1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 58.2:

      Edit: Thiên Kết

      Rốt cuộc cũng lấn người lên lần nữa mà ngón tay vẫn kẹp giữa hai chân , thay thế cho đôi môi tiếp tục trêu đùa . Nhậm Tư Đồ lắp bắp nhìn , mắt trở nên ươn ướt giống như khóc, kỳ thực là bị dục vọng chèn ép làm cho thân thể muốn bốc hơi.

      Thời Chung nhìn vào đôi mắt , hên khẽ lên khóe môi, đuôi lông mày, đôi bàn tay khẽ dùng lực thêm mấy phần: “Gọi lên, muốn nghe.”

      Nhậm Tư Đồ ai oán, lắc đầu theo bản năng.

      Nhậm Tư Đồ ra sức nắm lấy ga giường, tiếng thở dốc bị bức thành cho đứt quãng khi có khi , thế nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn, ngón tay vốn chỉ quanh quẩn ở lối vào đột nhiên biến thành hai rồi tiến sâu vào bên trong, sau đó chậm rãi rút ra, dần dần đẩy nhanh tốc độ hơn, người đàn ông này dường như muốn lấy mạng của .

      Nhậm Tư Đồ rốt cuộc nhịn được nữa mà hét lên chói tau, thân thể theo bản năng mà muốn trốn lên phía đầu giường, nhưng vừa mới thoát được chút bị nắm lấy cổ chân kéo về, rốt cuộc hành hạ nữa, thu tay về, nhìn xuống ga giường bên dưới thấy ướt mảng lớn, Thời Chung đặt thành tư thế nghênh hợp lấy , chuẩn bị dùng sức mà tấn công vào.

      Lúc trước người đàn ông này muốn bức đến cảnh giới cao nhất vậy mà lúc này lại ngừng động tác lại: “Trong nhà hết đồ bảo hộ rồi.”

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy lúc này hoàn toàn để ý tới cảm nhận của , chỉ lo lắng cho bản thân.

      nhịn được mà nuốt nước miếng : “ phải cũng …………gọi em là bà xã rồi à?”

      Nhìn thấy vòng vo trả lời làm cho Thời Chung lắc đầu bật cười, sau đó bắt chước bộ dáng kiêu căng, biết còn hỏi của : “Ý em là gì? hiểu lắm.”

      Nhậm Tư Đồ cắn răng trừng mắt nhìn , thế nhưng cũng để cho bản thân bị yếu thế, tiếp tục ung dung trừng mắt nhìn .

      Nhậm Tư Đồ há miệng, muốn thẳng những lời đó ra, mà chủ động mở miệng muốn cũng tuyệt đối vác súng mà tiến vào, chỉ chống đỡ lấy ở bên ngoài của , làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhậm Tư Đồ nhìn bộ dáng của lúc này đột nhiên liền nổi giận, khi để ý đột nhiên dùng sức lật người lại. mặt Thời Chung lên tia kinh ngạc, cuối cùng cũng thành công đè ở dưới.

      Người phụ nữ này trước nay chưa bao giờ chủ động làm cho Thời Chung nhất thời cau mày, cũng liền nằm im hưởng thụ vị trí bị động, nhàng vịn lấy hông , nhưng chỉ là nhàng chống đỡ, mà hề làm bất kỳ động tác dẫn dắt nào khác, con mắt cười hề chớp nhìn xem có thể giở trò gì.

      Nhậm Tư Đồ cũng muốn hành hạ giống như lúc nãy đối xử với , đem tự lo liệu lấy bản thân, mà lúc này nhìn thấy để mặc cho tự làm xằng làm bậy biết nên làm sao. giạng chân ngồi lên người , ngón tay từ từ chạm lấy vật cứng rắn chống đỡ mông ở phía sau, từ từ, từ từ ngồi lên, từng chút từng chút nuốt lấy vật kia.

      Lúc này Thời Chung rốt cuộc thể thừa nhận, đây cũng chính là hành hạ , người phụ nữ này chủ động cũng chủ động đến cuối, nơi đó của mới nuốt đến nửa, liền căng cứng chịu nổi, ngồi ở người , ngón chân cũng nhịn được mà co rút, chỗ đó theo bản năng cũng co rút lại, nhưng lại dám ngồi xuống nữa. Thời Chung bị kẹp lấy cảm giác hơi đau, liền hướng lên nghênh đón lấy , bị đau liền đè bả vai xuống cho chuyển động, cau mày : “Đau………”

      Lâu rồi có chạm vào ngờ lại chặt như thế, ướt át như vậy mà cũng được……….

      Thời Chung chỉ có thể từ từ lui ra, Nhậm Tư Đồ mặt đỏ đến mang tai nhìn : “Nếu …..Đổi lại tư thế?”

      Thế nhưng lại lấy tay ôm lấy mông , tay đè chảy mồ hôi ròng ròng ở sau lưng, sau đó liền đem bám chặt vào người mình, mượn lúc ướt át mà xâm nhập vào nơi cấm địa khít khao kia.

      Nhậm Tư Đồ thét lên co bụng lại, muốn đẩy ra ngoài nhưng cả người bị ôm lấy, chỉ có thể để mặc ở bên trong cơ thể tùy ý suồng sã, rong
      ruổi.

      lâu rồi đụng vào , nên mới bắt đầu trở nên kịch liệt, tận tình mà hưởng thụ. Nhậm Tư Đồ bị mạnh mẽ đánh chiếm chịu nổi, run giọng : “ nên.”, thân thể lại tự chủ được mà mềm nhũn ra, nằm ở người , mặc cho hành động.

      Tiếng va chạm, còn có…tiếng nước chảy vang lên, làm cho Nhậm Tư Đồ hận che được lỗ tai của mình, nhưng thực tế hai tay của chỉ có thể vô lực nắm quyền chống đỡ ở trong lòng , cả người lắc lư ngừng.

      ôm lật người lại, trong nháy mắt lại nắm quyền chủ động, các vị trí thân thể tự chủ mà co rút lại, duy nhất chỉ có nơi đó là mở rộng ra, để cho nặng nề tấn công từng phát, từng phát.

      Rốt cuộc kết thúc lúc nào Nhậm Tư Đồ cũng còn hơi sức đâu mà quản, duy nhất chỉ còn nhớ nằm trong hõm vai của . Cảm nhận yên bình khi da thịt hai người kề sát nhau. Nhậm Tư Đồ dần dần khôi phục tinh thần, mà đầm đìa mồ hôi, đưa tay sờ sờ giọt mồ hôi ở dưới tai nghe thấy cười tiếng, sau đó quay đầu nhìn , ánh mắt mê mang hỏi: “ tắm chứ?”

      liền ôm lấy , để hai chân kẹp chặt vào eo mình, lấy đúng tư thế này mà xuống giường về phía phòng tắm, nhưng bước chân tới phòng tắm của liền chậm lại. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn có thể đoán được vì sao bước chân của bỗng nhiên chậm lại, bởi vì thân thể hai người dán chặt với nhau, , vậy mà lại có phản ứng…

      Lúc Thời Chung đặt Nhậm Tư Đồ xuống suy nghĩ muốn chết cũng có trong đầu . vội vàng kéo tay lại, sợ hãi ngửa đầu lên nhìn : “Nghỉ lát…”

      vậy mà cũng đồng ý gật đầu cái.

      Nhưng hình như, muốn ‘Nghỉ lát’ cùng với là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

      Người kia nghỉ ngơi, nhưng ngón tay chút cũng có ngừng hoạt động.

      Lưng Nhậm Tư Đồ bị chống lên cửa phòng ngủ, cảm nhận được ngón tay linh hoạt của ở chỗ tư mật của hoạt động kịch liệt, đè nén tiếng hét chói tai, chỉ có cảm giác thân thể vô cùng ẩm ướt, từng giọt chất lỏng rơi lên sàn nhà.

      rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng, liền liếm lỗ tai của , dùng họng trầm thấp trí mạng kề bên lỗ tai Nhậm Tư Đồ mà : “Em nghỉ đủ rồi sao?”

      Ngón tay vẫn còn tà ác mà hoạt động, nhưng vẫn còn giả mù sa mưa, giả vờ hỏi : có thể …….. Nhậm Tư Đồ nằm ở trong ngực khẽ gật đầu.

      Thời Chung cười lên tiếng, nhưng bởi vì tràn đầy dục niệm mà trở nên hấp dẫn vô cùng, Nhậm Tư Đồ gục ở bờ vai có sức mà động đậy, vì bị trêu đùa đến cực hạn mà thần kinh trở nên nhạy cảm. cảm nhận được ngón tay di chuyển ở trong nơi mềm mại ấy rồi thong thả rút ra ngoài, cần nghĩ cũng có thể biết ngón tay lúc này ướt đến mức nào, thế nhưng, còn muốn đem ngón tay nâng lên trước mặt , ở trước mặt mà mút lấy từng giọt chất lỏng chảy xuống từ đầu ngón tay.

      Người đàn ông này thích làm cho xấu hổ mặt đỏ đến mang tai, mà hứng thú tệ hại này càng ngày càng có khuynh hướng nghiêm trọng hơn. Nhậm Tư Đồ nhịn được mà cắn lấy bả vai , nhưng lại đưa tay nâng đầu lên, muốn nhìn , để dễ dàng hôn . Vừa hôn vừa tha nơi chặt chẽ kia, mượn vẻ trươn trượt kia mà muốn tiến quân vào thần tốc.

      Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nhón chân lên mà phối hợp, nhưng vẫn cảm thấy chỉ chống ở bên ngoài cửa động mà chưa hề có ý muốn tiến vào, muốn lùi ra phía sau trốn tránh nhưng bởi vì bàn tay vẫn đặt mông giữ lại. Hai chân Nhậm Tư Đồ dường như có chút mỏi, thể chịu nổi trọng lượng của thân thể mà muốn trượt xuống theo cánh của đột nhiên bị giữ lại. Cánh tay vững chắc của đem chân vắt qua tay mình, cả người bị cố định vách cửa thể nào chuyển động. Mà thân thể lúc này vô cùng khó chịu khi được thỏa mãn chỉ có tiếng khóc nức nở ngâm nga.

      Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ nhè : “Cốc cốc.”

      “……”

      Thời Chung chợt dừng hành động của mình lại.

      Nhậm Tư Đồ gắt gao cắn bả vai dám phát ra chút thanh nào.

      đợi tiếng người ở bên trong đáp lời, bên ngoài vang đến tiếng thanh mở cửa. Mặc dù cửa được khóa trái nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn khỏi cảm thấy căng thẳng, đem bả vai cắn đau Thời Chung liền điều chỉnh hô hấp: “Ai vậy?”

      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đáp lại: “Là con. Tầm Tầm.”

      “Sao…sao vậy?”

      Tầm Tầm lại đáp: “Con nghe thấy tiếng chuột cào cửa.”

      Con chuột…..cào cửa.

      Thời Chung nhìn người núp trong ngực mình, người phụ nữ này dám ngẩng đầu lên, biết nên làm thế nào cho phải.
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 59

      Hai người đứng bên trong biết phải làm sao Tầm Tầm muốn mở cửa vào. Bởi vì khóa trái, nên Tầm Tầm thể nào mở của vào được, phát ra tiếng "Cùm cụp cùm cụp" chói tai.

      Tư Đồ thể tiếp tực làm con rùa đen rúc đầu, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Thời Chung, biết làm sao, tròng mắt Thời Chung suy tư chốc lát, lặng lẽ đặt xuống, Tư Đồ chỉ cảm thấy thân thể bẫng, hai chân cũng xụi lơ, cứ như vậy dọc theo chân tường ngồi xỗm đất, sau đó chỉ nghe thấy tiếng chỉnh trang lại quần áo.

      Tư Đồ hiểu ngửa đầu, người Thời Chung có quần tây cùng áo sơ mi, xem ra chuẩn bị và mặc quần áo xong hết rồi, hơi vén vén tóc ra sau, Thời Chung lại ở trước mặt mở cửa phòng ra.

      Tư Đồ nhất thời hoảng sợ trợn to cặp mắt, mắt thấy cửa phòng bị Thời Chung kéo ra khe hở, cả Tư Đồ biết lấy hơi sức ở đâu ra, đột nhiên giơ tay lên bắt được cánh tay của , trừng mắt nhìn ý hỏi: ! mở cửa làm gì! !

      Thời Chung vỗ vỗ mu bàn tay trấn an , đẩy tay của ra, lại đem cửa phòng kéo ra chút, cứ như vậy lắc mình ra khỏi gian phòng , thuận tiện đem cửa đóng lại.

      Tư Đồ lặng lẽ núp sau lưng cửa, dám thở mạnh. Bên tai truyền tới giọng của hai người, hỏi đáp.

      Tầm Tầm : "Con chuẩn bị tiểu chút, lại nghe thấy tiếng‘ kẽo kẹt kẽo kẹt ’, sợ hết hồn."

      Thời Chung nhịn được cười khẽ, hỏi: "Có phải bị sợ đến nỗi dám tiểu luôn hay ?"

      Tầm Tầm gấp gáp phủ nhận: "Mới có!" Lời vừa xong, lời tiếp theo lại đem mình bán , cẩn thận từng li từng tí hỏi Thời Chung: "Vậy ba có thể dẫn con tiểu được ?"

      Thời Chung lại cười chút, đặc biệt khẳng khái dũng hậu thuẫn: ", ba dẫn con vệ sinh."

      Sau đó tiếng bước chân liền cách xa cửa phòng, Tầm Tầm mang theo sợ hãi lên tiếng hỏi. từ chỗ xa xa truyền vào trong tai Tư Đồ: " phải là con chuột?"

      "Vậy chắc là do gió hổi làm cử sổ đập vào thôi, ở đây làm sao có chuột được chứ?" Thời Chung vừa vừa giải thích với Tầm Tầm.

      "Ah. . . . . ." Tầm Tầm rốt cuộc thở phào nhõm.

      Tư Đồ cảm giác phải?

      Nhưng vào lúc này, Tầm Tầm lại hỏi: "Đúng rồi, Tư Đồ đâu?"

      " ấy à, ngủ rồi." Thời Chung dối với đứa bé, trong giọng chút sơ hở.

      Bây giờ Tư Đồ núp sau cánh cửa cũng chỉ có thể tiếp tục núp thôi, thở cũng dám thở mạnh.

      Chờ Thời Chung trở về phòng, Tư Đồ dùng chăn quấn mình thành đoàn rúc giường, Thời Chung vừa lên giường liền đem nhốt lại trong ngực: "Ngủ thiếp sao?"

      "Uhm. . . . . ." Tư Đồ miễn cưỡng đáp tiếng.

      Thời Chung nhếch môi cười: " dối là phải tiếp nhận trừng phạt."

      Vốn dịu dàng ôm tay của , đột nhiên liền cậy mạnh, níu lấy góc chăn xé ra, đảo mắt cả chăn liền bị vén rơi xuống cuối giường, Tư Đồ chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, nhưng rất nhanh lửa nóng từ thân thể thay thế, che kín lại.

      Tư Đồ để cho
      dính vào, cầm lấy tay , để cho làm bậy. Người đàn ông này thấy cường có hiệu quả, đổi sắc mặt khác, dùng bộ mặt đáng thương như chú chó , cọ cọ vai : “Nửa đường dừng lại rất đau đớn, bác dĩ, xin hãy lấy thái độ bác sĩ là cha mẹ ra .”

      Tư Đồ nhéo chop mũi chế nhạo : “Bác sĩ làm như vậy là vì muốn tốt cho , tránh cho đến lúc đó động tĩnh quá lớn, Tầm Tầm lại tới gõ cửa, làm cho bị thương lần nữa.”

      lần này khôn có dùng sức nhiều, tiếp tục giữ vững giả bộ đáng thương: “Bác sĩ, đây cũng phải hoàn toàn vì thỏa mãn tư dục bản thân, ra tính toán khi kết hôn có đứa bé, đương nhiên là muốn thừa dịp này cần lỗ lực nhiều rồi. Huống chi, đến lúc trong nhà có hai đứa trẻ, tâm tư bà xã của khẳng định đặt ở người , tại nỗ lực, nắm chặt thời gian hưởng thụ thế giới hai người nhiều chút, phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện hay sao?”

      Từ Đồ “xì” tiếng bật cười, lúc này nhân vật nào đó nổi điên nổi nữa: “ trở nên tội nghiệp như vậy từ khi nào?”

      Thời Chung nhún nhún vai: “Hết cách rồi, ai biểu em thích cái giọng này chứ?”

      “Em thích sao?” Từ Đồ sờ sờ mặt mình, bị trêu chọc cười đến cơ mặt sắp căng cứng, cũng mạnh miệng phủ nhận, chánh liễu chánh kiểm sắc, “ thích con là con sao?”

      Thời Chung vẫn cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ chút, “Con .” Cuối cùng lại bổ sung, “ và Tầm Tầm cũng thảo luận qua rồi, theo ý của cậu nhóc, nếu như là em trai, nhóc ấy nhất định ‘quản giáo’ kỹ, nếu như là em , vậy nhóc nhất định chăm sóc tốt.”

      “Chuyện này cũng có thể thảo luận cùng Tầm Tầm được sao?”

      Thời Chung lại nhún nhún vai.

      Từ Đồ suy nghĩ chút cũng thế, chuyện cưới cũng có thể thương lượng cùng Tầm Tầm……..Quả nhiên đàn ông đều cùng bọn.

      Thấy như vậy, Thời Chung hỏi: “ lẽ em thích con .”

      thấy nghĩ chuyện khác xuất thần như vậy nên hiểu lầm. Tư Đồ đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian giải thích: “Muốn chứ.”

      Nhưng nghĩ cũng thích như , chỉ thấy trong mắt của cất giấu hài lòng, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Muốn, vậy càng phải nắm chặt thời gian.”

      Nắm chặt thời gian…..”Làm gì?”
      Thời Chung trả lời vấn đề này của , lại có điều ngụ ý mà nhíu mày nhìn Tư Đồ, trực tiếp dùng hành động trả lời, muốn làm cái gì.

      Từ Đồ bị an loay hoay thành tư thế nằm nghiêng, nhu nhu cuộn tại nơi đó, tay của vòng qua phía trước tới đừ lại bụng của , thoáng nhìn về phía sau, Tư Đồ là được nâng vểnh mông, bộ dáng ta cần ta cứ lấy.

      nằm nghiêng ở sau lưng , lúc trước ướt át, từ từ chen vào.

      Tư Đồ có chút sợ phía trước tránh né, liền từng chút từng chút hôn lên sống lưng trần của , để buông lỏng: “Yên tâm, dịu dàng.”

      được là làm được, hề giống như trước tùy tính thô lỗ nữa, chỉ là vào đến nơi cực sâu, thong thả ung dung xay nghiền, tần số này Tư Đồ còn tiếp nhận được, thỉnh thoảng hừ ra tiếng thoải mái ngâm nga tiếng, nhưng dần dần lại ngại, bản tính chinh phục của người đàn ông cũng biết bất giác lộ ra từ lúc nào, thân thể còn hợp với, thế nhưng lại biết dùng cách gì, đem thân thể nâng lên, Từ Đồ hiểu mình tại sao lại xui xẻo hồ đồ quỳ gối nơi đó, cũng còn thời gian, còn hơi sức tìm hiểu, toàn bộ suy nghĩ chỉ có thể dùng để cảm thụ, hai đầu gối mình vốn khép lại bất tri bất giác bị tách ra, dán chặt ở sau lưng , liều mạng dong ruổi ra vào.

      Mà khi Tư Đồ bị hung ác đảo đến cơ hồ hồn bay phách tán, suy nghĩ sâu xa thê lương chịu đựng như muốn bật thốt lên thét chói tai, lại nhin được lấy tay chống tủ đầu giường, thế nhưng lại giễu cợt : “Làm vậy đừng có trách nhé, đến lúc đó Tầm Tầm nghe con chuột quậy phá lại chạy sang đấy.”

      Tư Đồ cắn răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn , nhưng ánh mắt đầy nước, chút sức lực đe dọa cũng có.

      Tư Đồ bị hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, lại đột nhiên ràng ý thức được, sau này mình thể tin tưởng cái gi “ dịu dàng”, chuyện hoang đường rồi.

      Ở nơi này phong tình muốn hương thơm ở bên trong, đè nén rên rỉ mà từ từ trở nên thô thở gấp, hoàn toàn có ai chú ý tới điện thoại trong túi xách Tư Đồ, yên lặng rung rung hồi. Màn hình điện thoại di động cũng theo đó sáng rồi lại tối.

      “Nghe em phải kết hôn, chúc mừng em!”

      Tin nhắn từ Tưởng Lệnh Thần.
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 60.1:

      Edit: Thiên Kết

      “Nghe em sắp kết hôn, chúc mừng nha.”

      Vào giờ phút này Tưởng Lệnh Thần đứng bên quầy rượu ở Tưởng gia, ta ở bên quầy rượu mà nhắn tin, sau đó đem điện thoại cất vào túi.

      nhạc đinh tai nhức óc vẫn còn tiếp diễn, mà người ngồi bên cạnh ta là Thẩm Thấm say mèm, Tưởng Lệnh Thần búng ngón tay, người phục vụ lập tức làm cho ta ly rượu nữa.


      Tưởng Lệnh Thần uống hớp, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thấm nằm gục quầy bar, thấy miệng của ta vẫn ngừng cái gì đó, ta khỏi cúi đầu xuống gần để nghe, quả nhiên người phụ nữ này câu nào ra cũng liên quan đến Thời Chung.

      phải chia tay sao, tại sao lại đột nhiên cầu hôn chứ?”

      “Đừng kết hôn………”

      “Đừng cưới ta…….”

      Trong miệng ta chính là ba câu này, Tưởng Lệnh Thần sớm nghe dưới mười lần rồi. Tâm tình ta gần đây tốt chút nào, mặc dù đơn kiện được rút, nhưng vẫn bị cha già cấm cửa, chỉ có thể ở thành phố B mà đợi. Đầu hè chính là lúc có thời tiết thích hợp nhất để vui chơi, năm ngoái vào lúc này ta cùng với đám bạn xâu xa bao du thuyền, kèm theo cả mười bảy mười tám nữ minh tinh du ngoạn ở biển, về phần năm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Tất cả đều do người phụ nữ trước mặt này làm hại ta.

      Mà tối nay ta lại ngoan ngoãn ở nhà chơi game nhập vai, được nửa chừng nhận được điện thoại: “Cái con bé tiếp thị bia kia lại đến chỗ của chúng ta uống rượu, có cần gọi vài người đến tiếp đãi ta ?”

      Tưởng Lệnh Thần lập tức lên tiếng ngăn đám bạn xấu xa kia lại: “Cậu có phải là đàn ông vậy? Cút chỗ khác , đừng động vào ta.”

      Bọn bạn xấu cười toét miệng cúp điện thoại.

      Tưởng Lệnh Thần lại lần nữa đeo mắt kính, cầm

      Bảng điều khiển chơi tiếp, suy nghĩ còn ở chỗ này nữa rồi, ta càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó đúng, cuối cùng mới gỡ mắt kính ra, cầm chìa khóa xe, ra khỏi nhà.

      tại những người ra vào quán rượu đều là loại người mặt người dạ thú, Tưởng Lệnh Thần nhanh chóng đánh gục hai người thanh niên bảo vệ thèm xếp hàng mà nghênh ngang trực tiếp vào trong liền được quản lý kính cẩn lễ phép mời vào quầy rượu, ở chỗ xếp hàng ngoài cửa vẫn còn có mấy khỏi hướng mắt nhìn về phía Tưởng Lệnh Thần.

      Ánh mắt Tưởng Lệnh Thần cũng nhìn ngó lung tung, người quản ;ý liền dẫn ta đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      Mới tới cửa phòng làm việc liền nghe tiếng hét chói tai của phụ nữ. Tưởng Lệnh Thần kịp hõ cửa mà trực tiếp đạp cửa phòng vào.

      Nhất thời ta nhìn thấy ghế salon có hai người tựa như dây leo, trong nháy mắt trở nên bất động, hai cặp mắt nhất thời nhìn về Tưởng Lệnh Thần ở ngoài cửa.

      Tên bạn xấu xa cùng với tình nguyện làm chuyện ấy, cho nên Tưởng Lệnh Thần sớm buông bỏ thấp thỏm trong lòng, hướng vền phía hai người vẫn còn choáng váng, hất cằm lên : “Hai người cứ tiếp túc.” ta bình tĩnh đến mức giống như người vừa nãy đạp cửa vào phải là ta.

      xong liền kéo cửa đóng lại.

      Nhưng lại thoáng nghĩ đến chuyện còn chưa kịp hỏi, Tưởng Lệnh Thần lại đem cửa mở ra: “ bé tiếp thị bia kia đâu rồi?”

      bé tiếp thị bia đâu rồi, vẫn còn ở dưới tầng tự chuốc say bản thân.

      Tưởng Lệnh Thần cảm thấy bé này biết cân nhắc, trước kia trả đũa ta như vậy, ta còn chưa có tính sổ với , hôm nay lại còn dám uống say như thế, ngay cả ta cũng nhận ra, còn chưa tính đến nhìn uống cái rượu trái cây rẻ tiền mà có thể uống thành bộ dạng như vậy. Tưởng Lệnh Thần đoạt lấy bình rượu nếm thử miếng rồi đặt xuống, rồi người phục vụ đổi cho ly rượu cho bản thân.

      Kết quả là người phụ nữ này sau khi uống xong liền che miệng lảo đảo chạy phun, Tưởng Lệnh Thần cảm thấy tức giận.

      Nhưng mười lăm phút qua mà chưa thấy ta quay lại, Tưởng Lệnh Thần cũng uống xong hai ly rượu nhìn sang chiếc ghế bên cạnh vẫn còn trống, nhịn được nữa liền gọi phục vụ lại hỏi: “ vào phòng vệ sinh nữ xem chút, ngồi ở đây có phải ói hay , đừng làm cho ấy chết ngạt ở bồn cầu.”

      Cái cầu này đối với phục vụ có chút kỳ lạ, nhưng người phục vụ vẫn làm.

      ta dõi mắt nhìn cả quán bar này, mặt mộc trang điểm, đúng là tìm ra người thứ hai. Quả nhiên chỉ chốc lát sau người phục vụ quay trở lại: “Tưởng tiên sinh, tôi đem vị tiểu thư kia đưa đến phòng nghỉ.”

      Tưởng Lệnh Thần nổi tiếng tính khí kỳ quái, tại cũng them giải thích lời nào mà chỉ trích người phục vụ: “Ai cho đem ấy tới phòng nghỉ ngơi?”

      “…”

      Quán rượu mở ra biết các công tử thỉnh thoảng tới chỗ này tiêu dao, vì vậy cố ý xây dựng phòng nghỉ ở tầng cùng, đây là nơi để cho mọi người thư giãn với bàn bida lỗ, cùng với vài brit. Mặc dù bé tiếp thị bia kia thể so sánh với những ở đây, cả người mặc mộc trang điểm, nhìn vô cùng nhạt nhẽo như nước lọc, nhưng ngộ nhỡ lại bị vị công tử nào mù mắt nhìn trúng, đói bụng mà ăn quàng, phải là dê bị đưa vào miệng cọp sao?

      Tưởng Lệnh Thần vội vàng chạy lên phòng nghỉ, phòng nghỉ to như vậy nhưng lại hề có bóng dáng hiểm ác nào, nơi này chỉ có mình bé tiếp thị bia dựa lưng vào ghế salon mà ngủ, cả người co rúc thành cục.

      Tưởng Lệnh Thần lại gần bên cạnh nghe thấy giọng nghẹn ngào của , bả vai cũng khẽ run rẩy, quả nhiên nhìn thấy nước mắt mặt .

      Uống say khóc, khóc xong uống nữa, đúng là loại phương thức để phát tiết. Chuyện tình cảm nam nữ trước nay vẫn coi trọng chuyện tình nguyện, gặp nhau cũng có lúc chia tay, Tưởng Lệnh Thần sớm chịu được mà nhíu mày, đến nông nổi này sao? Vì người đàn ông liền cần đến mặt mũi…

      Trong đầu ta tràn ngập khinh bỉ, nhưng cũng khẽ nổi lên vị chua, Tưởng Lệnh Thần nhịn được mà đưa tay lau nước mắt cho , cuối cùng buông bả vai ra, để tiếp tục núp trong góc tường khóc mình.

      nên nghĩ mình là người may mắn vì tránh được tai kiếp. ngu ngốc.”

      Tưởng Lệnh Thần ném ra câu như vậy, cũng mong rằng nghe được, mà cũng nghe được, uống say cũng chỉ biết khóc, làm ồn là rất tốt rồi, dù sao cũng vừa mới ra câu “Đừng kết hôn”, “Đừng cưới ta” cũng được lắm…
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 60.2:

      Edit: Thiên Kết

      Sáng sớm hôm sau Nhậm Tư Đồ nhận được tin nhắn ngắn gọn thể giải thích được như vậy.

      Chỉ là từ miệng Tưởng công tử nghe được hai chữ “Chúc mừng”, sao cảm thấy khó chịu giống như nhận được thư đe dọa, Nhậm Tư Đồ nhịn được mà xóa cái tin nhắn này .

      Ngoại trừ Tưởng Lệnh Thần đáng ghét gửi tin nhắn chúc mừng còn có Tôn Dao cũng nhắn tin, Nhậm Tư Đồ quay đầu liếc mắt lại nhìn người còn nằm lỳ giường ngủ say, Thời Chung—hình như đây là lần đầu tiên dậy sớm hơn , nghĩ đến những ngày qua chắc có lẽ quá mệt mỏi.

      Nhìn lại những vết do cào mà ửng đỏ lên trong lòng Nhậm Tư Đồ yên lặng bổ sung thêm câu: tối hôm qua cũng quá mệt mỏi rồi.

      muốn đánh thức Tôn Dao dậy cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ có thể đọc tin nhắn của

      “Tối nay mình muốn quấy rầy hai người các cậu, nhưng mà, hai người các cậu cũng nên kiềm chế, tối nay mình ngủ ở khách sạn, sáng sớm mai tới tìm hai người, nhớ để cho vị hôn phu của cậu thanh toán tiền khách sạn cho tớ, còn phải cho tớ thêm bao lì xì 9999 nha, thiếu đồng tớ cũng nhất định gả cậu .”

      Nhậm Tư Đồ vừa đọc vừa cười rồi đặt điện thoại trở lại mặt bàn, sau đó liền rơi vào vòng tay ở phía sau, người sau lưng sớm tỉnh ngủ, giọng lười biếng nhu hòa tiến vào trong lỗ tai của Nhậm Tư Đồ: “Em ở chỗ này cười toe toét mình cái gì vậy?”

      Nhậm Tư Đồ quay người lại liền đối mặt với cặp mắt dài hẹp của Thời Chung. có cười toe toét sao? Nhậm Tư Đồ sờ sờ khóe miệng—cười toe toét cười toe toét , dù sao trước mặt cũng cần giữ gìn hình tượng.

      Thời Chung lại gần muốn hôn , lại bị đưa tay ra đẩy bả vai rồi : “ mau rửa mặt , Tôn Dao có lẽ sắp tới đây rồi.”

      ấy tới đây làm cái gì?” Thời Chung có vẻ vui lòng.

      “Hôm qua ấy cố tình từ trường quay chạy về, đáng tiếc là bỏ lỡ kiện chính, phải cho ấy bao lì xì tiền làm mai để đền bù.”

      Thời Chung cười hớn hở gật gật đầu cái, suy nghĩ chút rồi : “Vậy cho ấy hai bao lì xì, em ấy hôm nay đừng tới quấy rầy chúng ta.”

      xong liền khiêng đí tới phòng tắm: “, rửa mặt.”

      Nhậm Tư Đồ liền vội vàng né tránh, đem vào phòng tắm chỉ đơn thuần là rửa mặt? Nhậm Tư Đồ bày tỏ thái độ mình rơi vào bẫy, đưa cánh tay ra chống lên người , cho đến gần mình: “ phải rất mệt sao?”

      “Thời phu nhân dậy sớm, tinh thần sảng khoái như vậy, nào dám là mệt mỏi?”

      Lúc này sức lực chống đỡ của dần dần bị hóa giải, giữ chặt cổ tay của , kéo vào trong lồng ngực mình.

      tay khác cầm lấy diện thoại của giơ đến trước mặt, vừa mở khóa vừa hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”

      “0901”

      Tay Thời Chung bấm mã số bỗng dừng tay, ngạc nhiên nhìn : “ phải là 1217 sao? Em đổi lúc nào vậy?”

      Nhậm Tư Đồ nheo mắt nghi ngờ, nhịn mà nhìn đánh giá lượt từ xuống dưới: “Làm sao biết là 1217?” Mà: “…….. biết 1217 rồi còn hỏi làm gì nữa?”

      Thời Chung nhún vai cái: “Nghe Tôn Dao , em cùng với Thịnh Gia Ngôn lấy ngày giỗ chú chó hai người nuôi làm mật mã, nếu như vậy, nên tình nguyện giả vờ biết chuyện này.”

      Lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ thấy người đàn ông này thẳng thắn như thế nên nhất thời có chút dở khóc dở cười.

      Thời Chung cũng ngại mất mặt liền hỏi tiếp: “Vậy….0901 có ý nghĩa là gì?”

      Lúc này Nhậm Tư Đồ có chút muốn mà lại thôi, thận trọng từng li từng tí ngước mắt lên nhìn cái: “Éc……Em nhớ đầu tiên nhìn thấy em trong ngày tuyết rơi kia là ngày bao nhiêu, nhưng ra lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau chính là ngày nhập học năm lớp mười —đúng là ngày chín tháng , số này cũng đặc biệt dễ nhớ, nên đem đó thành ngày kỉ niệm gặp mặt.”

      Thời Chung dở khóc dở cười, làm bộ lườm cái: “Em tùy tiện chọn ngày làm ngày kỉ niệm như vậy sao?”

      Nhậm Tư Đồ bĩu môi.

      Thôi……Bây giờ cũng phải là lúc truy cứu cái vấn đề thời gian, Thời Chung đứng yên lặng khó hiểu, rồi : “ tính toán món nợ này với em sao đây?” Vừa với vừa gọi điện cho Tôn Dao : “Bà mai, hôm nay tôi còn rất nhiều món nợ cũ chưa kịp tính toán với Nhậm Tư Đồ, ngày hôm nay chắc cũng đủ, cho nên hôm nay tiện tiếp đãi , hôm khác tôi cho hai bao lì xì coi như bồi thường.”

      Vừa vừa quên quăng cho Nhậm Tư Đồ cái nhìn đầy ngụ ý. Nhậm Tư Đồ bị lôi kéo dĩ nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt của , ánh mắt này làm cho khỏi sợ hãi: cả ngày cũng đủ…..giọng điệu lớn…….

      Thời Chung từ từ đem điện thoại để lại bàn, chưa đầy giây sau bổ nhào về người của Nhậm Tư Đồ làm cho khóc ra nước mắt nhưng đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, giải thoát cho

      Tôn Dao trở về.

      Lúc này bàn tay nắm điện thoại của Thời Chung còn chưa kịp rút về, do dự biết có nên nhận điện thoại hay , suy nghĩ chút liền quyết định nhấn nút trả lời điện thoại của Tôn Dao.

      giây kế tiếp Thời Chung liền nghe thấy “Tin dữ”: “Éc……. xin lỗi, tôi đến cửa rồi.”

      Giọng của Tôn Dao vừa ngừng Thời Chung cùng với người phụ nữ ở trong ngực nhịn được bốn mắt nhìn nhau, lúc này bên ngoài cửa phòng ngủ cũng vang lên

      tiếng chuông cửa dễ nghe-

      “Leng keng.”

      ***

      Tôn Dao đứng ở ngoài cửa đợi lát có người tới mở cửa, nhưng hiển nhiên, Tôn Dao biết mình lúc này được hoan nghênh. Tôn Dao hướng về phía Thời Chung đứng ở bên trong cửa biết mà còn hỏi: “Xem ra tôi tới đúng lúc nha.”

      Cả khuôn mặt người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt ràng như cảnh báo Tôn Dao, thức thời mau rời ngay lập tức cho tôi.

      Nhưng Tôn Dao căn bản coi trọng cảnh báo của , nhàn nhã từ trong túi xách của mình lấy ra quyển hộ khẩu, ở trước mặt Thời Chung mà đong đưa: “Chẳng qua là tôi mang cái này tới cho .”

      Thời Chung nhận lấy hộ khẩu, hơi ngẩn người, sau đó giương mắt nhìn về phía Tôn Dao, tuy vẫn lời nào, nhưng mắt nhìn Tôn Dao khách khí hơn gấp trăm lần.

      Tôn Dao cười hả hê tiếng, khách khí đổi dép vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống vừa đúng lúc nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở trong phòng ngủ ra.

      Nhậm Tư Đồ còn chưa lại gần Tôn Dao Tôn Dao đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó đưa tay ché mắt lại: “Mau, cậu mau đem chiếc nhẫn kia cất , mắt mình sắp bị nó chói mù mắt rồi.”

      hổ là diễn viên, ấy làm như bị chiếc nhẫn làm cho chói mắt đến mức mở mắt được, đến điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng giống y như , Nhậm Tư Đồ bật cười về phía Tôn Dao.

      Tôn Dao nhìn chiếc nhẫn trứng chim bồ câu, đột nhiên thay đổi giọng, hướng về phía người còn đứng ở cửa, la lớn lên câu: “Tôi hối hận rồi, bao lì xì của bà mai tôi phải thêm con số chín, là 99999.”

      Nhậm Tư Đồ nhanh chóng ngăn lại.

      Thời Chung vốn bởi vì bị Tôn Dao đột nhiên tới mà mất hứng nên Nhậm Tư Đồ biết Tôn Dao có nhận được bao lì xì của nữa.

      Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ dùng ánh mắt khẩn trương ý bảo đừng làm loạn nữa, giả vờ dùng ánh mắt đặc biệt thất vọng nhìn Nhậm Tư Đồ: “Còn cậu, cũng chưa có gả đâu, mà mắc chứng sợ chồng rồi hả? Hơn nữa, lần này mục đích của tớ tới đây cũng phải là đòi lì xì mà là muốn đưa hộ khẩu tới, ta còn phải khách khí bưng trà rót nước cảm tạ tớ mới đúng.”

      Nhậm Tư Đồ còn chưa phản ứng kịp: “Cái gì mà hộ khẩu?”

      Nhậm Tư Đồ vừa xong liền thấy Thời Chung vào phòng khách, mặt đúng là biểu giống như Tôn Dao , mặc dù tỏ ra ân cần lắm nhưng giọng cũng hết sức khách khí: “Em muốn uống gì? Trà hay cà phê?”

      Nhậm Tư Đồ khiếp sợ nhìn Thời Chung, Tôn Dao hả hê hướng về phía Nhậm Tư Đồ chau mày trả lời Thời Chung: “Cà phê.”

      Thời Chung lập tức quay đầu vào phòng bếp, chỉ là lúc trước còn cực kỳ hoan nghênh người khách này mà lúc này lại pha cà phê.

      Cho đến khi bóng dáng của Thời Chung biến mất ở cánh cửa bếp, Tôn Dao mới giải thích cho Nhậm Tư Đồ: “Tớ cảm thấy người làm việc hiệu quả như ta cầu hôn thành công cho nên cần dùng đến hộ khẩu, cho nên tớ thuận tiện ghé qua nhà cậu, mang hộ khẩu của cậu tới đây.”

      “…”

      Nhậm Tư Đồ phản ứng chậm mất nửa giây, chưa kịp phát biểu bất kỳ quan điểm gì với lần này, Tôn Dao liền cất giọng hỏi Thời Chung: “Đúng rồi, chừng nào hai người đăng ký?”

      Thời Chung ở trong phòng bếp pha cà phê cũng quay đầu lại mà đáp: “Ngày mai.”

      Ngày mai???

      Đây có phải là hiệu suất quá hay ?

      Nhậm Tư Đồ sau khi nghe thấy liền giống như rời vào sương mù.

      Nhưng hiển nhiên Thời tiên sinh cũng chỉ khẩn trương ở mỗi việc đăng ký, rất nhanh sau đó Thời Chung liền bưng hai ly cà phê ra ngoài, để bàn trà trước mặt Nhậm Tư Đồ cùng với Tôn Dao.

      Nhậm Tư Đồ vẫn còn trừng mắt nhìn , lên tiếng mà hỏi: ngày mai? chắc chắn chứ?

      dâu bên cạnh vẫn còn trong bộ dáng ngây ngô làm cho Thời Chung nhịn được mà cười, nhìn cái đồng hồ treo tường, rồi mới ngồi xuống cạnh Nhậm Tư Đồ, bàn tay cũng tự nhiên mà đặt lên eo , rồi chỉ chỉ vào mũi cái: “A đúng rồi, quên cho em, hai giờ nữa có người đến lấy số đo của em. Ngày mai đăng ký, sang tháng tổ chức hôn lễ, hôm nay sau khi lấy số đo xong gửi Paris, tháng sau vừa đúng có thể lấy áo cưới của em về.”

      “…”

      “…”

      “Cái người này…” Nhậm Tư Đồ tại chỉ có thể như vậy rồi cũng chỉ có thể thêm: “… Làm việc rất có năng suất.”

      “Thế nào?Em nghĩ nhanh như vậy danh chính ngôn thuận làm vợ ?”Thời Chung cười chế nhạo .

      Tôn Dao ngồi bên cạnh chà mạnh hai cánh tay để tránh cho trận buồn nôn do cử chỉ thân mật của hai người xem ai là gì kia rồi đứng lên: “Tới xem Tầm Tầm. ở chỗ này chịu kích thích nữa, các người từ từ mà tận hưởng.”
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 61.1:

      Tư Đồ cũng nhịn được muốn cảm thán, làm việc có hiệu suất cao như vậy, làm cho người ta thoải mái vừa lòng.

      an bài tất cả mọi chuyện giỏi như vậy, cảm thấy dâu của cần cái áo cưới xinh đẹp độc nhất, liền có người của công ty áo cưới tới cửa phục vụ, đo may cho Tư Đồ, báo cho Tư Đồ chỉ cần thanh thản ổn định chờ đợi lúc may xong áo cưới là được.

      hy vọng dâu của vào ngày kết hôn bởi vì mệt mởi mà ngừng kêu khổ, liền an bài tất cả mọi chuyện, Tư Đồ chỉ cần ăn ngon ngủ yên là tốt, nhận được điện thoại của chỉ cần mang theo hộ khẩu ra cửa là được, cần xếp hàng, đến cục dân chánh liền trực tiếp lên lầu điền đơn, chụp hình, ký tên, đóng dấu.

      Trong phút chôc nhận giấy kết hôn kia, Tư Đồ nhìn mình trong hình bởi vì tâm tình quá mức phập phồng nên nụ cười cương hết mặt, ngước mắt xem tấm ảnh chút, nụ cười nhàng khoan khoái chấp nhất với Thời Chung, cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho trong lúc bất chợt cảm thấy có chút chân , nhưng loại cảm giác này. . . . . . ít cũng tệ.

      Vì hôm nay Tư Đồ đăng ký kết hôn nên xin nghỉ ngày, Tầm Tầm lại có tiết, nhưng đứa này lại muốn tận mắt thấy cảnh tình sử của hai người, nháo chịu học, muốn cùng cục dân chánh, Tư Đồ cũng thể cưỡng qua Tầm Tầm, đem Tầm Tầm đến cục dân chánh.

      Mà khi Tư Đồ cùng Thời Chung cầm giấy hôn thú ra, Tôn bí thư cùng với Tầm Tầm ngồi ghế dài chờ bên ngoài—— Tôn Dao thể đến được, Tầm Tầm lại muốn theo tới, Tư Đồ sợ mình tới chỗ đăng ký loay hoay có cách nào chăm sóc Tầm Tầm, liền muốn tìm người đến giúp đỡ coi chừng Tầm Tầm, mà tâm tư của căn bản nghĩ đến muốn tìm Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ, Tầm Tầm ngây thơ vô tội liền chủ đề nghị với Thời Chung: "Gọi chú Gia Ngôn tới giúp tay được ?" Ba chân dài muốn nhân cơ hội này hỏi ràng chú Gia Ngôn trong suy nghĩ đứa bé rốt cuộc có địa vị gì, Tầm Tầm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên trả lời như thế nào: "Tôn Dao , chú Gia Ngôn là nam tri kỷ của Tư Đồ. Cho nên chú Gia Ngôn chính là. . . . . . a di của con rồi." Tư Đồ còn chưa kịp biểu đạt quan điểm với Tầm Tầm, danh chánh ngôn thuận "Tiến dần từng bước" có sức lực vừa đùa vừa , tuy là với Tầm Tầm nhưng kì thực là cho Tư Đồ nghe: "Có ông xã rồi, cái nam tri kỷ kia có phải nên hoàn toàn thối lui khỏi võ đài rồi ." Sau đó Thời Chung liền gọi Tôn bí thư tới đây làm bảo mẫu nửa ngày

      Tôn bí thư cùng Tầm Tầm chung sống cực kỳ dung hòa, biết chuyện cười gì, chọc cho Tầm Tầm cười đến che bụng,

      cười đến khóe mắt cong cong, lúc này, ánh mắt Tầm Tầm liếc thấy bóng dáng của Thời Chung, thầm nhưng xảy ra rất nhanh. Tầm Tầm lập tức từ bỏ hết tâm tư trêu chọc Tôn bí thư, vui sướng từ ghế dài nhảy xuống, chạy như bay đến bên cạnh Thời Chung: "Làm xong rồi sao?"

      Thời Chung vững vàng tiếp được Tầm Tầm, tay đem Tầm Tầm ôm vào trong ngực, tay kia giơ lên tờ giấy hôn thú. Tầm Tầm nhận lấy giấy hôn thú liếc mắc nhìn lại lần, rồi mới hài lòng khép lại giấy hôn thú, rồi dùng giọng điệu người lớn khuyên lơn trẻ , thở dài câu: "Rốt cuộc có thể yên tâm được rồi."

      "...."

      Tư Đồ còn tưởng rằng Tầm Tầm lại muốn ra cái gì cao lớn lên, nghĩ nhóc Tầm Tầm lo nghĩ còn mấy thứ như vậy: "Về sau ngày ngày đều có ăn ngon món ăn ăn, còn có khi họp phụ huynh cũng có ba tham gia, còn có còn có còn nữa, ba chân dài, hôm nay con muốn ăn rau câu trái cây, ba nhất định phải làm cho con!"

      Đứa này, có phải xem thường tài nấu nướng của ... Tư Đồ bất đắc dĩ nghĩ.

      Thời Chung đồng ý: " thành vấn đề."

      Tầm Tầm nghe vậy, trực tiếp dùng hành động thực tế bày tỏ đối với ba chân dài 100% độ hài lòng, ôm cổ Thời Chung buông tay rồi.

      Tay trái Thời Chung ôm Tầm Tầm, tay phải dắt Tư Đồ, cũng quay đầu lại, thẳng ra ngoài. Tôn bí thư nhìn bóng lưng ông chủ hăng hái, liếc mắt nhìn mình người đơn, điều chỉnh tâm tình cái, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

      Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Tôn bí thư nhận điện thoại, nửa buổi nghe xong, càng nghe càng khó nến kích động, cuối cùng mặt tràn đầy hưng phấn, câu: "Tốt". Sau liền trực tiếp đưa điện thoại cho Thời Chung ngồi ở ghế sau --

      "Thời tổng, điện thoại."

      Thời Chung nghe vậy nhận lấy điện thoại, Tầm Tầm vẫn dựa vào trong ngực Thời Chung tự nhiên cũng đem lỗ tai bát quái tới nghe, Tầm Tầm cũng nghe được nhiều, lúc Tầm Tầm cau mày chuẩn bị đem lỗ tai tiến tới chút Thời Chung cúp điện thoại, hơi xin lỗi đối với Tầm Tầm : "Bây giờ ba phải về thành phố B chuyến, lần sau làm rau câu trái cây cho con được ?"

      "À?" Đây đối với Tầm Tầm mà quả chính là sấm sét giữa trời quang, Tầm Tầm nhịn được sợ hãi than tiếng, đặc biệt tiếc nuối hỏi, "Vội vã trở về làm gì?"

      Tư Đồ cơ hồ cùng Tầm Tầm trăm miệng lời hỏi: "Vội vã trở về làm gì?"

      "Hạng mục ký kết thành công, phải trở về xử lý chút." Thời Chung hưng phấn như Tôn bí thư, có chút hời hợt trả lời Tư Đồ câu.

      Mặc dù sâu trong nội tâm Tư Đồ có chút muốn giống như Tầm Tầm bây giờ, liều mạng ôm cổ Thời Chung, chết sống buông tay, quấn Thời Chung với , "Chớ ", nhưng cũng chỉ là suy nghĩ chút mà thôi, dù sao công việc vẫn quan trọng, vì vậy Tư Đồ chỉ cười cười: " , có chuyện gì."

      Tư Đồ xong, thuận tiện đem Tầm Tầm còn trong lòng Thời Chung chịu xuống kéo ra, Tầm Tầm cam lòng bĩu môi, trao đổi điều kiện, : "Vậy lần chỉ có rau câu trái cây mà còn có đầu cá hoa tiêu!"

      Thời Chung lời đáp ứng luôn, dặn dò tài xế câu: "Đưa Thời phu nhân về nhà." Sau đó bảo tài xế dừng xe ven đường, chuẩn bị mang theo Tôn bí thư xuống xe, đón taxi về thành phố B.

      Thời phu nhân...

      Cái này danh xưng này từ trong miệng Thời Chung ra cách tự nhiên, nước chảy thành sông, nhưng với Tư Đồ, có chút khó đọc. vẫn còn thất thần, lặng lẽ lặp lại danh xưng làm cho cảm thấy ngọt ngào trong lòng Thời Chung xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa xe với : "Đúng rồi, kêu người chuẩn nhà, ngày mai em đến thành phố B, đem đồ đến đó ."

      Lời tương tự, Tư Đồ nghe qua, nhưng ngắn ngủi tới 180 ngày, những lời này lại có ý vị hoàn toàn bất đồng -- bọn họ cũng phải là ở chung, mà là cuộc sống tân hôn...

      ***

      Có lẽ Thời Chung cũng ngờ, đến ngày cách ngày hôn lễ dự trù tháng, công ty lại đột nhiên bận rộn.

      Ngay cả hôm sau công ty chuyển nhà đem gì đó cho Tư Đồ hầu như đều xong xuôi mọi chuyện, Tư Đồ cũng còn thấy bóng người của .

      Tin nhắn lại , vừa mới bắt đầu còn đại khái có thể chạy về nhà ăn cơm, đến cuối cùng lại chỉ có thể đổi giọng : "Em ngủ trước , có thể nửa đêm mới về được."

      Tư Đồ suy nghĩ chút, nhắn lại: "Em làm đồ ăn khuya cho ?"

      Chờ chờ, Tư Đồ chỉ chờ được câu: " cần ăn khuya."

      Tư Đồ khó tránh khỏi có chút như đưa đám, nhưng giây kế tiếp nhận được tin nhắn bổ sung : "Đem bà xã đưa tới cho là được."
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :