1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49.2:

      Tư Đồ nhướng nhướng lông mày, tận lực nghĩ đến những chuyện râu ria khác nữa, gắng chuyện với ông Tần để ông giải bày với mình: "Chú Tần, cháu biết Thẩm Thấm là tốt, nhưng chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, cháu cũng bỏ ra thương, nhưng. . . . . ."


      Ông Tần cắt ngang câu của Tư Đồ, cảm thấy cần thiết để nghe nữa nên cắt ngang lời Tư Đồ, tiếp tục : " xem, ngươi thương đều bỏ con bé ra , sao tâm địa tiểu tử thúi kia lại sắt đá đây như vậy? Tối nay Thẩm Thấm ở chỗ cho tôi và mẹ Thời Chung nấu cháo. . . . . ."

      "Cái gì mà ‘mẹ tôi ’? Mẹ ghẻ mà thôi." Đột nhiên Thời Chung lạnh lùng
      chạy tới chặn ngang câu . Tư Đồ ngồi ghế salon lập tức quay đầu lại nhìn , ý bảo chớ chọc giận ông Tần.

      Dù sao bất đồng, tranh chấp hôm nay của Thời Chung và ông Tần, có thể bị Ông Tần quy tội hết lên đầu rồi, nhất định trở thành người đàn bà ở bên tai quat gió thổi lửa chiến tranh trong mắt ông Tần, Thẩm thấm biểu hoàn mỹ như vậy, đến lúc đó càng sánh bằng Thẩm Thấm rồi.

      Quả nhiên, Thời Chung vừa dứt lời, Ông Tần liền nhịn được trợn mắt nhìn Thời Chung cái, hung tợn sửa lời : "Thẩm Thấm tự nấu cháo cho tôi và dì , nhưng sau khi nhận điện thoại lại trốn khóc, ta và dì hỏi thế nào con bé cũng chịu , tôi đoán nhất định chuyện này có quan hệ với , con bé Thẩm Thấm kia còn bênh vực , có chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi xem nhật ký cuộc gọi của con bé, gọi cho Tôn bí thư, từ Tôn bí thư mới biết được, định đuổi Thẩm Thấm khỏi trung hâm, để có thể nhắm mắt làm ngơ, để có thể thoải mái lêu lỏng chơi đừa với người đàn bà này."

      Nhưng từ như vậy dù nhằm vào người nào, Tư Đồ cũng nhịn được, vẻ mặt cứng đờ, Thời Chung dùng sức đem ly nước đặt mạnh xuống, liền đem Tư Đồ từ ghế salon kéo lên, muốn chấm dứt những lời vô căn cứ kia: " rồi, em đừng đạo lý gì với ông ta, chỉ cần ông ta cho rằng chuyện là như vậy, mặc kệ có phải là hay , em đừng nghĩ thuyết phục ông ấy."

      Ông Tần đứng lên: "Tôi chính là !"

      Thời Chung cười cười, khóe miệng cong lên nhưng có chút nhiệt tình: "Tôi chỉ đem Thẩm Thấm điều đến công ty tốt hơn để thực tập, ông lại cảm thấy tôi muốn đuổi ấy, tôi chỉ muốn Thẩm thấm hoàn toàn chết tâm, theo đuổi hạnh phúc thuộc về chính , ông lại cảm thấy tôi hại ấy. Đây chính là cái ông nhận định là ‘ ’, như vậy phải là giúp Thẩm thấm, mà là hại ấy."

      Lúc Thời Chung chuyện bình tĩnh, giọng điệu cũng rất lạnh lùng, nhưng càng lạnh nhạt, ông Tần càng nổi nóng, ông Tần lặng mấy giây ghế sofa, lúc này Tư Đồ bị Thời Chung lôi kéo tới cửa —— Thời Chung chuẩn bị đưa rời khỏi nhà trọ. Ông Tần ở liếc nhìn bóng lưng Thời Chung cùng Tư Đồ càng càng xa, hoàn toàn nổi giận, lúc đứng dậy phất tay, chỉ nghe"Pằng" tiếng, khay trà liền bị ông vung tới đất, bể tan tành.

      "Dù sao tôi chỉ biết chuyện, và Thẩm thấm xảy ra qua quan hệ, phải chịu trách nhiệm với !"

      (ôi chà chà, gây cấn nhỉ, thực hư như thế nào đây? Sandy) Như vậy là sao? Bước chân của Tư Đồ đột nhiên ngừng lại, vẫn nắm tay sao?

      "Lúc trước tôi đến nhà trọ của , thấy Thẩm Thấm mặc quần áo của xuất trước mặt tôi, những thứ này là tôi tận mắt thấy, là chứ? Tôi biết cuộc sống riêng người trẻ tuổi cũng rất tùy tiện, nhưng con bé Thẩm Thấm kia giống vậy, tôi nhận con bé làm con dâu, tôi thể để cho con bé kia bị thiệt thòi."

      Ông Tần vừa ngừng , nhất thời trong phòng trở nên an tĩnh cực kỳ.

      Thời Chung quyết định dọn nhà khi ấy cố chấp cho người giúp việc nghỉ dài hạn, hôm nay, Tư Đồ lời nào, nhất thời Thời Chung cũng , khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc.

      Thời Chung phản ứng kịp thời, cũng phá vỡ trầm mặc ——vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Tư Đồ, nắm chặt bàn tay của , giống như có chút liều mạng, muốn tiếp tục lôi kéo rời .

      Hai chân Tư Đồ lại đứng yên tại chỗ. biết những người phụ nữ khác đối mặt tình huống đột ngột này có phản ứng như thế nào, có giống như bây giờ hay , đầu óc trong nháy mắt bị quấy thành đống nhão nhoét, sững sờ nhìn Thời Chung hồi lâu, mới có thể mở miệng : "Chú có phải là ?"

      Trả lời Tư Đồ , là muốn lại thôi của .

      Cũng biết trải qua bao lâu, hồi tiếng chuông thanh thúy phá vỡ trầm mặc ——

      Điện thoại treo tường bên cạnh cửa ra vào reo lên.

      Tư Đồ khó khăn đẩy tay Thời Chung giữ tay ra. Người đàn ông trước mặt này có bao nhiêu khẩn trương? . Tư Đồ xem vết đỏ tay mình do nắm chặt tạo ra, đại khái liền đoán được.

      Tư Đồ rất may mắn vào giờ phút này mình vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, còn có thể đẩy tay của ra, tới nghe máy.

      vừa nâng ống nghe, màn ảnh điện thoại liền rắc rắc lóe lên cái, tiếp theo xuất , là mặt của Thẩm Thấm.

      Bên cạnh Thẩm Thấm còn có Tiểu Từ, mặt hai người đều vội vàng, nhất là Thẩm thấm, bộ dáng lo lắng này, cách màn ảnh, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy điềm đạm đáng : " xin lỗi, quấy rầy các người, chúng tôi tới đón chú Tần ."
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 50.1:

      Edit: Thiên Kết.

      Ngón tay Nhậm Tư Đồ cứng ngắc mở cửa, khuôn mặt biểu cảm động lòng người màn hình rốt cuộc cũng biến mất.

      Nhậm Tư Đồ điều chỉnh lại hô hấp chút, mới thành công để rơi ống nghe, đeo ống nghe lại.

      đứng yên tại chỗ, Thời Chung lặng lẽ tới sau lưng , vì an ủi đặt hai tay lên bả vai , lòng bàn tay thoáng dùng thêm lực: “Chờ bọn họ hết, từ từ chuyện ràng với em.”

      Lời của làm cho Nhậm Tư Đồ lâm vào trong tình cảnh mâu thuẫn trước giờ chưa từng có….hoặc có thể là khủng hoảng. Trong đầu ra rất nhiều khả năng.

      Nếu như dối với , phủ nhận toàn bộ từ trong miệng ông Tần, có nên lựa chọn lừa dối bản thân mình lựa chọn tin tưởng?

      Nhưng nếu thẳng thắn, đem đầu đuôi ngọn nguồn ra, đem tia lừa mình dối người của dập tắt, nên làm gì đây?

      Nhậm Tư Đồ lún sâu vào mâu thuẫn của bản thân, dường như còn cách nào kiềm chế trong gian yên lặng truyền đến tiếng “Đinh”. Thang máy tới.

      Cửa thang máy trước mắt chậm chạp mở ra, người ở trong thang máy đối diện với chính là Thẩm Thấm, Nhậm Tư Đồ cũng biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

      gạt tay của Thời Chung để vai mình, trực tiếp tới thanh máy, quay đầu lại với Thời Chung: “Em về trước, cho em chút thời gian yên tĩnh, bây giờ em biết phải giải quyết vấn đề này sao cả.”

      Lúc mấu chốt như này Nhậm Tư Đồ lựa chọn tạm thời trốn tránh. Ở bên kia, Thẩm Thấm vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy cảnh này, gương mặt chợt buồn bực, ánh mắt nhìn về phía người tin cậy nhất---

      Thẩm Thấm cứ như vậy mà nhìn về phía Thời Chung, quan sát cẩn thận từng li từng tí, điều này làm cho trong lòng Nhậm Tư Đồ trong nháy mắt mà lạnh . Bước chân của Nhậm Tư Đồ về phía thang máy nhịn được mà nhanh lên mấy phần.

      Thời Chung rốt cuộc thể nhịn được nữa quát lên: “Đứng lại.”

      Trước nay chưa bao giờ dùng ngữ điệu này chuyện với , bước chân Nhậm Tư Đồ khẽ dừng lại, vừa đúng lúc sắp lướt qua Thẩm Thấm.

      Thời Chung tiên lên nắm lấy tay Nhậm Tư Đồ, để đề phòng lần nữa lại đem tất cả buông xuôi, lo lắng cho bản thân mình mà trốn tránh. Đồng thời ánh mắt Thời Chung cũng nhìn về người phía sau lưng Thẩm Thấm là Tiểu Từ mà : “Làm phiền cậu đưa ông cụ về nhà trước.”

      Tiểu Từ mặc dù chưa hiểu tình cảnh tại như thế nào, nhưng vẫn gật đầu cái với Thời Chung, tiếp theo liền bước nhanh vào trong nhà, cố gắng mời ông cụ .

      Việc đến nước này, ông cụ Tần tự nhận thấy cũng còn cần thiết phải ở lại nữa, ông theo Tiểu Từ về phía thang máy, lúc ngang qua Thẩm Thấm liền dùng lời sâu xa mà dặn dò Thẩm Thấm: “Nha đầu, con phải đấu tranh cho ta biết hay , đừng quan tâm những lời Thời Chung , con chính là con, mà ra con tuyệt đối thua kém bất kỳ người phụ nữ nào.” xong ông cụ quên liếc xéo Nhậm Tư Đồ cái.

      Cho đến lúc này dường như Tiểu Từ mới hiểu được tình huống tại, ông cụ luôn năng che đậy, lại đặc biệt bảo vệ người đối xử tốt với ông. Nhìn thấy Nhậm Tư Đồ bị ông cụ dùng ánh mắt khinh thường liếc làm cho cứng mặt, Tiểu từ cũng tiện thêm cái gì, chỉ có thể khuyên Nhậm Tư Đồ câu: “Nhậm tiểu thư, và A Chung có vẫn đề gì từ từ ngồi xuống mà giải quyết, A Chung toàn tâm toàn ý đối với , tôi là người ngoài cũng nhìn thấy rất ràng.”

      Lúc trước Nhậm Tư Đồ có nghe Thời Chung và Tiểu Từ có giao tình sâu đậm, mặc dù Thời Chung luôn gọi ta là “Tiểu Từ” “Tiểu Từ”, nhưng lại hoàn toàn giống như là sai bảo thuộc hạ mà tại vì Tiểu Từ vốn rất thích cái tên của mình, cho nên vì hai người là em tốt của nhau nên liền gọi là Tiểu Từ. Tiểu Từ học đến năm thứ hai của đại học nghỉ và theo Thời Chung ra ngoài xã hội lăn lộn, cũng lúc đó vì sơ ý mà thiếu chút nữa con mắt trái bị mù, cũng vì vậy mà bố mẹ Tiểu Từ đặc biệt thích Tiểu Từ và Thời Chung ở gần nhau. Thời Chung vì thế mà hết sức áy náy với ta, cho nên mặc dù hôm nay Tiểu Từ danh nghĩa là tài xế của ông cụ Tần nhưng thực tế vẫn được đối xử như Tổng
      giám ở Trung Hâm.

      Nhưng………….

      Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thấm Nhậm Tư Đồ có cảm giác này có tình cảm với Thời Chung.

      Kết quả là chứng minh, này phải chỉ là thích. Mà là còn kiềm chế bản thân được nữa rồi.

      Mà lúc nghe thấy ông cụ Tần câu kia: “Dù sao ta chỉ biết chuyện, cùng với Thẩm Thấm xảy ra quan hệ, phải có trách nhiệm với con bé.” trong nháy mắt thân thể Thời Chung chợt trở nên cứng ngắc, ràng là ông cụ cho Nhậm Tư Đồ biết, và Thẩm Thấm nhất định xảy ra chuyện gì rồi.

      Sau khi Tiểu Từ cùng ông cụ Tần rời khỏi, trong căn hộ chỉ còn có ba người, Thời Chung rốt cuộc cũng có thể đơn giản giải quyết vấn đề-- ra chỉ cần ông cụ có ở chỗ này náo loạn, đây chính là điều kiện đầu tiên để có thể giải quyết chuyện này —

      “Thẩm Thấm, tại tôi cần giúp chuyện, ông cụ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta cho nên chạy tới đây náo loạn, làm cho ấy hiểu lầm.” Thời Chung đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Nhậm Tư Đồ: “Hơn nữa ấy còn đồng ý nghe tôi giải thích. Nếu như ấy chịu nghe tôi vậy đến giải thích , cho ấy biết, chúng ta rốt cuộc có xảy ra quan hệ hay ?”

      Thân thể Thẩm Thấm khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thời Chung, giống như là sắp khóc, cuối cùng liều mạng cắn môi dưới, chậm rãi cúi đầu : “ xin lỗi………….”

      “…………….”

      “Em muốn lừa dối ấy. Và……..cũng muốn lừa gạt bản thân nữa.”

      Giọng Thẩm Thấm ngừng trong nháy mắt, Nhậm Tư Đồ cảm nhận được trái tim mình cũng ngừng đập theo giọng lạnh lẽo kia. Nhưng phản ứng đầu tiên của phải là giận dữ, mà chỉ là cười lạnh. Cứ như vậy khóe môi dâng lên nụ cười lạnh, liếc nhìn Thời Chung cái.

      Người đàn ông này vậy nhưng cũng cười lạnh, chỉ là ý nghĩa của nụ cười lạnh này như thế nào Nhậm Tư Đồ vô ý hiểu , muốn rút tay mình khỏi tay , rời khỏi đây.

      Lúc này Thời Chung cũng muốn cản nữa. từ từ buông lỏng bàn tay ra, mặc cho rút tay về.

      Nhậm Tư Đồ cũng quay đầu lại mà bước nhanh về phía thang máy, nhấn nút thang máy, bàn tay run run. Thang máy rất nhanh mở ra, muốn bước vào giọng của Thời Chung vang lên từ sau lưng—

      Trong giọng của hề có bất kỳ ấm áp nào: “Em còn bước nữa, hai chúng ta hoàn toàn kết thúc.”

      còn níu kéo, còn vờn bắt đùa giỡn, cũng còn bất kỳ cái gì nữa……..

      Nhưng người phụ nữ này vẫn tiếp tục bước .

      Tình cảm của đối với thể bằng đôi ba lời của những người bên cạnh. quan tâm của đối với còn đủ để níu kéo lại nghe lời giải thích. Thời Chung nhịn được lại cười lạnh tiếng.

      xoay người, thẳng vào trong nhà.

      Ánh mắt Thẩm Thấm vẫn dõi theo bóng lưng của , hàm răng cắn lên môi hồi lâu sau đó theo. Nhưng lại nghe thấy bước chân của chợt dừng lại.

      quay đầu Nhìn Thẩm Thấm cái, chỉ lạnh lùng ném cho câu: “Cút.”

      Sau khi xong, lại khôi phục bộ dạng máy móc, về phía ghế salon.

      Thẩm Thấm rốt cuộc cũng nhịn được nữa mà hét lên: “Mỗi người đều có thứ mình muốn tranh đoạt, em liều mạng muốn giành giật , còn ta sao? chút xíu ý nghĩ giành giật cũng có, dễ dang từ bỏ như vậy. ta căn bản cũng quan tâm …… rốt cuộc muốn hèn mọn đến mức nào mới có thể hiểu, ta xứng với những gì dành cho.”

      vẫn muốn nhìn thẳng vào vấn đề, cứ như vậy mà bị tiếng khóc lóc oán giận của Thẩm Thấm làm phiền, trong nháy mắt bộc phát mọi chuyện ra bên ngoài. Khóe miệng Thời Chung chợt biến mất nụ cười, sàn nhà còn có những mảnh vụn của ly nước bị ném vỡ. Thời Chung có phản ứng gì, cứ như vậy chân trần đạp lên những mảnh vụn thủy tinh kia.

      Thẩm Thấm xong câu cuối cùng, liền trở nên nghẹn nào, người đàn ông này thủy chung vẫn quay bong lưng lạnh lùng về phía . Thẩm Thấm dùng sức lau nước mắt, muốn bước tới lần nữa, nhưng khi chuẩn bị bước tới, liền bị thanh lạnh như băng cản lại: “Cút. Tôi muốn lặp lại lần thứ ba.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 50.2:

      Edit: Thiên Kết

      Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ vẫn suy nghĩ lại về thời điểm đó, nhưng ra cũng có chút dám tin, khoảng thời gian rời khỏi nhà của Thời Chung cho đến giờ tháng.

      Trong tháng này, trừ hai tuần lễ đầu sống bằng chết, Nhậm Tư Đồ phát ra bản thân mình trôi qua cũng tệ lắm.

      Hôm nay Nhậm Tư Đồ ngồi suy nghĩ lại chuyện qua, cảm thấy, lần trước bản thân mình nóng nảy đứng ngồi yên, có lẽ bởi vì cảm thấy bản thân mình thiếu nợ người đàn ông kia quá nhiều, làm cho cảm thấy áy náy, muốn đền bù cho .

      Còn về phần tại sao lần này lại bình tĩnh được như vậy…….Chẳng lẽ bởi vì những cảm động và những thiếu nợ của bản thân, còn có tình dành cho chỉ đủ để làm cho đau lòng hai tuần lễ?

      chỉ là tâm tình thay đổi mà còn có cả thời tiết. Mùa xuân hình như vừa mới đến được mấy ngày mà mùa hạ chính thức thay thế, đem đống quần áo vừa dày vừa nặng ở trong tủ ra dọn dẹp, trong đó còn có cả quần áo mà Thời Chung mang đến đây nhưng chưa kịp mặc cũng được dọn dẹp xử lý xong—sau khi rời khỏi nhà , cũng chưa bao giờ liên lạc với , vì vậy cũng cần giữ lại đồ đạc của ở nơi này. Nhậm Tư Đồ thấy im lặng cho rằng ngầm đồng ý cho phép xử lý đống đồ đạc này.

      Lúc Tôn Dao ở trường quay gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ trong hai tuần đầu vẫn cố gắng tránh nhắc đến người đàn ông kia, chỉ là sau đó Tôn Dao cũng dần dần phát Nhậm Tư Đồ cũng quá đau lòng như trong tưởng tượng của lúc này mới dám thảo luận về người đàn ông biến mất trong cuộc đời Nhậm Tư Đồ: “Cậu rốt cuộc hỏi hay chưa, rốt cuộc hai người bọn họ lên giường trước khi hai người cậu quen nhau hay là sao? Nếu như là sau khi hai người quen nhau, vậy cậu càng phải quyết liệt, chấm dứt càng sớm càng tốt. Còn nếu như là trước đó, ta là người đàn ông độc thân, có nhu cầu về tình dục, tìm phụ nữ độc thân qua đêm có vấn đề gì về đạo đức đâu.”

      Nhậm Tư Đồ tự nhận tâm tình bản thân sau khi chia tay cũng tệ lắm, nhưng sau khi nghe Tôn Dao xong những chuyện đau lòng này, vẫn nhịn được mà muốn trốn tránh: “Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, vai diễn của cậu sao rồi?”

      Nhậm Tư Đồ lo lắng thay cho : “Thân thể cậu chịu nổi sao?”

      ra tớ cũng may, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, chỉ là người đóng thế của tớ thê thảm, ngày mai tớ phải quay cảnh bay nhảy hai ba lượt, còn có cảnh châm lửa đốt cung điện nữa mà người đóng thế còn phải chạy từ trong đám cháy chạy ra. Ai………….”


      Có lẽ do lâu lắm gặp ác mông cho nên Nhậm Tư Đồ ngủ rất lâu, chìm trong giấc mơ đó mà thể nào thoát ra được.

      Trong giấc mơ khắp mọi nơi đều là lửa, giống như chỉ là người đứng bên lề quan sát, hề có chút cảm giác nóng nực nào, nhưng kỳ lại là hình như mỗi ngọn lửa đều hướng về phía

      . Mới lúc đầu nơi diễn ra hỏa hoạn trông giống như cung điện xa lạ nhưng trong nháy mắt nó lại biến thành cái nhà trọ mà suốt đời có lẽ cũng quên được.

      Lúc này Nhậm Tư Đồ rốt cuộc có thể hoàn toàn xác định bản thân mình chỉ là người đứng xem, bởi vì nhìn thấy trong căn hộ hỏa hoạn này thân hình đau khổ giãy giụa trong làn khói cho đến khi bất tỉnh… Đó chính là trong quá khứ.

      Nhậm Tư Đồ chợt tỉnh lại.

      Trán đổ tầng mồ hôi, nhưng lại muốn lau mặc kệ cho mồ hôi chảy xuống mắt. ngồi giường sửng sốt mấy giây, đột nhiên muốn xuống giường tìm đồ, cứ như vậy mà cả thân thể ngã xuống dưới đất. lảo đảo bò dậy, cả người đều vô lực. ra Nhậm Tư Đồ biết mình muốn tìm cái gì lúc này, cho đến khi vô thức kéo cánh tủ quần áo ra…

      Nhậm Tư Đồ ý thức được mình muốn tìm gì. Nhưng tủ quần áo to lớn trước mặt lại trống rỗng khoảng. Quần áo của Thời Chung sớm bị bỏ .

      Trong đêm khuya tĩnh lặng, giây phút yếu ớt kích động, muốn tìm kiếm chút mạnh mẽ nên tự tay vứt bỏ hết chúng .

      Cho đến giờ phút này Nhậm Tư Đồ mới chính thức hiểu ra rốt cuộc mình đánh mất cái gì.

      Cũng vào giờ phút này, Nhậm Tư Đồ mới biết hai tuần lễ đau lòng lúc đầu lại trở về, nhanh chóng xâm chiếm cả thân thể . từ từ buông cửa tủ, dựa lưng vào tủ, từ từ trượt xuống mặt đất, che miệng khóc lớn lên.

      Lần trước khóc bởi là ở bên ngoài phòng xử án, nơi xét xử mẹ .

      Lần này, nước mắt rơi bởi vì tự buông tay đánh mất… tình của bản thân.

      Sau khi khóc cả đêm, sáng hôm sau vẫn dậy sớm như thường lệ, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trang điểm che đôi mắt thâm quầng, sau đó đưa Tầm Tầm học, cuối cùng tự lái xe làm.

      Đúng, tất cả vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là mỗi lần nhìn vào điện thoại luôn hy vọng thấy dãy số ấy lên. Nhậm Tư Đồ cho xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm dưới phòng khám bệnh. Trước khi xuống xe nhìn cái điện thoại sạc lần, cảm thấy do dự, sau đó rút điện thoại ra nhanh rồi bỏ vào giỏ xách.

      Nhậm Tư Đồ đưa tay ra đóng cửa xe. tin tưởng ngày hôm nay trôi qua như những ngày trước kia. Cứ theo lẽ thường mà tiếp đón bệnh nhân, theo lẽ thường ăn cơm trưa, theo lẽ thường mà nghe Mạc Nhất Minh chọc ghẹo, theo lẽ thường…

      Chỉ là Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ngờ, khi còn chưa vào phòng khám bệnh thấy Thẩm Thấm đứng ở đó.

      Thẩm Thấm đứng dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy ta nhưng cũng dừng bước, bất ngờ Thẩm Thấm ngẩng đầu lên.

      Sắc mặt của Thẩm Thấm tốt, Nhậm Tư Đồ tin chắc là vào giờ phút này sắc mặt của cũng hề tốt, nên lựa chọn xem như nhìn thấy Thẩm Thấm. thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước vào phòng khám bệnh.

      Giọng run rẩy của Thẩm Thấm gọi lại: “Bác sĩ Nhậm.”

      Bước chân Nhậm Tư Đồ vẫn dừng lại. Thẩm Thấm thấy ngày càng xa ta trở nên hoảng hốt, liền chạy lên nắm lấy tay áo Nhậm Tư Đồ: “Bác sĩ Nhậm, có thể tới gặp ấy chút ?”

      Nhậm Tư Đồ chợt dừng bước chân lại.

      quay đầu lại dò xét vẻ mặt cấp bách của Thẩm Thấm, trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm xấu, giọng run rẩy của vang lên: “ ấy… xảy ra chuyện gì?”

      Thẩm Thấm vô lực lắc đầu cái, nhưng lại sợ Nhậm Tư Đồ lại bỏ , cho nên liền dừng lại, vội vàng tiếp: “Nếu như tiếp tục gặp ấy, tôi sợ chắc chắn ấy xảy ra chuyện.”

      ***

      có biết tại sao tôi ghét nhiều như vậy ? ràng là mất cái gì nhưng lại được ấy rất nhiều, còn tôi ràng bỏ ra rất nhiều, nhưng ấy lại chỉ vì , mà đuổi tôi …”

      “Cho nên lúc đó tôi mới nhất thời tức giận, cố ý ra những lời như vậy để cho hiểu lầm…”

      “Nếu như lòng thương ấy, bỏ ấy lại mình mà ra . Tôi hy vọng ấy rốt cuộc cũng có thể hiểu ra đạo lý trọng người quan tâm ấy chứ phải là tự hành hạ bản thân…”

      “Lúc mới biết ấy, có lần ấy ngồi uống rượu với Tiểu Từ, tôi nghe thấy ấy nhắc đến ‘ ấy’, lúc ấy tôi căn bản biết ‘ ấy’ là ai, cho đến năm ngoái…”

      hôm ấy uống rất say, mà tôi lại rất thích ấy, tôi lại ngại là người qua đường, nhưng mà trong lòng ấy lúc nào cũng chỉ có người kia mà thôi…”

      ấy hề đụng đến tôi, hôn cũng hôn mà đẩy tôi ra…”

      có biết lúc đó ấy những gì ?”

      ấy , cho dù cả đời cũng tìm được ấy, tôi cũng thể nào thay thế …”
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51.1 Editor: Diệp Thanh Trúc. “ có biết lúc đó ấy những gì ?” “ ấy , cho dù cả đời tìm thấy tôi cũng thể nào thay thế được …”

      ***

      Tình cảm này còn bao nhiêu cơ hội vãn hồi đây?

      Tôn Dao cho Nhậm Tư Đồ đáp án: “.”

      “…”

      “Cậu ngẫm lại xem, ta bị cậu gán cho tội lớn như vậy, suốt tháng cũng tới tìm cậu, ràng là hoàn toàn thất vọng với cậu rồi, muốn phí sức giải thích với cậu nữa.”

      ra đây cũng là đáp ứng trong nội tâm của , nhưng luôn có thanh khác chiếm ưu thế: “Nhưng Thẩm Thấm tháng này ấy đều ở lại làm thêm giờ, cũng sắp xếp rất nhiều xã giao, ban ngày về nhà thay quần áo rồi lại tiếp tục trở lại công ty, suốt ngày hút thuốc, dù mình đến để hợp lại cũng phải thay đổi tình trạng bây giờ của ấy, bằng ngày nào đó ấy nhất định chết mất.”

      Nhậm Tư Đồ xong, Tôn Dao ở đầu dây bên kia liền nhịn được mà thở dài. cảm giác được mình có thể đọc lên ý của Tôn Dao: Nghiệt duyên đây mà…

      Có lẽ Thời Chung muốn thoát khỏi nghiệt duyên này, bởi vì đến hôm nay Nhậm Tư Đồ vẫn thể liên lạc được với .

      Gọi điện thoại đến nhà người giúp việc trả lời: “Xin lỗi Nhậm tiểu thư, Thời tiên sinh có ở nhà.”

      Nhớ lại lần trước người giúp việc cố ý tiết lộ chuyện Thời Chung nghỉ phép về nhà với - chắc hẳn việc chủ động tiết lộ hôm đó và giữ kín bưng, ngày hôm nay đều do Thời Chung dặn dò.

      Gọi đến điện thoại riêng và điện thoại công ty của Thời Chung đều do thư ký Tôn nghe, cậu ta cũng chỉ câu: “Nhậm tiểu thư, đừng làm khó tôi, bây giờ Thời tổng rất bận, có thời gian nhận điện thoại của đâu.”

      Thậm chí Nhậm Tư Đồ còn ở lại nhà đêm cũng thấy về, chỉ có thể tự rời .

      Cái gì gọi là tự tạo nghiệt thể sống? Chính là Nhậm Tư Đồ, ném tất cả đồ trong tủ của rồi, bây giờ muốn mượn cớ đến lấy đồ cũng được.

      Cuối cùng vẫn là Tôn Dao cho biết Thời Chung: “ ta ở câu lạc bộ giải trí, rời ngay. phải cậu muốn đến đó chứ?”

      Nhậm Tư Đồ cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi, nằm trằn trọc giường canh giờ rồi, cũng may là chưa ngủ. rời giường thay quần áo, đến cửa phòng Tầm Tầm, nó ngủ say giường. Nhậm Tư Đồ lúc này mới rón rén đóng cửa phòng, rời với tốc độ nhanh nhất, lái xe chạy thẳng tới câu lạc bộ kia.

      Thẩm Thấm sớm chờ ở đại sảnh.

      Hai cùng hổ thẹn với người đàn ông. Có lẽ tình trạng bây giờ của và Thẩm Thấm rất giống nhau, ràng là gặp nhau vô cùng xấu hổ, hai bên cũng có cảm tình gì nhưng lại thể gặp. Thẩm Thấm cầm được số phòng, vừa đưa Nhậm Tư Đồ qua hành lang chói mắt vừa : “Nhân viên bán rượu ở đây biết hơn tôi, cậu ta cũng gặp ấy, nhận lầm.”

      Xem ra Thẩm Thấm rất quen với người ở đây, ngoài khu VIP có an ninh xác nhận thân phận khách hàng rồi mới cho , nhưng thấy Nhậm Tư Đồ là Thẩm Thấm đưa tới cũng thèm kiểm tra mà cho vào luôn. Hành lang của khu VIP lát gạch đỏ cực kỳ phong tình, cả người Tư Đồ cảm thấy bị đèn nén, rất nhanh hai người ở ngoài phòng. Nhậm Tư Đồ cầm nắm cửa, trong khoảng thời gian ngắn đánh mất dũng khí đẩy cửa vào.

      Thẩm Thấm thấy đột nhiên do dự, chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc cái, chợt đẩy cửa ra, kéo vào.

      Nhưng vừa bước vào, Thẩm Thấm liền bị người đàn ông người đầy mùi rượu Huân Thiên lao tới ôm eo: “ em này tại sao lại thấy quen mắt thế?”

      Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, mặt trầm xuống, định quát người nọ buông tay Thẩm Thấm lại chống vai người kia, trong giọng còn mang chút ngọt ngào: “Tôi xin lỗi, chúng tôi đến tìm Thời tổng.”

      Đối phương vừa nghe là tới tìm Thời tổng, dĩ nhiên là buông tay, nhưng ánh mắt vẫn chút kiêng kỵ, nhìn dưới đánh giá Thẩm Thấm rồi lại hất mặt nhìn Nhậm Tư Đồ.

      Nhậm Tư Đồ tránh ánh mắt của người kia, lạnh lùng tìm kiếm bóng dáng của Thời Chung trong đám quỷ say. Đến khi nhìn tới người đàn ông cuối cùng, người này… hôn , hận thể làm người ta hòa làm với mình. Nhậm Tư Đồ mới thấy người kia thân hình cao lớn, đốt ngón tay thon dài nâng mặt vị tiểu thư kia lên tim đập thình thịch, gần như chút suy nghĩ, níu lấy bả vai người kia, giật người ra.

      là ai?” Thấy đối phương xa lạ, người đàn ông vừa lòng nhìn chằm chằm Nhậm Tư Đồ.

      vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… Tôi nhận lầm người.”

      Đúng vậy, tại sao lại hồ đồ đến nỗi nghĩ Thời Chung là loại đàn ông này chứ…

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51.2

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Nhậm Tư Đồ tự gõ đầu mình, vừa xin lỗi vừa lui về phía sau, đột nhiên thể lui được nữa, quay đầu nhìn mới phát người đàn ông vừa ôm Thẩm Thấm chặn mất đường lui.

      Dù sao biết các tới tìm ai rồi, người đàn ông này chỉ chút kiêng kỵ quan sát thôi, cũng làm gì, chỉ đưa tới ly Whisky đá: "Bạn của Thời tổng chính là bạn của chúng tôi! Uống ly ."
      "Xin lỗi, tôi uống rượu."

      "Đều là bạn bè mà! Khách khí như vậy làm gì?"

      Có lẽ đây chính là khác biệt giữa phụ nữ và phụ nữ, Thẩm Thấm có thể tứ lưỡng bạt thiên cân [1] dụ dỗ người đàn ông muốn ăn đậu hũ của mình trở về, còn . . . . . . Lại chỉ có thể vạch mặt cùng đối phương, đưa cục diện vào bế tắc.

      [1] Tứ lưỡng bạt thiên cân: Xuất lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.

      Bởi vì đối phương kiên quyết muốn nhét ly rượu vào tay nàng nên rượu trong ly rớt gần nửa, Thẩm Thấm thấy bên này giằng co xong, liền tiến đến nhận lấy ly rượu: " à, bạn của em biết uống rượu, nếu như vậy , em uống thay ấy."

      Người vừa bị Nhậm Tư Đồ phá hoại chuyện tốt cũng đứng lên, có lẽ là bởi vì ưa cái loại phụ nữ khắp nơi khắp nơi đều nghiêm mặt giả bộ
      Thanh cao, cũng lấy ly rượu đưa thẳng đến trước mặt : “Em , vừa rồi em vô duyên vô cớ ngăn lại, uống chén với để bày tỏ áy náy có được ?”

      Nhậm Tư Đồ nhìn hai ly rượu trước mặt mình, ra có lúc rất hâm mộ cách xử của Thẩm Thấm, nhưng học được, tính tình như thế, chỉ sợ cả đời cũng thể thay đổi, nhưng tình trạng hôm nay, càng phối hợp, hai người kia càng gây . Nhậm Tư Đồ nhìn ly rượu trong tay mình, cắn răng, nâng ly lên uống.

      Nhưng ly rượu vừa đến miệng bị người khác đoạt , Nhậm Tư Đồ kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy luôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn mờ ảo giơ ly rượu lên, uống cạn rượu trong chén.

      Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp chuyện, người đàn ông kiên quyết nhét ly rượu vào tay kinh ngạc phát ra tiếng: “Thời tổng?”

      Thời Chung trả lại ly rượu cho đối phương, đưa tay nhận lấy ly khác, vẫn gì uống cạn. Uống xong đặt thẳng ly rượu xuống bàn, gần như ra lệnh với Nhậm Tư Đồ : “Ra ngoài với .”

      cũng kéo tay , xong quay đâu thẳng ra ngoài. Nhậm Tư Đồ nhắm mắt theo người đàn ông phía sau vẫn còn chọc cười thêm câu: “Ơ, Thời tổng! Đây là ai mà uống giúp tận hail y thế?”

      Nhậm Tư Đồ cho rằng Thời Chung trả lời mấy câu hỏi vô nghĩa này, nhưng ngờ lại dừng chân chút, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Nhậm Tư Đồ, nhàn nhạt đáp lại : « Kẻ thù. »

      Ra khỏi cửa phòng, Nhậm Tư Đồ lời nào, thẳng đến khu hút thuốc, im lặng đốt thuốc, cúi đầu hít hai cái.

      Nhậm Tư Đồ vì đuổi theo mà thở ra hơi, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá liền nhịn được ho tiếng.

      Bàn tay cầm thuốc của Thời Chung hơi cứng lại rồi vứt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh

      Nhậm Tư Đồ nhìn đốm lửa được dập tắt trong nháy mắt, cảm giác ngọn lửa hy vọng tắt trong lòng mình lại bùng cháy : « Thời gian này… có khỏe ? »

      « khỏe. » chút do dự .

      người có chút dấu hiệu nào muốn chuyện tiếp, Nhậm Tư Đồ nghĩ rất lâu mới có thể bật ra ba chữ : « Em xin lỗi. »

      « …. »

      im lặng rốt cuộc là muốn chuyện với hay là đợi tiếp ? Nhậm Tư Đồ tình nguyện tin đáp án phía sau : « Em nghe giải thích là em đúng. Thẩm Thấm với em rồi, em…. »

      Nhậm Tư Đồ biết phải tiếp thế nào, có lẽ lúc này nên nhiều lời vô dụng như vậy nữa – Nhậm Tư Đồ giơ tay lên nắm cổ tay . Cẩn thận từng li từng tí chờ đáp lại, hoặc là hất ra, hoặc là nắm ngược trở lại cổ tay ….

      Thời Chung cũng hất ra, chỉ lạnh lùng nhìn tay .

      « Lần này là Thẩm Thấm. Sau này vẫn còn Lý Thấm, Trương Thấm, Vương Thấm… Em , bất kỳ lý do gì cũng có thể khiến em vứt bỏ . »

      Mặc dù hất tay ra, Nhậm Tư Đồ vẫn rơi vào khủng hoảng, bàn tay nắm lấy cổ tay vô thức dùng lực : « có lần sau đâu, hãy tin em. »

      Nhậm Tư Đồ thấy trong mắt lóe lên ghét bỏ, khi còn tưởng là mình bị ảo giác lạnh lùng lên tiếng : « Nhậm Tư Đồ, ngày em rời khiến hiểu ra chuyện, ra bây giờ em, chỉ , còn cực kỳ ghét. »

      Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình thể nén được tức giận, giọng của Thời Chung vẫn chút dao động : « vẫn , nhưng ra là em của năm đó, hoạt bát, trong sáng, vô tư, luôn sẵn lòng tin tưởng người khác, giúp đỡ người khác, sáng chói… Như ánh mặt trời. »

      Thời Chung bình tĩnh nhìn người con trước mắt, cực kỳ bình tĩnh, bởi vì cuối cùng cũng thấy : « Em năm đó và em bây giờ căn bản phải là người, là nghĩ sai, bây giờ chỉ sửa chữa lỗi lầm này mà thôi. »

      Ngón tay của Nhậm Tư Đồ nhất thời cứng ngắc còn chút sức lực, cần có bất kỳ động tác gì, tay của tuột khỏi tay .

      « Mặc dù quá trình sửa chữa này có chút cực khổ, nhưng dù sao cũng hơn việc đột nhiên phát người mình ra lại tồn tại. »

      « … »

      « Ôm tạm biệt , bạn học cũ. »

      Thời Chung xong, nhìn , hai tay giang ra.

      Nhưng phải muốn ôm , mà ràng là muốn đẩy vào vực sâu vạn trượng. Nhậm Tư Đồ thể động đậy, cũng đợi mà nghiêng người đến, nhàng ôm lấy : « Hẹn gặp lại. »

      thanh của vang lên bên tai , lời ít ý nhiều kết thúc, sau đó buông ra, quay đầu khỏi.

      lần này, gặp lại nữa, đây mới chính là ý nghĩa của câu « Gặp lại » kia.

      ===

      T.T Xin lỗi mọi người nhiều nha, mình có chút việc nên post muộn quá L mong mọi người thông cảm nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :