1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai là của ai - Thuần Vu Lưu Lạc (45 chương +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Bắt Buộc Làm Hòa (1)




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Triêu Huy gần đây có chút phiền muộn…

      Hoàng Ngọc Bồi kia vẫn ngừng điện thoại, hết lần này đến lần khác muốn tới công ty của ông ta thực tập, chỉ thế, phu nhân ông ta cũng liên tục xuất ở đại học A cùng hai người chơi trò mèo vờn chuột. Ai là chuột —— tất nhiên là Triêu Huy, còn con mèo kia là người mà chẳng bao giờ muốn thấy mặt? hy vọng mình có thể như chú chuột Jerry trong bộ phim hoạt hình Tom và Jerry, tùy ý đem con mèo kia ra đùa bỡn, đương nhiên, chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện mơ mộng hão huyền mà thôi.

      Nhưng đây cũng chỉ là phần nguyên nhân làm phiền lòng, phải có cách giải quyết; muốn nghe điện thoại tắt máy là được, muốn gặp người ưa bất quá trốn là ổn. Điều quan trọng nhất với bây giờ là Chu Vệ vẫn chịu gọi điện thoại đến… khiến lòng có chút khó chịu, cũng có chút mất mát.

      “Ai nha nha… ngày gặp tựa như cách ba thu, nhiều ngày nay đều được diện kiến, Hoàng Thượng người xem, nô tì phải làm sao với chữ khổ trong lòng đây a?” Tiểu Khê ôm ngực khoa trương với Đông Yến.

      Đông Yến cố nhịn ý định muốn tránh xa nàng ta cái mà xúc động, hỏi: “ chữ khổ đủ, vậy nàng muốn mấy cái mới đủ đây, ái phi?”

      “Ồ! Nô tì muốn ít nhất phải ba cái a, nô tì chiếm được sủng hạnh của Hoàng Thượng, trong lòng rất đau khổ a… Hoàng Thượng ~~~~” Tiểu Khê xông lên ôm lấy Đông Yến xoay qua xoay lại.

      Tĩnh Tĩnh liếc nhìn qua. Thiệt là hết chỗ rồi… Đành nhắm mắt làm ngơ.

      Triêu Huy khóe miệng run run, đương nhiên biết người các nàng ám chỉ là … Mà các ấy cũng đúng! Tuy rằng khoa trương đến mức “ ngày thấy, như cách ba thu”, nhưng quả có chút nhớ nhung Chu Vệ, nhưng cũng có chính kiến của riêng mình, thể dễ dàng buông xuôi được.

      Nhớ tới ngày đó, Lý Mộ Thần về sau nghe kể lại, cười nhạt, : “Người như cậu ta, em chia tay là chia tay thấy luyến tiếc gì sao.”

      Triêu Huy buồn bực lắm… cũng đâu có gì đến việc chia tay, chỉ chiến tranh lạnh thôi mà.

      “Còn có chia tay?” Lý Mộ Thần nhíu mày, “Chia tay chia tay , nhị ca giới thiệu cho em cậu thanh niên tốt hơn, so với tên nhóc họ Chu kia còn cao hơn gấp trăm lần.”

      Triêu Huy càng thêm buồn bực… phải cổ nhân từng “Thà rằng dỡ tòa miếu, còn hơn hủy cuộc hôn nhân” sao? Tuy rằng và Chu Vệ còn chưa có kết hôn, nhưng cũng cần phải thể bộ mặt gian ác như vậy chớ?

      Aizzz… là tự dưng chiến tranh lạnh với người ta, chẳng lẽ thể làm như chưa từng có chuyện gì mà làm hòa với sao? Di động của để làm gì mà thèm liên lạc với lấy lần… “Ding, bạn có tin nhắn”…

      —— “Sư tỷ, em là Phương Di. Buổi chiều lớp bọn em có hoạt động, cần mượn Thọ Thọ chút. biết tỷ có thể cho em mang Thọ Thọ lên sân khấu biểu diễn ? Em cam đoan là có bạo lực hay ngược đãi gì em nó đâu.”

      Kỳ quái, mượn Thọ Thọ vì sao lại hỏi ? Triêu Huy nhắn lại: “Có thể”. Thọ Thọ rất thích chỗ đông người, bình thường ở nhà cũng chỉ có mình độc, ra ngoài dạo cũng tốt.

      —— “Cám ơn sư tỷ, bây giờ tỷ có rảnh ?”

      —— “Có, làm sao vậy?”

      —— “Có thể giúp em đem Thọ Thọ đưa tới chỗ XXX được , họ ở nhà, mà em lại có chìa khóa.”

      … … chiến tranh lạnh mà mình còn có thể đến nhà của đối phương? Triêu Huy nhìn con số trong thang máy ngừng tăng lên mà tự hỏi trong lòng.

      Thang máy mở ra, nắm chặt chìa khóa trong tay, ra khỏi thang máy.

      Phía trước đôi vợ chồng tới, vô tình nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ ra là từng gặp ở nơi nào. lại liếc mắt cái, phát đối phương cũng vừa hay nhìn qua, cảm thấy có chút thất lễ, đành ngượng ngùng hướng về phía bọn họ gật đầu, sau đó nghiêng người lướt qua.

      Bên này chỉ có hai hộ gia đình, vậy mà đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp qua hai người này, biết họ có phải là vợ chồng nữa. Vậy là lại tò mò quay lại liếc cái, ngờ ánh mắt bọn họ cũng mở to nhìn về phía , khiến khỏi mơ hồ có phải bản thân mình hoa mắt hay , đúng lúc đó cửa thang máy lại đóng lại.

      Sao bọn họ thấy mình lại kinh ngạc giống như thấy người ngoài hành tinh vậy? Mà có thể là nhìn lầm thôi. mở cửa, mang Thọ Thọ theo.

      Thang máy vừa vặn xuống lầu , mở ra, lần nữa lại sửng sốt, phải chứ sao vẫn là hai vợ chồng kia, bọn họ phải xuống rồi sao? nhìn họ cười cười, kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ thang máy xảy ra vấn đề?

      Thọ Thọ nhìn thấy họ dường như rất hưng phấn, vui mừng hướng về phía hai người sủa vài tiếng.

      “Thọ Thọ, ngoan, được sủa.” trấn an Thọ Thọ, đem nó kéo sang bên, ngượng ngùng quay sang xin lỗi hai người vẻ mặt vô cùng sửng sốt kia: “ ngại quá ạ, nó ra có ác ý.”

      Vị phu nhân kia lấy lại tinh thần trước, mỉm cười : “Ah, cái này chúng tôi biết.”

      Thấy bà như vậy, Triêu Huy mới thở phào nhõm, xoay người sờ sờ cổ Thọ Thọ, giáo huấn nó: “Hôm nay vì sao con lại ngoan ngoãn như vậy, làm dì và chú phải sợ hãi…”

      Hai vợ chồng kia đẩy qua đẩy lại chút rồi vị phu nhân kia lại hỏi: “Đây là chó của cháu sao? Là giống gì vậy?”

      “Dạ…” Thọ Thọ coi như là của ? gật đầu, “Cháu nhớ hình như là giống chó Saint-Bernard ạ.”

      “Chú chó lớn như vậy, nuôi nó chắc cháu vất vả lắm nhỉ? Nhất là với mấy độc thân như cháu, cháu còn chưa kết hôn đúng ?” Vị phu nhân kia lại .

      Triêu Huy đỏ mặt cười cười, : “Con chó này ra phải mình cháu nuôi, nhưng mà nuôi nó quả phiền lắm đâu ạ, nếu bác cảm thấy hứng thú, có thể tới bệnh viện thú cưng để được tư vấn tốt nhất.”

      Đến dưới lầu, Triêu Huy cùng hai vợ chồng kia tạm biệt nhau, rồi lại chào hỏi bác bảo vệ chung cư: “Bác Tống, cháu trước.”

      Lão Tống gật đầu, cười : “Mang con tản bộ hả? Hôm nay phải học sao?”

      “Có vẻ như thế ạ.” Triêu Huy vẫy vẫy tay, lên xe đạp, ra hiệu cho Thọ Thọ đứng lên chạy.

      “Aizzz, vợ chồng son là hạnh phúc a.” Lão Tống cảm thán.

      Hai vợ chồng kia ở bên cạnh nghe thấy, đều đờ người ra.

      “Lão Chu, sao em lại thấy có chút choáng váng vậy?” Vị phu nhân kia cầm lấy tay vị tiên sinh nhà mình, hoảng hốt .

      Người đàn ông dìu phu nhân nhà mình : “Đừng là em, cũng có chút đây nè.”

      làm cho người ta chết khiếp mà… là coi thường tấm lòng bọn họ luôn quan tâm lo lắng cho “cuộc sống độc thân” của con mình mà, ngờ lại có lúc để bọn họ phát ra cái chuyện đáng sợ này… biết thằng bé gạt bọn họ qua lại với kia bao lâu?

      Đạp xe, mang theo Thọ Thọ, Triêu Huy rất nhanh tới được chỗ Phương Di . Thọ Thọ chiến tích huy hoàng, lần này cũng ngoại lệ, dựa vào thân hình cao lớn dũng mãnh này, cộng thêm bộ lông vàng lóng lánh cùng với vẻ mặt thơ ngây, nó rất nhanh chiếm được phần lớn trái tim nữ sinh.

      là ‘Chủ nào chó nấy’ a, ngay cả thú cưng cũng ưu tú như vậy, nhân phẩm của họ còn phải xét lại a ~~~” Phương Di cảm thán, nhớ ngày đó cũng như những khác đều phải khốn đốn trước quyến rũ vô đối của Thọ Thọ á nha.

      Triêu Huy 囧… Thọ Thọ chẳng phải phần lớn đều là do chăm sóc sao? Cái này mà ra … Thôi cũng tiện giải thích.

      “Đúng rồi, sư tỷ, hoạt động lần này lớp chúng em lấy chủ đề là ‘Người đẹp và chó’.” Phương Di cười tủm tỉm .

      Người đẹp và chó, người đẹp… Tim thịch cái, phải là đấy chứ…

      “Ah, tới đây.” Phương Di hưng phấn mà vẫy tay, “Tĩnh Tĩnh sư tỷ, bên này bên này.”

      ra là Tĩnh Tĩnh nhà các … Triêu Huy thở phào nhõm, sau lại tự hỏi, vì sao phải sợ? Cũng phải làm điều gì sai…

      Tĩnh Tĩnh nhàng bước tới, thản nhiên nhìn lướt qua đám nữ sinh vô cùng sủng ái Thọ Thọ, : “Tiểu Huy, chú chó này tên là gì?”

      “Chu Thọ Thọ*.” Triêu Huy buồn bực trả lời, tại sao trước kia lại nghĩ tới để Thọ Thọ mang họ của mình chứ… Nhưng mà dù sao Trần Thọ Thọ nghe cứ kì quái thế nào ấy.

      “Thân Gầy Gầy*?” Tĩnh Tĩnh hỏi.

      phải.”

      “Công Thụ Thụ*?” Tiểu Khê hỏi.

      “… phải.”

      “Cầm Thú Thú*?” Đông Yến hỏi.

      “… … phải, là thọ trong từ sống lâu…” Triêu Huy vô lực trả lời. Xem các đều là cái gì a…

      Chú Thích:

      * Ba chữ Thọ, Gầy, Thụ, Thú trong tiếng Trung đều phát là [shòu]

      Còn ba chữ Chu phát là [zhōu], Thân là [shēn], Công là [gōng], Cầm là [shòu], ba chữ này tuy phát khác nhau nhưng khi nghe rất dễ nhầm.

      Xì poi:

      Chap sau có chiến tranh giữa các vì sao nhé các nàng.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Bắt Buộc Làm Hòa (2)




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Người chó đến đông đủ, hoạt động cũng được bắt đầu. Triêu Huy tuy rằng phải mỹ nữ, vẫn ngăn được nhiệt tình của Phương Di, vui vẻ bị kéo .

      Trong lúc đó, Phương Di cũng phải chú tâm lắm, liên tục nhìn lén di động, còn vài lần lén lút gọi điện thoại.

      “Bắt được kẻ trộm rồi nhé.” Tĩnh Tĩnh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bé, “Mật báo cho ai vậy cưng?”

      Phương Di nhất thời như tiểu bạch thỏ bị hù dọa: “ có, có… Là dì em gọi điện, tin các tỷ xem .” Trời ạ, Tĩnh Tĩnh sư tỷ là rất khó đối phó, ô ô… may là vừa rồi quả đúng là dì cả gọi điện, bằng khó mà sống sót [1], nhưng cũng là kì quái nha, tự nhiên dì cả lại hỏi tại ở chỗ nào trong trường, để làm gì vậy nhỉ?

      Hoạt động tiến vào giai đoạn hoàn thiện, lúc các bạn học của Phương Di tuy vất vả nhưng cả tập thể lớn ai ai cũng sung sướng vì sắp thu được thành quả, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Lương Thụ Di bất ngờ tìm tới cửa, biết chị ấy làm sao mà biết được.

      “Chị Lương, sao chị lại tới đây?” Phương Di như gặp kẻ địch, vụng trộm đánh tín hiệu cấp báo cho người nào đó ở bên cạnh.

      “Chị chỉ đến xem thôi, hoạt động của các em có vẻ rất thú vị.” Lương Thụ Di nhìn kỹ lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Thọ Thọ cao to chơi đùa người Tĩnh Tĩnh, “Kia có phải là chó của nhà Chu Vệ ?”

      Phương Di kiên trì gật gật đầu.

      Lương Thụ Di hừ tiếng, đến trước mặt Tĩnh Tĩnh, từ cao nhìn xuống : “Tôi là Lương Thụ Di.”

      Tĩnh Tĩnh nhìn thấy ánh mắt kiệt ngạo của người xa lạ kia, vừa nhìn Phương Di kinh hồn bạt vía bên cạnh, lại nhìn Triêu Huy cũng khó hiểu như mình, đứng lên, chút kiêu ngạo rất đúng mực : “Xin chào, mình là Tô Tĩnh.”

      Hai đại mỹ nữ khí thế ngất trời mỗi người phía hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy được sát khí khiến người ta phải run rẩy. Mấy người râu ria bên cạnh đều nhất tề lui xa chín mươi dặm, tránh việc cẩn thận bị điện cao thế giật chết người.

      “Bộ dạng mặt mũi cũng đến nỗi nào, nhưng cử chỉ lại quá lẳng lơ, khiến cho người khác chịu nổi.” Lương Thụ Di đánh giá xong.

      Người kiêu ngạo như Tĩnh Tĩnh, tất nhiên thể nào chịu được chế nhạo như vậy, mà nhất là lại phải chịu loại chế nhạo của kẻ lai lịch ràng này, nén cơn thịnh nộ, cười : “Còn hơn người có chút nhân tính muốn lẳng lơ mà cũng lẳng lơ nổi.”

      Phương Di nhất thời sùng bái vô cùng, Tĩnh Tĩnh sư tỷ, tỷ quả là rất sắc bén! Chỉ cần câu là hạ gục được đối thủ… Lương Thụ Di tuy diện mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại khá nóng nảy!

      !” Bị đúng chỗ đau lòng, Lương Thụ Di nhất thời thẹn quá hóa giận. Bình thường, nếu là những người khác như vậy, Lương Thụ Di có thể chấp nhất, nhưng hôm nay nghe bác và dì Chu muốn tới thăm Chu Vệ, vừa vặn ba cũng có chuyện tới đại học A, nên mới theo tới đây, ngờ vừa vào trường nghe Chu Vệ cùng bạn làm ít chuyện xấu… Hơn nữa, kia, bộ dạng còn như vậy, như vậy… Lực lượng ngang nhau… đương nhiên biết chính mình tính tình cũng có điểm chưa tốt, rất nhiều người cũng nhắc nhở, nhưng lời này lại từ miệng đứng trước mặt ra, khiến vô cùng tức giận.

      “Lương tỷ –” đây là tiếng gọi hoảng hốt của Phương Di.

      “Lương Thụ Di!” Đây đích thị là tiếng quát của Chu Vệ vừa nghe tin vội vã chạy đến.

      “Thụ Di –” đây là tiếng kêu sợ hãi của mấy vị phụ huynh theo đuôi Chu Vệ mà tới.

      “Lương tiểu thư, tay chân có mắt, cẩn thận kẻo đả thương người khác.” Triêu Huy gắt gao giữ chặt lấy Lương Thụ Di thiếu chút nữa là vung tay đến mặt Tĩnh Tĩnh, dùng ánh mắt ý bảo Tĩnh Tĩnh lùi ra xa chút. hiểu tại sao dạo gần đây hình như luôn gặp phải mấy người hễ chút là dễ dàng kích động, hỡ chút là động tay động chân? Chẳng lẽ gần đây vũ khúc tinh (sao vũ khúc) có biến động khác thường?

      phải việc của , tránh ra!” Lương Thụ Di hung hăng trừng mắt với Triêu Huy, bỏ tay ra. chính là nuốt nổi khẩu khí này, cho dù có Chu Vệ đến đây, ba đến đây, hay thiên vương Lão Tử đến đây cũng được.

      Vừa thấy Chu Vệ hổn hển chạy tới, Tĩnh Tĩnh lập tức hiểu ra, Lương Thụ Di kia đích thị là ăn phải dấm chua sai người (ghen nhầm), cười lạnh, quên kích động: “ mới là người ngoài cuộc ấy, mới là người từ đến lớn làm trò chia uyên rẽ thúy ấy.”

      Lương Thụ Di mặt nháy mắt tái xanh, vừa tiến về phía Tĩnh Tĩnh vừa hung hăng vung tay lên. Tĩnh Tĩnh đề phòng trước, rất nhanh vọt sang bên, cùng Phương Di nhàn hạ ngồi ngây ngốc bên vừa cắn hạt dưa thưởng thức vừa làm ra vẻ mình vô can NG — cũng thể trách vô tình vô nghĩa, đạo hạnh quá bé, nên càng giúp càng rách việc.

      Lương Thụ Di thể nghĩ tới thoạt nhìn có vẻ gầy còm bé thế mà có thể đối phó với mình, mấy cái đại chiêu vừa vung xuống dưới chẳng những thoát khỏi , còn bị kiềm chế, ràng muốn hung hăng lúm lấy , vậy mà thoắt cái lại biết sử dụng chiêu gì mà hóa giải được, kỳ lạ. Lương Thụ Di khẽ cắn môi, năm ngón tay dùng chút lực, xoay trụ của cánh tay , ý đồ muốn chế ngự .

      Đầu vai truyền đến cơn đau khiến Triêu Huy nhận thấy được chiêu nguy hiểm tiếp theo, bất giác hai chân trụ vững, tay trái chụp ra sau, bắt được cánh tay của Lương Thụ Di.

      xong rồi! Lương Thụ Di vừa mới động thủ, cả người bị ném mạnh xuống đất…

      Triêu Huy lập tức lui vài bước, xoa bả vai mình, há miệng thở dốc. Suýt chút nữa bị trật khớp, là nguy hiểm a.

      Lương Thụ Di ôm hận đứng lên, vẫn còn muốn tiếp tục phân cao thấp, Thọ Thọ lại dũng mãnh phốc cái, hướng về phía nàng vừa sủa vừa cắn, làm cho kịp ngăn cản. (Phong Vũ: Thọ Thọ vô địch cẩu sực ta tới đây)

      Chu Vệ chạy tới, vội vàng giật Thọ Thọ, kêu nó dừng lại, nhưng Thọ Thọ vẫn hướng về phía Lương Thụ Di hung hăng sủa to, sủa đến mức lão Lương cũng phải lo lắng.

      có việc gì chứ?” Chu Vệ lo lắng nhìn về phía Triêu Huy, “Tay em…”

      có việc gì.” Triêu Huy nhìn cử động cánh tay. Ah… rốt cục cũng hiểu ra ý của Tĩnh Tĩnh lúc câu đó, tất cả việc này cũng chỉ vì nam nhân họa thủy a…

      Chu Vệ biết buồn bực, chỉ có thể yên lặng ai oán, ban đầu kế hoạch của chính là hy vọng có thể thông qua Phương Di làm cho cha mẹ và gặp mặt, nào ngờ lại làm ra Trình Giảo Kim [2] là Lương Thụ Di này… Dẹp yên chuyện của trước rồi tính tiếp, trước mắt phải làm sao giải quyết cái tên Trình Giảo Kim này , bằng tiếng sủa của Thọ Thọ nhất định kéo bảo vệ tới.

      “Chú Lương, chú mang Thụ Di về , cháu muốn truy cứu chuyện này đâu ạ.” Chu Vệ nhìn nửa ngày, .

      Lão Lương im lặng, thể thừa nhận con mình có phần hơi quá quắt, mặt khác ông cũng biết chuyện hôn thể miễn cưỡng.

      Nhưng Lương Thụ Di kia lại nhất quyết chịu, Chu Vệ ràng từ đầu tới cuối những liếc con mắt nhìn lấy cái, mà nửa con mắt cũng có! “Chu Vệ, chó của cắn em, việc này phải tính thế nào đây?”

      “Là em vô lễ trước đấy chứ, nó bảo vệ chủ có gì là đúng?” Chu Vệ lạnh lùng liếc .

      Bảo vệ chủ? Lương Thụ Di trong lòng biết là bi ai hay là giận dữ.

      “Chu Vệ, em thích nhiều năm như vậy, biết em có gì xứng với , vì sao vẫn chịu chấp nhận em?”

      “Chuyện tình cảm vốn dĩ thể miễn cưỡng.” Chu Vệ áy náy nhìn , sau đó lại quay đầu nhìn người ở phía sau : “Em có thể làm cho Thọ Thọ ngậm miệng được hay , bảo vệ kéo tới đây mất.”

      Chuyện này liên quan gì tới mình chứ? Triêu Huy thầm nghĩ, liền kéo dây xích lôi Thọ Thọ ra: “Thọ Thọ, lại đây.”

      Thọ Thọ lập tức rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân , chút cũng nhìn ra bộ dạng hung hãng như vừa rồi.

      Này… Lão Lương và con ngơ ngác nhìn Triêu Huy, nhất là Lương Thụ Di đứng ngây ngốc như trời chồng. Bạn của Chu Vệ phải là cái tên Tô Tĩnh kia sao… Nhưng vì sao con chó lại nghe lời kia?… Công phu… Chẳng lẽ… phải chứ… Trời ơi, mắt chó của mù rồi sao?

      “Thực xin lỗi.” Chu Vệ cúi đầu nhìn người đùa với Thọ Thọ nhàng .

      Triêu Huy ngẩng đầu, hỏi: “Xin lỗi tôi làm gì, người hoảng sợ cũng phải là tôi, nên xin lỗi Tĩnh Tĩnh mới đúng…” Kỳ cục người thiếu chút nữa là bị đánh, dù là ai cũng đều vui…

      “Tôi sao, miễn.” Tĩnh Tĩnh đúng lúc làm ra vẻ khán giả trung thực số , chút cũng muốn đề cập đến tình tiết kịch tình vừa rồi.

      “Tha thứ cho ? Đừng lạnh nhạt với nữa, chịu được nữa rồi.” Chu Vệ năn nỉ .

      Triêu Huy cúi đầu : “Chẳng lẽ có mình khó chịu sao? Nhưng nếu vấn đề vẫn chưa giải quyết được, em nhất quyết gặp mặt .”

      xong muốn lập tức rời , Chu Vệ tự nhiên cản lại, đúng lúc giữ chặt lấy , nhưng Triêu Huy vừa động thân cước đá vào phía sau đầu gối của , làm chân khụy xuống: “Em chưa tha thứ cho .”

      Mọi người đều ngây ngẩn cả người…

      Chu Vệ chỉ có thể ai oán nhìn hình tượng của mình sụp đổ, làm tốt về sau chắc phải mang cái danh sợ vợ…

      “Dì cả, chú…” Phương Di đúng lúc kêu to tiếng.

      Dì, chú? Triêu Huy cả kinh, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau là cặp vợ chồng vừa mới gặp mặt, bổng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng biết vì sao bọn họ lại nhìn quen mắt đến như vậy…

      “Ba, mẹ.” Chu Vệ lôi kéo Triêu Huy còn ngây ngốc đến trước mặt cha mẹ, vui vẻ : “Đây là Triêu Huy, bạn con, là con dâu tương lai của ba mẹ.” [Sa: Ầm! sét đánh lần ]

      … … Triêu Huy hoàn toàn giác ngộ… tha thứ cho , ngờ lại dùng đến ám chiêu, ép buộc trúng thưởng… …

      Chú Thích



      * * *





      [1] Chỗ này nguyên gốc là tráng niên sớm thệ (英年早逝), nghĩa đen có nghĩa là chết lúc đầu xanh, chết trẻ.

      [2] Trình Giảo Kim (程咬金) (589-665) tự Tri Tiết, là công thần khai quốc nhà Đường. Trình Giảo Kim là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở . Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau,3 búa đầu rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Ngõa Cương và làm vua ở đó 3 năm. Khi Lý Mật lên làm vua thời gian ông phục nên cùng với Tần Thúc Bảo, La Thành sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng cũ của Ngõa Cương bỏ trước đó). Từ Mậu Công sau khi hàng Đường giả dạng sang Lạc Dương chiêu hàng 3 người, Giảo Kim và Thúc Bảo theo về còn La Thành bệnh nên được bất đắc dĩ phải hàng Vương Thế Sung. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được phong làm chức Tổng binh. Thái tử Lý Kiến Thành và Tề Vương Lý Nguyên Cát thông gian với Trương Phi, Doãn Phi rồi vu oan cho Tần Vương Lý Thế Dân. Cao Tổ nổi giận giam Lý Thế Dân vào ngục và đuổi các tướng thủ hạ của ông về quê (trừ Tần Thúc Bảo vì ông có ơn cứu mạng cả nhà Đường Cao Tổ) trong đó có Trình Giảo Kim. Hậu Hán Vương Lưu Hắc Thát tấn công ải Tử Kim.Cao Tổ cho mời các tướng cũ về và thả Thế Dân ra.Dân chỉ huy Giảo Kim cùng Thúc Bảo và Uất Trì Cung dẹp được giặc. Về triều,Kim được phong là Lỗ Quốc Công. Ảnh của ông được đặt trong Lăng Yên các. Trong các tiểu thuyết ngôn tình khi nhân vật được gọi là Trình Giảo Kim ý chỉ đó là kẻ phá đám.

      Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Trình_Giảo_Kim

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41: Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng?[1]




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Cứ tưởng Chu ba cả đời chinh chiến, đại địch trước mặt cũng bao giờ biến sắc, vậy mà hôm nay ông lại bị đánh bại hoàn toàn.

      Trong căn phòng của Chu Vệ, vợ chồng lão Chu gượng gạo ngồi đó, Triêu Huy bối rối cúi đầu đứng bên cạnh, Chu Vệ vẻ mặt lại rất thỏa mãn sau khi thực được gian kế, còn Phương Di đơn thuần chỉ là người đến xem chuyện hay.

      Năm người năm tâm tư khác nhau, trầm mặc hồi lâu, Chu ba mới vỗ tay của bạn già liên tục thúc giục, hắng giọng : “Cháu , ngồi xuống chuyện .”

      Triêu Huy rất cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Chu Vệ, : “Cám ơn chú ạ.”

      “Gọi chú làm gì, quá phiền toái, cứ gọi là ba .” Chu Vệ vừa thuận miệng khiến cho bốn vị thính giả phải phen chấn động. [Sa: Ầm! Sét đánh lần hai, tóc tai dựng đứng mặt mũi đen xì]

      Chu Vệ ôm cái chân bị đá đau, nhìn về phía người động thủ, cực kỳ vô tội mà. Sao lại đá , sai gì đâu, dù sao về sau cũng gọi như vậy, cần gì phải sửa tới sửa lui?

      Chu ba thèm chú ý đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, khụ khụ : “Cháu thoạt nhìn chắc vẫn còn tuổi, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Dạ 21 ạ.” Triêu Huy giọng trả lời… tại có phải là gặp mặt phụ huynh hay là thủ tục tra hộ khẩu vậy nè trời? Toát cả mồ hôi! cũng từng nghĩ tới việc đến gặp mặt cha mẹ Chu Vệ, nhưng tuyệt đối phải cục diện hốt hoảng và luống cuống như bây giờ…

      “Sang năm tốt nghiệp là có thể kết hôn.” Chu Vệ bồi thêm câu, lại lần nữa khiến cho bốn vị thính giả chấn động. [Ầm! Sét đánh lần ba tan tành xác pháo lết nổi dậy với ]

      nhanh như vậy vội vã kết hôn sao! Triêu Huy nội tâm ở thiên nhân giao chiến (bối rối, mâu thuẫn) —— Có nên đạp thêm cho cước nữa hay ? Nên hay ?

      “Con quyết định như vậy rồi sao?” Chu ba nhìn con trai, nghiêm túc hỏi.

      Chu Vệ nhìn phụ thân, : “Đúng vậy ạ.”

      Chu ba hai mắt chớp chớp, nhớ lại mấy năm trước, thằng bé cũng từng dùng ánh mắt và ngữ khí như vậy kiên định lựa chọn trường học cùng chuyên ngành cho mình.

      “Con là, gia đình người ta đồng ý chưa?” Chu mẹ hỏi câu.

      Triêu Huy nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, dì à, dì câu ấy là quá đúng! kết hôn, vậy cầu hôn chưa? Em đồng ý rồi sao? Người nhà của em đồng ý rồi sao?

      Chu Vệ lại nở nụ cười: “Mẹ, mẹ tin tưởng con trai mẹ sao?”

      Chu mẹ bị khuôn mặt vô cùng sáng lạn của khiến cho hoàn toàn biết phải gì… phải là vấn đề bà có tin tưởng hay , nó thấy là tiểu nương người ta mặt càng ngày càng trắng bệch sao…

      “Ba, mẹ, hai người ngồi đây trước ạ, con và Triêu Huy có chút việc muốn thương lượng.” Chu Vệ xong, kéo Triêu Huy tới phòng ngủ.

      Trầm mặc trong chốc lát, Chu mẹ sâu kín : “Chúng ta cũng phải cổ hủ, cũng cứng rắn muốn ép thằng bé cưới khuê nữ Lương gia, nhưng chuyện hôn nhân đại như thế nào nhất nhất phải cho hai vợ chồng già bọn ta biết chứ”.

      “Cho nên biểu ca thường chỉ riêng những kinh nghiệm số của ấy ra là có thể viết thành sách.”

      Chu mẹ nửa ngày sau mới : “Sao vẫn chưa thấy hai đứa nó ra nhỉ… A, bé này phải là người ngày đó các con xem tivi chứ?” Thảo nào, lại tích cực như vậy.

      “Thoạt nhìn cũng là đưa tính tình rất tốt.” Chu ba .

      phải tốt đâu mà, mà là rất tốt.” Phương Di tiếp tục tán dương, “Con cho tới bây giờ chưa từng thấy sư tỷ nổi giận, lần nào nhờ giúp đỡ, chị ấy cũng đều giúp con hết mình, máy tính chơi rất giỏi, đồ ăn cũng làm cũng rất ngon…”

      “Cho nên bây giờ con mới thích ăn đồ ăn dì làm!” Chu mẹ nghiến răng nghiến lợi .

      Phương Di ngẩn ngơ, lập tức kêu khóc om sòm: “Đại nhân, tiểu nhân oan uổng ạ~~~~~~”

      Trong phòng, là khung cảnh khác.

      Cách cánh cửa phòng, dây thần kinh căng thẳng của Triêu Huy cuối cùng cũng được thả lỏng, cơ thể cùng tâm tình đột nhiên mềm xuống, nước mắt liền ào ào tuôn rơi.

      Chu Vệ vốn dĩ nghĩ rằng hung hăng tiến lại đây, cho thấy chính mình có bao nhiêu cái xương sườn, ngờ được òa khóc, lập tức hoảng hốt, nâng khuôn mặt của lên, hỏi: “Sao em lại khóc? Con dâu có xấu dù sao cũng phải gặp ba mẹ chồng.”

      “Em xấu”.

      gạt tay , dùng sức gạt nước mắt, hỏi:

      chuyện này tùy tiện? chỉ làm cho em thể làm hòa với , lại có thể khiến cho ba mẹ gặp mặt em, còn để cho người khác đối với hết hy vọng, mũi tên trúng ba con chim (nhất tiễn tam điêu). … Quá đáng lắm! Có biết em cũng sợ hãi hay ? Sợ bản thân mình làm tốt, sợ bản thân thể khiến ba mẹ vui lòng? có biết hay ?”

      biết.” đau lòng mà ôm vào lòng, : “Nhưng thực hy vọng em theo gặp mặt ba mẹ. Em tốt như vậy, họ làm sao mà thích em được? Hơn nữa, về sau người chung sống với em là , chứ phải là ba mẹ, cho dù ba mẹ hiểu em, nhưng nể mặt , bọn họ cũng làm khó em.”

      Triêu Huy rúc sâu vào trong lòng , khóc như mưa, tựa như đem những khổ sở tích tụ mấy ngày gặp ra khóc cho hết.

      quá đáng, toàn dùng mấy trò xấu hại chết người ta, về sau lấy ra đối phó em, em biết phải làm sao bây giờ?” khóc thút thít hỏi.

      Chu Vệ nhàng cười, ngực phập phồng dao động theo khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của , : “Triêu Huy, tâm tư dành cho em còn chưa đủ hay sao?”

      vậy là có ý gì?” hiểu.

      “Em cho là Thọ Thọ là do nhặt về? Liệu có ai lại may mắn có thể nhặt được chú chó Saint-Bernard thuần chủng như vậy?” nhắc nhở .

      ngẩng đầu lên, thể tin được hỏi: “Nếu phải …”

      “Là do đặc biệt nhờ người bạn mua đến tặng cho em. Bằng , đâu phải lấy cớ để em mỗi ngày tự động đến nhà ?” Nhớ tới kia quãng ngày náo loạn đó, Chu Vệ nhịn được bật cười.

      biết là em sợ chó, còn đối với em như vậy.” Triêu Huy xấu hổ ảo não đẩy .

      Chu Vệ nhân tiện nằm luôn ở giường, hai tay gối lên sau đầu, đắc ý : “Chỉ là đả xà đả thất thốn [2] thôi. Rất ràng nếu lấy lòng em chẳng phải em cảnh giác, nghi ngờ sao? Vả lại, bây giờ em còn sợ chó nữa ?”

      Đúng là sợ … Triêu Huy yên lặng nghĩ, nằm xuống bên cạnh : “Cám ơn …”

      chưa từng có suy nghĩ sâu xa về mọi chuyện mà Chu Vệ làm cho , cẩn thận suy nghĩ lại lượt, nhận ra rất nhiều khía cạnh trước kia chưa từng phát .

      Chu Vệ nghiêng người, kề sát , ngón tay nhàng lau những giọt nước mắt mặt , dịu dàng : “Em khóc rất đau lòng.”

      “Đều là do chọc em chứ em đâu có thích khóc.” oán giận .

      Chu Vệ đem kéo đến bên mình, : “ với em về nhà, cầu xin gia gia bà ngoại, để cho bọn họ đem em gả cho , cho nên chúng ta cần giận dỗi nữa, được ?”

      “Vâng…” Triêu Huy thiếu chút nữa lại khóc, gắt gao ôm lấy . là nghiêm túc nghĩ tới mỗi bước của bọn họ về sau, mà lại cái gì cũng mà làm, chỉ biết tức giận với

      “Tiểu ngu ngốc.” dỗ , ở bên tai nhàng .

      Tiểu ngu ngốc chính là tiểu ngu ngốc, vĩnh viễn hiểu được mình là bảo bối, có thể có được , là vô cùng may mắn.

      Phòng ngoài.

      Chu mẹ tuần tra lượt phòng khách, phòng bếp, thư phòng… Thiếu chút nữa phá hỏng khí!

      Bà nghiêm cái mặt đen xì chỉ vào quần áo ngoài ban công, chỉ chỉ chỉ, run run hỏi: “Đây là cái gì?”

      Phương Di nhìn thoáng qua, khó hiểu: “Quần áo ạ.”

      Bà đương nhiên biết đây là quần áo! Liếc mắt cái là nhìn ra! Vấn đề là, cái thằng thanh niên độc thân ban công làm sao có thể có nhiều quần áo của con đến vậy, bà ngốc đến mức cho rằng mình con trai mình có sở thích khác thường.

      Vừa rồi nhìn đến tủ giày bên trong có mấy đôi giày của con , bà có thể cho rằng bạn đến nhà chơi, có mấy đôi giày con cũng gì đáng trách. Nhìn đến trong thư phòng có rất nhiều sách vở cùng tạp chí chữ viết văn phong phải của con nhà mình, bà cũng có thể cho rằng là bạn đến nhà học tập, hoặc là em họ ra khỏi phòng bỏ quên lại. Nhưng là… quần áo này… Thoạt nhìn phải đồ của Phương Di hay mặc, số lượng còn phải bộ nữa…

      họ con đem người ta ăn mất rồi sao?” Chu mẹ nghiến răng nghiến lợi hỏi. Được lắm, nếu phải hôm nay cẩn thận bị hai lão già bọn ta phát , biết nó còn gạt bọn ta như gạt con nít đến bao giờ? Cái thằng bất hiếu này!

      Phương Di ngờ được dì cả nhà mình luôn cẩn trọng lại có thể ra lời kích thích như vậy, bất giác ngẩn ngơ: “ có ạ?”

      họ thoạt nhìn phải là người nhanh nhẹn như vậy, mà sư tỷ có vẻ cũng phải là người tùy tiện như thế… Nhưng mà, nhớ tới có ngày tìm sư tỷ hỗ trợ đánh quái khi gõ cửa phòng ngủ, sư tỷ nửa ngày mới ra, mặt đỏ hồng, môi sưng đỏ, quần áo có chút rối loạn, mà họ dường như cũng rất thỏa mãn… bỗng nhiên dám khẳng định như vậy…

      Chu mẹ vẻ mặt bỗng nhiên trở nên bi thương: “Con nhà người ta mới mấy tuổi đầu, nó làm sao lại có thể xuống tay độc ác rồi chứ?”

      Phương Di ngẩn ngơ, ra tay độc ác… Dì cả, dì chẳng có tình thương của người mẹ gì cả? Sao lại trách móc con mình như vậy.

      Chu ba cũng ngẩn ngơ, ra tay độc ác… Bà xã, năm đó em theo , lúc ấy em cũng lớn hơn là mấy mà…

      Chú thích



      * * *





      [1] Câu này nguyên gốc là (丑媳妇总得见公婆) theo như Baidu câu này có ý là có thể giấu được việc gì, nhất định là có ngày cũng bị lộ ra tương đương với câu cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra. Câu thành ngữ cận đại này bắt nguồn từ Thanh – Lý Bảo Gia trong《quan tràng hình ký》

      [2] đả xà đả thất thốn: đánh rắn đánh vào đốt thứ bảy, thất thốn tức là phần cổ dưới đầu bảy tấc, là chỗ trí mạng của rắn. Đánh vào đó ắt giết được rắn.. Câu này ngụ ý là đánh vào chỗ hiểm.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42: Hóa Ra Em Cũng Kích Động




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Làm lành xong vợ chồng son nhanh chóng khôi phục nhiệt tình trước kia, khiến cho mọi người nhìn thấy lại nảy ra cái ý xấu xa là kỳ tách ra cũng có gì là tốt, bởi vì nhìn cái đôi tình nhân ngọt ngào ấm áp kia là rất rất chướng mắt…

      Triêu Huy đem chuyện Hoàng Ngọc Bồi quấy rầy với Chu Vệ: “ thấy có kỳ quái ? Nhị ca với em cần để ý tới ông ta, còn bảo em đổi số điên thoại nữa.”

      Chu Vệ bỗng nhiên nhớ tới chút tin tức có liên quan tới công ty của Hoàng Ngọc Bồi, : “Nghe công ty bọn họ gần đây mở rộng dự án, cần rất nhiều nhân tài IT.”

      Triêu Huy im lặng…

      “Ý của là ông ta muốn lôi kéo nhân tài, tiếc vận dụng nhân lực vật lực tài lực cùng tinh lực khiến cho em tin tưởng người cha như ông ta cũng có tấm lòng của người cha?” Cũng quá là khoa trương … Cho dù tới giúp ông ta, phí mà thu cũng có cái giá thân tình.

      “Em chỉ là ván cầu thôi, mục tiêu của ông ta đại khái là QM.” QM ở thành phố B tương đối nổi danh, rất nhiều công ty lớn đều muốn mời chào ấy, đáng tiếc ta rất có cá tính, khiến cho N người đều như giẫm phải đinh…

      Thành công về sau, có phải màn “Qua cầu rút ván” hay , cái gì mà —— ngại quá, ta nên quấy rầy cuộc sống của con và mẹ con? Triêu Huy đồng ý với Chu Vệ, đem toàn bộ nội dung chuyện điện thoại của Hoàng Ngọc Bồi chuyển sang di động Chu Vệ, chuyển cho chuyên gia xử lý.

      Chu Vệ hỏi số điện thoại của Lý Mộ Thần, Triêu Huy hỏi muốn làm gì, phải với nhị ca luôn thể chuyện với nhau sao?

      “Hắc, dù sao cũng phải lấy lòng vợ đúng hay ?” Chu Vệ nhìn nháy mắt mấy cái, “Ba mẹ muốn hẹn gặp ấy.”

      Thông gia gặp mặt…?

      Triêu Huy cảm giác mặt mình lập tức trở nên nóng quá nóng quá.

      Chuyện gặp mặt cứ giao cho Chu Vệ làm, Triêu Huy suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục làm sinh viên bình thường.

      Từ sau trận đấu ACM, số ngày rảnh rỗi của cũng có nhiều. QM biết dùng phương pháp gì kéo cái hạng mục từ bên ngoài về cho bọn họ làm, mỹ danh viết là tôi luyện kỹ thuật, thực chất là đem bọn họ ra làm lao động chất lượng cao với giá rẻ mạt. may mọi người rất có hứng thú, cũng thèm để ý thù lao linh tinh, làm việc rất vui vẻ.

      chiến đấu hăng hái, điện thoại vang lên, là Lý Mộ Thần gọi tới.

      “Em và tên tiểu tử kia sao lại thế này?” Lý Mộ Thần thẳng vào vấn đề ép hỏi.

      “Sao lại thế này là thế nào?” Triêu Huy hỏi lại.

      “Cậu ta lại còn muốn tới cầu hôn! Cậu ta ăn gan hùm mật gấu sao? Tùy tùy tiện liền muốn cưới con nhà chúng ta, đừng có mơ.” Lý Mộ Thần khá gay gắt .

      Please, làm ơn em cũng phải là con của , Triêu Huy nghĩ, hỏi lại: “ câu gì đả kích vậy?”

      để cậu ta chuẩn bị mười năm hẵng đến cầu hôn.”

      Triêu Huy buồn bực, : “Khi đó em thành lỡ rồi.”

      “Hừ, hai ngươi ra là tâm linh tương thông.” Lý Mộ Thần mất hứng , lập tức lại đắc ý: “Cho dù là lỡ , cũng phải dễ dàng có thể lấy được.”

      “Rốt cục cái gì vậy?” Triêu Huy có loại dự cảm đặc biệt hay.

      Cảnh tượng Lý Mộ Thần dương dương tự đắc lại tái phen, cuối cùng : “Còn sao nữa, vị luật sư rất có tiền đồ kia, đối mặt với uy hiếp cường đại của còn phải cũng xẹp lép hay sao?”

      “Nhị ca” Triêu Huy nhàng .

      “Cái gì?”

      “Mười vạn tệ mượn trước kia lập tức đem trả em, mười hai giờ đêm hôm nay trả hết nợ, liền tính lãi từng ngày.” Triêu Huy bình tĩnh hết.

      “Hôm nay? Quá gấp … Này!”

      Cúp điện thoại, Triêu Huy liền gọi cho Chu Vệ, nhấc máy. lập tức thu dọn các thứ, tiếng với QM, chạy thẳng đến công ty Chu Vệ.

      cho tới bây giờ cũng chưa từng tới nơi làm việc, phải đặc biệt giỏi giao tiếp với người khác, cũng chưa từng miễn cưỡng . Nhưng hôm nay trong lòng khát vọng muốn lập tức xuất ở nơi nào đó lại vô cùng mãnh liệt, nhị ca là quá đáng, dám cư nhiên đem chuyện lớn như vậy ra đùa… Nếu ấy tin là , , … Nhất định khiến cho Lý Mộ Thần nếm thử mùi vị bị người khác đùa bỡn, tuyệt đối là như vậy.

      Bắt chiếc xe taxi, vất vả lắm mới đến văn phòng luật sư nơi làm việc. thẳng lên tầng 33, hỏi nhân viên quầy lễ tân: “Xin hỏi Chu Vệ ở đâu ạ?”

      Nhân viên lễ tân thoáng đánh giá phen, rất khách khí : “ là ngại quá, Chu luật sư bây giờ bận họp, tìm ấy có chuyện gì sao?”

      cũng đoán đại khái là họp, bởi vì lúc nào họp điện thoại di động cũng để chế độ yên lặng.

      “Vậy cuộc họp bao giờ kết thúc?” ảo não hỏi, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thực ngốc, biết rảnh lại còn muốn chạy tới đây, sao lại vội vàng như thế, dù sao đêm nay cũng phải về nhà, chỉ việc ở nhà chờ là được mà? Tại sao lại phải gấp đến nỗi như kẻ ngốc nghếch thế này?

      “Bởi vì đây là cuộc họp rất quan trọng, cho nên chúng tôi cũng là khi nào mới chấm dứt, có thể kéo dài tới tối. Nếu chờ thời gian khác lại đến?” Trước quầy nàng lễ tân lễ phép đề nghị, “Chu luật sư luôn luôn bận rộn, cũng phải vụ án nào cũng có thể tiếp, có thể suy nghĩ lại chút chúng tôi vẫn còn nhiều luật sư khác xuất sắc như ấy.”

      Triêu Huy có chút khó xử: “Tìm những người khác cũng vô dụng thôi… Quên , tôi ngồi ở đây chờ ấy vậy.” Lần sau cũng có dũng khí cùng xúc động như vậy, chuyện hiểu lầm vẫn là nên sớm giải quyết cho tốt.

      “Xin cứ tự nhiên.” Nhân viên lễ tân ngữ khí thoáng có chút lạnh nhạt, nhưng mà trong đầu Triêu Huy chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết hiểu lầm nên cũng buồn để ý đến, im lặng ngồi ở bàn tiếp khách.

      Đợi rất lâu, cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Triêu Huy nôn nóng vội vàng, ngược lại nhân viên lễ tân nhìn qua ánh mắt càng ngày càng sắc bén. Chẳng lẽ mình gây phiền toái gì cho ấy? Triêu Huy rất hối lỗi nhìn về nhân viên lễ tân, đối phương lại thèm để ý đến. Tòa nhà luật sư cao cấp, nhân viên lễ tân cũng cao cấp a…

      lát sau, tới, khuôn mặt thoạt nhìn trẻ trung mà ăn mặc lại rất già dặn. ấy đầu tiên là nhìn lướt qua Triêu Huy, sau đó lập tức tới trước quầy, : “Tôi tìm luật sư Chu.”

      “Xin hỏi là vị luật sư Chu nào?” Nhân viên lễ tân kinh sợ hỏi, phỏng chừng là bị người mới tới áp đảo khí thế.

      Vị khách nọ liếc mắt cái, hỏi: “Nơi này của các còn có vị Chu luật sư thứ hai sao?”

      Nhân viên lễ tân cả kinh, : “Xin chờ lát.” Lập tức ấn điện thoại nội bộ, mấy câu, sau đó cung kính lễ độ : “Chu luật sư lập tức ra bây giờ, xin chờ lát.” [Sa: Lật bàn, thế này là thế nào hả, đến sau mà được gặp trước à, ngồi từ này tới giờ công cốc à, bà này muốn ăn đập hả >.<]

      xem cuộc vui Triêu Huy lập tức ngây người… Vì sao đãi ngộ lại khác xa nhau đến vậy? Nhân phẩm cao hơn? Hay chẳng nhẽ khinh bỉ ăn mặc tùy tiện sao…

      Chu Vệ quả nhiên rất nhanh xuất , khách khí với người mới tới: “Vương tiểu thư, vụ án của chúng ta hẹn là ngày mai gặp mặt rồi mà?”

      “Tôi đột nhiên nhớ tới có vài vấn đề rất quan trọng, liền trực tiếp tới đây tìm . Quấy rầy rồi?” Vương tiểu thư cười hỏi.

      “Đâu có, chúng ta vào trong chuyện .” Chu Vệ mang Vương tiểu thư vào bên trong, chú ý tới tình huống bên ngoài.

      Từ lúc vừa ra tới đây, Triêu Huy liền đoán rằng bao lâu phát ra ở chỗ này, bởi vì nhớ từng qua, ở giữa biển người mênh mông tuyệt đối có thể chỉ cần liếc mắt cái là tìm được . Kết quả từ đầu tới giờ đều có chú ý tới , khiến cho nghĩ đến câu rất kinh điển ở mạng —— Đàn ông mà đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây… cái gì lúc hai người thương hướng về nhau linh cảm được đối phương? Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông nghe chút có thể, nhưng mà được để ở trong lòng… [Sa: Chuẩn lun!!Hu hu em dỗi rồi, về chị Huy, ứ thèm đợi nữa]

      Trước khi vào liền gọi : “Chu Vệ!”

      Chu Vệ có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn đến người nào đó có chút ủy khuất trừng mắt nhìn mình, càng thêm kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

      “…” Triêu Huy biết nên ở trước mặt mọi người giải thích nguyên nhân mình tới tìm như thế nào.

      “Đến bao lâu rồi?” Chu Vệ tới, vuốt ve mái tóc .

      “Khoảng 1 tiếng rưỡi rồi.” kéo kéo tay áo , : “Em đến giải thích hiểu lầm, nhị ca ấy là…”

      “Chúng ta vào rồi sau.” Chu Vệ kéo tay , vào trong, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn lướt qua nhân viên lễ tân.

      Lễ tân lập tức cứng đờ…

      “Em tới đây vì giải thích hiểu lầm?” Chu Vệ hỏi, khóe miệng dường như rất vui vẻ nhếch lên.

      “Nếu là hiểu lầm, tự nhiên được gạt bỏ.” Triêu Huy khó hiểu vì sao chàng này lại có vẻ như tâm tình rất tốt, người bình thường nghe được lời như thế này đều tức giận rồi chứ?

      chỉ là rất cao hứng, hóa ra em cũng kích động.” Chu Vệ cười .

      Triêu Huy hết chỗ rồi… cái gì “cũng kích động”? cho rằng điểm cảm xúc cao nhất chỉ tương đương với mức bình thường của mọi người? cũng phải là người châu Nam cực, tất nhiên cũng bị kích động… Còn nữa, kích động, tâm tình vui vẻ cái nỗi gì nhỉ?

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43: Tiểu Huy Chặn Đường Tình Địch




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Lâm Thích được cử ra xem Chu Vệ vì sao lâu như vậy còn chưa quay về, lại vừa hay bị Chu Vệ coi là tráng đinh đem trưng dụng.

      “Để ý tới ấy giúp mình.” Sau khi đem Triêu Huy gửi gắm cho Lâm Thích, Chu Vệ liền dẫn Vương tiểu thư vào phòng làm việc.

      “Em à?” Vương tiểu thư thử hỏi, “Bộ dáng thực đáng .”

      “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Chu Vệ cười cười, trả lời vấn đề của , cho rằng cần thiết phải cùng những người liên quan bàn bạc chuyện riêng của mình, hơn nữa đối phương lại là khách hàng có dụng tâm kín đáo.

      Mà bên này, Lâm Thích trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa đóng lại, ngây ngốc nhìn về phía Triêu Huy vẻ mặt ăn năn hối lỗi, sau lúc lâu mới : “ là đồng nghiệp của Chu Vệ, tên là Lâm Thích, em…”

      “Em là Trần Triêu Huy.” Triêu Huy chủ động tên mình.

      “Trần, Triêu, Huy?” Lâm Thích trừng lớn hai mắt, cực kỳ kích động.

      “Ách…” Triêu Huy biết nên dùng cái biểu cảm gì, vì sao ấy nghe tên mình lại giống như nghe được nước nào đó sáng tạo lịch sử nhân loại?

      “Em chính là Triêu Huy? Bạn của Chu Vệ?” Lâm Thích càng thêm kích động lặp lại, “Ha ha, rốt cục cũng được thấy em, ngưỡng mộ lâu ~~~~~ hóa ra chính là em à ~~~~~~ ha ha ha ha ~~~~” ngờ đây chính là tiểu sư muội có thể khiến cho tên Chu Vệ quái thú phải toàn tâm toàn ý phục tùng công trong truyền thuyết, vậy còn quá… Bình tĩnh…

      Triêu Huy 囧… chưa bao giờ biết tên mình lại có năng lực thần bí có thể làm cho người thoạt nhìn nhã nhặn như thế bị chấn động hoàn toàn.

      Ngược lại, lão Trương chỉ kinh ngạc chút liền trở lại vẻ rất bình thường.

      “Tiểu sư muội, em tới đây để giám sát sao?” Lão Trương rất vô lại , “Yên tâm , người đàn ông của em rất tuân thủ bổn phận, trong lòng cũng chỉ có mình em thôi, đối với người con khác căn bản nhìn cũng thèm liếc mắt lấy cái.”

      Người đàn ông của em… Triêu Huy khóe mắt giật giật, : “Em rất tin tưởng ấy.”

      Vốn định đánh chiêu bài an ủi, lão Trương nhìn thấy bình tĩnh như thế, ngược lại lại nổi lên ý xấu: “Rất tin tưởng cũng vô dụng thôi, cho dù Chu Vệ có là thánh nhân cũng vẫn là thằng đàn ông, căn bản cũng thể cự tuyệt ôn hương nhuyễn ngọc[1] được đưa lên tận miệng.”

      Lâm Thích cũng như những người khác: “…”

      Lão Trương, là tam lục bà (thành ngữ chỉ kẻ lừa đảo)…

      Ôn hương nhuyễn ngọc… Triêu Huy lại càng gì, chỉ là học ban tự nhiên, hiểu đến nơi đến chốn ý nghĩa sâu xa của câu thành ngữ chỉ dùng để hình dung xinh đẹp… lúc này là ám chỉ , đem tường đập , miễn cho Chu Vệ khỏi leo tường?

      Công việc bàn bạc xong, Chu Vệ đưa Vương tiểu thư ra: “Vấn đề cụ thể, ngày mai chúng ta bàn bạc lại lần cuối cùng.”

      “Đều theo ý .” Vương tiểu thư cười oanh oanh yến yến, chăm chú nhìn Chu Vệ.

      Chu Vệ lại cùng vài câu, sau đó nhìn về phía Triêu Huy, mỉm cười.

      Vương tiểu thư ánh mắt sâu kín cũng nhìn theo tầm mắt của .

      Trong khoảnh khắc, Triêu Huy nghe được thanh nảy mầm trong cơ thể mình. Trải qua hai mươi mốt năm, chưa bao giờ có loại cảm giác này, chỉ cần liếc mắt cái liền đem cái người xa lạ xem là kẻ địch. Có chút dồn dập, có chút bối rối, còn phần nổi trội hơn là động lực thôi thúc phải bảo vệ tất cả những gì thuộc về mình, yên lặng nhìn người con cũng chăm chú nhìn mình, lập tức hạ mi mắt, ở trong lòng bèn đưa ra quyết định.

      “Bàn chuyện xong rồi à?” giương mắt, hỏi Chu Vệ.

      Chu Vệ chưa kịp gì, vị Vương tiểu thư kia nhanh chân hơn, hỏi: “Lão Trương, đây là luật sư mới của công ty sao? Hình như còn rất trẻ.” biết năng lực có ra gì ? ám chỉ.

      ấy là…” Lão Trương nhức đầu, còn chút khí phách như khi truê đùa Chiêu Huy lúc nảy.

      “Tôi phải tới đây để làm việc.” Triêu Huy chủ động giải thích, cũng nhìn Chu Vệ , “Tôi là bạn của Chu Vệ, tới đây tìm ấy.”

      Hai người nhìn nhau cười.

      Đột nhiên, tiếng hít khí rất lớn từ phía Vương tiểu thư phát ra, che miệng, có chút giật mình: “Bạn ? thể nhìn ra mà…”

      Tĩnh Tĩnh từng qua, con hít khí là môn nghệ thuật cao thâm, tiếng động quá đạt được mục đích, tiếng động quá lớn lại làm ra vẻ quá mức. Triêu Huy nghe hiểu, tại phải cám ơn Vương tiểu thư kia giúp , rốt cục cũng lý giải được cái tinh túy của loại nghệ thuật này —— tiếng vừa rồi kia là làm quá.

      lúc mọi người biết nên đáp lời Vương tiểu thư như thế nào, Triêu Huy lại hỏi: “Vương tiểu thư, cảm thấy Chu Vệ thế nào?”

      Vương tiểu thư sửng sốt chút, sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Vệ, : “Năng lực công tác rất tốt, làm việc rất có hiệu quả, là người rất đáng tin cậy.”

      “Vậy thích ấy sao?” Triêu Huy thốt ra câu khiến người khác phải kinh ngạc.

      Lời vừa ra, mọi thanh đều im bặt.

      OTZ! Lão Trương cùng Lâm Thích sợ hãi than, chiêu này thực là giáng thẳng vào điểm yếu của địch… Rất mạnh mẽ…

      Tự nhiên bị người ta trực tiếp hỏi như vậy, hơn nữa lại là trước mặt nam nhân vật chính… Thừa nhận, bị tình nghi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mà phủ nhận, chẳng phải là rất thuận theo ý của sao? Vương tiểu thư khẽ cắn môi, miễn cưỡng tìm cách cười cái, : “Người xuất sắc như vậy, ai lại thích? Cũng phải là ai cũng được may mắn như đâu.”

      “Tôi cũng phải may mắn như vậy, có rất nhiều người xem trọng chúng tôi, cảm thấy tôi và ấy xứng.” Triêu Huy lại lần nữa nhìn thẳng vào ta mà hỏi, “ cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi sao?”

      Lão Trương cùng Lâm Thích lại lần nữa OTZ… ngờ tiểu sư muội khi xuống tay cũng hề thua kém Chu Vệ chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ kém a…

      Vương tiểu thư kia chấn động, liều mạng chống đỡ liền bị đánh tan chỉ còn chút phòng hộ yếu ớt, cười càng thêm miễn cưỡng : “Tôi đối với hai vị hiểu biết nhiều cho lắm, dám kết luận bừa bãi.” Chết tiệt… Vừa rồi vì sao lại khơi mào chủ đề này vậy? Hối hận a hối hận.

      được như vậy là quá đúng. Những người đó đối với tôi căn bản là biết gì, dựa vào đâu mà võ đoán tôi xứng với Chu Vệ chứ.” Triêu Huy tiếp tục , “Bị loại người này đố kỵ cuộc sống dễ chịu chút nào.”

      Vương tiểu thư trong lòng giận đến sôi máu: “Lúc trước khi theo đuổi ấy chắc cũng có nghĩ đến tình cảnh đó.”

      Triêu Huy nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ : “Là ấy theo đuổi tôi.”

      Cuối cùng là chiêu hạ nock out…

      Tiễn khách xong, Lâm Thích vẻ mặt hoảng hốt theo lão Trương : “Đúng là chồng nào vợ nấy… Các phải đều ấy điềm đạm, dịu dàng sao?” Hóa ra nữ sinh điềm đạm chặn đường địch tốt nhất là như vậy a… Thụ giáo.

      Lão Trương ủy khuất, lúc trước tôi có là điềm đạm sao?

      theo Chu Vệ đến phòng nghỉ, Triêu Huy rốt cục chịu nổi nụ cười đặc biệt chói mắt mặt , hỏi: “ đắc ý lắm đúng ?”

      , rất vui.” Chu Vệ sửa lại cho đúng.

      “Vui vì em giúp quét phiền toái?”

      “Vui vì em chủ động tiêu diệt tình địch.” Chu Vệ xoa xoa đầu , “Điều này chứng tỏ em rất để ý đến , vi phu rất cao hứng, nương tử à nàng rốt cục cũng giác ngộ rồi.”

      … Giác ngộ…

      “Em vẫn đều rất quan tâm mà.” Triêu Huy lầu bầu .

      Đúng là quan tâm, nhưng có đến mức ra sức thể , Chu Vệ nghĩ thầm.

      “Đúng rồi, em tìm có chuyện gì?”

      Triêu Huy mặt đỏ, lắp bắp : “Chính là chuyện kia… Nhị ca em …”

      em và ta có quan hệ huyết thống, trong nhà kỳ hy vọng hai người trở thành đôi?” Chu Vệ hảo tâm giúp xong.

      phải như vậy! Là nhị ca lung tung, em cho tới bây giờ vẫn nghĩ chuyện đó…” vội vàng biện giải.

      Chu Vệ thở dài: “Em nghĩ như vậy, có nghĩa là người nhà em nghĩ như vậy.”

      “Như vậy chẳng phải rất kỳ quái sao, ràng là ca ca…” cực kỳ ủy khuất.

      “Ai bảo em chịu nhắc đến với mọi người trong nhà, bọn họ cũng là lo lắng em ngốc ngếch, tìm được bạn trai, mới để lại cho em người dự phòng. Nếu bọn họ nhìn thấy , nhất định băn khoăn…” Chu Vệ còn .

      thế mà vẫn có tâm tình cười?

      Triêu Huy ngẩng đầu, nhìn chăm chú: “ vốn tin, đúng hay ?”

      “Đúng vậy.” Chu Vệ thừa nhận, “ rồi, người nhà vĩnh viễn là người nhà.” Cho dù có huyết thống sao? nhất định bao giờ buông ra, những người khác đừng có hòng mà chạm vào.

      “Vậy em cứ thế gấp gáp chạy tới đây là vì cái gì?” buồn bực.

      Chu Vệ cười, ôm ngang lấy eo , “Đương nhiên là vì chứng tỏ em a…” [Xí ai thèm ]

      bậy, kẻ tiểu nhân gian trá như sao, chỉ là có chút để ý mà thôi.



      * * *





      [1] Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香]: “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng; “Ngọc” [玉], “Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con . Miêu tả người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :