Chương 46.1 :
Tư Đồ kết thúc cuộc chuyện, tới chỗ thang máy. Cửa thang máy sáng bóng có thể làm gương soi, cũng nhìn thấy nụ cười của mình đó. cười cười, bấm nút chờ thang máy.
Trong khi chờ thang máy đến, có chút nóng lòng, nhịn được liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng lúc này điên thoại di động của vang lên.
Là Thịnh Gia Ngôn điện tới.
Có lẽ lý do trước đây Thời Chung và xảy ra chiến tranh là do Thịnh Gia Ngôn, cho nên việc nhận điện thoại của Thịnh Gia Ngôn vốn rất bình thường nhưng nay lại cảm thấy có chút chột dạ.
Do dự lát, cuối cùng Tư Đồ cũng nhận điện thoại: "A lô !"
"Tan việc chưa?" Thịnh Gia Ngôn hỏi .
ra mở đầu đối thoại như vậy cũng thể quen thuộc hơn được, Tư Đồ biết sau đó thêm cái gì, thực tế cũng là như vậy, "Tối nay cùng ăn bữa cơm ."
". . . . . ."
"Coi như ăn mừng làm trở lại."
"Tưởng Lệnh Thần đồng ý giải hòa rồi sao?" Tư Đồ biết, sâu trong nội tâm cũng muốn để cho Thịnh Gia Ngôn biết làm gì cho , hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Thời Chung.
"Đúng, Tưởng Lệnh Thần bỉ ổi kiện nhưng giờ rút lại, mới vừa rồi ngồi giải hòa cùng nguyên cáo ở gần phòng khám của em. Hôm nay em xe phải ? Vừa đúng lúc, để đón em."
Lúc này thang máy ‘’đinh’’ tiếng, giống như hồi chuông báo động, cũng nhàng gõ vào thần kinh Tư Đồ cái, đem chuyện Tư Đồ muốn lại thôi. Tư Đồ vừa vào thang máy vừa : "Thời Chung làm bữa ăn tối chờ em ở nhà. Nếu . . . . . . Hôm nào kêu Tôn Dao, Mạc Nhất Minh, Lâm luật sư, còn bạn bè của nữa, rồi cùng nhau ăn mừng? Nhiều người náo nhiệt."
". . . . . ."
". . . . . ."
"Em và ta. . . . . ." Thịnh Gia Ngôn cứng rắn dời đề tài, "Vậy cũng được, để hôm khác."
Thịnh Gia Ngôn xong hình như liền chuẩn bị cúp điện thoại, Tư Đồ quýnh lên, vội vàng gọi lại : "Gia Ngôn!"
Trong tình huống khẩn cấp theo thói quen gọi tên cách thân mật, lúc ban đầu là u mê " Gia Ngôn" , sau lại lớn gọi "Lão Thịnh" , những năm gần đây bình thản nhưng cũng thân mật "Gia Ngôn" . . . . . .
Nhưng hôm này lòng hướng về người khác. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thịnh Gia Ngôn im lặng cười khổ, cũng tiếp lời, chỉ lẳng lặng chờ tiếp tục.
"Em muốn đem chìa khóa nhà lại cho , nhưng vẫn chưa có thời gian, nếu được qua đây chuyến , em đợi dưới lầu phòng khám."Sandy-***************
ra cũng đến lúc vạch tuyến phân cách, điều này trước đây Tư Đồ chưa hề nghĩ tới, đứng chờ ở sảnh, ở nơi này người đến người , Tư Đồ lại có cảm giác khác hoàn toàn với trước đây.
Chỉ chốc lát sau thấy Thịnh Gia Ngôn lái xe tới, dừng ở ven đường.
Tư Đồ chậm rãi bước đến, cửa sổ xe cũng chậm rãi hạ xuống, Tư Đồ còn cách xe đoạn đãthấy cửa xe bên cạnh ghế lài mở ra, ngay sau đó có trẻ bước xuống.
Bước chân Tư Đồ khỏi chậm lại, trẻ đóng cửa xe, vừa đúng cũng nhìn thấy , nhút nhát cười chào hỏi: "Bác sĩ Nhậm."
Lúc này Tư Đồ mới khôi phục bước chân, vừa tiếp tục về phía bên cạnh xe Thịnh Gia Ngôn, vừa khách khí gật đầu với Thẩm Thấm cái: "Thẩm tiểu thư."
Thẩm Thấm cũng ở lại lâu, mắt thấy đèn giao thông cách đó xa chuyển xanh, vội vã lời tạm biệt với Tư Đồ, ngay sau đó chạy qua đường, bóng dáng biến mất ở trạm xe buýt bên kia đường.
Thịnh Gia Ngôn thấy ánh mắt Tư Đồ mãi dõi theo bóng dáng bên kia đường, thắc mắc hỏi: "Hai người biết nhau?"
Tư Đồ gật đầu cái, suy nghĩ chút, hỏi: "Sao ấy lại ngồi xe ?"
"Mới vừa rồi chuyện điện thoại với em, có phải em chú ý nghe hay ?" Thịnh Gia Ngôn bất đắc dĩ bật cười, " phải cùng giản hòa với bọn họ rồi hay sao? Bây giờ ấy thực tập trong đó, mới hẹn ấy đến gần đây. Nhưng cũng giải hòa rồi, quan hệ giữa và ta còn đối đầu như trước nữa, cũng vừa lúc ấy tan việc, bắt xe buýt về nhà, cũng thuận đường nên chở ấy đoạn."
Quả lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho , nghiêm túc nghe, trong lòng toàn suy nghĩ làm cách nào để mở miệng về chuyện trả chìa khóa cho . Hôm nay nghe vậy, Thịnh Gia Ngôn đưa ấy đoạn đường cũng thể chỉ trích nặng, mấu chốt là. . . . . . sao Thẩm Thấm tại thực tập trong trung tâm đó?
Tư Đồ nghĩ nghĩ, lại nghĩ ra cái gì. lúc Tư Đồ trầm mặc giọng Thịnh Gia Ngôn gọi thần trí về: "Lên xe , chở em về."
". . . . . ."
"Làm gì nhìn như vậy? Trước đây khi em hẹn hò, là người chở em ."
Tư Đồ suy nghĩ chút, cũng hợp lý, thản nhiên như vậy, làm cho càng để ý, càng chột dạ, huống chi ——Tư Đồ lại nhịn được nhìn phía bên kia đường cái, nơi đó sớm tìm được bóng dáng của Thẩm Thấm —— kia đến trung tâm thực tập, xem ra Thời Chung rất rộng rãi khi xử xứ chuyện của trẻ này, hình như cũng cần rối rắm vì chuyện có nên ngồi xe của Thịnh Gia Ngôn hay nữa.
Tư Đồ vòng qua ghế phụ, ngồi xuống.
Thịnh Gia Ngôn vừa mới chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên Tư Đồ lại : "Đây là cái gì?" Thịnh Gia Ngôn vừa khởi động xe, vừa nhìn sang Tư Đồ, chỉ thấy Tư Đồ lấy ra cái túi giấy ở khe hở giữa ghế ngồi và cửa xe.
Thịnh Gia Ngôn nhún nhún vai bày tỏ biết, Tư Đồ trực tiếp mở túi giấy. Chỉ vừa rút ra được phần tư động tác của Tư Đồ đột nhiên ngừng lại.
Bên trong là mấy bản thực tập điền xong, góc bên phải còn dán hình Thẩm Thấm, có thể đoán được đây là do Thẩm Thấm cẩn thận nên đánh rơi.
Thịnh Gia Ngôn bận quay đầu xe, cũng chỉ nhân tiện liếc cái, sau đó thuận miệng hỏi câu: "Có cảm giác nhìn từ góc độ này kia rất giống em hay ?"
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn Thịnh Gia Ngôn chút, có chút tin, để tờ giấy nghiêng chút, từ mặt bên nhìn tấm hình Thẩm Thấm——
Tư Đồ cũng cảm thấy giống.
Vì vậy nhịn được hỏi: "Giống ở chỗ nào chứ? Em thấy như vậy?" Sandy-***************
"Toàn thân cảm giác , " muốn Thịnh Gia Ngôn tỉ mỉ, Thịnh Gia Ngôn cũng lên được, "Rất giống với em lúc em 20 tuổi. Nhưng lỗ tai lại có hình dạng như vậy."
. . . . . . Thôi, Tư Đồ quyết định nhảy qua cái đề tài này, " có cách nào kiên lạc với ấy ? Hồ sơ này chắc là ấy nộp lên công ty, phải mau trả cho ấy."
"Có nguyên cáo nào dám đem số điện thoại cho luật sư biện hộ chứ? sợ bị làm phiền sao? Em có hay ?"
Tư Đồ lắc đầu cái. Đem hồ sơ để gọn lại, để xuống chỗ ngồi phía sau xe, có số chuyện mắt thấy, tâm loạn.
Tư Đồ luôn luôn biểu hào phóng, bởi vì những chuyện quan tâm cũng nhiều, ra là người rất hẹp hòi. Thịnh Gia Ngôn đưa đến dưới lầu nhà , Tư Đồ chuẩn bị xuống xe, suy nghĩ chút, vẫn là đem túi hò sơ sau xe cầm xuống luôn.
Thịnh Gia Ngôn được lời nào đưa mắt nhìn xuống xe, tay nắm lái tay cũng càng ngày càng dùng sức, từng là người phụ nữ trong mắt chỉ có , mặc dù hôm nay cở chung môt chỗ, trong cái xe, lại có thể mất hồn mất vía nghĩ tới người khác, nghĩ đến chuện khác, cảm giác này . . . . . . rất tệ.
Nhưng phải làm gì bây giờ? Bởi vì trước đây nên hôm nay chỉ có thể tự làm tự chịu.
Last edited by a moderator: 5/10/14