1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Gió qua rặng tường vi


      Sau hồi hú hồn, chúng tôi lại tiếp tục chơi tú lơ khơ trong phòng Cực.

      “Ấy, em lại thắng rồi!” Xòe đám bài trong tay ra, tôi lại lần nữa reo lên.

      “Gì mà gào tướng lên vậy?” Nhìn vẻ dương dương tự đắc của tôi, Cực ghen tỵ đến mức nhăn mặt lại: “Đó là do có người hậu thuẫn thôi.”

      “Ai vậy? Ai hậu thuẫn chứ?” Tôi chịu, liền cãi lại, còn làm mặt hề với Cực.

      “Lục Tây Dương! Cậu xem kẻ đó là ai!” Cực tức đến nổ đom đóm mắt, chĩa ngay mũi nhọn vào kẻ bàng quan duy nhất có mặt.

      “Hả?” Nét mặt Dương lộ vẻ sửng sốt, lắc đầu rồi cười: “Sao tôi biết được?”

      “Lục Tây Dương, cậu cứ bốc phét !” Cực bắt đầu quát: “Trước đây bọn mình ngồi chơi tú với nhau, cậu lúc nào cũng chơi rất mạnh tay, chỉ cần giúp em là đối phương phải khóc thét, sao hôm nay cậu lại thua thảm thế?”

      Dương nhún vai, vẫn mỉm cười: “Trác Ưu chơi cao tay quá thôi mà!”

      Cực tức đến mức sắp sùi bọt mép, chỉ tay vào Dương, giọng bắt đầu run run: “Cậu là kẻ trọng sắc khinh bạn, ăn cây táo, rào cây sung!”

      Tôi thấy ta khoa trương như vậy, cũng cười chảy cả nước mắt, rồi kéo tay áo ta năn nỉ: “Ui da, nhường em chút sao?”

      chút?” Cực ghé sát khuôn mặt dở khóc dở cười về phía tôi. “Bà , em thắng liền mười hai ván rồi đấy!”



      Về đến nhà rồi, tôi vẫn chuyện với Dương về bộ dạng lúc đó của Cực: “Nếu em mà thắng tiếp ván nữa chắc ấy phát khóc mất!”

      Thấy vẻ hứng khởi của tôi, Dương chỉ cười mà gì.

      “Ấy”, tôi sực nhớ ra vấn đề quan trọng: “Có phải chơi bài rất giỏi ?”

      “Bình thường thôi.” cúi đầu nhìn mặt đường, bình thản đáp.

      dối!” Tôi cúi thấp người xuống dưới đầu , ghé thẳng mặt vào mặt : “ ràng là hôm nay làm hậu thuẫn cho em!”

      giật nẩy mình vì tự nhiên thấy tôi thò mặt vào, rồi nhìn ra chỗ khác, với vẻ tự nhiên lắm: “ thấy em khỏe nên nhường em chút mà.”

      “Ai cần nhường hả?” Tôi cự nự, nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi rói. chàng ngốc này! biết đường nhường kín đáo chút, nhường tôi liên tục như vậy, làm sao Cực nghi ngờ được chứ?

      Đến cổng khu nhà, Dương đột nhiên cất tiếng gọi khi tôi chuẩn bị lên nhà.

      “Ưu Ưu, em có tiếp tục học trường Phụ Trung ?” nhìn vào mắt tôi, lặng lẽ hỏi.

      Tôi quay mặt lại, đứng cầu thang, trân trân nhìn .

      “À…Ý muốn là, vì và Cực chỉ đăng ký thi trường Phụ Trung, thế nên muốn hỏi em…” Dưới ánh đèn lờ mờ, ấp a ấp úng.

      Trong tích tắc đó, đột nhiên tôi nhớ đến khuôn mặt xinh xắn của Tô Tịnh, những giọt nước mắt tủi hờn của Sử Vân và ánh mắt chờ đợi của bố…Thậm chí là nụ cười tinh quái của Thương Thang.

      “Em biết, em thực biết.” Tôi nhìn theo bóng phía dưới, miệng lẩm bẩm như với chính mình.

      Dương thể thất vọng, cúi đầu xuống, sau đó lấy lại tinh thần ngay, mìm cười : “ sao, vẫn còn năm nữa mà, em cứ suy nghĩ cho kỹ!”

      “Vâng.” Tôi cũng thấy vui lây vì nụ cười tươi tắn của , nhoẻn miệng cười đáp lại.

      Nhưng Dương ạ, cả hai ta đều quên mất điều: năm là quãng thời gian đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

       

      Kỳ nghỉ hẻ của tôi đến rất nhanh, trong đợt thi cuối kỳ, nằm ngoài dự đoán, tôi lại đứng nhất lớp, bố tôi cảm thấy khá hài lòng.

      hôm, ông gọi tôi đến, mỉm cười : “Ưu Ưu, hôm nay để mẹ giúp con ăn mặc đẹp chút, bố muốn đưa con gặp người rất quan trọng.”

      “Ai vậy bố?” Tôi bắt đầu tò mò.

      “Thầy giáo của bố, thầy ấy muốn gặp con.” đến từ “Thầy giáo”, nét mặt bố lộ vẻ kính trọng.

      Thế là tôi ngoan ngoãn mặc chiếc váy trắng đẹp nhất, tóc buông xõa vai, còn đeo chiếc bờm tóc màu xanh nhạt. Mẹ bận rộn chỉnh sửa hồi lâu, cuối cùng mỉm cười hài lòng: “Đứng soi hồi trước gương, trông ra dáng thục nữ lắm rồi!”

      Vội vàng rời nhà với bố, tôi mới biết hóa ra người mình chuẩn bị gặp là thầy hiệu trưởng cũ của trường Nhất Trung!

      “Bố, con muốn đâu!” Tôi đoán bố muốn giới thiệu tôi sang trường Nhất Trung, bất giác lại thấy băn khoăn.

      “Đừng lo, thầy hiệu trường Thang rất uyên bác và nhàng, hòa nhã với học sinh.” Bố tưởng tôi xấu hổ, liền an ủi: “Hơn nữa, bố cũng được coi là học trò cưng của thầy, thầy gây khó dễ cho con đâu!”

      Tôi biết có giải thích cũng kịp nữa, liền trề môi rầu rĩ. Hồi đầu hứa sớm với bố học trường Nhất Trung tốt biết bao!



      Nhà thầy hiệu trưởng Thang tọa lạc trong khu dân cư yên tĩnh, đó là khu nhà mái đỏ mang phong cách châu Âu có lịch sử lâu đời nằm riêng biệt, chuyên dành cho cán bộ cao cấp.

      “Nhà thầy hiệu trưởng là thư hương môn đệ, con vào đó chuyện nhớ cẩn thận nhé!” Bố dặn dò tôi trước, sau đó bước đến bấm chuông.

      Cửa được mở ra rất nhanh, bác tuổi cao ra dẫn đường: “ Trác đúng ạ? Cụ Thang đợi trong thư phòng!”

      Tôi theo bố, thầm tặc lưỡi liên hồi: Haizz, thời buổi đại mà vẫn còn giữ phong cách này à? Chủ nhân ngôi nhà này chắc hẳn nổi tiếng lắm!

      Đến thư phòng, quả nhiên nhìn thấy lão tiên sinh da dẻ hồng hào, tinh nhanh khác thường. Vừa nhìn thấy bố tôi, ông liền cười lớn: “Tiểu Trác à, lâu lắm gặp rồi nhỉ!”

      Thái độ của bố rất cung kính: “Thầy Thang lâu lắm rồi em được gặp thầy!”

      Rồi hai thầy trò bắt đầu hàn huyên thân mật, nào là ba mươi năm về trước ư, Cách mạng Văn hóa ư, càng càng hào hứng. Tôi nấp sau lưng bố, suýt mở miệng ngáp, nhưng môi vẫn nở nụ cười, tỏ vẻ ta đây lắng nghe.

      lát sau, dường như cuối cùng lão tiên sinh chú ý đến tôi: “Tiểu Trác, bé sau lưng cậu trông nhanh nhẹn nhỉ!”

      Lúc này bố mới vội vàng giới thiệu tôi: “Như em trước với thầy, đây là Trác Ưu – con em.”

      Đầu tiên lãi tiên sinh liếc tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc bén, sau đó gật đầu mỉm cười: “Khá lắm, duyên dáng, dễ thương, lại rất kiên nhẫn. Nghe chúng ta chuyện lâu như vậy mà hề phàn nàn. Tiểu Trác, cậu dạy con khá lắm!”

      Tôi nghe mà thầm giật mình, hóa ra là ông chú ý đến tôi từ lâu, vừa nãy chỉ là thử tôi mà thôi!

      dám đưa tay quệt mồ hôi trán, tôi vội cất tiếng: "Cháu chào thầy hiệu trường ạ!"

      Lão tiên sinh ngửa mặt lên cười lớn: "Con bé xinh xắn, giọng cũng rất dễ nghe!"

      Tiếp đó lão tiên sinh lại hòi tôi mấy vấn đề liên quan đến thiên văn, địa lý, nhân văn, tôi đều trả lời rất cẩn thận. Nghe xong, lão tiên sinh rất hài lòng, khen với bố tôi: "Đúng là thông minh vốn sẵn tính trời!"

      hào hứng, đột nhiên ông lại than thở: "Nếu được gặp cháu sớm thằng cháu ngoại của ta coi thường bạn bè cùng lứa như vậy!"

      "Cháu ngoại ạ?" Tôi giấu nổi tò mò. biết đứa trẻ được lớn lên trong môi trường này hống hách, kiêu căng đến mức nào?

      Bỗng giọng uể oải vang lên ngoài cửa: "Ông ngoại, ông lại xấu cháu rồi!"

      Tôi liền nhìn về phía có tiếng , bất giác sững lại. Cậu chàng điển trai tựa người bên khung cửa, nụ cười tươi tắn môi kia phải là Thương Thang là ai?

      "Ông ngoại, ông đừng có mà xấu cháu trước mặt người khác nhé!" Trong lúc tôi còn thần người ra Thương Thang bước vào thư phòng, điềm nhiên đứng trước mặt tôi.

      Lão tiên sinh liền vỗ cái vói vẻ đầy chiều chuộng: "Thằng nhóc này! Bình thường gọi thế nào ngươi cũng chịu đến, sao hôm nay lại nhớ đến ông ngoại hả?"

      Thương Thang mỉm cười, sau đó bước thẳng đên trước mặt bố tôi, chào hòi rất kính cẩn: "Cháu chào chú Trác ạ!"

      Tên này ngoan ngoãn từ bao giờ thế nhỉ? Nhìn nụ cười lộ vẻ bợ đỡ môi , tôi cảm thấy sờn cả gai ốc.

      Bố lại có vẻ rất vui, luôn miệng khen với lão tiên sinh: "Cháu ngoại thầy khôi ngô, lanh lợi quá!"

      Khuôn mặt lão tiên sinh lộ vẻ tự hào: "Thằng cháu ngoại này của ta chỉ khôi ngô mà còn giỏi giang nữa!"

      Ặc... Có người nào khen con cháu mình như vậy ? Tôi lén lườm cái, thảo nào gã Thương Thang lại dương dương tự đắc đến vậy, hóa ra đều do người trong nhà thường xuyên cho tàu bay giấy!

      "Này, hot girl", giọng hổn của văng vẳng bên tai tôi, "Hôm nay cậu ăn mặc ra dáng quá nhi!"

      Biết ngay là tên này được câu nào tử tế! Tôi tức điên người, nhưng lại dám nổi trận lôi đình trước mặt người lớn, đành phải quay đầu lườm cái với ánh mắt nảy lửa.

      "Thang Nhi, cháu là chủ nhà, nên đưa Trác Ưu tham quan khuôn viên nhà ta!" Đột nhiên lão tiên sinh xen vào câu.

      "..." Tôì định từ chối lời đề nghị đáng sợ này, Thương Thang nở nụ cười rất ma mãnh:

      "Dĩ nhiên là có vấn đề gì. Cháu giới thiệu tận tình với bạn ấy!"

      Khuôn viên nhà họ Thang khá xinh xắn. có bố giám sát, tôi cũng tò mò sờ chỗ nọ, mó chỗ kia: "Hoa này là hoa gì vậy?", "Hoa kia sao?", "Hoa màu trắng kia là hoa gì?"...

      Thương Thang sau tôi, vừa chậm rãi trả lời các câu hỏi, vừa trêu tôi.

      "Lúc ra khỏi nhà, trông cậu chông đối ghê lắm mà, sao giờ lại có vẻ hào hứng nhỉ?"

      "Đến rổi phải chấp nhận thôi!" Tôi trả lời tinh queo, tiếp tục ngó nghiêng.

      "Ấy, cái xích đu kia đẹp quá!" Nhìn thấy ở góc khuôn viên có cái xích đu bằng mây rất độc đáo, tôi bất giác thốt lên, Sau đó, tôi lập tức nhìn chủ nhân của nó với bộ mặt trông rất tội nghiệp: Ê nhóc, cậu hiểu ý tôi chứ?

      Thương Thang là nhân vật thông minh như thế nào? Vừa nhìn nhận ra ngay ý đổ của tôi: "Cậu có thể đến đó ngổi!"

      Và thếlà tôi mỉm cười rạng rỡ, đến ngổi xuống xích đu.

      "Cậu sướng nhỉ! Có ông ngoại tuyệt như thế, có khuôn viên đẹp thế này, lại cả xích đu thiên thần này nữa!" Tôi vừa ngổi đu vừa xuýt xoa ngưỡng mộ: "Thảo nào đòi gió có gió, cần mưa có mưa!"

      "Những cái này có gì đáng ngưỡng mộ?" Thương Thang nhún vai, tỏ vẻ rất bình thường: "Những cái này đâu phải của tôi mà là của ông ngoại tôi. Hơn nữa, tôi thấy môi trường sống của tôi đem lại cho tôi lợi ích gì nhiều. Rất nhiều người vừa nghe thấy gia thế của tôi liền tỏ ra cung kính, kết quả là tôi chẳng được nghe câu chân tình nào cả, chán ngắt!"

      "Đây chính là nguyên nhân khiến cậu lạnh lùng với mọi người xung quanh ư?" Tôi lắc qua lắc lại xích đu, còn nhấc cao chân lên.

      "Bọn họ đối xử chân thành với tôi việc gì tôi phải đối xử tốt với họ?" Giọng Thương Thang nghe có phần đơn, ánh mắt cũng trầm xuống.

      "Ấy, cậu đừng như thế!" Tôi sợ nhất là nhìn thấy các chàng mỹ nam buồn, liền vội an ủi : "Còn có tôi nữa mà! Tôi đối xử với mọi người xung quanh rất chân thành!"

      "Cậu ư? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?" cười cười, miệng thốt ra câu lộ vẻ châm chọc.

      "Xí! Ai thèm cậu coi trọng tôi!" Mặt tôi đỏ bừng, tíu nghỉu đáp: "Dĩ nhiên là cũng có ngưòi coi tôi là bảo bối rồi!"

      "Vậy hả? Bố cậu hay mẹ cậu?" bước đến, ngổi phịch xuống xích đu, tiếp tục cười giễu tôi.

      " phải!" Tôi nhìn sóng nuớc gợn lăn tăn dưới ánh trăng bàng bạc: "Có người hứa sau này chăm sóc tôi suốt đời!"

      "Vậy hả? Ai vậy?" Thương Thang bắt đầu lắc lư xích đu, giọng có vẻ rất lơ đãng.

      " ấy vừa cao vừa đẹp trai, học giỏi, chơi thế thao cũng cừ, rất nhiều người thích ấy! Điều quan trọng nhất là, ấy rất dịu dàng, rất tốt với tôi.." Vừa kể, nụ cưòi môi tôi bất giác tươi tắn hẳn lên, ánh. mắt cũng vô cùng ngọt ngào.

      "Có phải cậu thích ta ?"

      Câu hỏi lạnh lùng này chọc vào rất đúng lúc, cắt đứt ký ức ngọt ngào của tôi.

      Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt nhìn tôi lạnh giá hơn bất kỳ cái nhìn nào trưóc đó.

      Dương, em có thích ? Từ trước đến nay em luôn né tránh câu hỏi này. Em ngừng với minh rằng, em chỉ ngang ngạch, và em mong được dựa dẫm vào mà thôi. Tuy nhiên, tại sao khi nghe chi coi em như em , em lại buồn như vậy?

      "Tôi hỏi có phải cậu thích ta ?" ràng là Thương Thang có vẻ sốt ruột, ánh mắt và giọng nghiêm nghị hẳn lên, nhìn rất đáng sợ.

      "Tôi... ... tôi biết!" Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy như vậy, thế nên cũng sợ, lắp ba lắp bắp.

      "Hừ! Ngay cả bản thân cũng biết mình có thích người khác , đúng là đại ngốc!" lườm tôi cái, giọng rất bực bội.

      "Gì chứ?" Ấm ức quá, tôi liền phản bác lại ngay: "Tóm lại là tôi biết tôi là người vô cùng quan trọng với ấy."

      "Chỉ tưởng bở!" buông câu rất thô bạo, đứng dậy và bỏ luôn.

      Tôi thẫn thờ ngổi xích đu, nhìn theo bóng rời xa, hiểu gã này có sợi dây thần kinh nào bất bình thường nữa?

      Về đên phòng, bố vẫn chuyện rất rôm rả với lão tiên sinh, chủ đề chuyến sang ngành thiết kế công trình cùa bố, chắc là chưa thể dừng lại ngay được. Nhìn Thương Thang thấy nằm chiếc ghế tựa gỗ hồng ở góc, tay lật cuốn sách dày cộp, nét mặt cố tình thể vẻ "Đừng quấy rầy tôi!".

      Tôi có ai để trò chuyện, đành phải ngồi bên nghe hai người lớn , cũng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, trong lúc tôi gà gà buổn ngủ lão tiên sinh mở lời vàng: "Tiểu Trác, tôi thấy con cậu cũng mệt rồi đấy, hay là để Thương Thang đưa nó về trước, hai ta chuyện tiếp?"

      Bố chuyện hào hứng, dĩ nhiên đồng ý ngay. Tôi len lén nhin Thương Thang, sấm mặt, thèm tiếp lời. Chắc là tính toán của thầy và bố toi công. Tôi đoán rằng chắc chắn Thương Thang đồng ý, hôm nay ràng gã này lên cơn thần kinh!

      "Vâng, để cháu di gọi lái xe." Trái với dự đoán của tôi, cuối cùng vẫn bỏ quyển sách xuống, đứng dậy về phía máy điện thoại.

      Tôi tròn mắt nhìn theo bóng . Ai bảo con khó hiếu? phải con trai cũng sáng nắng chiếu mưa, trưa gió đó sao?

      Ngồi xe riêng của nhà họ Thang, hai chúng tôi ai chịu chuyện với ai, bầu khí vô cùng kỳ quái. Ngay cả lái xe cũng liên tục nhìn trộm chúng tôi, khiến tôi rất mất tự nhiên, lòng thầm cầu nguyện: Mau về đến nhà ! Cháu xin chú đấy!

      "Chú lái xe, chú lái cẩn thận đấy, chú ý đằng trước kìa!" Giây phút quan trọng, Thương Thang buông ra câu đó, mặn mà nhạt nhẽo, lái xe lập tức thay đối tầm nhìn, dám liếc trộm nữa.

      Tên này cũng coi trọng nghĩa khí gớm nhỉ! Tồi hơi cảm động, liền nhìn trộm cái, thấy mặt vẫn lạnh như băng. "Haizz, chắc thích tỏ vẻ ta đây cool thôi mà!" Tôi nhủ thầm.

      Cuối cùng đến cổng khu nhà tôi ở, tôi vội vàng mở cửa xe nhảy xuống. "Bye bye! Bye bye!" Tôi vui vẻ tạm biệt người trong xe, chuẩn bị chạy vụt lên nhà. ngờ Thương Thang cũng xuống xe rất nhanh, còn hòi tôi: "Có cần phải đưa cậu lên ?"

      " cẩn, cần đâu! cần phiền như vậy đâu!" Tôi rôì rít khua tay.

      "Ờ." cúi đầu, ghé sát vào tôi, mắt nhìn về phía trước nét mặt vô cùng dịu dàng, miệng nở nụ cười vô cùng kỳ quái: "Thế tức là cậu muốn làm phiền đến ta ư?"

      Tôi nhìn theo hướng ngó, ở góc rẽ cầu thang có chiếc bóng cao ráo quen thuộc đứng lặng lẽ.

      "Dương!" Tôi buột miệng kêu lên tiếng.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: Nỗi tương tư


      "Dương!" Tôi vừa vui mừng gọi, vừa vội vã chạy về phía .

      "Sao đến mà báo cho em biết?" Cuối cùng cũng đến nơi, tôi vừa thở hổn hển vừa trách.

      " vừa du lịch về, muốn mang quà sang cho em." cúi đầu nhìn tôi, nụ cười vô cùng trìu mến: "Đừng chạy vội thế! cẩn thận lại chảy máu cam đấy!"

      "Vậy hả? Hình như chú Đôn Hoàng hả?" Tôi ngờ nghệch le lưỡi, sau đó hào hứng trở lại: " mua quà gì cho em vậy? Đồ ăn hay sản vật địa phương?" Vừa tôi vừa ngó nghiêng, xem xem rốt cuộc tay là cái gì.

      "Đừng sốt ruột!" cười: "Còn có người đợi ngoài kia kìa!"

      Lúc này tôi mói sực nhớ ra Thương Thang vẫn đứng ở bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, dựa vào cửa xe, tựa như bức tượng hóa thạch, nhìn chúng tôi chằm chằm.

      "Haizz, đó là cháu của thầy giáo bố em! Hôm nay bố con em đến nhà cậu ấy chơi, bố em bảo cậu ấy đưa em về!" Tôi hậm hực giải thích: "Luôn tỏ vẻ ta đây là thiếu gia, đáng ghét lắm!"

      "Vậy hả?" Dương nhìn Thương Thang, lịch gật đầu, vẻ như suy tư gì đó.

      " đợi chút, đế em ra chào cậu ta!" Tôi nhoẻn miệng cười với Dương rồi vội chạy ra chỗ ô tô đỗ. "Haizz, bạn tôi đến chơi, tôi tiện mời cậu lên nhà chơi nữa, xin lỗi nhé! Bye bye cậu!" Tôi thèm quan tâm đến vẻ mặt hầm hầm của Thương Thang, vừa vừa đẩy vào xe.

      Chắc là cậu thiếu gia này chưa bao giờ bị người ta đuổi về, tức đến nỗi tái cả mặt. "Ê!" Trước khi bị tôi nhốt lên xe, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: " ta chính là người hứa chăm sóc cậu hả?"

      " phải, cậu đừng đoán mò!" Mặt tôi lập tức nóng bừng, vội vàng dặn với theo: "Cậu đừng có cho bố tôi biết điều tôi với cậu ngày hôm nay nhé!"

      "Hừ!" hừ tiếng, kéo cửa kính lên, bảo lái xe cho xe chạy.

      "Đồ quái thai!" Tôi làm mặt hề đằng sau ô tô rồi hài lòng chạy đến chỗ Dương.



      "Rốt cuộc là gì vậy?" Tôi tò mò nhìn đôi tay Dương. chịu nổi ánh mắt trông ngóng của tôi, đành phải đầu hàng, đưa ra miếng vải tựa như bức bích họa: "Đây là vải nhuộm sáp Đôn Hoàng 1 ."

      "Đẹp quá!" Tôi nhìn bức tranh nhuộm sáp tinh xảo tay , bất giác xuýt xoa.

      "Em có thích ?" Dương nhìn tôi, dịu dàng hỏi: "Môn nghệ thuật mà em thích nhất đấy!"

      "Dĩ nhiên là thích rồi! đúng là có con mắt thẩm mỹ!" Tôi nâng niu bức tranh nhuộm sáp, ngẩng đầu lên mà đáp: " biết gã khờ Lỗ A Cực du lịch mang về được những gì?"

      Dương liền cười: "A Cực mà nghe được em chắc tức chết mất! Ngưòi ta còn gọi điện thoại kêu khổ với , lần này ngàn dặm xa xôi mà còn mang cả ba1ô nặng đặc sản về cho em ăn đó!"

      "Lại là đồ ăn hả?" Tôi lườm cái, : "Điểm chung duy nhất giữa Cực và em là thích ăn vặt!"

      Nhưng trong lòng vẫn khoái chí vô cùng: Cực, hổ là người em tốt của em!

      Nhìn tôi vùi đầu nghiên cứu bức tranh nhuộm sáp, đột nhiên Dương đề nghị: "Ưu Ưu, em cũng tặng món đồ gì đó ?"

      "Hả?" Tôi dừng tay lại, ngẩn tò te nhìn : "Em du lịch đâu! về rồi em tặng sau nhé!"

      " phải là đồ lưu niệm du lịch đâu!" có vẻ rầu rĩ: "Em chưa bao giờ tặng cái gì cả. chuẩn bị tốt nghiệp rồi, kiểu gì em cũng phải tặng gì đó chứ!"

      "Hình như đúng là vậy!" Tôi bắt đầu nhớ lại: Sinh nhật Dương, tết Thiếu nhi, tết Thanh niên, Noel, tết Dương lịch... Đúng là tôi chưa tặng cái gì cả! "Hi hi... Trước đây được nhiều bạn tặng quà lắm mà, thiếu em cũng có sao đâu!" Để giấu vẻ ngại ngùng của mình, tôi liền cười khúc khích.

      "Đó là hai chuyện khác nhau!" nhìn tôi với vẻ hơi bực tức: "Em từng tặng quà sinh nhật cho Lỗ A Cực, sao em lại kỳ thị ?"

      Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, tôi giật thót mình, liền lập tức thỏa hiệp: "Thôi được rồi, em nhất định tặng món quà tốt nghiệp!"

      " hả?" Dương cười rất tươi: " được nuốt lời đâu đấy!"



      Cuối cùng Cực củng về. Quả nhiên sai, đúng là ta mang túi nặng các đồ đặc sàn địa phương về cho tôi, lại còn có cả mấy thứ như tràng hạt, vòng tay, mặt dây chuyền nữa.

      " Cực, chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả!" Tôi vừa thưởng thức các món ăn, vừa giáo huấn ta: "Những món đồ lặt vặt này chỗ nào chả bán, chẳng có gì đặc sắc, mua về phí tiền!"

      Dương đứng bên cạnh cũng hùa vào: "Đúng vậy, chà có tí đặc sắc nào!"

      Cực đỏ mặt tía tai, mạch máu trán giật giật, giật ngay túi bánh tay tôi: "Hai người chê phải ? Chê đừng ăn nữa!"

      Tôi chớp mắt, nhìn Dương với vẻ ấm ức, thế là liền an ủi Cực ngay: "Haizz, chỉ đùa chút thôi mà! Mấy hôm trước Ưu Ưu còn rất nhớ cậu. Sợ cậu xa quen!"

      "Vậy hả?" Sắc mặt Cực dịu trờ lại, ném trả túi bánh cho tôi: "Nhà ngươi cũng có chút lương tâm đó nhỉ!"

      Tôi đón lấy túi bánh, gì mà tiếp tục ăn, bụng lại vui như mở cờ: Gã Cực này dễ lừa !

      Ba đứa lại bắt đầu tán hươu tán vượn, nào là những chuyện được chứng kiến trong chuyến du lịch, chuyện cuộc sống của người dân địa phương, ai cũng nổ như pháo rang.

      "Ấy!" Đột nhiên tôi giơ cánh tay lên ngó.

      "Sao vậy?" Dương cất giọng dịu dàng, rổi nấm lấy cổ tay tôi.

      "Lại bị muỗi đốt nữa rồi!" Tôi chu miệng, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

      cúi đầu cười khẽ, giơ ngón tay thon dài xoa vết sưng của tôi. Dưới ánh đèn dịu mắt, hàng mi dài của rủ xuống, tôi nhìn mà thẫn thờ.

      "A, tìm thấy rồi!" Đột nhiên reo lên.

      "Gì vậy?" Tôi trở về với thực tại.

      "Ở đây, em coi này! Đầu ngòi muỗi đốt!" cười cười, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay tôi, chịu buông ra, "Con muỗi đáng ghét, chắc là em khó chịu lắm!"

      Tôi ngẩng đẩu lên nhìn , chỉ thấy yẻ dịu dàng vô tận trong đôi mắt màu hạt dẻ đó.

      Dương! có biết , mọi hành động của lúc đó có uy lực biết bao, khiến trái tim em phải lỗi nhịp. Và niềm hạnh phúc nhoi trong lòng em lúc đó cũng dâng trào... gần như sắp vỡ đê.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Hoa lê trắng vương đầy sân


      Suốt cả mùa hè, tôi cố vắt óc nghĩ xem nên tặng Dương món quà gì. Còn lâu mới đến sinh nhật , thể tặng món quà long trọng quá, nhưng quà tốt nghiệp cũng nên quá đơn giản, đúng là vắt hết óc mà chưa nghĩ ra được.

      Hôm nay, đường tôi gặp thầy giáo dạy Mỹ thuật - người vốn đánh giá tôi rất cao. Thầy hỏi: "Dạo này Trác Ưu có tập vẽ gì ?"

      Tôi đáp: "Em có, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng thôi ạ."

      Thầy liền vói vẻ tiếc nuối: "Em đừng lãng phí năng khiếu bẩm sinh như thế, có thể thử làm số đồ thủ công xem sao!"

      Tôi lập tức nghĩ ra: Đúng rồi, tôi có thể tự làm thiệp tặng Dương! Chắc chắn là độc nhất vô nhị!

      là làm, tôi lập tức hành động, mua giấy và bút màu, còn xin ít vải vụn của mẹ, chuẩn bị phát huy sở trường của mình, chắc chắn Dương vô cùng ngạc nhiên.

      Mất hẳn tuần liền, cuối cùng tôi cũng làm xong món quà tặng Dương: tấm thiệp điểm vải xinh xắn, kỳ công. Nền thiệp trắng muốt in hoa chìm, bên đóa bách hợp vẽ bằng màu nước có thể mở ra được. Mở đóa bách hợp ra, bên trong là thiếu nữ dáng người nhắn trong chiếc váy màu hồng phấn được làm bằng vải ren và lụa, kiễng mũi chân trong điệu múa vô cùng duyên dáng. Cuối cùng tôi còn lén xịt ít nước hoa của mẹ lên đó.

      Thôi được, tôi thừa nhận tấm thiệp này quá ư là nữ tính. Nhưng tôi chỉ thầm mong rằng Dương có thể coi trong tấm thiệp là hóa thân của tôi, như thế tôi có thể ngày ngày được ở bên !

      Tôi nghĩ rất lâu cho lời đề tặng viết tấm thiệp, cuối cùng tôi quyết định càng đơn giản càng tốt, ít ít sai mà! Thế nên tôi chỉ viết vài lời chúc mừng chung chung như tốt nghiệp vui vẻ, sức khỏe dồi dào... Nhưng câu "tình bạn bền lâu" đó tôi lại ngần ngừ mãi chịu đưa vào.

      Rốt cuộc tôi chờ đợi điều gì đây? Ngay cả bản thân tôi cũng biết câu trả lời.

      Điểm thi vào cấp ba được niêm yết, với thành tích xuất sắc là trong ba người có điểm cao nhất, Dương đỗ trường Phụ Trung. Cực cũng tồi, phải lo chuyện bắt gia đình nộp tiền chọn trường nữa.

      "Ui da mẹ ơi, lần này đúng là thở phào rồi!" Vừa xem xong điểm, Cực liền reo lên liên hồi bên tai tôi.

      Tôi mỉm cười với ta, ra vẻ rất hiểu cảm giác cuối cùng trút được gánh nặng trong lòng, "Bọn có thể yên tâm rồi!"

      "Nhưng em xem, tên Lục Tây Dương này gớm , học sinh cả thành phố thi với nhau, ngày nào gã cũng chơi cùng bọn mình mà vẫn lọt được vào tốp ba người có điểm cao nhất, đúng là!" Mặc dù Cực bĩu môi, nhưng vẫn nhận ra được rằng ta rất mừng cho Dương.

      Tôi cũng thấy vui vô cùng, liền hỏi: " Dương đâu ? Kiểu gì cũng phải gặp trực tiếp lời chúc mừng chứ nhỉ!"

      " biết, vừa xem điểm xong bị mỹ nữ gọi rồi, là muốn chúc mừng gì đó." Cực lắc đầu.

      linh cảm chẳng lành ập tới, tôi với Cực: " đợi em chút, em tìm ấy!" xong liền chạy ngay. Dương, ở đâu vậy?

      Cuối cùng tôi cũng tìm thấy dưới gôc cây si lâu năm trong trường. mặc áo trắng, nụ cười hút hồn môi, đứng trước bạn rất xinh xắn. Và bạn xinh xắn có đôi mắt sáng ngời đó chính là Tô Tịnh. nghiêng đầu gì đó với Dương, má lúm đồng tiền vô cùng duyên dáng. Dương vừa lắng nghe vừa liên tục gật đầu tỏ ý đồng tình.

      Đúng là đôi tiên đồng, ngọc nữ!

      Tôi đứng ở xa, cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại, các cơ cứng đờ, hồi lâu thể nhúc nhích.

      " sao, sao! Bọn họ chỉ chuyện thôi mà!" Im lặng hồi lâu, tôi hít hơi sâu và cố gắng an ủi mình: "Họ chỉ là bạn bè bình thường của nhau thôi!" Thế là tôi lấy hết can đảm, nắm chặt tấm thiệp mà mình dốc hết tâm huyết để làm và bước vể phía họ.



      Dương à, nếu có thể, em thà mãi mãi bao giờ bước lại gần! Vì em nghe thấy rất Tô Tịnh cười hỏi về em:

      " đối xử rất tốt với Trác Ưu lớp em mà!"

      “Vỉ bọn từ chơi với nhau!"

      “Cậu ấy và Sử Vân, thích chơi với ai hơn?"

      "Thích chuyện với bạn ấy nhưng thích chơi với Sử Vân hơn."

      Có phải thích Trác Ưu ?"

      "Dĩ nhiên là , chi coi Trác Ưu như em thôi."

      Từng câu từng chữ của Dương như mũi kim đâm sâu vào trái tim non nớt của tôi, máu tươi chảy đầy xuống đất. Hóa ra tất cả đều là do tôi tưởng bở! Hà cớ gì? Hà cớ gì? Cây lê nở đầy hoa trắng trong trái tim tôi, đến khi cánh hoa rụng hết, mới phát ra chỉ là tuyết lạnh mà thôi!

      Tôi lặng lẽ đứng yên, nồi buồn tê tái xâm chiếm tâm hồn: Hóa ra khi hạnh phúc tan vỡ, nỗi đau sau đó đủ để khiến bạn thể thở được nữa.

      Nhưng Trác Ưu ạ, ngươi là bé kiên cường, ngươi được khóc, ngươi phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước vì Tô Tịnh nhìn thấy ngươi rồi!

      Trước vẻ sửng sốt của Tô Tịnh, tôi nở nụ cười rất tươi và bước nhanh đến: "Gớm nhỉ! Hai người giấu mọi người làm gì vậy?" rổi tôi còn đánh đùa Tô Tịnh cái.

      "Ưu Ưu!" ràng Dưong rất bất ngờ, thậm chí còn có vẻ căng thẳng: "Em đến từ lúc nào vậy?"

      "Em vừa đến xong! Em tìm , nhìn thấy hai người liền chạy đến. Lúc đầu em còn định hù hai người trận, nhưng cuốì cùng lại bị người đẹp Tô Tịnh phát ra!" Tôi cười rất thoải mái, lại còn tinh nghịch lè lưỡi.

      Nhìn vẻ ranh ma của tôi, Dương cười, mắng câu: "Chẳng bao giờ biết nghiêm túc là gì!"

      Rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Em tìm có chuyện gì ?"

      "À! Cũng chẳng có gì quan trọng đâu!" Tôi bình thản : " phải muốn em tặng quà tốt nghiệp đó sao? Em định đưa cho đây!" rổi tôi liền dúi tấm thiệp vào tay Dương.

      ''Đẹp quá!" Tôi nghe thấy Tô Tịnh thốt lên.

      Vậy ư? Sao có thể đẹp được chứ? Cậu có biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu công sức, đâm vào tay bao nhiêu lần ?

      "Em…em tự làm à?" Giọng Dương run run vì xúc động.

      "Vâng! Đằng nào em cũng rỗi chẳng có việc gì làm nên làm bừa thôi!" Tôi vờ đáp với vẻ thờ ơ, "Hôm nào cũng phải làm cho Cực tấm mới được!"

      "Ờ..." Ánh mắt Dương sầm xuống, nhưng rồi lập tức trở lại bình thường: "Rất đẹp, rất thích, cảm ơn em!"

      " thích là tốt rồi!" Tôi nhún nhún vai: "Sau này đừng đòi em quà nữa nhé! Thôi hai người cứ chuyện , em quấy rầy nữa!" xong tôi liền vỗ vỗ mông và quay .

      Dương à, bóng em lúc đó có phải rất hiên ngang ? Nhưng hãy nhìn kỹ , bóng em đổ dài xuốngmặt đất và rỉ máu, nó khóc nức nở!

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Nụ cười rạng rỡ
       

      Dương, có biết ? từng có thiếu nữ thơ ngây hái trộm đóa cúc trong công viên, ngắt từng cánh hoa để làm sáng tỏ câu hỏi ngớ ngẩn rằng: “ ấy thích mình?", " ấy thích mình?”...

      Tuy nhiên, hỏi ai cũng bằng hỏi chính ! Câu trả lời đích thân ra là minh chứng nét nhất cho tưởng bở của em!



      Tôi về đến nhà, có thời gian để buổn mà chỉ nghĩ: Mau làm ngay tấm thiệp để tặng Cực! được để người ta cười mình!

      Và thế là tôi phấn đấu ba ngày ba đêm chợp mắt, cuối cùng hoàn thành được tấm thiệp còn đẹp hơn, bên là đám hoa đào bằng lụa, vô cùng xinh xắn. Tôi còn viết lời chúc giống hệt như viết cho Dương, bổ sung thêm câu: "Chúc cho tình bạn của ba chúng ta mãi mãi bền lâu!"

      Lúc tôi đưa tấm thiệp cho Cực, Dương cũng có mặt. Cực mừng đến suýt ngất, liên tục khoe với Dương: "Đẹp ? Đẹp ? Đẹp hơn thiệp tặng cậu nhỉ?"

      Dương cầm lấy tấm thiệp, ngắm nghía hồi lâu, mặt sầm xuống.

      Cực như vương phi đắc sủng, mồm miệng liến thoắng: "Trác Ưu tốt với tôi hơn cậu, thế nào? Ha ha ha..."

      Hổi lâu Dương gì, tôi cũng khác hẳn lúc bình thường, ngăn Cực lại, cứ để mặc ta say sưa. Nhìn vẻ hụt hẫng của Dương, thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy vui vui vì trả được thù.

      Haizz, Dương à! Nếu lúc đó em bớt ngang ngạnh, bớt dè dặt phải chăng mọi chuyện sau này xảy ra nữa?



      Chẳng mấy chốc phải học, Dương thay mặt học sinh mới lên phát biểu trong buổi lễ khai giảng, khiến cả khối cấp ba phải xôn xao. Rất nhiều chị khối thi nhau hỏi dò chàng đẹp trai đầy phong độ kia là ai? Có sở thích, sở trường gì? Thích mẫu bạn như thế nào? Có vẻ như điều tra được hết về quyết dừng bước.

      Và cái tên Tô Tịnh được nhắc đến rất nhiều lần. Mọi người đều biết, chàng tên là Lục Tây Dương đó có mối quan hệ khá mờ ám với bạn múa rất giỏi. Tô Tịnh lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, đến đâu cũng có người nhìn ngó, rồi bàn tán xôn xao: "Coi kìa, đó chính là người mà Lục Tây Dương thích đấy!"

      Chỉ thời gian ngắn mà tiếng tăm của Tô Tịnh nổi như cồn, nét mặt lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc. Nhưng ấy rất biết sống, bao giờ khoe khoang trước mặt đám con , rất có lòng tự trọng của mỹ nữ. Trước vây quanh của mọi người, hằng ngày chỉ có thể nghe thấy tiếng cười dịu dàng của : "Đâu có!”, " ấy bao giờ thừa nhận đâu!", " phải vậy đâu!"

      Tô Tịnh càng phủ nhận, mọi người lại càng tin rằng tin đồn là có , hơn nữa ấy lại xinh xắn, dễ thương, ai còn thắc mắc gì nữa? Cuối cùng, Tô Tịnh và Lục Tây Dương trở thành chủ đề chính được nhắc đến nhiều nhất trong trường, đồng thời cũng là điều bí mật được công khai.

      Khi ấy, tôi bận những gì nhỉ? , tôi thể làm được gì cả. Tôi chỉ đứng thẫn thờ góc, xem vở kịch lãng mạn của đôi tài tử giai nhân này thôi. Hóa ra trong vở kịch ấy, ngay cả vai phụ tôi cũng có chân. Điều duy nhất tôi có thế làm chỉ là thu dọn trái tim tan vỡ của mình, lặng lẽ đứng bên cạnh bàng quan mà thôi.

      Dương à, lại là lúc đầu thu! Em bước con đường trải dài bóng mát ngày trước tương phùng với , lá vàng trải đầy, vẫn rực rỡ như xưa. Tuy nhiên, bên cạnh còn người thiếu niên áo trắng thích trêu chọc người khác đó nữa, còn câu : “Ấy, em nhớ là ai à?” nữa.

      Haizz, Dương à, người nhớ người bên cạnh là , chính là

      hãy ngoái đầu lại, trong góc phía sau có chiếc bóng buồn bã đứng co ro, ấy gặm nhấm vết thương của mình và nức nở:

      Kỷ niệm cũ còn, trôi theo năm tháng!

       

      Tôi bắt đầu lấy cớ bận học hành, giảm bớt số lần gặp Cực và Dương. Vì thực tôi có cách nào để đối mặt với nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng của . Tôi sợ, sợ mình lại lần nữa tưởng bở! Cực tỏ vẻ hài lòng, nhưng Dương trách gì tôi, và thế là nhóm ba người dần dần giải tán.

      Cuộc sống bình lặng như ao tù, tuy nhiên, việc gì đến vẫn cứ đến, sao tránh được!

      Hôm nay trong giờ giải lao, đám nữ sinh nô đùa ngoài hành lang, tiện thể hít bầu khí trong lành. Có lẽ vì chuẩn bị tốt nghiệp, mọi người đều tỏ ra đa sầu đa cảm. bạn trước đây rất ít đột nhiên hỏi tôi: “Hóa ra cậu giống như những gì tớ nghĩ, Trác Ưu ạ!”

      “Hả? Cậu tưởng tớ là người như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

      “Cậu…” bạn có vẻ bẽn lẽn, “Ấn tượng mà trước đây cậu để lại cho tớ là con búp bê bằng sứ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chạm vào là vỡ, rất ẻo lả!”

      “Làm gì có!” Tôi bật cười: “Tớ biết tớ cũng có phần mít ướt, nhưng cũng đến mức độ đó!”

      đấy!” ấy liền giải thích: “Mọi mặt của cậu đều rất ổn, thế nên mặc dù cậu cười rất tươi, nhưng mọi người đều có cảm giác chắc chắn cậu rất thanh cao, rất khó gần!”

      Tôi lè lưỡi, định trả lời phải như vậy đâu Tô Tịnh đột ngột xen vào:

      “Làm gì có? Ưu Ưu và Lục Tây Dương rất tốt mà!”

      Tôi quay sang nhìn, biết câu này của ấy rốt cuộc là có ý gì?

      Nụ cười rạng rỡ vẫn đọng môi Tô Tịnh, ấy từ từ hé đôi môi xinh xắn, giọng oanh vàng thỏ thẻ: “Nghe Lục Tây Dương là cậu thích ấy hả?”

      Tôi đứng thẫn thờ như trời trồng, thực thể tin vào tai mình: “Cậu…cậu nhắc lại lần nữa !”

      “Sao cơ, cậu biết à?” Nét mặt Tô TỊnh lập tức chuyển sang vẻ sửng sốt: “Mấy hôm trước Tây Dương chuyện với bạn, bảo là có rất nhiều thích ấy, mọi người liền bảo thử xem là ai, kết quả ngày hôm sau ấy mang hẳn hộp giấy đến, bên trong đựng toàn quà cùa con tặng, tấm thiệp cậu làm cũng thấy vứt trong đó!"

      Sắc mặt tôi tái , tôi nghiến chặt răng, hỏi : "Có ấy tó thích ấy ?"

      " mà!" Tô Tịnh gật đầu: "Chính ấy là cậu thích ấy!" Nghĩ lát, ấy lại tiếp: "Nhưng tớ đoán phải! Chắc ấy hiểu lầm thôi!"

      Dương à! Em. còn có thể gỉ được nữa? Em còn có thể làm gì được nữa! Hóa ra đoán được suy nghĩ của em từ lâu, nhưng bây giờ lại lôi ra làm trò cười! Vết thương liền miệng, giờ lại lẫn nữa bị banh ra, em đau đến mất hết cảm giác. Lần này, cuối cùng máu chảy hết ư?

      "Đúng vậy, ấy hiểu lầm rồi." Tôi nở nụ cười mơ màng với ấy: 'Tớ thích ấy, chưa bao giờ, chưa bao giờ thích cả."

      Thực ra lúc ấy tôi rất muốn biết, rốt cuộc hiếu thắng có phải là lỗi lầm hay ? Tỏ ra mình rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng tạo ra bức tường ngăn cách mình với người khác.

      Tôi là con búp bê bằng sứ dễ vỡ ư? Hoặc có lẽ cũng chi là con nhím đáng thương gai mọc đầy mình mà thôi!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: thanh biệt ly

       
      Thế giới này mặc dù , nhưng muốn tránh người cũng là điều rất dễ dàng.

      Mãi cho đến khi điền nguyện vọng cho kỳ thi vào cấp ba, tôi gặp Dương lần nào nữa. Tôi nghĩ có lẽ quên tôi từ lâu và say sưa với cuộc sống cấp ba mới mẻ của mình. Thỉnh thoảng, tôi cũng có chuyện với Cực qua điện thoại, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, dần dần tình cảm cũng phai nhạt ít nhiều.

      Có lẽ thế gian này, tình cảm là thứ đáng tin cậy nhất!

      Hôm điền nguyện vọng, tôi nhốt mình trong phòng khóc hồi lâu, nước mắt giàn giụa.

      Dương, có biết ? Em chưa bao giờ khóc vì thích em. Kể cả người khác làm tổn thương em thế nào, em đều có thề mỉm cười bình thản đối mặt. Nhưng lần này, thực ỉà biệt ly rồi!

      Vĩ trong bảng điền nguyện vọng, em điền hai chữ "Nhất Trung".

      Sắp lời tạm biệt với rồi Dương ạ! Dù từng làm tổn thương em, nhưng em vẫn thích ...



      Kỳ thi vào cấp ba nhanh chóng trôi qua, tôi biết mình nắm chắc phần thắng trong tay nên hề lo ngại. Trong lòng tôi chỉ có nỗi buồn khó tả: cuối cùng cũng đến ngày phải chia tay với trường Phụ Trung! Ở đây có những người bạn mà tôi quý; có các thầy giáo mà tôi kính trọng, có lẽ còn chôn giấu mối tình đơn phương chua chát.

      Thấy tôi buồn buồn, bố liền gợi ý đưa tôi Cửu Trại Câu 1 ([1] Khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở độ cao 4-000 mét so vói mực nước biển, thuộc miền Bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) chơi, tôi vui vẻ đồng ý. Tại sao lại chứ? Có lẽ tôi thực cần thay đổi môi trường.

      ngày trước khi lên đường, đúng vào thời điểm khối cấp ba bắt đầu nghỉ hè, Cực gọi điện thoại hẹn tôi, là muốn chúc mừng vì tôi tốt nghiệp.

      Tôi đồng ý. Vì muốn để lại ấn tượng đẹp cho Cực, tôi mặc chiếc váy ren trắng đẹp nhất để đến cuộc hẹn. Tôi đứng trước gương, dáng người thon thả, xoay tròn mấy vòng, gấu váy bổng bềnh vô cùng duyên dáng, tôi ý thức được rằng mình cao hơn và ra dáng hơn, và dĩ nhiên là mình cũng thay đổi rồi.

      Đến nhà Cực, vừa gặp tôi Cực huýt sáo: "Xinh quá! Rất giống Audrey Hepbum 1 !" ([1] Audrey Hepbum (1929-1993): diễn viên điện ảnh huyền thoại thập niên 1950,1960 của , Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ XX.) Tôi mỉm cười duyên dáng với Cực, ta liền che mũi tỏ vẻ bị chảy máu cam: "Mẹ ơi, thời gian gặp mà biến thành thục nữ rồi!"

      Tôi chịu được, bèn thụi ta quả, mắng: "Mau chết !"

      " làm sao mà chết được?" ta nở nụ cười bí hiểm với tôi: " mà chết có hai người suốt đời bao gíờ được gặp nhau!"

      "Ai vậy?" Tôi cau mày nhìn ta, chẳng lẽ..

      "Tây Dương, mau ra gặp nàng công chúa của chúng ta !" Cực cao giọng gọi với vào phòng trong với vẻ rất khoa trương.

      Tôi sững sờ, tay chân lạnh ngắt, đứng ngây tại trận, trong lòng chi có thanh vang vọng: đến rồi! đến rồi! cũng đến rồi!

      Rèm cửa phòng ngủ được vén lên, chàng trai khôi ngô tuấn tú bước ra, khắp người tỏa ra luồng sáng ấm áp như ngọc.

      "Em đến rồi à?"

      lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua nét cười rạng rỡ.

      Tôi thẫn thờ nhìn , lâu lắm rồi gặp, chín chắn hơn xưa rất nhiều, vóc dáng cao ráo, cân đối, cơ bắp chắc nịch, rất đàn ông. Con người toát lên vẻ phong độ hiếm thấy. chàng này đúng là phải sánh đôi với mỹ nữ ngọc ngà Tô Tịnh mới hợp.

      Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng, tôi mím cười thờ ơ với Dương: "Lâu lắm rồi được gặp ."

      "Ừ." cười khẽ, "Chính xác là tám tháng mười ba ngày, đúng là lâu lắm rổi."

      Tôi sửng sốt nhìn , ánh mắt dò hỏi: Sao lại nhớ như vậy?

      vẫn  đối  phó  vói  tôi  theo cách cũ – chỉ cười mà gì. Đáng ghét nhất là nụ cười đó vô cùng hút hồn, tôi cũng ngại nên tra hòi nữa,

      Ba chúng tôi lại bắt đầu chơi tú lơ khơ. Tiếng cười đùa ấm áp khiến tôi như được quay trở lại với những giây phút vui vẻ quen thuộc ngày nào. Hồi ấy, tôi phải nghĩ gì cả, cần phải nghĩ đến Tô Tịnh, phải để tâm đến Sử Vân, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây, với ngón nghề chơi bài làng nhàng, thắng liên tục mười hai ván. Dĩ nhiên, bên cạnh còn có thiên tài lén làm hậu thuẫn cho tôi...

      "Ưu Ưu, em nghĩ gì vậy?" Lời trách móc của Cực kéo tôi trở về với thực tại.

      "Hả? Em có nghĩ gì đâu." Tôi mỉm cười chống chế: "Em chỉ hơi buồn mà thôi. Dù sao những ngày tụ tập như thế này cũng còn nhiều nữa."

      "Em gì vậy?" Cực trợn mắt: "À, có phải em trách bọn thời gian vừa rồi tìm em đúng ?" Đột nhiên Cực tỏ vẻ như hiểu ra vấn đề rồi bật cười: “Em ngốc ! biết là em rất hiếu thắng, muốn đỗ thủ khoa nên bàn với Tây Dương phá rối em khi kỳ thi chưa kết thúc, muốn để em yên tâm ôn thi mà!" xong, Cực liền thở dài: "Em đa nghi đấy!"

      Dương đứng bên cạnh gật đầu, mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ nâng niu.

      Tim tôi đau nhói, rồi tôi quay mặt : "Đâu có, ý em muốn là sau này cơ hội còn nhiều nữa!"

      Cực càng tỏ ra thắc mắc hơn: "Sau này? Bọn mình vẫn có thể chơi với nhau mà! Cùng học trường cấp ba, gặp nhau càng dễ hơn! Em còn lo gì chứ?"

      Tôi đứng đối diện với Cực, lặng lẽ nhìn vào mắt ta, chậm rãi từng chữ : " phải vậy, Cực, phải như vậy. Từ giờ trở em học trường Nhất Trung, em có cách nào để chơi với các được nữa."

      Thời gian ngừng trôi trong giây phút này, tôi chỉ nghe thấy người bên cạnh hít hơi rất sâu.

      "Em nhắc lại lần nữa !" Dương nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như giông bão sắp ập tới.

      "Em muốn là... trường em chuẩn bị học là trường Nhất Trung." Tôi nhìn , thấy sờ sợ, nhưng trong lòng rất mong được nhìn thấy cuồng nộ vì chuyện này.

      "Em cũng biết phải làm thế nào, em chỉ điền nguyện vọng ở trường Nhất Trung thôi." Tôi bình thản bổ sung thêm câu.

      Dương, em tàn nhẫn quá đúng ? Nhưng qua vẻ giận dữ của , em chỉ mong biết được rằng, trong trái tim vẫn còn hình bóng bé của em mà thôi!

      Đúng như những gì tôi muốn, đôi mắt Dương lập tức bị che phủ bởi lớp băng giá. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ mặt căng cứng, khóe môi giật giật nhưng thể thốt ra đưọc lời nào, nhìn như cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.

      Cực vốn sững sờ vì câu của tôi, đến khi trở về với thực tại, người đầu tiên mà ta nhìn chính là Dương. Thấy Dương giận dữ như vậy, Cực cũng hoảng sợ, gọi liên hồi: "Tây Dương! Tây Dương!"

      Sau những tiếng gọi của Cực, cuối cùng Dương thở hắt ra hơi rất sâu. Rổi nhìn sang tôi, ánh mắt như muốn tra khảo, gằn giọng hỏi: "Tại sao? Bố em bắt em phải ?"

      "." Tôi lắc đầu: "Do em tự quyết định, vì em cảm thấy trường Nhất Trung hợp với em hơn."

      “Hợp hơn?" bật cười, nụ cười có phần ngang tàng: "Hợp gì chứ? Thầy giáo tốt hơn? Môi trường tốt hơn? Hay bạn bè tốt hơn?"

      Tôi thần người nhìn , ấp úng: " phải... em... sau này có thế em thi ngành Xã hội, trường Phụ Trung thích hợp với em."

      "Vì cái có thể này mà em tiếng, bỏ rơi bọn luôn ư?" Dưong nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng: " hề bàn vói bọn câu?"

      "Em xin lỗi... Em xin lỗi!" Tôi chưa bao giờ thấy Dương nổi nóng như vậy, sợ hãi đến mức miệng cứng lại.

      phải như vậy đâu Dương! Mặc dù em muốn nhìn thấy nổi trận lôi đình vì em, nhưng thực em muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của .

      Đó là vẻ bi ai xen lẫn tuyệt vọng.

      "Em xin lỗi... Em tưởng chuyện này có gì quan trọng cả, em chỉ..." Trong làn nước mắt, tôi luống cuống cố gắng tìm cái cớ để cho qua chuyện, ngờ Dương lại càng phản ứng mạnh mẽ hơn:

      " quan trọng? Đối với em, bọn hề quan trọng đúng ?! Em hề lưu luyến đúng ?! " hét lên với tôi, thậm chí còn rơm rớm nước mắt.

      "Em xin lỗi... em xin lỗi..." Cuối cùng tôi bật khóc. Đúng là tôi quá ngang ngạnh, cuối cùng ỉàm tổn thương đến ! Tôi được câu nào mà chỉ khóc nức nở: "Em xin lỗi... Em xin lỗi..."

      Tuy nhiên, xin lỗi giải quyết được vấn đề gì? Cuối cùng chúng tôi vẫn phải chia tay.

      Dương, ký ức vể buổi tối hôm đó thực vui vẻ gì! Cuối cùng Cực hậm hực cử đưa em về nhà, tạm thời chưa tha thứ được cho em. Em ngân ngấn nước mắt sau , chỉ miệt mài bước câu nào, thái độ vô cùng lạnh ỉùng.

      Cuối cùng đến cổng khu nhà tôi ở, tôi ngân ngấn nước mắt bước lên tầng, bỗng gọi tôi lại.

      "Ưu Ưu", giọng đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, dễ chịu, nụ cười môi thể vẻ kỳ vọng: "Những điều em tối nay đều là giỡn chơi đúng ? Em vẫn học ở trường Phụ Trung đúng ?"

      Dương! Nhìn ánh mắt khẩn cu của , nước mắt em lại lấn nữa trào ra!

      Em xin lỗi, em xin lỗí .

      Cuối cùng, nỗi hối hận như núi cao biển sâu đè nghiến tôi, nhưng chúng tôi thể quay trở lại được nữa! thể quay trở lại được nữa.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :