Ai gia có hỉ - Đạm Anh (59 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 54:

      Sau những bằng chứng Nhạn Nhi đưa ra, mẫu thân Nhạn Nhi lập tức vui mừng đến phát khóc gọi “Con của ta”, dưới chứng kiến phần đông danh gia vọng tộc ở Giang Nam, Ninh Hằng nhận tổ quy tông, biến thành Giang Hằng.
      Chỗ ở của ta từ tiểu viện biến thành chủ ốc (nhà ở cho chủ nhân), người của Giang gia đối xử với ta cực kỳ khách khí, nha hoàn hầu hạ ta cũng cực kỳ cung kính. Đối với những chuyển biến này, ta thấy khiếp sợ. Nhưng mà từ xưa đến giờ ta đều ký lai chi tắc an chi (tuỳ cơ ứng biến, sống ở đâu quen phong tục nơi đấy), khiếp sợ vài lần ta chẳng còn thấy kinh sợ nữa, yên tam thoải mái ở chủ ốc chờ Ninh Hằng trở về, à, , giờ là Giang Hằng.
      Từ sau hôm Nhạn Nhi tiết lộ thân phận trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia của đầu gỗ trước mặt mọi người, ta và Giang Hằng vẫn chưa chuyện ràng với nhau lần nào. Nha hoàn Giáp bên cạnh ta : “Đại công tử ở chỗ Đại phu nhân…”
      Nha hoàn Ất : “Đại công tử ở chỗ lão gia…”
      Nha hoàn Bính : “Đại công tử ở chỗ Nhị phu nhân…”
      Nha hoàn Đinh : “Đại công tử ở chỗ Tam phu nhân…”
      (*Giáp Ất Bính Đinh: tương tự như số đếm hoặc A B C, ở đây là nha hoàn A, nha hoàn B.. *)
      Ta đủ kiên nhẫn để nghe thêm nữa, bao giờ mở miệng hỏi hành tung Giang Hằng nữa. giờ Giang Hằng trở thành trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia nên chỉ còn là đầu gỗ của riêng mình ta nữa, trong lòng ta có chút phiền muộn.
      .
      Ngày lại mặt Nhạn Nhi đến nhận tội với ta, nàng quỳ gối trước cửa, hai tay cầm cây gậy, cúi đầu : “Tỷ tỷ, Nhạn Nhi đến thỉnh tội.”
      Ngẫm lại ta cũng là ngốc, dọc đường ăn ít dấm chua của Nhạn Nhi, sao ta lại phát Nhạn Nhi đối với đầu gỗ là tình cảm huynh muội chứ? Ta lạnh nhạt : “ dám nhận dám nhận.”
      Nhạn Nhi : “Tỷ tỷ, dọc đường muội lừa tỷ và đại ca tới Giang gia là muội tốt, nhưng mà muội hối hận.” Nhạn Nhi bỗng dưng liếc nhìn, rồi để toàn bộ nha hoàn xung quanh đều lui ra.
      Nàng giọng : “Gia nghiệp của Giang gia, muội thể để mất trong tay Tứ đệ Ngũ đệ. Muội tin tưởng năng lực đại ca, chỉ có đại ca mới có khả năng giữ lại gia nghiệp Giang gia.” Nàng mím môi, lại : “Huống hồ tỷ tỷ cùng đại ca phải có hôn ước sao? Đại ca quay về Giang gia, tỷ chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của đại ca.”
      Nhạn Nhi quả nhiên biết vụ đánh cược giữa phụ thân ta và Giang gia, ta híp mắt, : “Trưởng nữ Tô gia chết trong trận cháy vào ngày mùng hai tháng giêng năm Nguyên Hoà thứ mười bảy ở trong cung.”
      Ta cho rằng rời khỏi Hoàng cung, có Hoàng đế có Thẩm Khinh Ngôn còn phải tính toán. Nhưng mà ta ra khỏi Hoàng cung, vẫn lại bị người khác tính kế, mặc dù Nhạn Nhi có ác ý, nhưng mà ta vẫn nuốt giận được.
      “Nhưng… Nhưng mà…” Nhạn Nhi khụt khịt mũi, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ : “Tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta nữa.”
      Sao trước kia ta phát Nhạn Nhi với đầu gỗ là huynh muội nhỉ? Ta tiếp tục lạnh lùng : “Ta sao dám giận ngươi.”
      Nhạn Nhi giơ cao cây gậy nắm trong tay, “Tỷ tỷ, tỷ đánh muội . Đánh tới khi nào nguôi giận mới thôi.”
      Ta liếc mắt, lại : “Ngươi là tiểu thư Giang gia, ta sao dám đánh ngươi.”
      Nhạn Nhi khóc như mưa, “Tỷ tỷ, tỷ đánh muội . Nhưng đừng giận muội.” Dừng lại chút, nàng vừa khóc : “Nếu muội tự đánh chính mình…”
      Lời còn chưa dứt, tay phải Nhạn Nhi cầm lấy cây gậy, nàng kéo tay áo trái lên, dùng sức vung cây gậy đến cánh tay trái. Ta giật mình ngây người, cánh tay trái trắng nõn của Nhạn Nhi lập tức xuất vệt hồng, nàng : “Từ cha mẹ thương muội, Nhị nương Tam nương cũng thích muội, Tứ đệ cũng thỉnh thoảng bắt nạt muội, nếu phải muội tập được thân võ công, giờ này chắc sớm chôn sâu dưới lòng đất.”
      Nhạn Nhi lại khóc thành tiếng : “Về sau gặp được tỷ tỷ và đại ca, cuộc đời này của muội lần đầu tiên cảm nhận được người khác quan tâm. Dọc đường muội tính kế tỷ tỷ và đại ca là muội đúng, nhưng muội chung quy vẫn là con Giang gia, muội thể vứt bỏ Giang gia quản.”
      Nhạn Nhi lại vung cây gậy lên, ta nghe thấy vài tiếng vút vút vút vang lên. Ta biết Nhạn Nhi sử dụng khổ nhục kế, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Nhạn Nhi cũng có chỗ đúng. Ta nhìn Nhạn Nhi khóc đến nước mắt đầy mặt, cánh tay lại xuất vài vết đỏ tím ghê người, khỏi mềm lòng.
      Ta cân nhắc lại, tuy Nhạn Nhi tính kế ta, nhưng tốt xấu gì sau này cũng là người nhà. Mà người ta bảo người trong nhà nên xa cách, làm khó Nhạn Nhi tương đương với sau này tự làm khó chính mình.
      Ta thở dài: “Đừng đánh nữa.”
      Nhạn Nhi vẫn dùng sức vung gậy lên, ta : “Nhạn Nhi, ta giận muội.”
      Hai mắt Nhạn Nhi sáng lên, “ sao?”
      Ta gật đầu.
      Nhạn Nhi vui vẻ, vội vàng bật dậy, cả người bổ nhào về phía trước ôm lấy ta, “Đại tẩu, người tốt nhất. Muội biết tẩu phạt muội mà.”
      Ta nở nụ cười.
      .
      Lúc ta chuyện được với đầu gỗ là sau khi Nhạn Nhi rời chẳng bao lâu, lúc ấy ta ăn cơm chiều, bàn đầy các loại món ăn ngon. Ta uể oải cầm đũa chọc đông chọc tây, cảm khái ăn cơm mình đọc, nha hoàn giáp ất bính đinh đều mở miệng : “Tô nương, đại công tử đến.”
      hai ngày ta gặp đầu gỗ, vừa nâng mắt nhìn thấy Giang Hằng, trong lòng cũng chẳng thấy vui mừng gì hết. Nha hoàn xung quanh rất hiểu chuyện tự mình lui xuống, ta nhìn Giang Hằng lúc, rồi thu lại ánh mắt tiếp tục ăn cơm.
      Giang Hằng ngồi xuống bên cạnh ta, khẽ gọi: “Quán Quán.”
      Ta thèm để ý tới , múc muỗng đậu hủ minh châu chậm rãi đưa vào miệng. Giang Hằng lại gọi “Quán Quán”, ta vẫn để ý đến .
      Qua lúc lâu, múc cho ta chén canh, giọng : “Quán Quán, nàng trách ta hai ngày nay ở cạnh nàng?”
      Ta phải người hẹp hòi như vậy, Giang Hằng vừa cùng người nhà nhận nhau, tất nhiên phải ở cạnh mẫu thân . Chỉ có điều là thế, nhưng ta vừa tưởng tượng đầu gỗ có mẫu thân lập tức quên luôn tức phụ (*nàng dâu*), trong lòng chẳng thấy chuyển biến tốt lên.
      Ta nghĩ ngợi, cuối cùng mở miệng: “… phải.”
      “Quán Quán, nếu nàng muốn ở lại Giang gia, ta cùng nàng. Nàng đâu ta đó, ta muốn nàng vui.”
      Nghe đầu gỗ thế, ta cũng giận nổi nữa. Ta hỏi: “Chàng cần phụ thân mẫu thân sao?”
      “Ta từng đáp ứng Quán Quán, thà phụ người trong thiên hạ cũng phụ nàng.” Giang Hằng như lập lời thề, “Quán Quán, ta với nàng chắc chắn làm được, nàng đừng lo lắng.”
      “Chàng nguyện ý cùng ta?” Ta khẽ .
      Giang Hằng trầm ngâm lát, rồi mới : “Chúng ta thừa dịp ban đêm rời , Giang Nam thể lưu lại nữa. Trước tiên chúng ta rời khỏi Giang Nam rồi bàn tiếp. Đợi ta viết phong thư để lại, hành động này tuy tuân theo hiếu đạo, nhưng…” Giang Hằng dừng lại, giọng : “ vui vẻ của Quán Quán rất quan trọng.”
      Lời này nếu bị mẫu thân đầu gỗ nghe thấy, khẳng định ta trở thành tội nhân Giang gia. Ta nhìn ra được Giang Hằng muốn ở lại Giang gia, đêm đó khi nghe chủ mẫu Giang gia kia gọi tiếng “Con của ta”, ta thấy mắt đỏ lên.
      Đầu gỗ lúc còn là Ninh Hằng nhi, chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm gia đình. giờ là Giang Hằng, có phụ thân mẫu thân, mới nếm trải tình cảm gia đình, lẽ ra thể rời nữa, nhưng lại nguyện vì ta mà bỏ .
      Ta nhìn Giang Hằng, trong lòng cân nhắc, : “ ra phải ta chán ghét Giang gia, chỉ là Giang gia trước kia có nhiều khúc mắc rắc rối. Những khúc mắc trước kia đề cập tới nữa, nay chàng là trưởng tử Giang gia, Giang gia có chàng, cũng là nơi ta dứt ra được.”
      Tương tâm bỉ tâm (*đặt mình trong hoàn cảnh của người khác*), đầu gỗ nguyện ý vì ta mà quên người nhà , ta cũng có thể vì ở lại Giang gia.
      “Quán Quán nguyện ý ở lại Giang gia?”
      Ta gật đầu.
      Giang Hằng mừng rỡ, ôm lấy ta, : “Quán Quán, nàng tốt.”
      Ta nhớ lại trước đó lây Nhạn Nhi mới ôm lấy ta câu y hệt, bật cười. Giang Hằng buông ta ra, : “Quán Quán, hai ngày nay bận rộn, bận đến nửa đêm mới có thời gian nghỉ ngơi. Ta biết nàng trách ta hai ngày nay ở cạnh nàng, đến lúc ngủ nàng cũng rầu rĩ vui mắng ta đầu gỗ hư…”
      Ta sửng sốt, “Nửa đêm chàng tới phòng ta?”
      gật đầu, : “ ngày nhìn thấy Quán Quán, trong lòng ta thoải mái. Nhưng nàng ngủ, ta cũng làm phiền nàng nên đanh thức.”
      Ta nghĩ thầm lão gia tử Giang gia bắt đầu để đầu gỗ quen thuộc với người cùng gia nghiệp Giang gia, vừa mới bắt đầu tiếp nhận bận rộn đến thời gian ăn cơm cũng có. Ta uể oải, đến sau này đầu gỗ tiếp quản gia sản Giang gia, vậy chẳng phải có thời gian ở cạnh ta sao?
      Lúc này Giang Hằng cầm tay ta, : “Quán Quán, nếu nàng vui cứ ra đừng mình hờn dỗi. Ta muốn ở lại Giang gia, thứ nhất là vì chữ hiếu, thứ hai là vì Quán Quán. Ta muốn Quán Quán theo ta chịu khổ, Giang gia có thể cho Quán Quán cuộc sống đầy đủ. Nếu nàng trở thành người Giang gia mà vui, cũng theo ước nguyện ban đầu của ta.” Dừng chút, lại : “Sau này ta đều ở cạnh nàng, mãi cho đến già.”
      Ta bật cười, “Hai ngày gặp, chàng biến thành miệng trơn tru rồi.”
      Đầu gỗ vội : “Đây đều là lời lòng của ta.”
      Ta nhìn , khẽ cười : “Ừ, ta tin chàng.”
      .
      Đầu gỗ phụ thân mẫu thân biết quan hệ giữa chúng ta, chờ thân thể phụ thân tốt hơn chút gặp ta. Tuy con dâu xấu chung quy vẫn phải gặp nhà chồng, nhưng lần đầu gặp chính thức, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
      Lúc căng thẳng ta thường nghĩ lung tung, mà khó hoà hợp nhất trong thiên hạ này chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mẫu thân đầu gỗ bất luận nhìn thế nào cũng thấy là người khó chung sống, cũng chẳng biết đối phó ta thế nào.
      Sau đó ta phiền não này với đầu gỗ, đầu gỗ dở khóc dở cười : “Mẫu thân làm khó nàng đâu.”
      Có lẽ là thấy ta vẫn mặt nhăn mày nhíu, đầu gỗ mới nghiêm túc : “Quán Quán, nàng là người trong lòng ta, làm khó nàng chính là làm khó ta, mẫu thân thương ta như vậy, tất nhiên cũng thương nàng. Nếu bị tủi thân uất ức, lúc về cứ với ta.”
      Ta giận lườm cái, “Chẳng lẽ chàng có thể vì ta mà cãi nhau với mẫu thân chắc?”
      Giang Hằng nhìn ta, nghiêm túc : “Ta cãi nhau với mẫu thân, cũng để nàng chịu uất ức. Quán Quán, tin ta, mọi chuyển cứ giao cho ta.”
      Ta : “… Mọi chuyện đều giao cho chàng, thế ta làm gì?”
      Giang Hằng mỉm cười, “Nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày nàng đều vui vẻ.”
      Lúc này ta mới phát giác hình như đầu gỗ sau khi nhận người thân càng trầm ổn hơn, giống như tòa núi cao, mặc kệ gió táp mưa sa sấm sét vang dội, vẫn vững chắc như ban đầu.
      Lúc mẫu thân đầu gỗ sai người đến muốn gặp ta, trong lòng ta còn thấy căng thẳng nữa. Đầu gỗ muốn cùng ta, nhưng ta từ chối. Ta ngay cả Thái hậu cũng làm được, con dâu Giang gia có gì phải e ngại?
      Ta ưỡn thẳng lưng, thản nhiên theo nha hoàn.
      Viện mẫu thân đầu gỗ ở hơi hẻo lánh, cũng vắng lặng yên tĩnh, ta nhớ lại ngày Nhạn Nhi thành thân, bà chỉ mặc bộ quần áo đơn giản mắt chăm chú nhìn chuỗi tràng hạt, vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như nhìn thấu hồng trần. Nhưng ngay khi biết con trai mình trở về, khuôn mặt bà lập tức biến thành hiền hậu, trong mắt tràn đầy tình cảm với đầu gỗ. Chỉ có điều đối với Nhạn Nhi vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, thậm chí ta còn nghi ngờ Nhạn Nhi phải do bà sinh ra.
      Dù sao theo ta được biết, đại đa số phụ nhân đều thương con trai nhiều hơn, dù sao con trai có thể nối dõi tông đường, con vừa gả ra ngoài như bát nước đổ . Cũng may phụ thân mẫu thân ta rất thương ta, thương hơn cả thương đệ đệ, nếu phụ thân mẫu thân lạnh nhạt với ta thế, trong lòng ta chắc chắn rất khó chịu.
      Ta vừa bước vào mẫu thân đầu gỗ đứng dậy đón chào, vẻ mặt từ ái nắm lấy tay ta, khẽ sờ, hiền lành : “Ta nghe Hằng nhi con thể chất yếu nhược, sao còn mặc áo mỏng manh thế này? Liễu , còn mau đem áo choàng tới cho Quán Quán.”
      Ta sửng sốt.
      Ta ngờ mẫu thân đầu gỗ lại nhiệt tình với ta như thế, quả thực cứ như ta là con mất tích nhiều năm của bà vậy. Bà kéo ta ngồi xuống ghế đệm, nha hoàn đứng bên cạnh lập tức dâng lên chén trà nóng, mẫu thân đầu gỗ lại : “Ta nghe Hằng nhi con thích uống Bích Loa Xuân, vừa hay chỗ ta có nhiều Bích Loa Xuân tốt, đợi lát nữa ta bảo Liễu đưa đến phòng con.”
      “Quán Quán tạ ơn Giang bá mẫu.”
      Bà cười : “Sao còn gọi là Giang bá mẫu? Quán Quán, con cũng sắp thành con dâu ta rồi. Con cũng gọi mẫu thân giống Hằng nhi .” Dừng lại, bà lại : “Nhạn Nhi với ta chuyện giữa hai con, đoạn đường này cũng may có con chăm sóc Hằng nhi, bằng lúc sinh thời ta cũng thể sum họp với Hằng nhi.”
      Giang bá mẫu lấy khăn tay lau khóe mắt, lại : “Quán Quán, qua vài ngày nữa ta tìm người chọn ngày tốt, sớm định ra ngày thành thân. Như thế, Hằng nhi cũng có thể an tâm, con cũng thể cứ danh phận theo Hằng nhi.” Giang phu nhân vỗ vỗ tay ta, “Hài tử, khổ cho con rồi.”
      Ta ngây ngốc gật đầu, nghĩ thầm biết Nhạn Nhi rốt cuộc sáng tác truyện gì để kể cho mẫu thân nàng nghe. Dù sao Giang bá mẫu đối xử với ta tốt như vậy, cõ lẽ cũng là ai cả đường .
      Ta cúi đầu khẽ : “ khổ cực.”
      Về sau ta hỏi Nhạn Nhi kể truyện gì cho mẫu thân nàng nghe, Nhạn Nhi giọng : “Đại tẩu yên tâm, muội thân phận của tẩu cho mẫu thân nghe. ra muội gì cũng quan trọng, quan trọng là đại ca lưu tâm đến tẩu. Mẫu thân thấy đại ca lưu tâm đến tẩu, tất nhiên cũng dám làm khó tẩu. giờ mẫu thân coi đại ca là bảo vật, tẩu lại là bảo vật trong lòng đại ca, mẫu thân cũng lập tức coi tẩu là bảo vật thôi.”
      Ta nghe xong cảm khái, Nhạn Nhi lại : “Đại tẩu, phụ thân muội tuy ốm đau nằm giường, nhưng vẫn tỉnh táo như trước. Những truyện muội với mẫu thân, hẳn là thể áp dụng lên phụ thân được.”
      Ta : “Tuy ta với người nhà muội ta họ Tô tên Quán Quán, nhưng nếu có người cẩn thận tra lại, có lẽ cũng tìm hiểu được gì đó. Cho nên ta quyết định giấu phụ thân muội.”
      Giang lão gia thân là chủ gia đình, từ tay trắng lập nghiệp đến giàu có phương, cho nên quyết đoán cùng trí tuệ tất nhiên là hơn người bình thường. chân tướng cho ông biết, vẫn là biện pháp tốt nhất.
      Lúc ta đến gặp Giang lão gia, sắc mặt của ông tốt hơn rất nhiều, ông ngồi ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn có khắc hoa khảm ngọc, đằng sau có hai hạ nhân khuôn mặt có vẻ trung hậu thành .
      Ta vào, Giang lão gia phất tay cho hai hạ nhân lui ra.
      Trong lòng ta có chút lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn tự nhiên thoải mái như trước thi lễ với vãn bối. Giang lão gia bảo ta ngồi ở đối diện, rồi sau đó chậm rãi : “ họ Tô?”
      Ta gật đầu : “Đúng vậy, vãn bối họ Tô.”
      Ánh mắt Giang lão gia dừng lại người ta, trong mắt ông chợt loé, “Tô gia ở kinh thành?” Ta hơi giật mình, Giang lão gia ho khan vài tiếng, ta rót chén nước ấm, ông khoát tay, : “Xem ra Nhạn Nhi mất tích hai năm là ở trong Hoàng cung, con cũng có bản lĩnh, năm đó phụ thân con con thông minh lanh lợi, giờ xem ra đúng là giả.”
      Ta nghĩ thầm Giang lão gia quả có ánh mắt sắc bén, câu ta cũng chưa lộ ra, mà ngờ ông đoán ra thân phận ta. Ta thấy thế cũng vòng vo nữa, “Giang bá phụ quá khen rồi.”
      Giang lão gia thở dài: “Có lẽ nhân duyên của con với Hằng nhi cũng là trời định rồi. Năm đó ta và phụ thân con rất ăn ý, vốn định kết làm thông gia lại ngờ phát sinh chuyện lớn… Dù sao cũng thế, xem ra trời định con làm con dâu Giang gia. Ta dốc sức làm cả đời, giờ mệnh cũng chẳng còn bao lâu nữa, sau này con hãy thay Hằng nhi xử lý chuyện trong nhà Giang gia, ta chết cũng được nhắm mắt.”
      Ta thấy kinh ngạc, Giang lão gia sờ cằm, thoải mái cười : “Nữ oa (*Bé *), con nghe đoạn thơ này chưa ——
      Thiên dã , địa dã
      Nhân sinh miểu miểu tại kỳ trung
      Nhật dã , nguyệt dã
      Đông thăng tây trụy vi thùy công
      Điền dã , địa dã
      Hoán liễu đa thiểu chủ nhân ông
      Kim dã , ngân dã
      Tử hậu hà tằng tại thủ trung
      Thê dã , tử dã
      Hoàng tuyền lộ thượng bất tương phùng
      Triêu tẩu tây, mộ tẩu đông
      Nhân sinh do như thái hoa phong.”
      (*Dịch thơ
      Trời cũng , đất cũng
      Kiếp người mờ mịt ở bên trong
      Nhật cũng , nguyệt cũng
      Mọc đông lặn tây, ai nên công
      Ruộng cũng , đất cũng
      Đổi thay mấy lượt chủ nhân ông
      Vàng cũng , bạc cũng
      Lúc chết tay còn giữ của
      Con cũng , vợ cũng
      Suối vàng chín nẻo chẳng tương phùng
      Sáng chạy tây, chiều chạy đông
      Đời người bận bịu giống con ong*)
      Ta kính nể : “Giang bá phụ thông tuệ, con nhất định cố gắng học tập.”
      “Sau này con và Hằng nhi sống với nhau tốt, những chuyện qua cần phải nghĩ nhiều nữa.” Giang lão gia sắc mặt có chút uể oải, “Chờ sau khi con và Hằng nhi thành thân, ta bảo tổng quan giúp con quen với Giang gia.”
      Ta đáp lời “Dạ”.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 55:


      Hôn của ta và đầu gỗ quyết định là ngày mùng mười tháng sau, đúng lúc hoa đào tháng ba nở, đến thời điểm đó mà được làm tân nương tử quá tuyệt vời. Cách thành thân khoảng hai mươi ngày, ta vạch từng vạch để tính ngày, cảm thấy ngày trôi qua chậm.
      Đầu gỗ cũng có cùng cảm nhận, mỗi ngày lúc cùng ta ăn cơm, đều thêm câu: “Quán Quán, còn mười chín ngày nữa…” “Quán Quán, còn mười tám ngày…” “Quán Quán, còn mười bảy ngày…”
      Đến ngày mùng tháng ba, giá y (*áo cưới*) may gấp gáp cũng được đưa tới, vải dệt màu đỏ lóng lánh, kỹ thuật thêu tinh xảo vô song, đẹp đến mức làm ta khó dời mắt được.
      Ta khẽ vuốt lên giá y, trong tim nhu hoà như ánh trăng chiếu xuống bên ngoài kia.
      Chỉ có điều mọi chuyện tiến hành quá mức thuận lời, nên làm ta thấy hơi bất an. Tới gần ngày kết hôn, Giang Hằng đột nhiên với ta: “Quán Quán, hôm nay phụ thân với ta hôn ước của chúng ta trước kia.”
      Trong lòng ta kinh hoảng, mặt chút thay đổi nhìn Giang Hằng, giả bộ bình tĩnh : “Ừ?”
      Giang Hằng : “Lần trước lúc ở Sơn Trân lâu nàng nhìn thấy Tứ đệ vẻ mặt biến đổi, lúc đầu ta cho rằng nàng và Tứ đệ có vấn đề gì đó. Đến giờ mới hiểu hoá ra lúc đó nàng coi là vị hôn phu của nàng.” rất khẽ, “Tuy ta nhớ được những chuyện trước kia, nhưng hôm nay lúc nghe phụ thân chuyện đánh cược năm đó, ta biết được thân phận trước kia của nàng.”
      Khi nghe hết nửa câu sau ta mới nhàng thở ra, ta hỏi: “Chàng biết hết rồi?”
      Giang Hằng gật đầu.
      “Thân phận trước kia của chàng cũng biết?”
      Giang Hằng : “Ta chỉ hỏi thăm sơ qua cùng phán đoán cũng đoán được.”
      Trong lòng ta nghĩ Ninh Hằng biến thành Giang Hằng, quả giống nhau. Ta buông mắt xuống, lại : “Chàng còn biết gì nữa?”
      “Nàng và Thường Trữ công chúa là tri kỷ, tình cảm vô cùng tốt. Còn…” Đầu gỗ đặt tay lên bàn tay ta, chậm rãi nắm chặt lại, “Nhạn Nhi ta biết, Hoàng đế thích nàng, mà ta lại đem nàng giao cho Hoàng đế.”
      Trong lòng rung lên, nâng mắt nhìn Giang Hằng.
      nắm tay ta chặt, “Quán Quán, ta biết trước kia ta làm nàng đau lòng thế nào. Mà giờ ta cam đoan với nàng, chuyện như vậy lần nữa.”
      Ta định rút tay về, nhưng đầu gỗ lại chịu buông tay, khuôn mặt lên vẻ khẩn trương, “Quán Quán…”
      Ta : “Nếu chàng nghĩ thế, chàng làm thế nào?”
      Đầu gỗ cần suy nghĩ trả lời: “Bảo vệ Quán Quán, để Hoàng đế cướp .”
      Ta nhíu mày, “ ?”
      Đầu gỗ nghiêm túc gật đầu, “, ta chưa bao giờ lừa Quán Quán.”
      biết vì sao, ràng đầu gỗ gật đầu cam đoan, nhưng trong lòng ta vẫn bất an như trước. Ta nhìn vẻ mặt kiên định của , nghĩ thầm có lẽ đợi thành thân sau ta còn bất an.
      Mùng bốn tháng ba, ở Giang Nam có trận mưa . Qua cơn mưa Giang Nam được tẩy rửa lại càng đẹp như tranh như hoạ, ta ngồi trong phòng ngột ngạt đến phát hoảng, Giang Hằng lại ra ngoài làm việc, ta nghĩ nghĩ lại cuối cùng phái người đến Tống phủ gọi Nhạn Nhi tới.
      Nhạn Nhi tới rất nhanh, ta vừa mới thay xiêm y xong, nàng bước chân vào phòng ta. Nhạn Nhi cười vui vẻ gọi ta “Đại tẩu”, ta nhìn nàng, : “Ta buồn đến phát hoảng, muội cùng ta ra ngoài , được ?”
      Nhạn Nhi cười cười : “Đại tẩu phân phó, Nhạn Nhi tất nhiên là dám theo.”
      Đến Giang Nam lâu như vậy, ngoại trừ lần trước cùng đầu gỗ du ngoạn ngày bên ngoài, ta vẫn chưa tinh tế thưởng thức phong cảnh Giang Nam, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, có thể du ngoạn Giang Nam.
      Ta và Nhạn Nhi ngồi kiệu, mà tự cầm ô trúc bước ra khỏi Giang phủ. Du ngoạn ước chừng canh giờ, ta cũng thấy hơi mệt, Nhạn Nhi đề nghị đến tiệm trà gần đó nghỉ lúc.
      Tiệm trà người đến người , cực kỳ náo nhiệt. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt ta nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhìn thấy phu nhân tay trái ôm bé , tay phải dắt bé trai, bụng cũng hơi nhô ra. Nhạn Nhi khẽ cười : “Đại tẩu xem bé trai này chắc tầm hai tuổi, mà bé vẫn quấn tã lót, bụng lại còn nhô lên, theo muội ấy, phu nhân này khẳng định đêm nào cũng là đêm xuân.”
      Ta : “Nhạn Nhi muội sau khi thành thân, mấy lời này lại rất thuận miệng.”
      Nhạn Nhi mặt chút biến đổi : “Đại tẩu với đại ca dọc đường đều cùng phòng, chẳng lẽ lúc đó phải là đêm nào cũng là đêm xuân sao? Theo thể lực của đại ca cùng săn sóc với đại tẩu, đại tẩu trong chuyện phòng the nhất định là như cá gặp nước.”
      Ta nghĩ thầm Nhạn Nhi lúc chưa thành thân chữ cũng đến chuyện phòng the, vừa thành thân trái câu đêm xuân phải câu chuyện phòng the. Người sau khi thành thân đúng là bất đồng.
      Lúc này Nhạn Nhi nháy mắt với ta, rất ái muội : “Đại tẩu, tẩu với đại ca đêm bao nhiêu lần?”
      Ta suýt nữa phun sạch nước trà trong miệng ra, ta ho khụ khụ, : “Nhạn Nhi, giọng chút.”
      Nhạn Nhi nháy mắt mấy cái, : “Ôi dào, đại tẩu đừng ngượng ngùng, mọi người đều là người qua chuyện phòng the. Muội đoán nhé, ba lần? Bốn lầ? Năm lần? Sáu lần? Bảy lần?”
      Ta rất tò mò: “Liên Dận đêm có thể mấy lần?”
      “Hai ba lần.” Nhạn Nhi rót cho ta chén trà, lại : “Đại tẩu, tẩu cho ta biết , ta tuyệt đối cho người khác biết.”
      Ta nhìn Nhạn Nhi, trong lòng nghĩ nếu bị Nhạn Nhi biết ta và đầu gỗ cùng phòng lâu như vậy nhưng chuyện gì cũng chưa phát sinh, ngoài miệng nàng ta gì, nhưng trong đầu nhất định cười nhạo ta.
      Ta ra vẻ thần bí : “Muội đoán bao nhiêu?”
      Nhạn Nhi duỗi năm ngón tay, ta híp mắt cười, cầm chén trà chậm rãi nhấp ngụm. Nhạn Nhi khẽ hô: “Đại ca đúng là có bản lãnh.”
      Ta chỉ cười mà .
      Lúc này, chợt có tiểu nương buộc hai búi tóc hai bên tới trước mặt, ánh mắt to tròn nhìn Nhạn Nhi, lại nhìn ta, giọng lanh lảnh: “Người là Tô nương sao?”
      Ta hơi sửng sốt, kinh ngạc “Đúng” .
      Trong lòng bàn tay tiểu nương có khối ngọc bội, nàng đưa tới trước mặt ta, “Vừa rồi có vị phu nhân nhờ ta đưa cho , là cố nhân tới thăm.” (*Cố nhân: người xưa*)
      Cố nhân…
      Trong lòng ta rung lên, nhận lấy ngọc bội trong tay tiểu nương. Nhạn Nhi ngạc nhiên : “Đại tẩu, là vị cố nhân ấy?”
      Ta cẩn thận nhìn miếng ngọc bội trong tay, trong suốt, màu xanh ngọc quý hiếm, mặt trái có khắc chữ “Quán”. Vẻ mặt ta biến đổi, vội vàng hỏi tiểu nương trước mắt, “Vị phu nhân kia ở đâu?”
      Tiểu nương : “Ở sương phòng lầu hai trong Vân Dung các phía đối diện.”
      Ta cho tiểu nương chuỗi đồng tiền, lại “Cám ơn”. Nhạn Nhi lúc này lại hỏi: “Đại tẩu, là cố nhân từ trong cung?”
      Ta hạ giọng : “Là Thường Trữ. Nhạn Nhi, muội về trước , ta gặp Thường Trữ.”
      Nhạn Nhi lại : “Đại tẩu, muội ở đây chờ tẩu. mình muội về phủ, đại ca nhất định lo lắng.”
      Ta vội vã gặp Thường Trữ, nên cũng cự tuyệt. Ta nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, vội vàng chạy sang Vân Dung các ở đối diện. Trong lòng sốt ruột, Thường Trữ tháng bảy có hỉ mạch, giờ là đầu tháng ba, nàng mang bụng to ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam, lúc này Thường Trữ tới gặp ta, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
      Ta vào sương phòng, vừa nhìn thấy Thường Trữ sắc mặt yếu ớt tái nhợt, hai mắt ta lập tức đỏ lên, cúi đầu gọi: “Thường Trữ.”
      Thường Trữ hai mắt cũng đỏ lên, trong đôi mắt đẹp nước mắt vòng quanh, “Quán Quán.”
      Ta chạy nhanh về phía trước, Thường Trữ cầm chặt tay ta, rưng rưng : “Quán Quán, ngươi sao lại ngốc như vậy. Ngươi thích Thừa Văn ta thay ngươi chống đỡ. Ngươi biết đấy thôi, lúc ta nghe tin Phúc Cung bị cháy xong, linh hồn bé của ta suýt nữa bay mất.”
      Ta nghe Thường Trữ như vậy, nước mắt lại rớt xuống ào ào, “Thường Trữ, ta xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.”
      Hai người ôm nhau khóc rất lâu, đến khi nha hoàn phía sau Thường Trữ mở miệng : “Công chúa đừng khóc nữa, tiếp tục khóc nữa động thai khí mất.” Ta nghe nha hoàn xong, mới dứt khoát dừng khóc, : “Đúng rồi, Thường Trữ, ngươi được khóc. Ngươi là người có thai, được khóc cùng ta.”
      Thường Trữ lấy khăn tay lau khoé mắt, vẻ mặt phức tạp.
      Ta lại : “Sao ngươi lại đến Giang Nam?” Ta nhìn bụng nàng, nhíu nhíu mày, “Phò mã đâu?”
      Vẻ mặt Thường Trữ ảm đạm, nhưng nháy mắt sau nàng lại cười : “Gầy đây ở phủ công chúa buồn đến phát hoảng nên muốn chơi đâu đó… Ta vừa đến Giang Nam, nghe người ta đại công tử Giang gia mất tích nhiều năm nay trở về, ngay sau đó lại nghe người ta Giang gia đại công tử sắp kết hôn, ta lập tức nghĩ tới ngươi.”
      Chơi đâu đó… Cuối cùng lại đến Giang Nam. Khoảng cách từ kinh thành đến Giang Nam đâu phải chỉ hơn ngàn dặm? Thường Trữ là đến Giang Nam. Nàng ấy nhất định có tâm , ta đoán tám chín phần mười là liên quan đến Phò mã. Tính tình Thường Trữ ta biết, nàng ấy muốn , có dùng dao cũng cạy được miệng của nàng. Mà ta cũng muốn chọc vào tâm tư của nàng, thuận theo lời của nàng ấy mà : “Lập tức nghĩ tới ta? Sao lại thế?”
      Thường Trữ : “Lúc trước ta sớm nghi ngờ Nhạn Nhi bên cạnh ngươi, lập tức sai người tra, kết quả tra ra nàng ấy là tam tiểu thư Giang gia. Về sau ta lại nghe ngươi Nhạn Nhi muốn tìm huynh trưởng gì đó, lại thêm ta nghe qua về Giang gia, nên biết được người nàng ấy muốn tìm là đại công tử Giang gia. Sau đó, ta thấy nàng ấy đối xử với Ninh Hằng bình thường, lại cẩn thận quan sát tướng mạo hai người bọn họ, cũng thấy khuôn mặt có vài phần tương tự, tiếp theo đoán ra Ninh Hằng chính là đại công tử Giang gia. Ban đầu ta cho rằng đây là chuyện , nhiều nhất cũng chỉ là chuyện cho vui thôi. ngờ về sau lại phát sinh chuyện như vậy…” Nàng sờ bụng, lại : “Sau khi ngươi đốt cung, Ninh Hằng cũng mất tích, ta nghĩ các ngươi nhất định là cùng nhau khỏi kinh thành.”
      Thường Trữ đúng là thông tuệ, ta cảm thán mình đúng là bằng.
      “Quán Quán, Ninh Hằng đối xử với ngươi tốt chứ?”
      Ta mỉm cười : “Rất tốt.”
      Thường Trữ véo má ta, nàng cười : “Lúc ở trong cung ta nhìn ra Ninh Hằng coi ngươi là bảo vật, ngươi gả cho Ninh Hằng, ta còn yên tâm hơn so với bất kỳ ai. Ngươi xem xem, ngươi bị Ninh Hằng chăm cho mập mạp mũm mĩm, sắc mặt cũng hồng hào. Trước kia hình như ta chưa từng thấy vẻ mặt toả sáng của ngươi thế này.”
      Ta sờ mặt mình, “ ?”
      Thường Trữ gật đầu : “Đúng vậy, xem ra ngươi rời khỏi Hoàng cung là đúng. Chỉ có điều…” khuôn mặt nàng có thêm vẻ ưu sầu, ta giọng hỏi: “Chỉ có điều gì?”
      Thường Trữ hỏi: “Nghe ngày thành thân của ngươi với Ninh Hằng định là ngày mùng mười tháng ba?”
      Ta đáp “Ừ”.
      Thường Trữ thở dài: “Quán Quán, nếu ta biết ngươi ở đây, như vậy Thừa Văn chắc cũng biết rồi.”
      Cả người ta run lên, trong đầu chợt có màu đen bao phủ, ta mím môi, : “ giờ toàn bộ vương triều Đại Vinh đều biết Thái hậu hoăng thệ.” (*hoăng thệ: chết*)
      “Quán Quán, ngươi đừng vội khẩn trương.” Thường Trữ vỗ vỗ tay ta, “Ta ngờ Thừa Văn lại có tình cảm sâu nặng với ngươi, hôm đó, lúc thị về nghênh ra hai cỗ thi thể bị đốt thành tro từ Phúc Cung ra, hai mắt Thừa Văn đỏ lên. Từ lúc Thừa Văn còn đến giờ, ta chưa từng thấy thất thố như vậy, đến ngay cả lúc tiên đế băng hà cũng như thế. Sau đó bỏ qua lời can ngăn của mọi người, đưa thi thể của ‘ngươi’ vào trong cung điện . ai biết rốt cuộc làm gì trong điện, ta sợ Thừa Văn làm chuyện điên rồ nên xông vào trong, Quán Quán, ngươi có biết ta nhìn thấy gì ?”
      Thường Trữ run lên nhè , “Thừa Văn ôm thi thể ngồi mặt đất lạnh băng khóc như đứa bé. Lúc đó ta mới nhớ ra Thừa Văn vẫn chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi. Quán Quán, tuy ta có lòng giúp ngươi, nhưng Thừa Văn là đệ đệ ruột của ta, ta đành lòng nhìn chật vật cùng đau khổ như thế. Cho nên, ta cho Thừa Văn.”
      Ta giọng : “Thường Trữ, ta trách ngươi. Việc này ta cũng có chỗ sai.” Vừa nghĩ đến Hoàng đế ôm thi thể của ‘ta’ khóc ngừng, trong lòng ta dâng lên áy náy. Ta từ nhìn Thừa Văn lớn lên, đối xử với như đệ đệ mình. Tình nam nữ, ta chưa bao giờ nghĩ tới, càng ngờ Thừa Văn lại có tình với ta.
      “Quán Quán, ta muốn ngươi khổ sở, nhưng mà ta cũng muốn Thừa Văn khổ sở, da thịt trong lòng bàn tay cũng là da thịt.” Thường Trữ khẽ than tiếng, “Ngươi cũng biết tính Thừa Văn, phàm là những gì muốn kiên quyết buông tay. Cách mùng mười tháng ba còn có vài ngày, Quán Quán ngươi sớm thành thân cùng Ninh Hằng , cũng để Thừa Văn hết hy vọng.”
      “… Ừ.”
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ít người đoán là tiểu Hoàng đế ~~
      Nhưng lại là Thường Trữ ~~
      Tiểu Hoàng đế lên sân khấu thôi ~~~
      o(╯□╰)o mỗi lần sắp viết đến kết cục, ta cuối cùng lại luyến tiếc mỗi nhân vật trong truyện, cũng may mỗi lần viết xong truyện, lại có thêm truyện mới, có chờ mong mới ~~~
      Truyện tiếp theo viết về Thường Trữ và Phò mã ~~~
      Đợi truyện này kết thúc xong, viết ~~

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 56:
      Sau đó ta cùng Thường Trữ chuyện phiếm rất lâu, cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây ta mới nhớ ra Nhạn Nhi vẫn còn chờ ở trong tiệm trà. Ta vội vàng lời tạm biệt với Thường Trữ, lúc chạy vào tiệm trà lại thấy đầu gỗ. Đầu gỗ vừa nhìn thấy ta, sắc mặt như được thả lỏng, trong mắt lên vẻ nhu hòa, “Quán Quán.”
      Ta ngạc nhiên : “Nhạn Nhi đâu?”
      “Muội ấy vừa về rồi” Giang Hằng đặt xuống mấy đồng tiền xuống bàn, cầm lấy tay ta, “Chúng ta về nhà thôi.”
      Ta cùng đầu gỗ bước ra khỏi tiệm trà, ta chợt thấy giờ đầu gỗ hơi khác thường, được đoạn ngắn, ta nhịn được hỏi: “Đầu gỗ, chàng sao lại ở tiệm trà?”
      Lời của ta còn chưa dứt, Giang Hằng nắm chặt lấy tay ta, cúi đầu : “Nhạn Nhi sai người đến ta biết hôm nay nàng gặp cố nhân.”
      “Sau đó?”
      “Nàng và Thường Trữ công chúa tình cảm rất tốt, ta lo nàng cũng nàng ấy bỏ .”
      Ta dở khóc dở cười, “Sao có thể chứ? Ngày thành thân của chúng ta định, giá y thiệp mời đều chuẩn bị xong, ta sao có thể bỏ với Thường Trữ chứ?”
      Đầu gỗ mím môi lời nào.
      Trong lòng ta nghĩ sợ ta cà Thường Trữ bỏ , mà ta lại sợ nhớ lại những chuyện trước kia lại chạy theo chân Hoàng đế. Ta và đầu gỗ coi như giống nhau, tuy sắp đến ngày thành thân, nhưng giờ ta và đầu gỗ có thể là khuyết thiếu vài phần an tâm.
      Ta nhìn đầu gỗ, nảy ra ý hay.
      Ta giả bộ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, : “Hôm nay Thường Trữ đúng là có khuyên ta về cung, nàng ấy với ta bệ hạ vẫn quên được ta, Thường Trữ cũng nhớ ta mà Giang Nam lại xa xôi như vậy…” Vẻ mặt Giang Hằng lập tức căng thẳng, ta liếc nhìn, lại : “Thường Trữ còn chỉ cần ta và chàng còn chưa động phòng, nàng ấy vẫn tiếp tục khuyên ta về cung.”
      Giang Hằng lập tức : “Còn sáu ngày nữa.”
      Haizz, lúc ta đến hai chữ động phòng cố ý nhấn mạnh, mà đầu gỗ này sao vẫn nghe ra ý của ta chứ? Ý của ta là động phòng quan trọng hơn, tốt nhất tối nay cá nước thân mật cho chắc chắn. Nhưng mà đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, cố tình nghe ra ý tứ của ta, xem ra chỉ có thể .
      Ta kéo kéo tay Giang Hằng, khẽ : “Ý của ta phải như thế.”
      Đầu gỗ khó hiểu : “Có ý gì?”
      Ta kiễng chân đến gần sát tai , giọng : “Ý của ta là chúng ta đêm nay động phòng.”
      Đèn lồng thắp lên, bầu trời sao đêm lấp lánh rộng khắp, lúc rời khỏi tai thấy tầng đỏ ửng lan từ tai đến tận cổ , mấp máy môi định mở miệng, ta lườm , “Đầu gỗ, chàng mà cái gì thành thân xong mới động phòng làm ta tức giận.”
      Giang Hằng ngậm miệng lại.
      Ta mừng rỡ : “Việc này nên chậm trễ, chúng ta giờ quay về động phòng .” Dừng lại, ta lại : “Nên sớm hoàn thành chuyện này, nếu hôm sau ra được oa nhi, càng tốt. Đến lúc đó chàng an tâm ta cũng an tâm, tất cả đều vui vẻ.”
      .
      Lúc trở lại Giang gia, vừa đúng lúc gặp Tứ công tử Giang gia Giang Dật định ra ngoài tầm hoa vấn liễu, Giang Dật nhìn thấy Giang Hằng rất tình nguyện gọi tiếng “Đại ca”, sau đó lại u oán gọi ta tiếng “Đại tẩu” . Ta nghe mà trong lòng thoải mái, có lẽ là vì nguyên nhân ai cả đường , ta chợt thấy ra các công tử nhà giàu cũng hư hỏng lắm.
      Đầu gỗ rất có uy nghiêm của bậc huynh trưởng, nghiêm mặt giáo huấn Giang Dật, bảo hoa lâu ít thôi. Giang Dật cũng nghe lời, đầu gỗ chỉ mới hai ba câu, sờ mũi : “Đại ca rất đúng, sau này ta nhất định ít hoa lâu.”
      Sau khi Giang Dật rời , ta với đầu gỗ: “Đầu gỗ, chàng rất có dáng dạy dỗ đệ đệ ngoan.” Ta bỗng dưng nhớ tới Nhị nương cùng Tam nương của đầu gỗ, lúc trước Tam nương còn thuê sát thủ đến giết Nhạn Nhi… Lần này đầu gỗ trở về Giang gia trở thành trưởng tử (*con trai trưởng*) Giang tộc, Tam nương nhất định trong lòng sinh oán hận đầu gỗ. “Đầu gỗ, chàng phải cẩn thận Tam nương của chàng, bà ta có thể phái sát thủ đến giết Nhạn Nhi, tất nhiên cũng có thể làm thế với chàng.”
      Giang Hằng : “Tam nương làm như vậy, chỉ là dựa vào gia phụ ốm đau nằm liệt giường, mẫu thân quản chuyện Giang gia, giờ bệnh tình phụ thân chuyển biến tốt, mẫu thân bắt đầu để ý đến vụ trong Giang gia, có lẽ Tam nương cũng gây ra chuyện lớn gì. Hơn nữa Tam nương làm chuyện ác độc với Nhạn Nhi, ta thu thập chứng cớ. Đợi chứng cớ thu thập đầy đủ, có lẽ Giang phủ còn vị trí Tam nương.”
      Ta bĩu môi, : “ ra đến cùng đều là phụ thân chàng tốt, nếu phụ thân chàng chỉ lấy mình mẫu thân, nhất định phát sinh những chuyện này.”
      “Ta chỉ lấy mình Quán Quán, có mình Quán Quán là đủ rồi.”
      Ta lườm , “Thách chàng cũng dám lấy người khác. Haiz, những lời này nữa, chúng ta mau trở về phòng . Nhanh làm chuyện đúng đắn.”
      Mặt đầu gỗ lại đỏ lên, ta lôi kéo vào phòng, vừa vừa : “Nếu chàng dám chữ , từ nay về sau ta để ý chàng nữa.” Qua mấy ngày chung sống với đầu gỗ, ta phát đối phó với đầu gỗ tính tình phải mạnh bạo chút.
      Xem ra ta mạnh bạo là đúng, đầu gỗ đến giờ chút phản kháng cũng có ngoan ngoãn theo ta về phòng.
      Tuy nhìn bên ngoài ta gần như là dâng trào, la hét muốn cùng đầu gỗ động phòng, nhưng , ta cũng vô cùng khẩn trương, bàn tay dưới tay áo hơi run run.
      Mặt Giang Hằng từ lúc đến lúc vào phòng vẫn đỏ hồng, ta nhìn nhìn, mặt của đỏ đến mức có thể cả máu ra ngoài. Ta đưa tay sờ thử, ra vẻ thoải mái : “Đầu gỗ, thả lỏng chút. Người biết chuyện nhìn vào, còn tưởng ta làm gì chàng.”
      Giang Hằng tội nghiệp nhìn ta, “Quán Quán, giờ động phòng?”
      Ta ho khụ khụ, “Chàng phải lo lắng ta cùng Thường Trữ bỏ sao?”
      “Quán Quán, ta gọi nha hoàn đem nước ấm vào cho nàng tắm rửa.”
      Ta lạnh mặt: “Chàng đừng có kéo dài thời gian như vậy, việc này cuối cùng cũng phải làm, chúng ta tốc chiến tốc thắng.” xong, trong lòng ta dâng lên cảm giác hào hùng, ta lại : “Mấy ngày nay chàng phải đều ở bên ngoài buôn bán sao? Việc buôn bán bên ngoài phải làm rất nhanh sao, chàng cứ đem chuyện phòng the làm như buôn bán .”
      Giang Hằng mặt đỏ giống hệt như tôm luộc, trầm mặc, đột nhiên cầm lấy chén trà nguội bàn hung hăng uống ngụm, : “Quán Quán, ta…” dừng lại, lại hung hăng uống ngụm trà, “Ta…”

      Ấm trà nguội bàn đều bị Giang Hằng uống sạch, khoé miệng ta giật giật, bất đắc dĩ : “Rốt cuộc là chàng muốn gì?”
      Mặt Giang Hằng lại đỏ lên, trong lòng ta kinh hoảng, giọng : “Chẳng lẽ… chàng có tâm vô lực?” Ta hoảng hốt, càng phát giác phán đoán của mình hình như là đúng. Lúc ở trong cung, đầu gỗ trước giờ chưa từng đến Thanh lâu, cảm thấy nơi đó là nơi ô uế. Về sau ta cùng giường cọ cọ sát sát vài lần, vẫn quân tử như trước làm người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
      Có tâm vô lực… Có tâm vô lực…
      Ta cắn răng : “Đầu gỗ đừng sợ, ta biết Giang Nam thiếu đại phu chuyên trị bệnh có tâm vô lực … Ngày mai, , bây giờ chúng ta lập tức tìm đại phu.” Ta kéo tay đầu gỗ, đầu gỗ lật tay cầm lấy tay ta, “Quán Quán, phải.”
      “Haiz, chàng đừng lo lắng. Chúng ta tính là vợ chồng rồi, chàng phải thẹn thùng.”
      “Quán Quán, ta có tâm có lực.” Mặt đầu gỗ càng lúc càng đỏ, bỗng dưng buông tay ta ra, : “Nàng chờ lát, ta lấy mấy thứ rồi quay lại…”
      Ta sửng sốt, đầu gỗ quay đầu rời khỏi phòng. Ta cũng biết đầu gỗ muốn lấy cái gì, dù sao đầu gỗ có tâm có lực ta cũng cần lo lắng. Hơn nữa đêm dài đằng đẵng, vội vội.
      Cho nên, ta gọi nha hoàn đem nước ấm vào, lại chọn chiếc yếm đỏ thêu uyên ương cùng bộ váy lụa mỏng. Tắm rửa xong xuôi, lúc ta từ sau bình phong bước ra, Giang Hằng quay lại.
      ngồi trước bàn, bàn chồng chất đồ, sách có quyển tranh cũng có. Ta kinh ngạc tới, đầu gỗ cả khuôn mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên, ánh mắt của dừng lại người ta, cả khuôn mặt lập tức lại đỏ thêm mấy phần, “Quán… Quán Quán…”
      “Hửm?”
      “Cẩn thận cảm lạnh.”
      Ta : “Ta rất nóng.”
      Trong mắt bối rối, dường như biết nên nhìn đâu, vừa cúi đầu rồi lại nhanh chóng ngẩng lên. Ta kinh ngạc hỏi: “Chàng xem gì thế?”
      Đầu gỗ gấp sách lại, nặng nề khụ khụ mấy tiếng, “… Xuân cung.”
      “Tìm ở đâu đến?”
      “Trong phòng Tứ đệ.” Đầu gỗ lại ho khụ khụ, : “Phương diện này ta tinh thông lắm, cũng biết nên dùng lực độ nào cùng phương thức nào, nhỡ làm bị thương Quán Quán, cho nên đến chỗ Tứ đệ mượn… xuân cung tìm hiểu chút…”
      Ta : “… Chàng chưa quan hệ lần nào?”
      Đầu gỗ đỏ mặt : “Đối với chuyện phòng the ta rất nghiêm túc, chỉ muốn… cùng người trong lòng cùng nhau mây mưa vu sơn.” (*mây mưa vu sơn – mây mưa ở non Vu: chỉ hoan ái nam nữ*)
      “Quá tốt quá tốt, về điểm này chúng ta giống nhau.” Ta ngồi xuống ghế bên phải đầu gỗ, tùy tiện cầm lên bức hoạ, “Chúng ta cùng nhau tìm hiểu…”
      Ta mở bức hoạ ra, bên trong vẽ nam nữ, lấy tư thế nữ nam dưới để tiến hành mây mưa vu sơn, vẽ cực kỳ sinh động, ta gần như có thể nghe thấy tiếng thở gấp ưm a từ trong tranh vang ra. Ta chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ tai hồng, tim trong lồng ngực đập rất nhanh.
      Mặt ta đỏ nóng lên, thoáng liếc nhìn đầu gỗ, cả người cứ như vừa mới từ thùng nhuộm màu đỏ ra vậy.
      Ta kéo kéo ống tay áo đầu gỗ, chỉ chỉ bức hoạ tay, “… Chàng xem thế này được ?”
      Ánh mắt đầu gỗ căn bản dám nhìn ta, khẽ : “Nàng thích như vậy?”
      Ta cũng khẽ: “… Thế nào cũng được.”
      Hai chúng ta lại trầm mặc lúc lâu, ta giọng : “Nghe nam nhân đều thích ở …”
      Đầu gỗ cũng giọng : “… Ta thế nào cũng được.”
      “Vậy … đến .”

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 57:

      Ta cùng đầu gỗ mới nếm thử tư vị mây mưa, mà biến thành tham hoan… cho tới tận bình minh. Hôm sau lúc tỉnh lại mặt trời lên cao, cả người ta cực kỳ đau nhức, vừa mở mắt nhìn thấy đầu gỗ ngồi cạnh giường, trong tay cầm sổ sách, lật xem rất cẩn thận.
      Ta ưm tiếng, đầu gỗ lập tức gấp sổ sách lại, ngẩng đầu trong mắt là ý cười nhìn ta, “Tỉnh rồi?”
      Ta vươn hai tay, đầu gỗ rất tự nhiên kéo ta đứng lên, ta như người có xương sống miễn cưỡng dựa lên vai , ta hắt xì cái, “Giờ nào rồi?”
      “Vẫn còn sớm, muốn ngủ thêm ?”
      Ta nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, “Còn sớm sao? giờ chắc cũng là giờ Tỵ rồi.”
      Giang Hằng lại cười : “Ừ, giờ Tỵ sáu khắc.”
      Ta mắt tròn xoe nhìn , giờ Tỵ mà là còn sớm, ngày thường là ăn cơm trưa rồi.”Haizz, đến giờ này, sao chàng vẫn còn ở đây?” Bình thường đầu gỗ chưa đến buổi tối nhất định xuất .
      “Chờ nàng tỉnh dậy.” Tay đặt lên eo ta, “Còn đau ?”
      “Đau! Siêu đau! Cứ như bị xe ngựa nghiền qua vậy!”
      Giang Hằng vội vàng xoa mặt ta, lại xoa xoa tay ta, vội : “Đều là ta tốt, đêm qua nên cùng nàng…” dừng lại, vẻ mặt áy náy lại : “Ta bảo nha hoàn mời đại phu đến xem.”
      Ta nhanh tay giữ lại, “ cần! Haizz, đầu gỗ, làm gì có người nào vì chuyện này mà mời đại phu đâu. bảo nha hoàn chuẩn bị nước ấm , tắm nước ấm chắc đỡ hơn…” Bỗng dưng, ta sững sờ. Ta tỉnh lại lúc lâu, mà giờ mới phát giác đệm chăn đổi. Đêm qua đệm chăn màu lam, giờ lại biến thành màu vàng. Ta xốc chăn gấm lên xem, vết máu cũng có.
      Ta dở khóc dở cười : “Là chàng đổi chăn đệm?”
      Giang Hằng gật đầu, “Ta biết nàng thích sạch , nhất định là thích chăn đệm dính máu. Cho nên sáng nay lúc tỉnh lại ta đổi.”
      Tâm tư đầu gỗ đúng là rất tinh tế, ngay cả điều ấy mà cũng bận tâm. Ta nhìn đầu gỗ, đúng là càng nhìn càng thích, ta vịn vai , ngẩng đầu hung hăng hôn cái.
      Ta cười tủm tỉm : “Sau này mỗi ngày, chàng đều phải hôn ta lần.”
      Đầu gỗ mặt đỏ hồng, giọng : “Được.” .
      Hồi trước biết ta nghe ai , sau khi cá nước thân mật ngày tiếp theo da thịt trong veo như nước, giống như tiểu nương mười sáu tuổi. Ta vốn tin, nhưng sau đêm xuân với đầu gỗ, khuôn mặt ta như toả sáng, sắc mặt cực kỳ hồng nhuận. Thường Trữ vừa gặp ta, lập tức híp mắt : “Quán Quán, đêm qua ngươi cùng Ninh Hằng đêm xuân liên miên.”
      Ta cười tiếng, : “Tàm tạm tàm tạm.”
      Thường Trữ muốn tận mắt thấy ta thành thân rồi mới yên tâm về kinh, giờ nàng ấy ở trong biệt viện. Ta vốn định để Thường Trữ vào ở Giang gia, nhưng Thường Trữ nàng lần này đến Giang Nam ngoại trừ thăm ta còn muốn giải sầu, ở lại Giang gia khó tránh khỏi bất tiện.
      Ta nghĩ ngợi lúc rồi cũng ép nữa. Cũng may Thường Trữ dẫn theo ít nha hoàn và thị vệ, những người này ta nhìn thấy quen mặt, để bọn họ bảo vệ Thường Trữ, ta cũng yên tâm.
      “Quán Quán, chờ ngươi cùng Ninh Hằng sinh oa nhi xong, chúng ta lập tức kết thân cho oa nhi . Lần đầu thành… Lần này bất luận thế nào cũng phải thành.” Thường Trữ cười, “Quán Quán ngươi tốt nhất là sinh nữ oa nhi, nhưng mà tính tình trăm ngàn lần đừng giống Ninh Hằng, giống ngươi là tốt nhất. Con dâu như vậy, ta nhất định thích.”
      Ta cười : “Bát tự vẫn còn chưa đưa kìa.”
      (*Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.*)
      “Ngươi với Ninh Hằng nỗ lực thêm chút nữa là được ngay.” Vẻ mặt Thường Trữ bỗng dưng nghiêm trọng, nàng cho lui hết nha hoàn xung quanh, : “Quán Quán, đêm qua ta nhận được bức mật tín.”
      Ta hơi sững sờ, “Mật tín gì?”
      Thường Trữ : “Tâm phúc của ta cho ta biết, mấy ngày trước Thừa Văn quyết định bãi triều nửa tháng, muốn cải trang tuần thể sát (*thể nghiệm và quan sát*) dân tình. Đêm qua, rời khỏi kinh thành.”
      Trong lòng ta căng thẳng, “Thừa Văn cải trang tuần ở đâu?”
      Thường Trữ nhìn ta, lời nào.
      Tim ta nháy mắt vọt lên tới cổ họng, “… Giang Nam?”
      Thường Trữ thở dài : “Tám chín phần mười là Giang Nam.”
      Thường Trữ vừa xong, ta lập tức kinh hoảng. Hoàng đế chiêu cáo bên ngoài Thái hậu hoăng thệ, như vậy tại còn Tô Cán. Nếu Hoàng đế đến Giang Nam bắt ta về cung, đến lúc đó phỏng chừng trực tiếp sắc phong. Nếu trước kia Hoàng đế cùng Thái hậu còn có khoảng cách, vậy nay Hoàng đế cùng nương vẻ ngoài giống Thái hậu như đúc cự ly bước cũng có.
      Ta kinh hoảng hoang mang lo sợ, Thường Trữ an ủi ta đừng lo lắng, nếu Hoàng đế bắt ta về cùng, nàng chắc chắn dùng toàn lực bảo vệ ta.
      Ta tin Thường Trữ chắc chắn bảo vệ ta, nhưng mà ta cũng muốn làm khó Thường Trữ. Muốn ta tính kế Hoàng đệ Thường Trữ ngay trước mặt nàng, ta làm được. Ta nghĩ trái nghĩ phải, thấy khẩn cấp phải tìm Giang Hằng thương lượng đối sách.
      Ta vội vàng cáo từ Thường Trữ trở về Giang phủ, ta vừa mới vào cửa gặp Từ tổng quản. nhìn thấy ta vội vàng : “Đại thiếu phu nhân, nô tài tìm người rất lâu rồi. Đại công tử nhờ nô tài chuyển lời cho người, tối nay đại công tử về trễ hơn.”
      Ta nhíu mày : “ đâu?”
      “Chuyện này… Đại công tử .”
      Trong lòng ta lúc này lại sốt ruột , sớm về muộn sau về muộn lại đúng vào thời điểm này về muộn, mày ta nhíu lại, “ giờ ở đâu?”
      “Thưa đại thiếu phu nhân, nửa canh giờ trước nô tài gặp Đại công tử ở tiệm gạo.” Từ tổng quản trầm ngâm lát, lại : “Xin Đại thiếu phu nhân yên tâm, Đại công tử bên ngoài chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, đến ngay cả bàn chuyện làm ăn cũng rất quy củ.”
      Ta nở nụ cười, tùy tiện đáp lời, “Ừ, ta biết rồi.” Sau đó, ta vội vàng ra tiệm gạo Giang gia. ngờ ta vừa bước vào tiệm gạo, người trong cửa hàng lại ta biết Giang Hằng đến tiệm tơ lụa ở phố Đông. Ta còn chưa kịp nghỉ ngơi thở lấy hơi, lại vội vàng chạy tới phố Đông. Nhưng mà vừa đến tiệm tơ lụa, người trong cửa hàng lại Giang Hằng đến tiệm son phấn ở phố Tây.
      Ta hít sâu hơi, tiếp tục chạy đến phố Tây. Lúc ta chạy đến tiệm son phấm ở phố Tây là hoàng hôn, ta đầu đầy mồ hôi, tay chống lên tủ, hỏi: “Giang Hằng đâu?”
      Chưởng quầy tiệm son phấn là vị nương, mày liễu mắt hạnh, vòng eo bằng vòng tay, nàng nhìn ta từ xuống dưới, hếch cằm hỏi: “ là ai?”
      Ta thở hổn hển mấy hơi, : “Ta là nương tử chưa thành thân của .”
      nương chưởng quầy cười nhạo : “Hôm nay là người thứ tư như vậy, vừa vặn có thể hợp thành bàn mã điếu.”
      (*Mã điếu: Bài Mã điếu là loại bài lưu hành từ niên hiệu Vạn Lịch thời Minh, đến đời nhà Thanh biến đổi thành bài Mặc Hòa, chỉ còn lại 3 môn/pho là Vạn tự, Sách tự và Văn tiền.*)
      Ta sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra.
      Hoá ra đầu gỗ ở ngoài lại lắm hoa đào như vậy! Trong lòng ta tự dưng thấy khó chịu, nhưng mà trước mặt người ngoài ta xưa nay đều muốn để mất mặt mũi. Ta híp mắt lạnh nhạt : “Năm ngày sau ta cùng Giang Hằng thành thân, cứ việc đến xem tân nương tử có phải ta hay .”
      Dứt lời, ta xoay người chuẩn bị rời , chưa được vài bước, nương chưởng quầy gọi ta lại, “Đại công tử khắc trước đên Trân phẩm các.”
      Ta dừng bước, cuối cùng lời cảm ơn.
      Rời khỏi tiệm son phấn, ta đến Trân phẩm các nữa. Nhiều lần để lỡ đầu gỗ ta phiền lòng đến cực điểm, hơn nữa lại nghe chưởng quầy nương biết được đầu gỗ có lắm hoa đào, tâm tình ta là rất tồi.
      Ta mượn cỗ kiệu quay về Giang gia.
      Trở lại Giang gia, ta lập tức đóng cửa phòng. Ta lấy ra mấy con búp bê vải đầu gỗ dùng để dỗ dành ta, lần trước ta thấy hai con búp bê vải này thú vị nên giữ lại trong phòng, ta chọc chọc búp bê vải nam, “Đầu gỗ, chàng còn về đừng có nghĩ đến việc bò lên giường của ta.”
      Búp bê vải nam vẫn vẻ mặt cười ngây ngô, ta càng nhìn lại càng cảm thấy giống Giang Hằng, trong lòng ta lại càng khó chịu.
      Ta ném búp bê vải , thuận tiện khoá cửa lại, rồi sau đó chui vào chăn.
      Lúc ta ngủ mơ mơ màng màng, chợt thấy có người ôm lấy eo ta, có bàn tay mát lạnh khẽ chạm vào mặt ta, ta lập tức thanh tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn thấy Giang Hằng, khẽ : “Quán Quán.”
      Ta trừng mắt nhìn , dùng sức đẩy ra, sau đó lui vào phía trong giường. kéo ta lại, ôm vào trong lòng , “Quán Quán, là ta tốt.”
      Ta đẩy ra được, lại : “Quán Quán, ta làm gì sai để nàng tức giận?”
      Ta phát mỗi lần ta tức giận, Giang Hằng đều chủ động nhận sai, mặc dù biết rốt cuộc làm gì chọc ta tức giận. Ta há miệng cắn vai , khẽ run lên nhưng gì, tay vẫn vòng qua eo ta.
      Ta cắn xong tức giận trong lòng cũng dần dần biến mất, Giang Hằng khẽ hỏi: “Quán Quán, cắn có đau ?”
      “Có! Vai chàng quá cứng.”
      Giang Hằng : “Bụng ta hình như mềm hơn…”
      Ta bật cười : “Ta thèm cắn.”
      Giang Hằng vui vẻ : “Quán Quán tức giận nữa?”
      Ta ngẩng đầu nhìn , “Chàng xem chàng làm sai chuyện gì?”
      Giang Hằng trầm mặc lúc, rồi : “Ta… đêm nay về muộn?”
      Ta thấy Giang Hằng đầu gỗ như vậy thể vòng vo, chỉ có thể thẳng vào vấn đề. Ta chuyển người, tạo khoảng cách với đầu gỗ, ta nhìn chằm chằm , hỏi: “Chàng ở bên ngoài có bao nhiêu nương thích chàng?”
      Vẻ mặt Giang Hằng kinh ngạc, “Ngoại trừ Quán Quán, ta chưa từng thấy có nương nào thích ta.”
      Ta ngẩn người, lúc này ta muốn gào thét, đầu gỗ này căn bản là gỗ đến mức nghĩ cả thế gian chỉ có mình ta là nương, ta đúng là nên tuỳ tiện ghen tuông, kết quả chỉ khổ chính mình.
      “Quán Quán, trừ nàng ra có người nào khác thích ta, ta cũng thích nương khác. nương khác tốt bằng Quán Quán, Quán Quán so với nương khác đều tốt hơn.”
      Ta bị thấy hơi choáng váng, dù sao thấy vẻ mặt rất nghiêm túc, nên ta cũng so đo chuyện hoa đào nữa. Ta ho khụ khụ, lại : “Hôm nay lúc ta đến tiệm gạo, sau đó đến tiệm tơ lụa, rồi lại đến tiệm phấn son… Kết quả đều gặp được chàng.”
      Giang Hằng đau lòng : “Quán Quán sao sai hạ nhân tìm ta?” Tay chạm vào chân ta, nhàng xoa nắn, “ có mệt ?”
      “…” Ta quýnh lên toàn bộ những gì muốn đều quên hết, lúc này mới nhớ đến chuyện Thường Trữ với ta, ta kéo tay đầu gỗ, vẻ mặt nghiêm túc : “Đầu gỗ, ta có lời muốn với chàng.”
      “Ừ?”
      Ta mím môi, trong lòng chuẩn bị sẵn tư tưởng, rồi mới mở miệng : “Hôm nay Thường Trữ với ta, bệ hạ muốn cải trang tuần, tám chín phần là đến Giang Nam…”
      Cả người Giang Hằng cứng đờ.
      “Đầu gỗ, chúng ta nghĩ biện pháp . Vạn nhất bệ hạ đến Giang Nam, nếu bắt ta…” Giang Hằng bỗng dưng ôm lấy ta, ôm hơi mạnh tay, cúi đầu : “Có lẽ bệ hạ đến Giang Nam, chúng ta chỉ còn năm ngày nữa là thành thân. Kinh thành và Giang Nam cách xa như vậy, bệ hạ nhất định đến kịp. Quán Quán đừng lo lắng.”
      Có những lời này của Giang Hằng, ta lập tức an tâm.
      Ta cọ cọ vào ngực Giang Hằng, gật đầu : “Ừ, qua đêm nay, chỉ còn bốn ngày. Hơn nữa chừng lúc này trong bụng ta cũng có oa nhi …”
      Lời ta còn chưa dứt, Giang Hằng cúi đầu hôn.
      vội : “Quán Quán, chúng ta cố gắng chút, oa nhi có.”
      Ta thuận theo đầu gỗ, trong lòng tất nhiên là cực kỳ hy vọng nhanh có oa nhi. Nhưng mà biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy đầu gỗ có chút kỳ quái, mà kỳ quái ở chỗ nào ta lại thể ra.
      Lúc đầu gỗ hôn đến cổ ta, ta đột nhiên hỏi: “Chàng vào phòng bằng cách nào?”
      vừa cắn cổ ta vừa : “Vào bằng cửa sổ.”
      Ta nghĩ ngợi, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều quá rồi. Đầu gỗ có điểm kỳ quái nào, chắc là ta suy nghĩ miên man thôi.
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Mọi người xem, lần này là H đấy nhé … Mọi chuyện đều thể trước ~~~
      Còn hai chương nữa là kết thúc ~~~
      Tiểu Hoàng đế xuất ở chương cuối cùng.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 58:

      Mấy đêm nay đầu gỗ rất chủ động, mỗi khi đèn vừa tắt, cả người tiến sát lại gần, tất nhiên là bắt đầu cá nước thân mật. Tuy rằng cảm giác rất thích, nhưng xương cốt của ta đau nhức, hôm sau lúc bộ nghiêng ngả lảo đảo, tinh thần tốt. Mẫu thân đầu gỗ thấy thế, khuyên nhủ cách kín đáo ta với đầu gỗ —— có số việc nên dừng ở mức vừa phải.
      Ta và Giang Hằng nghe xong, cả hai khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
      Giang Hằng : “Mẫu thân, con chú ý.”
      Ta ho tiếng, “Quán Quán cũng biết.”
      Sau khi mẫu thân đầu gỗ rời , áy náy nắm tay ta : “Quán Quán, chúng ta mấy ngày tới nghỉ ngơi, ta bảo hạ nhân hầm canh bổ dưỡng, đợi hầm xong, nàng uống ít .”
      “Được.” Ta thấy mặt đầu gỗ vẫn còn vẻ xấu hổ, an ủi: “ ra cũng sao, là do thiếp thân thể hơi hư nhược, liên quan đến chàng. Chàng đừng để trong lòng, ngày mai thiếp khoẻ lại thôi. Với lại… mấy đêm nay chàng tận tâm tận lực, thiếp cũng… thích.” Đến chữ cuối cùng, ta rất .
      Giang Hằng nắm chặt tay ta, : “Hai ngày tới ta ra các cửa hàng, ở nhà cùng nàng.”
      có vấn đề chứ?”
      “Ừ, hôm qua ta bàn giao công việc mấy ngày tới rồi, vấn đề gì.”
      Trong lòng ta vui mừng, cười tủm tỉm đáp “Ừ”. Sau đó, hạ nhân bưng bát canh lên, đầu gỗ múc muỗng , thổi thổi rồi mới đưa đến bên môi ta, ta nở nụ cười rồi mở miệng ăn canh.
      Ăn xong chén canh, bụng ta no căng, ta nhìn khắp xung quanh, rồi với đầu gỗ: “Chúng ta xuất phủ , thiếp muốn ra ngoài hít thở khí.”
      Mưa xuân vừa tạnh, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, đầu gỗ cầm dù trúc đỡ ta ra khỏi Giang phủ. Có lẽ là vì vừa mưa xong, nên nơi nơi đều có vẻ tươi mới như vừa được tẩy rửa qua, chỉ ngửi thôi cũng làm ta thấy thoải mái.
      Ta cùng đầu gỗ cười đường, ta vui vẻ chuyện, ngờ tâm tư đầu gỗ lại đặt ở đây, ta gọi đầu gỗ mấy câu mà cũng phản ứng.
      Ta nhíu mày : “Đầu gỗ, nếu chàng lo lắng chuyện cửa hàng, chàng cứ xem . cần phải cùng thiếp đâu.”
      Giang Hằng hoàn hồn : “ phải ta lo lắng chuyện cửa hàng, ta nghĩ chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là thành thân, nhất thời cảm thấy có chút nên mới suy nghĩ nhiều.”
      Ta bật cười: “Sao lại chứ? phải thiếp ở đây sao? Huống hồ chừng trong bụng thiếp lúc này có oa nhi rồi.”
      Giang Hằng khẩn trương nhìn bụng phẳng lì của ta, “Quán Quán, vừa hay lúc nãy qua hẻm Sơ Vũ có vị Chu đại phu, chúng ta đến đó bắt mạch.”
      Ta : “Mới có vài ngày, cho dù có hỉ mạch cũng bắt được.”
      Giang Hằng : “Dù sao cũng chỉ vài bước chân, chúng ta đến xem lát. Mà gần đây thân thể nàng hơi hư nhược, cho dù chẩn ra hỉ mạch cũng để đại phu xem điều dưỡng thân thể thế nào.”
      Đầu gỗ cũng phải vô lý, cho nên ta thuận theo đến hẻm Sơ Vũ.
      Chu đại phu sau khi bắt mạch cho ta, Giang Hằng vội hỏi: “Đại phu, nương tử của ta có hỉ mạch ?”
      Chu đại phu liếc nhìn Giang Hằng, lắc đầu, đầu gỗ hơi thất vọng. Ta sớm biết kết quả này, cho nên cũng để ý nhiều. Lúc này Chu đại phu sờ cằm, “Nhưng mạch tượng của vị phu nhân đây rất yếu, rất dễ bị cảm lạnh, biết có phải trước đây từng bị bệnh nặng hoặc rơi xuống nước?”
      Ta còn chưa kịp đáp, Giang Hằng mở miệng: “Từng rơi xuống hồ.”
      Ta sửng sốt, ta nhớ chưa với đầu gỗ ta từng bị rơi xuống hồ, ta nhìn Giang Hằng, vẻ mặt cũng biến đổi gì, chẳng lẽ là Nhạn Nhi với ? Khả năng này cũng có thể, Nhạn Nhi chỉ hận thể buộc chặt ta với đại ca của nàng ngày ngày đêm đêm đều dính lấy nhau, số chuyện trước kia của ta tất nhiên cũng sao.
      Rời khỏi hẻm Sơ Vũ, ta cùng Giang Hằng đoạn ngắn, ta hỏi: “Sao chàng biết thiếp từng rơi xuống hồ? Là Nhạn Nhi chàng biết?”
      Giang Hằng nhìn lại, gật đầu.
      Ta thấy thế cũng cười, “Muội của chàng đúng là chẳng có chuyện gì cho chàng hết, ngay cả chuyện thiếp rơi xuống hồ cũng luôn.”
      Giang Hằng cười tiếng, nắm tay ta tiếp tục đường. ngờ lát sau cơn mưa lại kéo đến, ta nhìn thấy phía trước có tiệm trang sức liền kéo Giang Hằng tới tránh mưa thuận tiện nhìn xem có trang sức gì đẹp .
      Tuy ta có vô số trang sức quý giá đếm xuể, nhưng những đồ đẹp con người tất nhiên chê ít.
      Ta nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên thấy khối dương chi bạch ngọc, ta chỉ vào miếng ngọc với đầu gỗ: “Trước kia mẫu thân thiếp tặng thiếp khối ngọc bội như thế kia, về sau ta tặng lại cho chàng, có lẽ bây giờ vẫn còn để lại phủ tướng quân của chàng, cũng chẳng biết chàng có đánh mất hay chưa nữa.”
      Giang Hằng : “Nhất định , Quán Quán tặng ta, chắc chắn ta cất rất kĩ.”
      Bỗng dưng ta lại nhớ đến trước đây đầu gỗ tặng ta cây trâm gỗ, tiêu tốn bổng lộc hai tháng liền, chỉ tiếc về sau bị ta ném vào hồ Hàm Quang. Ta khẽ thở dài: “Trước kia chàng cũng tặng tín vật định tình cho thiếp, là cây trâm gỗ, còn tốn ít bạc.”
      Giang Hằng nhìn khắp xung quanh, ta cười : “Chỗ này bán trâm gỗ.”
      trầm mặc lúc, rồi đột nhiên : “Quán Quán, nàng ở đây chờ ta lát.” Dứt lời, vội vàng bước vào màn mưa, ta ngẩn người. Lúc đầu gỗ quay về, mưa tạnh, ta chọn ít đồ trang sức để lão bản đưa đến Giang phủ.
      Đầu gỗ thở dốc đứng trước mặt ta, đầu đầy mồ hôi, ta lấy khăn tay màu xanh lá thêu hoa lau mồ hôi trán , hỏi: “Chàng vừa đâu thế?”
      Đầu gỗ lấy ra cây trâm từ trong vạt áo, cầm bằng hai tay. Ta cúi đầu nhìn, đúng là cây trâm gỗ, làm bằng gỗ tử đàn loại tốt nhất, trâm có khắc bông hoa lan, kỹ thuật khắc cực kỳ tinh xảo.
      “Chàng mua trâm gỗ?”
      “Ừ, mua ở Trân phẩm các.”
      Ta chạm vào trâm gỗ, cảm giác rất tuyệt, ta vui vẻ nhận lấy, “Thiếp thích, rất thích…” Ta lại khẽ vuốt lượt, “Trước kia chàng còn khắc chữ ‘Tô’ ở đuôi trâm.”
      Giang Hằng cười : “Nàng nhớ lầm rồi, là chữ ‘Quán’.”
      Ta híp mắt cười, “Giang Hằng, chàng nhớ lại chuyện trước kia từ lúc nào?” Vừa rồi ta chỉ thuận miệng thử lần, ngờ lại thử ra, “Đừng có với thiếp Nhạn Nhi cho chàng, Nhạn Nhi căn bản biết đuôi trâm có khắc chữ. Nếu hôm nay thiếp hỏi, chàng định gạt thiếp đến lúc nào?”
      Giang Hằng hơi mở miệng, “Quán Quán, ta…”
      Ta gạt tay ra, trả trâm gỗ lại cho , cẩn thận nắm chặt, ta tức giận: “Ta muốn nghe chàng giải thích.” Ta định xoay người rời , Giang Hằng cầm lấy cổ tay ta, thuận thế kéo ta vào trong lòng , ôm chặt.
      “Quán Quán, ta nhớ lại những chuyện hèn mạt ta làm trước kia, chỉ mong ta và nàng mới quen nhau ở ngõ thành Nam, sau đó chúng ta nhất kiến chung tình (*vừa gặp *), chưa từng có những chuyện đau lòng…”
      Tuy tức giận đầu gỗ gạt ta, nhưng ta lại dễ mềm lòng, hơn nữa lúc này lão bản tiệm trang sức nhìn chằm chằm ta và Giang Hằng, chắc hẳn trong lòng chờ xem chuyện hay. Ta dù có tức giận đến mức nào cũng muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, cho nên ta kéo đầu gỗ ra ngoài.
      Giang Hằng lật tay nắm lấy tay ta, nắm chặt, dường như chỉ sợ ta chạy mất. vừa định mở miệng, ta trừng mắt, “ tại ngậm miệng, về phủ rồi tiếp.”
      Vừa về đến Giang phủ, vừa định mở miệng, ta lại trừng mắt, “Chàng muốn mất mặt trước mặt hạ nhân chắc?”
      Giang Hằng yên lặng cùng ta trở về phòng, vừa về đến phòng, ta lập tức giật tay ra khỏi tay Giang Hằng, Giang Hằng hiền hoà tay đặt lên vai ta, giọng : “Quán Quán…”
      Ta im lặng gì, tiếp tục : “Quán Quán, ta muốn làm nàng lo lắng, cho nên mới với nàng.” từ sau lưng đến trước mặt ta, nắm tay ta chặt, “Quán Quán còn giận sao?”
      Ta nhìn rất lâu, cho đến khi hai mắt biến thành ảm đảm, ta mới mở miệng hỏi: “Chàng nhớ lại từ lúc nào?”
      lập tức : “Mấy ngày trước, chính là lần đầu ta và nàng…” dừng lại, “Lúc hành lễ với Chu công.”
      “Lúc ấy nhớ ra toàn bộ?”
      “Lúc ấy nhớ lại ít, hôm sau tỉnh lại nhớ ra toàn bộ.”
      Ta nở nụ cười nhưng trong lòng vui: “ giờ chàng rất thành .” Ta nhớ lại lúc trước đầu gỗ từng hai tay dâng ta cho Hoàng đế, sắc mặt ta lập tức biến thành lạnh lùng, ta rút tay lại, gạt tóc trán, lạnh lùng : “Bệ hạ chuẩn bị đến Giang Nam, chàng quyết định lúc nào mới đưa ta cho ?”
      Vẻ mặt Giang Hằng đau khổ, “Quán Quán, trước kia ta xin lỗi nàng, nàng muốn mắng ta đánh ta giận ta cũng được, nhưng đừng những lời tổn thương thế kia.” cẩn thận đưa tay, dường như muốn chạm vào tay ta, do dự lát, cuối cùng lại hạ tay xuống.
      Giây lát sau, nâng mắt nhìn ta, “Trong hốc tối ở thư phòng có lọ Hạc đỉnh hồng, nếu nàng thực nghĩ ta có tâm tư đưa nàng cho bệ hạ, ta lập tức uống.”
      Ta gì, cuối cùng lấy hết dũng khí cầm lấy tay ta, “Quán Quán, nàng tin ta. giờ ta chính là Giang Hằng.”
      Lời của đầu gỗ làm ta động tâm, cuối cùng ta cũng buông lỏng, nhìn lúc lâu, “Ninh Hằng sao?”
      : “Ta chỉ là Giang Hằng.”
      “Theo thiếp được biết, trong kinh thành bệ hạ vẫn còn giữ lại chức quan của chàng, mà còn đến chuyện chàng vô cớ mất tích, chàng thất trách rời khỏi kinh thành mấy tháng, nếu bệ hạ hỏi tội chàng, chàng làm sao đây?”
      chậm rãi : “Việc này ta giải quyết, Quán Quán đừng lo lắng.”
      Lúc này trong lòng ta còn giận Giang Hằng nữa, thấy vẻ mặt chân thành của ta cũng giận nổi. Huống chi qua hai ngày nữa là ngày đại hỉ của chúng ta, ta cũng muốn vì chuyện này mà mất vui, ta cắn môi cái coi như còn tức giận nữa.
      Giang Hằng ngây ngốc bị cắn môi, lập tức tinh thần dâng cao.
      Ta cười cười, bắt đầu chờ mong ngày thành thân đến gần.
      Mùng mười tháng ba, ta mặc lên bộ áo cưới đỏ hồng, đội khăn voan đỏ, cầm dải lụa đỏ cùng Giang Hằng bái đường trước mặt mọi người. Trong lòng ta cực kỳ căng thẳng, sợ chưa làm xong lễ có người đến hô tiếng “Khoan ”.
      Lúc ta cùng đầu gỗ hành lễ bái thứ hai, quả có người hét tiếng “Khoan ”. Lụa đỏ rung lên, nghe thấy giọng quen thuộc từ xa đến gần, “Giang Hằng vạn lần thể thành thân với nữ nhân này.”
      Ta cẩn thận lắng nghe, lúc này mới nhận ra giọng này là Tam nương Giang Hằng, ta thấy hơi yên tâm. Nghe thấy bà ta : “Lão gia, người biết nữ nhân này là ai. Nàng ta là…”
      Giọng Giang lão gia tràn đầy tức giận, “Người đâu, kéo bà ta xuống. Con trai ta thành thân sao có thể để ngươi nháo loạn?”
      Nghe thấy Giang lão gia thế, ta hoàn toàn yên tâm. Tam nương Giang Hằng có lẽ biết được thân phận trước kia của ta, muốn học Nhạn Nhi vạch trần trước mặt mọi người, nhưng mà lại đoán được Giang lão gia sớm biết rồi, hơn nữa còn ngầm đồng ý.
      Giang lão gia tức giận, lời ông còn chưa dứt, ta nghe thấy tiếng a a ưm ưm của Tam nương Giang Hằng, có lẽ là bị người khác bịt mồm. Xem ra đến lúc này ta an toàn.
      Ta hít sâu hơi, Giang lão gia trầm giọng : “Tiếp tục .”
      Sau đó ta cùng Giang Hằng bái đường rất thuận lợi, sau khi phu thê giao bái, cuối cùng ta cũng an tâm, ta buông dải lụa đỏ ra, dải lụa đỏ ướt khoảng, trong lòng bàn tay ta đầy mồ hôi.
      Hỉ nương đỡ ta về hỉ phòng, Giang Hằng cúi đầu khẽ với ta “Ta nhanh về phòng”, ta cúi đầu nở nụ cười. Lúc qua hành lang, hỉ nương lại dừng bước.
      Ta ngây người, vừa định xốc khăn voan đỏ lên, giọng Thường Trữ vang lên phía trước, “Nếu ngươi tự mình xốc khăn voan lên, thành điềm xấu đó.”
      Ta buông tay xuống, mỉm cười : “Thường Trữ.”
      Hỉ nương đứng bên cạnh tự động lùi sang bước, xem ra hỉ nương này sớm bị Thường Trữ thu mua rồi, Thường Trữ thay hỉ nương đỡ ta, “Quán Quán, ta đưa ngươi về hỉ phòng.”
      Ta khẽ : “Được.”
      Tay Thường Trữ trắng nõn thon dài, xương ngón tay ràng, chạm vào có cảm giác mát lạnh. Ta nhớ lại lúc mới vào cung sống bị bệnh nặng, sốt đến mức hôn mê, miệng vẫn ngừng gọi mẫu thân phụ thân, là Thường Trữ dùng bàn tay mang theo cảm giác lạnh này đặt lên trán sốt nóng của ta, cũng là hai tay này của Thường Trữ che chở bảo hộ ta giữa cung cấm phức tạp, dù cho ta làm Thái hậu, bất luận ta làm chuyện hoang đường đến mức nào, Thường Trữ vẫn đứng bên cạnh ta như trước, bên nhau như lúc trước.
      Mắt ta ươn ướt, nghĩ đến sau này chẳng biết đến lúc nào mới được gặp Thường Trữ, mũi ta đỏ lên. Ta muốn mở miệng với Thường Trữ gì đó, thậm chí muốn xốc khăn voan đỏ lên để nhìn Thường Trữ, nhưng mà cổ họng như có gì đó chặn lại. Ta sợ ta khóc làm Thường Trữ khóc theo, Thường Trữ mang bầu, khóc tốt cho oa nhi trong bụng.
      Thường Trữ đỡ ta rất chậm, lúc này ta lại chỉ mong đường đến hỉ phòng dài chút, lại dài chút. Nhưng mà đường có dài đến đâu cũng có điểm kết thúc, Thường Trữ dừng bước, “Quán Quán, đến rồi.”
      Ta khụt khịt mũi, Thường Trữ nắm lấy tay ta, “Quán Quán, hơn bất cứ ai ta mong ngươi được gả cho lang quân như ý. Ta chúc ngươi cùng Ninh… Giang Hằng bạch đầu giai lão vĩnh viễn bên nhau.”
      Ta gật đầu, trong giọng Thường Trữ còn mang theo tiếng khóc, “Quán Quán, nếu bắt nạt ngươi, ngươi cứ quay về kinh thành ta thay ngươi xử lý . Cửa phủ Công chúa vĩnh viễn vì ngươi mà mở.”
      Nhẫn nhịn suốt cả dọc đường thế mà vừa nghe lời này cuối cùng lại rớt xuống, ta cẩn thận tránh bụng Thường Trữ, nhàng ôm lấy nàng ấy, “Thường Trữ, ta nhất định như vậy.”
      Thường Trữ cáo biệt với ta, trong lòng ta nghĩ cuộc đời này có Thường Trữ làm tri kỷ, có đầu gỗ làm phu quân, ta thấy quá đủ rồi. Hỉ phòng cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài khua chiêng gõ trống là náo nhiệt, ta nhớ Thường Trữ, nhớ đầu gỗ, lúc này cảm thấy vạn phần may mắn là Hoàng đế tới phá rối.
      Ta đầu đội khăn voan ngồi giường, kiên nhẫn chờ Giang Hằng.
      Cứ chờ mãi chờ mãi, mí mắt lại chỉ muốn khép vào, ta cố gắng mở to mắt, cuối cùng chịu nổi nữa nhắm mắt lại ngã xuống giường.
      Tác giả có lời muốn : ~\(≧▽≦)/~ ha ha ha ha, chỉ còn lại chương cuối cùng ~~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :