1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      5. Phong ba nổi




      Dương à, có biết ? Cho đến bây giờ, em vẫn hoài nghi rằng: Có phải mọi mối tình đều chỉ là thoáng qua, chỉ có thể dùng vẻ rạng rỡ, tươi đẹp nhất thời để đổi lấy lẻ loi, điêu tàn sau này hay ?

      Mùa đông đến, ngón tay tôi nứt nẻ, vừa sưng vừa đỏ. Thấy vậy, Cực la lớn đòi cắt mang nướng ăn. Thấy ta vui vẻ, vô tư như vậy, tôi cũng gì.
      Tôi còn làm cột đèn thắp sáng nữa, phải vì Cực, mà là giữa Dương và Vân xảy ra chuyện. Do Vân quen với việc làm nhân vật trung tâm giữa đám đông nên tính tình khá ngang ngạnh. ấy thường than thở Dương sống lạnh lùng, quan tâm đến ấy, rồi ấy lại than phiền rằng có quá nhiều người hâm mộ Dương, khiến ấy cảm thấy mệt mỏi vì luôn phải nghĩ cách đối phó. Nghe phàn nàn nhiều, tôi đành : “Thấy chưa, tớ rồi mà. Làm công chúa bên cạnh hoàng tử mệt lắm!”
      Dĩ nhiên là Vân bỏ cuộc, ấy lại càng bám riết Dương hơn, suốt ngày nghi ngờ, săm soi, đánh ghen khắp nơi. Chúng tôi cũng cảm thấy ấy vô lý. Lần nào Vân gây chuyện với Dương, tôi cũng đều toát mồ hôi thay ấy, sợ Dương lại sử dụng “bá vương công” năm xưa để giày vò Vân. Nhưng lạ là, lần nào Dương cũng đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Vân, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác như phải nuốt miếng kem giữa ngày đại hàn.
      Dương càng thờ ơ, Vân lại càng hay hờn dỗi, còn trút bực dọc lên đầu chúng tôi. còn ai đỡ, sau hồi giận dỗi, ấy chạy đến chỗ vắng vẻ nào đó ngồi mình thẫn thờ. Mọi người chơi với nhau thân như vậy, dĩ nhiên là ra sức tìm Vân, dỗ dành ấy, sau đó đưa ấy về nhà. Thời gian đầu mọi người còn lo lắng, sau này dần dần cũng thấy quen với trò này, còn quan tâm nhiều nữa. Chỉ có Cực là biết mệt mỏi, lần nào cũng năn nỉ chúng tôi tìm Vân.
      Lại lần nữa Vân và Dương cãi nhau, tôi và Cực chạy đến công viên để tìm Vân. Đèn đường mờ mờ, tôi thấy hơi sợ. Thấy vậy, Cực liền vỗ ngực : “Có hùng Cực ở bên, em sợ gì chứ?”
      Tôi cười, mắng: “Chính vì có con gấu như ở bên cạnh nên em mới sợ!”
      Cực cúi đầu im lặng, nhìn theo chiếc bóng đổ dài của hai chúng tôi. Đột nhiên, ta hỏi : “Em nghĩ hai bọn họ rồi thế nào?”
      Tôi cũng im lặng lát rồi : “Lần này Vân hơi quá đà.”
      Cực thở dài rồi : “Haizz, ngay cả em còn như vậy lần này cũng giúp được gì cho Vân nữa rồi.”
      Nét mặt Cực tỏ ra có rất nhiều tâm , tôi cũng thấy hơi buồn. Tôi biết ta thực rất tốt với Vân, Vân vui, chắc chắn là Cực cũng chẳng vui vẻ gì, nếu Vân và Dương chia tay nhau biết hai người họ có cơ hội hay ?
      nghĩ ngợi lan man Cực nhìn thấy bóng Vân, ấy ngồi mình trước gió bên triền đê gần bờ sông, nhìn rất lẻ loi, quạnh. “Này, em làm gì vậy?” Cực rất bực mình, vội vàng xuống chỗ Vân.
      Tôi nhìn hai người họ lôi kéo nhau, trong đầu đột nhiên vọng lên câu hát: “Tại tình khiến con người phát điên!”
      Cực dỗ ngon dỗ ngọt đủ điều khuyên Vân quay về, ba chúng tôi liền chậm rãi quay lại. Đến cổng công viên, vô tình phát ra Dương đợi chúng tôi. đứng chênh chếch so với cột đèn đường, ánh sáng màu vàng cam hắt xuống khuôn mặt mờ ảo, là vui hay buồn. Cực định gọi Vân hậm hực lên tiếng: “ đến làm gì chứ? Ai thèm giả tạo của !”
      Vân giận cũng là điều dễ hiểu: Trước đây, mỗi khi bỏ , Dương đều thể vẻ “ liên quan gì đến tôi”, bao giờ chịu tìm , nhưng mọi người đều hiểu, điều Vân mong muốn nhất là được nhìn thấy Dương đến tìm mình.
      Dương lạnh lùng nhìn , : “Em còn định gây chuyện đến bao giờ nữa? mình lên cơn còn chưa đủ, lại còn bắt người khác phải chịu khổ cùng!”
      Tôi len lén nhìn bàn tay lạnh cóng đến mức biến dạng của mình, nghĩ bụng: Cuối cùng nhà ngươi cũng chịu mở lời, hộ lòng ta câu. Vân sững sờ, ràng là thể ngờ rằng Dương lại làm mất mặt mình như vậy, rồi lập tức nổi đóa: “Thế sao? Bọn họ thích như vậy! Thích như vậy!”
      Dương bực bội trả lời: “Em thử xem xem, cứ tiếp tục thế này em cũng chẳng còn bạn nữa!” rồi lại quát chúng tôi: “Tất cả là do mọi người chiều ấy quá! Cực, hôm nay cậu đưa Vân về nhà trước !”
      Vân khóc thút thít, Cực đưa về nhà, còn tôi ngờ nghệch đứng sau Dương, như thế nào tôi cũng như thế. Tôi thấy gì nên cũng dám lên tiếng. Sau hồi im lặng, cuối cùng thể chịu được nữa, bèn quay lại hỏi : “Sao em gì hả?”
      Tôi thà trả lời: “Sợ đánh em.”
      khóc dở mếu dở: “Hóa ra là em vẫn còn nhớ chuyện hồi !”
      Vừa nghe nhắc đến chuyện ngày trước, tôi lập tức hậm hực: “Bây giờ đối xử tốt với Vân như vậy, mắng cũng dám mắng, sao hồi đó hay bắt nạt em thế?”
      Dương tỏ ra rất ngại ngùng, ngập ngừng lát, liền cau mày lắp bắp: “Ờ, hồi đó… hồi đó… xin lỗi em.”
      Thấy mặt đỏ bừng, tôi liền bắt chước giọng trong ti vi, trêu: “Thôi, trẫm tha tội cho nhà ngươi đấy!” ngoái lại nhìn tôi, như sực nhớ ra điều gì đó rồi mỉm cười.
      Đến sân khu nhà tôi ở, chuẩn bị bye bye đột nhiên gọi tôi lại: “Tay em thế nào rồi? Về nhà nhớ bảo mẹ mua thuốc bôi vào rồi hơ lên lửa.”
      Tôi ngờ còn quan tâm đến mình, xúc động : “ yên tâm, mẹ em còn lo hơn em ấy chứ!”
      vẫn mỉm cười, : “Dĩ nhiên rồi.”
      Tôi làm mặt hề với rồi chạy lên cầu thang.
      Đến khi rẽ ngoặt, tôi phát thấy bóng vẫn đổ dài dưới sân.

      Lại chuẩn bị được nghỉ đông, quan hệ giữa Vân và Dương ngày càng lạnh nhạt, khác gì hai người xa lạ. Lần nào nhắc đến đôi này, Cực cũng bực bội mắng: “ đúng là oan gia!” Bàn tay nứt nẻ vì lạnh của tôi cũng khá hơn rất nhiều vì được mẹ chăm chút kỹ càng. Mỗi lần mẹ bôi thuốc hơ lửa cho tôi, nhớ đến lời dặn dò của Dương, tôi lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
      Sắp Tết, Vân và bố mẹ về quê, chỉ còn lại ba chúng tôi. Cực nhàn rỗi có việc gì làm, liền mời chúng tôi lên sân thượng đốt pháo hoa. Hôm đó ta và Dương mua rất nhiều pháo nổ và pháo hoa về, chỉ có tôi vẫn thay đổi bản chất nhát gan, chỉ dám mua nắm pháo sáng. đường về, Cực luôn miệng rằng tôi làm bọn họ mất mặt.
      Ba đứa chúng tôi vui vẻ leo lên sân thượng và bắt đầu chơi pháo. Cực liên tục cầm pháo đến dọa tôi, tôi sợ quá trốn biệt sau lưng Dương, dám thò đầu ra. Dương chỉ nhìn chúng tôi cười, nét mặt rất cưng nựng. Đùa nghịch lát, chúng tôi lại chơi pháo sáng. Ba đứa châm lửa, pháo sáng rực rỡ, nổi bật trong màn đêm. Tôi còn cầm que hào hứng khua giữa trung, vừa nhảy vừa : “Hai người xem này! Thư pháp, thư pháp!”
      Hai chàng đó chỉ mỉm cười nhìn tôi đùa nghịch, tỏ vẻ bó tay. Bọn họ im lặng lát, đột nhiên Cực lạnh lùng lên tiếng, tựa như nhát búa mạnh, vô tình phá vỡ màn đêm tĩnh mịch: “Cậu định như thế nào với Vân?”
      Cực nhìn Dương chăm chú, Dương lại lặng lẽ đáp, chỉ cúi đầu nghịch hai que pháo sáng tay. Cực tức quá, hỏi dồn: “Tiếp tục hay chia tay? Cậu chứ!”
      Dưới ánh sáng của pháo, nét mặt Cực rất nặng nề, tự nhiên bầu khí cũng trở nên kỳ quặc.
      Tôi tần ngần nhìn hai người trước mặt, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xa lạ biết bao.
      “Ừ, tôi chia tay với Vân.”
      Cuối cùng, Dương buông que pháo sáng xuống, bình thản đứng dậy.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      6. Ngô đồng rụng




      “Cậu gì cơ?” Cực đứng phắt dậy, nét mặt lộ vẻ tin.
      “Tôi chia tay với Vân.” Dương nhìn Cực với vẻ mặt bình thản, đáy mắt hề gợn sóng.
      “Em cũng nghe thấy rồi đúng ?” Cực lại quay sang tôi hỏi . Lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ gật đầu như cái máy.
      Bàn tay Cực buông thõng, hết nắm chặt rồi lại buông ra, mặt căng lên rồi tái . Dương vẫn bình thản nhìn Cực, vẻ mặt nhõm hơn khá nhiều. Tôi đứng bên mà thấp thỏm yên, chỉ sợ hai người đánh nhau, cuối cùng rụt rè câu: “Cực, em đốt pháo đây.”
      Câu đầu cuối của tôi khiến Dương bật cười: “Bình thường em sợ pháo nhất mà!”
      Dường như Cực cũng thở phào tiếng, quay sang mắng tôi: “Thỏ đế như em đú gì chứ!”
      Bầu khí dịu khá nhiều, tôi thè lưỡi và cũng thấy yên tâm hơn. Cực vẫn có vẻ giận dỗi, tiu nghỉu với Dương: “Cậu với Vân! Tôi biết.”
      Dương mỉm cười gì.
      Thấy hai người làm hòa, tôi mừng thầm “đoàng”, tiếng nổ lớn vang lên, mặt tôi trắng bệch, miệng hét lớn, sau đó mới hoàn hồn phát hóa ra là trò đùa ác của Cực.
      “Sao, phải đại tiểu thư Trác Ưu đòi đốt pháo đó sao?” ta cầm hộp pháo, cười ranh mãnh với tôi.
      Tôi tức đến nỗi nước mắt chực trào ra, miệng quát: “Đểu quá!”
      Dương cười vui vẻ vì thích thú, thấy tôi khóc, liền vội vàng an ủi: “Kệ !”
      Tôi cũng đếm xỉa gì đến Cực, chỉ phồng má quệt nước mắt. Bỗng cây pháo hoa ảo thuật được đưa đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, phía trước là khuôn mặt Dương với nụ cười tươi rói.
      “Cùng đốt nhé?” hỏi .
      Tôi chống đỡ nổi khuôn mặt điển trai đó, liền lặng lẽ đón lấy cây pháo hoa. Dưới ánh sáng rực rỡ, cảnh vật xung quanh dường như cũng mờ ảo hơn.
      “Ưu Ưu, em nghĩ thế nào về việc và Vân chia tay nhau?” Đột nhiên Dương quay sang hỏi tôi.
      Tôi nhìn pháo hoa rực trời, tựa như nằm mơ, : “Em muốn về chuyện tình .”

      Niềm vui bao giờ cũng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc mà bước sang học kỳ mới, Vân cũng từ quê trở về nhà.
      được cho rất nhiều quà, liền gọi tôi đến nhà chơi, tiện thể khoe đồ mới với tôi: “Cậu coi này, đây là chuột Mickey loại xịn! Đây là áo bò Fun! Đây là…”
      Thấy Vân vui như vậy, tôi nghĩ chắc ấy trở lại bình thường, bèn rụt rè hỏi: “ tại cậu với Lục Tây Dương thế nào rồi?”
      Nụ cười của Vân lập tức tắt ngấm. như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống giường.
      “Còn thế nào nữa? Suốt cả đợt nghỉ ấy chẳng liên lạc với tớ gì cả!”
      Vân nhếch mép rồi bắt đầu thần người. Tôi cũng thấy thương, liền khuyên: “Cậu nên nghĩ thoáng , tính cách hợp nhau, cứ kéo dài thế này cũng ổn. chuyện với ấy , cứ để tự nhiên thôi!”
      Vân ngoái đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi, hỏi: “Có phải cậu biết chuyện gì rồi ?”
      Tôi sững người, vì từ trước đến nay tôi biết dối, đành giữ im lặng.
      “Cậu , tớ có thể chịu được.” Vân nhìn chú chuột Mickey trong tay, .
      Tôi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm : “ ấy muốn chia tay với cậu.”
      Tôi lặng lẽ chờ đợi bão táp ập tới, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả giấy ăn. Nhưng Vân chỉ “ừ” khẽ tiếng rồi gì nữa. Tôi tưởng ấy sốc quá được gì, liền vội bổ sung: “Đợt trước tớ nghe như vậy, có khi giờ lại thay đổi ý định rồi cũng nên!”
      Vân nghĩ lát, nhìn chăm chú vào mắt tôi, lặng lẽ hỏi: “ ấy đích thân với cậu à?”
      Tôi gật đầu rồi lại tiếp: “Cậu nên hỏi Cực nữa, có lẽ ấy biết hơn…”
      cần đâu!” Đột nhiên Vân ngắt lời tôi, hậm hực : “ ấy ra rồi thay đổi đâu.” Rồi Vân nhìn xuống, thở dài, dường như thương tiếc cho mối tình của mình. Cuối cùng, tự cười mỉa, : “Thôi, ít nhiều gì bọn tớ cũng đến với nhau thời gian. Tớ cũng được coi là trong những bạn chính thức của ấy.”
      Thấy giọng ấy buồn bã như vậy, tôi cũng rất buồn, gì nữa mà chỉ ngồi thẫn thờ với Vân.
      “Ưu Ưu, cậu bảo tớ và ấy còn làm bạn được ?” Dường như sực nhớ ra điều gì, Vân túm chặt tay tôi hỏi với vẻ lo lắng.
      “Dĩ nhiên! Dĩ nhiên rồi!” Tôi vội an ủi ấy, “Lục Tây Dương là người rất coi trọng tình cảm, phải ấy vẫn chơi với mấy bạn cũ đó sao? Hơn nữa, Cực cũng giúp cậu!”
      Dường như cuối cùng Vân cũng trở về với thực tại, mỉm cười lẩm bẩm: “À, đúng rồi, Cực, tớ còn có Cực nữa mà!”
      Sau khi vào học, tin Vân và Dương chia tay lan ra khắp trường. Rất nhiều người sau khi nghe tin thể vẻ “từ lâu biết kết quả như vậy”. Đám con lại bắt đầu sôi nổi hẳn lên, vừa thăm dò nguyên nhân khiến họ chia tay, vừa đoán ai là bạn thứ năm của Dương. Cố Đình còn dẫn đám con đến hỏi tôi, tôi chỉ mỉm cười: “Tính cách hợp nhau thôi mà.”
      Cố Đình tin, còn dọa tôi rằng: “Tốt nhất là cậu nên , chắc chắn tớ biết nguyên nhân!”
      Tôi nhìn theo bóng bọn họ bực bội ra về và thầm than: Haizz! Dương à! Cuốn nhật ký phong lưu của lại được bổ sung thêm nét bút nữa rồi.
      Tôi nghĩ việc thế là xong, vẫn chơi với đám Cực như thường lệ. Sau đó, cuối cùng Vân cũng gia nhập vào nhóm chúng tôi. Lúc đầu và Dương cũng có phần hơi mất tự nhiên, nhưng sau mấy lần tôi và Cực trêu đùa, cả hai cũng tỏ ra thoải mái hơn, trở thành bạn thân bình thường. Và thế là bốn đứa chúng tôi lại chơi hằng ngày như trước đây, lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, cuộc sống ồn ào trở lại.
      Nhưng tôi phát ra rằng, lúc đó vẫn chưa phải là mùa xuân, ngoài cửa sổ vẫn vô cùng lạnh giá, mùa đông vẫn còn rất dài.
      Có lẽ tuyết lại sắp rơi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      7. Chim én bay qua




      Haizz, Dương à, bảo nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này, có phải rất tuyệt ? Chỉ tiếc rằng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trưởng thành, mọi thứ trở nên phức tạp, thế giới này có cái gì mãi mãi bao giờ thay đổi. Và tình bạn mà em trân trọng như báu vật đó, có phải cũng vô cùng mong manh, chống chọi được với cú va đập của tình hay ?

      Mặc dù qua Tết, thời tiết vẫn có dấu hiệu gì cho thấy sắp ấm lên. Tôi ngồi bên bàn ăn hỏi mẹ: “Mẹ, bao giờ trời mới ấm?”
      Mẹ bận gỡ xương món cá chép xốt cà chua cho tôi, ngẩng đầu lên, : “Còn lâu, cẩn thận lại có trận tuyết nữa.”
      Tôi trợn tròn mắt, reo lên: “Còn có tuyết nữa ạ? Tuyệt quá! Lạnh mau lên, lạnh mau lên, càng lạnh càng tốt!”
      Mẹ lườm tôi cái rồi bật cười: “Con ngây thơ quá! Vì chơi tuyết mà cần đôi tay nữa ư?”
      Tôi nhìn bàn tay “đầy vết tích” của mình rồi lè lưỡi.
      Mẹ à, mẹ rất đúng, hồi đó con quá ngây thơ!

      Trong trường đột nhiên rộ lên phong trào trượt patin. Sau khi tan học, luôn có đám con trai, con luồn lách con đường rợp bóng mát, tiếng cười giòn giã, khiến người qua đường phải thốt lên rằng: Đúng là tuổi trẻ! Dương và Cực là cao thủ của trò này, Vân cũng ngoại lệ, chỉ có tôi là biết trượt, chỉ ngồi ngoài nhìn bọn họ chơi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi ngồi xem với vẻ rất tội nghiệp được hai ngày cuối cùng Dương phát ra, trượt đến trước mặt tôi, cúi xuống hỏi: “Sao em chơi?”
      Tôi ngại ngùng trả lời: “Người ta đâu biết chơi.”
      Dương thần người ra lát như suy tư gì đó: “Hóa ra em đúng như những gì bọn họ , rất vụng về trong các hoạt động thể thao.”
      Tôi tức quá, nhảy lên định đánh , vừa cười vừa tránh, thoắt cái trượt ra xa, động tác rất mau lẹ. Tôi cố đuổi theo mấy bước, nhưng làm sao chạy nhanh bằng bánh xe đó, chỉ lát thở hổn hển, đành đứng ở đó quát: “Giỏi đứng yên, đừng trượt nữa!”
      Mọi người đều cười ồ lên, đột nhiên Cực : “Tối em ra đây, bọn dạy em.”
      Tôi quay lại nhìn. Dương đứng ở phía xa mỉm cười, nụ cười ấm áp như ngày xuân, : “Đúng đấy, em ra đây! dạy em.”
      Buổi chiều tan học về đến nhà, mẹ vui vẻ gọi tôi: “Ưu Ưu, mau ra xem quà mẹ mua cho con này!” Tôi đón lấy xem, hóa ra là chiếc áo len mặc bên trong trắng muốt, phần ngực có gắn chiếc nơ con bướm màu hồng, khá xinh xắn, dễ thương. Tôi rất thích, đòi mặc ngay. Mẹ biết tôi là đứa tính tình bộp chộp, liền bảo tôi tắm trước rồi mới cho tôi mặc.
      Tối đến ăn cơm xong, chuẩn bị chơi, mẹ bảo tôi mặc áo, sau đó đứng trước gương chải đầu cho tôi. Lúc ấy mái tóc của tôi dài quá ngang vai, vẫn còn hơi ướt. Thế là mẹ bảo tôi cứ để tóc xõa. Bà nhìn tôi trong gương, đôi mắt trong trẻo, chiếc cằm hơi nhọn, thân hình nhắn cuộn trong chiếc áo len trắng muốt, cười : “Giống hệt như chú thỏ trắng!”
      Tôi cầm giày trượt patin chạy xuống sân, mọi người đợi ở đó. Nhìn thấy vẻ hớt hải của tôi, Cực định cười chợt im bặt, nét mặt kỳ lạ, lẩm bẩm: “Lại còn mặc áo mới nữa à?” Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên. Lén nhìn sang Dương, trông có vẻ rất vui, chỉ nhìn tôi mím môi cười, ánh mắt có gì đó rất lạ.
      Bốn đứa chúng tôi đến sân bóng có đèn trong trường, tôi bắt đầu sợ: “ biết có ngã nhiều ?”
      Thấy tôi rụt rè, Cực mắng: “ ngã chết được đâu!”
      Còn Dương khích lệ tôi: “Có bọn nữa mà, sợ đâu!”
      Thế là tôi đành phải bấm bụng giày patin vào, nhưng đánh vật hồi lâu mà sao đứng lên được. Lúc này, bàn tay thò ra trước mặt tôi.
      Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Cực, bèn ấm ức phàn nàn: “Cực, em đứng dậy được!”
      Lần này ta tốt bụng hơn, cười tôi, chỉ : “Để kéo em dậy.”
      Thế là cuối cùng Cực cũng đỡ tôi đứng lên được.
      thở phào chợt nhìn thấy Dương lặng lẽ đứng gần đó, chơi đùa gì. Tôi hậm hực gọi: “Làm gì vậy? mau qua dạy em à?”
      Dương ngoan ngoãn nghe theo, vừa mỉm cười vừa trượt ngay đến với tốc độ cực nhanh.
      Tôi nghi ngờ biết có phải chàng này có khuynh hướng ngược đãi bản thân hay , đến bên cạnh tôi, : “Đưa tay đây!”
      Tôi hiểu, trợn tròn mắt nhìn .
      có vẻ ngại, vội giải thích: “Như thế mới dẫn em được!”
      Tôi sực hiểu ra vấn đề, liền ngoan ngoãn đưa tay ra.
      Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay con trai, lúc đó chỉ cảm thấy ngón tay Dương thon dài, lòng bàn tay ấm áp. Tôi được dắt, trượt chậm sân. Dưới ánh đèn, bóng hai chúng tôi lúc đan vào nhau, lúc lại tách ra. Gió táp lên mặt tôi, thoang thoảng hơi thở của chàng trai trẻ. Tôi mơ màng tựa như chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào.
      “Ấy, sao tay to thế?” Đột nhiên tôi phát ra, so với bàn tay , tay tôi hơn rất nhiều, liền ngờ nghệch hỏi.
      quay lại cười: “Ai bảo em thấp hơn !”
      Ánh đèn dịu mắt hắt xuống mặt , nhìn nghiêng tựa như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Tôi thẫn thờ nhìn, để ý dưới chân có chỗ gồ ghề, liền ngã chúi xuống đất. Đến khi hoàn hồn, mới phát ra làm liên lụy đến Dương, cũng bị ngã cú. Hai đứa tôi ngồi dưới mặt đất lạnh cóng như hai kẻ ngốc, nhìn nhau mà gì.
      “Sao bỏ tay ra trước?” Tôi lườm Dương.
      liền cười: “Tại sao lại phải bỏ tay ra?”
      “…” Tôi biết phải trả lời thế nào, liền hậm hực quay mặt . Dương chịu được nữa liền bật cười. Tiếng cười phá vỡ bầu khí tĩnh mịch, mang lại hơi ấm cho đêm đông lạnh lẽo.
      Dương à, hồi đó đúng là chúng mình chơi rất vui phải ? Nhưng cả và em đều để ý, hôm đó còn có người khác đứng gần đó. Từ đầu đến cuối, ấy hề câu nào.
      Dương, mùa đông lạnh quá! Em rất sợ lạnh.
      Em muốn quay lại mùa đông năm mười bốn tuổi đó nữa.

      Mẹ rất đúng, quả nhiên sau ngày hôm đó tuyết rơi.
      Vì vùng tôi ở có nhiều tuyết lắm, giáo Ngữ văn dễ tính cho chúng tôi nghỉ tiết. cho chúng tôi ra sân vận động ngắm tuyết, sau đó về nộp bài tập làm văn.
      Mọi người reo hò lao ra khỏi lớp. Xuống đến sân, tất cả đều hít hơi sâu rồi đùa nghịch với nhau.
      Cảnh tuyết đẹp quá, tôi nhìn ngang nhìn dọc, lúc nghịch đám tuyết đọng cành cây, lúc lại nhảy lên gõ cột tuyết dưới mái trường. Thấy tôi chịu yên phận như vậy, giáo liền cười hỏi: “Trác Ưu, em có biết hoa tuyết có hình gì ?”
      Tôi chớp chớp mắt: “ phải hình lục giác hả ?”
      phải lục giác mà là bát giác!” biết Kỳ Duy từ đâu chui ra, bất ngờ buông ra câu đó.
      Lập tức bạn bè xung quanh bắt đầu líu ríu tranh luận: “Lục giác!”, “Tứ giác!”, “Bát giác!”
      giáo mỉm cười dịu dàng, vội phân giải. lát sau, đột nhiên : “Tuyết lại rơi rồi, các em tự quan sát !”
      Quả nhiên, tuyết lại bắt đầu rơi lất phất. Rất nhiều người vội đưa tay ra đón, nhưng chưa ai kịp nhìn tuyết tan ngay. Mọi người rầu rĩ giáo mỉm cười : “Các em nhìn đầu Trác Ưu kìa, có rất nhiều hoa tuyết đấy!”
      Thế là mọi người vội chạy đến vây quanh tôi, bầu khí lại bắt đầu náo nhiệt: “Lục giác mà!”, “Bát giác mới phải!”, “Tớ nghĩ là tứ giác…”
      Tôi nín thở giữa đám đông, chỉ sợ động tác khiến đám tuyết đậu đầu tan mất. Tôi lặng lẽ nhìn bạn bè, đột nhiên cảm thấy chỉ cần được hơi thở của mọi người bao vây, mùa đông có thể rất ấm áp.
      “Ấy, các cậu nhìn này! Đầu Trác Ưu trông như được rắc đường kính ấy nhỉ?” Đột nhiên Tô Tịnh la lớn.
      Mọi người đều bật cười: “Trác Ưu là kẻ ăn trộm đường kính!”
      Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tịnh, mặt bạn đỏ ửng vì lạnh, nụ cười rạng rỡ, duyên dáng đứng giữa màn tuyết.
      Tôi mặc kệ họ trêu đùa, lại còn ngờ nghệch cười theo. Đúng lúc này, đột nhiên tôi phát thấy trong ô cửa sổ ở khu lớp học trước mặt cũng có kẻ cười. Định thần nhìn lại, hóa ra là Dương, dường như hề chú ý nghe giảng, tay chống cằm, nhìn về phía chúng tôi cười, nét mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
      Dương à, đó thực là nụ cười tươi tắn! Nhưng em muốn biết: Thời điểm đó, rốt cuộc là nhìn ai trong đám đông?

      Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, tôi có việc gì để làm, bèn đắp người tuyết trong chậu hoa của nhà. Vừa hoàn thành công trình, liền chạy sang nhà Kỳ Duy khoe: “Tớ có người tuyết nhé!”
      Cậu ta nhìn tác phẩm của tôi, sửng sốt hỏi: “Sao lại rỗi rãi thế? phải ngày nào cậu cũng chơi với đám Sử Vân đó sao?”
      “Hả?” Tôi sững lại: “Mấy ngày nay bọn họ có hẹn tớ chơi đâu! Chắc là do tuyết rơi nên mọi người đều muốn ra ngoài.”
      2013
      “Thôi !” Kỳ Duy vừa nghịch người tuyết của tôi, vừa thờ ơ : “Mấy hôm nay, ngày nào tớ cũng thấy bọn họ đùa nghịch như điên ở công viên.”
      “Cậu bảo là “bọn họ” ư?” Tôi sững lại, rụt rè hỏi: “Bọn họ ở đây gồm có những ai?”
      “Còn ai vào đây nữa? Chính là ba vị trước đây ngày nào cũng chơi với cậu đó.” Kỳ Duy vừa nghịch mũi người tuyết, vừa bực bội trả lời, “À, đúng rồi, hình như còn có bạn nữa. Dáng dấp rất cao, nhìn rất bốc, tên là… Cố… Cố gì đó nhỉ?”
      “Cố Đình.” Tôi nhìn mũi người tuyết bị cậu ta nhổ ra, bình thản .
      “Đúng rồi, chính là cậu ta!” Kỳ Duy la lớn rồi bắt đầu nghịch mắt người tuyết.
      Tôi giật lấy chậu hoa, định bỏ . Nghĩ thế nào, lại quay lại với Kỳ Duy bằng giọng thận trọng: “Bạn Kỳ Duy, hôm nay bạn chửi bậy. Với tư cách là cán bộ lớp, tớ phải trừ điểm của bạn trong sổ đạo đức.” rồi, tôi ngang nhiên bỏ , để mặc cậu ta đứng yên chỗ cũ, hiểu đầu đuôi ra sao.
      Về đến nhà, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng phát ra điều bất thường, chỉ cảm thấy có lẽ mình bị bỏ rơi. “ sợ, sợ. Có thể bọn họ nghĩ sức khỏe ngươi yếu, chơi dưới trời tuyết lâu bị cảm nên mới gọi ngươi ra ngoài chơi mà thôi.” Tôi viện cớ cho bọn họ như vậy và ra sức khích lệ mình. Nhưng ở góc nào đó, trong lòng mỗi lúc cảm thấy bất an hơn. việc có đơn giản như thế ?
      Đúng lúc mẹ làm về. Thấy tôi vui, mẹ liền hỏi: “Sao ra ngoài mà chơi? Mẹ thấy đám Sử Vân chơi ở công viên đấy!”
      Tôi có cảm giác như bị ai đấm mạnh cú vào ngực, loạng choạng, liền hỏi : “Con biết các bạn ấy ở ngoài chơi.”
      Mẹ nhìn tôi với vẻ thắc mắc: “ phải giờ con biết rồi đó sao? Mau tìm các bạn , phải chủ động chút chứ!”
      Tôi mặc áo bông, chậm rãi ra ngoài, đường cảm thấy chân nặng như đeo chì. chào bọn họ thế nào nhỉ? Nên giả vờ như vô tình gặp hay xông thẳng đến để chất vấn: “Này, sao các cậu gọi tớ?” ngẫm nghĩ, từ xa tôi nghe thấy tiếng cười của Vân. ấy chơi ném tuyết với Cực và Cố Đình. Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mỗi Dương là thấy bóng dáng đâu.
      Tôi đứng nguyên tại chỗ, tần ngần lúc, Vân lập tức phát ra tôi. Nhưng tôi thấy ấy giả vờ như có chuyện gì xảy ra mà quay sang hướng khác chơi tiếp. Cố Đình phát ra, ánh mắt lập tức hướng về phía tôi. Tôi thấy ta liếc Vân cái, sau đó quay sang cười với tôi bằng nụ cười rất lạ. Tôi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, tựa như thể tin vào mắt mình. Lúc này, Cực cũng nhìn thấy tôi.
      “Ấy, Ưu Ưu!” Đầu tiên ta sững lại, sau đó lại nhiệt tình gọi: “Đứng đó làm gì? Mau vào đây chơi !”
      Lúc này, dường như Vân mới trở về với thực tại, cũng quay sang cười với tôi. Tôi dụi mắt, nhìn thấy ba người đó đều tỏ ý trách móc “Sao bây giờ cậu mới đến?”.
      “À, tớ qua đây, nên…” Tôi hơi luống cuống.
      Cực chạy đến kéo tôi lại chỗ mọi người. “Bọn sợ tay em chịu được lạnh nên gọi em.” Vừa , Cực vừa khẽ giải thích: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung nhé!”
      Thấy ta dặn dò như vậy, tự nhiên tôi lại thấy ngại, vội đáp: “Em nghĩ ngợi gì đâu!”
      Nghe thấy vậy, Cực liền thở phào rồi lại bật cười.
      Mọi người chơi đùa lúc rồi ai về nhà nấy, Cố Đình về cùng đường với tôi. Tôi thể hiểu nổi chuyện xảy ra ban nãy nên cứ chau mày mãi. Đột nhiên, Cố Đình với tôi bằng giọng thần bí: “Hôm nay Lục Tây Dương phải tập bóng rổ nên đến.”
      Thấy Cố Đình tự dưng buông ra câu đầu cuối như vậy, tôi liền nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt sửng sốt.
      Cố Đình cười nhạt: “Ấy, phải vừa nãy cậu buồn về chuyện này đó sao?”
      Tôi sững lại, : “ phải, tớ chỉ cảm thấy hôm nay bầu khí cứ là lạ thế nào ấy, hiểu xảy ra chuyện gì.”
      Cố Đình cười càng khó hiểu hơn: “Cậu muốn biết nguyên nhân ư?”
      “Dĩ nhiên rồi!” Tôi nhìn Cố Đình, đáp.
      ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi hỏi: “Cậu còn nhớ lần trước tớ từng hỏi cậu về lý do khiến Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay ?”
      “Nhớ, chẳng phải là do hợp tính nhau đó sao?” Tôi ậm ờ hỏi.
      Cố Đình lạnh lùng nhếch mép lên, gằn từng chữ :
      “Còn giả vờ gì nữa! Kẻ chọc ngoáy chính là cậu chứ ai!”
      Dương, có biết ? Cho đến tận bây giờ, em vẫn thể tin tưởng người khác cách toàn tâm toàn ý. Có lẽ là do hồi ấy em từng bị tổn thương.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      8. Ve kêu não nề giữa ngày đông




      Tôi có cảm giác như luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tôi tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.
      Cuối cùng tôi biết, khi nghe tin Dương muốn chia tay, Vân phải rất cố gắng mới có thể tỏ thái độ bình thản trước mặt tôi.
      “Cậu gì cơ?” Tôi nhìn Cố Đình, lặng lẽ hỏi.
      “Cậu còn hiểu à?” Dường như ta rất hài lòng trước phản ứng của tôi, giọng gằn hơn: “Có nghĩa rằng cậu là kẻ thứ ba! Chính vì thích cậu nên Lục Tây Dương mới đề nghị chia tay!” Cuối cùng, Cố Đình lại lẩm bẩm: “Tôi còn thắc mắc tại sao lại dễ dàng chia tay như vậy, hóa ra là có hồ ly tinh…”
      “Cậu nghe ai vậy?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Đình, tay nắm chặt thành nắm đấm.
      “Ai ư?” Cố Đình trở về với thực tại, cười càng thích thú hơn: “Còn ai vào đây nữa? Chính là bạn thân Sử Vân của cậu chứ ai? Gặp ai cậu ấy cũng như vậy!”
      Tôi lại lần nữa sững sờ: “Cậu… dối!” Vân hiểu lầm tôi như vậy, chúng tôi chơi với nhau mười bốn năm, lại còn hiểu tính nhau ư?
      “Hừ!” Cố Đình nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: “Nếu tin cậu cứ việc hỏi Lỗ A Cực! Tóm lại là mọi người đều biết chuyện này.”
      Đúng rồi, Cực, còn A Cực nữa! ta có thể làm chứng cho tôi! Tôi lập tức chạy về phía nhà Cực. Cực, nhất định phải cho em biết, đây có phải là hay !

      Dương à, nếu là người khác, chắc chắn bọn họ rất thích được nghe những điều Cố Đình ! Có được khẳng định của là điều mơ ước của biết bao thiếu nữ! Nhưng hồi ấy, trong lòng em chỉ có thanh: “Đừng! Đừng bao giờ là !”
      Hãy tha thứ cho em, Dương ạ. Đối với mười bốn tuổi, đó là điều xa xỉ biết bao!
      “Những điều Cố Đình có phải là hay ?” Tôi hỏi Cực với giọng run rẩy.
      ta ngập ngừng lát rồi thở dài: “Sử Vân tức quá hóa hồ đồ, linh tinh đấy, em đừng để tâm.”
      như thế có nghĩa là Cố Đình lừa em ư?” Tôi cảm giác như nước mắt sắp trào ra, mọi thứ trước mặt trở nên nhạt nhòa.
      phải, phải!” Thấy tôi như vậy, Cực vội khua chân múa tay. “Sử Vân cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi, ấy cũng chưa chứng thực với Tây Dương đâu. Haizz, em cũng biết mà, Sử Vân thất tình nên cũng thấy mất mặt, dĩ nhiên là phải tìm cớ rồi, đúng ? Là bạn bè với nhau, em nhường Vân chút nhé…”
      “Vừa thất tình?” Tôi tức đến run cả người, đứng phắt dậy, phản bác: “Bọn họ chia tay nhau lâu rồi! Tại sao tự dưng lại đổ lỗi cho em? Hoàn toàn vô căn cứ mà các cũng để ấy gây tổn thương cho người khác! Lỗ A Cực, mặc dù bình thường em cũng ngờ nghệch, nhưng em phải là đứa ngốc! Mọi người cứ bênh vực Vân , em cần!”
      Tôi lao ra khỏi nhà Lỗ A Cực, nước mắt nhạt nhòa. Mặc dù bình thường tôi nhát gan, nhưng bản chất lại là người rất hiếu thắng, cộng với nuông chiều của giáo, cha mẹ, làm sao có thể để cho bọn họ vào hùa với nhau đối xử với tôi như vậy? Càng nghĩ tôi càng tức, quay đầu chạy thẳng về trường.
      sân vận động, đội bóng rổ vẫn tập luyện, Dương chơi bóng với nhóm cầu thủ: phòng thủ, tấn công, quay người, ném bóng vào rổ, động tác rất thoáng đãng, đẹp mắt, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nếu là bình thường, tôi cổ vũ reo hò từ lâu, chỉ tiếc là lúc đó tôi tức đến nỗi nghiến răng ken két, làm gì còn đầu óc nào để thưởng thức những cái đó?
      “Ưu Ưu?” Dương quay lại nhìn thấy tôi, có vẻ mừng rỡ. gì đó với các bạn rồi ngay về phía tôi.
      “Sao hôm nay em lại có thời gian đến xem tập bóng? Mọi người em bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi cơ mà?” Dương cười rất tươi, nụ cười dịu dàng, đến gần mới phát ra vẻ bất thường của tôi. “Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em à?” vội hỏi tôi, giọng rất lo lắng.
      Tôi ngước mắt lên nhìn : Dáng dấp cao ráo, cân đối, nước da màu đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời. đáng ghét! Kể cả trong lúc chơi thể thao, gã này cũng vẫn đẹp trai như vậy, thảo nào người khác đều “hồng nhan là mối họa”. Sao mình xui xẻo thế nhỉ? Làm hoàng đế của đất nước diệt vong đó! Càng nghĩ tôi càng ấm ức, cuối cùng bật khóc.
      “Tại hết, tại hết!” Tôi ăn vạ như đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã. “Tất cả là do hại em!”
      Thấy tôi khóc thảm thiết, Dương rất lo lắng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy em?”
      Tôi trợn tròn mắt, hậm hực : “ , rốt cuộc tại sao lại chia tay với Sử Vân?”
      Dương ngờ tôi lại đưa ra câu hỏi này, sững lại gì, chỉ cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt trong tay.
      cũng vào hùa với bọn họ bắt nạt em!” Thấy mãi chịu trả lời, nước mắt của tôi vừa ngừng chảy lại trào ra.
      “Làm gì có chuyện đó”, luống cuống nhìn xuống đất, : “ thích tính cách của Vân.”
      Tôi có được câu trả lời khiến mình hài lòng, liền thút thít : “ phải giải thích với tất cả mọi người cho ràng đấy nhé! Bọn họ đều tưởng rằng vì em mà bọn mới chia tay nhau!”
      Dương ngẩng phắt đầu lên, nét mặt lộ vẻ sửng sốt: “Bọn họ… với em như vậy ư?”
      Tôi vội gật đầu: “Nếu , việc gì em phải đến đây tìm ?”
      “Thế… em khóc là vì chuyện này ư?” Dương quay mặt , nhìn về phía sân bóng, giọng gần như nghe .
      “Dĩ nhiên rồi!” Vừa nghĩ đến tôi lại tức, bèn hùng hổ đe dọa : “ mau với tất cả mọi người là thích em nhé!”
      “Nếu sao?” Giọng rất khó chịu, quay đầu về phía tôi, ánh mắt sáng ngời hỏi.
      “Thế em hận đến chết!” Tôi bắt đầu khóc và rủa .
      lại cuống quýt dỗ dành tôi: “Thôi được, thôi được! Em đừng khóc nữa, ngay.”
      “Thế em đợi đó nhé!” Tôi khóc thấm mệt, liền ra về.
      “À”, tôi đột nhiên đứng lại, vì nghĩ mình vẫn còn câu muốn với , “Lục Tây Dương, nhớ quản lý bạn và người ủng hộ cho tốt!”
      đường về nhà, mặc dù được hứa hẹn, nhưng tôi hề cảm thấy vui, mà lòng lại rối như tơ vò. Tại sao thế nhỉ? Ngay cả tôi cũng câu trả lời.
      Lúc đó tuyết bắt đầu tan, bên đường còn có người nghêu ngao hát: “ mùa xuân nữa lại đến…” Tôi nhìn lên bầu trời với ánh mắt vô định, ánh nắng rực rỡ, chói chang.
      Tôi nghĩ, Trác Ưu, có phải ngươi lướt qua mùa xuân rồi hay ?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: giữ được mùa xuân
      Type: Vân

      <img class="aligncenter" title="ligne7.gif" alt="ligne7.gif" src="http://mamietitine.unblog.fr/files/2009/02/ligne7.gif" width="400" border="0" />


      Tôi biết sau đó Dương giải quyết việc này như thế nào. Tuy nhiên, kể từ hôm đó, tôi còn chủ động chuyện với Vân nữa. Ngay cả người lớn cũng phát ra bất thường trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Cực gọi điện thoại cho tôi mấy lần, cố gắng xoa dịu để tôi nguôi giận. Câu trả lời của tôi là: OK, nhưng Sử Vân nhất định phải gặp trực tiếp và xin lỗi tôi.
      Cực rất khó xử, ta ngập ngừng mấy lần, cuối cùng chịu được liền la lớn với tôi: “Em rộng lượng chút được hay sao? Dù gì cũng là bạn thân với nhau từng đấy năm!”
      Tôi lặng lẽ cúp máy.
      Đúng vậy, Cực ạ, bọn mình chơi với nhau bao nhiêu năm như vậy, nhưng hồi đầu khi xấu sau lựng em, Vân có nghĩ gì cho em ?
      Cực ạ, em trách việc và Vân lạnh lùng với em, đấy!
      Vì em biết, tất cả mọi chuyện chẳng qua là vì vẫn thích Vân mà thôi.

      Trời lập xuân, các hoạt động thi đấu cũng bắt đầu nở rộ, trường học lại ồn ào trở lại. hôm, hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng của .
      “Trác Ưu, em có sợ thử thách ?” hiệu trưởng rất điềm đạm, nho nhã, nhưng cách hỏi chuyện lại đơn giản, dứt khoát, tạo cảm giác rất mạnh mẽ.
      Trực giác mách bảo tôi rằng, phía trước có cơ hội, và triết nhân từng rằng: “Đừng bao giờ để cơ hội chờ đợi bạn”, vì thế tôi liền nhìn thẳng vào mắt hiệu trưởng và đáp: “Em sợ ạ!”.
      mỉm cười hài lòng: “Lần này trường có suất thi hung biện ở tỉnh, nhưng phải lựa chọn từ quận, thế nên có rất nhiều vòng thi. Có thể em gặp phải rất nhiều đối thủ có trình độ, có thể họ làm tổn thương lòng tự trọng của em! Em có muốn thử ?”
      “Em có ạ!” Tôi trả lời rất ràng. Thực ra trong đầu tôi cũng tính toán: Từ nay trở có cớ để về nhà muộn, cần phải đối mặt với đám đối thủ bỏ rơi tôi mình nữa!
      Thông tin tôi tham gia cuộc thi hùng biện được lan ra nhanh chóng, mọi người phản ứng khác nhau: Người ngưỡng mộ, kẻ đố kỵ, còn có kẻ thấp thỏm chờ đợi xem tôi mất mặt thế nào. Nhưng bề ngoài đều những câu ủng hộ, khích lệ tôi, nghe rồi tôi cũng mỉm cười cho qua. Dù gì cũng phải dựa vào thực lực của mình để thi, người ta mặc kệ người ta.
      Đợt tập luyện đặc biệt của giáo bắt đầu, tôi lại lần nữa bận mờ mắt: viết bài, sửa bài, chỉnh sửa phát … Ngày nào cũng ở lại trường rất muộn. hôm, sau khi tan học, tôi ra khỏi phòng Ngữ văn trong trạng thái miệng khô khốc, bất chợt nhìn thấy Sử Vân đứng lặng lẽ ở góc rẽ.
      Tôi nghĩ chắc phải ấy đợi tôi, liền định coi như nhìn thấy gì mà nhanh chóng ra về.
      Đến khi tôi vội vã ngang qua giọng Vân đột ngột cất lên: “Tại sao lúc nào cũng là cậu?”
      Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, thực hiểu câu này có ý gì.
      “Thi khiêu vũ, thi hùng biện, thành tích học tập… Tại sao lần nào cậu cũng tranh với tôi? Tại sao tôi luôn bị cậu o ép? Cha mẹ nuông chiều cậu, các giáo thích cậu mặc kệ, tại sao ngay cả Lục Tây Dương cũng bênh vực cậu?” Mắt Vân ngân ngấn nước, nét mặt rất buồn bã, hàng loạt câu hỏi “tại sao” tựa như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.
      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Sử Vân trong tình trạng thiếu sáng như vậy. Từ trước đến nay ấy luôn luôn cởi mở, tự tin, nụ cười rạng rỡ luôn luôn nở môi, lảnh lót gọi: “Ưu Ưu!”, “A Cực!”… Tôi biết hóa ra trong lòng ấy còn giấu suy nghĩ đó! , có thể là tôi biết, nhưng tôi cố tình né tránh…
      “Tớ…tớ chưa bao giờ có ý định tranh với cậu.” Nhìn thấy dáng vẻ đó của Vân, tôi sợ quá, chỉ rụt rè trở lời, “Tớ… phải tớ cố tình đâu…”
      “Chính vì như thế tôi mới càng căm ghét cậu!” Nước mắt Vân trào ra, hét lớn: “Cậu chủ động tranh giành cơ hội! Vậy tại sao cơ hội cứ đến với cậu? Ông trời công bằng chút nào!”
      Vân vừa khóc vừa bỏ , để lợi mình tôi đứng như trời trồng.
      Dương à, Vân sai, đối với em, mọi việc quá thuận lợi. Em biết trân trọng cái trước mắt, biết quan tâm đến tình cảm của người khác. Và hồi đó, chẳng phải cũng nhìn em với vẻ bất lực như vậy đó sao?

      Tối về đến nhà, mặt mũi tôi ỉu xìu, kể hết chuyện xảy ra ban nãy cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ chỉ cười rồi với bố: “Úi da, xem! Trẻ con bây giờ ghê …”
      Bố chỉ mỉm cười mà gì.
      Tôi vô cùng ấm ức, hậm hực như sắp khóc: “Bố mẹ chẳng quan tâm đến con gì cả! Ít nhiều cũng phải hỏi thăm mấy câu chứ, chuyện này là cú sốc lớn đối với con mà!”
      Ấm ức quá, cuối cùng tôi bỏ luôn cả bát cơm xuống, giận dỗi : “Con ăn nữa!”
      Ánh mắt nghiêm khắc của bố lập tức xoáy vào tôi, ông nghiêm giọng : “Trác Ưu, bưng bát lên!”
      Tôi chu miệng, hề nhúc nhích.
      “Đừng có giở trò trẻ con!” Giọng bố trịnh trọng hẳn lến: “Chuyện này có gì là ghê gớm cả! Phản ứng của Sử Vân là điều bình thường, đáng phải để tâm. Về sau con bước chân vào xã hội, gặp nhiều chuyện tàn khốc hơn nhiều, đến lúc đó con định làm thế nào? Tuyệt thực tự hành hạ mình ư?”
      Tôi ngơ ngác nhìn bố, con đường phái trước khó khăn như vậy ư? Nếu lúc đó có bố mẹ để tâm tôi biết dựa vào ai đây?
      Ngoan ngoãn bưng bát cơm lên, tôi vừa gẩy từng hạt cơm, vừa lẩm bẩm: “Nếu quả thực là như vậy con thà mãi mãi bao giờ trưởng thành.”
      Con người dù bận rộn đến đâu cũng phải vui chơi giải trí. Gần đây rạp chiếu phim chiếu bộ phim hài của năm mới, cơ quan của mẹ cho vé, nên tôi được xem phim miễn phí.
      Vừa bước vào rạp chiếu phim, tôi thấy hối hận. Tại hang ghế xa, có người mà tôi muốn gặp nhất: Vân và đám bạn của ấy.
      Vừa thấy tôi, bọn họ liền nhìn tôi chằm chằm rất bất lịch , lại còn đưa mắt nhìn nhau bằng cái nhìn mờ ám. Ngay cả Cực cũng có mặt trong đó. Nhưng nhìn thấy tôi, ta liền nhiệt tình cất tiếng chào. Tôi chỉ gật đầu bừa cái để đáp lại, sau đó tìm chỗ để ngồi, thầm cầu nguyện: Phim chiếu ngay thôi, để nhanh chóng phân tán chú ý của mọi người.
      biết ngày hôm đó có phải nhân viên chiếu phim biết được tâm trạng của tôi, cố tình đùa giỡn với tôi hay mà ánh đèn trong rạp mãi chịu tắt . Tôi bắt đầu nghĩ đến việc có nên ra về trước hay , nhưng lại thấy tiếc cơ hội này. đấu tranh tư tưởng bóng người lặng lẽ bước đến trước mặt tôi.
      “Em sang bên kia ngồi !” Giọng rất nhàng và khẩn thiết, hóa ra là Cực.
      “Sao vậy? đến để điều đình à?” Tôi lạnh lùng , “Tại sao em phải chủ động sang đó ngồi?”
      Nét mặt Cực lộ vẻ ngại ngùng, hạ thấp giọng : “Bà tổ ơi, em đừng giận nữa, người ta chủ động nhờ sang nhắn mà!”
      “…Có là Sử Vân bảo sang đây ?” Tôi rất nghi ngờ. Mấy hôm trước ấy còn khóc lóc chất vấn tôi, tại sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy?
      “Dĩ nhiên rồi!” Cực vội vàng gật đầu: “Vân ngồi ở đó, dám lừa em à?” rồi Cực còn liếc về chỗ Sử Vân ngồi để chứng thực rằng những điều mình hề sai.
      Tôi ngập ngừng lát, thấy tôi có vẻ xuống nước, Cực lại tiếp tục nài nỉ: “Thôi, em nể mặt mà!”
      Thấy vẻ tội nghiệp của Cực, lại nhớ đến lời bố: “Trác Ưu, chuyện này chẳng có gì là ghê gớm cả!” Tôi liền gật đầu với ta và : “Thôi, em nể mặt vậy!”
      Cực cười rạng rỡ đưa tôi đến hàng ghế Sử Vân ngồi, còn sắp xếp để tôi ngồi cạnh ấy. Tôi thấy nét mặt mọi người đều lộ vẻ muốn cười nhưng dám cười, Vân có vẻ mất tự nhiên, liền hiểu ra ngay “Cực lừa tôi! Chắc chắn là ta thuyết phục Vân để tôi sang đây ngồi. Nhưng thôi, sang đây rồi tôi cũng tỏ vẻ thản nhiên ngồi xuống, nghĩ bụng: biết chàng A Cực này thuyết phục Vân bằng cách nào?
      Cuối cùng, bộ phim bắt đầu, nam chính quyết đấu với kẻ thù màn hình, nữ chính nước mắt lưng tròng đứng bên cạnh xem. Mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán, liền quay sang chuyện với nhau. Lúc này, đột nhiên Sử Vân với tôi bằng giọng vừa đủ để tôi nghe thấy: “Trác Ưu, cho cậu biết chuyện, có thể cậu buồn đấy!”
      “Chuyện gì vậy?” Tôi quay mặt sang. Tại sao dạo này Vân toàn những câu đầu cuối thế nhỉ?
      “Cố Đình hỏi Tây Dương rồi”, Vân nhìn chằm chằm vào mắt tôi, từng chữ , “Tây Dương đích thân , ấy chỉ coi cậu như đứa em thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :