1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai là của ai - Tiên Chanh (61c + kết)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 5

      Gương mặt Hà Thích đỏ bừng lên, tan cuộc họp rồi bèn tức giận đùng đùng tìm Viên Hỷ để tính sổ.

      Viên Hỷ lại có ở ký túc, kéo Bì Hối đến nhà tắm của trường để tắm rửa, con tắm bao giờ cũng lằng nhằng, hết lượt này tới lượt khác, ngủ xong giấc trưa dậy rồi , đợi hai người bước ra vừa đúng lúc mặt trời khuất núi, hôm ấy thời tiết rất đẹp, phía tây được ráng chiều nhuộm ửng đỏ cả nửa bầu trời, về sau Hà Thích với , mãi mãi quên được ráng chiều của hôm ấy, tất cả đều khảm đường màu đỏ, sáng đến chói mắt.

      Bì Hối tắm xong rất vui vẻ, mời Viên Hỷ ly -ca, hai người tay xách chiếc làn dùng khi tắm, tay cầm -ca, chân trần xỏ vào dép lê, lẹp xẹp lắc lư về ký túc.

      Khi sắp đến cổng ký túc, bỗng từ sau gốc cây nhảy vọt ra người, hai người đều hoảng vía, -ca trong tay Viên Hỷ suýt nữa là bị ném mất.

      Người ấy chính là Hà Thích, đợi Viên Hỷ cả nửa ngày rồi, đến cơm tối cũng bị muộn, mới đợi được đến lúc nàng này chậm rì rì trở về.

      " có quen tôi ?" chỉ vào mũi mình hỏi Viên Hỷ.

      Viên Hỷ tuy nhớ được tên người, nhưng dù gì vẫn nhớ được người, cũng biết cái sư huynh này bị gì, sao tự nhiên lên cơn thần kinh chạy đến đây hỏi câu như thế.

      "Quen chứ, là sư huynh mà." đáp.

      Hà Thích cố nhịn để mình nghiến răng kèn kẹt, cứng nhắc nở nụ cười, lại hỏi: "Vậy tôi tên gì?"

      "Hả?" Lần này lại khiến Viên Hỷ lúng túng , ai da, tên gì lại quên rồi, Viên Hỷ nhìn Hà Thích rồi bắt đầu cười ngốc nghếch, càng cười sắc mặt Hà Thích càng tối lại, trong lòng Viên Hỷ cũng lúng túng hơn, "Xem kìa, em có thể biết tên ư?"

      "Ồ? Vậy xem tôi tên gì? Viên Hỷ, , tôi tên gì nào?" Hà Thích truy vấn, giọng cũng mỗi lúc to hơn.

      Viên Hỷ rụt cổ lại, cười hì hì nhìn Hà Thích: "Nếu thêm lần nữa ? Lần này em bảo đảm nhớ! Bảo đảm!"

      Hà Thích tức đến chịu nổi: "Tôi là Hà Thích! Hà Thích, Hà Thích, tên này còn chưa dễ nhớ hay sao hả? còn nhớ nổi, Viên Hỷ, là đồ đầu heo à? Sao lại thi lên đại học được, hả?"

      tức giận vươn tay ra định gõ vào đầu Viên Hỷ, lúc chuẩn bị chạm vào được lại thấy Viên Hỷ sợ đến mắt mũi nhắm tịt, cổ rụt lại rất đáng thương, bỗng nhiên hạ thủ nổi nữa, gương mặt chợt nóng lên, vội vã rụt tay về, mặt đỏ bừng bừng, lại tức giận lườm Viên Hỷ cái rồi quay người bỏ .

      Viên Hỷ lúc này mới dần hoàn hồn trở lại, lòng thầm nghĩ chàng trai lớn thế kia mà sao mọn quá chừng, chỉ quên có mỗi cái tên thôi, có đáng phải tức giận vậy ? là! nhìn Bì Hối đứng bên cạnh, Bì Hối cũng nhìn , đột ngột hỏi: "Hỷ à, tớ tên là gì?"

      "Bì Hối! Cậu bớt thêm mắm dặm muối !" Viên Hỷ tức tối.

      Bì Hối vội vã đập tay vào ngực ra vẻ cảm tạ trời đất, "May quá, may quá, cậu vẫn nhớ được tên tớ, tớ tưởng chúng ta xa nhau hơn mười năm, cậu quên luôn cả tên tớ rồi chứ!"

      Viên Hỷ lại ngây người ra, Bì Hối hỏi: "Sao vậy? Lại ngơ ngẩn gì nữa thế? Bị đẹp trai ban nãy mắng đến đần cả người rồi, cậu cũng là... Chuyện này cũng do cậu đúng, cho dù quên cả bố mẹ cậu tên gì, cũng thể quên tên của trai đẹp chứ!"

      "Bì Hối à, lúc nãy ấy ấy tên gì ấy nhỉ?" Viên Hỷ hỏi.

      Bì Hối đờ ra, nhìn Viên Hỷ với vẻ hiểu nổi, thò tay ra cốc phát lên trán Viên Hỷ, mắng: "Cậu đúng là đồ đầu heo!"

      Thời gian, luôn qua quá nhanh, nhưng những việc đó lại lắng đọng, muốn vứt cũng vứt được.

      "Viên Hỷ," Bì Hối gọi .

      "Hử?" Viên Hỷ đáp tiếng, tay vẫn dừng lại, lát nữa đây Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ đến ăn cơm, vẫn còn mấy món chưa chuẩn bị xong.

      "Có số chuyện tớ muốn với cậu từ lâu rồi," Bì Hối thấp giọng , ngừng lúc như suy nghĩ sắp xếp lại, "Người ta sống là phải nhìn về phía trước, vài chuyện tớ dám nhắc, sợ cậu khó chịu, nhưng cậu cứ thế này cũng ổn, Hà Thích rồi, những chuyện cần quên cậu vẫn nên quên hơn."

      Viên Hỷ cười , dùng muỗng canh múc ít lên nếm, "ừ" tiếng, "Vẫn hơi nhạt, tớ có cần thêm muối nhỉ?" hỏi.

      Bì Hối thấy dáng vẻ Viên Hỷ như vậy trong lòng có phần tức giận, "Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ biết cậu rất đau buồn, nhưng cậu phải nhìn ! ta phải du học, cha mẹ nhà người ta di dân lâu rồi, luôn đợi ta tốt nghiệp xong là sang đó đoàn tụ, ta còn có thể quay lại ư? Hơn nữa, lúc đầu cậu chịu cùng người ta, còn muốn thế nào nữa đây? Vẫn muốn đợi ta như vậy chắc?"

      "Tớ đợi ấy!" Viên Hỷ khẽ .

      Phải, đợi , khi ấy lúc họ , ai đợi ai cả!

      Hôm , tiễn, tiễn rồi sao chứ? Vé máy bay cầm trong tay, còn có thể thế nào được? Rồi thế nào? ở sân bay gọi điện về cho , nhấc máy, rồi cả hai đều im lặng, ai gì, nhưng ai cũng biết đầu bên kia chính là ấy/ ấy.

      Viên Hỷ dựa người vào tường, nắm chặt ống nghe trong tay, nghe thấy bên kia vọng đến thanh huyên náo của sân bay, còn có cả tiếng loa thúc giục hành khách lên máy bay nữa.

      : " đây."

      đáp: "Vâng."

      : " ai phải đợi ai cả."

      vẫn đáp: "Vâng."

      lại : "Bảo trọng!"

      muốn thêm câu "vâng", nhưng chữ đó lại nghẹn trong cổ họng, cố ép ra thế nào cũng được.

      Cuối cùng ở đầu bên kia gác máy, bên này bụm chặt miệng trượt theo tường ngồi bệt xuống đất, giữa các kẽ tay ngoài những giọt nước mắt có giữ thế nào cũng vẫn chảy ra lã chã, còn có chữ "vâng" ban nãy nghẹt trong cổ họng.

      "Viên Hỷ?" Bì Hối gọi .

      quay đầu lại, cười với Bì Hối, "Cậu đừng nhiều nữa được ? Nếu rảnh thế giúp tớ bày bàn ăn nhé? Lát nữa Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ đến rồi, hai người đàn ông này đều là những chàng trai kim cương cả, câu được ai cũng đủ để tớ sống thoải mái nửa đời còn lại rồi đấy!"

      Bì Hối cũng cười, vỗ vỗ vai Viên Hỷ, ôm bát đũa ra ngoài bày bàn ăn.

      Viên Hỷ vẫn chưa làm đâu vào đâu Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ đến, Bì Hối mở cửa, ngắm hai người đàn ông đứng bên ngoài cửa, cười : "Mời vào mời vào! Đợi hai lâu lắm rồi đấy! Khoan , để tôi đoán xem ai là ai nhé!"

      Viên Hỷ cũng bước ra khỏi nhà bếp, cười cười nhìn Bì Hối làm ra vẻ trịnh trọng rảo quanh Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ. Bộ Hoài Vũ cười , Trương Hằng lại cười hí hí đưa bó hoa trong tay cho Bì Hối, "Hây, người đẹp, tặng cho các em!"

      " là Trương Hằng! sai chứ?" Bì Hối bỗng chỉ vào Trương Hằng hét lên, Trương Hằng ngẩn ra, rồi lại cười: "Viên Hỷ với em rồi à?"

      "Viên Hỷ đâu có em biết hai tướng mạo thế nào, có điều em thấy như vậy, ràng là dáng vẻ công tử đào hoa, thế nào? Đoán hay đấy chứ?" Bì Hối đắc ý .

      Trương Hằng nghiêng đầu nhìn Viên Hỷ, "Haizzz! Viên Hỷ à, có thù với em à? Em vu khống thế ư?"

      Viên Hỷ cười khan hai tiếng, "Các mau rửa tay, cơm sắp xong rồi đây!"

      "Haizzz, Viên Hỷ, em bớt đánh trống lảng , cho nghe rồi hãy chuồn!"

      Viên Hỷ vừa cười vừa vào nhà bếp, Trương Hằng cũng theo vào để lý , bên ngoài chỉ còn lại Bì Hối và Bộ Hoài Vũ, Bì Hối nhìn bên trong với vẻ cười đau khổ của kẻ khác, hoàn toàn quên mất chính cái miệng gây ra họa này, cúi đầu ngửi ngửi hương hoa, "hít hít" hai tiếng, "Haizzz, lại phải để Viên Hỷ đau lòng rồi!"

      Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Bộ Hoài Vũ, Bì Hối cười đáp: "Các sau này tặng Viên Hỷ thứ gì, tặng thực tế chút, tặng hoa, ấy nhìn thấy lại đau lòng, hận thể nuốt luôn cánh hoa mới thấy đáng đồng tiền!"

      Bộ Hoài Vũ cười khẽ, cũng theo vào nhà bếp, Viên Hỷ bận xào hai món cuối cùng, lửa cháy bập bùng, rọi vào mặt ửng đỏ.

      Trương Hằng quên mất cần dạy dỗ Viên Hỷ điều gì, cứ bám theo sau Viên Hỷ tò mò nhìn ngắm, nhân lúc để ý còn bốc trộm thức ăn đĩa bỏ vào mồm, sau đó còn làm bộ nghiêm chỉnh "ừ" với "à" đáp lại Viên Hỷ.

      Gian nhà bếp hẹp bỗng có thêm hai chàng trai cao to, thoắt chốc trở nên chật chội hẳn, máy hút khói vang lên "ù ù", Viên Hỷ mặt bận rộn xào thức ăn, mặt gọi to: "Hai mau ra ngoài , đừng theo làm em bận thêm!"

      Trương Hằng cười hi hi phụ họa, muốn kéo Bộ Hoài Vũ ra ngoài, lại nhìn thấy ngẩn ra nhìn dáng lưng của Viên Hỷ cười, lấy cùi chỏ huých huých Bộ Hoài Vũ, giọng hỏi: "Cậu nhìn gì đấy?"

      Bộ Hoài Vũ cười , chỉ vào búi tóc đầu Viên Hỷ, nghiêng đầu sang hỏi khẽ: "Cậu xem ấy sao lại búi được nhỉ? Sao tớ chẳng nhìn thấy kẹp tóc đâu cả?"

      Nghe Bộ Hoài Vũ thế, Trương Hằng cũng bắt đầu tò mò, búi tóc của Viên Hỷ chỉ dùng chiếc trâm hình dạng như cây đũa búi lại, rất gọn và chắc, quả nhiên thấy chiếc kẹp nào.

      "Bên trong chắc chắn có kẹp , tin cậu rút cây trâm ra xem thử là biết ngay!" Trương Hằng nêu ý kiến.

      Bộ Hoài Vũ trước giờ tính cách vốn lạnh lùng tự chủ, tự nhiên lại như bị trúng tà, vươn tay ra rút cây "trâm" đầu Viên Hỷ xuống.

      Viên Hỷ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra thấy tóc mình thoáng chốc rơi xuống, sau đó nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Trương Hằng: "Trời! Đúng là dùng kẹp tóc!"

      quay lại, nhìn thấy Bộ Hoài Vũ nắm cây đũa của trong tay ngẩn ra, còn Trương Hằng lại nhìn rồi dí sát lại gần ngắm cây đũa trong tay Bộ Hoài Vũ, sau đó lại nghe thấy giọng vẻ -thể-tin-được của chàng: "Viên Hỷ! Em đúng là nàng bừa bãi! Lại còn dùng cả đũa để làm trâm cài tóc! Em cẩu thả quá! Đũa nhà các em dùng được thế này à!"
      Bộ Hoài Vũ hơi ngượng ngùng, đưa trả "cây trâm" lại cho Viên Hỷ, "Xin lỗi, tôi cũng chỉ tò mò thôi."

      Viên Hỷ cười, bắt đầu búi tóc lại, " sao, như thế này tiện làm việc hơn." Quay sang lại nhìn Trương Hằng, " có thể đừng ngây thơ thế , thấy cây đũa này và đũa nhà dùng màu sắc khác nhau à?"

      Bì Hối cũng nghe thấy tiếng hét của Trương Hằng thò đầu vào, cười đáp: "Viên Hỷ nhà chúng em sống rất tằn tiện, trâm đắt lắm, đâu giống với đũa, đồng mua được cả nắm, phải hả Hỷ?"

      Món ăn được bưng ra ngoài, còn có cả canh mà Viên Hỷ hầm từ trước, Trương Hằng ngửi thấy mùi canh thơm chực chảy nước miếng, mắt hau háu đưa bát lại gần đợi, "Thực ra ấy, Viên Hỷ, em xem em còn có gì phải xấu hổ nào, bữa cơm này còn ngon hơn ở ngoài biết là bao, nhà hàng nào có ngon chăng nữa cũng bằng tài nghệ của em, làm rung động quá, thấy em thế này cũng giống như có ai đó, hay là theo đuổi em là xong, em thấy sao?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 6

      Món ăn được bưng ra ngoài, còn có cả canh mà Viên Hỷ hầm từ trước, Trương Hằng ngửi thấy mùi canh thơm chực chảy nước miếng, mắt hau háu đưa bát lại gần đợi, "Thực ra ấy, Viên Hỷ, em xem em còn có gì phải xấu hổ nào, bữa cơm này còn ngon hơn ở ngoài biết là bao, nhà hàng nào có ngon chăng nữa cũng bằng tài nghệ của em, làm rung động quá, thấy em thế này cũng giống như có ai đó, hay là theo đuổi em là xong, em thấy thế nào?"

      Viên Hỷ cười, "Thôi thôi, tha cho em !" Vừa vừa cầm lấy bát múc canh cho họ, Bì Hối cũng rất vui, đón lấy chiếc bát của mình, thử miếng rồi thở ra đầy hài lòng: "Đúng là mình cũng được hưởng lợi! Canh sơn dược quế táo, bồi bổ dạ dày!"

      "Bồi bổ dạ dày?" Trương Hằng hỏi.

      Viên Hỷ đưa cho Bộ Hoài Vũ bát trước, cười : "Ừ, lần trước chẳng phải ấy dạ dày được khỏe đó sao, uống cái này nhiều vào bồi bổ dạ dày."

      Bộ Hoài Vũ trong lòng thoáng cảm động, chuyện phiếm giữa họ với nhau, thế mà vẫn nhớ , cười dịu dàng, đón lấy, tiếng "cảm ơn."

      Trương Hằng bắt đầu cười cợt, "Ấy ấy! Viên Hỷ, làm bạn thể nhất bên trọng nhất bên khinh được! Em như thế làm tổn thương biết bao! Sao em biết bồi bổ cho hả? kiếm được tiền cũng ít hơn tên này đâu!"

      "Bồi bổ cho ? Hê hê, bổ cái gì?" Miệng Viên Hỷ cũng độc chả kém, "Lần sau bồi bổ cho là được, em thấy cũng cần bổ thận!"

      Trương Hằng trừng mắt với vẻ tức giận, Bì Hối ngồi bên kia cười khà khà, cũng gì, chỉ cúi đầu húp canh, bát canh quá, thổi cho nguội rồi vài húp hết sạch. Cứ để bọn họ đấu khẩu , nghĩ, đấu mãi đấu mãi, rồi canh thuộc về cả! Lúc lén lút múc đến bát canh thứ ba, vừa cầm lấy muỗng canh nghe thấy giọng thờ ơ của Bộ Hoài Vũ cắt ngang cuộc chiến mồm mép giữa Trương Hằng và Viên Hỷ: "Hai người đừng cãi nhau nữa, còn đấu khẩu thêm canh chui vào bụng Bì Hối hết bây giờ!"

      Mọi người đều nhìn Bì Hối, nàng cười khan hề hề, tay cầm bát canh vẫn vững vàng, tay cầm muỗng canh vẫn chuẩn xác, miệng vừa cười, tay vừa nhanh nhẹn múc thêm bát.

      Những người trẻ tụ tập với nhau rất dễ dàng thân quen, ăn xong bữa cơm, Bì Hối bắt đầu an hem em ngọt xớt với Trương Hằng, đến nỗi Viên Hỷ cứ cười rồi lắc đầu mãi, Bộ Hoài Vũ vẫn kiệm lời, nhưng có thể thấy cũng rất vui.

      Tiễn Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ về rồi, Bì Hối cũng phát huy được tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, giúp Viên Hỷ dọn dẹp nhà bếp, cầm lấy nắm giẻ lau lau chùi bệ bếp như để chứng minh, rồi đột ngột lên tiếng: "Hỷ à, hai người này đều được đấy, cậu có bao giờ suy nghĩ cặn kẽ chưa?"

      Viên Hỷ cười lắc đầu: "Mọi người chỉ là bạn, thời gian quen nhau vẫn còn ngắn, tớ chưa nghĩ gì nhiều, hơn nữa, cậu cũng nhìn thấy hai người ấy rồi đấy, cậu nghĩ họ thiếu bạn ư? là! Bà Bì à, bà có thể đừng lo lắng chuyện chung thân đại thay tôi có được ?"

      "Nha đầu thối, chẳng biết tấm lòng người tốt gì cả! Người khác tớ quan tâm làm gì! Tớ thấy họ đều đối xử rất tốt với cậu, sớm có người chăm sóc cậu tớ cũng yên lòng!"
      Viên Hỷ vẫn cười, quay người lại nhìn Bì Hối vẻ bất lực: "Cậu xem cậu cứ thế này tớ còn dám quen biết bạn là con trai được ? Họ chỉ là bạn thôi! Bạn mới quen!"

      "Bạn trai cũng phát triển từ bạn là con trai đó thôi!" Bì Hối , thấy Viên Hỷ lườm mình vội vã cười hề hề: " tớ cũng chỉ lo lắng cho cậu mà!"

      "Rất cám ơn cậu!"

      "Hỷ à, Tết năm nay cậu lại về nhà?" Bì Hối hỏi.

      Viên Hỷ gật đầu, "Ừ."

      " cùng về nhà tớ ăn Tết , dù gì bố mẹ tớ cậu cũng quen biết cả." Bì Hối .

      Viên Hỷ biết Bì Hối là người tốt, sợ ở đây mình đơn, tuy Bì Hối này đôi lúc cũng có hơi lười biếng, hơi thích làu bàu càm ràm, nhưng tính cách rất tốt, đặc biệt là trong cách đối xử với , đặc biệt là gia đình Bì Hối là dân thành phố này, có thể cần phải mướn nhà để ở, hơn nữa cho dù có thuê cũng có thể ở với bạn trai, chọn ở đây chủ yếu là muốn gánh vác bớt áp lực kinh tế cho Viên Hỷ, ở thành phố này, giá nhà quả là cao đến tận mây xanh!

      " cần đâu! Tớ rất thích yên tĩnh mình mà!"

      "Viên Hỷ à, thực ra, dù thế nào cũng vẫn là mẹ cậu mà, có gì mà thể ra được chứ?" Bì Hối lại hỏi.

      Nhắc đến mẹ mình, lòng Viên Hỷ bỗng thoáng chốc phiền muộn, giống như ngọn đuốc bùng lên tiếng rồi bắt đầu cháy rừng rực, thuận tay ném luôn mảnh giẻ lau trong tay, to: "Bì Hối! Hôm nay cậu bị bệnh gì thế hả? Có thể đừng đến chuyện của tớ ? Tiêu Mặc Đình hẹn cậu chơi hả?"

      Nhìn thấy Bì Hối bị mình làm sững sờ, Viên Hỷ lại hối hận, ấy cũng vì muốn tốt cho mình thôi, sao lại xả stress với ấy, nên Viên Hỷ bèn mỉm cười vẻ hối lỗi với Bì Hối: "Xin lỗi, tớ nên nóng giận."

      Bì Hối cũng thở dài, vỗ lên vai Viên Hỷ an ủi rồi quay người bước ra ngoài.

      Từ chỗ Viên Hỷ ra, Bộ Hoài Vũ lái xe đưa Trương Hằng về, Trương Hằng nhìn Bộ Hoài Vũ, cũng năng gì mà chỉ cười ra vẻ bí hiểm, Bộ Hoài Vũ khóe mắt liếc thấy Trương Hằng nhìn mình cười, nhưng chỉ chăm chú lái xe, đếm xỉa gì đến Trương Hằng. Đến phút cuối, Trương Hằng vẫn ngồi yên, hỏi : "Ta sao cậu lại nhịn được giỏi thế? thấy tớ nhìn cậu cười à?"

      Bộ Hoài Vũ gật gật đầu, thờ ơ đáp: "Nhìn thấy rồi."

      "Vậy sao cậu cũng chẳng hỏi xem tớ cười cái gì?"

      Bộ Hoài Vũ mỉm cười, lắc đầu, vẫn chuyên tâm lái xe mình. Trương Hằng buông xuôi, cười hì tiếng, hỏi: "Hay đấy chứ? Tớ thấy bé đó rất được, thời đại này mà tìm được bé như vậy rất khó, thấy ổn chưa? Ổn rồi hạ thủ ."

      Bộ Hoài Vũ vẫn chịu lên tiếng.

      " bé tinh tế biết mấy, lần trước tớ chỉ câu dạ dày cậu tốt, cậu thấy đấy, nhớ hầm canh bồi bổ cho cậu, tớ thấy bé này chắc tới tám, chín phần là có ý với cậu." Trương Hằng lại , "Uầy, tên nhóc này có thể câu nào được hả?"

      " gì đây?" Bộ Hoài Vũ hỏi.

      Trương Hằng hận tới ngứa cả răng, : "Cậu có biết hôm nay lúc tớ mừng sinh nhật ước gì ? Chính là mong muốn cho mình thấy được cái tên nhóc nhà cậu mất bình tĩnh lần, phải là cái vẻ mặt suốt ngày lúc nào cũng trong trạng thái kiềm chế được, bà nó chứ, tớ nhìn đủ lắm rồi, ta Bộ Hoài Vũ, cậu có thể thay vẻ mặt khác được ?"

      Bộ Hoài Vũ cười , lắc lắc đầu.

      Trương Hằng thở dài đầy bất lực, giơ tay xin hàng, nhớ đến Viên Hỷ lại cười hỏi: "Cậu , rốt cuộc cậu có hứng thú gì với bé ấy ? tớ ra tay trước đó nhé!"

      Bộ Hoài Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn Trương Hằng, mặt tuy vẫn nụ cười dửng dưng, nhưng giọng lại bình thản và có phần nghiêm túc, "Cậu bớt trêu ghẹo ấy , ấy như mấy bạn kia của cậu đâu."

      Trương Hằng chịu thua, "Này này! Cậu chứ, mấy bạn kia của tớ sao nào? Vả lại, cho dù tớ là công tử đào hoa, vậy tớ nghiêm túc sao? Tớ thấy Viên Hỷ rất tốt, như vậy phải cưới về nhà làm vợ mới được!"

      "Cậu muốn nghiêm túc mà nghiêm túc với người khác, còn với ấy được!" Bộ Hoài Vũ .

      Trương Hằng khoái chí, "Sao rồi? Bảo vệ rồi à? Cậu mới gặp người ta mấy lần nào? bảo vệ rồi?"

      Bộ Hoài Vũ hề tức giận, chỉ tấp xe vào sát bên đường rồi dừng lại, "Xuống xe! Sau này đừng có lên xe tớ nữa, tự mà lái xe cậu!"

      "Hê, người em, làm việc nên tuyệt tình thế, dù gì cậu cũng phải đưa tớ về nhà chứ?" Trương Hằng kêu lên.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 7

      Quen nhau rồi mới phát ra cơ hội gặp nhau nhiều hẳn, đặc biệt là Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, hai người cùng làm việc ở tòa nhà, nơi ở cũng khá thuận đường, có mấy lần tan sở gặp nhau, Bộ Hoài Vũ còn lái xe đưa Viên Hỷ về.

      Về sau có tối, khi Viên Hỷ chạy về phía trạm xe buýt cho kịp chuyến Bộ Hoài Vũ dừng xe bên cạnh , ngoắc tay ra hiệu cho lên. Viên Hỷ liền cười hì hì rồi lên ngồi xe , khi xe đến trước tòa nhà Viên Hỷ ở, Bộ Hoài Vũ , Viên Hỷ, dù sao chúng ta cũng thuận đường, sau này em khỏi phải chen lên xe buýt nữa, tiện thể đưa em luôn.

      Viên Hỷ cảm thấy có phần bối rối, vội vã chối từ, thế chẳng phải lợi dụng người ta sao? Vả lại vẫn còn lo lắng chuyện khác, đó là sợ đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, vì Bộ Hoài Vũ quả quá nổi bật, nhất cử nhất động đều được những bạn đồng nghiệp nữ hiếu kỳ theo dõi, rồi loan truyền với nhau trong công ty.

      Nhưng buổi sáng hôm sau, vừa ra khỏi khu nhà mình, nhìn thấy xe của Bộ Hoài Vũ đậu trước cổng.

      Trở về với Bì Hối chuyện này, Bì Hối liền khích , mình thẳng ngồi ngay, cậu việc gì phải sợ? Chẳng phải cậu bảo có ý gì với ấy sao? Vậy cậu sợ gì nào? người bạn bình thường thôi mà, tiện thể quá giang xe, có gì ghê gớm đâu, tớ thấy chính cậu vừa có tật giật mình có! Khai , có phải thầm người ta rồi ?

      Viên Hỷ liền lườm Bì Hối cái, về sau cũng nghĩ ngợi, có gì đáng phải mất tự tin đâu, ấy chẳng qua chỉ đẹp trai chút, tiền kiếm được nhiều chút đó thôi? Lòng quang minh chính đại, có gì đáng phải sợ hãi đâu, nhớ lúc xưa khi còn ở trường đại học, chẳng từng thường xuyên vỗ vai các trai đẹp gọi xưng em ư? Cũng nào có ai bàn tán gì đâu?

      Nhưng lại quên rằng, bây giờ còn giống như thời học nữa, vì khi ấy, còn có Hà Thích.

      Ngồi xe chuyên đưa rước mình quả thực cảm giác khá hơn nhiều so với việc phải chen vào xe buýt, Viên Hỷ còn sợ mình cứ thế này bị cảm giác hưởng thụ này ăn mòn mất, lỡ như ngày nào đó Bộ Hoài Vũ cho quá giang nữa còn có "khả năng" chen vào xe buýt của thành phố này nữa ?

      Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ và về, nhưng công việc của luôn rất bận rộn, có lúc thậm chí ba bốn giờ sáng phải đến công ty, vả lại nhiều khi cũng cần gặp gỡ khách hàng, cho nên thể bảo đảm thời gian chính xác, nhưng khi có những tình huống như vậy xảy ra luôn báo trước cho Viên Hỷ biết.

      Viên Hỷ muốn cứ lợi dụng mãi, biết thiếu tiền nên thường nấu canh bồi bổ dạ dày mang cho Bộ Hoài Vũ, Trương Hằng biết được điều đó cứ cười rồi oán trách Viên Hỷ thiên vị, Viên Hỷ liền lườm , "Kêu gào cái gì, có cho em quá giang xe mỗi ngày đâu nào!"

      Khi năm mới gần đến, Bì Hối lại bị mẹ túm cổ về nhà, trong nhà chỉ còn lại mình Viên Hỷ, buổi tối tan sở về nhà luôn cảm thấy lười nhác, dù gì nấu cơm cũng chỉ có mình mình ăn, có nấu hay cũng chẳng quan trọng. Chạm vào thứ gì cũng thấy lạnh, chỉ độc chú khỉ bông giường là còn có chút hơi ấm, Viên Hỷ đá văng giày rồi trèo lên giường, ôm chú khỉ ngồi ngẩn ra, cứ ngẩn ngơ mãi rồi nước mắt lại chực trào.

      Hà Thích, bao lâu rồi? Sắp bốn năm rồi nhỉ? quay về nữa ư? có biết sống ở đây rất vất vả hay ? đơn, quả rất hao người, nếu quay về, có lẽ đợi nổi nữa.

      Hôm hai mươi chín tết, Viên Hỷ theo Bì Hối ra ga tàu đón ông bà nội của Bì Hối từ quê lên ăn tết, bắt buộc cả Viên Hỷ cũng phải ra đón họ.

      Tàu lửa dừng lại, Bì Hối kéo Viên Hỷ nhìn từng ô cửa sổ tìm ông bà mình, khó khăn lắm mới tìm được, qua ô kính cửa sổ, Bì Hối đứng đó gào thét gọi ông bà, rồi xoay người lao đến cửa lên xuống của tàu.

      Viên Hỷ nhìn thấy bà cụ ngồi bên trong vừa cười vừa chỉ phía sau lưng , thấy bà cụ cười có vẻ kỳ quặc, Viên Hỷ vẫn chưa kịp quay lại, thấy người mình bị ai đó đằng sau ôm chầm lấy, sau đó nghe thấy giọng vui mừng của mình: "Ha ha ha, Tiểu Hỷ! đến để thăm em đây!"

      Viên Thanh Trác ôm lấy Viên Hỷ xoay vài vòng rồi mới buông xuống, khiến bao nhiêu người xung quanh phải quay đầu lại nhìn, Viên Hỷ hơi bối rối, nhưng nhìn thấy mình vẫn vừa vui vừa bất ngờ: ", sao lại đến đây?"

      Viên Thanh Trác cười hề hề, "Bà nội Bì đưa đến, nhớ em quá, em cứ về nhà nên liền đến đây thăm em!"

      Dáng rất cao, người lại mặc đúng bộ áo mà Viên Hỷ gửi về, phối với chiếc quần jean màu đậm, gương mặt điểm nụ cười ngây thơ như trẻ con, nhìn có vẻ rất đẹp trai. Viên Hỷ thấy để hở ngực vội đưa tay lên cài nút áo lại cho , cười dịu dàng: "Trời lạnh, phải nhớ cài nút áo vào chứ!"

      Viên Thanh Trác cười gật đầu, kiêu hãnh quay vài vòng trước mặt Viên Hỷ, "Tiểu Hỷ, em thấy có đẹp ? Áo là do em mua, quần cũng do mẹ mới mua cho, còn có giày nữa! Có đẹp ? Mẹ rồi, để ở đây ăn tết với em, đây là quần áo mới mặc để mừng năm mới đó!"

      Viên Hỷ cười rồi gật đầu, Viên Thanh Trác vừa cười hí hửng vừa chồm lại gần, lấy ví tiền trong túi ra rồi mở cho Viên Hỷ xem, "Tiểu Hỷ, em nhìn này, mẹ cho nhiều tiền chưa, có thể mua đồ ăn đồ chơi cho em rồi!"

      Lời và động tác như trẻ con của Viên Thanh Trác thu hút những ánh nhìn khác lạ của đám đông xung quanh, trong lòng Viên Hỷ có phần khó chịu, vội đưa tay kéo tay trai mình, vừa cười vừa : "Em biết rồi, cất kỹ ."

      Bên kia Bì Hối đưa ông bà nội xuống xe, bà nội nhìn Viên Hỷ cười, "Viên Hỷ à, Thanh Trác cứ nằng nặc đòi đến đây thăm cháu, ông bà tiện dẫn nó theo, nghỉ phép mấy ngày cháu dẫn nó chơi đây đó, đợi lúc cháu làm lại ông bà giúp trông nom, qua ngày mười lăm ông bà về quê đưa nó về cùng."

      Viên Hỷ trong lòng thấy rất cảm động, nhìn hai ông bà già cười khà khà mà biết phải gì, Bì Hối đứng bên kia gào: "Đừng có cảm động, muốn cảm động về nhà mà cảm động! Ông bà già nhà tớ chịu được vẻ đáng thương của cậu đâu!"

      Viên Hỷ cười, đưa tay ra đón hành lý trong tay ông nội Bì Hối, tay kia nắm tay mình, ra khỏi ga tàu.

      Nhìn trai mình nhảy nhót vui vẻ như trẻ con bên cạnh, Viên Hỷ cười, trong lòng lại cảm thấy chua xót, đây chính là , người mà trí tuệ mãi mãi chỉ dừng ở năm sáu tuổi, thượng đế ơi, rốt cuộc có là công bằng hay là ?

      Dẫn mình trở về nơi ở, vừa đến cổng khu nhà, nhìn thấy Mc Donald ở bên kia đường rồi thế nào cũng chịu .

      "Tiểu Hỷ, đó là chỗ ăn gì vậy?" hỏi, thị trấn ở quê vẫn chưa có Mc Donald, nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt nên tất nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ.

      Viên Hỷ cười, "Ăn cơm, thôi, tối nay chúng ta đến đó ăn!"

      rất hứng chí, kéo tay Viên Hỷ muốn chạy sang bên kia đường, "Mau lên mau lên, sắp biến thành đèn đỏ rồi." cười vui sướng.

      Viên Hỷ vừa cười vừa bị mình lôi , thực ra cũng hiếm khi đến đó ăn uống, là thấy thức ăn ngon lành gì, hai là chỉ có chút xíu mà đắt quá, nhưng để làm mình vui, đắt đến đâu cũng mua. (Den xin làm phép tính, phần ăn trung bình của Mc Donald là 30 tệ, tương đương 90k VNĐ, trong khi ăn bữa trung bình chỉ khoảng dưới 10 tệ ^_^, còn nhà ăn Trung Quốc dành cho học sinh sinh viên chỉ khoảng 4-7 tệ/phần)

      Chọn hamburger và cánh gà, thêm phần lớn những thứ trẻ con thích ăn, hai người ngồi xuống gần cửa sổ, ăn rất vui vẻ khoái chí, Viên Hỷ chỉ cười ngắm mình ăn, còn bản thân đụng đến.

      "Tiểu Hỷ, ăn , em ăn cái này này, ngon lắm đó! vẫn chưa được ăn!" Viên Thanh Trác vừa vừa đút miếng trứng đến sát miệng Viên Hỷ, tránh được nên đành há miệng cắn mẩu mang tính tượng trưng, cười nhìn mình, vươn tay ra lau sạch những mẩu vụn còn dính mặt .

      "Tiểu Hỷ, ngày mai chúng ta công viên chơi , được ?"

      Viên Hỷ cười đáp được, tròng mắt lại đỏ hoe.

      với trai ra khỏi Mc Donald, nhìn thấy Bộ Hoài Vũ đứng trước cổng khu nhà, Viên Hỷ có phần bất ngờ.

      "Sao lại ở đây?" hỏi.

      Bộ Hoài Vũ quay người lấy ra túi đồ lớn từ trong xe ra, đưa cho Viên Hỷ, "Mang đến cho em đây." Thấy Viên Hỷ hơi đờ ra, lại cười giễu cợt: "Nghe em ăn Tết ở đây, tối nay vừa may phải làm gì, bèn siêu thị mua ít đồ, ước chừng em có thể dùng được, có điều bây giờ thấy hình như có hơi nhiều chuyện rồi." xong, lại nhìn Thanh Trác bên cạnh Viên Hỷ, giơ tay ra, "Làm quen chút, Bộ Hoài Vũ."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 8

      Viên Hỷ nhất thời phản ứng kịp, thấy Bộ Hoài Vũ muốn bắt tay với mình sợ động tác này của làm trai giật mình, nên có ý muốn kéo ra đứng sau lưng mình để chặn lại.

      Thanh Trác chớp mắt nhìn Bộ Hoài Vũ, rồi lại nhìn Viên Hỷ, thế nhưng co người lại trốn đằng sau như trước kia nữa, gương mặt lộ ra nét cười thơ trẻ, cũng vươn tay về phía Bộ Hoài Vũ, : "Xin chào, tôi là Viên Thanh Trác!"

      nắm lấy tay Bộ Hoài Vũ, lắc cật lực, lại quay đầu cười đắc ý với Viên Hỷ, "Tiểu Hỷ, làm có tốt ? Mẹ gặp người lạ phải bắt tay thế này!"

      Bộ Hoài Vũ ngẩn ra, ánh mắt nhìn Viên Hỷ thoáng nét nghi hoặc.

      Viên Hỷ cười vẻ ngượng ngập, giơ tay ra kéo tay mình về, "Ừ, học tốt lắm." Lại xoay sang giới thiệu với Bộ Hoài Vũ: "Đây là của em, đến đây ăn tết cùng. ấy... ấy..." biết nên thế nào với Bộ Hoài Vũ về mình, vả lại đứng trước mặt , cũng chẳng dám .

      Bộ Hoài Vũ nhận ra nét khác lạ của Thanh Trác, mỉm cười nhàng, "Khoan , đưa hai người về."

      " cần đâu, cần đâu!" Viên Hỷ vội .

      Nhưng Bộ Hoài Vũ vẫn đón lấy chiếc túi trong tay , " thôi."

      Thanh Trác hứng chí vừa chạy vừa nhảy ở phía trước, cười rất vui vẻ: "Tiểu Hỷ, là tòa nhà nào?"

      "Đừng chạy, , chậm thôi." Viên Hỷ cũng gọi với theo, sau đó lại nhìn Bộ Hoài Vũ bên cạnh với vẻ ngượng ngùng, Bộ Hoài Vũ gì, chỉ cười .

      Thanh Trác chạy lên phía trước đoạn rồi lại quay về, hứng chí kề sát trước mặt Bộ Hoài Vũ hỏi vẻ bí hiểm: "Tôi và Tiểu Hỷ ngày mai công viên chơi đó! công viên chưa?"

      Bộ Hoài Vũ ngẫm nghĩ vẻ rất nghiêm túc, "Hình như chưa bao giờ."

      Thanh Trác liền ngoạc mồm, sau đó rất đắc ý: "Ngày mai chúng tôi đó! Hừ, Tiểu Hỷ dẫn tôi , dẫn !"

      Ánh mắt Bộ Hoài Vũ lóe lên nét cười, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ đau khổ, hỏi Thanh Trác: " có thể bàn bạc với Tiểu Hỷ được , dẫn tôi theo với?"

      Thanh Trác chau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi lại hỏi Bộ Hoài Vũ: " chưa à?"

      Bộ Hoài Vũ gật đầu.

      Thanh Trác liền nịnh nọt Viên Hỷ, "Tiểu Hỷ, hay là mai chúng ta cũng đưa ta cùng nhé? Được ?"

      Viên Hỷ cũng cười gật đầu, sau đó lại nhìn mình vui mừng chạy vèo lên phía trước.
      "Cám ơn ," Viên Hỷ do dự chút, " của em, trí tuệ được tốt, cám ơn kiên nhẫn chuyện với ấy."

      Bộ Hoài Vũ cười nhàng, đưa gói đồ trong tay cho Viên Hỷ, "Lên lầu , sáng mai đến đón hai người."

      Viên Hỷ sững sờ, rồi vội vã xua tay, " cần cần, tự em đưa ấy là được rồi, làm phiền đâu, thế này là em cảm kích lắm rồi."

      Bộ Hoài Vũ cười khẽ, "Em định lời mà giữ lời ư?" Viên Hỷ vẫn chưa kịp phản ứng gì nghe thấy Bộ Hoài Vũ hét lên với Thanh Trác ở đằng trước: "Thanh Trác, Tiểu Hỷ ..."

      "Hả?" Thanh Trác nghe thấy, nghi ngờ nhìn về phía hai người.

      Viên Hỷ vội vã : "Em giữ lời, giữ lời!"

      Bộ Hoài Vũ liền cười, nhìn theo Viên Hỷ dẫn Thanh Trác lên lầu.

      Đến đầu cầu thang, Viên Hỷ lại xoay người lại, khẽ cúi người xuống với Bộ Hoài Vũ, "Cám ơn!" , cám ơn vì nhìn trai mình bằng ánh mắt như nhìn người bình thường.

      Sáng sớm hôm sau, Bộ Hoài Vũ lái xe đến đợi dưới lầu nhà Viên Hỷ, Thanh Trác ở lầu nóng ruột luýnh quýnh mặc quần áo, mặt vội vã hối thúc Viên Hỷ: "Nhanh lên, nhanh lên, Tiểu Hỷ, ấy đứng dưới đợi kìa!"

      "Được rồi, được rồi, , nghe lời em, ăn gì rồi hãy xuống đó!" Viên Hỷ dỗ ngọt, Thanh Trác lại đợi nổi nữa, chạy rầm rầm xuống dưới, Viên Hỷ đành bó tay, cầm lấy các thứ rồi đuổi theo, ", chậm thôi, chạy chậm thôi, ngã bây giờ!"

      Ngồi vào trong xe rồi, Thanh Trác khoái chí cứ ngồi nhún nhảy ở ghế phía sau, Viên Hỷ nhìn Bộ Hoài Vũ có vẻ ngượng ngùng, nhưng lại cười : "Dừng lại, đừng cám ơn nữa!"

      Viên Hỷ cũng cười, đưa bánh mì trong tay mình cho trai, lại đưa cho Bộ Hoài Vũ chiếc, "Buổi sáng chắc chưa kịp ăn gì phải ?"

      Bộ Hoài Vũ cười rồi lắc đầu, cho xe chạy ra ngoài, hỏi Thanh Trác ngồi phía sau: "Thanh Trác, chúng ta ăn bánh mì nữa, tôi đưa ăn thứ khác ngon hơn, chịu ?"

      Thanh Trác suy nghĩ rồi hỏi: "Có bánh ga-tô kem sữa tươi ?"

      Bộ Hoài Vũ gật đầu, Thanh Trác lập tức nhét bánh mì trở lại vào lòng Viên Hỷ, "Cho em, ăn cái này nữa, muốn ăn bánh kem sữa tươi!"

      Viên Hỷ cười bất lực, đón lấy bánh mì rồi tự gặm, nhưng vừa nhấm miếng bị Bộ Hoài Vũ lấy .

      "Em cũng đừng ăn cái này nữa." .

      Công viên rất đông người, Thanh Trác thấy thứ gì cũng muốn thử, nhưng Viên Hỷ nhát gan, phàm là những trò mang tính kích thích đều do Bộ Hoài Vũ đưa Thanh Trác chơi, trong cả ngày hôm nay, Viên Hỷ cũng thấy nếu lại cám ơn với Bộ Hoài Vũ là giả tạo quá.

      Nhìn thấy nụ cười dịu dàng nở ra mặt Bộ Hoài Vũ, Viên Hỷ cũng biết thế nào mà, cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt, bị sao thế này? Là do tự mình nghĩ quá nhiều rồi chăng? cũng nữa, nhưng trực giác mách bảo , Bộ Hoài Vũ đối với cậu hình như có tình ý gì đó vượt quá tình bạn.

      "Đây." Bộ Hoài Vũ đưa ly nước cho Viên Hỷ, sau đó cùng bò ra lan-can ngắm Thanh Trác vui vẻ chơi vòng xoay ngựa gỗ.

      Viên Hỷ lưỡng lự chút rồi hỏi: " đối xử với ai cũng tốt như thế này sao?"

      Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, cười cười, "Có phải em thấy đối xử với em quá tốt ?"
      Viên Hỷ trầm tư lát rồi nhè gật đầu.

      Thanh Trác ở bên trong vẫy tay với họ, Bộ Hoài Vũ cũng vẫy vẫy tay lại, nhàng : " chỉ cảm thấy em mình ở đây dễ dàng, nên muốn chăm sóc em."

      "Hử?" Viên Hỷ có phần mơ hồ.

      Bộ Hoài Vũ cười, "Trước kia cũng có người bạn , cũng có phần giống em, hoàn cảnh gia đình cũng tốt lắm, lúc tốt nghiệp cả hai lại sống ở những nơi khác nhau, đến đây, ấy lại đến thành phố khác xa hơn về phía bắc."

      "Rồi sau đó thế nào?" Viên Hỷ khẽ hỏi.

      "Sau đó? Sau đó chia tay nhau." Bộ Hoài Vũ cười nhạt.

      "Hở? nữa?"

      Bộ Hoài Vũ lắc đầu, "Có nhiều khi, tình tỏ ra rất bất lực, khi ấy vẫn chưa tạo ra được con đường thành công như ngày hôm nay, ở thành phố này cũng chỉ biết giành giật vì miếng cơm manh áo, mình ấy ở kia cũng rất khổ, mà trừ những cuộc điện thoại thỉnh thoảng gọi đến cho ấy chẳng làm được gì khác cả. Có lần, ấy khóc trong điện thoại, bảo chia tay thôi, ấy quả thực chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn bên cạnh có ai đó chăm sóc mình, mong muốn người đó có tiền gì cả, chỉ ước ao khi mình quay về nhà, đến nỗi chạm vào thứ gì cũng thấy lạnh lẽo. ấy , ở bên ấy trời quá lạnh, chịu nổi nữa, đạp xe đạp để làm giữa đường bị đau bụng kinh đến đạp nổi, chỉ có thể dừng lại quỳ bệt ra bên đường..."

      "Đừng nữa." Viên Hỷ lên tiếng, ngay cả giọng cũng trở nên chua xót.

      "Xin lỗi," cười bảo, " ngày vốn rất vui mà lại những chuyện đau lòng với em."

      Thanh Trác bước ra, nhìn thấy mắt Viên Hỷ đo đỏ liền hỏi: "Tiểu Hỷ, em sao vậy? Khóc rồi à? chơi nữa, chúng ta về nhà, em đừng khóc."

      Viên Hỷ cười, dụi dụi đôi mắt, " sao, cứ chơi , vừa nãy em chỉ nheo nheo mắt thôi."

      Về đến nhà, Thanh Trác mệt đến nỗi hai mắt díp lại, mở ra nữa, Viên Hỷ chăm cho mình ngủ thiếp rồi cũng trèo lên giường ôm chú khỉ bông, nhưng hôm nay dù ôm chặt đến cỡ nào cũng cảm nhận được hơi ấm của nó nữa, cảm thấy sợ hãi, và nỗi hoảng loạn thể ra.

      Gọi điện thoại cho Bì Hối, mẹ của nghe máy, Viên Hỷ chúc mừng năm mới trước, vừa xong ống nghe bị Bì Hối cướp lấy.

      "Viên Hỷ! Mau khai hôm nay những đâu? Sao gọi di động mà cậu bắt máy?" Bì Hối xổ ra tràng chất vấn, "Mẹ tớ còn muốn đón hai người đến ăn cơm nữa đấy!"

      Viên Hỷ cười, khẽ hôm nay cùng Bộ Hoài Vũ dẫn mình công viên chơi, Bì Hối liền kêu lên "chà chà" liên tục, "Tốt lắm, Viên Hỷ! Cậu được đấy!"

      Viên Hỷ gì, chỉ lặng lẽ nghe, bên kia Bì Hối cũng phát ra kỳ lạ của bạn mình, bèn hỏi: "Sao vậy? Viên Hỷ, cậu bị sao thế?"

      Viên Hỷ vẫn trầm ngâm, bên kia Bì Hối bắt đầu cuống lên, "Rốt cuộc là chuyện gì? Hay là tớ đến đón hai cậu nhé, đông người ăn tết càng vui."

      " cần, cần." Viên Hỷ đáp, lặng thinh lúc rồi hỏi: "Bì Hối, cậu xem có phải ấy thực quay lại nữa hay ?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 9

      Bì Hối ở bên kia trầm mặc, thanh ồn ào nô nức của đêm trừ tịch bị sợi dây điện nho dẫn đến, đến tay Viên Hỷ chỉ còn lại lạnh lẽo độc.

      "Cậu cũng chịu với tớ à?"

      "Viên Hỷ, có gì ngày mai hẵng , được ? Tớ đến đón các cậu, mọi người cùng ăn mừng năm mới, người càng đông càng vui." Bì Hối , rồi vẫn cười bảo: "Đến đây ăn bánh cảo , mẹ tớ gói nhiều lắm."

      "Cậu có tin tức của ấy, đúng ?" ngốc, nhìn ra những lời muốn lại lặng câm bao nhiêu lần như thế của Bì Hối rồi, nếu có tin gì phải che giấu Bì Hối như thế.

      "Viên Hỷ..."

      " tớ biết, được chứ? Ngay bây giờ, cậu biết tính khí tớ mà, vả lại," cười khổ, "Còn có gì mà tớ chịu đựng nổi nữa? Cậu quen biết tớ bao năm nay rồi, mà vẫn nghi ngờ khả năng chịu đựng đả kích của tớ ư?"

      Bì Hối thở dài, đột ngột hỏi: "Viên Hỷ, cậu mấy năm rồi về nhà ăn Tết?" Giọng nghiêm túc hiếm thấy.

      Mấy năm rồi? nghĩ, từ năm bỏ ấy, từ ngày mẹ lấy cái chết ra uy hiếp ấy, tính đến hôm nay chắc có bốn đêm giao thừa rồi.

      "Viên Hỷ, chỉ vì người đàn ông, cậu và gia đình bất hòa đến mức này, có đáng ?"

      Có đáng ? Nghĩ cho cùng cũng là hai năm nhau, vỡ vụn, nát bươm, cũng chỉ là gần bảy trăm ngày đêm nối nhau, có đáng ? Bây giờ còn khẳng định được nữa ?

      Năm ấy, khi tốt nghiệp, : "Viên Hỷ, ra nước ngoài với , muốn đưa em theo! Đến đó em vẫn tiếp tục học, có thể nuôi em!"

      " muốn ! Được học ở Mỹ, lại cùng với người mình , ai lại chẳng muốn ?

      Nhưng lời của mẹ lại như băng đá, hoàn toàn đốt cháy ra tro tất cả những nhiệt tình và hy vọng của , bà : "Viên Hỷ, nếu mày muốn , thế từ nay về sau chẳng còn có bà mẹ này nữa, cũng chẳng còn gia đình này nữa!"

      khóc, làm ầm lên, khi tất cả những giải thích và thuyết phục đều bất lực, nghĩ đến thôi cứ cho xong, mẹ mình chung quy vẫn là mẹ mình, làm gì có người mẹ nào hận thù con mình, nghĩ, vài năm sau trở về mẹ dẫu có nổi giận đến đâu cũng nguôi ngoai thôi.

      Hành lý vẫn chưa sắp xếp xong, mẹ cầm bình thuốc trừ sâu xuất trước mặt , bà , Viên Hỷ, mày thể ích kỷ thế được, cứng cáp rồi là muốn bay à? Mày rồi mày phải làm sao? Mày hỏi thằng kia xem, nó có thể đưa cả mày cùng ? Có thể ? Nước Mỹ đó có cần mày ?

      Tiếng của mẹ rất sắc nhọn, như lưỡi dao chọc thủng bầu khí xung quanh , dường như muốn bóp nghẹn vậy, khiến hít thở nổi. sợ chết khiếp, đôi mắt mọng nước, co rúm lại giật giật mép áo , "Tiểu Hỷ, Tiểu Hỷ, em cần nữa ư?"

      Còn bố , ngoài thở dài ra vẫn chỉ là thở dài, ông đau lòng thay Viên Hỷ, nhưng ông, chỉ có thể thở dài.

      Hôm ấy, chỉ có khóc, làm nổi việc gì khác, như đem trút hết nước mắt của hai mươi năm trời ra, tất cả mọi người đều trở nên nhòa nhạt, biến thành những bóng người chao đảo.

      Thậm chí từng hận mình, nếu khỏe mạnh, hoặc nếu chẳng có , đâu đến nỗi đau khổ như thế này? Nhưng nếu khỏe mạnh thế giới này còn có được ư? Quả thực hiểu nổi.

      Mẹ, chung quy vẫn là mẹ, trai, là của mình!

      Gọi điện thoại cho Hà Thích, gì cả, chỉ bảo biết rằng, thể theo , thể!

      "Bì Hối, bây giờ tớ cần sức mạnh để đẩy tớ ra khỏi cái hố tự tớ đào này, cậu đẩy tớ được ?" van nài, cái hố sâu này bị mình chôn giấu quá nhiều thứ, tình trong hai năm trời, ký ức để hoài niệm trong bốn năm, quá nhiều quá nhiều hồi ức và nhớ nhung, khiến còn sức lực, bản thân thực thể bước ra nổi rồi.

      Bì Hối dường như cũng hạ quyết tâm, "Được, vậy tớ , Viên Hỷ, mấy hôm trước Mặc Đình có người bạn học ở Mỹ gặp Hà Thích, ta có bạn rồi, nhìn rất hợp với ta."

      Tim, thoáng chốc như vỡ vụn. Cái bản thân cần chẳng phải là đáp án này ư? Nhưng sao lại đau lòng thế này? ra có người đẩy, cũng ngã rất thảm hại.

      Bì Hối bên kia rất lo lắng, lời cũng bắt đầu hoảng hốt, liền lúc: "Viên Hỷ, cậu sao chứ? sao chứ?"

      "Tớ sao." đáp, giọng bình thản tựa như mặt nước chết.

      "Bạn ấy còn , là, vẻ ngoài của kia giống cậu đến mấy phần, có lẽ Hà Thích cũng thể hoàn toàn quên hẳn cậu được." Bì Hối vẫn lo lắng an ủi , nhưng có thể xem là an ủi sao? Người ấy rốt cuộc vẫn phải mình.

      Thanh Trác nửa đêm khát nước nên choàng tỉnh, lồm cồm bò dậy đòi Viên Hỷ cho uống nước, nhưng lại thấy Viên Hỷ ngồi đờ đẫn giường, "Tiểu Hỷ, sao em vẫn chưa ngủ?" hỏi.

      cố gắng hết sức đáp: "Em buồn ngủ, , ngủ , ngày mai em lại dẫn chơi."

      lắc đầu, cũng trèo lên giường Viên Hỷ, " thức với em vậy, cũng buồn ngủ nữa."

      Viên Hỷ cười trả lời: "Vâng."

      ràng vẫn như đứa trẻ, làm sao ngồi yên được, chưa được bao lâu bắt đầu ngọ nguậy, "Tiểu Hỷ, em hát cho nghe ! Được ? Hát cho nghe!"

      Viên Hỷ đắp lại chăn cho , hỏi: "Hát gì nào?"

      "Bài mà em về nhà hay hát ấy, cái bài biết rồi buồn ngủ rồi ấy! Bài mà em thích nhất ấy!"

      Đó là bài "Ngày hè yên tĩnh" của Lương Tịnh Như, trước kia thường xuyên ngâm nga, vẫn còn nhớ như vậy, nhưng lại biết rằng, thích bài này là vì Hà Thích thích nghe hát, nhưng bây giờ làm gì còn can đảm để hát nữa.

      "Em quên rồi, hát được nữa." , chua xót trong lòng dâng tràn, đến miệng lại trở thành nét cười dửng dưng.

      rất đắc ý, lồm cồm bò dậy khỏi chăn, nhìn cười hề hề, " biết này! biết huýt sáo nữa cơ! huýt sáo cho em nghe để học theo nhé!"

      Máy sưởi đến nửa đêm cũng thổi ra hơi quá nóng nữa, tiếng huýt sáo lanh lảnh vang vọng trong căn phòng có phần lạnh lẽo, như thúc giục nước mắt trào ra trong lòng Viên Hỷ.

      "Tiểu Hỷ, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?" ngừng lại, căng thẳng nhìn , giơ tay hoảng loạn chùi nước mắt mặt .

      gạt nước mắt, cười, " sao, bụi bay vào mắt, , em buồn ngủ rồi, ngủ nhé, được ? huýt sáo nữa."

      ...

      Sáng sớm mùng , Viên Hỷ bị tiếng gõ "cộc cộc" đánh thức dậy, lơ mơ ra mở cửa, ngoài kia là Bì Hối và Tiêu Mặc Đình cười rạng rỡ.

      "Hỷ à, đồ lười biếng, vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Dậy mau dậy mau, chúc Tết tớ ." Bì Hối cười hi hi ha ha, móc từ trong túi ra phong bao lì xì biết lấy ở đâu ra, huơ huơ trước mặt Viên Hỷ, "Nhanh lên, chúc Tết rồi lì xì cho cậu!"

      Tiêu Mặc Đình cười vẻ e thẹn, "Chúc mừng năm mới, Viên Hỷ."

      Viên Hỷ gật gật đầu với Tiêu Mặc Đình, rút phong bao đỏ ra khỏi tay Bì Hối, tiện thể đút luôn vào túi áo ngủ của mình rồi quay người vào phòng vệ sinh rửa ráy, Bì Hối trợn mắt: "Ê? Cậu vẫn chưa chúc tết mà?"

      Viên Hỷ quay đầu lại chớp chớp mắt với Bì Hối lúc, lại nghiêng đầu sang hét với chú rùa Brazil rụt cổ sưởi ấm bên máy sưởi: "Tiểu Tiểu Hối, đến chúc Tết chị của bé này!"

      Tiểu Tiểu Hối như hiểu lời Viên Hỷ, rời bỏ cái ổ ấm áp của nó , rồi chậm rãi bò ra phía cửa, Tiêu Mặc Đình thấy thế cười ha ha, bị Bì Hối lườm cho cái vội vã ngậm tăm, khệ nệ xách túi lớn túi theo sau mông Bì Hối vào trong.

      Chú rùa Brazil này là do Bì Hối mua hồi đầu năm, mình suốt ngày chạy về nhà cũng chơi với bạn trai, sợ Viên Hỷ ở mình đơn, nên mua con rùa về để ở cùng, Viên Hỷ bèn đặt cái tên cho nó, là Tiểu Tiểu Hối. Phải rằng Tiểu Tiểu Hối này tính khí quả thực cũng có phần giống Bì Hối, thuộc dạng yên phận nổi, Bì Hối rảnh rỗi thường thích dạo phố tìm vui, Tiểu Tiểu Hối thích bò vòng vòng quanh nhà, chẳng có tính cách rùa tí nào, lúc bò tuy chậm nhưng thể ngăn cản nó dừng lại, cho nên lúc Viên Hỷ muốn tìm để cho nó ăn cũng phải vòng vòng khắp nhà, tóm được rồi mới đặt lại vào trong chiếc làn .

      Viên Hỷ dọn dẹp gọn gàng rồi mới gọi mình thức dậy, Bì Hối vào nhà bếp làm món há cảo, tập tục của nhà nàng, sáng mùng cũng phải ăn há cảo!

      Mấy người vừa ngồi xuống xung quanh bàn lại nghe có ai đó gọi cửa, Viên Hỷ cũng thắc mắc, thời điểm này ai lại đến đây xông nhà nhỉ. Tiêu Mặc Đình vừa định đứng dậy ra mở cửa chân để dưới gầm bàn lại ăn phải đạp của Bì Hối, chàng đờ ra, nhìn Bì Hối vẻ thắc mắc, mồm Bì Hối còn ngậm nửa miếng há cảo nóng hổi, lúng búng gọi: "Viên Hỷ, ra mở cửa!"

      Viên Hỷ cũng bị Bì Hối sai vặt nhiều nên đâm quen, chút ý thức phản kháng cũng chẳng có, đặt đũa xuống rồi ra mở cửa, cửa vừa mở ngẩn ra, ngờ Bộ Hoài Vũ lại đến vào lúc này, sau lưng còn có Trương Hằng.

      "À ờ, biết em sống rất tằn tiện, nên tặng em thứ này, chắc là hài lòng rồi chứ nhỉ?" Trương Hằng cười hì hì dúi vào trong lòng Viên Hỷ giỏ hoa quả, nghênh ngang bước qua Viên Hỷ vào trong, thấy Bì Hối và bạn trai cũng ở đó cười : "Hay nhỉ, mọi người ăn rồi cơ đấy! Còn biết đợi tí nữa!"

      Bộ Hoài Vũ vẫn đứng ở cửa, cười bảo Viên Hỷ: "Sao thế? hoan nghênh à? Đến ăn ké bữa há cảo, sao chứ?"

      Viên Hỷ lúc ấy mới sực tỉnh, cười ngượng ngập rồi vội vã mở rộng cửa cho Bộ Hoài Vũ vào trong, Bộ Hoài Vũ đón lấy giỏ trái cây trong lòng đặt vào trong nhà bếp, sau đó mới cởi áo khoác và ngồi xuống với mọi người, Viên Hỷ lại vội vàng vào bếp lấy thêm bát đũa cho Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng.

      Thanh Trác vẫn như trẻ con, nhìn thấy thoáng chốc người đông đúc hẳn hứng chí lắm, Trương Hằng cũng nghịch ngợm, tranh giành há cảo trong đĩa với Thanh Trác, ăn đầy mồm rau và bánh, mọi người cười hi hi ha ha rất vui, bình thường ăn há cảo cũng thấy ngon miệng như lúc này. Viên Hỷ nhìn mãi nhìn mãi, cảm giác tròng mắt mình hơi nóng lên, mới sực nghĩ ra khí sum họp mừng năm mới này cách xa mình lắm rồi, xa đến nỗi cũng quên mất mùi vị năm mới, bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có cảm giác muốn khóc.

      sợ mình khóc bàn ăn mất, thế nên vội vã đứng dậy vờ , "Há cảo trong tủ lạnh còn nhiều lắm, mọi người cứ ăn , tôi lấy thêm." xong đợi mọi người lên tiếng vội chạy vào nhà bếp.

      Trương Hằng gào với theo sau: " muốn ăn thịt bò xào hành tây!" (Tên này vô duyên, ăn mày còn đòi xôi gấc >"<)

      Thanh Trác cũng hùa vào cho vui, gào lên: " cũng cần!"

      " cần đồ chay!"

      Vừa trốn vào trong bếp, nước mắt chảy tràn, Viên Hỷ vừa gạt lệ vừa mắng mình, khóc cái gì mà khóc? Có gì mà phải khóc đâu, bao nhiêu người làm mày vui, mày còn gì để mà khóc nào? Nhưng càng mắng nhiếc mình như thế nước mắt càng tuôn, như vòi nước bị hư tay vặn, khóa thế nào cũng được!

      Có người cũng bước vào nhà bếp, Viên Hỷ vội quay người nhìn vào há cảo trong nồi hấp nóng hừng hực, len lén chùi sạch nước mắt mặt, cười quay đầu lại, " cần gì nào? Em giúp mang ra?"

      Bộ Hoài Vũ , dựa vào kệ bếp lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, Viên Hỷ cảm thấy ánh mắt của sắc bén, chỉ sợ biết mình khóc nên vội quay người nhìn vào nồi, lúng túng giải thích: "Hơi nóng dữ dội quá, phả lên làm em mở nổi mắt nữa."

      Bộ Hoài Vũ đón lấy chiếc túi trong tay Viên Hỷ, đẩy sang bên rồi : "Để làm, thả há cảo biết!"

      Viên Hỷ đứng nhìn bàn tay to lớn của Bộ Hoài Vũ thọc vào túi lấy há cảo ra rồi ném vào trong nước sôi ùng ục, nước bắn lên văng vào tay , nóng rát đến nỗi khiến giật mình co người lại về phía sau.

      "Cám ơn ." Viên Hỷ .

      "Hử?" Bộ Hoài Vũ nghiêng sang nhìn cái, vẫn tiếp tục ném há cảo vào nồi.

      "Em là cám ơn , cả Trương Hằng, và cả Bì Hối và bạn trai ấy, cám ơn mọi người đến mừng năm mới với em!" Viên Hỷ đáp.

      Bộ Hoài Vũ ngẩn ra, nghiêng đầu cười với Viên Hỷ, "Cám ơn gì chứ, dù gì cũng chỉ có mình, tên Trương Hằng kia bình thường lắm mối quá, cũng muốn trốn mà!" Tay vẫn ném há cảo vào nồi, lần này ra tay hơi mạnh nên nước văng lên nhiều hơn, bỏng rát khiến cứ suýt xoa.

      Viên Hỷ cười, Bộ Hoài Vũ xấu hổ trừng mắt với : "Hừ! Còn đứng đó xem trò vui à! Cũng chẳng biết đến giúp tay nữa!"

      "Được thôi! giúp vậy!" Viên Hỷ cười càng dữ dội hơn, gọi lớn ra bên ngoài: "Các em, xách bát đến đây, múc canh lá mì nào!"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :