1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai là của ai - Thuần Vu Lưu Lạc (45 chương +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Giả Heo Ăn Hổ (*)




      Edit: Sakuraky & Phong Vũ

      Beta: Phong Vũ

      (*) ‘Giả heo ăn hổ’ là thành ngữ, bắt nguồn từ tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo , đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực là kẻ săn.

      Cha mẹ Chu Vệ muốn cùng Lý Mộ Thần gặp mặt lần, Triêu Huy cảm thấy nhị ca đủ thông minh sáng suốt để gánh trách nhiệm thông gia, nên cũng để ý lắm. Ngoài dự đoán, đến phút cuối cùng Trần Hải Viện và Lý Vân Úy lại cùng nhau đến Bắc Kinh, khiến cho việc trở nên giống như nguyên thủ hai nước gặp gỡ lẫn nhau.

      Triêu Huy hít sâu vài cái, hỏi: “Hai người vì sao lại đến đây?”

      “Hừ, mẹ vì sao thể tới?” Trần Hải Viện sắc mặt lộ phẫn nộ. Kết giao bạn trai thèm cho mọi người trong nhà biết, chuyện này làm gì, đáng trách là bàn chuyện hôn nhân cưới gả, nó vẫn còn muốn giấu diếm, chẳng lẻ nó định đương bí mật sao? Ghê gớm hơn là, người kia tìm tới tận cửa, nó còn cư nhiên biết khai báo, là lớn mật quá mức.

      Triêu Huy mở miệng muốn đáp lại, Lý Vân Úy cắt ngang lời , : “Tiểu muội, con mắt của em quả thực được tốt lắm.”

      Triêu Huy quay đầu, trầm mặc.

      Chu Vệ cũng vì thế mà cười đến mờ mịt, cảm thấy mình gặp được khắc tinh, bản thân mặc dù thường xuyên dùng nhưng từ trước tới giờ đều biết là cho dù có dùng mị lực với cũng phát huy được nhiều tác dụng, ngờ ngay cả người nhà của cũng đều như vậy…… Chẳng lẽ thẩm mỹ bọn họ đều quá kém, thể đánh giá xấu đẹp giống như người bình thường?

      Hai bên gặp mặt, hàn huyên hồi, chuyện ầm ĩ với nhau, cả hai nhà đều thấy rất vừa lòng.

      Trần gia bên này, Lý Vân Úy : “Ngài thông gia là tướng quân, vì sao lại trước? Ít nhất để cho chúng ta chuẩn bị tâm lý, làm tiểu muội mất mặt chứ.”

      Lý Mộ Thần vô tội : “Đừng hỏi em, chỉ sợ hôm nay tiểu muội cũng vừa mới biết thôi.” Chu Vệ là rất thầm kín đáo, mặc dù biết có nền tảng (chỗ dựa) hùng hậu nhưng ngờ địa vị lại lớn đến như vậy.

      Trần Hải Viện lơ đễnh, : “Như vậy phải rất tốt sao, tương lai gả sang đấy cũng lo bị người ngoài ủy khuất.”

      Sợ rằng bị vợ bắt nạt nha….. huynh đệ Lý gia thầm nghĩ.

      Chu gia bên này.

      Lão Chu trầm ngâm nửa ngày, : “Tiểu Vệ có phúc, thông gia cũng có tiềm lực đến như vậy.”

      “Đúng vậy nha, thông gia có tài lực chống đỡ, tiểu Vệ cũng nên làm chuyện kinh doanh chút.”

      Chỉ sợ là bị người ngoài tán gẫu lại linh tinh là ăn cơm mềm, Tiểu Vệ phải bị khinh bỉ à…. vợ chồng Chu gia thầm nghĩ.

      ngờ là mẹ em đến.” Nhớ tới nhạc mẫu giỏi giang, Chu Vệ đột nhiên thực cảm tạ Thượng Đế, may mắn tính tình phu nhân nhà mình cùng nhạc mẫu có chút nào giống nhau, bằng về sau đau đầu.

      Triêu Huy khóe miệng nhếch lên: “Tin em , mục đích chính của bà tới đây tuyệt đối phải là em.”

      Chu Vệ nhíu mày: “Em ám chỉ là Hoàng. . . . . .”

      Triêu Huy gật đầu: “Mẹ em gần đây cũng có qua lại thân thiết với vị thúc thúc nào đó làm cùng bệnh viện, chắc là sắp có chuyện tốt đây. Theo cá tính của mẹ em, chắc chắn đặc biệt đem khoe với ba em cho mà xem, nhưng mà nhiều năm liên lạc rồi, nên biết phải lấy cớ gì. Chỉ tội cho em bị làm phiền, xem bà có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này sao?”

      Chu Vệ trầm mặc…… Mẹ vợ của đúng là thể trêu vào, , chỉ có mẹ vợ, ngay cả đại ca, nhị ca của vợ cũng đều thể chọc vào. Lúc trước ánh mắt vì sao lại vụng về đến như vậy còn cho rằng Triêu Huy là sư muội tính cách vừa ôn hòa lại vừa vô hại cơ chứ?

      “Nhị ca em làm sao vậy đến câu xấu cũng chưa thấy thốt ra.” Chu Vệ cảm thấy kỳ quái. Dựa theo cá tính của Lý Mộ Thần, sớm tìm mấy câu bậy bạ mà chửi đủ kiểu khiến có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch hết tội, ngờ ấy chỉ đơn giản là vùi đầu ăn cơm, cũng gì nhiều. Điều này còn khiến cho lần đầu gặp mặt phụ mẫu họ Chu hiểu lầm người hay thẹn thùng mắc cỡ.

      Triêu Huy im lặng, lấy chuyện khoản nợ kia ra uy hiếp Lý Mộ Thần làm sao dám năng lung tung chứ?

      Trầm mặc mấy giây, mới : “ cảm thấy đại ca của em là người như thế nào?”

      hùng chính khí.” Chu Vệ lời ít mà ý nhiều

      trắng ra là chính là người cuồng bạo lực.” Triêu Huy nhớ tới những năm tháng thanh xuân của mình, da đầu khỏi run lên : “ phải có câu ‘tú tài gặp phải binh, hữu lý ’ hay sao, nhị ca cho dù có cố tình tính kế tráo trở lật lọng như thế nào nữa chống lại đại ca là loại người thuần túy chỉ dựa vào vũ lực để giành chính quyền, cũng hoàn toàn phải bó tay.”

      ‘Tú tài gặp phải binh, hữu lý ’: tú tài gặp phải nhà binh có lí cũng thể thuyết phục

      Chu Vệ trầm ngâm, bắt đầu cảm thấy quyết định chịu tập võ của bản thân trước kia có chút sai lầm.

      “Trước kia em từng , đại ca là con hổ bạo lực, nhị ca là người khẩu phạt tâm xà, vậy em là con hổ rồi?” Chu Vệ trêu ghẹo.

      ngờ hai má Triêu Huy lại ửng lên như rặng mây hồng, lắc đầu, vài tiếng nho .

      “Cái gì?” Chu Vệ tò mò truy vấn.

      “Giả trư ăn cọp. . . . . .” Triêu Huy vẻ mặt nhăn nhó .

      Chu Vệ bật cười khoái trá. Giả trư ăn cọp, là đúng, ràng chính là người như vậy. thoạt nhìn trầm trầm tĩnh tĩnh, như tiểu gia bích ngọc(**), người ngoài biết cho là rộng rãi phóng khoáng, dù sao cũng so đo những việc tiểu tiết, nhưng ra là kiên định thay đổi, cực kỳ mưu lược, quả là kiểu người khó chơi.

      , chính là coi trọng người khó chơi như vậy, muốn cùng gắn bó cả đời, chỉ là biết kết cục ai là thụ, ai là đằng. Mà trong cái thế giới này, kết cục là cây tơ hồng, hay là dây tơ hồng (***), ai được ràng đâu?

      **Tiểu gia bích ngọc: từ về con của các nhà trung lưu, được cưng chiều, tuy đến mức như tiểu thư đài các. Thành ngữ này xuất phát từ Bích Ngọc, là người thiếp của Nhữ Nam Vương Tư Mã Nghĩa đời Tấn. Nàng họ Lưu, gia đình phải danh gia vọng tộc nên chỉ gọi là “tiểu gia” (gia đình ). Tuy nàng xinh đẹp lắm, nhưng từ sủng ái của Nhữ Nam Vương, có thể thấy nàng rất ưa nhìn, dễ thương, hơn nữa hát rất hay. Về sau, thành ngữ “Tiểu gia Bích Ngọc” được dùng để chỉ người con dễ thương trong gia đình .

      *** Nguyên văn của nó là đằng triền thụ và thụ triền đằng tương ứng với cây tơ hồng và dây tơ hồng.

      Triêu Huy dự đoán quả sai.

      Trần Hải Viện rất nhanh liền tới nhà Hoàng Ngọc Bồi đánh giết, hùng hùng hổ hổ đại náo hồi, cảnh cáo ông ta được tiếp tục đến quấy rầy Triêu Huy, “Nhân tiện” cầu ông ta tham gia hôn lễ của

      Thái độ hờ hững của Triêu Huy vốn khiến cho Hoàng Ngọc Bồi nản chí, nhưng bị Trần Hải Viện làm loạn lên như vậy, ngược lại bắt đầu nảy sinh ý chiến đấu, ông ta khiêu khích : “Con cũng là con của tôi, tôi muốn tìm, quản được sao?”

      “Nực cười!” Trần Hải Viện dấu nổi khinh miệt, : “Con ông hẳn là phải họ Hoàng chứ, tại sao lại tìm tới con họ Trần nhà chúng tôi? Nếu con bé thực là con ông, ông nên hiểu tính tình của con bé, nên trêu chọc nó.”

      “Vì sao tôi thể trêu chọc?” Hoàng Ngọc Bồi cho là đúng.

      “Tùy ông, dù sao ý tốt tôi cũng hết, chớ có trách tôi nhớ tình bạn cũ trước kia mà nhắc nhở ông.” Trần Hải Viện để lại Hoàng Ngọc Bồi đầu óc mờ mịt, rất tự nhiên rời , trong lòng lại cười thoải mái thôi: ha ha, tôi như vậy rồi, cũng tin rằng ông chịu cam tâm buông tha cho con bé, ông dám lớn mật chọc nó . Dựa vào cái gì bắt ta phải chịu đựng tính khí của nha đầu kia nhiều năm như vậy, trong khi ông lại được tiêu diêu tự tại? Có phúc mà cùng hưởng, chẳng phải là rất niệm tình khi xưa hay sao.

      Quả nhiên từng là vợ chồng với nhau, Hoàng Ngọc Bồi phụ kỳ vọng Trần Hải Viện, tiếp tục phát động cuộc tiến công tình nghĩa lần thứ hai thứ ba với Triêu Huy.

      Triêu Huy phiền đến mức thể phiền hơn nữa, Hoàng Ngọc Bồi lại mang theo gã tinh của xã hội đến cùng gặp mặt, dây thần kinh nhẫn nại của cuối cùng cũng chịu nổi. thể lôi kéo được , lại còn sắp đặt giới thiệu đối tượng xem mắt cho ! Con hổ mà phát uy, chẳng lẽ là trư?

      Vì thế ngày nào đó, cái game online trong n cái game online khác dữ liệu bị trục trặc. . . . . .

      Vì thế ngày nào đó, đám npc* trong cái game online nào đó nổi loạn, quay sang đuổi giết người chơi, náo loạn cả lên. . . . . .

      * NPC: (non-player character) là những nhân vật trong game hỗ trợ cho người chơi ở các game online. NPC giúp cho nhân vật của mình làm các nhiệm vụ, chung mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau…)

      Vì thế ngày nào đó, game thủ của cái game online nào đó đều phát điên, gm (game master: nhân vật có những tính năng đặc biệt trong game được tạo ra để hỗ trợ người chơi) bị người ta mắng chửi thậm tệ. . . . . .

      Vì thế ngày nào đó, nhóm gm cùng trưởng giám sát kỹ thuật của cái game online nào đó đều sứt đầu mẻ trán . . . . . .

      Vì thế ngày nào đó, công ty game online của tổng tài họ Hoàng nào đó hoàn toàn tỉnh ngộ . . . . . .

      “Để xem bây giờ ông có còn thời gian đến làm phiền tôi ?”

      Những lời này xuất ràng ở màn hình máy tính của Hoàng Ngọc Bồi, ông vừa tức giận lại vừa tiếc hận. Tức là vì nghĩ tới con do chính mình sinh ra lại có thể làm như vậy với mình, tiếc hận là vì nhân tài như vậy lại được sử dụng. . . . . . Ông tìm tới Triêu Huy là muốn mời chào QM, dự đoán được bản thân Triêu Huy cũng là nhân tài hiếm có, nhìn nhầm rồi a. . . . . .

      Chu Vệ sau khi biết được, nửa ngày mới thở ra hơi, đau đầu hỏi: “Em biết là em làm như vậy, có chút quá đáng sao?”

      Triêu Huy đem tầm mắt từ phía tivi chuyển đến người , nghĩ nghĩ, : “Hình như là có chút, em có phải là nên phóng tay quá trớn, chừa lại chút tự tôn cho bọn họ?”

      Chu Vệ trầm mặc.

      Triêu Huy lại : “Nhưng mà sư huynh QM còn thấy em làm chưa được gọn gàng sạch , khiến cho ấy mất mặt, quả nhiên là em còn cần cố gắng nhiều.”

      Chu Vệ hoàn toàn trầm mặc. Hóa ra nhất định là phải làm luật sư, còn phải làm đến loại luật sư cao cấp nhất, bởi vì bất cứ lúc nào bản thân cũng phải có trọng trách bảo vệ cho bà xã, chứng minh rằng tấn công mạng Internet, sửa chữa dữ liệu của người khác… Nhiệm vụ quả là vĩ đại

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45: Nguyện Hối Hận (*)

      Hàng về hàng về, cuối cùng cũng hoàn được chính văn rùi.Thanks Vũ nào các nàng Vũ bệnh mà vẫn chịu khó edit , chẳng bù cho bạn Sa mấy hum nay làm biếng quá.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Triêu Huy cuối cùng cũng tốt nghiệp.

      Điều khiến cho mọi người phải té rớt kính là và Chu Vệ vẫn tiếp tục ngọt ngào bên nhau, kiên trì đến cuối cùng.

      Trong thời gian đó đương nhiên có lúc khó khăn, thử thách, nhưng hai người đều đồng tâm hợp lực mà vượt qua.

      Lễ Tốt nghiệp ngày đó, mặc áo cử nhân, cùng bạn học bên cạnh cười huyên náo, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Chu Vệ dưới đám đông cách đó xa. cầm máy chụp ảnh, xa xa hướng về phía cười, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.

      “Thấy buồn nôn quá, nhưng mà về sau cho dù muốn nhìn cũng được nhìn nữa~~” Tiểu Khê buồn rầu.

      “Cho nên bây giờ cậu xem thêm vài lần nữa , lưu lại, về sau lôi ra mà tưởng niệm.” Tĩnh Tĩnh hảo tâm đề nghị.

      Tiểu Khê thụ giáo gật gật đầu, nhưng lại lập tức thể nhìn được: “ được a… rất buồn nôn…”

      Triêu Huy trở về thành phố G, bởi vì Chu Vệ dùng mị lực nhân cách vô cùng mạnh mẽ khiến cho gia gia và bà ngoại liếc mắt cái liền mến , lại dùng miệng lưỡi lưu loát mà thuyết phục bác trai đồng ý cho ở lại thành phố B. Cho nên, Triêu Huy rất đương nhiên trở thành nhân viên cho công ty của QM.

      Chu Vệ còn chưa tốt nghiệp nên hai người vẫn ở tại căn phòng kia. Nhà chỉ có phòng ngủ, mà Chu Vệ sao cũng là người đàn ông, hai người tất nhiên chỉ đơn thuần đắp chăn bông chuyện phiếm.

      Lần đầu tiên phát sinh rất bất ngờ.

      Đồng nghiệp tụ tập, Chu Vệ lại phải đến phiên tòa cùng với đối tác. Lúc về đến cũng hơi muộn. Mọi người bình thường hình như đều muốn trừng phạt bọn họ, ào đến chúc rượu.

      Cách dưỡng sinh của nhà họ Trần là —— uống ít rượu. Triêu Huy lại thể khước từ, miễn cưỡng uống mấy chén cảm thấy khó chịu. Trái lại Chu Vệ, ứng phó rất thích đáng, gặp chút khó khăn nào.

      “Chậc, các cậu bình thường nhất định là rất oán hận tôi đúng ?” sảng khoái đón lấy chén rượu từ tay Triêu Huy mà uống cạn, “Dám nhẫn tâm bắt nạt bà xã của tôi như vậy.”

      Lâm Thích rất nhanh mời ly, : “Nào dám đâu. Ai mà chẳng biết ấy chính là bà xã bảo bối của cậu chứ. Chỉ là hiếm khi chị dâu cũng ở đây nên mọi người vui vẻ chút thôi.”

      Triêu Huy nhìn đống ghế ngồi lộn xộn, cảm thấy ngực có chút khó chịu, lại thấy Chu Vệ bị vây quanh nên lén rời khỏi nhà hàng, ra ngồi ở ghế đá ven đường. Ban đêm hơi lạnh khiến đầu được thanh tỉnh ít, hai má có chút nóng nóng.

      Chỉ chốc lát sau, Chu Vệ tìm ra, bàn tay sờ lên mặt của hỏi: “Em khó chịu hả?”

      lắc đầu, ôm lấy thắt lưng của , : “Có hơi nóng, có thể là do em quen uống rượu.”

      Chu Vệ cởi áo khoác, choàng lên vai , lại sờ sờ cổ và trán của , : “Chúng ta về nhà .”

      phải chúng ta chỉ vừa mới tới sao?” Triêu Huy cảm thấy ngượng ngùng, muốn mọi người bị mất hứng như vậy.

      “Em chịu đến là rất nể mặt bọn họ rồi, bà xã của Chu Vệ này phải ai muốn gặp là gặp được đâu.” Chu Vệ lập tức gửi tin nhắn cho lão Trương rồi lái xe về nhà.

      Về nhà, tắm giặt sạch , Triêu Huy nằm xuống ngủ, nhưng mà làm thế nào cũng ngủ được, lăn qua lộn lại.

      Chu Vệ xoay người ôm , hỏi: “Em sao vậy?” Hình như chỉ uống có ba ly rượu hoa quả thôi mà vì sao cơ thể lại nóng như vậy?

      mát mẻ người Chu Vệ khiến cho Triêu Huy cảm thấy dễ chịu chút, lẩm bẩm vài câu, rồi lại sà vào cạ cạ trong lòng .

      “Rất khó chịu sao?” Chu Vệ liền hạ nhiệt độ phòng xuống chút.

      “Vâng, ôm chút ổn thôi.” Triêu Huy thào xong, lại ôm càng chặt chút.

      Cái gọi là sát thương tẩu hỏa (lửa gần rơm) chính là vào lúc như thế này đây, Chu Vệ vừa phải là thánh nhân, cũng phải Liễu Hạ Huệ. Nguyệt hắc phong cao, người con mình âu yếm ôm chặt trong ngực, còn an phận nhích tới nhích lui, cần chờ đêm trăng tròn, lập tức bắt đầu biến thân thành con sói S.

      .(*) nguyệt hắc phong cao: thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, bị trăng làm lộ bóng, sợ để lại dấu vết. J

      Triêu Huy ngay sau đó liền ngây ngốc, người nào đó đến là đến, căn bản chưa kịp phản ứng, bị ăn sạch .

      “Cuối cùng cũng có thể cùng lão tổ tông chào hỏi qua.” Chu Vệ nhàng vuốt tóc Triêu Huy, vừa lòng .

      Chào hỏi gì, chào khi nào? Triêu Huy khó hiểu.

      Chu Vệ có dụng ý khác nhìn cái, : “Cổ nhân phải việc này là ‘hành Chu công chi lễ’ (đến chào hỏi Chu công) sao? Chu công, coi như là của tổ tông của rồi.”

      Triêu Huy vô cùng 囧…

      Loại chuyện này, có lần thứ nhất có lần thứ hai, có lần thứ hai có lần thứ ba… Triêu Huy khó mà đề phòng được đành phải chìu theo .

      Chu mẹ thấy việc như vậy vô cùng vui vẻ, bà cũng chỉ mong sao sớm được ẳm cháu trai chút. Vậy mà thằng con trai lại dùng lời sâu xa đả kích bà.

      Chu Vệ : “Con cái? Chuyện này vẫn còn quá sớm. Hai chúng con đều mới làm, có thời gian mà cũng có sức. Huống hồ gì có mình Thọ Thọ chắn ở giữa là phiền muốn chết, con cũng muốn là có thêm đứa phiền con nữa đâu.”

      … Nhìn nhìn , đây là cái lời bất hiếu gì vậy! Chu mẹ hết cách, cũng có thể ra tay với vợ bé kia thôi.

      Triêu Huy nghĩ nghĩ, : “Hai năm nữa được mẹ, con cả cả ngày tiếp xúc với máy tính, đối với em bé cũng tốt cho lắm. Hơn nữa, chúng con còn chưa có kết hôn, sinh con có lẽ vẫn còn sớm.”

      … Chu mẹ hoàn toàn hết chỗ rồi.

      Chu Vệ , chờ sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.

      chưa từng nghĩ tới mình phải kết hôn sớm như vậy nhưng mà từ ngày gặp mọi chuyện sớm chẳng còn theo ý dự định. dùng kiên nhẫn cùng nghị lực khiến cho hiểu được mùi vị người, cảm giác lo lắng cho người và ý muốn bảo vệ cho người là như thế nào. Giữa hàng vạn người đất nước này, nhất định gặp được người nào đó, và xuất mang đến cho tình duy nhất trong đời này. cần tình oanh oanh liệt liệt, cũng cần thứ tình ầm ầm sóng dậy, chỉ cần tình vô cùng đơn giản, chỉ cần hiểu là đủ rồi, người ngoài muốn nghĩ gì hay gì cũng mặc kệ.

      mới đầu cũng tính kết hôn sớm như vậy, nhưng vì còn là trong trẻo, đơn độc, ngốc nghếch như trước kia, lại càng ngày càng có sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành, khiến chung quanh có rất nhiều nam sinh tuổi thường xuyên thấy mà ngơ ngẩn, quyết định kết hôn sớm chút cũng tốt. Nếu ngay từ đầu chọn là vì là người phù hợp nhất với ba tiêu chuẩn kén vợ, tại, còn ai tin cái lý do gượng ép này chứ? biết từ khi nào, báu vật quý giá nhất trong lòng . Giữa hàng hà sa số con người, thực cảm tạ thượng đế cho được tình cờ gặp , cho bắt được , cùng sánh đôi.

      Chỉ thầm mong gian khổ lùi bước, cái chết chia lìa, nguyện hối hận.

      Hữu tình, cho nên thể hối hận, cũng muốn hối hận.

      Công ty lại thắng vụ, toàn thể nhân viên đều được khách hàng mời chiêu đãi.

      “Các uống nhiều như vậy ai lái xe đây?” Trương tiểu thư hỏi, còn : “Tôi ở khu XX , có ai tiện đường ? Tôi đưa đoạn.” xong, cố ý vô tình nhìn về phía Chu Vệ.

      Những người có liên quan thoáng chốc liền hiểu ra tiểu tử này lại phạm kiếp đào hoa.

      Chu Vệ thấy chẳng phải là mọi người muốn xem trò hay sao, nhìn đồng hồ, cười : “Thôi tôi đâu, làm phiền .”

      Trương tiểu thư bị nụ cười của khiến cho ngây ngẩn cả người hỏi: “Tiện đường thôi, có gì quan trọng đâu.”

      “Đúng vậy, có gì quan trọng đâu?” Lâm Thích ồn ào.

      “Có người đến đón.” Chu Vệ .

      Lâm Thích sửng sốt, : “Ai?” trễ thế này, là chị dâu chứ?

      “Đương nhiên là bà xã của tôi.” Chu Vệ chút giấu diếm, thèm để ý Trương tiểu thư mặt thoáng chốc trắng xanh, , “Có người nào muốn nhờ xe hay ? Tốt nhất là có, tôi chào đón bóng đèn, nhất là mấy bóng đèn công suất rất lớn như mấy vị.” [Bá đạo ~ing]

      , chiếc xe dáng vẻ bình thường nhanh chóng dừng ở bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống, là khuôn mặt lanh lợi của Triêu Huy.

      “Chị dâu, là chị à?” Lâm Thích ngơ ngác hỏi. trễ thế này, Chu Vệ vợ đến điên cuồng kia sao lại chịu cho bà xã xuất vậy?

      Triêu Huy cười theo chân bọn họ chào hỏi, : “Em cũng vừa hay tan tầm.”

      Chu Vệ ngồi bên ghế phụ, cùng mọi người chào hỏi tiếp đón chút, hai người liền rời .

      Vừa vặn tan tầm… Lâm Thích buồn bực, chị dâu ràng là ở nhà làm việc, vậy vừa vặn tan tầm là thế quái nào? Cứ thẳng là đặc biệt tới đón được sao? Như vậy kỳ cục.

      “Ngày mai phải nhớ về nhà ăn cơm đấy.” Chu Vệ nhắc nhở người lái xe. Từ sau lần nào đó phát có bằng lái, lập tức tìm cha già vay tiền mua chiếc xe cho . Kết quả lái xe rất khá, hơn nữa tay lái vô cùng tốt, rất ít khi bị kẹt xe, thực thích ngồi xe lái.

      Dễ dàng vượt qua đèn đỏ, Triêu Huy mới : “À, hôm nay mẹ gọi điện ghé qua. Mẹ còn mua đống này nọ cho Thọ Thọ, biết là cái gì.”

      “Ba gần đây có tìm em luyện võ ?”

      cười cười, : “Có… Ngày mai có khi bị đánh chết.”

      Chu Vệ cũng cười, : “Yên tâm, cứu em.”

      á…” dám trông cậy vào, mỗi lần vào lúc cùng ba chồng so chiêu, những có ngăn lại còn cầm DV đến ghi ghi chép chép, còn muốn dùng làm báu vật gia truyền.

      “Ngày mai hả…” Chu Vệ thào , cùng nhìn nhau hồi, đọc ra ý tứ trong mắt nhau.

      Ngày mai à… Hy vọng mẹ già suốt ngày càm ràm thúc giục đòi cháu trai.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phiên ngoại 1: Vấn đề của Tiểu Huy và chó trong lịch sử.


      Có ai còn nhớ bạn Tia hung nhỉ.

      N năm trước kia, bé Tiểu Huy hoàn toàn biết thế là đáng sợ của loài chó, bởi vì các chú chó trong phim hoạt hình phần lớn đều đáng khả ái, đặc biệt nhớ đến chú cún hay ngủ cùng lúc , nhưng vì bà nội bị suyễn nên thể nuôi chó. Cho nên, bạn Tiểu Huy mỗi ngày đều chạy đến công viên ngắm các chú chó dạo.

      Kết quả, ngày đó, bạn Tiểu Huy bất hạnh bị hai con chó dữ giành thức ăn, con giành được nọ ngửi thấy mùi thức ăn từ người của bé Tiểu Huy, nhào tới…

      Bé Tiểu Huy mới sáu tuổi hoàn toàn biết chống cự, cũng có thân thủ bất phàm để trốn thoát, sợ hãi đến choáng váng…

      Vào khắc đó, bạn Lý Vân Úy mười tuổi lao ra chắn trước mặt, bị con chó dữ cắn như cắn thức ăn…

      Cuối cùng, con chó dữ bị lôi , Lý Vân Úy được đưa đến bệnh viện, còn Tiểu Huy Huy bị dọa đến nỗi muốn khóc cũng khóc nên lời.

      Chuyện này, rốt cục thay đổi cuộc đời của hai con người –

      Lý Vân Úy sau khi hết bệnh, bỗng có mối hận cực kỳ mãnh liệt với chó hoang, mỗi lần thấy chó hoang đều phải báo thẳng lên cho cơ quan quản lý đến khi nó bị bắt lại mới thôi, tâm lý này càng lúc càng phát triển, làm cho sau này, trở thành cảnh sát ghét cái ác như kẻ thù.

      Còn về phía Trần Triêu Huy mặc dù bị cắn trúng, nhưng từ đó cứ nhìn thấy chó liền biến sắc như thể lúc đó chính mới là người bị cắn, vì vậy nên cứ gặp chó là vòng sang đường khác mà . Cuối cùng, cũng bị người có lòng nào đó phát được nhược điểm này, lợi dụng cơ hội dùng chú cún con ba tháng tuổi mà chen vào khuấy động cả cuộc đời của … Đồng cảm…

      Hết phiên ngoại 1

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phiên ngoại 2: Chuyện tình của Dương Cảnh


      Tôi là Dương Cảnh.

      Xin kể câu chuyện tình của tôi, đối tượng là bạn cùng học đại học.

      Tôi biết mình thích Tiểu Huy từ lúc nào, nhưng đến khi tôi ý thức được ánh mắt rời khỏi ấy được nữa. Dù học cùng trường đại học, nhưng tôi và Tiểu Huy quen biết từ khi lên Trung học rồi, trước kia, cũng thường ra ngoài chơi.

      Tôi thích nhìn bộ dạng ấy làm gì cũng chân thành, thích trước khi mở miệng đều nghiêng đầu suy tư, thích đôi mắt quả hạnh khẽ nhướn lên của ấy, thích nét mặt thỉnh thoảng lại ngây ngốc của ấy. Thích đến mức, sau này có quen với nhau, nhưng tình cảm được đáp lại, lại thấy trong lòng ỷ đau.

      Lúc này, Lâm xuất . ấy ấy tôi, nguyện ý chờ tôi.

      Tôi thừa nhận mình rất ác độc, lợi dụng ấy để dò xét tình cảm của Tiểu Huy. Nhưng mà, tôi chịu nổi ý định tham lam của mình, được xem tôi vừa là bạn trai vừa là bạn bè… Chẳng lẽ tôi cũng giống như những nam phụ khác trong phim truyền hình, dù có thể ở cùng chỗ nhưng lại vô duyên?

      Lâm , ấy để ý chuyện bị tôi lợi dụng, bởi vì dù cho có bị lợi dụng, ấy cũng có được tôi. Tôi nghĩ tôi nên cảm động, nhưng khi thấy ấy với Tiểu Huy diễn đàn như vậy, tôi lại tức giận.

      Lâm hỏi tôi, tại sao cứ phải cố chấp với người thể đối xử tử tế với ?

      Tôi nên trả lời như thế nào đây? Tiểu Huy phải đối xử tử tế với tôi, mà là tử tế với chính bản thân mình, ấy chỉ là tin vào tình nữa.

      Tôi nhìn Lâm, đau lòng, ấy và tôi đều cùng dạng người, đợi người mình bố thí tình cho mình, tôi có tư cách khinh thường tình cảm của ấy.

      Sau đó, Chu Vệ xuất . Dù biết trước, nhưng đột nhiên xuất trong cuộc sống của tôi, làm cho tôi khiếp sợ. người ưu tú như vậy, người gian xảo như vậy… Nếu như có ý với Tiểu Huy, cần gì phải suốt ngày bám lấy ấy?

      Tôi muốn Tiểu Huy làm tù binh của , nhưng lại hâm mộ tác phong cường quyết của , cũng hy vọng Tiểu Huy có thể tìm được hạnh phúc. Chu Vệ thậm chí còn để ý đến quan hệ giữa tôi và Tiểu Huy… Tôi là mâu thuẫn, nhưng người mâu thuẫn, đâu phải chỉ có mình tôi?

      Lâm , ấy luôn luôn chờ tôi, chờ tôi quay đầu lại nhìn ấy.

      Tôi là khờ, nhưng còn có người con khờ hơn cả tôi…

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phiên ngoại 3: Công phu hai vợ chồng tiểu Chu

      Chu Vệ cùng Triêu Huy sau kết hôn thời gian, rốt cục cũng tự mua được nhà cho mình. Ngày dọn về nhà mới cũng là ngày vô cùng náo nhiệt, người thân bạn bè thân thuộc đều đến chúc mừng, nhân tiện tổ chức ăn uống rồi cùng nhau chơi mạt chượt.

      Chu Vệ hổ là thế hệ đại thần, chỉ mới chơi vài ván mà bàn ba người mặt biến thành đen xì xì. Người này, khả năng tính nhẩm và ghi nhớ tuyệt đối ai có thể địch nổi.

      May mắn cho họ là vào lúc cuối, Chu Vệ bị Chu ba gọi , bằng hôm nay vài người phải thua sạch túi.

      Thiếu mất chân, nhàm chán ánh mắt vài người xẹt qua Triêu Huy rảnh rỗi xem TV cùng bà ngoại, bỗng nhiên mà nảy sinh ác ý: hắc hắc, Chu Vệ, ngươi thắng bọn ta, vậy để bọn ta cho vợ ngươi đến trả lại, tốt nhất đêm nay ngươi bị vợ oán hận đến chết, đuổi ra ngủ phòng khách, hắc hắc.

      “Em dâu, qua đây thế chân .” Lão Trương cười tủm tỉm .

      Triêu Huy ngẩn ngơ, : “Em biết chơi. . . . . .”

      Lão Trương cùng Lâm Thích nghe như mở cờ trong bụng, biết chơi càng tốt, càng tốt! Yeah yeah yeah!

      biết chơi có thể học mà, rất đơn giản, lại đây lại đây, bọn chỉ cho em.”

      Triêu Huy bị bắt ngồi vào bàn mạt chượt, còn chăm chú nghe bọn đem cách chơi mạt chượt ra giảng giải tăng.

      hiểu chưa?”

      Triêu Huy gật gật đầu, bắt đầu xoa bài, rồi bắt đầu xếp bài.

      Thủ pháp hơi kém, quả nhiên là biết chơi. Ba người kia thấy động tác của Triêu Huy, bất an trong lòng cuối cùng cũng dỡ xuống, trong mắt chỉ thấy được cảnh tượng đẹp đẽ là tiền của Chu Vệ bay vào trong túi mình.

      Vòng thứ nhất, lão Trương quăng cái con bài Tây*, Triêu Huy nhìn nhìn, do dự :”Hình như em ù rồi.” Giở bài ra, mọi người ai gì. Ngoài ý muốn ngoài ý muốn.

      * Con Tây là trong bảy con bài trong loại Tứ Phong của mạt chược. Để tham khảo xem

      https://chenshengbao.wordpress.com/2009/09/03/mạc-chược/

      hoặc http://vi.wikipedia.org/wiki/Mạt_chược

      Vòng thứ hai vừa bắt đầu chưa lâu, Triêu Huy sờ con bài, nghĩ nghĩ, :”mọi người tự lật bài. . . . . .”

      Mọi người lần thứ hai gì, ngoan ngoãn bỏ tiền. Là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhất định là vậy.

      Vòng thứ ba, Lâm Thích bỏ con bài xuống, Triêu Huy tay vừa động, ở giữa ba vẻ mặt khẩn trương bình tĩnh :”Cống.” Sau đó lại mò con bài ra, đem xếp vào thế bài thượng nhất mã của nhà mình, đẩy cái, :”Giang thượng hoa.”

      Chỉ có hai chữ: hộc máu!

      Đợi Chu Vệ trở về, bọn lão Trương trong lòng muốn héo úa, ỉu xìu thôi.

      “Mọi người làm sao vậy?” Chu Vệ nhướng mày.

      Triêu Huy cười cười : “Mạt chượt hóa ra vô cùng đơn giản nha.”

      Lần thứ hai hộc máu! Đại tỷ, vấn đề phải là đơn giản hay đơn giản, mà là công phu của tỷ quá thâm hậu, ngay cả phút cuối cùng cũng có thể khiến người khác phải tự lật bài. Bọn họ thua đến cả quần lót cũng còn . . . . . .

      “Vậy về sau nhường em chơi.” Chu Vệ hoàn toàn để ý tới ánh mắt của các đồng , thế chỗ , tiếp tục vòng mới, vài cái, cười:”Hắc, tự ngửa bài.”

      Đến máu cũng còn mà ói, hai người này công phu là quá lợi hại. . . . . . Từ đó, bọn lão Trương luôn tâm niệm điều: tuyệt đối được cùng vợ chồng họ Chu chơi mạt chược.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :