1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Hiểu Được Lòng Em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77: Nhà dột suốt mấy đêm mưa





      Mạc Tu Lăng có dự cảm tốt lắm.

      Buổi chiều thấy trời sáng sủa trong xanh gợn mây, vừa buông lời khen dạo gần đây thời tiết đẹp, chớp mắt bỗng tiếng sấm rền vang, mưa như trút nước.

      Chưa đến giờ tan tầm nhưng hôm nay quyết định về sớm.

      đường về, lòng cứ thấp thỏm mãi yên nhưng khi về tới nhà thấy Nhân Ly làm biếng ngồi ở sofa xem phim bao nhiêu lo lắng lập tức tan biến.

      làm em giật cả mình.” phụng phịu.

      Tu Lăng đến gần mới biết, ra là xem phim kinh dị. Haiz… Có vẻ như ấy sợ cuộc sống chưa đủ kích thích.

      Nhân Ly tắt ti vi, với vẻ hậm hực: “Mỗi lần xảy ra chuyện gì kỳ lạ đều bắt đầu tò mò, nhưng lúc bí mật được bật mí rồi, lại cảm thấy chẳng thú vị gì nữa. Cho dù chuyện có ly kỳ đến mức nào cũng chỉ là do con người tạo ra”.

      “Chẳng nhẽ em hy vọng có mấy con ma quỷ kia à?”

      “Cũng hay mà!” Nhân Ly bĩu môi. “Hôm nay sao về sớm thế?”

      “Xong việc về chứ sao. Em thắc mắc gì mà nhiều thế hả?”

      hỏi chút sao, có thế mà bực mình!”

      “Làm gì có.”

      “Có. Đợi đấy, đến ngày em mặc kệ sống chết thèm quan tâm, cho khóc chết !”

      bật cười, chắc khoa trương đến mức phải khóc đâu nhỉ!

      Dạo này càng ngày càng mọn, càng ngày càng hẹp hòi. Tu Lăng lắc đầu bất lực, nhưng trong lòng cảm thấy rất hài lòng. định lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

      Hôm nay là sinh nhật cậu em kết nghĩa của Bạch Sơ Tuấn. Sơ Tuấn gọi điện kêu ra ngoài tụ tập với mọi người. Tu Lăng vốn định từ chối nhưng Bạch Sơ tuấn cứ lải nhải mãi, cũng lâu rồi bạn bè gặp nhau. Quả , tiệc sinh nhật chỉ là cái cớ mà thôi, chủ yếu là mấy người bạn thân lôi nhau ra ngoài vui vẻ ăn uống trận cho thư giãn

      Tu Lăng tắt điện thoại, liếc nhìn Nhân Ly.

      “Chỉ cần đừng với em sắp ra ngoài là được.”

      Tu Lăng nghẹn họng, có lẽ nên hơn, ngồi xuống bên cạnh , gì.

      Nhân Ly ủ rũ : “Thực ra, nếu muốn có thể ”.

      “Hử?”. nhướn mày.

      đột nhiên vô cùng hào hứng: “Chỉ cần đưa em theo.”

      Tu Lăng nhìn mấy giây rồi ra lệnh. “ thay quần áo”.

      Nhân Ly ném chiếc gối ôm xuống, vui vẻ chạy về hướng phòng ngủ. nhìn bộ dạng , bất giác bật cười.

      ấy bây giờ hình như có chút ỷ lại? Tu Lăng vừa lái xe vừa nghĩ.

      “Sao muốn cùng?” thờ ơ hỏi.

      “Muốn xem cuộc sống về đêm của những người thành công là thế nào?”

      Con người này, câu nào là phải châm chọc câu ấy?

      Nhưng mà biểu của quả rất hào hứng.

      Đến Bất Dạ Thành, Nhân Ly tỏ ra vô cùng tự nhiên khoác tay Tu Lăng. cũng hề gạt tay ra, hơn nữa, môi còn lộ nụ cười hài lòng.

      Đám người Ngô Thúc Nguyên vừa nhìn thấy Tu Lăng và Nhân Ly tình chàng ý thiếp hoảng sợ như gặp phải ma.

      Nhân Ly phải người dễ dàng mất bình tĩnh, vô tư ngồi xuống cạnh Mạc Tu Lăng.

      Bạch Sơ Tuấn tỏ ra rất hiếu kỳ với xuất của Nhân Ly. Mấy người bọn họ bình thường khi tụ tập luôn mang bạn cùng, duy nhất chỉ có Tu Lăng là tuyệt nhiên , dường như cũng quan tâm mình phải ngồi lẻ loi mình.

      “Em dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Bạch Sơ tuấn vừa cười vừa hỏi.

      “Em lúc nào cũng rảnh, nhưng đâu có mời em tới”.

      Té ra là lỗi của mình à? Bạch Sơ Tuấn vờ sửng sốt: “Vậy trai này xin nhận lỗi với em! cứ tưởng em dâu thích làm đóa hoa trong nhà ấm, muốn ra ngoài chịu bão táp mưa sa.”

      Lý Khánh vừa kết hôn, hôm nay cũng mang vợ theo, ta nhìn Nhân Ly, cười: “Hiếm khi gặp được em dâu! Nào, để và chị dâu mời em ly”.

      Nhân Ly bưng ly rượu lên, Tu Lăng lập tức nhíu mày ngầm ngăn cản. Nhân Ly nháy mắt: “Chỉ ly, sao!”

      Nhân vật chính hôm nay chỉ biết đờ người ngồi lặng im xem, đầu óc mơ hồ chưa kịp thích ứng với tình huống tại.

      Ngô Thúc Nguyên vốn thích Nhân Ly, lúc nào cũng cho rằng người phụ nữ lẳng lơ, hiểu sao Tu Lăng lại coi như bảo bối. ta thầm nghĩ cách khiến Nhân Ly phải xấu mặt.

      Chợt nhớ ra thọ tinh ngồi góc, ánh mắt Ngô Thúc Nguyên lóe lên: “Sơ Tuấn, tiểu đệ của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “Hai hai.” Bạch Sơ Tuấn trả lời, cũng buồn quay đầu lại.

      Ngô Thúc Nguyên vờ ngẫm nghĩ: “Chúng ta làm nên tặng cậu ta món quà gì bây giờ?”

      Chàng trai kia luống cuống: “ cần, cần đâu ạ”.

      Bạch Sơ Tuấn cũng tỏ ra tán thành: “Em trai mình, đương nhiên mình cũng phải biểu chút thành ý.”

      “Tặng cái gì mới được? Hay là…”, Ngô Thúc Nguyên rất tự nhiên , “Giống như sinh nhật hai hai tuổi của Tu Lăng ! Chúng ta mỗi người góp phần, mua em sinh viên trong trắng….”.

      Chưa đợi ta hết, Lý Khánh đá ta cước. Ăn kiêng dè gì cả!

      Quả nhiên, lúc này tất cả mọi người đều im lặng.

      Sắc mặt Tu Lăng tái nhợt, nhưng dám lên tiếng.

      Nụ cười của Nhân Ly đông cứng lại. Trong đầu xuất vô số hình ảnh. cắn chặt môi, đột nhiên quay sang nhìn Ngô Thúc Nguyên.

      “Lúc nào?” Nhân Ly hỏi.

      Ngô Thúc Nguyên bị ánh mắt của làm cho hoảng sợ, nhất thời trở nên bối rối.

      Nhân Ly chán nản, muốn đợi ta trả lời, lạnh lùng : “Ngày hai mươi chín tháng bảy cách đây năm năm, đúng ?”

      “Sao…sao em biết?” Ngô Thúc Nguyên kinh ngạc.

      Toàn thân Nhân Ly run lên. Tu Lăng ôm lấy , trừng mắt với Ngô Thúc Nguyên, gằn giọng: “ đủ chưa?”

      Tu Lăng rất ít khi cáu gắt, vẻ mặt lúc nào cũng rất bình thản, rất hiền hòa, nhưng lúc này, chỉ câu của , mọi người đều nhận thấy nổi giận .

      Nhân Ly nắm chặt tay, đến nỗi huyết quản cũng .

      Tu Lăng ôm lấy , thào: “Chúng ta về nhà thôi”.

      ai ngăn cản hai người, mọi chuyện xảy ra vượt quá kiểm soát của họ

      Tu Lăng dám buông lỏng tay, sợ Nhân Ly ngã khuỵu xuống đất. Thân thể mềm nhũn như mất hết sức lực. hề sợ hãi, nhưng trong lòng rất lo lắng. sớm linh cảm được là có chuyện hay xảy ra, nhưng ngờ lại là chuyện này. Thôi, như vậy cũng tốt, thế gian này làm gì có bí mật nào tồn tại mãi mãi. Giờ chỉ lo cho Nhân Ly, sắc mặt thực khó coi.

      Tu Lăng chạy xe với vận tốc cực nhanh, chẳng biết có bị bắn tốc độ , nhưng có tâm trí đâu mà quan tâm nữa.

      Dừng xe trước cổng chung cư, vội vã ôm Nhân Ly xuống xe, người lạnh toát.

      Tu Lăng cẩn thận kéo chăn đắp cho . Thấy đôi môi mấp máy như muốn gì, lặng yên chờ đợi. Nhưng Nhân Ly phát ra bất cứ thanh nào, môi vẫn cứ mấp máy, đôi mắt nhíu chặt. ấy suy nghĩ điều gì?

      Bất chợt, Nhân Ly mở to mắt. Tu Lăng có thể nhìn thấy bất an trong ánh mắt . trầm mặc ngồi bên giường chờ bình tĩnh lại.

      lúc sau, Nhân Ly nắm lấy tay , thanh từ cổ họng phát ra rất : “Hôm đó bị mọi người chuốc rượu say, đúng ?”

      Tu Lăng nhắm mắt lại, chua xót đáp: “ phải, rất tỉnh táo”.





      Chương 78: Ấm ức





      buông thõng bàn tay nắm tay .

      Tu Lăng dám động vào .

      Thực ra, nếu đêm đó người nằm giường phải , nhất định làm gì.

      Đêm trước ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi. Tu Lăng bị mẹ gọi về nước. Ở nước ngoài thời gian dài, sớm tự lập, nhiệt tình với người thân cũng vơi ít nhiều, nhưng vẫn chiều theo ý cha mẹ.

      Ngay tối hôm sinh nhật, Tu Lăng bị đám bạn thân lôi ra ngoài. Nhiều năm gặp, biết hai chữ chối từ dễ dàng gì mà ra được.

      Tu Lăng hoàn toàn ngờ được họ có thể nghĩ ra cái trò quái đản kia. bị họ đẩy vào căn phòng trong khách sạn, dù uống khá nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn còn đủ tỉnh táo. Lúc bước qua cánh cửa, cũng suy nghĩ xem nên gì để trong này tự động bỏ nhưng ngờ ta nằm im giường, hình như ngủ.

      Tu Lăng bước tới gần, hoàn toàn kinh ngạc.

      ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

      Làn da mặt phớt hồng, khóe miệng khẽ mấp máy, có vẻ rất khó chịu.

      đưa tay lên kiểm tra thân nhiệt . giật mình, nóng quá! Nhất định là bị người ta bỏ thuốc mê.

      Vốn định bỏ , nhưng mới được vài bước, trong đầu chợt nổi lên suy nghĩ đen tối. Nếu phải là , cũng có người khác. dừng chân.

      thừa nhận, thực muốn thấy . Từ sau khi ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên gặp lại . hỏi thăm về , cũng muốn hỏi. Nhiều lúc cảm thấy cứ để mọi chuyện như vậy , coi như chưa từng gặp nhau, coi như tâm tư thời niên thiếu hề có, coi như tất cả chỉ như giấc mộng.

      Nhưng giờ phút ấy, Mạc Tu Lăng thừa nhận mình phải là quân tử. quay lại.

      Chẳng hiểu sao, lúc ấy đột nhiên cảm thấy đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt. Có thể, chẳng là gì của nữa, cũng là gì của . Nhưng ít ra, có thể chiếm được lần, huống chi, tại…

      Tu Lăng rất căng thẳng, đủ khả năng kiểm soát bản thân nữa, nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để tháo từng chiếc khuyên tai của xuống, vẫn là năm chiếc khuyên ấy, chưa hề thay đổi.

      có vẻ bất an, bàn tay nhắn yên phận nắm lấy cánh tay .

      Lúc ấy biết trong đầu nghĩ gì, giơ tay ra tắt đèn.

      xé rách quần áo , cũng hề phản kháng, có lẽ là thuốc mê phát huy tác dụng.

      nhàng hôn lên vành tai , tận hưởng mùi vị của . Những cái lỗ tai nho gợn lên dưới đầu lưỡi nhạy cảm của , để nhớ kỹ, đây là , phải là người khác. cũng cần bất kỳ ai ngoài .

      có thể cảm nhận được đau đớn, hàng lông mày thanh tú của khẽ nhíu lại, mặt lấm tấm những giọt mồ hôi.

      Cứ như vậy, mê loạn, say đắm! Có được khoảnh khắc này, hối hận.

      Ngày hôm sau, chạy trốn. Có lẽ là, biết mình phải dùng thân phận gì để đối mặt với .

      bỉ ổi! Ngay cả cũng coi thường bản thân mình.

      Nhưng hề hối hận.

      Trước đó khi biết chuyên hẹn hò với Tả Dật Phi, tuyệt vọng vô cùng. kết giao với vài , phải là để tiêu sầu hay tìm người thay thế, phải loại người đó. có suy nghĩ muốn tìm người phù hợp với mình, dù sao cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, muốn vì người mà tự tay hủy hoại cả đời mình.

      Nhưng ai có thể chiếm được trái tim .

      Vì vậy, lại về nước.

      Lúc nghe đám bạn chuyện phá thai, bất giác lập tức nhận định đứa trẻ ấy là con mình. ra, tất cả mọi thứ thuộc về , đều ghi nhớ ràng.

      đau lòng, buồn khổ.

      Nhưng cuối cùng, chính cha mẹ lại ép lấy .

      nực cười! có người , giữa có bất kì ràng buộc hay quan hệ gì. nghĩ, chi bằng buông tha , để cả hai được tự do, thế nên, giúp trốn khỏi nhà. biết, bản thân có tư cách giữ lại, vậy để thôi!

      Vậy mà, lại trở về.

      vĩnh viễn hiểu được cảm giác của , nếu như trốn thoát, vậy giữ lại bên mình và… bao giờ tình nguyện để lần nữa.

      Nhân Ly nằm ở giường, khóc nấc thành tiếng. chẳng mấy khi khóc, dù có cũng chỉ lặng lẽ khóc mà thôi.

      Tu Lăng bối rối. muốn làm thế nào, cũng nghe theo .

      Nhân Ly vẫn chăm chú nhìn , đến nỗi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

      muốn biết lúc ở bệnh viện. Giang Nhân Đình gì với em sao?”

      lắc đầu: “ muốn”.

      nỗi hờn tủi thoáng qua mặt : “Đúng vậy, chỉ thấy em tát ta cái!”

      ấy lại hiểu lầm rồi! Tu Lăng ôm lấy , lấy tay lau những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi của : “ chỉ muốn em phải nhớ lại những chuyện khiến em khó chịu”.

      khẽ run lên, vậy nghĩa là tin phải ?

      Nước mắt rơi mỗi lúc nhiều.

      Nhưng làm sao có thể quên được chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày đó? Tất cả như cơn ác mộng…

      biết Giang Nhân Đình gì với cha mà ông lại bảo Nhân Ly sáng hôm sau tới bệnh viện sớm chút để thăm ta, dù sao đó cũng là em . bất đắc dĩ nghe theo cha.

      Lúc tới bệnh viện, thấy Giang Nhân Đình nằm giường ngắm nghĩa tờ chi phiếu, chẳng có vẻ gì là người bị bệnh cả.

      Vừa nhìn thấy Nhân Ly, ta liền cười: “Rất đúng giờ”.

      Nhân Ly ngồi xuống: “Có chuyện gì?”

      “Mấy hôm nay rảnh rỗi quá nên em nghẫm nghĩ lại những việc mình làm. Chị muốn biết ?”

      Nhân Ly phát ngấy cái vẻ mặt dối trá ấy rồi: “ ra là buồn chán quá nên muốn có người đến chơi cho vui sao? Xin lỗi, tôi hứng thú!”

      xong, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      Giang Nhân Đình xuống giường, lạnh lùng : “Chị muốn biết lí do chị và Tả Dật Phi phải chia tay sao?”

      Nhân Ly dừng bước: “ làm gì?”. Quả nhiên ta rất biết cách khiêu khích .

      “Em có thể làm gì chứ? Chỉ đổ thêm chút dầu vào ngọn lửa mà thôi! Để bác hiểu thêm chút về nhân cách của chị”

      “Đồ đê tiện”.

      “Em đê tiện thế nào? Chẳng lẽ phải chị lên giường với người đàn ông khác? Chẳng lẽ phải chị có con với người đàn ông khác? Tả Dật Phi xem ra vô cùng chị, còn đích thân đưa chị phá thai cơ đấy! Bây giờ đâu có mấy người tình nguyện chịu bị cắm sừng như thế!” Giang Nhân Đình mỉa mai. “Chị cảm thấy khi bác nghe em như vậy nghĩ về chị thế nào?”

      Nhân Ly tức giận cười, làm người nên quá hiền lành: “Vậy sao nào? được cái gì rồi? đúng, chỉ lỗ vốn mà thôi! tính toán bao nhiêu như thế, làm bao nhiêu như thế, nhưng sao Mạc Tu Lăng vẫn cưới tôi?”

      Cãi nhau là phải vạch trần khuyết điểm và sai sót của đối phương, khiến ta mất hứng.

      Quả nhiên, sắc mặt Giang Nhân Đình sa sầm lại: “Cho dù như vậy cũng hạnh phúc!”

      Nhân Ly cười nhạt: “ còn có thể làm cái gì nữa?”

      cho rằng bao nhiêu cái tốt đẹp của mình đâu rồi? thanh cao cái gì nữa?” Giang Nhân Đình giơ tấm chi phiếu lên: “Biết đây cái gì ?”

      Nhân Ly trầm mặc nhìn ta.

      Giang Nhân Đình lại cười: “Yên tâm, tôi cho biết đáp án ngay thôi! Trong này có tám vạn, chính là thù lao cho năm hai mươi tuổi bị người ta làm nhục!”

      Nhân Ly căm phẫn: “Tôi đoán được là ! Chính hẹn tôi ra ngoài, chính bỏ thuốc mê vào đồ uống của tôi, đúng ?”

      “Bây giờ mới nghĩ ra cảm thấy quá muộn ư?”

      Nhân Ly nắm chặt tay.

      Giang Nhân Đình vui vẻ cười: “Đây là giá trị cho đêm đầu tiên của , tôi vẫn nên trả cho nhỉ!” Dứt lời, ta trực tiếp ném tờ chi phiếu vào mặt Nhân Ly.

      Toàn thân Nhân Ly run rẩy.

      “Thế nào, hận tôi thể chết ngay tức khắc phải ?”

      Nhân Ly kích động giáng cho Nhân Đình cái tát: “Đúng! Tôi hận thể chết ngay tức khắc!”

      Đúng lúc ấy, Tu Lăng chạy vào.

      ta quá ngu ngốc rồi, phải hao tâm tốn sức để lên kế hoạch dựng màn kịch này. ta muốn dùng cái chết của mình để nguyền rủa cuộc hôn nhân giữa Nhân Ly và Tu Lăng. ta tưởng rằng, nếu ta chết vì Nhân Ly giữa hai người họ có kết hôn cũng nảy sinh khoảng cách.

      Bọn họ hạnh phúc.

      Chuyện cũ như gió thổi qua trước mặt. Nhân Ly cảm thấy xót xa. đưa tay lên bụng xoa xoa, mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.

      Tu Lăng nhận ra khác lạ của , lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

      đau đến mức ra lời: “Em đau bụng”.

      lập tức ôm lấy , lái xe tới bệnh viện.





      Chương 79: Nếu như bình an





      Nhân Ly tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ, đầu óc choáng váng, nhớ gì. Xung quanh hình như có rất nhiều người, nhưng cố gắng đến mấy cũng mở mắt ra được. mệt, rất mệt, chỉ muốn ngủ giấc.

      Mạc Tu Lăng vẫn đợi bên ngoài phòng cấp cứu, còn chưa biết làm sao nên càng lo lắng. Cũng may là bác sĩ ra, lập tức chạy đến.

      “Bệnh nhân chịu kích động quá lớn cho nên ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng mà bây giờ ổn rồi. Nhớ được để sản phụ bị kích động, thai nhi tại còn rất yếu”.

      Dường như câu cũng nghe lọt tai: “ ấy có thai?”

      “Được sáu, bảy tuần rồi. Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy?”

      Mạc Tu Lăng để ý tới ông ta, tự mình vào đẩy giường bệnh của Nhân Ly. thu xếp phòng bệnh tốt nhất cho , luôn thích những thứ xa xỉ, đương nhiên nhất định phải khiến hài lòng.

      ngờ đứa bé lại đến với hai người vào đúng thời điểm này. cảm thấy bất an. đưa tay lên xoa cái bụng bằng phẳng của . ràng bằng phẳng như thế, vậy mà bên trong sinh mệnh bé. là thần kỳ.

      Trước đây muốn có con, phần là vì thích trẻ con, phần là vì muốn con mình mang theo bất cứ giá trị lợi dụng nào khác.

      Nhưng bây giờ, đứa bé lại đến đột ngột khiến trở tay kịp. có chút cảm thán, nhưng cũng vô cùng cảm động, vậy là trong bụng có con của .

      Đối với đứa con trước kia, lòng mà , mấy thương xót. Lúc biết phá thai là hai năm sau đó, ngoài thở dài trong lòng ra, hoàn toàn nuối tiếc. Với , đó chỉ xem như lần ngoài ý muốn.

      Thế nhưng giờ phút này, thực nhớ tới sinh mệnh bé ấy. Nếu như nó còn tồn tại, có phải bốn, năm tuổi rồi, có thể chạy nhảy, biết gọi “ba”, gọi “mẹ” rồi hay ? Đó là điều mà bao nhiêu người vẫn mong muốn.

      Lúc Nhân Ly tỉnh lại, còn chưa kịp thu tay về. bình tĩnh nhìn , vẻ mặt có gì đó lạ.

      “Em bị làm sao?” ngờ vực hỏi, “ phải là bệnh nan y đấy chứ?”

      “Đương nhiên . bậy bạ cái gì thế?”

      vốn định , nếu là bệnh nan y càng tốt, sau này có thể tái hôn mà cần lo lắng gì rồi. Nhưng thấy trong ánh mắt có chút phẫn nộ, chẳng có tâm tình đâu mà đùa nữa: “ sao vẻ mặt lại đau khổ tột cùng thế kia?”

      Bấy giờ sắc mặt mới dịu chút: “Ăn linh tinh, sắp làm mẹ đến nơi rồi còn biết chừng mực.”

      Nhân Ly ngẩn người mất vài giây.

      ấy nghĩ gì thế? Tu Lăng khó hiểu, ấy biết từ lâu, hay là còn chưa kịp thích ứng?

      Nhân Ly đưa tay lên xoa bụng mình, khóe môi bất giác nở nụ cười. nhìn Tu Lăng, sắc mặt lại sa sầm. Sao cứ như làm ảo thuật thế?

      Nhân Ly quên những bất hòa xảy ra giữa bọn họ.

      Chuyện cũ nháy mắt lại ùa về. Suốt đời này, thời điểm sợ hãi nhất chính là lúc biết mình có thai. Ngay cả đêm đó khi vội vã chạy khỏi khách sạn, cũng sợ hãi đến vậy, lúc ấy, trong lòng chỉ có xót xa và nỗi căm phẫn đối với Giang Nhân Đình. sớm biết Giang Nhân Đình hề đơn giản, nhưng ngờ, ngoài dùng tâm kế ra, ta lại có thể hành động bỉ ổi đến như vậy. hối hận để mình mắc lừa Giang Nhân Đình. Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của .

      Chỉ đến khi nhìn thấy hai vạch đỏ xuất que thử thai, mới hoảng sợ. Bao nhiêu cam lòng, bao nhiêu uất ức đồng thời bủa vây lấy . chỉ biết khóc lóc, muốn đối mặt với Tả Dật Phi.

      từng có ý nghĩ sinh đứa trẻ đó ra, từng suy nghĩ tới việc làm sao nuôi dưỡng, làm sao chăm sóc con. Nhưng quả nhiên là tính cách quyết định số phận. Nếu như giữ lại đứa bé, phải rời xa Tả Dật Phi. là người quyết liệt, khi lựa chọn cái gì, nhất định xóa sạch mọi rắc rối. Nhưng dù thế nào cũng chỉ là người, cự tuyệt được ấm áp của Tả Dật Phi, cho nên chỉ có thể từ bỏ đứa bé.

      Điều kỳ lạ là, hề oán trách người đàn ông kia, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Lúc tỉnh lại trong khách sạn, ngoài vết máu màu đỏ giường ra, thấy gì khác. Thế nên mới có thể lúng túng, xấu hổ, lại càng cảm thấy nhục nhã.

      Nhưng giờ đây biết người đó chính là Mạc Tu Lăng, đột nhiên biết nên cảm thấy thế nào?

      Xót xa, phiền muộn, tức giận, căm ghét? Hay xấu hổ và bất lực?

      năm năm trôi qua rồi, giờ đột nhiên nhớ tới, lại cảm thấy bỡ ngỡ xen lẫn căm hận.

      Mạc Tu Lăng hít hơi, biết tâm tình giờ bất ổn: “Muốn ăn gì? mua.”



      Nhân Ly chỉ nhìn , đáp.

      hất hàm: “Hử?”

      “Em muốn ăn gì hết”.

      “Con phải ăn!” xong, Mạc Tu Lăng lập tức ra ngoài.

      Nhân Ly để mặc muốn làm gì làm. Trông dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ khi mua đồ ăn của , vẫn bại tại trận.

      Thực ra cần phải nằm viện, nhưng Mạc Tu Lăng nhất định bắt yên vị giường bệnh ngày.

      Sau khi về nhà, hai người liên tiếp bị “khủng bố”. Đầu tiên là ông bà Mạc. Nhân Ly đương nhiên dám tỏ ra sĩ diện, cục cưng mới hơn tháng, phải ngoan ngoãn sắm vai vợ đảm mẹ hiền. Người có quyền lên tiếng lúc này chỉ có bà Mạc, bà chẳng những quấn lấy Nhân Ly, dặn dò những chuyện cần phải chú ý, mà ngay cả Mạc Tu Lăng cũng thoát khỏi bị bà nghiêm khắc dạy bảo trận.

      Ông bà Mạc rất ít khi tới đây, bình thường đều là Mạc Tu Lăng đưa Nhân Ly quay về Mẫn Trang thăm họ. Cho nên, tự nhiên trong nhà có nhiều hơn hai người, Nhân Ly chưa kịp thích nghi. Nhưng đương nhiên biểu ra ngoài, chỉ gắng sức hoàn thành tốt nội dung ba chữ “ nàng dâu ngoan”.

      Mãi khi đến bố mẹ chồng về rồi, Nhân Ly mới nhận ra dụng ý của Tu Lăng. Hai người họ tới đương nhiên khiến phân tán tập trung vốn dĩ đặt người , thể quấn lấy gây chuyện nữa. Nhân Ly chợt thấy bực bội, hóa ra chuyện gì cũng tiến triển theo ý muốn của .

      Nhìn thấy Tu Lăng, Nhân Ly liền cảm thấy bực mình, đành phải tìm Tần Ngải Ninh.

      ở nhà Tần Ngải Ninh mà tỏ ra tự do tự tại đến quá đáng, ngang nhiên nằm dáng chữ đại giường, hoàn toàn quên mất đây phải nhà của mình.

      Ngải Ninh hiếu kỳ nhìn : “Này, cậu nghĩ là con trai hay con ?”

      “Con trai”.

      “Sao khẳng định như vậy?” Chẳng phải giờ thai nhi còn chưa hình thành giới tính sao?

      “Con của mình đương nhiên phải là con trai.”

      “Vì sao?”

      “Cậu nghĩ xem. Sinh con có bao nhiêu là lôi thôi rầy rà? Vất vả cực nhọc nuôi nó khôn lớn, chớp mắt cái trưởng thành, rồi trở thành con nhà người khác. Con trai như vậy, cho dù chăm sóc nó nhiều nhưng kiểu gì cũng có lúc nó mang về nhà thêm hai người nữa.”

      Tần Ngải Ninh bị kích động: “Cậu còn phải tính toán tỉ mỉ như vậy nữa sao?”

      mà!”

      “Con cậu tốt nhất đừng có giống cậu! Ích kỉ quá đáng!”

      “Cậu đố kỵ!”

      “Thèm vào!” tới lui, Tần Ngải Ninh vẫn lấy lòng. “Hay là, cậu sinh con xong cho mình nhận làm con nuôi !”

      “Ở đâu ra mà được lợi như thế? So với Mạc Tu Lăng, cậu còn góp sức ít hơn đấy.”

      “Mình tình nguyện thay chồng cậu góp sức, nhưng thực là được mà!”

      Nhân Ly nổi giận, đuổi Tần Ngải Ninh chạy khắp phòng. Ngải Ninh ai oán: “Đâu phải là sản phụ chứ! Sư tử Hà Đông có! Giám định hoàn tất!”





      Chương 80: Cứ như vậy !





      Trong khoảng thời gian này, Tu Lăng và Nhân Ly tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng mà, ngẩng đầu gặp cúi đầu ắt thấy, quan hệ giữa hai người hề chuyển biến xấu.

      Ngày ngày ở nhà còn kiếm tiền mua sữa nuôi con.

      Có đôi lúc cảm thấy quạnh, trống trải như mất điều gì đó, gọi điện cho . Gần đây Nhân Ly vẫn hay làm vậy dù chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ mấy câu vớ vẩn. Phần lớn thời gian đều im lặng nghe huyên thuyên, nhưng nhất định cúp máy.

      Nhân Ly vừa bấm nút gọi cho , ngoài phòng khách chợt có tiếng nhạc vang lên. ra ngoài phòng khách thấy di động của sofa. Quên mang ư? chợt thấy hoài nghi, biết có phải cố ý để ở nhà để tránh làm phiền hay ?

      Trước đây từng có lần nghịch di động của Mạc Tu Lăng, thấy lưu số của mình trong máy, thắc mắc chỉ : “Như vậy chẳng phải là chứng minh thuộc nằm lòng số của em ư?”, cần lưu danh bạ có thể trực tiếp bấm.

      Nhưng tại, chăm chú nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ màn hình di động của . Nó phải là dãy số nữa.

      gọi lại lần, xác định mình nhìn nhầm, sau đó xóa cuộc gọi nhỡ . Tâm trạng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

      Nửa tháng nay, nghĩ nghĩ lại, nếu như sớm biết mình lấy Mạc Tu Lăng, cái đêm của năm năm trước hẳn là chuyện may mắn! Duyên phận, đúng là ly kỳ!

      Nếu như Giang Nhân Đình biết người đàn ông đêm đó là Mạc Tu Lăng, có lẽ ta tức đến phát điên. Quẩn quanh vòng, hóa ra chẳng ai có thể đoán được ý trời.

      Cho dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng còn quan trọng nữa, bởi vì tại mới quan trọng.

      Cuối tuần, Tu Lăng đưa Nhân Ly đến biệt thự Thuần Viên.

      Ở đây có người giúp việc, tất cả mọi việc đều do ông Giang đích thân làm. Nhân Ly chợt hiểu ra nhiều điều. Cho dù mẹ từng làm chuyện gì trong trái tim cha , mọi ngõ ngách đều chỉ thuộc về mình bà.

      Giang Thánh Minh biết Uông Tố Thu ghét nhất trong nhà xuất người ngoài, cho nên ông thuê người giúp việc. Nơi này tất cả mọi thứ đều được bày trí theo sở thích của Uông Tố Thu. Hoàn toàn phải là nhất thời cao hứng, căn biệt thự này được xây dựng khá lâu rồi.

      Biết chuyện Nhân Ly mang thai, ông Giang nhất định đòi tự mình vào bếp. Chuyện này khiến Nhân Ly phải giật mình. Trong ấn tượng của , cha là người sống chết chịu dính tay vào dầu mỡ. Dù rất cam tâm nhưng cũng phải thừa nhận là toàn bộ mấy thứ việc lặt vặt trong nhà trước đây đều do tay Bạch Thanh Hà lo liệu quán xuyến, bà ta chăm sóc cha rất tốt.

      “Cha, để con giúp cha tay.” Nhân Ly vẫn yên tâm. khá gầy, nếu có thai, bình thường nhìn vào ai nhận ra.

      cần, cần, con cứ ngồi nghỉ . Phải tin vào năng lực của cha chứ”. Ông Giang đẩy ra ghế ngồi.

      nhìn nụ cười rạng như ánh dương mặt cha, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều vơi .

      Mạc Tu Lăng thấy tâm trạng của tốt như vậy cũng cảm thấy yên lòng.

      dặn dò : “Lát nữa ăn cơm nhớ khen cha nấu ăn ngon”.

      “Tất nhiên rồi”. Ạnh sảng khoái đáp.

      Thực ra, tay nghề của ông Giang tốt như trong tưởng tượng của hai người, dù thể so với đầu bếp nhưng cũng coi như có mùi vị riêng. Có lẽ đây là kết quả mấy tháng khổ cực của ông.

      Ăn cơm xong, thấy cha dường như có chuyện muốn với Tu Lăng, Nhân Ly liền lấy cớ rửa bát để tránh .

      Thỉnh thoảng quay ra nhìn, thấy cha gì đó với , còn chỉ gật đầu, giống như đứa trẻ ngoan nghe người lớn dạy bảo.

      hiểu , cha nhiều như vậy, cũng chỉ vì là con rể của cha mà thôi.

      thở dài, trong lòng nhõm.

      Còn có gì mà phải so đo nữa đây, người đàn ông kia là chồng của , là cha của cục cưng trong bụng . có ai thay đổi được điều này.

      Nhân Ly ra khỏi bếp, vừa lau tay vừa kinh ngạc thốt lên: “Cha đâu rồi?”

      Mạc Tu Lăng cười: “Cha hôm nay đẹp trời nên muốn đưa mẹ ra ngoài dạo”.

      gật đầu.

      lên trước mấy bước, cầm lấy tay : “Chúng ta cũng dạo ”.

      né tránh, sánh bước bên ra khỏi nhà.

      Trong khu vườn , ông Giang nhàng đẩy chiếc xe lăn, mặt ông là nụ cười đầy mãn nguyện, Uông Tố Thu nhắm mắt, bà vẫn luôn nhắm mắt như vậy. Ánh dương lặng lẽ chiếu lên người bà, tôn lên vẻ thư thái. Ông thong thả từng bước, bóng hai người dưới mặt đất mỗi lúc dài ra.

      Nhân Ly chợt lên tiếng, giọng có phút xa xăm: “ ngờ cha mẹ có thể có ngày hôm nay”.

      “Bao nhiêu chuyện trước đây cũng chỉ như mây bay gió thoảng, con người nên sống vì tại”. nắm chặt tay : “ luôn thành với em, chưa bao giờ lừa dối em, phải là vì sợ lĩnh hậu quả khi em tức giận, mà là vì, hy vọng giữa vợ chồng chúng ta tồn tại khoảng cách”.

      Trái tim Nhân Ly chợt xao xuyến, ngẩng đầu nhìn .

      Còn có thứ gì có thể khiến cho con người ta thỏa mãn hơn giây phút ấn áp này?

      cũng là người bình thường, làm sao có thể cự tuyệt lại được ấm áp ấy? Vậy cứ để mặc mình trầm mê trong đó !

      “Em hiểu!”

      vẫn nắm chặt tay : “ chỉ hy vọng em thực hiểu !”

      Bởi vì, chờ đợi giây phút này từ rất lâu, rất lâu rồi. từng chán nản, từng tuyệt vọng, nhưng tốt, cuối cùng vẫn có thể được nắm tay em.

      Lúc về nhà, Tu Lăng kiên quyết muốn đưa Nhân Ly bệnh viện kiểm tra. muốn lắm nhưng ràng là nếu yên tâm.

      Cuối cùng, sau khi làm đủ mọi kiểm tra ở bệnh viện xong, mới đưa về nhà.

      Nhà của hai người!

      Buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, Nhân Ly chợt nhớ tới chuyện gì, kéo áo Tu Lăng: “ có chuyện gì dối em?”

      có.” trả lời chắc như đinh đóng cột, rồi lại nhìn ánh mắt giảo hoạt của , nhắc lại: “Chắc chắn có”.

      “Vậy sao?” tỏ ra rất thản nhiên. “Em hỏi là hỏi từ trước tới giờ!”

      trở mình, xê người ra xa chút.

      vẫn chịu buông tha: “Để em nhắc , chính là trước khi ra nước ngoài.”

      Trí nhớ quả nhiên rất tốt! Toàn thân đột nhiên cứng nhắc. Đó có thể coi là chuyện đáng hối hận nhất trong đời , chuyện duy nhất hối hận!

      Năm ấy, sau chuyến du lịch ngoại ô, Nhân Ly tới nhà cậu Uông chơi mấy ngày. Buổi tổi hôm quay về, vừa mới tới nhà liền trông thấy Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình trò chuyện, bèn ra cái chòi ngồi nghỉ, thế rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp lúc nào hay.

      Mạc Tu Lăng hỏi qua loa Giang Nhân Đình về , rồi gì thêm nữa.

      Sau khi tạm biệt Giang Nhân Đình, Mạc Tu Lăng quay về nhà, lúc qua chòi, đột nhiên nhìn thấy . cầm lòng được mà về phía . ràng, chỗ này khá tối, nhưng vẫn nhận ra đó là .

      ngủ, rất bình yên.

      nhớ lúc ấy mình nghĩ gì trong đầu nữa, hoặc là, vốn chẳng nghĩ gì hết. Cứ tự nhiên như vậy, cúi xuống, nhàng hôn lên môi .

      ngủ hề say, lúc ấy đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

      chợt hoảng sợ, mặt nóng ran. hiểu lúc ấy làm sao, lại thốt lên: “Đình Đình!”

      Chính là hai chữ đó, trực tiếp đẩy ra xa khỏi . ngừng tự hỏi, nếu như nhát gan đến vậy, xấu hổ đến vậy, liệu mọi chuyện có xảy ra? Cho nên căm ghét cái nhát gan của mình, căm ghét cái tật xấu hổ của mình.

      Ngày xuất ngoại, thậm chí đến tiễn . tuyệt tình quá!

      Sau đó, luôn cố gắng thay đổi bản thân, muốn tiếp tục làm Mạc Tu Lăng hèn nhát, phải giành lại được thứ mình muốn.

      Bây giờ, đột nhiên lại nhắc đến chuyện xa xôi này, biết gì.

      Nhân Ly kéo lại: “ thực nhớ?”

      “Em muốn làm gì?” Tu Lăng bị ngang ngược của đánh bại.

      giận dỗi: “Em tức giận rồi, mặc kệ đấy, mau bù đắp !”

      lặng lẽ day trán.

      mà còn nằm ngây ra đấy em giận đấy!”

      “Em muốn đền bù thế nào?”

      giả bộ thiện chí thương lượng: “Thế này , làm gì để em cảm động là được rồi. Em cảm động tức giận nữa!”

      trầm mặc lát, đột nhiên tóm lấy tay .

      Nhân Ly cảm thấy được lòng bàn tay buồn buồn, ngứa ngáy, nhưng biết viết lên tay chữ.

      “Hóa ra biết?”

      ôm chặt : “Nếu như biết sớm hơn, để em rời xa ”.

      Chữ viết lên tay , cũng chỉ là chữ mà lưu trong danh bạ điện thoại: Nâm

      Nâm – người trong lòng !

      có bất cứ cái gì có thể khiến cảm động bằng chữ ấy!





      Chương 81: Người ích kỉ





      Hơn ba tháng sau, bụng Nhân Ly mới lộ .

      hiểu sao tin chắc cục cưng trong bụng mình nhất định là con trai. Thấy Tu Lăng tỏ vẻ nghi hoặc, liền lôi ra lốc những chuyện trước đây đoán trúng nhờ vào giác quan thứ sáu, giống như là để chứng minh giác quan thứ sau của mình vô cùng chuẩn.

      chỉ vậy, còn bắt mua đồ trẻ con. Mỗi lần bị lảm nhảm bên tai đến sốt ruột, Tu Lăng đành phải chiều ý . Dần dà, trong nhà ngày càng nhiều quần áo và giày dép trẻ con. Chưa hết, còn bắt mua đồ chơi mà toàn bộ đều là đồ chơi cho con trai. chịu thua. Con còn chưa ra đời mà khiến ai ai cũng biết.

      Nhưng mà, dù sao phụ nữ mang thai vẫn có địa vị lớn nhất, phải ư?

      Mạc Tu Lăng cũng khá bận rộn, ngày ngày mò mẫm mạng, tìm hiểu toàn bộ những việc bà bầu nên làm và nên làm, sau đó liệt kê ra giấy dán ở cửa phòng nhằm nhắc nhở Nhân Ly.

      Mỗi chiều tan ca về nhà, cùng dạo trong khuôn viên của khu chung cư. Hoạt động nhàng cũng rất tốt cho phụ nữ có thai.

      Rốt cuộc có lần nhịn được, Tu Lăng hỏi : “Vì sao em lại muốn sinh con trai?”

      “Sinh con trai tốt biết bao nhiêu! Nó có thể tự lo cho bản thân, mình bị phiền phức. Con lắm rắc rối. chưa từng nghe người ta à, con cần nâng niu chiều chuộng, con trai cần nghiêm khắc dạy dỗ.”

      “Em làm ơn đừng phát huy cái bản tính lười nhác của mình trong vấn đề này được ?” Tu Lăng bất mãn lắc đầu.

      “Con là ở trong bụng em, theo em mười tháng, từ bụng em mà ra, em chỉ bộc lộ chút thích cũng được sao? Có bản lĩnh mà sinh!”

      sinh được còn cần em làm gì”

      “Công dụng của em là sinh con cho à?”

      nhíu mày: “Chí ít đây cũng là trong số đó, được chưa?”

      phớt lờ .

      Tu Lăng phát ra, càng ngày càng mọn và dễ nổi cáu. Khó tránh người ta phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi. tại kết hợp hai trong , khó nuôi lại càng khó nuôi hơn.

      Buổi tối, Nhân Ly ngủ được, cứ trở mình suốt khiến Tu Lăng cũng mất ngủ theo.

      “Em sao thế?”

      sao!”

      sao mà còn chưa ngủ?”

      ngủ của , quan tâm em làm gì?”

      “Còn phải do em quấy rối ư?”

      Thừa lúc Nhân Ly còn chưa kịp nổi cáu, lập tức dịu giọng lấy lòng: “Nếu em cảm thấy buồn bực cứ trút hết ra. thấy mạng người ta làm vậy hiệu quả lắm! Em cứ nghĩ gì nấy, bao nhiêu ấm ức trong lòng hết ra, đừng ngại gì cả!”

      “Có thể sao?” có vẻ hoài nghi.

      cổ vũ: “Thử biết!”

      gật đầu: “Được, vậy em thử!”

      Sau đó, Nhân Ly nghe lời, bắt đầu dõng dạc. “Em thích người ích kỉ. xem, người ta vĩ đại như vậy làm gì chứ? Bao nhiêu năm trời ngày nào cũng như ngày nào, vất vả khổ vực chỉ để đổi lấy câu ca tụng của người đời, có ý nghĩa gì? Còn nữa, càng là đàn ông vĩ đại em càng ghét! Cái gì mà vì nước vì dân rồi hy sinh cả người phụ nữ của mình? Vài năm sau đột nhiên giả vờ vô cũng tiếc thương người phụ nữ ấy, làm như mình si tình chết được, chẳng khác nào lập đền thờ kĩ nữ. Đàn ông lương thiện, em cũng thích, lúc nào cũng tự cho rằng bản thân mình tốt lắm ấy! Bên ngoài có nào đó ầm ĩ đòi tự sát, ta cũng mặc kệ mình thích hay thích ta, lập tức tới cứu về. buồn cười, người ta muốn chết hay sống là việc của người ta, liên quan quái gì tới ta chứ. Trung Quốc rộng lớn này cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi nhân khẩu là thừa, chưa biết chừng ta chết rồi còn được nhà nước cấp bằng khen hành động góp phần giảm dân số ấy chứ! Còn có loại đàn ông tự cho mình là đúng, ai gì cũng tin nhưng lại tin vợ mình. Ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm sao, thế mà vợ mình chỉ ăn với người khác phái lần thôi là mắng lên mắng xuống”.

      vẫn chưa hết tức giận: “Em chỉ thích người ích kỉ thôi. ấy em, chiều chuộng em, lúc nào cũng ở bên cạnh em, dù có chuyện gì cũng hy sinh em, bao giờ vì người ngoài mà nghi ngờ em. Cho dù em có làm sai cái gì, ấy cũng đứng bên cạnh em. ấy làm việc gì cũng suy nghĩ đến em trước tiên, quản người khác lời ra tiếng vào. Tất cả những người phụ nữ khác đối với ấy đều là phù vân, ai muốn tự tử cứ tự nhiên, ai muốn giả làm Lâm Đại Ngọc cũng cứ tự nhiên, ai muốn dụ dỗ mời cút sang bên! tóm lại, ấy chỉ cần có mình em là đủ, tiểu tam tiểu tứ gì đó đều có cửa”.

      Nhân Ly liến thoắng hồi, quả nhiên thấy tâm trạng dễ chịu hơn bao nhiêu.

      Mạc Tu Lăng vẫn ngây người nhìn .

      chợt thấy lo lo, sợ bộ dạng “sư tử Hà Đông” vừa rồi hù dọa , dè dặt: “À…ừm, chỉ là em nghĩ vậy thôi, có nghĩa là…”

      chợt kéo lại gần mình: “Giờ chúng ta nên ngủ rồi đúng ?”

      nhíu mày: “Vì sao?”

      “Có thể nằm ngủ bên cạnh , em nên cảm thấy vui mừng, vinh hạnh, may mắn!”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì, chính là người đàn ông ích kỉ hiếm có khó tìm kia”

      tiếp nữa, khóe miệng cong lên mỉm cười mãn nguyện.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Ngoại truyện 1: Giác quan thứ sáu nhạy





      Đứa con này của Giang Nhân Ly lúc sinh ra chẳng khác nào chúng tinh bổng nguyệt[1]. Cả hai gia đình già trẻ lớn bé đều đến bệnh viên trông nom, chầu chực.

      [1] Nhân vật trung tâm nhận được chú ý của mọi người.

      Tu Lăng mặc quần áo vô trùng vào trong phòng sinh. nắm chặt lấy tay Nhân Ly. mặt , từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, lập tức lau giúp , nhưng lau mãi cũng hết.

      vô cùng hối hận. Lẽ ra nên nghe theo lời , cái gì mà sinh tự nhiên ảnh hưởng đến vóc dáng và có vết mổ? giờ đau đến bực bội, lúc mang thai vẫn gầy, giờ lấy đâu ra sức lực mà sinh con chứ. Bác sĩ cứ lặp lặp lại “Gắng lên! Gắng lên!” khiến Mạc Tu Lăng càng sốt ruột.

      “Nắm lấy tay , nắm lấy!” Nhìn bộ dạng thống khổ này của , biết phải làm gì.

      Giang Nhân Ly trừng mắt: “Cút xa ra!”

      bám víu lấy ga giường, lúc này mà bám vào biết còn đau đến mức nào!

      Tu Lăng vẫn làm như nghe thấy lời , còn cố gắng lau mồ hôi giúp . Miệng lưỡi khô khốc, đau đớn muốn chết! Sinh con sao lại phiền phức như vậy chứ? Chịu giày vò mười tháng đến thôi, lúc muốn rời khỏi mình mà cũng khó khăn như thế.

      Rốt cuộc chịu được, hét lên. Mạc Tu Lăng sợ hãi, toàn thân cứng đờ.

      Cuối cùng, tiếng khóc của em bé cũng vang lên, thở phào nhõm, tựa như chính vừa hoàn thành nhiệm vụ!

      Lúc này, Nhân Ly nằm giường cũng bật khóc thút thít.

      Tu Lăng cảm thấy nhõm. Vẫn còn sức mà khóc, có lẽ ấy sao rồi!

      Nhưng vẫn đến bên an ủi: “Đừng khóc nữa! sao rồi! Khổ cực đều qua cả rồi!”

      lại lau mặt cho , chẳng hiểu sao càng lau càng sạch. tức chết! Giờ mới phát , hóa ra mồ hôi mặt đều là từ mặt rơi xuống… mỉm cười.

      Hai người trở thành cha mẹ rồi mà hoàn toàn có chút ý thức nào, ngay cả con vừa mới sinh cũng thèm quan tâm.

      Cuối cùng, ông Mạc phải lên tiếng gọi con trai: “Còn tới bế con !”

      Bấy giờ Tu Lăng lấy lại tinh thần, mới được hai bước lập tức quay đầu lại: “Cái gì? Con ?”

      Bà Mạc vui vẻ gật đầu: “Ừ, công chúa , ba cân”.

      Mạc Tu Lăng cau mày: “Sao lại là con ?”

      Ông bà Mạc đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra lo lắng rệt, trong lòng thầm nghĩ, xem ra con trai mình có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Thế này được!

      Tu Lăng bước đến bên con . quá! Mắt mũi còn chưa mở! Khuôn mặt nhìn chưa ràng thế nào, da lại hơi nhăn nheo.





      Nhưng vẫn bế con lên, đó là con của , dù hình dạng thế nào vẫn .

      ôm con đến bên giường Nhân Ly: “Nhìn xem, con chúng ta!”

      Toàn thân run lên: “Sao lại biến thành con ? Ai đánh tráo?”

      lườm : “Có trách trách giác quan thứ sáu của em nhạy ấy!’

      lập tức dịu giọng, đón lấy cục cưng như lấy lòng: “Con , cũng rất tốt, ngoan ngoãn, nghe lời. Chẳng phải con chính là chiếc áo bông tri kỷ[2] sao?”

      [2] Lấy ý từ bài hát Con là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.

      Tu Lăng sầu não, mất công chuẩn bị bao nhiêu đồ sơ sinh, cuối cùng lại dùng đến. Chẳng khác nào, tốn công ôn bài kỹ càng, đột nhiên thầy giáo lại thông báo hủy thi.

      “Áo bông !”. nhắc lại lời , nhưng ràng tâm tình tốt lắm. “ phải em nhất định là con trai sao? Còn bắt mua nhiều đồ con trai như vậy, ngay cả tên cũng nghĩ tên con trai rồi. Giờ làm sao đây?”

      Nhân Ly vừa ăn cắp vừa la làng: “Thời đại nào rồi mà còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy hả? Con làm sao? Nó theo em mười tháng ròng, khổ cực lắm mới sinh ra được. Đến lượt ghét bỏ nó à?”

      Tu Lăng day trán, kết quả này là lỗi của sao?





      Ngoại truyện 2: Nhà có vợ lười





      Công chúa Mạc Chân Khê của nhà họ Mạc năm nay ba tuổi. Nhờ có người mẹ lười biếng mà trước nay bé vẫn luôn được ở nhà với ông bà nội.

      Đêm hôm ấy, Tu Lăng cực kỳ dịu dàng, cái này gọi là “tiến công mềm mỏng”. Vậy mà người nào đó hoàn toàn chịu nể tình: “Tu Lăng, muốn làm gì?”

      phải hôm nay em với Tiểu Khê là sinh em cho con sao?”

      “Em chỉ thuận miệng đùa thôi!”

      “Em là người lớn sao lại xạo trước mặt trẻ con như vậy được. Người lớn chúng ta chính là giáo viên vỡ lòng của con, là tấm gương của con, thể như vậy được! Chúng ta phải giữ lời.” Tu Lăng cực kỳ nhẫn nại dạy dỗ .

      Nhân Ly đầu hàng: “Vậy được thôi!”

      Sau khi triền miên lúc, chợt nghĩ ra chuyện gì: “ đúng, Tiểu Khê muốn có em ”.

      day trán: “Vậy sinh con trai!”.

      lắc đầu: “Em có dự cảm, lần này em vẫn sinh con ”.

      “Giác quan thứ mấy?”

      “Giác quan thứ sáu.”

      tỏ ra yên tâm: “Vậy khẳng định là con trai, giác quan thứ sau của em luôn phản chủ!”

      nện cái gối vào người : “ ràng tin em!”

      “Ai bảo em từng có tiền lệ, trách gì chứ”. Có điều tâm trạng thực rất tốt: “Có con trai những thứ trước đây mua có thể được dùng rồi, vẫn may nghe lời em vứt ”.

      lâu sau đó, Nhân Ly quả nhiên mang thai.

      Nhưng chuyện này lại khiến bé Tiểu Khê rất buồn phiền, cuối cùng bé cũng tìm được thời cơ thích hợp chạy vào phòng đọc sách của bố: “Ba ba!”

      “Sao thế?” Tu Lăng buông tập tài liệu xuống bàn.

      “Ba ba đưa con về nhà ông bà nội được ?”

      “Vì sao?”

      “Mẹ lười như thế, sau khi sinh em trai, nhất định bắt con chăm sóc em, chắc chắn coi con như nha hoàn mà sai lấy cái này lấy cái kia. Con chịu đâu!”

      Tu Lăng quyết định dạy dỗ con : “Mẹ rất lười sao?”

      bé gật đầu chắc chắn.

      Tu Lăng sa sầm mặt: “Nếu biết mẹ con lười như vậy, sao con còn muốn ? Muốn học mẹ con ư?”

      “Nhưng…” Khuôn mặt nhắn nhăn nhó, ra lời.

      “Biết mẹ phải tấm gương tốt được học. Tiểu Khê của ba mẹ đứa trẻ chăm ngoan.”

      Tiểu Khê gật đầu: “Nhưng mẹ vẫn lười như vậy!”

      “Trong nhà có người lười là đủ rồi, nhiều quá mất cân bằng. Cho nên Tiểu Khê phải chăm chỉ.”

      “Vậy vì sao thể bắt mẹ chăm chỉ?”

      “Mẹ con nhiều tuổi rồi, uốn nắn được, con còn , dễ uốn nắn!”

      Tiểu Khê ngẫm nghĩ lúc rồi gật đầu: “Đây là ưu điểm ạ?”

      Tu Lăng khẳng định: “Đúng vậy”.

      Nhân Ly mang thai được năm tháng cảm thấy khó chịu, suốt ngày lo nghĩ. Chuyện này lại khiến cho Tu Lăng gặp phiền hà, đâu cũng dính lấy , đến công ty, cũng theo, bước rời.

      Tiểu Khê ở nhà rất vui, có ai tranh giành ti vi với mình là hạnh phúc.

      Tu Lăng đành phải đâu cũng đưa Nhân Ly cùng, chỉ cần năm phút thấy , nhất định nổi giận.

      được nếm mùi vị gian khổ rồi.

      Có điều, ông trời cũng rất công bằng, con trai mà vất vả chờ đợi rốt cuộc cũng ra đời.

      Tu Lăng vô cùng vui sướng, đứa con trai đến muộn này giúp cho mấy thứ đồ cất trong tủ kia có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời!





      Ngoại truyện 3: Tàn





      Giang Nhân Ly, tôi nghĩ ấy là niềm ước ao của tôi…

      Chúng tôi quen biết nhau vì học cùng lớp đại học. Lúc đầu, tôi nghe được nhiều lời bàn tán phiến diện về Nhân Ly, nào là cao ngạo, nào là coi ai ra gì. Nhưng những điều đó cũng đủ để xóa quý của tôi với ấy. ấy quan tâm cái gì, nhưng lại biết rất nhiều thứ. ấy vẽ tranh rất đẹp, chơi dương cầm rất hay, đánh cờ vây rất giỏi, chơi đàn tranh rất tốt. Tôi gần như nghĩ ra có cái gì ấy làm được.

      Nhưng, tôi hề đố kỵ với Nhân Ly. Kể cả khi rất nhiều nữ sinh thèm muốn được như ấy, hẹn hò với Tả Dật Phi.

      Đơn giản là vì, ấy có tình của ấy, tôi cũng có điểm tựa của tôi.

      Chuyện giữa tôi và Ngô Vĩnh Diễn dường như chẳng thể kể hết. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, là lưỡng tình tương duyệt, là bạn học của mười mấy năm trời.

      ấy từng đánh nhau vì tôi, từng đứng ngoài cổng trường chờ tôi hàng giờ liền, từng mua kem ly tôi vô cùng thích nhưng vì tôi có ở đó nên kem chảy đầy hai tay người con trai như thế, tôi từ lâu coi ấy là người đàn ông của mình.

      thế gian này có được mấy người đàn ông nhất định sống nổi nếu thiếu . từng tặng hoa hồng, từng đưa về nhà, nhưng vì sao người bên cạnh lại phải là ?

      Câu hỏi này, khắc họa rất chân thực chuyện của tôi!

      Tôi vĩnh viễn quên được ngày mười bảy tháng Năm, hôm đó là sinh nhật mẹ tôi nên tôi lái xe về nhà. Gia đình tôi cũng được coi là khá giả trong vùng, bởi vậy từ bé tôi được bố mẹ chiều chuộng, thương , chẳng bao giờ phải chịu điều gì ấm ức. Đương nhiên trong mắt cha mẹ, tôi cũng chưa bao giờ là đứa trẻ kém cỏi. Từ tôi học ở trường điểm, từ tiểu học, trung học đến đại học.

      Tôi bình thường chẳng mấy khi lái xe, dù lúc học đại học được cấp bằng. Nhưng chỉ riêng hôm đó, để kịp giờ mà tôi lái xe từ nhà lên thành phố C.

      Mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ đặc sản, còn dặn tôi nhất định phải mang đến cho Ngô Vĩnh Diễn. Mẹ tôi đúng là coi ấy như là con rể rồi. Mà thực ra, tôi cũng như vậy.

      Trạm dừng tiếp theo có đèn giao thông, tôi cứ lái xe thẳng. Bỗng nhiên có người vọt ra. Giữa những ánh đèn chớp ngoáng, tôi nhìn thấy người trong bộ đồ trắng ngã xuống. Nhưng… tôi dừng xe lại. Nỗi sợ hãi chiến thắng chút lý trí của tôi. Tôi bỏ trốn…

      Tôi đúng là kẻ hèn nhát, đến mức ngay cả chính tôi cũng phải tự phỉ báng bản thân, thất vọng với chính mình.

      Sợ hãi và bất lực cũng bằng được hai chữ hoang mang tràn ngập trong đầu tôi.

      Tôi càng lái xe càng nhanh hơn, mặc kệ Ngô Vĩnh Diễn còn trong giờ làm việc, tôi lập tức gọi điện cho ấy. Tôi có chìa khóa căn hộ công ty phân cho ấy, lúc mở cửa vào, bàn tay tôi ngừng run rẩy.

      Có thể do cảm giận được giọng đầy hoang mang của tôi, Vĩnh Diễn rất nhanh chóng trở về.

      “Em sao thế? Sao mặt tái nhợt thế kia?” ấy lo lắng nhìn tôi.

      Giống như vừa túm được phao cứu sinh, tôi lập tức chạy tới ôm chầm lấy : “Vĩnh Diễn, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?”

      “Em bình tĩnh, từ từ nghe.” ấy vuốt tóc tôi, khiến tôi dần bình tâm lại.

      “Em… em giết người”.

      Mặt ấy chợt biến sắc: “Em cái gì vậy?”

      Tôi kể lại mọi chuyện cho Vĩnh Diễn nghe, sắc mặt ấy vô cùng xấu, nhưng hề nửa lời trách móc: “Nghĩa là em cũng xác định được người đó có bị đâm chết hay ?”

      Tôi gật đầu.

      ấy đặt hai tay lên vai tôi, trấn an: “Đừng lo lắng, người kia sao đâu.”

      Tôi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an: “Vĩnh Diễn, xem được ?”

      ấy nhìn bộ dạng lo sợ của tôi, sau đó gật đầu.

      Sau này, rất nhiều lần tôi tự hỏi, nếu ngày ấy tôi bảo ấy xem, liệu kết cục của chúng tôi bây giờ có khác? Nhưng, tôi cũng muốn nghĩ nhiều.

      Sau việc đó cũng có chuyện gì xảy ra nữa. Mấy hôm sau, Vĩnh Diễn với tôi, người hôm đó bị tôi đụng xe phải là , có gì nghiêm trọng, cho nên đối phương tìm người gây tai nạn. Tôi rốt cuộc cũng yên tâm. Có lẽ là tôi nghĩ chuyện gì cũng tốt đẹp, cho nên nhận ra ánh mắt ấy có chút thương, chút luyến tiếc.

      Sau đó quan hệ giữa chúng tôi cũng có thay đổi gì đặc biệt. Tôi vẫn kinh doanh cửa hàng của tôi, cuối tuần chúng tôi lại ở bên nhau. Nhưng có đôi khi, phải tăng ca, thể tới gặp tôi được. Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ dặn dò ấy chú ý sức khỏe.

      Kỳ thực, rất nhiều chuyện đều có ngọn có ngành ràng, chỉ là, bản thân tôi muốn tìm hiểu, muốn nghĩ đến.

      Ví dụ như, ấy càng ngày càng ít khi gọi điện cho tôi.

      Ví dụ như, ất còn tạo những niềm vui bất ngờ cho tôi nữa.

      Ví dụ như, số lần ấy đến tìm tôi ngày càng ít.

      Trong lòng tôi xuất lo lắng, nhưng mà cảm tính phụ nữ lúc này lại trỗi dậy, tôi tin tưởng ấy, hay đúng hơn, tôi tin tưởng vào tình cảm bao nhiêu năm qua giữa chúng tôi. Tôi vẫn cho rằng tình của chúng tôi rất kiên định, rất bền vững, giống như chúng tôi ở bên nhau mấy thế kỷ, tôi có ấy, ấy có tôi, chúng tôi là .

      Chuyện ấy qua lại với người khác là tôi nghe được từ người bạn. ấy thấy Ngô Vĩnh Diễn ở bệnh viện chăm sóc người con .

      Tôi đương nhiên tin, nhưng cũng hoài nghi.

      Tôi tới bệnh viện, và tận mắt thấy bọn họ…

      Ngô Vĩnh Diễn bưng bát cháo, cười hiền lành nhìn nằm giường: “Nào, ăn thêm chút nữa !”

      “Nhưng em ăn nhiều lắm rồi”. ta nhăn mặt.

      ăn thêm ít nữa thôi”. ấy vẫn kiên trì.

      kia thỏa hiệp.

      Sau khi ta ăn xong, Vĩnh Diễn cầm khăn lau miệng cho ta: “Đừng có biếng ăn, phải ăn nhiều vào mới chóng khỏi bệnh.”

      Đôi mắt ta chợt ảm đạm: “Bác sĩ chân trái của em dù có khỏi cũng thể lại như bình thường được. Em cả đời này chỉ có thể là người què!”

      Mặt biến sắc, đau đớn có, bất lực có.

      Nhưng kia chợt cười: “Có điều, mất cái nọ được cái kia. Em tin ông trời bạc đãi em.”

      Đôi mắt ta ánh lên vẻ đẹp trong sáng thuần khiết.

      Tôi dám nhìn tiếp nữa, ta khiến cho tôi cảm thấy bản thân hèn hạ.

      Đúng như tôi suy đoán, tên Lâm Tiểu Ưu này chính là người bị tôi tông xe vào hôm ấy. Mấy ý ta vừa nghe tôi hỏi thăm về ta, liền với vẻ bất bình: “Người gây tai nạn kia là ghê tởm, đâm người rồi bỏ chạy”.

      “Đúng thế! Hại người ta què chân”

      đời này là, loại người nào cũng có”.

      Tôi dám nghe tiếp nữa, tôi biết, từ thời khắc đó, lòng tôi hề thanh thản được nữa.

      Vĩnh Diễn với tôi kia bị làm sao, hóa ra chỉ vì muốn tôi yên tâm. Tôi yên tâm nhưng vẫn lo lắng, vì thái độ của ấy với Lâm Tiểu Ưu. Nhưng thôi vẫn tự lừa mình dối người rằng, ấy chỉ giúp tôi trả nợ.

      Bởi vì, tôi tình nguyện tin tưởng ấy.

      Dù nỗi bất an trong lòng tôi mỗi lúc nhiều, dù mọi dấu hiệu đều cho thấy tôi nên tin tưởng nữa.

      Tôi cũng từng tận mắt chứng kiến bọn họ bên nhau. Đó là lần ở siêu thị, ấy đẩy xe hàng, ta đằng sau, bọn họ nhiều, nhưng động tác rất ăn ý. Chân ta khập khiễng, nhưng ta hề bận tâm đến ánh mắt của người khác, nụ cười vẫn trong sáng thuần khiết trước sau như .

      gì đó với ta, gương mặt rạng rỡ.

      Nụ cười của hai người như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi cứ đứng đấy, bao nhiêu người qua lại như vậy, nhưng trong mắt tôi chỉ có bọn họ.

      Tôi chua xót thầm nghĩ, nếu như là Nhân Ly, ấy nhất định tới trước mặt bọn họ, tuyên cáo ai mới là nữ chủ nhân. Nhưng tôi phải ấy, cho nên, tôi mới hèn nhát bỏ chạy.

      Cả đêm đó, tôi mình uống rượu, mình khóc lóc. Tôi biết, giờ tôi có làm gì ấy cũng quan tâm tới nữa, có lẽ ấy chỉ đau lòng vì người nào đó. Tôi tự nhủ bản thân, được khóc, đây là cái giá phải trả cho hèn nhát của mình.

      Nếu như lúc ấy tôi lái xe bỏ chạy, tất cả xảy ra, là lỗi của tôi…

      Nhưng tàn nhẫn nhất phải là chuyện này.

      Sau khi biết tin Vĩnh Diễn gặp tai nạn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, lập tức chạy tới bệnh viện.

      Trước khi lao vọt vào trong phòng bệnh, tôi kịp nghe thấy những lời người tài xế gây tai nạn kia , vẻ mặt ta tỏ ra oan ức: “Tôi đâm ta, tôi bấm còi liên tục nhưng ta vẫn đứng im nhúc khích.”

      Khoảnh khắc ấy, đóa hoa tình vốn nở rộ trong lòng tôi cuối cùng cũng lụi tàn.

      Tôi vào trong phòng bệnh nữa, mà vội vã bỏ chạy…

      Tôi chạy về nhà, chạy hơn hai tiếng đồng hồ. đứa thời đại học có thể suốt ngày trốn giờ chạy bộ như tôi, lại nghiễm nhiên có thể chạy liên tục hơn hai giờ. Gió táp vào mặt, nhưng kỳ lạ là, tôi hề khóc.

      Ký ức ùa về…

      em bao lâu?”

      “Rất lâu, rất lâu.”

      “Rất lâu là bao lâu?”

      “Vậy còn phải xem sống được bao lâu.”

      “Dẻo mép! Ngộ nhỡ đến ngày nào đó còn em sao?”

      “Nếu như ngày nào đó em nữa phải chết.”

      em nữa, chết…

      Chết…

      Tôi nhắm mắt. Cuối cùng cũng tin, tin rằng tình của tôi kết thúc rồi.


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :