1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hi vong Tham Duyet voi Dinh Phuong, thanks Co
      Nga NhiDiệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 87: “Nội tình”?
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tháng mười, Đổng Tiêu Dật sinh, Hoàng thượng ban tên Tử Giang, cùng năm thay đổi niên hiệu thành Kiến Xương.

      Trong chốc lát, cả triều đình và dân gian đều nghị luận nhao nhao, chỉ cần là người đều có thể đoán được nhi tử mà Đổng Tiêu Dật sinh có thân phận gì. Đám quần thần đều từng được chứng kiến thủ đoạn hung ác tàn bạo của Hoàng thượng, người thức thời đều dám ló đầu ra. Nhưng vẫn có người lao ra ngay trước họng súng, cho rằng Đổng Tiêu Dật sinh con như thế rồi, thể tiếp tục giữ chức thừa tướng, hy vọng Hoàng thượng có thể suy xét chu đáo.

      Lúc này Đổng Tiêu Dật ở cữ trong thâm cung, đương nhiên chú ý mấy chuyện bên ngoài.

      Chưa qua được mấy ngày, lại có người dâng sớ, vị trí Hoàng hậu để trống lâu, đề nghị lập Đổng Tiêu Dật làm Hoàng hậu.

      Hoàng thượng trả lời, mấy ngày sau, lại tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai của Đổng Tiêu Dật ở trong cung. Lòng đế vương dễ dò, chúng thần đều chỉ im lặng chờ xem thế nào.

      Cuối tháng chạp, Đổng Tiêu Dật quay về Chính đường, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Trước đó năm, Thẩm quản lý toàn bộ công việc trong triều, bây giờ Đổng Tiêu Dật trở lại Chính đường, cũng cần phải giao trả lại quyền Tả tướng.

      Trong triều cũng có người kêu bất bình thay Thẩm , lúc tiên hoàng còn tại thế, vì già cả mà Trần tướng thường xuyên để ý chính , mọi việc đều phải qua tay Thẩm rồi mới thi hành. Bây giờ Đổng Tiêu Dật ỷ vào thánh sủng, ngồi yên ổn chiếc ghế đứng đầu triều đình, trong khi Thẩm quản lý thay mọi việc trong triều, chỉ có công lao, mà ngay cả khổ lao cũng có.

      Nhiều năm làm Hữu tướng, hướng về Tả tướng, cuối cùng nhìn lại thấy chút hy vọng cũng có. Nhưng bản thân đương Thẩm hề đáp lại câu nào, giống như những lời bất bình trong triều phải về .

      Nhưng vào lúc này, rốt cuộc Thẩm dâng mật sớ. bí mật cũng hẳn là bí mật, dù sao trong triều đều biết Thẩm dâng sớ, nhưng về phần dâng sớ gì mọi người chỉ có thể vét sạch đầu óc, phát huy sức tưởng tượng vô tận.

      Ba ngày sau, Đổng Tiêu Dật được phong hậu.

      đám người nhao nhao suy đoán, phải chăng cuốn sớ kia của Thẩm có tác dụng. Thẩm quả đúng là lòng dạ sâu xa gian trá giảo hoạt, đuổi Đổng Tiêu Dật về hậu cung, tương lai vị trí Tả tướng chắc chắn thuộc về Thẩm , thể nghi ngờ.

      Kết quả lại truyền ra tin tức, tuy Đổng Tiêu Dật là Hoàng hậu, nhưng giữ ấn tín hậu cung, quản lý chuyện hậu cung. Ngược lại mời Nhung Thục Nghi nương nương định cư lâu năm ở Sở hồi kinh, thay mặt Hoàng hậu chấp quản mọi việc trong hậu cung.

      Thế là Đổng Tiêu Dật vẫn mặc nữ quan phục như cũ, qua lại trong triều đình. Có danh phận Hoàng hậu nương nương, trong triều đình còn ai dám mồm năm miệng mười xằng bậy nữa, đành phải chấp nhận này.

      Chẳng qua, suy cho cùng, chuyện này đích thực là hợp lễ chế. Vì muốn phòng ngừa miệng lưỡi người khác, Đổng Tiêu Dật làm việc càng chăm chỉ hơn xưa. Nhiều lần Thẩm dọn đồ chuẩn bị về phủ, lại thấy đèn bên chỗ Đổng Tiêu Dật vẫn còn sáng.

      Hôm ấy, trước khi Thẩm về phủ, thuận đường qua đưa đồ, thấy đèn còn sáng, liền gõ gõ cửa. Đổng Tiêu Dật ra mở cửa, Thẩm muốn mở miệng, Đổng Tiêu Dật lại lập tức ra hiệu chuyện giọng chút. Thẩm thoáng nhìn vào trong, mới thấy trong phòng có bày chiếc giường , Tử Giang nằm ngủ say sưa.

      Đổng Tiêu Dật nhanh chóng khép lại cánh cửa sau lưng, đứng trong hành lang nhận lấy tấu chương Thẩm đưa: “Có xem cuốn tấu chương mà Châu mục Kinh Châu dâng lên hôm qua chưa? Môn hạ tỉnh (1)......"

      (1) Là trong ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến (Tam tỉnh). Tam tỉnh gồm có Thượng thư tỉnh, Trung thu tỉnh và Môn hạ tỉnh, trong đó Thượng thư tỉnh là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.Trung thu tỉnh là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.Môn hạ tỉnh là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.

      Thẩm lại cắt ngang nàng, chỉ : “Bây giờ ngươi đâu còn độc mình nữa, khổ cực đến mức này, đó là điều mà ngươi muốn à?”

      Đổng Tiêu Dật hơi mệt mỏi dựa vào ván cửa đằng sau: " biết."

      Thẩm mấp máy môi: " biết cho nên mỗi ngày đều ở lại đến muộn như vậy sao?”

      Nét mặt Đổng Tiêu Dật uể oải, hơi hơi cúi đầu, nâng tay vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai, giọng hơi khàn: "Nếu ở chỗ này, ta biết có thể làm gì trong cung. Ta nhịn gần năm, nơi đó ngột ngạt đến mức khiến ta khó chịu. Cứ tưởng là có thể nghĩ thoáng, nhưng rốt cuộc vẫn —— được." Tia sắc sảo trong mắt nàng tắt gần nửa, ánh đèn lờ mờ dưới mái hiên rọi vào mặt nàng, làm ra vẻ mệt mỏi nồng đậm.

      Trong mấy năm này, bản lĩnh chăm sóc cho người khác của Thẩm tiến bộ nhiều, nhưng về phần khuyên giải an ủi người khác, kỹ xảo của vẫn vụng về như xưa. Mạnh Cảnh Xuân cần phải khuyên bảo giảng giải, ngược lại chính trở thành người được khai thông.

      Đối mặt với vẻ mệt mỏi lại biết làm sao của Đổng Tiêu Dật, được gì. Thường ngày mắt nàng sáng long lanh, cần mở miệng, khí thế trong mắt hùng hổ doạ người. Bây giờ lại có dáng vẻ này, thoạt nhìn ngược lại giống Đổng Tiêu Dật.

      Thẩm chỉ : "Ta nghe có vài người sau khi sinh liền trở nên như vậy, dễ dàng mệt mỏi, mà cảm xúc cũng có thể bị giảm sút chút, chắc chỉ cần qua đoạn thời gian này là tốt rồi. Ta kéo dài thời gian của ngươi nữa, xử lý công việc xong sớm chút rồi hồi cung , trời cũng sắp tối thui rồi.”

      Đổng Tiêu Dật nghe vậy, xoay người mở cửa vào phòng, Thẩm liền rời khỏi Chính đường mình.

      Khi về tới phủ gần đến giờ Tuất (gần 7h tối), tuy vậy, trong phủ lại vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ. Hôm nay Thẩm Thời Linh vừa từ Sở quay lại, thấy Thẩm trạch quá quạnh quẽ, vì thế cùng với Nghiêm Học Trung tới Thục viên, thuận đường ngó ngó cháu trai mình chút.

      Thời tiết rất lạnh, hồi sáng Mạnh Cảnh Xuân bảo đầu bếp chuẩn bị nhân bánh, buổi tối làm sủi cảo. Thẩm Thời Linh đứng bên cạnh ôm A Thụ lát, thấy ngủ, liền hết sức luyến tiếc mà giao lại vào tay nhũ mẫu, ngồi xuống xem Mạnh Cảnh Xuân làm sủi cảo. Kỹ thuật của Mạnh Cảnh Xuân vốn vụng về, sau khi vào đông cũng lặng lẽ gói vài lần, bây giờ xem ra cũng khá là theo khuôn theo mẫu.

      Sắc trời tối dần, thấy Thẩm còn chưa về, Mạnh Cảnh Xuân sợ Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung đói, liền bảo đầu bếp nấu vài cái sủi cảo trước, lại hâm thêm bình rượu mơ.

      Giữa bữa ăn, Nghiêm Học Trung hỏi nàng có định quay lại nha môn hay , Mạnh Cảnh Xuân : "Trước mắt thể."

      Thẩm Thời Linh ngồi bên nhấp ngụm rượu, : “Trong nha môn có gì thú vị đâu, tuy trong triều có nhiều tuấn tài, nhưng người có thể nhanh chóng bò lên lại có mấy. Tiếp tục tiêu phí trong nha môn, mọi việc trong nhà cũng cần phải để ý, khả năng cả hai bên đều thể lo liệu chu toàn là vô cùng lớn, ngược lại khiến mình mệt mỏi thôi."

      tới cũng đúng, hồi trước Mạnh Cảnh Xuân thi lấy công danh chẳng qua chỉ vì muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng, bây giờ xem qua hồ sơ vụ án rồi, đầu đuôi ngọn ngành cũng đều biết ràng, tiếp tục ở trong nha môn vượt ra khỏi ý định ban đầu của nàng.

      Khi ba người ăn được kha khá Thẩm về tới. Thẩm thấy trong phủ đốt nhiều đèn như vậy, khỏi đoán cũng biết là Thẩm Thời Linh đến.

      vào phòng, treo áo khoác chắn gió lên, ngửi thấy mùi sủi cảo, cũng sắp đói chết rồi. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, là đến nhà bếp nấu thêm dĩa sủi cảo, Thẩm cũng theo cùng.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại, cười : “Chàng theo làm gì?”

      Thẩm bước lên hai bước, nắm lấy tay nàng: “Lạnh chứ sao, muốn tìm bàn tay nóng hổi để sưởi ấm."

      Mạnh Cảnh Xuân cũng thèm đếm xỉa tới lời trêu ghẹo này của , hai người nắm tay cùng nhau tới nhà bếp. Thẩm : "Thừa dịp ta ở đây, Thời Linh lại gì với nàng đấy?”

      " gì hết, chỉ cần đến nha môn nữa.” Mạnh Cảnh Xuân thấy lạnh, hà hơi tiếp: “Mà thiếp vốn cũng định quay lại.”

      "Chẳng lẽ dạo này nàng nghiên cứu luyện tập sách thuốc, cân nhắc chuyện mở môn đạo à?”

      Mạnh Cảnh Xuân “ừ” tiếng, cố ý kéo dài cuối: "Đúng đó, thiếp còn định treo tấm biển ngay trước cửa —— hành y giúp người, phía dưới lại viết thêm hàng chữ : hiệu quả trị liệu ta cam đoan."

      Thẩm xoa xoa đầu nàng, thấy đến nhà bếp, trong lúc đợi đầu bếp nấu sủi cảo, biết Mạnh Cảnh Xuân lại nghĩ đến cái gì, thuận miệng hỏi câu: “ tới...... Đổng đại nhân có khỏe ......"

      Thẩm chỉ : " phải rất tốt." Giọng ràng thấp xuống.

      Ngay cả mà cũng như vậy, chắc hẳn là thực tốt. Mạnh Cảnh Xuân biết nên gì, nghiêng người dựa vào Thẩm , ngẩn người nhìn lớp khói trắng bay nghi ngút bếp lò.

      Thẩm muốn nàng cũng vì chuyện này mà buồn bực, liền : “Người con đường do chính mình lựa chọn, ấm lạnh thế nào cũng chỉ mình mình biết. Nàng với ta đều là người ngoài, thể hiểu tường tận buồn vui trong đó, cho nên......"

      Mạnh Cảnh Xuân nghe ra ý tứ trong lời , phút chốc đứng thẳng người lên: "Tướng gia khuyên giải quá vụng về. Được rồi, sủi cảo cũng nấu xong rồi, quay ra đằng trước thôi.”

      Đầu bếp đưa khay sủi cảo cho nàng, nàng bưng lấy rồi vội vàng ra đằng trước, sợ sủi cảo nguội. Đến nơi, Thẩm Thời Linh thấy bọn họ tới cùng nhau, nhịn được mà chế nhạo hai câu.

      Thẩm ngồi xuống hỏi: "Sao hôm nay về rồi? Đại Duyệt thế nào?"

      "Vẫn như cũ, có sách để tha hồ đọc kiểu gì cũng tốt.” Thẩm Thời Linh vẫn vô cùng buồn chán nhấp ngụm rượu .

      "Nghe trong nhà bàn chuyện chung thân cho con bé, có qua cửa ? Ngươi cảm thấy thế nào?”

      Thẩm Thời Linh đặt ly rượu xuống: “Ta gặp tiểu tử kia rồi, tài lực trong nhà hùng hậu, nhân phẩm cũng bình thường, mà tính tình quá độ lượng rộng rãi, hơi thô tục. Nếu Đại Duyệt qua đó, chẳng khác nào gả cho cái cây khô. Ánh mắt nhìn người của cha tốt, ngươi phải biết." Nàng ngừng lại chút: "Vợ chồng vợ chồng, nếu về nhà ngay cả đề tài chuyện cũng có, ta ngâm câu thơ, ngươi lại mấy trò hư hỏng gì đó, vậy hai người đều bị giày vò, đừng trói chung vào chỗ vẫn tốt hơn.”

      Thẩm nghe vậy, cười nhạt, cầm lấy cái dĩa , rót ra ít dấm, : "Vậy phải xử lý thế nào? mối hôn lại thả trôi sông."

      Thẩm Thời Linh có vẻ sáng suốt hơn Thẩm nhiều lắm: “Còn sao nữa, nhà chúng ta có ai là kết hôn sớm đâu, đều kéo dài tới hơn hai mươi. Dù sao cũng thể chỉ vì muốn gả gấp con bé ra ngoài mà tùy tùy tiện tiện làm mối với người ta. Chỉ có muội muội như vậy, ngươi cam lòng nhưng chưa hẳn là ta cam lòng đâu. Nếu Đại Duyệt hợp ý ai, ta nuôi con bé cả đời cũng được, dù sao con bé chỉ cần có sách là tốt rồi.”

      Thẩm phát biểu ý kiến gì, bỗng nhiên nhớ đến Trần Đình Phương, quay đầu sang hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Có phải mấy ngày trước nàng đến Viên Giác tự ?”

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi bên trả lời: “Ừ.”

      "Trần Đình Phương còn ở trong chùa sao?"

      Ba đôi mắt bàn đồng loạt nhìn về phía Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân “ặc” tiếng, cuối cùng : “Theo như vị tiểu hòa thượng trong chùa ...... Hồi tháng mười Trần Đình Phương rời khỏi chùa rồi.”

      Đũa trong tay Thẩm hơi ngừng lại chút: "Rời khỏi chùa? Lẽ nào hoàn tục à?"

      Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, : "Cái này nghe gì. Thiếp nghe tiểu hòa thượng kia , sư thúc ra ngoài du lịch, cho nên ở trong chùa."

      Thẩm chợt cảm thấy bình thường, : “ tại thời tiết lạnh như vậy, khi nào du lịch được mà cứ phải du lịch vào lúc này? Tiểu hòa thượng kia có hướng của ?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày: “ có.”

      Thẩm Thời Linh giật mình hiểu ra, : “Ta mà, sao lần này tiểu nha đầu trở về chẳng câu dư thừa nào, hóa ra là tiểu hòa thượng cũng rời khỏi kinh à?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ chút, cũng rất là bình tĩnh trả lời: “Muội thấy giống. Ngày Đại Duyệt rời khỏi kinh thành, muội lập tức đến Viên Giác tự, Trần Đình Phương chẳng có dấu hiệu nào là muốn cả. Huống chi, nếu vì đuổi theo Đại Duyệt mà rời khỏi Viên Giác tự, cũng chờ đến tháng mười. Cho nên muội thấy, chắc là Đại Duyệt biết chuyện rời kinh đâu.”

      Nàng vừa xong, trong phòng im lặng lát, Nghiêm Học Trung lại mở miệng: "Vì sao nhắc tới chuyện Trần Đình Phương với Đại Duyệt có liên quan, các ngươi đều quá vui vẻ? Theo ta thấy, xuất thân diện mạo tài năng học vấn của Trần Đình Phương, có cái nào là xứng với Đại Duyệt."

      Thẩm líu lưỡi, Mạnh Cảnh Xuân nhìn thoáng qua tỷ phu, thầm nghĩ, hóa ra đối với loại chuyện này, người xuất thân hình ngục lại hoàn toàn nhìn thấu được nội tình trong đó nha.
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên15 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 88: Tâm

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Nghiêm Học Trung thấy phản ứng của bọn họ như vậy, lại ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thẩm Thời Linh: "Chẳng lẽ, có chỗ nào sai à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng hoà giải: “Có lẽ chỉ là thấy thân thể Trần Đình Phương yếu ớt thôi......"

      tệ đâu.” Nghiêm Học Trung tiếp, “Có lần ta gặp ở Viên Giác tự, thấy bộ dáng hình như cũng giống kiểu yếu ớt lắm bệnh. Có thể là do dáng vẻ thư sinh quá nặng, cho nên cảm thấy hơi yếu?”

      “Ặc......" Mạnh Cảnh Xuân nhất thời bị lời này của làm cho mắc nghẹn, biết trả lời thế nào.

      Từ khi Trần Đình Phương đến Viên Giác tự, có lẽ là do tình phải lo lắng ít hơn, vì thế cả người quả là dần dần tốt lên. Trong chùa, cho dù là làm việc nghỉ ngơi, môi trường hay ăn uống, vừa có thể bảo dưỡng tâm tình mà lại còn có thể dưỡng thân, đối với Trần Đình Phương mà , đúng là rất có ích.

      Thẩm thấy thế, lập tức cắt ngang đề tài này: “Chẳng qua là tùy tiện chút thôi, nghiên cứu kỹ làm gì."

      Thẩm Thời Linh lại cảm thấy hứng thú, : "Ta nghe Trần Đình Phương cùng với Nhị hoàng tử lúc trước có quan hệ rất tốt, vị Nhị hoàng tử kia vừa qua đời, cũng lập tức xuất gia. Từ chuyện này xem ra, lẽ là đoạn tụ?"

      “Ặc......" Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, “ phải phải......"

      Thẩm Thời Linh khẽ nhíu mày: "Tiểu Mạnh phản ứng như vậy, ta ngược lại càng tin tưởng tên đoạn tụ."

      Mạnh Cảnh Xuân gấp rút giải thích: “Có thể chỉ là quá cố chấp thôi, nên dễ dàng chui vào ngõ cụt. Đoạn tụ...... sợ là còn chưa xưng được.”

      “Vậy nhìn có giống đoạn tụ ?” Thẩm Thời Linh , "Các ngươi đều gặp vị Trạng nguyên lang này, nhưng ta lại chưa từng gặp bao giờ. Sớm biết thế thừa dịp còn ở kinh thành mà đến gặp lần, quan sát kỹ chút xem nhân phẩm của thế nào. Nếu thiện tâm, gian xảo, vậy người thông minh mà biết tình thú như thế rất hợp với sở thích của tiểu nha đầu Đại Duyệt kia, chuyện này cũng có thể lý giải. Các ngươi đừng cho rằng người như vậy phụ nghĩa bạc tình, người kiểu này khi đặt tấm lòng lên người nào đó, vậy khăng khăng mực. Chỉ là biết tiểu nha đầu Đại Duyệt kia có bản lĩnh này hay thôi.”

      Nàng hơi ngừng lại chút, khẽ cau mày, : “Nếu Đại Duyệt biết muốn ra khỏi chùa, vậy con bé đặc biệt đến Viên Giác tự trước khi rời kinh là có ý đồ riêng. Bây giờ ngẫm lại, thủ đoạn của tiểu nha đầu cũng coi như lợi hại, hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà nghẹn họng, qua lâu mới : ", đến mức đó chứ.”

      “Mấy tính toán nho trong tình như thế, đôi khi cần ngại lòng hay . Mọi việc đều có mức độ, chỉ cần chưa vượt qua ranh giới cũng cần phải chỉ trích quá nhiều.”

      Thẩm Thời Linh xong, đứng dậy: “Nếu đến cuối cùng duyên phận này có thể lưỡng tình tương duyệt đúng là thể tốt hơn. Chỉ là, theo ta thấy, Trần Đình Phương là nhân vật, mà tuổi hai người cũng còn , con đường phải e là còn rất dài.” Nàng nghiêng đầu liếc qua Nghiêm Học Trung: "Canh giờ còn sớm, nên về thôi.”

      Nghiêm Học Trung đứng dậy lấy áo khoác chắn gió, Thẩm Thời Linh vẫy tay giọng hai câu với Thẩm rồi cùng với Nghiêm Học Trung ra ngoài. Thẩm cùng Mạnh Cảnh Xuân tiễn bọn họ đến cửa, đợi cho xe ngựa của bọn họ biến mất nơi ngã tư đường, Mạnh Cảnh Xuân ôm lấy cánh tay Thẩm : “Trưởng tỷ mới gì với chàng đấy?”

      Thẩm cười, vỗ vỗ đầu nàng: “ là nàng sắp gầy trơ xương rồi, bảo ta đút cho nàng ăn nhiều chút.”

      "Mới tin." Mạnh Cảnh Xuân cười kéo vào trong phủ, ngửa đầu nhìn bầu trời tối như mực: “Chẳng biết năm nay bao giờ mới có tuyết.”

      Thẩm nghiêng đầu nhìn nàng, hơi ngẩn người. Quả là nàng gầy rất nhiều, lúc cười lên lúm đồng tiền lõm vào rất sâu, cánh tay gầy ôm lấy tay lại đặc biệt gắng sức.

      Thừa dịp Mạnh Cảnh Xuân chú ý, liền sáp lại hôn nàng cái, động tác nhanh đến mức làm cho Mạnh Cảnh Xuân líu lưỡi.

      Đèn lồng trong phủ được đốt hết lên, Thẩm liền đánh trống lảng: “Nhìn xem lãng phí cỡ nào. Đốt nhiều đèn như vậy là để cho ai nhìn thế.”

      Mạnh Cảnh Xuân đếm xỉa đến dáng vẻ bủn xỉn này của , chỉ : “Lúc nãy thấy chàng ăn được bao nhiêu sủi cảo, nếu đói lả rồi ăn thêm ít , dưới nhà bếp vẫn còn đấy, hâm nóng rồi ăn. Thiếp về phòng trước, ngó A Thụ cái.”

      Nàng xong liền buông tay, Thẩm cứ thế đứng ngay tại chỗ nhìn theo bóng nàng về hướng hậu viện.

      Vốn dĩ tối nay tâm tình Thẩm có hơi buồn bực, vì hai câu vừa rồi của Thẩm Thời Linh mà lòng bỗng nhiên càng nặng thêm. Tuy Thẩm Thời Linh chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng hai câu ít ỏi này lại khiến ưu sầu lo lắng.

      Ba mươi tuổi, dưới gối có con trai, cha mẹ khoẻ mạnh, vốn nên là việc đáng để vui mừng. Nhưng bây giờ ở kinh thành xa xôi, cha mẹ lại ở thành Hoa Dương cách muôn sông nghìn núi. Hồi bé đọc sách, sách , cha mẹ còn sống, được xa, sợ bỏ qua nhiều thời điểm quan trọng. Cha mẹ ngày già yếu, thể phụng dưỡng bên cạnh bọn họ, cũng là chuyện ăn năn lớn của đời người.

      Cơ thể của phụ thân còn khỏe như ngày xưa, Thẩm Thời Linh , gần đây phụ thân chỉ có thể nằm giường nghỉ ngơi, hy vọng có rảnh có thể trở về nhìn cái.

      Còn nhớ bộ dáng mập mạp của phụ thân vào ngày thành hôn, đoạn đường lại phải dừng lại thở hơi, lớn tuổi nhưng vẫn sống đảo lộn ngày đêm như cũ, lúc bận rộn chỉ ăn uống qua loa, đến khi ăn lại ăn uống quá độ, có bệnh vặt đau vặt gì cũng nhất quyết muốn gặp đại phu, cả người toàn là tính cách thúi hoắc.

      đứng tại chỗ, gió đêm thổi đến mức xương cốt cũng lạnh. Nhớ lại những chuyện mình làm thời niên thiếu, cho dù trong lòng vẫn còn ngoan cố, nhưng —— rốt cuộc ông ấy cũng vẫn là phụ thân. giờ ông ấy dần dần già , toàn bộ đều còn vẻ uy phong như trước nữa. Thẩm chỉ vừa nghĩ đến, cảm thấy khổ sở.

      Mặc dù con trai rời nhà nhiều năm, nhưng mỗi năm vẫn nhớ gửi tiền vào tài khoản của con trai trong ngân hàng Bảo Phong, chỉ vì sợ sống bên ngoài tốt. Lời trong miệng vẫn cứng rắn như xưa, bộ dáng xua đuổi người khác ra ngoài ngàn dặm, nhưng ——

      Thẩm hít sâu hơi, thấy sống lưng đau nhói.

      Nửa năm trước làm việc ở Sở, bởi vì quá bận rộn, nên cũng chỉ về nhà lần, ngờ chỉ mới có nửa năm, thân thể phụ thân trở nên như vậy.

      Mắt thấy sắp đến giao thừa, năm lại lặng lẽ trôi qua, nhưng biết nên về lúc nào.

      Ban đêm, Thẩm nằm trằn trọc trăn trở, Mạnh Cảnh Xuân luôn luôn dễ ngủ cũng chậm chạp ngủ. Lúc Thẩm xoay người lần nữa, Mạnh Cảnh Xuân bất chợt duỗi tay phủ lên bên cổ , ngón cái nhàng vuốt ve cằm , dịu dàng hỏi: "Tướng gia có tâm , ngại câu."

      Thẩm ngẩn người lúc, sau đó lấy lại tinh thần ôm nàng vào lòng, nhắm mắt : "Hôm nay , ngủ thôi."

      Mạnh Cảnh Xuân phát ra có tâm , nhưng lại muốn ngay, chỉ có thể cho rằng trong lòng có quyết định, vì thế cũng hỏi nhiều.

      ——*——*——*——*——

      Đêm giao thừa năm nay giống năm ngoái, có thể là vì có được con trai, tân hoàng cũng hào phóng hơn, tổ chức cung yến, mời quan to tam phẩm trở lên cùng với mệnh phụ tiến cung dự tiệc, đón giao thừa cùng nhau.

      Thẩm , Nghiêm Học Trung đều nằm trong đội ngũ được mời, vì thế Mạnh Cảnh Xuân và Thẩm Thời Linh cũng đồng thời được mời.

      Hôm giao thừa, vừa mới qua giữa trưa, nhóm mệnh phụ tiến cung trước, thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu. Nhưng còn chưa nhìn thấy Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhóm mệnh phụ được báo, Hoàng hậu bệnh, cần đến thỉnh an. Vì thế đám mệnh phụ chỉ đến Kiền Trữ điện thỉnh an Thái hậu, sau đó được Thục Nghi nương nương mời uống trà.

      Nhung Thục Nghi mời đám người qua, phục vụ trà ngon điểm tâm ngon, còn mình chỉ ngồi lát rồi mất. Suy cho cùng, tính tình nàng lãnh đạm, sau khi làm xong mấy chuyện bề ngoài này, cũng lười giao thiệp khách sáo với đám phu nhân quan lớn nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân nhớ A Thụ trong nhà, nhìn trà bánh tinh xảo bàn thấp trước mặt, cũng thấy đói bụng. Đề tài chuyện của mấy mệnh phụ xung quanh, nàng tham dự được, chỉ ngẩn người nhìn lư hương trong điện. Thẩm Thời Linh thấy thế, ngồi vào bên cạnh nàng, : "Tốt xấu gì cũng ăn ít , cung yến tối nay ăn được bao nhiêu chứ? Đừng để đói, lấy đâu ra sức để mà chăm sóc cho A Thụ.”

      Mạnh Cảnh Xuân cầm khối điểm tâm lên, vừa mới đưa tới bờ môi, chợt có phu nhân ngồi đối diện nhìn nàng mở miệng : “Vị này là Mạnh đại nhân?”

      Mạnh Cảnh Xuân để điểm tâm xuống, theo lễ gật đầu.

      Phu nhân kia : “Mạnh đại nhân còn trẻ làm nữ quan, là noi theo Hoàng hậu nương nương à?”

      Giọng điệu đối phương tốt, Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhàn nhạt nhìn, mở miệng.

      mệnh phụ bên cạnh tiếp lời: "Sao mà Mạnh đại nhân có thể giống Hoàng hậu nương nương được. Hoàng hậu nương nương làm tướng phong hậu, đương nhiên người khác thể sánh bằng.”

      Phu nhân kia lại : “Mạnh đại nhân cũng tính là leo chức cao rồi, Hữu tướng phu nhân là tuyệt diệu.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười nhạt đáp, rất có phong thái độ lượng rộng rãi, cúi đầu nhấp ngụm trà, lại bình tĩnh hoà nhã đặt chén trà xuống.

      Nhưng Thẩm Thời Linh bên cạnh lại mắt lạnh nhìn, nhịn được, nhướng mày đáp trả: “Vị phu nhân này mới vừa Mạnh đại nhân noi theo Hoàng hậu nương nương, rồi lại Mạnh đại nhân leo chức cao, lẽ nào ám chỉ gì đó?” ý, lẽ nào ngươi Đổng Tiêu Dật leo cành cao sao?

      Hôm nay Thẩm Thời Linh chỉ mặc quần áo mệnh phụ tam phẩm, ngày thường lại lui tới với nhóm phu nhân quan lớn này, đương nhiên rất khó bị nhận ra. Phu nhân kia thấy vậy, vừa định cãi lại, người bên cạnh lại túm lấy quần áo của bà ta, ra hiệu bà ta cần tiếp.

      Lúc này Thẩm Thời Linh mới thong thả bưng chén trà lên, nhấp ngụm. Nàng hơi dựa vào Mạnh Cảnh Xuân, : “Lời của mấy người này, muội cần để trong lòng. đám đỏ mắt, nhàm chán hết sức.”

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời, chỉ hơi hơi gật đầu.

      Bên này vừa mới ổn định, chợt có nội thị vội vội vàng vàng vào điện. nhanh chóng nhìn chung quanh vòng, chiếu theo quần áo mệnh phụ tìm được Mạnh Cảnh Xuân, hấp tấp quỳ xuống, : "Hoàng hậu nương nương cho mời Mạnh đại nhân."

      Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy, theo nội thị đến tẩm điện của Hoàng hậu. Lúc trước nghe Đổng Tiêu Dật bị bệnh, cũng biết tình hình bây giờ thế nào rồi. Đổng Tiêu Dật có ơn với nàng, nhưng nàng lại thể giúp Đổng Tiêu Dật, cứ cảm thấy mình như mắc nợ.

      Sau khi đến điện, cung nữ dẫn nàng vào trong. Đổng Tiêu Dật nằm tẩm tháp, lại co người cái ghế thấp rộng rãi xem tấu chương. Mạnh Cảnh Xuân vừa định thỉnh an, Đổng Tiêu Dật lại nâng tay, giọng hơi khàn: " cần, ngồi .”

      Mạnh Cảnh Xuân tạ ơn rồi mới ngồi xuống. Chỉ ngắn ngủi vài cái liếc mắt nhìn ra sắc mặt của Đổng Tiêu Dật cực kỳ tiều tụy khô héo, hoàn toàn có nhan sắc thần thái như ngày xưa.

      "A Thụ khỏe ?” Đổng Tiêu Dật đặt tấu chương xuống, hỏi nàng.

      “Khỏe.”

      Hình như Đổng Tiêu Dật hơi hâm mộ nàng, nở nụ cười nhạt: "Chúng ta rất lâu chưa gặp."

      Mạnh Cảnh Xuân thấy thế, nhất thời biết nên gì: "Đổng đại nhân...... Hoàng hậu nương nương......"

      Vẻ mặt Đổng Tiêu Dật hơi ngưng lại, rồi lại có chút tự giễu: “Chẳng qua mới ngần ấy thời gian gặp, ngay cả gọi ta thế nào mà ngươi cũng phải lựa chọn phen ——" Nàng hơi quay đầu : "Ta muốn quá nhiều, cho nên giờ cũng biết thân phận của mình là gì.”

      Mạnh Cảnh Xuân thức thời, chưa mở miệng.

      "Có thể giúp ta ?”

      Lần này Mạnh Cảnh Xuân chọn cách xưng hô sai nhất, trả lời: " mời .”
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên16 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thay Dong Tieu Dat that toi nghiep, thanks nang
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 89: Chuyển biến bất ngờ

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ánh sáng ngoài phòng tắt dần, ngày mùa đông khá ngắn, khi Mạnh Cảnh Xuân từ trong điện bước ra, thấy mặt chợt lạnh, mới phát bên ngoài bắt đầu có vài hạt tuyết thưa thớt tung bay.

      Cung yến đón giao thừa kết thúc, nhưng lại thể lấp đầy bụng, lúc rời cung, đường bắt đầu có tuyết đọng. Mạnh Cảnh Xuân yên lặng dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, Thẩm cũng quấy nhiễu nàng. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà, mới nhàng vỗ vỗ nàng, : "Đến rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân tỉnh giấc, cúi đầu vội vàng xuống xe ngựa, vào nhà. Thẩm sau lưng nàng, nhìn thấy tuyết đọng đất, khỏi nhiều thêm câu: "Coi chừng trượt."

      Mạnh Cảnh Xuân “ừ” tiếng, bước chân chậm lại, băng qua giàn hoa trống rỗng, bỗng nhiên mở miệng: "Tướng gia có hy vọng ngày nào đó A Thụ thành thư đồng của hoàng tử ?”

      “Sao?”

      Giọng nàng nhàn nhạt: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến."

      Đương nhiên Thẩm biết hôm nay nàng gặp Đổng Tiêu Dật, bây giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc hẳn là Đổng Tiêu Dật đề cập với nàng. Thẩm : " cần nghĩ nhiều, đó là chuyện rất lâu sau này. Còn tại —— "

      Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, chậm rãi : "Hôm nay Đổng đại nhân hỏi thiếp, có thể để A Thụ tiến cung thường xuyên hay , tránh cho Tử Giang quá đơn." Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại: “Nhìn dáng vẻ này, e là Đổng đại nhân quyết định rời khỏi kinh thành."

      Thẩm sững sờ.

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức xoay người, tiếp tục về phía trước: "Nếu vậy, cần đến tuổi nhận sách biết chữ, A Thụ có thể phải tiến cung."

      Thẩm bắt kịp, bên cạnh nàng.

      Bông tuyết rơi xuống đầy vai, Mạnh Cảnh Xuân mở miệng nữa.

      Lúc Mạnh Cảnh Xuân về phòng, A Thụ còn ngủ, nửa gương mặt nho chôn trong đống chăn mền mềm mại, ngủ say sưa cực kỳ. Mạnh Cảnh Xuân đưa tay qua, đắp chăn kỹ càng cho thằng bé, A Thụ dường như phát ra, bàn tay từ phía dưới chăn mền thò ra, thoáng chốc bắt lấy ngón út của Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân cười, đợi A Thụ buông tay, nàng mới thu tay lại.

      Thẩm đứng bên nhìn, khẽ khàng : “E là thể toại nguyện Đổng đại nhân rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn : "Vì sao?"

      Giọng Thẩm bình thản, làm như suy nghĩ lâu: "Chúng ta về Sở.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của , hỏi: "Tướng gia muốn từ quan sao?"

      Thẩm cười nhạt: "Đúng vậy, chẳng lẽ phu nhân sợ sau khi ta từ quan còn cách nào nuôi gia đình à?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe lời trêu chọc này của , ánh mắt lại chưa chuyển . Ánh nến nhảy nhè , vẻ mặt Thẩm ôn hòa, khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn như mấy năm trước, hề thay đổi chút nào. Cũng biết vì sao, Mạnh Cảnh Xuân bất chợ nhớ đến lúc mới quen, nàng đưa quả sơn trà cho , bộ dáng của khi với nàng câu "Ổn trọng chút". Lúc đó cố nén mệt mỏi, đứng ở cửa chuyện với nàng, tuy thái độ ôn hòa nhưng lại đẩy người khác ra ngoài ngàn dặm, giọng điệu cũng cực kỳ lão luyện, dáng vẻ như người từng trải. Lúc đó nàng chưa bao giờ nghĩ đến, còn có thể mở miệng trêu chọc người khác.

      —— Chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài năm.

      Thẩm quay đầu sang, thấy ánh mắt ngưng đọng của nàng, mỉm cười nâng tay quơ quơ trước mắt nàng: “Sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hoàn hồn, nhìn lâu . Nếu từ quan về quê, nàng theo về quê. Trong mắt nàng, tuy Thẩm phải là người có gì làm được, nhưng nàng đủ tin tưởng , cũng sẵn lòng ủng hộ quyết định của , vì thế cần phải nhiều lời.

      Thẩm ôm nàng vào lòng, vỗ lên lưng nàng, chậm rãi : "Nếu nàng cũng cảm thấy từ quan tốt hơn, ngày mai ta lập tức viết tấu chương, chỉ là dâng lên ngay, còn cần phải đợi thời cơ.” hơi ngừng lại: “Thân thể phụ thân tốt, ta nghĩ, thừa dịp tổ chức kỳ thi mùa xuân xin nghỉ, về nhà trước chuyến. Nàng có muốn cùng ?”

      Mạnh Cảnh Xuân yên lặng than thở trong lòng, hóa ra mấy ngày này cau mày, ăn ngủ yên, là vì phụ thân khỏe. Làm cha mẹ mới biết công ơn của cha mẹ, đến lúc này, nàng cũng chỉ biết trách là quá muộn.

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời: "Cũng tốt, lần trước mẫu thân gửi thư, là muốn được nhìn A Thụ cái. Lần này mang A Thụ về, chắc hẳn rất vui mừng."

      Thẩm hôn khẽ lên trán nàng, dư quang lại liếc thấy tiểu gia hỏa nằm trong giường mở mắt ra. Thẩm hơi chuyển mắt qua, duỗi ra bàn tay cản lại tầm mắt của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng rất phối hợp, khóc rống lên mà lại thò tay ra tóm lấy ống tay áo của Thẩm rồi ngủ tiếp.

      ——*——*——*——*——

      Qua tháng giêng, Lễ bộ cùng Hàn Lâm viện bắt đầu bận bịu tổ chức kỳ thi mùa xuân, trong khi những nha môn khác lại vắng vẻ ảm đạm, đa số là có chuyện gì để làm.

      Chính đường hiếm có khi nào bận, Thẩm liền chuẩn bị cho việc xin nghỉ. Từ sau trận ốm đợt giao thừa, Đổng Tiêu Dật cũng dưỡng đủ tháng, bấy giờ mới quay lại triều lần nữa. Nàng thấy Thẩm được tập trung tư tưởng cho lắm, cũng đoán được chút.

      Thẩm thấy nàng, cũng cảm thấy kỳ lạ, vì lúc trước Mạnh Cảnh Xuân Đổng Tiêu Dật định rời khỏi kinh thành, mà bây giờ nhìn lại thấy nàng hề có vẻ gì là muốn .

      Đổng Tiêu Dật vẫn tận chức tận trách làm việc như trước, hoàn toàn hề qua loa. Lục bộ nha môn ngầm đặt cho nàng ngoại hiệu là "Thiết Diện Hoàng Hậu”, nàng rất hung rất hà khắc. Đổng Tiêu Dật phải biết, nàng chỉ là lười để ý thôi.

      Hôm ấy hạ triều, Thẩm đằng trước, Đổng Tiêu Dật chợt gọi giật lại, vội vàng tới, thuận miệng hỏi: “Nhìn bộ dạng gần đây của ngươi, muốn xin nghỉ à?”

      khi Thẩm xin nghỉ, mọi việc trong Chính đường cũng rơi hết xuống đầu Đổng Tiêu Dật. Đổng Tiêu Dật hỏi sớm câu cũng có gì là đáng trách.

      Thẩm định giấu nàng, cứ thế khai . Cuối cùng Đổng Tiêu Dật cũng chỉ : “Về càng sớm càng tốt, phải mau mau xin nghỉ .”

      Thẩm chưa dò ra được ý của nàng, nhưng cũng vẫn xin nghỉ rất nhanh. Mấy ngày sau được cho phép, liền về phủ thu dọn hành lý.

      ra Mạnh Cảnh Xuân chuẩn bị từ sớm, đối với chuyện xe nàng cũng cảm thấy gì, chỉ là hơi lo A Thụ chịu nổi đường xá xa xôi. xe an tĩnh như ở nhà, con nít được ngủ tốt khóc rống lên, âu cũng là chuyện bình thường.

      Thẩm cảm thấy áy náy về chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân lại sao, nàng tự tin là có thể thu phục tiểu gia hỏa này.

      Trước khi , Thẩm Thời Linh đến đưa tiễn bọn họ. giờ nàng mở rộng kinh doanh đến kinh thành, cho nên trong chốc lát thể về được. Nàng chỉ : “Chuyển lời hỏi thăm giùm ta, bảo lão nhân gia đừng nhọc lòng chuyện kinh doanh trong nhà nữa, ta đều thu xếp xong cả rồi, có gì phải lo lắng hết.”

      Thẩm biết, bảo Mạnh Cảnh Xuân lên xe trước. Mạnh Cảnh Xuân lại : “Thiếp có chuyện muốn với trưởng tỷ, chàng lên xe trước , thiếp lên ngay thôi.”

      Thẩm biết hai người các nàng có gì hay để , nhưng ngại mặt mũi thể hỏi trực tiếp, chỉ đành phải lên xe ngựa trước.

      Mạnh Cảnh Xuân xác nhận lên xe, cũng có nhìn lén, bấy giờ mới từ trong tay áo lấy ra bình sứ , nhanh chóng nhét vào trong tay Thẩm Thời Linh.

      Thẩm Thời Linh bị động tác thần thần bí bí này của nàng làm cho sửng sốt.

      Mạnh Cảnh Xuân lại sáp vào, giọng : “Muội dựa theo đơn thuốc, chế thành mấy viên thuốc ngọt nho , mỗi ngày uống với nước ấm là được. Muội hỏi Trương thái y rồi, cho dù viên thuốc này thể đạt được hiệu quả, nhưng cũng cực kỳ bổ dưỡng, trưởng tỷ có thể thử xem."

      Thẩm Thời Linh nhất thời im lặng, hồi trước chẳng qua cũng chỉ đề cập tới viên thuốc này với muội ấy lần, lúc này muội ấy sắp rời kinh, lại làm ra viên thuốc này cho mình từ sớm.

      Nàng nhận lấy bình sứ kia, trong khoảnh khắc biết nên gì, cũng chỉ tiếng: “Làm phiền.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười : "Trưởng tỷ bảo trọng." Nàng xong liền xoay người lên xe, lại vén rèm cửa sổ lên, vẫy vẫy tay với Thẩm Thời Linh.

      Sau khi nàng lên xe, Thẩm chuyển quyển sách sang cho nàng, thuận miệng hỏi câu: “Vừa mới gì đấy?”

      xấu Tướng gia.” Mạnh Cảnh Xuân cũng ngẩng đầu lên, lật trang sách : “Chàng ôm A Thụ lát , xe lắc dữ như vậy, để thằng bé ngủ như thế, coi chừng lại lăn xuống dưới."

      Thẩm liền yên lặng xoay người , ôm tiểu gia hỏa từ giường lên, dường như A Thụ cảm thấy khuỷu tay này dựa thoải mái hơn của mẫu thân, lập tức chôn chôn đầu vào trong, tiếp tục ngáy o o.

      ——*——*——*——*——

      Xe ngựa của bọn họ chưa ra khỏi thành được mấy ngày, Đổng Tiêu Dật đột nhiên từ quan.

      Nghe đâu nàng chỉ thông qua Môn hạ tỉnh chuyển tấu chương lên , chứ bản thân cũng lộ diện, mà cũng lên triều nữa. Mọi người suy đoán, e là Đổng Tiêu Dật trở về an tâm làm Hoàng hậu nương nương của nàng.

      Nhưng cũng hề tìm thấy bóng dáng Đổng Tiêu Dật trong cung.

      Đương nhiên người ngoài biết, Đổng Tiêu Dật mang Tử Giang . Ban đầu nàng chỉ định tự mình ra ngoài lúc, giữ Tử Giang ở lại trong cung. Vì sợ Tử Giang đơn, nên mới sinh ra ý nghĩ muốn để A Thụ tiến cung chơi cùng với Tử Giang. Nhưng hôm đó, nàng ràng phát thấy Mạnh Cảnh Xuân tình nguyện, nên cứ thế mà gạt bỏ ý nghĩ này , dứt khoát mang theo Tử Giang cùng.

      Với tài lực của nàng, nuôi lớn đứa bé dễ như trở bàn tay. Dạy dỗ thằng bé thành tài cũng phải là chuyện gì quá khó.

      Hôm rời cung, nàng cũng thèm thu dọn hành lý, cứ ôm Tử Giang ra cửa như mọi ngày, đến Chính đường, vì thế trong cung cũng ai nghi ngờ gì.

      Trước khi nàng có để lại cho lá thư, lời ít ý nhiều, chẳng qua cũng chỉ cần đặc biệt phái người tìm. Người bay lượn khắp thế gian này, có duyên gặp lại.

      Hôm Đổng Tiêu Dật rời cung, thời tiết ấm dần, dương liễu đâm chồi, vạn vật sống lại, hoàn toàn là điềm tốt. Nàng giống Mạnh Cảnh Xuân, biết cách hưởng thụ năm tháng yên vui; cũng giống Thẩm Thời Linh, của nặng hơn người, lòng chỉ cầu làm ăn phát đạt, hề ỷ lại nhà chồng. Con đường mà nàng muốn , vào thời niên thiếu nàng vẽ xong phương hướng. Người tới ba mươi, trong phút mỏi mệt ngắn ngủi, nàng mong muốn được ở cạnh người mình , cố gắng thỏa hiệp, nhưng rồi lại phát , lòng mình vẫn còn đặt con đường thời niên thiếu kia.

      Sau khi bệnh nặng trận, nàng mới nghĩ thấu những liên can trong đó. từng cho rằng mình tiêu phí đến quá mệt mỏi, dứt khoát xuôi dòng đẩy thuyền an tâm với tình cảnh giờ. Nhưng lại ngờ rằng, với trạng thái như nàng tại, thoạt nhìn thấy có vẻ như cái gì cũng có, ra mọi việc lại thuận, cũng liên lụy đến những người khác.

      Bao nhiêu năm cõng gánh nặng người, bây giờ rốt cuộc có thể dỡ xuống toàn bộ, thoải mái mà thở phào cái.

      Tử Giang nằm trong ngực nàng cười, y y nha nha biết lẩm bẩm những gì. Đổng Tiêu Dật nhấc cánh tay rảnh rỗi lên, vẻ mặt bình thản nhàng vén rèm xe ngựa, xuyên qua cửa sổ quay đầu nhìn thoáng qua, cửa thành xa dần khỏi tầm mắt, càng lúc càng , càng lúc càng .

      Trong thư nàng để lại cho , cuối cùng còn câu thế này —— Thời niên thiếu chàng từng hào hùng , tương lai muốn dẫn theo thiếp cùng ngắm non sông thiên hạ. Nhưng giờ chàng ngồi ghế cao, non sông thiên hạ lại chỉ có thể để ở trong lòng, muốn trải nghiệm cũng phải là chuyện dễ. Vì thế, thiếp mang theo Tử Giang ngắm non sông thay chàng.

      Nàng biết tính tình của , khi đọc đến đây hiển nhiên vỗ lên bức thư cái, vài lời ngây thơ cam chịu.

      Đổng Tiêu Dật đoán sai, sau khi nàng ngày, Hoàng thượng nhìn thấy phong thư kia, từng chữ từng chữ đọc đến cuối cùng, đặt bức thư dưới cổ tay, hơi trẻ con lẩm bẩm: “Nàng tốt rồi, nếu đến khi trở về phát ta chết, nàng đem mấy thứ nàng nhìn thấy nghe thấy, viết cũng được vẽ cũng được, thiêu cho ta."
      Lim-0403, Phong Vũ Yên, Phong nguyet13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :