Ai gia có hỉ - Đạm Anh (59 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 49:

      Cứ theo tính tình đầu gỗ, nếu bắt ép uống xuân dược, chỉ sợ cũng hành động. Ta vắt óc suy nghĩ, đến nửa đêm vẫn còn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng ta nhịn được đánh thức Ninh Hằng.
      “Đầu gỗ, chàng ngủ chưa?”
      Qua lúc lâu, ta nghe thấy giọng Ninh Hằng vang lên, “Quán Quán, làm sao vậy?”
      Ta nhăn nhăn nhó nhó : “Nếu có ngày chàng bị người khác hạ xuân dược, vậy chàng làm gì?”
      Ninh Hằng gần như là chút do dự : “Tắm nước lạnh?”
      Ta lại : “Nếu… là loại xuân dược tìm người để giải quyết chảy máu thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) mà chết?”
      Trong bóng đêm, ta nghe thấy tiếng cười của Ninh Hằng: “Quán Quán, có loại xuân dược này đâu, chỉ có người ý chí cao thôi, có loại xuân dược nhất định phải tìm người để giải quyết.” Ngừng lát, Ninh Hằng lại : “Quán Quán ngủ được?”
      “Ừ, đêm nay hơi lạnh.” Ta sụt sịt mũi, lại : “Phòng này hình như thoáng gió.”
      Ninh Hằng khẽ : “Ta nghe đại phu … Thân thể trong mấy ngày đó thường dễ bị cảm lạnh, ta bảo tiểu nhị ôm chăn bông đến.”
      Ta sửng sốt mãi mới phản ứng được nhận ra mấy ngày đó Ninh Hằng chính là mấy ngày ta có quỳ thuỷ (hành kinh), lúc này ta chợt cảm thấy Ninh Hằng thay đổi rất nhiều, trước kia ngay cả quỳ thủy là gì Ninh Hằng còn chẳng biết, giờ lại ra miệng thoải mái như thế. Ta vẫn cảm khái, nghe thấy tiếng Ninh Hằng xuống giường, ta vội vàng ngồi dậy : “Đầu gỗ, đừng ra ngoài.”
      Ta chỉ thuận miệng ra thế, mà ra cũng chẳng thấy lạnh lắm. Hơn nữa, mưu của ta cũng phải như thế. Ta lại : “Ngủ đắp hai chăn bông nặng lắm…” Ta khụ khụ, “ ra hai người ngủ cùng nhau ấm áp hơn.”
      Ninh Hằng gì.
      Trong lòng ta có chút quẫn bách, chung quy cảm thấy hôm nay mình cứ như kỹ nữ ép người lương thiện vậy. ra ngẫm lại mình đúng là sống dễ dàng gì, đầu gỗ lúc nào cũng cố chấp đến kỳ lạ, chẳng biết đến lúc nào mới hết cố chấp đây.
      Ta vừa định “Mà thôi”, Ninh Hằng lại bước đến giường, cẩn thận nằm xuống bên cạnh ta. Trong lòng ta vui vẻ, cho rằng đầu gỗ nghĩ thông suốt rồi, ba chân bốn cẳng ôm chặt lấy Ninh Hằng.
      Thân thể Ninh Hằng cực kỳ ấm áp, so với đắp mười chăn bông còn ấm hơn.
      Ta thỏa mãn : “Đầu gỗ, sau này ta đều ôm chàng ngủ như vậy.”
      Ninh Hằng đáp “Được” .
      Hả? Chẳng lẽ quả thông suốt rồi? Ta thử : “Qua mấy ngày nữa đến ngày đẹp, chúng ta thành thân .”
      “… Quán Quán.” Giọng Ninh Hằng có vài phần bất đắc dĩ.
      Ta cũng thấy chán nản, đầu gỗ này xem ra vẫn chưa thông suốt hoàn toàn. Ta hắt xì cái, ôm chặt Ninh Hằng, nghĩ thầm xuân dược vẫn phải dùng, nhưng mà tốt nhất là dùng người ta.
      .
      Hôm sau ta chọn thời điểm thích hợp sai Ninh Hằng ra ngoài. Sau đó, ta lén lút tìm Liên Dận. Liên Dận tên này, xem tướng mạo cùng lời , hành động, ta khẳng định chắc chắn Liên Dận tuyệt đối là cao thủ ‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’, cho nên xuân dược chắc cũng dùng ít
      (*Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Trích từ bài thơ “Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ, nghĩa là giữa vạn cây hoa mà mảnh lá cây chẳng dính vào người, có thể hiểu là đào hoa, lăng nhăng nhưng ko chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào)
      Quả nhiên, sau khi ta ý đồ, hai mắt Liên Dận sáng hẳn lên, vỗ vỗ ngực, : “Tỷ tỷ đúng là tìm nhầm người, tỷ cần bao nhiêu, đệ lập tức tìm về cho tỷ.”
      Ta tò mò : “Đệ đâu tìm?”
      Liên Dận giả bộ cao thâm khó lường : “Dược bán trong những tiệm thuốc bình thường công hiệu cao, nếu muốn tìm xuân dược dục tiên dục tử, phải đến lầu xanh mua của các nương ở đó. Vừa hay đệ muốn lầu xanh, thuận tiện mang ít về cho tỷ.”
      Ta híp mắt, nghĩ thầm Liên Dận này đúng là hoa hoa công tử, trước đó lâu còn gọi Nhạn Nhi là nương tử, bây giờ lại muốn lầu xanh tìm thú vui. Ta nhớ tới con trai thứ ba của Giang gia, nếu ta thực gả cho người như vậy, bằng đập đầu vào tường luôn.
      “Tỷ tỷ, tỷ đừng có hiểu lầm. Đệ toàn tâm toàn ý với Nhạn Nhi nương tử, đệ đến lầu xanh là để nghe ngóng tin tức. Tỷ tỷ cũng biết đấy, lầu xanh là nơi tin tức linh thông nhất.” Liên Dận sờ sờ cằm, “Nếu tỷ tỷ tin lời đệ , vậy cùng đệ luôn.”
      Ta hỏi: “ bao lâu?”
      Liên Dận trầm ngâm lát, “ lâu đâu, nhiều nhất là nửa canh giờ.”
      Ta nghĩ thầm Ninh Hằng chắc phải canh giờ nữa mới về đến đây, ta đến lầu xanh rồi quay về cũng chưa đến canh giờ, Ninh Hằng nhất định phát được gì. Mà thuận tiện mở rộng tầm mắt rồi hỏi cách dùng xuân dược, cũng là chuyện tốt. Ta lập tức thay nam trang, cùng Liên Dận đến lầu xanh.
      Đến lầu xanh, tú bà phe phẩy quạt tròn lắc eo chạy ra đón, “Ôi, hôm nay ngọn gió nào thổi thế này? Lại thổi cả Tống công tử đến đây. Tống công tử đến lần cũng đủ làm vẻ vang cả Tuý hoa lâu ta à nha, Tống công tử lần này lại đến tìm Gia Lục Châu nhà ta sao?”
      Ta nghe tú bà vừa mở miệng gọi Tống công tử, có chút ngạc nhiên. Nhưng mà nghĩ lát là ra, lăn lộn giang hồ tất nhiên là phải dùng tên giả. Liên Dận này vừa nhìn biết là người lão luyện giang hồ, chắc là dùng tên giả vô số lần.
      Liên Dận đưa cho tú bà thỏi bạc, cười : “Dì Thôi đúng là hiểu ý ta.”
      Sau đó, Liên Dận rất thuộc đường tự mình vào gian phòng bên trong, ta cùng Liên Dận ngồi lúc lâu, rồi nghe thấy tiếng đinh đinh của ngọc bội, ngay sau đó mỹ nhân mặc áo xanh lục tay cầm khăn lụa dáng người thướt tha thản nhiên bước vào, hành lễ với Liên Dận.
      “Tống công tử lâu rồi tới, thiếp là rất rất nhớ.”
      Trong đầu ta thầm khỉnh bỉ Liên Dận lượt, Liên Dận ho khụ khụ mấy tiếng, : “Lục Châu, lần này ta tới là muốn hỏi nàng mấy chuyện.”
      Lục Châu ai oán nhìn Liên Dận, “Tống công tử mỗi lần quay về đều hỏi ta công việc, tại sao nghe thiếp hát khúc? Thiếp gần đây vì Tống công tử mà học khúc mới…” Bỗng dưng, Lục Châu dừng lại, ánh mắt nàng ta chuyển sang người ta, nàng nhìn ta từ xuống dưới đánh giá lúc lâu, đôi mắt đẹp rưng rưng, “Tống… Tống công tử tìm được nương tử về, lần này tới cáo biệt thiếp sao?”
      Ta mờ mịt chẳng hiểu gì cả, nghe thấy Lục Châu kia với ta: “Giang tiểu thư, ta thề với trời, Tống công tử mỗi lần đến chỗ ta đều rất quy củ, nhiều nhất chỉ uống chút rượu, từ trước đến giờ chưa từng qua đêm ở lầu xanh…”
      Ta khẽ giật mình.
      “Nàng ấy phải.” Liên Dận buông chén trà, từ trong vạt áo lấy ra thứ, : “Lục Châu nàng nhìn , cái này có phải Liễu Diệp đao của Xuân Phong lâu nàng ?”
      Vẻ mặt Lục Châu biến đổi, mới vừa rồi là mỹ nhân nũng nịu, vẻ mặt lập tức thêm vài phầm nghiêm túc, nàng sờ chuôi đao, ngón tay thon dài chuyển động lên xuống, nàng ấy đột nhiên : “ phải. Liễu Diệp đao của Xuân Phong lâu chúng ta là độc nhất vô nhị, có dấu huyền cơ, người bình thường tuyệt đối thể nhái được. Tống công tử, người lấy đao giả này ở đâu?”
      Ta nghe xong, sững sờ : “ là sát thủ Xuân Phong lâu?”
      Lục Châu hất cằm lên, “Đúng vậy.”
      Ta vừa định sao là sát thủ lại làm nữ nhân phong trần, Lục Châu lại híp mắt, : “Biết nhiều bí mật, sống lâu.” Ta kéo miệng cười, nuốt luôn lời muốn vào bụng.
      Liên Dận : “Gần đây có người giả mạo Xuân Phong lâu các ngươi, lại còn hạ sát thủ với nương tử nhà ta.”
      Lục Châu cười nhạo : “Tống công tử miệng chỉ có nương tử, chẳng lẽ bị Tống bá phụ ép?”
      Liên Dận thở dài: “Gia phụ liên tục ra lệnh, nếu ta tìm được nương tử đem về, ta cũng cần quay về Tống gia nữa.”
      Lục châu lại nhìn Liễu Diệp đao trong tay, nàng : “Cho ta hai ngày, ta tra ra lập tức cho ngươi biết.” Liên Dận đáp “Đa tạ”, Lục Châu cất Liễu Diệp đao , lại nũng nịu : “Tống công tử, chàng muốn nghe ta hát ?”
      Liên Dận liếc nhìn ta, : “Tỷ tỷ của nương tử ta có việc tìm nàng…”
      Đôi mắt đẹp của Lục Châu dời , ta khụ khụ, : “Lục Châu nương, ta muốn nhờ mua ít… xuân dược.” Liên Dận cũng : “Xuân dược có dược hiệu mạnh chút.”
      Lục Châu lại nhíu mày : “Giang gia phải chỉ có vị tiểu thư sao? Từ lúc nào …”
      Liên Dận : “Kết nghĩa.”
      Lục Châu hiểu ra, đôi mắt đẹp lại nhìn ta, sau đó cười : “ nương xưng hô thế nào?”
      “Ta họ tô.”
      “Tô nương, mời theo ta. Người là bằng hữu của Tống công tử, ta cũng ưu ái hơn chút.” Lục Châu phất tay khăn, vừa lắc lắc eo thon vừa dẫn ta đến gian phòng bên trong, bàn gỗ màu đỏ sậm bày ra các loại bình sứ, “Tô nương tùy ý chọn .”
      Ta thấy ngượng ngùng : “Có loại nào nhất định phải cần người làm giải dược?”
      Lục Châu trầm ngâm lát, ngón tay ngọc thon dài chỉ tới, “Loại này.”
      Ta : “Cách dùng?”
      Lục Châu : “Dùng để ăn, có thể pha vào nước, có thể bỏ vào trong cơm canh, cũng có thể trực tiếp ăn vào.”
      Ta cầm lên, hỏi: “Lục Châu nương lấy bao nhiêu bạc?”
      Lục Châu tới gần, thản nhiên cười : “Vừa rồi ta chỉ giỡn thôi, Tô nương là bằng hữu của Tống công tử, ta sao dám thu bạc của nương?”
      Ta lấy ra thỏi bạc từ trong túi tiền đặt lên bàn, “Ta quen , Lục Châu nương cần phải bán chữ tình cho ta.” Dừng lại chút, ta híp mắt hỏi: “Giang Nam có mấy Tống gia?”
      Lục Châu nhìn ta, duỗi ra ngón tay ngọc.
      Ta đáp “Đa tạ”, cất bình sứ rồi xoay người rời . Vừa ra đến ngoài, Liên Dận cười tủm tỉm hỏi: “Tỷ tỷ mua được chưa?”
      Ta mặt cười như trong lòng cười : “Mua được rồi, chúng ta quay về .”
      Vừa ra khỏi thanh lâu, Liên Dận rất ân cần che dù (che ô) cho ta, “Tỷ tỷ thân kiều thịt quý, ánh mặt trời làm hỏng làn da của tỷ tỷ…” Ta run run, mặt có biểu tình gì nhìn , “Tống công tử, người quang minh chính đại tiếng lóng, người rốt cuộc là có mưu đồ gì?”
      Thân phận của Liên Dận phải là ta chưa từng nghi ngờ, chắc chắn có lý do gì mà theo chúng ta, nhất định có mưu đồ. Lúc trước ta suy nghĩ rất lâu, nhưng qua mấy ngày quan sát, ta kết luận Liên Dận và Nhạn Nhi lúc trước quen nhau. Nhưng ta tuyệt đối ngờ, Nhạn Nhi lại là tiểu thư Giang gia, mà quan hệ giữa bọn họ đúng là như .
      Hôm nay Liên Dận đưa ta đến thanh lâu đoán chừng cũng có mưu đồ, chỉ có điều là gì ta biết.
      Liên Dận cười tủm tỉm : “Tỷ tỷ đúng là người thông minh. dám dấu diếm, đệ họ Tống, tên hai chữ Liên Dận, chính là nhân sĩ Giang Nam, mấy năm trước gia phụ tìm cho đệ hôn môn đăng hộ đối, ngờ sau đó tân nương tử lại bỏ trốn. Tân nương tử này bản lĩnh cũng lớn, mặc cho đệ lên trời xuống đất vẫn thể tìm được tung tích của nàng. Đệ tạm thời đành để tân nương tử như thế, đợi nàng ấy chơi chán trở về nhà lúc đó đến cửa đón về. Mấy tháng trước, đệ chợt nhận được tin tức tân nương tử, đồng thời cũng biết có người muốn mua tính mạng tân nương tử. Đệ đành phải ngàn dặm truy thê, bảo vệ nàng chu toàn. đến đây, tỷ tỷ chắc cũng tân nương tử của đệ chính là Nhạn Nhi.”
      Ta lạnh nhạt : “Ngươi tình cảm rất sâu sắc, chỉ có điều ngay từ đầu lúc nhìn thấy ta lại ngộ nhận là Nhạn Nhi, tân nương tử cũng có thể nhận lầm, Tống công tử có bản lĩnh.”
      Liên Dận khụ khụ, : “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, đệ với Nhạn Nhi chưa từng gặp mặt.”
      Ta hiểu ra, hoá ra là quan hệ thông gia giữa các gia tộc.
      Liên Dận lại : “ biết tình hình của Giang gia tỷ tỷ biết được bao nhiêu?”
      “Hoàn toàn biết.”
      Liên Dận thở dài: “ giờ nhạc phụ đại nhân ốm đau nằm liệt giường, Giang gia lâm vào cảnh nguy khốn. Nếu Nhạn Nhi vẫn quay về, Giang gia chẳng biết biến thành dạng gì nữa. Đệ khuyên Nhạn Nhi, nhưng mà Nhạn Nhi lại chỉ muốn ở cùng hai người. Hôm qua đệ nghe bệnh của nhạc phụ lại nặng thêm, bất đắc dĩ đệ mới phải ra hạ sách này, tránh thoát khỏi Nhạn Nhi đến chi tiết với tỷ.”
      Ta trầm ngâm lát, hỏi: “ như thế, dọc đường người bị đuổi giết ra là Nhạn Nhi?” Thấy Liên Dận gật đầu, ta lại : “Là ai thuê người giết nàng ấy?”
      Sắc mặt Liên Dận nghiêm túc lại, “Theo đệ biết, là Tam nương của Nhạn Nhi.”
      Ta nghĩ thầm thê thiếp đánh nhau, nhẫn tâm như thế. Cũng may ta sớm rời khỏi Hoàng cung, bằng đến lúc đó ta ở cạnh Hoàng đế, hậu cung mỹ nhân vô số, người thủ đoạn độc ác càng vô số. Ngày nào cũng phải đấu với phi tần, sao mà bằng được cùng đầu gỗ gặm cắn miệng?
      Nhớ tới đầu gỗ, lòng ta ấm áp hẳn. Ta cười tủm tỉm : “Liên Dận, đệ muốn ta giúp đệ khuyên Nhạn Nhi quay về Giang gia cũng được, nhưng từ nay về sau đệ nợ ta nhân tình.”
      Liên Dận vội hỏi: “Chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, lên núi đao xuống biển lửa đệ cũng chối từ.”
      Ta : “Được, có lời này của đệ, ta nhất định giúp.”
      Ta vốn định trở lại khách điếm rồi chất vấn Nhạn Nhi vì sao phải giấu diếm thân phận, nhân tiện chắp tay dâng nàng ấy cho Liên Dận, từ nay về sau ta và Ninh Hằng chàng chàng thiếp thiếp chỉ ước làm uyên ương muốn làm tiên.
      Nhưng mà thế hay biến đổi, ta cùng Liên Dận vừa trở lại khách điếm, khách điếm bừa bãi lộn xộn, bàn ghế nát gãy rơi đầy đất, chưởng quầy tiểu nhị ôm nhau trốn ở góc phòng, cả người run rấy ngừng. Ta sững sờ, cùng lắm chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, biến đổi lớn nhường này. Ta bước qua đống đổ vỡ đất, cùng Liên Dận đến trước mặt chưởng quầy, tiểu nhị, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
      Chưởng quầy run run : “Vừa… vừa rồi có bảy tám hắc y nhân, rút kiếm đâm tới vị bằng hữu kia của các vị, tại… bọn họ vẫn còn ở …”
      Lời chưởng quầy còn chưa dứt, chỉ thấy tay áo vung lên, Liên Dận cả người vọt lên lầu. Trong đầu ta thầm kêu ổn, nửa canh giờ trước ta cùng Liên Dận đến thanh lâu, Ninh Hằng cũng ra ngoài, chỉ còn lại mình Nhạn Nhi. Bất luận sát thủ có phải là người Xuân Phong lâu hay , bọn họ đều vì Nhạn Nhi mà đến, giờ Nhạn Nhi mình đấu tám, biết chống đỡ được bao lâu.
      Lúc này ta bất chấp tất cả, chạy thẳng lên lầu. Vừa mới chạy được vài bước, phía sau chợt có người giữ lấy cổ tay ta, ta quay đầu nhìn, Ninh Hằng cau mày : “Quán Quán, nàng ra ngoài trốn lúc, ta lên xem.”
      Ninh Hằng làm ta bừng tỉnh, ta tay trói gà chặt, lên rồi cũng chỉ vướng víu. Còn bằng tìm chỗ nào an toàn mà trốn, để bọn họ có thể toàn lực ứng chiến. Trong lòng ta cân nhắc lượt, lập tức gật đầu : “Được. Đầu gỗ, chàng cẩn thận chút.”
      Ninh Hằng nắm chặt tay ta, “Ừ, Quán Quán nàng cũng phải cẩn thận.”
      Ta cười với Ninh Hằng, xoay người chạy ra khỏi khách điếm. Ta đứng bên ngoài lâu, chờ mãi thấy Ninh Hằng ra tìm, trong lòng có chút lo lắng. Ta do dự có nên vào nhìn hay , bỗng dưng có người vỗ vai ta, “Tô nương.”
      Ta khẽ giật mình, quay đầu nhìn, ngờ là Lục Châu.
      Lục Châu cười khanh khách : “Tô nương, sao Tống công tử cùng ?”
      Ta nhíu mày : “Lúc quay về gặp sát thủ, cũng chẳng biết có phải người Xuân Phong lâu các ngươi …”
      có khả năng. Ta tra ra nơi làm giả Liễu Diệp đao, người đuổi giết tiểu thư Giang gia, phải Xuân Phong lâu chúng ta. Mà là…”
      Ta ngắt lời Lục Châu, “Trước chuyện này, sát thủ giả mạo Xuân Phong lâu vẫn còn trong khách điếm.”
      Vẻ mặt Lục Châu biến đổi, thêm gì chạy vào trong khách điếm. Ta nghĩ thầm Lục Châu là sát thủ, võ công nhất định là tốt, có thêm nàng ta, Ninh Hằng Liên Dận bọn họ cũng có thêm vài phần thắng, ta vào ngó chút chắc chẳng có vấn đề gì.
      Nghĩ như thế, ta chút do dự, chân bước gấp gáp vào.
      Ta vừa bước lên bậc, Ninh Hằng xuống. Ta thấy bình yên vô , nội tâm mới được thả lỏng. Ta túm ống tay áo Ninh Hằng, hỏi: “ giải quyết xong rồi?”
      Ninh Hằng khẽ : “Ừ, đều giải quyết xong rồi. Nhưng Nhạn Nhi bị thương.”
      Ta nghe thấy Nhạn Nhi bị thương, vội vàng : “Ta lên xem.”
      Ninh Hằng cấm lấy tay ta, “ kia khắp nơi là thi thể, rất lộn xộn, nàng nhìn thấy sợ chịu nổi. Nhạn Nhi chỉ bị thương có gì đáng ngại. Đợi lát nữa bọn họ xuống, chúng ta ở dưới chờ chút.”
      Ta biết Ninh Hằng chỉ vì tốt cho ta, nên cũng muốn trái ý , gật đầu đáp “Được” .
      Ninh Hằng nhìn ta : “Quán Quán vì sao đột nhiên mặc nam trang?”
      Ta nhớ lại hôm nay tới thanh lâu làm chuyện như vậy, mặt hồng lên, ta khụ khụ, cười gượng : “Ta mặc nam trang có đẹp ?”
      Ninh Hằng khẽ cười : “Quán Quán mặc gì cũng đẹp.”
      Ta giận dữ liếc , “Mặc cái này được sao? Chàng còn hỏi vì sao để làm gì?”
      Ninh Hằng cười cười, đúng là hỏi tới nữa.
      Ước chừng qua khắc, Liên Dận đỡ Nhạn Nhi xuống, ta định hỏi Nhạn Nhi bị thương ở chỗ nào, Nhạn Nhi vẻ mặt áy náy cầm lấy tay ta, hai mắt rưng rưng : “Tỷ tỷ, xin lỗi, lúc trước muội lừa gạt tỷ, muội phải cố ý giấu diếm muội là tiểu thư Giang gia.”
      Ta vỗ tay nàng, : “Ta trách muội, giang hồ hiểm ác, muội giấu diếm thân phận cũng là việc nên làm.”
      Nhạn Nhi sụt sịt, bắt đầu kể lại từ ngày nàng ấy đào hôn. Sau nửa canh giờ, ta nghe xong cũng hiểu ra đại khái. Nương (mẹ) của Nhạn Nhi vì lúc trước phải để tang con trai thương tâm quá độ, nên mấy năm nay đều khóa cửa ở trong phòng ăn chay niệm phật muốn quản chuyện Giang gia nữa, mà Nhạn Nhi lại là tiểu thư duy nhất của Giang gia, Nhị nương Tam nương của Nhạn Nhi từ trước đến giờ đều thích nàng, hận thể sớm nhổ bỏ cái đinh trong mắt này. Lúc Nhạn Nhi biết mình phải gả cho người chưa từng gặp mặt, cực kỳ muốn, lại thêm Nhị nương Tam nương lúc nào cũng nhằm vào nàng, nên nàng nhất thời xúc động đào hôn. Nhạn Nhi ngờ Nhị nương Tam nương lại phái người đuổi giết nàng, nàng chạy được Bình Trữ thân vương cứu…
      Những chuyện sau đó Nhạn Nhi rất mơ hồ, ta biết nàng ấy dè chừng Liên Dận, dù sao nàng ấy ta cũng biết, bởi vì Nhạn Nhi được Bình Trữ thân vương cứu, cho nên mới có cảnh ta bị bắt giữa chùa miếu kia.
      Ta hỏi: “Sát thủ lần đầu chúng ta gặp ở Kinh thành cũng vì muội mà đến?”
      Nhạn Nhi gật đầu, sợ hãi nhìn ta liếc mắt cái, lại : “Muội sợ tỷ tỷ biết được sát thủ là vì muội mà đến muốn để muội theo hai người nữa… Cho nên… Cho nên đâm lao phải theo lao để tỷ tỷ lầm tưởng sát thủ vì tỷ mà đến.”
      Liên Dận : “Chuyện sát thủ Xuân Phong lâu, vừa rồi Lục Châu giải thích với đệ. Gần đây có người giả mạo sát thủ Xuân phong lâu, ngờ Tam nương của Nhạn Nhi nương tử lại tìm tới Xuân Phong lâu giả, vì thế mới có chuyện hôm nay. Về phần sát thủ giả Xuân Phong lâu, tỷ tỷ cần phải lo lắng, có người giả mạo Xuân Phong lâu, Xuân Phong lâu tự ra tay giải quyết.”
      Nhạn Nhi lại : “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội nên lừa gạt tỷ.”
      Cảm giác bị người ta lừa gạt tuy rất khó chịu, nhưng thái độ Nhạn Nhi coi như thành khẩn mà trước kia coi như cứu ta mạng, ta cũng muốn làm người tính toán chi li, : “Lần sau được làm thế nữa.”
      Liên Dận nháy mắt với ta, ta khụ khụ, “Nhạn Nhi, muội cũng nên quay về Giang gia rồi.”
      Nhạn Nhi lại liếc nhìn Ninh Hằng, nàng : “Tỷ tỷ cùng Trữ đại ca hiếm khi tới Giang Nam, chi bằng đến nhà muội ở . Tỷ tỷ thu nhận muội lâu như vậy mà lại có ân tình với muội, bất luận thế nào, muội cũng tên tận lực làm chủ nhà để báo đáp ân tình tỷ tỷ.”
      Ta mỉm cười : “Cũng được.”
      Nhạn Nhi biến thành Giang gia tiểu thư, có lẽ chuyện năm xưa phụ thân hứa gả ta cho Giang gia, Nhạn Nhi cũng biết. ra, ta Nhạn Nhi có ý gì. Nếu lúc đến Giang Nam, Giang gia phái người đến bức hôn, ta cũng biết nên đối đáp thế nào. Mà Liên Dận coi như là người có uy tín danh dự ở Giang Nam, để nợ ta nhân tình, có lẽ phát huy công dụng trong vướng mắc giữa ta và Giang gia.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 50:
      Tay trái Nhạn Nhi bị thương, cho nên chúng ta quyết định ở lại khách điếm thêm đêm, hôm sau mới Giang Nam. Chuyện sát thủ được giải quyết xong, Ninh Hằng cũng còn lý do ngủ ở phòng ta. Nửa đêm, ta mình nằm giường trằn trọc, là nhớ thân thể ấm áp của Ninh Hằng.
      Con người đúng là lâu dần thành thói quen, ta quen Ninh Hằng mấy ngày nay ở cạnh, giờ Ninh Hằng vừa , mặc dù Ninh Hằng mua lò sưởi tay cho ta, nhưng ta vẫn thể ngủ nổi, mắt hết mở rồi lại đóng, dù làm thế nào cũng thấy buồn ngủ. Cuối cùng ta chịu nổi nữa, khoác áo choàng lên rồi chân tay lần mò đến phòng Ninh Hằng.
      ngờ giường Ninh Hằng lại trống , ta ngẩn người, nhìn khắp cả phòng cũng thấy bóng dáng Ninh Hằng. Ta kinh ngạc muộn thế này Ninh Hằng còn đâu, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra.
      bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ta sững sờ khẽ hỏi: “Đầu gỗ?”
      “Quán Quán?” Ninh Hằng thắp nến lên, lúc này ta mới nhìn Ninh Hằng mặc quần áo màu đen. Bình thường người mặc loại trang phục này lại còn nhảy từ cửa sổ vào chắc chắn phải làm chuyện tốt, ta nhíu mày : “Chàng vừa đâu thế?”
      Ninh Hằng dáng vẻ quang minh chính đại, đến gần ta, rót chén nước ấm cho ta, rồi mới giọng : “Quán Quán, nàng thấy Nhạn Nhi khác thường?”
      Ta khẽ nhấp ngụm nước ấm, “Chàng cũng cảm thấy vậy?”
      Ninh Hằng gật đầu, “Vừa rồi ta thấy nàng ấy cùng Liên Dận với nhau nên mới bám theo, Nhạn Nhi… dường như giấu chúng ta chuyện gì đó. Nàng ấy mực kéo chúng ta đến Giang gia, ta thấy phải là vì báo đáp ân tình.” Dừng lại chút, Ninh Hằng : “Hôm nay ở bên ngoài nghe vài chuyện về Giang gia, Giang gia giờ rất loạn.”
      Ta trầm ngâm lát, cũng : “Từ lâu ta nhìn ra Nhạn Nhi có chỗ ổn. Từ lúc còn ở Kinh thành nàng ấy đề nghị Giang Nam, có lẽ là hy vọng chúng ta đến Giang gia. Giang gia giờ loạn như vậy, Nhạn Nhi kéo hai người ngoài chúng ta đến biết là vì lý do gì. Lần này chúng ta đến Giang gia, chỉ sợ gặp ít chuyện phiền phức.” Ta thở dài, : “Giang gia giàu có phương, con người ta càng giàu càng lắm chuyện phức tạp, Nhị nương Tam nương Nhạn Nhi ham đồ cưới của Nhạn Nhi mà nhẫn tâm như thế, cũng gần bằng trong cung rồi…” Ta dừng lại chút, sợ Ninh Hằng nhớ ra gì đó, nên lập tức sửa lời: “Haizz, nếu chủ nhân Giang gia chỉ lấy người vợ, cũng có những chuyện phiền toái này rồi.”
      Cũng may Ninh Hằng có phản ứng gì, cầm tay ta, : “Quán Quán, ta nhất định chỉ lấy mình nàng.”
      Ta hừ hừ, “Nếu chàng dám có ý niệm nên có trong đầu, ta …”
      Ninh Hằng tiếp, “Quán Quán lấy kiếm đâm ta.”
      “Đâm được làm sao?”
      Ninh Hằng nhìn ta, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Ta bật cười, lấy tay chọc chọc vào ngực , “Đầu gỗ ngốc, ta chỉ giỡn với chàng thôi. Chàng cho ta kiếm, ta cầm còn nổi gì đến đâm.”
      Ninh Hằng bắt lấy ngón tay chọc của ta, nghiêm túc : “Quán Quán, ta phụ nàng.”
      Ta nhớ trước kia Ninh Hằng cũng từng câu này, nhưng mà lại trừ ra điều kiện nếu phản bội Hoàng đế. Ta híp mắt, “Hửm? Có thể phụ toàn bộ người trong thiên hạ cũng phụ ta?”
      Ninh Hằng gật đầu mạnh.
      Ta cầm lấy tay , đứng dậy, cả người bổ nhào vào ngực , “Đầu gỗ, chàng phải nhớ kỹ những lời chàng hôm nay. Thà phụ mọi người trong thiên hạ chứ phụ ta.”
      Tay Ninh Hằng vòng qua eo ta, hỏi: “Quán Quán sao lại ở trong phòng ta?”
      Ta rầu rĩ : “Đầu gỗ vừa , ta ngủ được.” Ta dùng đầu cọ cọ ngực Ninh Hằng, “Haizz, , chúng ta chọn ngày lành thành thân . Cứ tiếp tục như vậy, phải là biện pháp tốt.”
      Ninh Hằng trầm mặc, xoa đầu ta, khẽ : “Quán Quán, cho ta ba tháng. Ba tháng sau, ta vẫn thể cho nàng cuộc sống đầy đủ, ta…”
      Ta tức giận : “Chàng dám để ta thành thân với người khác, ta đâm chàng ngay lập tức!”
      Ninh Hằng cười : “Ta sao lại cam lòng để Quán Quán thành thân với người khác.” ôm chặt ta, “Ba tháng sau, bất luận thế nào ta đều thành thân với nàng.”
      Ta nghĩ thầm có thể để Ninh Hằng còn cố chấp là rất khó, ba tháng dù sao cũng đỡ hơn lời hẹn ước xa xôi nên gật đầu đáp ứng. Nhưng lúc trở về phòng nằm giường nhớ ấm áp của Ninh Hằng, ta lại hối hận. Trong vòng ba tháng những chuyện có thể phát sinh nhiều như sao sa, vạn nhất Ninh Hằng tự dưng nhớ lại những chuyện trước kia, chẳng phải là ta đây mất còn nhiều hơn được? Ta sờ lên bình sứ Lục Châu đưa, nghĩ thầm hay vẫn nên đợi quỳ thuỷ qua rồi nhanh rót cho đầu gỗ uống.
      Ta Tô Cán phải quân tử cũng phải người tốt lành gì, giữ chữ tín gì đó có thể bỏ qua, dựa vào chính mình để giữ lấy những gì mình muốn mới là quan trọng.
      .
      Hôm sau, chúng ta bắt đầu lên đường đến Giang Nam. Dọc đường ta định nhanh hạ dược để tác thành chuyện tốt của mình và Ninh Hằng, nhưng mà người tính bằng trời tính, đường tới Giang Nam, ngồi xe mệt nhọc, hơn nữa thân thể ta vốn yếu đuối, chỉ cần mệt nhọc là bị nhiễm phong hàn, nên đành hữu tâm vô lực. (có tâm thực nhưng có sức lực để làm)
      Sau khi đến Giang Nam, Liên Dận cáo từ chúng ta, là phải về Tống gia chuyến. Sau đó lại ngon ngọt dỗ dành Nhạn Nhi xuống xe ngựa, ở bên ngoài giọng thầm gì đó với nàng ấy. Lúc Nhạn Nhi quay vào trong xe ngựa, sắc mặt rất tốt.
      Ta nghĩ tên Liên Dận này muốn chết hay sao mà mấy lời ngả ngớn làm Nhạn Nhi bực bội. Hai người này đúng là đôi oan gia, ta trêu ghẹo: “Nhạn Nhi, muội với Liên Dận định lúc nào mới thành thân?”
      Nhạn Nhi thấp giọng : “Phải đợi người trong nhà sắp xếp. Muội đào hôn hai năm, lần này trở về coi như là chịu tội. Sinh ở nhà phú quý, lại càng khó tránh lệnh cha mẹ cùng người làm mai.” Nhạn Nhi ngẩng đầu cười với ta, giả bộ thoải mái : “ ra ngẫm lại, Liên Dận cũng tồi. Tốt xấu gì muội cũng biết dài ngắn thế nào, còn chung với thời gian. Gả cho Liên Dận so với gả cho người chưa từng gặp mặt tốt hơn nhiều.”
      Ta nghe xong lại thấy thương cảm, Nhạn Nhi lại : “Tỷ tỷ, Ninh đại ca đối xử với tỷ rất tốt rất tốt, tỷ cần phải quý trọng Ninh đại ca. Ninh đại ca…” Nàng ngừng lại, giọng rất , “Chỉ cần nhớ lại những chuyện trước kia, tỷ tỷ có thể có được hạnh phúc rồi.”
      Ta biết lúc này Nhạn Nhi nghĩ gì mà ra những lời này, ta thở dài: “Nhạn Nhi, muội thích Ninh Hằng?”
      Nhạn Nhi sững sờ, kinh ngạc nhìn ta.
      Ta lại : “Muội có tình ý với Ninh Hằng…”
      Nhạn Nhi đột nhiên : “Tỷ tỷ, muội có tình ý với Ninh đại ca, tỷ đừng hiểu lầm. Trong lòng muội chỉ coi Ninh đại ca như huynh trưởng thôi, chưa bao giờ có ý nghĩ an phận hết.”
      Lúc này đến lượt ta giật mình, ta cẩn thận nhìn vẻ mặt Nhạn Nhi, giống như dối. Trong lòng ta kinh ngạc, chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là ta hiểu lầm? Nhưng mà lúc trước Nhạn Nhi đối với Ninh Hằng tình sâu ý nặng ta đều nhìn thấy, là hay giả cũng khó . Dù sao giờ mặc kệ là hay là giả, kết cục định hết rồi. Ta cười : “Xem ra ta hiểu lầm rồi.”
      Nhạn Nhi như chém đinh chặt sắt: “Tỷ tỷ có thể yên tâm, muội với Ninh đại ca tuyệt đối có tình nam nữ.”
      Ta : “Ta tin muội.”
      Sau đó ta cùng Nhạn Nhi chuyện dọc đường , chẳng qua bao lâu đến Giang gia. Ta vốn tưởng tiểu thư Giang gia bỏ hai năm giờ trở về chắc chắn là chuyện lớn, nhưng Giang gia lại rất lạnh nhạt. Tuy Nhạn Nhi bỏ nhà đúng, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhi Giang gia. Nếu đổi lại là Tô gia, phụ thân mẫu thân chắc chắn vui mừng đến phát khóc, huynh trưởng muội muội chắc chắn vui mừng chạy ra đón ta.
      mặt Nhạn Nhi cũng thấy thất vọng, đợi hạ nhân thông báo xong, Nhạn Nhi thản nhiên : “Tỷ tỷ, Ninh đại ca, chúng ta vào thôi.”
      Ba người bước vào Giang phủ, Giang phủ được xây dựa vào núi cùng rừng trúc, bên trong phủ đình đài lầu các, hành lang gấp khúc quanh co, cực kỳ trang nhã thanh tao, rất có vẻ phong tình của Giang Nam. Ta cùng Ninh Hằng sau Nhạn Nhi, Nhạn Nhi dẫn chúng ta qua hàng lang gấp khúc màu đỏ son, qua đình đài (đình để nghỉ chân) mái hiên màu lục cột trụ màu đỏ, khoảng nén nhang, dừng lại ở tiểu viện rất tách biệt.
      Nhạn Nhi : “Tỷ tỷ, Ninh đại ca, hai người tạm thời ở lại tiểu viện này, đợi lát nữa muội gọi mấy hạ nhân đến hầu hạ hai người. Muội ở phía nam rừng trúc đằng trước kia.” Dừng lại lát, nàng cười với chúng ta: “Tỷ tỷ, Ninh đại ca, hai người cứ yên tâm ở lại chỗ lại, có gì bất tiện cứ với muội.”
      Ta chần chừ lúc, đáp “Được”.
      Sau khi Nhạn Nhi rời , ta và Ninh Hằng mới bước vào tiểu viện. Trong tiểu viện cũng có vẻ phong tình của Giang Nam, nhưng mà ta lại có tâm trí thưởng thức. Từ lúc bước vào Giang gia bắt đầu cảm thấy Nhạn Nhi có chút kỳ lạ, ánh mắt nàng ấy chớp loé, biết suy nghĩ những gì.
      Ta hỏi Ninh Hằng: “Haizz, đầu gỗ, chàng có cảm thấy Nhạn Nhi có chút kỳ lạ ?”
      Ninh Hằng trầm ngâm lát, : “Nhạn Nhi ở Giang gia dường như được sủng ái lắm.”
      “Việc này có thể nhìn ra được.”
      Ta nhớ lại lúc trước Nhạn Nhi , phụ thân ốm đau nằm liệt giường, mẫu thân bỏ mặc chuyện Giang, giờ có thể quản lý chuyện trong nhà chỉ còn lại Nhị nương Tam nương của nàng ấy, mà Nhị nương Tam nương lại thích Nhạn Nhi. Cho nên, Nhạn Nhi về đến nhà tất nhiên ai thấy vui mừng. Đúng là nhà nào cũng có khó khăn riêng.
      Ta thở dài: “Đầu gỗ, chúng ta ở lại vài ngày rồi rời khỏi Giang gia . Nhị nương Tam nương của Nhạn Nhi thích Nhạn Nhi, tất nhiên càng thích chúng ta. Chúng ta ở đây lâu, nhất định gì hay mà xem.”
      Ninh Hằng gật đầu, “Ừ, chúng ta ở lại mấy ngày rồi rời khỏi Giang gia.”

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 51:

      ra trong lòng ta có chút lo lắng, Nhạn Nhi là tiểu thư Giang gia, như vậy ước hẹn của phụ thân ta với chủ nhân Giang gia năm đó cũng biết được ít nhiều. Mà trước mặt ta Nhạn Nhi chưa bao giờ đến, chẳng biết là thực biết hay là giả vờ biết.
      Chung quy ta vẫn thấy cố kỵ với Nhạn Nhi, có lẽ là vì ta ở trong cung nhiều năm, nên hiếm khi toàn tâm toàn ý tin tưởng người. Ta sống hai mươi năm nay, trước mắt người có thể làm ta tin tưởng chút cố kỵ cũng chỉ có Thường Trữ cùng đầu gỗ bị mất trí nhớ.
      Ta ở lại Giang gia ngủ đêm, nhưng ngủ sâu, ta sợ ngủ rồi lúc tỉnh lại biến thành con dâu Giang gia. Hôm sau lúc tỉnh lại, Nhạn Nhi sai người đến truyền lời, là có việc tư quẩn chân nên bảo ta và Ninh Hằng tuỳ ý dạo trong Giang phủ trước.
      Ta chẳng mấy hào hứng với việc thăm thú Giang phủ, nên lập tức kéo Ninh Hằng xuất phủ cùng ta du ngoạn.
      Mấy ngày trước chỉ chăm chú phóng , phong cảnh ven đường cũng chẳng rảnh để thưởng thức, giờ ở Giang Nam coi như ổn định, cũng nên thăm thú cẩn thận chơi bời thoải mái. Giang Nam như hoạ, vừa hay chính giữa mùa xuân, thảo trường oanh phi (cỏ mọc đầy chim oanh bay), dương liễu phất phơ, chim hót hoa nở, đẹp đến khó thể nên lời.
      Chúng ta mướn thuyền du hồ, từ ta từng muốn ngày nào đó chèo thuyền du ngoạn hồ cùng người trong lòng mình. Lang quân chèo thuyền, còn ta ngồi cạnh cầm khăn tay thỉnh thoảng lau mồ hôi trán chàng, khói sóng mênh mang, ta và chàng hai người ngồi hồ chàng chàng thiếp thiếp, hạnh phúc.
      Nay giấc mơ trở thành , tâm tình của ta tất nhiên là cực kỳ vui vẻ.
      Khi chèo đến giữa hồ, Ninh Hằng kéo lại mái chèo, đưa ta túi giấy, mắt mang ý cười : “Vừa rồi lúc nàng mướn thuyền ở nhà đò, ta mua ở ven đường. Sáng nay nàng chỉ uống chén cháo, ta sợ nàng đói bụng.”
      Ta vừa mở ra xem, bên trong có khoảng năm sáu khối Hạnh nhân tô. Ta vui vẻ cầm lấy miếng Hạnh nhân tô bỏ vào miệng, khẽ cắn cái, rất thơm rất giòn, ta mỉm cười : “Hương vị đúng là tệ, đầu gỗ, chàng cũng nếm thử .” Dứt lời, ta rất tự nhiên đưa nửa miếng bánh Hạnh nhân tô còn lại đến miệng Ninh Hằng.
      Ninh Hằng há miệng cắn miếng, ta cười tủm tỉm hỏi: “Ăn ngon ?”
      Mặt Ninh Hằng lại đỏ lên, ta ngẩng đầu nhìn thấy đỏ mặt lại muốn trêu chọc , ta chớp mắt mấy cái, : “Đầu gỗ, chàng đỏ mặt gì thế? Ta đoán nhé, À… chẳng lẽ mặt đỏ là vì chàng và ta cùng ăn miếng bánh Hạnh nhân tô?”
      Mặt Ninh Hằng càng đỏ hơn.
      Ta cười : “Haizz, chàng hôn ta nhiều như vậy rồi, chỉ còn thiếu mỗi động phòng thôi, chàng còn đỏ mặt gì nữa?” Ta nhìn , lại : “Đầu gỗ, có phải chàng nhìn thấy nương nào cũng đỏ mặt ?”
      phải.”
      Câu này rất vừa lòng ta, ta nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, thấy có bóng người, nhanh chóng nghiêng đầu hôn trộm lên mặt Ninh Hằng, “Đầu gỗ, sau này chàng được phép nhìn mặt nương khác, liếc mắt cũng được.”
      “Được.”
      “Chỉ được thích mình ta.”
      “Được.”
      được phụ ta.”
      “Được.”

      Ta phát chỉ có nam nhân như đầu gỗ này mới thích hợp với ta, mỗi lần nghe “được”, trong lòng ta lại thấy thoải mái dễ chịu trước giờ chưa từng có. Ta cười tủm tỉm tiếp tục : “Ngày mai thành thân .”
      Ninh Hằng bất đắc dĩ : “Quán Quán, chờ thời gian .”
      Ta thấy hơi nghi hoặc. Đối với ta mà , ba tháng rất dài. Nhưng mà đối với người muốn làm giàu trong vòng ba tháng, lại rất ngắn. Ta ngạc nhiên : “Đầu gỗ, chàng định làm gì?”
      Ninh Hằng cũng cười : “Ta phát cơ hội buôn bán, nếu nắm giữ được chỉ cần trong vài ngày là có thể làm giàu. giờ thời cơ chưa tới, chờ đến lúc thời cơ thích hợp, ta với Quán Quán.”
      Ta sững sờ. Ta vốn tưởng đầu gỗ chỉ biết hành quân đánh giặc, ngờ còn có khả năng buôn bán.
      Ninh Hằng cầm lấy tay ta, kiên định : “Quán Quán, ta nhất định để nàng mỗi ngày đều an nhàn, ta để nàng phải chịu khổ.”
      .
      Giờ Mùi khắc chúng ta lên đến bờ, ta và đầu gỗ đến thực quán (quán ăn) tên là Sơn Trân lâu, chúng ta gọi bình trà Long Tĩnh cùng mấy món điểm tâm, ăn uống no rồi thưởng thức cảnh hồ bên ngoài, gió xuân thổi khắp, người ngồi bên cạnh lại là người trong lòng, hôm nay ta đúng là có gió xuân lại càng thêm gió xuân.
      “Quán Quán, nếu nàng thích Giang Nam thích Thái Hồ, chúng ta mua gian nhà ở gần Thái Hồ, ở lại Giang Nam định cư.”
      Ta chống cằm suy nghĩ, ra ta cũng phải chưa từng nghĩ tới định cư lại Giang Nam. Giang Nam cách Kinh thành khá xa, mà phong cảnh như hoạ, dù xảy ra bất cứ vấn đề gì, cũng có Liên Dận và Nhạn Nhi giúp đỡ. Nhưng mà nguyên nhân ta lo lắng chính là vì Giang Nam quá tốt, cho nên đế vương các triều đại đều thích Giang Nam.
      Vạn nhất ngày nào đó Hoàng đế hứng trí muốn đến Giang Nam, may lại thấy ta và Ninh Hằng…
      Ta rùng mình, ta vội vàng : “Chuyện này vội, đợi chúng ta rời khỏi Giang gia rồi tính tiếp.”
      Đột nhiên, nghe thấy trận ồn ào từ xa vọng tới, ta nâng mắt nhìn ra ngoài, là đám thiếu gia công tử cười toe toét bước lên lầu. Đám công tử thiếu gia này đều có bộ dạng ba lăng nhăng, thực tế vây quanh người nào đó, cách ăn mặc cao sang, ánh mắt ngả ngớn, bước chân phù phiếm ( nhàng như có như ), vừa nhìn qua biết là miệt mài quá độ. (gốc là túng dục quá độ: quan hệ quá độ)
      Trong lòng ta khinh bỉ, ta thu ánh mắt lại, nhìn Ninh Hằng ngồi bên cạnh, thấy thoả mãn đến thể thoả mãn hơn nữa. Vẻ ngoài tuấn lãng tính tình vô cùng tốt ta như bảo vật trân quý, nam nhân như vậy đúng là có đốt đèn lồng soi cũng tìm thấy.
      Ta cười khanh khách rót chén trà Long Tỉnh cho Ninh Hằng, “Đầu gỗ, lát nữa chúng ta đâu nữa?”
      Ninh Hằng : “Nàng muốn đâu?”
      “Ừm, ta nghe người ta ở Giang Nam có ngôi miếu Nguyệt lão, rất linh nghiệm, chúng ta đến đó bái lạy .” Từ trước đến giờ ta tin chuyện quỷ thần, nhưng từ khi đầu gỗ trở thành người trong lòng, ta chỉ mong quỷ thần phù hộ ta và đầu gỗ trường tương tư thủ, bạch đầu giai lão (Cầm tay nhau, cùng nhau hạnh phúc đến già).
      Lúc này, đám công tử thiếu gia kia biết chuyện gì, mà bật cười ha hả, làm ta cũng thấy đau đầu. Ta định bảo Ninh Hằng gọi tiểu nhị đến tính tiền, chợt nghe thấy có người : “Ta nghe tỷ tỷ của ngươi là thiên hương quốc sắc đấy nha, lúc nào mới để chúng ta đến Giang phủ nhìn cái?”
      Ta sững sờ, lại nghe thấy có người : “Chương Sinh, tỷ tỷ của có thiên hương quốc sắc cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng quên, tỷ tỷ của hứa gả cho Tống Liên Dận.”
      Tỷ tỷ ở Giang gia hứa gả cho Liên Dận…
      Đấy phải là Nhạn Nhi sao? Ta giả bộ lơ đãng liếc qua, vừa đúng lúc người mà ta cảm thấy túng dục quá độ kia mở miệng : “Tỷ tỷ ta tư sắc bình thường thôi, còn bằng nương ở Xuân Hương lầu. Ta với nàng ta từ đối đầu rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy chán ghét. Đừng nhắc tới nữa, vừa nhắc tới ta lại thấy thoải mái rồi.”
      Trong lòng ta lạnh ngắt, phụ thân ta chẳng lẽ có mắt nhìn người đến thế, ăn chơi trác táng như vậy sao đáng giá để ta gả ? Muốn ta gả cho người như vậy, còn bằng đập đầu vào tường!
      Lúc này Ninh Hằng và ta liếc mắt nhìn nhau, ta giọng, : “ thôi, chúng ta đến miếu Nguyệt lão.”
      Chẳng biết hôm nay số ta có phải là số con rệp , ta vốn định tỉnh bơ coi như chưa thấy tính tình vị hôn phu kia cùng Ninh Hằng qua đám công tử thiếu gia, vị hôn phu kia lại gọi ta lại, “Vị nương eo kia, nàng hình như phải là người vùng này nhỉ.”
      nương, nàng có biết Giang Nam chúng ta có quy củ, phải là người bản địa đều phải cho Tứ công tử của Giang gia chúng ta hôn cái.”
      “Đúng đúng! Bằng sờ tay cũng được.”
      “Ha ha.”
      Khoé miệng ta giật giật, nhiều năm như vậy chưa từng bị người khác đùa giỡn, ngờ lại bị hôn phu đùa giỡn, mà còn ngay trước mặt người trong lòng. Nếu là bình thường nhất định ta để có kết cục tốt, nhưng giờ khác rồi, nếu cẩn thận bị nhận ra, làm con dâu Giang gia chỉ là việc , rơi vào tai Hoàng đế mới là chuyện lớn.
      Ta kiềm chế tức giận trong bụng, chuẩn bị coi như nghe thấy. Chỉ có điều ta vừa bước thêm bước, kiếm của Ninh Hằng rút ra khỏi vỏ, chỉ vào Tứ công tử của Giang gia, đặt cổ vị hôn phu kia của ta, sắc mặt Ninh Hằng u ám, “Ngươi vừa rồi những gì?”
      đám thiếu gia sợ tới mức cả người run run, còn thiếu chút nữa là tè ra quần.
      Tứ công tử Giang gia kia răng đánh lộp cộp, nhưng vẫn mạnh miệng, “Đắc tội Giang gia, ngươi có biết có kết cục thế nào ?”
      Ninh Hằng lạnh nhạt : “Đùa bỡn nương tử chưa xuất giá của ta, ngươi có biết có kết cục thế nào ?” Lời vừa dứt, kiếm của Ninh Hằng rung lên, Tứ công tử Giang gia kia sợ tới mức mặt trắng bệch, “Đại hiệp tha mạng, là ta sai là ta sai.”
      “Xin lỗi nương tử chưa xuất giá của ta.”
      “Đúng… xin lỗi…”
      Ta nghĩ thầm đường đường là con cháu Giang gia mà vô dụng như thế, ta vốn tưởng phụ thân hứa gả ta cho Giang gia chắc cũng có đạo lý của riêng mình, giờ xem ra phụ thân ta năm đó đúng là bị bảo kiếm ám ảnh rồi.
      “Đầu gỗ, chúng ta thôi.”
      Ninh Hằng lạnh lùng trừng mắt nhìn , rồi mới thu kiếm lại cùng ta rời khỏi Sơn Trân lâu. Ra khỏi Sơn Trân lâu, ta với Ninh Hằng: “Đầu gỗ, sau này chúng ta ít tiếp xúc với người Giang gia tốt hơn.”
      Vẻ mặt Ninh Hằng nghiêm túc lại, “Vừa rồi ánh mắt nàng nhìn có chút khác biệt.”
      Trong lòng ta kinh hoảng, ánh mắt đầu gỗ sắc bén, ta hỏi: “Có gì khác biệt?”
      Ninh Hằng : “Quán Quán, có phải nàng giấu diếm ta chuyện gì ?”
      Hôn ước của ta và Giang gia, ta căn bản muốn đầu gỗ biết. Đối với ta, tờ hôn ước kia đúng là trò đùa. Nhưng về tình về lý, hôn ước vẫn là , nghe Tứ công tử Giang gia kia còn chưa thành thân, chẳng biết có phải đợi ta đến thực hôn ước hay .
      Lúc này, ta chợt nghe thấy người bên cạnh giọng : “Giang gia chuẩn bị bày tiệc rược, nghe là muốn xung hỉ cho Giang lão gia…” (xung hỉ; làm việc hỉ như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
      Ta sững sờ, chẳng lẽ Nhạn Nhi thân phận của ta cho Giang gia…
      Lòng ta quýnh lên, vội vàng kéo tay Ninh Hằng, “Đầu gỗ, chúng ta đợi ba tháng nữa, chúng ta lập tức thành thân .”
      Ninh Hằng nhìn ta, giọng hỏi: “Quán Quán, nàng làm sao vậy?”
      Ta sống chết nắm chặt tay , “Rốt cuộc chàng có muốn thành thân với ta hay ? Chàng chỉ cần trả lời ta là muốn hay muốn.”
      Ninh Hằng há hốc miệng, “Quán Quán…”
      Ta bỏ tay ra, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận. Trước kia Ninh Hằng thích ta, kết quả là giao ta cho Hoàng đế, về sau khó khăn lắm mới trốn được khỏi Hoàng cung, lại muốn bắt ta trở về. giờ nhớ được những chuyện trước kia, luôn miệng thích ta ta, mà ta đường đường là nương mà mấy lần mặt dày hỏi có muốn thành thân hay , nhưng lại đều cự tuyệt. Mặc dù chủ ý của muốn để ta chịu khổ, nhưng mà giờ ta cực kỳ lo sợ, sợ nhất là Hoàng đế sợ thứ hai là Giang gia, ai có thể thông cảm cho ta chứ.
      Ninh Hằng giữ lấy cổ tay ta, “Quán Quán, đừng tức giận.”
      Ta giận giữ trừng mắt với , “Chàng chỉ biết ta đừng tức giận! Muốn ta tức giận, chàng thành thân với ta !” Lời vừa dứt, ít người qua đường xung quanh đều liếc mắt tới, ta cảm thấy có chút quẫn bách, nhìn lại Ninh Hằng vẫn bộ dạng vẻ mặt đầu gỗ, trong lòng ta lại càng tức giận.
      Ta định vung tay ra, nhưng bất đắc dĩ đủ sức lực, ta trừng mắt với , “Chàng buông tay ra.”
      Ninh Hằng chịu, giọng : “Ta buông tay, nàng càng tức giận.”
      Ta hít sâu hơi, “Chàng buông tay, ta tức giận.”
      Ninh Hằng nhìn ta, vẫn chịu.
      Ta : “Chàng nắm tay ta đau.”
      Ninh Hằng quýnh lên, vội vàng buông tay ta ra, ta lập tức rút về, xoay người bước nhanh về phía trước. Ninh Hằng theo sau, lúc mở miệng chuẩn bị chuyện, giọng lạnh lùng của ta cất lên: “Từ giờ trở , ta muốn nghe chàng chuyện.”
      Ta nghĩ thầm, đầu gỗ tính tình như vậy, thỉnh thoảng chơi hai lần tạm thời coi như là tình thú, nhưng về lâu dài khẳng định ta bị tức chết. Nếu tại dạy dỗ cho cẩn thận, cuộc sống sau này biết phải sống thế nào đây.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 52:


      Lúc này ta chẳng còn hứng thú đến miếu Nguyệt lão nữa, dọc Thái Hồ vòng rồi chuẩn bị quay về Giang gia. Dọc đường , Ninh Hằng quả lời, yên lặng sau ta.
      Trong lòng ta cũng có mâu thuẫn, ràng ta bảo Ninh Hằng được mở miệng, nhưng câu nào, ta lại thấy tức giận. Ta lơ đãng liếc nhìn , bộ dáng như biết phải làm sao.
      Ta thu lại ánh mắt, nghĩ thầm để quýnh lên, lạnh nhạt hơn bốn năm ngày, để cho ràng có muốn thành thân với ta .
      Lúc về đến Giang gia, ta kinh ngạc, ta cùng lắm mới chỉ ra ngoài mấy canh giờ, mà vừa về cửa lớn dán chữ hỷ cùng đèn lồng đỏ. Hạ nhân đứng ở cửa khuôn mặt rạng rỡ chạy ra đón, “Tô nương, tiểu thư nhà chúng tôi ở tiểu viện chờ hai người.”
      Ta theo hạ nhân đó, vừa vừa hỏi: “Giang gia có chuyện hỷ?”
      Hạ nhân : “Đúng vậy, qua hai ngày nữa tiểu thư nhà chúng tôi phải gả cho Tống gia.”
      Xem ra ta đa tâm rồi … Ta nhàng thở phào, đồng thời lại có chút nghi hoặc, Nhạn Nhi trở lại Giang gia còn chưa được hai ngày, chẳng lẽ Giang gia là để xung hỷ nên mới vội vã gả Nhạn Nhi ?
      Hạ nhân đó dẫn ta và Ninh Hằng đế tiểu viện rồi rời , ta vào tiểu viện, nhìn thấy Nhạn Nhi ngồi mình dưới gốc Hạnh hoa, dường như là sầu muộn. Nghe thấy tiếng bước chân ta, Nhạn Nhi quay đầu lại nhìn rồi lập tức đứng dậy, cười chạy ra đón, “Lần này muội đúng là chu đáo, qua mấy ngày nữa muội cùng tỷ và Ninh đại ca du ngoạn khắp Giang Nam.”
      xong nàng kéo tay ta ngồi xuống ghế đá dưới cây Hạnh hoa, ta nhìn nàng, hỏi: “Muội với Liên Dận thành thân?”
      Nhạn Nhi gật đầu.
      Ta : “Sao lại vội như vậy?”
      Nhạn Nhi cười : “Cũng tính là vội, hôn này kéo dài hai năm rồi. Tỷ tỷ, ngày thành thân của muội và Liên Dận định là mấy ngày sau, ngay ở Giang gia, tỷ và Ninh đại ca nhớ phải tới đó.”
      “Mở tiệc mừng ở Giang gia?”
      Nhạn Nhi gật đầu : “Ừm, Nhị nương nó như thế có thể thêm hỷ.”
      Ta thấy vẻ mặt Nhạn Nhi như miễn cưỡng cười, nghĩ thầm Nhạn Nhi cũng thích Liên Dận lắm, nhưng mà nếu đổi lại là ta, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bị nhét lên kiệu hoa, ta nhất định thể vui vẻ cười nổi. Dù sao ta và Nhạn Nhi ở chung hai năm, có tình cảm là dối, nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy, ta thấy thương tiếc, ta : “Nhạn Nhi, muội muốn gả cho Liên Dận?”
      Nhạn Nhi : “ có chuyện có muốn hay , phụ thân bệnh nặng, mẫu thân cũng mặc kệ muội, còn lại Nhị nương Tam nương quý muội, dù giờ muội gả cho Liên Dận, sau này có Liên Dận thứ hai.”
      Ta vỗ vỗ tay Nhạn Nhi, “Liên Dận vẻ ngoài thoạt nhìn hơi ngả ngớn, nhưng đường ta thấy, đối xử với muội rất tốt.”
      Nhạn Nhi khẽ cười: “Ừm, gả cho Liên Dận, đối với muội mà coi như cũng tệ rồi.”
      Gió xuân thổi qua, hạnh hoa bay bay, ta nhìn vẻ mặt Nhạn Nhi, trong lòng chợt thấy thê lương. Ta tháo vòng tay ngọc bích cổ tay xuống, “Chiếc vòng ngọc này là mẫu thân ta đưa cho ta, muội mấy ngày nữa thành thân rồi, ta dùng vật này là lễ chúc muội cùng Liên Dận có thể bạch đầu giai lão.” (sống cùng nhau hạnh phúc đến già)
      Nhạn Nhi cự tuyệt, nàng nhận lấy rồi : “Đợi đến lúc tỷ tỷ và Ninh đại ca thành thân, muội và Liên Dận nhất định đưa đến đại lễ.”
      Nhạn Nhi tới thôi, vừa nhắc tới ta thấy tức giận. Nhưng mà trước mặt Nhạn Nhi, ta nên phát giận với Ninh Hằng, đành phải chuyển đề tài, : “Thời gian gấp như vậy, giá y đưa đến chưa?” (giá y: áo cưới)
      “Chắc là đưa đến rồi.” Nhạn Nhi cười, “Tỷ tỷ và Ninh đại ca sau này có tính toán gì ?”
      “Trước tiên cứ ngao du khắp nơi , đến lúc thích hợp rời .” Ta giả bộ lơ đãng liếc nhìn Ninh Hằng, bâng quơ: “Nhạn Nhi, muội sắp xuất giá, tỷ tỷ chẳng có gì dặn muội. Nhưng mà muội ngàn vạn lần phải nhớ, nếu sau này muội với Liên Dận có gì hợp nhau, cần phải oan ức chính mình. Người ta hợp đến mà hợp tán (ly tán), hơn nữa Liên Dận phải là nhà duy nhất, có thể nhà tiếp theo muội gặp còn tốt hơn.”
      Nhạn Nhi gật đầu : “ tiêu sái, cam đảm này của tỷ tỷ, muội nhất định học theo.”
      Sau đó Nhạn Nhi và ta chuyện lúc lâu, cuối cùng nàng ấy lặp lại lần nữa nhắc ta và Ninh Hằng nhớ phải đến uống rượu mừng của nàng ấy cùng Liên Dận rồi đứng dậy cáo từ. Ninh Hằng vẫn ngồi bên cạnh ta, yên lặng gì. Nhạn Nhi rồi, nhìn ta, đột nhiên dùng ngón tay chấm nước trà trong chén, viết mấy chữ bên bàn đá —— ta ra ngoài lúc.
      Viết xong, lại ngẩng đầu lên nhìn ta.
      Ta quay đầu nhìn , rất phối hợp về phòng. Qua lúc lâu, ta len lén mở cửa sổ, nhìn ra, tiểu viện bóng người cũng có. Xem ra Ninh Hằng ra ngoài rồi, ta dậm chân cái, thầm nghĩ: Ninh Hằng đúng là đầu gỗ!
      Buổi tối lúc dùng cơm, Ninh Hằng vẫn chưa trở về.
      Ta quyết định để nha hoàn đổ hết chỗ thức ăn còn lại.
      Ninh Hằng đến giờ Thìn sáu khắc mới trở về, lúc ấy ta vẫn chưa ngủ, mình ngồi trước bàn trang điểm hờn dỗi. Tiểu viện này lớn, Ninh Hằng trở về ta nghe thấy ràng, kể cả câu hỏi nha hoàn ta chưa ngủ sao.
      Nha hoàn đáp: “Tô nương vừa mới tiến vào phòng, chắc là vẫn chưa ngủ.”
      Tiếng bước chân của Ninh Hằng tiến lại gần, ta nghĩ thầm đợi lát nữa mở miệng bảo ta đừng tức giận, ta khẳng định đuổi ra ngoài. ngờ Ninh Hằng chỉ đứng ngoài cửa, nhúc nhích. Qua lúc lâu, cũng thấy mở miệng chuyện. Ta thấy kiên nhẫn nổi nữa, bóng đen chỉ chốc lát sau là thấy nữa.
      Ta sửng sốt, vừa định đứng lên bước ra ngoài xem rốt cuộc là sao, cửa xuất bóng dáng hai con búp bê vải. Ta lại ngẩn người, lúc này thấy búp bê vải bên phải cúi đầu, vang lên giọng trầm thấp của Ninh Hằng: “Quán Quán đừng tức giận nữa”.
      Bóng búp bê vải bên trái lắc lắc đầu, nghe thấy giọng Ninh Hằng cố ý làm cho cao lên, “Ta tức giận.”
      Bóng búp bê vải bên phải tiếp tục cúi đầu, “Ta biết Quán Quán giận ta, cho nên mới chịu để ta mở miệng chuyện.”
      Bóng búp bê vải bên trái tiếp tục lắc đầu, “Chàng là đồ đầu gỗ ngốc, chàng xem ta tức giận chuyện gì?”
      Bóng búp bê vải bên phải đầu cúi thấp hơn, “Đều là ta tốt, lúc trước ta chỉ lo đến suy nghĩ của mình mà để ý tâm tư Quán Quán. Ta suy nghĩ cả chiều, giờ nghĩ thông suốt rồi. Quán Quán đừng tức giận nữa, sau này ta nhất định để nàng tức giận nữa.”
      Bóng búp bê vải bên trái rung đùi đắc ý, “Nếu chàng lại làm ta tức giận sao?”
      Nghe thấy bụp tiếng, bóng búp bê bên phải đầu đập vào cửa, lại nghe Ninh Hằng rất kiên quyết ràng, “Đập đầu tạ tội!”
      Ta bị hành động này của Ninh Hằng làm cho dở khóc dở cười, ta thực ngờ ta cho Ninh Hằng mở miệng chuyện, lại tìm biện pháp này để dỗ dành ta. Nhưng mà lúc này ta mở miệng, mở to mắt xem Ninh Hằng chuẩn bị làm gì tiếp.
      Bóng búp bê bên trái biến mất, bóng búp bê bên phải chậm rãi bay lên, nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu, giọng trầm thấp của Ninh Hằng lại vang lên: “Quán Quán, ta có mấy lời muốn với nàng, nàng mở cửa ra, có được ?”
      Ta mím môi, trong lòng hơi do dự.
      Lúc này búp bê bên trái lại xuất , giọng cao cao của Ninh Hằng vang lên: “Đầu gỗ đầu gỗ đầu gỗ, chàng có thích ta hay ?”
      Búp bê bên phải gật đầu lia lịa, “Thích, ta thích Quán Quán, thích mi mắt Quán Quán, mắt Quán Quán, mũi Quán Quán, môi Quán Quán, tai Quán Quán, cổ Quán Quán, Quán Quán …”
      Nghe đến đó, ta rốt cuộc cũng nhịn được mở cửa cho Ninh Hằng.
      Ninh Hằng ngồi xổm trước cửa phòng ta, hai tay giơ lên hai búp bê vải, vẻ mặt vui mừng nhìn ta, “Quán Quán.”
      Ta cố ý lạnh mặt : “Chàng lớn tiếng như vậy làm chi, ngày mai tất cả mọi người ở Giang gia đều biết.” Dứt lời, ta xoay người bước vào trong, được vài bước lại nghe thấy tiếng bước chân Ninh Hằng theo, ta quay đầu lại nhìn , dè dặt nhìn ta, : “Ta có thể vào ?”
      Ta khẽ gật đầu thể hiểu nổi.
      Hai mắt Ninh Hằng sáng lên, nhanh bước theo ta.
      Ta ngồi xuống, Ninh Hằng vô cùng nghiêm túc nhìn ta, ta nhịn xuống nhìn , tay cầm lấy chén trà, chậm rãi uống ngụm rồi lạnh nhạt : “Chàng muốn gì với ta?”
      : “Quán Quán, cho dù tại ta thể để nàng có cuộc sống sung túc, nhưng chỉ cần ngày có ta ở đây để nàng phải chịu đói chịu khổ. Nàng tức giận ta dỗ dành nàng, nàng sinh bệnh ta chăm sóc nàng, nàng mất hứng ta cố gắng để nàng cao hứng, nàng mất ngủ ta cố gắng nghĩ cách để nàng ngủ ngon…” dừng lại chút, suy nghĩ lâu, lại tiếp: “Ta nấu cơm giặt quần áo cho nàng, để nàng phải động vào việc nhà chút nào. Mùa hè ta cầm quạt đẩy lùi nóng bức, mùa đông ta thay lò sưởi làm ấm giường cho nàng. Ta để nàng bị người khác ức hiếp, ta ở cạnh nàng mỗi khi nàng cần, ta để nàng mỗi ngày đều có thể cười vui…”
      Lúc này Ninh Hằng lấy từ trong áo ra túi tiền màu xanh da trời cùng chiếc vòng tay, đặt vào tay ta, “Còn nữa túi tiền này là toàn bộ gia sản của ta, tuy nhiều lắm, nhưng sau này ta có thể đưa cho Quán Quán nhiều bạc hơn. Vừa rồi ta mới mua vòng tay bạch ngọc, ông chủ cửa hàng đây là Dương chi ngọc, rất có linh khí, có thể làm người đeo an khang.”
      Ninh Hằng đeo vòng tay bạch ngọc vào tay ta, ta nghe thấy nuốt nước miếng, “Quán Quán, chúng ta thành thân .”
      Ta nhất thời phản ứng lại được, Ninh Hằng nóng nảy, lại : “Ta hôm nay còn đến miếu Nguyệt lão xin xâm, lão phu tử đoán xâm chúng ta có nhân duyên trời định…” lại cầm lấy hai búp bê vải, gật gù, “Quán Quán đừng tức giận nữa, gả cho đầu gỗ gả cho đầu gỗ …”
      Ta bị chọc cho cười, ta cố ý phụng phịu hỏi: “Ai dạy chàng biện pháp này?” Ta tin Ninh Hằng đầu gỗ như vậy lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ dành người khác như thế này.
      Ninh Hằng thành : “Là Liên Dận.”
      Ta biết ngay biện pháp dỗ dành như vậy, tuyệt đối phải nghĩ ra sớm chiều. Ta nhìn vòng tay bạch ngọc cổ tay, “ giờ chàng muốn thành thân, ta lại muốn.”
      Ninh Hằng có chút thất vọng : “Quán Quán còn tức giận?”
      giờ ta tất nhiên còn tức giận nữa, chỉ có điều qua lần này, ta phát nam nhân đúng là thể sủng ái, càng nên làm theo ý , đặc biệt đầu gỗ là người bướng bỉnh như vậy. Ta lại chậm rãi uống ngụm trà, rồi : “Sao đột nhiên muốn thành thân? Lúc trước phải chàng …” Ta nâng chén lại khẽ nhấp ngụm, rồi yên lặng nhìn .
      Ninh Hằng : “Quán Quán tức giận, ta lập tức thấy lo sợ. Chỉ cần Quán Quán tức giận nữa, những lời ta trước kia … nàng cứ coi như ta chưa từng .”
      Vẻ mặt Ninh Hằng rất nghiêm túc, giờ khắc này ta có thể cảm nhận được đầu gỗ thích ta tâm lòng, mà còn để ta ở vị trí cao nhất trong lòng. Ta mềm lòng, “Được.”
      Ninh Hằng đầu tiên sững sờ, rồi sau đó sắc mặt vui vẻ, nắm chặt tay ta, “Quán Quán nguyện ý thành thân cùng ta?”
      Ta gật đầu.
      tức giận nữa?”
      Ta lại gật đầu.
      Ninh Hằng mừng rỡ phấn khích, hôn lên mặt ta cái, “Quán Quán, chúng ta rời khỏi Giang gia xong thành thân.”
      Ta lại cười đáp “Được”.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 53:

      Dịch Tuyết Vân
      Beta Thanh Mai
      Sau khi ta và Ninh Hằng hòa thuận lại, càng lúc càng ngọt ngào. Ta và Ninh Hằng bàn bạc, chúng ta quyết định đợi sau khi Nhạn Nhi thành thân rời khỏi Giang gia, sau đó tìm nơi non nước hữu tình rồi định cư.
      Còn về chuyện ta và Ninh Hằng thành thân, ta định chọn ngày tùy ý rồi bái đường là được, rượu mừng cũng mà giá y (áo cưới) cũng , toàn bộ ta đều để ý, dù gì người ta muốn chỉ có duy nhất đầu gỗ này. Ninh Hằng cảm thấy như thế là oan ức cho ta, kiên quyết nghe theo. Cuối cùng dưới thuyết phục của ta, Ninh Hằng đồng ý bày tiệc rượu, nhưng giá y nhất định phải có.
      Ta ngẫm nghĩ, cuộc đời này ta chưa từng mặc qua giá y đỏ thẫm, có thể vì người mình mặc lần cũng tồi.
      Ta gật đầu đáp ứng.
      Ngày Nhạn Nhi thành thân, Giang gia vô cùng náo nhiệt. Trời còn chưa sáng, ta bị tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức, ta nhớ lại trước kia lúc Thường Trữ xuất giá còn náo nhiệt hơn, nửa đêm canh ba, trong cung bắt đầu bận rộn rồi, ta cũng bận đến nỗi luống cuống cả tay chân, mãi đến khi Thường Trữ mặc giá y xong xuôi, ngượng ngùng phủ hỉ khăn bước lên hỉ kiệu mới ngừng lại được. Lúc đó ta nghĩ, nếu sau này ta có thể xuất giá, nhất định phải xuất giá lặng yên tiếng động, ồn ào như vậy đúng là làm người ta đau đầu.
      Cũng may giờ đầu gỗ đáp ứng, hai người chúng ta chỉ cần lặng lẽ bái đường thành thân.
      Ta bị tiếng ồn đánh thức ngủ lại được nữa, đành thức dậy định ra ngoài nhìn xem Giang gia náo nhiệt như thế nào. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, ta nhìn thấy Ninh Hằng đứng dưới cây Hạnh hoa cách đó xa chuyện với Nhạn Nhi. Lòng ta thoáng ngạc nhiên, sao lúc này Nhạn Nhi lại ở đây?
      Ta định qua đó, Ninh Hằng nhanh chân bước về phía này, Nhạn Nhi gật đầu với ta rồi xoay người ra khỏi tiểu viện, ta hỏi: “Nhạn Nhi ở đây làm gì thế?”
      “Bên ngoài trời lạnh, vào trong rồi ”. Ninh Hằng kéo ta vào phòng, rồi : “Nhạn Nhi đường chúng ta chăm sóc nhiều cho muội ấy, mà muội ấy còn gọi nàng tiếng tỷ tỷ, gọi ta là đại ca, nên lúc bái đường muốn dâng trà cho chúng ta.”
      Ta ngạc nhiên, “ ra vùng GiangNamlà dâng trà lúc bái đường, ở Kinh thành ta thấy đều đêm động phòng hoa chúc xong mới dâng trà.”
      “Tập tục này dù phíaNamhay phía Bắc đều như nhau, lần này là Nhạn Nhi đặc biệt cầu.” Dừng chút, Ninh Hằng khẽ : “Quán Quán, hôm nay sao nàng thức dậy sớm vậy? Có muốn ngủ thêm ?”
      Ta lắc đầu : “Ta muốn ngủ nữa. Trước đến chuyện này, vừa rồi chàng có nhận lời với Nhạn Nhi ?”
      Ninh Hằng : “Ta nghĩ nàng từ chối nên nhận lời.”
      Điều này cũng đúng, nếu Nhạn Nhi đến với ta, ta cũng từ chối. Chỉ có điều ta thấy hơi lo lắng, Giang gia ở vùng Giang Nam thế nào cũng là những người có thân phận có địa vị, Giang gia gả nữ nhi nhất định ít danh gia vọng tộc đến dự, lỡ như có người nhận ra Ninh Hằng là Ninh đại tướng quân hoặc nhận ra ta là Thái Hậu, kết quả đúng là khó có thể thu dọn được.
      “Quán Quán?”
      Ta hoàn hồn, Ninh Hằng chạm vào tay ta, “Sao tay nàng lạnh thế này?”
      Ta cười cười, “Chỉ hơi lạnh thôi.”
      Ninh Hằng nghe xong, vội vàng cầm áo choàng khoác lên người ta, sau đó rót chén trà nóng đưa sang. Bên ngoài bỗng có tiếng gà gáy, ta nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Ninh Hằng, trong lòng bỗng dưng bình thản trở lại.
      giờ Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ Thái hậu mất, chuyện Ninh Hằng mất tích, Hoàng đế dường như cũng sai người tìm kiếm. Xem ra tạm thời có vấn đề gì lớn xảy ra.
      Ta cầm khăn tay lau mồ hôi trán Ninh Hằng, cười : “Đầu gỗ, mỗi ngày chàng đều dậy sớm để luyện kiếm như vậy, thấy mệt sao?”
      Ninh Hằng cười, “ mệt, chỉ thế võ công mới tăng cao, mới có thể bảo vệ tốt cho Quán Quán.”
      Cho dù có nghe bao nhiêu lần chăng nữa ta vẫn cảm thấy ngọt ngào như rơi vào hũ mật, tất cả những căng thẳng sợ hãi trong lòng đều bị những lời này của đầu gỗ xua hết.
      Có Ninh Hằng ở bên, ta cũng thấy an tâm.
      Trong đại sảnh để bái đường xếp hai hàng ghế, bên là người Giang gia, bên còn lại là người Tống gia. Nha hoàn bên cạnh Nhạn Nhi ra hiệu, ta cùng Ninh Hằng ngồi xuống hai vị trí cuối cùng ở bên hàng ghế của Giang gia. Ta vừa ngồi xuống nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tứ công tử Giang gia, ta cười lạnh nhạt với , thể phong thái vị hôn thê danh nghĩa của mình.
      Vị Tứ công tử Giang gia đúng là thú vị, lúc ánh mắt quét về phía Ninh Hằng nheo lại, ngay sau đó hai hàng lông mày lập tức nhướng lên , rất là tức giận.
      Ninh Hằng có phần bất mãn : “Quán Quán, phải người tốt gì, nàng đừng nhìn .”
      Ta thu ánh mắt lại, cười : “Ta chỉ nhìn lần thôi.”
      lần cũng được.”
      Đầu gỗ bỗng dưng ăn dấm chua, ta lại rất vui vẻ. Ta cười tiếng, đáp “Vâng”. xuất của ta và Ninh Hằng dường như dẫn đến ít tiếng bàn luận của mọi người, có lẽ nguyên nhân là Ninh Hằng bên cạnh, ta hờ hững coi như nhìn thấy.
      Nhưng ta lại chú ý đến Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi, mặc dù chưa gặp họ bao giờ, nhưng vừa bước vào đại sảnh, ta gần như ngay lập tức nhận ra thân phận của họ.
      Nhị nương của Nhạn Nhi dung mạo rất đẹp, giống như cánh hoa hồ điệp khẽ bay lượn giữa những quan khách, mỗi lần bà cất tiếng cười kiều diễm, ta lại nhịn được thấy khó chịu run cả cánh tay.

      Tam nương của Nhạn Nhi tướng mạo bình thường, nhưng lại có đôi mắt cực kì xinh đẹp. Chỉ có điều lúc bị bà ấy liếc nhìn, ta lại rùng mình. trầm trong đôi mắt đó, đúng là làm cho người khác thấy sợ hãi.
      Người nhà của Nhạn Nhi xem ra đều khó rất khó sống chung, trách sao Nhạn Nhi rời khỏi nhà hơn hai năm cũng chưa từng đề cập tới việc về nhà.
      Phụ thân và mẫu thân của Nhạn Nhi đến giờ lành mới xuất , phụ thân Nhạn Nhi hổ là chủ nhân của Giang gia, mặc dù giờ mang bệnh nặng trong người, cả người gầy trơ xương, nhưng lưng vẫn thẳng đứng, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén, mơ hồ có thể thấy được khí thế làm mưa làm gió, tay che trời năm đó.
      Ngược lại, mẫu thân Nhạn Nhi quần áo mộc mạc giản dị, tay cầm tràng hạt, nhìn được chút vui mừng nào khuôn mặt, dường như dù có phát sinh chuyện gì, bà ấy đều giữ dáng vẻ vui buồn như thế.
      Phụ thân Nhạn Nhi vừa tiến vào, Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi lập tức chạy qua, mỗi người đỡ cánh tay, mẫu thân Nhạn Nhi mặt chút thay đổi đứng sang bên cạnh.
      Ta lại nhìn Tứ công tử dáng vẻ như miệt mài quá độ kia, nghĩ thầm Giang gia ngoại trừ Nhạn Nhi đúng là người nào là người tốt. Ta thầm trong lòng, bên ngoài có người hô to – giờ lành đến.
      Khách mời sôi nổi lùi sang hai bên, hỉ nương đỡ Nhạn Nhi đầu phủ hỉ khăn từ tốn vào, Nhạn Nhi toàn thân giá y đỏ thẫm cùng Liên Dận cầm hai đầu dải lụa đỏ, Liên Dận mặc y phục tân lang cũng rất tuấn tú. Ta nghĩ lúc ta thành thân, Ninh Hằng nhất định càng tuấn lãng ( tuấn, khôi ngô) hơn Liên Dận, trong lòng lập tức mừng vui khấp khởi.
      Sau đó, ta hứng thú bừng bừng xem Nhạn Nhi cùng Liên Dận bái đường, rồi nhìn Liên Dận dùng hỉ xứng (gậy để nhấc khăn hỉ) nhấc hỉ khăn của Nhạn Nhi ra ngay tại chỗ, tiếp theo bọn họ bắt đầu dâng trà.
      Bắt đầu từ phụ mẫu của Liên Dận, sau đó tới phụ mẫu của Nhạn Nhi, nhìn cảnh này trong lòng ta khó tránh khỏi thấy bùi ngùi. Phụ thân và mẫu thân ta sớm rời khỏi thế gian, Ninh Hằng lại là nhi, chúng ta thành thân, lúc nhị bái cao đường cũng có ai để bái, xem ra chỉ có thể hướng về Kinh thành mà bái bái thôi.
      Lúc suy nghĩ của ta còn bay ra bên ngoài, Nhạn Nhi và Liên Dận biết từ lúc nào đến trước mặt ta và Ninh Hằng, Nhạn Nhi cùng Liên Dận quỳ ngay ngắn đệm hỉ, Liên Dận hiếm khi nào đùa giỡn như hôm nay, rất nghiêm túc dâng trà cho ta và Ninh Hằng, ta cười tủm tỉm uống hết. Lúc Nhạn Nhi dâng trà cho ta, ta cũng mỉm cười nhận lấy, sau đó tặng cho Nhạn Nhi đôi hoa tai trân châu. Lúc Nhạn Nhi nhận lấy lại : “Cảm ơn đại tẩu”
      Ta ngây ngẩn cả người.
      Nhạn Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục kính trà Ninh Hằng, nghe thấy Nhạn Nhi : “Đại ca, từ huynh thương muội, hôm nay muội thành thân, huynh có thể trở về uống chén trà này, cho dù giờ phút này muội có phải chết , muội cũng cam nguyện.”
      Những lời này của Nhạn Nhi khác gì tiếng sấm kinh thiên động địa giáng xuống đại sảnh, đánh đến nỗi ta đầu váng mắt hoa, thậm chí có người sau lưng ta : “Đại công tử Giang gia trở về khi nào vậy?”
      Lúc này, nghe thấy tiếng chén trà bị đổ, ta sững sờ nhìn qua, là mẫu thân của Nhạn Nhi đứng lên vẻ mặt dám tin, run run : “Nhạn Nhi, con cái gì?”
      Giọng Nhạn Nhi bình tĩnh: “Mẫu thân, con đại ca trở về rồi.”
      Nhị nương của Nhạn Nhi : “Nhạn Nhi, ngươi có bằng chứng xác thực ? Đừng tưởng rằng tùy tiện tìm người nào đó về là có thể mạo xưng con trai Giang gia.”
      Ninh Hằng nhíu mày, rồi lúc định mở miệng chuyện, Nhạn Nhi lại : “Mẫu thân, lúc đại ca năm tuổi mất tích, phải ?”. Mẫu thân Nhạn Nhi trả lời tiếng: “Phải”. Nhạn Nhi tiếp tục : “Như vậy giờ đại ca cũng phải hai mươi bảy tuổi rồi, Ninh đại ca huynh năm nay vừa đúng hai mươi bảy tuổi, có đúng ?”
      Ninh Hằng gật đầu.
      “Đương nhiên, tuổi tác cũng thể chứng minh điều gì.” Ánh mắt Nhạn Nhi lúc này sáng rực, “Nhưng mà, mẫu thân người từng sau lưng đại ca có vết bớt to bằng nắm tay, và mông bên phải còn có hai nốt ruồi song song. Ninh đại ca, những thứ này huynh đều có đúng ?”
      Ta kinh ngạc đến nỗi thể kinh ngạc hơn, người Ninh Hằng chính xác là có những thứ này, lúc đó ta còn tưởng vết bớt lưng là có khi ở chiến trường. Chỉ có điều lúc này ta càng kinh ngạc hơn là tâm cơ của Nhạn Nhi.
      Ta vốn cho rằng Nhạn Nhi chỉ là nương đơn thuần, ngờ lòng dạ lại kín đáo như vậy. Chắc hẳn Nhạn Nhi sớm nhận ra Ninh Hằng là huynh trưởng của mình, nhưng nàng ấy chưa bao giờ mở miệng ra, ở trong cung có thể bỏ qua, thế nhưng rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy rồi, nàng ấy chữ cũng , mà lại từng bước từng bước lặng lẽ thản nhiên dụ ta và Ninh Hằng đến Giang gia.
      Nàng ấy chính là vì muốn ngay tại thời điểm này ở trước mặt mọi người tiết lộ thân phận Ninh Hằng.
      Ta khỏi cảm khái trước thấu hiểu của Nhạn Nhi đối với ta và Ninh Hằng, có lẽ Nhạn Nhi sở dĩ muốn cho ta biết, nhất định là vì sợ ta biết rồi chịu theo nàng ấy về Giang gia. Nếu như ta biết Ninh Hằng là trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia, ta nhất định đến Giang gia. Mặc kệ Ninh Hằng và Giang gia có nhận nhau hay , ta nhất định chạy trốn nhanh hơn so với bất kì ai. Giang gia phú quý bậc nhất thiên hạ, nhưng nội bộ rối ren phức tạp, chưởng quản Giang gia nhất định cũng phải hao tâm tốn sức nhiều, Ninh Hằng nếu là con trưởng, Giang gia chắc chắn để tiếp quản, khi tiếp quản Giang gia, cả đời này còn được thanh nhàn nữa.
      Mà ta sở dĩ có ác cảm với việc làm con dâu của Giang gia cũng là vì đạo lý này, khó khăn lắm ta mới thoát khỏi Hoàng cung, sao có thể lại tự nguyện nhảy vào dạng Hoàng cung khác nữa?
      Mà ta nếu nguyện ý, theo tính tình Ninh Hằng, nhất định ta đâu theo ta đến đó. giờ Nhạn Nhi ra chân tướng này ngay trước mặt tất cả mọi người, ta trốn cũng thoát, Ninh Hằng cũng trốn thoát.
      Ta híp mắt lại, Nhạn Nhi chột dạ nhìn ta, rồi nhanh chóng co rúm người lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :