1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Cứu Vớt Ai - Tội Gia Tội (43c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      41 | Cuộc hẹn

      Ngôn Mặc nhìn bức thư cầm trong tay , xác định đúng là ở nhà để xe , sau đó liền yên tâm chờ đợi . Buổi sáng nhìn thấy phong thư đặt bàn học , Ngôn Mặc vừa liếc qua biết đây là bức thư tỏ tình , đối phương hẹn gặp mặt ở nhà để xe vào giữa trưa . Ngôn Mặc suy nghĩ suy nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định gặp mặt cho đối phương tốt hơn .

      ngờ vẫn là tới trước , Ngôn Mặc ngồi đợi trong nhà để xe lúc thấy nam sinh chạy nhanh về phía , sau khi dừng lại còn ngừng thở hồng hộc , lúc lên tiếng cũng có phần đứt quãng : “ ngại , vừa rồi thầy giáo tìm mình có việc , mình ngờ được bị giữ lại lâu như vậy , xin lỗi!” Nam sinh ngừng cúi đầu giải thích với Ngôn Mặc , Ngôn Mặc cũng cảm thấy sao , chỉ bình thản lắc đầu.

      Sau khi nam sinh kia bình ổn lại , bỗng có chút khẩn trương nhìn Ngôn Mặc , biết nên gì ngay lúc này , ngượng ngùng gãi gãi đầu , ánh mắt mơ hồ bất định . Ngôn Mặc cẩn thận đánh giá cậu ta lượt , nhận ra câu ta là ủy viên thể dục của lớp 1 , lúc đại hội thể thao cậu ta và Nam Cung Nguyên đều náo động như nhau . Ngôn Mặc thấy cậu ta mãi mở miệng , quyết định vẫn là do mình làm trước : “Mình tới chỗ hẹn là muốn , thư của cậu mình xem qua , chỉ có điều , mình chỉ có thể xin lỗi với cậu , mình thể nhận .”

      Nam sinh kia kinh ngạc nhưng ngay lập tức quên hết cả ngượng ngùng : “Vì sao ? Mình biết mình làm như vậy có chút đường đột , có lẽ cậu còn biết mình , nhưng mà …”

      “Bạn học , cho dù cậu là ai , mình có biết cậu hay , chúng ta đều có khả năng” Ngữ điệu của Ngôn Mặc chút gợn sóng , dõng dạc ràng , thấm vào ruột gan , đôi mắt đen trong vắt của làm cho người nam sinh trước mắt có phần nhịn được đỏ mặt lên , trán còn phủ lớp mồ hôi còn sót lại vì ban nãy chạy vội tới.

      “Vì sao …”

      “Vậy vì sao cậu lại thích tôi chứ?” Ngôn Mặc thay đổi cách .

      “Bởi vì cậu rất tốt , cái gì cũng tốt , thành tích tốt , lại xinh đẹp , tính tình cũng tốt…” xong những lời cuối cùng nam sinh lại cúi đầu ngượng ngùng cười.

      “Vậy sao , nếu đổi lại là năm trước , cậu cũng cảm thấy như vậy sao ?” Ngôn Mặc vẫn bình thản hỏi .

      Nam sinh bỗng nhiên im lặng .

      Ngôn Mặc cầm bức thư nhét vào trong tay nam sinh , nghiêm túc : “Vào lúc tôi tệ nhất , có người thích tôi , cho nên , tôi có khả năng nhận lời thích của cậu đối với tôi”

      Nam sinh ngơ ngác nhìn bức thư trong tay , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người nữ sinh xinh đẹp giống như hoa bách hợp ung dung bình tĩnh trước mắt này , lẩm bẩm : “Là Nam Cung Nguyên sao ?”

      Lần đầu tiên Ngôn Mặc nở nụ cười xinh đẹp trước mặt nam sinh này , đôi mắt đẹp của giống như làn nước nhàng : “Cậu ta là loại khác , cũng là điều đặc biệt”


      Hai ngày này có thể là hăng hái đối với Nam Cung Nguyên , mặt tràn ngập ánh sáng , tục ngữ gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái , qua buổi chơi mấy giờ vào cuối tuần , cuối cùng Nam Cung Nguyên cũng thoát khỏi tầng đáy của địa ngục để sống lại lần nữa , làm cho cậu lấy lại được vài phần tự tin .

      Hôm đó mọi người đều rất vui vẻ , Ôn Lĩnh và cậu từ trước tới giờ đều giống như đôi đồng xướng , cậu chọc tôi câu , tôi chọc cậu câu , lời hay ý đẹp tuôn ra ào ào , vô cùng buồn cười , làm cho Yên Nhiên cười suốt , mà Ngôn Mặc cũng luôn duy trì nụ cười . Nhìn Ngôn Mặc hình như cũng rất vui vẻ , nỗi bất an trong lòng Nam Cung Nguyên cũng buông xuống hơn . Đến lúc nướng thịt , cậu nhân lúc khí tồi , ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc thử thăm dò hỏi cầu muốn gặp mặt cậu kết thúc rồi chứ? Ngôn Mặc nghe xong lập tức cong khóe môi , hỏi ngược lại : “Cậu cảm thấy như vậy còn chưa đủ sao?” giỡn sao , sao có thể chứ đủ được , cậu chịu đủ lắm rồi . Nam Cung Nguyên nắm thời cơ phủ định , nghĩ lại , giờ mới hiểu ý của Ngôn Mặc . Cười ngô nghê , lại muốn hỏi vì sao thời gian trước muốn gặp cậu . Nhưng vấn đề này đến cuối cùng cậu vẫn hỏi ra , cậu tin rằng Ngôn Mặc có nguyên nhân của mình , cậu cũng hiểu tại tất cả yên bình , chuyện cũ nên đề cập lại.

      Chỉ là , cậu chưa vui vẻ được mấy ngày lại có chuyện khiến cậu cảm thấy lo lắng . Mặc dù cậu rất mừng vì Ngôn Mặc có thể trở nên xinh đẹp hơn , nhưng , nếu bởi vì việc ngày càng trở nên xinh đẹp hơn , ngày càng xuất sắc hơn mà ngày càng hấp dẫn ánh mắt của mấy con “ong mật” bay tới , cho dù cậu là Nam Cung Nguyên , cũng thể sinh ra cảm giác nguy hiểm . Lại thêm Ôn Lĩnh như ruồi bọ mỗi ngày đều ghé vào tai cậu nam sinh này có vẻ như chú ý tới Ngôn Mặc , năm sinh kia có ý muốn lật đổ vị trí của cậu … Lặp lặp lại như thế , khiến cậu đau đầu nhức óc , vốn là có cách nào để quan tâm tới , khi nghe xong cũng khiến cho thần kinh của cậu rung động , huống chi hôm nay cậu còn nhận được tin tức xác , có người thấy Ngôn Mặc đứng cùng nam sinh ở nhà để xe. Phong thái mới khôi phục chưa được bao lâu của Nam Cung Nguyên lại bắt đầu có phần bi thảm.

      Tâm tình của Nam Cung Nguyên giống như có thứ gì đó vướng mắc , nhưng lại biết phải mở miệng hỏi Ngôn Mặc như thế nào , từ trước tới giờ cậu đều được tính là ai đó của Ngôn Mặc , nhiều nhất cũng chỉ là người bạn khác giới có quan hệ tương đối tốt với , Ngôn Mặc có bất kỳ biểu gì , cậu cũng dám hành động thiếu suy nghĩ . Cho nên , đối mặt với học kỳ bất ngờ xảy ra đủ nguy cơ trùng điệp này , Nam Cung Nguyên biết vậy nên rất lo lắng , trước kia khi có ai cạnh tranh với cậu , cậu cũng thể theo đuổi Ngôn Mặc , huống chi là tại …

      “Nam Cung Nguyên”

      Nam Cung Nguyên ngẩng phắt đầu lên , phát Ngôn Mặc đứng trước mặt , vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu .

      “Hôm nay lớp các cậu tan sớm vậy à?” ngờ Ngôn Mặc lại tan sớm hơn mình , cậu vội vàng cười che giấu xấu hổ.

      “Ừ , hôm nay tan sớm chút. Vừa rồi cậu cứ đứng ngẩn người , cau mày gì vậy?”

      có gì , có gì , chúng ta thôi”

      Ngôn Mặc cũng hỏi tới cùng , nhưng trong đôi mắt trong veo hàm chứa ý cười.

      Hai người từ xe bước xuống , trạm xe cách chỗ ở của Ngôn Mặc có đoạn , Nam Cung Nguyên biết đoạn đường này dài , chỉ vài phút là tới , nhưng lời cậu muốn hỏi mãi vẫn chưa hỏi ra miệng nổi.

      “Ngôn Mặc này…”

      Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn cậu : “Sao vậy?”

      Nam Cung Nguyên nhìn vào đôi mắt phẳng lặng của Ngôn Mặc , bỗng quay đầu sang chỗ khác , đưa tay chỉ về phía tiệm bánh bên đường : “Ăn bánh ngọt ?”

      “Hả?” Ngôn Mặc nhìn đồng hồ đeo tay , gật gật đầu .

      Bước vào tiệm bánh ngọt , Nam Cung Nguyên xoay người nhìn lên những chiếc bánh ngọt ngon miệng rực rỡ muôn màu lại quay sang hỏi Ngôn Mặc đứng phía sau “Muốn ăn gì ? Vị dâu tây ăn rất ngon.”

      “Tôi thích ăn vị dâu lắm.” Ngôn Mặc đứng bên cạnh cậu cúi đầu xuống nhìn , chỉ vào cái bánh pho mát .

      Hai người mỗi người cái bánh ngọt ngồi dãy ghế cao cạnh cửa sổ , Ngôn Mặc ăn hai miếng phát Nam Cung Nguyên còn chưa ăn , buông thìa giọng hỏi : “Nếu như là chuyện buổi trưa , muốn hỏi trực tiếp hỏi là được!”

      “Mình muốn hỏi !... Cậu trả lời cậu ta thế nào?”

      Vẻ mặt Nam Cung Nguyên bối rối nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt của mình , dám nhìn thẳng vào Ngôn Mặc . Nghe câu trả lời trước sau mẫu thuẫn của cậu , Ngôn Mặc bật cười . ‘Người ta có ý tốt , tôi cũng nên cự tuyệt , đúng

      Người bên cạnh đột nhiên giống như mất tiếng , thời gian trở nên trầm mặc . Đến khi Ngôn Mặc ăn hết miếng bánh ngọt cuối cùng , cái bánh ngọt kia của Nam Cung Nguyên vẫn im lìm động đến chút nào.

      Chắc cũng ngốc đến mức đấy chứ . Ngôn Mặc xoay người về phía Nam Cung Nguyên , lại phát cậu nhóc lớn đầu này cúi đầu , cắn chặt môi của mình , lông mi hơi run lên , tay nắm dường như rất dùng sức.

      ngờ Tả Ngôn Mặc cũng biết đùa sao ?” Ngôn Mặc giọng , thanh trong vắt giống như thanh của thiên nhiên “Đương nhiên là tôi từ chối rồi”

      nhìn hô hấp của cậu thả lỏng ra , sau đó quay phắt nhìn về phía .

      “Cậu , cậu nên làm tôi sợ.”

      Nín nhịn nửa ngày để ra câu như vậy , Nam Cung Nguyên cũng cảm thấy mình mất mặt . Ngôn Mặc nở nụ cười , ánh mắt ôn nhu , trong giọng giấu được ý cười của : “Đừng có tự mình lo nghĩ”

      Nam Cung Nguyên vừa vui vừa giận nhìn Ngôn Mặc , rồi nhanh chóng giải quyết miếng bánh ngọt trước mắt.

      ra khỏi tiệm bánh ngọt , đường xe cộ lại đông đúc , giờ cao điểm trong thành phố luôn kéo dài rất lâu . Nam Cung Nguyên hiển nhiên bỏ được tảng đá lớn trong lòng , mắt cười híp mí , toàn thân thoải mái .

      “Ngôn Mặc , cám ơn”

      “Sao tự nhiên lại cám ơn với tôi?”

      “Từ trước đến giờ tôi biết nên chuyện thế nào với con , tính khí lại nóng nảy , đến bây giờ tôi vẫn tùy hứng đối với cậu như vậy , nhưng cậu vẫn nguyện ý…” Nam Cung Nguyên biết nên dùng từ ngữ như thế nào mới có thể biểu đạt được cảm nhận trong lòng .

      Ngôn Mặc im lặng nghe xong , tiếp nhận lời của cậu : “ ra cũng phải vậy . Đối với tôi mà , mấy ngày này tôi mới cảm thấy sống cho đáng sống.”

      Nam Cung Nguyên ngẫm nghĩ , thử mở miệng : “Tôi biết như vậy cậu có tức giận hay , chỉ là cảm giác của cậu làm cho tôi cảm thấy dịu dàng hơn rất nhiều , cậu biết , lúc mới đầu cảm giác lạnh lẽo cậu tạo cho mình làm tôi cảm thấy chuyện với cậu quả là việc vô cùng khó khăn . Nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

      “Có lẽ là vì bây giờ cần phiền não chuyện gì cả , tâm tình bình thản , bây giờ ngoại trừ việc thi tốt nghiệp ra , có việc gì có thể ảnh hưởng đến tôi”

      Trong thoáng Nam Cung Nguyên biết nên vui mừng hay nên cảm thấy mất mát , ngoài điều đó ra có gì ảnh hướng đến Ngôn Mặc , như vậy còn cậu sao , có phải cậu vẫn phải tiếp tục chờ đợi hay ?

      Nam Cung Nguyên giống Tả Ngôn Mặc , Tả Ngôn Mặc có thể đem tâm chôn sâu ở trong lòng , biểu lộ chút gì . Nhưng Nam Cung Nguyên lại thể làm được như vậy , nếu như cậu vui giấu nụ cười , nếu cậu khó chịu khi nhìn người ta hờ hững , nếu tức giận cố kỵ điều gì mà phát tiết ra ngoài.

      Bây giờ cậu có chút buồn bực , hơn hai năm qua , cậu luôn đảo qua đảo lại giữa thiên đường và địa ngục , nhưng vẫn thể thích ứng được với chênh lệch trong chuyện này.

      Chỉ lúc sau , bọn họ tới dưới nhà trọ Ngôn Mặc thuê , Ngôn Mặc đứng trước mặt cậu theo thói quen chờ cậu điều gì đó cuối cùng với mình , cậu luôn có chuyện với vào lúc này . Nhưng lần này thời gian cậu trầm mặc nhiều hơn trước rất nhiều.

      Cuối cùng , cậu hạ quyết tâm tay trái của cậu chậm rãi tới gần tay trái của Ngôn Mặc , sau đó nhàng giữ chặt lấy , Ngôn Mặc hơi giật mình , nhưng vẫn để mặc cậu kéo lại . Nam Cung Nguyên cảm nhận được cổ vũ rất lớn , đôi con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn : “Chúng ta cùng nhau thi đại học tốt nhất , thi trường đại học giống nhau , được ?”

      “Được” Ngôn Mặc chút do dự đáp.

      “Cậu , gạt tôi?” đáp quá nhanh , trái lại càng khiến cho cậu yên tâm .

      lừa cậu” Ngôn Mặc đành phải khẳng định lại .

      khuôn mặt tuấn nở nụ cười thoải mái , Nam Cung Nguyên nhàng buông cánh tay Ngôn Mặc ra , vẫy vẫy tay chào .

      Cậu biết , tình cảm của bọn họ chỉ có chầm chậm chảy , mới có thể nở rộ trong yên lặng.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      42 | Hoa hồng

      Những ngày bước vào giai đoạn cuối cùng trôi qua vô cùng nhanh , dường như chỉ trong chớp mắt lật sang trang lịch mới . Người ta thường học sinh cuối cấp là nhưng đứa trẻ khổ nhất , lúc thời tiết nóng nực cũng phải liều mạng , thời tiết lạnh giá cũng phải liều mạng , hoạt động trong trường ngoại trừ đại hội thể thao truyền thống cùng lễ văn nghệ ra , tất cả đều có quan hệ gì đến những học sinh cuối cấp . Thi tốt nghiệp là chuyện liên quan đến tương lai , ai dám lười biếng , ngay cả học sinh bình thường nghe lời bây giờ cũng thể thu mình lại.

      Gần như mỗi tuần đều có các bài trắc nghiệm , mỗi ngày đều có các bài kiểm tra lớn , thi mãi cũng thành quen , ngồi lên ghế cầm bút lên là tay di chuyển liên tục hai giờ , ban đầu giống như bước ra chiến trường , sau đó lại được tôi luyện đến tê dại . Ngôn Mặc luôn vững vàng chiếm giữ vị trí số ban Khoa học Xã hội , điểm ổn định , điểm thi lúc nào cũng khiến cho thầy giáo ngạc nhiên , Chu khen rất có hi vọng thi đậu thậm chí là thủ khoa vào trường đại học Khoa học Xã hội . Ngay cả Lão yên lúc gặp Ngôn Mặc cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa , ngừng khen . Bây giờ Ngôn Mặc chỉ cần xem sách ôn thi , ngoài ra cần lo lắng gì cả. Từ bữa sáng đến bữa tối Bạch Đạm đích thân đưa cơm đến nhà , giặt quần áo quét tước cha vì muốn phân tâm mà thuê riêng người làm theo giờ . Chỉ có điều Ngôn Mặc ngờ tới chính là mẹ cũng tới thăm . Lúc mẹ đến mang cho thuốc bổ , dù mang nhiều đồ nhưng tất cả đều là hàng tốt , bà nhìn Ngôn Mặc gượng gạo mấy câu tự chăm sóc bản thân rồi liền vội vàng rời . Khi Ngôn Mặc nhìn vào những hộp đồ này , trong vô thức ngẫm lại tất cả , có cách nào để tiếp tục oán hận bà được , bà chẳng qua cũng chỉ là người đáng thương.

      tại ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng rất vội vàng , đại đa số người đều ngồi trong phòng học vội vàng hoàn thành bài tập , ít người chạy đến phòng giáo viên để giải đáp thắc mắc , cho nên Ngôn Mặc , Yên Nhiên và Tiểu Nhã thi thoảng mới tụ tập tâm được chút .

      “Ai , thời gian này rất đau khổ , chơi ngủ , cả ngày chỉ đọc sách ôn thi , sắp bức người ta điên rồi” Yên Nhiên mệt mỏi , nhìn qua cũng đủ biết thời gian ngủ nghê đủ.

      Tiểu Nhã cũng rất mệt mỏi , thành tích của xuất sắc bằng Ngôn Mặc , tại sầu khổ suy nghĩ nên thi đại học gì : “Ngôn Mặc à , cậu thi đại học gì vậy ?”

      Ngôn Mặc nghĩ : “Nếu có gì bất ngờ xảy ra mình chắc thi đại học B .”

      “Hả? Chính là đại hoc B khó vào nhất đấy hả . Ai , quên , dù sao với thành tích của cậu muốn thi vào đại học này cũng có thể thi đậu.” Tiểu Nhã lại nhìn Yên Nhiên , “Còn cậu sao?”

      Thần sắc Yên Nhiên ảm đạm lắc đầu : “Thành tích bây giờ của mình như ngồi tàu lượn vậy , lúc cao lúc thấp , mình cũng biết , mơ mơ hồ hồ”

      “Đúng rồi , Nam Cung Nguyên nhà cậu thi vào đâu ?” Yên Nhiên quay sang hỏi ngôn Mặc , vẻ mặt mang ý cười xấu xa.

      Ngôn Mặc trực tiếp bỏ qua cách dùng từ lung tung của bạn : “ nghe thấy cậu ấy qua , nhưng mà mình đoán chừng nếu phải đại học Q cũng là đại học Z . chính xác được”

      “Vậy à , thành tích của cậu ta cũng trâu bò giống cậu , nhất định thành vấn đề.” Yên Nhiên chống cằm dùng ánh mắt hâm mộ xuất thần nhìn Ngôn Mặc.

      cần quá lo lắng , cậu cứ phát huy tốt thi đại học Q cũng thành vấn đề” Ngôn Mặc nhìn thấy bộ dạng đơn của Yên Nhiên cũng biết phải an ủi thế nào.

      tại giữa các học trò và học trò , thầy giáo và học trò , người giám hộ và học trò , ngoại trừ thành tích ra còn có nguyện vọng . Nó điều thể thay đổi , trong cuộc sống học tập vô cùng buồn chán , tuần lễ văn hóa của thể là thời gian mang đến hi vọng cho cuộc sống như trong địa ngục của những học sinh cuối cấp , chỉ có vào lúc này bọn họ mới có thể nghỉ ngơi lấy hơi .

      Nhưng mà đối với giáo viên chủ nhiệm mà , tuần lễ văn hóa là hoạt động làm cho bọn họ đau đầu nhất . Thi cử còn kịp , sao còn có thời gian để cho học sinh tham gia thứ này . Có điều đây là truyền thống của trường học , dựa theo lời của hiệu trưởng , trong học tập phải kết hợp với giải trí , mặc dù là cuối cấp , cũng thể cướp toàn bộ quyền lợi tham gia hoạt động vui chơi giải trí của học sinh được . Dây đàn căng quá cũng đứt đoạn mà.

      Tôn chỉ của Chu là giản lược tất cả , hoạt động cần tham gia , nhưng cần tập trung quá mức , cho nên lớp biểu diễn cái gì , tất cả đều sắp xếp bố trí đơn giản , chỉ là , trận thi đấu ca sĩ lai làm cho Chu có chút đau đầu , mấy học sinh báo danh thành tích lại quá ổn định , lo khi tham gia trận đấu làm cho bọn họ phân tâm . Nhìn tờ giấy đăng ký mà ủy viên văn nghệ đưa tới , lần lượt bỏ qua , nhìn thấy cái tên cuối cùng vỗ cùng kinh ngạc há hốc miệng .

      tờ giấy kia chính là tên Tả Ngôn mặc .

      Ngôn mặc , đứa bé yên lặng đấy muốn ghi danh?

      Việc Ngôn Mặc muốn tham gia thi đấu nhanh chóng được truyền ra ngoài , Nam Cung Nguyên cũng biết từ lâu , Ngôn Mặc tuần trước cũng với cậu , cho dù Ngôn mặc có quyết định gì , cậu cũng đều ủng hộ . Nhưng mà , Ôn Lĩnh dán vào lỗ tai cậu lảm nhảm mấy câu khiến cho đầu óc cậu phiền chết được .

      “Với thực lực của Ngôn Mặc tám thầm có thể thắng được , đến lúc đó ấy lên sân khấu biểu diễn trước toàn trường , nhiều ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Ngôn Mặc như vậy , cậu chịu được sao?”

      Nam Cung Nguyên trả lời như đinh đóng cột : “ ấy thích làm gì mình ủng hộ , ấy muốn để lại tiếc nuối gì ở thời trung học , mình đương nhiên đứng ở bên cạnh ấy , cậu nhảm vừa thôi , lo nghĩ vô cớ” Lời tuy như vậy , nhưng nghe qua lời Ôn Lĩnh , quả cậu cũng cảm thấy có chút yên tâm , sau khi suy nghĩ lại cảm thấy mình như vậy rất giống dâu có ý trí độc chiếm vô cùng mạnh , kìm được mà rùng mình cái , bắt bản thân dừng lại .

      Tuần lễ văn hóa phối hợp cùng lễ Giáng sinh sắp tới , đây là cơ hội cuối cùng cho những học trò năm cuối tham gia hoạt động của trường , cho dù thầy giáo căn dặn mãi là cần chú ý để mà lỡ những buổi thi thử , nhưng trong lòng mọi người vẫn đặc biệt quý trọng .

      Ngôn Mặc thắng quả nhiên giống như lời Ôn Lĩnh dự liệu trước đó , rất xinh đẹp , giọng hát trời sinh cũng rất đẹp , lại thêm công lực ca hát ai sánh bằng , trổ hết tài năng trước các đối thủ và trở thành người thắng cuối cùng . Đồng thời đem cuồng hoan cuối cùng quanh tuần lễ văn hóa này đẩy lên cao trào .

      Tả Ngôn Mặc biểu diễn , chuyện này ở trong trường học có thể cũng coi là chuyện lớn . Ai cũng biết Tả Ngôn Mặc có thành tích tốt , tính cách cũng rất được , nhưng mà , ca hát cũng rất lợi hại , lại làm cho rất nhiều người chấn động . Học trò năm cuối rất được ưu đãi , lần này chọn ra hai người xuất sắc nhất đều ở lớp mười hai , người là Ngôn Mặc , người chính là Ôn Lĩnh .

      Kết quả vừa được công bố , Ôn Lĩnh rất giảo hoạt cố ý chọc giận Nam Cung nguyên : “Ha ha , mình tính cùng Ngôn mặc hát song ca bài , là may mắn a.”

      Nam Cung Nguyên lần này kiên quyết để ý đến cái bộ dạng “tiểu nhân đắc ý” kia nữa , lạnh lùng ra câu : “Học đệ học muội thích Ngôn Mặc có rất nhiều , cậu vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn , đừng có mà quá đáng.”

      Cùng ngày lễ hội cuối năm hôm đấy , Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh ở phòng hóa trang phía sau sân khấu chuẩn bị . Lễ hội cuối năm lần này , Ôn Lĩnh cùng Ngôn Mặc quyết định hát song ca , lúc Ôn Lĩnh đề nghị phản đối ,đối với Ngôn Mặc mà hình thức như thế nào cũng có vấn đề gì . Nam Cung Nguyên sau khi nghe Ngôn mặc đồng ý , liền chủ động đề nghị nhạc đệm do cậu đàn violin , Ôn Lĩnh cậu quỷ kế đa đoan , còn đưa ra biện pháp như vậy nữa . Ngôn Mặc sau khi cân nhắc cảm thấy đề nghị này tồi , nhưng nếu đồng ý chỉ có đàn violin thôi là đủ , Ngôn Mặc đưa ra ý kiến để mình đàn piano , Nam Cung Nguyên đàn violin phối hợp .

      Điều này khiến cho Nam Cung Nguyên cảm thấy có chút khó tin , cậu biết Ngôn Mặc có thiên phú về nhạc , nhưng cậu cũng chỉ biết ca hát rất lợi hại , nhưng có nghe thấy nhắc tới việc biết đàn piano . Ngôn mặc giải thích qua , từ rất lâu trước luyện đàn , Air đánh đàn rất lợi hại , là chính tay dạy đánh đàn . Cũng vì vậy mà buổi biểu diễn của bọn họ càng được mọi người chú ý hơn .

      Lúc này , trong phòng hóa trang .

      “Quà giáng sinh chuẩn bị xong chưa?” Ôn Lĩnh chỉnh lại nơ , đứng trước gương cẩn thận quan sát bộ lễ phục biểu diễn .

      “Xong rồi , sau khi kết thúc mình đưa ấy về nhà tặng .” Hôm nay ngày tốt , vừa là lễ giáng sinh , lại là lễ hội cuối năm , đương nhiên thể thiếu quà tặng . Về mặt này Nam Cung Nguyên rất cẩn thận , ngày lễ lớn cậu đều tỉ mỉ chuẩn bị quà cho Ngôn Mặc , có lúc là món đồ chơi thú vị , có lúc là món quà tinh xảo , tóm lại là đủ kiểu quà tặng đa dạng , tuyệt đối khiến Ngôn mặc thích thú . Nhưng mà , điều này lại làm khổ đám huynh đệ của cậu , cứ hôm nào đến ngày lễ là bọn họ lại phải hao hết tâm tư giúp Nam Cung Nguyên chọn quà , là còn mệt mỏi hơn cả mua quà tặng cho bạn mình.

      “Aizzz , cậu cũng đẩy mạnh lên chút , sắp ba năm rồi , còn thể đường hoàng chính chính gọi người ta tiếng bạn ” Tuy rằng thời gian qua , Nam Cung Nguyên và Tả Ngôn Mặc ở trong mắt mọi người chính là đôi , nhưng mà người biết nội tình bên trong , tỷ như Ôn Lĩnh này , hiểu tình hình nhìn bên ngoài và bên trong khớp nhau .

      Lần này Nam Cung nguyên cũng nóng vội , rất nhàn nhã : “Sợ cái gì , mình cùng ấy thi cùng trường đại học , đến lúc đó còn có bốn năm , còn sợ thời gian đủ sao?”

      ấy đồng ý thi cùng trường với cậu sao ?”

      “Đúng vậy”

      “Vậy cũng tệ lắm”

      “Đừng nó nhảm nữa , đến giờ biểu diễn rồi . Đừng có làm mấy mặt mình đấy , mình cùng Ngôn Mặc với cậu cùng sân khấu , cậu đừng có cản trở.”

      Hai người bọn họ ra khỏi phòng hóa trang của nam sinh , Ngôn mặc đứng đợi bên ngoài chờ biểu diễn . Sau khi tiết mục trước kết thúc , màn sân khấu hạ xuống , người dẫn chương trình lời giới thiệu xong .

      Nam Cung Nguyên nhìn Ngôn Mặc ngày hôm nay , đầu óc choáng váng , cậu tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp của Ngôn Mặc khi mặc lễ phục , nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn kinh ngạc đến vô cùng . Mái tóc đen như mực của được búi lên , tóc mái vén cao , lộ ra vầng trái nhẵn mịn . Đồ trang sức cài tóc lấp lánh sáng như sao , điểm xuyết mái tóc . Ngôn Mặc trang điểm dịu dàng đoan trang , môi hồng răng trắng , phối thêm bộ váy công chúa tinh khiết hoàn mỹ , bên eo còn thắt dải nơ bướm đằng sau lưng , chân váy dài suôn thẳng kéo dài chấm đất , chỉ liếc mắt nhìn cái thấy đẹp sao tả xiết .

      “Cậu … … đẹp” tự chủ được , cậu thào thành tiếng .

      Đôi mắt to tròn của như màn bạc , tràn ngập đủ loại màu sắc , khi nghe được lời cậu hào quang trong mắt chợt tỏa ra bốn phía .

      Tối nay nhất định là đêm ngủ rồi.

      Ngôn Mặc bước lên sân khấu , Nam Cung nguyên theo sát phía sau , Ôn Lĩnh lên sân khấu cuối cùng . Bọn họ vừa xuất , toàn trường đều im lặng . Ngôn Mặc cúi đầu chào tao nhã , quay đầu lại nhìn Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh , hai người gật đầu với . tới ngồi xuống trước cây đàn piano , khuôn mặt hơi nhếch lên độ cong hoàn mỹ , đôi mắt khép hờ , nhàng hít sâu hơi , nhấc tay , hạ xuống, ngay sau đó những giai điệu tuyệt đẹp khoan thai chảy ra từ tiếng đàn .

      Tiếng piano hòa cùng tiếng đàn violin tao nhã , giọng nữ như thanh của thiên nhiên hòa cùng giọng nam trầm ấm , điều này chỉ như biểu diễn ca hát , mà giống như nghe bữa tiệc thính giác , ba người phối hợp chê vào đâu được , khiến người dưới sân khấu như si như say , như bước chân vào thiên đường , bay bổng như tiên .

      Khi bài hát kết thúc , dư vẫn còn , dưới sân khấu im lặng , qua vài giây sau , tiếng vỗ tay vang lên vang vọng tận chân trời , tiếng hoan hô như sấm dậy , Ngôn Mặc có hơi giật mình , mãi đến khi Nam Cung Nguyên dắt tay qua , mới kịp phản ứng , cậu cười híp mắt nhìn , khuôn mặt trẻ tuổi tuấn đầy hăng hái , Ngôn mặc kéo tay cậu cùng chào cám ơn .. Cho đến khi màn che hạ xuống , tiếng vỗ tay vẫn vang lên ngớt .

      Cảnh tượng này mãi đến tận khi Ngôn Mặc công thành danh toại , vẫn khắc sâu trong ký ức , hơn nữa còn là khoảng khắc đẹp đẽ mãi mãi bị đánh đổ được .


      Gió đêm thổi đến làm cho con người ta thư thái , Ngôn Mặc sau khi bỏ lớp hóa trang liền cùng về với Nam Cung Nguyên . Thay bộ quần áo của mình , toàn thân liền thư thái hơn . Nhìn qua Nam Cung nguyên có vẻ hưng phấn hơn thường ngày , đường chuyện ngừng , kích động qua Ngôn mặc cũng nhanh chóng khôi phục được bình tĩnh . Nhưng thích nhìn dáng vẻ phấn khởi của cậu , vui vẻ nghe cậu ngừng những lời trêu chọc .

      Đêm Thánh này , quanh đường đều bật những bản nhạc vui , đèn màu lấp lánh , chiếu đường , khuôn mặt người đường đều là hân hoan .

      Lúc sắp về đến nhà , Nam Cung Nguyên đứng dưới nhà ngôn Mặc : “Ngôn Mặc , hôm nay mình vốn định tặng món quà như mấy lần trước, nhưng hôm nay mình mới phát ra có thứ quan trọng mà đến tận bây giờ mình vẫn chưa tặng cậu .”

      “Ồ? Là cái gì vậy ?”

      Nam Cung nguyên thần thần bí bí lấy ra từ trong ba lô cái hộp quà dài , hộp còn dùng vải nhung màu xanh thắt thành hình nơ bướm .

      “Tặng cho cậu” Hai tay của cạu cầm hộp quà , đưa đến trước mặt Ngôn Mặc “Về đến nhà hẵng mở ra”

      “Được”

      “Ngôn Mặc .” Tiếng của cậu rất dịu dàng , nhàng gọi tên .

      “Ừ”

      “Mình muốn thi đại học Z, cậu sao ?”

      “Đại học Z?” Quả nhiên là đoán sai , nhưng mà môn khoa học xã hội ở đại học Z phải tốt nhất , thế nhưng “Vậy đại học Z

      sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Bóng đêm đẹp đẽ , Ngôn Mặc vẫn ôn nhu như nước , từng chút mê hoặc trái tim của cậu .

      “Gần nhà , trường học cũng tốt , còn phải lo lắng gì chứ?” Đối với , đại học B , hay là đại học Z đều quan trọng như vậy , quan trọng là … cậu thi nơi nào.

      “Ngôn Mặc .” Nam Cung Nguyên kìm lòng được lại gọi tên .

      “Ừ”

      “Ngôn mặc .” Dường như chỉ cần gọi tên của , cậu cảm thấy rất hạnh phúc , rất hạnh phúc .

      Ngôn mặc khó hiểu nhìn Nam Cung Nguyên , ánh mắt của cậu rất dịu dàng , giống như ánh trăng dịu dàng trời đều ở trong mắt cậu . Hơi thở riêng biệt chỉ có người cậu bao phủ lấy , Ngôn mặc có chút bối rối , cảm thấy cậu cách mình càng lúc càng gần , khuôn mặt tuấn chậm rãi cướp đoạt hô hấp của . dám động , ngừng thở , nhàng nhắm mắt lại .

      Thời gian từng chút trôi , im lặng tiếng động .

      Đêm yên tĩnh , gió vô hình.

      Chợt thấy có thứ gì mềm phướt qua hai má , sau đó liền dựa vào cái ôm ấm áp .

      Ngôn Mặc mở mắt ra , Nam Cung Nguyên ôm , hô hấp của cậu ngay bên cổ , ấm áp , ngưa ngứa.

      xin lỗi , thiếu chút nữa , mình lại mạo phạm đến cậu ….chỉ là” Tiếng quyến rũ của Nam Cung Nguyên vang lên bên tai “Đêm nay , để cho mình ôm cậu như vậy lúc .

      Ngôn Mặc để mặc cho cậu lặng lẽ ôm mình , tâm tình phập phồn mãnh liệt cũng dần dần bình tĩnh lại .

      ai biết qua bao lâu , chỉ biết là khi tách ra , nỡ tách ra kia dâng lên mấy hồi . biết từ khi nào , được người khác thân mật lại thư thái như vậy , ấm áp như vậy , là chuyện hạnh phúc như vậy .

      Cậu với : “Mình đây , ngủ sớm chút , chúc ngủ ngon .”

      Sau khi cậu , Ngôn Mặc cẩn thận mở chiếc hộp xinh đẹp kia .

      Đó là đóa hoa hồng xinh đẹp diễm lệ .

      Hoa hồng , đại diện cho tình .

      đóa , là toàn tâm toàn ý , đời thế .

      Nét bút sắc bén đẹp đẽ của cậu viết lên tờ giấy nho : “Mặc dù tầm thường , nhưng thể bỏ qua.

      Hoa hồng tình , nở rộ xinh đẹp trong buổi tối hôm nay .

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      43 | Kết thúc

      Ngôn Mặc về đến nhà , định lấy chìa khóa ra bỗng nhiên bị bóng người bước tới ngăn lại .

      Bạch Đạm?”

      “Nhóc con.” Tô Bạch Đạm mặc bộ lễ phục màu bạc , cổ cài nơ , bên ngoài khoác chiếc áo banh tô nỉ kẻ vuông trắng xám , tóc dài cắt ngắn .

      “Sao lại ở đây?” Ngôn mặc chú ý thấy hôm nay ăn mặc rất giống bình thường .

      Tô Bạch Đạm cười nhạt : “Tham gia xong môt dạ hội , thuận tiện qua đây thăm em chút”

      Trước đó lâu , Tô Bạch Đạm chính thức ký hợp đồng cùng công ty đĩa nhạc , album đầu tiên của cũng được quảng cáo mạnh , điều này cũng có nghĩa sắp sửa lấy thân phận ca sĩ ra mắt . Ngôn mặc xúc động khen ngợi : “ tồi , khi nào ra đĩa nhạc , em nhất định mua”

      điều này còn sớm lắm “ Lúc Tô Bạch Đạm cười , đôi mắt phượng híp lại , vô cùng xinh đẹp , nhưng mà chẳng hiểu tại sao , nụ cười tối nay của có chút đơn .

      “Nhóc con ! muốn chuyện với em”

      Ngôn mặc hỏi gì , chỉ gật đầu , lấy chìa khóa ra mở cửa : “ vào rồi .”

      muốn với em chuyện của Nam Cung Nguyên .”

      Bạch Đạm còn đứng ngoài cửa , chiếc áo banh tô màu bạc nổi bật vẻ đẹp ngọc thụ lâm phong của .

      Ngôn mặc thu hồi nụ cười , lẳng lặng : “ vào rồi sau.”


      Đối với học sinh cuối cấp mà , kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng có , chỉ có khi ăn tết là buông thả được mấy ngày . Đến khi khai giảng tiến vào tháng hai , chờ đợi chính là cuộc chiến đề thi với cường độ cao . Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc , muốn trở thành kẻ rơi xuống nước , nhất định phải bắt lấy hàng trăm hàng ngàn đề mục là sinh cơ cuối cùng

      Lúc này là thời khắc máu chốt , đồng thời cũng là thời khắc dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi . Giờ nghỉ trưa Ngôn Mặc được Chu gọi đến văn phòng , vừa đẩy cửa vào nhìn thấy khung cảnh sục sôi ngất trời . Mỗi thầy giáo đều được mấy học trò vây quanh , trong tay mỗi học trò đều cầm bài thi , miệng ngừng hỏi vấn đề . Đến lúc này , cảm giác lo âu cũng gia tăng gấp bội .

      “Ngôn Mặc , lại đây” Chu nhìn thấy Ngôn Mặc vào , vội cười gọi .

      Ngôn mặc đến trước mặt Chu : “ tìm em có việc gì ạ?”

      “À , vị này chính là Tạ tiên sinh , ngài ấy tìm em muốn hỏi số việc .”

      Lúc này , Ngôn mặc mới phát bên cạnh giáo còn có người . Người nọ rất cao , cách ăn mặc thời trang khác hẳn với mọi người ở đây , thời tiết lúc này vẫn tương đối lạnh , vậy mà người lại mặc cái áo cổ chữ V màu lam nhạt bằng lông cừu , bên ngoài là áo khoác gió ngắn màu xanh ngọc , tùy tiện quấn chiếc khăn màu trắng quanh cổ , đeo cái kính râm che kín khuôn mặt , tay phải sỏ bốn lỗ , vô cùng bắt mắt . Người này chính là thuộc kiểu chỉ cần đứng chỗ cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Ngôn mặc , người này tìm mình làm gì ?

      “Nơi này chuyện thích hợp , chúng ta có thể ra ngoài chuyện chứ?”

      Người đàn ông khẽ nhếch môi mỏng , tiếng vô cùng dễ nghe .

      Ngôn Mặc theo ra ngoài hành lang , thời gian nghỉ trưa , đám học trò phải ở trong lớp học ở trong phòng giáo viên , hành lang có người nào .

      “Xin chào , đột nhiên tới tìm em , có chút mạo muội” Người đàn ông lấy tờ danh thiếp đưa cho Ngôn Mặc .

      Tổng giám đốc công ty đĩa nhạc xx Trung Quốc – Tạ Tranh .

      Ngôn Mặc phe phẩy tấm danh thiếp , hỏi : “Có chuyện gì sao?”

      “Tôi muốn hỏi em có ý muốn trở thành ca sĩ của công ty chúng tôi ?” Người đàn ông nhìn vào thái độ thản nhiên thẳng thắn của Ngôn Mặc , kìm được lộ ra nụ cười thích thú , nét cười của quá mức tỏa sáng , làm Ngôn mặc cảm thấy có chút chói mắt .

      ngại , có phải tìm lộn người rồi

      “Tả Ngôn Mặc , tính cách tốt , hình tượng tốt , thanh tốt , cảm tốt , tôi tìm nhầm người.”

      Ngôn Mặc nhìn ánh mắt người đàn ông này , trực giác cho biết nhìn chằm chằm mình , ánh mắt giống như tìm tòi nghiên cứu . Ngôn Mặc khách khí nhận lấy tấm danh thiếp , lại : “ xin lỗi , tôi có hứng thú.”

      “Vậy sao?” Bạch Đạm hình như với mình như vậy , Tạ Tranh lộ ra vẻ thất vọng , giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay sao cả , em bây giờ là học sinh chuẩn bị thi , cứ chuẩn bị tốt . Chuyện này , em cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều , ngày nào đó em nghĩ thông suốt , lúc nào cũng hoan nghênh em . Như vậy , quấy rầy nữa , tạm biệt”

      “Chờ , tổng giám đốc , tự mình tới tìm tôi , có phải có chút khoa trương quá hay ?” Ngôn Mặc khó hiểu .

      Hai tay người đàn ông này đút túi quần , nghiêng người nhìn Ngôn Mặc , chậm rãi tháo mắt kính xuống , lộ ra đôi mắt tuấn , mang theo chút lười biếng , nhưng vẫn khiến cho Ngôn Mặc bất ngờ , thấy chính bản thân nguyên liệu tạo lên minh tinh rồi . Người đàn ông khiêm tốn nhã nhặn tươi cười làm nổi bật khuôn mặt vô cùng tuấn : “Tôi thường tới mùng 6 tháng 6 . Tạm biệt , nhóc con.”

      Đây là lần đầu tiên Ngôn Mặc gặp mặt Tạ Tranh , người tuổi còn trẻ nhưng trưởng thành , đẹp đến lóa mắt lại còn tỏa ra khí chất đàn ông người mà khác thể bỏ qua . che đậy chút ham muốn hứng thú trong ánh mắt khi nhìn Ngôn Mặc . tinh nhanh và sắc sảo của người này trong chớp mắt khiến cho Ngôn Mặc dựng lên bức từng bảo hộ cho mình.

      Rất nhiều năm sau , Ngôn Mặc cùng Tạ Tranh mặt đối mặt uống rượu , nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên này , Tạ Tranh đều buồn cười , chiều vuốt ve khuôn mặt Ngôn Mặc , ngờ ấn tượng đầu tiên của nhóc đối với lại tệ đến vậy .

      Mùa xuân tháng ba ấm áp còn chưa để cho người ta cảm thụ được bao lâu , cái nóng mùa hè vội vàng bước lên sàn diễn.

      Đến gần ngày thi trường học cho học sinh nghỉ , để học sinh tự mình điều chỉnh ở nhà . Vào lúc những người khác cuống lên ôm chân Phật , Ngôn mặc dùng Nam Cung Nguyên lại vui vẻ sắp xếp loạt hoạt động thả lỏng tâm trạng . Từ xem phim , đến dạo phố , rồi đến công viên , sau đó làm gì chỉ ngồi ở trong quán café chuyện , lộ trình dày đặc cho đến trước ngày thi ngày mới chấm dứt .

      Trước khi vào phòng thi , Nam Cung Nguyên kéo tay Ngôn mặc cố lên , Ngôn Mặc cười đáp ứng .

      Trong thời gian thi thể tính thời gian như ngày thường , lúc này , mỗi giây đồng hồ đều đáng quý như vàng .

      Cho nên , sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc , có người vẫn còn mơ hồ , ngờ được làm thế nào mà đại cả đời lại trôi qua như vậy ?

      Có thể là , có nhà sung sướng , có nhà lo .

      Sau khi hoàn toàn thả lỏng , Ngôn mặc cuối cùng cũng đặt sách giáo khoa xuống , trong khoảng thời gian chờ kết quả này , Ngôn Mặc ở thẳng quán bar để giúp việc . Bạch Đạm tại rất ít khi đến quán bar , ra mắt đĩa nhạc , được hưởng ứng nhiệt liệt , tốc độ nổi tiếng nhanh đến chính cũng ngờ được , dường như chỉ trong vòng đêm poster của được dán đầy khắp đường phố . Cho nên , sau khi trở thành minh tinh , cũng tùy tiện xuất trong quán bar , bản thân cũng còn cách nào khác , mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận hóa trang , sau đó mới dám bước vào cửa quán mùng 6 tháng 6.

      Ngôn Mặc rất vui mừng cho Bạch Đạm , Tô Bạch Đạm cuối cùng cũng bước bước đầu tới giấc mơ nhạc của mình , chỉ có điều lúc này muốn gặp càng ngày càng trở nên khó khăn , giới giải trí , Ngôn Mặc dù đơn thuần cũng biết , nó là nơi quá mức phức tạp .

      Thành tích tốt nghiệp quá ba tuần có , Nam Cung Nguyên được thầy giáo trong văn phòng gọi lên mấy lần , còn hưng phấn hơn cả cậu . Thành tích của cậu đều được mọi ngươi kỳ vọng , điểm số tuyệt đối như vậy có thể để cậu tiến vào trường đại học tốt nhất . Nam Cung Nguyên lấy được hồ sơ cá nhân , vất vả lắm mới tạm biệt được với mấy thầy giáo níu giữ mình , sau đó lập tức kìm được mà chạy thẳng tới quán bar tìm Ngôn Mặc

      Ngày hôm qua thành tích vừa tới , cậu và Ngôn mặc chuyện điện thoại , thi cũng rất tốt . Cả đêm Nam Cung Nguyên đều hưng phấn tới mức khó ngủ , phải vì nghĩ đến điểm số tốt mà cậu vui vẻ , đơn giản là vừa nghĩ tới việc bốn năm sau này có khả năng được ở cạnh Ngôn Mặc , tim cậu liền đập rộn lên , đại não phấn khởi vô cùng.

      Nam Cung Nguyên cực kỳ hứng khởi tươi cười chạy xuống tầng , liền gặp Yên Nhiên.

      “Ê , sao phấn khởi tế , đại trạng nguyên .” Yên Nhiên phát huy tồi , có thể đây là lần thi vừa lòng nhất trong đời . Lúc trước thi thử còn được điểm sàn đại học Z , còn hối hận cả buổi , đau khổ ăn ngon ngủ yên . Mà lần này , cuối cùng cũng đáng mừng .

      Nam Cung nguyên nhướn mày : “Đúng vậy , tâm tình rất tốt . Hai ngày nữa mời cậu ăn”

      ? Mình nhớ kỹ rồi đấy .”

      “Còn giả được sao , dù sao sau này chúng ta cũng học cùng trường , cậu lo lắng cái gì .”

      “Vậy cũng được , hoàng thượng cũng chạy khỏi miếu được” Yên Nhiên xong , lại đột nhiên cảm khái “Ai , sau này chia tay Tiểu Nhã với Ngôn mặc , trong lòng cũng là khó chịu”

      Nam Cung nguyên sửng sốt , lập tức vỗ bả vai Yên Nhiên : “Ngôn Mặc cùng trường với chúng ta , lo cái gì , sau này có thể gặp mỗi ngày mà.

      Vẻ mặt Yên Nhiên khó hiểu “ phải chứ , phải cậu ấy báo danh đại học B sao?”

      “Đại học B?” Sắc mặt Nam Cung Nguyên bỗng trở nên khó coi “Cậu nghĩ sai rồi , cậu ấy báo đại học Z mới đúng”

      Yên Nhiên bị Nam Cung Nguyên hù sợ , suy nghĩ lại nửa ngày , cuối cùng để ý sắc mặt Nam Cung Nguyên , vẫn gật đầu “Là đại học B , lần trước lúc cậu ấy chuyện với tụi mình còn muốn thi đại học B . Cậu … cũng đừng tức giận , có thể là mình nhớ nhầm , nhưng mà , Tiểu Nhã cậu ấy thấy Ngôn mặc viết là đại học B … Ê , Nam Cung Nguyên , cậu đâu vậy “

      Nam Cung Nguyên như cơn gió lao xuống lầu , Yên Nhiên ở đằng sau gọi thế nào cũng được . Huyệt thái dương trán cậu co giật , chạy băng băng dưới ánh mặt trời khuất bóng , giống như con cá mắc cạn , đầu hoa mắt choáng , bất cứ lúc nào cũng có thể ngất được .

      Cậu dám dừng lại , cậu sợ giây sau , nước mắt chảy ra ngoài , vậy rất có tiền đồ.

      Cậu tưởng rằng , cậu tưởng rằng , tất cả đều là cậu tự nghĩ , khi đến là tàn khốc , dáng vẻ tự đắc buồn cười đến hôm nay bị dẫm nát dưới lòng bàn chân.

      Nam Cung nguyên dừng lại khắc nào chạy thẳng tới quán bar , cửa khóa , còn chưa tới giờ mở cửa. Cậu lại như bị điên mà gõ cửa , đau đớn kiệt sức gào : “Tả Ngôn mặc , cậu ra đây!”

      Cửa nhanh chóng được mở ra , Ngôn mặc đứng trước mặt cậu , nhìn thấy bộ dạng cậu sửng sốt , lúc sau mới lên tiếng hỏi : “Làm sao vậy ?”

      “Vì sao?”

      Ngôn Mặc hiểu gì , vô duyên vô cớ bị hỏi vì sao , nhìn ánh mắt cuồng loạn của cậu trong lòng Ngôn mặc nhịn được sinh ra chút bối rối “Cái gì vì sao?”

      Trong quán bar , cha và Thi Hoa phát khí bình thường , cũng theo ra.

      “Vì sao cậu lừa tôi ? Ngôn Mặc , vì sao phải làm như vậy ?”

      “Nam Cung Nguyên , tôi lừa cậu khi nào?”

      Đôi mắt của cậu bỗng nhiên phủ kín tầng sương mù , hô hấp nghẹn lại , ngực phập phồng ngừng.

      xảy ra chuyện gì vậy ?” Cha từ phía sau lên

      có việc gì đâu” Ngôn mặc nhanh chóng ra cửa , tiện tay đóng cửa lại , đứng đối diện với Nam Cung nguyên , mặt chút thay đổi , “Chờ cậu tỉnh táo lại rồi hãy tới tìm mình.”

      “Tả Ngôn mặc ! Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì ? Rốt cuộc cậu còn muốn tôi làm thế nào nữa đây ?” Mắt Nam Cung Nguyên đỏ lên , kính động , cậu cố ngửa đầu lên để tiếng của mình trấn tĩnh trở lại “Vì cậu , tôi làm còn chưa đủ nhiều sao ? Tôi thích cậu , đúng vậy , tôi thích cậu đến mức biết làm gì mới tốt , cho nên , mỗi ngày tôi đều sợ hãi , sợ tôi có chỗ nào cẩn thận làm sai , chọc giận cậu mấy vui , đặt cậu ở tay , để cậu ở trong lòng mà thương , tôi đành lòng khi nhìn thấy mỗi cái nhăn mày nhíu mi của cậu , chỉ cần tôi có thể , tôi nguyện đem tất cả những thứ tôi có cho cậu . Nhưng mà , cậu sao ? Trong mắt cậu , Nam Cung Nguyên có phải chỉ là người gọi đến , đuổi . Là tôi ngốc , là tôi tưởng ai cũng mê mình , tôi nghĩ cần phải gì , tình cảm của chúng ta chín muồi , nhưng mà , cậu dường như cảm thấy như vậy , cậu căn bản nghĩ rằng chúng ta qua lại , nếu cậu tiếp tục dối tôi lần nữa!”

      Vẻ mặt Ngôn Mặc như bị đóng băng , có chút thay đổi nào , hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi khẽ run rẩy của Nam Cung nguyên .

      “Nếu , cậu chấp nhận tôi , xin hãy thẳng cho tôi biết , cần để người ta phải hiểu lầm , tôi phải làm từ đá tảng , chỗ này của tôi cũng bị thương.”

      Nam Cung nguyên chỉ chỉ vào lồng ngực mình , xong , cậu quay đầu chạy , Ngôn mặc đứng yên tại chỗ , hao hết sức lực toàn thân mới ép mình rơi nước mắt xuống.

      “Đồ ngốc , đứa ngốc , từ đầu đến cuối cậu đúng là tên ngốc”

      Ngôn mặc ngồi dưới đất , nhắm chặt hai mắt lại , thở mạnh .

      Nam Cung Nguyên này vừa chạy thấy bóng dáng đâu . Ngôn Mặc nhờ Ôn Lĩnh đến nhà tìm cậu ta , lấy được đáp án là cậu ta du lịch mình rồi.

      Cả kỳ nghỉ hè , Ngôn Mặc đều ngồi ngẩn người trước bông hoa hồng được ép khô .

      Nhanh chóng khai giảng là ổn thôi , sau đó , muốn cho cậu biết , cậu đối với có ý nghĩa gì .

      - Hết tập 1-
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Mình rất thích truyện này thanks bạn nha, bao giờ có tập 2 vậy, nhưng a nam chính chị ý nvay nhưng sao chương 1 lại nvay, tình k dễ thay đổi nvay chắc a ý có lý do j đó đây, nhưng htai chị ý muốn cho a ý biết a ý có ý nghĩa ntn, vậy why lại đến 5 năm sau nữa chuyện lại nvay chị ý đau lòng, lại hối hận vì 8 năm qua chưa a ý. rắc rối ak

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Tap 2 chua ai edit het nha ban ,minh cung dang cho ma ko thay donh tinh gi , hazzz dang hay
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :