1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @susu Chương này Phật pháp kinh quá, edit mà đau hết cả đầu a ~ Thanks ủng hộ nhé, mai đăng lượt nốt 3 chương cuối, còn hôm sau đăng hết 5 ngoại truyện luôn :3
      susu, trạch nữ, Mizuki2 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hap dan nhi, hai ba bau cung de, thanks Co
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 93: nãi nãi

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Vì thế, cả hai bên đều vội vàng sinh nở vào cùng ngày, đều vô cùng náo nhiệt, chẳng quan tâm được gì khác.

      Mạnh Cảnh Xuân sinh con , đương nhiên là Thẩm nghĩ ra tên từ lâu, ôm tiểu nữ nhi, mỉm cười : “ bằng gọi Hồi Cam .” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, nghĩ lát, cảm thấy rất tốt, hiển nhiên là có ý kiến. Lại nghe thấy lúc này Thẩm Thời Linh cũng sinh con, thở dài : " biết bên phía trưởng tỷ thế nào rồi.”

      Lúc này Thẩm Thời Linh cũng sinh được cậu con trai, từ xuống dưới trong phủ đều vô cùng vui sướng. Vì đây là thai đầu, Thẩm Thời Linh phải chịu ít đau khổ, sinh xong mệt đến mức muốn bất cứ câu gì nữa. Nghiêm Học Trung ôm con, cực kỳ kích động đứng bên giường hỏi Thẩm Thời Linh muốn đặt tên gì. Lần này Thẩm Thời Linh lại lười, hiếm khi quẳng chuyện trọng đại như thế cho Nghiêm Học Trung: “Chàng xem thế nào rồi lo liệu thôi.”

      Thế là tên của con trai của Thẩm Thời Linh liền do Nghiêm Học Trung đặt, chỉ có chữ "Hoán".

      Nghiêm Học Trung tự giác biết mình ở rể, để đứa bé theo họ của Thẩm Thời Linh. Vì thế tiểu nhi tử liền có tên là Thẩm Hoán.

      Sau đó Thẩm Thời Linh nghe tiểu nữ nhi nhà Thẩm cũng chào đời cùng ngày, lập tức hỏi ngày sinh tháng đẻ của con bé, Thẩm vội : "Ngươi đừng có mà làm ẩu, tiểu tử nhà các ngươi cũng họ Thẩm đó.”

      Thẩm Thời Linh : " bậy cái khỉ gì vậy? Ta chỉ muốn xem khuê nữ nhà các ngươi sinh vào canh giờ nào, dù sao cũng phải quyết định ai lớn ai chứ?”

      Thẩm cảm thấy có lý, nhưng để đề phòng Thẩm Thời Linh lừa , liền : “Ngươi cũng viết ngày sinh tháng đẻ của tiểu tử nhà ngươi ra , chúng ta cùng so.”

      Thẩm Thời Linh tràn đầy tự tin, cầm lấy giấy bút, viết xuống, sau đó xong rồi, ngươi cũng mở tờ giấy của ngươi ra nhìn xem.

      Hai tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ hợp lại, nhà ngươi là giờ Mùi ba khắc, nhà ta cũng là giờ Mùi ba khắc, Thẩm lập tức cướp lời, trước bước: “Giờ Mùi ba khắc là bà mụ thay hài tử tắm rửa xong mới ghi nhớ canh giờ, cho nên nhà chúng ta vẫn sớm hơn.”

      Thẩm Thời Linh : "Được thôi, cứ tính là tắm rửa cần khắc , vậy nhà các ngươi đẩy về phía trước khắc, tức là giờ Mùi hai khắc. Có bản lĩnh sau này lúc làm mai so bát tự cũng dùng giờ Mùi hai khắc luôn .”

      Thẩm kéo lấy tờ giấy bàn, vo thành cục, thản nhiên đứng lên: "Cái này ngươi cần quản, tương lai mấy chuyện kiểu như làm mai cho cháu , còn chưa cần đến phải quan tâm. Cho nên Hồi Cam của chúng ta chính là tỷ tỷ.”

      Thẩm Thời Linh ngờ người này lại có thể biết xấu hổ đến mức đó, cũng lười phải thêm gì với , liền tìm Mạnh Cảnh Xuân để thương lượng. Mạnh Cảnh Xuân lại quan trọng mấy chuyện này lắm, nghe Thẩm Thời Linh liên miên cằn nhằn tràng giang đại hải, cuối cùng nàng cũng chỉ rất công bằng mà câu: “Xem mai mốt ý của bọn thế nào thôi.”

      Vì thế vấn đề khó khăn ngàn đời này, cứ thế mà tạm thời bị gác lại.

      ——*——*——*——*——

      là giữa thu, đúng lúc hài tử hai nhà tổ chức tiệc trăm ngày, vì khách khứa mời đến khác nhau lắm, cho nên liền gom lại chỗ. Thẩm Thời Linh ghét bỏ Thục viên quá , ngay cả cái bàn cũng có chỗ để bày, lại Thẩm phóng khoáng, liền dứt khoát mời nhà bốn miệng bọn họ đến Thẩm trạch ở thành tây, cùng nhau tổ chức tiệc trăm ngày.

      Thẩm nghe vậy hơi bất mãn, tòa nhà này danh nghĩa vẫn là của ta, vậy mà ngươi ở cứ như là của mình vậy, đúng là biết chừng mực. Lúc này Thẩm Thời Linh liền đập ra đống ngân phiếu cho : "Bao nhiêu tiền ta cũng mua, ngươi cái tên keo kiệt trong mắt chỉ toàn tiền này. À đúng rồi, trước mắt ngay cả lương bổng ngươi cũng có, phải chăng trong nhà nghèo đến mức có tiền mua gạo luôn rồi?”

      Bên cạnh, Mạnh Cảnh Xuân nắm lấy tay A Thụ, nghe vậy cười yếu ớt : "Cũng tàm tạm cũng tàm tạm. Tướng gia có tiềm chất làm nghề mộc, có khi tương lai lại làm nghệ nhân, cũng đói chết.”

      Thẩm ôm tiểu nữ nhi Hồi Cam, vươn bàn tay ra, định cầm lấy ngân phiếu, Thẩm Thời Linh : “ đưa khế đất mà muốn cầm ngân phiếu sao? Ngươi cũng quá hiểu quy củ buôn bán rồi đấy?”

      Thẩm lập tức xoay người, ngồi xổm xuống với A Thụ: “Phong thư mà sáng nay phụ thân đưa cho con đâu rồi?”

      tại A Thụ có thể nghe hiểu rất nhiều lời, cũng có thể ít mấy câu vụn vặt lẻ tẻ, tuy có chút hài lòng về chuyện Thẩm trọng nữ khinh nam, nhưng lời của phụ thân vẫn răm rắp nghe theo. Đôi tay nho chui vào trong cổ áo, sờ soạng cả buổi mới lấy ra được phong thư vuông vắn, hai tay nâng lên đưa cho Thẩm .

      Thẩm rất là hưởng thụ, trong chốc lát cảm thấy cực kỳ đắc ý. Xem xem, con trai ta có thể làm việc thỏa đáng, trong khi con trai ngươi vẫn còn bú sữa. đứng dậy, tay mở phong thư kia ra, nhanh chóng lướt qua cái, phát thích hợp, cuống quít nhét vào lại cho A Thụ, với Thẩm Thời Linh: “Hôm khác sau.”

      Vì thế, đối với phong thư tay A Thụ, Thẩm Thời Linh trái lại cảm thấy tò mò kinh khủng. Nàng thừa dịp Thẩm ôm Hồi Cam, nhanh chóng ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt A Thụ, nhét viên kẹo qua, lập tức đổi lại được phong thư trong tay .

      Nhanh chóng mở ra liếc cái, cũng là tờ khế đất, nhưng phải Thẩm trạch cũng phải Thục viên. Thẩm Thời Linh hét lớn tiếng: “Bây giờ tiểu tử ngươi lợi hại quá à nha, thế này là muốn Kim Ốc Tàng Kiều sao? Mua tòa nhà xa hoa như vậy! Mau mau thành khai báo, muốn giấu tiểu kiều kiều nào đấy?”

      Thẩm hấp tấp định đoạt lại, nhưng vướng Hồi Cam ôm trong ngực, vì thế lực chiến đấu của cũng giảm mạnh.

      Thẩm Thời Linh cầm tờ khế đất kia, đưa đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân: "Tiểu Mạnh, muội có biết chuyện này ?”

      Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày, nhìn nét chữ đó, làm bộ làm tịch nhìn Thẩm , ai oán : “Quả nhiên thói xấu có mới nới cũ của Tướng gia là thực...... Chưa gì muốn mua nhà mới cưới dâu mới hay sao......"

      Thẩm gấp chết rồi, vội : “Làm gì có!”

      Mạnh Cảnh Xuân thể diễn tiếp được nữa, bỗng nhiên hà hà cười trận. Nàng cầm lấy khế đất từ trong tay Thẩm Thời Linh, lại nhìn nhìn, rất là bình tĩnh : "Nhìn bộ dáng Tướng gia chắc là định chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi. Lo trước tính sau đến mức này, đúng là khiến người ta —— "

      Thẩm Thời Linh cảm thấy nhàm chán, liếc Thẩm , : “Ngươi đừng có xem nữ nhi như bảo bối như thế nữa, kiểu gì cũng có ngày thành nữ nhi nô. chừng mai mốt Hồi Cam trưởng thành thành đại nương rồi, lập tức ghét bỏ ngươi, xem đến lúc đó ngươi đâu mà hối hận." Nàng ngồi xổm xuống, ôm ôm A Thụ: “A Thụ à, phụ thân con thích con rồi. Hay là con theo ? Hôm nay ở trong phủ chơi với đệ đệ, cần nữa.”

      A Thụ lắc đầu, cực kỳ ngây thơ trả lời: "Đệ đệ vụng về, chơi vui......" xong lại níu chặt lấy góc áo Mạnh Cảnh Xuân: "A Thụ có mẫu thân......"

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng bế lên, vẻ mặt áy náy với Thẩm Thời Linh: “Con nít bậy, trưởng tỷ......"

      Đương nhiên Thẩm Thời Linh biết là con nít bậy, lại xoa xoa mặt A Thụ, với Mạnh Cảnh Xuân: “Tiệc rượu bên kia chuẩn bị gần xong rồi, ra đó trước .”

      Nàng xong liền trước, dường như A Thụ biết mình sai, vùi đầu trong cổ mẫu thân, ừ hử tiếng nào.

      Mạnh Cảnh Xuân vuốt vuốt lưng , xoa xoa đầu , giọng ôn hòa: “Chẳng qua bây giờ đệ đệ còn chưa biết chuyện. Hồi trước con cũng từng như thế, sao lại có thể vụng về chứ?”

      A Thụ càng vùi đầu thấp hơn, lúc lâu sau mới lộ ra hai con mắt, thành thành : "A Thụ sai, sau này nữa.”

      Thẩm thấy vậy, : “Con mau mau xuống . Người lớn tồng ngồng thế rồi, sao còn biết ngượng mà để cho mẫu thân ôm, sợ mẫu thân mệt à?”

      A Thụ sợ bị phụ thân coi thường, tuy rằng hết sức luyến tiếc, nhưng cũng chỉ đành phải giãy vài cái, ra hiệu Mạnh Cảnh Xuân thả xuống dưới. Mạnh Cảnh Xuân cười , thả xuống, duỗi tay qua nắm lấy tay , lại nghiêng đầu với Thẩm : “Thằng bé mới như vậy mà, chàng cần gì phải thế. Lần sau chàng mà còn hung dữ với thằng bé, thiếp trở mặt đấy.”

      A Thụ đứng ở bên, cực kỳ đồng ý mà gật gật đầu.

      Thẩm thấy tiểu gia hỏa kia tự mãn như thế, liền nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn cái. Tiểu gia hỏa lập tức rụt rụt cổ, càng nắm chặt tay Mạnh Cảnh Xuân hơn.

      Tiệc trăm ngày lần này có ít người tới dự, Tông Đình mang hai cái khóa trường mệnh, đưa mỗi người cái, rất là công chính.

      Ngoài ra, Tông Đình còn mang rất nhiều đồ ăn tới cho A Thụ. A Thụ vô cùng thông minh, nhận lấy bao đồ, ngẩng đầu liền gọi Tông Đình “cữu công công”, khiến Tông Đình nghe mà vui như mở cờ trong bụng, lập tức khiêng tiểu gia hỏa lên vai.

      Tông Đình cười : "A Thụ à, con gọi như vậy, e là phụ thân con càng thêm thích con đó.”

      Thẩm đứng bên cạnh đen mặt, ôm Hồi Cam thẳng vào trong.

      Đợi Nghiêm Học Trung ôm Thẩm Hoán ra, Hồi Cam nhìn nhìn tiểu tử mập mạp ở đối diện mình, vậy mà lại nghiêng thân ra đằng trước, duỗi tay qua nhéo lấy khuôn mặt kia.

      Dường như Thẩm Hoán mới vừa tỉnh ngủ, hai mắt mịt mịt mờ mờ, có vẻ như rất sợ người, bị Hồi Cam bóp như vậy, khuôn mặt liền nhăn nhó chui vào trong lòng Nghiêm Học Trung.

      Tông Đình đứng ngoài nhìn, với Mạnh Cảnh Xuân bên cạnh: “Tiểu nương nhà các ngươi mới thế này mà lợi hại, mai mốt e là con trai nhà Nghiêm đại nhân bị bắt nạt mất."

      Mạnh Cảnh Xuân lẩm bẩm: “Còn phải sao, cũng biết tính tình giống ai nữa.” Hồi Cam mềm nhũn, bộ dáng khiến người ta thích cực kỳ, ngũ quan tinh xảo, lại cực giống Mạnh Cảnh Xuân. Nhưng tính tình này, lại có vài phần bóng dáng của Thẩm Thời Linh trong đó.

      Mọi người vui cười, gia đình hòa thuận vui vẻ, dường như thể tốt hơn được nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân do dự lúc lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Hoàng hậu nương nương còn khỏe ?”

      Từ sau khi Đổng Tiêu Dật từ quan, nàng cũng chưa từng nghe thấy tin gì của Đổng Tiêu Dật. Tuy trong cung hề có động tĩnh gì, nhưng cũng có người suy đoán, ra Đổng Tiêu Dật cùng với Tử Giang ở trong cung.

      Bây giờ Thẩm chú ý bất kỳ chuyện gì trong triều nữa, lại càng tìm hiểu, vì thế nàng cũng chưa từng hỏi Thẩm .

      Đôi mắt hoa đào của Tông Đình hơi híp lại, tầm mắt rơi xuống cây hợp hoan trước phòng, nhàn nhạt cười : “Ngươi vẫn còn nhớ vị kia của ngươi à, chỉ đáng tiếc lúc này chắc là Hoàng hậu nương nương tiện xuất cung, lại càng tiện gặp người. Bảo bối của Hoàng thượng đấy."

      vậy tức là, còn ở trong cung?" Vậy mấy lời đồn trước đó đều là tin đồn vô căn cứ?

      “Khoảng vài ngày trước đây, ta từng gặp nàng ấy.” Mấy lời kế tiếp của Tông Đình còn chưa kịp ra khỏi miệng, phía sau cũng vang lên giọng nữ quen thuộc ——

      “Sao? mấy ngày trước Tông đại nhân từng gặp ta à? Sao ta lại nhớ được nhỉ.”

      Tông Đình giật mình quay đầu lại, thấy Đổng Tiêu Dật, vội vàng định thỉnh an, lại vướng A Thụ còn ngồi vai, nhất thời có phần chân tay luống cuống.

      A Thụ thấy Đổng Tiêu Dật lạ mắt, sững sờ nhìn nàng lúc.

      Đổng Tiêu Dật cũng nhìn , : "Xuống dưới , cữu công công của con cũng còn trẻ nữa, đừng để lão nhân gia mệt mỏi."

      Tông Đình bị nàng câu, nghẹn họng, đáp lại được tiếng nào. Đổng Tiêu Dật cười cười, ôm lấy A Thụ: “Biết phải gọi ta là gì ?”

      Mạnh Cảnh Xuân bị Đổng Tiêu Dật lặng lẽ bất ngờ đến thăm, cũng giật nảy mình. Đổng Tiêu Dật nhìn nàng, cười : “Bây giờ tiểu nha đầu làm mẫu thân rồi, ngay cả tiếng cũng gọi nữa à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gọi nàng tiếng: " ."

      Đổng Tiêu Dật quay lại nhìn A Thụ, : “Mẫu thân của con gọi ta là , con biết nên gọi ta bằng gì chưa?”

      Tiểu gia hỏa ngó ngó Đổng Tiêu Dật, đột nhiên thấy có chút buồn bực. ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, cực kỳ đành lòng gọi tiếng này đối với nữ nhân thoạt nhìn hề già tí nào, thấp thỏm kêu lên tiếng: "...... Nãi nãi."
      Lim-0403, Phong Vũ Yên, Phong nguyet9 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 94: Chương cuối (thượng)

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Lần này Đổng Tiêu Dật về kinh, là bởi vì có ngày Tử Giang hỏi nàng: "Phụ thân ở đâu?” Đứa bé này thông minh bất ngờ, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Đổng Tiêu Dật. Chỉ mới như vậy nhưng học rất nhanh, mỗi ngày quấn lấy nàng đòi phụ thân.

      Dù sao Đổng Tiêu Dật cũng thể biến ra phụ thân cho , còn cách nào khách, chỉ đành phải về kinh.

      Nàng nghe Thẩm dâng sớ từ quan, tuy Hoàng thượng còn chưa chuẩn tấu, nhưng lần này vừa kéo chính là năm, Thẩm chưa từng lên triều lần nào, lương bổng cũng ngừng, thực tế khác gì từ quan. Lại nghe Thẩm gia có thêm hai đứa bé, được biết tổ chức tiệc trăm ngày, liền dỗ cho Tử Giang ngủ, còn mình lặng lẽ xuất cung.

      là lặng lẽ, ra phía sau có người theo. Hình như Hoàng thượng sợ nàng có thể chạy thoát bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng vừa ra cửa, liền sai người lén lút theo. Đổng Tiêu Dật biết, nhưng chẳng hề vạch trần. Người kia là đần độn, Tử Giang ở trong cung, sao nàng có thể mình chạy trốn chứ, nghĩ nàng vô tình đến thế sao.

      Bên trong Thẩm trạch vô cùng náo nhiệt, nàng đứng ngoài cửa rất lâu, cũng hâm mộ khí vui mừng này. Cho đến khi bước vào cổng lớn, nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Cảnh Xuân, bấy giờ mới có cảm giác quen thuộc. Tông Đình vẫn mang dáng vẻ phong lưu như xưa, nam nhân quá ba mươi mà dáng người vẫn cứ thẳng tắp như ngày nào, bóng lưng ấy càng có thêm vài phần ý vị. Tiểu tử được công kênh vai kia, chắc hẳn là A Thụ ?

      Lặng lẽ đến gần, mới nghe được Tông Đình khua môi múa mép, liền trả lời câu, lại ngờ Tông Đình kinh ngạc đến thế. Ngày xưa còn có thể ngồi quây quần bên bàn cơm, trêu ghẹo lẫn nhau, còn bây giờ bọn họ thấy nàng, lại là gấp rút hành lễ. Được mất trong này, cũng chỉ có mình Đổng Tiêu Dật hiểu mà thôi.

      A Thụ biết điều, gọi nàng tiếng nãi nãi, làm người ta mừng đến mức muốn ôm tiểu oa nhi này vào cung.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh : "A Thụ xuống , lớn như vậy rồi, sao vẫn còn để người ta bế chứ?”

      A Thụ chu mỏ, hơi giãy giãy, ra hiệu Đổng Tiêu Dật thả xuống dưới. biết, chỉ có ở trước mặt phụ thân, mẫu thân mới sủng , còn ở trước mặt người ngoài, xưa nay đều cầu khắc nghiệt với .

      Đổng Tiêu Dật thả xuống, chợt hỏi : “Có muốn tiến cung học ?"

      Tròng mắt A Thụ chuyển chuyển: "Cung là gì ạ?"

      Mạnh Cảnh Xuân đứng bên, biết nên gì cho tốt, Đổng Tiêu Dật mỉm cười, với A Thụ: "Đợi tương lai con phải học đọc viết chữ, liền tiến cung học bài chung, được ?"

      A Thụ thấy người trước mắt rất là hoà nhã dễ gần, liền liều mạng gật gật đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng bên gì, Đổng Tiêu Dật đứng thẳng lại, xoa xoa đầu A Thụ, với Mạnh Cảnh Xuân: “Chuyện này cần gấp, tương lai còn phải xem ý nguyện của bọn trẻ thế nào. Ta biết ngươi phải là quá tình nguyện, nhưng mà —— đừng nghĩ mọi việc tuyệt đối như vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội " dám", Đổng Tiêu Dật sáp lại gần, với nàng: " cần quá câu nệ, nhận là , tức là người nhà.”

      Bên kia Thẩm Thời Linh cũng thấy Đổng Tiêu Dật, nàng ngược lại quá câu nệ thân phận của Đổng Tiêu Dật, chỉ xem nàng ấy như Đổng đại nhân lúc còn ở Sở, vội vàng tiếp đón, mời nàng qua uống rượu.

      Bạn cũ gặp lại, trong bữa tiệc khó tránh uống nhiều thêm vài cốc. Thẩm lại vẫn như cũ, rượu tới nhất định từ chối, rất là mất hứng, cho nên chỉ có thể bị đám người trêu ghẹo đến mức thương tích đầy mình.

      Hỏi về dự định sau khi từ quan, Thẩm lại rất đểu: "Phu nhân , muốn mở hiệu thuốc bắc, ta làm trợ thủ cho phu nhân.”

      Mạnh Cảnh Xuân lén giẫm cước ở dưới bàn.

      A Thụ ngồi ghế cao, cả người đều nằm bò bàn, tự lực cánh sinh lột vỏ con cua lớn, : “Ăn bám.”

      Cả bàn tiệc phút chốc cười hà hà trận, Tông Đình ngồi cạnh xoa bóp khuôn mặt : "A Thụ à, mấy lời kiểu này là ai dạy con thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội lảng : “Con nít con nôi đừng nên ăn cua, lạnh lắm.” xong liền cướp đoạt lấy con cua tay A Thụ, A Thụ đút ngón tay vào trong miệng liếm liếm, vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, hơi có chút ai oán nhìn Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân vội lấy khăn ra, lau tay cho .

      Tông Đình vẫn chịu buông tha, : “A Thụ mau mau cho cữu công công , ai dạy con con câu này đấy?”

      A Thụ cấp tốc xoay xoay đôi con ngươi, ánh mắt hướng về phía Mạnh Cảnh Xuân, có vẻ như cân nhắc. Mạnh Cảnh Xuân thấy thế, lập tức lột con tôm đưa cho , A Thụ nhai nhai, nuốt xuống rồi mới : " ...... nhớ được." (DNG: Đểu y như cha a ~~)

      Tông Đình nhìn thấy, cực kỳ buồn cười, thầm nghĩ Thẩm ở trong nhà chắc là ăn bao nhiêu là uất ức rồi, lại thấy A Thụ đặc biệt dễ thương, cười cười rồi thở dài.

      Bên kia Đổng Tiêu Dật : “Nếu Tông đại nhân thích con nít đến thế, vậy sao lại lần lữa mãi chịu lập gia đình?”

      Tông Đình cười nhạt, trả lời hết sức thản nhiên: " phải ai cũng có phúc khí cưới được phu nhân có thể nuôi sống mình.”

      Thẩm im lặng nửa ngày, cũng chỉ câu: "Luận điệu hoang đường, ràng là bản thân mình phong lưu thành tính. Ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, chắc ngươi cũng đếm hết?”

      Tông Đình hơi nhíu mày, lại bóc con tôm cho A Thụ: “Cách sống mỗi người khác nhau, cần phải thông cảm cho nhau chút.” Lại nhìn a Thụ: "A Thụ đúng hay ?"

      A Thụ gật gật đầu.

      “Vậy sau này cữu công công già rồi, răng nhai được, xương cốt được, A Thụ chăm sóc dưỡng lão cho cữu công công chứ?”

      A Thụ lại gật gật đầu.

      Thẩm nghe vô, thoáng chốc đứng lên, ôm A Thụ xuống, đổi vị trí cho , còn mình kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tông Đình.

      Tông Đình chậc chậc hai tiếng, nhìn : “Ta , lúc đó ngươi hại ta phải vào ngục cũng thôi , bây giờ còn ngăn cho A Thụ dưỡng lão cho ta. Lòng dạ hẹp hòi, thực đúng là khiến người ta giận sôi gan.”

      Thẩm Thời Linh xen vào: “Xưa nay là cái kiểu đó rồi, bây giờ Tông đại nhân mới biết, khỏi quá muộn."

      “Nhưng mà ta còn phải bám vào .” Tông Đình nâng cằm, lười biếng nhìn Thẩm , “Vẫn nên quên chuyện từ quan . Ngươi làm Tả tướng, ta cũng có cơ hội làm Hữu tướng nha."

      Thẩm cười lạnh, nghiêng đầu liếc nhìn cái: “Về điểm này, ta thể toại nguyện ngươi rồi.”

      “Đừng nên năng quá kiêu ngạo. Ta có nghe , hồi trước người nào đó cầu hôn —— "

      Tông Đình còn chưa kịp đến điểm quan trọng, Thẩm bỗng nhiên đứng lên kéo dậy, lôi ra ngoài.

      Mạnh Cảnh Xuân gác đũa xuống.

      Khi Tông Đình quay lại, cũng nhắc đến chuyện đó nữa. Bữa tiệc trăm ngày coi như cũng ăn uống tận hứng, là hẹn lại lần sau, e là lần sau này phải đợi đến khi Hồi Cam cùng Thẩm Hoán đầy năm, chờ thêm năm nữa.

      Bạn cũ tri tâm, bao giờ chê là quá nhiều.

      ——*——*——*——*——

      Cuối cùng Thẩm vẫn thể từ quan như ý nguyện.

      Năm đó dâng sớ muốn cầu hôn Mạnh Cảnh Xuân, từng hào hùng phải bán mạng cho triều đình thêm mười năm nữa, giấy trắng mực đen rành mạch ràng. Món nợ này, Hoàng thượng vẫn luôn ghi nhớ kỹ. Đương nhiên, biết được nội dung của cuốn tấu chương này, chỉ có ít ỏi vài người, mà Mạnh Cảnh Xuân lại nằm trong số đó.

      Loại chuyện này, có thể giấu vẫn nên giấu suốt đời.

      Vì thế, khi Thẩm đứng trước mặt ái thê , "Thôi, ta vẫn nên quay lại làm quan thôi", ái thê xách lỗ tai , cắn răng : “Hạng người lật lọng như thế, buổi tối ngủ đất!"

      Nhưng tục ngữ cũng có câu, đầu giường tranh cãi cuối giường hòa, đôi vợ chồng cãi nhau phát hỏa chút rồi thôi. Cho nên Thẩm vốn nằm ngủ đất, đến sáng sớm tỉnh dậy lại ôm ái thê nằm dính ở giường. Nhưng rốt cuộc cũng thể thân mật được bao lâu, vì mỗ con nào đó nằm giường sắp đói chết.

      Vì Thục viên có thêm nhân khẩu, càng thêm náo nhiệt. Đợi Hồi Cam lớn hơn chút, hiệu thuốc của Mạnh Cảnh Xuân cũng được khai trương.

      Thẩm Thời Linh giúp rất nhiều, lại nếu Mạnh Cảnh Xuân buôn bán tốt, quá ba năm có chi nhánh.

      Mạnh Cảnh Xuân cười , kết quả câu thành sấm.

      Năm đó, chính là năm Kiến Xương thứ bảy.

      Mạnh Cảnh Xuân ở trong chi nhánh, tay chân lanh lẹ xem xong sổ sách, chỉ mấy chỗ đúng cho chưởng quầy nhìn qua, rồi bảo là trong nhà có chuyện, phải trở về. Bây giờ nàng làm việc hùng hùng hổ hổ, ánh mắt nhìn sổ sách cùng dược liệu là rất độc. Tiểu nhị mới tới đây làm, nhìn thấy bà chủ như thế, khỏi hiếu kỳ hỏi chưởng quầy câu: “Bà chủ có xuất thân thế nào?”

      Chưởng quầy vân vê chòm râu dê, quay đầu lại, lật xem sổ sách, dọa nạt : “Bà chủ này của chúng ta ấy à, xuất thân từ hình ngục, từng làm trong Đại Lý tự, cực kỳ lợi hại! Ngươi đừng có trốn việc, lỡ như bị nàng bắt được, ngươi liền xong đời."

      “Vâng vâng.” Tiểu nhị nghe vậy, bị dọa sợ, cũng dám nhiều lời nữa, lập tức nhanh nhẹn bưng cái sọt đến hậu viện làm việc.

      Hôm đó chính là sinh nhật của Hồi Cam cùng Thẩm Hoán, là do Mạnh Cảnh Xuân làm chủ, sinh nhật năm nay liền tổ chức ở Thục viên.

      Từ sau khi hai đứa nhóc này ra đời, sinh nhật hàng năm liền trở thành lý do để đám người lớn tụ tập lại ăn cơm uống rượu cùng nhau.

      Hồi Cam thích náo nhiệt, đương nhiên là rất vui sướng, thân hình nho khiến người ta phải thương , cho nên kiểu gì cũng có thể nhận được đống quà lớn. Thẩm Hoán cũng kém, chỉ đáng tiếc, món quà lớn nhất mà thằng bé thu được hàng năm, đều là do mẫu thân tặng.

      Hai đứa nhóc biết cãi nhau, Hồi Cam cứ gọi “Hoán Hoán, Hoán Hoán" suốt, vì thế mọi người trong nhà cũng đều gọi Thẩm Hoán là Hoán Hoán. ra Thẩm Hoán vui lắm, gọi như thế giống như mình bé lắm vậy.

      Tính tình của hiền lành chậm chạp, mỗi khi chơi cùng với Thẩm Thụ, Hồi Cam, đều bị rơi vào thế yếu, bị bắt nạt. Nhưng lại dám với Thẩm Thời Linh, bởi vì Thẩm Thời Linh cực kỳ nghiêm khắc với , nếu mấy chuyện kiểu này mà còn phải khóc lóc sướt mướt tố cáo, mẫu thân lại mắng tiền đồ thôi.

      Sinh nhật năm nay, Hoán Hoán quá vui vẻ.

      Phụ thân thương nhất lại công tác ở Sở Châu, biết hôm nay có về kịp hay .

      Sáng sớm, Ngưu quản gia đưa đến nhà của Thừa tướng cữu cữu, để đợi trong Thục viên. Tiểu thọ tinh Thẩm Hồi Cam thay quần áo mới, theo sau lưng ca ca, cười vô cùng vui vẻ. Hoán Hoán thấy bộ quần áo mới của Hồi Cam, mím mím môi.

      "Hoán Hoán, đệ có quần áo mới à?”

      “Mẫu thân của đệ...... rất bận.”

      phải đệ có phụ thân sao?"

      “Phụ thân của đệ......" đến đây, Hoán Hoán sắp khóc tới nơi, thường ngày cũng chỉ có phụ thân là biết những ủy khuất của : “Phụ thân của đệ...... cũng bận."

      Hồi Cam đứng trước mặt , xoa xoa mắt : “ đúng là có tiền đồ mà, khóc cái gì chứ. Phụ thân của tỷ cũng rất bận, nhưng cũng may quần áo mới cho tỷ mà.”

      Thẩm Thụ khoanh tay đứng bên, bộ dáng trang nghiêm như tiểu đại nhân, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Hoán Hoán, xem ra cha mẹ đệ thích đệ rồi."

      Hoán Hoán nghe vậy, rốt cuộc nhịn được nữa, oa oa tiếng, lập tức khóc òa.

      Hôm nay Thẩm nghỉ, đợi ở trong phủ, nghe thấy có tiếng trẻ con khóc bên ngoài, vội vàng bỏ sách xuống, ra.

      Thẩm thấy thế, hỏi A Thụ: “Con bắt nạt đệ đệ à?”

      A Thụ vội bỏ tay xuống, cực kỳ nhu thuận đứng bên, : “ có ạ.”

      Lại hỏi Hồi Cam: “Có phải ca ca con bắt nạt đệ đệ ?"

      Hồi Cam nhăn hàng lông mày nhắn, bộ dạng cực kỳ ủy khuất: " có ạ.” Nàng chỉ Hoán Hoán, : “Là tự nhiên khóc thôi.”

      Hoán Hoán khóc càng lợi hại hơn.
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên11 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 95: Chương cuối (hạ)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm sợ nhất là trẻ con khóc, lần này Hoán Hoán khóc hung mãnh như thế, làm cho cũng luống cuống chân tay. Mắt thấy chỉ lát nữa Thẩm Thời Linh đến, nếu nàng thấy con trai mình khóc đến thế này, kiểu gì cũng phải cáu giận trận lớn.

      lúc Thẩm mặt ủ mày chau, rốt cuộc cứu tinh cũng đến! Mạnh Cảnh Xuân vừa mới từ hiệu thuốc trở về gấp, thấy tình hình này, vội vàng bế Hoán Hoán lên, vừa vuốt vuốt lưng , vừa dịu dàng dỗ dành: "Hoán Hoán khóc, mẫu thân của con sắp đến rồi, nếu thấy con khóc, tất nhiên vui vẻ, vậy có quà sinh nhật đâu nha.”

      Hoán Hoán thút tha thút thít, xoa xoa lỗ mũi, dụi dụi con mắt, cố gắng hết sức để ngừng khóc. Mạnh Cảnh Xuân bế ra đằng trước, quẳng lại hai tiểu gia hỏa cùng với Thẩm đứng ngơ ngác nhìn nhau.

      Hoán Hoán cọ hết nước mắt lên vai Mạnh Cảnh Xuân, nghẹn ngào : “Cữu nương vẫn là tốt nhất...... Ô ô."

      Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa đầu , quay lại thư phòng, đặt lên đệm, lại tìm hộp kẹo, đưa cho , dặn dò: " thể ăn nhiều, biết ?"

      Hoán Hoán rất ngoan gật gật đầu. Tính rất nhu thuận, mỗi lần Mạnh Cảnh Xuân đưa đồ ăn cho , chỉ được ăn bao nhiêu cái, chỉ ăn bấy nhiêu cái, vô cùng thành .

      So với hai tên quỷ nghịch ngợm A Thụ với Hồi Cam, Mạnh Cảnh Xuân càng thích đứa bé như Hoán Hoán hơn. Mà đứa bé này lần nào cũng đáng thương tội nghiệp như thế, là khiến người ta phải thương .

      Nàng lại nhét quyển Tam Tự Kinh cho , để đọc lát, liền gọi Thẩm tới đây trông coi bọn trẻ.

      Sáng sớm hôm nay, phụ bếp ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn về, giữa trưa đầu bếp liền bận bịu nấu nướng. Mạnh Cảnh Xuân đến xem, lại từ hầm rượu chuyển vò rượu ra. Hầm rượu này là do lúc phụ thân còn sống xây nên, sau nhiều năm dùng đến, hai năm gần đây Mạnh Cảnh Xuân rảnh rỗi có chuyện gì làm, thường hay cất ít rượu ngon vào đó, ngẫu nhiên cũng tự mình ủ ít rượu mơ, đến tết lại lấy ra, tự mình uống hoặc là đem tặng người khác.

      Thẩm vốn uống rượu, sau khi được Mạnh Cảnh Xuân hun đúc, bây giờ cũng thỉnh thoảng uống ít, khoảng hơn hai cốc. Nhất là mấy ngày mùa đông, buổi tối từ trong nha môn trở về, tay chân đều lạnh cóng. Hâm bầu rượu, thong thả uống lúc, hai người ngồi chuyện phiếm, cũng vô cùng dễ chịu.

      Sống chung mười năm cùng với người, vốn tưởng rằng thói quen thay đổi, hóa ra cũng đều lặng yên vô thức đổi thay.

      Năm đó nàng vẫn ngây ngô chưa hiểu chuyện, gan nhìn có vẻ lớn đến mức có giới hạn gì, nhưng ra lại chính là người nhát gan, hơn nữa còn rất lanh chanh sơ suất. Tuy bây giờ thành thục hơn rất nhiều, lúc giơ tay nhấc chân toát ra vẻ khí độ cùng trầm ổn mà năm đó dám mơ ước vẩn vơ, nhưng khi ở chung với , ngẫu nhiên cũng vẫn phát cáu nháo loạn, trêu chọc ít chuyện xấu năm xưa, tận trong khung xương vẫn là đứa .

      mình Thẩm dẫn theo ba đứa bé, thấy Mạnh Cảnh Xuân bận việc tới tới lui lui, muốn giúp tay nhưng lại còn sức để lưu ý.

      Bên kia Hồi Cam cướp kẹo của Hoán Hoán, bên này A Thụ gục xuống bàn, trải tờ giấy ra, loạn tô loạn viết, Hoán Hoán nôn nóng đến mức sắp khóc lần nữa: “Cữu nương, cữu nương ...... được ăn nhiều kẹo.”

      Aiz, ba đứa chả có đứa nào để mình bớt việc. Thẩm đành phải xoay người, xách ba đứa về, cầm lấy quyển sách: "Đừng náo loạn nữa, hôm nay kiểm tra Đệ Tử Quy, trả lời được được ăn cơm."

      Bên kia Hồi Cam xụ mặt: "Phụ thân, con đói."

      Thẩm vội vàng tìm điểm tâm đưa cho nàng, lại nghiêm mặt : " được nháo."

      Rốt cuộc cũng dỗ được ba đứa khá ổn thỏa, bên kia Mạnh Cảnh Xuân cũng yên tâm chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật đêm nay.

      ——*——*——*——*——

      Vị khách đầu tiên đến bữa tiệc sinh nhật, là Thẩm Đại Duyệt.

      Nàng cũng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng thay đổi ít so với năm mười lăm tuổi, bây giờ là duyên dáng kiều. Theo như Thẩm Thời Linh , nương thành thục, nhưng phương diện nào đó vẫn còn trống rỗng, chẳng biết lúc nào mới tìm được nơi đất lành để đậu.

      Đại Duyệt lại quan tâm lắm, dù sao con đường làm quan của nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu. là con đường làm quan, ra cũng được tính là như vậy. Bây giờ chế độ nữ học tự phát triển thành hệ thống, Lễ bộ cho rằng tiên sinh dạy học cho nữ tốt nhất, chính là nữ quan. Vì thế triều đình liền mở riêng khoa thi dành cho nữ, tuyển chọn người ưu tú về cả tài học và phẩm hạnh, làm tiên sinh trong trường nữ.

      Đại Duyệt tham gia ngay từ lúc đầu, mà chỉ vừa mới tham gia kỳ thi năm nay. Vốn dĩ Thẩm lão gia yên tâm để nàng mình, vả lại cũng nhớ nhung đôi con trai con ở kinh thành, bèn , nàng muốn đến kinh thành để thi cũng được, nhưng phải mang theo lão già này. Vì thế Thẩm Đại Duyệt liền dẫn theo cha già, vào kinh thi.

      Thẩm lão gia ở thời gian trong tòa nhà của Thẩm Thời Linh, thấy bọn họ đều sống rất tốt, cũng yên tâm phần nào, lại la ó là kinh thành quá nhàm chán, trước khi thành tích thi cử của Đại Duyệt được công bố, vội vàng lặn lội đường xa quay về Hoa Dương, ai cũng khuyên nổi.

      ngờ lần này Đại Duyệt vừa thi, lại đứng đầu bảng nữ. Thẩm Thời Linh nghe vậy, cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo —— nhà chúng ta toàn cho ra Trạng nguyên!

      Cái gọi là hậu tích bạc phát (1), ra nàng lấy được vị trí Trạng nguyên cũng có gì là quá đáng.

      (1) Hậu tích bạc phát: Để dành nhiều nhiều, nhà ra từ từ. Ý là cần phải chuẩn bị đầy đủ mọi việc mới được giải quyết tốt.

      Nàng muốn quấy rầy tỷ tỷ và ca ca, từ sau khi Lại bộ phân công xong, liền tự mình dọn đến quan xá ở. Mà cực khéo chính là, căn nhà nàng ở trong quan xá cũng chính là căn mà hơn mười năm trước Thẩm từng ở.

      Lại cái gọi là —— quan xá kiên cố như sắt, quan lại như nước chảy (1).

      (1) Câu này gốc của nó là ‘thiết đả đích doanh bàn, lưu thủy đích binh’, dịch ra là doanh trại làm bằng sắt, còn binh lính là dòng nước, ý chỉ doanh trại là cố định, mà hàng năm đều có lão binh , tân binh đến, giống như dòng nước chảy. Tác giả thay doanh trại với binh lính bằng quan xá với quan lại.

      Chỉ có quan xá mới là mãi mãi.

      Đại Duyệt mang quà đến cho cả ba đứa bé xúi quẩy, vì để công bằng, nên mang theo toàn là sách. Kết quả ba đứa bé nhận quà xong, ngoại trừ Hoán Hoán, hai đứa kia ràng là mất hứng, cảm thấy quà của tiểu đúng là quá thú vị rồi. Hai bé con này, mỗi khi mất hứng là viết hết lên mặt, kết quả bị Mạnh Cảnh Xuân chút lưu tình giáo huấn chút, hai đứa lại lập tức cúi đầu tiếng cảm ơn với tiểu , ngược lại khiến cho Đại Duyệt có phần biết phải làm sao.

      Sắc trời tối dần, thức ăncùng với rượu đều được mang lên bàn. Mạnh Cảnh Xuân mở cổng đón khách, Tông Đình, Đổng Tiêu Dật lục tục đến, Nghiêm Học Trung cũng vội vàng chạy về từ Sở Châu trước khi trời tối, hơi có chút phong trần mệt mỏi. Đám con nít vui vẻ nhận quà, lại bởi vì bụng đói, nên đều tha thiết mong chờ nhìn món ăn bàn.

      Hoán Hoán ngồi thành nhất, tố khổ với Nghiêm Học Trung lát, sau khi được an ủi lại lập tức hài lòng thỏa dạ ngồi nghiêm chỉnh. Hai đứa nít quỷ A Thụ với Hồi Cam cứ nhảy lên nhảy xuống ghế, lúc nào yên tĩnh. Mạnh Cảnh Xuân tới, trừng mắt cái, hai đứa lại cực kỳ biết điều ngồi yên.

      Hồi Cam : "Hoán Hoán, mẹ đệ còn chưa tới đâu.”

      Hoán Hoán thầm nhích lại gần Nghiêm Học Trung, thẳng lưng : “Mẹ đệ về phủ mang quà sinh nhật đến cho đệ.”

      Hồi Cam : " à?"

      Hoán Hoán liều mạng gật gật đầu: "!"

      Hồi Cam lại : “Ồ......"

      Thẩm Thụ hát đệm theo: "Chưa chắc đâu nha, người lớn thích nhất là lừa mấy đứa con nít giống như đệ ấy.”

      Lúc Hoán Hoán sắp khóc, nước mắt cuồn cuộn dâng trào trong đôi mắt, Thẩm Thời Linh đúng lúc hùng hùng hổ hổ tới, xách bao to trong tay, trực tiếp đưa cho Hoán Hoán.

      Hoán Hoán nơm nớp lo sợ mở ra, bên trong toàn là đồ ăn chưa từng thấy bao giờ, lập tức rất biết điều cảm ơn mẫu thân.

      Mấy năm nay Thẩm Thời Linh buôn bán với ngoại tộc, thường hay mang về rất nhiềuđồ chơi cùng với thức ăn mới mẻ hiếm lạ, lần nào hai đứa bé nhà Thẩm cũng đều chỉ có thể hâm mộ nhìn. Gói đồ lớn của Thẩm Thời Linh hôm nay, quả thực chặn lại được họng của hai đứa, tìm ra được cái gì để chế giễu Hoán Hoán nữa.

      Hoán Hoán lục lục, tìm được hộp bánh ngọt , đưa tới trước mặt Hồi Cam, vô cùng nhu thuận : “Tỷ tỷ ăn.”

      Hồi Cam cảm thấy khá là ngại ngùng.

      Đám người lớn ngồi nhìn bên, ai nấy đều cười. Quan hệ giữa con nít với nhau luôn đơn giản như thế, đúng là khiến người ta hâm mộ mà.

      Mạnh Cảnh Xuân mở cổng lớn bên ngoài, thẳng vào trung thính, sợ muỗi nhiều nên đóng cửa trung thính lại. Tính tính chút, mấy người nên đến cũng đều đến cả rồi, nhưng bàn tiệc lại vẫn còn chỗ trống.

      Thẩm nghiêng đầu , giọng hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Chẳng lẽ nàng còn mời người nào khác à?”

      Mạnh Cảnh Xuân đáp lời, ngược lại : “ còn sớm nữa, mọi người cũng đói rồi, bắt đầu ăn thôi.”

      Vì thế bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cũng bắt đầu, hiển nhiên là trong bữa tiệc thể thiếu đủ loại lời trêu ghẹo, đồng thời cũng khiến người ta cảm khái thời gian qua quá nhanh. Trong lúc vô thức, nơi khóe mắt có nếp nhăn nho , thi thoảng leo lên núi cao lần, cũng giật mình nhận ra bản thân còn thể lực như năm xưa nữa, nhóm con nít ngày lớn dần, từ khi tập tễnh học bước cho tới bây giờ có thể thuận lợi đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh,Đệ Tử Quy...... Khắp nơi đều lên dấu hiệu, báo rằng mình già.

      ——*——*——*——*——

      Tiệc sinh nhật bên kia sôi nổi vô cùng, trong nha môn Công bộ lại vẫn còn thắp đèn sáng trưng.

      Hoàng thượng chú trọng việc xây dựng cải tạo, các châu huyện mở rộng tu sửa thủy lợi, mấy năm này Công bộ luôn bận gần chết. Chủ yếu là, Kế tỉnh đáng chết luôn luôn ghét bỏ sổ sách của Công bộ giờ làm quá rối, thường hay bác bỏ đống sổ sách làm xong hết, bắt phòng thu chi của Công bộ làm lại.

      Vì thế, Bạch Tồn Lâm bận đến sứt đầu mẻ trán. Cứ tiếp tục thế này, bị phòng thu chi cùng với Kế tỉnh ngược chết mất.

      Bởi vì quá bận, nên đến tận bây giờ mà tên gia hỏa này cũng lo liệu nổi chuyện chung thân. Vậy lĩnh nhiều lương bổng như vậy làm cái quái gì? Cũng đâu có thời gian gặp giai nhân! Cứ nghĩ tới đó là lão lệ lại giàn giụa.

      rất lâu rồi được về nhà ngủ giấc ngon, chỉ có thể nhịn cơn buồn ngủ kinh khủng xuống, giám sát trong nha môn.

      Nhưng trong nha môn vừa có mấy tiến sĩ mới tới, ham ăn biếng làm, làm việc rối tinh rối mù, Bạch Tồn Lâm càng thêm nhức đầu.

      Thừa dịp Bạch Tồn Lâm nhà vệ sinh, mấy vị tiến sĩ mới kia lại tụ tập vào chỗ, thảo luận về mấy vị mỹ nữ thi đỗ tiến sĩ năm nay.

      "Các ngươi biết à, nữ Trạng nguyên là muội muội ruột của Thẩm tướng, nghe rất xinh đẹp, gia thế lại tốt!"

      "Bảng nhãn cũng rất lợi hại đó nha, mới mười bảy tuổi, đó mới là tuổi như hoa như ngọc! Chứ còn Trạng nguyên hơn hai mươi, quá già rồi!”

      “Ngốc à, nếu có thể cưới được muội muội của Thẩm tướng, con đường làm quan tương lai phải cũng được trôi chảy hay sao?”

      Khi chuyện, cũng biết Bạch Tồn Lâm quay lại từ bao giờ, ba vị tiến sĩ chỉ nghe sau lưng có tiếng thước gõ cái, lập tức bị dọa sợ, vọt ngay về vị trí của mình.

      Vẻ mặt Bạch Tồn Lâm lạnh nhạt, : “Lúc các ngươi vừa mới vào, ta gì với các ngươi?”

      tiến sĩ trong đó : "Đừng...... Thám thính cuộc sống của đồng liêu......"

      tiến sĩ khác : "Đừng...... Khua môi múa mép......"

      Tiến sĩ còn lại : "Đừng...... Hiếu kỳ......"

      “Các ngươi nghe rồi để nó trôi đâu hết rồi?!” Bạch Thị lang tại bao giờ cười tuỳ tiện, hung hăng vỗ bàn lần nữa, "Lần sau tái phạm, tuyệt đối tha!”

      “Vâng vâng vâng......"

      "Làm việc!"

      DNG: Haiz, nhiều khi cũng thấy tội Bạch lắm a ~ ảnh có làm gì đâu, chẳng qua nhiều khi ngây thơ vô số tội chút thôi mà.

      ——*——*——*——*——

      Bữa tiệc bên Thục viên vẫn còn chưa kết thúc, cơn hào hứng của mọi người đến cao trào, cửa trung thính bỗng nhiên bị gõ vang.

      Thẩm nghiêng đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lại nhìn thoáng qua chỗ trống kia, mọi người đều yên tĩnh xuống.

      Mạnh Cảnh Xuân đặt cốc trong tay xuống, nhìn Thẩm Đại Duyệt ngồi đối diện. Nàng cười cực , lẫn trong đó là ít chua xót cùng xúc động ——

      "Đại Duyệt, muội mở cửa ."

      【 Chính văn hoàn 】
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :