1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai là của ai - Thuần Vu Lưu Lạc (45 chương +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24: Vào Đội Huấn Luyện.




      Edit: NaNa; Beta: Sakuraky

      Triêu Huy trở về trường mang theo ảnh chụp làm phù dâu của mình, mọi người xem đều bị sắc đẹp gì sánh được làm cho sợ đến ngây người. Dĩ nhiên người đẹp kia cũng phải Triêu Huy, Triêu Huy nhiều nhất cũng chỉ như là đóa hoa bách hợp, hay là đóa phù dung tươi tắn mặt nước, là phù dâu tốt nhất mà thôi. dâu kia mới gọi là đẹp đến thể đẹp hơn, nụ cười cái nhăn mày cũng đều thu hút ánh mắt của người khác, làm người ta thể cảm thán khuôn mặt đẹp của như được thần thánh tạo ra (quá khoa trương).

      “Tiểu Huy, chị họ của cậu cũng nghiệt quá , trình độ sát thương quả là có đối thủ.” Tiểu Khê líu ríu.

      “Nhưng nhìn chú rể kém hơn chút nhỉ.” Cùng là mỹ nữ Tĩnh Tĩnh phải có chút tiếc nuối thay.

      “Chị tớ trọng tài trọng sắc.” Công ty của bác trai chưa tìm được người thích hợp nối nghiệp, Lý Vân Úy vô tâm, mà Lý Tinh Tiệm mặc dù có thể đảm nhận, nhưng thân phận nữ nhi lại có thể khiến cho người ta băn khoăn, mà rể xuất vừa vặn bù đắp điểm này, cho nên đại mỹ nữ mới cất công theo đuổi người diện mạo bình thường như vậy. Tuy rằng Triêu Huy cảm thấy ý đồ của chị họ khó có thể chấp nhận, nhưng cũng thể thừa nhận bọn họ quả là “trai tài sắc”.

      Chu Vệ cũng nhìn ảnh chụp, nhưng lại để ý đến Lý Tinh Tiệm, người chú ý là phù dâu kia. Người khác , bạn của bình thường. Làm sao có thể bình thường được? Nụ cười trong trẻo như nước, ánh mắt long lanh mặc dù là mặc đồ thể thao, vẫn như trước là dáng vẻ điềm đạm, trong trắng thanh cao, làm sao lại khiến người ta động lòng chứ?

      “Em ở nhà phong cách ăn mặc cũng khác nhau là mấy nhỉ.” Chu Vệ nhìn vài bức ảnh cuộc sống bình thường của , phát đồ của mặc ở nhà nếu thiên về thoải mái, lại là quần áo thể thao, chẳng có chút nữ tính gì cả.

      “Buổi sáng chạy xong em lười quay về phòng ngủ thay quần áo.” Triêu Huy thành trả lời.

      Chu Vệ yên lặng ở trong lòng cảm thán, bởi vì lười thay quần áo, suốt ngày mặc quần áo thể thao tồn tại thế giới này ư? Thích chưng diện là bản tính trời sinh của con , tuy rằng hy vọng gây ra chú ý cho nhiều người khác nhưng ít ra cũng nên có dáng vẻ của con chứ.

      “Vậy thế này, quần áo em để bên , buổi sáng em chạy tới, thay quần áo rồi học.” Chu Vệ nghĩ đến phương án toàn vẹn, như vậy cũng có cớ để găp mặt hằng ngày.

      Triêu Huy cẩn thận suy nghĩ, hỏi: “Vậy ngày hôm sau muốn thay quần áo thể thao phải làm sao?”

      “Buổi tối trở về đổi lại, đồ thay ra cho vào máy giặt giặt sạch. phải em là học kỳ này có vẻ bận rộn, có thời gian lại đây chăm sóc Thọ Thọ sao, như vậy cũng công đôi việc.”

      Triêu Huy nghĩ, cảm thấy phương án này rất tốt, nghĩ nhiều nữa, đương nhiên là phát được ý cười giảo hoạt khuôn mặt Chu Vệ lúc đó.

      Sau đó, Triêu Huy liền đem quần áo của mình chuyển đến tủ quần áo của Chu Vệ, lại sau đó, cửa tây của đại học A, mỗi buổi sáng lúc hơn sáu giờ đều có thể thấy bóng dáng chăm chỉ chạy, lại lại sau đó, mọi người đều phát quần áo của Triêu Huy có chút biến đổi, lại lại lại sau đó, Chu Vệ mỗi đêm lại xuất ở dưới lầu của ký túc xá nữ khoa máy tính che chở bóng hồng về. Hoàn toàn khiến cho mọi người hiểu được việc, đó chính là, đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lời đồn mãi cũng trở thành .

      Vẫn có rất nhiều người khó mà tin được chuyện này là , dù sao ở trong mắt mọi người, Chu Vệ thực người cao quý, mà Triêu Huy lại giống như con kiến nhoi vô danh bình thường, tuy rằng ở dạ tiệc Nguyên Đán đều khiến mọi người kinh ngạc phen, nhưng vẫn còn thua xa đẳng cấp của Chu Vệ, chỉ nghĩ đến hình ảnh hai người đứng chung, liền thấy khó chịu… Cho dù như thế nào, mọi người cũng thể xen vào, vợ chồng son người ta, người an tâm chờ tới ngày tốt nghiệp, người tình trường đắc ý, đường học cũng rộng mở.

      Triêu Huy vẫn như trước là người có thành tích đứng đầu khoa, nhất là thành tích tiếng của nâng cao đến kinh ngạc. chỉ có thế, lại khiến cho mọi người phải rớt mắt kính khi được mời vào tổ thiết kế web ACM của đại học A, phải biết rằng, tổ huấn luyện đó luôn là tinh trong đại học A mới được vào, bình thường phải lên năm thứ ba đại học mới có tư cách, Triêu Huy lại được người ta đích thân mời, hơn nữa lại là nữ sinh duy nhất…

      Hướng dẫn đội là thầy giáo Trương Quân mà Triêu Huy rất quen thuộc, vừa thấy vị thầy giáo này, lại nhớ tới kỳ thi học kỳ. Người này quả như giống như trong truyền thuyết tầm thường tí nào, nội dung cuộc thi chính là trong giờ giải được đoạn lập trình có vấn đề. Mọi người đều căng thẳng, còn với mọi người: “Thời gian còn có 58 giây.” rất có cá tính, cũng may là đề bài kia cũng khó, chỉ cần nửa thời gian là giải được, dĩ nhiên là trong ánh mắt ghen tị của mọi người.

      Huấn luyện đội là đội trưởng QM, trong chốn giang hồ cũng nghe đồn nhiều lắm, có thể tìm được chỉ có N bằng khen thưởng cùng với thành tích trốn học cũng nhiều kém. Mấy ngày quan sát, Triêu Huy cảm thấy ta là người tư duy nhanh nhẹn, quan sát lợi hại, ngôn ngữ sắc bén, cách khác, chính là người nên chọc vào, Triêu Huy suy nghĩ nửa ngày quyết định đưa ta vào danh sách “những nhân vật nên đắc tội”.

      Thời gian huấn luyện cố định, mọi người căn cứ theo bản thân lập thời gian biểu, dựa theo đó mà luyện tập là được. Thời gian Triêu Huy huấn luyện cũng nhiều lắm, cũng cùng những người trong tổ gặp mặt nhiều, tính là quen thuộc. giống đội trưởng và A Hải lúc nào cũng ở đó, bất kể khi nào tới cũng đều gặp được bọn họ. Đối với loại vì cuộc thi mà liều lĩnh bỏ qua những môn chuyên ngành như bọn họ Triêu Huy theo kịp. , có chút sợ đội trưởng, bởi vì đôi mắt diều hâu của ta luôn ý vô tình nhìn chằm chằm , giống như làm sai việc gì vậy.

      “Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Chu Vệ lại như vậy.

      “Hy vọng là thế, nhưng em thấy mất tự nhiên.” Triêu Huy cầm cái chân giò hun khói chơi đùa với Thọ Thọ, thở dài, “Vì sao chỉ có mình em là nữ sinh, cảm thấy ngại mà.”

      Chu Vệ xoa xoa đầu mấy cái, muốn cho , vị đội trưởng kia nghiêm khắc ra là đặt hy vọng rất cao với , nhưng muốn cho biết sợ lại tạo thêm áp lực cho .

      Triêu Huy bất giác cũng quen với hành động thân mật này của , cũng có cự tuyệt. bỗng nhiên nhớ tới chuyện, hỏi: “ có bí mật gì ?”

      “Bí mật?” Chu Vệ khó hiểu hỏi.

      phải lần trước em bí mật của em với sao? Người trong nhà ra cũng biết chuyện đó, em lại cho , phải cũng nên cho em bí mật của sao? Chúng ta là bạn bè, bạn bè phải bình đẳng.” Triêu Huy mở to mắt, ngập tràn chờ mong nhìn về phía Chu Vệ.

      Chu Vệ nhìn nhìn, có điểm sững sờ.

      “Bí mật.” Nàng lại thúc giục, như trước nhìn .

      “Bí mật à.” Chu Vệ suy nghĩ chút, ngồi xổm xuống, bên tai câu.

      “… Em tin.” Triêu Huy mặt ửng hồng nhìn , gần đây mặt luôn đỏ như thế, tất cả là tại .

      tin thôi.” Chu Vệ cười, “ .”

      Bí mật của Chu Vệ rút cục là… . . .

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25: Cái gọi là bí mật.




      Edit: NaNa; Beta: Sakuraky

      thể thế được.

      Triêu Huy đánh chết cũng tin cái gọi là bí mật mà Chu Vệ , suy nghĩ lại cảm thấy là hình như Chu Vệ muốn trêu chọc phải. Nhưng mà… có vẻ giống như , nhưng tại sao vẫn cảm thấy khó tin đến vậy?

      Chuyện này lại thể với ai lại càng khiến cho khó chịu thêm.

      Còn Chu Vệ vô cùng đắc ý.

      Triêu Huy mấy ngày nay đều là bộ dáng băn khoăn suy ngẫm, muốn lại thôi, câu tùy tiện của lại có thể khiến cho canh cánh trong lòng, làm ràng yên. Loại cảm giác được chú ý này, rất thú vị, cho nên tính giải thoát cho sớm, ai bảo gần đây ngay cả thời gian ăn cơm cùng cũng có.

      Chính sách năn nỉ đối với Chu Vệ cũng có hiệu quả, Triêu Huy đành phải tự tìm hiểu chuyện này.

      “Tiểu Khê, cậu cảm thấy nụ hôn đầu tiên của cậu diễn ra như thế nào?” Tiểu Huy chống cằm chờ mong, nhìn bạn học Tiểu Khê tay ôm quyển tiểu thuyết ngôn tình.

      Tiểu Khê dứt ra khỏi thế giới công thụ của hai vị mỹ nam suy nghĩ lát rồi : “Nụ hôn đầu tiên của tớ à? Nó được diễn ra ở nơi lãng mạn, N các chàng tiểu thụ vây quanh, tớ bên thưởng thức nhạc êm ái, bên uống rượu, bên vuốt ve mỹ nam,…”

      “Cậu có thể đồng thời làm được nhiều việc đến vậy sao.” Triêu Huy kinh ngạc.

      “Tớ còn chưa xong,” Tiểu Khê liếc mắt cái, tiếp tục mơ mộng, “Quan trọng là đôi môi no đủ gợi cảm của mỹ nam, hôn cái, chẹp chẹp là quá tuyệt vời”.

      Triêu Huy cũng tưởng tượng: “Tiểu Khê… Nụ hôn đầu tiên của cậu, dành cho bao nhiêu người?”

      Tiểu Khê: “…”

      Tụt hết cả cảm xúc, là mất hứng mà.

      Tiểu Khê hung hãn trừng mắt nhìn ai đó hề có chút tế bào lãng mạn suốt ngày điên cuồng ôm ấp cái máy tính, hỏi: “Vì sao cậu lại hỏi chuyện này?”

      “Nếu có người người đó có thể đoán được nụ hôn đầu tiên của mình là với ai, cậu có tin ?”

      Tiểu Khê thiếu chút nữa ngã xuống giường, chuyện này ngay cả trẻ con cũng lừa nổi, Tiểu Huy sao lại có thể nghiêm túc ra như vậy, là… Rất kì lạ. Có người ? Người kia phải là…

      “Chu Vệ phải ?” Tiểu Khê hỏi.

      Triêu Huy lập tức lắc đầu, nếu là bí mật, cho dù là bạn bè tốt nhất cũng thể ra.

      Tiểu Khê tung hoành trong tiểu thuyết dĩ nhiên kinh nghiệm đầy mình, Triêu Huy cũng thể che giấu , Tiểu Khê hỏi quanh co: “Người kia như thế nào?”

      “Người đó , người đó có thể đoán trước đối tượng của nụ hôn đầu tiên với người ta là ai, hơn nữa nụ hôn đầu tiên của đối phương cũng là người ta, cậu , có phải là gạt người hay ?” Triêu Huy nhớ tới vẻ mặt của Chu Vệ khỏi run lên, rất là nghiệt.

      Tiểu Khê lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: “Tiểu Huy Huy, cậu KISS với Dương Cảnh chưa?”

      “… Chưa.” Triêu Huy đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiểu Khê, vì sao lại hỏi về chuyện của mình.

      “Ah ~~~~” Tiểu Khê ái muội , ánh mắt quét qua người Tiểu Huy, “Tớ nghĩ, cậu nên tin lời người bạn đó .”

      “Cậu làm sao mà biết?” Triêu Huy hỏi.

      “Tớ tất nhiên là biết, người biết mới là kẻ ngu ngốc.” Tiểu Khê quăng ra câu, rồi lại tiếp tục nghiệp đọc tiểu thuyết của mình.

      Ai, Tiểu Huy ngốc nghếch, ám chỉ ràng như vậy mà hiểu, chẳng lẽ chỉ số tình của nàng là số ? Lại nghĩ tới là, nụ hôn đầu tiên của Chu Vệ đại nhân gìn giữ lâu như thế, quả thực so với vạn năm chịu phản công còn khó được a ~~~ Tiểu Huy đúng là tích quá nhiều phúc, thực hâm mộ quá à ~~~~~

      Triêu Huy nhìn Tiểu Khê để ý tới mình, có vẻ ấm ức, chỉ là , giải thích chút cũng được sao. Ngay cả Tiểu Khê cũng , vậy đại khái đó là , nhưng mà, làm sao đoán trước được? hoàn toàn thể tưởng tượng đối phương là ai, như thế nào, tính tình ra sao…

      suy nghĩ mãi, lâu như vậy vẫn chưa nghĩ ra, nhất định chê cười .

      có chê cười em.” Chu Vệ ra sức thanh minh, nhưng Triêu Huy vẫn chịu tin.

      “Nếu như vậy, cho em biết đáp án , làm sao có thể đoán trước được?” Triêu Huy nhàng lắc lắc cánh tay .

      phải là muốn ,” Chu Vệ cười đẩy tay ra, “Mà là ra lập tức mất linh nghiệm.”

      Mất linh nghiệm? Triêu Huy bắt đầu mơ hồ.

      kể chuyện cổ tích hay sao?” hỏi.

      “Phải là niềm tin, càng nghĩ thành công, xác suất thành công càng lớn.” Chu Vệ lại xoa đầu , làm cho tóc của lõa xõa ra, “Chuyện này giống như lời ước trong ngày sinh nhật vậy, để sâu trong tâm trí, sau đó khích lệ bản thân cố gắng thực . Nếu ra để tiểu thiên sứ bướng bỉnh nghe thấy thực được, phải sao?”

      Triêu Huy: …

      Tha thứ cho chút tế bào lãng mạn nào, chút cũng hiểu.

      “Sau này em biết, cần phải sốt ruột.” Chu Vệ , “Mỗi người đều chỉ có bí mật, em thể mỗi bí mật đều theo đuổi đến cùng như vậy, cũng muốn cho em biết sớm đâu.”

      “Vì sao?” cảnh giác nhìn .

      “Bởi vì như vậy cuộc sống mất nhiều thú vị.” Chu Vệ cho nụ cười nghiệt.

      …” Triêu Huy hết chỗ rồi.

      Người này, quả nhiên là trêu chọc mà.

      Bình thường ACM huấn luyện đều trước năm, từ tháng 9-12 tham gia vòng đấu khu vực, sau đó tháng 3-4 năm sau tham gia trận chung kết, cho nên Triêu Huy hiểu tại sao bản thân mình lại được mời vào trong đội.

      Tò mò giết chết con mèo, muốn số phận mình bi thảm như chú mèo kia nên nhất định hỏi. Nhưng mà, hỏi có nghĩa là người khác đào hố chờ nhảy vào…

      Hôm nay thầy hướng dẫn tới, Triêu Huy có việc gì nên tới phòng máy luyện đề thi. Nhìn thấy , QM thoáng bất ngờ mất giây, sau đó lấy ra tờ đề để trước mặt .

      Triêu Huy cũng ngờ tới, bởi vì đội trưởng bình thường chủ động hướng dẫn, mà là chờ bắt đầu làm bài rồi hung hăng nhìn chằm chằm cách quỷ dị, thỉnh thoảng còn phát ra hai tiếng cười lạnh trầm, khiến cho cảm giác như có con dao đằng sau lưng, như đứng đống lửa, như ngồi dưới đống than… Nhưng hôm nay, lại đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần khiến cho có chút cảnh giác.

      Trực giác của Triêu Huy luôn luôn chuẩn, lần này cũng đoán trúng… Quả nhiên càng là mỹ nữ tâm địa càng độc ác (bởi vì Tĩnh Tĩnh thường như thế, chị họ cũng vậy), đội trưởng càng hòa nhã đề bài càng có nhiều nghi vấn —— làm gần 3 giờ, lại vòng trở lại bước thứ 3, thử thử lại NNNNN lần rồi…

      “Triêu Huy.” QM ngồi đối diện ngẩng đầu, đột nhiên , “Em có biết đề bài mà em làm là cái gì ?”

      “Cạm bẫy của đội trưởng…” Triêu Huy bất mãn , khiến cho A Hải cười lăn cười bò.

      Ha ha ha, quá chuẩn, đúng là cạm bẫy, lại có người dám ngang nhiên như vậy trước mặt QM…

      “Em vậy cũng được.” QM để ý tới A Hải cười như điên, lại nhìn chằm chằm Triêu Huy như cũ: “Chính xác mà , đó chính là vũ khí bí mật của bọn .”

      Vũ khí bí mật… Bí mật?!

      “Em muốn biết vũ khí bí mật ?” QM dụ dỗ bỏ ra mồi câu.

      Lại là bí mật… Sao nơi nơi đều có bí mật vậy? Triêu Huy theo trực giác lắc đầu, : “Nếu là bí mật, tiếp tục bí mật , em chỉ cần làm đề là được rồi.”

      QM cùng A Hải ngây ngốc, biết gì.

      Này… Kịch bản sao lại thành ra như vậy? Theo kế hoạch, Triêu Huy phải bị vũ khí bí mật bắt làm tù binh, sau đó bắt đầu thay đổi triệt để, từ nay về sau bỏ hết tâm sức để tìm cái gọi là bí mật, con mèo luôn nhảy vào cái bẫy tò mò, phải sao? Đây là chiêu lừa gạt phổ biến của các sư huynh với đàn em mới vào, sao có thể may mắn thoát khỏi?

      Con người chẳng phải luôn tò mò với bí mật của người khác sao???

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26 :Đại Bất Thành, Tiểu Bất Đoạn.(*)




      Edit: Sakuraky

      Beta: Phong Vũ

      (*) Đại chưa thành, việc nên đứt đoạn.

      Trải qua khoảng thời gian huấn luyện, về cơ bản Triêu Huy vượt qua được đợt sát hạch của đội, cùng hai bạn nam sinh đồng cấp lập thành team, tham gia cuộc thi đấu năm nay. Hai nam sinh, người cùng khóa với Chu Vệ, tên là Giang Tân, người khác lớp, tên là Mã Trác Thành. Hai người này Triêu Huy đều quen, tình cảm chiến hữu hi vọng có thể dựa vào những ngày sau mà bồi dưỡng.

      Giang Tân cùng Mã Trác Thành trước kia cùng với sư huynh khác chung đội huấn luyện, có rất nhiều kinh nghiệm thi đấu thực tiễn, cân nhắc việc sư huynh sang năm thể thi đấu được nữa, mới cố ý tìm người để bổ sung, sau đó Trương Quân đề cử Triêu Huy… là, ban đầu ai cũng đều lo lắng, riêng gì tin tưởng kĩ thuật của , còn bởi vì ngừng liên quan đến những chuyện xấu, khiến cho việc luyện tập bị ảnh hưởng, có vẻ như mỗi ngày còn phải lo đối phó với những vấn đề rắc rối kia, còn có tâm trạng nào để đến luyện đề? Nhưng sau khi năng lực bộc lộ ra, mọi người đều còn gì để .

      Team của bọn họ tạm thời là đội dự bị năm nay, cũng là đội hạt giống của trường năm sau, cần cái tên đại diện gây tiếng vang để tới khi vừa truyền ra ngoài có thề hù dọa đám đối thủ. Vì thế, toàn đội còn cố ý tổ chức buổi họp mặt long trọng gọi là đại hội tham thảo, phen rầm rầm rồ rộ như vậy.

      Có người đề nghị gọi là “Bỗng nhiên nổi tiếng”, “Dọa chết người đền mạng”, “Cực kì cao thủ”…

      Triêu Huy: “…” Cho dù là chuyên nghành máy tính cũng cần phải thiếu chiều sâu như vậy chứ?

      Còn có người đề nghị cái gì “Vĩnh viễn thứ nhất”, “Ta đứng thứ hai”, “Đánh ngươi chạy lui 900 dặm”…

      Triêu Huy lại trầm mặc…

      QM nghĩ nghĩ, cũng câu: “Nghịch hành giả”. ( ngược dòng người)

      Ừm… Cảm giác cũng tệ.

      Những người khác cũng đều nêu ra ý kiến của bản thân, Giang Tân nhìn nhìn Triêu Huy chưa câu nào, hỏi: “Này, em có ý tưởng gì , em cũng là trong những thành viên quan trọng nhất của đội mà.”

      Mọi người thảo luận chợt dừng lại, quay đầu nhìn Triêu Huy.

      Triêu Huy nhất thời cảm thấy khó xử, ánh mắt mọi người quá mức nóng bỏng, khiến cho hoài nghi bản thân mình có phải biến thành RMB hay . (RMB: nhân dân tệ :)) )

      vừa định mở miệng, điện thoại bỗng vang lên, trước ánh mắt như thiêu như đốt của mọi người liền nghe điện thoại.

      Là điện thoại của Chu Vệ, : “ Thanh Hải tham gia cuộc hội thảo nghiên cứu, thời gian ba ngày, mọi việc trong nhà đành phiền em vậy.”

      (Sa: Sao như ông xã dặn dò bà xã trước khi công tác thế nhỉ)

      “Khi nào xuất phát?”

      “Chuyến bay đêm nay. Chăm sóc con cho tốt nhé, nó buổi tối hay sợ hãi lắm, em tới đó ở cùng nó .”

      Chó cũng sợ bóng tối ư? Triêu Huy vô lực : “Ý của là bảo em ở lại qua đêm?” chẳng những là bảo mẫu cho cún, nữ đầu bếp, còn kiêm thêm nhân viên quản lý? hẳn là nên làm người khai thác tài nguyên nhân lực mới đúng, ra sức đào bới nhân tài tiềm năng sau đó đem vắt kiệt sức lao động, bản lĩnh là lãng phí quá.

      Qua đêm? Mọi người quang minh chính đại nghe lén lóe ra tia bát quái, chắc là chuyện điện thoại với Chu Vệ, ngờ tiến triển tới mức này rồi cơ à, độc nhất vô nhị a độc nhất vô nhị.

      “Thông minh. Đáp đúng có thưởng, nghĩ xem muốn thứ gì nào, nhân tiện mang về cho?” Chu Vệ hào phóng . Chỉ cần phải thứ gì quá khó tìm hay khó đem về, đều có thể mua cho .

      cái tên.” Triêu Huy trả lời.

      “Tên gì?” Đối với việc thường xuyên những chuyện liên quan tới phạm vi câu chuyện sớm thành thói quen nên chút chần chờ Chu Vệ liền hỏi.

      “Đội của chúng em cần cái tên nghe lợi hại, đặt cho cái .” Triêu Huy lười nghĩ, càng bởi vì cảm thấy dù sao bản thân mình cũng có sở trường về mấy chuyện này, vừa vặn Chu Vệ gọi tới, thôi đành lợi dụng chút vậy.

      Triêu Huy gác điện thoại, bởi vì mấy tên trong đội quá mức ngốc nghếch mà đề xuất cái tên.

      Archer.

      Xạ thủ hoặc là mũi tên sắc bén xuyên phá bầu trời

      … . . .

      Cuối cùng, “Archers” trở thành tên gọi của đội Triêu Huy.

      là ý chí kiên định của xạ thủ cao quý, lại là mũi tên xuyên phá bầu trời đêm mù mịt, ý nghĩa biết bao… Chu Vệ ấy cả ngày chỉ biết nghĩ tên hay sao mà lợi hại đến vậy, ngay lập tức nghĩ được cái tên rồi.

      (Sa: Tên của Thọ Thọ còn bẻ cong thành thẳng nữa là cái tên của đội, muỗi!!!)

      Mà Chu Vệ lúc này, luận văn tốt nghiệp chỉnh sửa tới lần thứ hai, chỉ chờ bảo vệ rồi tốt nghiệp. tự mình liên hệ với thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh, trước tiên ở chỗ thầy hướng dẫn tìm hiểu những mục cần lưu ý, ở văn phòng luật sư về cơ bản lên kế hoạch những mục tiêu cơ bản cần phụ trách.

      Tuy cũng có mấy lần xảy ra khó khăn nhưng đều là những chuyện nhặt đáng kể, chuyện đáng để nhắc đến hình như chỉ có kiện.

      Chuyện thể là như thế này, bạn học Đông Yến của chúng ta là kẻ mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm như lửa đốt, ở trong trò chơi tung hoành thiên hạ kiêu ngạo xưng hùng xưng bá khiến cho tất cả đám nam nhi đều ảm đạm thất sắc với cương cường nữ tử ( mạnh mẽ), nhưng máy móc cũng có lúc thành rỉ sắt, huống chi là người? Bạn Đông Yến là thế vậy mà lại làm ra chuyện khiến cho đời này cũng ngẩng đầu lên được, chuyện mất mặt đến mức muốn quăng đến tận Thái Bình Dương.

      Đông Yến cùng vài người bạn thời trung học tụ tập, trong đó có hai người bạn học là đôi. Người khác có đôi với nhau hay vốn chẳng liên quan gì với Đông Yến, nhưng hay là vị nam sinh kia từng là bạn trai của bạn thân Đông Yến; mà chẳng may lại nhớ tới bạn tốt từng khóc lóc kể lể với mình, hơn nữa đôi tình nhân kia còn coi ai ra gì em em bày ra hình tượng buồn nôn trước mặt. Huyết áp trong cơ thể mạch tăng vọt, ý chí chiến đấu bùng phát đạt giá trị lớn nhất trong lịch sử.

      Bực tức Đông Yến ra vẻ vô tâm thốt ra câu “Này, hai người các ngươi bắt đầu cặp kè từ lúc nào vậy?” Bắt đầu gây chiến.

      Nữ sinh kia vì bảo vệ tình thái độ giống như sói mẹ mực che chở sói con, ta cảm xúc trào dâng phát biểu bài diễn thuyết về tình chân thực gì sánh được, ý đồ muốn để cho mọi người phải ngưỡng mộ tình vĩ đại của ta.

      Đông Yến liếc mắt cái nhìn nam sinh yếu đuối tránh ở sau lưng kia, tàn nhẫn : “Tiểu Tam cũng rất thích đem chuyện tình ra ngoài miệng.”

      … …

      Mọi người ngây ngẩn cả người, vị nữ sinh kia mặt vặn vẹo, vị nam sinh kia tái cả mặt.

      Tranh cãi liền biến thành đại chiến nước miếng.

      “Tôi đoạt đấy sao? Ai khiến rảnh hơi xen vào chuyện của người khác? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn tốt của với đều giống nhau, cả đời cũng tìm thấy người đàn ông tốt, ghen tị nên tiếng chó sủa cũng vang hơn.”

      Đàn ông tốt? Ghen tị? Đông Yến mặt chút thay đổi nhìn nhìn, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Chất lượng mặt hàng tầm thường, chỉ có người có mắt mới coi cậu ta là bảo bối, bạn tốt trước kia bởi vì còn trẻ biết mà lầm đường lạc lối, may mắn tại thoát ra rồi.

      Nếu người ta khiêu khích, ứng chiến có vẻ mình rất tôn trọng kẻ địch phải.

      Sau đó, Đông Yến làm động thái khiến cho thời điểm về sau hồi tưởng lại đều cầu nguyện chính mình chưa làm ra hành động ấy, lấy điện thoại di động ra, ấn xuống dãy số từ khi có được vẫn chưa lần gọi tới.

      “Là Chu Vệ sư huynh phải ạ, em là Đông Yến, có thể tới đây chuyến được ?”

      Kết quả cần nhiều lời.

      Khi dáng vẻ cao ngất của Chu Vệ xuất trước cửa, ánh mắt của mọi người đều trừng lớn; chờ tới khi ngồi xuống bên cạnh Đông Yến, miệng mọi người há ra đủ để nhét vừa quả trứng gà, các vừa hâm mộ lại vừa ghen tị rục rịch. Trời ạ, Thái Cực phẩm a! (cực phẩm vũ trụ)

      Biểu của Chu Vệ đại thần lại khiến cho nội tâm của các nước miếng oa oa oa chảy ròng ròng. thế mà lại vì cái vị trí ngồi của Đông Yến thường xuyên có người lại mà quan tâm đổi chỗ cho , chàng trai này, quả thực là ác ma chất lượng cao chuyên môn dụ hoặc nữ sinh sa đọa. A ~~~ ác ma a, vì sao thế giới chỉ có mình ?

      “Oa, chàng trai của cậu thực khiến cho người ta thèm dãi.” bạn học vụng trộm với Đông Yến.

      Đông Yến dấu nổi vẻ đắc ý hướng nữ sinh bị khí thế áp đảo cười lạnh, : “Chu sư huynh là bạn trai của bạn cùng phòng với tớ, tuy rằng phải là của tớ, nhưng là mỗi ngày nhìn người vĩ đại như vậy, những người khác đều trở nên khó coi. Em đáng thương , về sau nếu tìm được bạn trai làm sao bây giờ? Sư huynh?”

      Nam sinh “Khác” ở đây đều buồn bực, nhất là vị nam sinh nào đó.

      Chu Vệ cười, : “ sao đâu, đến lúc đó có thể giới thiệu người vĩ đại hơn cho em.” Dựa vào câu “Bạn trai của bạn cùng phòng” của , hẳn nên cố gắng giúp đỡ , lấy lòng bạn bè xung quanh, hình như là trong những biện pháp hay trong việc theo đuổi con .

      Chúng nữ hâm mộ, chúng nam xấu hổ, Đông Yến lại có chút thụ sủng nhược kinh, Chu Vệ là người dễ dàng thương lượng như vậy sao?

      Chuyện Đông Yến giữ gìn mặt mũi của mình lâu sau đó cẩn thận bị bại lộ, khiến cho bị mọi người khinh bỉ phen —— mỹ nam kế luôn luôn là thủ đoạn bản thân rất khinh thường, lại dùng cách như vậy để đối phó… Thanh danh đời, chung quy lại bị hủy hoại bởi ý nghĩ bốc đồng lần này.

      Triêu Huy lại có thêm kinh nghiệm, hóa ra Chu Vệ còn có thể lợi dụng như vậy, lại được mở mang.

      Còn Chu Vệ trong kế hoạch《 Tổng tiến công chiếm đóng Triêu Huy 》ghi nhớ tên Đông Yến —— bên phe cánh trong doanh trại quân địch thành công khống chế được tên, giành được thắng lợi mang tính chiến lược.

      Tấn công chiến đấu vẫn còn tiếp tục.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27: Được Làm Mẹ (1)




      Edit: Tia

      Beta: Phong Vũ

      Đầu hè, sen trong hồ đại học A bắt đầu nở rộ. Vẫn như thường lệ sáng sớm ven hồ có rất đông sinh viên, dạo này còn có thêm cả Triêu Huy, ngoài việc chạy bộ lúc tinh mơ, còn có thêm nhiệm vụ mang Thọ Thọ chạy. Chu Vệ cún con 8 tháng thích hợp vận động rồi, mà lại chỉ vận động trong phòng tập thể thao, cho nên chức vụ huấn luyện viên đầy vinh quang này được giao lại cho . Hừ, Thọ Thọ rốt cuộc là con nhà ai? Trần Triêu Huy rất muốn hỏi câu ấy, nhưng mỗi sáng sớm nhìn thấy Thọ Thọ nhướn đôi mắt tội nghiệp ngồi trước cửa, đành đầu hàng.

      Đôi khi, cảm thấy Chu Vệ rất lợi hại, ngay cả buổi sáng mấy giờ rời khỏi giường, rời khỏi giường xong làm gì đầu tiên, ấy đều biết rất ràng, nghi ngờ, biết có gắn thiết bị theo dõi nào lên người hay .

      Đông Yến nghe Triêu Huy than oán, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng… chính là gián điệp mà Chu Vệ cài vào bên cạnh Triêu Huy nha… Biết vậy chẳng làm, lỡ bước hối hận ngàn lần… , Chu Vệ làm sao mà dễ thương lượng như vậy? Còn phải trả phí — lúc nào cũng phải mật báo cho . phải có nghĩa khí, nhưng mà, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn a… Luật sư đều là những tên bụng dạ nham hiểm, cho phép mặc cả cho phép thương lượng…

      Triêu Huy sau này mới biết ra Thọ Thọ là giống Saint-Bernard [1]. Ban đầu, vốn tò mò, hiểu sao chú chó xíu, qua thời gian lại có thể cao đến sáu bảy mươi cm như thế? Sau đó Chu Vệ cho biết, chó Saint-Bernard vốn là giống chó lớn, hơn nữa Thọ Thọ lại là con đực, dĩ nhiên khi lớn lên vạm vỡ, lúc trước xíu như vậy, có lẽ là do dinh dưỡng đầy đủ…

      Thọ Thọ trở nên cao lớn cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại khi đứng giữa đàn chó còn có vẻ xuất chúng, có cảm giác như hạc giữa bầy gà vậy. Mỗi sáng mang nó tập thể dục, thường có đống chị xinh đẹp bị bộ lông vàng ánh cùng vẻ mặt thà đáng đó hấp dẫn đến chơi đùa, ôm ấp nó, mà nó cũng đặc biệt thích chơi đùa với người khác, ngày nào cũng chơi rất hăng hái. [Tia: sói đội lốt cừu, chả khác gì Chu ca của chúng ta, Sa: đúng đúng]

      Nhìn Thọ Thọ trưởng thành từ cún con bé tí xíu đến chú chó vạm vỡ, Chu Vệ cảm thấy rất có thành tựu của người làm cha… Triêu Huy nghe vậy mà đổ mồ hôi lạnh, dù thể công nhận, nhưng mới làm người ngậm đắng nuốt cay nuôi Thọ Thọ trưởng thành mà… Thọ Thọ trưởng thành, công lao của Triêu Huy tuyệt đối thể bỏ qua, mà , cũng trưởng thành từng bước cùng Thọ Thọ — ngẫm lại trước kia thấy con cún chạy cách xa nó khỏi ba trăm thước, đường vòng rồi, bây giờ lại có thể hét lớn, kêu chú chó Saint-Bernard to lớn nhặt đĩa bay, tiến bộ bao nhiêu rồi nha.

      Ngay cả Lý Mộ Thần cũng kinh ngạc nhìn , nhìn thấy Triêu Huy chạy đằng trước, Thọ Thọ đuổi theo đằng sau, còn diễn vở “Tỷ muội tình thâm”, Triêu Huy lại quay đầu lại, ôm chầm lấy Thọ Thọ…

      Hồi lâu sau, Lý Mộ Thần chỉ phán câu: “ ra mình quá khinh địch rồi.” Tiểu tử Chu Vệ kia đúng là thể coi thường, có thể chữa được tật sợ chó của Triêu Huy, thậm chí, căn bản để cho Tiểu Huy có cơ hội mất cảm tình với cậu ta, còn có thể mượn cơ hội này khiến cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật… Người này, lòng dạ là sâu sắc, rất được lòng người khác, hôm nào nên lĩnh giáo thử mới được. [Tia: :)) Xời ạ, còn tưởng a iu thương e lắm, tưởng gì giao trứng cho ác, tội nghiệp Tiểu Huy]

      Nếu như Lý Mộ Thần có cơ hội biết được diễn biến tiếp theo của Triêu Huy, tin chắc ta đợi đến ngày lĩnh giáo, mà là hành động ngay lập tức… Đáng tiếc, ta biết, cho nên chúng ta cũng bỏ lỡ mất cuộc đối đầu đầy phấn khích giữa hai đại nghiệt xuất thế!!!

      Hai ngày sau khi Lý Mộ Thần trở về, Chu Vệ cầm máy tính xách tay của mình đến để nhờ Triêu Huy nâng cấp. Triêu Huy vui vẻ đồng ý, trước giờ, Chu Vệ đều cho đụng vào máy tính của , làm tò mò lâu, cơ hội nằm ngay trước mắt, tất nhiên bỏ qua.

      Vừa nâng cấp, vừa hướng dẫn Chu Vệ số thao tác xử lý hệ thống đơn giản, Triêu Huy cố ý kiểm tra lịch sử những trang mà Chu Vệ vào… Quả nhiên, đa số là vào những trang web về luật pháp, nên kỳ vọng quá lớn về . Hử? Tần suất vào trang web này cũng khá cao, hình như là trang blog. ấy thường xuyên vào blog của ai vậy?

      Mở ra, lập tức liền ngây dại…

      “Cái này…” phải hình ảnh của Thọ Thọ sao? Triêu Huy ngơ ngác quay đầu nhìn Chu Vệ.

      Chu Vệ ôm Thọ Thọ, người chó vô tội nhìn : “Bị em phát rồi à? Đó là nhật ký nuôi chó mà viết, vốn là muốn học hỏi những người có kinh nghiệm, kết quả, viết viết thành nhật ký trưởng thành của Thọ Thọ.” [Tia: ta mắc cười với cái hình ảnh người chó vô tội nhìn Tiểu Huy quá à :))]

      Triêu Huy yên lặng. người sớm về khuya dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn bận rộn nhiều việc, bận đến tối tăm mặt mày mà cũng có thời gian để viết về những điều tâm đắc khi nuôi chó, có thiên lý, càng có thiên lý chính là, người chăm sóc đâu phải là

      Lặng lẽ liếc nhìn người chó chơi đùa rất vui vẻ, Triêu Huy nhấp “mở blog”. Thọ Thọ vui vẻ là vì rốt cuộc Chu Vệ cũng rảnh rỗi để chơi đùa với nó, vậy còn nguyên nhân mà Chu Vệ vui vẻ? Chẳng lẽ vì Thọ Thọ chơi với ? [:))]

      Nhật ký ngày thứ nhất –

      “Ngày đầu tiên cún con về nhà, có chút rầu rĩ vui. Cho gì cũng chịu ăn, nệm chó đặc biệt mua cho nó cũng thích, còn ngừng “ư, ử” kêu, đành phải dắt nó vào phòng ngủ, ngủ cùng nó buổi tối. Đúng là trẻ con chuyện gì cũng cần có người chăm sóc.”

      Triêu Huy nhìn trộm Thọ Thọ chơi rất vui bên cạnh, khó mà tưởng tượng được, bộ dạng lúc nó run rẩy khóc hu hu kia.

      Nhật ký ngày thứ ba –

      “Công việc ngày càng bận rộn, thể giống như lúc trước thường xuyên chơi với nó, bất đắc dĩ, phải giao trách nhiệm nặng nề này cho người khác, cũng may, có người vừa thích, vừa có kiên nhẫn lại vừa có thời gian giúp đỡ. Kết quả, tôi vui mừng đến nỗi… quên mất những chuyện lúc trước xảy ra giữa ấy và mấy con chó khác… Cũng may mà nhờ lòng thương và kiên nhẫn, ấy cũng giúp đỡ chăm sóc cho con trai tôi, còn đặt tên cho nó. Chu Thọ Thọ, mọi người cảm thấy thế nào?”

      Triêu Huy: “…” mới là người “bất đắc dĩ” mà? Cho dù thế nào nữa, cũng thể che dấu tàn khốc này.

      Mấy ngày sau –

      Vô cùng thê thảm nỡ nhìn… Chính là quá trình từ việc “ vừa có tình thương vừa có kiên nhẫn” cùng “cún con trẻ người non dạ” làm sao từ thù hóa thành bạn. Mà về phía bạn bè blog có rất nhiều người đặt câu hỏi “ ấy” là ai, Chu Vệ cũng trả lời ràng.

      Rất tốt, may mắn được ra sân liên tiếp, biết có nên tìm người nào đó đòi phí “xuất nhỉ, trong lòng Trần Triêu Huy biết có cảm tưởng gì, mở tiếp những ngày sau.

      Ngày thứ n –

      “Thọ Thọ sáu tháng rồi, nó vừa thay răng xong, thấy cái gì là lại nhai cái ấy. Bàn ghế trong nhà, chén bát đều bị nó lấy ra làm dụng cụ mài răng. Tôi đành cười khổ, nỡ trách cứ nó, bạn có nên so đo với đứa trẻ chưa biết cái gì hay ? Nhưng hôm nay tan ca về nhà, thấy Thọ Thọ cúi đầu, vẻ mặt đáng thương như vậy, còn ấy đen mặt ngồi sofa, ấn ấn điều khiển chuyển kênh liên tục. Khi tâm trạng ấy tốt luôn luôn làm như vậy, phải cảm ơn remote trong nhà chất lượng quả thực rất là tốt. Hỏi ấy có chuyện gì xảy ra, ấy hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thọ Thọ — phải rồi, cùng lắm là nghiêm túc chút, ánh mắt của ấy hình như còn cách xa lắm mới có thể dùng từ “trợn” để hình dung – sau đó ấy đưa sợi dây ra trước mắt tôi. Tôi ngơ ra hiểu chuyện gì, biết đây là cái gì. ấy là dây mạng… Ừ, tôi thừa nhận tôi nên nổi giận theo ấy, nhưng có dây mạng, tối nay làm sao mà cập nhật blog bây giờ? Đáng thương cho Thọ Thọ, bị ba mẹ phạt đứng, xoay mặt vào trong bức tường, đồng cảm với nó.” [Sa: híc híc tội nghiệp cho Thọ Thọ]

      Khóe mắt của Triêu Huy như giãn ra: ba mẹ…? Hẳn là tay gõ chữ nhanh quá, gõ nhầm từ “ba ba” sang “ba mẹ”, luôn nhã nhặn khiêm tốn, chuyện này cũng liên quan gì đến , liên quan, liên quan.

      Chú thích :

      [1] Đây là giống chó saint bernard nha:





      Đây có lẽ là cái mẹt biết lỗi của Thọ Thọ nhỉ

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28 : Được Làm Mẹ (2)




      Edit: Tia

      Beta: Phong Vũ

      Triêu Huy cố gắng quay đầu sang bên cạnh hỏi thăm, tiếp tục nhấp “tiếp theo”. Vẫn là nên mạo hiểm hỏi han hơn, người kia gian trá như vậy, lỡ như ngu ngốc rơi vào bẫy của ấy là thê thảm.

      Ngày thứ nn –

      “Hôm nay hiếm khi có dịp được nghỉ ngơi, tôi quyết định làm tròn trách nhiệm của người cha, đưa con trai ra ngoài dạo chơi. Thọ Thọ quen tản bộ trong sân trường, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, còn chịu thỏa mãn, xem ra mấy bạn nuông chiều nó thành hư hỏng mất rồi. Dọc đường trong sân trường có tiệm bánh bao khá nổi tiếng, Thọ Thọ ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chạy đến trước cửa tiệm phe phẩy cái đuôi, ánh mắt tràn ngập cầu xin. Ngay cả người tự cho là tâm địa sắt đá như tôi, còn chịu nổi bị ánh mắt này làm cho cảm động, trong lòng mềm nhũn, đành lấy bóp da ra mua bánh bao cho nó. Thọ Thọ dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, chạy vòng quanh tôi hú hét. Nhưng ngờ, còn chưa kịp mở miệng, bà chủ : “Chị nhà bình thường chưa cho nó ăn bữa chính mua mà.” Tôi nhất thời im bặt, Thọ Thọ à… ra ở phương diện giáo dục trẻ em, nhà chúng ta là phụ từ mẫu nghiêm… Đáng thương cho Thọ Thọ, suýt nữa là được ăn bánh bao ngon nổi tiếng rồi.”

      *Phụ từ mẫu nghiêm : Cha hiền mẹ nghiêm khắc

      Phụ từ mẫu nghiêm… Triêu Huy vô cùng chăm chú, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, hi vọng mình nháy mắt cái, nó biến mất, nhưng nháy mắt nhiều lần, nó vẫn đứng ở đó đổi, tim của chợt đập nhanh hơn, bàn tay nhấp chuột cũng có chút run rẩy.

      Ngày thứ nnn –

      “Gần đây còn bận rộn như lúc trước nữa, thời gian ở nhà chơi với Thọ Thọ cũng nhiều hơn, ngược lại, ấy bắt đầu bận rộn. Chương trình đại học năm thứ hai vốn khá nặng, còn phải tham gia huấn luyện ngoài khóa, đáng thương cho Thọ Thọ, lâu được cùng mẹ cưỡi xe đạp hóng gió. Than phiền với ấy, ấy lại bây giờ còn đỡ, đợi đến khi tham gia thi đấu mới là kinh khủng. Tôi buồn bực, Thọ Thọ lại càng khó chịu hơn, mấy ngày nay đều là tôi nấu cơm, khẩu vị ngon, Thọ Thọ cũng cho tôi chút mặt mũi nào, nét mặt nó khi ăn như khó nuốt lắm vậy. Tôi buồn bực, trước kia nấu cơm đều là hai người thay phiên nhau, cũng đâu có nghe ấy phê bình gì tôi, ngờ tôi lại bị con cún ghét bỏ… Chẳng lẽ lâu xuống bếp, tay nghề bị mai hết rồi sao? hiểu được!”



      Ngón trỏ của Triêu Huy run run, chỉ vào hình ảnh mang tên “Thọ Thọ và mẹ” màn hình, khóe miệng giật giật, nhìn chằm chằm Chu Vệ: “Đây …. Đây là ý gì?”

      Dù nhân vật chính trong ảnh là Thọ Thọ, mặt của chỉ đến cằm, nhưng, người tinh mắt nhìn vào đều biết, “mẹ” chính là !

      “Thọ Thọ và mẹ.” Chu Vệ nhìn theo ngón tay của , đọc lên.

      phải là cái này…” Triêu Huy trợn mắt, ngón tay càng run rẩy kịch liệt hơn. “Em phải mẹ của nó, nó càng phải con của em.”

      Vẻ mặt Chu Vệ hiểu nổi: “Dĩ nhiên, biết nó phải con của em, em cũng có sinh ra nó. Chỉ là thấy cún con cần tình thân, mà vừa lúc, chúng ta hợp với hai nhân vật này thôi. Nếu là ba ba, vậy quen thuộc nhất với nó, là em, dĩ nhiên phải là mẹ nó.”

      Triêu Huy: “…”

      ấy đúng là luật sư ngụy biện.

      “Em muốn làm mẹ của Thọ Thọ.” được tự nhiên .

      “Tại sao?” Chu Vệ đẩy Thọ Thọ về phía , “Thọ Thọ rất thích em mà.”

      Thọ Thọ giống như hiểu được gì, lập tức thân mật cọ cọ vào chân Triêu Huy.

      “Em cũng rất thích nó.” Triêu Huy càng tự nhiên, “Nhưng làm mẹ của nó, quan hệ với chẳng phải rất kỳ quái sao?” Quan hệ giữa phức tạp hết sức có thể rồi, phải người cũng phải thân thích, vậy mà ngày nào cũng dính lấy nhau. dĩ nhiên cũng để ý đến phức tạp này, nhưng trong lòng lại cảm thấy chỉ cần mình thẹn với lương tâm, làm chuyện mình thích là được rồi, tùy tâm là tốt rồi. Nhưng bây giờ… dĩ nhiên thấy, phía dưới còn có người nhắn lại chúc phúc cho bọn họ – “ nhà ba người” hạnh phúc. nhà ba người!!! Bốn chữ này làm cho có cảm giác như bị lột hết da vậy … nên như vậy, tuyệt đối nên như vậy.

      Chu Vệ nhìn nét mặt liên tục thay đổi của , trong lòng bất lực thở dài hơi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh : “Xét từ logic đến kiến thức thực tế, có quan hệ với Thọ Thọ, em có quan hệ với Thọ Thọ, nhưng điều này có nghĩa là suy ra và em cũng có quan hệ.”

      “Nhưng mà là ba, em là mẹ…” Triêu Huy vui, nghĩ rằng cái miệng ngụy biện của là vô địch thiên hạ sao?

      “Em có ba, có mẹ, nhưng trừ quan hệ danh nghĩa pháp luật ra, thực tế bọn họ chả có liên quan gì cả.”

      Yên lặng … Hình như cũng đúng vậy, hai người kia.

      Chu Vệ nhìn Triêu Huy lâm vào yên lặng, lại thở dài hơi. phải cố ý đến chuyện đau lòng của , nhưng thái độ mực từ chối của làm cho nóng nảy. , chỉ là có danh nghĩa thôi, thực chất có gì khác với người đâu? Người có tình cảm, bọn họ có, người có tin tưởng và ăn ý với nhau, bọn họ cũng có, chỉ còn chưa tiến thêm bước làm trò thân mật mà thôi. Tại sao muốn nhìn thẳng vào nó mà chấp nhận? ràng là người mà cứ muốn là bạn bè, nhẫn nhịn mấy tháng rồi, còn muốn chơi trò chơi làm bạn bè này với bao lâu nữa?

      em là mẹ của Thọ Thọ, là bởi vì em là phái nữ mà Thọ Thọ thân thiết nhất, chỉ là biểu đạt quan hệ thôi, đổi xưng hô khác cũng được, giống như gọi em là Triêu Huy, bạn cùng phòng gọi em là Tiểu Huy, Tiểu Huy Huy vậy, đó là đạo lý.” Chu Vệ tiếp tục phát huy tinh thần ngụy biện ngừng nghỉ.

      Triêu Huy cách nào cãi lại.

      “Gọi chị thế nào?” Chu Vệ còn , ôm Thọ Thọ, kêu lên cho Triêu Huy nghe: “Chị.”

      Thọ Thọ có phản ứng gì.

      “Kêu chị , Thọ Thọ.” Chu Vệ lại thúc giục.

      Thọ Thọ vẫn có phản ứng gì. [Sa: Thọ Thọ ngoan]

      Triêu Huy có chút khó xử, mỗi ngày làm trâu làm ngựa cho nó, nó thậm chí còn thờ ơ với như thế, xem xem ngày mai cắt phần ăn của nó thế nào.

      Ngừng lúc lâu, Chu Vệ : “Thọ Thọ, qua chơi với mẹ .”

      Thọ Thọ kêu lên tiếng, thoát khỏi tay của , nhào vào trong lòng của Triêu Huy, liên tục liếm mặt .

      Triêu Huy khóc ròng… Tại sao lại như vậy…

      Chu Vệ vui mừng nhình hình ảnh mẹ con hòa thuận trước mắt, trong lòng lại càng vui sướng, mỗi ngày liên tục cầm bức hình nhắc nhở với Thọ Thọ quả nhiên lãng phí. Triêu Huy, phải là ép em, nhưng Thọ Thọ cũng muốn em làm mẹ của nó, em còn muốn trốn sao? Để xem em trốn đâu được?

      Triêu Huy lệ rơi đầy mắt, Thượng Đế đại thần, ông được tiểu nhân như vậy, được a… muốn làm mẹ, muốn…

      [Nhật ký trưởng thành của Thọ Thọ] ngày mới nhất –

      “Hôm nay Thọ Thọ bị mẹ ghét bỏ, bởi vì nó biết điều, làm chuyện khiến cho mẹ vui, kết quả mẹ dở khóc dở cười, đành ngồi mình hờn dỗi. Thọ Thọ bằng mọi cách lấy lòng nhưng được, đành phải quay đầu cầu cứu tôi, tôi cũng bất lực. thế nào Thọ Thọ mới hiểu, mẹ vui phải vì Thọ Thọ, mà vì giận ba ba?”

      Hình minh hoạ: con sai rồi, đừng bỏ mặc con.

      con chó Saint-Bernard lớn màu vàng ngồi thẳng, chân trước đặt lên mặt đất, đầu cúi xuống thấp, ngồi đằng sau lưng , đáng thương, làm cho người khác đồng cảm

      Phiên ngoại 1: Vấn đề của Tiểu Huy và chó trong lịch sử.

      Edit: Sakuraky & Phong Vũ.

      Beta: Phong Vũ

      N năm trước kia, bé Tiểu Huy hoàn toàn biết thế nào là đáng sợ của loài chó, bởi vì các chú chó trong phim hoạt hình phần lớn đều đáng khả ái, đặc biệt nhớ đến chú cún hay ngủ cùng lúc , nhưng vì bà nội bị suyễn nên thể nuôi chó. Vì vậy, Tiểu Huy bé mỗi ngày đều chạy đến công viên ngắm các chú chó dạo.

      Kết quả, ngày đó, bạn Tiểu Huy bất hạnh gặp phải hai con chó dữ giành thức ăn, giành được thức ăn lại ngửi thấy mùi thức ăn từ người bé Tiểu Huy con chó nọ lập tức nhào tới…

      Bé Tiểu Huy mới sáu tuổi hoàn toàn biết chống cự, cũng có thân thủ bất phàm để trốn thoát, sợ hãi đến choáng váng…

      Vào khắc đó, bạn Lý Vân Úy mười tuổi lao ra chắn trước mặt, bị con chó dữ cắn như cắn thức ăn…

      Cuối cùng, con chó dữ bị lôi , Lý Vân Úy được đưa đến bệnh viện, còn Tiểu Huy Huy bị dọa đến nỗi muốn khóc cũng khóc nên lời.

      Chuyện này, rốt cục thay đổi cuộc đời của hai con người –

      Lý Vân Úy sau khi hết bệnh, bỗng có mối hận cực kỳ mãnh liệt với chó hoang, mỗi lần thấy chó hoang đều phải báo thẳng lên cho cơ quan quản lý đến khi nó bị bắt lại mới thôi, tâm lý này càng lúc càng phát triển, làm cho sau này, trở thành cảnh sát ghét cái ác như kẻ thù.

      Còn về phía Triêu Huy mặc dù bị cắn trúng, nhưng từ đó cứ nhìn thấy chó liền biến sắc như thể lúc đó chính mới là người bị cắn vậy. Cứ gặp chó là vòng sang đường khác mà . Cuối cùng, cũng bị người có lòng nào đó phát được nhược điểm này, lợi dụng cơ hội dùng chú cún con ba tháng tuổi mà chen vào khuấy động cả cuộc đời của … Đồng cảm…

      Phiên ngoại 2: Chuyện tình của Dương Cảnh

      Edit: Tia

      Beta: Phong Vũ

      Tôi tên là Dương Cảnh. Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về tình của tôi, đối tượng là bạn học thời trung học.

      Tôi biết mình thích Tiểu Huy từ lúc nào, nhưng đến khi tôi ý thức được ánh mắt thể rời khỏi ấy được nữa. Dù học cùng trường đại học, nhưng tôi và Tiểu Huy quen biết từ khi lên trung học rồi, trước kia, cũng thường ra ngoài chơi.

      Tôi thích nhìn bộ dạng ấy làm gì cũng chân thành, thích ấy trước khi mở miệng đều nghiêng đầu suy tư, thích đôi mắt quả hạnh khẽ nhướn lên của ấy, thích nét mặt thỉnh thoảng lại ngây ngốc của ấy. Thích đến mức, sau này có quen với nhau, nhưng tình cảm được đáp lại, trong lòng lại khỏi mơ hồ đau nhói.

      Lúc này, Lâm xuất . ấy ấy tôi, nguyện ý chờ tôi.

      Tôi thừa nhận mình rất ác độc, lợi dụng ấy để dò xét tình cảm của Tiểu Huy. Nhưng mà, tôi chịu nổi ý định tham lam của mình, được ấy xem tôi vừa là bạn trai vừa là bạn bè… Chẳng lẽ tôi cũng giống như những nam phụ khác trong phim truyền hình, dù có thể ở cùng chỗ nhưng lại là vô duyên?

      Lâm , ấy để ý chuyện bị tôi lợi dụng, bởi vì dù cho có bị lợi dụng, ấy cũng có được tôi. Tôi nghĩ tôi nên cảm động, nhưng khi thấy ấy với Tiểu Huy diễn đàn như vậy, tôi lại tức giận.

      Lâm hỏi tôi, tại sao cứ phải cố chấp với người thể đối xử tử tế với ?

      Tôi nên trả lời như thế nào đây? Tiểu Huy phải đối xử tử tế với tôi, mà là tử tế với chính bản thân mình, ấy chỉ là tin vào tình nữa.

      Tôi nhìn Lâm mà đau lòng, cả ấy và tôi đều giống nhau, đều đợi người mình bố thí tình cho mình, tôi có tư cách khinh thường tình cảm của ấy.

      Sau đó, Chu Vệ xuất . Dù biết trước, nhưng đột nhiên xuất trong cuộc sống của tôi, làm cho tôi khiếp sợ. người ưu tú như vậy, người gian xảo như vậy… Nếu như có ý với Tiểu Huy, cần gì phải suốt ngày bám lấy ấy?

      Tôi muốn Tiểu Huy làm tù binh của , nhưng lại hâm mộ tác phong cương quyết của , cũng hy vọng Tiểu Huy có thể tìm được hạnh phúc. Chu Vệ thậm chí còn để ý đến quan hệ giữa tôi và Tiểu Huy… Tôi là mâu thuẫn, nhưng người mâu thuẫn, đâu phải chỉ có mình tôi?

      Lâm , ấy luôn luôn chờ tôi, chờ tôi quay đầu lại nhìn ấy.

      Tôi khờ, nhưng còn có người con còn khờ hơn cả tôi…

      Spoil chap sau:

      .….

      “Này…. Tại sao lại hôn em” Triêu Huy cúi mặt vô lực hỏi.

      Chu Vệ nắm đôi bàn tay của , : “Bởi vì muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :