1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20: Hoa tàn phai
       

      Thực ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy rằng nhất thiết phải ở bên người mình thích mãi mãi. Tôi tin rằng, chỉ cần thích, đối phương lòng, kể cả mỗi người phương, tình cảm của hai người vẫn luôn gắn bó.

      Nhưng dường như tôi quên rằng, thế giới này tràn đầy cám dỗ. Nó cười hút hồn quay cuồng và chia tách người ta, sau đó chỉ để lại những ký ức buồn về tình .

      Lúc tôi từ Cửu Trại Câu trở về là nửa tháng sau. Chắc là Cực cũng nguôi giận, tôi liền ôm túi đồ đặc sản tìm ta.

      "Hừ! Mật ngọt chết ruồi!" Vừa thấy túi đồ tay tôi, Cực liền hừ tiếng tỏ vẻ hề quan tâm.

      "Đừng như vậy mà Cực!" Tôi nhìn ta với ánh mắt rất tội nghiệp, tựa như chú cún lấy lòng: " là người tốt bụng, bao dung, thông minh, tài trí..."

      "Hừ..." ta quay mặt .

      "Phong lưu nghệ sĩ, khôi ngô tuấn tú, hơn hẳn mọi người..." Tôi bồi thêm.

      "Khụ khụ!" sắc mặt ta có vẻ dịu , ho khan hai tiếng.

      Tôi đoán việc hòa giải chắc còn quá khó, liền thừa thế xông lên: " xem, em còn mang về cho tấm poster khổ lớn của Sakai Noriko 1 ([1] Sakai Noriko, sinh năm 1971, nữ diễn viên, ca sĩ người Nhật nổi tiếng thời.) nữa, em rất chân tình! Em..."

      "Thích cả poster của Thủy thủ Mặt Trăng nữa!" Đột nhiên Cực quay đầu lại, xen vào câu rất rồi vội quay mặt .

      "Phì!" Tôi kìm được liền bật cười: "Được, em cho hết được ? Mà còn là ảnh Usagi Tsukino nữa đấy!"

      Lúc này Cực mới quay mặt sang, thò tay với cái bánh. còn tỏ ra giận dữ nữa. Miệng khép lại được, cười rất khoái trá.

      "Hơ hơ", ta vừa ăn vừa đế vào: "Hôm nay tha cho em đây!" ăn vui vẻ, ta lại lẩm bẩm than thở: "Lỗ A Cực ta qua được cửa ải mật ngọt chết ruồi này! Haizz, may mà ta phải là điệp viên hoạt động ngầm!"

      Tói đứng bên cười như nắc nẻ. Gã này đúng là lắm chuyện !

      Nhìn Cực vui như vậy, đột nhiên tôi lại nhớ đến người, biết tại sống thế nào? Cảm giác đau đớn nhói lên trong tim.

      " Cực." Tôi hỏi : " Dương... Dương... giờ thế nào rồi ạ?"

      "Cậu ta hả? Vẫn ổn!'' Miệng Cực nhét đầy đồ ăn, giọng lúng búng: " mới được tuyển vào đội bóng rổ của khối cấp ba! Ngày nào cũng phải tập luyện!"

      "Vậy ạ?" Tôi bình thản đáp lại câu, quả nhiên, đối với , tôi chẳng là gì cả.

      "Nhưng mà", đột nhiên Cực dừng tay lại, với tôi: "Em đến thăm , vẫn còn giận em đấy ! dỗ cho nguôi giận !"

      "Vâng." Tôi nở nụ cười ngọt ngào với Cực.

      Cực, mới là người hiểu em nhất.

      Giữa hè, sân bóng rổ của trường.

      Tôi ngồi đây bao lâu rồi? biết. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng nóng bức, người như sắp ngất xỉu. Nhưng Dương vẫn chịu đếm xỉa gì đến tôi.

      Thực ra, nhìn thấy tôi ngồi ôm gối dưới bóng cây tần ngần đợi từ lâu. Nhưng cũng là người ngang ngạnh, chịu đến gọi tôi. Tôi lại ngại cắt ngang buổi tập của bọn họ, thế nên cứ thế ngồi đợi, mong chờ áy náy cùa .

      Đợi mãi cho đến khi bọn họ tập xong, chuẩn bị giải tán, vẫn hề có ý định gì với tôi. Tôi vô cùng sốt ruột, biết lần này giận rổi. Nếu là trước kia, làm sao nỡ để tôi chịu trận như vậy?

      Các cầu thủ khác đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Dương cũng xách ba lô ra phía cổng, dáng khệnh khạng, nhìn rất nghệ sĩ. Tôi vô cùng lo lắng, chỉ sợ từ nay trở bao giờ chuyện vói tôi nữa, nên bất chấp thể diện, gọi với theo: " Dương!"

      Bước chân chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn dừng hẳn mà lại bắt đầu bước tiếp.

      cảm giác sợ hãi ập ngay xuống đầu tôi. chuyện với tôi nữa! thực chịu chuyện với tôi nữa! Cuối cùng nước mắt tôi trào ra, vừa khóc, tôi vừa sợ hãi gọi với theo; "Dương, đừng bỏ rơi em!"

      ràng giọng của tôi rất , nhưng lập tức dừng ngay lại.

      Sau đó, quay đầu và chạy ngay về phía tôi.

      "Sao em lại khóc?" vừa thở hổn hển vừa chạy đến trước mặt tôi, dáng vẻ cuống quýt, luôn miệng dỗ dành: "Đừng khóc nữa! sợ nhất là nhìn thấy em khóc!"

      Vừa nghe như vậy, nước mắt tôi lại trào ra dữ dội hơn: "Ai bảo chịu gì với em chứ!" rồi tôi còn hậm hực dẩu môi ra.

      "Thôi thôi! Tại hết!" Dương càng luống cuống hơn: "Em đánh ! Chửi !" rồi thò tay ra .

      Tôi hất tay ra, mắng: "Ai mà thèm!"

      "Vâng vâng! Trác tiểu thư thèm!" liếc tôi cái, cười cười : " biết vừa nãy kẻ ngốc nào ngổi dưới nắng đợi ba tiếng đồng hồ?"

      Bị trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt chực đánh - lại gạt tay, nhanh nhẹn chặn ngay tay tôi lại, cười ranh mãnh nhìn tôi.

      "Sau này được lờ em như vậy đâu đấy! Người ta xin lỗi rồi mà!" Tôi cố gắng né tránh nụ cười của , miệng lẩm bẩm.

      lập tức nghiêm mặt lại, với vẻ vẫn còn chưa hết giận: "Thế sau này quyết định việc gì lớn, em được giấu và Cực nhé!"

      Tôi vội vàng gật đầu, cũng mỉm cười tươi tắn trở lại.

      "Còn nữa!" Dường như sực nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn tôi, nét mặt rất nghiêm nghị.

      "Còn gì nữa hà ?" Tôi giật nẩy mình vì câu đó.

      nhìn tôi với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa lo lắng rồi : "Sau này được chạy lung tung ra ngoài nắng. Trời nóng, em chảy máu cam đấy!"



      Chẳng mấy chốc điểm thi được công bố, với thành tích đứng trong tốp năm của khối tôi đỗ trường Nhất Trung, mặc dù phải là quá lý tưởng, nhưng may mà tôi hề có ý định giành vị trí thủ khoa nên như thế cũng hài lòng lắm rồi.

      Bố quyết định đưa tôi đền thăm thầy hiệu trưởng Thang lần nữa truớc khi khai giảng. Tôi sợ lại gặp phải đại thiếu gia Thương Thang nên chẳng muốn chút nào, nhưng lại thế thắng nổi lý luận " ra ngoài phải chịu khó kết bạn", nên đành phải bấm bụng theo.

      Đến đại trạch nhà họ Thang (tôi gọi trộm như vậy), sau hổi hàn huyên và khen ngợi như thường lệ, lão tiên sinh và bố lại vứt tôi sang bên, bắt đầu chuyện trò rôm rả về tình hình chính trị thế giới nay.

      Haizz! Đàn ông mà! Tôi thẩm than thở câu, sau đó quyết định tự tìm niềm vui trong nhà.

      Hôm đó là ngày nghỉ cùa giúp việc, tên Tự Đại cũng có nhà, sau khi được chủ nhà đồng ý, tôi liền lại lại trong nhà, loanh quanh ở phòng khách chiếc điện thoại cổ bỗng đổ chuông reng reng, khiến tôi giật nẩy mình.

      "Ưu Ưu, cháu nghe hộ ông điện thoại!" Xem ra lão tiên sinh coi tôi như người nhà, còn tự xưng là ông của tôi.

      "Vâng ạ." Tôi vội vàng đáp rồi luống cuống nhấc ống nghe lên: "A lô, chào bác! Bác tìm ai ạ?"

      Đầu bên kia đột nhiên im bặt.

      "A lô, mời bác lên tiếng ạ! Đây là nhà họ Thang!" Tôi sửng sốt hỏi.

      "Rụp!" Đối phương lập tức cúp máy.

      "Lạ !" Tôi cúp máy, "Gọi nhầm phải xin lỗi chứ! Cứ thế rằng mà cúp máy ngay là sao!"

      Thôi, thèm để tâm đến kẻ thần kinh đó nữa. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc xích đu bằng mây ngoài khuôn viên, tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Hê hê, lại có trò chơi rồi!



      Tôi ngồỉ đu đưa xích đu, miệng còn ngân nga hát. biết bao nhiêu thời gian trôi qua, bỗng có giọng con trai dễ nghe vang lên bên tai:

      "Hóa ra là cậu ở đây !"

      Tôi ngoái đầu lại, Thương Thang đứng sau lưng tôi, nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng trải dài sau lưng , vô cùng ấm áp.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Ai buồn vì ai?


      "Là cậu hả?"

      Tôi dừng xích đu, nhìn với vẻ sừng sốt.

      nhìn tôi với ánh mắt rất cao ngạo, nhưng vẻ lạnh lùng đó cũng được xua rất nhiều nhờ nụ cười tươi tắn. Khẽ gật đầu, nhàng đáp: "Ừ, tôi đây."

      Tôi đứng dậy, buông xích đu ra, hỏi nhó: "Sao cậu lại biết tôi ở đây?"

      cười khẽ: "Đây là nhà tôi, tại sao tôi thể biết chứ?"

      Tôi sững lại, đáp: "Ờ!"

      Nhìn vé ngờ nghệch đó của tôi, liền bật cười: "Cậu muốn biết ai thông báo cho tôi ư?"

      "Ai vậy?" Tôi ngẩn tò te nhìn , hôm nay gã này có vẻ hào hứng tệ!

      "Cậu!" nhìn tôi chằm chằm, cười đầy ý.

      "Tôi?" Tôi nhìn vẻ ranh mãnh của , đầu óc trở nên mông lung: "Làm gì có!" Tôi còn muốn tránh cậu mà được đây này! Tôi nghĩ bụng.

      Duờng như cũng đoán được suy nghĩ của tôi, cười càng khoái chí hơn: "Ngốc nhỉ, nhắc cậu câu nhé! Cậu có động vào điện thoại nhà tôi ?"

      "Điện thoại?" Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại; "Hình như... í..." Tôi chợt tỉnh ngộ, hét lớn: "Cú điện thoại bất lịch đó hóa ra là do cậu gọi hả?"

      có vé rất hài lòng với phản ứng của tôi, đầu gật gù rồi lại lắc với vẻ nuối tiếc: "Phản ứng của cậu chậm quá! Đúng là hơi trì độn!"

      Tôi lườm cái, cảm thấy thực thể chịu nổi tính cách khó chịu của gã Tự Đại này, liền quay đầu định bỏ . Nhưng lại gọi giật tôi lại: "Haizz, thế cậu hỏi tôi tại sao lại đến gặp cậu vội vàng như thế này à?"

      "… Ờ, tại sao vậy?" Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, ngoái đầu lại cười cười nhìn : "Đại thiếu gia Thương!"

      "Việc này..." giả vờ ngập ngừng, sau đó nở nụ cười rất quái dị: "Tôi cho cậu biết được!"

      Tôi cố gắng chịu đựng...

      Tôi tiếp tục cố gắng chịu đựng...

      Tôi thể chịu được nữa!

      "Cậu là đồ thần kinh!!" Tôi vớ ngay lấy cái bình tưới cây bên cạnh đập vào : "Được hành hạ người khác cậu vui lắm à???"

      rất mau lẹ, nhảy bật ra chỗ khác, vừa trốn vừa tiếp tục chọc tôi: "Hành hạ người khác tôi biết, nhưng hành hạ cậu tôi thấy rất vui!"

      "Cậu đúng là đồ biến thái!" Tôi tức quá, mắt đỏ lên, chuẩn bị ném thẳng cái bình tưới cây vào .

      "Trác Ưu, khuyên cậu hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động." Dường như nhìn thấu ý đồ của tôi, nhưng tránh, mà chỉ đứng yên ở đó, nhìn tôi cười gằn. "Bình tưới hoa của ông ngoại tôi là cổ vật bằng đồng thời Minh đấy!"

      "Choang!" Tay tôi buông ra, chiếc bình rơi ngay xuống đất.

      "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!" Nhìn chiếc bình tưới hoa bị móp méo, tôi sợ quá, mặt tái nhợt: "Tôi biết! Tôi cố ý đâu..."

      Làm sao bây giờ? Món này bao nhiêu tiền đây? vạn, mười vạn hay trăm vạn? Nhà tôi làm sao mà đền được?

      Thấy tôi run rẩy, Thương Thang vội bước đến an ủi: "Đừng sợ! Đừng sợ! Chỉ là bình tưới cây thôi mà! với ông rằng tôi làm hỏng là ổn thôi."

      "Sao có thể làm thế được?" Tôi ngẩng mặt lên, nước mắt ngân ngấn nhìn .

      "Có gì mà ngại chứ?" tỏ vẻ rất bất cẩn. "Nhưng nếu cậu ngại...” Con ngươi đen láy của đột nhiên xoay tròn: "Cậu phải đồng ý với tôì điều kiện!"

      "Điều kiện gì?" Tôi vội hỏi. Bây giờ điều kiện chứ trăm điều kiện tôi cũng phải chấp nhận!

      "Cuối tuần này đến nhà tôi chơi." nhìn tôi, cười tủm tỉm: "Có party."

      "Ừ!" Tôi chẳng quan tâm đến party gì, vội vàng đồng ý ngay.

      " được nuốt lời đâu đấy!" nhìn tôi, nụ cười rất ma mãnh.

      "... Dĩ nhiên rồi!" Tối bần thần nhìn : "Tôi là làm mà!"

      "Tốt lắm." Dường như thở phào tiếng. Tôi cũng len lén lau mổ hôi và bắt đầu thu dọn hậu quả.

      "Haizz! Thấy tôi bận rộn, liền than thở với vẻ vô tình: "Gì mà cậu phải căng thẳng với chiếc bình nhôm đến vậy?"

      "Cậu gì vậy? Đây là món đồ thời Minh... í?!" Tôi vừa hét vừa nhảy dựng lên: "Cậu bảo nó làm bằng nhôm à? Thế sao vừa nãy cậu ..."

      "Vừa nãy tôi rất , bình tưới hoa của ông ngoại tôi đều là đồ đồng thời Minh." Ánh mắt lộ vẻ cười cười, chậm rãi đáp từng chữ : "Nhưng cái bình này dù là bình mà thợ làm vườn dùng để tưới cây thôi."

      "... Thương Thang!" Tôi có cảm giác như lửa trong người bốc lên ngùn ngụt, chắc là khói bốc đỉnh đầu, răng nghiến ken két.

      "Làm gì vậy? Hot girl?" nhanh nhẹn lùi về khu vực an toàn từ lâu, nhìn tôi, cười càng tươi hơn: "Đừng quên cậu là quân tử là làm nhé!"

      Sau đó cười khoái chí, ngang nhiên bỏ .

      Nhìn theo bóng gã điên này, trong lòng tôi có suy nghĩ bốc cháy rừng rực, đó là: Tôi muốn trả thù! Tôi muốn trả thù!! Tôi nhất định phải trả thù!!!



      Khi tôi đuổi theo về đến phòng khách, vừa lúc bố nhắc đến tôi với lão tiên sinh.

      "Vừa nhắc đến thấy mặt.” Lão tiên sinh kéo tôi lại, vẻ mặt hiền từ: "Nghe bố cháu lần này cháu thi vào trường Nhẩt Trung đúng ?"

      Tôi đứng trước mặt lão tiên sinh, dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt vẫn liếc con quỷ họ Thương kia.

      Nghe thấy lão tiên sinh vậy, như kẻ uống nhầm thuốc, hai mắt sáng rực lên, miệng giấu nổi nét cười.

      "Tốt quá! Cháu sang học Thang Nhi cũng có bạn, nó nhàn rỗi quá ta cũng mệt."

      Tôi mìm cười... Đợi ! Cháu đù học trường Nhất Trung thôi, việc gì phải làm bạn với Thương Thang?

      Dường như bố nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn mỉm cười giải thích: “Thầy Thang vừa với bố, muốn con đến đây ăn cơm vào thứ Tư hằng tuẩn để thầy phụ đạo việc học hành cho con."

      Tôi gật đầu, nhưng vẫn thắc mắc: "Tại sao lại là thứ Tư ạ?"

      "Vì thứ Tư tuần nào tôi cũng đến đây chơi đàn cho ông ngoại nghe."

      Thương Thang nhìn tôi cười cười, bình thản bổ sung thêm.



      Dương à, thc ra thói quen là thứ rất đáng sợ. Khi ở gn kẻ đáng ghét nào đó thời gian dài, quen với mọi cái của , có thể cũng nảy sinh tình cảm với .

      Hổi ấy có nghĩ như vậy ?

      Cho đến bây giờ, em vẫn còn nh đôi mắt toát lên vẻ u bun đó của .



      Chẳng mấy chốc đến cuối tuần, Cực và Dương mời tôi trượt patin, tôi đành phải từ chối: "Em rất muốn ! Nhưng trước đó em nhận lời người khác rồi..."

      Cực hậm hực: "Em biết , sau này có thời gian chơi với bọn đâu, bây giờ chẳng biết trân trọng gì cả!"

      Tôi trề môi: "Biềl làm thế nào được, ai bảo ta là cháu ngoại vàng của thầy giáo bố em, em dám đắc tội với ."

      Ánh mắt sắc bén của Dương lập tức quét về phía tôi: "Chính là cái cậu lần trước đưa em về đó hả?"

      Tôi gật đẩu, rổi hậm hực kể hết mọi thủ đoạn mà tên này sử dụng đế đưa tôi vào tròng, Cuổì cùng còn bực bội thêm: "Sau này tuần nào em cũng phải gặp lần ở nhà thầy hiệu trưởng! Như thế sao em chịu nổi?"

      Cực liền cười lớn: "Trác Ưu, tính mạng của em còn giữ được lâu nữa đâu!"

      Dương gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ ưu tư, buồn bã.

      Dương, đừng nhìn em bằng ánh mắt lo lắng đó! Như thế em chỉ càng lưu luyến thêm thôi.

      Cuối tuần đó, biết tôi chuẩn bị đến dự tiệc ở nhà công tử họ Thương, mẹ chải chuốt cho tôi rất cẩn thận. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa dặn dò: "Đến nhà người ta nhớ giữ vẻ đoan trang con nhé! Nhà họ Thương là gia tộc giàu có nổi tiếng trong thành phố, đồng thời cũng là gia đình trí thức, bạn bè mà con cháu nhà họ kết giao đều là người có tầm cỡ, con phải làm sao cho mình cao ngạo mà cũng hạ mình."

      Tôi chu môi, ai thèm gì đám công tử, tiểu thư đó? Nếu hôm nay phải là ngày đẹp để trả thù sao tôi có thể ngoan ngoãn đến dự chứ?

      Mẹ chọn cho tôi chiếc váy liền màu xanh nhạt, bảo tôi xoay tròn vòng trước mặt rồi mỉm cười hài lòng:

      "Con mẹ lớn rổi."

      Thương Thang đợi ngoài cửa sốt ruột, liền bảo lái xe bấm còi hai lần, tôi giày, luống cuống lao ra: "Xong rổi! Ra ngay đây!"

      Vừa ra đến cửa, tôi liền chạm ngay phải ánh mắt lạnh lùng cùa .

      liếc tôi lượt từ đầu tới chân rồi nở nụ cười quái dị.

      "Cười gì mà cười? Mẹ tôi bắt tôi phải mặc thế!" Tôi hiểu cười cái gì, hai má nóng bừng, bực bội gắt.

      vẫn cười, mờ cửa ô tô cho tôi và trêu: "Cậu mặc màu trắng vẫn đẹp hơn!"

      Tôi đỏ bừng mặt chui vào ô tô, nghĩ bụng nếu biết là câu trả lời này tôi hỏi, đỡ phải độn thổ. Ai ngờ cũng chui vào theo, ghé sát vào tai tôi, mỉm cười :

      "Nhưng hôm nay có cả bạn tôi, cậu được mặc đẹp quá."

      Tôi sững lại, ngoái đầu sang nhìn : "Lẽ nào cậu vẫn sợ tôi cướp mất ánh hào quang của cậu ư?" Trời ạ, đàn ông con trai gì mà mọn!

      sững lại, sau đó hắng giọng tiếng rất tự nhiên rồi quay mặt .

      "Chạy thôi!" hậm hực với lái xe. Tôi lườm cái. Đúng là chàng vừa mọn, vừa tự đại lại nóng tính!

      Haizz, khổ thân ngươi Trác Ưu ạ, ngươi còn phải sống với ba năm nữa cơ!

      xe, biết Thương Thang giận dỗi ai mà hậm hực chịu gì. Tôi đành phải ngồi thần người ngắm cảnh ngoài cửa xe. Ngắm mãi, tự nhiên tôi thấy đau đầu chóng mặt, chuẩn bị nôn cuối cùng cất lời vàng ngọc:

      "Sao cậu học tiếp ờ trường Phụ Trung?" nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi hói.

      "Chẳng sao cả, tôi chỉ nghĩ là trường Nhất Trung hợp với tôi hơn." Tôi né tránh ánh mắt dò xét của , trả lời lí nhí.

      "Thế người hứa chăm sóc cậu suốt đời đó thế nào? ta vẫn học ở trường Phụ Trung đúng ? ta làm thế nào?" vẫn tra khảo, ánh mắt sắc bén.

      Tôi cười với vẻ miễn cưỡng: "Làm sao có thể chăm sóc tôi suốt đời được? Người ta cũng có bạn chứ! Sau này còn lấy vợ sinh con, bận nọ bận kia, làm gì có thời gian ngó ngàng đến tôi?"

      im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi quay mặt , : "Hóa ra là cậu thích ta ."

      "Còn lâu!" Tôi vội vàng phủ nhận: "Ai thèm thích gã đa tình đó!"

      gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm, mơ màng.

      Bầu khí trong xe càng ngột ngạt hơn.

      Cuối cùng xe dừng lại trước ngôi biệt thự. Thương Thang mở cửa xuống xe trước, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Tôi đành phải dò dẫm mở cửa, thầm nghĩ: Cứ đợi lát nữa ta cho nhà ngươi biết tay!

      Tôi chậm chạp bước theo sau lòng thầm tính toán xem nên làm thế nào mới có thể trả thù cho . Chơi khăm? Hay là để cho mất mặt trước bàn dân thiên hạ?

      suy nghĩ đột nhiên Thương Thang dừng chân lại, dặn dò tôi với giọng điệu cứng như đá: "Chuẩn bị vào đấy, lát nữa cậu nhớ thể tốt cho tôi!"

      rồi hít hơi sâu, nụ cười rạng rỡ đắc ý lập tức môi, sau đó mở hai cánh cửa lớn ra.

      "Bùng! Bùng! Bùng!" Trong phòng lập tức vang lên thanh lạ. tôi còn chưa kịp bừng tỉnh trước thay đổi nét mặt đột ngột của Thương Thang bị phun đầy pháo giấy vào mặt.

      Các người chuẩn bị tổ chức đám cuới à?! Tôi phủi những mảnh vụn giấy màu xuống, chuẩn bị quát lớn tất cả mọi người xung quanh đều xúm lại chúc mừng:

      "Chúc mừng sinh nhật!"

      Sinh nhật? Hôm nay phải là sinh nhật tôi! Nếu phải là sinh nhật tôi có nghĩa là...

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thương Thang, cũng vừa phủi được đám giấy màu mặt xuống, ánh mắt vô cùng bình thản.

      "Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!" điềm nhiên trả lời.

      Tôi thầm giật mình, trong lòng bất giác cảm thấy khó xứ. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của ...

      Bỗng có người trong đám đông hét lên: "Thương Thang, bạn xinh đẹp bên cạnh cậu là ai vậy? mau giới thiệu !"

      Tôi thần người, mặt đỏ bừng lên. bạn xinh đẹp? Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như thế, đúng là là lạ thế nào đó.

      Có lẽ Thương Thang phát ra vẻ luống cuống của tôi, liền lén đưa tay ra kéo váy tôi, ra hiệu tôi phải căng thẳng.

      "À, bạn này hả?" tủm tỉm cười nhìn mọi người: "Đây là con học trò của ông ngoại tớ, cậu ấy chuẩn bị vào trường Nhất Trung học, bạn khóa dưới của mọi người!"

      Mọi ngưòi liền vỗ tay rầm rầm, đám con trai đều chen tới nhìn tôi cho , đám con cũng hiếu kỳ liếc tôi.

      "Mọi người đừng làm bạn ấy sợ!" cười, đẩy mấy cậu bạn lại gần: "Người ta ngoan hiền lắm đấy! Năm nay điểm thi cao thứ năm thành phố, ông ngoại tớ rất quý!"

      Mọi người đều hít hơi sâu với vẻ rất khoa trương. "Oa! Kinh quá nhỉ!", "Giỏi thế!"...

      Đúng lúc này lại có nam sinh nhận ra tôi: "Bạn này chính là bạn lần trước đến trường mình thi hùng biện đúng ? Thua cậu 0,1 điểm đó mà!"

      Thương Thang liền cười, gật đầu tán đồng.

      Cả đám lại òa lên như chợ vỡ: "Vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp!", "Hóa ra là em ấy!", "Đúng là lúc đó tôi thấy em này đơn giản mà..."

      Tôi đỏ bừng mặt, bất giác lùi ra sau lưng Thương Thang, khẽ giật áo .

      Thương Thang có vẻ rất khoái chí, nét mặt còn u ám như trước nữa. kéo tay tôi, cười tủm tỉm : "Chào hỏi mọi người mấy câu !"

      Tôi đành phải bấm bụng ló ra, nhớ đến lời mẹ " cao ngạo mà cũng hạ mình", bèn nở nụ cười tươi tắn chào mọi người: "Chào các chị! Em là Trác Ưu, sắp tới em trở thành học sinh trường Nhất Trung, rất mong được các chị giúp đỡ!"

      Mọi người đểu cười lớn: "Dĩ nhiên rồi!", "Dễ thương quá..."



      Thương Thang rẽ đám đông ra rồi đưa tôi vào sảnh lớn. Tôi vội theo , đỏ mặt tía tai. Từ đến giờ những lời khen mà tôi được nghe cũng nhiều bằng hôm nay!

      Thương Thang bảo tôi ngồi xuống sofa rồi lấy nước ngọt cho tôi. Tôi hoảng quá liền gọi giật lại: "Lát nữa cậu đừng có vứt tôi mình ở đây nhé!"

      ngoái đẩu lại, liếc tôi cười cười, tôi như quả bóng xẹp hơi, liền : "Ờ... tại tôi quen ai hết mà..."

      Thấy tôi rụt rè, ngại ngùng như vậy, có vẻ rất khoái chí, rồi cười : "Việc này cậu phải lo, dĩ nhiên có người đến tìm cậu trước!" rồi điềm nhiên bỏ , chỉ để lại chiếc bóng rất lãng tử.

      Tôi tần ngần nhìn bỏ , bụng rủa thầm tự nhiên có đám con vây đến.

      "Em là Trác Ưu đúng nhỉ?" Trong đó có có vẻ rất được nuông chiều lên tiếng trước.

      "... Đúng..." Tôi rụt rè nhìn bọn họ, ai cũng nhìn tôi chằm chằm, biết có phải đội cận vệ của Thương đại thiếu gia đến tìm tôi tính sổ ? Nếu phải dù có đánh chết, tôi cũng thừa nhận có quan hệ với , tôi...

      "Chị phục em đấy!" Chị ta bám chặt lấy tôi: "Em hạ gục thanh gỗ đó bằng cách nào vậy?"

      "Hả? Thanh gỗ?" Tôi ngần người, để mặc chị ta bám chặt, mùi thơm từ người chị ta tòa ra vô cùng khó chịu.

      "Chính là Thương Thang đó!" Chị ta nhìn tôi chằm chằm, cười vui vẻ: "Cậu ta là người mà ngay cả hoa khôi trường chị cũng phải chịu bó tay đấy! Em vừa ra tay bắt được cậu ta về làm nô lệ, ha ha!"

      Lúc này tôi mới hiểu ra vấn đề, liền vội vàng giải thích; " phải, các chị hiểu lầm rồi, em..."

      "Hiểu lầm gì chứ?" Cuối cùng chị ta buông tôi ra, "Bọn chị đều biết, bình thường Thương Thang rất ít khi chuyện với con , bây giờ lại chủ động giới thiệu em với bọn chị, ràng là bị em hạ gục rồi!"

      "Hạ gục?" Tôi lại mắt chữ O, mồm chữ A, này chuyện thẳng thắn.

      "Tức là em "câu" được rồi ấy mà!" Rồi chị ta cười rất vui vẻ: "Nhưng bọn em đẹp đôi lắm, hóa ra là cậu ta thích mẫu người nhàng, thanh mảnh này! Ha ha ha..."

      Mặt tôi lại nóng bừng, kịp lời giải thích. Lúc này, cuối cùng vị cứu tinh giá đáo.

      "Âu Dã Hân, cậu được bắt nạt Trác Ưu đâu đấy!" Thương Thang bưng cốc nước hoa quả bước về phía chúng tôi. Lập tức tôi có cảm giác như thần tiên giáng thế, rực rỡ ngời ngời.

      "Ui cha, ai dám bắt nạt bảo bối của Thương đại thiếu gia chứ?" Chị ta đáp trả rất sắc sảo: "Tớ chỉ đến bắt chuyện với em ấy thôi, đúng ?" rồi liền chớp chớp mắt với tôi.

      "Vâng." Tôi lí nhí trả lời, trong lòng thực ra cũng thích vẻ ngang ngạnh của chị ấy.

      "Hứ!" Thương Thang trợn mắt nhìn chị ấy cái: "Hổ Béo tìm cậu đấy! Còn mau à?"

      Chị ấy làm mặt hề rồi làu bàu: "Phiền phức quá!" Sau đó liền chạy như bay ra ngoài.

      "Hổ Béo là bạn trai của nàng." Thương Thang đưa nước hoa quả cho tôi, cười giải thích.

      Tồi đón lấy cốc nước, nhớ lại lời chị ấy vừa , mặt vẫn nóng bừng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trộm Thương Thang cái, nghĩ bụng: Cậu thích tôi hả?

      Dĩ nhiên là Thương Thang nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười rất rạng rỡ.

      Bữa tiệc tối hôm đó rất thành công, dĩ nhiên là tôi cũng chơi xỏ chủ bữa tiệc mà chỉ cùng mọi người chúc mừng .

      Lúc chia tay, Thương Thang cứ đòi đưa tôi về nhà. Thế là tôi và lại cùng lên chiếc ô tô.

      Tâm trạng vẫn rất vui vẻ, tôi nhìn đôi mắt đen láy của , đột nhiên lại nhớ đến đôi mắt u buồn khác, vẻ u buồn thoáng qua đó khiến tim tôi lại đau nhói.

      "Cậu đúng." Tôi nhìn Thương Thang.

      "Gì cơ?" ngắm cảnh đêm ngoài cửa xe, nghe thấy tiếng tồi liền mỉm cười ngoảnh sang.

      Tôi nhìn chăm chú vào mắt , bình thản, trả lời:

      "Đúng là tôi thích ấy ."

      Dương à, có những lúc chúng ta buộc phải học được tính ích kỳ, vì nhân từ trước người khác cũng chính ỉà tàn nhẫn với chính mình.

      Dương, liệu có tht vọng khi nhìn thấy em như thế ?



      "Đúng là tôi thích ấy ."

      Tôi nhìn vào mắt Thương Thang, chậm rãi nhắc lại lần nữa.

      Chỉ trong tích tắc, mắt trợn tròn, ánh mắt rất nhiều cảm xúc. Thất vọng, bực bội, buồn bã hay đau lòng?

      Tôi biết, và cũng muốn biết. Trong trái tím tôi từ lâu đôi mắt đẹp màu hạt dẻ chiếm chỗ, vẻ ưu tư của chúng khiến tôi sắp ngạt thở rồi.

      "Thế tại sao cậu với ta?"

      lúc lâu sau, giọng chậm rãi cất lên bên tai tôi, lạnh đến thấu xương, chút cảm xúc.

      " biết." Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, xe cộ qua lại như mắc cửi, cảnh đêm vô cùng náo nhiệt.

      "Có lẽ suốt đời tôi bao giờ là người trước từ "thích" này." Ánh đèn rực rỡ lấp loáng cửa kính, giọng tôi cũng trở nên hư ảo, xa xăm: "Nếu tôi là người trước chắc chắn điều đó có nghĩa là tôi buông xuôi mọi chuyện, còn để tâm đến ấy nữa. Đến lúc đó, tôi với ấy rằng: có biết là em từng có thời thích hay ?"

      Cuộc đời con người luôn có những kiên trì rất nực cười. Nhưng kể cả ràng chúng ta biết điều đó rất ấu tri, cũng vẫn khăng khăng giữ vẻ cố chấp đáng thương đó.

      Cho đến khi trầy da tróc vảy, thương tích đầy mình.



      Chẳng mấy chốc đến khai giảng, tôi mang túi túi lớn đến nhà bà nội.

      Bà nội quý tôi lắm, bà quý cậu em họ trạc tuổi tôi hơn, chỉ đơn thuần vì cậu ấy là con trai, mà còn vì cậu ta được bà chăm sóc từ nhò. giờ cậu ta học ở xa, nên bà mới miễn cưỡng tiếp nhận tôi.

      Thế giới này là như vậy, có thể bạn xuất sắc đến mức được tất cả mọi người cưng chiều, nhưng lại thắng được người thua xa bạn.

      Mẹ tỏ ra rất bực dọc và hụt hẫng trước chuyện này, còn bực dọc và hụt hẫng hơn tôi nhiều. Mẹ còn chỉ trích sang cả bố, cho rằng ông tạo cho tôi môi trường học tập tốt nhất.

      Thực ra tôi cũng quan trọng vấn đề này lắm, ai dám chắc chắn rằng mình được cưng chiều cả đời? Đến trường Nhất Trung, thầy giáo, bạn bè đều xa lạ, tất cả phải bắt đẩu lại từ đầu. Nếu muốn làm Trác Ưu như trước đây tôi phải dựa vào chính bản thân mình. Nhưng tôi cảm thấy có gì là vất vả, bởi tôi biết khả năng của mình, đến ngày, tôi lại tỏa sáng rực rỡ.

      Nhưng tôi luôn cảm thấy lẻ loi, vô cùng lẻ loi.

      Đối với tôi, đêm bắt đầu trở nên dài dằng dặc và vô cùng bi ai. Tôi thường ngồi mình giường, thẫn thờ nghĩ: Cực làm gì nhi? Kỳ Duy nữa? Còn Sử Vân sao?...

      Và cà Dương nữa, rốt cuộc tại sống thế nào?



      Tôi bắt đẩu bước vào cuộc sống cấp ba bình lặng của mình và cũng kết thêm được số bạn bè mới. Họ thường với tôi rằng: "Trác Ưu, tình bạn của cậu với mọi người mới là tình bạn của những người quân tử". Tôi cười hỏi tại sao, họ đáp rằng: "Vì ai có thể bước vào trái tim cậu được, cậu luôn luôn giữ khoảng cách lý tường nhất với mọi người xung quanh".

      Tôi muốn phản bác, nhưng vừa định thốt ra thành lời lại thôi, bởi thực biết giải thích thế nào. Chuyện của Sử Vân khiến tôi trở nên cảnh giác với cái gọi là bạn tri từ lâu. Có lẽ cái vảy của vết thương đó quá cứng, mãi chịu bong ra mà ngày càng dày lên, tựa như vỏ kén, quấn chặt lấy trái tim tôi, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

      Mẹ cũng rằng, Ưu Ưu giờ ít cười hơn, nhìn mà thấy thương.

      Mẹ ơi! Có lẽ cái giá của trưởng thành chính là đổi nụ cười ngày càng ít lấy lớp vò bọc cứng rắn để trang bị cho mình trong cái xã hội phức tạp này. Trái tim của con còn trong sáng như ngày xưa nữa rồi.



      Quan hệ giữa tôi và Thương Thang vồn vã cũng lạnh nhạt. bao giờ chủ động chuyện với tôi, nhưng cũng thờ ơ, tuyệt nhiên gì với tôi bàn ăn. Tóm lại là tôi và giống như mối quan hệ chủ khách bình thường nhất, lịch , tôi cũng thể thái độ cẩn trọng, khiến lão tiên sinh phải nổi cáu mấy lẩn: "Sao tự nhiên hai đứa lại thành ra thế này?!"

      Tôi và đối mặt nhau mà ai gì. Tại sao lại thành ra như thế này? Vẻ lặng lẽ ít của tôi và nỗi trầm ngâm, suy tư của đều rất phức tạp và ai biết bắt nguồn từ đâu.

      Có lẽ các bạn đều rất muốn biết câu trả lời, đúng ?

      Cuối cùng, mọi vấn đề đều thay đổi vào thứ Tư đó.

      Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ chiếc váy màu xanh ngọc thướt tha ấy, tựa như con gió dịu dàng cuốn trôi những đám mây u ám bầu trời.

      Thứ Tư hôm ấy là ngày Nhà giáo, trường cho nghỉ học nửa ngày. Lúc đẩu tôi định về nhà, nhưng lão tiên sinh chịu, bắt tội phải ở lại kỷ niệm ngày Nhà giáo với ông, ông : "Cái con bé này, ngay cả lời ông cũng chịu nghe đúng ?"

      Tôi biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn đeo cặp đứng đợi trước cổng, nhưng bất chợt lại nhìn thấv có chiếc xe hơi hạng sang rất lạ đỗ ngoài hoa viên. Sở dĩ là lạ vì hồi đó tôi chỉ biết đến thương hiệu Mercedes Benz và BMW - Ngôi sao ba cánh và cánh quạt trắng xanh, vì xe riêng của nhà họ Thang đều mang hai thương hiệu này. Nhưng chiếc xe này lại mang hình ảnh của nữ thần giương cao đôi cánh sau lưng, người khoác khăn choàng, bên dưới có hai chữ "R" chồng lên nhau. Mặc dù hiểu gì về xe hơi, nhưng nhìn dáng vẻ sang trọng này, tôi đoán là chắc chắn giá hề rẻ (Sau này tôi mói biết đó là Rolls-Royce), thầm nghĩ: Phải chăng hôm nay có khách quý đến nhà?

      Vừa vào cửa nhìn thấy Thương Thang xị mặt ngổi sofa. Tôi nghĩ bụng có nợ nần gì nhà ngươi mà mặt như cái bị vậy? nghĩ mình cũng phải sầm mặt xuống cho xem giọng xa lạ cất lên:

      "Bạn này là Ưu Ưu đúng nhi?"

      Tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là phụ nữ trung niên trang điểm nhã nhặn, lịch lãm cười tủm tim nhìn tôi.

      "... Đúng ạ..." Tôi sững lại lát, hỏi : "Cháu chào ! Cháu xin hỏi là..."

      " là mẹ Thương Thang." vừa cười vừa bước đến, thân thiện nắm lấy tay tôi: " cũng là bạn khóa dưới của bổ cháu!"

      Tôi còn chưa kịp phản ứng gì Thương Thang đứng dậy, bực bội : "Mẹ!"

      Người phụ nữ xinh đẹp liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn cái, sau đó lại lập tức quay sang mỉm cười với tôi: "Kệ Thương Thang! Nó ngại đấy cháu ạ!"

      Tôi vội đáp: "Cháu chào Thang!" Vừa còn vừa để lộ vẻ bất ngờ, thể ngờ hôm nay cũng đến.

      ràng là vị phu nhân họ Thang này rất hài lòng trước biểu của tôi, còn véo má tôi cái với vẻ rất cưng nựng: "Xinh xắn quá! Rất giống bố cháu!"

      Tôi có cảm giác như bên má bị véo nóng bừng, trong lòng cũng rất thắc mắc vì nhiệt tình khác thường này. Trong lúc đầu óc còn mơ mơ hồ hồ lão tiên sinh xuống.

      "Giai Vận, con gặp bé rồi hả?" Ông cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.

      "Con gặp rồi, bé rất nhanh nhẹn!" Thang đưa tay ra khoác vai tôi, tỏ vẻ rất thân mật.

      Lão tiên sinh gật đầu mỉm cười, than thở: "Chẳng khác gì Tiêu Trác năm xưa nhỉ, rất có duyên!"

      Tôi thấy họ cười với nhau, thực biết họ có ý đồ gì, liền nhìn trộm Thương Thang - Mặt còn xị hơn cả lúc trước.

      Người nhà Thương Thang quả nhiên là khắc tinh của tôi. Tôi than thầm đột nhiên Thang mỉm cười nhìn tôi, : "Ưu Ưu, có món quà muốn tặng cháu nhân dịp gặp mặt! Cháu thừ đoán xem sao?"

      Tôi sững lại. Làm sao tôi đoán được chứ? Thế là tôi đành khua tay, biểu thị mình dám nhận, muốn phải tốn kém.

      Thang nhìn tôi tỏ ý trách móc rồi : " và cháu phải là mốỉ quan hệ bình thường! Hay Ià.. Haizz! Kiểu gì cháu cũng phải nhận!" rồi dúi ngay vào tay tôi chiếc hộp giấy lớn được đỏng gói rất cẩn thận.

      Tôi thể từ chối, đành phải nhận lấy.

      "Cháu mỏ ra xem xem có thích ?" lại cười giục tôi.

      Tôi đành phải mở ra, bụng nghĩ thầm: Kể cả có tặng mìn cho cháu cháu cũng phải là thích chứ!

      Tuy nhiên khi mở nắp hộp ra, tôi lại vô cùng sửng sốt

      Trong hộp là chiếc váy múa ba lê bằng lụa màu xanh ngọc, lấp lánh ngời ngời, vô cùng xinh xắn.

      Tôi nhàng mở chiếc váy ra, lập tức có tầng đăng ten mềm mại màu xanh ngọc trải ra, tựa như lông vũ, chiếc váy nhìn rất dễ thương, nữ tính. Đây là chiếc váy có thể diện lên sân khấu của các nhà hát lớn để biểu diễn múa ba lê.

      Tôi sửng sốt đến nỗi miệng há hốc, chắc chắn chiếc váy này giá hề rẻ!

      Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, dường như Thang rất mừng, liền đứng bên vừa cười vừa giải thích: "Chiếc váy này đặt may đấy, tất cà các đường may đều là thủ công, cháu thấy có đẹp ?"

      Tôi thể thốt lên được lời nào, chỉ biết gật đầu lia lịa.

      Lão tiên sinh cũng phải bật cười trước xúc động của tôi, ông hỏi lớn: "Thế cháu có chuẩn bị quà gì cho ông ?"

      Tôi liền cuống lên: Làm thế nào bây giờ? Thiệp chúc mừng tôi tặng hết rồi, giờ trong ba lô chẳng có gì cả...

      "Thôi thế này nhé!" Thang lập tức hiểu ý, đứng ra giải vây. "Để Ưu Ưu biểu diễn tiết mục tặng ông! Múa bài cũng đuợc!"

      "Nhưng... có nhạc ạ..." Tôi ấp úng trả lời.

      "Cháu đừng quên Thương Thang nhà nhé!" bỏ lỡ thời cơ, liền kéo Thương Thang mặt nặng như cái bị ngồi bên, cười tủm tỉm trả lời: "Dưới dạy dỗ cùa , chơi bản nhạc hoàn chỉnh phải là quá khó với thằng nhóc này!"

      Tồi nhìn trộm , ngờ cũng nhìn trộm tôi. Bốn mắt chạm nhau, mặt tôi liền đỏ bừng lên, đành phải lí nhí trả lời: "Vâng."

      Thương Thang cũng quay đẩu lại, : "Con có ý kiến gì."

      Và thế là tôi thay sang chiếc váy kiều diễm đó, trong tiếng đàn piano réo rắt cùa Thương Thang, kiễng chân, nhảy cao, xoay tròn... Giữa điệu múa thướt tha, tôi loáng thoáng nhìn thấy đầu mày của dãn ra, ánh mắt cười cười tỏ vẻ thưởng thức. Tôi bắt đẩu cảm thấy toàn thân bỗng, say sưa trong điệu múa của mình.

      Hóa ra, để chiếm cảm tình của cũng phải ỉà quá khó.




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Chỉ mong trái tim cùng nhịp với trái tim em


      Tối hôm đó, Thương Thang vâng lệnh đưa tôi về nhà.

      Tôi xuống xe, chuẩn bị lên lầu đột nhiên Thương Thang kéo ba lô cùa tôi, hỏi với giọng vô cùng khẩn thiết: "Nếu tôi quen cậu sớm hơn ta cậu còn thích ta như vậy ?"

      Tôi nhìn đôi mắt trong veo của , chợt nhớ đến câu chuyện:

      hỏi bạn trai mình: " thấy em có ưu điểm gì?" Chàng trai nhàng trả lời: "Em chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ có điều..." Chàng trai chỉ vào tim mình: "Ở đây thiếu mất mành ghép, và em chính là người duy nhất lấp đầy được nó."

      Có lẽ Dương chính là người lấp đầy trống vắng trong tâm hồn tôi khi tôi lẻ loi, độc. Chính vì thế tôi mới ỷ lại vào như vậy. Nếu lúc đó người ở bên tôi là người khác, biết kết quả thế nào?

      "Tôi biết" Tôi ngơ ngác nhìn rồi mim cười: "Nhưng chắc chắn thích cậu trước."

      Tôi nhìn sắc mặt đột nhiên tái , liền giải thích ngay: "Gia thế của cậu danh giá quá, điều kiện quá tốt, tính tình cũng quá tệ. Tôi biết phải chơi với cậu thế nào mới làm cho cậu vui được. Nhưng ấy lại khác, ít nhất là tôi biết, đối với ấy, tôi là người đặc biệt, ấy quý mến tôi, thương tôi, khiến tôi càm thấy rất thoải mái và đời, vô lo vô nghĩ. Và cái mà tôi cẩn chỉ là bờ vai quan tâm như vậy thôi."

      "Vậy hả?" nhìn tôi, cười buồn: "Hóa ra là liên quan gì đến chuyện sớm hay muộn cả!"

      "Ừ." Tôi cười gượng: "Thế nên cậu phải thay đổi tính cách ! Con đều thích mẫu đàn ông dịu dàng."

      ngẩng đẩu lên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng ngời, giọng gấp gáp: "Nhưng bao giờ cậu nghĩ đến chuyện bản thân cậu chịu cho người ta cơ hội thể dịu đàng hay chưa?!"

      Mãi cho đến khi nằm giường, câu chất vấn bực bội đó của Thương Thang vẫn văng vẳng bên tai tôi.

      Đúng vậy, Dương ạ. Hình như đúng là em chưa bao giờ cho người khác cơ hội! Vì lúc đó, lấp đầy trái tim em rồi.

      Dương, Dương, Dương! Cho đến tận bây giờ, em vẫn tha thiết gọi thầm tên , chỉ mong điều rằng cũng cần em như em cần bây giờ!



      Cuối tuần đến, tôi về nhà với bố mẹ, Cực gọi điện thoại đến hẹn tôi ra ngoài chơi.

      Tôi ăn vội vàng cho xong bữa cơm, thu dọn đồ đạc giọng bố lạnh lùng cất lên: "Con cũng lớn rồi, từ giờ đừng có chơi bời linh tinh với đám con trai nữa!"

      Tôi sững lại, ngờ bố lại ra câu đó.

      "Thôi thôi, mấy đứa nhò tuần mới được gặp nhau lần, thanh mai trúc mã, quan tâm nhiều làm gì?" Mẹ lập tức đứng ra hòa giải, trách bố.

      " đấy! Làm gì có chuyện con mười mấy tuổi suốt ngày đến nhà con trai chơi? lo cho nó..."

      Miệng bố lập tức bị mẹ bịt ngay lại, bà đưa mắt ra hiệu cho tôi: "Mau , cứ mặc kệ bố!"

      Tôi lặng lẽ ra ngoài, trong tích tắc đóng cửa lại, nước mắt bỗng chốc trào ra.

      Hóa ra chúng tôi lớn rồi!



      Lúc chơi ở nhà Cực, mọi người đều nhận ra tâm trạng uể oải của tôi. Cực liền trêu: "Sao vậy? Ngắm mỹ nam trường Nhất Trung nhiều quá nên lẫn rồi hả? Quay về lại chê bọn quê mùa đúng ?"

      Tôi cố gượng cười: "Làm gì có? Người đẹp trai nhất thế giới này cũng sánh nổi với Lỗ A Cực!"

      Từ nãy đến giờ Dương gì, chỉ nhìn ra điểm nào đó rồi bần thần, im lặng. im lặng đáng sợ.

      Tàn cuộc, ai nấy đều uể oải, vui, Cực cứ mắng tôi và Dương phá hoại bầu khí rồi đuổi chúng tôi về.

      Thế là tôi với Dương đành phải về nhà sớm.

      đường về, tôi và mỗi người theo đuổi tâm trạng riêng, bước chậm rãi. Trong lúc tôi suy nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để chuyện cuối cùng giọng quen thuộc của từ đằng sau cất lên: "Em học ở Nhất Trung có ổn ?"

      biết tại sao, trong khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn bật khóc.

      "Ổn, rất ổn." Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn .

      Ánh mắt dõi theo tôi chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấu tôi. Sau đó, lúc rất lâu, mới thở dài, bước lên trước, giơ tay vuốt mái tóc dài cùa tôi và thầm: "Nhưng em vui, em vui đúng ?"

      Tôi nhìn vẻ lo lắng cùa , kìm được nữa, nước mắt cứ thế trào ra.

      Dương, chỉ có mới biết, chi có mới phát ra! Em vui, em học ở trường Nhất Trung mà hề cảm thấy vui.

      "Đừng khóc, em đừng khóc." lau nước mắt cho tôi, với giọng buồn bã: "Em như thế này làm sao yên tâm được? Mạnh mẽ lên nào, bé!"

      Tôi giận dỗi đáp trả: "Ai là bé hả? Mấy hôm trước còn có người hỏi em có thích cậu ấy nữa đó!"

      Đồng tử trong mắt lập tức co lại, ngón tay đặt má tôi cứng đờ, hỏi : "Có phải là cậu bạn lần trước đưa em về đó ?"

      Tôi thút thít gật đầu, miệng lúng búng: "Cậu ấy em chịu cho người ta cơ hội nên biết được cái tốt của người ta!"

      Nghe vậy, Dương liền sững sờ hồi lâu. Cuối cùng, trả lời vói vẻ chua chát: "Đúng vậy, Ưu Ưu, em ít chơi với con trai quá! Em nên tiếp xúc với họ nhiều hơn, như thế mới có thể so sánh!"

      Tôi vô cùng sửng sốt: Dương, ý là muốn em chơi với các cậu bạn khác ư?

      né tránh ánh mắt dò hòi của tôi và : "Về thôi, trời tối quá rồi."

      Đúng vậy, hôm ấy trời tối lắm rổi, và gió cũng bắt đẩu thổi.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Em phụ lòng
       

      là giữa thu, đây là mùa chia ly bun man mác. Em nhìn lá phong rơi ngoài cửa sổ, nâng cốc cà phê lên, lại lần nữa nhớ đến , Dương ạ.

      giờ sống thế nào rồi?



      Cuộc thi đấu bóng rổ của học sinh phổ thông trung học toàn thành phố khai mạc, nghe Cực , Dương lại bắt đầu bận rộn. ta còn làu bàu trong điện thoại: " hiểu tại sao dạo này Dương tập bóng rất cật lực! Kiểu như sợ vào được chung kết ấy, chẳng mấy khi chịu chuyện với !"

      Tôi ở đầu bên kia điện thoại cười thầm: Cực à, nếu em với rằng, em rất muốn ấy cứ tiếp tục khổ luyện như vậy nghĩ thế nào?

      Vì địa điểm diễn ra trận chung kết là trường Nhất Trung mà!

      Như thế em lại có thể lần nữa được ngắm ấy cách quang minh chính đại!

      Dương, liệu em có thể có nguyện vọng nhoi có phần ích kỷ này ?

      Sau buổi hôm đó, đột nhiên Thương Thang tỏ ra rất tốt, rất quan tâm đến tôi.

      Lão tiên sinh : "Trưởng thành rồi."

      trả lời, chỉ nhìn tôi và mỉm cưòi rất ngây thơ.

      Nếu là các khác, chắc ngất ngây từ lâu! Nhưng tôi lại coi như thấy gì, gắng miễn nhiễm trước nụ cười của .

      cũng bực, mà cứ loanh quanh bên tôi, chọc cho tôi vui.

      lần, tôi thực thấy bực vì , bèn vớ lấy con dao gọt hoa quả trong bếp chĩa vào rồi hét lớn: "Tôi bỏ ấy trước đâu, cậu hãy nhớ cho kỹ!"

      nghịch quả táo tay rồi nhìn tôi mỉm cười.

      Sau đó, nhìn vào mắt tôi, đáp : "Thế cứ để tôi đợi cậu, có được ?"

      Có nhiều lúc, những người xung quanh ta yếu đuối, kể cả là bề ngoài ta trông cứng rắn đến mức nào.

      Tôi sững sờ nhìn Thương Thang, cũng nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh và kiên quyết.

      Nhưng ngón tay bán đứng , chúng run rẩy, nhìn rất căng thẳng.

      Bầu khí như đông cứng lại, xung quanh lặng ngắt như tờ.

      Dương, nếu hồi ấy em là bạn chắc chắn em từ chối Thương Thang thẳng thừng mà hề do dự.

      Chi tiếc là em phải!

      Và thế là tôi liền quay mặt , đáp :

      "Được thôi."

      khí lại bắt đầu lưu chuyển trở lại, tôi nghe thấy rất tiếng Thương Thang thở phào.

      Dương, câu trả lờỉ của em lúc đó có sai hay ?



      Cuối cùng, đội bóng rổ của trường Phụ Trung được lọt vào chung kết. Cuối cùng tôi có thể được ngắm bóng Dương trong nhà thi đấu của trường.

      Hôm đó cũng là thứ Tư, tôi rất kiên quyết rằng đến nhà lão tiên sinh ăn cơm mà bày tỏ thái độ thà ăn bánh mì cũng phải xem hết trận đấu.

      Khi tôi với Thương Thang câu này, im lặng lát rồi hỏi : "Có phải vì ta ?"

      Tôi liền gật đầu.

      nực cười biết bao, Dương nhỉ! Em có thể trước mt người khác v h giấu giếm, trong khi đứng trước , em lại bao giờ có thể mở miệng.

      Thương Thang trầm tư lúc rồi đột nhiên bật cười, : "Thế tôi cũng ăn cơm nữa mà xem bóng với cậu!"

      Làm thế sao được? Tôi định từ chối kéo tôi vội vã về phía nhà thi đấu.

      Nhà thi đấu khá ồn ào, đội cổ vũ của hai bên đều tung đủ chiêu trò, ra sức áp đảo đối phương.

      Tôi nhìn đội cổ động viên toàn mỹ nữ nhảy rất hưng phấn của trường Phụ Trung, thầm nghĩ: Nếu tôi vẫn theo học ở truờng Phụ Trung liệu tôi có là thành viên trong số họ hay ?

      Đột nhiên, bạn trong đội cổ vũ quay sang gọi tôi: "Trác Ưu!"

      Tôi định thân nhìn lại, hóa ra là Tô Tịnh!

      ấy gấp gáp chạy đến, mặt đỏ bừng, cười rất rạng rỡ.

      “Tớ đoán ngay là cậu ra xem thi đấu!" Rồi ây thụi tôi cái, còn vờ vô tình liếc Thương Thang đứng bên cạnh tôi.

      Tôi chăm chú nhìn có ấy: khuôn mặt xinh xắn được trang điểm , thân hình mảnh dẻ với chiếc váy ngắn màu đỏ rực rỡ. hổ là mỹ nữ! Thế là tôi cũng cười theo: "Chứ sao nữa, ai bảo tớ là học sinh cũ của trường Phụ Trung chứ?"

      Lúc này Thương Thang liền bực bội với tôi: "Các cậu chuyện nhé, tôi ra ngoài lát." rồi liền bỏ .

      Tô Tịnh nhìn theo bóng , trề môi hỏi: "Bạn trai cậu à? Cành cao nhỉ!"

      Tôi vội phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó! Bạn bè bình thường thôi! Bình thường ta đều như vậy, mặc kệ !"

      ấy cười vẻ như nghĩ gì đó rồi tiếp tục chủ đề này nữa.

      "Ấy, cậu có biết hôm nay Dương là cầu thủ chủ lực ?" Đột nhiên ấy sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu phàn nàn với tôi: "Thời gian trước ấy tập luyện rất vất vả, tớ nhìn mà cũng thấy thương, huấn luyện viên chẳng khác gì ác quỷ!"

      "Vậy hả?" Tôi nhìn ấy, lặng lẽ cười.

      "Đúng vậy! ấy còn với tớ rằng, lần này nhất định phải giành được chức vô địch!" Rổi ấy nghiêng đầu, mắt mơ màng cười cười: "Haizz, đổng chí này hiếu thắng quá! Tớ khuyên thế nào cũng được."

      "Vậy hả?" Tôi khẽ gật đầu hùa theo ấy.

      Tô Tịnh lại tiếp tục phàn nàn mấy chuyện tào lao khác, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười môi, lắng nghe rất chăm chú.

      Có lẽ là do tôi quá trầm lặng nên Tô Tịnh cũng mất hứng, lúc sau ấy quay trở về đội cổ vũ.

      Sau đó chỉ còn lại mình tôi ngồi thẫn thờ khán đài.

      "Nghĩ gì vậy?" Giọng Thương Thang vọng lại, kéo tôi trở về với thực tại.

      Tôi lần theo hướng phát ra tiếng , cầm túi KFC lớn, chậm rãi bước về phía tôi.

      "Mua cái này làm gì?" Tôi liền trêu: "Công tử chơi piano lại bê đồ ăn nhanh, nhìn khôi hài đấy!"

      " mua cho cậu mà!" hậm hực lườm tôi cái, mặt hơi đỏ lên, "Chả lẽ lại để cậu ngồi đây gặm bánh mì à?"

      Tôi cười cười, vội lảng sang chuyện khác: "Haizz, bạn vừa rồi thế nào? Có xinh ?"

      " bạn nào?" hỏì lại.

      " bạn vừa nãy chuyện với tôi ấy! Người ta là hoa khôi của lóp tôi ngày xưa đấy!"

      "Vậy hả? để ý lắm!" Thương Thang uể oải trả lời rồi nhét ngay túi đồ ăn vào tay tôi cách thô lỗ: "Mau ăn ! Nguội rồi ngon đâu!"

      Tôi trân trân nhìn hồi lâu. có vẻ ngại ngùng, liền vờ nổi xung: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa gặp mỹ nam bao giờ hả?"

      Tôi vội cúi đầu gặm bánh Hamburger, trong lòng cứ thấy là lạ.

      "Hê, vừa nãy cậu ngổi mình xảy ra chuyện gì à? Hình như cậu có vẻ vui?" đột nhiên thò đầu sang hói.

      ", chẳng xảy ra chuyện gì cả."

      Tôi nhìn , khẽ mỉm cười<sub>.</sub>

      Đúng vậy, chẳng xảy ra chuyện gì cả.

      Cuối cùng trận đấu được mở màn, hai đội mạnh giao tranh quyết liệt. Ánh mắt tôi hề rời khỏi Dương, theo dõi từng bước các động tác chuyền bóng, luồn lách, ném bóng... Có thể nhận thấy, cố gắng hết sức, nhưng đối phương cũng phải vừa, phối hợp với nhau khá đẹp mắt.

      Điểm của hai đội đuổi nhau rất sát, cho đến cửa ải cuối cùng, tôi thực thể ngồi yên được nữa, bèn hét lớn: "Lục Tây Dương, cố lên..."

      Trong nhà thi đấu ồn ào, náo nhiệt, tôi dám kỳ vọng rằng có thể nghe thấy tiếng hô yếu ớt của tôi.

      Tuy nhiên, tựa như kỳ tích xuất , ngẩng đầu nhìn về phía tôi, sau đó ngửa mặt lên khẽ mỉm cười.

      Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là chàng trai khôi ngô tuấn tú mỉm cười đáp lễ theo đuổi mình mà thôi. Tuy nhiên, hàm ý sâu xa cùa nụ cười này chỉ có tôi và mới biết.

      dùng ánh mắt để mách bảo tôi rằng: Yên tâm, chắc chắn thắng!

      Dương mãi mãi bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Đúng là với số điểm dẫn trước nhiều, đưa đội bóng trường Phụ Trung chiến thắng trong trận đấu đầy khó khăn này. Giữa tiếng reo hò vang dội, các cầu thủ trường Phụ Trung tung lên cao. Tôi rứùn nụ cười rạng rỡ môi , mắt bỗng nhòa lệ.

      Dương, em tự hào vì .

      Sau khi trận đáu kết thúc, tôi xúc động quá liền chạy ngay đên phòng nghỉ tìm Dương. Thương Thang mực đợi tôi, đứng lì trước cửa nhà thi đấu, gì cùng chịu về. Tôi biết làm thế nào đành phải mặc kệ .

      Tôi đứng ở cửa ngó nghiêng lúc, lập tức có chàng lên tiếng trêu: "Dương, tiểu mỹ nữ lại đến rồi kìa!"

      Tôi ngượng đến nỗi hai má đỏ bừng, Dương vừa cười vừa ra, còn quên thụi cho đám bạn mỗi người quả.

      "Sao đợi ở cổng nhà thi đấu?" cười tủm tỉm, cúi đầu hỏi.

      "Có gã khùng cứ đòi đợi em ở đó!" Tôi chu môi, tiện tay nghịch ngợm chiếc khăn của .

      "Ừ," đáp tiếng rồi im lặng trở lại.

      "Nhưng có vẻ chăm sóc em rất tận tình đúng ?" lát sau, lại lên tiếng<sub>.</sub>

      "Cũng được, ít nhất là gần đây tồi!" Tôi bật cười: "Chắc là bị em mắng nên tỉnh ngộ."

      cười, chỉ quay mặt , vẻ mặt trầm ngâm, giọng rất xa xăm: "Vậy hả? Như thế có thể yên tâm rồi."

      Thích người, có cần phài mãi mãi ở bên ấy ?

      Ai là người biết câu trả lời đích thực đây?


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Hoa chỉ bay về phía xích đu


      Tôi lặng lẽ bên Dương con đường rợp bóng mát của trường Nhất Trung.

      Dương, còn nhớ ? Hai bên con đường rợp bóng mát của trường Nhất Trung trồng toàn tùng bách, bốn mùa tươi xanh.

      Nhưng em thích, em chê nó quá đơn điệu. Em vẫn nhớ con đường của trường Phụ Trung, xuân về bông liễu bay rợp trời, thu đến lá vàng rụng khắp nơi. Có lẽ, chỉ là do: em từng gặp ở đó.

      " tại và Tô Tịnh thế nào rồi?" Cuối cùng, câu hỏi giữ trong lòng bấy lâu nay được tôi thốt ra.

      "Còn thế nào được nữa? Bạn bè bình thường thôi!" đá viên sỏi bên đường.

      " dối!" Tôi chu môi lên: "Những lúc chì có hai người chắc là thân mật lắm đây, vẫn muốn giấu em đúng ?"

      Dương ngẩng đầu lên, nhìn tôi mỉm cuời.

      ", mãi mãi bao giờ giấu em." Dương bình thản trả lời: " và bạn ấy có kết quả đâu."

      " dối!" Tôi trợn mắt lên: "Lẽ nào còn có khác xinh đẹp hơn Tô Tịnh hút hồn ư?"

      " phải, phải thế!" quay đầu lại, nhìn dòng người lại lại phía xa và : "Là vì chuẩn bị sang du học rổi."

      Dương à, em quên mất cho biêt, em thích con đường rợp bóng mát ở trường Nhất Trung vì nguyên nhân quan trọng nhất là: mọi sắc màu, mọi nỗi đơn, lạnh lẽo ở đó chứa đựng quá nhiêu ký ức buồn.

      " đùa đúng ?" Tôi run rẩy hỏi .

      Dương lặng lẽ nhìn vào mắt tôi, ánh mắt u buồn, tư lự: ". rồi, mãi mãi bao giờ giấu em. Đáng lẽ kế hoạch này được thực từ năm lớp mười, nhưng muốn gần em... và Cực thời gian nên hoãn lại, định lên đại học . Nhưng thể ngờ rằng em lại chọn trường Phụ Trung. giờ bình thường bọn mình rất khó gặp nhau, hơn nữa... em cũng có nhóm bạn riêng cúa mình. Thế nên quyết định làm nhanh mọi thủ tục để sang đó."

      Giọng Dương như giọng của người ngoài hành tinh, trầm vọng vào trái tim tôi.

      Đột nhiên tôi sực hiểu ra rất nhiều điều, ví dụ tại sao khi biết được nguyện vọng vào trường Nhất Trung của tôi, Dương lại phẫn nộ như vậy, tại sao khi nhìn thấy tôi khóc, Dương lại thể yên tâm, và cả buổi trưa hè đó nữa, sau khi nghe thấy câu “Đừng bỏ rơi em", Dương bất chấp tất cả và chạy như bay về phía tôi.

      Hóa ra chuấn bị bỏ lại tôi và xa.

      "… Bao giờ trở lại?" Tôi quay mặt , nhìn về phía dòng người lại nhộn nhịp đằng xa.

      " biết. phải sang đó học năm cấp ba trước , sau đó mới thi đại học. Nếu thuận lợi, có thể học tiếp thạc sĩ." Giọng trầm, vọng lại, rất khẽ.

      "Có phải nếu phát triển tốt, định cư ở đó, sau đó mãi mãi bao giờ quay trở lại ?" Tôi bần thần hỏi.

      trả lời tôi mà chỉ im lặng, im lặng đến rợn người,

      Sau hồi rất lâu.

      "Thôi, đây là chuyện vui mà." Tôi nhìn về phía xa, cuối cùng lên tiếng, giọng mơ màng tựa như chiếc lông vũ: "Em nên chúc mừng ."

      "Ưu Ưu." Dương bắt đầu khẽ gọi tên tôi.

      "Sau này nếu phất lên rồi đừng quên em nhé!" Tôi thèm đáp lời , mà tự lẩm bẩm.

      "Ưu Ưu!" Giọng Dương có vẻ sốt sắng hơn.

      "Những dịp lễ tết, nhớ viết thư liên lạc nhé..." Tôi vẫn ngang ngạnh dặn tiếp.

      "Trác Ưu!" Cuối cùng Dương chịu được nữa liền xoay đầu tôi lại.

      Ánh mắt tôi chạm ngay vào ánh mắt , sau đó, tôi nhìn thấy vẻ sửng sốt khuôn mặt .

      Tôi biết, vì nước mắt giàn giụa khuôn mặt trắng ngần của tôi, chúng rơi lã chã, thấm ướt cả vạt áo.

      " xin lỗi, xin lỗi."

      Em còn nhớ lúc đó, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe của em và liên tục nhắc lại câu đó bằng giọng run rẩy.

      Xin lỗi? Thế nào là xin lỗi?

      cần, có làm gì sai đâu! hoàn toàn phải ra câu đó. Vì xuất sắc như vậy, còn tiền đồ xán lạn, sao lại có thể vì tình cảm thanh mai trúc mã mà từ bỏ cơ hội xuất ngoại của mình?

      cần đâu, thực cần thiết phải tự trách mình cách đau đớn như vậy.

      Vì em hiểu ra rằng:

      Đây chính là cuộc sống.

      Đây chính là số phận của chúng ta.



      Quay ra cổng nhà thi đấu, Thương Thang vẫn cầm ba lô của tôi và ngờ nghệch đứng đợi. Vừa nhìn thấy tôi, liền bực dọc quát: "Cậu định để tôi chết cóng ở đây à? gì mà lâu vậy..."

      Sau đó nhìn thấy đôi mắt sưng vù của tôi.

      "Sao vậy, ta bắt nạt cậu à?" hỏi vói giọng rất căng thẳng.

      Tói lắc đầu.

      "Sao vậy, lời tỏ tình của cậu bị ta từ chối hả?" tiếp tục tra khảo.

      phải, cậu đừng hỏi nữa" Tôi lầm lì đón lấy ba lô, chuẩn bị về nhà. Thương Thang cũng tần ngần bước theo.

      "Đừng theo tôi! Để tôi yên tĩnh mình!" Tôi bực bội quát, sau đó quay đầu bỏ .

      mình trong màn đêm là điều rất kinh khủng, đặc biệt là đối với những liễu yếu đào tơ nhút nhát như tôi.

      Đột nhiên tôi có cảm giác như có người theo dõi mình, nhưng lại dám ngoái đầu lại ngó xem có phải , đành phải bấm bụng bước tiếp.

      Bước chân của tôi mỗi lúc nhanh, nỗi ám ảnh trong lòng cũng mỗi lúc lớn. Tôi bắt đầu hối hận, hối hận vì đuổi gã ngốc Thương Thang về.

      Dương! Nếu có bên cạnh tốt biết bao. Trước đây, luôn quan tâm đưa em về nhà! Hồi ấy em cảm thấy hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào, làm gì có sợ hãi?

      Tuy nhiên, ngay cả niềm hạnh phúc nhoi này cũng mãi mãi bỏ em mà sau khi ra nước ngoài!

      Nghĩ đến đây, tôi liền dừng chân lại và bắt đầu khóc thút thít.

      "Sao vậy, sao vậy?" bóng người vụt ra trước mặt tôi, sốt sắng hỏi.

      Tôi ngước đôi mắt nhạt nhòa nước lên, loáng thoáng nhận ra nguời trước mặt là Thương Thang, liền hậm hực hỏi: "Cậu đến làm gì?"

      cười vẻ hơi ngại ngùng: " yên tâm để cậu về mình mà, sao cậu vẫn khóc hả?" rồi liền luống cuống định kéo ngón tay che nước mắt của tôi.

      "Ai cần cậu quan tâm!" Tôi hất tay ra.

      "Thôi, tôi quản nữa!" cũng nổi cáu: "Cứ để mặc cho cậu khóc ngất ở đây !"

      "Hu hu..." Thấy nổi xung như vậy, tôi liền khóc to hơn: "Cậu cút , các người cứ bỏ rơi tôi ! Tôi cần ai hết!"

      tức đến nỗi răng nghiến ken két, ánh mắt tóe lửa. Tôi sợ , liền ngồi thụp xuống ăn vạ: "Đằng nào cũng đòi hết rổi, bây giờ hết luôn ! Hu hu..."

      Đầu tiên tôi nghe thây thờ dài thườn thượt tiếng, sau đó cũng ngồi xuống cùng tôi, hỏi khẽ: " ta quan tâm đến cậu nữa hả?"

      Tôi liền nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn trừng trừng.

      liền nhìn sang chỗ khác với vẻ tự nhiên rổi hỏi : "Có phải ta chuẩn bị xa cậu ?"

      Tôi gục mặt xuống đầu gối, hậm hực đáp: " ấy chuẩn bị sang du học rồi."

      "ừ" tiếng rồi gì nữa.

      Tôi đợi hồi lâu, thể chịu được nữa liền ngẩng đẩu lên hỏi: "Cậu nghĩ gì vậy?"

      im lặng lát rồi chậm rãi đáp: "Nếu tôi tôi rất mừng cậu có đánh chết tôi ?"

      Tôi thần người, tên này... thà quá! Chẳng hiểu tâm của con gì cả!

      Nhưng cũng rất dễ thương, phải sao?

      Thế là từ khóc tôi lại bật cười, mắng : "Cậu an ủi được câu nào tử tế à? như bổ vào mặt người ta vậy!"

      nhìn tôi, chăm chú : "Tại sao con các cậu lại cứ thích được an ủi nhỉ? An ủi chẳng giải quyết được vấn đề gì, cậu phải đối mặt với thực tế thôi. Ngồi ở đây buồn vì ta xa, chẳng thà..."

      "Chẳng thà sao?" Tôi tò mò hỏi.

      "Tìm mục tiêu khác!" Mặt đỏ bừng, nhanh câu đó.

      "Thần kinh!" Tôi vác ba lô lên, đánh cái, mặt cũng nóng bừng.

      Nhưng tâm trạng thực khá hơn rất nhiều.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :