CHƯƠNG 50.2:
Edit: Thiên Kết
Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ vẫn suy nghĩ lại về thời điểm đó, nhưng ra cũng có chút dám tin, khoảng thời gian rời khỏi nhà của Thời Chung cho đến giờ tháng.
Trong tháng này, trừ hai tuần lễ đầu sống bằng chết, Nhậm Tư Đồ phát ra bản thân mình trôi qua cũng tệ lắm.
Hôm nay Nhậm Tư Đồ ngồi suy nghĩ lại chuyện qua, cảm thấy, lần trước bản thân mình nóng nảy đứng ngồi yên, có lẽ bởi vì cảm thấy bản thân mình thiếu nợ người đàn ông kia quá nhiều, làm cho cảm thấy áy náy, muốn đền bù cho .
Còn về phần tại sao lần này lại bình tĩnh được như vậy…….Chẳng lẽ bởi vì những cảm động và những thiếu nợ của bản thân, còn có tình dành cho chỉ đủ để làm cho đau lòng hai tuần lễ?
chỉ là tâm tình thay đổi mà còn có cả thời tiết. Mùa xuân hình như vừa mới đến được mấy ngày mà mùa hạ chính thức thay thế, đem đống quần áo vừa dày vừa nặng ở trong tủ ra dọn dẹp, trong đó còn có cả quần áo mà Thời Chung mang đến đây nhưng chưa kịp mặc cũng được dọn dẹp xử lý xong—sau khi rời khỏi nhà , cũng chưa bao giờ liên lạc với , vì vậy cũng cần giữ lại đồ đạc của ở nơi này. Nhậm Tư Đồ thấy im lặng cho rằng ngầm đồng ý cho phép xử lý đống đồ đạc này.
Lúc Tôn Dao ở trường quay gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ trong hai tuần đầu vẫn cố gắng tránh nhắc đến người đàn ông kia, chỉ là sau đó Tôn Dao cũng dần dần phát Nhậm Tư Đồ cũng quá đau lòng như trong tưởng tượng của lúc này mới dám thảo luận về người đàn ông biến mất trong cuộc đời Nhậm Tư Đồ: “Cậu rốt cuộc hỏi hay chưa, rốt cuộc hai người bọn họ lên giường trước khi hai người cậu quen nhau hay là sao? Nếu như là sau khi hai người quen nhau, vậy cậu càng phải quyết liệt, chấm dứt càng sớm càng tốt. Còn nếu như là trước đó, ta là người đàn ông độc thân, có nhu cầu về tình dục, tìm phụ nữ độc thân qua đêm có vấn đề gì về đạo đức đâu.”
Nhậm Tư Đồ tự nhận tâm tình bản thân sau khi chia tay cũng tệ lắm, nhưng sau khi nghe Tôn Dao xong những chuyện đau lòng này, vẫn nhịn được mà muốn trốn tránh: “Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, vai diễn của cậu sao rồi?”
Nhậm Tư Đồ lo lắng thay cho : “Thân thể cậu chịu nổi sao?”
“ ra tớ cũng may, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, chỉ là người đóng thế của tớ thê thảm, ngày mai tớ phải quay cảnh bay nhảy hai ba lượt, còn có cảnh châm lửa đốt cung điện nữa mà người đóng thế còn phải chạy từ trong đám cháy chạy ra. Ai………….”
Có lẽ do lâu lắm gặp ác mông cho nên Nhậm Tư Đồ ngủ rất lâu, chìm trong giấc mơ đó mà thể nào thoát ra được.
Trong giấc mơ khắp mọi nơi đều là lửa, giống như chỉ là người đứng bên lề quan sát, hề có chút cảm giác nóng nực nào, nhưng kỳ lại là hình như mỗi ngọn lửa đều hướng về phía
. Mới lúc đầu nơi diễn ra hỏa hoạn trông giống như cung điện xa lạ nhưng trong nháy mắt nó lại biến thành cái nhà trọ mà suốt đời có lẽ cũng quên được.
Lúc này Nhậm Tư Đồ rốt cuộc có thể hoàn toàn xác định bản thân mình chỉ là người đứng xem, bởi vì nhìn thấy trong căn hộ hỏa hoạn này thân hình đau khổ giãy giụa trong làn khói cho đến khi bất tỉnh… Đó chính là trong quá khứ.
Nhậm Tư Đồ chợt tỉnh lại.
Trán đổ tầng mồ hôi, nhưng lại muốn lau mặc kệ cho mồ hôi chảy xuống mắt. ngồi giường sửng sốt mấy giây, đột nhiên muốn xuống giường tìm đồ, cứ như vậy mà cả thân thể ngã xuống dưới đất. lảo đảo bò dậy, cả người đều vô lực. ra Nhậm Tư Đồ biết mình muốn tìm cái gì lúc này, cho đến khi vô thức kéo cánh tủ quần áo ra…
Nhậm Tư Đồ ý thức được mình muốn tìm gì. Nhưng tủ quần áo to lớn trước mặt lại trống rỗng khoảng. Quần áo của Thời Chung sớm bị bỏ .
Trong đêm khuya tĩnh lặng, giây phút yếu ớt kích động, muốn tìm kiếm chút mạnh mẽ nên tự tay vứt bỏ hết chúng .
Cho đến giờ phút này Nhậm Tư Đồ mới chính thức hiểu ra rốt cuộc mình đánh mất cái gì.
Cũng vào giờ phút này, Nhậm Tư Đồ mới biết hai tuần lễ đau lòng lúc đầu lại trở về, nhanh chóng xâm chiếm cả thân thể . từ từ buông cửa tủ, dựa lưng vào tủ, từ từ trượt xuống mặt đất, che miệng khóc lớn lên.
Lần trước khóc bởi là ở bên ngoài phòng xử án, nơi xét xử mẹ .
Lần này, nước mắt rơi bởi vì tự buông tay đánh mất… tình của bản thân.
Sau khi khóc cả đêm, sáng hôm sau vẫn dậy sớm như thường lệ, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trang điểm che đôi mắt thâm quầng, sau đó đưa Tầm Tầm học, cuối cùng tự lái xe làm.
Đúng, tất cả vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là mỗi lần nhìn vào điện thoại luôn hy vọng thấy dãy số ấy lên. Nhậm Tư Đồ cho xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm dưới phòng khám bệnh. Trước khi xuống xe nhìn cái điện thoại sạc lần, cảm thấy do dự, sau đó rút điện thoại ra nhanh rồi bỏ vào giỏ xách.
Nhậm Tư Đồ đưa tay ra đóng cửa xe. tin tưởng ngày hôm nay trôi qua như những ngày trước kia. Cứ theo lẽ thường mà tiếp đón bệnh nhân, theo lẽ thường ăn cơm trưa, theo lẽ thường mà nghe Mạc Nhất Minh chọc ghẹo, theo lẽ thường…
Chỉ là Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ngờ, khi còn chưa vào phòng khám bệnh thấy Thẩm Thấm đứng ở đó.
Thẩm Thấm đứng dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy ta nhưng cũng dừng bước, bất ngờ Thẩm Thấm ngẩng đầu lên.
Sắc mặt của Thẩm Thấm tốt, Nhậm Tư Đồ tin chắc là vào giờ phút này sắc mặt của cũng hề tốt, nên lựa chọn xem như nhìn thấy Thẩm Thấm. thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước vào phòng khám bệnh.
Giọng run rẩy của Thẩm Thấm gọi lại: “Bác sĩ Nhậm.”
Bước chân Nhậm Tư Đồ vẫn dừng lại. Thẩm Thấm thấy ngày càng xa ta trở nên hoảng hốt, liền chạy lên nắm lấy tay áo Nhậm Tư Đồ: “Bác sĩ Nhậm, có thể tới gặp ấy chút ?”
Nhậm Tư Đồ chợt dừng bước chân lại.
quay đầu lại dò xét vẻ mặt cấp bách của Thẩm Thấm, trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm xấu, giọng run rẩy của vang lên: “ ấy… xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thấm vô lực lắc đầu cái, nhưng lại sợ Nhậm Tư Đồ lại bỏ , cho nên liền dừng lại, vội vàng tiếp: “Nếu như tiếp tục gặp ấy, tôi sợ chắc chắn ấy xảy ra chuyện.”
***
“ có biết tại sao tôi ghét nhiều như vậy ? ràng là mất cái gì nhưng lại được ấy rất nhiều, còn tôi ràng bỏ ra rất nhiều, nhưng ấy lại chỉ vì , mà đuổi tôi …”
“Cho nên lúc đó tôi mới nhất thời tức giận, cố ý ra những lời như vậy để cho hiểu lầm…”
“Nếu như lòng thương ấy, bỏ ấy lại mình mà ra . Tôi hy vọng ấy rốt cuộc cũng có thể hiểu ra đạo lý trọng người quan tâm ấy chứ phải là tự hành hạ bản thân…”
“Lúc mới biết ấy, có lần ấy ngồi uống rượu với Tiểu Từ, tôi nghe thấy ấy nhắc đến ‘ ấy’, lúc ấy tôi căn bản biết ‘ ấy’ là ai, cho đến năm ngoái…”
“ hôm ấy uống rất say, mà tôi lại rất thích ấy, tôi lại ngại là người qua đường, nhưng mà trong lòng ấy lúc nào cũng chỉ có người kia mà thôi…”
“ ấy hề đụng đến tôi, hôn cũng hôn mà đẩy tôi ra…”
“ có biết lúc đó ấy những gì ?”
“ ấy , cho dù cả đời cũng tìm được ấy, tôi cũng thể nào thay thế …”
Last edited by a moderator: 17/10/14