1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 83: Cửa ải cuối năm

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy nhích lại gần, chỉ thấy trong bao vải có ít quần áo, khỏi thầm: "Tướng gia chuẩn bị hơi bị sớm quá đấy, còn chưa được ba tháng đâu.”

      Thẩm lại : “Đây là do mẫu thân đặt trong hành lý trước khi , hôm nay mới tìm ra. Chắc là mẫu thân tự tay làm, cũng xem như phần tâm ý.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, Thẩm phu nhân đúng là phòng ngừa chu đáo. Nàng nhận lấy bao vải, lục lọi: "Ồ, hoa văn màu sắc này nhìn giống như đồ cho tiểu nương.” Chẳng lẽ Thẩm phu nhân hy vọng sinh được đứa con ? Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm : "Tướng gia hy vọng sinh được con hay con trai?”

      Thẩm nghĩ nghĩ: "Đều tốt cả, nhưng nếu thai đầu sinh được nha đầu cũng tệ."

      Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu, nắm chắc mười phần : “Thiếp thấy là nhi tử. Nhưng nếu sinh nhi tử, lỡ như cao nổi giống thiếp phải làm sao?” Nàng nghĩ nghĩ, lại sờ sờ mũi mình: "Giống cái mũi cũng phải quá xinh đẹp, cộng thêm nếu có lúm đồng tiền giống thiếp, nhìn vào phải rất có khí thế sao?” Nàng nghĩ thế, khỏi có chút lo lắng, tất cả đều vẫn chưa biết được gì, có ai biết được sinh mệnh nho trong bụng này tương lai trưởng thành thành hình dạng như thế nào đâu.

      Thẩm cầm lên cái bát , múc canh đưa cho nàng: "Lo lắng chuyện này làm gì?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, thầm: “Lỡ như diện mạo nhìn tốt, Tướng gia ghét bỏ biết làm sao bây giờ?”

      Thẩm lại cầm lấy cái bát , tự múc thêm chén canh cho mình, giọng cực kỳ bình thản: “Sao có thể ghét bỏ cho được. Nếu thế cần phải thích hơn mới đúng chứ, đáng thương biết mấy, diện mạo xấu như vậy mà.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười hà hà, vùi đầu uống hớp canh lớn. Thẩm lại : "Nhắc tới mới nhớ, nàng cũng có phản ứng nôn nghén gì à? Có thấy chỗ nào thoải mái ?”

      Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu.

      Thẩm khỏi than tiếng: “Đúng là trẻ tuổi, cơ thể tốt.”

      Mạnh Cảnh Xuân "Ừ" tiếng, lại cúi đầu ăn tiếp. Nàng ăn rất nhanh, cho nên đến khi mì thọ được đưa lên, nàng no cành hông, nhìn tô mì đầy ú ụ kia, muốn ăn tí nào.

      Thẩm thấy thế bưng tô mì kia qua, chọn sợi mì, bảo nàng mở miệng, lại dặn dò: "Đừng cắn đứt."

      Mạnh Cảnh Xuân nhích lại gần, cố gắng ăn hết sợi mì kia, Thẩm bấy giờ mới ăn nốt chỗ mì thọ còn lại.

      ——*——*——*——*——

      Ngày thấm thoắt trôi qua, sau Đông chí, thời tiết càng trở nên lạnh hơn. Bụng Mạnh Cảnh Xuân bắt đầu lộ ra, tiểu gia hỏa trong bụng cũng có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy có chút cảm giác tồn tại.

      Tới gần cuối năm, Thẩm thường xuyên sớm về trễ, bận tối mặt tối mũi, vài tuần nay thể để ý đến chuyện trong phủ, chỉ có thể nhờ Thẩm Thời Linh thi thoảng tới đây trông nom. Thẩm Thời Linh cũng bận, liền để Thẩm Đại Duyệt đến tán gẫu giải buồn cho Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân mang thai, nên Thẩm Đại Duyệt vốn nên về Sở từ hơn tháng trước lại vì chuyện này mà tiếp tục nán lại. Nàng nán lại cũng tốt, Mạnh Cảnh Xuân rảnh rỗi ở trong nhà chỉnh lý hồ sơ chẩn bệnh phụ thân để lại, Thẩm Đại Duyệt cũng có thể giúp được ít. Có chỗ nào hiểu hoặc là nghi vấn, nàng liền ghi lại rồi sai người đưa cho Trương Chi Thanh xem. Kể từ đó, tâm nguyện của Mạnh Cảnh Xuân cũng được giải quyết xong.

      Hôm ấy trời muốn đổ tuyết, Mạnh Cảnh Xuân đưa Thẩm Đại Duyệt ra cửa, nhìn nàng lên xe ngựa, lại đứng ở cửa hồi. Trời sắp tối, cũng biết khi nào Thẩm mới về được.

      Nàng về phòng chờ đến khi trời tối, thấy Thẩm vẫn còn chưa về, liền ăn cơm trước rồi về phòng đọc sách. Đêm dài buông xuống, nàng định ngủ Thẩm phong trần mệt mỏi về đến phủ, vào cửa liền phủi tuyết người xuống. Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc ngồi dậy, xuống giường đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ mới qua canh giờ rưỡi mà tuyết phủ tầng mỏng đất, luồng khí tuyết mát lạnh phả vào mặt, làm cho người ta thấy đặc biệt nhàng khoan khoái.

      Thẩm thấy nàng chỉ khoác tấm chăn bông mỏng người, vội vàng qua đóng cửa sổ, nhịn được lải nhải hai câu: “ sợ bị cảm lạnh à, sao ngủ sớm.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi lại về giường, nhặt cuốn sách lên lần nữa: “ đọc đến khúc hay, cảm thấy văn viết rất tốt nên ngủ.”

      Thẩm thay áo ngoài ra, cầm lấy cuốn sách kia xem, chẳng qua chỉ là cuốn thoại bản bình thường, tùy tiện lật hai trang, thấy phải là loại cao cấp gì, chọn từ dùng câu đều rất thô ráp, vậy mà còn kêu là viết tốt? : "Hôm nào tìm ít sách hay hơn về cho nàng đọc. Loại này bỏ .”

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười, duỗi tay túm chặt lấy quần áo , tựa hẳn đầu vào người . Nàng cũng chuyện, cứ thế mà vùi đầu người , sau đó thở ra hơi dài rồi thả tay ra, : "Tướng gia mệt mỏi cả ngày, rửa mặt xong rồi nghỉ sớm chút, thiếp ngủ trước.”

      “Ừ.” Thẩm để tùy nàng, chờ rửa mặt xong quay lại, lại phát Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ngủ. Thẩm nằm mé ngoài, duỗi tay qua phủ lên bụng nàng: “Hôm nay có động ?”

      Mạnh Cảnh Xuân : "Động."

      Thẩm kiên nhẫn đợi, nhưng tiểu gia hỏa trong bụng lại vẫn cứ im thin thít, giống như là thèm đếm xỉa gì tới vậy. Thẩm lại thêm vài câu dỗ ngọt, nhưng tiểu gia hỏa vẫn động. đợi đến mệt mỏi, lại vô thức ngủ mất. Mạnh Cảnh Xuân chuyển tay , nghiêng người sang, duỗi tay ôm , giương mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của , cũng hết sức an tâm nhắm mắt lại ngủ.

      ——*——*——*——*——

      Cửa ải cuối năm sắp đến, thai máy càng lúc càng , Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cảm giác thấy có chút mệt mỏi rã rời, mà khẩu vị cũng vô cớ kém , thế là ăn được cực ít. Thẩm nhìn mà sốt ruột, rảnh rỗi liền hỏi rốt cuộc nàng muốn ăn gì, Mạnh Cảnh Xuân lại ra được.

      Đêm giao thừa, vì để Mạnh Cảnh Xuân được thuận tiện, ba người Nghiêm Học Trung, Thẩm Thời Linh và Thẩm Đại Duyệt cùng đến Thục viên ăn cơm tất niên. Đầu bếp tất bật chuẩn bị bàn đầy ắp thức ăn, nhưng Mạnh Cảnh Xuân nhìn lại sao thèm ăn nổi, chỉ cúi đầu ăn cơm tẻ, mà ăn cũng cực kỳ miễn cưỡng. Thẩm Thời Linh thấy vậy cũng khá lo lắng, hỏi: “Có bảo Trương thái y tới đây khám thử chưa?”

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Khám rồi, có gì đáng ngại, có thể là do thời tiết thôi.”

      Khi nàng có thai giai đoạn đầu, khẩu vị cực kỳ tốt, bây giờ lại muốn ăn gì, là kỳ lạ. Thẩm Thời Linh yên lòng, cân nhắc lát lại : “Có cần đổi y quan khác đến khám hay ?”

      Mạnh Cảnh Xuân biết nàng lo lắng gì, vội : "Hôm đó Trương thái y rảnh, Hồ thái y cũng đến khám thử rồi, cũng có gì đáng ngại cả. Trưởng tỷ cần lo quá, có chuyện gì đâu.”

      Thẩm Thời Linh nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng sốt ruột nhưng lại giúp được gì, cuối cùng trách móc lên đầu Thẩm : “Trước giờ ngươi chẳng được câu thương nào hết. Thời gian mang thai rất khổ cực, có phải là bị ngươi làm tức hay ?”

      Thẩm có khổ mà được, chỉ đành phải buồn bực ăn cơm.

      Mạnh Cảnh Xuân vội bào chữa cho : " phải, phải, liên quan đến Tướng gia đâu.”

      “Tính tình của thế nào tỷ còn biết sao?” Thẩm Thời Linh nhấp ngụm rượu, lại liếc Thẩm cái: “ cần thay cho .”

      Mạnh Cảnh Xuân tự biết càng giải thích càng , chỉ đành phải chôn đầu tiếp tục ăn cơm trắng.

      Ăn xong bữa cơm tất niên, bên ngoài lại đổ tuyết. Người kinh thành có thói quen thức đón giao thừa, cho nên ngủ sớm. Khi nhóm người Thẩm Thời Linh trở về, đường im ắng, ngay cả người đường cũng có.

      Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm chỉ đứng ở ngoài nhà hồi, thấy xe ngựa của bọn họ khuất bóng ở đầu đường, cũng quay vào trong nhà.

      Sau khi cặp vợ chồng vào phòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau, rủ rỉ rù rì trò chuyện trong ngày, trái lại ngủ được nữa. năm sắp trôi qua, rất nhiều chuyện xưa bị lôi ra để cười nhạo, nhớ lại phen, thời gian vui vẻ có nhiều như vậy, cảm thấy đúng là rất xứng đáng.

      Qua lát, Thẩm phủ tay lên bụng nàng: “Ban ngày chỉ ăn chút cháo loãng, tối cũng ăn gì, khó chịu sao? Có muốn ăn gì ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cả buổi, muốn lại thôi, giống như tự bản thân mình cũng biết .

      Thẩm lấy tay nâng đầu, mong mỏi nhìn nàng, hy vọng nàng có thể ra thứ gì muốn ăn.

      Lúc này là đêm hôm khuya khoắt, Mạnh Cảnh Xuân liền : "Cho dù muốn ăn gì đó, e là lúc này cũng ăn được, bây giờ ngủ ngay khó chịu.”

      Thẩm nghe nàng như vậy, liền cảm thấy nàng uất ức hơn, lập tức đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, : “ thể cứ để đói như vậy được, nàng muốn ăn gì cứ với ta ngay , nếu ta làm ít sủi cảo cho nàng ăn.”

      Mạnh Cảnh Xuân cũng ngồi dậy theo, gãi gãi đầu: “Ăn ít đồ ngọt?”

      "Ngọt?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu: “Ừ, nóng là tốt nhất.”

      cầu này càng làm Thẩm khó khăn hơn. Vừa muốn ngọt, lại còn phải nóng, chẳng lẽ muốn nấu chén chè? mặc quần áo tử tế, cau mày ra ngoài, Mạnh Cảnh Xuân cũng quá buồn ngủ, liền đứng dậy lục lọi trong ngăn tủ.

      Từ khi nàng mang thai tới nay, Thẩm vơ vét đông chút tây chút, bây giờ nhét đầy ngăn đủ món đồ chơi nho , trong ngăn tủ bên cạnh là đống quần áo con nít. Thẩm giống như chắc chắn nàng sinh con vậy, quần áo cũng toàn là mấy bộ của bé , có thể mặc đến tận bốn, năm tuổi.

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ phiền muộn, lỡ như sinh con trai biết làm thế nào? Để con trai mặc đống quần áo rực rỡ sắc màu thế này, phải là bị cười thối mũi sao.

      Nàng nhàm chán chơi mới thứ đồ nho đó, vô thức ngẩn người. Đợi đến khi Thẩm quay lại, là nửa canh giờ sau. Thẩm bưng khay, mím môi, đặt chén lên bàn ở đầu giường, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, quay trở lại bên giường.

      Mạnh Cảnh Xuân ngó ngó cái chén kia, nhìn cả nửa buổi: “Cái này...... là nước đường đúng ?”

      Vẻ mặt Thẩm cực kỳ thấp thỏm, : "Vốn định làm chè, kết quả......"

      Mạnh Cảnh Xuân láng máng đoán được món chè nấu quá khó ăn dám bưng lên, cho nên mới bê chén nước đường lên ăn tạm. Nàng khỏi cảm thấy buồn cười, bưng chén nước đường kia lên, ngửa đầu uống: "Cũng tàm tạm, có thể uống được, vừa ngọt vừa ấm, rất hợp khẩu vị."

      Nàng đặt cái chén xuống, lại vỗ vỗ ít tuyết đọng lại quần áo chưa tan , khẽ thở dài: "Ôi, bên ngoài tuyết rơi nhiều vậy sao.” xong, nàng lại duỗi tay dán lên gò má lành lạnh của Thẩm : "Ấm ?”

      Canh giờ còn sớm, Mạnh Cảnh Xuân cởi áo ngoài cho , nằm lên giường lần nữa, ôm ngủ. Mọi thanh ngoài phòng đều tĩnh mịch, chẳng bao lâu sau Mạnh Cảnh Xuân chìm vào giấc ngủ, Thẩm nhàng khoác tay lên bụng nàng, đến khi sắp ngủ, tiểu gia hỏa trong bụng ràng đá cái vào đúng lòng bàn tay .

      Sáng sớm hôm sau, Thẩm bị tiếng pháo lốp ba lốp bốp ngoài phòng đánh thức, mở to mắt ra, thấy Mạnh Cảnh Xuân lăn vào bên trong giường, hình như vẫn còn ngủ mê man.

      chân tay định đứng dậy, ngờ vừa mới ngồi lên Mạnh Cảnh Xuân lăn tới đây, mắt cũng mở, hoàn toàn dựa vào cảm giác lôi kéo , ép buộc nằm xuống rồi duỗi tay qua bịt lỗ tai lại, giọng nho lười biếng, làm cho người ta hoàn toàn có động lực rời giường. “Uhm, ngủ tiếp lát thôi." Bàn tay che lỗ tai lại luồn qua dưới cánh tay , dán vào sau lưng, ôm lại chặt.
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên14 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 84: Sinh

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đợi qua năm, thói xấu có khẩu vị của Mạnh Cảnh Xuân cũng dần dần tốt lên, mọi người đều thở phào nhõm.

      Gần cuối tháng giêng, chuyện bỏ đất phiên chính thức được đưa ra lịch trình, những việc liên quan như phân chia lại khu vực hành chính lần nữa hay ủy nhiệm quan viên đất Sở vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề, nên cần phải cắt cử trọng thần đến giám sát. Mọi người đều cho rằng trong nhà Thẩm có kiều thê chờ sinh, Đổng Tiêu Dật lại đặc biệt quen thuộc với đất Sở, cho nên trong hai vị, người Sở tất nhiên là Đổng Tiêu Dật.

      Nhưng ngờ, ngày trước khi quyết định được đưa ra, Đổng Tiêu Dật đột nhiên xin nghỉ.

      Hơn nữa Đổng Tiêu Dật còn xin nghỉ dài hạn, ngày quay lại chưa xác định được, hơi có chút ý tứ chịu gánh vác trách nhiệm.

      Vì vậy, trọng trách này lập tức rơi xuống người Thẩm . Thẩm nén giận cả bụng, đương nhiên biết nguyên nhân Đổng Tiêu Dật đột nhiên xin nghỉ, vì thế đề nghị tân hoàng liệu có thể phái Lễ bộ Thượng thư Tông Đình cùng với Lại bộ Thượng thư trước hay .

      ngờ thái độ của tân hoàng rất kiên quyết, hơn nữa còn , đúng là phải cử người của Lễ bộ , chẳng qua, Thẩm nhất định phải trước, thể trấn giữ vùng đất đó được.

      Thẩm hết sức buồn bực, quay lại Chính đường thấy Đổng Tiêu Dật thu dọn đồ đạc hồi cung, trong lòng khó chịu cực kỳ.

      Hai mươi ba tháng giêng, Đổng Tiêu Dật bỗng nhiên có phản ứng nôn nghén, ngày hôm sau cũng xuất ở Chính đường nữa. Thẩm biết tất nhiên là nàng ta cũng có thai, mới che giấu tai mắt của mọi người, dời hẳn vào cung ở.

      Để thai phụ vượt ngàn dặm xa xôi công tác ở Sở Châu đúng là hợp lý, nhưng trong nhà mình cũng có thai phụ chờ sinh mà! Chuyến đến Sở này, đoán chừng phải ở đó năm, sáu tháng, căn bản là làm được, lúc đó chừng Mạnh Cảnh Xuân sinh rồi.

      Thẩm càng nghĩ càng buồn bực, ở chỗ Hoàng thượng lại căn bản là thông, về nhà cũng dám với Mạnh Cảnh Xuân.

      Cho nên Mạnh Cảnh Xuân biết được chuyện này vẫn là nghe được từ trong miệng người khác.

      Khi Mạnh Cảnh Xuân biết chuyện, tuy có chút phiền muộn, nhưng rốt cuộc lệnh vua thể tuân, chỉ đành phải để Thẩm . Phía bên nàng cam lòng buông tay, phía Thẩm lại khó chịu gần chết, lề mà lề mề, vẫn cứ nán lại thêm bảy tám ngày ở kinh thành.

      Trước khi Mạnh Cảnh Xuân với tính toán ngày sinh, Thẩm lại chỉnh lý mấy việc cần phải làm ở Sở, nếu nảy sinh thêm rắc rối gì khác, ngày Mạnh Cảnh Xuân chuyển dạ cũng chính là giữa hè, chắc là cũng phải từ Sở về đây báo cáo rồi.

      Thẩm bỏ được nàng, trước khi căn dặn rất nhiều chuyện, nhờ vả đám người. Thẩm Thời Linh bảo cứ yên tâm, nàng giúp an bài thỏa đáng mọi việc. Về phần bà mụ nhũ mẫu linh tinh, càng cần phải phiền não, bảo mau mau Sở giải quyết xong xuôi rồi khẩn cấp quay về là được.

      Sau khi rời khỏi phủ, Mạnh Cảnh Xuân thích ứng được, buổi tối ngủ hề tốt, nhưng chỉ có thể tự mình vượt qua, thể trông cậy vào người khác.

      DNG: Aaaaaa, ghét quá, ghét cặp Hoàng thượng vs ĐTD này dã man TT^TT

      Tin tức Đổng Tiêu Dật có thai bị bịt kín mít, người biết ít càng thêm ít. Từ sau khi nàng xin nghỉ, còn có ai trong kinh thành nhìn thấy Đổng Tiêu Dật nữa, hoàn toàn có tin tức của nàng.

      Dù sao tuổi nàng ta còn , lúc trước lại từng đẻ non lần, mạch tượng lần này cũng quá tốt, thân thể rất yếu, cho nên phải nghỉ ngơi ở trong thâm cung. Bây giờ trong cung cơ bản là trống , cực kỳ thanh tịnh, vài cung nhân đến tuổi hoặc sắp đến tuổi cũng đều được thả ra ngoài hết, hầu như có mấy lời linh tinh. Về phần hai vị cưới ở Sở lúc trước, bây giờ vẫn còn chưa tới kinh thành.

      Lúc đó Tương vương tự mình chấp chính lâu, cưới hai vị kia, vị là tiểu nữ của Đại tướng quân Nhung Bân, vị khác là thiên kim nhà Phụ tướng Tống Trật lúc ấy. Hai vị bị đưa vào cung từ khi còn rất , bây giờ cũng mới hai ba, hai tư tuổi. Rất nhiều chuyện có cách nào khác, thời niên thiếu bị ngăn trở bởi thân phận của , thi thoảng Đổng Tiêu Dật cũng thấy cam lòng, sau này tuổi càng ngày càng lớn, thân thể cũng quá tốt, bấy giờ mới đột nhiên phát , cam lòng này cũng chỉ là vô dụng.

      Đời người chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài chục năm xuân thu, nàng còn tinh lực để bướng bỉnh cả đời với , rất mệt mỏi. Huống chi hai người đều hiểu tâm ý của nhau, đến từng tuổi này rồi, cần chứng minh gì nữa. Khó suy xét nhất là lòng người, bọn họ có thể hiểu thấu đáo nhau như thế, còn cầu gì hơn.

      Đối với hai vị nương nương kia, Đổng Tiêu Dật có rất nhiều tôn kính, mơ hồ còn có hổ thẹn. Hai vị thiên kim của hai nhà Nhung Tống đều vì xuất thân của mình nên số phận mới bị sắp xếp như thế, về phần có phải là ý nguyện của họ hay , hay là có người tri tâm gì hay , hoàn toàn có đường để lựa chọn. Nàng từng gặp hai vị nương nương này rồi, sống trong thâm cung nhiều năm nên cũng dưỡng ra tính tình lạnh lùng, muốn lui tới với người khác, đôi khi nhìn cũng đau lòng.

      Mỗi người đều có giới hạn của mình, hoặc là xuất thân hoặc là diện mạo hoặc là trí lực. Có khi thân ở trong bố cục được bài trí tốt nhưng lại có tự do, có khi muốn liều mạng xông ra thế giới bên ngoài nhưng chỉ có thể đau khổ cầu mong được sống sót, có khi dùng hết mọi sức lực nhưng cuối cùng lại thu được thành tích kém hơn người đạt được dễ như trở bàn tay. Quẳng cái gọi là cơ duyên xảo hợp cùng may mắn, thực cuối cùng vẫn là thực. Nhịn được tĩnh tâm nhìn lại, cẩn thận cân nhắc liền phát ra các loại tâm ý thua kém trong đó, cũng chỉ có thể tháo gỡ trong bụng, mình nuốt xuống, mỗi người đều có kết cục riêng.

      Đổng Tiêu Dật nghĩ thông, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Giãn ra hàng lông mày luôn cau lại, nghĩ đến vài chuyện vui vẻ, thân thể cũng dần dần tốt lên.

      Khi nàng ấy bắt đầu lộ bụng bầu, Mạnh Cảnh Xuân cũng sắp tới tháng sinh.

      Mang thai giai đoạn cuối khó tránh khỏi bị mệt mỏi, nàng đường bắt đầu phải cố hết sức, xoay người mang giày cũng phải loay hoay cả nửa ngày. Gần đến giữa hè nên người thường xuyên ướt đẫm mồ hôi, quạt hương bồ phe phẩy cả đêm mà vẫn luôn bị nóng đến mức ngủ nổi. Lúc ngủ nằm nghiêng, xương sườn bị đau, đành phải kéo tấm chăn bông qua vò thành cục lót bên dưới.

      May mà nàng cũng yếu ớt, lúc Thẩm Thời Linh hỏi, nàng chỉ sao. Thẩm Thời Linh chưa từng mang thai, dù sao cũng có kinh nghiệm, Mạnh Cảnh Xuân thế nàng cũng tin.

      Gần ngày sinh, Thẩm Thời Linh tìm xong hết mấy bà mụ có danh tiếng tốt nhất kinh thành, ngay cả nhũ mẫu cũng tìm xong cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân càng thêm lười biếng, nàng chỉnh lý xong cuốn sách, đưa in từ lâu, bây giờ lại càng là ăn ngồi rồi. Thẩm Thời Linh lại hết sức khẩn trương, dứt khoát chuyển đến Thục viên ở cùng nàng.

      Trong thư lần trước, Thẩm tình được giải quyết khá tốt, chạy về, chắc hẳn có thể về kinh trước khi sinh.

      Nhưng qua thêm mười ngày, tính tính thấy ngày sinh gần kề, nhưng Thẩm vẫn chưa hồi kinh, chắc là bị trì hoãn đường.

      Tiểu gia hỏa trong bụng Mạnh Cảnh Xuân cũng khá tốt tính, phụ thân về nhà, bé cũng ra.

      ——*——*——*——*——

      Sáng sớm hôm ấy, Thẩm Đại Duyệt đến xưởng in, lấy sách chẩn bệnh của Mạnh Viện phán được in xong. Nàng cất mấy quyển sách đó vào trong hộp sách, định cầm đến cho Mạnh Cảnh Xuân, nhưng vừa mới đến cửa phủ, lại thấy có thêm chiếc xe ngựa.

      Nàng hoàn toàn biết trong phủ xảy ra chuyện gì, nghĩ chắc là tẩu tẩu muốn sinh, liền vội vàng vào.

      Phòng sinh chỉ dùng tấm màn ngăn lại, Thẩm Thời Linh xưa nay ung dung trầm tĩnh, bây giờ lại hết sức nôn nóng đứng trước cửa, cực kỳ kích động tới lui.

      Thẩm Đại Duyệt vừa mới vào trong, liền bị Thẩm Thời Linh vội vàng đẩy ra: "Đại nương được vào phòng sinh.”

      Thẩm Đại Duyệt chỉ đành phải xách hộp sách nặng trịch đứng đợi trong hành lang, hy vọng tẩu tẩu có thể bình an thuận lợi sinh con.

      Bên trong Mạnh Cảnh Xuân miễn cưỡng chịu đựng, rên tiếng nào, bà mụ cũng hoàn toàn hoang mang lo lắng, cực kỳ có kinh nghiệm Mạnh Cảnh Xuân ít nhất còn phải đợi thêm canh giờ nữa mới sinh được, bảo Thẩm Thời Linh nên gấp gáp.

      Làm sao mà Thẩm Thời Linh tĩnh tâm cho được? Nàng sắp phiền chết rồi.

      Bây giờ Thẩm lại còn chưa về, phu nhân mình sắp sinh rồi, vậy mà lại để cho nàng ở bên trong chịu khổ mình, làm ít cũng đâu có ai trách đâu.

      Nàng nôn nóng loanh quanh bên ngoài, thầm mắng Thẩm cùng Hoàng thượng vài câu, gã sai vặt ở cửa đưa tin: "Tướng gia về, về!"

      Thẩm Thời Linh vừa mới ngẩng đầu, liền thấy Thẩm vội vàng chạy tới đây, người đầy bụi đường, mặt đầy vẻ mệt mỏi, chắc là ngựa dừng vó phi về đây, nên mới có thể kịp có mặt lúc Mạnh Cảnh Xuân sinh sản.

      Thẩm cau chặt mày, bộ dáng cũng rất sốt ruột, bắt được Thẩm Thời Linh liền hỏi: “Sao rồi sao rồi?”

      Thẩm Thời Linh : "Còn chưa sinh, bà mụ phải đợi thêm canh giờ."

      Môi Thẩm khô queo, ngay cả miếng nước cũng kịp uống, muốn vào trong cùng với Mạnh Cảnh Xuân. Thẩm Thời Linh ngăn lại: “ đại lão gia như ngươi sao có thể vào phòng sinh được? ra ngoài ra ngoài."

      Thẩm chỉ đành phải đợi bên ngoài cùng với Thẩm Đại Duyệt.

      Đợi lúc lâu, mặt trời dần dần lên cao, thời tiết cũng khô nóng hơn, ve kêu tiếng sau cao hơn tiếng trước, khiến người ta nghe mà tự dưng buồn bực. Thẩm Thời Linh thấy Thẩm về tới, lòng cũng hơi buông lỏng xuống, gọi gã sai vặt rót ly nước tới cho Thẩm rồi ngồi xuống trong phòng, cách lớp rèm vải hỏi bà mụ bên trong: “Sao rồi?”

      Bà mụ : “Sắp sắp.”

      Trong phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng rên khẽ của Mạnh Cảnh Xuân, nghe cực kỳ áp chế, giống như là chuẩn bị sức lực để giữ lại đến cuối cùng vậy.

      Thẩm biết tính tình của Mạnh Cảnh Xuân, lúc này rốt cuộc cũng nán lại bên ngoài nữa, trực tiếp rảo bước vào gian phòng, bốn năm bước đến trước rèm, lúc định vén rèm bên trong lại truyền ra tiếng nghẹn ngào ngăn cản.

      "Đừng...... Đừng vào.”

      Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, lại lặp lại câu đó, cứ thế chặn Thẩm bên ngoài rèm.

      Bà mụ thấy nàng yếu ớt cũng rên loạn, cảm thấy tiểu nương tử này vô cùng kiên cường, liền đối xử rất ôn hòa với nàng, kiên nhẫn bảo nàng hô hấp như thế nào, khi nào nên dùng sức ít, khi nào nên gắng sức.

      Thời tiết vốn nóng, Mạnh Cảnh Xuân càng đổ mồ hôi ướt đầy đầu, khăn trải giường nắm chặt trong tay cũng ướt nhẹp. Nàng hít sâu hơi, gắng sức thêm lần nữa, bà mụ vui mừng : “Đầu sắp ra rồi, thêm chút sức nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhắm chặt mắt, cắn răng cố sức, đợi đến khi đầu của đứa bé chui ra, chỉ trong nháy mắt nằm gọn trong tay bà mụ. Bà mụ còn chưa kịp cắt cuống rốn, tiểu gia hỏa oa oa tiếng khóc ra, tiếng đặc biệt vang dội.

      Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhõm, nhất thời có phần bủn rủn vô lực. Bà mụ nhanh nhẹn cắt cuống rốn, giao đứa bé cho trợ thủ bên cạnh, sau đó lại tiến lên ấn bụng, bảo Mạnh Cảnh Xuân dùng thêm phần sức, tống cuống rốn ra.

      Thẩm đứng bên ngoài căng thẳng đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi, đến khi Mạnh Cảnh Xuân tống cuống rốn ra xong, bên kia cũng tắm cho đứa bé sạch , bao bọc lại đàng hoàng. Bà mụ thu dọn sơ qua lượt, cuối cùng mới tiếng: "Tốt rồi."

      Bà mụ bế đứa bé ra, vừa mới "Chúc mừng Tướng gia", Thẩm lại thèm để ý đến đứa bé, trực tiếp vén rèm vải lên, tiến vào xem Mạnh Cảnh Xuân.

      Lúc này Mạnh Cảnh Xuân vô lực nằm giường sinh, nhìn thấy còn cười cái, giọng thào: “Về rồi à.”

      Lúc nãy Thẩm thoáng nhìn thấy máu loãng trong chậu, tim hung hăng thắt chặt lại cái, đau vô cùng, bây giờ cũng chưa dịu lại được. ngồi xổm xuống ôm lấy Mạnh Cảnh Xuân, trong khoảnh khắc ra lời.

      Mạnh Cảnh Xuân duỗi ngón tay, vô lực chọc chọc : "Nóng quá. Mau cho thiếp biết có phải là con trai hay .”

      Thẩm buông, đợi lát sau mới buông tay, lại hôn lên trán nàng. Lúc này bà mụ mới dám ôm đứa bé vào, thấy tình hình này, ngượng ngùng : "Chúc mừng Tướng gia cùng phu nhân, là bé trai.”

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu sang, lại quay về nhìn Thẩm còn là mình, cười khẽ thành tiếng.

      Thẩm cầm lấy khăn nóng lau mặt cho nàng, thấy nàng cười thành như vậy, : "Cười gì?"

      Mạnh Cảnh Xuân thở ra cái, lấy lại bình tĩnh, cười mà còn khí lực: "Tướng gia...... chuẩn bị mấy thứ đồ chơi quần áo đó, hình như là chuẩn bị uổng công rồi......"

      Vẻ mặt Thẩm thoáng phức tạp, có loại xấu hổ của chuyện tự tin tràn đầy nhưng lại phán đoán sai lầm. lau xong mặt cùng cổ của Mạnh Cảnh Xuân, lại nắm lấy tay nàng, nhàng xoa nắn mấy đốt ngón tay vẫn còn căng cứng của nàng, nhìn thấy khăn trải giường kia, khỏi khó chịu.

      Thẩm Thời Linh tới ẵm đứa bé, với hai người bọn họ: "Thân mậtđủ chưa? Cha ruột mẹ ruột mà sinh ra còn thèm liếc nhìn lấy cái?”

      Thẩm bấy giờ mới đứng dậy bế tiểu gia hỏa kia qua, tiểu gia hỏa lại đột nhiên gào khóc nức nở.

      nhất thời lúng túng biết làm sao, lại bị Thẩm Thời Linh ôm lấy. Thẩm Thời Linh bế đến cho Mạnh Cảnh Xuân xem, lại liếc qua Thẩm : “Trước đó có nghĩ ra tên gì cho đứa bé chưa?”

      Hồi trước Thẩm lại chỉ chuẩn bị tên cho bé , chưa từng suy nghĩ tên bé trai, trong chốc lát ra được. nghĩ Mạnh Cảnh Xuân vẫn cảm thấy sinh con trai, chắc là chuẩn bị tốt rồi, liền nhìn sang Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân lại ấp úng : “Thiếp, thiếp biết đặt tên......"

      Thẩm ngẩn người, Thẩm Thời Linh thấy hai người bọn họ từ đầu chuẩn bị, liền thuận miệng : "Theo ta thấy cứ kêu Thẩm Mạnh là được rồi.”
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên15 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hanh phuc khi ngay nao cung duoc duoc truyen, thanks Co, toi ngay Cha va Con chien dau voi nhau roi
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 85: Thụ

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đề nghị này của Thẩm Thời Linh làm cho Mạnh Cảnh Xuân sững sờ chút, Thẩm qua ôm lấy đứa bé: “Gọi Thẩm Mạnh qua loa quá. Đặt tên gấp làm gì đâu, người mới bé tí tẹo thế này, còn chưa cần dùng đến tên. Đặt nhũ danh cho thằng bé trước, sau này khi phải dùng đến tên lại bàn luận tiếp cũng sao.”

      vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Xuân liền vẫy vẫy tay, lập tức sáp lại gần nàng: “Có chuyện gì thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân : “Nhũ danh gọi Thụ được ?”

      Thẩm cũng hỏi vì sao, lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Ừ, vậy dùng tên này.”

      Thẩm Thời Linh đứng bên thấy thế cũng nhận ra đề nghị của mình bị thả trôi sông, đoán là bây giờ Mạnh Cảnh Xuân mà tùy tiện ra đại cái tên, Thẩm cũng lập tức kêu tốt, vì thế cũng thêm gì nữa. Chuyện đặt tên cứ thế mà bị gác lại.

      Bên kia Thẩm Đại Duyệt đưa hộp sách tới, bảo là phần ghi chép kia được in xong rồi, vừa mới lấy hôm nay, đưa đến cho Mạnh Cảnh Xuân xem qua trước. Thẩm mở hộp sách, lấy sách ra đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, nàng nhìn nửa buổi rồi mới hoàn hồn nhận lấy.

      Bìa sách sạch , giấy bên trong ngay ngắn chỉnh tề. Ghi chép chẩn bệnh của Mạnh Viện phán, đây chính là tâm huyết suốt cả cuộc đời ngắn ngủi của phụ thân, bây giờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng vô cùng xúc động, trong khoảnh khắc thể thốt nên lời.

      Cầm được ghi chép của phụ thân đúng vào ngày sinh con, hai chuyện trọng đại trong đời người được giải quyết xong, thể viên mãn hơn được nữa.

      ——*——*——*——*——

      Ở cữ vào giữa mùa hè là vô cùng đày ải. Cái này cho đụng cái kia cho ăn, mà chủ yếu là ngay cả tắm cũng cho phép, Mạnh Cảnh Xuân tự cảm thấy mình hết sức nhếch nhác, thậm chí cả Thẩm nàng cũng cho vào cửa. Vì thế trong cả tháng này, Thẩm bị ép đến ngủ trong phòng bên cạnh, ngẫu nhiên có đêm nào nghe thấy tiếng khóc của con nít ở phòng kế bên, đứng dậy gõ gõ cửa, Mạnh Cảnh Xuân mới để cho vào trong nhìn cái.

      Mạnh Cảnh Xuân ở cữ nhưng lại muốn mang theo con, nhũ mẫu được mời tới trong phủ hầu như có chuyện gì làm. Thẩm cảm thấy Mạnh Cảnh Xuân quá khổ cực, liền để nhũ mẫu giúp tay, Mạnh Cảnh Xuân cũng thở ra được hơi, an tâm ở cữ.

      Vất vả lắm mới vượt qua được tháng này, trong phủ tổ chức tiệc đầy tháng, vô cùng náo nhiệt, mời rất nhiều người. Tiểu gia hỏa được ẵm tới, mọi người xúm xít xem. Thằng bé trắng nõn béo mập nhìn là dễ thương, nhưng cũng xa cách với người khác, đùa kiểu gì cũng khóc cười, cực kỳ thú vị. Tông Đình trêu chọc , lần này cháu sinh ra tiểu Thẩm , sau này trong nhà phỏng chừng phải khổ rồi.

      Thẩm nghe vậy, hề cho vẻ mặt hòa nhã, mọn bảo nhũ mẫu ẵm con quay về phòng. Mạnh Cảnh Xuân thấy thằng bé bị ôm về, biết chuyện gì xảy ra, nghe nhũ mẫu chút, nàng bế con mình, nhịn được cười cười. Cẩn thận quan sát chút, mặt mũi tiểu gia hỏa đúng là giống Thẩm , nếu tương lai tính tình cũng khác , vậy đúng là khó mà chịu nổi.

      Suy cho cùng Mạnh Cảnh Xuân cũng còn trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, khôi phục cũng nhanh. Mà gần đây bận chăm con, ăn được nhiều, nửa đêm cũng có cách nào ngủ ngon, cho nên mấy lạng thịt khó khăn lắm mới tăng lên được, bây giờ lại nhanh chóng tiêu mất.

      Trong lúc mang thai nàng bảo dưỡng tính tình, sau khi sinh cả người dường như cũng thay đổi ít. Nàng đổi kiểu tóc, màu da càng sáng, thoạt nhìn có vẻ rất nảy nở. Người làm mẹ có phong thái thanh thản rộng lượng hơn, nàng cũng so đo với Thẩm mọn, ngày nào cũng cười khanh khách, nhìn có vẻ rất hài lòng.

      Đêm nào Mạnh Cảnh Xuân cũng ôm tiểu gia hỏa ngủ, Thẩm cảm thấy giường quá , mỗi lần nghiêng người, tiểu gia hỏa liền tỉnh, cực kỳ tiện. Vì thế thừa dịp được nghỉ, tự mình đóng cái giường gỗ , bày ở trong phòng. Mạnh Cảnh Xuân nhìn giường gỗ kia, cười : “Có chắc đấy? Liệu có bị sập ?”

      Thẩm lườm nàng cái, trải đệm ra, bỏ tiểu gia hỏa vào trong, đùa với thằng bé lúc rồi : “Sau này để thằng bé ngủ mình . Bé trai mà cứ chen chúc ngủ cùng với cha mẹ, nhìn sao được.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe thế, khỏi cảm thấy buồn cười. Có đôi khi thấy mình lớn lên, còn đối phương lại càng giống như con nít, thi thoảng làm nũng giận dỗi cầu bao dung, lại hề làm giảm hứng thú trong cuộc sống, giảm mà ngược lại còn tăng.

      Bây giờ mới cảm thấy, đối phương là người bình thường sinh động chân thực, phải là kẻ lạnh lạnh lùng lùng sống mình xa rời mọi người, cũng phải là người vô tình vô dục nản lòng thoái chí đối với mọi việc, sống uổng phí năm tháng, lại càng phải là cái cây rỗng ruột có vẻ ngoài sum suê rậm rạp nhưng trong lòng lại trống rỗng.

      ——*——*——*——*——

      Mùa thu kinh thành vẫn tới sớm như thường lệ, lá phong trong Thục viên chuyển sang màu đỏ, mưa thu rả rích, cơn sau càng lạnh hơn cơn trước. Mạnh Cảnh Xuân chia tay với công việc trong nha môn, nhưng cũng vì thế mà được rảnh rỗi. Tuy tiểu nhân trong phủ ít, nhưng chuyện lại chẳng hề ít, cộng thêm có con nít, vì thế càng thêm loạn. Ngày nào Mạnh Cảnh Xuân cũng bận bịu, nhưng cuộc sống cũng trở nên phong phú.

      Nhân ngày đẹp trời, nàng đem chăn bông ra phơi nắng, để nửa đêm ngủ khỏi bị đông lạnh đến tỉnh. Ngày thu kinh thành vừa dễ chịu vừa mỹ lệ, đến gần hoàng hôn, Mạnh Cảnh Xuân thu chăn mền, ngồi trong sân thêm lát rồi đứng dậy tới nhà bếp.

      có Đổng Tiêu Dật, đương nhiên Thẩm phải bận bịu vô cùng, hơn nữa ngày mùa thu khô ráo, vì thế có chút nóng trong người. Mạnh Cảnh Xuân nhắc đầu bếp mua lê từ trước, lúc này mắt thấy trời sắp tối, liền bỏ vào nồi hầm.

      Bên kia nhũ mẫu bế đứa bé cho bú sữa xong, ru bé ngủ sớm, Mạnh Cảnh Xuân được rảnh rỗi, ngồi đợi Thẩm về ăn cơm chiều.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi trong nhà bếp, đợi đến khi trời khá trễ. Thẩm lững thững tới, định xoa xoa đầu nàng, lại bị Mạnh Cảnh Xuân đẩy ra: “Trưởng thành hết rồi, đừng có già mà cứ làm mấy chuyện ngây thơ như thế nữa, vò rối tóc hết.”

      Thẩm múc canh xới cơm cho nàng, đến khi hai người ăn xong, Mạnh Cảnh Xuân lại bưng lê hầm xong cho , : “Để nguội chút rồi hẵng ăn.”

      Thẩm cầm thìa lên, múc muỗng nước lê, nhấp ngụm, thuận miệng : “Bây giờ nàng càng lúc càng tri kỷ.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười: "Ăn của Tướng gia dùng của Tướng gia, cả nhà đều phải trông cậy vào chút lương bổng của Tướng gia để sống qua ngày, tri kỷ đúng là làm tròn bổn phận.”

      Thẩm thèm để ý đến lời trêu ghẹo này của nàng, múc thêm muỗng cho nàng ăn: “Dạo này thời tiết khô hanh, nàng cũng nên chú ý chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân ăn xong, lại bày ra dáng vẻ vô cùng hiếu kỳ, nhìn chòng chọc , hỏi: “Lương năm của Tướng gia bao nhiêu thế, trước giờ vẫn chưa cho thiếp biết. Hồi xưa nghe người ta là ba ngàn sáu trăm lượng, sau đó có lần, Trương thái y lại đến ba ngàn sáu trăm lượng. Bây giờ qua lâu như vậy rồi, cũng biết lương của Tướng gia có tăng hay . Sau này nếu chi tiêu trong phủ quá nhiều, biết có gánh nổi hay .”

      Tuy giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, nhưng căn bản là trêu ghẹo Thẩm . Thẩm cúi đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Chuyện này làm sao có thể cho phu nhân chứ. Nếu khai báo ràng toàn bộ lương bổng, sau này ta cũng khỏi giấu tiền riêng.”

      Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay qua, nhéo mặt : “ cho thiếp?”

      Thẩm liếc mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng: “Trước đó nàng vẫn luôn , ta già mà còn cứ hay làm chuyện ngây thơ. Xoa xoa đầu tính là ngây thơ, vậy nhéo mặt à?”

      Bản lĩnh đánh trống lảng của quả đúng là hạng nhất, Mạnh Cảnh Xuân thèm so đo với , cũng có hứng thú muốn biết rốt cuộc lương bao nhiêu năm, đứng dậy ra vẻ tức giận muốn về phòng.

      Thẩm cũng ăn lê nữa, vội vàng đứng dậy đuổi theo, Mạnh Cảnh Xuân xoay người, thong thả : “Thiếp về phòng tắm trước, chàng ăn xong rồi hẵng tới. vất vả mới nhớ ra phải hầm lê, đừng lãng phí."

      Lúc nàng về phòng, tiểu gia hỏa ngủ say sưa, nhũ mẫu vừa rồi tiểu gia hỏa bú được bao nhiêu sữa ngủ, lát sau có thể bị tỉnh vì còn đói. Mạnh Cảnh Xuân biết rồi để nhũ mẫu nghỉ trước. Nàng tắm xong, bao lâu sau Thẩm cũng tắm rửa sạch vào.

      Tóc nàng chưa khô, cầm quyển sách ngồi đọc giường, Thẩm cầm lấy khăn khô, đứng bên giường, kéo mái tóc ẩm ướt của nàng qua, cẩn thận lau. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, thuận miệng : "Đổng đại nhân khỏe ?”

      “Chắc là gần chuyển dạ rồi. Xương cốt nàng ấy tốt, có thể an ổn dưỡng đến lúc này cũng dễ."

      Mạnh Cảnh Xuân lật trang sách: “Có biết bệ hạ quyết định thế nào ? Chắc đến mức sinh xong rồi mà ngay cả danh phận cũng có chứ? Cho dù Đổng đại nhân hề gì, nhưng dù sao đứa bé cũng là cốt nhục hoàng gia, thể nuôi nấng ngoài cung."

      "Đúng vậy.” Thẩm hơi xúc động, nhớ lại thời thiếu niên, ai ai cũng hăng hái, giống như chỉ mới là hôm qua. Đổng Tiêu Dật vất vả nửa đời, bây giờ tới tình hình này, rốt cuộc có phải là do nàng ấy muốn hay , lòng thể nào chắc chắn được.

      Mạnh Cảnh Xuân hỏi nhiều, cúi đầu đọc sách tiếp. Tóc cũng gần khô, Thẩm ngửi ngửi mùi mộc hương thoang thoảng tóc nàng, nhàng ôm nàng vào lòng, tay vô thức di chuyển đến cổ áo của nàng. Gần năm, Thẩm nín nhịn hết sức khổ cực, giờ phút này có phần kiềm nén nổi nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân để sách xuống, nâng tay vòng qua cổ , ngửa đầu hôn lên cằm , sau đó dời xuống hầu kết của , mở miệng nhàng cắn cái, tay phủ lên phần bụng dưới cứng rắn của . Thẩm rên lên tiếng, nháy mắt đè nàng dưới thân mình, ấn lại tay nàng, : "Đừng thành như thế, chúng ta cứ từ từ."

      Mạnh Cảnh Xuân rất dễ động tình, lúc này phản ứng còn mạnh hơn cả hồi trước. Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, tâm tình của nàng chính là như vậy. Nàng thỏa mãn thở dài, Thẩm lại hy vọng nàng có thể càng thoải mái hơn, chậm rãi vỗ về nàng lấy lòng nàng.

      Đêm thu lạnh lẽo, nhưng hai người lúc này, ai cũng toát ra lớp mồ hôi mỏng, giống như là có thân cận hơn nữa cũng đủ.

      Thẩm khẽ thở hổn hển, hỏi nàng: "Sao tự nhiên lại nghĩ ra nhũ danh Thụ cho tiểu gia hỏa kia?”

      Mạnh Cảnh Xuân có chút mệt lả, quấn lấy cổ , hai má ửng hồng, mái tóc dài tán loạn vai, khó khăn lắm mới thở ra được hơi: "Bởi vì...... Trước kia Tướng gia là cây rỗng ruột chứ sao......"

      từng thấy chàng làm cái cây rỗng ruột, cho nên càng muốn tới gần sưởi ấm. Sau đó thấy chàng dần dần có độ ấm, có hỉ nộ ái ố, còn chỉ có mỗi cành lá sum suê rậm rạp bên ngoài nữa, lúc này mới phát ra mình bị rơi vào bên trong, mà càng lún càng sâu càng thể tự kềm chế. Bây giờ chàng trở thành cái cây có ruột, có chuyện nào đáng để vui mừng hơn chuyện này.

      Nàng hoàn toàn thẳng ra, nhưng Thẩm cũng hiểu được tâm ý của nàng, khỏi cảm thấy thân thiết kích động.

      lúc hai người triền miên quên bẵng cả thời gian, tiểu gia hỏa bỗng nhiên khóc ré lên. Mạnh Cảnh Xuân phì cười, Thẩm nghĩ thầm, quẳng tiểu gia hỏa ra giường rồi mà cũng thể sống an ổn được, đúng là khiến người ta buồn bực mà.

      Tiểu gia hỏa càng khóc càng hăng say, Mạnh Cảnh Xuân thở hơi, : “Sợ là bị đói, cho ăn xong khóc nữa. Chờ thiếp lát.”

      Vẻ mặt Thẩm phiền muộn, đúng vào lúc này, ngoài phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Đèn trong phòng bọn họ vẫn sáng, đứa bé khóc thảm thương, tiếng sau to hơn tiếng trước, nhũ mẫu vừa vặn qua, nghe thấy tiếng con nít khóc, liền gõ cửa.

      Vợ chồng hai người nghe thấy tiếng gõ cửa, cực kỳ khẩn trương, bên ngoài nhũ mẫu mở miệng : "Phu nhân, Thụ tỉnh chưa, có cần giúp đỡ ?”
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 86: Tu hành

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng ngồi dậy khoác quần áo lên, đến bên giường bế đứa bé dậy, với nhũ mẫu ngoài cửa: " cần, ta làm được.”

      thân nàng chỉ phủ tạm lớp trung y phong phanh lỏng lẻo, Thẩm sợ nàng bị cảm lạnh, cũng đứng dậy nhóm chậu than. Mạnh Cảnh Xuân chưa buộc trung y lại, bên trong cũng chưa mặc đồ lót, đứng bên cạnh giường ôm con cho bú sữa. Tiểu gia hỏa nhắm mắt lại, miệng cũng ngừng, có vẻ rất hưởng thụ.

      Thẩm qua nhìn nhìn, cảm thấy hơi ghen tị, trong tay lại cầm tấm chăn , khoác lên vai Mạnh Cảnh Xuân, sau đó từ phía sau nhàng ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy ấm áp hơn chút, quay đầu sang hôn lên khóe môi , lại cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, giọng : "Hai ngày trước mẫu thân gửi thư tới, hồi trước lúc nuôi chàng thế nào thế nào. Thiếp cân nhắc cẩn thận chút, thấy A Thụ rất giống chàng hồi bé, biết sau này lớn lên ra sao.”

      “Giống nàng vẫn tốt hơn.” Thẩm dán vào lỗ tai nàng, giọng trả lòi, chóp mũi nhàng cọ xát.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy ngưa ngứa, liền nho thầm: "Đừng phá.”

      Thẩm lại thành , hơi thở phà ngay vào cổ nàng, tay cũng từ bụng dời lên. May mà tiểu gia hỏa ăn nhiều, lại khò khò ngủ tiếp. Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới thở hắt ra, thả vào giường lần nữa.

      Đêm hôm ấy giày vò mấy phen, tận đến khi bên ngoài tiếng chuông báo canh bốn vang lên mới hài lòng thoả dạ thu tay. Mạnh Cảnh Xuân an phận dựa vào ngủ, hơi thở đều đều, tướng ngủ tốt đến thể tốt hơn. Tay Thẩm khoác ngang ngực nàng, sờ lên , ngón tay liền chạm vào xương bả vai cứng rắn. cụp mắt nhìn nàng, người có tướng ngủ cực kém mà bây giờ lại ngủ biết điều như vậy, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nửa năm này. Lúc mang thai thể tùy tiện xoay người, nằm ngửa lại rất mệt mỏi. Nếu đây là thói quen tốt bị ép buộc dưỡng thành, ngẫm lại cảm thấy quá khổ cực.

      Trong lòng đau xót, để cằm lên trán nàng, than tiếng.

      ——*——*——*——*——

      Cuối cùng mùi hoa quế trong vườn cũng dần dần nhạt bớt, chẳng mấy chốc thời tiết lạnh hơn, dân chúng kinh thành đều khẩn cấp đổi sang áo khoác, hòa thượng trong chùa lại vẫn mặc bộ đồ mỏng manh như trước, giống như hề sợ lạnh vậy.

      Viên Tuệ lẹt đẹt chạy đến liêu phòng đằng sau, rầm tiếng kéo cửa phòng sư thúc ra, cái đầu tròn tròn chui vào: "Sư thúc, cho con mượn bản chép ‘Hoa Nghiêm kinh’ chút......"

      Trần Đình Phương đứng lên, lấy từ trong hộp sách ra cuốn kinh sao chép, đến cửa đưa cho . Viên Tuệ lại vội nhận lấy, con ngươi quay tròn vòng, cuối cùng mở miệng: "Vừa rồi con thấy nữ thí chủ xinh đẹp tới, bây giờ thắp hương ở đằng trước, chắc là lúc này đến phòng khách rồi. Sư thúc, người xem à? Hình như tỷ ấy còn mang theo bao đồ.”

      Trần Đình Phương đáp lại .

      Viên Tuệ lại : “Sao sư thúc lại mất hứng như thế? Chẳng lẽ vì lần trước chơi cờ bị thua nữ thí chủ, nên vui vẻ sao?"

      Trần Đình Phương duỗi tay xoa xoa đầu , chỉ : “Chép kinh cho tốt .”

      Viên Tuệ phồng mang trợn má, sau đó chậm rì rì nhận lấy bản chép kinh, kép cửa lại rồi mất.

      Trần Đình Phương cũng ra phòng khách, chỉ vòng qua trai phòng, cầm hộp bánh hồng diệp, khi quay về lại vừa khéo gặp Thẩm Đại Duyệt ngay trước cửa phòng.

      Thẩm Đại Duyệt chắp tay thành chữ thập hành lễ với , Trần Đình Phương kéo cửa phòng ra: “Mời vào.”

      Thời tiết lúc này mà ngồi chiếu cói có hơi lạnh, Trần Đình Phương cầm nệm êm tới cho nàng ngồi. Thẩm Đại Duyệt cũng nhiều lời, tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, sau đó đưa bao đồ trong tay tới: "Nhàn rỗi ở nhà làm bộ quần áo ấm. Thời tiết lạnh, mặc nhiều chút, đừng để cảm lạnh.”

      Trước giờ nàng tới cũng chưa từng đưa đồ gì, cho nên hành động hôm nay có vẻ hơi bất thường. Trần Đình Phương cũng đưa hộp điểm tâm bàn tới: "Trai phòng mới làm bánh hồng diệp, mang về ăn .”

      Thẩm Đại Duyệt chưa ngẩng đầu, nhìn mấy quân cờ đen trong hộp trước mặt, chậm rãi : "Trong kinh thành này, sư phụ là người bạn hiếm có mà ta có thể chuyện được, thời gian này cùng nghiên cứu thảo luận học vấn với sư phụ, ta thu được ích lợi . Hôm nay tới đây là muốn tạm biệt với sư phụ. Ta sắp về quê rồi, cũng biết lần tới vào kinh là khi nào."

      Trần Đình Phương chậm rãi : "Nghe trong kinh sắp xây dựng trường nữ, sao chờ thêm chút?”

      Thẩm Đại Duyệt cười nhạt nhìn , vẻ mặt thoáng có chút mất tự nhiên: "Trong nhà muốn ta trở về."

      Trần Đình Phương chưa thêm gì, chỉ đứng dậy lấy ấm nước đun sôi bếp lò, rót chén nước ấm cho nàng.

      chỉ : "Mọi việc cẩn thận, lên đường bình an."

      Thẩm Đại Duyệt khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy chén trà làm ấm tay.

      Trần Đình Phương mở bàn cờ, tách cờ đen cờ trắng ra, khẽ: “Chơi thêm ván .”

      Thẩm Đại Duyệt lên tiếng được, liền chơi nốt ván cờ cuối cùng với . Hai người đều hạ cờ rất cẩn thận, ván cờ kéo cực lâu, cho đến cuối cùng tạo thành thế cờ chết. Trần Đình Phương nhìn ván cờ trước mắt cả buổi, bỗng nhiên cười . gì, đứng lên lần nữa, lấy bản chép kinh từ trong rương mây ra, lại ngồi xuống đối diện Thẩm Đại Duyệt, đưa tới.

      Chỉ là bản kinh chép tay bình thường, khi mở ra, bút tích đoan chính thanh tú của Trần Đình Phương liền ánh vào mi mắt. Sớm biết trong bản kinh chép tay này có kẹp gì đó, nàng lật đến trang, thấy vòng tay đỏ kẹp trong sách kinh.

      Kim cương kết, có thể ban phước lành mãi mãi, nếu muốn đeo cũng thể tùy ý vứt bỏ, chỉ có thể đốt cháy hủy sạch.

      Thẩm Đại Duyệt khẽ hít vào hơi, ngẩng đầu nhìn Trần Đình Phương.

      Giọng Trần Đình Phương hờ hững: “Giữ , ít ra có thể bảo vệ bình an.”

      Sắc trời ngoài phòng tối dần, trong phòng lộ vẻ đơn lạnh lẽo, cuối cùng Thẩm Đại Duyệt đứng lên: "Vậy cáo từ, Vô Tâm sư phụ bảo trọng."

      Trần Đình Phương chưa đứng dậy tiễn nàng, cúi đầu mở bao đồ kia ra.

      ——*——*——*——*——

      Mười ngày sau, Thẩm Đại Duyệt theo Thẩm Thời Linh khởi hành trở về thành Hoa Dương, Mạnh Cảnh Xuân mang theo A Thụ, ngồi xe ngựa tiễn bọn họ đến cửa thành, dõi theo bóng của các nàng rồi mới ôm A Thụ quay về xe ngựa, dặn dò phu xe: " Viên Giác tự chuyến.”

      Từ sau khi đến đây cùng với Thẩm Đại Duyệt vào năm ngoái, nàng cũng chưa trở lại Viên Giác tự, nhớ đến trước đó từng xin bùa cầu con trong chùa, bây giờ đạt thành ước nguyện, theo lẽ thường cũng nên đến đây chuyến để tạ ơn.

      Đến Viên Giác tự, nàng ở đằng trước thắp hương tạ ơn, lại cầu cho cả nhà được bình an, sau đó ôm A Thụ ngồi ở phòng khách lát. Chợt thấy tiểu hòa thượng ngủ gà ngủ gật trong góc kia nhìn rất quen mắt, nhớ ra đây chính là sư điệt tinh quái của Trần Đình Phương. Tiểu hòa thượng kia bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt lim dim nhìn lượt quanh phòng khách rồi phủi mông đứng lên.

      Ánh mắt cũng sắc bén, vừa liếc cái thấy Mạnh Cảnh Xuân bế con. Viên Tuệ tuổi , trí nhớ kém giống như Mạnh Cảnh Xuân, lẹt đẹt chạy tới, như khuôn như mẫu chắp tay chữ thập, hành lễ, : "Nữ thí chủ rất lâu tới rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười , Viên Tuệ lại đột nhiên sáp lại, nhìn chòng chọc A Thụ ngó quanh ngó quẩn, hiếu kỳ đánh giá nửa ngày. A Thụ cũng mở to mắt, đôi mắt lay láy cũng nhìn chòng chọc Viên Tuệ.

      Viên Tuệ thần bí lẩm bẩm: “Số mệnh của vị tiểu thí chủ này là đại cao quý nha, nữ thí chủ sinh được vị Tướng tài.”
      (DNG: p/s: Tướng ở đây ko phải tướng quân đâu mà là Tướng trong thừa tướng nhé)

      Mạnh Cảnh Xuân nhịn cười, đứng lên : "Ta muốn gặp sư thúc của ngươi Vô Tâm sư phụ, biết có tiện ?”

      Ánh mắt của Viên Tuệ vẫn còn dừng lại người A Thụ, duỗi ngón tay mập mạp ra, chọc chọc vào mặt A Thụ, mềm nhũn, chơi rất tốt. Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, hơi áy náy nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi chạy như bay ra liêu phòng ở đằng sau.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi đợi ở phòng khách lát, nửa ngày mới chờ được Trần Đình Phương. Thời tiết tốt, Trần Đình Phương liền mời nàng ra ngoài dạo chút. thấy Mạnh Cảnh Xuân ôm con, cũng cảm thấy ngạc nhiên, chỉ ấm giọng câu chúc mừng, rồi năng rườm rà gì nữa.

      Bạn bè cũ gặp nhau, cầu nhiều. Dù sao trong chùa cũng thanh tịnh, bây giờ lại là cuối thu, thoạt nhìn có vẻ đìu hiu. Mạnh Cảnh Xuân tỏ vẻ vô tình nhắc tới câu, hôm nay tiễn Thẩm Đại Duyệt ra ngoài thành, cho nên tiện thể tới đây chuyến để tạ ơn.

      Trần Đình Phương chỉ khẽ : “ , sao lại về nhanh vậy.”

      “Hình như trong nhà bàn chuyện chung thân." Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn lá khô đất, “Cũng còn nữa, cho nên trong nhà có sắp xếp."

      “Ừ.” Trần Đình Phương khẽ đáp lại tiếng, tiểu gia hỏa mà Mạnh Cảnh Xuân ôm trong lòng lại đột nhiên khóc lên.

      A Thụ nhìn thấy Trần Đình Phương, sững sờ, bỗng nhiên nín khóc. Trần Đình Phương cười với , A Thụ liền y y nha nha, thân bổ nhào ra đằng trước, duỗi tay qua muốn ôm.

      Trần Đình Phương nhất thời hơi mất tự nhiên, Mạnh Cảnh Xuân sao, liền đưa tới cho ôm cái.

      Trần Đình Phương nhận lấy A Thụ, tay A Thụ nắm chặt lấy phật châu của thả, cọ đông cọ tây, cuối cùng cọ hết nước miếng lên bộ áo hòa thượng người . Mạnh Cảnh Xuân thấy vậy, vội vàng bế A Thụ về, hơi áy náy đưa khăn tới cho .

      Trần Đình Phương vội sao, cũng chưa nhận lấy cái khăn kia, chỉ nhìn A Thụ mỉm cười. Cả nửa buổi sau, mới chậm rãi : “Trong đám đồng khoa bây giờ, viên mãn nhất chắc cũng chỉ có mình ngươi.” Mọi việc đều tự tại, tâm bình khí hòa, đây là cảnh giới mà người tu hành cũng nhất định đạt được.

      Mạnh Cảnh Xuân lại : "Trong lòng tự đắc, thế là tất cả tự đắc. Trong lòng náo nhiệt, vì thế tất cả đều náo nhiệt. Trong lòng độc, dù thế nào cũng đều là độc. Ngươi rời khỏi tục gia lâu như vậy, có từng nhớ nhung cha mẹ trong nhà ?”

      Trần Đình Phương chưa trả lời nàng, chỉ xoay người, cúi đầu cất bước tiếp.

      đời này, chuyện có thể để xuống hình như rất nhiều, nhưng nhớ mong ở chỗ sâu trong lòng vẫn luôn tồn tại.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng phải là khuyên , lời của người bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là cách nhìn nhận. Nghe thế nào nghĩ thế nào, lại là chuyện của bản thân mình.

      Nàng thừa dịp sắc trời còn sớm, liền chào tạm biệt, quấy rầy thêm nữa.

      Đến đêm, Trần Đình Phương niệm xong kinh chiều, về hướng liêu phòng, lại thấy Huyền Tuệ trưởng lão đứng trước hiên chờ . Huyền Tuệ gần trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước như trước. Trần Đình Phương theo Huyền Tuệ xuất gia là nhân duyên cực kỳ khó cầu. Huyền Tuệ cảm thấy khá là nhanh nhạy, tuổi nhưng thông hiểu rất nhiều chuyện. Đáng tiếc, chỉ còn kém bước chân, nhưng rốt cuộc lại thể tiến lên được nữa.

      Bạn bè tục gia của Trần Đình Phương rất đông, lúc nhớ đến cũng thường hay tới thăm , nhưng đa số đều tránh gặp, lấy lý do cầu trong lòng thanh tịnh. Huyền Tuệ nhìn trong mắt, cũng biết tâm bệnh của nằm ở đâu, nhưgn lại chưa bao giờ vạch trần.

      Đêm đen sương nặng, đường bước đằng trước, Huyền Tuệ cười cười mở miệng: "Vô Tâm à, lúc vi sư bằng tuổi con, còn ngây ngô dại dột sống ở tục gia đấy. Bây giờ con cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tự xưng là nhìn thấu thế tục hồng trần, nhưng ra cũng chưa hẳn đâu.”

      Chẳng qua ông chỉ ra câu này, Trần Đình Phương láng máng đoán được ý đồ của ông, chỉ cười đáp lại, cũng xen vào.

      Huyền Tuệ lại : "Thiên hạ lớn như vậy, chỗ mà con từng đặt chân có phải chỉ gói gọn trong mảnh đất nơi kinh thành này hay ?”

      Trần Đình Phương trả lời: "Vâng."

      Huyền Tuệ phút chốc dừng chân lại, xoay người nhìn đồ nhi của mình, : "Tu hành phải là lánh đời. phải con ở trong chùa miếu hàng ngày, tránh cố nhân, tránh chuyện xưa chính là tu hành. Con hiểu ?”

      Trần Đình Phương lâu .

      “Chỉ lấy người, kiện, địa phương, rồi nghĩ rằng đó là toàn bộ thiên hạ, như vậy khỏi có chút qua loa." Ông , đưa chuỗi tử đàn cho , “Con còn trẻ tuổi, còn có thể lên đường."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :