1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai bảo ta không thể cưới - Thiên Nguyệt Tuyết (Chương 18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 07: vợ là để cưng chiều.
      Edit: Hắc Nguyệt.


      Cái ôm của Lăng Mặc Thiên ấm áp, mùi thơm nhàn nhạt lượn quanh cánh mũi, Tô Hạ nhăn máy cố gắng để cho mình bị quấy nhiễu.


      “Quân trưởng, ra em đồng ý kết hôn là có mục đích.”


      “Ừ”


      Lăng Mặc Thiên chỉ gật đầu cái, cũng chẳng ngạc nhiên.


      Tô Hạ quýnh lên, cũng nghĩ đến hậu quả , “Em muốn bị Quý Nguyệt Nhiên chỉ mặt mà chửi hồ ly tinh hay tiểu tam, càng muốn cùng Tiêu Hàn kéo dài quan hệ, cho nên mới đáp ứng kết hôn với , em…..”


      Đôi mắt Lăng Mặc Thiên ôn nhu cưng chiều nhìn biết”.


      biết mà còn kệ em làm bậy, kết hôn với em!” kích động, thanh cũng cao mấy bậc.


      “Cưới vợ phải là để cưng chiều, thương chăm sóc sao?” Lăng Mặc Thiên xem như đó là chuyện đương nhiên, bàn tay xoa khuôn mặt nhắn vì kích động mà đỏ bừng của , “Bà xã, nếu như em muốn dạy dỗ ai, cứ việc làm, ông xã làm chỗ dựa cho em!”.


      Như vậy cũng được?


      Tô Hạ bị thái độ dung túng của Lăng Mặc Thiên dẫn đến lớn mật, đôi mắt trừng , lầm bầm lầu bầu : “Quân trường, ngài tự kỷ xong chưa”.


      Lăng Mặc Tiên nhéo mũi “phải gọi là ông xã!”.


      “………” đôi má Tô Hạ ửng hồng, cái mũi bị nắm phải há miệng ra thở, bộ ngực phập phồng, cái thứ bên trong cứ thình thịch muốn nhảy ra.


      “Gọi ông xã.” Giọng bá đạo mười phần, Lăng Mặc Thiên đạt được mục đích bỏ qua.


      Tô Hạ hơi thẹn, hồi lâu sau cùi đầu , “ ông….ông xã……..ngô….”


      Hơi thở bá đạo nhào tới, quấn lấy môi , ôm cả người vào ngực, hung hăng làm nghiêng ngả suy nghĩ của .


      Đến lúc Tô Hạ sắp chịu nổi, trong nháy mắt thủy triều lại nhanh chóng rút lui.


      Lăng Mặc Thiên khẽ hôn xuống trán , trầm ngâm lúc, thanh thuần hậu như tiếng đàn vang lên “ đưa em về nhà!”


      Bên nhau buổi chiều, hoàn mỹ kéo gàn khoảng cách.


      “Vâng” Tô Hạ choáng vàng trả lời, thế nào cũng hiểu tại sao quân trưởng lại dung túng mình như vậy, cứ như phải dính chặt vào .


      Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa, vẫn còn ở trong trạng thái bay bổng.


      “bà xã, đến nhà rồi.” Lăng Mặc Thiên nhéo nhéo khuôn mặt béo mập của , lại đưa tay kia đến trước mặt, “đây là chìa khóa nhà”.


      “a, nha..” Tô Hạ bận rộn tìm loạn trong túi xách, cuối cùng vẫn là Lăng Mặc Thiên mở cửa.


      Tô Hạ vào phòng khách, trực tiếp đặt mông lên chiếc ghế salon, “Phốc” tiếng, cả và Lăng Mặc Thiên đều sửng sốt.


      giây sau, Tô Hạ theo phản xa nhảy lên, vội vàng giải thích, “ phải em.”


      Lăng Mặc Thiên kềm được cười, cầm con vịt tròn lẳng ghế salon quơ quơ trước mặt , “ nghĩ tới em còn có loại thích này.”


      cân nhắc xem có nên quan sát vài vòng trong phòng hay .


      Tô Hạ quẫn bách, lúng túng liếc nhìn xuang quanh, cầm ly nước bàn, “em rót nước cho ”.


      cần”. Lăng Mặc Thiên đưa tay kéo ngồi vào trong lòng mình, “chúng ta cần tranh thủ thời gian.”


      Tô Hạ theo bản năng che ngực, cảnh giác giữ khoảng cách với , “ định làm gì?”


      Cũng biết rằng còn ngồi người , nhìn thế nào cũng thấy chẳng có tí sức chiến đấu nào.


      “Em cứ xem?” Lăng Mặc Thiên dựa sát vào.


      “Quân….quân trưởng………em…..” Tô Hạ lắp bắp lùi về phía sau, lưng dính sát lên ghế salon.


      Sắc mặt Lăng Mặc Thiên sa sầm lại, càng dính lại gần, “em gọi là gì ?”


      Khuôn mặt nhắn của Tô Hạ đỏ bừng, ánh mắt tránh né dám nhìn , “ông…..ông xã.”


      Trong phòng chỉ có hai người họ, quân trưởng mưu đồ bất chính đâu nhỉ.


      lúc suy nghĩ lung tung, Lăng Mặc Thiên đột nhiên cúi đầu, Tô Hạ nhắm mắt la lên, “aaa, em còn chưa chuẩn bị tốt.”.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 08: ở chung nhà.
      Edit: Hắc Nguyệt.


      “trước cứ mang theo bộ đồ ngủ cùng dụng cụ vệ sinh cá nhân, những thứ khác ngày mai chúng ta cùng mua.”

      Tô Hạ mở mắt ra chỉ thấy áo ngủ của bị Lăng Mặc Thiên ném ghế sô pha, quân trưởng dán sát như dính lại vậy chỉ vì muốn cầm lấy chiếc áo ngủ này?

      Lăng Mặc Thiên thấy lại ngây người, chỉ chỉ thú bông bên cạnh: “Cái này mang theo hay là mua mới?”

      Chú thỏ bông này theo bảy năm, tô Hạ gật đầu “mang theo”

      Lăng Mặc Thiên gật đầu, lại biết lấy đâu ra túi xách quân dụng, đem thỏ bông cùng áo ngủ bỏ vào trong, tựa như nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu hỏi Tô Hạ: “mới vừa rồi em chưa chuẩn bị xong cái gì?”


      ….. có gì…” Tô Hạ lắc đầu liên tục.


      Lăng Mặc Thiên thấy ràng trong lòng có quỷ, lại hỏi: “Em xác định là muốn ?”

      có, chữ cũng .” Tô Hạ lại càng lắc mạnh.

      Đùa à, nếu để quân trưởng biết vừa rồi trong đầu toàn là những hình ảnh hạn chế quần áo, chắc bị cười nhạo mất.

      Lăng Mặc Thiên hưng phấn, chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục bình tĩnh, thâm ý liếc nhìn , rồi vào phòng tắm.

      Đem dụng cụ rửa mặt vào trong túi xách, lại vào phòng ngủ đem tất cả quần áo đặt vào rương hành lý màu hồng bên cạnh.

      Làm xong những thứ này, Lăng Mặc Thiên trở về kéo tay Tô Hạ, “Nếu còn gì nữa, vậy chúng ta thôi.”

      Tô Hạ theo ra ngoài, “chúng ta đâu?”

      “Về nhà.”

      **

      Trời ạ, đây chính là nhà “chúng ta” sao?

      Mắt đào của Tô Hạ hưng phấn, nhìn biết thự phong cách Địa Trung Hải trước mắt, xa hoa hàm súc, hâm mộ.

      “Quân trưởng, nhà đẹp.”

      Oa oa, cái hồ cá màu xanh này giống hệt cái trong phòng khách nhà , đến cả chủng loại cá và số lượng bên trong cũng giống nhau như đúc.

      “aaa, quân trưởng, trong nhà có hồ cá, còn có cả cá vàng.” Tô Hạ thấy chú cá vàng tròn lửng tựa như quả cầu lại càng thích.

      Người khác thích nuôi chó mèo, sủng vật thích nhất chính là Kim Ngư, nhất là dáng vẻ tròn trịa của chú cá.

      “Thích ?” Lăng Mặc Thiên dấu vết ôm từ phía sau.

      Tô Hạ giống như chú lươn , cả người dính lên vách hồ cá, “ còn gì để luôn.”

      “cũng nhất định” Lăng Mặc Thiên ở sau tai câu rồi kéo lên lầu hai.

      “ở còn có thứ gì tốt hơn sao?” Tô Hạ theo sau lên lầu, ánh mắt khẽ lưu chuyển, quan sát xung quanh.

      Nhà quân trưởng chỉ trùng tu theo phong cách thích, ngay cả đèn trời bằng thủy tinh màu lam trong phòng khách, salon màu trắng bằng da , cũng là những thứ thích nhất.

      Lên lầu, bên trái là thư phòng, Lăng Mặc Thiên mang Tô Hạ đến trước cửa phòng ngủ, “Mở ra xem chút.”

      Tô Hạ nhìn cái, nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt là màu lam nhu hòa của biển, chiếc giường trắng noãn, màn che cũng màu lam, ánh tà dương từ cửa sổ chiếu vào phòng ánh lên màu cam hồng, mỹ miều uyển nhược như mộng cảnh.

      “Quân trưởng, nhà tuyệt” Tô Hạ ngăn được hâm mộ trong lòng, xoay người lại câu vữa nãy khi mới vào cửa.

      Lăng Mặc Thiên đưa tay điểm mũi , “Em thích vui hơn”.

      “Vâng” Tô Hạ gật đầu liên tục, đương nhiên là thích, đây là ngôi nhà mà mơ ước nhiều năm.

      ủa ủa, dúng.

      Bây giờ Tô Hạ mới phản ứng được, taxi từ phòng đến nhà quân trưởng, cũng mực bỏ quên vấn đề quan trọng.

      Ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc Thiên, “Ý quân trưởng là em cũng ở đây?”

      Lăng Mặc Thiên nâng mi, “Đồng ý với rồi giờ được đổi ý”

      bậy……..như thế nào em nhớ là đáp ứng ….” Ý thức được lời của mình có chút quá khích, Tô Hạ yếu ớt im lặng.

      Sao trong đầu chả có tí ấn tượng gì, quân trưởng hỏi lúc nào?

      “Lúc nãy ở trong phòng khách a, em em chưa chuẩn bị tốt, hỏi em chuẩn bị cái gì, em có.” Lăng Mặc Thiên kiên nhẫn giúp Tô Hạ nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.

      “Sau lại hỏi em < Xác định có gì để >, em cũng với có.”.

      Trong đầu Tô Hạ xuất hình ảnh lúc đó, lúc ấy xấu hổ cứ nghĩ là quân trưởng muốn làm gì gì kia với ….

      đỏ mặt rất thành khẩn mà nhấn mạnh lại lần nữa, “Lúc đó em có gì muố cả.”

      Cứng họng, lúc ấy hoàn toàn cứng họng.

      Đôi mắt Lăng Mặc Thiên xẹt qua điểm giảo hoạt, “Cho nên em đồng ý sống chung với .”

      “………..” lần này Tô Hạ lại càng cứng họng.

      Hơn nữa, sao cảm thấy mình bị vị quân trưởng phúc hắc này tính kế?

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 09: Em đói khát!! [Ham muốn]
      Edit: Hắc Nguyệt.


      Vừa nghĩ đến chuyện ở chung với Lăng Mặc Thiên, Tô Hạ khổ não gãi đầu.

      ở chung nghĩa là… cái kia, tiếp xúc thân mật này, điểm này hiểu.

      Nhưng bây giờ muốn cùng Lăng Mặc Thiên tiếp xúc thân mật, làm được a…. dù sao bọn họ mới quen biết hai ngày.

      với Tiêu Hàn quen lâu như vậy, cũng chỉ phát triển đến nắm tay mà thôi, ngay cả mấy lần Tiêu Hàn muốn hôn , cũng tự nhiên mà né tránh.

      Nhưng lúc và Lăng Mặc Thiên ở chung, hình như có chút gì đó giống nhau.

      Có lẽ, đêm Tiêu Hàn kết hôn, mình uống say được Lăng Mặc Thiên mang đến quán rượu, cưỡng bức ……

      Chẳng lẽ hôm đó do cồn kích thích nội tiết tố khiến đói khát?

      Ai… đây là suy nghĩ cái vấn đề gì a, Tô Hạ có biết hổ thẹn là gì a…[HN: ặc ặc có ai tự mình như thế a … ?]

      Tô Hạ xấu hổ che mặt, xoay người nép vào cánh cửa, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngừng chê bai bản thân.

      liếc trộm Lăng Mặc Thiên, thân quân trang, cơ thể hoàn mỹ khuôn mặt giận mà uy. Đôi mắt thâm thúy buông xuống, cảm giác như mình trần chuồng, trong lòng ngừng nghĩ về chuyện này, lại càng xấu hổ mà cúi đầu thấp hơn.

      vợ của hình như rất dễ xấu hổ nha…

      Phát thú vị này khiến Lăng Mặc Thiên nheo mắt, thảnh thơi dựa vào cửa, nhìn khuôn mặt trắng noãn lại lộ ra sắc hồng mê người, càng nhìn càng hưởng thụ, bất giác nở nụ cười, rồi nụ cười dần trở nên quỷ dị, rất muốn biết nghĩ đến điều gì mà thẹn thùng như vậy…

      “Tô Hạ.”

      “a a a?” giọng Lăng Mặc Thiên trầm trầm, Tô Hạ giống như lính quèn nghe quân trưởng điểm danh, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực o.0 , đứng thẳng tắp, chột dạ hô lớn: “Em đói khát!!”


      “……..”

      Đầu thu hơi lạnh theo cửa sổ thổi vào, tạo nên cảm giác lãng mạn, giống như sóng vỗ bờ cát.

      Trong phòng yên tĩnh mấy giây.

      Tô Hạ hậu tri hậu giác nháy nháy mắt, thấy Lăng Mặc Thiên dại ra, cười yếu ớt, : “ừ, bà xã của đói khát….”

      Ngao…. Thôi xong… T__T

      Đầu óc còn mơ màng, nên nghĩ hậu quả.

      Còn nữa, ánh mắt đó của là sao? Giọng đó, tại sao càng nghe càng cảm giác đúng.

      Lúc này mới ý thức được mình vừa cái gì, xấu hổ muốn chết, đôi tay bé muốn cào tường, hận có cái hố để đem mình chôn xuống.

      Ô ô… xấu hổ chết người, lại còn cười , ôm nay muốn đối mặt với nữa….

      Lăng Mặc Thiên thấy móng vuốt của cào cửa xẹt xẹt, tựa như chú thỏ bất an được tự nhiên đem mình giấu trong góc tường muốn ai thấy.

      “Ngoan, trước thu xếp lại hành lý, sau đó ăn cơm.” Lăng Mặc Thiên vuốt ve đỉnh đầu tiểu bạch thỏ, giúp làm mượt lông. =.=”

      “Hừ……” lỗ mũi Tô Hạ hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu né tránh.

      Cười nhạo rồi lấy thức ăn ra dụ dỗ, cũng phải tiểu động vật có ăn liền thỏa mãn.

      Bàn tay Lăng Mặc Thiên cứng ngắc giữa trung, giống như từng gặp qua chuyện này…. nhìn tiểu bạch thỏ hờn dỗi, quét mắt nhìn rương hành lý màu hồng dưới chân, cười ý vị thâm thường: “Em xác định muốn tự tay thu dọn hành lý?”

      Trước đó giúp thu dọn hành lý, ở trong đó có ít đồ, Tô Hạ xác định để dọn dẹp phải là càng thêm xấu hổ sao? [HN: chắc là nội y, ý càng xấu hổ khi thấy underwear của ].

      Tô Hạ hiển nhiên ý thức được điều này, hơn nữa thực ra mà căn bản chú ý Lăng Mặc Thiên mang theo thứ gì từ phòng tới đây.

      được tự nhiên bám cánh cửa, nhất định rời, nhìn mang hành lý vào phòng ngủ.

      Sau đó ngồi xuống mở rương hành lý ra…

      Tô Hạ kinh ngạc ngây ngô đứng đó…….

      Chương 10: áo lót và củ cà rốt.
      Edit:
      Beta: Hắc Nguyệt.


      Quân trưởng giúp thu xếp hành lý???

      Ở trong mắt Tô Hạ, Lăng Mặc Thiên là quân nhân khí phách hiên ngang lẫm liệt, nắm giữ trong tay việc chỉ huy hơn ngàn vạn binh sĩ. Nên nghĩ ta bất luận như thế nào cũng làm cái việc xếp quần áo vô cùng tổn hại đến uy nghiêm của bản thân.

      Nhưng hết lần này đến lần khác Lăng Mặc Thiên chỉ làm hết, hơn nữa…….ngô, quân trưởng phải chỉ là xếp đồ thôi sao, như thế nào lại có thể đẹp trai như vậy??

      Lăng Mặc Thiên tuy là quân nhân nhưng có bàn tay rất đẹp với làn da màu bánh mật, ngón tay thon dài, từng khớp xương ràng.

      Động tác xếp quần áo rất thuần thục, trong chớp mắt đem đồ trong vali sắp xếp gọn gàng.

      xoay người đem chồng quần áo xếp vào trong tủ, toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, tựa như binh sỹ chỉnh trang chờ phân phó, bộ dáng thành thạo nhanh chóng mà tự nhiên.


      Từ góc nhìn của chỉ thấy bên mặt của , ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ rơi người khiến cho cơ thể dường như được bao phủ kim quang mông lung mờ ảo, dưới vầng sáng khuôn mặt tuyệt mỹ ra ràng, tựa như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, tản ra ánh sáng nhu hoà.

      Tô Hạ nhìn đến ngây ngẩn, hoàn toàn biết rằng trong rương đồ quần áo phía xếp xong, lộ ra từng món đồ béo mập phấn nộn phía dưới….

      Lăng Mặc Thiên cười như cười nhìn sang vợ ngây ngẩn, từ trong vali đồ lấy ra cái áo ngực màu hồng.

      Rất có thâm ý hỏi , “Bà xã, cái này nên để ở đâu?”

      Tô Hạ nhìn áo lót béo mập trong tay , liếc nhìn thấy nhóm bạn của nó nằm yên tĩnh trong vali, trong nháy mắt như chạm phải điện, cả người lông tơ dựng đứng.

      hấp tấp bước tới, cướp lấy món đồ trong tay Lăng Mặc Thiên, “Trả cho em!!”.

      Nhưng chút sức lực bé của làm sao đấu lại với quân trưởng thân thể cường tráng linh hoạt?

      Lăng Mặc Thiên xoay người cái, chỉ cướp được đồ, Tô Hạ còn bị quan trưởng ôm vào trong ngực.

      Lăng Mặc Thiên trêu chọc đưa cái áo ngực hồng ra trước mặt .
      “Bà xã, em muốn cướp nó từ trong tay sao?”

      A a a, đùa như vậy rất vui sao...

      Đường đường là quân trưởng lại cầm áo ngực màu đỏ quơ qua quơ lại, đây là muốn cho xấu hổ muốn chết sao!

      Khuôn mặt Tô Hạ vốn đỏ nay lại càng đỏ hơn, vùng vẫy đưa tay ra muốn cướp lại lần nữa, kết quả bị Lăng Mặc Thiên động cái đưa cánh tay lên cao, áo ngực hồng đỉnh đầu đong đưa tựa như củ cả rốt. Tô Hạ gấp muốn chết, nhiều lần nhảy lên nhưng vẫn là với tới.

      Treo củ cà rốt chỉ là vấn đề no ấm, còn treo áo ngực lại liên quan đến mặt mũi a!!

      “Lăng Mặc Thiên!!” Tô Hạ da mặt mỏng lúc này hoàn toàn nổi giận. “ trả đồ lại cho em, em liền…..” hung hăng nhìn .

      Lăng Mặc Thiên mày khiếm khẽ nhăn, thái độ hờ hững cúi đầu nhìn :

      “Muốn cái này sao?”

      Khoé miệng khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua tia vui vẻ, nhưng giọng lại lộ ra tia nguy hiểm.

      Đây ràng là đe doạ, uy hiếp.

      Làm cái gì vậy, ràng người chịu thiệt chính là , cho nên người muốn giận giữ cũng phải là mới đúng, có được ?

      Tô Hạ trong lòng tràn đầy lửa giận, sợ hãi đối diện với ánh mắt uy hiếp của Lăng Mặc Thiên.

      thở dài tiếng, vô cùng thành thực uỷ khuất :

      “Quân trưởng, nếu thích em đưa nó cho cũng được.”

      Đây cũng là ý kiến a.

      Đưa áo ngực cho Lăng Mặc Thiên, dù thế nào nữa cũng là đồ của , có mất mặt cũng là ?

      Tiểu bạch thỏ giấu huyền cơ, ý tưởng lừa mình dối người, thông minh có thể là thấp nhất trong lịch sử.


      Lăng Mặc Thiên làm sao thấy cái ý nghĩ tầm thường ngu ngốc kia của , khẽ cười tiếng, cũng có vạch trần, đem cái áo ngực trả cho , như đánh giá : “Kích thước này tương đối thích hợp với em….. ừm,có điều nó là hơi .”

      Hả? Cái gì có chút hơi ?

      Tô Hạ theo tầm mắt của Lăng Mặc Thiên nhìn tới, chuyển qua bộ ngực của mình, chỉ thấy người cái áo sơ mi màu trắng, hai nút áo chỗ đỉnh nhô ra phía trước bị bung, cổ áo mở ra, từ góc nhìn của Lăng Mặc Thiên, uhm thế nào nhỉ? Giống như nhìn ngọn núi ?

      Tô Hạ rốt cục ý thức được trong lúc vô tình bản thân bị quân trưởng xấu xa nhìn thấy toàn bộ, thét lên tiếng rồi dùng sức đẩy ra.

      “Lăng Mặc Thiên, , …..”

      Cảm thấy vô cùng khẩn trương xấu hổ, Tô Hạ tay che ở ngực mình, tay chỉ vào Lăng Mặc Thiên nửa ngày cũng được tiếng nào.

      Lăng Mặc Thiên giống như vừa rồi có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ đầu :

      “Đừng lo lắng, chờ nó lớn lên.”

      Ngao … đây cũng phải chuyện có thể đùa a…

      Quân trưởng phải là nên uy vũ khí phách, năng sằng bậy hay sao!

      Tại sao quân trưởng nhà lại phúc hắc như vậy, còn …..sắc…. như vậy!

      Anhnhất định chính là đại ác ma nhân hiểm lại phúc hắc!!.

      Rốt cục rơi vào trong tay đại ác ma, ô, có thần tiên nào ngang qua cứu giúp mạng a….

      chương 11:


      Tiếng chuông cửa kéo Tô Hạ ngẩn người trở về thực. Lăng Mặc Thiên để ở lại trong phòng, bản thân xuống nhà mở cửa.

      Quân trưởng vừa rời Tô Hạ liền thở phào nhõm.

      Thừa lúc Lăng Mặc Thiên có ở đây, Tô Hạ nhanh chóng đem đống đồ lót còn sót lại trong rương hành lý cất vào trong tủ, đưa mắt nhìn cảm thấy hài lòng, lại đem đống y phục được Lăng Mặc Thiên xếp ngay ngắn lúc trước chuyển ra phía trước, còn đồ lót giấu ở phía sau.

      Làm xong những thứ này, kéo tới chiếc ghế chuẩn bị đứng lên để đem cất chiếc rương hành lý nóc, lúc này Lăng Mặc Thiên xuất ở phía sau , bàn tay giữ lấy rương, dùng lực ở cánh tay đẩy mạnh, cái rương ngay lập tức an vị tại chỗ.

      Tô Hạ cảm thấy tay , nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, có lẽ vì khí chất bẩm sinh cho nên mặc dù đứng cao hơn nhưng hoàn toàn có cái cảm giác ở cao đưa mắt nhìn xuống giống như Lăng Mặc Thiên.

      Ngược lại, Lăng Mặc Thiên cũng chỉ là nhàn nhạt đưa mắt quét qua cái, vờ như thấy gì từ ghế leo xuống ngoan ngoãn tiếp nhận ánh mắt của .

      Trong mắt Tô Hạ, có loại người trời sanh bễ nghễ thiên hạ để cho người khác ngưỡng vọng, Lăng Mặc Thiên là trong số đó.

      “Tiểu Nghiêm vừa mới mang tới hành lý của cùng ít đồ dùng, chờ năm phút, sắp xếp xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

      Tô Hạ biết Tiểu Nghiêm là cảnh vệ viên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, chỉ ồ lên tiếng cũng gì thêm.

      Lăng Mặc Thiên kéo Tô Hạ sang bên, để cho ngồi ở mép giường, xoay người đem rương hành lý màu đen đặt lên giường, giống ban nãy mở ra và xếp lại.

      Mặc dù nhìn qua sửa sang lần, nhưng mà dáng vẻ quân trưởng khi sắp xếp quần áo, sửa sang hành lý khiến người nhìn hoài thấy chán.

      Tô Hạ ngồi bên nhìn Lăng Mặc Thiên cầm quần áo xếp thành từ từng đống từ đầu đến cuối sai xót, sau đó ôm lấy xoay người tới bỏ vào trong tủ.

      Trong lòng Tô Hạ “giật thót” cái, lúc này mới kịp phản ứng, trợn tròn mắt xông lên gắt gao ôm lấy y phục trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Mặc Thiên.
      cũng ở phòng này?”

      “Uhm.” Lăng Mặc Thiên cười như cười nhìn , khoé môi cong lên nở nụ cười yếu ớt, cường điệu . “Chúng ta cùng ở phòng này.”

      Tô Hạ giật mình đôi mi thanh tú nhíu lại ánh mắt khẽ chớp mấy cái, ánh mắt được tự nhiên, gò má ửng đỏ mảnh, ngập ngừng hồi lâu mới : “việc này, em ngủ ở phóng khách cũng được, phòng ngủ chính…..để lại cho sử dụng, cần khách khí với em ha ha …..”

      Dứt lời vung tay, đem toàn bộ quần áo của mình ở trong ngăn kéo ôm vào trong ngực, nhanh chóng xoay người muốn chạy.

      Mới vừa bước chân ra, cổ áo bị nắm lại từ phía sau, Lăng Mặc Thiên xách theo kéo về, trực tiếp đem hướng về phía cửa tủ treo quần áo mở rộng: “trả về.”

      “……….”

      Tô Hạ liếc nhìn Lăng Mặc Thiên, tròng mắt híp lại, khoé môi vẽ lên nụ cười yếu ớt, nhìn mà cảm thấy so với cười còn kinh khủng hơn, nhấp nháy miệng, chần chừ lúc rồi mới ngoan ngoãn đem y phục để lại chỗ cũ.

      Ai, sao có thể có khí chất như vậy, Lăng Mặc Thiên bảo thế nào liền làm thế đó a.

      Lăng Mặc Thiên giống như nhìn ra suy nghĩ của , “em muốn sao?”

      Biểu tình nhàn nhạt, khoé môi như có như cười yếu ớt, con ngươi đen sâu như xoáy nước mênh mông, ánh mắt điềm tĩnh nhìn .

      Lại nữa!

      Trong buổi chiều mà mà bị nụ cười ác ma của quân trưởng uy hiếp hai lần, nội tâm Tô Hạ gần như hỏng mất.

      Tức nước vỡ bờ, Tô Hạ nhất định có ngày bắn ngược lại.

      Bây giờ thời cơ chưa tới, chưa tới……..

      Cứ như vậy, lừa bản thân rằng mình ức hiếp người ta, Tô Hạ lần nữa lựa chọn đầu hàng, cúi đầu cam lòng nhưng lại dám , thấp giọng trả lời: “em nguyện ý.” Ô, chính là bị bắt buộc.

      Tô Hạ ơi Tô Hạ, chẳng lẽ muốn cùng quân trưởng phúc hắc, nguy hiểm này ở cùng phòng sao?

      bị ăn đến mảnh xương cũng còn thừa!

      Tô Hạ gãi đầu, dáng vẻ hối hận ảo não, hận bản thân cưng rắn hơn.

      Lăng Mặt Thiên hài lòng, nắm lấy bàn tay bé của , tay khác tựa như ban thưởng mà xoa xoa đầu : “ngoan, đưa em ăn cơm.”

      “Em đói.” Tô Hạ có hứng thú, vùi đầu núp ở trong ngực .

      Ô ô, chính cũng bị quân trưởng đại nhân ăn hết, đâu còn lòng dạ nào nghĩ đến việc ăn uống a.

      đói bụng?” Lăng Mặc Thiên cau mày, rút tay ra “ đành phải hủy bàn đặt ở Minh Các vậy!”

      Nghe thấy hai chữ “Minh Các”, trong nháy mắt Tô Hạ cái gì cũng quên hết, xoay người lại nhìn Lăng Mặc Thiên: “ đặt chỗ ở “Minh Các”?”

      “Đúng vậy, hơn nữa còn đặt mấy món <<ba la lao thịt , hoa điêu huân cá , tử nãi tô , tuyết trong dò xuân ……”>>

      Càng về sau, ánh mắt Tô Hạ càng sáng lên.

      Rốt cuộc Lăng Mặc Thiên cũng hài lòng, dâu lại bị dụ dỗ.

      Chương 12: Hại ? Trừ khi chết!
      Edit: Hắc Nguyệt.

      Minh Các, là nhà hàng nổi tiếng với những món Quảng Đông, xuất năm năm trước trở thành trong những nhà hàng nổi tiếng torng giới ẩm thực, còn là khách sạn đẳng cấp S trong nước.

      Ngày khai trương ông chủ liền đặt ra chế độ vip chí tôn, toàn bộ khách hàng muốn vào dùng cơm trước tiên phải trở thành hội viên vip của Minh Các, mỗi năm đều phải nộp cố định hội phí kếch xù cho nhà hàng, nếu hủy bỏ thân phận vip.

      Quan trọng là thẻ vip của Minh Các phải cứ có tiền là có được.

      Có thể ăn cơm ở Minh Các thứ thể thiếu chính là tiền, quyền và thân phận tượng trưng cho hai thứ đó.

      Cho nên khi Tô Hạ nghe được Lăng Mặc Thiên chỉ đặt chỗ ở Minh Các mà còn nêu tên những món ăn đặc sắc mà thích, liền cấp bách đợi được.

      đợi Lăng Mặc Thiên xong thực đơn, liền nhảy lên ôm cánh tay vội : “Chúng ta mau ăn!”

      Đôi mắt Tô Hạ tròn xoe mở to, mong chờ nhìn Lăng Mặc Thiên!

      đúng là tiểu bạch thỏ có thức ăn liền quên hết mọi thứ, sợ ngày nào đó bé này bị người ta dùng thức ăn lừa mất.

      Đôi mắt Lăng Mặc Thiên xẹt qua vài tia u ám, khóe môi lạnh lùng chợt nhếch rồi biến mất, có gan cướp người của phải có gan nhận kết quả…..

      nhìn về cánh tay bị tiểu bạch thỏ ôm, kéo Tô Hạ vào trong lồng ngực.

      Hả? vừa rồi quân trưởng cười lạnh? Nhìn dáng vẻ khủng khiếp.

      Khuôn mặt nhắn cọ cọ trong ngực .

      Lăng Mặc Thiên nhìn dáng vẻ lấy lòng của , khóe môi cong lên, ngón tay cưng chiều chạm chóp mũi , “Ham ăn uống, rất nhanh thành tiểu Trư.”

      “Ngao~~~ Em mới phải heo.” Tiểu bạch thỏ giống như bị đạp trúng đuôi, móng vuốt cào cào lên ngực , phồng má trừng mắt nhìn .

      “Ừ, tiểu Trư muốn gầy như vậy cũng khó.” Lăng Mặc Thiên vuốt đầu như sủng vật, là tiểu bạch thỏ chờ người đến cưng chiều.

      “Dạ? xem ra chúng ta nên chơi đùa chút.”

      Tô Hạ chú ý khóe môi mang ý cười, nghe khen gầy, tâm tình rất tốt ánh mắt cong lên như trăng rằm, tán dương vỗ vỗ ngực .

      Ngón tay chạm vào cơ ngực phía sau quân trang màu xanh, theo bản năng chọt chọt ngón trỏ.

      Cảm xúc tồi, cũng biết hình dáng bên trong như nào…….

      Ai… đầu óc bị virut xâm nhập rồi, tại sao lại muốn yy quân trưởng rồi?

      Ngao ngao, giống như mèo con phát dục a, nhất định là bị sắc đẹp của quân trưởng mê hoặc rồi.

      Sắc đẹp là kẻ gây tai họa, Tô Hạ ngươi phải trấn định, phải khắc chế.

      Lăng Mặc Thiên dắt Tô Hạ xuống lầu, nghe giọng lẩm bẩm thầm, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt nhắn vùi vào lồng ngực mà trốn.

      hoàn toàn biết tiểu bạch thỏ sợ phải nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của mà miên man suy nghĩ, nhắm mắt làm ngơ vùi đầu vào hang thỏ.

      Vẫn là chiếc xe việt dã màu đen bản hạn chế, lần này Tô Hạ ngồi ghế phụ, hứng thủ quan sát xung quanh.

      Nghe chính khách quốc nội đều dùng xe chống đạn, Lăng Mặc Thiên chính là quân trưởng quân khu, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất cả nước, xe của nah nhất định cũng tầm thường.

      Nhưng xe này ngoài nội thất tinh xảo xa hoa ra bên ngoài cũng có cái gì độc đáo.

      Tô Hạ cẩn thận quan sát bên trong lần nữa, ánh mắt hứng thú rơi vào hàng nút kì quái trước mặt Lăng Mặc Thiên.

      “Cái này dùng để làm gì?”

      Lăng Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn , “Hệ thống điều khiển phòng ngự và công kích của xe.”

      “……..”

      Cái miệng của Tô Hạ khẽ nhếch, kinh hãi.

      chiếc xe việt dã bình thường, phòng ngự cao lại còn phản công? bỗng có cảm giác như ngồi xe tăng.

      Đồng thời cũng mơ hồ ý thức được người này tầm thường, có lẽ cuộc sống tương lai của cũng bình thản giống những phụ nữ bình thường khác……

      Gả cho ruốt cuộc phải đối mặt với cái gì, Lăng Mặc Thiên còn chưa giải thích ràng cho , hoặc là sợ dọa con người mang lá gan tiểu bạch thỏ này.

      Đồng thời đây cũng là điều mà tin tưởng, chỉ cần còn ở đây, ai có thể động đến tiểu bạch thỏ.

      Muốn tổn thương , trừ khi chết!

      Hai người ai cũng biết, ý nghĩ thoáng qua hôm nay thành kết cuộc của câu < lời thành sấm>, có ngày nah thể che chở cho , mà phải dũng cảm kiên cường hơn xa những gì mình tưởng tượng……

      Chương 13:
      Editor: Hắc Nguyệt.

      Dừng lại ở bãi đậu xe Minh Các.

      Người giữ cửa thấy Lăng Mặc Thiên từ xe bước xuống, tự động mở cửa, đợi và Tô Hạ tới gần mới cung kính cúi đầu.

      Tiếp tân mặc bộ sườn xám màu đỏ đứng trong sảnh đợi từ sớm mỉm cười chào đón hai người vào cửa, dẫn họ vào.

      Ai, nơi này phục vụ tốt.

      Tô Hạ được tự nhiên kéo Lăng Mặc Thiên, thấy nghiêng người, liền bên tai: “Sao em cảm giác như bọn họ kính trọng như ông chủ vậy.”

      Lăng Mặc Thiên cao hơn Tô Hạ rất nhiều, nhón mũi chân cũng chỉ cao đến mặt , thanh mềm mại lướt qua cổ là làm nhiễu loạn lòng người, nhất thời thất thần kịp trả lời .

      “hì……” tiếp tân phía trước nghe được nghi vấn của Tô Hạ nhịn được cười ra tiếng.

      Nữ tiếp tân cảm thấy vấn đề mà bạn Lăng Mặc Thiên hỏi đáng còn có cả ngu ngốc.

      Ông chủ Minh Các là Âu Dương Trạch, mà ở đây Lăng quân trưởng cũng có ba mươi phần trăm cổ phần.

      Chuyện này giới thượng lưu đều biết, nhất là những thiên kim xinh đẹp có ý đồ với , vì muốn gặp mặt Lăng quân trưởng mà thường xuyên đến nhà hàng tạo cơ hội vô tình gặp gỡ…

      Vị tiểu thư này vậy mà lại biết?

      Tô Hạ bị nữ tiếp tân cười nên có chút ngượng ngùng, thầm cúi đầu le lưỡi, là mất mặt quá .

      Lăng Mặc Thiên cảm giác được người bên cạnh chậm lại, nghiêng đầu thấy hai má hồng hồng xấu hổ, lạnh lùng liếc nhìn nữ tiếp tân bên cạnh.

      Nữ tiếp tâ bị ánh mắt sắc lạnh của đảo qua mà lạnh toát cả sống lưng, đứng trân trân ở đó ngay cả nụ cười nghề nghiệp cơ bản cũng làm được.

      Lăng Mặc Thiên đổi dắt tay thành ôm vai Tô Hạ, tay kia nhàng xoa đỉnh đầu : “Ngoan, thả lỏng tinh thần, cần khẩn trương như vậy.”

      “Vâng” Tô Hạ gật đầu ngoan ngoãn ôm vào trong.

      Nữ tiếp tân thấy Lăng Mặc Thiên mềm giọng ôn nhu ôm Tô Hạ, cả người giống như bị sét đánh.

      Trời a, làm việc ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên thấy Lăng quân trưởng đối với nữ nhân lại ôn nhu như thế, dịu dàng kiên định làm cho nhìn đến ngây ngốc.

      Lại nghĩ vừa rồi mình thất lễ, nữ tiếp tân cảm thấy giữa mùa đông còn bị dội thêm chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

      Quản lý nghe Lăng Mặc Thiên đặt chỗ dùng cơm, sớm ở đài tiếp khách lầu đứng chờ, nhìn thấy biểu luống cuống của tiếp tân, cũng vội vàng chạy tới.

      Quản lý thận trọng xin lỗi : “Lăng quân trưởng, tiếp tân này mới tới lâu…..”

      Lăng Mặc Thiên đưa tay ngăn lại lời , “đánh giá lại kỹ năng nhân viên của ta.”

      “Ai, vâng vâng vâng.” quản lý gật đầu lia lịa vâng ba lần, Lăng quân trương truy cứu trách nhiệm khiến thở phào nhõm .

      Lăng Mặc Thiên cùng Tô Hạ đến vị trí đặt trước, quản lý nhìn kéo ghế cho ngồi xuống sau đó mới ngồi.

      Vị tiểu thư theo Lăng quân trưởng này đến tột cùng là con nhà ai, giống những khác.

      chỉ có thể thân cận với Lăng quân trưởng bên người luôn sinh loại khí <chớ tới gần>, mà còn khiến tự mình phục vụ .

      Nghĩ tới đây, quản lý chợt bừng tỉnh, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Hạ, quay sang với Lăng Mặc Thiên: “Lăng quân trưởng, Quý tiểu thư cung tới…….”

      đầu bếp có thể dọn thức ăn.”

      Lăng Mặc Thiên thấy tiểu bạch thỏ ngồi xuống có chút đợi được, đợi quản lý xong trực tiếp phớt lờ lời , phân phó mang thức ăn lên.

      “Ách….. vâng, tôi ngay.”

      Quản lý lên tiếng xoay người ra khỏi phòng, cầm lấy thực đơn thúc giục đầu bếp chuẩn bị món ăn.

      Tô Hạ thân là người sành ăn, đối với Minh Các có thể là nơi hướng tới lâu, nhưng chỉ là phát thanh viên có tiếng tăm, tiếng lương mỗi tháng chỉ đủ trả tiền nhà còn dư chút để chi tiêu hằng ngày.

      Cho nên thời điểm Tô Hạ thấy bàn mỹ thực tâm tình liền tốt lên rất nhiều.

      Đợi khi Lăng Mặc Thiên gắp khối thịt kho tàu vàng óng ánh đút cho , hoàn toàn nghĩ đến động tác này có bao nhiêu thân mật, liền há mồm đưa mỵ vị vào miệng. [HN: hự, mai ta mua thịt về kho….]

      Tiếp theo Tô Ha cầm đũa gắp mỗi món bàn miếng to, ai… bàn mỹ vị, có cảm giác siêu thỏa mãn.

      Lăng Mặc Thiên thấy ăn đến vui vẻ, liền ở bên cạnh gắp cho , thích thú nhìn ăn.

      dâu ăn rất nhanh nhưng thô lỗ, ừ… biệt danh này danh phù kỳ thực a. [HN: tên xứng với người]

      “uhm, nếm thử cái này ” Tô Hạ vừa ăn vừa ngừng gắp những món cảm thấy ăn ngon cho , thỉnh thoảng gật đầu khen, “Ân, vẫn là cá xông khói ở đây ngon nhất, hương vị tuyệt vời.”

      “oh, chỉ khen món ăn thôi?” Lăng Mặc Thiên tâm tình rất tốt còn cố ý trêu , nhìn khuôn mặt nhắn của hỏi.

      “Ông xã cũng tuyệt vời.” dâu gấp gáp ăn chút keo kiệt khen câu, lại quay đầu nhìn bàn mỹ vị trước mắt.

      Khóe môi Lăng Mặc Thiên mang theo ý cười, cầm khăn tay cẩn thận lau tương vừng dính miệng , còn chưa kịp thêm cái gì, chợt nghe tiếng giày cao gót dồn dập ngoài cửa.

      “Tô Hạ dám gọi Mặc Thiên là ông xã, tôi đánh chết cái đồ hồ ly tinh biết xấu hổ!”

      Lời còn chưa dứt bóng dáng cao gầy bay vào như làn gió thơm.

      Tô Hạ ăn vui vẻ, bị thanh xa lạ lại quen thuộc hù dọa đến súy cắn đứt đầu lưỡi.

      Ô ô… đau chết rồi…….

      Quay đầu lại thấy người tới là Quý Nguyệt Nhiên, Tô Hạ lập tức chẳng muốn ăn nữa.

      Như thế nào bệnh thần kinh này lại đến nữa? thể để vui vẻ ăn cơm được sao?

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      chương 14: bớt giả mù sa mưa!
      editor: Hắc Nguyệt.

      Quý Nguyệt Nhiên vừa tới cửa, nghe Tô Hạ "ông xã tuyệt vời!", nhất thời như bị kim châm hét lên rồi lao vọt vào, lao tới bên người Tô Hạ đưa tay nhéo .

      miêng kêu gào: "Tô Hạ là đồ tiện nhân."



      Tô Hạ thấy ta xông lại nên nhanh tay đem chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, phải ăn no mới có thể chiến đấu được.

      Ngay lúc chờ Quý Nguyệt Nhiên lại gần, lại giật mình nhìn người bên cạnh, cánh tay mạnh mẽ có lực ngăn ở trước mặt, Quý Nguyệt nhiên còn chưa chạm được tới vạt áo , bị nắm lấy cổ tay ném qua bên.

      đột nhiên bị ném đến lảo đảo, Quý Nguyệt Nhiên khó khăn lắm mới ổn định lại thân mình,chỉ thấy Lăng Mặc Thiên rút tay lại, lạnh lẽo nhìn , khuôn mặt băng lãnh tuấn tú thay đổi, nhìn ra vui buồn.

      Mỗi ngày đều gọi điện thoại đến nhà hàng hỏi thăm xem Lăng Mặc Thiên có đặt trước hay , vất vả mới đợi được ngày hôm nay, ăn mặc đẹp đến sớm đợi , ngờ đợi đến lúc cùng tiện nhân Tô Hạ này vào.

      Quý Nguyệt Nhiên lặng thinh suy nghĩ, lại cam lòng ủy khuất gọi : " Mặc Thiên ... ......"

      "Ăn cơm tìm quản lý chọn chỗ, ăn trực tiếp rời "

      Lăng Mặc Thiên lạnh nhạt , tiếp tục công việc lúc nãy, nhấc đũa gắp đồ ăn cho Tô Hạ, vỗ đầu gọi tỉnh: "Ăn nhanh lên".

      Tô Hạ bất mãn mặc kệ bàn tay đặt đầu, liếc nhìn Quý Nguyệt Nhiên bên cạnh.

      ai... bên cạnh là con rồng cái mặt đầy sát khí phun lửa, cho dù ăn tiếp cũng chả còn ngon miệng.

      Nhìn thức ăn bàn, trân châu sủi cảo mới ăn hai miếng, còn có ba ba mật ong phải thừa dịp còn nóng ăn mới ngon miêng.... ...

      Trong lòng Tô Hạ rối rắm vài giây, quay đầu mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Quý Nguyệt Nhiên : "Nếu ngại ngồi xuống cùng ăn?"

      Dù sao Quý Nguyệt Nhiên cũng định , chỉ có ăn mới có thể chặn lại miêng ta.

      "Tiện nhân như ít ở đây giả mù sa mưa " Quý Nguyệt Nhiên cho rằng Tô Hạ khoe khoang tình cảm của mình với Lăng Mặc Thiên, vừa mắng xong liền thay đổi quyết định, trực tiếp ngồi đối diện hai người.

      Quý Nguyệt Nhiên cũng tin ngồi ở đây Tô Hạ có thể ăn được.

      Kết quả..... đúng là đánh giá cao lực sát thương của mình, cũng đánh giá thấp người ham ăn uống như Tô Hạ.

      Tô Hạ chỉ ăn được, hơn nữa còn ăn rất ngon!

      Tô Hạ thuộc loại khi có thức ăn là quan tâm đến người xung quanh, trước đó khi còn đương với Tiêu Hàn, bạn bè bằng hữu ra ngoài ăn uống đều là uống rượu chuyện phiếm, riêng chỉ có là cúi đầu cặm cụi ăn.

      Cuộc đời của có thể là ăn no uống đủ mới có thể làm việc, no bụng mới có năng lượng mà vận dụng đầu óc.

      Lăng Mặc Thiên ở bên cạnh nhìn dâu thà chất phác vất vả quét bàn thức ăn mà bật cười, rót chén nước ấm đưa cho , "Uống miếng nước rồi ăn tiếp".

      "uhm, cám ơn " miệng Tô Hạ nhai đồ ăn nên , nhận ly nước hơi uống cạn, thúc giục Lăng Mặc Thiên: "Ăn nhanh lên, lạnh rồi mất ngon."

      "Ừh" Lăng Mặc Thiên ăn rồi lại gắp thức ăn cho , hình như hôm nay đầu bếp làm thức ăn ngon hơn mọi ngày.

      bình lính từ trước đến nay mỗi lần ăn cơm là tính toán từng giây, khi Lăng Mặc Thiên nhấc đũa, Tô Hạ liền phát bàn đồ ăn từ từ biến mất có thể nhận thấy bằng mắt thường, quân trưởng ăn cơm mà chẳng khác gì đánh giặc, ặc chừa lại cho chút a...

      Hai người giành nhau khối thịt cuối cùng, chiếc đũa đánh nhau đĩa, gắp em cướp, mãi dâu mới cướp được con tôm kho mặn dưới đũa của quân trưởng, đưa lên bên miệng liền biến mất tung tích, ngẩng đầu liền thấy quân trưởng nở nụ cười đắc thắng.

      Quý Nguyệt Nhiên vốn là muốn hai người ăn ngon, nghĩ tới mình vừa ra mặt, hai người liền coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình.

      quen biết Lăng Mặc Thiên lâu như vậy, trước giờ làm việc chuyện đều lạnh lùng cao ngạo, từ ánh mắt đến toàn thân đều tản ra khí <người đừng tới gần> , cách người nghìn dặm.

      cho tới bây giờ vẫn chưa thấy mặt này của , ôn nhu chăm sóc, đôi mắt thâm thúy chứa nhu tình.... ....

      thể nghi ngờ, đều này đối với Quý Nguyệt Nhiên là hấp dẫn trí mạng, châm chọc nhất chính là những thứ này dành cho .

      Quý Nguyệt Nhiên đấm nhát xuống bàn, đôi mắt nhìn màn ân ái trước mặt, nắm tay càng xiết chặt.

      Ánh mắt lạnh băng, giống như rắn độc quấn quanh cổ Tô Hạ, muốn ta biến mất, muốn Tô Hạ phải theo ý nghĩ của , biến mất khỏi cuộc đời Lăng Mặc Thiên.


      _________________



      Chương 15: Ngực to não.
      Editor: Hắc Nguyệt.

      Tô Hạ cắm đầu cắm cổ ăn, cảm thấy sau gáy rất lạnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt Quý Nguyệt Nhiên như rắn độc nhìn , u ám.

      "Sao ăn nữa?"

      Lăng Mặc Thiên hỏi tiếng rồi chuyển tầm mắt qua Quý Nguyệt Nhiên, lúc này ta khôi phục lại như thường, thấy tầm mắt nhìn sang ngọt ngào cười tiếng.

      " Mặc Thiên"

      Quý Nguyệt Nhiên vòng qua cái bàn, lôi kéo cánh tay Lăng Mặc Thiên: "Mấy hôm trước ba em vừa hỏi lâu rồi gặp , hình như có chuyện quan trọng muốn với ."

      "Ừ" Lăng Mặc Thiên đáp, dấu vết đẩy cánh tay Quý Nguyệt Nhiên ra, "Khi nào rảnh tôi tới."

      Trải qua chuyện trước đó, Quý Nguyệt Nhiên biết ở trước mặt Lăng Mặc Thiên mà muốn xử lý Tô Hạ là chuyện có khả năng, hơn nữa còn làm cho Lăng Mặc Thiên càng chán ghét mình, vì thế hít sau hơi thay đổi thái độ cùng giọng điệu.

      quay đầu cười với Tô Hạ: "Nếu Tô tiểu thư bận có thể đến nhà tôi chơi, biệt thự nhà chúng tôi lớn nhất sang trọng nhất xa hoa nhất thành phố G, đảm bảo được mở rộng tầm mắt."

      Biệt thự nhà thị trưởng làm người ta đại khai nhãn giới?

      Tô Hạ trực tiếp xem thường, khinh bỉ thông minh của Quý Nguyệt Nhiên.

      ta sợ người khác biết người cha thị trưởng của ta là phần tử tham ô hủ bại chắc!

      ai... bỗng nhiên Tô Hạ thấy đồng tình với thị trưởng, quan trường hiểm ác, ông ta có thể đến vị trí thị trưởng này hẳn là nhân vật đơn giản. [ hajz... ta bỗng thấy TH có vấn đề a.. cái chuyện này trẻ con 3t cũng biết]

      Như thế nào lại sinh ra con ngực to mà ngu ngốc, nghĩ đến em Quý Nguyệt Nhiên, phu nhân tổng giám đốc Quý Thanh Uyển so với chị của mình còn thông minh hơn. [ tên gốc là Quý Uyển Thanh mà mình đánh nhầm nên thôi giữ nhầm luôn]

      Riêng chuyện bất động thanh sắc cướp bạn trai Tô Hạ, tới thời điểm bây giờ mỗi lần đối mặt với ngoài mặt hề xấu hổ hay lo lắng.

      Khí phách này, tâm cơ này, quả thực là tượng trung cho máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu tải trọng lớn ... phải hàng mẫu.

      Trong lòng Tô Hạ so sánh chỉ số thông minh của hai chị em nhà này, bỗng cảm thấy Quý Nguyệt Nhiên trước mắt mà cũng có chút đáng .

      Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Quý Thanh Uyển quá nguy hiểm.

      "Hạ Hạ, Tô Hạ!"

      "A?" Tô Hạ suy nghĩ bỗng hoàn hồn, ngẩng đầu hỏi Lăng Mặc Thiên: "Ngực to não rồi?"

      Ngực to não?

      Khóe miệng Lăng Mặc Thiên co giựt, quét mắt nhìn Quý Nguyệt Nhiên sắp phun lửa vì những lời này của tiểu bạch thỏ...

      Tô Hạ cũng cảm nhận được lửa giận của Quý Nguyệt Nhiên, cười gượng hai tiếng trốn sau lưng Lăng Mặc Thiên, "Em ăn no rồi, chúng ta thôi!"

      "Ân" Lăng Mặc Thiên đáp rồi dắt tay ra ngoài.

      " Mặc Thiên" Quý Nguyệt Nhiên gọi, Lăng Mặc Thiên bước cũng dừng, mang theo Tô Hạ rời .

      Quý Nguyệt Nhiên tức giận đá bàn ăn trước mặt, Tô Ha, tôi để yên đâu!

      Lúc tới chú ý thời gian, ra khỏi nhà hàng ngoài trời chuyển tối, gió thu se lạnh khiến Tô Hạ rụt cổ, vai bổng ấm áp, ra Lăng Mặc Thiên khoác áo lên cho .

      Áo khoác quân trang xanh biếc vẫn còn lưu lại hơi ấm của khoác vai , thoải mái phía sau , hơi thở mang mùi thuốc lá lẫn vị mạnh mẽ của quân nhân, làm người ta say đắm.

      "Bình thường luôn mặc quân trang sao?" Tô Hạ tò mò hỏi Lăng Mặc Thiên.

      Lần thứ nhất gặp , thân quân trang xanh biếc, hai sao vàng chói, khí thế nghiêm nghị lực uy hiếp mười phần.

      Vốn đẹp trai, nên tới đâu cũng là tâm điểm khiến mọi người chú ý.

      Chính vì thế mà cảm thấy vị quân trưởng này thể xâm phạm, chỉ có thể ngước nhìn, nhưng nếu là chồng lại thiếu mất hơi thở cuộc sống.

      Từ khi nào tự động xem Lăng Mặc Thiên là ông xã mình?

      a a a, quả nhiên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, bị sắc đẹp của mưa dầm thấm đất, tâm cũng chịu khống chế ....

      Nhưng mà từ sáng đến giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ thích cũng làm gì khiến bất mãn.

      Hơn nữa chẳng những thích , cũng có thương tổn , còn che chở cho trước mặt Quý Nguyệt Nhiên.

      Tô Hạ cảm thấy ngày này, đối với là tốt.

      Lăng Mặc Thiên....

      Trong nhất thời, Tô Hạ nhìn khuôn mặt đẹp trai của người bên cạnh, trong mắt màu phấn hồng.

      "Em nhìn như vậy, dám cam đoan ăn em ở trong này đâu."

      Giọng trầm thấp áp lực lọt vào tai , Tô Hạ như bị điện giật tê dại toàn thân nổi da gà, lập tức cách xa Lăng Mặc Thiên ba bước.

      "Lăng Mặc Thiên chúng ta đường..."

      Ánh mắt xẹt qua chút ánh sáng, khóe môi giương lên: "Cho nên về nhà là có thể?"

      A, đáng chết, đồ lưu manh, biết xấu hổ!!!

      Khuôn mặt nhắn của Tô Hạ nhất thời đỏ bừng, nhéo Lăng Mặc Thiên cái rồi hướng chiếc xe chạy .

      Lăng Mặc Thiên tắt chế độ chống trộm, nhìn tiểu bạch thỏ nhanh nhẹn trốn phía sau xe, khóe miệng cong lên.

      dâu lại trốn, nhưng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn.

      Chương 16:
      Editor: Hắc Nguyệt.

      Tô Hạ nằm trong buồng xe, khuôn mặt nhắn giấu trong khuỷu tay, nghe tim mình đập thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài.

      Vừa rồi quân trưởng về nhà ăn sạch , ăn sạch .... nên làm thế nào đây?

      Hai má Tô Hạ nóng bừng, lỗ tai cũng đỏ hồng.

      kì quái, ràng quân trưởng lời ngả ngớn, nhưng làm sao lại cảm thấy chán ghét...

      Mặc dù khiến đỏ mặt, nhưng chút cũng cảm thấy chán ghét ta....

      Chẳng lẽ, dễ dàng bị quân trưởng thu phục như vậy chứ.

      đúng, là người có ý chí kiên định nha!

      Về chuyện hôn lễ, cảm thấy rằng cử hành hôn lễ được tính là hai người kết hôn.

      Cho nên lúc này trong lòng giống như có hai người đấu tranh, bị mê đảo bởi sắc đẹp của quân trưởng người còn lại cố chấp với ranh giới của mình, cứ thế giằng co khiến Tô Hạ lắc lư ngừng.

      đợi hai tiểu nhân trong lòng Tô Hạ kịp phân thắng bại, Lăng Mặc Thiên theo sau chuẩn bị lên xe.

      Tô Hạ thấy ngồi vào vị trí lái , thắt dây an toàn, đột nhiên buộc miệng hỏi: "giờ chúng ta về nhà sao?"

      "Nếu về?" dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn .

      Tô Hạ chỉ chỉ Siêu thị ngoài cửa sổ xe cách đó xa, "Chúng ta siêu thị mua ít đồ dùng , em thầy đồ Tiểu Nghiêm đưa tới thiếu rất nhiều thứ, hơn nữa.... ...." Ngập ngừng nửa ngày, nhịn được .

      "Ngô" nhanh tay che miệng lại, cúi đầu ấp úng : "em lỡ miệng."

      "... ...." đúng là dâu ngốc nghếch, lỡ ăn lỡ , ngay cả tìm lý do tốt cũng khó khăn.

      Lăng Mặc Thiên nhìn thời gian, cũng chưa muộn, thuận theo chú thỏ kia , " Vậy..... thôi!"

      Lúc này khách chưa đông, bốn tầng siêu thị khá rộng rãi quang đãng.

      Đối với người ban ngày phần lớn là làm, cuộc sống tất bật khảnh khắc dạo siêu thị này giống như tản bộ, đôi vợ chồng nắm tay nhau như tình lữ, nhìn rất nhàn nhã.

      ra mọi thứ trong nhà đều có đủ, thứ thiếu nhất chính là đồ ăn, Tô Hạ chạy thẳng đến khu ẩm thực, ngang qua khu thức ăn vặt dừng chút, liền thẳng đến chỗ trái cây.

      Đồ ăn vặt cái gì, vẫn nên làm trò trước mặt Lăng Mặc Thiên hơn, vạn nhất bị chê sao, dù sao họ cũng mới kết hôn ngày.

      Tô Hạ chọn ít rau bỏ vào xe đẩy, khi chuẩn bị tính tiền, lại bị Lăng Mặc Thiên kéo tay lại, "Còn thiếu mấy thứ."

      Tô Hạ nhìn khu đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, giống như phát đại lục mới, hai mắt phát sáng trong suốt nhìn Lăng Mặc Thiên.

      "Di, cũng thích đồ ăn vặt?"

      Lăng Mặc Thiên trầm ngâm lát rồi gật đầu, "Ân"

      "À, vậy chờ ở đây em chọn, em biết cái gì ăn ngon nhất." Tô Hạ hoan hô tiếng, chui vào khu đồ ăn vặt như con thỏ chui vào đống cà rốt.

      Nhờ Tô Hạ phụ giúp, chiếc xe đẩy nhanh chóng chất đầy toàn đồ ăn vặt, tay cầm snack vị gà và bịch hương lúa mạch xốp giòn, băn khoăn biết chọn cái nào, Lăng Mặc Thiên tới đem cả hai thứ bỏ vào xe.

      Chớp mắt, đôi mắt nóng bỏng của Tô Hạ nhìn mà phát quang.

      Phải biết rằng khi xưa cùng chỗ với Tiêu Hàn, căn bản cho phép ăn mấy thứ này, hơn nữa chúng chứa nhiều thành phần hóa học, dễ gây béo phì.

      Ngay cả khi bọn họ ra ngoài hẹn hò cũng phải hạn chế tiêu xài, bảo là để tiết kiệm cho kết hôn, tiết kiệm luôn cả tiền mua hoa tặng cho .

      So sánh như vậy, có phải Lăng Mặc Thiên quá tốt với rồi?

      quả thực Tiêu Hàn xa mất vài con phố.

      Tô Hạ quấn lấy cánh tay quân trưởng mà cọ cọ, " Lăng Mặc Thiên, tốt!"

      Chỉ xe đồ ăn vặt thỏa mãn, thỏ con nhà dễ dụ quá mà...

      Lăng Mặc Thiên phì cười, khóe môi tà mị cong lên, " Về nhà còn có thứ tốt hơn!"

      "... ....." Tô Hạ nội tình, mở to đôi mắt vô tội mà nhìn , sau đó mỉm cười gật đầu " Vâng"

      ngang ngạnh.

      Cưới thỏ con đơn thuần ngốc nghếch, Lăng Mặc Thiên cảm thấy cuộc sống sau này thú vị.
      Last edited: 1/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17:
      Editor: Hắc Nguyệt.
      Sau khi chọn đủ, Lăng Mặc Thiên tay dắt , tay đẩy xe ra ngoài.
      Lúc tính tiền Tô Hạ theo bản năng lấy ví ra, lại bị Lăng Mặc Thiên nhanh tay hơn đưa tấm thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân "quét thẻ ".


      Lúc đàn ông trả tiền luôn đẹp trai nhất, huống chi điều kiện của Lăng Mặc Thiên lại hơn người, là người nổi bật trong đám đông, khí chất hơn người, quả thực đệp trai ai sánh kịp.
      Tô Hạ nhìn ngày, nhưng vẫn phải công nhận lúc quân trưởng trả tiền là đẹp mắt.
      Ánh mắt của nhân viên thu ngân xung quanh đều sáng lên.
      Trong đó nhân viên thu ngân tính tiền cho Lăng Mặc Thiên từ đầu đến cuối đều đỏ bừng cả người, say mê nhìn, ánh mắt thẹn thùng nhìn chăm chú vào , lúc sau mới đưa hai túi hàng mua trong siêu thị cho , "Ngài.... ngài thong thả."
      Lăng Mặc Thiên lạnh nhạt đáp " Ừh". tay cầm túi đồ, tay dẫn Tô Hạ ra ngoài.
      " ấy vẫn còn nhìn ......." Tô Hạ theo bên cạnh giọng .
      Lăng Mặc Thiên cũng quay đầu, sải bước dắt Tô Hạ ra siêu thị, " là người có vợ."
      "... ......."
      Tô Hạ cười tủm tỉm quay đầu nhìn mấy ánh mắt si mê dõi theo Lăng Mặc Thiên.
      Xem xem , các có nhìn đến chết quân trưởng vẫn là của tôi. muahahaha....
      hiểu vì sao trong lòng Tô Hạ vừa kiêu ngạo vừa đắc ý đến kỳ diệu, phấn khởi sánh bước theo quân trường ra ngoài.
      Vừa ra khỏi siêu thị bỗng dừng lại "A, em quên mua cái áo kia!"
      "Ân?" Lăng Mặc Thiên nghi hoặc nhìn , tiếp tục về phía trước, "Em lên xe trước, quay lại mua cho."
      "Đừng đừng...cái đó, ở trong xe chờ em..." Tô Hạ xong đẩy Lăng Mặc Thiên về phía trước, lại vẫn chưa yên tâm nên thêm: " được theo em vào".
      Lăng Mặc Thiên thấy gương mặt đỏ ửng khả nghi liền đoán được cái gì.
      vợ ngốc nghếch, khóe môi nhếch lên, mang theo hai túi lớn về phía chiếc xe đứng đợi.
      Tô Hạ đến khu đồ dùng cho phụ nữ mua hai túi băng vệ sinh, khi tính tiền còn cố ý bảo nhân viên dùng túi đen gói lại.
      ngang qua đồ ăn vặt liền tùy ý liếc nhìn cái, thấy người chọn lựa bên trong, bước chân dần chậm lại.
      Tiêu Hàn? Sao lại ở chỗ này! [ ý là chỗ đồ ăn vặt.]
      Khu đồ ăn vặt, thực phẩm đủ màu sắc trước mắt, tay Tiêu Hàn cầm đồ ăn vặt, tay nhìn tờ giấy so sánh, xác nhận đúng hàng mới đặt vào xe trước người.
      Tất cả trong xe đều là hoa quả và đồ ăn vặt, điểm tâm ngọt và thực phẩm chất đầy xe, giống như sắp tràn ra.
      Tô Hạ chợt nhớ tới trước kia vì Tiêu Hàn mà tiết kiệm tiền, thời điểm trước khi kết hôn luôn câu kia:
      Tiền của bạn trai, cần, cuối cùng người khác hưởng.
      Nhìn mấy thứ này, Tô Hạ cần đầu cũng biết là mua cho ai.
      Ai, lúc này nhớ lại, ngày trước lúc chọn chắc là do não úng nước đây mà.
      Nhất định năm đó não chìm trong nước sông Hoàng Phổ, mới có thể xem trọng Tiêu Hàn vắt cổ chày ra nước kia.

      Tô Hạ cảm thấy mình may mắn khi gặp được người tốt như Lăng Mặc Thiên.

      Nghĩ đến Lăng Mặc Thiên đợi xe, Tô Hạ nhanh chân hướng quầy thu ngân, nghĩ muốn nhanh chóng tính tiền chạy lấy người.

      Lúc này người đông hơn ban nãy rất nhiều,Tô Hạ rất nhanh liền tính tiền xong.

      Ôm túi băng vệ sinh vào trong ngực, dùng tay che lại để phòng tránh Lăng Mặc Thiên nhìn thấy, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Vừa bước đến cửa, sau lưng vang lên tiếng gọi: "Hạ Hạ".

      Thanh nam tính quen thuộc, Tô Hạ cần quay đầu cũng biết là ai, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhanh hơn bước chân của , lời vừa ra liền chạy tới.

      vừa được nửa bước chân, cổ tay bị nắm chặt giật về phía sau, lực quán tính khiến quay người lại, thấy gương mặt cặn bã của Tiêu Hàn.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :