1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 19: Ta mơ hay ngươi mơ?

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Vụ án ở bến sông phía tây trước đó còn chưa làm xong, bây giờ bị tống cho vụ mới, Mạnh Cảnh Xuân thấy mình khác gì trâu. Buổi chiều vật vã lắm mới chỉnh lý xong bản cung khai vụ án bến tàu để đưa qua bên thẩm vấn, đầu Mạnh Cảnh Xuân đau như búa bổ, cũng ngó qua vụ đánh bài ở Vạn Bồ lâu nữa, gấp gáp thu dọn đồ đạc về.

      qua nhà bếp cấp tốc ăn xong bữa cơm, nàng thuận miệng hỏi Tiểu Lục câu: "Hôm nay Tướng gia tới đây ăn cơm chưa?"

      Tiểu Lục lắc lắc đầu : “Chưa thấy Tướng gia tới.”

      Mạnh Cảnh Xuân do dự chút, : “Vậy để ta mang phần về.”

      Tiểu Lục thầm trong lòng, nếu cứ thế này hộp đựng thức ăn đủ dùng mất, nhưng vẫn lúc cúc ra phía sau lấy hộp ra, xếp ít thức ăn vào đó rồi đưa cho nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, nghe Tiểu Lục : “Mạnh đại nhân, ngài và Tướng gia thường hay mang hộp đựng thức ăn , sau đó cũng phải nhớ trả lại............ ............”

      “À ừ đúng rồi!” Mạnh Cảnh Xuân vỗ đầu bộp phát, “Lần sau ta nhất định đem trả lại hết.”

      Tiểu Lục cười yếu ớt, Mạnh Cảnh Xuân liền cầm hộp đựng thức ăn rời . Nàng đứng ngoài phòng Thẩm lát, gõ gõ cửa : "Hạ quan tới đưa ít thức ăn."

      Thẩm viết sớ trong thư phòng, nghe tiếng gõ cửa liền đặt bút xuống : “Vào .”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy hình như giọng nghẹt hơn hôm qua, trong lòng thầm bị cảm phong hàn mà cứ ru rú trong nhà cũng tốt lắm.

      Sau khi xách hộp thức ăn để trong thư phòng, Mạnh Cảnh Xuân muốn cáo từ, Thẩm lại : "Ngồi lát ."

      Mạnh Cảnh Xuân cần”, sau đó còn quên giải thích phen: “Trước đó Trương thái y có bảo hạ quan để ý trông nom Tướng gia chút, mà hạ quan lại nghe Tướng gia còn chưa ăn cơm, nên mới mang phần về.” Nghĩ nghĩ chút lại tiếp: “Tiểu Lục với hạ quan, hộp đựng thức ăn ở nhà bếp bây giờ đều bị cầm sạch rồi, nên nhớ phải đem trả lại.”

      Nàng xong mở hộp ra, bày thức ăn ra bàn, với Thẩm : “Tướng gia ăn , hạ quan trả hộp trước.” Nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Thẩm , lại lập tức cúi xuống, : “ biết trong nhà Tướng gia có còn hộp thức ăn nào của nhà bếp ? Hạ quan tiện đường mang lượt.”

      Thẩm lại : "Ăn xong ta đưa cho ngươi, ngồi .”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân chút thay đổi, kéo tấm nệm êm qua ngồi xuống, Thẩm thủng thỉnh ăn, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà mệt rã rời, vốn còn muốn bóng gió hỏi câu về vụ án của Tông Đình, nhưng đầu óc quá mờ mịt, đành đứng lên, cúi mình vái chào Thẩm : "Hạ quan về trước, ngày mai lại đến lấy hộp đựng thức ăn."

      Nàng xong vội vàng cúi đầu ra ngoài, lúc Thẩm vừa mới phản ứng lại kịp nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài.

      Thẩm thả thìa vào trong bát, còn hứng thú ăn uống gì nữa, cầm bút lên tiếp tục viết sớ.

      ——*——*——*——*——

      Mạnh Cảnh Xuân đưa cơm chiều cho Thẩm được ba ngày, vụ án ở bến sông phía tây cũng đến hồi kết thúc. Hôm đó nàng vốn định về sớm, nhưng lại đúng ngay dịp Từ Chính Đạt trực đêm, muốn cho mấy người cấp dưới sống dễ chịu, bảo là dạo này chuyện tình trong Đại Lý tự còn tồn đọng nhiều quá, bức bách đám ở lại sao chép hồ sơ đến tận khuya. Mạnh Cảnh Xuân chịu đựng cái cổ đau nhức cùng với cái bụng lép kẹp ngồi lật xem hồ sơ vụ Vạn Bồ lâu.

      Vật vã đến giờ Tuất (khoảng 7h – 9h tối), vài đồng liêu bắt đầu lục tục kéo nhau về, Mạnh Cảnh Xuân cố gắng xốc lại tinh thần xem nốt mấy tờ cuối cùng, sau đó cũng thu dọn đồ đạc. May mà nhà bếp vẫn còn đồ ăn, Tiểu Lục nếu nàng về trễ hơn chút nữa là đóng cửa mất rồi. Tiểu Lục múc cho nàng ít cháo, bày ra cho nàng bữa tiểu táo (1), Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên nhớ tới, hỏi thăm: “Hôm nay Tướng gia có ghé qua đây chưa?”

      (1): Tiểu táo: Cơm ăn thời đó có 3 tiêu chuẩn: Đại táo, trung táo và tiểu táo, trong đó đại táo là mức ăn thấp nhất, tiểu táo là mức ăn cao nhất. Gọi như vậy là vì “đại táo” là bếp to, nấu thùng nấu vại, dành cho mấy nhân viên cấp thấp, ăn cơm tập thể rất đông người; “trung táo” là bếp vừa, nấu cho cán bộ trung cấp; “tiểu táo” có nghĩa là “bếp ”, dành riêng để phục vụ vài người cán bộ cao cấp.

      Tiểu Lục có nghe Thẩm bị phạt trượng, e là bây giờ còn phải nằm dưỡng thương giường, mà sao Mạnh đại nhân mấy ngày liên tiếp toàn hỏi đúng câu này, liền : “ phải Tướng gia...... phải nằm nhà dưỡng thương sao?”

      “À ờ.” Mạnh Cảnh Xuân thầm mắng mình đúng là bận đến hồ đồ rồi, , “Vậy cho ta chén cháo cùng với ít điểm tâm mang về.”

      Nhưng đến khi nàng xách hộp thức ăn đến trước cửa nhà Thẩm , gõ mấy lần mà vẫn thấy Thẩm ừ hử gì, cửa lại khóa từ bên trong, đẩy ra, nhưng ràng thấy trong nhà có đèn, kẻ đần cũng biết Thẩm có ở trong nhà, mà cũng thể là ngủ được.

      Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, đến đưa cơm cho ngươi mà còn chịu mở cửa, phải chỉ trễ chút thôi sao? mở thôi, lão tử về. Nàng xoay người vừa định thấy Thẩm ra mở cửa. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cầm hộp thức ăn vào trong nhà, : “Tướng gia ăn xong đưa hộp cho hạ quan trả.” Sau đó thèm khách khí kéo cái đệm qua ngồi xuống đối diện với Thẩm , cầm quyển sách dày cộm lên đọc.

      Nàng vừa đọc sách vừa mát: “Chắc Tướng gia cũng đến nỗi ngồi trong phòng cả ngày chỉ chờ hạ quan đến đưa cơm chứ. Như thế là được đâu, dạo này ở Đại Lý tự công việc ngập đầu, về muộn là chuyện như cơm bữa. Tướng gia toàn đóng cửa ru rú trong nhà chịu ra ngoài, cả ngày chỉ trông cậy vào ít thức ăn này, nhịn đói lâu như vậy rất có hại cho cơ thể. Theo hạ quan thấy, Tướng gia vẫn nên thuê người hầu hạ cho tốt, dù sao cũng tốn nhiều bạc lắm.”

      Nàng cũng ngẩng đầu lên, chỉ như tự với mình. Thẩm nghe thế cau mày, giọng lạnh lẽo: “Ngươi cứ quan tâm mình trước .”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, được lắm, mệt mình còn phải hao tâm tổn trí như vậy, thèm với ngươi nữa, về sau cũng thèm đưa đồ gì cho ngươi nữa, ngươi ở đó mà nhịn hai ngày !

      Thẩm thấy bộ dạng này của nàng, tự dưng trong lòng có chút bực bội được, khỏi ngẫm nghĩ. Vừa nghĩ liền thấy giọng điệu vừa rồi của mình đúng là ấu trĩ đến tột đỉnh —— tính tình Mạnh Cảnh Xuân trẻ con như vậy, còn già đầu rồi, so đo với nàng cũng đâu có hay ho gì cho cam. Chủ yếu là từ đầu đến cuối, cũng biết là phát cáu chuyện gì nhưng trong lòng cứ thấy bực dọc khó hiểu.

      phiền lòng cau chặt lông mày, chả còn khẩu vị gì, vì thế ăn rất chậm. Từ khi chén cháo còn tỏa khói nóng, cho đến khi nguội ngắt trong tiết trời oi bức của đêm hè, mà vẫn còn chưa ăn xong.

      Thẩm nâng đầu, thấy Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, tay chống đầu đọc sách, nhưng lâu lắc lâu lơ mà cũng thấy nàng lật sang trang khác.

      Như vậy mà cũng ngủ cho được?! Mà tư thế ngủ lại còn thuần thục đến thế nữa cơ chứ. Chắc chắn hồi trước đến thư viện học bài toàn thừa dịp phu tử chú ý mà lén lút ngủ gà ngủ gật rồi.

      Nếu Thẩm mà là phu tử, e là lúc này cầm thước gõ đầu nàng rồi. Nhưng đáng tiếc phải là phu tử, có ý nghĩ đó. những có ý nghĩ đó, mà trong lòng lại còn gợn sóng lăn tăn nữa. Nghĩ đến chuyện nàng bận túi bụi ở Đại Lý tự, mệt mỏi đến mức ngủ gật như vậy, nhưng lại vẫn liều mạng dốc sức, hề thua kém đấng mày râu, đúng là khiến người ta phải kính trọng vài phần.

      Nhưng nàng xuất thân từ đâu, gia cảnh thế nào, vì sao giả nam thi lấy công danh ra làm quan? hoàn toàn biết gì cả.

      Đáng ra hồi trước nên hỏi vài chuyện, Thẩm thở dài khẽ đến nỗi thể nghe thấy, đưa tay qua, cẩn thận dè dặt rút quyển sách trong tay nàng ra, đóng sách lại.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn chống đầu ngủ ngon lành, hề nhúc nhích.

      Ngoài phòng côn trùng kêu râm ran đứt quãng, trong phòng lại yên tĩnh đến lạnh người.

      Thẩm nâng tay xoa xoa mắt, sau đó lại mở to mắt, hơi nghiêng người về đằng trước. Đầu Mạnh Cảnh Xuân vẫn lệch qua bên, khóe môi có ít nước miếng chảy ra, Thẩm nhịn được đưa tay định lau, nhưng ngón tay còn chưa đụng đến khóe môi nàng, Mạnh Cảnh Xuân chép chép miệng, như thể cũng nhận ra. Thẩm tưởng nàng tỉnh, sợ tới mức vội vàng thu tay về, ngờ tên gia hỏa này lại cực kỳ tự nhiên đổi tay chống, đầu lệch sang bên kia, tiếp tục ngủ.

      Khóe miệng Mạnh Cảnh Xuân vẫn dính nước miếng, Thẩm thở dài hơi, đứng lên.

      rón rén ra khỏi thư phòng, đến hậu viện hít thở khí.

      Bên ngoài tối đen như mực, bầu trời rộng lớn là thế nhưng lại ngôi sao nào. Tuy chìm mình vào trong bóng đêm, nhưng lòng Thẩm vẫn tĩnh lặng lại được. Mạnh Cảnh Xuân đến, quấy lung tung cuộc sống vốn dĩ phẳng lặng như nước hồ của , khiến băn khoăn.

      Trước đây, cho dù làm bất cứ chuyện gì, đều cần bận tâm đến ai. Mọi việc phải làm như thế nào, trong lòng luôn ràng như gương sáng. Còn lúc này, lại biết rốt cuộc mình nghĩ cái quái gì. Biết sau này nàng phải gặp phiền toái lớn, giờ mỗi khi thấy nàng lo sầu, chỉ biết làm việc quần quật như trâu, luôn nhịn được mà lo lắng thay cho nàng.

      Trong khi chuyện này đâu có liên quan gì đến chứ? Mạnh Cảnh Xuân khi quân là chuyện của riêng nàng, nàng sống hay chết cũng đâu đến lượt phải quan tâm.

      Thẩm cực lực quyết tâm rút ra kết luận như vậy, xoay người về thư phòng. Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn ngủ gật, đến gần, bĩu môi, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, : "Mạnh Cảnh Xuân, dậy ."

      “Ư......” Mạnh Cảnh Xuân mơ mơ màng màng chớp mắt, nâng tay áo lau lau nước miếng, lại “ư” tiếng rồi dứt khoát nằm bò ra bàn mà ngủ.

      Đây căn bản là chưa hề tỉnh lại!

      Thẩm hít sâu hơi, đứng lên, nhìn ánh nến bập bùng bàn thấp mà đau đầu. Ngủ ngủ , xem ngươi có thể ngủ kiểu đó đến bao giờ.

      thổi tắt nến, kiên quyết thèm quan tâm gì đến nàng nữa, xoay người về phòng ngủ.

      gần đến giờ tý, Thẩm vẫn trằn trọc trăn trở mãi ngủ được. Có khi là do ban ngày ngủ nhiều rồi nên buổi tối khó ngủ.

      Qua thêm nửa canh giờ, bên thư phòng vẫn có chút động tĩnh nào. kéo tấm chăn bông qua đó, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn say giấc nồng. Cái thể loại gì thế này? Nằm bò ra bàn ngủ như thế mà bị tê đến tỉnh à? Rốt cuộc là mệt đến cỡ nào mà có thể ngủ như chết thế này?!

      Vốn dĩ Thẩm chỉ định đắp chăn bông cho nàng, nhưng thấy nệm ngồi rất mỏng, mà ban đêm nền đất rất lạnh. Sau hồi do dự, khom lưng xuống bế Mạnh Cảnh Xuân lên. Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt cọ cọ, hết sức nhu thuận.

      Thẩm mím môi nhìn nàng, dứt khoát để nàng ngủ giường mình, còn ôm chăn mền đến thư phòng.

      Nửa đêm về sáng ngủ ngon đến lạ thường, lúc tỉnh lại, nắng sớm len vào phòng. Thẩm mở mắt, thấy ánh sáng có phần chói chang, liền duỗi tay che lại. Đến khi ý thức được tối qua mình ngủ ở thư phòng, chợt nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

      ngồi dậy, thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng tại ngưỡng cửa thư phòng sững sờ nhìn .

      Hai người cứ nhìn nhau chẳng biết gì, bỗng nhiên Mạnh Cảnh Xuân hắt hơi cái.

      “Có phải Tướng gia nằm mơ ? Nhất định là vậy rồi." Nàng tự hỏi tự đáp, giọng nghèn nghẹt mang theo mũi, xong lại hắt hơi cái: "Nhưng rốt cuộc là Tướng gia mơ hay hạ quan mơ vậy ? Hạ quan biết là nên véo mình hay nên véo Tướng gia đây nữa."

      "......"

      Thẩm vẫn ngồi yên nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Tự nhéo mình .”

      Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi cái, đầu óc như chợt tỉnh ra. Giọng điệu Tướng gia vẫn rất bình thường, có nghĩa là Tướng gia có hồ đồ, vậy tức là nàng mơ à? Nhưng cũng đúng nha......

      Thẩm đứng lên, gấp chăn bông, đưa lưng về phía nàng, giọng lạnh lùng: “Cứ hắt xì liên tục như vậy, e là bị cảm rồi. Tốt nhất là sờ đầu mình xem có phải bị sốt rồi hay , đừng để nóng đến mức chập mạch.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩn ngơ nhìn bóng lưng lúc, đầu óc như bị mắc kẹt, thể nào nghĩ ra được vì sao mình lại ngủ giường của Tướng gia.

      Nàng xoay người, lảo đảo bước ra ngoài, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến nàng tỉnh hẳn.

      —— Ngủ quên kịp họa mão (1)! Hay rồi —— bị trừ lương!

      (1): Họa mão: Thời xưa, vào giờ Mão (5h – 7h sáng) là quan nha bắt đầu làm việc, quan lại phải đến nha môn để báo danh.
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040317 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 20: Dọn sạch

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân cất bước chạy nhanh đến nha môn, nhưng cuối cùng vẫn kịp họa mão, 30 đồng cứ thế bay cái vèo. Nàng bò ra bàn của mình, hắt xì phát, đồng liêu ngồi bên cạnh vừa cầm hồ sơ quạt quạt vừa mát: “Thời tiết này mà ngươi còn có thể biến mình thành cái dạng này, đúng là hiếm có.”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện biết lúc nào mới được ăn cơm, đói gần chết rồi.

      Đồng liêu kia tiếp: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, bằng cáo bệnh về nhà cho rồi. Dù sao hôm nay cũng kịp họa mão, ngươi cứ ngồi rịt ở đây cũng thiệt thòi.”

      Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi cái.

      đồng liêu khác nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nên về nhà , cảm mạo dễ lây lắm.”

      Mạnh Cảnh Xuân liền dọn đồ, đầu óc choáng váng đến chỗ Thôi thừa đại nhân xin nghỉ bệnh rồi quay về nhà.

      Lần bệnh này nàng nằm mất mấy ngày, lại thêm nguyệt tới góp vui, bụng đau cực kỳ, bèn dứt khoát xin nghỉ thêm ngày nữa.

      cần dậy sớm nên nàng ngủ đến trưa trời trưa trật, bỗng nghe bên ngoài có tiếng vang lớn. Con vẹt trong lồng kêu ầm ĩ, nàng bực bội xoay người ngủ tiếp. Bên ngoài hình như có người chuyển đồ, tiếng chuyện, tiếng ngựa hí ngừng vang lên, ồn đến mức Mạnh Cảnh Xuân thể ngủ nướng được nữa.

      Nàng nhịn nửa canh giờ, cuối cùng bò dậy, khoác áo ngoài, mở cửa hỏi câu: “Chuyện gì mà ầm ĩ kinh thế?”

      xe ngựa đậu trong khoảng đất trống trước cửa, gã sai vặt nâng cái rương chuyển vào trong xe. Nàng liếc cái, thấy rương này được khiêng ra từ bên nhà hàng xóm. Đây là —— muốn chuyển nhà sao?

      Mạnh Cảnh Xuân chưa lấy lại được tinh thần, còn tưởng mình nằm mơ. Quản Lại bộ nghe thấy câu hỏi lúc nãy của Mạnh Cảnh Xuân, vội vàng tiến đến chỗ nàng, : “Hoàng thượng ban thưởng ngôi nhà cho Tướng gia, bây giờ người làm bên phủ Tướng gia đến đây chuyển đồ về phủ. Nếu làm ồn đến Mạnh đại nhân mong ngài thứ lỗi."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sửng sốt, ban thưởng nhà, chuyển ? Nàng lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Chuyện này từ lúc nào vậy?”

      Quản kia : “Hai ngày trước Tướng gia chuyển qua đó ở rồi, Mạnh đại nhân ở sát vách mà lại biết sao?”

      "......" Sao mà nàng biết được? Thẩm cũng đâu có gì với nàng.

      Ngày đó biết tại sao lại ngủ giường của Thẩm , sau đó nàng cũng dám nghĩ nhiều, cộng thêm bị cảm phong hàn, nên đành tránh mặt Thẩm , đương nhiên càng thể đến đưa cơm gì cho .

      Tốt xấu gì cũng là hàng xóm với nhau, vậy mà chuyển lại thèm qua chào hỏi tiếng nào. Cứ như vậy im hơi lặng tiếng dọn sang nhà mới, lộ ra tí tì ti tin tức gì, y như tác phong của trước giờ.

      Mạnh Cảnh Xuân chua lè chua loét nghĩ (chú thích: chua ở đây tức là ghen tị đấy ạ), phạm sai lần như vậy mà vẫn được ban cho tòa nhà để ở, là tốt số.

      Nàng bị đau bụng, đứng lâu khó chịu, nên cũng nhiều gì với quản kia nữa, đóng cửa lại quay về phòng nằm tiếp. Thẩm chuyển đến đâu ở cũng có liên quan gì đến nàng đâu, đúng là đáng ghét mà. Ngoài phòng vẫn ầm ĩ như cũ, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu trong chăn mà vẫn nghe thấy rành mạch ràng. Khoảng nửa canh giờ sau, nàng mơ mơ hồ hồ ngủ , cũng biết tình cảnh bên ngoài thế nào nữa.

      Khi nàng tỉnh lại là hoàng hôn. Nàng khoác áo ngoài lên, đến nhà bếp ăn cơm. Giờ là mùa hạ, ve kêu rả rích biết mệt, thiêu thân bay từng bầy quanh đèn lồng, trong gió đêm vẫn còn lưu lại ít oi bức ban ngày. Có bụi me đất nằm trong góc, khiến người ta bất giác thấy khó chịu.

      Mạnh Cảnh Xuân vào nhà bếp buồn bực ngồi ăn cơm, uống sạch bát canh nấm. Tiểu Lục đứng bên cạnh bếp nhào bột làm mì, thuận miệng : “ lâu được gặp Tướng gia, ngài ấy vẫn nằm nhà dưỡng bệnh sao?” Lời ngụ ý là, vậy mà cũng thấy Mạnh đại nhân đưa cơm nha......

      Mạnh Cảnh Xuân đặt chén xuống, khó chịu : “Chuyển nhà rồi.”

      Tiểu Lục ngạc nhiên: “Mạnh đại nhân đừng đùa, Tướng gia ở đây 11 năm, sao có thể chứ?"

      Trong nhà bếp còn có tiểu lại bên Hộ bộ ăn cơm, nghe bọn họ về chuyện này, liền xen vào : "Tiểu Lục sư phó biết Tướng gia được cấp cho tòa nhà sao? Nghe là do Hoàng thượng ban cho, là tòa nhà lớn bên cạnh Vạn Bồ lâu ở thành tây đấy.”

      Tiểu Lục cười yếu ớt, quay đầu nhào bột tiếp: “Rốt cuộc Tướng gia cũng có nhà của mình rồi,”

      Bụng Mạnh Cảnh Xuân vẫn ỉ đau, ăn xong liền đứng dậy lẳng lặng rời . Lúc Tiểu Lục quay đầu lại còn thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân lảo đảo về đến cửa phòng, thấy cửa nhà hàng xóm mở toang. Ai chà, tất nhiên là sau khi dọn sạch đồ đợi người bên Lại bộ tới thu hồi lại gian phòng này rồi. Nàng nhìn cánh cửa kia, thầm hỏi biết sau này ai đến ở.

      Thẩm ở nơi này tận 11 năm, khoảng thời gian rất dài. Mạnh Cảnh Xuân biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đến cửa, rón ra rón rén đẩy ra.

      Tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên ràng trong đêm tối, Mạnh Cảnh Xuân vào vừa nghĩ đến chuyện đốt đèn, lại vô thức cảm thấy như có người nhìn chòng chọc mình! Nàng sợ đến mức tim như muốn vọt ra ngoài, quay đầu lại nhìn, thấy thân ảnh mơ hồ ở chỗ thông giữa hậu viện và buồng trong, đứng im như tượng.

      Nàng ổn định lại tinh thần, nhanh chóng bật lửa, cầm nến lên. Ánh lửa le lói dần dần sáng lên, khi nàng đại khái nhận ra được khuôn mặt người kia sợ đến mức vội vàng thổi tắt nến, đầu óc nóng lên đẩy cửa định bỏ chạy.

      Người kia lại : "Có chuyện gì à?" Giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm khiến người ta đặc biệt khiếp sợ. Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, quay đầu, thầm nghĩ phải là ngươi dọn rồi sao? Còn trở về giả thần giả quỷ là định làm gì...... Nàng hạ quyết tâm, dù sao trời tối thui thấy được mặt, bừa vài câu phải là xong rồi sao?

      Giọng nàng cực kỳ trấn định: “Hạ quan nghe Tướng gia chuyển nhà, nên định thương lượng với người bên Lại bộ chút, xem có đổi phòng được hay . Hôm nay tới trước ngó qua, thử xem Tướng gia còn bỏ lại đồ gì muốn chuyển hay , hạ quan cũng có thể vớ bở được ít.”

      Thẩm đứng trong chỗ tối trả lời nàng: “Xem cứ xem , vừa rồi cần gì phải vội vàng thổi tắt nến như thế? khác gì tên trộm.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm cắn răng cái: "Hạ quan xem trọng thể diện, thể biết ngượng lục lọi ngay trước mặt chủ cũ được.”

      " ?" Thẩm tới, đốt đèn lên lần nữa, trong phòng chậm rãi sáng lên, soi mặt mỗi người. Mạnh Cảnh Xuân nâng đầu, thấy mặc bộ quần áo xanh nhạt, ung dung đứng đó, khóe môi hơi nhếch, trong ánh nến mờ ảo thấy khuôn mặt toát ra vài phần nhu hòa. Mạnh Cảnh Xuân đứng rất gần , ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy ràng. Nàng vô thức lui về sau bước, vội : “Hạ quan trước......"

      Thẩm nhàng cau mày: “Sao ngươi lại sợ ta dữ vậy?”

      Giọng Mạnh Cảnh Xuân chứa vài phần chột dạ: “Hạ quan có......"

      Thẩm tiến lên bước, Mạnh Cảnh Xuân lại nhanh chóng lui về sau bước. Thẩm làm như cố ý trêu cợt nàng, lại tiến về trước bước, Mạnh Cảnh Xuân nhất thời căng thẳng, phát ra được tiếng nào, sau lưng nàng là tường rồi.

      " sợ ta ngươi lui làm gì?"

      Mạnh Cảnh Xuân bị bức đến còn cách nào, quýnh lên : "Tướng gia rất quá đáng, hùng hổ doạ người như vậy để làm chi? Chẳng qua hạ quan thấy có ai nên muốn vào xem chút, cũng phải chôm đồ! Nếu Tướng gia nỡ lưu lại mấy thứ đồ này, cứ dọn toàn bộ là được chứ gì? Tuy hạ quan có mơ ước cũng chỉ là mơ ước suông! Sao lại phải chọc ghẹo người như vậy, có gì đâu......"

      Nàng còn chưa có xong, Thẩm lại đột nhiên nắm lấy tay của nàng. Nàng sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng muốn rút tay ra bỏ chạy, nhưng Thẩm nắm rất chặt, có ý gì là muốn buông ra cả.

      Giọng điệu nàng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng: "Tướng gia đoạn tụ hay sao?! Khi lại bừa bãi nắm tay nam nhân làm gì!"

      Sắc mặt Thẩm vẫn rất bình tĩnh, cúi đầu, tách bàn tay nắm chặt thành quyền của nàng ra, đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay nàng, giọng nhàn nhạt: “ phải muốn ở đây sao? Ta đưa chìa khóa cho ngươi, cần phải đến Lại bộ trình bày nữa, trực tiếp dọn vào ở thôi.”

      Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân nổ ‘bùm’ tiếng, đơ ra, cứ tùy ý để nắm lấy cổ tay nàng như vậy. Tay kia của Thẩm nắm lấy bốn đầu ngón tay của nàng, nhìn đường vân tay, cười : “Đường sinh mạng có vẻ khá thuận lợi, xem ra sống rất lâu đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân chợt tỉnh lại, nhanh chóng rút tay ra, hơi lắp bắp : “Ta, ta ở."

      Thẩm cũng trêu cợt nàng nữa: “Vì sao?”

      "Tướng gia cần xen vào!”

      trẻ con.” Thẩm giọng , “Mười chín tuổi đầu mà hành động như đứa con nít.”

      Cổ họng Mạnh Cảnh Xuân khô khốc, ra được câu nào.

      “Ngươi có cha mẹ, mình người bên ngoài ——" Thẩm nâng tay, vốn định vuốt đầu nàng, cuối cùng lúng túng ngừng tay giữa trung rồi buông xuống, ánh mắt vẫn đặt mặt nàng: “Ai lo liệu quán lễ (1) cho ngươi đây?”

      (1) Quán lễ: Tức ‘lễ đội mũ’, là lễ nghi đánh dấu tuổi trưởng thành của con trai. Những lễ thành niên này rất được giới quý tộc coi trọng trong thời xưa. Theo “Lễ ký”, con trai 20 tuổi làm quán lễ, cho nên người xưa còn hay gọi con trai 20 tuổi là ‘nhược quán’. Lễ nghi được tiến hành theo các bước rất nghiêm ngặt, cả gia tộc đến tông miếu để làm lễ.

      Mạnh Cảnh Xuân buột miệng ra: "Ta làm quán lễ!"

      " ......" mặt Thẩm lên chút ý tứ khó đoán, giọng khàn khàn, thong dong : “ làm quán lễ, vậy chẳng lẽ lại làm kê lễ (1) à?”

      (1): Kê lễ: Tương tự như ‘quán lễ’, đây là lễ trưởng thành dành cho con , làm vào lúc này được 15 tuổi. Thời xưa, cho dù là nam hay nữ, tóc của trẻ con đều được thả tự nhiên, hoặc búi hai bên như trái đào. Khi con được 15 tuổi, tóc được vấn lại, dùng kê, tức là cây trâm, cài lên, biểu thị trưởng thành.

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản ứng lại, bắt bẻ : “ phải nữ nhân làm kê lễ gì chứ? Người nhà nghèo làm nổi quán lễ! Hạ quan xuất thân nhà nghèo, có làm hay cũng sao!”

      Ánh mắt của từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt Mạnh Cảnh Xuân, bức nàng đến tình cảnh này vốn phải là điều mà muốn. Lúc trước luôn nhịn lật tẩy nàng, nhưng càng nhịn càng lo lắng, sợ tương lai xảy ra chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát. Bây giờ cũng chuyển ra khỏi quan xá, theo lý duyên phận với Mạnh Cảnh Xuân cũng kết thúc. Tương lai nếu có gặp lại nhau triều, cũng chuyện khác.

      Vốn tưởng rằng từ mà biệt có thể bớt phiền toái, nhưng lại —— yên lòng.

      Phiền lòng cả ngày, cuối cùng quyết định trở về ngó qua tên quỷ lỗ mãng này, nhưng nàng lại ăn cơm mất. Giọng của nàng nghe ra vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, bộ dáng có vẻ ủ rũ tiều tụy, vậy mà ra cửa cũng thèm để ý chút, khoác mỗi chiếc áo ngoài là thôi.

      Trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lướt từ vành tai xinh xắn của Mạnh Cảnh Xuân xuống: “Ngươi là nam nhân xỏ lỗ tai làm gì......" vành tai trắng ngần của nàng có vết sẹo mờ mờ, nhìn kỹ phát ra. Chắc là hồi còn bé có xỏ lỗ tai, nhưng sau đó đeo bông tai gì nữa, nên bây giờ liền lại.

      Lưng Mạnh Cảnh Xuân dính sát vào tường, cãi: “Ai nam tử thể xỏ lỗ tai? Khi còn diện mạo hạ quan tinh tế đáng , mẫu thân thích liền xem hạ quan như nữ nhi mà nuôi dưỡng, có gì sai hay sao?!"

      Thẩm để ý cúi đầu, môi như có như chạm vào tai nàng. Hơi thở xa lạ quanh quẩn sát bên khiến da đầu Mạnh Cảnh Xuân run lên, đầu óc như bị đóng băng, tay cũng thể nhúc nhích.

      “Ngày thường ngươi khéo ăn khéo lắm cơ mà, sao bây giờ lại trợn mắt dối như vậy.” Thẩm thấp giọng chậm rãi , biết từ lúc nào bàn tay phủ lên cổ áo khép chặt của nàng.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 21: Còn thừa nhận?

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Thẩm cách nàng rất gần, cho dù Mạnh Cảnh Xuân có trấn định hơn nữa giờ này cũng bị dọa . Vẻ mặt Thẩm lại như có chuyện gì, ngón tay vươn ra, chuẩn xác đặt lên chỗ hầu kết phẳng lì của nàng, vuốt nhè , giọng trầm trầm ôn nhu: “Giải thích ta nghe chút xem ~”

      Mạnh Cảnh Xuân gấp đến mức khuôn mặt nhắn đỏ ửng như lửa, mọi khi miệng lưỡi sắc bén mà giờ cũng chỉ vô dụng, chỉ có thể mực phản bác: "Hạ quan phải là phải, Tướng gia mau buông ra!"

      " phải cái gì......" Giọng Thẩm vẫn như bình thường, nhưng lúc này lại có thể khiến cho Mạnh Cảnh Xuân quắn gần chết.

      hơi nhíu mày, môi dán vào tai nàng, : “Chẳng lẽ muốn lột đồ ra xem chút hay sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân nóng lòng liền duỗi tay đẩy , nhưng tay kia của Thẩm nhanh chóng bắt lấy, bàn tay để ở cổ nàng cũng từ từ trượt vào trong cổ áo nàng. Bàn tay lành lạnh chạm vào khiến da đầu da lưng của Mạnh Cảnh Xuân đều run hết cả lên. Nàng thở hổn hển, cả giận : “Là nữ nhân sao? Nếu Tướng gia muốn trêu ghẹo xin đổi sang người khác , thứ cho hạ quan thể phụng bồi!”

      Thẩm bất chợt buông tay, nhưng hề lui người lại.

      Cuối cùng cũng ép được Mạnh Cảnh Xuân đến chân tường, tự mình thừa nhận rồi.

      Thẩm liếc nhìn nàng, hỏi: “Vì sao muốn vào triều làm quan?"

      Đầu Mạnh Cảnh Xuân nóng bừng bừng, đáp mà hỏi lại: “Liên quan gì đến Tướng gia chứ? Hạ quan cầu độc mộc của hạ quan, Tướng gia đường dương quan của Tướng gia (1), chuyện của hạ quan cần gì phải với Tướng gia?!”

      (1) cầu độc mộc, đường dương quan: Cũng giống như câu ‘ đường , tôi đường tôi’, còn có ý chỉ là mỗi người đều có cuộc sống riêng ai giống ai. ‘Cầu độc mộc’ là cầu gỗ, cầu tre lắt lẻo, khó . ‘Đường dương quan’ là con đường tươi sáng, biểu thị cho tương lai rộng mở.

      Vẻ mặt của Thẩm hết sức ôn hòa, : “Chuyện này e rằng phải là chuyện mà ngươi chỉ cần lo cho mình là xong.”

      Hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ổn định trở lại, lồng ngực mãnh liệt phập phồng.

      Đáy mắt Thẩm ảm đạm: “Nếu để cho người khác biết được ngươi là nữ nhân, Lễ bộ bị truy cứu trách nhiệm, chủ khảo bên Hàn Lâm viện cũng bị liên lụy, châu phủ Giang Châu lại càng thể thoát.” hơi ngừng lại chút: ”Ngươi làm việc ở Đại Lý tự được thời gian, mấy điều luật đó đọc xong ném đâu hết cả rồi, mà ngay cả mấy chuyện này cũng nghĩ tới hả?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nắm chặt quyền. Nàng biết, đương nhiên là nàng biết! Nhưng trước khi vào Đại Lý tự có ai cho nàng biết mấy cái này đâu! Hồi trước chỉ nghĩ cùng lắm mình mình bị mất đầu thôi, sau đó mới vỡ lẽ, mọi chuyện đơn giản như thế.

      Nàng cắn răng, quyết tâm dò thử thái độ của Thẩm , liền : "Tướng gia muốn tố giác sao?"

      Thẩm nhếch môi, câu nào.

      Về điểm này Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn bằng , quýnh lên lôi ra con át chủ bài, ngẩng đầu giận dữ : “Tính cả vạn lượng rút ra từ Hằng Xương Tướng gia gửi tổng cộng khoảng mười vạn ba ngàn lượng bạc ở Bảo Phong. Hạ quan muốn hỏi câu, Tướng gia làm quan mười năm, cho dù ăn uống, chỉ dựa vào lương bổng sao có thể tích được đến mười vạn ba ngàn lượng đây?!"

      Uy hiếp sao? Thẩm nghe mà giật giật lông mày, khóe mắt ý cười. Con át chủ bài này tệ, nhưng vẫn chưa đủ.

      Giọng vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Ngươi tra sổ sách của ngân hàng tư nhân, đương nhiên mò ra được toàn bộ, sao lại biết trong tài khoản của ta có bao nhiêu cho được. Nếu ta lo sợ có người đem chuyện này ra vạch tội ta, sao lại có thể quang minh chính đại gửi tiền vào ngân hàng chứ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhất thời câm họng, Thẩm đúng là tên tiểu nhân gian nịnh vô cùng đáng xấu hổ, nàng thèm chấp nhất với !

      Thẩm đứng thẳng dậy, thoang thả liếc nàng cái: “Bây giờ ngươi mới tới chuyện này, khiến người ta hiểu nổi. Hôm đó trong tấu chương mật báo của Từ Chính Đạt sao lại đề cập tới chuyện này? Nếu ngươi phá án theo lẽ công bằng, phải là nên báo chuyện này cho Từ Chính Đạt hay sao? Còn nếu ngươi giữ lại chuyện này như con át chủ bài của ngươi…… e là quá ngốc rồi. Hay là, trong lúc bẩm báo kết quả cho Từ Chính Đạt, trong lòng ngươi có thiên vị thế?"

      chợt nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Ngươi tin ta làm ra chuyện như vậy đúng ?"

      Ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.

      Thẩm muốn ép nàng phải nhìn thẳng vào lòng mình, cho phép nàng thối lui, nhưng nàng lại khăng khăng : "Làm gì có!"

      Nến tắt, màn đêm oi bức của mùa hè bao trùm lên tất cả, trong phòng im phăng phắc.

      "Làm gì có?"

      Khuôn mặt chìm trong bóng đêm nhìn được, chỉ nghe thấy giọng quen đến thể quen hơn nữa, mọi giác quan của nàng cũng đều nhạy bén hơn mấy lần. Mặt dán sát đến nỗi Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm hận được cả hơi thở nhàng chậm rãi của , quấy nhiễu khiến nàng thể bình tĩnh được.

      Nàng lặp lại thêm lần như để tăng thêm can đảm cho mình: “Đúng, làm gì có!” Lời ràng mạch lạc, giống như trước đó chưa từng tranh cãi với Từ Chính Đạt về vụ án này.

      Nhưng quả lúc đó nàng có thiên vị Thẩm , cho rằng những chuyện này chỉ do được nhờ vả, khi nghe bị phạt cảm thấy rất hổ thẹn. Sau đó suy nghĩ ràng, cảm thấy tất cả những chuyện này có thể chỉ là ván cờ do Thẩm bày ra, liền cảm thấy e sợ , cho dù ngoài mặt vẫn tỏ ra sum xoe nịnh hót, nhưng trong lòng lại có ngăn cách.

      Thẩm lăn lộn trong triều 11 năm, tâm cơ của và nàng cách nhau trời vực. Cho dù nàng có liều lĩnh hơn nữa cũng dám chọc gì đến . Nhưng hôm nay biết được chuyện im hơi lặng tiếng dọn , lại cảm thấy bực bội trong lòng. ràng...... liên quan gì đến nàng mà.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi phiền, cuối cùng nhịn được mà nhăn mày : “Nếu Tướng gia muốn tố cáo cứ tố cáo , dù sao hạ quan cũng là kẻ ích kỷ. Cũng chỉ là cái mạng hèn mọn mà thôi, có, làm sao còn quản nổi chuyện người khác có bị liên lụy hay .”

      Thẩm nghe vậy, khỏi nắm chặt tay, nhưng vẫn cố nhịn, giọng bình tĩnh hỏi ngược lại nàng: “ có chuyện gì quan trọng như vậy, cần gì phải liều mạng chứ? Nếu chỉ vì 40 lượng lương bổng năm mà đánh đổi mạng sống, đáng sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân bắt bẻ lại: “Hạ quan còn sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ cầu thẹn với lương tâm."

      Thẩm á khẩu trả lời được, gân xanh mu bàn tay nổi lên. thầm hít vào hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài đến.

      còn chưa kịp vươn tay đóng cửa, ngoài phòng có người mở miệng : “Cửa phòng còn chưa khóa, vừa hay.”

      Mạnh Cảnh Xuân cũng nghe thấy tiếng chuyện, khỏi nín thở im bặt. Ngay sau đó lại nghe được người : “Tối khuya như vậy mà còn tới đây xem, ngại quá.”

      Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn mờ mịt, tiểu tử Bạch Tồn Lâm này đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?!

      Nàng vội vàng xoay người qua đóng cửa, nhưng Bạch Tồn Lâm đặt tay lên. Bạch Tồn Lâm nhìn thấy bên trong có người sửng sốt, nhưng tay vẫn đặt ván cửa, nương theo ánh đèn leo lắt bên ngoài mà nhận ra khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân, kinh ngạc : “Sao Mạnh hiền đệ lại ở đây?! Đây phải là gian phòng của Tướng gia sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt, than khóc trong lòng, hôm nay nên đẩy ra cánh cửa này, gặp phải bao nhiêu là chuyện phiền toái rồi!

      Thẩm dứt khoát duỗi tay qua mở rộng cửa ra, vẻ mặt thản nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tồn Lâm, lại liếc qua người đứng bên cạnh, nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trong tay , lập tức đoán được chuyện này là sao.

      Ánh đèn lồng u chiếu tới từ bên ngoài, trong phòng là mảnh tĩnh mịch lạnh lẽo.

      Tiểu lại kia nhận ra Thẩm , giật mình, vội vàng giải thích: “Vị Bạch đại nhân này nghe quan xá thừa ra gian, muốn tới xem thử, tiểu nhân liền dẫn ngài ấy đến đây. biết Tướng gia ở đây, tiểu nhân cực kỳ sợ hãi.”

      Bạch Tồn Lâm lại liếc qua Mạnh Cảnh Xuân, : “ trễ thế này mà sao Mạnh hiền đệ lại......"

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm: “Đệ ở sát vách."

      Bạch Tồn Lâm hỏi tiếp: “Sao ngay cả đèn mà cũng thắp......"

      Mạnh Cảnh Xuân : "Đúng lúc nến cháy hết, nên bị tắt.”

      Bạch Tồn Lâm nghi ngờ nhìn nhìn đế cắm nến bàn, lại với Thẩm : “Hạ quan nghe Tướng gia được Hoàng thượng ban cho phủ viện, xin chúc mừng.”

      Vẻ mặt Thẩm nhàn nhạt, cũng đáp lại lời chúc mừng này, chỉ hỏi lại : “Ngươi muốn ở trong gian phòng này à?”

      Bạch Tồn Lâm cười cười: “Hồi trước vẫn nghe là quan xá đầy ắp rồi. Hai ngày này lại biết được Tướng gia dọn sang nhà mới, đêm nay vừa nghĩ tới, liền cùng với người bên Lại bộ đến đây xem thử.”

      Thẩm hơi nhíu mày: " , tiếc là ngươi đến muộn rồi."

      “Ơ?” Mặt Bạch Tồn Lâm lộ vẻ khó hiểu.

      Thẩm liếc qua Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh: “Mạnh bình đến sớm hơn ngươi bước.”

      “Hả?” Bạch Tồn Lâm ngó ngó Mạnh Cảnh Xuân, vừa muốn mở miệng hỏi, tiểu lại đứng bên cạnh phản ứng kịp, vội vàng : "Vậy gian phòng lúc trước Mạnh đại nhân ở trống ra, Bạch đại nhân ở bên phòng Mạnh đại nhân là được.”

      Bạch Tồn Lâm gật gật đầu: "Cũng phải." lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Nhưng trước kia Mạnh hiền đệ ở đó cũng ổn, sao lại phải đổi phòng, chẳng lẽ gian phòng kia tốt sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, chết mình rồi, lại còn gặp phải tên Bạch Tồn Lâm khó chơi này......

      Nàng hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, bụng đau quằn quại, muốn nhanh nhanh về nhà ngủ giấc, nên quản nhiều chuyện như vậy làm gì, liền : “ sao hết, nếu Bạch huynh muốn ở đây đệ cứ ở gian phòng cũ cũng được.” xong muốn đưa chìa khóa trong tay cho , thấy Thẩm liếc nàng cái.

      Tuy ánh sáng rất mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cảm nhận được luồng ánh mắt của , khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, giống như nghe thấy ‘Nếu ngươi thực giao chìa khóa này cho , ngày mai ta liền tố cáo ngươi.”

      Bạch Tồn Lâm : “Ai da, Mạnh hiền đệ như vậy huynh làm sao có thể biết xấu hổ đây. sao đâu, chỗ nào có phòng trống ta ở đó.”

      Tiểu lại kia vội vàng : “Vậy như thế này, hôm khác Mạnh đại nhân chuyển mấy thứ trong nhà qua đây, phòng trống sát vách kia xếp cho Bạch đại nhân ở, được ?”

      đến nước này rồi Mạnh Cảnh Xuân còn có thể được gì nữa? Nàng đành phải : “Được, vậy ta về trước.”

      Nàng cúi đầu ra ngoài, vừa mới thở phào hơi nhõm thấy Bạch Tồn Lâm đuổi theo phía sau, vỗ vai nàng : “Mạnh hiền đệ về nhà sao? Huynh có thể nhân tiện qua ngó ngó phòng của đệ ?”

      Mạnh Cảnh Xuân tức tối sầm mặt, nhưng vì nể mặt chỉ đành phải : “Được thôi.”

      Thẩm cũng ra cửa, thấy Bạch Tồn Lâm khoác vai Mạnh Cảnh Xuân, dáng vẻ coi bộ rất cao hứng, sắc mặt cũng đen sì .

      Mạnh Cảnh Xuân mở cửa, Bạch Tồn Lâm cùng vào trong. Tiểu quan Lại bộ đứng đợi ngoài cửa, thấy Thẩm cũng tới đối diện, vừa thấy sắc mặt của vội vàng dời mắt, vọng vào trong phòng: “Bạch đại nhân, hai phòng này khác nhau lắm, xem qua chút rồi về thôi.”

      Trong phòng chợt vang lên tiếng vẹt kêu.

      Sau đó liền truyền đến tiếng của Bạch Tồn Lâm: “A ha, Mạnh hiền đệ còn nuôi vẹt nữa cơ à, thú vị! Nó còn biết gì nữa?”

      Lúc này Mạnh Cảnh Xuân chỉ hận thể đập ngất con vẹt chỉ biết gây kia, cùng với...... Bạch Tồn Lâm tò mò tọc mạch cách quá đáng này.

      Mạnh Cảnh Xuân nhịn rồi lại nhịn, : "Chỉ biết có ai’ thôi, rất đần."

      “Đệ phải dạy cho nó chứ, đệ dạy nó làm sao nó có thể học mấy câu khác được.” Bạch Tồn Lâm cầm cây que chọc chọc con vẹt kia, ra vẻ đầy kinh nghiệm, “ nghe xem, Mạnh hiền đệ là người tốt."

      Con vẹt kia lại đầy hào khí, “ có ai, có ai”, tiếng sau càng gào to hơn so với tiếng trước.

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân ngày càng đen, bụng đau chịu nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống.

      Thẩm bỗng nhiên đến trước cửa nhà, nhìn thoáng qua bên trong, mặt nhàn nhạt : "Mạnh Cảnh Xuân, ra đây chút."
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040320 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 22: Xông bậy xông bạ

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Bạch Tồn Lâm nghe thấy Thẩm ở bên ngoài gọi Mạnh Cảnh Xuân ra, hơi nghiêng đầu, thấy Tướng gia đúng là phiền phức, lúc nãy có chuyện gì hết với Mạnh Cảnh Xuân luôn , lại còn phải gọi người ra ngoài chuyện mình nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn ngồi mặt đất, ừ hử gì, đứng lên cũng ra ngoài. Dù sao chỉ lát nữa là Bạch Tồn Lâm rồi, nàng ra đó đứng ngây người cạnh Thẩm làm gì.

      Thẩm đứng ngay cửa, thấy ngàng thờ ơ, bèn nhấc chân vào. Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức đứng bật dậy, vỗ vỗ nếp nhăn áo khoác, cuống quít : “Tướng gia vừa mới gọi ta sao? Lúc nãy thất thần nên nghe thấy......"

      Thẩm nhịn rồi lại nhịn, quay đầu nhìn tên Bạch Tồn Lâm còn hăng say chơi với vẹt, nên lời.

      chợt qua chỗ Mạnh Cảnh Xuân, thầm : “Bảo với là thân thể của ngươi được khỏe, muốn nghỉ ngơi, mau đuổi .” hơi ngừng lại chút, giọng trở lại nhàn nhạt như thường ngày: “Vì tốt cho ngươi thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm , ta đương nhiên biết chứ! Tiểu tử Bạch Tồn Lâm này đúng là khiến cho người ta ưa nổi, nàng cũng muốn đuổi nhanh nhanh chút, nhưng lúc này nàng càng hy vọng Thẩm mau . Hôm nay nàng bị dọa ít, chỉ mong đừng bị dọa gì nữa, đêm nay thể nào ngủ yên nổi.

      Nàng thầm nhíu mày, Thẩm nhìn nàng cái rồi quay người bỏ .

      Thẩm chân trước vừa mới , Bạch Tồn Lâm liền quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, : “Con vẹt mà đệ nuôi đúng là có hơi đần chút, nhưng vẫn còn có thể dạy được.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu: “Hôm nào Bạch huynh tới dạy giùm đệ , còn hôm nay đệ rất mệt, muốn nghỉ sớm chút.”

      Lúc này Bạch Tồn Lâm lại rất biết điều: “Cũng được, dù sao sau này Mạnh hiền đệ cũng thành hàng xóm của huynh rồi, đợi đệ chuyển qua nhà sát vách kia huynh cũng lập tức chuyển về đây ở.”

      Mạnh Cảnh Xuân gì, chỉ thầm nghĩ ngươi biến nhanh chút được à?

      Bạch Tồn Lâm kì kèo mè nheo nhìn gian phòng thêm vòng, lầm bầm lầu bầu : “ lượng tháng, rất tốt.” xong đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân, thần thần bí bí : “Ta thấy hình như Mạnh hiền đệ rất thân với Thẩm tướng, lần trước đệ rơi xuống nước, huynh vớt đệ lên, lại xông tới ôm đệ dưới ánh mắt của biết bao người. Chẳng lẽ Thẩm tướng......"

      do dự chút, lại sáp vào gần nàng hơn chút, nhăn mày : “Đúng như trong lời đồn, là kẻ đoạn tụ hay sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe được mấy lời này, mặt lúc lạnh lúc nóng. lẽ phát nàng là nữ nhân từ lúc đó hay sao? Nhưng hôm đó khi tỉnh lại ràng chỉ thấy mỗi mình Trương Chi Thanh, hơn nữa quần áo người vẫn còn nguyên vẹn nha!

      Nàng cảm thấy bất an trong lòng, còn tâm trí đâu mà trả lời Bạch Tồn Lâm.

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng nóng nảy phiền muộn, khỏi hỏi han: “Lẽ nào...... Tướng gia những đoạn tụ, mà còn có hứng thú với đệ......"

      xong còn làm ra vẻ kinh ngạc, Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, vội : “Bạch huynh bừa gì thế?! Đệ cũng phải là đoạn tụ, đệ thích nữ nhân! Tướng gia làm sao có thể thích nam nhân thích nữ nhân cơ chứ!”

      Bạch Tồn Lâm thầm nghĩ, sao lại thích được chứ? Đừng thấy Tướng gia nhìn như chính nhân quân tử mà nhầm, bên trong có khi lại là cầm thú cũng chừng. Mạnh Cảnh Xuân nhìn trắng nõn trắng nà, khiến người mến như thế, cộng thêm đạo hạnh yếu kém, phải rất dễ bị lừa sao?

      nghĩ nghĩ liền duỗi tay ra vỗ vỗ lên vai nàng, Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến giật bắn người. Bạch Tồn Lâm thầm oán, cũng chỉ vỗ vai ngươi cái mà thôi, ngươi nhảy dựng lên như thế làm gì? Aiz...... Ban đầu Mạnh Cảnh Xuân cũng đâu đến nỗi như thế.

      lẽ bị Tướng gia dọa thành như vậy hay sao? Rốt cuộc Tướng gia gây nên chuyện cầm thú gì cơ chứ......

      lập tức bày ra dáng vẻ như hiểu , : “ sao đâu, huynh khác với Tướng gia, huynh cũng thích nữ nhân giống Mạnh hiền đệ, huynh làm hàng xóm đệ cứ việc yên tâm thôi.”

      "......" Mạnh Cảnh Xuân liên tục gật đầu, cuối cùng , “Đệ biết rồi, biết rồi…… Giờ cũng còn sớm nữa, Bạch huynh xem, đệ bây giờ được khỏe cho lắm, có phải nên......"

      Bạch Tồn Lâm “ừ” tiếng: “Vậy huynh trước, hiền đệ chú ý tự chăm sóc mình chút, tuy là ngày hè nhưng cũng rất dễ bị cảm phong hàn, huynh thấy giọng đệ nghẹt lắm rồi.”

      lời nào Mạnh Cảnh Xuân gật đầu lời đó. Hết sức vất vả tiễn được tên ôn thần này , Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, cũng thèm cởi áo ngoài, trực tiếp nằm vật ra giường, lưng bị mép giường đập vào phát đau. Nàng duỗi tay sờ sờ quần áo bên trong, thấy lưng ướt đẫm mồ hôi.

      đúng là họa vô đơn chí. Mạnh Cảnh Xuân khịt khịt mũi, lại ngồi dậy, tâm trạng nặng nề rửa mặt.

      Nàng bị cảm lâu ngày, lại chịu uống thuốc, nên nhìn thấy có vẻ rất khổ sở. Mỗi lần nước mũi chảy ra, nàng đều lấy tay áo lau , phía dưới lỗ mũi bị lau đến muốn lủng luôn rồi. Mà nàng nghỉ bệnh mấy ngày, bất đắc dĩ đành phải quay lại Đại Lý tự làm việc.

      Hai ngày này cũng ai thúc giục nàng chuyển nhà, thế là nàng cứ cù nhây, thầm hy vọng đây chỉ là tùy tiện chuyện nhảm mà thôi.

      Vụ án đánh bạc ở Vạn Bồ lâu nghe có dính dáng đến quan lại trong triều, phải điều tra kỹ càng. Tuy triều đình cấm dân chúng đánh bạc, nhưng quan lại được. Vạn Bồ lâu là nơi đốt bạc nổi tiếng ở kinh thành, ngoài mặt là quán rượu, thực chất là sòng bạc, thậm chí còn có vài quy tắc ngầm. Người xấu xí, người có bối cảnh có quan hệ, nghe khi bước vào Vạn Bồ lâu đều bị đạp ra ngoài.

      Mạnh Cảnh Xuân đọc xong hết hồ sơ nhưng vẫn hoàn toàn mờ mịt. Nếu muốn bắt vị quan viên đến đó đánh bạc nhất định phải nằm vùng mới được. Nhưng nàng nghèo như vậy, e là vừa mới bước được chân vào cửa Vạn Bồ lâu bị đá văng ra rồi.

      Nàng vật vã vài ngày, cuối cùng tìm ra được người móc nối. Người này mở cửa hàng đồ cổ ở thành tây, có thời gian đến Vạn Bồ lâu chơi, thường hay chơi thắng , sau đó quyết tâm đánh ván lớn lại thua tê tái, cảm thấy căm hận trong lòng. Theo như người này , có thứ gì mà Vạn Bồ lâu đem ra cược cả, vàng bạc chỉ là chuyện , có người còn đánh cược luôn cả vợ con của mình, thậm chí trao đổi chức quan cũng có nữa......

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sững sờ, đám người này có phải bị hâm rồi , cược cái gì cược, lại cứ phải đem người đem chức ra mà cược……

      Người móc nối bảo Mạnh Cảnh Xuân đưa 50 lượng bạc cho , dẫn nàng vào trong đó đánh mấy ván . Mạnh Cảnh Xuân líu lưỡi, nàng phải tích đến bao lâu mới có đủ 50 lượng cho chứ?

      Người nọ mới đầu nghe nàng còn tin, bảo là mấy người các ngươi làm quan, ngay cả 50 lượng bạc mà còn móc ra được cũng quá nhà quê rồi, căn bản là thể nào.

      Mạnh Cảnh Xuân thẳng thắn vô tư , lương bổng năm của ta cũng chỉ có 40 lượng, ta mới làm được năm đầu tiên, đào đâu ra 50 lượng bạc đưa ngươi chứ.

      Người kia ‘xì’ tiếng giễu cợt, thầm nghĩ người này làm quan cũng nghẹn khuất quá rồi, 40 lượng còn làm quan cái rắm gì cơ chứ, đánh gió thu (1), ăn bớt cắt xén, vậy phải chỉ rách nát bình thường thôi đâu.

      (1): Đánh gió thu: Mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.

      Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng cũng ra.

      Người móc nối này xem như cũng hào phóng, trực tiếp cho Mạnh Cảnh Xuân mượn 50 lượng bạc.

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy ngân phiếu mà giật mình, vội hỏi, nếu thua cuộc biết làm sao? Nàng trả nổi mà.

      Người kia lại , chỉ cần Mạnh Cảnh Xuân có thể giúp tống kẻ tên là Tống Định Khoan trong Vạn Bồ lâu vào nhà tù Hình bộ, vậy 50 lượng này liền tặng cho nàng.

      Sau đó Mạnh Cảnh Xuân mới biết, Tống Định Khoan chính là Tam đương gia của Vạn Bồ lâu, nghe cực kỳ lành nghề, những ngầm lừa gạt tiền bạc của khách đến chơi, mà còn làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn có tính người, đưa người này vào ngục của Hình bộ phải là vấn đề hóc búa gì, vì thế liền đáp ứng giao dịch này.

      Người móc nối bảo với Mạnh Cảnh Xuân, lần đầu để cho bọn họ quen mặt là được, cần so đo đến thắng thua.

      Mạnh Cảnh Xuân tỏ vẻ hiểu, nhưng thường quan lại được phép tham gia đánh bạc, vì thế nàng liền báo với Từ Chính Đạt trước, nhận lấy tờ giấy cho phép rồi mới với người kia đến Vạn Bồ lâu.

      Hôm đó trời trong xanh, nắng chói chang, đến tối ánh trăng cũng cực đẹp. Mạnh Cảnh Xuân cất ngân lượng 50 lượng kia vào trong áo, đứng trước cửa cảm khái tiếng. Chỉ cần vận khí của nàng kém chút 50 lượng này liền trôi sông trong đêm đẹp trời như thế này, vậy đáng tiếc biết bao.

      Nàng còn chưa kịp cảm khái tiếp người móc nối kéo nàng vào trong. Có người quen dẫn đường, đương nhiên mọi chuyện đều thuận lợi. Dọc đường người móc nối vẫn luôn thầm với nàng, nơi này làm gì, nơi kia làm chi, chỗ này có thể tùy ý lại, chỗ kia phận miễn vào.

      Mạnh Cảnh Xuân vừa nhìn vừa yên lặng ghi nhớ kỹ. Tuy nàng mang theo 50 lượng bạc, nhưng cũng chỉ có thể chơi vài ván với mấy người đánh bạc khác. Lục bác, hoa hội, cờ tướng, mã điếu (1), vân vân và vân vân, phải là gì cũng có đủ. Tiểu nhị vắt khăn vai qua lại, Mạnh Cảnh Xuân nhìn lên lầu, thấy còn có cả đổ kỹ (2) trong đó.

      (1): Lục bác: Là trò chơi dạng cờ phổ biến củaTrung Quốcthời cổ đại. số nghiên cứu cho rằng trò chơi này chủ yếu dành cho hai người chơi, theo đó mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quânxúc xắctrong các trò chơi đại. (nguồn: wiki)

      Hoa hội: Là loại bài phổ biến vào triều Đạo Quang nhà Thanh, thoạt đầu chỉ lưu hành ở vùng Chiết Giang, về sau lan truyền khắp các tỉnh Quảng Đông, Phước Kiến, Giang Tô, Thượng Hải. Do bộ bài gồm ba mươi sáu quân bài, tượngtrưng cho 36 nhân vật trong xã hội như hoàng đế, tể tướng, tướng quân, trạng nguyên, công chúa, ăn mày, hòa thượng, đạo sĩ, nho sĩ, tiều phu v.v... Lưng quân bài vẽ hình rồng, ngựa, bướm, cá v.v.. đẹp đẽ, nên gọi là Hoa Hội. Người chơi bài đặt tiền, tên quân bài trước khi rút. Nếu rút trúng được nhà cái chung món tiền lớn gấp 30 lần tiền đặt nếu chỉ có người chơi. Nếu hai người chơi chỉ được chung món tiền gấp 15 lần tiền đặt v.v... (nguồn: Ấn Quang pháp sư gia ngôn lục tục biên)

      Mã điếu: Chính là ‘Mạt chược’ ngày nay, tổng cộng có 40 lá. 4 người hợp lại chơi, mỗi người lấy 8 lá trước, còn lại 8 lá đặt giữa bàn. 4 người thay phiên nhau ra bài, giữ bài, lấy lớn ăn . (nguồn: baike.baidu.com)

      (2) Đổ kỹ: Mấy phục vụ cho mấy người chơi bạc.

      Nàng biết chơi, thế là người móc nối kia liền chỉ cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân cũng quá tập trung vào ván bài, mắt quay tròn nhìn bốn phía, hện thể xem kỹ đến từng góc . Người móc nối kia đẩy đẩy nàng, hỏi nàng đánh ‘đại’ hay đánh ‘tiểu’?

      Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng : "Tiểu.", sau đó liền đưa ngân phiếu ra. Nàng nhìn lên lầu, dường như vừa thấy thân ảnh quen thuộc, nhìn rất giống chủ Kế tỉnh, nhưng lại dám khẳng định. Nàng định đuổi theo lên , người móc nối lại giữ chặt lấy tay nàng: “Sắp mở rồi mà ngươi còn chạy đâu thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân nán lại đợi chút, ai ngờ trong nháy mắt nàng lại ù ù cạc cạc mà thắng bạc.

      50 lượng bạc thoắt cái đẻ ra thành 500. Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân nhất thời mê muội.

      Người móc nối kia vui sướng thu gom toàn bộ ngân phiếu bàn đánh bạc, rất có nghĩa khí đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, giọng : “Nếu , lại đánh thêm ván nữa nhé?”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân trắng bệch, món lợi bất chính thế này mà cầm phỏng tay chết à. Người móc nối kia lại : “Ngươi lo cái gì? Dù gì ngươi cũng phải đến đây lần nữa, xem như tiền vốn .”

      Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng nhận lấy. Người móc nối kia lại cầm lấy 50 lượng từ nàng làm vốn, chơi thêm hai ván, tuy thắng nhiều nhưng lại cực kỳ may mắn. Mọi người bắt lầu loe ngoe đặt theo Mạnh Cảnh Xuân, lại thắng thêm hai ván nữa, số người đặt theo Mạnh Cảnh Xuân càng nhiều hơn.

      Vận may của Mạnh Cảnh Xuân khá tốt, khiến nàng cảm thấy sợ hãi trong lòng, cuống quít với mọi người: “Đừng đặt theo ta nữa, trước giờ vận may của ta kém lắm, cũng biết sao hôm nay lại……”

      Nhưng mọi người đều đỏ cả mắt rồi, còn nghe được gì nữa đâu, chỉ cắm mặt theo nàng.

      Kết quả ngay ván tiếp theo, Mạnh Cảnh Xuân thua đậm!

      Người móc nối kia nhanh chóng kéo kéo tay áo của Mạnh Cảnh Xuân, ý bảo nàng chuồn lẹ. Mạnh Cảnh Xuân bừng tỉnh lại, nhấc chân chạy biến ra ngoài.

      Lúc này có vài người chơi nghĩ rằng Mạnh Cảnh Xuân là “người nhà” của Vạn Bồ lâu, mấy ván đầu chính là cố ý thắng để lừa người khác đặt cược theo, cuối cùng khiến người ta té dập mông!

      Mạnh Cảnh Xuân oan như Thị Kính, khóc ra nước mắt, chỉ còn biết liều mạng chạy, cũng biết người móc nối kia trốn đâu rồi. Mạnh Cảnh Xuân vừa quay đầu lại nhìn, thấy mấy người chơi lúc nãy rượt nàng sát nút.

      vất vả mới tìm đến được ngõ hẻm, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng vọt vào, thấy cửa của phủ viện còn để ngỏ, mà lại có ai canh gác, liền vội vàng chạy tót vào trong rồi lập tức đóng chặt cửa lại, thở hồng hộc, sau đó xoay người lại ngó ngó qua khe cửa xem tình hình bên ngoài.

      Tận đến khi nhìn thấy đám người kia chạy vụt qua nhanh như chớp, Mạnh Cảnh Xuân mới tạm thở phào hơi, người nhũn như con chi chi tựa vào cửa, ngay cả tiếng bước chân đằng sau cũng nghe thấy.

      Vào lúc nàng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cánh tay nhàng xách cổ áo phía sau của nàng: “Trương thái y, ngày nay kẻ trộm lại còn xông thẳng vào từ cửa chính nữa, có phải quá kiêu ngạo rồi hay ?”
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040324 others thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      wow truyện dễ thương , thích tinh thần làm việc nghiêm túc của nữ 9 quá. Ko bix khi nào 2 người nhận ra tình cảm của nhau đây nhỉ? hahhaa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :