1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 56.1:

      Edit:Thiên Kết

      Trong giây phút khi bước vào hội trường Nhậm Tư Đồ cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác như bước vào ảo giác, bởi vì những thứ trước mắt tại đều giống như nhưng cảnh tượng từng nhìn thấy. Nhưng chiếc ghế dài kia, vẫn là chỗ để các tụ tập lại xấu các bạn nam, chỉ là so với năm đó bây giờ mọi người trưởng thành hơn. Nhậm tư Đồ còn nhớ trong đám bạn nam kia còn có người họ Trình, muốn đưa về nhà khi kết thúc bữa tiệc. Đáng tiếc là người bạn học đó lại bị người xấu nào đó chuốc say.

      Mà cái người người xấu kia mới gần đây còn đem hành vi này khoe khoang với như là chiến công vĩ đại nhất—

      Nhậm Tư Đồ nhịn được mà cười, mà cái người xấu kia tại ở chỗ nào, chỉ vừa nghĩ tới vấn đề này còn cười được nữa.

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình nên suy nghĩ về chuyện này nữa mà nên suy nghĩ đến nhưng vấn đề khác, ví dụ như nhạc bây giờ cùng với năm đó giống nhau, làm cho khí lúc này trở nên vô cùng tốt.

      Lại ví dụ như chuyên tâm thưởng thức mọi người, năm đó các bạn nữ nếu như mà mặc váy ngắn đến đùi là chuyện hết sức khó tưởng tượng rồi, nhất định bị những ánh mắt ganh tỵ dòm ngó, còn bây giờ có nhiều bạn chỉ mặc váy ngắn qua mông chút, hay phía dưới là quần dài nhưng bên lại là chiếc áo được xẻ chữ V, làm cho cảnh xuân ra ràng………

      Mà cái người mặc chiếc áo xẻ cổ chữ V lại hướng về phía Nhậm Tư Đồ tới, người đó đúng là lớp trưởng, cũng là người đề xuất ra buổi họp lớp hôm nay: “Đồ Đồ tai to.”

      Lớp trưởng gần đến bọn họ, thân thiết chào hỏi với Nhậm Tư Đồ còn tiện tay cầm ly rượu đưa cho , rồi dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Thịnh Gia Ngôn chút: “Vị này là?”

      “Bạn của mình.”

      Nhậm Tư Đồ trả lời như vậy khiến cho lớp trưởng dường như thở phào nhõm: “Mình còn hôm nay làm sao cậu lại dẫn bạn trai tới đây……..”

      Nhậm tư Đồ có vẻ hiểu lời của lớp trưởng, chỉ có thể cười khan liếc nhìn Thịnh Gia Ngôn cái. Sắc mặt Thịnh Gia Ngôn có chút hoảng sợ, nhưng vẻ kỳ quái này rất nhanh bị che giấu. Thịnh Gia Ngôn cùng lớp trưởng khách khí gật đầu với nhau cái coi như làm quen, rồi quay về phía Nhậm Tư Đồ : “Em cứ từ từ chuyện với bạn học cũ , lấy đồ ăn cho em.”

      Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh Gia Ngôn rồi quay lại chuyện với lớp trưởng: “Tại sao cậu lại nghĩ muốn tổ chức họp lớp ở đây?”

      Lớp trưởng vẫn vòng vo với : “Cậu đợi lát nữa biết.”

      xong cũng quên chau mày với Nhậm Tư Đồ.

      Hôm nay Nhậm Tư Đồ thể cười cười, lặng lẽ đợi kịch hay. Chỉ là năm đó Nhậm Tư Đồ hoàn toàn giống như tại, giữa đám đông bạn bè mà u mê, cầu lớp trưởng mở trò chơi đấu giá. Bất kể là nam hay nữ cũng đều có thể đấu giá đối tượng mà mình muốn khiêu vũ cùng, số tiền đấu giá được dùng để thanh toán tiền của bữa tiệc. Lúc đó Nhậm Tư Đồ nhìn bạn học nam nữ tỏ vẻ xấu hổ mượn cơ hội cuối cùng này trước khi chia tay mà cười đến hả hê. Vì là người tổ chức cho nên Nhậm Tư Đồ tham gia trò chơi này, nhưng đến cuối cùng bởi vì ban tự nhiên nam nhiều nữ ít cho nên nữ sinh đủ nên Nhậm Tư Đồ cũng bị ép phải tham gia.

      Lúc trước vẫn còn cười người khác, lúc sau xấu hổ đứng sân khấu , mặc dù mang mặt nạ nhưng người vẫn mặc cái váy đen bình thường, còn tết tóc đuôi sam cho nên dường như tất cả mọi người đều biết người sân khấu là . Giá của Nhậm Tư Đồ năm đó cũng tệ lắm, còn nhớ năm đó có bạn học ra giá năm trăm để có cơ hội khiêu vũ cùng . Đối với học sinh năm đó số tiền đó là khoản lớn cho nên những người khác cũng đủ khả năng tranh đua với người bạn học này.

      Nhưng khi người bạn học kia chuẩn bị lên khán đài với Nhậm Tư Đồ lại thấy người bạn cùng bàn lên tiếng giải vậy cho : “Tớ ra giá bảy trăm.”

      …………..

      Đêm đó Nhậm Tư Đồ cùng với bạn cùng bàn nhảy điệu, mà người bạn học kia xem có vẻ vô cùng bất mãn. Sau khi nhảy xong điệu nhạc Nhậm Tư Đồ tính toán muốn trả lại số tiền bảy trăm kia cho bạn cùng bàn nhưng lại phát mình có đủ tiền, liền : “ người tớ tại chỉ còn bốn trăm, tớ đưa trước cho cậu, phần còn lại….. phải cậu hai ngày nữa qua nhà tớ chơi sao? Đến lúc đó tớ trả hết cho cậu.”

      Người bạn cùng bàn lại quá quan trọng chuyện này: “ cần. Dù sao số tiền này cũng phải là tớ bỏ ra.”

      Khi đó Nhậm Tư Đồ hiểu, nhưng cũng hỏi được thêm gì từ bạn cùng bàn bị lớp trưởng gọi làm công việc—ghi chép khoản tiền đấu giá được.

      Nghĩ tới đây, Nhậm Tư Đồ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của bạn học ngồi cùng bàn khi xưa, nhưng xung quanh lại toàn là người đeo mặt nạ cho nên hoàn toàn phân biệt được. Đúng lúc này Thịnh Gia Ngôn mang theo vẻ mặt phức tạp mang đồ ăn đến cho .

      Nhậm Tư Đồ vừa ăn vừa ngắm nhìn xung quanh, Thịnh Gia Ngôn ngồi bên cạnh cũng chăm chú nhìn ngó khắp nơi, rồi ánh mắt lại dừng người Nhậm Tư Đồ: “Bạn học của em đều ăn mặc rất lộng lẫy, chỉ có em, ngay cả tóc cũng thèm làm.”

      Nhậm Tư Đồ cười cười, bản thân mình quả ăn mặc quá đơn giản, lúc nãy sau khi đưa áo khoác cho người phục vụ người chỉ còn chiếc áo sơmi mỏng cùng chiếc váy bút chì dài tới bắp chân cộng thêm đôi giày cao gót.

      Ăn mặc xinh đẹp hơn cũng có lợi ích gì? Cũng đâu có ai nhìn ngắm …..Chinh xác hơn mà , người mà muốn nhìn thấy tới. Lúc nhìn qua danh sách quả chỉ dám nhìn lướt nhanh qua cái, sợ nhìn thấy cái tên đó.

      Nhậm Tư Đồ thay đổi đề tài: “Tầm Tầm đâu? Sao thấy bóng dáng thằng bé đâu vây………..”

      “Sát vách phòng này có căn phòng được bày trí thành phòng chơi cho lũ trẻ, mới xem thằng bé, nó giằng với bé, người muốn xin số điện thoại của nó.”

      Năm đó nhi viện Tầm Tầm ở cũng phải là nhi viện tốt, cho nên làm thằng bé nhập học trễ năm rưỡi, nếu đúng ra bây giờ nó học tiểu học rồi. Nhậm Tư Đồ cũng từng nghĩ cho thằng bé nhảy lớp vì dù sao tư chất, năng lực của nó so với những đứa bé cùng tuổi cũng vượt trội hơn, nhưng bởi vì trong nhà trẻ có Lý Duệ, đối tượng mà thằng bé thích, cho nên nó chịu nhảy lớp. Mà cũng bởi vì dinh dưỡng của Tầm Tầm khi ở nhi viện được đầy đủ cho nên vóc dáng cũng hơi con, nếu nhìn bề ngoài thằng bé với những bạn học chung bây giờ cũng khác biệt nhau lắm. Hôm nay ở phòng sát vách Tầm Tầm bị làm khó mà Thịnh Gia Ngôn lại khoanh tay đứng nhìn sao? “Tại sao giải vây giúp thằng bé?”

      Thịnh Gia Ngôn chỉ cười : “Tầm Tầm mặc dù chịu cho số điện thoại, nhưng vừa nhìn qua là biết rất có hứng thú với bé kia, giúp thằng bé chính là quấy rối nó rồi.”

      Nhậm tư Đồ muốn tiếp đúng lúc này nhạc phát bỗng ngừng hẳn, sau đó vang lên tiêng chuông lanh lảnh. đưa mắt nhìn ra xa thấy lớp trưởng đứng trước micro ở sân khấu, bàn tay cầm ly rượu hình hoa tulip giơ lên, ý bảo:

      "Vẫn theo quy tắc cũ, tại là đến thời gian đấu giá."
      Tiếng vừa dứt, những người ở đây mỗi người có biểu cảm khác nhau. Có người dường như còn chưa nhớ tới "Quy tắc cũ" là cái gì, số người dường như lúc này mới nghĩ ra, số khác dường như biết và kéo người thân lên phía trước ngồi.
      Nhậm Tư Đồ ngồi bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hướng về phía mà hỏi: "Cái gì mà thời gian đấu giá? "
      Nhậm Tư Đồ cũng có giải thích, chỉ : " cứ xem tiếp rồi biết."
      Buổi đấu giá rất nhanh bắt đầu, có người ra giá nên Thịnh Gia Ngôn dần dần cũng hiểu: " ra là như này ư? Trò chơi này hồi xưa bọn cũng có chơi qua, nhưng về sau lại chơi nữa."
      Nhậm Tư Đồ chỉ cười và giải thích: "Đây chỉ là trò chơi giải trí thuần túy."
      Nhưng đến khi Nhậm Tư Đồ bị người khác nhìn trúng cười được nữa --
      "Mình đấu giá bạn mang mặt nạ cá trê."
      Là giọng của người đàn ông.
      Trong đại sảnh chỉ có duy nhất mình mang mặt nạ Venice xinh đẹp mà lựa chọn chiếc mặt nạ cá trê của nữ. Nhậm Tư Đồ nhìn xung quanh, nhận thấy phần lớn những ánh mắt đều đổ dồn người mình cho nên thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng lên.
      Mà khi nhìn thấy người đấu giá , vì người đó mang mặt nạ cho nên biết được là ai nên đành vào tai Thịnh Gia Ngôn, khi chưa kịp phải dùng mọi cách để đoạt về hiểu ý. Thịnh Gia Ngôn nắm lấy mu bàn tay của Nhậm Tư Đồ rồi vỗ vỗ: "Yên tâm, ra gia cao mua em trở về."
      Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên lòng rồi lên sân khấu.
      Khi Nhậm Tư Đồ tới phía dưới bục của sân khấu thấy người ra giá kia đứng ở đó, khi chuẩn bị bước lên bậc thang liền nghe thấy giọng của người đó làm cho đoán được đó là ai: "Đồ Đồ tai to? Cậu còn nhớ mình ? Tiệc rượu tốt nghiệp mình cũng là người đấu giá cậu, đáng tiếc lại bị bạn cùng bàn của cậu Lâm Gia Kỳ đoạt mất."
      Nhậm Tư Đồ lúng túng cười: "À ra là cậu."
      "Lần trước họp lớp mình bận nên tham gia được, lần này lớp trưởng lại có báo cho mình biết, nhưng cuối cùng mình vẫn . May mà mình ."
      Lớp trưởng ở sân khấu thấy hai người chuyện thúc giục Nhậm Tư Đồ mau lên.
      Đấu giá bắt đầu, bạn học Trình gia rá trước: "Năm đó mình ra giá năm trăm, năm nay tớ thêm con số 0, là năm ngàn."
      Lớp trưởng cất tiếng: "Mọi người cho lão Trình tràng pháo tay nào. Cố găng làm cho cậu ta trả hết tiền phí của bữa tiệc này mới thôi."
      Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Thịnh Gia Ngôn còn chưa kịp ra giá có giọng vang lên: "Sáu ngàn."
      "Bảy ngàn."
      Bạn học Trình bị những người khác quấy rối liền lên tiếng: "Ai, ai, ai. Các cậu tử tế chút nào, biết mình nhất định phải thắng cho nên cố ý nâng giá lên sao?"
      Trong đại sảnh ồn ào trận, giá vẫn ngùng được tăng lên, trong nháy mắt giá tiền bị nâng lên: "Hai vạn."
      Bạn học Trình giọng hỏi lớp trưởng: "Lớp trưởng đại nhân hay là cậu trực tiếp cho mình biết chi phí của bữa tiệc tối nay là bao nhiêu, mình trực tiếp ra giá đó, chẳng phải là tốt hơn sao?"
      Lớp trưởng cười cười: " nhiều, nhiều lắm đâu. Trừ số tiền đấu giá được chỉ còn thiếu ba vạn rưỡi nữa thôi."

      Bạn học Trình cắn răng cái: "Các cậu cũng đừng ép giá như thế, Toàn bộ bao nhiêu tớ trả."
      Lớp trưởng rốt cuộc hài lòng, kêu gọi mọi người: "Các bạn, chúng ta cùng vỗ tay cho vị đại gia này nào."
      Nhậm Tư Đồ đúng ở sân khấu chưa được câu nào trở nên vô cùng lúng túng, nhìn về phía Thịnh Gia Ngôn thấy chuẩn bị giơ tay ra giá, vội vàng khoát khoát tay ý bảo đừng đấu giá nữa - tội gì để cho cầm hai tháng tiền lương mà phung phí. Dù sao cũng chỉ là nhảy với bạn học cũ điệu nhạc mà thôi, đối với Nhậm Tư Đồ mà cũng phải là chuyện gì khó khắn.
      Thịnh Gia Ngôn dùng khẩu hình miệng hỏi : em chắc chứ?
      Nhậm Tư Đồ hướng Thịnh Gia Ngôn gật đầu cái. Lúc này bạn học Trình cũng chuẩn bị bước lên sân khấu dẫn Nhậm Tư Đồ xuống.
      "Bảy vạn."
      Trước khi bạn học Trình thành công chạm vào tay Nhậm Tư Đồ giọng lạnh nhạt vang lên.
      Toàn bộ hội trường trở nên yên lặng.
      Người nào mà có ý quá vậy? Lúc này rồi còn cố tình tăng giá.
      Nhưng hình như người này cũng phải cố ý tăng giá, mà là do tình thế ép buộc, hơn nữa đây còn là mỹ nữ. Thị lực của bạn học Trình so với Nhậm Tư Đồ tốt hơn nhiều cho nên nhận ra người ra giá bảy vạn này ---
      "Lâm Giai Kỳ?"
      giống như năm đó, bạn học Trình lại thua dưới tay bạn ngồi cùng bàn của Nhậm Tư Đồ.
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 56.2:

      Edit: Thiên Kết

      nhạc nổi lên, mọi người bắt đầu kéo nhau vào sàn nhảy. Trong khi các cặp đôi khác đều là nam nữ chỉ có Nhậm Tư Đồ cùng với Lâm Giai kỳ là hai người con cùng đôi, vừa nhảy vừa chuyện phiếm.

      “Đồ Đồ tai to, cậu đúng là người có lương tâm, lúc tốt nghiệp chúng ta còn lên kế hoạch du lịch, mà cuối cùng cậu lại biến mất tung tích. Gọi điện thoại về nhà cậu có ai nghe. Có phải khi đó cậu tìm người bên Mỹ? Cậu đúng là người trọng sắc khinh bạn.”

      Nhậm Tư Đồ lắc lắc đầu cái, chuyện cũ muốn nhắc đến nữa, chỉ : “ ấy cũng có mặt ở đây, lát nữa tớ giới thiệu cho cậu biết.”

      “Tớ tới đây cùng với chồng, nếu như ấy biết tớ bỏ mặc ấy tìm trai đẹp chắc ghen chết mất.”

      Giọng của Lâm Giai Kỳ lộ ra vẻ ngọt ngào, Nhậm Tư Đồ cười, giây tiếp theo liền nhướng chân mày lên hỏi: “Cậu bỏ ra bảy vạn để khiêu vũ cùng tớ, chồng cậu chắc cũng bị chọc tức chết rồi. Lớp trưởng chỉ muốn đùa giỡn thôi, chi phí bữa tiệc hôm nay được chia đều, cậu cũng đừng có tự mình ôm hết vào người làm gì.”

      “Cũng giống với năm đó, tớ nhận ủy thác của người khác, thay người ta đấu giá.”

      Lâm Giai Kỳ đột nhiên cười .

      “Cậu cái gì?” Bởi vì tiếng nhạc quá lớn nên Nhậm Tư Đồ còn tưởng mình nghe lầm.

      Lâm Giai Kỳ cũng có trả lời nghi ngờ của , điệu nhảy vẫn còn, Nhậm Tư Đồ cùng với Lâm Giai Kỳ phối hợp lùi về sau bước bỗng nhiên đụng phải người. Nhậm Tư Đồ tính quay người lại xin lỗi đúng lúc này Lâm Giai Kỳ buông tay ra, mà người bị đụng trúng lại đưa tay ra nắm lấy hông, ôm vào lòng.

      Chỉ trong giây phút ngắn ngủi này, Nhậm Tư Đồ nghĩ rằng là đến lúc trao đổi bạn nhảy liền ngước mắt lên nhìn bạn nhảy mới của mình, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

      Nhậm Tư Đồ toàn thân cứng ngắc nhảy theo , cho dù cách cái mặt nạ nhưng làm sao lại nhận ra ?


      Nhậm Tư Đồ nhịn được đưa tay gỡ
      bỏ mặt nạ của xuống nhưng lại bị chính xác nắm lấy bàn tay.
      Điệu Waltz vẫn còn tiếp tục, nhưng mọi người xung quanh lại dần dần rời khỏi sàn nhảy. Nhậm Tư Đồ chăm chú nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này.
      Cho đến cuối cùng, sàn nhảy to như vậy chỉ còn lại mỗi .
      tồn tại cách chân , hô hấp của , ánh mắt nóng bỏng dưới cái mặt nạ của , kéo xoay vòng cái rồi dừng lại....
      Nhậm Tư Đồ rốt cuộc thể nhịn được nữa mà đẩy ra.
      Khi dừng bước chân nhạc cũng dừng lại.
      Nhậm Tư Đồ tiến lên bước tháo mặt nạ của người đàn ông trước mặt xuống. Qủa là khuôn mặt mà thể quen thuộc hơn được nữa.
      "Họ Thời kia, đến cuối cùng là muốn làm cái gì?"
      Nhậm Tư Đồ hề để ý đến những bạn học xung quanh khi nhìn thấy Thời Chung liền hét chói tai.
      Tất cả mọi người trong sảnh đều được lớp trưởng dẫn ra ngoài, trong đại sảnh cuối cùng cũng trở nên trống trải. Thời Chung từ đầu đến cuối vẫn có trả lời câu hỏi của Nhậm Tư Đồ, chỉ hướng về người phục vụ cách đó xa mà gật đầu cái, trong nháy mắt, tất cả đèn trong phòng đều được thắp sáng, tất cả những tấm rèm cửa cũng được kéo lên.
      Người phục vụ trước khi ra ngoài còn đóng cửa lại giúp cho hai người. màn hình bắt đầu chiếu những hình ảnh, đó là những ký ức muốn nhớ nhất của Nhậm Tư Đồ.
      Giọng tiều tụy của Thời Chung ở trong đoạn phim lọt vào tai của Nhậm Tư Đồ:
      *
      Nhậm Tư Đồ, rốt cuộc cũng biết, những năm tháng qua, em trải qua những chuyện gì.
      *
      Đây là phòng bệnh em từng nằm.
      Giường số 1614, tại có người.
      Nhưng ở phòng kế bên hôm nay lại có người. chuyện với người bệnh đó cả buổi chiều, ấy cho biết, ra đau đớn thân thể chỉ là nhất thời, ấy vượt qua được, nhưng nỗi đâu trong lòng, sợ rằng vĩnh viễn thể nào vượt qua được.
      Em có giống với ấy ? Mỗi đêm đều gặp ác mộng, mỗi lần đều nằm mơ thấy mình chìm ở trong biển lửa, rồi khi nhìn thấy vết sẹo người cảm thấy vô cùng xấu xí, cảm thấy tất cả mọi người đều xem mình như quái vật...
      *
      Nơi này là nơi em học đại học.
      Em thường hay tới chỗ nào nhất?
      Là thư viện? mượn thẻ của cậu học sinh châu Á để vào đây.
      Còn đây là bãi cỏ? Cỏ ở nơi này rất xanh nhưng cũng rất cứng, chỉ ngồi có hai phút thôi mà chịu nổi nữa rồi, chắc em thường ra đây ngồi phơi nắng.
      Hoặc là ký túc xá? Nơi này thể vào. Chỉ là vị trí đứng tại có thể thấy tất cả những cánh cửa sổ, ô cửa sổ nào là nơi em từng ở?
      Hoặc là em đến quầy rượu này? Em với Tôn Dao từng , em thích người pha rượu Mexico ở đây, nhưng bây giờ bị bán rồi, mặc dù vẫn là người Mexico pha rượu nhưng chắc nó có còn có được mùi vị như ngày xưa nữa.
      *
      ....
      .....
      ....
      rất nhiều nơi, trong nước, ngoài nước, Nhậm Tư Đồ nhìn chớp mắt, mà nước mắt cứ vô thức thi nhau chảy xuống, làm dịu trái tim khô cằn của .
      Cho đến cuối phim là hình ảnh lái xe tới ngôi nhà ba tầng. Nhậm Tư Đồ thấy : "Đây chính là nhà của Nhậm Hiến Bình."
      Trong lòng Nhậm Tư Đồ thoáng hồi hộp.
      Thời Chung mang máy quay theo mà vẫn để nó ở trong xe, nhìn xuyên thấu qua tấm kính chắn gió Nhậm Tư Đồ có thể thấy bóng xuống xe, tới trước căn nhà rồi bấm chuông.
      Hình ảnh tới chỗ này kết thúc.
      lúc sau hỉnh ảnh lại xuất , đem máy quay đưa đến quảng trường, cố ý để nhìn trọn vẹn khung cảnh: "Có phải mỗi khi em có tâm tới đây nhìn những chú chim bồ câu này?"
      Nhậm Tư Đồ còn lòng dạ nào để xem nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn về phía người đàn ông có vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong mắt sớm gợn lên những đợt sóng mãnh liệt. Bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng của : "Tôn Dao đưa cho tấm hình chụp em ở đây nhìn chim bồ câu, tại sao em lại như thế... tại sao lại làm cho đau lòng như vậy?"
      Nhậm Tư Đồ nhìn hỏi: " đánh ông đấy phải ?"
      Thời Chung cũng nhìn về phía cười cười: "Em xem nữa hả?"
      "Em hỏi có phải đánh ông ấy ?"
      "Nhậm Hiến Bình sao?" Thời Chung thu hồi nụ cười, gật đầu cái.
      Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ý thức được mình vừa khóc vừa cười như kẻ điên: " ngốc sao? Chạy tới nước Mỹ để đánh người?"
      cười cười: "Hình như là rất ngốc."
      Nhậm Tư Đồ nhịn được muốn đưa tay lên tát cái nhưng lại sợ làm đau. Thời Chung nắm lấy tay của .
      Tay kia cầm lấy chiếc nhẫn kim cương.
      "....."
      "Vậy hỏi em, Nhậm Tư Đồ, em nguyện ý gả cho kẻ ngu ngốc là ?"
      Last edited by a moderator: 18/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57.1:

      Trong tay là chiếc nhẫn kim cương sáng lóng lánh, cộng thêm nước mắt trong mắt , lúc Tư Đồ nhìn sang, cảm thấy ánh sáng kia chói mắt.

      khóc, thế nhưng lại cười: "Ai là đặc biệt chạy tới Newyork chỉ vì muốn đánh người? làm chiếc nhẫn này, thuận tiện đánh người, được chứ?"

      Tư Đồ bị chọc nhịn được cười rộ lên, giờ phút này Thời Chung lại đổi bộ mặt ân cần chăm sóc như trước đây, nắm tay của , động tác êm ái nhưng để cho người khác cự tuyệt, thay đeo chiếc nhẫn vào.

      Tư Đồ nhìn chiếc nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út của mình, nhịn được ngước mắt nhìn , khóc : "Rộng rồi. . . . . ."

      Nhiều năm sau đó, lúc Tư Đồ nhớ lại màn này, chỉ có thể cảm thán bản thân là vừa khóc vừa cười như kẻ điên, mất hết cả mặt mũi rồi. Tiếp xúc với người kia mấy năm, ràng tu luyện đến trình độ chuyện gì cũng thể đánh sụp được , nhưng ngay lúc đó, thế nhưng lại bởi vì độ rộng của chiếc nhẫn này mà khóc thành như vậy. Khóc đến độ Thời Chung cũng luống cuống tay chân, vội vàng như ôm chặt dỗ dành như dỗ con nít, vuốt tóc của an ủi: "Lúc trước vốn rất vừa, Chỉ là gần đây em hơi gầy. Chờ thời gian ngắn khi dưỡng em mập chút, vừa vặn rồi."

      An ủi quả hiệu quả, cũng phải nghĩ muốn làm cái gì đó để cười lên —— đột nhiên Tư Đồ ngẩng đầu lên, đúng là có chảy nước mắt nữa, cũng phải bị lời


      của làm cho cảm động, mà là đôi mắt đẫm lệ đặc biệt chân trọng nhìn , trong giọng còn kèm theo nghẹn ngào: "Em còn phải mặc áo cưới, sao có thể mập được?"
      ... Quả nhiên điểm chú ý của phụ nữ và đàn ông giống nhau.
      Bộ dáng ngây thơ này nhiều năm nay, Thời Chung mới được nên trong lòng như có mật chảy ra, hai tay nâng mặt lên, thay lau nướt mắt mặt. "Được được được, tất cả theo ý em."
      Tư Đồ hít mũi cái, dùng sức gật đầu cái. Bày tỏ hài lòng với đáp án này.
      rốt cuộc có thể, có trở ngại gì nhìn thẳng vào mắt của , em ái hỏi : "Vậy bây giờ có hôn dâu của rồi sao?"
      tại chỉ là cầu hôn thành công, mà có thể xưng thành ...... dâu của rồi sao? Nhưng tại cái từ " dâu" này phát ra từ miệng sao nó lại ngọt ngào như thế, cho nên ..... Tư Đồ ngầm cho phép nhắm hai mắt lại.
      Thời Chung cười tiếng, từ từ cúi xuống, nhớ nhưng đôi môi này lâu.
      Trong chính sảnh tiếng động, phòng sách cách bức tường lại đầy thanh và huyên háo. Khu giải trí, bọn trẻ vẫn còn chơi cực kỳ vui vẻ, bên kia tụ họp thành nhóm Đại Nhân, bắt đầu thoải mái tán ngẫu.
      Có người oán trách: "Lớp trưởng cũng quá hiền hậu , chuyện cầu hồn này lại cho chúng tôi biết trước."
      Lớp trưởng vui vẻ : "Ai nha, điều này cũng thể trách tôi được, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tôi sợ các người lộ ra, có bất ngờ, cho nên trừ tôi, lớp phó, Lâm Giai Kỳ cũng biết."
      Có người vui vẻ: "Nếu lần này chi phí đều do Thời Chung trả, vậy lúc trước tôi cạnh tranh cũng cần nữa? Có thể trả lại cho tôi chứ?"
      Có người hối tiếc: "Ai, sớm biết đấu thầu cần dùng tiền, ta cũng vậy đấu thầu."
      Những người còn lại nội tâm bất ngờ chi hoả hừng hực dấy lên: "Các người , Thời Chung cùng cái lỗ tai lớn cùng nhau khi nào? Sao trước đây hề nghe gì? Lễ mừng năm ngoái trước, tớ nhìn ra giữ hai người họ có cái gì mờ ám, sao chỉ có vài tháng, mà tình hình diễn biến đến mức cầu hồn rồi?"
      Nếu nhắc tới họp mặt bạn lần trước, có người cố gắng nghĩ lại, tỉ mỉ suy nghĩ, rốt cuộc ý tưởng loé lên: "Ồ, tớ nhớ ra rồi. Lần trước tớ thấy Tư Đồ cùng Thời Chung, trước sau từ phòng rửa tay ra, lúc đó còn tưởng mình uống nhiều quá nên nhìn nhầm."
      câu kích thích hàng nghìn tầng sóng, nhất thời có người hâm mộ, có người kinh ngạc, có người tin, có người vội vàng tiến về phía trước tiếp tục truy vấn chi tiết: " kiện nhà vệ sinh."... Duy chỉ có bạn học Trình lời, vẻ mặt lại giận, lớp trưởng từ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm: "Cậu cũng đừng xuống thất vọng, cậu thử nghĩ mà xem, phải cậu tiết kiệm được ba vạn rưỡi sao, cũng coi là chuyện đáng giá vui vẻ, phải sao?"
      Bạn học Trình vốn là nắm quyền ngồi ở góc, giống như là nghĩ lâu rốt cuộc như ngộ ra được điều gì, đột nhiên kiềm được bỗ bàn: "Lúc học ta liền đoán được giữa hai người này nhất định cái gì."
      Mọi người bày tỏ tin. " thể nào? phải họp mặt bạn học, mà là lúc học léng phén với nhau rồi hả? Vậy biện pháp giữ bí mật là tốt."
      Bỗng chốc bạn học Trình ngồi xuống, bộ dáng vô cùng đau đớn, lầm bầm lầu bầu: "Nhất định là như vậy, sai, nếu cũng ném tôi xuống nước..."
      Người tham gia náo nhiệt thấy ta lầm bầm lầu bầu, bày tỏ xin lắng nghe: "Cằn nhằn những thứ gì đây? ra để cho cũng tôi nghe chút thôi."
      Bạn Trình bị hỏi vậy, nghẹn đỏ mặt, chết sống chịu mở miệng.
      Bạn học Trình lựa chọn lặng im, nhưng cũng có nghĩa người khác ngừng công kích, vẫn thảo luận như cũ: "Cái lỗ tai lớn hôm nay còn dẫn theo bạn trai tới, ta còn tưởng rằng người đàn ông kia cùng Lỗ tai lớn là đôi."
      Quả nhiên chỉ người thấy Tư Đồ mang bạn trai tới: "Có phải dáng người cao, mặc thân tây đen còn đặc biệt đẹp trai đấy ?"
      "Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó." người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người. "Sớm biết phải người đàn ông của lỗ tai lớn, ta sớm đo xin số điện thoại rồi, aizzz"
      Hành Vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo. "Người nọ còn đậy, Phạm Hoa si làm ơn giọng giùm cho tớ, đừng để người ta nghe thấy, người ta nghe, ném cho lớp chúng ta thường." xong cảnh giác quyét mắt vòng khu bên kia, trong đám con nít bên kia xuất duy nhất bóng dáng ấy.
      ___________
      Last edited: 10/11/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Sandy

      Chương 57.2:

      "Đúng đúng đúng, còn mang mặt nạ ánh kim màu đen nữa đó" người bạn trai để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, "Sớm biết phải là người đàn ồn của lỗ tai lớn, tớ xin số điện thoại rồi, aizz!"

      Hành vi Hoa si nhất định phải bị người chế nhạo : "Người nọ còn ở đây, Phạm hoa si giọng dùm chút cho tớ, đừng để cho người ta nghe, ném cho lớp chúng ta sắc mặt coi thường." xong quên cảnh giác
      quét mắt vòng khu bên kia, trong đám con nít kia xuất duy nhất bóng dáng ấy.

      Khi Thịnh Gia Ngôn tiến vào phòng khách liền lựa chọn ngồi ở khu giải trí, cũng biểu minh thái độ mình là người ngoài. Nhưng cho dù như thế, vẫn có các loại thanh muốn nghe, muốn nghe truyền vào trong lỗ tai của .

      Dĩ nhiên, chỉ có có thể nghe những nghị luận kia rối rít, Tầm Tầm vốn là chơi rất vui vẻ cũng chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, lo lắng hỏi: “Chú chân dài cầu hôn với Tư Đồ rồi sao?”

      Thịnh Gia Ngôn có chút khốn đốn khó khăn cười, gật đầu cái.

      Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên, cầm món đồ chơi tay ‘Pằng” liền ném sang bên, dùng cả hai tay cố gắng đem Thịnh Gia Ngôn từ ghế nệm hơi kéo lên: “Con muốn xem, con muốn xem!”

      Thịnh Gia Ngôn lôi kéo trở lại, dễ dàng đem tên tiểu tử này cũng kéo ngồi ghế nệm hơi. “Lúc nàytốt nhất chúng ta nên quấy rầy.”

      Tầm Tầm nghiêng đầu suy nghĩ chút, giống như là đồng ý lời Thịnh Gia Ngôn vừa , cũng còn muốn Thịnh Gia Ngôn dẫn cậu xem nữa, chỉ là ngoan ngoãn ở bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, cách nửa phút liền nhịn được hỏi: “Vậy lúc nào bọn họ mới có thể thành hôn?”

      Thịnh Gia Ngôn nghe tự mình dùng loại thanh có chút ràng hồi đáo: “Cũng… nhanh thôi.”

      Tầm Tầm lại hoàn toàn cảm thấy nhanh, cúi đầu liếc mắt nhìn chân của mình. “Chậm quá, cầu hôn cần lâu như vậy sao?”

      “……”

      được đáp lại, Tầm Tàm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thịnh Gia Ngôn liếc tròng mắt ngước đầu tựa vào nệm sau lưng, khỏi sửng sốt. “Chú Gia Ngôn? Chú ngủ rồi sao?”

      có.”

      “Vậy sao chú lại nhắm mắt lại?” Vẻ mặt có mệt mỏi.

      Thịnh Gia Ngôn chỉ cười, tạm thời có trả lời. Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, để tránh nước mắt khống chế được chảy xuống, đợi đến xác nhận khống chế được tất cả nước mắt, Thịnh Gia Ngôn mới lần nữa từ từ mở mắt, trong mắt tia cảm xúc với Tầm Tầm. “Chú chỉ có chút mệt mỏi thôi, nhưng mà bây giờ mệt rồi.” (Tội quá, nhưng thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chứ biết sao bây giờ, cố lên ơi.)

      Tiếng Thịnh Gia Ngôn vừa ngừng giây kế tiếp, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài kéo ra. Dần dần, tất cả mọi người trong phòng ăn ý thức tiếng, toàn bộ an tĩnh, tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía cửa.

      đôi tình nhân cứ như vậy vào.

      Nụ cười mặt Tư Đồ so với chiếc nhân kim cương tay còn phải sáng hơn. Thời Chung bên cạnh lại trầm mặc nắm chặt tay của , tình cảnh này cho thấy, kết quả cầu hôn dĩ nhiên là cần cũng biết, lớp trưởng nhận ra đầu tiên, vội vàng vỗ tay. Ngay sau đó kéo mọi người, đều đem chúc phúc tan ra trong tiếng vỗ tay.

      Tầm Tầm liền từ chỗ ngồi đứng lên, bóng dáng nho cực kỳ nhanh nhẹn tận dụng mọi thứ, xuyên qua dãy cản đường, vui sướng chạy tới bên cạnh Thời Chung.

      Thời Chung sờ sờ đầu Tầm Tầm, mượn cơ hội lập tức chạy đến người Thời Chung, vững vàng ôm lấy cổ Thời Chung. “Ba!” (Tư Đồ có đứa con rất xứng đáng, biết nắm bắt thời cơ ghê luôn)

      Tầm Tầm chờ ngày này rất cực khổ, hôm nay kêu to tiếng, rất ngọt ngào, đầu tiên Tư Đồ sửng sốt chút, phản xạ có điều kiện ngẩng lên con mắt nhìn Thời Chung, lại giống như hớn hở đón nhận cái chức vị này, cười vui vẻ ôm Tầm Tầm trong tay, đồng thời cũng nắm chặt cái tay kia của .

      Tư Đồ cảm nhận được nhiệt độ và trấn định từ lòng bàn tay truyền tới, trong thoáng chốc đột nhiên hiểu ra, ra đây chính là ‘Nắm tay nhau mà chết’.

      ra Tư Đồ cũng vượt qua chút kiểu cách chữ viết, cái gì “Cả đời khát vọng và giấu em, sắp đặt thích đáng, cản thận bảo giữ. để em lo, để em khổ, để em có thể tựa vào.”

      Nhưng viết như thế, cũng dám mơ giấc mơ như thế, đều . “Thế nhưng người người đều biết, vẫn luôn biết, bao giờ đến.”

      Nhưng hôm nay, người đàn ông bên cạnh Tư Đồ lại làm có được điều đó, kết cục của , chắc là bên cạnh người đàn ông này…

      Tư Đồ nhịn được cười yếu ớt, nắm tay Thời Chung.

      Mọi người vỗ tay hăng say đến phồng, hôm nay lại tất cả đều bị sợ đến có thanh.

      có…… nghe lầm chứ?

      Con con…... Con trai đều có?

      Mọi người đều dùng trầm mặc bày tỏ khiếp sợ gì so sánh nổi.
      Last edited by a moderator: 13/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 58.1:

      Edit: Thiên Kết

      Bởi vì đột nhiên xuất đứa bé làm cho đám bạn học cũ trố mắt nhìn nhau, trong đó có duy nhất bóng dáng đứng ở khu giải trí kia có biểu gì—

      Thịnh Gia Ngôn cứ như vậy mà đứng cách xa mọi người, nhìn đứng cách nhà ba người kia.

      Đó là loại cảm giác gì?

      Đó phải là đau lòng. Mà giống như nỗi đau đến tận cùng rồi trở nên chết lặng, hoặc có thể là bất lực. Bất lực đến nỗi di chuyển ánh mắt cũng thể, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt, có lẽ phải trốn đến nơi hẻo lánh có bóng người, sau đó mới có thể hồi phục lại khí lực, rồi sau đó mới kiểm tra lại vết thương lòng của bản thân.

      Mà hai người phụ nữ ở cách xa lúc này châu đầu ghé tai, người tỏ vẻ hoài nghi: “Đồ Đồ tai to sau khi tốt nghiệp liền hoàn toàn có chút tin tức nào, có phải lúc đó lén trốn sinh con ?”

      Người còn lại sợ hãi than: “Rất! Có! Thể!”

      Thịnh Gia Ngôn chỉ cười cười.

      Bất kể chuyện cũ của bọn họ có bị đồn thổi thành cái gì chuyện cũ của bọn họ đều vĩnh viễn tồn tại của người tên “Thịnh Gia Ngôn”.

      ***

      Ông chủ thong thả mang theo vợ “con” về, làm cho thư ký Tôn vô cùng bận rộn, kêu mười mấy cái xe, đưa các khách mời về nhà, thuận tiện còn đưa số điện thoại cho hai quý độc thân, sau khi xong mọi việc rốt cuộc thư ký Tôn cũng có thể thở dài hơi, vừa nghĩ tới nhất định hôm nay ông chủ đêm xuân hạnh phúc, ngày mai là Chủ Nhật nên chắc chắn ta cũng cần làm thêm giờ ta mới có cảm giác vừa lòng, chính lúc chuẩn bị lên xe rời mới nhìn thấy còn có người đứng ven đường hút thuốc lá—

      Thư ký Tôn định thần nhìn lại.

      Thịnh Gia Ngôn?

      Thư ký Tôn cuối cùng cũng tìm được người khổ sở hơn mình, hơn nữa nỗi khổ sợ của bọn họ đều do cùng nguyên nhân—Thời Chung. Nghĩ đến đây, thư ký Tôn tự nhiên muốn qua chào hỏi, ta vẫy tay với Thịnh Gia Ngôn, chuẩn bị về phía Thịnh Gia Ngôn, đúng lúc này—

      Lối bộ sau lưng đột ngột truyền đến tiếng thắng xe đột ngột.

      Bước chân của thư ký Tôn khỏi dừng lại, quay đầu ra sau nhìn, chỉ thấy người vẫn còn mang khăn trùm đầu, mặc quần áo cổ đại, từ chiếc taxi ven đường xuống.

      Tôn Dao?

      Tôn Dao còn chưa nhìn thấy thư ký Tôn, mà chỉ lòng buồn bực về phía cửa quán rượu, khi được nửa đường liền thấy thư ký Tôn, mới dừng bước lại: “Tại sao lại ở chỗ này?”

      Nhìn thấy bộ đồ hóa trang cùng với khuôn mặt của nữ minh tinh, khuôn mặt thư ký Tôn khẽ đỏ lên, nhưng tại vì đêm tối mà bị bại lộ, miệng đắng lưỡi khô, ta ra vài chữ: “Tôi ở chỗ này……tiễn khách.”

      Tôn Dao trừng lớn đôi mắt: “Cầu hôn xong???!!!”

      Thư ký Tôn tránh nhìn vào đôi mắt lớn kinh người của nữ minh tinh này, gật gật đầu cái.

      Nhất thời trong bầu trời đêm vang vọng giọng tuyệt vọng của Tôn Dao: “Tôi tốn công bay về trong đêm, cũng thể đối xử với tôi như vậy nha.”
      ***

      Vào giờ phút này Nhậm Tư Đồ ra cũng muốn ngửa mặt lên trời thở dài—

      Bởi vì Tầm Tầm còn kịp chờ đợi mà mắt đầu vẽ vời cuộc sống tốt đẹp của ba người bọn họ trong tương lai.

      “Ba chân dài, buổi lễ tốt nghiệp của con ở vườn trẻ ba phải tham dự nha.”

      “Được.”

      “Ngày đó chúng ta phải mặc trang phục cha con nha.”

      “Được.”

      “Còn có nữa, khi hai người cưới con phải làm phù rể, sau đó để cho Lý Duệ là phù dâu nha.”

      “……” Thời Chung suy nghĩ chút rồi cũng sảng khoái đồng ý: “Được”

      Rốt cuộc Tầm Tầm cũng mệt mỏi, để cho Nhậm Tư Đồ dẫn rửa mặt, cuối cùng đem thằng bé ngủ. Nhậm Tư Đồ vừa ra khỏi phòng của Tầm Tầm thấy Thời Chung đợi ngoài cửa.

      ngủ?”

      Nhậm Tư Đồ nhàng khép cửa phòng rồi gật đầu cái.

      Thời Chung sờ sờ lên cằm, lời nào, chau mày nhìn về phía .

      Nhậm Tư Đồ cố ý hiểu ý , giương đôi mắt giả bộ ngu ngốc nhìn về phía , nhưng ánh mắt giả bộ còn chưa tồn tại đủ hai giây, liền bị ôm mạnh lấy cái. Nhậm Tư Đồ hoảng sợ hét lên tiếng, hai chân kẹp chặt lấy hông của , cứ như vậy mà bị cường ngạnh bắt .

      Giống như vì để trừng phạt cố tỏ vẻ ôm hướng về phía phòng mình, vừa vừa cắn cắn mũi, tai, cằm …….. cắn cũng nặng, giống như là chọc cho cảm thấy nhột, Nhậm tư Đồ cười khanh khách né tránh trong chốc lát lại phát căn bản mình thể thoát khỏi , liền làm bộ như tức giận, nhưng
      Mà sợ sao? Bốn mắt nhìn nhau, tực tiếp cúi xuống cắn môi , giây sau nó lại trở thành nụ hôn, đầu lưỡi của liếm mút cánh môi , rồi tranh thủ tấn công thần tốc vào sâu trong miệng , quấn lấy lưỡi . Nhậm Tư Đồ bị vùi lấp trong nụ hôn này, cứ như vậy mà bị ôm thẳng vào phòng ngủ lớn.

      Thời Chung ném lên giường làm cho khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng giây tiếp theo thân thể tiến tới, đè lên thân thể , Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp mở miệng bị đặt nụ hôn lên môi cắn nuốt còn miếng.

      người vẫn còn mặc bộ tây trang, mỗi thứ đều cởi ra rất khó khăn, Nhậm Tư Đồ cố gắng cởi nơ cổ áo xuống, cũng nhanh chóng kéo khóa ở bên hông của ra, bàn tay nhanh chóng vào làm cho hô hấp thông.

      Đợi đến khi Nhậm Tư Đồ cởi được áo khoác của , lần mở chiếc nút đầu tiên áo sơ mi quần lót của cũng bị cởi ra rồi, tiện tay ném cái, nó nhàng rơi xuống dưới sàn nhà.

      Đầu ngón tay của nhàng hạ xuống tìm những nơi nhạy cảm của , từng chỗ từng chỗ mà xoa nắn lấy. Nhậm Tư Đồ mở được chiếc nút thứ hai, bởi vì lúc này bàn tay run rẩy ngừng, mà chỉ có bàn tay run rẩy mà cả người đều vì ngón tay của mà mất phương hướng.

      Thân thể ngừng tự chủ mà trở nên ẩm ướt, hơn phân nửa thần trí của bị bàn tay ở giữa đùi thu hút mất, mà hề biết lúc nào chiếc áo đầm của mình được cởi ra hoàn toàn.

      bàn tay khác của Thời Chung luồn phía sau lưng , Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy trước ngực trở nên thoải mái, áo ngực cũng bị lấy xuống, trước mắt nhìn thấy tay loại bỏ toàn bộ trở ngại người . Nhậm Tư Đồ nhất thời liền chịu được mà ôm chặt hai cánh tay, co thân thể lại thành cục, trốn chạy qua bên kia giường, để cho toại nguyện.

      Thời Chung thấy thân thể lúc này giống như con tôm chịu được cười hỏi: “Sao vậy Thời phu nhân?”

      “Ai là Thời phu nhân của ?”

      “Nhẫn em cũng nhận, còn muốn đổi ý?” Thời Chung lặng lẽ tiến tới, gần sát tới lưng đột nhiên hề báo trước mà đưa tay ra gãi trận.

      Nhậm Tư Đồ bị làm cho buồn càng cười lăn lộn, vốn là nằm nghiêng lại bị kéo nằm thẳng ra hai tay muốn chống cự cũng bị kéo lên đỉnh đầu, cao nhìn xuống , tròng mắt ánh lên nụ cười cùng dục vọng pha trộn vào nhau, cực kỳ mê hoặc: “ có cửa đâu…”

      xong liền cúi đầu hôn lên môi, cằm…rồi đường hôn xuống phía dưới.

      Nhậm Tư Đồ nhìn đỉnh đầu của , cảm thấy môi trượt đến trước ngực liếm mút, toàn thân truyền đến trận tê dại, lỗ tai cũng trở nên ù ù, hơi thở trở nên gấp gáp: “Em đột nhiên phát rằng cái gì em cũng còn chưa có biết… phải luôn bản thân em đủ chân thành, thế nhưng tại sao đột nhiên cầu hôn, sợ, ngày nào đó em lại ra bời vì Triệu Thấm, Lý Thấm hay Tôn Thấm hả?”

      ra vẫn còn để trong lòng những lời ? Bằng những lời này vào thời khắc này, còn có ý muốn đem những lời kia chế nhạo .

      Thời Chung ở trước ngực ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bằng vẻ chân thành tha thiết, giống như sau hồi suy nghĩ tính toán cẩn thận mới hỏi: “Bây giờ tình nguyện chịu để em ít chút.”

      như vậy…

      Nếu như tương lai có xuất trục trặc gì làm cho chúng ta thể đến hết con đường, người kia cũng phải khổ sở quá lâu.

      “Tại sao lại như vậy?” Nhậm Tư Đồ hiểu ý tứ trong lời của .

      Thời Chung đưa tay chặn môi lại: “Cái miệng này của em, tại cũng phải dùng để hỏi “tại sao”. Khóe miệng lóe lên nụ cười nguy hiểm, lợi dụng lúc để ý, tách hai chân của ra, gấp chúng cong lại, Nhậm Tư Đồ trong nháy mắt bị làm thành tư thế này, mà đầu càng lúc càng cúi xuống thấp, sau đó…

      ngậm mút lấy lối vào mất hồn đó rồi nhàn nhạt tiến ngón tay vào, làm cho khí huyết Nhậm Tư Đồ nhất thời dâng trào, sắc đỏ mặt dần dần lan tràn xuống tới ngực, nhịn được duỗi tay ra nắm lấy đầu nhưng lại hề có chút hơi sức nào để ngăn cản. Mái tóc ngắn của từng sợi từng sợi đâm vào lòng bàn tay , hô hấp dần trở nên rối loạn, mà ở bụng dưới giống như cất giấu cây đuốc, dịch ướt át ngày càng tiết ra nhiều, làm ướt mảng ga giường màu đậm.
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :