1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai cho anh lên giường - An Tĩnh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Ngủ giấc ngon, khi tỉnh lại đập vào mắt đầu tiên, là khuôn mặt khiến vô cùng an tâm.


      "Lạc Đình. . . . . ." Đỗ Linh Lan nở nụ cười nhàn nhạt, để cho mình toàn tâm toàn ý dựa sát vào lồng ngực ấm áp kia, cảm nhận cảm giác an toàn mà chỉ có mới có thể mang đến cho .


      Hàn Lạc Đình ôm vào trong ngực của mình, mới vừa rồi bởi vì sợ hãi hại ngủ được ngon giấc, cho nên vẫn chịu đựng có đưa tay ôm , tại thức dậy, cũng tìm được bất kỳ lý do gì để ôm , "Linh Lan, rất xin lỗi! nên để em ở lại trong trấn mình, em yên tâm, bao giờ để em mình nữa." Dựa vào bên tai của bảo đảm, từng câu từng chữ đều là tất cả quyết tâm của .


      Đỗ Linh Lan ngẩn ra, vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời của , bị hôn lên môi.


      Nụ hôn của , còn xa lạ, sau khi hiểu tâm ý của , còn kháng cự việc thân mật.


      Mà Hàn Lạc Đình cũng biết được điểm này, chỉ cần tìm được cơ hội, là hôn , thỉnh thoảng khi hôn còn có thể "Lau súng cướp cò" , bị ôm lên giường triền miên.


      Chỉ là theo thời gian bụng của càng lúc càng lớn, cho dù khó nhịn hơn nữa, khó chịu hơn nữa, cũng vì mà nhịn xuống.


      "Linh Lan, chúng ta kết hôn có được hay ? Em gả cho có được hay ?" Khi sắp thở nổi, rốt cuộc cũng dừng nụ hôn này lại, giọng khàn khàn cầu.


      Giọng điệu của vô cùng căng thẳng, ràng rất khẩn trương.


      sợ từ chối, biết.


      nở nụ cười, cười nhìn , giống như rất hưởng thụ việc khẩn trương.


      Làm sao Đỗ Linh Lan có thể từ chối? Hàn Lạc Đình biết, trở thành bạn của , trở thành vợ của , sinh con dưỡng cái cho , vẫn luôn là mơ ước bí mật mà dám với bất kỳ ai.


      từng cho rằng, cả đời này giấc mơ của cũng bao giờ thực được, nhưng mà bây giờ, giấc mơ của ở trước mặt , từ chối sao? có thể từ chối sao?


      Nếu như từ chối, chính là người ngu ngốc nhất thế giới, người phụ nữ ngu ngốc nhất.


      Nhưng mà, vào giờ phút này tật xấu khó gặp lại xuất , lúc trước chậm chạp, chịu nhiều đau khổ như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, nếu như nhân cơ hội này cho nếm thử chút đau khổ từng chịu, như vậy công bằng với .


      Cho nên Đỗ Linh Lan gì, chỉ dùng đôi mắt mang ý cười, nhìn .


      "Linh Lan?" cười, nhưng lại trả lời , Hàn Lạc Đình nhìn gương mặt của người trước mặt nhưng trong lòng khỏi đâu đớn, rất ít khi cảm thấy thất bại.


      Hàn Lạc Đình biết phải từ chối mình, ràng, trong nụ cười của chút có quái đản, là cố ý, lần nữa chứng minh chọc ghẹo , nhưng giận chút nào, chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mái tóc dài của , an ủi mình ít nhất bị từ chối.


      Hôm nay chính miệng gả cho , vậy ngày mai hỏi nữa, ngày mai đồng ý, như vậy ngày kia lại hỏi nữa.


      ngày lại ngày, cho đến khi đồng ý với mới thôi, người rất kiên nhẫn, đối với , sức chịu đựng của càng là trước đó chưa từng có, cơ hồ đến cố chấp.


      "Đói bụng rồi sao? Phu nhân của nhân vật quan trọng tặng thức ăn lót dạ, em muốn ăn bao nhiêu, hử?" cầm lấy bình thuỷ, đổ ra chén canh tẩm bổ có mùi thơm tản ra bốn phía, đến gần bên môi , nhàng dụ dỗ.


      chưa bao giờ dụ dỗ người khác, nhưng đối với , những lời như vậy lại dễ dàng ra khỏi miệng, ngược lại , khuôn mặt đỏ lên.


      Nhìn bộ dạng xấu hổ của Đỗ Linh Lan, nhịn được hôn lên gương mặt nóng bừng của , là đáng , tại sao trước kia lại phát chứ?


      Nhưng cần gấp gáp, kế tiếp bọn họ còn thời gian cả đời, có thể từ từ khám phá ra càng nhiều điểm đáng của hơn.


      Rất nhanh chén canh được uống xong, thu dọn bát đũa, thấy vẫn còn buồn ngủ, tiếp tục ngồi sau lưng , ôm vào lòng, thương, bảo vệ.


      Cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay như thế này thực rất tốt, nhắm mắt hưởng thụ, giờ phút này cùng lẳng lặng hưởng thụ khí ngọt ngào.


      Nhưng, tiếng gõ cửa lại vang lên đúng lúc, quấy rầy bọn họ.


      Đỗ Linh Lan im lặng than thở, mở mắt nhìn , ngờ lại nhìn thấy nhíu mày, ràng cũng giống như , đối với người quấy rầy đúng lúc cảm thấy rất khó chịu.


      Gõ mấy cái, người ngoài cửa cũng chờ bọn họ

      trả lời, tự mình mở cửa vào, nhìn thấy hình ảnh bọn họ thân mật bên nhau, chỉ nhíu mày, rất nhanh sau đó lại có bất kỳ biểu gì.

      Ngược lại Đỗ Linh Lan ngượng ngùng giãy giụa, muốn nằm lại giường, nhưng Hàn Lạc Đình lại cho phép, dùng giọng rất thân thiện chất vấn cái vị ‘khách mời mà đến’ này, “Tam thiếu gia, có chuyện gì sao?”

      Long Triều trước sau như nở nụ cười ôn hoà, vẫn luôn sử dụng vẻ mặt khiến người khác đối với hề đề phòng, chỉ là Hàn Lạc Đình theo bên cạnh nhiều năm, cái liếc mắt nhìn ra được người đàn ông này chỉ đơn giản là tới thăm Đỗ Linh Lan thôi, tuyệt đối là có mục đích khác.

      “Tôi tới đương nhiên là để thăm Linh Lan.” Long Triều hết sức vô tội , “Dĩ nhiên, muốn Linh Lan thuyết phục cậu tiếp tục ở lại giữ chức thủ lĩnh Ảnh Vệ, đây cũng là mục đích lần này của tôi.”

      Nếu như chỉ dựa vào vài ba lời , mà có thể giữ Hàn Lạc Đình lại, vậy khi vào đầm rồng hang hổ (những nơi nguy hiểm), chắc chắn thể hoàn thành nhiệm vụ! Nhuwg mà khi Hàn Lạc Đình Đỗ Linh Lan, lại biến thành người có thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào.

      Lời của Long Triều, khiến Đỗ Linh Lan ngu ngơ, “Tam thiếu gia, …. cái gì? Cái gì tiếp tụ ở lại? Lạc Đình ấy…..”

      Long Triều đoán lầm, qảu nhiên Hàn Lạc Đình có ý định chuyện này với , “Trong lúc nghỉ ngơi, Lạc Đình tới thỉnh cầu tôi, muốn trở về Long Môn, cậu ta cũng có ý định về, Linh Lan, suy nghĩ chút, dù gì tôi đối với các người cũng tệ, bởi vì mang thai mà tới thỉnh cầu tôi, tôi hề trách móc, chút làm khó cũng có, nhưng bởi vì mà Lạc Đình cũng từ chức, có nghĩ đến việc tôi đau lòng bao nhiêu ?”

      Đỗ Linh Lan thể tin được nhìn về phía Hàn Lạc Đình, “……. làm sao ……… tại sao có thể……….” Tin tức quá mức chấn động, làm hoàn toàn có cách nào ra câu hoàn chỉnh.

      “Linh Lan, có thể thay tôi khuyên cái người này chút được ? Còn nữa, mẹ tôi rất nhớ , sau khi rời bà vẫn luôn nhắc đến , giống như người con của bà, đối với an tâm, nếu có thể, trở về nhìn bà chút, mà Phi Nhi còn có những chị dâu khác họ đều rất nhớ , nếu như phải sợ quấy rầy , họ nhất định kết bạn rồi cùng nhau đến trấn tìm .”

      Nếu các ấy , chồng của các làm sao có thể để cho mấy người phụ nữ tay trói gà chặt mình? Dĩ nhiên cũng theo, lần như thế, cơ hồ tất cả người trong Long Môn đều đến thăm cái trấn yên tĩnh đó.

      Đến lúc dó, trấn còn có thể yên tĩnh sao?

      Khoé mắt Đỗ Linh Lan giựt giựt, cảm thấy cùng may mắn khi họ có làm như vậy.

      Quả lúc đó, cũng cảm thấy có chút áy náy, Long phu nhân và mấy vị thiếu phu nhân vẫn luôn đợi , Long phu nhân coi giống như con , mấy vị thiếu phu nhân và Long Hồ lại coi như chị em, nhưng lại có thể tuỳ ý rời liền rời như vậy, cũng trở về gặp họ.

      Thấy dao động, khoé môi Long Triều cười sâu hơn, tuyệt cảm thấy dùng phương pháp này ép Đỗ Linh Lan trở về Long Môn là hèn hạ, hoàn toàn thấy Hàn Lạc Đình nhìn bằng ánh mắt giết người.

      “Tốt lắm, những lời muốn tôi xong, nhớ phải nghỉ ngơi tốt.” Thấy mục đích đạt được, Long Triều cũng lãng phí thời gian nữa mà rời khỏi phòng bệnh.

      Long Triều vừa rời , hồi yên tĩnh bao trùm trong phòng bệnh.

      Hàn Lạc Đình cho rằng cảm thấy mất hứng vì những lời của Long Triều, nhưng cũng cảm thấy đau lòng bởi vì muốn từ chức thủ lĩnh Ảnh Vệ, có thể trở thành thủ lĩnh Ảnh Vệ, phải bỏ ra bao nhiêu năm tâm huyết, biết tất cả, nhưng bây giờ vì , lại có thể buông tha tất cả.

      ngu ngốc, làm sao có thể cảm động? Làm sao có thể nhiều hơn?

      “Lạc Đình trở về Long Môn .” Nếu có thể vì mà buông tha tất cả, làm sao thể hy sinh chút vì chứ? thích trấn , thỉnh thoảng có thể trở lại chút.

      sững sờ, cho rằng Đỗ Linh Lan muốn mình trở về Long Môn, “ nếu phải để em ở lại mình…….” Ngón tay đặt lên môi của , dừng lại, nhìn vào đôi mắt tràn đầy vui vẻ và nhu tình của .

      “Lạc Đình, chúng ta cùng nhau trở về Long Môn.” cười nhàng giải thích, “, em, còn có tiểu bảo bối, ba người chúng ta cùng nhau trở về!”

      , thích trở về, cần bởi vì những lời của Tam thiếu gia mà thay đổi chủ ý, cưỡng ép mình trở về.” lập tức từ chối lời đề nghị của .

      “Lạc Đình, biết vì sao em muốn trở về Long Môn ? Bởi vì ở nơi đó, em có rất nhiều kỷ niệm buồn, khi đó em cho rằng người là Ngũ Tiểu Thư, cho nên luôn dau lòng nhìn và Ngũ Tiểu Thư chung sống hạnh phúc, lén mọi người khóc thút thít.”

      Thấy muốn mở miệng, lắc đàu cái, muốn tiếp tục nghe , “Nhưng em quên, ở Long Môn em cũng có rất nhiều những kỷ niệm vui, phu nhân coi em như con của mình, Ngũ Tiểu Thư đối xử với em giống như chị em, thiếu phu nhân cũng đối xử rất chân thành với em, mà những người khác cũng đối với em rất tốt, đối với em vô cùng quan tâm, để cho em phải chịu chút uất ức nào, mà quan trọng nhất, Long Môn là nơi em và cùng nhau lớn lên, ở nơi đó, cũng có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ của chúng ta.”

      Nghe Đỗ Linh Lan , Hàn Lạc Đình vô cùng xúc động, cũng đau lòng, ra biết chính là vì mới đồng ý trở về, mới ra những lời này với , nhưng nghe những lời này, lại phát mình dễ dàng bị thuyết phục.

      cách nào phủ nhận thích công việc của mình, cũng thể dễ dàng từ bỏ như trong tưởng tượng của mình, nếu có thể tác thành cho , chỉ có thể đền đáp bằng cách nhiều hơn.

      “Sau khi trở lại Long Môn, và em cố gắng, cùng tiểu bảo bối tạo ra nhiều kỷ niệm vui vẻ, để cho em quên những vết thương kia, khổ sở kia, khiến em hạnh phúc, chỉ cảm thấy vui vẻ, để cho em đau lòng, khổ sở, xin hứa với em.” ôm chặt , với , cũng là với chính mình.

      ai có thể chia cách bọn họ nữa.

      “Linh Lan, em.” đến mức thể rời xa , thể sống thiếu .

      Nghe , cười cong mắt, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, chỉ có điều lần này, là nước mắt của vui mừng, phải nước mắt của bi thương.

      “Lạc Đình, em cũng .” , hôn lên môi bởi vì vui mừng mà khẽ nhếch.

      , còn có tiểu bảo bối trong bụng, là sau khi ông trời cướp cha mẹ của , trả lại người thân cho , thương bọn họ nhiều, rất , rất bọn họ.



      Chương 10.2


      Ba năm sau.


      Hàn Lạc Đình từ bên ngoài về đến nhà, nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, im lặng tiến vào trong phòng.


      Vợ và con nhất cuộc đời này, giờ phút này nằm giường lớn của bọn họ, ngủ say.


      Mấy ngày nay bé ngã bệnh, khóc suốt, ban đêm cũng ngủ ngon, khó chịu là khóc.


      Mà Đỗ Linh Lan chăm sóc bé cũng ngày ngủ ngon, chỉ cần bé vừa thức, lập tức thức theo để chăm sóc bé, uống nước, nhàng dụ dỗ, khiến bé ngủ say lần nữa.


      Mà vào lúc này, bởi vì có mấy người biết sống chết gây chuyện phiền phức, Hàn Lạc Đình bị buộc ra nước ngoài mấy ngày, phải giải quyết những chuyện phiền phức đó.


      Mới đầu muốn , dù thế nào chăng nữa cũng cho rằng chỉ kéo dài thêm vài ngày, lại khiến Long Môn phải chịu biết bao nhiêu tổn thất.


      vẫn luôn đối với chuyện Long Triều dùng Đỗ Linh Lan uy hiếp mà ghi hận trong lòng, cho nên chỉ cần ảnh hưởng quá lớn, thỉnh thoảng cũng để lại chút chuyện khiến Long Triều đau đầu, hành hạ Long Triều chút.


      Chỉ là Long Triều cũng rất biết lợi dụng mềm lòng của Đỗ Linh Lan, ba năm lúc chạy tới đây giả bộ đáng thương, Linh Lan gặp mềm lòng mà chạy tới khuyên , lần nào cũng vậy.


      Còn lần này, Đỗ Linh Lan lại vì mềm lòng, muốn đồng ý , hơn nữa còn ở lại trong Long Môn, tuyệt đối xảy ra chuyện bị bắt cóc, hơn nữa còn dùng sắc dụ , để cho đồng ý.


      Người phụ nữ mình cố tình dùng sắc dụ mình, làm sao có thể chống cự được? Nhưng mà cũng dứt khoát cầu đầy đủ, ở giường hành hạ đến chết sống lại, mới cam tâm tình nguyện rời .


      Lúc về đến nhà Hàn Lạc Đình vô cùng mệt mỏi, nhìn quầng thâm ràng ở đáy mắt , đau lòng đến mức biết gì.


      vào trong phòng tắm tắm rửa chút, mang theo thân nhàng khoan khoái, mới dám lên giường, kéo người phụ nữ ngủ say vào trong ngực mình, chỉ có cảm giác khi ở trong ngực, mới chân nhất, tốt nhất, thõa mãn nghĩ tới.


      Lúc này, bé bị ôm chặt vào trong ngực nên tỉnh lại, đôi mắt to ràng giống như , nhìn chằm chằm.


      đưa tay, trêu chọc bé.


      Nhìn thấy cha thích, bé vốn nghĩ vui mừng, lớn tiếng gọi , nhưng bé nhìn thấy mẹ ngủ rất ngon, biết mấy ngày nay mẹ vì chăm sóc bé bị bệnh, nên thể nghỉ ngơi tốt, bé muốn đánh thức mẹ, cho nên thể làm gì khác hơn là tiếng dùng khẩu hình miệng kêu cha.


      Bé rất hiểu chuyện, khiến Hàn Lạc Đình dùng ngón tay điểm lên cái mũi của bé, đổi lấy nụ cười đáng của bé.


      Đỗ Linh Lan mệt chết , mệt mỏi khiến chỉ muốn ngủ say, muốn thức dậy, nhưng lại nhớ đến chuyện con bị bệnh, cho nên vẫn dám ngủ quá say, khi con ở trong ngực uốn a uốn éo, mở đôi mắt tràn đầy mệt mỏi ra, cúi đầu nhìn con .


      "Tiểu bảo bối, thức dậy rồi sao? Muốn uống nước ?" Giọng khi vừa thức dậy, mang theo chút ám muội, nhưng vẫn dễ nghe như vậy, khiến người đàn ông phía sau cam lòng bị lãng quên mà siết chặt cánh tay, ôm càng chặt hơn, lúc này mới lấy được chú ý của , " trở về? Trở về lúc nào? Tại sao gọi em thức dậy?"


      Môi nở nụ cười, mi mắt cong cong, vừa thấy thế lại bị trận động tình, nhịn được cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp , muốn xâm nhập, lại gặp chống cự mãnh liệt.


      thoáng lùi ra, lại phát con bảo bối mở to đôi mắt sáng ngập nước, dứt khoát nhìn bọn họ chằm chằm.


      Quá nhớ , thiếu chút nữa quên mất con còn thức.


      "Cha, mẹ, tiểu bảo bối cũng muốn hôn môi” Đại khái cảm thấy cử động của bọn họ rất thú vị, bé cũng chu cái miệng nhắn màu hồng, vừa kêu vừa .


      Đỗ Linh Lan bất đắc dĩ biết nên khóc hay cười, thể làm gì khác hơn là đến gần đôi môi của con , nhưng môi còn chưa có chạm vào, người đàn ông sau lưng lại ngăn cản , để cho thực hôn xuống.


      "Cha?"


      chỉ có con , ngay cả Đỗ Linh Lan cũng vì cử chỉ này của mà nhíu mày, im lặng dò hỏi.

      “Tiểu bảo bối, hôn là chuyện rất thiêng liêng, chỉ được với người mình thích nhất, người mình nhất, phải bất luận kẻ nào cũng có thể hôn, hiểu ?” Hàn Lạc Đình rất nhẫn nại dạy con , để tránh về sau bé gặp ai cũng hôn loạn, như vậy rất thiệt thòi.

      “Tiểu bảo bối thích nhất, thích nhất cha, mẹ!” Bé hiểu cái gì là thiêng liêng hay thiêng liêng, nghĩ cái gì cái đó, mà bây giờ, người bé thích nhất là cha mẹ của bé, cho nên lần nữa bé chu cái miệng nhắn, lại gần mẹ , “Mẹ, thân ái!”

      Đỗ Linh Lan gì, dù sao cũng là hôn con bảo bối của mình, nhưng khi nụ hôn của các lại lần nữa bị Hàn Lạc Đình cắt đứt,lông mày Đỗ Linh Lan nhíu chặt hơn, bắt đầu suy đoán nhiều lần cắt đứt hai người bọn họ là vì lý do gì.

      lý do dần dần thanh hình, nhưng lại lắc đầu cái, trực giác đáng tin.

      Con là của bọn họ sinh ra, hơn nữa còn là nữ nha, làm sao có thể ăn dấm của con ? thể nào, tuyệt đối thể nào….. ?

      “Tiểu bảo bối, sau này chỉ có thể hôn môi với chồng, cha là chồng của mẹ, cho nên chỉ có cha mới có thể thân ái miệng mẹ, biết ?”

      Khi nghe những lời chồng dạy dỗ con , đột nhiên cảm thấy dám tin, chồng của lại có thể ăm dấm chua của con ! Chuyện này ra có người tin sao?

      Bé chu cái miệng nhắn, ràng hết sức bất mã với đáp án này.

      Bất đắc dĩ, Đỗ Linh Lan thể làm gì khác hơn là hôn cái mặt bé, “Mẹ mới thân ái khuôn mặt của Tiểu bảo bối rồi.” lấy lòng , sau đó khẽ ngẩng đầu, nhắm đôi mắt hình như còn muốn chuyện của người đàn ông phía sau ấn xuống nụ hôn, tỏ vẻ trấn an, “Đây là con , chỉ mới ba tuổi mà thôi.” nhìn , ba phần buồn cười bảy phần bất đắc dĩ .

      Hàn Lạc Đình khẽ hừ, về chuyện này khó mà cho qua được.

      Bởi vì bé dám ngủ mình, khi bọn họ thân mật cũng chỉ có thể chờ bé ngủ say mới lén lén lút lút tiến hành, ra, nhịn đến mức nhịn được nữa rồi, dục vọng mãnh liệt càng ngày càng tăng cao, cũng bắt đầu muốn ép bé học cách tự lập.

      biết cha rất bực bội, chơi được tự nhiên, khoe khoang bản thân chiếm hết chú ý của mẹ, khiến cha hoàn toàn bị mẹ lạnh nhạt.

      Hàn Lạc Đình đột nhiên cảm thấy, tối nay con mình hình như đặc biệt bám lấy Đỗ Linh Lan.

      Bé ngã bệnh, cũng nên so đo nhiều như vậy mới phải, nhưng làm sao lại cảm thấy con của càng lúc càng giống gia hoả phúc hắc? cẩm thận quan sát con , mà con đạo hạh còn chưa cao, cho nên rất nhanh bắt được, trong mắt bé chợt loé lên ý hả hê.

      Cách vợ, im lặng nhíu mày hỏi con .

      Phản ứng của con chỉ là nhíu cái mũi nhắn, sau đó nằm úp vào trong ngực Đỗ Linh Lan, uốn a uốn éo làm nũng, miệng la hét: “Tiểu bảo bối thích mẹ nhất, thích mẹ nhất!”

      “Mẹ cũng thích Tiểu bảo bối nhất.” hề nhận ra trận đấu nho giữa con và chồng, Đỗ Linh Lan thân mật gương mặt trắng noãn non mềm của con , thơm cái.

      nhịn được, cũng muốn nhịn, nâng khuông mặt nhắn của vợ, ngay trước mặt con nặng nề hôn vợ, lưỡi còn vào trong miệng dò xét, quấn lấy lưỡi của , hút mật ngọt trong miệng .

      “Hàn Lạc Đình”, Đỗ Linh Lan phải dùng sức của chín trâu mười hổ, mới có thể đẩy sói ra, “Tiểu bảo bối còn thức, tại sao ….. tại sao ……….”

      Hàn Lạc Đình nhíu mày, trừng mắt nhìn về phía gương mặt tròn trịa của con .

      Bé thấy mẹ thân ái nhất hôn mình, mà bị cha hôn đến mức thở hổn hển, bé bị đả kích rồi, trề môi, mắt rưng rưng nhìn cha mẹ.

      Bộ dạng con uất ức quá đáng thương, thấy vậy Đỗ Linh Lan hồi đau lòng, vội vàng đẩy tên đầu sỏ gây chuyện ra, ôm con vào trong ngực tỉ mỉ nhàng dụ dỗ.

      Dỗ hồi, con mặc dù có chút thoả mãn, nhưng vẫn còn uất ức, cho nên ngẩng đầu lên, dùng gương mặt nghiêm túc với Đỗ Linh Lan: “Mẹ, Tiểu bảo bối muốn em trai em .”

      Con đột nhiên đưa ra cầu làm Đỗ Linh Lan ngẩn ra, còn chưa nghĩ đến chuyện này, người đàn ông bên cạnh trả lời thay : “Có thể, nhưng Tiểu bảo bối phải học cách ngủ mình, như vậy mới có em trai em .”

      “Tốt! Tiểu bảo bối muốn có em trai em !” Vì để có em trai em chơi đùa cùng mình, bé dũng cảm ôm chiếc gối của mình, rời khỏi phòng của cha me, tới căn phòng của thanh mai trúc mã, hết cách rồi, bé vẫn sợ phải ngủ mình.

      Chưa kịp giữ con lại, đành trơ mắt nhìn cơ thể nho bị che kín phía sau cánh cửa, Đỗ Linh Lan tức tối quay mặt sang nhìn người đàn ông vốn liên quan đến chuyện này, “Chuyện gì xảy ra vậy?” nhìn chằm chằm, có chút vui chất vấn.

      Hàn Lạc Đình nhìn , sau lúc lâu gì mà cúi đầu, khẽ hôn môi , đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, cuốn lấy lưỡi của , cùng với dôi môi, hai bàn tay còn lại bắt đầu kéo quần áo che người xuống, trong nháy mắt biến thàn trần truồng.

      cũng biết mình làm sao nữa, nhưng đúng là muốn để thân mật với con , cho nên đẻ thoát khỏi việc con hàng đêm ngủ chung với bọn họ, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất làm cho mang thai, sinh đứa bé thứ hai, sau đó để cho hai đứa bé ngủ chung với nhau.

      Đỗ Linh Lan thể giãy giụa, chỉ có thể để tuỳ ý lật qua lật lại,lần lượt bày ra các tư thế mê người, bị ăn triệt để.

      Sau khi con ra đời, càng tệ hại hơn, cơ hồ ngay cả ôm cũng cho ôm con , làm hại con luôn phải dùng bộ dạng đáng thương với đôi mắt đẫm lệ nhìn , im lặng tố cáo tội danh thương bé của mẹ.

      Đỗ Linh Lan khóc ra nước mắt, nhưng lại thể với con : “Nếu như mẹ thân mật với con chút, mẹ sợ cha con ném con ra khỏi nhà, nhưng lại đè mẹ ở giường mà hung hăng hành hạ, mẹ vì lúc nào cũng có thể nhìn thấy con, thể làm gì khác hơn là quyết tâm tàn nhẫn ôm con…”

      Bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, làm sao đoán được, người chồng luôn có gương mặt lạnh lùng của mình, lại là dấm phu (người chồng hay ghen), giống như Long Môn nhị thiếu gia.

      Khi đối mặt với Long Môn nhị thiếu phu nhân, hai người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn lẫn nhau, kìm lóng được than ra tiếng.

      Nhưng mà, cho dù Hàn Lạc Đình ghen, nhưng vẫn rất hai đứa bé, chẳng qua người thích nhất, lại là Đỗ Linh Lan.

      Như vậy mới khiến Đỗ Linh Lan so đo chuyện ăn dấm chua của con nữa, cũng bắt thành tâm cam đoan, làm cho mỗi ngày đều trôi qua hạnh phúc, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, những kí ức đau thương khổ sở kia dần dần biến mất, thay vào đó, là đoạn kí ức vui vẻ lại hạnh phúc.

      Nhìn người đàn ông mình , nở nụ cười nhàn nhạt, đổi lấy tiếng gọi của đủ để làm tan chảy, biến thành nụ hôn nóng bỏng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện – Đêm đầu tiên

      Khi Đỗ Linh Lan bị Hàn Lạc Đình đè xuống giường, đầu của mảnh trống rỗng.


      chỉ dìu say rượu về thôi, tại sao lại bị đè xuống giường, thể cử động được?


      Còn khiến hoàn toàn rung động, tùy ý đặt nụ hôn lên môi .


      chống đỡ trước ngực của , đầu lắc qua lắc lại, muốn né tránh nụ hôn của .


      biết, nhất định là hiểu lầm người phụ nữ dưới là Long Hồ, nếu hôn nhiệt tình như thế, thậm chí chạm vào .


      muốn chạy trốn, nhưng thanh từ đáy lòng truyền đến làm trốn thoát, cũng muốn trốn.


      Trừ lần này, có cơ hội khác được ôm sao?


      biết ngay cả mình cũng muốn thừa nhận đáp án này, cho nên hèn hạ cũng được, mắng vô sỉ cũng được, muốn có , cho dù chỉ là đêm?


      Đỗ Linh Lan tiếp tục kháng cự nữa mà tiếp nhận nụ hôn của Hàn Lạc Đình, nụ hôn của tuyệt giống như ấn tượng để lại cho người khác, người đàn ông tỉnh táo đến gần như lãnh khốc, tất cả dịu dàng của chỉ dành cho người phụ nữ, chính là hồn nhiên tốt đẹp đó.


      Nhưng nụ hôn của lại thiết tha như vậy, cuồng dã như thế, mang theo đủ nhiệt tình để khiến núi băng tan chảy, làm khỏi suy đoán, có lẽ đây mới là tính cách của .


      Quần áo người từng cái từng cái rơi xuống, cả người trần truồng nằm ở giường.


      Đỗ Linh Lan bắt đầu có chút lạnh sợ(lạnh lẽo và sợ hãi), chưa biết mùi đời nên trong lòng vẫn còn ngượng ngùng của thiếu nữ, cho dù là mình cam tâm tình nguyện, nhưng ngay khi bản thân trần truồng, vẫn hoảng sợ, còn có chút sợ hãi.


      bắt đầu muốn lùi về phía sau, nhưng người đàn ông người hình như phát ý nghĩ của , bàn tay nắm hông của , ngón tay thon dài hề trơn bóng, mạnh mẽ xâm nhập vào hoa huyệt mềm mại chật hẹp của .


      Nhất thời, phát ra tiếng nức nở nho .


      đau, loại đau ám muội này làm hơi thẹn thùng, hơi sợ, nhưng chút cũng ngăn cản được xâm chiếm của , ngón tay liên tục ra vào hoa huyệt mềm mại của , buộc quen dần.


      Bởi vì đau, cơ thể tự động tiết ra dịch ngọt, giúp ra vào, thở hổn hển, bắt đầu cảm thấy hoa huyệt mềm mại bị xâm phạm truyền đến cảm giác tê dại kì lạ, ngón tay kéo ra đưa vào càng lúc càng nhanh làm cả người run rẩy .


      Nhưng mà vào lúc này Hàn Lạc Đình lại thêm vào ngón tay, hai ngón tay thon dài, ở trong hoa huyệt mềm mại từ từ ướt át của ra vào, môi mỏng ngậm nụ hoa hồng hồng trước ngực , vừa hôn, vừa liếm, vừa gặm , làm cho nhịn được phát ra tiếng rên kiều, vặn vẹo ở phía dưới .


      tê dại kì lạ ở bụng dưới dần dần tích tụ lại, có chút hoảng sợ nắm cổ tay của , muốn ngăn cản , nhưng sức lực yếu ớt làm sao có thể thắng nổi .


      để ý chút nào mà gia tăng tốc độ, càng sâu vào, cho đến khi đạt tới đỉnh cao đầu tiên.


      Dịch ngọt ấm áp chảy ra, cả người còn chút sức lực nào nằm ở giường, còn đủ sức nắm cổ tay của .


      Nhưng ngay sau đó, hạ thân truyền tới xé rách đau đớn, khiến khó có thể chịu đựng mà lần nữa nức ở ra tiếng, “ là đau…..”


      Bởi vì đau đớn mà run rẩy, đôi mắt đẫm lệ nhìn , mong đợi thương của .


      Giống như cảm nhận được Đỗ Linh Lan cứng ngắc và đau đớn, Hàn Lạc Đình chậm rãi xâm nhập vào, cúi xuống phủ lên đôi môi hôn đỏ mọng ngừng bật ra thanh kêu đau của , triền miên hôn, nuốt mật ngọt thuộc về .


      thanh hôn ám muội vang lên bên tai, xấu hổ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể cứng ngắc của mình bởi vì cái lại cái tiến vào dịu dàng của mà dần dần mềm , những thứ tê dại kì lạ kia lần nữa kéo tới, nhưng mãnh liệt hơn mới vừa rồi, nóng bỏng hơn, gần như muốn đốt cháy đến còn gì.


      tự chủ ưỡn người tiếp nhận, cảm giác kéo ea đưa vào càng lúc càng sâu.


      Đây chính là cảm giác được ôm? Mặc dù vẫn đau, nơi giao hợp vẫn truyền đến cảm giác hơi xé rách đau đớn, nhưng tim đập rất nhanh, cơ thể rất mềm mại, khoé môi cũng nhịn được nở nụ cười yếu ớt.


      rốt cuộc cũng thuộc về .


      say đắm bao lâu nay, vẫn dám cho biết, chỉ dám lặng lẽ đứng ở nơi nhìn thấy, ngưỡng mộ , , vậy mà hôm nay, lại có thể được ôm.


      Trái tim, đập mạnh, vì mà tan chảy.


      Đúng lúc này bụng dưới lần nữa truyền đến cảm giác bị dồn nén, những thứ tê dại kì lạ kia lần nữa kéo tới, Đỗ Linh Lan vừa khẩn trương lại mong đợi nụ hôn của , mặc cho Hàn Lạc Đình dẫn mình đến nơi xa lạ.


      Vậy mà, khi làn nữa đạt tới đỉnh cao tuyệt vời kia, bên tai truyền tới tiếng nỉ non, khiến lúc ở thiên đường đột nhiên rơi vào địa ngục….


      “Ngũ Tiểu Thư…..”


      Nước mắt, khống chế được chảy xuống mãnh liệt, đó phải bởi vì đạt tới đỉnh cao mà kìm được nước mắt, đó là bởi vì trái tim hoàn toàn vỡ nát mà chảy xuống nước mắt đau lòng.


      Làm sao lại ngây thơ như thế? Cho là có thể ôm , là có được tình của ?


      Cho dù là đêm đầu tiên, cũng .


      Bởi vì từ đầu đến cuối, chỉ mình Long Hồ.


      tên trộm, tên trộm đê tiện vô sỉ, cho là có thể trộm được đêm, ngờ lại trả giá bằng cõi lòng tan nát.


      Cơ thể của cứng ngắc, cũng cảm thấy bất kỳ vui sướng nào nữa, cho đến khi ở sâu trong phóng ra chất lỏng nóng bỏng, thần trí (tinh thần và trí tuệ) mới chậm rãi quay về.


      Nên tỉnh rồi?


      Bị thương hoàn toàn như thế, nên thừa nhận mình căn bản có cách nào trở thành người phụ nữ thích nhất, dây dưa nữa, nữa, nhưng giấc mơ vẫn mai là giấc mơ, giả tạo lúc có lúc , vĩnh viễn trở thành .


      Chống cơ thể vô lực lên, nhặt quần áo rải rác đầy đất lên, cái lại cái mặc lại người.


      Ngón tay run rẩy, sau khi cài cúc áo cuối cùng, Đỗ Linh Lan chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngủ say giường, bờ môi nhịn được nở nụ cười bi thương mà lạnh lẽo yếu ớt.


      thương, cũng cần nữa rồi……. Lạc Đình, rất khổ, biết ?” Giọng run rẩy, nỉ non giống như hỏi, dĩ nhiên nhận được câu trả lời.


      Quyết định muốn dừng tất cả lại, đồng thời vĩnh viễn nhận được câu trả lời, nhận được câu trả lời lại mù quáng say đắm, nên dừng lại thôi.


      bao giờ muốn thương nữa, nếm đủ đau đớn, khổ sở rồi.


      Bỏ qua ý muốn chạm vào gò má của Hàn Lạc Đình, cười tự giễu, sau khi để cho chạm qua lần, có thể thoả mãn sao?


      ! Dĩ nhiên thể, hơn nữa đứng từ xa đủ, đứng từ xa cách nào thoả mãn.


      như vậy, phương pháp tốt nhất chính là ngay cả tia hy vọng cũng cần cho mình, có hy vọng, cũng có thất vọng.


      , cũng đau lòng.


      Xoay người, cũng quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng khiến cõi lòng mình tan nát.


      vô cùng đau lòng, vô cùng bi thương, thế nhưng lại nghe thấy, lúc đóng cửa lại, như có như , giọng nỉ non lại xuất phát từ sâu trong nội tâm……..


      “Linh Lan………… Linh Lan……… của …………Linh Lan…….”


      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :