1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Toi day la thay moi cai binh yen roi, thanks Co
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Ấm áp lòng người quá. Đọc mấy bộ cẩu huyết nhiều ngấy quá, đọc được bộ này như ăn đồ thanh đạm sau bao nhiêu bữa ăn mặn vậy :)
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 81: Nguyệt tới?

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Hôm thành thân, trong Thục viên chỉ bày mười bàn, bên ngoài cũng có tiệc cơ động. Mấy nhà hàng xóm đều bàn tán xôn xao, đương triều Hữu tướng bủn xỉn cỡ nào, khó khăn lắm mới cưới vợ được, thế mà ngay cả tiệc cơ động cũng mở cho người ngoài ăn, định giữ lại tiền để lót quan tài à? nhóm người luồn tay trong tay áo đứng đợi ngoài cửa, kiểu gì Thẩm cũng phải ra ngoài đón tân nương tử, xem làm sao có thể biết ngượng nhìn nhiều người đứng trước cửa như vậy mà cho ăn.

      Kết quả, nhóm người chờ mốc mỏ mà cũng thấy có ai từ bên trong ra. Lúc kiệu của Tông Đình đến, thấy đống người đứng lúc nhúc trước cửa, còn tưởng là xảy ra chuyện gì. Đến khi kiệu phu lại gần dò la, nghe đây là hàng xóm chờ Thẩm ra cửa đón dâu, định ăn chùa bữa, lập tức chạy về cho Tông Đình biết.

      Tông Đình nghe vậy, ôm bụng cười cả buổi trời, sờ sờ thiệp cưới trong tay áo, : “Uống chút rượu của Thẩm đại nhân đúng là dễ mà.”

      Kiệu phu bên cạnh vội : “Đồ cưới chuẩn bị cho Mạnh đại nhân sắp tới rồi, đại nhân có muốn vào trước ?”

      Trước đó Tông Đình nghĩ, cháu xuất giá, dù sao cũng phải chuẩn bị phần đồ cưới, mặc kệ bao nhiêu cũng coi như là tâm ý của mình, sau này tiếng “cậu” này cũng gọi thuận miệng hơn.

      vừa mới đến cửa, liền thấy Đổng Tiêu Dật đến. Đổng Tiêu Dật thong thả xuống xe ngựa, thấy trước cửa náo nhiệt như vậy, tới hỏi chút. Tông Đình sơ qua với nàng, muốn mời nàng vào trong cùng với mình, Đổng Tiêu Dật lại với mọi người: "Các vị đừng đợi nữa, tân nương tử ở ngay tại trong nhà, e là Thẩm đại nhân tên quỷ keo kiệt này ra đâu.”

      Đám người lập tức xôn xao, cha chả, Thẩm đại nhân cưới nàng dâu này thực có quy củ gì mà, khác gì nạp thiếp cả, ấy thế mà lúc trước còn ầm ĩ khiến cho dư luận xôn xao cả lên đấy.

      Chợt có người : "Ai da, nhà này vốn của Mạnh gia, tân nương tử ra, đừng là...... Hữu tướng ở rể đấy chứ?”

      Tiếng chậc chậc nổi lên trong khắp đám người, Hữu tướng có uy phong gì đâu, suy cho cùng cũng chỉ là tên ở rể.

      Đúng lúc này, Bạch Tồn Lâm lẹt đẹt chạy tới. Thời tiết vốn lạnh nhưng đổ cả thân mồ hôi, đứng ở cửa muốn ngó vào trong nhìn chút, nhưng lại có ai nhường đường cho .

      Mạnh Cảnh Xuân vậy mà lại là nha đầu! Lừa lâu như vậy, xem như tên đần à? Nha đầu chết tiệt! Nghĩ chút lại cảm thấy giận ghê gớm, lòng tốt của cứ như là bị ném cho chó ăn vậy. thở phì phì chen vào bên trong, lại bị Đổng Tiêu Dật bắt quả tang, Đổng Tiêu Dật nhàn nhạt: "Bạch đại nhân."

      Bạch Tồn Lâm cứng ngắc, dám nhúc nhích, đứng tại chỗ cung kính : "Đổng, Đổng đại nhân......"

      Ngay sau đó nhìn thấy Tông Đình đứng bên cạnh, lại lắp ba lắp bắp : "Tông, Tông đại nhân......"

      Tông Đình cũng thèm liếc lấy cái, nghiêng đầu với Đổng Tiêu Dật: “Bây giờ vào luôn hay là đợi đồ cưới đưa đến rồi mới vào?”

      Đổng Tiêu Dật cười : "Ngươi còn chuẩn bị đồ cưới à? tổ chức ở Thục viên rồi còn cần đồ cưới làm gì. Vừa rồi mọi người đều Thẩm làm như vậy tức là ở rể, mà ở rể nào có đạo lý nhà đưa đồ cưới tới đây.”

      "Đổng đại nhân có lý." Tông Đình lập tức xoay người , với kiệu phu: “ cần đưa đồ cưới nữa, nâng về .”

      Tông Đình vừa câu này, cả đội cứ thế lập tức nâng đồ cưới nguyên xi trở về. Dù sao đội đưa đồ cưới này cũng khoác lụa đỏ vô cùng náo nhiệt, Nghiêm Học Trung với Thẩm Thời Linh đường tới, thấy có người nâng đồ cưới còn tưởng là có nhà nào khác thành thân, cũng hỏi nhiều. Lúc hai người đến Thục viên, bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước, mọi người vẫn chết lòng, cứ thế mà đứng đợi bữa cơm của Thẩm . Hàng xóm mà, đến dính dính tí khí vui mừng cũng có sao đâu?

      Lúc này Tông Đình với Đổng Tiêu Dật vào trong, Bạch Tồn Lâm vẫn chỉ có thể đóng quân ngay trước cửa, xem có thể bắt được người quen nào dẫn vào trong hay . Kết quả đợi nửa ngày, phát khoảng trăm người được Thẩm mời tới, phải quan lớn tam phẩm trở lên chính là nhân vật có máu mặt trong kinh thành, trong số khách đến có người nào mà có thể nịnh bợ được.

      Thẩm Thời Linh thấy trước cửa có nhiều người đứng chặn như vậy có hơi mất hình tượng, sau khi hỏi xong nguyên nhân, nhìn thấy bên cạnh có tửu lâu, liền với Nghiêm Học Trung: “Chàng vào trước , thiếp sang tiệm ăn xem chút.”

      Thẩm Thời Linh vào tiệm ăn tìm chưởng quầy, hỏi còn bao nhiêu bàn trống rồi cực kỳ hào phóng đặt hết, để chưởng quầy đến mời mấy người đứng trước cửa Thục viên sang tiệm ăn này uống rượu mừng. Chưởng quầy ngẩn người, Thẩm Thời Linh móc ra tấm ngân phiếu: "Đây là tiền đặt cọc, số còn lại đợi xong hôm nay rồi tới thanh toán. Dù sao Thục viên cũng ở ngay bên cạnh, trực tiếp đến tìm Thẩm đại nhân là được.”

      Nàng xong liền ra ngoài, chưởng quầy sững sờ khắc rồi vội vàng nhận lấy tiền đặt cọc, chạy ra nhà bếp đằng sau phân phó, sau đó lập tức ra ngoài. Trước cửa Thục viên có ít nhất khoảng trăm người, chưởng quầy kia liền , Thẩm đại nhân mời các vị hàng xóm đến bổn tiệm uống ly rượu mừng.

      Bên ngoài vốn lạnh, chưởng quầy vừa xong câu này, gần trăm người cứ thế chen chúc vào, chưởng quầy lớn tuổi suýt chút bị chen đến ngã lăn ra đất.

      Cuối cùng trước cửa Thục viên cũng được thanh tịnh hơn chút, chỉ còn mỗi Bạch Tồn Lâm đứng đó hứng gió lạnh. Từ Chính Đạt khoan thai tới, thoáng nhìn Bạch Tồn Lâm, đột nhiên : "Bạch đại nhân tới đây làm gì?"

      Bạch Tồn Lâm nhìn thấy Từ Chính Đạt, mắt sáng rỡ: "Từ đại nhân cũng tới uống rượu mừng à?” Thiếu khanh ngũ phẩm như ông ta mà cũng có tư cách tới ăn tiệc cưới của Thẩm ?

      Từ Chính Đạt ho tiếng, từ trong tay áo lấy tấm thiệp mời ra, mở ra cho Bạch Tồn Lâm nhìn thoáng qua: “Đương nhiên. Chẳng lẽ Bạch đại nhân nhận được thiệp mời à? thể nào, tốt xấu gì Bạch đại nhân cũng là bạn đồng khoa với Mạnh thám hoa, sao có thể mời Bạch đại nhân cho được?”

      Bạch Tồn Lâm đen mặt, lúng túng đến mức ra lời, dõi theo bóng dáng Từ Chính Đạt vào trong, lại nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người đều chen chúc hết vào trong tiệm ăn ăn tiệc. hít hít lỗ mũi, luồn tay vào trong tay áo rồi cĩng vào tiệm ăn.

      Bên trong Thục viên bái đường xong, Thẩm ở ngoài xã giao với khách khứa, Mạnh Cảnh Xuân đến hậu viện thay quần áo. Hôm nay thân phận của nàng là tân nương tử, tiện ra đằng trước ăn cơm, vì thế thẳng tới nhà bếp. Thẩm đặc biệt dặn đầu bếp giữ lại bàn thức ăn cho nàng, Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, thấy món ngon bày đầy bàn, ăn vui đến mức quên trời quên đất.

      So với lễ thành hôn ở đất Sở lần trước, hôm nay lại bớt việc hơn nhiều. Mạnh Cảnh Xuân gắp miếng thịt nhét vào trong miệng, chợt cảm thấy chán ngấy, lập tức bỏ xuống chuển sang món khác.

      Thẩm Đại Duyệt sợ tẩu tẩu ở hậu viện đơn, đặc biệt mang ít thức ăn từ đằng trước đến đây, lại thấy Mạnh Cảnh Xuân mình quất bàn thức ăn, khỏi ngậm miệng. Mạnh Cảnh Xuân chào hỏi nàng, mời nàng tới ăn cùng, lại hỏi ít chuyện trong mấy ngày gần đây của nàng, đọc sách gì, những đâu. Thẩm Đại Duyệt lần lượt khai báo, cuối cùng lại sắp về Sở rồi. Mạnh Cảnh Xuân thấy cả buổi trời mà nàng cũng nhắc đến Trần Đình Phương, cũng dám hỏi nhiều nữa.

      Mấy người ngồi ở đằng trước nhà đều là nhân vật tai to mặt lớn, nên cũng gây ra chuyện gì ầm ĩ, ăn uống linh đình, lá mặt lá trái, năng bùi tai. như lúc ở Sở, đủ loại thân thích, đủ mọi hạng người, muốn người thế nào là có thế đó, chuyện cũng có gì cố kỵ. Hơn nữa mấy người ăn tiệc hôm nay cũng biết Thẩm thích uống rượu, vì vậy ai đến mời rượu, về điểm này Thẩm cực kỳ hưởng thụ.

      Tông Đình gọi Thẩm qua, cầm lấy cái bát , đưa cho rồi gắp hai đũa thức ăn vào: "Thẩm à, tổ chức tiệc cưới trong nhà cha vợ mà còn phải ra xã giao, ngay cả thức ăn cũng ăn được miếng, là khổ cực quá mà."

      Đổng Tiêu Dật ngồi bên cạnh cười, nhấp ngụm rượu, : "Tông đại nhân làm chức cậu này đúng là dễ, còn phải lo lắng sợ chồng của cháu ăn cơm được, đúng là nhọc lòng.”

      Tông Đình cười nhạt: "Đổng đại nhân làm chức này cũng dễ mà, tiễn cháu xuất giá hai lần, biết trong lòng là cảm nhận gì nữa.”

      mặt Thẩm vẫn giữ nguyên bình tĩnh, ngồi xuống chậm rãi dùng bữa. Tông Đình liếc nhìn cái: “Da mặt ngươi bây giờ dày ghê hồn.”

      Thẩm ăn xong, cũng thèm nâng mắt, đặt bát xuống. “Như nhau như nhau.”

      Tông Đình liếc qua Từ Chính Đạt ngồi bàn đằng sau: “Ngươi thiếu tiền mừng cỡ nào mà ngay cả thể loại như Từ Chính Đạt cũng đến dự tiệc được thế? Đúng là biết phải ngươi thế nào nữa.”

      Đương nhiên Thẩm sớm để ý đến, ánh mắt bất chợt dời về phía Nghiêm Học Trung, : "Nghe Nghiêm đại nhân nỡ đơn độc chi ra phần tiền mừng nên mới trả thiệp mời này lại, chắc là Từ đại nhân tiện tay dắt trộm dê."

      Nghiêm Học Trung nghe vậy, sắc mặt tốt, Thẩm Thời Linh ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà, hắng giọng cái : “Còn có chuyện này nữa cơ à.”

      Nghiêm Học Trung nghiêm mặt: "Mọi việc chỉ dựa vào suy đoán tốt mà thôi."

      Mọi người cười ha ha hai tiếng, cần cũng biết, các vị ngồi đây đều hiểu được. Cả đám đều nghĩ thầm, Nghiêm Học Trung ngươi vẫn nên tự cầu phúc nhiều chút , coi chừng về nhà phải quỳ ván giặt đồ đấy.

      Bữa tiệc cưới này tuy rất vui vẻ, nhưng tuyệt đối được xem là náo nhiệt. May mà ý đồ của khách khứa đến đây cũng phải là muốn ầm ĩ náo nhiệt, ăn xong thêm vài câu chúc mừng, đến xế chiều liền lục tục tan về.

      Hàng xóm bên ngoài cũng được ăn uống no đủ, từng người tan . Chưởng quầy tiệm ăn đứng bên quầy lạch cà lạch cạch khẩy bàn tính, cẩn thận tính chút, trừ tiền đặt cọc, tính rành mạch ràng xem còn thiếu bao nhiêu lượng bạc, sau đó liền cầm sổ sách qua Thục viên.

      Thẩm hơi mệt, nghỉ ngơi trong thư phòng. Mùa này ngày khá ngắn, mắt thấy trời sắp tối, Ngưu quản gia tới gõ cửa, chưởng quầy tiệm ăn tìm tới, bảo là muốn tính tiền.

      Thẩm hỏi chút, bảo là chuyện này ai làm chủ cứ tìm người đó, liên quan gì tới rồi bảo Ngưu quản gia tiễn khách. Chưởng quầy kia ồn ào, sao Thẩm đại nhân lại keo kiệt đến thế. Còn chưa gào được vài câu, Ngưu quản gia kéo người đó đến bên, giọng : "Trong phủ chúng ta khá là đặc biệt, Thẩm đại nhân có quản lý tiền. Vị phu nhân đến tiệm ăn tìm ngươi trước đó là trưởng tỷ của Thẩm đại nhân, ngươi cứ đến Thẩm phủ tìm nàng ấy tính tiền là được.”

      Chưởng quầy kia nghĩ thầm, ít nhiều gì phu nhân kia cũng sảng khoái, chắc cũng quỵt nợ, ngừng chân lại nghĩ chút rồi .

      Màn đêm buông xuống, Mạnh Cảnh Xuân ngủ sớm, Thẩm rửa mặt xong, thay tấm áo khoác ấm áp ngồi đọc sách lát, đến khi vào phòng, Mạnh Cảnh Xuân lại ngồi dậy, dụi dụi mắt : "Tướng gia xong việc rồi à.”

      “Ừ.” Thẩm ngồi ở bên giường, nghịch nghịch tóc nàng, “Ngủ tiếp , trời lạnh rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân sáp đầu lại gần, duỗi tay ôm lấy cánh tay , hôn hôn mổ mổ rồi tự mình cười lên. Thẩm đè đầu nàng lại: “Ngủ đủ rồi phải ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn cười như trước, giọng hơi khàn: "Cũng tàm tạm......"

      Thẩm cách lớp trung y đùa nàng, Mạnh Cảnh Xuân cũng ôm hôn hôn gặm gặm buông tay. Lúc hai người đều thở hổn hển, Thẩm lại bất chợt nhớ ra gì đó, thoáng chốc buông nàng ra.

      “Có phải nguyệt tháng này của nàng chưa tới ?”

      Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn , vẫn còn hơi hổn hển: “Đúng vậy......" Nàng bỗng nhiên hiểu ra được chuyện gì đó, cánh tay khoác người Thẩm cũng buông xuống.

      Thẩm nằm xuống bên cạnh, đối diện với nàng, : "Ngày mai xin nghỉ , đừng đến nha môn nữa. Ta gọi Trương Chi Thanh tới đây chuyến."
      SiAm, Lim-0403, banhmikhet14 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 82: Tiểu lừa đảo

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân hề dự liệu là đến nhanh như vậy, trong phút chốc có hơi hốt hoảng.

      Cho đến sáng hôm sau, Trương Chi Thanh đeo hòm thuốc xuất trong phủ, Mạnh Cảnh Xuân mới lấy lại được tinh thần. A, bây giờ chính là lúc xác nhận xem có là có thai hay .

      Thẩm cũng có lòng dạ nào mà lên triều, Trương Chi Thanh liếc nhìn cái, bắt đầu trêu ghẹo: "Hôm qua còn uống rượu mừng ở trong vườn này, hôm nay liền tới chẩn xem có thai hay ...... Hiệu suất của Thẩm đại nhân là......"

      Thẩm để ý đến lời của , vội vàng để Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống rồi kéo ghế cho Trương Chi Thanh, ra hiệu cho ngồi. Trương Chi Thanh chậm rì rì lấy gối bắt mạch từ trong hòm thuốc ra, lại chậm rì rì : “Nhớ lại, lần đầu tiên chẩn bệnh cho Mạnh đại nhân là lúc vẫn còn ở quan xá. May mà lúc ấy phát sớm, nếu muộn thêm ngày, e là Mạnh đại nhân ......"

      Thẩm trừng mắt nhìn .

      Trương Chi Thanh lại : “Tính ra, lần hôn mê đó vẫn là do sai lầm của Thẩm đại nhân. Nếu đưa điểm tâm kia cho Mạnh đại nhân, vậy cũng đến nỗi xuất loại chuyện kia nha.”

      tại đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết đầu đuôi lúc đó, bây giờ nghe vậy, chỉ có thể nhịn cười, : "Hôm nay làm phiền Trương thái y." xong liền đặt tay lên gối bắt mạch.

      Trương Chi Thanh thong thả chẩn mạch, Thẩm đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt gấp gáp. Tuy khắc chế, nhưng dáng vẻ này rơi vào trong mắt Trương Chi Thanh vẫn hết sức buồn cười. thừa nước đục thả câu chậc chậc hai tiếng, mím môi thu hồi lại gối bắt mạch, lại ừ hử tiếng nào đóng kỹ hòm thuốc rồi đeo hòm thuốc đứng dậy.

      Thẩm phủ lấy cổ tay : “Sao?”

      Trương Chi Thanh nhìn , im lặng lúc, cau mày. Thẩm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều mướt mồ hôi, vội : "Ngươi có hay .”

      Trương Chi Thanh nhịn được, hì hì tiếng bật cười: "Chúc mừng Thẩm đại nhân Mạnh đại nhân."

      Trái tim thấp thỏm của Thẩm thoáng chốc thả lỏng, thầm thở phào nhõm.

      Mạnh Cảnh Xuân lại bình tĩnh, mở miệng : "Trương thái y ngại ở lại trong phủ ăn bữa cơm trưa .”

      Trương Chi Thanh khoát tay, cười : " được rồi, Thái y viện còn có chuyện, ta phải chạy về, bây giờ phải đây. Mạnh đại nhân an tâm dưỡng ——" lại chắp chắp tay: “Chúc mừng lần nữa nha.”

      định , Thẩm lại túm chặt lấy . Trương Chi Thanh quay lại: "Thẩm đại nhân làm gì vậy? Thầy thuốc nhất định dám nhận tiền thưởng, Thẩm đại nhân vẫn nên để tại hạ về .”

      Thẩm liếc nhìn cái: “Đâu có định đưa tiền thưởng cho ngươi.”

      “Vậy......"

      Thẩm hắng giọng cái, cân nhắc cả buổi mới : “Phải viết ít thuốc dưỡng thai chứ?”

      Trương Chi Thanh kinh ngạc nhìn Thẩm : "Thẩm đại nhân —— "

      Hôm nay Trương Chi Thanh diễn quá tận lực, Thẩm mím môi nhìn chòng chọc : “Được rồi, đừng diễn trò nữa. Ta chỉ muốn hỏi xem có cần uống thuốc dưỡng thai bồi bổ gì hay thôi.”

      Trương Chi Thanh đứng thẳng người lại, nghiêm mặt: “Đừng đùa, thuốc có ba phần độc, uống thuốc bổ bằng ăn đồ bổ. Cơ thể Mạnh đại nhân rất tốt, mạch tượng cũng rất tốt, thường ngày chỉ cần ăn ít đồ bổ là được.” hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua Thẩm : “Bây giờ ngươi chính là quan tâm quá bị loạn. Đừng căng thẳng quá, khiến cho người trong nhà căng thẳng theo, đối với thai phụ cũng tốt."

      xong, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân : “Chỉ cần cơ thể Mạnh đại nhân khỏe mạnh, tâm trạng bình thường là tốt rồi. Tương lai khổ cực hơn ít, đến lúc đó nghỉ ở nhà liền sao.”

      Mạnh Cảnh Xuân đứng lên, mặt có nụ cười yếu ớt: “Ừ, biết, Trương thái y vất vả rồi.”

      “Sau này mỗi tháng ta lại tới lần, nếu có gì bất thường cứ lập tức sai người đến Thái y viện tìm ta là được.” Trương Chi Thanh làm tròn bổn phận , xong rồi mới vỗ vỗ vai Thẩm : “ đây.”

      Thẩm tiễn ra cửa, sau khi quay vào vui vẻ vô cùng. Mạnh Cảnh Xuân thấy như vậy, khỏi cười : “Tướng gia vui đến mức đó à?”

      Thẩm nhìn bụng nàng vẫn còn bằng phẳng như trước, hơi hơi bình tĩnh lại chút, ánh mắt lập tức dời lên nhìn Mạnh Cảnh Xuân, duỗi tay ôm lấy nàng, giọng thở dài: " rất khổ cực đấy, sợ ?"

      Mạnh Cảnh Xuân phì cười: “Sợ gì chứ? Gan của thiếp rất lớn.” Nàng đẩy Thẩm ra, ngược lại dỗ dành : “Hôm nay Tướng gia đừng loanh quanh trong phủ, lên triều cũng được, nhưng bên Chính đường chắc chắn là có đống chuyện. Nếu chàng , Đổng đại nhân bận chết mất, sợ là lại oán hận. Nàng ấy chỉ cần lên tiếng là nể tình đâu......"

      Thẩm đứng lát, lại chạy đến nhà bếp ở hậu viện dặn dò đầu bếp rồi lộn trở lại với Mạnh Cảnh Xuân: “Hôm nay nàng được nha môn, biết chưa?”

      Trong tay Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn dồn đống vụ án, nàng suy nghĩ chút, chỉ đáp: “Ừ, biết rồi.”

      Thẩm quay đầu lại nhìn vài lần rồi mới cực kỳ luyến tiếc rời .

      ——*——*——*——*——

      Tin tức Mạnh Cảnh Xuân có thai truyền cực nhanh, phố lại bàn tán ầm ĩ ——

      “Ái chà xem ra Hữu tướng đúng là có năng lực ghê gớm, nhanh thế mà làm cha.”

      "Xem ra là có thai trước khi kết hôn à nha, Hữu tướng làm vậy chính là có con mới cưới đó, có khi hồi trước là tên quỷ phong lưu cũng biết chừng.”

      “Hồi trước nương nhà ngươi uổng công ngưỡng mộ Hữu tướng rồi nha, ngờ lại là loại người như thế.”

      “Nếu Thẩm gia có được thằng nhóc, tương lai nhất định được ổn thỏa phongấm (1). Còn nếu là nương, chừng lại được tiến cung làm nương nương, đúng là tốt số mà”

      (1) Phong ấm: Thời xưa, quan lại có phẩm hàm nhất định, ông bà cha mẹ và vợ đều được phong tặng, con cháu cũng được hưởng nhờ bóng râm, được phong quan tước. Kiểu như là con ông cháu cha ấy.

      “Đúng vậy, Hữu tướng là người nham hiểm đến thế cơ mà ......"

      “Cuối cùng Hữu tướng cũng có thể ưỡn lưng làm người rồi ha.”

      "Thôi gần ba mươi mới tòi ra được đứa con, tự mãn cái quái gì cơ chứ”

      ......

      Đương nhiên là Thẩm đếm xỉa tới mấy người mồm năm miệng mườiđó, lòng dạ đều đặt ngườiMạnh Cảnh Xuân, hỏi han ân cần, tỉ mỉ chu đáo, chỉ sợ nàng dâu của mình chịu thiệt thòi gì.

      Mạnh Cảnh Xuân có chút chịu nổi đãi ngộ cung phụng này, cảm thấy trong phủ cực kỳkhó chịu, sáng sớm ngày kia liền lén lút chuồn đến nha môn. Lúc nàng đến nha môn, thấy đống vụ án ban đầu được giao vào tay nàng vẫn còn treo danh nghĩa của nàng, Nghiêm Học Trung hề có ý định chia cho người khác làm. Nàng đến nha môn được mười ngày, vì thế, mấy vụ án tồn đọng này cũng phải nhanh chóng nhặt lên giải quyết sạch.

      Bây giờ nàng vẫn chưa lộ bụng bầu, quan bào cũng tính là quá chật, nên khi lại trong nha môn cũng có gì quá kỳ lạ. Các đồng liêu thuận miệng lời chúc mừng, cũng khua môi múa mép loạn xạ, trong nha môn cực kỳ thanh tịnh, nàng cảm thấy rất tốt.

      Đến giữa trưa, có người tới đưa cơm cho Nghiêm Học Trung, Nghiêm Học Trung gọi nàng qua, đưa hộp thức ăn cho nàng, : “Có thai rồi, buổi trưa chỉ ăn lương khô được tốt. Sau này ngươi với người trong phủ tiếng, sai người đến đưa cơm trưa .”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng cầm lấy hộp thức ăn , lại đưa lương khô của mình cho Nghiêm Học Trung rồi mới rời . Nghiêm Học Trung cầm hộp lương khô kia, mặt đen sì sì, nhưng chỉ đành phải vùi đầu ăn.

      Buổi tối Mạnh Cảnh Xuân về nhà khá sớm, vội vàng về trước Thẩm , cho nên Thẩm còn tưởng nàng ở trong nhà cả ngày, cũng hỏi gì nhiều.

      Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân thể bảo người trong phủ đưa cơm trưa đến, ngày hôm sau nàng lại mang theo lương khô đến nha môn. Kết quả, đến giữa trưa, Nghiêm Học Trung xách hộp cơm đúng lúc ngang qua, thấy nàng lại vẫn gặm lương khô, lạnh mặt : “ bảo người trong phủ đưa cơm tới à?”

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu lên nhìn , lắc lắc đầu.

      Nghiêm Học Trung bó tay, lại đành phải đưa hộp cơm của mình ra đổi với lương khô của nàng rồi về thẳng.

      Liên tiếp mấy ngày như vậy, Nghiêm Học Trung đói đến phát điên, dứt khoát bảo người trong phủ đưa hai phần cơm trưa tới. Kết quả, Thẩm Thời Linh biết chuyện này, trực tiếp giết đến nha môn, đập bàn : “Sao chàng có thể nhẫn tâm để thai phụ đến nha môn làm việc chứ?”

      Lần này Nghiêm Học Trung lại vô cùng kiên cường, bắt bẻ : “Công việc tay muội ấy vẫn chưa được giải quyết xong, quẳng cho người khác, làm sao người ta làm cho được? Đại Lý tự vốn thiếu người, muội ấy khỏe hùng hục như vậy, sao lại thể tới làm việc được? Huống chi bây giờ ta cũng để muội ấy phải tự mình chuyển hồ sơ, cũng có việc nặng nào khác, nàng cần lo lắng."

      Thẩm Thời Linh cực kỳ có nguyên tắc, bây giờ Mạnh Cảnh Xuân có thai, đương nhiên mọi chuyện đều phải lấy thân thể làm trọng, làm sao còn có thể quản chuyện trong nha môn gì đó, liền với Nghiêm Học Trung: “Chàng mau mau để muội ấy về . Thiếp mặc kệ Đại Lý tự thiếu người hay , phải lấy em dâu cháu trai của thiếp làm trọng. Thời gian mang thai vốn khổ cực rồi, còn phải phí lòng phí sức ở chỗ này, rất khó cho muội ấy. giờ A biết chuyện này, nếu biết, thế nào cũng phải tới đây, kéo Tiểu Mạnh về được.”

      Nghiêm Học Trung lại : "Tự bản thân Mạnh Cảnh Xuân muốn tới đây, e là cho dù ta có khuyên muội ấy, muội ấy cũng về.”

      "Cứng đầu gặp đầu cứng." Thẩm Thời Linh thầm tiếng, "Hai người bọn họ nhất thiết đừng vì chuyện này mà tranh cãi. Hôm nay thiếp dẫn Tiểu Mạnh về trước, chàng chia công việc tay muội ấy cho người khác , thiếp khuyên muội ấy nhiều chút là được.”

      Mắt thấy canh giờ còn sớm, Thẩm Thời Linh đến tiền sảnh tìm Mạnh Cảnh Xuân, lần lượt giải thích ràng quan hệ lợi hại trong đó, bảo là mang nàng về trước, mất công Thẩm biết rồi lại xảy ra mấy chuyện cần thiết.

      Suy cho cùng Mạnh Cảnh Xuân cũng dễ chuyện, lập tức thu dọn hồ sơ tay, khóa vào trong ngăn tủ rồi lên xe ngựa cùng với Thẩm Thời Linh.

      Kết quả khi hai người về đến Thục viên Thẩm về sớm bước.

      Hôm đó là sinh nhật Mạnh Cảnh Xuân, Thẩm đặc biệt về sớm chút, ngờ nàng lại ở trong phủ. đợi hồi, cảm thấy chắc là nàng đến nha môn, vừa định ra ngoài tìm nàng, xe ngựa của Mạnh Cảnh Xuân với Thẩm Thời Linh đến.

      Thẩm Thời Linh nhìn thấy , cực kỳ hờ hững mở miệng : "Hôm nay rảnh rỗi dẫn Tiểu Mạnh đến Viên Giác tự chuyến, bây giờ đưa người về đến nơi rồi, ta trước đây.”

      Thẩm tiếng ‘vất vả’, bảo Mạnh Cảnh Xuân vào nhà trước, lại mình tiễn Thẩm Thời Linh đến cửa, khẽ nhíu mày : “Có phải là giấu ta chuyện gì hay ?”

      Thẩm Thời Linh cười cười, qua lát mới : "Tiểu Mạnh mới vừa với ta, chỉ định làm xong mấy việc tay đến nha môn nữa. Ngươi nhất quyết đừng vì chuyện này mà tranh chấp với muội ấy, nếu chọc tức em dâu cùng cháu trai của ta ta tha cho ngươi đâu.”

      "Cháu trai cháu trai, gọi thuận miệng thế. Lỡ là con sao?”

      "Con sao? Nếu là cháu , ta cũng thương giống vậy thôi.” Thẩm Thời Linh buột miệng ra, "Xem ra ngươi muốn có con à.”

      Thẩm trả lời, quơ quơ tay ra hiệu nàng có thể về.

      Đợi Thẩm Thời Linh rồi, Thẩm quay lại nhà bếp sau hậu viện, thấy Mạnh Cảnh Xuân ngồi trước bàn ăn chờ , xới cơm cho xong rồi. Thẩm xách bao vải ngồi xuống, đặt bao vải lên chiếc ghế trống, nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Biết hôm nay là ngày gì ?”

      Mạnh Cảnh Xuân sờ sờ mũi, cười dịu dàng nhìn : “Ừ, sinh nhật thiếp.”

      Thẩm ngồi thẳng dậy, cũng bưng bát lên: "Sinh nhật có phải nên hay .”

      Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân chuyển chuyển, chắc là bị nhìn thấu, cười ha ha : “Thiếp cũng đâu có giấu Tướng gia cái gì đâu, lúc nào cũng mà.”

      “Ừ?” Thẩm thong dong nhìn nàng: “ có gạt ta gì cả?”

      Mạnh Cảnh Xuân bưng bát cơm lên, vùi đầu ăn cơm, gật gật đầu.

      "Tiểu lừa đảo." Thẩm cũng thèm so đo với nàng, cầm bao vải từ ghế lên.

      Động tác trong tay Mạnh Cảnh Xuân hơi ngừng lại chút, nhìn chòng chọc bao vải kia, : "Ồ? Lẽ nào là quà tặng thiếp?”

      Thẩm đưa tay qua xoa xoa đầu nàng, lại rút tay về, chậm rãi mở bao vải kia ra: “ phải cho nàng.”
      SiAm, Lim-0403, banhmikhet16 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Vay la sap co Bao bao roi, thanks Co
      quỳnhpinkyDiệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :