1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai cho anh lên giường - An Tĩnh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      điên rồi.

      Bộ dạng Hàn Lạc Đình khi mất khống chế rất hung tợn, xông về phía người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lúc khống chế được cảm xúc, làm chỉ muốn được phát tiết.

      Đột nhiên dưới chân vấp cái, cả người mất thăng bằng co quắp ở tấm nệm êm, đầu nặng nề đập tấm nệm êm, truyền đến trận hoa mắt, nhưng đợi cho trận hoa mắt kia qua, trực tiếp từ mặt đất nhảy lên, xông về phía người đàn ông kia cùng đánh cận chiến lần nữa, đánh mù quáng, mồ hôi bay loạn xạ, giống như con dã thú biết mệt mỏi, chỉ muốn giải quyết người đàn ông ở trước mặt.

      Vậy mà cuối cùng người bị giải quyết, là .

      Mồ hôi chảy vào trong mắt, chua xót truyền đến, nhưng tay còn sức giơ lên lau , chỉ có thể nhắm mắt, làm những giọt mồ hôi kia chảy ra hốc mắt, thở, nằm ở tấm nệm êm giống như chết.

      "A Đình, hôm nay tâm trạng cậu tốt." Dương Mặc Phi ném cái khăn lông cho , sau đó từ cao nhìn xuống người đàn ông luống cuống đất.

      Hai người bọn họ vẫn luôn phân biệt được cao thấp, chưa bao giờ dễ dàng quật ngã Hàn Lạc Đình như vậy.

      Hàn Lạc Đình , chỉ đợi mình còn thở dốc, cầm lấy khăn lông lau hết mồ hôi mặt.

      "Cậu có tâm ." phải dò hỏi, mà là khẳng định.

      Hàn Lạc Đình còn chưa trả lời, đột nhiên phát bây giờ mình, bộ dạng im lặng giống như Đỗ Linh Lan vừa rồi.

      Nhưng khác, người bảo vệ là , mà lại bảo vệ cái tên đàn ông chết tiệt kia!(= chứ ai)

      Hơi thở bình thường lửa giận lại lần nữa bùng cháy, nhảy dựng lên, lần nữa xông về phía Dương Mặc Phi, bắt đầu trận cận chiến khác.

      Chỉ mới chớp mắt, lại lần nữa bị xử lý.

      "Dừng lại , a Đình, tối nay cậu tuyệt đối thể đánh thắng tớ." Dương Mặc Phi rất tốt bụng cho biết, muốn đừng nữa lãng phí hơi sức làm cái loại chuyện ngu ngốc này.

      Nhưng Hàn Lạc Đình cũng phải người ngu ngốc, khi lần thứ hai bị xử lý, lửa giận của cũng bị ném rồi.

      Trong đầu xuất hàng ngàn vấn đề, cũng muốn hỏi Dương Mặc Phi, bởi vì kể từ khi Đỗ Linh Lan còn theo sau lưng , người ở bên cạnh nhiều nhất, chính là Dương Mặc Phi, "Mặc Phi, cậu có biết, Linh Lan khá là thân thiết với ai ?"

      "Tại sao hỏi như vậy?" Những vấn đề bát quái này chỉ có mấy bà mới hỏi, lại có thể từ miệng Hàn Lạc Đình ra, làm có chút kinh ngạc, nhưng. . . . . . Cũng nằm trong dự liệu, còn suy nghĩ, tới khi nào Hàn Lạc Đình mới có thể hỏi .

      "Bởi vì tớ thấy ấy. . . . . ." Nhận ra trong lời kế tiếp, chưa chắc Đỗ Linh Lan muốn những người khác biết, Hàn Lạc Đình , "Cậu chỉ cần cho tớ biết đáp án, vậy là được rồi."

      Dương Mặc Phi ngồi xuống bên cạnh , im lặng hồi lâu rồi chậm rãi : "Tớ luôn rất tò mò, Ngũ Tiểu Thư đối với cậu mà , là cái gì?"

      "Ngũ Tiểu Thư là người quan trọng nhất, nếu ấy, bây giờ tớ có thể vẫn còn ở nơi bẩn thỉu ngoài đường, làm chuyện dơ bẩn chịu nổi, tớ sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ của tớ bảo vệ ấy." điểm này, cần hoài nghi.

      "Cậu Ngũ Tiểu Thư sao?"

      "?" Hàn Lạc Đình ngẩn ra.

      "Ngũ Tiểu Thư là người quan trọng nhất, cậu sẵn lòng bảo vệ ấy đến ngay cả mạng sống cũng cần, nhưng cậu phải biết, cuối cùng cũng có ngày ấy người đàn ông khác, cùng ta thân mật, đến lúc đó người dùng mạng sống để bảo vệ ấy, phải chỉ có mình cậu mà thôi. Hoặc là, nếu như người đàn ông kia hay ghen tuông, càng cho phép cậu ở bên cạnh Ngũ Tiểu Thư. Nếu như vậy, cậu có từng nghĩ tới, trở thành người đàn ông của Ngũ Tiểu Thư?"

      Hàn Lạc Đình im lặng, bởi vì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.

      Cho tới nay, chỉ cho rằng mình là cái bóng của Long Hồ, có thể vì sống, vì chết, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến, cuối cùng có ngày trở thành chồng của , dùng thân phận là chồng để bảo vệ .

      "Tương tự, Ngũ Tiểu Thư là như thế, Linh Lan cũng thế."

      Đỗ Linh Lan cũng thế?

      "Tương lai cũng người đàn ông, Linh Lan như thế, ta muốn Linh Lan làm chuyện nguy hiểm như vậy, cuối cùng cũng ngày Linh Lan rời khỏi Long Môn, rời khỏi chúng ta, cho nên Linh Lan đối với cậu mà , là cái gì?"

      " ấy giống như là em của tớ. . . . . ." Theo bản năng, Hàn Lạc Đình mở miệng, nhưng nghe vào trong tai, biết tại sao nhưng thể làm người khác tin được.

      "Chỉ giống như em ?" Dương Mặc Phi nhíu mày.

      "Dĩ nhiên." Hàn Lạc Đình gật đầu, lần này giọng khẳng định hơn nhiều.

      Dương Mặc Phi dùng ánh mắt giống như biết làm sao quan sát lần, "Nếu chỉ là em , như vậy khi ấy cho cậu biết, ấy có người trong lòng, việc cậu phải làm chỉ có thể là ủng hộ, chỉ có thể là chúc phúc, mà phải nổi giận, hiểu ?"

      Lời của Dương Mặc Phi, Hàn Lạc Đình biết, hiểu nguyên nhân làm mình điên cuồng tối hôm nay.

      Nếu như phải biết tính cách của người bạn này, Hàn Lạc Đình cho rằng cậu ta núp ở phía sau cánh cửa, nghe lén cuộc tranh chấp mới vừa rồi giữa bọn họ.

      Chỉ có thể là ủng hộ? Chỉ có thể là chúc phúc? Tại sao chút nào muốn ủng hộ? Tại sao chút nào muốn chúc phúc? chỉ nghĩ tàn nhẫn chia rẽ cùng người đàn ông kia, khiến hai người vĩnh viễn cũng muốn gặp mặt nhau.(Ác dễ sợ!)

      "Nếu như Linh Lan đối với cậu mà , chẳng qua là em , như vậy đừng ép buộc ấy nữa." Dương Mặc Phi sau khi để lại câu mơ hồ , cả phòng tập cũng để lại cho mình Hàn Lạc Đình. ( hiểu sao ở đây tác giả lại dùng là đạo trường – nơi làm phép của các thầy tu hay đạo sĩ, mình thấy hợp lí nên thay bằng phòng tập.)

      Hàn Lạc Đình nằm ngang ở tấm nệm êm, liên tục tự cân nhắc lời của Dương Mặc Phi.

      Tại sao, có cảm giác Dương Mặc Phi ám chỉ , Đỗ Linh Lan đối với phải chỉ là "Em " hay sao? Nhưng, nếu như phải xem Đỗ Linh Lan thành " Em ", như vậy, Đỗ Linh Lan đối với , rốt cuộc là cái gì?

      Nằm ở trong phòng tập, lại lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, nghiêm túc cả đêm, nhưng vẫn nghĩ ra đáp án thích hợp hơn. (Sao cứ là đạo trường thế nhỉ?)
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3

      thanh Long Hồ ngọt ngào, lần nữa vang lên ở bên tai Đỗ Linh Lan, nội dung có gì khác hơn là "Muốn học độc lập", " muốn lại làm công chúa sống trong lâu đài", "Có khả năng tự bảo vệ mình", "Chỉ muốn có ngày nghỉ tốt" , " vì vậy gặp phải chuyện xui xẻo gì" đợi chút, chỉ muốn Đỗ Linh Lan kiên quyết theo mình đến Nhật Bản thôi.

      Về cơ bản, bị Long Hồ thuyết phục, luôn luôn để Long Hồ quyết định mọi chuyện, thêm gì nữa, ra cũng làm thay đổi quyết định của Long Hồ, cho nên Hàn Lạc Đình đánh giá quá cao.

      "Như thế nào? Linh Lan, cậu có muốn với mình hay ?" xong phần, Long Hồ thong thả, ừng ực ừng ực uống trà sữa Đỗ Linh Lan mang tới.

      chuẩn bị tốt các loại lý do để thuyết phục Đỗ Linh Lan, mà thực tế, thuyết phục Đỗ Linh Lan dễ dàng hơn so với thuyết phục Hàn Lạc Đình, bởi vì Đỗ Linh Lan mãi mãi cũng chịu được khi chu miệng, lộ ra bộ dạng muốn khóc.

      "Ngũ Tiểu Thư, nếu như kiên quyết, tôi cũng có cách, đúng ?" Hướng về phía khuôn mặt nhắn đáng , Đỗ Linh Lan nhịn được lộ ra vẻ mặt cưng chìu.

      dù sao cũng xem mình là chị em, có tâm gì cũng tự với mình, tin tưởng mình như vậy, đối xử thành với mình, tốt đẹp thế này, phải ở nơi nào, mới có thể tìm được người như vậy? Sợ là có khả năng này?

      " tốt quá!" Long Hồ vui mừng giơ cao hai tay, sau đó vui vẻ vùi đầu vào trong ngực Đỗ Linh Lan, "Tớ biết ngay, Linh Lan là người tốt nhất với tớ! giống Lạc Đình, chỉ biết bày ra vẻ mặt hung dữ đe dọa tớ." nhíu cái mũi , bất mãn .

      "Thủ lĩnh chỉ là lo lắng cho ." Đè xuống nổi khổ trong lòng, Đỗ Linh Lan nhàng giải thích giúp Hàn Lạc Đình.

      "Có cái gì phải lo lắng? Tớ hai mươi mấy tuổi, còn là bé được người khác ôm vào trong lòng rồi, như vậy còn có cái gì phải lo lắng cho tớ?"

      Đỗ Linh Lan đưa tay sờ sờ đầu Long Hồ lại tiến tới bên cạnh làm nũng, trêu ghẹo : "Lo lắng Ngũ Tiểu Thư bị người ta lừa ! tốt giống như Ngũ Tiểu Thư, nếu như tôi là người đàn ông, cũng thích , chịu được lừa chạy trốn." Quả thực, người nào có thể thích Long Hồ.

      "Cậu cũng giống như bọn họ, dù sao vẫn coi tớ là trẻ con, đúng ? Cậu có biết, tớ là học sinh đứng đầu học viện y học, chưa tới mấy năm, tớ trở thành bác sĩ xuất sắc!"

      "Đúng, tôi tất nhiên tin tưởng, Ngũ Tiểu Thư tư chất thông minh, tương lai trở thành bác sĩ xuất sắc nhất, giúp đỡ bệnh nhân." Cho tới bây giờ Đỗ Linh Lan cũng chưa từng nghi ngờ.

      "Còn cậu như thế nào? Linh Lan, cậu có từng nghĩ tới, nếu như làm Ảnh Vệ, cậu làm những gì?" Nép ở trong ngực , Long Hồ đột nhiên hiếu kì hỏi.

      Đỗ Linh Lan sững sờ chút.

      "Cậu có nghĩ qua vấn đề này sao?"

      "Nghĩ tới, làm sao có thể chưa từng nghĩ?" gần như có lúc nào là muốn, "Nếu như bỏ lại trách nhiệm phía sau, tôi nghĩ tôi đến thăm quên hương của mẹ chút, sau đó tìm nơi nào đó mở tiệm bán hoa nho , bình thản ổn định lại cuộc sống."

      "Chỉ tiếc Ảnh Vệ là trách nhiệm cả đời." Giọng lạnh lùng ở sau lưng họ vang lên, cắt đứt cuộc chuyện giữa hai .

      Đỗ Linh Lan cứng đờ, ngờ lại xuất đúng lúc như vậy, đúng lúc nghe được "Mơ ước" của .

      "Mặc dù Ảnh Vệ là trách nhiện cả đời, nhưng ba từng , chỉ cần bọn họ muốn rời , cũng có thể từ nhậm* đó nha!" Long Hồ nghe thấy lời vô tình vừa rồi, nhịn được phản bác Hàn Lạc Đình.( * Từ chức đó các nàng, nhưng để vậy nghe hay hơn, hihi!)

      "Nhưng trong tất cả Ảnh Vệ, chỉ có ấy mới có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng ở bên cạnh Ngũ Tiểu Thư."

      Long Hồ nghẹn lời, bởi vì thực Đỗ Linh Lan là Ảnh Vệ nữ duy nhất, đặc biệt làm cái bóng của .

      "Linh Lan biết trách nhiệm của mình, xin thủ lĩnh cần phải lo lắng." Đỗ Linh Lan từ giường đứng lên, đứng nghiêm ở bên giường, giống như cũ dùng đỉnh đầu hướng về phía Hàn Lạc Đình.

      "Nếu hiểu trách nhiệm của mình, vậy lần này Ngũ Tiểu Thư đến Nhật Bản, phải theo." Hàn Lạc Đình cố ý dùng giọng lạnh lùng vô tình để những lời này, cách nào kìm chế tâm trạng tức giận của mình.

      Khi nghe thấy, có thể từ bỏ việc làm Ảnh Vệ rời khỏi Long Môn, hiểu sao trận lửa giận tự nhiên sinh ra, nên suy đoán nhưng cũng ngừng chiếm giữ trong đầu , phải là vì người đàn ông kia, cùng nhau chung sống, cho nên mới chọn rời khỏi Long Môn?

      phát , mình cho phép chuyện như vậy xảy ra, còn về nguyên nhân, tự với mình, bởi vì bên cạnh Long Hồ thể có Ảnh Vệ.

      "Em muốn!" Long Hồ nghe thấy quyết định bá đạo của , lập tức phản bác, mà đôi mắt lại càng nhìn về phía Đỗ Linh Lan, tìm kiếm giúp đỡ.

      nhờ giúp đỡ, Hàn Lạc Đình hết sức yên tâm, bởi vì hiểu , Đỗ Linh Lan đối với rất trung thành, chỉ cần là , giúp đạt được, cho nên đối với việc theo lần này, cũng tính trước.

      Nhưng mà ngay sau đó, lời của Đỗ Linh Lan, giống như vừa ném cái bạt tay ở mặt .

      "Linh Lan cũng cho là, Ngũ Tiểu Thư đủ để độc lập, cần lúc nào cũng có người theo bên cạnh." Trong lúc những lời này, Đỗ Linh Lan vẫn cúi thấp đầu, biết vui đến mức nào, thậm chí tức giận.

      " gì?" Giọng mang theo lạnh lùng tàn ác, từ trong phòng ấm vang lên.

      Long Hồ giật mình, chưa từng thấy Hàn Lạc Đình tức giận như thế, ở trước mặt , cho dù tức giận, cũng che giấu rất tốt, cũng ở trước mặt lộ ra tức giận như vậy.

      Vậy mà hôm nay Long Hồ có thể cảm nhận được, phải muốn che giấu, mà là có cách nào che giấu cơn thịnh nộ ùn ùn kéo đến, chỉ có thể để cho nó ra trước mặt họ.

      bắt đầu có chút sợ, hơn nữa có thể cảm nhận được lửa giận như vậy, chính là hướng về phía Đỗ Linh Lan; mà Đỗ Linh Lan, có lẽ là vì giúp .

      "Lạc đình. . . . . ." Nữa sợ, cũng muốn Đỗ Linh Lan vì mà chịu bất kỳ khiển trách nào.

      "Ngũ Tiểu Thư, xin về phòng trước." Trước nay chưa từng có lạnh lùng, từ người phát ra, khiến người khác thể nghe theo cầu của .

      "Em. . . . . ."

      "Ngũ Tiểu Thư, về trước , tôi nghĩ thủ lĩnh có lời gì đó muốn với mình tôi." Đỗ Linh Lan cũng có thể cảm nhận được uy hiếp vô hình kia, nhưng vẫn như cũ lộ ra nụ cười an ủi yếu ớt, khuyên.

      Long Hồ có cách nào, cũng biết người nào có thể ngăn cản Hàn Lạc Đình lúc tức giận, nhưng có thể tìm người đến giúp Đỗ Linh Lan.

      Hạ quyết tâm, giống như bay ra khỏi phòng, để lại hai vẻ mặt nam nữ khác nhau, nhưng hề có tiếng động giữa họ.
      Last edited: 13/6/15
      A fang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.1

      Đỗ Linh Lan , chờ, chờ Hàn Lạc Đình ra những lời khiến càng khó chịu hơn.

      Lựa chọn giúp Long Hồ, phải trả giá cao; đồng nghĩa với , cái giá phải trả là đau lòng thậm chí tan nát cõi lòng.

      "Ngày hôm qua vì người đàn ông biết tên, hôm nay vì Ngũ Tiểu Thư, nếu lần nữa, vì người nào mà nghe theo mệnh lệnh của tôi, tùy ý quyết định?" Hơi thở của , thình lình xuất trước mặt .

      Năm ngón tay thon dài, giống như xiềng xích chắc chắn nhất thế giới, giam cầm cổ của , khiến thể quay mặt, chỉ có thể chống lại ánh mắt đầy lửa giận của , chỉ có thể bất lực để cho lửa giận của đốt cháy gần như còn gì.

      như vậy, cũng cảm thấy sợ chút, nhưng hiểu rất người đàn ông như thế nào, cho nên dũng cảm chống lại ánh mắt của , hề chớp mắt.

      Bao nhiêu năm, dám giống như bây giờ, trực tiếp nhìn vào trong mắt của ? Hình như là từ cái năm kia, bỗng nhiên giật mình khi biết mình bắt đầu từ cái ngày đó.

      sợ từ trong mắt nhìn ra tình cảm của , cho nên luôn lựa chọn cúi đầu, dùng xoáy tóc đối mặt với .

      Hàn Lạc Đình nhìn vào đen trắng ràng trong mắt , cặp mắt kia còn có cả tình cảm, khiến gần như chìm đắm trong đó, cách tự thoát khỏi được.

      Từ lần đầu gặp, phát mình lại cách nào bình tĩnh chống lại đôi mắt như vậy, bất lực mở to mắt, đầu ngón tay càng giống như bị ngọn lửa làm phỏng, chịu được buông tay ra, lùi về phía sau vài bước.

      Trái tim trong ngực, đập rất tốt giống như phải của mình, càng giống như sau vận động kịch liệt mới có tần suất này, bình thường, dưới tình huống như thế, thế nhưng lại khẩn trương.

      "Ngũ Tiểu Thư trưởng thành, ấy có ý nghĩ của mình, ấy có mong muốn của mình, thể xem thường mong muốn của ấy, muốn ấy luôn nghe theo tâm nguyện của mà làm việc." Quá khứ quá mức vâng lời, bởi vì đủ nhẫn tâm, đối với mình đủ nhẫn tâm.

      muốn chặt đứt phần tình cảm này, chuyện quan trọng nhất chính là thể nghe nấy, phải có lập trường của mình, phải có nhận định của mình, mà cảm thấy lần này là tốt nhất đối với Long Hồ, nên để cho Long Hồ Nhật Bản mình.

      " Cuối cùng có biết hay , có bao nhiêu người muốn dùng Ngũ Tiểu Thư đe dọa người của Long gia?" Trong lúc lòng mình rối loạn, lại nghe được những lời bốc đồng của , làm Hàn Lạc Đình thể bỏ ra rối loạn trong lòng, trước mắt nhận thấy có chuyện quan trọng hơn, "Nếu như Ngũ Tiểu Thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chịu trách nhiệm nổi sao?"

      , chịu trách nhiệm nổi sao?

      Những lời này, giống như đầu mũi tên sắc nhọn, tàn nhẫn xuyên vào trái tim sớm chồng chất vết thương của Đỗ Linh Lan, có thể cảm nhận được, trái tim của than khóc, khóc ra máu.

      "Tôi chịu trách nhiệm nổi." Lời giống như gió thoảng, chậm rãi từ trong miệng bay nhè ra, "Nhưng nếu như Ngũ Tiểu Thư có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi lấy mạng sống để đền lại." Cho dù ở trong mắt của , mạng sống của từ trước đến nay bằng Long Hồ.

      Đây là cái bóng, cũng là cái bóng đáng thương.

      Giọng của , mệt mỏi như thế, nhàng như thế, giống như ngay sau đó mọc cánh thành tiên, ở trước mắt biến mất.

      hồi hoảng hốt, hồi bất lực, khiến Hàn Lạc Đình gần như biết làm thế nào.

      nên có bộ dạng này, nên với gì nghe nấy, cãi lời .

      Chỉ cần ra lệnh, hoàn thành, chưa từng giống như bây giờ, cho cảm giác mờ ảo như thế.

      lúc, hiểu được cảm giác của .

      chưa bao giờ, có ý muốn lấy mạng sống để đền lại, nếu quả ngày như vậy, sẵn lòng dùng mạng sống của , để thay cho .

      Nhưng mà, thể ra những lời như vậy.

      "Như vậy, đủ chưa?" Giọng nhàng mệt mỏi, lần nữa bay đến.

      Hàn Lạc Đình chấn động nhìn chằm chằm nụ cười nhè giống như có như mặt Đỗ Linh Lan, nụ cười kia chẳng biết tại sao, lại khiến đau lòng.

      xưa nay chưa từng có dáng vẻ quan tâm mạng sống của mình, làm cho cảm thấy sợ hãi trước đó chưa từng có.

      , phải!

      Làm sao có thể đền mạng? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra? kiên quyết để cho chuyện như vậy xảy ra, quyết !

      Nhưng, nên làm như thế nào mới đúng?

      "Linh Lan!" Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài tới, tiếng kêu của Long Hồ đầy lo lắng.

      Gân xanh trán Hàn Lạc Đình tự mình nổi lên.

      Hơn nữa, vào cùng Long Hồ, là Dương Mặc Phi.

      Bóng dáng cao lớn, đứng lặng hồi lâu bên cạnh Đỗ Linh Lan, giống như vị thần hộ vệ, hình ảnh kia làm Hàn Lạc Đình đau nhói.

      "Các người cho là. . . . . . Cho là tôi làm thương tổn ấy?" Khó có thể tin trừng mắt nhìn người em mình tin tưởng nhất, cùng với người vẫn luôn được mình che chở, Hàn Lạc Đình thể nào tin nổi những gì mình thấy.

      làm sao có thể, người phụ nữ, mà mất lý trí?

      Dương Mặc Phi vốn muốn tham gia vào chuyện giữa bọn họ, bởi vì chuyện này đến cùng cũng chỉ có Hàn Lạc Đình cùng Đỗ Linh Lan mới có thể giải quyết được, bọn họ chỉ là người ngoài, hoàn toàn nên nhiều lời hoặc là làm việc gì.

      Vậy mà, tối hôm qua Hàn Lạc Đình chính mình thừa nhận, đối với Đỗ Linh Lan chỉ là "Em ", mà hôm nay Dương Mặc Phi lại thấy cổ tay Đỗ Linh Lan có vết bầm do Hàn Lạc Đình tạo ra, cùng với dấu tay khác biệt lắm cổ .

      muốn cùng người đàn ông mất lý trí tốn nhiều nước miếng, Dương Mặc Phi tay ôm chầm Đỗ Linh Lan bị thương cách nào phản ứng rời khỏi phòng ấm.

      "Chờ chút, cậu muốn mang ấy nơi nào?" Hàn Lạc Đình nhịn được ngăn ở trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ rời .

      "Tránh ra, đừng ép mình ra tay." Cảm thấy Đỗ Linh Lan thể chống đỡ xuống dưới, Dương Mặc Phi nhăn mày lại, kiên nhẫn ra lệnh, "A Đình, đừng ép mình coi thường cậu."

      Nghe vậy, Hàn Lạc Đình nặng nề chấn động, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Linh Lan xiêu vẹo chỉ chờ ngã xuống.

      Giờ phút này , hoàn toàn dựa vào người Dương Mặc Phi, giống lúc ở trước mặt phô trương, tại sao ở trước mặt , để lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy? Mà , rốt cuộc làm gì đối với ?

      Bị đả kích lùi lại, gần như có dũng khí chống lại ánh mắt trách móc của người em.

      Long Hồ nhìn tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, bản thân cũng có kí ức mà, Hàn Lạc Đình cũng từng giống như vị thần hộ vệ bảo vệ , luôn đứng vững vàng dao động, vững như bàn thạch(đá), từ khi nào giống như tại, bộ dạng hồn bay phách lạc?

      Nhưng chỉ vừa nghĩ tới bộ dạng đau lòng của Đỗ Linh Lan, lửa giận trong lòng cũng biến mất, cho nên chỉ là hừ lạnh tiếng, xoay người rời , để ý tới cái tên Đại Ngốc Nghếch kia.

      Hàn Lạc Đình đứng lặng hồi lâu ở trong phòng ấm, giống như hóa thành tượng đá.

      nhúc nhích, chỉ là trực tiếp nhìn chằm chằm tay Đỗ Linh Lan mình mới vừa nắm, lần đầu, căm ghét bản thân mình như thế, cũng là lần đầu, hoảng sợ cảm giác của mình với Đỗ Linh Lan, đơn giản chỉ là cảm giác của " trai" đối với "Em ".

      Nếu như chỉ là " trai", đối với người của em mình nảy sinh ghen tỵ, chỉ hận thể chặt làm trăm mảnh.

      Nếu như chỉ là " trai", đối với em có đôi mắt đầy ắp tình cảm đến động lòng.

      Nếu như chỉ là " trai", sợ sau khi em rời , sợ còn được gặp lại , cũng tìm được nữa.

      đối với Đỗ Linh Lan, từ lâu phải là hành động người trai nên có.

      Lời của Dương Mặc Phi, bất ngờ vang lên trong đầu.

      muốn làm chồng của Long Hồ, lấy thân phận chồng bảo vệ , bởi vì từ đầu tới cuối, chỉ coi như ân nhân cứu mạng, phương thức bảo vệ là để báo lại ân.

      Nhưng lại muốn làm chồng của Đỗ Linh Lan, lấy thân phận chồng bảo vệ , , bởi vì biết từ lúc nào, có lẽ từ lần đầu gặp mặt, thấy dũng cảm, mang dũng cảm bảo vệ vật mình thích, đặt trong trái tim của mình, vậy mà vẫn dùng " trai", dùng thân phận "Cấp ", lừa dối mình.

      Càng đáng chết hơn chính là, liên tục, những gì làm, khiến cho đau lòng khổ sở như thế nào?

      muốn giết mình, hung hăng, sâu, mang tim mình mổ ra đưa đến trước mặt , muốn nhận lấy.

      chính là người như vậy, thương, nhưng khi , dữ dội như thế, cố chấp như thế.

      mặc kệ là trong lòng có đối tượng, cũng quản những người đàn ông khác, nhất định phải giành được , làm , để cho lòng của vĩnh viễn do chiếm giữ.

      Chậm rãi, siết chặt năm ngón tay nắm thành quyền, đôi mắt kiên quyết trước nay chưa từng có, làm người phát lạnh, rồi lại làm người động lòng.
      Last edited: 13/6/15
      A fang thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.2

      Cuối cùng Long Hồ như mong muốn mình đến Nhật Bản, nhưng Hàn Lạc Đình vẫn như cũ phái người đến trước bảo vệ từ trong bóng tối, sau đó tiếp tục ở trong Long Môn tìm kiếm tung tích Đỗ Linh Lan.

      Long Môn tuy là lớn, nhưng phải là nơi tìm được người, thế mà liên tục ba ngày tìm được Đỗ Linh Lan, biết , có người ngăn cản .

      Là ai nghĩ cũng cần nghĩ, cũng trách được đối phương, bởi vì do ngu ngốc, cho nên mới phải chịu kết quả này, trực tiếp tới gõ cửa phòng làm việc của đối phương, muốn đối phương giao người ra, chỉ có thể trách mình xui xẻo, tiếp tục trò chơi trốn tìm này.

      Nhưng ông trời hình như cố ý trêu chọc Hàn Lạc Đình, lượng công việc của đột nhiên tăng lên, vốn là cần quản những chuyện , đột nhiên số lượng nhiều hơn, ngay cả thời gian ngủ cũng có, nhưng vẫn bỏ qua bất kỳ phương pháp nào để có thể tìm được , thử lại thử, tìm lại tìm.

      Mỗi lần, khi cho là tìm được , bỗng chốc lại biến mất, ràng thấy bóng lưng của , thấy tóc lay động trong gió rất đẹp, nhưng khi sắp đuổi kịp lại lần nữa biến mất.

      bắt đầu căm ghét ban đầu vì để bắt kịp , khổ cực rèn luyện cơ thể, điều này cũng làm cho hiểu , chỉ có những người khác xem màn kịch hay của bọn họ, mà cũng trốn .

      Đỗ Linh Lan muốn gặp lại , chuyện này làm đau khổ hơn bất cứ chuyện gì, nhưng cho dù bao giờ muốn gặp nữa, cũng muốn tìm được , cho biết, người , từ đầu tới cuối, vẫn là .

      Trò chơi trốn tìm này, vẫn kéo dài đến khi Long Hồ quay về Long gia.

      Long Hồ quay về, Đỗ Linh Lan nhất định phải ở bên cạnh Long Hồ, cho nên chạy được mà cũng chạy xa, giống như người ôm cây đợi thỏ, tìm cơ hội, cũng chờ cơ hội tốt nhất.

      Cuối cùng, cũng chờ được.

      ở ngoài cửa, giống như kẻ trộm, nghe lén cuộc chuyện của hai người phụ nữ trong phòng.(BT!!!)

      Long Hồ ở Nhật Bản gặp gỡ người đàn ông, tin tức này sớm biết, chút bất ngờ, thực bất ngờ, vì người đàn ông kia ràng chỉ muốn chơi đùa?

      Công chúa Long Môn, làm sao có thể để cho tên tiểu tử có danh tiếng gì đùa giỡn? Cho nên sau khi Long Hồ quay về, lập tức phái ra nhóm người, dạy dỗ cái tên tiểu tử coi ai ra gì kia.

      "Ngũ Tiểu Thư, . . . . . . Có phải có tâm gì hay ?" Bên trong phòng, truyền đến tiếng êm ái của Đỗ Linh Lan.

      Hàn Lạc Đình phát , mình như thế nhưng lại nhớ giọng của .

      Tay nắm thành quyền, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, tự nhắc nhở mình vẫn chưa tới lúc, vào lúc này mình thể xông vào, hù dọa hai người bọn họ.

      " , tớ có tâm ." Tiếng Long Hồ vội vàng thừa nhận.

      lát sau, giọng của Đỗ Linh Lan lại chậm rãi vang lên, "Ngũ Tiểu Thư, có việc gì." an ủi Long Hồ hình như có chuyện buồn.

      Mà Đỗ Linh Lan cũng khổ sở, nhưng tuyệt đối thể ở trước mặt bất cứ người nào, cái ý nghĩ này, làm cho lòng đau đớn.

      xin thề, từ nay về sau chăm sóc tốt, tuyệt đối để đau lòng hoặc khổ sở.

      Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cũng rất đả thương người, hơn nữa Long Hồ đột nhiên có câu hỏi, và Đỗ Linh Lan cũng thừa nhận. . . . . .

      "Linh Lan, cậu người đàn ông, có đúng hay ?"

      " Trực giác của tiểu thư rất nhạy bén, Linh Lan còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt."

      Hàn Lạc Đình biết, Đỗ Linh Lan người đàn ông khác, này giống như con dao, tàn nhẫn đâm vào lòng ngực , nhưng oán được ai cũng trách được ai, chỉ có thể oán mình phát quá trễ, chỉ có thể trách mình đến trước người đàn ông kia bước mà tiến vào chiếm giữ trái tim .

      Tất cả, chỉ có thể oán mình, chỉ có thể trách mình.

      "Linh Lan, là ai? Đó là người tớ quen biết sao?"

      Về vấn đề này, Hàn Lạc Đình cố gắng hết sức chăm chú chờ đợi đáp án, nhưng đợi rất lâu, cũng đợi được câu trả lời của .

      Cho dù là Long Hồ, Đỗ Linh Lan cũng ra người đàn ông kia là ai, cứ như vậy bảo vệ người người đàn ông kia, khiến Hàn Lạc Đình ghen tỵ đến mức mắt cũng muốn rách ra.

      "Linh Lan?"

      "Ngũ Tiểu Thư, Linh Lan chỉ hy vọng người có thể vui vẻ hạnh phúc."

      Đợi lúc, trong phòng lần nữa truyền đến thanh của các , còn lần này, tiếng của Đỗ Linh Lan vẫn khổ sở như vậy, vẫn thô ráp như vậy.

      Hàn Lạc Đình khỏi suy đoán, Đỗ Linh Lan người đàn ông .

      nhịn được đau khổ trong lòng, cũng chịu được khi trong phòng có truyền đến tiếng cười vui vẻ như ngày xưa, tự tay gõ cửa hai cái, sau đó chờ người trong phòng ra mở cửa.

      Đợi lúc, nghe thấy giọng cung kính của Đỗ Linh Lan, "Là Hàn Thủ lĩnh."

      Tay nắm thành quyền, thể thừa nhận, muốn nghe dùng cách xưng hô xa lạ như thế gọi , muốn gọi tên của , muốn dùng tiếng êm dịu của , giống như làm nũng gọi .

      "Mời vào."

      Nghe được thanh của Long Hồ, Hàn Lạc Đình kịp chờ đợi đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là Đỗ Linh Lan đứng ở bên giường, nửa cúi thấp đầu, bộ dạng cung kính.

      ngẩng đầu lên nhìn , chỉ chăm chú nhìn mặt đất, giống như nơi đó có cái gì đáng để thưởng thức hơn chuyện của .

      Hàn Lạc Đình muốn cùng Đỗ Linh Lan có khoảng thời gian riêng tư, cho nên mở miệng với Long Hồ, "Ngũ Tiểu Thư, Tứ thiếu gia cùng Tứ thiếu phu nhân đến phòng khách." biết, Long Hồ rất mong chờ Long Uyên mang theo vợ trở lại, cho nên danh chính ngôn thuận dùng cái lý do này với Long Hồ.

      "Bọn họ đến rồi sao?" Quả nhiên, Long Hồ từ giường đứng lên, đến trước gương to sửa sang lại dáng vẻ của mình, " tốt quá, mình rất nhớ Ti Ti! Linh Lan, mình ra phòng khách trước." xong, đợi Linh Lan kịp phản ứng, ra khỏi phòng.

      Đỗ Linh Lan thấy ra khỏi phòng, theo bản năng đuổi theo, nhưng bị Hàn Lạc Đình cản lại.

      cúi nửa đầu xuống, "Hàn Thủ lĩnh."

      "Ngẩng đầu lên, cần chỉ cho nhìn đỉnh đầu của em." nhíu mày lại, ra lệnh.

      Đỗ Linh Lan nghe theo nâng khuôn mặt trắng như tuyết lên, nhưng hai mắt cũng có chống lại .

      Mặc dù vẫn hài lòng lắm khi nhìn , nhưng muốn quá mức vội vàng, muốn lại dọa , cho nên chỉ có thể kìm chế nóng nảy, dùng giọng bình thường cùng với chuyện về công việc hỏi: " Sau khi Ngũ Tiểu Thư quay về, có gì khác thường sao?"

      Đỗ Linh Lan cúi đầu xuống ngang tầm mắt, giấu chua xót chợt lóe lên trong mắt, tự giễu cợt hỏi ngược lại bản thân mình, cuối cùng vẫn còn mong chờ cái gì?

      Rất lâu thấy mặt, vừa thấy mặt lại hỏi chuyện của Long Hồ, như vậy, còn có thể mong chờ cái gì?

      Vậy mà còn tưởng rằng, trong khoảng thời gian này ngừng tìm kiếm , bởi vì mình trong lòng của , vị trí nhất định.

      ràng là tự mình đa tình.

      nên sớm đoán được, nhưng lòng vẫn còn đau, hơn nữa lại mệt mỏi.

      mệt mỏi, muốn dây dưa với thêm nữa.

      Ở trong Long Môn nếu nhìn thấy Hàn Lạc Đình, ra cũng việc kì lạ, trong khoảng thời gian này , ở cùng Long Triều dưới trợ giúp của Dương Mặc Phi, dễ dàng trốn tránh ?

      Cho nên muốn tiếp tục như vậy nữa, phải kiên quyết chút, cắt đứt đoạn tình cảm nên có này.

      " có, Ngũ Tiểu Thư vẫn rất tốt." Giọng của Đỗ Linh Lan, cũng là bình thường hề dậy sóng.

      " sao?" Giờ phút này Hàn Lạc Đình, hoàn toàn có lòng dạ suy nghĩ chuyện của Long Hồ, ánh mắt của dừng cơ thể gầy yếu của như lúc mới đến.

      muốn hỏi, trong khoảng thời gian này có chăm sóc tốt bản thân mình hay , nếu trở nên gầy yếu như thế là vì lý do gì?

      Nhưng mà, tình cảm của dồn nén đến đỉnh điểm, chỉ cần tìm được lổ hổng, lập tức bộc phát, tự với mình, thể dọa được.

      Đôi mắt Đỗ Linh Lan rũ xuống, cũng nhìn thấy ánh mắt Hàn Lạc Đình nóng bỏng khác với thường ngày, nếu như nhìn thấy, có thể phát ra, ra cuộc tình này, phải chỉ có mình .

      Đáng tiếc, bây giờ chỉ cảm thấy có cách nào ở mình cùng , "Dạ, nếu như có chuyện gì khác, Linh Lan xin trước."

      dứt khoát vội vàng muốn tránh mặt như vậy, muốn tự lừa dối mình làm được.

      Đối với , ở chung phòng với , là việc khiến khó chịu sao?

      Ánh mắt ảm đạm, Hàn Lạc Đình vẫn thể nào chấp nhận thể nào chờ đợi rời khỏi như thế, cất giấu câu kia trong lòng, cho nên, trước hết lựa chọn cho rời , rồi sau đó, chờ đợi thời gian khác cùng cơ hội khác thích hợp hơn.

      Đôi mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Linh Lan rời , dùng ánh mắt chiếm đoạt , muốn mang mỗi phân mỗi tấc, đều khắc vào trong đầu của mình, trong lòng mình.
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Thời gian sau đó, Đỗ Linh Lan chỉ cảm thấy mình thậm chí bằng đứa trẻ, cho đến khi bất ngờ có tiếng kêu đinh tai nhức óc, bỗng nhiên từ ngoài truyền tới, làm thức tỉnh.

      lập tức phản ứng lại, lấy bàn tay sát bên người ra, bay đến bên cạnh Long Hồ, "Ngũ Tiểu Thư, cần lo lắng, Tứ thiếu gia bọn họ có việc gì." an ủi Long Hồ.

      "Linh Lan. . . . . ."

      "Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Đoán được lo lắng, Đỗ Linh Lan muốn mình thuyết phục bằng giọng bình tĩnh.

      Đây chính là số mệnh của bọn họ, nhưng mà bọn họ cho dù là tự nguyện bảo vệ địa phương này cũng bị xem là thuộc hạ, mà luôn đối xử chân thành với bọn họ như người thân.

      "Linh Lan, nếu như có thể lựa chọn, cậu vẫn chọn làm Ảnh Vệ của mình sao?"

      Cái vấn đề ngu ngốc này, khiến Đỗ Linh Lan quên mất chính bản thân các ở nơi nguy hiểm như chiến trường, cười yếu ớt trả lời:", có thể trở thành Ảnh Vệ của tiểu thư, là may mắn lớn nhất của Linh Lan." Có thể cùng nhau lớn lên, là may mắn của .

      "Linh Lan. . . . . ."

      "Cho nên, cho dù Linh Lan có mất mạng, cũng bảo vệ tiểu thư tốt." Trong đôi mắt to xinh đẹp, có kiên quyết thể phá hủy.

      "! Tớ muốn cậu như vậy, tớ muốn cậu khỏe mạnh, tớ cũng muốn cậu hạnh phúc!"

      Câu chúc phúc này, làm trong lòng Đỗ Linh Lan chấn động, trong mắt chịu được nổi lên tầng hơi nước, nhưng càng thêm xác định ý chí của , " Hạnh phúc lớn nhất của Linh Lan, chính là tiểu thư có thể hạnh phúc. . . . . ." tiếng nổ khác, đột nhiên vang lên, cắt đứt lời còn chưa xong của , hơn nữa gần trong gang tấc.

      Đỗ Linh Lan phản xả hết sức nhạy bén ôm Long Hồ lăn , lấy bản thân mình ngăn cản đá vụn ngừng bay đến, đá vụn sắt nhọn cắt lên quần áo của , ở lưng của để lại vết máu.

      Nhưng đau đớn cũng làm ngừng di chuyển, chỉ bình tĩnh giơ súng bắn ngã mấy tên về phía các , nhưng nghĩ người của đối phương lại nhiều như vậy.

      bảo vệ Long Hồ, từng bước lùi về phía sau, súng tay của , dùng hết đạn rồi, mà mấy kẻ địch kia lại tiến sát từng bước!

      ném súng ra, tạo tư thế, trong nháy mắt quật ngã mấy người đàn ông cao lớn, kẻ địch khác muốn xông lên trước, nhảy lên dùng đầu gối đá vào khuôn mặt, cước bất tỉnh, nhưng bụng đột nhiên truyền đến trận đau nhói, làm mặt tái , vô lực* quỳ xuống.
      * còn sức lực

      nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có, thậm chí còn biết mình xảy ra chuyện gì, sau đó nhanh chóng bảo vệ Long Hồ.

      rất sợ, rất sợ, nhưng lại cho phép bất kỳ người nào tổn thương Long Hồ, bởi vì biết, mất Long Hồ đối với Hàn Lạc Đình mà , biết bao nhiêu đả kích.

      mang hết ít sức lực cuối cùng, lại lần nữa tiến về phía người đàn ông kia, cắn chặt răng, cho mình ngã xuống, nhưng cơn đau dữ dội giống như từ con dao sắc nhọn kia, lại lần nữa xẹt qua cơ thể .

      Bên tai nghe được tiếng hét chói tai của Long Hồ, cùng với tiếng súng.

      cho là mình chết chắc, thế nhưng đáng sợ.

      Đáng sợ nhất là, nhìn thấy, hướng Long Hồ có bóng người cao lớn xuất , thời điểm nguy cấp nhất, cuối cùng cứu phải là .

      Lần này, muốn thừa nhận, trái tim bị thương hoàn toàn.

      Tất cả trước mắt, bắt đầu mơ hồ, nhưng lần này muốn chống lại nữa.

      mệt mỏi, mệt quá, mệt quá.

      "Linh Lan. . . . . . Cậu. . . . . ."

      Giọng Long Hồ yếu ớt, xuyên qua làn khói trắng xóa truyền vào trong tai , làm biết Long Hồ bình an vô .

      Môi chậm rãi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại là nụ cười tan nát cõi lòng, cho phép bản thân mình bất tỉnh, để mảng bóng tối bao vây.

      Nhìn cơ thể Đỗ Linh Lan bất tỉnh, trái tim Hàn Lạc Đình, gần như muốn vỡ nát.

      Khi Hàn Lạc Đình bước vào phòng khách, phát người áo đen nhắm về phía Đỗ Linh Lan, cùng bóp cò súng, trong cùng lúc bắn ra hai phát, phát bắn trúng người nổ súng, phát súng còn lại là bắn trúng viên đạn hướng vào tim Đỗ Linh Lan, ép buộc viên đạn thay đổi quỹ đạo.

      Ngoài dự đoán, viên đạn thay đổi quỹ đạo lại bay về phía Long Hồ, muốn bởi vì mình nhất thời phán đoán sai lầm mà làm Long Hồ bị thương, cho nên cùng người đàn ông khác cũng trong lúc đó hướng Long Hồ phóng tới, dự định cứu Long Hồ.

      Vậy mà, Đỗ Linh Lan vẫn bị thương.

      gần như muốn nổi điên, nhưng ngay lúc này Dương Mặc Phi lại đánh quyền, ép phải tỉnh táo lại.

      Trước tiên cố gắng suy nghĩ về trách nhiệm của mình, mang lý trí hung hăng nhét vào trong đầu Hàn Lạc Đình vốn mất khống chế.

      Nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người ngoài cửa, suy nghĩ rất nhiều rồi tự tay mang người phụ nữ mình mến đến bệnh viện, mà phải để người khác làm thay.

      nắm đấm khác lần nữa nặng nề rơi mặt , thiếu chút nữa đánh gãy sống mũi .

      Nắm đấm của Dương Mặc Phi có khống chế sức lực để làm người khác bị thương, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, Hàn Lạc Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

      Hàn Lạc Đình nắm cổ áo của Dương Mặc Phi lên, "Cậu tốt nhất con mẹ nó bảo đảm ấy có việc gì, nếu tớ nhất định phá hủy xương của cậu mang cậu chôn hung dữ mà đe dọa, rồi sau đó hất Dương Mặc Phi ra, tự quay đầu lại bằng tốc độ nhanh nhất xử lý những chuyện phía sau.

      Dương Mặc Phi xoa xoa cổ, cứ tưởng rằng mình bị bóp chết.

      Nếu như Hàn Lạc Đình có thể sớm chút lấy khí thế này ra cùng Đỗ Linh Lan chuyện ràng, hai người cũng đến tình trạng này rồi.

      Nhưng nghĩ đến tình trạng mới vừa rồi của Đỗ Linh Lan, Dương Mặc Phi khỏi lo lắng nhíu mày lại, có cảm giác tốt.

      Ý thức mơ hồ tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng bay vào trong mũi, giờ phút này ràng cho Đỗ Linh Lan biết mình ở trong bệnh viện.

      Mắt còn chưa có mở ra, bàn tay chịu được đặt lên trước bụng của mình, lo lắng đứa bé trong bụng có còn hay .

      "Con của có chuyện gì, chỉ là thiếu chút nữa giữ được đứa bé." Cái giọng này, cũng xa lạ, là thanh riêng của bác sĩ Cao Chánh Văn ở Long Môn.

      Ban đầu cũng là Đỗ Linh Lan tới kiểm tra sức khoẻ, chính miệng cho biết, sắp trở thành mẹ.

      số việc, cho dù cần khoa học chứng minh, nhưng bản thân vốn có thiên tính làm mẹ nên sớm biết trước, cơ thể của chút thay đổi.

      Mà chính thay đổi này, làm vừa cảm thấy hạnh phúc và cũng là bất đắc dĩ, nhưng thể thừa nhận thay đổi này làm cho cảm thấy hạnh phúc, nhưng bất đắc dĩ nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến nỗi sắp nhịn được mà khóc.

      mở đôi mắt đẫm lệ ra, đón nhận ánh mắt tha thứ của Cao Chánh Văn, " người mẹ thất bại, biết ? Biết mình mang thai, cũng sợ chết xông lên, cho rằng mình có bao nhiều may mắn, mỗi lần đều có thể giữ được đứa bé?"

      Im lặng nghe Cao Chánh Văn giáo huấn, biết rất đúng, " có lần sau." Nghe xong giáo huấn, nhàng .

      cho Cao Chánh Văn, đồng thời cũng là cho tiểu bảo bối trong bụng, bảo vệ đứa bé tốt, tuyệt đối cho bất cứ kẻ nào, có chút cơ hội tổn thương đứa bé.

      " cần cho là như vậy, tôi dễ dàng tin tưởng , tôi từng nghe qua rất nhiều bà bầu như vậy, nhưng kết quả thế nào? Còn phải là nằm đưa tới bệnh viện gặp tôi?" Cao Chánh Văn xem thường, còn nhịn được cất cao giọng.

      Bởi vì gần đây bà bầu của gia đình , cũng làm chuyện ngu ngốc như vậy, giận đến thiếu chút nữa vỡ mạch máu, làm trong lòng muốn bắt bà bầu đó trói chặt ở bên cạnh, để tránh nhất thời vui mừng lại hù dọa hồn bay phách lạc.

      mất khống chế có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Đỗ Linh Lan, vì mẹ là phải mạnh mẽ, vì đứa bé, khổ nữa, khó hơn nữa, cũng vượt qua.

      Khẽ vuốt ve bụng, mở miệng lần nữa, vẫn là nhàng tuyên bố, "Bởi vì tôi quyết định muốn từ bỏ chức Ảnh Vệ, đồng thời rời khỏi Long Môn, cùng đứa bé trải qua cuộc sống bình thường." Vì đứa bé, cũng vì chính , cuối cùng quyết định như thế này.

      Cao Chánh Văn ràng bị cái quyết định này của dọa sợ.

      Có thể trở thành Ảnh Vệ ở Long Môn, đơn giản chỉ là thân phận tượng trưng, mà là biểu tượng quyền lực, Ảnh Vệ mặc dù là tên được đặt cho thuộc hạ, nhưng lại được người của Long Gia trao cho quyền hạn tương xứng, sức ảnh hưởng tuyệt đối hơn người của Long gia.

      Vậy mà, giọng Đỗ Linh Lan, lại thoải mái giống như phải từ bỏ thân phận địa vị người người thích và ngưỡng mộ, mà là từ bỏ cơ hội.

      " ra có thể đợi sau khi đứa bé được sinh ra, tiếp tục làm Ảnh Vệ, tôi tin tưởng, Tam thiếu gia tuyệt đối đồng ý." Cao Chánh Văn cũng muốn bởi vì mấy câu của mình, lại hại Long Triều mất thuộc hạ quan trọng.

      Cho Cao Chánh Văn nụ cười nhạt nhẽo, Đỗ Linh Lan cũng chuyện nữa, đôi tay bé vừa nhàng vừa nhu hòa vuốt bụng của mình.

      Vẻ mặt như vậy, làm Cao Chánh Văn ngậm miệng, cũng dám gì nữa.

      Ý của thể rất ràng, muốn nhìn thấy mỗi chi tiết khi đứa bé lớn lên, muốn tận mắt nhìn thấy đứa bé lớn lên, nhưng khi làm Ảnh Vệ, hoàn toàn có cơ hội này.

      Cho nên vì đứa bé, sẵn lòng trở thành người mẹ bình thường.

      Người phụ nữ như vậy, rất đáng để kính nể, rồi lại thể thương tiếc, Long Môn mất Ảnh Vệ ưu tú.

      Lúc này Cao Chánh Văn mới nhớ đến ngoài cửa phòng bệnh còn có nhóm người chờ được gặp Đỗ Linh Lan, xoay người muốn rời khỏi phòng bệnh người giường lại nhàng, câu:"Tôi muốn thấy bất kì ai, Chánh Văn, trừ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, tôi muốn nhìn thấy tất cả mọi người."

      phải " muốn", " muốn" là cách từ chối khéo léo, mà phải là chắc như đinh đóng cột "", là kiên quyết từ chối.

      "Kể cả Ngũ Tiểu Thư?" Cao Chánh Văn có chút ngu ngơ, nếu như phải biết là loại gì người, còn tưởng rằng cãi nhau cùng người của Long Môn, cho nên mới muốn gặp bất cứ người nào.

      có thời gian suy nghĩ, Đỗ Linh Lan lần nữa khẳng định :"Mọi người."

      Cho đến khi cơ thể của mình hoàn toàn bình thường, trước khi tình hình đứa bé hoàn toàn ổn định lại, muốn gặp bất kì ai, chỉ muốn cùng bảo bối trong bụng sống tốt.

      rất đứa bé này, quý trọng đứa bé này, kể cả phần thương của ba đứa bé, đều cho đứa bé.

      hiểu , cũng coi rồi, cần phải đau lòng như vậy, lấp đầy lồng ngực của mình.

      cùng đứa bé sống hạnh phúc.

      cùng đứa bé sống rất tốt, hết lòng tin chuyện này.

      kiên quyết khiến Cao Chánh Văn bỏ qua tất cả lời khuyên, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trả lại gian yên tĩnh cho .

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, hai bóng người vội vàng về phía bên này, hại thể làm gì khác hơn ngoài việc giống như con gà mái dang hai cánh tay ra, ngăn ở trước cửa, "Ngũ Tiểu Thư, a Đình, tại các người thể vào. "

      "Tại sao?" Long Hồ nhăn mày lại, vui chất vấn, mặt ràng nóng nảy.

      Mặc dù Hàn Lạc Đình có mở miệng, nhưng dùng ánh mắt lạnh lẽo, cái lại cái rơi người Cao Chánh Văn, làm cho Cao Chánh Văn thể làm gì khác hơn ngoài có khí thế mà run rẩy :"Đây là ý của Linh Lan, ấy trừ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ra, tất cả mọi người ấy đều muốn nhìn thấy."

      "Cái gì?" Hàn Lạc Đình ngờ đến chuyện này, hai mày kiếm nhíu chặt lại, sắc mặt càng khó coi hơn.

      "Đúng! Hơn nữa tôi khuyên các người đừng nên xông vào, ấy tại cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, các người nên biết, ấy mang thai, thể nổi giận, cũng thể cử động mạnh, nếu lần này tôi thể bảo đảm đứa bé trong bụng của ấy có thể giữ được hay ."

      Đoán được chuyện này, nhưng lấy được chứng thực* từ trong miệng Cao Chánh Văn, là chuyện khác, đả kích khổng lồ, chân Hàn Lạc Đình gần như còn đứng vững, " ấy muốn giữ lại đứa bé?"
      *chứng cứ xác thực

      "Dĩ nhiên, xem ra ấy rất thích đứa bé, thích đến ngay cả Ảnh Vệ cũng làm."

      Lời của Cao Chánh Văn đầy khâm phục, nhưng nghe vào trong tai Hàn Lạc Đình, lại rất bi thương.

      Nếu như phải cha của đứa bé, tại sao đến ngay cả Ảnh Vệ cũng làm? Hơn nữa có thể có gia đình, có đứa bé giống như khi còn bé vậy, vẫn luôn là ước mơ của , biết, cũng rất ràng.

      người đàn ông kia như thế, thế nhưng người đàn ông kia lại chậm chạp chịu xuất , vậy là ý gì? Người đàn ông khốn kiếp như vậy, có điểm nào đáng giá để bảo vệ như thế, thậm chí yếu đến ngay cả mạng sống cũng cần.

      “ Cha của đứa bé rốt cuộc là ai?” nhịn xuống lửa giận hừng hực trong lòng, chịu đựng hỏi Cao Chánh Văn.

      Nhưng nhìn thấy do dự mặt đối phương, biết trừ bản thân Đỗ Linh Lan ra, hoàn toàn có người nào biết cha của đứa bé là ai, người đàn ông nên , cuối cùng là ai?

      Cho dù muốn kéo người đàn ông kia đến trước mặt , cũng có cách nào vì làm được.

      Chưa từng thấy mình vô dụng như thế, khôngđể ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dựa vào vách tường, trượt xuống ngồi dưới đất.

      “ Lạc Đình?” khác thường của , làm tất cả mọi người ta lo lắng.

      Đỗ Linh Lan nằm xuống, bọn họ cũng chịu nổi nếu có thêm người khác, “ A Đình, tôi gọi y tá Hoài chuẩn bị phòng bệnh, trước tiên cậu nên nghỉ ngơi.” Cao Chánh Văn .

      Sắc mặt Hàn Lạc Đình tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều, giống như sắp ngã xuống.

      Chỉ có Hàn Lạc Đình mới biết, mệt mỏi phải vì mất máu quá nhiều, mà là vì từ tận đáy lòng có cách nào trở thành người quan trọng nhất trong trái tim Đỗ Linh Lan, có cách nào vì chống lại mảng bầu trời.

      Phải làm sao, mới có thể thay thế, thay thế được vị trí “ Người đàn ông kia?”

      Phải làm sao, mới có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng ?

      mệt mỏi, cũng bất đắc dĩ, lại khăng khắn muốn ở bên ngoài cửa phòng của , mặc cho mọi người khuyên , cũng chịu rời khỏi.

      Cho đến khi Cao Chánh Văn chích thuốc an thần giúp , bắt buộc nghỉ ngơi, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, để cho mình rơi vào mảng tối tăm.

      Đỗ Linh Lan biết, Hàn Lạc Đình vẫn ở bên ngoài cửa phòng .

      hiểu vừa tỉnh lại đến đợi ở bên ngoài cửa phòng là vì lý do gì, cũng cho phép mình tự đa tình mà suy đoán, chỉ muốn chuyên tâm nghỉ ngơi, cho đến khi Cao Chánh Văn tuyên bố tình trạng của ổn định lại, chỉ cần cẩn thận chút, có thề sinh hoạt như những người bình thường khác.

      rất vui mừng nghe được tin tức cơ thể khôi phục ổn định, cho nên thừa dịp Cao Chánh Văn lại chích thuốc an thần cho Hàn Lạc Đình, thu dọn đồ đạc, rời khỏi bệnh viện, trở lại Long Gia.

      về tới Long Gia là gần lúc hoàng hôn, nhưng cũng chỉ có lúc này, người muốn tìm mới xuất .

      tới thư phòng của người kia, gõ cửa, bên trong truyền đến thanh của Long Triều, chính là người muốn tìm.

      Mở cửa vào, lấy lá thư chính mình chuẩn bị đặt bàn của , rồi sau đó rũ mắt xuống, chờ mở lời.

      Long Triều cầm lá thư bàn lên, nhìn vẫn luôn rũ mắt xuống, “ Đây là quyết định của ?” hỏi điều này đối với vẫn luôn trung thành , cũng chút bất ngờ khi quyết định như vậy.

      “ Đúng! Tôi quyết định, hơn nữa với tình trạng cơ thể bây giờ, cũng thích hợp ở lại bên cạnh tiểu thư, hi vọng Tam thiếu gia đồng ý.” Tây bé của Đỗ Linh Lan hơi xoa bụng dưới có phần nhô ra, mắt có ánh sáng thương của người mẹ.

      “ Rời khỏi Long Môn, đâu?” Đối với thuộc hạ sắp rời , Long Triều chưa bao giờ tệ bạc, nếu như sau này rời khỏi Long Môn, cuộc sống của thể bảo đảm, quyết ngồi yên mà nhìn.

      “ Tôi trở lại thị trấn nơi mẹ lớn lên, ở nơi đó rất yên tĩnh.” Ở trong trí nhớ mơ hồ của , mẹ lớn lên tại thị trấn , là nơi xinh đẹp lại yên tĩnh, dù sao cũng thích nơi đó, được vui chơi đến quên cà trời đất, “ Nơi đó, rất phù hợp cho đứa trẻ lớn lên.”

      “ Tại sao với cha của đứa bé?” Long Triều hỏi.

      Nghe vậy có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông giống như cái gì cũng biết kia.

      chỉ dùng đôi mắt giống như hiểu tất cả mọi chuyện nhìn vào trong mắt , giống như chờ đáp án của .

      thể kéo dài thời gian cùng nữa, cùng mắt to trừng mắt , nhưng muốn bảo bối của mình mệt mỏi, dự định lời từ biệt sau đó lập tức rời khỏi, về cơ bản phần lớn mọi chuyện, trong khoảng thời gian nằm ở bệnh viện, dùng điện thoại rồi, chi cần vào thư phòng lát là được rồi.

      thở dài thườn thượt, ngờ Long Triều đối với chuyện tình cảm của cấp dưới cũng có thể bát quái như thế, “ Bởi vì, tôi muốn chờ đợi bên cạnh người đàn ông tôi, càng muốn bởi vì đứa bé mà bắt buộc mình phải chấp nhận tôi.”

      lại biết ta bắt buộc mình?”

      ấy , bởi vì ấy chính là người đàn ông như vậy.” hiểu rất , cho nên mới bị tổn thương sâu sắc như thế.” Nếu như Tam thiếu gia còn chuyện gì khác cần dặn dò, Linh Lan rời trong hôm nay.”

      “ Hôm nay? cũng muốn tham dự hôn lễ của Tiểu Hồ?|”

      “ Ngày đó tôi đến, tôi cũng cần thu xếp chút chuyện.” thể, cũng muốn ở chỗ này quá lâu, trực giác Hàn Lạc Đình quá nhạy bén, ở lâu ngày, lo lắng đề phòng nhiều thêm ngày.

      “Lạc Đình biết phải chưa?”

      Bên tai nghe được tên của , hô hấp Đỗ Linh Lan cứng lại, “ Tôi cho là, tôi chỉ cần chào từ biệt mình Tam thiếu gia là được rồi.”

      “ Dù như thế, nhưng cảm thấy nên nới với cậu ta tiếng sao? Tôi đúng ? Lạc Đình.”

      kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn biết từ khi nào lại xuất trong thư phòng, bây giờ , nên nằm ở giường trong bệnh viện ngủ mê man vì tác dụng của thuốc an thần mới phải, nên xuất ở đây.

      Hàn Lạc Đình ngẩng mặt lên, sắc mặt hề khác thường, với thường ngày cũng có chút khác biệt.

      Nhưng chỉ cần có thể đưa mắt lên nhìn , có thể dễ dàng phát , thế như trán lại đầy mồ hôi, từng giọt chảy xuống đất, chống lại tác dụng của thuốc an thần trong cơ thề, mạnh mẽ chống mình từ trong bệnh viện đuổi theo trở về, chỉ cần giây thế chịu được.

      Đỗ Linh Lan phát ra khác thường của , chỉ ép buộc mình thể nét mặt khác thường ngày, cúi nửa đầu, giọng cung kính : “ Thủ lĩnh, ngay lúc này tôi chính thức cầu xin , xin cho phép tôi từ chức.”

      Hàn Lạc Đình gắt gao nhìn chăm chú xoáy tóc kia, cho đến tận lúc sau đó, vẫn muốn ngẩng đầu lên nhìn , điều này khiến trái tim rất khó chịu.

      Bỗng nhiên trận hoa mắt truyền đến, dùng toàn bộ sức lực mới có thể chống đỡ lại trận mắt hoa này, để cho mình ngã xuống ở trước mặt , có bất kì người đàn ông nào muốn ngả xuống trước mặt người phụ nữ mình , cũng vậy.

      “ Tại sao phải ?” khó khăn mở miệng hỏi, đè nén giọng quá mức lại trở nên vô cùng lạnh nhạt.

      Người biết cho rằng hoàn toàn quan tâm chuyện hay ở, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, mà Đỗ Linh Lan, cũng là hiểu lầm.

      Lòng của vô củng khổ vô cùng đau, tuy nhiên có thể giống như người câm điếc ăn hoàng liên*, tự biết đau khổ, “ Bởi vì cơ thể tôi bây giờ, thể thực trách nhiệm của mình.” Cũng giống như lây cớ, hướng về phía người đàn ông thương sâu đậm trước mắt rồi .

      *Cây thảo sống lâu năm, cao khoảng 30Cm, phiến lá gồm nhiều là chét, có viền răng cưa to, thân rễ hình trụ, nhiều rễ con, màu nâu vàng nhạt, có vị rất đắng.

      hiểu biết ràng tình trạng cơ thể của , còn cố ý hỏi rời là vì lý do gì, nhưng tự với mình, cũng quan trọng, quan trọng nhất là có thể rời khỏi Long Môn, từ đó có thể tránh xa Hàn Lạc Đình, chỉ cùng tiểu bảo bối của sống hạnh phúc qua ngày.

      biết, có bao nhiêu thắc mắt với việc biết chuyện của , nhưng để ý, chỉ muốn có thể ở lại, ở lại bên cạnh , quan tâm cha của đứa bé là ai, coi đứa bé là con của mình, chỉ cần đồng ý ở lại, chuyện gì cũng đống ý với . (huh u… Sao Đình chịu ra những lời này kia chứ?)

      Nhưng mà, trận lại trận mắt hoa, gần như khiến chân đứng vững, lúc này bắt đầu căm ghét bản thân mình trong khoảng thời gian này có nghỉ ngơi tốt, khiến cho Cao Chánh Văn phải dùng thuốc an thần buộc nghỉ ngơi.

      nhắm mắt lại, cố đè xuống trận hoa mắt kia, hồi lâu mới có thể mở miệng lần nữa : “ Cha của đứa bé, rốt cuộc là ai?” muốn biết, là người đàn ông nào, lại khiến say mê đến thế, đến thế?

      ghen tị với người đàn ông kia.

      Vấn đề của , làm lông măng lưng hoàn toàn đứng thẳng lên.

      “ Cha của đứa bé, là người đàn ông tôi .” ra hoàn toàn có thể trả lời, có bất kỳ luật pháp nào lại muốn thuộc hạ hướng về cấp cấp giao phó tình cảm của mình, vậy mà vẫn mang theo vài phân quật cường ngay cả bản thân mình cũng , hít sâu cái sau đó trả lời, nhưng nắm đấm lại tự chủ mà siết chặt.

      khẩn trương, nhìn ra được.

      là ai?” hỏi lại.

      bất đắc dĩ cười khổ, bắt đầu hỏi tới lần nữa làm cảm thấy oán nhẫn* cũng là đối với vô tình, cần gì phải hỏi lần nữa, làm hiểu lầm.

      *oán hận+ tàn nhẫn.

      muốn ?” Đến bây giờ, vẫn còn bảo vệ cho người đàn ông kia.

      “ Đúng!” , mang theo bí mật này, vĩnh viễn rời khỏi , rời khỏi Long Môn.

      Im lặng bắt đầu bao phủ giữa hai người.

      Giọng cùng với thái độ của , lần nữa thể chờ đợi, muốn rời khỏi, thể nghi ngờ, là nôn nóng muốn gặp người đàn ông kia.

      còn cách nào, phải sao? người đàn ông kia như thế, đến mức từ bỏ tất cả, từ bỏ cả thân phận Ảnh vệ, từ bỏ Long Môn, cũng từ bỏ .

      hoàn toàn ngay cả khoảng trống tham gia cũng có.

      muốn .” Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, như mong mun61 để cho rời .

      Nhận được đáp án, hơn nữa còn là kết quả cuối cùng mình mong muốn, nhưng trái tim của vẫn như bị dao đâm rất đau.

      “ Cám ơn thủ lĩnh….” đè xuống cay đắng vọt tới nơi cổ họng, đầu cúi xuống thấp hơn.

      “ Tôi rồi, tôi muốn lại thấy dùng đỉnh đầu đối mặt với tôi!” Khó mà hiểu được tức giận bỗng chốc lại nổ ra, trách cho dù sắp rời khỏi, vẫn chịu nhìn .

      Chẳng lẽ trong lòng của , đáng giá thế sao?

      khống chế được tiếng rống giận dữ, ở thư phòng vang lên.

      kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọt nước mắt kịp thu vào nữa, nhanh chóng chảy ra hốc mắt.

      ….” đáng sợ như vậy sao? Thậm chí sợ đến rơi nước mắt.

      Biết hiểu lần, khẽ nhếch môi muốn giải thích, nhưng chịu đựng.

      là người sắp rời , đối với có cái gì hiểu lầm, quan hệ gì đâu? Còn là mặc cho hiểu lầm, cần thêm gì nữa rồi.

      Hướng về người đàn ông tha thiết nhất, thể màn nhàn nhạt, nụ cười nhạt nhòa, “ Cám ơn lời dạy của cho tới hôm nay.” xong, nhanh chóng xoay người, lưu luyến chút nào rời .

      Dùng ánh ,mắt khao khát cắn nuốt bóng lưng của , giống như người gỗ đứng nghiêm nguyên tại chỗ, dám cũng muốn di chuyển ánh mắt của mình, nhiều giây cũng tốt, nhiều cái cũng tốt, bởi vì hoàn toàn chắc chắn, sau khi rời , bọn họ có thể hay ở trong biển người mênh mông gặp lại nhau.

      Cho nên, nhiều hơn mắt, trí nhớ khắc sâu hơn chút, như vậy mới đủ để từ nay về sau, luôn luôn nhắc nhở mình, rời từ trong sinh mệnh ra sao.
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :