1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52.1:

      Có lúc Tư Đồ tự lừa dối mình, ra lần này thử , chỉ là thử ác hơn so với lần trước mà thôi, tàn khốc hơn chút.

      Nhưng hôm nay nhìn bóng lưng hào sảng rời của , Tư Đồ rốt cuộc ý thức được, tất cả kết thúc rồi.

      Có phải vậy hay còn phải chờ sau khi kết thúc mới nhận ra được, mới có thể hối hận giống như như bây giờ? Tư Đồ đứng tại chỗ, cười nổi, khóc cũng xong, chỉ cảm thấy đầu óc bị từng chút từng chút hút hết. Cho đến khi tiếng khóc từ xa truyền đến.

      Cũng biết là người nào khóc, càng khóc càng đau lòng, đến khi tiếng khóc biến thành tiếng nấc thể hô hấp, đứt quãng nghẹn ngào. Bước chân Tư Đồ chầm chậm tới, qua cái khúc quanh làm cản tầm mắt, nhìn thấy Thẩm Thấm có hình tượng chút nào ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt.

      Thẩm Thấm nhìn thấy giày của , ngẩng đầu nhìn cái, xấu hổ cúi đầu. Tư Đồ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thấm: "Vừa rồi ở đây nghe lén tôi cùng ấy chuyện?"

      Thẩm Thấm gật đầu cái.

      "Vậy, phải nên vui vẻ sao? ấy cự tuyệt tôi."

      Bởi vì khóc thút thít mà nghẹn ngào, Thẩm Thấm nghe như vậy chợt cười, bất quá là cười khổ: "Tôi vốn rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Nhưng lúc ấy qua chỗ này, tôi muốn hỏi, nếu ấy quyết định rời xa , vậy tôi có thể ở bên cạnh ấy . Thế nhưng ấy còn cho tôi có cơ hội mở lời, lên tiếng từ chối tôi."

      ". . . . . ."

      "Ngay cả ấy tôi còn cần, huống chi chỉ giống ấy vài điểm mà thôi. . . . . ." Thẩm Thấm học giọng của Thời Chung, lại lời lúc nãy, nước mắt rơi như mưa.

      Tư Đồ chưa từng nghĩ mình và này trở thành người chung chiến tuyến ——cùng buổi tối bị cùng người đàn ông từ chối. . . . . .

      Tư Đồ về đến nhà là hai giờ sáng, thói quen tìm rượu của mình, theo thói quen cho là uống say có thể làm tê dại tất cả, chờ hôm sau tỉnh lại có lẽ chuyện gì cũng bị mất, nhưng mới vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn rót cho mình ly, điện thoại trong túi liền rung .

      Là Tôn Dao gọi điện thoại tới.

      Mặc dù Tôn Dao chủ động gọitới, nhưng chờ Tư Đồ vừa bắt máy, Tôn Dao rất kinh ngạc: "Trễ như thế còn chưa ngủ?"

      Tư Đồ quơ quơ ly rượu, viên đá lạnh băng trong ly va chạm nhau phát ra thanh giòn mà có lực, Tư Đồ cũng còn hơi sức trả lời —— cũng phải là đau buồn, chỉ là tâm mệt mỏi mà thôi: " ngủ được, uống hai chén. Cậu sao? Cũng mất ngủ à?"

      "Tớ đợi cảnh diễn tối nay, nhàm chán
      muốn chết. Gọi tới xem xem cậu ngủ chưa, ngủ trò chuyện với tớ.” Giọng của Tôn Dao cực kỳ có tinh thần, mỗi chữ đều vang vang có lực, “Tại sao đột nhiên lại mất ngủ? Tớ còn cho rằng cậu thoát khỏi bóng ma thất tình từ lâu rồi chứ.”

      Tư Đồ nghĩ lâu, mình làm thế nào để trả lời cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui, hình như đáp án cực kỳ đơn giản, hai chữ là có thể lên tình hình chung: “Phạm tiện chứ sao. Tớ mới vừa phóng tìm , nghĩ vãn hồi kia mà, kết quả bị hung hăng dội cho tớ chậu nước lạnh. khi người đàn ông này thương, quả nhiên rất tỉnh táo… đúng, rất lãnh khốc. chút dài dòng dây dưa cũng có.”

      Tôn Dao bày tỏ xin lắng tai nghe.

      Tư Đồ hết tất cả.

      Lúc nãy khi rời , Thẩm Thấm còn hỏi có muốn cùng uống rượu hay , hai người đau lòng uống rượu cũng là cách phát tiết, nhưng mặc dù hôm nay Tư Đồ tự nhận mình và này cùng chiến tuyến, nhưng vẫn còn ngăn cách, Tư Đồ thể nâng ly tâm với ấy được. Hôm nay có Tôn Dao làm bạn, coi như Tư Đồ dính giọt rượu, đem việc phiền lòng hết ra ngoài, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Nghe nhiều chuyện vui như vậy, Tư Đồ vỗ trán ngao ngán: “Họ Trần kia cũng quá bất đạo, đục khoét nền tảng cũng phải là ấy. Làm cho cậu và Thời Chung được yên thân, chính ấy cũng có được bao nhiêu? là được bằng mất…”

      Dù sao Tôn Dao cũng là bạn thân của Tư Đồ, coi như cảm thấy Tư Đồ xử lý việc này quá hồ đồ, cũng thể nghiêm chỉnh trách cứ , chỉ có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Thẩm Thấm.

      Tư Đồ gì tiếp, ra trong lòng ràng Thời Chung rất đúng, coi như phải Thẩm Thấm, tương lai cũng có thể bởi vì các loại chuyện cỏn con khác mà hiểu lầm , cho cùng, trong tiềm thức cũng tin người đàn ông này chung thủy. Mặc dù Thời Chung nhiều lần dùng hành động thực tế cho biết, là trường hợp đặc biệt…

      Tôn Dao biết Tư Đồ nhiều năm như vậy, rất ràng lúc này Tư Đồ trầm mặc ý vị như thế nào, chỉ có thể , “Cũng đúng, tại quay trở lại truy cứu ai đúng ai sai có ý nghĩa.” Nhưng vừa xong, Tôn Dao lại nhịn được quay trở lại truy cứu. “Trước đây tớ cũng với cậu, tháng ta liên lạc với cậu, nhất định là hoàn toàn chấm dứt, cậu còn chạy vãn hồi. Kết quả chỉ có thể là tự rước lấy…”

      “Đừng rắc muối vết thương của tớ nữa được ?” Tư Đồ bất đắc dĩ cắt đứt lời .

      “Tớ cũng phải là Gia Cát Lượng.” Giọng của Tư Đồ có chút bực tức, Tôn Dao cách xa cũng cảm nhận được, bất đắc dĩ chỉ có thể đổi lời , “Bước kế tiếp cậu định làm như thế nào?”

      biết.”

      Tôn Dao tính tình nóng nảy cho phép xảy ra cục diện như thế này nữa, Tư Đồ còn dùng câu “ biết” đem cái gì cũng lấp liếm cho qua, “ nãi nãi nhà tôi ơi, cậu thể tranh giành chút hay sao? Lần trước hai người giận nhau, hỏi cậu muốn làm thế nào, cậu biết, tại sao đây, cũng ‘ biết’ nữa sao?”

      Tư Đồ bị như vậy, chỉ có thể ngửa đầu rót sạch rượu trong chén, mới có thể miễn cưỡng đèn nén nước mắt xuống đáy lòng.

      Tôn Dao biết trong lòng buồn bực, vì vậy chỉ có thể giọng, trở nên bình hòa chút, sau đó mới tiếp: “Hoặc là từ hôm nay trở , cậu quyết định nhanh, quyết định hoàn toàn quên mất . Hoặc là…”

      Trước lời đề nghị của Tôn Dao, Tư Đồ làm được, cũng dựa vào bản năng, níu lấy nửa câu còn chưa ra miệng của Tôn Dao: “Hoặc là cái gì?”

      “Hoặc là…” Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, ra trong đầu có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng được nữa. Cho đến khi Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên như thế nào, “Hoặc là đuổi theo. Quả trước đây ta rất tốt với cậu, tại là rất độc ác, vứt bỏ cậu thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người ngang nhau. Ở trong mắt của ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hứng thú của ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu hiểu được cái gì gọi là vì nên sinh hận, cũng làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy phải rất tốt sao?”
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52.2 :

      "Hoặc là. . . . . ." Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, ra trong đầu có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng được nữa. Cho đến Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên như thế nào, "Hoặc là đuổi theo. Quả trước đây ta rất tốt với cậu, tại lại rất độc ác vứt bỏ cậu thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người ngang nhau. Ở trong mắt của ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hưng sthus của ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu hiểu được cái gì gọi là vì nên sinh hận, cũng làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy phải rất tốt sao?"

      Tư Đồ cúp điện thoại. Hoàn toàn uống trôi ly rượu trong tay, bởi vì bây gờ trong đầu vọng về đều là lời kia của Tôn Dao.

      Đuổi ngược. . . . . .

      làm sao?

      Lần trước nếu phải vì Thời Chung muốn thử , chút chủ động cũng có. tại trực tiếp từ lấy lòng thăng làm đuổi ngược?

      Trước khắc,Tư Đồ còn nghĩ ra được phương pháp gì có thể, sau khắc Tư Đồ hình như hiểu ra được chuyện gì đó, "Pằng " cái, đem ly rượu để xuống, cầm cái chìa khóa, điện thoại di động cùng ví tiền liền ra cửa.

      Thời gian còn sớm, là thứ bảy rồi, ban ngày kẹt xe phải vòng vòng thành phố, bây giờ đường trống đường chạy thẳng, Tư Đồ lái xe đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trong đời người luôn luôn vì người kia hoặc chuyện nào đó mà điên cuồng lần, tựa như bây giờ, ra căn bản xác định đám người kia còn ở chỗ đó hay , nhưng vẫn muốn xông vào.

      Trước theo Thẩm Thấm tới chỗ này bảo vệ đắp ánh huỳnh quang thông hành ở mu bàn tay , hôm nay dựa vào cái này tiến vào khu VIP, nhanh chóng tới cửa ghế lô, Tư Đồ hit đầy hơi, đẩy cửa vào.

      Đập vào mắt cũng căn phòng yên tĩnh. Trừ mấy phục vụ hoặc quét, hoặc đem rượu niêm phong cất vào kho, những người khách khác biết nơi nào.

      Giống như tân tân khổ khổ lên đỉnh núi, lại bị người ta chưởng đẩy xuống, làm hoàn toàn kịp phản ứng.

      Tư Đồ nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cửa phòng vệ sinh bị người ta kéo ra.

      Sau đó, người đàn ông xem ra cũng quen ra.

      Người đàn ông này vừa mới ói xong, nhắm hai mắt nắm tay cầm cái cửa hồi lâu, lúc này mới cất bước ra toilet, nhìn thấy Tư Đồ, nháy nháy mắt, nhận ra Tư Đồ: "Đây phải là láo nữ già mồm vừa rồi sao? Tại sao lại trở lại?"

      "Thời Chung ở đâu?"

      "Tại sao tôi phải cho biết?" Người này ràng thích xem người khác kinh ngạc, nhất là phụ nữ cố làm thanh cao "Tôi nhớ rất ràng, còn thiếu tôi ly rượu chưa trả."

      Tư Đồ chẳng thèm tranh cãi cùng loại vô lại này, quay đầu muốn , nhưng giây kế tiếp liền thay đổi ý tưởng. ra trong lòng tự hỏi, kiêu ngạo so với Thời Chung quan trọng hơn sao? Bước chân của Tư Đồ liền tự chủ được, ngưng lại: "Ý là tôi đem nợ tính xong, cho tôi biết?"

      Đối phương có gật đầu cũng là ngầm cho phép. Loại thái độ lập lờ nước đôi này ra càng giống như là đùa bỡn , nhưng Tư Đồ có thời gian so so nhiều như vậy, có lẽ bỏ cơ hội lần này, có cơ hội nữa, cũng còn có dũng khí làm những chuyện này.

      Tư Đồ bước nhanh vào phòng, lấy chai rượu Louis 13 từ phục vụ chuẩn bị niêm phong cất vào kho, rót cho mình tràn đầy, lập tức từ trong phòng được bao ra: " lời giữ lời!"

      xong liền uống hết.

      Rượu mạnh như vậy, đối phương nhìn mà trợn tròn mắt.

      Tư Đồ dùng tốc độ nhanh nhất uống xong, nâng ly rượu còn lại gì hết, ý bảo đối phương chính mình là giọt cũng có còn dư lại. Đối phương mắt kinh ngạc, tiếp tục chế nhạo Tư Đồ: "Đây phải rất tốt sao? Mới vừa tính là cái gì? Còn gạt ta biết uống rượu...."

      Tư Đồ căn bản cũng đáp lời của , tiếp tục níu lấy vấn đề duy nhất mình muốn hỏi: " tại có thể cho tôi biết Thời Chung ở đâu?"

      Đối phương thở dài, đoán chừng là hoàn toàn chịu thua với người phụ nữ như vậy, dừng chút sau, khôi phục nghiêm trang : "..... uống say rồi, Tôn bí thư mới vừa dìu rời , cũng đến bãi đậu xe rồi."

      Vừa dứt lời, liền nhìn thấy người phụ nữ này đem ly rượu nhét vào trong tay mình, quay đầu bỏ chạy - - thấy thế người đàn ông vừa lắc đầu vừa im lặng cười, trong lòng càng tò mò: rốt cuộc này cùng Thời Chung quan hệ như thế nào?

      ****

      Sáng sớm tỉnh lại.

      Thời Chung từ từ mở mắt ngồi dậy.

      Đau đầu thành thói quen như vậy, ngược lại thấy khó chịu, chỉ có chút miệng đắng lưỡi khô. Ngay sau đó nhìn thấy ly nước tủ đầu giường.

      Lần này trái lại Thời Chung rất kinh ngạc, Tôn bí thư rốt cuộc cũng biết tỉ mỉ lần, biết chuẩn bị cho người say rượu ly nước rồi.

      cầm ly nước uống hớp liền nhăn mày lại. Đây là nước mật ong giải rượu, vẫn là - - đây tuyệt đối phải là chuyện Tôn bí thư làm ra đươc.

      Thời Chung muốn đem ly nước để lại, bên tai liền truyền đến "Ken két" tiếng, tiếng cửa mở. Thời Chung phóng tầm mắt nhìn, thoáng sửng sốt.

      Lại là.....

      Lại là....

      Tư Đồ.

      thấy tỉnh, cũng tới, chỉ là đứng ở cửa bên, xa xa nhìn , thanh nhu nhu - - đúng là chưa từng dùng giọng như vậy chuyện với : " ngủ tiếp lát, em mới vừa nấu xong nồi cháo, lát nữa đem cho ăn."

      Thời Chung lại nhíu mi tâm, xác nhận mình có nhận lầm người, giọng theo vẻ mặt đạo nghiêm túc: " nhớ tối hôm qua rất ràng với em rồi."

      Trong nháy mắt nét mặt Tư Đồ trở nên cứng ngắc.

      Nhưng tiếp theo cái chớp mắt, người phụ nữ này biết từ chỗ nào học được da mặt dày đối phó : " sai. vô cùng ràng. Quan hệ trước đây của chúng ta thanh toán hết rồi. Cho nên tại, đến lượt em đuổi theo ."

      dùng giọng như đây là chuyện đương nhiên và ánh mắt rất nghiêm túc, Thời Chung bị nhìn như vậy, nhịn được hơi khẽ cau mày.
      Last edited: 27/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 53:

      Edit: Thiên Kết

      Rốt cuộc Nhậm Tư Đồ cũng chuẩn bị xong bữa sáng, mặc dù hơn nửa trong số đó là mua ở ngoài tiệm về, nhưng chỉ cần nhìn thấy bàn đầy đồ ăn thôi cũng đủ làm cho người khác động lòng.
      nhìn đồng hồ thấy từ lúc mình vào phòng ngủ đến giờ cũng hơn nửa tiếng mà Thời Chung vẫn chưa từ trong phòng ngủ ra, chẳng lẽ tiếp tục ngủ?
      Nhậm Tư Đồ soi người lên cánh cửa tủ lạnh sửa sang lại quần áo lát, rồi về phía phòng ngủ, muốn đánh thức Thời Chung dậy lần nữa. Nhưng khi gõ cửa lại nghe thấy tiếng ai trả lời, đành đẩy cửa vào.

      Nhậm Tư Đồ nhàng bước vào, qua khỏi khúc quanh ánh mắt khỏi sửng sốt.

      Thời Chung mới ở trong phòng tắm bước ra, chuẩn bị thay quần áo. Từ góc độ của Nhậm Tư Đồ nhìn vào chỉ thấy người đàn ông này mặc quần tây, nửa vẫn để trần, cổ vẫn còn vắt cái khăn lông, nước ở tóc vẫn còn trượt theo sống lưng mà chảy xuống dưới.

      Nhậm Tư Đồ có lên tiếng nhưng Thời Chung vẫn có thể phát ra . quay đầu lại, nhìn cái thể tâm tình của bản thân. Sau đó lại quay , mở tủ lấy áo sơ mi mặc vào người.
      Nhậm Tư Đồ thấy nhanh tay cài nút ở tay áo rồi chọn cà vạt, chỉ duy nhất là hề để ý đến , chỉ còn biết giả bộ ho khan tiếng rồi : “ làm xong bữa sáng rồi.”

      “Tôi có việc bận, em cứ ăn .” soi gương chỉnh lại cà vạt, nhìn : “Còn nữa, làm phiền em sau khi ăn xong nhớ rửa bát giùm.”

      “Hả?” Nhậm Tư Đồ kịp phản ứng. phải bởi vì những lời , mà là bởi vì giọng hết sức lạnh lùng của .

      “Lúc trước công việc nhà đều do người giúp việc làm, mà tôi cũng lấy lại chìa khóa của Thẩm Thấm. Em ăn xong rửa bát, lẽ muốn tôi rửa thay em sao?”

      “…………….”

      Nhậm Tư Đồ ra luôn cảm thấy mình rất kiên cường, thể nghĩ đến chỉ cần dùng câu đơn giản có thể trong nháy mắt làm cho khỏi lúng túng, uất ức, mất mặt. Cho đến khi Thời Chung mặc xong đồ, lướt qua , Nhậm Tư Đồ mới miễn cưỡng dùng giọng nhàng gọi lại: “Buổi trưa, có về nhà ăn cơm ?”

      “Chắc là phải bận đến tối.”
      ràng có ý cho biết rằng cần đợi tới buổi trưa. Nhậm Tư Đồ vẫn giả ngốc nghe ra ý trong lời của : “Vậy được, buổi tối em làm cơm đợi về.”

      Lúc này rốt cuộc Thời Chung mới chịu nghiêng đầu liếc nhìn cái, nhưng ánh mắt của chỉ dừng mặt mấy giây rồi lại lạnh nhạt dời : “Tùy em.”

      xong hề lưu luyến mà trực tiếp thẳng ra cửa.

      Nhậm Tư Đồ biết đợi đến tối nữa hay là chỉ vì bản thân mình cố chấp với Thời Chung mà như vậy. Lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại tới Nhậm Tư Đồ chỉ có thể mình bận, dám nhiều để tránh bị lộ.

      Làm phụ nữ như quả vô cùng thất bại, có lẽ là từ trước đến nay chưa từng có, lúc uổng phí ngày vô ích ở nhà của Thời Chung Tôn Dao lại bận bịu phim trường nên chỉ có thể gửi gắm Tầm Tầm cho Thịnh Gia Ngôn. Nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp chăm sóc cho thằng bé. Đồng thời cũng dám cho Thịnh Gia Ngôn biết làm cái gì nữa, bời vì Thịnh Gia Ngôn cho phép làm cái hành động điên cuồng như thế này, vì thế ấy cũng chăm sóc Tầm Tầm giúp cho .

      Sau khi cúp điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ siêu thị chuyến, đoán là người giúp việc bị cho nghỉ việc mà Thẩm Thấm lại được phép bước vào đây nữa cho nên tủ lạnh nhà Thời Chung trở nên trống rỗng chỉ còn lại hai chai nước suối. Nhậm Tư Đồ mua hai túi đồ lớn đem về.

      Sau lúc xem tivi Nhậm Tư Đồ cảm thấy có việc gì làm liền dạo khắp căn hộ. Căn hộ khá lớn, làm cho vòng tốn rất nhiều thời gian.

      Lúc trước, mỗi lần đến đây Nhậm Tư Đồ đều rất vội vã, hoàn toàn chưa hề tham quan nơi này vòng, cho đến khi bước vào thư phòng liền cảm thấy kinh ngạc.
      Thư phòng áng chừng phải lớn bằng hai phòng ngủ chính, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tưởng tượng được người thích sách tại sao lại có thể có nhiều sách như vậy---

      Thậm chí còn có cả truyện tranh.

      Nhậm Tư Đồ nhìn loạt gáy của những cuốn truyện tranh kia sau đó tùy tiện lấy ra vài cuốn, vừa nhìn bìa liền nhịn được mà cười. Những cuốn này đều là những cuốn truyện mướn ở tiệm truyện sau trường học.

      Bên trong còn có cả những bức hình tùy tiện phác họa lại nhân vật.

      Khi dẫn về lại trường cũ, bà chủ tiệm truyện tranh vẫn còn nhắc đến chàng trai trẻ mua đống truyện cũ, hôm nay nhìn thấy những bức vẽ này, trái tim tổng thương vì những lời lạnh nhạt của cũng được an ủi— xem qua lượt nhưng cuốn truyện tranh kia, quả đều là do mua.

      ra hôm nay khi đọc lại những cuốn truyện tranh này Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy có mấy phần vô vị, đem chúng đặt lại giá sách, sau đó nhìn đồng hồ thấy sắp đến thời gian làm bữa tối, liền trực tiếp về phòng bếp.

      Lúc nấu cơm Nhậm Tư Đồ vẫn tự hỏi lòng, nếu như lạnh lùng trở về ăn cơm, bữa tối này vẫn đơn mình nên làm cái gì
      Nên làm cái gì đây?

      Đồng thời lúc này trong lòng vẫn ngừng tự động viên bản thân: ấy tàn nhẫn như vậy ấy đối xử với như vậy.

      Cho đến lần thứ ba Nhậm Tư Đồ mới thành công bàn ăn bốn món mặn món canh, sau đó ngồi đợi về, tận mắt nhìn thấy cả bàn ăn nguội lạnh , lúc này can đảm trong lòng cũng còn.

      đối xử với như vậy.

      Nhâm Tư Đồ cầm điện thoại lên mân mê, rốt cuộc khi nhịn được đành gửi tin nhắn: Chừng nào xong việc?

      Chờ đợi có mục đích tuyệt đối phải là điều gì lãng mạn, cũng hề có cảm động. định trực tiếp hỏi . Sau khi tin nhắn được gửi điện thoại Nhậm Tư Đồ chợt vang lên. nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhưng lại nhìn thấy là điện thoại của Thịnh Gia Ngôn, tia hy vọng trong mắt lại vụt tắt.

      nhận điện thoại của Tịnh Gia Ngôn, bên tai truyền đến giọng dịu dàng của : “Em làm xong chưa? Hôm nay Tầm Tầm rất vui vẻ cho nên bây giờ hai người bọn mới chuẩn bị về nhà. Em có muốn nấu cơm cho em luôn ?”

      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ lát, sau đó cố gắng làm cho giọng của mình trở nên hết sức bình thường rồi : “ cần, em còn rất nhiều việc về sớm được.”

      Thịnh Gia Ngôn lại hỏi: “Đại khái là mấy giờ em về? Nếu muộn quá để đón em.”

      Thịnh Gia Ngôn chợt nhận ra nửa sau lời của mình có chút ổn, dù sao với thân phận tại của cũng thể tùy ý đưa đón làm nên đành sửa lại: “Ý là, nếu như em về trễ Thời Chung đón em. Em về mình an toàn…”

      Nhậm Tư Đồ nhịn được mà cười khổ, nếu như Thịnh Gia Ngôn biết được tình trạng tại của và Thời Chung biết ấy có mắng ngu ngốc nữa? Hay là cười đáng đời?

      ***

      Lúc Thời Chung về đến nhà cũng là mười giờ đêm.

      Chuyện cục trưởng Lý bị tố cáo, hôm nay bị điều tra. Tình hình kinh tế cả công việc buôn bán địa ốc cũng có liên quan đến vị cục trưởng Lý kia, cho nên hôm nay cũng bị dính líu.

      Cục trưởng Lý bị diều tra vẫn còn được giữ bí mật, nếu phải bởi vì có người tiết lộ cho biết nếu gặp rắc rối lớn.

      Ai tình trường thất bại thương trường thành công?

      Thời Chung ra khỏi thang máy, lúc vào nhà phiền muộn đem điện thoại cùng chìa khóa nhà ném lên tủ, khi cúi đầu xuống lại thấy đôi giày nữ, động tác của khỏi ngừng lại, sau đó cúi người thay giày vào nhà.

      khó để xác định vị trí chủ nhân của đôi giày ở đâu, bởi vì lúc này trong căn hộ chỉ có phòng ăn là sáng đèn. Thời Chung men theo ánh đèn tới, liếc mắt cái liền nhìn thấy .

      Theo như tính khí của mà vẫn ở đây đến giờ này khỏi làm cho Thời Chung kinh ngạc. muốn sưng mặt lên lại nhìn thấy lúc này ngủ gục bàn ăn, khuôn mặt liền nhu hòa .

      Nếu như thương vụ buôn bán bất động sản này thua lỗ Trung hâm cũng xong đời, cũng tiêu đời. Người phụ nữ này… hình như có tư cách đến gần như lúc này nữa.

      Thời Chung từ từ bước đến gần , im lặng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Mở nắp đồ ăn bàn, là bốn món mặn, món canh nhưng sớm nguội lạnh. Thời Chung nếm thử miếng canh, lông mày tự chủ mà nhăn lại, nhưng chỉ là thoáng qua, cuối cùng cũng uống hết cả muỗng canh.

      Cơm vẫn ở trong nồi cơm điện, bới cho mình chén, bởi vì cả buổi tối lo lắng cho nên vẫn chưa ăn gì, vốn là đói bụng, huống chi những đồ ăn này đều là do tự làm, nên cứ imm lặng ăn những đồ ăn lạnh này.

      Mấy lọn tóc vương lên má . Thời Chung nhìn lúc, theo bản năng muốn đưa tay đem lọn tóc của gạt ra đằng sau nhưng mới đưa ra nửa liền dừng lại.

      Tay của cứng đờ, mặt liền trở lại bình tĩnh, có biểu gì, cắn răng rút tay về, đúng lúc này điện thoại của bỗng dưng vang lên.

      nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên hơi nhíu mày, giống như sắp tỉnh. Thời Chng rất nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người lấy điện thoại, chỉnh chế độ im lặng.

      lại nhìn , mi tâm của lúc này giãn ra. Thời Chung mới thu hồi tầm mắt, rồi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.

      đợi cắt máy, cũng đợi nhận điện thoại Thịnh Gia Ngôn cúp máy. Thời Chung nhìn lên cuộc gọi nhỡ màn hình, chỉ lát sau lại có cuộc gọi tới.

      để cho Thịnh Gia Ngôn chờ đợi lâu, Thời Chung nhận điện thoại: “Em còn chưa làm xong việc sao? Cũng trễ lắm rồi…”

      Thời Chung lạnh lùng cắt đứt lời : “Tới đón ấy về .”

      “……”


      Chương 54.1:

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      "Tới đón ấy ."

      Vào giờ phút này, Thịnh Gia Ngôn ngồi ở trong phòng khách nhà mình, đối diện với TV, ánh sáng sặc sỡ đó làm nổi bật gò má cứng đờ của .
      Rất lâu sau Thịnh Gia Ngôn mới phản ứng lại, dùng giọng điệu biết là vui hay buồn : " ấy ở cùng là tôi yên tâm rồi, vậy quấy rầy hai người nữa, tôi cúp trước."

      Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn đại muốn cúp điện thoại thanh lạnh lẽo của Thời Chung lại truyền vào lỗ tai : "Tới đón ấy , tôi muốn nhìn thấy ấy nữa."
      Thịnh Gia Ngôn vô thức nhíu mày, bên kia tới đây cúp điện thoại.

      Thịnh Gia Ngôn nhìn bàn ăn trong phòng, bàn còn đặt rất nhiều món ăn hợp khẩu vị Nhậm Tư Đồ, chỉ là rất lâu ăn, Tầm Tầm bây giờ ngủ yên trong phòng dành cho khách, lúc trước bởi Tầm Tầm thường chơi ở chỗ đến tối muộn, thể ngủ lại, trong phòng dành cho khách có tất cả đồ dùng của cậu, chỉ là kia, ngay cả chìa khóa nhà cũng đưa cho cậu —— vì người đàn ông gọi là Thời Chung.

      Nhưng hôm nay người đàn ông này lại với : Đón ấy ???
      Thịnh Gia Ngôn vào phòng dành cho khách nhìn Tầm Tầm cái rồi mới ra ngoài, càng lái xe lại càng cảm thấy đúng, nghĩ tới nghĩ lui rồi chỉ có thể gọi điện thoại cho Tôn Dao.

      Tôn Dao phải đến vùng khác quay hai tháng, chuyện này là Tầm Tầm cho biết, Thịnh Gia Ngôn gọi tới đúng lúc Tôn Dao vừa quay xong, đường cùng mọi người trong tổ quay ăn lẩu, Tôn Dao vừa cười cùng người khác, vừa kinh ngạc khi Thịnh Gia Ngôn gọi tới: "Thịnh đại luật sư, mấy trăm năm gọi điện cho tôi rồi, thế nào đây? Mặt trời mọc ở hướng tây rồi hả?"

      Giọng của Thịnh Gia Ngôn hề trêu ghẹo như mà nghiêm túc: "Nhậm Tư Đồ và bạn trai ấy làm sao thế?"
      Tôn Dao bị hỏi đến sửng sốt.

      Sau đó, Thịnh Gia Ngôn vừa lái xe, vừa nghe Tôn Dao oán giận giải thích qua chuyện này lần, Thịnh Gia Ngôn càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, khi Tôn Dao kể xong, Thịnh Gia Ngôn cũng đến nơi, cúp điện thoại, vượt qua ngã tư đường phía trước liền nhìn thấy toà nhà kia.

      Lần trước tới đây là vì gọi điện cho Nhậm Tư Đồ, điện thoại lại bị tài xế taxi nhận, vị tiểu thư này uống say còn biết gì, bảo mau tới đây đưa nàng về.
      Lúc ấy tới đón , quyết định làm chuyện ích kỷ nhất từ lúc chào đời tới nay: Xóa nhật ký cuộc gọi Thời Chung gọi cho . ra sau này khi biết và Thời Chung vẫn ở cùng nhau, cảm xúc của rất phức tạp, có chút vui mừng, vui vì lần ích kỷ kia ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của , lại có chút đơn, đơn vì cảm tình của dành cho cuối cùng lại dành cho người khác.

      Mà lúc này đây, lại có thêm cảm xúc nữa, đó chính là hối hận, hối hận vì sao lúc đó mình ích kỷ thêm chút, hủy diệt toàn bộ quan hệ giữa và Thời Chung?

      Thời Chung cũng phải chồng , tại sao lại phải khổ cực hạ mình cầu xin?
      ***

      Nhậm Tư Đồ bị người ta nhàng đánh thức.
      "TưĐồ?"

      "TưĐồ?"
      Nhậm Tư Đồ cũng biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy thanh có chút quen thuộc, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là: rốt cuộc cũng về. . . . . .

      Nhưng khi Nhậm Tư Đồ mở mắt bỗng dưng ý thức được, Thời Chung bao giờ gọi kiểu như vậy, mà tiếng gọi dịu dàng đó ràng là của --- Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo lại, bỗng dưng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn đứng trước mặt .

      Sau khi Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy ánh mắt của , chỉ nhàng hai chữ: " thôi."

      Vẻ mặt của tự nhiên như vậy, hình như muốn giải thích tại sao lại xuất ở đây. Nhưng Nhậm Tư Đồ sao có thể dễ dàng bỏ qua này? "Tại sao . . . . . ." Nhậm Tư Đồ liếc nhìn xung quanh, xác định mình ở trong căn hộ của Thời Chung: ". . . . . . Lại ở đây?"

      Vừa nhắc tới cái này, Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc vẫn phải thở dài: "
      ta bảo tới dẫn em .”

      Nhậm Tư Đồ vạn lần ngờ, Thời Chung luôn muốn vứt Thịnh Gia Ngôn xuống dãy Mariana(*) để phòng có quan hệ với nhau, hôm nay thế nhưng lại đưa ra cầu như thế. Rốt cuộc kinh ngạc và thất vọng, cái nào nhiều hơn? Nhậm Tư Đồ thể ra bên ngoài, giọng ngược lại rất bình tĩnh: “Vậy ấy đâu rồi?”

      (*): Rãnh Mariana còn gọi là vực Mariana hay vùng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất biết, và điểm sau nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm phần đáy của khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vựclún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bi lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550km (khoảng 1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ khoảng 69 km(khoảng 43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở mực nước biển.

      ta xuống dưới lầu mua bao thuốc, hy vọng khi trở lại phải nhìn thấy hai chúng ta nữa.”

      Thịnh Gia Ngôn xong nhìn Nhậm Tư Đồ, cảm thấy người hơi khựng lại. Thịnh Gia Ngôn do dự chút rồi thử dò hỏi: “Hay là… Em ở đây chờ ta về? xuống lầu, chờ em trong xe.”

      Nhậm Tư Đồ cúi thaaos đầu im lặng rất lâu, suy tư rất lâu, cũng do dự lâu, cuối cùng vẫn ra được quyết định, đến lúc này, ánh mắt thoáng nhìn mấy cái đĩa bẩn trong bồn rửa bát… Là dụng cụ nấu mấy món ăn hôm nay.

      Phía dưới chính là thùng rác, tất cả những món ăn làm đều bị đổ vào thùng rác.

      Cho dù chỉ ăn miếng những món làm cũng đến nỗi cảm thấy bất lực như bây giờ. Hoặc là biết theo đuổi ngược lại, nhìn thấy thứ bị đổ vào thùng rác rút lui.

      Thấy Nhậm Tư Đồ gì đứng dậy, cũng phải ra khỏi cửa, Thịnh Gia Ngôn liền hỏi: “Em đâu thế?”

      Nhậm Tư Đồ trả lời hăn, cứ im lặng như vậy vòng qua bồn rửa, vén tay áo lên rửa bát.

      Thịnh Gia Ngôn nhìn bong lưng của ,khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Nhậm Tư Đồ cũng rất kinh ngạc vì đến lúc này vẫn còn tâm trạng rửa bát. Nhưng khống chế được, khỏi nhớ lại câu của Thời Chung trước khi rời khỏi: “Em rửa, chẳng lẽ muốn tôi rửa thay em?”

      Nếu về sau bọn họ bao giờ gặp nhau nữa, những lời này trở thành lần đối thoại cuối cùng của họ… Mình cứ thỏa mãn cầu này của , rửa sạch chén đũa, cũng đồng nghĩa với việc để lại chút dấu vết nào chứng minh răng đến. Nhậm Tư Đồ nghĩ vậy giọt nước rơi vào mu bàn tay . Rửa mấy cái bát cũng có thể khóc, có lẽ là người đầu tiên. may là giọt nước măt kia rất nhanh bị nước chảy cuốn , lưu lại dấu vết, đặt chén bát vào tủ vệ sinh, ngoái đầu lại với Thịnh Gia Ngôn: “ đợi, thôi.”

      Ra khỏi căn hộ, Nhậm Tư Đồ tới chỗ chiếc xe đậu, cuối cùng vẫn nhịn được nhìn lại căn hộ cái.

      Ngoái đầu nhìn lại thấy Thịnh Gia Ngôn lên xe của , xem của Thịnh Gia Ngôn đậu cách đó xa, hiểu tại sao vẫn chưa lên xe liền baant đèn xe nhắc nhở . Nhậm Tư Đồ lưu luyến nữa, mở xem kéo cửa ra. Khi thả chìa khóa vào túi, mò tới ví tiền của mình, nhịn được ngừng lại…

      Nhậm Tư Đồ lấy thẻ ra vào từ trong ví tiền ra.

      Mấy ngày trước khi tới đây Thời Chung cố gắng dùng chiếc thẻ này để vào nhà , đáng tiếc chiếc thẻ mất hiệu lực, khi đó Thời Chung cũng đổi hệ thống hóa khác, vậy mà tới bây giờ mới ý thức được rằng mình nên vứt chiếc thẻ này .

      Nhâm Tư Đồ cầm thẻ lên nỡ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng vứt chiếc thẻ vào thùng rác ven đường, sau đó lên xe, rời cùng Thịnh Gia Ngôn.

      Thời Chung nhìn lái xe rời .

      tựa bên vách tường của căn hộ hút thuốc, vòng khói tỏa khắp, thấy ra khỏi căn hộ, nhìn thấy lên xe còn nhịn được liếc lại, cuối cùng nhìn thấy lái xe mất. Điếu thuốc trong tay cũng cháy hết.

      Chỉ là sau khi hút xong điếu, Thời Chung lên lầu như dự định lúc đầu, trong nhà có lẽ vẫn còn giữ hơi thở thuộc về , ra Thời Chung sợ chỉ cần ngửi thấy chút hơi thở của thôi tất cả những việc làm trong tối nay đều thất bại trong gang tấc, nhịn được mà tìm .

      Chỉ là bây giờ hoàn toàn có thời cơ, tự thân còn khó bảo toàn, thể trở thành bến cảng sưởi ấm cho được.


      Chương 54.2:

      Editor: Diệp Thanh Trúc

      Sáng sớm hôm nay nhận được cuộc điện thoại, phải đến hộp đêm của bạn để giải quyết việc có liên quân đến cổ phiếu, mọi chuyện mặc dù còn chưa lộn xộn, báo chí cũng tạm thời có đầu mối gì, nhưng cũng đủ để khiến quan sĩ sứt đầu mẻ trán. Mà buổi sáng vừa nhận được cuộc gọi, buổi chiều có người của tổ chuyên án đến tìm hiểu phòng làm việc của . nhịn được than nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, phải có người nhắc nhở mới biết nhà họ Tưởng muốn chỉnh mình, những sóng gió liên tiếp này rất có thể là Tưởng Lợi Đức trút giận thay con trai của là Tưởng Lệnh Thần.

      Thời Chung đứng tựa vào tường, gió đêm thổi qua, bất tri bất giác hút hết gần nửa bao thuốc, cai thuốc lâu rồi mà đột nhiên lại hút nhiều như vậy, cơ thể cũng có chút chịu nổi, cổ họng hơi khô. Đột nhiên, có điện thoại gọi tới, là số lạ. Thời Chung hắng giọng cái, chưa kịp đối phương lên tiếng: "Thời tiên sinh, chúng ta cần chuyện chút."

      Loa của điện thoại rất tốt, Thời Chung ngay lập tức nhận ra giọng của đối phương, vì vậy theo bản năng càng cảm thấy khó chịu ở cổ họng, giọng cũng trầm : "Luật sư Thịnh, tôi có quan hệ với , chúng ta có gì để hết."

      Thịnh Gia Ngôn bên kia đừng chút: "Vậy nếu tôi , ngày mai tôi cầu hôn ấy, hôm nay phải làm quan hệ giữa ba người chúng ta sao?"
      ". . . . . ."

      Trời đất xoay chuyển, cuộc điện thoại trước, Thời Chung chỉ câu ngắn ngủn "Tới đón ấy " khiến Thịnh Gia Ngôn á khẩu trả lời được, vào giờ phút này, đổi lại lại là Thời Chung cứng người, chậm chạp ra nửa chữ.

      lâu sau, Thời Chung mới tìm lại thanh của mình, chỉ có điều giọng căng lên, mỗi chữ đều gần như thể lưu loát: "Ở đâu?"
      ***

      phải bạn tốt gặp nhau, cũng phải tình địch giằng co, khi Thời Chung gặp Thịnh Gia Ngôn là ở nơi rất tuỳ tiện, là ở cửa hàng tiện lợi 24h mà thời chung mua thuốc.

      Nhân viên phục vụ đúng sau quầy sớm ngủ gà ngủ gật, bao thuốc Thời Chung mua lúc trước hút hết, lại mua bao nữa, còn chưa kịp mở Thịnh Gia Ngôn đến.

      Hai đấng mày râu cùng vào siêu thị, nhân viên phục vụ vốn ngủ gật bỗng cảnh giác nhìn bọn họ mấy lần, thấy hai người này ngoài sắc mặt lạnh lùng ra có gì khác thường, cũng yên lòng ngủ gật tiếp.

      Thịnh Gia Ngôn ngồi vào chiếc ghế chân cao gần cửa sổ. Liếc nhìn Thời Chung bên cạnh, thấy muốn mở chủ đề, liền trước: "Nhậm Tư Đồ chịu gì cả, những thứ tôi biết đều nghe được từ Tôn Dao, có thể chi tiết đúng lắm nhưng vẫn có thể hiểu đại khái —— và Tư Đồ hoàn toàn chia tay nhau, đúng chứ?"
      Thời Chung suy nghĩ chút rồi khẽ gật đầu.

      "Nguyên nhân chia tay là gì? cảm thấy ấy tin , nên chỉ cần gió thổi là ấy có thể rời bỏ , khiến cảm thấy tình cảm của hai người ngang nhau? Vậy cảm thấy ấy bây giờ và người thầm trước kia thực ra là hai người hoàn toàn khác nhau, ngày trước ấy rất hoạt bát vui vẻ, khiến lưu luyến, nhưng bây giờ cái gì ấy cũng sợ đầu sợ đuôi, vừa khiến cảm thấy mệt mỏi, vừa khiến cảm thấy thất vọng, phải ?"

      Thời Chung đáp lại lời ít mà ý nhiều: " trong những nguyên nhân."
      Thịnh Gia Ngôn hỏi đến nguyên nhân thứ hai, thứ ba. . . . . . chỉ là mỉm cười, cười như thiếu niên u mê mà lỗ mãng: "Vậy rốt cuộc có biết tại sao ấy lại biến thành người như bây giờ ?"

      " từng nghe ấy qua chút, là
      Là do ba của ấy?” ra tâm tư của Thời Chung đặt vào cuộc đối thoại giờ giữa hai người, bên tai lúc nào cũng vang lên câu “Ngày mai tôi cầu hôn ấy”, ngón tay liền nhịn được mà căng lên, bao thuốc lá trong tay bọ bóp đến biến dạng cũng biết.

      Thịnh Gia Ngôn sử dụng câu trả lời lúc trước của để trả lời : “ trong những nguyên nhân.”

      “Ba ấy là kiểm sat viên rất có uy tín, khi tôi trao đổi sinh viên năm, Nhậm Hiến BÌnh chính là giáo sư của trường chúng tôi, dù chỉ được Nhậm Hiến Bình dẫn dắt năm nhưng tôi vẫn luôn gọi ông ấy là ‘Thầy Nhậm’, còn thường được ông ấy gọi đến nhà ăn cơm, cũng vì thế mà quan hệ giữa tôi và Tư Đồ tệ. Khi tôi ở trong nước năm trở về, Nhậm Tư Đồ vẫn thường nhắn tin cho tôi. Tôi cũng có thói quen mở msn là nhìn thấy ấy nhắn lại…”

      Thời Chung nhịn được hừ lạnh tiếng: “ ở đây kể lể lịch sử tình của hai người đấy à?”

      Thịnh Gia Ngôn lạnh nhạt nhìn , tình và ghen tị rất dễ khiến người ta trở nên ngây thơ, thấy Thời Chung ghen, Thịnh Gia Ngôn lại có chút bất đắc dĩ, phải luôn miệng cần sao? Nếu quan tâm đến Nhậm Tư Đồ, tại sao lại ghen đến vậy?

      Thịnh Gia Ngôn trả lời , chỉ im lặng lát rồi tiếp: “Nhưng rồi ngày, liên lạc giữa tôi và ấy hoàn toàn bị cắt đứt. Lúc đầu tôi cũng để ý lắm, chỉ cho rằng ấy thi đại học xong chạy du lịch để thư giãn, có thời gian lên mạng thôi, cho đến ngày tôi nghe được tin, vợ của thầy Nhậm phóng hóa giết tiểu tam, ngờ lại vây con mình trong biển lửa. Tôi biết chuyện này cũng là bởi vì con tiểu tam kia là bạn học cũ của tôi.”

      Lại nhìn Thời Chung, chỉ thấy trong mắt trống rỗng, đau đớn dâng tràn trong mắt.

      Có thể coi hôm nay là Thời Chung cảm động lây, hoặc cảm nhận được…

      Thịnh Gia Ngôn thở dài: “Khi tôi về nước, tôi tận mắt chứng kiến Tư Đồ đau đớn đến chết sống lại như thế nào trong phòng vô khuẩn của bệnh viện. Vết thương mọc da non, ngày ngày ấy đều phải vật lộn với đau đớn, loại đau khổ này, thể tưởng tượng nổi đâu. Ngày nghỉ xinh đẹp, ngày khai trường, cuộc sống thanh xuân thời đại học… Những thứ này ấy đều được trải qua. Bởi vì ba mẹ ấy sai lầm mà khiến ấy bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp, thứ ấy trải qua chỉ là đau khổ. Tại sao còn muốn ấy trong trắng đơn thuần như ngày xưa nữa?”

      “…………….”

      “Cho nên căn bản chẳng hiểu gì về ấy, tại sao an lại muốn ấy hiểu cần gì? Có thể tin tưởng ở ?”

      ‘……………”

      “Còn nữa, có biết tại sao ấy nấu ăn tốt ? Bởi vì ấy bị lửa ám ảnh, chỉ cần vừa mở bếp là ấy lâm vào trạng thái suy sụp. Cái này tôi biết, nhưng ấy lại thích mặt mũi, với người khác, mình có cách nào mở bếp nấu cơm ngày nào cũng ăn đồ ở ngoài. Đến sau này khi Tầm Tầm đến, ấy mới cố gắng thoát khỏi ám ảnh, bắt đầu học nấu cơ. Nhưng khi ấy bắt đầu làm, vừa phải làm việc lại vừa phải chăm sóc Tầm Tầm, tài nấu nướng quá kém, ấy chỉ có thể dựa vào đồ ăn mua ở ngoài. Mấy món hôm nay ấy làm cho , có phải rất khinh thường nên mới đổ hết ? Nếu là tôi… Tôi làm như vậy, bởi vì tôi biết mấy món ăn đơn giản này, ấy phải khắc phục bao nhiêu chướng ngại tâm lý mới có thành quả. Còn … Căn bản cái gì cũng biết.”

      “…………………….”

      “Hơn nữa, ấy dễ tin tưởng bất kỳ người nào, phải từ khi biết mới bắt đầu. ấy bị ba phản bội, suýt chút nữa bị mẹ mình thiêu chết, cảm thấy ấy còn dám tin ai sao? Nhưng sau khi về nước, ấy rất gắng thay đổi điểm này, cố gắng tin người khác, lúc đầu khi Tầm Tầm đến sống với ấy, ấy tìm bảo mẫu tới chăm sóc nó, bao lâu sau ấy liền phát bảo mẫu này có vấn đề, thỉnh thoảng len lén trút giận lên Tầm Tầm. Về sau, ấy gần như tin bất kỳ ai nữa, cũng còn qua lại với bạn bè cũ, trừ tôi, Tôn Dao và Mạc Nhất Minh ra, trong thế giới của công ấy ai khác. Mà … tùy tiện xông vào thế giới của ấy, bây giờ lại tùy tiện rời khỏi, làm vậy rốt cuộc là có ý gì?”

      “………….”
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      Met Culan thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 55.1:

      Tùy tiện xông vào thế giới của ấy, tại lại tùy tiện rời . . . . . . Đúng vậy, như vậy làm đến là vì cái gì?

      " xong rồi chưa?" Thời Chung lạnh lùng cắt đứt lời Thịnh Gia Ngôn.

      Khuôn mặt vốn có vẻ cảm đông bới vì lời đột nhiên nên còn chút cảm xúc, thiếu kiên nhẫn. Thịnh Gia Ngôn hiểu, cũng đến như vậy rồi rồi, người đàn ông này còn muốn gì nữa, mà thực Thịnh Gia Ngôn cũng có gì để nữa.

      " câu cuối cùng," "Có lẽ ở trong mắt tất cả mọi người, bao gồm trong mắt , ấy xứng để chờ đợi nhiều năm như vậy, nhưng ở trong mắt tôi, mới xứng với ấy."

      Thời Chung lẳng lặng chờ xong câu cuối cùng, bỗng dưng đứng lên, trực tiếp bước đến cửa, quay đầu lại —

      Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc ý thức được tại sao người đàn ông này phải lạnh lùng cắt đứt lời , ra là vội vàng muốn tìm Tư Đồ?

      Ý thức được điều này, rốt cuộc trong lòng Thịnh Gia Ngôn có được chút vui mừng, nhưng rất nhanh chút vui mừng này lại toát ra cảm xúc chua xót. ra trước khi Thịnh Gia Ngôn đến cũng nghĩ xong, đem những bí mật của Tư Đồ cho Thời Chung biết, đồng nghĩa với việc mình phải từ bỏ, phải để cho mối quan hệ của Tư Đồ và đặt dấu chấm hết.

      muốn làm như vậy, hoặc là vốn nên rất vui mừng khi chuyện tình cảm của và Thời Chung xảy ra vấn đề. Nhưng ngay khoảng giờ trước, thấy dáng vẻ đau thương của khi bước ra khỏi nhà Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn ngồi ở xe mình, thấy đứng ở bên cạnh xe của , lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn lại sau lưng, cuối cùng vứt bỏ tấm tương thẻ gì đó.

      Khoảng cách giữa Thịnh Gia Ngôn và lúc ấy tính là gần, mặc dù thấy cụ thể cái vứt bỏ là gì, nhưng cần đoán cũng biết, vật kia có liên quan với Thời Chung; mà cho dù cách đoạn như vậy, Thịnh
      Gia Ngôn vẫn cảm nhận được người toát ra… Bi thương.

      Đó là hoàn toàn mất thứ quan trọng nhất nên mới có vẻ mặt này, lần trước thấy có bộ dạng này, là năm đó, lúc ngồi ở bậc thang bên ngoài tòa án, bởi vì vào được trường tòa án để nghe thẩm vấn, cũng chỉ có thể ở bên ngoài, lúc ấy Thịnh Gia Ngôn tìm được còn mặc quần áo bệnh nhân từ trong bệnh viện chuồn êm ra ngoài, khi ngẩng đầu lên thấy Thịnh Gia Ngôn, nước mắt trong nháy mắt liền tràn ra.

      Ở trong bệnh viện đau chết sống lại biết khó chịu, mà khắc kia ngồi ở dưới ánh nắng chói chang ngước đầu nhìn , lặng lẽ rơi lệ biết, cảm xúc khổ sở còn sâu sắc hơn, còn bi thương hơn.

      vứt bỏ tấm thể kia xe giọt lệ cũng có chảy. Thịnh Gia Ngôn lại thấy, đó là bi thương -- có đôi khi tình dành cho lại làm như biết, mà có đôi khi, lại đón nhận , thậm chí so với mình càng lún sâu, biết bi thương của là bởi vì người nào, so với suy nghĩ ích kỷ là cho cái ôm an ủi, Thịnh Gia Ngôn cảm giác mình nên giúp để bù lại.

      Chỉ là mặc dù lý trí của cho biết, chuyện làm hôm nay là chuyện đúng đắn, nhưng giờ phút này, nhìn Thời Chung vội vàng đạp cửa bỏ , nội tâm vẫn có nhịn được, luồng sóng chua xót phập phồng.

      Thời Chung bỗng nhiên ngừng lại quay đầu nhìn , hỏi “Chuyện ấy xảy ra khi nào?”

      “…” Thịnh Gia Ngôn dừng chút, mới đem này cảm xúc ép xuống, hồi tưởng lại, “Tiệc rượu sau khi ấy tốt nghiệp.” Thịnh Gia Ngôn nhớ ràng như thế, là bởi vì Tư Đồ từng với – “ từng , tiệc rượu tốt nghiệp năm đó, là ký ức vui vẻ cuối cùng trong đời khi nhớ lại.”

      Thời Chung nghe vậy, tròng mắt khẽ suy tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên câu với Thịnh Gia Ngôn: “Cám ơn.” Lập tức khôi phục bước chân nhanh chóng chạy ra cửa, lập tức chạy ra ngoài.

      Thịnh Gia Ngôn chậm chạp ngồi ở ghế động, tự tay đem người đưa đến trong ngực người khác, nghĩ cũng có ngày hôm nay, nhìn bầu trời đêm hư vô mờ mịt bên ngoài cửa sổ kia, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười khổ?

      Chỉ là chuyện sau này, hình như cũng như Thịnh Gia Ngôn đoán.

      Tư Đồ vẫn làm, tan việc đưa đón Tầm Tầm, cùng Tôn Dao trò chuyện, lúc tới nhà ăn cơm thỉnh thoảng mất hồn, trùng hợp gượng cười, đa số thời điểm mặt chút thay đổi.

      Thời Chung thế nhưng tìm . Thịnh Gia Ngôn hoàn toàn muốn mình khổ khổ giãy giụa sau làm ra nhượng bộ như thế, nhưng lại được loại tình trạng này.

      Tầm Tầm có lương tâm, mỗi lần đều đem món ăn Thịnh Gia Ngôn làm ăn sáng loáng, hài lòng chép chép mồm sau, lại hỏi Tư Đồ: “Có phải gần đây chú chân dài có việc gì hay ? Lúc trước chú ấy còn để cho con tới nhà học bài, tại liền nhìn cũng tới nhìn con, ghét…”

      Thịnh Gia Ngôn dọn dẹp chén đĩa, bị câu cảm thán của “tiểu tử có lương tâm” ở ngoài, cũng còn cách nào. Dù sao lòng người ủng hộ hay phản đối, là chuyện khó thay đổi nhất.

      Chuyện hợp tan của người lớn nên như thế nào với người trẻ đây? Dù sao Tư Đồ cũng mở miệng được, chỉ có thể kiếm cớ lấp liếm cho qua. Tầm Tầm cũng níu lấy vấn đề này buông, chỉ cần Tư Đồ vừa nhắc tới muốn cho cậu ở lại nhà trẻ học thêm vào kỳ nghỉ hè, cậu liền nhận thấy khó bảo toàn bản thân nên tự nhiên chạy cũng nhanh hơn so với người khác, cũng có rảnh trông nom hôm nay chú chân dài đâu.

      Chuyện mình với Thời Chung chẳng lẽ trở thành chuyện nước thả trôi sông sao? Thịnh Gia Ngôn cũng biết mình nên vui vẻ, hay là nên bất đắc dĩ. Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ? Nếu cũng giống như bây giờ thường xuyên chờ tan việc, làm các loại đồ ăn ngon cho , cũng có nhiều rượu thích trong nhà, để sau khi ăn xong uống ly, càng hỏi Tư Đồ: “Năm nay em được nghỉ đông mấy ngày? Chờ Tầm Tầm được nghỉ, chúng ta cùng chơi?”

      Nhưng hiển nhiên, Thịnh Gia Ngôn phải đơn giản chỉ đề nghị muốn cùng du lịch giải sầu người, Tư Đồ gượng cười : “Tôn Dao rồi, mời em cùng Tầm Tầm đến Pháp. Nếu như chê Tôn Dao líu ríu, lại ngại muốn với ấy, kêu Tầm Tầm giúp vài câu, Tôn Dao mời ba chúng ta cùng .”

      Thịnh Gia Ngôn tình nguyện thấy nghiêm mặt, cũng muốn thấy cười như vậy.
      Last edited by a moderator: 3/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Sandy

      Chương 55.2:

      Nhưng hiển nhiên, Thịnh Gia Ngôn phải đơn giản chỉ đề nghị muốn cùng du lịch giải sầu người, Tư Đồ gượng cười : "Tôn Dao rồi, mời em cùng Tầm Tầm đến Pháp. Nếu như chê Tôn Dao líu ríu, lại ngại muốn với ấy,

      kêu Tầm Tầm giúp vài câu, Tôn Dao mời ba chúng ta cùng ."


      Thịnh Gia Ngôn tình nguyện thấy nghiêm mặt, cũng muốn thấy cười như vậy.


      Thịnh Gia Ngôn muốn thêm gì nữa, nhưng bị tiếng chuông điện thoại di động trong túi Tư Đồ đột nhiên vang lên cắt đứt. Thịnh Gia Ngôn tạm thời đóng lại máy hát, Tư Đồ vừa lấy điện thoại di độn ra, vừa đứng dậy rời khỏi bàn ăn, về phía phòng khách nghe điện thoại, còn vừa quên với Thịnh Gia Ngôn: "Chén để đó , lát em rửa cho."


      ra chờ khi Tư Đồ tiếp điện thoại xong trở lại phòng ăn, Thịnh Gia Ngôn rửa sạch bát đũa hết rồi. Thịnh Gia Ngôn lau tay chuẩn bị ra, liền thấy mặt Tư Đồ ủ dột tới trước mặt .


      "Điện thoại của ai, sao lại lâu vậy?"


      "Là lớp trưởng thời phổ thông, là sau lễ mừng năm mới lần trước lâu rồi mọi người gặp nhau, mời em chủ nhật này ."


      Nghe vậy, Thịnh Gia Ngôn đầu tiên là ngân ra, sau đó vẻ mặt có chút phức tạp nhìn cái, có chút xác định hỏi: "Em... ?"


      "Em để xem lại." Tư Đồ cười khổ tiếng, "Tiệc rượu tốt nghiệp năm đó đến nay em vẫn vòn thấy sợ."


      Sợ xúc cảnh sinh tình, sợ người đàn ông kia cũng được mời đến, càng sợ người đàn ông kia vì tránh , bạn học cũ cũng...


      Tư Đồ muốn lại thôi, tiếp. Thịnh Gia Ngôn cũng thoáng sợ sệt. Bởi vì bên tai đột nhiên vang lên câu từng với Thời Chung: ấy từng , tiệc rượu năm đó tốt nghiệp năm đó, là ký ức vui vẻ cuối cùng trong đời khi nhớ lại là....


      Nếu biết được chuyện đó, hôm nay được bạn học mời dự tiệc, chắc đơn giản chỉ là chuyện trùng hợp như vậy?


      mong đợi, cũng sợ chuyện xảy ra, rốt cuộc vẫn phải đối mặt.... Tư Đồ cũng hỏi ý kiến của : "Em muốn hỏi có nên hay ?"


      Thịnh Gia Ngôn nhìn , trầm mặc ba giây. Trong ba giây ngắn ngủi đó, nghĩ rất nhiều, trong chớp mắt, Thịnh Gia Ngôn muốn bật thốt lên, chớ , nhưng sau khắc, nghĩ thông suốt: " ."


      Sandy: tội quá hờ -.-"


      "vậy.... có thể cùng em ?" Cái loại đó trường hợp, cho dù thấy cảnh thương tình rồi, người kia cũng xuất , hay là đến cuối cùng người kia cũng lộ diện.... Cho dù đụng phải loại nào cũng làm sợ, có chiên hữu ở bên người, ít nhất còn có thể tìm được chút dũng khí.


      Tâm tư Tư Đồ vẫn mãi nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn có phát giác vào giờ phút này, trong mắt Thịnh Gia Ngôn dâng lên tia rối rắm, cặp mắt hơi đỏ lên, nhưng nhịn được nhíu nhíu mày cuối cùng là cười ---


      gượng cười cũng giống như ấy, ít nhất xem ra Tư Đồ, là mỉm cười ngại : " thành vấn đề, cùng em."


      Theo cùng có thể biết được mọi chuyện xảy ra... Mặc dù dự liệu được chuyện đó làm ruột gan đứt từng khúc.


      ****


      Chủ nhật, Thịnh Gia Ngôn lái xe mang theo Tầm Tầm cùng Tư Đồ lên đường. Ánh nắng tươi sáng, hình như ông trời cũng muốn để chút áng mây nào xuất trong hôm nay. Đám bạn học trun học vốn là có người mang theo người nhà, Tư Đồ với trưởng lớp muốn dẫn con theo, tự nhiên đối phương cũng hớn hở đồng ý.


      Sau đêm hôm đó, ông trời cũng cực kỳ nể tình, khắp trời đầy sao, sáng chói như mộc.


      Tiệc rượu tốt nghiệp năm đó, mọi người chạy theo trào lưu, tổ chức thành buổi vũ hội mặt nạ, mặc dù có mượn mấy đạo cụ cần thiết nhưng vẫn đủ, còn khá sơ xài, nhưng năm đó mọi người đều rất vui vẻ, chuyện cũ mồn trước mắt. Tư Đồ nhận thấy lối vào hội trường phát mặt nạ tinh xảo xinh đẹp nhịn được sinh lòng cảm khái.


      Nơi chốn giống nhau, người giống nhau nhưng người và vật còn.


      Tư Đồ và Tầm Tầm cũng đẹp mặt nạ lên, Tầm Tầm chạy tìm chỗ đứng, Thịnh Gia Ngôn và Tư Đồ còn đứng ở cửa vào, Tư Đồ liếc vòng bên trong, bọn họ đến hơi trễ, bên trong có bóng người nhốn nháo rồi, mỗi người đều là ăn mặc tinh sảo, sinh động hơn nhiều so năm đó. Chỉ là dưới mặt nạ này, cái nào là Thời Chung?


      Hay hoặc là... Cái nào cũng phải là .


      Lúc này, Thịnh Giai Ngôn hơi cong cánh tay, ý bảo Tư Đồ, khoác lên cánh tay của , vào.


      [Sandy: kiểu này Thời Chung mà thấy chắc tức điên luôn quá. há há, ai biểu biết chuyện mà lo, cứ để vậy. Nhưng đọc tới đây chắc mọi người có thể đoán được phân nào diễn biến sắp đến, nhưng để biết thực hư thế nào, các bạn nhớ đón xem phần tiếp theo!]
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :