1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai là của ai - Tiên Chanh (61c + kết)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 20

      Hà Thích mỉm cười gật đầu với Bì Hối, hỏi: "Em đến rồi à?", rồi bước đến đón lấy đồ đạc trong tay Bì Hối, cũng tiện tay lấy luôn đồ tay Viên Hỷ, khệ nệ túi lớn túi mang vào nhà bếp.

      Bì Hối nhìn theo bóng Hà Thích khuất sau nhà bếp, kìm được thò đầu ra ngó nghiêng vào phòng ngủ, vẻ mặt đầy hậm hực, chồm đến sát bên tai Viên Hỷ thào, "Viên Hỷ, cậu đúng là đứa hết thuốc chữa, sao mà ngốc thế hả?"

      Viên Hỷ vừa nhìn vẻ mặt đó của Bì Hối là biết ngay bạn mình nghĩ lung tung, nên cười khẽ, lắc đầu, " có gì, tối qua ấy uống nhiều quá, nên tớ bảo ngủ lại đây thôi, có gì khác."

      Bì Hối lúc này mới thở phào nhõm, thấy Viên Hỷ cười hí hí nhìn mình, lại lườm cái muốn rách mắt, "Còn cười à! Hôm nào ta say rượu làm càn, lúc đó tha hồ mà đẹp mặt nhé!"

      Hà Thích vào phòng vệ sinh tắm rửa, lát sau quần áo chỉnh tề bước ra, thấy hai người ngồi salon trò chuyện, bèn cười cười, bảo: "Hai người chuyện vui nhé, công ty còn chút chuyện, trước đây."

      Bì Hối có vẻ ngạc nhiên: "Chủ nhật mà cũng phải làm thêm à?"

      Hà Thích gật đầu, giải thích: "Ừ, có hạng mục vừa làm xong, còn số việc lặt vặt cần xử lý."

      Viên Hỷ hỏi nhiều, vào phòng ngủ lấy áo khoác cho Hà Thích, lại vào nhà bếp lấy chiếc bánh mì cùng túi sữa ra đưa cho , "Tạm vậy , đừng lười ăn, hại dạ dày đấy."

      Hà Thích cười đón lấy, lại chào Bì Hối rồi ra cửa, Viên Hỷ đưa , thấy được vài bước lại quay trở lại, tưởng quên gì nên hỏi, "Sao thế? bỏ quên gì à?"

      Hà Thích chỉ cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu ra ngoài, Viên Hỷ hiểu nên bước ra cửa bước, vừa định hỏi bị đẩy dựa vào tường, Viên Hỷ bất ngờ khẽ kêu lên tiếng, thấy cúi thấp đầu xuống định hôn mình, hoảng quá nghiêng đầu sang bên tránh đôi môi của , thấp giọng hét: "Đừng đùa, Hà Thích."

      Đôi môi rơi xuống hõm cổ , song vẫn quyến luyến nỡ rời, chỉ thầm trách móc với vẻ bất mãn bên tai: "Lại trốn! bé hư, em cứ bắt nạt !"

      Viên Hỷ dở cười dở mếu, bắt nạt ? Rốt cuộc là ai mới bắt nạt ai đây? Tay chống lên ngực Hà Thích, vận sức đẩy ra khe hở, hạ giọng , "Đừng đùa, Bì Hối còn ở trong kìa, lát nữa nó lại cười em!"

      Hà Thích nghe thế mới chịu buông Viên Hỷ ra với vẻ quyến luyến, thầm: "Tối nay đợi nhé." Trước khi còn nhân cơ hội phòng bị mà hôn chụt cái nhanh lên môi, cười trộm rồi bỏ .

      Viên Hỷ nhìn theo bóng Hà Thích xuống lầu, cười với vẻ bất lực, cho đến khi ngoặt khỏi ngã rẽ, thấy đâu nữa mới vào nhà, đến phòng khách thấy Bì Hối ngồi ôm gối salon nhìn mình, Viên Hỷ biết nàng trong này chắc chắn nghe thấy gì đó, thế nên cười cười ngượng ngùng, "Hôm nay sao đến sớm thế? Tiêu Mặc Đình đâu? Sao thấy theo cậu đến?"

      Bì Hối nhếch nhếch môi, đáp: "Thôi , đừng đánh trống lảng nữa, tớ còn biết cậu hay ho thế nào à? Tự cậu soi gương mà xem, lúc nãy ở ngoài cửa mà hai người lén lút làm gì ấy hả, tớ đầu xuống đất!"

      Viên Hỷ cười he he, cũng nhiều với Bì Hối nữa, quay người vào phòng vệ sinh tắm rửa. Bì Hối lẽo đẽo theo sau , dựa vào cửa nhìn đánh răng. Viên Hỷ nhổ ra đám bọt kem đánh răng, nhìn thấy Bì Hối trong gương, có phần thắc mắc hiểu nàng này hôm nay bị làm sao, hỏi: "Sao vậy? Cậu theo tớ làm gì?"

      Bì Hối như có vẻ mâu thuẫn, mím môi, nhưng vẫn : "Trương Trằng gọi điện cho tớ, bảo... Bộ Hoài Vũ nhập viện rồi."

      Viên Hỷ cứng người, đờ đẫn nhìn Bì Hối trong gương lúc lâu, rồi mới "ừ" khẽ tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đánh răng. Bì Hối đợi mãi cũng thấy Viên Hỷ gì, bắt đầu hơi sốt ruột, lại hỏi: "Cậu có muốn đến thăm ?" Viên Hỷ vẫn đáp lại, chỉ cúi đầu mải mê đánh răng, Bì Hối rất tức cái dáng vẻ chẳng chẳng rằng này, trong lòng rất bực bội, thêm vào đó vẫn luôn bất bình thay Bộ Hoài Vũ, thế nên mới hậm hực : "Dù là bạn bè bình thường cũng phải thăm chứ, đừng gì là hai người từng thân với nhau như thế! Viên Hỷ, cậu quá đáng ! Chẳng lẽ mọi người cứ phải là kẻ thù mới được? Tại sao cậu dám ? Là vì cậu thấy sợ! Lòng cậu biết , nếu như chẳng có gì với Bộ Hoài Vũ, mắc mớ gì hai người gặp nhau mà tỏ vẻ quen biết? Trương Hằng tớ biết hết rồi!"

      Viên Hỷ nhổ bọt kem ra, hơi đỏ, có vẻ như đánh quá mạnh vào chân răng, có lẽ trong người nóng quá, nghĩ, chắc phải đổi kem đánh răng loại khác xem sao.

      "Bộ Hoài Vũ người ta trước kia khỏe mạnh thế, sao lại bị bệnh dạ dày nhỉ? Cậu biết nguyên nhân hay giả vờ biết? Cho dù trước kia cậu thế nào, là đơn hay chịu được buồn chán cũng được, tóm lại là cậu quậy cho nước đục ngầu lên, rồi bây giờ phủi đít bỏ , có bao giờ cậu nghĩ đến người ta chưa? Cũng may người ta phóng khoáng, bất cứ lời thừa nào! Nếu cậu gặp phải người đeo bám dai dẳng, cậu..."

      " ấy tớ," Viên Hỷ cắt ngang lời Bì Hối, rồi cười khổ sở, "Bọn mình chưa hề nhau."

      "Đó là do cậu tưởng! Cậu dựa vào đâu mà bảo ấy ? Là vì ra lời à, thế chẳng lẽ chỉ xoen xoét mãi mới gọi là ? Viên Hỷ, làm người thể thế, lúc sáng Trương Hằng gọi điện cho tớ, ta vẫn ở trong bệnh viện với Bộ Hoài Vũ, thực ra muốn gọi cho cậu cơ, nhưng lại thấy có số chuyện thể thẳng với cậu, nên mới gọi cho tớ, chúng ta là bạn bè lâu năm, nên dù cậu đúng hay sai tớ vẫn nghiêng về cậu, nhưng Trương Hằng với Bộ Hoài Vũ cũng giống như tớ với cậu, họ là em thân thiết từ lâu, Bộ Hoài Vũ đau buồn hay ta nhìn ra ngay, Bộ Hoài Vũ từ trước luôn là người trầm lặng ít , dù trời có sập xuống ấy cũng lên tiếng, chỉ cắn răng gồng mình chịu đựng. ràng hai người bắt đầu thân với nhau, ông Hà Thích quay lại, là cậu buông tay ra ngay, thậm chí đến lời giải thích ràng cũng chịu với Bộ Hoài Vũ, cậu xem ấy là gì chứ? Bộ Hoài Vũ thương cậu, sợ cậu khó xử, nên mới lặng lẽ rời xa cậu cách ràng như thế, cũng chẳng với cậu câu nào khiến cậu đau lòng, nhưng Viên Hỷ à, cậu thấy mình làm vậy là quá đáng à? Hả? Viên Hỷ, Trương Hằng hỏi tớ như thế trong điện thoại, tớ muốn bảo vệ cậu cũng nổi, vì cậu thực làm vậy, cậu bảo tớ phải gì đây?"

      Bì Hối trước nay miệng lưỡi sắc bén, nhưng hiếm khi vận dụng với Viên Hỷ, nghe Bì Hối chất vấn mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất bức bối, có rất nhiều câu muốn phản bác lại Bì Hối, nhưng ra đến miệng lại thốt nổi tiếng nào, Trương Hằng và Bì Hối đều Bộ Hoài Vũ khổ, bảo nên tuyệt tình như vậy, nhưng phải làm sao? chọn Hà Thích rồi còn làm gì được? Nếu cắt đứt nên cắt đứt sạch gọn ghẽ lưu chút gì sao? Chẳng lẽ làm thế là sai? Chẳng lẽ Bộ Hoài Vũ biểu lộ vẻ đành lòng chứng tỏ có lương tâm à? Chẳng lẽ bắt buộc phải ngồi xuống với Bộ Hoài Vũ thẳng ra là chúng ta chia tay , mới gọi là xứng đáng với ư? Chẳng lẽ thế mới gọi là thẳng thắn? Tất cả mọi việc, cần , Bộ Hoài Vũ chẳng cũng biết ? Chẳng phải cũng quá rồi đấy thôi? nếu ở vị trí của , cũng chọn lựa như , tình cảm mất rồi lại có được, chỉ nhìn mà hâm mộ rồi. Còn cần gì nữa? Chẳng lẽ bắt phải nghĩ lung tung rằng Bộ Hoài Vũ xa sống nổi à? Bộ Hoài Vũ chẳng họ còn cách giai đoạn đó rất xa hay sao?

      Viên Hỷ chầm chậm đặt cốc nước xuống, cảm giác mình có phần bất lực, nhìn Bì Hối trong gương, lúc sau mới cúi đầu xuống, khẽ: "Buổi sáng chưa ăn gì phải ? Tớ làm chút gì ăn." Vừa vừa dùng khăn bông lau mặt rồi ra ngoài, đến cửa bị Bì Hối kéo lại, nàng cáu tiết, quát lên: "Viên Hỷ, cậu có thể đừng giả điếc với tớ được ? Ghét nhất cái kiểu này của cậu, có gì cậu với tớ chứ?"

      Viên Hỷ hít hơi, khẽ gỡ tay Bì Hối ra, quay lại cách bình tĩnh, "Bì Hối, người tớ chọn là Hà Thích, người tớ giờ cũng là Hà Thích, cậu bảo tớ phải làm sao? Hả? Bảo tớ biết, tớ phải làm gì đây? Bộ Hoài Vũ nhập viện, cho dù có phải là vì tớ hay , tớ phải làm gì nào? Vào bệnh viện để chăm sóc ấy? An ủi ấy? Hay là nước mắt đầm đìa chạy đến đó bảo ấy biết tớ cũng nhớ thương ấy? Được thôi, dù tớ có sau đó thế nào? Cậu xem sau đó ra sao? Chẳng lẽ ba người cứ phải đeo bám lấy nhau mới gọi là có trách nhiệm? Mới gọi là xứng đáng với Bộ Hoài Vũ? Bì Hối, tớ hiểu tâm trạng của Trương Hằng, nhưng tớ thấy mình còn hiểu suy nghĩ của Bộ Hoài Vũ hơn, ấy là người rất chín chắn và lý trí, tuyệt đối hiểu lựa chọn của mình, trong chuyện này, xem ra có vẻ như là chọn lựa của mình tớ, chẳng lẽ cậu thấy đó cũng là lựa chọn của ấy sao? Tớ chọn quay trở về, ấy chọn buông tay để tớ , nếu mọi người chọn lựa như thế, tại sao còn phải làm khó đối phương để làm gì?"

      Bì Hối hề nghĩ rằng kết quả này cũng là lựa chọn của Bộ Hoài Vũ, lúc sáng nhận điện thoại của Trương Hằng, vốn thiên vị Bộ Hoài Vũ nay càng thương xót hơn, chỉ cảm thấy Viên Hỷ quá thiếu trách nhiệm, nên mới khiến Bộ Hoài Vũ đau khổ tổn thương, thế là mới đến đây bất bình thay cho , bây giờ bị Viên Hỷ hỏi bao nhiêu "làm sao đây" như thế, nhất thời cũng được gì, chỉ lên tiếng với vẻ cam tâm: "Nhưng mà..."

      Viên Hỷ cười khổ, " nhưng nhị gì cả, tuy tớ ra, nhưng có nghĩa là tớ hề nghĩ đến, chuyện tình cảm như người uống nước, ấm lạnh mỗi mình mình biết, mọi người đều lớn cả rồi, ai cũng hiểu thể thề sống thề chết vì người nào đó, tớ hiểu, Bộ Hoài Vũ càng hiểu hơn tớ. Tớ đến nước này rồi, còn cách nào quay đầu lại nữa, Hà Thích về đây vì tớ, nếu bây giờ tớ vẫn lằng nhằng với Bộ Hoài Vũ, có xứng với Hà Thích ?"

      "Cậu Hà Thích đến thế sao?" Bì Hối hỏi, "Từ đầu đến giờ tớ thấy Bộ Hoài Vũ hợp với cậu hơn! đấy, Viên Hỷ, cậu biết chứ, lúc bọn tớ chuyện riêng với nhau đều thấy cậu và Bộ Hoài Vũ rất hợp nhau, chỉ về tính cách, Viên Hỷ, cậu đừng nghĩ tớ quá thực dụng, Bộ Hoài Vũ có tiền, chí ít là hơn Hà Thích, mà gia đình cậu cần tiền. Cho dù nhà Hà Thích cũng khá giàu, nhưng đó là của nhà ta, phải của ta, ít nhất giờ là thế, lại thêm ta mặc kệ tất cả bỏ về nước, cậu nghĩ gia đình ta có hiểu cho tình cảm của hai người ? vui vẻ chấp nhận cậu chứ? Nếu cậu thể hòa hợp với gia đình ta, tình của hai người kiên trì được bao lâu? Được thôi, cho dù hai người cố gắng đến cùng, kết hôn rồi, nhưng có hạnh phúc ? Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhân mà nhận được lời chúc phúc của gia đình hạnh phúc được, nhà ta xoi mói cậu, dò xét gia đình cậu, mà cậu và Bộ Hoài Vũ ở bên nhau gặp vấn đề này, ấy cũng xuất thân nghèo khổ, tiền ấy kiếm ra đều dựa vào bản thân, ấy chịu trói buộc quá nhiều từ gia đình, quan trọng hơn là ấy hiểu cậu, hiểu gia đình cậu, và có thể hòa thuận với Thanh Trác, Hà Thích làm được ? Thanh Trác sớm muộn gì cũng có ngày sống cùng cậu, Hà Thích chấp nhận nổi ?"

      Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Bì Hối, hồi lâu sau mới cười với vẻ mệt mỏi, đến vỗ vỗ vai Bì Hối, cố cười cách thoải mái: "Cái cậu này, suy nghĩ sâu sắc thế từ lúc nào vậy, tớ vẫn chưa thấy quen lắm, được rồi, đừng về tương lai tớ ảm đạm thế chứ, được bước nào hay bước đó , tớ tin Hà Thích dựa vào chính mình cũng tìm ra đường , ra ngoài , chưa ăn sáng gì đúng ?" Vừa vừa ra khỏi nhà bếp.

      "Viên Hỷ..." Bì Hối gọi , trong giọng thoáng nét e dè, nhưng vẫn hỏi, "Hà Thích đến giờ vẫn biết trí tuệ Thanh Trác có vấn đề đúng ? Cậu chắc chắn ta có thể gánh vác gia đình với cậu chứ?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 21

      Viên Hỷ khựng lại, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trầm mặc hồi lâu sau mới khẽ : "Bì Hối, tớ sinh ra là để gánh vác gia đình, nếu tớ phải là thằng ngốc, tớ cũng được sinh ra, ấy là trách nhiệm của tớ, từ hôm tớ ra đời bắt buộc phải gánh vác cái trách nhiệm ấy. Vậy nên, tớ trách ai, cũng muốn đẩy gánh nặng này cho người khác, cho dù là Bộ Hoài Vũ hay là Hà Thích, họ đều chẳng liên quan gì đến gia đình tớ, đó là trách nhiệm, là số phận của bản thân tớ. Thực tế mà cậu tớ hiểu, nhưng tớ chẳng thể làm gì được, điều duy nhất làm được là chọn cách như nhìn thấy, để ý đến tất cả những khó khăn cản trở, tớ chỉ muốn bản thân vui vẻ hơn, Bì Hối, đừng nữa, nhé? Hãy cứ để tớ lừa dối chính mình , được ?"

      Viên Hỷ quay đầu lại cười với Bì Hối, ánh mắt lại toát lên nét thê lương vô cùng, vẻ mặt ấy của thực khiến Bì Hối giật mình khiếp đảm, Bì Hối bắt đầu hối hận mình bày tất cả những việc tàn khốc như thế trước mặt Viên Hỷ, gia đình của , tình của , tương lai của , Bì Hối biết Viên Hỷ rất nhạy cảm và nghĩ nhiều, những việc Bì Hối lo lắng Viên Hỷ chắc hẳn ý thức được từ lâu, tại sao mình lại còn bức bách ấy phải đối diện những vấn đề đó? "Xin lỗi, Viên Hỷ." Bì Hối thầm.

      Viên Hỷ cười, lắc đầu: " sao, tớ biết cậu cũng vì tớ thôi, đấy, tớ rất cảm động."

      Phải, rất cảm kích Bì Hối, cũng biết rằng chỉ có người bạn mới thẳng thắn hết mọi thứ với như vậy, bao nhiêu năm rồi, Bì Hối mà làm quá nhiều, còn gần như chưa làm gì cho bạn mình, có được người bạn như vậy bên mình, quả thực là may mắn của .

      Viên Hỷ làm bữa sáng gọn , Bì Hối ăn xong chưa ngồi được bao lâu , bảo hẹn Tiêu Mặc Đình đến thăm Bộ Hoài Vũ, lúc câu này, Bì Hối luôn e dè quan sát sắc mặt của Viên Hỷ. Viên Hỷ biết, cho dù toạc ra, Bì Hối vẫn hy vọng có thể đến thăm Bộ Hoài Vũ, nhưng biết mình thể . Đến lúc sắp rồi mà Bì Hối vẫn chịu thua, cho Viên Hỷ biết bệnh viện nằm, hiểu tâm tư của bạn mình, Viên Hỷ cười cười, chỉ bảo Bì Hối cho nhanh, gửi lời hỏi thăm hộ và bảo với công tác, đến thăm được.

      Bì Hối có phần thất vọng, với vẻ hậm hực cam tâm, Viên Hỷ lại bắt đầu ngồi đờ đẫn salon, trong đầu bất giác lại nhớ đến cảnh lúc và Bộ Hoài Vũ quen nhau, đặc biệt là cái lần làm tăng ca buổi tối bắt kịp chuyến xe buýt, dáng vẻ nhoài ra ngoài, giọng thong thả hờ hững, và cả hơi ấm trong xe , những cảnh tượng ấy cứ xoay vòng trong đầu mãi, đến nỗi Viên Hỷ bắt đầu thấy rối loạn. Bây giờ lại bắt đầu oán trách Bì Hối, nếu ấy báo biết, nếu hay biết gì tốt biết bao!

      Buổi trưa Viên Hỷ nấu cơm, cũng chẳng thấy đói, lơ đãng tìm bừa thức gì đó trong tủ ra để ăn, ăn ngừng, rồi nhét nó trở lại vào tủ lạnh. Chỉ đến nhìn cái thôi, nghĩ, len lén nhìn cái cũng được, phải vì điều gì, mà để cho mình an lòng, chỉ vì từng cho hơi ấm, hơi ấm quý giá trong đêm mùa đông ấy.

      Khi Viên Hỷ đến bệnh viện đúng vào lúc trong ấy thưa người, giờ nghỉ trưa, đến người thăm bệnh cũng nhiều. hỏi phòng bệnh của Bộ Hoài Vũ rồi thấp thỏm đến đó, chỉ sợ gặp phải người quen, thể nội tâm của mình, ràng tất cả đều kết thúc, song vẫn thể kiềm chế nổi mình mà đến đây, đường cứ nghĩ mãi, cho dù nhìn cái cũng làm được gì? An ủi được Bộ Hoài Vũ hay là an ủi cho chính mình? Hay chỉ là tìm kiếm an ủi tâm lý mà thôi?

      Cửa phòng bệnh của khép hờ, Viên Hỷ hơi bất ngờ, nếu cánh cửa đó khép lại, còn có thể dừng lại bên ngoài lúc, mà bây giờ, chỉ cần ngang qua mà cũng phải cần dũng cảm vô biên của . vờ như người bàng quan ngang qua cửa, đến đầu cũng dám quay nghiêng chút, chỉ dùng khóe mắt lướt qua Bộ Hoài Vũ ngồi dựa nửa người giường để truyền dịch, bàn tay còn lại hình như còn cầm tập tài liệu...

      Viên Hỷ dám dừng lại dù chỉ chút trước cánh cửa đó, lúc qua rồi mới phát giác ra mình như chẳng nhìn thấy gì, tim đập điên cuồng, trong đầu chỉ còn lại đóa hoa bánh hợp nở rộ đầu giường và sắc mặt còn trắng bệch hơn cả hoa. Viên Hỷ muốn quay lại nhìn thêm lúc, song lại còn can đảm nữa, quay người lại thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng bệnh của lúc nữa, rồi vòng đến thang máy ở đầu khác để xuống lầu luôn.

      Trương Hằng ra khỏi phòng bác sĩ, thấy Bộ Hoài Vũ ngẩn ngơ nhìn cửa phòng cười, trêu chọc: "Hê! Cậu lại muốn dụ dỗ em y tá nào à? Sao cửa cũng chả đóng thế kia? Đừng có với tớ là cậu mong ngóng tớ đấy!"

      Bộ Hoài Vũ lẳng lặng liếc nhìn ta cái, thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nhìn bản báo cáo trong tay, : "Lần sau ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi tiện xuống giường."

      Trương Hằng sực nhớ ra lúc nãy ra ngoài mình quên đóng cửa , nên cười cười với vẻ ngượng ngập, bước đến gần cướp lấy tài liệu tay Bộ Hoài Vũ và ném sang bên, lên tiếng: "Đủ rồi! Tiền chẳng bao giờ kiếm cho đủ, dạ dày xuất huyết rồi mà cậu còn gắng gượng nữa, có vợ con đâu mà kinh thế? Đúng là hiểu nổi!!!"

      "Trương Hằng," Bộ Hoài Vũ đột ngột cắt ngang, ánh mắt thoáng nét do dự, hỏi: "Khi nãy cậu đến có..."

      "Có cái gì?" Trương Hằng thấy Bộ Hoài Vũ chần chừ cảm thấy rất kỳ quặc, giương mắt thắc mắc nhìn bạn mình.

      Bộ Hoài Vũ khựng lại lúc, nhếch nhếch khóe môi rồi tiếp: "Có hỏi bác sĩ khi nào tôi được ra viện ?"

      Trương Hằng ngờ Bộ Hoài Vũ ra nông nỗi này rồi mà còn muốn ra viện gấp, hơi đờ ra lúc rồi cười giễu: "Bộ Hoài Vũ, tớ phục cậu rồi, sắp thổ huyết đến nơi mà còn đòi ra viện? Cậu có còn xem mình là người ?"

      Bộ Hoài Vũ gì, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Hằng nhìn theo ánh mắt , cũng cảm thấy rất lạ lùng, bèn đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, miệng làu bàu: "Nhìn cái gì vậy? Cao thế này mà nhìn được gì..."

      Lời Trương Hằng ngừng lại đột ngột, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ dị, quay lại liếc nhìn Bộ Hoài Vũ, thấy bạn mình vẫn ngồi với vẻ mặt vô cảm nghi ngờ mình có phải nhìn nhầm , thế là lại vội vàng mở cửa sổ nhoài người ra nhìn, chăm chú lúc lâu sau mới xác định bóng dáng dưới kia là Viên Hỷ.

      "Lão Bộ..." Trương Hằng quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ với ánh mắt kỳ dị, " bé Viên Hỷ lúc nãy đến đây à?"

      "." Bộ Hoài Vũ đáp ngắn gọn, đưa tay kéo tài liệu đến, Trương Hằng lại ném nó xa hơn, mồm kêu lên: " thể, người dưới kia chắc chắn là ấy, tớ thể nhầm được."

      Bộ Hoài Vũ thấy với được tới tập tài liệu cũng bỏ cuộc, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi, gọn: " ấy vào."

      " vào?" Trương Hằng có vẻ tin, vào đến làm gì? kìm được lại hỏi: "Cậu nhìn thấy ấy à?"

      Bộ Hoài Vũ nhắm nghiền mắt đáp, lúc nãy cũng dám khẳng định người ngoài kia là Viên Hỷ, người ấy hề dừng lại, cứ thế mà qua, cũng chỉ cảm nhận được ánh mắt của , trong lòng như có tiếng mơ hồ rằng đó là ấy. Muốn ngẩng lên nhìn, nhưng lại sợ phải , mà cũng sợ chính là , thế là nghĩ rằng nếu muốn nhìn thấy, giả vờ như thấy.

      "Tên này lại giả làm người chết!" Trương Hằng hậm hực đạp vào chân giường cái, "Dậy mau, tớ biết đồ nhà cậu chưa ngủ!"

      "Tôi là bệnh nhân," Bộ Hoài Vũ , "Tôi phải nghỉ ngơi, nếu còn chuyện gì khác, cậu làm được rồi."

      "Cậu là bệnh nhân?" Trương Hằng giận quá hóa cười, hừ hừ vài tiếng, "Tôi bảo cậu biết nhé Bộ Hoài Vũ, nếu nể mặt cậu trước kia chăm sóc tôi suốt tháng cả đêm lẫn ngày, tôi mặc kệ chuyện của cậu!"

      Bộ Hoài Vũ nằm im, lúc sau nghe thấy động tĩnh của Trương Hằng, nghĩ rằng ta tức quá bỏ , ai ngờ vừa mở mắt thấy Trương Hằng ngồi ghế trừng mắt nhìn mình, Bộ Hoài Vũ bất lực hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

      Trương Hằng hí hửng, cũng ngay, mà nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm, đến khi Bộ Hoài Vũ bị nhìn đến nỗi muốn sởn da gà, ta mới hỏi với nụ cười gian xảo: "Bệnh tình cậu lần này có phải là vì Viên Hỷ?"

      " phải, tôi bị bệnh dạ dày lâu rồi, cậu có phải biết đâu, liên quan gì đến Viên Hỷ?" Bộ Hoài Vũ đáp, thấy Trương Hằng vẫn nhìn mình chằm chằm có vẻ thiếu tự nhiên, quay nhìn nơi khác.

      Trương Hằng cười cười vẻ giễu cợt: "Ở cạnh Viên Hỷ hơn nửa năm, bệnh dạ dày của cậu chưa bao giờ tái phát, lần này mới chia tay hơn hai tháng, dạ dày cậu xuất huyết? Bộ Hoài Vũ, ta sao đến giờ cậu vẫn chưa chịu với tớ? em nhà cả, chết ai nào? Thích thích thôi, làm gì mà phải hành hạ bản thân?"

      Bộ Hoài Vũ cau mày chịu , Trương Hằng lại khuyên: "Bộ Hoài Vũ tớ bảo cậu biết, bây giờ cậu hối hận vẫn kịp, Bì Hối bảo với tớ bé Viên Hỷ kia cũng phải Hà Thích chết sống lại , ấy chỉ nhớ tình cũ, có chút cam tâm mà thôi, hơn nữa cứ thấy nàng hôm nay lén đến thăm cậu, là biết nàng cũng phải vô tình gì với cậu, nếu cậu cố gắng hơn tí nữa chừng có kết quả tốt đẹp đấy."

      "Được rồi," Bộ Hoài Vũ cắt lời lảm nhảm của Trương Hằng, lạnh lùng , "Việc của tôi tôi nhất, cậu đừng lo vớ vẩn."

      Trương Hằng uất nghẹn, lòng thầm nghĩ Bì Hối đúng , Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ hai người này đúng là trời sinh cặp, họ mà thành đôi đúng là có lỗi với đấng tạo hóa quá, sao cả cặp đều kỳ cục thế nhỉ? Được, cũng thèm lo nữa, bận rộn lo cho họ mà còn bị trách móc, có phải ông mai bà mối gì, bọn họ dứt tình với nhau liên quan gì đến ? Trương Hằng vừa nghĩ thế bèn nữa, chỉ bảo Bộ Hoài Vũ nghỉ ngơi, bác sĩ , muốn xuất viện? Cứ đợi đó , chí ít cũng phải đợi dạ dày cậu ổn rồi hẵng tính, ra nông nỗi đó rồi, cũng biết tại sao lại thế. Trương Hằng bực bội với Bộ Hoài Vũ: "Nếu muốn xuất viện tự cậu với bác sĩ, đừng bảo tôi , bác sĩ dạy tôi như dạy trẻ con lên ba ấy, mà tôi chọc giận ai hả? Dạ dày cậu xuất huyết cũng chả do tôi làm, mắc mớ gì đến tôi, là..."

      Bộ Hoài Vũ lại nhắm mắt nằm xuống, tự cũng thấy hoang mang, cứ ngỡ mình trong tình cảm trở nên phóng khoáng thông suốt, song bây giờ xem ra hề là thế, Viên Hỷ chỉ lén lộ mặt trước cửa phòng tí, tim bắt đầu an phận rồi. Thực ra mỗi lời Trương Hằng , đều hiểu, giữa vẫn có thể sao? Viên Hỷ dám thoải mái đến thăm , có phải chứng minh cũng mâu thuẫn như ? Bộ Hoài Vũ bắt đầu hiểu nổi mình, khi phát ra Viên Hỷ thể đối xử tự nhiên với mình, trong lòng thậm chí còn có chút vui mừng, tại sao, cũng hiểu vì sao mình ràng quyết tâm buông tay, mà tình cảm này ngược lại cứ đeo bám càng quyết liệt hơn? Khi ở bên Viên Hỷ, chưa bao giờ cảm thấy tình cảm ấy quan trọng đến mức nào, vậy mà khi chia tay, cảm giác này sao lại quặn thắt ruột gan đến thế?

      hiểu, tại sao ràng định để tình cảm lùi vào dĩ vãng, sao lại khiến nó hoen rỉ thế kia?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 22

      Bộ Hoài Vũ lần này nằm lại trong bệnh viện hơn nửa tháng mới được bác sĩ thả ra, làm xong thủ tục xuất viện lại bị bác sĩ tóm lấy giáo huấn hơn tiếng đồng hồ mới xong. Về lại công ty bắt đầu bận rộn họp hành báo cáo, đến mười giờ tối người mới về hết, Bộ Hoài Vũ chỉ thấy mệt, ngồi mình ghế day day huyệt thái dương, cũng có phần hiểu tại sao mình lại phải liều mạng đến thế.

      Trương Hằng gọi điện cho , vừa nghe bảo vẫn còn trong công ty lập tức cuống lên, mắng Bộ Hoài Vũ cậu đừng bạc đãi bản thân mình như thế, vừa ra viện cậu lao đầu vào công việc, có phải cậu muốn sau này ngày nào mình cũng nằm húp cháo mới vừa lòng? Giờ tôi đến chỗ cậu, nửa tiếng sau cậu cút xuống đây ngay cho tôi, đừng để tôi đợi, nếu chúng ta xong với nhau đâu.

      Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần mệt mỏi, bảo Trương Hằng à, may cậu phải là phụ nữ, nếu cậu là phụ nữ chắc chẳng ai cần, sao còn lắm điều hơn cả mẹ tôi thế? Cậu có phải đàn ông con trai ? Cậu bảo cậu quản lý tớ thế để làm gì? Làm như là vợ tôi bằng!

      Trương Hằng ngẩn ra lúc, lại tiếp tục mắng trong điện thoại: "ĐM! Bộ Hoài Vũ! Tôi là ông nội cậu, bớt lắm lời , gặp mặt rồi , nếu tôi đập cậu trận tôi đầu xuống đất!"

      Bộ Hoài Vũ cúp máy, nhìn đống tài liệu bàn cũng nén được thở dài, biết là tối nay dù thế nào cũng thể làm xong, nên dứt khoát bỏ qua bên, chỉ sắp xếp qua loa rồi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đợi thang máy mới phát ra thang máy từ tầng 22 xuống, tim khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Viên Hỷ.

      Cửa thang máy mở ra trước mặt , quả nhiên nhìn thấy Viên Hỷ dựa vào góc, giống như lần đầu gặp trong thang máy, người toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi rũ đầu xuống, giống như cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.

      Viên Hỷ mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy dừng lại, sau đó người bước vào, có điều ngẩng lên nhìn xem là ai, cũng lười nhìn, quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế mà cứ đúng lúc này lại có đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc công việc của hai người đều dồn vào mình , từ tám giờ sáng đến giờ mới kết thúc, chính cũng mình phải đối diện với đống bảng biểu phức tạp lằng nhằng máy tính bao lâu rồi, đầu óc còn biết đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy chút cũng thấy khổ sở.

      Bộ Hoài Vũ lặng lẽ ngắm nhìn Viên Hỷ lúc, bỗng phát ra trong tim mình như có chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được, khẽ hỏi: "Vất vả lắm à?"

      Giọng lớn, song vẫn khiến Viên Hỷ kinh ngạc run rẩy, ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bộ Hoài Vũ, bất giác thấy hoảng loạn, tối qua còn nghe Bì Hối bảo Bộ Hoài Vũ chưa xuất viện, căn bản là hề nghĩ rằng gặp trong thang máy, bây giờ lại thấy đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất lạnh lùng trước kia, Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy, cười với , đáp: "Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi."

      "Ồ," Bộ Hoài Vũ khẽ ồ lên tiếng, gì nữa, cũng còn nhìn Viên Hỷ, quay người .

      Viên Hỷ chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi xuống được đến nơi, giống như trái tim . Viên Hỷ bắt đầu oán hận mình, tại sao thể đối diện với cách bình thản như có việc gì? Tại sao phải trốn tránh Bộ Hoài Vũ? cúi đầu hít hơi sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào hơi, xong mới ngẩng lên, đột ngột phát ra Bộ Hoài Vũ trong gương nhìn mình, ánh mắt như chưa bao giờ rời khỏi .

      Phát này khiến Viên Hỷ càng thêm mất tự nhiên, vội vội vàng vàng nhìn nơi khác, chỉ đờ đẫn nhìn bảng điện tử trong thang máy. dằn vặt mình bỗng nghe Bộ Hoài Vũ hỏi: "Viên Hỷ, hôm ấy có phải em..."

      " phải! Em ." Viên Hỷ vội vã lên tiếng, như thể chính mình cũng nghe thấy nhịp đập điên cuồng của trái tim, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nghi ngờ nên lại cuống quýt bổ sung: "Nghe nhập viện, đúng ? ngại quá, mấy hôm trước em công tác, thể đến thăm được, sức khỏe giờ ổn rồi chứ?"

      Bộ Hoài Vũ lặng lẽ nhìn trong gương, gì, đúng lúc Viên Hỷ lo ngại phát giác ra gì đó bỗng cười, lúc mới đầu chỉ khẽ mím môi lại cười, về sau lại còn ngoẹo đầu dùng nắm tay chặn lấy miệng và cười lớn.

      Viên Hỷ đần mặt ra, biết rốt cuộc những lời buồn cười gì mà khiến thích thú như thế, Bộ Hoài Vũ cũng gì, cho đến khi thang máy dừng lại mới thôi cười, ra khỏi thang máy với Viên Hỷ. Viên Hỷ thấy thế càng đần ra, muốn hỏi hỏi gì, nhưng nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn nén lại.

      Tâm trạng Bộ Hoài Vũ như trở nên khá hơn, khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười, hỏi Viên Hỷ, "Về bằng gì? Hà Thích đến đón em à?"

      Viên Hỷ lắc đầu, bảo: " ấy cũng phải làm thêm giờ, em về nhà mình thôi."

      Trương Hằng lái xe đến đầu đường, từ xa nhìn thấy Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai người cùng nhau ra khỏi tòa nhà, hơi ngẩn ra, mồm lảm nhảm mắng câu, khóe môi lại lên nụ cười gian xảo, chân đạp ga, chiếc xe đến trước tòa nhà hề giảm tốc độ mà ngược lại, "vèo" cái phóng thẳng mất hút.

      Bước ra khỏi tòa nhà, Bộ Hoài Vũ nhìn đồng hồ, biết giờ này còn xe buýt nữa, muốn lái xe đưa Viên Hỷ về, song lại sợ tiện, nghĩ lúc mới quay lại với Viên Hỷ: "Muộn quá rồi, sợ là xe buýt còn, còn chút chuyện nên đưa em về được, cũng hay là Trương Hằng đến, bảo cậu ấy đưa em về vậy."

      " cần, cần," Viên Hỷ vội vàng chối từ, "Em gọi xe về là được."

      Bộ Hoài Vũ chỉ cười cười, hỏi: "Trương Hằng sao chứ? Có phải đâu!"

      Viên Hỷ ngẩn người, bỗng hiểu ra ý , biết mình tỏ ra quá hẹp hỏi nên cũng cười và lắc đầu: "Em có ý đó, chỉ muốn là các cứ bận việc của mình, tự em gọi xe cũng được."

      "Muộn quá rồi, mình em ngồi xe an toàn, đợi Trương Hằng vậy, cậu ta sắp đến rồi." Bộ Hoài Vũ xong, vừa dứt tiếng di động reo vang, là Trương Hằng gọi đến, ta : "Lão Bộ à, tôi đến được, có em xinh đẹp níu tôi lại rồi, tự cậu lái xe tìm chỗ nào ăn gì !"

      Bộ Hoài Vũ còn lạ gì Trương Hằng nữa? vừa nghe biết tên kia chắc chắn là ở gần ngay đó, tám chín phần là nhìn thấy và Viên Hỷ cùng ra, biết trốn ở đâu rồi. Bộ Hoài Vũ vừa nghe máy vừa đảo mắt nhìn quanh, song thấy xe Trương Hằng đâu. Viên Hỷ đứng cạnh thấy nghe máy, cũng tưởng có việc phải , nên gật gật đầu với tỏ ý tự gọi xe về, rồi xuống cầu thang. Bộ Hoài Vũ vội vàng kéo cánh tay Viên Hỷ, quay đầu tránh ánh mắt rồi nghiến răng hạ giọng vào điện thoại: "Cậu mau ra đây ngay cho tôi, đừng có lắm lời."

      Trương Hằng cười rất nham hiểm trong điện thoại: "Vô tư , tôi bận việc , hê hê, tự cậu ăn nhé. Đúng rồi, gọi cả Viên Hỷ ấy, bé đó tăng ca đến bây giờ chắc cũng đói meo rồi, Bộ Hoài Vũ, bổn thiếu gia đây dạy cậu tuyệt chiêu đầu tiên trong kỹ thuật cưa nhé – thương hương tiếc ngọc! Mau , tôi lái xe, nữa, bye bye~!"

      Bộ Hoài Vũ bất lực cúp máy và quay lại, thấy Viên Hỷ nhìn mình với vẻ kinh ngạc phát ra mình vẫn nắm lấy cánh tay , vội vàng buông ra rồi ngượng ngùng : "Xin lỗi, lúc nãy sợ em mất, nên mới..."

      " sao," Viên Hỷ cười hơi thiếu tự nhiên, cố làm ra vẻ thoải mái, tiếp: "Em đợi Trương Hằng là được chứ gì? nhờ xe người khác còn tiết kiệm được khối tiền, sao em đồng ý được?"

      "Viên Hỷ," Bộ Hoài Vũ khẽ ho mấy tiếng, : "Lúc nãy là Trương Hằng gọi đến, cậu ta bảo có việc đến được, hay cứ đưa em về, xe ở bãi đậu xe, em đến đó với hay đứng đây đợi?"

      Viên Hỷ đờ ra, nhất thời biết nên từ chối khéo hay là cứ để mặc đưa về, nếu cả Bộ Hoài Vũ muốn đưa về mà cũng từ chối quá là ủy mị rồi, nhưng nếu để đưa về chính cũng biết mình có còn tự nhiên được hay .

      "He he, cần đâu, chẳng phải có việc sao? cứ làm việc của mình, em sao."

      Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, chỉ gọn câu, "Cứ với vậy." rồi quay người về phía bãi đậu, căn bản cho Viên Hỷ cơ hội để từ chối.

      thực lòng, Viên Hỷ khi sau , mấy lần có ý muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ rằng mình còn là trẻ con, cứ lặng lẽ bỏ chạy thực tình làm được, thế là cũng chấp nhận theo Bộ Hoài Vũ đến bãi đậu xe, cũng hiểu nổi, Bộ Hoài Vũ bị sao thế nhỉ? Sao ở bệnh viện nửa tháng mà thay tính đổi nết rồi?

      Viên Hỷ ngồi vào xe Bộ Hoài Vũ, hai người đều chẳng chẳng rằng, khí có phần ngượng ngập, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ lái xe, Viên Hỷ muốn tìm chuyện để , nhưng phát ra lúc này mà gì cũng thích hợp. Chiếc xe rẽ vào con đường, những quán ăn xuất nhiều dần, có số còn kinh doanh 24/24, bên trong đèn đuốc sáng choang, xem ra có rất nhiều người đến ăn.

      Bộ Hoài Vũ liếc nhìn hai bên đường, hỏi Viên Hỷ: "Đói chưa?"

      Viên Hỷ vội lắc đầu, " đói, đói." Kỳ thực lần này dối, buổi tối đúng là chưa ăn gì, nhưng đến giờ này qua cơn đói rồi, nên thế cũng chẳng phải lừa dối gì. Bộ Hoài Vũ thờ ơ nhìn cái, ánh mắt lướt qua nắm tay đặt đùi, khóe môi nụ cười, mà lại còn mang vài phần vô lại, khiến Viên Hỷ đờ ra, lòng thầm nghĩ Bộ Hoài Vũ hôm nay mắc chứng gì thế nhỉ? Sao giống như trúng tà vậy? nghe thấy : "Nhưng đói rồi, đến công ty cứ bận suốt, giờ mới thấy đói," giảm tốc độ, quay đầu nhìn Viên Hỷ, "Có thể làm phiền em thêm khắc ? Dạ dày ổn, bác sĩ dặn được để bụng đói, phải ăn chút gì đó."

      Viên Hỷ khẽ nhếch nhếch khóe môi, mở to mắt nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm như thể quen biết , cũng nhìn lại với vẻ tự nhiên, sau đó lại hỏi: "Em xuống xe với hay là ngồi đây đợi?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 23

      Viên Hỷ ngờ người như Bộ Hoài Vũ lại có thể hỏi câu nham nhở như vậy, bảo trả lời thế nào đây? Ngồi xe đợi mà được à? Hay là bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế còn ra thể thống gì? Có nghĩa là cho người ta ăn? Hơn nữa người ta dạ dày mình tốt, bác sĩ có lời dặn rồi! Viên Hỷ cúi đầu, cuối cùng đáp: "Em... em xuống với ."

      Những cửa hàng bán thức ăn khuya người bên trong rất đông, đa số đều là "tộc làm" phải tăng ca đến khuya, kịp ăn tối, đợi đến giờ này mới túm tụm lại với nhau, trước khi về nhà lót dạ chút gì đó. Bộ Hoài Vũ mua hai món mặn, cháo, và đĩa màn thầu, lúc bê đến còn hỏi Viên Hỷ: "Có cần ăn cùng ?"

      Viên Hỷ lắc đầu, Bộ Hoài Vũ bèn hỏi nữa, chỉ cúi đầu thong thả ăn thức ăn trước mặt. Viên Hỷ vốn hết cơn đói, còn cảm giác gì nữa, nhưng nhìn thấy Bộ Hoài Vũ ăn rất ngon lành cảm giác đói lại quay trở lại, chỉ thấy nước bọt bỗng tuôn ra, dám nuốt nước miếng trước mặt , sợ phát thấy, chỉ hơi mím chặt môi lại, dời ánh mắt khỏi Bộ Hoài Vũ, hơi nhíu mày quan sát cảnh bên trong quán.

      Bộ Hoài Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, hỏi: "Em cần về gấp à? sắp xong rồi."

      " gấp, gấp, cứ ăn ." Viên Hỷ vội , tay len lút đưa ấn lấy bụng dưới gầm bàn, sợ dạ dày mình bỗng réo lên vô duyên chết, lúc đầu đói rồi, cũng chỉ còn cách gắng gượng đến cùng thôi.

      Bộ Hoài Vũ như phát ra thê thảm của Viên Hỷ, chỉ cắm cúi hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt, cuối cùng ăn xong còn bảo phục vụ gói hộp cháo và mấy chiếc bánh bao mang về, quay đầu nhìn Viên Hỷ đờ đẫn nhìn , cười có vẻ ngại ngùng, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi : " quá giờ chứ?"

      Viên Hỷ vội lắc đầu, Bộ Hoài Vũ đứng dậy cách thoải mái: "Chúng ta thôi." Vào trong xe, lại nhét mấy hộp thức ăn vào tay Viên Hỷ, sau đó vừa khởi động xe vừa hỏi cách tự nhiên: "Có thể giúp giữ lúc ? sợ bị đổ ra." Viên Hỷ ngẩn ngơ ôm lấy hộp thức ăn, cảm thấy tối nay từ khi gặp , đầu óc thể phản ứng kịp, giống như lúc nào cũng phản ứng chậm hơn nửa nhịp vậy.

      Chiếc xe lướt êm đường, chỉ tấm kính xe thôi ngăn cách với huyên náo ngoài kia, trong xe rất yên tĩnh. Viên Hỷ nghe Trương Hằng bảo rằng xe của Bộ Hoài Vũ rất tốt, biết chiếc xe này vẻ ngoài nổi bật, song giá tiền hề rẻ chút nào, cái cần chính là tính năng và độ thoải mái của xe, mà lúc này, điều này càng nhìn Viên Hỷ thấy mỏi mệt hơn, trong khung cảnh lắng đọng yên tĩnh như vậy, ghế ngồi mềm mại và thoải mái, và cả chiếc hộp bốc hơi nóng trong tay, tất cả đều khiến thần kinh căng thẳng suốt ngày của bắt đầu thả lỏng, ý thức trong lúc mơ hồ Viên Hỷ nghe thấy Bộ Hoài Vũ khẽ gọi: "Viên Hỷ? Đừng ngủ, cóng đấy, cố chịu chút, sắp đến rồi."

      Viên Hỷ ậm ừ "ồ" lên tiếng, nhưng vẫn thể mở nổi mí mắt như nặng ngàn cân, cảm thấy mình lúc này tuy ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể sao vẫn thể điều khiển được. Lại loáng thoáng nghe thấy Bộ Hoài Vũ bên tai: "Viên Hỷ, đừng ngủ nữa, với mấy câu ." Viên Hỷ lại ậm ừ đáp vâng, ý thức bắt đầu trống rỗng trong phút chốc, tiếng của Bộ Hoài Vũ như vẳng đến từ nơi rất xa, lúc ngắt quãng lúc liên tục, nghe lắm, hoặc có thể tai ràng nghe thấy, song thể vào đầu nổi.

      Bộ Hoài Vũ hỏi: "Viên Hỷ... tại sao lại lén đến bệnh viện?"

      Viên Hỷ nhắm nghiền mắt: "Ừm..."

      Bộ Hoài Vũ khựng lại, rồi hỏi: "Bây giờ... với Hà Thích... vẫn ổn chứ?"

      Viên Hỷ đáp: "... Vâng."

      Bộ Hoài Vũ lại hỏi: "Em vẫn Hà Thích thế à?"

      Viên Hỷ: "... Ừm."

      Bộ Hoài Vũ: "... Nếu lúc đó... chọn cách buông tay..."

      Viên Hỷ: "... Vâng."

      Bộ Hoài Vũ quay đầu nhìn Viên Hỷ vẻ bất lực, thấy đến mức chỉ biết "ừm" hoặc "vâng", cuối cùng đành bỏ cuộc, khẽ mím môi, quay tiếp tục chuyên tâm lái xe.

      Viên Hỷ choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông di động reo vang đột ngột, ngồi nhổm dậy, chiếc áo khoác người tuột xuống được chụp lại, là áo ngoài của Bộ Hoài Vũ. Đầu óc Viên Hỷ lập tức tỉnh táo trở lại, chẳng phải nhờ xe hay sao? Sao lại ngủ thiếp mất? hoảng hốt quay đầu nhìn bên cạnh, trong lòng Bộ Hoài Vũ là hộp đồ ăn vốn nằm trong lòng , dựa vào lưng ghế lặng lẽ nhìn , ánh mắt hơi mơ màng, giống như cũng vừa mở mắt ra.\

      ...

      "Thấy em ngủ nên gọi," Bộ Hoài Vũ giải thích ngắn gọn, thấy di động vẫn reo, lại nhắc nhở: "Di động em reo."

      "Ồ..." Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngùng, cũng kịp gì mà vội vàng lật tìm di động trong túi, sục sạo lại nghe Bộ Hoài Vũ khẽ: " ở trong túi mà?" Viên Hỷ ngẩn ra, cũng phát giác tiếng chuông rất to rất , giống phát ra từ trong túi, lúc này mới sực nhớ lúc ra ngoài để tiện tay nhét vào túi áo. Cũng may người gọi đến rất kiên trì, bao lâu thế mà vẫn chưa cúp máy, Viên Hỷ bấm nút nghe trong hoảng loạn, giọng Hà Thích trong điện thoại vẳng ra, hỏi: "Viên Hỷ, em ngủ rồi à?"

      "Hử, à vẫn chưa," Viên Hỷ hạ giọng trả lời, lén nhìn Bộ Hoài Vũ cái với vẻ thiếu tự nhiên. Bộ Hoài Vũ thấy thế nhếch môi, lộ ra nụ cười gượng gạo, rồi quay người mở cửa bước ra.

      Bên kia Hà Thích lại : "Bên tiến độ làm việc hơi chậm, xem ra phải làm thâu đêm rồi, em ngủ sớm nhé."

      Viên Hỷ đáp: "Vâng."

      "Ngoan, nghe lời , bảo bối, nhớ em." Hà Thích hạ giọng , liền sau đó trong điện thoại vẳng đến tiếng cười ha hả của đám người trẻ tuổi kia, có người còn hét lên: "Chua quá, chua quá." Lại có người ngoạc mồm ra gào: "Đừng mà, người ta ngủ mình được đâu, mau mau về ." Những giọng kia hòa lẫn với nhau rất ồn ào, giọng cười mắng có vẻ ngượng ngùng của Hà Thích, tiếng cười chọc ghẹo của mọi người, sau đó bên trong văng vẳng đến giọng nữ trong trẻo, giọng ấy hét lên với giọng điệu chế giễu: "God! Sao vẫn chưa được! Hà, có thể đến điều chỉnh trình tự giúp em ?" Viên Hỷ nghe Hà Thích đáp lại giọng đó, rồi điện thoại im ắng lúc, giống như Hà Thích dùng tay che ống nghe, hạ giọng: "Viên Hỷ, bận, ngày mai đến chỗ em sau nhé, em nấu cơm cho ăn, được ?"

      "... Vâng." Viên Hỷ đáp khẽ, hiểu vì sao mà giọng nữ vẳng đến trong điện thoại mang đến cho cảm giác rất kỳ lạ thể cho , Viên Hỷ lắc lắc đầu, muốn lắc cho hết cảm nhận lạ lùng đó, chỉ là đồng nghiệp cùng làm việc thôi mà, tại sao lại nhạy cảm như thế? Hơn nữa, bây giờ chẳng phải cũng ở cạnh Bộ Hoài Vũ hay sao? Tình huống này còn mờ ám hơn cả Hà Thích nữa ấy chứ? Nếu bị Hà Thích nhìn thấy mới là thể giải thích được gì!

      Viên Hỷ tự cười chế giễu mình, lòng thầm nghĩ con người đúng là sinh vật biết lý lẽ, chỉ muốn mình phóng hỏa mà cho kẻ khác đốt đèn, ở đây mờ mờ ám ám với Bộ Hoài Vũ suốt buổi tối cũng suy nghĩ đến cảm nhận của Hà Thích, mà chẳng qua là giọng nữ vẳng đến qua điện thoại Hà Thích cảm thấy khó chịu, con người ơi là con người! Viên Hỷ nén được, khẽ lắc đầu!

      Mở cửa bước ra, Bộ Hoài Vũ dựa người vào bên kia xe hút thuốc, đầu lửa lập lòe trong đêm, có lúc vẽ nên đường ngắn trong trung theo bàn tay của . nghe thấy tiếng Viên Hỷ đóng cửa, quay người lại lặng lẽ nhìn , ánh đèn đường vàng vọt phía xa xuyên qua đám là dày đầu lọt xuống dưới, rất mờ ảo, khiến Viên Hỷ nhìn được vẻ mặt lúc này. Trước kia, Viên Hỷ và Bì Hối hai người thường oán thán khu này đèn đường quá tối cây lá quá rậm, thể chiếu sáng mặt đường, đến người bước đến phía đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, mà lúc này, Viên Hỷ lại cảm thấy vui mừng vì ánh đèn quá mờ nhạt, khiến có thể cần phải nhìn thẳng vào mắt Bộ Hoài Vũ.

      "Ơ... hôm nay rất cám ơn ," Viên Hỷ lựa lời, "Cũng muộn rồi, em mời lên nhà ngồi nữa, về sớm , đường lái xe cẩn thận nhé." đợi Bộ Hoài Vũ phản ứng, Viên Hỷ chỉ còn nước mặt dày tiếp, "Vậy em lên trước đây, tạm biệt."

      "Viên Hỷ..." Bộ Hoài Vũ cuối cùng mở miệng, gọi giật Viên Hỷ dợm bước .

      Nhịp tim Viên Hỷ bắt đầu đập nhanh, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ ra lời gì đó, nhưng thể dừng lại và quay người nhìn , cố làm ra vẻ trần tĩnh, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

      Bộ Hoài Vũ đáp, chỉ cúi đầu dập tắt điếu thuốc, sau đó cúi người lấy chiếc hộp đồ ăn trong xe ra, đưa đến cho Viên Hỷ qua mui xe, gọn, "Về nhà hâm lại rồi ăn."

      Viên Hỷ ngẩn ngơ, ngờ phần thức ăn này là mua cho .

      Bộ Hoài Vũ cười giễu: "Đừng ngẩn ra đó, nếu ngay cả người đối diện bàn ăn có đói cũng nhìn ra cũng đừng mong sống nữa, cầm lấy , có ý khác đâu."

      thực, Bộ Hoài Vũ rất tinh tế, từ lần đầu Viên Hỷ quá giang xe nhìn ra, điều này khiến Viên Hỷ khó mà cảm động, nhưng đồng thời cũng ý thức được cảm động bây giờ là nguy hiểm đến nhường nào, thể cảm động, cũng thể đáp lại quan tâm đó, đầu óc trì độn cả buổi tối của cuối cùng tỉnh táo trong giờ phút này, khẽ cười đáp: "Cám ơn nhiều, trong nhà em vẫn còn đồ ăn, về nhà ăn tạm là được, những thứ này cứ mang về vậy, làm bữa sáng ngày mai, đừng tưởng em biết đàn ông độc thân các lười đến mức nào, he he, nếu dạ dày tốt càng phải chú ý hơn. Được rồi, nữa, quá muộn rồi, đến khi về nhà cũng biết mấy giờ ấy chứ, mà ngày mai còn phải dậy sớm đúng ? về sớm , chúng ta chuyện sau, hôm nào rảnh rỗi đến nhà em với Trương Hằng, em nấu bữa thịnh soạn cho các , mấy người chúng ta lâu quá tụ họp ăn cơm cùng nhau rồi, nàng Bì Hối kia lúc nào cũng phàn nàn là em trọng sắc khinh bạn..."

      Bộ Hoài Vũ gì, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Hỷ chăm chú, cho đến khi Viên Hỷ thực thể gì thêm, hai người lại trầm mặc nhìn nhau. Viên Hỷ cố gắng nhướn nhướn môi cười để phá vỡ tĩnh lặng khó chịu đó: "Tạm biệt."

      "Nếu chọn buông tay sao?" Bộ Hoài Vũ đột ngột hạ giọng hỏi: "Vậy lựa chọn của em là gì?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 24

      Viên Hỷ ngẩn ra, khi định thần lại nén được hít hơi sâu, biết Bì Hối nhiều chuyện tiết lộ toàn bộ những gì , và cũng biết hành động bất thường của Bộ Hoài Vũ hôm nay là vì điều gì. cúi đầu trầm tư lúc, cuối cùng ngẩng lên nhìn thẳng vào Bộ Hoài Vũ, tuy biết đều thể nhìn vẻ mặt của nhau, nhưng vẫn cố gắng nhàng : " có nếu như, từ đầu đến giờ hề có nếu như, nếu có chẳng là nếu như rồi, nếu xảy ra , 4 năm trước em chọn buông tay, và mấy năm trước cũng chọn buông tay từ lâu rồi."

      Trong vài câu mà có quá nhiều 'nếu như', nếu đổi lại là người khác có lẽ rất mù mờ, nhưng Bộ Hoài Vũ lại hiểu , thẫn thờ lúc rồi cười khổ, phải, làm gì có 'nếu như' gì đó, nếu là 'nếu như', vậy cũng phải là 'nếu như' nữa rồi. Bộ Hoài Vũ gì nữa, lên xe rời . Viên Hỷ lặng lẽ nhìn theo đuôi xe khuất dần ở ngã rẽ, trong lòng hề thấy thoải mái như tưởng, ngược lại càng thấy hụt hẫng hơn. cười chế giễu chính mình, thầm khe khẽ: "Ác độc quá ác độc, đó chính là bản tính của phụ nữ! Dù cho có bao nhiêu lời tuyệt tình chăng nữa, vẫn hy vọng đối phương vẫn mình."

      Mấy hôm tiếp sau đó đều phải tăng ca, như thể đến lúc mọi người đều bận, đến lễ Quốc khánh nghỉ liên tiếp vài ngày cũng rảnh rỗi được, chỉ Viên Hỷ mà Hà Thích cũng phải tăng ca liên tục, bận đến nỗi có cả thời gian tới thăm Viên Hỷ, chỉ buổi tối gọi điện cho than mệt kể khổ, bảo họ phải làm cho kịp dự án, cả đám người phải thay phiên nhau làm liên tục, lúc mệt quá tìm đại chỗ sàn nhà trong văn phòng để ngả lưng.

      Viên Hỷ khuyên đừng vất vả như thế, Hà Thích nghe xong cười hì, bảo đàn ông mà, vất vả sao được? chịu cực khổ làm sao nuôi được gia đình? lại bảo, Viên Hỷ, đợi bận hết đợt này rồi tặng cho em món quà to, được ? Em phải đồng ý là nhận trước . Viên Hỷ cười, tặng cho em món quà thế làm sao em nhận được, chẳng lẽ em ngốc đến thế à? Hà Thích cũng cười, vậy quyết định thế nhé, đến lúc đó đừng có nuốt lời. Viên Hỷ cười đáp nuốt lời, đến khi gác máy rồi cười nổi nữa, cau mày khổ sở đối diện với từng bảng biểu chất chồng, kìm được làu bàu: Tặng , tặng , tặng em triệu , như thế em dám ném đống vớ vẩn này vào mặt họ.

      Chớp mắt thấy kỳ nghỉ đến, Viên Hỷ mới thu dọn xong đống chiến trường gồm đủ mọi loại bảng biểu số má, choáng váng đầu óc nộp cho trưởng phòng, mà người ấy cũng xem như có lương tâm, nhìn đống bảng biểu rồi gật đầu, lại câu "vất vả rồi!" với Viên Hỷ, thở dài thượt hơi, xem như hoàn thành xong trách nhiệm.

      Về đến nhà, Viên Hỷ ngủ vùi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mới thấy hoàn hồn lại, gọi điện cho Hà Thích hỏi bên ấy thế nào rồi, Hà Thích khàn giọng bảo cũng tương đối rồi, phía bên bán đòi gấp quá, lão Từ cuống đỏ cả mắt rồi, chỉ muốn bổ đôi cả đám cho xong. Viên Hỷ có phần ngờ vực, hỏi bổ đôi cả nhà ra có tác dụng gì, lại thiếu hẳn người làm việc cho mình? Hà Thích cười khàn khàn, bảo Viên Hỷ ngốc, số mà cũng biết đếm, đương nhiên là bổ làm đôi có tận hai người làm việc rồi! Viên Hỷ cũng cười, lại hạ giọng dặn Hà Thích chú ý sức khỏe, dù bận thế nào cũng được ăn cơm trễ, Hà Thích chỉ thầm "ừ", có vẻ cũng mệt đến cực điểm.

      trò chuyện với nhau nghe thấy có người bên kia gọi: "Hà, ăn cơm." Hà Thích đáp lại tiếng rồi lại thầm với Viên Hỷ: " cúp trước nhé, đợi bận xong rồi đến chỗ em."

      Viên Hỷ cúp máy rồi ngồi đờ ra, lúc nãy giọng gọi Hà Thích ăn cơm vẫn là giọng nữ lần trước nhờ Hà Thích đến điều chỉnh bug lại, chỉ có điều trong trẻo như lần trước, mà nghe có vẻ khàn đặc. Đồng nghiệp nữ của Hà Thích gặp, kẻ dịu dàng gọi là "sư huynh", người phóng khoáng gọi thẳng là "trâu bò", giọng gọi "Hà" này khiến thấy có phần bất an, giống như có số việc thể tránh khỏi phát sinh, có lý do, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Viên Hỷ cười giễu mình, nghĩ nhiều nữa, mà chỉ quy cái cảm giác này là do đặc điểm đa nghi của phụ nữ mà ra.

      vào tháng Mười tiết trời se lạnh, Bì Hối biết bị kích thích gì mà bỗng hưng phấn đòi đan áo len cho Tiêu Mặc Đình, ngày nghỉ cuối cùng chạy đến kéo Viên Hỷ mua len, về nhà ngồi co trong salon, gặm táo và nghiên cứu "hướng dẫn cách đan áo len", ngón tay thon dài ngọc ngà liên tục chỉ chỉ điểm điểm cuốn tạp chí, chỉ trong lúc từ bình luận các dạng áo len sang thân hình của các mẫu nam.

      Viên Hỷ cảm thấy rất bất lực, về sau nghe nổi nữa, mới hỏi Bì Hối: "Cậu suốt ngày chảy nước dãi với trai đẹp như thế, Tiêu Mặc Đình nhà cậu thấy buồn bực à?"

      Bì Hối dời ánh mắt ra khỏi cuốn tạp chí, nhún vai đáp với vẻ bất cần: " ấy quen rồi."

      Ngũ quan mặt Viên Hỷ méo xệch : "Chuyện này mà cũng quen à?"

      Bì Hối lườm cái: " ấy biết tớ đây có tính nhẫn nại, với trai đẹp nhiều nhất cũng chỉ ba tháng."

      Viên Hỷ cố gắng giữ vẻ bình thản, lại hỏi: "Vậy nên ấy rất yên tâm?"

      Bì Hối gật đầu: "Đúng thế, chỉ cần mê mẩn mãi người ấy so đo với tớ."

      "Tiêu Mặc Đình vĩ đại !" Viên Hỷ tán thưởng.

      " phải ấy vĩ đại, mà là ấy biết tớ chung thủy," Bì Hối ngước mắt nhìn Viên Hỷ vẻ rất nghiêm túc, : "Viên Hỷ, tớ bảo cậu biết, thế gian này người si tình nhất chính là những người đào hoa như bọn tớ, cậu có tin ? Có lẽ bốn mươi phần trăm tình cảm của bọn tớ bị phân thành nhiều phần và chia cho những người khác nhau, nhưng sáu mươi phần trăm còn lại chỉ dành cho người, hơn nữa cho dù những phần bị chia cắt kia có thay đổi thế nào cũng ảnh hưởng đến sáu phần còn lại, đó chính là chung thủy. Còn những người được mệnh danh là chung tình như các cậu đặt hết tình cảm vào người, hễ thay đổi chút thay đổi toàn cục, hiểu chưa? Em ."

      Vẻ mặt Bì Hối rất nghiêm túc, luận điểm rất học thuật.

      Viên Hỷ bị ngữ khí đứng đắn của Bì Hối dọa cho đần cả người, vẫn thà lắc đầu, về sau nhìn thấy khóe mắt Bì Hối lộ ra nét cười gian xảo, mới hiểu ra bạn mình xiên xỏ, thế là nghiến răng chồm lên người nàng, giận dữ: "Con ranh, dám xiên xỏ cả tớ à, hình như cậu chán cơm thèm đất rồi phải ?"

      Bì Hối cười ré lên nịnh nọt, chị chị em em gọi cả nửa ngày mới dụ được Viên Hỷ tha cho , rồi vừa cười vừa nhặt tạp chí dưới đất lên, : "Viên Hỷ, cũng chả phải là đùa, có số thứ vẫn là có lý."

      Viên Hỷ lườm Bì Hối cái, nhếch nhếch môi bảo: "Câu này của cậu bảo đảm Trương Hằng thích nghe, chừng còn cảm kích cậu đến mức trào cả nước mắt nước mũi, ôm lấy cậu gào lên 'tri kỷ' đấy."

      "Hê! Cậu còn à, những thứ khác biết, nhưng người hiểu tình cảm nhất trong đám chúng ta chính là ấy đấy, Viên Hỷ, cậu đừng lườm nguýt thế, với chỉ số tình cảm như cậu làm sao hiểu được, đừng tưởng cậu ra vẻ cái gì cũng hiểu mà lầm, thực ra cũng chỉ toàn lý thuyết suông thôi, kinh nghiệm thực chiến của cậu quá ít! Nên cậu đứng dưới sân khấu ra ngô ra khoai lắm, hễ đặt cậu lên sân khấu cậu chả khác thằng đần là mấy!"

      Viên Hỷ nheo nheo mắt, nhìn Bì Hối, hỏi với vẻ lơ đãng: "Tớ thấy hình như đây phải kiến thức của cậu, chắc hay giao lưu với Trương Hằng lắm nhỉ?"

      Bì Hối vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, gặm táo rồn rột trong tay, rồi gật đầu vẻ thoải mái: "Ừ, tên ấy nhìn lúc nào cũng hi hi ha ha, thực ra rất được, tớ phát ra chuyện với ta thu hoạch được rất nhiều, ấy những câu mà tớ càng gặm nhấm càng thấy có lý."

      "Ừ," Viên Hỷ cũng gật đầu theo, "Tớ thấy ấy và cậu trò chuyện cũng rất có thu hoạch, nếu lời tớ làm sao truyền đến chỗ Bộ Hoài Vũ được, Bì Hối nhỉ?"

      Cuối cùng Bì Hối cũng phát giác ra và ngậm miệng lại, thấy Viên Hỷ khoanh tay nhìn mình, lại vội vã cười khan: "He he, Viên Hỷ, cậu thấy mà, bọn tớ cũng có ác ý gì đâu? Hơn nữa, tớ cũng ngờ tên Trương Hằng kia mồm năm miệng mười thế, nếu biết ta với Bộ Hoài Vũ đánh chết tớ cũng câm mồm khai mà, tớ tuyệt đối bép xép ra đâu!"

      Thực ra Viên Hỷ cũng chẳng giận dỗi gì Bì Hối, chỉ bực bội lườm nàng cái: "Cậu chẳng đòi đổi tên mãi đấy thôi? Tớ thấy hay cậu cứ lấy thẳng tên là 'da mồm dày' là được!"

      Bì Hối cười hề hề, thấy Viên Hỷ giận dỗi càng được nước lấn tới, dùng cùi chỏ hích hích Viên Hỷ, hỏi với vẻ thần bí: "Cậu đến bệnh viện thăm Bộ Hoài Vũ rồi phải ?"

      Viên Hỷ nhìn Bì Hối gì, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc, sao nàng lại biết mình từng lén đến bệnh viện nhỉ? Bì Hối thấy vẻ mặt của Viên Hỷ cười rất đắc ý, : " sai hả? Đừng sợ, chả ai theo dõi cậu đâu, thôi, có gì đâu, càng lúng túng càng lộ sơ hở. Trương Hằng , cậu và Bộ Hoài Vũ hành hạ nhau thế cũng hay, như thế mọi người mới có thể nhìn mọi chuyện, mới có thể nhìn tình cảm của nhau. Cái thứ như tình này ấy à, chúng ta chẳng thể điều khiển được, ấy câu gì ấy nhỉ? Cái gì mà tình cảm như nước trôi cuồn cuộn về phía trước phân ngày đêm..."

      "Thệ giả như tư phu, bất xả trú dạ?" Viên Hỷ dò hỏi.

      Bì Hối vội vã gật đầu: "Đúng, chính là câu đó."

      Viên Hỷ dở cười dở mếu: "Cái quái gì thế này?" Đồng thời cũng khâm phục chính mình, Bì Hối giải thích kiểu đó mà mình cũng đoán ra được.

      "Tớ bảo trí tuệ của cậu hiểu được mà!" Bì Hối liếc cái, với vẻ dương dương đắc ý: "Trương Hằng rồi, bây giờ gì với cậu cũng bằng , cậu thể nghe vào được, nên bảo cậu muốn làm gì cứ làm . Nếu bọn tớ càng ngăn cản cậu càng làm tới, cứ muốn chứng minh gì đó, chứng minh cậu là người chung thủy, chứng minh tình cảm của cậu có thể bền vững mãi mãi. Thực ra cậu đối với Hà Thích chỉ là kiểu "ám ảnh" thôi, từ sâu trong đáy lòng cậu thể tin tưởng mối tình này rồi, nếu tại sao cậu dám chuyện nhà mình với ta? Vì trong tiềm thức cậu tin tưởng ta, tin ta có thể gánh vác mọi thứ trong cuộc sống với cậu, mà trong tình cảm điều quan trọng nhất nhất chính là niềm tin. Do cậu tin tưởng, nên cậu thể toàn tâm toàn ý cho tình cảm của mình, vì cậu dám, nên trong mỗi bước tình cảm cậu đều tính trước đến đường lui. Hà Thích sớm muộn cũng phát ra điều này, khi ta phát ra toàn bộ nhiệt tình của mình chỉ có thể đổi lấy tình cảm lúc có lúc , cẩn thận dè dặt của cậu, ta cũng mệt mỏi, sau đó nghi ngờ mình quay lại có phải là đúng đắn . do dự của ta càng khiến cậu mất niềm tin hơn, cứ thế mà lặp lặp lại, hai người vốn xa được, cần có kẻ thứ ba chen vào, hai người chỉ cần chờ bên là xong. Trương Hằng từ lâu rằng sớm muộn gì cũng có lúc cậu quay đầu, và khi cậu quay đầu lại phát ra, người của số phận cậu – Bộ Hoài Vũ, vẫn đứng đó chờ đợi."

      Viên Hỷ nghe đến thất thần, đờ đẫn nhìn Bì Hối, ngẫm nghĩ kỹ mỗi lời bạn mình , lẽ nào tự đáy lòng thể tin tưởng Hà Thích sao? Tại sao? Vì Hà Thích từng bỏ rơi lần ư? Nên mới chịu tin chân thành tại của ? Mà Trương Hằng nhìn ra thiếu tin tưởng của với Hà Thích, vậy còn Hà Thích sao? Có phải cũng nhận ra? Vậy tại sao còn cố chấp với tình cảm này? Viên Hỷ trầm tư, ngờ Trương Hằng lại nhìn thấu vấn đề giữa và Hà Thích đến thế...

      Bì Hối thấy Viên Hỷ lâu lắm gì mà cứ ngồi thẫn thờ, kìm được đưa tay ra vẽ mấy vòng trước mặt Viên Hỷ, dè dặt gọi: "Viên Hỷ? Viên Hỷ?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :