1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 23: Tướng gia thay đổi

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe thấy giọng này, giống như gặp phải quỷ, sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra.

      Trương Chi Thanh nghe thế ráng nhịn cười, chỉ : “E là người quen, chứ làm gì có kẻ nào rảnh rỗi xông bậy xông bạ vào đây được.”

      Thẩm bất chợt buông tay, Mạnh Cảnh Xuân giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, xoay người lại, mặt đau khổ: “Hạ quan biết đây là phủ của Tướng gia, là xông nhầm…… xông nhầm……” Hồi trước có nghe người ta , nhà của Tướng gia ở gần Vạn Bồ lâu, nàng phải xui xẻo cỡ nào mới xông nhầm vào trong phủ của chứ.

      Mặt Thẩm lại hề có ý cười: “Vừa rồi thở hồng hộc như trâu vậy, bị ai đuổi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân nâng mắt nhìn cái, dưới ánh trăng mờ ảo thấy vẻ mặt Thẩm cực kỳ nghiêm túc, tìm ra nổi chút vui đùa nào, Mạnh Cảnh Xuân sợ nhất là dáng vẻ này của .

      Vì thế nàng cúi đầu : “ tra án, bị người ta rượt……”

      Thẩm cau chặt mày: “Gần đây Đại Lý tự còn có vụ án kiểu này nữa cơ à? nghe chút xem.”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu vân vê tay mình, thầm than lần này hỏng rồi.

      Nhưng nghĩ lại, nàng còn bị nắm cả đống điểm yếu trong tay, vẫn nên thành khai báo tốt hơn.

      Nàng liền : "Có vụ án ở Vạn Bồ lâu, nên hạ quan đến đó xem chút, cẩn thận đánh thắng vài đồng, lại ngờ bị người ta hiểu lầm thành gian tế nội ứng của Vạn Bồ lâu, cho nên…… bị mấy người chơi cùng đuổi đánh.”

      bên Trương Chi Thanh xen vào : “Như vậy tức là Mạnh đại nhân đánh bạc à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội biện bạch cho mình: “Ta với Từ thiếu khanh rồi, tính là phạm pháp!”

      Thẩm nghe, thầm nghĩ xem như còn thông minh, lại hỏi: “ cẩn thận đánh thắng vài đồng là thắng bao nhiêu?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhăn mày, móc ngân phiếu từ trong lồng ngực ra: “Để hạ quan đếm .”

      Đếm xong đống ngân phiếu lớn lớn đó, mặt nàng đen sì…… lại được đến hơn ngàn lượng. Tay nàng run run, nắm chặt lấy ngân phiếu, trả lời: " ngàn...... Ba trăm lượng."

      Thẩm thấy dáng vẻ này của nàng, khỏi : “Chỉ vì ngàn ba trăm lượng này mà ngươi bị rượt từ Vạn Bồ lâu đến tận đây cơ á? Dân cờ bạc toàn là mấy người cần mạng, ngươi cũng chịu cân nhắc suy nghĩ thiệt hơn. Dù sao cũng phải tiền ngươi khổ cực kiếm ra, cứ quăng cho bọn họ là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân buột miệng ra: “Sao lại phải là tiền khổ cực kiếm ra chứ? Hạ quan chuyến đến Vạn Bồ lâu mà sợ đến mức tim cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng rồi, tiền thắng được là của hạ quan cả!” Đầu óc nàng mơ hồ: “Còn nữa, Tướng gia chỉ biết đứng chuyện nên thấy đau thắt lưng (1), năm hạ quan chỉ nhận được có 40 lượng bạc xem như đủ sống, đương nhiên thể nào so sánh với người có lương bổng 3600 lượng như Tướng gia!”

      (1) Đứng chuyện thấy đau thắt lưng: Ý chỉ những người biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho họ mà lại còn ba hoa khoác lác, được hưởng lợi lại còn khoe mẽ. Cũng có ý chê bai người biết tình hình thực tế, chỉ biết miệng mà biết làm, như rồng leo làm như mèo mửa, tiêu chuẩn cầu bản thân cao trong khi năng lực thực tế thấp. (nguồn: baike.baidu.com)

      Thẩm khẽ kéo khóe miệng: “Ai cho ngươi biết bổng lộc của ta là 3600 lượng năm?”

      Mạnh Cảnh Xuân thể khai ra Trần Đình Phương, liền đại: “Người trong Lại bộ.”

      Trương Chi Thanh đứng bên mấp máy môi, trong mắt chứa đầy ý cười vụn vặt: “Trần tả tướng cũng chỉ được có 3000 lượng thôi, sao hữu tướng có thể được 3600 chứ.” (chú thích của editor: Cùng là thừa tướng nhưng hữu tướng vẫn thấp hơn tả tướng bậc)

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân thối thối, thầm mắng tên hỗn đản Trần Đình Phương, há mồm láo mà sợ bị hóc xương sao, lần tới nhất định phải tính sổ với !

      Hôm nay Trương Chi Thanh tới đây vốn là để đưa cho Thẩm ít thuốc an thần, thấy trời muộn nên Thẩm mới tiễn ra cửa, ngờ lại tóm được tên quỷ láu táu Mạnh Cảnh Xuân ngay trước cửa. Mới đầu Thẩm còn sững sờ chút, nhưng thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy, chắc chắn phải cố ý đến tìm , mà là xông bậy xông bạ vào, cho nên mới có mấy câu hỏi kia.

      Trương Chi Thanh thấy giọng Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn bị nghẹt, liền : “Bệnh phong hàn của Mạnh đại nhân còn chưa hết sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu đáp: "Trương thái y cần lo lắng, thân thể của hạ quan vốn dĩ rất tốt, khỏe nhanh thôi.”

      Trương Chi Thanh nghe vậy nữa, quay sang với Thẩm : “Cũng còn sớm, ta trước đây.” ngừng chút, lại : “Nhân hạt táo chua kia, ngươi cũng ăn tiếp cho hết .”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm trong lòng, cái đó mình đưa từ đời thuở nào rồi, bình tí như vậy mà Tướng gia ăn mãi xong, chẳng lẽ sợ nàng hạ độc sao? Hừ, lòng dạ hẹp hòi.

      Nghĩ hồi lại chảy nước mũi, nàng lấy khăn ra lau.

      Thấy Trương Chi Thanh rời khỏi, nàng nhớ đến ngàn ba trăm lượng trong túi áo nàng, kích động muốn về ngủ giấc, khom lưng định cáo từ, Thẩm lại lạnh lùng nhìn nàng: “Đóng cửa lại, theo ta chuyến."

      Mạnh Cảnh Xuân khỏi oán thầm, nhanh cho ta về nhà , ta cũng phải gia đinh trong phủ ngươi, gọi đến đuổi , dựa vào cái gì mà bắt ta phải theo ngươi chứ?!

      Nhưng khi nàng ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Thẩm , chỉ có thể nuốt toàn bộ mấy lời oán than vào trong. Bây giờ nắm đàng chuôi của nàng, có tác dụng hơn bất cứ lời đe dọa nào, Mạnh Cảnh Xuân chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt mà nuốt hết vào bụng, nén giận dám than phiền gì cả.

      Tiểu nhân vô sỉ! May mà nhóm sĩ tử làm quan còn chưa tôn lên làm tấm gương để noi theo, chứ nếu mà biết hiểm mọn như vậy chả phải hối hận đến mức phun máu chết sao!

      Dường như Thẩm nhận ra nàng bất mãn, hồi còn quay đầu lại liếc nàng cái.

      Mạnh Cảnh Xuân lại vội vàng cúi đầu xuống, cúp đuôi lẽo đẽo theo vào trong.

      Phủ của thuộc dạng nhà cao cửa rộng, nhưng lại phô trương, hổ là phủ mà Hoàng thượng ban cho sủng thần, chê vào đâu được. Nhưng Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy to quá thế này cũng tốt, Thẩm keo kiệt như vậy, đèn lồng trong phủ chỉ có loe hoe vài chiếc, dọc theo đường gió đêm lạnh hiu hiu thổi qua, là muốn bao nhiêu u ám có bấy nhiêu.

      ngờ lương của Thẩm lại chưa tới 3000 lượng năm, thực biết tài khoản hơn mười vạn lượng kia kiếm kiểu gì, cho dù lợi tức có nhiều cũng nhiều đến mức đó nha.

      Nàng còn suy nghĩ Thẩm dẫn nàng đến trước gian phòng. dừng lại kéo cửa phòng ra, nội thất khác mấy với thư phòng trong quan xá trước đây.

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thầm, Tướng gia này ở quan xá lâu quá nên thành thói quen rồi, bây giờ tòa nhà lớn mà cũng có thể bị biến thành như vậy, đúng là đáng tiếc.

      Trong phòng rất sạch , Mạnh Cảnh Xuân đành phải cởi giày để ngoài, cũng dám sâu vào trong, chỉ đứng gần cửa, tìm chút cảm giác an toàn. Hình như đèn trong phòng được thắp lên từ lâu, có phần yếu ớt, Thẩm bước vào gẩy gẩy tim nến, lại lấy thứ gì đó ra từ trong ngăn tủ, đưa đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân .

      Mạnh Cảnh Xuân theo thói quen nâng tay chà mũi, lại bị Thẩm phủ lên tay.

      Da đầu nàng lập tức run lên, đầu óc mơ hồ.

      Thẩm cúi đầu nhìn nàng, thấy phía dưới lỗ mũi bị chà đến phát đỏ, nhìn như sắp lủng đến nơi. Thế này là chà bao nhiêu lần rồi biết nữa? Cũng biết đường đổi sang cái khăn khác tốt hơn.

      Thẩm đưa nàng cái khăn sạch, giọng nóng lạnh: " cần trả, ngươi cầm xài ."

      Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay nhận lấy, trong lòng còn rủa thầm câu, giọng điệu như kiểu bố thí, làm như mình mua nổi cái khăn bằng, là đáng ghét.

      Sau đó Thẩm như làm ảo thuật, thần kỳ lấy ra lọ thuốc mỡ, cũng đưa luôn cho nàng: “Tốt xấu gì cũng là nương, dưới lỗ mũi bị chà thành cái lỗ rồi, còn biết đường bôi ít thuốc mỡ vào.”

      phiền Tướng gia để ý đến cuộc sống của hạ quan, nếu còn chuyện gì khác, hạ quan xin được cáo từ trước.”

      Nàng nhận lấy mà cũng thèm tiếng cảm ơn nào, khó chịu xoay người ra ngoài mang giày vào.

      Trời muộn thế này mà còn về mình, nàng cũng sợ gặp phải kẻ xấu sao? Thẩm : “Để ta sai người đưa ngươi về quan xá.”

      “Hạ quan mặc nam trang mà, sợ gì chứ?” Nàng xỏ giày xong, đứng lên, vẫn đưa lưng về phía Thẩm như trước, "Hạ quan dám làm phiền Tướng gia."

      Thẩm theo nàng, thấy nàng vừa ra khỏi cửa liền gọi gã sai vặt đến, bảo thầm theo nàng, chờ nàng an toàn về đến quan xá mới được về.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng phải kẻ ăn hại, sao lại biết có người theo sau mình chứ, nhưng người kia lại có hành động gì khác, Mạnh Cảnh Xuân cứ mặc kệ . Lọ thuốc mỡ lành lạnh trong tay bị nàng truyền nhiệt vào nóng lên, nàng sợ thuốc bị tan, liền cho vào túi tay áo.

      Lại bắt đầu chảy nước mũi, nàng sụt sịt, thuận tay cầm khăn lên lau, vừa mới giơ tay lên lại để xuống. Thôi, khăn này nhìn là biết đồ quý, đem ra lau mũi có phần hơi bị phí, vì thế lại cất vào trong túi tay áo, lấy chiếc khăn cũ ra lau.

      Ban đầu Tướng gia nhìn cũng rất điềm đạm ôn hòa, sao từ khi biết nàng là nữ lại trở nên khó lường như vậy?

      Lúc tốt lúc xấu, thực biết suy tính chuyện gì.

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thông, cảm thấy như Thẩm thay đổi thành con người khác vậy, còn là Tướng gia mình quen biết lúc đầu nữa.

      Nàng bình an về đến quan xá, người theo phía sau cũng lập tức bỏ . Mạnh Cảnh Xuân đứng trước cửa lúc, ngắm trăng lúc rất lâu rồi mới vào phòng.

      Vốn tưởng rằng ngàn ba trăm lượng tiền phi nghĩa tự nhiên rớt trúng đầu mà kích động đến ngủ được, nhưng ra những suy nghĩ của nàng lại xoay quanh ngàn ba trăm lượng kia. Trằn trọc trăn trở hồi lâu, con vẹt kia cũng rất là yên tĩnh, chắc là do ban ngày ngủ nên buổi tối còn sức mà kêu gào nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân ngủ được, đứng lên với con vẹt kia: “Tới đây, học câu với ta nào, Tướng gia là người xấu."

      Con vẹt thèm để ý đến nàng.

      Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lại : “Vậy đổi câu khác, Tướng gia là người tốt?"

      Nghĩ nghĩ rồi lại cau chặt mày, cảm thấy bản thân mình đúng là điêu. Con vẹt vẫn ngó lơ nàng.

      "Tướng gia hiểm?" Nàng nghĩ nghĩ, lại : "Tướng gia làm nhiều việc ác? Tướng gia ỷ thế hiếp người? Tướng gia tâm cơ thâm sâu?"

      Đầu óc nàng vào đêm khuya được nhanh nhạy lắm, vốn từ có phần nghèo nàn, vẹt kia chỉ nhìn nàng thèm mở miệng.

      Nàng nhận thấy mình đúng là nhàm chán, ngáp cái xoay người lại ngủ tiếp.

      Nhưng con vẹt kia lại phá lệ hô tiếng, đầu tiên hơi khàn sau đó hơn, “Tướng gia”……

      Nàng nâng đầu ngó qua, vẹt kia như nhặt được báu vật, cứ "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia" kêu ngừng. Mạnh Cảnh Xuân kinh ngạc, hận thể xông lên bịt mỏ nó lại!

      Vẹt lại hướng về nàng gọi thêm vài lần "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia", Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng bổ nhào qua, giọng hung ác: “Mau câm mỏ!”

      Vẹt vẫn ngừng, la lên càng lúc càng hăng hái.

      Mạnh Cảnh Xuân gấp gáp: “Mau kêu ‘ có ai’ , ta ném ngươi ra ngoài!”

      Vẹt coi như cũng thức thời, ngậm mỏ lại. Đến khi nàng vừa xoay người nó lại trêu tức hô lên: "Tướng gia, Tướng gia, Tướng gia......"

      Mạnh Cảnh Xuân sắp bị nó chọc đến phát điên.

      Đấu trí đấu dũng với vẹt cả đêm dài, cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân phải đánh thuốc nó, bấy giờ mới đổi được canh giờ bình an.

      Nhưng chẳng bao lâu là bình minh, tiếng chuông chòi canh gác từ xa xa truyền tới, Mạnh Cảnh Xuân rời giường rửa mặt đến Đại Lý tự.

      Đến giờ hạ triều, Từ Chính Đạt quay về nha môn, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân liền gọi nàng qua.

      Từ Chính Đạt : “Vụ Vạn Bồ lâu tra thế nào rồi? Có tiến triển gì ?”

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức nghĩ đến ngàn ba trăm lượng bạc kia, liền : “Hôm qua hạ quan đến Vạn Bồ lâu mới chỉ để nhận đường thôi, phát ra manh mối quan trọng gì.”

      Từ Chính Đạt nhướng mắt: "Ngươi đánh bạc sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân ấp a ấp úng: “Vâng…… đánh bạc.”

      Từ Chính Đạt chưa từng đến mấy nơi kiểu này, có hơi tò mò hỏi: “Tiền vốn cược là bao nhiêu?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhăn mày: “Ở Vạn Bồ lâu là năm mươi lượng……”

      “Năm mươi lượng?” Giọng Từ Chính Đạt hơi cao lên: “Nhiều vậy!” Lỡ như thua phải là lỗ chết sao!

      Ông vội vàng hỏi: "Ngươi thắng ?"
      tieunai691993, cucai_yunnie, lionlemon19 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 24: Đêm dạo Thục viên

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân thầm, bộ dáng Từ Chính Đạt thế này mà là quan tâm đến tình tiết vụ án cái con khỉ, đây ràng là hiếu kỳ chuyện đánh bạc. Nàng tránh đáp, chỉ : "Từ đại nhân tự đến xem thử phải là được rồi hay sao?”

      Từ Chính Đạt mất hứng : “Nếu ngươi thắng, trừ tiền vốn, còn lại giao cả ra đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm, thắng thua bao nhiêu, ngay cả Vạn Bồ lâu cũng có sổ sách ghi lại, huống chi hôm qua nàng vừa thắng chạy tóe khói, có khi ngay cả người móc nối kia còn biết rốt cuộc nàng thắng được bao nhiêu, cần gì phải khai cho tên Từ Chính Đạt bất tài này.

      Từ Chính Đạt thấy nàng phản ứng gì, : "Chẳng lẽ thắng ít nên muốn nuốt sao? Ngươi cần phải hiểu , triều đình cấm quan lại đánh bạc."

      Mạnh Cảnh Xuân thong thả : “ sòng bạc, hôm nay có thể thắng nhiều kể xiết, ngày mai lại thua đến manh chiếu cũng còn. Tuy lai lịch số bạc này là chính đáng, nhưng hạ quan là vì tra án, lần này tra ra manh mối, lần tới vẫn phải . Tuy lần này thắng được ít tiền nhưng hạ quan muốn để lại để làm tiền vốn cho lần tới. Từ đại nhân lại gấp gáp muốn hạ quan giao tiền ra như vậy, khiến người ta thể hiểu nổi. Nếu hạ quan thực nộp lên số bạc này, biết Từ đại nhân......"

      Nàng ngừng chút, nhìn thẳng vào Từ Chính Đạt: “Định xử lý số bạc này thế nào?”

      ý là, Từ Chính Đạt ngươi muốn nuốt số bạc này sao?

      Từ Chính Đạt vội : “Đương nhiên là nộp vào quốc khố chứ còn làm gì nữa?”

      Mạnh Cảnh Xuân lạnh lùng cười: “Tiền vốn của hạ quan là 50 lượng, thắng được vài đồng tiền lẻ. Từ đại nhân muốn nộp vài đồng này vào quốc khố, e là Hộ bộ cười vào mũi chúng ta, bảo là Đại Lý tự keo kiệt.”

      Từ Chính Đạt bị nàng chặn hết đường, biết gì. Suy cho cùng ông vốn là kẻ đuối lý, mà Mạnh Cảnh Xuân cũng phải là tên dễ bị bắt nạt, thầm nghĩ lông cánh của tiểu tử này đúng là cứng cáp quá rồi, khác trời vực so với lúc mới vào Đại Lý tự.

      Ông đoán Mạnh Cảnh Xuân cũng giống kẻ thắng được nhiều tiền, chắc là thắng được ít rồi muốn giữ lại cho mình. Thôi, tính toán làm chi vài cắc bạc này, mất mặt chịu nổi, vì thế cũng truy hỏi gì nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân thở ra hơi, nếu Từ Chính Đạt biết ‘vài đồng lẻ’ này là ngàn ba trăm lượng, vậy nhất định dễ dàng nhả ra như vừa rồi.

      Chỉ cần Thẩm và Trương Chi Thanh im như thóc, vậy toàn bộ ngàn ba trăm lượng này liền biến thành của nàng. Nhưng miệng người là thứ khó quản nhất, nếu Thẩm kẻ hám tài, nàng còn có thể chia chác ngàn ba trăm lượng này với Thẩm . Có điều thái độ đối với tiền tài của Thẩm quá mập mờ, thu được nhiều, nắm trong tay cũng nhiều, nhưng lại dường như màng tới, là khó đoán.

      Nàng ra ngoài, lại suy nghĩ phen, đây chính là chỗ lợi hại nhất của Thẩm , ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ vô dục vô cầu, khiến người khác bắt được nhược điểm, mà cũng biết phải thả loại mồi gì mới có thể mắc câu.

      Thời tiết tốt, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn ra ngoài dạo dạo chuyến. giờ nàng chính là tên giàu xổi, muốn mua vài thứ, nhưng nghĩ ra được gì. Hơn ngàn lượng giấu trong ngực cứ như cục than cháy, có thể vèo phát biến mất bất cứ lúc nào, bằng bây giờ mua đồ quách cho rồi.

      Nàng cân nhắc suy tính đến tận khi trời sập tối, thấy Trần Đình Phương đột nhiên đến tìm nàng.

      Nàng lâu được gặp Trần Đình Phương, ngược lại cảm thấy cao hơn. Nàng khịt khịt mũi, với Trần Đình Phương: “Sao đệ 17 tuổi mà vẫn cao lên thế, lúc huynh 17 tuổi tịt luôn, cũng đến nỗi lùn như vậy.”

      Nàng tỏ vẻ bi thương, Trần Đình Phương lại cười nhìn nàng, : “Hôm nay ra ngoài dạo , đệ mới tìm được nơi khá lắm.”

      Đề nghị này vừa hay đánh trúng ý nguyện của Mạnh Cảnh Xuân, nàng cười : "Tốt thôi."

      Hai người liền cùng nhau đến tiệm ăn ở thành tây. Từ ngoài vào, hai bên hành lang đều là nhã gian, cũng chỉ có tầng lầu, tiếp đó là cái sân cực lớn, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện phát ra từ bên trong. Chuông gió treo dưới mái hiên đinh kêu trong gió, bầu trời màu tối đen như mực, khiến đèn lồng trông có vẻ đặc biệt sáng.

      tiểu nhị bê thùng sơn lớn vội vàng lướt qua hai người, Trần Đình Phương dẫn nàng đến phía cuối.

      thị nữ đứng đợi trước cửa, kéo cửa ra mời bọn vào trong.

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, may mà hôm nay có mang theo ít ngân phiếu, có thể làm chủ mời khách được, đáp lễ đợt trước Trần Đình Phương chiêu đãi nàng.

      Hai người gọi món ăn, Mạnh Cảnh Xuân thấy nơi này ngoại trừ cảnh trí lịch tao nhã, hình như có gì quá đặc biệt, biết sao lại được Trần Đình Phương ưa thích.

      Thức ăn được mang lên, Mạnh Cảnh Xuân đói đến phát điên bắt đầu cắm cúi ăn, còn quên để ý đến Trần Đình Phương, : "Hôm nay huynh làm chủ, hiền đệ ăn nhiều chút ."

      Trần Đình Phương cầm chén rượu lên, chậm rãi uống, liếc nàng cái: “ thời gian gặp, sao tự nhiên Mạnh huynh trở nên hào phóng thế?”

      “Ừ.” Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu như tên ngốc, vui tươi hớn hở cười cười, vùi đầu ăn tiếp.

      Trần Đình Phương thấy nàng ăn vui vẻ, gọi thị nữ kia tới, khẽ: “Mở cửa sổ phía tây ra .”

      Thị nữ mở cửa sổ, Mạnh Cảnh Xuân quay đầu nhìn cái, cũng quá chú ý, lại cúi đầu xực tiếp.

      Trần Đình Phương cũng vội, chờ nàng ăn uống no đủ xong : “Mạnh huynh thấy căn nhà ngoài cửa sổ kia thế nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân hả lòng hả dạ lau lau miệng, quay đầu ngó qua khung cửa sổ hình quạt.

      Cửa sổ này vừa đúng đối diện với bức tường, bức tường kia cũng có cái cửa sổ hình quạt khác, thông qua đó có thể thấy được phong cảnh trong vườn, cực kỳ tài tình. Nếu vào ban ngày nhất định cảnh trí khác, cũng là thú vui tao nhã.

      Trần Đình Phương đăm chiêu : “Nhà bên cạnh bỏ trống rất lâu, chỉ trong mười năm ngắn ngủi mà đổi chủ rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp.”

      Mạnh Cảnh Xuân đoán hôm nay đến đây là có dụng ý khác, liền hỏi dò: "Hiền đệ muốn mua vườn này sao?"

      Trần Đình Phương cười, nghiêng đầu nhịn cơn ho khan, : “Sao có thể được? Cho dù là phụ thân của đệ cũng được.”

      “Ồ.” Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, vậy ngươi đề cập đến chuyện này làm gì, nhưng vẫn hỏi: “Sao lại được?”

      Trần Đình Phương hơi nhếch môi, mở miệng : “Trước đây đệ có dò la thử, nhà này vốn là của vị Viện phán trong Thái y viện, sau đó Viện phán này gặp chuyện, người nhà biết dọn đâu, cuối cùng nhà này bị bán lấy tiền.”

      Bàn tay đặt bàn của Mạnh Cảnh Xuân chợt chậm rãi nắm lại.

      “Nhà này còn có cái tên.” Trần Đình Phương ngừng lại lát, “Gọi là Thục viên.”

      Ngón tay Mạnh Cảnh Xuân bất giác nắm lại thành quyền, hơi phát run.

      Trần Đình Phương nhanh chậm tiếp: “Nghe trước kia cũng gọi là Thục viên đâu. Viện phán này họ Mạnh, trước cửa treo tấm biển, viết là Mạnh trạch.” Khóe môi hơi chứa ý cười: “À mà cùng họ với huynh đấy.”

      chú ý đến bàn tay của Mạnh Cảnh Xuân, lại : “ giờ nhà này ai ở, cửa cũng khóa, vào rất dễ. Huynh có muốn dạo đêm với đệ phen ? Xem như bộ tiêu cơm.”

      Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi lời thoát ra khỏi bờ môi lại là: “Được, được thôi.”

      Trần Đình Phương đứng lên, Mạnh Cảnh Xuân cũng vội vội vàng vàng đứng lên theo, cúi đầu chạy ra quầy ở đằng trước để tính tiền.

      Trần Đình Phương lấy ngọn đèn lồng treo ngoài xe ngựa, đứng ở cửa chờ nàng.

      Hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân hơi rối loạn, ai cũng càng đến gần quê nhà càng hồi hộp lo sợ, ban đầu khi nàng về lại kinh thành cũng chưa từng khẩn trương. Từ khi hồi kinh đến giờ hơn nửa năm, nhưng nàng chưa bao giờ chủ động tìm đến nơi ở trước kia ở kinh thành. Có rất nhiều chuyện mẫu thân cho nàng nghe, mấy thứ linh tinh mà nàng biết được hầu như chỉ dựa vào những mảng ký ức rời rạc vụn được chắp vá lại, kiểm chứng được.

      Nàng cực kỳ khẩn trương, cũng khá là ngạc nhiên nghi ngờ. Hôm nay Trần Đình Phương đặc biệt đưa nàng tới đây, là rất đúng dịp. Mạnh Cảnh Xuân tin đây chỉ là trùng hợp, huống chi Trần Đình Phương còn tuổi, nhưng tâm cơ rất sâu, giống như kẻ chỉ vì xốc nổi mà dẫn nàng tới đây xem. Chẳng lẽ hôm nay muốn thăm dò sao? Nhưng thăm dò chuyện này để làm gì? Mà làm sao lại biết được?

      Nghĩ đến những điều đó, Mạnh Cảnh Xuân tự cấu tay mình hòng ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hai chữ "Thục viên" tấm biển, quay đầu sang với Trần Đình Phương: “Hai chữ này viết tệ, biết là chữ của ai.” Giọng nàng thản nhiên bình tĩnh, để lộ chút sơ hở nào.

      Trần Đình Phương trả lời: “Nghe là do Viện phán phu nhân năm đó viết, vốn treo ở gian giữa, sau đó bị người ta treo ra ngoài cửa lớn này.”

      Mạnh Cảnh Xuân ra vẻ giật mình hiểu ra: “Vậy lạ, tấm biển của gian giữa sao lại có thể đem ra ngoài treo chứ, hiền đệ có đúng hay ?"

      Trần Đình Phương chỉ cười nhạt, trả lời.

      Mạnh Cảnh Xuân thêm gì nữa, chỉ thản nhiên theo sát bước vào cửa. Cảnh trí trong nhà còn giống trong ký ức, có thể là do bị xây xây lại nhiều lần, cũng có thể là do đêm tối nên nhìn có chút khác biệt. Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống mất mát trong lòng, dạo vòng trong nhà, cuối cùng ngáp cái: “Ăn uống no nê, nãy giờ cũng lâu rồi, đồ ăn gì đó cũng tiêu sạch rồi, giờ mệt chỉ muốn ngủ thôi.”

      Trần Đình Phương thấy nàng tận lực giả vờ như vậy, lại càng thêm khẳng định, vì thế dò xét nàng nữa, chỉ thuận theo nàng : “Vậy về ngủ thôi, sáng mai còn phải đến nha môn nữa.”

      “Ừ.” Mạnh Cảnh Xuân vội đáp tiếng, ra cửa, trèo lên xe ngựa Trần phủ.

      Xe ngựa chạy băng băng đường, xuyên qua những khu phố náo nhiệt nơi thành tây, hướng về quan xá.

      Thẩm vừa mới trở về từ nha môn, thấy cách đó xa, Trương Chi Thanh cũng vừa lúc qua phủ thăm .

      Trương Chi Thanh là loại người vô đăng tam bảo điện (1), mà hôm qua mới ghé qua đưa thuốc rồi, hôm nay tìm đến chắc chắn phải chỉ để hàn huyên tâm . Thẩm vào cửa, thuận miệng hỏi : "Có chuyện gì vậy?”

      (1) Vô đăng tam bảo điện: có việc gì tìm đến cửa.

      Trương Chi Thanh cau mày: “Chuyện này lớn lớn, , cảm thấy dù gì cũng phải tiếng với ngươi.”

      Thẩm thấy vẻ mặt ngưng trọng của , im lặng đợi tiếp.

      Trương Chi Thanh đè tiếng lại: “Mấy ngày trước Hồ thái y qua phủ Tả tướng chẩn bệnh cho công tử nhà ông ấy, trong lúc vô tình thấy lọ thuốc mỡ. Hồ tháy y cũng là làm việc lâu năm trong Thái y viện, biết được lọ thuốc mỡ này chính là thuốc tổ truyền của nhà Mạnh Viện phán, chưa từng đưa phương thuốc cho người ngoài. Từ sau khi Mạnh Viện phán xảy ra chuyện từ mười năm trước, thuốc mỡ này cũng xuất thế gian này nữa, bây giờ lại phát ra ở phủ Tả tướng, là khả nghi."

      Thẩm nghe vậy trầm ngâm, hỏi: “Mạnh Viện phán từng có mối quan hệ tồi với Tả tướng, có khi nào là lọ thuốc mỡ ở đó từ hơn mười năm nay, chỉ là lần này Hồ thái y vừa khéo nhìn thấy hay ?”

      Trương Chi Thanh lắc đầu, vẫn cau chặt mày: “Tuyệt đối có khả năng. Chưa đến chuyện thuốc mỡ để lâu bị hỏng, mà theo như lời của Hồ thái y, thuốc mỡ này có mùi khá tươi mới, hình như mới làm từ nửa năm trước mà thôi.”

      Thẩm trầm mặt, im lặng.

      Trương Chi Thanh than : “Nhớ đến chuyện điểm tâm có độc kia, lại liên hệ đến chuyện này, ta cảm thấy có phần kỳ quặc, nên thể cho ngươi tiếng."

      hơi ngừng chút, lại hỏi Thẩm : “Trước đó ngươi có , ngươi là phụ quan của vụ án này. Vậy người nhà của Mạnh Viện phán…… đều được thả sao?”
      tieunai691993, cucai_yunnie, lionlemon17 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 25: “Sách hay”

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Nghe thấy câu hỏi của Trương Chi Thanh, Thẩm mở miệng gì về vụ án kia.

      Trương Chi Thanh thấy muốn , cũng truy hỏi nữa, cuối cùng chỉ : “Theo ta được biết, xưa nay phương thuốc của Mạnh gia chỉ được truyền cho nam, nhưng hình như Mạnh Viện phán có nhi tử, cho nên phương thuốc này xuất đúng là quá ly kỳ.”

      Giọng Thẩm bình thản, chỉ hỏi: “Thuốc mỡ kia dùng để làm gì?”

      Trương Chi Thanh : “Thuốc này trị thương rất tốt, chính là phương thuốc hiếm có.”

      Thẩm đột nhiên chau mày, nhưng cũng vội vàng chứng thực điều gì, chỉ nhanh chậm với Trương Chi Thanh: “ biết, ta lưu ý."

      Trương Chi Thanh thêm gì nữa, chỉ dặn nghỉ ngơi sớm, sau đó cáo từ rời .

      Thẩm về phòng tìm trong ngăn tủ lúc lâu, nhưng vẫn tìm được lọ thuốc gia truyền chữa vết thương hiếm thấy mà hôm đó Mạnh Cảnh Xuân đưa tới. Chẳng lẽ lúc chuyển nhà làm rơi ở quan xá rồi sao? cau chặt mày, nhìn ngăn tủ bị lục lộn tùng phèo, thở dài, vẻ mặt hơi ngưng trọng —— hy vọng chỉ do nghĩ nhiều mà thôi.

      Thẩm vẫn khó ngủ như trước, nửa đêm tỉnh lại thấy mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm toàn thân. Gió bên ngoài ào ào thổi, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mưa, lá cây xào xạc khiến người ta cảm thấy phiền lòng.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng hiếm có khi ngủ nông như vậy, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, liền đứng dậy đun ấm nước.

      chén nước nóng, để nguội hồi lâu mới có thể uống được. Nàng nhấc chén lên chậm rãi uống trong vô thức, nhớ đến ngôi nhà cũ xa cách lâu, trong lòng biết là tư vị gì.

      Nhưng thể cứ mang bộ dáng này mà sống qua ngày được, nàng nâng tay dùng sức xoa mặt mình, hít sâu, nghĩ lung tung gì vậy? Còn có hai canh giờ nữa là phải đến nha môn làm việc rồi, thời gian đâu mà ngồi đây nghĩ vớ vẩn nữa.

      Nàng duỗi lưng, ngáp cái to. Sau khi hoàn thành xong động tác cực kỳ có ý ám chỉ là buồn ngủ này, nàng liền bò về giường đánh giấc.

      Hồi trước bị rượt ở Vạn Bồ lâu, Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn hơi sợ, vì thế mấy ngày này đều chỉ dám lảng vảng bên ngoài.

      Người móc nối kia thấy bộ dáng có triển vọng gì của nàng, nghĩ thầm biết phải đợi kẻ bỏ này nhốt Tống Định Khoan vào tù đến bao giờ, bèn với Mạnh Cảnh Xuân, bằng bảo người bên Hình bộ trực tiếp đến tra xét Vạn Bồ lâu cho rồi.

      Mạnh Cảnh Xuân lại thể, Vạn Bồ lâu nhất định cóquan to trong triều làm chỗ dựa, cho nên mới kiêng nể gì như vậy. Nếu chẳng may đó là người của Hình bộ, vậy có đến đây cũng chỉ nhắm mắt mở mắt mà thôi, đợi đến khi muốn bắt người, chứng cứ gì đó sớm bị hủy sạch sành sanh rồi, chắc chắn cũng chả bắt được ai, mọi người đều giải tán.

      Nhưng ra ý nghĩ này cũng tệ, trực tiếp chụp lấy Vạn Bồ lâu, xong hết mọi chuyện, đỡ phải rối tung nùi biết bắt đầu gỡ từ đâu như bây giờ.

      Mạnh Cảnh Xuân khổ sở cân nhắc, ngay lúc này nàng còn phiền não chuyện khác nữa chứ.

      Nàng biết người móc nối này có quan hệ rất rộng trong thành tây, liền nhờ hỏi thăm xem Thục viên giờ do ai sở hữu, có ý bán hay .

      Người móc nối này cũng rất nhanh nhẹn, bao lâu sau dò la được tin tức cho nàng. tại Thục viên thuộc về tiểu lại của Hộ bộ, tiểu lại kia hình như cần dùng tiền gấp, định bán rẻ Thục viên, rao giá ngàn năm trăm lượng.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân xoay sở ở đâu ra được món tiền lớn như vậy.

      Người móc nối biết nàng nghèo, cũng biết nàng muốn dò la vậy chắc là có ý muốn mua, nhưng có ý định cho nàng mượn tiền nữa, chỉ khuyến khích nàng: “Dù sao vận may của ngươi cũng khá tốt, bằng dùng đống bạc lần trước thắng được làm tiền vốn, đánh bạc lần nữa. Đừng Thục viên, có khi tòa nhà gấp 10 lần như thế cũng mua tuốt được luôn ấy chứ lị.”

      tiếp: “Lần trước ngươi thắng được khoảng hơn ngàn lượng, lần này đến đó có thể đặt ván lớn. phải là ngươi muốn tra án sao? Hồi trước ngươi chỉ trốn dưới lầu chơi mấy ván cùng với bọn bình dân, tra ra được gì là phải.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy im lặng. Có thể tìm được manh mối nhưng mất sạch ngàn ba trăm lượng này, chuyện mua Thục viên cũng hoàn toàn hóa thành bọt nước; hoặc cũng có thể tìm được manh mối, lại còn thắng được nhiều hơn, thuận lợi mua Thục viên về. ra đều dựa vào vận may cả.

      Dân cờ bạc đều cho rằng mình có vận khí tốt, cho dù bị thua nhiều cũng chỉ nghĩ là do hôm ấy để quên vận may ở nhà.

      Mạnh Cảnh Xuân do dự là giả, nhưng dù sao nàng cũng ngốc, chỉ bảo người móc nối kia là “Sau hẵng ”, sau đó đề cập đến nữa.

      Trước mắt, nàng còn có chuyện phiền lòng hơn nhiều, tiểu lại quan xá tới hỏi chìa khóa nhà nàng, có ý thúc giụa nàng chuyển nhà. Xế chiều hôm đó, nàng vừa ra khỏi nha môn liền vội vàng chạy nhanh về quan xá. Mới đến cửa thấy hai chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài, chất rất nhiều đồ đạc, Bạch Tồn Lâm đứng ngoài xe chuyện với tiểu lại trong quan xá.

      Thấy Mạnh Cảnh Xuân tới, Bạch Tồn Lâm nhanh chóng cười với nàng, : "Hiền đệ, huynh đợi đệ lâu quá.”

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân nhàn nhạt: “Bạch huynh tới sớm.” giờ nàng cực sợ Bạch Tồn Lâm, chỉ cần nhiệt tình với thằng nhãi này chút thôi được voi đòi tiên mà lấn tới. Bởi vậy nàng cũng học cách làm mặt ngầu, để cho có thể giác ngộ chuyện ‘đừng tùy tiện làm phiền kẻ khác.”

      “Đâu có sớm, sắp hết ngày rồi còn gì.” Bạch Tồn Lâm tới, "Huynh giúp hiền đệ chuyển đồ sang nhà sát vách nhé?”

      Mạnh Cảnh Xuân lấy chìa khóa ra mở cửa, nàng sắp xếp hành lý từ trước, chỉ còn đợi dọn sang nhà bên cạnh thôi. , nếu nàng và Thẩm vẫn yên ổn vô tư như lúc trước, dọn sang phòng cũ của ở cũng rất là thoải mái.

      Bạch Tồn Lâm gọi tiểu lại quan xá đến giúp chung, nâng hai rương hành lý của Mạnh Cảnh Xuân sang phòng bên cạnh, sau đó mới bắt đầu chuyển hành lý của mình vào trong phòng.

      Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy động tĩnhbên ngoài, đóng cửa lại dọn phòng.

      Ánh nắng hoàng hôn chiếu từ sân sau vào trong, kéo ra bóng người dài. Từ sau đêm đó, nàng đến căn phòng này nữa, nơi này lạnh lẽo đến phát sợ, khiến người ta cảm thấy độc khó .

      giá sách trống rỗng, nàng cúi người kéo ngăn tủ thấp ra, phát ít sách cũ bên trong. Lần trước Thẩm sai người tới chuyển đồ, lại chuyển hết, rất nhiều thứ mang , toàn bộ ném hết vào đây, nhìn cực kỳ lộn xộn.

      Mạnh Cảnh Xuân xắn tay áo, xếp hết mấy thứ Thẩm để lại vào cái rương trống bằng dây mây. Nàng dọn dẹp chút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài. Nàng đứng thẳng dậy, ra đứng trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài là như thế này……

      Cũng biết lúc đó Thẩm nghe tiếng gõ cửa của nàng có cảm thấy khó chịu như thế này hay , cảm giác như là gian yên tĩnh bị đập thành từng mảnh vậy.

      giờ nàng đứng trong căn phòng này, các loại giác quan đều mẫn cảm cách kỳ lạ, cảm thấy được tự nhiên cho lắm.

      Nàng lau mồ hôi trán, ra mở cửa.

      Bạch Tồn Lâm nở nụ cười rạng ngời ôm bao vải đứng trước cửa, rướn cổ lên ngó vào trong: “Ái chà, đệ cũng chỉ có hai rương đồ, sao đến giờ vẫn chưa dọn xong chứ?”

      Mạnh Cảnh Xuân thấy tốc độ này là rất bình thường, có cái gì đúng đâu?

      “Huynh dọn xong hết rồi, đệ chậm như rùa bò ấy.” Bạch Tồn Lâm đưa bao vải cho nàng, “Cho đệ này, đào đấy, toàn là quả to cả, ngon cực. Đệ tranh thủ ăn , để lâu bị thối.”

      Mạnh Cảnh Xuân : " cần đâu...... Bạch huynh quá khách khí rồi, là khiến người khác ngại ngùng."

      “Ngại gì.” Bạch Tồn Lâm mạnh mẽ vỗ vào vai nàng, “Đệ với huynh sau này là huynh đệ tốt, có thứ gì hay ho đương nhiên phải chia cho nhau.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi đen mặt, quần áo mùa hè mỏng manh, bờ vai bị bàn tay to của đập cho phát đau điếng.

      Nàng nhận lấy bao vải, chợt thấy có gì đó đúng, hình như phía dưới còn có thứ gì đó giống cuốn sách, vội hỏi Bạch Tồn Lâm chẳng lẽ đưa nhầm à.

      Bạch Tồn Lâm lại vỗ vỗ vai nàng, cười hết sức mờ ám: “Gần đây huynh có được hai cuốn sách khá hay, xem xong hết rồi, nghĩ cũng phải đưa cho hiền đệ xem để mở mang tầm mắt."

      Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy vẻ mặt này của rất quái, liền lấy cuốn sách trong bao vải ra xem thử, thấy bìa sách trống trơn, hề có chữ nào. Nhưng nàng còn chưa kịp mở ra, Bạch Tồn Lâm đãlập tức ngăn nàng lại: "Mạnh huynh đợi khi nào ở mình hẵng xem, bây giờ vẫn nên vào dọn dẹp .”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe như vậy, càng cảm thấy sách này chả hay ho gì. Bạch Tồn Lâm cười cười rời , nàng mở ngay cuốn sách kia ra xem, mặt hết đỏ lại trắng. Tiểu tử Bạch Tồn Lâm lại đưa cho nàng cuốn đông cung đồ!

      Nàng vội vàng đóng bộp quyển sách lại. Hồi trước khi đến thư viện học, phải là có học sinh lén lút truyền đông cung đồ cho nhau xem, nàng biết mấy thằng nhóc cực kỳ hiếu kỳ về chuyện này, nếu bây giờ nàng lập tức trả lại sách, có vẻ khá là ‘lạy ông tôi ở bụi này’.

      Vì thế nàng ném nguyên cái bao vải chứa đào và sách lên bàn, quyết định thừa dịp trời còn sáng dọn xong phòng rồi tính sau.

      Nàng cũng thèm đóng cửa, quay thẳng về thư phòng xếp lại ngăn tủ.

      Mặt trời lặn xuống thấp hơn chút, trời dần tối, nàng cúi người cố gắng dời rương dây mây đến trong góc, thử mấy lần nhưng được vì quá nặng.

      Nàng chợt để ý thấy mặt đất có nhiều hơn cái bóng, liền xoay đầu sang. Mới đầu tưởng là ảo giác, nhắm chặt mắt rồi lại mở to, Thẩm đãđi đến trước mặt nàng, cúi người nâng rương dây mây lên, giọng vừa lạnh lại vừa mềm mại: “Muốn chuyển đến đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần: “À...... Trong góc, để trong góc phòng là được......"

      Đợi Thẩm đặt rương vào trong góc, nàng mới chợt nghĩ đến, trong rương kia toàn là đồ cũ của , sau lưng bỗng nhiên như bị lửa thiêu, toát ra tầng mồ hôi, chuyện hơi lộn xộn: “Rương này, đồ trong rương này, là Tướng gia...... Lần trước Tướng gia chuyển ...... Nếu đến đây, vậy Tướng gia thuận đường mang về là được.”

      Thẩm tới, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì phơi nắng chiều của nàng, trán có lớp mồ hôi mỏng, muốn duỗi tay qua lau cho nàng. vội vàng dời mắt, thấy nàng để chân trần đứng chiếu, khỏi nhíu mày: " sợ bị cảm lạnh sao, tốt xấu gì cũng nên mang vớ vào chứ.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lùi về sau bước, hơi khẩn trương.

      Căn phòng này, người này, cùng với mọi thứ chìm dần vào trong đêm tối, buổi hoàng hôn của mùa hè oi bức thế này chợt khiến người ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay cũng ngứa ngáy.

      Tại sao mỗi lần ở mình cùng , nàng đều có cảm giác hận thể trốn ?

      Thẩm nhìn mũi nàng, giọng điệu ôn hòa mềm mỏng: “Bôi thuốc chưa?”

      “Chưa......" Nàng lại vội vàng sửa miệng, “Bôi rồi, tốt lắm, hạ quan cảm ơn ý tốt của Tướng gia.”

      Thẩm gì, nàng lại vội vàng hỏi: “Tướng gia đột nhiên tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

      Thẩm nghe vậy mới thong thả : “Cũng phải là chuyện gì quan trọng lắm, lần trước lúc chuyển đồ có thứ quên mang theo, hôm nay muốn tới đây tìm chút, lại ngờ ngươi chuyển qua rồi.”

      "Tướng gia muốn tìm gì?"

      Thẩm liếc nhìn nàng cái, : “ lọ thuốc.” Lúc nãy cũng thấy được trong rương dây mây đều là đồ cũ của , bổ sung thêm: “Mấy thứ còn lại, ngươi giữ lại xem có thứ nào dùng được hay , ta mang đâu.”

      Lọ thuốc? Mạnh Cảnh Xuân gãi gãi đầu, vội : “Vậy để hạ quan tìm cho Tướng gia.”

      Thẩm "Tốt", sau đó để mặc nàng lục lọi trong rương dây mây.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi xổm trong góc, chuyên chú lục tìm. Mắt cá chân nàng bị lộ ra ngoài, hình như là bị muỗi đốt, duỗi tay ra gãi gãi, lộ ra cánh tay gầy trắng nõn nà, Thẩm nhìn thấy lại có chút thất thường.

      thầm hít hơi, xoay người sang chỗ khác, đến trước bàn, thấy mấy quả đào rơi lăn lóc bên ngoài túi, phía dưới còn có hai cuốn sách, liền tò mò vươn tay cầm lên.

      Nhưng vừa mới cầm lên, định lật ra thấy Mạnh Cảnh Xuân cầm lọ thuốc trong tay vọt đến: "Tướng gia mau để xuống!"
      tieunai691993, cucai_yunnie, lionlemon19 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 26:Quả là “đoạn tụ”

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm thấy nàng xông tới khẩn trương như thế, còn chưa kịp phản ứng gì Mạnh Cảnh Xuân níu chặt lấy góc sách, lặp lại thêm lần: "Tướng gia mau để xuống!"

      Thẩm lại thản nhiên chậm rãi trả lời nàng như tán chuyện phiếm: “ buông.”

      Mạnh Cảnh Xuân gấp đến phát điên, liều mạng túm chặt lấy góc sách, đến nỗi sắp xé rách cả bìa.

      Thẩm nâng lên cánh tay còn lại, nhàn nhã thong thả tách ngón tay nàng ra. Mạnh Cảnh Xuân nôn nóng đến mức mồ hôi đổ đầy sau lưng, nhưng sức nàng lại khỏe bằng Thẩm , hơi lưu ý chút, cuốn sách kia liền nằm gọn trong tay Thẩm .

      Thẩm dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thản nhiên liếc nhìn nàng cái, giơ sách lên cao quá đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn cuốn sách kia, kiễng kiễng chân, muốn với tay chộp lấy, nhưng sao mà với tới cơ chứ?

      Thẩm như cố tình trêu đùa nàng, tuy nét mặt vẫn hết sức lạnh nhạt thản nhiên, nhưng trong lòng lại thích nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng cách vô cớ.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn từ bỏ ý định cố gắng sống chết chộp lấy quyển sách, nàng nhảy lên cái, tay vô thức níu chặt lấy tay áo Thẩm , thấy tay kia gần chạm được đến cuốn sách rồi, bỗng nhiên Thẩm lùi về sau bước. Nàng nhất thời bị mất trọng tâm, ngã về phía trước, kịp đứng vững ổn định, trực tiếp bổ nhào lên người Thẩm .

      Thẩm té ngửa ra đất, Mạnh Cảnh Xuân cũng ngẩn ngơ nằm bò người , đầu áp vào hõm cổ . Nàng vội vàng phản ứng kịp, ngẩng đầu lên hỏi: “Tướng gia có sao ? Có bị gì nghiêm trọng lắm ? Có bị đập đầu ?"

      Tay vẫn còn nắm giữ cuốn sách kia, lúc này lại đưa cuốn sách đến gần hơn chút, mở ra tờ liền sáng tỏ.

      Nha đầu này lại dám cất giấu đông cung đồ!

      Mạnh Cảnh Xuân thấy xem được nội dung trong sách, rên rỉ trong lòng, cũng sống chết cướp lại nữa, chỉ vỗ vỗ trán định giải thích, nhưng Thẩm lại nhìn nàng, khuôn mặt nghiêm túc như muốn giáo huấn nàng: “ nương sao lại có thể xem loại sách này?”

      Mạnh Cảnh Xuân chưa suy nghĩ gì phản bác ngay lại: “Sao lại xem được! Ta xem qua từ lâu rồi!”

      Thẩm lạnh mặt nhìn nàng: “Từ lâu là bao lâu?”

      “Hồi còn ở thư viện, sách này hằng hà vô số, muốn xem bao nhiêu có bấy nhiêu!"

      Nàng vẫn còn có thể bày ra dáng vẻ cây ngay sợ chết đứng được như thế!

      Mạnh Cảnh Xuân xong, cũng chưa từ người đứng dậy, chỉ quýnh đến mức đỏ bừng cả mặt, trong đầu nhão nhoét.

      Thẩm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, dưới đôi mắt sáng ngời là cái mũi dọc dừa xinh xắn, đôi môi nho căng đầy như quả đào chín mọng, do mới vừa cuống cuồng cướp sách cãi lộn mà hô hấp có phần gấp gáp.

      Mọi tức giận của bỗng chốc tiêu tán toàn bộ, đôi mắt đen như mực càng thêm sâu, bàn tay nắm quyển đông cung đồ bất chợt buông ra, bất tri bất giác vươn tay chạm vào gò má Mạnh Cảnh Xuân. Xúc cảm ấm áp mịn màng truyền tới từ ngón tay khiến người như si như say, ngón trỏ vô thức lướt đến khóe môi của nàng, nhàng đè môi nàng lại.

      Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc trống rỗng, toàn thân nóng như bị lửa thiêu, máu ầm ầm dâng lên đầu, khiến khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên như gấc.

      Tay kia của Thẩm vươn ra nắm lấy tay nàng, chỉ nắm , đầu ngón tay như có như quét qua lòng bàn tay nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào, thân thể cũng cứng đờ, chỉ biết lòng bàn tay bị vuốt đến ngưa ngứa, toàn thân đều nóng lên, ngay cả thở cũng dám thở.

      Tiếng ve ngoài phòng dần dần uể oải, sắc trời tối , tóc Mạnh Cảnh Xuân bị nắng hoàng hôn chiếu vào ánh lên màu đỏ hạt dẻ, vài sợi tóc tán loạn bên tai, hô hấp rối loạn.

      Thẩm cũng sắp bị tình hình trước mắt bức đến phát điên rồi......

      bỗng dưng dời ngón tay môi nàng, vòng ra sau lưng nàng, nhàng ấn gáy nàng xuống, khẽ nâng đầu, lập tức hôn lên.

      Vẫn biết nàng xinh xắn đáng , nhưng bao nhiêu năm qua chẳng lẽ chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng? Thế mà hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng quấy nhiễu tấm lòng thanh tâm quả dục của , khiến rốt cuộc an bình được nữa. Biết nàng là nữ nhân lại vào triều làm quan, lo lắng cho nàng, nhưng lại cảm thấy nên nhúng tay vào để giữ cho cuộc đời mình được thanh thản. thấy nàng thú vị, thích nhìn thấy dáng vẻ nóng vội đến liều mạng của nàng, lại biết lòng mình vì nàng mà nghiêng ngả, thể nào nhìn nàng chịu khổ chịu tội.

      là sắp điên rồi, trong lòng như bị mèo cào thành từng mảnh từng mảnh , chỉ cần hơi nhúc nhích chút là giống như bị kiến cắn vậy, ngứa ngứa tê tê.

      nhắm mắt lại, nhàng chậm rãi mút môi nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn đơ người, tài nào hoàn hồn lại được.

      Xúc cảm mềm mại xa lạ này khiến nàng kinh ngạc thôi, mắt cũng quên chớp, chỉ mặc cho hôn như thế, đầu ngón tay đều run cả lên. Hai người dán vào rất gần nhau, trong mũi nàng tràn ngập mùi hương của , trong đầu cũng chỉ toàn là .

      Thẩm cố gắng cạy mở môi nàng ra, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn thông suốt, đôi môi mím lại chặt chẽ, hàng mi vừa dày vừa dài nhàng rung động.

      Lý trí của quay trở lại được chút, rời môi khỏi nàng, khẽ cười nhàn nhạt: “Đồ ngốc, dùng sức mím chặt môi như vậy làm chi?”

      Vì Mạnh Cảnh Xuân nín thở rất lâu, cả người vô lực, ngay cả sức để chống người đứng dậy cũng có, chỉ có thể nằm sấp người thở khẽ. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thẩm lại nhàng kéo cổ nàng xuống, môi khẽ dán lên, giọng khàn khàn: “ phải xem qua từ lâu rồi sao? Sao ngay cả chuyện này cũng biết?”

      Lòng Mạnh Cảnh Xuân bị thanh dịu dàng ôn nhu hiếm có của nhào nặn thành từng mảnh , khỏi hoảng hốt, bỗng nhiên sực tỉnh lại, vừa định mở miệng phản bác, môi lại bị mãn nguyện cạy mở, tinh thần nháy mắt đều tiêu tán, lý trí bay sạch.

      Bạch Tồn Lâm đứng ngay cửa cũng thấy màn này, mắt trợn tròn. Cái này, cái này…… Tướng gia lại làm chuyện đó với Mạnh Cảnh Xuân! Tướng gia, Tướng gia, là đoạn tụ!

      Vừa rồi Bạch Tồn Lâm ở trong phòng chợt nghe thấy vẹt kia gọi hai tiếng "Tướng gia, Tướng gia", lúc này mới phát Mạnh Cảnh Xuân chuyển nhà mà quên mang theo vẹt. Vì thế định đem sang cho nàng, thuận tiện hỏi nàng chút sao con vẹt đần độn này lại có thể học được câu "Tướng gia".

      Cửa nhà Mạnh Cảnh Xuân cũng đóng, xách lồng vẹt đến cửa, vừa vặn thấy tình cảnh trong phòng, tim như muốn bay vọt ra ngoài!

      Hiển nhiên đây là do Tướng gia cưỡng bức dụ dỗ, nên Mạnh Cảnh Xuân mới bị mắc bẫy của ta! Đương nhiên Bạch Tồn Lâm thể nào trơ mắt nhìn huynh đệ tốt của mình bị lợi dụng được, cúi đầu nhìn vẹt trong lồng, lắc lắc nó, thầm nghĩ trong lòng: "Mau gọi !"

      Vẹt kia quả nhiên phụ lòng , thảm thiết kêu lên hai tiếng: “ có ai, có ai!”

      Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần trước, tim đập nhanh như ngựa phi, hấp tấp đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn quần áo mình, cực kỳ chột dạ cao giọng : "Tướng gia bị té rất đau đúng ?”

      Thẩm lại ung dung hơn nàng nhiều, từ tốn đứng lên,nét mặtvẫn như bình thường, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Mạnh Cảnh Xuân đau khổ kêu rêntrong lòng, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?! Sao lại biến thành tình trạng như thế này?! Sớm biết thế nàng thà quang minh chính đại lật quyển đông cung đồ kia ra cho xem luôn cho rồi.

      Còn kẻ đầu têu gây ra toàn bộ chuyện này lại trưng ra cái vẻ mặt "Mạnh hiền đệ à đệ cần phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh đó”, rất là vô tội đứng ngay ngoài cửa, xách lồng vẹt trong tay. Vẹt ta giang cánh, gân cổ, hiên ngang hô to hai tiếng: “ có ai, có ai!”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân từ đỏ biến đen, ấp úng : "Bạch huynh tới có chuyện gì ?”

      Bạch Tồn Lâm thầm nghĩ, là huynh cứu đệ đó nha, sao đệ lại bày ra khuôn mặt mất hứng như thế chứ? À...... Tất nhiên là bởi vì Tướng gia ở đây cho nên sợ hãi rồi.

      thấy Mạnh Cảnh Xuân cũng là đáng thương, cònnon nớt chân ướt chân ráo bước vào quan trường, liền bị Tướng gia đoạn tụ ra tay hạ độc thủ, là đường đời chông gai mà.

      giờ cũng phải là lúc cảm thán nhiều như vậy, cần phải nhanh chóng giải vây mới đúng. Thế là nở nụ cười, : “Sắc trời cũng tối rồi, Tướng gia nên dành ra chút thần trí mà tập trung đường, đừng để bị ngã nữa.”

      Thẩm trầm mặt gì, Bạch Tồn Lâm lại với Mạnh Cảnh Xuân: “Hiền đệ bỏ quên lồng vẹt bên chỗ huynh, huynh nghe thấy nó kêu to, liền mang sang cho đệ.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng tiến lên nhận lấy lồng vẹt, vẹt kia vui mừng há mỏ: “ có ai, có ai!”

      Bạch Tồn Lâm : “Nhắc đến mới nhớ, hồi trước huynh còn cảm thấy vẹt này đần, chỉ biết kêu mỗi câu “ có ai”, ngờ hôm nay nghe thấy nó gọi câu khác, biết lúc trước đệ có từng nghe nó kêu chưa.”

      Mạnh Cảnh Xuân đương nhiên biết con vẹt trứng thối này kêu cái gì, nàng chột dạ thấp giọng : "Chưa hề......"

      Bạch Tồn Lâm liền đến gần hai bước, vỗ vỗ lên cái lồng trong tay Mạnh Cảnh Xuân, cúi đầu với vẹt: “Mau kêu lên cho ta nghe chút.”

      Vẹt trầm mặc.

      Bạch Tồn Lâm lại hung hăng vỗ vài cái lên lồng, vẹt đứng rất vững, vẫn trầm mặc như trước.

      Mạnh Cảnh Xuân muốn nhanh nhanh tống cổ Bạch Tồn Lâm và con vẹt này , liền cái khó ló cái khôn : “Ai da, đệ thấy Bạch huynh thích con vẹt này như thế, bằng mang về chơi mấy ngày rồi trả lại cho đệ cũng được, sao đâu.”

      Bạch Tồn Lâm lại : “Sao mà được, huynh chiếm đồ của người khác.”

      "......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, vậy chỉ có thể đuổi Thẩm , nhưng giờ sao nàng dám chuyện với chứ!

      Nàng chột dạ đến mức dám liếc nhìn Thẩm cái nào, cũng biết sắc mặt tại tốt hay xấu.

      Bạch Tồn Lâm cũng muốn giúp Mạnh Cảnh Xuânđá Tướng gia chỗ khác, liền nảy ra kế, : "Hiền đệ à, huynh biết có nhà tắm công cộng mới mở ngay sát bên, tuy ngày hè mà ngâm người hơi nóng, nhưng đến đó chà lưng đấm tay cũng tệ, hay là chúng ta đến nhà bếp ăn xong rồi sang đó tắm thử ?” ý là, bọn ta muốn cùng tắm, Tướng gia ngươi nhanh chóng biết điều chút, cuốn gói về .

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lập tức : " , cần...... Hôm nay, hôm nay đệ muốn tra án, buổi tối phải đến Vạn Bồ lâu." Nàng vỗ đầu, lẩm bẩm: “Suýt nữa quên béng mất vụ án này luôn rồi ——" xong rồi vội đặt lồng vẹt xuống, đầu cũng dám ngẩng lên, với Thẩm : “Tướng gia vẫn nên về , hôm khác hạ quan mang lọ thuốc này đến phủ Tướng gia...... Như vậy được ?”

      Thẩm gì, thẳng ra ngoài. Bạch Tồn Lâm thấy rồi, thở phào cái, liếc mắt ra hiệu với Mạnh Cảnh Xuân, sau đó yên tâm về phòng.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy bọn họ đều khỏi, vội vàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống thở ra hơi dài.

      Vẹt trong phòng lại bỗng nhiên la lớn: "Tướng gia, Tướng gia!"

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, may mà Thẩm rồi, chứ lỡ bị hỏi vì sao con vẹt đần độn này lại biết gọi Tướng gia, vậy nàng chỉ có con đường chết.

      Nàng buông lỏng được lát mới phát mình đói bụng, mở cửa ra định đến nhà bếp ăn cơm, lại thấy Thẩm còn đứng ngay trước cửa nhà nàng!

      Thẩm liếc nhìn nàng cái, sắc mặt cũng có gì dị thường, chỉ : "Ngươi lại muốn Vạn Bồ lâuà?"

      Mạnh Cảnh Xuân hơi chột dạ gật gật đầu. ra nàng vốn định lúc này, nàng còn chưa cân nhắc kỹ lưỡng xem có nên đánh cược lần nữa hay , mà trước mắt hề có manh mối gì, nàng cũng thể lại tùy tùy tiện tiện vào trong đó nằm vùng như lần trước nữa.

      Thẩm lại : “Vậy ta với ngươi.”

      Mạnh Cảnh Xuân hoảng hốt, lập tức bác bỏ: “Hạ quan có giấy cho phép của Từ đại nhân trong tay, ra vào Vạn Bồ lâu là để tra án, cho nên tính là vi phạm pháp luật. Còn Tướng gia đến Vạn Bồ lâu, lỡ bị ai nhận ra chính là chuyện lớn!”

      Đáy mắt Thẩm u, mặt lại lên ý cười nhàn nhạt, vuốt tóc nàng, : “ ngây thơ.”

      (DNG: Ahhhhhh ~ JQ rồi ~~ PS: Ta thực thích con vẹt :3 )
      tieunai691993, cucai_yunnie, lionlemon21 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 27: Nắng hạn gặp mưa rào

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lời hành động của khiến Mạnh Cảnh Xuân đơ người ngay tại chỗ, hồn phách bay sạch, Thẩm xoay người trước.

      mấy bước, quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân : “Ngươi sao?"

      Đầu Mạnh Cảnh Xuân giờ đơ như cây cơ, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ : “, ngay đây.” Chân trước vừa mới bước ra sực nhớ, hơn ngàn lượng ngân phiếu vẫn còn cất trong rương, người nàng giờ chỉ có vài đồng tiền lẻ, chẳng lẽ mang mấy đồng cắc này đánh bạc sao?

      Nghĩ xong, nàng lập tức quay ngược trở lại phòng, nhưng nàng vừa mới vào trong, Thẩm liền đứng bên ngoài nhàn nhạt mở miệng: "Tìm ngân phiếu à?”

      cũng phải con giun trong bụng nàng, sao lại biết nàng nghĩ gì thế?! Mạnh Cảnh Xuân than khóc trong lòng tiếng, lại nghe thấy Thẩm : " cần mangđâu, ngươi tra án chứ phải bài bạc.”

      Mạnh Cảnh Xuân tiếng đáp: “ mang ngân phiếu được vào Vạn Bồ lâu......"

      Giọng Thẩm hết sức kiên nhẫn, cũng vội vã thúc giục nàng, chỉ : “Ra đây , chỗ đó mang ngân phiếu vẫn vào được.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sững sờ, lẽ Tướng gia có cả bạn bè trong mảng này sao? Đây phải là chuyện hay ho gì......

      Dường như Thẩm đoán được nàng nghĩ vớ vẩn điều gì, vào trong, nhặt hai quyển đông cung đồ đất lên, đưa cho nàng : “Nhanh nhanh trả lại cho người ta , mấy cái loại sách này cuốn nào chả giống cuốn nào, xem vào chỉ hại não.”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân lại đỏ ửng lên, may mà ánh sáng mờ mờ nên Thẩm cũng thấy .

      Nhớ đến tình hình lúc nãy, nàng hận thể đâm đầu chui ngay xuống đất, làm gì còn có tâm trạng đáp trả nữa.

      Thẩm thấy nàng trả lời, liền để quyển sách lên bàn, : “ thôi, lúc này còn có thể ăn bữa ở Vạn Bồ lâu.”

      Chân Mạnh Cảnh Xuân như bị dán keo, muốn nhúc nhích cũng có sức. Thẩm tốn hơi thừa lời nữa, trực tiếp nắm tay nàng kéo ra ngoài.

      Hôm nay Mạnh Cảnh Xuân bị dọa mấy phen, đầu óc sớm còn hoạt động được gì, chỉ có thể lút cút theo Thẩm đến Vạn Bồ lâu. Ra khỏi quan xá, Thẩm buông tay, Mạnh Cảnh Xuân liền thành thành lẽo đẽo đằng sau , đầu cúi thấp như con chuột .

      Thẩm cũng biết hôm nay đãdọa nàng , cũng do nhất thời nhịn được, tuy biết giờ nàng nghĩ gì trong lòng, nhưng hề thấy hối hận. Ngày xưa mọi chuyện đều phải tính toán chặt chẽ, lúc này lại bất chấp nhiều như vậy, giống chuyện mà có thể làm ra.

      đến thành tây, đèn đuốc sáng choang, các loại mùi hỗn tạp hòa với bụi đường trong đêm hè oi bức đập vào mặt, Mạnh Cảnh Xuân an an tĩnh tĩnh theo phía sau Thẩm , đường xuyên qua chợ đêmnáo nhiệt, trong lòng lại cảm giác yên tĩnh lạ thường.

      Nàng tựa hồ chỉ thấy duy nhất bóng lưng trước mặt, những náo nhiệt xung quanh dường như liên quan gì đến nàng.

      Ý nghĩ này dọa nàng sợ hãi, nàng vội vàng xoa xoa mặt, lòng bàn tay hơi nóng lên, ẩm ướt, lau thế nào cũng khô.

      Đến Vạn Bồ lâu, Thẩm cũng vào thẳng từ cửa chính, mà dắt nàng đến cửa bên hông. Thủ vệ gác cửa hình như nhận ra Thẩm , thấy đến còn giật nảy mình, vội vàng nghênh đón vào, gã sai vặt khác hấp tấp chạy vào trong, có vẻ như bẩm báo với ai đó.

      Mạnh Cảnh Xuân theo phía sau khác gì thư đồng. Nàng cẩn thận dè dặt thấp giọng hỏi Thẩm : “Sao Tướng gia lại phải cửa sau......" Nếu có người quen biết sao lại lén lút như thế.

      Thẩm quay đầu lại, liếc nàng: "Ngươi mặc quan bào thế này, bọn cho ngươi vào từ cổng trước sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân giờ mới nhận ra mình quên chưa đổi quan bào người, thầm nghĩ, xong rồi, thế này coi như bị bại lộ thân phận hoàn toàn rồi, sau này còn tra với xét kiểu gì nữa?

      Thẩm lo vềchuyện này, hề ngó ngang ngó dọc mà thẳng vào trong. Tên sai vặt kia dẫn bọn đến gian thư phòng nằm trong cùng ở tầng ba, đẩy cửa ra, bên trong vắng vẻ bóng người. Gian phòng được bố trí rất tao nhã, hề giống căn phòng trong sòng bạc, hơn nữa cũng được cách rất tốt, tiếng vui cười tranh cãi như bị ngăn cản bên ngoài thế giới này.

      Mạnh Cảnh Xuân hơi khẩn trương, đôi tay nắm chặt dưới ống tay áo dài rộng. Thẩm liếc nhìn nàng cái, : “Ngồi , làm chi mà câu nệ dữ vậy.”

      xong tự mình ngồi xuống, thị nữ vào dâng trà cho bọn họ, thi lễ, : “Đông gia đến ngay, xin các vị khách quý chờ chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy hai chữ “khách quý” này, trong lòng bất giác nổi trống.

      Nàng thầm suy đoán đủ kiểu mà hề nhận ra, trong các suy đoán của mình, Thẩm luôn đóng vai người vô tội, cho dù làm chuyện xấucũng là do bị bức đến còn cách nào, thân bất do kỷ. Khi hoàn hồn lại, nàng mới chợt phát giác mình tự bào chữa cho Thẩm ……

      Nàng miên man suy nghĩ cửa thư phòng bất chợt bị đẩy ra, người tới mặc thân áo bào tím, khoảng độ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao ngất rắn rỏi, đôi mắt phượng trông cực kỳ phong lưu, nhưng cũng toát ra vẻ tâm cơ vô tận.

      Nàng sớm nghe , chủ nhân của Vạn Bồ lâu thủ đoạn ngập trời, nhưng ngờ người có thể khuếch trương sản nghiệp ra lớn như thế, lại chỉ là nam nhân trẻ tuổi vừa quá 30.

      Mạnh Cảnh Xuân từng nghe đến tên , Tô Định Xuân. Nhưng rốt cuộc có lai lịch thế nào, Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn biết gì cả.

      Tô Định Xuân nhìn Mạnh Cảnh Xuânđứng trong góc khuất, lại nhìn nhìn Thẩm , nhàng mở miệng: “Tướng gia hiếm khi nào đến được chuyến, biết có chuyện gì quan trọng mà lại dẫn theo người nữa vậy?”

      Thẩm cũng đứng dậy, nhanh chậm trả lời: “Gần đây Ngự Sử đài dâng sớ vạch tội, vụ Vạn Bồ lâu chuyển sang cho Đại Lý tự. Nếu muốn gặp phải những phiền toái cần thiết, Tô tiên sinh chi bằng ngắt ngọn giữ gốc .”

      Tô Định Xuân hơi hơi nheo mắt, bất chợt cười lên: “Bây giờ Tướng gia lại còn thương tiếc cho Vạn Bồ lâu cơ à.” ngừng lại chút rồi tiếp: “Nhưng Đại Lý tự truy đến cùng sao? E cũng chỉ lừa lừa chút là xong thôi.”

      "Từ Chính Đạt quả là rất dễ gạt, nhưng chắc là có kẻ nào nóng đầu muốn tra ra tận gốc.” Giọng Thẩm ung dung thủng thỉnh: “Huống chi gần đây Từ Chính Đạt vội tìm kiếm mấy tin tức lớn để mà tranh công, nếu thu được kết quả gì, e là gấp đến đỏ mắt. Hy vọng Tô lão bản có tính toán trong lòng.”

      mặt Tô Định Xuân vẫn tràn ngập ý cười: “Kết quả gì đó, luôn luôn có thể tìm được. Từ Chính Đạt chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, có lẽ dùng mọi thủ đoạn để thu được kết quả mà muốn. Vạn Bồ lâu mở cửa buôn bán, cũng phải tường đồng vách sắt phong kín nghiêm ngặt, lỗ rách cửa sổ nhiều như vậy, ruồi muỗi muốn vào cũng rất dễ dàng.”

      Thẩm đương nhiên hiểu , tiếp: “Nếu quả này sớm muộn gì cũng bị hái, vậy sớm quẳng chẳng phải càng bớt việc hay sao? Cần gì phải —— phí tâm lo sợ.”

      Ý cười mặt Tô Định Xuân hơi cứng lại, nhanh chóng liếc qua Mạnh Cảnh Xuân mặc quan phục trong góc khuất, chậm rãi : "Tướng gia mở miệng vì Đại Lý tự như vậy, Tô mỗ cũng tiện làm mất thể diện của Tướng gia ——" vỗ tay, liền có thị nữ đẩy cửa vào.

      tay thị nữ là bức thư, sau khi trình lên cho Thẩm liền khom người lui ra.

      Vẻ mặt Tô Định Xuân nhàn nhạt: “Thứ mà Tướng gia muốn, Tô mỗ đưa. Đầu năm nay mọi việc cũng chẳng dễ, hôm nay nếu có thể khiến Tướng gia toại nguyện, chắc hẳn cũng là chuyện tốt đối với Vạn Bồ lâu.”

      Thẩm nhận lấy phong thư, nhiều lời nữa, mặt môi đều tia ý cười nào. đứng lên, quay đầu lại với Mạnh Cảnh Xuân đứng đực mặt ra ở đó: “.”

      Mạnh Cảnh Xuân giờ mới lấy lại tinh thần từ trong cuộc đối thoại của hai người, khom lưng, cúi thấp đầu theo Thẩm ra ngoài.

      Đêm khuya trong trẻo, ra khỏi Vạn Bồ lâu, Thẩm đột nhiên xoay người lại, lấy bức thư từ trong tay áo ra, xé mở rồi nương theo ánh đèn lồng dưới mái hiên mà nhanh chóng đọc lướt qua, sau đó gấp lại đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, : "Lần này Ngự Sử đài cũng chỉ muốn giết gà dọa khỉ mà thôi, có ý đuổi tận giết tuyệt. Tiền đánh cược trong Vạn Bồ lâu đều được ghi chép lại, trong thư này có tên của vài quan viên liên quan đến vụ án, cùng với thời điểm người đó đến Vạn Bồ lâu chơi bạc, ngươi trực tiếp giao cho Từ Chính Đạt cho xong chuyện. Nếu ông ta còn muốn ngươi tra kỹ hơn nữa đừng đáp ứng, chỉ là chuyện nên làm đều làm rồi, thể nào tra được nhiều hơn, ông ta cũng thể làm gì được ngươi.”

      Mạnh Cảnh Xuân do do dự dự nhận lấy.

      Thẩm lại : “Thẩm Quan viện thuộc quyền quản lý của Chính đường, thẩm tra cuối năm đều do Thẩm Quan viện phụ trách, cho dù ngươi có đắc tội Từ Chính Đạt, cũng quan trọng cho lắm.”

      Mạnh Cảnh Xuân im lặng cân nhắc qua lại, luẩn quẩn cả buổi trời, cuối cùng mở miệng hỏi: “Lúc nãy Tướng gia mới vừa với ông chủ kia là ‘ngắt ngọn giữ gốc’, ý đám quan lại bị liệt kê trong thư này là ‘ngọn’ sao? Vậy còn gốc…… là gì?”

      “Chuyện này liên quan rất sâu, tra ra đối với ai cũng tốt, ngay cả Hoàng thượng cũng mở mắt nhắm mắt, ngươi cần đào sâu thêm làm gì.”

      Giọng Mạnh Cảnh Xuân như muỗi kêu: “Vạn Bồ lâu có chỗ dựa trong triều sao?”

      Thẩm đáp.

      Mạnh Cảnh Xuân lại : “Hay là…… là có quý nhân trong cung nâng đỡ......"

      Thẩm lập tức thay đổi sắc mặt: "Nhất quyết đừng bao giờ lặp lại những lời như thế này nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân cắn răng, trong mười phần nàng đoán được tám, chín phần, sớm biết Vạn Bồ lâu có ô to che chở, nhưng nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến, ô này lại là người trong cung. Là Thái tử, hay là Nhị điện hạ? Nàng biết Thẩm đứng bên nào, cũng biết hai vị điện hạ này là loại người gì, nhưng đều là những kẻ mà nàng thể nào đắc tội được.

      Lúc trước vì vụ Hàn Chí Thanh mà đắc tội với Thái tử, giờ nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng ngốc đến mức mạo hiểm thêm lần nữa.

      Mà Thẩm nghĩ cũng đúng, Từ Chính Đạt con cáo già kia lại quăng vụ án này cho Mạnh Cảnh Xuân, kẻ còn chưa biết nước trong triều đình sâu đến thế nào. Nếu nàng thực tra ra được nguyên cớ, e là mạng mất lúc nào cũng ai hay.

      Xử lý sạch tiểu lại bát phẩm, phải là chuyện khó.

      Nhưng Thẩm làm điểm ấy cho nàng biết, muốn giữ lại phần nhiệt tình kia của nàng, muốn nàng quá thất vọng với cái ao tù triều đình này.

      Nhiệt tình kiểu này, từng có, nhưng bây giờ lại chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, biết đó là kiểu dáng thế nào nữa.

      nhìn người trước mặt cau chặt lông mày nghiêm túc suy nghĩ, muốn duỗi tay ôm nàng cái. phải chỉ vì bảo vệ nàng, mà còn muốn được lây dính ít chân thành cùng lửa nóng của nàng. Lòng nguội lạnh bao nhiêu năm, giờ chỉ mong tro tàn lại cháy, nắng hạn gặp mưa rào.

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, hình như thông suốt vấn đề, lại thấy tình cảnh trước mắt quá mức tĩnh mịch khó xử, bất chợt mở miệng: “Lúc nãy Tướng gia bị té còn đau ?”

      Nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức mắng thầm mình chọn sai đề tài. Thẩm nâng lên tay phải ấn xuống cổ trái của mình, hơi nhíu mày, : "Vẫn còn hơi đau, e là bầm tím rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngóng cổ lên liếc qua cái, chợt phản ứng lại: Bị ngã phải nên đau lưng à? Ấn cổ làm chi?

      Thẩm lại : "Phía sau lưng cũng đau lắm, chắc lát về phải bôi thuốc.”

      Mạnh Cảnh Xuân “à” tiếng, ấp úng : “Thế…… Hạ quan làm phiền Tướng gia về nhà bôi thuốc nữa, vậy, xin được cáo từ trước.”

      Nàng xong liền xoay người định , nhưng còn chưa kịp bước bước nào, đầu vai bị Thẩm níu lại.
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040319 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :