1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai là của ai - Thuần Vu Lưu Lạc (45 chương +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29 : Hôn Lên Trái Tim Ai.




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Thời tiết dần nóng lên, cho dù là miền Nam hay miền Bắc, nhân dân cả nước đều chìm trong khí ngột ngạt, oi bức của mùa hè. Trong trường nữ sinh trẻ trung thi nhau diện váy vóc tranh thủ những cơn gió mát thổi tới. Cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp, sinh viên ra trường mặc trang phục cử nhân chạy khắp sân trường lưu lại những bức ảnh làm kỷ niệm. Triêu Huy nhận lời mời tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Chu Vệ, lại chụp ảnh chung với các bạn cùng phòng của . Cùng đám người nhận ra ai ồn ào cùng nhau, có chút ngây ngốc, cảm thấy, bọn Bách Dịch tâm tình hớn hở cái gì biết — có chị dâu thân mật chụp chung, sau này muốn tìm Chu Vệ làm việc cũng có chút dũng khí.

      Triêu Huy thích mùa hè, nóng tới mức khiến người ta phát cuồng, quạt điện trong phòng học rồi phòng ngủ đều thổi ra luồng gió khô nóng, là khiến cho người ta phải bực mình. Buổi tối ngủ, vừa nằm xuống bao lâu, dưới chiếu liền cảm thấy dinh dính, trở mình liên tục, cũng nhanh chóng cảm thấy nóng nực…… đêm trằn trọc, buồn bực chưa dứt trời sáng, đến khi rời khỏi giường đầy người đều là mồ hôi dinh dính…… là khó chịu. [Sa: Ô ô chúng em cũng chung cảnh ngộ này chị ơi, quạt quạt quạt]

      Cho nên việc chạy tới chỗ Chu Vệ tránh nóng càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, vì ở nhà có điều hòa. Giờ nghỉ trưa là vô cùng hạnh phúc, mình lăn lộn giường, chăn bông đắp lên, gió mát lạnh từ trong điều hòa thổi ra từ từ thấm vào ruột gan — vì thế, Chu Vệ ít lần cười , sao lại có người đắp chăn bông nằm điều hòa như chứ. Chuyện này có cái gì kỳ quái? vẫn luôn như vậy mà, người trong nhà cũng nhắc nhở gì. đến kỳ quái, phải là mới đúng, trước khi ngủ còn uống cà phê, cái gì ngày hôm sau dậy sớm cũng mệt rã rời……

      Chu Vệ nhìn người nào đó quang minh chính đại rất ngang nhiên chiếm lấy bàn đọc sách và dây mạng của , nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, vì chuyện “là mẹ hay là chị” mà vài ngày sau đó cũng tới, còn là bận rộn nhiều việc — bận đến mức sắp phát điên lên rồi. Hôm đó, về nhà lúc giữa trưa, mở cửa ra liền sững sờ. ở đây, có cảm giác như vậy, mở tủ giày ra quả nhiên thấy dép trong nhà của còn ở đó. Để đồ xuống, trước tiên ngó qua phòng bếp, thấy, cũng có ở thư phòng. nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Thọ Thọ cuộn tròn ngủ ở dưới giường, mà ôm chăn bông từ trong tủ trải ra, người chăn yên ổn giường.

      ngủ rất bình yên, giống như ngủ ở giường của mình vậy, cũng kinh ngạc chút nào. Cứ coi như vậy là chuyện đương nhiên. Tim khẽ động, đóng cửa lại, cởi áo khoác, Thọ Thọ mơ hồ nghe được động tĩnh mà tỉnh dậy, rón rén tới bên cạnh người nằm ngủ.

      Cảm giác này có được gọi là hạnh phúc , cũng biết nữa, chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim bình thản, bình thản đến mức có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập thình thịch, cảm thụ được dấu hiệu mình còn tồn tại.

      Triêu Huy vừa ở mạng cùng QM trao đổi thành quả mấy ngày qua, vừa lén dò xét những người bên kia. ấy hôm nay dường như có vẻ rất nhàn nhã, bởi vì cứ ngồi như vậy, chuyện gì cũng còn làm, đơn giản chỉ nhìn .

      Hôm nay có cái gì khác lạ sao? Triêu Huy ở trong lòng liên tiếp đặt ra những câu hỏi. Trải qua việc lần trước, cảm thấy mình có cần phải nghiêm túc cẩn thận xem xét lại cảm xúc trong lòng mình, cho nên lấy cớ bận rộn nhiều việc để đến, kết quả ngờ là bậy bạ lại thành chuyện , quả thực là bề bộn nhiều việc, bận đến mức ngay cả lúc ăn cơm cũng phải quay về phía máy vi tính giải đề…… Đội trưởng đời trước nhất định là cái tên Chu Bái Bì nửa đêm giả tiếng gà gáy để người ở phải dậy làm việc [Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo]…… rốt cục cũng qua được thử thách cuối cùng, được ở lại trong đội, lập tức chạy tới đây lời xin lỗi, lại ở nhà. vốn là chỉ là muốn chơi đùa Thọ Thọ, nhưng điều hòa mát lạnh, giường của lại rất thoải mái, mà cũng rất mệt……… Đến khi tỉnh lại, thấy hàng mi dài của Chu Vệ trước mắt mình khẽ động đậy, ngây ngốc nhìn lâu mới nhớ tới phải đứng lên, vừa lúc cũng tỉnh dậy, hai người nhìn nhau gì……

      Nhìn nhau gì…… tốt, tốt, biết nên cái gì cho phải.

      QM trở lại , nhiệm vụ cuối cùng chỉ còn bộ key phải hoàn thành trong ngày hôm nay.

      “a set of keys.” nhắc lại nguyên lời thoại của qm. ok, chỉ cần đổi lại phép tính……

      “Vừa rồi, em cái gì?” Chu Vệ đột nhiên mở miệng.

      Triêu Huy nhìn:“a set of keys, sao vậy?” như vậy đúng mà, tại sao lại có vẻ mặt mang bộ dáng bí hiểm thế kia?

      Chu Vệ thẳng thắn nhìn , hỏi:“Em khẳng định phát đúng chứ?”

      “Đúng mà.” Triêu Huy lần nữa xác nhận, quả quyết , nhưng khi ánh mắt chạm đến bờ môi nhếch lên càng ngày càng ý cười xấu xa như là thực được gian kế của , dám khẳng định chắc chắn.

      “Em là, a set of kiss?” Chu Vệ lặp lại, chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

      Triêu Huy sững sờ nhìn hai tay đặt ở vai , nhìn nhìn lại khung đối thoại màn hình, do dự gật đầu.

      “Em khẳng định đúng……” gương mặt tuấn tú của Chu Vệ tới gần, trong đôi mắt đẹp là sóng tình nồng nàn như có bao nhiêu cực quang,“Cái này?”

      Dựa sát vào.

      Môi lành lạnh vững vàng kề sát vào môi .

      loại cảm giác tê dại cùng với cảm giác lạnh như băng truyền đến trong đầu Triêu Huy, chỉ thoáng sau lan tràn khắp toàn thân. Trong nháy mắt, như bị đông cứng lại, trong đầu ùa tới loại cảm giác nổ tung mãnh liệt.

      Chu Vệ tay đỡ lưng Triêu Huy, tay nhàng nâng cằm của lên, dùng môi mình miêu tả đường viền của môi , lâu mới rời . Nâng cằm , nhân cơ hội ôm lấy khuôn mặt thanh tú, lưu luyến nỡ buông, cũng thuận thế lướt xuống dưới, đường vuốt ve chiếc cổ nhẵn nhụi của , dừng ở bờ vai mảnh khảnh mịn màng.

      Đôi mắt quả hạnh nhìn thất thần, khuôn mặt bởi vì hít thở thông mà đỏ ửng, thấy như vậy mà tự kiềm chế bản thân.

      “Nếu phát sai, vậy ngữ pháp sai mất rồi, phải dùng số nhiều mới đúng.” vừa , lại ôm vào trong lòng lần nữa, hôn, trao đổi tiếng tim đập cho nhau.

      Hơi thở rối loạn, biết là hay là , Triêu Huy cảm giác mình nên giãy dụa chút, nhưng toàn thân mềm nhũn, có nổi chút sức lực, dường như bị môi làm phép. Số nhiều……kisses…… trước kia từng cách phát dài ngắn có chút lẫn lộn, nghĩ là lại lẫn lộn tới mức này, ngay cả “keys” và “kiss” cũng phân biệt ràng. Lẫn lộn tốt a…… Vì sao muốn hôn …… Tại sao lại thành cái dạng này, có chút lạnh, có chút tê dại, có chút ngọt ngào, có chút hỗn hỗn độn độn, còn có rất nhiều cảm xúc chưa từng trải qua……

      Trong mơ hồ nghe được giọng của Chu Vệ: “Dùng số nhiều chứ?”

      Số nhiều? A set of theo sau là danh từ đếm được ở dạng số nhiều, kiss là danh từ có thể đếm được,…… gật đầu.

      “Bao gồm sau này chứ.” Chu Vệ lại hỏi.

      Bao gồm sau này…… Cái gì? Triêu Huy ngơ ngác nghĩ, thấy sắc mặt Chu Vệ xuân sắc vô biên, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

      , ……” đỏ mặt, chỉ vào , run rẩy.

      Chu Vệ thản nhiên mặc kệ cho chỉ, cười : “ có thể đoán trước được đối tượng nụ hôn đầu của , còn nhớ ?”

      “Em, Em……” Triêu Huy chỉ vào chính mình, run lẩy bẩy.

      Chu Vệ kéo tay xuống nắm ở trong lòng bàn tay mình, :“Vừa mới phát sinh chính là đoán được, mặc dù như thế, cũng nghĩ đối với em cảm giác lại tốt như vậy. Chớ quên em mới vừa , là số nhiều, số nhiều.” cường điệu, hài lòng thấy vẻ mặt ngốc ngếch của Triêu Huy, từ giải thích được, rồi ngạc nhiên, cuối cùng biến thành khiếp sợ.

      Số, số nhiều! Ý của ấy là về sau còn muốn…… Hôn ?

      , quan hệ giữa chúng ta phải như thế.” Triêu Huy giọng nhắc nhở .

      lúc nào như vậy? Chu Vệ phát huy trí nhớ siêu phàm của mình, rốt cục nhớ tới màn nào đó trước đấy lâu, :“, tuy là ba của Thọ Thọ, em là mẹ của Thọ Thọ, hai cách xưng hô này tất nhiên thể đẩy và em thành cái loại quan hệ đó. cho cùng chuyện này với quan hệ của chúng ta là hai chuyện rất khác nhau.”

      …… quên mất, tương lai đương nhiên là luật sư ưu tú, tài hùng biện tất nhiên phi phàm.

      “Tại sao lại hôn em?” Triêu Huy cúi mặt, vô lực hỏi. Hôn , có ý nghĩa là quan hệ của hai người từ đây giống với lúc trước, cùng người này ở chung chỗ, có thể đoán được cuộc sống của mình lệch hướng ra khỏi quỹ đạo bao nhiêu.

      Chu Vệ nắm đôi bàn tay , :“Bởi vì muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      Chân mềm nhũn……

      “Này…… Tại sao lại muốn hôn em?” Nhưng ra chính xác muốn hỏi chính là, tại sao người đó lại là ?

      muốn chỉ riêng là hôn, mà còn muốn nhiều hơn nữa, em có muốn nghe hay ?” Chu Vệ nhướn mày nhìn .

      Ầm! Triêu Huy cảm giác mặt mình nóng chín hết cả rồi……

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30 : Xác Định Quan Hệ.




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Chu Vệ là người đàn ông, Triêu Huy giờ phút này hiểu ràng này hơn bất cứ lúc nào khác.

      cái gì cũng chưa , chẳng qua là chỉ nhìn , nhưng biết đợi đáp lại.

      Có lẽ, từ rất lâu trước kia mơ hồ nhận thấy hai người tất nhiên tới ngày hôm nay, cho nên cũng quá mức giật mình, cũng có mâu thuẫn, nếu như kinh ngạc, cũng là bởi vì thiếu kinh nghiệm mà thôi. Hai người bọn họ, coi như là nước chảy thành sông .

      “Em muốn làm bạn của .” Triêu Huy ra ý nghĩ chân của mình. [Sa: chị muốn làm bạn vậy làm bà xã nhé :))]

      trời sinh chính là người tầm thường, mặc dù kiềm chế đến mức nào chăng nữa cũng khó tránh khỏi rắc rối, nếu là bạn bè bình thường, còn có thể coi đây là lời trêu chọc đùa, nếu là bạn , thể có chút cảm giác tự mình tìm phiền toái.

      Chu Vệ hiểu ý nghĩ trong giờ phút này của , : “Bạn hay gì gì đó cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, chỉ hy vọng em có thể đem trái tim mình giao cho .”

      Giao trái tim giao cho ? Triêu Huy nhìn khuôn mặt rực rỡ như hoa đào.

      “Giao trái tim giao cho , đem nó đặt ở chỗ an toàn nhất, để cho nó chịu chút tổn thương nào.” Chu Vệ bảo đảm, “ cũng đem tấm lòng giao cho em, tùy ý em nắm giữ.”

      Đây có được coi là bày tỏ tình cảm ……

      “Em đồng ý chứ?” Chu Vệ cúi đầu nhìn , hỏi.

      đồng ý sao……

      có thể đồng ý sao!! Triêu Huy tức giận nghĩ.

      thâm tình khẩn thiết và mất vẻ chân thành, lực hút mười phần, khiến cho chân mềm nhũn hoảng hốt, miệng đắng lưỡi khô, dường như muốn ngất. muốn trả lời, nhưng lập tức lại trở mặt.

      “Rất khó trả lời sao?” Chu Vệ hỏi, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười).

      phải.” Bị nét cười của kích thích Triêu Huy lập tức thanh tỉnh trả lời dứt khoát.

      “Câu trả lời của em thế nào?” nhíu hàng mi đợi chờ, rất có khí thế uy hiếp dân nữ của xã hội cũ.

      “Câu trả lời là……” Mới vừa rồi trả lời chỉ do phản xạ có điều kiện, thực ra cũng chưa mình định thế nào……

      “Em thấy em cự tuyệt còn có đường sống sao?” Chu Vệ cao cúi xuống, mắt nhìn , “Nếu như em cự tuyệt, em phải chuẩn bị tâm lý tốt.” [Sa: Luật sư bức cung]

      “Chuẩn bị cái gì?” khiêm tốn thỉnh giáo. việc bại lộ, bị nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt của quần đảo? Luôn luôn phải đề phòng lợi dụng kiến thức chuyên môn thiết kế cạm bẫy để cho rơi vào? Hay là đến mức cá chết lưới rách……

      “Em phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng phải mang theo son dưỡng môi.”

      Son dưỡng môi? Là có ý gì?

      “Nếu như em cự tuyệt, vừa nhìn thấy em là hôn em, hôn đến khi nào em đồng ý mới thôi.” [Sa: OMG Chu Vệ man kinh ai lớp diu, chiu chiu]

      ………………… Tiểu Huy hồn phách bị dọa đến mức bay chuyến xa tít tắp mới nhớ tới thân thể của mình mà quay về…………

      Tiên lễ hậu binh(*), vị luật sư khoác chiếc áo ghi-lê người nhưng bản chất 100% cũng chẳng khác nào kẻ cường bạo, chính là Chu Vệ Chu Vệ a……

      (*)Tiên lễ hậu binh: Ngoại giao trước, quân sau; trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

      Triêu Huy bị dọa sợ đến mức té khỏi ghế, được Chu Vệ kéo lên, lại phen vừa thân mật vừa hôn, hỏi:“Em đồng ý chứ?”

      ……

      Trở lại kí túc nét mặt Triêu Huy vẫn còn hoảng hốt, giống như bảy hồn thiếu mất ba phách.

      Tĩnh Tĩnh xoa xoa mặt Tiểu Huy, tức giận mắng: “Đúng là có nhân tính, quay về phòng vẫn nhớ mãi quên, xem chúng tớ là khí à.”

      cũng vô dụng, nếu cậu ấy chút nhớ mãi quên, chúng mình phải phát rầu đấy.” Đông Yến trấn an Tĩnh Tĩnh .

      Tiểu Khê cảm khái: “Gả con chính là như vậy, gả được giống như kiến bò chảo nóng, gả ra ngoài rồi lại có chút nỡ. Làm “mẹ”, đều là mâu thuẫn như vậy a.”

      Triêu Huy trầm mặc: “Các cậu cái gì vậy?” vì sao nghe lại mơ hồ như thế?

      Tĩnh Tĩnh hướng về phía khuôn mặt nhắn của lại hung hăng sờ nắn: “Chúng tớ , con gả ra ngoài như bát nước hắt , kể từ sau khi cậu bị Chu Vệ lừa gạt, bước chân lúc nào cũng vung vẩy ở ngoài, cả ngày tâm thần bất định, khiến cho chúng tớ thấy cực kỳ khó chịu.”

      Triêu Huy 囧, có chỗ nào tâm thần bất định đâu? Hơn nữa, chân phải là dùng để ra bên ngoài sao?

      “Mặc dù Chu sư huynh rất tuấn, rất thông minh, rất có tiền đồ, làm việc cũng rất kiên định, năng lực cũng rất cường đại, nhân phẩm lại càng phản đối…… Khụ khụ, nhưng mà cậu cũng cần phải ngày đêm nhớ tới ấy như vậy.” Bị Tĩnh Tĩnh nhìn “như hổ rình mồi” lát, Tiểu Khê rốt cục đem ý tứ biểu đạt ràng.

      Triêu Huy suy nghĩ kỹ lát, hỏi: “Các cậu sao lại để ý chuyện của ấy đến vậy?”

      Tĩnh Tĩnh, Tiểu Khê cùng Đông Yến chăm chú nhìn.

      Đông Yến : “Đây là nể mặt cậu có được hay , nếu như phải là bạn trai cậu, chúng tớ chẳng quản.”

      Tiểu Khê gật đầu, cho dù là Chu Vệ, nếu như phải có quan hệ với Tiểu Huy, cho dù đẹp trai bao nhiêu chăng nữa cũng mặc kệ.

      Triêu Huy dùng ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Tĩnh hỏi thăm, nhận được câu trả lời khẳng định, chợt cảm thấy như đưa đám: ra là, bất kể đồng ý hay , Chu Vệ vẫn đạt được mục đích……

      Chưa là bạn bị trêu cợt nhiều lần như vậy, là bạn , biết còn bi thảm tới mức nào…..

      “Làm sao lại có vẻ mặt như trời sập xuống vậy?” Tiểu Khê tò mò hỏi.

      Triêu Huy nét mặt giãn ra, : “ có…… Chu Vệ muốn mời mọi người ăn bữa cơm, hỏi các cậu lúc nào rãnh.”

      Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng Đông Yến đều sửng sốt: Mời khách…… chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao rồi sao? Việc vui a, hắc hắc, phải làm thế nào giết mổ đôi tiểu uyên ương số khổ này đây, hắc hắc.

      Triêu Huy nhìn ba người trước mặt lộ vẻ phù thủy xấu xa cười gian trá, trong lòng biết vì sao lại nổi lên tia bất an.

      Lão Trương gần đây rất buồn bực, phải bởi vì quan tòa “đánh đập”, thực tế gần đây công việc của thể xuôi chèo mát mái hơn được nữa. buồn bực chính là, tiểu tử Chu Vệ kia gần đây luôn bày ra bộ dáng có việc vui, tinh thần thoải mái phấn chấn, đối đãi người khác đặc biệt thân thiết, thay đổi hẳn cái mặt thối ngày xưa, liên tục khiến mấy vị khách nữ trước đây phải thất thần. Hỏi cậu ta, cậu ta lại cười đến thần bí, có bí mật gì ta……

      Hỏi bạn cùng thực tập Cổ Càng.

      Cổ Càng nghĩ nghĩ, nhìn đương ở đằng xa chút, thấp giọng : “Đoán chừng là chị dâu bên kia làm cái gì đó.”

      “Chị dâu?” Lão Trương nhướng mày,“Thu phục?”

      Cổ càng gật đầu: “ mời khách ăn cơm rồi.”

      Tay chân rất mau lẹ, lão Trương thầm, từng gặp qua Triêu Huy, mặt mày mặc dù hơi lãnh đạm chút, nhưng cũng phải là khó gần.

      “Mời khách gì?” Lâm Thích chen vào hỏi.

      “Chu Vệ cùng Trần sư muội xác định quan hệ cách mạng.” Cổ Càng giải thích.

      Lâm Thích “A” tiếng, lại hỏi:“Trần sư muội kia là người như thế nào?”

      “Trong sáng thuần khiết.” Cổ Càng nhớ lại.

      “Điềm tĩnh.” Lão Trương bổ sung.

      Lâm Thích lại “A” tiếng: “ ra Chu Vệ thích loại dịu dàng ít , sớm, phía bên tớ có rất nhiều hàng tích trữ có thể đề cử.”

      Điềm đạm nho nhã? thể nào. Lão Trương nhớ tới có lần Chu Vệ tan sở siêu thị mua đồ, mua đống đồ lớn, thuận tiện đưa cậu ta về nhà, tới lầu dưới, Trần sư muội chờ ở đó, lúc tháo đồ, cái nữ sinh nho mặt đổi sắc từ trong tay của tiếp lấy cái thùng táo rất chi là nặng. ngây dại, mà Chu Vệ cũng tỏ vẻ gì.

      Điềm đạm nho nhã? thể nào. Cổ Càng lại nhớ đến màn biểu dũng của Trần sư muội ở đại hội thể dục thể thao, lặng lẽ đổ mồ hôi hột. Lại nghĩ tới ngày đó mời khách ăn cơm, Trần sư muội ở dưới lầu chờ, tới trước, chỉ muốn trêu đùa chút, liền rón rén tới gần rồi đột nhiên vỗ bả vai của , muốn dọa phen, kết quả —mất mặt quá …… bị Trần sư muội hình như rất vô hại ấy hung hăng nhát ném qua vai…… Sau đó, Chu Vệ mới cảnh cáo bọn họ, nên tùy tiện đối với Trần sư muội thử nghiệm làm số động tác nguy hiểm, hậu quả vĩnh viễn chỉ có bốn chữ — tự làm tự chịu.

      Mà bên này, Chu Vệ vừa nhìn được tin nhắn, cười, khiến nàng phụ tá bên cạnh nhìn đến u mê.

      “Tối nay huấn luyện, muộn, qua.”

      Suy nghĩ lát, nhắn lại: “Cần đưa đồ ăn khuya tới hay ?”

      . Đồ ăn mua ngoài nhà trường tài trợ.”

      thích nhắn tin, thích trực tiếp gọi điện thoại hơn, cho nên tin nhắn đều là lời ít mà ý nhiều.

      cười, ràng là vừa mới bắt đầu đương, sao lại có cảm giác như là đôi vợ chồng già vậy.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 31: Thành Quả Của Em Họ.




      Edit: Tia

      Beta: Phong Vũ

      Quan hệ giữa Triêu Huy và Chu Vệ đặc biệt suông sẻ, tình cảm của đôi vợ chồng son ngày càng ngọt ngào, ai cũng có thể nhìn thấy được qua nụ cười mỗi khi nhận điên thoại của Triêu Huy.

      Tiểu Khê nhìn Triêu Huy như tắm gió xuân, trong lòng thỉnh thoảng có chút cảm thông với Dương Cảnh: Tiểu Huy nhà ra phải là có tình cảm, chỉ là chưa gặp đúng người… Dương Cảnh, nên họ Dương, phải họ Vạn mới đúng, Vạn năm nam phụ.

      Triêu Huy tự nhiên lại nghĩ đến khác nhau giữa hai lần của dĩ nhiên là có gì thay đổi, vẫn như trước ngày ngày chạy bộ, học, làm bài, bây giờ thậm chí còn nhiều việc hơn. Nhưng cảm giác hề giống như lúc trước. Mỗi ngày học bài vẫn tắt điện thoại, nhưng sau khi hết giờ nhớ phải mở điện thoại ra xem có tin nhắn của ; chín giờ rưỡi tối, mặc kệ có bận gì nữa cũng phải thu xếp đến nhà , cho dù thỉnh thoảng có quên, cũng gọi điện thoại nhắc nhở ; như thế mà vô thức ghi nhớ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của , nhãn hiệu cà phê thích, số đo quần áo của … Thậm chí, khi muốn rồi lại thôi, cũng biết định gì. Cảm giác ăn ý này, khi phát ra kiềm chế được nữa, còn có chút vui mừng mơ hồ. Cho nên, hỏi : “Bọn Tiểu Khê chúng ta là đôi trời sinh, chẳng lẽ chúng ta kỳ lạ lắm sao?”

      Chu Vệ cho là vậy. dĩ nhiên tin cái gì mà trời sinh đôi, nếu có trời sinh đôi có chuyện “Thanh quan khó quản việc nhà”(*). Người ngoài chỉ thấy bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, làm sao biết vì tình này mà mất bao nhiêu công sức, dùng hết kế này đến kế khác. Ngoài mặt dịu hiền, nhưng bản chất bên trong khó chịu muốn chết, chẳng những phải giả vờ đáng thương, giả vờ bất đắc dĩ, giả vờ hung dữ để trấn trụ , mỗi ngày còn phải đoán thời gian để gọi điện thoại cho , nhắc nhở , hơn nữa phải dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng những người bên cạnh dâng lên cho , chuyện giúp , truyền tin giúp . Nếu như Dương Cảnh có được phần nửa lòng thành của , cũng cái ôm của mà e lệ ngượng ngùng, non nớt còn hơn cả . [Tiểu Huy: dám xấu em, tối nay cho ra sofa ngủ/Vệ ca: TT.TT đó là mà]

      (*) Thanh quan khó quản việc nhà: Chuyện trong gia đình, người ngoài khó hiểu, cũng khó mà phán xét

      Kinh nghiệm theo đuổi bà xã thậm chí còn có thể viết thành sách để bán, để cho thế nhân kính ngưỡng (kính trọng ngưỡng mộ). Nhưng mà, , nếu thế nhân đều đây là hấp dẫn của “Trời sinh đôi”, vậy cũng ngại để thành “trời sinh đôi” với .

      Năm học mới bắt đầu, Triêu Huy ngồi trong phòng máy tính làm việc, còn phải quan tâm tới rất nhiều việc khác, bận rộn đón học sinh mới, rồi bận rộn mời người mới đến với câu lạc bộ.

      Chu Vệ kéo bé đến câu lạc bộ của , với : “Đây là em họ của , Phương Di, sau này mong em chăm sóc cho nó.”

      Bộ dáng rất biết điều, nhìn họ nhà mình, lại nhìn sư tỷ trước mắt, cười cười : “Xin chào sư tỷ, sau này làm phiền chị.”

      “Ơ, cần khách sáo đâu.” Triêu Huy từ thụ sủng nhược kinh định thần lại. Họ hàng nhà ấy… quả là làm cho người ta ngại mà!!!

      Giới thiệu xong, Chu Vệ đương nhiên phải rời khỏi, để lại hai quen nhau, nhìn nhau biết gì.

      Triêu Huy phải loại người vừa quen là có thể hàn huyên ngay, nhưng thân làm sư tỷ, vẫn phải mở miệng trước: “Phương sư muội, em muốn tham gia câu lạc bộ nào?”

      “Cứ gọi em là Phương Di được rồi.” Vị sư tỷ này, khụ, dù thoạt nhìn quá non nớt, nhưng hình như rất thân thiết với họ nhà mình, chắc chắn chị ấy có chỗ hơn người. nhìn những học sinh cùng sư huynh sư tỷ bên cạnh, trong lòng mờ mịt.

      “Nếu em dạo vòng thử xem, có hứng thú với câu lạc bộ nào với chị, lát nữa chị hỏi giúp em.” Triêu Huy đề nghị.

      Ừm, đề nghị này cũng hay. Phương Di mang theo ánh mắt dò xét của nhân viên điều tra bắt đầu tham quan. vòng, rốt cuộc cầm vài tài liệu tuyên truyền về câu lạc bộ tin học để xem.

      Trần sư tỷ chuyện cùng vị sư tỷ khác, nhìn thấy liền gật đầu chào hỏi. Sư tỷ cao gầy thấy thế, quay mặt sang nhìn .

      Oa oa wow… Mỹ nhân! Tuyệt đối là mỹ nhân! Trong lòng Phương Di nhân lên chuỗi dấu chấm than, vị mỹ nhân này tuyệt đối ngang hàng xứng đôi với họ nha, là kinh ngạc, quá kinh ngạc…

      “Đồng hương à?” Tĩnh Tĩnh nhíu mày nhìn tiểu sư muội chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào mình, hỏi.

      Triêu Huy im lặng: “Em họ của Chu Vệ.”

      Nên cái gì cho phải đây? quen nhìn sắc đẹp của Chu Vệ, thần kinh thẩm mỹ hẳn là phải sớm chết lặng chứ, phải sao? [Tia: Huy tỷ, tỷ nghĩ ai cũng như tỷ, sinh ra trong gia đình cực phẩm sao?]

      “À, ra là người của mình.” Tĩnh Tĩnh ý vị thâm trường nhìn hai người.

      Triêu Huy ngại ngùng đỏ cả mang tai.

      Phương Di rốt cục cũng lấy lại tinh thần, bước đến gần, nhiệt tình chào hỏi cùng Tĩnh Tĩnh: “Sư tỷ xinh đẹp, em là Phương Di, là học sinh mới chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha, vui khi được làm quen với chị.”

      Ha ha, Tĩnh Tĩnh vô cùng sung sướng trả lời: “Chị là Tô Tĩnh, cùng ngành với Tiểu Huy, có gì cứ đến tìm chị chơi.” xong, thản nhiên cùng người bên cạnh.

      Phương Di chóng mặt hỏi: “Sư tỷ, chị học ngành nào vậy ạ?” là có khí chất, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái, hẳn là học văn học… Nên mới có khí chất này.

      “Máy tính.” Triêu Huy trả lời.

      Phương Di 囧… ra, khí chất này là tự nhiên mà có, học thế nào cũng được.

      “Học máy tính, có phải đều chơi game rất giỏi ?” Phương Di tò mò hỏi.

      nhất định là vậy.” Triêu Huy thành trả lời, “Nhưng phần lớn là rất lợi hại, ở phòng kí túc của chị, có người chơi rất giỏi.” Đông Yến của chúng ta chứ ai.

      ạ?” Hai mắt của Phương Di sáng lên. vô cùng vô cùng thích chơi game, cũng vô cùng vô cùng hâm mộ những cao thủ chơi game.

      “Sau này giới thiệu cho em biết.” Triêu Huy cười, tiểu sư muội và họ của ấy đúng là khác nhau trời vực, tâm gì cũng viết lên mặt, nét mặt rất sinh động, rất hài hước.

      “Tiểu Huy Huy ~~~~~” chưa thấy người nghe thấy tiếng, Tiểu Khê từ xa xa chạy đến, cầm xấp giấy tuyên truyền trong tay, “Khát quá, mình muốn uống nước ~~~~”

      “Ực ực” uống xong bình nước, Tiểu Khê rốt cuộc cũng phát được gương mặt lạ hoắc kế bên, hỏi: “ bé đáng này là?”

      “Em họ của Chu Vệ.” Triêu Huy .

      “Người của mình nha.” Tiểu Khê hưng phấn kéo tay của Phương Di, nhiệt liệt hỏi: “Tiểu sư muội, gia nhập vào câu lạc bộ nào chưa? Chưa hả? Vậy có thấy hứng thú với câu lạc bộ nào ? Câu lạc bộ thiên văn? Chả có ý nghĩa! Câu lạc bộ thư pháp? Khô khan quá! Câu lạc bộ vẽ tạo hình? Hơi bị trẻ con. Nhìn thấy em dễ thương như vậy, nhất định có thiên phú đóng kịch, gia nhập câu lạc bộ cosplay của bọn chị ? Đến đây, chúng ta ghi danh nào…”

      Phương Di bị Tiểu Khê kích động kéo , đáng thương nhìn Triêu Huy: “Sư tỷ… Cứu mạng…”

      Thông cảm … Triêu Huy bất đắc dĩ phất tay cái.

      “Vì vậy mà Phương Di gặp hết các bạn cùng phòng của em rồi hả?” Chu Vệ cười. em họ này luôn là bảo bối của nhà , đánh được mắng xong, quen bé có chút yếu ớt, ngờ lại nhanh chóng hòa mình với bạn cùng phòng của như vậy.

      Triêu Huy cũng cười. Phương Di bị buộc gia nhập vào câu lạc bộ cosplay xong, được Tiểu Khê đưa về phòng kí túc, thấy Đông Yến hăng hái chiến đấu trước máy vi tính, mây đen ấm ức gì cũng biến mất hết, lập tức bái sư, hai người cũng rất ăn ý với nhau, trở thành bạn tốt.

      có thể yên tâm giao em họ cho em nhỉ?” Chu Vệ ôm eo của , lôi vào trong lòng mình.

      “Giao cho em làm gì?” Triêu Huy đỏ mặt nhìn . Aizzzz, trước kia căn bản có vẻ mặt vừa vừa hận của thiếu nữ mới lớn này, kể từ khi quen với , vẻ mặt này lại xuất càng lúc càng nhiều.

      “Chẳng phải em là chị dâu họ của nó sao, dĩ nhiên phải chăm sóc nó nhiều chút.” Chu Vệ cười. cũng có thể chăm sóc, nhưng khu sinh hoạt của nghiên cứu sinh và sinh viên chưa tốt nghiệp ở gần nhau, có muốn chăm sóc cũng được nhiều.

      Triêu Huy tức giận, khuỷu tay huých cái: “Ai là chị dâu chứ …”

      Người này, có cơ hội là mặc kệ miệng lưỡi hay hành động, đều muốn chiếm tiện nghi của .

      “Đừng giận.” Chu Vệ nhàng cười tiếng, “ có kế hoạch rồi. Em cứ tiếp xúc với Phương Di trước, sau đó từ từ quen biết với người nhà của , như vậy em cũng bị vất vả.”

      Triêu Huy hoàn toàn đỏ mặt, thậm chí nghĩ đến mức cho quen với người nhà của , là quá… Quá là… Hết chỗ rồi.

      Nhớ tới nét mặt của Phương Di khi biết là bạn của Chu Vệ, hoàn toàn biết nên cười hay nên như thế nào.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 32: Tiêu Diệt Tình Địch Trong Vô Hình.




      Edit: Tia

      Beta: Phong Vũ

      , có thể với mẹ em đừng gọi cho em cả ngày được , em còn là con nhóc nữa đâu.” Phương Di vừa đùa với Thọ Thọ, vừa ấm ức , “Hôm nay ăn cái gì vậy, có kết bạn với ai chưa, thái độ của thầy giáo thế nào, có bị ai ăn hiếp … Phiền chết người!”

      “Dì cũng chỉ quan tâm em thôi mà.” Chu Vệ rất khách quan đánh giá.

      “Đứng chuyện mà thấy đau thắt lưng (*).” Phương Di liếc Chu Vệ cái, “Dì cả quản lí , đương nhiên có thể như vậy.”

      *Đứng chuyện mà thấy đau thắt lưng: Ý biết thực tế mà chỉ mạnh miệng xa vời.

      “ok, xin lỗi xin lỗi.” Đối với những chuyện trong nhà này, Chu Vệ hoàn toàn muốn tham gia vào.

      “Vậy giúp em .” Phương Di giả vờ năn nỉ đáng thương nhìn họ.

      Chu Vệ đột nhiên cười. Biểu năn nỉ của và Thọ Thọ mỗi lần ngang qua tiệm bánh bao quả là giống nhau như đúc… “ nghĩ, vấn đề này em có thể trao đổi cùng sư tỷ của em, ấy cũng là người từng trải.” Chu Vệ vừa , vừa ngoái đầu nhìn người chăm chỉ đọc sách bàn.

      Phương Di nhìn Triêu Huy, liếc thấy khích lệ trong mắt họ, lập tức qua chuyện này với Triêu Huy.

      Triêu Huy suy nghĩ chút, : “ biết kinh nghiệm của chị có thể giúp em . Khi vừa lên năm thứ nhất đại học, trong nhà cũng yên tâm để chị ở bên ngoài mình, mỗi ngày đều ân cần gọi 3 cú điện thoại hỏi thăm, là chị cũng chịu nổi. Nhưng mà bà của chị lớn tuổi rồi, thể thẳng, cho nên chị liền chủ động gọi cho bọn họ, với họ chị làm gì, có cảm tưởng gì, dần dần, bọn họ cũng quen được chị chủ động gọi điện thoại, nếu chị gọi có nghĩa là chị rất bình thường.”

      Phương Di ngẩn ngơ, vậy cũng được sao? Ừm… , đổi bị động sang chủ động, dù trị tận gốc được, nhưng có thể xem là cách tốt. “Cám ơn nha, sư tỷ.” cười cười, lại hỏi, “Em có thể chơi game máy tính của chị ?”

      Khi Đông Yến sư tỷ cho biết, Triêu Huy sư tỷ là chị dâu của mình, lúc ấy như ngây dại. Ban đầu, nghe Tĩnh Tĩnh sư tỷ “người của mình”, còn kỳ vọng Tĩnh Tĩnh sư tỷ cùng họ là đôi kia, ngờ… nhưng mà, sau khi lấy lại tinh thần, thản nhiên chấp nhận này. Dựa theo ba “tiêu chuẩn kén vợ” của họ, Tĩnh Tĩnh sư tỷ hiển nhiên phù hợp, Tiểu Huy sư tỷ có lẽ là người duy nhất phù hợp với chúng. Sau đó, các sư tỷ còn rất nhiều công tích vĩ đại của Tiểu Huy sư tỷ, biết cái gì là tiêu diệt trong vô hình, cứ ngỡ bản thân mình gặp gỡ là cải thìa, ai ngờ có kết quả mới biết mình gặp được đại thần, chỉ có thể oán hận mắt mình lé, nhìn ra được bên trong của người ta. Bây giờ thấy may mắn khi Tĩnh Tĩnh sư tỷ phải là đối tượng của họ, nếu , hai người này mà cãi nhau, phát ra tia lửa điện cũng là tia lửa nổ tung.

      Phương Di quen biểu tượng mở game nằm ở đâu, vừa chạm vào máy tính mới ý thức được, ra sư tỷ chơi game này, biết chị ấy là ai, có nghề nghiệp (trong game) gì, cấp bậc thế nào. Sư tỷ học, dám làm phiền, cho nên dám hỏi. biết họ dùng mạng gì, cảm giác tốc độ nhanh hơn nhiều, chơi cũng khá thoải mái, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, thể lãng phí tài nguyên.

      “Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi à?” Nhìn thấy Triêu Huy từ trong phòng sách ra, Chu Vệ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, kêu ngồi xuống, ôm .

      Triêu Huy đấm vào cổ, lười biếng : “Ừm, hôm nay có nhiều bài tập lắm. Cuối tuần tới em phải đến Đại học B tham gia thi đấu, bây giờ chủ yếu là củng cố kiến thức thôi.”

      “Có lòng tin ?” hỏi, dạo này thấy bận rộn loay hoay như con quay vậy, thời gian nghỉ ngơi cũng có, dưới mắt còn có quầng thâm, làm nhìn thấy rất đau lòng, hận thể kêu rút khỏi đội tuyển. Song, hiểu tính cách của , trừ phi thích, nếu , ai có thể làm dao động quyết định của , cho dù là mỹ nam kế cũng vô dụng.

      Trần Triêu Huy tựa vào trước ngực , theo thói quen dụi dụi, cho đến khi nhịn được, đè lại cái đầu an phận của , mới cười : “Còn chưa thi đấu, chưa trước được điều gì, nhưng em cảm giác nhanh chóng nhàn rỗi thôi.”

      “Đồng đội năm ngoái của em cũng có tham gia huấn luyện, bọn họ như thế nào?”

      “Bọn họ rất tự tin, cũng rất tin tưởng em.” nhắm mắt lại nghỉ ngơi, là thoải mái, nếu cứ như vậy ngủ mất, “Giang Tân thực lực của em hơn hẳn nhiều người trong đội, nhưng mọi người còn chưa tỷ thí với nhau, biết có phải , cũng may có Mã Trác Thành thường xuyên phụ đạo cho em.”

      “Mã Trác Thành?” Bàn tay vuốt ve tóc dừng lại chút, trong đầu xuất gương mặt thà, thỉnh thoảng lại xấu hổ. Khi đón có gặp, nhiều lần còn thấy Mã Trác Thành đứng bên cạnh , chỉ giúp vài thứ.

      “Đúng vậy, ấy tốt lắm, đội trưởng cho đề khó quá, làm hết, ấy cũng giúp em, sau khi học xong cũng thường phụ đạo cho em. Aiz, em sợ kéo họ thụt lùi.”

      Trong lòng Chu Vệ hừ tiếng, sợ? Tiểu nha đầu này sợ rằng là chưa hiểu thực lực của mình, nếu , QM cũng chiếu cố như vậy, càng để cho cùng hai người khác nằm trong nhóm hạt giống họp thành đội. Chỉ sợ, có vài người chả thèm quan tâm đến người bạn trai như , lợi dụng việc công làm việc tư, muốn đào góc tường của nhà , chỉ có ngốc như mới hay biết gì.

      “Bữa nào chúng ta mời cậu ấy đến ăn bữa cơm .” thuận tay đẩy thuyền .

      “Mời cơm? Cũng được, tiện thể mời luôn Giang Tân và đội trưởng cũng hay.” Triêu Huy biết tâm tư của , nhanh chóng đồng ý.

      Thế là,tối hôm đó bọn họ mở bữa tiệc liên hoan trong nhà hàng ở gần trường.

      Phương Di cũng chịu đơn, chạy đến tham gia, kết quả lại hối hận thôi, sớm biết như vậy đừng ham món lợi , muốn nhân cơ hội cho họ trận, ngờ… ra là bữa cơm tiêu diệt tình địch… Please, họ cần cười đến buồn nôn như vậy, làm … Chút khẩu vị cũng có…

      “Mã học đệ, Triêu Huy thường xuyên cậu rất chiếu cố ấy, người làm bạn trai như tôi phải mời cậu chén.” Chu Vệ rót ly đầy, đưa cho Mã Trác Thành.

      Mã Trác Thành thể từ chối, đành ngửa đầu uống cạn.

      Triêu Huy buồn bực, thường xuyên sao? Hình như chỉ có lần thôi mà? Chu Vệ có cần phải xem như chịu ơn thế ? … Quá xem nặng chuyện của , làm cho đỏ mặt tía tai.

      chuyên nghiệp của mọi người, tôi hiểu lắm, cho nên Triêu Huy cũng thường đến với tôi.” Chu Vệ vừa , vừa nhìn Mã Trác Thành: “Thi đấu sắp bắt đầu rồi, nếu có chuyện gì, phiền học đệ cậu chiếu cố nhiều hơn chút, tôi cũng yên tâm hơn.”

      Mã Trác Thành cười khổ, cạn thêm ly, có cách nào, người ta cười chân thành nhiệt tình đến vậy.

      “Mã học đệ cậu cũng biết, Triêu Huy là người sống nội tâm, bị ấm ức chuyện gì cũng chịu với tôi, tôi thấy cậu với ấy tương đối thân thiết, sau này nếu như có chuyện gì, có thể phiền cậu với tôi ?”

      Trong lòng Mã Trác Thành có chút sợ hãi biết rồi, nhưng nét mặt vẫn sảng khoái đáp ứng, cạn thêm ly, sau đó say khướt.

      QM thờ ơ nhìn Chu Vệ ngụm cũng chưa uống, : “Chuốc say lính của tôi, ngày mai làm sao mà huấn luyện đây?”

      vậy càng phải chuyên tâm huấn luyện, đừng cả ngày mơ tưởng đến người nào đó.” Chu Vệ cũng chút khách khí.

      Giang Tân bất đắc dĩ nhìn Mã Trác Thành say gục xuống bàn, mọi người yên lặng, có chút đồng tình. Huynh đệ, phải đây nhắc nhở cậu, ai bảo cậu thích ai thích, lại thích có bạn trai, vậy thôi, bạn trai của người ta lại là Chu Vệ, đau khổ nhất là, chỉ sợ cậu bị tiêu diệt rồi, người ta vẫn còn biết chuyện cậu thầm mến người ta.

      Triêu Huy dĩ nhiên biết, cho nên nghe mà cả đầu mờ mịt, len lén hỏi Phương Di: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cảm giác khí có vẻ tốt lắm.”

      Cuối cùng chị cũng cảm giác được sao? Phương Di im lặng mắt trợn tròn nhìn , bây giờ rốt cuộc cũng hiểu, vì sao các sư tỷ lại đường tình của họ lại khó khăn gập ghềnh đến như vậy, chỉ sợ, nếu là , phải người ngốc nghếch như thế, sớm sang Tây Thiên thỉnh kinh rồi.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 33: Thi Đấu Thắng Lợi.




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      Tiêu diệt tình địch tiềm tàng xong, tâm tình Chu Vệ rất tốt, nhưng lại nghĩ đến sau này có lẽ có người để mắt giúp mình, mưu kế vừa lóe lên, liền trực tiếp tìm tới QM.

      QM là người vô cùng cá tính, đối với hành động mua chuộc của Chu Vệ ràng hoàn toàn chẳng thèm ngó tới: “ ngờ cậu cũng là gã tục nhân như vậy.”

      Chu Vệ cười lạnh: “Bản thân sống nơi thế tục, há có thể tầm thường? biết phần đại lễ này có thể để cho người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp.”

      QM thấy Chu Vệ đưa tới tờ giấy, phỉ nhổ mình mất ba giây, mặt đổi sắc đưa tay tiếp nhận, : “Cậu thắng.”

      Đó là vé vào cửa của hội những người thích máy tính lớn nhất thành phố B, chỉ có cái máy tính ngu ngốc mới có thể cự tuyệt.

      Từ đó, trong học viện máy tính có chàng trai nào dám tiếp tục có ý đồ với Triêu Huy, Chu Vệ cứ thế mà vô tư bình yên tiến quân thần tốc.

      Cuối tuần Chu Vệ về nhà, mẹ già nấu bàn đại tiệc lớn, muốn đền bù tốt cho và Phương Di.

      “Di Di, con phải là thích ăn sườn xào chua ngọt sao? Ăn nhiều chút .” Chu mẹ liều mạng gắp thức ăn cho Phương Di. Đứa này là bảo bối ở trong nhà, nhất định quen ăn thức ăn ở canten trường, khiến cho cả nhà lo lắng mà.

      “Cám ơn dì cả.” Phương Di liếc mắt cái nhìn sang Chu Vệ, kiên trì ăn. Ai…… Mỗi ngày chạy tới chỗ họ ăn chực cơm, quen ăn mấy món thanh đạm sư tỷ làm mà tay nghề cũng rất phong phú, về nhà ăn đồ dì cả nấu, cảm giác có chút hơi ngấy. Nhưng thể với họ, cũng thể với ai trong nhà, thế nên đành làm bộ dáng của đứa trẻ đói bụng, miễn cưỡng cái dạ dày của mình.

      “Tiểu Vệ, buổi chiều ba con muốn con tới nhà chú Lương, con cùng .” Chu mẹ .

      Chu Vệ ngẩng đầu, nhìn ba thấy câu nào, hỏi: “Ba chuyện công việc, con tới để làm gì ạ?”

      thắt chặt tình cảm. Chú Lương con mấy ngày hôm trước vẫn càu nhàu là lâu rồi cũng gặp con, vừa hay Thụ Di cũng ở nhà, nên lại đó chơi .” Chu mẹ vẻ mặt nhiệt tình. [Sa: Chu mẹ có mưu gì vậy, con nghi lắm]

      Chu Vệ vừa định gật đầu, nhưng nhìn đến em ra sức nháy mắt với mình, cho nên : “ được rồi, con và Phương Di còn có việc.”

      Chu mẹ vẻ mặt kỳ quái: “Chuyện gì?” Thằng bé này từ trước tới nay phải là phiền nhất Phương Di quấn quít lấy nó sao?

      “Chính ạ.” Chu Vệ vẻ mặt nghiêm túc .

      Chu mẹ thấy vậy, cũng thêm gì, ngược lại nhìn về phía Phương Di, Phương Di liều mạng vùi đầu ăn cơm, miễn bình luận.

      Ăn cơm trưa xong, hai em liền chui vào trong phòng, biết là giở trò quỷ gì.

      Qua lâu cũng thấy hai đứa có động tĩnh gì, Chu mẹ cảm thấy kỳ quái, liền gõ cửa, cũng thấy trả lời. Đẩy cửa vào, thiếu chút nữa phá hỏng khí, hai chúng nó chuyện chính gì , chơi game có.

      “Ngài đừng tức giận mà, phải là chưa tới giờ sao?” Phương Di nịnh nọt, sau đó thúc giục Chu Vệ : “Sắp trễ rồi, mau tắt máy mau tắt máy.”

      Chu Vệ nhìn đồng hồ máy tính, theo Phương Di tới phòng khách, mở ti vi, chuyển đến kênh truyền hình địa phương.

      Chu mẹ càng thêm buồn bực, té ra chúng nó chính lại là xem ti vi? Quả là ngạc nhiên, Chu Vệ rất ít khi chú ý tới tin tức địa phương, lại rất ít khi xem tới mấy kênh truyền hình địa phương.

      Đợi được lúc, Phương Di hưng phấn mà kêu lên: “, bắt đầu bắt đầu.”

      Cái gì bắt đầu? Chu mẹ tò mò nhìn sang. Hóa ra là bản tin phỏng vấn, hình như là cuộc thi giữa mấy trường đại học gì đó….

      Chu Vệ dường như lại chú ý tới nơi khác, khu vực thi đấu của ACM, khẩn trương chờ đợi.

      Cuộc tranh tài diễn ra được bốn tiếng rưỡi, chỉ còn lại nửa giờ cuối cùng, xem rốt cục đội nào trong thời gian ngắn nhất giải quyết được nhiều lỗi nhất. Camera quét qua tất cả tuyển thủ dự thi, bọn họ tập trung suy nghĩ, cố vắt hết óc, có người thậm chí ngừng bức tóc mình, dữ dội trong im lặng.

      Trận đấu kết thúc, qua hồi lâu, ban tổ chức cầm danh sách đội thắng cuộc ra. Đại học A có ba thành viên trong đội giành được quyền tham gia cuộc tranh tài trong cả nước, ba thành viên trong đội có hai người là sinh viên năm thứ ba đại học. Trong đội “Archers” còn có thành viên nữ tên là Trần Triêu Huy.

      là lợi hại nha.” Phương Di lòng tràn đầy sùng bái. Mặc dù cũng hiểu ACM là cái gì lắm, nhưng chỉ cần xem sinh viên từ các trường đại học cao đẳng của thành phố B tranh tài cao thấp chém giết lẫn nhau đến khi chỉ còn mười đội, cũng biết thi đấu kịch liệt đến cỡ nào. Vậy mà sư tỷ ngơ ngác lại dễ dàng loại được 5 đối thủ ra ngoài, có thể biết được tỷ có bao nhiêu lợi hại……

      Chu Vệ xem ti vi mà có vẻ mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, trong lòng mảnh ấm áp. vượt qua rồi, là có chút hưng phấn, nhưng đồng thời tránh được có chút thở dài xúc động …… Sau này càng bận rộn hơn.

      Đến khâu phỏng vấn, phóng viên phỏng vấn cảm nghĩ của người thắng trận.

      Hỏi QM giờ phút này có cảm tưởng gì, QM thờ ơ thoáng nhìn, :“Đúng như dự đoán, vui mừng chút nào.”

      Ký giả đổ mồ hôi hột…… Lão đại ngài cũng quá tự tin ?

      Lúc hỏi Giang Tân đội trưởng đội “archers”, rất đúng trọng tâm số lời cảm kích, tạm được. Ký giả lại đặc biệt chú ý tới Triêu huy, hỏi:“Xin hỏi là nữ sinh duy nhất trong đội chiến thắng, có cảm tưởng đặc biệt nào ?”

      Triêu Huy theo thói quen hơi nghiêng đầu suy nghĩ chút, cười :“ có ạ.”

      “Làm sao có thể có được? là nữ sinh duy nhất tham dự, vinh hạnh đặc biệt như vậy, thế nào cũng phải có chút thụ sủng nhược kinh chứ?” Ký giả cam lòng khi chủ đề như vậy mà chỉ vì câu mà bị dập tắt.

      Triêu Huy lại suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Vậy đối với chuyện phụ nữ sinh con có ý kiến gì ?”

      Ký giả sửng sốt, :“Đó là chuyện rất tự nhiên, có gì đặc biệt.”

      “Cũng giống như chuyện phụ nữ sinh con, tuyển thủ tham gia thi đấu mà chiến thắng, đều là do bản chất năng lực, có ý nghĩ đặc biệt gì.” Triêu Huy bình tĩnh .

      Ký giả hết chỗ hoàn toàn rồi…… Sinh viên đại học A vì sao lại làm khó người ta đến vậy?

      Phương Di cũng gì…… Nếu như đây là sư tỷ cố ý, có thể gọi đây là cá tính, nhưng mà căn bản có ý thức được như vậy có cái gì đúng, đơn thuần là bản tính trời sinh……Trời sinh mà……

      Đây chính là chỗ rất đặc biệt của , Chu Vệ cười, trời sinh khó trị nha.

      “Các con quen biết sao?” mẹ Chu nhìn hai em chúng nó vui mừng mặt, thử dò xét. bé này, đúng là có chút đặc biệt.

      Chu Vệ nhìn qua, trong mắt có loại đắc ý nên lời, Phương Di nhìn chút, : “Là sư tỷ rất tốt.”

      Quả đúng là sư tủy tốt mà, quản mệt nhọc, nấu đồ ăn rất ngon, chơi game rất khá, lại còn giúp sửa chữa máy vi tính công. Ban đầu còn tưởng rằng là tốc độ internet chỗ họ cao, kích động bèn ôm máy vi tính xách tay của mình tới đó chiếm lấy dây mạng, kết quả……

      họ cười lạnh, hỏi có biết máy tính của sư tỷ được cài đặt hay . dĩ nhiên hiểu, sư tỷ giải thích cho lúc mà nghe cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết là cùng tốc độ internet, máy tính của sư tỷ so với máy nhanh gấp ba…… vẫn ngu ngốc hỏi nhãn hiệu máy tính nào mà lại tốt như vậy. Sư tỷ nghĩ nửa ngày, mới bề ngoài là nhãn hiệu xx, phụ kiện bên trong đều là tự mình chọn, hơn nữa còn cài số phần mềm máy tính chuyên nghiệp…..

      Thạt là may, sau đó sư tỷ lại giúp làm tăng tốc độ truy cập, nếu cảm giác mình bị chết cách đáng. [hỏi: Chết như thế nào?-- ngu mà chết.]

      Chu mẹ mơ hồ cảm thấy có chút giống với lúc trước. Thằng bé Chu Vệ này, lúc nào cũng nghiêm túc, trong lòng tính toán cái gì cũng để cho bà biết, nhưng hôm nay nó hình như có chút cao hứng phải. Nhìn nó cùng Phương Di mắt mày lại, biết cùng con bé kia làm chuyện xấu gì nữa.

      Con trai lớn rồi, mẹ quản được nữa.

      ====

      Xì poi: Chương sau ngọt ngào + lãng mạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :