầu cái, sau đó muốn đứng dậy giúp ấy chuẩn bị đồ. "Tớ chuẩn bị đồ cho cậu rửa mặt, cậu cũng tắm , lấy áo ngủ tớ mà mặc. lầu cũng có phòng khách, tối nay cứ ngủ giấc cho ngon, sau khi ngủ dậy chúng ta tính tiếp."

      mặt Tôn Dao lúc này cũng biểu vẻ ' cần tính nữa, trong lòng tớ quyết định', như chém đinh chặt sắt với Nhậm Tư Đồ: "Tớ muốn bỏ đứa bé này."

      Nhậm Tư Đồ bị giọng kiên định của Tôn Dao làm cho kinh ngạc, quay đầu lại hỏi: "Cậu chắc chắn chứ?"

      Năm đó Tôn Dao cũng trốn từ bàn mổ xuống mới giữ được Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ lần này nghe thấy vậy giống như ấy đùa giỡn nhắc lại chuyện cũ, nhưng thời điểm đó Tôn Dao vừa cười, vừa khóc, bộ dạng đó cho đến nay vẫn còn in sâu trong đầu Nhậm Tư Đồ, muốn xua cũng được.

      "Ngày đó, tớ biết tớ thể giữ lại Tầm Tầm, cho nên mẹ tới giúp tớ tìm bệnh viện tốt, muốn dẫn tớ tới đó làm phẫu thuật, tới cũng muốn liền, nhưng khi lên bàn mổ lại cảm thấy sợ những thứ lạnh lẽo kia đưa vào trong thân thể, rất kinh khủng, chờ đến khi tớ kịp phản ứng liền bỏ chạy. Nhưng tớ ra rất xác định, tớ chỉ bởi vì sợ mà mới trốn, căn bản phải vì tớ đứa bé này, chỉ có , mà tớ còn rất hận nó. Nhưng Nhậm Tư Đồ, giống như cậu , tình cảm con người có chỗ kỳ quái, sau khi đứa bé được sinh ra tớ để mẹ mang nó , cũng bao lâu liền hối hận, tớ phải tìm hết năm mươi nhi viện, nhưng cũng tìm được, ràng tớ rất hận nó, nhưng khi tìm được lại cảm thấy mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhậm Tư Đồ, cậu cho tớ biết đây là như thế nào?"

      Đáp án ra rất đơn giản --

      Tình thương của mẹ.

      Nếu như phải tình thương của mẹ Tôn Dao tìm được Tầm Tầm, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thể nhận đứa bé này, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Nhậm Tư Đồ giúp đỡ.

      Thời điểm Tôn Dao tìm được Tầm Tầm, đôi vợ chồng có hoàn cảnh vô cùng tốt nhận nuôi thằng bé, nếu như phải bởi vì tình thương của mẹ, Tôn Dao cũng ở trong phòng làm việc ở nhi viện quỳ gối trước đôi vợ chồng kia, dập đầu đến trầy chán, cuối cùng đôi vợ chồng kia cũng mềm lòng.

      Sau này Nhậm Tư Đồ từ trong miệng của Tầm Tầm mới biết được, ra ngày đó Tầm Tầm ở bên ngoài nghe được tiếng Tôn Dao khóc, chỉ là lúc ấy Nhậm Tư Đồ cũng ở trong phòng cho nên thằng nhóc mới cho là Nhậm Tư Đồ, mới có thể phỏng đoán mẹ ruột của mình là Nhậm Tư Đồ --

      Cho tới hôm nay khi Tôn Dao quyết định cần đứa bé này nữa, Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy quá tin tưởng.

      Tôn Dao ý thức được điểm này, vẫn cắn răng nghiến lợi lầm bầm: "Vấn đề tại là tớ phải làm sao mới có thể trốn tránh được họ Từ kia để làm phẫu thuật."
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63.1

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      ra Nhậm Tư Đồ biết tình cảm của Tôn Dao với Từ Kính Nam là thế nào —— thể , mà cũng thể hận. Đứa bé này tới, có lẽ phải là tai nạn, mà là cơ hội. Dù sao hành hạ lẫn nhau nhiều năm như vậy cũng đủ rồi..... Nhậm Tư Đồ nhịn được thở dài, cắt ngang mấy câu lẩm bẩm của Tôn Dao: "Nó dù sao cũng chỉ là sinh mệnh bé bỏng, cậu chấp nhận ư?"

      Tôn Dao nghe vậy, mặt hơi ngẩn ra.

      Thấy vẻ mặt nàng như thế, Nhậm Tư Đồ cũng yên tâm, thở phào nhõm hơi, cũng ép hỏi nữa mà sửa lời, : "Cậu ngủ giấc trước , có chuyện gì ngày mai tỉnh dậy rồi tiếp."

      Chờ đến khi Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tôn Dao vào phòng dành cho khách xong Thời tiên sinh ở phòng ngủ chính chờ rồi.

      Tân hôn yến nhĩ [1], trong nhà đột nhiên lại có thêm người ở nhờ, chắc hẳn chẳng vui vẻ gì, Nhậm Tư Đồ nhìn quay lưng với mình, ở trong phòng để quần áo tìm đồ, nhàng bước lên, ôm lấy từ phía sau, giọng : "Em đồng ý để Tôn Dao ở đây mấy ngày, để ý chứ?"

      [1] Tân hôn yến nhĩ: Vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ (theo baike.baidu.com).

      Lời đến mức này, làm sao có thể ra hai chữ "Để ý"? Thời Chung cúi đầu nhìn cánh tay ôm bụng , nhịn được cười tiếng, quay đầu nhìn lại cố ý nghiêm mặt: "Để ý. Cực kỳ để ý."

      Nhậm Tư Đồ đúng là ngờ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên tiếp thế nào, "Vậy......"

      "Vậy. . . . . ." Thời Chung tiếp lời: "Thời phu nhân có phải nên dùng chút hành động thực tế để bày tỏ áy náy ?"

      Nhậm Tư Đồ lên tiếng, chỉ nghi ngờ quan sát quan sát , yên lặng theo dõi biến hóa.

      vẫn cứ như vậy, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, vừa nhìn , vừa thò tay vào trong tủ quần áo lục lọi

      cái gì đó, rất nhanh dùng đầu ngón tay giơ cái áo ngủ mỏng thể mỏng hơn nữa lên, huơ huơ trước mặt .

      Nhậm Tư Đồ cau mày nhìn cái áo trong suốt trong tay : “Đây là cái gì?”

      “Áo ngủ.”

      “Cho em?”

      “Đúng vậy.”

      Nhậm Tư Đồ đành phải nhận lấy chiếc áo ngủ đó, so so người. Cổ áo cố lắm mới che được lồng ngực, vạt áo chỉ che được bắp đùi, áo ngủ gì chứ? Đây ràng là áo lót tình thú.

      chuẩn bị từ lúc nào?” So với việc lòng muốn mặc cái này lại tò mò với vấn đề mình vừa hỏi hơn.

      “Sau lần họp lớp ở lễ mừng năm mới lâu.” Hình như Thời Chung nhớ rất chuyện này, chút suy nghĩ thốt ra: “ phải lần đó kéo hư nội y của em à? dạo trong tiệm áo lót lúc, phát cái này liền mua lại, cảm thấy nhất định có cơ hội cho em mặc nó.”

      Lần họp lớp đó….. phải rất lâu rồi hả? ngờ giấu đến tận bây giờ mới lấy ra.

      Nhậm Tư Đồ im lặng nhìn , để ý, tay trái nhàng cầm áo ngủ, tay phải nắm tay của kéo ra khỏi phòng để quần áo, vừa còn vừa như : “Tắm uyên ương cộng thêm bộ đồ ngủ này. Điều kiện của hà khắc chứ?”

      Nhậm Tư Đồ cứ như vậy nhắm mắt theo đến phòng tắm, nhưng trước khi dẫn vào phòng tắm “Làm xằng làm bậy” cảm thấy mình phải biết chuyện, vì vậy vội vàng kéo tay lại: “Chẳng lẽ Tôn Dao ở đây bao nhiêu ngày chúng ta phải chơi bấy nhiêu ngày ‘tắm uyên ương và áo ngủ’ hả?”

      Khóe miệng Thời Chung giật giật, giống như là nhịn được muốn bật cười nhưng kìm lại, cố ý làm ra bộ dạng bừng tỉnh: “Tại sao lại nghĩ đến nhỉ? Ý kiến hay, cứ làm như vậy .”

      đợi Nhậm Tư Đồ phản đối, ôm ngang lấy , vác vào phòng tắm, thuận tiện dùng chân đóng cửa lại.

      Nhưng ràng là Nhậm Tư Đồ quá lo lắng, Tôn Dao ở đây buồn bực vui tuần lễ, Thời tiên sinh lại tha “hành hạ” Thời phu nhân tuần lễ -- loay hoay đến trời đất u ám cả tuần, Nhậm Tư Đồ trong bảy ngày có năm ngày thấy bóng , còn dư lại hai ngày, lại còn là buổi sáng chuẩn bị đưa Tầm Tầm đến trường mới gặp vừa tăng ca về.

      Nhậm Tư Đồ cực kỳ đau lòng: “ ngủ giấc rồi hãy làm, ngủ vài tiếng cũng được.”

      Tầm Tầm thấy bộ dạng mệt mỏi của Thời Chung liền gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ba, ba sợ bị biến thành mắt gấu mèo O.O sao?”

      Thời Chung lại chỉ cười vỗ đầu Tầm Tầm: “ sao đâu, yên tâm , ba tắm thay quần áo rồi lại .”

      Nhậm Tư Đồ thể khuyên nghỉ ngơi, chỉ có thể tự lừa mình dối người an ủi bản thân: xem ra hạng mục của công ty đến hồi gấp rút, dù có mệt chút nhưng trong lòng rất thỏa mãn.

      Về phần hôn lễ, Thời Chung giao toàn bộ cho công ty Hôn Khánh xử lý, cũng coi như là giúp tiết kiệm ít thời gian. Sau khi thấy tăng ca chừng tuần, đêm nào Nhậm Tư Đồ cũng nấu nồi canh, hoặc là để buổi tối đưa đến công ty , hoặc là ninh trong nồi, sáng hôm sau về nhà tắm rửa thay quần áo có thể uống --

      có thời gian nghỉ ngơi, uống nhiều canh chút cũng tốt.

      Chỉ có điều công việc của Nhậm Tư Đồ tính là rảnh rỗi, mà nồi súp lại phải nấu rất lâu, có lần, gọi điện thỉnh giáo Thịnh Gia Ngôn cách nấu canh cá, khi chuẩn bị cho đồ vào nồi ninh lại gục xuống bàn ngủ mất, vô tri vô giác ngủ thẳng đến trời sáng. Khi mở mắt ra là sáng sớm, sợ đến nỗi bật dậy khỏi giường --

      vốn định ninh canh trong nồi để sáng hôm sau Thời Chung về thay quần áo uống, ngờ lại ngủ quên mất. Còn canh của --

      Nhậm Tư Đồ lập tức xuống giường, dép rồi chạy thẳng tới phòng bếp.

      ngờ vừa xông vào thấy Thời Chung ngồi đó uống canh rồi.

      Thời Chung cũng nghĩ đến nhìn thấy vợ mình mê man, vội vã chạy đến như vậy liền hơi kinh ngạc nhìn cái, sau đó mỉm cười: “Tỉnh rồi à?”

      “Canh này…..” Nhậm Tư Đồ nhìn canh trong bát của , bên mũi còn thoang thoảng mùi thơm của nó.

      Thời Chung đặt bát và thìa xuống: “Tài nấu nướng của bà xã tiến bộ thần tốc, nồi canh này ngon hơn trước rất nhiều.”

      Nhưng vấn đề là……

      Nồi canh này phải là làm……

      Hay là ngủ đến hồ đồ mất rồi? Chẳng lẽ ninh xong canh rồi mới mơ màng ngủ hay sao?

      Nhậm Tư Đồ cứ như vậy nhìn uống canh, nhìn đến tận khi Thời Chung buông bát xuống. Lời xin lỗi đều viết lên tất cả mặt : “Đợi đến khi hết bận, đến tuần trăng mật của chúng ta, nhất định tấc cũng rời em.”

      xong còn chủ động nghiêng người qua, làm mẫu động tác “ tấc cũng rời” -
      Last edited by a moderator: 2/12/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63.2

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Nhậm Tư Đồ bị ôm chặt vào ngực, ra cũng thích ứng với cách ôm của rồi. vừa điều chỉnh hô hấp, vừa mặc cho hôn lên cổ, lên cằm mình, rất nhanh liền khóa môi lại, chầm chậm hôn sâu. Nhậm Tư Đồ vội vàng che miệng, thanh xuyên qua khe hở truyền tới: "Em còn chưa đánh răng."

      Thời Chung cười tiếng, lưu luyến nhìn , nhịn dục vọng sắp bị trêu chọc xuống, buông ra: "Cũng may là em cản , nếu dừng lại muốn nữa đâu."

      ". . . . . ."

      vừa thế, Nhậm Tư Đồ lại có chút hối hận vì cản lại —— nếu có thể ở bên thêm lát.

      Nhậm Tư Đồ chỉ có thể áp chế tâm tư của bản thân, giả bộ rộng lượng: "Mau tắm , sáng nay còn phải làm nữa mà?"

      Thời Chung hôn lên chóp mũi cái: "Tối nay tranh thủ về sớm để ăn cơm với em." xong liền đứng dậy, bước nhanh tới phòng ngủ.

      Nhìn bóng lưng vội vã của , Nhậm Tư Đồ nhất thời nổi lên cảm giác của oán phụ trong cung.

      Khi Nhậm Tư Đồ vẫn còn tồn tại cảm xúc khó hiểu, chẳng biết Tôn Dao lặng lẽ chạy khỏi phòng dành cho khách từ lúc nào, đến vỗ vai : "Ngẩn người cái gì đấy?"

      Nhậm Tư Đồ hoảng sợ suýt chút đụng rơi cái bát bàn. Hoàn hồn nhìn thấy Tôn Dao, mới bình tĩnh lại. Tôn Dao vòng qua , thẳng vào phòng bếp, đến trước nồi canh, cầm cái thìa lớn khuấy khuấy, lại cúi đầu hít hà, vẻ mặt thèm ăn: "Thơm , đáng tiếc bây giờ mình thể uống loạn được."

      "Nồi canh này là cậu nấu giúp mình hả?"

      Tôn Dao lắc đầu, vẫn lưu luyến dùng cái muỗng khuấy khuấy, cũng quay đầu với Nhậm Tư Đồ: "Mình làm gì có bản lĩnh này? Là Thịnh Gia Ngôn nấu."

      "Cậu cái gì???"

      Lúc này Tôn Dao mới để cái muỗng xuống, thong thả tới trước mặt : "Nửa đêm mình ngủ được nên đến phòng cậu tìm cậu định tâm , kết quả cậu ở đó, điện thoại của cậu lại cứ kêu liên hồi, mình thấy là số của Thịnh Gia Ngôn liền nhận thay cậu. ta có thể cậu ở phòng bếp, đúng là cậu ở đó nhưng ngủ mất rồi, mình liền lại với ta, mình vốn định gọi cậu dậy nhưng Thịnh Gia Ngôn cho. Mình cũng ngờ cuối cùng ta lại ninh nồi canh đưa tới......"

      "..... Sau đó sao?" Giọng của Nhậm Tư Đồ khỏi căng thẳng.

      "Sau đó?" Tôn Dao lại cảm thấy chuyện này có gì đáng ngạc nhiên, "Sau đó ta đưa cậu về phòng rồi rời khỏi."

      ***

      Hôm nay là ngày rất bình thường, Thời Chung tắm rửa sạch xong là vội về công ty; Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm học, rồi sau đó đến phòng bệnh; Tôn Dao vẫn núp tại nhà Thời Chung, điện thoại di động tắt máy, người đại diện hay trợ lý gọi tới đều nhất định nghe.

      Nhậm Tư Đồ muốn liên lạc với nàng cứ gọi thẳng vào điện thoại bàn nhà Thời Chung là được. Mới hơn bốn giờ, vẫn là giờ làm việc của Nhậm Tư Đồ, chuông điện thoại liền vang lên, dù sao vẫn là giờ làm việc, Tôn Dao đương nhiên cho là Nhậm Tư Đồ gọi, nhưng khi bảo dì giúp việc nghe điện, đến hai câu liền giao ống nghe cho vào tay Tôn Dao xem phim Hàn: "Tôn tiểu thư, tìm này."

      Tôn Dao nhận lấy, "Uy" tiếng, ngờ lại đúng là Nhậm Tư Đồ: "Hôm nay Thời Chung về nhà ăn cơm tối, mình siêu thị mua ít thức ăn. Cậu đón Tầm Tầm giúp mình nhé?"

      "Hôm nay cậu tự mình xuống bếp?" Tôn Dao rất kinh ngạc, thứ nhất là bởi vì người mua thức ăn nấu cơm đều là dì giúp việc; thứ hai. . . . . . Tài nấu nướng của Nhậm Tư Đồ rất tệ, nàng lấy đâu ra tự tin để nấu cơm tối cho , Tầm Tầm và Thời Chung thế?

      Nhậm Tư Đồ lại nghĩ đến vấn đề này, chỉ : "Mình cúp trước, cậu nhớ đón Tầm Tầm đúng giờ đấy."

      Mặc dù có ý kiến với tài nấu nướng của Nhậm Tư Đồ, nhưng Tôn Dao vẫn đúng giờ ra khỏi cửa đón Tầm Tầm tan học.

      Chỉ có điều Tôn Dao vạn lần ngờ rằng, vừa ra ngoài, chuẩn bị đến ven đường đón taxi chiếc RR đừng trước mặt.

      Tôn Dao theo bản năng cau mày, lui bước.

      Cửa xe chậm rãi mở ra, người bước xuống xe lại là. . . . . . Tầm Tầm.

      Tầm Tầm vừa xuống xe nhìn thấy Tôn Dao, vui mừng chạy lên phía trước: "Tôn Dao!"

      Tôn Dao tiếp được Tầm Tầm nhưng cánh tay cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể quen thuộc hơn kia.

      Dưới ánh mắt chăm chú của , Từ Kính Nam chống gậy, thong thả ung dung bước xuống xe ——

      Hai đầu nhìn nhau, nét mặt Từ Kính Nam rất lạnh: "Tôi rồi, em trốn được đâu."

      ***

      Khi Thời Chung thị sát công trường trở lại sắp đến giờ tan tầm ——

      Cả đám nhân viên thấy ông chủ chạy từ công trường về công ty, ngay lập tức đánh hơi được tín hiệu làm thêm giờ nguy hiểm.

      Chỉ là ngờ, Thời Chung chỉ về công ty lấy tài liệu thôi, lấy xong , thuận tiện dặn dò thư kí Tôn câu: "Thông báo , hôm nay tăng ca."

      Cả đám nhân viên của Trung Hâm hết sức kinh ngạc —— Hôm nay ông chủ là để mọi người tan sở đúng giờ? Dĩ nhiên, ai ngờ nguyên nhân khiến ông chủ đột nhiên mở lòng từ bi lại là ——

      "Hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm tối."

      Hình tượng bà chủ trong lòng thư kí Tôn ngay lập tức tăng lên bậc.

      Thời Chung nóng lòng trở về, bỏ qua thư kí Tôn, chạy thẳng từ phòng làm việc ra thang máy, chỉ chờ có mấy phút mà xem đồng hồ tới mấy lần.

      Thang máy trước mặt còn chưa tới, thang máy bên cạnh "Đinh" tiếng mở ra, ngay sau đó, nhóm bốn người mặc đồng phục của Viện Kiểm Sát nghiêm túc bước ra ngoài.

      Đoàn người chuẩn bị vào cửa chính của Trung Hâm đụng phải Thời Chung, nhíu mày nhìn .

      Ngay sau đó, người cầm đầu tới trước mặt : "Thời Chung tiên sinh phải ?"

      Thời Chung lên tiếng, chỉ im lặng nhìn đối phương. Họ lấy ra tờ chứng nhận, : "Chúng tôi là người của Viện Kiểm Sát, bị tình nghi là người hối lộ, uy hiếp đe doạ trong nhiều hạng mục, mời theo chúng tôi chuyến."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :