1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46.1 :

      Tư Đồ kết thúc cuộc chuyện, tới chỗ thang máy. Cửa thang máy sáng bóng có thể làm gương soi, cũng nhìn thấy nụ cười của mình đó. cười cười, bấm nút chờ thang máy.

      Trong khi chờ thang máy đến, có chút nóng lòng, nhịn được liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng lúc này điên thoại di động của vang lên.

      Là Thịnh Gia Ngôn điện tới.

      Có lẽ lý do trước đây Thời Chung và xảy ra chiến tranh là do Thịnh Gia Ngôn, cho nên việc nhận điện thoại của Thịnh Gia Ngôn vốn rất bình thường nhưng nay lại cảm thấy có chút chột dạ.

      Do dự lát, cuối cùng Tư Đồ cũng nhận điện thoại: "A lô !"

      "Tan việc chưa?" Thịnh Gia Ngôn hỏi .

      ra mở đầu đối thoại như vậy cũng thể quen thuộc hơn được, Tư Đồ biết sau đó thêm cái gì, thực tế cũng là như vậy, "Tối nay cùng ăn bữa cơm ."

      ". . . . . ."

      "Coi như ăn mừng làm trở lại."

      "Tưởng Lệnh Thần đồng ý giải hòa rồi sao?" Tư Đồ biết, sâu trong nội tâm cũng muốn để cho Thịnh Gia Ngôn biết làm gì cho , hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Thời Chung.

      "Đúng, Tưởng Lệnh Thần bỉ ổi kiện nhưng giờ rút lại, mới vừa rồi ngồi giải hòa cùng nguyên cáo ở gần phòng khám của em. Hôm nay em xe phải ? Vừa đúng lúc, để đón em."

      Lúc này thang máy ‘’đinh’’ tiếng, giống như hồi chuông báo động, cũng nhàng gõ vào thần kinh Tư Đồ cái, đem chuyện Tư Đồ muốn lại thôi. Tư Đồ vừa vào thang máy vừa : "Thời Chung làm bữa ăn tối chờ em ở nhà. Nếu . . . . . . Hôm nào kêu Tôn Dao, Mạc Nhất Minh, Lâm luật sư, còn bạn bè của nữa, rồi cùng nhau ăn mừng? Nhiều người náo nhiệt."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Em và ta. . . . . ." Thịnh Gia Ngôn cứng rắn dời đề tài, "Vậy cũng được, để hôm khác."

      Thịnh Gia Ngôn xong hình như liền chuẩn bị cúp điện thoại, Tư Đồ quýnh lên, vội vàng gọi lại : "Gia Ngôn!"

      Trong tình huống khẩn cấp theo thói quen gọi tên cách thân mật, lúc ban đầu là u mê " Gia Ngôn" , sau lại lớn gọi "Lão Thịnh" , những năm gần đây bình thản nhưng cũng thân mật "Gia Ngôn" . . . . . .

      Nhưng hôm này lòng hướng về người khác. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Thịnh Gia Ngôn im lặng cười khổ, cũng tiếp lời, chỉ lẳng lặng chờ tiếp tục.

      "Em muốn đem chìa khóa nhà lại cho , nhưng vẫn chưa có thời gian, nếu được qua đây chuyến , em đợi dưới lầu phòng khám."Sandy-***************

      ra cũng đến lúc vạch tuyến phân cách, điều này trước đây Tư Đồ chưa hề nghĩ tới, đứng chờ ở sảnh, ở nơi này người đến người , Tư Đồ lại có cảm giác khác hoàn toàn với trước đây.

      Chỉ chốc lát sau thấy Thịnh Gia Ngôn lái xe tới, dừng ở ven đường.

      Tư Đồ chậm rãi bước đến, cửa sổ xe cũng chậm rãi hạ xuống, Tư Đồ còn cách xe đoạn đãthấy cửa xe bên cạnh ghế lài mở ra, ngay sau đó có trẻ bước xuống.

      Bước chân Tư Đồ khỏi chậm lại, trẻ đóng cửa xe, vừa đúng cũng nhìn thấy , nhút nhát cười chào hỏi: "Bác sĩ Nhậm."

      Lúc này Tư Đồ mới khôi phục bước chân, vừa tiếp tục về phía bên cạnh xe Thịnh Gia Ngôn, vừa khách khí gật đầu với Thẩm Thấm cái: "Thẩm tiểu thư."

      Thẩm Thấm cũng ở lại lâu, mắt thấy đèn giao thông cách đó xa chuyển xanh, vội vã lời tạm biệt với Tư Đồ, ngay sau đó chạy qua đường, bóng dáng biến mất ở trạm xe buýt bên kia đường.

      Thịnh Gia Ngôn thấy ánh mắt Tư Đồ mãi dõi theo bóng dáng bên kia đường, thắc mắc hỏi: "Hai người biết nhau?"

      Tư Đồ gật đầu cái, suy nghĩ chút, hỏi: "Sao ấy lại ngồi xe ?"

      "Mới vừa rồi chuyện điện thoại với em, có phải em chú ý nghe hay ?" Thịnh Gia Ngôn bất đắc dĩ bật cười, " phải cùng giản hòa với bọn họ rồi hay sao? Bây giờ ấy thực tập trong đó, mới hẹn ấy đến gần đây. Nhưng cũng giải hòa rồi, quan hệ giữa ta còn đối đầu như trước nữa, cũng vừa lúc ấy tan việc, bắt xe buýt về nhà, cũng thuận đường nên chở ấy đoạn."

      Quả lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho , nghiêm túc nghe, trong lòng toàn suy nghĩ làm cách nào để mở miệng về chuyện trả chìa khóa cho . Hôm nay nghe vậy, Thịnh Gia Ngôn đưa ấy đoạn đường cũng thể chỉ trích nặng, mấu chốt là. . . . . . sao Thẩm Thấm tại thực tập trong trung tâm đó?

      Tư Đồ nghĩ nghĩ, lại nghĩ ra cái gì. lúc Tư Đồ trầm mặc giọng Thịnh Gia Ngôn gọi thần trí về: "Lên xe , chở em về."

      ". . . . . ."

      "Làm gì nhìn như vậy? Trước đây khi em hẹn hò, là người chở em ."

      Tư Đồ suy nghĩ chút, cũng hợp lý, thản nhiên như vậy, làm cho càng để ý, càng chột dạ, huống chi ——Tư Đồ lại nhịn được nhìn phía bên kia đường cái, nơi đó sớm tìm được bóng dáng của Thẩm Thấm —— kia đến trung tâm thực tập, xem ra Thời Chung rất rộng rãi khi xử xứ chuyện của trẻ này, hình như cũng cần rối rắm vì chuyện có nên ngồi xe của Thịnh Gia Ngôn hay nữa.

      Tư Đồ vòng qua ghế phụ, ngồi xuống.

      Thịnh Gia Ngôn vừa mới chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên Tư Đồ lại : "Đây là cái gì?" Thịnh Gia Ngôn vừa khởi động xe, vừa nhìn sang Tư Đồ, chỉ thấy Tư Đồ lấy ra cái túi giấy ở khe hở giữa ghế ngồi và cửa xe.

      Thịnh Gia Ngôn nhún nhún vai bày tỏ biết, Tư Đồ trực tiếp mở túi giấy. Chỉ vừa rút ra được phần tư động tác của Tư Đồ đột nhiên ngừng lại.

      Bên trong là mấy bản thực tập điền xong, góc bên phải còn dán hình Thẩm Thấm, có thể đoán được đây là do Thẩm Thấm cẩn thận nên đánh rơi.

      Thịnh Gia Ngôn bận quay đầu xe, cũng chỉ nhân tiện liếc cái, sau đó thuận miệng hỏi câu: "Có cảm giác nhìn từ góc độ này kia rất giống em hay ?"

      Tư Đồ ngẩng đầu nhìn Thịnh Gia Ngôn chút, có chút tin, để tờ giấy nghiêng chút, từ mặt bên nhìn tấm hình Thẩm Thấm——

      Tư Đồ cũng cảm thấy giống.

      Vì vậy nhịn được hỏi: "Giống ở chỗ nào chứ? Em thấy như vậy?" Sandy-***************

      "Toàn thân cảm giác , " muốn Thịnh Gia Ngôn tỉ mỉ, Thịnh Gia Ngôn cũng lên được, "Rất giống với em lúc em 20 tuổi. Nhưng lỗ tai lại có hình dạng như vậy."

      . . . . . . Thôi, Tư Đồ quyết định nhảy qua cái đề tài này, " có cách nào kiên lạc với ấy ? Hồ sơ này chắc là ấy nộp lên công ty, phải mau trả cho ấy."

      "Có nguyên cáo nào dám đem số điện thoại cho luật sư biện hộ chứ? sợ bị làm phiền sao? Em có hay ?"

      Tư Đồ lắc đầu cái. Đem hồ sơ để gọn lại, để xuống chỗ ngồi phía sau xe, có số chuyện mắt thấy, tâm loạn.

      Tư Đồ luôn luôn biểu hào phóng, bởi vì những chuyện quan tâm cũng nhiều, ra là người rất hẹp hòi. Thịnh Gia Ngôn đưa đến dưới lầu nhà , Tư Đồ chuẩn bị xuống xe, suy nghĩ chút, vẫn là đem túi hò sơ sau xe cầm xuống luôn.

      Thịnh Gia Ngôn được lời nào đưa mắt nhìn xuống xe, tay nắm lái tay cũng càng ngày càng dùng sức, từng là người phụ nữ trong mắt chỉ có , mặc dù hôm nay cở chung môt chỗ, trong cái xe, lại có thể mất hồn mất vía nghĩ tới người khác, nghĩ đến chuện khác, cảm giác này . . . . . . rất tệ.

      Nhưng phải làm gì bây giờ? Bởi vì trước đây nên hôm nay chỉ có thể tự làm tự chịu.
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46.2 :

      Nhưng phải làm gì bây giờ? Bởi vì trước đây nên hôm nay chỉ có thể tự làm tự chịu.

      ***

      Tư Đồ đến ngoài cửa nhà mình, thói quen cầm cái chìa khóa mở cửa, chìa khóa mới vừa chen vào lỗ đút, vòng vo nửa ngày, cửa được người bên trong mở ra trước, sau khi nghe tiếng mỏ cửa là Tầm Tầm chạy ra nghênh đón : "Mẹ về rồi?"

      Còn đợi Tư Đồ vào cửa, Tầm Tầm liền báo cáo tình huống với : "Chú chân dài làm thức ăn xong!"

      Ngay sau đó trong phòng khách liền truyền ra tiếng bổ sung của Tôn Dao: " trong số đó bị Tầm Tầm ăn hết rồi!"

      Tầm Tầm chột dạ cười hắc hắc, quay đầu nhìn phòng khách, rồi chạy đến chỗ Tôn Dao: "Ghét! được tố cáo!"

      Loại cảm giác hoà thuận vui vẻ này làm Tư Đồ tự chủ nâng lên khóe miệng, nhưng theo bản năng sờ sờ túi của mình, cách lớp túi da dày như vậy vẫn có thể cảm nhận được túi hồ sơ bên trong, nụ cười của cũng dần dần cứng.

      Tư Đồ đem túi hồ sơ để lên kệ giày, bay thẳng đến phòng bếp. Sandy-***************

      Lần này Thời Chung làm đồ ăn Trung Quốc, trong phòng bếp khói dầu tương đối nặng, Tư Đồ đến gần sau lưng Thời Chung, nhịn được hắt hơi cái, theo bản năng bịt mũi lại, đồng thời, Thời Chung cũng phát , cánh tay dài duỗi cái liền đem tới bên cạnh , gắp miếng thịt bò thăn đưa đến bên miệng : "Nếm thử chút?"

      Tư Đồ vừa lên tiếng, thức ăn đưa vào trong miệng , ăn vào mềm non, Tư Đồ cũng liền nhai, cũng chuyện, ăn xong rồi sau đó muốn giơ ngón tay cái lên cho , nhưng : "Nếu như cay như vậy tốt hơn."

      "Hả? Vậy sao? Đê nếm thử."

      xong cũng nâng cằm lên hôn.

      được đo, sao đồ ăn trong nồi nếm thử, lại có thể trăng trợn nếm mùi vị trong khoang miệng chứ. ràng trong nồi còn "Hưng phấn" hơn nhiều, chung quanh cũng bay đầy khói lửa sặc người, nụ hôn của lại trước sau như .

      Nếu như phải đột nhiên bị người khác cắt đứt lời , Tư Đồ nhịn được đáp lại ——

      "Còn có người khác ở đây đấy, hai vị chú ý hình tượng chút ."

      Bên tai đột nhiên vang lên giọng của Tôn Dao, Tư Đồ bị dọa sợ lập tức lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa liền đụng đổ bình gia vị đặt bồn rửa, Thời Chung tay mắt lanh lẹ lập tức đưa tay bắt lấy mấy bình gia vị sắp rơi, lâm nguy loạn, thuận tiện còn chế nhạo chút: "Dù sao cũng phải là lần đầu tiên bị bắt gặp, làm quen từ từ là được."

      phải lần đầu tiên?

      Tư Đồ cũng bội phục trí nhớ mình, lập tức nhớ tới lần đó Tôn Dao đại diện công ty họp hằng năm, đường đột nhiên hôn , Tôn Dao uống say từ chỗ ngồi phía sau xe bò dậy, mơ mơ màng màng hỏi: các nguời làm gì thế. . . . . .

      Nhưng tình huống khi đó và bây giờ giống nhau, lúc đó Tôn Dao say biết chuyện gì, ra căn bản cái gì cũng thấy , nhưng hôm nay, Tôn Dao đứng tỉnh táo sờ sờ ra đó, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm, đứng bên cạnh của nhà bếp, khoanh tay xem kịch vui.

      Tư Đồ tới trước, đẩy ra ngoài: "Cậu vào làm gì?"

      "Tư Đồ, lúc trước cậu cậu thề thốt với tớ như thế nào? Cậu ní cả thể giớ này chỉ có tớ là thương cậu, chỉ có tớ là người đối xử tốt với cậu, tớ còn đáng tin cậy hơn đàn ông. Nhưng bây giờ cậu có ta, liền chê tớ cản trở

      đúng ? Cậu có là người có lương tâm?!"

      Tư Đồ trừng mắt nhìn . Tuy là trừng , nhưng bộ dáng kia ràng là cầu xin tha cho: cậu đừng có chọc tớ nữa..."

      Tư Đồ xuống nước như vậy, Tôn Dao lại càng trêu chọc . "Được, tớ biết mình cản trở, dù sao tớ tháng sau tớ cũng lưu diễn hai tháng " đến khúc đó liền gia tăng lượng, thay đổi hướng về phía Thời Chung ở trong phòng bếp, cao giọng , " Hai tháng này cậu có thể em em với người ta!"

      Hô...... Cuối cùng cũng mời được Tôn Dao ra ngoài rồi.

      Tự Đồ trở lại phòng bếp, biết hôm nay thể quá gần , tránh cho lại động tay động chân, vì vậy cung chỉ dựa vào tủ lạnh, cùng câu được câu .

      "Khi nào có thể nghỉ phép?"

      "Cuối tuần". Cuối cùng rồi lại . "Nhâm tiểu thư, nếu thể xa .... có thể suy tính xa hơn, kéo dài thêm mấy ngày"

      '...... ' ra hỏi chuyện là vì muốn biến sắc khi nhắc đến chuyện của Thẩm Thấm, sao có thể đến thực tập ở đó.



      Tư Đồ suy nghĩ chút, ngẩng đầu lên, lại hỏi "Ông chủ như sao có thể hành động tùy ý như vậy, cho mình thời gian nghỉ lễ dài, sợ nhân viên oán hận sao?"

      " giúp bọn họ tìm bà chủ về, về sau cuộc sống mỹ mãn rồi, đối với bọn họ quá hà khắc nữa, làm sao bọn họ có thể oán hận được chứ?"

      Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán. ra đây mới là con người thực của sao? Nhưng người xưa có câu, xa cách có chút ngạo mạn, khách khí lại mang theo khoảng cách , tuyệt đối là giả.

      lúc Tư Đồ do dự nên tiếp tục hỏi như thế nào Thời Chung cho thịt bò ra đĩa, thế nhưng lại dám mang ra phòng ăn, mà đặt bồn rửa, trực tiếp về phía Tư Đồ

      cười cười, giơ tay vuốt mi tâm khẽ nhíu của , thấy mang theo vết tích sầu tư, Thời Chung nhàng kéo hông của qua, chóp mũi chống đỡ chóp mũi, hỏi "Em lòng vòng như vậy, rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Tình hình hoạt động của công ty? tháng có thể kiếm bao nhiêu?"

      Tư Đồ nên khen quá thông minh, lập tức liền đoán được trong lời của có ý gì, hay là nên đần, lại cho rằng hỏi thăm tài sản, công việc của ?

      Tư Đồ biết mở miệng như thế nào Thời Chung làm như có gật đầu cái, nhìn vào mắt , nụ cười giảm " Cũng đúng, nếu chúng ta kết hôn, tất phải nên được phu nhân kiểm tra kỹ càng tình hình tài chính và tài sản của tôi mới được. Nếu như vậy, cơm nước xong nhờ Tổng giám tài vụ sửa sang lại bảng báo cáo tài vụ chút để phu nhân xem qua"

      Thế nào trong khoảng thời gian ngắn, lại từ bạn phát triển thành phu nhân? Tư Đồ "Cắt" tiếng "Ai là phu nhân?"

      "Em cứ ?" hôn cái

      Tư Đồ đưa tay chống lại vai , để ăn đậu hũ mình, ngước đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn chút. Tư Đồ cảm thấy mình có thể tin tưởng người đàn ông này, vì vậy cắn răng cái liền đem phiền tư thổ lộ ra "Muốn em nhận lấy thân phận phu nhân này phải là chuyện thể, nhưng phải trả lời vấn đề của em"

      Thời Chung thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy, cảm thấy thú vị -- dù sao như thế nào cũng đều cảm thấy thú vị -- nhưng là chỉ có thể phối hợp , bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe "".

      " và Thẩm Thấm ..... quen biết nhau như thế nào?"

      Ánh mắt Thời Chung thoáng dừng lại "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

      "Thờỉ tiên sinh, xin chú ý bây giờ là em hỏi "

      "Được rồi" Thời Chung hồi tưởng lại, thanh có gì phập phồng "Bạn bè hẹn nhau ở hộp đêm, lúc vào phải nhìn nhìn xem xem chút, lúc ấy nhìn thấy . Liếc mắt nhìn ấy có điểm giống như người quen, đuổi theo nhìn mới phát phải. Lúc ấy cũng rất lúng túng, liền mời rượu ấy. Cứ như vậy biết"

      Người quen......

      Nghe từ đó Tư Đồ cảm thấy nhức đầu.

      nhịn được hít hơi sâu, mới có thể tiếp tục "Trước đây em nghe Tôn thư ký , giúp đỡ ấy học đại học?"

      Đây cũng là thứ tự câu hỏi Tư Đồ suy nghĩ kỹ, nghiêm khắc tuân theo chỉ sợ trong nháy mắt lại xảy ra chuyện gì, liền bị phiền muộn trong lòng ép, bản năng sửa lời --

      "Thôi, cái vấn đề này tại cũng quan trọng như vậy" Tư Đồ nuốt nước miếng , hề chớp mắt nhìn " giống người quen của là người nào?"

      Tư Đồ cũng nhận ra tia sáng loé lên trong mắt .



      CHƯƠNG 47:

      Edit: Thiên Kết

      Nhưng ánh mắt sững sờ của liền biến mất.

      Trong lòng Thời Chung thoáng cân nhắc chút, cảm thấy cần phải giấu giếm : “Em.”

      Sau khi xong liền im lặng quan sát phản ứng của . Nếu như để ý, có nghĩa là bắt đầu quan tâm đến , mà ra hoàn toàn tin tưởng , nếu như để ý………… hỏi vấn đề này.

      Cho nên trong lòng mỗi người đều có mâu thuấn. Thời Chung hi vọng để ý, phụ nữ hay ghen tuông mới đáng ---

      Nhưng hình như lại như thế, cố gắng áp chế ghen tuông trong lòng, cố gắng đem vẻ bình tĩnh che đậy khó chịu: “Vậy ………… Càng nhìn thấy ấy lại càng cảm thấy giống em, liền động lòng sao? Sau đó liền phân biệt đúng sai, ấy giống em mà động lòng hay chính là ấy làm cho động lòng?”

      Loại ảnh hưởng tâm lý của biến đổi tình cảm này, có người đàn ông từng mắc phải. Lần đầu tiên người đàn ông đó đến chỗ của Nhậm Tư Đồ, được nghe ta kể về việc thể phân biệt được giữa bạn tại với người vợ mất của ta. mặt cảm thấy áy náy với cả hai người, nhưng mặt khác lại đắm chìm ở trong đó thể thoát ra được.

      Ngược lại, Thời Chung rất thẳng thắn, hơi suy nghĩ gì dó rồi liền : “Quả có mấy lần như vậy, nhất là nếu nhìn nghiêng ấy, liền nghĩ tới em. Chỉ là lúc đó suy nghĩ, nghĩ em lúc này ở nơi nào? Có phải hay nơi nào đó kết hôn sống hạnh phúc với chồng, hay là có cuộc hôn nhân hạnh phúc? Những vấn đề này cũng đủ để cho cảm thấy nhức đầu, đâu còn hơi sức mà động lòng với ta? Đáp án như vậy em có hài lòng hay ?”

      người đàn ông chuyện kín kẽ như vậy Nhậm Tư Đồ còn có gì mà hài lòng?

      “Em còn muốn biết cái gì nữa?” Thời Chung tiếp tục hỏi : “ biết gì hết, giấu giếm cái gì.”

      Mặc dù trong lòng còn chút khúc mắc nhưng nếu cứ bám lấy vấn đề này hỏi tiếp, chỉ tỏ ra mình là người nhen, Nhậm Tư Đồ dường như muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại liền đổi ý thành gật đầu: “Nhưng ngộ nhỡ lúc chúng ta kết hôn có con rồi mà lại gặp tình huống như này nữa giải quyết sao?”

      “Tiểu tam là nam?” Thời Chung tới chỗ này cũng nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó nụ cười liền biến mất: “ chúc phúc cho em.”

      Nửa câu sau của , ràng là trái với lương tâm của mình, còn nửa câu đầu giống như , sau đó lại bổ sung câu: “Nhưng nếu như em hạnh phúc, dùng mọi thủ đoạn cướp em về.”

      phải là lời tỏ tình nhưng còn ngọt ngào hơn cả lời tỏ tình, người đàn ông này biết cách dụ dỗ , Nhậm Tư Đồ cảm thấy xúc động trong lòng. Thời Chung liền kéo ra khỏi quá khứ, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhếch lên nụ cười: “Chỉ vì em mà chịu làm cả tiểu tam, em có gì thưởng cho sao?”

      Tiểu tam….hành động trái lương tâm mà này, hiểu sao Nhậm Tư Đồ nghe lại thấy lọt tai như vậy chứ? Thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào, chỉ là Nhậm Tư Đồ đoán được muốn phần thưởng gì--- thể cho được: “Em tại thể ở chỗ được. Chủ nhật em ở với Tầm Tầm thằng bé giận em. Sáng mai còn phải đưa thằng bé học, rất bất tiện.”

      Thời Chung nhịn được cười: “Xem ra em còn hiểu Tầm Tầm bằng . Em có tin nếu như tối nay muốn dẫn em , thằng bé tức giận mà còn vỗ tay đồng ý ?”

      Nhậm Tư Đồ thoáng suy nghĩ lát, Tầm Tầm đối với vị chân dài này vô cùng sùng bái…. đúng là còn chuẩn mực. Nhưng suy nghĩ lát vẫn tiếp tục lắc đầu, Thời Chung cũng quá cố chấp, trực tiếp : “Vậy ở nhà em nhé?”

      “Gần đây Tôn Dao đều ở lại đây, ở lại chỉ có thể ngủ sô pha thôi.”

      Thời Chung cũng gì nữa. xoa xoa cái đầu chứa nhiều suy nghĩ rối rắm của , sau đó bưng món thịt bò hầm tiêu của mình rời khỏi phòng khách.

      Nhậm Tư Đồ im lặng nhìn bóng lưng của ……. tức giận chứ?

      Thời Chung trở lại phòng bếp, bắt tay vào chuẩn bị làm đồ ăn, thế nhưng lại tới trước mặt với ý cười mặt: “ giải quyết xong.”

      “Giải quyết cái gì?”

      Tôn Dao sau khi ăn cơm xong về nhà ấy, ấy đồng ý.”

      Nhậm Tư Đồ im lặng.

      Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung phụ trách dọn dẹp bát đũa, Tầm Tầm bắt đầu xem phim hoạt hình, Tôn Dao xách giỏ xách về.

      Nhậm Tư Đồ nhìn qua cửa phòng ăn, gọi Tôn Dao thay giày lại: “Sao cậu vội vã vậy? Tớ còn chưa có cắt trái cây đâu, cậu ăn à?”

      Tôn Dao đưa lưng về phía họ, Thời Chung chuẩn bị ôm chén bát vào nhà bếp: “Thôi khỏi, tớ là người độc thân lát nữa thể nào cũng bị hai người làm cho tức chết. Tớ trước, coi như thấy gì.”

      Nhưng khi Tôn Dao vừa mở cửa chính lại dừng lại, nhìn về phía nhà ăn được dọn dẹp sạch liền với Nhậm Tư Đồ: “Buổi tối đừng quá ồn ào, hiệu quả cách ở đây được tốt lắm.”

      Nhậm Tư Đồ bị lời nhắc nhở này của Tôn Dao làm cho đỏ mặt, còn Tôn Dao lại cười to tiếng rời .

      Chờ cho nhiệt độ mặt hạ xuống, Nhậm Tư Đồ mới nhận ra bàn ăn được Thời Chung dọn dẹp sạch -- có lẽ tất cả phụ nữ đều có hy vọng có người đàn ông có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể làm ấm giường nữa chứ? Nhậm Tư Đồ cảm thấy vui vẻ trong lòng.

      Vì để tránh cho khỏi mắc bệnh về mắt, Nhậm Tư Đồ quy định Tầm Tầm mỗi ngày chỉ được xem ba tập him hoạt hình, lúc Tầm Tầm say sưa xem phim nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ra phòng khách, liền lên tiếng thanh mình: “Con mới xem tập thứ hai, còn sớm mà.”

      Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tầm Tầm--- chỉ muốn tới salon lấy đồ của mình. Nhưng đột nhiên muốn chọc ghẹo thằng bé, giả vờ nghiêm mặt, làm bộ muốn lấy điều khiển tivi trong tay nó. Tầm Tầm liền giống như khỉ con, ôm lấy điều khiển tránh né, chạy qua bên kia bàn trà.

      Nhậm Tư Đồ nhìn thấy dáng vẻ thằng bé ôm lấy điều khiển, rốt cuộc nhịn được cười: “Chọc con thôi. Tiếp tục xem

      Tiếp theo cầm cái túi ghế salon, lấy ra chiếc túi tài liệu Thẩm Thẩm làm rơi, xoay người bước

      Tầm Tầm thấy Nhậm Tư Đồ tới nhà bếp mà có ý muốn giành điều khiển với mình mới nhận ra mình bị lừa, thằng bé bĩu môi giọng oán trách: "Lừa gạt người khác có được gà con"



      Nhậm Tư Đồ cầm lấy túi giấy tới bồn rửa chén, Thời Chung lấy bát đũa bỏ vào tủ, ngoái đầu lại nhìn thấy vật trong tay

      "Cái Thẩm Thẩm gì đó, giúp em trả cho ta "

      Thời Chung nhíu mày, sau đó nhận lấy mở túi tài liệu nhìn sơ vào bên trong: "Sao lại ở chỗ em?"

      Lúc này đến phiên Nhậm Tư Đồ do dự, biết nên

      "Thẩm Thẩm làm rơi xe của Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn cũng biết cách liên lạc với ta, em có thể chuyển đồ giùm, sau đó .... cầm về"

      Quả nhiên như vậy, Thời Chung cảm thấy hứng thú: "Buổi tối em xe Thịnh Gia Ngôn về?"

      đúng là vừa đoán trúng .... Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút, tránh cho mình giải thích lòng vòng cho hiểu, chỉ câu "Em đem chìa khoá nhà trả cho ấy, ấy cũng tiện đường đưa em về"

      Nét mặt Thời Chung giãn ra.

      Lúc này mới cúi đầu xem xét kỹ túi tài liệu, sau đó :"Thẩm Thẩm vào thực tập ở Trung Hâm phải là chuyện bố trí. Lúc trước ấy điện thoại muốn nộp hồ sơ vào công ty , cũng chỉ biết như vậy mà gì nữa. Nhưng nếu như em thích có thể giới thiệu ấy đến công ty bạn thực tập"

      "Đừng cho là em hẹp hòi như thế" ràng là hẹp hòi mà vẫn cố gắng rộng lượng. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể trở thành kiểu mẫu điển hình , nhưng vẫn thể thay đổi được tính cách của bản thân, vì vậy chỉ có thể tự an ủi: " chừng tiểu nương nhà người ta căn bản cũng để ý lão đàn ông nhà mình, em coi như bảo bối vậy đó, nên rất sợ bị người khác nhớ thương"

      Nhậm Tư Đồ vừa xong, mi tâm người đàn ông trước mắt vừa mới giãn ra liền nhíu lại " già ở chỗ nào?"

      Hiển nhiên là chỉ muốn hù doạ mà thôi, Nhậm Tư Đồ định khiêu khích nhìn thẳng vào mắt . Quả nhiên Thời Chung nhịn được bật cười: " có cảm giác như em quay trở về thời gian học cấp ba? Nhất là cái nét mặt ương ngạnh như thế này ..."



      Có như vậy sao? Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn về cái máy rửa chén làm bằng thép gỉ phản chiếu khuôn mặt của -- nét mặt bây giờ quả rất ngây thơ

      Nhậm Tư Đồ thu hồi ánh mắt, trong đầu bỗng lên câu: lòng người đàn ông có thể cưng chiều phụ nữ giống như đứa trẻ

      Thế nào mà mấy ngày nay trong đầu của đều xuất những lời khích lệ của ? Nhậm Tư Đồ thấy mình có ý kiến gì nữa muốn tiếp tục đề tài hồi nãy "Đuôi mắt đều có nếp nhăn rồi, còn chưa già sao?"

      "Em dám lập lại lần nữa ?" khẽ nheo mắt giống như đe doạ

      Nhậm Tư Đồ giống như nắm được chứng cứ, lập tức đưa ngón tay chỉ vào đuôi mắt xuất nếp nhăn kia : " tin chính soi gương ....."

      Lời của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt, bị bế lên, hai chân đột nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, làm cho khẽ kêu lên tiếng, hai chân cũng theo bản năng quấn lấy hông của

      cứ như vậy tay ôm , tay làm cho cảm thấy nhột

      "Ông già có thể ôm em như vậy sao?" Giọng của nhàng vang lên

      Cả người Nhậm Tư Đồ thiếu chút nữa rơi xuống liền được ôm chặt lại. Nếu như muốn chứng minh trẻ tuổi, mạnh khoẻ của mình Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết khuất phục, nhưng ràng mượn danh nghĩa chứng minh thực lực của mình để ăn đậu hũ của , bàn tay đặt lưng chạy loạn khắp nơi. Nhậm Tư Đồ né cũng được, bản thân lại sợ nhột chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Em nhận mình sai rồi , thả em xuống ....."

      "Nhận lỗi bằng miệng thôi là được, phải phạt"

      vừa vừa chặn miêng lại. Nhậm Tư Đồ vội vàng né tránh, giọng : "Tầm Tầm vẫn còn ở bên ngoải.."

      Lời của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt, liền bị thành công chặn lại

      Vào giờ phút này trong phòng khách, Tầm Tầm ngồi ghế salon nghiêng đầu liếc nhìn về phía phòng bếp

      Tại sao Nhậm Tư Đồ còn chưa có ra?

      Tầm Tầm thấy trong phòng bếp vẫn có động tĩnh gì, liền đứng lên

      Thằng bé cũng phải tới nhà bếp, mà nhàng chạy tới đầu đĩa DVD đặt bên dưới tivi, dùng tốc độ nhanh nhất đổi đĩa CD, trong lòng sớm cười toe toét. Nhậm Tư Đồ còn chưa có ra, hôm nay thằng bé có thể coi đến bốn tập phim rồi ...



      chứng minh rằng Nhậm Tư Đồ lo lắng là hoàn toàn dư thừa
      Last edited: 13/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48.1

      Editor. Diệp Thanh Trúc.

      người đàn ông năng suất ở nhà bạn hai đêm là có thể bíến nhà bạn thành nhà ta

      Hôm sau, khi Nhậm Tư Đồ tan làm, đường về nhà cùng Tầm Tầm nhận được điện thoại của công ty chuyển nhà, hỏi khi nào nữ chủ nhân ở nhà, bọn họ đến giao hàng.

      Lúc ấy Nhậm Tư Đồ còn chưa hiểu gì: "Hàng? Hàng gì?"

      Nhậm Tư Đồ về đến nhà, nhân viên của công ty chuyển nhà cũng hỏi ý kiến mà mang giường cũ trong phòng chuyển , thay vào đó là chiếc giường đôi hoàn toàn mới, tủ quần áo của cũng thoát khỏi bị thay thế bởi chiếc tủ lớn gấp đôi. Nhìn mấy nhân viên của công ty chuyển nhà kê xong giường mới, treo mấy bộ vest và quần áo ở nhà dành cho nam vào trong tủ, Nhậm Tư Đồ mới hiểu chuyện gì xảy ra

      Hiệu suất của công ty chuyển nhà rất nhanh, chỉ trong mười lăm phút nhét đầy tủ quần áo mới, đặt bộ đồ dùng cá nhân hoàn toàn mới vào phòng tắm, sau khi ký tên xác nhận nhận hàng, người của công ty dọn nhà cũng rời

      Nhậm Tự Đồ cảm thấy nên gọi điện thoại cho tên đầu sỏ gây nên chuyện này nhưng vừa gọi bị tổng đài nhắc nhở "Máy bận".

      Nhậm Tư Đồ ngồi ghế sofa, cầm điện thoại di động chờ lát rồi gọi lại lần nữa , hay là... "Máy bận". Nhậm Tư Đồ thể gác máy.

      Lúc này mới phát Tầm Tầm luôn ồn ào hôm nay lại đòi xem phim hoạt hình, thậm chí trong phòng khách cũng thấy bóng dáng cậu đâu. đứng dậy , đến phòng Tầm Tầm xem xảy ra chuyện gì. Vừa tới cửa phòng, còn chưa đẩy cửa vào nghe thấy giọng của cậu "Ha ha! Cháu biết ngay đó đều là đồ của chú mà".

      Tầm Tầm dùng điện thoại trong phòng nó gọi cho Thời Chung? Chẳng trách điện thoại của luôn báo bận.

      Nhậm Tư Đồ bỏ ý định đẩy cửa vào, núp ở ngoài nghe lén. Nghe Tầm Tầm : "Đương nhiên là cháu hoan nghênh rồi!"

      "Vậy khi nào chú đến nhà cháu?"

      'Hả? ràng chú nghỉ phép cả tuần, tại sao mới ngày thứ hai làm lại thế? đáng ghét...."

      "Được rồi vậy chú mau qua đây , cháu chờ chú qua nấu cơm cho cháu ăn. Ăn cơm chúng ta cùng xem "Gấu ", quyết định như vậy !"

      Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa khỏi nghĩ rốt cuộc Thời Chung dùng chiêu gì mà có thể dụ thằng nhóc này ngoan ngoãn thế?

      Nhậm Tự Đồ thả bước chân, lặng lẽ vào. Tầm Tầm cầm ống nghe chuyện rôm rả, hoàn tòan phát ở phía sau cậu

      "Yên tâm , cháu luôn đứng về phía chú, chú cứ yên tâm thoải mái ở lại đây, nếu Nhậm Tư Đồ muốn đuổi chú , cháu ..."

      "Con làm gì?" Nhậm Tư Đồ lên tíếng cắt ngang cậu.

      Tầm Tầm nhất thời im bặt. Cái đầu cứng mấy giây, dám tin chậm chạp quay đầu lại —

      Chỉ thấy Nhậm Tư Đồ khoanh tay, nhướn mày đứng sau lưng.

      Tầm Tầm chột dạ lè lưỡi, Nhậm Tư Đồ đưa tay ra, cậu ngoan ngoãn đưa ống nghe cho . Nhậm Tư Đồ cầm lấy ống nghe, hắng gíọng cái "Thời tiên sinh, chưa được em cho phép chuyển đồ đến nhà em, còn thầm kéo bè kết phái cùng Tầm Tầm chèn ép em, bị tội gì đây?"

      Thời Chung ở đầu dây kia nhịn được cười, học điệu bộ của , cũng hắng giọng cái: "Tội thể tha, để Nhậm quân xử trí, được chưa?"

      Nhậm Tư Đồ cuời đến nghẹn, muốn hài lòng gật đầu cái nghe mập mờ : " Nghĩ ra cách xử lý chưa? nến, buộc dây? Hay còn cái gì khác..."

      Tầm Tầm đứng bên, ngẩng đầu nhìn : " Nhậm Tư Đồ! Tại sao mẹ đột nhiên đỏ mặt thế?"

      Thính lực cùa Thời Chung ở đầu dây bên kia cực tốt, ý cười tăng lên mấy phần: "Da mặt của em mỏng đấy, vừa nghe vậy đỏ mặt. Đợi đến khi thực hành chẳng phải xấu hổ chết sao?"

      Nhậm Tư Đồ vội vàng cắt ngay để tiếp tục hươu nữa " mau về , phạt nấu cơm cho bọn em, như vậy nhé." xong liền 'Cạch' tíếng cúp điện thoại.

      Cũng trong thời điểm đó, Thời Chung nghe tíếng điện thoại bị ngắt, tắt máy, nụ cười ở khóe miệng vẫn chưa thu về.

      Vì vậy bàn hội nghị cách đó xa nổi lên cơn gió bát quái

      Tổng giám đốc tài chính và phó tổng kỹ sư trao đổi ánh mắt vói nhau, người như : Có nghe thấy , có nghe thấy ? nến đó....

      Người kia cũng vậy. Xem ra lời đồn là . Thời Tổng gần nữ sắc là bởi vì thích đàn ông.

      Hiển thị lịch sử tin nhắn
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      48..2
      Mặc dù biết tại sao bảng thực tập của Thẩm Thấm lại ở trong tay ông chủ mình, nhưng thư kí Tôn tự nhận quá trình làm việc của mình là sai, vốn thực tập sinh điền vào bảng này là để giao cho bộ phận nhân , dễ dàng làm tài liệu. Sau thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức là có thể được phân đến các phòng làm việc khác nhau.

      Nhưng thư kí Tôn vừa dứt lời thấy Thời Chung hơi nhíu mày. Khi nhân viên làm sai chuyện, Thời Chung lộ ra vẻ mặt như vậy.

      Thư kí Tôn suy nghĩ chút, nghĩ ra được mình làm sai chuyện gì. Thời Chung cũng giải thích, thẳng: “Cậu đến phòng nhân , cầm tư liệu của Thẩm Thấm về, đưa đến chỗ Trình tổng, tôi với Trình tổng rồi, cậu cứ đưa thẳng qua là được.”

      “Ngài muốn… điều Thẩm Thấm đến chỗ Trình tổng sao?”

      Thời Chung nhướng mày: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Bảo cậu làm cậu cứ làm .”

      Thư kí Tôn lần này bị làm khó, cậu biết ông chủ có ý với Thẩm Thấm nhưng chịu được việc Tần lão gia lòng muốn Thẩm Thấm làm con dâu, thậm chí khi ta vừa vào Trung Hâm thực tập, Tần lão gia còn gọi cho cậu, vòng vo hỏi: “Thời Chung ở công ty có chăm sóc Thẩm Thấm ? Có ăn cơm cùng Thẩm Thấm ? Thẩm Thấm làm thêm giờ, Thời Chung có đưa ta về ?

      Đáp án đương nhiên là , tất cả đều … Thẩm Thấm làm thêm giờ, ông chủ đều phái cậu mời Thẩm Thấm ăn cơm giá rẻ, rồi đưa ta về nhà.

      Ông chủ làm như vậy, mục đích rành rành: phải là quan tâm đến Thẩm Thấm, nhưng quan tâm này tuyệt đối thể vượt qua khoảng cách.

      Thư kí Tôn nghĩ đến thời điểm khi cậu dùng xe của ông chủ chờ dưới cao ốc, Thẩm Thấm thấy xe đợi mình rất vui mừng, nhưng sau khi cậu hạ cửa sổ xe xuống, Thẩm Thấm thấy người ngồi trong xe phải là Thời Chung liền ảm đạm… Nhìn lại thái độ lạnh lùng lúc này của Thời Chung, nhịn được bất bình thay ta: “Thời tổng, Thẩm Thấm tới công ty chúng ta thực tập phải là vì muốn nhìn lâu chút sao? Cũng phải là cầu gì quá đáng, đợi đồng ý của ấy đưa ấy tới đó, khỏi quá tàn…”

      Thư kí Tôn đến cuối cùng hơi lúng túng, cuối cùng vẫn dám phê bình ông chủ mình quá tàn nhẫn.

      Thời Chung bất đắc dĩ liếc cậu ta cái - đoán được cậu ta muốn gì: “Cánh cứng cáp rồi đúng ? Dám mắng ông chủ tàn nhẫn?”

      Thư kí Tôn cúi đầu: “ dám…”

      Cúi đầu xuống, đồng thời nhịn được sờ ví tiền của mình - làm thư kí riêng của ông chủ chính là như vậy, luôn phải lo lắng xem lúc nào ông chủ của mình tức giận, khấu trừ tiền lương vừa được tăng của cậu ta.

      Nhưng hình như Thời Chung cũng tức giận, nếu cũng giải thích với cậu ta…

      đoán được mục đích của ta vào Trung Hâm, nếu tôi thành toàn cho ta mới là tàn nhẫn.”

      Nhưng Thời Chung cũng chỉ giải thích câu như vậy, chờ đến khi thư kí Tôn lĩnh ngộ được những lời này bao hàm tình triết học, phóng tầm mắt nhìn qua thấy bóng dáng của ông chủ đâu nữa.

      ***

      Nhưng người vô tình vô nghĩa trong mắt thư kí Tôn này lại tình nguyện chạy đến nhà bạn nấu cơm, phá hủy hình tượng lạnh lùng của ông chủ. thực tế chỉ nấu cơm mà còn ôm con nít cùng xem phim hoạt hình, làm người xách đồ khi siêu thị, còn chút khí tiết trở thành người làm ấm giường tiềm năng…

      Chỉ là hơn nữa đêm, khi người được sưởi ấm bị Thời Chung ép đến kêu chói tai, liền bị đẩy ra.

      Có thể đẩy ra chỉ có Nhậm Tư Đồ thôi.

      Thời Chung cúi đầu nhìn dưới bụng mình - tên lên dây, liền ôm vừa đẩy ra vào ngực. Nhậm Tư Đồ chống đỡ , vội vàng chỉ vào vách tường đầu giường: “ bị nghe thấy…”

      Hiệu quả cách đáng chết…

      Thời Chung bất đắc dĩ nâng trán.

      thanh trợ hứng, thế nào cũng hỏng bét - huống chi trải nghiệm qua cảm giác này rồi. “Kịch câm” rất nhàm chán. Thời Chung suy nghĩ ba giây, cắn răng cái rồi nhặt quần áo sàn đưa cho , bản thân cũng mau chóng mặc vào.

      Nhậm Tư Đồ biết phải làm sao: “Làm gì thế?”

      “Đến chỗ của .”

      “…”

      “Đến chỗ em có thể yên tâm kêu, kêu đến rách họng cũng ai nghe.”
      Last edited: 10/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49.1 :

      Bội tình bạc nghĩa. . . . . .

      Chụp tội danh lớn như vậy, làm Tư Đồ và Thời Chung ngây ngẩn cả người.

      Thời Chung đối với việc Ông Tần cố tình gây rất kiên nhẫn, phiền não vuốt trán, có lẽ có biện pháp với ông, Thời Chung được nửa câu với ông, lấy điện thoại di động ra cho gọi tiểu Từ: "A lô ! Là tôi. Cậu nhanh đến đây đưa ông cụ ."

      Ông Tần và Thời Chung luôn luôn thèm với nhau hơn nửa câu, hôm nay hình như cũng có ý định lãng phí thời gian để tranh cãi
      với Thời Chung, ông thay đổi trận mạc, quay qua với Tư Đồ: "Bác sĩ à, điều kiện của tốt như vậy, tại sao lại làm người thứ ba để phá hư chuyện tình cảm của người ta vậy?"

      Thời Chung điện thoại với tiểu Từ giọng coi như bình thản, nhưng vừa nghe ông như vậy, nhất thời mặt mày Thời Chung trở nên sắc bén, đứng lên: "Ông biết chuyện tình như thế nào cũng đừng càn."

      Ông Tần nhìn Thời Chung, nhịn được cười lạnh tiếng: "Ta biết chuyện tình như thế nào?" Xem ra ông cần trao đổi nhiều hơn với con trai mình, ông Tần hừ lạnh xong, lần nữa nhìn về phía Tư Đồ: "Bác sĩ, ta và tên tiểu tử thúi này mãi cùng quan điểm, cùng suy nghĩ, nhưng ta tin tưởng là người biết chuyện, nhất định hiểu tôi đây gì."

      Lúc này Thời Chung lại kéo Tư Đồ đến phía sau mình: "Em nên trước trở về phòng . Chớ cùng lão ta chuyện nữa."

      Tư Đồ bất đắc bị dĩ kẹp giữa đôi cha con này, suy nghĩ chút, ngước mắt nhìn Thời Chung lắc đầu cái, đồng thời đem tay Thời Chung đẩy ra: " có chuyện gì, nên nghe theo ý của chú Tần ."

      ra Tư Đồ càng muốn chính tai nghe chút, chuyện gì cũng chưa làm, tại sao lại bị chú Tần mực chắc chắn mình là thứ ba người chứ?

      Thấy thái độ Tư Đồ kiên quyết, Thời Chung cũng chỉ có thể thuận theo thôi, Tư Đồ nhìn gương mặt kia của , nhìn lại chút gương mặt rất bướng bỉnh của chú Tần, Tư Đồ chỉ có thể tạm thời trước: " rót cho chú ly nước , em muốn trò chuyện với chú."

      Thời Chung bất mãn lầm bầm câu: "Ông ta tính khí bướng bỉnh, lại hiểu chuyện gì, biết có cái gì tốt để chuyện. . . . . ."

      Tư Đồ nghĩ sâu xa hơn Thời Chung chút, nếu tương lai mình gả cho , chú Tần nhất định là ba chồng của rồi, cũng thể cả đời qua lại với nhau chứ? Nhưng lời này, Tư Đồ dám thẳng ngay trước mặt hai người đàn ông này, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ đẩy đẩy vai Thời Chung, thúc phòng bếp.

      Quả Thời Chung vừa , thái độ ông Tần đối với Tư Đồ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Nhưng lập tức liền như thế, ở trong mắt ông Tần, Tư Đồ cũng chỉ là người ngoài, hoàn toàn kém Thẩm Thấm kia——

      Từ lúc ông Tần luôn miệng khen dứt Thẩm Thấm kia, ràng cho thấy ông vô cùng mến ta. sandy-***************

      "Nha đầu Thẩm Thấm kia, thân thế rất đáng thương. Gia cảnh của bé ấy còn kém hơn Thời Chung rất nhiều, nhưng bác sĩ, xem chút, làm sao Thẩm Thấm lại có thể trưởng thành, thành tốt, đối với người lớn hiếu kính như vậy, tiểu tử thúi Thời Chung kia lại đem ta quăng qua bên, lại có thể vui vẻ như thế."

      "Thời Chung tính khí như chú, rất bướng bỉnh. Nhưng sâu trong nội tâm ấy luôn rất tôn kính chú. . . . . ."

      Tư Đồ nghĩ thay người đàn ông của mình, mấy câu, liền bị ông Tần cắt đứt: "Đừng nhắc tới tiểu tử thúi kia, càng ta càng sốt ruột, tóm lại cách nào so sánh với Thẩm thấm được, Thẩm Thấm tốt như vậy, thường theo ông già này uống trà, đánh cờ, nấu cơm cho ta, hơn nữa biết ? Con bé học tập bận rộn như vậy, còn dành thời gian làm, chính là vì muốn có dư tiền để trả Thời Chung khoản tiền giúp đỡ nó học đại học, ngay cả quà tặng nó mua cho tôi, đều dùng phân tiền của Thời Chung, đều do con bé tiêt kiệm chi tiêu từng li từng tí, hoặc là nhờ học bổng. Có lần vì mua bút máy làm sinh nhật quà tặng cho tiểu tử thúi kia, loay hoay cũng té xỉu, chuyện này chúng ta vốn cũng biết, bút máy tên đó
      dùng rất đắc, sau khi nó nhận quà của con bé, cũng dùng đến, mà đặt trong ngăn kéo, nếu phải tiểu Từ cho tôi biết bởi vì kiếm tiền mua quà tặng nên ngã bệnh chuyện, đoán chừng bút máy kia vẫn còn đặt trong ngăn kéo cuối cùng, bị quên lãng mất. Người sáng suốt cũng nhìn ra được con bé thích tiểu tử thúi kia, nhưng nó lại thừa nhận, chắc là cảm thấy địa vị cách xa, sợ người khác nó với cao , nhưng nó là người tốt, ràng là tiểu tử thúi kia xứng với nó."

      Tư Đồ phải thừa nhận, Thẩm Thấm đúng là tốt,

      Xem xét lại mình, biết làm món ăn đến nay cũng mấy thứ, Ông Tần nếu là biết, khẳng định hơn ghét bỏ .

      Tư Đồ liễm liễm lông mày, tận lực thèm nghĩ nữa khác cành rìa cành cuối chuyện tình, tận lực dẫn đạo Tần lão tiên sinh hướng mình đặt ra tốt chuyện phương hướng tiếp tục tiến lên: "Tần lão tiên sinh, ta hiểu biết tốt, nhưng tình cảm chuyện như vậy là thể miễn cưỡng, ta cũng vậy thương bỏ ra, nhưng. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :