1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 100: Phiên ngoại năm

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Năm ông nội ta ba mươi chín tuổi, nhậm chức Quốc Tử Giám tế tửu, hai năm sau, xin được từ quan, mang theo gia quyến Ngô Giang.

      Nghe lúc ấy tiệc rượu đưa tiễn trong kinh bữa này nối tiếp bữa khác, mà tiệc rượu trong thiên hạ này, làm sao có thể ăn cho hết chứ?

      Thế gian này, hợp rồi tan là chuyện rất thường tình, ra cần lo lắng việc này vừa kết thúc, cũng còn gặp lại.

      So sánh với bậc cha chú của ông, cuộc đời ông lại yên tĩnh, có gì đặc sắc đến mức nhạt nhẽo. Mỗi người đều có lựa chọn cùng với chu toàn của chính mình, làm quan quy cũng phải là con đường trọn vẹn nhất, thứ mong cầu, chẳng qua là bản tâm của mình thôi.

      Lúc ông rời kinh, dưới gối có hai trai cháu trai, con trai trưởng chính là cha ta Thẩm Quân, còn ta chính là trưởng tôn ấy.

      Bà nội ta là Cố An, nguyên quán ở Ngô Giang, gia đình bà chính là nhà giàu nhiều đời ở Giang Nam, nổi danh là dòng dõi thư hương, đến đời của bà nội ta, lại ít nhiều có chút xuống dốc. Trước khi kết hôn, bọn họ cũng quen biết, mà sau đó lâu, liền sinh ra cha ta.

      Cứ nghe bà cố ta quản giáo vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt cũng rất cao, cho nên người vợ mà bà tuyển chọn cho con trai độc nhất này, cũng tuyệt đối xứng đôi với ông nội ta. như vậy, ra được bài bản cho lắm, nhưng ánh mắt của bà quả thực là rất tốt, cũng giống như bà buôn bán kiếm tiền thành công nhiều như vậy, cọc hôn này của ông nội bà nội ta, sau này được chứng minh là vô cùng viên mãn.

      Vào năm ta được sinh ra, bà cố cũng qua đời, bởi vì hàng năm bôn ba bên ngoài, có lẽ khiến cho dạ dày bị yếu, trong mấy tháng vào lúc cuối đời, ăn thứ gì vào cũng đều ói ra, chỉ có thể nuốt ít thức ăn lỏng. Nghe trước khi lâm chung, người bà gầy trơ xương, chịu khổ cho đến khi dầu hết đèn tắt. Ông cố mất từ trước khi ta sinh ra, cả đời ông ấy làm quan cống hiến cho triều đình. Truyền thuyết kể lại, sau khi qua đời, người đến phúng viếng ông nối liền dứt, trong đó có rất nhiều người đều dám chuyện với ông khi ông còn sống.

      Cũng vào năm bà cố ta qua đời, ông nội ta từ quan ở kinh thành, thu thập hành trang, mang theo người nhà đến cố hương của bà nội —— Ngô Giang.

      Nghe tính tình của bà cố ta hấp tấp nóng nảy, ông cố ta lại thích im lặng lên tiếng, vừa câu là phải đâm vào chỗ đau của người khác. Ngược lại ông nội ta lại hoàn toàn giống hai người bọn họ, tâm tính của ông rất là bình thản, bao nhiêu năm làm việc trong triều đình, chưa bao giờ gây thù địch với ai, cũng lộ ra sắc sảo của mình, nhân duyên vô cùng tốt, có thể người tao nhã khiêm tốn.

      Sau khi quay về Ngô Giang, ông tự mình xây dựng thư viện, thu nhận học sinh rộng khắp, mặc dù công việc vẫn là dạy học, nhưng lại hoàn toàn khác với Quốc Tử Giám ở kinh thành. Vài năm sau, ông chuyên tâm nghiên cứu học vấn, cuộc sống quả là tự đắc.

      Nhưng, ông cũng già.

      Cha ta khuyên ông nhiều lần, nên ra ngoài nhiều nhiều chút, đừng cứ ru rú trong thư phòng như thế nữa. Nhưng lão nhân gia đứng quá thuận tiện, ra ngoài dạo vòng quay về, lại cười là chân đau đớn vô cùng, mỗi khi gặp phải thời tiết ẩm thấp, cả người lại nặng nề, kiểu gì cũng thoải mái được.

      Năm ấy, ta nhược quán, ông cười , ta cũng sắp đến tuổi cưới vợ rồi, nhưng vì chưa bao giờ đâu quá xa nhà, liền đề nghị ta rời khỏi Ngô Giang, ra ngoài quan sát việc đời.

      Đọc vạn quyển sách, vạn dặm đường. Tuy học vấn chưa hẳn là nằm đường , nhưng đường lại gặp được nhiều khả năng xảy ra hơn.

      Ta thương lượng với phụ thân về việc này, phụ thân gật đầu tán thành, ta liền bắt đầu thu thập hành trang, dự định xuất phát.

      Trước khi , ông nội gọi ta qua, từ trong cái hộp tinh xảo, lấy ra tờ khế đất ố vàng giòn rụm, hết sức cẩn thận mở ra cho ta xem, sao chép lại rồi bỏ lại vào trong hộp kia, : “Tụng Chi, lúc trước con sinh ra trong ngôi nhà ở kinh thành này. Chúng ta dọn khỏi kinh thành ngần ấy năm, ông còn sức quay lại thăm nó nữa, con xem chút . Nếu có ý tưởng gì, cứ xử lý sạch tòa nhà kia là được.”

      Vẻ mặt ông ôn hòa, muốn dưỡng ra tính tình như vậy cần rất nhiều năm, nhưng hình như từ ông như thế, mãi cho đến tại, cũng vẫn nho nhã phong độ như trước.

      Y tích hồng nhan mĩ thiếu niên. (1)

      (1) câu trong bài ‘Đại bi bạch đầu ông’ (Thương thay ông lão đầu bạc) của Lưu Hi Di, câu này nghĩa là ‘xưa kia cũng từng là thiếu niên tuấn tú’.
      Cũng biết trước khi ông đón dâu, có phải là người trong mộng của biết bao nơi khuê phòng hay . Năm ông mười chín tuổi trở thành Trạng nguyên được chính tay Hoàng thượng ngự bút khâm điểm, cho nên mới bước chân quan lộ, ba mươi chín tuổi quy ở vùng sông nước Giang Nam, va chạm mưa gió, chấn động lòng người, cứ thế sóng êm gió lặng mà sống qua hai mươi năm.

      Số mạng như vậy, phải ai cũng có, mà cũng phải là rơi xuống đầu ai, người đó cũng cảm thấy hài lòng thỏa dạ mà nhận lấy. Mong muốn của con người nhiều vô cùng, lòng tham đáy, có vài người cam lòng sống qua những ngày như thế. Mà ra thể được kiểu cuộc sống nào tốt hơn, ra ở trong mắt ta, đều giống như nhau cả.

      ——*——*——*——*——

      Ngày ta đến kinh thành, thời tiết lạnh đến mức xương cốt cũng phát đau. Ta có hơi mù đường, tìm hơn nửa ngày, lại toàn nhầm lạc.

      Mắt thấy trời sắp tối, ta định bụng tìm gian khách điếm trước, lấp đầy bụng ngủ đêm no nê rồi sau. Đáng tiếc, ở thành đông này có rất nhiều tiệm ăn, nhưng lại tìm thấy gian khách điếm nào.

      Ta ngừng lại trước tiệm ăn, nghe đâu tiệm ăn kia mở gần trăm năm, là cửa hiệu lâu đời ở kinh thành. Sau khi vào trong, tiểu nhị hết sức nhiệt tình, báo tên món ăn cũng khá là có thứ tự, mà lại hề nghỉ tạm lấy hơi.

      Ở đại sảnh có mời tiên sinh kể chuyện đến, khiến thoạt nhìn có vẻ giống tiệm trà. Tiên sinh kể chuyện kia rất biết cách chọc cười, mấy tiết mục ngắn gây cười cứ thế mà tùy ý lôi ra, sau lại uống vào vài ngụm rượu, coi như có thể đuổi bớt khí lạnh nặng nề nơi kinh thành này.

      Trong bữa ăn, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiên sinh kể chuyện kia cũng lúc hăng hái, liền kể liên tiếp thêm hồi về mấy cuốn sách vô cùng đặc sắc, là rất lợi hại. Nhìn kỹ mới thấy, chẳng qua cũng chỉ là người trẻ tuổi khoảng hai mươi. Cuối cùng, thu hồi tiền thưởng, đến lối ra, ta lại chợt nghe thấy người ngồi bàn bên cạnh nghị luận: “Nghe tiên sinh kể chuyện hôm nay chính là cháu trai của Bạch các lão, vô cùng thông minh, gặp qua là quên được, nhưng lại có hứng thú thi lấy công danh, khiến cho cha gấp gần chết.”

      sao? Xuất thân từ gia đình như vậy mà lại thi lấy công danh, rất đáng tiếc.”

      “Mỗi người chí hướng, sao có thể cưỡng cầu? Nhưng kể chuyện tốt như vậy, nếu làm gián quan, khẳng định…… quá tuyệt luôn.”

      Ta nhìn qua, thấy tới cửa bên này. mà giống như lên đồng, khi sắp đến gần chỗ ta, lại nghiêng đầu vài câu với người quen, liền đụng vào rương sách bằng dây mây mà ta để mặt đất.

      quay đầu vội vàng cúi người dọn dẹp rương sách, xin lỗi với ta.

      Ta sao, lại : “Mời hiền đệ uống chén rượu vậy.” xong liền vẫy vẫy tay với tiểu nhị kia, bảo là muốn bình rượu mười năm.

      Hai kẻ xa lạ bèo nước gặp nhau, ra có bao nhiêu lời để . Ta cũng hiểu biết gì về chuyện trong kinh, đối với chuyện xưa lại hoàn toàn biết gì cả. Mặc dù ta sinh ra ở kinh thành, nhưng đây cũng được coi là cố hương của ta, vì thế cũng có đề tài gì để .

      Hỏi tên họ của nhau, mới biết được tên là Gia Lư, Bạch Gia Lư. Ta ta vừa mới có tên tự, gọi là Tụng Chi, Thẩm Tụng Chi, từ Ngô Giang đến.

      nghe vậy, lại bỗng nhiên nhàng cau mày, trong đôi mắt có tia sáng: “Ngô Giang…… Thẩm gia? Bà nội ngươi chính là Cố thị ở Ngô Giang?”

      Ta có chút kinh ngạc.

      lại ha ha nở nụ cười, : “Người kể chuyện khá là thích dò la tin tức. Nếu có đường đột, xin đừng trách.”

      bình rượu mười năm vào bụng, hơn nữa còn có thức ăn ngon cùng với bạn cùng bàn dẻo miệng, lần đầu tiên kể từ khi ta đến kinh thành cảm thấy thời tiết lạnh đến thế.

      Cuối cùng ta đứng lên, đeo rương sách lên lưng, : “Bạch huynh là người kinh thành, có thể chỉ đường cho ta chút , biết có khách điếm nào có thể dừng chân?”

      khách điếm làm gì? Nhà ta có phòng dành cho khách, biết hiền đệ có sẵn lòng nể mặt, đợt này ở kinh thành, để ngu huynh làm ông chủ hay . Huống chi hai ngày nữa chính là đại thọ chín mươi của ông nội ta, lúc đó chắc vô cùng náo nhiệt.”

      “Vậy…… làm phiền.”

      " phiền.” xách gói đồ lên, liền ra cửa cùng với ta. Nhưng chưa được vài bước, lại ngừng lại trước tòa nhà, chỉ vào tòa nhà ngay cả biển hiệu trước cửa cũng có, : “Tòa nhà này vốn có tên là Thục viên, biết ngươi có ấn tượng hay .”

      Ta cẩn thận hồi tưởng lại phen, nhưng nhớ có ai đó từng đề cập qua tòa nhà tên Thục viên với ta hay . Tòa nhà kia tối đen như mực, thoạt nhìn vô cùng quạnh quẽ, e là nhiều năm có ai ở lại.

      nhiều lời, vỗ vỗ vai ta, ý bảo ta tiếp.

      Bạch phủ ở thành tây, mọi người quan kinh thành cơ bản đều ở thành đông, bởi vì phong thuỷ nơi đó tốt. Nhưng mấy người trong tiệm ăn lúc nãy lại , ông nội làm được đến các lão, đó cũng là quan to, vậy mà lại ở thành tây, đúng là khiến người ta cảm thấy tò mò.

      Chẳng lẽ trong đó có ngọn nguồn gì đó mà người ta biết sao?

      Nghe Bạch Gia Lư , hồi trước Bạch đại nhân cùng thế hệ với bà cố của ta, nhưng vì Bạch đại nhân đến tuổi trung niên mới có con trai, nên thực tế bối phận của Bạch Gia Lư cao hơn ta. ngẫm lại: “Ừ, nếu như vậy, ta còn là thúc thúc của ngươi ấy chứ.” xong lại cười, tiếp: “ giỡn thôi giỡn thôi, như vậy quá quái dị, cứ xưng hô như lúc trước là được.”

      Lần đầu ta được gặp vị Bạch đại nhân này, chính là bàn ăn vào sáng hôm sau. Sáng sớm Bạch Gia Lư kéo ta qua ăn sáng, là ông nội muốn gặp ta lần, vì thế ta đành phải cắn răng mà .

      Bạch đại nhân mày dài tóc bạc, nghiêm trang ngồi ghế chủ vị. Bên cạnh ngồi theo thứ tự là phụ thân của Bạch Gia Lư, huynh trưởng cùng với nhị ca của Bạch Gia Lư, sau đó chính là Bạch Gia Lư cùng ta.

      Khi ông ấy còn trẻ…… nhất định là rất hung dữ. Nhìn bộ dáng này, hiển nhiên là rất khắt khe với quan dưới.

      Ông đột nhiên hỏi tên họ của ta, lại khàn giọng xụ mặt : “Ông nội ngươi còn từng làm việc dưới quyền ta hồi, tuy chỉ mấy tháng sau đó đến Quốc Tử Giám.”

      Lại còn có quan hệ sâu xa như vậy sao, nhưng ông nội chưa từng nhắc tới với ta.

      Vì Bạch đại nhân rất nghiêm túc, cho nên trong bữa ăn cũng còn lời nào dư thừa nữa, vừa ăn xong, Bạch Gia Lư lập tức lôi kéo ta ra cửa, oán hận : “Nếu ra ngoài nhất định bị nghẹn chết mất. Ông nội cho phép đám tiểu bối bọn ta đùa, cho nên bàn cơm cũng có gì quá vui vẻ.” Lại tiếp: “Hôm nay hiền đệ muốn đâu?”

      Ta lấy ra tờ giấy viết địa chỉ kia: “Ông nội ta đây từng là nhà của gia đình ta, biết giờ biến thành thế nào, ta muốn xem chút.”

      Bạch Gia Lư làm như đoán được ta tìm được đường, liền : “Dù sao ta cũng có chuyện gì để làm, dẫn ngươi vậy.”

      Đều , càng gần quê hương càng thấy khiếp sợ, khi tới trước cửa tòa nhà kia, trong lòng ta quả thực là có chút sợ hãi. Nơi này là nơi ta sinh ra, nhưng ta lại hề có ấn tượng gì với nó.

      Tấm biển cổng lớn vẫn còn, cũng phủ đầy bụi.

      Thẩm trạch.

      Tục truyền đây là tòa nhà ngự ban, vốn là ban cho thái cữu công của ta, sau đó thái cữu công bán tòa nhà này cho bà cố của ta, còn mình dọn ra ngoài, mua tòa nhà khác. Chuyện này cũng chỉ do ông nội sơ qua với ta, còn tình hình năm đó rốt cuộc ra sao, lớp con cháu như chúng ta cũng khó mà biết được.

      Trong nhà lộ ra hương vị tro bụi, Bạch Gia Lư oán giận : "Ngươi mang khế đất lại đây, là định bán nó sao?”

      “Còn chưa có tính toán gì.”

      vào đông, hoa cỏ tạp nham trong sân viện bị tàn úa. Bạch Gia Lư lượn vòng trong nhà, lại quay trở lại, : “Trong ngôi nhà thế này nhất định là có rất nhiều chuyện xưa. Phải mà có người biết tình tiết tốt rồi.”

      Nhưng người biết , phần lớn đều còn nhân thế.

      Ta khỏi thở dài.

      Bạch Gia Lư : "Lại tiếp, sau khi nhà các ngươi dọn đến Ngô Giang, cũng còn liên lạc gì với kinh thành bên này nữa sao?”

      “Mới đầu còn có, nhưng mỗi người đều có gia đình của mình, hơn nữa lại cách nhau khá xa, dần dần cũng lui tới nữa.”

      "Là vậy à……”

      Đại thọ chín mươi của Bạch đại nhân vào ngay ngày hôm sau. Mới sáng sớm hôm đó, ta nhìn thấy rất nhiều quan lại cùng với nhóm phú thương trong kinh thành đến chúc thọ. Bạch đại nhân lại có vẻ như thích kiểu náo nhiệt này cho lắm, cũng bày ra sắc mặt hòa nhã cho người ta nhìn.

      Quản gia nhận quà, Bạch Gia Lư đứng bên, vừa ghi nhớ danh mục quà tặng, vừa chào hỏi khách khứa. Ta thoáng nhìn qua danh mục quà tặng cái, thấy viết người tặng chính là Thẩm Thụ. Ta rất quen thuộc với cái tên này, ông ấy là cữu công của ta, nhưng ta lại thấy ông ấy.

      Ta thuận miệng hỏi câu, Bạch Gia Lư : "À, việc này, ngươi thấy được đâu. Ông ấy sai quản gia đến tặng, còn người có tới đâu.”

      Nghĩ lại, ông ấy còn lớn tuổi hơn ông nội ta, giờ gần bảy mươi, cũng biết thân thể có còn khoẻ mạnh hay .

      Tiệc mừng đại thọ chín mươi tuổi được tổ chức vô cùng náo nhiệt, nhưng dường như Bạch đại nhân cũng quá vui vẻ. Có lẽ do trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay có quá nhiều đấu đá, chỉ ăn chút cơm nhưng xem ra cũng tâm cơ khắp nơi. Tục danh của đương kim Thánh Thượng là Thành Tử Giang, ngài cũng già giống cữu công của ta, gần đây nghe định nhường ngôi lại cho hoàng trưởng tôn, đương nhiên trong triều lại là phen đấu sức.

      Vào lúc đêm khuya, khách khứa cũng lục tục rời , Bạch đại nhân ngồi mình ghế dựa, ngẩn người nhìn gốc cây trong sân. Có lẽ cũng phải là ông ấy nhìn gốc cây kia, ánh mắt của người lớn tuổi đều có ít mờ nhạt tan rã, con ngươi cũng ảm đạm.

      Qua hơn nửa ngày, ông mới chậm rãi câu: “Nhóm lão gia hỏa này cũng đều còn."

      Bạch Gia Lư vỗ vỗ vai ta: “ thôi.”

      ——*——*——*——*——

      Ta ở Bạch phủ được bao lâu, Thẩm trạch cũng dần dần được dọn dẹp sạch , ít nhất cũng có chốn để ta dung thân. Ta viết phong thư, nhờ người mang giùm về nhà ở Ngô Giang, với ông nội và phụ thân, định ở kinh thành thêm thời gian, trường học ở nơi này quá giống ở Ngô Giang, ta muốn được trải nghiệm phen.

      Ông nội hồi , : "Rất tốt."

      Ta liền an tâmở tiếp.

      Gần đến năm mới, vào ngày giao thừa ta treo đèn lồng trước cửa, dán câu đối xuân bày tỏ ý vui.

      Tòa nhà này nhiều năm ai ở, ta muốn làm cho nó thoạt nhìn còn tịch mịch.

      Tay ta được khéo, biết làm sủi cảo, liền đến tiệm ăn gần nhà mua ít về luộc. Đậy là lần đầu tiên ta đón năm mới mình, ở đây, trong căn nhà cũ kỹ cổ xưa này.

      Lúc mở cửa…… đều có thể nghe được thanh "Ken —— két" đáng sợ.

      May mà ta sợ mấy thứ đó. Ta ăn xong sủi cảo, muốn ra đằng trước nhìn xem cửa có khóa kỹ hay , lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

      là ai đây?

      Ta mở cửa, chỉ thấy vị tăng nhân đứng đó.

      Thời tiết rét lạnh như thế này, mà ông ấy cũng chỉ mặc tấm áo hòa thượng mỏng manh màu nâu thẫm.

      Ông ấy nhìn ta, vẻ mặt cũng cực kỳ thản nhiên, giống như nhìn người quen: "Bần tăng thấy trước cửa đốt đèn lồng, liền đến đây nhìn cái." Giọng điệu của ông vô cùng chậm chạp: “Tòa nhà này…… nhiều năm ai lui tới.”

      Ông ấy đưa cho ta chuỗi vòng kết lại bằng lá cây tử đàn, nhưng lời dư thừa nào khác, chắp tay thành chữ thập hành lễ, rồi lập tức xoay người, chậm rãi bước ……

      【 Toàn văn hoàn 】
      Last edited: 12/1/16

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Đôi lời cuối truyện của Giai Giai:

      Tác giả ác, chơi chương ngoại truyện cuối cùng như thế, mặc dù ko đau đớn xé lòng nhưng mà cứ buồn man mác cả ngày trời. Cảm thấy thời gian là đáng sợ, thấm thía bốn chữ ‘cảnh còn người mất’.

      Mà giờ đọc lại mới thấy sao bà Nguyên phi này não tàn thế, ở trong cung mà hồn nhiên ngây thơ như con dở, bị độc cũng đáng, chỉ tội cho cả nhà chị Mạnh bị kéo theo, đúng là ức chịu nổi. Được cái sau này ông Hoàng thượng cũng được yên ổn, phiền lo chuyện con cái, bệnh tật quấn thân, cuối cùng phải truyền ngôi lại cho cháu họ. Nhân quả báo ứng a ~

      À mà mới nhớ ra, khúc đầu truyện có đoạn chị Mạnh ăn phải điểm tâm của Thẩm bị trúng độc, tác giả là ai hạ nhỉ. tò mò.

      Dù sao truyện cũng kết thúc, rất thích nam chính ~ Có lẽ có người bảo là vô dụng, có nhiều đoạn để chị Mạnh phải ấm ức (như đoạn động phòng chẳng hạn), nhưng biết sao, đó là gia đình mà, chẳng lẽ lại làm ầm ĩ lên vì chuyện đó? Dù sao trong lòng vẫn cảm thấy áy náy với gia đình mình, biền biệt hơn mười năm, cha mẹ nào mà chịu được. Chậc, còn về chuyện sao leo cửa sổ tìm chị Mạnh mà lại để chị Mạnh tìm . gần 30 rồi, trong khi chị Mạnh mới hai mấy, độ tuổi khác biệt, suy nghĩ khác biệt, hành động khác biệt. Tình của người ba mươi ồn ào sôi nổi như tuổi mười mấy hai mươi, nó chứa đựng những đắn đo suy nghĩ, những mệt mỏi của cuộc sống. Nhưng vẫn chị Mạnh, trầm lặng, quan tâm trầm lặng. Mà vì bá đạo, ngông cuồng như mấy soái ngôn tình khác, nên mình thấy rất ấm áp, rất , chứ phải chỉ tồn tại những câu chữ.

      Mình cũng thích tính của chị Mạnh, lạc quan, đơn giản. Trong số chuyện khác có lẽ nữ chính vì cha mình chết oan mà tìm cách trả thù dẫn đến nhiều chuyện cao trào cẩu huyết khác. Nhưng chị lại chỉ ném cục tuyết vào , tìm lại những tập hồ sơ phủ bụi trong kho lưu giữ, thở dài cảm thán rồi thôi. Dù sao cũng là quá khứ, tuy nó khiến cha chị chết, tuổi thơ chị đau khổ, nhưng dù gì chị vẫn sống, và sống khá tốt, ít ra là tốt hơn những người có cái ăn cái mặc phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Quá khứ qua cứ để nó qua , lật lên lại cũng chỉ để sinh ra những đau khổ mới. Làm người là phải biết hướng về tương lai.

      Còn chuyện tình cảm giữa hai người, biết mọi người đọc thấy thế nào chứ mình edit thấy diễn biến hơi nhanh và được tả kỹ lắm. Thôi chống chế bằng câu là duyên phận rồi, trời định thế nó phải thế thôi. Dù sao hai người cũng có duyên với nhau từ khi chị còn bé, cho dù phải là tiếng sét ái tình vừa gặp , nhưng cũng vẫn là duyên phận a ~

      Câu cuối cùng, cảm ơn mọi người theo dõi cho đến khi truyện hoàn. Đây là bộ truyện đầu tiên mình edit hoàn từ đầu đến cuối, nên rất là sung sướng ~~ Cảm ơn mọi người nhiều ~~ :030:
      Last edited: 12/1/16
      SiAm, tiểu Viên Viên, Phong nguyet10 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      bận tới nơi mà cũng ráng hoàn thành bộ này, cám ơn nhiều lắm đó, cốt truyện này nhàng như cung bậc, lúc vui lúc buồn man mác..:yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Diệp Nhược Giaimidnight thích bài này.

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chúc mừng hoàn trọn vẹn, tròn trĩnh bộ này. Mong gặp ở những truyện khác mà edit nhiều hơn vậy. Mạo phạm xin được hỏi nương, hoàn bộ này rồi có ý định đẩy nhanh tiến độ bộ nào khác theo .
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Tết ở nhà luyện bộ này liên tục 2 ngày...thks nàg edit... Đọc tới cúi ttuyện thấy tội ngiêp Bạch bảng nhãn quá... 1 ng thẳng tính, chỉ ko biết suy ngĩ nhiều hơn 1 chút mak bị m.n ghẻ lạnh... >.< a lòng coi chị Mạch là pạn mak
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :