1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 14: Đáng tiếc chỉ là nữ nhân

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Đối mặt với câu hỏi bất thình lình này của nàng, Thẩm vẫn trả lời rất thong dong: “Ừ, sao?”

      có gì.” Mạnh Cảnh Xuân lại buồn bực uống thêm hớp nước, “Hạ quan chỉ tùy ý hỏi chút thôi.”

      Đương nhiên Thẩm đoán được nàng muốn về chuyện sổ sách chi tiêu của công trình thuỷ lợi U Châu, nên cũng thấy quá kinh ngạc. Chỉ là ngờ Từ Chính Đạt cũng chịu đảm đương việc này, đem vụ án ném cho Mạnh Cảnh Xuân. nước cờ tốt.

      Mạnh Cảnh Xuân này còn quá trẻ, sợ trời sợ đất, cứ thích khoe mẽ. Với độ thông minh này của nàng có thể đào ra được bao nhiêu chuyện chứ? Thẩm nhìn nàng, vẻ mặt nhu hòa hơn chút, : “ năm ngươi được lĩnh 40 lượng lương bổng phải ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội đặt chén trà xuống: “Đúng vậy......"

      “Ít quá.” Thẩm xong, nhàn nhạt liếc nàng cái.

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ trái lương tâm trả lời: “Đối với hạ quan là đủ dùng rồi.”

      Thẩm lặng lẽ mím môi, chậm rãi : “Với vị trí của Từ Chính Đạt bây giờ thu được 600 lượng năm, khá nhiều.”

      Mạnh Cảnh Xuân khỏi oán thầm, Tướng gia lĩnh 3600 lượng năm, thế này mới gọi là nhiều!

      Thẩm chuyển chủ đề, chậm rãi dò hỏi: “Bây giờ ngươi chẳng qua cũng chỉ là quan bát phẩm, có từng nghĩ qua sau này muốn leo lên đến vị trí nào chưa?”

      “Hả?” Mạnh Cảnh Xuân cho rằng mình nghe lầm, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp, , “Hạ quan cũng nghĩ tới, chỉ lo làm tốt chuyện trước mắt thôi.”

      Thẩm cầm chén trà nhấp ngụm, gì nữa.

      sớm về muộn, thậm chí còn ngủ lại ở nha môn, ngày nghỉ cũng chịu ngồi yên, làm sao Thẩm có thể nhìn ra nàng nhiệt tình với công việc này thế nào.

      Đáng tiếc, chỉ là nữ nhân.

      Đêm khuya, Mạnh Cảnh Xuân tự biết thể nán lại thêm nữa, liền đứng lên, cung cung kính kính tươi cười: “Tướng gia nghỉ ngơi sớm chút, hạ quan xin được cáo từ.”

      Thẩm cũng đứng lên tiễn nàng, chỉ ngồi đó, nhìn Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu mang giày ra ngoài. Sau đó gian ngoài truyền tới tiếng đóng cửa dè dặt cẩn thận, trong thư phòng lần nữa lâm vào tĩnh mịch, nhưng lại nghe thấy được tiếng hít thở của mình.

      Thẩm nhìn lọ sứ bàn, thất thần, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn lắc lư qua lại ở bên ngoài. Gió đêm thổi qua tàng cây cổ thụ, cực kỳ mát mẻ sảng khoái. Hôm nào có thể treo hai cái đèn lồng, ngồi dưới tàng cây này uống rượu chơi cờ thích. Thời tiết mấy bữa nay tốt, Mạnh Cảnh Xuân sợ trời đổ mưa nữa, liền quyết định quay về phòng. Trước khi vào nhà còn liếc qua gian phòng của Thẩm , đúng lúc thấy đèn trong nhà tắt .

      Nàng thầm nghĩ, hôm nay Tướng gia ngủ sớm , sau đó ngáp cái rồi vào phòng ngủ.

      ——*——*——*——*——

      Mấy ngày sau, sắp đến cuối mùa mưa dầm của kinh thành, sau đó là tiết Đoan dương (1). Mạnh Cảnh Xuân lĩnh lương tháng, nhiều, chỉ hơn ba lượng chút. Nàng chợ mua tấm chiếu cói mới, về đến nhà lục ra mấy bộ quần áo ít ỏi của mình, định đem phơi nắng. Hôm nay trời rất đẹp, Mạnh Cảnh Xuân bỏ đống quần áo được giặt xong vào thùng gỗ, từ bên cạnh giếng vào trong nhà.

      (1) Tiết Đoan dương: Hay còn gọi là Tết Đoan ngọ, vào ngày 5/5 lịch. ‘Đoan’nghĩa là mở đầu, ‘Ngọ’là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và ăn Tết Đoan Ngọ là ăn vào buổi trưa. Tết Đoan Ngọ là lúc mặt trời bắt đầu ở gần trái đất nhất, trùng với ngày hạ chí. (wikipedia)

      Còn chưa đến cửa thấy có chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Mạnh Cảnh Xuân thấy quen mắt, lại nhìn kỹ hơn. Rèm xe được vén lên, gương mặt quen thuộc nhìn nàng cười cười.

      Mạnh Cảnh Xuân cười : "Sao hiền đệ lại đến đây?"

      Trần Đình Phương : “Vừa từ trong nha môn ra, nghe hôm nay huynh được nghỉ nên thuận đường tới đây thăm chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười, có chút ngại ngùng: “Hôm nay được ở nhà nên dọn dẹp phòng ốc chút, vì thế trong nhà hơi lộn xộn, thể nào tiếp đãi hiền đệ được.”

      Nhưng Trần Đình Phương chút nào để ý, xuống xe : “ sao. Đệ cũng có chuyện gì cần làm, để đệ giúp huynh.”

      Mạnh Cảnh Xuân cũng lời khách khí với nữa, nhấc lên thùng gỗ, : “Vậy huynh phơi y phục trước .”

      Sau đêm uống rượu kia, Mạnh Cảnh Xuân cũng chưa gặp lại Trần Đình Phương, lại càng biết Nhị điện hạ thần thần bí bí kia dạo này thế nào rồi, nhưng lại tiện mở miệng hỏi, nên cũng tiếp lời Trần Đình Phương, tự mình vào hậu viện phơi quần áo.

      Trần Đình Phương theo sau nàng vào nhà, thấy đồ đạc trong nhà rất ít, nhìn có vẻ rất là bủn xỉn, sàn nhà chắc cũng lâu chưa lau, nhìn được sạch . Có lẽ bình thường nàng bận quá, có thời gian để ý đến nhà cửa của mình.

      Mạnh Cảnh Xuân xắn cao tay áo, ném y phục lên dây phơi rồi kiễng chân chỉnh lại cho ngay ngắn. Trần Đình Phương thấy nàng gắng sức như thế nghĩ thầm, sao lại mắc dây thừng thấp hơn chút, đúng là đần hết sức đần. chỉ đứng ở chỗ râm mát nhìn, đợi Mạnh Cảnh Xuân phơi quần áo xong, quay đầu lại nhìn lướt qua sàn nhà trong phòng, lười nhác : “Sàn nhà này của huynh......"

      Ánh nắng chiếu vào, thấy sàn nhà cực kỳ bẩn. Mạnh Cảnh Xuân xấu hổ, vội : “Phòng này rất hay bị bụi bay vào, hôm trước vừa mới lau xong, hôm nay lại bẩn.” xong vội vàng xách thùng nước từ trong sân vào, còn tiếp: “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, chắc lau xong nhanh khô thôi.”

      Lúc trước Trần Đình Phương còn giúp đỡ linh tinh, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cũng trông cậy vào chuyện cậu ấm mảnh mai này làm việc, nên mình tự vùi đầu lau sàn. Trần Đình Phương vốn đứng bên thấy vậy cũng chịu nổi, liền giúp nàng đổi nước và khăn, lại thấy trong nhà nàng rất bừa bộn, nên tự chủ trương dọn dẹp lại thay nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân liếc thấy về hướng tủ quần áo, vội vàng đứng lên hô: “Á, hiền đệ cần quan tâm đến ngăn tủ đó, ta sắp xếp gọn gàng rồi!”

      Trần Đình Phương hé mở cửa tủ ra, thấy nàng kích động như vậy, quay đầu lại cười với nàng: “Huynh phản ứng mạnh như vậy, nhìn giống như trong tủ này giấu bí mật gì ghê gớm lắm ấy.”

      Mạnh Cảnh Xuân sốt ruột, bỏ lại khăn lau tiến lên đóng cửa tủ kia lại, miệng cũng bỏ qua: “Sao hiền đệ lại tò mò như vậy chứ? Vốn dĩ tủ quần áo rất là riêng tư, phải muốn xem là xem được.”

      Trần Đình Phương cũng chỉ cười cười, trêu nàng thêm nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân tìm quyển sách ném cho đọc, sau đó mới tiếp tục lau nhà.

      lát sau, Trần Đình Phương cảm thấy thú vị, chợt nhìn thấy thỏi mực bàn của nàng, chậm rì rì : “Quan hệ giữa huynh và Thẩm tướng cũng tốt nhỉ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe câu hỏi đầu đuôi này của , sững sờ chút, ngẩng đầu thấy xem xét thỏi mực bàn kia, liền thuận miệng bừa: “Bên chỗ Tướng gia có rất nhiều thỏi mực, lần trước huynh cho mượn ít than củi, liền tiện tay đưa huynh thỏi.”

      Trần Đình Phương lại rất thích nghe nàng lời bịa đặt, có đầu có đuôi, có nguyên nhân có kết quả, nghe rất là xuôi tai. Chỉ có điều Thẩm có tiếng là thích cất giấu thỏi mực, mà bàn Mạnh Cảnh Xuân lại chính là thỏi mực do Lí thị ở Triều Châu làm, thượng phẩm như vậy lại chỉ để đáp tạ cho loại chuyện vặt vãnh như mượn than củi này, giống như việc mà Thẩm có thể làm.

      Ném thứ tốt như thế cho tên tiểu đần độn rành chút gì về mực, đúng là phí của giời.

      Mạnh Cảnh Xuân dọn dẹp sạch toàn bộ mọi thứ xong trời cũng chiều tà. Nàng trải chiếu mới lên giường, ôm chiếc chiếu cũ được giặt sạch ở ngoài sân vào, trải ngay cửa, lại xẹt xẹt lê chân về phía hậu viện.

      Trần Đình Phương thấy nàng lau sàn nhà sạch như vậy, đành phải cởi giày ra, lại ngó ngó tấm chiếu cói mà Mạnh Cảnh Xuân mới trải ở ngoài cửa, vừa đặt mông ngồi xuống thấy Mạnh Cảnh Xuân ôm cái hũ tới.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi lên chiếu, mở nắp hũ sứ , vươn tay cầm lấy quả mơ chín mọng từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng rồi hả lòng hả dạ nhắm mắt hít vào hơi.

      “Ngâm trong nước giếng lạnh quả nhiên là ngon hơn! !” Nàng nhả hạt mơ ra, với Trần Đình Phương , “Hiền đệ ăn . Mơ là đồ tươi, để lâu bị hỏng mất.”

      Trần Đình Phương thấy nàng vui vẻ thỏa mãn như vậy, cũng cầm lấy quả cho vào miệng. Hôm nay trời hơi nóng, ăn quả mơ chua chua ngọt ngọt như vậy đúng là khiến người ta nhàng khoan khoái.

      Mạnh Cảnh Xuân nằm ngửa ra chiếu, than lớn tiếng: “Thời tiết tốt như vậy, cần đến nha môn làm việc, lại còn có mơ tươi để ăn, đời này còn gì vui sướng bằng ~~”

      Trần Đình Phương chỉ cười cười, : “Huynh chỉ có được ngày rảnh rỗi mà cảm khái như vậy, chắc là công việc trong Đại Lý tự cực kỳ bận rộn rồi. đúng là khiến người khác phải rầu rĩ.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe như vậy, khỏi nghĩ đến vụ án công trình thủy lợi U Châu kia, tâm trạng tốt cũng tụt xuống mấy phần.

      Trần Đình Phương tinh mắt thấy nàng cau mày, đoán chắc là nàng ưu sầu về vụ án gì đó, : “Hôm nay đến nha môn cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ở đó nữa, chỉ làm mình phiền muộn thêm, đáng.”

      Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy rất đúng, ngáp cái ngồi dậy, thoáng nhìn qua thấy Thẩm trở lại!

      Hôm nay Tướng gia về nhà cũng quá sớm rồi! Nàng ngó ngó mặt trời còn chưa lặn xuống ở hướng tây, xoa xoa mắt, thực dám tin người cần cù như Thẩm lại có thể về sớm như vậy!

      Thẩm vừa mới rẽ vào liền nhìn thấy nàng ngồi ngay cửa, nhìn qua lại thấy Trần Đình Phương lười nhác ngồi bên cạnh, khóe mắt nhịn được mà nheo nheo.

      Tên gia hỏa này xắn tay áo cao như vậy, tất cũng mang, để chân trần cà lơ phất phơ ngồi chiếu cói ngay ngoài cửa, còn ra thể thống gì!

      Mạnh Cảnh Xuân cũng lười đứng dậy, tùy ý chào hỏi Thẩm : “Tướng gia hôm nay về sớm a!”

      Thẩm hơi mím môi, trả lời: “ sớm bằng ngươi.”

      Nàng cười cười: “À, hôm nay hạ quan được nghỉ, ở trong nhà quét tước dọn dẹp phen, vừa mới xong thôi.”

      mặt Thẩm vẫn nhàn nhạt: “Lấy trời làm màn, tuy đầu hạ, nhưng vẫn còn có khí lạnh, nên ngồi lâu đất.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe lại mở miệng giảng đạo, trong lòng đen sì sì.

      Trần Đình Phương ngồi bên cạnh cũng nhịn cười, nhìn tình hình này là ràng. Mạnh Cảnh Xuân như vậy, gặp Thẩm cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, quả thực là thú vị.

      Tuy Trần Đình Phương thân thiết gì với Thẩm , nhưng trường hợp gặp qua nhiều lần, liền mở miệng : “Hôm nay trời nóng, Mạnh đại nhân có ít mơ ngâm nước giếng lạnh, rất là ngon miệng, Thẩm đại nhân có muốn nếm thử chút hay ?”

      Đương nhiên Thẩm nhìn thấy hũ sứ trắng kia, nhưng chỉ : “ cần."

      Mạnh Cảnh Xuân thầm bĩu môi, ngươi ăn thôi, ta cũng muốn cho ngươi ăn đâu. Nhưng tuy trong lòng nàng nghĩ như vậy, mặt lại là toét miệng cười thăm hỏi: “Hai ngày nay Tướng gia ngủ có ngon ?”

      Thẩm thầm nghiến răng, nhưng mặt vẫn thản nhiên : “Như cũ."

      “Ồ.” Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, nhân hạt táo chua lại có tác dụng gì sao? Xem ra bệnh phiền muộn khó ngủ của Tướng gia thành bệnh mãn kinh khó chữa rồi. Nàng cũng thôi gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn mơ, khiến tay dính đầy nước mơ.

      Dù Thẩm thấy ngứa mắt nhưng vẫn ráng nhịn, định lại nghe Trần Đình Phương : “Thời tiết hôm nay tốt, vậy chắc ban đêm cũng đẹp lắm, hay là Mạnh huynh dạo phố hoa với đệ chuyến ?”
      tieunai691993, cucai_yunnie, Linh Di22 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 15: Tên lỗ mãng Mạnh Cảnh Xuân

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy Trần Đình Phương đột nhiên muốn hoa phố, lấy làm kỳ lạ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thẩm tới đối diện. Mạnh Cảnh Xuân cuống quít đứng lên, : "Tướng gia có chuyện gì sao?”

      Giọng Thẩm vô cùng bình tĩnh: “Nghe hôm nay nhà bếp gói bánh tét, trễ còn, bây giờ ngươi định ăn sao?”

      "Hở?" Sao nàng lại hề biết chuyện này chứ, sáng nay cũng nghe thấy Tiểu Lục gì nha. Có bánh tét ăn tất nhiên phải nhanh chạy đến đó rồi, cũng biết bao lâu rồi nàng chưa được nếm qua món này.

      Trần Đình Phương ngồi bên thấy vậy, chợt đứng dậy đến gần nàng, bám vào bên tai Mạnh Cảnh Xuân khẽ: “Có liên quan đến vụ công trình thủy lợi U Châu, hôm qua đệ thu được ít tin tức, hình như ở Đông Hoa phường có người biết chuyện này." Ý cười bên môi càng sâu hơn: “Đệ biết gần đây Mạnh huynh sầu về chuyện này, vẫn nên nhanh đến đó xem thử tốt hơn. Còn về phần bánh tét, khi nào ăn mà chả được?"

      Đầu tiên Mạnh Cảnh Xuân thấy cả kinh, thầm nghĩ ngay cả tên gia hỏa Trần Đình Phương này cũng đều biết dạo này nàng bận chuyện gì. Sau đó lại nghĩ, ăn bánh tét quả chỉ là chuyện vặt vãnh. Nhưng nàng lại mở miệng với Thẩm : “Vậy lúc Tướng gia ăn, làm phiền ngài giữ lại cho hạ quan hai cái bánh tét nhân thịt, khi hạ quan trở về nhất định mang ít điểm tâm về cho Tướng gia."

      Trần Đình Phương nghe nàng mấy lời này cười ngất trong lòng, đúng là kẻ cả hai đầu đều bỏ lỡ, hoàn toàn giống tên ngốc nha.

      Thẩm nhìn vẻ mặt cười nịnh bợ của nàng, thể nào phát tác được, đành phải : "Biết rồi." xong nhìn thoáng qua Trần Đình Phương rồi xoay người bỏ . Làm sao Thẩm lại nhìn ra được Trần Đình Phương thông minh sắc sảo như thế nào, e là nhìn thấu thân phận nữ nhi của Mạnh Cảnh Xuân từ lâu rồi, hôm nay đề cập đến vấn đề này chẳng qua là cố ý muốn đùa giỡn nàng chơi chút thôi. Mạnh Cảnh Xuân cái tên lỗ mãng này, biết đến khi nào não mới to hơn được chút, bộ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc cả sao, cũng thèm phòng bị cảnh giác gì cả.

      Mạnh Cảnh Xuân đổi quần áo khác, cùng Trần Đình Phương đến phố hoa. ra lời của Trần Đình Phương cũng phải là hoàn toàn lừa nàng, đúng là ở Đông Hoa phường có người biết chuyện, cho nên vừa mới vào trong, liền có người đến chào hỏi rồi dẫn bọn họ lên lầu. Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, bây giờ Trần Đình Phương cũng có người quen ở Đông Hoa phường này sao. Nhìn dáng vẻ này của , xem ra sau ngày cùng nàng đến đây cũng quay lại ít lần, khỏi thở dài trong lòng.

      Trong phòng có người đợi từ trước, Mạnh Cảnh Xuân cùng theo vào trong, thấy vị nương ăn mặc trang nhã, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như người nơi trăng hoa này.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà sững sờ, Trần Đình Phương kéo nàng ngồi xuống. nương đó cũng nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi quay đầu sang cười với Trần Đình Phương, : “Trần đại nhân đến sớm, nhưng bây giờ bên ngoài tối như vậy, thiếp ngồi đợi ở đây lâu.”

      Trần Đình Phương thong dong : “Bị vài việc níu chân.”

      Nàng kia liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái, hơi nhướng mắt: “Đây chắc là Thám hoa lang, Mạnh đại nhân phải ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vô cùng kinh ngạc gật gật đầu. Trần Đình Phương giới thiệu với nàng: “Vị này là Huệ Nhiên nương."

      Ồ, ‘chung phong thả mai, huệ nhiên khẳng lai’ (1). Mạnh Cảnh Xuân nghĩ bụng, quả là cái tên hay.

      (1): Là hai câu thơ được trích trong bài thơ nằm trong phần ‘Bội phong’ của cuốn Kinh Thi, bài thơ tên là Chung phong 2 (nguồn : http://www.thivien.net/Khổng-Tử/Chung-phong-2/poem-4yq3urVCwQJBS8lqbgoHQw)

      Gốc:
      Chung phong thả mai,
      Huệ nhiên khẳng lai.
      Mạc vãng mạc lai,
      Du du ngã tai.


      Dịch nghĩa:
      Suốt ngày gió thổi, lại mưa giông cát bay mù mịt
      Nhưng có lúc chàng cũng thuận hòa chịu đến với em
      Những lúc chàng chẳng chịu đến, chẳng chịu sang bên em
      em tưởng nhớ xa xôi


      Trần Đình Phương bưng lên chén trà, thuận miệng hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Vụ án kia huynh tra được đến đâu rồi?”

      hỏi đột nhiênnhư thế, khiến Mạnh Cảnh Xuân nhất thời biết trả lời ra sao. Lẽ ra Đại Lý tự phải bí mật điều tra vụ án này, sao có thể tùy tiện cho người khác biết tiến độ được, huống chi lại còn là ở nơi thanh lâu tai mắt hỗn loạn này.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân muốn biết tin tức mà Trần Đình Phương muốn là gì, cho nên cũng giấu , nhấc lên chén trà trước mặt, : “ có tiến triển gì nhiều. Sổ sách hàng ngày và hàng tháng đều được đối chiếu với sổ cái từ khi còn ở U Châu rồi, mà đều chính xác cả, bị sai chỗ nào, biết nên bắt đầu từ đâu nữa."

      Trần Đình Phương khẽ nhấp ngụm trà, hơi hơi nhíu mày lườm nàng cái: " ?" lại nhìn nhìn Huệ Nhiên ngồi phía đối diện, đặt chén trà xuống, bâng quơ: “Vậy mà đệ lại nghe mấy ngày trước đây huynh đến ngân hàng tư nhân Hằng Xương, Đức Nghĩa nghe ngóng phen, thu được kết quả cơ mà?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe như vậy, ngụm nước cứ nghẹn trong họng nuốt mãi trôi. Trần Đình Phương thoạt nhìn như kẻ nhàn rỗi rong chơi khắp nơi, nhưng ngờ lại biết nhiều chuyện như vậy! Giống như là gắn mắt người nàng vậy, lại còn biết được chuyện nàng đến hai ngân hàng tư nhân lớn trong kinh thành để thăm dò!

      Mạnh Cảnh Xuân cũng đặt chén trà xuống, : “ phát được gì nhiều.”

      Khóe môi Trần Đình Phương hàm chứa ý cười, với Huệ Nhiên ngồi đối diện: “Huệ Nhiên nương, những gì hôm qua nương với ta, có thể lặp lại thêm lần cho Mạnh đại nhân nghe hay ?”

      Huệ Nhiên cười liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái, : “Trước khi , thiếp muốn hỏi Mạnh đại nhân câu."

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn nàng chằm chằm: “Xin Huệ Nhiên nương cứ .”

      Đôi mắt Huệ Nhiên cong cong, giọng uyển chuyển: “Trong kinh thành có ba ngân hàng tư nhân lớn là Hằng Xương, Đức Nghĩa và Bảo Phong, vì sao Mạnh đại nhân chỉ ghé đến hai nơi là Hằng Xương và Đức Nghĩa mà bỏ qua Bảo Phong?"

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi nheo mắt, thuận miệng : "Hằng Xương và Đức Nghĩa có chi nhánh ở U Châu, nhưng Bảo Phong .”

      Huệ Nhiên lại : “Mạnh đại nhân có biết ông chủ lớn của Bảo Phong và Hằng Xương là cùng người hay ?”

      Mạnh Cảnh Xuân cau lông mày, lại nghe thấy Huệ Nhiên : “Chi phiếu của Hằng Xương và Bảo Phong tuy khác nhau, nhưng vụng trộm...... nếu là trường hợp đặc biệt, chi phiếu của Bảo Phong cũng có thể dùng để lĩnh bạc ở Hằng Xương.”

      Huệ Nhiên ra như vậy, đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân biết nàng có ý gì. Hai người trước mặt này đều có thể nhìn ra ý đồ của nàng khi tra xét ngân hàng tư nhân, thể phục.

      Công trình thuỷ lợi ở U Châu bị nghi ngờ là có kẻ lấy bạc công bỏ túi riêng, nhưng mọi khoản tiền đều được liệt kê ràng, cũng chưa phát ra công trình bị sai sót cắt xén chỗ nào, như vậy có nghĩa là có nguồn bạc khác lấp vào lỗ hổng bị thiếu kia, mà tất nhiên khoản tiền này hề . Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ lại, thấy chuyện lấy bạc công đền bạc công là thể, chỉ có thể là dùng bạc riêng bù vào, cho nên mới nghĩ đến nơi mà tiền bạc có thể quay vòng tốt nhất, chính là ngân hàng tư nhân U Châu.

      Ngân hàng tư nhân cũng có sổ sách ràng, cho dù là ít hay nhiều đều phải ghi chép vào trong hồ sơ, được để sai sót. Nếu như có thể tra xét trong sổ sách của ngân hàng tư nhân, tìm ra ai đem chi phiếu đổi tiền, rất có thể tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.

      Nhưng U Châu cách kinh thành rất xa, Mạnh Cảnh Xuân thể đến U Châu để kiểm tra sổ sách. Trong ba ngân hàng tư nhân lớn ở kinh thành có hai cái mở chi nhánh ở U Châu, nhất định là có giữ sổ sách của chi nhánh U Châu, nên Mạnh Cảnh Xuân mới bắt đầu tra xét từ hai ngân hàng này mà bỏ qua ngân hàng Bảo Phong mở chi nhánh ở đó.

      Mà lời hôm nay của Huệ Nhiên lại làm cho nàng phát ra thiếu sót lớn trong chuyện này, ngờ ngân hàng tư nhân có thể ngầm làm giao dịch với nhau. Nếu lời Huệ Nhiên , ông chủ lớn đứng sau Hằng Xương và Bảo Phong là cùng người, vậy chuyện giao dịch này là có thể tin được.

      Huống chi Huệ Nhiên hề đề cập đến những chuyện khác, chỉ đến duy nhất vấn đề này, ý của nàng ta quá ràng, món bạc được đem ra bổ sung vào lúc đó, có khả năng lớn là lĩnh ra từ chi nhánh của Hằng Xương ở U Châu bằng chi phiếu của Bảo Phong ở kinh thành.

      Thấy Mạnh Cảnh Xuân cau chặt lông mày gì, Huệ Nhiên tiếp tục: “Thiếp ở trong nơi phong nguyệt này nhiều năm, rất nhiều chuyện chỉ có thể nghe mà thể , nhưng bất đắc dĩ Trần đại nhân cứ truy hỏi đến cùng, nên hôm qua ra vài chuyện nên . Nhưng nếu như thiếp có thể giúp được Mạnh đại nhân, đương nhiên thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”

      Mạnh Cảnh Xuân rất khách khí đáp lời: “Hình như Huệ Nhiên nương cũng chưa ra điều gì nên , đừng quá nghiêm trọng như vậy.”

      Huệ Nhiên mím môi cười yếu ớt, thêm gì nữa. Đột nhiên trong phòng lại có tiếng vọng ra —— " có ai, có ai".

      Thanh sắc nhọn lại có phần dọa người, Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh bốn phía, lúc này mới thấy cái lồng bên cạnh bức bình phong, trong đó có con vẹt đứng cành cây giả. Huệ Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, : “Đây là do vị khách đưa cho. Mấy ngày nay bị tiểu gia hỏa này làm cho phiền muốn chết.”

      Trần Đình Phương : "Nếu thích, vậy Huệ Nhiên nương cần gì phải nuôi."

      Giọng điệu Huệ Nhiên nhàn nhạt: “Thế chẳng lẽ lại giết nó sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội : "Đừng, sinh linh vô tội, nếu Huệ Nhiên nương thích đưa cho người khác là được.”

      Huệ Nhiên hờ hững : “Trong thanh lâu này cũng có ai thích con vẹt chỉ biết có ai’, tặng được cũng chỉ có thể đem vứt mà thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi mím môi, cuối cùng : “Hay là nương đưa cho ta ?”

      Huệ Nhiên phì cười, với Trần Đình Phương: “Trần đại nhân đoán sai, Mạnh đại nhân quả rất là lương thiện hồn nhiên. Thôi, vậy tặng cho Mạnh đại nhân vậy. Mạnh đại nhân nên dạy nó cho tốt chút, lúc nào cũng chỉ keo kiệt câu ‘ có ai’, thú vị tí nào.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Qua tuần trà, Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy còn sớm nữa, cũng nên trở về, Trần Đình Phương cũng đứng lên theo. Huệ Nhiên đưa lồng chim cho Mạnh Cảnh Xuân, tiễn bọn ra cửa.

      Vì thế Mạnh Cảnh Xuân xách theo lồng chim trở về quan xá. Dọc đường con vẹt giống như giận dỗi vậy, im như thóc, cho dù Mạnh Cảnh Xuân đùa giỡn với nó cả buổi trời nó vẫn phản ứng gì.

      Mạnh Cảnh Xuân ở Đông Hoa phường chưa được ăn miếng cơm nào, dạ dày cồn cào khó chịu, liền quyết định ngủ sớm chút. Lúc thắp đèn lên lại nhớ đến quần áo còn phơi trong sân chưa thu vào, sợ buổi tối bị ngấm khí ẩm, ngay cả cửa cũng chưa đóng kỹ liền thẳng về phía sau hậu viện thu quần áo.

      Nàng vừa lấy được bộ quần áo xuống nghe thấy tiếng đập cửa trước nhà. Mạnh Cảnh Xuân chợt nhớ ra trước đó có nhờ Thẩm giữ lại cho mình mấy cái bánh tét, liền quay đầu về phía trước nhà, hô tiếng: “Cửa khóa, có chuyện gì cứ trực tiếp vào .”

      Thẩm vào, thấy nàng có trong phòng, liền đặt hộp thức ăn lên bàn, thẳng về phía hậu viện.

      Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn lồng, Mạnh Cảnh Xuân kiễng chân thu quần áo, thoạt nhìn thấy vừa phí sức vừa tốn thời gian.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại nhìn , mặt nở nụ cười: “Tướng gia mang bánh tét đến cho hạ quan sao?”

      Thẩm lại : “Buổi tối nên ăn nhiều bánh tét. Ta để ở bàn sách của ngươi.”

      Mạnh Cảnh Xuân thu xong quần áo chợt nhớ tới trước đó mình bảo là mang điểm tâm về cho Thẩm , trong lòng rơi ‘lộp bộp’ tiếng, vội : "Quên mang điểm tâm...... Ngày khác bù lại cho Tướng gia......"

      " cần." Thẩm lãnh đạm trả lời, tự ý tới buộc lại dây phơi quần áo xuống chỗ thấp hơn, quay lưng về phía Mạnh Cảnh Xuân , "Thay vì mỗi lần phơi quần áo đều phải kiễng chân như vậy, bằng buộc dây thừng xuống thấp chút.” ngập ngừng, xoay người lại: "Rất nhiều chuyện cũng nên làm như vậy."

      Mạnh Cảnh Xuân thầm hò hét bảo ngừng, nhưng đầu vẫn gật liên tục.

      Thẩm cũng tiếp tục đề tài đó nữa, hỏi nàng: “Gần đây Đại Lý tự có bận lắm ?”

      Mạnh Cảnh Xuân ôm chồng quần áo trả lời : "Cũng tàm tạm."

      Thẩm gì nữa, hình như định về. Tự nhiên đầu óc Mạnh Cảnh Xuân lại nóng lên, hỏi : “Dạo này hạ quan có được ít tiền dư, muốn gửi vào ngân hàng tư nhân, nhưng trong kinh thành có rất nhiều ngân hàng, biết nên gửi vào đâu tốt hơn. Xin hỏi Tướng gia gửi ở chỗ nào vậy?”

      Thẩm nghe vậy, mặt nổi lên chút cảm xúc ràng, nhưng vẫn thản nhiên trả lời nàng: “Bảo Phong."
      Last edited: 12/11/15
      tieunai691993, cucai_yunnie, Linh Di20 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 16: Đầu óc ngươi bị hỏng sao?

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lại là Bảo Phong? TuyBảo Phong được xưng là trong ba ngân hàng tư nhân lớn trong kinh thành nhưng phải là ngân hàng có thâm niên nhất, cơ sở vững chắc nhất. Theo lý số tiền mà Thẩm muốn gửi là rất lớn, vậy sao lại chọn Bảo Phong?

      Trong lúc Mạnh Cảnh Xuân còn suy nghĩ Thẩm đãxoay người rời .

      Nàng lấy lại tinh thần, nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, hơi mấp máy môi. Nếu có người bòn rút bạc trong công trình thuỷ lợi U Châu, thân là người giám sát như Thẩm tất nhiên cũng phải chịu liên lụy. toàn bộ số sổ sách mà nàng xem đều có con dấu xác nhận của Thẩm , nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn bị trách tội. Còn về phần bức thư mà Ngự Sử đài trình lên, nàng cảm thấy rất có thể chỉ là làm giả, cố tình thả câu dụ kẻ khác cắn.

      Vụ án thủy lợi này liên quan đến Hộ bộ, Công bộ và châu phủ U Châu, quan viên từ trung ương đến địa phương, phạm vi rất rộng lớn. So sánh với vụ án Hàn Chí Thanh lúc trước, lần này Mạnh Cảnh Xuân ngược lại dám xuống tay, sợ đắc tội với quá nhiều người.

      Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau nàng liền tìm Từ Chính Đạt, nộp kết quả điều tra được trong mấy ngày qua, : “Mấy ngân hàng tư nhân này sau lưng đều có chỗ dựa cả, hạ quan có năng lực khiến bọn họ giao sổ sách ra, chắc là phải cần đến Từ đại nhân đích thân ra mặt mới được.”

      Từ Chính Đạt hỏi nàng: “Ngươi tin chắc có thể tra ra được manh mối từ trong sổ sách của ngân hàng sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ thể bán đứng Huệ Nhiên, quanh co: “Theo hạ quan thấy, nếu người đó cần dùng số bạc lớn như vậy, tuyệt đối thể đến ngân hàng tư nhân mà rút.”

      Từ Chính Đạt suy nghĩ phen, lại hỏi nàng: "Ngươi muốn tra xét sổ sách của ngân hàng nào?”

      "Hằng Xương và Bảo Phong."

      Từ Chính Đạt thấy nàng chỉ chọn hai ngân hàng này, thầm nghĩ tiểu tử này quả là càng ngày càng có chủ ý của riêng mình, liền nhíu mày liếc nhìn nàng cái rồi lại trầm ngâm hồi: "Được, nhưng ngươi phải tra xong nhanh nhanh chút, chứ lỡ như đánh rắn động cỏ thất bại trong gang tấc."

      Đây chính là điều mà Mạnh Cảnh Xuân sợ. Lần trước khi nàng tra xét, tuy núp dưới danh nghĩa Hộ bộ ty, nhưng ai mà biết có khiến cho người nào nghi kỵ hay . Như Trần Đình Phương trong Hàn Lâm viện mà còn biết nàng muốn làm gì, khỏi cần đến mấy lão cựu thần có tai mắt đông đảo trong triều.

      Từ Chính Đạt mời Kế sử đại nhân ra mặt, cho phép Mạnh Cảnh Xuân đến phòng thu chi của Hằng Xương và Bảo Phong, mỗi ngân hàng được ngày. Mạnh Cảnh Xuân liền mang theo lương khô cắm đầu vào.

      Hai ngày sau vừa vặn là ngày mùng 5 tháng 5, là tiết Đoan Dương. Thương nhân bày tiệc rượu mừng lễ, dân chúng bình dân treo cây ngải ăn bánh ú, quan gia đều được nghỉ mở tiệc rượu xem đua thuyền cúng thần sông.

      Lúc Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi phòng thu chi của Hằng Xương chính là buổi sáng ngày thứ 3, nắng gắt chói chang, thời tiết nóng đến chết người, mặt trời như thiêu như đốt. Chân nàng như mây, loạng choạng lảo đảo phố, chả muốn ăn gì, đường vật vờ đến phố Ngự.

      Hôm nay phố Ngự vô cùng náo nhiệt, tai Mạnh Cảnh Xuân ông ông chỉ nghe như tiếng ve kêu, đột nhiên bị người kéo vai, còn chưa kịp phản ứng gì thấy người kia cười : “Ơ Mạnh hiền đệ, vậy mà lại gặp được đệ ở đây!”

      Mạnh Cảnh Xuân quay lại nhìn, thấy là tên tiểu tử Bạch Tồn Lâm, vội vàng thoát khỏi tay .

      mặt Bạch Tồn Lâm chứa ý cười nồng đậm, có vẻ cực kỳ cao hứng. nhìn Mạnh Cảnh Xuân, : “Mạnh hiền đệ khỏe à? Sắc mặt kém.”

      Đầu óc của Mạnh Cảnh Xuân choáng váng ngất ngây, cần ngủ ngay giấc, : “Ừ, ta muốn về nghỉ ngơi.”

      Bạch Tồn Lâm : "Hôm nay đua thuyền ở Trạch hồ, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Nam lâu, Mạnh hiền đệ biết sao?”

      Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới nghĩ tới hôm nay là tiết Đoan Dương, nhưng mà chuyện này cũng có liên quan gì đến nàng đâu, bây giờ nàng chỉ muốn về ngủ thôi.

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng được hào hứng lắm, liền càng mực chịu thả nàng về, kéo nàng về hướng Trạch hồ, dọc đường còn mua bao đậu xanh tô ăn cùng với nàng.

      Đậu xanh tô thơm phức mà Mạnh Cảnh Xuân lại có cảm giác như nhai sáp nến.

      Bạch Tồn Lâm luôn mồm huyên thuyên, vào lỗ tai Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ hóa thành tiếng ông ông. Rất nhiều người tụ tập gần Trạch hồ, tưng bừng cổ vũ nghênh đón thuyền rồng, bờ người đông như kiến, thuyền lớn rực rỡ chói mắt, cờ tam giác phấp phới đón gió.

      Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần trong Nam lâu ở bờ bên kia, Mạnh Cảnh Xuân xa xa nhìn thấy mái cong ngói vàng, khiến nàng như trở lại lúc còn bé. Khi đó nàng cũng đứng ở bờ bên này, trong đám người nhốn nha nhốn nháo nắm chặt lấy góc áo của phụ thân, sợ bị lạc. Phụ thân quay đầu lại cười với nàng, dứt khoát nâng nàng lên cao quá đỉnh đầu, tầm nhìn của nàng liền rộng hơn xa hơn so với bất cứ ai đứng bên dưới.

      Môi bất tri bất giác nở nụ cười rồi chợt ngưng lại. Nàng phục hồi tinh thần, mặt lộ vẻ tự giễu cùng buồn bã.

      Bạch Tồn Lâm cũng nhận ra nàng vừa thất thần, kéo nàng về phía Nam lâu.

      Cả 3 tầng của Nam lâu đều bày tiệc rượu, với phẩm hàm của Mạnh Cảnh Xuân chỉ có thể ăn ở tầng dưới cùng. Đến giữa trưa, khắp nơi đều là hương thơm của rượu và đồ ăn, Mạnh Cảnh Xuân ở lâu trong này, đầu óc càng mờ mịt, bèn đứng dậy ra ngoài dạo dạo.

      Bạch Tồn Lâm uống rượu với đồng liêu, chuyện cực kỳ cao hứng, thấy Mạnh Cảnh Xuân ra ngoài cũng chỉ mặc kệ.

      Nam lâu xây ven bờ hồ, Mạnh Cảnh Xuân đến mép nước, hít hơi sâu. Tỉnh táo hơn được chút, trong đầu lại thoáng qua số sổ sách mà nàng xem được trong hai ngày này. Ánh mắt nàng trầm xuống, vẫn cảm thấy thể tin được, làm sao lại như vậy............

      Thậm chí nàng thể nghĩ ra được nguyên nhân.

      Áng sáng chiếu lên mặt nước loang loáng khiến mắt nàng đau nhức. Nàng chợt thấy choáng váng lung lay, hai mắt tối sầm, thẳng tắp ngã xuống.

      Mấy vị quan ngồi gần phía ngoài ở tầng nghe thấy tiếng nước, kinh hô: "Có người rơi xuống nước rồi!"

      Bạch Tồn Lâm nghe thấy, lập tức nhảy dựng lên, nhìn ra bên ngoài thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa, chạy vội ra ngoài, ‘tõm’ tiếng nhảy xuống nước tìm Mạnh Cảnh Xuân.

      Mọi người loạn như ong vỡ tổ, quan viên tầng chen nhau bên mép nước. Mấy tầng phía nghe thấy động tĩnh cũng nhao nhao ra ngoài hiên, ló đầu nhìn xuống.

      Tả tướng Trần Uẩn chuyện cùng với Thẩm , vị chủ Kế tỉnh gần đó : “Trời ơi, tên nhóc bên Đại Lý tự bị rơi vào trong nước!”

      Trần Uẩn còn chưa dứt lời thấy Thẩm lời nào vội vàng đặt ly rượu xuống, chạy xuống lầu.

      Dưới lầu, Bạch Tồn Lâm hao hơi tốn sức lôi kéo Mạnh Cảnh Xuân lên bờ, mà nàng bất động nằm đống như người chết rồi. Bạch Tồn Lâm nghĩ chắc hẳn là tên tiểu tử này uống đầy bụng nước rồi, nên liền nhấn nhấn lên bụng nàng, nhưng nàng lại vẫn nôn ra được ngụm nước nào.

      tiểu lại đứng bên cạnh vội : “Mau mau nới lỏng cổ áo ra, tránh cho nó bị thít chặt quá!”

      Mạnh Cảnh Xuân khoác thân quan bào người, bên trong lại còn mặc tầng tầng lớp lớp áo, nhìn nơi cổ áo thấy rất bức bối. Bạch Tồn Lâm cũng bất chấp gì nữa, vươn tay định kéo cổ áo nàng ra, chợt thấy người từ trong đám đông xô đẩy ra, đến trước mặt , cúi người kiểm tra hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân rồi liền bế nàng lên, thẳng về hướng tiểu lâu ở phía tây của Nam lâu, lại trầm giọng với người bên cạnh: “Mời Trương thái y tới đây chuyến."

      Bạch Tồn Lâm sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần quay sang tiểu lại bên cạnh hỏi: “Đó là Thẩm tướng phải ?”

      Trong đám người nổi lên trận xì xào bàn tán, Trần Đình Phương đứng ở hiên ngoài lầu hai, nheo nheo mắt, xoay người .

      Thường Thái y viện tham dự bữa tiệc này, nhưng năm nay y quan từ lục phẩm trở lên đều tới. Trương Chi Thanh vội vội vàng vàng đuổi theo đến tiểu lâu phía tây, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn bất tỉnh, Thẩm sầm mặt đứng bên. Trương Chi Thanh chẩn cho Mạnh Cảnh Xuân xong, : “Trong lòng có buồn bực lo lắng, thân thể hư nhược, nhìn tình hình này e là lâu ngủ rồi. Nhưng quá đáng lo, tuổi trẻ sức nhiều, nghỉ ngơi điều dưỡng chút là ổn thôi.”

      Sắc mặt Thẩm vẫn nặng trĩu: "Bao giờ mới có thể tỉnh?"

      Trương Chi Thanh trầm ngâm : “Chỉ lát nữa thôi.” Ngừng chút lại : “Hôm nay ngươi hành động như vậy, biết mọi người đồn như thế nào đây nữa. Hình như ngươi quá xúc động rồi, giống ngươi lắm.”

      Thẩm quan tâm lắm. sống cho tới bây giờ, cũng biết bị mọi người thêu dệt bao nhiêu chuyện rồi, chẳng lẽ còn sợ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán hay sao?

      Nhưng dù sao cũng nên nán lại lâu ở đây, vừa định hỏi biết Trương Chi Thanh có thể ở lại lâu thêm chút hay nghe : “Ngươi trước , ta ở đây chăm sóc nàng cho, có chuyện gì đâu.”

      “Vất vả cho ngươi.” Thẩm cũng chỉ quẳng lại bốn chữ này rồi hấp tấp rời khỏi đó.

      Bữa tiệc cũng vì chuyện Mạnh Cảnh Xuân rơi xuống nước mà ngừng lại. Khi Thẩm trở về, Hoàng thượng thuận miệng hỏi câu: “Mạnh bình của Đại Lý tự ngã xuống nước sao?”

      "Vâng."

      Hoàng thượng lại cười cười: “Vậy mà cũng bị té cho được, chẳng lẽ là con nít hay sao? Trương Chi Thanh xem qua rồi à? Có vấn đề gì ?”

      "Có thể là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi thời gian là khỏe.”

      Hoàng thượng quay đầu với Triệu công công: “Gọi Từ Chính Đạt tới đây.”

      Thẩm cũng còn chuyện gì khác nữa, lui ra ngoài.

      Từ Chính Đạt bị gọi lên hỏi vài chuyện về tiến độ điều tra vụ án linh tinh này nọ, sau cùng, Hoàng thượng với ông: “Ngươi cần mạng của Mạnh Cảnh Xuân thôi , lại còn để mặc cho bất chấp mạng sống như thế à? Bổng lộc năm cùng lắm cũng chỉ được 40 lượng, ngươi cũng biết xấu hổ mà bắt làm nhiều chuyện thay ngươi như vậy.”

      Từ Chính Đạt buồn bực nghe, thầm nghĩ bên ngoài Hoàng thượng ra vẻ như bênh vực cho Mạnh Cảnh Xuân, nhưng ra trách ông ngồi ở vị trí này nhưng lại chả làm gì. Gần năm nay chức Đại Lý tự khanh vẫn còn trống, nhưng bên lại chẳng có ý gì là muốn đề bạt ông lên làm, nhìn là biết hài lòng với ông rồi. Mà ra Từ Chính Đạt cũng có ý nghĩ muốn leo lên vị trí đó vì biết bản thân mình đủ năng lực đảm đương, nên lúc này cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

      Hoàng thượng lại : “Bây giờ hậu sinh khả úy, người trẻ tuổi thăng chức nhanh cũng rất bình thường. Mấy lão nhân như các ngươi cũng đừng khinh thường lớp hậu bối.”

      Từ Chính Đạt nghe mà cả kinh, đây là tuyên bố, nếu ông vẫn còn giữ tác phong như vậy ngay cả vị trí Thiếu khanh cũng đừng mong ngồi vững. Nếu bị tên nhóc bát phẩm miệng còn hôi sữa như Mạnh Cảnh Xuân thay thế, vậy ông chính là chuyện cười lớn nhất của Đại Lý tự!

      May mà Hoàng thượng cũng tiếp tục doạ nạt ông nữa, Từ Chính Đạt tái nhợt mặt mũi lui xuống.

      vất vả đợi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm chia tay mấy vị đồng liêu, xuống lầu. muốn đến tiểu lâu phía tây nhìn thấy Trương Chi Thanh tới đây, ở phía sau phải là Mạnh Cảnh Xuân còn ai vào đây?

      Thẩm nhìn nàng từ đầu tới chân, thấy nàng cúi đầu, dáng vẻ phờ phạc ủ rũ, hiểu sao tự nhiên thấy bực bội kinh khủng.

      Trương Chi Thanh thấy thế, vội vàng tìm cớ vồi chuồn mất. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm , cũng nén bụng tức tối trong lòng. Nàng muốn hỏi vị Tướng gia giàu nứt đố đổ vách này, vạn lượng bạc gửi trong Bảo Phong kia sao lại được chuyển tới chi nhánh Hằng Xương ở U Châu?!

      Nàng lục lọi trong đống sổ sách như vậy mà! đúng là tức chết nàng rồi!

      Tuy nàng vô cùng tức giận nhưng vẫn làm ra vẻ vô cùng đáng thương ủy khuất.

      Thẩm mấp máy môi, qua lúc lâu cũng chỉ câu: “Mấy đêm liền thức trắng rồi về nhà mà nghỉ , sao lại còn ham vui đến đây làm gì.”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân cứng đờ, hừ tiếng, nhìn : "Cho dù hạ quan có chết đuối cũng liên quan gì đến Tướng gia.”
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040321 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 17: Muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Giọng điệu của nàng cứng ngắc, sắc mặt lúng túng, hề có dáng vẻ giả vờ nịnh hót như mọi khi.

      Thẩm nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy tức tối, cuối cùng lại vẫn nuốt xuống, cố gắng giữ giọng ổn định: “Về nhà thay quần áo , bộ dạng như vầy còn ra thể thống gì nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân thèm câu, nhớ đến đống sổ sách kia liền cáu, vốn định mở miệng hỏi câu nhưng thấy tình hình này lại muốn bất cứ gì, buồn bực bỏ .

      Thẩm xoay người sang nhìn theo bóng dáng dần dần xa của nàng, nghĩ bụng, đúng là tính tình quái gở, cũng biết trong cái đầu đó chứa cái gì. Sau khi thân ảnh kia biến mất, Thẩm thấy Từ Chính Đạt ra từ trong Nam lâu. Từ Chính Đạt vừa thấy liền hỏi: “Sao Thẩm đại nhân vẫn còn chưa ?”

      Thẩm liếc cái, bĩu môi: “Bây giờ đây.”

      Thẩm nhớ đến đêm đó Mạnh Cảnh Xuân hỏi chuyện ngân hàng tư nhân ở kinh thành, liền đoán được mấy ngày gần đây nàng ngủ nghỉ là vì phải điều tra vụ án này. Sau đó lại có tai mắt đến báo lại, Mạnh Cảnh Xuân bắt đầu tra sổ sách của Hằng Xương và Bảo Phong, mới giật mình kinh sợ nhận ra tên gia hỏa này làm việc cũng nhanh, chỉ vẻn vẹn hai ngày mà lật lật lại sổ sách của hai ngân hàng lớn này đến mấy lần, phải tra ra được điều gì đó mới bằng lòng ra khỏi đó.

      người thông minh như vậy nhưng bình thường lại luôn làm ra mấy chuyện đần độn, ví dụ như hôm nay rơi xuống hồ chẳng hạn! Nếu tên Bạch Tồn Lâm kia lanh chanh mở vạt áo của nàng ra có kết cuộc thế nào đây?! Vậy mà nàng lại còn biết ngượng phát cáu với mình!

      Mạnh Cảnh Xuân mạch về nhà, ngay cả quần áo cũng lười thay, nằm vật xuống giường ngủ thẳng từ xế chiều cho đến tối khuya, sau đó bị tiếng vẹt kêu làm tỉnh giấc.

      Mỗi tiếng thê lương “ có ai, có ai” vang lên trong màn đêm tối om om này lại càng khiến người ta cảm giác rợn tóc gáy. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, đầu đau như búa bổ.

      Thẩm đứng bên ngoài gõ cửa hai cái, nghe bên trong truyền ra tiếng kêu chăn bông thiết, mặt đen sì sì. Cái tên gia hỏa Mạnh Cảnh Xuân này, bản thân mình còn chưa chăm sóc nổi, lại còn bày đặt nuôi vẹt!

      Bên trong phòng, Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy đốt đèn, quay đầu nhìn thoáng qua con vẹt trong góc phòng, tự hỏi biết vì sao lúc đó lại nóng đầu mang con quỷ này về, đúng là tự tìm khổ mà.

      Thẩm lại gõ gõ cửa, Mạnh Cảnh Xuân đáp lại tiếng, : “Có chuyện gì à?”

      Con vẹt kia lại biết điều gọi thêm hai tiếng: “ có ai! có ai!”

      Mạnh Cảnh Xuân trực tiếp xách lồng chim ra hậu viện, sau đó ra phía trước mở cửa. Vừa thấy là Thẩm , nàng lại có cảm giác như mình gặp quỷ, da đầu run lên, thấp thỏm trong lòng. Nàng chợt nhớ đến giọng điệu hùng hổ khi chuyện với Thẩm sáng nay, thấy mình lúc đó nhất định là bị điên rồi, lại dám tỏ thái độ như thế với Tướng gia, đúng là muốn chết rồi mà.

      Thẩm nhìn nhìn nàng, mở miệng câu nào, chỉ đưa hộp thức ăn ra. Mạnh Cảnh Xuân ngó ngó nhưng lại dám nhận lấy, chỉ : “Tướng gia cần khách khí như vậy... Sáng nay hạ quan bị điên ấy mà, nhất định là não bị ngấm nước rồi......”

      sao.” Giọng Thẩm thản nhiên, bày ra dáng vẻ người lớn chấp trẻ , “Bị ngấm hỏng cũng sao, khỏe lại là ổn.”

      “Dạ dạ dạ.” Mạnh Cảnh Xuân vươn hai tay nhận lấy hộp thức ăn, gật đầu liên tục.

      Thẩm thêm gì nữa, xoay người trở về. Mạnh Cảnh Xuân thấy xoay người , do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng: “Hạ quan muốn hỏi Thẩm đại nhân chuyện.”

      Giọng nàng tuy nhưng khó có khi nghiêm túc có ý nịnh hót như vậy.

      Thẩm quay đầu lại, cũng đợi nàng mở miệng lần nữa, trả lời nàng: “Ngươi cứ làm đúng bổn phận của mình là được, còn những chuyện liên quan đến triều chính, cần hỏi ta."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe xong cả kinh, chút buồn ngủ còn sót lại cũng bay sạch.

      Sao có thể đoán được nàng muốn hỏi chuyện trong triều?! Làm đúng bổn phận —— biết nàng tra ra điều gì sao?! Nếu nàng viết trong tấu chương là “Thẩm tự bù đắp khoản thiếu hụt trong ngân sách”, vậy phạm tội khi quân! Mạnh Cảnh Xuân thực muốn hỏi câu, đường đường là hữu tướng, là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng như , sao lại phải liều lĩnh mạo hiểm bổ sung ngân sách như vậy! Mục đích của là gì? Hay là có ai nhờ vả......

      Cực kỳ đau đầu. Mạnh Cảnh Xuân cắn chặt hàm răng, biết cảm giác trong lòng là tức giận hay là bất bình, hay là muốn nghe phủ nhận và giải thích.

      Nhưng Thẩm lại chỉ nhàng bâng quơ bảo nàng làm tốt bổn phận, là khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn khó hiểu. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt toàn bộ mấy lời muốn hỏi vào trong bụng.

      Cuối cùng, Thẩm lại : “Chú ý thân thể của mình chút, đừng quá coi rẻ sức khỏe như vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân còn cách nào khác, đợi sau khi khỏi, liền yên lặng cầm hộp thức ăn vào phòng.

      Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới đến Đại Lý tự liền bị Từ Chính Đạt gọi qua. Nàng vốn tưởng rằng Từ Chính Đạt muốn hỏi nàng tra ra được chuyện gì , nhưng Từ Chính Đạt lại hó hé tiếng nào, đưa phong thư cho nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, vội nhận lấy bức thư, hơi có chút thấp thỏm. Sau khi mở ra đọc nàng cả kinh, nét chữ quen thuộc như vậy, sao nàng có thể nhận ra cho được?!

      Thư này là Thẩm tự tay viết, gửi cho Hộ bộ thượng thư Tông Đình. Nội dung trong thư về chuyện công trình thủy lợi ở U Châu, đại khái là vạn lượng bạc công bị nuốt trong công trình trị thủy kia sắp xếp được rồi, tạm thời Tông Đình cần lo lắng đến vấn đề tiền trong ngân khố đủ nữa. Mạnh Cảnh Xuân đọc mà kinh ngạc thôi, chỉ phong thư nhưng lại liên quan đến hai vị quan to trong triều, đúng là rất dọa người. Nàng nhanh chóng xem phần cuối thư, thấy con dấu của Thẩm ngay ngắn rành mạch đóng phía đó, là rất khó làm giả được!

      Mạnh Cảnh Xuân lại nhanh chóng đọc lượt từ đầu đến đuôi, lại nhớ đến phong thư viết tay mà Ngự Sử đài trình lên, đột nhiên hiểu ! Nếu phong thư mà Ngự Sử đài trình lên kia phải là bịa đặt ra, đó chính là thư hồi đáp của bức thư này, chỉ là xóa tên tuổi việc, viết trả lời qua loa ràng mà thôi!

      Nàng vội vàng mở miệng hỏi: “ biết sao Từ đại nhân lại có được bức thư này?”

      Từ Chính Đạt lại rất thản nhiên: “Đêm qua có kẻ lén lút đưa đến trong phủ ta, cũng biết là ai.” Ông ngừng chút, lại , “Ngươi tra được những gì từ Bảo Phong và Hằng Xương rồi?”

      Mạnh Cảnh Xuân biết có nên bẩm báo chi tiết hay , nàng nghĩ chuyện này có liên quan đến hai vị quan to trong triều, có khi Từ Chính Đạt cũng dám tùy tiện đắc tội.

      Nhưng nàng lại biết rằng, hôm qua Từ Chính Đạt vừa bị giáo huấn xong, lo mấy ngày này có thành tích nào vượt trội, nên muốn dốc lòng dốc sức điều tra ra vụ án lớn, lại vừa vặn có vụ án lớn ngay trước mắt đây, sao ông lại có thể dễ dàng buông tha cho được!

      Mạnh Cảnh Xuân do dự chút rồi với ông: “Có người gửi tiết kiệm ở Bảo Phong, nhưng lại lấy ra vạn lượng bạc từ chi nhánh Hằng Xương ở U Châu.”

      Từ Chính Đạt hơi nheo mắt: "Là Thẩm sao?"

      Mí mắt Mạnh Cảnh Xuân nhảy lên, hôm nay giọng điệu của Từ Chính Đạt bất thường, hoàn toàn giống ông.

      Nàng trả lời.

      Từ Chính Đạt dường như hiểu , nhíu mày nhìn nàng, dáng vẻ như tóm được gáy người khác: “Ngươi là hàng xóm của Thẩm , chắc ăn được lợi lộc gì từ rồi à?”

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân nặng trĩu: "Hạ quan tra án theo lẽ công bằng, tuyệt đối dám vì tình riêng mà làm chuyện trái với đạo lý, nhưng e là trong chuyện này có lừa gạt gì đó. Tướng gia làm như vậy hoàn toàn thu được ích lợi gì, chừng là bị người khác cố ý hãm hại.”

      Từ Chính Đạt hừ lạnh tiếng: " thu được ích lợi gì sao? Tông Đình là bạn đồng môn với , quan hệ cực tốt, chỗ Tông Đình bị thiếu hụt bạc ngân khố, ra tay giúp đỡ cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi, có cái gì mà giải thích được đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân lại : "Thẩm tướng chẳng qua cũng chỉ là chi tiền bù đắp vào chỗ thiếu hụt trong ngân sách mà thôi. Theo hạ quan thấy, chúng ta vẫn nên điều tra thêm, xem tại sao bạc trong ngân khố lại bị thiếu hụt, số bạc bị mất bị chuyển đến đâu.”

      Từ Chính Đạt cười lạnh: “Còn có thể đâu được nữa? Chắc chắn là Tông Đình đem số bạc đó dùng vào việc khác, lại giấu diếm báo." Ông hơi ngừng chút, “Mà theo như bức thư này, đây phải lần đầu Tông Đình gặp chuyện như vậy, có khi còn có những chuyện khác cũng ngắt chỗ này bù chỗ kia như thế. giỏi cho tên Hộ bộ thượng thư, năm nào sổ sách đưa lên cho Kế tỉnh cũng đều cực kỳ hoàn hảo, nhưng sau lưng lại bí mật làm ra mấy chuyện như thế này! Còn Thẩm , thân là người giám sát công trình, thế nhưng lại dung túng cho loại hành vi này, giúp lừa gạt dưới."

      "Hạ quan vẫn là cảm thấy..." Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng tiếp, “Việc Thẩm tướng lấy tiền riêng bổ sung vào ngân sách thể giải thích được......” Đó chính là vạn lượng đó, có thể trả tiền công ba tháng cho ba ngàn công nhân xây dựng đê điều đó.

      Từ Chính Đạt giễu cợt đầu óc nàng nhanh nhạy gì cả, bình thường thấy thông minh lanh lợi là thế, vậy mà đến chuyện này lại đần độn quá mức!

      “Cho vay vạn lượng bạc, tiền lãi đổ vào ào ào như nước. Ngươi tưởng là cho mượn suông thôi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ điều đó tuyệt đối là có khả năng, Thẩm muốn nhiều bạc như vậy để làm gì chứ? căn bản cần xài đến bạc. Chi phí ăn mặc thường ngày cũng vô cùng tiết kiệm, chẳng lẽ lại giữ bạc lại để nén vào trong quan tài à!?

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức lảng sang chuyện khác, : “Từ đại nhân có thấy người nặc danh đưa thư này ?”

      hề.”

      “Hạ quan xin được đưa ra ý kiến vụng về, người đưa thư này có bụng dạ khó lường, e là muốn hắt bát nước bẩn này lên người Thẩm tướng.” Nàng thong thả ung dung tiếp, “ sớm muộn lại nhằm ngay lúc này mà đưa thư đến, hơn nữa thư có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nếu hạ quan phải viết phong thư như vậy, tuyệt đối để lộ ra quá nhiều chuyện như thế. Đây là loại chuyện cơ mật dường nào, lỡ như bị người khác chặn đường cướp lấy hoặc là vô tình rơi vào tay kẻ có tâm, nhất định gây ra chuyện lớn. người cẩn thận như Thẩm tướng thể nào làm ra những chuyện sơ sót như vậy, thậm chí lại còn đóng dấu ấn tín của mình lên, khác gì đưa thóp ra cho người ta bắt lấy cả.”

      Từ Chính Đạt chỉ xì mũi khinh thường, trả lời cho nàng: “Ý ngươi là, Thẩm làm ra những chuyện này mà là do bị người khác hãm hại thôi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân tự trấn an bản thân, cũng phải hoàn toàn có khả năng.

      Từ Chính Đạt lại lườm nàng cái: “Ngươi vẫn cứ lòng tin tưởng Thẩm hoàn toàn trong sạch trong vụ này sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân suýt nữa buột miệng ra hai chữ “đương nhiên”, nhưng cuối cùng chỉ ngậm miệng im lặng.

      Từ Chính Đạt thấy nàng rầu rĩ cúi đầu, cuối cùng : “Ngươi cũng đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, ta tự mình giải quyết.”

      Đến tận lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới biết được vì sao nàng cứ có cảm giác Từ Chính Đạt giống ngày xưa. Lần này ông ta sốt ruột muốn đoạt công, hận thể lập tức tra ra ràng mọi chuyện, chiếm lĩnh cả công lao lẫn khổ lao.

      Nếu như thế, lời của Mạnh Cảnh Xuân cũng hoàn toàn có giá trị gì, đành phải buồn bực bỏ .

      Nàng đứng ngây ngốc lúc trong hành lang, mấy đồng liêu trong Đại Lý tự thấy nàng đứng như trời trồng ở đó, liền gọi nàng làm việc.

      Mặc dù Mạnh Cảnh Xuân cứ như vậy mà ù ù cạc cạc thoát khỏi vụ án khiến người ta chán ghét này, nhưng lại hề có cảm giác như trút được gánh nặng, trái lại nàng cảm thấy được thoải mái. Có thể là vì thấy Từ Chính Đạt giải quyết mọi chuyện cách rất qua quýt, khi tra án cũng chỉ qua loa có lệ, lúc này lại còn vội vàng tranh công, biết rồi gây ra chuyện gì đây nữa. May mà lần này nàng cần phải lên điện trình bày, cũng cần tham gia hội thẩm với Tam Pháp ty, chỉ cần mật báo lên là được.

      Nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an, ai mà biết Từ Chính Đạt viết tấu chương mật báo như thế nào chứ, đúng là khiến người khác hoang mang quá mà.

      Hai ngày sau, Từ Chính Đạt vào triều, tận đến giữa trưa vẫn còn chưa về. Mạnh Cảnh Xuân dừng lại công việc trong tay, vẻ mặt hơi sốt ruột. đồng liêu ngồi bên cạnh chuyển chồng hồ sơ được niêm phong cho nàng: “Ngươi đưa chỗ này đến Chính đường .”

      Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, nhận lấy chồng hồ sơ, vội vàng về hướng Chính đường. Khi đến cửa bị người cản lại, Mạnh Cảnh Xuân hỏi câu: “Tướng gia thượng triều về chưa?”

      Tiểu lại kia : “Chưa về, nếu ngươi có thứ gì muốn chuyển giao cứ để ở chỗ người gác cổng ấy.”

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040321 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 18: Tướng gia có đau ?

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Vừa nghe thấy Thẩm đến tận bây giờ mà vẫn còn chưa trở lại Chính đường, nàng liền cảm thấy lo ngay ngáy. Chẳng lẽ Hoàng thượng xem tấu chương mật báo của Từ Chính Đạt, nên giữ Thẩm lại để tra hỏi sao?

      Nàng đưa hồ sơ vụ án cho người gác cổng, sau đó vội vội vàng vàng đến Hộ bộ. Hồi trước khi còn phá án, nàng từng gặp qua tiểu lại canh cửa của Hộ bộ, tiểu lại kia thấy nàng tới, cười hỏi: “Hôm nay Mạnh bình lại đến đây tra án à?”

      " , hôm nay chỉ thuận đường qua mà thôi." Nàng lại hỏi, "Tông Thượng thư thượng triều về chưa?”

      Tiểu lại kia cười cười: “Vẫn chưa, cũng biết hôm nay thế nào mà đến tận bây giờ cũng chưa hạ triều.”

      Xem ra Từ Chính Đạt trình tấu chương lên rồi! Nàng thấp thỏm trong lòng, loanh quanh lát bên ngoài cửa Hộ bộ, sau đó lại quay vòng trở về lảng vảng trước cửa Chính đường, cuối cùng cười tự giễu bản thân ngốc. Chuyện đó có liên quan gì đến nàng chứ? Cho dù tra ra được điều gì từ trong sổ sách của Bảo Phong, Hằng Xương, Từ Chính Đạt cũng vẫn muốn viết tấu chương này! Hơn nữa...... mấy khoản mục ghi chép sổ sách cũng thể trở thành bằng chứng......

      Với cả người gặp xui cũng phải là nàng, nàng cần gì phải sốt ruột quá đáng như thế làm gì!

      Nghĩ được đến đó, Mạnh Cảnh Xuân vỗ vỗ ngực quay về Đại Lý tự. Mạnh Cảnh Xuân thầm tự nhủ đó phải là lỗi của nàng, sau đó ngồi xuống uống miếng nước trấn tĩnh lại tinh thần. Đồng liêu ngồi kế bên liếc nàng cái: “Hôm nay ngươi làm gì mà như gặp quỷ vậy? Tâm thần cứ hoảng loạn yên.”

      “Hả? À , hôm nay trong người bị nóng quá, lại có nhiều chuyện phiền nhiễu.” Nàng cau mày, còn cầm lên quyển sách đặt bên cạnh quạt quạt.

      Vị đồng liêu kia cũng mặc kệ nàng.

      Khoảng canh giờ sau, đồng liêu khác xông vào thầm gì đó với vị đồng liêu kia, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng sáp lại gần, hỏi: “Có chuyện gì à?”

      Người kia lườm nàng cái, giọng : “Hôm nay ấy à, nghe sau khi hạ triều, Tướng gia bị phạt đánh, cũng biết phạm phải chuyện gì khiến Hoàng thượng bực mình nữa.”

      Cái gì? Thẩm bị đánh?

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm lại, vội vàng hỏi: “Chỉ có mình Tướng gia bị phạt thôi sao?”

      Người kia có phần nghi ngờ ngó ngó nàng: "Nghe là vậy. Sao? Ngươi biết nội tình gì à?”

      " ..." Mạnh Cảnh Xuân vội vàng xua tay, thấy hoảng loạn trong lòng. Thẩm mà biết là do nàng tra ra, nhất định ghi hận lên đầu nàng mất thôi.

      Nàng đau khổ quay về chỗ, trong lòng vẫn thấy nghi ngờ. đúng nha, Thẩm bị phạt mà sao Tông Đình lại có thể tránh thoát được chứ? Hai người bọn họ ngồi chung chiếc thuyền cơ mà......

      lẽ Từ Chính Đạt viết tầm bậy tầm bạ gì sao?

      Nàng cố sức suy nghĩ thấy Từ Chính Đạt cau chặt lông mày vội vội vàng vàng vào. Nàng đứng bật dậy, Từ Chính Đạt thấy nàng quay đầu bỏ , nàng lập tức bám theo phía sau.

      Từ Chính Đạt dừng lại: "Ngươi theo ta làm chi?"

      Mạnh Cảnh Xuân thấp thỏm : "Hôm nay Từ đại nhân viết sớ trình lên rồi à?”

      Từ Chính Đạt lườm nàng cái: “Tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy đấy.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười giả lả: “ nay...... thế nào rồi?” Nàng lại vội vàng bổ sung câu: "Ý hạ quan là muốn hỏi Tông Thượng thư thế nào rồi?”

      “Còn thế nào được nữa?” Giọng Từ Chính Đạt được tốt lắm, “Vào ngục Ngự Sử đài rồi.”

      “Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân kinh hô ra tiếng, Tông Đình lại bị bỏ tù! Bị nhốt vào ngục Ngự Sử đài nghĩa là muốn hung hăng thẩm vấn ông ta rồi!

      So ra, Thẩm chỉ phải lĩnh vài gậy là được Hoàng thượng ban ân cực lớn rồi.

      Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới thở phào hơi, lấy lại tinh thần hỏi Từ Chính Đạt: “Vậy...... Có cần điều tra tiếp vụ án của Tông Thượng thư nữa ?”

      Từ Chính Đạt liếc liếc nàng: "Ngự Sử đài tiếp nhận rồi.” Lại : “Ngươi cứ lang thang ở đây làm gì vậy? phá xong vụ án bên bến sông phía tây chưa?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghẹn họng, xoay người mất.

      vất vả ngồi chịu trận đến chạng vạng tối, Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa mắt thu dọn hồ sơ rồi về. Khi đến quan xá, nàng cố ý vào phòng ngay mà đứng dưới cây cổ thụ trước cửa, bị muỗi chích lỗ chỗ. Thấy đèn trong nhà Thẩm bật sáng nhưng nàng lại dám gõ cửa.

      Lại đứng thêm lát thấy cửa kia bật mở. Mạnh Cảnh Xuân chăm chú nhìn kỹ, ra là Trương Chi Thanh. Trương Chi Thanh cũng thấy nàng, sắc mặt khẽ biến hóa, đến phía nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Tướng gia có ổn ?”

      Trương Chi Thanh lại tỏ ra rất thân thiết, ung dung trả lời nàng: “E là cần phải nghỉ dưỡng thời gian.”

      Mạnh Cảnh Xuân câu nào, cúi đầu giẫm giẫm lên hòn đá .

      Trương Chi Thanh lại : "Mạnh đại nhân ở gần như vậy, chắc là còn phải phiền đến Mạnh đại nhân chăm sóc chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng phắt đầu, vội : " phiền, phiền..." Nhưng nàng làm sao có gan gặp Thẩm đây! Đó chính là tìm chết đấy.

      Trương Chi Thanh thấy nàng như vậy, lại : “Chuyện trong triều rất hỗn loạn, có bao nhiêu người có thể thấy ràng được cơ chứ? Nhưng ở vị trí của bọn họ đó cũng là chuyện dễ hiểu. Mạnh đại nhân ở Đại Lý tự cũng chỉ là làm đúng phận của mình, cần suy nghĩ quá nhiều làm gì.”

      Lời này ra rất nhàng bâng quơ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nghe hiểu, bảo mình đừng tự trách nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân thở dài, Trương Chi Thanh : “Bây giờ Mạnh đại nhân muốn vào thăm chút ?”

      ", cần..." Mạnh Cảnh Xuân vội vàng từ chối, “Trương thái y mau về , còn sớm nữa rồi.”

      Khóe mắt Trương Chi Thanh hơi cong cong, : “Vậy làm phiền Mạnh đại nhân trông nom cho chút, ta trước đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn rời , lại đứng ở đó nghĩ nghĩ thêm lát, sau đó về phòng lục lọi tìm ra bình dược , khẽ khàng đến trước cửa phòng của Thẩm , nâng tay gõ gõ.

      Cửa cũng khóa, Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài hô tiếng: "Tướng gia, hạ quan tới đưa thuốc..."

      Thẩm chỉ trả lời: "Vào ."

      Cây đèn sắp cạn dầu le lói tỏa sáng, Mạnh Cảnh Xuân thò đầu vào trong nhìn quanh bốn phía, sau đó cởi giày rón ra rón rén đến cửa phòng ngủ, thoáng thấy Thẩm nửa nằm ở giường chong đèn đọc sách.

      Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy căng thẳng, vào trong hai bước rồi dám tiến lên nữa, cung cung kính kính hành lễ, đặt bình thuốc xuống sau đó lại lập tức lui về sau bước.

      Thẩm giương mắt liếc liếc nàng, lại nhìn bình thuốc bàn, mở miệng : “Còn có chuyện gì à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn luôn cúi đầu, kìm nén hồi lâu cuối cùng thốt ra câu: “Nếu như Tướng gia đau quá, bôi ít thuốc mỡ này vào đỡ hơn rất nhiều. Thuốc mỡ này......”

      Nhưng nàng còn chưa kịp xong, Thẩm cắt ngang lời nàng: “Đau? Đau chỗ nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm , tất nhiên là...... đau mông! Bị gậy quất vào mà còn đau, chẳng lẽ ngươi làm bằng sắt à?

      Nàng vẫn dám ngẩng đầu, ánh lửa lập lòe khiến nàng chóng mặt: “Thuốc mỡ này trị thương cực tốt, lần trước hạ quan bị đánh mà có thể hồi phục nhanh như vậy đều là nhờ bôi thuốc mỡ này, tuy biết Tướng gia bị đánh bao nhiêu trượng nhưng mà......”

      Thẩm nhíu mày: “Ngươi thấy ta bị đánh chỗ nào hay vậy?”

      “Hả?” Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, chợt phản ứng kịp, nếu bị đánh sao cò thể nửa nằm giường nhởn nhơ tự đắc đọc sách như vậy?! Nàng khỏi thầm kêu khổ, sao lại như thế chứ? ràng nghe bị đánh mà, hơn nữa Trương Chi Thanh còn tới đây, nên nàng vẫn luôn tin tưởng hề nghi ngờ gì......

      Thẩm lật trang sách, giọng điệu thản nhiên nhàng: “Nghe phải mấy lời đồn nhảm bịa đặt cũng thôi , nhưng ngay cả mắt ngươi cũng bị mờ rồi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân biết nên nghe tin đồn đãi, nhưng nếu bị ăn đòn Trương Chi Thanh tới đây làm chi? Huống chi Trương Chi Thanh còn nhờ nàng chăm sóc cho hàng xóm chút, cái này phải giải thích thế nào đây?

      Thẩm cũng thèm ngẩng đầu, thuận miệng : “Chẳng qua là bị cảm phong hàn mà thôi, nghỉ ngơi điều dưỡng chút là khỏe.”

      "..." Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng lui về sau thêm bước.

      Thẩm thoáng nhìn thấy động tác này của nàng, nâng mắt : “Ngươi làm việc gì trái với lương tâm sao?”

      “Làm gì có chứ?” Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản bác.

      “Vậy ngồi .”Giọng Thẩm hơi nghèn nghẹt, giọng điệu thoải mái nhàng, lại lật thêm trang sách, thèm nhìn nàng nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân rụt rè : “ cần..."

      “Vậy rót chén nước giùm ta.”

      lại còn dám sai nàng! Mạnh Cảnh Xuân khó chịu trong lòng, lại ngậm họng im lặng rót chén nước bưng qua cho .

      Thẩm vừa mới nhận lấy, hơi cau mày: "Lạnh."

      Mạnh Cảnh Xuân đành phải nhận lại, rầu rĩ : "Hạ quan đun bình......”

      Nàng giả vờ nhu thuận cực tốt, ra ngoài múc bình nước, thổi lò, đứng vất vưởng bên ngoài chờ nước sôi, sau đó mang ấm nước vào nhà rót chén nước nóng cho Thẩm .

      Nàng đưa chén trà cho , nhưng Thẩm chỉ ngẩng đầu nhìn nàng cái, nhận lấy: “Nóng lắm.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhịn được oán thầm, là khó hầu hạ! Nàng đặt chén trà lên bàn, : “Vậy để đó lát cho nguội......”

      Thẩm tiếp tục đọc sách, cũng để ý đến nàng nữa. Mạnh Cảnh Xuân thấy đứng đây được, cứ như vậy mà về cũng ổn, lúc tiến thoái lưỡng nan Thẩm : "Có chuyện gì muốn sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, ai thèm gì với ngươi chứ? Vốn tưởng rằng ngươi bị liên lụy nên mới tới thăm chút, nhưng thấy bộ dáng bây giờ khỏe mạnh như vậy, nếu biết sớm ta cần gì phải lo lắng quắn ruột lên như thế.

      Nàng khỏi bĩu môi, Thẩm lại hờ hững : “Ngươi nên sửa cái tính liều mạng của mình , chứ chưa kịp phá án bản thân gục, mất nhiều hơn được."

      Mạnh Cảnh Xuân thấy lại bắt đầu giảng đạo, mặt đen sì sì.

      Thẩm lại : "Nếu có người hỏi, ngươi cứ bảo ta bị phạt cấm túc ở nhà tự kiểm điểm là được.”

      Định lừa con chó à! Mạnh Cảnh Xuân liếc nhìn chén trà bàn, sắc mặt tốt: “ lát nữa trà nguội rồi Tướng gia tự uống , hạ quan có chuyện xin được cáo từ trước.”

      Thẩm thấy nàng quay đầu bước , thầm nghĩ đúng là tiểu hài tử, trở mặt là trở mặt ngay, khi tức lên ngay cả mấy câu êm tai cũng thèm .

      Mạnh Cảnh Xuân đóng cửa lại, còn quay lại làm mặt quỷ với cái cửa. Đúng là tức quá mà, lúc trước nàng bị ma xui quỷ khiến rồi nên mới lo lắng như vậy!

      Nàng căm giận về phòng, lại bị con vẹt kia ầm ĩ đến tận nửa đêm, ngủ ngon tẹo nào, buổi sáng tỉnh dậy đầu vẫn mơ mơ màng màng. Vừa đến Đại Lý tự, thấy trong nha môn muốn nổ banh trời rồi, tưng bừng tán dóc khác gì cái chợ. Xem , Từ Chính Đạt vừa lên triều, trong nha môn này loạn thành thế nào!

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi vào chỗ của mình, vị đồng liêu ngồi cạnh lập tức sáp lại gần, : “Ngươi ở sát vách với Tướng gia, có ngó thử chưa?”

      “Được mới lạ.” Mạnh Cảnh Xuân liếc mắt nhìn , “Ta cũng thân thiết gì với Tướng gia, sao có thể tùy tiện được?”

      Vị đồng liêu kia bày ra vẻ mặt như nghiền ngẫm sâu xa, chậc chậc hai tiếng: “ là đáng tiếc, đây là lần đầu tiên Tướng gia bi phạt, lại còn bị đánh năm mươi trượng, đâu.” hạ thấp giọng hơn: “Nếu như có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật giờ của Tướng gia, nhất định là rất thú vị.”

      Mạnh Cảnh Xuân liếc cái, ra miệng như trong lòng lại xem thường, còn biết ngượng mà là năm mươi trượng? Rốt cuộc là ai bị mù mắt truyền ra vậy?

      Đồng liêu lại : “Lại , lần này Tông Đình té cũng đau, nếu phải sổ sách về khoản tiền của Tướng gia bị lộ ra, lại còn có lá thư làm chứng, lúc này Tông Đình chẳng bị gì rồi.”

      “Cũng chưa chắc.” Hễ là chuyện do người làm ra nhất định có sơ xuất, Mạnh Cảnh Xuân tin có ai làm chuyện gì mà sai li.

      “Ngươi đừng vậy, xưa nay Tông Đình làm việc luôn hết sức cẩn thận, hề để lại chút dấu vết gì. Ngay cả thư tín gửi ra ngoài cũng đều do những thư lại khác nhau viết giùm, cũng tùy tiện đóng dấu ấn tín. Tông Đình làm ở Hộ bộ được mười năm, xử lý vô số chuyện, nhưng chưa bao giờ để người khác bắt được nhược điểm. Ngự Sử đài muốn điều tra từ lâu, nhưng mãi mà vẫn có cách nào xuống tay. Lần này Tướng gia vừa bị bại lộ, kéo theo cả Tông Đình xuống nước chung, đám phu tử bên Ngự Sử đài phải là vui chết rồi sao? Nhưng đúng là ngờ được, Tướng gia chẳng qua cũng chỉ bị đánh vài gậy, còn Tông Đình lại trực tiếp bị tống ngục.” Đồng liêu kia dừng chút, thần thần bí bí tiếp, “Theo ta thấy ấy à, lần này Tướng gia hiển nhiên là dựa vào sủng ái của Hoàng thượng thôi, nếu làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

      Sau khi Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy những lời này, thần sắc mặt biến đổi.

      Lúc trước nàng chỉ lo lắng mấy chuyện vớ vẩn, ngược lại chưa kịp nghĩ kỹ về mấy nguyên nhân kết quả trong này. Thẩm thông minh như vậy, lăn lộn trong triều nhiều năm nhưng chưa từng bị gán cho tội gì, chắc chắn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.

      Lúc trước nàng còn nghi ngờ biết có phải Tông Đình muốn vu oan cho Thẩm hay , cho nên mới làm ra bức thư giả đó, bố trí ván cờ này. Nhưng bây giờ nhìn lại ——

      Nàng dám nghĩ tiếp.

      Tuy quá trình tra án coi như quá thuận lợi, nhưng lại cũng vô cùng kỳ lạ. Trăm ngàn sơ hở, đủ loại manh mối cứ như trải sẵn ra đường đợi nàng và Từ Chính Đạt nhặt vậy. Thậm chí nửa đường còn có Trần Đình Phương và nương trong thanh lâu kia chen vào giúp, động cơ trong đó quả là khiến người khác vô cùng khó hiểu.

      Nàng lại nhớ đến trước đó Thẩm cực kỳ hờ hững bảo nàng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, phá án theo lẽ công bằng, nỗi hoài nghi trong lòng càng tăng thêm vài phần.

      Lúc trước Từ Chính Đạt Thẩm vàTông Đình chính là bạn đồng môn, quan hệ riêng tư cực tốt. Nhưng nếu lần này, Thẩm vì muốn triệt để kéo Tông Đình xuống nước mà tự lòi đuôi, thậm chí còn tiếc dấn thân vào, vậy đúng là khiến người ta lạnh tâm.

      Thời gian Mạnh Cảnh Xuân ở trong triều còn quá ngắn, ngay cả phe phái còn chưa phân định được ràng, làm sao có thể hiểu được những đấu đá tinh xảo khéo léo thế này.

      Như vị đồng liêu kia , lần này Thẩm là ỷ vào sủng ái dung túng của Hoàng thượng. có tâm tư tính toán gì, đám người ngoài cũng chỉ có thể mò mẫm đoán bừa, còn chỉ có mình biết mà thôi.

      Nếu chuyện này quả là vì muốn đả kích Tông Đình, vậy tại sao? là Thừa tướng rồi, lẽ ra động tâm muốn lên chức gì nữa. Vậy làm vậy là vì ai? Mưu toan điều gì?

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ lúc, ánh mắt khỏi lạnh .

      Nếu những suy đoán này sai, vậy những chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là bàn cờ do Thẩm bày ra mà thôi. Cho dù là Từ Chính Đạt hay là nàng, cũng chỉ là mấy đào kép diễn tuồng, y y nha nha diễn trọn vai của mình, sau đó thu tay áo khép lại màn, khán giả xem xong sôi nổi giải tán, giống như hề xảy ra chuyện gì.

      Nàng thất thần chợt nghe Thôi thừa đại nhân gọi nàng.

      "Mạnh Cảnh Xuân, ngươi tiếp nhận vụ án đánh bạc ở Vạn Bồ lâu .”
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040317 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :