1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Tri ở chốn nào?
      Type: Vân





      ấy chỉ coi cậu như đứa em thôi!”
      Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in câu đó và vẻ tươi cười của Sử Vân.
      Dương à, sao cả, em buồn, đấy! Con đường sau này còn rất dài, còn nhiều tàn khốc hơn, giống như những gì bố em : “Chuyện này chẳng có gì là ghê gớm”, đúng ?
      Tuy nhiên, tại sao đáy lòng em như có tiếng khóc thổn thức vậy?
      Nghĩ lại chuyện cũ, tựa như trong mơ, nước mắt thầm tuôn!
      “Vậy hả?” Tôi lặng lẽ nhìn Sử Vân, mỉm cười: “Tại sao thong tin này lại khiến tôi buồn chứ?”
      “Cậu buồn sao?” Sử Vân nhìn tôi, dường như có vẻ sửng sốt.
      “Cậu , tại sao tôi lại phải buồn?” Tôi tỏ vẻ thắc mắc. “Tôi rất mong có người trai! Dương là ứng cử viên tồi!” Tôi chớp chớp mắt, : “Hay người buồn là người khác?”
      Sử Vân cúi đầu xuống, gì, giống như người bị chặn họng. Ngập ngừng hồi lâu, ấy mới lên tiếng: “Tôi tưởng cậu buồn chứ!”
      Tôi gì, chỉ nhìn ấy và bạn bè của ấy rồi cười, nụ cười rất ngây thơ, ngọt ngào.
      Sử Vân à, cậu phải biết rằng, chó cùng cắn giậu, huống chi đối tượng mà cậu bắt nạt lần này là bé hiếu thắng!
      Bộ phim kết thúc, mọi người liền tỏa ra bốn phía, Cực rất quan tâm, đòi đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối khéo. mình lang thang đường, tôi chỉ cảm thấy vô cùng lẻ loi.
      Cực à, thế giới này còn gì đáng tin cậy nữa? Tình bạn của Vân? Tình của ? Hồi ấy, thực ra em rất muốn hỏi câu này.

      Cuộc thi hung biện khai mạc, tôi phụ lòng mong mỏi của thầy , vượt qua các vòng loại và bước thẳng vào vòng chung kết của thành phố. Chỉ cần thắng trong vòng này là có thể giành được tấm vé bước vào cuộc thi chung kết của tỉnh.
      Triệu dẫn đội khá hài lòng với thành tích của tôi. giáo xinh đẹp, hay , lần, tôi vừa hoàn thành bài thi bước xuống sân khấu, liền mỉm cười và ôm tôi chặt, tỏ ra rất tin tưởng tôi. Tuy nhiên, khá lo lắng trong vòng thi thành phố lần này vì tôi gặp phải đối thủ nặng ký. Nghe đại diện của trường Nhất Trung tham gia hùng biện cũng lọt vào vòng trong với số điểm hơn hẳn các đối thủ khác ở vòng loại, thậm chí thầy hướng dẫn của cậu ta còn hùng hồn tuyên bố: Người giành thắng lợi cuối cùng chắc chắn là họ.
      Để cho chắc ăn, Triệu bỏ hẳn thời gian xem đối phương hùng biện. Quay về, chỉ véo má tôi : “Ưu Ưu, đến lúc đó em đừng để xảy ra sai sót gì nhé! Nếu như là trước đây em còn có thể kiếm được ít điểm nhờ vào khuôn mặt dễ thương của mình, nhưng lần này được may mắn như thế đâu.”
      Tự nhiên tôi lại nổi tính tò mò, đối phương là nhân vật tài ba lỗi lạc thế nào mà khiến người từ trước đến nay luôn lạc quan như Triệu cũng nhụt chí nhỉ?

      ngày trước khi diễn ra vòng thi cuối cùng, giáo đưa tôi xem trường Nhất Trung.
      Từ trước đến nay, Nhất Trung và trường tôi là đối thủ của nhau, cho dù là tỉ lệ thi đỗ cấp ba hay các đợt thi đấu, hai trường điểm đều ganh đua quyết liệt, học sinh hai trường cũng ngầm giao tranh với nhau. Tôi gần như hiểu gì về trường Nhất Trung vì trường cách nhà tôi quá xa, lại có bạn bè học ở đó. Chỉ biết rằng đó là ngôi trường ngày xưa bố tôi học, có lịch sử khá lâu đời. Thế nên ngày hôm đó, đứng trong sân trường Nhất Trung, tôi tỏ ra vô cùng hung phấn, chỉ muốn lùng sục hết các ngóc ngách trong trường, mong tìm thấy bóng dáng của bố tôi năm xưa.
      Triệu chuyện với ê-kip dàn dựng chương trình của đài truyền hình, thấy tôi ngó nghiêng khắp nơi, bèn cười : “Em cứ loanh quanh chơi lát trước , lát nữa đến hội trường tìm là được.” Tôi như người được lệnh đặc xá, vội chào mọi người rồi lập tức chạy .
      Tôi loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng chuyện: “ bé này dễ thương quá!”, “Đúng vậy, nhưng lần này ứng cử viên của trường Nhất Trung cũng đẹp trai lắm, tôi e rằng…”
      Hôm đó là cuối tuần, sân trường có ai, vô cùng yên tĩnh. mình tôi loanh quanh tứ phía, cũng thấy nhàn nhã, thảnh thơi. , đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng đàn piano êm ái vọng lại từ tòa nhà màu trắng kiểu Âu.
      thanh nhàng đó rất lãng mạn, êm tai, nhuốm vẻ u buồn. Dỏng tai lắng nghe, hóa ra là bài Rhythm in the Sky. Đây vốn là trong những bản piano mà tôi thích nhất, thế nên tôi nhất thời nổi hứng, quyết định chạy tới để chiêm ngưỡng dung nhan của người biểu diễn.
      Lần theo tiếng nhạc, cuối cùng tôi tìm thấy lớp học rộng rãi ở cuối hành lang của tòa nhà. Tôi tò mò nhìn qua cửa sổ, phát ra bên trong có đặt cây piano ba góc màu đen tuyền. Người biểu diễn cúi đầu say sưa với bản nhạc. Khuôn mặt bị đàn che kín nên nhìn .
      “Trường này giàu !” Tôi thầm xuýt xoa: “Mua cả đàn piano ba góc để đặt ở đây.” Nghĩ đến việc trường chúng tôi chỉ sử dụng đàn piano kiểu đứng bình thường, tôi bất giác than thầm, đúng là càng so sánh càng thấy tức chết được! Nghĩ vậy, tôi lại càng mong được nhìn thấy mặt của người chơi đàn, liền rón rén vòng ra cửa lớp học, nhưng ngờ áo lại bị vướng vào khung cửa sổ. Tôi định quay cánh cửa kính bị kéo mở ra, đồng thời tiếng động lớn vang lên: “Rầm!”
      Tiếng nhạc lập tức im bặt, tôi xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nhìn người chơi đàn.
      Lúc đó, ấn tượng duy nhất trong tôi là đôi mắt lạnh lùng và rất đẹp!
      Hóa ra người chơi đàn là chàng trai trạc tuổi tôi. mặc chiếc áo len cao cổ màu be được dệt khá cẩn thận. Các nét đều đẹp, khí chất lạnh lùng, nhìn rất cao ngạo. chau mày nhìn tôi.
      "Oái, xin lỗi cậu, thực tôi cố tình” Tôi thấy sởn hết gai ốc vì bị nhìn, năng loạn xạ, bụng thầm cầu nguyện: Thượng đế ơi, Đức mẹ ơi, Phật tổ Như Lai ơi, vừa nhìn biết gã này là kẻ kiêu căng, được nuông chiều từ , các ngài đừng để lên cơn nhé! Con non nớt ngây thơ, chắc chắn là chịu nổi đâu!
      Nhân vật như thiếu gia đó vẫn gì mà nhìn tôi khắp lượt. Thấy ánh mắt lướt từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lướt lên đầu mình, tôi cảm thấy mồ hôi rịn ra trán, có linh cảm chẳng lành ập tới báo hiệu phong ba sắp nổi.
      Cuối cùng, cũng nhìn đủ. hé cặp môi rất đẹp và câu mà tôi thể ngờ tới: "Cậu , tôi thể thích cậu đâu'
      Từ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày này: bị người ta thẳng thừng từ chối. Trước đây mọi người đều khen tôi dễ thương, chuyện này thực làm tôi mất mặt, haizz...
      Tuy nhiên, dần dần, tôi nhận ra dường như có điểm gì đó rất bất thường...
      “Đợi !" Tôi chợt bừng tỉnh, ném ánh nhìn sắc lạnh vào tên gây đó. Tôi còn chưa kịp gì! Tại sao lại ăn vói tôi như thế chứ?
      "Thiếu gia" vẫn nhìn tôi với vẻ cao ngạo, lạnh lùng hỏi: "Sao cơ? Tôi chưa đủ ràng à?"
      Tôi nuốt nước miếng, rất lịch : "Xin hỏi, cậu chắc chắn là với tôi chứ?"
      " với cậu với ai?" Mặt lộ bực bội: "Người vừa gây chuyện phải là cậu hay sao?"
      “Là, là tôi..." Thây hung hăng như vậy, tôi liền sực nhớ ra hành động mạo muội ban nãy của mình. Đầu tiên tôi sững ra lát, sau đó trả lời với vẻ ấm ức: "Nhưng tôi cố tình phá đám cậu!"
      cố tình? cố tình cậu viết thư làm gì?" hậm hực : "Lại còn hẹn tôi đến phòng đàn nữa, cậu tưởng tôi rỗi rãi lắm hả?"
      Tôi càng ngơ ngác hơn: "Thư? Thư gì? Tôi chỉ ngang qua đây, tiện thể vào xem thôi, làm gì có hẹn với cậu? Tôi có quen biết gì cậu đâu!"
      sững lại, hỏi : " phải cậu ư?"
      Thấy sắc mặt đỡ hơn, giọng cũng dịu hẳn , biết có cơ hội hòa giải, tôi liền thừa cơ giải thích: "Cậu này, tôi quen cậu mà. Vì tham gia cuộc thi hùng biện mà tôi mới đến đây. Tôi rất xin lỗi vì quấy rốì bài tập của cậu, nhưng cậu cũng thể tùy tiện đổ oan cho tôi được!" rồi, tôi còn chớp chớp mắt, cố gắng rơm rớm mắt để cho thấy tôi phải chịu nỗi oan ức lớn đến nhường nào.
      Thây mắt tôi đỏ hoe, liền ngập ngừng lát rồi : "Nêu vậy xin lỗi cậu, tôi nhận nhầm người rồi."
      Tôi thây mặt đỏ rần lên, cả người trông càng lung linh hơn, bất giác than thầm: Haizz, tại sao mình lại phải chạm trán với chàng đẹp trai nữa nhỉ?
      Có lẽ là do phát thấy tôi nhìn chằm chằm, "thiếu gia" có vẻ ngại ngùng, vội giải thích: "Chuyện là thế này, hôm qua tôi nhận được thư của bạn , hẹn tôi vào giờ này hôm nay đến phòng đàn, ... có việc quan trọng muốn với tôi. Thế nên tôi hiểu lầm cậu..."
      Chuyện quan trọng ư? Học sinh có chuyện gì quan trọng? Tôi "xì" thầm trong bụng: mờ ám thế làm gì? Chắc chắn là vì mê cái mẽ của cậu nên muốn tỏ tình chứ gì?
      Chuông cảnh báo trong đại não tự động tắt , tôi lườm cái, vừa gỡ đường may của áo bị kẹt vừa hậm hực : "Cậu này, phiền cậu lần sau nhớ mở to mắt nhìn kỹ trước rồi hãy từ chối sau nhé!" Tôi bắt chước giọng điệu của Châu Tinh Trì trong phim, nhấn mạnh từ "mở".
      gì, chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn tôi "chiến đấu" với khung cửa sổ với vẻ thưởng thức, điệu bộ rất uể oải. Khó khăn lắm tôi mới gỡ được áo ra, chuẩn bị quay đầu hiên ngang bỏ gọi giật tôi lại: "Ê, hot girl!"
      Tôi ngoái lại nhìn: "Hot girl?" gọi tôi ư?
      "Cậu là đến tham gia cuộc thi hùng biện à?" cười cười hỏi tôi.
      Tôi ngờ nghệch gật đâu.
      "Vậy , bạn Trác Ưu à, ngàv mai chúng ta gặp lại nhauằ"
      Đợt ấy là cuối xuân. Hoa cỏ trong trường thầm nở rộ từ lâu, cây dây leo bám đầy giàn hoa dọc hành lang phía xa, hương thơm ngọt ngào, ngai ngái thoang thoảng đâu đây. Dường như tôi vừa nghe thấy có chú chim én thầm bên tai: Xuân đến rổi! Xuân đến rồi!
      Cuối cùng ngày diễn ra vòng chung kết đến, tôi theo giáo đến địa điểm thi tại trường Nhất Trung.
      Dưới khán đài sắp xếp xong ghế ngồi cho khán giả từ lâu, cẩh phải thắc mắc, 80% ghế ngồi là dành cho học sinh của trường Nhất Trung. Họ mặc đồng phục rẩt chỉnh tề, người nào người nấy đều tỏ ra rất tự hào, thậm chí có người còn nhìn đám thí sinh trường ngoài như chúng tôi và cười lén: “Còn thi gì nữa! Chắc chắn là tụi này giành giải nhất”, “Đúng vậy, Thương Thang giỏi lắm!”…
      Tôi nhìn đám người vô vị đó mà bực mình. Đắc ý cái quái gì chứ! Lát nữa tôi cho các người thấy tài năng của học sinh trường tôi! Triệu có vẻ căng thẳng hơn cả tôi, vừa kiểm tra quần áo và mặt mũi tôi xem trang điểm có ổn vừa dặn dò: “Kết quả quan trọng, em chỉ cần phát huy tốt khả năng của mình là được rồi!”
      Đúng lúc này, đám đông vỗ tay và reo hò ầm ĩ. Hóa ra là thí sinh của trường Nhất Trung đến.
      Tôi thực muốn biết rốt cuộc thí sinh này là nhân vật ba đầu sáu tay như thế nào mà học sinh trường này kiêu căng đến vậy? Vừa nhìn bất giác sững lại.
      Hóa ra là !
      Dưới ánh nắng, vẫn giữ vẻ cao ngạo đó nhưng có lẽ là do khá phởn chí nên còn hơi cười cười, nhìn rất lãng tử. đường di, dường như có rất nhiều người quen , liên tục hỏi han, chỉ gật đầu, trông rất vương tử. Tôi chỉ có thể dùng cụm từ để miêu tả thái độ đó – chỉ muốn tẩn cho trận.
      lát sau, giáo của đưa về hàng ghế dành cho thí sinh, còn nhiệt tình chào hỏi Triệu.
      “Vờ vịt!” Tôi thầm làm mặt hề, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh chiếu sau lưng mình: Có kẻ nhìn tôi!
      “Hê, hotgirl, cậu cũng tràn đầy sinh lực đó nhỉ!” Giọng vọng đến, dường như còn có ý giễu cợt.
      “Cậu!” Tôi muốn đáp trả, nhưng lại dám gây chuyện trước mặt giáo, đành hậm hực lườm .
      Thấy bộ dạng đó của tôi, liền bật cười thành tiếng.
      “Trác Ưu đúng nhỉ?” Nghe thấy tiếng cười, giáo trường Nhất Trung ngoảnh đầu lại: “Nghe em rất giỏi! Đây là bạn Thương Thang của trường Nhất Trung, cũng rất giỏi. tại các em là đối thủ, thi xong thành bạn đó!”
      “Dạ…” Tôi trả lời rất ngọt, nhưng bụng lại thầm nghĩ: Ai thèm kết bạn với gã tự cao tự đại này chứ!
      Cuộc thi chính thức bắt đầu, tôi là người thứ sáu ra sân khấu, Thương Thang là người thứ chín, gần chót. Lần đầu tiên trong đời tôi khát khao chiến thắng đến vậy. Nắm chặt tay thành nắm đấm, tôi thầm nghĩ: Lần này chắc chắn phải cho gã Tự Đại này bài học mới được! Chắc là ngay cả Triệu cũng nhận ra vẻ đằng đằng sát khí của tôi nên ra sức an ủi: “Thả lỏng, thả lỏng, hít thở sâu nào!”
      Đến lượt tôi ra sân khấu. Tôi cố gắng lấy bình tĩnh, sau đó mỉm cười bước ra khán đài, cúi đầu chào ban giám khảo và khán giả, cất giọng rất ngọt: “Kính thưa các thầy giáo, chào các bạn!”
      Bài thuyết trình của tôi diễn ra khá suôn sẻ, tôi cảm thấy mình phat huy tối đa khả năng. Lúc kết thúc, tiếng vỗ tay rộ lên như sấm, thậm chỉ tòi còn nhìn thấy nụ cười hài lòng của các thầy trong ban giám khảo.
      Thắng rồi! Tôi vừa xuống sân khấu vừa với mình. Nghĩ đến đây, tôi liền liếc thí sinh trường Nhất Trung với vẻ đắc ý. Nét mặt của giáo bọn họ khá nặng nề, gã Tự Đại kia nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ cười cười.
      Cứ cười , lát nữa nhà ngươi phải bật khóc! Tôi hậm hực rủa thầm, chỉ ước lúc lên sân khấu bị vồ ếch cái.
      Tôi xuống đến nơi, Triệu vô cùng xúc động, mực : "Rất tốt! Rất tốt! Chúng ta chỉ còn phải chờ xem đối thủ trường Nhất Trung nữa thôi!"
      Tôi nhìn gã Tự Đại, chau mày xem bản đề cương.
      "Giờ biết ta là ai rồi chứ?" Tôi che miệng cười lén.
      Trình độ của thí sinh số bảy, số tám sau tôi đáng phải nhắc tới, mọi người đều mỏi mắt mong chờ xuất của Thương Thang. Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng đến lượt thi.
      Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố số báo danh, bình thản bước lên sân khấu. Tôi nhìn chằm chằm theo bóng , nghĩ thầm: Tự Đại, nhà ngươi đừng làm ta thất vọng nhé!
      đứng sân khâu với dáng vẻ chắc chắn, đầu tiên là nhìn hội trường lượt, sau đó mỉm cười. Cả hội trường lập tức im lặng như tờ, chăm chú chờ lên tiếng.
      "Kính thưa các vị khách quý, thưa các thầy giáo..." Cuối cùng giọng nam dễ nghe, khỏe khoắn của cất lên, mọi người đều thở phào với vẻ hài lòng.
      càng thuyết trình tâm trạng của tôi càng trở nên nặng nề hơn - có thể là bài thuyết trình của khá xuất sắc, phân cao thấp với tôi. Đến khi xong lời cuối cùng, Triệu liền câu với vẻ lo lắng: " giờ chỉ còn biết xem ban giám khảo thiên vị ai hơn thôi!"
      Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuốì cùng thời khắc tuyên bố kết quả đến. Tim tôi đập thình thịch: Bất luận là ai, tốt nhất thầy cũng đừng nêu tên em ra trước! Nhất định phải là người cuốì cùng!
      "Đứng thứ hai là Trác Ưu, số báo danh 6, tổng điểm 97,9; Đứng thứ nhất là Thương Thang, số báo danh 9." Trưởng ban giám khảo tuyên bố: "Thí sinh đủ tư cách tham gia trận chung kết của tỉnh là Thương Thang trường Nhất Trung, chúc mừng em!"
      Tiếng reo hò sau lưng nổi lên như sấm, tôi chỉ còn biết ngồi thẫn thờ, trong lòng có thanh vọng lại: "Ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi! Ngươi thua tên Tự Đại với số điểm chênh lệch 0,1!"
      Dương, có biết ? Đó là lần đẫu tiên em thực nếm mùi thất bại. Và cuộc đời vốn rất bằng phẳng của em cũng bị phủ màn sương lạnh giá, trắng toát.
      "Ưu Ưu! Ưu Ưu!" Có người gọi với vẻ rất lo lắng bên tai tôi.
      Cuối cùng tôi trở về với thực tại, nhìn về phía người gọi, hóa ra là Triệu. Nét mặt lộ vẻ thương cảm và nuối tiếc: "Em đừng buồn, lần này chỉ có thể là ta gặp may, chỉ tại cuộc thi tổ chức tại trường Nhất Trung. Họ chiếm hết mọi điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, em đừng trách mình nhé!"
      "Dạ , làm sao em trách mình được?" Tôi cố gắng mỉm cười với , "Em buồn đâu ạ."
      Ban tổ chức sắp xếp cho các học sinh đoạt giải chụp ảnh lưu niệm, tôi lại lần nữa bị xếp đứng cạnh Thương Thang. Lãnh đạo lên hết tốp này đến tốp khác, miệng tôi được khép lại lúc nào, dây thần kinh mặt đều cứng đờ.
      "Haizz, đừng có cười như vậy, trông cứ như khóc ấy" Đột nhiên Thương Thang quay sang với tôi.
      "Cậu cũng đẹp lắm sao? Cười hai mươi phút rồi mà các cơ vẫn chưa thấy mỏi!" Tôi thèm quay đầu nhìn , cứ việc tạo dáng trước ống kính.
      " phải..." có vẻ do dự, "Trước khi vào thi, cậu cười như thê'."
      Nụ cười lập tức biến mất môi tôi. Tôi trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn gã Tự Đại đó. Lẽ nào sắc mặt tôi khó coi đến mức ai ai cũng biết tôi cười gượng ư?
      "Haizz, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngớ ngẩn ấy nữa!" Gã cau mày, : "Tôi ghét nhất là đổ ngốc!"
      "Đổ ngốc?" Tôi há hốc miệng: "Cậu vừa bảo tôi là đồ ngốc?" Cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Tôi bất chấp lúc chụp ảnh, giơ tấm bằng khen bằng bìa cứng lên đánh .
      "Tét!"
      Mọi người liền dồn hết ánh mắt về phía chúng tôi, sau đó tất cả sững sờ.
      Nét mặt Thương Thang lúc xanh lúc trắng, chắc là cố kiềm chế để nổi cáu. Tôi ngờ mọi người lại phản ứng mạnh như vậy, cũng sững sờ theo.
      "Ưu Ưu, em sao vậy?" Triệu cất tiếng hỏi, giọng rất vui.
      "Em..."
      "Bọn em đùa ạ, định đổi tư thế để chụp ảnh đẹp hơn!" Thương Thang cướp lời tôi.
      Thế là mọi người đều cười với vẻ thông cảm: "Trẻ con bây giờ chỉ thích khác người thôi, ha ha!"
      Tôi thở phào, lén nhìn Thương Thang, nhủ thầm: "Tên tiểu tử nhà ngươi cũng biết điều đó nhỉ!"
      Chụp ảnh xong xuôi, tôi và giáo chuẩn bị ra về Thương Thang gọi giật chúng tôi lại.
      " Triệu, em mượn Trác Ưu lát được , em muốn thảo luận cuộc thi ngày hôm nay với bạn ấy, có được ạ?" cười cười, với Triệu bằng giọng rất khiêm tốn, cung kính.
      "Dĩ nhiên là được!" Thấy học sinh đẹp trai như vậy cất lời nhờ mình, Triệu liền đổng ý ngay: "Ưu Ưu, em ! Đằng nào cũng phải bàn chút việc với người của đài truyền hình, lát nữa về nhà nhớ cẩn thận nhé!"
      "Em..." Tôi cố kiềm chế linh cảm chẳng lành lên trong đầu, rốt cuộc tên Tự Đại này định làm gì nhỉ? Trả thù ư? Đừng có làm thế nhé!
      Chỉ tiếc rằng, chưa kịp lời từ chối, tôi bị gã bỉ ổi đó kéo rồi.

      Tôi miễn cưỡng sau đoạn đường dài, cuối cùng chịu được nữa liền làu bàu: "Rốt cuộc cậu định làm gì hả?"
      quay sang nhìn tôi, lạnh lùng đáp: "Cậu nghĩ tôi làm gì?"
      Thấy ánh mắt sắc lạnh, giọng khinh miệt của , tôi sợ đến nỗi nước mắt trào ra: "Cậu được trả thù! Cậu có lỗi với tôi trước! Cậu phải xin lỗi tôi..."
      Tôi vừa khóc vừa lùi ra sau, chuẩn bị tính thần co giò bỏ chạy bất cứ lúc nào.
      "Được, thế cậu muốn tôi xin lỗi thế nào?" khoanh tay trước ngực, nhìn động tác của tôi như sắp phì cười.
      "Hả?" Tôi sững người, ngờ lại ra câu đó.
      "Vừa nãy đúng là tôi đúng, nên tôi muốn gặp riêng cậu để xin lỗi." giải thích bằng giọng bất đắc dĩ.
      "Ui da, sao cậu sớm?" Các sợi thần kinh của tôi dãn ra, tôi vừa quệt nước mắt vừa chu miệng : "Tôi cứ tưởng cậu trả thù cơ!"
      liền bật cười, than: "Bụng dạ cậu hẹp hòi như bình thường nhỉ?"
      Tôi liền lườm : " phải cậu là muốn nghĩ cách để xin lỗi tôi sao?"
      vẫn cười, vẻ coi trời bằng vung.
      "Được, chơi bản nhạc cho tôi nghe ."
      "Cậu muốn nghe gì?" mở nắp đàn piano, mỉm cười hỏi.
      "Gì cậu cũng biết hả?" Tôi tò mò hỏi. “Cái khác dám , nhưng những ca khúc mà cậu biết tôi đều biết cả." cười rất đáng ghét.
      Được, coi như nhà ngươi giỏi, tôi nghiến răng, sau đó nở nụ cười ngọt hơn cả mật với : "Thế gần như cậu chơi tất cả các ca khúc rồi đúng ?"
      mỉm cười tự phụ: "Đa số, tôi dám chắc là chơi hay mọi ca khúc."
      "Vậy cây đàn piano đắt tiền này cũng dùng để đôi với những ca khúc cao quý đó của cậu nhỉ?"
      khẽ gật đầu, nét mặt hết sức ngạo nghễ: "Đây là cây đàn mà mẹ tôi cho người chở đến trường, rất quý."
      "Vậy , bạn Thương Thang vĩ đại," nụ cười của tôi càng ngây thơ hơn, "mong cậu hãy dùng cây đàn piano đắt tiền nhất của cậu để chơi bài Hai chú hổ cho tôi nghe!"
      Sau hổi im lặng, hít hơi sâu và đưa tay phải về phía phím đàn, đánh bản nhạc thiếu nhi này bằng tay.
      "Cậu chơi hả?" Tôi sững lại, ngẩn ngơ hỏi.
      "Nếu cậu còn định thế nào?" Gân xanh trán giật giật, chắc là bị tôi chọc tức đến mức xuất huyết não.
      "Ha, ha ha..." tôi ngại ngùng cười, bắt đầu cảm thấy mình có phần quá đáng. Để được sống sót thoát khỏi phòng đàn này, tôi đành phải bấm bụng năn nỉ : "Đổi bài khác ! Tôi muốn nghe bài nào trữ tình chút."
      "Hừ!" Nét mặt vô cảm, hừ tiếng, nhưng len lén đặt tay trái lên và đổi sang tình khúc trữ tình du dương.
      Trong phòng đàn rộng rãi, tiếng nhạc như tiêng nước chậm rãi chảy, bé và cậu bé ngồi trong phòng đều mỉm cười, chìm đắm trong giai điệu da diết. Lúc ấy ánh nắng lọt qua cửa sổ hắt chếch vào trong, rèm cửa trắng lất phất trong gió, thỉnh thoảng có mấy cánh hoa màu hồng phấn bay qua, mang theo vẻ ngọt ngào, lãng mạn.
      Còn tôi, mãi cho đến tận sau này mới biết, tên của bản nhạc đó là Giai điệu tình .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Chim én bay về
      Type: Vân





      Trời tối dần, tôi chào Thương Thang và bảo đến giờ phải về nhà. ta lịch thiệp đứng dậy, tiễn tôi ra trạm xe buýt.
      Số người đợi xe nhiều, thế là khăng khăng đòi đợi xe buýt cùng tôi. “Cậu là con , đứng đây mình an toàn.” giải thích.
      Tôi mỉm cười, ấn tượng về khá hơn, liền trêu: “Trông tôi thế này, sao có chuyện an toàn được? phải vừa gặp lần đầu tiên, cậu thích tôi đó sao?”
      sững người lát, dường như nhớ lại cảnh tượng hôm đó rồi khẽ cười: “Cậu còn nhớ sau đó tôi gọi tên cậu ?”
      Bị nhắc như vậy, tôi bắt đầu tò mò: “Dĩ nhiên là nhớ chứ! Lúc đó sao cậu lại nhận ra tôi?”
      Lúc này xe buýt đến, tôi kịp nghe câu trả lời, vội vàng rảo bước lên xe.
      “Này!” đứng đằng sau gọi giật tôi lại.
      Tôi ngoái lại nhìn , chỉ thấy nụ cười đọng môi , rồi : “Vì trước đó tôi nghe đồn rằng trong cuộc thi hùng biện lần này, đối thủ cạnh tranh duy nhất của tôi là Trác Ưu – bạn rất xinh xắn.”
      Tôi mang tâm trạng rối bời về nhà. Mẹ lo xong cơm nước và đợi tôi, toàn là các món tôi thích. Chắc là mẹ biết tin tôi thua trận từ Triệu, nên hề nhắc gì đến cuộc thi, điều này càng khiến tôi buồn hơn.
      Cơm nước xong xuôi, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Cực hẹn tôi chơi. Tôi ngần ngừ biết có nên nhận lời hay mẹ cười : “ con, ra ngoài chơi cho khuây khỏa!”
      biết phải làm thế nào, tôi đành chậm rãi bước xuống cầu thang, bất chợt lại phát ra chiếc bóng lâu ngày gặp ở góc tòa nhà – Dương.
      Tôi đứng như trời trồng nhìn .
      bao lâu chưa gặp rồi nhỉ? vẫn đẹp trai ngời ngời như trước. Chiếc áo khoác đen vừa vặn khiến càng them khôi ngô, lãng tử. dựa vào tường, như suy nghĩ gì đó, mày hơi chau lại, mắt nhìn về phía xa, dường như có tiêu cự.
      Tôi há miệng, định gì đó, nhưng hiểu sao lại thể thốt nên lời. Hóa ra câu “chỉ coi cậu là em ” trong tối hôm xem phim ăn sâu vào trái tim tôi từ lâu. nỗi buồn trào dâng trong lòng khiến tôi chỉ muốn co giò chạy lên tầng.
      Chỉ tiếc rằng muộn, nghe thấy tiếng động, liền ngước mắt lên nhìn.
      “Ưu Ưu!” Vẻ tư lự ban nãy biến mất, nét mặt lộ vẻ vui mừng, “Em xuống rồi à?”
      “Vâng.” Tôi cười, vẻ tự nhiên lắm: “Lâu lắm rồi em gặp !”
      “Ừ, lâu lắm rồi bọn mình gặp!” mỉm cười hiền lành với tôi và như suy nghĩ gì đó.
      “Cực đâu ? Sao ấy đến?” Tôi thể kháng cự trước nụ cười hút hồn đó, bèn ngó nghiêng xung quanh.
      “À, lát nữa cậu ta mới đến,” giải thích với vẻ luống cuống, “Hay là bọn mình ra công viên đợi cậu ta nhé?”
      Tôi nghĩ lát, thấy cũng chẳng có việc gì làm nên đồng ý.
      Lúc ấy trời nhá nhem tối, trong công viên mọi người dạo từng tốp, từng tốp, tôi và Dương liền ngồi xuống chiếc ghế băng bên vệ đường, lặng lẽ chờ Cực đến.
      “Này, có nhớ ?” Đột nhiên tôi reo lên như người phát ra châu lục mới, “Đây là điểm hẹn cũ của và Sử Vân ngày trước mà!”
      “Hả? Sao em biết?” quay đầu sang, nửa cười nửa .
      “Hồi ấy… Hồi ấy em và Cực thường xuyên nấp sau đài phun nước nhìn trộm bọn …” Tôi đỏ bừng mặt, ngại ngùng trả lời.
      cũng giận, chỉ nhìn về phía xa, với vẻ mơ màng: “Hình như là chuyện rất lâu rồi phải!”
      Đúng vậy, Dương ạ, đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi! Bốn bé, cậu bé vô lo vô nghĩ biết xa từ bao giờ! Thậm chí em còn mất cả tình bạn quý giá nhất. Rốt cuộc là nên trách ai đây? Trách ? Hay là trách số phận công bằng này?
      Tôi thẫn thờ nhìn , trong chốc lát, biết bao tâm trạng trào dâng trong lòng, bất giác nước mắt trào ra. Còn vẫn chìm trong ký ức của riêng mình, nét mặt lộ vẻ buồn rầu.
      Cực đến và nhìn thấy cảnh tượng nặng nề đó.
      “Ấy, Dương, sao cậu lại để Ưu Ưu khóc!” Từ xa ta la lớn, kéo hai đứa tôi thả hồn vào ký ức trở về thực tại.
      Lúc này Dương mới nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe, sửng sốt: “Em sao vậy!”
      Mắt ngấn lệ. tôi cười rồi lắc đầu: “ sao, chỉ vì hôm nay em thua trong cuộc thi hùng biện thôi.”
      thở phào, ghé sát đầu vào, như đùa: “Đừng khóc vì những chuyện đó. Lẽ nào em thua đại mỹ nữ hơn em mọi mặt ư?”
      Tôi trợn mắt, mắng: “ đừng có tưởng bở! mong em giới thiệu nàng cho đúng ?”
      bật cười, : “Ui da, chỉ có Trác Ưu là hiểu nhất!”
      Bầu khí khá hơn rất nhiều, lúc này Cực cũng lại gần, liền ngờ nghệch cười theo.
      có chỗ nào để trút bực bội, tôi liền mắng ta: “Đừng có cười như thế, chẳng thấy mặt mũi nào cả!”
      Cực liền tỏ ra ấm ức, mặt đỏ bừng, : “Có phải lần đầu tiên cười như vậy đâu, sao đến giờ bà mới thấy khó chịu?”
      Dương càng cười to hơn, Cực cũng chớp mắt tiếp tục cười với tôi như ngố, cuối cùng tôi cũng ngừng khóc và cười theo.
      Cực à, có biết ? Trong tích tắc đó, em mãi mãi tha thứ cho rồi. Em biết, người tốt bụng, chỉ khát khao quan tâm của người khác mà thôi.

      Hôm đó ba chúng tôi chơi rất vui vẻ, Cực còn tuyên bố ràng rằng gọi Sử Vân đến: “Sử Vân có phần quá đáng, đến tôi cũng chằng chịu được nữa.” Mọi người liền mỉm cười hiểu ý, cũng tiếp lời. Đến ngày kia, Sử Vân biết, tính cách ngang ngạch, chỉ biết bản thân mình đem đến cho ấy tổn thương lớn đến nhường nào.
      Cực vội về nhà, liền bảo Dương đưa tôi về. ta vừa vừa ngoái lại dặn dò: “Lục Tây Dương, nhớ tháp tùng công chúa về đến nhà an toàn nhé!”
      Hai chúng tôi nhìn theo bóng ta vừa vừa ngoái đầu lại mà buồn cười. “Haizz, em xem”, bất chợt Dương quay sang nhìn tôi, “ biết có phải chàng này đầu thai nhầm làm con trai nhỉ?
      Dưới ánh đèn lờ mờ, đường nét khuôn mặt đẹp đến mê hồn, nét mặt lộ vẻ dịu dàng, nuông chiều. Tôi thẫn thờ nhìn , bất chợt nước mắt rơi lã chã.
      “Sao em lại khóc?” luống cuống, “Đừng khóc, đừng khóc, sợ nhất là nhìn thấy em khóc!” rồi bắt đầu cuống quýt tìm giấy ăn cho tôi.
      “Hu hu… em cam tâm!” Tôi càng khóc to hơn, chắc nước mũi cũng chảy ra. “Em chỉ thua 0,1 điểm, chỉ có 0,1 điểm thôi! Nếu mà thua điểm em buồn như thế này!” rồi tôi còn giậm chân, chỉ mong giẫm chết tên giành giải nhất đó.
      biết, biết em là người hiếu thắng mà!” ra sức dỗ dành tôi như dỗ dành đứa trẻ, “Ưu Ưu là người rất hiếu thắng. Nhưng thế giới này phải chuyện gì cũng do mình quyết định đúng ? Em cũng phải nhường cơ hội cho người khác chứ, họ cũng muốn giành giải nhất mà!”
      cầm giấy ăn, nhàng lau nước mắt cho tôi, dịu dàng : “Thôi, em cứ khóc cho thỏa lòng, trút hết mọi nỗi ấm ức trước đây ra !”
      Cuối cùng tôi được nghe câu mà tôi chờ đợi từ rất lâu, nước mắt kiềm chế trong bao ngày qua tuôn trào như mưa.
      Mọi người ngược xuôi qua lại đường đền nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò: khóc như mưa bất chấp hình ảnh, cậu bé lặng lẽ ngồi bên cạnh với nét mặt bất lực.
      Tối hôm cuối xuân đó, trời còn se lạnh, gió thổi trong công viên, lá câu, cánh hoa rơi lả tả. Mọi người đều vội vã về nhà, ai cũng ăn mặc “kín cổng cao tường”.
      Tuy nghiên, Dương ạ! hiểu sao em lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Cuối cùng tôi, Dương và Cực làm lành với nhau, than thiện như trước kia. Thỉnh thoảng, ba đứa hẹn nhau đến nhà Cực chơi tú lơ khơ, chuyện. Đôi lúc mọi người cũng nhắc đến Sử Vân, dường như Dương rất thích ấy, Cục cũng bắt đầu phê phán Vân. Đột nhiên tôi cũng cảm thấy buồn thay cho Vân.
      Vân, tại những người xung quanh cậu, còn có mấy người cậu quý mến lòng?
      Cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua, mọi người hỏi han gì nhiều về chuyện tôi thua trong cuộc thi hùng biện mà lại tiếc thay cho tôi. Tôi vẫn là học trò cưng của giáo.
      Tuy nhiên, nhưng chuyện mà tôi để ý thầm thay đổi.

      Mùa mưa dầm đến, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Hằng năm, cứ đến thời điểm này, người vui nhất là bán hang trong căng tin của trường, vì giờ Thể dục giữa giờ ở trường dừng từ lâu nên mọi người đều chạy đến chỗ mua đồ ăn.
      Tôi cũng nằm ngoài số đó, tâm hồn ăn uống mà! Hồi đó phải lo chuyện giảm béo, ngày nào cũng mong hết giờ để mua những đồ ăn vặt mà mình thích. Đám con suốt ngày ngồi bàn luận món gì của hang nào ngon, hang nào đồ ăn đủ cân đủ lạng, lại còn trao đổi cảm nhận với nhau, vô cùng sôi nổi.
      Hôm nay giờ giải lao giữa tiết trời lại mưa, rất nhiều người mang ô, có cách nào để xuống căng tin mua đồ ăn. Sáng nay tôi chưa kịp ăn nên bụng cồn cào. Bất chấp trời mưa, tôi lấy tay che đầu chạy xuống căng tin. chạy, đột nhiên có tiếng ai đó gọi ngay đầu: “Mèo ham ăn! Mèo ham ăn!”
      Tôi ngẩng đầu lên giữa màn mưa, bất giác giật nảy mình: Hóa ra khu lớp học dành cho lớp cuối cấp nằm ngay con đường đến căng tin, do là giờ giải lao nên có rất nhiều người đứng ngoài lan can ngắm cảnh. Dĩ nhiên là cảnh tượng đám con chúng rôi đội mưa mua đồ ăn rất nực cười trong mắt bọn họ.
      Tôi hậm hực tìm kiếm trong đám đông dày đặc, quả nhiên phát ra kẻ phát thanh đó – Lỗ A Cực.
      Gã ngốc ấy bám tay vào lan can, nhe răng cười giễu tôi. Dương cũng uể oải tự vào lan can, nụ cười rạng rỡ. Tôi vừa ngượng, vừa tức, đành cúi đầu bước , vừa chạy được mấy bước, chịu được nữa liền ngửa mặt lên quát bọn họ: “ mới là con hồ ly ham ăn!”
      Ai ngờ Lỗ A Cực vào lớp, chỉ còn lại mình Dương vẫn đứng đó cười.
      “Hê, em , vừa nãy đâu có trêu em.” nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, bình thản giải thích.
      “…” Mặt tôi nóng bừng, miệng lẩm bẩm: “Người ta biết chứ!” rồi thèm ngoảnh lại, chạy thẳng về phía căng tin.
      Chạy đoạn rất dài mà tiếng cười phớ lớ của Dương vẫn văng vẳng bên tai tôi.

      Tôi đến tụ tập ở nhà Cực, Cực và Dương vui vẻ trò chuyện với nhau về trò game thịnh hành hồi đó. Tôi hiểu gì nên thể tham gia, bèn chu môi : “Chẳng có gì hay ho cả, bằng Thủy thủ Mặt trăng!”
      Bọn họ liền quay ngay đầu lại nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Con bọn em chỉ thích những thứ hoa hòe thế thôi!”
      “Gì chứ? Bọn họ xinh mà!”
      Để chứng minh những điều mình phải vô căn cứ, tôi liền móc ngay bức ảnh chụp năm nữ chiến binh nhét trong ví ra cho bọn họ xem. Và thế là họ bắt đầu bình phẩm về khuôn mặt, dáng người, cách ăn mặc của các thủy thủ.
      “Đây là Usagi Tsukino, nàng công chúa! Đây là Rei Hino, nữ pháp sư…” Tôi vội tranh thủ thời cơ tuyên truyền với họ, vẻ rất đắc ý.
      “Ờ…” Sau hồi lâu, Cực liền tỏ vẻ suy nghĩ, : “Tớ thích Usagi Tsukino”, sau đó nhìn sang Dương: “Cậu thích nào?”
      Dương cúi đầu, mỉm cười, chỉ vào Rei Hino trong ảnh, : “ này.”
      này là nữ pháp sư đấy!” Cực nhìn Dương với vẻ thắc mắc.
      “Tớ vốn thích pháp sư, phù thủy mà!” Cuối cùng Dương ngẩng đầu lên nhìn tôi, miệng vẫn cười cười.
      Trái tim tôi như bị vật gì đó đập mạnh vào, bắt đầu đập thình thịch.
      “Cậu thích cặp chân dài của người ta đúng ?” Cực cười, với Dương.
      Dương vẫn cười cười, khẳng định mà cũng chẳng phủ định.
      Còn tôi quát Cực: “Đồ háo sắc! Lưu manh!”
      Cực nhìn tôi, lộ vẻ oan ức: “Tiểu thu, ra tiếng lòng của đàn ông mà! Gì mà em hạ thấp như vậy?”
      “Hứ!” Tôi chu môi, quay đầu nhìn ta, “ khác gì kẻ lưu manh đâu!”
      Thấy tôi như vậy, bọn họ liền bật cười. Cười lúc đột nhiên Cực : “Những ngày như thế này còn dài nhỉ?”
      Tôi sửng sốt quay sang nhìn Cực, hiểu câu đó có ý nghĩa gì.
      “Bọn sắp tốt nghiệp rồi, biết sau này có được học cùng trường cấp ba với nhau ?” Cực nhìn ra ngoài, buồn buồn hỏi.
      Cả ba đứa đều im lặng. Đúng vậy, những ngày tháng như thế này còn duy trì được đến bao giờ?
      Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, khí buồn tẻ, não nề. Có lẽ cái nóng của mùa hè đến rồi.

      Mấy ngày sau, đám con chúng tôi chuyện trò rôm rả, hiểu sao lại đến con trai, bạn đột nhiên : “Này, các cậu thử xem sao giờ này Lục Tây Dương vẫn chưa có bạn nhỉ? ấy và Sử Vân chia tay nhau lâu rồi mà!”
      “Đúng vậy, tớ nghe mục tiêu của ấy là có năm đời bạn trước khi vào cấp ba! giờ chỉ thiết nữa thôi.”
      Tôi chỉ cười cười, bọn họ đều biết tôi và Dương chơi với nhau khá thân nên mới hỏi thoải mái như vậy. Nhưng chàng này lắm scandal quá, tôi nghĩ bụng biết có nên tìm buổi nào đó để giáo huấn hay .
      phải thế đâu, thong tin của các cậu đều sốt dẻo.” bạn đột ngột lên tiếng, hóa ra là Cố Đình ngang qua.
      Cố Đình nhìn chúng tôi, bằng giọng vô cùng hụt hẫng: “Lục Tây Dương thích người từ lâu rồi, mấy hôm trước chính miệng ấy ra.”
      “Ai vậy? Học trường mình à?” Mọi người đều lộ vẻ tò mò.
      Tôi nhìn Cố Đình, tim bắt đầu đập thình thịch, mạnh chưa từng có.
      “Ừ.” Cố Đình nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi nhấn mạnh: “Học ở lớp các cậu đấy!”
      “Lớp bọn tớ hả? Ai thế?” Mọi người ào ào như cái chợ vỡ, thi nhau đoán.
      Tôi chỉ thấy xung quanh láo nháo, tim đâp mạnh đến mức gần như thở nổi, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào mắt Cố Đình.
      Cuối cùng, Cố Đình liền cười, chậm rãi , giọng thể hơn: “Lục Tây Dương đích thân rằng, người ấy thích là Tô Tịch.”
      Dương, có biết ? Ngay từ em ước mơ: ngày nào đó được làm nhân vật chính trong chuyện cổ tích.
      Có thể chưa chắc trở thành nàng công chúa xinh đẹp, nhưng vẫn có chàng hoàng tử đem lòng em, sau đó kết hôn với em, sống cuộc đời trọn vẹn, hạnh phúc. Mong ước đó nực cười biết bao phải ?
      Em ngốc đến mức quên rằng, có thể, là chàng hoàng tử giày thủy tinh cho nàng Lọ Lem. Nhưng em lại chỉ là kẻ bàng quan lọt thỏm trong đám đông và mỉm cười ngờ nghệch.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Tháng Mười Hai lạnh giá
      Type: Vân



      Trước đây, tôi thường nghe , con trai cười sau lưng những nàng hay tưởng bở. Thế nên, trừ phi người ta đích thân tỏ tình, nếu tôi bao giờ tin có người thích mình. Và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa học được cách nắm bắt suy nghĩ của đàn ông, vì thế bọn họ đều tôi thanh cao, kiêu ngạo.
      Thanh cao ư? Dương à, em chỉ sợ, chỉ sợ mà thôi.
      Có lẽ chính là căn nguyên duy nhất khiến em sợ hãi!

      “Lục Tây Dương đích thân rằng, người mà ấy thích là Tô Tịch.”
      Tôi nhìn miệng Cố Đình từ từ thốt ra mấy chữ đó, đại não ngừng hoạt động trong giây lát.
      “Hả, hóa ra là cậu ta à! Thảo nào!”
      “Quả nhiên là cậu ta, mỹ nhân mà!”
      ….
      Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức tôi trở về với thực tại. Tôi nhìn mọi người và cười ngờ nghệch.
      “Ưu Ưu, cậu bảo khả năng đó có cao ?” có người sốt sắng lên kế hoạch cho tương lai của họ.
      “Có chứ, dĩ nhiên là có rồi! Nam thanh nữ tú, có gì mà có khả năng?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Đình và cười.
      Đúng vậy, Dương à, hãy cho em biết: thế giới này, rốt cuộc có cái gì là thể chứ?

      Buổi trưa, Triệu gọi điện bảo tôi đến đài truyền hình ghi hình. hào hứng với tôi rằng, ban giám khảo của đợt thi hù¬¬ng biện lần trước đều đánh giá cao tôi, quyết định ghi hình cho tôi, sau đó đưa lên tỉnh để làm ứng viên dự khuyết cho trận chung kết. Dĩ nhiên, Thương Thang cũng được ghi.
      Tôi chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ là dự khuyết thôi mà, bổ sung khi thiếu người nào đó chứ có gì đâu!
      Khi tôi đến đài truyền hình, “kẻ đó” đứng thong dong đợi tôi rồi.
      “Hi, hot girl!” Thương Thang vẫn cười rất tươi.
      Tôi lườm cái rồi thẳng vào đầu bên kia ngồi xem bản đề cương. lại bám đuôi theo, cười hỏi: “Cậu sao vậy? Ăn phải lựu đạn à?”
      Tôi hít hơi sâu, quay mặt , vẫn thèm đếm xỉa gì đến .
      “Có chuyện gì vậy?” bắt đầu thăm dò: “Cậu thất tình à?”
      Tôi thể chịu được nữa, nhảy dựng lên mắng : “Cậu bớt được câu hay sao? Có gì mà phấn khích thế?”
      hơi sững lại, miệng lẩm bẩm: “Đúng vậy, sao tôi lại phấn khích thế nhỉ…?”
      Tôi coi như kẻ ngớ ngẩn, cúi đầu nghiên cứu bản đề cương.
      Buổi ghi hình chính thức bắt đầu, tôi quen với việc đứng trước ống kính máy quay từ lâu, nên cố gắng biểu mặt tốt nhất của mình. Thương Thang đứng ở dưới xem, miệng cười cười biết là có ý gì.
      “Thế nào?” Bị cười sởn cả gai ốc, vừa xuống dưới tôi liền hỏi ngay.
      “Ờ, lúc hùng biện trông cậu vẫn xinh hơn.” cười trêu tôi.
      “Ai bảo cậu khen xinh? Ý tôi muốn hỏi là…” Tôi định đốp lại tiếng đàn piano vọng ra từ phòng quay bên cạnh thu hút chú ý của tôi.
      Hóa ra là chuẩn bị đến tiết mục múa của trẻ em ở cung thiếu nhi, họ tập luyện trước khi vào múa chính thức. Tôi phát ra đó là giai điệu của bài Rhythm in the Sky, bất giác dỏng tai lắng nghe.
      “Diễn viên múa rất bình thường!” Thương Thang nhún vai vẻ hưởng ứng.
      Gã ngốc này hiểu cái gì! Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến , áp sát người vào cửa, dỏng tai lắng nghe tiếng nhạc du dương.
      “Này, Trác Ưu.” nhìn tôi, đột nhiên gọi.
      “Gì vậy?” Tôi thèm ngoái đầu lại.
      “Sắp lên lớp tám rồi nhỉ?”
      “Ừ!”
      “Cậu có dự định học trường cấp ba nào chưa?”
      “Dĩ nhiên là…” Tự nhiên tôi cảm thấy có điều gì bất thường, bèn quay ngay người lại nhìn , “Liên quan gì đến cậu?”
      “Sang trường Nhất Trung học !”
      Thương Tháng khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn tôi.
      Thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ có giai điện của bài Rhythm in the Sky vẫn văng vẳng trong phòng.
      Tôi ngẩn tò te nhìn Thương thang, vẫn cười rạng rỡ.
      “Trường nhất Trung học hay hơn trường Phụ Trung.” Câu này thể bản chất kiêu căng của .
      “Có gì mà hay? Tôi thích trường Phụ Trung!” Tự nhiên tôi lại thấy bực, gã này quả nhiên là kẻ tự đại mà!
      Chắc là ngờ tôi lại nổi cáu, liền tỏ vẻ nghiêm túc phân tích cho tôi: “Phụ Trung thiên về các môn Tự nhiên, sau này chắc là cậu học ngành Xã hội…”
      Lúc này nhà quay phim liền gọi lên sân khấu, đành phải chạy lên.
      Tôi nhìn theo bóng và làm mặt hề, tuy nhiên trong lòng có gì đó bắt đầu thâm dao động…

      Tối đến bọn tôi vẫn tụ tập ở nhà Cực, Dương vẫn thế, cười đùa với chúng tôi, thỉnh thoảng còn trêu cho tôi vui.
      Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của , đột nhiên hỏi: “Sao vẫn chưa kiếm nào làm người ?”
      Đầu tiên, Cực và Dương đều sững lại. Dương ngần ngừ lát rồi nhìn Cực, : “ vẫn tìm đối tượng.”
      Tôi mỉm cười, vờ vô tình hỏi: “Thế đến giờ vẫn chưa tìm được à?”
      càng sững sờ hơn, mặt đỏ bừng, ngờ nghệch nhìn tôi, : “Bây giờ…bây giờ…”
      “Có phải Tô Tịnh ?” Tôi cười rất ngọt ngào với .
      Dương à, lúc ấy em mong trả lời thế nào nhỉ? Em còn nhớ là lúc đó trong trái tim có giọng ra sức gào thét: hãy phủ nhận , phủ nhận .
      Nhưng, đói với , ra từ “ phải” có phải là rất khó hay ?
      “….” Lúc đó, im lặng rất lâu và trả lời ngay. Cuối cùng, chỉ nhấn mạnh rằng: “Bạn ấy rất dễ thương.”
      “Vâng, em biết rồi.” Em vẫn mỉm cười, mặc nhận rồi đúng ?
      Khi ấy vầng trăng như lưỡi liềm treo ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng. Trái tim em chưa bao giờ sáng ngời như vậy, chỉ vì có thanh với em: Hoa của em chưa kịp nở tàn rồi!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Chỉ có trái tim người thiếu niên
      Type: Vân





      Trời sắp sang hè, lớp cuối cấp bắt đầu bận rộn. Tôi còn cơ hội gặp đám Cực, Dương nữa, trong lòng cũng cảm thấy trống trải, nhưng lúc này đây, Vân lại chủ động làm lành với tôi.
      Tôi hiểu, Vân biết được tin đồn về Dương. giờ mục tiêu của ấy còn là tôi nữa mà là Tô Tịnh. Vân tưởng rằng tôi ở cùng mặt trận với ấy nên lại tìm đến tôi.
      còn quan trọng nữa, tôi thực mệt rồi. Tại sao tôi còn trẻ mà phải chịu đựng tính toán của nhiều người như vậy? Tôi bắt đầu học được cách đối xử lòng với Vân, cười đùa giả tạo với Tô Tịnh.
      Bố rất coi những trò này của đám chúng tôi, ông : “Có gì đáng phải lưu tâm?” Nhưng tôi thực cảm thấy rất khổ sở. Tôi rất muốn dựa vào người và khóc trận to cho thỏa thích.
      Những chàng trai, trẻ từng dịu dàng ở bên tôi còn nữa.
      Mấy ngày qua, mọi người xung quanh đều bàn luận về kỳ thi vào cấp ba, đến đâu cũng nghe thấy mọi người về điểm số và trường mình thi vào. Học sinh tốt nghiệp các khóa trước của trường chúng tôi, chỉ cần có khả năng chút đền lựa chọn trường Phụ Trung hoặc Nhất Trung, chắc là khóa này cũng vẫn thế.
      Buổi trưa ăn cơm, bố mẹ lại thảo luận vấn đề thi vào cấp ba của con cái bạn bè, đồng nghiệp, tôi chán ngấy từ lâu, nên chỉ chăm chú ăn. Đột nhiên, bố lại hỏi: “Ưu Ưu, con định sau này học trường cấp ba nào?”
      Tôi ngẩn người, ngờ nghệch nhìn bố: “Dạ?”
      Bố nhìn tôi, nét mặt có vẻ thận trọng: “Lúc đầu bố định cho con tiếp tục học trường Phụ Trung, con học ở trường này cũng vui mà. Nhưng trường Phụ Trung có vẻ chú trọng đến ngành Tự nhiên hơn, đó phải là sở trường của con, trường Nhất Trung có lẽ hợp với con hơn.”
      “Vậy ạ?” Tôi cúi đầu, chọc miếng rau trong bát. “Trường Nhất Trung xa nhà quá, với cả con cũng quen mọi người ở đó!”
      Bố liền cười: “Đừng có trẻ con như thế, con chê xa có thể ở nhà ba, hơn nữa ở Nhất Trung bố cũng có quen số thầy giáo, có thể chăm sóc tốt cho con!”
      Tôi lầm lì gì.
      Mẹ vội đế thêm vào: “Bố mẹ cũng chỉ hỏi ý kiến của con thôi, hai trường chắc trường nào con cũng có thể thi đỗ, việc lựa chọn đều dựa sở thích của con, con cứ suy nghĩ !”
      Trước ánh mắt thể vẻ quan tâm của bố mẹ, tôi khẽ gật đầu.

      ngày trước khi diễn ra kỳ thi vào cấp ba, lớp cuối cấp được nghỉ, chúng tôi vẫn học như bình thường. Đến giờ giải lao, tôi ra ngoài cho thoáng, bất ngờ nhìn thấy bóng người quen thuộc – Dương.
      đứng trước cửa lớp tôi, len lén ngó vào bên trong, bộ dạng đó khiến mọi người đền phải chú ý, kiểu gì cũng phải có đám con đứng đằng sau chỉ chỉ trỏ trỏ, trông rất nực cười. Tôi thấy buồn cười, liền bước đến vỗ vai : “Ê! làm gì vậy?”
      giật nảy mình, ngoái đầu lại nhìn tôi, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Sao em lại ở đây?”
      Tôi liền chu môi: “Sao em lại được ở đây?”
      Mặt đỏ rần, miệng ấp úng: “À, , cứ tưởng…”
      Nhìn vẻ luống cuống của , tôi bất giác bật cười: “Thế còn sao? Ngày mai thi rồi, sao lại đến trường?”
      nhìn tôi, : “ đến để gặp người.”
      “Ờ, em biết rồi.” Tôi cũng đáp , lòng bỗng chùng xuống.
      Nghe thấy vậy, mắt liền sáng rực: “Em biết là ai hả?”
      Sao lại biết chứ? Bao nhiêu người truyền tai nhau như thế, phải bản thân cũng mặc nhận rồi đó sao? Tôi buồn bã giễu cợt mình, miệng còn cố mỉm cười, chỉ vào trong lớp: “Tô Tịnh ngồi kia kìa!”
      liền nhìn theo, miệng “ừ” khẽ tiếng rồi gì nữa.
      Tôi đoán có lẽ nhìn lâu nên ngẩn tò te, bèn trêu: “Hay là em gọi ấy ra hộ nhé?”
      Dương liền quay ngay lại, hoảng hốt xua tay: “ cần, cần đâu em!” Sau đó tự dưng thở dài, cúi đầu : “ đây.”
      “Nhanh như vậy ư?” Tôi hơi bất ngờ.
      “Gặp được người cần gặp rồi dĩ nhiên là phải về chứ! được để ảnh hưởng đến việc học hành của ấy!” mỉm cười hiền lành.
      “Thế mai làm bài cẩn thận nhé, chắc chắn thi tốt mà!” Tôi khích lệ mặc dù trong lòng yên tâm lắm.
      Nghe thấy lời dặn dò của tôi, nụ cười môi ấm áp như nắng xuân: “Ừ, biết rồi.” Sau đó ra về.
      Nhìn theo bóng , đột nhiên tôi cảm thấy uể oải muôn phần, trái tim nguội lạnh, nụ cười môi cũng tắt ngấm.
      “Sao vậy, sao vậy? Lục Tây Dương tìm cậu có chuyện gì à?” Lúc vào lớp, đám con liền xúm quanh tôi dò hỏi.
      “À, ấy đến ngó Tử Tịnh.” Tôi buông ra câu đó rồi thẳng về chỗ ngồi của mình.
      đường tan học về nhà, Sử Vân lại lần nữa gọi tôi: “Ưu Ưu, vừa nãy Tây Dương đến gặp Tô Tịnh à?”
      “Ừ.” Tôi cười với ấy.
      “Hóa ra tin đồn là ! Đều là cả!” Sử Vân sững sờ, mắt liền đỏ hoe: “Lần này ấy có người rồi!” rồi nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc đứt dây.
      Tôi ngờ ấy lại phản ứng như vậy, sợ quá bèn rối rít khuyên: “Cậu đừng khóc, có gì cứ ra !”
      , cậu biết đâu,” Sử Vân nức nở : “Tớ thích ấy lòng! Nhưng lần này đối thủ là Tô Tịnh, tớ thể thắng được.”
      Tôi lặng lẽ lau nước mắt cho ấy, trong lòng vô cùng buồn bã.
      Đúng vậy, tôi biết từ lâu là cậu thích ấy lòng. Nhưng Lục Tây Dương chỉ có , có bao nhiêu với được tới ấy chứ?
      biết từ bao giờ, gió lạnh thổi tới, cát bay vào mắt tôi. Và thế là tôi cũng bật khóc.

      Về đến nhà, bố đọc sách trong phòng làm việc. Tôi lặng lẽ nhìn sống mũi cao, chiếc cằm kiên nghị của bố, thầm nghĩ: Năm xưa bố cũng đẹp trai lắm nhỉ? biết thời đó có nào phải rơi nước mắt vì bố hay ?
      Lúc này bố phát ra tôi, ông đặt cuốn sách tay xuống, dang tay ra cười với tôi: “Con về rồi à?”
      “Vâng.” Tôi sà vào lòng bố, hơi thở ấm áp khiến sống mũi tôi cay cay.
      “Bố, tại sao bố lại muốn con học trường Nhất Trung?” Tôi dụi cằm vào vai bố, hỏi .
      “Tại sao ư? Dĩ nhiên là vì trường đó hợp với con hơn!” Bố cười.
      “Nhưng…” Bố xoay người tôi lại, dịu dàng : “Còn có nguyên nhân là bố từng là học sinh của trường Nhất Trung, bố có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở đó nên bố muốn con cưng cũng có cuộc sống cấp ba đầy niềm vui và hạnh phúc như mình!”
      “Thế con học ở trường Nhất Trung vui hơn ư?” Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, mơ màng hỏi.
      “Ừ, dĩ nhiên là vậy.” Giọng bố thôi mien tôi như có phép thuật.
      “Vâng, bố ạ.” Tôi nhìn chăm chú vào mắt bố, : “Con quyết định rồi, con thi vào trường Nhất Trung.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Ô cửa sổ ngày xuân
      Type: Vân



      Cuối cùng, kỳ thi vào cấp ba đầy tiếng tăm kết thúc, học sinh lớp cuối cấp bước vào kỳ nghỉ sớm. Cực sốt sắng lên kế hoạch du lịch cho những ngày nghỉ của mình.
      đâu được nhỉ? Núi Thái Sơn? Hoàng Sơn hay Lư Sơn?” ta vần cuốn bản đồ Trung Quốc hỏi tôi và Dương.
      đâu cũng được, chỉ cần cậu đừng xuất trước mặt tôi nữa!” Bị Cực bám riết phát bực, Dương hậm hực mắng.
      Tôi thấy nét mặt Cực chuyển sang ngay vẻ ấm ức như con dâu mới về nhà chồng, bất giác bật cười: “ Thái Sơn , để rèn luyện khí phách nam nhi!?
      Sắc mặt Cực hết trắng lại chuyển sang tái, ra sức quát: “Hai người câu kết với nhau bắt nạt người khác, đúng là cặp trời sinh!”
      Nghe thấy vậy, Dương mỉm cười nhìn tôi nhưng gì.
      Tôi sững lại, thầm rủa : “Thảo nào có lắm con thích thế! Chỉ thích liếc mắt đưa tình, khiến biết bao nhiêu người hiểu lầm!” Nghĩ vậy, bất giác trong lòng tôi cảm thấy xót xa.
      thẫn thờ đột nhiên Cực chỉ vào tôi và kên lên thất thanh: “Ưu Ưu, mũi em chảy máu kìa!”
      Tôi vội sờ tay lên mặt, quả nhiên tay toàn máu nhìn rất đáng sợ.
      Dương vô cùng căng thẳng, vội gọi Cực: “Mau lấy giấy lại đây! Còn đần thối ra đó làm gì?”
      Cực vội lấy cuộn giấy đưa cho Dương, Dương liền xé giấy ra thành nhiều mảnh rồi cấp tốc nhét vào tay tôi.
      Tôi dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lấy tay bịt chặt mũi, nhìn động tác của bọn họ, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là: “Hai người này mới đích thị là cặp đôi hoàn hảo.”
      sao, sao!” Tôi vừa cầm máu vừa an ủi họ. Vì nhìn thấy sắc mặt hai người đều trắng bệch, tôi liền vội giải thích: “Đây là bệnh cũ của em, hè năm nào cũng bị! Chỉ là do bị nóng thôi!”
      Cực liền thở phào rồi đùa: “ tưởng em nhìn thấy hai chàng đẹp trai bọn , phấn khởi quá nên mới chảy máu cam chứ!”
      Tôi hất hàm, mắng ta: “Còn lâu nhé! Suốt ngày nhìn , em cũng đủ mệt rồi!”
      Dương từ ngãy đến giờ vẫn gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, nét mặt trầm ngâm. Bị nhìn, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên, bèn hỏi lí nhí: “Nhìn gì mà nhìn?”
      liền hỏi tôi bằng giọng rất quan tâm: “Em bảo đây là bệnh cũ, vậy nó xuất bao lâu rồi? Em bao giờ khám bác sỹ chưa?”
      Tôi ngẩn người: “Em chưa, mẹ em chỉ bảo em bị nóng trong. Hè năm nào em cũng bị như vậy, trời nóng chút là chảy máu cam, cũng phải được hai, ba năm rồi.”
      Cực đứng bên xen vào: “Thảo nào trong em bề ngoài xinh xắn mà trong lại khỏe, sức khỏe như vậy sao học được môn Thể dục chứ?”
      Tôi ngoái lại cãi ta: “Sức đề kháng của em chỉ hơi kém, sức khỏe yếu chút thôi mà!”
      Dương nghĩ ngợi lát rồi nhìn tôi dặn dò: “Về nhà bảo mẹ em thường xuyên nấu chè đỗ xanh cho ăn nhé, nhớ phải cho vào tủ lạnh cho mát trước khi ăn đấy!”
      “Có giải quyết được gì ?” Tôi tò mò nhìn .
      “Có chứ, hè năm nào mẹ cũng làm như vậy.” cười dịu dàng rồi tiếp tục xé giấy cho tôi.
      cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.
      Dương à, đúng là rất tốt với em! Nhưng chỉ coi em như đứa em mà thôi…

      Máu cam chảy mấy phút rồi mà thấy cầm lại, tôi nhìn đám máu dính đầy tay, chỉ thấy buồn nôn, khí cũng phảng phất mùi tanh, dạ dày lập tức cồn cào. Cực có vẻ cuống, : “Hay là gọi điện thoại bảo mẹ em đến?” Tôi cũng thấy lo, trước đây máu cam cầm rất nhanh! Tôi muốn trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì bệnh chảy máu cam…
      “Đừng cuống!” Giây phút quan trọng, giọng Dương vang lên như lời sấm truyền. “Ưu Ưu, em giơ cao tay lên rồi vào bếp theo .”
      Tôi giơ cao tay lên dù hiểu cho lắm rồi theo Dương vào bếp. đưa tôi đến bồn rửa bát rồi nhúng ướt tay phải của mình.
      “Kéo cổ áo ra chút.” giơ cao bàn tay ướt lên rồi ra lệnh cho tôi.
      “Để làm gì?” Tôi trợn tròn mắt nhìn .
      “Em chảy máu cam vì nóng chứng tỏ vi huyết quản của em dễ bị vỡ. Giơ tay cao có thể khiến cho máu chảy chậm lại, sau đó vỗ vào sau gáy em bằng tay lạnh, em cứ bình tĩnh, xem xem có cầm được máu .” giải thích.
      “Vậy à?” Tôi ngờ nghệch gật đầu và kéo cổ áo xuống.
      Dương vỗ vào gáy tôi, cái, hai cái…Những giọt nước lành lạnh ngấm dần vào áo, hơi ngưa ngứa.
      “Lạnh quá!” Tôi cười khúc khích.
      “Đừng nhúc nhích! Phải đứng yên lúc, hưng phấn quá khiến máu chảy nhanh hơn đó!” nhìn tôi với vẻ trách móc rồi tiếp tục vỗ vào gáy tôi: “Em là chúa rắc rối!”
      Tôi dám ngọ nguậy nữa, đành phải ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của .
      biết bao nhiêu phút trôi qua, tôi loáng thoáng cảm nhận được rằng xung quanh vô cùng yên tĩnh.
      “Dương!” Tôi cũng mơ màng trước bầu khí này, liền khẽ gọi tên ,
      “Gì thế?” Giọng trầm ấm của từ sau lưng tôi vọng lại, mê hoặc và đầy cuốn hút,
      “Sau này làm bác sĩ !” Đột nhiên tôi tưởng tượng.
      “Tại sao?” cười khẽ.
      “Chăm sóc chúa rắc rối như em!” Tôi tranh thủ gây .
      “OK!”
      Lúc ấy, ngần ngừ mà đồng ý ngay.
      Đúng là máu cầm rất nhanh, Dương bắt đầu lau rửa cẩn thận vết máu khô mặt cho tôi.
      “Úi, trông sợ nhỉ?” Tôi nhìn tờ giấy ướt chẳng mấy chốc đỏ lòm tay , bất giác tưởng tượng ra mặt mình có bao nhiêu nốt đen đỏ/
      được chứng kiến mọi thứ của em từ lâu rồi. Hồi học mẫu giáo, ngay cả lúc em thay tã giấy cũng nhìn thấy rồi!” trêu tôi.
      Vì đứng sát nên hơi thở ấm áp của phả vào mặt tôi, tôi đoán mặt mình đỏ bừng, liền ngại ngùng : “Em tin là còn nhớ những chuyện hồi của em.”
      “Dĩ nhiên là nhớ chứ!” nhàng lau vết máu cuối cùng cho tôi rồi mỉm cười hài lòng: “ nhớ nhiều chuyện lắm!”
      “Những chuyện gì? Tốt hay xấu?” Tôi tò mò.
      cười nhưng trả lời, chỉ đẩy tôi ra ngoài bếp: “Thôi, máu cầm rồi! Mau bảo với gã Cực ngốc gã lại gọi điện thoại cho mẹ em đấy!”
      Haizz, Dương à! Em thực rất muốn biết hồi đó rốt cuộc nhớ những chuyện gì của em?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :